Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Nàng Như Một Đứa Trẻ


Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Bạch Thế Tình vào nhà đưa cơm cho cha là Bạch Chí Mãn.

Bạch Chí Mãn nhìn bánh làm từ bột mì, trừng mắt nói: "Sao hả, tính ăn hết cơm hết gạo luôn à?”
“Hôm nay trên loa đã nói rồi mà, phải thu hoạch gấp! Đại ca mệt muốn chết rồi, không ăn đồ ngon một chút thì làm gì có sức lực làm việc!”
Bạch Chí Mãn từ khi bị thương ở chân, tính tình trở nên kỳ cục hơn trước rất nhiều, nhưng Bạch Thế Tình cũng không thèm chiều theo hắn mà vẫn luôn nói chuyện đầy mùi thuốc súng.

Bạch Chí Mãn "hừ" một tiếng, đặt đĩa bánh lên mép giường: "Ta không tốn sức gì cả, ăn thứ này chỉ uổng phí.


“Cha của ta, mau ăn đi! Lát nữa con trai cha mà trở về sẽ mắng ta mất, nói ta ngược đãi cha!”
Bạch Thế Tình không rảnh dỗ dành Bạch Chí Mãn, nàng cũng muốn làm con gái có hiếu lại hiểu chuyện nhưng thật sự không có điều kiện để thực hiện.

Bây giờ tất cả mọi người đều bận rộn không chịu nổi, dưới ruộng còn có hai người bụng lép kẹp chờ đồ ăn, nàng làm gì có thời gian rảnh rỗi để nhỏ giọng nhẹ nhàng làm công tác tư tưởng cho cha.

Bạch Chí Mãn nhìn Bạch Thế Tình vội vàng rời đi, cửa phòng bị đóng lại, ánh mắt hắn tối sầm.

Hắn thở ra một hơi thật dài, thì thào: "Ai nói con gái đều là áo bông tri kỷ? Con gái nhà ta toàn mồm như đại bác.



"Mãn Chi, lại đây, ngươi bưng đồ ăn đi chia cho em trai ngươi ăn cùng!" Đặng Mẫn gọi con gái tới, đưa cho hai đứa nhỏ nửa cái bánh bắp cải, đủ cho chúng ăn no bụng.

Bạch Mãn Chi năm nay sáu tuổi, ở nhà còn phải chăm sóc em trai nhỏ hai tuổi Bạch Mãn Lâm.

Bạch Mãn Chi vào phòng bếp, nghiêng đầu len lén nhìn Bạch Kiều Kiều giống như sợ nàng không cho mình ăn đồ ngon.

Trước đây trong nhà có cái gì ăn ngon dùng tốt, Bạch Kiều Kiều đều muốn tranh đoạt, bọn nhỏ nếu dám tranh giành với Bạch Kiều Kiều thì nhất định sẽ bị nàng ta thu thập.

Trẻ con nông thôn vừa gầy vừa nhỏ, hơn nữa trường kỳ ở bên ngoài chơi nên đứa nào đứa nấy đều phơi nắng tới đen sì, cho dù có ở sạch thì trông cũng dơ dơ bẩn bẩn.

Bạch Kiều Kiều rất ghét bỏ hai đứa nhỏ nên Bạch Mãn Chi cũng rất rụt rè trước mặt Bạch Kiều Kiều.

Bạch Mãn Chi nhìn bánh bột mì nhân bắp cải, nuốt nước miếng.

Lần trước được ăn bột mì là ngày 2 tháng 2, mẹ đã nướng một cái bánh hoa mai cho nó ăn.

“Chị dâu, chúng ta nhanh chóng ra ruộng đi.



Thẩm Hành làm việc cả ngày trời chắc chắn là đã đói rã ruột.

Bạch Thế Tình và Đặng Mẫn vốn còn muốn nghỉ ngơi thêm một chút, bởi vì nhìn tình thế bây giờ, Bạch Thế Hải và Thẩm Hành hẳn là có thể thu hoạch hết ba mươi mẫu đất, các nàng có lười biếng một chút cũng sẽ không làm lỡ việc.

Nhưng thấy Bạch Kiều Kiều tích cực như vậy, các nàng cũng không tiện ở nhà: "Đi thôi.


Ba người mang theo nước và thức ăn đi lên núi thì phát hiện hai nam nhân đã đổi vị trí thu hoạch.

“Hành ca!”
Khi Bạch Kiều Kiều đi về phía Thẩm Hành, bước chân nàng rất vội vàng.

Thẩm Hành buông công cụ trong tay xuống, lo lắng đi đón nàng: "Ngươi cẩn thận một chút!”
Không biết tại sao, Thẩm Hành nhìn Bạch Kiều Kiều luôn cảm thấy nàng giống như một đứa trẻ, ngay cả đi đường cũng lo lắng nàng đi không xong.

“Hành ca, mau tới ăn cơm!”
Thẩm Hành lấy khăn lau tay, bọn họ tìm một chỗ bóng cây mát mẻ rồi ngồi bệt xuống đất ăn vội ăn vàng.

Bánh bột mì nhân bắp cải mềm mại lại nóng hầm hập, Thẩm Hành trước kia chỉ có thể nhìn người khác ăn đồ ngon bằng ánh mắt thèm thuồng.

Hắn ăn từng ngụm từng ngụm, những cảm giác chua xót trong lòng trước kia hiện tại đều hoá thành ngọt ngào như mật.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Mượn Công Cụ Làm Việc


Đặng Mẫn thấy vẻ mặt Thẩm Hành không có gì khác thường mới chia bánh cho Bạch Thế Hải và Bạch Thế Tình.

Bạch Thế Hải ngây ngốc hỏi: "Hôm nay cam lòng bỏ vốn gốc như vậy sao?”
Bạch Thế Tình vội vàng giải thích: "Là Kiều Kiều đem bột mì và bắp cải sang.


Bạch Thế Hải nghe vậy không khỏi nhìn về phía Thẩm Hành.

Hiện tại trong lòng hắn đang nghĩ chuyện giống hệt Đặng Mẫn và Bạch Thế Tình từng nghĩ.

Ai ngờ Thẩm Hành giống như không nghe thấy.

Bạch Thế Hải đã ăn vào trong miệng, cũng không thể nhổ ra, chỉ đành tiếp tục ăn.

“Thế Hải, các ngươi đang nghỉ ngơi sao?”
Bạch Thế Hải ngẩng đầu nhìn lên, là Lý Thời Khánh.

Hai nhà ở cách nhau không xa.

Bạch Thế Hải khách sáo nói: "Chào Khánh thúc, ngồi xuống ăn một miếng?”
Lý Thời Khánh nhìn bánh bột mì trong tay bọn họ, nuốt một ngụm nước miếng nhưng cũng không biết xấu hổ đến mức thật sự ngồi xuống ăn.


"Không ăn đâu, thím ngươi đã về nấu cơm rồi, lát nữa sẽ đưa cơm tới đây.

Ta tới là để hỏi trong lúc các ngươi nghỉ trưa có thể cho chúng ta mượn dùng thứ này không?”
Lý Thời Khánh chỉ tay vào công cụ thu hoạch lúa mạch mà Bạch Kiều Kiều làm.

Hiện tại mọi người đều vùi đầu làm việc, người biết nhà bọn họ có công cụ này cũng không nhiều.

Nhưng bị người khác biết được là chuyện sớm muộn, Bạch Kiều Kiều đã sớm dự đoán trước.

Bạch Thế Hải cũng là một người thành thật: "Đây không phải của nhà ta, là của em rể ta.


Tuy rằng Bạch Kiều Kiều là em gái ruột của Bạch Thế Hải, nhưng phong tục tập quán của thôn Thập Lý chính là xuất giá tòng phu, Bạch Kiều Kiều bây giờ là người Thẩm gia, đồ vật nàng tạo ra đương nhiên thuộc về Thẩm gia.

Bạch Thế Hải tuyệt đối sẽ không vì tham chút đồ này mà trở mặt với Thẩm Hành.

Lý Thời Khánh lập tức quay sang nhìn Thẩm Hành, thấy vẻ mặt hung dữ của hắn bèn nuốt một ngụm nước miếng, lại nhìn về phía Bạch Kiều Kiều:
"Kiều Kiều, có thể cho nhà ta mượn công cụ này trong nửa tiếng không? Bây giờ đang giữa trưa, để cho người lao động nhà ngươi nghỉ ngơi một chút.


Chuyện này rất mới lạ nha, ở thôn Thập Lý bình thường thôn dân đều gọi Bạch Kiều Kiều là “tiểu thư nhà tư bản”, “người tới từ thành phố”, “nhỏ Bạch Kiều Kiều kia”… đây là lần đầu tiên có người gọi nàng bằng hai chữ Kiều Kiều thân mật như vậy!

Ánh mắt Lý Thời Khánh rất tốt, hắn có thể nhìn ra công cụ này rất lợi hại.

Cho dù chỉ cho bọn họ nửa giờ sử dụng, nhà bọn họ có năm người lao động, mỗi người gặt mười phút thì ít nhất có thể gặt được bốn mẫu đất.

Bạch Kiều Kiều không có ấn tượng gì về Lý Thời Khánh, bởi vì đời trước nàng chướng mắt tất cả mọi người trong thôn Thập Lý nên chẳng qua lại với ai, người nàng quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Hành ca, ngươi thấy sao?” Bạch Kiều Kiều nhìn về phía Thẩm Hành.

Thẩm Hành nuốt một miếng bánh, mắt sắc như hổ nhìn chằm chằm vào Lý Thời Khánh.

Giữa trưa nắng chang chang, bị Thẩm Hành nhìn không rời mắt, sau lưng Lý Thời Khánh vậy mà đổ mồ hôi lạnh.

Hắn vừa định mở miệng nói không mượn nữa thì Thẩm Hành đã lên tiếng:
"Khánh thúc cầm về dùng đi, ta và đại ca nghỉ ngơi một chút, lát nữa ngươi bảo Đào Tử đưa trả là được.


Lý Thời Khánh lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi yên tâm, nửa giờ nữa chúng ta lập tức đưa trả cho ngươi.


Nói xong hắn cầm hai cây lưỡi liềm cỡ lớn đi thật nhanh.

Ba người Bạch Thế Hải đều rất kinh ngạc, không ngờ Thẩm Hành lại dễ nói chuyện như vậy.

Thôn Thập Lý này có ai dám động đến đồ của Thẩm Hành, đây không phải là muốn chết sao?
Nhưng Bạch Kiều Kiều thấy thái độ của Thẩm Hành đối với Lý Thời Khánh, lập tức nhớ tới chuyện lúc trước.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Không Thể Đánh Phụ Nữ


Lúc ấy người trong thôn đều nói Thẩm Hành là sát tinh, thấy hắn đều đi đường vòng.

Khi hắn sắp chết đói, là Lý Thời Khánh cho hắn một miếng khoai lang khô nên hắn mới có thể kéo dài mạng sống.

Sau đó Thẩm Hành và những tên lưu manh khác trên trấn lăn lộn kiếm ăn, suy cho cùng đều chỉ vì để kiếm miếng cơm mà thôi.

Nhìn dáng vẻ của Lý Thời Khánh hẳn là đã sớm quên mất chuyện miếng khoai lang khô kia, nhưng Thẩm Hành lại ghi nhớ cả đời.

Sau này khi Thẩm Hành phát đạt còn hỗ trợ nhà Lý Thời Khánh không ít, giúp mấy đứa con trai của Lý Thời Khánh đều chuyển lên trấn sinh sống.

Bạch Kiều Kiều nghĩ tới đây không khỏi cảm thấy đau lòng, nàng ngồi ở bên cạnh Thẩm Hành nhè nhẹ sờ lưng hắn.

Thẩm Hành không hiểu vì sao nhướng mày.

Cô vợ nhỏ này sao lại bắt đầu câu dẫn hắn rồi? Có phải cố ý vì thấy hắn bây giờ không làm gì được nàng?
Nghĩ vậy Thẩm Hành đưa tay sờ gáy Bạch Kiều Kiều: "Ngươi làm gì vậy? Ngoan ngoãn một chút cho ta.



Đặng Mẫn đang ăn bánh bột mì, trong lòng có hơi chột dạ nên vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của Thẩm Hành.

Chỉ là vẻ mặt Thẩm Hành vẫn cứng ngắc, nàng cũng không nhìn ra cái gì, ai ngờ hắn đột nhiên bóp cổ Bạch Kiều Kiều làm Đặng Mẫn sợ tới mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

“Em rể, ngươi làm gì vậy?!”
Đặng Mẫn cho rằng Thẩm Hành muốn đánh Bạch Kiều Kiều, sợ hãi kêu lên.

Bạch Thế Tình lập tức vọt tới kéo Bạch Kiều Kiều ra sau lưng mình:
“Thẩm Hành, đàn ông mà đánh phụ nữ thì ra thể thống gì! Nhà mẹ đẻ nàng đang ở chỗ này, nàng có làm gì sai thì ngươi từ từ nói là được mà!”
Bạch Thế Tình tuy nói chuyện với Thẩm Hành kiểu đó nhưng giọng của nàng vẫn luôn không ngừng run rẩy.

“Nhị tỷ, không phải đâu! ”
Bạch Kiều Kiều nhìn Bạch Thế Tình giống như gà mái già che chở mình ở phía sau, mà Thẩm Hành thì ngây ra không biết làm gì, nàng liền thấy buồn cười.

Bạch Thế Hải không thấy chuyện đã xảy ra, chỉ nghe Bạch Thế Tình nói Thẩm Hành muốn đánh Bạch Kiều Kiều liền ném bánh trong tay xuống, đứng chắn trước người Thẩm Hành:
“Thẩm Hành, lúc ngươi tới nhà chúng ta nói muốn kết hôn với Kiều Kiều, ngươi đâu nói sẽ động tay động chân với nàng!”
Tuy rằng Bạch Thế Hải không có tình cảm gì với cô em gái Bạch Kiều Kiều này, nhưng Bạch Kiều Kiều gả cho Thẩm Hành là chuyện cả đời, Bạch Thế Hải sẽ không rũ bỏ trách nhiệm của người làm anh.


Hắn không tin cái gì mà sát tinh với sát thần, nếu nói mệnh khắc người thân thì Bạch Kiều Kiều cũng coi như là đã khắc chết mẹ, về phương diện này thì hai người bọn họ đều không có tư cách ghét bỏ đối phương.

Bạch Thế Hải sợ nhất chính là tính tình Bạch Kiều Kiều không tốt, sống cùng Thẩm Hành sẽ có ngày bị đánh.

Thẩm Hành theo bản năng giơ hai tay lên tỏ vẻ trong sạch: "Ta không hề đánh nàng!”
Sau khi làm xong động tác này, Thẩm Hành mới phát hiện bộ dáng của mình có vẻ rất ngu xuẩn bèn nhanh chóng buông tay xuống.

Thẩm Hành vốn đã to con cao lớn, hơn nữa làm việc cho tới trưa nên cơ bắp toàn thân đều gồng lên, khi hắn làm động tác này trông rất giống con gấu nâu trên núi đứng bằng hai chân sau.

“Ha ha!” Bạch Kiều Kiều không nhịn được cười.

Tiếng cười của Bạch Kiều Kiều khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.

“Ngươi cười cái gì?” Bạch Thế Tình đang lo muốn chết, không biết tại sao Bạch Kiều Kiều còn cười được.

“Nhị tỷ, Hành ca không phải định đánh ta, hắn đang xoa bóp cổ và gáy cho ta đó!”
Bạch Kiều Kiều cầm lấy tay Bạch Thế Tình, nói ra chân tướng.

Nàng phải cúi đầu làm việc năm tiếng đồng hồ, cổ đã mỏi nhừ không thể chịu nổi, vừa rồi được Thẩm Hành sờ tới sờ lui nên đã thoải mái hơn nhiều.

“! ”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Ta Sẽ Đối Xử Tốt Với Nàng Cả Đời


Hiện trường yên lặng trong chốc lát, rốt cuộc Bạch Thế Hải cũng phá vỡ bầu không khí xấu hổ:
"A, nhìn hai người các ngươi kìa, có vậy cũng la um sùm.


Đặng Mẫn ngượng ngùng nhìn Bạch Thế Tình cười cười, Bạch Thế Tình đành nói ra tình hình thực tế với Bạch Kiều Kiều:
"Ta chỉ là sợ ngươi lấy bột mì trong nhà đem ra cho mọi người ăn nên em rể tức giận với ngươi thôi!”
Thẩm Hành nghe mà choáng váng, không ngờ chỉ vì chút chuyện rách nát này mà hắn lại bị anh vợ và chị vợ giáo huấn một trận.

“Chút bột mì này đều dùng để ăn mà, nàng đâu có lấy ra đường rải, ta giận nàng làm cái gì?”
Cái gia đình này thật là lo chuyện không đâu.

Em gái của bọn họ trông như thế nào, bản thân bọn họ còn không biết sao?
Gương mặt yếu ớt nhỏ nhắn như vậy, ai mà nỡ động thủ với nàng chứ?
Hả?
Thật là thú vị!
Thẩm Hành nghiêm mặt nói với Bạch Thế Hải: "Đại ca, lúc trước ta đã nói với ngươi sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.


“À ừm, ta biết, ta biết.


” Hiện tại người xấu hổ chính là Bạch Thế Hải.

Thẩm Hành lại nhìn Bạch Kiều Kiều, ngang ngược nói: "Kiều Kiều sau này có lấy cái gì về nhà mẹ đẻ thì các ngươi cứ việc dùng.

Ta có thể kiếm tiền.


Thẩm Hành làm công việc buôn lậu ở chợ đen trên thị trấn là việc người trong thôn đều ngầm hiểu và giữ bí mật.

Tuy rằng hiện tại không cho phép đầu cơ trục lợi nhưng trong thôn không có mấy người dám nói mình vĩnh viễn cũng sẽ không có việc gấp cần đến cầu xin hoặc nhờ vả Thẩm Hành, cho nên cho dù là đại đội trưởng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua việc này.

Chỉ là cái đề tài này quá mẫn cảm, Bạch Thế Hải gật gật đầu liền bỏ sang một bên, nói lảng qua chuyện khác.

Bạch Kiều Kiều bị ánh mắt Thẩm Hành nhìn chằm chằm, trong lòng như thiêu như đốt.

Kiếp trước khi Thẩm Hành đến tìm nàng trong thành phố cầu xin nàng quay lại với hắn, hắn đã nói từ ngày đầu tiên thấy nàng trong thôn thì hắn đã thích nàng rồi.

Xem ra Thẩm Hành không hề nói dối.


Hắn vẫn luôn rất nuông chiều nàng, thời buổi hiện tại nhà ai mà không thiếu cơm thiếu áo, căn bản không có gia đình nào cho phép vợ mình tuỳ tiện đem đồ về nhà mẹ đẻ!
Đặng Mẫn vẫn sợ Thẩm Hành chỉ nói lời sĩ diện, khi quay về nhà sẽ khó chịu với Bạch Kiều Kiều, vội vàng nói:
"Không cần, không cần, chúng ta có thể sống rất tốt, Kiều Kiều và em rể chỉ cần sống tốt cuộc sống của các ngươi là được rồi.


Thẩm Hành tuy rằng nhìn ra ý tứ của Đặng Mẫn nhưng lúc này mà hắn cố chấp cam đoan cái gì đều sẽ phản tác dụng, cho nên không nói thêm câu nào nữa.

Mọi người ăn uống no đủ, ngồi dưới bóng cây râm mát nghỉ ngơi, Lý Thời Khánh bên kia đúng giờ đã đem trả dụng cụ.

"Lưỡi liềm này của các ngươi thật không tồi, chỉ trong nửa giờ mà chúng ta đã làm bằng phần công việc của cả buổi sáng! Các ngươi tìm được thứ này ở đâu thế?”
Lý Thời Khánh lưu luyến trả lại hai cái lưỡi liềm lớn cho bọn họ.

Bạch Kiều Kiều trả lời: "Là tam ca ta làm lưỡi dao sắt, những phần còn lại do Hành ca làm.


“Các ngươi tự làm à?” Lý Thời Khánh tặc lưỡi lấy làm lạ.

“Thứ này có khó làm không? Có thể nhờ tam ca của ngươi cũng rèn cho chúng ta hai cái giống như vầy không? Chứ với khối lượng công việc hiện tại thì chúng ta biết đời nào mới làm xong.


Trong nhà Lý Thời Khánh có nhiều nam lao động nên số lượng mẫu đất được phân chia càng nhiều hơn những nhà khác.

Tuy rằng tìm người rèn sắt phải trả tiền, nhưng lúa mạch một năm chỉ thu hoạch một lần, làm cái mới có thể dùng suốt cả đời, xem như có lời.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Ta Đang Tìm Ngươi Đây


“Hai lưỡi dao này phải mất một ngày mới rèn được, làm xong thì kỳ thu hoạch gấp cũng đã qua hơn phân nửa, thúc nên suy nghĩ cho kỹ.

Nếu sớm biết năm nay sẽ thu hoạch gấp thì ta đã nói trước với trưởng thôn, bảo hắn làm thêm mấy cái nữa để chuẩn bị cho đại đội.


Bây giờ đã qua nửa ngày, bọn họ đi lên trấn tìm người, vừa đi vừa về lại phải hao phí một buổi chiều, qua chiều hôm sau mới có lưỡi liềm, như vậy chỉ còn lại hai ngày làm việc.

Hơn nữa làm cán và tay cầm cũng cần nhân lực, ai có thời gian làm cái này? Lý Thời Khánh cũng không dám đánh cược.

Lời nói của Bạch Kiều Kiều đã xóa bỏ ý định làm lưỡi liềm lớn của Lý Thời Khánh.

Lý Thời Khánh vội vàng trở về ruộng ăn cơm, bèn nói: "Ngươi không phải nhân viên dự báo thời tiết, sao có thể biết những thứ này từ trước được.

Được rồi, ta đi đây, cảm ơn hai ngươi, chờ lúc nhà ngươi ăn cơm tối có thể cho nhà chúng ta mượn dùng một chút không? Bảo đảm sẽ dùng rất cẩn thận không làm hư hỏng đồ của các ngươi!”
Bạch Kiều Kiều gật đầu: "Không thành vấn đề!”
Có thể tiết kiệm một ít sức lực, Lý Thời Khánh cũng đã thỏa mãn, vui tươi hớn hở trở về.

“Được rồi, chúng ta cũng bắt đầu làm thôi.



Bạch Thế Hải xoa xoa tay, rốt cuộc là thanh niên trẻ khoẻ, ăn cơm nghỉ ngơi một hồi hắn lại tràn trề sức lực.

Bạch Kiều Kiều được mọi người giao cho công việc trở về nhà rửa chén rửa nồi.

Nàng biết ý tứ của mọi người, trong lòng vô cùng cảm kích, cân nhắc tới thân thể nhỏ bé của mình nên nàng quyết định nhận ý tốt này.

Nàng trở về Bạch gia thu dọn bếp lò, rửa chén bát, lại xử lý hết nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối rồi mới về nhà lấy thêm nước giếng đem ra ruộng cho mọi người.

Lý Hồng Đào mới từ trên đỉnh núi đi xuống tuần tra, nhìn thấy Bạch Kiều Kiều đi trên đường không nhanh không chậm, lập tức quát lớn:
"Bạch Kiều Kiều, không thấy người ta đều làm việc ở trong ruộng sao?”
Bạch Kiều Kiều quay đầu.

Ơ, đây không phải là Lý Hồng Đào muốn đem vị trí tiểu đội trưởng tặng cho đại ca nàng đó sao?
“Lý đội trưởng, ta đang tìm ngươi đây!”
Bạch Kiều Kiều cười cười với Lý Hồng Đào, khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng đang cười tươi như hoa nhưng Lý Hồng Đào lại không biết vì sao mà trong lòng cảm thấy ớn lạnh cực kỳ.


“Ngươi tìm ta làm gì?”
“Ta nghe nói ngươi và Hành ca đánh cược nên lại đây hỏi ngươi chuyện có phải là thật hay không.


Cái tên Lý Hồng Đào này cũng thật là buồn cười, hắn còn không biết xấu hổ nói nàng đi tới đi lui ở bên ngoài, sao không nhìn lại xem từ sáng tới giờ hắn đã làm được cái gì.

Cả ngày hếch cằm hất mặt ra lệnh cho mọi người, thấy nhà nào có ít nam lao động là bắt đầu kiếm chuyện bắt nạt, bình thường hắn làm khó đại ca nàng không ít lần, bây giờ Bạch Kiều Kiều nhất định muốn cho Lý Hồng Đào té ngã dập mặt.

Lý Hồng Đào vừa nghe Bạch Kiều Kiều nói tới chuyện này, cho rằng nàng tới thay Thẩm Hành cầu tình, lập tức cười nhạo:
"Chuyện giữa đàn ông chúng ta, ngươi đừng xen vào.


Lý Hồng Đào dương dương đắc ý nhìn Bạch Kiều Kiều: "Nam nhân của ngươi có rất nhiều tiền, hắn chịu lấy ra đánh cược thì ta coi như tiền từ trên trời rớt xuống, không lấy sao được!"
“Lý đội trưởng, ta không có ý này.

" Bạch Kiều Kiều cố ý nói, "Ta còn ước gì Thẩm Hành mất thật nhiều tiền! Nhưng nếu hắn không chịu nhận nợ thì sao? Tính tình hắn như vậy ngươi cũng biết rồi đó, vung nắm đấm một cái thì ai dám không nghe lời.


Bạch Kiều Kiều nói nàng chán ghét Thẩm Hành, Lý Hồng Đào đương nhiên tin.

Thôn Thập Lý này làm gì có cô nương nào chịu gả cho Thẩm Hành, một là sợ hắn đánh vợ, hai là sợ hắn khắc chết vợ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Làm Giấy Cam Kết


Lý Hồng Đào không hề phòng bị Bạch Kiều Kiều: "Đại đội trưởng có thể làm chứng, Thẩm Hành có du côn hơn nữa cũng không dám ở trước mặt cả thôn đánh đại đội trưởng!"
"Vậy thì chưa chắc nha.

Đại đội trưởng làm người thế nào chả lẽ ngươi không biết, hắn một lòng chỉ muốn tốt cho đại đội, lúc nào cũng dĩ hoà vi quý, bản thân hắn biết lượng công việc lần này mọi người không có khả năng hoàn thành, cho nên trận cược này vốn không công bằng, đại đội trưởng chưa chắc sẽ giúp ngươi nói chuyện đâu.

"
Bạch Kiều Kiều phân tích một hồi, Lý Hồng Đào suy nghĩ cũng thấy rất hợp lý, bèn thảo luận với nàng:
"Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ? Ngươi có thể khuyên hắn được không?”
Bạch Kiều Kiều giả bộ khổ sở lắc đầu: "Nếu ta có thể khuyên được hắn thì đã chẳng cần đến Lý đội trưởng trút giận thay ta.


Lý Hồng Đào thầm nghĩ Bạch Kiều Kiều là kẻ ngu xuẩn không biết nghĩ cho nam nhân nhà mình, ngoài miệng lại nói:
"Muội tử à, ngươi yên tâm, ca tuyệt đối sẽ khiến hắn ngã đau một lần! Nhưng ngươi nói cũng có đạo lý, ta không có chứng cứ đánh cược với hắn, một khi hắn không chịu nhận nợ thì ta đúng là không có cách nào.

"
Bạch Kiều Kiều làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Lý đội trưởng, ngươi nói đúng lắm! Không có chứng cứ thì bây giờ ngươi tạo chứng cứ đi! Ngươi có thể bảo hắn làm giấy cam kết với ngươi!”
“Giấy cam kết? Đúng nha, làm giấy cam kết, còn phải lăn dấu tay!” Lý Hồng Đào hăng máu gà hô lên.


Bạch Kiều Kiều đi theo phía sau hắn:
"Lý đội trưởng, ta đã học hết trung học nên biết cách viết giấy cam kết, ta sẽ soạn thảo bản nháp cho ngươi, tuyệt đối không để lại kẽ hở nào cho hắn!”
Lý Hồng Đào cho rằng Bạch Kiều Kiều và hắn là cùng một đám, còn vui tươi hớn hở dẫn nàng đến đại đội.

“Hồng Đào? Ngươi tới nơi này làm gì? Việc thu hoạch tới đâu rồi?”
Ngồi trong văn phòng đại đội là lão thư ký hơn bảy mươi tuổi trong thôn, thấy Lý Hồng Đào mặt mũi hớn hở đi vào, còn tưởng rằng tiến độ thu hoạch lúa mạch hôm nay tốt vô cùng.

“Chuyện thu hoạch thì vẫn bình thường, Khoan gia, ta trở về xử lý chút việc.


Trong nhà Lý Hồng Đào chỉ có giấy đi vệ sinh, hắn đến đại đội là để tìm giấy.

“Để ta viết cho.

” Bạch Kiều Kiều chủ động nói.

“Được, ngươi viết đi.

” Lý Hồng Đào cũng biết chữ, hắn không sợ Bạch Kiều Kiều lừa hắn.


Bạch Kiều Kiều viết xong đưa cho Lý Hồng Đào xem qua một lần, chữ viết xinh đẹp tinh tế cùng với nội dung cam kết kín kẽ không lọt một giọt nước nào khiến cho Lý Hồng Đào vui vẻ ra mặt.

“Lý đội trưởng, ngươi ký tên ở chỗ này, lát nữa chúng ta cùng đi tìm Thẩm Hành ấn dấu tay!”
Trong lòng Lý Hồng Đào kích động, nhìn trên giấy cam kết có ghi dòng chữ "Thẩm Hành trong vòng một ngày phải trả cho Lý Hồng Đào 50 đồng”, đầu nóng lên, lập tức nghe lời Bạch Kiều Kiều ký tên vào.

“Ấn dấu tay nữa, Lý đội trưởng.


Bạch Kiều Kiều cười híp mắt bưng hộp lăn tay lên, mở ra đưa cho Lý Hồng Đào.

Lý Hồng Đào thấy vẻ nịnh nọt của Bạch Kiều Kiều cũng không nghĩ nhiều, dùng ngón cái tay phải chấm vào hộp mực đỏ rồi ấn bên dưới chữ ký của mình.

Bạch Kiều Kiều cầm giấy cam kết lên kiểm tra một chút.

Ừm, tuy rằng chữ ký của Lý Hồng Đào giống như gà bới nhưng không dễ bắt chước, dấu tay cũng rõ ràng, hắn không thể quỵt nợ.

Bạch Kiều Kiều cất giấy cam kết vào túi, Lý Hồng Đào đã khẩn cấp không chờ nổi:
"Đi, đi tìm Thẩm Hành ấn dấu tay!”
“Được, đi thôi!”
Bạch Kiều Kiều trong lòng vui như nở hoa, có đầy đủ nhân chứng vật chứng, việc đại ca nàng làm tiểu đội trưởng là chuyện ván đã đóng thuyền.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Không Hổ Là Vợ Ta!


Những tiểu đội trưởng khác đều đang cùng lao động với mọi người, chỉ là phải phụ trách thêm công việc điểm danh giám sát cho nên có nhiều hơn xã viên bình thường 1 công điểm mà thôi, tổng cộng phải quản mấy chục người, căn bản không có bao nhiêu quyền lợi.

Nhưng mỗi ngày nhiều hơn 1 công điểm, ngoại trừ hai tháng cuối năm nghỉ ăn Tết vì tuyết lớn thì một năm sẽ có dư tới 300 công điểm!
Bằng Bạch Thế Hải làm công một tháng trời!
Bạch Kiều Kiều đi trên đường vui vẻ ngâm nga câu hát, Lý Hồng Đào còn ở trong lòng chê cười nàng là đồ ngốc.

Thẩm Hành mà biết Bạch Kiều Kiều giúp đỡ người ngoài đối phó hắn, sau khi về nhà còn không phải sẽ đập chết Bạch Kiều Kiều hay sao?
Vậy mà nàng vẫn còn tâm trạng để hát.

Lý Hồng Đào bĩu môi lắc đầu.

“Lý đội trưởng, ta đi lên trước, ngươi ngàn vạn lần đừng nói với hắn hai chúng ta là đồng bọn đó!” Đến chân núi, Bạch Kiều Kiều đột nhiên bước nhanh hơn.

Lý Hồng Đào còn chưa kịp phản ứng, Bạch Kiều Kiều đã đi xa.

Đúng là đồ ngu.

Tờ giấy cam kết đó vẫn còn trên tay nàng ta! Đến lúc đó lấy ra, Thẩm Hành làm sao có thể không biết chuyện này có liên quan đến Bạch Kiều Kiều chứ?
Thẩm Hành thua cược mất tiền, nhất định sẽ tìm người trút giận.


Lý Hồng Đào hớn hở xem kịch, hắn chậm rãi đi ở phía sau, không hề mở miệng nhắc nhở Bạch Kiều Kiều.

Bạch Kiều Kiều vừa đi vừa lo lắng đề phòng, sợ Lý Hồng Đào kịp phản ứng sẽ đuổi theo cướp giấy cam kết.

“Ngươi vội cái gì? Đi từ từ thôi.


Thẩm Hành thấy Bạch Kiều Kiều đi như có sói đuổi theo, trên đầu nàng toàn là mồ hôi, còn thở hổn hển, nhưng bước chân càng không ngừng đi tới trước mặt hắn.

Nàng đưa cho hắn một tờ giấy, thở không ra hơi nói: "Lúc này! hộc hộc… hắn… hắn không thể quỵt nợ!"
Thẩm Hành mở giấy ra, phát hiện đó là giấy cam kết, phía dưới còn có chữ ký và dấu tay mới ấn của Lý Hồng Đào.

“Ngươi thật là! ”
Thẩm Hành cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Hắn quan sát khuôn mặt non nớt thuần khiết của Bạch Kiều Kiều, phát hiện nàng không chỉ giống hồ ly tinh lúc câu dẫn hắn mà khi nàng mài dao chơi người ta cũng xảo trá vô cùng.

Không hổ là vợ ta!

“Hành ca, ngươi mau cất đi, ngàn vạn lần đừng để Lý Hồng Đào cướp lại!”
Bạch Kiều Kiều khó khăn thở dốc, không quên dặn dò.

“Biết rồi biết rồi.


Thẩm Hành gấp giấy cam kết lại, cất vào trong túi quần.

Trên đời này còn chưa có người cướp được đồ của hắn đâu.

Lúc này Bạch Kiều Kiều mới yên tâm, nàng đang chia nước cho mọi người thì nhìn thấy Lý Hồng Đào mặt đen như đáy nồi bước nhanh lên núi.

“Bạch Kiều Kiều, ngươi chơi ta có phải không?”
Lý Hồng Đào đi tới giữa sườn núi đã phát hiện Bạch gia đã đổi sang mẫu đất khác, còn tự an ủi chính mình bọn họ là vì đánh cược nên làm việc không cần mạng, cho nên tốc độ mới nhanh như vậy.

Nhưng khi đi tới gần một chút, hắn thấy rõ Thẩm Hành và Bạch Thế Hải làm việc vừa nhẹ nhàng vừa nhanh chóng, dựa theo tốc độ này thì không cần tới năm ngày, ba mươi mẫu đất sẽ bị thu hoạch xong hết!
Lý Hồng Đào bây giờ mới phát hiện mình bị lừa, Bạch Kiều Kiều không phải muốn Thẩm Hành mất tiền mà là muốn khoét thịt của hắn!
Thì ra mình mới là đồ ngu!
“Lý đội trưởng, lời này của ngươi là có ý gì?”
Bạch Kiều Kiều nói ba chữ "Lý đội trưởng" vừa rõ ràng vừa chậm rãi, cực kỳ châm chọc.

Lý Hồng Đào cất bước đi tới muốn nhảy vào trong ruộng, lại bị Bạch Thế Hải bắt lấy cánh tay:
"Lý đội trưởng, ngươi muốn làm gì?"
“Nhà các ngươi liên hợp lại lừa gạt ta có đúng không? Biết rõ có thể hoàn thành công việc còn cố ý dụ ta đánh cược, ta muốn tìm đại đội trưởng đến phân xử!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Sâu Mọt Của Công Xã


“Lý Hồng Đào, ngươi còn có mặt mũi nói tới chuyện đánh cược? Không phải ngươi ham chiếm tiện nghi của người khác, cảm thấy nhà chúng ta không cách nào hoàn thành công việc nên mới đánh cược với em rể ta sao? Buổi sáng đại đội trưởng đã nói ngươi đừng đánh cược nhưng chính ngươi không muốn!”
Bạch Thế Tình giống như một khẩu súng tiểu liên, liên tục nã súng xạch xạch xạch vào mặt Lý Hồng Đào.

Lý Hồng Đào biết mình trúng bẫy, nhìn đám người Bạch gia đứng trong ruộng mà mình thì thế đơn lực bạc, bèn oán hận chỉ tay vào Thẩm Hành:
“Ngươi chờ đó cho ta! Dám chọc vào Lý gia chúng ta, các ngươi không muốn sống ở thôn Thập Lý nữa đúng không?”
Lý gia ở thôn Thập Lý là họ lớn, ông nội của Lý Hồng Đào có tới mười mấy anh chị em.

"Lý đội trưởng, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi là xã viên của đại đội, chúng ta cũng là xã viên, chẳng lẽ họ Lý các ngươi còn cao hơn chúng ta một giai cấp hay sao? Nhà mẹ đẻ của ta và Thẩm gia đều là bần nông, ta muốn hỏi ngươi một câu, nhà các ngươi lấy tư cách gì để đuổi chúng ta ra khỏi thôn Thập Lý?”
Bị chụp mũ giai cấp, Lý Hồng Đào cũng không dám nói tới nữa.


Thời buổi này chuyện giai cấp là đề tài nhạy cảm nhất, ai không đoàn kết quần chúng, người đó sẽ bị đánh.

Lý Hồng Đào ánh mắt xoay chuyển, muốn chụp mũ hả, hắn cũng biết vậy, lập tức hừ lạnh:
"Ngươi cho rằng nhà các ngươi thì tốt lắm sao? Vì sao không nộp hai cái lưỡi liềm này lên? Có phải muốn theo chủ nghĩa tư nhân không?”
Tay Bạch Thế Hải cầm liềm không khỏi siết chặt.

"Lời này của ngươi thật buồn cười, Kiều Kiều dùng tiền của mình rèn ra công cụ cũng không được sao? Nhà các ngươi chẳng lẽ đến dao phay cũng không có? Sắt hay gỗ thiếc gì cũng như nhau, bảo chúng ta nộp lên hả, vậy ngươi về nhà giao nộp hết dao muỗng nồi của nhà ngươi trước đi!”
Bạch Thế Tình híp mắt chửi cho một trận, trong lòng vô cùng sảng khoái.

“Các ngươi là một đám ích kỷ không biết tới tập thể! Các ngươi không nộp lên không phải là vì muốn làm nổi bật năng lực cá nhân của mình sao? Vì bản thân mà làm tổn hại đến lợi ích tập thể, các ngươi chính là sâu mọt quốc gia!”

Miệng Lý Hồng Đào mở ra khép lại, cái mũ sâu mọt lại giống như kiếp trước chụp lên đầu Bạch Kiều Kiều.

Đây chính là tâm bệnh của nàng, Bạch Kiều Kiều lập tức lạnh mặt:
“Sâu mọt? Rốt cuộc ai mới là sâu mọt? Nhà chúng ta chỉ có hai nam lao động mà chưa tới một ngày đã thu hoạch năm mẫu đất, ngươi dám gọi chúng ta là sâu mọt của công xã? Ngươi có thể đi hỏi thăm, cái liềm này là sáng sớm hôm nay tam ca của ta mới rèn ra và đưa tới cho chúng ta, làm sao chúng ta có thể nộp lên trên sớm hơn được?"
Bạch Thế Tình đã sớm ngứa mắt Lý Hồng Đào, nàng cũng mặc kệ cái gì mà tiểu đội trưởng:
"Lý lão tam, ngươi đừng có không biết xấu hổ, toàn bộ người trong thôn đều đang bận rộn làm việc, đến đứa trẻ bảy tám tuổi cũng ra trận, chỉ có mình ngươi đi qua đi lại từ sáng đến giờ, tinh thần lao động của ngươi tệ hại như vậy, dựa vào cái gì đòi giám sát chúng ta?"
Bạch Kiều Kiều và Bạch Thế Tình không hổ là hai chị em, cùng nhau nói đến Lý Hồng Đào á khẩu không trả lời được, không biết cãi lại như thế nào.

Các nàng cãi vã cũng dẫn tới Lý Lập Đức.

Trong thôn những chuyện có liên quan đến tập thể, ví dụ như lao động thì do đại đội trưởng phụ trách, những chuyện liên quan đến cuộc sống sinh hoạt như khuyên can, giải quyết mâu thuẫn thì do trưởng thôn và liên hiệp phụ nữ đi hòa giải.

"Làm gì thế, giờ là lúc nào rồi mà còn lo cãi nhau, không mau làm việc đi!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Thiên Vị


Lý Lập Đức rất không ưa Bạch Kiều Kiều, từ khi nha đầu này tới thôn Thập Lý liền không có một ngày yên tĩnh.

Hắn ở dưới ruộng làm việc mệt mỏi muốn gãy thắt lưng mà đám người này còn ở đây cãi nhau.

Lý Lập Đức thật sự phát sầu, năm nay nếu không kịp thu hoạch hết lúa mạch thì mặt mũi trưởng thôn của hắn chẳng phải là mất sạch sao?
“Trưởng thôn, ngươi mau tới đây phân xử!”
Lý Lập Đức là chú họ của Lý Hồng Đào, không cách quá ba đời.

Lý Hồng Đào thấy hắn tới, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.

Lý Hồng Đào có Lý Lập Đức làm chỗ dựa, lập tức cứng miệng nói:
"Trưởng thôn, ngươi nhìn xem bọn hắn kìa, không có chút vinh dự tập thể nào hết, có thứ tốt cũng không biết nộp lên!"
Lý Lập Đức cau mày, híp mắt nhìn công cụ trong tay Bạch Thế Hải và Thẩm Hành: "Trong tay các ngươi là thứ gì?"
"Đây là công cụ do tiểu muội ta phát minh, cắt lúa mạch rất nhanh.

Trưởng thôn, lưỡi dao này là lão tam nhà ta sáng nay mới đưa tới, chỉ có hai cây này, ngài xem ta và Thẩm Hành cả buổi sáng bận rộn túi bụi để công cụ có thể phát huy công dụng lớn nhất!”

Bạch Thế Hải ôn tồn giải thích với Lý Lập Đức.

Bạch Thế Tình cũng phụ họa: “Đúng vậy! Đây là đồ chúng ta tự bỏ tiền ra làm, dùng nguyên liệu của mình, trưa nay Khánh thúc tới mượn, em rể ta không hề do dự đã cho hắn mượn, buổi trưa chúng ta ăn cơm thì công cụ này cũng không bị bỏ không!"
Bạch Kiều Kiều cũng nói: "Ta thấy là Lý đội trưởng không cam lòng chính mình đánh cược thua nên mới cố ý chụp mũ cho nhà chúng ta.

"
Ba anh em Bạch gia, có người mạnh mẽ, có người thành thật, nhưng không có người nào ngốc, cả ba đứng cùng một mặt trận thống nhất khiến Lý Lập Đức không có cách nào mở miệng.

Thấy trưởng thôn ở chỗ này, chuyện cũng nháo càng lúc càng lớn, bây giờ chính là lúc mặt trời chói chang nhất, các thôn dân trên núi đều nghỉ tay chạy tới xem rốt cuộc là có việc gì.

“Đánh cược? Đánh cược gì thế?”
Thấy có người hỏi, Bạch Thế Tình liền kể lại sự tình rõ ràng cho mọi người nghe.

“Cây lưỡi liềm to đùng này lợi hại như vậy sao? Làm thử cho chúng ta xem đi!” Trong đám đông có người kêu lên.

Thẩm Hành đương nhiên sẽ không nghe lời người khác, nhưng Bạch Thế Hải ngược lại rất biết nghe lời, cầm lưỡi liềm xuống ruộng xoẹt xoẹt mấy cái.


“Trời ạ! ”
Người xem đều trợn mắt há hốc mồm, hiệu suất này thật là đáng sợ!
Lúc này Lý Thời Khánh vốn từng mang ơn bọn họ lập tức đứng ra nói giúp mấy câu:
"Món đồ này rất tiện, nhưng sử dụng cũng mệt mỏi cực kỳ, tuy rằng không cần khom lưng nhưng cánh tay phải dùng sức gấp mấy lần, cha con chúng ta năm người thay phiên nhau sử dụng, cứ năm phút là phải đổi một người.


“Cũng nhờ hai người bọn hắn đủ mạnh nha!”
Người làm việc đồng áng đều biết, lúc này mệt mỏi không tính là cái gì, chờ đến tối về nhà nằm lên giường mới thật sự biết cái gì gọi là đau nhức toàn thân!
Hai tiểu tử này khi trở về cũng phải chịu khổ một phen.

“Ta nói này Đức ca, người ta ra sức làm việc như vậy, ngươi không thể làm khó như vậy được!” Lý Thời Khánh nói.

Lý Lập Đức liếc xéo Lý Hồng Đào một cái:
"Ngươi không có việc gì đi đánh cược với người ta làm chi? Ngươi lớn tuổi hơn bọn hắn, cũng đã hơn ba mươi mà làm việc cứ như bọn trẻ choai choai là thế nào?”
Lý Hồng Đào mượn bậc thang leo xuống: "Ta chỉ là muốn nhân cơ hội này để đốc thúc bọn họ làm việc cho tốt thôi.

Chúng ta đều muốn tốt cho tập thể!”
Lý Lập Đức nhắm mắt lại: "Được rồi được rồi, chuyện này bỏ qua đi! Mọi người mau trở về làm việc, vốn đã rất gấp gáp rồi.

Còn hai người các ngươi…"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Không Thoả Hiệp


Lý Lập Đức chỉ vào Bạch Thế Hải và Thẩm Hành:
"Khánh thúc của các ngươi nói rất đúng, nếu thứ này dùng liên tục thì chính các ngươi cũng không chịu nổi, ta thấy cứ luân phiên từng nhà dùng thì tốt hơn, mỗi nhà dùng một tiếng, như vậy tất cả mọi người đều làm rất nhanh!”
Cách xử lý của Lý Lập Đức rõ ràng là nghiêng về phía Lý Hồng Đào, cái gì gọi là "chuyện này bỏ qua đi"?
Còn lấy đi công cụ của nhà người ta, vậy đến lúc đó nếu như bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch ba mươi mẫu đất, Lý Hồng Đào còn có thể buông tha cho bọn họ sao? Đến lúc đó Lý Lập Đức sẽ đứng ra nói chuyện giúp bọn họ?
Bạch Kiều Kiều nghĩ tới đây, trên mặt càng ngày càng lạnh.

“Trưởng thôn, nếu ngươi đã nói kiểu như vậy thì chúng ta liền giáp mặt nói cho rõ ràng.


“Bạch Kiều Kiều, ngươi còn muốn nói gì nữa?” Lý Lập Đức không kiên nhẫn nhìn Bạch Kiều Kiều.

Bạch Kiều Kiều đi tới phía trước nhìn thẳng vào mặt Lý Lập Đức:
"Đầu tiên ta muốn hỏi trưởng thôn, cái gì gọi là bỏ qua chuyện này? Ý của ngươi là chuyện đánh cược không tính nữa sao? Lời của ngươi có sức mạnh như vậy? Ngay cả bản cam kết giấy trắng mực đen cũng có thể không tính nữa?”
Giọng Bạch Kiều Kiều trong suốt sáng ngời, từng chữ như châu ngọc.

Lý Lập Đức bị Bạch Kiều Kiều bắt lỗi, chòm râu mấp máy hai cái mới há miệng nói:
"Đó là vì tốt cho hai ngươi thôi! Bạch Kiều Kiều, dù sao người làm việc cũng không phải ngươi, ngươi không đau lòng nam nhân và anh trai mình sao?”

“Đó là chuyện của nhà chúng ta, không cần ngươi quản!” Bạch Thế Tình thay Bạch Kiều Kiều nói.

Nếu có thể đổi lấy chức vị tiểu đội trưởng thì chút mệt mỏi này tính là gì?
Bạch Thế Hải cũng nghĩ như vậy, nếu một năm có thể có thêm 300 công điểm thì đến khi ăn Tết hàng năm hắn sẽ có dư tiền làm y phục mới cho vợ và em gái.

Bạch Thế Tình cũng sắp phải gả cho người ta rồi, của hồi môn của nàng còn đang khiến hắn phát sầu đây.

Bạch Thế Hải thành thật nhưng không phải kẻ ngốc.

Cơ hội tốt như vậy hắn sẽ không bỏ qua.

Thẩm Hành càng không cần phải nói, kỳ thật trong mắt hắn, dùng chút sức lực này căn bản không tính là gì.

Thấy người Bạch gia thống nhất như vậy, Lý Lập Đức tức giận đến môi cũng phát run:
"Nhà các ngươi thật là! "
"Trưởng thôn, thay vì nói lời này với chúng ta, hay là ngươi nói cháu trai của mình trước đi.


Ai đánh cược với người khác lại có thể há mồm đòi 50 đồng? Ngươi nói hắn không có ý đồ xấu, có chó mới tin.


Trong đám người không biết là ai nói một câu:
"Lý Hồng Đào bảo người ta thu hoạch xong ba mươi mẫu đất trong năm ngày, nếu không thì phải đưa cho hắn 50 đồng, màn buôn bán có lời như vậy ta nằm mơ cũng muốn nha!"
“Đúng vậy.


Đám người nhao nhao nghị luận, tuy rằng trong số này cũng có người nhà họ Lý nhưng lúc này bọn họ không dám nói thay Lý Hồng Đào câu nào.

Lý Hồng Đào té ngã cũng bởi vì chính hắn quá tham lam!
“Được! Vậy các ngươi cứ tiếp tục đánh cược đi!”
Lý Lập Đức hổn hển nói: "Nhưng công cụ này nhất định phải đưa cho người trong thôn dùng chung, đây là vì tập thể mà suy xét, làm như vậy mới phát huy tối đa hiệu suất của hai công cụ này! Tiền các ngươi làm ra công cụ thì đại đội sẽ chi trả!”
Lý Lập Đức nói xong xoay người muốn đi, Bạch Kiều Kiều định giữ hắn lại nói cho rõ ràng nhưng Thẩm Hành đã giành trước một bước.

Cánh tay Lý Lập Đức bị Thẩm Hành bóp đến sắp nổ tung.

"Thẩm Hành, ngươi điên rồi? Ngươi dám động thủ với ta? Có tin ta cho ngươi ở chuồng heo không?!”
Ánh mắt Lý Lập Đức tức giận đến mức sắp lồi ra, tràn đầy tơ máu, nhưng hắn không thể thoát khỏi sự giam cầm của Thẩm Hành.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Ta Có Ý Này


Thẩm Hành gằn giọng nói: "Nàng còn chưa nói xong, ngươi đi cái gì mà đi?”
Mọi người thấy Thẩm Hành làm khó Lý Lập Đức cũng không ai dám đi ra hỗ trợ.

Thẩm Hành một tay giữ Lý Lập Đức, tay kia cầm lưỡi liềm bén nhọn lóe sáng!
Lưỡi dao lớn kia mà vung một cái thì người nào cũng bị chẻ làm đôi!
Lúc Thẩm Hành mười lăm tuổi từng có tiền án đâm người ta, bởi vì tuổi còn nhỏ không phải ngồi tù nhưng ở sau lưng mọi người đều gọi hắn là tên tội phạm đi cải tạo lao động.

Cho nên mọi người nhượng bộ lui binh với Thẩm Hành cũng không hoàn toàn bởi vì mệnh sát tinh của hắn nha.

“Ngươi còn muốn nói cái gì nữa?!”
Lý Lập Đức không biết là sợ hãi hay tức giận, giọng bắt đầu phát run.

"Ta muốn nói là, cho dù ngươi là trưởng thôn cũng không có tư cách an bài tài sản tư nhân của nhà chúng ta.


Quân giải phóng còn không dám đụng một ngón tay vào đồ của quần chúng, ta thách ngươi dám động vào đồ của nhà chúng ta đấy!”
Bạch Kiều Kiều nói thẳng ra, Lý Lập Đức hừ lạnh nói:
"Vậy nhà các ngươi chẳng hề coi trọng lợi ích tập thể gì cả! Nếu vì tập thể thì phải đưa ra cho mọi người cùng sử dụng!”
Lời này của Lý Lập Đức quả thật có tác dụng kích động quần chúng.

“Hơn nữa các ngươi đã xài công cụ cả ngày, đến ngày mai cánh tay các ngươi hẳn là đều cầm không nổi, còn không bằng đưa cho mọi người.

Chúng ta đều là lao động cường tráng, mỗi người sử dụng trong lúc trạng thái tốt nhất mới có hiệu suất cao!”
Mọi người đều là không có lợi thì không dậy sớm, ai cũng muốn được dùng cây lưỡi liềm cỡ lớn này, Bạch Kiều Kiều vốn đã dự liệu được.

Chỉ là nàng không ngờ Lý Lập Đức sẽ trực tiếp đến cướp ở trước mặt mọi người.

“Mọi người nói đúng, các ngươi cũng thấy được lưỡi liềm này có hiệu suất cao bao nhiêu rồi đó.


Nhưng chỉ có hai cái, căn bản không thể phát huy ra hiệu suất tối đa.

Ta có một ý thế này…”
Bạch Kiều Kiều nhìn về phía Lý Lập Đức, Lý Lập Đức đột nhiên có dự cảm không tốt.

"Trưởng thôn hôm nay liền cho người đi lên trấn tìm tiệm rèn, nhờ họ nhanh chóng rèn ra mấy chục lưỡi dao, sau đó đi tìm thợ mộc làm cán và tay cầm, đến ngày mốt hẳn là mọi người đều có công cụ để sử dụng, dù chỉ còn lại hai ngày nhưng có trang bị tiện lợi thì mọi người cũng có thể dốc hết sức làm đừng sợ mỏi tay, như vậy kế hoạch gặt lúa năm nay của chúng ta nhất định có thể hoàn thành!”
“Đúng đó trưởng thôn! Chỉ có hai cây lưỡi hái thì có tác dụng gì? Một người chỉ có thể dùng mười phút! Còn không bằng làm nhiều một chút, nếu là lao động toàn thôn có thể dùng công cụ này thì chuyện thu hoạch gấp sẽ không còn là vấn đề bất khả thi nữa!”
Bây giờ mọi người không sợ mệt, chỉ sợ làm không hết, lúa mạch sẽ bị úng hết trong ruộng.

Lý Lập Đức đỏ mặt tía tai quát:
"Thì làm nhiều hơn một chút, ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm, thôn chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy? Ngươi sẽ bỏ tiền sao? Chỉ để làm trong hai ngày?! Đống lúa mạch còn thừa liệu có đáng giá với số tiền đó không? Ngươi có biết tính toán ko vậy?!”
Người nói chuyện bị Lý Lập Đức giáo huấn đến mức cúi đầu không dám nói lời nào.

Bạch Kiều Kiều nở nụ cười:
"Trưởng thôn nói vậy là không đúng rồi, công cụ này đâu phải chỉ gặt được hai ngày là hỏng? Có dùng trong mười năm hai mươi năm cũng không thành vấn đề! Về sau thôn Thập Lý chúng ta sẽ không phải lo lắng việc thu hoạch lúa mạch nữa, đây không phải là chuyện một lần cực nhọc cả đời hưởng thụ à?”
Đâu chỉ là mười năm hai mươi năm, mỗi năm chỉ dùng một lần vào mùa thu hoạch, có dùng đến đời cháu nội của bọn họ cũng được nha.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom