Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 500: Chương 500


Trình Ninh nhìn thấy cô mình như vậy, biết chắc bà ấy đang không vui, bèn vòng tay ôm lấy cánh tay của bà, dỗ dành: “Cô, cô đừng giận, dù anh ba có thế nào cũng chưa bao giờ đối xử tệ với con, cô biết mà, anh ấy lúc nào cũng nghĩ cho con hết”

Trình Tố Nhã lại hừ một tiếng, nói: “Con không nhớ lúc nhỏ đối thằng bé đối xử với con như thế nào à?”

Trình Ninh: “...”

Cô chỉ có thể cứng rắn làm nũng: “Thực ra cũng không tệ lắm, chỉ có bề ngoài của anh ba hơi hung dữ một chút, nhưng đối với con vẫn tốt mà. À, trước đây anh ấy còn nấu cơm cho con”

Trình Tố Nhã lại “ha hả” hai tiếng, nói: “Cô đã nuôi con kiểu gì vậy không biết, như vậy mà cũng gọi là đối xử với tốt với còn rồi à? Con thiếu người nấu cơm cho con lắm à?”

Trình Ninh: “…"

Anh ba, ai kêu anh trước đây không chịu làm người.

Trình Tố Nhã và Trình Ninh đang nói chuyện trong phòng, bên ngoài Hàn Đông Nguyên và Hàn Kỳ Sơn cùng với Thư ký Từ, Chủ nhiệm Tiết, đại đội trưởng và thư ký đại đội cũng nói chuyện được vài câu, Thư ký Từ nói: “Đông Nguyên, bố cậu đi đường xa cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút rồi hãy nói tiếp, nhưng Đông Nguyên cậu phải sắp xếp, ngày mai phải đi cùng chúng tôi về công xã, lần lũ lụt này, có rất nhiều việc phải làm, cậu phải nhanh chóng về công xã giúp chúng tôi làm việc”

Cả công xã có nhiều khu vực bị lũ lụt, cứu trợ, đại đội phải đến an ủi thăm hỏi, ổn định dân cư, giúp đỡ các đại đội tái kiến thiết sau trận lũ, còn phải đón tiếp các phóng viên bên ngoài đổ về, làm báo cáo, công xã chỉ có vài người, thời gian này Thư ký Từ và Chủ nhiệm Tiết đều bận đến đầu sắp nổ tung.

Nếu không phải Trình Ninh bị bệnh, Thư ký Từ đã sớm gọi Hàn Đông Nguyên lội nước về công xã làm việc rồi.

Lần này Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã đến, đường đi khó khăn, Thư ký Từ muốn họ ở lại công xã, ông ấy tự mình mang theo Chủ nhiệm Tiết xuống đây xem tình hình, nhân tiện cũng gọi Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh về công xã giúp đỡ.

Ông ấy nói xong lại nói với Liêu Thịnh: "Cậu cũng đừng nghỉ ngơi nữa, ăn trưa xong thì đi cùng chúng tôi đến thăm mấy đại đội khác, mai rồi cùng chúng tôi trở về.”

Liêu Thịnh thở dài.

Anh ấy còn lo lắng cho Hàn Đông Nguyên với Trình Ninh, đã muốn xuống núi từ lâu rồi, nhưng lại bị Thư ký Từ bắt làm khổ sai, mấy ngày nay cũng chẳng được nghỉ ngơi gì, hôm qua Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã lên, anh ấy còn cố tình theo họ để quay về, nhưng tiếc là chỉ mới nhìn được một chút, cũng chẳng nói được mấy câu, lại còn phải tiếp tục bị Thư ký Từ bắt làm khổ sai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mệnh của anh ấy thật là khổ mà.

Anh ấy buồn bã đi lấy hành lý cho Hàn Kỳ Sơn, Hàn Đông Nguyên liếc mắt nhìn anh ấy một cái, Chủ nhiệm Tiết liền kéo anh ấy lại, nói: "Xưởng trưởng Hàn và vợ ông ấy lên đây chắc chắn là muốn nói chuyện với Đông Nguyên và thanh niên trí thức Trình, cậu chạy tới làm gì, đi, chúng ta cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, ăn xong rồi cậu mang ít đồ ăn về cho cả nhà của Đông Nguyên”

Liêu Thịnh: "...”

Liêu Thịnh cũng rất muốn nói chuyện với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh một lúc, anh ấy liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên, nhưng Hàn Đông Nguyên rõ ràng không có ý định này, sớm đã mang hành lý của cha mình đi rồi.

Liêu Thịnh: "… “

Đùng là đưa tấm chân tình cho kẻ mù nhìn mà.

Lúc này Hàn Đông Nguyên cũng đang rất buồn.

Chủ yếu là bố và dì của anh đến quá đột ngột.

Nhà của Trình Ninh còn đầy đồ của anh.

Bố và dì của anh ấy đều không phải người bình thường, không phải chỉ cần liếc mắt một cái là biết hết rồi sao?

Nhưng đến rồi thì cũng không thể làm gì khác, anh chỉ có thể lấy đồ của bố mình đi đến nhà của Trình Ninh, nói: “Bố, tối nay bố ở phòng của Tôn Tri Mậu, dì ở phòng với Trình Ninh, nhưng đồ đạc thì mang qua chỗ Trình Ninh trước nhé”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 501: Chương 501


Hàn Kỳ Sơn đương nhiên không có ý kiến gì.

Hai người bước vào phòng, Trình Tố Nhã liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên rồi không nhịn được “hừ” một tiếng, mặt không vui quay đi.

Hàn Đông Nguyên chỉ đành gãi mũi làm như không thấy gì.

Hàn Kỳ Sơn nhìn quanh một vòng, làm sao mà không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Mẹ ông ấy lần trước đến đây về đã kể chuyện của con trai và Trình Ninh cho ông ấy rồi, bảo ông ấy chuẩn bị tâm lý.

Ông ấy còn có thể chuẩn bị gì được chứ?

Chỉ là khi vợ ông ấy tức giận hoặc là mỉa mai châm chọc gì thì ông ấy chỉ có thể để bà làm rồi mình thì cắn răng chịu đựng thôi.

Trình Ninh thấy hai người bước vào, ngoan ngoãn đứng dậy gọi một tiếng “chứ”, sau đó đi lấy cốc sạch đi rót nước cho Hàn Kỳ Sơn.

Hàn Đông Nguyên đặt hành lý xuống rồi bước lên lấy lấy ly nước trên tay Trình Ninh, sau đó quay người rót nước. Động tác vô cùng thành thạo, biểu hiện thân mật của hai người khiến Hàn Kỳ Sơn phải giả họ hai tiếng, trong lòng của Trình Tố Nhã thì không được thoải mái.

Hàn Kỳ Sơn không thể nhìn vợ mình tức giận, ông quay sang hỏi Trình Ninh: "Sức khỏe của con đã tốt hơn chưa? Mấy hôm trước cô của con đọc được tin con bệnh nặng hôn mê trên báo, không màng gì cả, định mua vé tàu đến thăm con, vẫn là chú giữ bà ấy lại, liên hệ với phóng viên báo Thanh niên rồi gọi điện cho công xã, cẩn thận hỏi thăm tình hình của con, mới hơi khuyên được bà ấy, sau đó lại giúp con liên hệ việc vào đại học, mới kéo dài đến hôm nay, nếu không bà ấy đã đến sớm mấy ngày rồi.”

Mặc dù Trình Ninh đã biết trước, nhưng nghe Hàn Kỳ Sơn nói vậy vẫn rất cảm động, cô khẽ nói với Trình Tổ Nhã: "Cảm ơn cô, con xin lỗi đã khiến cô lo lắng”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cả hai đời, cô đều khiến cô của mình thay cô lo lắng, đau lòng.

Trình Tố Nhã vuốt ve tóc cô, sau đó nhìn sang Hàn Đông Nguyên, nói: "Không sao, con làm rất tốt, cô đều rất tự hào về con, tuy con mới đi xuống nông thôn nửa năm, nhưng đã làm được rất nhiều việc, cho dù là rời đi, cũng là không chút hối tiếc, không thể tính là bỏ đi giữa chừng”

Hàn Đông Nguyên rót nước xong cầm cốc đang định đưa cho bố, kết quả nghe Trình Tố Nhã nói hai chữ "rời đi" thì tay bỗng nhiên khựng lại, cầm cốc nhìn về phía Trình Ninh và Trình Tố Nhã.

Sau đó liền đối diện với ánh mắt của Trình Ninh.

Trình Ninh vốn không cảm thấy việc mình đi học có gì sai, nhưng đối diện với ánh mắt của anh, cũng không biết tại sao, lại có chút chột dạ mà quay đi.

Hàn Đông Nguyên: "???”

Rồi anh lại nghe Trình Tố Nhã nói: "Đông Nguyên, con bây giờ là chủ nhiệm ban thanh niên tri thức của công xã rồi chúng ta, đúng lúc, ngày mai chúng ta sẽ trở về công xã, con giúp Ninh Ninh làm thủ tục đi, qua hai ngày thì cho Ninh Ninh cùng chúng ta về thôi”

Hàn Đông Nguyên: “…..”

Hàn Đông Nguyên kiên trì nói: "Cô Trình, cô nói là giúp Ninh Ninh làm thủ tục về thành phố phải không? Thanh niên tri thức không phải không thể về thành phố, nhưng cũng phải đợi, đợi đến khi có suất về thành phố thì mới được, chứ không phải ban chúng ta làm giấy là có thể đi ngay được.”

Trình Tố Nhã "hừ" một tiếng, nói: "Không có lý do gì thì đương nhiên không thể nói làm là làm ngay được, nhưng Ninh Ninh không phải vô duyên vô cớ mà trở về thành phố.”

Nói xong thì cô liền đưa giấy báo trúng tuyển trên bàn cho Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên cau mày, đặt cốc nước xuống bàn, vươn tay liền cầm lấy giấy báo trúng tuyển đó, sau đó mặt liền xanh mét.

Anh nhìn chằm chằm vào giấy báo trúng tuyển vài giây, rồi nhìn lại Trình Ninh, mặt không biểu cảm.

Gương mặt của anh không biểu cảm, nhưng ánh mắt đó lại khiến Trình Ninh không hiểu sao lại thấy đau lòng.

Cô nhảy lên, nói với Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn: "Cô, chú, hai người đi đường xa thế này chắc chắn là vừa đói vừa mệt, trước tiên uống chút nước nghỉ ngơi một chút, con với anh ba đi nhà ăn mua chút cơm trưa về.”

Nói xong cũng không đợi Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn nói gì, liền kéo Hàn Đông Nguyên đi ra ngoài.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 502: Chương 502


Lúc nãy, Hàn Đông Nguyên ở trong nhà vẫn duy trì thái độ khá tốt, một khi ra ngoài thì mặt liền đen xì.

Nhưng anh cũng biết việc này anh giận Trình Ninh cũng vô ích.

Vì vậy ra khỏi cửa cũng không lên tiếng, đi thẳng về phía trước.

Trình Ninh kéo lấy áo anh, hiền hòa nói với anh: "Anh ba, chuyện này em cũng vừa mới biết, là ban thanh niên tri thức Bắc Thành nhìn thấy bài báo rồi mới cho em suất học này”

Cô lại dịu dàng nói tiếp: "Anh ba, anh không nỡ xa em thì em sẽ không đi”

Trong lòng của Hàn Đông Nguyên nghẹn ngào.

Anh vươn tay đẩy vai cô ra rồi đẩy cô đi.

Không cho cô đi?

Anh sao có thể không cho cô đi được.

Làm sao mà Trình Ninh không hiểu anh chứ, cô cũng chỉ là nói vậy thôi.

Anh đẩy cô ra, cô liền trực tiếp tiến lên ôm lấy cánh tay anh, nói: "Anh ba, anh cũng biết bên này xảy ra quá nhiều chuyện, cô rất lo lắng cho em, cô đã không yên tâm để em ở lại đây, cô chắc chắn sẽ muốn em học đại học. Vì chuyện mẹ em, cô rất kiêng kỵ việc em vì một người đàn ông mà mất đi lý trí mà đòi sống đòi chết, rõ ràng, trước khi em xuống nông thôn còn thề thốt chỉ xuống nông thôn một thời gian, có cơ hội thì sẽ về thành phố hoặc đi học đại học, tuy chuyện học hành này đối với em thì học hay không học đều được, nhưng nếu em kiên quyết ở lại đây không chịu đi học, cô chắc chắn sẽ rất đau lòng, thất vọng, nhất định sẽ nghĩ là em vì anh mới muốn ở lại đây......mà, cũng đúng như vậy mà, em do dự không biết có nên đi hay không, đều là vì anh mà, như vậy thì, cô của em sao có thể đồng ý chuyện của chúng ta?”

Hàn Đông Nguyên: "....”

Cô phiền quá.

Anh muốn tiếp tục đẩy cô ra.

Nhưng Trình Ninh nắm chặt lấy anh, tiếp tục không buông tha cho anh, nói: "Anh ba, em nghĩ thế này, không bằng em cứ đi học trước, như vậy em nói với cô chuyện chúng ta kết hôn thì cô chắc chắn sẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Anh không nỡ để em thì cũng không sao, em nhớ trường Đại học Công Nông Binh rất coi trọng chuyện thực hành phải không? Em đi học trước, vào rồi xem có thể xin cơ hội về đây thực tập không, có sự hỗ trợ của công xã thì chắc là không khó, dù sao em cũng chỉ đi xem mình có hứng thú không, học được gì thì học, không học được thì viết đơn bỏ về thôi, thế nào? Hơn nữa anh cũng có thể đi thăm em mà, anh không phải đang giúp công xã phát triển xưởng đồ gỗ sao? Anh cũng có thể đi công tác sang đó xem có thể bán đồ gỗ sang bên phía Nam không”

Dù sao hai năm nữa vẫn phải thi đại học mà.

Hơn nữa tương lai anh muốn phát triển ở phía Nam, sớm tìm hiểu thị trường bên đó, quen thuộc tình hình, cũng rất tốt mà.

Hàn Đông Nguyên bị cô nói đến phiền.

Những điều đó anh tự nhiên sẽ cân nhắc, chỉ là bây giờ anh muốn yên tĩnh một chút.

Đột nhiên cô muốn đi, còn không cho anh cơ hội bày tỏ bức xúc sao?

Tuy nhiên, kết hôn?

"Kết hôn?”

Anh "hừ" một tiếng, hỏi cô, nói: "Em đồng ý kết hôn rồi à? Khi nào kết hôn?”

Trình Ninh cười tít mắt, ôm lấy cánh tay anh rồi ngẩng đầu lên nũng nịu với anh: "Ngày mai, ngày mai chúng ta về công xã làm giấy đi đăng ký, thế nào?”

Dù Hàn Đông Nguyên cảm thấy cô chỉ đang õng ẹo làm nũng, nhưng trong lòng vẫn một bị một mũi tên mạnh mẽ găm vào.

Hàn Đông Nguyên cúi đầu nhìn cô đáng yêu đang nhìn anh, đôi mắt sáng ngời.

Cảm xúc của anh dâng trào, lúc đó anh gần như không thể kiềm chế được, anh chỉ muốn cúi đầu hôn cô thật chặt, cô luôn biết cách nắm lấy trái tim anh, nói những lời ngọt ngào như vậy, làm những việc có thể bóp nát trái tim anh.

Nhưng tất nhiên là anh không thể.

Lúc này anh đang ở trong sân, trong nhà có bố anh và cô của Trình Ninh, có lẽ đang nhìn họ từ cửa sổ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 503: Chương 503


Hầu kết của anh lên xuống, anh hít một hơi và nói: “Em vừa nói gì?”

Anh không quan tâm cô đang làm nũng hay đang dỗ dành anh, anh phải thực hiện những gì cô nói.

"Ùm.”

Trình Ninh thực sự nghiêm túc nói: “Có điều em nghĩ đi đăng ký kết hôn đi. Một trận lũ quét bất ngờ vừa mới xảy ra, nhiều người vẫn đang buồn, em không muốn làm chuyện vui gì hết nên chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi. Những người xung quanh biết là được rồi, sau này chúng ta làm hôn lễ sau... Thực ra đây là việc riêng của chúng ta.”

Nói đến đây, cô mới nhận ra Hàn Đông Nguyên không đi nữa, chỉ đứng đó cúi đầu nhìn cô.

Cái nhìn đó đã quá quen thuộc với cô.

Tim cô lỡ một nhịp, cô buông tay ra, cố gắng rút tay ra khỏi cánh tay anh.

Nhưng anh đã giữ tay cô lại và hỏi: “Những gì em nói có thật không?”

“Dạ”.

Trình Ninh xấu hổ quay mặt đi.

Rõ ràng là cô đã nghĩ đến chuyện này, nhưng không biết vì sao, khi nhìn anh cô lại cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Vậy anh đừng tức giận, đừng làm ra vẻ như không muốn em học đi, em cũng dễ nói chuyện với cô.”

Trong lòng Hàn Đông Nguyên dâng trào.

Trong lòng anh đang nghĩ là cô nhóc này quá tốt bụng và quá mềm yếu.

Rõ ràng cô không muốn kết hôn, nhưng muốn đi học nên nói kết hôn cho anh yên lòng.

Lẽ ra anh nên nói không cần, trong hoàn cảnh này họ không nên kết hôn... Nhưng anh không quan tâm, chỉ cần có thể kết hôn, dù trong hoàn cảnh nào anh cũng không quan tâm.

Lợi dụng sự yếu đuối của người khác cũng được.

Buổi tối, Hàn Đông Nguyên, Hàn Kỳ Sơn và bác sĩ trung y Tôn ở cùng phòng, Trình Ninh và Trình Tố Nhã ở cùng phòng.

Trình Ninh đã hạ quyết tâm, sẽ không trì hoãn hay lùi bước nữa.

Trước khi đi ngủ, cô ngồi trên giường, nói với Trình Tổ Nhã: “Cô, con muốn bàn với cô một chuyện”

"Ùm?”

Trình Tố Nhã nhìn cô.

Ngón tay Trình Ninh siết chặt chăn bông, trong lòng hơi xấu hổ, nhưng vẫn hít một hơi, tỏ ra nghiêm túc nói: “Chính là con muốn sau khi về Công xã con muốn đi đăng ký kết hôn với anh ba, muốn nhờ cô và dượng làm chủ hôn cho bọn con.”

Trình Tố Nhã: "???”

Trình Tố Nhã nghi ngờ mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Trình Ninh, há to miệng, một lúc sau mới nói: “Con nói gì, đăng ký gì?”

“Đăng ký kết hôn ạ”

Trình Ninh ngượng ngùng kéo tay cô của mình nói: “Cô, con làm thế này chẳng phải muốn đi học sao? Con đã hôn mê mấy ngày trong trận lũ bất ngờ. Anh ba cực nhọc ngày đêm, không ngủ không nghỉ chăm sóc con mấy ngày. Tuy con bị bệnh nhưng không xảy ra chuyện gì cả, nhưng người trên núi lại chất phác giản dị, mọi người đều hỏi thăm chuyện kết hôn của con, nếu con khỏi bệnh, không quan tâm đến anh ba, mà cầm giấy báo trúng tuyển đại học đi học luôn, mọi người chắc sẽ nói con là Trần Thế Mỹ thời hiện đại hay sao?”

Trình Tố Nhã: “…"

Bà bị logic của cô làm chóng mặt.

Cô không kết hôn với Hàn Đông Nguyên thì sao cô lại thành Trần Thế Mỹ thời hiện đại được?

Sắc mặt Trình Tố Nhã trông không tốt.

Trình Ninh nhẹ giọng nói: “Cô, sau này cô muốn con sống cuộc sống như thế nào?”

Trình Tố Nhã sửng sốt.

Bà muốn cô sống một cuộc sống như thế nào?

Bà chỉ mong cô có thể trở thành một người khỏe mạnh, năng động và độc lập, có thể sống tốt dù có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bà không trả lời mà chỉ hỏi cô: “Ninh Ninh, con muốn sống cuộc sống như thế nào?”

Mình muốn sống cuộc sống như thế nào?

Trình Ninh thật sự đã nghĩ tới chuyện này không biết bao nhiêu lần.

Bởi vì khi linh hồn cô bị nhốt trong phòng không thể đi đâu, cô mới cảm thấy được sống sót thật tốt biết bao.

Cô mỉm cười nói: “Con muốn sống một cuộc sống tự do, con có thể đi bất cứ nơi nào con muốn. Con muốn trải nghiệm nhiều thứ khác nhau và không bị trói buộc nữa. Tất nhiên, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cuộc sống của mình. Sở dĩ gọi là tự do, là chăm lo cho cuộc sống của chính mình sau đó mới có thể tận hưởng, nếu không thì đó chỉ là sa đà”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 504: Chương 504


Trình Ninh đưa tay nắm lấy cánh tay cô mình, nhẹ giọng nói: “Thật ra cô à, trước đây con với anh ba trải qua nhiều chuyện như vậy, con không hề muốn kết hôn, bởi vì bây giờ chỉ cần con kết hôn, con sẽ phải đối mặt với những câu đố của cuộc sống hằng ngày ,việc nhà làm từ sáng đến tối chưa xong, mẹ chồng, em chồng, chị dâu, có lẽ cả nhà sống cùng nhau, ai ăn hơn một miếng thịt, một miếng bánh cả nhà cũng không vui, đi làm cả ngày về nhà làm ít việc nhà mẹ chồng cũng không vui, kết hôn mấy tháng mà chưa có con mọi người đều sẽ nhìn chằm chằm vào bụng của cô... Cô ơi, con không muốn sống cuộc sống như vậy, nhưng con có thể gả cho ai để tránh cuộc sống này?”

“Ngoại trừ anh ba, trên đời này chắc chắn không có người nào có thể chiều chuộng con như vậy."

Trình Tố Nhã mở miệng muốn nói, không nhất định phải như vậy. Nhưng bà cũng biết điều đó là không dễ thực hiện. Trong lúc người khác còn tính toán thiệt hơn, đắn đo suy nghĩ thì Hàn Đông Nguyên đã sẵn sàng và làm được. Và bản thân bà cũng vẫn tin Hàn Đông Nguyên làm được như cháu gái nói.

Trình Ninh nói thêm: “Cô ơi, chuyện con và anh ba muốn đăng ký kết hôn, thực ra là để bảo vệ bản thân. Cô cũng biết con rất đẹp, nếu con đi học chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn theo đuổi con. Ngộ nhỡ gặp phải mấy tên điên gây ra vô số rắc rối, còn không bằng kết hôn cho rồi.”

Trình Tố Nhã: “…"

“Còn có, con nghi ngờ khi con đi về miền Nam, mẹ con sẽ muốn con gả cho Lương Hằng Châu.”

Trình Ninh nói nhiều như vậy, đột nhiên sấm sét lớn nổ ra lần nữa.

Trình Tố Nhã sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt đột nhiên tối sầm, nói: “Ý con là gì? Tại sao lại nói như vậy?”

“Thời gian trước Lương Hằng Châu không phải thường xuyên tới Bắc Thành gặp con hay sao? Mặc dù con đẹp, nhưng con cảm thấy đối với một người như anh ấy và xuất thân của chúng ta quá phức tạp, anh ấy sẽ không thích con nhiều vậy đâu, cho nên con thấy nghi ngờ nên đã đi tìm hiểu thêm”

“Không phải mẹ con nhận nuôi con gái của chị cả bà ấy à? Dì Tiêu và dượng Tiêu chia tay, họ mang Lương Niệm cho mẹ con nuôi như con gái ruột. Còn liên tục nói với mọi người Lương Niệm là con gái ruột của mẹ con và chú Lương, để Lương Niệm có một tương lai tốt đẹp và tìm được một đối tượng tốt, cho nên họ sẽ không để mẹ con nhận con, nhưng mẹ con cô cũng biết đấy, bà ấy rất cảm tính, ngộ nhỡ bà ấy nghĩ do bà ấy hại chú Lương suốt ngần ấy năm không nhận mặt Lương Hằng Châu, bố con xa cách trong lòng cảm thấy rất có lỗi, rồi cảm thấy mình đã không thể hoàn thành trách nhiệm nuôi dưỡng con bao nhiêu năm nay. Nhưng lại ngại Lương Niệm, không nhận con bà ấy cũng rất áy náy, sau đó bà ấy nhìn thấy Lương Hằng Châu thích con, cảm thấy con gả cho Lương Hằng Châu là ý rất hay, vừa có thể giữ con ở lại miền Nam, vừa có thể giữ con ở bên cạnh bà ấy và gọi bà ấy là mẹ mà không cần phải nhận con, đồng thời cũng để Lương Hằng Châu về bên cạnh chú Lương, một nhà vui vẻ hoà đồng. Thật là một ý tưởng hay."

Sắc mặt Trình Tố Nhã u ám.

Sau đó Trình Ninh lắc lắc cánh tay bà nói: “Nhưng con không vui, con cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến cả nhà họ, đặc biệt là nhà họ Tiêu, nên con không buồn nói chuyện với họ."

"Nhưng cô biết đấy, sức khỏe mẹ con không tốt và tinh thần cũng yếu nhỡ bà ấy lại ngất xỉu, khóc lóc nữa, cô bảy bà tám còn có bà ngoại nhà họ Tiêu thậm chí cả chú Lương đều đến bắt cóc con, cho dù con không bị bọn họ ảnh hưởng, nhưng vẫn bị làm phiền? Còn không bằng đăng ký kết hôn với anh ba, là xong hết chuyện”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 505: Chương 505


Nếu Trình Tố Nhã vẫn còn khó chịu sau những lời Trình Ninh nói trước đó, hơi tức giận vì Hàn Đông Nguyên dám làm chuyện này với cháu gái mình, lại còn kháng cự chuyện bọn họ làm như vậy để đăng ký kết hôn, nhưng khi bà nghe được những lời cuối cùng của Trình Ninh cả người trầm xuống.

Bà đưa tay chạm vào Trình Ninh.

Đứa trẻ này thực sự đã trưởng thành quá, quá nhiều trong sáu tháng qua.

Nghĩ đến những gì cô đã làm trong sáu tháng qua, nghĩ xem dù là công xã hay người dân ở đây đều là những thanh niên có học thức khi nói về cô đều hết lời khen ngợi, nghĩ đến lời nói và hành động của cô bây giờ, nếu Trình Ninh là nửa năm trước bà vẫn còn lo lắng cô sẽ kết hôn kiểu gì, nhưng bây giờ bà thậm chí còn không tìm được lý do để phản đối.

“Con thực sự đã nghĩ kỹ rồi à?" Trình Tố Nhã sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên cười nói:

“Ninh Ninh, con còn nhỏ, con có biết không con sắp ra ngoài đi học, tương lai sẽ gặp được rất nhiều người, có thể gặp được người có ngoại hình vừa ý con, có thể gặp được người cùng chí hướng với con, hoặc có điều kiện vượt trội về mọi mặt."

“ Anh ba của con có điểm gì tốt? Tính tình thằng bé không tốt và nói chuyện khiến người ta tức chết, chẳng lẽ hai người các con còn có thể nói chuyện phiếm nữa à? Đợi con ra ngoài học hai người các con xa nhau, con thật sự nghĩ rằng một ngày nào đó con chợt cảm thấy quyết định bây giờ của mình quá bốc đồng không? Lỡ như thằng bé ở lại nơi này mãi thì sao? Sau này con có quay lại ở cùng thằng bé không?”

Trình Ninh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô mình như vậy Biết bà thế này là mở lòng Cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô tự nghĩ, người khác dù có tốt đến đâu cũng không phải là anh ba.

Không phải anh ba sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cô, bề ngoài hung dữ nhưng thực chất lại chiều chuộng cô trong mọi việc và coi cô quan trọng hơn mình.

Nhưng lúc này cô xấu hổ không dám nói ra lời này với cô của cô, nên chỉ nói một cách nũng nịu: “Dạ, ai biết được, lát nữa con sẽ nói với anh ba rằng bên ngoài có nhiều người tốt như vậy, để anh ấy cố gắng hơn nữa, mạnh mẽ hơn, như vậy con sẽ không để mắt đến người khác nữa."

Trình Tố Nhã: “… ”

Bà đưa tay chọc chọc Trình Ninh, nhất thời cảm thấy đồng cảm với Hàn Đông Nguyên.

Nghĩ về tính khí thất thường của thằng bé đó từ khi còn nhỏ, bà thực sự có cảm giác như “con cũng có ngày hôm nay”...

Trình Tố Nhã hơi yên tâm chuyện Trình Ninh, nhưng bà cũng không giả vờ khách khí với Hàn Đông Nguyên.

Buổi chiều ngày hôm đó, mọi người họp mặt với đại đội trưởng và thư ký đại đội, chào tạm biệt mọi người, buổi tối thu dọn hành lý chuẩn bị ngày hôm sau đi công xã.

Mọi người nghe nói Trình Ninh đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học ở Quảng Thành, biết cô đi sợ là sau này sẽ không nhất định trở về, đều không nỡ.

Trình Ninh nói: “Đừng lo lắng, không phải đi học có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hay sao? Con nhất định sẽ về thăm mọi người.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, sau khi đọc báo đưa tin về mình, cô chợt nảy ra ý tưởng làm một album tranh về đại đội Thượng Hà hoặc công xã Thạch Kiều, dù sao cô cũng đã vẽ rất nhiều, lúc quay về cô sẽ nghĩ chủ đề. Nói không chừng đến lúc đó mượn chủ đề này xin trường cho về một thời gian.

Tuy nhiên, đây là ý tưởng mới nảy ra cách đây không lâu, chưa viết được gì nên tạm thời không nhắc đến.

Nghe cô nói như vậy, mọi người đều bảo cô đến lúc đó nhất định phải về chơi, Chu Hiểu Mỹ cười nói: “Các thím yên tâm, lúc đó Ninh Ninh nhất định sẽ về, cho dù cô ấy không thăm chúng ta, thì có Hàn xưởng trưởng ở đây, cô ấy không về thăm Hàn xưởng trưởng nữa hay sao?”

Mọi người đều bật cười vui vẻ.

Trình Ninh: “…"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 506: Chương 506


Cô đưa tay nhéo nhéo mặt Chu Hiểu Mỹ nói với mọi người:

“Con nhất định sẽ về chỉ cần đại đội và công xã có nhu cầu, con vẫn là người thiết kế xưởng sản xuất đồ tre nứa và xưởng sản xuất đồ gỗ của công xã chúng ta. Còn có Hiểu Mỹ, cô nhiều chuyện quá đấy, lát nữa tôi sẽ giao nhiều việc cho cô, xem cô có còn ba hoa được nữa không”

Chu Hiểu Mỹ cười “hehe” nói: “Sắp xếp đi, sắp xếp đi. Đợi khi cô đi rồi, cô cũng còn muốn quản tôi nữa à?”

Mọi người đều cười đùa, tâm trạng chia tay cũng bớt đi rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, có mấy người ngồi xe bò rời thôn Thượng Hàn.

Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã không thể ở đây lâu, bọn họ đến công xã nghỉ ngơi một lát, buổi tối lúc ăn tối, Trình Tố Nhã cùng mọi người thương lượng, muốn Trình Ninh làm thủ tục rồi đi cùng bọn họ.

Trình Ninh nhìn cô của mình, lại nhìn Hàn Đông Viễn sắc mặt không tốt lắm nhưng lại không nói được lời nào, như đang kìm nén điều gì đó.

Hai ngày qua, Trình Ninh luôn ở cùng Trình Tố Nhã, sau đó khi đến công xã Hàn Đông Nguyên bị Thư ký Từ kêu đi làm việc, hai người gần như không có cơ hội ở riêng với nhau.

Đương nhiên, Trình Ninh còn chưa có cơ hội nói cho anh biết cô đã nói chuyện đăng ký kết hôn với Trình Tố Nhã và cô của cô cũng cho qua rồi.

Nhưng nếu bây giờ cô quay lại thành phố thì chuyện này cũng không làm được.

Cô nhìn bên này ngó bên kia, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Chuyện là cô ơi bên chỗ công xã vừa gặp thiên tai, anh ba còn có rất nhiều việc phải giải quyết, chắc chắn không thể rời đi được, hay là con vẫn ở lại đây, đợi anh ba làm xong việc con nhờ anh ba đưa con về được không?"

“Còn nữa chuyện là con nghĩ trước khi hai người đi bọn con định đi đăng ký kết hôn để cho hai người làm người làm chứng cho bọn con được không? Mặc dù thanh niên trí thức ở quê, người lớn không có ở đây có thể tự đi đăng ký kết hôn, nhưng dù sao hai người cũng đã đến rồi hay sao? Nên tất nhiên phải để hai người làm chứng là tốt nhất.”

Mọi người: “???”

Trình Ninh nói xong, vẻ mặt mọi người đều rất kinh hỉ.

Mặc dù Trình Tố Nhã đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi cháu gái nói ra trước mặt mọi người bà vẫn sững sờ trong giây lát, điều này rất khó chịu.

Sau đó phản ứng lại, trong lòng bà thậm chí còn có suy nghĩ “Con bé ngốc nghếch này thật sự không phải là một cô gái ngoan.”

Về phần Hàn Kỳ Sơn và Hàn Đông Nguyên.

Hàn Kỳ Sơn hoàn toàn bị chấn động.

Ngày hôm trước Trình Ninh đã nói với Trình Tố Nhã về chuyện này, còn tìm ra nhiều lý do để thuyết phục Trình Tố Nhã, nhưng không ai đề cập đến chuyện này với Hàn Kỳ Sơn.

Trình Tố Nhã không vui nên đêm qua bà không ngủ với Hàn Kỳ Sơn vì thế đương nhiên chưa nói cho ông ấy biết.

Thì ra Hàn Kỳ Sơn biết con trai mình đang qua lại với Trình Ninh, nhưng không ngờ tiến triển lại nhanh như vậy...

Ông ấy nhìn Trình Ninh, rồi nhìn vợ mình, khi nhìn thấy vẻ mặt không vui nhưng lại kìm nén của vợ mình lại không kiềm được nhìn con trai mình.

Hàn Đông Nguyên căn bản đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao trước đó Trình Ninh đã nói với anh chuyện sẽ đến công xã đăng ký kết hôn.

Nhưng lúc đó, anh vẫn cảm thấy cô sắp vào đại học nên mới nói vậy để cố dỗ dành anh.

Nhưng anh vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để làm chuyện này.

Ai ngờ được cô lại đột nhiên nói điều này với cô của mình vào lúc này và theo cách như vậy chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyện này đáng lẽ anh phải là người nói ra mới phải, không, cầu hôn cầu hôn mới đúng?

“Cô à”

Anh đứng lên nói: “Chuyện này con đã bàn bạc với Ninh Ninh rồi”

Trình Tố Nhã “hừ” một tiếng.

Đứng lên làm gì thế? Muốn khoe chiều cao của mình à?

Ôi còn cô nữa chứ, cậu gọi ai là cô chứ?

Trình Tố Nhã ở gần đến mức bà lập tức bị làm phiền.

“Bàn bạc?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 507: Chương 507


Bà tức giận nói: “Vậy kết quả hai đứa bàn bạc là gì? Bàn bạc ngày mai đi đăng ký kết hôn à? Cậu xem chuyện này giống như đi dạo phố đúng không?"

Trình Ninh nhìn cô của mình rồi lại nhìn Hàn Đông Nguyên.

Thôi được rồi, tốt nhất cô không nên nói chuyện để cô của mình trút giận một hồi đã.

Hàn Đông Nguyên thẳng thắn trả lời: “Bọn con muốn hỏi ý kiến của cô và gia đình trước đã”

Trình Tố Nhã lại nói “haha” hai tiếng nữa trong lòng nghĩ thầm, cái này thì khá lịch sự lễ phép.

Ngẫm lại hơn mười năm qua bà chưa bao giờ thấy thằng bé lịch sự và lễ phép như vậy, nhìn dáng vẻ thằng bé như bây giờ khiến bà giận sôi máu.

Khi Hàn Kỳ Sơn nghe thấy Hàn Đông Nguyên gọi “cô" gân xanh trên trán ông ấy giật giật.

Nhưng đó là con trai ông ấy, ông ấy có thể làm gì được?

Hơn nữa, ông ấy cảm thấy con trai mình có thể cưới Trình Ninh là nhờ tổ tiên phù hộ, đương nhiên lúc này ông ấy phải giúp con trai mình.

Hàn Kỳ Sơn ho khan một tiếng nói: “Chuyện này là thế nào? Ninh Ninh, các con định đăng ký kết hôn à? Chuyện này sao chú chưa nghe các con nhắc đến thế.”

Trình Ninh nói: “Bọn con cũng không muốn làm sớm như vậy. Ban đầu bọn con định hai năm nữa công xã công xưởng xây xong, khi quay lại thành phố rồi mới nghĩ tiếp. Nhưng đột nhiên một trận lũ quét đã xảy ra…"

Sau đó Trình Ninh thở dài nói: “Lúc đó bọn con đều tận mắt chứng kiến trận lũ quét. Chỉ trong chốc lát đã cướp đi biết bao sinh mạng. Những người đó đều là dân làng mà bọn con quen biết, là công nhân cùng làm việc trong công xưởng. Là những đứa trẻ ngày thường rất lễ phép khi nhìn thấy bọn con, lúc đó con cảm thấy rất sốc, ngột ngạt và tuyệt vọng”.

Bây giờ nghĩ lại, trong lồng n.g.ự.c vẫn còn cảm giác ngột ngạt, Trình Ninh ngừng lại, hít một hơi rồi nói: “Sau đó con hôn mê ba ngày, đến khi tỉnh lại giống như đã qua mấy đời. Lúc đó khi nhìn thấy anh ba, con nghĩ kết hôn cũng tốt mà, cuộc đời thật khó lường, nếu bọn con đã muốn kết hôn vậy thì cưới thôi, ai biết ngày mai sẽ ra sao".

“Ninh Ninh!”

Trình Tố Nhã và Hàn Đông Nguyên đều gọi cô cùng lúc.

Cả hai đều hơi biến sắc.

Trình Ninh hít một hơi dài, mỉm cười nói: “Con không sao, con cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Sau đó vừa hay cô giấy báo trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật đến đây, ở đây đường xá xa xôi sau này muốn về lại cũng khó. Vậy chi bằng con đăng ký kết hôn với anh ba trước. Như vậy sau này anh ba muốn xin mở văn phòng ở miền Nam, hoặc nếu con xin về làm đề tài gì cũng danh chính ngôn thuận. Còn không khi con đến Quảng Thành ngộ nhỡ lười nhác mấy năm mới về một lần thì phải làm sao?”

Trình Tố Nhã vốn là muốn kéo chuyện này lâu một chút, để cho Hàn Đông Nguyên lo lắng, không nghĩ tới cháu gái của mình lại có thể dễ dàng gả đi như vậy.

Kết quả Trình Ninh nói ra lời này hai mắt bà đã đỏ hoe, làm sao có thể phản đối được nữa?

Bà im lặng, chuyện này cũng quyết định như vậy.

Mặc dù cả Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã đều cảm thấy chuyện này quá đột ngột và hơi đơn giản quá.

Trình Ninh ôm lấy cánh tay Trình Tố Nhã nói: “Thật ra bọn con chỉ cần đăng ký kết hôn thôi, tránh cho sau này hộ khẩu của con ở Quảng Thành còn hộ khẩu của anh ba ở đây, sau này muốn đăng ký kết hôn lại gặp khó khăn. Bọn con chỉ muốn bọn con tự biết thôi, con vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói cho mọi người biết."

Trình Tố Nhã: “…“

Con bé ngốc này.

Trong sân của công xã có đủ phòng nên Hàn Đông Nguyên sắp xếp một phòng trên lầu cho Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã.

Phòng của Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ở tầng dưới.

Vốn dĩ Liêu Thịnh và Hứa Đông Mai cũng sống trong sân, nhưng dạo này hai người này bận như con quay, đều đi xuống đại đội phía dưới sắp xếp cứu trợ thiên tai tối cũng không về.

Vì vậy trong sân chỉ gia đình bọn họ ở.

Ăn tối xong, Trình Tố Nhã ở lên lầu nhìn một hồi lại chuẩn bị đi xuống, bà nói với Hàn Kỳ Sơn: “Tôi xuống gặp Ninh Ninh, ông không cần đợi tôi đâu, tối nay tôi ngủ với Ninh Ninh”

Hàn Kỳ Sơn: “…"

Ông ấy hơi bất lực.

Ông ấy có thể thấy rằng trong hai ngày qua, vợ ông ấy đề phòng Hàn Đông Nguyên như đề phòng kẻ trộm, không cho thằng bé bất kỳ cơ hội nào thân mật với Trình Ninh.

Ông ấy khuyên nhủ: “Việc này xảy ra khá đột ngột, Ninh Ninh và Đông Nguyên có lẽ cũng có chuyện muốn nói”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Tố Nhã cười khẩy nói: “Đừng nói thời gian gấp gáp, cho dù là đám cưới được chuẩn bị chu đáo thì trước đám cưới một ngày cô dâu cũng sẽ ngủ với người nhà bố mẹ đẻ, ai lại ở cùng một phòng với chú rể trước ngày cưới chứ?”

Hàn Kỳ Sơn: “…“

Thôi được rồi.

Khi Trình Tố Nhã đi xuống, Hàn Đông Nguyên không có trong phòng Trình Ninh, hai người đang ở trong phòng khách, một người đang ăn chè đậu xanh, một người đang xem người kia uống.

Khi Trình Tố Nhã đi xuống, Hàn Đông Nguyên đứng dậy và gọi “cô"

Trình Tố Nhã thực sự cảm thấy đau răng khi nghe thằng bé gọi như vậy.

Trình Ninh tựa hồ hoàn toàn không thấy được vẻ mặt đau nhức răng của cô mình, cô đặt thìa xuống, đứng dậy đỡ Trình Tố Nhã nói: “Cô, cô thử chè đậu xanh anh ba nấu đi, cũng ngon như bà nội nấu đó”

Nói xong, cô đỡ Trình Tố Nhã ngồi xuống phía bên kia bàn, bưng bát đậu xanh trên bàn chưa ai ăn để trước mặt Trình Tố Nhã rồi mời bà ăn.

Trình Tố Nhã: “…"

Bà làm mẹ kế của Hàn Đông Nguyên đã mười sáu năm, đây là lần đầu tiên bà ăn đồ ăn do thằng bé nấu!

Trình Tố Nhã hỏi Trình Ninh: “Hai người các con có lên danh sách ngày mai sau khi đăng ký kết hôn xong định mua những gì chưa?”

Mua, mua cái gì?

Còn phải lên danh sách ạ?

Trình Ninh sửng sốt.

Cô không muốn mua thứ gì cả, chẳng phải chỉ cần đăng ký kết hôn thôi sao.

Nhưng cô phản ứng rất nhanh, nghĩ đến lúc cô về quê căn phòng đầy đồ cưới của Chu Hiểu Mỹ, cô lập tức nói: “Cô à chỗ bọn con vừa có một trận lũ quét, mọi người đều bận rộn cứu trợ thiên tai. Mọi thứ có thể dùng được đều đưa xuống đại đội phía dưới hết rồi, bây giờ muốn mua gì thì cũng không mua được, cũng không thích hợp, con nghĩ hay là thôi vậy."

“Cô ơi bọn con chỉ muốn đăng ký kết hôn thôi, trong lòng con thực ra cũng không có gì khác so với trước đây cả, nên chuyện này con nghĩ để sau này hãy bàn đi.”

Trình Tố Nhã thực sự rất đau lòng.

Chuyện đăng ký hay không đăng ký kết hôn giống nhau ư?

Buổi tối, Trình Tố Nhã suy nghĩ một lát hỏi Trình Ninh: “Ninh Ninh, con và anh ba có yêu nhau không? Đã cùng nhau chưa?"

Trình Ninh sửng sốt.

Yêu nhau?

Tất nhiên là yêu nhau rồi, nếu không yêu nhau thì bọn họ đăng ký kết hôn làm gì?

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Trình Tố Nhã cô chợt hiểu ý “cùng nhau” của bà là gì, mặt cô thoáng chốt đỏ bừng, một lúc sau mới nói: “Không, không có, anh ba sẽ không làm như vậy, anh ấy nói sẽ đợi đến sau khi kết hôn."

Trình Tố Nhã sau khi nghe những lời của cô hơi hài lòng với Hàn Đông Nguyên.

Dù cho rằng điều đó thật vớ vẩn nhưng bà vẫn hỏi: “Vậy sau khi đăng ký kết hôn rồi thì sao?”

Trình Ninh: “…"

Mặt cô càng đỏ hơn.

Trình Tố Nhã đưa tay chạm vào đầu cô, nghĩ rằng nếu mình yêu cầu hai đứa không được xảy ra quan hệ sau khi đăng ký kết hôn quả thật hơi không hợp tình hợp lý, nói thật thì có hơi biến ŧɦái nhưng bà nhìn cháu gái mình lại cảm thấy đau lòng không thôi. Một bông hoa được cưng chiều bị một con lợn, không, một con sói phá.

Bà nói: “Chuyện như vậy đợi đến khi con lớn hơn chút nữa thì tốt hơn, nhưng sau khi các con đăng ký kết hôn xong, cô cũng biết nói như vậy là không hợp lẽ tự nhiên. Nếu thật sự xảy ra thì con phải nhớ mang bảo hộ, đừng để lúc này có con. Hơn nữa, con vẫn còn nhỏ, nên lần đầu tiên sẽ hơi đau, đừng chuyện gì cũng nghe theo thằng bé. Nếu con cảm thấy không khỏe thì nên có chừng mực, đặc biệt là con vừa mới khỏi bệnh."

Trình Ninh: Cô đỏ mặt.

Nghĩ tới Hàn Đông Nguyên... cô còn nói bọn họ “không thích hợp”, suy nghĩ lung tung khiến cô không cách nào ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn đi cùng Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đến công xã để đăng ký kết hôn.

Ảnh của hai người lẽ ra phải được dán vào sổ đỏ, nhưng hình đến buổi chiều mới có, cho nên đăng ký xong cũng không thể lấy được sổ đỏ. Người trong công xã lần lượt chúc mừng hai người, có điều sau khi chúc mừng xong Chủ nhiệm Tiết lại giao rất nhiều việc cho Hàn Đông Nguyên làm.

Lần lũ quét này có rất nhiều thanh niên trí thức xảy ra chuyện, mấy ngày nay họ đã đến rất nhiều đại đội và thống kê số lượng người chết, bây giờ họ cần cập nhật thông tin từng thanh niên trí thức, đồng thời liên hệ với các đơn vị liên quan trong thành phố và gia đình các thanh niên trí thức, đồng thời gửi thư an ủi họ.

Những chuyện này kéo dài bao nhiêu thì càng có nhiều người bị dày vò hơn.

Trình Ninh để Hàn Đông Nguyên đi làm, cô theo Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã đến các nhà cung ứng hợp tác xã mua bán để mua đồ.

Trong hợp tác xã mua bán cũng không có nhiều đồ đạc, Trình Ninh thực sự không thích những thứ đó, cuối cùng cô dỗ dành Trình Tố Nhã nói: “Cô ơi cô đến Bắc Thành chuẩn bị đi, anh ba làm xong việc nhất định sẽ đưa con về, đến lúc đó chúng ta sẽ chuẩn bị những thứ này. Còn bây giờ chuẩn bị cái gì cũng đều vội vàng cả, thà không chuẩn bị còn hơn.”

Cuối cùng, Trình Tố Nhã nhất quyết đòi mua một cặp nến đỏ.

Bà nói: “Mua về để đó, về Bắc Thành có thể dùng cũng được.”

Tối nay Trình Tố Nhã lại không nói muốn ngủ cùng với Trình Ninh, nhưng Trình Ninh lo lắng vì những lời Trình Tố Nhã nói tối qua. Thay vào đó, cô ôm cánh tay Trình Tố Nhã và nói rằng sẽ phải rất lâu mới được gặp bà nên muốn nói chuyện với bà. Vì thế đêm đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn Trình Ninh vẫn ngủ với Trình Tố Nhã.

Đêm nay Trình Ninh quả thực đã nói rất nhiều với Trình Tố Nhã, nhưng phần lớn đều là về mẹ ruột của cô, Tiêu Lan, và gia đình ngoại nhà họ Tiêu của cô.

Trình Tố Nhã là một người tâm tư kín đáo.

Lúc đầu bà giữ Trình Ninh lại, không chịu để Tiêu Lan và người nhà họ Tiêu đưa cô đi, sau này bà sợ nhà họ Tiêu sẽ gây chuyện nên mấy năm nay bà rất chú ý đến chuyện ở đó nên bà đã nói cho Trình Ninh biết rất nhiều chuyện.

Sáng sớm hôm sau, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên tiễn Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã.

Khi về đến công xã, Trình Ninh nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh đi làm đi, em về dọn dẹp một lát, buổi chiều em đến công xã giúp anh.”

“Anh đưa em về trước." Hàn Đông Nguyên cẩn thận nhìn cô rồi nói.

Trình Ninh hơi mất tự nhiên, sau khi nghe cô của cô nói những lời đó vào đêm hôm trước làm cô thấy hơi ngại ngùng.

Nhưng nếu anh muốn đưa cô về, nếu cô kiên quyết không cho anh đưa vậy chẳng phải càng kỳ quái hơn sao?

Khi Trình Ninh trở về nhà, cô lại giục Hàn Đông Nguyên về công xã, Hàn Đông Nguyên nhìn cô đột nhiên nói: “Đến đây hôn anh một cái nào”

Trình Ninh: “???”

Thôi được rồi.

Tim cô đập thình thịch không thể giải thích được, rõ ràng “hôn” chẳng phải là chuyện rất bình thường giữa hai người hay sao?

Hơn nữa, mấy ngày nay cô ở cùng với cô của mình cả ngày, sợ cô không vui nên cố tình không để ý tới anh, hôm qua những lời mà cô của cô nói làm cô không được tự nhiên.

Và để tạo dựng hình tượng tốt trước mặt cô, anh ấy cư xử cực kỳ tốt, hoàn toàn khác xa với ngày thường họ ở bên nhau cứ như hai người vậy, khi hai người đăng ký kết hôn, cũng rất quy củ, thậm chí còn phải kiềm chế niềm vui nữa.

Bây giờ cô và dượng đi rồi, ánh mắt anh nhìn cô gần như rực lửa.

Cô sợ anh đột nhiên phát điên nên bước tới nắm lấy cánh tay anh, nhón chân hôn vào cằm anh, rụt rè nói: “Được rồi, anh về đi, tối về sớm nhé.”

Cô đang định buông anh ra lùi lại hai bước, nhưng anh vừa đưa tay ra đã kéo cô lại, va vào n.g.ự.c anh, vòng eo bị anh giữ chặt, anh cúi đầu xuống trực tiếp chiếm lấy môi cô...rong ruổi khắp nơi.

Nụ hôn này khác với nụ hôn khi cô bị bệnh, lúc đó anh cẩn thận, dịu dàng còn lúc này môi lưỡi họ đan xen vào nhau. Anh tận lực rong ruổi âm thanh cổ họng và đầu lưỡi, chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến Trình Ninh cảm thấy rất gợi tình tràn đầy ham muốn không che giấu.

Trình Ninh bị hôm cho tim đập mạnh “thình thịch” toàn thân cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô gần như không thở nổi, cuối cùng anh cũng buông cô ra, Trình Ninh muốn nói gì đó, nhưng cô vẫn chưa mở miệng nói đã bị anh ôm lại.

“Anh ba”

Cô giật mình, nắm lấy quần áo trên cánh tay anh, hoảng hốt không hiểu nói: “Anh không về công xã à?”

Anh mỉm cười và thì thầm: “Anh xin nghỉ phép rồi.”

“Hả?”

Trình Ninh hơi mơ hồ: “Nghỉ phép, đang yên đang lành sao lại nghỉ phép thế?”

“Phép cưới.” Anh nói.

Nếu không thì tại sao hai ngày qua anh lại bận thế chứ?

Anh bế cô về phòng, cúi đầu hôn cô, cắn tai cô rồi nói vào tai cô: “Hôm nay không cần đến công xã nữa".

Môi anh khô nhưng nụ hôn lại có cảm giác ẩm ướt, chạm vào đâu cũng nóng và ngứa ngáy, từ da thịt cho đến tận trái tim, giọng nói nóng bỏng xoáy quanh bên tai, xuyên vào tâm trí cô.

Trong đầu cô chợt nổ “ùynh” một tiếng, trái tim cô đập “thình thịch” như muốn nhảy ra ngoài, cơ thể mềm nhũn, chắc là do thời tiết quá nóng, cô kéo mạnh quần áo trên tay anh chỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 508: Chương 508


Cả người Trình Ninh hoàn toàn bối rối.

Vừa bối rối vừa hoảng loạn.

Cô biết sau khi hai người đăng ký kết hôn chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, cô hơi lo lắng nên hôm qua đã cố ý gọi cô của mình qua ngủ cùng với cô.

Sau đó cô tiễn cô và dượng đi, cô nghĩ ban ngày anh đi làm ở công xã thì ít nhất cô cũng có một ngày để chuẩn bị tinh thần.

Ai biết được anh ấy thậm chí ban ngày còn không đợi được...

“Anh ba”

Nụ hôn của anh kích thích làm cô hoàn toàn bất lực, nhưng trong lòng hoảng loạn khiến cô giữ được sáng suốt nên khẩn trương gọi anh, nhưng âm thanh cô phát ra lại mềm mại dịu dàng, giống như gào vào lòng người.

“Anh ba”

Cô nói: “Lúc này, lúc này sao có thể được?”

Những gì cô nói để ngăn anh lại, lại càng khiến anh đỏ mắt hơn.

Anh hỏi cô: “Sao có thể không được?”

Anh bây giờ đã khác, ngay cả giọng nói cũng chứa đầy dục vọng và lộ liễu hơn bao giờ hết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nắm chặt quần áo của anh, bối rối đến vô thức nhắm mắt lại.

Rồi nụ hôn của anh lại rơi xuống, nhẹ nhàng và nặng nề.

Anh nói: “Ninh Ninh, chúng ta đã đăng ký kết hôn, em có nhớ không? Em là của anh”

Trên thực tế, đến bây giờ anh vẫn còn choáng váng.

Hôm qua hai người họ đã đăng ký kết hôn, vì bố anh và cô của cô đều có mặt nên anh đã rất kiềm chế, nên làm gì thì làm cái đó, giống như anh luôn tỏ vẻ bình tĩnh khi đối mặt với bố anh và dì Trình.

Điều này cũng khiến anh cảm thấy chuyện đăng ký kết hôn không thực tế. Luôn cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó.

Vẫn còn thiếu một điều gì đó khiến trái tim anh cảm thấy thoải mái, để chuyện này thành hiện thực, để cho anh có cảm giác chân thực.

Anh nhìn người đang nằm dưới người mình, có một cảm giác không chân thực.

Cô đẹp như mộng, làn da vốn trắng nõn mềm mại của cô lại nhuộm đỏ, như thể chạm vào sẽ vỡ ra, nhiều chỗ đỏ đến kinh người, khiến người ta đau lòng, muốn tiếp tục hôn cô. Hôn cô nghe cô phát ra âm thanh khó nhịn, anh nghĩ điều đó ít nhiều có phần biến ŧɦái.

Ham muốn của anh đối với cô luôn có chút biến ŧɦái, trước đây nó ẩn sâu trong lòng anh, anh chưa bao giờ dám bộc lộ, chỉ sau khi hai người ở bên nhau, anh mới bộc lộ ra từng chút một.

Cũng may cô có hoảng sợ, có sợ hãi và ngạc nhiên, nhưng cô lại không hề chán ghét.

Điều anh nhìn thấy trong mắt cô là vừa hoảng sợ vừa oán trách anh, nhưng đồng thời cô cũng tin tưởng anh không chút đề phòng nào.

Đúng vậy, cô luôn tin tưởng anh mà không hề dè dặt.

Lúc đó tính tình anh không tốt, cô rất tức giận nhưng cô vẫn hết lòng tin tưởng anh.

“Ninh Ninh”

Giọng anh khi gọi cô khàn khàn trầm tháp, thậm chí còn hơi run rẩy.

Khi Trình Ninh mở mắt ra, cô nhìn thấy mồ hôi trên trán anh, tình yêu và ham muốn không chút che giấu trong mắt sâu không thấy đáy của anh dường như đang tuôn trào.

Trong đó có quá nhiều cảm xúc, ngoài ra đã mở ra chỗ trống kiềm chế và chịu đựng.

Trình Ninh bị cảm xúc trong mắt anh làm cho kinh ngạc.

Cô sững sờ trong giây lát, trong lòng tràn ngập một cảm xúc khác, lấn át nỗi hoảng sợ ban đầu của cô.

Cô quàng tay qua cổ anh và gọi: “Anh ba.”

Cô hôn lên môi anh lần nữa, nói: “Anh ba em nhớ mà, từ nay về sau chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Dù trong thời gian ngắn không ở cạnh nhau, nhưng anh hãy nhớ rằng em vẫn luôn nhớ đến anh. Chúng ta vẫn ở bên nhau. Em yêu anh nhất”

Hàn Đông Nguyên không ngờ lại nghe được lời thổ lộ như vậy của cô, anh dường như không khống chế được sức lực nắm bả vai cô, chặt đến mức làm đau cô, cô khẽ run lên, con ngươi đen như thiêu đốt.

Anh dỗ dành cô: “Ninh Ninh, em nói lại một lần nữa đi.”

Trình Ninh hơi xấu hổ, nghiêng người tựa đầu vào vai anh, dụi mặt vào anh, nhỏ giọng nói: “Anh ba, em yêu anh nhất”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 509: Chương 509


Trước kia cô không chắc tình cảm của mình dành cho anh có phải là tình yêu hay không.

Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, bây giờ nói ra điều này dường như rất tự nhiên, như là lẽ đương nhiên.

Đương nhiên cô yêu anh, họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, anh đã cùng cô trải qua mấy chục năm cô đơn, dấu ấn của anh đã khắc sâu vào trong xương cô từ lâu.

Anh ôm lấy cô.

Cô cảm nhận được sức mạnh của anh ôm lấy cô, như thể anh đang cố gắng đưa cô vào trong cơ thể mình.

Mắt Trình Ninh hơi xót.

Đúng rồi, sao cô lại không nói ra chứ.

Đời trước cô chưa từng nói ra, đời trước hai người họ cũng chưa bao giờ thân thiết như bây giờ, khi đó anh rất bao dung và kiềm chế khi ở bên nhau, ngay cả hôn cũng thường do cô chủ động, anh cũng rất cẩn thận khi hôn cô. Anh dịu dàng và yêu thương nhưng chưa bao giờ bộc lộ ham muốn của mình trước mặt cô.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghiêng đầu hôn lên cổ anh, nói với anh: “Em yêu anh, anh ba". Mặc dù, có lẽ không nhiều như anh yêu cô.

Dù không cần phải so sánh loại chuyện này nhưng cô vẫn cảm thấy nó giống như thế này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên làm sao có thể chịu đựng được cô nói đi nói lại những lời như vậy.

Như thể nó đang bóp nghẹt sức sống của anh và cám dỗ anh.

Anh hôn cổ cô.

Cô rất mảnh khảnh, giống như một củ sen dài và mềm mại, tưởng chừng như cô có thể bị gãy nếu anh hơi dùng sức.

Hoàn toàn mất kiểm soát.

Trình Ninh chịu đựng cơn bão dữ dội như vậy, giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi trên sông dưới cơn mưa lớn vào một đêm mùa hè, lắc lư trong gió.

Trước đây anh sẽ dỗ dành cô, dỗ dành cô kêu ra tiếng, nhưng lần này cô không cần anh dỗ dành nữa, giọng nói của cô đã vỡ vụn không nghe rõ là gì.

Nhưng cái này chỉ mới là khởi đầu.

Gió thổi qua rèm cửa, những bóng sáng lốm đốm xuyên qua khe hở trên rèm đã di chuyển vị trí thật dài. Còn cô vô cùng mệt mỏi.

Khóc rồi lại khóc cho đến khi giọng cô khàn đi, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu... Anh còn chưa bắt đầu.

Anh ôm cô đút nước cho cô uống, mắt Trình Ninh đẫm lệ nhìn anh... lúc này, cô thậm chí còn không còn sức lực mà sợ hãi, chỉ im lặng nói với anh: “Anh ba thế này...em có c.h.ế.t không?”

Hàn Đông Nguyên: “…”

Anh nói: “Không đâu."

Anh lại dỗ dành cô nói: “Anh không nghe lời em khi nào chứ?”

Dù có mất kiểm soát đến đâu, anh vẫn sẽ mềm lòng mỗi khi cô khóc.

Anh không muốn từ bỏ, dù sao anh cũng đã chịu đựng nhiều năm như vậy, chịu đựng thêm một thời gian nữa cũng không sao.

Trình Ninh thực sự cảm thấy mình sắp chết.

Cô nhẹ nhàng nói: “Anh ba, em thực sự không xong rồi. Buổi tối chúng ta làm được không? Em muốn ngủ một lát, anh cho em ngủ một lát, em hứa với anh, buổi tối em nhất định sẽ cho anh, anh muốn làm gì thì làm, được không?”

Cô cầu xin anh trong nước mắt.

Trong lòng Hàn Đông Nguyên mềm nhũn.

Nhưng anh không tin vào “Anh muốn làm gì thì làm”.

Dù anh mất kiểm soát, nhưng ngay khi nghe thấy cô cầu xin và nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, anh không đành lòng để cô phải chịu đau đớn như vậy. Cho dù anh có muốn nữa, trướng đau vô cùng đi nữa thì khi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, lòng anh đã cảm thấy vô cùng đau khổ rồi.

“Em là nói đó nhé” Anh nói Trình Ninh rất mệt mỏi, nhưng cô cũng biết anh đang rất đau khổ.

Cô đưa tay sờ n.g.ự.c anh, xoa đầu anh nói: “À đúng rồi, hôm qua chúng ta mua nến đỏ, buổi tối có thể dùng đến, nếu không thế này thì vội vàng quá, dù sao thì cũng có cảm giác lễ nghi chút chứ? Chuyện quan trọng như vậy... Anh ba, điều này không quan trọng với anh sao?"

Hàn Đông Nguyên: “…”

Cuối cùng anh đã bình tĩnh lại một chút, nhưng lại hơi tức giận một chút.

Nhưng cô muốn có cảm giác lễ nghi, điều này khiến anh cảm thấy hơi áy náy, họ kết hôn quá vội vàng.

Anh chạm vào cô và nói: “Được.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 510: Chương 510


Dừng một chút, anh bổ sung thêm: “Nếu em sợ thì đợi một thời gian nữa cũng được"

Trình Ninh rất buồn ngủ, nhưng cô vẫn an ủi anh, nhắm mắt lại, giọng nhỏ như muỗi nói: “Không cần”

Không phải cô không vui, chỉ là lần nào cô cũng sợ hãi, vào thời điểm quan trọng anh lại quá nghe lời cô.

“Anh ba, em ngủ một lát, buổi tối em nhất định để cho anh muốn làm gì cũng được." Cô thì thầm.

Hàn Đông Nguyên cụp mắt nhìn cô, thấy cô nhắm mắt lại, lông mi run rẩy bất an, sắc mặt đỏ bừng, thở dài.

Anh muốn làm cô vui chứ không phải khó chịu.

Anh đưa tay vỗ nhẹ cô, cúi đầu nói vào tai cô: “Ừ, anh biết rồi, em đừng căng thẳng, nếu em sợ chúng ta có thể đợi thêm”

Sau đó anh nói: “Em không thích à? Em không thích khi anh hôn em và trao em...? Ninh Ninh, em lo lắng quá. Đừng lo lắng như vậy. Hãy ở bên anh thì hãy trải nghiệm là được rồi. Anh thích mọi thứ từ mái tóc đến ngón chân của em. Em như thế nào anh cũng thích hết, đặc biệt thích lúc em rên ɾỉ..”

Trình Ninh rất mệt, thực sự mệt mỏi, muốn ngủ. Nhưng lời nói của anh đã kích thích cô tỉnh lại, dù không nhiều.

Cô yếu ớt nhéo anh một cái, gần như buột miệng nói, lời nói của anh từ đâu đến, tuy cô đã sống mấy đời, làm ma mấy chục năm, xem vô số phim, nhưng cô cũng không giỏi nói những lời như anh...rốt cuộc anh học ở đâu vậy, đời trước anh đã sống khổ hạnh mấy chục năm, thật đáng tiếc.

“Em ngủ đây”

Cô buồn ngủ đến nỗi mọi suy nghĩ đều thể hiện trên mặt, cô lẩm bẩm, nhắm mắt lại, quay người sang một bên, tìm tư thế thoải mái.

Dù anh luôn quấy rối cô nhưng cô vẫn ngủ trong vòng tay anh không để anh rời đi.

Giống như không hề nhận ra, cô đã quen với việc anh lưu manh như vậy, thậm chí còn hơi phụ thuộc vào anh.

“Anh ba.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô lẩm bẩm: “Nếu anh có thể nhanh chóng đến miền Nam thì tốt quá. Chúng ta còn phải đợi hai năm nữa, em chợt cảm thấy chia tay rất không tốt, nhưng hai năm trôi qua rất nhanh, đến lúc đó anh đến miền Nam chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Hàn Đông Nguyên sửng sốt.

Hai năm.

Anh thường nghe cô nói đến thời gian này.

Cô từng nói rằng sau hai năm cô sẽ rời khỏi quê, trở về thành phố hoặc vào đại học.

Sau đó cô lại nói họ hai năm sau hai người sẽ cùng nhau rời đi.

Bây giờ cô lại nói hai năm nữa anh sẽ đến miền Nam.

Cô rất chắc chắn rằng sau hai năm nữa có thể trở lại thành phố hoặc rời khỏi đây, ngay cả đối với nhiều thanh niên tri thức, họ gần như đã từ bỏ ước mơ trở lại thành phố.

Anh lại nghĩ đến giấc mơ của cô, về trận lũ quét.

Ngoài ra còn có những giấc mơ của Triệu Chi và những lời Triệu Chi đã nói.

Triệu Chi cũng nói về lũ quét, nói rằng anh sẽ bị thương nặng trong lũ quét, và nói rằng anh bị ngồi tù vì gϊế Chu Hùng.

Còn nói rằng trong những giấc mơ đó, không có Trình Ninh, cô chưa bao giờ ở bên cạnh anh.

Triệu Chi nói sau này anh sẽ rất giàu có, Trình Ninh cũng nhất định có khả năng tiên đoán, cô biết sau này anh sẽ rất giàu có nên cố ý tìm đến anh, nên ngay từ đầu đã có ác cảm với cô.

Hàn Đông Nguyên lúc này đã tin một phần lời nói của Triệu Chi. Nhưng đối với Trình Ninh, anh lại cho rằng những gì cô ta nói là nhảm nhí.

Nhưng trong lòng anh dần dần hiện lên một suy đoán khác.

Anh cúi đầu nhìn cô, muốn hỏi cô điều gì đó, nhưng cô đã ngủ say.

Anh đưa tay chạm vào má cô, trong lòng thầm nghĩ, tiền không là gì cả, có thể cho cô tính mạng của anh, nếu cô thích tiền, anh có thể kiếm cho cô bao nhiêu tùy thích.

Khi Trình Ninh tỉnh lại đã là buổi chiều, trong phòng hơi tối.

Cô quay đầu nhìn bên cạnh rồi nhìn quanh phòng, Hàn Đông Nguyên không có ở đây.

Cô giật mình ngồi dậy, sau đó phát hiện trên người không mặc quần áo, kéo chăn mỏng đắp lên người, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 511: Chương 511


Cô giật mình, sau khi nghe kỹ, cô nhận ra giọng nói của Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh.

Họ đã về.

Cô quay đầu tìm quần áo của mình nhưng không thấy, trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh, sau đó cô mới nhớ ra Hàn Đông Nguyên đã mang đi giặt.

Cô thở phào một hơi.

Mặc dù biết mình có thể ngủ thêm một lát, đợi Hàn Đông Nguyên về nhất định sẽ mang quần áo đến cho cô, nằm trên giường như thế này, nghe giọng nói của Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh bên ngoài thì không được thoải mái lắm, cho nên cô đơn giản quấn chăn đứng dậy rồi đi đến tủ quần áo của Hàn Đông Nguyên, lục lọi trong đó, tìm một cái áo tay ngắn và quần đùi màu xanh quân đội mặc vào, vuốt lại tóc, nhìn thoáng qua gương rồi đi ra ngoài.

Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh vừa về không lâu, họ đang nói chuyện với Hàn Đông Nguyên trong nhà chính, họ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy có người bước ra khỏi phòng của anh, đặc biệt là Liêu Thịnh như thể vừa nhìn thấy ma.

“Ninh Ninh, em gái Ninh Ninh?”

Liêu Thịnh hét lên.

Trình Ninh mặc quần áo của Hàn Đông Nguyên, cũng không thấy xấu hổ, cô nhã nhặn cười với Liêu Thịnh, nói với hai người: “Chào anh Thịnh Tử, chị Đông Mai, hai người về rồi ạ.”

Cô không cần phải xấu hổ, mặc dù đang là ban ngày nhưng cô và Hàn Đông Nguyên đã đăng ký kết hôn, đăng ký kết hôn rồi đó nha, sao lại không được mặc quần áo của anh ấy chứ?

Trình Ninh thoải mái, nhưng Liêu Thịnh và Hứa Đông Mai tỏ ra sợ hãi, vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

Hàn Đông Nguyên thấy Trình Ninh mặc quần áo của mình bước ra, ánh mắt nhìn cô trìu mến gần như tràn ra ngoài.

Liêu Thịnh nhanh chóng mở miệng, sau khi ngạc nhiên, anh ta hét lên: “Em gái Ninh Ninh, em doạ c.h.ế.t người rồi đó, lúc nãy em vừa bước ra, anh cứ tưởng phòng anh Nguyên giấu phụ nữ nữa chứ. Anh còn nghĩ rằng tên này dám ăn trong bát nhìn trong nồi phải trị cậu ấy một trận mới được.

Trình Ninh và mọi người: “.."

Hàn Đông Nguyên quay người vỗ trán cậu ấy một cái, mắng: “Đầu cậu chứa phân à?”

Trình Ninh: “…"

Cô ho nhẹ và nói: “À đúng rồi, anh Thịnh Tử, chị Đông Mai, tình hình ở quê thế nào rồi?”

“Còn có thể thế nào nữa, rất thảm”

Liêu Thịnh thu lại vẻ mặt ngạc nhiên và thở dài: “Lũ quét đến không đúng lúc, lúc đó đúng lúc mọi người đã làm xong việc, đang ở bên sông rửa rau, tắm suối chơi đùa, dầm mưa nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng được một ngày không mưa”

Vì vậy, các đại đội giáp sông Đông Sơn bị thương vong nặng nề.

Tuy nhiên, Liêu Thịnh nhanh chóng bình tĩnh lại và nói: “Nhờ các cách phòng chống thiên tại sau cơn mưa mà em gái Ninh Ninh đưa ra nên thương vong đã giảm đi rất nhiều. Một số đại đội cũng giống như bọn anh, dầm mưa mấy ngày liền, dân làng ở vùng trũng đã tạm thời được di chuyển lên vùng đất cao hơn, cứu được nhiều người hơn”

Trình Ninh nói mấy câu rồi trở về phòng, nói một lát cô thay quần áo rồi ra ngoài.

Trình Ninh vừa rời đi, Liêu Thịnh đột nhiên quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên nói: “Anh Hàn có phải anh hơi quá đáng rồi không?”

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên nhàn nhạt nói, nói: "Cái gì quá đáng?”

Ngay lúc Liêu Thịnh đang muốn mắng anh không phải người tốt thì Hàn Đông Nguyên dừng lại, nói tiếp: “Bọn anh đã đăng ký kết hôn đã có được giấy chứng nhận, là vợ chồng hợp pháp.”

Tuy giọng điệu vẫn bình tĩnh, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng vẫn không giấu được vẻ kiêu ngạo và đắc ý.

Liêu Thịnh và Hứa Đông Mai: “!!!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đã...đã cái gì cơ?”

Liêu Thịnh gần như nhảy dựng lên.

“Đăng ký kết hôn”

Hàn Đông Nguyên liếc nhìn Liêu Thịnh, tâm trạng đang rất tốt nên cũng không để ý đến sự kinh ngạc của cậu ấy.

Anh nói: “Anh và Ninh Ninh đã kết hôn”

Liêu Thịnh suýt tí nữa bị vẻ kiêu ngạo của Hàn Đông Nguyên làm cho mù mắt.

“Anh Nguyên, anh lừa em gái Ninh Ninh đi đăng ký kết hôn đúng không?”

Liêu Thịnh hét lên: “Anh, anh làm quá rồi đó? Anh không sợ dì Trình sẽ trở mặt với anh à?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 512: Chương 512


Nếu người khác không biết hoàn cảnh của nhà họ Hàn, cậu ấy sao có thể không biết chứ?

Cậu ấy không ngờ Hàn Đông Nguyên lại làm ra chuyện như vậy!

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên tối sầm: “Lừa Ninh Ninh đi đăng ký kết hôn với anh là có ý gì? Đầu cậu bị úng nước à? Bố anh và dì Trình sáng nay mới về đó.

Liêu Thịnh: “...Dì Trình lại cho phép anh kết hôn ở đây?”

Cậu ấy quả thật không thể tin được.

Hàn Đông Nguyên chỉ muốn thông báo chuyện này với mọi người, anh cũng không có hứng thú giải thích với Liêu Thịnh.

Anh nói: “Anh đi gặp Ninh Ninh, hai người cứ tự nhiên."

Hàn Đông Nguyên nói xong liền đi thẳng đến phòng Trình Ninh, Liêu Thịnh cứ nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh cho đến khi bước vào phòng Trình Ninh, khi cửa đóng lại, cậu ấy quay đầu nhìn Hứa Đông Mai bên cạnh, hy vọng tìm được đồng minh.

Hứa Đông Mai cũng rất ngạc nhiên.

Tuy nhiên, cô ấy không biết chuyện của nhà họ Hàn, chứ đừng nói đến việc Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh lúc còn nhỏ đã phớt lờ nhau, nên cô ấy hơi bất ngờ với chuyện này. Nhưng không sao cả quan hệ giữa hai người đã đến mức này, có lẽ người nhà đến thăm thấy chuyện đã như vậy rồi, nên để hai người kết hôn luôn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng là chuyện tốt.” Hứa Đông Mai cười nói: “Mấy ngày nay, cuối cùng cũng nghe được tin vui. Lát nữa chúng ta vào bếp xem, sau đó đến quầy bán hàng mua một ít thịt và rau, cùng ăn mừng Xưởng trưởng và Ninh Ninh."

Liễu Thịnh: “…“

Cậu ấy luôn cảm thấy chuyện này nhất định anh Nguyên đã làm gì đó nên Trình Ninh mới đi đăng ký kết hôn với anh.

Người đó đúng là độc ác, sao Ninh Ninh đấu lại anh được chứ?

Trong phòng.

Chỉ tốn chút thời gian nói vài câu, Hàn Đông Nguyên đi vào phòng, Trình Ninh vẫn đang tìm quần áo phù hợp, cô đang định thử váy hoa Bragi, nhưng cô lại phát hiện ra bắp chân của mình có dấu vết. Da cô trăng nên rất dễ thấy nên cô hơi do dự. Tuy nhiên, mùa hè cô không muốn mặc quần dài, nóng c.h.ế.t mất.

Đang lúc do dự thì Hàn Đông Nguyên đã bước vào.

Anh bước tới ôm cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên một bên mặt cô rồi nói: “Em mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay này trông rất đẹp”

Trên thực tế, cô mặc gì cũng đẹp, nhưng khi cô mặc quần áo của anh, chúng hơi rộng và có hương vị khác, điều này khiến anh hơi kích động.

Trình Ninh quay mặt tránh nụ hôn của anh, nói: “Anh thử mặc quần áo của em đi ra ngoài xem?”

Hàn Đông Nguyên cười nhẹ, sau đó hỏi cô: “Trong người có khó chịu gì không?”

 

Anh đến gần tai cô khi nói, luồng khí nóng phả vào cổ cô.

Trình Ninh cảm thấy Hàn Đông Nguyên bây giờ thực sự hoàn toàn khác trước đây, bây giờ anh gần như thích ôm hôn cô, không còn dáng vẻ hung dữ lạnh lùng như trước nữa? Ngay cả vài ngày trước có cô và dượng ở đây, trước mặt người khác anh vẫn nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng và cấm dục, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt anh nhìn cô khiến cô cảm thấy vô cùng nóng bỏng.

Cô không muốn nói chuyện cơ thể cô có khỏe hay không, kẻo một lát nữa lại mất kiểm soát.

Cô đẩy anh nói: “Anh ra ngoài trước đi, em đi thay quần áo. Anh Thịnh Tử và chị Đông Mai đã về rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, mấy ngày nay ở đại đội bọn họ chắc đã làm việc rất vất vả, em thấy bọn họ đã gầy đi rất nhiều”

Hàn Đông Nguyên đưa tay xoa xoa tai của cô, nói: “Anh chỉ có một ngày nghỉ.”

Trình Ninh cười lớn, đẩy anh nói: “Cái này anh cũng muốn tính toán à”

Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm. Bởi vì lũ bất ngờ nên mua rau ở quầy bán hàng rất hạn chế nhưng lục tung kho đồ ở nhà vẫn làm được một bữa tối thịnh soạn gồm thịt xông khói hầm khoai tây, bún dưa chua, thịt ba rọi khô xào nấm và rau rừng xào thịt ba chỉ.

Đương nhiên thịt xông khói và thịt ba chỉ không nhiều phải dùng tiết kiệm, nên mỗi món chỉ cho một ít nhưng ăn ngon hơn nhiều.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 513: Chương 513


Còn có rau rừng hiện tại không mua được, là Hứa Đông Mai đã lấy phiếu lương thực của mình từ dưới đại đội mua lương thực phụ để đổi lấy từ dân làng, như vậy cũng có thể giúp đỡ dân làng, dù sao thì lương thực phụ cũng đủ để thỏa mãn cơn đói, nhưng rau rừng thì không.

Trong bữa ăn, Hàn Đông Nguyên cẩn thận chăm sóc cho Trình Ninh, thậm chí còn lựa hành tây trong bún rồi mới cho vào bát của cô.

Liêu Thịnh choáng váng.

Nhìn hồi lâu, rốt cuộc cậu ấy không nhịn được, buông đũa xuống, không khỏi mỉa mai nói: “Anh Nguyên, cho nên lúc trước anh tỏ ra ghét em gái Ninh Ninh trước mặt bọn em, tất cả đều là giả vờ à? Mất công anh mười mấy năm như một ngày, giả vờ giỏi đấy?”

Hàn Đông Nguyên nhướng mi liếc mắt nhìn Liêu Thịnh, nhưng cũng không thèm để ý tới cậu ấy.

Trình Ninh và Hứa Đông Mai đều rất quan tâm chuyện này.

Trình Ninh hỏi Liêu Thịnh: “Anh Thịnh Tử, trước đây anh ba nói là ghét em trước mặt các anh à?”

“À cái này thì không có nói, sao cậu ấy lại nói thẳng được chứ?”

Liêu Thịnh hừ lạnh nói: “Nhưng dáng vẻ cậu ấy lúc đó ai mà không biết chứ? Ai nhắc đến em gái Ninh Ninh trước mặt cậu ấy thì đen mặt. Nếu có người thích em gái Ninh Ninh thì chỉ cậu ấy lên đá cho người ta một...”

Cậu ấy đột nhiên dừng lại nhìn Hàn Đông Nguyên một cách kỳ lạ.

Hứa Đông Mai liếc nhìn Hàn Đông Nguyên thậm chí còn không nhấc mí lên sau khi nghe những lời của Liêu Thịnh, mỉm cười nhìn Trình Ninh và nói: “Thì ra xưởng trưởng của bọn chị đã thích em sớm như vậy, thật đáng ghen tị.”

“Không có gì đáng ghen tị cả.”

Trình Ninh nhìn Hàn Đông Nguyên một cái, cũng không nói ra những chuyện xấu anh đã làm với cô lúc nhỏ, cô vẫn nên cho anh chút thể diện vậy.

Cô mỉm cười nói: “Đúng rồi, em đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật Quảng Thành rồi tháng chín sẽ nhập học, em có thể ở đây thêm hai tuần nữa rồi sẽ về Bắc Thành.”

Liêu Thịnh và Hứa Đông Mai đều sửng sốt.

Trong thời gian này bọn họ đều dưới đại đội, mặc dù hôm đó Liêu Thịnh cùng Hàn Kỳ Sơn và Trình Tố Nhã lên núi, nhưng Trình Tố Nhã hoàn toàn không nhắc tới, buổi chiều cậu ấy lại bị thư ký dẫn đến một đại đội khác.Vì vậy hai người vừa mới biết chuyện này.

Nhưng đó là một điều tuyệt vời, ai lại không muốn rời khỏi đây đi học đại học chứ?

Biểu cảm của Liêu Thịnh vô cùng phong phú.

Cậu ấy sửng sốt, sau đó dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh Nguyên, anh thật vô nhân đạo, cho nên chỉ vì em gái Ninh Ninh đi học ở Quảng Thành mà anh lại dụ dỗ em gái Ninh Ninh đi đăng ký kết hôn với anh? Có đáng không?!”

Mọi người: “…“

Hàn Đông Nguyên “ha” một tiếng, nhưng không nói gì, giống như ngầm thừa nhận.

Hứa Đông Mai cười nói: “Chúc mừng, chuyện này thật sự rất tuyệt vời. Chẳng lẽ vì thế mà hai người vội vàng đi đăng ký kết hôn đúng không?”

Cô nhớ lần trước nói chuyện với Trình Ninh, cô không hề có ý định kết hôn.

“Không phải.”

Trình Ninh cười nói: “Thật ra trước đó em đã có ý định này rồi, sau trận lũ bất ngờ đã có ý định này, nếu không tin chị có thể hỏi Thẩm Thanh. Chuyện này không liên quan gì đến việc đi học đại học."

Thấy hai người nói đến chuyện đi học đại học rất háo hức, nên đổi chủ đề, cười nói: “Anh Thịnh Tử, chị Đông Mai, hai năm này hai anh chị hãy cố gắng học tập, sau này nhất định có thể vào đại học."

Luôn có những cơ hội cho những người có chuẩn bị. nhng mà Liêu Thịnh xua tay và nói: “Anh không có hứng thú”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cậu ấy không có thích học, ở quê cậu ấy cũng không thấy khổ mấy, vốn dĩ bản thân cậu ấy tự xuống đây.

Hứa Đông Mai cũng lắc đầu cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, chị đã sớm từ bỏ ý định này, cuộc sống hiện tại đối với chị mà nói cũng tốt."

Cô ấy thực sự hài lòng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 514: Chương 514


Ở lại công xã, chờ Từ Kiến Quốc thăng chức, hai người sẽ kết hôn và sinh con, cuộc sống này trước đây ở trên núi cô ấy không dám nghĩ đến.

Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh không coi trọng lời nói của Trình Ninh, nhưng Hàn Đông Nguyên lại chú ý.

Lại là hai năm nữa.

Ăn tối xong, Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên vào bếp rửa nồi và bát đĩa, Hứa Đông Mai dọn bàn, Trình Ninh bước tới giúp đỡ, Hứa Đông Mai mỉm cười nói: “Hãy để đó chị làm được rồi, hai ngày nay chắc em thấy trong người không khỏe đúng không, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Hai người quen nhau, cô ấy liếc nhìn có thể biết được trạng thái của Trình Ninh.

Trên cổ và bắp chân của Trình Ninh còn có những dấu đỏ, làn da của Trình Ninh trắng nên rất dễ thấy, làm cho người khác khó có thể bỏ qua.

Những lời cô ấy nói làm Trình Ninh đỏ mặt.

Cô mở miệng định giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Tuy nhiên, dáng vẻ này của Trình Ninh lại khiến Hứa Đông Mai hơi tiếc nuối.

Nghĩ đến cô còn nhỏ lại là con liệt sĩ, nghe nói mẹ cô từ nhỏ đã tái hôn, cô chưa từng gặp mặt, có lẽ sẽ không có người dạy cô về quan hệ nam nữ.

Lại nghĩ đến Hàn Đông Nguyên cao lớn vừa nhìn đã biết không phải bình thường, vẻ ngoài và sự nhiệt tình của anh đối với Trình Ninh thật sự khiến người ta lo lắng...

Hứa Đông Mai nhịn không được nói: “Ninh Ninh, em và xưởng trưởng vừa mới kết hôn, chuyện đó đàn ông cường tráng cũng không tiết chế được, em không thể cứ chiều anh ấy được, nếu không thân thể em sẽ không chịu nổi”

Dừng một chút, cô ấy nói thêm: "Còn nữa, em sắp phải đi học rồi, em đừng để bị mang thai, nếu không em mang thai.khi đi học sẽ rất khổ.”

Trình Ninh: “…“

Trình Ninh thực sự không nói nên lời.

Nhưng cô không hề nhút nhát như vậy, lập tức nghĩ đến một chuyện Cô nhìn Hứa Đông Mai nói: “Chị Đông Mai, sao chị biết nhiều như vậy? Chị có kinh nghiệm gì không chỉ em với?”

Hứa Đông Mai đỏ mặt.

Cô ấy và Từ Kiến Quốc đều không còn trẻ nữa, hai người đã quyết định kết hôn, chuyện như vậy xảy ra là điều đương nhiên.

Trình Ninh thấy Hứa Đông Mai hơi xấu hổ, liền bước tới nắm tay cô ấy, thì thầm vào tai cô ấy vài câu, trên mặt Hứa Đông Mai lộ ra vẻ kinh ngạc và ngạc nhiên, sau đó khi Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh bước ra, đã không thấy ai ở nhà chính nữa, không biết Hứa Đông Mai và Trình Ninh đã đi đâu rồi.

Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên: “…“

Liêu Thịnh hơi khinh thường liếc nhìn Hàn Đông Nguyên, nhưng Hàn Đông Nguyên cũng không thèm để ý tới cậu ấy.

Hàn Đông Nguyên đi vào bếp nấu nước lê núi, Liễu Thịnh cũng đi theo anh vào bếp, mí mắt giật giật, cậu ấy cầm một miếng lê núi nhai hai miếng, Hàn Đông Nguyên quay đầu nhìn cậu ấy, không thèm để ý đến cậu ấy, nên làm gì thì làm đó. Liêu Thịnh đang ăn lê nhìn dáng vẻ của Hàn Đông Nguyên, đột nhiên cảm thấy hơi đáng thương.

Liêu Thịnh vô tư, nhưng khi phát hiện ra Hàn Đông Nguyên trăm phương ngàn kế thích Trình Ninh, khi cậu ấy nghĩ lại nhiều chuyện trước kia, chúng lại mang có một ý nghĩa khác.

Cậu ấy nói: “Anh Hàn, khi em gái Ninh Ninh đến Quảng Thành, anh có dự định gì không?”

Hàn Đông Nguyên nhìn cậu ấy một cái, anh có gì để dự định chứ?

Liêu Thịnh thở dài và nói: “Chuyện này thực sự rắc rối, em gái Ninh Ninh đẹp thế kia, tính tình lại tốt, từ khi còn nhỏ đã có nhiều người thích cô ấy, sau này bị anh đè lại nếu không không biết có bao nhiêu người quây quanh cô ấy rồi. Anh nói xem nếu đi học ở Quảng Thành, ở đó hai năm, anh lại không có ở đó, thật khiến người ta lo lắng đó.”

Hàn Đông Nguyên: “Cậu rảnh quá thì về ngủ đi.”

Phiền quá.

Liêu Thịnh cảm thấy anh Nguyên của mình đang chán nản, sờ mũi một cái cũng không chọc anh ấy nữa nên quay người đi về..

Hàn Đông Nguyên đổ đầy nước lê núi vào ấm rồi trở về phòng.

Trình Ninh cũng ở đó.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 515: Chương 515


Trên bàn thắp một ngọn đèn dầu, còn đặt hai chân nến có hai cây nến lớn màu đỏ.

Trình Ninh đang ngồi trước bàn cầm que diêm châm đèn dầu, nghe thấy tiếng cửa mở, cô quay đầu nhìn về phía cửa.

Hàn Đông Nguyên đặt ấm nước xuống, rót một cốc nước đưa cho cô.

Trình Ninh nhấp một ngụm, hỏi anh: “Sao anh mua được nhiều lê núi thế?”

Lê này là lê dại mọc ở vùng núi vùng này, trước đây rất dễ mua, chỉ cần dùng lương khô phụ đổi với một số người dân miền núi để lấy là được, nhưng bây giờ lũ quét vừa đi qua không dễ đổi được.

“Tìm một đại đội đổi." Hàn Đông Nguyên nói.

Anh không nói cụ thể, cẩn thận nhìn Trình Ninh, cảm thấy dường như cô đã thay đổi một chút, nhưng không rõ là thay đổi thế nào, có lẽ cô đã bớt căng thẳng và thoải mái hơn chăng? Chắc chắn có thể cô và Hứa Đông Mai đã nói gì đó.

Anh đợi cô đặt cốc nước xuống, đẩy ngọn nến đỏ ra, đưa tay bế cô đến bàn rồi hỏi: “Em sẵn sàng chưa?”

Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Nhịp tim của Trình Ninh đập nhanh hơn, nhưng khi nghĩ đến lời nói của Hứa Đông Mai, cô cảm thấy mình không thể nhút nhát như vậy, cô dựa vào cánh tay anh ôm lấy mình, sau đó quay đầu nhìn ngọn nến đỏ anh đẩy vào bên trong, nói: “Chúng ta thắp nến lên trước đã.”

Cô vươn tay lấy que diêm, một tay anh buông cô ra, cầm lấy que diêm đặt trước ngọn đèn dầu, một tiếng “cạch” que diêm cháy, anh nắm tay cô hai người cùng đốt nến, dập tắt quẹt diêm rồi anh lại vươn tay dập tắt ngọn đèn dầu bằng ngón tay.

Tim Trình Ninh thấy anh làm vậy đã đạp lỡ mất một nhịp, cô đưa tay ra nhìn ngón tay anh, tức giận nói: “Không đau à?”

Anh nhìn cô, mỉm cười và nói: “Không đau."

Giọng anh khàn và trầm, giọng nói đã thay đổi.

Tay anh cũng xoa xoa tay cô.

Cái con người này thật biết tán tỉnh.

Hứa Đông Mai nói với cô không cần phải sợ, lần đầu tiên sẽ hơi đau, nhưng chỉ là khoảnh khắc đó thôi, nếu cô thật sự sợ hãi, nếu cô nắm quyền chủ động và tiết tấu sẽ tốt hơn nhiều. Hàn Đông Nguyên rất yêu cô nên nhất định sẽ chiều theo cô.

Nhưng anh thực sự rất giỏi về việc đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô thậm chí còn không biết anh chưa từng hẹn hò với ai trước đây chưa, sao anh có thể có nhiều thủ đoạn như vậy?

Cô hít một hơi rồi nói: “Chúng ta nói chuyện đi. Em cảm thấy anh có chuyện muốn nói với em, nhưng anh lại nhịn không nói.”

Hàn Đông Nguyên sửng sốt: “Có chuyện gì muốn nói với em, nhưng anh lại im lặng?”

“Đúng, hình như có tâm sự gì đó. Không phải vợ chồng không thể có bí mật, nhưng nếu có thắc mắc gì thì em vẫn muốn biết, trước ngày hôm nay”

Cô đỡ anh, nghiêng người về phía trước, hôn anh và nói vào tai anh: “Tim ở gần cơ thể hơn mới tốt."

Những lời này thật sự muốn đòi mạng, anh đè cô vào người mình...

Tim Trình Ninh đập “thình thịch” loạn xạ, phải một lúc lâu cô mới nghe thấy anh nói: “Ừ, anh vừa nghĩ ra vài chuyện, Ninh Ninh em luôn nói hai năm, hai năm sau chúng ta sẽ trở lại thành phố, rồi nói với đám Liêu Thịnh rằng hai năm nữa bọn họ có thể vào đại học, lần trước em đã nói với anh rằng lũ quét chính là điều em đã mơ thấy. Hai năm này có phải em cũng mơ thấy gì không, nên mới nói như vậy?”

Trình Ninh sửng sốt.

Hóa ra là vì chuyện này à?

Đúng vậy, cô thực ra đã bỏ sót rất nhiều sai sót, lớn nhất là sự cố lũ quét.

Vì cô có thể mơ về lũ quét nên cô cũng có thể mơ về những thứ khác.

Đối với một người nhạy bén như anh, có thể mình nói chuyện không chú ý bị anh nắm được.

Cô thực sự nên nói chuyện này với anh.

Cô cẩn thận suy nghĩ, sau đó nằm trong n.g.ự.c anh chậm rãi nói: “Em đã mơ thấy, em mơ thấy hai năm sau, mọi người sẽ từ từ quay trở lại thành phố. Em cũng nằm mơ thấy mình có thể thi đỗ đại học, nhưng đó chỉ một vài mảnh vỡ. Các chi tiết cụ thể anh có hỏi em cũng không biết gì cả. Giống như trận lũ quét, em cũng mơ về một số cảnh và mảnh vỡ. Em mơ về một trận lũ quét và sẽ có người chết. Em mơ thấy anh bị thương, nhưng không biết thời gian và địa điểm cụ thể của trận lũ quét, nếu không, lần này sẽ không có nhiều người phải chết.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 516: Chương 516


“Chuyện này không liên quan đến em”

Anh đẩy cô ra, dùng hai tay giữ vai cô, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Ninh Ninh, em đã cố gắng hết sức để giúp đỡ người khác. Em đã cố gắng hết sức rồi, vậy nên đừng đặt thêm gánh nặng tâm lý cho bản thân. Ngoài ra, cho dù ước mơ của em trong tương lai là gì, dù em làm gì, dù em nói gì cũng được, nhưng đừng nói hay làm bất cứ chuyện gì khiến người khác nghi ngờ em."

Trình Ninh: “Chuyện này trừ anh ra, em sẽ không nói cho người khác”

“Ngoan.”

Anh sờ lên mặt cô, đột nhiên hỏi: “Ngoài những thứ này ra, em còn mơ thấy điều gì khác không? Ví dụ như anh và em, mối quan hệ giữa anh và em?”

Chuyện gì đã xảy ra giữa cô và anh?

Trong mắt Trình Ninh hiện lên vẻ buồn bã.

Cô do dự một lúc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt anh đang chăm chú nhìn cô, lo lắng, sắc bén và không đáy, cô biết mình phải nói điều gì đó.

Cô thì thầm: “Có, em nằm mơ thấy anh bị thương, mơ thấy chúng ta ở bên nhau, nhưng không được bao lâu em đã qua đời sớm, anh cũng không kết hôn với người khác... Vốn dĩ em không biết, trước khi về quê em không hề mơ thấy những chuyện này, nên lúc đó em cũng không nghĩ đến việc ở bên anh, trận lũ quét lần đó, chẳng phải lần đó em đã ngất xỉu mấy ngày hay sao, em đã mơ thấy chuyện của chúng ta."

Chẳng trách lần đó sau khi tỉnh dậy cô lại đặc biệt bám lấy anh, thậm chí còn ôm tay anh ngủ.

Hơn nữa, vốn dĩ cô rất phản đối việc kết hôn nhưng lần này cô lại chủ động đi đăng ký kết hôn.

Lúc đầu anh nghĩ là do lũ quét nhưng hóa ra là do cô đã mơ thấy điều gì đó.

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên rất xấu.

Bởi vì cô nói cô đã c.h.ế.t và anh không cưới ai nữa.

Thông tin này đúng như những gì Triệu Chi đã nói.

Nhưng điều họ mơ là một trận lũ quét cũng đã xảy ra và chuyện xảy ra với Chu Hùng cũng gần giống như trong mơ.

Vậy cái c.h.ế.t của cô là sao?

Trình Ninh nhìn thấy vẻ mặt khó coi của anh, đưa tay xoa xoa mặt anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng không sao đâu, anh ba, đó chỉ là mơ thôi, mọi chuyện đều khác, em sẽ không sao, chúng ta sẽ ổn thôi”

“Em đã chết”. Thân thể anh hơi căng thẳng, giống như đang gắn từng chữ một, nói: “Là thế nào vậy?”

Trình Ninh biết nếu chuyện này không nói rõ ràng với anh, nhất định anh sẽ không yên tâm.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có vẻ như sau khi anh bị thương trong trận lũ quét, em đã đến gặp anh và khi từ bệnh viện trở về lại bị tai nạn xe hơi. Lúc đó em không chết, nhưng sức khỏe của em rất tệ còn bị chấn động não, không lâu sau em đã chết.....Cho nên mọi chuyện đã khác rồi, chúng ta không phải lo lắng quá nhiều về điều đó, anh ba, sau này chúng ta sẽ ổn thôi”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bàn tay anh im lặng vuốt ve cô.

Ngay cả khi cô nói rằng mọi chuyện đã khác và không sao cả, thì sự việc này rõ ràng vẫn khiến anh hơi khó chịu.

Trình Ninh ôm lấy vai anh, cúi người hôn anh.

Tay anh chậm rãi nắm lấy cánh tay cô, còn chưa kịp chiếm ưu thế, Trình Ninh đã rút ra, nói với anh: “Anh ba, chị Đông Mai nói đây là lần đầu tiên để em khống chế tiết tấu, anh khống chế chính mình, có lẽ em sẽ không đau đến thế.”

Hàn Đông Nguyên: ???”

“Anh có thể không phản ứng lại cứ kệ em được không ạ?”

Anh thì thầm: “Không đời nào anh sẽ không phản ứng khi em hôn anh”

Trình Ninh cười lớn, ôm lấy anh nói: “Anh có thể phản ứng, nhưng cũng đừng mạnh quá.”

Khi cô nói, một số cảnh tượng mà cô đã thấy ở đời sau hiện lên trong đầu cô, sau đó cô cúi đầu thấp giọng nói vào tai anh vài câu, nói: “Hãy tưởng tượng, tưởng tượng bây giờ tay chân của anh đều bị trói, đương nhiên anh có phản ứng, nhưng anh lại không thể.”

Hàn Đông Nguyên: “…”

Một số hình ảnh lướt qua tâm trí anh, và anh thở dốc.

Anh nói: “Không phải là không được."

"Dạ?”

Trình Ninh hoàn toàn không hiểu ý của anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 517: Chương 517


Sau đó anh cười và nói: “Được rồi, hãy để anh kiềm chế bản thân. Em biết đấy, mặc dù anh không thể kiểm soát được phản ứng của mình với em, nhưng nếu em yêu cầu anh phải chịu đựng, thì anh sẽ nhịn. Anh có thể chịu đựng bất cứ điều gì”

Lời nào cũng bị anh nói thành bất cứ điều gì đầy ham muốn và tình yêu.

Sắc mặt Trình Ninh nóng bừng, nhưng hiện tại cô không muốn tranh cãi với anh, thật ra cô không thể tranh cãi với anh, cô nắm lấy cánh tay anh, ngập ngừng hôn anh, quả nhiên anh không hề cử động mà lại lén lút siết chặt. Tay anh đặt trên eo cô, khi lưỡi cô ngập ngừng di chuyển vụng về, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, kiểu tra tấn này khó chịu đến mức anh không thể không hướng dẫn cô và xoa dịu ham muốn của chính mình.

Cô thực sự quá chậm, nhưng sự chậm rãi như vậy dường như kéo căng và khuếch đại mọi giác quan, mỗi khoảnh khắc đều là hạnh phúc tột cùng nhưng lại không thỏa mãn, anh muốn nhiều hơn nữa, mồ hôi túa ra trên trán và giọng nói cũng ướt át.

Cuối cùng, anh không nhịn được nữa, ôm cô đi đến chỗ màn chống muỗi đằng kia.

Khi họ bước đi, nụ hôn vẫn tiếp tục.

Đặt cô xuống, anh hỏi cô: “Em còn muốn tự làm nữa không?”

Giọng anh vô cùng khàn khàn.

Mặt Trình Ninh nóng đến mức như muốn bốc cháy.

Toàn thân cô như bốc cháy, cô ôm cổ anh nói: “Nhẹ nhàng một chút.”

Tất nhiên là anh sẽ nhẹ nhàng rồi.

Vì cô là báu vật trong lòng anh.

Nhưng dù có dịu dàng thì cũng giống như sự dịu dàng dưới cơn giông bão dữ dội.

Màn chống muỗi buông xuống.

Sau đó, Trình Ninh lại nhớ tới ngày lũ quét xảy ra.

Cô nhìn thấy lũ lụt hoành hành, trút xuống từ chân trời, mạng sống con người thật yếu đuối biết bao trước Sức mạnh đó, chỉ trong chốc lát, một cơn sóng có thể cuốn trôi con người, và họ sẽ biến mất theo làn sóng.

Họ đã trải qua rất nhiều, những số phận lặp đi lặp lại, rất nhiều nỗi buồn, rất nhiều sự bất lực, và dường như cuối cùng họ cũng đã viên mãn vào lúc này.

Cô nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ bị chia cắt nữa.

Anh yêu cô rất nhiều và cô cũng yêu anh rất nhiều.

Cuộc sống này cuối cùng sẽ được trọn vẹn.

Sau đó Trình Ninh ngủ say, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh vẫn hôn cô, hôn tóc cô và má cô, như thể hôn chưa đủ.

Cô tự hỏi làm sao anh có thể biết nhiều như vậy.

Anh ba của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô đã ở bên anh mấy chục năm, vốn tưởng rằng mình rất quen thuộc với anh, nhưng mỗi lần tiến lại gần một bước, lại lộ ra một mặt ngày càng bạo lực và cuồng nhiệt, mới nhận ra rằng sự hiểu biết ban đầu của cô thực sự rất nông cạn.

Trình Ninh có một giấc ngủ không trọn vẹn cho lắm.

Có rất nhiều lần cô bị hôn tỉnh, anh ấy không biết mệt mỏi giống như là đang mắc hội chứng đói khát nụ hôn.

May mắn là ngoài hôn ra thì anh cũng không làm gì thêm, cô đã quá mệt rồi, sau khi càu nhàu vài tiếng và đẩy anh ra lại tiếp tục ngủ.

Ngày thứ hai cô thức dậy trong nụ hôn tê dại và ngứa ngáy.

Cô ngây ngốc đưa tay ra chạm vào tóc anh, anh lại ngẩng đầu nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đen vô hạn nhưng dường như ẩn chứa sự yêu thương chiều chuộng vô hạn, bắt gặp ánh mắt như vậy phần lớn cơn tức giận của Trình Ninh dường như đã tan biến.

“Đánh thức em dậy rồi?” Anh hỏi.

Trình Ninh sờ lên mặt anh, lại giơ tay kéo tóc anh, tức giận nói: “Anh cả đêm không ngủ à?”

Vừa nói xong liền phát hiện giọng mình rất khàn và cổ họng có chút đau rát.

Cô lập tức nhớ tới những hình ảnh đêm qua và cảm thấy có chút xấu hổ.

Hàn Đông Nguyên bị cô chọc cười, lại cúi đầu hôn cô, anh đỡ cô dậy trong vòng tay, mở màn, xoay người lấy cốc nước trên bàn cho cô uống, đợi Trình Ninh uống mấy ngụm rồi đặt xuống, anh mới hỏi cô: “Em có phải trên người có chỗ nào không thoải mái?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 518: Chương 518


Vừa lúc nãy đỡ cô dậy thấy cô khẽ chau mày.

Trình Ninh thấy rất khó chịu.

Toàn thân đau nhức, đặc biệt là chỗ đó.

Nhưng cô cũng biết, nếu cô nói mình không thoải mái, tiếp theo anh nhất định sẽ làm gì đó, nên cô không muốn nói ra chút nào, chỉ nói: “Không sao đâu”

Và cô cũng biết đêm qua anh rất kiềm chế, sau lần đó anh cũng không chạm vào cô nữa, nụ hôn như vậy rõ ràng là chưa đủ.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài, màn chống muỗi đã được mở ra, ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa, hai ngọn nến đỏ vẫn đang cháy, sáp nến dày đặc rủ xuống giá đỡ.

Ánh mắt cô rơi vào chiếc đồng hồ báo thức bên bàn, bảy giờ ba mươi lăm phút.

Cũng không phải quá muộn. Cô quay sang hỏi: “Anh không đi chạy bộ à?”

Anh từ trước tới giờ vẫn luôn có thói quen dậy sớm tập thể dục.

“Anh sợ em tỉnh dậy sẽ không nhìn thấy anh đâu”

Anh xoa xoa mặt cô nói: “Anh muốn lúc em tỉnh dậy liền có thể nhìn thấy anh".

Người này thật là. Anh trước đây rõ ràng có tình tình nóng nảy xấu tính, nói chyện rất khó nghe, nhưng giờ đây khi nói về tình yêu lại đi vào lòng người như vậy.

“Anh ba”

Cô nhịn không được hỏi anh: “Anh bây giờ dỗ dành em như vậy, tại sao trước đây lại có ác ý với em?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Dừng một chút, cô không khỏi tức giận nói: “Vậy nên, ngủ cùng nhau rồi liền không giống nhau sao?”

Hàn Đông Nguyên sửng sốt một chút, anh ôm cô vào lòng rồi cười khàn khàn sau đầu cô, sau đó thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, về sau anh sẽ luôn đối xử tốt với em, nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ như vậy. Anh sẽ đối xử tốt với em coi em như tâm can bảo bối ngay từ đầu, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn, giúp đỡ em bất kì điều gì, chỉ cần em muốn là được, có được không?”

Trình Ninh sửng sốt. Kiếp sau, bọn họ đã có kiếp trước, liệu còn có kiếp sau không?

Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh,trong đó có hình ảnh bọn họ lúc nhỏ, tưởng tượng anh nuông chiều cô giống hiện tại, trong lòng cô vừa đau xót vừa cay đắng, cô thì thầm “Ừ” rồi nói: “Vậy thì anh nhớ mang theo đến kiếp sau”

Hàn Đông Nguyên cười nói: “Đúng vậy, anh nhất định sẽ nhớ kỹ.” Kiếp sau, kiếp sau sau nữa. Anh lần nữa hôn cô.

Trình Ninh vẫn cảm thấy không khỏe, thực sự không muốn phải làm việc đó vào sáng sớm nên cô đẩy anh ra hỏi: “Vậy anh thức dậy từ sớm đều luôn ở đây à? Đã ăn sáng chưa?”

“Đã luộc trứng". Anh nói: “Những thứ khác anh bảo Liên Thịnh đi mua rồi, em muốn ăn không?”

Trình Ninh lắc đầu, cô quả thật có chút đói bụng, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn.

Cô liếc nhìn cốc nước trên bàn, anh đưa tay ra cầm lấy rồi đút cho cô uống lần nữa, lần này Trình Ninh tỉnh lại, uống hết nửa cốc nước lê còn lại, sau khi uống xong cốc nước lê chua ngọt, cả người cô cuối cùng cũng tính là đã hồi phục được không ít tinh thần.

Anh đưa ngón tay cái lau vết nước trên khóe miệng cô, nói: "Hôm qua thì sao? Hôm qua thấy thoải mái không?”

Trình Ninh sửng sốt, cái gì mà thoải mái hay không? Ngay lập tức mặt cô nóng bừng lên. Anh, sao anh có thể nói những lời như vậy với giọng điệu tự nhiên như thế?

Còn muốn cô trả lời như thế nào?

Nhưng anh không cảm thấy mình vừa hỏi một lời kinh thiên động địa nào cả, anh nhéo nhẹ môi cô, ánh mắt thay đổi, không nhịn được tiến tới hôn cô lần nữa, nói: “Hôm qua là lần đầu tiên của em, anh có quá thô lỗ không? Em có khó chịu không? Em đã khóc thật là lợi hại, nếu sâu quá lần sau anh sẽ cẩn thận hơn. Anh biết em thích anh dịu dàng hơn chút, nhưng mà về sau anh không thể kiềm chế được.”

Trình Ninh: “Thật, thật ra cũng không tệ”

Cô sợ anh sẽ nhắc đến vấn đề này nên dù khó nói ra nhưng cô vẫn lắp bắp nói: “Thật ra thì không sao, lúc đầu chỉ hơi đau một chút thôi, nhưng về sau, về sau thì cũng ổn.”

“Cũng ổn?”

Anh hỏi: “Là có thích hay không?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,622
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 519: Chương 519


Lời anh vừa nói thực sự không có vấn đề gì nhưng lại thập phần gợϊ tình, Trình Ninh cuối cùng không chịu được nữa, thò đầu chặn miệng anh lại, lúc này cuối cùng anh cũng không thể nói ra những lời đó nữa, thay vào đó là những âm thanh khác của anh.

Sáng sớm không biết bọn họ lại quậy phá bao lâu, lần này anh lại cho cô uống chút nước, cô không thích nó lắm, đến mức anh ôm cô vào lòng cười ủ rũ rồi bưng cốc cho cô tự uống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi Trình Ninh lần nữa nhìn đồng hồ báo thức trên bàn phía xa, thì đã là chín giờ rưỡi.

Cô hỏi anh: “Hôm nay anh không đi làm à?”

Anh ôm cô, có chút vừa lòng vừa lười biếng nói: “Việc của thanh niên tri thức đã được xử lý trước đó hai ngày, cứ để Lộ cán sự đi theo là được rồi, chiều anh đi xem". Anh quay lại nhìn cô lần nữa nói: “Chiều anh lên công xã, em ở nhà một mình có được không?”

Trình Ninh: “…“

Cô ấy bị thiểu năng trí tuệ hay hạn chế về khả năng vận động, cô ấy không thể ở nhà một mình được sao?

Nghĩ như vậy liền trực tiếp lẩm bẩm.

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Là anh không muốn rời xa em một giây phút nào”

Anh nói như vậy khiến cho Trình Ninh cảm thấy có chút buồn bã.

Cô cũng tính là biết rằng bản thân lựa chọn đi học không có gì không đúng, cũng biết rằng anh rất không vui khi phải rời xa cô.

Cô đưa tay chạm vào trái tim anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Nếu em làm như vậy, sớm muộn gì anh cũng khó chịu, trong lòng anh nhớ đến em là được rồi."

Anh cười khúc khích, xoay người hôn cô nói: “Em thử sẽ biết.”

Hai người họ dự định trở lại Bắc Thành vào giữa tháng 8, và họ chỉ còn chưa đầy hai tuần ở xã này.

Hàn Đông Nguyên muốn nghỉ phép dài ngày để đưa Trình Ninh về Bắc Thành, sau đó đưa cô về Quảng Thành, cho nên hai tuần này anh rất bận, khi không có việc gì làm Trình Ninh sẽ cùng anh làm việc. Bằng cách này, về cơ bản hai người bọn họ có thể ở bên nhau không chỉ vào ban đêm mà còn cả ban ngày cũng có thể ở bên nhau.

Sự mãnh liệt giữa hai người họ thật chói mắt, ai có thể ngờ rằng Hàn Đông Nguyên này khi yêu đương, không đúng, chiều chuộng vợ mình lại sẽ như thế này?

Trình Ninh đặt vé tàu về Bắc Thành vào ngày 17 tháng 8.

Hàn Đông Nguyên vào ngày 16 tháng 8 liền gõ cửa văn phòng thư ký Từ để xin nghỉ phép.

Thư ký Từ từ lúc nhìn thấy Hàn Đông Nguyên xin nghỉ cơn buồn ngủ buổi trưa liền bay mất.

“Hai tháng, hai tháng?”

Thư ký Từ gõ gõ bút lên bàn chửi: “Thằng nhãi này, sao cậu không nghỉ một năm, không, hai năm cũng được, xin nghỉ hai năm cùng vợ đi học, đợi vợ học xong thì quay lại!”

Hàn Đông Nguyên cười nói: “Đây là một ý kiến hay, nếu như thư ký Từ đồng ý, tôi đương nhiên rất thích, yên tâm là tiền lương tôi sẽ không lấy, công việc bên này không phải tôi không thể giúp ngài làm việc." Anh còn nghiêm túc đưa ra ý kiến.

Thư ký Từ gần như mất bình tĩnh và đau thắt ngực.

Lại nhìn nụ cười của anh thật chói mắt, nghĩ lại tiểu tử từ khi về công xã một năm nay, đã bao nhiêu lần ông tìm hắn, và bao nhiêu lần hắn nở nụ cười rạng rỡ với ông như vậy?

Đây là người có vợ quả nhiên là khác a!

Thấy Thư ký Từ thực sự tức đến nỗi lưu thông khí không thuận, anh bèn khuyên nhủ: “Thư ký Từ, những công việc cần làm sau thảm họa tôi đều sắp xếp lại hết rồi, công việc tiếp theo được giao cho Liêu Thịnh với Tiểu Lộ cộng sự, sẽ không có vấn đề gì. Lịch trình xưởng nội thất bên kia cũng đã lên kế hoạch xong, Từ Kiến Quốc và một vài công nhân cũ xưởng sản xuất đồ tre gỗ cũng đã được điều sang, hai tháng này chủ yếu là sắp xếp công nhân nhận chức và đào tạo cơ bản cho công nhân, và việc mua máy móc thiết bị, những thứ này tôi đều đã sắp xếp xong rồi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom