Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Chương 100


Anh đưa tay cầm lấy một bản vẽ trên bàn, cầm lấy bản vẽ nói: "Chỉ sợ các người không biết, thanh niên tri thức Trình lúc trước đã từng làm việc trong nhà máy sản xuất đồ nội thất của Tập đoàn Kỹ thuật Xây dựng Bắc Thành, cô ấy rất chuyên nghiệp với nghề này, nhà máy chúng ta sở hữu từng sản phẩm chi tiết, đều là tay của cô ấy từng nét từng nét thiết kế ra; tiếp theo là việc liên hệ với giáo viên dạy nghề, cụ thể muốn huấn luyện công nhân của chúng ta như thế nào, những thứ này cũng đều là nhờ cô ấy thảo luận với giáo viên dạy nghề."

Nói xong cười lạnh một cái, nói: "Các người có phải cảm thấy mình giỏi hơn so với cô ấy nhiều, hiểu biết nhiều hơn cô ấy không?"

“Vậy thì tôi còn tuyển các người làm thợ mộc làm gì? Tôi trực tiếp tuyển các thôn dân không phải được rồi. So với trồng trọt, các người chắc phải làm tốt hơn bọn họ, làm lâu hơn bọn họ nhỉ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người: “. ..”

Mặt của Tương San San trực tiếp bị nấu chín như tôm luộc.

"Được rồi, mọi chuyện của nhà máy đã bàn xong, sau đó mọi người có chuyện gì thì tìm người phụ trách liên quan để hỏi, đối với việc vào nhà máy làm công nhân hoặc đã có ý định chọn công đoạn xong rồi thì có thể đi rồi, có ý định ứng tuyển trợ lý văn phòng thì ở lại giải đề. Không có ý định vào nhà máy, vẫn cảm thấy mình thích trồng trọt hơn, thích hợp với việc trồng trọt hơn thì có thể đi ra ngoài, về sau vẫn là nên tiếp tục trồng trọt thì tốt hơn"

Trên mặt mọi người đều là ngượng ngùng.

Thanh niên tri thức Hàn, anh có thể đừng độc mồm độc miệng như vậy được không?

Không khí nhất thời xấu hổ lại ngưng trệ.

Một nam thanh niên tri thức nhìn trái nhìn phải, giơ tay lên, có chút cợt nhả nói: "Ha ha, xưởng trưởng, em có một vấn đề muốn hỏi, chức vị trợ lý này, đồng chí nam của chúng ta có thể ứng tuyển không?"

Là bạn cùng phòng của Hàn Đông Nguyên, Chu Tiên Khai.

Hàn Đông Nguyên nhướng mí mắt: “Nam nữ bình đẳng, cậu muốn làm thì để lại đáp án. Nhưng mà, vị trí trợ lý thì chỉ có một, để lại đáp án cũng phải nộp giấy lựa chọn công đoạn”.

“Được, vậy xưởng trưởng, em sẽ ở lại, nếu em trả lời tốt, anh không thể không cần em đó"

Chu Tiên Khai cười nói.

Hàn Đông ngoài cười nhưng trong không cười.

Lúc trước họp trong ký túc xá, Hàn Đông Nguyên đã đề cập qua chuyện chờ nhà máy đi vào quỹ đạo, để Tôn Kiện và Chu Tiên Khai làm nghiệp vụ.

Lúc này Chu Tiên Khai nói lời này thật sự là vì muốn hòa hoãn bầu không khí ở đây một chút.

Có anh ấy vừa mở đầu như vậy, bầu không khí trong phòng cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều, mọi người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thương lượng có nên ở lại hay không.

Mặt Tương San San đỏ bừng, cuối cùng bật một cái đứng lên, trên tay còn nắm chặt tờ giấy kia, cũng xoay người muốn đi ra ngoài, bị Lưu Lệ Na bên cạnh cô ta túm lấy một tay, nhỏ giọng khuyên cô ta nói: "Cô không muốn làm chức vị trợ lý này vậy thì không làm nữa, nhưng nếu vào nhà máy làm hẳn là vẫn muốn vào phải không, sao cứ phải gây khó khăn cho mình?"

Không đợi Tương San San mở miệng, cô ấy lại nói tiếp: "Tôi biết cô muốn kết hôn cùng Lý Thắng, khả năng rất nhanh sẽ phải sang công xã bên kia ở, cũng không quan tâm có được vào nhà máy làm việc hay không, nhưng bây giờ không phải còn chưa kết hôn sao? Cô gây náo loạn như vậy, thì chờ mấy ông lớn đều vào nhà máy làm việc, mà một mình cô lại đi theo thôn dân xuống ruộng cày bừa, đây là muốn tất cả mọi người nói cô trở mặt với xưởng trưởng bọn họ sao, nói viện thanh niên tri thức chúng ta không chứa nổi cô nữa khiến cô chỉ có thể gả cho Lý Thắng sao?"

Cô ấy mím môi, nói: "Tôi biết cô là một người kiêu ngạo, thế nhưng dù kiêu ngạo thế nào cũng không thể tự kìm chân chính minh được. Cô có thể nổi giận, có ý kiến gì có thể lập tức nói ra, nhưng không nên chà đạp chính mình, cô cho rằng như vậy người khác sẽ đánh giá cao cô một chút sao?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Chương 101


Tương San San cắn chặt môi, cũng không phải xấu hổ mà là tức giận đến đỏ cả mắt. Run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn ném tờ giấy chọn công đoạn cho Lưu Lệ Na rồi mới xoay người rời đi.

Tương San San đi rồi, Trầm Thanh "hừ" một tiếng, nói: "Cô cứ để cô ta làm vậy đi.

Lưu Lệ Na lắc đầu, khuyên Trầm Thanh nói: "Tất cả mọi người đều không dễ dàng, cô ta cũng chỉ là trong lòng không thoải mái muốn phát tiết. Chúng ta ở chỗ này tuy rằng khổ, nhưng cha mẹ ít ra còn nhớ thương chúng ta, cô còn có Tôn Kiện và cô giúp đỡ lẫn nhau, hiện tại mọi người lại đều có hi vọng, nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy thì..."

Tương San San tràn ngập tự hào những lại bị người nhà bỏ rơi.

Cha mẹ người khác thường xuyên gửi đồ tới, chỉ có cô ta còn bị bắt gửi đồ về để tặng cho em trai em gái tương lai. Mấy người thân và em trai em gái của cô ta thích ăn thực phẩm trên núi nên bắt cô ta phải gửi đồ về.

Biết rõ điều kiện nơi này của cô ta gian khổ, nữ thanh niên tri thức xuống ruộng một ngày ngay cả điểm công cũng kiếm không đủ, cơm cũng ăn không đủ no, còn nhận được từng phong thư từng phong thư. Nào là, bảo cô ta tiết kiệm lương thực miền núi gửi về nhà đổi tiền, để cho em trai dùng để kết hôn.

“Vậy là ai làm? Có thể trách được ai đây?"

Trầm Thanh tức giận nói thầm một câu, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu hỏi Triệu Chi: "Đi nộp đơn à? Lát nữa cô sẽ ở lại giải đề chứ? Có thể làm trợ lý văn phòng mà nói cũng đã thực hiện ước mơ của cô rồi, còn có thể làm công tác tuyên truyền nhà máy rồi."

Triệu Chi cúi đầu, giọng như muỗi "Ừ" một tiếng.

Công việc ngồi ở văn phòng không cần xuống ruộng có sức hấp dẫn rất lớn.

Ngoại trừ Tương San San, chỉ có hai nam thanh niên tri thức khác rời đi trước, còn lại bao gồm cả Cố Cạnh Văn đã do dự giãy dụa rất lâu, cuối cùng đều ở lại.

Trình Ninh nhìn căn phòng một lần nữa yên tĩnh lại.

Cô lại nói: "Bây giờ tôi sẽ phát đề cho mọi người, sau khi mọi người lấy được cũng không cần trả lời ngay, có thể lấy về trả lời xong thì tối mai nhét vào trong thùng giấy nhà chính là được, nhớ kỹ tránh hết hạn nộp đề, hạn là mười giờ tối mai"

Cô nói xong từ trên bàn cầm lấy một cái hộp giấy làm thành hộp nhỏ đưa cho mọi người xem.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái hộp nhỏ được dán kín bằng hồ dán và chỉ để lại một khe dài ở phía trên, nơi có thể nhét phiếu trả lời vào.

Cô làm mẫu cho mọi người một lần rồi đặt lại cái hộp lên bàn, mới tiếp tục thu lại vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người: "Nhưng có một việc muốn mọi người chú ý.

"Chúng tôi đã giữ bí mật đề thi lần này, nội dung đáp án cũng là giữ bí mật, mọi người khi trở về đáp án có vấn đề gì có thể tham khảo ý kiến người khác, nhưng không nên tiết lộ đáp án của mình cho người khác."

“Đây coi như là một hạng mục khảo nghiệm, bởi vì tương lai mọi người vào nhà máy, bất kể là làm ở văn phòng hay là làm ở nhà máy chế phẩm hay nhà máy phân xưởng, làm nội bộ tài vụ, tuyên truyền tư liệu, thiết kế bản vẽ hay sản xuất kỹ thuật đều cần phải giữ bí mật, không thể tiết lộ cho người ngoài. Chúng ta chắc chắn sẽ không khoan nhượng một trường hợp nào bất kể là cố ý hay là vô tình tiết lộ tư liệu nhà máy hoặc là kỹ thuật cho người ngoài.”

Mọi người im lặng một lúc.

“Được rồi, mọi người tiến lên phía trước nhận đề thi rồi có thể trở về."

Mọi người nhận đề thi trong lòng vội vã mở ra rồi chào hỏi đám người Hàn Đông Nguyên một tiếng mới lục tục rời đi.

Chờ chỉ còn lại có mấy người bọn họ, Liêu Thịnh liền cười nói với Trình Ninh: “Em gái Ninh Ninh, không đùa được đâu, cái khí thế này của em đến anh còn kém xa. A, em xem em tuổi vẫn còn nhỏ mà sao cách làm việc hay nói chuyện không ăn khớp với độ tuổi vậy? Trước kia anh thật đúng là không phát hiện ra.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Chương 102


Trình Ninh mím môi cười, nói với anh ấy: "Em chỉ mới rút ra hai phần nghiêm túc cẩn thận xử lý loại chuyện này mà thôi. Anh Liêu Thịnh, sau này anh ra ngoài bàn chuyện nghiệp vụ, cũng phải có dáng vẻ của quản lý nghiệp vụ mới được, như vậy mới có thể áp chế được người khác."

Nói xong cô cười nói với Hàn Đông Nguyên: "Đúng không, đồng chí xưởng trưởng?"

Cô cười híp mắt.

Bởi vì đã hoàn thành công việc nên cô rất vui vẻ, cũng bởi vì lúc trước Hàn Đông Nguyên bác bỏ ý tưởng của Tương San San cũng làm cô vui theo.

Cô biết tuy rằng tính tình của anh có chút xấu tính nhưng thật ra là một người rất tốt.

Nhưng cô cười quá rực rỡ khiến Hàn Đông Nguyên bị chói mắt.

Còn có câu "Đồng chí xưởng trưởng" kia nghe thật sự không thuận tai.

Hàn Đông Nguyên hừ lạnh một tiếng, nói: "Giả vờ giả vịt."

Trình Ninh: "!!"

Quả nhiên cô khen anh hơi sớm quá rồi!

Anh vẫn đáng ghét như vậy!

Trình Ninh cũng hừ hừ “Hừ" một tiếng, sau đó nâng cằm lên, xoay người chắp tay sau lưng rời đi.

Liêu Thịnh: “...”

Hai người không thể nói chuyện đàng hoàng sao?

Anh ấy nhìn về phía Trình Ninh rời đi. Bóng lưng thở dài, nói: "Anh Hàn, anh cũng không thể nói em ấy như vậy, theo em thấy em ấy thật sự là được người nhà họ Hàn nuôi lớn nên mới có phong thái của người nhà họ Hàn các anh chứ đâu có thể giả bộ nổi?"

Nói xong anh ấy mới ý thức được mình vừa nói cái gì, chỉ cảm thấy sau lưng anh ấy lạnh lẽo, sởn gai ốc.

Quay đầu thấy Hàn Đông Nguyên đang nhìn mình chằm chằm đáng sợ. Ánh mắt đó khiến anh ấy sợ tới mức "Ôi" một tiếng rồi chạy ra ngoài cửa.

Trình Ninh mới vừa đi tới cửa, chỉ cảm thấy bên người một trận gió lạnh lướt qua, Liêu Thịnh cũng đã chạy lướt qua người cô phóng thẳng ra ngoài.

Cô hoảng sợ, dịch sang bên cạnh vài bước, tức giận nói: "Điên rồi, anh Liêu Thịnh anh bị ma đuổi hả?!"

Mọi người: ".

Triệu Chi trở về ký túc xá lập tức mở đề.

Sau khi mở ra biểu cảm của Triệu Chi đầu tiên là vui vẻ, nhưng khi đọc đến cuối lại ngẩn ra.

Tổng cộng có ba đề.

Đề thứ nhất là giúp nhà máy viết một bản giới thiệu sản phẩm để tuyên truyền quảng bá sản phẩm.

Đề thứ hai là giúp nhà máy vẽ một tấm áp phích tuyên truyền.

Đề thứ ba là, nếu bây giờ là tháng chín năm 1975, giúp nhà máy viết một phần báo cáo tài chính tháng chín đơn giản. Hai đề trước đối với Triệu Chi mà nói không tính là khó.

Cho dù cô ta không biết rõ về sản phẩm nhà máy sản xuất, nhưng trước đó cô ta đã nghe Từ Kiến Quốc đại khái giới thiệu qua với mọi người khi đang thảo luận, không đặc biệt lắm, chỉ là đồ nội thất và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, ví dụ như thùng gỗ, chậu nước, thớt gỗ thìa gỗ, đũa, bút, ghế nhỏ các loại.

Có quá nhiều sản phẩm nên không thể giới thiệu từng cái một, cô ta định viết một bản lấy bối cảnh thanh niên tri thức làm nông dân, dưới sự giáo dục thì chung tau sáng lập nhà máy xây dựng đại đội.

Chắc chắn sẽ rất hấp dẫn, có đưa lên báo cũng không thành vấn đề.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn đề vẽ một tấm áp phích quảng cáo.

Điều này đối với Triệu Chi mà nói quả thực là như cá gặp nước.

Bởi vì cô ta đã từng học vẽ tranh, ở đây có lẽ không có mấy người được học vẽ như cô ta.

Chỉ bằng cái này, đã có thể giúp cô ta lược bỏ phần lớn những đối thủ thanh niên tri thức khác.

Đề thứ ba thoạt nhìn cũng không khó lắm.

Bây giờ là tháng ba, viết một bản thống kê tài chính hàng tháng ở thời điểm nửa năm sau.

Tuy rằng cô ta chưa từng học qua tài chính, nhưng cô ta tin tưởng hiện tại làm cái này cũng không khó.

Cũng đơn giản thôi mà. Thống kê tài chính tháng chín.

Đã xong phần đề mục. Chi phí và thu nhập.

Chi phí hàng ngày trong nhà máy là gì?

Trước đó Hàn Đông Nguyên đã nói tại sao Trình Ninh có thể làm trưởng phòng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Chương 103


Lúc đó anh có nhắc tới giai đoạn đầu của nhà máy cần có tiền lương cho công nhân, tiền vật liệu, tiền công cụ, tiền vận chuyển, tiền mời giáo viên dạy nghề đến,... Tổng chi chủ yếu chính là những thứ này, đến tháng chín năm sau chắc cũng không khác nhiều lắm.

Tiền lương cho công nhân tính không khó lắm.

Những điều này cô ta ước chừng là biết, chỉ cần tính toán một chút là được.

Nhưng phí vật liệu, phí vận chuyển công cụ thì sao?

Lông mày cô ta dần dần nhíu lại.

Cô ta vừa không biết làm thợ mộc cụ thể cần bao nhiêu công cụ, cũng không biết mỗi đợt công cụ hoặc là mỗi phần vật liệu là bao nhiêu tiền, chỉ là cũng may tháng chín năm đó nhà máy đã thành lập được nửa năm, chắc cũng không cần mua công cụ gì nữa nhỉ?

Sau đó là mục “Thu nhập tháng chín”.

Đến lúc đó nhà máy của họ có thu nhập không?

Triệu Chi ngẩng đầu nhìn các bạn cùng phòng.

Lập tức phát hiện các cô ấy cũng đều nhíu mày nhìn tờ giấy đối diện.

Chỉ có Tưởng San San để đồ "bịch bịch". Cũng không biết là đang thu dọn đồ đạc hay là đang ném đồ đạc.

Lưu Lệ Na lấy ngón trỏ gõ lên đề thi trên tay, thở dài, nói: "Cái này quá khó, quả thực là khó quá mà. Viết văn bản tuyên truyền, vẽ áp phích, trời ạ, còn có làm thống kê này, thoạt nhìn không khó, nhưng chi tiết thật sự chúng ta căn bản không biết, những nam thanh niên tri thức kia chắc chắn sẽ quen thuộc với những thứ này hơn, sẽ có lợi thế hơn chúng ta.

Cô ấy nói xong quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Thanh cùng Triệu Chi, nói: "Quên đi, mặc kệ là viết văn hay là làm dự toán cũng không phải chuyên mục tôi am hiểu, còn có vẽ áp phích này tôi căn bản không biết làm sao. Các cô đều biết vẽ tranh, còn đề thứ ba thì đi tìm đối tượng để hỏi đi, hai người trả lời chắc chắn sẽ tốt hơn mỗi người trả lời riêng, ngược lại về phần nam thanh niên tri thức mà nói, làm kỹ thuật cũng không hơn được làm trợ lý văn phòng đâu.

Trầm Thanh lắc đầu, nói: "Không được, tôi đi tìm người khác hỏi một chút"

Trình Ninh nói qua nhưng cô ấy không hiểu. Có thể xin tư vấn của người khác, nhưng không được tiết lộ thông tin và kỹ thuật nhà máy với người khác.

Nếu cô ấy đi hỏi Tôn Kiện, không phải cô ấy đang tự lấy đá đập chân mình sao?

Cho dù cô ấy chỉ là hỏi giá trị của một ít vật liệu gì đó, nhưng người khác biết được bọn họ nói những gì ché?

Vẫn là nên ngăn chặn ngay từ đầu thì tốt hơn.

Làm sản phẩm phải dùng đến vật liệu gì công cụ gì, lượng dùng là bao nhiêu, giá cả là bao nhiêu, những thứ này cô ấy hoàn toàn có thể đi tìm người ngày thường làm việc ở xưởng gỗ. Đi hỏi thôn dân không được thì đi tìm đại đội trưởng hỏi cũng được.

Trầm Thanh sau khi suy nghĩ cẩn thận thì mới bình tĩnh lại.

Lúc này sắc trời đã tối, chờ ngày mai bắt đầu làm việc. Lúc đó tìm thôn dân hoặc là đại đội trưởng hỏi một chút là được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy suy nghĩ một chút còn đặc biệt thu thập một ít đường đỏ hạt dưa gì đó. Dự định ngày mai tặng mọi người, sau khi thu dọn xong thì ngồi vào bàn cầm giấy bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ.

Giải quyết các câu hỏi, liệt kê các câu hỏi sẽ hỏi để ngày mai đến hỏi xong sẽ không bỏ sót câu hỏi nào.

Bên kia Lưu Lệ Na và Triệu Chi cũng ngồi xuống bàn, nhưng chưa đầy nửa phút sau, Cố Cạnh Văn đã gõ ký túc xá của các cô, đứng trước cửa đưa cho Triệu Chi một tờ giấy rồi rời đi.

Triệu Chi cầm tờ giấy nhìn thoáng qua, cơ mặt của cô ta rõ ràng đã giãn ra một chút.

Đó là ngân sách tài chính.

Có cái này, cô ta tin chắc rằng nơi này hẳn là không ai có thể thi tốt hơn coi ta.

Lúc này Lưu Lệ Na đã hoàn toàn buông bỏ, thấy bộ dạng này của Triệu Chi liền nhịn không được cười trêu chọc nói: “Đây là có người không cần đi hỏi đã có người mang đến tận cửa đó sao? Trầm Thanh, trước kia tôi còn cảm thấy Tôn Kiện nhà cô đã tốt lắm rồi, nhưng lúc này phải so sánh lại thôi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: Chương 104


Trầm Thanh liếc mắt nhìn Triệu Chi cắn môi, trên mặt có chút đỏ bừng. Bộ dáng muốn nói cái gì lại nhịn xuống.

Triệu Chi đến ký túc xá chưa đầy mười ngày nên cô ta cũng không quen thân với cô ấy lắm, nếu nhiều lời có thể sẽ khiến người ta khó chịu.

Ký túc xá bên này một dạng, ký túc xá bên cạnh lại một dạng khác.

Vương Hiểu Quyên cười hì hì: “Ninh Ninh, trưởng phòng Trình, thật sự là không được trao đổi với nhau hả?"

“Ừ."

Trình Ninh nói: "Cũng đừng hỏi tôi, chúng ta phải cạnh tranh công bằng"

“Đúng rồi đó, chị Hiểu Quyên, chị đừng quấn lấy Trình Ninh nữa, sẽ khiến cô ấy khó xử."

Mẫn Nhiên giúp Trình Ninh nói: "Nếu cô muốn thì tôi nói cho cô nghe, để làm ra một sản phẩm thì phần hậu kỳ xử lý đã rất tốt, điền chữ, in ấn, đánh bóng, cẩn thận nghĩ lại thì tôi thấy việc này có thể so với cả ngày vắt hết óc vẽ thiết kế thì đỡ mệt hơn nhiều... A không, Ninh Ninh, không phải mình không muốn cậu tìm được trợ lý, nhưng ngẫm lại với khả năng của mình vẫn là thích hợp đi làm những thứ kia, không nên phí đầu óc vào thứ này"

Trình Ninh bật cười nói: “Nếu cậu nghĩ theo hướng đó thì hẳn là cậu rất hiểu mọi người. Làm những gì cậu thích và cậu giỏi là quan trọng nhất. Các cậu xem đề tài này xem, vẽ tranh thì chưa tính đến, cũng không phải là cả ngày sẽ chỉ ngồi vẽ, nhưng việc ở văn phòng trợ lý, nhất là giai đoạn đầu của nhà máy chúng ta chắc chắn là sẽ có rất nhiều công việc giấy tờ phải làm, đóng gói giới thiệu sản phẩm nhà máy này, tuyên truyền nữa này, thậm chí ở công xã của chúng ta, ở Ổ Sơn của chúng ta đều cần làm hoạt động tuyên truyền thích hợp, sau đó còn phải làm tuyên truyền giới thiệu nhà máy, giới thiệu nhân viên cơ cấu quản lý,... "

"Rất nhiều thứ chúng ta một chút kinh nghiệm cũng không có, cũng không có khuôn mẫu, đều phải tự mình suy nghĩ ra xây dựng một cơ sở dữ liệu nên để làm thật thì không dễ đâu. Nếu cậu cảm thấy khó khăn khi viết lách một cái gì đó, thì chắc chắn cậu sẽ không phù hợp với công việc này chút nào."

Vân Mộng Hạ Vũ

Những thứ này vẫn là nhờ cô xem từng xấp từng xấp tài liệu trên bàn Hàn Đông Nguyên nên mới biết.

Mọi người nghe xong há hốc miệng, mấy giọng nói đều đồng thời phát ra: “Được, hay là quên đi, thật đáng sợ. Trả lời đề thi đã khó khăn, chớ nói chi là sau này mỗi ngày phải làm cái này”.

Phát hiện trợ lý này cũng không dễ làm như vậy, mọi người cũng không rối rắm, ngược lại buông lỏng rất nhiều, sau đó cũng có tâm tư bát quái.

Mã Đình Đình "Phì" cười một tiếng, nói: "Cái cô Tưởng San San kia như thể mỗi ngày đều có người khác thiếu nợ cô ta mấy trăm đồng vậy; còn nói cái gì mà Trình Ninh dựa vào cái gì làm trưởng phòng, nghe Trình Ninh nói xong thì cái mặt lúc nào cũng vênh váo ngửa lên của cô ta trong phút chốc cúi xuống, nhìn khuôn mặt của cô ta tôi dám chắc cô ta đang nghĩ sao Trình Ninh lại có thể làm trường phòng, đáng ra phải cho cô ta lên làm trưởng phòng chăng?"

Vương Hiểu Quyên cũng nói với Trình Ninh: "Trình Ninh, cô đừng so đo với cô ấy, người cũng không xấu, nhưng chính là cái tính nết đó, suốt ngày đấu đá người khác, không cần phải vì cô ấy mà tức giận."

Trình Ninh lắc đầu, cười nói: "Tôi giận cô ấy cái gì được chứ?"

Trong cuộc sống có nhiều chuyện phải làm như vậy, có nhiều chuyện có thể làm như vậy, cô sao có thể tức giận bận tâm đến một người không quan trọng chứ?

Hơn nữa, không phải nên sửa cách xưng hô sao?

Từ tám đến chín giờ tối hôm sau Trình Ninh để thùng giấy ở nhà chính, còn cô ngồi ở chỗ đó cầm đèn dầu đón mọi người xem giấy đáp án.

Người khác nộp một phần thì cô xem một phần.

Đến chín giờ, căn phòng lập tức hoàn toàn yên tĩnh.

Ngoại trừ đáp án của Cố Cạnh Văn, tất cả đáo án đều đã thu lại.

Cố Cạnh Văn không nộp bài, nhưng cố ý giải thích: "Công việc này có thể thích hợp với con gái hơn, tôi sẽ không cạnh tranh với họ nữa, trước tiên hãy cứ làm tốt mảng kỹ thuật trước, nếu trong nghiệp vụ cần tôi giúp đỡ, có thể nói với tôi"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: Chương 105


Trình Ninh lãnh đạm "Ừ" một tiếng, vội vàng qua loa. Cũng lười nói lời khách sáo nữa, trực tiếp gật gật đầu để anh ấy đi ra ngoài, còn mình thì tiếp tục xem đáp án.

Chín giờ Hàn Đông Nguyên tới nhìn cô, hỏi: "Chọn được chưa?"

Trình Ninh cầm ba tờ giấy đáp án đưa cho anh xem, nói: "Ba người này đều có sở trường riêng, cũng không tệ."

Hàn Đông Nguyên mở ra xem.

Một bài là của Hứa Đông Mai, một bài của Trầm Thanh, bài còn lại của Tôn Kiện.

Anh biết Trầm Thanh và Tôn Kiện đang trong mối quan hệ tìm hiểu nhau.

Nhưng đáp án của hai người hoàn toàn mang hai phong cách bất đồng, chi tiết cũng không giống nhau, không giống như là trước đó đã cùng nhau thương lượng thảo luận.

Trình Ninh nói: "Ba người bọn họ, chỉ có Trầm Thanh có cơ sở hội họa, cho nên phần thi vẽ áp phích tuyên truyền này thì chắc chắn là Trầm Thanh thắng. Nhưng trợ lý chúng ta muốn thật sự cũng không cần quá giỏi vẽ tranh, chỉ cần hiểu rõ một chút là được, chủ yếu nhất vẫn là hai bài thi còn lại"

"Nhìn hai đáp án bọn họ xem, Hứa Đông Mai giản dị ổn trọng, cân nhắc chi tiết, chu đáo cẩn thận giới thiệu sản phẩm, văn phong giản dị tự nhiên, nhưng thắng ở phương diện ngắn gọn thực tế, cô ấy còn có ngân sách báo cáo làm tài liệu, các mặt đều đã đề cập đến, các loại chi phí cũng đều biết rất rõ ràng, cái này không chỉ cần toán học tốt logic mạnh, còn cần phải có kinh nghiệm cuộc sống mới có thể làm được."

"Còn bên bài của Trầm Thanh, cách hành văn của cô ấy không tệ, chữ cũng viết đẹp, phần giới thiệu sản phẩm nói rất có hồn, vẽ cũng đẹp mắt, về phần dự toán, tuy rằng không bằng Hứa Đông Mai chu đáo cẩn thận, nhưng cô ấy cũng có cố gắng điều tra, ngày hôm qua em thấy cô ấy đi tìm đại đội trưởng và vài thôn dân hỏi vấn đề, phần xuất sắc nhất cô ấy làm rất giỏi là phần tổng kết, thống kê dự toán cũng dùng bảng liệt kê ra, giúp người khác vừa xem hiểu ngay, đó là một nhân tài"

"Về phần Tôn Kiện, chính là nam đồng chí am hiểu nhất, anh ấy là người quen thuộc nhất với quá trình sản xuất gỗ và biết phải sử dụng công cụ gì, chạy nghiệp vụ chạy vận chuyển những phương diện này cũng rất quen thuộc với anh ấy"

Hàn Đông Nguyên cười nói: "Vốn nói là để Tôn Kiện làm nghiệp vụ, vậy mà cũng chạy đi làm đề thi. Trợ lý của cô thì chọn cả Hứa Đông Mai và cả Trầm Thanh đi, hai người đều muốn làm cũng không sao cả, dù sao cũng là chính cô trả tiền và vé thực phẩm mà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh: "…,"

Cô trừng mắt nhìn anh, nói: "Em thấy nhà máy của anh chưa mở, gian hàng cũng không nhỏ."

Cũng không phải để hiện tại cho các cô ấy nhậm chức sao.

Hàn Đông Nguyên cười nói: “Bây giờ để các cô ấy theo mọi người cùng nhau học kỹ thuật, nếu cô cần người hỗ trợ thì trực tiếp cho gọi các cô ấy là được.”

Như vậy cũng được.

Cô không phải là người tập trung vào chi tiết hành chính, sau này nhà máy phát triển hơn thì văn phòng chắc chắn cũng cần nhiều người hỗ trợ.

Trình Ninh gật gật đầu, thế nhưng giống như là nhớ tới cái gì nhìn Hàn Đông Nguyên một cái, ngay khi Hàn Đông Nguyên bị nhìn không hiểu ra sao, Trình Ninh nói: "Anh cười rất đẹp, sau này cười nhiều hơn đi."

Là sự thật. Anh cười lên nhìn rất đẹp.

Nhan sắc của anh vốn đã tốt, đường nét góc cạnh rõ ràng như đao gọt, khí chất lạnh thấu xương lại đường hoàng, lúc cười rộ lên như lúc nãy thì cái lạnh thấu xương sẽ hòa tan rất nhiều, lại có chút ấm áp.

Cô nói xong liền nhịn không được có chút thương cảm.

Cô lại nhớ anh của kiếp trước.

Cô theo dõi anh trong đại viện kiếp trước của mình mấy chục năm, khi đó anh có rất nhiều thứ xa hoa. Anh có nhà, có đồ dùng đắt tiền, thậm chí còn có máy bay tư nhân, còn có vô số người dõi theo. Người khác vì để gặp anh một lần sẽ chuẩn bị rất nhiều rất nhiều, chuẩn bị tài liệu cũng sợ nói sai một câu với anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: Chương 106


Dường như anh cái gì cũng có, nhưng Trình Ninh nhìn thấy một khoảng trống trải lạnh lẽo. Lúc nào anh cũng giống như người cô độc.

Mấy chục năm như một ngày, cô dường như chưa bao giờ nhìn thấy anh chân thành cười một cái.

Hàn Đông Nguyên cũng không cách nào hiểu được Trình Ninh đột nhiên xuất hiện sự thương cảm trong mắt.

Anh nhìn cô chằm chằm, lỗ tai có chút không khống chế được mà nóng lên, miệng mấp máy lại mở ra, nhìn cô một hồi lâu, mới trào phúng nói: "Trình Ninh, có phải cô thích tôi rồi không?"

Trình Ninh: “….”

Thương cảm lúc nãy toàn bộ đã cuốn đi hết.

Cô lườm anh một cái, giật mấy tờ giấy đáp án khỏi tay anh, sau đó cầm lấy những tài liệu khác trên bàn, sắp xếp chúng ra rồi rời đi không quay đầu lại.

Tối hôm sau Trình Ninh tuyên bố kết quả với mọi người.

Vẫn là tuyên bố ở nhà chính.

Cô nhìn xung quanh có nhiều sắc mặt khác nhau nhưng đều nhìn chằm chằm vào cô. Cô nhìn mọi người, nói: "Lần này đề thi có rất nhiều đồng chí đều trả lời được cực kỳ tốt, đáng tiếc vị trí trong văn phòng chúng ta tạm thời có hạn, cho nên ai trúng tuyển hay không trúng tuyển, cuối cùng vẫn là chọn lựa trước mắt tôi cho rằng thích hợp nhất cho vị trí trợ lý này. Có hai vị đồng chí"

Vân Mộng Hạ Vũ

Dừng một chút cô mới thả chậm tốc độ tuyên bố: "Hai vị đồng chí này, một vị là đồng chí Hứa Đông Mai, một vị khác là đồng chí Trầm Thanh. Hai đáp án của hai đồng chí này đều có sở trường riêng, đều cực kỳ ưu tú, có thể nói là sàn sàn như nhau, cho nên tôi vốn nói chọn một vị trợ lý nhưng cuối cùng vẫn quyết định phá lệ chọn hai người."

Cô nói xong rồi nhìn xuống phía dưới nhìn hai vị đương sự kia, cười gật đầu về phía các cô ấy rồi nói: “Hoan nghênh hai người gia nhập văn phòng nhà máy sản xuất đồ gỗ của chúng ta, về sau chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ, dẫn dắt nhà máy của chúng ta đi ra khỏi ngọn núi lớn này, cố gắng mang sản phẩm của chúng ta đi ra toàn quốc”.

Hứa Đông Mai cùng Thẩm Thanh vốn khi nghe xong kết quả này vẫn chỉ là có chút phấn khích và vui vẻ.

Chờ lúc nghe xong Trình Ninh nói xong thì hai cô xuất hiện cảm xúc mãnh liệt dâng trào, đồng loạt giơ tay lên hướng về phía Trình Ninh nói: "Thanh niên tri thức Trình, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng, vì nhà máy của chúng ta mà làm việc cống hiến, để cho nhà máy của chúng ta sớm thoát ra khỏi ngọn núi lớn này, trở thành nhà máy sản xuất gỗ tre tốt nhất."

Trình Ninh cười, gật gật đầu, lại nhìn về phía mọi người, nói: "Đúng, nhưng muốn để nhà máy của chúng ta trở thành nhà máy sản xuất gỗ tre tốt nhất thì mỗi một công nhân hãy cố gắng gắn bó với nhà máy thật lâu. Đồng chí Hứa Đông Mai và đồng chí Trầm Thanh cùng nhau gia nhập văn phòng, là bởi vì các cô ấy thích hợp với công việc trợ lý"

"Thật ra mỗi một vị trí trong nhà máy của chúng ta đều cực kỳ quan trọng. Một sản phẩm được sản xuất nên ban đầu phải lựa chọn gỗ, đến giai đoạn đầu xử lý, đến chế tác mài, lại đến khắc tên khắc hoa văn rồi sơn lớp bóng, đến cuối cùng thì đóng gói xuất hàng, mỗi một bước này đều cần mỗi người chúng ta tay qua tay dùng chính cái tâm của mình và nỗ lực, chỉ khi chúng ta đặt cái tâm vào, sản phẩm mới có thể được rót vào tâm huyết, mới có thể trở thành sản phẩm tốt nhất, mới có thể trở thành sản phẩm được người khác yêu thích, chỉ cần kiên trì điều này, tôi tin tưởng một ngày nào đó, sản phẩm của chúng ta chắc chắn sẽ trở thành sản phẩm yêu thích của từng nhà. Nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ của chúng ta cũng chắc chắn sẽ trở thành nhà máy sản xuất đồ trẻ và gỗ tốt nhất."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: Chương 107


“Mặt khác lần này làm khảo sát, chúng ta còn phát hiện rất nhiều đồng chí ưu tú. Mặc dù bọn họ không quá thích hợp với công việc trợ lý, nhưng ở phương diện khác mỗi người còn có sở trường riêng, nếu để những người này đến văn phòng làm trợ lý ngược lại sẽ phí mất tài năng của người ta, cho nên tôi cũng giữ lại bọn họ, chờ nhà máy phát triển hơn lại phát huy tài năng bọn họ. Đặc biệt trưởng là xưởng sẽ phát triển nghiệp vụ nhà máy của chúng ta. Chỉ là nhà máy của chúng ta bây giờ vẫn đang ở giai đoạn ban đầu.”

"Lúc này, mọi người chúng ta, bao gồm cả đồng chí Hứa Đông Mai và đồng chí Trầm Thanh, chờ giáo viên dạy nghề thợ mộc đến đây thì trước tiên vẫn là phải tĩnh tâm lại, cũng phải đi theo giáo viên học kỹ thuật cho tốt, học cho thật vững chắc. Có cơ sở thì tương lai mới có thể làm việc tốt hơn, cũng làm chính mình tốt hơn"

Ngay từ đầu lúc Trình Ninh tuyên bố trúng tuyển Hứa Đông Mai và Trầm Thanh, phía dưới không ít người còn có chút mất mát và thất bại. Nhưng khi nghe cô nói xong, mọi người như vừa uống m.á.u gà, lời nói mất mát cùng thất bại lập tức bay hơn phân nửa, không khí lập tức nhiệt liệt trở lại, bọn họ tiến lên chúc mừng Hứa Đông Mai cùng Trầm Thanh, còn nghĩ mình thật sự am hiểu cái gì nhất.

Đương nhiên những sự hưng phấn này trong số mọi người tuyệt đối không bao gồm Triệu Chi và Cố Cạnh Văn.

Triệu Chi từ khi nghe được kết quả này lập tức giống như bị giáng một đòn nặng, hốc mắt lập tức ướt, cố nén nước mắt mới không rơi xuống, làm sao còn nghe được về sau Trình Ninh nói cái gì nữa?

Cô ta tự nhận mình trả lời rất tốt, nhưng không thể trúng tuyển, là bởi vì trước đó cô ta đã lo lắng Trình Ninh có thành kiến với cô ta nên mới không chịu nhận cô ta vào làm.

Cô ta không biết vì sao Trình Ninh lại cứ nhắm vào cô ta.

Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô đã nhắm vào cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lắng nghe những người xung quanh cười vui và lớn tiếng thảo luận, cô ta dường như không có cách nào tiếp tục ở lại nhà chính nữa, cô ta sợ mình khóc lên sẽ bị người ta chê cười.

Cô ta xoay người rời đi.

Vừa tuyên bố kết quả, Cố Cạnh Văn lập tức nhìn về phía Triệu Chi.

Dĩ nhiên anh ta thấy cô ta có chút khác thường.

Anh ta cũng cảm thấy với ba đề bài này Triệu Chi không thể thua người khác được.

Hai đề đầu tiên là phần Triệu Chi am hiểu nhất, còn đề cùng là anh ta trả lời giúp cô.

Câu trả lời của cô ta không thể thua người khác được.

Đó là cố ý.

Anh ta cũng là người rõ ràng nhất. Lúc xuất phát từ Bắc Thành, ngày đầu tiên anh ta đã nhìn ra, Trình Ninh luôn cố ý nhằm vào Triệu Chi, có địch ý với bọn họ.

Tại sao chứ?

Vốn dĩ anh ta còn muốn trực tiếp đưa ra nghi vấn.

Để Trình Ninh đưa đáp án của Hứa Đông Mai và Trầm Thanh ra, vừa có thể làm cho mọi người thua tâm phục khẩu phục, cũng có thể làm cho mọi người cùng học tập: “cùng nhau tiến bộ".

Nhưng những lời sau đó của Trình Ninh, toàn bộ thanh niên tri thức đều như uống phải m.á.u gà, anh ta còn nghi ngờ thế nào được chứ?

"Chi Chi."

Cố Cạnh Văn theo đuôi Triệu Chi ra ngoài, gọi cô ta.

Triệu Chi lúc này rất yếu ớt, giống như không có nơi nương tựa.

Cô ta quay đầu nhìn Cố Cạnh Văn, gương mặt đã tràn ngập nước mắt.

Cô ta không muốn có tình huống khó xử ở hành lang nên che miệng vội vàng trở về ký túc xá.

Cố Cạnh Văn đi theo.

Ký túc xá không có ai, Lưu Lệ Na và Trầm Thanh vẫn còn ở nhà chính.

Tương San San tâm trạng không tốt nên đã đến nhà vị hôn phu của cô ta ăn cơm.

Cố Cạnh Văn ôm Triệu Chi.

Triệu Chi nằm ở trong lòng anh ta khóc rống.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: Chương 108


Cố Cạnh Văn đau lòng không thôi, vỗ tay an ủi cô ta: "Chi Chi, đừng lo lắng, chức vị trợ lý kia chẳng qua chỉ là trợ lý cho Trình Ninh thôi. Cô ta có địch ý với em, cho dù em trúng tuyển thì làm việc cho cô ta cũng rất vất vả, không bằng ở nhà máy làm việc xử lý hậu kỳ sản phẩm, em biết vẽ, có thể vẽ tranh trang trí cho sản phẩm, những thứ này thực ra thoải mái hơn chức vị trợ lý kia nhiều"

Trong lòng Triệu Chi lại càng nghẹn ngào.

Cô ta chỉ không hiểu tại sao Trình Ninh lại nhắm vào cô ta.

Còn nữa, nhà máy đó cũng không phải của Trình Ninh, tại sao Hàn Đông Nguyên căn bản không thích cô, lại mắt nhắm mắt mở cho cô như vậy, cái gì cũng do cô quyết định.

Cố Cạnh Văn biết cô ta tủi thân.

Anh ta chậm rãi nói: "Thế nhưng em yên tâm, đây cũng là tạm thời thôi, anh sẽ không để em bị tủi thân đâu."

Tuy rằng hiện tại anh ta cũng không có đầu mối.

Hai người ôm nhau một hồi lâu, Triệu Chi khóc xong cũng chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó người cũng tỉnh táo lại.

Cô ta nghĩ gì đó, vội đẩy Cố Cạnh Văn ra, nói: "Anh Cố, lát nữa bạn cùng phòng của em sẽ về, anh về trước đi, em không sao"

Cố Cạnh Văn cúi đầu nhìn cô ta một cái, cũng biết lúc này bị người ta bắt gặp bộ dạng này cũng không ổn, anh ta xoa xoa đầu cô ta, nói một tiếng: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, đừng nóng vội, em nhớ kỹ, ít ra em còn có anh”, nói xong rồi xoay người rời đi.

Cũng may anh ta đi đúng lúc, hành lang lập tức vang lên tiếng vừa nói vừa cười đi về ký túc xá. Là Lưu Lệ Na và Trầm Thanh.

Hai người nhìn thấy Cố Cạnh Văn từ ký túc xá của mình đi ra đầu tiên là có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại.

Các cô ấy đều biết Triệu Chi rất muốn vào văn phòng làm công tác tuyên truyền.

Hai đề trước cô ta vốn rất am hiểu, đề sau là nhờ Cố Cạnh Văn làm cho cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay từ đầu các cô cũng cho rằng Triệu Chi rất có thể sẽ thi đậu.

Lại không nghĩ tới cuối cùng trúng tuyển hai người, nhưng lại không có Triệu Chi.

Điều này đối với cô ta hẳn là một cú đánh rất lớn.

Cố Cạnh Văn hẳn đã an ủi cô ta rồi.

Họ thu lại nụ cười, chào hỏi Cố Cạnh Văn.

Cố Cạnh Văn dừng bước, rồi lúc sắp vượt qua Lưu Lệ Na và Trầm Thanh thì anh ta đột nhiên nói: "Chi Chi không phải là người keo kiệt, cô ấy rất khổ sở, chủ yếu không phải bởi vì không trúng tuyển làm trợ lý này, mà là bởi vì, nàng không biết vì cái gì mà thanh niên tri thức Trình vẫn luôn nhắm vào cô ấy, từ lúc trước trên đường xuống nông thôn, thanh niên tri thức Trình đã tràn ngập địch ý đối với cô ấy, cho nên hiện tại cô ấy vừa khổ sở vừa sợ hãi, mong các cô không cần để ý."

Anh ta là một người có mưu tính.

Nói những lời này đương nhiên là anh ta nói với Lưu Lệ Na và Trầm Thanh. Những lời này dựa trên tiền đề là có sự hiểu biết nhất định về tính cách của Lưu Lệ Na và Trầm Thanh.

Trầm Thanh nhíu nhíu mày.

Quả nhiên Lưu Lệ Na chần chừ hỏi anh ta: "Cái này, anh ta nói là thật sao?"

“Phải"

Cố Cạnh Văn nói: "Chúng tôi không biết tại sao. Các cô nên biết, Chi Chi là con gái đơcj mẹ cô ấy nuôi dưỡng ở tòa soạn báo từ nhỏ. Có thể viết có thể vẽ, vô cùng giỏi viết lách, thanh niên tri thức Trầm thì không tính, nhưng tôi nghe nói Hứa Đông Mai ngay cả vẽ cũng không biết vẽ, cô ta mới tốt nghiệp trung học cơ sở, ba đề kia làm sao có thể thắng Chi Chi được?"

“Tôi nghe nói cô ta cũng nhằm vào thanh niên tri thức Tương"

Anh ta nói xong nhìn lướt qua Trầm Thanh, nói: "Có một câu có thể sẽ hơi thô lỗ nếu nói với thanh niên tri thức Trầm, nhưng tôi nghĩ thanh niên tri thức Trình đều có địch ý đối với tất cả nữ đồng chí có ngoại hình không tệ. Chẳng qua là do thanh niên tri thức Trầm đã có đối tượng, tính cách lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nằm trong phạm vi địch ý của cô ta thôi."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: Chương 109


“Tôi nói những lời này cũng không có ý gì, chỉ hy vọng các cô có thể thông cảm cho Chi Chi một chút, tâm trạng cô ấy đang d.a.o động, nên đừng hiểu lầm cô ấy."

Anh ta nói xong rồi rời đi.

Trầm Thanh vẫn còn lạnh mặt cau mày.

Lưu Lệ Na há miệng một hồi lâu mới đưa tay kéo Trầm Thanh một chút, nói: "Chúng ta về ký túc xá đi, việc này quả thực có chút kỳ quặc, theo lý thuyết Chi Chi không thể thua Hứa Đông Mai được.

Lúc hai người trở về ký túc xá Triệu Chi đã nằm xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe các cô ấy trở về thì cô ta lập tức ngồi dậy lên giường, đôi mắt có chút sưng đỏ, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười với Trầm Thanh, nói: “Chúc mừng chị Trầm Thanh”.

Trầm Thanh cảm thấy không thoải mái.

Trong lòng ban đầu có vui vẻ nhưng cũng bởi vì những lời nói của Cố Cạnh Văn mà vui vẻ đã bị bay đi không ít.

Cô ấy cũng không hoàn toàn tin tưởng Cố Cạnh Văn, nhất là lúc cô ấy còn chưa hiểu tính cách của Trình Ninh.

Nhưng trực giác của cô ấy cảm thấy Trình Chanh không phải là loại người như vậy.

So với Cố Cạnh Văn và Triệu Chi, cho dù Triệu Chi là bạn cùng phòng của cô ấy, cô ấy cũng cảm thấy bọn họ giống loại người chuyên lén lút trong bóng tối hơn. Còn Trình Ninh lại là một người đứng dướ ánh mặt trời nhiệt liệt có sức cuốn hút kỳ lạ.

Cố Cạnh Văn còn nhắc tới Tương San San.

Trầm Thanh nhớ trước kia tính tình Tương San San không tốt, nhưng cũng không đến mức cực đoan như bây giờ.

Lúc trước cô ấy chỉ cho rằng cô ta là bởi vì gia đình và do cuộc hôn nhân với Lý Thắng nên tâm trạng cô ta mới có chút thất thường, hiện tại cô ấy nhìn Triệu Chi, nỗi bất đắc dĩ kia càng thêm mãnh liệt.

Những lời Tương San San nói với Trình Ninh chỉ sợ địch ý của cô ta không phải là chậm rãi chồng lên nhau trong vô số kích thích nhỏ như của Triệu Chi.

Trầm Thanh là người rất tỉ mỉ.

Ngày thường cô ấy không để ý tới việc này thì thôi, nhưng nếu để nghiêm túc so sánh, sẽ lập tức lật tất cả mọi chuyện ra, kéo tơ lột kén, nắm bắt trọng điểm.

Cô ấy vốn muốn nói "Có thể cho tôi xem bài thi không", nhưng đáp án của bọn họ đều đã nộp lên hết rồi nên lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

Lưu Lệ Na nhìn bộ dạng Triệu Chi lại nghĩ đến lời nói của Cố Cạnh Văn, trong đầu cũng hiện lên bộ dạng của Tương San San gần đây.

Nhưng cô ấy không nghĩ giống Trầm Thanh, đồng cảm của cô ấy đối với Triệu Chi nổi lên không ít, nói: "Chi Chi, cô đói không? Có muốn tôi làm chút gì cho cô ăn không?"

Triệu Chi nghe cô ấy nói như vậy trong lòng rất cảm kích, nói: “Không đói bụng, cảm ơn chị Lệ Na.”

Rồi quay đầu nói với Trầm Thanh: "Chị Trầm Thanh, chị đừng để ý, em chỉ là có chút khổ sở. Về sau nếu chị có chuyện gì em có thể giúp thù hãy, nói với em, em nhất định giúp chị."

Trầm Thanh gật gật đầu, nói: "Được. Coi nghỉ ngơi cho tốt đi"

Trong lòng cô ấy cũng đã định điều tra chuyện này.

Cố Cạnh Văn rời khỏi chỗ Triệu Chi quay lại túc xá.

Trong lòng anh ta vẫn buồn bực, thật sự không muốn trở về ký túc xá đối mặt với đám người Từ Kiến Quốc.

Nên đơn giản anh ta ra khỏi viện đi ra ngoài một chút.

“Thanh niên tri thức Cố".

Cố Cạnh Văn đi đến một chỗ tránh gió bên dòng suối vừa ngồi xuống, ngoài ý muốn bị người ta gọi một tiếng.

Anh ta quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Hùng, nhíu nhíu mày.

Anh ta muốn yên tĩnh một chút nhưng không nghĩ tới lại gặp được Chu Hùng.

Hai người đương nhiên không phải ngẫu nhiên gặp nhau.

Trên thực tế là Chu Hùng nghe nói hôm nay viện thanh niên tri thức tổ chức cuộc họp rồi mới thò đầu tìm hiểu, không nghĩ tới lại thấy Cố Cạnh Văn vẻ mặt âm trầm một mình đi ra nên lập tức đi theo.

“Thanh niên tri thức Cố".
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: Chương 110


Chu Hùng chỉ coi như không nhìn thấy sắc mặt của Cố Cạnh Văn, tay cầm một cái tẩu thuốc lớn trong tay đi tới, ngồi xuống bên cạnh Cố Cạnh Văn, nói: "Lần trước không phải anh tìm tôi hỏi thăm về thanh niên tri thức Hàn sao?"

Cố Cạnh Văn quan sát anh ta, sắc mặt chậm rãi thả lỏng, nói: "Anh nói đi.

Chu Hùng lập tức cười siết chặt áo bông, cầm tẩu thuốc lớn hút một hơi, lại đưa cho Cố Cạnh Văn, hỏi anh ta: "Muốn hút một chút không? Cơ thể nóng lên nâng cao tinh thần, cực kỳ có tác dụng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Cạnh Văn ghét bỏ nhíu nhíu mày.

Chu Hùng chỉ coi như không nhìn thấy: “Ha ha một tiếng rồi nói: "Ba của thanh niên tri thức Hàn tên là Hàn Kỳ Sơn, tổ tông đời trước nhà anh ta cũng là người ở thôn Thượng Hàn, chỉ có bà nội anh ta là trước kia vì tránh chiến loạn theo người trong nhà chạy trốn tới thôn chúng ta rồi về sau mới gả cho ông nội anh ta"

"Hàn Kỳ Sơn cũng được sinh ra ở thôn Thượng Hàn của chúng ta, tuổi còn trẻ đã bỏ học đi lính, về sau thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thì ông ta ở trong thành phố làm xưởng trưởng rồi đón ba mẹ thanh niên tri thức Hàn hay là gia đình con trai của ông ta ra ngoài. Chỉ là chuyện đó đều đã xảy ra trước khi tôi ra đời, anh chị của Hàn Đông Nguyên đều sinh ra ở thôn chúng ta, phải lớn hơn một chút mới được đón đi, Hàn Đông Nguyên thì không phải, anh ta được mẹ sinh ra trong thành phố."

“Đúng rồi, anh biết đại đội trưởng của chúng ta không, ông ấy là anh họ xa của Hàn Kỳ Sơn, coi như là bác của Hàn Đông Nguyên, cho nên có chuyện gì đều sẽ giúp đỡ anh ta.

“Cũng không có cách nào khác, anh ta có thể chuyển biến rất linh hoạt, trong thành cũng có đường cho anh ta đi, nếu anh không thích anh ta, anh ta có thể trở thành đại gia kiếm thật nhiều tiền, rồi ăn sung mặc sướиɠ, vậy anh không thích anh ta thì cũng phải chịu khuất phục trước anh ta không phải sao?"

Cố Cạnh Văn yên lặng lắng nghe.

Lúc trước anh ta lựa chọn rời khỏi nông trường cùng Triệu Chi đến vùng nông thôn này, tất nhiên là vì có Triệu Chi. Nhưng nguyên nhân khác mới chiếm phần lớn. Nguyên nhân là, công xã này ở nơi hẻo lánh, sản vật cũng không tính là cằn cỗi, rất nhiều địa phương quản lý không nghiêm ngặt như nông trường bên kia.

Giống như tuần này đã bắt đầu tồn tại cơ hội để anh ta đầu cơ trục lợi.

Nhưng đại đội vẫn nhắm mắt mở với anh ta.

Vậy nên khi anh ta đến nơi này đã có rất nhiều công việc anh ta có thể làm.

Nhưng anh ta trăm triệu lần không nghĩ tới, nơi này sẽ có một Hàn Đông Nguyên tới trước.

Cha mẹ ra khỏi thôn.

Đại đội trưởng là họ hàng xa của anh.

Khắp nơi đều để cho anh đứng trên cơ anh ta.

Chu Hùng nhìn quai hàm của Cố Cạnh Văn căng cứng căng thẳng.

Ở chung với Cố Cạnh Văn vài lần anh ta đã nhận ra, người này thật sự cực kỳ không cam lòng.

Mà Hàn Đông Nguyên lại là một thanh niên tri thức ưu tú, chuyện anh bị ghen ghét cũng là chuyện thường.

Anh ta lại nghĩ đến hai ngày trước ở cửa viện thanh niên tri thức nhìn thấy cảnh đó.

Anh ta nhìn thấy Triệu Chi đi tới ký túc xá của Hàn Đông Nguyên.

Triệu Chi là ai?

Là người trong lòng của người đàn ông trước mắt anh ta này.

Cũng không biết người này có biết việc này hay không.

Anh ta cũng có chút đồng tình với Cố Cạnh Văn.

Anh ta nói: "Hàn Đông Nguyên người này thật sự có chút bản lĩnh, nhưng thực ra ngọn núi của chúng ta lớn như vậy, anh ta có thể kiếm tiền nhưng anh ta cũng không thể độc chiếm mọi thứ. Cho dù anh ta có độc chiếm đại đội của chúng ta thì sao, không có cái này thì còn có khác, anh ta thích mở nhà máy như vậy thì cứ việc vênh váo mở nhà máy đi, chúng ta có thể làm việc khác mà."

Cố Cạnh Văn lạnh lùng nhìn anh ta.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: Chương 111


Chu Hùng cũng không ngại, tự nói tiếp: “Tôi nghe nói trên núi chúng ta có những vật như nấm, dược liệu, trái cây các loại gì gì đó ở nơi này của chúng ta không đáng tiền, cầm lên trấn bán cũng không ai muốn, nhưng vận chuyển tới thành phố lớn, cũng toàn là người hiếm lạ, không giấu diếm gì anh, mấy năm này, tôi đều là dựa vào việc này mà sống qua ngày Cho nên anh ta mới quý thanh niên tri thức đó.”

Anh ta đều là dựa vào việc đổi đồ với thanh niên tri thức để sống.

Lấy lương thực trứng gà đổi với thanh niên tri thức, phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu giày dép, các loại vé, thứ tốt cũng đổi tiếp cho thanh niên tri thức. Các loại vé và đồ anh ta tìm dân làng để đổi lương thực trứng gà. Nếu thôn dân nơi này không đổi được thì cầm tới công xã hay thậm chí cả thị trấn bên kia và vào chợ đen để đổi.

Đương nhiên anh ta làm việc này đã lâu rồi, công xã và thị trấn đều quen biết một số người để hợp tác với nhau.

Chỉ là những thứ này đều là kiếm rải rác từng chút một.

Còn khiến người ta chú ý.

Cũng mY nơi này của bọn họ cây cối rậm rạp hiu quạnh, đại đội trưởng đại đội bí thư lại phúc hậu nên mới mắt nhắm mắt mở cho anh ta.

Anh ta cũng rất thỏa mãn với chuyện này.

Nhưng cho đến khi anh ta nhìn thấy xe bò đầy ắp đồ đạc chuyển ra ngoài của Hàn Đông Nguyên thì lòng tham không đáy lại trỗi dậy.

Thế nhưng việc này cũng không gấp.

Quá vội vàng thì mình sẽ không thu được nhiều tiền.

Cho nên nói tới đây anh ta lập tức dừng lại không nói nữa, rồi cầm lấy bao t.h.u.ố.c lá hút hai hơi.

Cố Cạnh Văn vốn đang chờ anh ta nói tiếp, nhưng thấy anh ta như vậy lại không nhịn được nhíu mày.

Chu Hùng lại "Ha ha" nở nụ cười, cười nói: "Tôi biết, thanh danh của tôi ở chỗ thanh niên tri thức các anh cũng không tốt lắm, ở trong thôn thanh danh của tôi cũng không tốt lắm. Thế nhưng có sao đâu, rõ ràng đều là anh tình tôi nguyện ý cùng nhau giao dịch. A, đúng rồi, anh nghe nói qua chuyện của thanh niên tri thức Lý chưa? Nói cách khác bởi vì tôi khiến cô ấy thắt cổ vì tinh thần xảy ra vấn đề, sau đó trở về thành phố. Nhưng những chuyện kia thật sự bên ngoài đồn đại đều không đúng sự thật, là do cô ấy rất muốn trở về thành phố nên tôi mới nghĩ cách giúp cô ấy"

Cố Cạnh Văn hoài nghi nhìn anh ta.

Anh ta không tin.

"Tôi biết anh không tin mà, hừ."

Chu Hùng cười nói: “Tôi đây có cái gì mà phải nói dối chứ? Anh muốn hỏi tôi vì sao làm như vậy chứ gì, tôi là đồ ngốc sao? Nhưng cũng không phải, anh nghĩ xem, cô gái kia một lòng một dạ đều chỉ muốn trở về thành phố, làm sao có thể thật sự muốn gả cho tôi, tôi cưới một người con gái không muốn sống cùng tôi làm cái gì? Còn không bằng đáp lại mong muốn của cô ấy, còn được không ít chỗ tốt. Về phần những thứ mọi người đồn ra bên ngoài kia. Tôi vốn không phải là người tốt gì, rận nhiều cũng không ngứa, có truyền thì truyền đi.”

Cố Cạnh Văn: Anh ta cảm thấy người này đầu óc tư duy không giống người thường có thể hiểu được. Có thể là da mặt dày đi.

“Thế nào, hợp tác không?"

Chu Hùng hỏi anh ta, nói: “Với tôi thì ai hợp tác với tôi cũng luôn có lợi, tuyệt đối sẽ không để anh chịu thiệt.

“Hợp tác như thế nào?” Cố Cạnh Văn hỏi.

“Tôi phụ trách thu hoạch lương thực trên núi, anh phụ trách đem đi bán, anh cũng không cần chia đều tiền công cho tôi. Còn về tiền phiếu thì để tôi tới chợ đen bên kia đem bán hết đi rồi đưa tiền cho anh để anh chuyển đến Bắc Thành. Nhưng có thể giao dịch được mấy lần thì đó đều là nhờ bản lĩnh của anh rồi”. Chu Hùng nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng mặc kệ có vài người đang mang tâm tư bất chính, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên bọn họ đều đang rất bận rộn.

Công tác chuẩn bị nhà máy khua chiêng gõ trống đang được đẩy mạnh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: Chương 112


Thôn dân, thanh niên tri thức bên này Trình Ninh cũng đã phân công sắp xếp vị trí xong. Bản thiết kế cũng đã làm xong bản thảo, Hàn Đông Nguyên còn định tới công xã gọi điện thoại tới Bắc Thành, hẹn thầy dạy thợ mộc Diêu tới.

Trước khi xuống nông thôn Hàn Đông Nguyên từng làm việc tại Tập đoàn công trình xây dựng Bắc Thành - nơi phối hợp lắp đặt đồ nội thất với nhà máy đồ nội thất trực thuộc. Vị thầy dạy thợ mộc họ Diêu này đã từng làm trong nhà máy đồ nội thất, nhờ khi đó mà hai người chính thức có quen biết.

Chờ Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn, giao công việc lại cho Trình Ninh, đơn vị cảm thấy trước đây anh làm công việc mà Trình Ninh sẽ không làm được, vừa lúc nhà máy đồ gia dụng có một vị trí thì lập tức sắp xếp cho Trình Ninh qua.

Cho nên thầy Diệu này Trình Ninh cũng biết.

Trình Ninh nghe nói Hàn Đông Nguyên muốn đến công xã gọi điện thoại cho thầy Diêu thì tâm trạng có chút xao động.

Cô nói: “Anh Đông Nguyên, lần trước không phải lúc anh đang nói chuyện với thanh niên tri thức trong hội nghị có nói, để em theo thầy Diêu huấn luyện công nhân. Nhưng giờ có chuyện gì sao? Thời gian của anh rất quý giá, không bằng để em đến công xã gọi điện thoại cho thầy Diêu cũng được.”

Hàn Đông Nguyên nhìn cô.

Cô đang cười rất... Ân cần.

Bình thường cô cười nói với anh chuyện gì thì lúc đó, thông thường đều là có mong muốn muốn anh thực hiền.

“Muốn gọi điện về nhà không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên nhìn cô. Khuôn mặt tươi cười... Dường như so với lúc nãy cô vừa cười còn cười tươi sáng hơn một chút.

Thật ra cô cũng mới vừa tới chưa được vài ngày, nhưng với anh mà nói, lại giống như cô đã có một đoạn thời gian rất lâu ở đây rồi vậy.

Anh nhớ rõ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô anh đã rất sốc.

Cô nói lo lắng cho anh nên mới tới đây.

Lúc đó anh nghĩ là bởi vì cô quá ngu ngốc nên mới cảm thấy áy náy.

Thế nhưng bộ dáng như thể chỉ có gió thổi mạnh một cái đã lập tức ngã kia của cô thì sợ là qua không được vài ngày sẽ chịu không nổi.

Vẫn muốn anh đến dọn dẹp cục diện rối rắm.

Kết quả cũng không có ai đến cả.

Hàn Đông Nguyên cúi đầu tiếp tục làm việc, nói: "Muốn đi thì đi đi."

“Không phải là muốn gọi điện thoại về nhà sao?"

“Cái kia..."

Hàn Đông Nguyên ngẩng đầu nhìn cô.

“Đạt được mong muốn vậy mà còn không đi sao?"

“Cô muốn nói cái gì?"

Trình Ninh hít một hơi, lại nở nụ cười, nói: "Anh Đông Nguyên, thật ra còn có một việc"

Hàn Đông Nguyên nhìn cô không lên tiếng.

Trình Ninh nghiêm mặt nói: "Là thế này, em nghĩ, chờ chúng ta làm nhà máy thì chắc chắn cũng cần một cái nhà xưởng, cũng không thể cứ để cái xưởng gỗ trở thành nhà xưởng của nhà máy được. Nhà xưởng của nhà máy cần chất vài kiện tranh vẽ, chờ đến lúc nhà máy của chúng ta thật sự bắt đầu đưa vào sản xuất, căn bản là không có khả năng dùng chung xưởng nữa. Hơn nữa cho tới nay nơi đó còn đều là có các thôn dân dùng chung, cũng không thể nói, chúng ta muốn ở nơi đó mở nhà máy nên mới không cho những thôn dân khác tới nơi đó làm việc, vậy lúc bọn họ muốn chẻ củi thì đi đâu để làm đây?"

"Cho nên em đã nghĩ, lúc này mời thầy Diêu lại đây thì không bằng tiện thể cũng mời luôn một kiến trúc sư lại đây, giúp chúng ta nhìn xem để chọn địa phương thích hợp để xây một cái nhà xưởng, tiện thể cũng làm một bản thống kê dự toán, mặt khác anh không phải nói chờ nhà xưởng đạt hiệu quả tốt sẽ cho đại đội xây một cái trường tiểu học sao?"

Việc này Hàn Đông Nguyên đương nhiên đã suy nghĩ qua.

Đây là ngay sau đó nhất định phải giải quyết chuyện này.

Thế nhưng ban đầu anh nghĩ. Đúng là dựng một cái sân bên cạnh xưởng gỗ, xây mấy gian phòng cũng được.

Việc này cũng không khó, có thể kêu các thôn dân hỗ trợ xây, nhiều người tới thì chưa đến một tháng cũng đã hoàn thành.

Anh cũng không muốn gọi kỹ sư xây dựng đến đó.

“Không cần đâu."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: Chương 113


Anh ấy nói: “Ở đây xây nhà đều đơn giản; tường gạch thô hoặc nhà ván gỗ, dân làng có kinh nghiệm, trong đơn vị, kỹ sư xây dựng, họ lát mái nhà đều là bằng gạch ngói, không hợp với ở đây”.

Trình Ninh nói: "Chúng ta có thể nói rõ tình huống bên này. Thầy giáo đã nói qua một chút, bọn họ có kinh nghiệm, tự nhiên biết như thế nào mà điều chỉnh"

“Thật ra em muốn mời một kỹ sư lại đây, trọng điểm không phải làm thống kê dự toán hay gì, mà trọng điểm là chúng ta là ở vùng núi, có thể sẽ có rất nhiều thiên tai, rừng rậm hỏa hoạn, động đất, lũ quét hay cái gì đó, còn có đất lở, nên em mới muốn mời một kỹ sư lại đây, đang cân nhắc địa điểm nhà xưởng, và cách thiết kế nhà xưởng; thời điểm hoạt động đem những thứ này đều cân nhắc đi vào. Phân xưởng sản xuất cần chú ý, còn có văn phòng, những thứ này chúng ta đều phải suy nghĩ."

Hàn Đông Nguyên: “...”

Anh chính là loại người lười xuống ruộng làm ruộng nên chỉ nghĩ mở nhà máy mà thôi. Mục tiêu cũng chỉ là xây hai gian nhà bằng gạch thô. Nhưng sao nó lại biến thành phức tạp đến thế này?

“Cô thật sự cho rằng nơi này là Bắc Thành, tôi đang mở một nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ số một Bắc Thành sao?"

Anh lại nhớ tới lần trước cô đang thần thần bí cằn nhằn nói cái mà "Tuyệt đối đến mức hai người không được lại gần nữa, thì mình đã một cước đá c.h.ế.t anh ta, làm sao bây giờ?... Nhỡ đâu buổi sáng mình nói những lời này, buổi tối anh ấy rơi xuống sông ngã c.h.ế.t thì người khác lại nói là mình gϊết anh ta thì làm sao bây giờ?"

Anh nhìn cô, trong đầu sinh ra một câu hỏi vớ vẩn.

Người trước mặt anh thực sự là người mà trong nhà anh đã vô tình đá sách của cô xuống đất, người khiến miệng anh có thể cong lên cả một ngày.?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nhìn thấy Hàn Đông Nguyên nhìn mình giống như nhìn bệnh nhân thần kinh.

Cô vẫn không nản lòng.

Cô cũng biết rằng yêu cầu này hơi kỳ quặc, nhưng vì nó quá quan trọng đối với cô nên chắc chắn cô sẽ kiên trì.

Cô nói: “Em biết nếu em nói cái này sẽ giống như em đã cân nhắc quá nhiều, nhưng tổn thất của cái này cũng không quá lớn, vẫn là nên mời một kỹ sư đến xem thôi, để nghe người ta nhận xét. Chúng ta nên lập kế hoạch xây dựng một tòa nhà nhà máy theo chiều hướng tốt là để tham khảo cùng thầy Diêu đi, rồi để ông ấy hỗ trợ mời, hơn nữa kỹ sư cũng sẽ có nhiều suy nghĩ khác với thầy Diêu rất nhiều, chỉ cần tới ở hai ngày hẳn là không tốn đâu”

“Nói cách khác, Tiền trợ cấp mỗi ngày chắc chắn sẽ không tốn bao nhiêu. Hay là để em trả tiền, có được không?"

Hàn Đông Nguyên hoài nghi nhìn cô.

Trình Ninh không hề nhúc nhích.

“Em chính là cảm thấy như vậy rất tốt, anh còn có thể tìm thấy một kế hoạch nào hơn thế này ư?"

Hàn Đông Nguyên biết Trình Ninh là một người bướng bỉnh.

Từ nhỏ đã vậy.

Nhìn thì tưởng mềm mỏng, nhưng thật ra lại vô cùng cố chấp.

Anh nhớ đến những chuyện trước đây.

Có một lần, đúng vậy, anh nhớ rất rõ.

Trình Tố Nhã mang thai mà lại không có ai bên cạnh, bà nội ở lại bệnh viện chăm sóc cho Trình Tố Nhã.

Hàn Đông Chí và Hàn Nhất Mai thì ở ký túc xá của trường.

Anh đi đánh một trận ở ngoài, đánh người ta đến nỗi mặt mũi bầm dập, ba anh vừa từ bệnh viện trở về còn chưa kịp ngồi xuống đã có người tới cửa cáo trạng, mà anh cũng không phải là người sẽ cúi đầu, tính ba anh vốn cũng nóng nảy, trực tiếp lấy roi đánh anh một trận.

Khuya khoắt, cô cầm bình thuốc thoa cho anh.

Anh bảo cô cút đi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114: Chương 114


Trước kia anh bắt nạt cô rất nhiều lần, cho tới bây giờ cô vẫn chưa khóc một lần.

Nhưng hôm đó anh mắng cô, cô lại khóc.

Cô nói: "Em cũng không thèm thoa thuốc cho anh đâu, anh có rất nhiều người thoa thuốc cho, có bà nội có anh cả có chị hai, nhưng mà em ngay cả cô cũng không có, cái gì cũng không có, cho nên em không muốn thấy anh chết, anh chảy m.á.u nhiều như vậy, nếu c.h.ế.t rồi, thì làm sao bây giờ?"

Anh không hiểu nổi logic của cô.

Nhưng mà trong mắt cô ánh nước mắt, cắn chặt môi, lại cứ cố chấp đưa thuốc tới trước mặt anh.

Khi đó thật ra anh định đưa tay đánh đổ bình thuốc trên tay cô, nhưng cuối cùng lại vươn tay lấy bình thuốc qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không hiểu sao Hàn Đông Nguyên lại đột nhiên nhớ tới sự kiện kia.

Nghĩ lại thì, lúc ở nhà khi cô đột nhiên cố chấp yêu cầu muốn về nông thôn hẳn cũng mang biểu tình như vậy.

Khi đó trong nhà chắc đã hỗn loạn lắm.

Cô ruột của cô yêu quý cô như vậy, thế mà cũng không lay chuyển được cô, phải để cô về quê.

"Thôi được rồi:“ Hàn Đông Nguyên nghĩ tới chuyện trước đây, cũng dễ dàng thỏa hiệp hơn.

Cũng không phải chuyện gì khó, chính anh là người từ công ty công trình kiến trúc ra, đương nhiên biết là tìm người có chuyên môn thiết kế nhà xưởng sẽ chu toàn hơn, tuy rằng chỉ là một cái nhà máy nhỏ nát, tự anh cũng có thể thiết kế, nhưng nếu cô muốn mời người thì cứ mời vậy.

Anh nhả ra nói: “Cô muốn mời thì cứ mời, không cần phải cường điệu để cô trả tiền, lúc trước tiền cũng là do cô trả mà, không nhớ sao?"

Trình Ninh nghe thấy anh đồng ý, sao còn tâm trí để ý đến mấy câu nói âm dương quái khí của anh, ngay lập tức nở nụ cười, ánh mắt cong cong, lập tức cười đến thiếu chút nữa loé mù mắt Hàn Đông Nguyên.

Đáng để vui mức đó sao?

Anh tức giận nghĩ.

Sáng sớm hôm sau Trình Ninh mượn đại đội một bức thư giới thiệu ngồi xe bò đi công xã.

Hàn Đông Nguyên có chút đăm chiêu nhìn theo bóng xe bò càng ngày càng nhỏ.

Chu Tiên Khai nhìn thấy, nói: "Anh Nguyên, nếu lo lắng thì sao anh không tiễn cô ấy đi? Hoặc là để chúng tôi cũng được mà? Thanh niên trí thức Trình đẹp như một tiên nữ ấy, lỡ như lên núi bị kẻ nào thấy sắc nảy lòng tham, cướp về núi làm vợ thì trách ai bây giờ?"

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên lập tức thay đổi.

Liêu Thịnh một cước đá văng anh ta ra, mắng: "Miệng chó trong phun không ra ngà voi, nói bậy bạ cái gì, chú Hai Khánh lái xe bò c.h.ế.t rồi hay sao? Người dân suốt mười dặm tám thôn này ai mà không quen biết nhau? Sao có thể gặp chuyện không may được."

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên âm trầm, không để ý tới mấy câu ba hoa của Liêu Thịnh, cũng trực tiếp nói với anh ấy: "Cậu, đuổi theo đi, cùng đi với cô ấy"

Liêu Thịnh: "Á???"

Hàn Đông Nguyên đá anh ấy một cước, nói: "Nơi núi sâu này xảy ra chuyện gì thì rất khó nói, cậu theo sau, có chuyện gì thì xử lý linh hoạt một chút"

Liêu Thịnh: “...”

Nhưng anh ấy nhìn ra Hàn Đông Nguyên đang nói thật.

Bèn không nói gì nữa, quay đầu trực tiếp chạy theo xe bò.

Chu Tiên Khai: “…”

Anh ta, lúc nãy anh ta chỉ nói giỡn thôi!

Tốc độ xe bò nhanh hơn người chạy.

Liêu Thịnh chạy nửa giờ ra một thân mồ hôi mới đuổi kịp.

Trình Ninh vốn đang thưởng thức phong cảnh trên núi, sau đó liền nhìn thấy Liêu Thịnh thở hồng hộc chạy theo phía sau xe bò, cô vội kêu xe bò ngừng lại, để Liêu Thịnh lên xe, nói giỡn hỏi anh ấy: "Anh Liêu Thịnh, anh làm gì vậy? Chạy bộ buổi sáng hả? Hay là anh Đông Nguyên có chuyện gì nhờ anh nói với em?"

Liêu Thịnh khoát tay, thở hổn hển vài hơi, mới nói: "Anh Nguyên cậu ấy lo cho em, bảo anh cùng đi công xã với em"

Lo cho em?

Cô cũng không để ý việc Hàn Đông Nguyên không tin tưởng mình, chỉ cười nói: "Lo lắng cái gì ạ? Không phải chỉ là đi hẹn thời gian qua đại đội với thợ mộc thôi sao? Không lẽ anh ấy còn sợ em làm mất lòng thợ mộc, không mời được người à?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115: Chương 115


Liêu Thịnh lại xua tay, nói: “Cậu ấy sợ trong núi có kẻ thấy sắc nảy lòng tham, cướp em về chốn rừng sâu núi thẳm làm vợ."

Trình Ninh: “…”

Sắc mặt cô cứng đờ, thiếu chút nữa đã sặc nước miếng, lập tức tức giận nói: "Đầu óc anh ấy có vấn đề hay sao!"

Cô ngồi xe bò của chú Hai Khánh đi, chứ đâu phải một mình đi đường núi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không, người có vấn đề là Chu Tiên Khai”.

Liêu Thịnh lúc này ngồi trên xe thở hổn hển mấy hơi thở đã muốn hoãn lại đây, vui vẻ ra mặt nói: “Nhưng mà cũng phải cảm ơn cậu ta, em gái Ninh Ninh à, lát nữa em gọi điện thoại về nhà, nhờ người nhà em gọi mẹ anh một chút, anh cũng nói vài câu với mẹ anh, không thì bà ấy cứ viết thư cằn nhằn mãi, anh phải chính miệng nói cho bà ấy, anh sống rất tốt."

Trình Ninh vẫn chưa nhảy số kịp.

Cô nói muốn gọi điện thoại về nhà khi nào?

Nhưng rất nhanh liền phản ứng lại.

Đúng rồi nhỉ, có thể thuận tiện gọi một cú điện thoại về nhà, cô và bà nội Hàn không biết phải lo cho mình đến thế nào.

Liêu Thịnh lại hỏi cô : "Em gái Ninh Ninh, em có mang tiền không? Anh vừa mới đánh răng xong, còn chưa ăn sáng nữa, đã bị Đông Nguyên đá đến đây rồi, trên người không có đồng nào luôn"

Trình Ninh lúc này đã nhận ra việc Liêu Thịnh đuổi theo có thể không có quan hệ gì với Hàn Đông Nguyên cả.

Hẳn là do Liêu Thịnh muốn gọi điện thoại về nhà nên mới khích Hàn Đông Nguyên sai anh ấy chạy tới đây.

Thật sự là có chút ngây thơ.

Nhưng mà nhớ tới kiếp trước anh ấy đã c.h.ế.t trong tràng lũ bất ngờ kia, từ lúc xuống nông thôn đến trước khi c.h.ế.t đừng nói tới chuyện gặp lại ba mẹ anh ấy một lần, sợ là ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi được, trong lòng Trình Ninh lập tức cảm thấy chua xót.

Cô lấy ra một cái bánh rán hành từ trong cái giỏ mang theo bên người, đưa cho anh ấy, nói: "Anh còn chưa ăn sáng nữa, muốn đến công xã cũng phải mấy giờ nữa, ăn tạm cái này trước đi"

Liêu Thịnh nhận bánh rán hành, vẫn còn nóng hầm hập.

Anh ấy cắn một ngụm, xốp mềm thơm nức, còn mang theo mùi thịt, ăn ngon đến mức thiếu chút nữa anh ấy đã cắn phải đầu lưỡi.

"Em gái Ninh Ninh, cái bánh này do em tự làm hả? Nhưng mà tối qua đâu thấy em nấu cơm đâu"

Căn tin của đại đội không nỡ bỏ thịt vào bánh rán hành đâu.

Phòng bếp cũng chỉ có một cái, ở ngay cạnh ký túc xá của Liêu Thịnh, ai nấu cơm, làm gì, liếc mắt một cái là thấy ngay.

"Không, hai ngày này đang vội việc nhà máy, làm sao có thời giờ xếp hàng nhóm lửa nấu cơm. Cái này là tối qua em qua nhà thím Tư xin tí lửa làm đó, buổi sáng có lấy một ít cho anh Đông Nguyên, do anh cùng đến đây, nếu không chắc chắn anh Đông Nguyên sẽ chia cho các anh"

Nhóm thanh niên trí thức bình thường phần lớn đều ăn ở nhà ăn, rất ít dùng phòng bếp, củi lửa có sẵn cũng không có, mà cô vừa tới, vừa không mua dầu muối nước tương giấm chua, mà lại không có nguyên liệu gì, bây giờ quan hệ giữa cô và thím Tư thân thiết, mà người nhà thím ấy cũng đều rất thật thà chất phác, Trình Ninh liền mua bột mì trong căn tin, qua nhà bà ấy xin tí lửa, nói muốn nguyên liệu nào, dưa muối hành băm gì, cô bé nhà thím Tư có thể ngay lập tức tìm ra từ trong hầm hoặc hậu viện.

Ban đầu Trình Ninh định đưa phiếu đổi lương thực cho thím Tư.

Nhưng thím Tư lại xua tay, cười nói: "Cần gì tới phiếu đổi lương thực, chỉ mà mượn tí lửa thôi mà không phải sao? Không cần như vậy, có lần nào cháu đến tay không chưa? Cần gì khách sáo với thím như vậy"

Mỗi lần Trình Ninh qua đây không phải đem nước cho đứa nhỏ nhà bà ấy thì cũng là đem bánh bao không nhân cho bà nội Chu, làm cái gì cũng đều dành một phần cho nhà bà ấy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116: Chương 116


Quá nhiều lần nên thím Tư thấy ngượng ngùng, cảm thấy mình chiếm hời của Trình Ninh, bắt nạt cô gái nhỏ rời xa quê hương, đơn thuần dễ bị lừa, cho nên mỗi lần Trình Ninh sang nấu cơm bọn họ nhất quyết phải lấy ra một quả trứng gà mà cả nhà vẫn luôn không nỡ ăn cho Trình Ninh dùng...

Liêu Thịnh vừa ăn bánh vừa cảm thán, từ lúc Trình Ninh lại đây, thức ăn ngày thường được cải thiện không chỉ một ít.

Tên nhóc Hàn Đông Nguyên kia, rốt cuộc là trúng vận cứt chó gì vậy chứ?

Hai người một đường ăn một đường tán gẫu, thời gian lên đường dài lâu thế mà đã trôi qua rất nhanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tới công xã rồi hai người đi thẳng đến văn phòng công xã.

Trong công xã cũng chỉ có một đài điện thoại trong văn phòng lớn.

Hai người đưa chứng minh đại đội cho chủ nhiệm Tiết của phòng làm việc của công xã, chủ nhiệm Tiết lại không để bọn họ trực tiếp dùng điện thoại, mà dẫn bọn họ đến văn phòng thư ký công xã, nói: “Thư ký Từ đặc biệt dặn dò, nói nếu thanh niên trí thức Hàn hoặc là thanh niên trí thức Hàn phái người nào đến đây, thì mời mọi người qua văn phòng của ông ấy uống chén trà nóng”.

Uống chén trà nóng?

Đãi ngộ này!

Trình Ninh cảm thán, nói: “Công xã của chúng ta thật đúng là một công xã tốt vì dân phục vụ, thư ký Từ cũng là một thư ký bình dị dễ gần, chẳng những cho phép chúng tôi gọi điện thoại, còn lo chúng tôi hứng mấy giờ gió lạnh giữa mùa đông, đặc biệt mời chúng tôi uống chén trà nóng, khó trách vừa đến cuối tuần tất cả mọi người đều chạy tới công xã”.

Chủ nhiệm Tiết giẫm một bước lên ngạch cửa thiếu chút nữa đã sảy chân.

Liêu Thịnh cười hì hì.

Hai người đi đến văn phòng thư ký.

Thư ký Từ thấy bọn họ liền đứng dậy đón bọn họ vào, mời bọn họ ngồi xuống.

Ông ấy chào Liêu Thịnh một tiếng trước, sau đó liền nhìn Trình Ninh cười tủm tỉm nói: "Thanh niên trí thức Trình, đúng không? Tôi nhớ rõ cô, ấn tượng rất sâu, mặc một cái áo quân ba-đờ-xuy rất rộng rất dày, vừa nhìn đã thấy giống anh họ của cô, vô cùng thông minh"

Trình Ninh: “…”

Anh họ... Mất một lúc lâu cô mới nhận ra là đang nói về Hàn Đông Nguyên.

Đúng rồi, ba của Hàn Đông Nguyên là dượng của cô, từ góc độ của người ngoài, không phải Hàn Đông Nguyên chính là anh họ của cô sao?

Chủ nhiệm Tiết đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền bưng hai chén trà nóng tiến vào, đưa cho Liêu Thịnh và Trình Ninh, sau đó cũng không đi, ngồi trên ghế bên kia.

Tư thế này?

Không chỉ là uống một chén trà nóng thôi đâu nhỉ?

Trong lúc Trình Ninh đang nghi hoặc, liền nhìn thấy thư ký Từ cầm chứng minh đại đội của bọn họ nhìn, lại thả lại trên bàn, sau đó liền nhìn bọn họ vui tươi hớn hở mở miệng, nói: "Tiểu Liêu, lần này mọi người qua đây, là vì việc gì vậy?"

Liêu Thịnh nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, không phải chúng tôi định thành lập một xưởng sản xuất đồ tre gỗ hay sao? Đông Nguyên định mời một vị thợ mộc đã về hưu, muốn dạy mọi người nghề mộc, như vậy mọi người cũng yên tâm khởi công, nếu không mặc kệ là thôn dân vẫn là thanh niên trí thức, đều không có cơm mà ăn"

Việc này không có gì khó nói.

Đại đội thành lập một cái xưởng sản xuất đồ tre gỗ, không phải muốn lập là có thể lập, mà cần phải báo cáo với công xã.

Cho nên việc này bên công xã đã sớm biết.

"Còn đặc biệt mời thầy ở Bắc Thành nữa à?"

Thư ký Từ tò mò, hỏi: “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ này của mọi người, chủ yếu là làm sản phẩm gì, về sau bán đi nơi nào, những thứ này đã định ra chưa?"

Mở một cái xưởng gỗ xưởng dụng cụ thì không có gì ngạc nhiên.

Ổ Dân chúng vùng Ô Sơn này dựa núi ăn núi, không ít công xã quanh đây cũng mở loại xưởng gỗ xưởng dụng cụ này, thật ra công xã bọn họ cũng có ý này.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117: Chương 117


Nhưng khó khăn của nó cũng không ít, không có tiền, không có kỹ thuật, thời gian huấn luyện nghề mộc của giai đoạn trước lại dài, sản phẩm làm ra cũng bán không được mấy đồng, mà cây lấy gỗ còn phát triển chậm, còn không bằng trồng cây lương thực nữa, ít nhất có thu hoạch còn có thứ để ăn.

Nhưng Hàn Đông Nguyên có năng lực, có thể làm lại nhiều lần, thư ký Từ lại nhịn không được muốn nghe.

"Việc này thì hôm nay ngài hỏi đúng người rồi“.

Liêu Thịnh cười nhìn về phía Trình Ninh, nói: “Nếu hỏi tôi tôi chỉ có thể nói đại khái, cụ thể thì không rõ lắm, nhưng thanh niên trí thức Trình lại biết rõ nhất, em ấy là chủ nhiệm phòng làm việc của nhà máy của chúng tôi, thiết kế sản phẩm đều là do em ấy làm"

Trình Ninh lúc này đã đại để nhìn ra ý của thư ký Từ.

Nhưng chuyện nhà máy của bọn họ cũng không có gì cần phải gạt công xã.

Nói đến cùng, thành lập xưởng vào lúc này, mặc kệ là ở đại đội, hay là ở công xã, thì cũng đều không phải xưởng của mình.

Trong đầu cô thậm chí nghĩ rằng, nếu bởi vì công xã có hứng thú với việc thành lập xưởng, mà điều cả Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh tới công xã, vậy tất nhiên sẽ giải được kiếp nạn ở trận lũ kia của bọn họ, Hàn Đông Nguyên hẳn là cũng có thể tránh chuyện đi tù phía sau.

Cô nghiêm túc nói: "Đại đội Thượng Hàn của chúng tôi ở nơi hẻo lánh, giao thông không tiện, ngồi xe bò phải mất ba bốn giờ mới tới được công xã, cho nên chúng tôi chắc chắn là không thể làm gia cụ lớn, vậy nên chúng tôi định bắt đầu từ vật dụng ở nhà, như là muỗng đũa thớt gỗ ống đựng bút trúc thước gỗ thước đo vân vân, như vậy vận chuyển sẽ thuận tiện, cũng không lãng phí vật liệu gỗ."

Ông ấy nói: "Được, đến lúc đó mọi người mời thầy Diêu đến đây, cũng mời ông ấy đến công xã của chúng tôi ngồi một lát, chúng tôi cũng xin ông ấy chỉ bảo cho một chút, khi nào rảnh thì gọi Đông Nguyên sang đây tâm sự."

Đại đội Thượng Hàn nghèo.

Tương tụ công xã Thạch Kiều cũng nghèo.

Thư ký Từ thấy đầu óc Hàn Đông Nguyên linh hoạt, thật sự động tâm.

Nhưng mở xưởng không phải chuyện đơn giản, cái gì cũng cần tiền, mà công xã thật sự không có tiền, cho nên ông ấy đứng quan sát, xem Hàn Đông Nguyên có thể làm ra được thành quả hay không.

Trò chuyện trong chốc lát thư ký Từ để hai người đi gọi điện thoại, còn tri kỷ nói: "Tiểu Trình cô rời nhà đến đây, trong nhà nhất định rất nhớ mong, cũng gọi một cuộc điện thoại về nhà báo bình an đi"

Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, ấn tượng của ông ấy với Trình Ninh rất tốt,cảm thấy cô gái nhỏ này rất trung thực, làm việc cũng nghiêm túc.

Trình Ninh cười tủm tỉm đáp lại.

Hai người đi văn phòng lớn gọi điện thoại.

Nhà thầy Diêu không có điện thoại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đó Hàn Đông Nguyên đã hẹn với ông ấy hôm nay đến phòng thu phát của xưởng nội thất nhận điện thoại.

Vừa nghe thấy tiếng Trình Ninh, thầy Diêu rất vui vẻ, nói: "Tiểu Trình à, nghe nói cháu cũng xuống nông thôn, nơi đó hoàn cảnh gian khổ, có quen không?"

“Vẫn ổn ạ”. Trình Ninh cười nói: “Nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp, đồng hương cũng rất thuần phác thiện lương, lúc đầu còn lo lắng xuống nông thôn trồng trọt vất vả, kết quả vừa mới đến anh ba của cháu liền mở nhà máy, thầy xem, hiện tại đất cũng không dùng hết, thầy Diêu, thầy qua đây nhìn là biết, không khó khăn như vậy đâu"

Thầy Diêu nghe xong cũng vui thay cho cô.

Trình Ninh khen nơi này như vậy đương nhiên là sẽ có phần sau.

Sau khi hẹn thầy Diêu ngày mốt khởi hành đến đây, cô lại nói: "Thầy Diêu, còn một chuyện còn muốn mời thầy hỗ trợ."

"Có chuyện gì, cứ việc nói."

"Là như thế này, không phải chúng cháu định xây xưởng sao ạ? Cho nên cháu nghĩ lần này mời thầy lại đây, thuận tiện cũng mời một thầy làm công trình kiến trúc sang đây, giúp chúng cháu nhìn xem nhà xưởng phải xây như thế nào, dự toán nhiều ít"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118: Chương 118


“Cháu biết bên thầy Diêu là xưởng nội thất, không quen thuộc bên kiến trúc, thầy có thể giúp cháu hỏi một chút thầy Trần bên bộ kiến trúc, xem xem ông ấy có thể đề cử một vị thợ già đã về hưu qua đây giúp chúng cháu nhìn xem hay không?"

Thầy Trần từng có mối giao hảo với nhà họ Trình.

Trước khi Trình Ninh xuống nông thôn còn qua thăm ông ấy, hỏi ông ấy rất nhiều vấn đề về phương diện lũ bất ngờ.

Xưởng nội thất là xưởng cấp dưới của tập đoàn kiến trúc, hai bên liên hệ nhiều, đại bộ phận còn đều ở cùng một tòa ký túc công nhân, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cho dù không quen thân, cũng đều biết mặt nhau.

Đây là chuyện công việc, thầy Diêu tự nhiên đồng ý.

Chuyện công việc xong rồi Trình Ninh liền đánh một cuộc điện thoại về Hàn gia.

Người nhận điện thoại là Hàn Nhất Mai, vừa nghe thấy tiếng Trình Ninh liền"A" một tiếng, nói: "Sao nào, mới chỉ qua vài ngày, liền gọi điện thoại về nhà? Chịu không nổi, định khóc lóc đòi về nhà đấy à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn đã bảy tám tháng, cũng không thấy anh gọi điện thoại trở về, mà Trình Ninh mới xuống nông thôn được bao nhiêu ngày?

Trình Ninh cười tủm tỉm: "Chị hai, em sống rất tốt, em nhân lúc có việc gọi điện thoại về Bắc Thành, liền thuận tiện gọi một cuộc điện thoại về nhà."

"Nhân lúc có việc?"

"Đúng vậy, bà nội hoặc là cô có ở nhà không? Em muốn nói chuyện với bà nội và cô"

Hàn Nhất Mai muốn hỏi cô là công việc gì mà có thể gọi điện thoại, Hàn Đông Nguyên ở bên kia như thế nào, nhưng trước kia cô ấy luôn có thái độ ác liệt với Trình Ninh, nhất thời cũng không có cách nào nói chuyện đàng hoàng với cô.

Trình Tố Nhã và bà nội Hàn đều ở phòng khách, cô ấy đành phải ném điện thoại lên bàn, nói: "Điện thoại của Trình Ninh ạ."

Từ lúc cô ấy nói "Mới chỉ qua vài ngày, liền gọi điện thoại về nhà? Chịu không nổi, định khóc lóc đòi về nhà đấy à" tâm trạng Trình Tố Nhã cũng đã như treo trên dây, quay đầu nhìn lại đây.

Thấy thế cũng không so đo thái độ của cô ấy mà vội vã cầm điện thoại, sốt ruột nói với đầu bên kia: "Ninh Ninh, là cô đây, xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có ạ: “ Trình Ninh ôn nhu nói: “Cô, con chỉ là nhân lúc đi làm vài việc, thuận tiện gọi điện thoại cho cô và bà nội thôi"

Lúc này tâm trạng căng thẳng của Trình Tố Nhã mới thả lỏng, hỏi tình hình bên kia của cô.

Trình Ninh nói: "Cô ơi, bà nội có đó không ạ? Cô gọi bà nội qua đi, con cùng nói với mọi người."

Lúc này bà nội Hàn cũng đã ngồi xuống bên cạnh, Trình Tố Nhã liền ấn nút hands-free.

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm thanh thúy của Trình Ninh, nói: "Cô, bà nội, con ở đây rất tốt, anh ba cũng rất tốt, anh ba chuẩn bị thành lập xưởng trong đại đội, anh ba là xưởng trưởng, con là chủ nhiệm phòng làm việc, cho nên con không cần làm chút việc nhà nông nào cả, còn có anh Liêu Thịnh, anh ấy là chủ nhiệm nghiệp vụ đấy ạ, chuyên môn chạy nghiệp vụ... Anh Liêu Thịnh đang ở ngay cạnh con đây, anh Liêu Thịnh, anh chào hỏi cô bà nội em một tiếng đi"

Liêu Thịnh liền dò đầu hô một tiếng với bên kia: "Chào dì, chào bà nội Đông Nguyên ạ" .

Trình Ninh vừa nói, Trình Tố Nhã vẫn còn ổn, bà nội Hàn thì "Ôi" từng tiếng, nghe thấy tiếng Liêu Thịnh, vội quay đầu hướng nói với bảo mẫu nhỏ trong nhà: "A Hương, mau chạy qua nhà thầy Liêu đầu viện, nói là Thịnh Tử nhà họ gọi điện thoại qua, gọi mẹ Thịnh Tử lại đây nói mấy câu với Thịnh Tử."

Bảo mẫu nhỏ A Hương vội đi đến đại viện nhà họ Liêu gọi người.

Bên này điện thoại vẫn đang tiếp tục.

Hàn Nhất Mai dựng thẳng lỗ tai, nghe nói Hàn Đông Nguyên thành lập xưởng, Trình Ninh làm chủ nhiệm phòng làm việc, quả thực không dám tin.

Đông Nguyên thành lập xưởng thì không nói gì, nhưng sao lại để Trình Ninh làm chủ nhiệm phòng làm việc chứ?

Nó ư, một con nhóc như nó?

Đông Nguyên đang làm cái gì vậy!

Trình Tố Nhã cũng có chút ngoài ý muốn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119: Chương 119


Chỉ có bà nội Hàn vô cùng vui vẻ, nói: "Ôi, vậy thì quá tốt rồi, mấy đứa muốn xây xưởng gì vậy?"

"Xưởng nội thất nhỏ ạ: "

Trình Ninh lập tức giải thích, liến thoắng nói với bọn họ rằng xưởng của bọn cô định làm cái gì, chuẩn bị làm như thế nào, lần này cô đến công xã gọi điện thoại là vì chuyện công việc, gọi điện mời thợ mộc của xưởng nội thất ban đầu đến huấn luyện mọi người, miệng nhỏ nói liên tục lưu loát lại rõ ràng, lúc này không chỉ bà nội Hàn nghe mà tươi cười đầy mặt, thỉnh thoảng nói chêm một câu cổ vũ:

"Ôi, vậy không tệ"

"Được, vậy thì được"

“Như vậy rất tốt”

Cả trên mặt Trình Tố Nhã cũng lộ ra vui mừng, nụ cười như trút được gánh nặng.

Từ lúc Trình Ninh xuống nông thôn, mấy ngày nay tâm trạng của Trình Tố Nhã vẫn luôn căng thẳng.

Lúc này nhận được điện thoại của cô, không cần biết chuyện cô nói có thể tin được bao nhiêu, nhưng nghe tiếng cô là biết cô sống không kém, hơn nữa, tinh thần còn phấn chấn hơn so với trước kia, trong giọng nói tràn đầy niềm vui và sức sống.

Hơn nữa trọng điểm là, mặc kệ mặt ngoài có thái độ gì với con riêng, thì trên thực tế hẳn là rất quan tâm cô, như vậy thì tốt, trái tim cuối cùng cũng có thể buông hơn phân nửa.

Chỉ có Hàn Nhất Mai thỉnh thoảng bĩu môi.

Nhưng mà cô ấy luôn luôn như vậy, bà nội Hàn và Trình Tố Nhã chỉ xem như không thấy.

Bà nội Hàn nghe Trình Ninh nói tỉ mỉ bọn họ định xây xưởng thế nào, còn vỗ bàn, nói: "Làm đi, làm cho tốt, chỉ cần sản phẩm của mấy đứa tốt, bà liền nói với dượng cháu, nhà máy lớn mấy ngàn người kia của bọn họ, ngày lễ rồi năm mới ăn tết, liền mua cho mỗi người một bộ làm phúc lợi đơn vị, còn có đơn vị căn tin, cũng có thể đặt trước trăm bộ đồ dùng, một phần thì tự mình dùng, còn đâu đấy thì đặt ở căn tin bán, không phải là xong rồi sao?"

Trình Tố Nhã và Hàn Nhất Mai: “. …”

Hàn Nhất Mai lại "A" một tiếng.

Với cái tính thiết diện vô tư kia của ba, sao có thể chứ?

Tính cách của dượng Trình Ninh đương nhiên cũng biết.

Nhưng cô cũng không dội nước lạnh bà nội, chỉ cười "Hì hì", nói: "Bà nội thật lợi hại, cháu đã thấy kỳ quái mà, tính tình anh ba như vậy, bình thường cũng không thích quan tâm tới người khác, sao tự dưng lại đi thành lập xưởng, chủ kiến cũng nhiều, thì ra đều được di truyền từ bà nội ạ, nếu bà nội đi thành lập xưởng, nói không chừng còn lợi hại hơn dượng và anh ba nữa"

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nội Hàn nghe vậy thì vô cùng vui vẻ.

Hàn Nhất Mai ở một bên liếc mắt xem thường, nói thầm một câu: "Đồ nịnh nọt" .

Bà nội Hàn nghe thấy, trừng mắt liếc cô ấy một cái, vừa quay đầu với điện thoại là lại vui vẻ ra mặt.

Nếu không nói bà có ba đứa cháu trai cháu gái ruột, nhưng đứa hiểu rõ bà nhất và cũng thân với bà nhất là Trình Ninh, con bé khiến người ta thấy thương.

Không bao lâu thì mẹ của Liêu Thịnh là thím Liêu liền vội vã chạy đến, vừa vào cửa đã nói: "Ôi, nghe nói Thịnh Tử nhà tôi gọi điện tới, có thật không vậy?"

"Thật, thật đấy“ Bà nội Hàn vui tươi hớn hở, nói với đầu kia điện thoại: “Ninh Ninh, để Thịnh Tử nói vài câu với thím Liêu đi."

Không khí nhất thời vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Cuối cùng lúc thím Liêu ngắt điện thoại nói với Liêu Thịnh: "Thịnh Tử, Ninh Ninh là con gái, tuổi lại nhỏ, ở bên kia, con nhất định phải chăm sóc con bé cho tốt, có biết không?"

Liêu Thịnh tuỳ tiện, nói: "Đã biết, đã biết, mẹ, em gái Ninh Ninh còn cần con chăm sóc nữa hay sao? Không phải có Đông Nguyên rồi à? Có Đông Nguyên ở, em ấy còn chịu khổ gì đâu, ai dám bắt nạt em ấy? Chỉ có phần em ấy bắt nạt người khác thôi."

Như Tương San San kia, trước kia không phải cũng là một cái pháo đốt, bây giờ nhìn thấy Trình Ninh, quả thực mà vừa thấy đã bỏ chạy.

Sợ cô muốn chết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom