Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 200: Chương 200


Vợ thư ký Từ mỉm cười, nói với Trình Ninh: “Cháu xem, trưởng xưởng của cháu đã nói rồi, mặc kệ công nhân viên chức có người yêu hay không. Công việc rất quan trọng, nhưng việc cá nhân cũng không thể trì hoãn. Thím nghĩ rằng đại đội của các cháu có thể sẽ có rất ít thanh niên phù hợp. Nếu cháu nguyện ý, thím ở công xã bên này sẽ giới thiệu cháu với cơ quan chính phủ, cung tiêu xã, trạm lương thực và trạm y tế. Nhiều đơn vị có có rất nhiều thanh niên chưa lập gia đình. Nếu cháu có yêu cầu gì thì cứ nói với thím, thím nhất định sẽ chọn cho cháu một người tốt nhất."

“Dù nhà máy mặc kệ, nhưng mà...”

Trình Ninh còn chưa kịp mở miệng, Hàn Đông Nguyên đã lên tiếng: "Nhưng người nhà đã nói rồi, trong vòng hai năm không cho phép cô ấy yêu đương"

A?

Vợ thư ký Từ trừng mắt nhìn Hàn Đông Nguyên.

Thật vậy sao?

Bà ấy quay đầu nhìn Trình Ninh với ánh mắt hồ nghi, Trình Ninh gật đầu cười nói: “Đúng vậy, đây là điều mà cháu đã nói với gia đình mình. Trước hết cứ cắm rễ ở nông thôn và học hỏi những người nông dân trong nông nghiệp đã. Chờ thêm hai năm rồi nói sau."

Đúng thật là.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vợ thư ký Từ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của Trình Ninh, cảm thấy thật đáng tiếc.

Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này thôi cũng khiến bà ấy xúc động muốn làm mai.

Bà ấy thở dài.

Có điều thư ký Từ vẫn vui vẻ không lên tiếng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Trình Ninh cùng vợ thư ký Từ thu dọn bàn.

Thư ký Từ và Hàn Đông Nguyên tiếp tục nói chuyện.

Thư ký Từ nói với Hàn Đông Nguyên về việc công xã xây dựng nhà máy.

Ông ấy nói: "Đại đội của các cậu dạo này đang xây dựng nhà máy, thế nên tôi đã đặc biệt mời lão Tiết đến đại đội của các cậu. Thứ nhất, tôi muốn xem các bạn có cần gì không, thứ hai, tôi cũng muốn học hỏi thêm từ các cậu. Nói về công xã của chúng ta thì vẫn còn khó khăn, nhưng mà dù khó khăn đến đâu cũng sẽ không khó khăn bằng đại đội Thượng Hàn đã khó khăn còn ở trên thâm sơn rừng già, vì vậy thành công của các cậu sẽ mang lại cho chúng tôi sự cổ vũ và niềm tin rất lớn"

"Nhân tiện thì vẫn còn một điều tôi muốn hỏi cậu. Trong đội của bạn có một thanh niên trí thức mới họ Cố, tên là Cố Cạnh Văn, và một nữ thanh niên trí thức khác họ Triệu, tên là Triệu Chi. Hai người này trong đội của cậu có biểu hiện như thế nào?"

Hàn Đông Nguyên nhướng mày nói: “Sao anh lại cố ý hỏi tới hai người bọn họ?"

Bộ dạng này chính là có vấn đề.

Thư ký Từ cười nói: “Lão Tiết muốn qua học hỏi kinh nghiệm, đến nhà máy của cậu hỏi thăm, nói chuyện với rất nhiều thanh niên có trí thức. Có điều vị thanh niên trí thức Cố này lại tự mình đến gặp lão Tiết, cậu ta mang một cái đĩa đến cho lão Tiết, cái này này"

Vừa nói, ông ấy vừa đứng dậy, lấy một chiếc đĩa gỗ từ cái kệ gắn tường trước mặt xuống đưa cho Hàn Đông Nguyên.

Chiếc đĩa này là một chiếc đĩa gỗ rất quen thuộc do Trình Ninh thiết kế, nhưng bản đồ vẽ trên đó trên đó là thứ mà anh chưa từng thấy trước đây.

Thư ký Từ nhìn vẻ mặt của Hàn Đông Nguyên rồi nói tiếp: “Thanh niên trí thức Cố nói là cậu ấy làm ra, hoa văn trên đó là do thanh niên trí thức Triệu vẽ. Cậu ấy nói với tôi, thanh niên trí thức Hàn cậu có tình cảm đặc biệt với đại đội Thượng Hàn, cho nên muốn xây dựng nhà máy ở đại đội Thượng Hàn, nhưng dù là từ góc độ phát triển của nhà máy hay vì lợi ích của người dân chúng tôi thì việc lựa chọn công xã để xây dựng nhà máy mới là lựa chọn tốt nhất, cậu ấy muốn tôi chuyển cậu ấy và thanh niên trí thức Triệu muốn chuyển sang công xã, nói là dù có làm nhà máy sản xuất đồ gia dụng, hay là nhà máy sản xuất gạch, cậu ấy đều có thể hỗ trợ."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 201: Chương 201


Hàn Đông Nguyên đặt đĩa xuống, cười nói: “Từ thư ký muốn hỏi cái gì? Nói tới biểu hiện thì hai người bọn họ đang tham gia sản xuất, muốn hỏi năng lực sản xuất cụ thể có thể hỏi Từ Kiến Quốc. Anh ấy phụ trách sản xuất, nhưng về phương diện năng lực làm việc của anh ta, chủ nhiệm Tiết đáng lẽ ra phải hỏi thăm qua rồi chứ?"

Chủ nhiệm Tiết là người cẩn thận, ông ấy đến lữ đoàn để tìm hiểu về nhà máy của bọn họ và phân công lao động của những thanh niên trí thức trong nhà máy, Cố Cạnh Văn đến gặp ông ấy để tự tiến cử bản thân, làm sao có thể báo cáo với thư ký Từ mà không làm rõ từ trước?

Thư ký Từ cười ha hả nói: "Thằng nhóc này, tôi chỉ muốn hỏi cậu, hai người này rốt cuộc là sao?"

Kỳ thật thì Cố Cạnh Văn đã lầm.

Công xã muốn mở nhà máy, nhưng không thiếu người có thể chuẩn bị trở thành trưởng xưởng, thứ họ thiếu là những người thợ lành nghề và đường tiêu thụ, họ cũng thiếu những người có thể làm ra những thứ độc đáo có phong cách riêng như Trịnh Ninh. Về phần Cố Cạnh Văn cùng với Triệu Chi có phải những loại người này không thì xin lỗi, còn chưa hỏi thăm ra được.

Thư ký Từ cũng không thích những người tự tiến cử mình.

Ông ấy thích tự mình khảo sát rồi tự cảm nhận xem ai là người phù hợp.

Nếu không ông ấy đã sớm chuyển Hàn Đông Nguyên về công xã rồi.

Hàn Đông Nguyên đã liên hệ với Thư ký Từ nhiều lần như vậy rồi, đương nhiên anh biết.

Anh nói: "Tình huống gì? Họ chỉ là không muốn làm ruộng thôi. Năng lực thì đương nhiên là có, nếu bản thân bọn họ muốn rời đại đội Thượng Hàn, thư ký Anh bên này muốn mở nhà máy sản xuất gạch cũng được, nhà máy sản xuất đồ gia dụng cũng tốt, cứ việc điều động, mặt khác đại đội muốn mở nhà máy mà cần nhân tài, cũng vẫn cứ điều."

Hàn Đông Nguyên không phải là người tốt bụng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh biết sự tồn tại của hai người này luôn là chướng ngại đối với Trình Ninh.

Mặc dù điều này khiến anh cảm thấy khá kỳ quái.

Nhưng nếu cô không thích, hai người này cũng muốn rời đi, như vậy thì anh cũng không ngại tiễn bọn họ một đoạn đường.

Thư ký Từ lại bật cười, cười đến nỗi vợ cùng Trình Ninh ở trong bếp cảm thấy quái lạ phải ngó đầu nhìn qua phòng khách.

Vợ thư ký Từ cười nói: “Lão Từ rất thích thanh niên Trí thức Hàn. Ông ấy là người có tính rất nghiêm khắc, thím hiếm khi thấy ông ấy nói chuyện vui vẻ với người khác như vậy đấy"

Trình Ninh cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Vậy mà có thể thoải mái nói chuyện với Hàn Đông Nguyên như vậy...

Vợ thư ký Hứa lại hỏi Trình Ninh: “Lão Từ luôn nói muốn chuyển cháu và thanh niên trí thức Hàn về công xã, nhưng mà đại đội Thượng Hàn bên kia là quê quán của cậu ấy. Cậu ấy có tình cảm với nơi đó, muốn để cho bọn họ ai ai cũng được ăn cơm no, không bằng lòng đến xã. Còn cháu thì sao, tiểu Trình? Nếu lão Từ nói muốn chuyển cháu về công xã hỗ trợ, cháu có bằng lòng không?"

Chuyển về công xã a.

Trình Ninh vẫn luôn biết thư ký Từ có ý định này, có điều là ông ấy muốn Hàn Đông Nguyên, không ngờ lần này ông ấy lại nhờ vợ nói muốn chuyển cô về công xã.

Trình Ninh theo bản năng nhìn ra ngoài, không ngờ Hàn Đông Nguyên đang nói chuyện với thư ký Từ ở bên ngoài, không biết có phải là cảm nhận được gì hay không, cũng quay đầu nhìn về phía cô.

Đôi mắt anh vẫn luôn đen kịt, tuy cô không thấy được cảm xúc gì nhưng vẫn mỉm cười với anh.

Sau đó, trả lời vợ thư ký Từ: "Cũng được ạ, nhưng trước hết phải chờ nhà máy trên núi bên kia đi lên quỹ đạo đã. Cháu sẽ thương lượng chuyện này cùng với anh Đông Nguyên, nếu anh ấy sang đây thì cháu sẽ cùng anh ấy sang, còn không nếu anh ấy không chịu thì cứ để từ từ đã."

Vợ thư ký Từ cảm thấy có chút ngạc nhiên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 202: Chương 202


Không ngờ, cô bé mà mẹ kế Hàn Đông Nguyên mang về nhà họ Hàn lại ỷ lại vào Hàn Đông Nguyên đến vậy.

Đại đội Thượng Hàn ở rất xa nên hai người nói chuyện một lúc ở nhà họ Từ liền rời đi.

Sau khi họ rời đi, vợ thư ký Từ kể lại cho thư ký Từ kết quả cuộc nói chuyện của bà ấy với Trình Ninh, nói: "Con bé nó rất cởi mở, tôi thấy chuyện có sang công xã hay không thì con bé dĩ nhiên là cũng muốn, nói là phải thương lượng cùng với thanh niên trí thức Hàn đã, nếu mà cậu ta không sang thì sẽ chờ một thời gian"

Nói xong bà ấy liền cười: "Tôi thấy thanh niên trí thức Hàn đối với đứa em gái này cũng chỉ bình thường thôi, thế mà không ngờ con bé lại thân với cậu ấy như vậy, nhưng mà cũng khó trách thôi, nơi này rốt cuộc cũng là nơi đất khách quê người"

Thư ký Từ cười ha hả nói: "Bình thường à? Con bé đang bám lấy cậu ta à? Tôi đã bảo bà đừng có mà gán ghép uyên ương bừa bãi rồi mà, thằng nhóc kia không biết là quan tâm lo lắng nhiều đến em gái cậu ấy bao nhiêu đâu"

"A?"

Vợ thư ký Từ giật mình kêu a một tiếng, nói: "Ông, ý ông là sao cơ?"

"Ý tứ đấy đấy!"

Thư ký Từ gõ gõ bàn, cười nói: "Hay là tôi nhờ bà giúp tôi tốn công sức ở chỗ thanh niên trí thức Trình nhé? Nếu mà con bé đồng ý, chắc là bên phía Hàn Đông Nguyên cũng như vậy thôi."

Vợ thư ký Từ vẫn còn không tin, nói: “Tôi thấy không phải vậy đâu?"

Người thím thích làm mối cũng rất thích buôn chuyện, khi thư ký Từ nói ra lời này, trong đầu bà ấy cũng hiện ra hình ảnh qua tác động qua lại trước đó giữa Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên, lòng hiếu kỳ cũng tăng vọt.

Rốt cuộc thì Trình Ninh cũng là được mẹ kế của Hàn Đông Nguyên mang về Hàn gia.

Con riêng và mẹ kế trời sinh không hợp nhau chứ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà ấy thấy Hàn Đông Nguyên cũng không để ý tới Trình Ninh nhiều.

"Quản chuyện của cậu ta làm gì, dùng được là được rồi"

Thư ký Từ là người của công việc, chỉ quan tâm đến công việc chính sự, nói: "Nhưng mà hôm nay cũng coi như là có thu hoạch, xem ra con bé không phản đối chuyện đến công xã"

Hai vợ chồng thư ký Từ vừa ngồi trên xe bò vừa thảo luận.

Đi xe bò phải mất vài giờ, trên con đường dài có nhiều sỏi đá, tốt nhất vẫn nên tìm một chuyện gì đó để làm thì hơn.

Trình Ninh nhìn thấy trên đường núi ở công xã có mấy cây liễu, lúc đầu xuân là lúc liễu trổ, cô nhớ tới những tài nghệ đã học được trước khi xuống nông thôn vẫn còn chưa dùng tới, cô bảo bác hai Khánh dừng xe bò lại, sau đó xuống hái rất nhiều cành liễu rồi quay lại, khi nhìn thấy một số loài hoa dại không rõ nguồn gốc cũng hái một ít.

Hàn Đông Nguyên dựa vào thành xe quan sát động tác của cô, nhìn đôi bàn tay nhỏ bé đan cành cây, Tuy cũng ra dáng nhưng không thành thạo lắm, thỉnh thoảng còn dừng lại suy nghĩ.

Anh nói: "Trước đây chưa thấy cô đan thứ này bao giờ."

Trình Ninh nghỉ ngơi xong, vốn muốn gϊếŧ thời gian một chút liền dừng lại, liếc nhìn anh, cười nói: “Lần trước không phải em đã nói với anh là em học được từ bà Dung trong đại viện của chúng ta sao? Vốn nghĩ rằng tới chỗ này có thể dạy người trong thôn học đan một số giỏ trúc khung nhỏ thật đẹp, nhất định có thể bán đắt hàng hơn cái chiếu cái sọt bình thường kia, giá cả cũng cao hơn. Sau này, thấy anh xây dựng nhà máy, liền thấy cũng không cần việc này lắm."

Nghĩ tới điều gì đó, cô hỏi anh: "Anh ba, lần này chúng ta đi Bắc Thành, nếu như đơn vị chúng ta liên lạc có thể cho chúng ta một ít đơn hàng, nhà máy của chúng ta hiện tại cũng không đủ nhân lực. Anh ba, anh có từng nghĩ đến việc tuyển một vài người từ các đại đội khác hay không? Một số người? Em nghe Đình Đình và Đông Mai nói rằng nhiều thanh niên trí thức từ các đại đội khác tìm họ hỏi thăm liệu có thể đến làm việc trong nhà máy của chúng ta hay không?"

"Sẽ không"

Anh nói thẳng.

Trình Ninh trầm ngâm nhìn anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 203: Chương 203


Trên thực tế thì gần đây cô mới phát hiện ra khi bọn họ đến Bắc Thành để tìm đơn vị thu mua sản phẩm của bọn họ, cô và Lưu Thịnh thì rất tích cực, nhưng anh lại có chút lãnh đạm.

Thậm chí có thể nói trong giai đoạn chuẩn bị của nhà máy, anh có chút đình chỉ.

Những người khác có thể không biết rõ ràng, nhưng cô biết năng lực của anh vượt xa những gì anh có thể làm được.

Ngay từ đầu cô còn thắc mắc liệu anh có còn là con người như vậy sau khi ra tù ở kiếp trước hay không, rốt cuộc cũng là anh của mười năm sau, những thăng trầm và năm tháng đã khiến cho tâm tính và năng lực của anh khác xa so với hiện tại.

Nhưng mà khả năng này cũng chưa chắc.

"Tại sao?"

Cô hỏi.

Theo tính tình của anh, anh sẽ không giải thích hành vi và động cơ của mình cho người khác, nhưng có lẽ cho rằng cô quá ngốc, nghĩ đến thư ký Từ nhờ vợ đánh chủ ý lên người cô, anh dựa vào lan can xe, chậm rãi nói: "Triệu tập tới làm gì? Muốn mở cái sạp lớn như vậy, cô có thể lấy được tiền lương cao gấp mấy lần hay là tôi đây?"

Trình Ninh im lặng một lúc rồi thăm dò hỏi: “Nhưng nó có thể giúp được nhiều người hơn cơ mà?"

Cô không yêu cầu anh làm việc này, cô chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với anh.

Cây to đón gió, cô cũng biết làm như vậy là không thích hợp, nhất là khi không có cải cách mở cửa, không có chính sách hỗ trợ, bất cứ lúc nào cũng có thể có một hoặc hai Cố Cạnh Văn ẩn nấp sau lưng.

"Tốt quá hoá hại"

Đúng như dự đoán, anh khịt mũi một tiếng, cầm lấy một cành liễu bên người cô, chậm rãi nói: “Cô là thanh niên trí thức của đại đội Thượng Hàn, không phải của các đại đội khác. Các đại đội khác đương nhiên có đại đội trưởng, bí thư đại đội, hoặc bí thư xã công xã quan tâm. Thư ký Từ không phải luôn muốn thành lập một nhà máy sao? Nếu cô thực sự muốn người khác có đủ cơm ăn áo mặc, thì chỉ cần đi giúp ông ấy, cho ông ấy một số lời khuyên và chỉ một vài kế sách. Thế là đủ. Nhân tiện, đổi lại xin ông ấy một suất vào trường đại học thì tốt hơn nhiều so với việc thành lập nhà máy đại đội của riêng mình và cố gắng triệu tập người từ những đại đội khác.”

"Vậy thư ký Từ vẫn luôn muốn chuyển anh về công xã, sao anh không đi?"

Trình Ninh hỏi hắn.

Trình Ninh khá quan tâm đến vấn đề này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì dù là bị thương do lũ quét hay án mạng đều xảy ra trong đại đội, nếu Hàn Đông Nguyên và Lưu Thịnh đều được chuyển về công xã thì những chuyện này có thể sẽ không xảy ra đúng không?

Có điều nghĩ đến cũng bởi vì lũ quét mà người trong đại đội thương vong vô số, nếu trước đây cô không quen biết ai thì cũng không sao, nhưng giờ cô đã rất quen với nhiều dân làng, chẳng hạn như Hiểu Mỹ dễ thương, ngay thẳng nhưng cũng đủ tâm cơ, thím ba Chu chân thành, nhiệt tình, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Hà đáng yêu nhà thím ba Chu, chú hai Khánh thật thà và chất phác và rất nhiều người khác, cô khó lòng nào mà khuyên Hàn Đông Nguyên cùng với Liêu Thịnh đi công xã, sau đó không quan tâm gì đến bên này.

“Vừa rồi thím Từ hỏi em, nói rằng anh không muốn đến công xã là vì anh là người của đại đội Thượng Hàn và có tình cảm với họ. Thím hỏi em có muốn chuyển đến đó không"

"Ồ, thế cô có muốn chuyển đến đó không?" Anh hỏi.

Trình Ninh nhìn thấy bộ dạng lười biếng của anh liền buồn cười.

Thành thật mà nói, đôi khi cô thực sự bị anh làm tức chết.

Nhưng chỉ cần anh không khıêυ khích cô, thấy anh bây giờ hoàn toàn khác với con người sau này, cô càng cảm thấy trong lòng có một loại hạnh phúc chua chát.

Suy cho cùng, bây giờ dù lười biếng, khoa trương hay xấu tính thì anh ấy vẫn là một người ngời ngời đầy sức sống.

Cô nhìn anh, đầu óc bỗng đình trệ, rồi cô lấy một cành liễu gai quét lên cổ anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 204: Chương 204


Hàn Đông Nguyên cau mày nhìn cô, ánh mắt dán chặt vào bàn tay nhỏ còn chưa kịp rút về của cô, sau đó anh lại bán tín bán nghi nhìn gương mặt cô.

Trình Ninh: "..."

Sắc mặt cô cứng đờ, vội vàng ném cành liễu gai đi, không biết nên nhìn đi đâu, cô cười ngượng nghịu nói: “Không cẩn thận, em vô tình quét qua thôi.”

Hàn Đông Nguyên: "………"

Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, ngay lúc Trình Ninh tưởng rằng anh sẽ mắng cô, cô mới phát hiện hồi lâu không có động tĩnh, cô quay đầu nhìn anh, mới thấy anh lại ngả người ra sau, ánh mắt nhìn về phía trước với vẻ mặt như thể hoàn toàn chẳng có chuyện gì xảy ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đại khái là cảm giác được Trình Ninh đang nhìn mình, anh nhắc lại: "Vậy cô có muốn chuyển tới đó không?"

Tính tình tốt như vậy sao?

Trình Ninh cảm thấy có lỗi, thấy tính tình anh tốt như vậy, cô cũng không ngại nói lời tử tế với anh, nói: “Em nghe theo anh, anh đi thì em đi. Nếu anh không đi thì đợi một chút vậy. Thực ra em nghĩ chuyển về công xã cũng không tệ. Ít nhất thì đi mua sắm cũng thuận tiện. Anh thấy cho đến khi chúng ta xây phòng ở xong hết, nhà máy cũng đi lên quỹ đạo, không có chúng ta cũng có thể vận hành, Sau đó chúng ta liền chuyển đến ở công xã thì thế nào?"

Như vậy rất tốt.

An bài mọi người trong thôn làng xong rồi, sau đó bọn họ dọn sang công xã, việc anh thất thủ gϊếŧ người cũng sẽ không phát sinh lần nữa.

"Em thấy anh cũng rất say mê làm việc"

Đáng tiếc Hàn Đông Nguyên luôn thích tạt gáo nước lạnh vào người cô, có chút giễu cợt nói: “Cô chuyển đến công xã mà vẫn muốn nhận lương nhà máy? Đi công xã mở nhà máy, cô tưởng dễ ăn giống như ở trong thôn như vậy sao? Cô muốn tìm trợ lý liền tìm trợ lý, có chuyện gì đều ném cho bọn họ là xong? Đến lúc cần dùng, chỉ sợ cô sẽ càng bận hơn so với bây giờ."

Sẽ không chỉ có nhiều hạn chế khác mà còn có nhiều người muốn được chia một chén canh.

Ngoài ra, về mặt kinh phí, anh sẽ tự mình lót trước số tiền trong thôn, vì tiền lời khi buôn bán anh lấy đi sẽ không có ai dám nói nửa lời. Nhưng khi về công xã, anh sẽ không bao giờ bỏ một xu vào đó, bởi vì nếu anh ấy bỏ vào thì sẽ có thể thu lại được, nhưng cũng không biết sẽ chọc tới ánh mắt của bao nhiêu người đâu, nói không chừng sẽ bị người ta báo cáo.

Đều là một phần tiền lương.

Liệu có đáng giá không?

Chỉ là anh lười làm ruộng mà thôi.

"Cô đúng là ngu ngốc, đi công xã sẽ bị người ta coi là trâu là ngựa mà sai bảo, nếu làm tốt, cũng không có ai nhớ đến công lao của cô, bởi vì điều cô đi công xã đã là coi trọng cô, còn phát tiền lương cho cô thì cô nên biết ơn. Còn nếu cũng muốn lên đại học, thế thì lại phải xem tâm tình của người ta nữa, có điều nếu như sai bảo được việc, sợ là sẽ không có ai muốn thả người, mỗi ngày giới thiệu cho cô các loại đàn ông, giới thiệu đến người thứ ba thứ năm mà cô còn không chịu gả, thì đó chính là do cô không biết tốt xấu"

Nói xong lời cuối cùng, với cái ngữ điệu kia, câu nói kia, quả thực nồng đậm trào phúng ập vào mặt cô.

Rõ ràng là nó được gửi để đáp lại người mà người yêu của Thư ký Hứa đã giới thiệu cho cô hôm nay.

Rõ ràng là nhằm vào việc hôm nay vợ thư ký Từ giới thiệu đối tượng cho cô.

Trình Ninh ngay từ ban đầu còn thật sự chăm chú lắng nghe, nhưng cuối cùng cô mới nhận ra anh đang châm chọc mình.

Mới vừa rồi còn cảm thấy hôm nay tính tình của anh tốt, hóa ra là còn chờ ở chỗ này!

Trình Ninh ngồi đối diện anh, nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, nghe anh nói xong không nhịn được mà đá vào bắp chân anh, tức giận nói: “Nói chuyện tử tế liền c.h.ế.t người sao?"

Hàn Đông Nguyên: "…"

Đúng là không thể chiều chuộng thành thói được mà.

Cô động tay động chân với anh còn động nghiện.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 205: Chương 205


Anh rụt chân lại, nói: “Tạm thời cứ ở trên núi đi. Nếu muốn vào đại học, chúng ta ra chút chủ ý cho bọn họ mở nhà máy. Sản phẩm của họ làm ra rất tốt, chúng ta chỉ cần giật dây bắc cầu và giới thiệu cho họ các đường tiêu thụ, còn không thu tiền lương, điều này là đủ để thương lượng điều kiện cho cô một suất vào đại học."

"Em đã nói là em không cần danh ngạch vào đại học rồi mà."

Trình Ninh lẩm bẩm nói: "Em là con liệt sĩ, lại là con một, hai năm nữa muốn tự mình trở về thành."

Nhưng cô cũng đại khái hiểu ý anh.

Chính là bọn họ ở trên núi này có thể làm chủ ra quyết định, muốn làm gì thì làm, muốn xây phòng ở lúc nào cũng được, kỳ thật những điều này đều dựa vào Hàn Đông Nguyên là người họ Hàn, kỳ thực anh cũng là người thôn Hàn Gia Cha của anh là Hàn Kỳ Sơn, được rất nhiều người trong thôn kính trọng, đại đội trưởng và rất nhiều dân làng đều có quan hệ huyết thống với ông ấy.

Điều này rất quan trọng đối với một số ngôi làng miền núi gần như khép kín này.

Cô dựa vào lan can máy kéo, thầm nghĩ, đúng vậy, cô không thích người khác ra lệnh chỉ đạo mình làm cái này cái kia.

Ở đây ngây ngốc hai năm, cô sẽ vào đại học, thành lập nhà máy ở đây, học cách kiếm tiền, đọc sách và đôi khi ra ngoài đi dạo vòng quanh, hai năm đối với cô thực sự chẳng là gì cả.

Chỉ nói nói huyên thuyên câu được câu không như vậy, lại đan khung liễu, thỉnh thoảng lại cãi nhau, thời gian trôi qua rất nhanh.

Hai người quay lại cổng thôn, từ xa đã nhìn thấy dân làng bận rộn trên sườn đồi, tuy nhìn không rõ nhưng Trình Ninh đã cảm thấy rất kích động, cô bảo bác hai Khánh lái xe bò thẳng xuống cuối sườn núi. Sau đó nhảy xuống xe bò, nắm lấy Hàn Đông Nguyên nói: "Anh ba, chúng ta đi lên sườn núi nhìn xem"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên cũng nhìn thấy.

Tuy nhiên, khi bị Trình Ninh kéo, anh liền chú ý tới bàn tay nhỏ bé túm lấy quần áo mình của cô.

Đương nhiên, trên đường đi hai người đều đã làm tất cả những gì nên làm, vậy việc kéo quần áo như vậy thì có là gì?

Nhưng anh cũng cảm thấy cô không có lòng phòng vệ trước người khác, nếu cô làm điều này với anh thì không sao, nhưng nếu làm điều này với người khác, thì đó sẽ là vấn đề lớn.

Anh nghĩ mình nên nghiêm khắc hơn với cô.

Trình Ninh không biết Hàn Đông Nguyên nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy rất kích động, thấy trên mặt anh không có biểu tình gì, mới buông ra nói: "Vậy không cần anh đi, một mình em đi là được, anh cứ để đồ ở ký túc xá của anh đi, lát em về em đến lấy"

Hàn Đông Nguyên không trả lời cô mà quay sang bác hai Khánh đang kéo xe bò nói: “Bác hai Khánh, chúng tôi đến khu công trường nhà máy xem, phiền bác để đồ vật này tại ký túc xá của chúng tôi, cảm ơn bác.”

Nói xong đi theo cô.

Trình Ninh lại không chờ anh.

Cô đã vọt lên sườn núi, đi vòng quanh phần móng đang đào dở, nhìn những hàng gạch phôi được sắp xếp ngay ngắn phía sau, quả thực tâm trạng không thể nào vui hơn được nữa.

Chỉ mới chưa đầy mười ngày mà đã làm được bao nhiêu việc.

Kỷ Dương nhìn thấy cô và Hàn Đông Nguyên, tiến đến gần cô, gọi “Trình Ninh”, sau đó gật đầu với Hàn Đông Nguyên ở phía sau, hơi cúi đầu mỉm cười giới thiệu với Trình Ninh: “Gạch phôi đã được phơi nắng rất tốt, hai ngày nữa phần móng sẽ hoàn thành. Mấy ngày nay thời tiết tốt, công việc tiến triển nhanh hơn dự kiến, khoảng chừng một tháng nữa phòng ở sẽ hoàn thành"

Anh ấy biết Trình Ninh quan tâm đến tiến độ của phòng ở ở đây đến mức nào.

Trình Ninh vô cùng vui mừng.

Cô nở nụ cười nói: "Cảm ơn kỹ sư Kỷ vì đã làm việc chăm chỉ. Có điều cũng bảo mọi người không cần đẩy nhanh tốc độ quá làm gì, thân thể quan trọng hơn, cơm nước nhất định phải đầy đủ."

Trước đó cô vội vã đẩy nhanh tốc độ là vì muốn chắc chắn việc này.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 206: Chương 206


Bây giờ mọi người đều đã thực sự bắt đầu khởi công, thấy sắp sửa chuẩn bị xong nên cô cũng không vội.

Cô rất vui vẻ, để cảm ơn, cúi đầu nhìn khung cành liễu nhỏ nhắn vừa mới mang từ xe bò xuống cùng những bông hoa dại cắm bên trong, cô thuận tay lấy ra một nắm hoa lớn từ trong đó ra đưa cho Kỷ Dương, nói: "Cái này tặng anh. Anh lấy về mà cắm vào bình. Hoa này tuy nhìn không đẹp lắm, nhưng lại rất thơm"

Kỷ Dương nhìn nắm hoa dại nhỏ mà Trình Ninh đưa tới, trong lòng thực sự có chút vui mừng.

Quả thực anh ấy đã ngửi thấy một mùi thơm tươi mát toȧ ra.

Sau khi đã trải qua cả một mùa đông giá lạnh, thật dễ chịu khi được nhìn thấy một nắm hoa dại tươi đẹp với màu sắc trong trẻo như vậy.

Nhưng anh ấy còn chưa kịp duỗi tay nhận hoa, đã nhìn thấy Hàn Đông Nguyên bước tới với vẻ mặt điềm tĩnh.

Được rồi, chỉ là một nắm hoa thôi.

Hôm khác anh ấy sẽ đến sau núi tự mình hái một nắm, tội gì phải đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Đông Nguyên.

Anh ấy đã đến đây được một tháng, lúc mới đến đây, ngày nào cũng gặp phải khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Đông Nguyên, nào có chuyện không biết nguyên do ở giữa là gì?

Anh ấy cảm thấy việc này quả thực con mẹ nó không thể tưởng tượng được.

Nói xem, Hàn Đông Nguyên tiểu tử anh thích con gái người ta, sao không tốn chút công phu trên người con gái người ta đi, cả ngày trưng ra khuôn mặt lạnh với người khác làm gì?

Anh ấy rút bàn tay vốn vươn ra định cầm hoa lại, thay vào đó sờ sờ mũi.

Trong đầu anh ấy đang điên cuồng xoay chuyển, nghĩ cách từ chối Trình Ninh mà không xúc phạm đến Hàn Đông Nguyên, cũng không khiến Trình Ninh cảm thấy bất ngờ, sau đó khóe mắt bỗng nhìn thấy phía bên phải có bóng người đi tới.

Là Chu Hiểu Mỹ.

Đây thực sự là vị cứu tinh của anh ấy mà.

Vừa nảy ra được ý tưởng, anh ấy lập tức nháy mắt cười nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Trình, những bông hoa này thật đẹp, là trưởng xưởng của chúng ta tặng cho cô sao? Nếu vậy thì thôi.

Còn nếu không thì tôi mượn một ít đưa cho Hiểu Mỹ, cô ấy thích cài hoa lên đầu lắm, tôi thấy mấy bông hoa này còn đẹp hơn hoa đào cô ấy cắm trên đầu nhiều"

Chu Tiểu Mỹ đi tới, vốn tâm trạng đang rất vui, nghe được Kỷ Dương sau lưng nói cô ấy cài hoa trên đầu, cô ấy xấu hổ không vui nói: "Kỹ sư Kỷ, sao anh lại như vậy? Tôi chỉ tùy tiện cài vào thôi, mà anh đi khắp nơi rêu rao chuyện này sao?"

Cách đây không lâu, cô ấy cùng anh ấy đi thượng nguồn con suối, nhìn thấy hoa đào trên núi nở rộ, vậy nên cô ấy mới tùy ý ý bẻ một bông cài vào b.í.m tóc. Cô ấy vẫn còn nhớ như in ánh mắt Kỷ Dương nhìn cô ấy khi đó.

Trình Ninh cũng biết tính cách Hiểu Mỹ bưu hãn, lại sợ Kỷ Dương bị cô ấy xử đẹp nên vội vàng đưa hoa trong tay cho cô ấy, cười nói: “Anh ấy nói bông hoa này rất đẹp, nhờ tôi tặng cho cô. Ngửi đi, có phải rất thơm không? Tôi hái ở công xã bên kia đó."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó cô đưa cho cô ấy cả chiếc giỏ nhỏ và nói: "Cái này tôi cũng tặng cho cô luôn đi, có điều là đáng tiếc chưa xử lý mấy cành liễu này, qua mấy bữa nữa sẽ giòn đi, cô cứ chơi trước đi"

“Anh cũng đưa cho em cái này, nhưng tiếc là sợi liễu gai này chưa được xử lý, một thời gian có thể trở nên giòn. Chúng ta chơi với nó trước nhé"

Chu Hiểu Mỹ thấy Trình Ninh tặng cho cô giỏ hoa đang cầm, cũng không so đo chuyện nhỏ nhặt như vậy với Kỷ Dương nữa, liền vui vẻ bỏ qua, dẫn Trình Ninh đi xem công trường.

Con gái sẽ nói chuyện về con gái.

Kỷ Dương mỉm cười nhìn Hàn Đông Nguyên, vẻ mặt tự nhiên nói: "Trưởng xưởng, anh có muốn xem tiến độ công trình không?"

Vẻ mặt hiện tại của Hàn Đông Nguyên vẫn lạnh nhạt như thường, anh gật đầu nói: “Đi xem"

Kỷ Dương quay người, mỉm cười đi về phía trước.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 207: Chương 207


Anh ấy oán thầm trong lòng, cảm thấy bản thân thông minh thật, nhưng mà trưởng xưởng, anh đã đến mức này rồi sao?

Hai người đi Bắc Thành một tuần rồi trở về, trong đại đội đã có thay đổi đáng kể, những bức tường gạch sống cao, nền móng chiếm gần hết sườn đồi. Tinh thần của thôn dân trong đại đội cùng với đám thanh niên trí thức thay đổi rất nhiều, vẻ mặt xán lạn, tràn trề nhiệt huyết.

Hàn Đông Nguyên triệu tập mọi người lại họp.

Anh tích chữ như vàng, chỉ đơn giản phát biểu phần mở đầu rồi ra phần còn lại của việc chủ trì cho Trình Ninh, trợ lý kiêm người phát ngôn đặc biệt của anh.

Trình Ninh nói cho mọi người nghe về đơn hàng nhà máy sản xuất đồ gia dụng và tình hình bán hộ của các đơn vị khác, sau đó đưa cho Từ Đông Mai danh sách tổng hợp các sản phẩm cần gửi đến Bắc Thành, đồng thời yêu cầu cô ấy sắp xếp vào cơ sở dữ liệu của nhà máy và ghi chép lại sổ sách, sau khi sắp xếp xong lại kiểm tra đối chiếu với cô, sau đó lại liên lạc cùng với Từ Kiến Quốc vận chuyển hàng hóa rồi lại sản xuất hàng hóa.

Mọi người nghe vậy ai cũng vui mừng, có đơn đặt hàng của nhà máy sản xuất đồ gia dụng, hiện tại bọn họ chỉ cần sản xuất tốt là xong, hoàn toàn không cần phải lo việc tiêu thụ, hoặc là ngày nào đó nhà máy không hoạt động nữa, cái quầy lớn như vậy có thu cũng không bù được phí tổn lần này..

Sau cuộc họp, mọi người lại bắt đầu bận rộn làm việc.

Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên hơn một tuần mới trở về, càng bận rộn hơn.

Hàn Đông Nguyên đến kiểm tra tình hình nhà máy, hỏi Từ Kiến Quốc về tình hình sản xuất hiện tại, sau đó thảo luận với thầy Diêu về chỗ thiếu hụt trong việc phát triển kĩ thuật của công nhân,...

Trình Ninh còn phải viết kế hoạch sản xuất mới cho các đơn đặt hàng của Bắc Thành và theo dõi tiến độ xây dựng nhà máy và ký túc xá cho nhân viên.

Hàn Đông Nguyên đã giao toàn bộ đơn xin bố trí túc xá cho cô.

Việc phải bố trí cụ thể như thế nào cũng cần phải suy nghĩ kỹ.

Trình Ninh mở cuộc họp cho gọi Hứa Đông Mai và Thẩm Thanh để bàn bạc về vấn đề này.

Hứa Đông Mai cùng với Thẩm Thanh là trợ lý của Trình Ninh, vẫn luôn giúp đỡ cho cô, giai đoạn từ nhà xưởng tới việc chọn lựa thiết kế ký túc xá mới đều tham dự, đương nhiên hiểu rất rõ bố cục của từng cái sân một.

Trong đó tá tám phòng của nhị hợp viện là ký túc xá mới.

Ba gian phòng chính là để cho mai sau dùng cho bậc tiểu học, bốn gian phòng còn lại được ghi vào sổ sách riêng của Hàn Đông Nguyên.

Trình Ninh nói: "Chúng ta hiện tại có tổng cộng hai mươi thanh niên trí thức, chín nam thanh niên trí thức, mười một nữ thanh niên trí thức. Ký túc xá ban đầu thì mặc kệ, hiện tại có tám gian phòng, một phòng dùng làm phòng chính cho mọi người nghỉ ngơi và ăn cơm, bảy phòng còn lại dùng làm ký túc xá. Mỗi phòng có thể có từ hai đến ba người, không, không giới hạn số lượng người. Chỉ cần là nhân viên nhà máy thì đều có thể nộp đơn, nhưng phải trả tiền.”

“Giá phòng một tháng là một tệ, tức là mười hai nhân dân tệ một năm. Đó cũng là một khoản thu nhập cho nhà máy của chúng ta. Tất nhiên lúc đầu mọi người có thể không có tiền, nhưng khi hiệu suất của nhà máy chúng ta tăng dần lên, chúng tôi sẽ trả một số tiền lương tương ứng. Những người ở ký túc xá không có tiền có thể ghi vào sổ sách trước, sau đó sẽ khấu trừ đi khi nhận lương"

Hứa Đông Mai và Thẩm Thanh: "???"

Thu tiền? ?

Hai người rất ngạc nhiên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, hơn nữa việc đó...

Họ là trợ lý của Trình Ninh, đi theo cô ghi chép và dự trù ngân sách tài chính, toàn đội ký túc xá của nhà máy từ ngày công của thôn dân đến tài liệu dự trù chi phí, họ đều biết rất rõ.

Ngân sách cho ký túc xá này chỉ có bảy mươi tám mươi tệ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 208: Chương 208


Tổng cộng có tám phòng, trong đó có bảy phòng dùng làm ký túc xá, nếu tính một phòng một tháng thì bảy phòng là bảy tệ, một năm là bao nhiêu? Làm một phép tính, bảy nhân mười hai là tổng cộng tám mươi bốn tệ. Vậy là đã thu hồi toàn bộ chi phí chỉ trong một năm?

Họ có chút không nói nên lời.

Thầm nghĩ, chẳng trách bên trong sổ sách nội vụ, từ trưởng xưởng đến Trình Ninh, đều đã nhiều lần nói với họ rằng đây là thông tin mật của nhà máy, không được tiết lộ cho người ngoài.

Nhưng Trình Ninh lại không cảm thấy có gì không ổn.

Cô làm việc đó không phải để kiếm tiền, mà là để thuận tiện cho việc quản lý.

Việc thu tiền sẽ tránh việc lạm dụng, đây là chuyện hết sức bình thường ở thế hệ sau.

“Dù là thôn dân hay thanh niên có trí thức, chỉ cần là nhân viên trong nhà máy đều có thể nộp đơn. Người nộp đơn có thể quyết định họ sẽ sống bao nhiêu người, chỉ cần trả tiền là xong. Như vậy thì một số người dân trong làng khi kết hôn không có nhà ở, tạm thời ở ký túc xá cũng không sao. Bốn gian ký túc xá cũ dành cho thanh niên trí thức đều là do đại đội cung cấp, chúng tôi không có quyền quản lý họ, để đại đội tự mình sắp xếp, đương nhiên, nếu như sắp xếp không hợp lý, những thanh niên trí thức chúng ta cũng có thể kháng nghị đại đội bên kia."

Kỳ thực cô mong muốn có nhiều thôn dân nộp đơn hơn, tốt nhất là tất cả thôn dân ở những ngôi nhà trũng ven suối Đông Sơn đều được chuyển lên sườn núi.

Có điều việc này để sau hãy nói.

Hứa Đông Mai cùng với Thẩm Thanh ghi lại từng chữ một.

Các việc tiếp sau cũng phải do họ tham gia, xin thế nào, chứng thực thế nào, ghi chép hồ sơ.

Tuy nhiên, sau khi bàn bạc việc sắp xếp ký túc xá, Thẩm Thanh vẫn có chuyện muốn hỏi.

Cô ấy hỏi: “Ninh Ninh, tôi có thể hỏi về sân này được không?"

Ngón tay cô ấy chỉ vào ký túc xá chỉ có bốn gian phòng trên bản vẽ, Hàn Đông Nguyên nói rằng anh đã tự mình xây sân bằng tiền của mình.

Cô ấy luôn chuyển đổi giữa các cách gọi Trình Ninh là "Ninh Ninh" và "chủ nhiệm Trình", tùy theo từng trường hợp.

"Tôi biết trưởng xưởng đã nói qua đây là sân do anh ấy tự bỏ tiền ra xây dựng, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy sắp xếp như thế nào, nếu còn phòng trống thì tôi và Tôn Kiện có thể chi tiền cho một phòng được không? Chịu một phần chi phí xây phòng cũng được, hoặc là ra khỏi phòng thuê cũng được"

Cô ấy biết rất rõ chi phí xây dựng ký túc xá cho công nhân nhà máy. Cô ấy cũng biết xây một cái sân sẽ tốn bao nhiêu tiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ công điểm làm việc của thôn dân cộng với vật liệu và các chi phí khác, ngân sách cho một sân như vậy khoảng chừng hơn năm mươi tệ.

Nhưng đây cũng bởi vì nhà máy và ký túc xá kết hợp cùng xây dựng, nếu một mình xây một cái sân nhỏ, một mình đi mời thôn dân tới giúp đỡ, lại tự mình đi mua nguyên vật liệu, lao tâm khổ trí làm lụng vất vả không nói, vừa không nhất định có thể mời thôn dân tới hỗ trợ được, cho dù là miễn cưỡng mời được, nếu muốn chỉ dùng năm tệ mà có thể xây được thì tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng điều này là do nếu bạn xây một khoảng sân nhỏ với nhà máy và ký túc xá, rồi nhờ dân làng giúp đỡ, tự mua nguyên liệu và lo lắng đủ thứ, bạn có thể không thể nhờ dân làng giúp đỡ, thậm chí nếu bạn hầu như không thể làm được như vậy, thì tuyệt đối không thể nghĩ rằng bạn có thể làm được điều đó với năm mươi nhân dân tệ.

Đi theo trưởng xưởng chắc chắn là lựa chọn thuận tiện, cũng bớt lo nhất trong khoản tiết kiệm chi phí.

Cô ấy cũng không phải là vì muốn chiếm tiện nghi, nhưng ký túc xá bên kia có tận tám phòng, nhất định sẽ có không ít thanh niên trí thức vào ở, nói không chừng còn có thêm thôn dân dìu già dắt trẻ vào ở, đến lúc đó một cái sân nhỏ mấy chục đầu người, gà bay chó sủa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 209: Chương 209


Cô ấy thích thanh tịnh, thực sự không thích nhiều người ở chen chúc như vậy.

Trình Ninh cười nói: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ hỏi trưởng xưởng. Hiện tại chúng tôi bên này dự định dành một phòng cho trưởng xưởng và Liêu Thịnh, một phòng cho thầy Diệu và kỹ sư Kỷ, còn một phòng cho tôi. Nếu muốn xin thuê phòng với Tôn Kiện, sau khi xây dựng xong, chúng ta tính toán chi phí, phí tổn có thể chia ra"

Trình Ninh ban đầu dự định tìm một nữ thanh niên trí thức đến sống ở đó, Thẩm Thanh và Tôn Kiện có thể cùng nhau làm việc đó.

Nếu bọn họ đã đề cập đến, sẵn lòng chịu một phần chi phí, vậy thì rất tốt.

Thẩm Thanh vội vàng đồng ý, trong lòng rất vui vẻ.

Việc xây dựng nhà máy cùng với xây dựng ký túc xá là một việc lớn, tất nhiên cũng là chủ đề được bàn tán sôi nổi trong các ký túc xá của các thanh niên trí thức.

Đặc biệt là vì trong mỗi ký túc xá đều có "người trong cuộc".

Mọi người trong ký túc xá của Thẩm Thanh cũng rất quan tâm.

Ngay cả Tưởng San San, người sắp kết hôn với giáo viên tiểu học Lý Thắng trong xã cũng rất lo lắng.

Vì công việc ở công xã chưa được chứng thực được, hiện tại Lý Thắng cũng đang sống trong ký túc xá giáo viên đơn ở trường tiểu học bên kia. Hai người một gian, trường học không có phòng cho tân hôn, muốn xin một phòng đơn còn phải xếp hàng, cho nên dù kết hôn, hiện tại cô ấy vẫn tạm thời ở đại đội Thượng Hàn.

Về phần gia đình Lý Thắng, nhà của kế toán Lý, tuy rằng điều kiện ở trong đại đội Thượng Hàn vẫn còn tốt, nhưng cũng chỉ tính là không tệ ở đại đội Thượng Hàn mà thôi.

Gia đình họ không tính thêm Tưởng San San đã có tám người, hai vợ chồng kế toán Lý, mẹ kế toán Lý, con trai cả và con dâu cùng với hai đứa con của họ, cuối cùng là Lý Thắng.

Tám người bị dồn vào bốn gian phòng gạch sống, một gian nhà chính, ba phòng cách biệt của vợ chồng kế toán Lý, anh cả Lý, chị dâu Lý và lại thêm con gái của bọn họ, cuối cùng một phòng dành cho bà Lý, bà nội cùng với con cả của anh cả Lý và chị dâu cả Lý cùng sống với nhau.

Thông thường khi Lý Thắng trở lại núi, anh ấy phải ở chung phòng với bà nội và cháu trai.

Tưởng San San gả vào nhà đó liền không có chỗ ở.

Nhà kế toán Lý có một dự kiến.

Nhà bọn họ sẽ xây thêm một nhà tranh nhỏ ở trong sân, họ nói chờ cô ấy qua cửa sẽ để bà nội Lý Thắng dọn đến ngôi nhà tranh, cháu trai lớn thì ở phòng của hai vợ chồng kế toán Lý, để gian phòng mà bà nội ở dành làm phòng tân hôn của cô ấy cùng với Lý Thắng.

Tưởng San San không muốn vậy.

Thứ nhất cô ta không thể chấp nhận được việc mình đi qua lại để cho bà Lý phải dọn đến một căn phòng nhỏ tối tăm, chỉ có thể chứa được một chiếc giường, chỉ sợ trời mưa là mọi thứ đều sẽ ẩm ướt hết.

Thứ hai, cô ta cũng hết lòng phản đối việc cả nhà họ Lý chen chúc trong khoảng sân tranh đó.

Ban đầu, cô ta dự định trước khi dọn đến công xã, sẽ ở tại sân thanh niên trí thức bên này.

Nhưng vợ chồng kế toán Lý cảm thấy hai người đều đã kết hôn, nhà họ Lý sao có thể một gian phòng ở cũng không có mà phải ở ký túc xá được?

Vậy thì còn chỗ nào giống con dâu của nhà họ Lý bọn họ nữa?

Dù thế nào cũng phải chuẩn bị một phòng tân hôn.

Hai bên còn đang giằng co.

Sẽ thật tốt nếu có một phòng trong ký túc xá mới.

Nếu như ký túc xá bên này có thể chia một gian thì tốt rồi.

Cô ta ghét Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, nhưng cô ta vẫn phải gạt bỏ sự chán ghét này ra.

"Thẩm Thanh, cô dự định phân bổ ký túc xá như thế nào?" Lưu Lệ Na hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chúng ta tổng cộng có hai mươi thanh niên trí thức, mười một nam thanh niên trí thức và chín nữ thanh niên trí thức."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 210: Chương 210


“Thanh niên trí thức Hàn đã tự mình xây dựng một sân nhỏ, muốn để một ít người vào ở, cho nên còn lại chỉ có tám đến chín nam thanh niên trí thức, cũng còn lại chín nữ thanh niên có học thức. Bên này của chúng ta có bốn gian ký túc xá, bên kia tám gian thì bảy gian để người vào ở, vậy là mười ba phòng, mười bảy mười tám người, vậy là chả phải sẽ có rất nhiều người được ở phòng đơn rồi sao?"

Nói tới đây, ánh mắt Lưu Lệ Na sáng lên.

Không chỉ mắt cô ấy sáng lên mà mắt của vài người khác trong ký túc xá cũng sáng lên.

Triệu Chi và Tưởng San San đều nhìn Thẩm Thanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Khụ"

Thẩm Thanh hắng giọng, nói có bài bản hẳn hoi: "Nội vụ nhà máy đã bàn bạc qua rồi, nhưng vẫn còn đang trong giai đoạn thảo luận, cho nên chúng ta chưa thể đưa ra quyết định cho đến khi chưa thấy có công bố chính thức thì mọi việc vẫn chưa xác thực."

Tưởng San San bĩu môi.

Lưu Lệ Na mỉm cười và nói: "Biết rồi biết rồi, đã nói rồi thì nói đi, chúng tôi tò mò quá."

"Ký túc xá của chúng ta ở đây khác với ký túc xá ở đằng kia."

Thẩm Thanh nói: “Ký túc xá bên này là của đại đội, còn ký túc xá bên kia là của nhà máy, là ký túc xá công nhân, không phải ký túc xá thanh niên có trí thức, cho nên phân đội nhất định phải khác nhau. Mọi người trong cuộc họp đều đã nhất trí với ý kiến là ký túc xá ở nhà máy bên kia dành cho ký túc xá công nhân, tất cả nhân viên trong nhà máy của chúng ta có nhu cầu, dù là thanh niên trí thức hay thôn dân đều có thể nộp đơn. Nhà máy sẽ xét duyệt ứng viên dựa trên tình trạng của họ và phân bổ họ theo nhu cầu thực tế của họ. Ngoài ra, mỗi tháng cũng sẽ phải nộp lệ phí nhất định cho ký túc xá của nhà máy bên kia, miễn cho ký túc xá bị lạm dụng"

Tất cả mọi người đều rất sửng sốt.

Họ không ngờ rằng không chỉ những thanh niên có trí thức mà cả thôn dân cũng có thể xin vào ở ký túc xá, và họ cũng không ngờ rằng ở trong ký túc xá sẽ tốn kém như vậy.

Bảy gian phòng mới kia không rộng rãi như mong đợi, nhưng dù sao thì điều kiện của ký túc xá mới ở đó rất tốt, nghe nói nhà máy sẽ cung cấp đồ nội thất cơ bản, điều này rất hấp dẫn đối với đông đảo những thanh niên trí thức, mà đối với rất nhiều thôn dân cũng rất có sức hấp dẫn.

Vì trong núi nghèo nàn nên thôn dân sinh sống khó khăn, nhiều gia đình chỉ sống trong mấy ngôi nhà tranh.

Nếu có thể ở lại ký túc xá mới xây, vẫn là có sức hấp dẫn rất lớn.

Nhưng đây không phải là tin tốt cho nhóm thanh niên trí thức.

"Khi thôn dân nộp đơn, chỉ có nhân viên mới được sống ở đó hay cả gia đình đều được sống ở đó?"

Triệu Chi nhịn không được hỏi.

“Cả nhà đều có thể sống ở đó."

Thẩm Thanh cười nói: “Mục đích chính là giải quyết khó khăn về nhà ở của công nhân viên chức. Mỗi gian phòng sẽ có chi phí cố định, hoặc là nhiều người cùng nhau nộp đơn, hoặc một nhân viên có thể nộp đơn và đưa gia đình của mình đến sống cùng, nhưng khi nộp đơn phải nêu rõ ai sẽ vào ở, đây đều là những yếu tố mà nhà máy sẽ cân nhắc khi quyết định xem có chấp thuận hay không”.

Mọi người đều im lặng.

Điều họ nghĩ đến là một số thôn dân sống trong những ngôi nhà tù túng chật hẹp, nếu họ xin một căn phòng để ở cho cả gia đình, lại có đám trẻ con nữa thì tình hình sẽ thực sự...như một mớ hỗn độn. Hoàn cảnh sống ở đó có lẽ còn không bằng sân thanh niên trí thức bây giờ.

Vả lại họ cũng không có ưu thế để nộp đơn.

Nhiều người nộp đơn như vậy, muốn một người ở một gian thì thật sự là rất khó.

Bọn họ âm thầm có ý kiến trong lòng, nhưng cũng không nói ra miệng.

Cũng không thể nói rằng đây là ký túc xá của thanh niên trí thức, thôn dân không thể nộp đơn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 211: Chương 211


Không, đây không phải là ký túc xá của thanh niên trí thức, mà đây là ký túc xá của công nhân nhà máy.

Bây giờ họ mới ý thức được điều đó.

Quả nhiên, khi mọi người đang trầm mặc, Thẩm Thanh lại nói thêm: “Cho nên nếu muốn đăng ký ở ký túc xá, tôi đề nghị không nên đăng ký một mình. Tốt nhất là nên cùng nhau đăng ký hai hoặc ba người. Như vậy, cơ hội sẽ lớn hơn"

Hai hoặc ba người cùng nhau nộp đơn...

Lưu Lệ Na thì cũng đành, nhưng Triệu Chi cùng Tưởng San San tuyệt đối không muốn sống cùng hai ba người.

Một lúc sau, Triệu Chi mới nhỏ giọng nói: “Còn thanh niên trí thức, không, còn cái sân nhỏ phía sau ký túc xá nhân viên thì sao? Nghe nói đây là sân mà thanh niên trí thức Hàn định ở một mình? Một mình anh ấy, chắc là không ở được hết hẳn một cái sân lớn như vậy đi?"

Cô ta nói xong lời này, mọi người đều nhìn cô ta, sau đó lại quay về phía Thẩm Thanh.

Đúng, họ nghe nói Hàn Đông Nguyên đã tự bỏ tiền ra để xây dựng nó.

Nhưng trên thực tế, thôn dân đã cùng nhau xếp gạch, xây móng, xây nhà, tiền của nhà máy đều nằm trong tay anh và Trình Ninh, là tiền của nhà máy hay tiền của chính amh, ai có thể nói rõ ràng? Về phần sổ sách bên kia, muốn xử lý chẳng phải là chuyện dễ dàng hay sao?

Thẩm Thanh sắc mặt trầm xuống.

Lần trước Triệu Chi không trúng tuyển trợ lý văn phòng, Cố Cạnh Văn còn nói xấu Trình Ninh sau lưng cô ấy, chuyện này cô ấy còn chưa tìm cơ hội mắng cô ta đâu.

Lần này cô ta lại dám thừa dịp nhà máy đang xây ký túc xá để gây rắc rối, cô ấy nhất định phải lột lớp da mặt của cô ta xuống!

Cô ấy nhìn Triệu Chi, nói: “Anh ấy có ở được hay không thì ở đó đều là tiền của anh ấy, không liên quan gì đến chúng ta.

Triệu Chi hơi hơi hé miệng, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên.

"Nhưng móng thuộc về đại đội, phải không?"

Tưởng San San nói: "Đúng vậy.

Cô ta nhịn không được lại hỏi: "Thẩm Thanh, cô làm trong văn phòng nhà máy, có biết xây một sân như thế này tốn bao nhiêu tiền không?"

Thực ra, khi nhìn thấy xây nền và biết Hàn Đông Nguyên sắp xây sân, cô ta có chút động tâm.

Đặc biệt là khi bàn chuyện phòng tân hôn với nhà họ Lý.

Cô ta không muốn sống chen chúc cùng với gia đình nhà kế toán Lý.

Nhưng cho dù sau này cô ta có cùng Lý Thắng đến công xã, ngẫu nhiên thỉnh thoảng về sống, nếu cô ta có thể xây một khoảng sân nhỏ cho riêng mình, dù chỉ có hai gian phòng thôi cũng tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bao nhiêu tiền vậy?"

Thẩm Thanh nhìn Tưởng San San.

Cô ấy cũng đã mất kiên nhẫn với Tưởng San San từ lâu rồi.

"Vẫn đang trong giai đoạn xây dựng nên chúng tôi cũng chưa biết nó sẽ có giá bao nhiêu cả. Ngoài ra, San San à, cô cũng là người nhà máy của chúng ta, cô nên biết rằng một trong những quy định quan trọng của nhà máy chúng ta là không thể tiết lộ kỹ thuật, tài chính và thiết kế của nhà máy ra bên ngoài. Nếu để lộ ra bên ngoài sẽ vi phạm nghiêm trọng và bị sa thải. Việc cô trực tiếp hỏi tôi như thế này là không đúng quy định.”

Cô ấy vừa cười vừa nói: "Có điều là cô muốn biết xây một cái sân tốn bao nhiêu tiền, đối chúng tôi thì khó, nhưng đối với cô không phải là dễ rồi sao? Ba chồng cô là kế toán của đại đội chúng ta, cũng có nhiều phòng ở ở trong thôn là do ông ấy cấp tiền, cô hỏi ông ấy xem, khẳng định là rõ ràng nhất"

Tưởng San San lập tức đỏ mặt.

"Được rồi Thẩm Thanh”

Thấy Tưởng San San quẫn bách như vậy, Lưu Lệ Na không đành lòng, nói: "Thẩm Thanh, cô đừng để ý, San San nhất thời không nhớ ra thôi, chúng ta bình thường nói chuyện quen rồi, quên mất có một số việc trong nhà máy không thể kể với người ngoài"

Thẩm Thanh nhún vai, lấy cuốn sổ trên bàn đất rồi đi ra ngoài.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 212: Chương 212


Khi người đã đi ra ngoài, Tưởng San San đập cuốn sách trên tay lên bàn đất, tức giận nói: “Cô ta không phải chỉ là một trợ lý văn phòng thôi sao, làm những việc lặt vặt cho người khác, lại còn dám vênh mặt!"

"San San!"

Lưu Lệ Na vội vàng ngăn cô ta lại và nói: "Cô lại nói nhảm gì nữa? Có còn muốn nộp đơn phòng ở không?"

Tưởng San San tức giận đến suýt chút nữa cắn nát môi.

Lúc này, Triệu Chi thấp giọng nói: “Chị Lệ Na, khó trách chị San San tức giận như vậy. Chị Thẩm Thanh trước đây rất tốt, nhưng từ khi trở thành trợ lý văn phòng, việc gì chị ấy cũng nghe theo Trình Ninh, Trình Ninh nói gì thì chính là cái ấy, xây phòng ở thực sự tốn bao nhiêu tiền đâu, chưa kể đó là phòng ở của thanh niên trí thức Hàn, không phải là bí mật của nhà máy, vậy thì có liên quan gì đến việc nói cho chúng ta biết? Chị ấy cũng biết hoàn cảnh của chị San San rồi, nhưng vẫn cố tình đ.â.m chọt chị San San."

Lưu Lệ Na mím môi rồi thở dài.

Trên thực tế, cô ấy cũng cảm thấy Thẩm Thanh đã thay đổi.

Rất nhiều người đã thay đổi.

Trước khi Trình Ninh đến, ký túc xá của họ có mối quan hệ rất tốt với ký túc xá của nữ thanh niên trí thức ở bên cạnh.

Nhưng giống như từ khi Trình Ninh đến mới được một tháng, dường như mối quan hệ giữa họ và ký túc xá bên cạnh đã xảy ra rạn nứt rất lớn, quan hệ của họ không còn hòa hợp như trước nữa.

"Còn có chuyện xây dựng phòng ở nữa."

Triệu Chi đ.â.m một cái gai rồi mà vẫn không chịu dừng lại, còn muốn đ.â.m chọt cái thứ hai, nói: “Thật ra nhà xưởng mời thôn dân cùng nhau xây dựng nhà máy, thôn dân chỉ cần mấy công lao động và không cần tiền lương. Gạch sống là đào bùn dưới đất rồi phơi, chặt gỗ trên núi không tốn kém gì, nếu có gì nhân tiện giúp đỡ được thì cũng sẽ giúp đỡ. Chị Lệ Na, chị biết hoàn cảnh của chị San San rồi đấy, chẳng trách chị ấy lại cảm thấy khó chịu.."

“Phanh” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Thẩm Thanh đứng ở cửa lớn tiếng nói: “Không thoải mái, sao cô ta lại cảm thấy không thoải mái? Tại sao lại cảm thấy khó chịu hả?"

Những người trong phòng đều bị sốc.

Họ tưởng Thẩm Thanh vừa mới cầm sổ ra ngoài tìm Trình Ninh ở ký túc xá bên cạnh, phải một lúc lâu cô ấy mới quay lại, ai ngờ chỉ nói hai câu là cô ấy đã quay lại... Nói không chừng cô ấy không hề rời đi, vẫn đứng ngay tại cửa.

Thẩm Thanh bỗng nhiên mở cửa ra và quay lại.

Sắc mặt của Triệu Chi trắng bệch.

"Thẩm, chị Thẩm Thanh Thanh, chị."

Nét mặt cô ta trở nên hoảng loạn, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

"Câm miệng"

Thẩm Thanh mắng: “Cô là một con khốn hai mặt, chỉ biết ở sau lưng xúi giục người khác, coi người ta như kẻ ngốc, là một kẻ để tiện chỉ biết lợi dụng người khác. Đừng gọi tôi là chị! Tôi thật ghê tởm!"

Thẩm Thanh vốn là người lạnh lùng, ít nói, đặc biệt là không thích cãi vã với người khác.

Thật không ngờ cô ấy sẽ lớn tiếng mắng người, thậm chí còn dùng những từ như "đê tiện " và "ghê tởm" như vậy.

"Thẩm Thanh, cô bình tĩnh một chút."

Lưu Lệ Na nhảy dựng lên.

Cô ấy chạy tới, một bên kéo Trầm Thanh, một bên định đóng cửa lại. Nhưng Thẩm Thanh lại đẩy cô ấy ra, sau đó anh không những không cho cô ấy đóng cửa mà còn đạp một cú thật mạnh vào nó.

Lưu Lệ Na vội vàng la lên: " Thẩm Thanh, cô đang làm gì vậy? Có chuyện gì thì vào trong rồi nói. Chị em với nhau, có hiểu lầm gì không thể nói rõ ra sao, đừng làm ầm lên như vậy, rất khó coi"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hiểu lầm? Ầm ĩ khó coi?"

Thẩm Thanh lạnh lùng cười, nói: “Có gì hiểu lầm? Những gì tôi nghe được lúc nãy không phải là hiểu lầm về tôi, mà là bôi nhọ xưởng trưởng và chủ nhiệm văn phòng của chúng ta. Nếu trong lòng mọi người đều có suy nghĩ đó, vậy tại sao không thẳng thắng nói ra để mọi người cùng nghe. Tại sao lại đi xúi giục, kích động sự bất mãn của mọi người với xưởng trưởng và công xưởng?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 213: Chương 213


Lúc này là thời điểm mọi người mới ăn tối xong và trở về, Thẩm Thanh cứ đứng ngoài cửa nói lớn như vậy, rất nhanh đã có rất nhiều người đến xem.

Thẩm Thanh lập tức quay đầu lại và hét về phía những thanh niên tri thức đang thò đầu ra ngoài, nói: “Mọi người hãy quay về gọi những người ở cùng ký túc xá của mình tới đây. Ở đây có người phản đối việc xây dựng nhà ở cho công xưởng, xây ký túc xá cho công nhân, cũng như có ý kiến về cách phân bổ ký túc xá. Thay vì nói sau lưng, tại sao mọi người không đến đây để lắng nghe và thảo luận một cách công bằng, để tránh bị kẻ xấu kích động và xúi giục.”

Tưởng San San nghe được những lời Thẩm Thanh đang hét lớn ở bên ngoài, vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Triệu Chi suýt chút nữa ngất xỉu.

Cô ta kiềm chế lại cơn choáng váng, bước tới kéo Thẩm Thanh, khóc lóc: “Chị Thẩm Thanh, chị Thẩm Thanh, chị đừng như vậy, đừng như vậy nữa, em sai rồi, em sai rồi, chị muốn đánh muốn mắng gì cũng được, đừng như thế nữa..."

Lưu Lệ Na cũng kéo lấy Thẩm Thanh, van nài: "Bà cô à? Cô điên rồi sao? Cô làm ầm ĩ như vậy, sau này San San và Triệu Chi phải sống như thế nào chứ? Hãy chừa cho họ một con đường sống đi!"

Cuộc tranh cãi ồn ào này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đến vây quanh. Chẳng bao lâu, hầu hết tất cả thanh niên tri thức trong sân đều có mặt tại đây.

Thẩm Thanh nhàn nhạt cười, nói: “Làm ầm ĩ, sau này bọn họ phải sống như thế nào? Chừa cho bọn họ một con đường sống?"

“Những gì cô nói đúng là một trò hề. Nếu những gì họ nói và làm ở sau lưng là điều đúng đắn, đàng hoàng, thì khi bị đưa ra ánh sáng, người nên cảm thấy ngượng ngùng và khó xử phải là người khác chứ? Tại sao họ không thể làm người? Sao lại không có đường sống?"

Lưu Lệ Na: "… "

Lúc này, Cố Cạnh Văn đã đi tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta nhìn thấy Thẩm Thanh, Lưu Lâm Na và Triệu Chi đang cãi nhau.

Triệu Chi túm chặt lấy quần áo của Thẩm Thanh, mặt đầy nước mắt, run rẩy như sắp ngã, không ngừng khóc lóc và cầu xin cô ấy.

Anh ta đã từng nhìn thấy Triệu Chi như thế này bao giờ chưa?

Lập tức trở nên giận dữ.

Anh ta xô đám đông ra, một tay đẩy mạnh Thẩm Thanh và kéo Triệu Chi vào lòng, đối diện Thẩm Thanh nói: “Cô đang làm gì vậy? Cô đã làm gì cô ấy?"

"Tôi đã làm gì cô ta à?"

Thẩm Thanh bị anh ta đẩy mạnh, lạnh lùng cười, nói: “Anh vừa mù vừa điếc hay sao mà không nghe được cô ta nói mình đã sai rồi sao? Anh trước tiên phải nghe xem cô ta đã làm cái gì đã! Được rồi, mọi người đều đã ở đây, vậy thì chúng ta hãy vào nhà chính để nói chuyện rõ ràng đi"

"Không, không”. Triệu Chi vốn dĩ đang dựa vào trong n.g.ự.c Cố Cạnh Văn như muốn ngất xỉu, nhưng sau khi nghe được lời nói của Trầm Thanh, cô ta đột nhiên giãy giụa, liên tục lắc đầu, nói: “Không"

Cố Cạnh Văn nhận ra có gì đó không ổn, nhăn mặt, nghiêm túc nói với Trầm Thanh: “Các người đều là nữ thanh niên tri thức, chuyện xảy ra ở ký túc xá nữ, không thể giải quyết nội bộ được à? Tại sao nhất định phải làm ầm ĩ ra bên ngoài?"

“Ký túc xá nữ thì sao?"

Thẩm Thanh lạnh nhạt cười, nói: “Đây không chỉ là chuyện của ký túc xá nữ."

Tưởng San San biết hôm nay không thể tránh khỏi chuyện này được.

Cô ta đã ở cùng Thẩm Thanh được mấy năm, nên hiểu rất rõ tính tình của Thẩm Thanh

Người này bình thường không quan tâm đến đúng sai, nhưng cũng không phải là người dễ chọc.

Vì vậy, nếu không đem chuyện kia làm sáng tỏ, cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ.

Đã như vậy rồi, cô ta quyết định đứng lên một cách mạnh mẽ.

Cô ta thẳng lưng, đi đến cửa rồi bước ra ngoài, nói: "Nếu vậy thì chúng ta đi thôi, vào nhà chính để giải thích rõ ràng mọi chuyện đi”.

Triệu Chi thực sự muốn ngất xỉu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 214: Chương 214


Cô ta dùng tay véo vào eo của Cố Cạnh Văn, mặc dù anh ta đang mặc áo len dày nhưng vẫn cảm thấy đau nhức.

Nhưng cô ta cũng không phải là người bình thường.

Cô ta biết dù có giả vờ choáng váng hay thực sự ngất xỉu đi nữa cũng vô ích.

Nếu thật sự ngất đi, thì mọi thứ đều có thể bị người khác nói ra.

Tốt hơn hết là nên cố gắng kiên trì, cùng đi vào trong, có chuyện gì thì cũng có thể đối phó được.

Cô ta hung hăng nắm lấy áo của Cố Cạnh Văn. Trước khi quần áo của anh ta bị xé rách, cô ta cuối cùng cũng xoay người thoát khỏi vòng tay của anh ta, giọng nói mặc dù nhỏ nhưng chứa đầy sự căm phẫn: “Đi thôi, vào nhà chính"

Lưu Lệ Na thực sự rất lo lắng, chỉ vài câu nói mà đã gây ra rắc rối lớn đến mức này?

Nhưng bây giờ cô ấy có thể làm gì chứ?

Trong lúc Thẩm Thanh và Triệu Chi đang náo loạn trong ký túc xá thì Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đang tính toán sổ sách trong nhà chính.

Họ đang tính toán tổng hợp tất cả các chi phí hoạt động của công xưởng trong hai tháng vừa qua.

Một bên là các bản kê khai chi tiết về chi phí thực tế, một bên là dự kiến các khoản thu chi trong tháng ba và tháng tư.

Chi phí trong hai tháng.

Đầu tiên là chi phí xây dựng công xưởng, ký túc xá cho nhân viên và sân trường.

Ba mươi dân làng làm việc trong một tháng rưỡi, mỗi người làm đủ công sẽ nhận được 30kg lương thực phụ. Ba mươi dân làng thì tổng cộng là 1.450kg lương thực phụ. Tuy nhiên, trong những ngày này, họ đã mua thêm một ít thịt và gạo, cộng thêm vật tư và các chi phí khác,nên tổng kinh phí dự kiến là hai trăm tám mươi tệ.

Tiếp theo là chi phí từ công xưởng.

Trước kia, những dân làng tham gia khai thác gỗ được lựa chọn từ các thôn trong làng và thay phiên nhau, trung bình mỗi ngày có khoảng mười hai người. Trong giai đoạn sản xuất, có mười lăm người, và chín người ở giai đoạn cuối cùng. Cộng thêm với Hàn Đông Nguyên, Trình Ninh, Liêu Thịnh, Từ Kiến Quốc, Thẩm thanh, Hứa Đông Mai, cùng với thầy Diêu, Kỷ Dương, tổng cộng là bốn mươi bốn người. Mỗi tháng, một người nhận được 1.320 kg lương thực phụ, tính theo giá một đồng tiền một ký, tổng cộng là một trăm ba mươi đồng mỗi tháng.

Ngoài việc nhận được 30kg lương thực phụ mỗi tháng như những người khác, thầy Diêu còn có mức lương hàng tháng là 30 đồng và 10 kg phiếu bột mì trắng, giá trị thực tế là 32 tiền mặt.

Những người khác tạm thời không tính lương, nhưng mỗi tháng học sẽ được chia một trăm sáu mươi bốn công điểm.

Hai tháng là ba trăm hai mươi tám.

Sau đó là tất cả các chi phí mua công cụ để mở công xưởng. Ban đầu, việc mua mới một số máy móc và công cụ này khá đắt, nhưng tất cả các công cụ được sử dụng trong công xưởng đều là những công cụ cũ mà Hàn Đông Nguyên đã mua từ một xưởng sản xuất nội thất và đã bị vứt vào kho. Tất cả công cụ được đưa về chỉ với tổng cộng một trăm tám mươi tệ.

Còn lại là các vật liệu sau xử lý như sơn bóng, các loại sơn, giấy nhám, vữa, cọ, giấy và các vật tư tiêu hao hàng ngày. Tất cả đều là chi phí thực tế, tổng cộng đã chi ra tám mươi lăm đồng hai mươi xu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoài ra còn có chi phí đi lại của Liêu Thịnh, Hàn Đông Nguyên và Trầm Ninh, cũng như tiền vé tàu cho thầy Diêu đến đây.

Mọi việc đều làm theo quy trình, cho dù có tiền thì họ cũng sẽ không tự chi trả. Vé tàu, tiền ăn hàng ngày, phí giao thông và các chi phí khác, tổng cộng là bảy mươi hai đồng. Trong số này, chi phí vé tàu là đắt nhất, mỗi vé tàu là bảy đồng một xu, nên một vé khứ hồi cho ba người đã là bốn mươi hai đồng sáu xu, với một số ít người sống ở nhà, số tiền còn lại chỉ có vài đồng để trợ cấp thực phẩm.

Bằng cách này, tổng chi phí trong hai tháng là tám trăm sáu mươi đồng tiền.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 215: Chương 215


Thực tế, một phần trong số này chỉ là dự kiến, còn một số chi phí thực tế họ chưa tính vào.

Nhưng với tám trăm sáu mươi đồng, nếu là cá nhân một người phải chi trả, thì người bình thường nào có khả năng trả được chứ.

Trình Ninh tính đến đây thì chặc lưỡi, may là họ đã ký được một hợp đồng lớn, nếu không thì đến tháng năm, họ sẽ phải bỏ ra bao nhiêu tiền đây.

Trình Ninh cảm thấy đau lòng khi nhìn vào những con số này.

Cô nhìn Hàn Đông Nguyên, thầm nghĩ, trách sao kiếp trước anh phải dựa vào việc trồng dược liệu và làm những công việc phụ khác để phụ thu chi cho công xưởng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu không có tiền và các loại phiếu cô mang theo từ kiếp trước, cũng như không có cánh tay phải như cô giúp đỡ, thì làm thế nào anh có thể duy trì hoạt động của công xưởng khi phải chi trả một số tiền lớn như vậy? Lúc đầu anh còn kiên quyết nói không cần cô đóng góp tiền.

Còn nữa, nếu không có những mẫu mã và chi tiết bao bì do cô thiết kế, thì những vật phẩm của anh cho dù có để trong bao tải hay túi da rắn, nếu đưa đến xưởng sản xuất đồ nội thất chắc chắn cũng sẽ không bán được giá cao.

Hàn Đông Nguyên bị cô nhìn đến nổi cả da gà, nói: "Sao vậy?"

Trình Ninh không tiếp tục tính toán sổ sách nữa.

Cô cầm bút, hỏi: “Này anh ba, nếu em không đến đây, cũng như không có tiền và các loại phiếu đổi gạo, bột, ngũ cốc và dầu thì anh phải làm thế nào khi phải chi nhiều tiền như vậy?"

Lại nhắc nhở về tầm quan trọng của cô?

Hàn Đông Nguyên cảm thấy cô gái này bây giờ đúng thật là...

Anh không bắt nạt cô, cô sẽ thực sự muốn bay lên trời.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn cô một cái, anh lại lười tranh cãi với cô. Cô đã muốn tự mãn thì cứ tự mãn đi, đúng lúc anh định mở miệng dỗ dành cô mấy câu, thì Trình Ninh lại nói thêm: “Anh ba, anh hãy nghiêm túc suy nghĩ kỹ lại đi, đừng tùy tiện nói lung tung chỉ để lừa em. Thực ra, em biết anh rất giỏi, không có em anh cũng nhất định sẽ thành công. Em chỉ là tò mò, muốn biết anh sẽ làm như thế nào thôi, cái này cũng có thể mang lại cho em chút cảm hứng"

Cô là thực sự rất tò mò.

Tuy nhiên, anh giỏi thì giỏi, nhưng trong thời đại đặc biệt này, đôi khi không thể đề phòng trước cạm bẫy của kẻ ác.

Ban đầu, Hàn Đông Nguyên chỉ định nói lung tung hai câu để đuổi cô đi.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc, gần như thành kính của cô, những lời đó đã bị nghẹn lại.

Anh chăm chú nhìn cô hai giây rồi thu ánh mắt lại, im lặng một lúc mới nói: “Thì kiếm tiền, chứ còn có cách nào khác đâu. Tôi cũng không nghèo như cô tưởng. Trước đây tôi đã bán mấy chiếc radio, còn có thu mua một số lâm sản. Đó đã là một số tiền không ít rồi, với lại..."

"Nếu cô không ở đây, sạp hàng nhất định sẽ không lớn được như vậy!

Nhìn thấy mùa đông mọi người đều phải ra ngoài mỗi ngày để chặt cành củi, hoặc đuổi bắt thỏ. Một đám người mỗi ngày cũng chỉ bắt được vài con thỏ và vài con chim sẻ, thậm chí khi trời tuyết còn bị trượt xuống đồi và bị chấn thương, thật là. Vì vậy anh mới chuyển sang làm nghề mộc, nói là xây dựng một công xưởng, nhưng thực tế chỉ là một xưởng thủ công mà thôi.

Mùa đông năm ngoái, anh đã yêu cầu mọi người làm những chiếc ghế đẩu thớt đơn giản, cũng đã bán được một trăm hai mươi đồng đó thôi.

Tất nhiên, nhiêu đó chỉ đủ cho mỗi người một bữa no nê.

Nhưng anh thực sự không muốn mở rộng sản xuất.

Chỉ là một đại đội, dù công xưởng có lớn đến đâu cũng chỉ là đại đội, nếu thật sự kiếm được tiền, còn phải cẩn trọng trước sự chú ý của người khác, cần thiết không?

Nhưng nếu cô đã làm việc hăng say như vậy thì cứ để cô làm đi.

Cô thấy vui vẻ là được.

Dù sao cô cũng chỉ muốn làm ra sản phẩm tốt chứ không nghĩ đến việc làm lớn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 216: Chương 216


“Vậy mấy cái nguyên liệu làm thuốc kia, mọi người vẫn được phép trồng chứ?"

“Không thành vấn đề. Sạp hàng không lớn lắm, nên cũng không cần nhiều nhân công như vậy. Những dân làng khác không có việc gì làm, trồng trọt các loại dược liệu cũng là một ý tưởng hay. Dù sao tôi cũng chỉ là người giật dây mà thôi. Chuyện này cứ giao cho đại đội đi, đừng quấy rầy tôi, nếu trồng không được đừng trồng"

Trình Ninh không quan tâm đến thái độ khó chịu của anh.

Cô đang nghĩ về vấn đề này.

Đúng vậy, đầu nào đội đỉnh đó, công xưởng ban đầu cũng không cần phải làm lớn như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vậy là khâu nào có vấn đề?

Phải rồi, cô chợt nhớ rằng kiếp trước khi lũ lụt quét tới, toàn bộ ngôi làng và hoa màu ven suối đã bị lũ lụt cuốn trôi, có vô số dân làng thiệt mạng và bị thương.

Kho để gỗ không bên kia không phải là nơi bị ảnh hưởng trực tiếp, nhưng thiệt hại chắc chắn rất nghiêm trọng.

Mọi năm, mọi người đều không có đủ ăn, nếu lại gặp phải thảm họa như vậy, có thể tưởng tượng ra cảnh ngộ bi đát của cả thôn làng.

Cô nhìn vào hàng lông mày lạnh lùng và có chút lười biếng của anh, đột nhiên mắt đỏ hoe.

Cho dù có nhiều người xung quanh nhìn thấy anh, họ cũng chỉ nói rằng anh có tính tình thất thường, không ổn định, kiêu ngạo, ngang ngạnh, luôn thích gây rắc rối và đánh nhau...

Anh không hòa thuận với bố, cũng không thân thiết với những người trong nhà.

Cô bỗng cảm thấy trong lòng có chút buồn bã.

Không đúng, là rất buồn.

Cô cúi đầu, cụp mắt, sau đó xoa xoa cái mũi đau nhức, hít vào một hơi, nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói: “Đúng rồi, từ giờ trở đi, nếu có người hỏi thì cứ nói toàn bộ số tiền đầu tư vào công xưởng đều là của em"

Dù sao, tương lai anh cũng để cô quản lý toàn bộ số tiền từ công việc bán hàng, vậy thì tiền đầu tư vào đó là của anh hay của cô thì có gì khác biệt chứ?

“Không phải lúc nào cũng nói vậy sao?"

Anh nói như việc đó không hề quan trọng.

Cô ngước nhìn anh và nói: “Đó không chỉ là tiền của em, mà còn là tiền trợ cấp mà bố đã để lại cho em."

Cô không hẳn là một người giàu có.

Số tiền đầu tư vào công xưởng là tiền trợ cấp mà bố cô để lại khi ông hy sinh ở biên giới. Nhà nước đã trợ cấp cho gia đình liệt sĩ, suốt những năm qua, dì của cô chưa bao giờ sử dụng đến số tiền đó, mà luôn để dành cho cô.

Anh lập tức choáng váng.

Trình Ninh nói xong cũng không giải thích gì thêm.

Cô thu lại ánh mắt, không để ý đến sự trầm ngâm của Hàn Đông Nguyên, cúi đầu tiếp tục tính toán sổ sách.

Lần này là tính tiền thu nhập.

Trước đó, Hàn Đông Nguyên đã bán một lô ghế đẩu thớt, kiếm được một trăm hai mươi.

Xưởng nội thất đã đặt một đơn hàng lớn với một trăm bộ nội thất lớn, tổng cộng là tám trăm tám mươi, đã nhận tiền đặt cọc là một trăm bảy mươi sáu.

Sau đó là tám bộ nội thất lớn được bán cho người thân và bạn bè của nhân viên với giá chín đồng tám mỗi bộ và mười hai bộ đồ ăn dành cho trẻ em với giá mỗi bộ là ba đồng hai. Tổng cộng là một trăm mười sáu đồng tám xu.

Ngoài ra còn có mười bộ nội thất lớn và hai mươi bộ đồ ăn dành cho trẻ em được gửi đến và bán tại nhà ăn của xưởng máy móc và tiệm cơm nhà nước ở Bắc Thành, tạm thời vẫn chưa nhận được tiền.

Vậy là, tổng thu nhập tạm thời là 1.116 đồng 8 xu.

Tính toán xong xuôi, tay Trình Ninh run lên, trong lòng vô cùng vui mừng. Mọi cảm xúc đột ngột vừa rồi đều bị quét sạch, cô đẩy sổ sách qua cho anh xem và nói: “Chỉ cần chúng ta nhận được tiền từ xưởng nội thất bên kia, thì chính ta sẽ kiếm được lợi nhuận ròng là hai trăm năm mươi sáu đồng tám xu trong hai tháng tới, không tính phiếu đổi lương thực mà anh đã phát cho dân làng vào mùa đông năm ngoái."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 217: Chương 217


Khi đó, công điểm của dân làng chủ yếu là do bên trong đại đội thanh toán.

Hàn Đông Nguyên đưa tay nhận lấy sổ sách, mỉm cười, vừa định nói gì đó thì bên ngoài đã có rất nhiều người ồn ào chen chúc.

Hai người kinh ngạc nhìn đám đông mọi người đột ngột đổ tới.

Ồ, hầu hết các thanh niên tri thức trong đại đội đều đến.

Hàn Đông Nguyên quay đầu nhìn Trình Ninh, là cô hẹn gặp bọn họ à?

Trình Ninh cũng không hiểu chuyện gì.

Nhưng rất nhanh đã có người giải đáp thắc mắc của họ.

Thẩm Thanh đi ở phía trước, sau khi bước vào, lập tức nói với Triệu Chi và Tưởng San San: “Không phải hai người vừa mới nói chuyện trong phòng sao? Bây giờ tất cả mọi người đều ở đây, bao gồm cả xưởng trưởng và chủ nhiệm văn phòng. Chi bằng nói rõ ra trước mặt mọi người luôn đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Chi mặt mũi đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ.

Trong đời cô ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ đến thế.

Cô ta tưởng rằng mình đã chuẩn bị đủ tâm lý, nhưng vào lúc này, khi đối mặt với nhiều người như vậy, cô ta vẫn cảm thấy run rẩy như sắp ngã.

Cố Cạnh Văn thay mặt Đối tượng của mình lên tiếng nói: " Thẩm Thanh, cô đừng quá hung hăng"

Thẩm Thanh cười lạnh: “Tôi hung hăng sao?"

Tình thế trở nên căng thẳng, sắp sửa lại náo loạn, Tưởng San San đi tới phía trước nói: “Để tôi nói đi"

Cô ta muốn nói, nhưng Triệu Chi lại cắn môi, đứng ở phía trước, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên quyết, nói: "Chị San San, chuyện không liên quan đến chị, để em nói đi!"

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng lên, nói ra những lời đầy sự dũng khí, mang theo vẻ mong manh bướng bỉnh, tựa như lê hoa đái vũ, thực sự khiến người khác cảm thấy thương hại.

Nhưng ngồi phía trên lại là Trình Ninh xinh đẹp thanh tú hơn cô ta, đang mở to đôi mắt kỳ lạ nhìn cô ta.

Dường như không thể thương xót được.

Mọi người đều theo dõi.

Triệu Chi hít một hơi thật sâu, nói: “Chuyện là thế này. Chị San San sắp sửa kết hôn, nên muốn biết chi phí xây nhà ở trong công xưởng của chúng ta. Bởi vì chúng tôi đang trò chuyện ở trong ký túc xá nên cũng không để ý nhiều đến chuyện này. Chuyện của công xưởng, nhân công bình thường như chúng tôi không được phép hỏi. Vì vậy, tôi đã đi hỏi trực tiếp chị Thẩm Thanh, xem nhà ở mà thanh niên tri thức Hàn đã xây lên giá bao nhiêu, nhưng đã bị chị ấy từ chối"

“Sau đó chị Thẩm Thanh ra ngoài, tôi thấy chị San San buồn bã nên tôi đã đến an ủi chị ấy một chút. Tôi đã nói... nói...nói rằng xây một căn nhà thì tốn bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa, đó là nhà của thanh niên tri thức Hàn, cũng không phải là bí mật của công xưởng, có nói cho chúng tôi biết hay không thì có liên quan gì chứ? Hơn nữa, tôi còn nói…”

Cô ta cắn môi, nói: “Tôi nói, về việc xây ngôi nhà này, thực ra là chúng tôi đã mời các dân làng tham gia xây dựng cùng với công xưởng. Dân làng chỉ cần một ít công điểm, không cần nhận tiền công. Tường gạch được làm bằng bùn được đào trên mặt đất và đem phơi khô, gỗ được chặt từ trên núi, hoàn toàn không tốn kém bất kỳ chi phí nào. Nếu có thể giúp đỡ những người cần thiết thì chúng ta cũng có thể làm được, chẳng trách chị San San cảm thấy khó chịu"

Nói xong, cô ta cúi đầu trước Thẩm Thanh nói: “Xin lỗi chị Thẩm Thanh, em biết nói như vậy sau lưng chị là không đúng. Nếu có bất cứ đề nghị hay ý kiến gì về công xưởng thì nên nói trực tiếp thay vì nói sau lưng như thế này. Nhưng thực ra em không hề có ý phản đối quy định của công xưởng. Mọi người cũng biết tôi không có nhu cầu xây nhà, lúc đó tôi chỉ muốn an ủi chị San San nên mới nói như thế thôi"

Thẩm Thanh tức giận đến sắc mặt tái nhợt.

Lần này cô ấy thật sự đã thấy được bộ dạng thật sự của người em gái trong ký túc xá, vốn là người ăn nói nhẹ nhàng, tốt bụng, thật thà và ân cần với mọi người.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 218: Chương 218


Chẳng trách chính cô ta cũng nói Trình Ninh không thích cô ta và có ác cảm với cô ta.

Người như vậy, chỉ cần hiểu biết một chút thôi, thì ai có thể thích cô ta được cơ chứ, có ai là không muốn tránh xa cô ta?

Thẩm Trầm Thanh đang định nói thì Trình Ninh đã đứng dậy đi đến bên cạnh và giữ cô ấy lại.

Trình Ninh giữ cô ấy lại, khẽ mỉm cười, ánh mắt quét qua Thẩm Trầm Thanh và Tưởng San San. Sau đó lại nhìn Triệu Chi, trong mắt không có chút ý cười, nhưng miệng lại nở một nụ cười nhạt, nói: “Triệu Chi, việc nói xấu ai đó ở sau lưng là chuyện của cậu và người liên quan. Nhưng lần này điều cậu nói không phải là việc riêng của một ai đó. Đây là cậu đang nói kích động sự bất mãn của mọi người đối với công xưởng và xưởng trưởng của chúng ta.”

Vừa nói, cô vừa đưa mắt nhìn qua từng người trong phòng chính rồi nói: “Vậy, nếu mọi người đều ở đây rồi, thì nhân cơ hội này chúng ta hãy nói về việc xây dựng nhà xưởng và ký túc xá trong công xưởng đi, cũng như việc phân bổ ký túc xá cho công nhân, để tránh bị người có ý đồ xấu xuyên tạc gây ra hiểu lầm"

"Mọi người đều biết, công xưởng của chúng ta không chỉ là công xưởng dành cho những thanh niên tri thức, mà còn là công xưởng của Đại đội Thượng Hàn. Công nhân cũng không chỉ là những người trẻ, thực tế là dân làng chiếm tỉ lệ nhiều hơn. Vì vậy, việc xây dựng nhà xưởng và ký túc xá, cũng như việc phân phối ký túc xá cho công nhân, không chỉ là chuyện của nhóm thanh niên tri thức chúng ta, mà còn là chuyện của cả đại đội. Ban đầu tôi định hai ngày nữa sẽ tổ chức một cuộc họp để nói với mọi người về chuyện này, nhưng vì hôm nay mọi người đều đã tụ tập ở đây rồi, vậy thì càng sớm càng tốt. Hôm nay chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp hội nghị công nhân viên chức ngay hôm nay đi"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Xưởng trưởng Hàn vừa gọi điện cho chủ nhiệm Từ và chủ nhiệm Liêu để mời Đại đội trưởng và Đại đội thư ký, cũng như những người dân làng là nhân công của công xưởng chúng ta. Vì vậy xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi. Khi mọi người đều đã có mặt đông đủ, chúng tôi sẽ tập trung thông báo cho mọi người về kế hoạch phân bổ ký túc xá tạm thời của chúng ta."

"Hiện tại còn một khoảng thời gian nữa, trước tiên chúng ta hãy lắng nghe ý kiến của mọi người. Công xưởng của chúng ta mới được xây dựng, trước đó mọi người cũng chưa có nhiều kinh nghiệm, đều là mò đá qua sông. Vì vậy, nếu mọi người có ý kiến gì, có đề xuất gì, cứ nói ra đi"

Hội nghị công nhân viên chức?

Tưởng San San và Triệu Chi lại như ngất đi khi nghe tin mọi người trong đại đội đều được mời đến.

Mọi chuyện sao lại trở nên lớn như vậy chứ?

Nhưng cho dù Tưởng San San, Triệu Chi và Cố Cạnh Văn có phản ứng thế nào, thì Trình Ninh lại tỏ vẻ như mình không biết gì cả.

Cô khuyến khích mọi người thoải mái nói chuyện, sau đó để Hứa Đông Mai và Trầm Thanh ghi lại các vấn đề của mọi người. Cô cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng quay đầu nói vài câu với Hàn Đông Nguyên.

Thôn của Đại đội Thượng Hàn rất rộng lớn, nhưng Viện Thanh niên tri thức cách nhà của Đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc và Đại đội thư ký Chu Phác Hòe cũng không xa lắm.

Liêu Thịnh và Từ Kiến Quốc đã thảo luận với nhau và sau đó chia ra đi tới nhà của Đại đội trưởng và Đại đội thư ký. Sau đó, Đại đội trưởng và Đại đội thư ký đã tự mình đi đến Viện Thanh niên tri thức và yêu cầu gia đình họ tìm kiếm những dân làng làm việc trong công xưởng. Với sự kêu gọi của người nhà và sự theo sát của Đại đội trưởng và Đại đội thư ký, dân làng đã từ từ tập trung tại viện Thanh niên tri thức. Ngay cả một số người không làm việc trong công xưởng nhưng lại thích đông vui cũng đến tham gia.

Tổng cộng có năm mươi hoặc sáu mươi người đến.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,859
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 219: Chương 219


Nhà chính của Viện Thanh niên tri thức đã chật kín không còn chỗ ngồi.

Trình Ninh quyết định cho mọi người mang bàn ghế dài từ trong nhà chính ra sân.

Còn yêu cầu nhóm thanh niên tri thức chuyển toàn bộ ghế trong ký túc xá ra sân.

Nhóm lãnh đạo công xưởng cộng thêm Đại đội trưởng và Đại đội thư ký, còn có Đại đội kế toán ngồi bàn đối diện với mọi người.

Phụ nữ hoặc người lớn tuổi ngồi ở hàng ghế đầu, còn những người còn lại đứng ở phía sau.

Khi mọi người đã đến đông đủ, Hàn Đông Nguyên gõ nhẹ vào bàn, cũng không nhắc đến chuyện của Tưởng San San và Triệu Chi, chỉ đơn giản nói: “Gần đây mọi người đều thấy xưởng sản xuất đồ tre gỗ của chúng ta đang xây dựng nhà xưởng và ký túc xá cho công nhân. Chắc hẳn mọi người đàn rất quan tâm đến việc phân bổ ký túc xá cho công nhân. Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để nói với mọi người về kế hoạch phân bổ này.

"Vấn đề này đã được Chủ nhiệm văn phòng của chúng ta Thanh niên tri thức Trình Ninh theo dõi từ lâu. Bây giờ chúng tôi sẽ mời cô ấy nói chi tiết hơn cho mọi người về vấn đề này nhé."

Trình Ninh không lãng phí thời gian, chỉ lấy bản vẽ ra, trình bày từ trái sang phải cho mọi người xem, sau đó nói: “Ký túc xá công nhân của chúng ta không lớn lắm, chỉ có tám phòng, còn có một gian nhà chính nên chỉ còn lại bảy phòng. Số lượng rất hạn chế, nhưng chúng tôi trong số công nhân của chúng ta có rất nhiều người gặp khó khăn về nhà ở, nên sau khi bàn bạc với lãnh đạo đại đội, xưởng trưởng đã quyết định để mọi người tự đề xuất bất kể là thanh niên tri thức hay dân làng, miễn là công nhân của công xưởng chúng ta, đều có thể nộp đơn"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tuy nhiên, trong đơn phải nêu rõ tình hình gia đình, có ai và bao nhiêu người sẽ sống ở đó. Chúng tôi sẽ xem xét toàn diện các yếu tố, bao gồm nhu cầu của công nhân đối với công xưởng, sự đóng góp của công nhân cho công xưởng và nhiều yếu tố khác để quyết định xem có phê duyệt cấp phòng hay không."

"Ngoài ra, để hạn chế việc lạm dụng ký túc xá, bất kỳ ai nhận được phòng ở đều cần phải đóng phí, một phòng một đồng tiền mỗi tháng"

Ban đầu, nhiều dân làng bên dưới rất vui mừng khi biết tin có thể nộp đơn xin phòng ở nhưng khi nghe nói rằng họ còn phải đóng tiền thì lại cảm thấy rất nản chí.

Đùa chứ, một đồng tiền một tháng là rất nhiều đối với bọn họ đó.

Trình Ninh nhìn phản ứng ở bên dưới, thấp giọng cười nói: "Nghe đến thu tiền, có phải khiến mọi người rất thất vọng phải không?"

"Cũng không phải là thất vọng"

Phần lớn dân làng đều khá thẳng thắn, một người dì lớn tiếng nói: "Thanh niên tri thức Trình à, một đồng một tháng là rất nhiều đấy. Nếu có ai đó cho tôi một đồng một tháng, tôi cũng có thể nhường phòng cho họ."

Đương nhiên, dì ấy chỉ nói thế thôi, thật sự nhà họ đã quá đông đúc, không còn chỗ trống nữa.

Đó chỉ là diễn đạt sự vô lý của việc thu tiền mà thôi.

Trình Ninh cũng không để ý.

Cô mỉm cười, nói: “Dì, một tháng một đồng, bây giờ dì có thể cảm thấy đắt, nhưng khi kỹ thuật của công nhân công xưởng chúng ta được cải thiện, sản xuất ra hàng hóa nhanh hơn, sản phẩm bán chạy hơn, hiệu suất của công xưởng chúng ta được cải thiện, thì tiền lương của công nhân chắc chắn sẽ tăng lên và sẽ dần dần cân bằng với công xã bên kia. Khi đó mọi người cũng có thể có mức lương hàng tháng từ mười đến mười lăm đồng, tiền nhà ở mỗi tháng cũng không còn là vấn đề gì cả."

Tiền lương hơn mười đồng?

Mọi người ngay lập tức bị sốc trước tin này, đặc biệt là các dân làng!

Trình Ninh lại nói thêm: “Với lại chúng tôi sẽ không trực tiếp thu phí ký túc xá của mọi người. Hiện tại mọi người chỉ có công điểm, chưa có lương nên chúng tôi sẽ ghi nợ trong sổ sách. Khi nhận được tiền lương rồi, chúng tôi sẽ trừ vào lương. Nếu công xưởng tiếp tục không trả lương, như tôi đã nói, chúng tôi sẽ không thu tiền của mọi người."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom