Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 360: Dương Gian Cũng Không Bắt Được”


Đúng là, trên đời này ngoài giới âm dương ra thì vẫn còn một thế giới thứ ba vô cùng thần bí khó lường.
Nếu nói nó là thế giới ngoài hành tinh thì không sát lắm, rõ ràng là có phần không thực, nhưng thế giới này đúng là tới từ thế giới bên ngoài kia.
Giống như thiên thạch vậy.
Thiên thạch này bất luận là từ trường hay là chu kỳ tuần hoàn đều cực kỳ khác với thế giới bên ngoài.
“Bên trong thiên thạch có gì thì tới giờ chẳng ai có thể giải thích thông suốt.

Nghe nói từng có một cao nhân ở giới âm dương đã bước vào trong một thiên thạch cực lớn.

Nào ngờ vừa bước vào thì bặt vô âm tín, những người khác cũng không dám tự ý bước vào, vì vậy cũng không ai dám vào trong tìm ông ấy”.
“Khi đó tất cả mọi người đều chắc nịch rằng ông ấy đã chết bên trong rồi.

Từ lúc vẫn còn người nhớ ông ấy đã chết ngắc cho tới gần một trăm năm sau ông ấy đột nhiên bước ra, hơn nữa diện mạo còn không khác gì nhiều so với một trăm năm trước, duy nhất có một sự thay đổi, đó là ông ấy đã phát điên”.
Nói xong ông Tôn bỗng rùng mình.
“Một trăm năm, một người sống sờ sờ đã tồn tại như thế nào trong một tảng đá chữ? Hơn nữa dung mạo còn không hề có sự thay đổi.

Cho dù là vu thuật vô đối trong thiên hạ này thì cũng không thể nào làm tới bước đó được”.
Tôi nghe chăm chú, không hề để ý thấy lòng bàn tay mình đã toát mồ hôi.
“Sư phụ, sư phụ nói ông ấy phát điên.

Phát điên thế nào vậy?”
So với việc dung mạo ông ấy không thay đổi thì tôi càng quan tâm hơn tới việc sau khi bước ra thì ông ấy nói gì hơn.
“Ông ấy nói đã gặp Ngọc Hoàng Đại Đế, cậu có tin không?”
Ngọc Hoàng đại đế sao?
Tôi sững sờ, câu trả lời này đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi.
Mặc dù tu đạo đều vì thành tiên nhưng Ngọc Hoàng Đại Đế là thứ gì chứ, là một nhân vật chỉ có trong chuyện chứ không thật sự tồn tại.
Nếu đã là giả thì đương nhiên không thể nào gặp được.
“Người tu đạo mà nói ra câu như vậy thì không phải là bị điên sao? Dù sao không cần biết người khác hỏi gì thì ông ta đều nói là đã từng ở cùng Ngọc Hoàng Đại Đế”.
Nói xong, ông Tôn không nhịn được bèn bật cười.
“Sau đó thì sao?”
Tôi không cười nổi mà tiếp tục hỏi.
“Sau đó à? Sau đó người ta đều cho ông ấy là kẻ điên và đương nhiên là mặc kệ rồi.

Có điều việc ông ấy không già đi là sự thật.

Vì vậy mọi người đều đoán rằng bên trong thiên thạch không có thời gian, không có chu kỳ tuần hoàn, vào trong đó không có bất kỳ thay đổi gì thì chẳng phải là giống như ‘Vô’ sao”..


 
Chương 361: Cô Gái Đó Vượng Cho Cậu Đấy À!”


Ông Tôn nghe tôi nói bèn gật đầu.   
“Tôi đã sớm nghĩ tới điều đó, vì vậy trước đây tôi cũng đã tìm rất nhiều người để nghe ngóng, chỉ có điều thiên thạch thì dễ tìm, thế nhưng chẳng có ai dám bước vào.

Chẳng ai có thể khẳng định hồn thể của Tam Thanh rốt cuộc có phải bị nhốt trong đó hay không.

Đây mới là điều đau đầu nhất”.   
Nói xong ông Tôn vừa thở dài vừa ăn cơm.   
Tôi cầm màn thầu trong tay, suýt nữa thì mất khẩu vị, thế nhưng tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.   
Ông Tôn đã nói rồi, vì bên trong thiên thạch quá thần bí nên không có ai dám tiến vào.   
Vậy thì người gỗ liễu làm thế nào có thể nhốt được hồn thể của Tam Thanh vào trong này chứ?  
Cho dù người gỗ liễu có đạo hạnh rất cao thì cũng không thể chỉ dựa vào tưởng tượng để thực hiện? Huống hồ là nhốt hồn thể của một người vào bên trong.   
Một người dù có thể tưởng tượng ra một cảnh tượng thì nhất định cũng phải biết thì mới có thể tưởng tượng được.   
Lấy một ví dụ thì chỉ khi bạn biết cái bàn nó như thế nào thì bạn mới có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng ăn cơm trên bàn.   
Nếu vậy thì chắc chắn người gỗ liễu đã từng vào trong thiên thạch nên mới có thể nhốt hồn thể của Tam Thanh ở trong đó.   
“Sư phụ, mặc dù tôi không biết sư thúc đã dùng cách gì, nhưng sư thúc đã báo mộng cho tôi thì tôi đoán rằng thiên thạch đó ở cách mình không còn xa nữa”.   
Tôi bình tĩnh, nói ra suy nghĩ đúng trọng tâm trước.   
Theo như cách nói của ông Tôn thì bên trong  thiên thạch hầu như đều cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài, rất khó liên kết với thế giới bên ngoài.

Tam Thanh đã báo mộng thì nhất định từ trường rất gần ở đây, nếu không dù có giỏi thế nào cũng khó làm được.  
“Thông minh! Hài! Đệ tử, sao tôi cảm thấy từ sau khi cậu gặp cô Lăng Linh kia thì đột nhiên trở nên lanh lẹ hơn nhỉ? Cô gái đó vượng cho cậu đấy à!”  
Ông Tôn vẫn rất không đàng hoàng, đang thảo luận vấn đề nghiêm túc như vậy mà vẫn có thể xen được vài câu.   
Tôi trừng mắt với ông ấy và mặc kệ.   
Sau khi canh cánh lâu như vậy thì vấn đề của Tam Thanh cũng đã có được chút manh mối.

Đợi sau khi xử lý xong chuyện về cao ốc Phương Viên tôi sẽ ngay lập tức đi tìm hồn thể của Tam Thanh.   
Lăng Linh tối qua trước khi đi có nói với tôi để tôi nghỉ ngơi một ngày nhưng tôi không hề có ý định đó.   
Sau khi chuẩn bị chút dụng cụ và bùa chú cho ông Tôn thì hai người chúng tôi tới cao ốc Phương Viên một chuyến trước rồi tính tiếp.   
Trước khi rời đi, Phương Tuyết đột nhiên gọi tôi.

Hình như Phương Tuyết hơi ngại nên ngập ngừng một lúc vẫn không nói ra được..


 
Chương 362


Nhưng nhìn sắc mặt của cô ta thì tôi đã đoán ra cô ta định nói gì.   
“Phương Tuyết, cô yên tâm.

Tôi sẽ nghĩ cách để mẹ cô bình an đi đầu thai, sẽ không làm hại tới bà ấy”.   
Tôi cười với cô ta và nói vài câu an ủi.   
Thế nhưng có đưa được đi đầu thai hay không thì tôi không dám khẳng định, việc không làm hại tới bà ấy thì đương nhiên tôi không nói dối.   
Những hồn thể tại tập đoàn Phương Viên đã được ghi trong sổ sinh tử, đã ghi tên thì chắc chắn là đã chiếm một hố, nếu như mà diệt một hồn thể thì sẽ phải lấy mạng của mình tự đi lấp cái hố đó.

Chuyện này tôi đã được dạy từ chính trường hợp của Tam Thanh.   
Cũng chính vì vậy, chuyến đi lần này mới có phần gam go.   
Đợi tới khi tôi và ông Tôn tới cao ốc Phương Viên thì phát hiện ra hàng rào đã được giăng tới phạm vi vài trăm mét bên ngoài cao ốc.   
“Sư phụ, sao đệ tử bỗng cảm thấy bất an thế?”  
Không biết tại sao mà trên con đường vắng vẻ tôi bỗng cảm thấy lo lắng phập phồng một cách kỳ lạ.   
“Đừng nóng, chúng ta quan sát đã”.   
Sắc mặt ông Tôn đanh lại, ông ấy không hề gấp gáp đi vào cao ốc Phương Viên mà đi đi lại lại ở vùng lằn ranh, thi thoảng lại cúi đầu không biết là tìm kiếm cái gì.   
“Con bé Lăng Linh này đúng là ở trong đó thật”.   
Ông Tôn quan sát một lúc thì phủi tay, ngẩng đầu nhìn về phía vị trí cao ốc Phương Viên.   
“Thế nhưng nơi này cũng quá yên tĩnh.

Mỗi nơi Lăng Linh đi qua nhất định phải náo nhiệt như đón năm mới mới phải.

Sao lại không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì chứ? Đệ tử, mắt âm dương của cậu có nhìn thấy gì không?”  
Tôi nghe ông Tôn nói xong thì bỗng cảm thấy khó chịu.   
Tôi đành phải ngẩng cổ nhìn vào trong, ngoài sát khí ra thì chẳng có gì cả.   
“Phải rẽ ngoặt khúc này mới có thể nhìn thấy cao ốc Phương Viên.

Chúng ta mau vào trong đi!”  
Mặc dù không chắc chắn nhưng cứ đứng đây nhìn ngóng vào cũng không phải là cách.

Tôi cảm thấy sốt ruột bèn thúc giục ông Tôn.   
Ông Tôn do dự một hồi.

Cuối cùng ông ấy nghiến răng, không nói gì, chỉ gập người xuống và chui qua hàng rào cảnh sát.   
Tôi cũng không chậm trễ, vội vàng đi theo.   
Có được kinh nghiệm từ lần trước nên lần này tôi vô cùng cẩn thận, cảnh giác.   
Sau khúc ngoặt chính là con đường lớn nơi có cao ốc Phương Viên.   
Lần trước, Tam Thanh đã tiêu hủy ông chủ siêu thị ở đây, còn tôi thì bị đám hồn thể bên trong tấn công.   
Thế nhưng lần này, một bóng ma tôi cũng không gặp.

.


 
Chương 363: Đó Chính Là Phản Phệ


Chỉ thấy cao ốc Phương Viên im lìm chết chóc.

Nhìn từ xa, nó giống như một con hung thú đang há miệng phun máu đợi chúng tôi tới là sẽ nuốt gọn.   
“Sư phụ, ở đây yên tĩnh hơn lần trước rất nhiều, có phải là Lăng Linh đã dồn đám hồn thể kia vào bên trong cao ốc Phương Viên rồi không?”  
Tôi không tin Lăng Linh đã chết ở đây.

Vậy nếu cô ấy không chết thì tôi có thể nghĩ ra được một khả năng duy nhất.   
"Cũng chưa chắc, người khác có bản lĩnh này không tôi không biết, nhưng Lăng Linh thì chắc chắn có thể làm được".  
Ông cụ Tôn tán thành ý kiến của tôi.  
"Vào trong xem chứ?"  
Mặc dù Lăng Linh này xuất thân thần bí nhưng dù gì cũng là một cô gái.

Để cô ấy một mình cáng đáng thì đúng là có chút không phải đạo.  
Ông cụ Tôn gật đầu, như thể đã nghĩ ra gì đó nên quay lại nhìn tôi với vẻ lo lắng.  
"Cậu cảm thấy trong người thế nào? Có tác dụng phụ gì không? Sát khí của mắt quỷ kia mặc dù giờ cậu có thể tận dụng được nhưng nó cũng kìm hãm huyết mạch của cậu, khiến khả năng hồi phục không được như trước nữa.

Những việc khác không nói, nhưng thuật Thế Hồn của bà Tư có thể giúp cậu cầm cự một thời gian".  
Thuật Thế Hồn mà ông cụ Tôn nhắc tới đại khái chính là loại pháp thuật bà ấy dùng khi đánh ngất tôi rồi đưa vào ảo ảnh.  
Tôi nhìn ông cụ Tôn với vẻ hơi do dự.  
Có một chuyện tôi vẫn chưa nói với ông ấy.  
Mặc dù sát khí của mắt quỷ có thể đi vào huyệt Khí Hải của tôi để tôi sử dụng nó nhưng lại có một khuyết điểm rất lớn.  
Đó chính là phản phệ.  
Hôm qua để đột nhập vào trận pháp của Linh Lăng, tôi đã vận khí nhiều lần đến nỗi tinh khí trên toàn bộ cơ thể như sắp cạn kiệt.  
Kết quả là đêm qua khi đi ngủ, cái mắt quỷ kia đột nhiên tác oai tác quái, giày vò tôi đến chết đi sống lại.

Tôi cứ nửa tỉnh nửa mê, thậm chí cảm giác như mình bị cổ thi kia đè lên người.  
Nếu không phải Tam Thanh đột nhiên đi vào giấc mộng giúp tôi bình tĩnh lại thì có lẽ tôi đã mất kiểm soát rồi...  
Có điều sau khi trải qua chuyện đó tôi cũng hiểu ra một điều.  
Sát khí của mắt quỷ này không phải thứ mà tôi có thể mặc sức sử dụng.

Muốn sử dụng nó thì trước hết tinh khí của tôi phải dồi dào thì mới đàn áp được nó.  
Nếu không nó sẽ từ huyệt Khí Hải đi vào trong tứ chi xương cốt của tôi, đến khi sát khí chiếm được hết cơ thể tôi thì cũng là thời cơ cho tượng người gỗ liễu kia đoạt lấy thân xác tôi.  
Nhưng chuyện này tôi chưa nói với ông cụ Tôn bởi sợ ông ấy lo lắng, lại chạy đôn chạy đáo đi tìm cách chữa cho tôi.  
Thứ hai là vì sợ rằng khi chúng tôi kề vai sát cánh chiến đấu thì ông ấy lại phải lo lắng, gánh vác cả phần của tôi nữa, khiến cả hai chúng tôi đều bị ràng buộc..


 
Chương 364: Tôi Nhìn Ông Ấy Bằng Ánh Mắt Cổ Quái


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Có điều tôi không nói ra không có nghĩa ông cụ Tôn không nhận thấy điều gì đó khác thường, nếu không ông ấy đã không hỏi như vậy.

Tôi quay sang nhìn ông ấy rồi vỗ ngực một cái.

"Vẫn hơi đau một chút nhưng vẫn chịu được.

Bao nhiêu lâu nay tôi bị thương như vậy chẳng phải đã quen rồi sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi, sư phụ yên tâm đi, chắc chắn sẽ không làm vướng chân sư phụ đâu".

Nghe tôi nói chắc nịch, ông cụ Tôn mới gật gật đầu.

Tôi đã học được một số kỹ năng của ông cụ Tôn nên đi lại giờ còn chẳng phát ra tiếng động.

Chỉ một lát sau, hai chúng tôi đã đi tới cổng cao ốc Phương Viên.

Nơi đây đã bị sát khí nồng nặc bao trùm lên, tôi nheo mắt lại muốn nhìn rõ xem bên trong kia là gì nhưng không thể nhìn nổi.

Tôi quay sang nháy mắt với ông cụ Tôn một cái, ông ấy lập tức hiểu ý tôi.

Ông ấy lấy ra một cái ống trúc to cỡ ngón tay cái, sau đó ngẩng đầu nhỏ hai giọt chất lỏng không màu vào mắt.

Đây là một trong những cách thông dụng nhất để mở mắt âm dương.

Sau khi đã mở mắt âm dương, ông cụ Tôn lại lấy ra hai viên long não rồi đưa cho tôi, ra dấu cho tôi nhét vào lỗ mũi.

Tôi không nghi ngờ gì, lập tức nhét vào mũi.

Đột nhiên một cảm giác vừa cay nóng vừa the mát xộc thẳng lên đ ỉnh đầu khiến tôi hai hàng lệ tuôn trào.

Má nó đây có phải long não thật không vậy?
Tôi nhìn ông cụ Tôn với vẻ nghi ngờ, ông ấy định lấy mạng tôi trước hay sao?
"Nhìn gì, cậu nhìn xem ở đây sát khí nồng nặc, có khi ở đây một phút là cậu đã bị mê hoặc thần trí nên phải làm cách này để tỉnh táo!"
Thấy tôi hai mắt đẫm lệ nhìn ông ấy, ông cụ Tôn tỏ vẻ bất mãn hạ giọng giải thích với tôi.

Nghe ông ấy nói cũng rất có lý, nên tôi đành cố gắng chịu đựng mùi vị khó chịu này rồi tiếp tục theo ông cụ Tôn rón rén đi vào trong cao ốc Phương Viên.

Lúc tòa cao ốc này chưa sập tôi cũng đã từng tới đây, khi đó nơi này vô cùng sầm uất, người qua kẻ lại tấp nập.

Nhưng lần này vừa bước vào cửa thì tôi cảm giác như mình đang đi vào một thế giới khác vậy.

Bốn bề gió âm cuộn lên từng đợt, sát khí lượn lờ xung quanh, dưới chân là một đống xương cốt trắng tinh không biết từ đâu chui ra.

Sau làn sát khí đen ngòm còn liên tục vọng đến tiếng đám quỷ gào khóc rồi lại cười cười nói nói.

Nơi này đâu còn lại chút nào dáng vẻ và sức sống của ngày xưa?
Tôi còn tưởng như mình đang đi trên con đường dẫn tới địa ngục.

"Sư phụ, sao tôi lại cảm thấy nơi này cứ như mười tám tầng địa phục vậy nhỉ".

Tôi và ông cụ Tôn từng lạc trong thị trấn quỷ nhưng nơi đó cũng còn hơn xa nơi này, quỷ dị đến nghẹt thở.

"Đại đồ đệ à, còn cần cậu phát biểu sao, đây chính là địa ngục".

Ông cụ Tôn mặc dù mặt đầy vẻ cảnh giác nhưng lại ra vẻ chẳng hề lạ lẫm với khung cảnh này.

"Nơi này vốn đã giống cảnh tượng dưới địa ngục rồi.

Mặc dù thiếu chút tử khí nhưng cũng giống lắm rồi".

Nói rồi ông cụ Tôn lại cảm thán một câu.

Tôi nhìn ông ấy bằng ánh mắt cổ quái.

Sao nghe cứ như ông ấy từng xuống địa ngục rồi vậy?
"Trương Ly, có phải tên cậu là Trương Ly không? Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau tới cứu tôi với!"
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 365: Anh Có Biết Trận Pháp Bách Minh Pha Không


Nhưng dù hồn thể của mẹ Phương Tuyết trông có đáng sợ đến đâu thì khi bà ta chết tôi cũng đã nhìn thấy rồi, quả thực vô cùng thảm khốc.  
Nhưng chỉ cần nhìn một lần thì căn bản sẽ sinh ra một loại miễn dịch, lần sau gặp lại thì mặc dù vẫn sợ nhưng cũng không đến nỗi sợ muốn xỉu.  
Nếu không thì bao nhiêu năm nay tôi đã bị vô số những hồn thể từng gặp dọa cho vỡ mật rồi.  
Ban nãy tôi bị dọa sợ hãi thực ra là do cái xác mặt xanh lét đứng sau mẹ Phương Tuyết kìa.  
Cái xác đó đang bóp lấy cổ mẹ Phương Tuyết như bóp cổ một con gà, cánh tay nó thẳng đuột ra.

Cảnh tượng này chẳng khác nào hiện trường một vụ án mạng cực kỳ đáng sợ.  
Kinh khủng nhất là cái thi thể này có lẽ là chết do một sự cố ngoài ý muốn, hơn nữa lại còn vừa mới chết chưa được khâu xác lại nên nửa bên mặt của nó biến dạng, một con mắt lòi hẳn ra ngoài, chỉ được nối với hốc mắt bằng một sợi gì đó màu vàng vàng.  
Thậm chí còn có máu và mủ chảy ra từ hốc mắt rồi nhỏ xuống bên dưới...  
Tôi thấy trong bụng mình cồn cào, thiếu điều nôn một trận mà thôi.  
Có điều sau khi nhìn thấy trên trán của thi thể đó có một lá bùa màu vàng thì tôi biết ngay đây là trò của Linh Lăng.  
"Chậc chậc chậc, xem ra Linh Lăng này cũng khá cùng đường rồi, nếu không thì sao lại dùng tới cả thi thể vừa mới chết thế này cơ chứ".  
Ông cụ Tôn hít một hơi lạnh nhưng mặt vẫn điềm nhiên như không.

Có điều rõ ràng ông ấy cũng đã bị dọa cho một trận nên mặt cũng hơi nhợt đi.  
"Trương Ly à, cứu tôi với.

Tôi nhớ con gái tôi lắm, cậu đưa tôi đi gặp nó được không?"  
Hồn thể của mẹ Phương Tuyết đang không ngừng giãy giụa, cũng liên tục phát tín hiệu cầu cứu tôi..

Tiên Hiệp Hay
"Con quỷ này, còn dám nói điêu! Có tin tôi cho bà một chưởng bay lại về địa ngục không?"  
Hồn thể mẹ Phương Tuyết còn đang khổ sở cầu cứu tôi thì ở đằng trước đột nhiên vọng tới tiếng quát của Linh Lăng.  
Tôi nhìn về phía phát ra giọng nói, Linh Lăng vượt qua làn sát khí và xuất hiện trước mặt tôi.  
Vừa nhìn thấy tôi và ông cụ Tôn, cô ấy cau mày lại.  
"Không phải bảo anh nghỉ ngơi một ngày sao? Sao vậy, không tin tôi à?"  
Bị Linh Lăng gặng hỏi như vậy, tôi lập tức xua tay giải thích.  
Nhưng rồi đột nhiên lại không biết giải thích sao cho phải.  
Tôi và ông cụ Tôn tới đây không phải là lo cô ấy đi một mình gặp chuyện hay sao? Nếu nói ra điều này thì cũng có khác gì nói mình không tin vào khả năng của cô ấy đâu?  
Tôi ngượng ngùng ho khan một tiếng, quay đầu nhìn ông cụ Tôn bằng ánh mắt cầu cứu.

Nhưng mắt ông cụ Tôn lóe lên một tia sáng, sau đó ông ấy né tránh ánh mắt của tôi, cúi đầu nghịch mấy cái thi thể ở bên dưới.  
Tôi trong bụng thầm mắng ông ấy là đồ con rùa rụt cổ, sau đó lại cố nặn ra một nụ cười.  
"Linh Lăng cô lại nói đùa rồi, sao tôi lại không tin cô được cơ chứ! Tôi sợ mình không hiểu rõ tình hình ở đây, sau đó lại làm vướng chân cô nên mới tới sớm xem xét một chút"..


 
Chương 366: Hai Nơi Này Đều Có Thiên Thời Địa Lợi


Tôi nói chuyện vô cùng cẩn trọng, chỉ sợ mình lại chọc tức bà cô tổ này.

May mà sau khi nghe xong lời tôi nói thì Linh Lăng không nổi điên lên mà lại nheo đôi mắt to của cô ấy vào rồi hỏi tôi một câu.

"Anh có biết trận pháp Bách Minh Pha không?"
Tôi ngẩn người ra, vừa nghe thì cảm thấy cái tên này hơi quen quen, hình như tôi đã nhìn thấy nó trong cuốn "Thiên Địa Kinh" mà ông nội để lại.

Thấy tôi trầm tư suy nghĩ, Linh Lăng cũng không thúc ép mà yên lặng nhìn tôi, đợi tôi nghĩ xong.

"Tôi nhớ mang máng đây là một loại hung trận, mài mòn đầu lâu và xương chậu của một trăm người chết rồi trộn với máu lươn, sau đó lại dùng Ngũ quỷ để dẫn trận là có thể khiến âm khí của trận pháp này vô cùng mạnh, hồn thể vì bị giày vò đau đớn mà trở nên hung tợn.

Đây là trận pháp cực kỳ hung hiểm".

Tôi cau mày, cố gắng nhớ lại những điều mình đọc được trong sách.

Nghe xong câu trả lời của tôi, Linh Lăng gật đầu vẻ hài lòng.

"Không sai, trận pháp này chuyên dùng để luyện ra âm khí và ác quỷ.

Nghe qua thì có vẻ không có tác dụng gì lắm, cũng không có khả năng tàn sát như các loại trận pháp khác nhưng ít người biết rằng hung trận này có thể mở ra con đường âm dương".

Vừa nghe Linh Lăng nói xong, tôi như giật mình tỉnh ngộ, vội vã hỏi lại.

"Ý cô là ở đây có người đang bày trận Bách Minh Pha?"
Trước đó chúng tôi đã đoán được có người muốn mở một con đường âm dương ở cao ốc Phương Viên này nhưng đó giờ vẫn chưa hiểu được thủ đoạn của đối phương.

Giờ được Linh Lăng nhắc nhở, cuối cùng tôi đã hiểu ra mọi chuyện.

Hóa ra là bất kể gò đất quê Hoàng Cường hay cao ốc Phương Viên, đối phương không đơn thuần chỉ nhắm vào những nơi này vì phong thủy và địa thế mắt rồng của nó.

Mà là do hai nơi này đều có thiên thời địa lợi.

Gò đất ở quê Hoàng Cường đầy mộ tạp, mặc dù tổng diện tích không lớn nhưng do toàn chôn trẻ con nên cũng không tốn đất lắm.

Quan trọng nhất quê ông ấy lại là nơi có hủ tục trọng nam khinh nữ nghiêm trọng nên có hơn một trăm đứa trẻ mất mạng được chôn ở đó cũng chẳng phải chuyện lạ.

Có một trăm bộ xương người, sau đó dùng long mạch trói buộc các hồn thể đó lại, vậy thì việc hoàn thành trận pháp Bách Minh Pha đã đơn giản hơn rất nhiều rồi.

Cũng tương tự như vậy, ở cao ốc Phương Viên này, nhà họ Uy từng bày đại trận hiến tế, chôn xác hàng trăm cô gái ở bên dưới.

Sau đó đối phương cũng có thể dùng long mạch trói buộc các hồn thể, nơi này lại trở thành nơi lý tưởng để hoàn thành trận pháp Bách Minh Pha.

"Chẳng trách hắn lại chọn hai địa điểm này! Hóa ra là vì loại trận pháp này!"
Sau khi nghĩ thông, tôi không khỏi kích động vỗ đùi đánh đét một cái.

Ai ngờ sau khi nghe tôi nói, Linh Lăng hừ lạnh một cái, dội cho tôi một gáo nước lạnh.

"Việc này vốn nghĩ một lát là ra rồi chứ làm gì có ai ngốc như anh, lâu như vậy cũng không nghĩ ra"..


 
Chương 367: Chẳng Bằng Cả Một Cô Gái”


Mặc dù bị Lăng Linh chế giễu một trận nhưng tôi cảm thấy rất khâm phục cô ấy.  
Lăng Linh không chỉ giỏi giang mà không ngờ còn hiểu biết rất nhiều.   
Giống như những gì cô ấy nói, mặc dù Bách Minh Pha này là hung trận nhưng vì lực sát thương không đủ nên thực ra chưa đủ trình xếp là hung trận nữa.   
“Trong ‘Thiên địa kinh’ cũng đã nhắc sơ qua cách làm thế nào có thể bố trí một trận pháp như thế này nhưng không nói kỹ rốt cuộc đại trận này dùng để làm gì.   
Vậy mà ở cái tuổi còn trẻ măng như cô gái Lăng Linh này lại có thể nói ra lưu loát cách dùng của hung trận nên thực sự là khiến người khác phải khâm phục.   
Tôi càng cảm thấy tò mò hơn với thân phận của Lăng Linh.   
Ông Tôn đứng bên cạnh thấy tôi bị Lăng Linh nói cho mà không hề bật lại, còn cười ngốc nghếch thì chỉ biết thở dài như hận sắt không rèn được thành thép.   
“Thật đúng là khiến người làm thầy mất mặt, chẳng bằng cả một cô gái”.   
Tôi tức giận lườm ông Tôn.   
Đại ca này miệng thì nói rất đàng hoàng, trên thực tế thì chẳng phải cũng không nghĩ ra nổi tình huống đó sao? Nếu mà sớm nghĩ ra thì chắc chắn ông ấy đã nói cho tôi biết rồi, còn phải đợi tới giờ phút này đi thăm dò một cách cẩn trọng chắc?  
Lăng Linh không quan tâm tới ánh mắt sắc như kiếm giữa tôi và ông Tôn.

Cô ấy đưa tay ra chỉ lên trên.   
“Đã tìm thấy trận nhãn của Bách Minh Pha rồi, nằm ở đỉnh tòa nhà này.

Thế nhưng rắc rối nằm ở chỗ một khi trận pháp này thành hình thì sẽ không dễ bị đánh bại nữa”.   
“Tức là thế nào?”  
Nghe Lăng Linh nói vậy tôi lập tức tập trung tinh thần nghe cô ấy nói từng câu từng chữ.   
“Trận pháp này một khi thông với âm dương thì những hồn thể là một bộ phận của hung trận kia sẽ biến thành cây cầu kết nối hai giới.

Nếu như lúc này cố tình phá hung trận thì đồng nghĩa với việc khai trừ luôn những hồn thể kia, mà hậu quả của hành động đó là gì chắc mọi người biết rõ hơn tôi”.   
Lăng Linh chau mày với vẻ khổ não.   
Nghe cô ấy phân tích như vậy tôi cũng chau mày theo.   
Lòng vòng cả ngày, không ngờ vẫn quay về điểm ban đầu, cuối cùng thì chúng tôi vẫn không có cách nào với đám hồn thể này.   
Thế nhưng giờ đây đám hồn thể đã bị trược khí của hung trận nuôi dưỡng ngày một nặng, nếu như chúng biến thành ác hồn thì thật không dám tưởng tượng.

Vì vậy vẫn phải tìm cách sớm phá vỡ trận pháp này mới được.   
“Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc ai đã thiết kế trận pháp này, và tại sao lại muốn mở đường âm dương?"  
Lúc này tôi càng không hiểu người thiết kế trận pháp này có dụng ý gì.   
Nếu nói là bất đắc dĩ thì cũng không đúng vì từ đầu tới cuối tôi luôn có cảm giác đối phương hết sức bình tĩnh, giống như việc mở đường âm dương chỉ là chơi cho vui.

Còn người thì từ đầu tới cuối không hề lộ diện.

.


 
Chương 368: Một Phần Mười Uy Lực Của Nó”


“Tạm thời chúng ta đừng nghĩ xa như vậy, ngày mai là lễ Vu Lan, quỷ môn mở cửa.

Hung khí của hồn thể ở đây sẽ dâng cao, tới khi đó sẽ càng có nhiều hồn thể tập trung ở đây hơn.

Đến cả tôi cũng không thể trấn áp được bọn họ”.

Lăng Linh làm việc cũng vô cùng gọn gàng, dứt khoát.

Việc mà nghĩ không thông sẽ không bao giờ day dứt.

Tôi khẽ sững sờ, vội vàng không nghĩ lung tung nữa.

Lăng Linh nói không sai, việc cấp bách bây giờ chính là phá vỡ được hung trận Bách Minh Pha trước mới đúng.

Nhưng cô ấy cũng nói rồi.

Một khi hung trận thành hình thì đám hồn thể đã trở thành một phần của đại trận nếu mà cứ cứng nhắc sẽ không được.

“Giờ xem ra, chúng ta chỉ còn cách làm sao để siêu độ cho bọn chúng mà thôi”.

Tôi suy nghĩ đủ mọi cách nhưng bất luận là cách nào cũng đều chỉ có một con đường duy nhất có thể đi.

Đó là siêu độ cho bọn họ.

Lần này Lăng Linh có vẻ đồng tình với ý của tôi.

Cô ấy gật đầu sau đó nhún vai.

“Kêu tôi đánh đánh giết giết thì tôi còn biết, việc siêu độ tôi không làm được”.

Tôi mím môi nhìn ông Tôn.

Phật, Đạo đều có pháp môn siêu độ hồn thể.

Nhưng Đạo học coi trong hơn cả là Thiên đạo luân hồi, nhân quả có trật tự.

Nếu như không phải vì bất đắc dĩ thì sẽ không chủ động phá vỡ trật tự thiên đạo và tùy ý siêu độ cho hồn thể.

Phật giáo thì khác.

Phật Đạo coi trọng vấn đề đau thương, khổ sở nên luôn mong muốn có thể siêu độ cho các vong hồn trong thiên hạ.

Pháp thuật có sự truyền thừa, với những chuyện như này mà giao cho một vị hòa thượng lợi hại thì rất dễ dàng.

Thế nhưng giao cho tôi và ông Tôn thì e rằng sẽ có chút rắc rối.

Rõ ràng là ông Tôn cũng nghĩ như tôi.

Thấy tôi nhìn mình, ông ấy cũng tỏ vẻ âu sầu.

“Nếu như siêu độ tám, mười tên thì đối với tôi đương nhiên không là gì.

Thế nhưng một trăm tên thì tôi…”
Ông Tôn còn chưa nói xong thì Lăng Linh đã quay qua trừng mắt với ông ấy.

“Ông lừa người khác còn được nhưng không lừa được tôi đâu.

Gần đây bảo bối nhà họ Uy mất không ít, trong đó có Chân ngôn bát bảo chuyển kinh luân, đó là pháp khí tốt nhất dùng để siêu độ vong hồn do sư tổ mật tông truyền lại.

Ông Tôn, ông có biết bảo bối đó ở đâu không?
Lăng Linh nhìn ông Tôn với vẻ cười như không cười.

Đôi mắt lấp láy như nhìn thấu tâm can của người khác.

Quả nhiên, ông Tôn hiếm khi nào đỏ mặt thì giờ có chút không nén lại được.

“Khụ…còn có chuyện như vậy sao? Để tôi nghĩ xem…Hầy, đúng là, đúng là hình như ở trên người tôi thật, hehe…”
Bị Lăng Linh vạch trần, ông Tôn lúng túng xoa tay sau đó tự nguyện lấy ra một thứ có màu vàng.

“Lăng Linh thấy đấy, dù sao đây cũng là pháp khí Phật môn, dù có chuyển kinh luân này thì tôi cũng không thể tạo ra được một phần mười uy lực của nó”.

.


 
Chương 369: Chuyện Mà Khác Thường Ắt Sẽ Có Vấn Đề


Lăng Linh một tiếng chú Tôn hai tiếng chú Tôn với vẻ vô cùng kính trọng, nhưng khi nói chuyện thì chẳng nể nang chút gì.

“Tôi biết chú không dùng nổi, cũng có nói chú đâu”.

“He, cái con bé này…”
Ông Tôn bị nói khó nghe lại không dám phản lại, chỉ tức giận nhìn tôi chăm chăm và đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn bật cười.

“Đừng nói với tôi là cô chỉ vào thằng nhóc này đấy nhé? Cậu ta hiểu được cái thứ này đã là khá lắm rồi.

Vậy mà cô còn muốn để cậu ta chỉ huy được uy lực của pháp khí này sao?”
Tôi nghe ông Tôn nói vậy thì cổ họng cứng ngắc, định nổi đóa lên nhưng Lăng Linh đứng bên cạnh bỗng phụt cười.

“Ông đã ngốc lắm rồi, anh ta lại là đệ tử do ông dạy.

Ngoài việc sẽ ngốc hơn ông thì còn có thể có kỳ tích gì chứ?”
“Ấy, cô…”
Tôi trợn mắt há mồm nhìn cô gái thông minh, lanh lợi trước mặt.

Nhìn trông đáng yêu, yêu kiều thế kia mà miệng thì độc địa thế không biết?
“Được rồi được rồi, không rảnh để đấu võ mồm với anh.

Hai người đã tới rồi thì đi tìm người khác đi, tôi biết ở gần đây có con lừa, rất phù hợp với pháp khí này”.

Lăng Linh vừa nói vừa đưa tay chỉ về hướng Đông Nam.

“Con lừa sao?”
Ông Tôn sững sờ, mắt trợn tròn, lập tức tỏ ra kinh ngạc.

“Không phải cô nói tới Tĩnh Đàn pháp sư đấy chứ? Kinh thành cách xa đây như vậy, sao ông ấy cũng tới thế?”
Tôi bỗng cảm thấy hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông Tôn để lộ thái độ cung kính như vậy.

Thế nhưng có vẻ như Lăng Linh chẳng có chút thiện cảm nào với vị pháp sư này.

“Không sai, chính là ông ấy.

Thực ra nơi này vừa xảy ra chuyện là ông ấy đã tới rồi.

Thế nhưng cái ông già này luôn cố làm ra vẻ, ngày ngày không phải nói Phật duyên thì nói thiên cơ khiến tôi cảm thấy rắc rối vô cùng, vì vậy hai người tìm ông ấy thì hợp hơn.

Tôi ở trên đỉnh toà nhà đợi mọi người trước”.

Nói xong, Lăng Linh quay người đi vào trong vùng sát khí.

Khi tôi và ông Tôn bước ra khỏi cao ốc Phương Viên thì trong đầu tôi lại hiện thêm vài điều nghi ngờ.

Thứ nhất, tại sao lần này nhà họ Uy lại cử Lăng Linh lao vào nguy hiểm một cách khua chiêng múa trống như vậy?
Khi cao ốc Phương Viên vừa xảy ra chuyện thì có thể nói rất khó nhằn, đến cả những người do bên trên cử tới đều đứng im quan sát, không hề trực tiếp nhúng tay vào.

Có thể thấy, ngoài trận pháp khó phá vỡ ra thì e rằng còn liên quan tới thân phận của người bày trí trận pháp.

Mặc dù tới hiện tại đối phương vẫn chưa để lộ chút dấu vết gì nhưng tôi đoán, lai lịch của đối phương không phải là thứ dễ động vào.

Mặc dù sau lưng nhà họ Uy có chỗ dựa nhưng trước giờ làm gì cũng chỉ vì lợi ích, quen việc ở phía sau làm chuyện xấu xa, đối với những chuyện không có lợi thì sẽ không làm.

Sao lần này họ lại hành động ngược lại chứ?
Chuyện mà khác thường ắt sẽ có vấn đề..


 
Chương 370: Tại Sao Lại Là Tam Minh


Chuyện này dù nghĩ thế nào thì tôi cũng cảm thấy có phần kỳ lạ.

Tôi nhìn ông Tôn đứng bên cạnh, mở miệng định hỏi ông ấy thì bỗng nhiên đầu nảy số và lập tức đổi sang một câu hỏi khác.

“Sư phụ, Tĩnh Đàn pháp sư mà chúng ta đi tìm là người như thế nào vậy? Tôi thấy sư phụ có vẻ hết sức kính trọng ông ấy, lẽ nào là một nhân vật rất lợi hại sao?”
Ông Tôn đang bận ngoáy mũi, nghe thấy tôi hỏi tới pháp sư Tĩnh Đàn thì bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

“Cậu nhóc, từ nhỏ cậu lớn lên ở thôn nhà họ Trương, đương nhiên không hiểu nhiều về thế giới bên ngoài.

Pháp sư Tĩnh Đàn là một nhân vật nổi danh một thời.

Ông ấy chỉ dùng bảy ngày là có thể chứng được Tam Minh A La Hán, vậy cậu nói xem ông ấy là một nhân vật như thế nào?”.

Truyện Đô Thị
Tôi cảm thấy kinh ngạc.

Thật không ngờ, trên đời này có cao tăng chứng được Tam Minh A La Hán.

Tại sao lại là Tam Minh?
Tam minh chính là túc trụ tùy niệm minh, hữu tình sinh tử minh và lậu tận minh.

Nói một cách thông tục cái gọi là túc trụ tùy niệm minh chính là chỉ việc có năng lực nhìn về bản thân trong quá khứ và biết rõ từng chi tiết trong thế giới quá khứ của mình.

Hữu tình sinh tử minh là chỉ việc có thể nhìn thấy sự tử vong và đầu sinh của mình và người khác, tùy nghiệp thụ sinh, hoàn toàn dựa vào nghiệp quả để vận hành.

Lậu tận minh là chỉ việc cắt đứt mọi phiền não, đau khổ, thấu hiểu và biết rõ thế nào là đau khổ tập, khổ diệt.

“Sư phụ, vậy vị pháp sư Tĩnh Đàn này đã đạt tới cảnh giới Tứ thiện bát định chưa? Cảnh giới đó cao tới mức nào chứ? Chúng ta trong mắt ông ấy chẳng khác gì là cát bụi”.

Tôi kinh hãi há miệng, đã hiểu vì sao ông Tôn là kính trọng vị pháp sư này như vậy.

E rằng trên thế giời này, khó mà tìm được người thứ hai như thế.

Ông Tôn thấy tôi với vẻ sùng bái thì tức giận nói tôi một câu.

“Sao? Muốn xuất gia trở thành hòa thượng rồi à? Không sao, sư phụ rộng lượng lắm.

Lát nữa gặp Tĩnh Đàn pháp sư, tôi sẽ nói đỡ vài câu cho cậu để ông ấy cạo đầu cho cậu thành tăng ni.

Ông Tôn vừa nói vừa trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cũng không cam tâm, lập tức bật lại một câu.

“Sư phụ, đừng đùa nữa, sư phụ nói thay tôi mà người ta lại chịu sao? Đừng tưởng mình hấp dẫn chứ”.

Tôi chưa bao giờ sợ đấu võ miệng với ông Tôn.

“He, cái đồ nghịch đồ này, vênh mặt đúng không?”
Có vẻ như tình huống Phương Viên khá bình thường nên khiến tâm trạng của tôi vào ông Tôn khá lên không ít, chúng tôi cười nói và đi về phía Đông Nam của tòa cao ốc.

Hướng Đông Nam của cao ốc Phương Viên chính là con đường men theo long mạch tới biệt thự nhà họ Phương.   
Lăng Linh đã không chỉ rõ địa điểm thì tôi và ông Tôn đành phải tự tìm kiếm.   
“Hầy, sư phụ, ông nói xem Tĩnh Đàn pháp sư đã đạt tới trình độ có thể cảm trời biết đất thì chẳng phải cũng biết chúng ta đang tìm ông ấy sao? Không biết chừng việc chúng ta nói gì ông ấy cũng biết luôn đấy”.


 
Chương 371


Mặc dù trên đường long mạch này người thưa thớt nhưng các ngôi nhà cũng không phải là ít.

Muốn tìm một người thì cũng khó khăn như mò kim đáy biển vậy.   
Nhìn người đi qua đi lại, trong đầu tôi bỗng hiện lên cảnh tượng thường thấy trong phim truyền hình.   
Không biết chừng Tĩnh Đàn pháp sư kia đang ngồi ở nơi nào đó và nhìn thấy nhất cử nhất động của chúng tôi như xem tivi vậy.   
“Đừng có đoán già đoán non.

Mặc dù người ta có thể biết được chuyện tương lai, nhưng chúng ta cũng chỉ là một hạt dẻ trong thế giới phàm trần này.

Người ta phải rảnh lắm thì mới đi theo dõi cậu”.   
“Có điều tôi cảm thấy có lẽ chúng ta gần tới ông ấy lắm rồi.

Cậu không cảm thấy càng đi về phía trước thì càng yên lặng sao? Giống như phía trước có thứ gì đó mang lại cảm giác cực kỳ an toàn cho người khác.

Tôi nghĩ đó chính là ánh sáng Phật soi chiếu như trong truyền thuyết đó”.  
Ông Tôn nói xong bèn nhắm mắt lại cảm nhận.   
Mặc dù tôi chưa từng gặp nhân vật chỉ có trong truyền thuyết nhưng tôi cảm thấy những gì ông Tôn nói có phần hơi khoa trương.   
“Sư phụ, nếu đúng là ánh sáng Phật chiếu rọi vậy thì đúng ra tôi phải nhìn thấy từ xa rồi.

Vậy mà tới giờ tôi vẫn chưa thấy gì, thế mà ông đã cảm nhận được? Có lẽ đó là tâm lý thôi?”  
Nói xong, tôi không nhịn được bật cười.   
Ai mà ngờ ông Tôn mặc kệ tôi cứ thế nhắm mắt ngẩng đầu và đứng bất động tại chỗ tận hưởng.   
Cả người ông ấy cứ như bị ma nhập, miệng lầm bầm không ngừng.   
“Tới gần rồi…gần rồi…gần rồi…”  
Tôi bị ông ấy lầm bầm tới mức cảm thấy càng lúc càng căng thẳng.

Đang định phát ti3t thì đột nhiên một bóng hình xuất hiện trước mặt chúng tôi.   
Đồng thời, ông Tôn bỗng run mạnh, và đột nhiên kích động mở mắt.   
“Hai vị thí chủ đang tìm tôi sao?”  
Một giọng nói trong như nước suối vang lên khiến người ta có cảm giác như bừng tỉnh khỏi cơn mê.   
Tôi quay đầu về hướng phát ra âm thanh.   
Chỉ thấy một người đàn ông mặc tăng y đơn giản, giày đã khâu vài vết với một sợi vòng Phật bên tay trái, tay phải bưng một cái bát bạc.   
Nếu không phải đôi mắt kia mang lại cảm giác vô cùng thoát tục thì tôi căn bản không thể liên tưởng được Tĩnh Đàn pháp sư mà ông Tôn nói tới với người này.   
Đừng nói là ánh sáng Phật soi chiếu mà đến cả một tia linh khí tôi cũng chẳng nhìn thấy.

Chẳng khác gì người bình thường, thậm chí còn không bằng cả Hóa Duyên hòa thượng.

.


 
Chương 372: Đúng Là Một Sự Sỉ Nhục


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Điểm duy nhất khác biệt là tam hỏa trên vai người này vô sắc.

Nếu như không phải có dấu vết của sóng lửa thì nhìn còn tưởng là tam hỏa đã bị dập tắt.

“Là…là Tĩnh Đàn pháp sư phải không ạ?”
Mặc dù nhìn đối phương hết sức bình thường nhưng tôi không dám tỏ ra bất kính, tôi đang định hành lễ thì bỗng đổi sang chắp tay, cúi người cung kính.

Ông Tôn ở bên cạnh dường như bị Tĩnh Đàn trấn hồn, hai mắt cứ mở trừng trừng.

Ngoài cái miệng há hốc ra thì ông ấy chẳng nói nổi điều gì.

Nhân lúc hành lễ tôi bèn lẳng lặng quan sát Tĩnh Đàn pháp sư.

Nhìn lần đầu thấy vô cùng bình thường, nhìn lần thứ hai thì khó mà dứt ra được.

Lý do nói là khó dứt ra được là vì vị hòa thượng này càng nhìn càng thấy thú vị.

Dáng vẻ không đẹp không xấu, còn về tuổi tác, nhìn lần đầu cảm giác như hơn hai mươi, nhìn lần nữa thì như ba mươi, đợi khi nhìn hết một lượt thì cảm thấy ít nhất cũng phải hơn một trăm tuổi rồi.

Điều đặc biệt là, rõ ràng là tôi đã nhìn rất kỹ hình dạng của người này rồi nhưng khi tầm mắt tôi rời khỏi khuôn mặt đó thì đầu tôi lập tức quên ngay hình dạng kia.

Khi tôi còn đang day dứt với bề ngoài của người này thì Tĩnh Đàn pháp sư đã ung dung lên tiếng.

“Trương Ly, tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi.

Giờ thiên cơ đã tới, tôi nguyện cùng cậu thử một lần”.

Pháp sư Tĩnh Đàn này đúng là giống những gì Lăng Linh nói.

Mở miệng là nói về thiên cơ.

Thế nhưng dù người này cười nói nhưng tôi nghe lại giống lời cảnh báo hơn.

Điều này khiến tôi đột nhiên cảm thấy không dám thăm dò vị pháp sự Tĩnh Đàn trước mặt này, vì như sợ bị người này khinh nhờn.

Chỉ là tôi thầm cảm thấy kinh ngạc.

“Hóa ra đây chính là cảnh giới cao của cao nhất.

Vừa tồn tại trong thế giới mà như vừa rời khỏi thế giới, như có như không, hư vô kỳ diệu”.

Một lần nữa tôi lại cúi người hành lễ và ghì ông Tôn.

Lúc này ông Tôn đứng ngây như phỗng mới kịp bừng tỉnh.

Thấy hai người chúng tôi cùng nhìn về ông ấy thì ông ấy bỗng đỏ mặt.

Tôi thầm cảm thấy buồn cười.

Thực ra Phật Đạo hai giới có mối quan hệ hết sức vi diệu.

Cùng là chính đạo nhưng không ai phục ai mà mơ hồ ẩn chứa sự đối kháng, Phật Đạo bất dung.

Nếu để một đệ tử của Đạo giáo hành lễ trước Phật giáo thì đúng là một sự sỉ nhục.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 373


Trong giới Đạo gia cũng có những nhân vật đi vào huyền thoại.

Như hiện giờ khi tôi và ông cụ Tôn đứng trước mặt pháp sư Tĩnh Đàn này thì chúng tôi chẳng khác nào hai đứa trẻ mẫu giáo, chỉ có thể ngẩng lên ngước nhìn mà thôi.
"Tĩnh, Tĩnh Đàn pháp sư, pháp sư vẫn đang đợi chúng tôi sao?"
Cơ bản là do trước đây tôi chưa từng nghe tới uy danh của Tĩnh Đàn pháp sư, cho nên mặc dù trong lòng vô cùng kính nể ông ấy nhưng cũng không đến nỗi mất luôn cả khả năng suy nghĩ như ông cụ Tôn.
Tĩnh Đàn pháp sư khẽ gật đầu.
"Ngày mai là rằm tháng bảy Âm lịch, giờ Tý đêm nay Quỷ môn quan sẽ mở.

Tôi chờ ở đây chính là để giúp cậu vượt qua kiếp nạn này".
Tĩnh Đàn pháp sư nói nghe rất bình thản nhưng tôi thì không khỏi quay đầu sang nhìn ông cụ Tôn.
Xem ra những lời tôi vừa nói là đúng, vị pháp sư này vốn đã theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi từ lâu rồi.
"Vậy...!Tĩnh Đàn pháp sư, nếu pháp sư đã biết mọi chuyện rồi thì có thể nói cho tôi biết hung trận này là do kẻ nào bày ra và hắn có mục đích gì được không?"
Thấy Tĩnh Đàn pháp sư có vẻ là người dễ nói chuyện nên tôi to gan định bụng thu thập ít thông tin từ ông ấy.
Nói không chừng còn moi được một ít thông tin về chuyện của ông nội và bố mẹ tôi.
Thế nhưng rốt cuộc vẫn là do tôi trẻ người non dạ, trong lòng đầy mong đợi tuôn ra một loạt câu hỏi nhưng Tĩnh Đàn pháp sư chỉ thản nhiên đáp "biết nhưng không thể nói, thiên cơ bất khả lộ".

Nghe câu trả lời của ông ấy xong tôi cũng đành á khẩu.
Điều đó khiến tôi thấy hơi buồn bực, đột nhiên hiểu được tại sao Linh Lăng lại không dám làm phiền vị pháp sư này.
Con đường đi đến cao ốc Phương Viên lúc này trở nên vô cùng nhàm chán.
Tôi không nói, Tĩnh Đàn pháp sư đương nhiên cũng không mở miệng còn ông cụ Tôn thì ngoan như một chú chim cút, lặng lẽ cúi đầu đi theo sau, hoàn toàn không còn vẻ tự phụ và hống hách như ngày thường.
Cho đến khi chúng tôi đi xuống dưới tầng cao ốc Phương Viên, Tĩnh Đàn pháp sư mới chủ động mở lời.
"Đêm nay tôi sẽ canh giữ ở đây".
Nói rồi, ông ấy bình tĩnh nhìn ông cụ Tôn rồi chìa tay ra.
"Đêm nay e là sẽ có biến, vẫn cần phải mượn một số pháp khí của vị Đạo hữu này".
Mặc dù bên ngoài nhìn pháp sư Tĩnh Đàn này có vẻ không thèm để ý đến người khác, nhưng không thể không thừa nhận mỗi khi ông ấy mở lời thì người nghe đều cảm thấy rất dễ chịu.

Ông ấy còn gọi ông cụ Tôn là "Đạo hữu", điều đó chứng tỏ ông ấy thừa nhận năng lực của ông cụ Tôn.
Pháp sư Tĩnh Đàn đã đích thân mở miệng thì ông cụ Tôn đương nhiên không hề do dự mà lập tức lấy ra Chân Ngôn Bát Bảo Chuyển Kinh Luân đưa cho ông ấy.
Lúc này tôi mới có cơ hội nhìn rõ hình dạng của món pháp khí này.
Món pháp khí có màu vàng, bên trên còn khắc hình trông giống như một đứa trẻ con..


 
Chương 374: Sư Phụ Là Nhất Nhất Sư Phụ Rồi


Sau khi nó được mở ra, lập tức có một luồng linh khí màu vàng nhạt bốc lên trời.
"Chậc chậc, thực sự là một món bảo bối, linh khí của món pháp khí này còn bốc thẳng lên trời!"
Những pháp khí có linh khí tôi đã thấy nhiều rồi nhưng loại pháp khí có linh khí mạnh thế này thì là lần đầu tôi được thấy.

Chẳng trách ông cụ Tôn nói ông ấy chưa phát huy được một phần mười uy lực của nó.
Cảm giác như món bảo bối này ở trong tay ông ấy chẳng khác nào châu chấu đá xe, căn bản không tạo nên sự khác biệt.

truyện xuyên nhanh
"Ranh con, cái này mà cậu còn phải nói sao.

Sư phụ cậu có bao giờ đem những món bảo bối không ra gì không?"
Ông cụ Tôn giờ này cũng đã hồi phục lại từ cơn sốc trước uy lực của pháp sư Tĩnh Đàn, vừa tỉnh táo lại một cái là bắt bẻ tôi ngay được.
"Vâng vâng vâng, sư phụ là nhất, nhất sư phụ rồi".
Trước mặt pháp sư Tĩnh Đàn, tôi cũng không tiện vạch trần ông ấy.

Ông cụ Tôn có vẻ đã quên món bảo bối này là do ông ấy chôm từ nhà họ Uy ra thì phải.
Nói không chừng mấy món pháp khí mà hồi trước ông ấy cho tôi cũng là chôm được từ nơi nào đó ấy chứ.
Có điều mặc dù tôi không nói nhưng pháp sư Tĩnh Đàn có vẻ đã rõ như lòng bàn tay, trên đời có chuyện gì giấu được ông ấy cơ chứ?
"Pháp sư Tĩnh Đàn, nếu trận nhãn của trận pháp Bách Minh Pha đã được sắp xếp trên đỉnh tòa cao ốc Phương Viên này thì tại sao chúng ta không đi tới chỗ trận nhãn để trấn thủ?"
Đầu óc của ông cụ Tôn cũng dần trở lại linh hoạt, mặc dù ánh mắt vẫn còn né tránh không dám nhìn thẳng vào pháp sư Tĩnh Đàn, nhưng ít nhất ông ấy đã không còn sợ hãi như lúc trước.
"Mặc dù trận nhãn của Bách Minh Pha trận ở trên đỉnh tòa nhà nhưng đêm nay Quỷ môn sẽ mở ở đây.

Nếu tôi không ở đây trấn thủ thì đám hồn thể ùa ra từ Quỷ môn sẽ đi vào trong thành phố, trở thành mối hiểm họa".
Pháp sư Tĩnh Đàn bình thản giải thích lý do cho chúng tôi.
Tôi thận trọng nghe ông ấy nói xong rồi gật đầu, nhưng rồi lại lập tức lắc đầu.
"Không đúng, pháp sư Tĩnh Đàn, mục tiêu của chúng ta đêm nay không phải là phá hung trận kia sao? Nếu chúng ta phá được nó trước khi Quỷ môn mở ra thì lúc đó cho dù có bao nhiêu hồn thể ùa ra cũng sẽ không bị hung trận kia làm ảnh hưởng mà đi hại người sống".
"Không phải như vậy thì sẽ tiết kiệm thời gian và sức lực nhất sao? Tại sao lại phải đợi Quỷ môn mở rồi đứng canh ở đó chứ?"
Tôi nhanh chóng nói ra điểm nghi vấn của mình.

Đúng ra thì với cảnh giới của pháp sư Tĩnh Đàn, ông ấy sẽ không dẫn chúng tôi đi đường vòng như vậy chứ? Điều tôi nghĩ ra được thì ông ấy cũng nghĩ ra được mới phải.
Pháp sư Tĩnh Đàn im lặng nghe tôi nói hết rồi mới đưa tay chỉ lên nóc tòa cao ốc.
"Trương thí chủ nói không sai, có điều trận pháp này không đơn giản như cậu nghĩ.

Mặc dù có thể siêu độ vong hồn để phá trận pháp này nhưng những hồn thể này sớm đã thành hình và trở thành một phần của trận pháp đó rồi.

Cũng có nghĩa là, những hồn thể bên trong trận pháp này đã coi nó là chốn dung thân của chúng rồi".
Sau khi người chết, tam hồn thất phách sẽ rời khỏi xác rồi đi qua Quỷ môn để xuống suối vàng, sau đó sẽ tới cầu Nại Hà..


 
Chương 375: Cứ Tùy Cơ Ứng Biến Là Được


Pháp sư Tĩnh Đàn mặc dù chưa nói hết lời nhưng tôi phút chốc đã hiểu ra.
"Tôi hiểu rồi, pháp sư muốn mượn thời điểm Quỷ môn mở ra để những hồn thể trong hung trận này đi qua Quỷ môn một lần nữa?"
Pháp sư Tĩnh Đàn gật đầu, khẳng định suy đoán của tôi là đúng.
"Trương thí chủ nói không sai, những hồn thể bị nhốt trong đó vốn đã có thể đi qua Quỷ môn quan, lên cầu Nại Hà từ lâu rồi.

Thế nhưng giờ lại bị hung trận này kéo lại, điều đó khiến họ hiểu lầm đây là điểm đến cuối cùng của mình.

Nếu như vậy chúng ta có tìm cách siêu độ thì chỉ sợ họ chưa kịp vào trong luân hồi thì đã bị kéo lại nơi này rồi".
Pháp sư Tĩnh Đàn ung dung giải thích, nét mặt không chút phiền muộn như thể đang kể một câu chuyện cực kỳ bình thường.
Nhưng tôi và ông cụ Tôn thì không được bình thản như vậy.
Mặc dù từ vị pháp sư này luôn toát ra khí chất vô cùng đáng tin cậy, thế nhưng chúng tôi đều hiểu việc tối nay sẽ không dễ dàng như lời ông ấy nói.
"Vậy...!pháp sư Tĩnh Đàn, nếu pháp sư đã trấn thủ Quỷ môn quan, thì chúng tôi cần phải làm gì?"
Ông cụ Tôn trầm ngâm một lúc, sau cùng ngẩng đầu lên hỏi.
Pháp sư Tĩnh Đàn không vội trả lời mà quay sang nhìn tôi, gương mặt bình tĩnh tựa mặt hồ phẳng lặng như thấp thoáng ý cười.
"Vạn sự tùy duyên, cứ tùy cơ ứng biến là được".
Sau khi nói xong câu này, pháp sư tay cầm Chuyển Kinh Luân, cũng không cầm thêm thứ gì khác mà ngồi luôn xuống đất, chỉ một lát đã đi vào trạng thái thiền.
Tôi và ông cụ Tôn bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không biết đi đâu về đâu.
"Đi, lên xem Linh Lăng thế nào, nhân tiện xem xem trận pháp Bách Minh Pha này rốt cuộc là thứ quỷ quái gì".
Thấy đứng đực ra đó cũng không hay lắm nên ông cụ Tôn vẫy tay với tôi, ý bảo tôi theo ông ấy lên đ ỉnh tòa nhà xem xét.
"Sư phụ, sư phụ cảm thấy việc tối nay chúng ta nắm chắc được mấy phần?"
Hai chúng tôi lần mò leo lên đ ỉnh cao ốc trong làn sát khí nồng đặc, tôi thấp giọng hỏi ông cụ Tôn.
"Khó nói lắm, theo lý thì có Chân Ngôn Bát Bảo Chuyển Kinh Luân, lại có pháp sư Tĩnh Đàn ở đây thì chắc sẽ ổn thôi.

Nhưng không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên".
Ông cụ Tôn mặt rất nghiêm túc, hai hàng lông mày cau chặt vào nhau.

Ông ấy vừa nói vừa như nghĩ ngẫm gì đó mà thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau.
"Vậy nếu đêm nay không phá được trận pháp này hoặc không giữ được Quỷ môn quan thì sẽ có hậu quả gì?"
Thực ra trong lòng tôi đã lờ mờ biết đáp án của câu hỏi này, nhưng tôi vẫn muốn hỏi như để tìm một sự an ủi.

Vậy nên tôi lại hỏi ông cụ Tôn một lần nữa..


 
Chương 376: Tôi Càng Leo Lên Cao Thì Càng Sợ


Vốn tôi tưởng ông ấy nghe xong sẽ quát tôi để thị uy.
Nhưng ông ấy lại thoáng do dự, sau đó trầm giọng đáp.
"Nếu đêm nay có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chỉ sợ thành phố náo nhiệt ngoài kia sẽ biến thành thị trấn quỷ.

Đến lúc đó hai chúng ta cũng chỉ còn nước đi vào Quỷ môn quan thôi!"
Câu trả lời của ông ấy khiến tôi không kìm được mà nuốt nước bọt.
Xem ra tôi đã đánh giá hơi thấp uy lực của hung trận này rồi.
Mặc dù cảnh tượng trong cao ốc Phương Viên đã khác trước một trời một vực nhưng riêng độ cao của nó thì không thay đổi.
Thang máy đương nhiên đã không còn, thay vào đó là cầu thang treo.

Nó cheo leo giữa không trung, mỗi lần giẫm lên một bậc lại có cảm giác như cái thang có thể đứt bất cứ lúc nào.
Tôi càng leo lên cao thì càng sợ.

Đến khi gần lên tới đỉnh tòa nhà thì tôi đã không dám nhìn xuống nữa.
Trong lòng tôi lại càng phục Linh Lăng sát đất.
Chưa nói đến những yếu tố khác, nhưng nơi này đầy ác quỷ, nó đáng sợ hơn những thứ ta thấy trên phim kinh dị không biết bao nhiêu lần.
Vậy mà một cô gái nhỏ bé lại dám làm cái nghề này, một mình tới đây, dựa vào sức mình để khống chế tất cả các hồn thể.
Chỉ riêng khí phách và bản lĩnh này thôi, người thường đương nhiên không thể bì được.
Khi tôi và ông cụ Tôn leo tới bậc thang cuối cùng, không biết có phải do độ cao hay không mà bên tai chúng tôi vọng tới tiếng gió rít vù vù.
Dưới cái thang treo là sát khí đen ngòm, nhìn không thấy đáy, giờ lại thêm gió thổi khiến tôi có cảm giác như mình đang đứng trên không trung vậy.
"Sư phụ, cẩn thận đấy, cái thang này còn nhỏ hơn mấy cái ban nãy.

Sư phụ chân tay già yếu rồi phải bám cho chắc.

Nếu mà rơi xuống thì chẳng cần đợi trận pháp này phá được đã tới gặp Diêm Vương rồi".
Tôi vừa cẩn trọng nhìn xuống dưới chân vừa nhỏ tiếng nhắc nhở ông cụ Tôn ở đằng sau.
Nói xong, đằng sau lưng tôi lại chẳng hề có tiếng trả lời.
Ban đầu tôi còn tưởng ông cụ Tôn đã sợ vỡ mật nên không dám nói chuyện.
Nhưng leo thêm một lúc nữa tôi mới thấy có gì đó không đúng lắm.
Cái thang này làm bằng dây thừng, nếu hai người cùng leo lên thì chỉ cần một người cử động cũng sẽ khiến người kia lắc lư theo.
Nhưng sau khi tôi leo thêm vài bước nữa thì không hề cảm nhận được chiếc thang lắc lư do chuyển động của ông cụ Tôn.
Tôi sinh nghi, đang định quay lại nhìn nhưng chợt nhớ ra nơi này không an toàn nên cẩn thận vẫn hơn.
Cho nên tôi dừng hẳn lại nhưng không quay người mà đứng tại chỗ khẽ gọi.
"Sư phụ?".


 
Chương 377: Sư Phụ Là Sư Phụ Sao


Tôi cất tiếng gọi xong thì giọng tôi nhanh chóng truyền đi qua làn sát khí.

Nhưng đằng sau lưng tôi vẫn im lặng như tờ, không có động tĩnh gì.

Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, da đầu cũng như tê dại đi.

Bàn tay nắm lấy cái thang dây của tôi túa mồ hôi.

"Ông cụ Tôn, đã đến giờ phút này rồi, hai chúng ta đừng dọa nhau nữa được không.

Ít nhất thì sư phụ cũng đáp lời tôi đi chứ!"  
Mấy lần gọi mà không ai trả lời nên tôi đâm ra bực dọc.

Sau cùng tôi đành chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Vì sát khí đậm đặc nên tôi và ông cụ Tôn luôn duy trì khoảng cách nửa mét.

Như vậy thì dù sát khí có nồng đến đâu cũng nhìn thấy đối phương.

Nhưng khi tôi quay ra sau nhìn thì lại không thấy tăm hơi ông cụ Tôn đâu.

"Ông cụ Tôn?"  
Tim tôi như rớt xuống đất! Lẽ nào ông ấy thực sự rơi xuống dưới rồi?  
Gần như bất giác, phản ứng đầu tiên của tôi là bám chặt lấy cái thang rồi nhìn xuống.

Nhưng trong lúc loay hoay nhìn xuống dưới, đột nhiên tôi đụng phải thứ gì đó.

Cú va chạm này quá đột ngột nên còn chưa kịp nhìn rõ đối phương thì mũi tôi đã bị đập cho một cái tê dại, thậm chí đến mắt cũng suýt nổ đom đóm.

Tôi đau đến nỗi kêu to một tiếng, sau đó vội vã ngẩng đầu nhìn lên.

Khi tôi ngẩng đầu lên thì mới dần hồi tưởng lại cảm giác ban nãy.

Cứ như thể tôi vừa cụng vào đầu của một ai đó?  
Quả nhiên gần như cùng một lúc, một tiếng "á" đau đớn khác vọng lên từ dưới chân tôi.

Tôi đột nhiên nổi hết da gà.

Lẽ nào còn thứ gì khác cũng đang bò trên cái thang này?  
Đây quả thực không phải chuyện đùa, tôi lập tức lùi lại đằng sau, nhanh chóng rút trong người ra một con dao găm nhỏ.

Con dao này tôi đã tiện tay mua lúc đi mua trang bị với ông cụ Tôn, tôi và ông ấy mỗi người mua một con.

Vốn chúng tôi định mua về để cắt dây thừng và tự vệ trong trường hợp bất đắc dĩ.

Thật không ngờ tôi lại dùng đến nó đầu tiên.

Từ cảm giác tiếp xúc khi va chạm ban nãy, thứ tôi va phải là một người sống có thân nhiệt!  
"Sư phụ, là sư phụ sao?"  
Tôi trợn to mắt nhìn chằm chằm vào phía bên dưới chiếc thang dây, sau đó lại cẩn trọng cất tiếng hỏi.

Những người sống sờ sờ mà đi vào đây ngoài Linh Lăng ra thì chỉ có tôi và ông cụ Tôn.

.


 
Chương 378: Tôi Kinh Hãi Nhìn Gương Mặt Dữ Dằn Của Ông Ấy


Pháp sư Tĩnh Đàn đã nhập thiền, chắc chắn sẽ không đột ngột xuất hiện ở đây, còn Linh Lăng cũng không phải kiểu tự nhiên treo mình trên cái thang dây này để dọa tôi.

Giờ vừa trùng hợp ông cụ Tôn lại mất tích, lẽ nào ông ấy đang cố tình hù tôi?  
Có điều suy đoán cũng chỉ là suy đoán, tôi không dám buông lỏng cảnh giác.

Tôi nắm chặt con dao trong tay, đồng thời khẽ dùng chân lắc lắc cái thang.

Chỉ thấy từ trong đám sát khí đen ngòm bên dưới dần hiện ra một gương mặt.

Tôi nhìn sang, gương mặt đó không phải ông cụ Tôn thì còn ai vào đây?  
Thấy vậy tôi mới thở phào, giờ tôi nhận ra mới có một lát mà lưng áo tôi đã ướt nhẹp mồ hôi.

Khi một làn gió thổi qua, cái rét lạnh như ngấm vào tận trong xương tủy.

Tôi không khỏi rùng mình, ôm lấy cánh tay hậm hực mắng ông cụ Tôn một câu.

"Ông nội con ơi, có phải người rảnh quá hóa rồ không? Không đi đứng cho cẩn thận, lại đi leo xuống dưới làm gì? Làm tôi sợ chết khiếp!"  
Tôi vừa nói vừa tiến tới giơ một tay về phía ông ấy định kéo lên.

Nhưng sau khi đến gần thêm hai bước, tôi đột nhiên thấy lo lắng như ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Chỉ thấy gương mặt ông cụ Tôn không cảm xúc, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sát khí mà trước giờ tôi chưa từng thấy!  
Ông ấy cứ như thể không nghe thấy lời tôi, cứ bám lấy cái thang đứng đó nhìn tôi chằm chằm.

Thấy tôi giơ tay định lại gần, ông ấy đột nhiên nhảy lên khỏi cái thang.

Mặc dù tôi biết ông cụ Tôn thân thủ không tệ nhưng trước giờ tôi chưa từng thấy ông ấy lợi hại như vậy.

Cái thang dây này chịu lực rất kém, giờ lại còn nhảy từ dưới lên thì không những chưa chắc đã lên được mà còn dễ dàng rơi xuống dưới.

Nhưng ông cụ Tôn bây giờ cứ như biết khinh công, nhẹ nhàng tận dụng chút lực bám để nhảy một cái là ông ấy đã chỉ còn cách tôi khoảng cách không tới hai nắm đấm.

Có điều lúc ông ấy nhảy lên thì hai tay cũng không ngừng làm việc.

Tôi chỉ cảm nhận được một tia sáng lóe lên, đột nhiên bụng tôi như quặn thắt lại, như thể có thứ gì đó đâm vào.

May mà tôi vốn đang vô cùng cảnh giác nên vừa cảm thấy điềm không lành là lập tức đưa con dao ra đằng trước đỡ lại như một phản xạ tự nhiên.

Tiếng sắt thép va chạm vào nhau đến chói tai vang lên, khiến tôi hít một hơi lạnh.

Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy ông cụ Tôn cầm con dao găm đang định đâm vào bụng tôi, cách bụng tôi lúc này chỉ có một tấc!  
Tôi kinh hãi nhìn gương mặt dữ dằn của ông ấy.

Ông ấy muốn giết tôi? Lại còn vào thời khắc then chốt như thế này?  
"Sư phụ! sư phụ đang làm gì vậy?".


 
Chương 379: Mày Rốt Cuộc Là Thứ Gì


Trán tôi vã mồ hôi lạnh.

Mặc dù tôi không hiểu tại sao đột nhiên ông ấy lại ra tay nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, tôi không phải đối thủ của ông ấy.

Nếu hôm nay ông ấy muốn động thủ với tôi thì tôi chỉ còn nước chết ở đây.

Ông cụ Tôn nghe tôi nói nhưng không hề có chút phản ứng nào, chỉ nghiến răng, dùng lực mạnh hơn ở tay cầm dao.

Tôi suýt nữa thì không cản được ông ấy, con dao lại gần thêm một chút, đã đâm thủng cả áo tôi, dí sát vào da thịt.

Nếu tôi còn không làm gì thì e rằng chỉ mấy phút sau là mất mạng.

"Sư phụ, mặc dù tôi không biết tại sao ông ra tay với tôi.

Nhưng để giữ cái mạng này, hôm nay đành phải đắc tội rồi!"
Tôi nghiến chặt răng, hai tay dồn sức đẩy tay ông cụ Tôn ra.

Lúc trước ông cụ Tôn lúc nào cũng có vẻ cà lơ phất phơ, thỉnh thoảng mới giở ra được vài món kungfu nửa mùa.

Nhưng giờ ông ấy mới thể hiện bản lĩnh thực sự, không hề hạ thủ lưu tình với tôi.

Tôi vốn định cho một tay vào trong túi áo lấy đồ nhưng ông cụ Tôn ra tay tàn bạo thế này, nếu không dùng hai tay thì tôi không thể đỡ được.

Tình thế của tôi bây giờ vô cùng hiểm nghèo.

Có điều mặc dù đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhưng tôi đã không còn dễ hoảng loạn như trước.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, sau đó khách khí nói với ông cụ Tôn một câu rồi lấy đầu mình cộc vào đầu ông ấy một cái rất mạnh.

Hai cái đầu va vào nhau một tiếng cứ như sét đánh, làm tôi choáng váng đến nỗi hoa mày chóng mặt.

Nếu không phải trong tình cảnh ngặt nghèo thế này thì còn lâu tôi mới dùng chiêu này.

May mà dù ông cụ Tôn thân thủ rất tốt nhưng cũng chưa mạnh đến nỗi mình đồng da sắt.

Cú "hôn trán" đột ngột ban nãy của tôi khiến mặt ông ấy lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Bàn tay ban nãy còn ép chặt con dao vào bụng tôi thõng xuống.

Thấy cơ hội đã tới, tôi không hề do dự giơ chân đạp vào đầu gối ông ấy.

Ông cụ Tôn là sư phụ tôi, mặc dù ông ấy đột nhiên muốn lấy mạng tôi nhưng tôi vẫn không hề muốn làm ông ấy bị thương.

Cú đạp của tôi không mạnh, chỉ vừa đủ lực để khiến ông ấy không đứng dậy được.

"Sư phụ, sư phụ sao vậy? Tại sao đột nhiên lại muốn giết tôi?"  
Thấy ông cụ Tôn bất động, không còn sức phản kháng nhưng tôi cũng không dám sơ suất.

Tôi bước lên trước một bước, kề con dao vào cổ ông ấy.

"Mày rốt cuộc là thứ gì?"  
Trước câu chất vấn của tôi, gương mặt ông cụ Tôn vẫn đầy sát ý, nhưng ít nhất ông ấy cũng chịu mở miệng đáp lời tôi.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom