Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thánh Thể Bất Phàm

Chương 240: C240: Không cầm


Lý Chiến liên tục lắc đầu.

Diệp Phong nói: “Nếu còn có lần sau, tao sẽ lấy luôn cái mạng chó của mày.”

“Vâng vâng vâng.”

Lý Chiến liên tục gật đầu.

“Cút, đừng để tao gặp lại mày.”

Dứt lời, Diệp Phong bỏ chân khỏi ngực Lý Chiến.

Lý Chiến không dám chậm trễ, dẫn theo hơn 20 tên thuộc hạ chạy vắt giò lên

Nhóm người này đi rồi, căn phòng vốn ồn ào yên tĩnh lại, mọi người nhìn bóng dáng cao lớn của Diệp Phong như nhìn thấy thần, đặc biệt là các bạn nữ, hai mắt tỏa sáng.

Diệp Phong vừa đẹp trai còn là một võ giả cường đại, sao bọn họ lại không thích người đàn ông ưu tú như vậy chứ?

Không ít phụ nữ hận không thể lập tức nhào lên người Diệp Phong.

Nguy cơ giải trừ, Lương Yên thở phào nhẹ nhõm.


Mặt đỏ ửng, hai tay nắm góc áo, khẩn trương đi đến cạnh Diệp Phong, nói: “Diệp Phong, cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Lương Yên cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt Diệp Phong, may mắn hôm nay Diệp Phong ở đây, nếu không hôm nay cô ta sẽ bị đám súc sinh kia làm nhục.

Diệp Phong lắc đầu cười nói: “Không có gì.”

Lúc này Tiêu Y Nhân đi đến nói với Lương Yên: “Lương Yên, xảy ra chuyện lớn như vậy sao cậu không nói gì với tôi? Việc gì phải cất giấu một mình.”

“Cậu đã quên chúng ta là bạn thân nhất.” Tiêu Y Nhân nhíu mày nói. Lương Yên áy náy nói: “Tớ chỉ không muốn làm phiền Y Nhân...”

Tiêu Y Nhân thở dài: “ không dám tưởng tượng.”

May mắn đuổi kịp hôm nay, nếu một mình cậu, hậu quả

Tiêu Y Nhân nói tiếp: “Nếu sau này gặp phải chuyện như này phải liên hệ với tớ, biết chưa?”

“Ừm, tớ biết rồi.”

Lương Yên cắn môi.

Tiêu Y Nhân nhìn căn phòng lộn xộn, chắc chắn cuộc họp mặt này không tiếp tục được nữa.


Dù sao thời gian cũng đến, cô nói: “Không còn sớm nữa, nhà tớ còn có chuyện, tớ phải về trước.”

Sau đó Tiêu Y Nhân nói với Diệp Phong: “Anh Phong, đêm nay em trở về nhà họ Tiêu, bà nội lớn tuổi, em muốn ở cạnh bà nhiều hơn.”

Diệp Phong gật đầu: “Được, để anh chở em về.”

“Không cầm”

Tiêu Y Nhân lắc đầu: “Bà nội đã cho người đến đón em, xe đang chờ ở dưới.”

“Vậy được, trên đường chậm một chút.”

“Vâng vâng.”

Tiêu Y Nhân gật đầu, mỉm cười tạm biệt Diệp Phong.

Lúc này Tô Khuynh Thành cũng đi đến, nói với Diệp Phong: “Em cũng đi đây.” Diệp Phong nhíu mày: “Em đi đâu?”

“Em cũng về nhà.”

Tô Khuynh Thành bĩu môi: “Đã vài ngày em chưa về nhà, cha mẹ em còn tưởng em mất tích.”

“Anh Phong, mai gặp.” Tô Khuynh Thành nhón chân hôn lên má Diệp Phong, sau đó vội vàng rời đi.

Diệp Phong nhíu mày, hai người này cũng thật là, nói đi là đi.

Đêm nay, Hồ Tâm Cư to như vậy chỉ có một mình hắn, chẳng phải sẽ rất cô đơn?
 
Chương 241: C241: Cô sống ở đâu


Sau khi hai người rời đi, tất cả các bạn học trong cũng lần lượt rời đi. Lương Yên cảm ơn và đi theo Diệp Phong xuống tầng dưới.

"Diệp Phong, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn cảm ơn anh vì chuyện tối nay. Nếu không có anh, tôi thật không biết mình sẽ phải làm sao."

Diệp Phong khế mỉm cười nói: "Lúc nãy cô đã cảm ơn tôi tám trăm lần, lỗ tai tôi chai luôn rồi"

Nghe vậy, Lương Yên đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ không nói nữa."

"Ha ha, vậy thì tốt." Diệp Phong cười nói tiếp: "Được rồi, cũng muộn rồi, tôi về trước, cô về nghỉ ngơi đi."

“Ừ” Lương Yên đứng trên bậc thề của khách sạn, hai tay đặt trước bụng dưới, nói.

Diệp Phong đi xuống bậc thềm, quay đầu lại nhìn cô ta hỏi: "Mà này, cô tới đây bằng gì vậy?"

"Tôi bắt taxi tới."

Lương Yên nói. “Ô, được."

Diệp Phong gật đầu: “Cô uống rượu rồi, không lái xe cũng tốt.”

Lương Yên trong lòng ấm áp, mỉm cười nhìn Diệp Phong.


Lúc này, Chu Vũ, Phùng Hạo Thiên cùng mấy nam sinh khoác vai bước ra khỏi khách sạn.

Nhìn thấy Lương Yên đứng một mình trên bậc thang, Chu Vũ nói: "Lớp trưởng, chúng ta đi thôi, ngồi xe của tôi, tôi đưa cậu về."

Vừa nói, hắn ta vừa lắc chiếc chìa khóa xe Audi trên tay với vẻ mặt đầy tự hào.

Lương Yên liếc nhìn hẳn ta, cảm thấy rất khó chịu nên thẳng thừng từ chối: "Không cần đâu, tôi có thể tự về."

Chu Vũ nghe vậy vẻ mặt có chút không vui: "Không được, lớp trưởng, tôi có xe, đúng lúc tiện đường đưa cậu về."

Mặc dù tối nay đã xảy ra chuyện nhưng mong muốn được ngủ với Lương Yên của hắn ta vẫn không thay đổi.

"Không cần."

Lương Yên lắc đầu, cô ta không cần phải trả tiền vay nặng lãi cho Lý Cương nữa nên cũng không cần phải vay tiền của Chu Vũ.

Lúc này Diệp Phong còn chưa đi bao xa, Lương Yên liền đuổi theo, ôm chặt lấy cánh tay Diệp Phong.

"Diệp Phong..." Diệp Phong có chút giật mình, hỏi: "Sao vậy?”


Lương Yên trông có vẻ đáng thương và nói: "Tôi hơi sợ, anh có thể đưa tôi về nhà không..."

Diệp Phong nghe vậy nhún nhún vai, cẩn thận ngẫm lại, đã là mười một giờ tối, Lương Yên là con gái, một mình bắt taxi về cũng không an toàn.

Nghĩ tới đây, hắn liền đồng ý: "Được, tôi đưa cô về. Cô sống ở đâu?”

Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân vừa trở về nhà, Thanh Loan và Hồng Yên có lẽ cũng không ở Hồ Tâm Cư, Diệp Phong cũng không vội quay về.

Lương Yên nghe xong, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng: "Ở Tây Hoàn, cảm ơn.

"Lại nữa." Nghe được Lương Yên cảm ơn, Diệp Phong không khỏi mỉm cười lắc đầu.

"Tôi sai rồi." Lương Yên nhìn thấy cảnh này lập tức che miệng lại.

Diệp Phong cười nhạt: "Đi thôi, xe của tôi ở bên này."

"Ừ." Lương Yên gật đầu liên tục.

Cô ta thực ra là một người phụ nữ thông minh, biết Chu Vũ muốn làm chuyện xấu với mình, sở dĩ cô ta đồng ý để Chu Vũ đưa đến đây tối nay là vì muốn vay tiền.

Vì lý do này, cô ta thậm chí còn chuẩn bị hy sinh bản thân mình cho Chu Vũ...

Mặc dù cô ta không thích Chu Vũ chút nào.

Nhưng suy cho cùng, Chu Vũ dù có tệ đến đâu thì vẫn tốt hơn Lý Cương rất nhiều, khi buộc phải chọn một trong hai người, cô ta thà chọn Chu Vũ còn hơn Lý Cương...
 
Chương 242: C242: Bây giờ cô đã hết sợ chưa


Nhưng hiện tại tình thế đã khác, phiền phức đã được giải quyết, cô ta không muốn cùng Chu Vũ dây dưa nữa.

Ngay sau đó, Lương Yên lên xe của Diệp Phong.

Chu Vũ nhìn thấy cảnh này, lập tức tức giận!

"Mẹ kiếp! Con khốn này vậy mà lại lên xe của Diệp Phong!" Đôi mắt hắn ta đầy sự hung dữ và hận thù.

Lương Yên vậy mà lại lên xe của người khác, vịt đã nấu chín rồi còn bay đi, điều này khiến hắn ta tức giận!

Lúc này, Phùng Hạo Thiên vỗ võ vai Chu Vũ nói: "Chu thiếu yên tâm, têh tiểu tử Diệp Phong kia không đắc ý được bao lâu đâu."

"Hôm nay hắn đánh Lý thiếu gia của nhà họ Lý, một trong ngũ đại gia tộc, anh cho rằng nhà họ Lý sẽ tha cho hắn dễ dàng như vậy sao?”

"Cũng đúng." Chu Vũ nghe xong, mới bình tĩnh lại phần nào cơn tức giận.

Hắn tabiết rất rõ thế lực của nhà họ Lý ăn sâu vào Giang Thành, tồn tại như một gã khổng lồ.

Cho dù Diệp Phong có là võ sĩ cũng không bao giờ có thể trốn thoát được! Chờ nhà họ Lý xử lý hắn, Chu Vũ lại đi tìm Lương Yên cũng không muộn. Chỉ là đêm nay, Lương Yên lên xe của Diệp Phong...


Miếng mỡ này, sẽ không bị Diệp Phong ăn luôn đó chứ?

Chu Vũ càng nghĩ càng cảm thấy tức và khó chịu!

Nửa giờ sau, Diệp Phong chở Lương Yên đến dưới lầu của một chung cư ở Tây Hoàn.

"Có phải ở đây không?"

Diệp Phong liếc mắt nhìn ra ngoài.

"Ừm, đúng rồi, ngại quá, lại phiền anh phải đưa tôi đến đây."

Lương Yên mỉm cười gật đầu, tháo dây an toàn và chuẩn bị mở cửa bước xuống xe.

Trước khi mở cửa, cô ta chợt do dự rồi nói:

"Diệp Phong..."

"Hả?" Diệp Phong có chút giật mình.

"Anh có thể đi cùng tôi lên không?" Hai má của Lương Yên hơi đỏ. "Sao vậy? Cô còn chưa bình tĩnh lại sao?" Diệp Phong cười nhạt hỏi. "Ừ." Lương Yên cắn môi và gật đầu.

"Được rồi, đi thôi, tôi sẽ đưa cô đi."

Diệp Phong mỉm cười, không để trong lòng.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Hắn có thể hiểu tâm trạng của Lương Yên lúc này, một cô gái mỏng manh làm sao có thể không sợ hãi khi xảy ra chuyện như vậy?


"Cám ơn." Lương Yên cười ngọt ngào.

Sau đó hai người xuống xe đi vào thang máy, Lương Yên thở phào nhẹ nhõm, thư thái hơn rất nhiều.

Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Diệp Phong, hai má đỏ bừng, đến mức quên nhấn nút thang máy.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, hai người dừng lại ở tầng một hồi lâu, cuối cùng Diệp Phong không nhịn được hỏi:

"Gô sống ở tầng mấy?" "ồ... tầng chín..." Lương Yên nhận ra điều này và vội vàng nhấn nút tầng chín.

Diệp Phong cười nói: "Cô không cần căng thẳng như vậy, hiện tại không sao rồi, bọn họ sẽ không dám làm phiền cô nữa."

“Ừ” Lương Yên hất tóc gật đầu: “Bọn họ cũng không biết tôi sống ở đây.” "Vậy thì tốt."

Tỉng một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng chín, hai người ra khỏi thang máy, Diệp Phong nói: "Bây giờ cô đã hết sợ chưa?"

Lương Yên gật đầu: "

Diệp Phong mỉm cười nói: "Vậy tôi về trước, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì có thể nói với tôi."

"Chờ một chút, Diệp Phong..." Đang định đi xuống lầu thì Lương Yên đột nhiên gọi hắn lại. Diệp Phong dừng lại.


"Chúng ta đã đến tận đây rồi, anh không muốn nhìn xem nhà của tôi trông như thế nào sao?" Lương Yên mím môi đỏ mọng nói.

Diệp Phong trầm ngâm một lát, sau đó cười nói: "Được, chúng ta vào nhìn xem. Nói thật, tôi thật sự rất tò mò. Cô sống một mình à?”

"Ừ." Lương Yên gật đầu.

"Tiễn phật tiễn đến tây phương, hôm nay tôi sẽ làm cho cô hoàn toàn yên tâm.

Diệp Phong mỉm cười, hắn cảm thấy Lương Yên muốn hắn cùng côta vào nhà là bởi vì cô ta đang sợ hãi.

Suy cho cùng, các cô gái sẽ đặc biệt sợ hãi và dễ có những suy nghĩ lung tung

ngay trước khi đèn bật sáng và cửa đóng lại, đặc biệt là một cô gái sống một mình như Lương Yên.

"Được" Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Yên tràn ngập nụ cười.

Diệp Phong không suy nghĩ nhiều, theo cô ta vào nhà.
 
Chương 243: C243: Không lộn xộn


Lương Yên sống trong một căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách, căn phòng không lớn lắm nhưng ấm áp lạ thường.

Trong phòng khách có một ít hoa và cây xanh, dưới ghế sofa có một tấm thảm trắng, sạch sẽ, trắng tinh và cực kỳ mềm mại, trên ghế sofa là một ít quần áo cá nhân của Lương Yên, tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Sau khi vào cửa bật đèn, Lương Yên đầu tiên kéo rèm lại, nhìn thấy bộ đồ lót ren của mình trên ghế sô pha, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ bừng, vội vàng thu dọn lại, ngượng ngùng cười với Diệp Phong nói:

"Nhà có chút bừa bộn, tôi không có thời gian dọn dẹp, anh đừng để ý."

"Không lộn xộn, rất tốt."

Diệp Phong nhìn xung quanh, nhẹ nhàng mỉm cười.

Sắc đỏ trên mặt Lương Yên vẫn chưa biến mất, cô ta kéo cánh tay Diệp Phong đến ghế sô pha, gọi Diệp Phong: "Ngồi xuống trước đi, tôi lấy cho anh một ly nước."

"Được, cảm ơn."

Diệp Phong gật đầu.

Một lúc sau, Lương Yên rót hai ly nước, đưa một ly cho Diệp Phong, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.

Cô ta nhìn Diệp Phong nói: "Tuy răng anh không muốn nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói."

"Diệp Phong, hôm nay cám ơn anh."


Diệp Phong cười: "Chỉ là ra chút công sức thôi, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô bị ức hiếp đúng không?”

Lương Yên mỉm cười rạng rỡ và xinh đẹp và nói: "Tôi không ngờ rằng có ngày. lại gặp được một chàng trai nhiệt tình tốt bụng như anh."

"Tôi thực sự ghen tị với Y Nhân và Khuynh Thành."

"Cám ơn." Diệp Phong nhàn nhạt mỉm cười, hỏi Lương Yên: "Cô còn độc thân sao?"

"Ừ, tôi vẫn chưa có bạn trai." Lương Yên mỉm cười nói. "Thật sao?" Diệp Phong trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

"Có chuyện gì vậy? Nhìn không giống sao?" Lương Yên hỏi, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

“Không phải.” Diệp Phong lắc đầu cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy cô khá thành thục.”

Hắn nhìn kỹ vào Lương Yên. Lương Yên có vẻ ngoài xinh đẹp và thanh tú, dáng người cao gầy, làn da trắng ngần, trong vắt, không tì vết, tuy không khuynh quốc khuynh thành như Tô Khuynh

Thành và Tiêu Y Nhân nhưng cô ấy vẫn rất quyến rũ.

Dù người đàn ông nào nhìn thấy vẻ đẹp như vậy cũng sẽ bị cô ấy thu hút.

"Trông tôi trưởng thành sao? Tôi bằng tuổi Y Nhân thôi." Lương Yên nhìn mình và mỉm cười nhẹ.

"Một chút. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi tưởng cô đã kết hôn rồi."


"Làm gì có chứ."

Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Yên đỏ bừng vì xấu hổ, cô ta lắc đầu cười.

"Được rồi, tôi sai."

Diệp Phong mỉm cười, uống một ngụm nước, tiếp tục nói: "Đã muộn rồi, tôi về trước, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, Diệp Phong đặt cốc nước xuống, đứng dậy.

Nghe xong lời này, Lương Yên cảm thấy thất vọng không thể giải thích được, cô ta nhìn Diệp Phong, trong mắt lấp lánh như sao:

"Anh đi sớm thế à? Sao anh không ngồi thêm một lát?" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
2. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
3. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
4. Sắc Dịch Huân Tâm
=====================================

Diệp Phong lắc đầu nói: "Tôi không ngồi nữa, đã quá mười một giờ, sợ sẽ làm trễ giấc ngủ của cô."

"Được rồi..."

Lương Yên gật đầu: "Đúng rồi, Diệp Phong, anh sống ở đâu?"

“Hồ Tâm Cư ở vùng ngoại ô phía đông.”

Diệp Phong thành thật trả lời.

"Ngoại ô phía Đông? Xa như vậy?"
 
Chương 244: C244: Anh đi rồi tôi sẽ sợ lắm


Lương Yên nghe xong hơi giật mình: "Nơi này là Tây Hoàn. Phải mất ít nhất một giờ lái xe đến vùng ngoại ô phía đông. Tôi xin lỗi vì đã yêu cầu anh đi đường vòng để đưa tôi về nhà."

Diệp Phong cười nói: "Chuyện nhỏ, không đến một giờ, có lẽ là bốn mươi, năm mươi phút thôi."

Lương Yên cong môi và nói: "Không phải cũng xấp xỉ một giờ sao?” "Hahaha, được rồi." Diệp Phong không quan tâm.

"Xa như vậy, về đến đã hơn mười hai giờ, nửa đêm lái xe trên đường không an toàn. Hay là, Diệp Phong..."

"Hả? Hay là gì?" chút ngượng ngùng.

Dlệp Phong hơi giật mình, phát hiện Lương Yên lúc này có Lương Yên do dự một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm nói: "Hay là đêm nay anh đừng đi nữa, ở lại với tôi trước, rồi sáng mai lái xe về." "Ah?"

Diệp Phong hơi ngạc nhiên khi nghe tin Lương Yên thực sự yêu cầu hắn ở lại qua đêm.

Chỉ nghe Diệp Phong nói đùa: "Chuyện này không phải không thích hợp sao?" “Hơn nữa nhà cô chỉ có một cái giường, tôi cũng không có chỗ nào để ngủ.” “Có gì không thích hợp?”

Lương Yên cắn nhẹ răng, nhỏ giọng nói: “Tuy chỉ có một chiếc giường nhưng cũng đủ cho hai chúng ta ngủ.”


Nghe vậy, Diệp Phong lập tức phản ứng, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Hắn chợt phát hiện ra lúc này Lương Yên trông có vẻ say mê, toát ra khí chất trưởng thành và hấp dẫn, khiến trái tim hắn chợt run lên.

Diệp Phong hít sâu vài hơi, đè nén ngọn lửa bất an trong cơ thể, có chút thụ sủng nhược kinh nói:

“Tôi là con trai, cô là con gái, cô nam quả nữ ngủ chung một giường không phải không tốt sao?”

"Anh sợ cái gì...?" Lương Yên cắn môi, ngượng ngùng nói: "Tôi sẽ không làm loạn."

"Ừm”" Diệp Phong hắng giọng nói: "Nhưng tôi biết làm loạn."

“Anh sẽ không, tôi tin anh.”

Lương Yên đỏ mặt.

"Tôi sẽ đó, khả năng kiềm chế của tôi rất kém." Diệp Phong cười tà ác nói.

Lương Yên nghe xong có chút sợ hãi nói: "Vậy anh đi đi, tôi không giữ anh nữa."

Diệp Phong cười: "Được, hôm khác gặp lại, tôi đi đây." Nói xong, Diệp Phong đứng dậy đi về phía cửa. "Đi đường cẩn thận..."

Lương Yên dặn dò một tiếng, khi cô ta nhìn lên bóng lưng của Diệp Phong, trái tim tăng tốc một cách nhanh chóng.

Đó là một loại cảm giác khó có thể diễn tả, nói thẳng ra, cô ta không muốn Diệp Phong rời khỏi đây.

"Ừm" Diệp Phong gật đầu, chuẩn bị mở cửa rời đi.

Đột nhiên, Lương Yên đột nhiên đuổi theo hắn và ôm lấy Diệp Phong từ phía Sau.

Thân thể Diệp Phong bỗng nhiên run lên, có chút không kịp phản ứng.


Cảm nhận được sự mềm mại cùng ấm áp từ phía sau, nhịp tim Diệp Phong bỗng nhiên tăng tốc!

"Diệp Phong, đêm nay anh có thể đừng đi được không?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lương Yên đặt tay lên khuôn ngực rắn chắc của Diệp Phong, má cô ta áp chặt vào bờ vai rộng và rắn chắc của Diệp Phong, giọng ngượng ngùng.

"Lương Yên..."

Diệp Phong sửng sốt.

“Anh đi rồi tôi sẽ sợ lắm...”

Lương Yên áp vào người Diệp Phong và nhẹ nhàng thì thầm. Diệp Phong cong môi, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Hắn không bao giờ ngờ rằng Lương Yên lại chủ động như vậy.

Diệp Phong quay người ôm lấy Lương Yên, vừa định nói chuyện, Lương Yên đột nhiên ôm chặt lấy hắn, cả người nhào vào trong ngực hắn.


Cái ôm đột ngột này khiến Diệp Phong trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, đồng thời, Diệp Phong cũng ngửi thấy mùi thơm say đắm.

"Lương Yên, đừng như vậy..."

Diệp Phong không còn cách nào khác, hắn có thể cảm nhận được máu Kỳ Lân đang sôi trào trong cơ thể.

Đây chỉ đơn giản là đang kiểm tra khả năng kiềm chế bản thân của hắn mà thôi!

Không ngờ, Lương Yên hoàn toàn không nghe lời Diệp Phong, cô ta đột nhiên kiếng chân lên, áp đôi môi đỏ mọng mềm mại và quyến rũ vào miệng Diệp Phong.

"Ưm..” Diệp Phong hai mắt trợn to, đầu như ong ong, hoàn toàn choáng váng.

Một loạt hành động của Lương Yên hoàn toàn khiến hắn bối rối, đến mức đầu óc Diệp Phong trở nên trống rỗng và anh quên đẩy cô ta ra.

Hắn không khỏi thở dài, Lương Yên quá chủ động, cô ta chẳng qua là đang dụ dỗ hắn phạm tội mà thôi!

Nghĩ đến đây, Diệp Phong đơn giản không khách khí nữa, dùng tay ôm thật chặt eo Lương Yên, hôn Lương Yên say đắm!
 
Chương 245: C245: Sao đột nhiên lại hôn tôi


Hai người hôn nhau thân mật, như thể ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên mơ hồ, khiến người ta cảm thấy nóng bức không chịu nổi.

Một lúc lâu sau, Lương Yên tách ra khỏi Diệp Phong, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Sắc mặt Diệp Phong cũng không bình tĩnh.

"Sao đột nhiên lại hôn tôi?"

Nhìn nhau, Diệp Phong cúi đầu nhìn Lương Yên gò má, hỏi.

"Tôi..."

Lương Yên xấu hổ cúi đầu, sau đó thì thầm: "Đó là vì hôm nay anh đã giúp tôi, và tôi không biết phải trả ơn anh như thế nào, cho nên... cho nên tôi muốn hôn

anh"

"Chỉ vậy thôi sao." Diệp Phong cười nói: "Cô giải thích không phải có chút miễn cưỡng sao?”

“Miễn cưỡng sao?” Lương Yên đỏ mặt.

“Ha ha, có chút.” Diệp Phong cười nhạt: “Hiện tại cô cũng đã báo đáp tôi xong rồi, có phải nên để tôi đi không?”


"Không."

Lương Yên lắc đầu, lấy hết can đảm nói với Diệp Phong: "Em... Em muốn làm bạn gái của anh."

"Chuyện này..."

Diệp Phong sửng sốt, hắn không ngờ Lương Yên lại đối với hắn lộ ra suy nghĩ của mình!

"Sao vậy? Anh không thích em à? Em biết em không xinh đẹp, không xứng với anh, nhưng emm... em bằng lòng làm bạn gái anh cả đời." Lương Yên đỏ mặt nói.

"Ai có thể không thích em chứ?”

Diệp Phong lắc đầu phủ nhận: "Em cũng biết tôi đã có hai vị hôn thê, Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân, đúng không..."

"Ừ, em biết." Lương Yên gật đầu. "Em không ngại?" Diệp Phong hỏi. “Không ngại.” Lương Yên lắc đầu, nói bằng giọng như muỗi: “Dù sao thì anh

cũng đã có hai vị hôn thê rồi, có thêm em làm bạn gái cũng không phải là quá đáng đâu.”

Diệp Phong sửng sốt, xấu hổ gãi đầu.

Hắn không ngờ Lương Yên lại chủ động như vậy...


"Chà... Nếu tôi nói tôi có bảy thì sao?"

“Bảy cái gì cơ?”

“Bảy vị hôn thê.” Diệp Phong thú nhận.

"Hả? Bảy vị hôn thê?”

Khi Lương Yên nghe thấy điều này, đôi mắt đẹp của cô ta mở to và cô ấy nhìn chằm chằm vào Diệp Phong với vẻ khó tin.

"Nhiều... Nhiều như vậy sao?”

Diệp Phong mỉm cười và nói với Lương Yên rằng hai tình nhân đã sắp xếp bảy. cuộc hôn nhân cho anh.

Lương Yên nghe xong gật đầu: "Thì ra là vậy."

Diệp Phong nói: "Cái gì? Em không thất vọng sao? Tôi có bảy vị hôn thê rồi, em còn muốn làm bạn gái của tôi sao?”

"Muốn." Lương Yên trả lời với khuôn mặt đỏ bừng. "Ah?I"

Diệp Phong lại sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng Lương Yên sẽ bỏ cuộc khi nghe tin hắn có bảy vị hôn thê, ai ngờ cô ta vẫn đồng ý!

"Anh đã có bảy người rồi, thêm một người có sao chứ?" Lương Yên tức giận nói.

"Cũng đúng." Diệp Phong cong môi, nhất thời tìm không ra lý do phản bác.

Cô ta nói thêm: "Hơn nữa, em cũng không mong đợi anh coi em như bạn gái của anh. Anh chỉ cần đồng ý làm bạn trai của em là được."

"Hả? Có gì khác biệt à?".
 
Chương 246: C246: Tại sao phải buông ra


Diệp Phong cảm thấy choáng váng, bối rối

"Có"

Lương Yên nói: "Ý em là anh không cần phải chịu trách nhiệm với em. Khi anh không còn cần em nữa, anh có thể bỏ em bất cứ lúc nào."

Dù hắn có nhiều vị hôn thê nhưng hắn chắc chắn không phải là kẻ cặn bã.

Người phụ nữ của Diệp Phong, Diệp Phong nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Nghe được câu trả lời của Diệp Phong, Lương Yên cười khúc khích nói: "Cho nên, anh đã đồng ý để em làm bạn gái của anh?"

"Em không có ý kiến gì, tôi còn có thể nói gì đây?" Diệp Phong lắc đầu cười nói. "Hay quá, em rất hạnh phúc."

Nghe được lời nói của Diệp Phong, Lương Yên lộ ra nụ cười vui vẻ rạng rỡ, cô ta vui vẻ kiễng chân lên hôn lên môi Diệp Phong lần nữa.

Sau khi Diệp Phong nhiệt tình đáp lại, hắn nói: "Sao em không buông tôi ra trước?"


Diệp Phong ho một tiếng, ra hiệt Trên người có hai quả thận kỳ lân, máu của Diệp Phong đã sôi lên.

Lương Yên chủ động như vậy, ngay cả một người đàn ông cũng không thể kiểm soát được.

Cho dù có mạnh mẽ như Diệp Phong thì nhịp tim cũng không khỏi tăng nhanh, chưa kể hắn còn có hai quả thận kỳ lân với năng lượng lửa cực mạnh!

Nếu không có hai quả thận kỳ lân này, Diệp Phong có lẽ có thể kiềm chế được chính mình.

Nhưng... Aiz, nói đến đây thật muốn rơi nước mắt! Hắn bị Lương Yên ôm chặt, nếu cứ tiếp tục như vậy, súng nhất định sẽ nổ!

"Tại sao phải buông ra?" Lương Yên áp mặt vào ngực Diệp Phong, nhẹ giọng nói.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Diệp Phong không nói nên lời: "Em không sợ tôi ăn em sao?” Mặt Lương Yên đỏ bừng, cô thoát ra khỏi vòng tay Diệp Phong và nói: "Không sợ, hiện tại em là bạn gái của anh, anh muốn làm gì em cũng được."

Cô ta nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn chằm chằm vào má Diệp Phong, vẻ mặt tự tin.

"Mẹ nó” Diệp Phong trong lòng thầm mắng: "Là em nói đó, sau này đừng trách tôi."

Dứt lời, Diệp Phong trực tiếp cõng Lương Yên trên vai, một tay ôm cô ta đi về phía phòng ngủ.

"Anh muốn làm gì? Thả em xuống..." Lương Yên vùng vẫy. "Đừng vùng vẫy."

Diệp Phong tà ác cười, ném Lương Yên lên giường.

"À~”

Lương Yên kêu lên, mặt đỏ bừng, nhịp tim đập nhanh, phải đến lúc này cô ta mới thực sự nhận ra sự nguy hiểm, cô ta xấu hổ vô cùng ~!


Cô ta liếc nhìn Diệp Phong cao lớn, hơi thở trở nên gấp gáp.

Cô ta chỉ mới quen hắn một đêm thôi nhưng mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát rồi.

Thật nồng nàn, thật ấm áp...

Nhưng Lương Yên hoàn toàn không hối hận, cho dù chỉ là tối nay, cô ta cũng. thích Diệp Phong như vậy!

Trong khi đó ở phía bên kia, sau khi rời khách sạn.

Chu Vũ, người đã uống rất nhiều rượu, cùng một số người nịnh nọt bước vào. một con hẻm xa xôi và tối tăm.

"Anh Vũ, anh yên tâm, có việc gì liền gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ vì anh băng qua lửa!"

Mấy tên nịnh nọt do Phùng Hạo Thiên đứng đầu vỗ ngực hứa hẹn. "Được rồi, cảm ơn!"

Chu Vũ đáp lại một cách chiếu lệ, nhưng tất cả những gì hắn ta nghĩ đến chỉ là Lương Yên.

Nhưng Lương Yên lại lên xe của Diệp Phong, khiến lửa giận trong lòng hắn ta vẫn còn đọng lại!

Hắn ta nóng lòng muốn gọi cho Lương Yên để xem Lương Yên hiện đang làm gì.


Nghĩ tới đây, Chu Vũ xua tay với đám người xu nịnh nói: "Được rồi, tôi đưa các cậu tới đây thôi. Xe của tôi đậu ở phía trước."

Phùng Hạo Thiên cười nói: "Được rồi, anh Vũ, đi đường cẩn thận!" "Ừm." Chu Vũ gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, một nhóm khoảng hai mươi ba mươi người cầm gậy và dao rựa lao ra khỏi ngõ.

Người đứng đầu đáng ngạc nhiên là Lý Cương, người mà hắn ta đã gặp trong khách sạn!

Chu Vũ sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Lý Cương xua tay, lớn tiếng chửi rủa:

“Mẹ kiếp, những kẻ này dám đắc tội với anh Lý, đánh cho tao!”

Sắc mặt Chu Vũ trong nháy mắt thay đổi, hắn ta lập tức nhận ra đây là người nhà họ Lý tới đây để báo thù!

Nhưng thế này là sao?

Người đánh là Diệp Phong, liên quan gì đến bọn họ?
 
Chương 247: C247: Hiểu lầm


Phanh phanh phanh!

Hai ba mươi người đàn ông hung ác cùng hành động, bao vây lấy bọn người Chu Vũ, Phùng Hạo Thiên, không nói lời nào mà trực tiếp đùng đùng đùng hành hung một trận.

Chu Vũ bị đánh cho đầu rơi máu chảy, liều mạng kêu rên: "Hiểu lầm, anh Cương, các người đánh lầm người rồi."

Lý Cương hừ lạnh một tiếng mà nói: "Hiểu lầm? Tụi mày không phải bạn học của nhau sao? Con mẹ nó không phải thích làm loạn sao? Bố mày đánh mày đó."

Tiếng nói vừa dứt, Lý Cương lại tung một chân đá mạnh vào mặt Chu Vũ.

"U¡ da!" Chu Vũ kêu thảm, máu mũi chảy ròng ròng, trông cực kỳ đau đớn.

Tình huống của những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, ai cũng bị đánh mặt mũi bầm dập, mắt nổ đom đóm.

Sau vài phút, Lý Cương mới khoát tay kêu dừng, gã chỉ vào Chu Vũ và nói: "Mang thằng ranh này đi, mấy đứa khác thì ném bên đường không cần để ý."

"Vâng, anh Cương."

Chu Vũ nghe vậy lập tức hoảng, vội vàng kêu cứu: "Anh, anh Cương, anh muốn dẫn tôi đi đâu?" "Con mẹ nó sao mày nói nhảm nhiều như vậy?"


Lý Cương hừ lạnh, lại cho Chu Vũ một chân, mấy thủ hạ lấy khăn trùm đầu ra bịt kín đầu Chu Vũ rồi nhanh chóng mang hắn ta rời khỏi nơi đây.

Sau mười mấy phút, trong một căn phòng của khách sạn gần đó.

Trên ghế sa lon có một công tử mặt mũi bầm dập, toàn thân xanh tím đang nằm, bên cạnh gã có một người phụ nữ đang cầm cồn sát trùng chùi những vị trí bị thương bị sưng cho gã.

Người này không phải người khác mà chính là Tam thiếu gia Lý Chiến của Lý gia.

"Nhẹ một chút, đau, đau chết tôi rồi."

Lý Chiến đau đến hít hà, Chu Đình thấy thế thì hoảng hốt vội nói xin lỗi bằng giọng nói yêu kiều quyến rũ: "Lý thiếu, người ta không phải cố ý."

"Móa nó, dám đánh bố hung ác như thế” Lý Chiến nghiến răng nghiến lợi, hận Diệp Phong muốn chết.

Cốc cốc cốc! Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. "Tiến đến." Lý Chiến ngồi dậy từ ghế salon.

Chỉ thấy Lý Cương dẫn theo hai tên đàn em đưa Chu Vũ đến nơi này, Lý Cương đá một chân vào mông Chu Vũ làm hắn ta ngã xuống trước mặt Lý Chiến, sau đó gã nói với Lý Chiến: "Tam thiếu gia, đã mang người đến rồi."


"Rất tốt. Lý Chiến hừ lạnh một tiếng, tháo khăn trùm đầu của Chu Vũ xuống rồi mặt không cảm xúc nhìn hắn ta và nói: "Biết tao là ai không?”

Chu Vũ liên tục gật đầu: "Biết, ngài là Tam thiếu gia của Lý gia."

"Biết thì tốt." Lý Chiến hừ lạnh một tiếng.

Lý Chiến nói: "Tao hỏi mày, thằng hôm nay đánh bố tên là gì?!"

Lúc đó trong phòng quá hỗn loạn, thậm chí Lý Chiến còn chưa biết tên của Diệp Phong.

Gã bắt Chu Vũ đến cũng là vì nguyên nhân này.

"Diệp Phong, thằng ranh kia tên là Diệp Phong."

"Diệp Phong?" Nghe thấy cái tên này, Lý Chiến nao nao: "Sao cái tên này nghe quen tai vậy?"

Nhưng gã cũng không để trong lòng, dù sao tên này cũng không lạ gì, có thể là nhìn thấy trong quyển tiểu thuyết nào đó thôi.

Lý Chiến hỏi tiếp: "Mày biết bối cảnh của hắn là gì không? Nhà hắn làm cái gì?"

Chu Vũ lắc đầu: "Không biết, tôi không biết."

"Cái gì? Mày không biết, con mẹ nó tụi mày không phải là bạn học sao?!" Lý Chiến nghe vậy thì tát thẳng một cái lên mặt Chu Vũ.

Chu Vũ không ngừng kêu khổ: "Hắn không phải bạn học của tôi, hắn chỉ đi theo Tiêu Y Nhân thôi, a đúng rồi, tôi nhớ hình như hăn là vị hôn phu của Tiêu Y. Nhân”
 
Chương 248: C248: Hắn đưa lương yên về nhà


"Vị hôn phu của Tiêu Y Nhân?” Nghe thế, Lý Chiến hơi nhíu mày lại. Cùng là năm gia tộc lớn nên gã cũng biết đến Tiêu Y Nhân của Tiêu gia. "Mẹ nó khó trách thằng ranh đó ngông cuồng như thế, thì ra là dựa hơi Tiêu

gia" Lý Chiến mắng to một tiếng: "Vị hôn phu của Tiêu Y Nhân liên quan gì đến Lương Yên."

Đầu do Diệp Phong làm hỏng chuyện tốt của gã, nếu không hiện tại Lương Yên đã sớm là vật trong túi gã rồi. Vừa nghĩ tới điều này, Lý Chiến liền nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ hận thù.

Lý Chiến trừng Chu Vũ rồi tiếp tục hỏi: "Tao hỏi mày, sau khi tan cuộc thằng ranh kia đi đâu rồi?"

Hắn... Hắn đưa Lương Yên về nhà." Chu Vũ run giọng nói.

"Cái gì? Hắn đưa Lương Yên về nhà rồi?" Vừa nghe thấy lời ấy, Lý Chiến lập tức trợn tròn mắt, tức đến xanh mặt.

Cái này giống y như vẻ mặt vừa rồi Chu Vũ nhìn thấy Diệp Phong đưa Lương Yên về nhà.

"Thứ lắng lơ" Lý Chiến lại mắng một tiếng, sau đó lại nhìn Chu Vũ và nói: "Mày có số điện thoại của Lương Yên đúng không?”


"Có..." Tại Lý Chiến trước mặt, Chu Vũ không dám nói dối.

"Rất tốt. Lý Chiến nhe răng cười một tiếng, tiếp tục nói: "Gọi điện thoại cho cô ta, hẹn cô ta tối mai đi ra ăn cơm."

"A?" Nghe thế, Chu Vũ hơi sửng sốt: Lý thiếu, tôi hẹn thì chỉ sợ cô ta sẽ không chịu."

"Không chịu?" Lý Chiến hừ lạnh một tiếng: "Đây là chuyện của mày, nói cho.

mày biết, tối mai nếu tao không gặp được cô ta thì bố mày phế bỏ mày luôn."

Nghe thế, Chu Vũ trực tiếp ngơ ra, mồ hôi to chừng hạt đậu trượt xuống từ trên trán.

"Lý thiếu, tôi sai rồi Lý thiếu, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho Lý thiếu, xin ngài đừng giết tôi." Chu Vũ nhào đến trước mặt Lý Chiến, hốt hoảng ôm lấy đùi gã.

"Cút" Lý Chiến nheo mắt lại: "Tôi lặp lại lần nữa, mày phải nghĩ mọi cách hẹn cô ta ra cho bố mày, ngay tối ngày mai. Bố mày không chờ nổi ngày nào nữa."

Tiếng nói vừa dứt, Lý Chiến đã đá Chu Vũ văng ra ngoài. "Làm theo lời Lý thiếu nói." Lý Cương nắm lấy tóc Chu Vũ rồi uy hiếp. Dưới loại tình huống này, Lý Cương căn bản không có lựa chọn nào khác nên đành phải làm theo.

Hắn ta đã nghĩ ra lí do, sau đó run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Lương Yên.

Lý Chiến thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Họ Diệp, mày bảo vệ con nhỏ đó được nhất thời, có thể bảo vệ cả đời hay sao?

Chỉ cần Chu Vũ thành công hẹn Lương Yên ra thì Lý Chiến này sẽ được như ước nguyện thôi.


Cùng lúc đó, trong nhà Lương Yên. Khuôn mặt Lương Yên như quả táo chín, rúc vào lồng ngực Diệp Phong.

Mặt cô ta đỏ bừng, ngượng ngùng đến cực hạn, nhưng lại không nỡ buông bàn tay đang ôm Diệp Phong ra.

Cô ta sợ vừa buông tay ra thì sẽ ngã xuống đất.

Nhưng cô ta không ngờ Diệp Phong lại nâng mông mình lên rồi ôm lấy cô ta, căn bản không phí chút sức lực nào.

Lồng ngực Diệp Phong rất to lớn, cũng rất rắn chắc, làm Lương Yên mê say.

"Diệp Phong... Thế này làm tôi sợ..." Sự mất trọng lực này làm tim Lương Yên đập rộn lên, phanh phanh phanh đập mạnh không ngừng nghỉ.

Diệp Phong cười nhạt một tiếng rồi nói: "Không cần sợ, không có chuyện gì." "Ừm..." Lương Yên nhỏ giọng ưm một tiếng.

Đúng lúc này, điện thoại của cô ta bỗng reo lên.

Lương Yên nói: "Điện thoại của tôi... "Ừm." Diệp Phong khẽ gật đầu, ôm lấy Lương Yên đi lấy điện thoại.


Lương Yên cầm lấy điện thoại từ mặt bàn rồi xem xét, lập tức nhíu mày nói với Diệp Phong: "Là Chu Vũ gọi tới, có nên nghe máy không?”

Diệp Phong nói: "Nghe đi, không có gì đâu." "Được." Nghe Diệp Phong đồng ý, Lương Yên mới nghe máy.

Sau khi Lương Yên ổn định lại tâm tình kích động khẩn trương thì mở miệng hỏi: Alo? Có chuyện gì sao?”

Đầu bên kia điện thoại, Chu Vũ hỏi: "Lương Yên, bây giờ cô ở chỗ nào?” "Tôi... Tôi ở nhà."

Chu Vũ khách sáo nói: "A, cũng không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay không giúp được cô nên rất ngại."

Nghe thế, Lương Yên cắn môi và nói: "Không có gì, tôi còn phải cám ơn anh."

Chu Vũ cố làm ra vẻ trấn tĩnh mà nói: "Ừm... Cái kia, tối ngày mai cô có thời qian không, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm."
 
Chương 249: C249: Mời tôi ăn cơm


“Mời tôi ăn cơm?”

Lương Yên hơi giật mình.

Chu Vũ nói: “Đúng vậy, chuyện tối này xảy ra quá bất ngờ, có nhiều lời chưa kịp nói với cậu, cho nên muốn gặp mặt cậu một lần để nói chuyện.” Nghe vậy Lương Yên nhíu mày.

Cô ta để máy xuống, nói với Diệp Phong: “Diệp Phong, tối mai Chu Vũ muốn mời em ăn cơm, em không muốn đi.”

“Đi thôi, tôi đi cùng em.” Diệp Phong nói.

“Thật ư?” Lương Yên vui vẻ hỏi lại.

“Thật sự.”

Diệp Phong gật đầu.

“Vậy anh đi cùng em đi, cũng chặt đứt luôn tình cảm của Chu Vũ.”

Lương Yên biết suy nghĩ về mình của Chu Du, nhưng cô không muốn dây dưa với Chu Vũ.

Cho nên muốn nhân cơ hội này hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ của Chu Vũ.


Mặc dù hai người nói rất nhỏ, nhưng vẫn thông qua microphone truyền đến điện thoại của Chu Vũ.

Bên kia Chu Vũ mở loa ngoài, vừa vặn nghe thấy hai người nói nhỏ.

Lương Yên biết suy nghĩ về mình của Chu Du, nhưng cô không muốn dây dưa với Chu Vũ.

Nghe thấy âm thanh của Diệp Phong, Chu Vũ biến sắc đang ở cùng ai vậy?”

Lương Yên trả lời: “Cùng Diệp Phong, tôi và Diệp Phong đang ở bên nhau.”

“Diệp Phong?” Sắc mặt của Chu Vũ tối lại.

Bây giờ đã 12 giờ đêm, cô ta còn ở cùng một chỗ với Diệp Phong.

Sắc mặt của Lý Chiến cũng thay đổi mấy lần.

“Ừm.” Lương Yên gật đầu: “Tối mai tôi có thể gặp cậu, nhưng Diệp Phong cũng đi cùng tôi, có thể chứ?”

Nghe vậy Chu Vũ nhìn về phía Lý Chiến.

Nhưng chỉ thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi muốn xé xác Diệp Phong của Lý Chiến.


Gã đang định nổi giận thì bị Chu Đình ra hiệu cản lại.

Lý Chiến cố nén cơn giận, dùng ánh mắt bảo Chu Vũ đồng ý.

Nhận được chỉ thị của Lý Chiến, Chu Vũ nói: “Có thể, vậy 8 giờ tối mai chúng ta không gặp không về, mai tôi sẽ đưa vị trí cho cậu.”

“Được”

Lương Yên gật đầu, còn chưa kịp cúp máy, đột nhiên cảm thấy một cơn đau

truyền đến từ dưới thân. Lương Yên không cầm chắc, điện thoại rơi xuống đất. “Diệp Phong......ˆ “Điện thoại của tôi...”

“Không cần để ý.” Diệp Phong lắc đầu cười.

Âm thanh này cũng truyền đến bên Lý Chiến và Chu Vũ. Hai người nghe thấy âm thanh này đều vô cùng tức giận. Là đàn ông đều có thể đoán được bây giờ cô ta đang làm gì.

Nhưng Chu Vũ không dám biểu lộ quá rõ, Lý Chiến lại hoàn toàn khác, gã tức giận đến cực điểm.

“Lương Yên, con tiện nhẫn.”

“Tao thề phải chơi chết mày.”

Sự biểu hiện tương phản mạnh này của Lương Yên làm Lý Chiến điên cuồng, gã nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, hai mắt đỏ đậm.

“Lý thiếu, xin bớt giận.”

“Tức giận thương thân, không cần vì một con tiện nhân mà làm hỏng thân thể.”

Chu Đình vuốt ve thân ngực của Lý Chiến, an ủi khuyên giải.
 
Chương 250: C250: Vậy còn chưa dùng sức


Lý Chiến hơi bớt giận, hỏi Chu Đình: “Bây giờ phải làm sao? Đêm mai tên họ Diệp cũng đi cùng Lương Yên, vừa rồi cô có ý gì?”

Chu Đình nói: “Hắn ta cũng đến không phải càng tốt sao?”

“Đến lúc đó chúng ta có thể dạy cho hắn ta một bài học.”

Nghe vậy Lý Chiến sửng sốt: “Dạy dỗ như thế nào? Hôm nay cô không phải không nhìn thấy bốn võ giả Hóa Kình cũng không phải đối thủ của hẳn ta.”

Chu Đình cười nói: “Lý thiếu, không nhất thiết phải dựa vào vũ lực để thắng hắn ta.”

Chu Đình chỉ vào đầu: “Chúng ta còn có thể dùng cách khác ổn hơn!” “Hử?”

Nghe vậy Lý Chiến híp mắt, hứng thú nói.

“Nói nghe xem.”

Chu Đình mỉm cười ghé sát tai Lý Chiến, nhỏ giọng nói thầm.

“Ha ha, kế hay kế hay!”

“Bảo bối, thật thông minh.”

Lý Chiến vỗ vỗ mông vểnh của Chu Đình, cười to, cảm thấy cách của Chu Đình rất tuyệt.

Vừa ổn vừa tuyệt, cho dù không thành công cũng sẽ không để hẳn rơi vào cục diện xấu hổ.


Chu Vũ sợ sệt hỏi: “Lý thiếu, ngài xem tôi cùng thành công hẹn được Lương Yên, ngài có thể thả tôi đi chứ?”

“Thả mày?”

Lý Chiến lạnh lùng nói: “Mày là vai chính tối mai, muốn chạy đi đâu?”

Một tiếng sau, trong nhà Lương Yên. “Diệp Phong, cảm ơn anh đã đối xử tốt với em như vậy.”

Lương Yên rúc vào người Diệp Phong, cánh tay trắng nõn đặt trên ngực Diệp Phong, ngọt ngào nói.

Diệp Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lương Yên, nói: “Em là người phụ nữ của tôi, tôi phải đối xử tốt với em chứ.”

Lương Yên đỏ mặt hờn dõi: “Vậy sau này anh không được hư như vậy.”

“A? Tôi hư chỗ nào?”

Diệp Phong vô tội hỏi.

Lương Yên bĩu môi, nói: “Anh còn không biết xấu hổ hỏi em, vừa rồi lúc gọi điện thoại...

“Khụ khụ..”

Diệp Phong xấu hổ gãi đầu.


“Ai bảo em mê người như vậy?”

Lương Yên nói: “Miệng đàn ông toàn lừa người, anh cố ý thì có.” Diệp Phong cười to.

Lương Yên trừng mắt nói: “Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” “Mệt không?”

“Có.” Lương Yên nhỏ giọng nói: “Anh quá lợi hại.”

“Vậy hả?”

Diệp Phong cười nói: “Tôi cũng chưa dùng sức.”

“Vậy còn chưa dùng sức?”

Lương Yên ngạc nhiên nói.

“Tất nhiên.”

“Vậy lúc anh dùng sức... là bộ dáng gì?”

“Em muốn biết không?” Diệp Phong cười nói.

“Có chút...

Ngày hôm sau, Diệp Phong và Lương Yên đến điểm hẹn của Chu Vũ. 8 giờ tối, hai người đi vào khách sạn lớn Hoa Thụy. Đi vào khách sạn này, Diệp Phong cảm thấy rất kỳ quái.

Hắn quan sát xung quanh, nhíu mày nói: “Ba người ăn cơm còn cần đến khách sạn xa hoa như vậy sao?”

Lương Yên khoác tay Diệp Phong, lắc đầu nói: “Con người Chu Vũ rất sĩ diện, có lẽ vì nguyên nhân này mới chọn nơi này.”

“Ừ” Diệp Phong cười nói: “Được rồi, không sao cả.” “Phòng nào?”

Lương Yên nói: “Tầng 12, 1206.”
 
Chương 251: C251: Chu thiếu


"Được" Diệp Phong gật đầu, hai người đi thang máy đi thẳng đến phòng 1206.

Vừa bước vào cửa đã thấy Chu Vũ đang ngồi trên ghế chơi điện thoại di động, hình như đã đến được một lúc rồi.

Vừa nhìn thấy hai người đi vào, Chu Vũ lập tức đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: "Hai người đến rồi, mau ngồi xuống đi, mời ngồi." Lương Yên không suy nghĩ nhiều, vuốt vuốt tóc rồi ngồi xuống.

Ngược lại, Diệp Phong liếc nhìn Chu Vũ, cười hỏi: "Chu thiếu, mặt của anh làm sao vậy? Tại sao lại sưng to như vậy?"

"Haiz, đừng nhắc nữa."

Chu Vũ nhíu mày, xua tay nói: "Còn không phải vì chuyện hôm qua à, Lý Cương đó ra tay cũng nặng thật, gã tát tôi một cái, đến bây giờ mặt vẫn còn sưng tấy.

Hôm qua, tổng cộng Chu Vũ bị đánh hai lần, lân thứ nhất là trong phòng bao, lần thứ hai là ở con hẻm bên ngoài sau buổi tiệc.

Lần thứ hai hắn ta cố tình giấu giếm, lại nhấn mạnh lần thứ nhất. Diệp Phong nhíu mày, tỏ ra thông cảm nói: "Đánh nặng như vậy sao?”

Ngày hôm qua khi Lý Cương đánh Chu Vũ trong phòng bao, Diệp Phong chứng kiến toàn bộ quá trình.

Hắn ta chỉ bị tát một cái mà thôi, không thể nào lại bị thương nặng đến thế. Cho nên Diệp Phong nghi ngờ Chu Vũ đang nói dối. "Đúng vậy." Chu Vũ chột dạ gật đầu.

Diệp Phong nói tiếp: "Thế này đi Chu thiếu, anh nói cho tôi biết Lý Cương ở đâu, tôi sẽ dẫn anh ra ngoài trút giận. Chúng ta dạy cho hắn ta một bài học, được không?"


"Không, không cần!" Chu Vũ vừa nghe vậy đã nhanh chóng lắc đầu.

"Lý Cương là người nhà họ Lý, không phải một nhân vật nhỏ như tôi có thể đắc tội được, nên không thể làm phiền Diệp thiếu."

"Được." Diệp Phong lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Lúc này, Lương Yên có vẻ áy náy nói: "Chu Vũ, thực xin lỗi, vì giúp tôi mà cậu mới bị bọn họ đánh."

"Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi."

Chu Vũ tỏ ra không quan tâm xua tay nói: "Chúng ta đều là bạn cùng lớp!" "ừ"

Chu Vũ nói tiếp: Mà này, Lương Yên, tiếp theo cậu định làm gì? Cậu đã

mượn Lý Cương nhiều tiền như vậy, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua như vậy đúng không?”

"Nếu không thì, trong tay tôi còn một ít tiền, cậu dùng lúc khẩn cấp trước nhé?"

Chu Vũ giả vờ làm người tốt, cố ý lôi kéo làm thân với Lương Yên. "Không cần."


Lương Yên lắc đầu: "Số tiền tôi nợ ban đầu là một cái bẫy do Chu Đình và Lý Chiến giăng ra cho tôi, Lý Cương và bọn họ là cùng một bọn, vì vậy kể từ hôm nay, tôi sẽ không trả lại cho bọn họ một xu."

"Ð, cũng đúng."

Chu Vũ gật đầu: "Vậy về sau cậu phải cẩn thận, Lý Cương này là một tên xã hội đen, không dễ chọc."

Lương Yên mỉm cười nói: "Không sao đâu, Diệp Phong sẽ bảo vệ tôi." "Diệp Phong? Hai người?” Chu Vũ nhíu mày giả vờ như không biết mối quan hệ hiện tại giữa hai người.

Lương Yên cũng không vòng vo, thẳng thắn nói: "Bây giờ chúng tôi đang yêu nhau, Diệp Phong là bạn trai của tôi."

Vừa nói Lương Yên vừa khoác tay Diệp Phong.

Cô ta làm việc này có hai mục đích, một là để trả lời trực tiếp câu hỏi của

Chu Vũ, hai là để Chu Vũ bỏ cuộc, ngăn cản hắn ta nghĩ đến cô ta.

Nghe Lương Yên đích thân thừa nhận mối quan hệ của cô ta với Diệp Phong, Chu Vũ hận đến ngứa răng.

Lúc đầu, hắn ta đau khổ theo đuổi Lương Yên suốt một năm trời nhưng không được, nhưng giờ đây, chỉ sau một buổi tối mà Diệp Phong đã cua được cô tai

Tại sao?!

Hơn nữa, Diệp Phong đã có hai vị hôn thê cực phẩm là Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành, chuyện này Lương Yên cũng biết!

Cô ta đúng là một con điếm rẻ tiền!
 
Chương 252: C252: Tôi nói thật mà


Chu Vũ không cam tâm, hắn ta không chỉ hận Diệp Phong, còn rất hận Lương Yên!

Hắn ta tự nhủ, nếu cô ta đã vô tình trước thì đừng trách hắn ta không nghĩ đến tình nghĩa.

Chu Vũ nheo mắt lại, chuẩn bị phối hợp với kế hoạch của Lý Chiến, diễn tưồng cho đến cùng, để khiến con khốn Lương Yên này phải chịu đau khổi

Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tị, nhưng bề ngoài Chu Vũ vẫn cười nói: "Thì ra là thế, Diệp thiếu thật có phúc!"

"Diệp thiếu, anh không biết lớp trưởng của chúng tôi là một cô gái xuất sắc như thế nào đâu. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà khi làm việc cũng quyết đoán, còn thông minh và có năng lực!”

"Nói thật thì, tôi rất ghen tị với Diệp thiếu đây!" "Hahaha."

Diệp Phong cười cười: "Đúng vậy, Lương Yên đúng là rất ưu tú, còn có năng

lực:

Vừa nói, Diệp Phong vừa đưa tay ôm lấy eo Lương Yên trước mặt Chu Vũ, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Lương Yên xấu hổ đỏ bừng.

"Một cô gái tốt như vậy, anh nhất định phải trân trọng!"

Sau khi nói xong, Chu Vũ lại nhìn Lương Yên nói: "Lớp trưởng, chúc mừng cậu, đã tìm được một bến đỗ tuyệt vời như vậy!"

"Cảm ơn." Lương Yên mỉm cười.


Chu Vũ ngập ngừng hỏi: "Đúng rồi, Diệp thiếu có phúc như vậy, còn có võ nghệ cường đại, tôi còn chưa biết Diệp thiếu làm nghề gì, có thể tiết lộ một chút không?"

"Tôi?" Diệp Phong hứng thú cười nói: "Thật sự không tiện nói." Chu Vũ cười nói: "Nhìn kìa, Diệp thiếu, anh không nể mặt bạn học cũ à!"

Diệp Phong lắc đầu: "Cũng không phải, tôi chỉ sợ Chu thiếu sẽ không tin."

Chu Vũ mạnh dạn nói: "Diệp thiếu anh cứ nói, anh nói gì tôi cũng tin!" "Được rồi."

Diệp Phong cười nhạt: "Chiến thân Bắc Vực."

Nghe vậy, ngụm nước Chu Vũ mới uống cũng phun ra!

Hắn ta trừng mắt, cười lớn: "Diệp thiếu, anh thật biết nói đùa!"

Diệp Phong nhẹ nhàng cười: "Anh thấy chưa, tôi đã nói Chu thiếu sẽ không tin mà, tốt nhất là không nói."

Chu Vũ không nhịn được cười: "Không phải tôi muốn nói đâu, Diệp thiếu, anh khoe khoang gì tôi cũng tin, nhưng anh lại nói anh là chiến thần Bắc Vực, đến anh em tôi cũng không tin được."

Diệp Phong cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, làm sao có thể trở thành chiến thần Bắc Vực?

Nhưng Chu Vũ cũng không suy nghĩ nhiều mà coi lời Diệp Phong nói là trò đùa.

"Haiz, anh không tin tôi cũng hết cách."


Diệp Phong bất lực dang hai tay ra, hắn đã sớm biết Chu Vũ sẽ không tin nên hắn chỉ thuận miệng nói thôi.

Không chỉ Chu Vũ không tin, ngay cả Lương Yên cũng không tin.

Cô ta nhìn Diệp Phong, cười tủm tỉm nói: "Diệp Phong, anh nói thật đi, em cũng rất tò mò."

"Tôi nói thật mà." Diệp Phong cười nói với Lương Yên.

Lương Yên nhìn thấy vẻ mặt cà lơ phất phơ của Diệp Phong, không nhịn được trợn mắt: "Được rồi, anh đừng trêu chọc chúng tôi nữa."

Chu Vũ mỉm cười nói: "Hahaha, đừng nói về chuyện này nữa."

"Như vậy đi, để chúc mừng Diệp thiếu và lớp trưởng ưu tú của chúng ta ở bên nhau, Chu Vũ tôi mời hai người một ly!"

Nói xong, Chu Vũ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rót đầy rượu cho Diệp Phong. "Tôi..." Lương Yên do dự, cô ta muốn nói cô ta không thể uống rượu.

Chu Vũ rất ân cần nói: "Lớp trưởng, tôi hiểu ý cậu, cậu không uống rượu, nào, lấy nước thay rượu!"

Nói xong hẳn ta rót nước lọc vào ly của Lương Yên.

"Cảm ơn." Lương Yên mỉm cười trước sự chu đáo của Chu Vũ. Rót nước xong, Chu Vũ trở về chỗ ngồi, cầm ly rượu lên.

"Mời hai người một ly!"

Diệp Phong nheo mắt lại, biểu hiện hôm nay của Chu Vũ thực sự ngoài dự đoán.

Hắn cũng cầm ly rượu đưa lên miệng. Khi ly rượu được đưa lên miệng, Diệp Phong chợt nhíu mày.

Rươu này, có đôc...
 
Chương 253: C253: Uống đi


Từ nhỏ Diệp Phong đã bị Tam sư nương dùng để thử thuốc, chỉ cần ngửi là biết trong rượu có độc hay không.

Diệp Phong cẩn thận ngửi một chút, phát hiện trong rượu có pha cả thuốc mê và thuốc kích dục, liều lượng khá lớn.

Sau đó hắn liếc nhìn ly nước của Lương Yên, không có gì ngạc nhiên khi ly nước của Lương Yên cũng chứa loại chất độc này.

Vậy mà Chu Vũ lại bỏ độc vào rượu, hắn ta không có ý tốt...

Thấy Diệp Phong còn chưa uống, Chu Vũ lập tức nói: "Sao vậy Diệp thiếu, rượu của tôi không hợp khẩu vị của anh à? Diệp thiếu, sao anh không uống?"

Lương Yên thấy Diệp Phong không uống nên cô ta cũng không uống chỉ cầm ly lên.

Diệp Phong lắc đầu nói: "Rượu ngon, cảm ơn Chu thiếu đã khoản đãi, nào, †ôi uống trước!"

Nói xong, Diệp Phong uống hết ly rượu.

Bởi vì từ nhỏ Diệp Phong đã bị Tam sư nương dùng để thử thuốc, nên Diệp Phong đã luyện thành cơ thể bách độc bất xâm từ lâu, uống thứ này không khác gì uống nước sôi để nguội.

"Uống đi."

Ngay sau đó, hắn lại ra hiệu cho Lương Yên yên tâm mà uống.

"Vâng."

Lương Yên mỉm cười, uống một ngụm.


Cô ta vừa uống xong, Diệp Phong đã lặng lẽ đưa tay ra sau lưng Lương Yên,

ấn vào huyệt giải độc phía sau Lương Yên để ngăn chất độc làm hại cơ thể cô ta.

Lương Yên hơi giật mình, liếc nhìn Diệp Phong, khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phong, Lương Yên thông minh lập tức nhận ra điều gì đó.

Cô ta cũng không làm ầm lên, vẫn giả vờ như không có gì xảy ra.

"Diệp thiếu, tuyệt lắm!"

Nhìn thấy Diệp Phong và Lương Yên đều đã uống thuốc độc, hắn ta lập tức cười vui vẻ.

Như vậy, nhiệm vụ Lý Chiến giao cho hắn ta đã hoàn thành xuất sắc!

"Rượu ngonl"

Diệp Phong cũng hợp tác với màn trình diễn của Chu Vũ, tiếp tục giả vờ.

Đồng thời, hắn ta lặng lẽ vỗ nhẹ vào lưng Lương Yên hai lần.

Lần này là ấn vào huyệt ngủ của Lương Yên!

Ngay khi ấn xong, Lương Yên liền cảm thấy chóng mặt.


Cô ta vuốt nhẹ trán, bước đi lảo đảo, nhỏ giọng nói: "Sao tôi chóng mặt thế?”

Nói xong không bao lâu, Lương Yên trực tiếp ngã xuống bàn và ngất đi.

"Lương Yên?"

Diệp Phong giả vờ như không biết gì cả.

"Sao tôi cũng chóng mặt thế?”

"Có chuyện gì vậy?"

Diệp Phong xoa xoa đầu, cũng có dáng vẻ mơ màng, hắn nhanh chóng ngã xuống bàn.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Chu Vũ hiện lên nụ cười thành công!

Hắn ta bước đến gần Diệp Phong, võ võ Diệp Phong, xác nhận nói: "Diệp thiếu? Diệp thiếu tỉnh dậy đi?"

"Diệp thiếu, sao tửu lượng của anh lại kém như vậy?"

Sau khi kiểm tra một lúc, Chu Vũ chắc chắn rằng Diệp Phong đã bất tỉnh, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta lấy điện thoại di động ra bấm số của Lý Chiến.

"Lý thiếu, anh đến đây đi, bên đây tôi đã thành công rồi, cả hai đều bất tỉnh!"

Lý thiếu?!

Nghe vậy, Diệp Phong có chút giật mình.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì Lý thiếu trong miệng Chu Vũ chắc chắn là Lý Chiến.
 
Chương 254: C254: Chúng ta lại gặp nhau


Hóa ra gã là kẻ đứng sau chuyện này!

Diệp Phong không hề động đậy, tiếp tục giả vờ ngủ.

Khoảng một phút sau, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.

Một nam một nữ khoác tay nhau bước vào phòng, bọn họ là Lý Chiến và Chu Đình, phía sau là một đám anh em do Lý Cương cầm đầu.

"Hahaha."

Nhìn thấy Diệp Phong và Lương Yên nằm trên bàn, Lý Chiến bật cười, trong lòng hoàn toàn thả lỏng.

"Dù tài giỏi đến đâu cũng vẫn bị đầu độc, bảo bối à, kế hoạch của em thật tuyệt vời!"

Gã đắc ý, vỗ nhẹ vào mông Chu Đình.

Chu Đình cười kiêu ngạo nói: "Ai bảo Lương Yên không biết điều? Cô ta dám từ chối cả Lý thiếu!"

"Lý thiếu, tối nay anh phải trừng phạt cô ta thật tốt."

Chu Đình nói với Lý Chiến với vẻ mặt tâng bốc.

"Em yên tâm, anh hứa sẽ trừng phạt cô ta thật nghiêm khắc!"

Lý Chiến nói với một nụ cười dâm đãng: "Hahaha, bảo bối, em có muốn đi cùng không?” Vừa nói, Lý Chiến vừa nhéo mạnh vào mông Chu Đình hai cái.

"Lý thiếu, anh thật đáng ghét ~!"

Chu Đình mặc một chiếc váy hai dây gợi cảm, giọng nói ngọt ngào đến nỗi xương cốt của Lý Chiến cũng mềm nhữn!


Lý Chiến liếm khóe miệng, tinh thần sảng khoái, không thể chờ đợi được lâu!

"Đưa Lương Yên đến phòng của tôi trước đi, sau đó trói thằng nhóc thúi này lại, đợi hắn tỉnh dậy, tôi muốn hắn tận mắt chứng kiến đêm nay tôi chơi đùa với người phụ nữ của hắn như thế nào!"

"Vâng, Tam thiếu gia!" Lý Cương gật đầu, lập tức bước tới trói Diệp Phong lại.

Lý Chiến cúi đầu nhìn Diệp Phong, hừ lạnh: "Thằng nhóc thúi, dám trêu chọc tao? Đây là kết quả của mày!"

Lý Cương dẫn theo ba tên côn đồ đến trước mặt Diệp Phong, định kéo Diệp. Phong dậy.

Tuy nhiên, vừa kéo đã khiến Lý Cương nhíu mày. "Chuyện gì vậy? Tại sao không thể kéo hắn lên?"

Lý Cương sửng sốt, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Diệp Phong này cũng không nặng lắm, vì sao không kéo được?

"Ba tụi bây, kéo mạnh lên!"

Lý Cương lớn tiếng chửi rủa.

"Anh Cương, đã dùng hết sức rồi!"

Ba tên côn đồ nói với vẻ mặt chật vật.

Nghe vậy, Lý Cương ngơ ngác!

Bốn người đàn ông trưởng thành không thể kéo được một người đang ngủ? Không thể nào!

Trừ khi...


Lý Cương thay đổi sắc mặt, đột nhiên nghe thấy âm thanh trào phúng!

Người phát ra âm thanh này không ai khác chính là Diệp Phong, đang hôn mê nằm trên bàn!

Diệp Phong muốn giả vờ một lát, nhưng lại nhịn không được.

"Má ơi, hắn không bị trúng độc!"

Hai chân Lý Cương mềm nhữn, sợ hãi ngồi xổm xuống đất!

Ba tên côn đồ còn lại cũng bị dọa sợ như nhìn thấy Diêm Vương! Bang bang bang!

Ba tên côn đồ còn chưa kịp chạy đã bị Diệp Phong đánh bay ra ngoài! Nhìn thấy Diệp Phong tỉnh lại, Lý Chiến sợ chết khiếp!

Gã tức giận nhìn Chu Vũ: "Chu Vũ, mày dám lừa tao?!"

Chu Vũ cũng choáng váng!

Không thể nào, rõ ràng hắn ta đã tận mắt nhìn thấy Diệp Phong uống rượu độc!

Chu Đình cũng chết lặng, kế hoạch này ban đầu là không thể sai sót, nhưng bây giờ lại trở nên hỗn loạn!

Diệp Phong nhìn Lý Chiến với vẻ giễu cợt nói:

"Đây không phải là Lý thiếu sao? Chúng ta lại gặp nhau."

Lý Chiến vội vàng lắc đầu: "Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!"

"Hiểu lầm?”

Diệp Phong hừ lạnh: "Hình như tối hôm qua tôi đã cảnh cáo anh, nếu lại để tôi thấy anh gây rắc rối cho Lương Yên, tôi sẽ lấy mạng chó của anh."

Nghe thấy lời này, Lý Chiến dựng tóc gáy khắp người!

"Diệp...thiếu, chuyện này là tôi sai, tôi sẽ xin lỗi anh!"

Gã đổ mồ hôi lạnh nói với Diệp Phong, cầu xin được tha thứ.

Diệp Phong khinh thường cười nói: "Nếu xin lỗi có ích, vậy lời tôi nói chẳng phải sẽ thành đánh rắm sao?"
 
Chương 255: C255: Lý thiếu


Nói xong Diệp Phong bước về phía Lý Chiến.

“Không, đừng giết tao! Mày muốn gì cũng được! Tao có tiền, tao có thể cho mày tất cả tiền của tao! Xin đừng giết tao!”

Lý Chiến cực kỳ sợ hãi, đũng quần ướt đẫm, bị dọa đái ra quần.

Diệp Phong khinh thường nói: “Mày thấy tao thiếu tiền sao? Tao muốn tiền của mày làm gì?”

Nghe vậy tim Lý Chiến như ngừng đập. Gã nhìn về phía thuộc hạ, giận dữ hét lên: “Nhanh, bảo vệ tao!”

Nói xong, gã và Chu Đình cuống quýt chạy trốn, mười mấy thuộc hạ nghe lệnh xông lên.

Nhưng động tác của Diệp Phong nhanh hơn tưởng tượng của Lý Chiến, gã còn chưa kịp đi ra khỏi phòng, mười mấy tên thuộc hạ đã nằm bò trên mặt đất.

Diệp Phong túm cổ áo Lý Chiến, kéo lại.

“Đừng giết tôi, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi một con đường sống.” Lý Chiến quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Phong.

“Tao nói, không được.” Diệp Phong lắc đầu.


“Lý thiếu!”

Chu Đình nhíu mày, cũng chạy trở về, nhìn về phía Diệp Phong, gắn giọng nói: “Anh ấy chính là Tam thiếu gia nhà họ Lý!”

Bốp!

Chu Đình còn chưa nói xong đã bị Diệp Phong tát bốp vào mặt.

“A!”

Chu Đình kêu thảm thiết, cả người bị tát ngã rạp xuống đất, vô cùng chật vật.

Diệp Phong nói: “Tôi muốn xử lý một người còn cần để ý bối cảnh của hắn ta sao?”

“Anh... Chu Đình che lại khuôn mặt nóng rát, không dám lại lên tiếng.

Diệp Phong lạnh lùng nói: “Lương Yên coi cô như bạn nên mới tin tưởng cô, nhưng cô lại ăn cây táo rào cây sung, muốn hãm hại cô ấy."

“Hơn nữa lần này cũng là chủ ý của cô đúng không?”


Diệp Phong híp mắt, giọng điệu cực kỳ lạnh kẽo, hắn đi đến chỗ Lương Yên, giải huyệt ngủ cho cô ta.

Sau khi huyệt ngủ bị cởi bỏ, Lương Yên tỉnh lại, cô ta tỉnh táo lại, vội vàng túứm lấy cánh tay của Diệp Phong, nói:

“Diệp Phong, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Vẫn là đám người đêm qua, bọn họ bỏ độc trong rượu, muốn thiết kế hại chúng ta.” Diệp Phong vỗ vai Lương Yên, nhẹ giọng an ủi.

Lương Yên gật đầu, nhìn xung quanh, nhìn thấy Chu Đình và Lý Chiến, nói: “Lại là các người!”

Sau đó cô ta nhìn về phía Chu Vu: “Uổng công tôi tin tưởng cậu, cậu lại kết phường với bọn họ để hại tôi.”

“Là bọn họ ép tôi, nếu không làm theo lời bọn họ, bọn họ sẽ giết tôi.” Chu Vũ vừa bất đắc dĩ vừa vô cùng khiếp sợ.”

Rõ ràng hắn ta tận mắt nhìn thấy Diệp Phong và Lương Yên uống xong rượu độc, tại sao hai người bọn họ đều không bị gì?

Diệp Phong lười để ý đến Chu Vũ, từ chuyện vừa rồi, Chu Vũ đúng là bị ép.

Nhưng tên này cũng không tốt lành gì, trong lời nói của hắn ta tràn đầy ghen ghét và tức giận, so với Lý Chiến, hắn ta còn thiếu chút mồi lửa.

Diệp Phong lại nhìn về phía Lý Chiến, lạnh lùng nói: “Nói đi, muốn chết như thế nào? Tự vẫn hay tao tiễn mày lên đường?”

Lý Chiến khóc lóc nói: “Đừng giết tôi, ông nội, tôi sai rồi, tôi thật sự không muốn chết."

Chu Đình cũng sợ, cô ta vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Lương Yên, ôm lấy đùi Lương Yên, nói:
 
Chương 256: C256: Qúa đáng


“Lương Yên, Lý thiếu biết sai rồi, cầu xin cô giơ cao đánh khẽ, tha cho anh ấy một con đường sống, được không?”

Lương Yên lạnh lùng nói: “Tha cho anh ta một con đường sống? Lúc mấy người hại tôi có nghĩ tha cho tôi một con đường sống không?”

Chu Đình ngồi bệt trên đất, ánh mắt dại ra. Cô ta sợ hãi trước sự lãnh khốc vô tình của Lương Yên.

Diệp Phong cúi người bóp cổ Chu Đình, găn giọng nói: “Cô giống với hắn ta, hai người đều là đầu sỏ gây tội, cô cũng đừng nghĩ chạy.”

Nghe vậy, Chu Đình bị dọa choáng váng. “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, đừng giết tôi được không?”

Chu Đình ôm lấy chân Diệp Phong giống như một con chó cái đang vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân.

“Tại sao tôi phải tha cho cô?”

Chu Đình ngậm miệng, một lúc sau cuống quýt nói: “Diệp thiếu, tôi có thể ngủ với anh, anh muốn chơi tôi như thế nào cũng được, chỉ cần anh không giết tôi, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho anh.”

Cô ta dùng tư thái dụ hoặc nhất câu dẫn Diệp Phong.

Diệp Phong cười nói: “Tôi có bệnh hay sao? Việc gì phải ngủ với một mặt hàng secondhand?”

Chu Đình khóc lóc cầu xin: “Diệp thiếu, chỉ cần anh không giết tôi, muốn tôi làm gì cũng được, thật sự...”


Nghe vậy Diệp Phong hơi do dự một chút: “Không giết cô cũng được, nhưng...” Chu Đình vội vàng lên tiếng: “Diệp thiếu nói đi, tôi nguyện ý làm mọi chuyện.” “Đi phế bỏ hắn ta.”

Diệp Phong chỉ về giữa hai chân Lý Chiến.

Nghe vậy sắc mặt Chu Đình trắng bệch.

“Diệp thiếu, chuyện này không ổn lắm?” Chu Đình nhíu mày, muốn từ chối. “Sao? Cô không thích?”

Diệp Phong lạnh nhạt nói, bóp chặt tay hơn.

Một cảm giác hít thở không thông lan khắp cơ thể, Chu Đình hoảng sợ, vội vàng nói: “Tôi thích, tôi thích.”

Chỉ cần có thể sống, muốn cô ta làm gì cũng được.

“Rất tốt.”

Diệp Phong vừa lòng gật đầu, lúc này mới thả Chu Đình ra.

Chu Đình đứng dậy đi về phía Lý Chiến.


“Chu Đình, cô dám!”

Thấy Chu Đình thật sự muốn làm, Lý Chiến cũng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. “Lý thiếu, đừng trách tôi, tôi bị ép!”

Chu Đình cắn răng nhấc chân đá mạnh vào giữa hai chân Lý Chiến.

“Aaaal”

Lý Chiến đau đớn gào thét thảm thiết.

Hai mắt đỏ đậm, nhìn chằm chằm Chu Đình với ánh mắt oán hận, rít gào: “Chu Đình, con tiện nhân này, dám đối xử với tao như vậy.”

“Làm rất tốt.” Diệp Phong cười nói. Chu Đình nhìn về phía Diệp Phong: “Diệp thiếu, tôi đi được chưa?”

“2” Diệp Phong híp mắt: “Tôi bảo cô phế bỏ hắn ta, không bảo cô đá một chân.”

Lý Chiến trợn tròn mắt, gã che kín đũng quần, quát: “Họ Diệp, mày đừng có quá đáng.”

“Qúa đáng?”

Diệp Phong lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía Lý Cương và đám thuộc hạ của gã, nói: “Bốn người, muốn sống thì đè chặt tay của hắn ta lại.”

“Vâng...

Lý Cương bò dậy, lập tức làm theo mệnh lệnh của Diệp Phong, cùng với thuộc. hạ túm chặt hai tay hai chân của Lý Chiến, ấn chặt trên mặt đất.
 
Chương 257: C257: Lý chiến vừa giấy giụa vừa rít gào


“Mấy tên chó chết, mau thả tao ra, sau khi trở về tao sẽ không tha cho bọn mày.”

Lý Chiến vừa giấy giụa vừa rít gào.

Lý Cương miễn cưỡng nói: “Lý thiếu, đừng trách tôi, bọn tôi cũng chỉ muốn sống mà thôi.”

“Lý Cương, mày cũng dám làm vậy với tao! ĐM tổ tông nhà mày!” Lý Chiến chửi ầm lên.

Đáng tiếc Lý Cương đã không để ý đến gã, cùng với mấy tên thuộc hạ đè Lý Chiến dang rộng chân ra.

Diệp Phong vừa lòng cười, ý bảo Chu Đình tiếp tục.

Chu Đình cắn môi không dám do dự, cô ta đi giày cao gót bước đến chỗ Lý Chiến.

Cộp cộp cộp. Tiếng giày cao gót vang lên làm Lý Chiến càng thêm sợ hãi. “Đừng, đừng mà."

“Chu Đình, cô không thể làm vậy với tôi, không phải cô muốn gả vào nhà họ Lý hay sao, bây giờ tôi gọi điện cho cha tôi, bảo ông ấy đồng ý cho cô vào nhà.”

Lý Chiến run rẩy nói.

Chu Đình đi đến trước mặt Lý Chiến, dừng chân, nhưng vẫn chưa trả lời.


“Xin lỗi, Lý thiếu”

Cô ta hít sâu, nhấc chân, dùng mũi chân đá mạnh vào giữa hai chân Lý Chiến.

Trong cơn đau thống khổ này, mặt của Lý Chiến đã vặn vẹo đến mức biến hình, thân thể đau đến mức cực hạn không phát ra được âm thanh.

Một chân này hoàn toàn đánh mất tư cách làm đàn ông của gã. “Chu Đình, con tiện nhân, chờ tao trở về, tao sẽ không tha cho mày.”

Lý Chiến nghiến răng nghiến lợi, gã không thể ngờ hạnh phục của đời mình sẽ bị Chu Đình hủy hoại.

Đêm qua cô ta còn chỉ là một con chó cái nằm dưới thân gã.

Nghe thấy Lý Chiến uy hiếp mình, Chu Đình càng thêm sợ hãi, loại sợ hãi này làm cô ta càng thêm điên cuồng.

Chỉ thấy sắc mặt Chu Đình trắng bệch, lại nhấc chân đá tiếp vào đũng quần của Lý Chiến.

“AI” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lý Chiến hoàn toàn biến thành một phế nhân.

Một lúc sau, Chu Đình lấy lại lý trí, nói với Diệp Phong: “Diệp thiếu, có thể tha cho tôi không?”


“Cô có thể cút.”

Diệp Phong lạnh nhạt nói. “Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!”

Chu Đình mừng như điên chạy khỏi phòng.

Lý Chiến thống khổ gầm lên: “Diệp Phong, mày sẽ không được chết tử tế, tao sẽ không bỏ qua cho mày.”

Diệp Phong híp mắt, nói: “Còn dám uy hiếp tao?”

Hắn bước lên dẫm tiếp vào nơi đó của Lý Chiến, nghiền nát thứ kia thành bã. “Giết tao, giết tao!”

Lý Chiến đau đớn muốn chết, điên cuồng rít gào.

Diệp Phong lạnh lùng nói: “Bây giờ giết mày thì quá sướng cho mày.”

Lúc này, Lý Cương run rẩy nói: “Diệp thiếu, chúng tôi... Chúng tôi có thể đi chưa?”

Diệp Phong nói: “Mấy người còn chưa thể đi.” “Diệp thiếu...” Lý Cương cực kỳ sợ hãi. “Đừng lo, tôi sẽ không giết mấy người, nhưng...”

Diệp Phong cầm bình rượu trên bàn cơm, hỏi Chu Vũ: “Độc bỏ trong bình rượu này đúng không?”

Chu Vũ không dám nói dối, liên tục gật đầu.

Diệp Phong nhếch miệng, cầm một ngân châm đặc chế đâm vào trong bình rượu.
 
Chương 258: C258: Tôi lừa em làm gì


Rượu này có hai loại độc tố, một loại là thôi miên, loại khác là thôi tình. Diệp Phong dùng ngân châm hóa giải công hiệu thôi miên.

Sau đó hắn nhìn về phía Lý Cương và đám thuộc hạ nhà họ Lý, nói: “Lại đây, mỗi người một ly, uống xong tôi sẽ tha cho mấy người.”

“Diệp thiếu, rượu này có độc.” Lý Cương nuốt nước bọt, sợ hãi nói.

“Yên tâm, không độc, không chết người được, ngược lại còn làm các người rất sung sướng." Diệp Phong nói.

Nghe vậy Lý Cương vẫn kháng cự, không dám đi lên.

Diệp Phong không vui, lạnh lùng liếc nhìn gã, Lý Cương cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Gã không dám lại từ chối mệnh lệnh của Diệp Phong, bước lên uống cạn ly rượu.

Mười mấy tiểu đệ khác thấy Lý Cương uống cũng noi theo, một lúc sau bình rượu độc bị uống sạch.

Rượu vừa xuống bụng, dưới tác dụng thôi tình của thuốc độ, đám người Lý Cương cảm thấy cơ thể vô cùng khô nóng.

Hai mắt đỏ đậm giống như chó đực động dục. Diệp Phong nói: “Được rồi, hầu hạ thiếu gia nhà các người cho tốt.” Nói xong hắn dẫn Lương Yên rời khỏi phòng, cùng rời đi còn có Chu Vũ.

Ra khỏi phòng, Diệp Phong khóa trái cửa, sáng tạo một hoàn cảnh phong bế thoải mái cho đám người bên trong.


Một lúc sau nghe thấy từng tiếng gầm gừ như dã thù gào lên.

Bọn họ phát điên khát vọng đàn bà, đáng tiếc trong phòng không có ai là phụ nữ cả, chỉ còn lại một tên phế vật bất nam bất nữ là Lý Chiến.

Sau khi ba người rời khỏi khách sạn, Chu Vũ quỳ xuống trước mặt Diệp Phong.

Hắn ta cầu xin: “Diệp thiếu, tôi sai rồi, xin ngài hãy tha cho tôi, tôi thật sự bị ép, bọn họ đánh tôi, còn uy hiếp tôi nếu không làm sẽ giết tôi.”

Diệp Phong lạnh nhạt nói: “Biết, yên tâm, tôi sẽ không giết anh.”

“Nhưng tôi cảnh cáo anh, hiện tại Lương Yên là người phụ nữ của tôi, chết tâm đi, nếu còn dám vọng tưởng cô ấy, tôi đảm bảo kết cục của anh sẽ thảm hơn Lý Chiến”

Chu Vũ liên tục gật đầu: “Không dám, không dám, tôi thật sự không dám.”

“Đi đi”

Diệp Phong không để ý đến Chu Vũ, ôm eo Lương Yên, đi về phía nơi mình đỗ xe.

“Cảm ơn Diệp thiếu, cảm ơn Diệp thiếu.”

Chu Vũ như trút được gánh nặng, chạy mất dạng.

Lương Yên đi theo Diệp Phong lên xe, biểu hiện của Diệp Phong làm trái tim cô ta run rẩy.

Hắn thật sự quá mạnh, mạnh đến mức hoàn mỹ.

Vừa lên xe, Diệp Phong không nhịn được hỏi: “Diệp Phong, sao anh biết rượu kia có độc?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Diệp Phong cười trả lời: “Ngửi thì biết, từ nhỏ tôi tiếp xúc với các loại độc dược, thứ này chỉ là chút trò mọn mà thôi.”


“Từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại độc dược?” Lương Yên giật mình: “Diệp Phong, rốt cuộc anh là ai?”

“Chiến thần Bắc Vực, không phải tôi vừa nói rồi sao?” Diệp Phong cài đai an toàn, cười nói.

“Chiến thần Bắc Vực? Anh thật sự là chiến thần Bắc Vực?”

Lương Yên trợn to mắt, hỏi lại.

“Tôi lừa em làm gì?”

Diệp Phong lấy ra một lệnh bài từ trên người, nói: “Lệnh chiến thần Bắc Vực.”

Mặc dù Lương Yên không biết thật hay giả, nhưng giác quan thứ sau của phụ nữ nói cho cô, Diệp Phong không nói dối.

Chính mình tình cờ gặp gỡ một vị chiến thần... Lương Yên cảm thấy mình như đang nằm mợ, trái tim đập loạn xạ.

Đồng thời Lương Yên lại cảm thấy choáng váng, cơ thể nóng bừng, hận không thể xé mở quần áo.

“Diệp Phong, em có chút không ổn...”

“Không thoải mái sao?”

Diệp Phong giật mình, nhìn về phía Lương Yên.

Cổ áo của Lương Yên đã vạch ra hơn nửa, hai má đỏ ửng, cơ thể giống như một quả mật đào mọng nước, cực mê người, như đánh mất tâm trí, nhào lên người Diệp Phong.


Diệp Phong sửng sốt, sờ mạch đập của Lương Yên.

Vừa sờ, Diệp Phong thầm kêu không ổn.

“Không thoải mái sao?”

Diệp Phong giật mình, nhìn về phía Lương Yên.

Cổ áo của Lương Yên đã vạch ra hơn nửa, hai má đỏ ửng, cơ thể giống như một quả mật đào mọng nước, cực mê người, như đánh mất tâm trí, nhào lên người Diệp Phong.

Diệp Phong sửng sốt, sờ mạch đập của Lương Yên.

Vừa sờ, Diệp Phong thầm kêu không ổn.

Lương Yên này là hàn thể, điểm huyệt giải độc bình thường không giải được tình độc trong cơ thể cô ta.

Trừ khi Diệp Phong tự mình xuất thân...

Nhưng bọn họ đang ở vùng hoang vu dã ngoại, lại còn ở trên xe, không quá thuận tiện.
 
Chương 259: C259: Cái này phải làm sao đây


"Cái này phải làm sao đây?" Diệp Phong khó xử.

Khi hắn đang phát sầu nên xử lý như thế nào thì bên cạnh vang lên tiếng rên mềm mại dễ nghe của Lương Yên: “Diệp Phong, em khó chịu quá…"

Diệp Phong nhăn mặt, không dám thất lễ nên đạp chân phanh lại bên lề đường.

Lúc này Lương Yên đã chồm qua phía điều khiển, cả người bổ nhào vào lòng Diệp Phong, ngực ép lên lồng ngực cứng rắn của Diệp Phong, mùi hương làm người ta nổi lửa.

Diệp Phong đâu chịu nổi sự dụ dỗ này, cổ họng hắn lên xuống, liên tục nuốt mấy ngụm nước bọt.

"Lương Yên, em tỉnh táo lại chút nào chưa?" Diệp Phong hỏi dò.

"Không, em không muốn....." Lương Yên lắc đầu.

Ngực cô như hai ngọn núi nhỏ ép Diệp Phong không thở nổi.

Diệp Phong bất đắc dĩ nói: "Hay tôi đâm một châm cho em trước?"

"Ừm." Gương mặt Lương Yên đỏ ửng, nũng nịu khẽ gật đầu.

Adv


Hô ~!

Diệp Phong hít một hơi thật sâu, lấy châm bạc ra rồi vèo một cái đâm vào huyệt vị của Lương Yên.

Thân thể Lương Yên cứng đờ, sự khô nóng trong đầu lập tức biến mất hơn phân nửa.

Cô ta lập tức tỉnh táo không ít, nhìn thấy mình và Diệp Phong mập mờ như vậy thì gương mặt trở nên càng đỏ.

"Có thấy khá hơn chút nào không?" Diệp Phong nhẹ nhàng thở ra rồi dò hỏi.

"Đỡ hơn một chút." Lương Yên ngượng ngùng nói.

Trong tình huống này, cô ta đâu còn dám làm loạn nữa, lập tức ngoan ngoãn trở lại chỗ mình ngồi.

Adv

"Diệp Phong, vừa rồi em làm sao vậy?" Cô ta vuốt vuốt tóc mà hỏi Diệp Phong.

"Không có gì, chỉ là tình độc trong cơ thể phát tác mà thôi."

"A? Tình độc?" Lương Yên giật mình: "Vậy hiện tại có phải em không sao rồi không?"


"Ây…" Diệp Phong lắc đầu rồi khởi động xe lần nữa: "Còn chưa được, em thuộc hàn thể, thể chất rất đặc thù, một châm vừa rồi chỉ giúp em tạm thời áp chế tình độc trong cơ thể phát tác thôi."

Lương Yên hỏi: "Vậy em nên làm gì?"

"Khụ khụ." Diệp Phong ho khan một tiếng: "Muốn triệt để hóa giải còn cần đâm thêm một châm."

"Lại đâm một châm?"

"Đúng." Diệp Phong khẽ gật đầu: "Chờ trở lại nhà em sẽ biết, tựa như đêm qua ấy."

"Đêm qua?" Nghe thế, Lương Yên nao nao, gương mặt xinh đẹp cực kỳ ngượng ngùng, yêu kiều hừ khẽ một tiếng rồi nhìn Diệp Phong và nói: "Diệp Phong, anh quá xấu…"



Phía bên kia, Lý Chiến đã mất chức năng đang bị mấy người nâng về Lý gia.

"Diệp Phong, Chu Đình, tao muốn giết tụi mày." Gã hô to gọi nhỏ, hai mắt đỏ ké lên.

Gia chủ Lý gia Lý Nghênh Khánh nhìn thấy con trai mình bị thương thành như vậy thì giận không kềm được.

"Con trai, nói cho cha biết là ai đánh con bị thương thành như vậy."

"Là Diệp Phong, là Diệp Phong."

"Cha, giết hắn giúp con đi, con muốn báo thù." Lý Chiến quát ầm lên.

"Diệp Phong?" Nghe thấy cái tên này, Lý Nghênh Khánh sững sờ: "Con trai, là Diệp Phong nào?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom