Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 470: Chương 470


Mấy người liền nắm tay nhau nằm trên tảng đá. Nước lũ đã ngập đến n.g.ự.c họ, nhưng mực nước vẫn dâng cao và lũ vẫn đang trút xuống. Có vô số sỏi, gỗ, cát hoặc không biết là vật gì, nện vào người họ, đau nhức nhưng không ai dám buông tay.

Hàn Đông Nguyên đang họp với đại đội trưởng và thư ký đại đội ở văn phòng nhà máy thì nghe thấy tiếng nổ và sấm sét dữ dội Từ Kiến Quốc, Thẩm Thanh, Tôn Kiện, Chu Lương Sơn cũng có mặt ở đó.

Khi thiết kế văn phòng của nhà máy, bọn họ đặc biệt chọn vị trí cao, cửa sổ hướng ra giữa làng Thượng Hàn và suối Đông Sơn, vì vậy tiếng nổ này, làm rung chuyển mọi người, tất cả đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó họ trợn to hai mắt, không thể tin được nước lũ từ thượng nguồn sông Đông Sơn đổ xuống, như thể một dòng nước khổng lồ bất ngờ từ trên trời đổ xuống.

Mọi người sửng sốt vài giây, sau đó Hàn Hữu Phúc hô to một tiếng và lao ra ngoài, những người khác theo sau, tất cả đều chạy đến sườn núi gần nhất bất chấp cơn mưa lớn để xem tình hình dưới núi.

Sau khi Hàn Đông Nguyên lao ra ngoài, không nhìn xuống núi mà nhìn thẳng vào điểm cao nhất của sườn dốc, bởi vì anh biết Trình Ninh luôn thích đứng trên đỉnh đồi và nhìn xuống sườn núi.

Vừa quay đầu lại, anh đã nhìn thấy bóng dáng cô.

Một nhóm nhỏ tụ tập trên sườn núi.

Trái tim anh như bị thứ gì đó xé rách, đau đớn vô cùng.

Nước lũ phía dưới có ý nghĩa gì đâu, lúc này anh chỉ mong cô được khỏe mạnh, không phải chịu bất cứ đau đớn nào.

Lúc đó, anh thậm chí còn căm ghét những người dưới chân núi, những người bị lũ cuốn trôi.

Anh lao tới ôm cô, anh muốn ôm cô về sân nhà. Nhưng thư ký đại đội đã gọi anh ở lại.

Chu Phác Hòe vội vàng nói: "Đông Nguyên, nhanh lên, chúng ta phải đi xuống, phải nghĩ cách, bọn họ đã bị mắc kẹt, chúng ta phải xuống cứu bọn họ, cậu đã tham gia quân đội và đã được huấn luyện chuyên môn, chúng tôi cần sự chỉ huy của cậu.”

Trình Ninh một tay nắm lấy chiếc ô và tay kia nắm lấy quần áo của anh.

Toàn thân Hàn Đông Nguyên cứng lại.

Sau đó, tay Trình Ninh đang nắm chặt quần áo anh từ từ buông ra, từng chút một.

Chu Phác Hòe vội vàng nói: “Giao thanh niên trí thức Trình cho thanh niên trí thức Trầm, Tôn lão đâu rồi, cô cảm thấy không thoải mái, mời Tôn lão đến xem. Đúng rồi, Tôn Kiện, cậu hỗ trợ, đi gọi Tôn lão nhanh tới. Lương Sơn, gọi thêm vài người khỏe mạnh hơn, chúng ta hãy đi xuống cứu người”

Những người đang cố gắng chống đỡ dưới nước có thể sẽ bị cuốn trôi bất cứ lúc nào.

"Em không sao”

Trình Ninh bảo anh đặt cô xuống rồi lại lần nữa kéo quần áo anh, dơ ô lên đầu anh, ngước nhìn anh, nói với giọng gần như không nghe được: "Anh qua đó đi, hứa với em phải bảo vệ tốt mình. Trong mắt em, anh mới là quan trọng nhất.”

Chiếc ô ở phía trên đầu anh, tóc cô nhỏ giọt nước, ướt át dính vào mặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng như tuyết.

Anh nắm tay cô, dơ ô lên đầu cô, đưa tay chạm vào mặt cô rồi nói: “Trở về đi, nếu không anh sẽ phân tâm. Chúng ta là chuẩn bị đầy đủ rồi. Anh hứa với em, nhất định sẽ ổn thôi.”

Trình Ninh gật đầu.

Sau đó anh buông tay cô ra, sau đó quay sang Thẩm Thanh dặn dò, trông nom cô một bước không được dời, rồi quay người rời đi.

Anh không quay lại, vì anh sợ nếu quay lại sẽ không thể rời đi.

Thẩm Thanh kéo Trình Ninh nói: "Ninh Ninh, chúng ta trở về phòng thay quần áo.”

Trình Ninh tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy cô ấy đang nói cái gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khuôn mặt cô đã đẫm nước mắt, nhưng may mắn thay trời đang mưa rất to, vì mưa mà những giọt nước mắt đó không nhìn thấy được.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 471: Chương 471


Cô nhìn Hàn Đông Nguyên rời đi cùng Chu Phác Hoè và Hàn Hữu Phúc.

Cô không thể ngăn họ lại.

Cô không thể đi theo vì biết làng không an toàn, cô chỉ biết ở đây xảy ra lũ lụt bất ngờ, cô chỉ biết sau trận lũ, một nửa ngôi làng ở hai bên bờ sông Đông Sơn bị ngập, nhà cửa ở chỗ thấp bị phá hủy hoàn toàn, cảnh hoang tàn khắp nơi, thương vong nặng nề.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô không thể làm anh phân tâm, cô nên làm việc mình nên làm.

Cô tự nhủ rằng kiếp này khác hoàn toàn với kiếp trước.

Không giống như sự việc bất ngờ ở kiếp trước, hàng chục người và nhà cửa dưới chân núi lập tức bị nước lũ nuốt chửng, người chạy trốn và người đi cứu người còn chưa kịp phản ứng đều bị nước cuốn trôi, tất cả hỗn độn không chịu nổi.

Bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, chỉ là đi cứu mấy người đó thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Kiếp trước anh không chuẩn bị gì, cứu người khỏi cơn lũ mà không chết, chỉ bị thương thôi, kiếp này nhất định sẽ ổn thôi.

Nhưng tim cô vẫn đau như nghẹt thở.

"Ninh Ninh, chúng ta trở về thay quần áo đi, nếu không bị bệnh sẽ càng phiền phức hơn”

Trong lòng Thẩm Thanh cũng hoang mang, rối loạn.

Nhìn lũ trút xuống, nhìn những người quen ở xa bị lũ cuốn trôi trong tích tắc, giờ phút này, chỉ cần các cô nhìn lại vẫn có thể nhìn thấy những người đang đứng trong dòng lũ, bị lũ giội rửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn trôi, lòng làm sao có thể không bối rối, làm sao có thể không hoảng sợ?

May thay, Hàn Đông Nguyên giao cho cô ấy nhiệm vụ chăm sóc Trình Ninh, điều này khiến cô ấy cảm thấy yên tâm.

Đúng, cô ấy phải chăm sóc cô thật tốt.

Khi bóng dáng của Hàn Đông Nguyên cùng đại đội trưởng và thư ký đại đội dần dần biến mất phía dưới sườn núi, Trình Ninh cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, không biết là nói với Thẩm Thanh hay với chính mình: “Được, đi thôi, chúng ta về thay quần áo, đổi ủng đi mưa. Lũ lụt dễ xảy ra dịch bệnh. Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm".

Hai người trở về phòng thay quần áo bảo hộ lao động và ủng đi mưa, Thẩm Thanh thay đồ xong liền đi đến phòng Trình Ninh, Trình Ninh lấy từ trong ngăn kéo ra một đống đồ, rút ra hai mảnh giấy, nói: “Đây là điều mình đã thảo luận với lãoTôn, tóm tắt các biện pháp phòng ngừa sau lũ lụt. Cậu lấy bút lông sao chép ba tờ giấy lớn, mình sẽ tìm người khác tới đây hỗ trợ.”

Thẩm Thanh liếc nhìn những việc cần lưu ý trên tờ giấy dài, cũng chẳng nghi ngờ, chỉ lo lắng nói: “Ninh Ninh, cô chép lại, tôi ra ngoài gọi người. Cô ở lại đây, chúng ta cần cô chỉ huy.”

Cô không dám để Trình Ninh rời đi.

Trình Ninh lắc đầu nói: "Cô ở đây, lát nữa tôi sẽ gọi Đình Đình tới. Tôi sẽ đến nhà máy bên kia trước để ổn định mọi người”

Thẩm Thanh không muốn.

Trình Ninh thở dài nói: “Được rồi, đi thôi, chúng ta cùng nhau đến văn phòng làm việc của nhà máy”.

Hai người đi đến văn phòng nhà máy, may là viện họ ở trên sườn núi này, cách đó không xa.

 

Trên đường đi, cô gặp Mã Đình Đình và Chu Tiên Khai đang vội vã chạy tới.

Trình Ninh bảo họ cùng nhau đến văn phòng nhà máy, bảo Mã Đình Đình và Thẩm Thanh chép những việc cần lưu ý trước, Trình Ninh và Chu Tiên Khai cầm loa phóng thanh cùng nhau đi đến nhà máy.

Để Chu Tiên Khai dán một bản đồ lớn của ngôi làng lên tường, Trình Ninh dùng loa triệu tập và nhắc nhở mọi người, nói với họ nếu không có việc gì đặc biệt để làm thì nên ở lại trong nhà máy. Đây là nơi an toàn nhất.

Nếu cần vào làng để tìm người nhà, thì chỉ vào bản đồ và cho họ biết con đường cần đi. Nhưng hãy nhớ rằng trời đã tối và nhất định phải trở về nơi an toàn gần đây, cố gắng giữ bình tĩnh, bảo vệ bản thân thật tốt trước, chỉ khi đó mới có thể dành công sức đi tìm, cứu trợ gia đình, người thân của mình.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 472: Chương 472


Trình Ninh trình bày nững việc cần chú ý, như là tuyệt đối không thể uống nước lã, không thể ăn thức ăn bị ngâm nước lũ, trong nhà không có nước thì đến nhà máy hoặc đại đội để nhận,… Sắp xếp từng cái một.

Mặc dù trái tim Trình Ninh luôn như bị thứ gì đó bóp chặt, thỉnh thoảng cảm thấy khó thở nhưng cô cũng không biết phải làm cái gì bây giờ sau trận lũ quét. Nên làm những gì, những thứ đã sớm hiện lên trong lòng cô không biết bao nhiêu lần, thế nên, cả người cảm thấy không thoải mái, vẫn sắp xếp đâu vào đấy.

Tất nhiên, đây cũng là nhờ sự giúp đỡ những thanh niên trí thức như Thẩm Thanh, Mã Đình Đình, Chu Tiên Khai hay những công nhân trong nhà máy, họ đều quen nghe cô và Hàn Đông Nguyên, cho dù bọn họ không hiểu cô nói gì, vẫn làm theo như lời cô nói.

Nhất là sau khi họ từng nghĩ rằng trận lũ quét đã quá xa vời và những quy định do Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đưa ra thật rắc rối, nhưng trận lũ quét đã nổ ra ngay trước mắt họ.

Trình Ninh sắp xếp từng thứ một rồi cầm ô quay lại sườn núi.

Nhiều người cũng cầm ô và im lặng theo cô lên sườn núi.

Lúc đó, Hàn Đông Nguyên, Từ Kiến Quốc, Đại Đội trưởng, thư ký đại đội và những người khác đã bận rộn trên những tảng đá cao bên bờ suối.

Nước lũ đã tràn qua các lớp đá, gần đến cổ những người đang bám vào tảng đá dưới nước.

Trong cơn bão, Trình Ninh nhìn Hàn Đông Nguyên dẫn mọi người đóng cọc trên sườn dốc cao, sau khi đóng vài cọc, họ buộc sợi dây gai quanh lốp xe, xem họ cố gắng ném dây thừng nhưng tiếc là lũ lụt quá lớn, mấy lần đều là tốn công vô ích.

Trong khoảng thời gian này, họ cũng nhìn thấy dân làng lao tới, quỳ trước mặt Hàn Đông Nguyên và đội trưởng, la hét điều gì đó nhưng bị người kéo đi.

Một số người quỳ trên đá, khóc.

Thời gian trôi qua từng phút, may là, sau nỗ lực của mọi người, người đàn ông ở cuối tảng đá cuối cùng cũng ôm được chiếc lốp xe, mọi người đều nín thở nhìn. Người dân trên bờ cùng nhau kéo sợi dây, vài giây sau, hình bóng người đàn ông cuối cùng cũng nổi lên trong làn nước lũ, mọi người cùng nhau hợp sức để kéo anh ta vào bờ.

Tiếp theo là vòng thứ hai.

Sau vô số nỗ lực, cuối cùng cũng cứu được người thứ hai lên.

Nhưng không phải lần nào cũng thành công, họ còn chứng kiến người thứ ba cố gắng túm lấy chiếc lốp xe, sau đó anh ta ngay lập tức bị nước lũ cuốn trôi, không bao giờ xuất hiện nữa.

Trời đang tối dần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trái tim mọi người đều đập nhanh hơn, bởi vì sau khi trời tối, không chỉ việc cứu người khó khăn hơn mà những người ở trên sườn núi cao cũng gặp nguy hiểm.

Bên dưới ngập nước, khó mà rời đi trong đêm đen. Ngoài ra còn có khả năng xảy ra sạt lở đất từ trong núi đá bất cứ lúc nào. Dù không có thì cũng bị mắc kẹt trên con dốc cao đó một thời gian, cho dù người làm bằng sắt, cũng không chịu nổi.

May là, người thứ tư cũng được cứu sống.

Nhưng trong khi người thứ tư đang bám chặt vào lốp xe thì người cuối cùng còn lại trên tảng đá cuối cùng đã không thể kiên trì đợi cứu viện ở phía sau, bị lũ cuốn trôi.

Đã hơn hai giờ trôi qua.

Đêm tối cuối cùng cũng đã đến.

Dù Trình Ninh có cố gắng thế nào cũng không còn nhìn thấy bóng dáng bên bờ suối nữa, chỉ còn dòng lũ từ trên trời cuồn cuộn đổ xuống.

“Ninh Ninh, chúng ta về thay quần áo đi.”

Thẩm Thanh và Mã Đình Đình kéo Trình Ninh, bọn họ đã đứng đó trong cơn bão mấy giờ liền ... Dù có cầm ô thì nó cũng chỉ là vật che chắn nhỏ để không bị ướt mà thôi.

Thẩm Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ninh Ninh, chúng ta về đi. Nếu cô như vậy, tất cả chúng ta sẽ bị bệnh. Nếu cô bị bệnh, xưởng trưởng và những người khác quay lại, và họ chắc chắn sẽ bị thương và bị bệnh, làm sao chúng ta có thể chăm sóc họ? Ít nhất hãy quay lại, nấu một bát canh gừng”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 473: Chương 473


Trình Ninh lúc này mới quay đầu lại và nói: “Được rồi.”

Mã Đình Đình cùng Trình Ninh trở về phòng, Thẩm Thanh từ trong phòng mang theo mấy bộ quần áo, thay quần áo xong liền vào bếp nấu canh gừng.

Trực tiếp nấu vài nồi lớn.

Nhìn giỏ gừng được xếp gọn gàng trong bếp, Thẩm Thanh suýt rơi nước mắt lần nữa.

Khi lửa được nhóm lên, Thẩm Thanh, Mã Đình Đình trông coi bếp lò, Trình Ninh nói: "Tôi ra ngoài xem một chút.”

Mã Đình Đình đưa tay kéo cô, sau đó sợ hết hồn, kinh ngạc nói: "Nóng quá, Ninh Ninh, cô sốt rồi”

Trình Ninh lắc đầu, nói: "Tôi ra ngoài xem”

Bên ngoài gió lớn, mưa to, chẳng thấy gì ngoài khoảng sân tối om và những cây to bị gió thổi bay.

Cô bám vào tường đứng ở hành lang, tuy hơi choáng váng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sân cho đến khi cuối cùng cũng có một bóng người xuất hiện ở đó, cô nhìn thấy anh, thấy toàn thân anh ướt đẫm nước, sải bước về phía cô, cô thậm chí không biết người đó là thật hay là ảo giác của mình.

Cho đến khi người đàn ông đó lao tới trước mặt cô và hình như gọi cô vài lần, nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa, cô đưa tay ra nắm lấy anh, tay anh vừa lạnh vừa thô ráp nhưng cũng vậy mạnh mẽ và chân thật. Cô mới nghĩ đây là thật, anh quay lại, sau đó rốt cuộc ngất đi trong vòng tay anh.

Trình Ninh không biết mình đã ngủ bao lâu.

Cảm giác như cả một đời người đã trôi qua, lâu đến mức khi tỉnh dậy, cô không biết mình đang ở đâu, cũng không thể nhớ được mình ở đây khi nào và tại sao ở chỗ này.

Sau khi mở mắt ra, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng xóa một lúc lâu, rồi từ từ quay đầu lại nhìn xem mình đang ở đâu.

Đây là một căn phòng xa lạ.

Tường trắng, mái trắng, ga trải giường trắng, quay người lại, có vài chai lọ, dụng cụ trên một chiếc xe đẩy, và một chai nước muối treo ngược bình cao, ngay trước giường cô, rồi một tấm rèm dài màu trắng, che bên trong và bên ngoài.

Đây là phòng bệnh bệnh viện?

Trình Ninh ngơ ngác nhìn quanh phòng, vô thức đặt tay lên giường muốn ngồi dậy, sau đó cô cảm thấy tay đau nhói, đầu choáng váng, cô ngã xuống giường, sau khi nghỉ ngơi hồi lâu, cô cúi đầu nhìn tay trái và tay phải, mới phát hiện một tay của mình được quấn một lớp băng dày, trên lưng có một cây kim treo ngược.

Cô đang ở bệnh viện.

Tại sao?

Cô cảm thấy như mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng nhưng lại không biết đó là gì.

“Bác sĩ, con bé rốt cuộc bị sao vậy, con bé cứ ngủ như vậy mấy ngày liền, cho dù tỉnh lại cũng không nhận ra người nào, cũng không nhớ rõ gì".

Một giọng nói đè nén vang lên từ phía sau tấm màn. Là cô.

Sau đó cô nghe thấy một giọng nam nói: “Việc não bộ cô ấy bị va chạm và mất trí nhớ tạm thời hoặc mất trí nhớ trốn tránh do bị kích thích quá mức là chuyện bình thường. Giai đoạn này điều quan trọng nhất là để cơ thể cô ấy hồi phục trước, sau đó đợi cho đến khi cơ thể cô ấy hồi phục và tình trạng não cũng được phục hồi, từ từ quan sát.

 

Theo giọng nói, bức màn được vén lên. Đôi mắt của Trình Ninh gặp một bác sĩ già tóc bạc.

“Ninh Ninh”

Trình Ninh nghe thấy tiếng gọi và nhìn về phía người lên tiếng.

“Cô”

Vừa nói, cô nhận ra giọng mình khàn khàn và yếu ớt, như thể đã rất lâu rồi không nói chuyện.

“Ninh Ninh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi Trình Tố Nhã thấy Trình Ninh gọi bà, đôi mắt u ám và buồn bã của bà đột nhiên sáng lên, bà ngồi xuống trước giường và duỗi tay ra vuốt tóc Trình Ninh, thậm chí trong mắt hiện lên ánh lệ, nói: "Ninh Ninh,con tỉnh rồi à? Con có nhớ cô không?”

Trình Ninh đương nhiên nhớ tới cô của mình.

Tại sao cô không nhớ đến cô của mình?

Cô cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó trong đầu cô hiện lên rất nhiều mảnh vỡ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 474: Chương 474


Hàn Đông Nguyên về làng thay cô, lũ đến bất ngờ, người của công xã gọi điện báo Hàn Đông Nguyên bị thương nặng, dượng và anh cả cũng đi đến đón anh về, bệnh viện, cô đi đến bệnh viện...

Nghĩ đến đây, đầu cô đột ngột đau đớn.

Cô cảm thấy như mình đã quên điều gì đó quan trọng, nhưng khi nghĩ lại, cô lại không thể nhớ ra được.

Trình Ninh đưa tay ôm đầu mình, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

"Ninh Ninh, Ninh Ninh..”

Giọng nói của cô ruột truyền đến bên tai cô, Trình Ninh bình tĩnh lại và nhìn thấy vẻ mặt của cô mình nhìn cô với vẻ mặt lo lắng rồi nói: "Đừng nghĩ tới, không nhớ rõ thì đừng nghĩ tới.”

Người cô trong ký ức của cô luôn tao nhã, bình tĩnh.

Mà người cô ruột trước mặt trông hốc hác, dưới mắt có quầng thâm dày đặc, trong mắt nhìn cô với nỗi buồn và lo lắng.

Trong lòng Trình Ninh cảm thấy đau đớn, duỗi tay kéo Trình Tố Nhã, nhẹ giọng nói: "Cô, con không sao... Nhưng con bị sao vậy? Anh ba, đúng rồi, anh ba bây giờ thế nào rồi?”

Ký ức cuối cùng của cô là việc cô đến bệnh viện gặp Hàn Đông Nguyên.

Cô nhớ ra phía sau có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng cô không thể nhớ hết được.

Trình Tố Nhã nghe thấy Trình Ninh hỏi về Hàn Đông Nguyên, liền im lặng.

"Cô”

Trình Ninh gọi cô ruột, tuy rất lo lắng, sốt ruột nhưng vẫn cố gắng ổn định cảm xúc, nói: "Cô, con thực sự không sao rồi, con chỉ là muốn biết, cô không cần giấu con, những chuyện này rồi con cũng phải biết, cô giấu con cũng vô dụng, còn khiến con lo lắng, hoảng sợ, suy nghĩ lung tung”

“Cậu ấy đã không có chuyện gì rồi.”

Nhưng làm sao mà không có chuyện được?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lòng Trình Tố Nhã tắc nghẹn, nhưng khi bình tĩnh lại, bà chạm vào đầu Trình Ninh, nói tiếp: “Ca phẫu thuật của cậu ấy đã thành công, Ninh Ninh, cô biết con rất quan tâm đến chuyện của cậu ấy, nhưng đây không phải lỗi của con. Việc cậu ấy về làng thay con là một chuyện, nhưng chuyện phía sau không phải lỗi của con...”

Trình Ninh nằm viện hai ngày.

Mấy ngày qua, bà Trình, Hàn Kỳ Sơn, Hàn Nhất Mai đều đến thăm cô, ngay cả Lương Hằng Châu cũng đến thăm cô vài lần.

Cuối cùng cô cũng hiểu được tình hình hiện tại.

Hàn Đông Nguyên về làng thay cô, xảy ra lũ lụt đột ngột, bây giờ cách trận lũ lụt đã hơn hai tháng.

Cánh tay của Hàn Đông Nguyên bị thương, việc điều trị trên núi bị trì hoãn, buộc anh phải cắt cụt cánh tay.

Nửa tháng trước, cô tự mình đến phòng bệnh của Hàn Đông Nguyên để thăm Hàn Đông Nguyên, sau khi nhìn thấy anh, khi trở về, do trong lòng rất kích động liền xảy ra tai nạn giao thông. Vốn dĩ vụ va chạm không nghiêm trọng, nhưng va chạm vào đầu nên hôn mê hơn một tuần, cô tỉnh dậy vài lần, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cô lại ngây ngô, đừng nói đến việc ghi chép, ngay cả mọi người cũng không nhớ rõ.

Người ta nói rằng mẹ ruột của cô có một gen di truyền có thần kinh yếu ớt, không chịu nổi kích thích.

Khi cha cô c.h.ế.t trận biên giới, mẹ ruột của cô gần như suy sụp, sau đó được gia đình mẹ cô đưa về phía nam, hơn mười năm không gặp lại.

Vậy không biết là do gen di truyền bị kích thích hay là não của cô bị tổn thương trong một vụ tai nạn giao thông.

Trình Ninh sửng sốt.

Cô luôn cảm thấy không phải như vậy, nhưng trong trí nhớ của cô, hình như quả thực là như vậy.

Nếu cố suy nghĩ nhiều hơn, cô sẽ đau đầu như vỡ tung, cái gì cũng không thể nghĩ ra.

Nhưng cô không phải yếu ớt, cô thực sự không nhớ ra.

Tầng năm.

Trình Ninh sau đó phát hiện ra rằng cô và Hàn Đông Nguyên thực sự ở cùng một bệnh viện.

Cô ở tầng hai còn anh ở tầng năm.

Nhưng đến ngày thứ ba cô mới có thể đứng dậy đi lại, chậm rãi đi từng bước một đến phòng bệnh của Hàn Đông Nguyên.

Cô đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong im lặng.

Cô nhìn về phía giường bệnh, thấy anh nằm trên giường bệnh, hình như anh nghe thấy tiếng cô mở cửa, liền ngẩng đầu lên nhìn cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 475: Chương 475


Khi Trình Ninh bắt gặp ánh mắt của anh, toàn thân cô như bị vật gì đó cắt mạnh, đau lòng đến mức khó có thể đứng vững.

Lúc này anh trông tiều tụy, đường nét vốn đã cứng rắn và sắc bén, lúc này anh giống một lưỡi d.a.o đá thô ráp hơn, đôi mắt sâu thẳm và tàn nhẫn, lạnh lùng, xa cách, như bị gai cứng bao bọc, khoảng cách rất xa, không ai có thể đến gần.

Trình Ninh đứng ở cửa, bị ánh mắt kia làm cho choáng váng, một cỗ đau đớn cực lớn quét qua, cùng với đó là sự tủi thân không thể hiểu được.

Sao anh lại dùng ánh mắt như thế nhìn cô?

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của anh, cô cảm thấy mình không nên có những cảm xúc hỗn loạn này.

Cô cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh thể trạng rồi chậm rãi bước tới.

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy cô từng bước đi đến, đi tới trước giường, sau đó trực tiếp ngồi lên giường của anh mà không cần anh mời hay thậm chí là đồng ý của anh.

Anh không biết về chuyện tai nạn giao thông của Trình Ninh, và hiển nhiên anh không biết Trình Ninh đã tốn bao nhiêu sức lực, thời gian để đi bộ từ tầng hai đến phòng của anh ở tầng năm, hết sức khó khăn.

Trình Ninh làm cho mình quên đi sự lạnh lùng hiện tại của anh.

Nhưng khi cô ngồi trước giường đối mặt với khuôn mặt đó, cô vẫn cảm thấy đau lòng như cắt.

Cô không biết cảm giác này đến từ đâu, nhưng nó thực sự rất đau và cô rất... đau lòng.

Cô chắc chắn, đó là đau lòng, chứ không phải áy náy.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau hơn mười giây, cuối cùng Hàn Đông Nguyên mới thu ánh mắt lại trước.

Trình Ninh đưa tay, chạm vào mặt anh.

Hàn Đông Nguyên hiển nhiên không nghĩ tới cô lại đột nhiên chạm vào mặt anh.

Anh vô thức muốn mở bàn tay cô ra, nhưng khi giơ tay lên lại không có gì xuất hiện, lúc này mới nhận ra cánh tay phải của anh đã không còn nữa.

Mặt anh chợt trầm xuống, anh giơ tay trái còn lại lên kéo tay cô ra, lạnh lùng nói: "Em làm gì vậy?!”

Trình Ninh bị kéo tay cũng sửng sốt một chút.

Đúng vậy, cô, cô sao đột nhiên lại sờ vào mặt anh?

Bọn họ có mối quan hệ kiểu này sao?

Nhưng mà, cô cảm thấy việc mình làm như vậy là bình thường, anh lại dùng vẻ mặt như vậy tấn công cô, đánh vào tay cô, Trình Ninh nhất thời cảm thấy tủi thân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù điều này có vẻ vô lý.

Tất cả các loại ưu tư dâng trào trong cô, nhưng cô không thể giải thích được tại sao, và mắt cô trở nên ươn ướt.

Hàn Đông Nguyên: "???”

Anh nhìn thấy cô rơi lệ, vẫn cố kìm lại, nước mắt tràn mi, nhưng cắn chặt môi không chịu khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, xinh đẹp lạ thường.

Dáng vẻ kia, thật sự giống như anh đã làm chuyện tội lỗi tày trời với cô, như thể anh đã bắt nạt cô, làm tổn thương cô.

Anh đã làm gì?

Hàn Đông Nguyên nhắm mắt lại, hầu kết lăn lăn.

"Em khóc cái gì?”

Anh mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Anh chưa chết, không đến nỗi đau lòng như vậy đâu”.

Nước mắt Trình Ninh không ngừng rơi.

Cô cũng cảm thấy mình có vấn đề, có vấn đề lớn, tùy tiện lau nước mắt, đứng dậy nói: "Xin lỗi", quay người rời đi, kết quả đi chưa tới hai bước, liền trực tiếp ngã trên mặt đất.

Hàn Đông Nguyên: "???”

Hàn Đông Nguyên sợ hết hồn, làm cái gì vậy?

Anh vội vàng xuống giường đỡ cô, dọc đường làm đổ nhiều chai lọ.

Hai y tá đang đi trên hành lang nghe thấy động tĩnh trong phòng liền vội vàng mở cửa bước vào, nhìn thấy Hàn Đông Nguyên đang đỡ người nằm trên mặt đất, các cô ấy liền bước lên trước hỗ trợ, đợ dậy mới phát hiện là cô bé ở phòng bệnh trên tầng hai hôn mê nhiều ngày dường như có chút vấn đề về não.

Trong phòng vẫn còn một chiếc giường trống, hai y tá đỡ người bệnh lên giường, sau đó quay đầu hỏi Hàn Đông Nguyên: "Chuyện gì vậy? Bệnh nhân này sao lại đến đây?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 476: Chương 476


Chẳng qua, một y tá nhanh chóng nghĩ đến người nhà đến thăm Hàn Đông Nguyên hình như cũng đã đến thăm cô bé này nên hỏi: "Đồng chí Hàn, tiểu đồng chí này có phải là người nhà của anh không?”

Hàn Đông Nguyên đứng trước giường bệnh, ánh mắt nhìn thẳng vào Trình Ninh.

Lúc này anh mới chú ý đến cô cũng đang mặc áo bệnh viện, năng lực quan sát của anh luôn rất nhạy cảm, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy cô, anh thậm chí còn không để ý cô đang mặc bộ quần áo gì.

Sắc mặt anh u ám nói " ừ ", nói, "Cô ấy bị sao vậy?”

Hai y tá nhìn nhau.

Ngay lập tức suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Thật sự là, tình huống của hai bệnh nhân này có chút kỳ la.

Nói là người nhà, nhưng hai người này, một người ở tầng 5 và người kia ở tầng 2. Người ở tầng 5 không biết tình hình của người ở trên tầng 2. Người ở tầng 2 ngất xỉu ở phòng bệnh tầng 5?

Họ thường không tùy tiện tiết lộ tình trạng của bệnh nhân cho người khác .

Nhưng tình huống của Trình Ninh khá đặc biệt, bác sĩ nói cô không thể chịu kích thích.

Cô té xỉu trong phòng bệnh đồng chí Hàn, có lẽ bị kích thích bởi điều gì đó.

Hai người này sợ rằng không phải quan hệ họ hàng với nhau?

Nghĩ đến tình huống của hai người này mà thực làm người ta thổn thức.

Người lớn tuổi hơn nghĩ nghĩ rồi nói: “Cô bé này cách đây không lâu bị tai nạn giao thông, hôn mê hơn mười ngày, tỉnh lại mấy lần, bác sĩ nói có thể cô ấy đã va chạm đến đầu, cũng có thể chịu kích thích quá độ, mấy lần tỉnh lại, đều không nhớ gì, ngay cả mọi người cũng không nhận ra. Lần này tỉnh lại, có khá hơn chút, cuối cùng nhận ra được người, nhưng không bình phục hoàn toàn, bác sĩ đặc biệt dặn dò, ngàn vạn lần không thể để cô ấy bị kích thích, phải chiếu cố cô ấy thật tốt, cố gắng thuận theo cô ấy, cô ấy nói gì thì chính là cái đó.”

Hàn Đông Nguyên: "???”

Khi Trình Ninh tỉnh lại, vẫn còn trên giường bệnh, nhưng đó không phải là giường bệnh của mình, cô ngơ ngác nhìn đỉnh đầu, sau đó quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Hàn Đông Nguyên.

Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, bình tĩnh nhìn cô.

Chỉ là, đôi mắt không còn lạnh lùng xa cách như lúc đầu nữa mà thay vào đó là bóng tối sâu thẳm khó tả.

“Anh ba.”

Trình Ninh ngồi dậy, ngơ ngác gọi anh.

Mỗi khi tỉnh dậy, cô đều cảm thấy có chút ngơ ngác, trước tiên cô cần phải thích ứng với hoàn cảnh hiện tại như thế nào.

Nhưng ngoài việc ngơ ngác, giọng nói đó dường như còn mang theo chút tủi thân, khổ sở và những cảm xúc ưu tư.

Sau khi nói xong, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Mối quan hệ giữa hai người trong trí nhớ có thể rất xa lạ, nhưng cô lại cảm thấy không đúng, họ hẳn là thân thiết hơn, rất thân mật mới đúng.

Nhưng cô còn không nhớ rõ.

Cô nhìn anh và chịu đựng mới không nhìn vào vị trí cánh tay đã mất kia của anh anh, bởi vì dù cô có buồn hay đau đớn đến đâu thì người đã mất đi cánh tay chính là anh, và cô biết mình không nên ở trước mặt anh biểu hiện bất kỳ cảm xúc thái quá nào vì cánh tay đã mất đó.

Nhưng ánh mắt của anh, dù là mắt hay cơ thể anh, đều khiến cô khó chịu nên lại phải cúi đầu xuống.

“Trình Ninh”. Hàn Đông Nguyên đã tự mình làm công tác tư tưởng rất lâu.

Cũng tự nhủ rằng, cô bị bệnh về thần kinh, không thể chịu kích động được, cố gắng thuận theo cô, cô nói gì thì chính là cái đó.

Anh không biết tại sao người bị mất cánh tay lại là anh, nhưng anh vẫn phải thuận theo cô, cô nói cái gì thì chính là cái đó.

Nào, Cô là tổ tông sao.

Khi Trình Ninh nghe thấy anh gọi cô, liền ngẩng đầu nhìn anh.

Hàn Đông Nguyên vừa chạm vào đôi mắt đảo liên hồi của cô.

Được rồi, cô bị bệnh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 477: Chương 477


Anh nhìn cô, nói: “Em đến đây làm gì vậy? Thăm anh? Đừng khóc, đừng nhìn anh như vậy. Anh rất khỏe, chỉ là mất một cánh tay thôi, mất đi thì mất đi thôi, tốt hơn nhiều so với việc mất mạng, bất tiện là bất tiện, nhưng luyện tay kia một chút nên làm gì vẫn có thể làm được, nên em không cần phải cảm thấy quá áy náy”

Trình Ninh há miệng, tựa hồ đang giãy giụa và do dự thật lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói: "Em có thể sờ vào anh một chút không?”

Hàn Đông Nguyên: "???”

Anh không dám tin nhìn cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Câu "Đầu óc em hỏng thật rồi" gần như buột miệng thốt ra.

Anh làm sao thuận theo cô?

Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nói: "Trình Ninh, em thật sự không phải giả vờ?”

Nói xong, anh dừng lại, nói: "Em có phải luôn thích anh không, bây giờ mượn đầu óc… mượn việc bị thương mà đùa bỡn lưu manh?”

Anh nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng nhìn anh.

Cô dường như không quá để ý đến việc anh nói những lời như vậy, như thể cô đã quen với việc đó.

Cô suy nghĩ một lúc, dĩ nhiên, đầu óc không tốt, không nghĩ ra lý do phía sau.

Nhưng anh không nghĩ ra được gì, chân thành nói: "Không đúng, đúng là em thích anh.”

Hàn Đông Nguyên: “...”

Hàn Đông Nguyên bị sốc đến mức khuôn mặt gần như vặn vẹo.

Nếu không phải cô y tá liên tục nói với anh rằng người đối diện đầu bị ô tô đụng phải, không thể bị kích thích nên anh phải thuận theo cô, anh sẽ có thực sự chỉ muốn bế cô, ném cô xuống.

Nhưng bây giờ, cô không thể bị kích thích nữa...

Anh có thể làm gì được?

Lườm cô cũng chẳng ích gì.

Anh nhớ rõ ràng, lúc trước anh vừa liếc cô một cai, dáng vẻ cô có vẻ sợ hãi và phòng bị.

Nhưng bây giờ cô không những không sợ anh mà còn có vẻ “hợp tình hợp lý”.

Nếu anh không nhịn được một chút, cô sẽ bật khóc, vừa tức giận vừa tủi thân như thể anh đã làm điều gì đó rất tàn ác.

Ngoài việc chịu đựng thì anh còn có thể làm gì khác?

Nhưng cô tuyệt đối không được phép sờ vào.

Anh chậm rãi bước trở lại giường bệnh, ngồi xuống giường và nói: "Trừ việc lại gần anh, muốn làm gì thì làm”

Một lúc sau, không nghe thấy câu trả lời của cô, anh lại nói: "Tai nạn ô tô có nghiêm trọng không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Trình Ninh nhìn anh một lúc.

Quả nhiên là anh quan tâm đến cô.

Giữa bọn họ nhất định có cái gì khác, anh như bây giờ lạnh lùng, là bởi vì liên quan đến cánh tay sao?

Cô nói: "Chắc không nghiêm trọng lắm đâu. Ngoại trừ cảm giác đau đầu khi nghĩ đến chuyện gì đó, chỉ bị trầy da một chút, không nghiêm trọng”

Nhưng, vấn đề về đầu thì có vẻ rất nghiêm trọng. Hàn Đông Nguyên nghĩ.

Anh phiền muộn nhắm mắt lại.

Cả hai đều im lặng một lúc.

Trình Ninh cảm thấy có chút khát nước, nghỉ ngơi một lát cũng thấy dễ chịu hơn nên đi xuống giường uống nước.

Nước ở trên tủ đầu giường của giường bệnh của Hàn Đông Nguyên, cô đi tới rót nước, uống hai ngụm, cả người thấy dễ chịu hơn.

Hàn Đông Nguyên vẫn đang nhìn cô.

Trình Ninh quay lại hỏi anh: "Anh muốn uống nước sao?”

Hàn Đông Nguyên không lên tiếng.

Trình Ninh nhìn ly nước của mình, suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy một ly khác rót cho anh một ly nữa, sau đó cô ngồi xuống trước giường anh, đưa cho anh.

Hàn Đông Nguyên không biểu cảm đưa tay ra nhận lấy, uống hai ngụm dưới cái nhìn của cô.

Trình Ninh thấy anh đã ngừng uống, đưa tay đón lấy chiếc cốc trong tay anh, cô đυ.ng vào tay anh cũng không có chút phật lòng, tự nhiên rút nó ra khỏi tay anh.

"Trình Ninh”

Hàn Đông Nguyên nhìn cô đặt cốc nước lại lên bàn rồi ngồi xuống trước giường anh, anh không nhịn được nữa, nói, "Em rốt cuộc muốn làm cái gì thế?”

Chạy đến chỗ anh, dùng bộ dạng thân mật như thể đương nhiên bắt đền không đi, muốn làm cái quái gì vậy?

Vì áy náy, thương hại sao?

Anh thực sự không cần những thứ này.

Trình Ninh nhìn anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 478: Chương 478


Cô không nhớ được nhiều điều, nhưng cô nhớ rằng người đàn ông trước mặt đã từng yêu cô hơn cả bản thân mình, và cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh.

Cô cảm thấy rằng trong hoàn cảnh của mình, điều quan trọng hơn là phải thẳng thắn và trực tiếp tương đối quang trọng.

Cô nhìn anh, nghiêm túc nói: "Em không nhớ nhiều chuyện. Nhưng em nhớ anh rất yêu em, là anh đã nói với em.”

Cô nghiêng đầu, giống như là nghĩ đến cái gì rồi nói: “Anh đã nói với em, luôn ở bên cạnh em, không biết em có nhớ nhầm không, xin lỗi, em đã quên mất một chuyện quan trọng như vậy, nhưng không sao. Từ nay về sau em sẽ đến đây mỗi ngày cùng anh, nhất định sẽ nhớ lại.”

Hàn Đông Nguyên: “…”

Mặt Hàn Đông Nguyên tái xám.

Hàn Đông Nguyên gần như bùng nổ khi đối mặt với Trình Ninh như thế này.

Nhưng anh có thể nói với cô rằng: "Không, em lầm rồi, anh không yêu em, anh cũng không nói gì với em để giữ em ở bên cạnh"?

Anh không thể.

Não bộ cô không tốt, không thể bị kích thích được.

Điều quan trọng nhất là nhìn vào mắt cô, anh không bỏ được.

Đúng vậy, anh không bỏ được.

Khi cô nói câu đó, khi cô nói “Em nhớ anh rất yêu em”, nói “Anh bảo em hãy để em luôn ở bên cạnh anh”, trái tim anh nhảy dựng lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh biết rất rõ anh nghĩ gì về cô.

Đó hoàn toàn không phải là một suy nghĩ thuần khiết.

Anh chưa bao giờ nói với cô bất cứ lời gì về việc yêu cầu cô luôn ở bên cạnh anh, anh cũng chưa bao giờ nói bất cứ lời gì về việc yêu cô đến thấu xương.

Anh chỉ nổi lên ham muốn với cô thôi.

Tất nhiên, những ham muốn này đã bị anh xóa bỏ.

Nhưng dù có véo sạch đến đâu thì gốc rễ vẫn còn đó.

Cô cứ thế chạy tới trước mặt anh, sờ mó trêu chọc anh, hễ là người đàn ông bình thường, gốc rễ kia chắc chắn sẽ bị cô trêu chọc “sống lại”.

Anh muốn ném cô ra ngoài. Nhưng mà lại không thể làm được vì sợ cô bị kích thích. Gì cũng không làm được. Phiền muốn chết.

Còn nữa, sau khi cô mất trí, tại sao cô lại nói rằng cô nhớ anh rất yêu cô?

Anh đã biểu hiện điều gì trước mặt cô mà khiến cô có ảo giác này?

Anh nhắm mắt lại, nằm xuống giường, một lúc sau mới nói: “Tùy em vậy”.

Trình Ninh hỏi anh: "Anh có chuyện muốn em giúp anh làm không?”

Hàn Đông Nguyên có chút phiền não, một câu "Đi tắm, em có thể giúp anh tắm không?" súyt nữa bật thốt ra.

Nhưng khi cho rằng cô bị bệnh về thần kinh, anh đã hết giận.

Một lúc sau, anh nói: "Không có, cứ làm những gì em muốn”

Trình Ninh không biết mình có thể làm gì. Cô nói: "Vậy anh nói chuyện với em đi. Em không nhớ rất nhiều chuyện. Anh kể cho em nghe chút chuyện của chúng ta đi.”

 

Hàn Đông Nguyên: "???”

Chuyện của chúng ta?

Chúng ta có chuyện gì?

Ngay khi Hàn Đông Nguyên đang cân nhắc làm sao nói với cô rằng hai người không quen biết nhau, anh lại nghe thấy cô nói một câu khiến người ta kinh hãi: "Chúng ta đã từng hẹn hò riêng tư với nhau chưa?”

Hàn Đông Nguyên: “…”

"Trình Ninh.”

Anh lạnh mắt, nói: "Ngoài anh ra, em còn nói những lời này với ai nữa?”

Trình Ninh cau mày, không vui nói: " Hàn Đông Nguyên, sao anh lại nói như vậy? Anh cho rằng em đã quên một vài chuyện, quên mất người yêu, liền chạy khắp nơi, trước mặt người khác hỏi xem anh có phải là người yêu của em không sao? Em là đang thiếu một phần ký ức của mình, không phải là não bị hỏng!”

Hàn Đông Nguyên: “…” Có khác biệt gì không?

Nhưng oán thầm là oán thầm, ít ra cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh ngượng ngùng, nói: "Anh là lo lắng, em nhớ kỹ, từ nay trở đi, em không được nói những lời này với bất kỳ ai ngoại trừ anh.”

Dừng lại một chút, anh nói: "Nếu em không nhớ mình có quan hệ gì với ai thì cứ đến hỏi anh”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 479: Chương 479


Sau khi nghe anh nói như vậy, vẻ giận dỗi ban đầu của Trình Ninh dịu đi, vẻ mặt ôn nhu lại, cô ngoan ngoãn, nói: "Ừm, em biết, sau này em sẽ tới hỏi anh”

Hàn Đông Nguyên: "…“

Lời này là tự anh nói trước.

Nhưng nghe Trình Ninh biết điều như vậy đáp lại, trái tim anh vẫn như bị một mũi tên b.ắ.n trúng.

Dù Hàn Đông Nguyên phiễn não cũng tốt, bị trúng tên cũng được, Trình Ninh vẫn nán lại trong phòng bệnh rất lâu, mãi cho đến giờ ăn trưa không chịu rời đi.

Y tá phải đến khuyên cô, nói: "Cô phải về ăn cơm và uống thuốc, sau bữa trưa bác sĩ Tiết sẽ tới kiểm tra tình trạng của cô, cô không thể tùy tiện đi loạn được.”

Trình Ninh nói với cô ấy: “Nhưng chẳng phải bác sĩ Tiết đã nói rằng tình huống tốt nhất hiện tại với tôi là mọi chuyện đều thuận theo ý tôi sao? Cô có thể mang đồ ăn và thuốc qua đây cho tôi uống hay không, hay tôi có thể xin bệnh viện đến phòng bệnh này ở không?”

Y tá và Hàn Đông Nguyên: “...”

Vị đồng chí này, đây là phòng bệnh khoa ngoại, còn của cô là phòng bệnh khoa Não.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù thế nào đi nữa, các quy định của bệnh viện vẫn phải được tuân thủ.

Trình Ninh chỉ có thể quay lại tầng hai.

Hai người ở lại bệnh viện một thời gian dài.

Sau đó, Trình Ninh mỗi sáng đến lúc xế chiều đều đến phòng của Hàn Đông Nguyên để gặp anh.

Chính là không làm gì cả, hai người đọc sách của riêng mình, hoặc Trình Ninh đọc sách, còn Hàn Đông Nguyên thì tập các bài huấn luyện phục hồi, cô cũng thích chạy qua.

Thỉnh thoảng cô sẽ cùng anh đi phục hồi chức năng, tất nhiên ban đầu anh không để ý đến cô, chỉ nghĩ rằng cô có tâm trí không tốt, không thể bị kích thích nên để tùy vậy, nhưng một thời gian dài, đã quen, thậm chí còn ngầm đồng ý hành vi thỉnh thoảng lau mồ hôi cho anh và nhét một miếng thức ăn vào miệng anh khi anh đang vận động.

Trình Ninh luôn đến phòng Hàn Đông Nguyên đúng giờ sau khi ăn sáng và thay thuốc lúc 9 giờ 30 sáng.

Nhưng mãi đến hơn mười giờ sáng thứ Bảy, cô cũng không xuất hiện.

Hàn Đông Nguyên lúc đầu chỉ lật sách, sau đó đảo mắt nhìn đồng hồ treo trên tường trước mặt.

Sau khi nhìn vài lần, cuối cùng anh cũng đứng dậy và quyết định đi xuống tầng xem một chút.

Anh không hỏi số phòng của cô nhưng anh thấy tấm danh thϊếp được ghim trên n.g.ự.c cô.

Sở dĩ hôm nay Trình Ninh không đến thăm Hàn Đông Nguyên là vì hôm nay có khách đến.

Lương Hằng Châu và một cặp vợ chồng.

Mẹ ruột của cô, Tiêu Lan và bố dượng Lương Ngộ Nông.

Lương Hằng Châu không thể không nói với cha ruột của mình, bố dượng của Trình Ninh, Lương Ngộ Nông, về việc Trình Ninh bị tai nạn giao thông, hôn mê nhiều ngày.

Lương Ngộ Nông luôn yêu thương vợ mình là Tiêu Lan.

Trình Ninh gặp chuyện không may bị hôn mê, ông ta sợ bà ấy bị kích thích nên không dám nói trực tiếp cho bà ấy biết, trước tiên ông ta đến Bắc Thành gặp Trình Ninh, sau đó đợi để Lương Hằng Châu gọi điện thoại nói cho ông ta biết, Trình Ninh đã tỉnh lại, cũng khôi phục trí nhớ, ông ta mới nói chuyện này cho Tiêu Lan.

Tiêu Lan ngây người.

Không phải là bà ấy không nhớ Trình Ninh suốt những năm qua.

Nhưng, năm đó, chồng cũ qua đời, bà ấy quá đau buồn và sa sút, bố mẹ ruột bà ấy đã đưa bà ấy về Nam Thành, chị cả thấy bà ấy không còn ham muốn sống, vừa nhớ con gái quá nên đưa đứa con gái nhỏ của mình cho bà ấy nuôi, sau này Tiêu Lan gả cho Lương Ngộ Nông, bà ấy vẫn nuôi đứa bé ở bên mình, đặt tên là Lương Niệm.

Đứa nhỏ luôn cho rằng con bé là con gái ruột của bà ấy và Lương Ngộ Nông, chị cả của bà ấy đã xin bà ấy đừng nói cho Niệm Niệm biết chuyện của Trình Ninh, nếu không con bé nhất định sẽ suy sụp, thế nên, những năm này, bà ấy chỉ có thể nhớ thương con gái ruột trong tâm trí.

Nhưng Trình Ninh bị tai nạn ô tô, bị hôn mê, đây lại là một chuyện khác rồi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 480: Chương 480


Sau khi nhận được tin tức, bà ấy lập tức cùng với Lương Ngộ Nông đi đến Bắc Thành.

Sau khi liên lạc với Trình Tố Nhã một ngày trước, Trình Tổ Nhã lại hỏi ý Trình Ninh vào đêm qua, hôm nay bà ấy và Lương Hằng Châu cùng nhau đến bệnh viện để thăm Trình Ninh .

Tiêu Lan rời Bắc Thành khi Trình Ninh được hơn một tuổi, Trình Ninh cũng chưa từng gặp lại bà ấy nữa.

Thế nên là Trình Ninh không hề có ấn tượng gì với bà ấy cả.

Nhưng cô được Trình Tố Nhã nuôi dạy rất tốt, cô cũng không có bất kỳ oán hận gì với Tiêu Lan cả.

Cho nên, cô cũng không có tình cảm nào với Tiêu Lan.

Nếu mà nói về cảm xúc thì có lẽ có chút tò mò.

Trình Ninh biết mình lớn lên xinh đẹp.

Người ta nói rằng biết chọn những ưu điểm của bố mẹ ruột, trang điểm lên còn đẹp hơn nữa.

Cho nên khi gặp Tiêu Lan, cô mới phát hiện bà ấy với mình thật ra không giống nhau cho lắm.

Đặc biệt là khí chất khác nhau.

Sau khi mọi người nói chuyện một lúc, Tiêu Lan đột nhiên hỏi Trình Ninh có muốn hay có hứng thú đến Nam Thành không.

Tiêu Lan nói: "Thời tiết ở Nam Thành ấm áp, ẩm ướt, có nhiều suối nước nóng, thích hợp để phục hồi cơ thể, con nên đi nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Con không phải là thích vẽ tranh sao? Cô của dượng Lương con là một giảng viên ở Học Viện Mỹ Thuật Quảng Thành. Con qua đó, chúng ta có thể mời bà ấy hướng dẫn cho con.”

Nói xong, bà ấy dừng lại một chút, nói: "Hằng Châu nói rằng thằng bé vừa lúc có cơ hội điều chuyển về Nam Thành. Nếu con bằng lòng đến Nam Thành, thằng bé cũng có thể đi cùng con, để ngày thường có thể thỉnh thoảng có một người bạn quen thuộc nói chuyện với con.”

Trình Ninh có chút ngạc nhiên.

Cô quay lại nhìn Trình Tố Nhã đang ngồi ở một bên.

Nếu là bình thường, Trình Tố Nhã đương nhiên sẽ không muốn Trình Ninh đi Nam Thành.

Nhưng hiện giờ cô như thế này, đầu óc thỉnh thoảng vẫn mơ hồ, với tình trạng của cô, kỳ thật cô có thể về nhà dưỡng thương, chỉ cần thường xuyên đi khám bác sĩ là được.

Nhưng Hàn Đông Nguyên gặp chuyện không may, bầu không khí trong nhà không tốt, Trình Tố Nhã càng sợ Hàn Nhất Mai nói gì kích động Trình Ninh nên liên tục trì hoãn, không cho cô xuất viện.

Nếu cô đi xuống miền nam một khoảng thời gian cũng tốt.

Ít nhất bà có thể thấy Tiêu Lan sẽ không có ảnh hưởng gì tới Trình Ninh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì Trình Ninh căn bản không quan tâm tới Tiêu Lan.

Còn có, Kỷ Thành Quân.

Kỷ Thành Quân đó, bà vừa nghĩ đến nhà họ Kỷ, liền cảm thấy tức giận.

Khi Ninh Ninh gặp tai nạn, Kỷ Thành Quân và mẹ anh ta, Lưu Mẫn Phân, lúc đầu đã đến thăm hai lần, sau đó khi biết Ninh Ninh có vấn đề về não, Lưu Mẫn Phân và mẹ bà ta – bà cụ Kỷ cùng nhau sang đây thăm một lần nữa, bà chân trước vừa tiễn bọn họ ra cửa, vừa đóng cửa phòng bệnh, bà cụ Kỷ đã nói với Lưu Mẫn Phân ở ngoài phòng bệnh: “Mẫn Phân, Thành Quân chúng ta là sinh viên đại học, tìm loại con gái nào cũng được, cũng đừng dính dáng đến con gái nhà họ Trình này, sinh ra không bao lâu mất cha, mẹ cũng bỏ đi, tiếp nữa, cô ruột thì cả đời không sinh được con, Hàn Đông Nguyên thay con bé đó về làng, mới nửa năm thôi mà đã mất một cánh tay rồi, nếu là trước kia, đây chính là mệnh khắc người đó."

“Dĩ nhiên, hiện tại chúng ta không thịnh hành mê tín, chúng ta nghe theo lời bác sĩ nói. Mẹ không biết sao, mẹ của cô gái này có vấn đề về não. Bác sĩ nói là do di truyền, cho nên nếu có chuyện gì xảy ra thì đầu óc sẽ có vấn đề, con dâu như vậy, con cũng muốn sao? Cho dù con không ngại con trai con lấy một cô con dâu như vậy để chăm sóc mình, con cũng không sợ sau này cháu trai của con cũng có vấn đề về não à?”

Khi đó, Trình Tố Nhã tức giận đến mức suýt mở cửa cho bọn họ hai bạt tai.

Chỉ vì lo lắng cho Ninh Ninh nên bà mới kìm lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 481: Chương 481


Hoàn cảnh như vậy, e rằng đưa Ninh Ninh đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Trình Tố Nhã cảm thấy rất khó chịu, nhưng Trình Ninh nhìn về phía bà, bà nở nụ cười dịu dàng, nói: “Khí hậu ở Nam Thành rất tốt, Ninh Ninh, nếu con đồng ý, cô cùng con đi một chuyến”.

Hàn Đông Nguyên không cố ý nghe lén. Nhưng anh có thính lực tốt, đứng ở cửa, những lời đó vẫn lọt vào tai anh từng lời một.

Anh đứng ở cửa một lúc, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng rồi quay người bỏ đi.

Trong phòng, Trình Tố Nhã vừa nói với Trình Ninh xong, trong lòng cảm thấy khó chịu, sợ chính mình không che giấu được nên bảo mọi người ra ngoài lấy nước, lấy bình nước nóng rồi đi ra ngoài. Vừa rẽ vào khúc cua, bà đã nhìn thấy bóng lưng Hàn Đông Nguyên đang đi lên cầu thang.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà sửng sốt một chút, mở miệng định gọi anh, nhưng khoảng cách hơi xa, tâm trạng có chút sa sút nên do dự một lát rồi bỏ cuộc.

Chảng qua, khi trở về phòng, vẫn nói với Trình Ninh về chuyện Hàn Đông Nguyên tới.

Trong khoảng thời gian này, bà biết Trình Ninh thường xuyên đến thăm Hàn Đông Nguyên, bà biết tâm tư của cháu gái mình, sợ xảy ra sự việc này, cháu gái bà sẽ khó ở lại nhà họ Hàn.

Khi bà nhìn thấy hai người họ rất hợp nhau, tâm trạng của cháu gái bà cũng có vẻ tốt hơn, bà thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bằng cách này, mọi người trong nhà họ Hàn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Khi Trình Ninh nghe thấy Trình Tố Nhã nói Hàn Đông Nguyên vừa tới, nhưng anh không vào, có lẽ là bởi vì trong phòng có người, lập tức không còn kiên nhẫn nói chuyện với Lương Ngộ Nông, Tiêu Lan và Lương Hằng Châu.

Lúc này, đuổi người đi cũng đơn giản, cô ấn đầu nói hơi mệt, mọi người lập tức lo lắng bảo cô nghỉ ngơi, đợi cô nghỉ ngơi tốt rồi buổi chiều mới đến thăm cô.

Sau khi mọi người rời đi, Trình Ninh đi lên phòng bệnh trên tầng năm.

Hàn Đông Nguyên đang cúi đầu cầm d.a.o khắc, luyện tập điêu khắc bằng tay trái.

Anh không thích luyện chữ nên vẫn luyện tập điêu khắc về độ thuần thục của tay trái.

Nói thật, anh không có tay trái, người bình thường có thể sẽ không chịu nổi, ý chí sa sút, thậm chí suy sụp, nhưng mà Trình Ninh đến bây giờ cũng chưa từng thấy những thứ cảm xúc này trên người anh, chẳng qua, thỉnh thoảng mới thấy sự tối tăm trong mắt anh, nhưng dù có làm gì anh cũng không bao giờ mất kiểm soát.

Trình Ninh nhìn gò má của anh, vẻ mặt lạnh lùng, trên trán và thái dương đều ướt đẫm mồ hôi, làm ướt nhẹp đầu tóc, Trình Ninh có thể nhìn ra, anh tựa hồ đang kiềm chế cái gì đó.

Cảm giác đau lòng quen thuộc lại nổi lên.

Trình Ninh hít một hơi thật sâu, đè nén những cảm xúc đó, đi tới ngồi cạnh anh không gây ra tiếng động, chỉ nhìn anh chậm rãi chạm khắc...

Trình Ninh có chút ảo giác, cảm thấy đã lâu trước đây, không biết từ khi nào, cô đã từng ngồi cạnh anh như vậy, chậm rãi nhìn những thứ anh đang khắc trên tay.

Từ lúc cô ngồi cạnh anh, đôi tay của Hàn Đông Nguyên đã trì trệ, nhưng anh rất nhanh kiềm chế, tiếp tục chạm khắc.

Nhưng cô ngồi rất gần, anh thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cô.

Như vậy còn chưa đủ, cô nhìn một lúc rồi vươn đầu tiến lại gần.

Cuối cùng, anh không nhịn được nữa, một tay đặt con d.a.o khắc lên bàn rồi quay lại nhìn cô.

Anh đột nhiên quay đầu lại, dọa Trình Ninh giật mình.

Hai người nhìn nhau, anh mở miệng nhưng không lên tiếng.

Trình Ninh chạm mắt anh, ánh mắt của anh luôn sắc bén, Trình Ninh theo bản năng hơi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên môi anh.

Anh đổ mồ hôi nhưng đôi môi mỏng lại rất khô, như thế anh đã khát khô cả đêm, cũng chưa hề uống một ngụm nước nào.

Qủy thần xui khiến, Trình Ninh không biết bị cái gì xui khiến, như thể đột nhiên bị váng đầu, cô hôn anh thăm dò, thế này còn chưa đủ, cánh môi họ chạm nhau, cô cảm nhận được độ nóng của môi anh, còn vươn lưỡi ra liếm.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 482: Chương 482


Cả hai người lập tức cứng đờ.

Hàn Đông Nguyên cảm giác như m.á.u trong cơ thể đột nhiên dâng trào.

Anh biết mình nên đẩy cô ra.

Nhưng lúc này anh còn có lý trí sao?

Giống như một con thú hung dữ bị mắc kẹt trong sa mạc đã lâu, có người chợt rơi trên môi một giọt mưa ngọt ngào, có thể mong đợi anh đẩy đi “giọt mưa ngọt ngào” này, tình nguyện khô khốc đến c.h.ế.t sao?

Hàn Đông Nguyên là con người, vốn không phải người “tu thân dưỡng tính” gì.

Cô l.i.ế.m môi anh, sau đó theo bản năng đưa tay níu lấy vai anh, ôm cổ anh, nhưng Hàn Đông Nguyên, ý nghĩ của anh muốn đẩy cô ra, nhưng môi anh lại hé ra.

Đôi tay ôm eo cô có chút cứng ngắc, nhưng vừa ôm vào, lại vô cùng dùng sức.

Nụ hôn này không kéo dài lâu.

Anh nhất thời mất tự chủ, nếm được mùi vị và trái tim “nứt nẻ” nhận được chút thoải mái trong giây lát, anh nhanh chóng đẩy cô ra.

Im lặng đến mức không một tiếng động.

Không khí yên tĩnh đến mức tiếng thở của họ rất rõ ràng trong phòng.

Hàn Đông Nguyên nắm chặt bàn tay còn lại, gân xanh nổi lên.

Anh biết nếu không mất cánh tay thì anh sẽ tuyệt đối không đẩy cô ra.

Cho dù đầu óc cô có hỏng, cho dù cô có thể không biết mình đang làm gì, anh cũng không buông cô ra.

Nhưng bây giờ, anh không thể.

Một cảm giác xé rách hiện ra trong đáy lòng, giống như bị d.a.o nhọn đ.â.m thật mạnh rồi lại bị xẹt qua.

Trình Ninh bị đẩy ra cũng bối rối một lúc lâu.

Cô quay lại nhìn anh thì thấy anh hơi cúi đầu, cắn chặt quai hàm, lông mày và cằm vốn đã sắc cạnh lại càng sắc hơn, gân xanh nổi lên trên bàn tay còn lại, toàn bộ cơ thể anh. Anh cứng đờ đến mức dường như đã đạt đến giới hạn, mồ hôi từ trên trán chảy xuống nhỏ giọt xuống chiếc áo choàng bệnh viện rộng lớn.

Sau khi Trình Ninh bị đẩy ra, cô cũng cảm thấy mình đã làm một chuyện “long trời lở đất”.

Xấu hổ, ngượng ngùng vừa khẩn trương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của anh, trong lòng lại lại cảm thấy khó chịu.

Cô đã nhìn ra, việc đẩy cô ra là một chuyện vô cùng thống khổ đối với anh.

Còn nụ hôn vừa rồi, không chỉ cô bị mê hoặc mà anh cũng khao khát nó, vô cùng khao khát.

Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh.

Anh muốn hất ra nhưng cuối cùng lại không thể.

“Anh ba”

Cô nắm tay anh, ban đầu thận trọng, thăm dò, nhưng khi tay của anh giật giật, anh không tránh ra, cô đã nắm lấy tay anh hoàn toàn.

Cô nói: "Xin lỗi, anh ba, em không biết, em không biết chuyện gì đang xảy ra, em chỉ là...”

Nếu anh không muốn em tới đây thì em sẽ không đến đây nữa.

Cô liếc nhìn anh, thấy mắt anh chợt biến sắc. Rốt cuộc không nỡ nói nặng lời hơn, vì vậy cô lẩm bẩm, nói: “Em cũng không muốn như vậy. Anh biết không, em ở bệnh viện mấy ngày trước. Mẹ và bà của Kỷ Thành Quân đã đến thăm em, hai người đó ở cửa nói, nói em có bệnh về não, sau này nếu có con, sẽ bị di truyền..”

“Anh không biết đâu, hôm nay mẹ em đã tới đây rồi, bà ấy là mẹ ruột của em, người mà mấy chục năm em đã không gặp mặt, em nghe cô nói, bà ấy rất yếu ớt, không thể chịu kích thích, bà ấy gần như phát điên khi bố em qua đời, sau này, bà ngoại em mang bà ấy đi, thế nên người khác hỏi em có oán mẹ em hay không, thật ra thì em là không oán, đầu óc của bà ấy không tốt, bà ấy chắc chắn cũng không muốn thế, người ta luôn muốn lúc mình tốt rồi mới có thể yêu người khác, không phải sao? Hơn nữa, bà ấy chắc hẳn không có may mắn như em, em nghe cô ruột kể về chuyện của bà ấy, mẹ em khi còn bé không có may mắn như em, có người như cô nuôi dạy , nên tính khí mới có thể như vậy, cho nên em không oán bà ấy, trái lại em cảm thấy rất may mắn”

"Nhưng họ nói rằng nhìn em bây giờ, em cũng giống như mẹ em lúc đầu, chịu một chút kích động thôi, não liền xảy ra vấn đề...”

Trình Ninh dừng lại một chút.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 483: Chương 483


Cô cau mày, cảm thấy không phải như vậy, cô không yếu đuối như vậy, không có gì có thể khiến trạng thái tinh thần của cô xảy ra vấn đề, ngay cả cô và Hàn Đông Nguyên cũng không như vậy, nếu anh thực sự không thích cô, thì cô sẽ không nư bây giờ, ở bênh cạnh anh.

Cô biết anh thích cô.

Nhưng quả thực đầu cô có vấn đề, chắc là do vụ va chạm ô tô gây ra.

Cô lắc đầu nói: “Họ nói rằng tình trạng của em như thế sẽ không có ai cưới em, cho dù lớn lên có khá hơn, cũng voo dụng, ai muốn cưới một búp bê về cung phunng chứ, không thể va chạm, không cẩn thận liền biến thành người bị bệnh tâm thần... Nhưng em biết anh ba chắc chắn không ghét bỏ em đâu, đúng không?”

Bất kể lúc nào, anh cũng sẽ không ghét bỏ em. Sao anh có thể ghét bỏ cô được? Anh nghĩ.

Cô mềm mại, yếu ớt dựa vào anh, cúi đầu nói với anh những lời người khác ở sau lưng đã nói về cô trong khoảng thời gian này.

Từ nhỏ đến nay cô luôn là người xinh đẹp quyến rũ nhất, được yêu thích nhất, sao có thể bị chê bai và chịu tủi nhục như vậy?

Thật ra, dù mất đi một cánh tay, Hàn Đông Nguyên cũng chưa bao giờ cảm thấy tự ti.

Là bất tiện, nhưng không ảnh hưởng anh làm việc.

Anh vẫn là anh, ánh mắt của người khác liên quan gì với anh?

Anh muốn mở nhà máy thì vẫn mở được.

Phải nuôi cô... Anh cũng có thể nuôi cô.

Anh biết rất rõ cô đã được nuôi dạy như thế nào.

Làm sao anh có thể khoan nhượng cho người khác coi thường và bắt nạt cô?

Cuối cùng anh cũng vòng tay ôm lấy cô.

Cô được anh ôm.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động.

Nhưng đối với Trình Ninh mà nói, giống như đây không phải là lần đầu tiên, cái ôm này quen thuộc và vừa vặn, như thể anh đã ôm cô vô số lần trước đó.

Khoảnh khắc được ôm lấy, cô không khỏi run khẽ.

Anh cảm nhận được, đủ loại cảm xúc chợt dâng trào trong lòng, tự trách, hối hận.

Tay ôm chặt hơn nữa.

Cái ôm này dường như kéo dài cả thế kỷ.

Thời tiết nóng nực, cái ôm giữa hai người cũng rất nóng bỏng nhưng không ai chịu buông ra.

Dường như một khi buông tay là sẽ mất nhau.

Cơ thể cô mềm mại, có mùi thơm thoang thoảng, má cô tựa vào n.g.ự.c anh, hơi thở của cô quét qua trái tim anh, tóc cô quét qua cổ anh, năm giác quan của cô dường như được phóng đại vô số lần, khiến hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, anh cúi đầu xuống, làn da trắng nõn mềm mại của cô lúc này lại nhuốm một màu hồng thanh tú, n.g.ự.c anh trướng lên, như muốn tìm một cái miệng để phát tiết, nhưng rồi lại sợ không thể vãn hồi.

Anh lại đẩy cô ra.

Nhưng ngay lúc Trình Ninh cảm thấy tủi thân, tay anh đã nắm chặt lấy tay cô.

Trái tim vốn đang tủi thân của Trình Ninh bỗng trở nên ngọt ngào, cô liếc nhìn bàn tay anh đang nắm tay mình, sau đó ngước mắt nhìn anh, đôi mắt có chút ngượng ngùng như tràn đầy ánh sao.

Hàn Đông Nguyên vừa chạm vào đôi mắt ướt của cô, tay anh lại nắm chặt lại.

Nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào cô.

“Trình Ninh, em có biết mình đang làm gì không?” Anh hỏi cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nghiêng đầu, nói: "Anh có phải cũng cho rằng đầu em có vấn đề sao?”

Hàn Đông Nguyên: "…“

Thực ra là có.

Nhưng điều này có thể nói sao?

Anh chỉ có thể nhìn đi nơi khác.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuối tháng 9, thời tiết ở Bắc Thành vẫn oi bức, nắng cuối hè có chút chói chang, khiến lòng người vô cớ có chút cáu kỉnh.

Vừa hạnh phúc vừa phiền não, nó giống như một trái tim lúc thì tràn đầy, lúc lại trống rỗng.

“Anh ba”

Cô gọi anh, sau đó mềm mại hỏi anh: “Vậy không phải là em nhớ nhầm, anh thật sự rất yêu em, rất thích em à?”

Hàn Đông Nguyên: “...”

Muốn anh trả lời như nào đây?

May là, Trình Ninh cũng không cần anh trả lời cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 484: Chương 484


Cô thở dài, nhẹ nhàng nói: "Thật ra em cũng không ngốc lắm, mấy ngày nay em cẩn thận sắp xếp lại trí nhớ của mình, phát hiện nhất định là mình nhớ nhầm. Chúng ta lúc trước chắc không có gì, nhưng em chung quy vẫn thấy anh thích em, em cẩn thận nghĩ nguyên nhân, có lẽ trước đây, em thích anh, nhưng anh quá hung dữ, em liền ảo tưởng anh thích em, sau đó đầu bị va chạm đến ngốc, liền trực tiếp bày tỏ điều suy nghĩ trong lòng ra ngoài...”

Mặc dù chung quy vẫn thấy không đúng lắm .

Nhưng tìm hiểu sâu hơn cũng vô ích phải không?

Cô cười và nói: "Thì ra em là người như vậy”

Cô chỉ tùy tiện nói một câu nhưng đã khiến tinh thần của anh chấn động.

Anh lo lắng nhất về điều gì?

Nỗi lo lắng lớn nhất là cô nghĩ sai rồi.

Nếu anh trước đây, cô có nghĩ sai thì cũng nghĩ sai rồi, cô trêu chọc anh, cũng chỉ có thể đ.â.m lao phải theo lao.

Nhưng hiện tại, sự mâu thuẫn sâu thẳm trong lòng anh chính là anh không muốn chiếm tiện nghi của cô khi đầu óc cô không ổn.

Nhưng cô nó, lúc trước cô thích anh, ảo tượng rằng anh thích cô nên lúc mất trí, cô muốn đến gần anh.

Có phải cô vẫn luôn thích anh không?

Anh cúi đầu nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi cô: "Có muốn hôn nữa không?”

"Hả?”

Trình Ninh đón nhận ánh mắt của anh, khi cô hiểu được anh đang nói gì thì mặt cô đỏ bừng.

Anh buông tay cô ra, đưa tay kéo cô lại gần, như muốn dụ dỗ cô: "Thử một chút sẽ biết”

Trình Ninh nhắm mắt lại, hai má đỏ bừng, lông mi dài như lông vũ, hơi run rẩy như cánh bướm sợ hãi.

Đẹp đến mức khó tin.

Hàn Đông Nguyên trong lòng vô cùng đau đớn, anh cảm thấy mình nên dừng lại, nhưng anh vẫn cúi đầu hôn lên lông mi cô, cảm nhận được cô đang run rẩy, anh siết chặt hai tay, nụ hôn chậm rãi trượt xuống, cuối cùng rơi xuống trên môi cô. Cô không có từ chối anh, hai lưỡi đan vào nhau, cả hai đều vô cùng chấn động, Trình Ninh có chút mất phương hướng, mà anh vừa thỏa mãn lại vừa đau đớn.

Anh hỏi cô: "Thích không?”

Trình Ninh đỏ mặt, không lên tiếng, nhưng cũng đã cho anh đáp án.

Sau ngày hôm nay, hai người đã có một khoảng thời gian vô cùng ngọt ngào.

Dù anh bị kìm nén nhưng anh vẫn chiều chuộng cô hết mức có thể.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh từ chối Tiêu Lan.

Trạng thái tinh thần của cô cũng nhanh chóng hồi phục và rất nhanh được xuất viện.

Mặc dù trạng thái tinh thần của cô đã hồi phục tốt nhưng những người rất thân thiết với cô như Trình Tổ Nhã và bà Hàn đều biết rằng vấn đề của cô là trí nhớ chưa thực sự hồi phục, nhiều khi lại đột nhiên ngẩn ngơ, đối với chuyện trước kia nhớ được cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ cần vừa cố gắng suy nghĩ cái gì, liền có đầu đau như muốn nổ tung, thậm chí trực tiếp ngất xỉu.

Vì Trình Tố Nhã không yên tâm, cô sẽ quay lại làm việc ở xưởng nội thất nên đã giúp cô xin nghỉ ốm nửa năm.

Trình Ninh nghỉ ở nhà không có việc gì khác làm, hầu như ngày nào cũng đến bệnh viện, từ sáng đến tối mới trở về.

Đây cũng quá khoa trương đi.

Phải đến khi Trình Tố Nhã đến phòng bệnh của Hàn Đông Nguyên, tận mắt chứng kiến hai người hôn nhau, bà mới xác nhận suy đoán mà mình không muốn xảy ra nhất.

Hàn Đông Nguyên rất nhạy cảm.

Anh đối diện cửa thì thấy Trình Tố Nhã đang đẩy cửa vào.

Vì cánh cửa chỉ đang khép lại, Trình Tố Nhã nghe thấy giọng nói bên trong nên bàn tay vốn đang định gõ cửa, buông xuống, bà trực tiếp đẩy cửa vào.

Sau đó, bà nhìn thấy Trình Ninh đang ngồi trên giường bệnh, và Hàn Đông Nguyên đang cúi đầu hôn cô.

Lúc đó, bà bị sốc và sợ hãi.

Vì quá bối rối nên bà không có cách nào đối mặt với họ mà quay người rời khỏi bệnh viện.

Khi trở về nhà Trình Tố Nhã vô cùng đau đớn.

Bà suy nghĩ cả ngày, vào buổi tối, liền nói chuyện với Trình Ninh.

Vì Trình Ninh có vấn đề về tâm thần nên bà nói phải cẩn thận.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 485: Chương 485


Bà hỏi cô về dự định tương lai của mình và nói: "Ninh Ninh, con biết cô nhất định sẽ không muốn cho cô vào miền nam, nhưng đi đến đó cũng có lợi, chẳng phải con luôn muốn đi học sao, muốn đi đến những nơi khác nhau sao? Con đến đó có thể học vẽ tốt hơn, bác sĩ cũng nói, tập trung vẽ tranh, sẽ rất có ích cho bệnh tình của con”

Trình Ninh im lặng một lúc rồi nói: "Cô, con không muốn đi.”

"Tại sao?”

Trình Tố Nhã nói: "Là vì anh ba của con sao?”

Trình Ninh có vẻ hơi giật mình.

Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi nói "vâng", nói: "Dạ, cô, con muốn ở một chỗ với anh ba”

Trong lòng cô rất quyết tâm.

Nhưng cũng biết rằng chuyện này trong mắt người khác có vẻ kỳ lạ.

Cô biết bà quan tâm đến mình nhiều đến mức nào, sợ là Hàn Đông Nguyên của trước đây bà sẽ không đồng ý, bây giờ bà chắc chắn sẽ lo lắng hơn, nhưng lại không thể trực tiếp phản đối.

Cô quả thật đã đẩy cô của mình vào một tình thế rất khó khăn.

Cô cảm thấy có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Cô, con cũng biết chuyện này có chút đột ngột, nhưng anh ba…"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cô, kỳ thực ngày đó con đã nghe được lời của bà nội Kỷ Thành Quân nói, còn có người khác nói, cho dù là con tốt, họ cũng cảm thấy não con có vấn đề. Con cũng biết con lớn lên xinh đẹp, sẽ có rất nhiều thích con, nhưng chẳng qua chỉ là sự hời hợt mà thôi, như là Kỷ Thành Quân, đã quen nhau từ khi còn nhỏ, con chỉ xảy ra chút sự cố, anh ta đi học Đại học Công Nông Binh. Trong khi con còn đang bệnh, nhà họ cố ý nói như vậy, đàn ông như thế, người đời cũng như vậy sao?”

"Còn có Lương Hằng Châu, anh ấy đã thăm con vài lần, rất chu đáo về mọi mặt. Anh ấy thậm chí còn sẵn sàng từ bỏ công việc ở đây và được chuyển về Nam Thành vì con. Cô ơi, cô có cảm thấy anh ấy thực sự có tình cảm sâu đậm như vậy với con không? Là vì con xinh đẹp hay vì mẹ con là mẹ kế của anh ấy, vì mẹ con mà cha ruột của anh ấy không chịu nhận anh ấy về nhà? Con không biết lý do là gì, cũng không muốn tìm hiểu sâu, càng không muốn xen vào việc vướng vào tranh chấp giữa nhà họ Lương và nhà họ Tiêu, bởi vì con không tin anh ấy, cũng không thích anh ấy”

“Nhưng anh ba thì khác, con tin anh ấy và thích anh ấy. Anh ấy đã mất một cánh tay, nhưng vậy thì sao, anh ấy còn một cánh tay khác. Anh ấy có thể làm mọi việc mà người khác có thể làm, nhưng việc anh ấy làm được thì người khác chưa chắc có thể làm được để làm. Con không nghĩ việc đó có vấn đề gì cả... Hơn nữa lại nói, anh ấy đã gặp chuyện ngoài ý muốn vì anh ấy đã xuống nông thôn thay con, nhưng hãy nhìn anh ấy, từ đầu đến cuối có chút oán giận hay hối hận về quyết định ban đầu của mình không?”

“Cô ơi, con có thể làm mình tốt hơn nếu không có anh ba, nhưng nếu muốn tìm được người thực lòng yêu con, con không nghĩ trên đời này có ai đáng tin cậy hơn anh ba”.

Trình Tố Nhã chạm vào tóc của cháu gái mình, nếu cô không ở trong tình cảnh hiện tại, nếu trạng thái tinh thần của cô ấy không ổn trước khi cô có quan hệ yêu đương với Hàn Đông Nguyên, Trình Tố Nhã sẽ không lo lắng như vậy.

Bà không ghét bỏ Hàn Đông Nguyên không có một cánh tay, bà cũng không có tư cách để ghét bỏ.

Chỉ là chuyện này tiến triển quá nhanh và quá đột ngột.

Khi Trình Ninh khỏe lại, cô cũng có trạng thái tinh thần tốt.

Nhưng mọi người nhanh chóng phát hiện ra rằng tình trạng thể chất của cô ngày càng tệ hơn.

Làn da của cô trắng nõn, vốn là một làn da trắng hồng khỏe mạnh trong trẻo nhưng dần dần trở nên nhợt nhạt như là mất máu.

Và thời gian ngủ càng ngày càng dài hơn.

Tiêu Lan cũng rất nhanh đã biết được chuyệnTrình Ninh và Hàn Đông Nguyên đang bên nhau.

Bà ấy hết sức khiếp sợ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 486: Chương 486


Vì tình trạng của Trình Ninh, trong một thời gian, bà ấy cảm thấy không yên tâm khi quay lại Nam Thành nên đã ở lại Bắc Thành.

Nhà họ Tiêu bên kia nghe tin Trình Ninh đã xảy ra chuyện, Lương Ngộ Nông đưa Tiêu Lan trở lại Bắc Thành, cảm thấy rất bất an.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhà họ Tiêu xuất thân từ đại địa chủ, là giai cấp không tốt.

Chị cả Tiêu kết hôn với một tên khốn tư bản, nhà họ Tiêu và gia đình chị cả Tiêu trong những năm gần đây hầu như không phải chịu bất kỳ tội ác nào vì sự chăm sóc của Lương Ngộ Nông. Con gái nhỏ của chị cả Tiêu giao cho Tiêu Lan. Lương Niệm lớn lên thậm chí còn tránh được việc phải bị đưa về quê cùng bố mẹ, được nuôi dưỡng như một đứa trẻ được cưng chiều mà nuôi dưỡng cho đến tận bây giờ, sau khi tốt nghiệp trung học, thì vào đoàn văn công Quân khu hải quân, bây giờ lạnh đạo còn có ý giới thiệu cho cô ấy người trẻ tuổi trong Quân Khu Hải Quân, đối tượng cũng đã là chức vụ, quân hàm đoàn trưởng, xuất thân gia đình thuộc đoàn trưởng lại càng hiển hách.

Lúc này, nếu có người phát hiện ra xuất thân thực sự của Lương Niệm, không chỉ sẽ bị chỉ trích mà sợ là đoàn văn công cũng có thể không giữ.

Chị cả Tiêu và anh rể Tiêu bị giữ nông trường rất xa, không thể ra ngoài nên đã cầu xin bà cụ Tiêu. Bà cụ Tiêu bất chấp tuổi già, bà cụ Tiêu vẫn được cậu cả Tiêu và bà Phương đi cùng. Bà ta thường gọi là chị em và thực ra là người hầu cũ, đi tàu hai ngày một đêm, mới đến Bắc Thành.

Khi đó, Tiêu Lan cùng với Lương Ngộ Nông, sau khi nói chuyện với Trình Tố Nhã, Lương Ngộ Nông tìm Hàn Đông Nguyên .

Lương Ngộ Nông trước tiên đánh giá chàng trai trẻ lạnh lùng đối diện mình.

Sau khi đánh giá, ông ta thực sự rất tán thưởng người đối diện.

Ông ta nhập ngũ nhiều năm, cũng đã ở chiến trường mấy năm, quen với việc nhìn thấy sinh tử.

Nhưng không có nhiều người chỉ bị mất một cánh tay trong vài ngày mà đôi mắt vẫn còn sắc bén.

Lương Ngộ Nông hỏi anh: "Nghe nói cậu sẽ về quê sau một thời gian nữa, Ninh Ninh, hai người có dự định gì không?”

Hàn Đông Nguyên không có lên tiếng.

Thành thật mà nói thì, trong thời gian này, anh cũng đã suy nghĩ về vấn đề này.

Việc đưa cô về quê không thích hợp, người trong nhà cúng tuyết đối không cho.

Anh không yên lòng khi bỏ cô lại ở Bắc Thành.

Lương Ngộ Nông chậm rãi nói: “ Thể chất và tinh thần Ninh Ninh không tốt, cùng cậu về nông thôn rõ ràng là không thực tế. Ở lại Bắc Thành, tôi nghe nói trong đại viện cũng rải rác có những lời đồn về con bé, nói gì mà khắc bố khắc mẹ, trời sinh tâm thần, là điềm xấu, mới sinh đã khắc c.h.ế.t bố mình, mẹ ruột biến thành kẻ tâm thần, cô ruột cả đời không thể sinh con,, anh kế thay con bé xuống làng thì bị mất cánh tay, suyt nữa mạng sống cũng không còn,...”

“Có thể nói là lới nói rất ác độc, trạng thái tinh thần con bé không tốt, hoàn cảnh như vậy làm sao có lợi cho con bé điều dưỡng cơ thể, tinh thần? Còn có người nhà của cậu, bởi vì cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ là người nhà cậu ít hoặc nhiều đối với con bé có chút khó chịu.”

Hàn Đông Nguyên lạnh lùng nhìn ông ta.

“Thuyết phục con bé đến Nam Thành." Lương Ngộ Nông nói. “Trước khi cậu có thể quay lại thành phố để ở bên con bé và thực sự bảo vệ con bé, hãy thuyết phục con bé trở về Nam Thành một thời gian, chúng tôi có thể chăm sóc tốt cho con bé.”

Hàn Đông Nguyên cười lạnh,nói: "Không phải là để cô ấy gả con trai của chú sao?”

Lương Ngộ Nông không bận tâm sau khi nghe những lời của Hàn Đông Nguyên. Ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Hàn Đông Nguyên, trên mặt lạnh lùng như thường lệ, nói: "Với tình trạng hiện tại của Ninh Ninh, cậu nghĩ chúng ta sẽ có ý nghĩ như vậy sao?”

Ông ta dừng lại một chút, thản nhiên nói: "Nếu cậu thực sự có ý như vậy, điều đó có nghĩa là cậu chưa chắc mình có thể chăm sóc tốt cho con bé.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 487: Chương 487


"Cậu cũng biết rằng bây giờ, sức khỏe của con bé rất kém và trạng thái tinh thần càng không ổn định, mọi người quan tâm đến con bé đều hoài nghi việc hai người ở bên nhau, nếu cậu thậm chí không tin vào tình cảm của hai người, nếu Hằng Châu thực sự có thể chăm sóc con bé tốt hơn cậu, tại sao con bé không thể chọn thằng bé chứ? Trong hoàn cảnh hiện tại của con bé, nếu cậu thực sự quan tâm và yêu con bé, hẳn là nên chọn điều gì tốt nhất để con bé hồi phục về thể chất, tinh thần, thay vì thỏa mãn nhu cầu của bản thân.”

“Cậu nghĩ vì sao năm đó mẹ con bé lại bỏ rơi con bé? Tâm trạng của mẹ con bé lúc đó rất tệ, con gái gần như là niềm an ủi duy nhất của bà ấy, nhưng bà ấy vẫn từ bỏ việc tranh đoạt với cô Trình của cậu vì bà ấy biết mình không thể. Làm một người mẹ tốt, bà ấy nghĩ Ninh Ninh đi theo Trình Tố Nhã sẽ tốt hơn…"

"Đương nhiên, bà ấy cũng có thể lựa chọn ở lại Bắc Thành, nhưng lúc đó bà ấy gần như suy sụp, bác sĩ đã dùng rất nhiều thuốc, còn nói rằng bà ấy nên rời khỏi Bắc Thành và để quay về môi trường khi còn bé, dùng thuốc và thôi miên sẽ giúp ích cho bà ấy!”

"Hàn Đông Nguyên, tôi rất tán thưởng, nhưng nếu cậu thực sự yêu một người, nên suy nghĩ cho người đó, đừng nên chỉ vì nhu cầu của bản thân”

Lương Ngộ Nông nói xong rồi quay người rời đi.

Hàn Đông Nguyên tức giận đến tâm trạng rối loạn.

Nhưng, anh không muốn Trình Ninh đến Nam Thành, nhưng anh cũng biết Lương Ngộ Nông nói đúng.

Anh đi tìm Trình Ninh.

Trình Ninh không muốn rời đi.

Trong lúc bế tắc, Bà cụ Tiêu đã đến.

Khi bà cụ Tiêu nghe về kế hoạch của Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông, không vội vàng làm gì cả.

Bà cụ Tiêu mắng Tiêu Lan hồ đồ và nói: "Con cứ như vậy đón Trình Ninh đến Nam Thành. Niệm Niệm sẽ làm sao bây giờ? Chưa kể con bé sẽ như thế nào ở nhà. Nếu đối tượng của con bé biết nó không phải là con ruột của con xuất thân như vậy, làm sao có thể ở chung một chỗ lại với con bé chưa?Vị trí trong đoàn văn công sợ là cũng không giữu được, con đây là muốn phá hủy Niệm Niệm sao? Đó là đứa trẻ cùng con như là tri kỉ.”

Tiêu Lan cúi đầu, nói: "Mẹ, Ninh Ninh là con gái của con. Mẹ có nghĩ vị trí trong đoàn văn công, đối tượng của Niệm Niệm quan trọng hơn mạng sống của Ninh Ninh sao?”

Bà Phương ở một bên nắm lấy bà cụ Tiêu, nói: "Việc này trước tiên không vội, chúng ta hãy suy nghĩ lại đã”

Tiêu Lan luôn đối xử tốt với Bà cụ Tiêu, đối với Lương Niệm lại càng yêu thương, nhưng cũng bướng bỉnh, dù bây giờ bà cụ Tiêu có nói gì đi chăng nữa, bà ấy cũng sẽ không bao giờ từ bỏ ý định đưa Trình Ninh về Nam Thành.

Bà cụ Tiêu tức giận đến mức ôm n.g.ự.c đau đớn.

Bà Phương thuyết phục bà cụ Tiêu,nói: "Tôi nghe nói hiện tại sức khỏe và tinh thần của cô Trình không được tốt. Chúng ta qua đó xem cô ấy thế nào rồi hãy nói?”

Bà cụ Tiêu và bà Phương đến nhà họ Hàn để gặp Trình Ninh.

Cả hai đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Trình Ninh, họ không ngờ rằng Trình Ninh lại đẹp đến thế.

Tiêu Lan là người đẹp nhất đời trước của nhà họ Tiêu, nhưng Trình Ninh lại bắt mắt hơn Tiêu Lan vài phần, huống chi là so với Lương Niệm.

Bà cụ Tiêu cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nhưng cho dù có đáng tiếc thì dù sao người này cũng không phải tự mình nuôi nấng, cũng không ruột thịt, cho nên vẫn không thể đưa về Nam Thành.

Lần đầu tiên bà cụ Tiêu và Trình Ninh gặp nhau, họ chỉ trao đổi vài câu và không nói gì đặc biệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay khi rời khỏi nhà họ Hàn, bà Phương đã nói với bà cụ Tiêu: “Cô ấy không sống được bao lâu nữa, không cần phải lo lắng gì cả.”

Nói thì nói thì, nhưng khi Hàn Đông Nguyên về quê, Trình Ninh vẫn chưa chết.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 488: Chương 488


Dưới sự khuyên bảo của Hàn Đông Nguyên và Trình Tổ Nhã, Trình Ninh cuối cùng đã đồng ý đi Nam Thành một thời gian, đợi khi Hàn Đông Nguyên trở lại thành phố sẽ đón cô.

Suy cho cùng, bác sĩ cũng nói, thay đổi môi trường sẽ tốt hơn cho tình trạng của cô.

Bây giờ bà cụ Tiêu không thể ngồi yên nữa.

Bà cụ Tiêu và bà Phương lại đến gặp Trình Ninh một lần nữa.

Bà cụ Tiêu nói với Trình Ninh: "Bọn họ đưa con đến Nam Thành, cũng không có ý định cho con trở về. Họ vốn có ý định để con kết hôn với Lương Hằng Châu, nếu không bọn họ sẽ không để cho Lương Hằng Châu từ Bắc Thành chuyển về Nam Thành”

Trình Ninh có chút bất ngờ, nhưng không sao cả.

Việc họ có ý định đó là việc của họ, cô không phải là một con diều, để mặc cho người khác định đoạt.

Bất quá, cô chỉ ở một thời gian ngắn, thời gian tới sẽ quay trở về.

Bà cụ Tiêu và bà Phương thấy rằng Trình Ninh sau khi nghe lời này,nhưng không để tâm chút nào, vẻ mặt cũng không thay đổi.

Bà cụ Tiêu mặt lạnh nói: "Đây cũng là chủ ý của Hàn Đông Nguyên, cậu ta đã mất đi một cánh tay, không thể trở về thành phố... Không phải là không thể, mà là cậu ta có thể làm gì khi trở về thành phố? Để cho thanh niên trí thức giúp sắp xếp công việc ở Ban quản lý khu phố? Cậu ta về quê, coi như mất cánh tay, cũng có thể tiếp tục làm xưởng trưởng, lập nghiệp, thế nên biết rõ ý định của mẹ con và bố dượng con, vấn khuyên con đi Nam Thành, bởi vì cậu ta cũng cảm thấy, đây là sắp xếp tốt nhất đối với con.”

Sắc mặt của Trình Ninh đột nhiên thay đổi.

Lúc này, bà Phương cũng xen vào khuyên: “Cô bé, thể trạng của con có lẽ không thích hợp để lặn lội đường xa. Trong khoảng thời gian này, không bằng thuận theo yêu cầu của người thân sống thật tốt, rời xa nơi chôn rau cắt rốn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hối hận cũng không kịp."

Trong lòng Trình Ninh quay cuồng.

Nhưng dù trong lòng có bao nhiêu ưu tư, cô cũng không muốn bộc lộ ra trước mặt hai bà già trước mặt.

Cô đuổi hai người họ đi, tuy biết bà cụ Tiêu và bà Phương có lý do riêng ngăn cản cô đến Nam Thành, nhưng lúc này cô cũng không quan tâm đến họ. Cô muốn về quê gặp Hàn Đông Nguyên.

Cô muốn hỏi anh tại sao lại từ bỏ cô.

Anh thực sự nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cô đến Nam Thành hoặc thậm chí kết hôn với Lương Hằng Châu nên đã thuyết phục cô đến Nam Thành.

Tất nhiên cô biết những lời bà cụ Tiêu nói với cô là cố ý kích thích cô, khiến cô không muốn đến Nam Thành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng với tình huống của Hàn Đông Nguyên lúc này, cô cảm thấy anh có thể có ý định đó.

Cô có thể cảm nhận được, khi hai người ở bên nhau, anh đã luôn kiềm chế bản thân, cô cảm thấy anh không hoàn toàn muốn ở bên cô, anh vẫn do dự...

 

Điều này khiến cô băn khoăn, không biết anh nghĩ rằng cô đến Nam Thành sẽ tốt hơn hay là kết hôn với Lương Hằng Châu thì tốt hơn nên anh quyết định từ bỏ tình cảm của cô.

Cô muốn về quê hỏi riêng anh.

Nhưng cuối cùng cô không đến Nam Thành cũng như không thể về quê.

Cô bị cảm trước khi về quê, ở trong bệnh viện hôn mê nhiều ngày rồi qua đời.

Trình Ninh dường như mơ hồ nghe được suy nghĩ của bà Phương trong lúc hỗn loạn, liền nói: “Cô bé, đừng trách tôi, hồn phách cô có vấn đề gì đó, chỉ sợ khi cô gặp tai nạn xe hơi đã sớm c.h.ế.t rồi. Đã c.h.ế.t thì sớm siêu sinh một chút, linh hồn cố chấp lưu lại đối với ai đều là tai họa.”

Trình Ninh cảm thấy một đầu đau dữ dội rồi lại ngất đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cô nhìn thấy một chiếc tủ quần áo quen thuộc, một chiếc bàn làm việc quen thuộc, một hộp đựng bút, một cuốn album ảnh, một cuốn sổ tay và một ngọn đèn dầu mờ ảo trên bàn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,121
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 489: Chương 489


Vô cùng quen thuộc nhưng lại có chút giống như bị hôn mê lần nữa.

Cô ngơ ngác hồi lâu mới dần dần nhận ra, đây là làng Thượng Hàn sao?

Sau đó, ký ức về làng Thượng Hàn dần dần hiện về trong tâm trí cô.

Mưa lớn, lũ quét, người dân bị lũ cuốn trôi, còn có Hàn Đông Nguyên...

Cô cử động và cảm thấy các cơ khắp người vô cùng đau nhức, đầu cô đau nhức và hơi chóng mặt.

Đặt tay lên giường, cô từ từ ngồi dậy.

Với một tiếng "cạch", cánh cửa bị đẩy mở.

Là Hàn Đông Nguyên.

Anh đang cầm một cái khay có hai cái bát trên đó.

Ánh mắt của Trình Ninh rơi vào người anh, sau đó rơi vào tay anh đang bưng khay.

Là Hàn Đông Nguyên có đôi bàn tay khéo léo.

Hàn Đông Nguyên sửng sốt giây lát khi nhìn thấy Trình Ninh đang ngồi trên giường, sau đó vui mừng khôn xiết, sải bước đến bên giường, đặt chiếc khay trên tay lên bàn rồi đưa tay ra chạm vào trán Trình Ninh, gọi "Ninh Ninh" và nói: "Ninh Ninh, em cảm thấy thế nào?”

Trình Ninh nhìn anh, vẫn có chút ngẩn ngơ.

Cô đưa tay chạm vào mặt anh, rồi từ từ đưa mắt từ mặt sang cánh tay phải của anh, nhìn vài giây rồi hạ tay xuống cầm và chạm vào một lần nữa, những ký ức sống lại đó cuối cùng cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn, và con người trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô có một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ, cô quay trở lại kiếp trước, trải qua nỗi đau xé lòng.

Ngay cả bây giờ khi tỉnh dậy, cô vẫn không thể hồi phục, cô chỉ cảm thấy trái tim mình nhói đau.

Nhưng kiếp trước trong ký ức của cô khác với kiếp trước cô đã trải qua trong giấc mơ, có rất nhiều điều không ổn, nhưng chúng giống như một cuộn giấy dài, được ghép lại với nhau và kết nối với nhau một cách kỳ lạ, thậm chí có nhiều điều cô không thể hình dung được. Nhưng không cho cô suy nghĩ kỹ càng, Hàn Đông Nguyên đã đi vào.

"Em không sao”

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy cô ôm cánh tay anh, tưởng cô lo lắng anh sẽ bị thương vào ngày anh cứu người nên đã bế cô lên, đưa tay cho anh xem, phía trên một miếng gạc quấn quanh.

Anh nhẹ nhàng nói với cô: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Anh đã bôi thuốc, băng bó lại sẽ ổn thôi. Bây giờ em cảm thấy thế nào?”

Bây giờ cảm thấy thế nào?

Không tốt chút nào.

“Anh ba”

Khi cô gọi cho anh, cổ họng cô đau đến mức gần như không nghe được giọng nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Uống chút nước trước đã."

Hàn Đông Nguyên quay người định lấy bát đặt trên bàn, nhưng khi giơ tay lên, cô đã nắm lấy cổ tay anh. Ấnh mắt anh dừng ở trên cổ tay cô. Dù tay cô không còn chút sức lực nào, anh cũng không rút cổ tay mình ra mà đổi tay, dùng tay trái bưng bát từ trên bàn lên rồi đút cô ăn bằng tay trái.

Trình Ninh thực sự khát nước,tay không còn sức nên cô từ từ dùng tay anh uống hết bát nước.

Chua chua ngọt ngọt, có mùi thơm nhẹ, hình như là mùi vị quen thuộc, chính là nước lê hầm.

Sau khi uống xong, cổ họng dễ chịu hơn, người cảm thấy tỉnh táo hơn.

“Còn có thuốc”

Anh bưng thêm một bát đen thùi lùi nữa tới.

Trình Ninh cau mày, chán ghét liếc nhìn bát kia, hỏi anh: "Em sao vậy?”

Hàn Đông Nguyên cảm thấy vừa đau khổ vừa buồn cười khi nhìn thấy vẻ mặt cô, nói: “Em đã hôn mê ba ngày ba đêm vì sốt cao. Cũng may trước đó chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ lương thực, thuốc men và vật tư y tế. Bằng không, ngay cả những người không bị lũ quét cuốn trôi cũng có thể phải chịu nhiều đau khổ.”

Nói đến đây, anh cau mày. Họ đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để chuẩn bị cho trận lũ lụt này nhưng sáu người trong làng vẫn thiệt mạng.

Đó là sáu mạng sống.

Nhưng các đại đội khác ở thượng nguồn và hạ lưu bị thương vong nặng nề, trong đó có hàng chục người thiệt mạng.

Đây là tin tức từ các đại đội khác truyền đến khi họ đến mượn đồ của họ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom