Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: Chương 120


Thím Liêu tức giận: "Bảo con chăm sóc thì cứ chăm sóc đi, nghe không hiểu tiếng người hay sao? Đông Nguyên là anh con bé, có thể giống nhau sao?"

Có cái gì không giống chứ?

Khí tràng của Hàn Đông Nguyên cao một vạn tám hơn nữa trước kia còn chưa phát hiện, bây giờ phát hiện ra cô nhóc kia quả thực là tinh ranh như quỷ, rất lợi hại, ngoại trừ đi làm cu li, thì còn cần anh ấy chăm sóc cái gì chứ?

Anh ấy chỉ có thể "Dạ dạ" hai tiếng cho có lệ.

Anh ấy nào có biết nỗi khổ tâm của mẹ anh ấy đâu!

Nói chuyện với gia đình xong, vừa mới cúp điện thoại, chủ nhiệm Tiết liền theo chân bọn họ bảo bọn họ khoan hãy đi, thư ký Từ nói muốn mời hai người đến nhà ông ấy ăn cơm trưa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ thư ký Từ đi ra, Trình Ninh liền cười tủm tỉm nói: "Cám ơn lời mời của thư ký, nhưng mà chúng tôi đang vội, không đến nhà ngài ăn cơm được, nếu không, sợ là lúc lên núi phải nửa đêm, núi buổi tối đen như mực, lên đường lúc nửa đêm tôi cũng sợ. Hay là, chúng tôi đang định đi căn tin của công xã ăn một bữa, thư ký đi cùng chúng tôi nhé?"

Cuối cùng còn hào khí nói: “Để tôi mời thư ký!"

Trình Ninh đều nói vậy, thư ký Từ tự nhiên sẽ không miễn cưỡng, ông ấy cười ha ha, nói: "Được, nhưng mà mọi người đến công xã, còn bắt mọi người mời tôi, như vậy sao được, đi, tôi mời mọi người!"

Kết quả là Trình Ninh và Liêu Thịnh thành công lừa được một bữa cơm trưa vô cùng phong phú.

Không nói tới bên trong bỏ thêm thịt sợi cải trắng nấm hương, còn cho mỗi người một quả trứng gà thơm ngào ngạt, ngẫm lại lần trước đến đây công xã cung cấp một chén cháo lỏng như canh, lần này quả thực là vừa ăn vừa rơi nước mắt.

"Cảm ơn thư ký Từ!"

Hai người đều ăn rất hài lòng.

Thư ký Từ cười tủm tỉm, hỏi ngày nào thì thợ mộc đến, lại nói: "Đến lúc đó mọi người sang đây đón thầy, tôi lại dẫn mọi người đến đây ăn lần nữa, nếu mọi người đến sớm một chút, tôi sẽ tự mình làm vằn thắn cho mọi người ăn. Mấy đứa nhóc này, c.h.ế.t sống không chịu tới nhà tôi, như là trong nhà tôi có cọp ăn thịt các cậu vậy"

Liêu Thịnh bán thảm: "Không phải do chúng tôi không muốn, thật sự là đại đội quá xa, đường núi quá khó đi."

Thư ký Từ vui tươi hớn hở, cũng không so đo với bọn họ, cơm nước xong thì tiễn bọn họ lên xe bò.

Hoàn thành công tác rồi nên đường về của hai người rất nhẹ nhàng.

Liêu Thịnh nói với Trình Ninh: “Em gái Ninh Ninh, thư ký Từ kia là một người lợi hại, hẳn là đang mưu tính cái gì đó, em không cần phải nói kỹ càng với ông ấy như vậy.”

Trình Ninh cười liếc anh ấy một cái, nói: "Có thể mưu đồ gì chứ? Đại đội của chúng ta nghèo, thì công xã cũng nghèo, người đại đội của chúng ta phải chăm sóc ít, nhưng thư ký Từ phải chăm sóc cho một công xã nhiều nhân khẩu như vậy, ông ấy cũng chỉ nghĩ làm sao để phát triển công xã, để xã viên có thể ăn cơm no thôi. Thật ra thị trường lớn như vậy, công xã xây một cái xưởng cũng không có xung đột gì với việc chúng ta thành lập nhà máy, nếu sản phẩm của bọn họ khác với chúng ta, còn có thể cùng xài chung một con đường tiêu thụ, công xã có giao thông phát đạt, bọn họ bán nội thất lớn, chúng ta liền làm đồ làm bếp nhỏ và đồ dùng hằng ngày nhỏ gọn, không chỉ không có xung đột, mà còn có thể hỗ trợ lẫn nhau."

"Hơn nữa có công xã duy trì, có nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn, như là lần này thầy Diêu đến đây, cũng là thư ký Từ tự mình sắp xếp máy cày của công xã đi giúp chúng ta đón thầy Diêu từ nhà ga, nếu không chúng ta sẽ phí không ít chuyện. Còn có về sau, rốt cuộc thì đại đội của chúng ta ở nơi hẻo lánh, như bình thường đi gửi đồ hay đón người, gọi điện thoại và nhận điện báo, còn có rất nhiều chỗ cần có thư giới thiệu và con dấu, tóm lại những việc phải dựa vào công xã rất nhiều"

Trong khoảng thời gian ngắn Liêu Thịnh vô cùng hổ thẹn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: Chương 121


Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng Trình Ninh quá đơn thuần, không biết sự thăm dò và cố ý hỏi thăm của thư ký Từ, chỉ nghĩ cô quá mức đơn thuần lại thiện lương, cho nên thư ký Từ hỏi cái gì cô cũng rất nhiệt tâm giải đáp, thậm chí còn nói nhiều hơn, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng, căn bản là cái gì cô cũng biết cả, chẳng qua là muốn chừa mặt mũi, không ngại việc làm của thư ký Từ mà thôi.

Sau khi đến công xã nói chuyện điện thoại xong và còn nhờ được thầy Diêu giúp mời một vị kỹ sư kiến trúc thì tảng đá lớn trong lòng Trình Ninh xem như buông xuống được một nửa.

Thì ra sự tình cũng không khó khăn đến vậy.

Cô rất vui mừng.

Đêm đó ngủ một giấc rất ngon.

Ngày hôm sau bắt đầu xử lý công việc.

Công nhân trong xưởng đã sắp xếp xong, mỗi ngày vẫn là ở kho để gỗ làm việc, thuần thục công việc của thợ mộc, chỉ chờ thầy dạy nghề mộc đến đây rồi lại tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp.

Cô ở ký túc xá sửa sang lại tư liệu, chuẩn bị an bài công tác cho Hứa Đông Mai và Trầm Thanh.

Ký túc xá vốn đã nhỏ còn chứa một lần năm người, tư liệu chất đống khắp bàn và ngăn kéo.

Ký túc xá chỉ có hai cái bàn gỗ con, người trong ký túc xá thông cảm cho cô, có một cái bàn thì đều để cô dùng.

Sau khi cô thu thập xong những tư liệu lát nữa sẽ dùng liền thở dài, chỗ cô như thế này, thì bên Hàn Đông Nguyên hẳn là cũng giống nhau.

Cũng may mọi người trong ký túc xá của các cô không tệ, nếu giống như cách vách một Triệu Chi một Tương San San rồi lại thêm một Lưu Lệ Na, thật đúng là làm cho người ta đau đầu.

Tư liệu đặt ở đâu cũng không yên tâm Xây nhà xưởng và văn phòng đúng là vô cùng tất yếu.

Cô sửa sang xong đồ đạc liền nói với Hứa Đông Mai một tiếng, để Hứa Đông Mai gọi Trầm Thanh cùng đi nhà chính họp, an bài công tác của hai người.

Cũng nhờ cô ấy qua ký túc xá nam gọi Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh một chút, hỏi bọn họ có muốn qua nghe một chút, cho chút ý kiến hay không.

Đoàn người đến đông đủ, cô đem sản phẩm cùng với bản thảo thiết kế cuối cùng mình sửa cho Hứa Đông Mai và Trầm Thanh xem, nói: "Chút nữa hai người về xem xong cái này trước, làm quen với sản phẩm của chúng ta một chút."

"Sau đó Hứa Đông Mai chuẩn bị làm một phần sổ tuyên truyền, chủ yếu giới thiệu về Ổ Sơn, đại đội, xưởng, cùng với sản phẩm của chúng ta, cuốn sổ này rất quan trọng, về sau đi làm nghiệp vụ, hoặc có người đến thăm, đều có thể trực tiếp đem cuốn sổ này ra cho người ta xem, người ta sẽ biết xưởng của chúng ta làm cái gì, bán sản phẩm gì. Trong quá trình làm có vấn đề gì có thể hỏi tôi, cũng có thể nói chuyện nhiều hơn với người dân trong thôn, nói không chừng có thể tìm được một ít linh cảm, chỗ nào cần tranh minh hoạ thì tìm Trầm Thanh, hai người cùng thương lượng với nhau."

“Nhớ kỹ nhóm sản phẩm đầu tiên của xưởng của chúng ta chủ yếu là đồ làm bếp và bộ đồ ăn, bài giới thiệu của hai người chủ yếu là quay chung quanh phương diện này”.

Đây là có nguyên nhân.

Đối tượng tiêu thụ sản phẩm chủ yếu trước mắt của bọn họ là xưởng nội thất phụ thuộc tập đoàn kiến trúc công trình mà Trình Ninh từng công tác.

Ngay từ đầu việc thành lập xưởng nội thất chủ yếu là để phối hợp với tập đoàn công trình, cung cấp các nội thất cơ bản cho các loại kiến trúc và dịch vụ lắp đặt nguyên bộ.

Như là rất nhiều đơn vị có chia phòng ở, không chỉ sẽ chia phòng ở thôi, mà còn cung cấp cả nội thất cơ bản trong phòng, tập đoàn công trình liền xây riêng một xưởng phụ thuộc để cung cấp dịch vụ về phương diện này.

Có vài đơn vị không chỉ cung cấp nguyên bộ nội thất cơ bản, mà còn cung cấp nguyên bộ đồ làm bếp và bộ đồ ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ định làm về mảng này trước.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: Chương 122


Cô nói xong đẩy một chồng giấy từ trong hai chồng đến trước mặt mọi người, nói: "Cái này, là bài thi đề thứ nhất và đề thứ hai của mọi người. Chị Đông Mai chị xem phần này, là bài giới thiệu về xưởng và sản phẩm do những người khác viết, mặc kệ viết có được hay không, đều có thể gợi lên một ít linh cảm, dùng làm tham khảo"

Lại cầm hoạ báo nói với Trầm Thanh: “Mấy cái này là áp-phích tuyên truyền mà mọi người vẽ. Trầm Thanh cô có thể nhìn xem, mấy ngày nay cô vừa phối hợp với Hứa Đông Mai làm sổ giới thiệu, vừa vẽ thêm hai bức áp-phích, một bức có thể trực tiếp dán trên tường để tuyên truyền xưởng của chúng ta, bức kia tôi muốn dùng trên hộp sản phẩm của chúng ta."

Trong lúc đang nói chuyện thì không biết từ đâu mà cô lấy ra một cái hộp diêm, nói: “Chờ bộ sản phẩm đầu tiên làm xong, cô thiết kế vài kiểu hộp, hộp lớn chứa trọn bộ cả bộ đồ ăn và đồ làm bếp, hai cái hộp khác chia ra chứa bộ đồ ăn và đồ làm bếp, mặt hộp đều phải có thiết kế riêng"

Nói xong dường như nghĩ đến cái gì cô quay sang Liêu Thịnh, nói: “Anh Liêu Thịnh, anh là người chạy nghiệp vụ, anh hỗ trợ tìm xem quanh đây, không Bắc Thành cũng được, tìm mấy xưởng giấy ở Bắc Thành, nhìn xem có hỗ trợ đặt làm hộp hay không, hỏi giá cả một chút, đúng rồi, còn phải liên hệ xưởng in ấn một chút, chờ chúng ta định ra bản thảo của sổ tuyên truyền rồi, sẽ in ra."

Mọi người nghe mà táp lưỡi.

Nhiều chiêu trò thật đấy.

Liêu Thịnh nói: "Em gái Ninh Ninh, sản phẩm của chúng ta còn chưa làm ra, mà em đã bày ra nhiều mẫu mã thế rồi"

Vân Mộng Hạ Vũ

Dừng một chút, rồi nói: “Chỗ cần tiêu tiền cũng không ít."

“Mấy thứ này đều cần thời gian, chờ sản phẩm làm xong thì đã quá muộn rồi”.

Trình Ninh nghiêm khuôn mặt nhỏ nói: “Cách đóng gói sản phẩm rất quan trọng. Làm sao anh có thể đi chạy nghiệp vụ, tới xưởng người ta giới thiệu của sản phẩm chúng ta, sao có thể mặc một cái áo da rắn cõng một đống nồi xẻng trên lưng? Anh thấy làm như vậy mà được sao? Làm sao có thể mặc cả ra giá tốt? Nếu chủ nhiệm nghiệp vụ là anh không đủ chỉn chu, thì sao đủ khí thế để chống nổi."

