Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 490: Chương 490


Nơi này cách xa công xã, lũ lụt xảy ra, đường núi nhiều nơi bị tắc nghẽn, sáng nay mới tạm thời có thể cùng cộng công xã bên kia trao đổi thông tin.

Sáng nay, các phóng viên từ Bắc Thành, tỉnh thành đã đến cùng bộ đội cứu hộ, một số vật tư, vật tư y tế hôm nay mới được giao.

Ba ngày.

Trình Ninh sửng sốt.

Nhưng giấc mơ của cô kéo dài ba mươi ngày, có thể lâu hơn.

Nhưng giấc mơ đó chân thực đến mức cô có cảm giác như mình đã trực tiếp trải qua, chân thực đến mức cô vẫn không thể vượt qua được, trái tim cô vẫn xoắn xuýt, ngột ngạt và khó chịu, đau đớn đến mức khiến cô phải thở từng hơi, từng chút một.

Anh cầm bát thuốc, bảo cô uống.

Trình Ninh không muốn uống, lắc đầu nói: "Em không sao, chỉ cần uống chút nước là sẽ ổn thôi”

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy cô như vậy, anh không đành lòng ép cô, đưa tay sờ trán cô lần nữa, trời đã không còn nóng nhưng vẫn lấy cho cô một viên thuốc hạ sốt, đưa cho cô uống rồi nói: “Vậy em nằm nghỉ đi, anh đi lấy cháo cho em”

Trình Ninh không nói gì.

Anh muốn đứng dậy nhưng cô vẫn giữ cổ tay anh, không buông.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trái tim của Hàn Đông Nguyên không khỏi thắt lại, đau đớn vô cùng.

Cô vừa mới tỉnh dậy đã uống nước lê rồi, cũng chưa vội ăn cháo. Thấy cô cứ quấn quýt lấy mình như vậy, sao mà anh nỡ buông cô ra đây?

Thế là anh lại ngồi xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, giọng dỗ dành: "Không sao rồi, đều không sao rồi”

Giọng nói khàn khàn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày cứu người hôm đó, trên người của anh cũng bị thương, nhưng mấy ngày nay vừa lo lắng chuyện nhà xưởng lẫn chuyện trong thôn, vừa chăm sóc cho Trình Ninh, gần như là không ngủ nghỉ được bao nhiêu. Trình Ninh sốt cao mãi không chịu tỉnh, lòng anh lo lắng như lửa đốt, lúc này cả người râu ria xồm xoàm, dáng vẻ tiều tụy, tình trạng không được tốt cho mấy.

Trình Ninh nhìn thấy anh như vậy, trong đầu lại chồng kéo hình ảnh của anh với anh của kiếp trước, nghĩ đến cảnh tượng anh của kiếp trước biết tin cô c.h.ế.t sẽ ra sao, cô chỉ cảm thấy đau lòng đến thắt lại.

Cô lại nhớ đến việc anh vào tù.

Thực ra trước đây cô luôn cảm thấy hơi khó hiểu, với năng lực của anh, dù bị người ta hãm hại đi nữa, cũng chưa chắc anh không thể tìm ra sơ hở để lật ngược tình thế.

Nhưng anh vẫn luôn giữ im lặng.

Thậm chí anh còn từ bỏ cơ hội biện minh cho mình.

Có lẽ vì cái c.h.ế.t của cô ở thời điểm đó mà trạng thái của anh đã không còn được bình thường nữa, có thể anh còn tự bài xích bản thân.

Trình Ninh nghĩ đến những chuyện này, đầu cô đau như búa bổ. Nghĩ đến nỗi đau mà cái c.h.ế.t của cô gây ra cho anh ở kiếp trước, trong lòng cô lại đau như c.h.ế.t đi sống lại. Nếu cô chỉ đơn giản quay về làm xáo động một hồi rồi cuối cùng để lại cho anh một lời trách móc, xong lại c.h.ế.t đi, thì không bằng cô cứ c.h.ế.t sớm đi còn hơn.

“Anh ba”. Cô nắm chặt lấy tay anh, nhưng thực ra cô cũng không có nhiều sức. Bàn tay còn lại đặt lên đầu mình, gương mặt lộ ra sự đau đớn.

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy cô như vậy, vừa đau lòng vừa lo lắng.

Anh đưa tay ôm cô vào lòng mình, một tay khác giúp cô xoa xóa đầu, hỏi cô: "Có khó chịu ở đâu không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Rồi anh lại dỗ dành cô: "Em thả lỏng một chút, đã không sao rồi, đều không sao rồi, anh ở đây, anh không sao. Xin lỗi, Ninh Ninh, sau này anh sẽ không để em lo lắng như vậy nữa, đều là lỗi của anh.”

Anh thực sự vừa tự trách vừa hối hận.

Trình Ninh nghe anh nói vậy, lại càng đau lòng hơn. Sau một hồi đau đầu, cô vùi đầu vào lòng anh, nước mắt tuôn như mưa.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô khóc, đau lòng nhưng không biết phải làm sao.

Nhưng cô vừa hôn mê ba ngày, tỉnh dậy mà tâm trạng quá kích động thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.

"Được rồi, đừng khóc nữa,”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 491: Chương 491


Anh vỗ về rồi nói, "Em vừa mới tỉnh lại, không được khóc quá nhiều, anh vẫn luôn ở đây, mấy ngày nay ngày nào anh cũng ở bên em”

Lúc này, Trình Ninh mới dần dần bình tĩnh lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên lại vỗ về cô, nói tiếp: “Anh đi lấy chút cháo cho em, ba ngày nay em không ăn gì rồi, bây giờ nhất định phải ăn chút gì đó.”

Ngày nào anh cũng nấu cháo rồi để sẵn đó, chờ khi cô tỉnh dậy là có thể ăn bất cứ lúc nào.

Anh dừng một chút lại nói: "Anh sẽ gọi Tôn Tri Mậu đến kiểm tra lại cho em”

Trình Ninh dựa vào l*иg n.g.ự.c của anh, nhưng vẫn không chịu buông anh ra, nói: "Anh ba, anh hôn em một cái đi”

Trong kiếp này của Hàn Đông Nguyên, từ khi họ ở bên nhau cho đến bây giờ, Trình Ninh chưa bao giờ chủ động nói anh hôn cô, lại càng chưa bao giờ bám lấy anh như vậy.

Anh luôn cho rằng tình cảm giữa hai người họ, là anh ép buộc cô, cô là người chấp nhận thụ động.

Trong lòng anh có đủ loại cảm xúc trào dâng, vuốt ve cô rồi cúi xuống hôn cô.

Cẩn thận từng li từng tí, từ mắt đến má rồi đến môi, không cần cô mở lời, anh hết sức dịu dàng yêu thương, chỉ sợ cô bị bệnh nên cảm thấy không thoải mái rồi lại càng làm nặng thêm bệnh tình của cô.

Nụ hôn như thể đã xa cách nhau mấy đời, nỗi lo sợ tận cùng, nỗi đau đớn khổ sở nếu không thể gặp lại anh một lần nữa trước khi ra đi, nên khi vào nụ hôn của anh rơi xuống khiến cho cơ thể cô trở nên run rẩy, dù đã không có chút sức lực nào, cô vẫn cố gắng đáp lại anh, Hàn Đông Nguyên cũng cảm nhận được, anh ôm cô càng chặt hơn, nụ hôn lại càng trở nên cẩn thận, từng lần lại từng lần nhẫn nại rồi tách khỏi, cứ an ủi cô như thế, đợi đến khi cô bình tĩnh lại, anh nói với cô: "Em nằm nghỉ một lát, anh đi lấy chút cháo đến đút cho em, chỉ vài phút thôi, vài phút rồi sẽ trở lại ngay.”

Lúc này, Trình Ninh mới chịu buông anh ra.

Trình Ninh buông tay anh ra, nhìn theo anh rời đi, ánh mắt này khiến Hàn Đông Nguyên suýt chút nữa đã muốn bỏ luôn việc đi lấy cháo.

Nhưng mà cô đã hôn mê ba ngày, trong suốt khoảng thời gian đó chỉ gắng gượng uống chút nước và thuốc, một lát nữa là trời tối rồi, chắc chắn là không ăn gì được.

Hơn nữa, nếu không để Tôn Trị Mậu đến khám cho cô thì cũng không thể yên tâm được.

Trình Ninh nhìn Hàn Đông Nguyên đi ra ngoài, rồi lại đờ đẫn nhìn cánh cửa một lúc, sau đó mới từ từ nằm xuống.

Cô vừa nằm xuống, căn phòng lại trở nên trống trải, cô không thể tránh khỏi mà nhớ đến kiếp trước.

Đôi khi trong lúc mơ màng, cô thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, có phải cô vẫn còn ở trong kiếp trước hay không, kiếp mà cô có thân thể yếu ớt, người khác luôn đối xử với cô cẩn thận từng li từng tí, Hàn Đông Nguyên đã mất một cánh tay, bỏ rơi cô trở về quê, cho dù là nhìn vào tủ quần áo quen thuộc, cửa phòng quen thuộc, bàn ghế quen thuộc, trong lòng cô vẫn luôn mang theo một chút sợ hãi.

Cô nhắm mắt lại, kiềm chế bản thân không cho mình rơi vào trạng thái sợ hãi khủng hoảng nữa, để bản thân bình tĩnh lại.

Nghĩ về kiếp trước mà cô trải qua trong giấc mơ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đó có phải là một giấc mơ không, hay đó thật sự là ký ức bị thiếu đi của cô về kiếp trước?

Cô cố gắng ghép nối các ký ức trước đây của mình với ký ức trong giấc mơ, thì nhận ra rất nhiều chuyện lạ lùng trước đây hoặc những chuyện không thể giải thích được, không thể hiểu được giờ đều trở nên hợp lý.

Tiêu Lan, Lương Ngộ Nông, bà cụ Kỷ, bà cụ Phương......

Cô đột nhiên nhớ tới, những người này, ngoài trừ trong giấc mơ về kiếp trước, cả hai đời, cô chưa bao giờ gặp, nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ khuôn mặt của họ cho đến bây giờ, thậm chí họ mặc gì, dáng điệu nói chuyện, cả giọng nói của họ, cô đều nhớ rất rõ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 492: Chương 492


Vậy nếu cô gặp họ mà thực sự giống hệt với những gì xuất hiện trong giấc mơ của cô, vậy có phải đã chứng minh được rằng những chuyện đó đã thực sự xảy ra không?

Những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước?

Trái tim lại như bị d.a.o cứa vào từng nhát, truyền đến một cơn đau nhức nhối.

Trình Ninh ôm lấy lồng ngực, lúc cô cảm thấy đau đớn đến không chịu nổi thì cửa bị đẩy ra.

Hàn Đông Nguyên đã quay lại, anh cầm bát cháo trên tay, thấy sắc mặt Trình Ninh lại có chút không ổn, anh vội vàng đặt bát cháo xuống bàn, tiến lên đỡ cô vào lòng, trấn an cô.

Trình Ninh dựa vào lòng anh một lúc lâu mới dần dần bình phục lại.

Cô đưa tay sờ sờ vào anh, quay đầu nhìn bát cháo trên bàn.

Hàn Đông Nguyên luôn chú ý đến cô, thấy cô nhìn bát cháo, anh nghĩ là cô đói bụng, bèn đỡ cô dựa xuống, quay người bưng bát cháo qua.

Trình Ninh đã sốt ba ngày ba đêm, có lẽ là quá mức đói bụng, ăn cũng không có gì ngon miệng, nhưng cô không thích mình yếu đuối, lúc này tỉnh lại, bèn nghiêm túc ăn vài muỗng theo tay anh.

Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến trong lòng Hàn Đông Nguyên cảm thấy chua xót.

Vừa ăn được mấy muỗng thì cửa bị gõ.

"Vào đi.”

Hàn Đông Nguyên nói.

Cửa mở ra, bước vào là Tôn Tri Mậu và Trầm Thanh.

Thẩm Thanh vừa nhìn thấy Trình Ninh tỉnh lại thì mắt đã đỏ hoe.

Tôn Tri Mậu tiến lên bắt mạch cho Trình Ninh, sau đó xem lưỡi của cô rồi nói: "Gió độc xâm nhập, may mắn là đã giải nhiệt, không cần quá lo lắng, nhưng lần này bệnh nặng, tổn thương nguyên khí rất nhiều, cần chú bệnh một thời gian, đặc biệt là tránh tổn thương tinh thần”

Nói xong lại nhìn về phía Hàn Đông Nguyên, nói: "Thời gian này cậu hãy chăm sóc tâm trạng của cô ấy nhiều chút, chiều chuộng cô ấy nhiều hơn, nếu cô muốn biết chuyện bên ngoài thì cũng có thể nói cho cô biết, không nói thì lại khiến cô ấy lo lắng thêm, chỉ cần nhớ đừng để cô ấy phiền lòng làm tổn thương đến tinh thần là được.”

Tôn Tri Mậu là do Trình Ninh nhờ xã trưởng Từ mời đến, những ngày này cũng thấy được cô đối với người trong thôn tận tâm thế nào, trước khi ngất đi còn đang chỉ huy mọi người thu dọn, sắp xếp lại mọi thứ sau thiên tai, chỉ sợ cô tỉnh dậy lại muốn ra sức làm việc tiếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên nói: "Được.”

Nghe thấy lời này của Tôn Tri Mậu, Trình Ninh không khỏi nhớ lại những lời trong giấc mơ "không thể chịu kích thích, phải chiều chuộng cô", khóe mắt không khỏi đỏ lên lần nữa.

Tôn Tri Mậu thở dài, lại dặn dò thêm vài câu, rồi gọi Thẩm Thanh cùng đi.

Thẩm Thanh dĩ nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với Trình Ninh, nhưng Tôn Tri Mậu liên tục nhấn mạnh rằng Trình Ninh cần được tĩnh chú, nên cô ấy chỉ có thể đỏ mắt dặn dò vài câu rồi rời đi.

Bước ra ngoài thì thấy có rất nhiều người, bọn họ nghe nói Trình Ninh đã tỉnh lại nên muốn đến thăm Trình Ninh, nhưng đều bị Tôn Tri Mậu và Thẩm Thanh đuổi đi.

Trình Ninh nghe thấy những âm thanh ở bên ngoài, cô lặng lẽ uống thêm vài muỗng cháo, rồi hỏi Hàn Đông Nguyên những chuyện đã xảy ra bên ngoài trong những ngày qua.

Hàn Đông Nguyên nói sơ qua, nói: "Mực nước của suối Đông Sơn vẫn còn rất cao, công xã ở phía bên kia có nhiều đoạn đã bị sạt lở, người thường vẫn chưa thể đi lại, chỉ có mấy đại đội gần đó mới có thể miễn cưỡng qua lại được, nhưng bên trên đã phái đội cứu hộ xuống, mang theo vật tư đến đây, nhưng vì đại đội của chúng ta chuẩn bị chu đáo, nên đội cứu hộ chỉ chủ yếu hành động ở hạ lưu”

“Hai bên hạ lưu của suối Đông Sơn đều bị nước cuốn trôi, trong thôn cũng có không ít nhà ở vùng thấp trũng bị nước làm ngập, nhưng vì chúng ta chuẩn bị chu đáo, ngoài những người ở bên bờ sông hôm đó ra thì thương vong rất ít, dân làng cũng đã ổn định được chỗ ở, lại có Tôn Tri Mậu ở đây nên cũng không có dịch bệnh nào lây lan, em yên tâm đi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 493: Chương 493


So với đại đội của họ, các đại đội ở dọc theo suối Đông Sơn thì thiệt hại lớn hơn nhiều.

Mặc dù trước đó họ đã để công xã đẩy mạnh thực hiện "Chương trình phòng chống thiên tai mùa mưa", nhưng lực lượng thực hiện ở từng đại đội khác nhau nên tình hình thiệt hại cũng khác nhau.

Hàn Đông Nguyên vỗ nhẹ cô, nói: "Làm hết sức mình là được rồi, còn lại thì phải nghe theo sắp đặt của ông trời thôi, em đã rất nỗ lực rồi, bởi vì những cố gắng của em đã cứu sống được rất nhiều người, đừng mang những thứ không cần gánh vác lên mình nữa.”

Trình Ninh gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Em biết rồi."

Cô đã thực sự đã cố gắng hết sức, nên sẽ không bắt ép bản thân.

Cô đưa tay sờ lên n.g.ự.c mình, sau khi uống thuốc, uống nước lại ăn cháo, tinh thần cũng dần dần hồi phục.

Cảm giác may mắn vì “còn sống đã là chuyện may mắn nhất” cũng dần dần trở lại trên trong suy nghĩ của cô.

Cô dựa vào người anh, nói: “Tối nay anh ở lại đây với em nha”

“Mấy ngày nay anh đều ở đây với em". Hàn Đông Nguyên nhìn cô một cái rồi nói: “Mấy ngày nay anh đều ngủ ở đây, phòng của anh để lại cho Tôn Tri Mậu dùng, phía phòng của Chu Hùng cũng bị nước ngập, anh đã nhường phòng mình lại cho Tôn Tri Mậu, như vậy cũng tiện cho ông ấy khám bệnh”

“Ồ.”

Trình Ninh “ồ” một tiếng, hai người dường như đều quên mất, thực ra phòng của Hàn Đông Nguyên rất rộng rãi, cho dù có để Tôn Tri Mậu ở đó, cũng không cản trở Hàn Đông Nguyên ở cùng, không phải những thanh niên trí thức khác đều ở mấy người trong cùng một phòng sao?

Ban đêm, hai người ngủ cùng một phòng.

Lúc Trình Ninh chưa tỉnh dậy, Hàn Đông Nguyên đều ngủ ở phía bên kia của bàn sưởi, hai người, mỗi một nằm một bên.

Nhưng sau khi Trình Ninh tỉnh dậy thì rõ ràng là sẽ không như vậy được.

Trình Ninh nép vào lòng anh, đột nhiên hỏi anh: “Anh ba, nếu lần này anh bất ngờ bị lũ cuốn trôi làm bị thương nặng, thương tích còn rất nặng khiến anh cảm thấy sau này anh không thể chăm sóc em nữa, anh có muốn chia tay em không?”

Hàn Đông Nguyên ôm chặt lấy cô, sắc mặt cũng trầm xuống, im lặng một lúc rồi nói: “Anh đã nói là anh sẽ không bị thương rồi mà.”

“Anh ba”

Cô lại gọi anh một tiếng.

Hàn Đông Nguyên im lặng.

Anh rất muốn nói với cô rằng anh sẽ không chia tay cô.

Nhưng anh vừa trải qua một trận sinh tử, tận mắt chứng kiến những sinh mệnh đang sống tốt đẹp bỗng chốc bị nước lớn dìm c.h.ế.t thì những lời này anh không thể nói ra được nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước thiên nhiên, nếu chúng ta không chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ cần một chút bất cẩn thôi thì mất mạng chỉ là chuyện trong tích tắc.

Điều kiện tiên quyết để anh muốn ở bên cô đó là anh có thể yêu cô, có thể bảo vệ cô, có thể cho cô tất cả những gì cô muốn, cho dù hiện tại chưa thể cho được, anh cũng sẽ nghĩ cách để mang đến cho cô.

Nếu anh không thể chăm sóc cô nữa, không thể bảo vệ cô nữa thì anh lấy gì để yêu cô đây?

Sự im lặng của anh đã cho cô biết câu trả lời mà chính cô cũng không thể nghi ngờ được nữa.

Trong lòng Trình Ninh đau như thắt lại từng chút một.

Cô nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, hỏi anh: “Anh ba, anh muốn em không?”

Hàn Đông Nguyên giật mình.

Bàn tay anh vốn đang vòng qua cánh tay cô, khi cô nghiêng người, tay anh đã nhanh chóng đặt lên eo cô, cánh tay siết chặt, hơi thở cũng nặng nề hơn, nhưng chỉ hôn nhẹ lên cánh môi cô, anh nói: “Em còn bệnh, không thể chịu được giày vò, muốn thì đợi em khỏe lại rồi nói”

Thực ra Trình Ninh chỉ nói vậy với anh thôi.

Cô đương nhiên biết với tình trạng sức khỏe của mình như vậy, nếu anh hôn mạnh thêm một chút thì cô đã không chịu được, làm sao có thể làm chuyện đó?

Nhưng trong lòng cô có một chút tức giận, tủi thân không thể giải tỏa, nên có chút vô lý.

Cô nói: “Chắc là em bệnh mấy ngày rồi, anh thấy em xấu rồi phải không?”

Hàn Đông Nguyên: “......”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 494: Chương 494


Anh an ủi cô: “Trong mắt anh lúc nào em cũng là người đẹp nhất”

Anh cẩn thận suy nghĩ, muốn tìm ra một khoảnh khắc nào đó trong quá trình trưởng thành của cô mà anh thấy cô xấu xí, nhưng nghĩ mãi mà thật sự không nhớ ra một khoảnh khắc nào cô xấu xí cả.

Những điều này không thể an ủi được Trình Ninh đang khó chịu.

Anh chỉ có thể cúi đầu hôn cô, rồi lấy tay cô đặt lên người mình, nói: “Em xem phản ứng của anh đi, em nói xem anh có chê em không?”

Trình Ninh chỉ là đang kiếm cớ, bị anh nắm tay đặt lên một cái thì giống như bị bỏng, vội vàng rút tay ra, quay người đi giả vờ ngủ.

Hàn Đông Nguyên từ phía sau ôm chặt lấy cô, anh thở dài, nhỏ giọng nói: “Cũng may là em đang bệnh, lần sau mà như vậy thì không dễ giải quyết đâu”

Lông mi của Trình Ninh rung rẩy, cô từ từ nhắm mắt không nói gì.

Sau khi trải qua sinh tử, cô mới nhận ra, những chuyện này thật ra cũng không là gì cả.

Trước đây cô ghét anh quá thô lỗ, bá đạo, quá dính người, dục vọng quá nặng, rất dễ gây sức ép lên người khác, cũng rất đáng sợ, nhưng bây giờ mới biết, so với Hàn Đông Nguyên như trong kiếp trước, cô càng hy vọng anh giống anh của bây giờ hơn.

Lần này bị bệnh của Trinh Ninh thật sự làm cô bị suy nhược cơ thể, sau khi tỉnh dậy phải mất một thời gian dài mới dần dần hồi phục.

Hầu như cô không đi ra ngoài, chỉ khi trời nắng ráo, buổi sáng với buổi tối mới ngồi trong sân một lúc.

Người trong thôn bộn bề nhiều việc, người thì bận rộn việc xây dựng lại mọi thứ sau thiên tai, cũng có người đang bận rộn việc mai táng. Sau một trận thiên tai như vậy, bầu không khí trong thôn vẫn luôn nặng nề.

Nhưng mỗi ngày đều có không ít người đến thăm Trình Ninh, cũng không làm phiền cô, chỉ là mỗi ngày đi ngang qua chào hỏi, có người còn mang theo một quả trứng, một ổ bánh mì, vừa mới trải qua thiên tai, nhà nhà đều không dễ dàng, những thứ này có lẽ họ cũng không nỡ ăn, nhưng đây là tấm lòng của họ, Trình Ninh cũng không từ chối, những cũng sẽ lấy một ít lương thực, khoai lang, ngô rang cho họ mang về.

Những người thân quen sẽ đến trò chuyện với cô, chẳng hạn như Chu Hiểu Mỹ, mỗi ngày cô ấy đều chạy đến kể những chuyện diễn ra hằng ngày giữa cô ấy và Kỷ Dương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đây, Chu Hiểu Mỹ đã nhờ Trình Ninh tìm hiểu xem Kỷ Dương ở Bắc Thành có người yêu nào không, Trình Ninh đã nhờ Hàn Đông Nguyên đi hỏi thăm, trước đây Kỷ Dương ở thành phố thực sự có một người yêu, nhưng cô gái đó có điều kiện tốt, sau khi Kỷ Dương xuống nông thôn thì hai người chia tay, hiện tại đang ở cùng với con trai của xưởng trưởng.

Trình Ninh lúc đó còn lẩm bẩm một tiếng, nói con trai của xưởng trưởng cũng khá nổi tiếng, Hàn Đông Nguyên lại vô tội bị trúng một tên.

Người ta đã ở cùng người khác rồi, Chu Hiểu Mỹ đâu còn quan tâm đến chuyện này nữa.

Trình Ninh cũng thấy không có chuyện gì, cô thấy kể từ khi Tiểu Mỹ thích Kỷ Dương, thật sự đã chú tâm học hành hơn, nếu sau này hai người họ có chia tay, chờ đến thi chuyện thi đại học được khôi phục, Tiểu Mỹ cũng có thể tham gia thi đại học để đi học đại học, như vậy cũng rất tốt.

Chỉ cần có thể độc lập, tâm tính tốt, có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp chứ không chỉ là theo đuổi kết quả.

Vì vậy, Tiểu Mỹ chạy đến nói chuyện với cô, ngoài trừ nghe cô ấy tâm sự ra thì cô chỉ thúc giục cô học tập chăm chỉ.

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, không khí trong thôn cùng náo nhiệt lên, dần dần trở lại với cuộc sống thường ngày.

Hàn Đông Nguyên vẫn luôn ở trong phòng cô.

Nhưng thực ra chỉ là ở cùng cô, không có gì làm gì cả.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 495: Chương 495


Bởi vì Tôn Tri Mậu vẫn liên tục nhắc nhở với anh rằng Trình Ninh bị tổn thương nguyên khí, đừng nói đến chuyện vợ chồng, ngay cả việc kích động một chút cũng phải cấm, tốt nhất là có thể thanh tâm quả dục, vì vậy, Hàn Đông Nguyên chỉ có thể thanh tâm quả dục, ban đêm cả người đều phải kiềm chế, chỉ sợ tổn hại đến tinh thần của cô.

Mặc dù anh không làm gì cả, nhưng anh thực sự vẫn luôn ở trong nhà của Trình Ninh.

Những người trong thôn và những thanh niên trí thức khác có thể không biết, nhưng những người sống cùng một sân cùng với Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên, chẳng hạn như Thẩm Thanh, Tôn Kiện, Kỷ Dương, chắc chắn biết. Nhưng mà mọi người đã cùng nhau mở nhà xưởng, cùng nhau trải qua sinh tử, tình cảm cũng đã khác thế là mọi người nhìn thấy cũng đều coi như không thấy.

Chỉ có Thẩm Thanh vẫn luôn cảm thấy hơi không ổn.

Một ngày nọ, nhìn thấy Trình Ninh đang ngồi ở hành lang trong sân nhà vừa đọc sách vừa ngẩn ngơ, cô ấy không thể không hỏi cô, “Ninh Ninh, em dự định là sẽ kết hôn với xưởng trưởng à?”

Trình Ninh nghiêng đầu, cô hiểu ý của cô ấy.

Hiện giờ, phong tục vẫn còn đơn giản, không giống với quan niệm của thế hệ sau, việc sống chung với một người đàn ông trước khi kết hôn như cô, quả thực không phải là điều mà người bình thường nên làm.

Chỉ là cô đang bị bệnh, mọi người đối với cô và Hàn Đông Nguyên cũng đều nhắm mắt làm ngơ, vì vậy mới không ai nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà, kết hôn sao?

Lúc Trình Ninh vừa mới trọng sinh trở về, cô luôn cảm thấy kết hôn là một việc rất xa vời.

Lúc đó, linh hồn của cô bị mắc kẹt đến vài thập kỷ, một khi sống lại, cô chỉ có một mong muốn là sống một cuộc sống tự do tự tại, giải quyết xong chuyện của Hàn Đông Nguyên, rồi đi thi đại học, đi nhiều nơi khác nhau, làm những điều mình thích.

Cô còn rất trẻ, sao có thể kết hôn sớm, tự nhốt chính mình lại được?

Tuy nhiên, với cùng một sự việc, nếu đối tượng khác nhau, suy nghĩ của chúng ta về nó cũng sẽ khác nhau.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Ừm, đợi đến khi trở về công xã, nếu gia đình đồng ý, thì chúng tôi sẽ làm giấy đăng ký kết hôn trước, nhưng lũ lụt mới vừa xảy ra, nên thật sự là không có tâm trạng, chắc là đám cưới thì tạm thời chưa làm”

Cô biết, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, ngoài người này ra, cô chắc chắn mình sẽ không bao giờ ở bên người khác nữa.

Giống như kiếp trước, nếu không có cô, anh cũng sẽ cô đơn cả đời.

Cô muốn sống cùng anh.

Nếu phải làm giấy đăng ký kết hôn để có thể sống cùng anh một cách danh chính ngôn thuận, vậy thì cô sẽ làm.

Dù sao thì cũng không có con, làm giấy đăng ký kết hôn hay không cũng không quan trọng.

Thẩm Thanh nghe xong lời này cô, cuối cùng cũng yên tâm, cười nói: “Vậy thì tốt rồi, chúc mừng cô nhé, Ninh Ninh”

Ngừng một chút, cô ấy lại cười nói: “Ninh Ninh, cô không biết đâu, khi trước, lúc xưởng trưởng vừa mới xuống nông thôn, có rất nhiều nữ thanh niên trí thức với mấy cô gái trong thôn thích anh ấy, nhưng chỉ mới có mấy ngày, rất nhiều người đã bị anh ấy chọc tức đến mức không thể chịu nổi, ghét anh ấy đến mức nghiến răng ken két, lúc mọi người cùng nhau trò chuyện, đều nói, người như anh ấy, cho dù có đẹp trai hay giỏi giang đến đâu, lấy anh ấy cũng là chịu khổ, ai có thể chịu đựng nổi anh ấy chứ, nhưng cuối cùng không ngờ, người như xưởng trưởng khi yêu ai đó rồi lại trở thành một người như thế này”

Cô ấy nói rồi lại nhìn Trình Ninh một cái, ngưng một chút, lại dịu dàng nói: “Nhưng mà cô xứng đáng”

Cô xứng đáng được đối xử tốt nhất.

Trình Ninh bật cười, nói với Trầm Thanh: "Cô cũng vậy mà.”

Mỗi cô gái sống lương thiện đều xứng đáng được đối xử tốt.

Nhưng nghĩ đến những gì Trầm Thanh nói về Hàn Đông Nguyên, cô không khỏi nhớ lại dáng vẻ của anh lúc trước đây, cười nói: "Thật ra những gì cô nói về xưởng trưởng, tôi cũng từng nghĩ như vậy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 496: Chương 496


Dừng một chút, cô lại nói: "Anh ấy từ nhỏ đã như vậy, rất đáng ghét”

Thẩm Thanh sững sờ, rồi cũng bật cười.

Cô ấy nhớ lại lúc Trình Ninh vừa mới đến, Hàn Đông Nguyên đối xử với cô xa cách như thế nào, còn có Tưởng San San công khai chế giễu cô, nói rằng cô mặt dày bám lấy Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn, tiếc là anh chẳng thèm để ý đến cô ta, vậy mà mới chớp mắt, đã nửa năm trôi qua rồi.

Trình Ninh nói: "Nhưng chuyện đăng ký kết hôn, cô đừng nói cho ai biết đấy, là cô vừa hỏi tôi, tôi nghĩ ra một cách, cứ đợi tôi tự mình nói với xưởng trưởng”

ThẩmThanh: Có nghĩa là cô ấy biết chuyện này còn sớm hơn cả Hàn Đông Nguyên?

Trình Ninh vẫn luôn biết là Hàn Đông Nguyên luôn muốn kết hôn.

Cô nghĩ rằng chuyện đăng ký kết hôn này không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không phải là chuyện lớn lao gì, ít nhất là phải được cô của cô đồng ý, nhưng điều này e là không dễ dàng, trước đây cô còn quả quyết nói rằng sẽ không bao giờ yêu chứ, hai năm sau sẽ đi học đại học.

Từ khi đề cập đến chuyện này, tối hôm đó Trình Ninh cứ suy nghĩ mãi về nó.

Cô vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nên cũng không nói với Hàn Đông Nguyên, sợ anh ấy quá kích động.

Cô định đợi lần sau về Bắc Thành rồi sẽ nói chuyện với cô của cô một lần nữa.

Trình Ninh đang nghĩ xem khi nào sẽ về Bắc Thành để nói chuyện với cô thì không ngờ, ngay ngày hôm sau, cô ruột của cô là Trình Tố Nhã và chú của cô Hàn Kỳ Sơn lại đột nhiên xuống nông thôn.

Vẫn là thư ký công xã, Thư ký Từ và Chủ nhiệm Tiết đích thân đưa đến.

Ngoài Thư ký Từ và Chủ nhiệm Tiết, còn có Liêu Thịnh, đã ở lại công xã từ trước đó.

Thư ký Từ và Chủ nhiệm Tiết cùng nhau đưa Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn đến nhà của Trình Ninh, Trình Tố Nhã vội vàng muốn gặp Trình Ninh, trước tiên đi đến phòng của Trình Ninh, những người khác thì ở lại phòng khách nói chuyện.

Trình Ninh nghe thấy có người gõ cửa, mở cửa ra thì thấy Thẩm Thanh dẫn theo cô của mình đến, cô giật mình, cố gắng chớp mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.

Trình Tố Nhã vừa nhìn thấy Trình Ninh thì mắt đã đỏ hoe, bước lên kéo Trình Ninh vào lòng.

Trình Ninh: “???”

Cô có chút ngơ ngác.

“Cô, cô làm sao vậy?”

Cô hỏi, “Cô và chú đột nhiên đến đây làm gì?”

Ngoài trừ giấc mơ về kiếp trước đó, cô cũng rất ít thấy cô mình thể hiện cảm xúc lộ liễu như vậy.

Trình Tố Nhã ôm Trình Ninh một lúc, lau nước mắt, mới buông Trình Ninh ra, đẩy cô ra phía trước, lại nhìn cô thật kỹ từ trên xuống dưới, sau đó mới nói: "Nghe nói con gặp chuyện, nên đã xin nghỉ phép ở nhà xưởng”

Bà Lại hỏi Trình Ninh: "Bây giờ con thế nào rồi?”

Trình Ninh có chút ngơ ngác.

Nghe nói cô gặp chuyện? Gặp chuyện gì?

Phải biết rằng nơi này cách Bắc Thành cả mấy nghìn cây số, đi tàu hỏa cộng thêm máy cày cũng phải mất hai ngày chú mới đến được.

Hơn nữa mấy ngày nay vì mưa lớn với lũ quét bất ngờ, giao thông trong núi với bên ngoài đều bị đứt đoạn, ngay cả phía công xã cũng mới vừa thông được chú, giữa chừng còn phải lội nước, vô cùng nguy hiểm, nói chi đến Bắc Thành, cho dù bên này xảy ra lũ quét, tin tức cũng không thể truyền đến chỗ cô của cô nhanh như thế được?

Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Cô nghe nói bên này xảy ra lũ quét, nên cùng chú đặc biệt đến đây?”

Trình Tố Nhã gật đầu rồi lắc đầu, đưa tay vuốt tóc Trình Ninh, nói: "Ninh Ninh, nghe nói con vì lũ quét, để giúp mọi người phòng chống thiên tai, làm việc quá sức nên sốt cao hôn mê mấy ngày, có phải không, bây giờ sức khỏe thế nào rồi?”

Trình Ninh giật mình, cô nhớ ra trước đó hình như người của công xã đã đến đây một chuyến, bèn nói: "Cô, Cô nghe mấy người Thư ký Từ nói à? Không nghiêm trọng như vậy đâu.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 497: Chương 497


Thật ra thì cũng khá nghiêm trọng, nhưng đã qua rồi thì cũng không sao, tất nhiên cũng không thể nói với cô của mình như vậy.

Cô vừa nói vừa vội vàng kéo cô mình lên giường ngồi xuống, rót cho bà một cốc nước.

Thẩm Thanh biết Trình Tố Nhã từ xa đến đây, chắc chắn có chuyện riêng muốn nói với Trình Ninh, nên đã đưa Trình Tố Nhã vào phòng, chào hỏi rồi rời đi, lúc rời đi còn tinh tế đóng cửa lại.

Trình Ninh nói: "Trước đây Thư ký Từ cũng chưa bao giờ đến đây, chắc là nghe người khác nói, đều là nói quá rồi”

Trình Tố Nhã lại lắc đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà quay người lấy một xấp tài liệu từ chiếc túi mà mình mang theo, dịu dàng nói với Trình Ninh: “Con xem cái này.”

Trình Ninh nghi ngờ nhận lấy, mở ra, hóa ra là một phần của tờ báo Thanh niên Bắc Thành, lật ra xem, một bài báo chiếm tận nửa trang giấy, giữa bài có vài bức ảnh, trong đó có một bức ảnh đen trắng của cô, lại nhìn tiêu đề "Thanh niên tri thức xuống nông thôn dắt tay người miền núi cùng chống lũ, cứu rất nhiều người", sau đó giới thiệu về cô và Hàn Đông Nguyên, Hàn Đông Nguyên chỉ được nhắc đến một chút, trọng tâm vẫn là chuyện cô đã giúp viết "Quy tắc phòng chống thiên tai mùa mưa", rồi triển khai ở khắp nơi, lại còn giúp đại đội xây nhà xưởng, xây nhà, xây trường học, trong trận mưa lớn còn khuyên người trong thôn chuyển đến phòng học của trường tiểu học, tránh cho nhiều người trong thôn bị nước lũ cuốn trôi, viết về việc cô đã cứu trợ trong trận lũ, thu xếp cho nạn nhân, cuối cùng đã ngất xỉu trong lúc cứu trợ, hôn mê nhiều ngày không tỉnh lại.

Còn viết về tình yêu nhiệt thành của cô với vùng nông thôn miền núi, trong nửa năm xuống nông thôn, không chỉ tích cực giúp đại đội xây dựng trường học, thực hiện các công trình xây dựng, triển khai các biện pháp phòng chống thiên tai, mà còn vẽ rất nhiều tranh về cảnh vật thôn làng xứ núi, khi lũ lụt qua đi, những bức tranh của cô đã trở thành những bức tranh lịch sử.

Ở giữa còn có hai bức tranh minh họa cảnh đẹp của làng núi.

Lại nhìn vào ngày tháng, ngày 30 tháng 7, đó là ngày cô tỉnh dậy sau cơn hôn mê đầu tiên.

Trình Ninh: "...”

Không đến mức này đâu.

Trình Ninh thấy vậy, da đầu không khỏi run lên, còn mang theo chút xấu hổ nói: "Cô, cái này phóng đại lên đó, không đến mức này đâu, đúng là mấy ngày nay con bị bệnh, nhưng bây giờ đã khỏi rồi, chỉ là bị nhiễm lạnh một chút thôi”

Trình Tố Nhã đương nhiên đã nhìn thấy.

Bà thấy sắc mặt lẫn tinh thần của Trình Ninh đều không tệ, tuy gầy có vẻ gầy đi một chút, nhưng nhìn vẫn khỏe mạnh, thì biết bà biết chắc hẳn là cô đã khỏi bệnh gần hết rồi.

Bà đưa tay vuốt ve đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Con cũng không cần nói gì, chuyện này cô đã hỏi qua Thư ký Từ còn có Thư ký Chú với đại đội trưởng Hàn, họ đều nói với cô và chú rồi, bài báo này không có mấy phần phóng đại sai sự thật”.

Nói xong, bà ấy ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Con xem phía dưới đi.”

 

Hả?

Trình Ninh nhìn sang cô của cô một cái, đưa tay lật tờ báo, chợt thấy một tờ giấy có đóng dấu đỏ, "Học viện Mỹ thuật Quảng Thành" "Thư thông báo trúng tuyển", Trình Ninh kinh ngạc, nhìn một lúc lâu vẫn không thể tin được nhìn sang cô của mình.

Trình Tố Nhã cười nói: "Cũng là nhờ có tờ báo này, cũng đúng lúc Ban thanh niên tri thức Bắc Thành có một số suất đề cử của Đại học Công Nông Binh, họ xem xong bài báo của con, cảm thấy con phù hợp với suất đề cử này của Học viên Mỹ thuật, nên đã đến tìm cô chú lấy một số hồ sơ và tác phẩm của con, rồi gửi cả bài báo với hồ sơ của con cho Học viện Mỹ thuật Quảng Thành, họ cũng thấy con đủ điều kiện được giới thiệu, nên đã nhận con vào.”

Trình Ninh: "...”

Cô thực sự rất ngạc nhiên.

Nhưng nếu nói là vui, thì thực ra cũng không có mấy vui.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 498: Chương 498


Bởi vì cô ấy biết hai năm nữa thì kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, cô định tự mình đi thi.

Trình Tố Nhã thấy Trình Ninh nhìn thư thông báo trúng tuyển chỉ có ngạc nhiên với bất ngờ, không hề có chút vui vẻ nào, nụ cười trên mặt bà dần dần nhạt đi.

Bà ấy cau mày, trong lòng chỉ cảm thấy thấp thỏm, nói: "Ninh Ninh, không phải con vẫn luôn muốn lên đại học sao? Không cần chờ thêm hai năm, bây giờ có thể đến học rồi, tại sao con lại không vui?”

Nói xong, bà chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nói lại dịu dàng trở lại, nói: "Có phải con thấy Học viên mỹ thuật Quảng Thành này chỉ dạy về nghệ thuật không, cô nhớ trước đây con từng nói con muốn học thiết kế nội thất, nhưng Ninh Ninh, nghành thiết kế này côn đã tự bắt đầu làm rồi, Học viện mỹ thuật có thể cung cấp cho con một nền tảng vững chắc, lúc này có thể đi học, đã là rất tốt rồi.”

Trình Tố Nhã cũng không muốn Trình Ninh đến miền Nam.

Dù sao Quảng Thành cách Nam Thành chỉ có một tiếng lái xe.

Nhưng kể từ lần trước bà nội Hàn trở về nói rằng có một người dân trong thôn bị người ta chuốc thuốc vào rồi nửa đêm chạy vào phòng Trình Ninh lấy trộm đồ, cho dù bà nội Hàn nói nhẹ nhàng thế nào, dù có nhấn mạnh cháu gái không sao, sau này cũng sẽ không sao thì bà vẫn cảm thấy lo lắng không thôi, rồi sau đó lại xảy ra lũ quét.

Lúc biết tin ở đây xảy ra lũ quét, bà suýt nữa đã ngất xỉu.

Vì vậy, lúc nào có cơ hồi thì bà sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục Trình Ninh rời khỏi đây.

Trình Ninh suy nghĩ.

Đây thực sự là một cơ hội rất tốt.

Mặc dù dự định ban đầu của cô là tham gia kỳ thi đại học, nhưng kỳ thi đại học cũng phải đợi thêm hai năm nữa mới được khôi phục, mà chương trình đào tạo công nông binh của Học viện Mỹ thuật này chỉ kéo dài hai năm, khi ấy cô tốt nghiệp xong thì kỳ thi đại học vẫn còn vài tháng nữa mới khôi phục.

Hơn nữa, trọng tâm sự nghiệp của Hàn Đông Nguyên ở kiếp trước là ở miền Nam, bây giờ cô đi học trước thế này cũng rất tốt.

Cô không có chấp niệm gì với việc được giới thiệu lên đại học hay tự mình tham gia kỳ thi đại học, miễn là cô có thể học được thứ gì đó, có thể đi thăm thú những nơi khác nhau thì đều được cả, nếu không thì đến lúc khi kỳ thi đại học được khôi phục, cô sẽ thi lại một lần, hoặc trực tiếp nộp hồ sơ du học.

Trình Ninh suy nghĩ, trong lúc chờ Trình Ninh đang suy nghĩ Trình Tố Nhã ngẩng đầu lên nhìn xung quanh căn phòng của cô, sau đó ánh mắt quét qua giá phơi quần áo thì đột nhiên dừng lại, vì trên đó không chỉ phơi quần áo của Trình Ninh, mà còn phơi cả một vài bộ quần áo của đàn ông thậm chí......, ánh mắt của bà ấy dừng lại trên những bộ quần áo đó một lúc lâu, sau đó quay sang nhìn những nơi khác trong phòng, giày dép trên giá giày, cốc nước trên bàn, đồ dùng sinh hoạt.

Trình Tố Nhã cuối cùng cũng là mẹ kế của Hàn Đông Nguyên, có một số đồ vậy, bà nhìn là đã nhanh chóng nhận ra, đó là của Hàn Đông Nguyên.

 

Khuôn mặt Trình Tố Nhã trầm xuống.

Mặc dù cũng biết con trai riêng của chồng đã hy sinh rất nhiều cho cháu gái, nhưng lúc này vẫn không thể tránh khỏi cảm giác khổ sở.

“Ninh Ninh". Bà quay đầu nhìn cháu gái, lòng buồn bã.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đứa trẻ ngốc nghếch này, bà vẫn còn quá bất cẩn, đứa trẻ dù thông minh hiểu biết, nhưng cuối cùng vẫn còn nhỏ, lại ngoan ngoãn, tốt bụng, Hàn Đông Nguyên là người như thế nào? Tâm tư sâu sắc, lại có thủ đoạn, nếu thằng bé đã hạ thủ, đứa trẻ ngốc nghếch này sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của thằng bé được sao?

"Dạ?”

Ninh Ninh vốn đang cân nhắc lợi hại của việc đến Học viện Mỹ thuật Quảng Thành học tập, khi được Trình Tổ Nhã gọi, cô mới định thần trở lại, sau đó nhìn thấy khuôn mặt của của cô mình có vẻ khó coi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 499: Chương 499


Lúc này cô vẫn chưa thể phản ứng lại tại sao cô mình lại có vẻ khó coi như vậy, thì lại nghe thấy bà hỏi cô: “Ninh Ninh, con có chuyện gì muốn nói với cô không?”

Có chuyện gì không?

Trình Tố Nhã chuyển ánh mắt từ khuôn mặt của cháu gái sang giá phơi đồ, Trình Ninh cũng theo dõi, đó là quần áo của Hàn Đông Nguyên... và sau đó “ầm” một tiếng, mặt cô đỏ bừng lên.

“Cô”. Trình Ninh lí nhí nói: “Cô, đó là quần áo của anh ba, anh ba anh ấy, anh ấy, anh ấy ở cùng với Tôn Tri Mậu, mấy ngày nay trong thôn có nhiều người bị bệnh với bị thương, nhà Tôn Tri Mậu chất đầy thuốc, lại cả ngày nấu thuốc, nên quần áo của anh ba đều treo trong nhà con.”

Giọng nói càng nói càng nhỏ.

Bản thân của Trình Ninh không mấy bận tâm đến chuyện ở cùng Hàn Đông Nguyên, tuy cô không bận tâm, nhưng hiểu được cảm nhận của cô mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nghĩ lại rồi nói: “Trước đây lúc con bị bệnh, hôn mê bất tỉnh, mấy ngày đó đều là anh ba ngày đêm chăm sóc cho con.”

Trình Tố Nhã trong lòng nghẹn ngào, nhưng sự việc đã đến nước này, hơn nữa trong tình huống như vậy, làm sao bà có thể trách cháu gái được đây?

Bà nói: “Ninh Ninh, con không muốn đi học, cũng là vì anh ba của con sao?”

Nghĩ đến đây, lòng bà càng nghẹn ngào hơn.

"A?”

Ninh Ninh ngạc nhiên nhìn cô của mình, rồi hiểu ra bà hẳn là hiểu lầm rồi, vội vàng nói: “Không, không có, không phải còn không muốn đi, con chỉ đang nghĩ cách thu xếp như thế nào cho tốt thôi."

Thực sự cô cũng do dự một chút, bởi vì ban đầu cô định sẽ tham gia thi đại học, cũng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy tham gia kỳ thi đại học đầu tiên là một chuyện rất khiến cô kích động, vì vậy giấy báo trúng tuyển này thực sự có chút vô dụng, nhưng suy nghĩ kỹ lại, bây giờ đi học ở Học viện Mỹ thuật cũng không xung đột gì với việc tham gia kỳ thi đại học.

Dù sao thì đây cũng là hệ hai năm, cô ấy học xong sẽ tốt nghiệp vào tháng bảy năm bảy bảy, kỳ thi đại học mới được khôi phục vào tháng 12, vừa đúng thời hạn, đến lúc đó nếu cô vẫn muốn tham gia kỳ thi đại học thì cứ đi thi lại, hai năm này coi như là bồi dưỡng nền tảng, bởi vì Học viện Mỹ thuật Quảng Thành cũng là một trong những học viện mỹ thuật nổi tiếng nhất cả nước, trong đó có rất nhiều họa sĩ nổi danh lẫn nghệ sĩ nổi tiếng, cho dù có phần nhân lực đã được phân phối đi, nhưng vẫn còn rất nhiều tiền bối, cô muốn tham gia kỳ thi đại học, chắc chắn sẽ không thi lại trường này, thì hai năm này chính là cơ hội rất hiếm có để tiếp xúc với những họa sĩ, nghệ sĩ gạo cội như vậy, tìm hiểu thêm về giới nghệ thuật, bồi dưỡng nền tảng hội họa cho mình.

Sau hai năm nữa lại tham gia kỳ thi đại học, lên đại học, tìm cơ hội mở nhà xưởng vẽ, cùng Hàn Đông Nguyên khởi nghiệp, chắc chắn lúc đó sẽ rất bận rộn, làm sao có thể hoàn toàn chuyên tâm vẽ tranh, nghiên cứu khoa học được đây?

Chủ yếu là cô còn muốn làm rất nhiều chuyện.

Nếu không thì cô ở lại đây làm gì?

Cô có thể làm thiết kế cho nhà xưởng ở Quảng Thành, như vậy cũng không hề lãng phí thời gian.

Còn một việc quan trọng nữa, nếu bây giờ cô không đi học, cô của cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô bị tình cảm làm cho mờ mắt.

Vì nguyên nhân từ mẹ của cô mà đây là điều mà cô của cô kiêng kị nhất.

Dù sao thì cô của cô cũng không biết kỳ thi đại học sẽ được khôi phục.

Sau khi suy nghĩ từng điều một, cô chầm chậm đưa ra quyết định, nói: “Con đi, nhưng chuyện này con phải nói chuyện thật kỹ với anh ba một chút”

Trình Tố Nhã nghe cô ấy nói vậy thì tâm trạng mới bớt căng thẳng.

Tuy nhiên, khi nghe cô ấy nói muốn bàn với Hàn Đông Nguyên, mặt bà ấy không vui lắm, “hừ” một tiếng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 500: Chương 500


Trình Ninh nhìn thấy cô mình như vậy, biết chắc bà ấy đang không vui, bèn vòng tay ôm lấy cánh tay của bà, dỗ dành: “Cô, cô đừng giận, dù anh ba có thế nào cũng chưa bao giờ đối xử tệ với con, cô biết mà, anh ấy lúc nào cũng nghĩ cho con hết”

Trình Tố Nhã lại hừ một tiếng, nói: “Con không nhớ lúc nhỏ đối thằng bé đối xử với con như thế nào à?”

Trình Ninh: “...”

Cô chỉ có thể cứng rắn làm nũng: “Thực ra cũng không tệ lắm, chỉ có bề ngoài của anh ba hơi hung dữ một chút, nhưng đối với con vẫn tốt mà. À, trước đây anh ấy còn nấu cơm cho con”

Trình Tố Nhã lại “ha hả” hai tiếng, nói: “Cô đã nuôi con kiểu gì vậy không biết, như vậy mà cũng gọi là đối xử với tốt với còn rồi à? Con thiếu người nấu cơm cho con lắm à?”

Trình Ninh: “…"

Anh ba, ai kêu anh trước đây không chịu làm người.

Trình Tố Nhã và Trình Ninh đang nói chuyện trong phòng, bên ngoài Hàn Đông Nguyên và Hàn Kỳ Sơn cùng với Thư ký Từ, Chủ nhiệm Tiết, đại đội trưởng và thư ký đại đội cũng nói chuyện được vài câu, Thư ký Từ nói: “Đông Nguyên, bố cậu đi đường xa cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút rồi hãy nói tiếp, nhưng Đông Nguyên cậu phải sắp xếp, ngày mai phải đi cùng chúng tôi về công xã, lần lũ lụt này, có rất nhiều việc phải làm, cậu phải nhanh chóng về công xã giúp chúng tôi làm việc”

Cả công xã có nhiều khu vực bị lũ lụt, cứu trợ, đại đội phải đến an ủi thăm hỏi, ổn định dân cư, giúp đỡ các đại đội tái kiến thiết sau trận lũ, còn phải đón tiếp các phóng viên bên ngoài đổ về, làm báo cáo, công xã chỉ có vài người, thời gian này Thư ký Từ và Chủ nhiệm Tiết đều bận đến đầu sắp nổ tung.

Nếu không phải Trình Ninh bị bệnh, Thư ký Từ đã sớm gọi Hàn Đông Nguyên lội nước về công xã làm việc rồi.

Lần này Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã đến, đường đi khó khăn, Thư ký Từ muốn họ ở lại công xã, ông ấy tự mình mang theo Chủ nhiệm Tiết xuống đây xem tình hình, nhân tiện cũng gọi Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh về công xã giúp đỡ.

Ông ấy nói xong lại nói với Liêu Thịnh: "Cậu cũng đừng nghỉ ngơi nữa, ăn trưa xong thì đi cùng chúng tôi đến thăm mấy đại đội khác, mai rồi cùng chúng tôi trở về.”

Liêu Thịnh thở dài.

Anh ấy còn lo lắng cho Hàn Đông Nguyên với Trình Ninh, đã muốn xuống núi từ lâu rồi, nhưng lại bị Thư ký Từ bắt làm khổ sai, mấy ngày nay cũng chẳng được nghỉ ngơi gì, hôm qua Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã lên, anh ấy còn cố tình theo họ để quay về, nhưng tiếc là chỉ mới nhìn được một chút, cũng chẳng nói được mấy câu, lại còn phải tiếp tục bị Thư ký Từ bắt làm khổ sai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mệnh của anh ấy thật là khổ mà.

Anh ấy buồn bã đi lấy hành lý cho Hàn Kỳ Sơn, Hàn Đông Nguyên liếc mắt nhìn anh ấy một cái, Chủ nhiệm Tiết liền kéo anh ấy lại, nói: "Xưởng trưởng Hàn và vợ ông ấy lên đây chắc chắn là muốn nói chuyện với Đông Nguyên và thanh niên trí thức Trình, cậu chạy tới làm gì, đi, chúng ta cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, ăn xong rồi cậu mang ít đồ ăn về cho cả nhà của Đông Nguyên”

Liêu Thịnh: "...”

Liêu Thịnh cũng rất muốn nói chuyện với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh một lúc, anh ấy liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên, nhưng Hàn Đông Nguyên rõ ràng không có ý định này, sớm đã mang hành lý của cha mình đi rồi.

Liêu Thịnh: "… “

Đùng là đưa tấm chân tình cho kẻ mù nhìn mà.

Lúc này Hàn Đông Nguyên cũng đang rất buồn.

Chủ yếu là bố và dì của anh đến quá đột ngột.

Nhà của Trình Ninh còn đầy đồ của anh.

Bố và dì của anh ấy đều không phải người bình thường, không phải chỉ cần liếc mắt một cái là biết hết rồi sao?

Nhưng đến rồi thì cũng không thể làm gì khác, anh chỉ có thể lấy đồ của bố mình đi đến nhà của Trình Ninh, nói: “Bố, tối nay bố ở phòng của Tôn Tri Mậu, dì ở phòng với Trình Ninh, nhưng đồ đạc thì mang qua chỗ Trình Ninh trước nhé”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 501: Chương 501


Hàn Kỳ Sơn đương nhiên không có ý kiến gì.

Hai người bước vào phòng, Trình Tố Nhã liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên rồi không nhịn được “hừ” một tiếng, mặt không vui quay đi.

Hàn Đông Nguyên chỉ đành gãi mũi làm như không thấy gì.

Hàn Kỳ Sơn nhìn quanh một vòng, làm sao mà không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Mẹ ông ấy lần trước đến đây về đã kể chuyện của con trai và Trình Ninh cho ông ấy rồi, bảo ông ấy chuẩn bị tâm lý.

Ông ấy còn có thể chuẩn bị gì được chứ?

Chỉ là khi vợ ông ấy tức giận hoặc là mỉa mai châm chọc gì thì ông ấy chỉ có thể để bà làm rồi mình thì cắn răng chịu đựng thôi.

Trình Ninh thấy hai người bước vào, ngoan ngoãn đứng dậy gọi một tiếng “chứ”, sau đó đi lấy cốc sạch đi rót nước cho Hàn Kỳ Sơn.

Hàn Đông Nguyên đặt hành lý xuống rồi bước lên lấy lấy ly nước trên tay Trình Ninh, sau đó quay người rót nước. Động tác vô cùng thành thạo, biểu hiện thân mật của hai người khiến Hàn Kỳ Sơn phải giả họ hai tiếng, trong lòng của Trình Tố Nhã thì không được thoải mái.

Hàn Kỳ Sơn không thể nhìn vợ mình tức giận, ông quay sang hỏi Trình Ninh: "Sức khỏe của con đã tốt hơn chưa? Mấy hôm trước cô của con đọc được tin con bệnh nặng hôn mê trên báo, không màng gì cả, định mua vé tàu đến thăm con, vẫn là chú giữ bà ấy lại, liên hệ với phóng viên báo Thanh niên rồi gọi điện cho công xã, cẩn thận hỏi thăm tình hình của con, mới hơi khuyên được bà ấy, sau đó lại giúp con liên hệ việc vào đại học, mới kéo dài đến hôm nay, nếu không bà ấy đã đến sớm mấy ngày rồi.”

Mặc dù Trình Ninh đã biết trước, nhưng nghe Hàn Kỳ Sơn nói vậy vẫn rất cảm động, cô khẽ nói với Trình Tổ Nhã: "Cảm ơn cô, con xin lỗi đã khiến cô lo lắng”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cả hai đời, cô đều khiến cô của mình thay cô lo lắng, đau lòng.

Trình Tố Nhã vuốt ve tóc cô, sau đó nhìn sang Hàn Đông Nguyên, nói: "Không sao, con làm rất tốt, cô đều rất tự hào về con, tuy con mới đi xuống nông thôn nửa năm, nhưng đã làm được rất nhiều việc, cho dù là rời đi, cũng là không chút hối tiếc, không thể tính là bỏ đi giữa chừng”

Hàn Đông Nguyên rót nước xong cầm cốc đang định đưa cho bố, kết quả nghe Trình Tố Nhã nói hai chữ "rời đi" thì tay bỗng nhiên khựng lại, cầm cốc nhìn về phía Trình Ninh và Trình Tố Nhã.

Sau đó liền đối diện với ánh mắt của Trình Ninh.

Trình Ninh vốn không cảm thấy việc mình đi học có gì sai, nhưng đối diện với ánh mắt của anh, cũng không biết tại sao, lại có chút chột dạ mà quay đi.

Hàn Đông Nguyên: "???”

Rồi anh lại nghe Trình Tố Nhã nói: "Đông Nguyên, con bây giờ là chủ nhiệm ban thanh niên tri thức của công xã rồi chúng ta, đúng lúc, ngày mai chúng ta sẽ trở về công xã, con giúp Ninh Ninh làm thủ tục đi, qua hai ngày thì cho Ninh Ninh cùng chúng ta về thôi”

Hàn Đông Nguyên: “…..”

Hàn Đông Nguyên kiên trì nói: "Cô Trình, cô nói là giúp Ninh Ninh làm thủ tục về thành phố phải không? Thanh niên tri thức không phải không thể về thành phố, nhưng cũng phải đợi, đợi đến khi có suất về thành phố thì mới được, chứ không phải ban chúng ta làm giấy là có thể đi ngay được.”

Trình Tố Nhã "hừ" một tiếng, nói: "Không có lý do gì thì đương nhiên không thể nói làm là làm ngay được, nhưng Ninh Ninh không phải vô duyên vô cớ mà trở về thành phố.”

Nói xong thì cô liền đưa giấy báo trúng tuyển trên bàn cho Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên cau mày, đặt cốc nước xuống bàn, vươn tay liền cầm lấy giấy báo trúng tuyển đó, sau đó mặt liền xanh mét.

Anh nhìn chằm chằm vào giấy báo trúng tuyển vài giây, rồi nhìn lại Trình Ninh, mặt không biểu cảm.

Gương mặt của anh không biểu cảm, nhưng ánh mắt đó lại khiến Trình Ninh không hiểu sao lại thấy đau lòng.

Cô nhảy lên, nói với Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn: "Cô, chú, hai người đi đường xa thế này chắc chắn là vừa đói vừa mệt, trước tiên uống chút nước nghỉ ngơi một chút, con với anh ba đi nhà ăn mua chút cơm trưa về.”

Nói xong cũng không đợi Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn nói gì, liền kéo Hàn Đông Nguyên đi ra ngoài.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 502: Chương 502


Lúc nãy, Hàn Đông Nguyên ở trong nhà vẫn duy trì thái độ khá tốt, một khi ra ngoài thì mặt liền đen xì.

Nhưng anh cũng biết việc này anh giận Trình Ninh cũng vô ích.

Vì vậy ra khỏi cửa cũng không lên tiếng, đi thẳng về phía trước.

Trình Ninh kéo lấy áo anh, hiền hòa nói với anh: "Anh ba, chuyện này em cũng vừa mới biết, là ban thanh niên tri thức Bắc Thành nhìn thấy bài báo rồi mới cho em suất học này”

Cô lại dịu dàng nói tiếp: "Anh ba, anh không nỡ xa em thì em sẽ không đi”

Trong lòng của Hàn Đông Nguyên nghẹn ngào.

Anh vươn tay đẩy vai cô ra rồi đẩy cô đi.

Không cho cô đi?

Anh sao có thể không cho cô đi được.

Làm sao mà Trình Ninh không hiểu anh chứ, cô cũng chỉ là nói vậy thôi.

Anh đẩy cô ra, cô liền trực tiếp tiến lên ôm lấy cánh tay anh, nói: "Anh ba, anh cũng biết bên này xảy ra quá nhiều chuyện, cô rất lo lắng cho em, cô đã không yên tâm để em ở lại đây, cô chắc chắn sẽ muốn em học đại học. Vì chuyện mẹ em, cô rất kiêng kỵ việc em vì một người đàn ông mà mất đi lý trí mà đòi sống đòi chết, rõ ràng, trước khi em xuống nông thôn còn thề thốt chỉ xuống nông thôn một thời gian, có cơ hội thì sẽ về thành phố hoặc đi học đại học, tuy chuyện học hành này đối với em thì học hay không học đều được, nhưng nếu em kiên quyết ở lại đây không chịu đi học, cô chắc chắn sẽ rất đau lòng, thất vọng, nhất định sẽ nghĩ là em vì anh mới muốn ở lại đây......mà, cũng đúng như vậy mà, em do dự không biết có nên đi hay không, đều là vì anh mà, như vậy thì, cô của em sao có thể đồng ý chuyện của chúng ta?”

Hàn Đông Nguyên: "....”

Cô phiền quá.

Anh muốn tiếp tục đẩy cô ra.

Nhưng Trình Ninh nắm chặt lấy anh, tiếp tục không buông tha cho anh, nói: "Anh ba, em nghĩ thế này, không bằng em cứ đi học trước, như vậy em nói với cô chuyện chúng ta kết hôn thì cô chắc chắn sẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Anh không nỡ để em thì cũng không sao, em nhớ trường Đại học Công Nông Binh rất coi trọng chuyện thực hành phải không? Em đi học trước, vào rồi xem có thể xin cơ hội về đây thực tập không, có sự hỗ trợ của công xã thì chắc là không khó, dù sao em cũng chỉ đi xem mình có hứng thú không, học được gì thì học, không học được thì viết đơn bỏ về thôi, thế nào? Hơn nữa anh cũng có thể đi thăm em mà, anh không phải đang giúp công xã phát triển xưởng đồ gỗ sao? Anh cũng có thể đi công tác sang đó xem có thể bán đồ gỗ sang bên phía Nam không”

Dù sao hai năm nữa vẫn phải thi đại học mà.

Hơn nữa tương lai anh muốn phát triển ở phía Nam, sớm tìm hiểu thị trường bên đó, quen thuộc tình hình, cũng rất tốt mà.

Hàn Đông Nguyên bị cô nói đến phiền.

Những điều đó anh tự nhiên sẽ cân nhắc, chỉ là bây giờ anh muốn yên tĩnh một chút.

Đột nhiên cô muốn đi, còn không cho anh cơ hội bày tỏ bức xúc sao?

Tuy nhiên, kết hôn?

"Kết hôn?”

Anh "hừ" một tiếng, hỏi cô, nói: "Em đồng ý kết hôn rồi à? Khi nào kết hôn?”

Trình Ninh cười tít mắt, ôm lấy cánh tay anh rồi ngẩng đầu lên nũng nịu với anh: "Ngày mai, ngày mai chúng ta về công xã làm giấy đi đăng ký, thế nào?”

Dù Hàn Đông Nguyên cảm thấy cô chỉ đang õng ẹo làm nũng, nhưng trong lòng vẫn một bị một mũi tên mạnh mẽ găm vào.

Hàn Đông Nguyên cúi đầu nhìn cô đáng yêu đang nhìn anh, đôi mắt sáng ngời.

Cảm xúc của anh dâng trào, lúc đó anh gần như không thể kiềm chế được, anh chỉ muốn cúi đầu hôn cô thật chặt, cô luôn biết cách nắm lấy trái tim anh, nói những lời ngọt ngào như vậy, làm những việc có thể bóp nát trái tim anh.

Nhưng tất nhiên là anh không thể.

Lúc này anh đang ở trong sân, trong nhà có bố anh và cô của Trình Ninh, có lẽ đang nhìn họ từ cửa sổ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 503: Chương 503


Hầu kết của anh lên xuống, anh hít một hơi và nói: “Em vừa nói gì?”

Anh không quan tâm cô đang làm nũng hay đang dỗ dành anh, anh phải thực hiện những gì cô nói.

"Ùm.”

Trình Ninh thực sự nghiêm túc nói: “Có điều em nghĩ đi đăng ký kết hôn đi. Một trận lũ quét bất ngờ vừa mới xảy ra, nhiều người vẫn đang buồn, em không muốn làm chuyện vui gì hết nên chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi. Những người xung quanh biết là được rồi, sau này chúng ta làm hôn lễ sau... Thực ra đây là việc riêng của chúng ta.”

Nói đến đây, cô mới nhận ra Hàn Đông Nguyên không đi nữa, chỉ đứng đó cúi đầu nhìn cô.

Cái nhìn đó đã quá quen thuộc với cô.

Tim cô lỡ một nhịp, cô buông tay ra, cố gắng rút tay ra khỏi cánh tay anh.

Nhưng anh đã giữ tay cô lại và hỏi: “Những gì em nói có thật không?”

“Dạ”.

Trình Ninh xấu hổ quay mặt đi.

Rõ ràng là cô đã nghĩ đến chuyện này, nhưng không biết vì sao, khi nhìn anh cô lại cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Vậy anh đừng tức giận, đừng làm ra vẻ như không muốn em học đi, em cũng dễ nói chuyện với cô.”

Trong lòng Hàn Đông Nguyên dâng trào.

Trong lòng anh đang nghĩ là cô nhóc này quá tốt bụng và quá mềm yếu.

Rõ ràng cô không muốn kết hôn, nhưng muốn đi học nên nói kết hôn cho anh yên lòng.

Lẽ ra anh nên nói không cần, trong hoàn cảnh này họ không nên kết hôn... Nhưng anh không quan tâm, chỉ cần có thể kết hôn, dù trong hoàn cảnh nào anh cũng không quan tâm.

Lợi dụng sự yếu đuối của người khác cũng được.

Buổi tối, Hàn Đông Nguyên, Hàn Kỳ Sơn và bác sĩ trung y Tôn ở cùng phòng, Trình Ninh và Trình Tố Nhã ở cùng phòng.

Trình Ninh đã hạ quyết tâm, sẽ không trì hoãn hay lùi bước nữa.

Trước khi đi ngủ, cô ngồi trên giường, nói với Trình Tổ Nhã: “Cô, con muốn bàn với cô một chuyện”

"Ùm?”

Trình Tố Nhã nhìn cô.

Ngón tay Trình Ninh siết chặt chăn bông, trong lòng hơi xấu hổ, nhưng vẫn hít một hơi, tỏ ra nghiêm túc nói: “Chính là con muốn sau khi về Công xã con muốn đi đăng ký kết hôn với anh ba, muốn nhờ cô và dượng làm chủ hôn cho bọn con.”

Trình Tố Nhã: "???”

Trình Tố Nhã nghi ngờ mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Trình Ninh, há to miệng, một lúc sau mới nói: “Con nói gì, đăng ký gì?”

“Đăng ký kết hôn ạ”

Trình Ninh ngượng ngùng kéo tay cô của mình nói: “Cô, con làm thế này chẳng phải muốn đi học sao? Con đã hôn mê mấy ngày trong trận lũ bất ngờ. Anh ba cực nhọc ngày đêm, không ngủ không nghỉ chăm sóc con mấy ngày. Tuy con bị bệnh nhưng không xảy ra chuyện gì cả, nhưng người trên núi lại chất phác giản dị, mọi người đều hỏi thăm chuyện kết hôn của con, nếu con khỏi bệnh, không quan tâm đến anh ba, mà cầm giấy báo trúng tuyển đại học đi học luôn, mọi người chắc sẽ nói con là Trần Thế Mỹ thời hiện đại hay sao?”

Trình Tố Nhã: “…"

Bà bị logic của cô làm chóng mặt.

Cô không kết hôn với Hàn Đông Nguyên thì sao cô lại thành Trần Thế Mỹ thời hiện đại được?

Sắc mặt Trình Tố Nhã trông không tốt.

Trình Ninh nhẹ giọng nói: “Cô, sau này cô muốn con sống cuộc sống như thế nào?”

Trình Tố Nhã sửng sốt.

Bà muốn cô sống một cuộc sống như thế nào?

Bà chỉ mong cô có thể trở thành một người khỏe mạnh, năng động và độc lập, có thể sống tốt dù có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bà không trả lời mà chỉ hỏi cô: “Ninh Ninh, con muốn sống cuộc sống như thế nào?”

Mình muốn sống cuộc sống như thế nào?

Trình Ninh thật sự đã nghĩ tới chuyện này không biết bao nhiêu lần.

Bởi vì khi linh hồn cô bị nhốt trong phòng không thể đi đâu, cô mới cảm thấy được sống sót thật tốt biết bao.

Cô mỉm cười nói: “Con muốn sống một cuộc sống tự do, con có thể đi bất cứ nơi nào con muốn. Con muốn trải nghiệm nhiều thứ khác nhau và không bị trói buộc nữa. Tất nhiên, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cuộc sống của mình. Sở dĩ gọi là tự do, là chăm lo cho cuộc sống của chính mình sau đó mới có thể tận hưởng, nếu không thì đó chỉ là sa đà”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 504: Chương 504


Trình Ninh đưa tay nắm lấy cánh tay cô mình, nhẹ giọng nói: “Thật ra cô à, trước đây con với anh ba trải qua nhiều chuyện như vậy, con không hề muốn kết hôn, bởi vì bây giờ chỉ cần con kết hôn, con sẽ phải đối mặt với những câu đố của cuộc sống hằng ngày ,việc nhà làm từ sáng đến tối chưa xong, mẹ chồng, em chồng, chị dâu, có lẽ cả nhà sống cùng nhau, ai ăn hơn một miếng thịt, một miếng bánh cả nhà cũng không vui, đi làm cả ngày về nhà làm ít việc nhà mẹ chồng cũng không vui, kết hôn mấy tháng mà chưa có con mọi người đều sẽ nhìn chằm chằm vào bụng của cô... Cô ơi, con không muốn sống cuộc sống như vậy, nhưng con có thể gả cho ai để tránh cuộc sống này?”

“Ngoại trừ anh ba, trên đời này chắc chắn không có người nào có thể chiều chuộng con như vậy."

Trình Tố Nhã mở miệng muốn nói, không nhất định phải như vậy. Nhưng bà cũng biết điều đó là không dễ thực hiện. Trong lúc người khác còn tính toán thiệt hơn, đắn đo suy nghĩ thì Hàn Đông Nguyên đã sẵn sàng và làm được. Và bản thân bà cũng vẫn tin Hàn Đông Nguyên làm được như cháu gái nói.

Trình Ninh nói thêm: “Cô ơi, chuyện con và anh ba muốn đăng ký kết hôn, thực ra là để bảo vệ bản thân. Cô cũng biết con rất đẹp, nếu con đi học chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn theo đuổi con. Ngộ nhỡ gặp phải mấy tên điên gây ra vô số rắc rối, còn không bằng kết hôn cho rồi.”

Trình Tố Nhã: “…"

“Còn có, con nghi ngờ khi con đi về miền Nam, mẹ con sẽ muốn con gả cho Lương Hằng Châu.”

Trình Ninh nói nhiều như vậy, đột nhiên sấm sét lớn nổ ra lần nữa.

Trình Tố Nhã sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt đột nhiên tối sầm, nói: “Ý con là gì? Tại sao lại nói như vậy?”

“Thời gian trước Lương Hằng Châu không phải thường xuyên tới Bắc Thành gặp con hay sao? Mặc dù con đẹp, nhưng con cảm thấy đối với một người như anh ấy và xuất thân của chúng ta quá phức tạp, anh ấy sẽ không thích con nhiều vậy đâu, cho nên con thấy nghi ngờ nên đã đi tìm hiểu thêm”

“Không phải mẹ con nhận nuôi con gái của chị cả bà ấy à? Dì Tiêu và dượng Tiêu chia tay, họ mang Lương Niệm cho mẹ con nuôi như con gái ruột. Còn liên tục nói với mọi người Lương Niệm là con gái ruột của mẹ con và chú Lương, để Lương Niệm có một tương lai tốt đẹp và tìm được một đối tượng tốt, cho nên họ sẽ không để mẹ con nhận con, nhưng mẹ con cô cũng biết đấy, bà ấy rất cảm tính, ngộ nhỡ bà ấy nghĩ do bà ấy hại chú Lương suốt ngần ấy năm không nhận mặt Lương Hằng Châu, bố con xa cách trong lòng cảm thấy rất có lỗi, rồi cảm thấy mình đã không thể hoàn thành trách nhiệm nuôi dưỡng con bao nhiêu năm nay. Nhưng lại ngại Lương Niệm, không nhận con bà ấy cũng rất áy náy, sau đó bà ấy nhìn thấy Lương Hằng Châu thích con, cảm thấy con gả cho Lương Hằng Châu là ý rất hay, vừa có thể giữ con ở lại miền Nam, vừa có thể giữ con ở bên cạnh bà ấy và gọi bà ấy là mẹ mà không cần phải nhận con, đồng thời cũng để Lương Hằng Châu về bên cạnh chú Lương, một nhà vui vẻ hoà đồng. Thật là một ý tưởng hay."

Sắc mặt Trình Tố Nhã u ám.

Sau đó Trình Ninh lắc lắc cánh tay bà nói: “Nhưng con không vui, con cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến cả nhà họ, đặc biệt là nhà họ Tiêu, nên con không buồn nói chuyện với họ."

"Nhưng cô biết đấy, sức khỏe mẹ con không tốt và tinh thần cũng yếu nhỡ bà ấy lại ngất xỉu, khóc lóc nữa, cô bảy bà tám còn có bà ngoại nhà họ Tiêu thậm chí cả chú Lương đều đến bắt cóc con, cho dù con không bị bọn họ ảnh hưởng, nhưng vẫn bị làm phiền? Còn không bằng đăng ký kết hôn với anh ba, là xong hết chuyện”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 505: Chương 505


Nếu Trình Tố Nhã vẫn còn khó chịu sau những lời Trình Ninh nói trước đó, hơi tức giận vì Hàn Đông Nguyên dám làm chuyện này với cháu gái mình, lại còn kháng cự chuyện bọn họ làm như vậy để đăng ký kết hôn, nhưng khi bà nghe được những lời cuối cùng của Trình Ninh cả người trầm xuống.

Bà đưa tay chạm vào Trình Ninh.

Đứa trẻ này thực sự đã trưởng thành quá, quá nhiều trong sáu tháng qua.

Nghĩ đến những gì cô đã làm trong sáu tháng qua, nghĩ xem dù là công xã hay người dân ở đây đều là những thanh niên có học thức khi nói về cô đều hết lời khen ngợi, nghĩ đến lời nói và hành động của cô bây giờ, nếu Trình Ninh là nửa năm trước bà vẫn còn lo lắng cô sẽ kết hôn kiểu gì, nhưng bây giờ bà thậm chí còn không tìm được lý do để phản đối.

“Con thực sự đã nghĩ kỹ rồi à?" Trình Tố Nhã sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên cười nói:

“Ninh Ninh, con còn nhỏ, con có biết không con sắp ra ngoài đi học, tương lai sẽ gặp được rất nhiều người, có thể gặp được người có ngoại hình vừa ý con, có thể gặp được người cùng chí hướng với con, hoặc có điều kiện vượt trội về mọi mặt."

“ Anh ba của con có điểm gì tốt? Tính tình thằng bé không tốt và nói chuyện khiến người ta tức chết, chẳng lẽ hai người các con còn có thể nói chuyện phiếm nữa à? Đợi con ra ngoài học hai người các con xa nhau, con thật sự nghĩ rằng một ngày nào đó con chợt cảm thấy quyết định bây giờ của mình quá bốc đồng không? Lỡ như thằng bé ở lại nơi này mãi thì sao? Sau này con có quay lại ở cùng thằng bé không?”

Trình Ninh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô mình như vậy Biết bà thế này là mở lòng Cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô tự nghĩ, người khác dù có tốt đến đâu cũng không phải là anh ba.

Không phải anh ba sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cô, bề ngoài hung dữ nhưng thực chất lại chiều chuộng cô trong mọi việc và coi cô quan trọng hơn mình.

Nhưng lúc này cô xấu hổ không dám nói ra lời này với cô của cô, nên chỉ nói một cách nũng nịu: “Dạ, ai biết được, lát nữa con sẽ nói với anh ba rằng bên ngoài có nhiều người tốt như vậy, để anh ấy cố gắng hơn nữa, mạnh mẽ hơn, như vậy con sẽ không để mắt đến người khác nữa."

Trình Tố Nhã: “… ”

Bà đưa tay chọc chọc Trình Ninh, nhất thời cảm thấy đồng cảm với Hàn Đông Nguyên.

Nghĩ về tính khí thất thường của thằng bé đó từ khi còn nhỏ, bà thực sự có cảm giác như “con cũng có ngày hôm nay”...

Trình Tố Nhã hơi yên tâm chuyện Trình Ninh, nhưng bà cũng không giả vờ khách khí với Hàn Đông Nguyên.

Buổi chiều ngày hôm đó, mọi người họp mặt với đại đội trưởng và thư ký đại đội, chào tạm biệt mọi người, buổi tối thu dọn hành lý chuẩn bị ngày hôm sau đi công xã.

Mọi người nghe nói Trình Ninh đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học ở Quảng Thành, biết cô đi sợ là sau này sẽ không nhất định trở về, đều không nỡ.

Trình Ninh nói: “Đừng lo lắng, không phải đi học có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hay sao? Con nhất định sẽ về thăm mọi người.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, sau khi đọc báo đưa tin về mình, cô chợt nảy ra ý tưởng làm một album tranh về đại đội Thượng Hà hoặc công xã Thạch Kiều, dù sao cô cũng đã vẽ rất nhiều, lúc quay về cô sẽ nghĩ chủ đề. Nói không chừng đến lúc đó mượn chủ đề này xin trường cho về một thời gian.

Tuy nhiên, đây là ý tưởng mới nảy ra cách đây không lâu, chưa viết được gì nên tạm thời không nhắc đến.

Nghe cô nói như vậy, mọi người đều bảo cô đến lúc đó nhất định phải về chơi, Chu Hiểu Mỹ cười nói: “Các thím yên tâm, lúc đó Ninh Ninh nhất định sẽ về, cho dù cô ấy không thăm chúng ta, thì có Hàn xưởng trưởng ở đây, cô ấy không về thăm Hàn xưởng trưởng nữa hay sao?”

Mọi người đều bật cười vui vẻ.

Trình Ninh: “…"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 506: Chương 506


Cô đưa tay nhéo nhéo mặt Chu Hiểu Mỹ nói với mọi người:

“Con nhất định sẽ về chỉ cần đại đội và công xã có nhu cầu, con vẫn là người thiết kế xưởng sản xuất đồ tre nứa và xưởng sản xuất đồ gỗ của công xã chúng ta. Còn có Hiểu Mỹ, cô nhiều chuyện quá đấy, lát nữa tôi sẽ giao nhiều việc cho cô, xem cô có còn ba hoa được nữa không”

Chu Hiểu Mỹ cười “hehe” nói: “Sắp xếp đi, sắp xếp đi. Đợi khi cô đi rồi, cô cũng còn muốn quản tôi nữa à?”

Mọi người đều cười đùa, tâm trạng chia tay cũng bớt đi rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, có mấy người ngồi xe bò rời thôn Thượng Hàn.

Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã không thể ở đây lâu, bọn họ đến công xã nghỉ ngơi một lát, buổi tối lúc ăn tối, Trình Tố Nhã cùng mọi người thương lượng, muốn Trình Ninh làm thủ tục rồi đi cùng bọn họ.

Trình Ninh nhìn cô của mình, lại nhìn Hàn Đông Viễn sắc mặt không tốt lắm nhưng lại không nói được lời nào, như đang kìm nén điều gì đó.

Hai ngày qua, Trình Ninh luôn ở cùng Trình Tố Nhã, sau đó khi đến công xã Hàn Đông Nguyên bị Thư ký Từ kêu đi làm việc, hai người gần như không có cơ hội ở riêng với nhau.

Đương nhiên, Trình Ninh còn chưa có cơ hội nói cho anh biết cô đã nói chuyện đăng ký kết hôn với Trình Tố Nhã và cô của cô cũng cho qua rồi.

Nhưng nếu bây giờ cô quay lại thành phố thì chuyện này cũng không làm được.

Cô nhìn bên này ngó bên kia, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Chuyện là cô ơi bên chỗ công xã vừa gặp thiên tai, anh ba còn có rất nhiều việc phải giải quyết, chắc chắn không thể rời đi được, hay là con vẫn ở lại đây, đợi anh ba làm xong việc con nhờ anh ba đưa con về được không?"

“Còn nữa chuyện là con nghĩ trước khi hai người đi bọn con định đi đăng ký kết hôn để cho hai người làm người làm chứng cho bọn con được không? Mặc dù thanh niên trí thức ở quê, người lớn không có ở đây có thể tự đi đăng ký kết hôn, nhưng dù sao hai người cũng đã đến rồi hay sao? Nên tất nhiên phải để hai người làm chứng là tốt nhất.”

Mọi người: “???”

Trình Ninh nói xong, vẻ mặt mọi người đều rất kinh hỉ.

Mặc dù Trình Tố Nhã đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi cháu gái nói ra trước mặt mọi người bà vẫn sững sờ trong giây lát, điều này rất khó chịu.

Sau đó phản ứng lại, trong lòng bà thậm chí còn có suy nghĩ “Con bé ngốc nghếch này thật sự không phải là một cô gái ngoan.”

Về phần Hàn Kỳ Sơn và Hàn Đông Nguyên.

Hàn Kỳ Sơn hoàn toàn bị chấn động.

Ngày hôm trước Trình Ninh đã nói với Trình Tố Nhã về chuyện này, còn tìm ra nhiều lý do để thuyết phục Trình Tố Nhã, nhưng không ai đề cập đến chuyện này với Hàn Kỳ Sơn.

Trình Tố Nhã không vui nên đêm qua bà không ngủ với Hàn Kỳ Sơn vì thế đương nhiên chưa nói cho ông ấy biết.

Thì ra Hàn Kỳ Sơn biết con trai mình đang qua lại với Trình Ninh, nhưng không ngờ tiến triển lại nhanh như vậy...

Ông ấy nhìn Trình Ninh, rồi nhìn vợ mình, khi nhìn thấy vẻ mặt không vui nhưng lại kìm nén của vợ mình lại không kiềm được nhìn con trai mình.

Hàn Đông Nguyên căn bản đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao trước đó Trình Ninh đã nói với anh chuyện sẽ đến công xã đăng ký kết hôn.

Nhưng lúc đó, anh vẫn cảm thấy cô sắp vào đại học nên mới nói vậy để cố dỗ dành anh.

Nhưng anh vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để làm chuyện này.

Ai ngờ được cô lại đột nhiên nói điều này với cô của mình vào lúc này và theo cách như vậy chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyện này đáng lẽ anh phải là người nói ra mới phải, không, cầu hôn cầu hôn mới đúng?

“Cô à”

Anh đứng lên nói: “Chuyện này con đã bàn bạc với Ninh Ninh rồi”

Trình Tố Nhã “hừ” một tiếng.

Đứng lên làm gì thế? Muốn khoe chiều cao của mình à?

Ôi còn cô nữa chứ, cậu gọi ai là cô chứ?

Trình Tố Nhã ở gần đến mức bà lập tức bị làm phiền.

“Bàn bạc?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 507: Chương 507


Bà tức giận nói: “Vậy kết quả hai đứa bàn bạc là gì? Bàn bạc ngày mai đi đăng ký kết hôn à? Cậu xem chuyện này giống như đi dạo phố đúng không?"

Trình Ninh nhìn cô của mình rồi lại nhìn Hàn Đông Nguyên.

Thôi được rồi, tốt nhất cô không nên nói chuyện để cô của mình trút giận một hồi đã.

Hàn Đông Nguyên thẳng thắn trả lời: “Bọn con muốn hỏi ý kiến của cô và gia đình trước đã”

Trình Tố Nhã lại nói “haha” hai tiếng nữa trong lòng nghĩ thầm, cái này thì khá lịch sự lễ phép.

Ngẫm lại hơn mười năm qua bà chưa bao giờ thấy thằng bé lịch sự và lễ phép như vậy, nhìn dáng vẻ thằng bé như bây giờ khiến bà giận sôi máu.

Khi Hàn Kỳ Sơn nghe thấy Hàn Đông Nguyên gọi “cô" gân xanh trên trán ông ấy giật giật.

Nhưng đó là con trai ông ấy, ông ấy có thể làm gì được?

Hơn nữa, ông ấy cảm thấy con trai mình có thể cưới Trình Ninh là nhờ tổ tiên phù hộ, đương nhiên lúc này ông ấy phải giúp con trai mình.

Hàn Kỳ Sơn ho khan một tiếng nói: “Chuyện này là thế nào? Ninh Ninh, các con định đăng ký kết hôn à? Chuyện này sao chú chưa nghe các con nhắc đến thế.”

Trình Ninh nói: “Bọn con cũng không muốn làm sớm như vậy. Ban đầu bọn con định hai năm nữa công xã công xưởng xây xong, khi quay lại thành phố rồi mới nghĩ tiếp. Nhưng đột nhiên một trận lũ quét đã xảy ra…"

Sau đó Trình Ninh thở dài nói: “Lúc đó bọn con đều tận mắt chứng kiến trận lũ quét. Chỉ trong chốc lát đã cướp đi biết bao sinh mạng. Những người đó đều là dân làng mà bọn con quen biết, là công nhân cùng làm việc trong công xưởng. Là những đứa trẻ ngày thường rất lễ phép khi nhìn thấy bọn con, lúc đó con cảm thấy rất sốc, ngột ngạt và tuyệt vọng”.

Bây giờ nghĩ lại, trong lồng n.g.ự.c vẫn còn cảm giác ngột ngạt, Trình Ninh ngừng lại, hít một hơi rồi nói: “Sau đó con hôn mê ba ngày, đến khi tỉnh lại giống như đã qua mấy đời. Lúc đó khi nhìn thấy anh ba, con nghĩ kết hôn cũng tốt mà, cuộc đời thật khó lường, nếu bọn con đã muốn kết hôn vậy thì cưới thôi, ai biết ngày mai sẽ ra sao".

“Ninh Ninh!”

Trình Tố Nhã và Hàn Đông Nguyên đều gọi cô cùng lúc.

Cả hai đều hơi biến sắc.

Trình Ninh hít một hơi dài, mỉm cười nói: “Con không sao, con cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Sau đó vừa hay cô giấy báo trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật đến đây, ở đây đường xá xa xôi sau này muốn về lại cũng khó. Vậy chi bằng con đăng ký kết hôn với anh ba trước. Như vậy sau này anh ba muốn xin mở văn phòng ở miền Nam, hoặc nếu con xin về làm đề tài gì cũng danh chính ngôn thuận. Còn không khi con đến Quảng Thành ngộ nhỡ lười nhác mấy năm mới về một lần thì phải làm sao?”

Trình Tố Nhã vốn là muốn kéo chuyện này lâu một chút, để cho Hàn Đông Nguyên lo lắng, không nghĩ tới cháu gái của mình lại có thể dễ dàng gả đi như vậy.

Kết quả Trình Ninh nói ra lời này hai mắt bà đã đỏ hoe, làm sao có thể phản đối được nữa?

Bà im lặng, chuyện này cũng quyết định như vậy.

Mặc dù cả Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã đều cảm thấy chuyện này quá đột ngột và hơi đơn giản quá.

Trình Ninh ôm lấy cánh tay Trình Tố Nhã nói: “Thật ra bọn con chỉ cần đăng ký kết hôn thôi, tránh cho sau này hộ khẩu của con ở Quảng Thành còn hộ khẩu của anh ba ở đây, sau này muốn đăng ký kết hôn lại gặp khó khăn. Bọn con chỉ muốn bọn con tự biết thôi, con vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói cho mọi người biết."

Trình Tố Nhã: “…“

Con bé ngốc này.

Trong sân của công xã có đủ phòng nên Hàn Đông Nguyên sắp xếp một phòng trên lầu cho Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã.

Phòng của Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ở tầng dưới.

Vốn dĩ Liêu Thịnh và Hứa Đông Mai cũng sống trong sân, nhưng dạo này hai người này bận như con quay, đều đi xuống đại đội phía dưới sắp xếp cứu trợ thiên tai tối cũng không về.

Vì vậy trong sân chỉ gia đình bọn họ ở.

Ăn tối xong, Trình Tố Nhã ở lên lầu nhìn một hồi lại chuẩn bị đi xuống, bà nói với Hàn Kỳ Sơn: “Tôi xuống gặp Ninh Ninh, ông không cần đợi tôi đâu, tối nay tôi ngủ với Ninh Ninh”

Hàn Kỳ Sơn: “…"

Ông ấy hơi bất lực.

Ông ấy có thể thấy rằng trong hai ngày qua, vợ ông ấy đề phòng Hàn Đông Nguyên như đề phòng kẻ trộm, không cho thằng bé bất kỳ cơ hội nào thân mật với Trình Ninh.

Ông ấy khuyên nhủ: “Việc này xảy ra khá đột ngột, Ninh Ninh và Đông Nguyên có lẽ cũng có chuyện muốn nói”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Tố Nhã cười khẩy nói: “Đừng nói thời gian gấp gáp, cho dù là đám cưới được chuẩn bị chu đáo thì trước đám cưới một ngày cô dâu cũng sẽ ngủ với người nhà bố mẹ đẻ, ai lại ở cùng một phòng với chú rể trước ngày cưới chứ?”

Hàn Kỳ Sơn: “…“

Thôi được rồi.

Khi Trình Tố Nhã đi xuống, Hàn Đông Nguyên không có trong phòng Trình Ninh, hai người đang ở trong phòng khách, một người đang ăn chè đậu xanh, một người đang xem người kia uống.

Khi Trình Tố Nhã đi xuống, Hàn Đông Nguyên đứng dậy và gọi “cô"

Trình Tố Nhã thực sự cảm thấy đau răng khi nghe thằng bé gọi như vậy.

Trình Ninh tựa hồ hoàn toàn không thấy được vẻ mặt đau nhức răng của cô mình, cô đặt thìa xuống, đứng dậy đỡ Trình Tố Nhã nói: “Cô, cô thử chè đậu xanh anh ba nấu đi, cũng ngon như bà nội nấu đó”

Nói xong, cô đỡ Trình Tố Nhã ngồi xuống phía bên kia bàn, bưng bát đậu xanh trên bàn chưa ai ăn để trước mặt Trình Tố Nhã rồi mời bà ăn.

Trình Tố Nhã: “…"

Bà làm mẹ kế của Hàn Đông Nguyên đã mười sáu năm, đây là lần đầu tiên bà ăn đồ ăn do thằng bé nấu!

Trình Tố Nhã hỏi Trình Ninh: “Hai người các con có lên danh sách ngày mai sau khi đăng ký kết hôn xong định mua những gì chưa?”

Mua, mua cái gì?

Còn phải lên danh sách ạ?

Trình Ninh sửng sốt.

Cô không muốn mua thứ gì cả, chẳng phải chỉ cần đăng ký kết hôn thôi sao.

Nhưng cô phản ứng rất nhanh, nghĩ đến lúc cô về quê căn phòng đầy đồ cưới của Chu Hiểu Mỹ, cô lập tức nói: “Cô à chỗ bọn con vừa có một trận lũ quét, mọi người đều bận rộn cứu trợ thiên tai. Mọi thứ có thể dùng được đều đưa xuống đại đội phía dưới hết rồi, bây giờ muốn mua gì thì cũng không mua được, cũng không thích hợp, con nghĩ hay là thôi vậy."

“Cô ơi bọn con chỉ muốn đăng ký kết hôn thôi, trong lòng con thực ra cũng không có gì khác so với trước đây cả, nên chuyện này con nghĩ để sau này hãy bàn đi.”

Trình Tố Nhã thực sự rất đau lòng.

Chuyện đăng ký hay không đăng ký kết hôn giống nhau ư?

Buổi tối, Trình Tố Nhã suy nghĩ một lát hỏi Trình Ninh: “Ninh Ninh, con và anh ba có yêu nhau không? Đã cùng nhau chưa?"

Trình Ninh sửng sốt.

Yêu nhau?

Tất nhiên là yêu nhau rồi, nếu không yêu nhau thì bọn họ đăng ký kết hôn làm gì?

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Trình Tố Nhã cô chợt hiểu ý “cùng nhau” của bà là gì, mặt cô thoáng chốt đỏ bừng, một lúc sau mới nói: “Không, không có, anh ba sẽ không làm như vậy, anh ấy nói sẽ đợi đến sau khi kết hôn."

Trình Tố Nhã sau khi nghe những lời của cô hơi hài lòng với Hàn Đông Nguyên.

Dù cho rằng điều đó thật vớ vẩn nhưng bà vẫn hỏi: “Vậy sau khi đăng ký kết hôn rồi thì sao?”

Trình Ninh: “…"

Mặt cô càng đỏ hơn.

Trình Tố Nhã đưa tay chạm vào đầu cô, nghĩ rằng nếu mình yêu cầu hai đứa không được xảy ra quan hệ sau khi đăng ký kết hôn quả thật hơi không hợp tình hợp lý, nói thật thì có hơi biến ŧɦái nhưng bà nhìn cháu gái mình lại cảm thấy đau lòng không thôi. Một bông hoa được cưng chiều bị một con lợn, không, một con sói phá.

Bà nói: “Chuyện như vậy đợi đến khi con lớn hơn chút nữa thì tốt hơn, nhưng sau khi các con đăng ký kết hôn xong, cô cũng biết nói như vậy là không hợp lẽ tự nhiên. Nếu thật sự xảy ra thì con phải nhớ mang bảo hộ, đừng để lúc này có con. Hơn nữa, con vẫn còn nhỏ, nên lần đầu tiên sẽ hơi đau, đừng chuyện gì cũng nghe theo thằng bé. Nếu con cảm thấy không khỏe thì nên có chừng mực, đặc biệt là con vừa mới khỏi bệnh."

Trình Ninh: Cô đỏ mặt.

Nghĩ tới Hàn Đông Nguyên... cô còn nói bọn họ “không thích hợp”, suy nghĩ lung tung khiến cô không cách nào ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn đi cùng Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đến công xã để đăng ký kết hôn.

Ảnh của hai người lẽ ra phải được dán vào sổ đỏ, nhưng hình đến buổi chiều mới có, cho nên đăng ký xong cũng không thể lấy được sổ đỏ. Người trong công xã lần lượt chúc mừng hai người, có điều sau khi chúc mừng xong Chủ nhiệm Tiết lại giao rất nhiều việc cho Hàn Đông Nguyên làm.

Lần lũ quét này có rất nhiều thanh niên trí thức xảy ra chuyện, mấy ngày nay họ đã đến rất nhiều đại đội và thống kê số lượng người chết, bây giờ họ cần cập nhật thông tin từng thanh niên trí thức, đồng thời liên hệ với các đơn vị liên quan trong thành phố và gia đình các thanh niên trí thức, đồng thời gửi thư an ủi họ.

Những chuyện này kéo dài bao nhiêu thì càng có nhiều người bị dày vò hơn.

Trình Ninh để Hàn Đông Nguyên đi làm, cô theo Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã đến các nhà cung ứng hợp tác xã mua bán để mua đồ.

Trong hợp tác xã mua bán cũng không có nhiều đồ đạc, Trình Ninh thực sự không thích những thứ đó, cuối cùng cô dỗ dành Trình Tố Nhã nói: “Cô ơi cô đến Bắc Thành chuẩn bị đi, anh ba làm xong việc nhất định sẽ đưa con về, đến lúc đó chúng ta sẽ chuẩn bị những thứ này. Còn bây giờ chuẩn bị cái gì cũng đều vội vàng cả, thà không chuẩn bị còn hơn.”

Cuối cùng, Trình Tố Nhã nhất quyết đòi mua một cặp nến đỏ.

Bà nói: “Mua về để đó, về Bắc Thành có thể dùng cũng được.”

Tối nay Trình Tố Nhã lại không nói muốn ngủ cùng với Trình Ninh, nhưng Trình Ninh lo lắng vì những lời Trình Tố Nhã nói tối qua. Thay vào đó, cô ôm cánh tay Trình Tố Nhã và nói rằng sẽ phải rất lâu mới được gặp bà nên muốn nói chuyện với bà. Vì thế đêm đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn Trình Ninh vẫn ngủ với Trình Tố Nhã.

Đêm nay Trình Ninh quả thực đã nói rất nhiều với Trình Tố Nhã, nhưng phần lớn đều là về mẹ ruột của cô, Tiêu Lan, và gia đình ngoại nhà họ Tiêu của cô.

Trình Tố Nhã là một người tâm tư kín đáo.

Lúc đầu bà giữ Trình Ninh lại, không chịu để Tiêu Lan và người nhà họ Tiêu đưa cô đi, sau này bà sợ nhà họ Tiêu sẽ gây chuyện nên mấy năm nay bà rất chú ý đến chuyện ở đó nên bà đã nói cho Trình Ninh biết rất nhiều chuyện.

Sáng sớm hôm sau, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên tiễn Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã.

Khi về đến công xã, Trình Ninh nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh đi làm đi, em về dọn dẹp một lát, buổi chiều em đến công xã giúp anh.”

“Anh đưa em về trước." Hàn Đông Nguyên cẩn thận nhìn cô rồi nói.

Trình Ninh hơi mất tự nhiên, sau khi nghe cô của cô nói những lời đó vào đêm hôm trước làm cô thấy hơi ngại ngùng.

Nhưng nếu anh muốn đưa cô về, nếu cô kiên quyết không cho anh đưa vậy chẳng phải càng kỳ quái hơn sao?

Khi Trình Ninh trở về nhà, cô lại giục Hàn Đông Nguyên về công xã, Hàn Đông Nguyên nhìn cô đột nhiên nói: “Đến đây hôn anh một cái nào”

Trình Ninh: “???”

Thôi được rồi.

Tim cô đập thình thịch không thể giải thích được, rõ ràng “hôn” chẳng phải là chuyện rất bình thường giữa hai người hay sao?

Hơn nữa, mấy ngày nay cô ở cùng với cô của mình cả ngày, sợ cô không vui nên cố tình không để ý tới anh, hôm qua những lời mà cô của cô nói làm cô không được tự nhiên.

Và để tạo dựng hình tượng tốt trước mặt cô, anh ấy cư xử cực kỳ tốt, hoàn toàn khác xa với ngày thường họ ở bên nhau cứ như hai người vậy, khi hai người đăng ký kết hôn, cũng rất quy củ, thậm chí còn phải kiềm chế niềm vui nữa.

Bây giờ cô và dượng đi rồi, ánh mắt anh nhìn cô gần như rực lửa.

Cô sợ anh đột nhiên phát điên nên bước tới nắm lấy cánh tay anh, nhón chân hôn vào cằm anh, rụt rè nói: “Được rồi, anh về đi, tối về sớm nhé.”

Cô đang định buông anh ra lùi lại hai bước, nhưng anh vừa đưa tay ra đã kéo cô lại, va vào n.g.ự.c anh, vòng eo bị anh giữ chặt, anh cúi đầu xuống trực tiếp chiếm lấy môi cô...rong ruổi khắp nơi.

Nụ hôn này khác với nụ hôn khi cô bị bệnh, lúc đó anh cẩn thận, dịu dàng còn lúc này môi lưỡi họ đan xen vào nhau. Anh tận lực rong ruổi âm thanh cổ họng và đầu lưỡi, chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến Trình Ninh cảm thấy rất gợi tình tràn đầy ham muốn không che giấu.

Trình Ninh bị hôm cho tim đập mạnh “thình thịch” toàn thân cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô gần như không thở nổi, cuối cùng anh cũng buông cô ra, Trình Ninh muốn nói gì đó, nhưng cô vẫn chưa mở miệng nói đã bị anh ôm lại.

“Anh ba”

Cô giật mình, nắm lấy quần áo trên cánh tay anh, hoảng hốt không hiểu nói: “Anh không về công xã à?”

Anh mỉm cười và thì thầm: “Anh xin nghỉ phép rồi.”

“Hả?”

Trình Ninh hơi mơ hồ: “Nghỉ phép, đang yên đang lành sao lại nghỉ phép thế?”

“Phép cưới.” Anh nói.

Nếu không thì tại sao hai ngày qua anh lại bận thế chứ?

Anh bế cô về phòng, cúi đầu hôn cô, cắn tai cô rồi nói vào tai cô: “Hôm nay không cần đến công xã nữa".

Môi anh khô nhưng nụ hôn lại có cảm giác ẩm ướt, chạm vào đâu cũng nóng và ngứa ngáy, từ da thịt cho đến tận trái tim, giọng nói nóng bỏng xoáy quanh bên tai, xuyên vào tâm trí cô.

Trong đầu cô chợt nổ “ùynh” một tiếng, trái tim cô đập “thình thịch” như muốn nhảy ra ngoài, cơ thể mềm nhũn, chắc là do thời tiết quá nóng, cô kéo mạnh quần áo trên tay anh chỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 508: Chương 508


Cả người Trình Ninh hoàn toàn bối rối.

Vừa bối rối vừa hoảng loạn.

Cô biết sau khi hai người đăng ký kết hôn chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, cô hơi lo lắng nên hôm qua đã cố ý gọi cô của mình qua ngủ cùng với cô.

Sau đó cô tiễn cô và dượng đi, cô nghĩ ban ngày anh đi làm ở công xã thì ít nhất cô cũng có một ngày để chuẩn bị tinh thần.

Ai biết được anh ấy thậm chí ban ngày còn không đợi được...

“Anh ba”

Nụ hôn của anh kích thích làm cô hoàn toàn bất lực, nhưng trong lòng hoảng loạn khiến cô giữ được sáng suốt nên khẩn trương gọi anh, nhưng âm thanh cô phát ra lại mềm mại dịu dàng, giống như gào vào lòng người.

“Anh ba”

Cô nói: “Lúc này, lúc này sao có thể được?”

Những gì cô nói để ngăn anh lại, lại càng khiến anh đỏ mắt hơn.

Anh hỏi cô: “Sao có thể không được?”

Anh bây giờ đã khác, ngay cả giọng nói cũng chứa đầy dục vọng và lộ liễu hơn bao giờ hết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nắm chặt quần áo của anh, bối rối đến vô thức nhắm mắt lại.

Rồi nụ hôn của anh lại rơi xuống, nhẹ nhàng và nặng nề.

Anh nói: “Ninh Ninh, chúng ta đã đăng ký kết hôn, em có nhớ không? Em là của anh”

Trên thực tế, đến bây giờ anh vẫn còn choáng váng.

Hôm qua hai người họ đã đăng ký kết hôn, vì bố anh và cô của cô đều có mặt nên anh đã rất kiềm chế, nên làm gì thì làm cái đó, giống như anh luôn tỏ vẻ bình tĩnh khi đối mặt với bố anh và dì Trình.

Điều này cũng khiến anh cảm thấy chuyện đăng ký kết hôn không thực tế. Luôn cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó.

Vẫn còn thiếu một điều gì đó khiến trái tim anh cảm thấy thoải mái, để chuyện này thành hiện thực, để cho anh có cảm giác chân thực.

Anh nhìn người đang nằm dưới người mình, có một cảm giác không chân thực.

Cô đẹp như mộng, làn da vốn trắng nõn mềm mại của cô lại nhuộm đỏ, như thể chạm vào sẽ vỡ ra, nhiều chỗ đỏ đến kinh người, khiến người ta đau lòng, muốn tiếp tục hôn cô. Hôn cô nghe cô phát ra âm thanh khó nhịn, anh nghĩ điều đó ít nhiều có phần biến ŧɦái.

Ham muốn của anh đối với cô luôn có chút biến ŧɦái, trước đây nó ẩn sâu trong lòng anh, anh chưa bao giờ dám bộc lộ, chỉ sau khi hai người ở bên nhau, anh mới bộc lộ ra từng chút một.

Cũng may cô có hoảng sợ, có sợ hãi và ngạc nhiên, nhưng cô lại không hề chán ghét.

Điều anh nhìn thấy trong mắt cô là vừa hoảng sợ vừa oán trách anh, nhưng đồng thời cô cũng tin tưởng anh không chút đề phòng nào.

Đúng vậy, cô luôn tin tưởng anh mà không hề dè dặt.

Lúc đó tính tình anh không tốt, cô rất tức giận nhưng cô vẫn hết lòng tin tưởng anh.

“Ninh Ninh”

Giọng anh khi gọi cô khàn khàn trầm tháp, thậm chí còn hơi run rẩy.

Khi Trình Ninh mở mắt ra, cô nhìn thấy mồ hôi trên trán anh, tình yêu và ham muốn không chút che giấu trong mắt sâu không thấy đáy của anh dường như đang tuôn trào.

Trong đó có quá nhiều cảm xúc, ngoài ra đã mở ra chỗ trống kiềm chế và chịu đựng.

Trình Ninh bị cảm xúc trong mắt anh làm cho kinh ngạc.

Cô sững sờ trong giây lát, trong lòng tràn ngập một cảm xúc khác, lấn át nỗi hoảng sợ ban đầu của cô.

Cô quàng tay qua cổ anh và gọi: “Anh ba.”

Cô hôn lên môi anh lần nữa, nói: “Anh ba em nhớ mà, từ nay về sau chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Dù trong thời gian ngắn không ở cạnh nhau, nhưng anh hãy nhớ rằng em vẫn luôn nhớ đến anh. Chúng ta vẫn ở bên nhau. Em yêu anh nhất”

Hàn Đông Nguyên không ngờ lại nghe được lời thổ lộ như vậy của cô, anh dường như không khống chế được sức lực nắm bả vai cô, chặt đến mức làm đau cô, cô khẽ run lên, con ngươi đen như thiêu đốt.

Anh dỗ dành cô: “Ninh Ninh, em nói lại một lần nữa đi.”

Trình Ninh hơi xấu hổ, nghiêng người tựa đầu vào vai anh, dụi mặt vào anh, nhỏ giọng nói: “Anh ba, em yêu anh nhất”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 509: Chương 509


Trước kia cô không chắc tình cảm của mình dành cho anh có phải là tình yêu hay không.

Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, bây giờ nói ra điều này dường như rất tự nhiên, như là lẽ đương nhiên.

Đương nhiên cô yêu anh, họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, anh đã cùng cô trải qua mấy chục năm cô đơn, dấu ấn của anh đã khắc sâu vào trong xương cô từ lâu.

Anh ôm lấy cô.

Cô cảm nhận được sức mạnh của anh ôm lấy cô, như thể anh đang cố gắng đưa cô vào trong cơ thể mình.

Mắt Trình Ninh hơi xót.

Đúng rồi, sao cô lại không nói ra chứ.

Đời trước cô chưa từng nói ra, đời trước hai người họ cũng chưa bao giờ thân thiết như bây giờ, khi đó anh rất bao dung và kiềm chế khi ở bên nhau, ngay cả hôn cũng thường do cô chủ động, anh cũng rất cẩn thận khi hôn cô. Anh dịu dàng và yêu thương nhưng chưa bao giờ bộc lộ ham muốn của mình trước mặt cô.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghiêng đầu hôn lên cổ anh, nói với anh: “Em yêu anh, anh ba". Mặc dù, có lẽ không nhiều như anh yêu cô.

Dù không cần phải so sánh loại chuyện này nhưng cô vẫn cảm thấy nó giống như thế này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên làm sao có thể chịu đựng được cô nói đi nói lại những lời như vậy.

Như thể nó đang bóp nghẹt sức sống của anh và cám dỗ anh.

Anh hôn cổ cô.

Cô rất mảnh khảnh, giống như một củ sen dài và mềm mại, tưởng chừng như cô có thể bị gãy nếu anh hơi dùng sức.

Hoàn toàn mất kiểm soát.

Trình Ninh chịu đựng cơn bão dữ dội như vậy, giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi trên sông dưới cơn mưa lớn vào một đêm mùa hè, lắc lư trong gió.

Trước đây anh sẽ dỗ dành cô, dỗ dành cô kêu ra tiếng, nhưng lần này cô không cần anh dỗ dành nữa, giọng nói của cô đã vỡ vụn không nghe rõ là gì.

Nhưng cái này chỉ mới là khởi đầu.

Gió thổi qua rèm cửa, những bóng sáng lốm đốm xuyên qua khe hở trên rèm đã di chuyển vị trí thật dài. Còn cô vô cùng mệt mỏi.

Khóc rồi lại khóc cho đến khi giọng cô khàn đi, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu... Anh còn chưa bắt đầu.

Anh ôm cô đút nước cho cô uống, mắt Trình Ninh đẫm lệ nhìn anh... lúc này, cô thậm chí còn không còn sức lực mà sợ hãi, chỉ im lặng nói với anh: “Anh ba thế này...em có c.h.ế.t không?”

Hàn Đông Nguyên: “…”

Anh nói: “Không đâu."

Anh lại dỗ dành cô nói: “Anh không nghe lời em khi nào chứ?”

Dù có mất kiểm soát đến đâu, anh vẫn sẽ mềm lòng mỗi khi cô khóc.

Anh không muốn từ bỏ, dù sao anh cũng đã chịu đựng nhiều năm như vậy, chịu đựng thêm một thời gian nữa cũng không sao.

Trình Ninh thực sự cảm thấy mình sắp chết.

Cô nhẹ nhàng nói: “Anh ba, em thực sự không xong rồi. Buổi tối chúng ta làm được không? Em muốn ngủ một lát, anh cho em ngủ một lát, em hứa với anh, buổi tối em nhất định sẽ cho anh, anh muốn làm gì thì làm, được không?”

Cô cầu xin anh trong nước mắt.

Trong lòng Hàn Đông Nguyên mềm nhũn.

Nhưng anh không tin vào “Anh muốn làm gì thì làm”.

Dù anh mất kiểm soát, nhưng ngay khi nghe thấy cô cầu xin và nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, anh không đành lòng để cô phải chịu đau đớn như vậy. Cho dù anh có muốn nữa, trướng đau vô cùng đi nữa thì khi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, lòng anh đã cảm thấy vô cùng đau khổ rồi.

“Em là nói đó nhé” Anh nói Trình Ninh rất mệt mỏi, nhưng cô cũng biết anh đang rất đau khổ.

Cô đưa tay sờ n.g.ự.c anh, xoa đầu anh nói: “À đúng rồi, hôm qua chúng ta mua nến đỏ, buổi tối có thể dùng đến, nếu không thế này thì vội vàng quá, dù sao thì cũng có cảm giác lễ nghi chút chứ? Chuyện quan trọng như vậy... Anh ba, điều này không quan trọng với anh sao?"

Hàn Đông Nguyên: “…”

Cuối cùng anh đã bình tĩnh lại một chút, nhưng lại hơi tức giận một chút.

Nhưng cô muốn có cảm giác lễ nghi, điều này khiến anh cảm thấy hơi áy náy, họ kết hôn quá vội vàng.

Anh chạm vào cô và nói: “Được.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom