Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 240


Dương Tiểu Lan cũng nghe lọt tai lời khuyên của cô ấy, chuyện này liên quan đến tương lai phát triển sự nghiệp của chồng mình, đương nhiên là phải rất cẩn thận, nghiêm túc gật đầu nói; “Ngọc Miêu, chị biết rồi, lần này là các quân tẩu và đồng chí của đoàn văn công giao lưu với nhau, chị sẽ không đi cãi nhau với bọn họ.”

Vương Ngọc Miêu cười dịu dàng, thấy Cung Linh Lung nhìn về phía cô ấy, cười nhạt nói: “Linh Lung, em nhìn chị làm gì?”

“Chị Ngọc Miêu, chị hiểu biết về Mạnh Hiểu Dĩnh lắm hả?” Cung Linh Lung hỏi.

“Lúc trước chị cũng từng làm việc ở đoàn văn công, làm đồng nghiệp với cô ta gần nửa năm. Lúc đó sự nghiệp của chị gặp được bình cảnh, những người bạn chơi thân với chị đều lần lượt rời đi, chị ở trong đoàn cũng chẳng vui vẻ gì, vừa lúc lại đến tuổi kết hôn, chị Hỉ Mai giới thiệu Trịnh Dũng cho chị làm quen, sau đó cũng thuận theo tự nhiên kết hôn sinh con.”

Cung Linh Lung đã hiểu, trong lòng cũng có suy đoán, cô ấy chắc chắn đã bị bạo lực chốn công sở ở đoàn văn công, có lẽ còn có liên quan đến Mạnh Hiểu Dĩnh, cho nên cô ấy mới tốt bụng nhắc nhở Dương Tiểu Lan.

Thấy cô như suy nghĩ gì đó, Vương Ngọc Miêu hơi cười nhạt nói: “Em Linh Lung, em là một người thông minh, chắc cũng đã đoán được gì rồi đúng không?”

“Dạ, đã đoán được.”

Cung Linh Lung cười khẽ, kiếp trước cô đã nhìn thấy quá nhiều kiểu bạo lực chốn công sở như thế này, cũng thất rất nhiều người ỷ vào quyền thế để ăn h.i.ế.p cấp dưới.

Ở xã hội những tình huống như thế này rất thường thấy, ngành nghề nào cũng có, cho dù là học sinh thì cũng thường xuyên phát sinh bạo lực học đường, cô cũng đã quá quen rồi.

Sớm muộn gì Mạnh Hiểu Dĩnh cũng sẽ trả thù cô, biểu biểu diễn văn nghệ lần này chắc chắn cũng là cô ta làm ra, cô ta không dám giở thủ đoạn ác độc dơ bẩn gì đó trong bộ đội, cho nên mới cố ý sắp xếp quân tẩu lên sân khấu biểu diễn, cho nên mới muốn mượn cơ hội này để cười nhạo, sỉ nhục bọn họ mà thôi.

Nhưng mà, đến cuối cùng sẽ là ai cười nhạo ai, chuyện này khó nói lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-240.html.]

“Vậy buổi biểu diễn văn nghệ này phải làm sao đây?”

Tưởng Á Bình mở miệng nhắc đến chuyện quan trọng, cô ấy cũng không biết ca hát nhảy múa gì, dời mắt nhìn về phía Vương Ngọc Miêu, ký thác hết toàn bộ hi vọng lên người của cô ấy: “Ngọc Miêu, hay là em lên sân khấu nhảy một điệu, bọn chị ở dưới sân khấu vỗ tay cổ vũ cho em được không?”

Vương Ngọc Miêu cười khẽ nói: “Chị dâu, em đi nhảy cũng được thôi, nhưng mà một tiết mục cũng không đủ.”

“Linh Lung, em cũng có dáng người rất đẹp, mặt cũng đẹp, trong khoảng thời gian này em đi theo Ngọc Miêu học tập, lại thêm một tiết mục nữa đi.”

Tưởng Á Bình không hề suy xét đến mấy quân tẩu khác, mấy người bọn họ chẳng có chút tài nghệ gì cả, ca hát nhảy múa đều chẳng làm được, mấy món nhạc cụ kia, bọn họ cũng chưa từng gặp bao giờ, càng đừng nói đến sử dụng, cho dù huấn luyện khẩn cấp một tháng thì cũng không lên sân khấu được.

Kiếp trước Cung Linh Lung am hiểu đầy đủ mọi thứ, từ cầm kỳ thư họa đến ca hát nhảy múa, thật ra cô tùy tiện bày ra bất cứ tài nghệ gì cũng đều có thể nghiền áp đoàn văn công, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể triển lãm ra những tài nghệ mà cô học được hồi kiếp trước.

Bảo cô lên sân khấu biểu diễn một tiết mục cũng được thôi, để cô về nhà suy nghĩ một chút, xây dựng một tiết mục phù hợp với hoàn cảnh và chính sách hiện tại là được rồi.

Chỉ có điều, hiện tại đưa ra quyết định thì còn hơi sớm, cô nói: “Chị dâu, chị đừng vội, chúng ta chờ xem đoàn số hai và đoàn số ba tính như thế nào nữa, nếu hai người bọn họ không hợp tác với chúng ta thì chúng ta lại lên kế hoạch lại cũng được, nếu bọn họ đồng ý hợp tác với chúng ta, vậy bây giờ chúng ta bàn bạc coi như phí công rồi.”

“Cũng đúng, vậy ngày mai chị đi hỏi ý kiến của người nhà đoàn số hai và đoàn số ba.”

Tưởng Á Bình nghĩ đến việc này là lại cảm thấy đau đầu, xoa nhẹ huyệt thái dương nói: “Được rồi, cũng muộn rồi, chúng ta về nhà nấu cơm chiều trước. Tạm thời gác chuyện biểu diễn văn nghệ này sang một bên đi, đối với chúng ta mà nói, cày bừa vụ xuân mới là chuyện quan trọng nhất, phải đặt việc cày bừa vụ xuân lên hàng đầu, mấy chuyện khác đều phải xếp hàng ở phía sau.”

Đối với mấy người bọn họ mà nói, lấp đầy bụng của gia đình mình mới là chuyện quan trọng nhất, chuyện của đoàn văn công còn xa mới quan trọng bằng lương thực và rau củ quả dưới đất.

Ca hát nhảy múa không thể no bụng, bọn họ vẫn cảm thấy hoa màu mọc ở trong đất thực tế hơn.
 
Chương 241


“Linh Lung, anh về rồi đây.”

Lục Tĩnh Xuyên tan ca lập tức chạy về nhà, các chiến hữu khác nhìn thấy anh tích cực như thế, đều âm thầm cười nhạo.

Trước khi kết hôn, anh chính là đại ma vương, kết hôn xong rõ ràng đã hiền hoàn hơn rất nhiều, đừng nói là những tân binh bị anh mang đi huấn luyện dễ chịu hơn, đến cả mấy người cấp doanh trưởng và đại đội trưởng bọn họ cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Cung Linh Lung mới vừa dọn dẹp quần áo xong, nghe tiếng anh nói lập tức đi ra ngoài, thấy quần áo của anh lại dính đầy bùn, lập tức rót nước ấm cho anh.

“Anh Tĩnh, anh đi tắm trước đi, tắm xong lại đi ăn cơm, em đi pha nước ấm cho anh.”

“Để anh tự làm là được.”

Lục Tĩnh Xuyên thấy trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ không dính một hạt bụi, trên cửa bày hai đôi giày, một đôi giày bông, một đôi dép lê, anh mỉm cười, cởi đôi giày dơ đặt ở trước cửa, mang dép lê vào nhà.

Cung Linh Lung đổ cho anh một thùng nước ấm to, lại chạy vào trong phòng ngủ lấy quần áo sạch cho anh, đẩy anh đến cửa phòng tắm.

“Anh Tĩnh, anh cũng thay quần áo đi, anh huấn luyện đổ mồ hôi đầy người, lát nữa em giặt đồ cho anh.”

“Được rồi.”

Nhìn thấy vợ bận trước bận sau vì mình, trong lòng Lục Tĩnh Xuyên dâng lên cảm xúc thỏa mãn hạnh phúc không nói nên lời, giơ tay ôm cô vào trong lòng ngực, ôm hôn cô.

Cung Linh Lung có linh hồn của đời sau đương nhiên cũng chẳng xấu hổ, bọn họ lại đang ở trong nhà mình, không có người ngoài, cô cũng nhón mũi chân chủ động dâng tặng cho anh một nụ hôn nồng nhiệt.

Vợ chủ động nhào vào trong lòng ngực, hôn nhẹ đương nhiên là không đủ, chờ đến khi hai người tách ra thì cả hai đều thở hồng hộc, cơ thể Cung Linh Lung đã mềm nhũn, nếu không phải anh dùng tay nâng thì cô đã ngã xuống đất rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-241.html.]

“Tối nay lại tiếp tục.”

Trong mắt Lục Tĩnh Xuyên tỏa ra ánh sáng tăm tối, hai tay của anh giống như kìm sắt ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn đến mức phát run.

Cung Linh Lung nhìn thấy trong mắt của anh dần dần có lửa t.ì.n.h d.ụ.c bốc cháy, trong lòng run lên, vội vàng tránh khỏi vòng tay của anh, đẩy anh vào phòng tắm, lập tức giơ chân bỏ chạy.

Nhìn thấy bóng dáng chạy trốn của cô, Lục Tĩnh Xuyên cong khóe môi lên, vợ của anh sẽ không chạy thoát được đâu.

Cung Linh Lung cũng ý thức được tối nay cô sẽ rất thảm, cô cũng biết rõ bản lĩnh của chồng nhà mình, lúc trước mẹ còn ở trong nhà, anh sẽ kềm chế một chút, cố gắng không tạo ra quá nhiều tiếng động, nhưng tối nay thì khó mà nói lắm.

Nghĩ đến lúc nãy cô còn chủ động trêu chọc anh, Cung Linh Lung lập tức muốn vả cho mình một phát.

Cô hâm nóng bún thịt mà cô đóng gói mang về lúc trưa lên, cá hầm ớt cũng đã hầm xong, chỉ cần lại xào thêm một đĩa cải trắng nữa là được, anh vừa tắm xong, cô lập tức bật lửa bắt đầu xào cải trắng.

Lục Tĩnh Xuyên mặc quần áo xong đi ra ngoài, đồ ăn đều đã được bưng lên bàn, thấy còn có bún thịt, cười hỏi cô: “Em tự làm hay là đi mua thế?”

“Mua ở tiệm cơm quốc doanh đó.”

Cung Linh Lung múc cho anh một chén cơm to, cơm đầy vun lên, chủ động nói cho anh nghe đề nghị của đoàn văn công.

Lục Tĩnh Xuyên nghe xong mặt mày lạnh tanh, vừa gắp đồ ăn cho cô vừa nói: “Đoàn văn công có rất nhiều người, chắc là bây giờ đều đang rất rảnh rỗi, kéo bọn họ đi giúp đỡ cày bừa vụ xuân cũng tốt. Mấy người la hét lớn tiếng nhất chắc cũng là người rảnh rỗi nhất, mấy con heo nái trong trại nuôi heo chắc sắp đẻ rồi, vừa lúc chiến sĩ phụ trách nhiều việc lo không xuể, cứ để bọn họ đi làm thêm giúp đỡ trong nửa năm tới đi.”

Cung Linh Lung nghe thế lập tức vui vẻ, chồng của cô cũng rất xấu xa, chuyện này thật sự rất vừa ý của cô.

Thấy cô rất vui vẻ, đôi mắt to lóe sáng, Lục Tĩnh Xuyên hơi cong khóe môi, hỏi cô: “Linh Lung, các quân tẩu phải lên sân khấu biểu diễn, có phải em cũng muốn tham dự một tiết mục hay không?

“Em giỏi nhất khoảng làm đàn bà đanh đá đánh nhau mắng người, hay là chúng ta đi kéo bà Tiền về, em với bà ta hợp tác thêm lần nữa được không?” Cung Linh Lung nhướng mày với anh.
 
Chương 242


Lục Tĩnh Xuyên bất đắc dĩ bật cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Vợ của anh chắc chắn còn có tài năng độc đáo gì đó, anh rửa mắt mong chờ.”

“Còn lâu lắm mới đến lúc bọn em biểu diễn tiết mục, cứ để đoàn văn công đến xới đất cày bừa vụ xuân cho bọn em trước đi.”

Cung Linh Lung vô cùng chờ mong chuyện này, cũng có thể tưởng tượng đến những ngày tháng tiếp theo, các đồng chí nữ của đoàn văn công chắc chắn sẽ hối hận đến xanh cả ruột luôn.

Có lẽ, cuối cùng bọn họ sẽ phát tiết toàn bộ oán khí lên trên người của người nào đó đưa ra lời đề nghị này.

Cơm nước xong, Lục Tĩnh Xuyên rửa sạch chén đã, Cung Linh Lung giặt quần áo, xử lý xong chuyện vặt trong nhà, hai người cùng nhau vào nhà trong phòng sách đọc sách.

Chín giờ rưỡi, đúng giờ đi ngủ

Tối nay, nhiệt độ trong phòng ngủ còn nóng hơn trong tưởng tượng rất nhiều, cả hai người đều cảm nhận được niềm vui sướng cực hạn.

Cung Linh Lung cũng không biết cuối cùng cô ngủ vào lúc nào, chờ đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng trưng, nhìn đồng hồ đặt trên đầu giường, không ngờ đã chín giờ sáng.”

“Lục Tĩnh Xuyên!”

Cô ở trong nhà nghiến răng nghiến lợi, Lục Tĩnh Xuyên đang ở trong văn phòng mở họp, toàn thân có vẻ vô cùng thoải mái sung sướng, chẳng có chút mỏi mệt nào.

Cung Linh Lung rửa mặt xong đi vào phòng bếp, thấy đồ ăn sáng trong nồi đã nguội, cô nhóm lửa hâm nóng đồ ăn lại, ăn bừa một chút rồi lập tức chui vào trong không gian.

Heo trong không gian đã đói đến la hét ầm ĩ, cô băm ít cải trắng sống ra cho bọn nó ăn trước, sau đó lại nhóm lửa hâm nóng cơm heo, xách ba thùng cơm heo to đùng đổ vào máng heo.

Cho heo ăn cùng không phải chuyện nhẹ nhàng gì, nhưng mà nhìn bầy heo trắng trẻo mập mạp càng lúc càng lớn, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Cho heo ăn xong, cô lại nấu một nồi cơm heo to, còn thu hoạch hết toàn bộ rau dưa lương thực mọc trong đất, sau đó lại gieo giống lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-242.html.]

Cô bận bận rộn rộn một lúc cũng đã đến mười giờ rưỡi.

Lại nghĩ cô còn chưa lấy lồng cá đặt dưới sông lên, Cung Linh Lung lại xách theo thùng đi ra bờ sông, bắt cá nhỏ tôm nhỏ lên mang về nhà, lại móc nội tạng ra sơ chế, làm việc xong lại bắt đầu chuẩn bị nấu cơm trưa.

Đã đến giờ ăn cơm, thấy Lục Tĩnh Xuyên không về, các doanh trưởng đại đội trưởng khác cũng không về, cô cũng không chờ anh, ở nhà ăn cơm một mình.

Cơm nước xong, rửa sạch chén, cô lại mang theo sọt vào dây thừng, một thân một mình vào núi c.h.é.m củi.

Lần trước mẹ chồng em chồng đốn củi giúp bọn họ cũng còn đủ để sử dụng trong vòng nửa tháng, nhưng mà mỗi ngày cô đều phải vào trong không gian nấu cơm heo, tốn rất nhiều củi lửa, mấy ngày sắp tới còn phải cày bừa vụ xuân làm việc đồng áng, không có thời gian rảnh đi vào núi đốn củi, cô tính toán chiều nay vào núi chặt thêm một mớ củi dự phòng.

“Má ơi…”

Mới vừa đi đến rừng cây tùng, Cung Linh Lung đã nghe được âm thanh kỳ lạ, cẩn thận lắng nghe phân biệt, lại đi về phía trước vài bước, phát hiện là một đôi nam nữ đang trốn trong chỗ tối làm chuyện ứ ừ kia…

Đứng từ góc độ của cô nhìn sang, còn vừa lúc có thể nhìn thấy gương mặt hưởng thụ của người phụ nữ và cái kia của người đàn ông…

Đúng là quá cay đôi mắt.

Cung Linh Lung lập tức nhẹ nhàng xoay người rời đi, cô cảm thấy cô cần phải quay về lấy nước rửa mắt mới được.

Để tránh quấy rầy đôi nam nữ đang làm việc kia, cô tự giác đổi sang một hướng khác, chiều hôm nay đốn bảy tám gánh củi chất đống trong không gian, lúc quay về còn khiêng theo một sọt củi to.

Hôm nay các quân tẩu đều vô cùng bận rộn, sắp sửa phải cày bừa vụ xuân rồi, thời tiết ngày hôm nay lại rất đẹp, các gia đình đều đang giặt giặt giũ giũ, trên quảng trường nhỏ treo đầy chăn đệm và quần áo giày dép, thấy cô khiêng củi về, mọi người chào hỏi vài câu đơn giản rồi ai lại đi làm chuyện người nấy.

Một ngày bình thường lại bình tĩnh trôi qua trong bận rộn.

Tối nay Lục Tĩnh Xuyên về nhà ăn cơm, anh biết ngày mai mọi người sẽ bắt đầu khởi công cày bừa vụ xuân, tối nay chủ động nghỉ ngơi một đêm, không có ăn h.i.ế.p cô nữa, cả hai đều đi ngủ sớm nghỉ ngơi.
 
Chương 243


Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, viện gia thuộc đã bắt đầu trở nên nhộn nhịp.

Sáng nay các quân tẩu đều không nấu cơm, mang theo chút lương khô vừa đi vừa ăn, mọi người đều vác cuốc vác xẻng cùng nhau đi ra ngoài.

Mấy người bọn họ khởi công làm việc gần nửa tiếng đồng hồ, đoàn văn công mới khoan thai đến chậm, người nào đều lộ ra vẻ miễn cưỡng cười vui.

Thấy mấy người bọn họ đều không làm việc, cả đám đều đứng ở bờ ruộng kéo dài công việc, Tưởng Á Bình lớn tiếng nói: “Phó đoàn trưởng Lý, chính ủy Triệu đã nói với chúng tôi rồi, lần này đoàn văn công sẽ đến cày bừa vụ xuân giúp chúng tôi, chúng tôi cũng đã phân chia khu vực cho mọi người rồi.”

“Nơi này có tổng cộng năm mươi mẫu, người nhà đoàn số một chúng tôi phụ trách khu vực này, đoàn số hai phụ trách khu vực kế bên, đoàn số ba phụ trách mười mẫu phía đông, hai mươi mẫu phía nam thuộc về đoàn văn công, nhất định phải làm xong trong vòng ba ngày đó.”

“Phía nam có cắm một cây cờ, anh mau dẫn bọn họ đi qua đó làm việc đi.”

“Đầu tiên là xới đất, không cần phải hướng dẫn gì, các anh cứ xới đất trước đi, chờ đến lúc gieo giống bón phân, tôi lại sang đó hướng dẫn cho mọi người sau.”

Phó đoàn trưởng Lý hơi giật giật da mặt, nụ cười có chút gượng gạo: “Được rồi, tôi dẫn bọn họ đi xới đất trước, sau đó lại còn phải phiền chị đến hướng dẫn cho bọn họ rồi.”

“Chúng ta cùng thuộc một bộ đội, đều là người một nhà, đương nhiên phải đoàn kết, yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, hiện tại các quân tẩu đều vô cùng biết ơn vì đoàn văn công đã giúp đỡ chúng tôi nhiều như thế.” Tưởng Á Bình có giọng nói rất to, tiếng nói vang vọng khắp nơi.

Cung Linh Lung quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy người của đoàn văn công, thấy mặt của Mạnh Hiểu Dĩnh trở nên cực kỳ âm u, biểu cảm của những người khác cũng khó coi như ăn phải ruồi bọ vậy, cô liếc nhìn Dương Tiểu Lan đang đứng bên cạnh mình, vui vẻ nhịn cười.

Nơi này tổng cộng có năm mươi mẫu đất, đoàn văn công phân đi hai mươi mẫu, áp lực của đoàn văn công lập tức giảm đi rất nhiều, mỗi người đều vô cùng nhiệt tình làm việc, chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong rồi về nhà nghỉ ngơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-243.html.]

“Linh Lung, em làm việc giỏi thật đó.”

Vương Ngọc Miêu là người làm việc đồng áng chậm nhất trong số các người nhà, cô ấy làm chậm, nhưng lại làm rất cẩn thận, hơn nữa còn cõng theo một đứa nhỏ, thỉnh thoảng lại phải xi tiểu, lúc thì lại cho con bú, còn phải dỗ con, cho nên đã bị bỏ xa một đoạn.

Cung Linh Lung không cần chăm sóc con cái, không phải lo lắng mấy chuyện lung tung lặt vặt khác, cầm cuốc cắm đầu cắm cổ làm việc, bỏ xa mọi người.

Vương Ngọc Miêu nhìn mảnh đất phía nam, thấy người trong đoàn văn công đều đang lề mề làm việc, một đám người tụ lại một chỗ làm việc, nhưng diện tích mà bọn họ xới được còn thua Cung Linh Lung nữa, cô ấy cười khẽ nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ không xới hết đống đất đó trong vòng ba ngày đâu.”

“Làm không xong thì làm tiếp, dù sao đã phân cho bọn họ rồi, bọn họ nhất định phải làm cho xong, nếu làm trễ nãi thời gian gieo hạt bón phân thì người bị mắng chính là bọn họ.”

Vu Hỉ Mai vẫn luôn chú ý tiến độ bên phía nam, dựa theo cách làm việc của mấy cô gái kia, hôm nay bảo đảm bọn họ sẽ bị mắng, chồng của cô ấy đã nói trước với cô ấy rồi, chiều nay sẽ có lãnh đạo đến kiểm tra, nhưng cô ấy cũng sẽ không đi nhắc nhở mấy người đoàn văn công làm việc chăm chỉ nghiêm túc.

Mấy người nhà quân nhân của bọn họ đều không phải là loại người thích dùng thủ đoạn gian dối, người làm việc chậm như Vương Ngọc Miêu, mọi người cũng không thúc giục hay la mắng gì, cô ấy cũng không phải cố ý muốn làm chậm, mà là vì phải chăm sóc cho con trai, cũng không còn cách nào khác.

Mọi người đều là người từng trải, biết rất rõ sinh con sẽ có rất nhiều chuyện lặt vặt, cho nên ai nấy đều ăn ý làm việc giúp cô ấy thêm một chút.

Có một cao thủ làm việc đồng áng giống như Cung Linh Lung ở đây, hôm nay đoàn số một hoàn thành xong nhiệm vụ sớm, không đến mười một giờ đã kết thúc công việc đi về nhà, không nói mấy người bên đoàn văn công há hốc mồm mà đến các quân tẩu của đoàn số hai và đoàn số ba cũng bị kích thích làm việc nhanh hơn.

Mạnh Hiểu Dĩnh đứng từ xa nhìn thấy đoàn số một đã kết thúc công việc, Cung Linh Lung khiêng cuốc sải bước ngẩng cao đầu đi về nhà, mọi oán khí bực bội trong lòng cô ả đều biến thành thực chất.

Đây là lần đầu tiên cô ả làm việc nhà nông, lần đầu tiên cầm cuốc, nghĩ đến chuyện mình bị đám phụ nữ nông thôn quê mùa này chơi cho một vố, bị buộc phải đi xới đất trồng trọt, trong một buổi sáng hôm nay, tay của cô ả đã nổi lên năm sáu bọt nước, cô ả lập tức giận đến mức mặt mày xanh mét, toàn thân đều toát ra oán khí.

Không chỉ cô ả cảm thấy oán hận, những người khác cũng là như thế, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
 
Chương 244


Ngày hôm qua mấy người các cô còn đang ở trong đoàn văn công chờ một tháng sau xem trò hề nhục nhã của các quân tẩu trong buổi biểu diễn văn nghệ, sáng sớm hôm nay lúc đoàn trưởng Tiết đến thông báo bảo bọn họ phối hợp đi cày bừa vụ xong, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Mấy người các cô đều không muốn làm việc đồng áng, nhưng đây là mệnh lệnh cho cấp trên đưa ra, tất cả đoàn văn công đều phải tham dự, bọn họ chỉ đành phải tạm dừng công việc, thành thật ngoan ngoãn cầm cuốc xẻng đi đến đầy đảo đất xới đất.

Lúc này mấy người bọn họ đều bực bội khó chịu giống như nuốt phải ruồi bọ vậy, bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy trò cười của các quân tẩu thì bọn họ đã bị chế giễu trước rồi.

“Làm việc nhanh lên, tranh thủ thời gian làm việc đi.”

Phó đoàn trưởng Lý cũng đích thân đi ra ruộng đào đất, anh ta dẫn theo bốn năm đồng chí nam phụ trách một mảnh đất, tốc độ làm việc của bọn họ cũng không quá kém.

Giữa lúc làm việc, anh ta cũng tranh thủ rút thời gian đi quan sát tiến độ của các đồng chí nữ, thấy bọn họ làm việc lề mề, cuốc hai cái lại nghỉ ngơi hai ba phút, suốt một buổi sáng làm việc còn thua cả quân tẩu đang mang thai, mặt lập tức đen kịt.

“Mấy người các cô đều chưa ăn cơm đúng không?”

“Người khác đã làm xong về nhà rồi, vậy mà các cô chỉ mới làm được bao nhiêu đây, dựa theo tốc độ này, trong vòng ba ngày sao có thể hoàn thành nhiệm vụ đây hả?”

“Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ cày bừa vụ xuân kịp lúc, ảnh hưởng đến việc gieo giống, bón phân và thu hoạch, các cô có chịu trách nhiệm nỗi không?”

Bị lãnh đạo mắng, mọi người đều vô cùng tủi thân, trong đó có một đồng chí nữ nũng nịu nói: “Phó đoàn trưởng Lý, chúng tôi chưa bao giờ làm việc đồng áng, mệt quá, tay chúng tôi nổi đầy bọt nước rồi.”

“Mấy cô chưa từng làm, không lẽ tôi từng làm rồi à, các cô mệt, không lẽ tôi không biết mệt sao?”

Thật ra phó đoàn trưởng Lý cũng mệt muốn chết, làm việc suốt một buổi sáng, tay của anh ta cũng đã tê rần rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-244.html.]

Nghĩ đến nhiệm vụ lần này là do chính mấy người bọn họ tự mình chuốc lấy, xụ mặt nói: “Nếu các cô ngoan ngoãn ở trong đoàn thành thật tập luyện, làm tốt chuyện của mình, không đi ra ngoài kiếm chuyện lo chuyện bao đừng, lại không giở trò sau lưng người khác thì hôm nay cần gì phải đến nơi này chịu khổ chứ?”

Anh ta nói ra những lời này chẳng khác nào xé rách mặt mũi của người nào đó, tuy rằng anh ta không chỉ tên nói họ, nhưng trong lòng mọi người đều biết anh ta nói Mạnh Hiểu Dĩnh.

Chuyện tạo mối quan hệ hữu nghị với các quân tẩu trong buổi biểu diễn kỳ này không phải do Mạnh Hiểu Dĩnh nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều biết rất rõ, là cô ả ở sau lưng âm thầm bày mưu tính kế, chuyện này do người nịnh nọt cô ả nói ra, chắc chắn cũng có dính líu đến cô ả.

Phó đoàn trưởng Lý lạnh nhạt nhìn thoáng qua Mạnh Hiểu Dĩnh, thấy cô ả cúi đầu không nói tiếng nào, cũng không chịu làm việc, giọng điệu nói chuyện lại càng nặng hơn: “Hôm nay các cô nhất định phải hoàn thành một phần ba nhiệm vụ, cho dù buổi tối phải tăng ca thì cũng phải làm xong cho tôi, trong vòng ba ngày, các cô nhất định phải xới cho xong hai mươi mẫu đất này, tuyệt đối không thể để đoàn văn công mất mặt.”

Một phần ba nhiệm vụ, cũng tương đương phải cuốc bảy mẫu đất, bọn họ có gần hai mươi người, nhưng suốt một buổi sáng chỉ làm nhiều nhất được hai mẫu.

Còn rất xa mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nghĩ đến chuyện tối nay mình phải tăng ca làm việc, trong đó có một người còn ấm ức bật khóc.

Bên cạnh có một người nóng tính lại không chơi chung với bọn họ không nhịn được quát to: “Khóc cái gì mà khóc, mấy người tự vác đá nện vào chân mình, lấy mặt mũi gì mà khóc chứ hả, chúng tôi tự nhiên khi không bị mấy người liên lụy, chúng tôi còn chưa khóc nè.”

Nói xong, cô ta còn chạy đến tìm lãnh đạo: “Phó đoàn trưởng Lý, tôi có một đề nghị, anh có thể phân chia nhiệm vụ một chút không, chúng ta phân thành mấy tiểu đội nhỏ mạnh ai nấy làm được không?”

“Được, tôi lập tức phân chia đồng ruộng ngay.”

Phó đoàn trưởng Lý cũng tiếp thu ý kiến của cô, lập tức xách theo cuốc đi đến, chia đều bảy mẫu đất phải hoàn thành trong ngày hôm nay.

Cuối cùng Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi, còn có hai người thân với bọn họ nhất tạo thành một rôt, lượng công việc tiểu đội bọn họ hoàn thành trong sáng ngày hôm nay là ít nhất, buổi trưa mọi người cũng đều ở trên ruộng làm việc, cũng không quay về nhà ăn ăn cơm, ai nấy đều dùng nước nóng ngâm màn thầu ăn lót bụng.
 
Chương 245


Buổi chiều lúc mấy người Cung Linh Lung đi đến ruộng làm việc, đoàn văn công đang cãi nhau nội bộ, hai nhóm người tranh cãi kịch liệt, mà cho dù trưa nay bọn họ đã tăng ca đẩy nhanh tốc độ rồi, cộng lại tiến độ còn chưa hoàn thành được một nửa.

“Có chuyện gì thế? Sao lại cãi nhau rồi?” Tưởng Á Bình đứng ở chỗ cao xem.

Các quân đội của đoàn số một đến hơi muộn, đoàn số hai ở kế bên đến sớm hơn, lúc nãy bọn họ đều đang đứng ở bên cạnh bờ ruộng hóng chuyện.

Có một vị quân tẩu khá thân với bọn họ cười kể lại: “Bên phía đoàn văn công chia thành hai phe, phe đầu tiên do Mạnh Hiểu Dĩnh cầm đầu, phe còn lại là do Trình Tô Tô lãnh đạo. Sáng nay phó đoàn trưởng Lý đã phân công nhiệm vụ cho bọn họ, trưa hôm nay đội của Trình Tô Tô đã đẩy nhanh tốc độ, làm cũng khá tốt. Bên phía Mạnh Hiểu Dĩnh lại làm việc cà lơ phất phơ, kéo chậm tiến độ rất nhiều. Trình Tô Tô bất mãn thái độ làm việc và tốc độ của bọn họ, nói bọn họ mấy câu, sau đó lập tức cãi nhau.”

Thấy mới làm việc được nửa ngày mà bọn họ đã lục đục nội bộ cãi nhau, Cung Linh Lung nói nhỏ với Dương Tiểu Lan: “Có lẽ mấy ngày tiếp theo chúng ta sẽ có trò hay để xem đó.”

“Chiều nay sẽ có lãnh đạo đến kiểm tra, chị Hỉ Mai mới nói cho chị biết.” Dương Tiểu Lan cười rất gian xảo.

“Nếu lãnh đạo đến đây, vậy lại càng hấp dẫn h…”

Cung Linh Lung còn chưa nói xong, đã nhìn thấy một đám đàn ông mặc quân trang từ một sườn núi khác leo lên, người dẫn đầu chính là tư lệnh Chu, chính ủy Triệu và các lãnh đạo cao cấp khác cũng có mặt.

Cô lập tức kéo cánh tay của Dương Tiểu Lan và các chị dâu khác, nháy mắt ra hiệu cho bọn họ, sau đó mọi người đều vội vàng cầm cuốc đi làm việc.

Người nhà của đoàn số một và đoàn số hai lập tức khởi công, người nhà đoàn số ba vẫn còn chưa đến, người của đoàn văn công vẫn cứ tiếp tục cãi nhau, hoàn toàn không để ý đến chuyện lãnh đạo đang đứng trên sườn núi đằng sau bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-245.html.]

Kết quả cuối cùng cũng có thể đoán được, tập thể đoàn văn công đều bị mắng hết.

Những người bị mắng nhiều nhất chính là tiểu đội của Mạnh Hiểu Dĩnh, tất cả đều bị mắng khóc, ở bộ đội nước mắt chính là thứ vô dụng nhất, cũng chính là thứ lãnh đạo không thích nhất, cuối cùng tư lệnh Chu để lại một người ở hiện trường, trọng điểm giám sát đoàn văn công lao động.

So với kết quả thê thảm của đoàn văn công, bầu không khí bên viện gia thuộc lại hòa thuận vui vẻ hơn rất nhiều.

Tuy rằng các quân tẩu bên đoàn số ba đến muộn hơn một chút, nhưng bọn họ cũng không chậm trễ chuyện nhà nông, người nhà của ba đoàn đều cần cù, chăm chỉ kiên định làm việc, tư lệnh Chu lại đây kiểm tra còn khen ngợi mọi người.

Được lãnh đạo khen ngợi, các quân tẩu giống như được tiêm m.á.u gà, rõ ràng buổi chiều còn nhiệt tình hơn buổi sáng rất nhiều.

Chờ đến chiều tối kết thúc công việc, đoàn số hai và đoàn số ba đều đã cuốc xong năm mẫu đất, đoàn số một có được động cơ vĩnh viễn không biết mệt Cung Linh Lung giúp đỡ, đã hoàn thành được hai phần ba nhiệm vụ.

“Vợ của phó đoàn trưởng Lục trông thì xinh xắn đáng yêu, nào ngờ làm việc khỏe và nhanh nhẹn ghê.”

“Đúng đó, lúc trước khi ở quê tôi cũng là người làm việc rất giỏi, mỗi ngày ra ruộng đều kiếm được mười công điểm, có thể ngang ngửa với một người đàn ông, nhưng mà vẫn còn thua xa cô ấy.”

“Tôi thấy mỗi lần làm việc thì cô ấy đều cắm đầu, cứ lao đầu về phía trước làm việc, làm vừa nhanh vừa cẩn thận, cũng chỉ nghỉ ngơi uống nước vài lần, trên cơ bản chưa từng nghỉ ngơi lần nào, giống như là không hề biết mệt vậy.”

“Cô ấy còn đẹp nữa chứ, nghe nói còn là học sinh cấp ba có văn hóa, làm việc lại nhanh nhẹn, nghe đồn còn nấu ăn rất ngon. Một cô gái như thế này, chẳng trách phó đoàn trưởng Lục thích như thế. Nếu như ở nông thôn, có lẽ ngạch cửa đều đã bị bà mối đạp nát rồi.”
 
Chương 246


Trên đường quay về, các quân tẩu đoàn số hai làm việc ở bên cạnh bọn họ nói chuyện, mà vai chính trong miệng bọn họ lại đang khiêng cuốc chạy như bay về nhà.

Làm việc nhà nông suốt một ngày, Cung Linh Lung cũng mệt mỏi muốn chết, hai tay đều tê rần, nhưng trong không gian còn có một đống công việc cần phải làm, mấy con heo con đều đã đói đến mức la lối kêu to, cô phải nhanh chóng quay về cho heo ăn cơm mới được.

Vừa về đến nhà, cô lập tức chui vào trong không gian, đầu tiên là múc một ly nước giếng to uống cạn.

“Phù…”

Uống hết một ly nước giếng to, Cung Linh Lung cảm giác toàn thân thoải mái hơn rất nhiều.

Hiệu quả của nước giếng thật sự là miễn bàn, chỉ cần uống ba bốn ngụm thì mọi mệt mỏi trên người đều tan biến đi một nửa.

Cho heo ăn xong, lại nấu cơm heo, thu hoạch một bao tải đồ ăn, sau đó lại vội vội vàng vàng đi chuẩn bị cơm chiều.

Hôm nay làm việc quá vất vả, buổi tối đồ ăn khá đơn giả, một chén cá tôm nhỏ xào cay, một phần cải xé xào, còn làm thêm một tô canh trứng gà.

Trời tối Lục Tĩnh Xuyên về đến hà, hôm nay quần áo của anh cũng không dính quá nhiều bùn lầy, nhưng mà lại có vẻ rất mệt mỏi, môi khô khốc nhăn nhíu, trông giống như cả ngày chưa được uống nước vậy.

Anh vừa về đến nhà đã uống một hơi hai ly nước to, cũng quan tâm cô: “Linh Lung, hôm nay em làm việc có vất vả quá không?”

“Cũng còn tạm được, ở nhà làm việc đã quen rồi.”

Thấy anh thài sự rất khát, Cung Linh Lung hỏi: “Hôm nay anh bận đến mức không có thời gian rảnh uống nước sao?”

“Hôm nay phải đi xử lý một nhiệm vụ khẩn cấp, đi sang thành phố kế bên, trên đường đi khá gấp, không kịp ăn uống gì cả.”

Lục Tĩnh Xuyên chỉ đến nhà ăn ăn một bữa sáng, bụng đã đói meo từ lâu, thấy đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, lập tức đi bưng đồ ăn lên bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-246.html.]

Hai vợ chồng đều bận rộn cả ngày, đều rất đói bụng, Cung Linh Lung xử lý hai chén cơm độn khoai lang đỏ, Lục Tĩnh Xuyên thì ăn hơn ba chén, càn quét toàn bộ cơm trong nồi vào trong bụng.

“Có đủ no không?”

Cung Linh Lung đã ăn xong từ lâu rồi, chỉ ngồi bên cạnh nhìn anh ăn sạch cả cơm lẫn đồ ăn, canh trứng gà cũng uống cạn không còn một giọt.

Lục Tĩnh Xuyên buông đua xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhanh chóng hôn cô một cái nói: “No rồi.”

Khóe môi Cung Linh Lung cong lên, ý cười trong mắt lan tràn ra bên ngoài, bình thường ở bên ngoài biểu cảm của anh đều cực kỳ nghiêm túc, lạnh lùng lại sắc bén, nhưng khi vào nhà lại thu hồi hết toàn bộ khí thế, không mang thói quen nghề nghiệp về nhà, phân chia rõ ràng giữa công việc và gia đình, điều này làm cô vô cùng vừa lòng và ưng ý.

Cô luôn cho rằng nhà chính là bến cảng ấm áp, không nên mang những thứ bên ngoài về nhà, nhất là cảm xúc tiêu cực.

Cảm xúc tiêu cực chính là thứ dễ dàng lây cho người khác nhất, nếu cứ ở nhà lải nhải mãi không ngừng, mang cảm xúc bực bội khó chịu trong lúc làm việc về nhà để phát tiết, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến bầu không khí hài hòa trong gia đình, cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của những người khác trong nhà, dần dần cũng sẽ ảnh hưởng đến sự chung sống hòa thuận của các thành viên trong gia đình.

Cung Linh Lung không biết quá nhiều về tình hình công việc trong bộ đội, nhưng có thể xác định anh không phải chỉ cần huấn luyện thôi, công việc của anh chắc chắn có nhiều áp lực và khó khăn mà cô không thể nào tưởng tượng ra được.

Nhưng anh lại không mang những thứ đó về nhà, chỉ cần bước chân vào căn nhà này, anh sẽ thay đổi biểu cảm trở nên hiền hòa hơn, lộ ra nơi ấm áp chân thật nhất trong lòng mình, cô cũng bị anh ảnh hưởng rất nhiều, cuộc sống sau hôn nhân vẫn luôn đắm chìm trong hạnh phúc và ấm áp.

Hai vợ chồng bọn họ lại bận rộn làm xong hết chuyện vặt trong nhà, lại nấu nhờ tắm rửa ngâm chân, cùng nhau đọc sách gần hai tiếng đồng hồ, chín giờ rưỡi lại tắt đèn đi vận động.

Mà mấy người trong đoàn văn lại tiếp tục tăng ca dưới ánh trăng đến tận giờ này, mỗi một người đều mệt đến mức không nhấc nổi tay, trên đường quay về ai cũng ỉu xìu như cà tím phơi sương.

Lúc đi ngang quan viện gia thuộc, thấy bọn họ đều đã tắt đèn đi ngủ, có vài người vừa ấm ức vừa tức, không nhịn được bật khóc nức nở.

Là bọn họ kiếm chuyện trước, khóc cũng chẳng có tác dụng gì, hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, tiếp theo đây bọn họ còn phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời thêm rất nhiều ngày nữa.

Nhưng mà tối hôm nay bị phạt tăng ca, ngày hôm sau bọn họ đã làm việc chăm chỉ hơn hẳn, người nào cũng quấn băng gạc đầy ngón tay, đau đớn vô cùng khó chịu, nhưng đều nhịn đau cắn răng làm việc.
 
Chương 247


“Kết thúc công việc thôi.”

Buổi trưa, đoàn số một đã hoàn thành xong mười mẫu đất của bọn họ.

Tưởng Á Bình lau mồ hôi trên mặt, cười vui vẻ ra lệnh: “Chiều nay và ngày mai nghỉ ngơi, sau đó chừng nào đi làm tiếp tôi sẽ thông báo cho mọi người sau.”

Trưa hôm nay đoàn văn cũng kết thúc công việc quay về nhà ăn ăn cơm, lúc đi ngang qua đoàn số một, thấy bên này đều đã làm xong việc rồi, đất đai được xới rất tốt, chẳng có gì để bắt bẻ cả, còn có thể thừa ra một nửa thời gian để nghỉ ngơi, sắc mặt của bọn họ thật sự chẳng khác nào cái vỉ pha màu.

Mạnh Hiểu Dĩnh kéo người đi ở trong đám đông, thấy tuy rằng Cung Linh Lung cũng có đổ mồ hôi nhưng lại không có vẻ mệt mỏi gì cả, gương mặt xinh đẹp lại sáng ngời kia bởi vì đổ mồ hôi mà càng thêm hồng hào tỏa sáng, tay của cô cũng không bị mài ra kén, còn có sức để đi ôm con giúp các quân tẩu khác, cô ả ghen tị đến mức mặt mày vặn vẹo trở nên vô cùng dữ tợn.

Nhìn thấy cô nhẹ nhàng thoải mái như thế, lại nhìn mình mệt muốn ngất đi, tay còn nổi đầy bọt nước, một bụng lửa giận tích tụ trong lòng cô ả suýt chút nữa đã bùng nổ.

Nhưng mà nghĩ đến những lời lãnh đạo đã mắng ngày hôm qua, cô ả cũng không dám nổi giận, chỉ có thể thầm phát tiết trong lòng: “Cái thứ chân đất quê mùa, vừa sinh ra đã phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mình thì chỉ là tạm thời đi trải nghiệm lao động mà thôi, không cần phải đi so đo với loại người quê mùa như mụ đàn bà đanh đá này.”

Lục Tĩnh Xuyên xách theo một miếng thịt về nhà, đi từ xa đã nhìn thấy mấy người Cung Linh Lung quay về, anh nhanh chóng bước nhanh về phía cô: “Linh Lung, em làm việc xong rồi à?”

“Ủa, anh Tĩnh, sao anh về sớm thế?”

“Hôm nay kết thúc công việc sớm.”

Lục Tĩnh Xuyên cầm lấy cái cuốc trong tay của cô, thấy Cương Tử của nhà Viên An Bân đang ghé sát vào trên người cô, mắt đỏ lên, trêu chọc cậu bé: “Cương Tử, sao con khóc thế?”

“Mấy ngày nay thằng bé không thấy cha mẹ, sáng nay cứ khóc mãi, dỗ quá trời mà vẫn không chịu nín.”

Cung Linh Lung khẽ nói cho anh nghe, Cương Tử cũng chỉ mới hơn ba tuổi, đang trong giai đoạn nhạy cảm, các chị dâu khác đều có dạy mấy đứa nhỏ trong nhà đừng nhắc đến Trần Nhị Yến, mấy ngày hôm trước cậu bé chơi với bạn bè rất vui vẻ, cũng không nhớ đến cha mẹ, nhưng hôm nay không biết lại như thế nào, xuống ruộng lại liên mồm đòi cha mẹ, dỗ kiểu nào cũng không được.

Sau đó vẫn là Cung Linh Lung lấy kẹo và quả quýt ra cho cậu bé ăn, cậu bé mới không khóc lóc nữa, trên đường đi về cũng ôm chặt lấy chân của cô, muốn cô ôm mình về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-247.html.]

Cung Linh Lung thấy Cương Tử lại bắt đầu mếu máo, vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Anh mới đi mua thịt hả?”

“Không phải, ngày hôm qua bọn anh đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đây là phần thưởng.”

Lục Tĩnh Xuyên thấy những người nhà khác cũng đều có mặt ở đây, nói với các chị dâu: “Các chị dâu, trưa nay mọi người đừng nấu cơm, chồng mọi người đã đến nhà ăn nấu cơm rồi, tôi và Linh Lung về nhà nấu miếng thịt này, trưa nay mọi người cùng nhau ăn.”

“Ừ, được rồi.”

Có thịt ăn, đừng nói là các chị dâu vui vẻ, đến cả mấy đứa nhỏ hai mắt cũng đều sáng rực lên.

“Cương Tử, không khóc nha, đi thôi, chúng ta về nhà nấu thịt ăn.”

Cung Linh Lung ôm lấy cậu bé xung phong đi đầu, cũng lớn tiếng hỏi: “Các chị dâu, các chị muốn ăn miếng thịt này kiểu gì đây?”

“Thịt à, cho dù nấu chung với phân thì cũng ngon.” Liêu Thu Hoa nói.

Cung Linh Lung: “...”

Tự nhiên cô hết muốn ăn, cô ấy rõ ràng là đang cố ý.

Tưởng Á Bình trợn trắng mắt: “Liêu Thu Hoa, cô không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi.”

“Ha ha ha.”

Những người khác đều biết tính cách của Liêu Thu Hoa, đều vui vẻ bật cười.

Đến của Lục Tĩnh Xuyên cũng nhịn không được trêu đùa: “Chị dâu Liêu, hay là tôi cắt riêng phần thị nhà chị ra, lại tìm doanh trưởng doanh số một xin ít nguyên liệu nấu ăn đặc biệt, hai vợ chồng chị về nhà nấu ăn riêng ha?”

“Hai vợ chồng của bọn họ có khẩu vị độc đáo, cắt thịt ra, để bọ họ mang về tự nấu riêng đi.” Tưởng Á Bình cũng buồn cười muốn chết.
 
Chương 248


Liêu Thu Hoa cười nắc nẻ, lớn tiếng nói: “Đoàn số một chúng ta là một tập thể, có thứ gì ngon phải chia cho mọi người cùng ăn mới được, hai vợ chồng chúng tôi tuyệt đối sẽ không hưởng riêng đâu.”

“Chị dâu Liêu, những lúc như thế này chị có thể đá em sang một bên, em bảo đảm sẽ không giận vì chị đã đá em đi đâu, em bò dậy rồi còn sẽ nhanh chóng lăn đi mất, tự giác biến đến nơi chị không nhìn thấy.” Cung Linh Lung cũng vui đùa nói.

“Linh Lung à, chị cũng không dám làm em lăn đi đâu, hôm nay chị dám làm em lăn, ngày mai phó đoàn trưởng sẽ làm cho chồng của chị còn lăn nhanh hơn cả em.”

Nhà của doanh trưởng doanh số một ở đối diện, Liêu Thu Hoa thường xuyên nhìn thấy phó đoàn trưởng Lục tan ca về nhà làm việc nhà, còn xách nước tắm phơi quần áo giúp cô, thật sự là vô cùng đau lòng yêu thương cô, bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc đi ăn h.i.ế.p cô giống như hai người Mạnh Hiểu Dĩnh.

Với lại Cung Linh Lung là một người có tính cách hào sảng lại thú vị, lại còn dứt khoát và có tinh thần trọng nghĩa, rất hợp với tính cách của bọn họ, người nhà ở đoàn số một đều rất thích cô.

Mọi người trong đoàn số một cười đùa trêu ghẹo có vẻ vô cùng hòa thuận, những người đi theo phía sau lại có tâm trạng khác biệt hoàn toàn.

Người của đoàn số hai và đoàn số ba hâm mộ đoàn số một được khen thưởng thịt heo, đại đa số mọi người trong đoàn văn công cũng đều dồn lực chú ý vào miếng thịt, miếng thịt lớn như thế, nếu nấu hết toàn bộ, cho dù người có nhiều thì chia ra mỗi người cũng đều có thể ăn được hai ba miếng.

Mỗi tháng người của đoàn văn công đều sẽ có tiền lương và tiền trợ cấp cố định, nhưng cũng không nỡ ăn thịt quá thường xuyên, đại đa số mọi người đều là một tuần mới mua một phần món ăn để ăn cho đỡ thèm.

Nhìn thấy miếng thịt lớn như thế, đừng nói là quân tẩu và mấy đứa nhỏ, đến cả bọn họ cũng đều nuốt nước miếng.

Mọi người đều dồn lực chú ý lên miếng thịt kia, Mạnh Hiểu Dĩnh lại tập trung nhìn về phía Lục Tĩnh Xuyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-248.html.]

Thấy trong mắt anh chỉ có mỗi Cung Linh Lung, ánh mắt cười dịu dàng, khá hoàn toàn với dáng vẻ lạnh nhạt bình thường mọi ngày, lại nghĩ đến chuyện cô ả đã từng lập lờ ám chỉ, nhưng anh lại không thèm nhìn cô ả chút nào, so sánh xong, cơn ghen tị bị đè nén dưới đáy lòng lại sôi trào lên lần nữa.

Cô ả thừa nhận Cung Linh Lung rất xinh đẹp, nhưng cô ả cũng không kém, cô ả chính là người được mọi người công nhận là đẹp nhất trong đoàn văn công, gia thế bối cảnh của cô ả cũng hơn xa đối phương, cô ả thật sự không hiểu vì sao Lục Tĩnh Xuyên lại không thèm liếc nhìn mình mà lại muốn đi chọn một người dân quê quê mùa làm vợ.

Cô ả cảm thấy Lục Tĩnh Xuyên làm thế là cố ý muốn sỉ nhục mình.

Từ nhỏ đến lớn Mạnh Hiểu Dĩnh chưa bao giờ phải chịu bất cứ ấm ức gì, lớn lên từ trong vại mật, cha mẹ và người lớn trong nhà đều cưng chiều cô ả vô độ, chỉ cần cô ả muốn, bọn họ không nói hai lời lập tức thỏa mãn cô ả ngay.

Nhưng mà những chuyện diễn ra dạo gần đây đã đả kích rất lớn đối với cô ả, mà cô ả cũng không tự suy xét lại bản thân, ngược lại còn hoàn toàn bộc phát ra bản tính xấu xa của mình.

Một khi một người đã bắt đầu tự đ.â.m đầu vào ngỏ cụt, lòng dạ hẹp hòi không biết nghĩ thoáng, bên cạnh còn có người xúi giục kích thích, vậy chỉ có thể đi từng bước từng bước một, làm bản thân rơi vào trong vực sâu mà không hề tự hay biết.

Hiện tại Mạnh Hiểu Dĩnh không hề tự suy xét lại bản thân mình, đầu óc đều đã bị oán hận chiếm lĩnh, hận Lục Tĩnh Xuyên dám sỉ nhục ngó lơ cô ả, hận Cung Linh Lung dám kiêu ngạo cướp đi đồ của cô ả, cũng hận đám người quê mùa kia dám vả mặt cô ả, tóm lại trong đầu cô ả nghĩ đến mấy chuyện xảy ra trong những ngày qua, cô ả dường như đã bị lửa giận bao phủ.

Những người khác đều mệt mỏi suốt một buổi sáng, ai cũng đều đói bụng, tất cả đều vội vàng quay về ăn cơm trưa, không có ai có tâm trạng đi để ý cô ả, chí có chân chó số một Từ Vi là để ý đến sự thay đổi biểu cảm của cô ả.

Đây là lần đầu tiên Từ Vi nhìn thấy vẻ mặt như muốn ăn thịt người này của Mạnh Hiểu Dĩnh, cô ta cũng thông minh không có đi lên nói chuyện với cô ả để tự rước họa vào người.

Cô ta nhắm mắt đi theo đuôi cô ả, nghĩ lại lúc nãy Mạnh Hiểu Dĩnh gặp Lục Tĩnh Xuyên xong mới bắt đầu thay đổi sắc mặt, trong lòng cô ta cũng loáng thoáng có chút phỏng đoán, nghĩ cô ả chắc chắn còn sẽ trả thù đối phó Cung Linh Lung, nói không chừng còn sẽ kiếm chuyện với Lục Tĩnh Xuyên, cô ta cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười tràn ngập thâm ý.
 
Chương 249


Cung Linh Lung bỏ nguyên miếng thịt vào nồi, còn gọt hai củ cải trắng vào luộc làm đồ ăn kèm, bỏ nhiều một chút, vừa lúc có thể chia đều cho mỗi gia đình một chén.

Lục Tĩnh Xuyên ngồi trước bệ bếp nhóm lửa, thấy một đám con nít đang vây ở xung quanh chảy nước miếng, cả đám đều vây quanh nồi chờ đồ ăn, bất đắc dĩ bật cười nói: “Được rồi, mấy đứa lau nước miếng đi, về nhà rửa tay, gọi cha mẹ mấy đứa mang chén đến đựng thức ăn, năm phút sau ăn cơm.”

Mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút ngoan ngoãn chạy về gọi cha mẹ, còn mấy đứa nhỏ tuổi vẫn cứ chen chúc trong phòng bếp Cung Linh Lung đành phải rót một chậu nước ấm, gọi mấy đứa nhỏ sang lần lượt rửa tay.

Mấy người đàn ông của các gia đình khác cũng đã quay về, hai vợ chồng Trịnh Dũng và Vương Ngọc Miêu ôm con trai đi đến đây đầu tiên, Trịnh Dũng vừa mới đi đến nhà ăn mua đồ ăn về cho Lục Tĩnh Xuyên, vừa vào phòng đã nói ngay: “Thơm quá.”

“Đã nghe mọi người đồn là em Linh Lung nấu ăn ngon lắm, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”

Vương Ngọc Miêu ôm con trai đi theo phía sau, thấy trong nhà cô đã bị mấy đứa nhỏ chen đầy, buồn cười nói: “Chị còn đang nói sao hôm nay trong viện lại yên lặng như thế, thì ra là đều trốn ở chỗ này.”

“Nước miếng của đám nhóc này sắp sửa làm phòng bếp nhà em ngập lụt luôn rồi.” Cung Linh Lung đang cầm khăn lau mặt cho mấy đứa nhỏ.

Thấy cô rửa mặt lau tay cho mấy đứa nhỏ, có vẻ vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng, Vương Ngọc Miêu cười nói: “Linh Lung, chị thấy em cũng rất kiên nhẫn với con nít, mau sinh một đứa đi, sau đó chị bảo bé Tuấn nhà chị chơi với con em.”

Ngay từ lúc mới kết hôn, Cung Linh Lung đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện sinh con rồi, kiếp trước cô cũng không hề suy xét đến chuyện kết hôn sinh hôn, nhưng đời này cô gặp được Lục Tĩnh Xuyên, cô cũng lên kế hoạch về chuyện này, cũng có chút chờ mong kết tinh tình yêu của hai người bọn họ chào đời.

“Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Chuyện mang thai sinh con này không thể nào lên kế hoạch được, về phương diện này bọn hô vô cùng ăn ý mà thống nhất ý kiến, lúc làm chuyện đó cũng không suy xét đến chuyện thực thi biện pháp tránh thai.

Lục Tĩnh Xuyên không nói gì, im lặng coi như cam chịu những lời này của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-249.html.]

Thật ra trong đầu anh cũng đã thử tưởng tượng đến cảnh trong nhà có con, có một đứa bé rất giống hai vợ chồng bọn họ, ngồi quanh bếp lò ngửi mùi thịt chảy nước miếng, còn đi theo anh huấn luyện chạy bộ, cười đùa vui chơi với mấy đứa nhỏ trong viện gia thuộc, nghĩ đến cảnh này lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp hạnh phúc.

Chờ mọi người bưng chén đến, thịt trong nồi đã hầm xong, mỗi gia đình đều bưng một chén đầy, nhà của cô cũng để lại một chén.

“Chị Hứa, trưa nay để Cương Tử ở lại nhà của em ăn cơm đi, cơm nước xong em lại dẫn nhóc này về.”

Lục Tĩnh Xuyên thấy Cương Tử ngoan ngoãn ngồi bên cạnh vợ, rất dính cô, không la hét không khóc lóc, cũng không nhảy nhót xin thịt ăn giống như mấy đứa nhỏ khác, có chút buồn rầu, cũng chỉ động để nhóc con này ở lại nhà mình ăn cơm.

Anh biết hai vợ chồng doanh trưởng doanh số hai đối xử khá tốt với Cương Tử, chẳng qua nhà bọn họ cũng có hai đứa nhỏ, mọi người đều hiếm khi được ăn thịt một lần, Cương Tử không qua đó ăn cơm, hai đứa nhỏ nhà bọn họ lại có thể ăn nhiều thêm một miếng thịt.

Hứa Lộ cười cười, nhận lấy tấm lòng tốt của anh: “Được rồi, Cương Tử, con ở lại nơi này ăn cơm với dì Cung đi, bọn dì về nhà trước.”

Chờ bọn họ đi rồi, Cung Linh Lung bưng chén thịt kia lên, gọi đứa bé đang ngồi bên cạnh cô: “Cương Tử, lại đây ăn thịt nè.”

Đứa bé ba tuổi, buồn nhanh, vui cũng nhanh, đang tự cầm lấy muỗng múc thịt ăn, ăn vô cùng vui vẻ, còn cười toe toét nói: “Thịt, thịt, ngon quá.”

“Con trộn với cơm ăn đi.”

Cung Linh Lung lại gắp cho cậu bé một miếng thịt nữa, trong chén của cô cũng có vài miếng thịt, tất cả đều là do Lục Tĩnh Xuyên gắp cho cô, cũng múc cho anh một muỗng: “Anh Tĩnh, anh cũng ăn đi.”

“Linh Lung, chiều nay ở trong nhà ngủ trưa đi.”

Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên vừa mới biết được bọn họ chỉ mất một nửa thời gian đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng nghe các chị dâu khác nói vợ nhà anh chính là chủ lực làm việc, hai ngày nay cô cũng rất vất vả.

Mấy ngày nay buổi tối bọn họ đều ngủ khá trễ, luôn phải “làm việc” đến gần sáng mới ngừng nghỉ, nhưng mà chất lượng giấc ngủ của bọn họ đều rất cao, mỗi ngày vẫn cứ dậy sớm như bình thường, cho nên đều không cảm thấy mệt mỏi.
 
Chương 250


Cung Linh Lung không có thói quen ngủ trưa: “Chiều nay em ra bờ sông câu cá, tối đi ngủ sớm là được.”

“Được rồi, em câu cá ở bờ sông thôi, đừng đi đến khu vực nước sâu.”

Cương Tử ăn cơm rất ngoan, cơm rơi xuống bàn cũng đều nhặt lên ăn sạch, có lẽ là vì thịt quá ngon, bé con nhanh chóng ăn xong chén cơm này.

“Dì ơi, con muốn ăn nữa.”

“Ngoan quá, dì múc thêm cơm cho con nha.”

Cung Linh Lung đứng lên múc thêm cơm cho nhóc con này, múc hơn nửa chén, lại gặp ít thịt cho bé, còn gắp củ cải trắng đã hầm đến mềm rục và canh vào chén nói: “Cương Tử, con mau ăn đi, ăn xong lại đi chơi với Thạch Đầu. Ngày mai cha của con sẽ về, cha đi đón bà nội của con, sau này bà nội sẽ nấu cơm cho con ăn.

“Bà nội?”

Lúc Cương Tử dọn từ dưới quê đến đây thì chỉ mới hơn một tuổi, đã không có ấn tượng gì với bà nội rồi, lộ ra vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Là bà ngoại sao?”

“Không phải bà ngoại, là bà nội, là mẹ của cha con.”

“Bà nội có đánh con không? Bà có giành đồ ăn với con không?” Cương Tử từng bị bà Tiền đánh rất nhiều lần, ăn đồ ăn vặt cũng sẽ bị bà ta cướp đi, nhóc con này rất sợ bà ta.

“Không có chuyện đó đâu, bà nội sẽ rất thương con.”

Cung Linh Lung nghĩ đến bà Tiền quái dị kia, hiếm khi mà nói xấu sau lưng người khác một lần: “Bà Tiền này đúng là thất đức thật mà, đến cả đồ của cháu ngoại mà cũng giành ăn nữa.”

“Tiền lương và tiền trợ cấp của phó doanh trưởng doanh số hai đều bị bà ta cướp đi gửi về nhà mình.” Dạo gần đây Lục Tĩnh Xuyên mới biết được chuyện này.

Cung Linh Lung: “... Có một câu nói rất đúng, thà phá đi một tòa miếu, cũng không thể hủy đi một cuộc hôn nhân, nhưng mà em cảm thấy cuộc hôn nhân này hủy hoại là rất đúng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-250.html.]

“Lúc trước anh ấy cũng chỉ là đang băn khoăn vì thằng nhóc này.”

Lục Tĩnh Xuyên cũng không nhúng tay vào chuyện nhà của chiến hữu và cấp dưới, tuy rằng anh đánh giá rất cao năng lực làm việc của Viên An Bân, nhưng nếu anh ấy dám do dự thiếu quyết đoán trong chuyện nhà, vậy hướng phát triển trong tương lai của anh ấy cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của cấp trên mà thôi.

Tuy rằng Cương Tử còn nhỏ, nhưng hình như lại nghe hiểu lời bọn họ nói, dùng giọng nói trong trẻo nói: “Bà ngoại hư, con không thích bà ngoại, cha cũng không thích bà ngoại, bà ngoại cứ luôn đòi tiền của cha, sau đó mua đồ ăn ngon về ăn một mình, không cho con với cha ăn.”

“Cha của con đã đưa bà ngoại về quê rồi, sau này bà ta sẽ không đến nữa, sau này cha của con kiếm được tiền đều sẽ mua đồ ăn ngon cho con, để bà nội nấu cho con ăn.” Cung Linh Lung cũng không nhắc đến chuyện cha mẹ ly hôn với cậu nhóc này, càng không nhắc đến mẹ, để tránh cho bé con lại suy nghĩ lung tung.

Cương Tử nghĩ đến chuyện bà ngoại sẽ không đến nữa, cười toe toét: “Cha về, mua thịt ăn.”

“Ừ, cha về sẽ mua thịt cho con.”

Cơm nước xong, Cung Linh Lung ở trong nhà rửa chén, Lục Tĩnh Xuyên đưa Cương Tư đến nhà doanh trưởng doanh số hai, để cho mấy đứa nhỏ bọn họ chơi với nhau.

Chờ đến buổi chiều anh đi làm, cô lại cầm cần câu và thùng gỗ, còn có một quyển sách, đi thẳng đến bờ sông chọn chỗ câu cá.

“Ủa? Nhanh vậy sao?”

Cô mới ngồi xuống chưa được hai phút, cần câu cá đã bắt đầu nhúc nhích.

Kéo cá lên, một con cá trắm cỏ tung tăng nhảy nhót nặng chừng ba cân. Cung Linh Lung thấy xung quanh không có ai đi lại, lập tức âm thầm quăng cá vào trong ao nhỏ của không gian.

Cô lại cài một miếng lá bắp ở trong không gian, vung cần câu lên, buông cần câu xuống, tiếp tục ngồi xuống đọc sách.

Lại hai phút sau, cần câu lại nhúc nhích, Cung Linh Lung có chút kinh ngạc, lập tức buông sách xuống đi cầm cần câu, cảm giác được sức cắn mồi câu của con cá kia, hai mắt sáng lấp lánh, có chút kích động nói: “Đây là một con cá lớn.”

Chờ cá nổi lên mặt nước rồi, cô vui vẻ đến muốn bay lên: “Con cá này ít nhất cũng sáu bảy cân, tối nay hầm cá ăn.”

Cô bỏ con cá thứ hai vào trong không gian, Cung Linh Lung cúi đầu nhìn về phía lá bắp dưới chân mình, trong lòng đã có phỏng đoán: “Có lẽ là mấy thứ phát triển ở trong không gian đều có mùi vị đặc biệt, cá có khứu giác rất nhanh nhạy, lúc này mới chịu không nổi sức quyến rũ cắn câu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top