“Em nói đúng”. Trong đầu Liêu Thịnh hiện lên hai hình ảnh khác nhau, phát hiện đúng là mặc đồ lao động xách theo một cái hộp dễ nhìn sẽ có thể diện hơn nhiều so với việc mặc áo da lưng cõng đồ, thái độ lập tức xoay một trăm tám mươi độ, đồng ý nói: “Vẫn là em gái Ninh Ninh suy nghĩ chu đáo."

Nói xong anh ấy liền nhìn Hàn Đông Nguyên, nói: "Anh Nguyên, vì sao em gái Ninh Ninh không phải em gái em chứ, khi nào mà anh từ bỏ ấy, thì đưa cho em là được."

Dù sao nhiều năm như vậy cũng không có ai coi trọng một em gái có năng lực như vậy, còn che giấu không cho người khác tới gần.

Bằng không mười mấy năm nay, sao anh ấy có thể không biết dù chỉ một chút rằng em gái Ninh Ninh lợi hại như vậy chứ?

Hàn Đông Nguyên vốn đang lười biếng nhìn Trình Ninh an bài công tác của mọi người nghe thấy lời Liêu Thịnh nói thì mặt tối sầm lại, đạp anh ấy một cước, nói: "Không biết nói tiếng người thì đừng có nói."

Liêu Thịnh ăn đau vội cầu xin tha thứ, nhấc tay nói: "Em chỉ muốn biểu đạt sự hâm mộ thôi mà? Anh còn không hiểu em sao, em chỉ có một bà chị hai, nhưng đúng là như muốn lấy mạng người ta ấy."

Thím Liêu thích con gái, nuôi anh cả Liêu và Liêu Thịnh thì qua quýt, nhưng lại vô cùng chiều chuộng chị hai Liêu, chiều đến hư.

Liêu Thịnh tuy rằng nhỏ nhất, lại nếm qua không ít đau khổ vì chị hai anh ấy.

Hàn Đông Nguyên nghe xong lời này mới buông tha anh ấy.

cả Thấy Liêu Thịnh chơi chiêu để thoát nạn, ngay Hứa Đông Mai và Trầm Thanh một người trầm ổn một người trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng buồn cười, nhịn cười đáp lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: Chương 123


Mở hội xong, Trình Ninh chú ý tới Trầm Thanh cầm bài thi của vài người, lật sang một trang, sắc mặt có chút khác thường, như có cái gì muốn nói nhưng lại do dự.

Trình Ninh nhìn thoáng qua, đó là bài thi của Triệu Chi.

Nghĩ tới việc Triệu Chi vì vào phòng làm việc mà còn tranh thủ lúc không có ai đi tìm Hàn Đông Nguyên tự tiến cử, lần hội này không chọn cô ta, nhất định là sẽ bày trò gì sau lưng đây.

Bây giờ xưởng mới ở giai đoạn trước, mọi người cùng nhau chuẩn bị, lòng đoàn kết rất quan trọng.

Cô gọi lại Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh đang chuẩn bị rời đi, ngữ khí ôn hòa hỏi Trầm Thanh, nói: "Trầm Thanh, cô có chuyện gì muốn nói sao?"

Trầm Thanh cũng là người thẳng tính.

Nhưng việc này cô ấy muốn lén hỏi Trình Ninh một chút.

Trình Ninh liếc tờ họa báo của Triệu Chi trên tay cô ấy một chút, cười nói: "Nếu là chuyện liên quan đến công tác hoặc là tuyển trợ lý, có nghi hoặc gì, có thể nói thẳng ra, thật ra tôi cũng muốn nói với cô và chị Đông Mai, vì sao trong nhiều bài thi như vậy, lại chọn hai người."

“Vì sao?” Trầm Thanh hỏi.

"Vậy cô phải nói cho tôi biết có phải đã có chuyện gì hay không."

Trầm Thanh muốn nói lại thôi.

Trình Ninh lại nói: “Trầm Thanh, cô tận mắt thấy xưởng của chúng ta từ không có gì cả, rồi làm thế nào để đi đến bước thành lập bây giờ, trên thực tế, hiện tại cũng chỉ là đang trên đường thành lập, về sau nếu muốn quản lý xưởng cho tốt, không chỉ cần năng lực lãnh đạo và nhìn ra trông rộng của xưởng trưởng, mà đồng thời cũng cần tất cả mọi người cùng nhau cố gắng cùng phát triển, nếu nội bộ chúng ta không đồng tâm ngay từ đầu, cho dù xưởng này có xây thành công, thì trong tương lai bên trong cũng sẽ tràn ngập tai hoạ ngầm, gặp được khó khăn gì, hay bị bên ngoài nghi ngờ tính kế, cũng rất dễ dàng sụp. Ngược lại, nếu chúng ta buộc chặt thành một sợi dây thừng, cùng nhau tiến lùi, như vậy mới có thể mang theo xưởng của chúng ta càng chạy càng xa, càng chạy càng tốt.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói đến mức mắt Trầm Thanh đỏ lên.

Sắc mặt cô ấy trở nên kiên định, lấy hoạ bảo mà Triệu Chi vẽ ra, nói với Trình Ninh: "Vâng, chủ nhiệm Trình, có một số việc tôi muốn phản ánh với cô."

"Thật ra tôi tin tưởng năng lực của mình, chị Đông Mai đến còn sớm hơn vài năm so với tôi, thuộc nhóm thanh niên trí thức sớm nhất ở nơi này, thái độ làm việc của cô ấy vẫn luôn cẩn thận kiên định ổn trọng, tôi cũng hiểu cô ấy vô cùng thích hợp vị trí trợ lý văn phòng"

"Nhưng nếu chỉ xét theo cuộc thi mà nói, Triệu Chi từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ gia đình cô ta, am hiểu công tác viết tuyên truyền, cô ta cũng vẽ tranh từ nhỏ, vẽ áp-phích rất đẹp. Bọn họ lén nói, chủ nhiệm Trình lựa chọn Hứa Đông Mai cùng tôi, là vì có địch ý với cô ta, tôi cũng không tin tưởng lời này, sau khi tiếp xúc hai ngày này, lại càng không tin nổi. Nhưng chỉ mình tôi có tin hay không cũng vô ích, Triệu Chi và Cố Cạnh Văn có thể lén nói lời này trước mặt tôi, thì chắc chắn cũng sẽ nói với người khác, tôi nghĩ liệu chủ nhiệm Trình có thể nói với chúng tôi hay không, từ những bài thi này, tiêu chuẩn chân chính để chọn tôi và Hứa Đông Mai, như vậy về sau bọn họ có nói những lời chửi bới gì đi nữa, tôi cũng có thể trực tiếp bác bỏ ngược lại"

Quả nhiên là Triệu Chi và Cố Cạnh Văn.

Thật sự là mười phần bỉ ổi.

Nghĩ đến kiếp trước rất có thể Hàn Đông Nguyên đã bị hai kẻ bỉ ổi này tính kế, sự chán ghét trong lòng Trình Ninh đối với bọn họ quả thực đã tăng tới mức lớn nhất.

Bên kia mặt của Hàn Đông Nguyên cũng trầm xuống.

Mây mù u ám.

Liêu Thịnh cũng tức giận.

Vậy mà có người chửi bới em gái Ninh Ninh, ai nhịn được chứ anh ấy thì không.

Anh ấy nhảy dựng lên vừa định nói chuyện, lại bị Hàn Đông Nguyên một phen đè lại.

Hàn Đông Nguyên nhìn Trình Ninh, chờ cô nói chuyện.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: Chương 124


Trình Ninh chán ghét thì chán ghét, nhưng việc nên làm cũng không bị cảm xúc ảnh hưởng.

Cô rút ra ba tờ giấy từ trong chồng bài thi.

Đó là ba bài thi của Triệu Chi.

"Mọi người nhìn trước đi"

Mấy người truyền nhau đọc một chút, sắc mặt không đồng nhất.

Trên mặt Hàn Đông Nguyên đầy trào phúng, Liêu Thịnh"chậc chậc", Hứa Đông Mai và Trầm Thanh trầm mặc.

Trình Ninh nói: "Mọi người nhìn này, đầu tiên là giới thiệu xưởng và giới thiệu sản phẩm, cô ta viết lưu loát một đoạn dài, toàn là viết những thanh niên trí thức xuống nông thôn đã nhận tái cải tạo bần nông và trung nông thế nào, tinh thần diện mạo thay đổi, dắt tay nông dân cùng nhau thành lập xưởng... Xin hỏi, nếu bây giờ mọi người đi tìm xưởng hay công xã nào đó, muốn thuyết phục bọn họ thu mua sản phẩm của chúng ta, cầm một bài viết mà như chơi như vậy có tác dụng gì không? Xem xong rồi cũng không biết rốt cuộc xưởng của mọi người làm cái gì, sản phẩm có đặc tính gì, có ưu điểm gì so với các sản phẩm gỗ khác, ai sẽ đồng ý làm ăn mọi người chứ?"

"Giờ nói tới áp-phích phía sau, vẽ đúng là coi như đẹp, tình cảm mãnh liệt bùng nổ, nhưng mà xưởng của chúng ta là xưởng sản xuất đồ tre gỗ, vẫn là câu nói kia, trọng điểm là sản phẩm chứ không phải người, cô ta vẽ mấy thanh niên trí thức cùng nông dân giơ nắm tay lên để làm gì? Định đi đánh nhau với người ta à?"

Mọi người: ".."

"Cho nên mặc kệ cô ta viết hay bao nhiêu, tranh vẽ đẹp thế nào, nhưng mà đã đi sai hướng, vậy không đúng“

Ngữ khí Trình Ninh nghiêm túc, nói: “Không phải chỉ một bài văn tuyên truyền hay một bức áp-phích của cô ta có vấn đề, mà cả lối tư duy suy nghĩ của cô ta có vấn đề, xưởng của chúng ta còn đang ở giai đoạn trước đầy gian nan, cần một người kiên định có năng lực có tâm với sản phẩm, một người muốn phát triển xưởng thật tốt từ tận đáy lòng, sản xuất ra sản phẩm tốt, bán đi, để mọi người ăn no cơm, sống thật tốt, mà không phải một người không để tâm đến công việc, chỉ nghĩ lấy việc tuyên truyền thu hút ánh mắt, hy vọng có thể được xét tiên tiến sau đó lấy được đề cử trở về thành, lại càng không cần một người chỉ cần có người có chút ý kiến nhỏ với cô ta, thấy người khác không vây quanh cô ta, liền cảm thấy người ta có lỗi với cô ta, thấy người khác có địch ý với cô ta, thì nghĩ là người đó có vấn đề, nhận một người như vậy vào, chỉ có thể làm cục cứt chuột làm hỏng nồi nước"

Mọi người nghe cô nói, lúc nghe phần trước thì vẻ mặt ai nấy đều ngày càng nghiêm túc, đây đúng là một vấn đề nguyên tắc lớn, cả sự kiện như đã được nâng lên độ cao mới, nhưng mà chờ cô thốt ra câu cuối: “Bịch" một tiếng, sự tình lại ngã xuống nhân gian.

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Thịnh"Phụt" một tiếng cười ra tiếng.

Trình Ninh quay đầu nhìn anh ấy, sắc mặt thật sự vô cùng nghiêm túc.

Liêu Thịnh gãi gãi đầu, thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Đúng, em gái Ninh Ninh nói đúng, đúng là không thể nhìn ra, Cố Cạnh Văn kia nhìn thì nhân mô cẩu dạng, không nghĩ tới sau lưng lại là một kẻ không lên được mặt bàn như thế."

Có người mắng Cố Cạnh Văn, Trình Ninh cũng rất vui vẻ mà cười.

Trầm Thanh ho nhẹ một tiếng, cũng lâm vào cảm giác xấu hổ khi mình trước đây không nhìn ra được mặt này của vấn đề.

Sương mù trong lòng cô ấy bị đẩy ra, bây giờ nhìn lại toàn bộ sự tình chỉ cảm thấy rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, nói: “Chủ nhiệm Trình, cô nói đúng, là do tôi trước đây nhìn vấn đề quá nông cạn.”

Đặt quyết tâm, nếu sau này Triệu Chi và Cố Cạnh Văn lại tác oai tác quái, cô ấy nhất định sẽ trực tiếp ném những lời này vào mặt họ.

Mọi chuyện đã an bài xong, mọi người đi trước ai làm việc nấy, Trình Ninh gọi lại Hàn Đông Nguyên để thảo luận nội quy xưởng và điều lệ xưởng.

Những thứ này vẫn nên lập ra sớm một chút.

Thật sự là vội đến không ngừng được một giây.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: Chương 125


Cô đã căn cứ vào cuộc thảo luận lúc trước của mọi người, phác thảo ra một bản, sau đó lấy ra lần lượt thảo luận từng cái với Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên nói một chút cô lại nghiêm túc ghi vào trên giấy.

Cô vùi đầu lên trên bàn viết chữ, một sợi tóc rơi xuống.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, ma xui quỷ khiến thế nào, lại tự tay vén lên cho cô, Trình Ninh ngẩng đầu, không hiểu ra sao nhìn anh, Hàn Đông Nguyên làm như không có gì xảy ra cầm chén nước uống.

Trình Ninh cũng tưởng là ảo giác của mình, liền cúi đầu tiếp tục làm việc.

Anh lại quay đầu nhìn cô, đột nhiên nói: "Mấy thứ này, ai dạy cô?"

Giống như là cái gì cũng biết, mọi việc đều có trật tự rõ ràng, cũng không biết sao trong đầu lại nghĩ ra nhiều thứ như vậy.

Anh có chút nghi hoặc, cô của trước kia là như thế này sao?

Vấn đề này gần như là thường thường lại đột nhiên hiện lên.

Trình Ninh lại ngẩng đầu, vì vấn đề này mà lúc nhìn anh lại có hơi hoảng hốt.

Ai dạy cô?

Đương nhiên là anh dạy cô.

Cô của trước kia đương nhiên sẽ không biết những thứ này.

Nhưng mà mấy chục năm kia quá nhàm chán, anh đi họp, gọi điện thoại, dùng miệng lưỡi sắc bén nói chuyện với những người khác, răn dạy quản lý cấp dưới, cô nghe thấy nhìn thấy, những lời này lặp lại rất nhiều lần trong đầu, cứ thế dần dần, dường như cứ thế mà làm được thôi.

Nhưng mà những việc đó có lẽ cả đời này anh cũng không biết.

Thật ra đời trước anh cũng không biết.

Anh không biết kia mấy chục năm kia, cô vẫn luôn ở đó.

Cô nhắm mắt, nói: "Học ở xưởng nội thất. Lúc trước làm trợ thủ ở phòng làm việc của xưởng nội thất, tiếp xúc được nhiều thứ, các thầy cũng dạy rất có tâm, cho nên học được rất nhiều thứ. Còn có lúc ở nhà, cũng thường thường nghe bà nội và cô lải nhải, nói chuyện về xưởng máy móc"

Nói đến việc này cô lại cười ra tiếng, kể lại chuyện bà nội nói muốn đem sản phẩm của bọn họ thành phúc lợi của đơn vị, chia cho mấy ngàn công nhân của xưởng máy móc.

"Chúng ta có thể bán mấy ngàn bộ ngay lập tức, hai năm này cũng không cần sầu vì không bán được sản phẩm"

Đương nhiên là cô không xem là thật, chỉ là để nói sang chuyện khác mà thôi.

Hàn Đông Nguyên cười nhạt, nhưng mà thấy cô cười đến mặt mày cong cong, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

Mỗi ngày Trình Ninh đều bận rộn chạy quanh, chỉ hận đèn dầu không tốt, không dám thức đêm, sợ thức hư mắt, vô cùng tưởng niệm cái loại đèn điện vừa đẹp lại còn sáng của đời sau.

Nhưng trong thành còn có thể có đèn điện để dùng, nơi sơn thôn này, không biết khi nào mới mở điện được.

Bận như vậy nên tất nhiên là cô không có thời gian quan tâm diễn biến tiếp theo của chuyện của Chu Hiểu Mỹ.

Chủ yếu là dù cô có ngủ, thì cái tính tình kia của Hiểu Mỹ, cũng chịu không nổi.

Huống chi còn có thư ký Chu, có thể lên làm thư ký của đại đội, cho dù có cứng nhắc thế nào, cũng phải có chút tâm nhãn chứ?

Không đáng để một người mới đến như cô lo.

Nhưng mà cô mặc kệ, lại không cản được việc Hiểu Mỹ cứ chạy đến chỗ cô.

Đêm nay cô đang chong đèn dầu trên bàn tính sổ sách, thì Hiểu Mỹ qua đây.

Cô ấy mang cho mọi người bánh rau dại nóng hầm hập, mặt trên thế mà còn tráng một lớp trứng gà mỏng.

Rau dại tươi mới của mùa xuân, cộng thêm trứng gà vàng óng ánh, vẻ ngoài hấp dẫn người khác, mùi lại càng mê người.

Bây giờ cô ấy thường đến ký túc xá của nhóm Trình Ninh chơi, thường xuyên mang mấy món ăn sang.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhóm Trình Ninh đều biết lương thực trong nhà thôn dân rất quý, cho dù là nhà thư ký, thật ra cũng chỉ là đủ ấm no mà thôi, lương thực cũng không dư dả, cho nên thấy Hiểu Mỹ mang đồ qua đây, liền cũng sẽ cho vài thứ để cô mang về, thường xuyên qua lại, đồ Hiểu Mỹ mang sang vậy mà còn thăng cấp
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: Chương 126


Mọi người ăn bánh rau dại trứng chim, Hiểu Mỹ lại nói: “Sáng mai nhà họ Trương sẽ đến nhà chúng tôi từ hôn, mọi người cũng qua xem đi”.

Mọi người nhìn cô ấy.

Cô ấy cười khanh khách, có vẻ như tâm trạng rất tốt.

"Cô lại làm gì vậy?"

Vương Hiểu Quyên nhịn không được tò mò hỏi.

Phải nhịn không được hỏi có phải cô ấy đã lột đồ anh ta hay không.

"Không, đã mạo phạm rồi"

Chu Hiểu Mỹ cười: “Hai ngày trước tôi tìm Trương Văn Thuận, nói với anh ta, muốn từ hôn thì được thôi, nhưng đừng có nói gì mà vì cứu người mà thay quần áo cho người ta, đã nhìn thấy thân thể rồi nên phải chịu trách nhiệm, nếu mà anh muốn người ta, vậy thì quang minh chính đại đến nhà tôi, cứ nói lấy tôi là ép duyên, bây giờ là xã hội mới, không có chuyện ép duyên nữa, phải chú ý tình nghĩa cách mạng cùng nhau tiến bộ, tôi và anh ta không hợp nhau, nên từ hôn, cái này thì được"

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Hứa Đông Mai nhíu nhíu mày, hỏi: "Anh ta đồng ý ư?"

Mấy câu này nói thì dễ nghe, nhưng nói trắng thì chính là có một chân với nữ thanh niên trí thức kia, cho nên mới phải từ hôn.

Không giống bản cứu người, đó là vì cứu người, là không có biện pháp, là vì chịu trách nhiệm.

Nếu Trương Văn Thuận dám tới Chu gia nói như vậy, người có tính nóng nảy nói không chừng sẽ trực tiếp lấy gậy đánh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà suốt mười dặm tám thôn quanh đây, thanh danh của anh ta cũng sẽ không được tốt.

"Đương nhiên là anh ta không chịu, nhưng mà anh ta có lựa chọn nào khác hay sao?"

Chu Hiểu Mỹ cười, nói: “Anh hai tôi cũng đi cùng tôi, anh ấy trực tiếp lột sạch quần áo của anh ta chỉ để lại khố, nói với anh ta, nếu anh ta không chịu, liền lột cả khố ra, trực tiếp ném tới chỗ kho để gỗ của bọn họ, để các thím các bà đều nhìn xem, anh ta tình đầu ý hợp với nữ thanh niên trí thức khác như thế nào, mà còn muốn lừa tôi, nói gì mà thay quần áo cho người ta, thì phải phụ trách với người ta, cứ hỏi nhóm các thím các bà một chút, xem ai muốn phụ trách cho anh ta?"

Mọi người: “…”

Cô ấy, cô ấy làm thật đấy à?

Nói thật, lần trước các cô cứ nghĩ rằng cô ấy chỉ nói thế vì đang tức giận mà thôi.

Còn nữa, các cô có cần phải khen cô ấy một tiếng phúc hậu, không xả giận lên người nữ thanh niên trí thức kia hay không?

"Anh ta không phản kháng, cứ để anh hai cô lột quần áo như thế ư?"

Vấn đề của Mẫn Nhiên có chút thanh kỳ.

"Dựa vào cái dáng người ốm yếu như gà con kia của anh ta, có thể phản kháng được anh hai tôi sao?"

Chu Hiểu Mỹ hừ một tiếng, nói: “Anh hai tôi xách anh ta bằng một tay còn được, vừa lột sạch quần áo, bảo anh ta làm gì anh ta chỉ dám làm thể đó, sợ c.h.ế.t đi được ấy chứ... Lúc trước mắt tôi đúng là mù mà về sau cho dù tôi tìm người đẹp trai, có học, cũng phải tìm người có thân thể khoẻ mạnh, không thể tim người nhìn được mà không dùng được được."

Sắc mặt mọi người xấu hổ.

Một cô gái chưa lập gia đình như cô, đỉnh đạc nói như vậy, xem có được không?

Còn nữa, hình như đề tài này bị trật rồi?

Chu Hiểu Mỹ thấy vẻ mặt khác thường của mọi người, mặt Mã Đình Đình thế nhưng còn đỏ lên, liền cảm thấy có chút không biết nói gì.

"Da mặt người thành phố các cô thật mỏng “

Cô nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, không thể tìm một người đàn ông nhìn được nhưng không dùng được, đây là chuyện cả đời đó"

Người dân trên núi dân phong bưu hãn, nói chuyện cũng thẳng thắn, các cô cũng không thấy mấy lời này có gì không đúng.

Chu Hiểu Mỹ nói xong còn không quên đẩy mạnh tiêu thụ cho anh hai cô một chút, nói: “Thật ra nếu các cô không có đối tượng thì cũng có thể suy xét anh hai tôi một chút nè, anh hai tôi rất tốt đó, thân thể vô cùng khoe mạnh, tuyệt đối không thành vấn đề, bộ dạng cũng được, đầu óc lại linh hoạt, làm việc cũng không tệ, hơn nữa, cũng không học kém hơn thanh niên trí thức các cô bao nhiêu, anh ấy cũng tốt nghiệp sơ trung rồi"

Mọi người: “…”

Cám ơn, không cần
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: Chương 127


Trình Ninh"khúc khích" một tiếng cười ra tiếng, nói: “Nghe cũng không tệ lắm, nhưng mà dưa hái xanh không ngọt, Hiểu Mỹ, không phải lần trước tôi đã nói với cô, học tập vẫn tốt hơn sao? Mọi người vẫn nên chăm chỉ học tập sẽ tốt hơn.”

Cuối cùng vẫn bẻ đề tài quay về.

Chu Hiểu Mỹ nhìn Trình Ninh, nhất thời có chút chột dạ.

Sách lần trước Trình Ninh cho cô ấy, cô ấy còn chưa xem một chữ đó!

Cũng không phải, cô có lật vài trang, mấy câu chuyện trong sách Ngữ Văn thì cũng nhìn được hai trang, còn mấy cuốn như Toán thì thật sự đọc không nổi.

Cô ấy lẩm bẩm: "Ninh Ninh cô thì không cần, anh Đông Nguyên nhà cô nhất định là vừa nhìn được vừa dùng được, thân thể có khi còn khoẻ mạnh hơn anh hai tôi."

Mọi người: "???!!!"

Đây là từ ngữ hổ báo gì vậy?!

Tuy rằng tất cả mọi người đều cảm thấy giữa Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên có loại quan hệ kia.

Không phải em thích anh, thì là anh thích em, chẳng qua miệng hai người này đều cứng như nhau, không chịu vạch tầng cửa sổ giấy này thôi.

Nếu chính bọn họ mạnh miệng không chịu nhận, thì mọi người cũng không nhiều lời.

Nào biết giờ lại bị Chu Hiểu Mỹ lớn tiếng liến thoắng nói ra, mà còn dùng từ ngữ hổ báo như vậy.

Mọi người vô cùng kinh sợ rồi không khỏi đều dời ánh mắt về phía Trình Ninh.

Trình Ninh đầu tiên là sợ run một chút, lập tức nhún vai, nói: "Ừ, đúng là thân thể anh ấy rất tốt"

Nhưng mà tính tình không tốt.

Tính tình không tốt mà thân thể tốt thì lại càng đáng sợ, nếu không cũng sẽ không đánh nhau mãi.

Cô nghĩ trật hướng, tự động xem nhẹ câu phía trước của Chu Hiểu Mỹ.

Mọi người: "???!!!"

Các cô nhìn Trình Ninh, nhưng ánh mắt Trình Ninh vừa trong trẻo lại thản nhiên.

Trong trẻo xinh đẹp như lá thu lấp lánh như sao trời, thản nhiên như người vụиɠ ŧяộʍ là đám nhìn trộm các cô vậy.

Được rồi, đương sự cũng không để ý, thì các cô để ý cái gì chứ.

Lại nói Trương Văn Thuận kia.

Trong lúc ký túc xá của nữ thanh niên trí thức đang thảo luận vui vẻ về đề tài mang chút cấm kỵ này, thì lúc này Trương Văn Thuận vô cùng khổ bức.

Anh ta không có lựa chọn.

Bị anh em Chu Hiểu Mỹ uy hϊếp, anh ta chỉ có thể quỳ gối trước mặt ba anh ta nói anh ta đã bên nhau với Lý Hồng Mạn.

Kiên trì nói với ba anh ta: "Ba, con đã đi tìm Chu Hiểu Mỹ, cô ấy đã đồng ý từ hôn, con và cô ấy chắc chắn là không có khả năng kết hôn, ba cho con ở bên Hồng Mạn đi"

Lại khuyên ba anh ta: “Ba, việc này cũng chỉ nhục nhã nhất thời khi đến nhà họ Chu từ hôn thôi, nhưng quan hệ giữa bác Chu và chúng ta tốt, đám nhỏ bên đại đội của họ còn phải đến tiểu học của đại đội chúng ta mà, nên sẽ không làm gì chúng ta đâu, bản thân Hiểu Mỹ cũng đã đồng ý rồi"

Không đi từ hôn thì còn có thể làm gì bây giờ?

Cứ mỗi khi anh ta nhớ tới lúc mình bị lột sạch kia là da đầu lại run lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mất công lúc ấy anh ta còn nghĩ có phải anh em Chu gia định lột đồ anh ta, muốn gạo nấu thành cơm với anh ta hay không!

Kết quả là bọn họ lại định lột sạch đồ ném anh ta đến kho để gỗ Anh ta biết, cặp anh em kia thật sự có thể làm ra loại sự tình này!

Anh ta chính là thầy dạy tiểu học của đại đội, nếu như bị cặp anh em kia lột sạch đồ ném tới kho để gỗ để mấy bà mấy thím kia nhìn, thì mặt mũi anh ta để đâu cho hết? Về sau làm sao mà dạy học sinh?

Nếu lại bị hai người kia rêu rao một trận, nói anh ta và Hồng Mạn dan díu với nhau, nói không chừng bọn họ còn có thể bị ném trứng gà vào người!

Trong lòng anh ta vừa giận vừa hận, cắn răng một cái, tiếp tục khuyên ba anh ta, nói: "Ba, tuy nói Hiểu Mỹ là con gái của thư ký, nhưng thật ra cũng chỉ là có cái danh dễ nghe mà thôi. Bác ấy là thư ký của đại đội Thượng Hàn, chúng ta thì ở đại đội Liên Trương, mà ba đã là kế toán của đại đội chúng ta, còn con là thầy dạy tiểu học của đại đội, cái danh con gái thư ký của cô ấy, có tác dụng gì đâu chứ."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: Chương 128


"Nếu muốn kết hôn, chắc chắn vẫn là Hồng Mạn tốt hơn. Cô ấy là học sinh cao trung, sau khi kết hôn chúng ta có thể sắp xếp cho cô ấy tới trường tiểu học của đại đội chúng ta, sau này nhà chúng ta sẽ có ba phần lương, không giống Hiểu Mỹ, cô ấy đúng là con gái thư ký, nhưng mà việc đó có ích gì cho chúng ta không? Cô ấy là học sinh trung học, mà học sinh trung học trong thôn chúng ta nhiều vô số, chúng ta cũng không thể nhét cô ấy vào trường tiểu học làm giáo viên được"

"Hơn nữa Hồng Mạn còn xinh đẹp, ba mẹ, hai người đừng coi thường chuyện này, chuyện này rất quan trọng, sau này con có con với Hồng Mạn, thì nó nhất định sẽ đẹp hơn so với con của con và Hiểu Mỹ, sau đó nuôi dạy thật tốt, nhờ nhà mẹ đẻ của Hồng Mạn hỗ trợ, con gái thì có thể lên thành sống, mà con trai nói không chừng cũng có thể tìm được một công việc trong thành"

"Hơn nữa, tính tình của Hiểu Mỹ thật sự quá nóng nảy, một người vợ, chắc chắn vẫn là một người ôn nhu hiền lành như Hồng Mạn tốt hơn"

Quả nhiên không hổ là người làm thầy, Trương Văn Thuận kể hết cái này tới cái khác, không nói tới mẹ Trương sớm đã đứng về phía anh ta, ngay cả tâm trạng tức giận của ba kế toán Trương của anh ta cũng bị nói đến động tâm, cuối cùng thở dài, thật ra chuyện đã như vậy, ngoại trừ từ hôn còn có thể làm gì nữa?

Cho dù bây giờ bọn họ không muốn từ hôn, nhà họ Chu cũng chưa chắc đã muốn gả nữa.

Ngày hôm sau gia đình nhà họ Trương liền đến cửa nhà thư ký Chu ở đại đội Thượng Hàn.

Lúc đó nhóm Trình Ninh đã đến nhà họ Trương.

Ngoại trừ các cô, người trong thôn sớm đã nghe được tiếng gió nhà họ Chu thả ra, vừa thấy người nhà họ Trương tới cửa, lập tức vây quanh nhà họ Trương trong ba vòng ngoài ba vòng chật như nêm cối.

Người nhà họ Trương có chút bị điệu bộ này doạ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà đ.â.m lao thì phải theo lao, làm gì còn đường nào để mà lui?

Vẻ mặt của kế toán Trương và mẹ Trương đều vô cùng hổ thẹn.

Thư ký Chu gõ gõ cái bàn, nhìn về phía Trương Văn Thuận, nói: "Có chuyện gì, cứ việc nói thẳng đi, nhà chúng tôi cũng không phải người không biết đạo lý."

Trương Văn Thuận liền nói lại lý do thoái thác mà Chu Hiểu Mỹ đã nói với anh ta một lần, nói: "Thật sự thực xin lỗi, nhưng cháu và Hồng Mạn có cùng chí hướng với nhau, theo đuổi việc bầu bạn cùng nhau tiến bộ, bây giờ là xã hội mới, không thịnh hành chuyện ép duyên, nếu cháu thỏa hiệp với loại dư độc phong kiến này, mới là có lỗi với Hiểu Mỹ..."

Trương Văn Thuận blablabla, ngay cả thư ký Chu và mẹ Chu đã sớm nghe con gái mình nói việc này, cũng bị Trương Văn Thuận làm nhức nhối không chịu nổi, cố nén lắm mới không tiến lên tát một cái vào bản mặt heo của anh ta, cắt ngang lời nói khiến người ta nhức tới tận xương của anh ta.

Hai người anh trai của nhà họ Chu tức giận đến thiếu chút nữa bùng nổ, nắm tay kia siết đến vang rắc rắc, vẫn là bị Chu Hiểu Mỹ kéo một cái, mới không xông lên đập cho Trương Văn Thuận kia một trận.

Thư ký Chu nghiêm mặt lạnh lùng, cắn răng mới nói: "Được, cậu đã cùng cái cô nữ thanh niên trí thức Lý gì đó kia, à đã tình đầu ý hợp với Lý Hồng Mạn kia, củi đốt gặp lửa cháy, không đốt không được, vậy thì nhà chúng tôi cũng sẽ không trèo cao nhà các người, hôn sự này, huỷ bỏ."

Nói xong liền kêu hai con trai Chu Lương Tùng và Chu Lương Sơn đem sính lễ lúc trước nhà họ Trương đưa tới ném tới trước mặt người nhà họ Trương không sót một món.

Người nhà họ Trương vừa thẹn vừa mắc cỡ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng những đồ bị ném ra, cái gì mà xe đạp máy may một bộ áo bông ba bộ áo khoác, còn có hai đôi giày mấy bộ quần áo len, ôi trời ơi, mấy món đó là lễ cho vợ của Trương Văn Thuận mà nhà bọn họ đã trữ rất nhiều năm... Hơn trăm đồng tiền đó!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: Chương 129


Trương Văn Thuận xem xét đồ bị ném ra, ôi, tuy xe đạp và máy may đều đã dùng rồi, nhưng nhìn vẫn còn mới, nhưng mấy cái áo bông áo khoác và giày này, đều mua theo dáng người của Chu Hiểu Mỹ, dáng người cao gầy nhỏ nhắn của Hồng Mạn mặc không hợp, hơn nữa những kiểu dáng này cũng là kiểu mà các cô gái ở nông thôn thích, Hồng Mạn chắc chắn không thích...

Thật nhiều tiền, một thầy dạy tiểu học tư thục của đại đội như anh ta, tiền lương một tháng cũng chỉ mười đồng tám mao.

Anh ta mở miệng, không dám đối mặt với thư ký Chu luôn luôn nghiêm túc, liền hướng về phía mẹ Chu vẫn luôn thích anh ta nói: "Cô ơi, lúc trước, lúc trước cháu đưa tiền cho Hiểu Mỹ là tiền sính lễ, tận ba trăm tám mươi đồng, chúng cháu không cần mấy thứ này, có thể trả lại tiền cho nhà cháu không ạ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Một mẹ Chu luôn có vẻ mặt hiền lành với Trương Văn Thuận, luôn vô cùng vừa lòng lúc này cũng"Hừ" một tiếng nhổ vào mặt Trương Văn Thuận, mắng: "Thứ đồ lòng dạ hiểm độc, còn mặt mũi nhắc tới tiền, nhìn cái xe đạp Phượng Hoàng này đi, rồi cái máy may Con Bướm này, chỉ tính hai món này, dựa vào chút tiền con của cậu, không có phiếu, làm sao mua được?"

"Đây đều là đồ nhà chúng tôi ra tiền ra phiếu làm ra, nếu không phải vừa nhìn đã thấy ghê tởm, có thể để nhà các người được lợi như vậy sao? Đừng có mà được tiện nghi ngoác mồm sư tử với tôi, còn muốn đòi chúng tôi lại tiền sính lễ à, tiền đã sớm dùng để mua mấy món đồ này rồi, tôi nói cho cậu biết, Trương Văn Thuận, cậu tùy tiện tìm một người nhìn xem, mấy thứ này cũng không chỉ có chừng ấy tiền thôi đâu, thế nào, các người từ hôn còn chưa tính, còn muốn nhà chúng tôi trả tiền còn chưa tính, giờ còn đòi chúng tôi tự gánh hết tiền mua mấy món đồ này à, nhà các người không biết xấu hổ hay sao? Nếu không chúng ta trực tiếp lỗi mấy thứ này đi công xã tìm thư ký của công xã nhờ phân xử đi?"

Mẹ Chu vừa mắng, bà con trong cửa ngoài cửa lập tức chỉ trỏ, mắng Trương Văn Thuận và người nhà họ Trương m.á.u chó đầy đầu.

Kế toán Trương vội gõ ót con trai mình một cái, một phen giữ chặt anh ta, sau đó giải thích với thư ký Chu, cuối cùng người một nhà hợp sức, kéo đống đồ ra khỏi Chu gia.

Trước khi đến người nhà họ Trương phỏng chừng đã định sẽ lấy lại sính lễ, người một nhà còn đặc biệt ngồi xe bò đến, sau khi kéo đồ ra khỏi sân nhà họ Chu, liền chất lên xe bò, trong tiếng mắng của mọi người, vội vàng leo lên xe bò chạy đi như bị lửa đốt mông.

Thấy bộ dáng kia của bọn họ, thôn dân Thượng Hàn vô cùng tức giận, bọn đều nhặt cành cây tảng đá trên mặt đất ném về phía xe bò, cho dù xe bò chạy nhanh, mỗi người trong nhà họ Trương đều bị ném trúng vài lần, nhất là Trương Văn Thuận, trên trán bị đập u một cục lớn.

Cuối cùng vẫn là thư ký Chu đi ra khuyên thôn dân, lớn giọng nói: "Các bà con, quên đi, bọn họ bất nhân nhưng chúng ta cũng không thể bất nghĩa, nếu bên kia tình đầu ý hợp củi khô lửa bốc, chúng ta sẽ không chậm trễ người ta, cứ để bọn họ củi khô lửa bốc đi"

Thôn dân nhóm liền tranh nhau an ủi thư ký Chu, dùng phong cách cổ xưa lại thông tục ngôn ngữ tặng cho Trương Văn Thuận và nhân tiện cho cả nữ thanh niên trí thức kia. thêm một lần ân cần hỏi thăm.

Vương Hiểu Quyên xem thế là đủ rồi.

Cô ấy thấp giọng nói: "Hiểu Mỹ, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao cô lại bắt Trương Văn Thuận kia nói như vậy rồi."

Vốn đang nghĩ để Trương Văn Thuận nói mấy lời kia thật sự là đang ghê tởm chính mình.

Chu Hiểu Mỹ "Hì hì" một tiếng, nói: "Chờ xem."

Việc này còn chưa xong đâu.

Lại nói: “Mọi người giúp tôi tuyên dương tình yêu đích thực của bọn họ đi, tốt nhất là để nhóm thanh niên trí thức suốt mười dặm tám thôn này đều biết"

Từ "Tình yêu đích thực" này, vẫn là do Trình Ninh dạy cô ấy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: Chương 130


Hai ngày sau, thanh niên trí thức bên này chợt nghe nói, có người đi công xã cử báo, nói một người có quan hệ nam nữ rối loạn như Trương Văn Thuận, sao xứng để làm thầy dạy tiểu học của đại đội?

Còn có, vốn dĩ Trương Văn Thuận cũng chỉ có bằng cấp sơ trung, trong đại đội cũng có không ít thanh niên trí thức tốt nghiệp sơ trung, dựa vào cái gì lại để Trương Văn Thuận làm thầy dạy tiểu học chứ?

Dựa vào việc ba anh ta là kế toán đại đội hay sao?

Được rồi, công việc của Trương Văn Thuận trực tiếp bị tước đi.

Ngay sau đó nữ thanh niên trí thức Lý Hồng Mạn kia liền nhảy ra, nói cô ấy và Trương Văn Thuận căn bản là không có thứ gì gọi là tình đầu ý hợp, cô ấy vẫn luôn có đối tượng ở trong thành, là Trương Văn Thuận vẫn ép buộc cô ấy... Xảy ra chuyện ồn ào như vậy, cô ấy cũng không muốn gả cho Trương Văn Thuận nữa.

Tóm lại quả thực là một màn lại một màn ngoạn mục, người nghe hoa mắt ù tai.

Vừa nhìn một tuồng kịch như vậy nên buổi tối mọi người không thể tránh mà bàn luận việc này.

Vương Hiểu Quyên cảm khái, nói: "Trước kia tôi kính trọng là kính trọng bần nông và trung nông, nhưng luôn không khỏi có chút khinh trí tuệ của người miền núi, luôn cảm thấy bọn họ chất phác nhưng thành thật, luận tâm nhãn và tâm địa gian giảo nhất định sẽ kém người bên ngoài, hiện tại mới phát hiện là do tôi xem nhẹ bọn họ."

Cứ xem chiêu trò của Hiểu Mỹ là biết.

Nếu lúc đầu cô ấy lập tức làm to chuyện ngay khi Trương Văn Thuận nói cái gì mà vì cứu nữ thanh niên trí thức nên phải từ hôn, vậy thì không chừng mọi người sẽ đồng tình với nữ thanh niên trí thức kia, nói cô ấy ỷ thế hϊếp người, hung hăng gây sự, lại cứ quấn lấy Trương Văn Thuận không tha, suy cho cùng vẫn khó coi, cũng không bớt giận bao nhiêu.

Hoặc là cho dù sau khi biết được chân tướng cuộc tư tình của Trương Văn Thuận và nữ thanh niên trí thức kia rồi mới tính sổ, Trương Văn Thuận đuối lý, nhưng loại sự tình này làm lớn chuyện thì người có hại nhất định vẫn là bên nữ, đến lúc đó lớn chuyện rồi thì lời gì cũng có, chắc chắn là đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm, người ta sẽ không khỏi nói cô ấy luyến tiếc mối hôn sự tốt như Trương Văn Thuận, níu kéo không tha, bị Trương Văn Thuận từ bỏ vân vân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà bây giờ việc này giải quyết đẹp bao nhiêu.

Trương Văn Thuận tự bạo tình rieng, Hiểu Mỹ dứt khoát lưu loát từ hôn, đồ vật dùng cho kết hôn đã mua cũng ném lại vào mặt bên kia không thiếu một món, trong lúc đó cũng không nhắc một chữ tới nữ thanh niên trí thức kia, không có nửa điểm không tha, xem gã đàn ông kia như rác rưởi, mười dặm tám thôn phàm là người biết việc này ai mà không phun Trương Văn Thuận và nhà họ Trương một ngụm.

Sau đó người ta còn có thể quay đầu lại tước công việc của Trương Văn Thuận.

Thanh danh cũng nát, hôn sự cũng thất bại.

Đương nhiên, cuộc hôn sự kia của anh có thất bại hay không thì chắc chắn Chu Hiểu Mỹ cũng không để ý, không chừng cô ấy còn ước gì hai người kia trói c.h.ế.t với nhau.

Mấu chốt là, xả được giận, tâm tình cũng vui sướng.

Thật tốt.

Hứa Đông Mai nói: "Đúng vậy, trí tuệ của nhân dân quần chúng là vô tận, bất cứ lúc nào chúng ta cũng không thể xem thường người khác, làm những chuyện tự cho mình là thông minh xem người khác là kẻ ngốc"

Ví dụ như Trương Văn Thuận đang yên đang lành không nên nói gì mà lúc cứu người thấy hết thân thể của người ta nên phải chịu trách nhiệm, đây không phải là đang chọc giận người khác hay sao?

Về phần Lý Hồng Mạn, nhất định cũng cảm thấy mình chịu nhận Trương Văn Thuận đã là tự chịu oan ức, về phần trước đó Trương Văn Thuận tự nhiên tẩy trắng mình, nói trắng ra là không đem Chu Hiểu Mỹ để vào mắt.

"Người phải tự khinh mình trước, sau đó mới khinh người khác. Tôn trọng người khác, mới có thể được người khác tôn trọng."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: Chương 131


Trình Ninh bận suốt một ngày, rạng sáng bốn giờ hôm sau phải rời giường đi cùng Hàn Đông Nguyên đến công xã đón thầy dạy nghề mộc, lúc này đang cố ép mình đi vào giấc ngủ, không muốn lại nghe việc này, định nói một câu canh gà tâm hồn để chấm dứt đề tài.

Mấy câu này dùng để thôi miên và đánh mất dục vọng bát quái của người khác rất tốt, nghĩ nghĩ lại bồi thêm một đoạn, nói: “Còn có, bất kể lúc nào chúng ta cũng đều phải bình tĩnh một chút, nhân sinh có lúc gặp khó khăn là chuyện bình thường, lúc gặp may thì không cần đắc ý, khi gặp khó cũng không được uể oải tuyệt vọng, lại càng không thể vì giải toả tâm trạng trong lúc uể oải tuyệt vọng, mà làm những chuyện vi phạm nguyên tắc làm người. Các chị em à, vẫn là học tập đáng tin nhất, lúc nào mọi người thấy khó khắn, thì cứ học tập cho tốt, làm phong phú tri thức của mình"

Nói xong liền ngã đầu đắp chăn đi ngủ.

Mọi người: “…”

Rốt cuộc cô có bao nhiêu chấp niệm với học hành vậy?

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyện của Chu Hiểu Mỹ đã tạo thành chấn động không nhỏ với nhóm thanh niên trí thức.

Chủ yếu là một vị diễn viên trong chuyện này cũng là một nữ thanh niên trí thức, rất nhiều thanh niên trí thức trong đại đội đều quen biết.

Sau đó Trương Văn Thuận kia là con trai của kế toán của đại đội cách vách, còn là thầy dạy tiểu học của đại đội.

Vị hôn phu của Tương San San là con trai kế toán của đại đội bọn họ, lại là thầy dạy tiểu học của công xã.

Hai tình huống này rất giống nhau.

Người không biết nghe xong còn dễ bị lộn.

Lúc mọi người nhìn Tương San San thì không khỏi cứ nghĩ đến việc này.

Chuyện này khiến cho Tương San San vô cùng căm tức, nhưng cố tình người ta vẫn chưa nói gì, làm cô ta có tức cũng chỉ có thể tự nghẹn trong lòng.

Thẳng đến một ngày đi công xã mua đồ, có người ở sau lưng chỉ trỏ cô ta.

"Chính là nữ thanh niên trí thức kia, vị hôn phu của cô ta là con trai của kế toán của đại đội bọn họ, làm thầy dạy tiểu học ở công xã."

"Trông thì cũng nhân mô cẩu dạng đấy, đúng là làm mất mặt thanh niên trí thức chúng ta."

"Sao lại không biết xấu hổ như vậy, người ta đều sắp kết hôn, còn dám chen vào."

"Không phải nghe nói là bị gã kia uy hϊếp hay sao? Đều là nữ thanh niên trí thức, chúng ta hẳn là đồng tình cô ấy một chút."

"Cô xem bộ dáng của cô ta nhìn có giống như người bị uy hϊếp hay không? Tôi thấy mắt của cô ta chỉ kém mọc lên trên đầu thôi"

Tương San San trực tiếp bùng nổ, bị Lưu Lệ Na một phen đè lại.

Lưu Lệ Na đi đến trước mặt mấy nữ thanh niên trí thức nói sau lưng người khác kia, nói: “Mấy vị đồng chí này, làm phiền các cô trước khi nói xấu sau lưng người khác thì nhìn cho rõ ràng, chúng tôi là thanh niên trí thức của đại đội Thượng Hàn, còn người mà các cô nói, là thanh niên trí thức của đại đội Liên Trương, nếu các cô cứ chỉ trỏ sau lưng người khác mà không làm rõ sự thật như vậy, chúng tôi có thể tới công xã tố các cô chửi bới người khác.”

Mặt mấy nữ thanh niên trí thức kia đỏ lên, vội nói một tiếng "Thực xin lỗi" liền rời đi.

Tương San San tức giận đến mặt đỏ bừng.

Lựa chọn Lý Thắng là cô ta đã thấy uất ức rồi, hiện tại lại càng uất ức hơn.

Lưu Lệ Na thở dài, khuyên cô ta: "Cô sống trên đời là vì mình. Không cần quá để ý người khác nói cái gì, người mà, mở miệng rồi thôi, kỳ thật thời gian lâu dần, mọi người cũng sẽ quên đi Tương San San hất tay xoay người bước đi.

Lưu Lệ Na nhìn bóng dáng của cô ta cũng thấy có chút khó chịu thay.

Trầm Thanh cũng thản nhiên nói: "Nếu đã chọn, thì phải chịu, già mồm cãi láo"

Lưu Lệ Na: “...”

Đều là oan gia.

Đây đều là nói sau, lại nói tới Trình Ninh.

Ngày hôm đó rạng sáng bốn giờ Trình Ninh đã rời giường, sửa soạn cùng Hàn Đông Nguyên đến công xã đón thầy dạy nghề mộc và thầy Diêu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: Chương 132


Trình Ninh lên xe trước.

Hàn Đông Nguyên đi theo sau, ngồi xuống đất, chân dài trực tiếp đá tới đối diện, lắc lắc cái mặt, cũng không ra tiếng.

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng có đôi khi hai người ở cùng nhau không tệ, nhưng ngay sau đó có khả năng khuôn mặt anh sẽ lập tức lạnh xuống.

Nhưng mà Trình Ninh sớm đã quen tính âm tình bất định của anh, cho nên hoàn toàn không thèm để ý.

Xe bò bắt đầu chuyển động, Trình Ninh lấy ra hai miếng bánh rán hành từ trong túi, đưa một miếng cho anh.

Hàn Đông Nguyên mặt lạnh thì lạnh, nhưng động tác luôn luôn thành thật, cô đưa qua, anh cũng rất thành thục nhận lấy.

Ngày hôm đó ra cửa quá sớm, bánh này vẫn là làm hôm trước, tới buổi sáng cũng không nóng, có hơi lạnh lẽo như băng.

Nhưng mà sức nhai lớn, cho dù lạnh căm căm, cho vào miệng nhai, cũng vô cùng thơm.

Trình Ninh một bên nhai bánh, một bên còn câu có câu không nói chuyện với Hàn Đông Nguyên, nói: "Anh ba, cuộc sống ở đây thật ra cũng không kém, nếu có thể ăn ngon, ở nơi này cũng tốt."

Non xanh nước biếc, không khí tươi mát, các thôn dân cũng chất phác đáng yêu.

Đối xử tốt với bọn họ một chút, bọn họ sẽ đối tốt với bạn từ tận xương tuỷ, làm cho người ta cảm động lại đau lòng.

Lúc có người ngoài, bọn họ đều gọi anh là anh Đông Nguyên, lúc một mình, cô cũng giống lúc ở Bắc Thành, gọi anh là anh ba.

Hàn Đông Nguyên quay đầu liếc cô một cái, không chịu được bộ dáng đắc ý kia của cô, gϊếŧ phong cảnh nói: "Cô ăn ngon, ở nơi tốt? Hay là các thôn dân ăn ngon, ở nơi tốt"

Trình Ninh nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến thôn trang gần như bị phá huỷ vì trận lũ bất ngờ, cùng vô số thôn dân đã chết, im lặng.

Một hồi lâu sau, mới lại nở nụ cười, nói: "Là về sau chúng ta đều có thể ăn ngon, ở nơi tốt, đúng không?"

Sau đó ánh mắt trong sáng nhìn anh, nói: "Anh ba, chờ xưởng của chúng ta bán được lời, ngoại trừ gia cố nhà xưởng, trường học, chúng ta cũng xây một cái ký túc xá thanh niên trí thức tốt một chút, tất cả mọi người dọn qua đó ở, nhé?"

Hàn Đông Nguyên: …. Đây thật sự là còn chưa mọc cánh, đã muốn bay lên trời.

Mỗi lần Hàn Đông Nguyên đối mặt với Trình Ninh trước mặt, thời thời khắc khắc đều có một loại ảo giác, cô là Trình Ninh, nhưng lại không giống với trước kia.

Sao lại không giống nhỉ?

Không chỉ cách đối xử với anh, mà là cả người đều không giống.

Anh tức giận nói: "Xưởng còn chưa thấy cái bóng nữa kìa, cái gì cũng không có, cô đã nghĩ tới việc xây cái này xây cái kia, nói không chừng cái gì chưa có, tiền của cô đã bị tiêu hết."

Trình Ninh cười, nói: "Không phải có anh rồi sao? Anh ba, cho dù em không tin người khác thế nào, nhưng mà anh nhất định có thể kiếm tiền"

Ngữ khí chắc chắn không mang theo chút ậm ờ.

Không có nửa điểm nịnh hót, mà là thật sự nghĩ như vậy.

Trình Ninh đương nhiên là chắc chắn.

Đây là Hàn Đông Nguyên đó.

Mất một cánh tay, bị bỏ tù mười năm, ngăn cách với xã hội mười năm, nhưng sau khi ra tù, vẫn không có nửa điểm nản lòng, chỉ sau nửa năm đã bắt đầu sự nghiệp của mình.

Lúc đó Cố Cạnh Văn gia đại nghiệp đại, siêu thị đồ gia dụng của anh ta đã là siêu thị đồ gia dụng tư doanh lớn nhất Bắc Thành.

Mà Hàn Đông Nguyên vừa mới khởi bước, Cố Cạnh Văn không từ thủ đoạn tính kế chèn ép anh, nhưng cuối cùng anh vẫn đi lên, còn trở tay làm Cố Cạnh Văn hai bàn tay trắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên, sao cô có thể không tin anh được?

Nhưng mà, siêu thị đồ gia dụng, siêu thị đồ gia dụng lớn nhất Bắc Thành, trong lòng Trình Ninh đột nhiên giật mình.

Cố Cạnh Văn là từ đâu, và lại làm giàu khi nào? Siêu thị đồ gia dụng của anh ta, nguồn cung cấp lại ở đâu?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: Chương 133


Khó trách vì sao lúc trước khi Hàn Đông Nguyên nói thành lập xưởng sản xuất đồ tre gỗ, cô cứ cảm thấy có chút quái dị, lúc này rốt cục cũng tóm được điểm kia.

Cô hỏi Hàn Đông Nguyên: "Anh Đông Nguyên, lần trước nghe thanh niên trí thức Từ nói Cố Cạnh Văn kia muốn làm nghiệp vụ, sau đó anh ta có tới tìm anh nữa không, anh có sắp xếp gì không?"

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, nói: "Làm sao, cô muốn nói gì?"

Dừng một chút, lười biếng nói: “À, đúng rồi, hai người cùng một đội xuống nông thôn nhỉ, trên đường trải qua hai ngày một đêm, có phải đã có chút giao tình hay không?"

"Ai cùng cái thứ kia có giao tình chứ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh không ngại mang theo ác ý kiếp trước: “Anh đã quên lần trước chỉ vì em không chọn Triệu Chi, anh ta liền cùng Triệu Chi nói bậy sau lưng em hay sao? Không chỉ như vậy đâu, anh ta còn là một kẻ ích kỷ chỉ vì tư lợi"

Hàn Đông Nguyên quay đầu nhìn cô, nhíu mi, nói: "Anh ta đã làm gì cô?"

Anh rất hiểu biết Trình Ninh.

Thật ra cô là một người mềm lòng không mang thù, trước kia nh đối xử với cô như vậy, cô thường xuyên tức giận đến giơ chân, nhưng quay người lại, tuy lúc nhìn thấy anh ánh mắt mang theo sự phòng bị, nhưng cũng vẫn mềm mại.

Cố Cạnh Văn và Triệu Chi kia rốt cuộc đã làm cái gì, mới làm cô ghét bọn họ như vậy?

"Hừ “ Trình Ninh lập tức cáo trạng, nói: “Khi đó em đi theo hai người bọn họ, chính là anh ta và Triệu Chi, bọn họ là người yêu, chúng em xuống xe lửa cùng nhau ngồi xe kéo, trên đường gió lớn, quét trên mặt như d.a.o cạo vậy, em lên xe sớm nhất, ngồi ở bên trong, gió thổi ít hơn chút, anh ta liền ra lệnh cho em, người yêu Triệu Chi của anh ta bị gió thổi lạnh, bảo em đổi vị trí với cô ta... Một kẻ thấy em là con gái nên bắt nạt em, đổi lấy lợi ích cho anh ta và người yêu của anh ta, người như vậy nhất định phải phòng bị một chút, không biết khi nào sẽ cắn anh một ngụm".

Khi Hàn Đông Nguyên nghe thấy đoạn trước sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

Nhưng nghe tới rồi câu cuối cùng kia, sắc mặt lại trở lại bình thường.

Anh lại dựa về, nói: "Nửa năm không gặp, cô cuối cùng cũng có chút tâm nhãn rồi."

Anh nói gì vậy?

Trình Ninh không để ý tới câu âm dương quái khí của anh, nói: "Còn có Triệu Chi kia, rõ ràng cô ta là người yêu với Cố Cạnh Văn, còn cố ý chạy tới ký túc xá tìm anh, ai biết cô ta có tâm tư gì, nói không chừng cảm thấy anh đẹp trai hơn Cố Cạnh Văn, cũng lợi hại hơn anh ta, nên muốn quyến rũ anh, anh không nên quan tâm đến cô ta!"

Hàn Đông Nguyên: "???"

Ánh mắt anh mang theo sự tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.

Trình Ninh cũng vô cùng thản nhiên để mặc anh đánh giá, con ngươi đen thui mang theo vết bóng loáng xinh đẹp, ánh mắt vô cùng tinh thuần.

Cuối cùng vẫn là Hàn Đông Nguyên thu hồi ánh mắt, nhắm hai mắt lại, không quan tâm đến cô.

Trình Ninh nhìn thấy Hàn Đông Nguyên vậy mà nhắm hai mắt lại không để ý tới cô, có chút tim gan cồn cào.

Cái này không giống với người khác.

Kiếp trước sau khi cô c.h.ế.t vài chục năm cũng không nói chuyện với người khác, đại khái là quá buồn chán, có đôi khi đúng là có chút nói nhiều.

Nhưng mà không có việc gì thì không nói nhiều, là tính cách nguyên bản của cô.

Nhưng có đôi khi chạm vào một phát là sẽ nói một chuỗi, cái này có lẽ là vì nghẹn quá lâu.

Nhưng khi cô nói với người khác, thật ra người ta có trả lời lại hay không cũng không quan trọng.

Tỷ như cô nói mấy câu canh gà tâm hồn cho nhóm bạn ký túc xá, đó đơn giản chỉ là giải ngứa miệng một chút, nói xong là được.

Nhưng Hàn Đông Nguyên không giống, cô hy vọng anh có thể nghe cô nói chuyện.

Không phải nghe xong liền lạnh lùng nghiêm mặt nhắm mắt lại... Cũng không biết là ý gì.

"Này."

Cô đưa tay kéo kéo anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: Chương 134


Hàn Đông Nguyên giật mình, mở to mắt hạ mắt nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ đang nắm quần áo anh, lại giương mắt nhíu mi nhìn cô.

Lá gan thật lớn, dám kéo anh.

"Em đang nói chuyện với anh đó"

Trình Ninh cũng không sợ anh.

Hàn Đông Nguyên: “... Vậy nên?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh không được quan tâm Triệu Chi"

"Còn cả Cố Cạnh Văn, anh ta vô cùng âm hiểm, ai biết sẽ làm cái gì sau lưng"

Hàn Đông Nguyên: "... Được"

Anh nhẫn nại nhắm mắt.

“Này…”

Nhưng mà Trình Ninh vẫn không buông tay đang túm áo anh, tiếp tục kéo kéo.

Hàn Đông Nguyên: "... Còn cái gì nữa?"

Trình Ninh đưa cho anh một cái ấm nước quân dụng màu xanh biếc, một bộ đã được thỏa mãn, cười tủm tỉm, ánh mắt sáng trong suốt nhìn anh: "Uống nước không?"

Hàn Đông Nguyên sắp không nhịn nổi nữa…

Lấy ấm nước sang hung hăng nốc một ngụm, thiếu chút nữa đã sặc.

Anh cảm thấy có phải anh quá dung túng cô rồi hay không, đã sắp leo lên đầu anh rồi.

Hàn Đông Nguyên hung tợn uống nước.

Nhưng mà Trình Ninh nửa điểm cũng không sợ anh giống như trước kia.

Chỉ cần anh nghe lọt được, cô cũng mặc kệ mặt anh đen bao nhiêu.

Suốt quãng đường sau Hàn Đông Nguyên đều ngủ, cô cũng không để ý đến anh nữa, còn sung sung sướng sướng mà hát.

"Ngọt ngào, nụ cười của anh thật ngọt ngào, thật giống như bông hoa đang nở trong gió xuân, nở trong gió xuân, đã gặp anh ở đâu ở đâu, nụ cười của anh thật quen thuộc, em nhất thời không nhớ nổi, à ở trong mộng, gặp qua anh ở trong mộng trong mộng..."

“Thanh niên trí thức Trình, cô hát bài này thật hay”. Chú Hai Khánh lúc đầu vội vàng lái xe, nghe Trình Ninh hát một lúc, đột nhiên mở miệng nói.

Trình Ninh hoảng sợ.

Chú Hai Khánh trầm mặc ít lời, lúc trước lái xe bò rất ít khi đáp lời bọn họ, vừa rồi cô nằm không có việc gì làm, sáng sớm gió mát thổi mang theo mùi vị ngọt ngào, quá mức thả lỏng, liền không nhịn được ngâm nga.

Đây cũng không phải bài hát của thời này.

Bài hát này phải chờ đến khi mở cải cách mới truyền ra.

Cô trước tiên nhìn trộm Hàn Đông Nguyên.

Nhìn thấy anh còn nhắm hai mắt hẳn là vẫn đang ngủ, lúc nãy cô cũng nhỏ giọng hát, chắc là anh cũng không có nghe thấy.

Chỉ là một giai điệu, qua vài năm nữa chắc chắn đã quên rồi.

Cô nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười với chú Hai Khánh, nói: "Dạ, chỉ là hát lung tung thôi, tâm tình tốt, liền không nhịn được hát vài câu."

Có thể sống lại, sáng sớm nhàn nhã ngồi trong xe bò nhìn phong cảnh trên núi lớn, còn có bánh ăn, còn có nước uống, bên cạnh còn có Hàn Đông Nguyên lúc trẻ, thật sự rất tốt đẹp.

Chú Hai Khánh cười ha hả, nói: "Thanh niên trí thức Trình thật đúng là một đứa trẻ tốt, những năm gần đây nhiều thanh niên trí thức đến như vậy, nhưng người chân chính thích nơi này, cũng chỉ có mình cô."

Có phải hay thích thật tình hay không, có phải vui vẻ phát ra từ nội tâm hay không, một ông già hàng năm đi qua đi lại trong núi lớn như ông, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Lại nói: “Liền người bên cạnh cô, trước kia cũng rất khô khan, nhưng mà tôi thấy, từ lúc cô đến đây, cậu ấy đã tốt hơn nhiều."

Trình Ninh nghe ông ấy nói tới Hàn Đông Nguyên, quay đầu định nhìn anh.

Hàn Đông Nguyên ngủ không nổi nữa.

Anh ngồi ngay ngắn, nói: "Xe bò của chú Hai Khánh đi thật êm."

Chú Hai Khánh cười, quang một roi cho con bò phía trước, không nặng, giống như là vỗ nhẹ con bò một chút để chào hỏi người đồng nghiệp này, cười nói: "Bò nuôi vài chục năm đấy, có thể không ổn sao?"

Bò trong đội đều do ông ấy nuôi, cần đánh xe bò liền giúp đánh xe bò, mấy con bò đều nghe lời ông ấy nhất, để ai khác đánh xe cũng không như ông ấy.

Có lẽ chú Hai Khánh nói chuyện vui vẻ, thế nhưng còn thét to hai câu sơn ca, sau đó chỉ chốc lát sau lại nghe thấy phía trước cũng truyền đến một trận tiếng thét to, là xe bò đi qua địa bàn của thôn khác, có mấy người thôn dân không quen biết đang dùng đầu gỗ đóng cọc, hát đáp lại.

Trình Ninh xem mê mẩn.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, lúc này đã có chút nắng sớm hiện ra, chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ tươi tắn của cô, đẹp như cảnh không có thật.

Ca từ của một câu kia, Trình Ninh không biết, kỳ thật mỗi một câu đều lọt vào tai anh.

Hoặc là như đập vào trong lòng anh.

Nổi lên một trận lại một trận cảm xúc khác thường không chỗ phát tiết.

Hai người đi sớm, lúc tới công xã thầy Diêu vẫn chưa tới.

Hai người bị thư ký Từ kêu cùng đến căn tin của công xã làm vằn thắn, nhân cải trắng thịt heo, tuy rằng nhân thịt không nhiều lắm, nhưng cải trắng bọc vị thịt, vẫn là khiến người ta thèm đến chảy nước miếng.

Mấy người đang ở căn tin làm vằn thắn đến khí thế ngất trời, chủ nhiệm Tiết liền dẫn người tới.

Ngoài ý muốn là, trừ thầy Diêu, còn có một người trẻ tuổi cao lớn tuấn tú.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: Chương 135


Hàn Đông Nguyên nhìn thấy người này còn chưa có biểu tình gì, Trình Ninh vừa nhìn ánh mắt đã sáng lên, lộ ra một nụ cười vô cùng kinh hỉ, sau đó đưa ra sự hoan nghênh nhiệt tình.

Cái dạng nhiệt tình mà, có khi sẽ đi lên ôm lấy một cái ấy.

"Kỷ Dương?"

Sau khi Trình Ninh chào thầy Diệu xong liền hướng về phía người trẻ tuổi kia cười nói: “Sao cậu lại đến đây? A, công trình sư mà thầy Trần đề cử là cậu sao? Thật sự là quá tốt!"

Duyên phận này thật đúng là trời định.

Kiếp trước Kỷ Dương sau này liền theo Hàn Đông Nguyên, cùng anh gây dựng sự nghiệp, gọi là phụ tá đắc lực của anh cũng không đủ.

Không nghĩ tới ở đời này duyên phận lại tới sớm như vậy.

Kỷ Dương nhìn thấy nụ cười của Trình Ninh thì sợ run một chút, lập tức cũng cười theo.

Nhờ vẻ kinh hỉ và sự nhiệt tình hoan nghênh của cô, những lo lắng trong thời gian qua giống như cũng trở thành hư không.

“Mọi người không chê tôi học sơ tài cạn là được”. Anh ấy nói.

Trước kia anh ấy làm công trình sư ở tập đoàn kiến trúc công trình, Trình Ninh đi làm ở xưởng nội thất, hai người cũng chỉ gặp mặt vài lần, không có giao tình gì, Trình Ninh hoan nghênh anh ấy như vậy, hiển nhiên thực sự cần một công trình sư đắc lực.

Nhưng mà Trình Ninh có điểm kỳ quái, hỏi anh ấy: "Cậu đi xin đơn vị hay sao? Có thể nhanh vậy sao?"

Lúc này cũng không phải kỳ nghỉ đông, có chuyện gì muốn xin nghỉ vài ngày đều cần phải xin phép, chờ lãnh đạo phê duyệt.

Nhưng từ ngày cô gọi điện thoại cho thầy Diêu, đến hôm bọn họ xuất phát, trung gian cũng chỉ có một ngày nửa, anh ấy đang ở đơn vị, sao có thể chạy tới đây?

“Lần này tôi không phải chỉ lại đây vài ngày“. Kỷ Dương nói: “Xưởng trưởng phê tôi xuống nông thôn cải tạo, về sau đều sẽ ở bên này lâu dài”.

Mẹ anh ấy là đại tiểu thư của gia đình tư bản lâu đời, nhưng bà ấy năm đó không bao lâu cũng đã qua đời, vậy nên lúc trước cũng không có ảnh hưởng đến anh ấy, gần đây vì vấn đề xuất thân bị người đào ra, anh ấy không muốn đi cắt đứt quan hệ với mẹ mình, không muốn "Vạch trần" mẹ, gần đây tình cảnh vô cùng gian nan.

Thầy Trần có chút quan hệ với nhà anh ấy coi như là một nửa thầy của anh ấy, cho nên khi thầy Diêu tìm đến thầy Trần nói chuyện này, ông ấy đã lập tức nghĩ đến Kỷ Dương, sau đó tìm xưởng trưởng nói chuyện một phen, xưởng trưởng liền phê một phong thư xuống nông thôn cải tạo, để anh trực tiếp đi theo thầy Diêu đến đây.

Trình Ninh: Chuyện này, chuyện này, chuyện này đối với Trình Ninh mà nói quả thực chính là kinh hỉ!

Cảm động càng thêm cảm động.

Quả thực là buồn ngủ gặp gối đầu.

“Thật tốt quá”. Cô cầm tay Kỷ Dương, nhiệt tình nói: “Công trình sư Kỷ, chúng tôi rất cần cậu!"

“Cảm ơn”. Kỷ Dương bị cảm xúc của Trình Ninh cuốn hút, cười nói: “Tôi nghe thầy Diêu nói qua ý tưởng của mọi người, trước khi đến tôi chạy đến các thư viện lớn, tìm hết những tư liệu liên quan đến bên này, sao chép mang lại đây"

Nói xong liền chào hỏi với Hàn Đông Nguyên, nói: “Đông Nguyên”.

Anh ấy không thân với Trình Ninh, nhưng lại rất thân quen với Hàn Đông Nguyên.

Trước kia lúc ở công trình tập đoàn, anh ấy làm thiết kế, Hàn Đông Nguyên phụ trách trù tính chung phương tiện trang bị hậu kỳ, hai người có rất nhiều cơ hội giao tiếp.

Nhưng mà khác với sự nhiệt tình của Trình Ninh, Hàn Đông Nguyên thân là người quen biết cũ lại sắc mặt thản nhiên, nắm tay một chút, nói: "Ăn bánh đi"

Kỷ Dương cũng không để ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì tính tình Hàn Đông Nguyên vốn như vậy.

Trình Ninh lại càng không để ý tới sự lãnh đạm Hàn Đông Nguyên.

Dù sao đây là bạn của anh, cũng không phải của cô.

Lúc ăn cơm lại tiếp tục tán gẫu.

Đương nhiên là tán gẫu về phương diện lũ bất ngờ.

Kỷ Dương nói trước khi đến anh ấy đã tra xét về phương diện hồng thuỷ ở bên này một chút.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: Chương 136


Trình Ninh không ngại phiền hỏi, Kỷ Dương lúc nói tới chuyện công tác cũng là người có tính cách nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, cô hỏi cái gì, anh ấy sẽ phải bằng chứng trái dẫn thuyết nói hơn mười câu.

Rõ ràng là món bánh chẻo thơm vô cùng, Trình Ninh và Kỷ Dương lại không chú ý đến việc ăn, Hàn Đông Nguyên thì như đang nhai kẻ thù vậy, thư ký Từ nhìn bên này, lại nhìn bên kia, trong lòng thấy buồn cười.

Cuối cùng ông ấy cũng phát hiện điểm yếu của tên nhóc Hàn Đông Nguyên này.

Thư ký Từ gắp một cái bánh chẻo đặt vào trong bát của Kỷ Dương, cười nói: "Tiểu Trình, Tiểu Kỷ, chuyện công tác có thể từ từ nói, chúng ta ăn cơm trước, thầy Diêu và thầy Kỷ đã chạy suốt một ngày đường, sợ là một chút cơm nóng cũng chưa ăn, Tiểu Trình cô có muốn áp bức người ta thì cũng phải để người ta ăn cơm trước đã chứ?"

"Hơn nữa, cái gì mà hồng thuỷ ở núi này rồi xây phòng ở cũng không phải chuyện nhất thời, hơn nữa, Ổ Sơn này của chúng ta, lại nói tiếp, mùa mưa thì nước nhiều một chút, nhưng lúc xảy ra lũ lụt rất ít, những tỉnh khác dưới hạ du thì đúng thật là thường có lũ."

Đúng vậy, chính là bởi vì ít khi có lũ, cho nên mới sẽ mất cảnh giác, cũng không có phương pháp ứng phó gì.

Nhưng mà mọi người đến đây, đúng thật là không vội với nhất thời.

Trình Ninh liền cười tủm tỉm nói: "Thư ký Từ ngài nói đúng, ăn cơm trước, thầy Diêu, thầy Kỷ, hai người ăn nhiều một chút, đây chính là bánh chẻo thịt heo mà thư ký Từ tự tay làm, đặc biệt để chiêu đãi hai người đó. Hai người không biết, lần trước chúng tôi xuống nông thôn, chạy suốt một ngày một đêm, tới nơi này, liền uống một chén cháo có thể soi gương được, ngay cả cái bánh bao thô đều phải tự mình mua"

Ban đầu Trình Ninh còn gọi Kỷ Dương là công trình sư Kỷ, nghe thư ký Từ gọi "Thầy bé Kỷ" cảm thấy chữ "Thầy" có khí thế hơn, liền cũng đổi giọng gọi "thầy Kỷ" .

Thư ký Từ nghe Trình Ninh nói như vậy cũng không quẫn, mà là "Ha ha" cười to, nói: "Thanh niên trí thức Trình, đây chính là chuyện không có biện pháp, công xã chúng tôi nghèo mà xã viên đều ăn không đủ no, làm sao có lương thực nào để chiêu đãi mọi người chứ? Nhưng mà bây giờ thì khác, bây giờ mọi người cống hiến cho đại đội, người làm thư ký như tôi cảm kích mọi người, tự nhiên là dù có thắt chặt lưng quần cũng phải mời mọi người ăn ngon một chút"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước khi đến Kỷ Dương còn có chút buồn bực, nhờ Trình Ninh hoan nghênh, lại thảo luận công tác một chút, lúc này lại nghe thư ký Từ nói chuyện với Trình Ninh, tâm tình tích tụ liền để lại Bắc Thành, tâm trạng lại tốt lên.

Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui.

Lần này đến công xã lúc sớm, cơm nước xong cũng mới hơn mười giờ, Trình Ninh hỏi qua đồ mà thầy Diêu và Kỷ Dương mang, liền lôi kéo Hàn Đông Nguyên mang theo hai người đến hợp tác xã mua bán mua đồ, hai người muốn ở lâu dài, nhất là Kỷ Dương, cho nên chăn thảm, bát bồn chiếc đũa vân vân mua một đống, cũng may có xe bò, trực tiếp đặt lên xe bò là được.

Trên đường về có thầy Diêu cùng Kỷ Dương nên náo nhiệt hơn hẳn lúc đi.

Lúc này Trình Ninh không nhiều lời với Kỷ Dương nữa.

Sau khi kích động và vui vẻ qua đi, liền khôi phục trình tự công tác bình thường.

Trên đường về Trình Ninh liền chủ yếu giới thiệu cho thầy Diêu sản phẩm mà xưởng bọn họ định làm, cô mang theo bản vẽ, giới thiệu từng cái cho ông ấy nghe, lý niệm đặc sắc của mỗi loại sản phẩm, công nghệ kỹ thuật cần dùng đều thảo luận với thầy Diệu một phen, Kỷ Dương cũng vẫn bàng thính.

Giới thiệu xong, lại giới thiệu tình huống của công nhân.

Đem những kỹ thuật mà trước mắt bọn họ đã nắm giữ, bọn họ phân phối công tác cho công nhân như thế nào, đều giải thích cho thầy Diêu nghe, nói: "Thầy Diêu, chúng cháu tạm thời là sắp xếp như vậy, còn phiền ông giúp chúng cháu làm một bản kế hoạch huấn luyện, nếu ông cảm thấy phương diện phân công công nhân cần điều chỉnh, cứ việc nói với chúng cháu, chúng cháu nhất định phối hợp với sắp xếp của ông."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: Chương 137


Thầy Diêu vẫn nghiêm túc nghe Trình Ninh nói chuyện, trung gian ngẫu nhiên còn hỏi thêm vài câu, về phương diện sản xuất có vài chỗ Trình Ninh không đáp được, Hàn Đông Nguyên sẽ xen vào vài câu.

Chờ nghe xong tất cả giới thiệu, đối với tình huống bên phía bọn họ thầy Diêu không nói hiểu rõ mười phần mười, nhưng cũng biết đại khái.

Ông ấy cười nói: "Sắp xếp như vậy đã vô cùng hợp lý, kỳ thật ông cũng chỉ là biết kỹ thuật, nhắc tới phương diện trù tính chung, nhất định Đông Nguyên giỏi hơn nhiều so với ông. Tiểu Trình này, cháu không biết đâu, trước kia mặc kệ bọn ông có nhiều hạng mục đến mấy, việc lắp đặt các loại phương tiện nội thất trong tất cả ký túc xá một đơn vị, toàn bộ đều do xưởng trưởng của mấy đứa trù tính chung rồi an bài, nó nói không nhiều lắm, nhưng làm việc lại lão luyện kín đáo hơn nhiều so với vài người đã làm mười mấy năm, gặp chuyện cũng có thể chịu được. Nghe nói nó đi rồi, bên bộ công trình còn rối loạn một trận đấy"

Trình Ninh cười, biểu tình có chút giống như cùng chung vinh quang, nói: "Đó là điều chắc chắn rồi, anh ba của cháu lợi hại nhất."

Nếu có thể khắc chế một chút ở hiện tại và nửa câu sau thì tốt hơn.

Bởi vì quá mức kiêu ngạo, cả "anh ba" cũng quên sửa lại.

"Ha hả", thầy Diêu cười.

Vốn dĩ Hàn Đông Nguyên đang nói chuyện câu được câu không với Kỳ Dương.

Nghe thấy lời này của Trình Ninh cũng quay đầu nhìn thoáng qua cô.

Cô hiện tại thật đúng là…..

Hàn Đông Nguyên "Xuy" một tiếng.

Nhưng mà khinh thường thì khinh thường, anh cũng biết rõ, anh thế nhưng lại rất thích chiêu này của cô.

Muốn chết.

Trình Ninh cũng mặc kệ Hàn Đông Nguyên có phản ứng gì, cô nói xong liền tiếp tục nói với thầy Diêu: "Nhưng mà anh ấy rốt cuộc không phải người làm kỹ thuật cụ thể, khẳng định là vẫn có sơ hở, đến lúc đó ông xem xem có chi tiết gì cần điều chỉnh thì cứ buông tay đi làm, còn cả việc phân công công nhân, giống sản xuất và xử lý hậu kỳ, chúng cháu cũng là chia theo theo mục đích của bọn họ, nếu ông có nhìn thấy gì cần điều chỉnh, ông cứ nói với chúng cháu, chúng cháu tìm công nhân nói chuyện."

“Được, không thành vấn đề.” Thầy Diêu nói.

Hàn Đông Nguyên đưa một cái ấm nước cho thầy Diêu, thầy Diêu uống một ngụm, sau đó liền cười cảm khái với Hàn Đông Nguyên: "Đông Nguyên, lần này Tiểu Trình xuống đây, cháu thật đúng là tìm được một giúp đỡ tốt cho mình"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên từ chối cho ý kiến.

Anh hỏi Kỷ Dương, nói: "Người chỗ chúng tôi không chuyên, xếp gạch xây tường, biết không?"

Kỷ Dương lúc trước vẫn đều nghiêm túc nghe Trình Ninh nói chuyện với thầy Diêu, nghe thấy Hàn Đông Nguyên hỏi như vậy, chỉ cười, nói: "Biết, xếp gạch xây tường, xúc đất trát gạch cũng được, ở nông thôn đều là nhà gạch vuông, là kiến thức cơ bản của nghề xây nahf chúng tôi."

Hàn Đông Nguyên"Ồ" một tiếng.

Mà Trình Ninh nghe anh ấy nói như vậy, cũng thật vui vẻ, lực chú ý rốt cục lại từ trên người thầy Diệu chuyển qua trên người anh ấy, lấy bản đồ vẽ của mình lật sang trang sau, đúng là một trang lại một trang ký hoạ các góc độ của đại đội Thượng Hàn.

Cô cầm bản vẽ bắt đầu giới thiệu tình huống của đại đội Thượng Hàn với Kỷ Dương theo góc độ của người, rồi tới tình huống trong thôn, sau đó ngón tay chỉ dòng suối kia nói:

“Thôn dân thích xây nhà dọc theo dòng suối, chắc là vì là phương tiện, nhưng trước khi tôi xuống nông thôn đã tra qua tư liệu, nghe nói hơn hai mươi năm trước ở đây từng xảy ra lũ bất ngờ, một ít thôn có thương vong nghiêm trọng, hẳn là có quan hệ với thói quen xây nhà này, lần này chúng tôi xây nhà xưởng, trường học, còn có ký túc xá thanh niên trí thức, muốn khởi nền tại một mảnh đất trên sườn núi có địa thế góc cao, nhưng đây chỉ là ý tưởng thô của tôi, cụ thể có được hay không đi còn cần cậu hỗ trợ nhìn xem.”

Kỷ Dương vốn chính là một tên cuồng công tác.

Nghe thấy Trình Ninh nói vậy, liền nhận bản vẽ, hai người bắt đầu thảo luận, rất nhanh cơ hồ đã quên bên cạnh còn có hai người khác.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: Chương 138


Thầy Diêu vui tươi hớn hở nhìn hai người, cười nói với Hàn Đông Nguyên: "Trước kia chỉ biết Tiểu Kỷ là một đứa cuồng công tác, rất được xưởng trưởng coi trọng, nhưng lại không thấy được, Tiểu Trình của chúng ta thế nhưng cũng tài giỏi như vậy. Trước kia lúc ở nhà máy, chỉ thấy một một cô gái nhã nhặn nhu thuận, không thích nói chuyện, thì ra đều nhìn nhầm"

Hàn Đông Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngài đúng là nhìn nhầm, rất có khả năng, xưởng chúng tôi một đồng tiền cũng chưa kiếm ra, công nhân ngay cả cắt một tấm ván gỗ cũng chưa xong, cũng đã nghĩ đến việc nên đốt tiền như thế nào."

Thầy Diêu là một người kỹ thuật viên thẳng tính, không nghe ra cảm xúc trong lời nói của Hàn Đông Nguyên, chỉ là vô cùng thẳng thắn nói với anh:

“Không thể nói như vậy, nếu thật sự muốn mở xưởng, nhà xưởng này vẫn là rất quan trọng, kho hàng hay phân xưởng hay phòng xử lý hậu kỳ đều phải rành mạch, bằng không cứ lung tung rối loạn, không thể làm ra sản phẩm tốt được, đợi đến lúc giao hàng cũng rất dễ gặp lỗi.”

"Còn nữa, Tiểu Trình chu đáo bao nhiêu, nếu phải xây nhà xưởng, đương nhiên phải lo đến vấn đề thiên tai, cháu nghĩ xem nếu núi này gặp hồng thuỷ, cho dù không phải hàng năm đều có, nhưng chỉ cần gặp phải một lần như vậy, cả nhà máy liền đều bị hủy, tâm huyết của mọi người đổ sông đổ bể thì không nói, còn có mạng người nữa."

Hàn Đông Nguyên giương mắt liếc mắt Kỷ Dương cùng Trình Ninh vẫn đang nghiêm túc thảo luận một cái, dựa vào lan can xe.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Nhóm người Hàn Đông Nguyên và thầy Diệu cùng Kỷ Dương rời đi, thư ký Từ dẫn theo chủ nhiệm Tiết tiễn người lên xe bò, xe bò đi xa vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn.

Chủ nhiệm Tiết nói: "Thư ký, nếu ngài coi trọng thanh niên trí thức Hàn, muốn cậu ấy xây xưởng ở bên công xã, vậy trực tiếp điều cậu ấy lên đây là được."

Sự nhiệt tình nửa năm qua của thư ký Từ đối với Hàn Đông Nguyên, ông ấy đều xem ở trong mắt.

Ban đầu ông ấy tưởng là vì ba của Hàn Đông Nguyên là Hàn Kỳ Sơn, nhưng mà hai tháng này ông ấy thấy thư ký Từ không chỉ nhiệt tình với Hàn Đông Nguyên, mà ngay cả với Liêu Thịnh và Trình Ninh, ông ấy cũng vô cùng nhiệt tình, mỗi lần đều hỏi thăm chuyện xưởng sản xuất đồ tre gỗ, nếu ông ấy còn không hiểu được ý của thư ký Từ, thì ông ấy cũng không xứng làm chủ nhiệm phòng làm việc của công xã nữa.

Thư ký Từ nở nụ cười một chút, nói: “Tôi đúng là có ý này, nhưng mà tôi thấy cậu ấy chưa chắc đã chịu.”

"Sao lại không chịu chứ?"

Những thanh niên trí thức khác xuống dưới đây, ai không muốn được điều đến công xã?

Thư ký Từ lắc lắc đầu.

Thanh niên trí thức khác là thanh niên trí thức khác, những thanh niên trí thức khác xuống nông thôn vừa xuống xe bò đều phải đi bộ ba bốn giờ trong núi sâu rừng già, người nào mà không mặt mày như đưa đám? Có ai còn có thể nghĩ đến các biện pháp kiếm tiền, lại có ai mới hơn nửa năm chưa đến một năm, không cần tài chính duy trì từ công xã và đại đội, liền sắp xây được một cái xưởng không?

Đại đội Thượng Hàn kia nghèo thì nghèo thật, hẻo lánh thì đúng là hẻo lánh, nhưng mà đó là quê của Hàn Đông Nguyên.

Có tình quê hương, Hàn Kỳ Sơn lại có uy tín trong thôn, anh xây xưởng ở đó, sự tín nhiệm và duy trì có được không phải là thứ mà một hai đồng tiền có thể đổi được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy đã sớm nhìn ra, tên nhóc kia là một đứa thích tự do không thích bị gò bó.

Hơn nữa, người ta có thể kiếm tiền, cũng đâu phải thiếu tiền.

Không phải không có tài chính duy trì, mà nhà xưởng vẫn xây lên đấy thôi?

Thầy Diêu cùng Kỷ Dương tới Đại đội rồi đương nhiên đã được thư ký Đại đội và Đại đội trưởng còn có nhóm các thôn dân nhiệt liệt hoan nghênh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: Chương 139


Thư ký Đại đội Chu Phác Hoè cùng Đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc đều nhiệt tình mời thầy Diêu và Kỷ Dương, nhất là thầy Diêu đến nhà mình ở.

Đây chính là thợ mộc cấp bảy từ thành đến, ở trong mắt bọn họ quả thực giống như tổ sư thợ mộc đang được bày đồ cúng trên xà ngang vậy.

Nhưng mà hai người đều cự tuyệt, trực tiếp đi chen chúc trên giường đất của nhóm Hàn Đông Nguyên.

Thầy Diêu là một đồng chí rất nghiêm túc phụ trách.

Ông ấy cầm bản vẽ của Trình Ninh ở trên xe, lại cùng Trình Ninh thảo luận một đường, tới buổi tối gặp qua mọi người, ngày hôm sau cũng đã bắt đầu công tác.

Việc thủ công, cũng không cần dạy kiến thức lý thuyết, tự mình làm mẫu một lần, bảo mọi người tự tay thao tác, sau đó sửa đúng lại cho mọi người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba bước trình tự làm việc dạy thay phiên, bước thứ nhất và bước thứ ba giai đoạn là trước cùng với xử lý hậu kỳ tương đối dễ, đơn giản chỉ cần dạy mấy lần, chủ yếu vẫn là dựa vào mọi người không ngừng tự luyện tập, bước trình tự làm việc thứ hai là phần sản xuất kia, tuy rằng cũng là quen tay hay làm, nhưng có rất nhiều kỹ xảo cơ bản phải dạy.

Thầy Diêu về hưu rồi, cũng không vội quay về, lúc đầu nói là đến đây dạy một tháng, nhưng dạy một đoạn thời gian, Hàn Đông Nguyên liền nói với ông ấy, nếu ông ấy nguyện ý, vẫn có thể ở lại, làm giám sát chất lượng và quản lý của xưởng, tất cả sản phẩm đều trải qua tay ông ấy rồi mới đi ra ngoài.

Thầy Diêu vừa nghe đã động tâm.

Ông ấy đã về hưu, việc vặt cũng không tiện nhận, nhiều nhất là lén làm vài món đồ này nọ thu chút lễ vật.

Đến đây Hàn Đông Nguyên đáp ứng ông ấy một tháng ba mươi đồng, phiếu đổi lương thực có thể đổi ba mươi cân lương thực phụ, phiếu đổi mười cân bánh bao không nhân, chờ hiệu ích của xưởng tốt rồi, còn có thể tăng thêm, tuy rằng thấp hơn so với khi ông ấy còn ở nhà xưởng, nhưng là một phần thu vào ổn định.

Con cháu trong nhà ông ấy nhiều, nhà lại nhỏ, bạn già lại đã qua đời, ở chỗ này có năng lực dựa vào nghề mộc mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo để sống, được người tôn kính, còn có thể có thu thập ổn định, với ông ấy mà nói, là chuyện không thể tốt hơn.

Về phần Kỷ Dương, sau khi đã quen thuộc tình huống của kho để gỗ, trình tự sản xuất cụ thể, Trình Ninh liền đi dạo cùng anh ấy khắp núi đồi, nói là đi thăm dò địa hình.

Hàn Đông Nguyên thấy vậy tức gần chết, đã vậy dù có chia thêm việc cho cô cũng vô dụng, bởi vì quay đầu lại là cô có thể đem việc giao cho Hứa Đông Mai hoặc là Trầm Thanh, đó là trợ lý của cô, Hàn Đông Nguyên cũng không thể nói không.

Nhưng mà việc này không chỉ Hàn Đông Nguyên không nhìn được, mọi người trong ký túc xá cũng có chút ngồi không yên.

Cuối cùng lúc Hàn Đông Nguyên lại giao một mớ việc cho Trình Ninh, Trình Ninh lại xoay người giao cho Hứa Đông Mai, Hứa Đông Mai nhịn không được khuyên hai câu, nói: "Ninh Ninh, tôi biết cô một lòng công tác, nhưng mà dù có vì công tác, cũng không cần phải mỗi ngày chạy khắp núi cùng công trình sư Kỷ chứ, cô không biết, lúc này mọi người đều đoán có phải cô và công trình sư kỷ là quan hệ yêu đương hay không, công trình sư Kỷ xuống nông thôn có phải là vì cô hay không."

Thật ra chuyện này có hơi nói quá.

Có Hàn Đông Nguyên ở đây, xác định là để xây nhà xưởng, ai dám nói lung tung?

Nhưng không khuyên như vậy không được.

Cho dù Hứa Đông Mai có làm việc tốt đến mấy, cũng có chút không chịu nổi công việc mỗi ngày không dứt thế này.

Trình Ninh nghe được lời này của Hứa Đông Mai lại ngẩn ra.

Lời này nếu là từ miệng Vương Hiểu Quyên, cô còn có thể cắt bớt vài phần, nhưng mà nếu do Hứa Đông Mai ngày thường vẫn luôn là người ổn trọng lão thành nhất nói, Trình Ninh sẽ không hoài nghi liệu có sự thổi phồng nào trong đó hay không.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom