Cập nhật mới

Dịch Thánh Thể Bất Phàm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160: C160: Tống diễm nhỏ giọng nói


Tô Khuynh Thành thở phì phì mà nói: "Con rắn thối đáng ghét dám cắn em."

Diệp Phong cười nói: "Tôi đã hút độc ra cho em, vết thương thì bôi thuốc sẽ không để lại sẹo, cho nên em không cần lo."

"Hút ra?" Nghe xong lời này, mặt Tô Khuynh Thành lập tức đỏ ửng lên, có vẻ rất ngượng ngùng: "Anh Phong thật đáng ghét."

Chủ yếu là vị trí này quá đặc thù, cũng may người hút độc rắn ra giúp mình là Diệp Phong.

Sau một lát, cô lại nói: "Đối anh Phong, Y Nhân đâu? Con rắn kia không cắn cô ấy đó chứ?"

"Y Nhân không có việc gì." Diệp Phong lắc đầu: "Nhưng con rắn kia là nhắm vào cô ấy."

Tô Khuynh Thành trợn to đôi mắt mà hỏi: "Nhắm vào Y Nhân? Chuyện gì vậy?" "Là mẹ kế của cô ấy." Diệp Phong thuật sơ lại chuyện tối hôm qua cho Tô Khuynh Thành nghe.

Sau khi hắn nói xong, Tô Khuynh Thành lập tức tức giận mà nói: "Sao bà già kia có thể làm ra chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy? Bà ta muốn hại chết Y Nhân."

Diệp Phong gật đầu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Đúng vậy, cho nên bà ta cũng đừng mơ sống yên."


Chín giờ sáng, nhà họ Tiêu Giang Thành.

Lúc này Tống Diễm đang ngồi trên ghế sa lon uống trà ăn trái cây, bà ta ăn mặc rất tỉnh xảo, vẻ mặt thảnh thơi ung dung như một quý phụ tao nhã.

Mà con trai của bà ta - Tiêu Thiên đang hầu hạ một bên cũng lộ ra vẻ mặt rất đắc ý.

"Mẹ, mẹ thật cao minh, con tiện nhân Tiêu Y Nhân kia chết rồi thì nhà họ Tiêu không còn ai tranh đoạt gia sản với con nữa, hắc hắc."

Tống Diễm liếc nhìn gã trách mắng: "Con nhỏ giọng một chút, đừng để cha và bà nội con nghe thấy."

"Vâng vâng vâng, con sẽ chú ý." Tiêu Thiên vội vàng gật đầu. "Vậy thì được." Tống Diễm hài lòng cười một tiếng, trong lòng lại cực kỳ thoải mái, chỉ cần Tiêu Y Nhân chết thì bà già trong nhà có bản lĩnh lớn đến mấy cũng

đừng hòng lay chuyển địa vị của bà ta và Tiêu Thiên.

Nhưng vào lúc này, cánh cổng nhà họ Tiêu đột nhiên mở ra, Tiêu Y Nhân dẫn Diệp Phong và Tô Khuynh Thành cùng đi vào phòng khách.

Vừa nhìn thấy Tiêu Y Nhân trở về, Tống Diễm lập tức sửng sốt, trong lòng không hiểu nổi.

"A...Y Nhân trở về rồi à? Còn dẫn bạn về nữa." Bà ta vẫn giả bộ khách sáo lên tiếng chào.

Ai ngờ Tiêu Y Nhân hoàn toàn không để ý tới mà chỉ lạnh lùng trừng bà ta và Tiêu Thiên, sau đó hùng hổ lên lầu hai.

Sắc mặt Tống Diễm rất khó coi, lập tức đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Thiên đi cùng mình.

Tiêu Thiên vội vàng khẽ gật đầu.

"Dì Tống, các ngươi muốn đi đâu vậy?" Ai ngờ hai người vừa đứng dậy thì Tô Khuynh Thành đã quát hỏi một câu.


Tống Diễm giật nảy mình, vội vàng cười làm lành và nói: "Dì đi pha trà cho mọi người."

"A, vậy thì đa tạ dì Tống."

Diệp Phong cười lạnh, nhìn Tống Diễm dẫn Tiêu Thiên cuống quít rời khỏi phòng khách.

Tô Khuynh Thành nhỏ giọng hỏi: "Anh Phong, sao anh lại để họ đi chứ?"

Diệp Phong nói: Không cần sợ, có tôi canh cửa thì hai mẹ con họ đừng mơ đi ra ngoài."

Trong phòng trà nước, sắc mặt Tống Diễm và Tiêu Thiên cực kỳ bối rối.

Tiêu Thiên nắm tay Tống Diễm và nói: "Mẹ, sao lại thế này, sao Tiêu Y Nhân còn sống chứ?”

"Con hỏi mẹ thì mẹ hỏi ai?" Tống Diễm nói: "Tên nuôi rắn kia nói chuyện này nhất định thành công mà."

"Không phải là lừa gạt đó chứ?"

Tống Diễm lắc đầu: "Không có khả năng, người đó do cậu hai của con tìm, không thể là lừa đảo."


Tiêu Thiên sốt ruột nói: "Vậy bây giờ chúng ra nên làm gì?”

Tống Diễm nhỏ giọng nói: "Đừng hoảng hốt, nó đâu biết rắn do chúng ta tìm người thả, giả vờ không biết gì là được."

"Vâng, con biết rồi mẹ, đợi chút nữa nếu cô ta hỏi tới thì con giả vờ không biết gì cả."

Tống Diễm lại nói với Tiêu Thiên: "Ừm, con đi rót trà cho hai người bên ngoài đi"

"Vâng, vâng." Tiêu Thiên liên tục gật đầu.

Hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng lại không biết cuộc đối thoại của bọn họ sớm đã bị Diệp Phong trong phòng khách nghe thấy rõ mồn một.

Từ nhỏ đã tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công làm thính lực của Diệp Phong vượt qua người thường mấy lần, ở khoảng cách gần như thế, dù Tống Diễm và Tiêu Thiên nói nhỏ đến mấy thì hắn cũng nghe thấy rõ ràng.

Ánh mắt Diệp Phong rất lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, lần này hắn càng xác định lòng dạ ác độc của hai mẹ con này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161: C161: Anh rể mời uống trà


Tiêu Thiên trở lại phòng khách, giả vờ khách sáo rót trà cho Diệp Phong và Tô Khuynh Thành.

"Diệp thiếu, mời uống trà." Diệp Phong cười nhạt, nhận lấy trà, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên nói: "Lần trước tôi đánh cậu ngoài đường, cậu không hận tôi sao, sao bây giờ còn khách khí với tôi như vậy?"

Nghe vậy, Tiêu Thiên nhất thời sửng sốt, vội vàng giải thích: "Lần trước là tôi sai, bị Diệp thiếu đánh là đúng, nhờ có Diệp thiếu mà tôi mới biết sai sửa sai."

"Vậy à?" Diệp Phong cười nói: "Không ngờ cậu lại là một người biết sai sửa sai?"

Tiêu Thiên lúng túng nói: "Diệp thiếu cứ nói đùa, không phải sai thì nên sửa sai sao?". harry potter fanfic

"Rất tốt." Diệp Phong gật đầu cười: "Nhưng mà xét quan hệ giữa tôi và chị cậu, không phải cậu nên gọi tôi một tiếng anh rể sao?"

"Hả?"

Tiêu Thiên sửng sốt một chút: "Đúng đúng đún, anh rể nói đúng, nên gọi anh rểt"

"Anh rể mời uống trà!"

Sau khi nói xong, gã mới vội vàng lui qua một bên.


Diệp Phong cúi đầu nhấp trà, cong môi cười.

Vừa rồi tng lúc nói chuyện với Tiêu Thiên, hắn phát hiện ra một điều rất thú vị.

Tiêu Thiên này trông không giống cha gã Tiêu Hà, lại càng không giống Tiêu Y Nhân một chút nào!

Lại nhìn sang gương mặt quyến rũ của Tống Diễm, trong lòng hắn đột nhiên có một suy nghĩ to ga.

Tiêu Thiên này rất có thể không có quan hệ huyết thống với Tiêu Hà! Lúc này, Bạch Hương Lan đỡ Đường Lan xuất hiện ở hành lang lầu hai, chỉ thấy vẻ mặt Đường Lan giận dữ, Tiêu Y Nhân đi theo bên cạnh bà, Tiêu Hà phía

sau vẻ mặt vô cùng khó coi.

Tiêu Hà nói: "Mẹ, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, Diễm Diễm lương thiện như vậy, không thể làm ra loại chuyện này được."

Đường Lan tức giận, căn bản không để ý đến Tiêu Hà, lớn tiếng mắng xuống dưới lầu:

"Tiện nhân, cút ra đây cho tao!"


Tống Diệp còn đang trốn trong phòng trà nghe vậy hoảng sợ, vội vàng chạy ra ngoài.

Bà ta rất nhanh đã xuất hiện trong tâm mắt của mọi người, nhìn Đường Lan đang đi xuống cầu thang, ra vẻ bình tĩnh cười nói:

"Mẹ, sao mẹ lại tức giận như vậy? Mẹ mắng ai là tiện nhân đó?”

Đường Lan còn chưa hết giận, hung dữ nhìn Tống Diễm nói: "Tao mắng mày đó, quỳ xuống cho tao!"

Nghe vậy, Tống Diễm và Tiêu Thiên đều hoảng sợi

Tống Diễm lập tức nhận ra có gì đó không ổn, rất có thể chuyện bà ta tìm người ám sát Tiêu Y Nhân đã bại lộ!

Bà ta sợ tới mức cả người run rẩy, vội vàng nói: "Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy, con lại làm sai chuyện gì sao?"

"Ha ha ha!"

Đường Lan cười lạnh: "Con tiện nhân này, còn dám giả vờ trước mặt tao sao! Mày thuê người hại cháu gái bảo bối của tao, đừng nghĩ tao không biêt!"

Tiêu Y Nhân vừa về đến nhà đã kể chuyện mình bị ám sát cho bà nội Đường Lan nghe, Đường Lan nghe xong giận tím mặt!

Đúng lúc Tiêu Hà cũng đang trong phòng nghe thấy, Đường Lan không nói gì, trực tiếp dẫn Tiêu Y Nhân và Tiêu Hà xuống lầu!

Tống Diễm giả vờ vô tội: "Thuê người hại Y Nhân? Mẹ, có phải mẹ hiểu lầm rồi không, sao con lại làm chuyện như vậy được?”

Nói xong, bà ta vội vàng nhìn Tiêu Hà năn nỉ: "Lão gia, ông mau nói giúp tôi đi"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162: C162: Tống diễm sai mày làm gì


Vẻ mặt Tiêu Hà u ám, bất đắc dĩ nói: Diễm Diễm, bà nói thật với tôi đi, rốt cuộc bà có làm chuyện này không?”

Tống Diễm lắc đầu, vội vàng thanh minh: "Không có, tôi thề với trời tôi tuyệt đối không làm chuyện này!"

Nghe vậy, Tiêu Hà nói với Đường Lan: "Mẹ, nhất định là Y Nhân hiểu lầm rồi, Diễm Diễm khẳng định bà ấy không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!"

"Con câm miệng cho mẹ! Chưa đến lượt con lên tiếng đâu!" Đường Lan lớn tiếng quát.

Tiêu Hà cũng đành phải im lặng. Tiêu Y Nhân nhìn Tống Diễm cười lạnh: "Ha, không sợ bà không thừa nhận! Bây giờ nhân chứng vật chứng tôi đều có!"

"Hả?"

"Nhân chứng vật chứng gì chứ, tôi chưa bao giờ làm chuyện thẹn với lương tâm."

Tống Diễm cúi đầu, trong lòng bà ta đã có chút sợ hãi, nhưng bà ta không tin Tiêu Y Nhân thật sự có thể lấy ra chứng cớ, Xà Cảnh Niên kia tinh thông thuật ngự xà, có thể giết người một cách vô hình, sao có thể dễ dàng để lộ dấu vết như vậy?


Vì thế bà ta còn đang ôm một tia hy vọng may mắn.

Tiêu Thiên cũng phụ họa theo: "Đúng vậy đó chị, chị đừng ngậm máu phun người vu oan hãm hại mẹ tôi!"

"Ha ha ha, vu oan hãm hại?" Tiêu Y Nhân chỉ cười lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Diệp Phong. Diệp Phong võ tay nói: "Chú Lưu, dẫn người vào đi."

Nói xong liền thấy Lưu Võ dẫn Xà Cảnh Niên vào trong phòng khách nhà họ Tiêu

Nhìn thấy Xà Cảnh Niên, Tống Diễm lập tức sững sờ tại chỗ!

Lưu Võ trầm giọng nói: "Hôm qua chsinh là người này đã khống chế Mạn Đà La Tây Vực để hãm hại cô Tiêu, may mà thiếu chủ nhà chúng tôi phản ứng kịp thời mới cứu được mạng của cô Tiêu! Nếu chậm trễ một bước thì cô Tiêu và cô Tô đều đã chết tại đó rồi!"

Dứt lời, ông ta ném con rắn đen bị Diệp Phong giết chết hôm qua xuống dưới chân Tống Diễm!

"A!"

Tống Diệp bị con rắn chết dọa tới mới hét lên, hai chân mềm nhữn, suýt chút ngồi phịch xuống đất!

Sắc mặt bà ta trắng bệch, toàn thân lạnh run, da đầu tên dại. Bà ta thật sự không ngờ được mọi chuyện lại thành ra như vậy! Bà ta thuê Xà Cảnh Niên dùng thuật ngự xà để giết Tiêu Y Nhân!

Bà ta tính kế tỉ mỉ cân thận như vậy, giết người nhanh gọn, tuyệt đối không thể nào để lại dấu vết gì!

Nhưng mà... Kết quả này vượt xa dự đoán của bà taI

Mạn Đà La Tây Vực kia chết trong tay Diệp Phong, Xà Cảnh Niên cũng bị bắt đến nhà họ Tiêu!

Phải làm sao bây giờ?! Bằng chứng vững như núi, Tống Diễm vẫn như trước thề thốt phủ nhận, vọi vàng giải thích: "Con rắn độc này cũng không phải tôi thả ra, các người... Các


người lại đổ lên đầu tôi!?"

Diệp Phong cười, đứng dậy đi đến bên cạnh Xà Cảnh Niên, lạnh lùng nói: "Nói, Tống Diễm sai mày làm gì?"

"Tâm trạng tao tốt, nói không chừng có thể tha cho mày một mạng."

"Nói, tôi nói!"

Xà Cảnh Niên bị Diệp Phong dọa sợ, vội nói: "Người phụ nữ này cho tôi một trăm vạn làm tiền cọc, bảo tôi điều khiển rắn độc cắn chết cô Tiêu, sau khi thành công, bà ta sẽ chuyển cho tôi chín trăm vạn còn lại, lịch sử trò chuyện và lịch sử giao dịch đều còn đó, không tin các người có thể kiểm tra!"

Nghe vậy, Đường Lan lập tức nổi giận!

"Tiện Nhân, mày còn muốn chối cãi nữa không?!"

Sắc mặt Tống Diễm tái nhợt, trên trán toát đây mồ hôi.

Sao bà ta có thể ngờ được sát thủ mà mình thuê về lại khai tên mình ra!


Bà ta cắn răng nói: "Mẹ, hắn ta nối dối, là bọn họ thông đồng hãm hại con, mẹ, mẹ đừng nghĩ oan cho con!"

Đường Lan găn từng chữ một: "Oan? Chuyện đã đến nước này mà mày còn dám nói dối!"

Nói xong, bà quay đầu nhìn Bạch Hương Lan Đan Kình Cảnh bên cạnh nói:

"Hương Lan, dạy dỗ ả tiện nhân đại nghịch bất đạo này cho tôi! Đánh tới khi nó khai thì thôi!"

"Vâng, thưa bà!"

Bạch Hương Lan đáp lại một tiếng, đi tới trước mặt Tống Diễm, không nói hai lời, giơ tay tát vào mặt bà ta một cái!

Bốp!

Cái tát vang dội truyền khắp đại sảnh, Tống Diễm bị đánh cho ngơ ngát, Bạch Hương Lan tức giận nói: "Quỳ xuống cho tôi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163: C163: Tiện nhân


Tống Diễm lập tức luống cuống, Bạch Hương Lan là người hầu bên cạnh Đường Lan, Đường Lan nói một bà tuyệt đối không dám nói hai.

Nhưng Tống Diễm biết dù thế nào bà ta tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu bà †a nhận, khẳng định lão thái thái sẽ không bỏ qua cho bà ta và con trai của mình.

Tống Diễm tiếp tục biện giải: “Mẹ, con thật sự không làm chuyện này, mặc dù quan hệ giữa con và Y Nhân không tốt, nhưng cũng không đến mức thuê người giết con bé.”

“Đúng vậy.” Tiêu Thiên cũng phụ họa theo: “Bà nội, chắc chắn do Diệp Phong ghét cháu nên mới tìm cách vu hãm cho mẹ cháu. Lúc trước hắn ta còn từng cho người đánh cháu một trận, bà xem, trên người cháu vẫn còn vết thương!”

Tiêu Thiên vừa lộ ra cánh tay xanh tím của mình, vừa chỉ vào Diệp Phong.

Thấy vậy Diệp Phong chỉ cười, không thèm để ý.

“Tiện nhân, còn cãi bướng.”

Lúc này Đường Lan đã tức giận đến đỉnh điểm.


“Phu nhân, quỳ xuống đi!"

Bạch Hương Lan nhấc chân đá mạnh vào đầu gối của Tống Diễm, thịch, Tống Diễm quỳ rạp trên mặt đất, cực kỳ chật vật.

Tống Diễm kêu lên, tức giận nhìn về phía Bạch Hương Lan nói: “Tôi là con dâu nhà họ Tiêu, bà dám làm vậy với tôi?”

Bạch Hương Lan lạnh lùng nói: “Đây là mệnh lệnh của lão phu nhân.”

Đường Lan không hề lưu tình, nói với Bạch Hương Lan: “Hương Lan, đánh cho tôi, đánh đến khi nào cô ta chịu nhận!”

“RõI” Bạch Hương Lan gật đầu, rút ra một cái roi vụt mạnh lên người Tống Diễm. Bốp!

Tiếng đánh chói tai vang lên, Tống Diễm bị đánh da tróc thịt bong, kêu gào liên tục.

Tiêu Hà đứng xem, cả người lạnh lẽo, không ngừng run.


Đứng trước mặt mẹ mình, ông ta không hề có địa vị gì, nhưng ông ta có chút không đành lòng nhìn Tống Diễm bị đánh.

“Mẹ, đừng đánh nữa, thân thể của Diễm Diễm không tốt, không chịu nổi đòn roi.”

Đường Lan trừng mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Cô ta muốn giết con gái ruột của anh, anh còn bao che cho cô ta?”

“Con... Nhỡ may không phải do Diễm Diễm thì sao?” Sắc mặt của Tiêu Hà vô cùng khó coi.

Đường Lan tức giận nói: “Nhân chứng vật chứng đều đủ, hôm nay tôi muốn xem xem cô ta còn định cãi kiểu gì, đồ đàn bà rắn rết.”

“Đánh, đánh mạnh cho tôi!” Bạch Hương Lan vụt mạnh tay hơn, cuối cùng Tống Diễm không chịu nổi.

Tống Diễm kêu thảm xin tha: “Đừng đánh, tôi nhận, do tôi làm! Cầu xin các người đừng đánh nữa!”

Lúc này Bạch Hương Lan mới dừng tay. Đường Lan lạnh lùng nói: “Cuối cùng cũng thừa nhận.”

Nghe vậy, Tiêu Hà ngẩn người nhìn về phía Tống Diễm, một lúc sau mới hỏi: “Diễm Diễm, bà thật sự làm ra chuyện tày trời như vậy?”

Tiêu Y Nhân là con gái ruột của ông ta, ông ta vô cùng tức giận khi Tống Diễm làm loại chuyện này.

Tống Diễm khóc thút thít: “Còn không phải vì con trai của ông? Ông nhìn xem cái nhà này, lão thái thái cưng chiều cháu gái như vậy, đã từng liếc nhìn cháu traibao giờ chưa?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164: C164: Mày không đánh lại tao


“Ha hả.” Nghe vậy Đường Lan lạnh lùng nói: “Được, cuối cùng vẫn trách bà già này bất công?”

“Xem tính tình của hai mẹ con các ngươi, tôi cũng thấy mất mặt thay, làm xằng làm bậy, vứt bỏ mặt mũi nhà họ Tiêu.”

“Hương Lan, trục xuất mấy thứ súc sinh này ra khỏi nhà họ Tiêu!” Đường Lan càng thêm chán ghét Tống Diễm.

“Trục xuất khỏi nhà họ Tiêu?”

Sắc mặt của Tiêu Diễm cực kỳ khó coi, bà ta tốn bao nhiêu năm lấy lòng Tiêu Hà còn không phải vì gia sản nhà họ Tiêu?

Nếu bị trục xuất khỏi nhà họ Tiêu, vậy khác gì bao nhiêu năm trời khổ tâm kinh doanh của bà ta bị uổng phí?

Tống Diễm cầu xin: “Mẹ, con sai rồi, sau này con không dám nữa, cầu xin mẹ tha cho con lần này.”

“Nể tình cô làm con dâu nhà họ Tiêu 20 năm, tôi tha cho cô một cái mạng đã quá nể tình rồi, đừng có được voi đòi tiên.”

Đường Lan lạnh lùng nói.

Thấy Đường Lan thờ ơ, Tống Diễm đành phải nhìn về phía Tiêu Hà.

Bà ta quỳ xuống trước mặt Tiêu Hà, ôm chân ông ta: “Ông à, ông nói giúp cho tôi một câu, sau này tôi không dám nữa, ông nể tình vợ chồng 20 năm của chúng †a và con trai của chúng ta, nói giúp mấy câu cho mẹ con tôi đi!”

Tiêu Hà tức giận nói: “Sao bà có thể làm ra loại chuyện này! Y Nhân chính là con gái ruột của tôi!”

“Tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa.” Tống Diễm khóc lóc nói. “Haizz.”


Tiêu Hà lắc đầu thở dài, cuối cùng vì mềm lòng, đành phải mở miệng cầu xin cho Tống Diễm:

“Mẹ, Diễm Diễm hồ đồ, hiện tại Y Nhân cũng không sao, mẹ đừng đuổi Diễm Diễm đi, chuyện này coi như bỏ qua được không?”

Đường Lan tức giận nói: “Bỏ qua! Mạng của cháu tôi sắp không có.”

“Con bé là con gái ruột của anh! Anh còn nói thay cho hung thủ giết người! Tôi muốn biết nếu con bé xảy ra chuyện gì, người làm cha như anh không đau lòng hả?”

“Con...”

Tiêu Hà im lặng.

“Cha, đừng đuổi mẹ đi được không? Con không thể không có mẹ!” Tiêu Thiên cũng cầu xin.

Tiêu Hà khó xử.

Im lặng một lúc, ông ta lại nói: “Mẹ, nể mặt Diễm Diễm sinh cho mẹ đứa cháu trai, tha cho Diễm Diễm một lần được không? Nhiều năm như vậy, Diễm Diễm không có công lao cũng có khổ lai, nếu không có Diễm Diễm, chẳng phải nhà họ

Tiêu chúng ta sẽ tuyệt hậu sao?”

Nghe xong Tống Diễm liên tục gật đầu: “Đúng vậy, con sinh con trai cho nhà họ Tiêu, mẹ không thể đuổi con ra khỏi nhà họ Tiêu!”

Bà ta như thấy được hy vọng, chỉ cần lấy con trai Tiêu Thiên là lý do, có lẽ lão thái thái sẽ mềm lòng.


“Tôi thấy chưa chắc!”

Diệp Phong đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Hà, nói:

“Chú Tiêu, sao chú biết Tiêu Thiên là con trai ruột của bác?” Nghe vậy sắc mặt Tiêu Hà tối lại.

“Diệp Phong, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Tôi nuôi Thiên Nhi hơn 20 năm, sao nó không phải con trai ruột của tôi?”

“Ha ha.”

Diệp Phong cười nói: “Đúng là chú nuôi, nhưng chưa chắc là chú sinh.” Lời của Diệp Phong như sấm sét đánh xuống đầu người nhà họ Tiêu. Tiêu Thiên không phải con ruột của Tiêu Hà?

Trước đó, cả Đường Lan và Tiêu Hà, không ai nghỉ ngờ chuyện này.

Bây giờ bọn họ bị lời nói của Diệp Phong chấn động đến mất đi khả năng nói.

Tiêu Thiên nóng nảy: “Tên khốn, mày nói vớ vẩn gì vậy!”

Dứt lời, Tiêu Thiên ra tay đấm Diệp Phong.

Kết quả nắm tay của gã bị Diệp Phong nhẹ nhàng bắt được, vặn ngược lại. “AI đaul”

Tiêu Thiên đau đớn kêu gào.

Diệp Phong nói: “Mày không đánh lại tao còn dám giơ tay trước mắt tao?”

Nói xong Diệp Phong nhấc chân đá lên mông Tiêu Thiên, Tiêu Thiên lảo đảo ngã sang một bên.

Tiêu Hà rất không vui, lạnh lùng quát lớn: “Diệp Phong! Có mấy lời không thể nói vớ vẩn!”

“Nói vớ vẩn?” Diệp Phong khinh thường nói: “Muốn biết hắn có phải con ruột hay không rất đơn giản, đi bệnh viện làm xét nghiệm ADN là biết ngay thôi, không phải sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165: C165: Làm thì làm


Khi Tống Diễm đang tranh cãi cho bản thân thì ánh mắt Diệp Phong vẫn luôn di chuyển qua lại giữa Tiêu Hà và Tiêu Thiên, không nắm chắc 100% thì hắn sẽ không nói lung tung.

Hắn quan sát nửa ngày mà lại không nhìn thấy điểm tương tự nào trên người hai người này.

Bởi vậy hắn mới khẳng định Tiêu Thiên không phải con ruột của Tiêu Hà.

"Làm thì làm, tôi sợ cậu chắc? Nếu như tôi là con ruột của cha thì đến lúc đó cậu phải quỳ xuống dập đầu một trăm cái cho tôi." Tiêu Thiên nghiến răng nghiến lợi quát.

"Được thôi." Diệp Phong cười nhạt một tiếng tỏ vẻ tùy ý.

Tính tình Tiêu Thiên bộp chộp nên lập tức kéo Tiêu Hà đi bệnh viện xét nghiệm ADN.

Mà sắc mặt Tống Diễm lại cứng đờ.

Bà ta vội vàng kéo Tiêu Thiên lại và nói: "Đừng đi con ngoan, hắn đang cố ý khích tướng con thôi, con đừng bị hắn lừa."

"Mẹ?" Tiêu Thiên hơi sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu.

Tống Diễm tiếp tục nói: "Bộ mẹ không biết con có phải hay con ruột của cha hay không à, mẹ nói không cần đi thì không cần đi."


Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Đường Lan trở nên càng tệ.

Làm một người phụ nữ sống hơn bảy mươi tuổi, bà liếc một cái đã nhìn ra Tống Diễm chột dạ.

Đứa cháu trai đã nuôi hai mươi năm mà không phải ruột thịt, điều này là sỉ nhục quá lớn đối với nhà họ Tiêu.

"Tiện nhân, mày khai rõ cho tao đứa nhỏ này có phải là con ruột của Tiêu Hà không."

"Mẹ." Tống Diễm vội vàng quỳ xuống: "Mẹ, con thề với trời Thiên Nhi thật sự là con của Tiêu Hà, con lừa ai cũng không dám lừa mẹ."

"Mày gạt tao còn ít sao?" Đường Lan cả giận quát: "Hiện tại lập tức đến bệnh

viện xét nghiệm ADN, tao cũng muốn xem đứa nhỏ này có phải của nhà họ Tiêu không."

Nói xong, Đường Lan muốn kéo Tiêu Thiên và Tiêu Hà đi đến bệnh viện.

Trong lòng Tống Diễm run sợ, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, vội ngăn cản trước mặt mọi người: "Không được, không thể đi."


Trong lòng bà ta đã hận Diệp Phong muốn chết, bà ta đã giấu chuyện này hai mươi năm mà lại bị người ta vạch trần vào thời khắc mấu chốt.

"Được, xem ra lời Tiểu Phong nói đều là thật."

"Tiện nhân, thật là một con tiện nhân."

Đường Lan tức đến toàn thân phát run, chỉ vào Tống Diễm mà không ngừng mắng.

Tiêu Y Nhân lo bà tức quá ảnh hưởng sức khoẻ nên vội khuyên: "Bà nội, bà bớt giận."

"Ông trời ơi, nhà họ Tiêu đã tạo nghiệt gì mà lại cưới thứ phụ nữ không biết liêm sỉ này vào cửa, đây là muốn hủy hoại cả nhà họ Tiêu chúng tôi sao." Đường

Lan tức đến hai mắt đỏ bừng.

Rốt cục Tiêu Hà cũng không bình tĩnh nổi nữa, sắc mặt ông ta xanh lè đi, hơi ngơ ngác, chắc cũng đã nhận ra được gì đó từ giọng điệu của Tống Diễm.

Chỉ thấy hai mắt Tiêu Hà đỏ rực, nắm chặt nắm đấm mà lạnh lùng chất vấn: "Nói cho tôi biết cha ruột của Tiêu Thiên là ai2"

Tim Tống Diễm đập thình thịch thình thịch không ngừng, căn bản không trả lời được.

Rơi vào đường cùng, bà ta đành khóc lóc om sòm lăn lộn nói: Là ông, Thiên Nhi thật sự là con của lão gia mà."

"Chuyện tới nước này mà bà còn dám gạt tôi."

Tiêu Hà đã phẫn nộ tới cùng cực, đối với một người đàn ông thì không có chuyện gì càng làm người ta phẫn nộ hơn trên đầu có mọc cái sừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166: C166: Ai nói em không có đầu óc


Ông ta giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt Tống Diễm. Chát!

Tiếng bạt tai rõ to vang lên, trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Tống Diễm lập tức hiện ra năm dấu ngón tay đỏ tươi.

Tống Diễm kêu lên đau đớn một tiếng rồi lăn lộn trên mặt đất.

Bà ta thật sự không ngờ Tiêu Hà lại đánh mình.

"Ông dám đánh tôi..."

Tiêu Hà gầm thét: "Cút, đều cút cho tôi, cút ra khỏi nhà họ Tiêu ngay."

Ông ta không chịu chấp nhận sự thật mình lại đi đổ vỏ, còn nuôi con trai thay người đàn ông khác hai mươi năm.

Uất ức, trong lòng ông ta tràn đầy uất ức.


Mọi chuyện phát triển đến tình trạng này, Đường Lan đã không cần nói nhiều nữa.

Tiêu Hà đá một chân lại một chân lên người Tống Diễm, gạt ngã bà ta xuống đất xong rồi xoay người rời khỏi nơi này.

Tiêu Thiên cũng hoàn toàn ngơ ra.

Gã làm thiếu gia nhà họ Tiêu hai mươi năm, hôm nay lại nghe tin mình không phải con trai của Tiêu Hà?

Gã còn chưa kịp hỏi rõ nguyên do liền nghe Đường Lan lạnh lùng quát lớn: "Hương Lan, gọi người đến vứt con tiện nhân và thằng tạp chủng này ra khỏi nhà họ Tiêu."

"Vâng."

Bạch Hương Lan gật đầu, ra lệnh cho người của nhà họ Tiêu đuổi Tống Diễm và Tiêu Thiên khỏi nhà.

Tiêu Y Nhân an ủi: "Bà nội, bà đừng nổi giận không tốt cho sức khoẻ."

"Không sao, bà nội không tức giận, là nhà họ Tiêu gia môn bất hạnh." Đường Lan nắm lấy tay Tiêu Y Nhân, lắc đầu thở dài và nói: " Y Nhân, về sau giao nhà họ Tiêu lại cho cháu."

"Bà nội, cháu sợ cháu làm không tốt." Tiêu Y Nhân nói khẽ.

Đường Lan vỗ mu bàn tay Tiêu Y Nhân và nói: "Bà nội tin tưởng cháu, từ nhỏ cháu đã thông minh, giao nhà họ Tiêu cho cháu không sai, hơn nữa cháu còn có Diệp Phong, cậu ấy là vị hôn phu của cháu, có cậu ấy thì từ hôm nay trở đi không ai dám hà hiếp nhà họ Tiêu."

"Đúng rồi, còn có anh Phong." Tiêu Y Nhân nghe vậy thì lập tức tự tin lên rất nhiều: "Bà nội, cháu biết rồi, cháu nhất định sẽ giúp nhà họ Tiêu hưng thịnh lần nữa."

Một bên khác, Diệp Phong dẫn Tô Khuynh Thành, Lưu Võ và Xà Cảnh Niên rời khỏi nhà họ Tiêu.

Trên đường đi, Tô Khuynh Thành thở dài rồi lầm bầm nói: "Đặc sắc, thật là đặc sắc. Đến nhà họ Tiêu vốn chỉ muốn làm chứng, ai ngờ lại tận mắt nhìn thấy vở kịch luân lý này."


Cô thở dài: "Khó trách Tiêu Thiên kia trời sinh ngang bướng, thì ra căn bản không phải là con ruột của Tiêu Hà."

Sau đó cô lại hỏi: "Đúng rồi anh Phong, sao anh lại phát hiện chuyện này vậy?” "Cẩn thận quan sát, chuyện gì cũng phải động não."

"Thật sao? Sao em không nhìn ra."

Tô Khuynh Thành bĩu môi nói.

"Cho nên mới nói em không có đầu óc." Diệp Phong khẽ cười và nói.

"Ừm? Ai nói em không có đầu óc?" Tô Khuynh Thành hừ một tiếng: "Anh Phong giỏi lắm, nói móc em đần đúng không."

"Ha ha." Diệp Phong cười to: "Anh đang khen em đó."

Khi đi đến một góc hẻo lánh, Lưu Võ hỏi Diệp Phong nói: "Thiếu chủ, phải xử trí người này như thế nào?”

Diệp Phong thản nhiên nói: "Ném xuống sông cho cá ăn." "Vâng thiếu chủ." Lưu Võ gật đầu nhận lệnh.

Xà Cảnh Niên nghe vậy thì lập tức hoảng loạn: "Tôi đã nói hết rồi, sao anh còn muốn giết tôi?”


Ánh mắt Diệp Phong rất lạnh lẽo: "Rắn độc của mày suýt cắn chết người phụ nữ của tao, tao có thể tha cho mày sao?"

Mạn Đà La Tây Vực cực kỳ độc, tối hôm qua chỉ có Diệp Phong mới cứu được mạng Tô Khuynh Thành.

Nếu như hắn không có mặt hoặc là trễ thêm năm phút thì Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đều phải chết.

Cho nên Xà Cảnh Niên đáng chết.

Lưu Võ không cho Xà Cảnh Niên thêm cơ hội giải thích nữa mà giáng một chưởng xuống lấy mạng Xà Cảnh Niên.

Sau khi trở lại Hồ Tâm Cư, Tô Khuynh Thành hỏi Diệp Phong: "Anh Phong, tiếp theo anh có tính toán gì không? Em cảm thấy chúng ta có thể sinh em bé."

"Phốc." Diệp Phong vừa uống một ngụm nước thì trực tiếp phun ra.

Hắn ho khan hai tiếng rồi sờ trán Tô Khuynh Thành và nói: "Tô Khuynh Thành, có phải em lại phát sốt không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167: C167: Muốn làm anh


Tô Khuynh Thành bắt lấy tay Diệp Phong mà nói: "Ai phát sốt chứ?” Diệp Phong bĩu môi nói: Không sốt thì sao em nói mê sảng vậy chứ?”

Tô Khuynh Thành hừ nhẹ một tiếng và nói: "Cái này gọi là mê sảng sao? Người ta muốn sinh em bé cho anh mà."

Diệp Phong nghe vậy thì bật cười: "Gấp làm gì? Ngày đó ai nói mình muốn chuyên tâm gây dựng sự nghiệp?"

Tô Khuynh Thành lôi kéo cánh tay Diệp Phong làm nũng: "Ai nha, anh Phong, gây dựng sự nghiệp và sinh con đâu có xung đột, anh sinh với người ta một đứa có được không?"

Nói xong, Tô Khuynh Thành đã nhào lên người Diệp Phong với dáng vẻ không chút kiêng dè gì.

Thanh Loan và Hồng Yên còn chưa trở về, Tiêu Y Nhân tạm thời ở lại nhà họ Tiêu, lúc này trong Hồ Tâm Cư rộng lớn chỉ còn lại Diệp Phong và Tô Khuynh Thành.

Diệp Phi lộ ra vẻ mặt kháng cự: "Cmn, em muốn làm gì?"

"Muốn làm anh!"


Diệp Phong: "???"

Sau đó Tô Khuynh Thành làm mặt xấu mà cười nói: "Anh Phong, hiện tại em cảm thấy em hơi sốt, anh không phải bác sĩ sao, đâm một châm giúp em đi."

"Còn có yêu cầu này?" Diệp Phong ngây ra, nhìn người phụ nữ trước mắt mà liên tục cười khổ: "Được rồi, đây là em tự tìm, đợi chút nữa đừng kêu đau."

Gương mặt xinh đẹp của Tô Khuynh Thành đỏ bừng lên, hung dữ mà nói: "Nếu anh dám làm em đau thì em... Hôm nay em không tha cho anh."

Diệp Phong cười xấu xa: "Đâu có gì lạ, ai bảo em sốt cao như vậy?" Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong trực tiếp lấy châm bạc ra.

"Ấy ấy ấy." Tô Khuynh Thành bị dọa lui về phía sau: "Không phải đó chứ, anh đâm thật à?"

Hôm sau trời vừa sáng thì Tô Khuynh Thành đã thức dậy, phát hiện Diệp Phong đã thay một bộ đồ tương đối trang trọng, trông đặc biệt bảnh trai sáng láng.


Tô Khuynh Thành nghỉ ngờ hỏi: "Anh Phong, hôm nay anh muốn ra ngoài sao?"

Diệp Phong gật đầu: "Đúng vậy, đi Đông Hải một chuyến." "Đông Hải? Đi Đông Hải làm gì?" Tô Khuynh Thành không khỏi nhíu mày, Đông Hải là một thành phố bên bờ biển, giáp ranh với tỉnh Giang Nam, trình độ kinh tế cao và còn phát triển hơn cả Kim Lăng.

"Tôi có vị hôn thê ở Đông Hải, tôi đi gặp cô ấy một lần."

Diệp Phong thành thật trả lời, hắn không muốn giấu diếm Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân về chuyện này.

Đương nhiên lần này hắn đến Đông Hải không chỉ vì đi gặp vị hôn thê mà còn do Mieko nói người Nhật và người Hoa gặp mặt, hắn cũng tiện thể đi điều tra một chút.

"Vị hôn thê?" Tô Khuynh Thành nghe vậy thì lập tức trợn to đôi mắt, mặt đỏ tới mang tai, trừng Diệp Phong mà nói: "Anh Phong, anh anh anh... Anh là đồ Sở Khanh."

Diệp Phong liếc nhìn cô: "Tôi như vậy gọi là chịu trách nhiệm tới cùng, sao lại là Sở Khanh?”

Hắn lại giải thích: "Sư nương tìm cho tôi nhiều vị hôn thê như vậy, dù sao tôi cũng phải đi gặp một lần chứ, không thì cứ để con gái người ta chờ đợi làm chậm trễ thanh xuân của họ thì không tốt, em nói đúng không?”

"Hừ. Tô Khuynh Thành khẽ hừ một tiếng: "Lỡ không thích hợp thì sao?"

Diệp Phong cười nói: Không thích hợp thì lập tức từ hôn."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168: C168: Vị hôn phu


"Vậy còn tạm được." Tô Khuynh Thành khẽ gật đầu, dứt khoát nói: "Được rồi, vậy anh đi đi, em không có ý kiến."

Diệp Phong nghe vậy lại cười một tiếng, vui tươi hớn hở trêu chọc: "Ôi chao? Sảng khoái như vậy à, không ăn giấm sao?"

Tô Khuynh Thành nhỏ giọng thầm thì: "Em ăn dấm thì có thể làm được gì, anh muốn đi cũng đi thôi."

Chủ yếu là Diệp Phong quá ưu tú, người đàn ông ưu tú như vậy thì bên cạnh không có hai ba người phụ nữ xuất sắc mới không bình thường.

"Ha ha ha." Diệp Phong cười nhìn Tô Khuynh Thành và nói: "Mau rời giường, dẫn em đi cùng, cứ coi như đi Đông Hải du lịch đi."

"Ừm???" Nghe thế, Tô Khuynh Thành lại trừng lớn đôi mắt lần nữa: "Anh đi gặp vị hôn thê mà em đi theo làm gì?"

Diệp Phong nói: Sợ cái gì? Tôi còn không sợ thì em sợ gì?"

"Cái này... Không tốt lắm đâu?" Tô Khuynh Thành giật mình, hơi ngại nhưng trong lòng lại rất đắc ý.


Xem ra mình rất quan trọng trong lòng anh Phong, anh đi Đông Hải mà còn dẫn mình theo.

"Có gì tốt hay không chứ? Em có đi hay không? Không đi thì anh xuất phát." Diệp Phong hỏi lại lần nữa.

"Đi, em đi."

Tô Khuynh Thành thầm vui vẻ trong lòng, lập tức mặc quần áo rồi nhảy xuống giường, trang điểm nhẹ rồi cùng Diệp Phong xuất phát đi đến Đông Hải.

Giang Thành cách Đông Hải không xa, chỉ cần đi xe hơn hai giờ là đến.

Hai người xuất phát vào tám giờ sáng, hơn mười giờ đã đến thành phố Đông Hải.

Dựa vào địa chỉ trên hôn thư, Diệp Phong dẫn Tô Khuynh Thành đi đến một khu nhà giàu ven biển Đông Hải rồi dừng lại ở cổng một biệt thự sang trọng.

"Anh Phong, là nơi này sao?" Tô Khuynh Thành đánh giá chung quanh rồi hỏi. "Số 382, nhà họ Giang, chắc là nơi này, đi, đi vào xem thử đi."

Nói xong, Diệp Phong liền xuống xe muốn đi vào bên trong.

"Ai ai ai, anh Phong." Tô Khuynh Thành vội vàng xuống xe cản Diệp Phong lại. "Làm sao vậy?" Diệp Phong hoang mang.

Tô Khuynh Thành nói: Không chào hỏi người ta trước mà trực tiếp đi vào như vậy sao?"

"Không thì sao?" Diệp Phong vuốt vuốt đầu Tô Khuynh Thành và nói: "Tôi cũng muốn chào hỏi trước, mấu chốt là tôi không có số liên lạc với người ta."

"À... Cũng đúng."


Tô Khuynh Thành chu mỏ một cái, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã thấy Diệp Phong chạy tới cổng nhà họ Giang, còn nói chuyện với bảo vệ của họ.

Tô Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Thật là trai thẳng... Không sợ bị bảo vệ đuổi ra à?"

Cô vội vàng đi theo.

Ở cổng có hai bảo vệ hơn ba mươi tuổi, hai người chặn Diệp Phong lại và hỏi: "Chào anh, xin hỏi anh đến nhà họ Giang có chuyện gì không?”

Diệp Phong khách sáo nói: "Tôi tìm Giang Ly, cô ta ở chỗ này đúng không?” Một người trong đó gật đầu: "Giang Ly là tiểu thư nhà tôi, anh là?" "Tôi là vị hôn phu của cô ta." Diệp Phong nói ra thân phận của mình.

"Vị hôn phu?"

Hai người liếc nhau một cái rồi lập tức mở miệng hỏi: "Anh là anh Diệp Phong?"

Diệp Phong giật mình, bảo vệ nhà họ Giang cũng biết tiểu thư nhà mình có vị hôn phu tên là Diệp Phong, xem ra nhà họ Giang đã sớm chuẩn bị rồi.

"Đúng vậy, tôi chính là Diệp Phong." Diệp Phong khẽ gật đầu, hôm nay xem ra đã đến đúng rồi.


Nghe Diệp Phong nói thế, hai người lập tức cung kính gật đầu rồi đưa tay chỉ dẫn Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đi vào trong và nói: "Mời anh vào trong, bây giờ tiểu thư đang ở trong nhà."

"Đa tạ." Diệp Phong khách sáo cười một tiếng, sau đó dẫn Tô Khuynh Thành đi đến biệt thự.

Tô Khuynh Thành bĩu môi: "Kỳ quái, sao bảo vệ nhà này lại khách sáo mà không đuổi anh đi ra."

Diệp Phong cười to: "Ha ha, tôi đẹp trai anh tuấn như vậy, sao lại đuổi tôi chứ?"

Tô Khuynh Thành mắt trợn trắng trừng Diệp Phong: "Thật tự luyến." "Chỉ đùa một chút thôi, có lẽ gia phong nhà họ Giang rất tốt." Diệp Phong cười cười, hắn có dự cảm hôm nay sẽ rất thuận lợi.

Nhưng vừa đi đến bên ngoài biệt thự thì hắn và Tô Khuynh Thành đã nghe bên trong truyền đến một loạt tiếng ồn ào huyên náo như có người đang cãi nhau.

Tô Khuynh Thành và Diệp Phong liếc nhìn nhau, bĩu môi nói: "Anh Phong, tình huống gì thế này?”

Diệp Phong lắc đầu: "Tôi cũng không biết, vào xem rồi nói sau."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169: C169: Thật đáng ghét


"Được."

Tô Khuynh Thành gật đầu, cùng Diệp Phong vào biệt thự.

Trong phòng khách bây giờ chỉ có hai người, một ông già trông có vẻ là quản gia vẻ mặt bất lực đứng đó, tận tình khuyên bảo:

"Tiểu thư, cô đừng tức giận, người xưa có câu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, gia chủ làm như vậy nhất định là có tính toán riêng của ông ấy..."

Đối diện quản gia là một mỹ nữ còn trẻ tuổi, sắc mặt hờn giận, như thể vừa mới cãi nhau với ai đó.

Diệp Phong nhìn lướt qua một cái liền chuyển sự chú ý tới mỹ nhân này. Cô gái ngồi trên sô pha, dáng vẻ trong sáng nhưng lạnh lùng, mái tóc đen dài xõa ngang vai, gương mặt trái xoan, mày lá liễu, làn da trắng mịn, trông rất xinh đẹp!

Cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đen, đôi chân dài thẳng tắp kia vô cùng quyến rũ.

Đến cả Tô Khuynh Thành cũng bị thu hút, sao vị hôn thê nào của anh Phong cũng xinh đẹp như vậy?

Thật đáng ghét, một Tiêu Y Nhân đã đủ để cô đối phó rồi, bây giờ xem ra dường như cô còn có rất nhiều đối thủ cạnh tranh khác?

Diệp Phong tự tin cười nói: "Chính là cô ấy!"

Không thể nghỉ ngờ gì nữa, người đẹp trước mắt chính là vị hôn thê của hắn, Giang Ly!

Cốc cốc cốc.


Diệp Phong gõ cửa ba tiếng, sau đó trực tiếp đi vào phòng khách nhà họ Giang.

Thấy có người lạ đi vào, quản gia nhà họ Giang sửng sốt, lập tức đi tới tiếp đón Diệp Phong: "Cậu là?"

"Tôi tìm cô ấy."

Diệp Phong cười nhạt, không để ý đến quản gia lắm, lập tức đi về phía cô gái. "Tìm tôi?"

Cô gái hơi giật mình, đi về phía Diệp Phong hỏi: "Anh là ai?"

Diệp Phong trả lời: "Vị hôn phu của cô, Diệp Phong!"

"Hả?!"

Nghe Diệp Phong nói vậy, cô gái nhất thời mở to mắt, kinh ngạc nói: "Anh chính là Diệp Phong!?”

Quản gia nhà họ Giang cũng giật mình, cô gia đã tìm tới cửa rồi!

"Đúng vậy, ngạc nhiên lắm sao?" Diệp Phong cười cười: "Cô là Giang Ly à?"

Cô gái không trả lời hắn, chỉ lạnh lùng hỏi: "Nói vậy, hôm nay anh đến đây là để lấy tôi à?"


"Xem là vậy đi." Diệp Phong lại cười, nếu tính theo thang điểm một trăm thì giá trị nhan sắc của cô ta cũng phải đạt tới chín mươi lăm, không thua kém Tô Khuynh Thành và

Tiêu Y Nhân!

Cô ta là người mà nhị sư nương xem trọng, mà Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đều là người mà đại sư nương xem trọng!

Diệp Phong không khỏi cảm khái, mắt nhìn của hai vị sư nương quả thực đều rất tốt, những vị hôn thê mà họ tìm cho hắn đều là cực phẩm!

Nhưng phải nói là, bây giờ nhắc đến chuyện hôn sự thì vẫn còn sớm lắm, ít nhất thì phải tìm hiểu nhau rồi lại nhắc đến cũng không muộn!

Cô gái đứng dậy khỏi sô pha, nhìn Diệp Phong từ trên xuống dưới rồi nói: "Ồ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa rồi bọn tôi đều đang nói về anh, còn chưa nói xong thì anh đã đến rồi?"

"Nói về tôi? Nói gì vậy?" Diệp Phong nhíu mày hỏi.

"Nói anh hôm nay đến rất đúng lúc!"

Vừa nói xong, cô gái lập tức tung chưởng tấn công Diệp Phong!

Diệp Phong phản ứng thần tốc, lập tức né được một kích của cô gái!

Hắn hơi sửng sốt, cái tên Giang Ly nghe có vẻ yếu đuối như vậy, không ngờ tính tình không nhỏ, vừa mới gặp mặt đã đánh người rồi!?

"Cũng nhanh nhẹn lắm, lại đi!" Cô gái kêu lên một tiếng, nâng bắp đùi thon dài đá về phía Diệp Phong.

Diệp Phong mắng thầm trong lòng: "Vị hôn thê này của mình là một người luyện võ?"

Diệp Phong vừa né tránh vừa hỏi: "Tôi với cô không thù không oán, sao vừa gặp đã muốn đánh tôi?"

Cô gái nói: "Tôi thích đánh thì đánh!" Đòn tấn công của cô gái càng lúc càng dữ dội hơn! "Mẹ nó, vừa gặp đã muốn mưu sát chồng? Lý nào lại vậy!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170: C170: Nghe vậy


Tô Khuynh Thành cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô gặp một cô gái hung dữ như vậy.

Cô gái hừ lạnh nói: "Chồng? Muốn cưới tôi thì phải đánh thắng tôi trước rồi nói! Cả tôi còn đánh không lại thì lấy tư cách gì đòi cưới tôi?!"

"Được, đây là cô nói đó, tôi đánh thắng cô, cô gả cho tôi, đến lúc thua rồi đừng có lật lọng!"

Diệp Phong cười nhạt, lời nói của cô gái thành công khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn.

So đánh nhau, Diệp Phong chưa từng phải sợ ai, huống chỉ đây chỉ là một cô gái.

"Hừ, khẩu khí không nhỏ, đợi thua rồi quỳ xuống gọi bà nội đi!"

Cô gái hừ lạnh, tấn công càng lúc càng nhanh và dữ dội hơn, tiếp cận chỗ hiểm cua Diệp Phong.

Trong lúc đánh nhau, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể cô gái làm người †a say mêt

Diệp Phong cong môi, càng ngày càng cảm thấy thú vị.


Cô gái tung một chưởng, Diệp Phong giơ tay cản lại, dễ dàng vô hiệu hóa sưc mạnh của cô gái chỉ bằng một chiêu.

Cô gái lảo đảo một trận, suýt chút nữa ngã xuống.

Diệp Phong này rõ ràng không dùng sức, sao lại khiến chân mình mềm nhữn chứ?

Cô ta không tin tà, sau khi đứng vững lại, xoay người đá một cái vào ngực Diệp Phong!

"Chân đẹp!"

Diệp Phong đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, dễ dàng tránh được cú đá đồng thời đưa tay trái ra, nắm lấy cổ chân cô gái một cách chính xác.

Đôi chân thon dài mịn màng hiện ra rõ ràng trước mắt Diệp Phong.

Cô gái bị nắm cổ chân, dù cho giấy dụa thế nào cũng vô ích, căn bản không thể thoát khỏi Diệp Phong!

"Buông tôi ra!"

Cô gái kêu lên, nghiến răng nghiến lợi nói. "Nhận thua thì tôi buông."

Diệp Phong cười nhạt, vừa nói xong liền vươn tay kéo cô gái vào lòng, ôm lấy vòng eo nhỏ gợi cảm.

"Lưu manh, buông ra!"

Mặt cô gái đỏ bừng, cố hết sức vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được! Diệp Phong thản nhiên cười nói: "Tôi nói rồi, nhận thua tôi sẽ buông." "Nằm mơ."

Vừa dứt lời, cô gái liền đá vào chỗ hiểm giữa hai chân Diệp Phong.

Diệp Phong giật mình, vội buông cô gái ra: "Sao cô không có võ đức vậy?!"


"Ai bảo anh lưu manh!"

Cô gái xoay người, chuẩn bị tấn công lần nữa.

Lúc này, quản gia nhà họ Giang đột nhiên nói: "Tiểu thư, đừng đánh nữa, đây là cô gia tương lai của nhà họ Giang chúng ta đó!"

Nghe quản gia nói vậy, cô gái mới thu tay lại, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không đồng ý!"

Diệp Phong cười: "Nói lời phải giữ lấy lời, đã nói tôi thắng sẽ gả cho tôi mà." "Ai nói tôi thua? Chúng ta còn chưa phân thắng bại đâu?” Cô gái trừng mắt, còn muốn đánh nhau với Diệp Phong.

Diệp Phong nhướng mày: "Tính khí lớn như vậy? Xem ra phải giúp cô hạ hỏa rồi?"

"Tiểu thư, đừng đánh nữa!"

Cũng may quản gia đã ngăn trước mặt cô gái mới cản được cô ta tiếp tục đánh nhau.

Lúc này Tô Khuynh Thành cũng đã đi tới, đứng trước mặt Diệp Phong, trừng mắt với cô gái kia, tức giận nói:

"Không đồng ý thì thôi, sao vừa gặp đã đánh người? Hung dữ quá đi!" Cô gái liếc nhìn Tô Khuynh Thành một cái, lạnh lùng hỏi: "Co là ai?" Tô Khuynh Thành thản nhiên nói: "Tôi là vị hôn thê của anh Phong!" "Vị hôn thê? Đã có vị hôn thê còn dám tới nhà họ Giang tôi?"

Cô gái nói xong vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng hơn, nhìn chằm chằm Diệp Phong nói: "Hay thật, quả nhiên là tra nam giống như tôi nghĩ!"


Nói xong, cô ta đẩy quản gia ra, đi về phía Diệp Phong, lại vung nắm đấm ra! "Tiểu Tuyết, dừng tay!"

Lúc này một giọng nữ đột nhiên truyền đến từ lầu hai.

"Chị?"

Nghe vậy, cô gái lập tức dừng tay lại.

Diệp Phong giật mình, nhìn về phía cầu thang tầng hai, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái đó, Diệp Phong nhất thời khiếp sợ.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu hồng, da thịt trắng như tuyết, dáng người cao gầy yểu điệu, thanh nhã thoát tục, giống như tiên nữ hạ phàm.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Khiến Diệp Phong kinh ngạc chính là, gương mặt cô ấy giống hệt với cô gái vừa đánh nhau với hắn!Sinh đôi???
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171: C171: Giang ly là chị tôi


Hai cô ấy vậy mà là song sinh, nhìn hai cô gái trước mặt giống nhau như đúc, trong đầu Diệp Phong tràn ngập dấu chấm hỏi!

Hơn nữa, người vừa từ trên lầu đi xuống còn gọi người đang đánh nhau với mình là Tiểu Tuyết, điều này khiến Diệp Phong càng thêm sững sờ!

Diệp Phong nhìn cô gái đang đánh nhau với mình hỏi: “Tình huống gì đây? Cô không phải Giang Ly à?”

Cô gái ngạo mạn nói: “Giang Ly là chị tôi, tôi là Giang Tuyết!”

“???”

Diệp Phong bỗng nhiên bối Ly, hại tôi lãng phí tình cảm.”

Sao cô không nói sớm cô không phải Giang Giang Tuyết hợp tình hợp lý nói: “Là anh thấy sắc nảy lòng tham, vừa đến đã nghĩ tôi là vị hôn thê của anh, anh còn có mặt mũi trách tôi hả?” “Tôi thấy sắc nảy lòng tham?”

Vẻ mặt Diệp Phong vô tội chỉ chỉ vào bản thân: “Lúc đó tôi đã xác nhận với cô rất nhiều lần rồi, nhưng cô luôn nói mình là Giang Ly.”


Giang Tuyết nổi giận đùng đùng: “Tôi và chị tôi có gì khác nhau đâu, tôi nói tôi là chị tôi anh có ý kiến gì không?”

“Lửa giận lớn như vậy, cô ăn thuốc súng à?” Diệp Phong nhíu mày, cô em gái này bắt đầu ngang ngược vô lý rồi.

“Anh còn dám mắng tôi, hôm nay chắc là anh muốn ăn đòn rồi.” Dứt lời, Giang Tuyết thi triển chiêu thức lần nữa, đánh úp về phía Diệp Phong.

Quản gia bất đắc dĩ, đành phải quay đầu nhìn Giang Ly đang đứng trên cầu thang nói:

“Đại tiểu thư, cô tới đúng lúc lắm, cô mau ngăn Nhị tiểu thư lại đi, tôi hết cách

rồi: “Bác An, bác lui xuống trước đi.” Giang Ly nhíu mày, lại nói với Giang Tuyết: “Tiểu Tuyết, Diệp Phong là khách của nhà họ Giang chúng ta, em đừng làm xằng bậy-” “Chị, chị đừng quản em! Để em dạy dỗ hắn một trận rồi nói!”

Giang Tuyết căn bản không quan tâm, ai khuyên cũng không nghe.

Thấy vậy, Diệp Phong nắm lấy cánh tay Tô Khuynh Thành, bảo vệ cô ở phía sau, xắn tay áo lên nói với Giang Tuyết đang lao về phía mình:

“Được thôi, hôm nay tôi mà không đánh cô một trận thì cô không biết trời cao đất dày là gì.”

Lời vừa dứt, Diệp Phong nghiêng người tránh né công kích của Giang Tuyết, đồng thời nắm lấy cổ tay cô ta kéo về phía trước, chỉ bằng một chiêu đã chế ngự được Giang Tuyết.

Giang Tuyết bị Diệp Phong khóa chặt tay chân, mông dẩu ra ngoài, bị hắn bắt lại trong tư thế vô cùng xấu hổ.

Giang Tuyết sửng sốt, cô ta vừa mới thi triển một chiêu sắc bén có góc độ tấn công xảo quyệt, vậy mà người đàn ông này lại dễ dàng tránh đi, thậm chí cô ta


còn bị bắt ngược lại!

Dù gì thì cô ta cũng là võ giả có cấp bậc Khí Kình Tông Sư, sao ngay cả một kích cũng không chịu được chứ?

“Anh thả tôi ral” Cô ta không phục, cố gắng giấy giua, đáng tiếc hoàn toàn vô ích! “Thả cô ta? Tưởng bởi”

Diệp Phong khinh thường cười, vừa nói xong đã giơ tay tát một cái vào cái mông tròn trịa của Giang Tuyết!.

||||| Truyện đề cử: Ở Trọ Cùng Nhà |||||

Một tiếng giòn vang truyền khắp biệt thự, gò má Giang Tuyết lập tức đỏ bừng đến tận sau tail

Hắn hắn hắn... Người đàn ông này lại dám mông cô ta!

Một màn này khiến Giang An bên cạnh choáng váng, nhất thời không dám nhìn thẳng.

“Tiêu rồi, lần này cô gia gặp rắc rối lớn rồi, mông của Nhị tiểu thư không thể đánh được!”


Toàn bộ nhà họ Giang đều biết Nhị tiểu thư tính tình nóng nảy, một chút uất ức cũng không chịu được, đừng nói là nhà họ Giang, cả thành phố Đông Hải này có mấy người dám đắc tội Nhị tiểu thư chứ?

Mà hôm nay, Giang Tuyết lại bị Diệp Phong đánh mông.

Nhị tiểu thư chắc sẽ sớm phát điên thôi!

Quả nhiên, sau khi bị đánh, lửa giận trong lòng Giang Tuyết đã dâng lên đến cực điểm.

“Đồ khốn nhà anh, anh dám đánh mông tôi, tôi sẽ liều mạng với anh!” Giang Tuyết vừa xấu hổ vừa giận dữ, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, sau đó đột nhiên dùng sức thoát khỏi sự trói buộc của Diệp Phong, muốn đánh trả.

Nhưng vào lúc này, Giang Ly đã đi tới trước mặt Giang Tuyết, năm lấy cánh tay cô ta nói: "Tiểu Tuyết, bình tĩnh một lát."

“Chị, hắn đánh mông em!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172: C172: Bảy người


Giang Tuyết đỏ mặt tố cáo với Giang Ly.

Giang Ly lắc đầu: “Chị không thấy hắn đánh mông em, chị chỉ thấy em muốn đánh hắn.”

Nghe được lời này, Diệp Phong hài lòng mỉm cười, Giang Tuyết tính tình nóng nảy, hắn vốn tưởng rằng sẽ kết thù với nhà họ Giang nhưng không ngờ vị hôn thê này của hắn cũng thông tình đạt lý lắm.

Giang Tuyết tức giận: “Chị, sao chị lại nói chuyện giúp người ngoài chứ.”

Giang Ly khế cười: “Chị không nói chuyện giúp người ngoài, nhưng cũng không thể nhìn em bắt nạt người ta.”

Giang Tuyết nói: “Em không bắt nạn hắn, em chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút thôi!”

“Ha, tôi trêu chọc gì cô sao? Dựa vào đâu mà cô đòi dạy dỗ tôi?” Diệp Phong trợn mắt nói. “Ai kêu anh chiếm tiện nghỉ của tôi! Anh là cái đồ vô sỉ, lưu manh, khốn nạn!”

Giang Tuyết càng nói càng kích động, Giang Ly vội vàng bịt miệng cô ta lại, cười xin lỗi nhìn Diệp Phong:


“Diệp công tử, để anh chê cười rồi, tính tình em gái em hơi nóng nảy, anh đừng để bụng nhé.”

Diệp Phong xua tay, không quan tâm nói: “Không sao đâu, có rảnh thì đưa tôi đánh một trận là được.”

Giang Ly nghe vậy, xấu hổ cười nói: “Này... xem ra Diệp công tử cũng rất biết nói đùa.”

“Tôi không nói đùa, tôi nghiêm túc đấy.” Diệp Phong nhún vai trêu chọc.

Không có chuyện gì mà đánh một trận không giải quyết được, nếu có, vậy thì đánh hai trận!

“Đồ khốn, anh còn dám nói nữa?”

Giang Tuyết trừng mắt, tức giận nhìn Diệp Phong, dáng vẻ tức giận hệt như một con mèo đang xù lông.

Diệp Phong khiêu khích: “Không phục thì đánh với tôi, tôi hầu tới cùng!” Giang Tuyết phẫn nộ: “Chị, chị buông em ra, em muốn liều mạng với hắn!”

“Câm miệng, em quên Diệp Phong là vị hôn phu của chị sao.” Giang Ly quát lớn.

“Hừ”

Giang Tuyết tức giận hừ một tiếng, sau đó mới an phận lại, bắt chéo chân ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Giang Ly khách khí nói: “Ngồi đi, Diệp công tử mời anh ngồi, bác An, rót trà cho Diệp công tử.”

“Vâng, tiểu thư.” Quản gia gật đầu làm theo. Diệp Phong nắm tay Tô Khuynh Thành ngồi xuống cạnh mình, sau đó nói:

“Nếu em đã biết tôi, hẳn là em cũng biết mục đích tôi tới đây, vậy tôi cũng không lòng vòng nữa.”


Giang Ly gật đầu cười: “Diệp công tử đến đây vì hôn sự của hai chúng ta.” “Đúng vậy."

Diệp Phong gật đầu: “Em gọi tôi Diệp Phong là được, Diệp công tử nghe xa lạ

quá. Giang Ly khẽ gật đầu: “Được, Diệp Phong.” Nói xong, cô ấy chuyển sự chú ý về phía Tô Khuynh Thành, hỏi: “Vị này là?”

Diệp Phong và Tô Khuynh Thành còn chưa kịp nói chuyện, Giang Tuyết đã chen vào cuộc trò chuyện, nói với Giang Ly:

“Chị, cô ấy cũng là vị hôn thê của Diệp Phong!” “A?” Giang Ly khẽ giật mình, quay đầu nhìn Diệp Phong xác nhận.

Diệp Phong gật đầu: “Em gái em nói đúng, cô ấy là Tô Khuynh Thành, cũng là vị hôn thê của tôi.”

Giang Tuyết phấn khởi: "Chị, chị nghe chưa, hắn cũng tự mình thừa nhận rồi.

Lúc trước em đã nói với chị rồi, người họ Diệp này nhất định là một tên cặn bã. Chị nhìn đi, chị còn kỳ vọng vào một vị hôn phu như vậy."

“Thật dữ.” Tô Khuynh Thành bĩu môi nói thầm: “Rõ ràng là song sinh sao tính cách lại khác nhau lớn vậy chứ.”


Diệp Phong xấu hổ cười cười: “Ừm, anh cũng thấy vậy.” Giang Ly lại nói: “Diệp Phong, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Diệp Phong giải thích: “Chuyện là thế này, tôi có bảy vị hôn thê, hai em là một trong số đó.”

“Bảy người!?”

Giang Tuyết nghe vậy mắt đẹp trừng to: “Quả nhiên là tên cặn bã, lăng nhăng, sở khanh!”

Tô Khuynh Thành sửa lại: “Này, cô ăn nói cho đàng hoàng, anh Phong có nhiều vị hôn thê nhưng không có nghĩa hắn là tên cặn bã, hơn nữa, tất cả vị hôn thê của anh Phong đều do sư nương hắn tìm, không liên quan đến hắn!”

“Nói hay lắm, yêu em!”

Nghe Tô Khuynh Thành bảo vệ mình, Diệp Phong vừa lòng cười, lập tức giơ ngón cái với Tô Khuynh Thành.

Người phụ nữ dũng cảm bảo vệ chồng mới là người phụ nữ tốt, nhất định phải được cộng thêm điểm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173: C173: Có thể


Tô Khuynh Thành nói: “Có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt người đàn ông của tôi.”

“Ha ha ha.”

Diệp Phong cười trộm.

Giang Tuyết trừng mắt nói: “Này, cô lạ thật đó, anh ta có nhiều vị hôn thê như vậy, cô còn đi theo anh ta làm gì?”

“Khác gì bị bán còn đếm tiền giúp người ta?” Tô Khuynh Thành cười nói: “Tôi thích, ai bảo tôi thích anh Phong.” “Cô...

Một câu của Tô Khuynh Thành chặn họng Giang Tuyết.

Lúc này Giang Ly vội vàng giải hòa: “Diệp Phong, Khuynh Thành, sắp đến giữa trưa rồi, hai người ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Diệp Phong lắc đầu.


Giang Ly cười nói: “Vậy chúng ta đi ăn một bữa cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Có thể.” Diệp Phong gật đầu.

“Em cũng đi.” Giang Tuyết chủ động nói.

Giang Ly nói: “Em đi làm gì? Đợi ở nhà.”.

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||

Cô vốn muốn dẫn Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đi ra ngoài ăn cơm vì tránh mặt cô em gái không bớt lo của mình, cho nên khẳng định sẽ không mang theo con bé.

“Được rồi.” Giang Tuyết bĩu môi.

“Chú An, chú nói với cha cháu, bảo Diệp Phong đến nhà ta.”


Giang An gật đầu nói: “Tôi đã biết, tiểu thư.”

Sau đó Giang Ly, Diệp Phong và Tô Khuynh Thành cùng rời khỏi nhà họ Giang, lái xe đến trung tâm thành phố Đông Hải.

Hậu viện nhà họ Giang.

Một người đàn ông trung niên đeo kính râm đang nằm trên ghế nằm xem báo chí, trên đầu là chiếc dù lớn chống nắng, bên cạnh là bể bơi, ghế nằm lung lay, người đàn ông ngâm nga giai điệu, vẻ mặt thích ý.

Người này chính là cha của Giang Ly và Giang Tuyết, Giang Nhân.

Giang An vội vàng đi đến nói: “Gia chủ, cô gia đến!”

“Cô gia đến? Cô gia nào?” Giang Nhân hỏi.

“Còn có cô gia nào nữa, chẳng phải nhà họ Giang chúng ta chỉ có một cô gia thôi sao, chính là Diệp Phong thiếu gia.”

“Tiểu Phong? Tiểu Phong đến rồi?”

Giang Nhân nghe vậy lập tức ngồi dậy.

Ông cởi kính râm, vội vàng hỏi: “Người đang ở đâu?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174: C174: Giang ly đỏ mắt


Quản gia nói: “Đi ra ngoài ăn cơm với đại tiểu thư rồi ạ.”

“A... Đi ăn cơm..."

Giang Nhân nói: “Tức là Ly Nhi và Tiểu Phong đã gặp mặt?” “Đúng vậy.” Giang An gật đầu.

“Ly Nhi nói thế nào? Có phản ứng gì?” Giang Nhân tò mò hỏi. “Đại tiểu thư phản ứng rất bình thường, cũng chưa nói gì cả.” “Nhưng...” Giang An ấp úng.

“Nhưng gì?”

Giang A nói: “Nhưng nhị tiểu thư phản ứng quá lớn.”

“Tuyết Nhi cũng ở? Tiểu Phong và Tuyết Nhi cũng gặp mặt rồi?” Giang An thở dài: “Không chỉ gặp qua, hai người còn đánh nhau.” Giang Nhân vui vẻ nói: “Sao lại vậy?”

Giang An kể lại đầu đuôi chuyện ở phòng khách cho Giang Nhân nghe.

Giang Nhân nghe xong cười to: “Ha ha ha ha, Tiểu Phong đánh mông Tuyết Nhi?”

Giang An nhíu mày: “Gia chủ, sao ngài còn có thể cười được.”

Giang Nhân cười nói: “Tất nhiên muốn cười.”


“Tiểu Phong đánh hay lắm.”

“Ông xem Tuyết Nhi suốt ngày ngang ngược tùy hứng, ngay cả người làm cha như tôi cũng không trị được con bé, bây giờ có Tiểu Phong, không phải có người

trị được con bé sao? Ha ha ha.”

Giang An nói: “Ngài không phải không biết tính tình của nhị tiểu thư, cô ấy có thể nghẹn xuống cơn tức này sao?”

Giang Nhân nói: “Mặc con bé đi, cho nó lăn lộn.”

“Ngay cả hôn sự của chị gái cũng nhọc lòng, còn chưa nhìn thấy người đã há mồm ngậm miệng nói người ta tệ bạc, tức chết tôi.”

Giang An nhíu mày: “Gia chủ yên tâm về cô gia như vậy? Lần này cậu ấy đến còn mang theo một vị hôn thê khác.”

“Yên tâm chứ.” Giang Nhân nói: “Đứa nhỏ này là đồ đệ do Liễu Liên Tinh dạy ra.

Giang An suy tư nói: “Gia chủ nói vậy cũng có chút đạo lý, Liễu thị không phải người phụ nữ bình thường... Mặc dù là phụ nữ nhưng người đó vẫy tay có thể làm

dư luận Giang Hải xôn xao... Danh môn vọng tộc cũng phải kiêng kị ba phần.”

Giang Nhân cười nói: “Cho nên mới nói đồ đệ của cô ấy có thể kém sao? Một lang quân tốt như vậy, bỏ lỡ lần này không còn cơ hội đâu.”


“Lão An, ông thay tôi quan sát Tuyết Nhi, đừng để con bé phá hỏng cuộc hôn sự giữa Ly Nhi và Tiểu Phong.”

“Vâng, gia chủ.”

Bên kia, Giang Ly dẫn Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đi vào một nhà hàng cơm Tây xa hoa.

Ba người ngồi xuống, Giang Ly áy náy nói: “Diệp Phong, Khuynh Thành, Tiểu Tuyết tập võ từ nhỏ nên tính tình hơi nóng nảy, hai người đừng để bụng.”

Diệp Phong cười nói: “Tôi rất tò mò, tôi và cô ấy chưa từng gặp mặt, tại sao cô ấy lại ghét tôi đến vậy?”

Giang Ly thở dài nói: “Một lời khó nói hết, quan niệm của Tiểu Tuyết là tự do yêu đường, phản đối cha mẹ sắp đặt.

Cố tình hôn ước giữa hai ta được định xuống từ nhỏ, con bé cảm thấy em chưa từng gặp qua anh mà phải gả cho anh theo ý cha mẹ cho nên trong lòng rất không thoải máu.

Trước khi anh đến, bởi vì chuyện này con bé vừa mới cãi nhau với cha một trận.”

Diệp Phong trợn trắng mắt: “Thì ra là vậy, thì ra coi tôi là kẻ địch giả tưởng.” Giang Ly cười nói: “Đúng vậy, cho nên anh đừng để bụng.”

“Yên tâm, tôi sẽ không so đo với cô ấy." Diệp Phong cười nói: “Nhưng tôi muốn biết suy nghĩ của em, em có suy nghĩ gì về tôi?”

Giang Ly vẫn luôn rất khách khí, thái độ đoan trang có lễ, làm Diệp Phong cảm thấy rất thoải mái.

Giang Ly đỏ mắt, trái tim đập loạn.

“Nói thật, anh vượt xa sức tưởng tượng của em, dáng người, diện mạo, khí chất... Các phương diện đều làm em cảm thấy ngạc nhiên.”

Thật ra trước khi gặp Diệp Phong, không chỉ Giang Tuyết không xem trọng cuộc hôn nhân này, chính Giang Ly cũng không xem trọng. Mặc dù cô tương đối nghe lời Giang Nhân nhưng đối với vị hôn phu che mặt này, cô chưa từng ôm kỳ vọng quá lớn.

Nhưng hôm nay chân chính gặp được Diệp Phong, cảm giác mất mát trong lòng cô biến mất, nhịp tim đập nhanh hơn nhiều...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 175: C175: Vậy hả


“Vậy hả? Có vẻ ấn tượng đầu tiên của em về tôi còn khá tốt?” Diệp Phong cười nói.

“Ừm, khá tốt.” Giang Ly cười nói: “Vậy còn anh, anh thấy sao về em?”

Diệp Phong trả lời: “Cũng rất tốt, dịu dàng xinh đẹp lại hào phòng, là loại hình tôi thích.”

“Ha ha, cảm ơn đã khen.” Giang Ly nhoẻn miệng cười.

Nghe vậy Tô Khuynh Thành trợn trắng mắt, lặng lẽ vươn tay véo đùi Diệp Phong.

Diệp Phong đau hít khí lạnh, lập tức quay đầu liếc nhìn Tô Khuynh Thành: “Em véo tôi làm gì?”

Tô Khuynh Thành giả vờ vô tội: “Ai véo anh? Em véo anh bao giờ?”

Thấy vậy Giang Ly nhấp môi cười nói: “Hai vị nói chuyện trước, tôi đi toilet một chút.”

Diệp Phong gật đầu nói: “Được.” Nói xong Giang Ly rời khỏi chỗ ngồi đi đến toilet.


Diệp Phong liếc nhìn Tô Khuynh Thành, nói: “Nhìn kìa, làm người ta cảm thấy vắng vẻ kìa?”

Tô Khuynh Thành cười hì hì nói: “Trách em? Do anh nói chuyện với em.” “Không phải em véo tôi trước?” Diệp Phong nhún vai nói.

“Hừ.” Tô Khuynh Thành nói: “Ai bảo anh gặp một người thích một người, xứng đáng.”

Diệp Phong nhíu mày: “Tôi chỉ nói thật thôi, ai gặp một người thích một người chứ?”

“Anh chứ ai.” Tô Khuynh Thành ghen tuông nói.

Diệp Phong trợn trắng mắt, nói: “Lần sau không dẫn em theo, chỉ biết quấy rồi.

Tô Khuynh Thành lôi kéo cánh tay Diệp Phong, nói: “Anh Phong đừng mà, em sai rồi, đừng giận mà.”

“Em thấy cô ấy thế nào?” Diệp Phong hỏi.

“Cô ấy là vị hôn thê của anh, anh hỏi em làm gì?” Tô Khuynh Thành nói.


Diệp Phong nhíu mày: “Bảo em nói thì em nói đi, sao vô nghĩa nhiều như vậy?” Tô Khuynh Thành trừng mắt, nói: “Anh... Sao anh vô lý như vậy chứ?”

“Nói hay không?” Diệp Phong nhướng mày, ép hỏi.

“Hừ, nói thì nói.” Tô Khuynh Thành lên tiếng: “Khá tốt, thông tình đạt lý, vừa nhìn đã biết là loại hình dễ ở chung, vượng phu.”

“Vượng phu?” Nghe vậy Diệp Phong cười nói: “Cái từ này không tệ.”

“Tốt hơn hồ ly tinh Tiêu Y Nhân kia nhiều.” Tô Khuynh Thành bổ sung một câu.

Diệp Phong nói: “Y Nhân đắc tội em như thế nào?”

Tô Khuynh Thành tức giận nói: “Khi còn nhỏ cô ta bẹo mặt em.”

“Vậy còn em?”

“Em kéo mấy sợi tóc của cô ta.”

“Ha ha ha, vậy là hòa rồi.”

Diệp Phong bật cười, hai vị hôn thê đánh nhau, tưởng tượng cũng thấy thú vị. “Ồ, không phải người đẹp Tô đây sao, sao lại rảnh đến Đông Hải vậy?”

Đúng lúc này một giọng nói châm chọc vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176: C176: Sao vậy


Diệp Phong và Tô Khuynh Thành nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một nam một nữ nắm tay đi vào nhà ăn đi về phía bọn họ.

Người phụ nữ ăn mặc hở hang, cho người ta cảm giác yêu diễm đồ đê tiện. Người đàn ông đi bên cạnh cô ta mặc vest, đeo kính, nhìn rất lịch sự.

Nhìn thấy bọn họ, Tô Khuynh Thành nhíu mày, lộ ra vẻ không vui.

Tô Khuynh Thành nói: “Ngụy Oánh... Lữ Đống Kiệt? Sao hai người lại ở đây?” Diệp Phong giật mình: “Quen nhau?”

Tô Khuynh Thành gật đầu: “Ừm, bọn họ là bạn đại học của em.”

“À." Diệp Phong gật đầu.

Ngụy Oánh cười khúc khích nói: “Người đẹp Tô nói gì vậy, tôi là người Đông Hải, đương nhiên phải ở Đông Hải.”

Trong giọng điệu của Ngụy Oánh tràn đầy ghen ghét và châm chọc.

Tô Khuynh Thành lạnh nhạt nói: “À, xin lỗi, tôi quên cô là người Đông Hải.”

Nghe vậy Ngụy Oáng càng thêm không vui.

Thân phận người địa phương Đông Hải là tư bản mà cô ta lấy làm tự hào lúc còn ở đại học, bởi vì là người địa phương ở Đông Hải, điều kiện gia đình lại vô


cùng xuất sắc, có thể nói Ngụy Oánh gần như coi thường các bạn học khác.

Ở trong lòng cô ta, người bên ngoài đều là đồ nhà quê, chỉ có thân phận người Đông Hải mới tôn quý.

Hiện tại Tô Khuynh Thành lại quên mất cô ta là người Đông Hải, điều này làm cô ta vô cùng khó chịu.

“Không sao."

Ngụy Oánh giả vờ không để bụng, khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo tự mãn hỏi Tô Khuynh Thành: “Người đẹp Tô, tốt nghiệp đại học đã hơn một năm, bây giờ cô đang đi làm ở đâu vậy?”

Tô Khuynh Thành trả lời: “Ở quê tôi, Giang Thành.”

“Giang Thành...”

Ngụy Oánh cười nói: “Vậy tức là thành phố tuyến bốn? Nơi giẻ rách đó đâu thể thăng tiến được?”

Tô Khuynh Thành không để bụng: “Giang Thành khá tốt, ở nơi nào không quan trọng, quan trọng là tôi thích nơi nào sẽ đi nơi đó.”

Ngụy Oánh cười khúc khích: “Không tệ, quả nhiên là người đẹp Tô, sống rất tỉnh táo.”

Tô Khuynh Thành lạnh nhạt, lười để ý người phụ nữ hay tự đắc về bản thân này.


“Đây là bạn trai của cô hả? Cũng đẹp trai đây, không phải là trai bao do cô bao nuôi đó chứ? Ha ha.”

Nghe vậy sắc mặt Diệp Phong tối lại, chậm rãi đặt cốc nước xuống. Thấy đối phương sỉ nhục Diệp Phong, Tô Khuynh Thành trừng mắt nhìn Ngụy. Oánh, lạnh lùng nói: “Ngụy Oánh, cô ăn nói cẩn thận, đây là vị hôn phu của tôi,

không phải trai bao gì đó!”

Ngụy Oánh cười nói: “Xin lỗi, do tôi hiểu lầm, nhưng càng nhìn càng giống trai bao.”

Sắc mặt của Diệp Phong lạnh hơn. Người đàn ông bên cạnh Ngụy Oánh khó xử nói. “Oánh Oánh, em bớt tranh cãi, chúng ta đi nhanh thôi.”

Ngụy Oánh cười to, nói: “Sao vậy? Lữ Đống Kiệt? Đều là bạn học cũ, khó khăn lắm mới gặp lại, đi vội như vậy làm gì?”

Lữ Đống Kiệt cúi đầu nói: “Không phải định đi dạo trung tâm thương mại sao...

“Ha ha.” Ngụy Oánh châm biếm: “Gấp cái gì, khó khăn lắm mới gặp lại nữ thần của anh, anh không đi chào hỏi hả?”

“Hay thấy nữ thần của mình làm chó cái của người khác nên trong lòng không thoải mái?”

“Cô mắng ai là chó cái hả?” Tô Khuynh Thành nghe vậy vô cùng tức giận. Thì ra ba người này còn có một đoạn chuyện xưa.

Thời đại học, Lữ Đống Kiệt theo đuổi Tô Khuynh Thành bốn năm, đáng tiếc Tô Khuynh Thành chưa từng để ý đến anh ta.

Còn Ngụy Oánh vẫn luôn thích Lữ Đống Kiệt, dáng người và sắc đẹp của Ngụy Oánh kém xa Tô Khuynh Thành, thời đại học Lữ Đống Kiệt chưa từng liếc mắt nhìn Ngụy Oánh.

Bởi vì vậy Ngụy Oánh vẫn luôn coi Tô Khuynh Thành là cái gai trong mắt, chỉ cần có cơ hội sẽ sỉ nhục làm phiền Tô Khuynh Thành.

Bởi vậy mặc dù từng là bạn học nhưng Tô Khuynh Thành rất ghét loại người như Ngụy Oánh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177: C177: Làm gì vậy


Trùng hợp là sau khi tốt nghiệp đại học Lữ Đống Kiệt ở lại thành phố Đông Hải làm việc, cũng tiến vào công ty do Ngụy Oánh mở.

Lữ Đống Kiệt hậm hực thất bại, Ngụy Oánh tùy tiện dùng một chút thủ đoạn đã tán đổ anh ta.

Nhưng trong lòng Ngụy Oánh lại không có chút cảm giác thành tựu nào, ngược lại bởi vì Lữ Đống Kiệt theo đuổi Tô Khuynh Thành bốn năm nên trong lòng cô ta càng ngày càng vặn vẹo, thái độ đối với Lữ Đống Kiệt cũng rất kém, thường xuyên sai bảo anh ta như con chó.

Lữ Đống Kiệt cũng không có cách nào trước tình trạng này, nhà họ Ngụy rất có thực lực ở Đông Hải, nhưng kỳ thật anh ta là đến ở rể nên chỉ có thể yên lặng nhẫn nhục mà không dám lớn tiếng chống đối Ngụy Oánh.

Ngụy Oánh nhìn Tô Khuynh Thành rồi chanh chua cười nói: "Đừng nóng giận, tôi chỉ nói thật mà thôi, ai là con chó cái ngoan ngoãn thì tự hiểu đi."

Nghe thế, lửa giận trong lòng Tô Khuynh Thành triệt để cháy bừng lên.

Cô đập bàn một cái rồi đứng dậy: "Ngụy Oánh, tôi không trêu chọc cô, tốt nhất miệng cô sạch sẽ một chút cho tôi."

"Ha ha ha, đây chính là nữ thần ngày xưa đó sao? Hồi đại học lúc nào cũng lạnh lẽo với mọi người, sau khi tốt nghiệp lại nhiệt tình với đàn ông như vậy, chậc chậc chậc, Đống Kiệt, nhìn xem đây chính là nữ thần mà anh đã từng mê mệt đó."


"Oánh Oánh, đừng nói nữa."

Trong lòng Lữ Đống Kiệt cũng rất thất vọng, trong lòng anh ta thì nữ thần Tô Khuynh Thành nên đứng trên cao không dính bụi trần, ai biết vừa tốt nghiệp có một năm mà cô đã tìm đàn ông, còn biểu hiện chủ động nhiệt tình như thế nữa chứ.

Vừa rồi hình ảnh Diệp Phong và Tô Khuynh Thành ân ái đã bị anh ta và Ngụy Oánh nhìn thấy rõ ràng ngoài cửa sổ.

"Làm gì vậy? Lữ Đống Kiệt, nữ thần của anh sớm đã bị thằng trai bao này chơi hỏng rồi, trong lòng anh còn nhớ thương cô ta, đến bây giờ còn nói chuyện cho cô ta"

Đối mặt với lời rắn dạy của Ngụy Oánh, Lữ Đống Kiệt rất uất ức nhưng lại không dám mạnh miệng.

Ngụy Oánh lắc đầu cười một tiếng: "Ai, thứ giẻ rách này chỉ có anh coi là bảo bối mà thôi."

"Ngụy Oánh, cô mắng ai là giẻ rách?" Tô Khuynh Thành nổi giận đùng đùng mà nói.

"Mắng cô đó, làm sao? Có bản lĩnh thì đánh tôi đi!" Ngụy Oánh chủ động đưa mặt về phía trước, khóe môi nhếch lên nụ cười chế nhạo: "Nơi này là Đông Hải, dám đụng vào một sợi lông của tôi thì tôi xem cô có về được không?"


Câu nói nào của cô ta cũng là uy hiếp. Trong lòng cô ta rất đắc ý, nhà họ Ngụy là danh môn vọng tộc của thành phố

Đông Hải, người địa phương không mấy ai dám trêu chọc cô ta, huống chỉ là người bên ngoài như Tô Khuynh Thành.

Ngụy Oánh cố ý khiêu khích, nếu Tô Khuynh Thành có can đảm đánh cô ta thật thì cô ta có rất nhiều cách để trả thù.

Nhưng đúng lúc này. Chát! Một cái tát thanh thúy vang vọng cả nhà hàng Tây.

Ngụy Oánh ngơ ra, che gương mặt nóng rát trừng Tô Khuynh Thành mà mắng: "Tô Khuynh Thành, con điếm đê tiện mày dám đánh tao thật à?"

Diệp Phong cười lạnh nói: "Ngu xuẩn, là tôi đánh." Hắn nghiền ngẫm mà nhìn lòng bàn tay của mình. Ngụy Oánh lên cơn giận dữ: "Mày? Là mày đánh? Mày biết tao là ai không?”

"Không tin à?" Diệp Phong cười nhạt một tiếng rồi trở tay lại tát thẳng vào bên mặt kia của Ngụy Oánh: "Lần này biết là tôi đánh rồi đúng không?” . ngôn tình sủng

Diệp Phong thu tay lại, trên mặt tràn đầy trêu tức.

Tô Khuynh Thành mừng thầm trong lòng, anh Phong vẫn cứng rắn bá đạo như trước đó.

Ngụy Oánh dữ tợn quát: "Mày biết tao là ai không mà dám đánh tao!"

"Đánh người thôi mà còn cần biết cô là ai à?" Diệp Phong khinh thường cười một tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178: C178: Mày còn dám đánh tao


"Tao là người của nhà họ Ngụy." Hai mắt Ngụy Oánh đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi quát.

"Người nhà họ Ngụy?”" Diệp Phong nheo mắt lại: "Rất ghê gớm à?”

Ngụy Oánh hận đến nghiến răng kèn kẹt, chỉ vào Diệp Phong mà mắng: Giỏi, mày ngon thì chờ đi, đợi chút nữa tao sẽ cho mày quỳ xuống cầu xin tao."

Chát!

Ngụy Oánh còn chưa nói xong thì Diệp Phong lại tát một cái rồi lạnh lùng nói: "Muốn gọi người thì tranh thủ gọi đi, ông nội thiếu kiên nhẫn lắm."

"Mày chờ xem." Ngụy Oánh gầm thét. Đúng lúc này, Giang Ly đi ra từ toilet rồi bước nhanh tới. Cô ấy đi đến Diệp Phong trước mặt, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Diệp Phong thản nhiên nói: "Không có việc gì, dạy dỗ một con ruồi đáng ghét mà thôi, đã làm em chê cười."

"Giang Ly?" Rất nhanh Ngụy Oánh đã nhận ra Giang Ly: "Hai người có quan hệ gì?


Nhà họ Giang và nhà họ Ngụy thường bất hòa, Giang Ly cũng là đối thủ một mất một còn của Ngụy Oánh.

"Ngụy Oánh?" Giang Ly giật mình: "Anh ấy là vị hôn phu của tôi, có vấn đề gì?"

"Vị hôn phu?” Ngụy Oánh cười lạnh: "Khó trách, hèn chỉ tôi thắc mắc một thằng nhà quê mà sao dám ngông cuồng như thế, thì ra chỗ dựa của hắn là cô."

"Tốt, quá tốt, xem ra nhà họ Giang các người ngại sống quá bình yên rồi."

Lúc này Giang Ly còn chưa làm rõ ràng tình hình, nhưng cô ấy lại biết rõ Ngụy Oánh không phải thứ tốt lành gì.

Ngụy Oánh nói xong thì lập tức bấm một số điện thoại, thông báo chuyện mình bị đánh ở nhà hàng Tây cho người nhà họ Ngụy.

Giang Ly nghe Ngụy Oánh gọi điện thoại thì lạnh lùng nói: "Ngụy Oánh, nếu cô muốn đánh nhau thì nhà họ Giang hầu tới cùng, không chỉ có nhà họ Ngụy các

người có võ giả."

"Diệp Phong, anh không cần sợ, rất nhanh người nhà họ Giang sẽ chạy tới nơi này."

Giang Ly nói xong thì muốn gọi cho cha mình là Giang Nhân.

Diệp Phong bắt lấy cánh tay Giang Ly ngăn cô ấy lại: "Không cần gọi người, nơi này có mình tôi là đủ rồi."

"A?"

Giang Ly giật mình rồi cảm thấy hơi lo lắng, dù sao nhà họ Ngụy cũng có một số võ giả thực lực mạnh mẽ, lợi hại hơn Giang Tuyết.


Diệp Phong tự tin cười nói: "Yên tâm đi, nhà họ Ngụy đến bao nhiêu người cũng vậy thôi."

Giang Ly kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ.

Ngụy Oánh cười gần nói: "Thật là không biết trời cao đất rộng, chờ người nhà họ Ngụy đến thì mày sẽ chết rất thê thảm."

"Thật sao?" Diệp Phong cười cười rồi dần dần tới gân Ngụy Oánh, tay phát ra tiếng vang răng rắc răng rắc: "Chờ thì cũng phải chờ, không bằng tôi tát cô thêm mấy bạt tai để giải buồn."

Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong lại tát một cái lên mặt Ngụy Oánh.

"Mày còn dám đánh tao?"

Lời còn chưa dứt, chát, lại một cái tát giáng vào mặt cô ta.

Ngụy Oánh không cam tâm giận dữ hét: Lữ Đống Kiệt, tên chết tiệt nhà anh đứng nhìn người ta đánh tôi à?”

Nghe Ngụy Oánh nói thế, Lữ Đống Kiệt nhìn qua Diệp Phong, trong lòng lập tức cháy lên ngọn lửa vô danh.


Nhưng ngọn lửa này lại không phải vì Diệp Phong đánh Ngụy Oánh mà là do hắn ngủ được Tô Khuynh Thành - Nữ thần hoàn mỹ mà anh ta đau khổ theo đuổi bốn năm vẫn không chiếm được.

Dù sao nhà họ Ngụy rất có quyền thế nên Lữ Đống Kiệt cũng không cần lo lắng hậu quả, thế là anh lập tức quơ lấy một chai rượu bên cạnh rồi đập về hướng Diệp Phong cho hả giận.

Nhưng kết quả lại làm anh ta kinh hãi, chai rượu lại ngừng lại cách đầu Diệp Phong mười centimet.

Diệp Phong giơ một tay nắm chặt chai rượu, dù anh ta dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không thể lay chuyển mảy may.

Cái này... Sao lại thế được! Lữ Đống Kiệt ngây người ra. "Hình như anh có ý kiến rất lớn với tôi đúng không?”

Diệp Phong lạnh lùng nhìn Lữ Đống Kiệt, rõ ràng có thể cảm giác được căm thù và oán hận của người này đối với mình.

Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong đã giơ chân đá ra, Lữ Đống Kiệt lập tức bay ra xa mười mấy mét.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179: C179: Chát


Ẩm!

Một tiếng vang nặng nề truyền đến, Lữ Đống Kiệt hộc máu rồi hôn mê ngay tại chỗ.

Ngụy Oánh giật nảy mình, lập tức hoảng sợ nhìn về phía Diệp Phong, cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Mày..."

"Tôi làm sao?" Diệp Phong nheo mắt lại: "Hình như tôi chưa trêu chọc cô, há miệng là mắng người phụ nữ của tôi là chó cái, mắng tôi là trai bao? Thật sự cho rằng không ai trị được cô sao?"

Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong lại giơ tay lên.

Ngụy Oánh gầm thét lên: "Mày dám! Tao là người của nhà họ Ngụy! Là nhà họ Ngụy, mày đắc tội không nổi đâu."

Chát!

Vừa dứt lời, bàn tay của Diệp Phong đã giáng vào mặt cô ta, sau đó khinh thường nói: "Vì sao cứ nhấn mạnh cô là người của nhà họ Ngụy? Tôi có quan tâm cô là nhà nào à?”

"Mày..."

Ngụy Oánh bị táng cho choáng váng, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệp Phong, hận thù ngập trời.


Thứ tạp chủng này dám sỉ nhục đại tiểu thư nhà họ Ngụy, thật sự không thể tha thứ.

Đúng lúc này, năm chiếc xe con màu đen lao vụt tới rồi nhanh chóng dừng lại ở cửa sảnh ăn.

Soạt soạt soạt!

Cửa xe mở ra đã có mười tên đàn ông to con vọt xuống, hai người đàn ông trung niên khí chất thâm trầm cầm đầu vừa nhìn đã biết là người luyện võ.

Nhìn thấy những người này xông vào phòng ăn, Ngụy Oánh mừng rỡ, họ đều là người nhà họ Ngụy.

Hai người cầm đầu lần lượt là Triệu Hoành và Nghiêm Uy, đều là võ giả mà nhà họ Ngụy cung phụng, cảnh giới đều đạt tới Khí Kình tông sư.

Giang Ly thấy thế thì lập tức giật mình: "Người nhà họ Nguy tới nhanh thật."

Sau khi người nhà họ Ngụy đi vào nhà ăn thì Ngụy Oánh lập tức chạy đến bên cạnh hai người đàn ông trung niên, chỉ vào Diệp Phong mà khóc lóc kể lể: "Chú Triệu, chú Nghiêm, thằng tạp chủng này dám tát tôi, các người nhất định phải báo thù cho tôi."

Triệu Hoành nghe vậy thì giận dữ: "Hắn dám đánh tiểu thư nhà họ Ngụy sao? Tôi thấy tên này chán sống rồi."


Ông ta hừ lạnh một tiếng, đôi mắt bắn ra tia sắc lạnh nhìn chằm chằm Diệp Phong mà mắng: "Thằng nhãi ranh, mày tên là gì."

"Diệp Phong." Diệp Phong nheo mắt lại, không để đối phương vào mắt.

"Diệp Phong? Tao thấy mày muốn chết rồi." Triệu Hoành lại quát lớn một tiếng.

"Ha ha ha." Diệp Phong cười lạnh, hắn vừa chuẩn bị hành động thì nhìn thấy một bóng người xinh đẹp bỗng chặn trước người mình.

Hắn tập trung nhìn lại thì thấy đó là vị hôn thê Giang Ly của mình.

Giang Ly ung dung nhìn chăm chú vào đối phương, bình tĩnh nói: "Triệu Hoành, Nghiêm Uy, anh ấy là vị hôn phu của Giang Ly này, hôm nay các người dám động vào một sợi tóc của anh ấy thử xem?"

Mặc dù tính tình Giang Ly hiền lành, nhưng tính cách lại không yếu đuối.

Diệp Phong thấy thế thì hài lòng cười một tiếng, lại là một vị hôn thê dũng cảm bảo vệ chồng, Diệp Phong rất thích.

Nhưng Triệu Hoành và Nghiêm Uy cũng không để Giang Ly vào mắt.

Nhà họ Nguy và nhà họ Giang đã chất chứa oán hận đã lâu, nhà họ Ngụy đang lo không tìm ra cớ để làm khó dễ nhà họ Giang, bây giờ quả thực là cơ hội quá tốt.

Chỉ nghe Nghiêm Uy có gương mặt dài cười lạnh một tiếng và nói: "Tôi cứ thắc mắc thằng nhãi ngông cuồng này từ đâu chui ra, hóa ra là người nhà họ

Giang các người?”

"Nhưng người nhà họ Giang thì ngon à? Đánh tiểu thư nhà tôi thành như vậy rõ ràng là đang tìm đường chết."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom