Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 410: Chương 410


“Đúng vậy, trước kia chủ nhiệm Hàn không phải người công xã chúng ta, tôi tìm ông ta để cùng thành lập nhà máy này, ông ta không thích làm chung nên luôn thoái thác. Bây giờ thì tốt rồi, tôi điều chủ nhiệm Hàn tới công xã, ông ta cũng không thể thoái thác nữa... ”

"Chúng ta dự định sẽ chia một nửa số công nhân trong nhà máy này cho thanh niên trí thức, việc này chắc chắn cũng có liên quan với thanh niên trí thức, cho nên, sau này nhà máy cũng sẽ do ông ta chịu trách nhiệm"

Thầy Hùng già: "?"

Thầy Hùng trợn mắt há mồm.

Miệng ông há ra một lúc lâu cũng không ngậm lại được.

Cho nên, ông điều thanh niên trí thức họ Hàn kia tới công xã này làm chủ nhiệm sở thanh niên trí thức là để cậu ấy quản lý nhà máy sao?

Trong lòng ông cực kỳ mệt mỏi.

Mỗi thanh niên trí thức đó đều là tổ tông à?

Giám đốc nhà máy máy móc công xã, bao nhiêu người tranh đoạt cũng không giành được vị trí này, thanh niên trí thức họ Hàn còn muốn thư ký đưa vị trí này đến trước mặt anh nữa, sau đó cúi gập người mời anh thì anh mới bằng lòng làm à?

Chủ nhiệm Tiết nhìn thấy vẻ mặt co rút khóe miệng của thầy Hùng già.

Ông ấy là người biết rõ nhất tất cả mọi chuyện, nhưng lúc này cũng chỉ có thể họ khụ khụ vài tiếng để che giấu vẻ mặt của mình.

Thư ký Từ giống như hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt chủ nhiệm Tiết, cười nói: "Để cho chủ nhiệm Hàn quản lý, chắc chắn chủ nhiệm Hàn sẽ mời người sản xuất sản phẩm gỗ trúc từ đại đội Thượng Hàn bọn họ, nhưng chuẩn bị trước đó của nhà máy chúng ta đều do thầy Hùng làm hết, ông cũng là người biết rõ nhất tình hình các công nhân đi báo danh ở các đại đội. Cho nên mấy ngày nay nếu sư phụ có thời gian rảnh thì mời ông tạo ra kế hoạch huấn luyện phân công và huấn luyện cho công nhân dựa theo bản thiết kế này, chờ chủ nhiệm Hàn và thanh niên trí thức Trình trở về, tất cả chúng ta sẽ họp lại, hoặc là khi cậu ấy đến tìm ông, ông cũng có thể báo cáo trực tiếp với cậu ấy luôn"

Nhà máy có thể mở tiếp luôn là chuyện tốt.

Thầy Hùng đáp lại với vẻ khó chịu.

Ông cũng biết thư ký Từ chỉ đang nhắc ông một chút, nhưng sao lại thấy khó chịu như vậy?

Thầy Hùng thu dọn đồ đạc xong, cầm lấy bản vẽ thiết kế thư ký Từ đưa cho ông rồi rời đi.

Chờ ra tới công xã ông mới nhận ra, không phải nói thiết kế này không ra làm sao à?

Sao lại đồng ý với thư ký Từ, giống như chấp nhận thiết kế này rồi vậy?

Sau khi thầy Hùng rời đi rồi mới phản ứng lại được, chủ nhiệm Tiết nhìn thấy hết.

Chờ thầy Hùng già rời đi, chủ nhiệm Tiết cười lắc đầu, thầm nghĩ, ông thầy già này đúng là dễ lừa, sau đó nói với thư ký Từ: "Không phải nói giao toàn bộ nhà máy cho thanh niên trí thức Hàn quản lý à? Ông lại tìm sư phụ Hùng nữa, không sợ ông ấy mất hứng à?"

Thư ký Từ "hừm" một chút, nói: “Thầy Hùng có hơi kiểu cậy già lên mặt, nhưng ông ấy hiểu rõ chính xác về tình hình nghề mộc của công xã chúng ta hơn bất kì ai, trong công xã có vài thợ mộc đều quen biết với ông ấy, có tay nghề vững chắc, hơn nữa mấy tháng sau sư phụ Diêu phải về Bắc Thành, có ông ấy giúp đỡ huấn luyện công nhân, cũng có thêm một nguồn lực.”

"Đông Nguyên không phải người không thể tha thứ cho người khác, cậu ấy có năng lực mạnh, nhưng đôi lúc cũng không thật sự quá thích công việc quản lý, tôi tìm thầy Hùng, ông ấy biết dùng người"

Chủ nhiệm Tiết cười đáp: "Thư ký ông vì nhà máy máy móc này mà đúng là mất sức chín trâu hai hổ."

Thư ký Từ lắc đầu cười nói: “Tìm được việc ở cái vị trí này, chỉ cần hoàn toàn công việc là được, hơn nữa làm chuyện vui thì cũng là thấy vui vẻ, nếu không thể dùng được thì mới thật sự đau đầu.”

Bên công xã này đang bàn chuyện.

Trình Nịnh và Hàn Đông Nguyên ở trên xe bò cũng đã nói về chuyện này.

Bà nội Hàn và Hàn Đông Chí cùng nghe.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 411: Chương 411


Hàn Đông Nguyên cầm bản thảo Trình Ninh đưa cho mình, lật đến bản thiết kế ở tờ cuối cùng, nói: "Ừ, cái này đi, đơn giản, công nhân dễ dàng làm được, cũng dễ có được đơn đặt hàng"

Tham nhiều nhai không nát.

Nghĩ lại trước kia thầy Hùng già thiết kế còn lòe loẹt, còn mấy cái bảy mươi hai chân cơ bản gì đó như giường đôi, tủ áo khoác, tủ thấp, tủ đầu giường, bàn trà, sô pha, tủ ngăn kéo, bàn làm việc, bàn ăn, ghế dựa,...

Đầu óc có vấn đề gì nặng nề à, một cái nhà máy máy móc mới thành lập không có nền tảng nào, rốt cuộc là có gì chống lưng mà ông lại muốn làm ra nhiều thứ như thế?

Chỉ với những đồ dùng trong nhà cơ bản đơn giản trong ký túc xá này, với một số kiến thức về nghề mộc, phân chia huấn luyện, một tháng là có thể trực tiếp làm ra những sản phẩm chất lượng đạt tiêu chuẩn.

Hơn nữa thiết kế cổ điển, thanh lịch, nhìn trông đơn giản nhưng đường nét thực tế lại uyển chuyển, chi tiết tỉ mỉ chính xác, người bình thường có thể làm ra được như thế này sao?

Hàn Đông Nguyên rất tự hào về người yêu của mình.

Hàn Đông Nguyên nói ít, nhưng sau khi trải qua buổi tối hôm qua, anh cũng bắt đầu không hề do dự mà khích lệ người yêu mình, cho dù là ở trước mặt bà nội và anh trai mình. Anh nói với Trình Ninh bằng một giọng điệu dịu dàng khó có được: "Chắc tốn nhiều công sức nhỉ? Vất vả rồi"

Trình Ninh: “…”

Cô đã quen với việc Hàn Đông Nguyên nói những lời độc địa, nhưng không quen với việc anh khen ngợi cô.

Bình thường chỉ có lúc hai người thân mật với nhau thì anh mới bằng lòng dỗ cô.

"Cũng được"

Trình Ninh cảm nhận được nụ cười tủm tỉm và ánh mắt có chút đăm chiêu của bà nội Hàn và anh cả Hàn, cô hơi không được tự nhiên nhưng vẫn cố gắng tự nhiên nói: “Em thích làm cái này, rất có ý nghĩa.”

Cả đường nói chuyện câu được câu không, cuối cùng cũng tới được đại đội trước lúc ăn trưa.

Tới con đường vào thôn, từ xa đã nhìn thấy những dãy nhà mới trên sườn núi.

Trình Ninh vui vẻ theo sát bà nội Hàn, giới thiệu: "Bà nội, bên đó là nhà máy mới thành lập của chúng ta, còn có trường học và sân nữa, chúng ta sẽ ở bên kia, đều là mới xây. Căn nhà của con còn có cửa sổ rất lớn nữa, con đã đặc biệt kêu người ta mua thủy tinh về từ thị trấn đó"

Tuy rằng bà nội hàn lớn tuổi, nhưng ánh mắt vẫn còn rất tốt.

Bà vẫn còn nhớ rõ triền núi kia, ban đầu là một mảnh đất hoang rất lớn, nhưng bây giờ đã mọc lên vài dãy nhà mới tinh trên đó.

Nhìn thấy thôn trang quen thuộc trong trí nhớ có sự thay đổi như vậy, tâm trạng bà nội thật sự không tồi.

Xe bò đi thẳng vào trong sân bọn họ.

Khi đi ngang qua giữa nhà máy và trường tiểu học, đúng lúc đa số mọi người tan ca chuẩn bị đi ăn cơm trưa, đúng lúc đυ.ng mặt nên xung quanh bỗng nhiên có rất nhiều người xông tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chủ yếu là trên xe bò có Trình Ninh, mọi người đã không gặp Trình Ninh một thời gian, thấy cô trở về từ Bắc Thành, mọi người đều vây xung quanh thăm hỏi ân cân.

Hàn Đông Nguyên chưa từng có được đãi ngộ này.

Hàn Đông Chí ôm Tiểu Võ, Hàn Đông Nguyên và Trình Nịnh hai người hai bên đỡ bà nội Hàn xuống xe.

Ban đầu mọi người không chú ý, điều này đúng là kinh ngạc.

Bà nội Hàn và anh cả Hàn tới đây là quyết định nhất thời do lần trở về này của Trình Ninh. Trước đó Hàn Đông Nguyên đã nhận được điện thoại, nhưng anh chưa hề nói với bất kì ai ở bên đại đội này, cho nên mọi người hoàn toàn không biết mấy người bà nội Hàn sẽ tới đây.

Nhưng mà còn chưa chờ mọi người hỏi, Liêu Thịnh đã phấn khích lên tiếng hỏi trước: "Bà nội hàn, anh Đông Chí, sao mọi người lại đột nhiên tới đây?"

Nói xong anh giới thiệu với mọi người trước ánh mắt tò mò của tất cả: "Đây là bà nội và anh cả của xưởng trưởng"

Ồ, mọi người đều giật mình.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 412: Chương 412


Lúc này bọn họ mới nhớ ra, không phải vẫn hay nói quê quán của xưởng trưởng bọn họ là ở thôn Thượng Hàn này sao?

Bà nội Hàn về quê cũ thăm người thân là chuyện bình thường.

Nhất thời tạo ra một chút sôi nổi.

Trình Nịnh cũng giới thiệu bà nội Hàn và Hàn Đông Chí cho mọi người.

Mọi người vừa nghe gọi bà nội Hàn và Hàn Đông Chí là "bà nội", "anh cả" rất tự nhiên thì ai cũng đều thấy kinh ngạc.

Thì, bọn họ biết Trình Ninh, Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh cũng ở trong một khu nhà, nhưng cô cũng quá thân thiết với bà nội và anh trai của xưởng trưởng rồi.

Mà Trình Ninh kéo bà nội Hàn để giới thiệu bà và Hàn Đông Chí với mọi người, mà Hàn Đông Nguyên bên kia không hề có một chút hứng thú nào với sự náo nhiệt này. Anh đang trông hành lý ở trên xe bò, nếu so ra thì trông Trình Ninh mới càng giống người nhà của bà nội Hàn và anh cả Hàn hơn.

Thái độ của xưởng trưởng có nghĩa là gì thế?

Người nhà của mình đến, anh lại mặc kệ, để cho Trình Ninh giới thiệu?

Thím tư cũng đã đến.

Bà ấy không đợi Trình Ninh giới thiệu thì đã nói với bà nội: "Ôi, thím, cháu là vợ Cao Lâm đây, thím còn nhớ cháu không?"

"Nhớ chứ, nhớ chứ."

Bà nội Hàn đưa tay cầm lấy tay thím Tư, cười nói: “Thím già chứ chưa lú lẫn đâu, sao không nhớ hàng xóm cũ của mình được chứ? Thím nghe Ninh Ninh nhà thím nói, mấy ngày con bé xuống nông thôn, cháu đã giúp đỡ con bé rất nhiều.”

"Thím tư và mọi người: "???"

Ninh Ninh nhà bà?

Không đúng nha, bà cụ đây không phải là bà nội của xưởng trưởng sao? Vì sao thanh niên trí thức Trình lại là Ninh Ninh nhà bà chứ?"

Chuyện này cũng không trách bọn họ kinh ngạc, thật sự là tới bây giờ Trình Ninh và Hàn Nguyên Đông cũng chưa từng giải thích về mối quan hệ chân chính của hai người bọn họ, cho nên cho dù là thôn dân hay là thanh niên trí thức, ngoại trừ rất ít người ví dụ như đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc và vợ anh ấy, những người khác đều không biết quan hệ của cô và Hàn Đông Nguyên, đều nghĩ hai người chỉ ở chung một khu nhà, sau đó là quan hệ yêu thích nhau nhưng vẫn không chịu thừa nhận.

Vì thế nên khi ở trong sân nhà bọn họ, bà nội Hàn Đông Nguyên mới trực tiếp gọi thanh niên trí thức Trình là "Ninh Ninh nhà bọn họ" à?

Cho nên hai người ở nơi này giả vờ không quen nhau, nhưng ở trong thì thật ra đã sớm xem người ta là người trong nhà mình rồi?

Chà.

Trước kia bọn họ đã lo lắng gì thế?

Khụ.

Trình Ninh và bà nội Hàn đều thấy được vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa bừng tỉnh đại ngộ của mọi người.

Trình Ninh có hơi xấu hổ, cô thấp giọng giải thích với bà nội Hàn: "Bà nội, khi cháu xuống nông thôn thì chưa nói qua với mọi người.."

Bà nội Hàn hiểu Lúc trước khi Trình Ninh giải thích với ông chú máy kéo kia thì đã giải thích qua với bà về việc này rồi.

Bà cười, vỗ vỗ tay cô rồi nói: “Bà biết rồi, không sao đâu.”

Cũng không nói thêm cái gì.

Trình Ninh đã tê rần, cho dù người khác nghĩ cái gì họ cũng không để ý, cô chỉ nói với bà nội: "Bà nội ơi, chúng ta về nhà trước đi, lát nữa lại nói tiếp"

Thím tư đi lên trước: "Thanh niên trí thức Trình, cháu ở đây có chỗ ngủ không? Nếu không thì để thím ấy tới nhà thím ở đi, nhà thím vẫn còn phòng để cho thím ấy ngủ."

Trình Ninh cảm ơn thím tư, nói: "Không cần đâu thím, bà nội sẽ đến ở với cháu, chờ nghỉ ngơi xong rồi cháu sẽ đưa bà nội đến thăm nhà thím. À thím, hay là thím cũng đi đi, mọi người ngồi nói chuyện với nhau một lúc"

Vừa nói, cô vừa dẫn bà nội Hàn đi về nhà mình, Hàn Đông Nguyên bên kia thì dẫn Hàn Đông Chí và Tiểu Võ đi tới nhà mình và Liêu Thịnh ở.

Nhóm thanh niên trí thức nữ và các cô dì cũng đi theo Trình Ninh và bà nội Hàn đến nhà Trình Ninh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 413: Chương 413


Chu Tiến Khai , Tôn Thịnh chờ mấy nam thanh niên trí thức còn lại rồi đi theo hai người Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh đến nhà ở của hai người.

Chu Tiến Khai thật sự không nhịn được, hỏi Hàn Đông Nguyên: “Anh Nguyên, thanh niên trí thức Trình không phải là con dâu mà nhà anh quyết định cho anh đấy chứ?”

Hàn Đông Nguyên cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Phải"

Chu Tiến Khai và mọi người: "?"

Trời đất, bọn họ nghe được cái gì vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người giống như bị sét đánh ngay tại chỗ.

Hàn Đông Chí và Liêu Thịnh vốn một người đang sắp xếp cho Tiểu Võ, một người thì giúp đỡ thu dọn hành lý, nghe xong cuộc đối thoại của hai người này thì đều khϊếp sợ nhìn về phía Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Chí nhịn một hồi lâu mới không nhịn được nữa, trực tiếp tiến lên đá em trai mình một cái.

Hàn Đông Nguyên đột nhiên ném ra một quả bom.

Cả căn phòng bị anh làm bùng nổ, chỉ có chính anh là đang thu dọn mọi thứ, giống như mình chỉ vừa nói ra một câu tầm thường.

Vẫn là Chu Tiến Khai phản ứng lại đầu tiên, anh ta wow một tiếng, nói với Hàn Đông Nguyên: "Thật, thật sao? Thanh niên trí thức Trình là con dâu mà người nhà anh chọn sẵn cho anh à? Anh Nguyên, anh, anh đang nói đùa gì với tụi em thế?"

Lập tức hét to một tiếng hỏi tiếp: "Vậy hóa ra trước kia là anh giả vờ với tụi em á hả? Còn nói cô ấy không phải người yêu của anh nữa?"

Nói xong thì giống như anh ta cũng nghĩ ra điều gì đó, sau đó trợn mắt há mồm nói: "Không, cũng không phải giả vờ, trước kia anh cũng không giả vờ như thế."

"Chẳng lẽ là hai nhà các anh đã định ra hôn sự cho hai người từ nhỏ, nhưng anh không thích thanh niên trí thức Trình, nên tự mình chạy xuống nông thôn, nhưng thanh niên trí thức Trình lại chỉ chung tình với anh nên đã đuổi theo anh xuống tới nông thôn này? Ôi đệch, anh Nguyên, thanh niên trí thức Trình xinh đẹp như vậy, tính cách tốt, đã tốt tính mà lại còn chung thủy với mình anh mà anh cũng không thích, anh bị bệnh nặng gì à? Hay là anh không được hay sao?"

Trong đầu Chu Tiến Khai nhanh chóng bổ não ra một vở kịch.

Mọi người trợn mắt há mồm, rồi lại trợn mắt há mồm.

Tên nhóc này, cũng dám nghĩ lớn thật đấy.

Nghĩ thôi cũng được rồi, còn dám nói ra nữa?

Hàn Đông Nguyên xoay người, nhìn Chu Tiến Khai , không thể nhịn được nữa, muốn nhịn cũng không thể nhịn, ngay tại lúc Chu Tiên Khai bị anh nhìn đến mức mồ hội sắp nhỏ ra giọt, Hàn Đông Nguyên đã không đá anh ta, ánh mắt sắc như dao, nhìn một lúc lâu, giọng điệu cũng coi như là ôn hòa: "Là tôi cầu xin cô ấy đính hôn với tôi, cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý. Da mặt cô ấy mỏng, mấy người nói chuyện chú ý cho tôi một chút, đừng có nhảy cẫng lên như thế, thiếu đồ gì thì tới tìm tôi."

Nói xong thì nhìn về phía Hàn Đông Chí nói tiếp: "Anh đưa Tiểu Võ đi nghỉ ngơi trước đi, em đến căn tin nhìn xem, mua một ít đồ ăn cho các anh trước."

Chu Tiến Khai cảm giác yết hầu của mình bị người ta đè lại được buông ra ngay lập tức, cũng xem như có thể hô hấp rồi.

Sau đó anh ta mới phản ứng lại, vừa rồi Hàn Đông Nguyên nói cái gì?

Trời ơi.

Không phải, tại sao mà anh lại đột nhiên cầu xin cô ấy đính hôn với anh?

Bộ dạng trước kia của anh cũng không có giống mà?

Trong đầu Chu Tiến Khai có một vạn câu hỏi vì sao, nhưng vừa rồi bị Hàn Đông Nguyên cảnh cáo, cho dù có đa nghi thì cũng không dám túm lấy Hàn Đông Nguyên tìm hiểu gì thêm nữa.

Hàn Đông Nguyên đi ra ngoài, anh không nhịn được nhìn về phía Hàn Đông Chí.

Hàn Đông Chí tức giận.

Cho em xấu hổ c.h.ế.t luôn!

Bà nội và người trong nhà còn chưa đồng ý đâu!

Hơn nữa bà nội nói là trong nhà cảm thấy anh có thể làm được, nhưng bây giờ thì con mẹ nó ai cảm thấy anh có thể rồi?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 414: Chương 414


Nghe Chu Tiến Khai nói anh: "Có bị bệnh nặng gì không? Có phải không được hay không?" Vừa tức giận vừa cảm thấy thầm sảng khoái, thầm nghĩ anh cũng có ngày hôm nay!

Nhưng mà Hàn Đông Nguyên không trực tiếp đá Chu Tiến Khai, chỉ bình tĩnh nói: "Là tôi cầu xin cô ấy đính hôn với tôi, cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý!"

Cũng đúng là đã khiến anh mở mang tầm mắt.

Tên nhóc này đúng là như đã thay đổi thành người khác.

Nhưng mà người nhà họ Hàn cũng chỉ có bộ dạng hung dữ hoặc nghiêm khắc, Hàn Đông Chí xụ mặt, với Chu Tiến Khai thì còn muốn hỏi, đổi lại là Hàn Đông Chí thì cũng không dám lên tiếng.

Anh ấy lại nhìn về phía Liêu Thịnh.

Liêu Thịnh vẫn ngây ra.

Bình thường anh ấy ở gần với Hàn Đông Nguyên và Trình Nịnh nhất.

Nhưng thật ra anh ấy mới là người tỉnh mộng cuối cùng.

Cho nên đến bây giờ anh ấy vẫn chưa hiểu được một chút gì về những chuyện đang xảy ra.

Anh ấy vẫn nghĩ anh Nguyên của anh ấy đang nói đùa, bởi vì Hàn Đông Nguyên luôn làm mặt lạnh nghiêm túc khi nói dối, ai biết vừa rồi là thật hay giả chứ.

Chu Tiến Khai nhìn anh ấy, anh ta quay đầu hỏi Hàn Đông Chí: "Anh Đông Chí, sao lại thế này? Anh Nguyên vốn hay nói đùa mà, là thật sao? Anh Nguyên với em gái Ninh Ninh đính hôn rồi sao? Không thể nào? Không thể nào đâu, sao dì Trình có thể đồng ý?"

Hàn Đông Chí: ".."

Tên nhóc này đúng là rất biết nói tới trọng điểm.

Anh ấy ho nhẹ một tiếng, nghĩ đến lời bà nội nói, không nên tốn hơi thừa lời, rốt cuộc vẫn nói: "Là có ý này, nhưng mà cuối cùng thế nào thì vẫn phải xem dì Trình và Ninh Ninh có hài lòng và đồng ý với Đông Nguyên không"

Hài lòng với Đông Nguyên không?

Liêu Thịnh thật sự hít một hơi khí lạnh!

Trong đầu anh ấy lập tức thoáng qua rất nhiều hình ảnh.

Hình ảnh mười mấy năm trôi qua.

Con mẹ nó, thì ra mười mấy năm qua anh Nguyên đã canh giữ nghiêm ngặt vậy rồi, ruồi bọ muỗi gì cũng không bay tới bên cạnh em gái Ninh Ninh được là do đã sớm có ý định xấu xa rồi!

Nghĩ lại những người bị anh đánh, có oan hay không?

Anh thích thì anh cứ nói đi, còn tỏ vẻ chán ghét người ta nữa, để cho người khác theo đuổi thì anh lại xoay người đánh người ta, anh có tật xấu gì à?

Không thể không nói, Liêu Thịnh thật sự...

Hàn Đông Chí nhìn ánh mắt nhiều chuyện của những người xung quanh, anh ấy mất tự nhiên ho khan một tiếng.

Một đám đàn ông trưởng thành, sao lại nhiều chuyện thế chứ?

Anh ấy nghiêm mặt nói: "Lúc này không phải lúc ăn cơm à? Mọi người không đi ăn cơm sao?

Anh ấy thật sự không quen với việc bị vây xem, lại càng không muốn nói đến việc của em trai mình.

Mọi người cũng muốn tranh thủ thảo luận một chút, anh Hàn đã nói như vậy thì mọi người lập tức tản ra.

Những câu chuyện cũng tan đi theo đám người.

Chờ đến khi ăn cơm trưa xong, gần như cả nhà máy và thôn xã đều đã biết chuyến này Trình Ninh quay về từ Bắc Thành là để đính hôn với "Hàn Đông Nguyên", còn có bà nội Hàn và anh cả Hàn Đông Chí của nhà họ Hàn dẫn theo con trai đến.

Cơm nước xong đã có người trong thôn lục tục đi đến thăm bà nội Hàn.

Đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc và Hàn Kì Sơn là anh em họ ở trong Ngũ Phục, nghe được việc này thì lập dẫn theo con dâu của thím La tới.

Sau khi ôn chuyện thì bắt đầu nói về Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh.

Thím La nói: “Nghe nói lần này Hàn Đông Nguyên và Ninh Ninh trở về trong nhà để hai đứa nó đính hôn hả? Định rồi thì tốt, định rồi thì tốt, dù sao thì hai đứa nó đều rất thu hút người khác, nếu tiếp tục nữa thì không biết bao nhiêu người có ý nghĩ muốn tới.”

Ngoại trừ Hàn Đông Nguyên, mấy người Hàn Đông Chí: "?"

Trình Ninh nhìn về phía Hàn Đông Nguyên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 415: Chương 415


Bà nội Hàn cũng kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng cũng chỉ chớp mắt một cái mà thôi. Bà nhanh chóng cười nói: "Cũng không tính là định ra rồi, nhưng người trong nhà cũng đang có ý này, nhưng mà Ninh Ninh còn nhỏ nên trong nhà vẫn đang còn xem lại, mọi người biết là được rồi"

Mọi người chỉ xem bà đang nói tránh.

Thật ra việc định ra chỉ là có ý vậy thôi.

Nhiều người lúc một lúc thì Hàn Hữu Phúc và thím La nhận ra bà nội Hàn ủ rũ, lập tức đưa mọi người rời đi.

Trình Ninh cảm thấy là lạ.

Nhưng nhiều người nên cô cũng không tiện nói nhiều gì, cô chỉ nói với Hàn Đông Nguyên Hàn Đông Chí một tiếng, dẫn bà nội trở về phòng ngủ trước.

Họp buổi chiều, Trình Nịnh tìm Hàn Đông Nguyên cùng đi đến nhà máy, vừa mới ra sân đã gặp thư ký đại đội Chu Phác Hòe và Chu Hiểu Mỹ đang vội vàng đi về phía họ, vừa nhìn thấy bọn họ, Chu Hiểu Mỹ đã lớn tiếng chúc mừng, nói: "Xưởng trưởng, Ninh Ninh, nghe nói hai người đính hôn, chúc mừng nhé!"

Trình Ninh: "…"

Lại tới nữa, lại tới nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng may có kinh nghiệm đối phó với thím La lần trước, lúc này Trình Ninh đã là kiểu thấy biến không sợ hãi, cô nói: "Chú thư ký, Hiểu Mỹ, hai người tới đây tìm tôi với anh Đông Nguyên, hay là tới thăm bà nội tôi?"

"Người ta là bà nội cô hả?"

Hiểu Mỹ trêu ghẹo: "Chỉ là đính hôn thôi, còn chưa được gả đi mà đã gọi người ta thân thiết thế rồi à?"

Trình Ninh: “…”

Đó vốn chính là bà nội tôi, nhưng chuyện này chỉ nói một lúc thì đúng là không thể nói rõ được.

Quên đi, quên đi.

Chu Phác Hòe hiếm khi có được vẻ mặt ôn hòa, cười nói: "Chủ yếu là tới thăm dì thôi, bây giờ dì đang nghỉ ngơi há?"

"Đang nghỉ ngơi, nhưng mà có anh tôi trong phòng"

Hàn Đông Nguyên nói.

"À, nếu vậy thì tôi đưa Hiểu Mỹ đi thăm anh trai anh trước."

Chu Phác Hòe nói: "Được."

Hàn Đông Nguyên nói: "Nhà máy chúng ta sẽ mở một cuộc họp, sẽ bàn về việc sắp xếp cho nhà máy sau này, nếu thư ký anh có rảnh thì hãy dẫn theo đồng chí Chu Hiểu Mỹ tới cùng."

"Được."

Chu Phác Hòe đồng ý.

Trình Ninh chào hỏi với Chu Phác Hòe và Chu Hiểu Mỹ, sau đó đi ra sân với Hàn Đông Nguyên dưới ánh mắt còn đang hừng hực hóng chuyện và nụ cười tủm tỉm của Chu Hiểu Mỹ.

Vừa ra sân thì Trình Ninh đã nhìn về phía Hàn Đông Nguyên.

Chuyện này rất kỳ lạ, trước đó lúc thím La nói thì cô đã cảm thấy kỳ lạ, tối hôm qua bà nội vừa mới nói với thư ký Từ và vợ thư ký về chuyện định ra gì đó, sao hôm nay tất cả mọi người đều đến chúc mừng bọn họ rồi nói đính hôn gì đó?

Ai nói bọn họ đính hôn?

Hàn Đông Nguyên ho khan một tiếng, nói: "Trước đó ở trong ký túc xá, bọn họ đã hỏi anh, anh cũng không muốn nói dối nên đã thừa nhận luôn"

Trình Nịnh: "???"

"Được rồi."

Anh trực tiếp đưa tay ra sờ sờ đầu cô, nói: “Xong rồi, tất cả mọi người đã biết cũng tốt, cũng không cần cố ý nói khác đi, chúng ta đi họp thôi.”

Trình Ninh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là đã tới bước này rồi, không lẽ cô còn phải đến riêng từ nhóm thôn dân rồi giải thích từng cái một rằng cô và Hàn Đông Nguyên không phải là quan hệ đó?

Nhưng bây giờ đính hay không đính hôn thì cũng chỉ là một hình thức mà thôi.

Cho nên ngày đầu tiên trở lại trên núi, bằng một cách thần kỳ nào đó mà cô đã trở thành hôn thê của Hàn Đông Nguyên.

Tới phòng họp nhà máy, lúc mọi người lại tới chúc cô lần nữa, cô đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Hứa Đông Mai cười nói: "Không ngờ chỉ trở về một chuyển mà hai người đã đính hôn, chuyện lớn như vậy mà khi trở về xưởng trưởng lại không thèm nói một câu nào với chúng ta."

Nói? Anh nên nói như thế nào?

Trong lòng Trình Ninh oán thầm, nhưng chỉ có thể cười lễ phép.

Đột nhiên lại đính hôn, đương nhiên Hứa Đông Mai và Thẩm Thanh có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lúc này nhiều người, lại còn sắp họp nên đành phải nhịn trước.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 416: Chương 416


Hàn Đông Nguyên làm chủ nhiệm ban thanh niên tri thức xã, đã giao sản phẩm gỗ trúc của nhà máy cho đại đội và Từ Kiến Quốc, cho nên chỉ chốc lát sau đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc cũng tới đây.

Hàn Đông Nguyên nói chuyện nhà máy máy móc với mọi người: “Phó chủ nhiệm Vương đi rồi, nhà máy máy móc công xã cũng không ai theo. Vốn tôi không định quản lý hết chuyện của nhà máy, nhưng bây giờ tôi đã làm việc ở công xã, thư ký Từ dặn dò xuống, cũng không thể mặc kệ được. Cũng may thư ký Từ đồng ý rồi, sau khi nhà máy này được giao lại cho chúng ta, giống như việc đại đội chúng ta cũng sẽ không quan tâm đến nhà máy sản xuất gỗ trúc, cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào nhà máy máy móc, muốn làm gì thì đều phải xem ý của chúng ta”.

Anh nói xong thì nhìn về phía Trình Ninh, nói: "Em cho mọi người xem thiết kế của em đi"

Trình Ninh lập tức trải bản vẽ lên trên chiếc bàn họp dài.

Đó là bản vẽ thiết kế dụng cụ gia đình cơ bản cho ký túc xá đơn giản.

Chờ tất cả nhìn qua thêm một lần, Hàn Đông Nguyên lập tức hỏi thầy Diệu và Từ Kiến Quốc: "Nhà máy máy móc không có nền tảng, cũng không có công nhân có kinh nghiệm, chủ nhiệm Trình căn cứ theo tình hình nhà máy máy móc mà thiết kế sản phẩm. Thầy Diệu, Từ Kiến Quốc, hai người nhìn xem nếu bắt đầu từ nhà máy sản xuất sản phẩm tre và gỗ của chúng tôi, phân ra một vài công nhân qua đó, tiến hành huấn luyện tiên phong, khoảng bao lâu thì có thể làm ra sản phẩm đủ chất lượng?"

Thầy Diệu và Từ Kiến Quốc lại nhìn xem bản vẽ, sau đó liếc nhìn nhau, sư phụ Diêu nói: "Xét từ mặt kỹ thuật, một số công nhân của chúng tôi đảm bảo chắc chắn có thể làm ra sản phẩm đủ yêu cầu, nhưng mà số lượng thì có thể ít một chút, nhưng sau một tháng thì chắc mọi người đều có thể thành thục rồi"

Từ Kiến Quốc gật đầu.

Hàn Đông Nguyên lại nhìn về phía Liêu Thịnh, nói: "Về mặt tiêu thụ, cậu có ý kiến gì không?"

Liêu Thịnh nói: "Nếu may mắn, nhà máy máy móc Bắc Thành bên kia sẽ có hạng mục tương ứng thì có thể có được một đơn đặt hàng lớn. cho dù không lấy được đơn đặt hàng lớn, chúng ta đi theo bọn họ, cũng có thể nhận được một đơn đặt hàng nhỏ với giá chiết khấu, để bọn họ thấy được chất lượng sản phẩm của chúng ta. Như vậy thì chúng ta sẽ có đơn hàng của Bắc Thành, nếu muốn bán sản phẩm của chúng ta đến các đơn vị khác thì cũng dễ dàng hơn"

Hàn Đông Nguyên gật đầu. Anh nhìn về phía thầy Diêu, nói:

"Thầy là người quen thuộc nhất với mấy loại nội thất này, thầy hãy nhìn giúp tụi em với, nếu cần sửa chữa gì thì cứ trực tiếp nói một tiếng với chủ nhiệm Trình, những cái khác thì phiền thầy và Kiến Quốc cùng làm ra một bảng kế hoạch sản xuất công nhân giúp tụi em luôn. Với mục tiêu cuối cùng là sản xuất ra hai trăm bộ nội thất mỗi tháng, số lượng công nhân cần thiết, tổng hợp lại tình hình nhà máy sản xuất sản phẩm gỗ trúc của chúng ta, đề ra một phương án sáng kiến phân công công nhân, nên đưa bao nhiêu người quen bên chúng ta, rồi nên phân công như thế nào nữa."

Nói xong anh dừng một chút: "Kiến Quốc và thầy Diệu hãy nhìn xem, hôm nay hãy làm ra phương án phân phối nhân viên trong hôm nay rồi đưa cho em, ngày mai chúng ta sẽ mở lại một cuộc họp với những lãnh đạo"

Hàn Đông Nguyên luôn luôn như vậy.

Đầu óc anh xoay chuyển nhanh, cũng rất mạnh mẽ vang dội, muốn đồ gì thì thời gian luôn luôn rất nhanh, mấy người Từ Kiến Quốc đã sớm thành thói quen rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bàn xong chuyện nhà máy máy móc, Trình Ninh lại cầm một bản thiết kế đi ra, là một vài hình vẽ hoa văn trang trí chén nhỏ muỗng nhỏ cho thiếu nhi, cô đã tiếp xúc với nơi tiêu thụ ở Bắc Thành bên kia và vẽ lại chúng thêm lần nữa.

Tốt xấu gì cô cũng cầm tiền lương của nhà máy sản xuất đồ gỗ trúc, nên khi làm việc thì cô vẫn tận tâm hết sức.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 417: Chương 417


Sau khi cô giao cho Thẩm Thanh thì mấy người Thẩm Thanh và Từ Kiến Quốc tiếp nhận.

Còn Hứa Đông Mai tiếp nhận những công việc giấy tờ còn lại bên nhà máy máy móc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ khi việc bàn giao giữa nhà máy máy móc và nhà máy sản xuất đồ gỗ trúc hoàn thành, cô cũng muốn chuyển tới công xã.

Sau cuộc họp thì mỗi người đều có công việc riêng của mình, Trình Ninh đã giao hết mọi chuyện ra ngoài, người rảnh rỗi nhất chính là cô, cho nên sau khi bàn xong với mọi người thì cô đi ra khỏi phòng họp trước.

Cô định đi đến trường tiểu học bên cạnh nhìn xem.

Không ngờ vừa mới ra khỏi cửa phòng họp ra thì đã bị Chu Hiểu Mỹ đuổi theo.

Hai người vừa đi thì Chu Hiểu Mỹ vừa ở bên cạnh hỏi cô: “Ninh Ninh, cô giỏi thật đấy, cô nói cho tôi nghe đi, sao cô có thể làm cho một người đàn ông như xưởng trưởng của chúng ta vẫn luôn chung thủy với mình cô vậy? Nhớ lại trước kia anh ta vẫn luôn mang giữ dáng vẻ lạnh lùng hung ác kiểu tôi là sói mấy người nên cút xa tôi một chút... Mà cô có công nhận không, lúc trước thì anh ấy giống kiểu mũi cũng không phải mũi, mắt thì mọc trên đỉnh đầu. ”

"Sao chỉ trở về Bắc Thành một chuyến thôi mà mà hai người đã quyết định hôn sự rồi, anh ta nhìn cô như thể chỉ hận không thể giấu cô đi vậy. Cô nói tôi nghe chút đi?"

Trình Ninh: “…”

Nói cái gì?

Cô biết gì đâu?

Hàn Đông Nguyên luôn luôn là người không bình thường.

"Tôi không biết."

Cô thành thật nói.

Hiểu Mỹ cầu xin cô: "Ninh Ninh, chúng ta có quan hệ gì chứ, cô dạy cho tôi đi, tôi thật sự không biết đầu óc người thành phố các cô có suy nghĩ gì luôn đấy"

Giọng điệu đã thay đổi, gần như là làm nũng.

Trình Ninh nghe ra có gì đó không đúng, dạy cô ấy? Không biết đầu óc người thành phố các cô nghĩ cái gì?

Cô nhìn Hiểu Mỹ.

Sau đó chợt nghe Hiểu Mỹ than thở: "Cô có thể khiến cho xưởng trưởng của chúng tôi say đắm cô nhanh như thế... Tuy rằng trước kia anh ta vẫn đối xử với cô không giống với những người khác, nhưng ánh mắt nhìn cô thay đổi nhanh như vậy, dứt khoát đính hôn lập tức luôn... Ninh Ninh, không phải là hai người, có phải là đã... Ngủ rồi?"

Trình Ninh giẫm lên một hòn đá, lảo đảo một cái suýt chút nữa té ngã, cũng may đúng lúc túm được Hiểu Mỹ, cũng làm cho Hiểu Mỹ hoảng sợ luôn.

Hiểu Mỹ nhìn cô, nói: "Không có thì không có thôi, làm gì mà có phản ứng lớn như thế."

"Cô nhìn trúng ai?"

Trình Ninh trực tiếp hỏi cô: "Chu Hiểu Mỹ, tôi nói với cô, cô nhìn trúng ai cũng không quan trọng đâu, không được thì chúng ta đổi... Dù sao cô cũng đừng quên nên học tập cho tốt đã, nhưng cho dù như vậy có chuyện gì thì cũng không thể tùy tiện khi có chuyện, nếu không thì muốn thay đổi cũng không dễ dàng... Cũng không phải không thể, nên đổi thì vẫn đổi được, nhưng chỉ hơi phiền toái, cô nghĩ lại, cô và Trương Văn Thuận chỉ thiếu chút nữa là kết hôn mà. Nếu lúc đó cô và anh ta làm ra chuyện gì, ghê tởm thì không ghê tởm, nếu Trương Văn Thuận lấy việc này để uy hϊếp cô, đi nói khắp nơi, cho dù cô có thể trị anh ta thì chắc chắn cũng sẽ tức giận mà đúng không?"

Vừa nghe Trình Ninh lại nhắc tới Trương Văn Thuận trong chuyện này, chưa nói đến làm, chỉ nghe một chút thì Chu Hiểu Mỹ cũng thấy ghê tởm. Cô ấy vỗ Trình Ninh, nói: "Đang yên đang lành cô nhắc đến tên đó làm gì? Khi đó mắt tôi bị cái gì rồi ấy chứ? Bây giờ sao có thể giống nhau được?"

Sức lực Chu Hiểu Mỹ rất lớn, Trình Ninh bị cô ấy vỗ một cái khiến cánh tay thấy đau, lấy tay chắn cô, nói: "Được rồi, được rồi, cô nói cho tôi nghe cô nhìn trúng ai? Tôi sẽ nhìn xem."

Được hỏi là nhìn trúng ai, Chu Hiểu Mỹ lúc nào cũng luôn cởi mở lại có chút nhăn nhó mặt mày, Trình Ninh luôn quen với vẻ ngoài cởi mở của cô ấy, thấy vẻ nhăn nhó của cô ấy thì có hơi không chịu nổi, ngay cả có ngủ hay không cũng hỏi ra được luôn.

"Nghệ thuật là có chuyên môn, mỗi người khác nhau thì có chiến lược khác nhau, còn cô thì ngay cả là ai cũng không nói ra thì sao tôi cho cô ý kiến được?" Cô nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 418: Chương 418


Trình Ninh muốn chạy đi khỏi nơi này.

Dù sao cô nhận ra với tính cách của Chu Hiểu Mỹ và gia đình, cũng không cần lo cô ấy sẽ gặp chuyện gì có hại.

 

Lại nghe cô ấy nói: "Là kỹ sư Kỷ."

Hiểu Mỹ vừa kéo lấy cô trên đường: "Cũng chính là anh ấy, không ai xa lạ cả, nếu là thanh niên tri thức khác, con gái không thích thì chắc chắn tôi đã bắt đến từ sớm rồi... Ai, cô nghĩ anh ấy có thích ai trong thành phố chưa? Ninh Ninh, anh ấy do cô mời đến, nghe nói trước kia khi ở chung một đơn vị với xưởng trưởng tụi tôi, cô có thể hỏi xưởng trưởng tụi tôi một chút không? Có phải anh ấy từng có người yêu ở thành phố, hoặc là..."

Cô đánh giá Trình Ninh từ trên xuống dưới, nói: "Hoặc là cũng giống như xưởng trưởng của chúng tôi, có một thành mai trúc mã giống cô ở trong thành phố, không phải là người yêu nhưng còn hơn cả người yêu, vậy thì ai tranh giành được?"

Trình Ninh: “…”

Sao lửa lại cháy tới trên đầu cô rồi?

Nhưng mà Kỷ Dương…

Trình Ninh có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng không thấy lạ lắm.

Cô nói: "Anh ta có thái độ gì với cô? Bây giờ hai người ở mức độ nào rồi?"

"Cái gì, mức độ gì?"

Chu Hiểu Mỹ mờ mịt, nói: "Anh ấy không đáp lại tôi, vậy thì có mức độ nào chứ?"

Tới hôn cũng chưa hôn một cái, còn có thể có mức độ gì?"

Nói xong lại nghĩ đến gì đó: "Nắm tay thì có tính không?"

Trình Ninh bị dọa cho nhảy dựng, đã nắm tay rồi? Nhanh vậy sao?"

Cái này, cảm giác Kỷ Dương không phải là người như thế, không, cũng rất khó nói, ví dụ như Hàn Đông Nguyên, trước kia không ở bên cạnh anh, sao cô biết được anh là người như vậy?

"Đã nắm tay rồi mà cô còn kêu tôi dạy cô cái gì?"

Trình Ninh khó hiểu, nói xong nhíu mày: "Chẳng lẽ nắm tay rồi mà anh ta còn không chịu nhận hả? Cô cảm thấy anh ta vừa bắt tay với cô vừa nhớ thương người khác nào đó hả?"

"Cái gì chứ?"

Hiểu Mỹ nói: “Nắm tay là lần trước tôi dẫn anh ấy đi dọc theo đường sông để thăm dò địa hình, lúc đi dạo ở đường sông thì không dễ đi nên tôi kéo anh ấy đi một lúc.”

Trình Ninh: "..."

"Cho nên, rốt cuộc bây giờ hai người đang ở trong giai đoạn nào? Cô thích anh ta, anh ta có biết không? Cô có từng nói cho anh ta biết chưa? Anh ta trả lời cô như thế nào?"

Trình Ninh cảm thấy chuyện tình cảm này bình thường đều là ông nói gà bà nói vịt, vẫn là nói trắng ra rõ ràng thì tốt hơn, nếu không thì cô cũng không biết Hiểu Mỹ đang nói gì.

Hiểu Mỹ nghe Trình Ninh hỏi như vậy thì mặt hơi đỏ, nhưng với cách trao đổi thẳng thắn thì rõ ràng là rất thích hợp với cô ấy, mặt cô ấy cũng chỉ đỏ lên một lúc: "Anh ấy biết, tôi nói với anh ấy rồi, anh ấy nói tôi còn nhỏ, tôi chỉ bị hiện tượng bên ngoài làm cho hiểu nhầm thôi, sau này sẽ không để ý đến anh ấy nữa."

Trình Ninh: "Hiện tượng bên ngoài? Cái gì gọi là hiện tượng bên ngoài?"

Hiểu Mỹ: "Đúng! Tôi cũng hỏi anh ấy, ngay từ đầu anh ấy không chịu nói, bị tôi cuốn lấy mãi nên mới nói đó là vẻ bề ngoài và tài hoa, vì trước kia tôi từng nói với người khác rằng tôi thích người có bề ngoài đẹp, thật sự có văn hóa, còn phải có thân thể cường tráng nữa, anh ấy nói mấy thứ này thật ra chẳng là gì trước hiện thực."

Trình Ninh: “…”

Cô thật sự không tưởng tượng nổi bộ dạng Kỷ Dương khi bị ép nói ra những lời này với tâm trạng thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà thật ra cô rất hiểu vì sao Kỷ Dương lại nói như vậy, nhưng lần này lại là hai năm, qua hai năm này, tài hoa và bên ngoài vẫn rất quan trọng.

Cô suy nghĩ, nói: "Được rồi, cô đừng gấp với việc này, gấp thì không xong đâu, tôi tìm xưởng trưởng hỏi thăm một chút rồi nói sau."

Việc này đúng là không gấp được.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 419: Chương 419


Kỷ Dương vừa nhìn thấy biết là người rất tốt, vẻ ngoài ổn, năng lực cao, thái độ làm việc còn rất có trách nhiệm, tính cách cũng không tệ, Trình Ninh còn rất tán thưởng anh, nhưng năng lực làm việc mạnh, làm bạn bè bình thường cũng không tệ, còn thích hợp làm người yêu với người này hay không thì là hai việc khác nhau.

Buổi tối bà nội và Hàn Đông Chí đến nhà đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc ăn cơm.

Lúc này mới lan truyền chuyện đính hôn, Trình Ninh cũng không muốn ở nhà đội trưởng ăn cơm, đó đúng là tự đưa mình qua để người ta trêu chọc rồi.

Hàn Đông Nguyên vón không thích đến nhà người khác ăn cơm, đã nói hôm nay sẽ trở về, trong viện thanh niên trí thức sẽ liên hoan nên anh từ chối.

Cho nên hai người và bà nội Hàn và Hàn Đông Chí đến nhà đại đội trưởng, sau đó lại rời đi dưới sự giữ lại nhiệt tình của cả nhà Hàn Hữu Phúc.

Nhìn theo bóng dáng rời đi của hai người, thím La cười nói: "Thím, lúc cháu nhìn thấy Ninh Ninh còn nghĩ tính tình Đông Nguyên hơi dữ, chắc chắc hai người nó không hợp, không ngờ tính tình Đông Nguyên hung dữ như thế mà lại đối xử với Ninh Ninh tốt như vậy... Thấy Ninh Ninh được nuôi tốt như thế, chắc chắn con dâu thím cũng có tính tốt lắm đúng không? Thím đúng là phúc thật đấy!"

Bà nội Hàn cười nói: "Đúng thế đấy"

Trên đường Trình Ninh về đã hỏi Hàn Đông Nguyên về chuyện của Kỷ Dường, nói: "Anh ba, anh có biết kỹ sư Kỷ ở Bắc Thành có người yêu chưa không? Hoặc là thích cô gái nào đó rồi?"

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, nói: "Em lại hỏi thăm giúp ai thế? Chu Hiểu Mỹ à?"

Trình Ninh tò mò, hỏi anh: "Anh nhìn ra à?"

Nhìn ra cái gì chứ.

Kỷ Dương kia luôn giải quyết việc chung, không có liên quan gì đến mấy nữ thanh niên trí thức, tiếp xúc với Chu Hiểu Mỹ nhiều hoàn toàn là vì công việc mà thôi.

Cho nên lúc trước anh phản đối cô ấy dẫn Kỷ Dương chạy khắp đồi núi, đi thăm dò địa hình gì đó là quyết định sáng suốt cỡ nào.

Anh không đáp nên cô không nhận ra điều gì, anh chỉ nói: "Trước kia chưa từng nghe nói qua, nhưng mà anh cũng không quen thân gì với anh ta, nếu em thật sự muốn biết thì anh sẽ đến hỏi trực tiếp."

"Vẫn nên nghe ngóng trước một chút"

Trình Ninh nhíu mày, nói: "Tuổi Kỷ Dương không nhỏ, vẻ ngoài ổn, tính cách không tệ, học thức lại càng được, xuất thân gia đình cũng tốt. Trước kia có người yêu cũng rất bình thường, em không lo lắng anh ta không thích Hiểu Mỹ, em chỉ lo bây giờ anh ta ở bên cạnh Hiểu Mỹ, mấy năm sau trở về thành phố, anh ta và Hiểu Mỹ sẽ phát hiện vấn đề."

Hàn Đông Nguyên liếc nhìn cô một cái.

Có vẻ như cô vẫn rất chắc chắn qua vài năm nữa thì mọi người đều sẽ trở về thành phố.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rõ ràng với nhiều thanh niên trí thức thì việc trở về thành phố đã gần như tuyệt vọng rồi.

Hàn Đông Nguyên, Liêu Thịnh, thầy Diêu, Kỷ Dương, Trình Ninh, còn có Thẩm Thanh và Tôn Kiện.

Chủ bếp là mấy người đàn ông, Trình Ninh và Thẩm Thanh ngồi trong sân tán gẫu.

Trời còn chưa tối, Thẩm Thanh liếc nhìn bóng dáng mấy người đàn ông bận rộn ở trong phòng bếp, lập tức cười nói với Trình Ninh: "Xưởng trưởng chúng tôi đối xử với cô tốt thật đấy, đúng là không nhìn ra nha, trước kia trước kia chúng tôi nói với xưởng trưởng như vậy, có bản lĩnh như thế nào mới có thể ở chung với anh mà còn có thể ở chung với anh ấy được nữa... Thì ra không cần nhiều bản lĩnh như thế, chỉ cần anh ấy thích cô là được rồi."

Nói xong thì liếc mắt nhìn Trình Ninh một cái, cười nói: “Không phải nói cô không có nhiều bản lĩnh, tôi rất hiếm khi thấy thích và khâm phục một người nào đó từ tận đáy lòng, cô là người duy nhất, nhưng đây là hai việc khác nhau. Tôi chỉ muốn nói, cho nên không cần tốn công tốn sức đi lấy lòng đàn ông, nếu là như vậy thì là anh ta không đủ yêu cô, gả cho người đó cũng không có ý nghĩa gì”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 420: Chương 420


Trình Ninh gật đầu, vấn đề này có hơi phức tạp, cô chỉ có thể nói: "Vẫn là học hành quan trọng hơn."

Lại bổ sung một câu: "Tôn Kiện cũng đối xử với cô tốt mà."

Thẩm Thanh cười "khúc khích" một tiếng.

Dù sao Trình Ninh cũng nhớ được người anh họ Phí Tự kia của cô ấy.

Trình Ninh có đôi lúc ngây thơ, có đôi lúc lại rất thông minh.

Cô ấy ở nhà hơn hai tuần, sau đó Phí Tự và Lương Hằng Châu lại chạy qua nhà cô vài lần, mỗi lần đều thừa dịp Hàn Nhất Mai ở đó, liên tục xuất hiện ở trước mặt Hàn Nhất Mai, nếu cô ấy không nhìn ra thì đúng là người mù rồi. Hơn nữa cô ấy thấy Hàn Nhất Mai đối xử với Phí Tự kia cũng hơi khác, người trong nhà cũng rất thích anh ấy, cho nên thuận tiện hỏi thăm với Thẩm Thanh.

Có một số việc người ngoài hỏi thăm không được, chuyện trong nhà cũng chỉ có người trong nhà biết được.

Nghĩ lại cuộc hôn nhân gà bay chó sủa kiếp trước của Hàn Nhất Mai, Trình Ninh cảm thấy mấy chuyện kết hôn này vẫn nên cẩn thận một chút.

Thẩm Thanh nghe cô hỏi về anh họ mình, cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì cô ấy thật sự không ngờ Trình Ninh sẽ quen biết anh họ mình.

Trình Ninh nói: “Anh họ cô làm chung nhà máy với một chị gái là họ hàng trong nhà tôi, gần đây anh ấy luôn chạy tới nhà họ hàng tôi, chắc là có chút ý gì với chị gái kia của tôi rồi, cho nên tôi muốn hỏi thăm cô... Nhưng mà cô cũng đừng nói lời hay ý đẹp về anh họ trước mặt tôi, tôi với chị gái kia bất hòa, tôi cũng chỉ là hỏi thăm một chút vì nể mặt người lớn trong nhà thôi.”

Thẩm Thanh kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất.

Thật sự, thật sự, phải nói như thế nào đây...

"Phí Tự anh ấy thích một chị gái họ hàng nhà cô sao?"

Cô ấy nhìn chằm chằm Trình Ninh một lúc lâu rồi nói: "A, đúng thật là cây vạn tuế ra hoa, cũng không biết là tiên nữ nào đây.."

Nói xong thì dừng một chút, hỏi Trình Ninh: "Chị gái kia có bề ngoài giống cô lắm hả? Cho nên anh ấy cũng không thể chống cự lại được dung mạo này..."

"Hoàn toàn không giống"

Trình Ninh lập tức cắt ngang lời cô ấy, nói: "Tôi với chị gái kia không có quan hệ huyết thống gì cả, từ trên xuống dưới hoàn toàn không có một chút quan hệ huyết thống nào, cô không nên nói giống."

Cô suy nghĩ rồi nói: "Có thể hơi giống với xưởng trưởng chúng ta đấy.

Thẩm Thanh: "!!!"

"Ai da, vậy thì chúng tôi cũng không xen vào, cô cứ nói với tôi về phẩm chất tính nết của anh họ cô cho tôi nghe đi, có ở chung hòa thuận với người trong nhà không?"

Trình Ninh nói.

Thẩm Thanh nhìn chằm chằm Trình Ninh một lúc: "Nhà cậu tôi có rất quy củ và nghiêm khắc, nhưng lại không khó để ở chung, đều là những người chính trực và rất dốc lòng với công việc của mình, mợ tôi thì có tính cách rất hiền lành, người cũng tốt lắm, nhưng anh họ của tôi là ngoại lệ."

“Từ nhỏ anh ấy đã rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, làm gì cũng có thể khiến người khác kinh ngạc. Anh ấy còn thích châm chọc, thích chê cười người khác, có nhiều lúc không phải cố ý, nhưng khi an ủi ai đó cũng có thể khiến người ta tức chết...”

"Trước đây tôi còn học đàn, nhưng học ba năm, còn rất nghiêm túc kiên trì tập luyện ba tiếng mỗi ngày, nhưng anh ta thì chưa luyện qua lần nào mà đã đàn tốt hơn tôi rồi, sau đó còn giả mù sa mưa nói với tôi là "Chà, em đàn đã rất khá rồi, em đừng so sánh với anh, có thiên phú hay không có thiên phú là chắc chắn không giống nhau rồi, mấy thứ đồ có linh khí này thì cho dù em có tập luyện thế nào cũng không luyện được đâu.."

Khi đó cô ấy còn nhỏ, tức giận đến mức khóc "hu hu", mợ lập tức dạy dỗ Phí Tự, nói anh ta nói chuyện thì nên chú ý một chút, anh cũng mang ý tốt mà nói: "Nói thật thì không để cho người ta nói luôn hả? Mọi người đừng tạo ra ảo tưởng giả dối cho em ấy."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 421: Chương 421


Thật ra cô ấy tập luyện đàn cũng không phải là muốn có thành tựu, chỉ là thích mà thôi, kết quả bị anh ta làm cho tức giận đến sau này cũng không muốn đàn lại nữa.

Dù sao anh ta cũng chính là bóng ma thời thơ ấu của cô ấy.

Trình Ninh nghe những lời tố cáo đau khổ của Thẩm Thanh, nhớ lại cách ở chung của Hàn Nhất Mai và Phí Tự... Cũng chính là mặc kệ Hàn nhất Mai nói lời ác độc như thế nào, Phí Tự vẫn có thể cười tủm tỉm nói tiếp, đột nhiên cảm thấy, hình như, hình như bọn họ cũng thích hợp với nhau đó.

“Vậy anh ta có cái gì... Kiểu người không thích hay là gì đó khác?” Trình Ninh hỏi.

Thẩm Thanh liếc nhìn Trình Ninh một cái, nói: “Với người kiêu ngạo như anh ta, cho dù anh ta có thông minh thì cũng không ai thích anh ta, ai có thể thích một người lúc nào cũng đả kích người khác, tự tin tự cho là mình đúng, còn cố tình không hiểu nữa? Mấy cô gái trong nhà của những người bạn tốt trong đại viện, toàn bộ đều thích anh họ lớn của tôi hơn”.

Đúng là hình mẫu nhân gian.

Trình Ninh biết, anh họ lớn của Thẩm Thanh cũng chính là anh trai của Phí Tự, là một hải quân, bây giờ tuổi còn trẻ nhưng đã là một đội trưởng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh ta cũng không thích yêu đương, thấy phiền phức.”

Thẩm Thanh nói xong lại không nhịn được mà hỏi Trình Ninh, nói: "Chị gái kia của cô rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế mà lại làm cho anh họ tôi phải chạy tới nhà họ hàng cô luôn đấy?"

"À, chị gái của tôi cũng thông minh"

Cô từng nghe Lương Hằng Châu nói về hoàn cảnh Phí Tự gặp Hàn Nhất Mai lần đầu tiên, cô nghe Thẩm Thanh kể về tính cách Phí Tự xong, thế nhưng vẫn không hiểu vì sao anh ta lại bị Hàn Nhất Mai hấp dẫn.

Cô chậm rãi nói: "Tính tình hơi ác liệt, miệng hơi độc địa, nhưng làm việc vẫn rất có năng lực"

Thẩm Thanh: ". ."

Tính tình có hơi hơi ác liệt, miệng hơi độc địa, Thẩm Thanh nghe mấy cái này xong thì thấy còn tốt, phải có tính cách giống như tính cách của Phí Tự thì mới có thể trị anh ta.

Nhưng mà khi nghĩ đến Trình Ninh nói chị cô ấy trông giống Hàn Đông Nguyên, cô lại cảm thấy không tốt lắm.

Bầu trời dần dần tối lại, trời đêm trên núi có rất nhiều sao trời chiếu sáng, sao đầy trời giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào được.

Mọi người chỉ đơn giản chuyển bàn tới trong sân, thắp đèn dầu lên rồi cùng ăn cơm dưới bầu trời sao.

Mọi người cười nói, Trình Ninh biết rất nhanh thôi, mọi người ở trên núi thì sẽ ở lại núi, đi về xã thì sẽ đi về xã. Hai năm sau sẽ náo nhiệt cỡ nào, cho nên ban đêm như vậy lại làm người ta cảm thấy tốt đẹp, đây là chỗ tốt khi được sống lại lần nữa, mỗi một thời khắc tốt đẹp đều làm cho người ta thấy cảm động và hạnh phúc.

Chỉ là màn đêm yên tĩnh này lại bị sự ồn ào sau nửa đêm phá hủy.

Đêm nay bà nội Hàn nói chuyện với mẹ của đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc xong sẽ nghỉ ngơi lại ở nhà Hàn Hữu Phúc.

Kết quả sau nửa đêm lại có người xông vào căn nhà của Trình Ninh, lật đổ hết bàn học, kệ sách và những thứ khác của Trình Ninh, cuối cùng làm Trình Ninh tỉnh dậy. Trình Ninh giật mình quát hỏi, người đó lại như phát điên lên, không chỉ không chạy đi mà còn muốn xâm phạm cô, kết quả là bị Trình Ninh đá một cú lăn quay trên mặt đất, sau đó Trình Ninh mở cửa ra kêu mọi người, người trong viện kéo tới, vừa nhìn đã nhận Chu Hùng.

Sao Hàn Đông Nguyên có thể nhẫn nhịn được, anh quả thật tức điên lên, trực tiếp tiến lên đánh người. Tuy rằng Trình Ninh sợ hãi, nhưng sau đó phát hiện ra là Chu Hùng, sau đó Hàn Đông Nguyên tiến vào thì cô bỏ chạy tới bên cạnh anh, anh vừa vào đã bị cô ôm lấy, bên kia có vài người tiến lên muốn đánh Chu Hùng.

Hàn Đông Nguyên cũng an ủi Trình Ninh đang ôm lấy anh trước, đưa tay ra ôm cô, Trình Ninh đã quay đầu kêu mọi người dừng tay lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 422: Chương 422


Cô nói: "Mọi người không cần đánh đâu, hình như người này có gì đó là lạ, hình như thần trí có hơi không tỉnh táo, chúng ta trói anh ta lại trước rồi đưa đến đại đội hỏi thăm một chút xem sao lại thế này"

Trình Ninh ôm Hàn Đông Nguyên, chỉ cảm thấy hết hồn.

Cô thấy mọi người trói Chu Hùng lại, nhìn thấy ngọn đèn dầu chiếu thẳng vào trên mặt Chu Hùng, cho dù rất mù mờ cũng nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của người này, hai mắt nhắm chặt và đang rên ɾỉ.

Cái này không đúng, chắc chắn không phải vì những cú đá vừa rồi của mọi người khiến anh ta trở thành như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa mấy tháng qua ở trên núi, vì những chuyện kiếp trước nên cô vẫn luôn rất cẩn thận với Chu Hùng. Mặc dù người này hơi tệ nhưng thật ra rất thông minh, làm việc rất biết cân nhắc đúng mực, sao lại nửa đêm chạy tới phòng cô lục lọi đồ đạc gì đó, rồi còn gây rối với cô nữa?

Hàn Đông Nguyên muốn tiến lên xem xét tình hình của Chu Hùng, Trình Ninh lại túm lấy anh.

Hàn Đông Nguyên chỉ xem là cô sợ hãi, cũng không muốn buông cô ra lúc này, lập tức quay đầu qua nói với Hàn Đông Chí và Liêu Thịnh: “Anh cả, Thịnh Tử, hai người đi xem tình hình của Chu Hùng đi.”

Từ nhỏ Liêu Thịnh đã đánh nhau với anh, Hàn Đông Chí thì học chung một trường bộ đội với anh từ nhỏ, đã từng chịu vài vết thương sau huấn luyện đặc biệt tạo ra nên không có gì đáng lo.

“Không sao cả.” Anh ôm Trình Ninh, vỗ vỗ sau lưng cô, nói: "Có thấy không thoải mái chỗ nào không?"

Trình Ninh lắc đầu, nói: "Em không sao, chỉ là tình hình của Chu Hùng không thích hợp, anh đừng qua đó, tối nay anh đừng tách khỏi em"

“Được.” Anh nói.

Hàn Đông Chí và Liêu Thịnh bên kia đã kiểm tra qua Chu Hùng, Hàn Đông Chí quay đầu nói: "Ánh mắt tan rã, sắc mặt ửng đỏ, có mùi rượu rất nặng, nhưng trạng thái không giống như chỉ say rượu không thôi, có thể là bị cái gì khác là ảnh hưởng"

“Tôn Kiện, anh đi gọi đại đội trưởng và thư ký đại đội đến đây giúp tôi một chút, còn có chú Hai Khánh, mời chú Hai Khánh cũng tới đây luôn, tôi muốn mời chú Hai Khánh vào xã mời một bác sĩ tới đây”. Trình Ninh nói.

Đáng tiếc lần trước bảo thư ký Từ gọi một bác sĩ từ lâm trường tới đây, tới giờ vẫn chưa tới, nếu không mọi chuyện đã tốt hơn rồi.

Cô nói xong thì dừng lại một chút: "Bà nội tôi còn ở nhà đại đội trưởng, anh đi mời đại đội trưởng ra lén nói với anh ấy đừng để cho bà nội biết, biết rồi thì bà nội sẽ ngủ không được mất"

"Tôi sẽ đi với anh ấy, tôi tự biết chừng mực." Thẩm Thanh nói.

Trình Ninh đồng ý, cảm ơn cô ấy.

Hai người đi gọi đại đội trưởng và thư ký đại đội.

Động tĩnh bên này lớn như vậy nên đương nhiên cũng không có ít thanh niên trí thức ở ký túc xá nhà máy bên cạnh và thôn dân bị đánh thức rồi lục tục chạy tới.

Hàn Đông Nguyên muốn nói gì đó, nhưng lần này Trình Ninh lại sống c.h.ế.t giữ lấy anh, chuyện gì cũng đều phải tự dặn dò.

Trịnh Ninh hoảng sợ, đầu óc cũng càng tỉnh táo hơn.

Bởi vì chuyện kiếp trước nên trong đầu cô từng hiện lại không biết bao nhiêu lần, tuy rằng chuyện hôm nay hoàn toàn khác với kiếp trước, sự kiện và thời gian cũng không khớp, nhưng trực giác của cô lại nói cho cô biết chuyện này là phiên bản của kiếp trước.

Nhưng mà bởi vì cô đã đến, vì quỹ đạo của kiếp này khác với kiếp trước, cho nên đã đổi lại thành thế này.

Nghĩ lại một chút, nếu cô không học tán đả từ nhỏ, nếu Chu Hùng thực hiện được, làm cô bị thương, thậm chí còn cưỡng bức cô, anh ba sẽ làm gì?

Vẫn giữ chặt lấy cô hay sao?

Có lẽ là không quan tâm mà trực tiếp đánh c.h.ế.t Chu Hùng.

Kết cục sẽ như thế nào?

Chắc chắn là lặp lại kiếp trước.

Cho nên chuyện này không chỉ nhằm vào bản thân.

Thật sự nhằm vào chính là Hàn Đông Nguyên.

Trực tiếp, thô bạo, nhưng lại rất có hiệu quả.

Người duy nhất tính sai chính là cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 423: Chương 423


Bởi vì ở trong này, tới bây giờ cô vẫn chưa từng để lộ khả năng võ thuật thật sự của mình, yếu yếu ớt ớt, thậm chí ngay cả một chút việc nặng cũng chưa từng làm.

Cô như vậy, sao có thể phản kháng lại Chu Hùng đã hưng phấn đến mức phát điên như thế?

Cô thấy Tôn Kiện và Thẩm Thanh rời đi, trái tim vẫn còn kinh hoàng chưa dứt, vừa quay đầu lại kể cho thanh niên tri thức và thôn dân về chuyện vừa xảy ra một cách đơn giản.

Sau đó cô hít sâu một hơi, hỏi bọn họ: "Hôm nay, vào ban ngày mọi người có ai từng nhìn thấy Chu Hùng không? Với có ai đã tiếp xúc, có tình huống đặc biệt gì không?"

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

"Hình như tôi đã nhìn thấy"

Một thím trong viện là công nhân viên chức nói: "Lúc chạng vạng tôi có nhìn thấy anh ta đến viện thanh niên trí thức cũ bên kia, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng thôi. Lúc đó cảm thấy hơi mờ ám, tôi nghĩ chắc là đi tìm góa phụ Miêu"

Góa phụ Miêu.

Trình Ninh quay đầu lập tức nói với nam thanh niên tri thức đi cùng Hứa Đông Mai tên là Dương Nghiêu: "Chị Đông Mai, thanh niên trí thức Dương, hai người có thể mời góa phụ Miêu tới đây giúp tôi được không? Chỉ là mời cô ấy tới đây trò chuyện, đừng dọa cô ấy."

Cô để cho Hứa Đông Mai đi qua cũng là vì để Hứa Đông Mai trầm ổn hơn có thể dễ dàng trấn an tâm trạng của người kia hơn.

Hai người đồng ý xong lập tức đi qua đó.

Mọi chuyện gấp rút nên mọi người đi cũng nhanh, chỉ trong chốc lát cả đại đội trưởng, thư ký đại đội và góa phụ Miêu đều đã được gọi đến.

Lúc này Chu Hùng đang bị trói trên mặt đất đã hôn mê bất tỉnh, có đôi khi còn run rẩy một chút, khóe miệng hộc máu, giống như bị người ta đánh quá nặng, đã không còn tỉnh nổi.

Trình Ninh giải thích tình hình với bọn họ, Hàn Hữu Phúc tức giận mắng: "Nửa đêm chạy đến phòng đồng chí nữ muốn hại người, đánh c.h.ế.t cậu ta cũng coi như quá nhẹ rồi"

Trình Ninh nghe xong lời này của ông ấy thì cũng hết hồn.

Cô cầu xin đại đội trưởng và thư ký đại đội, mời chú Hai Khánh vội vàng đi xe bò tới công xã, cho dù như thế nào cũng phải mời một bác sĩ đến công xã nhìn xem.

"Vất vả cho chú rồi chú Hai Khánh, nửa đêm rồi mà bắt chú tới xã."

Trình Ninh giải thích với chú Hai Khánh, nói: “Chỉ là tình hình của Chu Hùng không thích hợp, cháu muốn mời chú đến đây xem rốt cuộc anh ta gặp chuyện gì. Có bác sĩ xã ở đây, báo việc này lên công an xã cũng tốt, có bác sĩ chuyên nghiệp làm chứng. Nhưng mà cho dù như thế nào an toàn vẫn là quan trọng nhất, chú chờ tới rạng sáng rồi lên đường.”

Đại đội trưởng và thư ký đại đội xem xét tình huống của Chu Hùng, tuy rằng cảm thấy Chu Hùng hơn 50% là do uống rượu, nhưng nếu Trình Ninh đã yêu cầu thì hai người họ đồng ý.

Chú Hai Khánh lên đường: “Không sao cả, không sao cả, nửa đêm cho dù là cày ruộng hay lái xe, tụi chú đều hay làm hết, chú đi ngay đây.”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cảm ơn chú Hai Khánh"

Sau khi chú Hai Khánh rời khỏi thì mọi người thương lượng một chút, tuy rằng Trình Ninh không thích, nhưng cuối cùng vẫn sắp xếp chỗ cho Chu Hùng ở nhà chính, còn trải một cái chăn đệm cho anh ta dưới đất, sau đó mời một thôn dân và một thanh niên tri thức ngủ chung với anh ta.

Mọi người đều cảm thấy Trình Ninh quá nhân từ, thậm chỉ là chuyện bé xé ra to, nhưng nhìn bộ dạng của Chu Hùng thì rõ ràng là đã thần trí mơ hồ ngay trước khi uống rượu rồi, nói không chừng còn uống thuốc gì khác nữa, với tình huống này, lỡ đâu anh ta có gì không hay xảy ra thì mọi người cũng chứng kiến được.

Mọi người đều nói cô làm việc vô nghĩa, nhưng mà cẩn thận thì vẫn hơn, hơn nữa Trình Ninh có thân phận đặc biệt ở trong thôn với nhà máy nên mọi người đều đồng ý.

Xử lý xong một chuyện bên này, Trình Ninh mới xoay người nhìn về phía bên cạnh, góa phụ Miêu với sắc mặt trắng bệch nói: "Chị Miêu, ngại quá, đêm khuya rồi mà còn làm phiền đến chị."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 424: Chương 424


Góa phụ Miêu lắc đầu rồi lại lắc đầu, môi run lên, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

Trình Ninh nhìn cô ấy và nói: "Chị Miêu, chị đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy việc này rất là kỳ lạ cho nên mới gọi chị tới đây, muốn nghe ngóng tình hình một chút. Nghe nói hôm nay anh ta đã đi tìm chị, khi đó anh ta có gì khác thường không? Có uống rượu không?"

Góa phụ Miêu vốn là một người cứng cỏi, chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng của Chu Hùng, đối mặt với câu hỏi của Trình Ninh, hàm răng vẫn run lên lập cập.

Một lúc sau cô ấy mới chậm rãi nói: "Anh ta đã tìm tới tôi lúc chạng vạng, lúc đó tôi nhìn anh ta, thật sự là thấy có chút không giống với bình thường. Anh ta cầm hai mươi đồng tiền"

Cô ấy dừng một chút, lại cắn răng, nước mắt chảy xuống, ánh mắt đỏ bừng, nói: “Anh ta cầm hai mươi đồng tiền, muốn cho tôi, anh ta nói muốn tôi đi khám bệnh cho mình. Tiểu Nhị nhà tôi, mắt nó có vấn đề, bác sĩ ở xã nói phải đến thành phố lớn làm phẫu thuật, nếu không sau này có thể nó sẽ không nhìn thấy nữa. Anh ta muốn để Tiểu Nhị làm phẫu thuật, nhưng mà hai mươi đồng tiền thì có thể làm gì? Tôi không cần tiền của anh ta, anh ta nói với tôi, nếu anh ta có thể có tiền cho Tiểu Nhị làm phẫu thuật thì tôi có thể gả cho anh ta không. Khi đó vẻ mặt anh ta không đúng, nhưng không giống như đang say rượu, anh ta ăn cơm ở chỗ tôi, lúc trời tối thì lại đi”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Toàn thân cô ấy run rẩy, thấp giọng nói: “Thật không ngờ, tôi thật sự không ngờ anh ta nói kiếm tiền để Tiểu Nhị phẫu thuật giúp tôi lại là chạy đến chỗ thanh niên Trình để trộm...”

Cô ấy biết, cô ấy nói những lời này xong thì có thể cả đời này sẽ bị thôn dân chỉ trích.

Nhưng mà lương tâm của cô ấy khiến cô ấy không thể không nói.

Trình Ninh bảo Hàn Đông Nguyên buông mình ra, đi đến trước mặt góa phụ Miêu, đưa tay ôm lấy cô ấy: "Cảm ơn, không sao cả, chuyện này không phải lỗi của cô, không sao cả. Hơn nữa là anh ta tìm đến phòng tôi thì cũng chẳng có tiền lẻ nữa, lúc trước tiền của tôi đều quăng vào trong nhà máy rồi, cho dù là có tiền thì anh ta cũng không tìm được dễ dàng, anh ta lục tìm sách vở và bản thiết kế của tôi, còn có sổ ghi chép, sổ sách nữa."

Cô trấn an góa phụ Miêu, lập tức quay đầu nói với đại đội trưởng và thư ký đại đội: "Tuy rằng thanh danh của Chu Hùng không tốt lắm, nói là thích đến gần thanh niên tri thức nữ, nhưng qua nửa năm nay tôi thấy thái độ và cách hành xử của anh ta vẫn luôn rất khôn khéo, chỉ là ngoài miệng có hơi láu cá, nhiều nhất chính là lén giúp người ta trao đổi đồ vật để kiếm chút tiền, cũng không làm ra cái gì."

"Hôm nay anh ta đột ngột chạy đến trong phòng tôi lục tìm đồ đạc, nghe chị Miêu nói xong, chắc là vì đến trộm tiền, hoặc là làm giao dịch gì đó với người ta, chỗ tôi có đồ gì đó rất đáng giá. Nhưng rõ ràng tình hình của anh ta không đúng, bị đánh thì như nổi điên lên muốn gây rối với tôi, tôi nghĩ có thể là có người lén hạ thuốc cho anh ta, rồi sai khiến tới đây, nói không chừng trong nhà anh ta sẽ lưu lại manh mối gì đó, chúng ta có thể vào nhà anh ta xem không?"

Mọi người nghe lời của góa phụ Miêu nói thì đều cảm thấy Chu Hùng đến phòng Trình Ninh là để trộm tiền.

Bởi vì không ít người đều cho rằng Trình Ninh có tiền, còn quản lý cả tiền của Hàn Đông Nguyên và nhà máy.

Mà uống rượu có thể là cho có thêm can đảm trước khi đến, kết quả uống nhiều quá.

Đến nhà anh ta lục soát cũng không tìm ra gì.

Nhưng Trình Ninh vẫn kiên trì, xảy ra một chuyện lớn như vậy, một cô gái suýt chút nữa bị người ta hại, muốn tra rõ đầu đuôi cũng là một chuyện đương nhiên, huống chi cô lại là Trình Ninh, bây giờ bà nội Hàn vẫn còn đang ngủ trong nhà đại đội trưởng, đại đội trưởng và thư ký vẫn tình nguyện theo ý cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 425: Chương 425


Hơn nữa, trong nhà Chu Hùng chỉ có một mình anh, căn nhà cỏ tranh của anh ta cũng bị khám xét.

Đợi người khác tản đi, đại đội trưởng, thư ký đại đội, Hàn Đông Nguyên, Liêu Thịnh còn có Thẩm Thanh và Tôn Kiện đi cùng Trình Ninh đến nhà Chu Hùng tìm một vòng, đáng tiếc là ngoại trừ một chút tiền lẻ, thổ sản vùng núi, còn một ít hàng hóa lẻ tẻ ở ngoài thì không có chứng từ sổ sách hay gì đó còn lại. Nhưng Trình Ninh đã cầm cameras cô mua lần trước ở cửa hàng ủy thác và chụp từng cái.

“Chắc nơi này đã có người tới trước.” Trình Ninh nói.

Mọi người đều nhìn cô.

Trình Ninh mím môi nói: "Chu Hùng là người bán lại hàng hóa, trong tay anh ta không có nhiều thứ khác, nhưng phiếu thực phẩm, phiếu tiền, phiếu vải, vân vân... thì chắc chắn là phải có rất nhiều, cho dù giá trị không nhiều, nhưng chủng loại tạp nham thì chắc chắn nhiều. Nhưng mọi người nhìn nơi này đi, rõ ràng có dấu vết bị người ta lục lọi qua rồi, người này không lấy tiền, vơ vét đi hết mấy loại phiếu, chắc là trên mặt phiếu có chút tin tức nào đó, như là làm ra từ nơi nào, nếu có người giao dịch nhiều lần hoặc có số lần đáng kể với anh ta, chắc chắn không muốn để lại nhược điểm ở trên tay anh ta"

"Là có người tới rồi."

Chu Phác Hòe gõ ngón tay xuống bàn, nói: "Chu Hùng có một bản ghi chép, lần trước lúc anh ta tới chỗ tôi báo cáo Cố Cạnh Văn, phía trên bản ghi chép có thông tin giao dịch, chúng ta chỉ mới tìm một vòng, cũng không thấy được bản ghi chép kia, không chỉ không thấy bản ghi chép kia mà trong nhà này một cuốn vở cũng không có"

Cố Cạnh Văn, Cố Cạnh Văn.

Cái tên đang ở trong đầu bị người ta nói thẳng ra, thật giống như dây đàn đang căng chặt lập tức bị chặt đứt, là sự thật nát vụn.

Nhưng mà Trình Ninh tự nói với mình, cho dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, giống như một cây đao vẫn treo trên đầu cũng đã rớt xuống.

Còn về vết thương như thế nào... Cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không làm gì để âm mưu rơi đến trên đầu Hàn Đông Nguyên.

"Từ lúc Chu Hùng đi ăn trộm tới bây giờ đã trôi qua mấy tiếng, chắc người này đã rời đi được một lúc, trên núi có rất nhiều chỗ có thể ẩn nấp, bây giờ lên núi tìm cũng chưa chắc có thể bắt được người trở về."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên quay đầu nhìn thư ký đại đội và nói: "Thư ký, tôi muốn mời chú Tam Bính và vợ chú đến đại đội Diệp Loan đêm nay, hỏi thăm tin tức về Cố Cạnh Văn, có gì không đúng thì trực tiếp mang Cố Cạnh Văn tới đây.

Chú Tam Bình cũng là một công nhân nhà máy sản xuất đồ gỗ, vợ ông ấy là người đại đội Diệp Loan.

Chuyện này thật sự đã chạm vào giới hạn của Hàn Đông Nguyên, chỉ cần có một chút hiềm nghi thì anh cũng không muốn buông tha.

"Được."

Chu Phác Hòe không do dự mà trực tiếp đồng ý.

Nhóm thôn dân đều bao che khuyết điểm, cứ như thế mà đưa thôn dân về lại bình thường như cũ thì không dễ dàng gì, nhưng mang Cố Cạnh Văn tới đây thì chắc chắn là không có trở ngại gì.

Bởi vì trộn lẫn với chuyện nhà máy máy móc xã, lúc này người đại đội Diệp Loan hận nhất chính là Cố Cạnh Văn đấy.

Anh nói: “Tôi viết mảnh giấy để cậu ấy mang đi ”

"Anh Nguyên, để tôi đi theo đi, cũng tiện ứng biến hơn"

Liêu Thịnh nói.

Bây giờ anh ấy đã xem như là người của xã bên kia, cũng đã từng gặp qua đại đội trưởng và thư ký đại đội của đại đội Diệp Loan, anh ấy biết rõ chuyện đêm nay, tiện nói chuyện quá khứ hơn.

Hàn Đông Nguyên gật đầu, nói vài câu đơn giản với anh ấy, xin đại đội trưởng dẫn Liêu Thịnh đến nhà chú Tam Bính.

Sắp xếp mọi chuyện xong, những người khác trở về nhà, bên ngoài vẫn còn là đêm tối, những người khác trở về sân, bên ngoài vẫn là đêm tối, ngày hôm sau còn nhiều chuyện phải làm, Hàn Đông Nguyên bảo mọi người về trước, rạng sáng ngày mai lại đến xử lý mọi chuyện tiếp tục.

Trong sân Hàn Đông Chí vẫn đang chau mày chờ bọn họ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 426: Chương 426


Xảy ra chuyện này cũng thật sự khiến cho anh ấy vô cùng tức giận, anh ấy cũng rất hiểu vì sao bà nội nói ra chuyện của Trình Ninh với mọi người, chính là để bảo vệ Trình Ninh.

Nhưng cho dù như vậy thì vẫn có người dám đến lục lọi phòng của Trình Ninh vào nửa đêm.

Nghĩ đến việc này, anh ấy luôn trầm ổn và cẩn thận mà bây giờ trong lòng như muốn bùng nổ.

Hàn Đông Nguyên bảo Hàn Đông Chí đi nghỉ ngơi trước.

Thẩm Thanh nói với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh: "Tôi đưa Trình Ninh đi ngủ, vẫn phải ngủ thêm một lúc, chuyện này ngày mai chúng ta sẽ điều tra tiếp, chắc chắn ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm"

Trình Ninh nhìn về phía Hàn Đông Nguyên, Hàn Đông Nguyên lên đường: "Cô về ngủ đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy"

Thẩm Thanh gật đầu.

Lúc này đúng là để Hàn Đông Nguyên chăm sóc Trình Ninh là tốt nhất.

Hàn Đông Chí há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ quay đầu an ủi Trình Ninh hai câu, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt trước, có chuyện gì thì bọn họ sẽ xử lý.

Trình Ninh cảm ơn Hàn Đông Chí, nói: "Em biết rồi anh cả, anh cũng đi nghỉ ngơi đi, có anh ba ở đây, em không sao đâu"

Mọi người đi rồi, Trình Ninh mới ôm lấy Hàn Đông Nguyên, không nhịn được mà phát run.

Là ai, là ai, từng bước một, vẫn luôn bám lấy, hai kiếp không chịu buông tha cho Hàn Đông Nguyên, không tiếc dùng mạng người khác làm mồi nhử.

Một kiếp này, cô nhất định phải làm cho người sau lưng phải trả nợ máu.

"Ninh Ninh"

Cô ôm anh và run rẩy.

Hàn Đông Nguyên đã từng nhìn thấy cô như thế này bao giờ đâu.

Trái tim như bị cái gì đó bóp nghẹn, vừa đau lòng vừa cực hận. Anh kéo cô vào trong n.g.ự.c và đi đến giường ngồi xuống, vừa vỗ về lưng cô để trấn an cô, vừa giải thích với cô.

Trình Ninh được anh trấn an cũng dần bình tĩnh lại.

Vừa rồi cô mới sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, đầu óc xoay chuyển liên tục không ngừng, cả người đều căng cứng, cho nên khi mọi người tản ra rồi mới có thể phát run như thế. Bây giờ cô đang ở trong lòng anh, cơ thể cuối cùng cũng được thả lỏng xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa tay sờ mặt anh, những kí ức lần lượt thay đổi, nước mắt lập tức chảy xuống.

"Ninh Ninh."

Anh vừa mới gọi thì cô lập tức ngẩng đầu lên hôn anh, hôn trên môi anh, hít lấy mùi của anh.

Trong lòng Hàn Đông Nguyên giật mình.

Vào lúc này anh nên làm như thế nào đây?

Anh ôm cô, ôm cô là muốn trấn an cô, nhưng cô lại hôn anh, anh cũng lập tức cảm nhận được cảm xúc của cô. Anh càng ôm cô chặt hơn, quay lại hôn cô, cũng vô cùng cẩn thận, vừa dịu dàng vừa trìu mến, dùng cách này để âu yếm cô, để cho cô bình tĩnh lại, chắc chắn không dám pha lẫn một chút dục vọng nào.

Nụ hôn dịu dàng kéo dài lâu, hai người đều được trấn an.

Thật ra không chỉ có cô, xảy ra chuyện như vậy, toàn thân anh cũng như bị căng chặt.

"Ninh Ninh."

Anh nói: "Chúng ta vẫn kết hôn đi."

Nghĩ đến việc Chu Hùng suýt chút nữa làm ra, anh lập tức không kiểm soát được sự phẫn nộ và sợ hãi.

Cho dù là ở chung một viện, làm sao anh dám để cho cô ngủ riêng một phòng nữa?

Anh không muốn lại có thêm một lần nguy hiểm như thế nữa.

Trình Ninh ngẩn người.

Cô biết vì sao anh lại nói như vậy, nhưng lại không nhịn được mà duỗi tay ra sờ mặt anh, lại không đáp lại lời của anh.

Nhưng sau đó lại cười cười.

Rõ ràng trong lòng vô cùng nặng nề, nhưng rồi cũng trầm tĩnh lại.

Bởi vì cho dù ngày mai Chu Hùng có như thế nào, cô biết, anh sẽ không có chuyện gì.

Cô nói: "Em không sao đâu anh ba, cho dù kết hôn hay không thì anh cũng không thể dính lấy bên cạnh em thời thời khắc khắc được, chuyện này không liên quan gì đến kết hôn cả, quan trọng nhất vẫn là em nên cố gắng một chút, học võ thuật vững chắc một chút, càng có sức lực thì sức chịu đựng càng cao hơn"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 427: Chương 427


Cô thở dài, còn nghiêm túc nói: "Có nhiều kỹ năng không hại thân, còn phải cực kỳ nghiêm túc với mọi chuyện và với bản thân mình nữa mới được."

Hàn Đông Nguyên đưa tay sờ sờ, ngoài ra thì không nói gì nữa.

Lúc này anh chỉ biết dỗ cô, không muốn cho cô thêm một chút áp lực nào nữa.

Anh nói: "Em ngủ tiếp trong chốc lát đi, anh ôm em ngủ thêm một lúc"

Trình Ninh chỉ "Ừ"

Cô thật sự cần tích trữ thêm sức lực.

Ngày mai còn phải tiếp tục thêm một trận chiến lớn nữa.

Anh bế cô thả trên giường, bản thân nằm xuống ở bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào trong lòng, sờ sờ tóc cô, nói: "Ngủ đi em"

“Chúng ta nói chuyện một lát đi”. Trình Ninh nói.

"Được"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh đồng ý với em, sau này đừng xúc động nữa.” Cô nhẹ giọng nói: "Cho dù có gặp chuyện gì thì cũng không được xúc động. Chu Hùng đó, anh nhìn thấy rồi, anh ta có vấn đề."

Cô cảm giác bàn tay ôm cô của anh siết chặt lại, cô vẫn tiếp tục nói: "Người sau lưng không chỉ nhằm vào em thôi, bọn họ hận em, muốn hủy hoại em, nhưng có lẽ em còn chưa đáng giá để bọn họ phải trả giá đắt như thế, người bọn họ thật sự nhằm vào chính là anh, bọn họ biết nếu Chu Hùng làm em bị thương, anh xúc động thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta. Bọn họ cho Chu Hùng uống thuốc, thật ra cũng không cần thuốc gì đặc biệt, chỉ cần một ít rượu và thức ăn đặc biệt, làm cho anh ta mất đi kiểm soát một chút, khí huyết không bình thường một chút, dưới tình huống này, người bình thường sẽ không đánh c.h.ế.t được thì cũng có thể dễ dàng bị đánh chết, thậm chí là thật sự bất tử, cũng sẽ có người ở sau lưng đùn đẩy, đưa anh ta đi chết, nhưng tất cả mọi người sẽ nói là anh gϊết c.h.ế.t anh ta"

“Cho dù tất cả mọi người đều biết đó là lỗi của Chu Hùng. Chỉ là nếu anh đánh c.h.ế.t Chu Hùng thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật, lại có người trợ giúp ở phía sau, hình phạt sẽ chỉ có đổ lên đầu mà thôi.”

 

"Em biết anh quan tâm em, nhưng tự anh nghĩ lại đi, nếu như vậy, nếu anh xảy ra chuyện thì em phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Hàn Đông Nguyên gợn sóng mãnh liệt.

Nhưng bàn tay đang ôm cô lại càng chặt hơn.

Anh nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến mỗi lần cô nhìn thấy anh không kiềm chế được mà đánh người.

Nghĩ đến mỗi lần cô cằn nhằn liên tục, lỡ người kia c.h.ế.t thì sao? Người kia có bệnh gì, anh đánh c.h.ế.t họ rồi lây đến trên người anh thì làm sao bây giờ?

Rồi lặp lại liên tục với anh là anh đừng đánh người, đừng đánh người.

Nghĩ đến vừa rồi cô sợ tới mức phát run nhưng vẫn nhanh chóng quyết định từng bước, phản ứng cực nhanh đến ngay cả anh cũng phải kinh ngạc.

Hơn nữa quyết định từng bước thế này cũng không phải là phản ứng của một cô gái bình thường gặp phải mấy chuyện như thế này, ví dụ như bác sĩ, ví dụ như nửa đêm đi lục soát nhà Chu Hùng.

Nghĩ đến việc cô sống c.h.ế.t túm lấy anh, không cho phép anh tới gần Chu Hùng một bước nào.

Ban đầu anh nghĩ cô sợ.

Cô đúng thật là sợ, nhưng không phải vì Chu Hùng đã mạo phạm cô, mà là vì chính anh, cô sợ như vậy, sợ anh chạm vào Chu Hùng một chút, sợ Chu Hùng sẽ c.h.ế.t trên tay anh.

Cô sợ, vẫn luôn sợ anh sẽ làm ra chuyện gì dưới sự xúc động đó.

Người anh muốn bảo vệ, vẫn luôn liều mạng muốn bảo vệ anh.

Cho dù nguy hiểm ở ngay trước mặt, tất cả những gì cô quan tâm vẫn chỉ là những tổn thương mà anh có thể phải chịu.

Hàn Đông Nguyên chỉ cảm thấy đầu óc và lồng n.g.ự.c mình như muốn nổ mạnh.

Nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh.

Bởi vì cô nói, anh đừng xúc động.

Đương nhiên là anh có nghi vấn, nhưng anh không nghĩ tới.

Giống như một dòng lũ chảy xiết.

Anh nói: "Biết rồi, anh biết rồi, em cứ giao mọi chuyện lại cho anh, ngủ một giấc cho ngon đi. Anh nói rồi, có chuyện gì em cứ nói cho anh biết, anh sẽ xử lý, Ninh Ninh, em không cần nói cho anh biết những gì em không muốn nói, có chuyện gì em cứ nói cho anh biết, muốn làm gì thì em nói với anh."

Anh vỗ cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 428: Chương 428


Trái tim Trình Ninh đập bình bịch, nhưng trong tình hình căng thẳng thế này, cô vốn tưởng rằng cô không ngủ được, nhưng gối đầu có hơi thở của anh, cũng không biết từ khi nào, cô lại bất giác mà ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau cô tỉnh lại trong một trận âm thanh nhao nhao ồn ào.

Khi cô mở mắt ra thì trời đã sáng.

Trong phòng không có ai.

Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cô lập tức ngồi dậy.

Cô nghe được tiếng ồn ào trong sân, tiếng rất lớn, còn có tiếng khóc của phụ nữ, trong lòng cô trầm xuống, thay quần áo, chuẩn bị cho mình đơn giản rồi mở cửa đi ra ngoài.

Hàn Đông Nguyên đứng ở cánh cửa cách đó không xa.

Cô vừa mở cửa ra thì anh đã nhìn thấy cô, sau đó gật đầu với cô, Trình Ninh đi đến bên cạnh anh, anh lập tức đưa tay ra nắm tay cô.

“Chu Hùng c.h.ế.t rồi”. Anh cúi đầu nói bên tai cô.

Trái tim Trình Ninh nhảy dựng lên, sau đó lại giống như một tảng đá mà đè nặng xuống, sau đó chợt nghe anh nói tiếp: "Đừng sợ, đừng lo, có anh ở đây"

Trình Ninh đáp "Ừ", ánh mắt nhìn về mấy người đang đứng trong sân, một người đang ngồi phịch trên mặt đất.

Bởi vì cô vừa đi ra nên tiếng khóc lóc ầm ĩ trong sân dừng lại một lúc, nhưng từ lúc ánh mắt cô nhìn qua thì tiếng kêu khóc đã ngừng lại một lúc của người phụ nữ ngồi dưới đất kia đột nhiên bật ra ngay lập tức.

Bà ta khóc ròng: “Hùng Tử ơi, đứa cháu số khổ của tôi, thím nuôi cháu hai mươi mấy năm, không phải để cháu bị người ta đánh c.h.ế.t dâu. Thím biết trong lòng cháu thương thầm Miêu Liên Hương kia, nhưng sao cháu lại ngu ngốc như thế chứ, vì để chữa bệnh cho con cô ta mà mạng mình cũng không tiếc.”

" Đại đội trưởng, thư ký, mấy người nhìn thấy thằng bé lớn lên, thằng bé này số khổ, từ nhỏ không có cha mẹ, tụi tôi tình nguyện bị đói chứ không muốn thằng bé bị giảm bớt đồ ăn, nuôi lớn thằng bé từng chút một, thế mà nó đang sống sờ sờ như thế lại bị người ta đánh chết, thư ký, mấy người phải làm chủ cho nó..."

"Mấy người muốn cái gì?"

Hàn Đông Nguyên đột nhiên cắt ngang lời bà ta.

Tiếng khóc lóc của người phụ nữ ngừng lại.

Trình Ninh đã nhận ra người phụ nữ ngồi bệt trên mặt đất khóc thét này là ai.

Đó là bác gái cả của Chu Hùng, người đàn ông với vẻ mặt bi thương đang đứng cạnh bà ta chính là bác trai cả Chu Đại Thuận của Chu Hùng.

Từ nhỏ Chu Hùng đã không có cha mẹ, anh ta được vợ chồng Chu Đại Thuận nuôi lớn.

Nhưng nói là nuôi lớn nhưng thật ra là chỉ đưa lương thực, phụ miếng ăn để anh ta không đói chết, nhưng từ nhỏ cũng không dạy dỗ gì anh ta.

Nghe nói trước kia cha mẹ Chu Hùng làm người hầu cho người ta ở trong thành phố, cũng gọi là khá hơn những nhà khác trong thôn, ban đầu cũng coi như là có chút của cải, nhưng hai người đã qua đời trong thời kì chiến loạn, vợ chồng Chu Đại Thuận cũng nhận Chu Hùng về nuôi, đương nhiên cũng thuận tiện nhận hết mọi thứ ở nhà Chu Hùng.

Bọn họ nói là nuôi Chu Hùng, nhưng từ lúc Chu Hùng bắt đầu đi được cũng đã bị bác trai bác gái này hò hét sai sử.

Chu Hùng lên mười bốn tuổi, lập tức tự tìm đại đội rồi tách ra ở riêng với vợ chồng Chu Đại Thuận, tự lập nhà riêng.

Nói là ở riêng nhưng thật ra là tự mình tìm một cái nhà tranh, chuyển ra ngoài mà không có một phân tiền một mảnh ngói nào.

Có được như thế thì cũng vẫn phải trải qua một cuộc chiến lớn.

Những điều này đều được Trình Ninh hỏi qua.

Lúc cô nghe được những điều này, thậm chí còn cảm thấy Chu Hùng trưởng thành được như bây giờ là khó khăn đến cỡ nào.

Chu Hùng đã chết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô sống lại lần nữa, vì kiếp trước vụ án làm người khác bị thương kia có liên quan đến nước lũ, thế nên sự chú ý của cô ấy tập trung nhiều ở trên vấn đề này.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,138
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 429: Chương 429


Kiếp này, cũng đã có nhiều sự khác nhau với kiếp trước, Cố Cạnh Văn và Triệu Chi đều đã bị đuổi đi, trong đại đội cũng không cho phép đội viên có qua lại gì với hai người này, thậm chí anh ba cũng đã điều đến công xã...

Nhưng mọi chuyện vẫn xảy ra.

Trình Ninh nhìn thấy vợ chồng Chu Thị đứng trong sân lăn lộn khóc lóc om sòm, cho dù biết bọn họ chắc không phải người phía sau màn nhưng cũng thấy vô cùng chán ghét.

Sau khi cô nghe được câu hỏi của Hàn Đông Nguyên, hai người bên dưới ngừng lại, sau đó bác trai bác gái Chu lại gào lên hai câu:

"Chúng tôi muốn cái gì chứ? Chúng tôi có thể muốn cái gì hả? Chúng tôi chỉ muốn đứa cháu trai số khổ của chúng tôi trở về thôi"

Giọng nói lại nhỏ xuống dần.

Sau đó bác trai Chu lại nói tiếp, trên khuôn mặt già nua như vỏ cây đầy vẻ đau khổ: “Xưởng trưởng Hàn, thanh niên trí thức Hàn, mấy người đều là con cái nhà giàu, đáng lẽ Hùng Tử nhà chúng tôi không nên làm vậy, chỉ vì đồng tình với góa phụ Miêu, uống chút rượu vào đã mất tỉnh táo, chạy tới muốn trộm tiền tài của mấy người..”

" Nhưng nó đáng thương mà, cho dù nó vào nhà mấy người, có là vì tiền, thì cũng là vì con của góa phụ Miêu thôi, người của toàn bộ đại đội ai chẳng biết trong mấy năm nay thì người nó vẫn luôn nhớ nhung góa phụ Miêu chứ? Cho dù nó có sai thì mấy người cũng không thể đánh một người đang sống sờ sờ như nó c.h.ế.t luôn như thế chứ? Đã đánh c.h.ế.t rồi mà còn muốn hắt nước bẩn lên người nó nữa, đại đội trưởng à, thư ký đại đội à, chắc chắn mấy người phải làm chủ cho nhà họ Chu tụi tôi, nếu không cho dù làm to chuyện này lên xã, lên huyện, Hùng Tử nhà chúng tôi cũng không đáng tội c.h.ế.t đâu!"

"Nhà giàu? Ai là nhà giàu?"

Trình Ninh giữ chặt Hàn Đông Nguyên sau khi anh lên tiếng, nói với anh: "Anh ba, chuyện phía sau để cho anh xử lý, nhưng đừng mắng chửi người ta"

Cô chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy phẫn nộ, còn có cái c.h.ế.t của Chu Hùng làm trong lòng cô muốn phát tiết ra ngoài.

Mà vợ chồng này, mới sáng sớm thôi, không thể nghi ngờ là đã trực tiếp đυ.ng phải vào cô.

Cô nhìn vợ chồng nhà này, nói ra từng chữ: "Nhà giàu? Ai là nhà giàu? Xin hỏi tôi là nhà giàu à?"

Cô đi xuống bậc thang, nói với vợ chồng nhà này: "Cho nên trong mắt mấy người, một đứa mồ côi con liệt sĩ không cha không mẹ như tôi đây, vì trong tay có khoản tiền trợ cấp của quốc gia cấp do người cha c.h.ế.t trận, ở trong mắt mấy người chính là nhà giàu mà ai cũng muốn cắn xé hay sao? Không, không phải nhà giàu, là tuyệt hậu chứ nhỉ?"

“Giống như em trai ruột, em gái ruột đã c.h.ế.t của mấy người năm đó, mấy người chiếm lấy tài sản nhà bọn họ, ăn tươi luôn cả nhà họ, đã vậy còn ngược đãi nô dịch con nhà họ, cuối cùng, ngay cả mạng của anh ta cũng không buông tha, ép anh ta uống rượu, rồi giật giây anh ta đến phòng tôi trộm tiền. Nếu trộm được, dù sao anh ta cũng bị mấy người hạ thuốc nên tiền kia cũng rơi xuống đầu mấy người, nếu không trộm được, mấy người biết, lập tức hạ thuốc anh ta, người ta tức giận với hành vi của anh ta, mỗi người đá đ.ấ.m một cái, mạng của anh ta cũng chẳng khác gì đã xong rồi.”

"Cho nên mới sáng sớm các người đã chạy tới đây, lăn lộn khóc lóc om sòm, hắt đủ các loại nước bẩn, đổ cho tôi tội hại người, còn muốn ép lấy ra toàn bộ tiền trợ cấp cha tôi để lại cho các người, mới có thể đền NGƯỜI cho các người, có phải không?

"Phi!"

"Hôm nay tôi đứng ở đây đây, chúng ta tìm đại đội trưởng, thư ký đại đội đi, à, đúng rồi!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưng cô thẳng tắp, nhìn thấy bọn họ lớn tiếng nói: "Mấy người bị tiền tài che mờ mắt, mới sáng sớm mà chỉ lo lại đây khóc lóc lăn lộn om sòm, sợ là còn không biết, tối hôm qua tôi đã nhận ra Chu Hùng bị người khác hạ thuốc, đã sớm mời chú Hai Khánh đi suốt đêm đến xã mời bác sĩ, cho nên không cần mấy người tới công xã, tới huyện làm gì, tôi sẽ tìm ra kẻ ác hại người."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom