Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180: Chương 180


Anh ấy quả là một nhân viên bán hàng có trình độ.

Mọi người: "? ??"

Mọi người lại bị lời nói của Liêu Thịnh làm cho bối rối, ánh mắt của họ chuyển từ anh và Hàn Đông Nguyên đến tờ rơi quảng cáo, chiếc bát và hai chiếc thìa mà anh ấy đã đặt lên trên bàn.

Một thanh niên mặt tròn mặc áo khoác vải màu đen vươn tay cầm lấy một cái thìa, nghi hoặc hỏi Liêu Thịnh: "Anh Thịnh, đây chính là cái thìa do anh làm sao?"

Mọi người: "......"

"Cốc!" Liêu Thịnh vỗ vào đầu anh ta và tức giận nói: "Nhà cậu dùng muôi canh làm thìa sao, mắt cậu có bị tật không?"

Thanh niên mặt tròn bị vỗ thì cười hắc hắc hai tiếng rồi nói: “Đùa thôi, tôi đùa thôi, anh Thịnh, về quê rồi, không thể nói giỡn một chút sao?"

Nói xong, anh ta lại nhìn chiếc thìa và nói: "Anh Thịnh, anh Nguyên, hai người thật tuyệt vời. Đều mới về quê được nửa năm mà đã có thể tự mình xây dựng nhà máy phải không? Chiều nay tôi nghe mẹ tôi nói còn không thể tin được. Cái thìa và cái bát này đẹp quá. Một bộ bao nhiêu tiền vậy? Để tôi mua một bộ về cho cháu vợ tôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Thịnh cho biết: "Một bộ gồm hai bát, hai đĩa, hai thìa, hai đôi đũa và một đĩa ăn dành cho trẻ em. Giá bán lẻ là bốn tệ tám, giá cho người thân và bạn bè là ba tệ tám, giá sỉ là hai tệ tám. Nếu tìm được đơn vị tìm đến chúng tôi đặt hàng số lượng lớn, thì sẽ rao giá là hai tệ tám một bộ."

Không có Trình Ninh ở đây, mồm mép vốn lưu loát của Liêu Thịnh hoàn toàn biến thành một mớ hỗn độn, khiến mọi người nghe một lúc mới bắt đầu hiểu ra.

Mọi người cùng xem lại bát và thìa, nhà ai có cháu trai đều nói cháu trai ở nhà chắc sẽ thích có một cái.

Chiếc bát và thìa nhỏ này có hình tròn, hình dáng và hoa văn dễ thương, trẻ em rất thích, họ đều có thể hỗ trợ anh em của mình duy trì nhà máy.

Họ đều đã đi làm, nghiến răng bỏ ra vài tệ để mua một, hai bộ thì không có vấn đề gì.

"Thành giao"

Liêu Thịnh nói, "Nhưng hiện tại ở đây không có hàng sẵn, nếu mọi người muốn mua thì hãy nói với tôi. Tôi sẽ ghi chú lại và yêu cầu nhà máy giao cho mọi người sau. Muộn nhất là vài ngày nữa tôi sẽ giao cho mọi người"

Anh ấy nhận được nhiều đơn đặt hàng cùng một lúc.

Họ cũng thảo luận rằng họ có thể mang nó đến căng tin nơi làm việc và giới thiệu về nó, vân vân.

Bữa tiệc nhỏ liền biến thành hội chợ bán hàng.

Hàn Đông Nguyên vừa uống bia vừa nhìn bọn họ vui vẻ nói chuyện, khóe miệng nhếch lên khi mọi người không còn tọc mạch về chuyện của anh nữa.

Dù vậy thì khi đặt hàng xong hết rồi, sự tập trung của mọi người lại quay trở lại với những câu chuyện phiếm.

Tất nhiên, không có ai nói về Hàn Đông Nguyên và "em gái" của anh.

Chuyện này thì có gì mà bàn tán nữa?

Mặc dù vừa rồi đầu bếp đã nói rõ ràng cô là “đối tượng”, nhưng Hàn Đông Nguyên cũng không phủ nhận, anh chỉ nói với họ rằng cô là “em gái tôi”, do thói quen nên họ không nghĩ đến điều gì khác. Chủ yếu bọn họ chỉ nghĩ "Ồ" trong lòng, anh và em gái mình, mối quan hệ tốt như vậy, có thể kể thêm được được không?

Họ tò mò về cuộc sống ở nông thôn và những gì đang diễn ra trong nhà máy.

Những chuyện vặt vãnh họ không dám trực tiếp hỏi Hàn Đông Nguyên, thì đành hỏi Liêu Thịnh.

Liêu Thịnh cái gì cũng nói ra, chỉ thiếu nước đứng luôn lên trên ghế để phát biểu thôi, anh ấy nói: “Những ngọn núi ở đây của chúng tôi ngày càng có ích hơn, thậm chí còn đẹp hơn những ngọn núi mù sương ở ngoại ô phía đông của chúng ta. Biển thì có màu xanh lục, nhìn sâu thẳm như không đáy. Trên núi có đủ thứ, kể cả nhân sâm, hạt dẻ, sói rừng, thỏ, hổ báo. Sói rừng có thể hú vào ban đêm, nhưng đừng sợ, chúng sẽ không đi vào làng"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181: Chương 181


“Nếu nói nơi này nghèo nàn? Lúc đầu tôi cũng tưởng nơi này nghèo khó, cuộc sống khó khăn, nhưng thực ra tôi nói cho các bạn biết, đến đó rồi mọi người sẽ nhận ra rằng, có nguyên một ngọn núi lớn như vậy thì sao có thể khiến bạn c.h.ế.t đói? Nếu có thời gian thì cứ lên đỉnh núi đào một cây nhân sâm già."

Mọi người đều choáng váng sau khi nghe điều này.

"Thật tốt quá. Tôi còn tự hỏi sao anh Thịnh lại nhất định muốn theo anh Nguyên như vậy? Nghe anh kể như vậy thì tôi cũng muốn đến đó."

Thực sự còn có chút hâm mộ.

Một người khác nói: “Vậy sau này nếu em trai tôi muốn về quê thì tôi sẽ bảo cậu ấy đến chỗ các anh."

Cho dù lời nói của Liêu Thịnh có chút mơ hồ, nhưng sự thật là anh Nguyên đã thành lập ra một nhà máy, nếu bạn về vùng quê này, bạn có thể vào nhà máy làm việc mà không cần phải ra đồng làm ruộng, thỉnh thoảng bạn vẫn có thể quay lại Bắc Thành, thật quá tốt.

“Cũng khó trách”. Có người thấp giọng nói: “Vậy nên ngay cả cô em gái Trình Ninh gì đó kia cũng đi theo họ."

Người lên tiếng liếc nhìn Hàn Đông Nguyên, thấy anh ấy không có phản ứng gì, nghĩ đến trước đó anh đã nói "em gái tôi", bọn họ đều cùng nhau thành lập nhà máy, quan hệ hẳn là rất tốt nên anh ta mạnh dạn nói tiếp: "Anh Thịnh, anh Nguyên, em gái Trình Ninh cùng ở đấy, đã quen chưa?

Người nói là một thanh niên cao ráo, đẹp trai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh cũng rất đẹp.

Là vẻ đẹp mà ai nhìn thấy cũng phải giật mình trong giây lát, nhìn một cái thôi cũng muốn nhìn lại vài lần, nhìn mấy lần rồi vẫn nán lại không thôi, không muốn rời mắt khỏi cô.

Một cô gái như vậy sẽ được nhiều người yêu thích.

Chỉ là Hàn Đông Nguyên vẫn đang trấn giữ người ta ở trong viện.

Khi còn đang đi học, bên ngoài có người muốn làm quen với Trình Ninh, thậm chí còn đến nhà hỏi thăm, cho rằng nhà họ Hàn vốn không thích cô, Hàn Đông Nguyên lại càng ghét cô hơn nên có người bắt đầu khinh thường cô, còn có ý đồ quấy rối cô. Cuối cùng bị Hàn Đông Nguyên bắt được, đánh cho kẻ đó nửa sống nửa chết.

Bình thường nếu có người trêu chọc Trình Ninh, chỉ nói một hai câu gì đó thôi cũng sẽ bị Hàn Đông Nguyên lườm cho một cái, khiến người ta sợ c.h.ế.t khϊếp.

Dù sao mọi người đều biết Hàn Đông Nguyên không thích Trình Ninh.

Nhưng dù sao thì cô cũng là người nhà họ Hàn, không ai có thể bắt nạt hay coi thường họ.

Đại khái chính là có ý như vậy.

Hàn Đông Nguyên đang uống bia, nghe được lời này, liền ngước mắt nhìn sang, thực ra lúc này ánh mắt Hàn Đông Nguyên khá bình tĩnh, nhưng người thanh niên cao gầy vẫn không hiểu sao mà rùng mình.

May mắn thay, Liêu Thịnh trả lời thay câu hỏi và nói: “Đã sớm quen rồi. Không ai ở đây quen nhanh hơn cô ấy. Để tôi nói cho anh biết, trước đây chúng tôi và em gái Ninh Ninh rất ít khi liên lạc, chỉ sau lần này chúng tôi đi đến ở vùng nông thôn, chúng tôi mới phát hiện ra cô ấy lợi hại như thế nào. Lúc vừa đến đây, cô ấy đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt với dân làng. Có những nữ thanh niên có học vấn khác đã tới gây rắc rối cho cô ấy. . . nhưng đối với cô ấy mà nói, chỉ cần vài câu nói là có thể khiến người ta đỏ bừng mặt, tức giận đến mức gần như ngất đi.....”

“Anh Thịnh”. Có người ngắt lời: "Ai gây rắc rối cho cô ấy? Sao lại gây chuyện? Làm sao cô ấy lại chọc giận người ta?"

Liêu Thịnh quay lại và liếc nhìn Hàn Đông Nguyên.

Lúc đầu Tưởng San San còn trêu chọc là Trình Ninh theo chân Hàn Đông Nguyên về quê, nhưng Hàn Đông Nguyên vẫn không muốn nhìn thấy cô... Chuyện này không dễ nói ra.

Anh nhìn một chút rồi luống cuống nói: “Không có gì, chỉ là cãi vã giữa những người đồng chí nữ thôi. Nhân tiện, sau đó chúng ta đã khai trương nhà máy. Mặc dù bát đĩa nhà máy đều do anh Nguyên tự mình chế tạo ra, nhưng mọi người không biết em gái Ninh Ninh có bao nhiêu công lao đâu”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182: Chương 182


Anh bắt đầu miêu tả “những thành tựu to lớn” của Trình Ninh một cách sống động như thật.

Tất cả mọi người nghe được lời này đều thực sự kinh ngạc rồi lại thở dài, bọn họ thực sự không thể tin được, Trình Ninh trông thanh tú như vậy, không phải, phải nói là một bộ dáng mềm mại nhu nhược, lại có thể làm tốt ở vùng rừng núi sâu thẳm này, thậm chí còn dễ dàng mở được nhà máy lớn như thế. ..... .Điều này thực sự đã phá vỡ nhận thức của họ.

Bọn họ vừa nghe Liêu Thịnh nói, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên.

Trước đây Hàn Đông Nguyên là người kiêng kỵ nhất việc người khác nhắc đến Trình Ninh trước mặt mình, nhưng lần này anh vẫn im lặng, một mình từ từ uống bia, để họ nói chuyện.

Quả nhiên là như vậy, một khi bọn họ cùng nhau về quê, mối quan hệ của họ sẽ khác đi.

Buổi tối Hàn Đông Nguyên đi ra ngoài ăn cơm cùng bạn bè nên không trở về.

Sau bữa tối, Trình Ninh đi theo chị dâu ở phòng bếp làm món tráng miệng, Hàn Kỳ Sơn hỏi Trình Tố Nhã: “Nghe nói Kỷ Thành Quân nhà họ Kỷ đã ngã ở cửa nhà chúng ta, có chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Sợ trong lời nói có chỗ nào làm cho Trình Ninh xấu hổ, ông cố ý đợi cô đi vào bếp rồi mới hỏi.

Vẻ mặt Trình Tố Nhã thản nhiên, bình tĩnh nói: “Cậu ta có chút tâm tư với Ninh Ninh, khi Ninh Ninh từ chối cậu ta, cậu ta liền bắt đầu động thủ. Anh biết đấy, tuy Đông Nguyên và Ninh Ninh từ nhỏ không hề quan tâm đến nhau, nhưng bọn nó cũng vẫn luôn luôn hết sức bảo che cho người nhà. Nhìn thấy Kỷ Thành Quân dám chạy tới cửa nhà mình rồi đυ.ng chạm vào Ninh Ninh, thằng bé trực tiếp đá cho cậu ta một cước, ngã xuống bậc thang, Ninh Ninh cảm thấy việc này không nên để thành ra rắc rối hơn, nên nói rằng chính con bé đã đá cậu ta."

Nhìn thấy sắc mặt của Hàn Kỳ Sơn không tốt, giọng nói của bà cũng trở nên ôn hòa hơn nói: “Việc này anh cũng đừng trách cứ Đông Nguyên, anh biết không, khi Ninh Ninh xuống nông thôn, lòng em vẫn luôn khó chịu, nhưng bây giờ em thấy Đông Nguyên đã sẵn sàng bảo vệ con bé, em mới yên tâm. Nghe Ninh Ninh nói hiện tại Đông Nguyên ở nông thôn mở nhà máy, tính cách đã ổn định hơn rất nhiều. Lần này là do Kỷ Thành Quân hành động quá ngạo mạn nên thằng bé mới ra tay"

Bà nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện này, tất cả đều là lỗi của Kỷ Thành Quân.

Nếu không, với tính tình của Hàn Kỳ Sơn, có thể ông sẽ ép Hàn Đông Nguyên đến xin lỗi lần nữa, nhưng tất nhiên Hàn Đông Nguyên sẽ từ chối, một cuộc chiến khác giữa hai cha con khác sẽ lại bắt đầu.

Vẻ mặt của Hàn Kỳ Sơn thực sự đã dịu đi sau khi nghe những lời của bà.

Nếu là Kỷ Thành Quân dám chạm vào Ninh Ninh thì con trai của ông thì xứng đáng bị đánh gãy tay, nên đương nhiên cũng không nhắc đến việc đến xin lỗi nữa.

Hàn Nhất Mai khịt mũi, lẩm bẩm: “Lớn lên thành bộ dáng như thế, con đã bảo nó đừng nên về nông thôn làm gì, vậy mà vẫn còn cố chấp. Hiện giờ người ta có thể gây rắc rối ngay trước cửa nhà mình, chứ nếu gặp chuyện trên núi sẽ có nhiều rắc rối, vậy phải làm thế nào. Họ còn nói rằng tính tình Đông Nguyên thất thường và thích gây hoạ. Con nghĩ nó mới là nguồn gốc của rắc rối"

Lời nói của cô ấy như vậy đã là có chút khách khí rồi.

Nếu là trước đây thì cô ấy sẽ nói “Lớn lên thành bộ dáng như thế, đúng là nguồn gốc tai hoạ”, nhưng sau khi bọn họ ở chung với nhau hơn mười mấy năm, cô ấy cũng biết điểm mấu chốt của Trình Tố Nhã nên đã hạ lập trường xuống một chút.

Nhưng Trình Tố Nhã vẫn lập tức đen mặt.

Một tiếng "ầm" vang lên, Hàn Kỳ Sơn đập tay xuống bàn mắng Hàn Nhất Mai: "Sao con lại nói chuyện kiểu đấy?"

Nhưng Hàn Nhất Mai đâu có sợ ông.

Nói thì cũng thật lạ, tuy sắc mặt của Hàn Kỳ Sơn luôn lạnh lùng nghiêm túc, nhưng ba đứa con của ông lại chẳng có đứa nào sợ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183: Chương 183


Đặc biệt là Hàn Nhất Mai, cô và anh cả Hàn Đông Chí đều sinh ra trên núi, khi Hàn Kỳ Sơn bận rộn ở ngoài chiến đấu, từ khi sinh ra cho đến khi Hàn Kỳ Sơn xuất ngũ sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Cha con bọn họ chưa từng gặp mặt một lần, đều là mẹ ruột nuôi nấng cô. Sau khi Hàn Kỳ Sơn xuất ngũ, ông mang bọn họ lên thành phố, mấy năm sau mẹ ruột qua đời, Hàn Kỳ Sơn đặc biệt cảm thấy khó chịu.

Ông luôn thấy có lỗi với cô con gái này, nên ông không kỷ luật cô như Hàn Đông Nguyên, nếu nói sẽ dùng roi đánh cô, thì chỉ toàn là lớn tiếng dọa nạt chứ không làm thật.

Điều này khiến cho Hàn Nhất Mai nói chuyện có chút không kiêng nể gì cả.

Ở bên kia, bà nội Hàn đang đeo kính lão, xem đi xem lại cuộn băng hí khúc mà Trình Tố Nhã mới đưa cho bà hai ngày trước, sau khi nghe lời của Trình Tố Nhã, bà còn đang muốn nói những điều tốt đẹp về cháu trai nhỏ của mình. Vậy mà chuyện “tốt” lại đến, cháu gái mình lại tuôn ra một tràng dài như vậy.

Thắc tại sao mà đứa trẻ này cứ mồm một cái, là cả ngày đều thốt ra những lời làm người khác khó chịu vậy?

Bà chỉ biết nhìn cô ấy, tiếc rèn sắt không thành thép, không biết nói gì cho phải bây giờ.

Mẹ ruột của bà là người hiền lành đức độ như vậy, nhưng tại sao cháu gái bà lại có tính khí nóng nảy như thế này, khiến bà sầu cả người.

Với tính tình của con bé, sau gả vào nhà họ Lưu, nhà họ Lưu có một đám mẹ chồng chị dâu, ngày nào con bé cũng sẽ phải tranh đấu, nếu sau này có chuyện gì thì bà cũng đã già rồi không giúp được con bé.

Nó lại không có mẹ ruột hay cha bên cạnh, có nhiều điều bất lợi. Sao lại còn phải gây sự với chính mẹ kế của mình nữa?

May mắn thay, con dâu bà không phải là người quá khó tính.

Nhưng dù có là người không so đo, thì con bé cũng không thể ngày nào cũng gây sự, khiến mọi người đều ghét như thế này được!

Bà nội hàn bất lực nói với Hàn Nhất Mai: "Cháu không thể nói chuyện tử tế một chút được à? Bà biết cháu cũng là quan tâm đến em gái mình, nhưng tại sao cháu lại nói bộ dạng của em gái như vậy? Nếu người khác gọi cháu là người da đen mặt vuông, cháu có bằng lòng không, nói về người khác thì đừng..."

"Bà nói gì cơ!"

Hàn Nhất Mai đột nhiên đứng dậy, tức giận đến tím cả mặt, đá văng chiếc ghế đi, nhưng người đang nói là bà ngoại, cô còn có thể làm gì khác?

Cô ấy tức giận đến mức lập tức cầm áo khoác rồi lao ra ngoài như một cơn lốc.

Trình Tố Nhã gần như không nhịn được cười.

Hóa ra khi Hàn Nhất Mai nói như vậy, tuy bà thực sự không vui, nhưng chồng bà đã mất bình tĩnh, và cơn tức giận của bà nội Hàn cũng tan biến sau lần cắt ngang này.

Chẳng lẽ bà còn không biết tính tình của đứa con gái riêng này sao?

Con bé thực sự không có ý xấu, nhưng không biết là sinh ra đã có cái miệng xấu xa như vậy hay là học ở đâu đó mà ra.

Bà nói: "Nhất Mai là con gái, mẹ đừng nói vậy với con bé."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên thực tế, Hàn Nhất Mai có ngoại hình của người Hàn gia, lông mày rậm, mắt to, môi mỏng, mũi thẳng, dáng người cao ráo, cần khí chất có khí chất, trông rất xinh đẹp và mạnh mẽ.

Chỉ là da có chút sẫm màu hơn so với tông màu da bình thường.

Làm sao có thể cường điệu như lời bà nội Hàn nói?

Bà nội Hàn hừ một tiếng nói: “Đây gọi là lấy độc trị độc, đối với con bé phải hành xử như vậy."

Bà còn có thể nói ra điều khó nghe hơn nữa cơ.

Người lớn còn đang nói chuyện, chị dâu cùng Trình Ninh đã bưng mâm ra tới.

Trong tay chị dâu quả nhiên là bánh trôi nhân mè, đây là lúc Trình Ninh ở đại đội Thượng Hàn đã đi theo thím Tư học cách làm.

Chính là cục bột nếp trong có nhân mè đen, ăn với nước đường chưng, cắn một ngụm, vừa ngọt vừa thơm, cái này ở đại đội Thượng Hàn, cũng chỉ có tết mới ăn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184: Chương 184


Trong nhà còn có thừa bột nếp, dùng mạch nha thay đường, nên cô có thể làm ra bánh này, bằng không lại phí bột lại phí đường, bình thường cũng không ai ăn.

Bà nội Hàn “Ai da” một tiếng, dùng chiếc đũa gắp một cái ăn thử, nói: “Chính là cái hương vị này, ôi, trước kia ấy, chúng ta ăn món này vào ngày tết, còn có trung thu nữa, đều sẽ làm bánh trôi nhân mè, Đông Chí với Nhất Mai đều thích ăn"

Bà nói xong liền có chút thương cảm, nhưng Bà nội Hàn là một người tính tình lạc quan rộng rãi, rất nhanh liền thu lại sự thương cảm, cười cười nói, “Không nghĩ tới bây giờ, lại là do Ninh Ninh làm cho người lớn chúng ta ăn.”

Nói xong cũng đưa cho Hàn Kỳ Sơn ăn một miếng bánh.

Hàn Kỳ Sơn cùng Hàn Đông Nguyên giống nhau, không thích ăn ngọt lắm, nhưng vẫn dùng chiếc đũa gắp một miếng bánh nếm thử.

Tiểu Vũ ngồi ở trước bàn ăn đến mức phồng cả hai má, bà nội Hàn nhìn trong miệng cậu rõ ràng đã không còn chỗ nhét thêm nữa, lại vẫn còn duỗi thân ra tay nhỏ ra lấy thêm.

Bà vội ngăn lại cậu bé lại, nói: “Ôi trời, cháu đã ăn mấy cái rồi? Gạo nếp này không dễ tiêu hóa, trẻ con không thể ăn quá nhiều, bằng không buổi tối sẽ đầy bụng, khó chịu ngủ không được."

Vừa nói vừa cầm khăn lông ướt lau tay cho cậu nhóc.

Tiểu Vũ lẩm bẩm hơi nghiêng người đi kháng nghị.

Hàn Đông Chí nói: “Ăn thêm một cái thì chúng ta đi ra ngoài sân thể dục chạy thêm một vòng”.

Tiểu Vũ lập tức đã bị đánh bại, ngẩng đầu lên trừng ba mình một cái, lại nhìn liếc mắt nhìn cục bột nếp một cái rồi chẹp miệng, giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng vẫn là bất mãn nhịn đau rút tay về.

Bộ dáng trẻ nhỏ quá khôi hài, mọi người đều là cười ha ha.

Bọn họ cứ cười nói như vậy, đã sớm quên đi chuyện Hàn Đông Nguyên đánh người, không ai nhắc lại nữa.

Buổi tối bà nội Hàn nghỉ ngơi sớm, Hàn Nhất Mai chắc là vẫn ở trong đại viện còn chưa có trở về, Trình Tố Nhã liền đi tới phòng của Trình Ninh cùng cô nói chuyện.

Tuy rằng nhìn vẻ mặt Trình Ninh lúc nói chuyện hôm nay, chắc là cô cùng con riêng của mình không có chuyện gì, nhưng nếu Trình Tố Nhã không xác nhận lại một chút thì bà vẫn không yên tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ninh Ninh"

Trình Tố Nhã cầm một bộ áo khác lông tới cho Trình Ninh mặc thử.

Sắp đến tháng ba rồi, mỗi ngày đều bớt lạnh đi một chút, không cần mặc áo bông nữa, có áo lông mới thì rất thích hợp.

Bà nhìn Trình Ninh mặc xong áo khoác lông, liền nói, “Tuy rằng hiện tại con ở trong núi vẫn tốt, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bất an, con có thể nói cho cô biết, con đang có tính toán gì gì trong lòng không?"

Trình Ninh ngẩng đầu, nhìn Tố Nhã cười một chút, nói: “Cô à, cô đừng lo lắng, con hứa với cô rồi, chắc chắn sau hai năm sẽ trở về. Thực ra bây giờ con vẫn còn nhỏ, ở bên kia rèn luyện một chút cũng khá tốt. Cô nghĩ xem, cũng chính là ở trong núi, con mới có cơ hội đến giúp đỡ anh ba thành lập nên một nhà máy. Việc này trước kia còn không dám nghĩ tới, vậy mà bắt tay vào làm thì lại thật sự thành công. Rèn luyện xong trong hai năm, con vẫn còn trẻ, đến lúc đó lại tìm cơ hội trở về thành phố."

Hình như là cuối năm sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nhưng hiện tại giữa năm quốc gia đã triệu hồi các chuyên gia để thảo luận, hẳn là sẽ có tiếng gió để lộ tin ra.

Cô không có mong ước gì đối với việc thi đại học, nhưng nhờ lý do này để trở về thành phố cũng khá tốt.

Đến lúc đó lại có nhiều việc phải làm.

Trình Tố Nhã gật đầu, bật cười.

Bà cũng vui mừng thay cho cô.

Trình Ninh cùng mẹ đẻ cô là Tiêu Lan có vẻ ngoài giống nhau như đúc.

Đặc biệt là lúc cười rộ lên, toát ra một loại cảm giác đẹp để mong manh.

Mà tính cách Tiêu Lan dịu dàng yếu đuối, lúc không gặp chuyện thì thôi, chứ một khi gặp phải thì cả người liền suy sụp.Báo cáo nội dung vi phạm
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185: Chương 185


Điều này đã mơ hồ hình thành bóng ma tâm lý cho Trình Tố Nhã, cho nên bà vẫn luôn hy vọng cháu gái mình sẽ có tâm tính kiên cường, có thể đứng vững trước khó khăn, mà không phải cứ tới tuổi trưởng thành thì phải đi tìm một người đàn ông có gia thế gả đi, rồi mọi chuyện đều dựa vào người đàn ông đó.

Trình Ninh chủ động xuống nông thôn, thật ra bà vừa lo lắng cũng vừa vui mừng tự hào.

Nhìn cô ở nông thôn càng làm càng tốt, liền bớt đi lo lắng, càng có thêm vui mừng cùng tự hào.

Bà gật gật đầu, nói: “Vậy anh ba của con đâu? Con có biết anh con tính toán sau này như thế nào không?"

Lúc nói chuyện bà vẫn luôn nhìn vào đôi mắt cô, chú ý vẻ mặt của cô, dừng một chút, nói, “Mặc kệ thế nào, thằng bé lúc trước xuống nông thôn, đi cùng con cũng có lý do riêng của nó"

Vẻ mặt của Trình Ninh vẫn bình tĩnh, có vẻ như chuyện này chẳng có gì để làm cô bối rối.

Đương nhiên sẽ không bối rối rồi.

Chỉ cần trận lũ quét bất ngờ cùng vụ ngộ sát sau đó được giải quyết, sau hai năm nữa, Hàn Đông Nguyên muốn đi chỗ nào còn chẳng phải do anh tự quyết định.

Cô nhọc lòng quản nhiều chuyện như vậy làm gì?

Cô cười nói: “Cô lo lắng nhiều như vậy làm gì? Anh ấy tự có tính toán của riêng mình trong lòng, khẳng định có chủ ý riêng. Dù sao con về nông thôn, sau hai năm, liền hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, không cần lo thêm nữa"

Cô nói xong liền duỗi tay ôm cánh tay Trình Tố Nhã, cười nói, “Cô cũng đừng thay bọn con lo lắng làm gì, chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe bản thân thật tốt, chờ hết hai năm, sau hai năm con khẳng định sẽ quay về Bắc Thành với cô"

Trình Tố Nhã bật cười.

Bà duỗi tay xoa xoa tóc Trình Ninh, vỗ về một chút, vẫn tiếp tục ôn nhu hỏi: “Con có đối tượng chưa, Ninh Ninh, con đã đến tuổi trưởng thành rồi. Tuổi này, cũng có rất nhiều người đã có đối tượng, con đã từng nghĩ đến chưa, xem mình thích người như thế nào?"

“Đối tượng?"

Lúc Trình Tố Nhã hỏi tỏ vẻ cẩn thận, nhưng đối với Trình Ninh đã mười mấy tuổi, vấn đề này cần gì phải kiêng kị?

Cô thuận miệng nói, “Chưa nghĩ tới ạ, cũng không cần nghĩ. Cô à, con còn nhỏ tuổi mà, chưa nghĩ đến chuyện lớn như thế, gấp gáp tìm đối tượng làm gì đâu"

Là thật sự nhỏ, hiện tại cô mới mười tám tuổi thôi.

Tất nhiên thời đại bây giờ cùng sau này khác nhau, nhưng nói đến đối tượng kia chắc đều là bàn chuyện kết hôn đi.

Hơn nữa lúc này kết hôn chính là chính thức về cùng một nhà, lo việc cơm ăn áo mặc, kết hôn xong không tới mấy tháng là bụng có thể to lên rồi. Lúc này trong đầu cô còn bao nhiêu việc phải giải quyết, thời gian đâu để kết hôn?

Cô nhớ rõ đời sau lúc nói đến chuyện kết hôn, phần lớn cũng là chờ lớn tuổi hơn mới kết hôn.

Vậy nên việc này để về sau rồi suy xét lại.

Cô càng nghĩ càng thấy kiên quyết, lắc đầu nói: “Tạm thời không suy xét ạ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Tố Nhã nghe cô nói như vậy, tâm sự lo lắng cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.

Mấy năm nay tính chuyện đó tất nhiên không tốt.

Nếu là tìm được đối tượng ở nông thôn, người ta có tốt thì cũng là ở nông thôn, vạn nhất còn không tốt, thì làm sao bây giờ?

Trình Tố Nhã liền cười nói: “Được, con vẫn còn nhỏ, vậy chúng ta chờ về sau trở về thành phố lại nói”.

Bà nói thêm mấy câu nữa rồi trở về, để cho Trình Ninh nghỉ ngơi.

Lúc bà quay trở lại phòng khách thì Hàn Đông Nguyên vẫn chưa trở về.

Bà có chuyện muốn nói với anh, liền cùng chồng nói mấy câu, rồi cầm len sợi ra dệt, ngồi đợi ở phòng khách.

Mãi cho đến chín giờ tối Hàn Đông Nguyên mới trở về.

Quanh thân mang theo khí lạnh bên ngoài tiến vào, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt, nhưng sắc mặt vẫn là lãnh đạm như thường ngày.

Phòng khách chỉ có Trình Tố Nhã ngồi dệt áo lông, thấy anh trở về liền buông áo lông trong tay xuống, Hàn Đông Nguyên hướng phía bà gật đầu nói một tiếng “dì Trình”, sau đó lập tức đi về phía cầu thang.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 186: Chương 186


Trình Tố Nhã gọi anh một tiếng, cười nói, “Có thể nói chuyện với dì mấy câu không?"

Hàn Đông Nguyên đứng yên, như là bất động một lát, lại xoay người quay lại, tới ngồi trên ghế sô pha đối diện Trình Tố Nhã, cách nhau một bàn trà lớn.

Con riêng với mẹ kế quan hệ xa cách.

Ngần ấy năm đều chỉ là Trình Tố Nhã tỏ ra khách sáo, Hàn Đông Nguyên khi còn nhỏ thì đến việc khách sáo cơ bản cũng không có, rất nhiều thời điểm nhìn thấy rồi cũng quay đi như không thấy nhau. Sau này đi làm rồi thì thái độ mới tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.

Giống hôm nay như vậy kêu một tiếng “dì Trình” đã là rất khó.

Trình Tố Nhã cười ôn hòa.

Thân hình Hàn Đông Nguyên cao lớn ngồi ở ghế sô pha, lúc này không có gác một chân lên ghế như mọi khi, chỉ là tay chống bàn trà, trên mặt không có biểu tình gì. Dù anh đã uống rất nhiều rượu thì trên mặt cũng không biến sắc, chỉ là đuôi mắt có hơi hơi mang theo chút hồng, mang theo chút mùi rượu, cả người đều tỏa ra sự thanh lãnh.

Không thể phủ nhận, mặc kệ người con riêng này có làm người ta không ưa như thế nào, thì khi anh lạnh lùng ngồi ở chỗ kia như vậy, không nói gì, thì xét cả về tướng mạo lẫn khí chất đều là dạng đỉnh cấp. Chỉ có thể nói là anh toát ra một loại sức hấp dẫn không thể kháng cự với mấy cô gái nhỏ tuổi.

Cũng may cháu gái mình cùng thằng bé từ nhỏ đã không hợp nhau.

Tất nhiên cũng sẽ không thích đối phương.

Trình Tố Nhã ngửi thấy được mùi rượu.

Nhưng dù sao thì bà cũng không ngại có cuộc thoại này cùng anh, kể cả trong tình huống anh vừa uống xong rượu.

Bà hiểu rõ về người con riêng này.

Nhìn thì giống như anh có tính tình hung bạo, nhưng thực tế tâm tư bên trong lại rất sâu sắc.

Không nói đến Hàn Nhất Mai lỗ mãng kia, ngay cả anh cả Đông Chí cũng còn lâu mới bằng được Đông Nguyên.

Uống rượu xong, mới có thể dễ dàng thấy được một ít cảm xúc chân thật của anh.

Trình Tố Nhã bắt chuyện trước, nói: “Hôm nay sự rất cảm ơn con"

“Không cần"

Hàn Đông Nguyên nói đúng hai chữ.

Sắc mặt anh vẫn lãnh đạm.

Sau khi Trình Tố Nhã từ bệnh viện trở về, sâu trong lòng vẫn luôn có chút ẩn ẩn khó chịu, giờ thấy anh như vậy lại thả lỏng hơn một chút.

Nét cười cũng rõ ràng hơn rất nhiều, bà nói: “Còn có chuyện ở trong núi, cũng muốn cảm ơn con đã chiếu cố con bé. Ninh Ninh mới tới công tác được mấy tháng, trước kia làm tại xưởng gia cụ cũng đều là những việc lặt vặt thôi, hiện tại con bé có thể trưởng thành nhanh như vậy, khẳng định cũng là do con dạy cho nó rất nhiều.”

Anh đã từng dạy cô cái gì sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hình như là chẳng có gì đi?

Ngược lại là cô, cả ngày ở bên tai anh “lải nhải lẩm bẩm” muốn như thế này, muốn như thế kia, không thể như này, không thể như kia gì đó.

Anh hơi hơi nhíu mày lại suy nghĩ, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Trình Tố Nhã xem thái độ này của anh, vậy mà lại hiểu lầm là anh đang mất kiên nhẫn.

Bà càng yên tâm, chân thành nói: “Đúng rồi, còn có một việc, khả năng làm khó con một chút.

“Chính là Ninh Ninh tuổi còn nhỏ, hiện tại con bé đối với chuyện tình cảm còn rất ngây thơ, cũng chưa có đối tượng nào. Nhưng dù nó không có tâm tư này, lại rất khó chắc chắn sẽ không có ai thích con bé, thậm chí còn có suy nghĩ bất lương, chính là dạng như Kỷ Thành Quân.”

“Vậy mà cậu ta còn dám đến nhà lớn này làm ra hành động đó, thật là rất khó khiến người nhà yên tâm. Cho nên Đông Nguyên à, con ở bên con bé, dì còn phải nhờ con chịu phiền toái giúp dì quan sát một chút, đừng để cho con bé bị người ta lừa hay khi dễ.”

“Xem như là dì cầu xin con, mà tốt xấu gì hai đứa cũng ở cùng nhau ngần ấy năm, từ lúc mới đi học tới lúc ở Hàn gia, cũng coi như là bọn con đã từng ngày nhìn nhau lớn lên, mong con để ý con bé một chút."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 187: Chương 187


Bà tiến vào Hàn gia Hàn Đông Nguyên mới sáu tuổi, mặc kệ anh bài xích người mẹ kế này như thế nào, thì bà cũng vẫn là mẹ kế của anh, sống cùng anh từ sáu tuổi đến bây giờ.

Bà không dám nói mình hiểu hết mười phần đối với tính cách và thủ đoạn của anh, nhưng ít nhất cũng được năm sáu phần.

Mặc kệ anh không kiên nhẫn như thế nào, nhưng chỉ cần anh đồng ý chiếu cố cháu gái mình, bà tin tưởng anh nhất định sẽ làm được.

Bất cứ tên con trai nào muốn ở dưới mắt anh, muốn giở trò lừa gạt hay đến khi dễ cháu gái bà, cũng tuyệt không dễ dàng hành sự.

Đông Nguyên khi ấy......

Lúc Kỷ Thành Quân có tâm tư xấu với Ninh Ninh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thì Đông Nguyên rõ ràng vẫn không có nhiều kiên nhẫn với cô.

Ngẫm lại mấy chuyện anh đã làm từ nhỏ đến lớn, nếu là nói có người nào miễn dịch đối với vẻ ngoài xinh đẹp của cháu gái mình, thì cũng chính là người con riêng này đây.

Lúc này Hàn Đông Nguyên đã có cảm giác say, theo thói quen nhiều năm, cùng với cảm xúc âm ỉ trong lòng, thiếu chút nữa liền thốt ra một câu “Tôi sẽ quản cô ấy”.

Chính là rốt cuộc cũng kịp nhịn lại, nói: “Xem tình huống"

Trình Tố Nhã mỉm cười.

Bà không ngại thái độ này của anh một chút nào.

Ở cùng nhau đã mười mấy năm, nếu để ý như vậy thì đã tức c.h.ế.t từ sớm rồi.

Mà ngược lại, anh không kiên nhẫn, nhưng vẫn nói ra câu “Xem tình huống”, đó chính là đã đồng ý.

Nếu không thì theo tính tình của anh, đã sớm trực tiếp đứng lên chạy lấy người.

Bà gật gật đầu, cười nói: “Vậy dì liền cảm ơn con trước, hôm nay con đi lại nhiều cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi"

Chờ bà trở về phòng, Hàn Kỳ Sơn hỏi bà xem con trai mình có đáp ứng bà không.

Trình Tố Nhã liền cười nói: “Thằng bé đồng ý. Lại nói tiếp anh lúc nào cũng nói tính tình Đông Nguyên kém, thật ra từ sau khi đi công tác thì nó cũng đã ổn trọng hơn nhiều rồi. Không chỉ có năng lực xuất chúng, còn dám đảm đương. Nếu không do anh cùng em nói câu nhờ thằng bé chiếu cố Ninh Ninh, thế chẳng lẽ khi Ninh Ninh xuống nông thôn thì Đông Nguyên sẽ chủ động nói ra, tự mình báo danh làm anh trai tốt sao? Anh xem nó ở vùng núi sâu rừng già kia, cũng có lăn lộn mở ra được một cái nhà máy, thật là không đơn giản"

Xác định con riêng cùng cháu gái mình, hai đứa đều không có tâm ý đối với đối phương, Trình Tổ Nhã liền không tiếc nói ra lời hay ý đẹp cho Đông Nguyên.

Hàn Kỳ Sơn gật đầu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Đối với tính tình của thằng con trai này, ông chính là luôn luôn tức giận, đến mức hận không thể lấy đạn b.ắ.n vào cái đầu gỗ của nó.

Tửu lượng của Hàn Đông Nguyên rất tốt.

Nhưng mà đêm nay uống quá nhiều bia, đối với người uống rượu tốt như anh thì khi say sẽ càng thêm thanh tỉnh, nhưng lúc đi vào trong phòng nằm xuống thì vẫn có chút lảo đảo không rõ ràng.

Lúc anh nằm xuống trong đầu còn ở vang lên tiếng Trình Tố Nhã nói, “... dù con bé không có tâm tư này, lại rất khó chắc chắn sẽ không có ai thích con bé, thậm chí còn có suy nghĩ bất lương... Cho nên Đông Nguyên à, con ở bên con bé, đừng để cho con bé bị người ta lừa hay khi dễ."

Anh một bên thầm nghĩ, ai có thể lừa con bé kia đây, nó giống như tiểu yêu tinh...... Lúc nào cũng muốn ngồi lên đầu lên cổ mình.

Một bên khác lại cảm thấy cô gái này thực sự ngu ngốc......

Sau đó anh lại nghĩ đến lời Liêu Thịnh nói “Chờ tối rồi, chỉ cần lôi kéo tay nhỏ của cô ấy một chút, việc này liền thành công”........

Trong đầu lung tung rối loạn, mơ mơ màng màng cũng không biết là ngủ lúc nào. Anh giống như đang nhìn thấy cô tức giận bắt lấy tay mình, cúi đầu cắn xuống một cái.

Tay anh co rút một chút, dọc theo chỗ bị cô cắn kia, nổi lên một trận ngứa cùng đau nhức từ da thịt truyền tới trong xương cốt, sau đó dọc theo xương cốt truyền tới toàn bộ cánh tay, toàn bộ thân thể, thậm chí còn cảm thấy chỗ nào đó đang trướng đến nỗi phát đau.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 188: Chương 188


Hàn Đông Nguyên cả đêm đều mơ thấy vô số giấc mộng lộn xộn, khiến giấc ngủ cũng rối loạn không yên.

Tuy nhiên anh vẫn thức dậy đúng giờ theo thói quen.

Tỉnh dậy rồi vẫn còn có chút chưa kịp hồi phục.

Quần áo bị bẩn, vẫn may là thời gian còn sớm, anh thay đồ lót ra, lại mặc quần áo mới vào rồi đi sang nhà vệ sinh giặt đồ, sau đó mang phơi rồi ra ngoài chạy bộ.

Sắc trời vừa chuyển sang màu trắng bạc, những cơn gió đầu xuân nhẹ nhàng thổi qua khiến con người ta dần dần trở nên tỉnh táo.

Sau khi chạy xong mười vòng, bầu trời đã sáng hẳn ra, anh về nhà tắm rửa, lúc xuống lầu thì thấy trong nhà đã tràn ngập tiếng cười nói, cực kỳ náo nhiệt.

Bố anh đã đi đến công xưởng.

Cả đại gia đình quây quần ăn sáng bên bàn ăn.

Bà nội Hàn đang vừa ăn cháo vừa trò chuyện với Trình Tố Nhã ngồi bên cạnh mình.

Chị dâu cả Đổng Nguyệt Trân đang đút cho Tiểu Vũ ăn trứng luộc, Tiểu Vũ không thích ăn lòng đỏ trứng, cô ấy liền nói với cậu bé: “Con có biết trân trọng thức ăn không? Con có biết mấy đứa nhỏ ở gia đình khác có thể đánh nhau chỉ vì giành giật một quả trứng luộc không?"

Mọi người trên bàn ăn đều đồng tình với câu nói này.

Bà nội Hàn quay đầu lại cười nói: “Còn không phải sao, lúc đó nhà chúng ta nuôi được mấy con gà, nhưng khi chúng nó đẻ trứng ra rồi cũng không nỡ ăn, mang tất cả giấu trong một cái sọt có lót rơm rồi cất vào một nơi thật sâu trong tủ đồ, sau đó khóa lại, chỉ thỉnh thoảng mới nỡ mang ra một cái, rắc lên trên một ít nấm cắt nhỏ rồi chưng lên, bỏ thêm một muỗng xì dầu, lại nhỏ lên một giọt dầu mè, thực sự thơm đến mức làm người ta thèm đến rơi mất lưỡi ra ngoài.”

Nói đến đây, bà lại nhìn về phía cháu trai cả Hàn Đông Chí và hỏi: “Có đúng không anh cả, cháu còn nhớ chuyện xảy ra lúc đó không?"

Trong số các cháu trai cháu gái, Hàn Đông Chí là lớn tuổi nhất, lúc rời núi anh ấy đã được tám tuổi rồi.

Cũng được xem là đứa trẻ có một nửa thời gian lớn lên ở vùng núi.

Hàn Đông Chí vốn là đang sa sầm mặt vì con trai làm ầm ĩ, nghe được lời nói của bà nội liền dịu lại, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng, mỉm cười nói với bà: “Nhớ ạ, mẹ của cháu..."

Nói xong câu này anh ấy đột nhiên ngừng lại, nụ cười nhanh chóng biến mất nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, tiếp tục nói: “Lúc đó gia đình ta rất khó khăn, trứng gà đều phải giữ lại để bán lấy tiền, chỉ khi nào ốm đau mới có thể ăn được một quả trứng chưng, khi còn nhỏ cháu không hiểu chuyện, thậm chí còn tự làm mình bị ốm chỉ để ăn được một miếng trứng chưng"

Không hề quan tâm đến việc điều đó sẽ khiến cho mẹ lo lắng và đau lòng như thế nào.

Nói xong câu này, đôi mắt anh ấy hạ xuống.

Bà nội Hàn nghe thấy những lời anh ấy nói liền thở dài một hơi, nhưng bà rất nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nói: “Lúc đó cháu cũng chỉ mới có ba bốn tuổi thôi, cũng bằng tuổi Tiểu Vũ hiện tại, Nhất Mai vẫn còn chưa sinh ra đời, sau đó cháu lớn hơn một tý, khi Nhất Mai được sinh ra, cháu lúc ấy chẳng qua cũng chỉ mới mấy tuổi đầu, có cái gì ngon cũng vội vàng mang về cho em gái, rõ ràng bản thân cũng rất thèm ăn, nhưng cũng chỉ giương mắt tha thiết nhìn thôi"

“Bà nội, bà lại kể những chuyện đã qua đó làm gì?"

Hàn Nhất Mai vốn đang ăn bánh bột ngô, nghe đến đó không chịu nổi nữa liền ngắt lời.

Bà nội Hàn nhìn thấy dáng vẻ cô ấy như vậy liền lắc lắc đầu, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa mà quay sang hỏi Trình Ninh: “Ninh Ninh, bây giờ các cháu đang ở trong thôn, cháu thấy cuộc sống của dân làng đã tốt hơn trước đây chút nào chưa?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tốt hơn rồi ạ!"

Thực ra là không, nhưng Trình Ninh vẫn muốn an ủi bà nội Hàn bằng những lời tốt đẹp.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 189: Chương 189


Hơn nữa cô tin rằng, cuộc sống của mọi người rất nhanh sẽ ngày càng tốt hơn. Cô kể: “Mọi người ai cũng có cơm ăn, thỉnh thoảng còn có thể ăn chút bánh trứng, có lúc bọn trẻ con lên núi đào trứng chim tìm nấm, còn có thể kiếm được một bữa ăn ngon lành, mỗi ngày trôi qua đều rất thú vị và vui vẻ, hơn nữa chúng cháu cũng đang xây dựng công xưởng, cuộc sống của dân làng sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn, đại đội cũng dự định xây trường tiểu học, mấy đứa trẻ cũng không cần phải vượt qua mười mấy dặm đường núi để đi học nữa.

“Chao ôi, vậy thì tốt quá!"

Bà nội Hàn cười híp mắt nói: “Các cháu thật sự đã làm được một điều rất có ý nghĩa nha.”

Nói rồi bà ngước mắt lên nhìn Hàn Đông Nguyên đang từ trên lầu đi xuống, dùng tay ra hiệu với anh, để anh ngồi xuống bên cạnh Trình Ninh, sau đó tiếp tục nói chuyện với Trình Ninh: “Mấy đứa không biết đâu, chú của mấy đứa ấy à, nhìn thì có vẻ nghiêm túc, thái độ cũng không để lộ ra ngoài, nhưng nghe nói các cháu vào trong núi xây dựng công xưởng, đồ đạc làm ra vừa tốt lại có thể bán lấy tiền, dân làng còn học được nghề, sau này có thể ăn uống no đủ, trong lòng nó không biết vui đến thế nào rồi, còn cảm thấy tự hào thay các cháu nữa.”

Trình Ninh gắp lấy một khúc bánh quẩy vàng giòn nhúng vào chén cháo nóng hôi hổi, dùng đũa gắp lên cắn một miếng, vừa xốp vừa giòn lại còn không bị béo ngậy, ngon đến chảy nước miếng.

Cô cắn một miếng, sau đó nhìn sang Hàn Đông Nguyên vừa đi tới ngồi cạnh mình, mắt liếc qua liền nhìn thấy trên mặt Hàn Đông Nguyên lộ ra dáng vẻ như thể ai nợ mình mấy trăm tệ chưa trả, cô liền cười híp mắt nói với bà nội Hàn: “Chủ yếu là do anh Ba quá lợi hại ạ, tất cả đều do anh ba tự mình lo liệu, cháu chỉ giúp anh ấy một số việc tay chân lặt vặt thôi, bà nội, trước mặt của chú, bà có khen anh ấy như thế nào cũng không quá đáng đâu ạ."

Hàn Đông Nguyên sáng sớm sau khi chạy bộ và tắm rửa xong, tâm trạng nóng nảy cũng đã giảm đi một chút.

Nhưng cô gái này lại không để anh yên ổn một giây một phút nào.

Anh xé một miếng bánh bột ngô, không thèm nhìn cô và nói: “Tám giờ ra khỏi cửa, cô vẫn còn mười lăm phút nữa"

Bà nội Hàn không vừa mắt bộ dạng này của anh, liền cằn nhằn: “Không phải chỉ là đến công xưởng của người khác thôi sao, hơn nữa chúng ta cũng không hẹn trước, đến sớm hay muộn thì có gì khác nhau, Ninh Ninh không dễ dàng gì mới có thể trở về một lần, cháu đến một bữa cơm còn không để cho con bé ăn đàng hoàng, cháu là Hoàng Thế Nhân hả?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý.

Anh ăn uống rất gọn gàng, trông không có vẻ gì là nhanh nhưng đồ ăn cứ như có gió cuốn, rất nhanh liền bị anh ăn sạch, ăn xong liền lau tay rồi đứng dậy, thu dọn bát đĩa xong xuôi rồi đứng ở cửa chờ Trình Ninh.

Bà nội Han tức giận đến mức mắng anh là "đồ cứng đầu", nhưng Trình Tố Nhã lại mỉm cười nói: “Trong công việc thì phải có tác phong làm việc, nên làm như vậy.”

Sau đó, bà còn thúc giục Trình Ninh nhanh lên kẻo muộn.

Cứ như vậy, Trình Ninh theo lời thúc giục của bà mà cùng Hàn Đông Nguyên ra ngoài.

Liêu Thịnh đã sớm đứng đợi ở ngoài cửa rồi.

Trình Ninh hỏi: “Sao anh không vào trong mà đợi?"

“Không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao?"

Liêu Thịnh gãi đầu cười nói: “Cũng gần đến lúc mọi người ra ngoài rồi nên anh không vào nữa, đỡ phải vào chào hỏi một lúc lãng phí thời gian, lại bị anh Nguyên mắng"

Hàn Đông Nguyên thực sự là một người vô lý.

Nhưng kỳ thực Liêu Thịnh còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là từ khi anh ấy biết mẹ ruột của mình có ý định muốn Trình Ninh làm con dâu, hơn nữa bà đã bày tỏ ý muốn này với nhà họ Hàn, đặc biệt là trước mặt dì Trình, mỗi lần Liêu Thịnh đi đến trước cửa nhà họ Hàn đều run cầm cập, làm sao dám bước chân vào nhà họ Hàn nữa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 190: Chương 190


Anh ấy không thể bày tỏ điều này với Trình Ninh, nhưng Hàn Đông Nguyên biết chuyện, vì vậy trên đường đi anh ấy liền lén lút nói với Hàn Đông Nguyên:

“Em thực sự không biết mẹ và em gái em đang nghĩ gì, quả thật là muốn hại c.h.ế.t em đây mà, nghĩ đến chuyện bố anh, bà nội, còn có dì Trình dùng ánh mắt để đánh giá em, em thậm chí còn không thể đứng thẳng được nữa, anh ơi, em nói này, mặc dù em gái Ninh Ninh là một người vô cùng xinh đẹp, chỗ nào cũng tốt, nhưng anh xem, người nhà của anh ai ai cũng đáng sợ như vậy, ý em không phải là bà nội và dì Trình không tốt, bình thường tất nhiên là chỗ nào cũng tốt, nhưng em luôn cảm thấy nếu như có ai nhìn trúng em gái Ninh Ninh rồi đến nhà anh, cảm giác đó thực sự rất kinh khủng, phải là người có tâm lý tốt và dũng cảm đến thế nào mới có thể xứng với em gái của anh đây.”

Hàn Đông Nguyên liếc nhìn Liêu Thịnh một cái.

Trong lòng thầm "hừ" một tiếng.

Ngày hôm đó, bọn họ dự định đến thăm ba đơn vị.

Trên thực tế, khi đi đến xưởng nội thất thì mọi chuyện đều thuận lợi, nhiệm vụ chính của ba người khi đến Bắc Thành lần này đã hoàn thành.

Thế nhưng cũng không thể chỉ dựa vào xưởng nội thất.

Trước khi đến đây, Hàn Đông Nguyên đã chỉ ra cho Trình Ninh một số đơn vị, cuối cùng Trình Ninh liệt kê ra, hai người sau khi thảo luận đã chọn ra được hai nhà máy để đến thăm, đêm qua Trình Ninh đã cân nhắc kỹ lưỡng và thêm vào một nơi nữa, chính là tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước mà hôm qua bọn họ đã tới ăn, dù sao buổi trưa có thể ăn trưa ở đó, cũng xem như thuận tiện.

Hai đơn vị còn lại cũng không phải là đồng đội cũ gì đó của Hàn Kỳ Sơn mà là một số đơn vị mà Hàn Đông Nguyên đã có giao thiệp qua trong quá trình làm việc.

Một cái là công xưởng bia Bắc Thành số 4 còn một cái là công xưởng sản xuất đồ đóng hộp, đều là những tòa nhà ký túc xá được xây dựng dưới sự giúp đỡ của nhóm kỹ thuật xây dựng của Hàn Đông Nguyên, do Hàn Đông Nguyên phối hợp lắp đặt cơ sở vật chất và nội thất cho ký túc xá.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đây bà nội Hàn từng nhắc đến, nói rằng bà đã để xưởng máy móc của chú Hàn thu mua sản phẩm của họ và tặng mỗi nhân viên một bộ trong dịp Tết Nguyên Đán, tuy rằng để tránh hiềm nghi, không thể làm vậy, nhưng nó cũng mở ra một ý tưởng mới, bọn họ đã đi đến thăm công xưởng sản xuất bia và đồ đóng hộp, tiếp cận những lãnh đạo có quen biết và quảng cáo sản phẩm của mình, nói rằng những sản phẩm này có thể dùng để tặng cho nhân viên như một dạng phúc lợi vào các dịp lễ Tết, Tết Đoan Ngọ và Tết Trung Thu vẫn còn xa chứ đừng nói đến Tết Nguyên Đán, nhưng họ có thể đặt trước đơn hàng, còn cụ thể cần loại sản phẩm như thế nào đều có thể điều chỉnh được.

Các vị lãnh đạo của mấy đơn vị bọn họ tiếp xúc đều rất lịch sự, họ lưu lại sản phẩm và nói rằng sẽ tổ chức họp để bàn bạc, đợi đến khi có nhu cầu sẽ liên hệ lại.

Sau khi ra khỏi xưởng đồ đóng hộp, Liêu Thịnh liền nói: “Mọi người nói xem có phải tất cả bọn họ chỉ đang tỏ ra lịch sự với chúng ta hay không?"

Trình Ninh mỉm cười nói: “Chỉ là tranh thủ một chút thôi, xem như là vì nguồn khách hàng trong tương lai, nếu như bọn họ vừa ý thì chúng ta sẽ nhận được một đơn hàng lớn, không vừa ý thì cũng chẳng tổn thất gì, chỉ là một bộ hàng mẫu mà thôi. Dù sao hiện tại thành phẩm của chúng ta không nhiều, chỉ cần bỏ ra chút tâm ý, không cần phải lo lắng sẽ không bán được hàng"

“Thật ra, hai ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ về các nguồn tiêu thụ khác, cho dù bên xưởng nội thất tạm thời không nhận cũng không sao, anh Liêu Thịnh ở lại đây, mấy ngày này chúng ta trở về mang số lượng lớn các thành phẩm gửi sang đây, lấy một phần đem đến căng tin của xưởng máy móc để gửi bán, em thấy khi mọi người nhìn thấy bát ăn trẻ em của chúng ta đều yêu thích không thôi, chắc chắn có thể bán rất chạy. Lúc trở về chúng ta hãy cho sản xuất thêm nhiều bát và thìa cho trẻ em một chút."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 191: Chương 191


Làm như vậy không cần giám đốc công xưởng Hàn Kỳ Sơn phải ra mặt, bọn họ đều lớn lên trong đại viện của xưởng máy móc, làm gì có đầu bếp nào trong nhà ăn của xưởng máy móc mà bọn họ không biết.

Chưa nói đến mẹ của Liêu Thịnh - thím Liêu, vẫn đang làm việc ở căng tin.

Hàn Đông Nguyên liếc xéo Trình Ninh một cái.

Trình Ninh lại nói: “Chúng ta không phải là dựa vào quan hệ của chú, chúng ta chỉ là mượn chỗ trong căng tin mà thôi, chuyện này chỉ cần Liêu Thịnh tự mình đi tìm quản lý căng tin là có thể làm được, chúng ta không cần phải vì lý do này mà cố tình trốn tránh"

Nói xong cô cười một cái rồi lại tiếp lời: “Xem như là do tôi ở trên núi phơi nắng quá nhiều đi, dù sao thì điều đó cũng không quan trọng"

Cái gì mà mặt trời trên núi?

Liêu Thịnh nghi hoặc nhìn cô.

Trình Ninh cười nói: “Người ta nói ở trên núi phơi nắng càng nhiều thì da càng dày, anh Liêu Thịnh, sau này làm ăn cần phải có da mặt dày, lúc quay về nhất định anh phải đi phơi nắng nhiều hơn đấy"

Liêu Thịnh: “???"

Hàn Đông Nguyên vậy mà lại cười lên rồi nói: “Cứ làm như vậy đi.

Vừa nói anh vừa đi thẳng đến tiệm cơm nhà nước.

Người đầu bếp nhìn thấy Hàn Đông Nguyên lại tới, liền cười nói: “Cậu nhóc này, chắc là coi chỗ này của chúng tôi như căng tin nhà cậu rồi đấy à?"

Tiệm cơm nhà nước của bọn họ là tiệm cơm của một doanh nghiệp nhà nước lớn, đằng sau còn có một khách sạn lớn, cho nên đồ ăn cũng không hề rẻ.

Nói rồi lại hỏi sang Trình Ninh: “Em có biết thằng nhóc này đêm qua cùng với một đám bạn xấu đến đây, nốc rượu như nước lã không, lúc về đến nhà có dạy dỗ cậu ta một trận không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên không hề nhìn cô mà nói với người đầu bếp: “Được rồi, chúng tôi chưa ăn cơm bây giờ đâu, gọi chú Lưu giúp tôi, chúng tôi có chuyện muốn tìm chú ấy"

Chú Lưu là quản lý của nhà hàng này.

Trước đây bọn họ đã cung cấp lâm sản trên núi cho tiệm cơm này mấy lần nên cũng đã có giao tiếp qua vài lần rồi.

Người đầu bếp tưởng vẫn là về chuyện thu nhận lâm sản nên cười nói: “Được rồi, các cậu ngồi xuống đợi một lát đi."

Đợi chú Lưu ra đến nơi, Hàn Đông Nguyên nói cho ông biết ý định của mình, Trình Ninh lại mang hàng mẫu ra, đặt lên trên bàn, chú Lưu đưa tay cầm lấy xem kĩ từng món từng món một rồi cười nói:

“Muốn tiệm cơm của chúng tôi đổi sang sử dụng bộ dụng cụ ăn uống của các cậu thì việc này cần phải có sự phê duyệt từ cấp trên, có chút phiền phức, nhưng trái lại, tôi có một ý tưởng, tiệm cơm này và khách sạn có lượng người đến và đi khá nhiều, các cậu mang đến đây hai bộ sản phẩm, chúng ta sẽ đặt một bộ ở quầy trưng bày của tiệm cơm và khách sạn để giúp các cậu bán hàng, đúng vậy, còn có tờ rơi quảng cáo này nữa, về phía khách hàng bên khách sạn, chúng tôi có thể giúp các cậu chào hàng, xem xem có thể nhận được đơn đặt hàng hay không"

Như vậy đã là rất tốt rồi.

Hàn Đông Nguyên cảm ơn chú Lưu, sau đó nói với chú ấy rằng ngày mai sẽ để Liêu Thịnh mang hai bộ sản phẩm đến, đợi bọn họ trở về sẽ gửi một lô khác sang, anh lại nói tiếp: “Quầy hàng của tiệm cơm bên này cũng không rộng lắm, cứ để bộ dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em vào thôi."

Ở đây có một quầy hàng chuyên bán các món điểm tâm ngọt.

Hầu hết những người mua món này đều là để con cái họ ăn.

Đặt bộ dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em ở đây có lẽ sẽ có được một nguồn tiêu thụ nhất định.

Chú Lưu cầm chiếc bát nhỏ, lật qua lật lại nhìn ngắm rồi cười nói: “Được đó, mấy cậu làm món này tốt thật, giá cả cũng phải chăng, mang thêm sang đây một ít đi, bác mua trước một bộ về cho cháu trai của bác"

Có vẻ như dù đi đến đâu, phản ứng tích cực nhất vẫn là về bộ dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 192: Chương 192


Buổi trưa, mấy người bọn họ ở lại tiệm cơm này dùng bữa.

“Không ngờ phản ứng tốt nhất lại là về dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em.” Liêu Thịnh cảm khái.

Trình Ninh cười nói: “Có kỳ lạ đâu"

Chiến lược của các thương nhân đời sau thường chỉ ra rằng phụ nữ và trẻ em là hai đối tượng dễ kiếm tiền nhất.

Vì vậy, tại xưởng nội thất, bọn họ chủ yếu quảng cáo các bộ đồ dùng nhà bếp và bộ dụng cụ ăn uống dành cho người lớn, nhưng đối với những doanh nghiệp bán lẻ như thế này, họ chủ yếu quảng cáo bộ dụng cụ ăn uống dành cho trẻ em.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ăn cơm xong, mấy người họ liền trở về nhà.

Năng suất hiện tại của công xưởng còn hạn chế nên chuyến đi này căn bản họ cũng không quá lo đến việc không tìm được chỗ bán sản phẩm.

Phần còn lại ở đây thì để cho Liêu Thịnh ở lại theo dõi một chút là được.

Buổi chiều trở về nhà, Trình Ninh vừa ngủ trưa dậy thì nhận được một tin vui khác, bên xưởng nội thất đã mở cuộc họp, họ nói ban sáng tình cờ có cuộc hội nghị với một công ty nên đã mang sản phẩm ra giới thiệu, công ty đối phương sau khi xem được hàng mẫu thì cảm thấy rất vừa ý, phía nội bộ xưởng nội thất liền mở cuộc họp sau đó yêu cầu trực tiếp gửi sang một trăm bộ cho họ, sau này nếu có nhiều công ty quan tâm đến sản phẩm thì họ sẽ ký đơn đặt hàng dài hạn, buổi chiều có thể đến để ký đơn đặt hàng và nhận khoản thanh toán đầu tiên.

Một trăm bộ dành cho người lớn, mỗi bộ giá tám tệ tám, một trăm bộ là tám trăm tám mươi tệ.

Hai mươi phần trăm của khoản thanh toán đầu tiên là một trăm bảy mươi sáu tệ. Số tiền đầu tiên nhận được tuy không nhiều nhưng nó cũng góp phần thúc đẩy dòng tiền.

Đợi bọn họ quay về đem hàng hóa giao sang bên đó là có thể nhận được toàn bộ số tiền rồi.

Trình Ninh cực kỳ vui mừng.

Cô vừa đặt điện thoại xuống liền quay sang chia sẻ tin này với Hàn Đông Nguyên, người đang dựa vào ghế sô pha lật sách bên cạnh mình: “Xưởng nội thất đã đặt hàng rồi, họ còn nói sẽ ký hợp đồng dài hạn với chúng ta trong tương lai nữa"

Điều này xảy ra sớm hơn so với dự kiến của Hàn Đông Nguyên.

Trước đó Phó giám đốc Lưu đã từng nói với anh nên quan tâm nhiều đến vấn đề chất lượng, chỉ cần chất lượng không thua kém những nơi khác thì với số lượng hàng hóa này, xưởng nội thất chỉ cần một đơn đặt hàng là có thể mua hết.

Thế nhưng Trình Ninh đang rất cao hứng, anh cũng muốn cho cô chút mặt mũi, dỗ cô vui vẻ một chút liền nói: “Tốt rồi, hiện tại có tiền rồi, cô cũng không cần phải sợ bóng sợ gió lo lắng nhà xưởng không thể hoạt động hay phòng ốc không thể xây dựng nữa, chiều nay và ngày mai chúng ta đều rảnh rỗi, có muốn tôi cùng cô đi mua sắm không?"

Trình Ninh nghi hoặc nhìn anh nói: “Không dễ dàng gì mới có thể quay lại một chuyến, anh không có kế hoạch gì với bạn bè sao"

Cô nhớ rằng trước đây anh không thích đọc sách.

Sau khi ra tù, anh mới bắt đầu có thói quen đọc sách mỗi ngày.

Cô nói rồi tiến tới nhìn xuống cuốn sách trên tay anh, là sách về lĩnh vực kỹ thuật xây dựng.

Cô hỏi anh: “Anh ba, nếu có cơ hội tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, anh có tham gia không?"

Đây là câu hỏi chợt nảy ra trong đầu cô khi nhìn thấy anh đọc sách.

Ở kiếp trước, khi kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức lại, hầu như tất cả các thanh niên trí thức đều đăng ký tham gia dự thi, nhưng anh lại đang phải ngồi tù.

Thi tuyển sinh đại học...

Hàn Đông Nguyên nhìn đầu cô đang nghiêng về phía mình, anh cố nhịn lắm mới không đưa tay đẩy đầu cô ra chỗ khác.

Anh vẫn còn nhớ cô đã khó chịu với bản thân mình bao lâu chỉ vì ngày hôm đó anh chạm vào cô hơi mạnh một chút.

Thật ra anh vẫn cảm thấy tính cách của cô đã thay đổi khá nhiều, tuy thực ra bản chất vẫn như cũ, chỉ cần đụng vào một chút là nhảy dựng lên, có thể vì những chuyện nhỏ nhặt mà tức giận rất lâu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 193: Chương 193


Nhưng cô cứ ghé đầu sang như vậy, thực sự làm cho người ta phiền não.

Ngứa tay quá đi mất.

Vốn dĩ Hàn Đông Nguyên đang ngồi dựa vào ghế sô pha.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuốn sách nằm trên đầu gối của anh.

Trình Ninh cúi đầu, chống tay lên thành ghế sô pha, vẫn đang nhìn vào quyển sách của anh, sau đó cô cảm thấy còn chưa đủ nên vươn bàn tay thon dài trắng nõn gần như trong suốt của mình ra, lật lật cuốn sách của anh, có lẽ là vì muốn xem xem nội dung cụ thể của cuốn sách liên quan đến chủ đề gì, trong lúc cô di chuyển, mấy sợi tóc gần như đã quét qua trên người anh.

Anh hạ mắt xuống nhìn cô.

Nhưng không thể nhìn thấy được đôi mắt của cô, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài cong vυ"t lấp loáng, mái tóc bồng bềnh trên đỉnh đầu và vài sợi tóc con lựa thưa trên trán, cùng với khuôn mặt xinh đẹp và làn da mềm mại.

Ngoài ra còn có một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, gần như vô hình nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua, giống như tầng tầng lớp lớp những tấm lưới mỏng manh vô hình, lại như một cái móc, câu dẫn người ta trầm mê vào trong.

Anh đột nhiên nghĩ đến những giấc mơ vào đêm qua, nhất thời có chút mất tập trung.

“Này, em đang nói chuyện với anh đấy!"

Trình Ninh hỏi anh, lật lật cuốn sách của anh xem một hồi, lúc sau mới phát hiện ra anh không hề để ý đến mình, cô còn tưởng anh lại làm gì sai liền không vui ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Em đang nói chuyện với anh đó, sao không để ý tới em gì hết vậy?"

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên dọa cho Hàn Đông Nguyên sợ hết hồn.

Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh đang ở ngay trước mặt anh, tim anh liền nảy lên một cái, lúc này anh dường như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, anh đưa tay ra, dùng hai ngón tay ấn vào trán cô, đẩy cô ra phía sau.

Nhưng ít ra lần này anh đã biết kiềm chế sức lực, sau khi đẩy cô ra liền nói thẳng: “Không có hứng thú"

Trình Ninh "bốp" một cái, đẩy tay anh ra.

Hàn Đông Nguyên liền nhớ lại hôm qua khi cùng cô ăn cơm ở tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước kia, cô có nói rằng hai năm nữa muốn đi học đại học. Anh nheo mắt lại.

Hai năm nữa sao?

“Có muốn đi học đại học không, ở công xã thỉnh thoảng cũng có một suất, nếu không có thì chúng ta cũng có thể nộp đơn ở đó, chỉ cần thực sự có đóng góp cho công xã, nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo, đợi một thời gian, qua hai năm nữa thì chuyện lấy được một suất chắc không khó khăn gì đâu"

Anh lại nói: “Công xã không phải đang muốn xây công xưởng sao, chúng ta giúp họ xây xong công xưởng thì thư ký Từ sẽ giúp chúng ta thôi.”

“Không cần đâu"

Trình Ninh sờ sờ trán mình, chạm vào nơi anh vừa chọc vào cô lúc nãy rồi từ chối.

Qua hai năm nữa cô có thể tự mình đi thi, tại sao lại phải đưa điểm yếu của mình ra cho người khác nắm lấy, nếu vậy thì thế chủ động của họ sẽ không còn nữa.

Cô liền nói: “Em không nói về việc tiến cử, em đang nói về việc tự tham gia thi cơ, thôi chúng ta đừng nói về chuyện đó nữa, dù sao thì hiện tại chúng ta như thế này cũng khá tốt rồi, trước tiên cứ sống ở vùng núi này trong vòng hai năm, chuyện sau này cứ để sau này rồi tính"

Nói xong cô lại xoa xoa trán, bất mãn nói: “Anh có biết mình ra tay rất nặng không, anh không thể nhẹ nhàng một chút sao, suốt ngày chỉ biết động tay động chân, rất đáng ghét đó anh có biết không?"

Sau đó liền nhớ lại lần trước anh dùng tay ấn vào mặt cô trên xe bò, thậm chí vẫn còn một vài chuyện đã trôi qua rất lâu từ thuở nhỏ, ví dụ như việc cô đang vui vẻ ngồi chơi mấy lá bài, anh liền dùng chân đạp qua, thực sự là thù mới hận cũ chồng chất, cô lại nói tiếp: “Hàn Đông Nguyên, em là con gái, làm ơn đừng dùng cái cách anh đối xử với Liêu Thịnh và những người khác lên người em.”

Hàn Đông Nguyên:“???"

Như vậy mà vẫn còn nặng sao?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 194: Chương 194


Anh cảm thấy ban nãy mình đã rất nương tay rồi!

Cách anh đối xử với Liêu Thịnh và những người khác, đối với bọn họ, anh có cần nhẹ nhàng như vậy không.

Nếu Liêu Thịnh dám thò đầu sang đây, anh đã sớm cho cậu ta một cái tát rồi! Anh kiên nhẫn quan sát cô.

Sau khi cô bỏ tay ra khỏi trán, anh liền nhìn thấy...

Mẹ nó, cái trán cô vậy mà lại thật sự đỏ lên rồi...đây, đây thực sự là được làm từ đậu phụ sao?

Anh cảm thấy có chút không tự nhiên.

Sau đó liền đặt cuốn sách xuống, đứng dậy hỏi: “Rốt cuộc cô có muốn ra ngoài không?"

Trình Ninh nghi hoặc nhìn anh.

Cô vừa định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa, Trình Tổ Nhã dắt theo Liêu Thịnh cùng một chàng trai trẻ khác bước vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Tố Nhã mỉm cười với Hàn Đông Nguyên và nói: “Vừa rồi dì mới gặp được hai đứa nó ngoài cửa, chắc là đến để tìm con nên dì liền gọi cả hai vào.”

Hàn Đông Nguyên nhìn hai người bọn họ.

Liêu Thịnh liền gãi gãi đầu.

Anh ấy đúng là đến để gặp Hàn Đông Nguyên, vốn dĩ không muốn vào mà muốn xúi giục Nhị Cường bên cạnh đi vào gọi Hàn Đông Nguyên ra ngoài, ai ngờ lại bị Trình Tố Nhã bắt gặp, lần này có muốn trốn cũng trốn không được.

“Anh à, mấy ngày nữa Đại Chí sẽ kết hôn, nghe nói mấy người chúng ta đã quay lại, nhưng đến mấy ngày nữa chắc sẽ đi tiếp nên muốn mời chúng ta đến nhà anh ấy ăn một bữa cơm.”

Đại Chí họ Tôn, là bạn cùng lớp thời cấp ba của bọn họ, ngày trước cũng thường hay chơi cùng nhau.

Hàn Đông Nguyên nhìn sang Trình Ninh.

Ban nãy anh vừa nói sẽ đưa cô đi mua sắm.

Trình Tố Nhã ở bên kia đã cười nói: “Kết hôn là chuyện lớn, con không dễ gì mới có thể trở về, nên sang bên đó ăn một bữa cơm đi. Ninh Ninh, chiều nay cô đã xin nghỉ phép, dẫn con đi cửa hàng bách hóa dạo xem có thứ gì cần mua hay không"

Hàn Đông Nguyên: .....

Nhiệm vụ khi đến Bắc Thành về cơ bản đã hoàn thành.

Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại Bắc Thành nữa.

Hai người đã đặt vé xe lửa vào buổi sáng ngày thứ tư.

Về phần Liêu Thịnh, ở Bắc Thành vẫn còn rất nhiều việc cần theo dõi, bao gồm nhận hàng, giao hàng, thu tiền hàng, dịch vụ chăm sóc khách hàng... nên Hàn Đông Nguyên tạm thời để anh ấy ở lại Bắc Thành, chỉ đưa Trình Ninh về đại đội.

Bà nội Hàn rất luyến tiếc.

Tối hôm đó, bà nắm lấy tay của Trình Ninh nói với Hàn Đông Nguyên: “Nguyên Tử, Ninh Ninh là con gái, nếu như Thịnh Tử nhà họ Liêu có thể ở lại thành phố làm việc, sao lại không để Ninh Ninh ở lại thêm mấy ngày nữa? Cùng Liêu Thịnh về sau cũng được mà?"

“Không được"

Hàn Đông Nguyên lời ít mà ý nhiều.

Trình Ninh lườm anh một cái, sau đó lại giải thích với bà nội Hàn: “Bà ơi, anh Liêu Thịnh đang làm nhiệm vụ của mình, những việc đó vốn dĩ là việc anh ấy phải làm, còn có vận chuyển hàng, giao hàng gì đó, những việc đó cháu cũng không làm được đúng không ạ? Chức vụ của cháu trong nhà máy là chủ nhiệm văn phòng, công xưởng của chúng cháu mới bắt đầu hoạt động, không có đủ nhân viên. Với tư cách là chủ nhiệm văn phòng, cháu phải đảm nhiệm các công việc hành chính, tài vụ, tuyên truyền, còn có thiết kế sản phẩm, hơn nữa công xưởng hiện tại đang xây thêm phòng, cháu cũng cần phải theo dõi, có nhiều việc cần phải làm lắm ạ."

“Bà ơi, cháu nói bà nghe, trong công xưởng của chúng cháu, anh Liêu Thịnh đi vắng một tháng cũng không sao, nhưng nếu cháu đi vắng một tuần, nhà máy không biết sẽ rối loạn đến thế nào nữa."

Trình Ninh đương nhiên là cố ý nói như vậy.

Mọi chuyện đã được giải thích rồi, còn có lý do gì để giữ cô ở lại nữa.

Bà nội Hàn nghe cô nói xong, sự chú ý quả nhiên liền chuyển hướng, bà "ôi chao" một tiếng nói: “Ninh Ninh nhà chúng ta thực sự ngày càng lợi hại hơn rồi, đúng vậy, cháu còn phải quản lý toàn bộ tiền bạc của công xưởng nha. Có điều tài chính, tài vụ...gì gì đó, cháu đảm đương nhiều việc như vậy nhưng cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá nhé.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 195: Chương 195


Nói xong bà liền quay sang nhìn cháu trai một cái rồi nói: “Cháu cũng phải để ý đó, đừng để cho Ninh Ninh mệt mỏi quá."

Trình Ninh ôm cánh tay bà nội Hàn, cười híp mắt nói: “Không có đâu ạ, bà ơi, cháu lợi hại lắm nha"

Hàn Nhất Mai đứng bên cạnh nghe được những lời này cảm thấy răng mình chua như sắp rụng đến nơi.

Trời ạ, cứu mạng, sao đức hạnh của con bé này bây giờ lại trở nên như vậy chứ?

Tự khen mình giỏi mà đến mặt cũng không đỏ lên chút nào.

Cô ấy liền quay đầu sang nhìn em trai của mình, thấy anh không mảy may quan tâm, như thể không nghe thấy gì, lông mày còn không nhướng lên chút nào.

Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Cô ấy lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Đôi mắt như đèn thám hiểm bắt đầu quét từ trên người Trình Ninh sang người của Hàn Đông Nguyên, rồi lại từ trên người Hàn Đông Nguyên quét sang bên người của Trình Ninh.

Cô ấy nhớ rất rõ, trước đây Hàn Đông Nguyên rất ghét Trình Ninh.

Nhưng bây giờ, thái độ của anh đối với Trình Ninh đã tốt hơn không ít.

Đúng là vẻ mặt của anh vẫn là sự thiếu kiên nhẫn, đôi khi còn tỏ ra khá chán ghét, tuy nhiên bề ngoài thì chán ghét nhưng trong cách cư xử... lại rất khoan dung.

Nếu là trước đây thì điều này là không thể nào.

Loại ảm giác này, loại ảm giác này....

Cô ấy đang muốn nói gì đó, không nghĩ tới Hàn Đông Nguyên lại đột nhiên ngước mắt lên liếc nhìn mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tim vô thức hẫng đi một nhịp, sau đó cô ấy liền im lặng.

Nói gì bây giờ?

Nói rằng Hàn Đông Nguyên đối xử với Trình Ninh quá tốt sao?

Mọi người sẽ chỉ cảm thấy vui mừng mà thôi, thậm chí cho rằng đến chuyện em trai mình đối xử tốt hơn với Trình Ninh mà cô ấy cũng có thể ghen tỵ được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Đông Nguyên cùng Trình Ninh rời đi.

Hàn Nhất Mai nhìn Hàn Đông Nguyên vác một bao hành lý khổng lồ, Trình Ninh đi bên cạnh anh, một thân quần áo nhẹ nhàng, hai người họ lên xe, Trình Ninh thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nói chuyện với anh, còn anh sẽ dừng bước lại, hơi cúi đầu nghe cô nói chuyện, dường như có một sự ăn ý vô hình đang thầm lặng len lỏi giữa hai người, cảnh tượng đó trực tiếp chọc vào mắt Hàn Nhất Mai.

Đêm đến cô ấy nằm trên giường, càng ngày càng cảm thấy buồn bực nên liền dò dẫm trong bóng tối để sang phòng bà nội ở bên cạnh.

“Sao vậy?"

Bà nội Hàn nhìn thấy cô chạy vào phòng mình, cười hỏi: “Lúc người ta còn ở đây thì chán ghét, bây giờ người ta đi rồi liền cảm thấy không quen sao?"

Hàn Nhất Mai mím môi.

Sau đó liền nói: “Bà nội, bà không thấy bây giờ Đông Nguyên đối với Trình Ninh quá tốt rồi sao?"

Quá tốt?

Bà nội Hàn híp híp mắt nghĩ thầm, chỉ là ăn một bữa cơm không thoải mái mà thôi, sao lại ghét người ta đến như vậy?"

Chính là như vậy, ngay cả cháu gái của bà cũng không vừa ý chuyện em trai mình đối với Ninh Ninh quá tốt, nhìn không quen sao?

Bà liếc nhìn cháu gái một cái rồi hỏi: “Sao vậy?"

“Bà nội, bà xem"

Hàn Nhất Mai cắn răng nói: “Bà xem, hiện tại Trình Ninh cùng với Đông Nguyên về quê, trai đơn gái chiếc, Trình Ninh lại lớn lên xinh đẹp như vậy, bà nói xem, Đông Nguyên em ấy có khi nào sẽ thích Trình Ninh không?"

Bà Hàn đang gấp quần áo, nghe thấy lời cháu gái nói, tay bà liền run lên, quần áo rơi xuống giường, sau đó bà trừng mắt nhìn cháu gái nói: “Bà nói này, cháu suốt ngày sợ hãi chuyện gì vậy chứ? Với tính cách của thằng ba, cháu không hiểu tính nó cũng thôi đi, nếu biết rõ nó, đặc biệt là Ninh Ninh, con bé từ nhỏ đã bị nó bắt nạt cho đến lớn, sẽ có thể thích nó sao? Chao ôi, Nhất Mai à, bà biết là cháu không thích Ninh Ninh nhưng cũng không cần phải kích động như vậy, không có chuyện gì cũng cố gắng tìm chuyện để bắt bẻ! Bà nói cho cháu biết, nhanh chóng đem những lời cháu nói với bà hôm nay nuốt lại vào trong bụng đi, nếu để dì Trình của cháu nghe được, không biết sẽ lại lo lắng đến thế nào!"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 196: Chương 196


Sợ là sẽ bất chấp mọi thứ, tìm mọi cách để mang Ninh Ninh trở về.

“Bà nói cho cháu biết, tính tình của chị em cháu như vậy, chỉ có dì Trình là có thể nhẫn nhịn hơn mười năm chứ chắc chắn không đồng ý để Ninh Ninh sau này tiếp tục chịu đựng chị em cháu đâu, cháu an phận chút đi!"

Hàn Nhất Mai sắc mặt không vui nói: “Bà nội, bà nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào Đông Nguyên nhà chúng ta còn không xứng với con bé kia sao? Bà đừng quên ai mới là cháu nội ruột của bà!"

Bà nội Hàn: “…."

“Chuyện này thì có liên quan gì đến cháu nội ruột?"

Bà tức giận nói: “Cháu và thằng ba là cháu trai, cháu gái ruột của bà, chẳng lẽ vì thế mà bà phải mù quáng xem như không biết cái tính khí quái gở đáng ghét của hai đứa sao? Bà nói cho cháu biết, với cái cách nói chuyện của hai đứa, lại còn có tính cách quái gở của cháu cùng cái tính không coi ai ra gì của thằng ba, cho dù nó có tốt đến thế nào đi chăng nữa, nếu nhà người ta thật lòng yêu thương con gái thì họ đều không thèm, đặc biệt là dì Trình của cháu, mười mấy năm qua đã chịu đựng biết bao nhiêu rồi? Tính tình Ninh Ninh ngoan ngoãn như vậy, từ nhỏ đã bị các cháu ăn hϊếp bao nhiêu lần? Có tình cảm với thằng ba? Cháu cho rằng bản thân nó được yêu thích lắm sao?"

Hàn Nhất Mai: “ ...”

Cô ấy muốn phản bác, nhưng chợt nhận ra không có cách nào để bác bỏ.

“Nếu ngộ nhỡ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện đó thì sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Nhất Mai vẫn cố gắng đấu tranh.

Bà nội Hàn: “Vậy là do phúc đức mà thằng ba đã tích lũy được từ kiếp trước, trời đổ mưa m.á.u rồi!"

“Chuyện này, chuyện này làm sao có thể xảy ra được?" Hàn Nhất Mai giật mình.

Bà nội Hàn trợn mắt nhìn cô ấy, nhưng rốt cuộc vẫn sợ với tính cách bốc đồng này, cô ấy sẽ gây ra chuyện gì đó, bèn nói: “Sao lại không? Chỉ có điều..."

Bà đưa tay vỗ vỗ vào tay cô ấy, nghiêm túc nói: “Nhất Mai à, cháu đã lớn rồi, cũng đã có đối tượng, sắp làm dâu nhà người ta rồi, có một vài đạo lý cũng nên hiểu rõ. Cháu và em trai, thậm chí cả bố cháu, thật ra mỗi người đều có cuộc sống riêng, không nên vươn tay quá dài, can thiệp quá sâu vào cuộc sống của người khác, những người như vậy luôn khiến cho người ta chán ghét.”

“Cháu nói xem, cháu suốt ngày cứ làm ra vẻ như thế người khác thiếu nợ mình vậy, chuyện gì cũng muốn quản, lúc trước quản chuyện bố cháu lấy vợ, suốt ngày không hài lòng với dì Trình hết việc này đến việc khác, bây giờ lại còn muốn quản đến chuyện hôn nhân của em trai cháu, cháu đó, sao không quản chuyện cưới vợ của ông trời luôn đi?"

Hàn Nhất Mai: “….” Cô ấy suýt chút nữa bất tỉnh nhân sự vì bị bà nội ruột thịt chọc cho tức giận đến không thở được.

Lại nói về Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên.

Hai người lên đường trở về trên núi trong sự lưu luyến không nỡ của cả gia đình.

Lần này trở về, để thuận tiện hơn cho chuyến đi nên người nhà không để họ mang theo quá nhiều đồ đạc, chủ yếu chỉ mang một ít quà tặng để đáp lễ bà con đồng hương cùng đồ ăn cho hai người họ ăn dọc đường đi.

Trình Ninh lần lượt ôm Trình Tố Nhã và bà nội Hàn rồi bước vào nhà ga.

Chốc chốc cô lại quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa bị người ta va phải nhưng Hàn Đông Nguyên đã kịp tóm lấy cô, sau đó anh liền hung hăng trừng mắt nhìn người ta một cái, người va phải cô lúng túng, vội vàng nói xin lỗi sau đó lẩn vào đám người chuồn đi mất.

Hàn Đông Nguyên buông cô ra, tức giận nói: “Đi đứng phải cẩn thận nhìn đường chứ."

Trình Ninh bĩu môi, nhưng nghĩ rằng anh làm vậy là vì mình nên cô cũng không muốn tính toán với anh, chỉ thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Vậy cũng đâu cần hung dữ đến thế."

Hàn Đông Nguyên hừm nhẹ một tiếng.

Lúc họ đến đã không còn chỗ ngồi, Hàn Đông Nguyên liền đổi sang vé giường nằm.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 197: Chương 197


Giá vé ghế cứng là bảy tệ còn giá vé giường nằm là hai mươi bảy tệ, bằng một tháng lương của công nhân bình thường rồi, thời điểm họ trở lại là tại ga khởi hành, có thể mua vé ghế ngồi, nghĩ đến mọi người trên núi thậm chí đến ngô khoai còn không đủ ăn, Trình Ninh không cho Hàn Đông Nguyên mua vé giường nằm nữa mà mua vé ghế ngồi.

Mỗi hàng có ba chỗ ngồi, đối diện cũng có ba chỗ tổng cộng có sáu người dùng chung một chiếc bàn nhỏ.

Mấy người liền ngồi xuống, người đàn ông ngồi đối diện nhìn Trình Ninh đến ngây ngẩn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc đầu nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Hàn Đông Nguyên còn không dám bắt chuyện, sau khi xe chạy được một đoạn, anh ta nhận ra Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên không giống như người yêu liền đặt hạt dưa lên trên bàn mời mọi người cùng cắn hạt dưa, nói chuyện qua lại vài câu rồi mới hỏi Trình Ninh: “Đồng chí này, các đồng chí đang đi công tác sao? Đến từ đơn vị nào vậy?"

Đi công tác? Lời này hình như cũng không sai.

Trình Ninh liền cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đến từ một xưởng sản xuất đồ nội thất.

Người đàn ông đó khi nhìn thấy Trình Ninh cười thì ngẩn ra một chút, sau đó thấy cô khá ôn hòa, lòng can đảm lập tức cũng tăng lên, hỏi tiếp: “Xưởng nội thất à? Vậy cũng khá là có duyên với chúng tôi rồi, chúng tôi đến từ công xưởng thiết bị điện số 1 ở Sơn Thành, lần này đến Bắc Thành là để tham gia đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc, tôi họ Ngô, tên là Ngô Đại Khải, tôi phải xưng hô với đồng chí như thế nào đây?"

Công xưởng sản xuất thiết bị điện?

Chính xác là đồ gia dụng.

Lại còn có đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc đó, tuy rằng là đại hội triển lãm về các thiết bị điện, nhưng có khi nào còn có các đại hội triển lãm khác về đồ nội thất, đồ dùng nhà bếp, dụng cụ ăn uống gì đó nữa không?

Cô còn nghĩ rằng hiện tại vẫn chưa cải cách và mở cửa nên không có những sự kiện như vậy.

Trình Ninh cười nói: “Tôi họ Trình, anh gọi tôi đồng chí Trình là được rồi. Đúng rồi, đại hội triển lãm thiết bị điện toàn quốc đó của các anh có tư liệu không? Nếu không ngại có thể cho chúng tôi mượn xem được không?"

Tất nhiên là Ngô Đại Khải không ngại rồi.

Anh ta còn đang lo không tìm được chủ đề gì để nói chuyện thêm với Trình Ninh đây.

Trình Ninh cầm tờ giới thiệu về hội nghị triển lãm xem một hồi, lại hỏi thêm một vài vấn đề, trò chuyện được một lúc, Ngô Đại Khải liền hỏi: “Đồng chí Tiểu Trình, xưởng nội thất của hai người ở đâu, hiện tại đến Bắc Thành công tác xong quay về hay hai người là người Bắc Thành, bây giờ đi công tác đến nơi nào khác?"

“Chúng tôi đến Bắc Thành để công tác, đang trên đường trở về."

“Ồ, hai người đến Bắc Thành công tác cụ thể là làm những công việc gì? Cùng với đồng nghiệp đi tham gia tập huấn hay tham dự hội nghị gì đó?"

“Chúng tôi không phải là đồng nghiệp, chúng tôi là mối quan hệ yêu đương"

Lần này Trình Ninh chưa kịp trả lời, Hàn Đông Nguyên đã đột ngột cắt ngang. Trình Ninh đang uống nước, nghe được câu nói này ngay lập tức liền bị sặc. Mặc dù người khác nói cô cùng Hàn Đông Nguyên có quan hệ yêu đương, chuyện này cô đã nghe nhiều đến nỗi mất cảm giác luôn rồi, bình thường khi Hàn Đông Nguyên nghe được cũng không giải thích, nhưng sự không buồn giải thích đó của anh, Trình Ninh có thể hiểu được là do anh lười.

Dù sao anh cũng không hề có hứng thú với các mối quan hệ nam nữ... kiếp trước không phải là cả đời anh cũng không có nổi một cô bạn gái sao?

Nhưng khi nghe những lời anh nói, trong thoáng chốc vẫn làm cho cô bị sặc.

Cô ho một lúc lâu rồi quay đầu sang nhìn Hàn Đông Nguyên, thấy anh đang lạnh lùng nhìn mình, cô ho nhẹ rồi lau miệng, quay lại nặn ra một nụ cười với Ngô Đại Khải, người rõ ràng đang bị sốc lặng trước tin tức này, cô nói: “Đúng vậy, đây là người yêu tôi, cũng là giám đốc công xưởng của chúng tôi."

Bị sặc là một chuyện ngoài ý muốn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 198: Chương 198


Nhưng khi cô phản ứng lại được thì liền hiểu vì sao Hàn Đông Nguyên lại nói như vậy.

Ánh mắt của người đối diện cũng quá mãnh liệt và thẳng thắn rồi.

“À, cái đó"

Ngô Đại Khải đỏ mặt tía tai, "Ồ, là người yêu của cô à, giám đốc nhà máy trẻ tuổi như vậy, quả thực là tuổi trẻ tài cao nha”. Anh ta nói một cách rất lúng túng.

“Anh ấy cũng rất đẹp trai.”

Lúc này, một nữ đồng nghiệp trung niên đang ngồi bên cạnh Ngô Đại Khải, có lẽ là để giải vây cho tình huống ngại ngùng lúc này, đưa cho anh ta một ly nước và nói: “Đại Khải, cậu ăn nhiều hạt dưa như vậy, uống chút nước đi"

Sau đó lại bắt chuyện với Trình Ninh: “Công xưởng của hai người ở đâu? Có thể giới thiệu cho chúng tôi biết được không, công xưởng sản xuất thiết bị điện của chúng tôi có rất nhiều khách hàng, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác"

Trình Ninh đưa cho chị ta một tờ rơi quảng cáo, người phụ nữ trung niên đó lại hỏi thêm vài câu, nghe nói bọn họ là một công xưởng do nhóm thanh niên tri thức lập ra giúp công xã, chị ta cảm thấy rất khâm phục, một mực muốn Trình Ninh để lại thông tin liên lạc, nói rằng con trai chị ta hè năm nay sẽ tốt nghiệp trung học cũng muốn về quê, làm chị ta rất lo lắng, nếu chỗ của Trình Ninh có nhận những thanh niên tri thức vào làm việc trong công xưởng sản xuất các sản phẩm tre và gỗ, vậy thì tốt quá, có thể gửi con trai mình đến đó....

Trình Ninh: “…..”

Lần này hai người họ trở về Bắc Thành, không ít người đã bày tỏ mong muốn được gửi con cái hoặc em trai em gái của mình về quê, đến chỗ hai người họ làm việc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây là thu hoạch được một đợt công nhân cho tương lai sao?

Tối đến, toa xe bắt đầu trở lạnh, Trình Ninh cảm thấy buồn ngủ nên dựa vào phía trong ngủ thϊếp đi, thi thoảng khi xe rung lắc, đầu cô lại đập vào bên canh chỗ ngồi, cô cũng chỉ nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó điều chỉnh lại tư thế và tiếp tục ngủ, Hàn Đông Nguyên nhìn thấy mấy lần, không chịu nổi nữa liền cởϊ áσ khoác quân đội của mình ra, kéo cô vào trong lòng mình rồi đắp áo khoác lên cho cô, Trình Ninh không hề tỉnh dậy, tuy không tỉnh dậy nhưng cô vẫn lẩm bẩm một câu gì đó, nắm lấy áo len của anh cọ xát một hồi, sau một hồi tìm được một vị trí thích hợp liền ngủ thϊếp đi.

Hàn Đông Nguyên: “…..”

Anh ôm lấy cô, cam chịu mà thở dài một tiếng, lấy áo khoác quân đội quấn chặt cô lại, sau đó ôm lấy người cô để cô không bị trượt xuống, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.

Tim đập có chút lộn xộn, cơ thể cũng khó chịu, tay dùng sức ôm chặt cô, cố gắng kiềm chế, hít mấy hơi thật sâu rồi mới từ từ bình tĩnh lại một chút.

Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Trình Ninh liền tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân mình thế mà đang ngủ trong lòng của Hàn Đông Nguyên, cô c.h.ế.t lặng, ngay lập tức vùng vẫy thoát ra, nhìn anh một cái, trong ánh sáng mờ nhạt, cô nhìn thấy anh cũng đã mở mắt, đưa tay lấy đi chiếc áo khoác quân đội, cô có chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua em ngủ quên mất...anh ba, em không cố ý đâu.”

Cô nghĩ rằng để ngủ cho thoải mái hơn mà bản thân mình đã dựa vào người anh.

Hàn Đông Nguyên vận động tay phải một lúc, lựa chọn phớt lờ cô.

Trình Ninh nghĩ đến chuyện bị bản thân mình dựa vào cả đêm mà anh cũng không hề đẩy cô ra, lại còn tốt bụng để cô ngủ như vậy cả một đêm, thật sự là cá sấu lâu lâu cũng có lòng tốt nha, cô bèn mặt dày cảm ơn anh: “Anh ba, cảm ơn anh nhé, ôi, tay anh tê cứng rồi phải không? Có cần em giúp anh xoa bóp không?"

Hàn Đông Nguyên đẩy cô ra, đứng dậy cầm bàn chải đánh răng và cốc uống nước đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Trình Ninh cười “hehe” mấy tiếng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 199: Chương 199


Người phụ nữ trung niên ngồi đối diện bọn họ cũng đã tỉnh dậy, ban đầu nhìn thấy đôi bạn trẻ sến súa với nhau nên chị ta vẫn giả vờ ngủ, lúc này nhìn thấy Hàn Đông Nguyên đã đi vệ sinh mới ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói với Trình Ninh: “Cô gái à, bạn trai của em đối xử với em rất tốt nha, dáng vẻ thì hung dữ lạnh lùng, nhưng trong những thời điểm quan trọng thì vẫn rất chu đáo.”

Trình Ninh sau khi nghe được những lời nói của chị gái này thì xoa xoa má bên phải.

Nghe xong lời nói của chị ta, cô không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy lời này không đúng, nhưng trong chốc lát lại không có cách nào phản bác.

Chỉ là, đôi khi cứ giống như bây giờ thì có vẻ ổn hơn.

Thế là họ đi thẳng về công xã.

Sau khi về đến công xã, việc đầu tiên của họ là đến gặp thư ký Từ.

Bởi trước đó họ đã hứa với Thư ký Từ sau khi từ Bắc Thành trở lại sẽ cùng đến nhà ông ấy ăn tối.

Thư ký Từ trước đó đã từng mời rất nhiều lần, họ vẫn chưa đến bao giờ, nhưng lần này công xưởng đã gần hoàn thành, nhà xưởng cũng đã sắp xây xong, thư ký Từ dù sao cũng là thư ký của công xã, Trình Ninh thuyết phục Hàn Đông Nguyên mấy lần, cuối cùng quyết định cả hai người cùng nhau đến đó.

Vợ của thư ký Từ đã tự tay nấu ra một bàn đồ ăn.

Hấp bánh bao bột ngô, làm bánh nướng hành lá, tương ớt, còn có thịt kho đậu phụ, bắp cải xào giấm, thịt ba chỉ măng khô, canh nấm thập cẩm.

Công xã còn nghèo, vật tư cũng thiếu thốn, bữa cơm này tuy chỉ là những món ăn thông thường ở miền núi nhưng cũng đủ để thấy được tấm lòng của họ.

Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện.

Hàn Đông Nguyên không nói nhiều, đa số là thư ký Từ nói chuyện, vợ của thư ký Từ đang trò chuyện với Trình Ninh.

Vợ của thư ký Từ hỏi Trình Ninh về chuyện gia đình và một số chuyện cá nhân.

Đến độ tuổi này, điều mà vợ của các lãnh đạo yêu thích nhất chính là mai mối cho người khác.

Vợ của thư ký Từ cũng không ngoại lệ.

Bà ấy hỏi Trình Ninh: “Tiểu Trình à, ở Bắc Thành cháu đã có bạn trai chưa?"

Bà ấy cũng đã nghe chồng mình kể qua, bố của Hàn Đông Nguyên là chú của Trình Ninh, chỉ có điều cô của Trình Ninh lại là mẹ kế của Hàn Đông Nguyên chứ không phải là mẹ ruột.

Vì vậy bà ấy sẽ không nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ giống như những người khác.

Khi được hỏi đến vấn đề này, những người khác có thể sẽ cảm thấy ngại ngùng nhưng người đã c.h.ế.t mấy chục năm như Trình Ninh lại không hề ngại ngùng chút nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô lắc đầu, cười híp mắt nói: “Không có ạ, thím à, cháu còn trẻ, còn rất nhiều việc phải làm, tạm thời chưa có ý định yêu đương"

“Còn trẻ gì chứ!"

Vợ của thư ký Từ không đồng tình, lắc đầu nói: “Đối với người ở đây, tuổi này của cháu cũng đến lúc tìm đối tượng rồi, yêu nhau hai năm, cảm thấy thích hợp thì kết hôn là vừa đẹp.

Đó là lý do tại sao không thể có người yêu đấy!

Vất vả lắm mới sống lại được, còn chưa có tận hưởng cuộc sống được mấy bữa, sao có thể không hiểu sao tự nhiên yêu đương kết hôn rồi sinh con đẻ cái được?

Không thể nào đâu.

Cô ra sức xua tay.

Vợ thư ký Từ đành phải hỏi lại: "Cháu nói có rất nhiều việc phải làm, đó là việc gì?

Là chuyện xây nhà máy của các cháu à?"

Trình Ninh gật đầu.

Việc xây dựng nhà máy rất quan trọng, không có tiền và không có lý do chính đáng thì làm sao có thể xây nhiều phòng ở như vậy được.

Nếu không có sự tin tưởng của mọi người, đến lúc đó làm sao có thể khiến mọi người trốn tránh tại nhà máy hoặc trường học bên kia?

Vợ thư ký Từ cười lớn, bà ấy nhìn Hàn Đông Nguyên nói: “Thanh niên trí thức Hàn, xây nhà máy thì cứ xây thôi, nhưng chắc anh không quản chuyện công nhân viên chức có đối tượng đâu nhỉ?"

Hàn Đông Nguyên bình tĩnh nói: “Tôi mặc kệ."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom