Cập nhật mới

Dịch Thần Y Siêu Cấp

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,036
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Nhanh Mồm Nhanh Miệng


“Ực...” Tiết Minh Thành làm một hơi uống sạch ly rượu kia.

Trong nháy mắt.

“Ôi… Cay! Cay! Cay chết mất!!” Tiết Minh Thành lập tức hét lớn, uống một hớp này xuống, từ miệng đến trong dạ dày đều nóng rát, rượu làm cay, hạt tiêu càng làm cay! Cộng thêm mấy loại muối kia, các loại gia vị bột ngọt ở bên trong, quả thật là khiến Tiết Minh Thành muốn tự sát!

Hắn ta không ngừng lấy nước trên bàn uống từng ngụm từng ngụm lớn.

Uống hết ly này, Tiết Minh Thành có cảm giác muốn tự sát thật sự.

“Cậu Tiết, mới có một ly mà cậu đã như vậy rồi? Chỗ này còn tận mười chín ly đấy.” Nhìn thấy Tiết Minh Thành thế này, Giang Tiểu Bắc không nhịn được nở nụ cười, con mẹ nó, muốn chơi tôi à, nhìn coi rốt cục ai chỉnh ai nhé!

“Không uống, không uống, đánh chết tôi cũng không uống!” Tiết Minh Thành lắc đầu như trống bỏi nói.

Giang Tiểu Bắc cũng không thật sự ép Tiết Minh Thành uống hết hai mươi ly này, chỉ muốn để hắn ta biết mình không phải dạng dễ bắt nạt là được rồi.

Chuyện ầm ĩ đến mức này, chắc ăn cơm cũng chẳng vào nữa, thế là tất cả mọi người rối rít rời đi, lúc đang định đi thì nhìn Giang Tiểu Bắc với con mắt khác xưa, những kẻ từng kì thị Giang Tiểu Bắc ít nhiều gì đều có vài phần kính sợ. Bọn họ đều cảm thấy, tên vô dụng này hình như không dễ bắt nạt như lời đồn!

Rời đi chưa được mấy bước, đột nhiên Giang Tiểu Bắc nói với Thẩm Thanh Du: “Thanh Du, em ở đây chờ tôi một chút, tôi đi vệ sinh đã, khi nãy uống nhiều rượu như vậy, bây giờ trong bụng toàn là nước.”

“Ừm, đi đi!” Thẩm Thanh Du gật đầu, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Giang Tiểu Bắc.

Trước đó tên vô dụng Giang Tiểu Bắc này không thể dính một giọt rượu, một ly bia cũng có thể làm hắn chóng mặt, thế mà hôm nay lại uống nhiều rượu như vậy, tửu lượng gấp đôi người bình thường, thế mà không có gặp phải chút chuyện gì?

Đi vào trong toilet, Giang Tiểu Bắc xả lũ xong, cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều, thế là đi ra khỏi toilet. Lại gặp một người ở cửa ra vào.

Lý Du Du!

Lý Du Du đang tựa vào cửa toilet, đốt một điếu thuốc lá dành cho phái nữ, hút một hơi ưu nhã.

“Giang Tiểu Bắc.” Nhìn thấy Giang Tiểu Bắc đi ra, Lý Du Du cười nhàn nhạt nhìn hắn nói: “Thật không nhìn ra tên vô dụng như anh cũng có ngày thay đổi hoàn toàn, biểu hiện gần đây thật sự khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.”

“Tửu lượng khá hơn một chút mà thôi.” Giang Tiểu Bắc cười nói.

“Anh cảm thấy tôi nói chuyện tửu lượng khá hơn à?” Lý Du Du nhả một vòng khói qua chỗ Giang Tiểu Bắc, ánh mắt sâu xa hỏi.

“Không phải chuyện tửu lượng khá, vậy thì là chuyện gì?” Giang Tiểu Bắc hỏi.

Lý Du Du duỗi bàn tay thon dài, đếm đếm đầu ngón tay nói: “Anh cướp đơn đặt hàng 200 triệu vốn thuộc về nhà họ Lý chúng tôi. Nhà họ Lý chúng tôi đang đầu tư quay một bộ phim, đầu vào là 100 triệu, tổng cộng là 300 triệu, anh nói món nợ này tôi nên tính với anh thế nào?”

“Cướp đơn đặt hàng, hình như không liên quan đến tôi thì phải? Nếu như nhà họ Lý mấy người có sức mạnh với cả vững chãi thì tôi cướp đơn đặt hàng của mấy người làm sao được?” Giang Tiểu Bắc vừa cười vừa nói: “Còn chuyện của đạo diễn Chu, cô cảm thấy cục cảnh sát là tôi mở à? Tôi bảo người ta bắt ông ta thì người ta sẽ bắt ông ta vào sao?”

Lý Du Du thản nhiên lắc đầu nói: “Giang Tiểu Bắc, không phải tôi tới để nghe anh giải thích những thứ này với tôi.”

“Nói cách khác, tổn thất 300 triệu này, cô sẽ thẳng tay tính lên đầu tôi ư?” Giang Tiểu Bắc hỏi.

“Tôi cũng muốn xem xem, sau khi tên vô dụng anh thay đổi hoàn toàn, rốt cục sẽ cao siêu đến mức nào.” Lý Du Du nói: “Giang Tiểu Bắc, tôi mong là anh sẽ không khiến tôi thất vọng, đừng chết sớm như vậy, nếu không thì chơi chẳng vui nữa rồi!”

“Được thôi, bất cứ khi nào tôi cũng chờ cô ra tay.” Giang Tiểu Bắc cười cười, lúc đang chuẩn bị đi thì đột nhiên giật điếu thuốc bên miệng Lý Du Du mới hút được vài hơi: “Là phụ nữ thì bớt hút thuốc lại sẽ tốt hơn, hút thuốc nhiều sẽ dẫn đến vô sinh đấy!”

“Nhanh mồm nhanh miệng gớm!” Lý Du Du cười gật đầu.

Giang Tiểu Bắc nhún vai cười rời đi.

Nhìn bóng lưng Giang Tiểu Bắc đi khỏi, khuôn mặt Lý Du Du vốn đang cười lập tức đổi thành cực kỳ u ám: “Giang Tiểu Bắc, anh là một tên vô dụng, thế mà khiến nhà họ Lý chúng tôi tổn thất nhiều tiền như vậy, xem bà đây giết anh thế nào!” Lý Du Du nghiến răng nghiến lợi.

“Sao tửu lượng của anh đột nhiên tốt như vậy?” Thẩm Thanh Du có trách nhiệm lái xe, Giang Tiểu Bắc ngồi ở tay lái phụ, Thẩm Thanh Du nghiêng đầu sang nhìn Giang Tiểu Bắc hỏi.

Giang Tiểu Bắc cười một tiếng nói: “Khoảng thời gian đây tôi đang luyện uống rượu, lúc không có chuyện gì làm thì ra ngoài uống vài ly, cho nên tửu lượng dần dần tăng lên”

“Thật sao?” Thẩm Thanh Du nhíu mày nói.

Nhưng mấy ngày nay hầu như mỗi ngày mình đều ở cùng hắn, nếu thật sự mấy ngày nay Giang Tiểu Bắc có uống rượu thì sao cô không ngửi thấy mùi rượu trên người hắn được chứ?

“Cái đấy là đương nhiên! Tôi có thể gạt em sao?” Giang Tiểu Bắc cười nói.

“Tôi phát hiện bây giờ anh khiến tôi càng ngày càng không hiểu được anh.” Thẩm Thanh Du nói với Giang Tiểu Bắc.

Đúng vậy, trước đó dù là chuyện gì Giang Tiểu Bắc làm cũng sẽ nằm trong dự liệu của Thẩm Thanh Du, nhưng bây giờ dù cô có đoán thế nào thì việc Giang Tiểu Bắc làm đều ngoài dự đoán của cô!

“Là người đều phải trưởng thành.” Giang Tiểu Bắc cười nói: “Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Gần đây tôi thay đổi cũng là vì tôi muốn em chủ động gọi tôi lên giường ngủ. Sao nào, người đẹp Thanh Du, biểu hiện gần đây của tôi không tệ đúng không? Có muốn suy nghĩ một chút, tối nay để tôi lên giường ngủ cùng em không?”

“Được thôi” Thẩm Thanh Du gật đầu nói.

“Thật à?” Giang Tiểu Bắc vui vẻ, vội vàng nói.

“Nếu như anh muốn trở thành tên thái giám cuối cùng của Châu Á thì anh hãy thử lên giường ngủ đi” Thẩm Thanh Du trừng Giang Tiểu Bắc một cái rồi nói.

Nhưng Thẩm Thanh Du phát hiện trong lòng mình quả thật đã bắt đầu từ từ chấp nhận Giang Tiểu Bắc rồi, trước đó Giang Tiểu Bắc trêu chọc mình, mình còn chẳng thèm phản ứng, thế mà giờ mình đã thích cảm giác bị trêu chọc này của Giang Tiểu Bắc.

“Chuyện tôi nói với em, em tính thế nào?” Đột nhiên Giang Tiểu Bắc hỏi.

“Chuyện gì?” Thẩm Thanh Du hỏi.

“Bảo em chọn một ngày, tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, sau đó hai chúng ta cùng đi chơi thật vui.” Giang Tiểu Bắc nói.

“Không cần suy xét gì hết!” Thẩm Thanh Du nói: “Tôi không có thời gian!”

“Haiz, được thôi!” Giang Tiểu Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, quay kính xe xuống, châm thuốc hút.

“Anh làm gì đó?” Sắc mặt Thẩm Thanh Du chợt thay đổi, nói: “Giang Tiểu Bắc, anh đừng tưởng gần đây anh hơi thay đổi là có thể coi trời bằng vung, không phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao, anh không được hút thuốc trước mặt tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,036
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Dập Thuốc


Giang Tiểu Bắc mỉm cười, nói: “Chà, uống nhiều quá rồi, hút điếu thuốc có thể khiến cho cơ thể người ta thoải mái hơn một chút!”

“Không được!” Thẩm Thanh Du nói: “Tôi ghét nhất là mùi thuốc, bây giờ anh mau chóng vứt ngay đi cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức xuống xe.”

“Em xem em đi, mùi thuốc lá thơm như thế!” Giang Tiểu Bắc nhún vai, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thanh Du đành bất lực, chỉ có thể dùng sức bóp chặt điếu thuốc trong tay, sau đó gẩy đầu thuốc bay ra ngoài.

“Được rồi, không hút nữa!” Giang Tiểu Bắc mỉm cười, nói.

“Trong ngăn kéo của ghế lái phụ có nước hoa, mau xịt một chút đi!” Thẩm Thanh Du nói. Thật sự Thẩm Thanh Du ghét nhất là mùi của thuốc lá, vì thế khi cô kết hôn với Giang Tiểu Bắc, Thẩm Thanh Du đã từng nói rõ ràng, Giang Tiểu Bắc thích hút thuốc, hắn có thể hút nhưng tuyệt đối không được hút trước mặt cô, cũng không được để cô ngửi thấy.

Trước kia Giang Tiểu Bắc vẫn luôn tuân thủ rất tốt, nhưng không ngờ rằng mấy ngày nay sau khi đạt được chút thành tựu liền cảm thấy thỏa mãn, còn dám hút thuốc trước mặt cô.

Điều này khiến cho chút thiện cảm của Thẩm Thanh Du dành cho Giang Tiểu Bắc ngay lập tức mất hết đi, đương nhiên không phải vì chuyện hút thuốc mà là cô cảm thấy con người Giang Tiểu Bắc này có hơi dễ dàng cảm thấy thỏa mãn. Bây giờ chỉ mới có một chút thành tựu đã như vậy, sau này thành tựu ngày càng lớn hơn, Giang Tiểu Bắc há chẳng phải muốn lên tận trời sao?

Hành động này, suy nghĩ này nhất định phải ngăn chặn!

Giang Tiểu Bắc rất nghe lời, lấy chai nước hoa ở trong ngăn kéo ra xịt bên trong xe một chút.

Tuy nhiên, điều khiến cho Thẩm Thanh Du không ngờ được là, sau khi tàn thuốc lá của Giang Tiểu Bắc bị ném ra ngoài, ở phía sau bên phải xe của cô, một chiếc Volkswagen Lavida rung chuyển mấy lần sau đó gấp gáp dừng lại bên đường.

“Mẹ kiếp!” Tài xe ở trong xe vội vàng che mắt lại, vẻ mặt khó chịu: “Mẹ nó, thằng nào vứt tàn thuốc để nó bay vào trong mắt của tao, thiêu chết ông đây rồi!”

“Mẹ mày, mau lái xe đi, nếu như để lạc, chờ đến khi Giang Tiểu Bắc và Thẩm Thanh Du về đến nhà rồi chúng ta không làm được gì nữa đâu!” Mấy người đàn ông ngồi ở ghế sau và ghế lái phụ lập tức gấp gáp thúc giục.

“Để tao nghỉ lát đã!” Tên lái xe kia cũng tức giận nói, vừa rồi không đóng cửa sổ xe, tàn thuốc bay vào trong mắt khiến cho hai mắt của hắn ta lúc này đã nóng rực.

“Mày xuống đi để tao lái xe!” Người ngồi ở ghế phụ kia nhìn thấy xe của Thẩm Thanh Du càng lúc càng xa thì vội vàng nói.

Tuy nhiên trì hoãn một lúc như vậy, bọn chúng không thể bám sát theo được nữa bởi vì ở ngã rẽ phía trước, Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Du đã đi vào con đường đi về nhà của bọn họ rồi, đi hết con đường nhỏ này là nhà của Thẩm Thanh Du, nơi thích hợp cho bọn chúng ra tay đã bị bỏ lỡ.

“Mẹ kiếp!” Người ngồi ở ghế phụ kia tức giận gầm lên một tiếng, nói: “Vốn dĩ còn cho rằng có thể thành công, không ngờ lại xảy ra sơ suất như vậy!”

“Bây giờ phải làm sao đây?” Mắt của tên tài xế kia cảm thấy dễ chịu hơn một chút liền hỏi

.”Còn có thể làm gì nữa, gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lý!” Người ngồi ở ghế phụ kia tức giận nói. Sau đó lôi điện thoại ra gọi điện thoại: “Tổng giám đốc Lý, thất bại rồi! Chúng tôi đã bỏ lỡ nơi thích hợp nhất để ra tay.”

“Xảy ra chuyện gì? Chút chuyện nhỏ này mà các người cũng làm không xong à?” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói đầy tức giận của phụ nữ.

“Xảy ra chút sơ xuất.” Người ngồi ở ghế lái phụ nói.

“Thôi bỏ qua đi, lần sau lại tìm cơ hội khác!” Người phụ nữ ở bên kia thô lỗ cúp máy.

Giang Tiểu Bắc nhìn vào gương chiếu hậu sau đó phát hiện ra một chiếc Volkswagen Lavida đã đi theo bọn họ từ khi hắn và Thẩm Thanh Du rời khỏi khách sạn, bây giờ lại không đi theo, lúc này hắn mới đóng cửa sổ lại.

Thẩm Thanh Du đã không còn hứng thú nói chuyện với hắn nữa, Giang Tiểu Bắc cũng lười nói chuyện, dù sao cũng sắp đến nhà rồi.

“Để tôi xoa bóp vai cho em một chút.” Trong căn phòng, Giang Tiểu Bắc nói với Thẩm Thanh Du.

“Không cần đâu!” Vẻ mặt của Thẩm Thanh Du lạnh lùng nói: “Giang Tiểu Bắc, tôi vẫn câu nói đó, anh đừng cho rằng có chút thành tựu thì có thể có được chút thiện cảm từ tôi, anh đã quên hết những quy tắc giữa hai chúng ta rồi sao, anh đang lạm dụng đấy, biết không hả? Anh như thế này càng khiến tôi ác cảm hơn thôi!”

Thẩm Thanh Du nói, sau đó cầm quần áo đi vào trong nhà tắm.

Giang Tiểu Bắc lười giải thích, nhún vai bắt đầu nằm trên sàn.

Chỉ là khổ sở phấn đấu mấy ngày nay, không dễ gì có được chút ấn tượng tốt, không ngờ rằng chỉ một khoảnh khắc liền phá bỏ hết trở về nguyên trạng, haiz, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng!

Trong mấy ngày nay, buổi tối Giang Tiểu Bắc luyện tập, buổi sáng đưa Thẩm Thanh Du đến công ty, còn mặt dày mày dạn chờ ở bên trong công ty.

Bởi vì việc Giang Tiểu Bắc hút thuốc trong xe dẫn đến việc ấn tượng của Thẩm Thanh Du với Giang Tiểu Bắc giảm xuống. Thái độ của Thẩm Thanh Du đối với hắn lại một lần nữa quay về trạng thái ban đầu, giữa hai người dường như cả ngày chỉ nói vài ba câu, hơn nữa còn một số chuyện vẫn chưa được nói tới.

Ngày hôm nay, Giang Tiểu Bắc vừa đi ra khỏi công ty của Thẩm Thanh Du liền lái xe chuẩn bị về nhà.

Đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Hồ Khải Minh.

“Người anh em Tiểu Bắc à, cậu đang ở đâu?” Ở đầu dây bên kia, Hồ Khải Minh gấp gáp nói.

“Bây giờ tôi đang ở tập đoàn Thẩm Thị, ông Hồ có chuyện gì sao?” Giang Tiểu Bắc hỏi, trên miệng mặc dù hỏi như vậy nhưng Giang Tiểu Bắc đã đoán ra lúc này Hồ Khải Minh gọi điện thoại cho mình là có chuyện gì.

“Người anh em Tiểu Bắc à, vậy bây giờ cậu có rảnh không? Nếu như rảnh thì ở đó chờ tôi được không? Bây giờ tôi qua tìm cậu!” Hồ Khải Minh nói với Giang Tiểu Bắc, thái độ có phần cung kính hơn trước kia rất nhiều.

“Được, vậy tôi ở quán cà phê đối diện tập đoàn Thẩm Thị chờ ông.” Giang Tiểu Bắc nói.

“Được, người anh em Tiểu Bắc, giờ tôi sẽ qua đó luôn, nhiều nhất mất tầm hai mươi phút.”

Giang Tiểu Bắc ngồi chờ ở trong quán cà phê khoảng mười lăm phút, Hồ Khải Minh đã hỏa tốc đi tới, sau khi đến nơi ông ta lao đến trước mặt của Giang Tiểu Bắc, nắm lấy tay của hắn, nói: “Người anh em Tiểu Bắc à, lần này tôi thật sự cảm ơn cậu, nếu như không có cậu tôi có lẽ đã chết rồi! Sẽ không trở về được nữa.”

“Ông Hồ, ông ngồi xuống trước đã.” Giang Tiểu Bắc mời Hồ Khải Minh ngồi xuống chỗ đối diện sau đó cười hỏi: “Nếu như tôi đoán không sai, viên ngọc bích mà tôi đã đưa cho ông Hồ đây đã bị vỡ rồi đúng không?”

“Đúng thế đúng thế!” Hồ Khải Minh gật đầu liên tục, nói: “Đã vỡ rồi, hơn nữa còn bị vỡ tan!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,036
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Nhà Của La Binh


Hồ Khải Minh nghĩ lại vẫn rùng mình, ánh mắt nhìn Giang Tiểu Bắc càng thêm cung kính hơn.

“Người anh em Tiểu Bắc à, lần này tôi thật sự phục cậu rồi!” Hồ Khải Minh nhìn Giang Tiểu Bắc, nói: “Cậu biết không? Tối hôm qua tôi lên biểu diễn xong, đang tẩy trang ở sau hội trường, thì một món đồ trang trí treo ở trên bức tường của hậu trường rơi ra, người anh em à, đó là một tấm biển quảng cáo nặng vài chục cân đấy, hơn nữa còn rơi về phía đầu của tôi, nếu như lúc đó tôi không tránh kịp, chắc chắn sẽ bị tấm biển đó đập vỡ đầu, nếu như bị vỡ đầu rồi, cho dù tôi không chết e rằng nửa đời còn lại cũng sẽ phải sống ở trong bệnh viện mất.”

“Nhưng ai mà ngờ được rằng tấm biển kia sau khi rơi xuống lại chỉ cách đầu của tôi có ba cen-ti-mét thì đột ngột bị kẹt lại không rơi xuống nữa!” Hồ Khải Minh nói: “Lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng tôi may mắn đại nạn không chết, khi đó tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng sau khi tôi tẩy trang xong trở về nhà, vừa sờ vào trong túi mới phát hiện ra viên ngọc bích mà cậu đưa cho tôi đã bị vỡ tan. Người anh em Tiểu Bắc à, mặc dù trước kia tôi đây không tin vào những điều mê tín dị đoan nhưng lần này tôi thật sự tin rồi, tôi biết nếu như không có viên ngọc bích mà tôi vẫn luôn mang theo bên mình này, e là tối hôm qua tôi đã thật sự bị đập chết rồi.”

“Không chết được đâu.” Giang Tiểu Bắc xua tay, nói: “Tôi đã nói với ông rồi, ông chỉ gặp tai hoạ đổ máu mà thôi, nếu như tôi không đưa cho ông viên ngọc bích đó, cùng lắm ông chỉ bị thương mà thôi, nhưng cũng khó tránh khỏi phải nhập viện.”

“Người anh em Tiểu Bắc à, lần này tôi thật sự phục cậu rồi!” Hồ Khải Minh giơ ngón tay cái ra nói.

Cái khác không nói, chuyện này phân tích ra thành hai vấn đề để nói: Đầu tiên, Giang Tiểu Bắc nói ông ta có họa đổ máu, ông ta không tin, nói đó là mê tín nhưng sau đó thì sao? Giang Tiểu Bắc nói trúng rồi, ông ta thật sự có họa đổ máu. Hơn nữa khi Giang Tiểu Bắc nói câu này hắn còn chưa gặp ông ta, chỉ mới gặp được vợ của ông ta mà đã có thể nói ra được câu này.

Chỉ riêng chuyện đơn giản như thế này cũng đã khiến cho Hồ Khải Minh vô cùng khâm phục Giang Tiểu Bắc.

Và chiếc bùa hộ mệnh mà Giang Tiểu Bắc đưa cho ông ta, đã thay ông ta chống đỡ tai họa, điểm này càng đáng kinh ngạc hơn.

Ngày nay bạn muốn có được bùa hộ mệnh, nơi nào cũng có thể mua được chỉ với giá vài đồng. Nhưng bất kể là bùa hộ mệnh bạn mua ở đâu đi chăng nữa, nó thật sự tác dụng sao?

Ít nhất cho đến nay vẫn chưa có ai nói được bùa hộ mệnh có vai trò gì.

Mà bùa hộ mệnh Giang Tiểu Bắc đã đưa cho ông ta lại thật sự có tác dụng. Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng ra được tấm biển kia lại đột nhiên bị kẹt lại như vậy, thậm chí có thể nói đó là một kỳ tích. Nhưng kỳ tích sẽ đột nhiên xảy ra như vậy sao? Cùng với việc kỳ tích xảy ra, viên ngọc bích kia đã bị vỡ tan rồi, đây chẳng phải là nói tấm bùa hộ thân kia đã có tác dụng rồi sao?

Lời dự báo thành sự thật, tấm bùa hộ thân có tác dụng.

Điều này đối với Hồ Khải Minh, Giang Tiểu Bắc giống như một vị thần tiên vậy.

Giang Tiểu Bắc mỉm cười, nói: “Ông Hồ à, nói ra có lẽ ông sẽ không muốn nghe, ông là người kế thừa kinh kịch, kinh kịch lại là văn hóa của Hoa Hạ chúng ta, còn phong thủy tướng pháp cũng là nét văn hóa của Hoa Hạ, bản thân tôi cho rằng ông không hoàn toàn tin vào những thứ này nhưng ít nhiều gì cũng sẽ có một chút niềm tin, nhưng không ngờ rằng...”

“Bây giờ tôi thật sự tin rồi!” Hồ Khải Minh trịnh trọng gật đầu.

“Được rồi, không nói những thứ này nữa, chỉ cần ông không sao là tốt rồi, tôi còn cho rằng ông sẽ vứt miếng ngọc tôi đưa cho sang một bên cơ đấy!” Giang Tiểu Bắc mỉm cười, nói.

“Nói ra cũng thật xấu hổ!” Hồ Khải Minh nói với Giang Tiểu Bắc: “Ngày hôm đó Hải Cường đưa miếng ngọc cho tôi, tôi liền tiện tay bỏ vào trong túi, sau này cũng quên đi mất chuyện này. Tối hôm qua sau khi biểu diễn xong tôi, theo thói quen của tôi đáng lẽ ra sẽ đi tẩy trang trước sau đó mới thay quần áo, nhưng tối hôm qua không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi thay quần áo trước. Tình cờ trong túi lại có viên ngọc bích mà cậu đưa cho, nếu không tôi thật sự không thoát được kiếp nạn này.”

“Trong sự mu muội ắt có ý trời!” Giang Tiểu Bắc nói.

Hồ Khải Minh vì để bày tỏ sự cảm kích của mình đối với Giang Tiểu Bắc nên muốn mời hắn đi ăn cơm. Tuy nhiên đúng vào lúc này điện thoại của ông ta lại đổ chuông.

“Người anh em Tiểu Bắc à, thật ngại quá tôi nghe điện thoại đã.” Hồ Khải Minh nói xong lôi điện thoại ra nhận cuộc gọi.

Ngay lập tức Hồ Khải Minh liền cau mày, nói: “Có chuyện gì thế? Sao La Binh lại đột nhiên bị ngất?”

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay!”

Hồ Khải Minh cúp điện thoại sau đó liền ngượng ngùng nói với Giang Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, hôm qua La Binh đột nhiên bị ngất đi, đã tìm mấy bác sĩ đến chữa trị rồi nhưng vẫn không chữa được, tối hôm nay có buổi biểu diễn hơn nữa còn khá quan trọng, tôi vốn muốn mời cậu ăn cơm nhưng xem ra chỉ có thể dời sang ngày khác rồi.”

“Không sao đâu!” Giang Tiểu Bắc xua tay, nói: “Ăn uống hôm nào cũng được!”

“Được, vậy chúng ta hẹn sang ngày khác nhé, tôi đi qua đó xem thế nào.” Hồ Khải Minh nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đi chưa được hai bước đột nhiên Hồ Khải Minh quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Bắc, vỗ đầu nói: “Ayya, cậu xem đầu óc của tôi, Tiểu Bắc, cậu không phải cũng là một bác sĩ rất giỏi sao? Tiểu Bắc, bây giờ cậu có rảnh không? Hay là cùng đi với tôi qua đó xem thế nào?”

Giang Tiểu Bắc mỉm cười, nói: “Được, tôi sẽ cùng ông qua đó xem sao.”

Mặc dù ấn tượng của hắn với La Binh không phải rất tốt nhưng ấn tượng với Hồ Khải Minh cũng không tệ, vì thế Hồ Khải Minh đã tìm đến hắn rồi, hắn vẫn nên đi xem một chút.

“Thật kỳ lạ!” Trên xe, Hồ Khải Minh vừa lái xe vừa nói: “La Binh tuổi tác còn trẻ, chắc cũng không có bệnh nào nặng, sao lại đột nhiên ngất xỉu được chứ? Hơn nữa đã tìm mấy bác sĩ đến khám nhưng đều không có kết quả, càng kì lạ hơn là chỉ ngất xỉu thôi cũng đâu cần phải khám một thời gian dài như thế vẫn chưa xong chứ?”

Giang Tiểu Bắc nói: “Yếu tố gây ra ngất xỉu rất nhiều, nếu như không tìm được nguyên nhân cụ thể quả thực rất khó mà chẩn đoán được!”

“Tiểu Bắc, chuyện này cậu phải giúp đỡ tôi đấy.” Hồ Khải Minh nói với Giang Tiểu Bắc: “Không nói tới diễn xuất, dù sao La Binh cũng là học trò của tôi, nếu như có thể chữa trị khỏi, xin cậu nhất định phải giúp đỡ trị liệu cho cậu ta giúp tôi.”

“Được rồi, ông Hồ yên tâm đi, chỉ cần có thể chữa tôi nhất định sẽ chữa trị!” Giang Tiểu Bắc gật đầu nói.

Hai người vừa nói vừa lái xe, không lâu sau đã đến tiểu khu nơi ở của nhà La Binh.

Tiểu khu nơi La Binh sống chính là nơi mà Thẩm Thanh Du và bố mẹ ở trước khi mua biệt thự, trước kia hai nhà ở đối diện nhau. Bây giờ mặc dù cả nhà của Thẩm Thanh Du đã chuyển đi nhưng căn nhà cũ vẫn chưa bán đi, được giữ lại cho đến tận bây giờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,036
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Làm Việc Không Suy Nghĩ


Biệt thự kia được mua sau khi Thẩm Thanh Du và Giang Tiểu Bắc kết hôn, cho nên đi đến chỗ này đối với Giang Tiểu Bắc mà nói cũng quen đường.

Đến cổng nhà La Binh, Hồ Khải Minh vươn tay nhấn chuông cửa.

Sau khi thấy Hồ Khải Minh đứng sau cửa, Tôn Tiểu Cúc vừa cười vừa nói: “Ôi chao, sư phụ của thằng bé đến rồi. Nhanh nhanh nhanh, mời vào, thế mà chuyện này lại làm phiền ngài rồi.”

“Bây giờ La Binh là học trò của tôi, mà lúc này lại xảy ra chuyện, chắc chắn tôi phải đi đến xem rồi.” Hồ Khải Minh nói với Tôn Tiểu Cúc, sau đó nhìn về phía Giang Tiểu Bắc, mỉm cười: “Người anh em Tiểu Bắc, chúng ta cùng vào đi.”

“Ấy ấy ấy…” Lúc này Tôn Tiểu Cúc mới nhìn thấy Giang Tiểu Bắc đang đứng cạnh, lập tức đưa tay ngăn lại: “Giang Tiểu Bắc, cậu chạy đến nhà chúng tôi làm gì? Mau cút ra ngoài, nhà chúng tôi không chào đón cậu, mau cút đi!”

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Hồ Khải Minh biết Giang Tiểu Bắc có mâu thuẫn với nhà La Binh, cho nên lúc này mới nhíu mày hỏi. Điều duy nhất ông biết chính là muốn đến cửa nhà La Binh thì phải đi xuyên qua nhà Giang Tiểu Bắc, nếu như thế thì quan hệ của hai nhà này chắc hẳn phải rất tốt mới đúng!

Trên đường đến, Hồ Khải Minh cũng đang suy nghĩ, mối quan hệ của hai nhà tốt như thế, La Binh xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ gọi Giang Tiểu Bắc đi qua nhìn một chút, sao lại không gọi chứ?

Giang Tiểu Bắc cười cười, nói: “Hai nhà chúng tôi có chút mâu thuẫn.”

“Mâu thuẫn chó má gì chứ?” Tôn Tiểu Cúc tức giận nói: “Giang Tiểu Bắc, cậu đừng cho là tôi không biết cậu có ý gì, không phải nhìn thấy La Binh nhà chúng tôi ngất xỉu nên chạy chạy tới chế giễu sao? Tôi nói cho cậu biết, Giang Tiểu Bắc, nhà chúng tôi không chào đón cậu. Từ nay về sau, tôi không cho phép cậu bước vào nhà chúng tôi nửa bước!”

Hồ Khải Minh nghe thế thì sắc mặt có chút khó coi, nói với nói với Tôn Tiểu Cúc: “Chị Tôn à, là do tôi dẫn Tiểu Bắc đến đó.”

“Việc này…” Tôn Tiểu Cúc dám làm mất lòng Giang Tiểu Bắc nhưng lại không dám làm mất lòng Hồ Khải Minh. Rơi vào đường cùng, bà ta đành phải gật đầu nói: “Vậy được, vậy cậu đi vào đi.”

“Tiểu Bắc, nể tình tôi, giúp đỡ chút đi.” Khi đi vào trong phòng, Hồ Khải Minh khẽ nói với Giang Tiểu Bắc. Nói thật, ông cũng có chút áy náy, dù sao Giang Tiểu Bắc cũng do mình mời đi theo, nhưng mà chưa vào cửa đã bị người ta nói như thế.

Nếu đổi thành những người khác, chỉ sợ đã phất tay bỏ đi từ sớm rồi.

“Không sao đâu, tôi đã quen biết bọn họ từ lâu, đã thành thói quen rồi.” Giang Tiểu Bắc cười cười, sau đó cùng Hồ Khải Minh đi vào phòng của La Binh.

Điều làm Giang Tiểu Bắc bất ngờ là vào giờ phút này, trong phòng La Binh còn có một bác sĩ khác đang ngồi đây.

Xem ra, tên bác sĩ này cũng là một bác sĩ Trung y, bởi vì ông ta xách theo hòm thuốc. Lúc này trong tay ông ta còn cầm châm bạc, đang châm cứu cho La Binh đang hôn mê.

Nhưng mà đứng ở đây nhìn thoáng qua, Giang Tiểu Bắc đã biết châm cứu không có tác dụng đối với La Binh đang hôn mê.

Giang Tiểu Bắc vừa liếc mắt đã nhìn ra, La Binh hôn mê cũng không phải do bệnh gây ra.

“Thầy tới rồi ạ!” La Thủy Lâm vẫn luôn ngồi cạnh La Binh, thấy Hồ Khải Minh đi tới lập tức chào hỏi ông.

“Bây giờ La Binh thế nào rồi?” Hồ Khải Minh hỏi.

“Vẫn đang hôn mê ạ!” La Thủy Lâm lắc đầu, nói: “Từ khi tối hôm qua được đưa về cho đến bây giờ đều là như thế, vẫn luôn hôn mê, thỉnh thoảng sẽ thét lên vài tiếng. Sau đó vẫn hôn mê tiếp, thật sự là lo chết đi được.”

“Tôi dẫn theo người anh em Tiểu Bắc này tới, mấy người để Tiểu Bắc xem qua chút đi, có lẽ cậu ấy có cách.” Hồ Khải Minh chỉ về phía Giang Tiểu Bắc, nói với nói với La Thủy Lâm.

La Thủy Lâm nhìn thấy Giang Tiểu Bắc, lập tức lông mày nhíu lại.

Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, thì bác sĩ đang châm cứu cho La Binh lại nhíu mày, nói: “Có ý gì chứ? Không phải tôi đây còn đang ở nơi này chữa bệnh cho cậu ta sao? Lúc này lại tìm bác sĩ khác tới đây làm gì? Không tin tưởng vào y thuật của tôi đúng không? Không tin tưởng thì còn gọi tôi đến đây làm gì?”

La Thủy Lâm thấy vị bác sĩ này tức giận, vội vàng nói: “Bác sĩ Dương, bác sĩ Dương, ông đừng tức giận, ông xem cho thẳng bé tiếp đi ạ.”

Nói xong, La Thủy Lâm nhìn về phía Hồ Khải Minh, hỏi: “Thầy à, thầy bảo Giang Tiểu Bắc tới xem bệnh cho La Binh ạ?”

“Đúng đó!” Hồ Khải Minh gật đầu nói.

“Thầy, tôi không có ý gì khác.” La Thủy Lâm khoát khoát tay, nói: “Giang Tiểu Bắc này tôi cũng quen biết hơn một năm rồi, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng biết cậu ta biết y thuật đó?”

“Cái gì? Để Giang Tiểu Bắc xem bệnh cho La Binh nhà chúng tôi à?” Lúc này, Tôn Tiểu Cúc bưng trà đi tới, lập tức hét to: “Không được không được, Giang Tiểu Bắc chỉ là một thằng oắt con vô dụng, làm chuyện gì cũng không xong, cả ngày chỉ biết ăn, sao cậu ta biết xem bệnh chứ. Bảo cậu ta xem bệnh cho La Binh nhà chúng tôi, vậy không phải sẽ xem đến La Binh chết luôn sao! Chuyện này không được, chuyện này chắc chắn không được, đây chẳng phải là quấy rối sao?”

Hồ Khải Minh nghe vậy, trong nháy mắt lông mày nhíu lại, hỏi: “Ý mấy người là đang nói tôi quấy rối sao?”

Lúc ở cửa ra vào, những lời Tôn Tiểu Cúc nói với Giang Tiểu Bắc làm Hồ Khải Minh có chút tức giận. Nhưng bây giờ lại còn nói như thế, làm sao Hồ Khải Minh không nổi giận cho được!

La Binh chỉ là một học trò bái ông làm thầy có mấy ngày, bây giờ cậu ta ngã bệnh, mình có ý tốt tới thăm, còn dẫn bác sĩ theo nữa, kết quả lại bị nói thành quấy rối. Chuyện này nếu đổi lại là ai, thì trong lòng đều sẽ không vui.

“Thầy à, tôi nói cậu ta chứ không phải ông!” Tôn Tiểu Cúc lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng xin lỗi, nói: “Thầy à, tôi biết ông có lòng tốt, chúng tôi cũng vô cùng cảm kích, nhưng mà, Giang Tiểu Bắc này, thứ nhất, cậu ta vốn không biết y thuật. Chúng tôi quen biết cậu ta rất lâu rồi, chưa hề nghe nói qua cậu ta biết y thuật gì cả. Thứ hai, cậu ta với nhà chúng tôi có thù với nhau, nếu để cho cậu ta chữa bệnh cho con trai tôi, chắc chắn sẽ làm tình hình con trai tôi trở nên tồi tệ hơn nhiều.”

“Cậu ấy không biết y thuật?” Hồ Khải Minh tức giận nói: “Bố vợ tôi bị tai nạn xe cộ, bác sĩ đều cho rằng bố vợ tôi không thể cứu được nữa. Sau đó, Tiểu Bắc đến châm cứu mấy cái đã làm bố vợ tôi thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Bác sĩ nói bố vợ tôi bị tổn thương cổ họng, cả đời cũng không thể hát hí khúc được nữa, cũng may nhờ Tiểu Bắc châm cứu vài cái mà dây thanh quản của bố vợ tôi đã trở lại bình thường. Bây giờ mấy người lại nói cậu ấy không biết y thuật à?”

“Được, xem như hôm nay tôi làm việc không suy nghĩ, Tiểu Bắc, chúng ta đi thôi!” Hồ Khải Minh rất tức giận, đứng lên, muốn cùng Giang Tiểu Bắc rời đi.

Mà vào lúc này, bác sĩ Trung y kia lại nở nụ cười lạnh.

“Nói xạo à, ông tiếp tục nói xạo đi!” Bác sĩ Trung y kia tức giận nói: “Bác sĩ đã nói người không thể cứu được, mà cậu ta chỉ dùng mấy cây trâm bạc đã có thể làm người ta thoát khỏi tình trạng nguy kịch? Tôi làm bác sĩ Trung y mấy chục năm cũng chưa từng nghe qua loại chuyện này. Ông muốn khoác lác thì ít nhất cũng phải có chút sự thật trong đó chứ! Sao ông không nói cậu ta có thể làm cho người chết sống lại luôn đi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,036
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Nói Chuyện Thô Lỗ Nhưng Không Vô Lý


Mặc dù bác sĩ Trung y này nói chuyện có chút khó nghe, lời nói thô lỗ nhưng không hề vô lý. Ít nhất La Thủy Lâm và Tôn Tiểu Cúc nghe thì cũng thấy vô cùng đúng.

Không nói đến chuyện rốt cuộc Giang Tiểu Bắc có biết y thuật không, dù cho thật sự biết cũng không đến mức giỏi như thế chứ?

Chỉ dùng mấy châm mà đã làm một người thoát khỏi tình trạng nguy kịch, chuyện này sao có thể. Dù cho đóng phim truyền hình cũng không dám diễn quá lố như thế.

Nhưng cũng may mà Hồ Khải Minh dẫn Giang Tiểu Bắc đến, may mà Hồ Khải Minh là người nói ra những lời này, chuyện này nếu đổi thành người khác, Tôn Tiểu Cúc đã sớm đuổi Hồ Khải Minh ra ngoài cửa rồi!

“Ông không biết, vậy chỉ có thể chứng minh y thuật của ông không đủ cao!” Hồ Khải Minh tức giận nói với bác sĩ kia: “Tôi nói khoác à? Bây giờ bố vợ tôi đang nằm trong bệnh viện, bây giờ ông có thể đi đến bệnh viện, rồi tùy tiện tìm một bác sĩ nào đó để hỏi rốt cuộc chuyện có phải như thế hay không!”

“Y thuật của tôi không đủ cao?” Bác sĩ Trung y kia lập tức nhíu mày, nói: “Hay lắm, thật sự y thuật của tôi không đủ cao. Được rồi, bệnh nhân này tôi không trị được, để vị thần y này đến trị đi!”

Nói xong, bác sĩ Trung y bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

“Ôi ôi ôi, bác sĩ Dương, bác sĩ Dương, ông đừng đi!” Tôn Tiểu Cúc nhìn thấy bác sĩ Trung y muốn đi, vội vàng nói: “Bác sĩ Dương, chúng tôi không hề nghi ngờ y thuật của ông, xin ông tiếp tục ở lại chữa trị cho con của tôi. Nếu ông đi rồi, có thể con trai tôi sẽ gặp phiền phức lớn!”

Tôn Tiểu Cúc không muốn bác sĩ Dương rời đi, dù sao bà cũng phải nhờ không ít mối quan hệ mới có thể mời được vị bác sĩ Dương này. Chỉ riêng tiền đến tận nhà chữa trị đến tốn hết mấy vạn rồi, mà tiền cũng đã đưa hết. Nếu ông ta đi như thế, chẳng phải tiền sẽ bị mất trắng sao?

Huống hồ, ở thành phố Nam Xuyên, người bác sĩ Trung y có y thuật giỏi nhất chính là bác sĩ Dương này đây.

Nếu ông ta đi rồi, mình cũng không biết nên đi tìm ai nữa.

“Tôi cảm thấy tôi nên đi mới đúng!” Bác sĩ Dương tức giận nói: “Nếu không chẳng phải là tôi đã ngăn cản vị thần y này hay sao? Có thần y trẻ tuổi như thế ở đây, nói không chừng người ta chỉ dùng một cây châm có thể làm con bà tỉnh lại, tôi còn ở đây múa rìu qua mắt thợ làm gì nữa?”

“Bác sĩ Dương.” Lúc này La Thủy Lâm mới mở miệng nói: “Bác sĩ chớ đi, chúng tôi chỉ tin tưởng mình ngài, chỉ tin tưởng ngài thôi!”

Nói xong, La Thủy Lâm nhìn về phía Hồ Khải Minh, nói: “Ông Hồ, ý tốt của ngài tôi xin nhận, nhưng mà chúng tôi vẫn nên để bác sĩ Dương trị liệu cho Tiểu Binh thôi!”

“Đúng vậy đó, bác sĩ Dương, ông hãy chữa cho Tiểu Binh đi.” Tôn Tiểu Cúc cũng nói: “Mặc dù con chúng tôi không có thân phận cao quý, nhưng không phải ai cũng có thể đụng vào!”

Nếu là bình thường, chắc chắn Tôn Tiểu Cúc sẽ không nói như thế. Dù sao vừa nói ra lời này cũng nói như đã hoàn toàn làm mất lòng Hồ Khải Minh. Nhưng mà hôm nay bà ta đã dám nói ra.

Vì hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là vì Hồ Khải Minh không có dẫn La Binh đi đến Bắc Kinh biểu diễn, điều này khiến bà cảm thấy mất mặt, lại cảm thấy Hồ Khải Minh không xem trọng con trai mình.

Thứ hai, cũng vì hôm nay Hồ Khải Minh dẫn theo Giang Tiểu Bắc tới, cũng làm cho bà ta cảm thấy Hồ Khải Minh này, tuy là thầy giáo của La Binh, nhưng lại làm việc lỗ mãng như thế.

Cho nên, bà ta cảm thấy dạng thầy giáo thế này, bái hay không bái cũng không quan trọng.

Mà La Thủy Lâm cũng bắt đầu đổi từ xưng hô thầy, sang ông Hồ. Hiển nhiên, ông ta cũng rất tức giận với Hồ Khải Minh!

“Được, đã tin tưởng tôi thì tôi sẽ tiếp tục chữa trị. Nhưng mà tôi cần yên tĩnh, càng không muốn nghe người khác nghỉ ngờ y thuật của tôi!” Bác sĩ Dương nói: “Y thuật của tôi, còn chưa đến phiên một người không liên quan nghỉ ngờ.”

Bác sĩ Dương nói xong thì lấy châm bạc trong hòm thuốc ra lần nữa, bắt đầu tiến hành chữa trị cho La Binh!

“Bác sĩ Dương, cám ơn ông, cám ơn ông!” Nhìn thấy bác sĩ Dương chịu ở lại tiếp tục chữa bệnh cho La Binh, Tôn Tiểu Cúc lập tức thở dài một hơi, rồi quay đầu lại nhìn về phía Hồ Khải Minh, nói: “Ông Hồ, chúng tôi còn phải chữa bệnh cho La Binh, cho nên không thể giữ ông lại nhà nói chuyện uống trà được. Mặt khác, chúng tôi cảm thấy trình độ diễn kinh kịch của La Binh không đủ tiêu chuẩn làm học trò của ông. Vì để tránh làm mất uy tín của ông, nên ông hãy loại thẳng bé đi!”

Lúc này, La Thủy Lâm cũng gật đầu nói: “Đúng thế, ông Hồ, trình độ nghệ thuật của ông quá cao, trình độ của con trai nhà tôi quá thấp, không có tư cách làm học trò của ông. Ông hãy xóa tên thằng bé đi, chúng tôi không với cao nổi!”

“Được!” Hồ Khải Minh tức giận đến run người, nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ xóa tên của La Binh. Từ nay về sau, tôi sẽ không có một học trò như thế nữa! Tiểu Bắc, chúng ta đi thôi!”

Hồ Khải Minh vừa nói vừa kéo Giang Tiểu Bắc đi ra bên ngoài.

Cả nhà này, thật sự không thể nói chuyện được!

Nhân phẩm quá tệ!

Giang Tiểu Bắc vẫn im lặng không nói gì, khẽ vỗ bả vai Hồ Khải Minh, nói: “Không sao, chúng ta tiếp tục xem đi. Tôi lại muốn nhìn xem vị bác sĩ kiêu ngạo này chữa bệnh cho người ta như thế nào!”

“Sao thế, muốn học trộm à? Nhóc con, y thuật của tôi cao minh như thế, không phải chỉ cần cậu nhìn một chút là có thể học được đâu!” Bác sĩ Dương tức giận nhìn Giang Tiểu Bắc, sau đó tiếp tục tiến hành châm cứu cho La Binh!

Hồ Khải Minh không rõ vì sao Giang Tiểu Bắc muốn chờ đợi ở đây, nên hỏi: “Tiểu Bắc, người ta cũng không tin chúng ta, đuổi chúng ta đi, chúng ta còn ở lại đây làm gì?”

“Bây giờ mang theo cả bụng tức giận đi, tức điên lên thì làm sao đây?” Giang Tiểu Bắc nói: “Yên tâm đi, ở đây chờ một chút, bọn họ sẽ xin lỗi chúng ta thôi!”

Hai người thì thầm với nhau, những người khác đều không nghe được.

Tôn Tiểu Cúc và La Thủy Lâm rất khó chịu nhìn Giang Tiểu Bắc và Hồ Khải Minh. Thấy hai người bọn họ còn chưa đi, bố mẹ La Binh hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn bọn họ nữa.

Khoảng mười phút sau, bác sĩ Dương rút trâm bạc ra, nói với nói với La Thủy Lâm: “Ông La, bây giờ tôi đã chữa trị cho con trai ông xong rồi. Tôi tin chưa tới một tiếng nữa, cậu ta có thể tỉnh lại, đến lúc đó thì sẽ không sao nữa.”

“Bác sĩ Dương thật có năng lực!” Lúc này Giang Tiểu Bắc mới giơ ngón tay lên nói: “Tôi còn tưởng bác sĩ Dương có y thuật giỏi giang này sẽ sử dụng cách hay ho gì để chữa trị chứ. Không nghĩ đến kết quả là dùng Ngũ Hòe châm pháp mà thôi!”

“Cái gì gọi là Ngũ Hòe châm pháp, cậu biết dùng không?” Bác sĩ Dương tức giận nhìn Giang Tiểu Bắc.

“Tôi biết dùng hay không tạm thời không bàn đến.” Giang Tiểu Bắc nói. “Nếu như tôi không đoán sai, đêm qua sau khi La Binh trở về thì đã có người dùng Ngũ Hòe châm pháp chữa cho hắn ta rồi? Đồng thời, khi vị bác sĩ đó rời đi cũng nói không tới một tiếng, La Binh sẽ tỉnh lại đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,036
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Trúng Tà


Giang Tiểu Bắc sở dĩ ở lại tiếp tục theo dõi cũng là muốn xem xem vị bác sĩ Dương này rốt cuộc có tài năng gì mà kiêu ngạo như vậy, người nào không biết còn cho rằng y thuật của ông ta tốt vô cùng.

Không ngờ rốt cuộc cũng chỉ là một bác sĩ bình thường không có khác biệt gì, chỉ là sử dụng phương pháp châm cứu Ngũ Hòe mà thôi.

“Hình như đúng là như vậy.” La Thủy Lâm suy nghĩ một chút sau đó đứng dậy gật đầu nói: “Bác sĩ Dương, không giấu giếm gì, tối hôm qua thực sự có một bác sĩ Trung y đến đây, cũng dùng phương pháp châm cứu Ngũ Hòe điều trị cho con trai tôi, lúc tôi vừa nhìn thấy ông cũng châm kim cho con trai tôi, tôi liền cảm thấy có hơi quen thuộc.

“Bác sĩ Dương cau mày hỏi: “Không có tác dụng gì sao?”

“Không có.” La Thủy Lâm nói. “Con trai tôi đã hôn mê một thời gian lâu như vậy, nếu như phương pháp châm kim Ngũ Hòe thật sự có tác dụng thì cũng không đến mức hôn mê đến tận bây giờ, e rằng sớm đã tỉnh rồi.”

“Như vậy đi, tôi sẽ kê cho cậu ấy một ít thuốc.” Bác sĩ Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Một lát sau, các người đun thuốc xong thì cho cậu ấy uống một chút là có thể tỉnh lại.”

“Thuốc ông định kê là canh an thần đúng không?” Giang Tiểu Bắc hỏi lại: “Canh an thần thực sự có tác dụng an thần khiến não bộ thức tỉnh nhưng là một bác sĩ có chuyên môn, lẽ nào ông không nên hỏi người nhà bệnh nhân, bệnh nhân trước đó có uống thuốc gì không à?”

“Bác sĩ Dương, con trai tôi tối hôm qua cũng đã uống canh an thần rồi.” La Thủy Lâm vào lúc này mở miệng nói với bác sĩ Dương lần nữa.

“Hả?” Bác sĩ Dương lại sửng sốt, canh an thần cũng đã uống sao?

Điều này không đúng, ông ta đã kiểm tra toàn bộ cơ thể của La Binh, nhận ra La Binh vốn dĩ không có triệu chứng của bất cứ bệnh nào, vì vậy ông ta nghi ngờ liệu có phải hệ thân kinh của La Binh xuất hiện vấn đề gì, như vậy mới sử dụng phương pháp châm cứu Ngũ Hòe, thêm vào đó là canh an thần, nhưng không ngờ, chúng đều đã được sử dụng qua, hơn nữa một chút hiệu quả cũng không có.

“Aaa!”

Đúng lúc này, La Binh đang hôn mê đột nhiên giật mình tỉnh dậy, mở to hai mắt, miệng hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó hai tay vùng vẫy ở trong không trung không ngừng…

“Aaa…Aaa…”

“Bác sĩ Dương ông mau nhìn xem, con trai tôi sao nó lại như vậy…” La Thủy Lâm nhìn thấy La Binh lúc này lại hét lên, vội vàng nói với bác sĩ Dương.

Tuy nhiên vào lúc này, Giang Tiểu Bắc lao tới phía trước rất nhanh, trong tay cầm một cây kim bạc, châm vào đầu La Binh, vốn dĩ La Binh vẫn còn đang trong trạng thái điên cuồng ngay lập tức yên tĩnh lại.

“Hả?” Nhìn thấy cảnh này, La Thủy Lâm và Tôn Tiểu Cúc tức khắc đều sững sờ.

Để ý thấy sau khi bác sĩ Dương đến, La Binh cũng lên cơn một lần, nhưng lúc đó bác sĩ Dương cũng bất lực chỉ có thể đợi đến khi La Binh bình tĩnh lại mới có thể châm cứu cho La Binh, nhưng không ngờ, bệnh tình mà bác sĩ Dương bất lực, sau khi Giang Tiểu Bắc dùng một câm kim bạc đâm xuống là La Binh bình tĩnh lại.

Bác sĩ Dương nhìn Giang Tiểu Bắc với ánh mắt kinh ngạc hỏi: “Cậu, cậu dùng phương pháp gì có thể khiến cậu ta yên tĩnh lại, cây kim này cậu đã châm ở huyệt vị nào?”

Là một bác sĩ Trung y, bác sĩ Dương đương nhiên hiểu rõ các huyệt vị trên cơ thể con người, nhưng nhìn như thế nào cũng nhận thấy nơi huyệt vị mà Giang Tiểu Bắc châm hoàn toàn không phải huyệt vị mà ông ta biết.

“Làm sao, ông muốn bí mật học kỹ thuật này sao?” Giang Tiểu Bắc nhìn về phía bác sĩ Dương hỏi. “Y thuật của tôi rất cao siêu, cho dù có nói cho ông thì ông cũng không thể học được đâu.”

Câu nói này là lời bác sĩ Dương trước đây đã nói với Giang Tiểu Bắc, những gì nói lúc đó gọi là kiêu ngạo, gọi là tự hào. Nhưng bây giờ, Giang Tiểu Bắc đã thay đổi một chút trả lại cho ông ta, mặc dù không kiêu ngạo và tự hào như thế nhưng lại khiến bác sĩ Dương mặt đỏ tía tai, cảm thấy mất mặt vô cùng.

Khi bác sĩ Dương nói lời này, ông ta kiêu ngạo tự mãn, bản tính khoe khoang lại càng lớn, nhưng Giang Tiểu Bắc lại không hề khoe khoang bất cứ chút gì, y thuật của hắn chắc chắn rất cao siêu, bấm được huyệt vị này để châm cứu mà nói thì không phải là một huyệt vị mà một bác sĩ bình thường có thể hiểu rõ. Trung y bình thường hiểu rõ thân thể con người nhiều nhất là vài trăm huyệt vị, trong khi Giang Tiểu Bắc hiểu rõ thân thể con người cho đến bây giờ có ít nhất hàng ngàn huyệt vị.

Bởi vì huyệt vị trên cơ thể con người không chỉ giới hạn trên bề mặt cơ thể mà ở bên trong cơ thể con người cũng tồn tại rất nhiều huyệt vị và những điểm này cho đến nay hầu hết các nhà y học Trung Quốc đều không biết.

Giang Tiểu Bắc không ngừng hoạt động, chạy nhanh vào trong phòng bếp, từ trong phòng bếp lấy ra một túi gạo nếp rắc trong phòng, sau đó ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại bảt đầu vẽ tùy tiện lên người La Binh.

Người khác nhìn không hiểu nhưng Giang Tiểu Bắc lại hiểu rất rõ, hắn làm như vậy là đang dùng linh khí vẽ bùa chú lên người La Binh.

Rất nhanh sau khi vẽ bùa chú xong, Giang Tiểu Bắc tát rất mạnh vào người La Binh một cái, sau đó hét lớn: “Mau biến đi.”

Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, gạo nếp vốn dĩ đang nằm rải rác trên đất bỗng nhiên xuất hiện một dấu chân rõ rệt.

Những người có mặt đều vô cùng bàng hoàng và không dám tin, dấn chân này rốt cuộc đã là có chuyện gì?

Giang Tiểu Bắc lại một lần nữa đặt ngón trỏ và ngón giữa tay phải sát vào nhau dùng sức chỉ vào một trong những vị trí ở trên gạo nếp, trong khoảnh khắc, dấu chân đột ngột dừng lại và ngay ở chỗ dấu chân dừng lại là một bãi chất lỏng màu đen đột nhiên xuất hiện tỏa ra một mùi hôi thối buồn nôn.

Sau khi làm xong những chuyện này, Giang Tiểu Bắc rút cây kim bạc ở trên đầu La Binh ra, bỏ vào trong túi kim của mình lãnh đạm nói: “Trong vòng năm phút nữa, La Binh có thể tỉnh lại, về phần những hạt gạo nếp trên đất, các người có thể tùy ý tìm chỗ vứt đi.”

Hồ Khải Minh nhìn thấy những chuyện này, mở to hai mắt nhìn về phía Giang Tiểu Bắc hỏi: “Người anh em Tiểu Bắc, La Binh đây không phải là bị trúng tà chứ?”

Hồ Khải Minh nhìn những dấu chân trên gạo nếp, cả người đều không biết nên hình dung như thế nào. Trước đây ông ta đã từng nhìn thấy nó ở trong một số cuốn sách. Trong sách nói rãng nếu như ma đi trên gạo nếp thì sẽ để lại dấu chân giống như người. Lúc đó, Hồ Khải Minh vẫn cho rằng đây chỉ là một cách nói bịa đặt hư cấu không thể nào có thật. Nhưng thật không ngờ, ngày hôm nay ông ta lại có thể tận mắt nhìn thấy.

Giang Tiểu Bắc giật đầu lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, chính là bị trúng tà.”

Quả nhiên, không đến năm phút trôi qua, La Binh đã tỉnh lại. Mặc dù không nói gì nhưng có thể nhận ra hắn ta đã hồi phục bình thường.

“Thầy à, sao thầy lại đến đây?” La Binh nhìn thấy Hồ Khải Minh đang đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.

Hồ Khải Minh quay đầu lại nói: “Cậu đừng gọi tôi là thầy nữa, từ nay về sau, tôi sẽ không làm thầy của cậu nữa.”

Giang Tiểu Bắc bước lên phía trước, nói với La Binh: “La Binh, tối ngày hôm qua, có phải sau khi cậu bắt đầu biểu diễn một vở kịch, vẫn chưa hát xong thì đã nhanh chóng kết thúc không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,036
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Đừng Để Ở Trong Lòng


Giang Tiểu Bắc bước lên phía trước, nói với La Binh: “La Binh, tối ngày hôm qua, có phải sau khi cậu bắt đầu biểu diễn một vở kịch, vẫn chưa hát xong thì đã nhanh chóng kết thúc không?”

Hồ Khải Minh nghe vậy vội nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía La Binh, lớn tiếng chất vấn: “La Binh, Tiểu Bắc có nói đúng sự thật không? Có phải cậu vẫn chưa hát xong một vở kịch thì đã kết thúc rồi?”

“Em…” La Binh muốn nói lại thôi, rất hiển nhiên rằng Giang Tiểu Bắc nói đúng.

“Cậu..” Hồ Khải Minh tức giận chỉ vào La Binh, phẫn nộ quát: “Làm một diễn viên, lời thoại kịch lớn hơn trời, lúc cậu bắt đầu lẽ ra nên có người dạy cho cậu chứ? Miễn là bắt đầu diễn thì tuyệt đối không thể kết thúc sớm, cho dù không có khán giả cũng phải hát xong một vở kịch, cậu lại kết thúc sớm như thế?”

“Thầy, lúc đó dưới đài cũng chỉ có hơn mười khán giả ngồi xem, chúng ta hát tiếp như vậy sẽ lỗ vốn.” La Binh mở miệng nói.

“Dù lỗ vốn thì cũng phải hát cho xong, hoặc đừng bắt đầu làm gì.” Hồ Khải Minh lớn tiếng quát: “Cậu biết không? Nghe hát tuồng không phải chỉ có mình cậu, hiểu chứ? Nếu không tổ tiên chúng ta vì sao định ra một quy củ như thế? Cậu cho rằng lúc tổ tiên định ra quy củ này là cố ý đùa giỡn sao? Vì sao cậu đột nhiên lại đột nhiên hôn mê? Tại sao lúc hôn mê lại thỉnh thoảng rít gào? Tự cậu nhìn dấu chân trên mặt gạo nếp xem là xảy ra chuyện gì? Đây là dấu chân người sao? Đây không phải!"

Lần này Hồ Khải Minh đúng là tức muốn chết, là một người diễn kinh kịch, ngày đầu tiên học kinh kịch, thầy giáo đã nói, diễn xuất lớn hơn trời, mở màn nhất định phải hát xong, không thể giữa đường đứt gánh.

La Binh thậm chí ngay cả chuyện này cũng không nhớ kỹ, thực sự gỗ mục không thể điêu khắc mà.

La Thủy Lâm và Tôn Tiểu Cúc nghe được một đoạn đối thoại này, nhìn dấu chân trên gạo nếp, trong lòng nghĩ đến mà sợ hãi một phen, không ngờ làm nửa này, con trai mình không phải bị bệnh mà là bị vật bẩn thỉu quấn thân.

Hôm nay cũng may có Giang Tiểu Bắc ở đây, nếu không nếu như bọn họ tiếp tục dựa theo phương thức trị liệu chữa bệnh cho con trai, vậy không biết La Binh sẽ bị trói buộc tới khi nào.

Nghe một vài người già nói, nếu như bị vật bẩn quấn lâu, vậy sẽ mất mạng.

Đã như thế, hai người Tôn Tiểu Cúc và La Thủy Lâm có chút hổ thẹn với Hồ Khải Minh, người ta cũng không phải tùy tiện, mà thật sự dẫn theo người tới cứu con trai mình.

Mà vừa nghĩ tới những lời lẽ không khách khí lúc trước kia nói với ông, hai người liền hối hận không thôi.

“Chuyện đó, thầy à, cảm ơn ông chữa lành bệnh cho con trai tôi, cũng sắp đến trưa rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm nhé?” Tôn Tiểu Cúc nhìn về phía Hồ Khải Minh, cẩn thận từng li từng tí nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, thầy à, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm đi, bây giờ bà nhà sẽ đi khách sạn năm sao đặt phòng, đặt phòng khách tốt nhất.” La Thủy Lâm cũng vội nói.

Bây giờ con trai ổn rồi, bọn họ cũng bắt đầu nghĩ thông một ít chuyện, cái nghề diễn tuồng này, nếu như thật sự bị thầy giáo đuổi đi, sau này muốn nổi bật hơn mọi người ở nghề này e rằng khó khăn cực kỳ.

Huống chi Hồ Khải Minh vẫn là danh gia kinh kịch trứ danh nhất bây giờ, cho dù bái người khác làm thầy, người khác cũng không nhất định có thành tựu cao như Hồ Khải Minh đâu.

“Cơm nhà các người, tôi không ăn nổi.” Hồ Khải Minh thở phì phò nói: “La Binh, quan hệ thầy trò của chúng ta bắt đầu giải trừ từ hôm nay, từ nay về sau, cậu không phải học trò tôi, tôi cũng không phải thầy giáo của cậu.”

“Ấy ấy ấy, thầy, thầy.” Tôn Tiểu Cúc lập tức tiến lên, nói với Hồ Khải Minh: “Thầy, thật sự xin lỗi, tôi biết, lúc trước tôi đã nói một ít lời không phải, kính xin ông đại nhân đại lượng bỏ qua cho, nếu như thật sự không cho Tiểu Binh làm học trò ông, vậy sau này cả đời nó sẽ cứ thế mà bị hủy đó.”

Hồ Khải Minh nhìn Tôn Tiểu Cúc một chút nói: “Tôi nói cho các người biết, con người tôi cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, nếu La Binh thật sự có thiên phú tốt trên kinh kịch, đồng thời chịu chăm chỉ tập kinh kịch, bất kể các người nói gì, tôi nên thu nó làm học trò thì tôi vẫn sẽ thu nhận. Nhưng mà thiên phú nó đối với tôi chỉ có chút thôi. Hơn nữa nó chịu chăm chỉ tập kinh kịch sao? Tôi không biết lúc trước nó học kinh kịch, có người đã nói với nó những lời kia chưa, nhưng sau khi nó bái tôi làm thầy thì tôi đã nghiêm túc nói với nó, diễn xuất lớn hơn trời, mở màn nhất định phải có kết thúc tốt đẹp. Một thứ căn bản nhất như thế nó cũng không làm được, còn giữ nó làm học trò làm cái gì?”

“Ông Hồ, đây chỉ là vấn đề nhỏ, kính xin ngài đừng để ở trong lòng…”

“Vấn đề nhỏ?” Hồ Khải Minh bị câu nói này của Tôn Tiểu Cúc chọc tức đến mức bật cười: “Bà cảm thấy đây chỉ là một vấn đề nhỏ sao?”

“Tôi…” Bị Hồ Khải Minh hỏi như vậy, Tôn Tiểu Cúc cũng không biết nói gì.

“Được rồi, không cần phải nói nhiều như vậy, ý tôi đã quyết, mấy người nói cũng chẳng có tác dụng gì.” Hồ Khải Minh xua tay nói, sau đó nói với Giang Tiểu Bắc: “Người anh em Tiểu Bắc, điều nên làm chúng ta cũng làm rồi, bây giờ chúng ta đi được chưa?”

“Được.” Giang Tiểu Bắc gật đầu nói.

“Tiểu Bắc, Tiểu Bắc!” Tôn Tiểu Cúc đột nhiên đưa tay ra kéo Giang Tiểu Bắc nói: “Tiểu Bắc à, cháu nhanh nói giúp một chút với ông Hồ, để ông ấy tiếp tục giữ anh La Binh của cháu lại, Tiểu Bắc, thím biết ông Hồ nghe lời cháu mà.”

Giang Tiểu Bắc khẽ cười nói: “Thím Tôn à, tôi chỉ là một tên oắt con vô dụng, tôi có tài cán gì? Hơn nữa, nhà các người tôi cũng không thể tiến vào, vì thế, tôi vẫn nên dành thời gian đi ra ngoài còn hơn.”

“Tiểu Bắc, cháu đừng đùa thím của cháu, thím cháu vừa nấy nói kiểu gì cũng vô ích, cháu nói giúp với ông Hồ một chút được không, thím xin cháu.” Tôn Tiểu Cúc cầu xin nói, trong lòng của Tôn Tiểu Cúc cũng cảm thấy có chút buồn cười, đánh chết bà ta cũng không ngờ cả đời này của bà ta một ngày lại sẽ có chuyện nhờ đến thằng oắt con vô dụng Giang Tiểu Bắc này.

“Thím Tôn!” Giang Tiểu Bắc cười nói: “Trở về đi.”

“Giang Tiểu Bắc, mày có ý gì?” Tôn Tiểu Cúc nhìn thấy Giang Tiểu Bắc không đồng ý giúp đỡ, nhất thời lớn tiếng quát: “Tao vẫn là trưởng bối của mày đấy, một vấn đề nhỏ như thế mày cũng không muốn giúp? Rốt cuộc mày muốn sao? Có phải mày sợ La Binh nhà bọn tao bái ông Hồ làm thầy, sợ tương lai của nó có tiền đồ, mày không còn mặt mũi, cho nên mới cố ý không giúp việc này không? Loại suy nghĩ bỉ ổi đê tiện như mày tao vừa nhìn cái là biết, mày vểnh mông một cái là tao biết mày muốn thả cái rắm gì ngay.”

“Thím Tôn, tốc độ lật mặt của bà cũng nhanh ghê nha.” Giang Tiểu Bắc cười nói: “Nếu như tôi thật sự sợ La Binh nhà mấy người khiến tôi mất mặt thì vừa nãy tại sao phải cứu hắn ta tỉnh lại? Đúng rồi, thím Tôn, con người tôi đây không có bản lĩnh khác, nhưng bản lĩnh duy nhất chính là tôi có thể cứu La Binh tỉnh lại rồi ngay lập tức khiến hắn ta hôn mê lần nữa. Nếu không thì thử một chút xem sao nhé?”

“Tôi…” Gương mặt Tôn Tiểu Cúc trong nháy mắt rũ xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,036
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chính Là Ba Người Này


“Hừ, làm nửa ngày, hóa ra cái gì đó giả thần giả quỷ ở đó!” Ở bãi đậu xe dưới đất, bác sĩ Dương mang theo hộp thuốc, khó chịu liếc nhìn Giang Tiểu Bắc, sau đó lên xe…

“Đây là ước mơ, đố kị và hận!” Hồ Khải Minh cười nói với Giang Tiểu Bắc.

Giang Tiểu Bắc nhún vai, cười không nói!

“Tiểu Bắc, vừa rồi, cám ơn cậu.” Hồ Khải Minh nói với Giang Tiểu Bắc.

“Cảm ơn tôi vì cái gì?” Giang Tiểu Bắc hỏi.

“Tôi biết lý do vì sao cậu đồng ý ở lại thực hiện ý nguyện giúp La Binh chữa bệnh, là vì giúp tôi.” Hồ Khải Minh nói. Mặc dù nhà La Binh không coi trọng Giang Tiểu Bắc và không chịu để Giang Tiểu Bắc chữa bệnh cho La Binh, nhưng nếu không làm như thế, thứ bị mất không chỉ là thể diện của Giang Tiểu Bắc, mà còn là thể diện của chính ông ta.

Ông ta là thầy của La Binh, dưới tình huống như vậy, ông ta tự mình đến nhà La Binh, gia đình La Binh nhất định sẽ chiêu đãi ông ta như một vị khách quý.

Nhưng chính vì Giang Tiểu Bắc mà thái độ của gia đình La Binh đối với ông ta vô cùng không tốt.

Vì vậy, Giang Tiểu Bắc sẵn sàng ở lại để chữa trị cho La Binh, Hồ Khải Minh biết rằng Giang Tiểu Bắc muốn gia đình La Binh đối xử với mình tốt hơn, và để họ xin lỗi vì những gì họ đã làm trước đó.

Hồ Khải Minh là một người thông minh, ông ta vẫn có thể nhìn ra những điều này.

Giang Tiểu Bắc cười nói: “Gia đình này luôn lợi dụng người khác để tiến về trước. Tôi đã biết gia đình họ hơn một năm rồi. Tôi vô cùng hiểu họ.”

“Tiểu Bắc.” Hồ Khải Minh nhìn Giang Tiểu Bắc và nói: “Vừa vào cửa, cậu đã biết La Binh không phải bị bệnh, mà là bị quỷ quấn thân?”

“Ừ!” Giang Tiểu Bắc gật đầu nói: “Nếu như người bị bệnh, dưới tình huống bình thường, các bác sĩ khác nhất định có thể chẩn đoán ra bệnh, nhưng chỉ có trúng tà khí, dù khám bệnh cũng không phát hiện được. Hơn nữa, tôi có chút hiểu biết về phong thủy siêu hình. Vì vậy, trong nháy mắt tôi đã có thể nhìn ra.”

“Tiểu Bắc, tôi thực sự không nhìn ra đấy. Tuổi cậu còn trẻ, mà lại am hiểu những điều này. Ngày nay, có rất ít người trẻ tuổi hiểu biết những việc này được như cậu!” Hồ Khải Minh khâm phục nói, phong thủy siêu hình, Trung y, những thứ này đều là những thứ quý báu đang dần biến mất trong xã hội ngày nay, những người trẻ tuổi, khi nhắc đến những điều này, họ đều khinh thường, dè bỉu.

Nhưng không ngờ những người trẻ tuổi như Giang Tiểu Bắc lại có sự hiểu biết thấu đáo như vậy, điều đó thực sự khiến Hồ Khải Minh có cái nhìn mới về Giang Tiểu Bắc, nảy sinh cái nhìn khác về chàng thanh niên trẻ này!

Tất nhiên, nếu Hồ Khải Minh biết rằng Giang Tiểu Bắc là hóa thân của một vị Tiên Tôn đã gần năm trăm tuổi, có lẽ ông ta đã không nói những điều như vậy nữa.

“Đúng rồi, Tiểu Bắc!” Đột nhiên Hồ Khải Minh nói với Giang Tiểu Bắc. “Tôi không biết, cậu có nghiên cứu khảo cổ học không?”

“Khảo cổ học?” Giang Tiểu Bắc sửng sốt, nói: “Tôi không có nhiều nghiên cứu về cái này. Thế nào, ông Hồ, ngài hứng thú nghiên cứu khảo cổ học sao?”

“Tôi không có hứng thú!” Hồ Khải Minh xua tay nói. “Đó là con gái tôi. Con bé học khoa Khảo cổ học. Hiện con bé đã tốt nghiệp. Con bé đang làm việc trong Hiệp hội Khảo cổ Nam Xuyên của chúng tôi. Mỗi ngày con bé đều ở chung với một số di tích văn hóa cổ đại và một số di tích văn hóa được khai quật. Tiểu Bắc, cậu nói xem, những di vật văn hóa cổ quanh năm bị vùi lấp trong đất, một số đồ vật còn là tang vật. Cậu nói, con gái tôi tiếp xúc với những thứ này quanh năm có gây hại cho thân thể không?”

Trước đây Hồ Khải Minh hoàn toàn không tin những chuyện thần quỷ này, nhưng bây giờ thì khác, khi nhìn thấy kì tích trong cơ thể Giang Tiểu Bắc ngày càng nhiều, ông ta bắt đầu tin những điều này.

“Cái này khó nói.” Giang Tiểu Bắc nói: “Nếu chỉ là một di vật văn hóa khai quật đơn giản, cái này cũng không có gì, nhưng nếu là vật bồi táng, chôn theo người đã mất, rất có thể sẽ xảy ra một số chuyện không cần thiết. Dù sao di tích là được người chết cất giữ, thời cổ đại nhiều người chết trẻ, không tránh khỏi những nỗi oan khuất.”

“Thật sao?” Hồ Khải Minh ngạc nhiên khi nghe những lời đó: “Vậy thì tôi phải làm sao? Hay là, tôi để cho con gái tôi thôi làm việc ở Hiệp hội Khảo cổ học?”

“Không cần thiết!” Giang Tiểu Bắc xua tay nói: “Đến lúc đó, tôi sẽ làm một cái mặt dây chuyền bằng ngọc, đưa cho con gái của ông, để cô ta đeo bên người!”

“Tốt rồi, tốt rồi, vậy trước tiên tôi xin cảm ơn cậu.” Hồ Khải Minh nghe Giang Tiểu Bắc nói lời này, trong lòng cũng yên tâm, thở dài một hơi: “Tiểu Bắc, gần trưa rồi. Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi. Hôm nay tùy tiện ăn chút gì đi. Sau hai ngày, nhà tôi sẽ long trọng mời cậu tới dùng bữa tối để có thể cám ơn cậu đàng hoàng.”

“Ông Hồ, không cần như vậy đâu.” Giang Tiểu Bắc xua tay nói. “Tôi chỉ giúp một chút thôi. Không cần đâu. Còn nữa, chốc nữa tôi sẽ có việc phải làm, có thể buổi trưa tôi sẽ không thể cùng ông ăn rồi.”

“Như vậy à…” Hồ Khải Minh nói. “Vậy thì ngày khác!”

“Được rồi, hôm khác!”

Hồ Khải Minh đưa Giang Tiểu Bắc đến tầng dưới của tập đoàn nhà họ Thẩm.

Giang Tiểu Bắc xuống dưới đây, lái xe ô tô của mình, sau đó đi đến quán bar của Trương Dã.

Trên đường gọi điện thoại cho Trương Dã, Trương Dã đi làm vào ban đêm, ngủ vào ban ngày, nhưng sau khi Giang Tiểu Bắc gọi điện, hắn ta đã vội vàng chạy đến quán bar, đợi Giang Tiểu Bắc đến.

“Anh Tiểu Bắc.” Nhìn thấy Giang Tiểu Bắc, Trương Dã cung kính tiến lên chào hỏi, rồi châm một điếu thuốc.

Giang Tiểu Bắc nhận lấy điếu thuốc, Trương Dã lập tức châm lửa cho Giang Tiểu Bắc rất cung kính.

Trương Tiểu Bắc cầm một điếu thuốc, hỏi: “Người ở đâu?”

“Ở tầng hầm.” Trương Dã nói: “Anh Tiểu Bắc, để em dẫn anh đến đó.”

“Đi thôi!”

Trong quán bar có một tầng hầm, nơi đặc biệt dùng để chứa một số vật dụng hiếm khi sử dụng trong quán, chính là nhà kho.

Giang Tiểu Bắc và Trương Dã đến tầng hầm của quán bar, lúc này có hàng chục tên côn đồ đang đứng xung quanh một chiếc bàn, hút thuốc và chơi bài.

“Anh Dã, anh Tiểu Bắc!” Nhìn thấy Trương Dã và Giang Tiểu Bắc đến, mười mấy tên côn đồ lập tức đứng dậy chào hỏi.

“Mấy người đó đâu?” Trương Dã hỏi.

“Ở chỗ này ạ” Một tên côn đồ thả tàn thuốc trong tay xuống, sau đó nháy mắt với những người xung quanh, ngay sau đó, vài tên côn đồ chạy đi, nhanh chóng lôi ra mấy tên đàn ông đang bị trói chặt đến.

Trong số đó, có một con mắt của một người đàn ông, có một vết sẹo, như thể nó bị phỏng bởi một thứ gì đó.

“Anh Tiểu Bắc, chính là ba người này.” Sau khi những người này bị kéo ra ngoài, Trương Dã nhìn Giang Tiểu Bắc cung kính nói.

“Được rồi!” Giang Tiểu Bắc gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, lúc này ngồi trên ghế do một tên côn đồ đưa đến, vắt chéo hai chân, vừa hút thuốc vừa nhìn vài tên bị trói kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,036
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà


Ba người trước mặt hắn là những người đêm qua đã theo dõi hắn và Thẩm Thanh Du, cố gắng gây bất lợi cho hai người.

Lúc đó hắn vứt tàn thuốc ra, bắn đến chỗ bọn họ, khiến bọn họ không thể đuổi theo được nữa, tuy nhiên với tính cách của Giang Tiểu Bắc thì tuyệt đối không thể để sự việc diễn ra như thế được. Ngay sau đó, hắn gửi tin nhắn Wechat cho Trương Dã, bảo Trương Dã đến bắt những người này.

Nhìn ba người trước mặt, Giang Tiểu Bắc cầm điếu thuốc hỏi: “Là Lý Du Du, bảo mấy người đến đúng không?”

Ba người bọn họ liếc nhìn Giang Tiểu Bắc, đều không lên tiếng.

“Miệng khá cứng đấy!” Giang Tiểu Bắc cười nói: “Học mấy bộ phim trên truyền hình đúng không, có chết cũng không nói đúng không?”

Ba người vẫn không nói một lời.

“Được rồi, nếu mấy người không chịu nói vậy cho tôi biết, vậy thì đừng trách tôi vô tình!” Giang Tiểu Bắc cười nói.

“Anh Tiểu Bắc, còn chưa tháo khăn trên miệng bọn họ!” Lúc này Trương Dã “có lòng tốt” nhắc nhở hắn.

“Cút!” Giang Tiểu Bắc nhìn Trương Dã tức giận nói: “Tại sao tôi lại không biết cậu không tháo khăn của họ chứ? Câm miệng và đứng một bên quan sát đi!”

Nói xong, Giang Tiểu Bắc từ trong túi lấy ra kim bạc, nhìn ba người này, nói: “Không nói đúng không? Không sao, vì mấy người học trong phim, vậy thì tôi cũng sẽ làm theo trên phim vậy!”

Giang Tiểu Bắc nói xong, rút từ kim bạc từ trong túi ra, đâm kim bạc vào ba người trước mặt.

Chẳng mấy chốc, cơ thể cả ba người này bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, trên mặt nổi đầy gân xanh, trên trán và trên mặt đều là mồ hôi, có thể thấy được lúc này bọn họ rất đau đớn!

Đương nhiên, nếu không đau, thì kim bạc của Giang Tiểu Bắc sẽ chẳng có tác dụng gì.

Vị trí kim bạc đâm vào là điểm đau, sau khi bị kim đâm vào, toàn thân sẽ đau như bị kim châm, cảm giác đó khiến người ta vô cùng đau đớn!

Ba người này đau gần ba phút, lúc sắp ngất đi, Giang Tiểu Bắc rút kim bạc ra, sau đó tiện thể tháo khăn nhét trong miệng bọn họ.

“Bây giờ, mấy người có bằng lòng nói không?” Giang Tiểu Bắc hỏi.

“Tôi đã muốn nói từ rất lâu rồi!” Anh chàng có đôi mắt bị bỏng nói lớn: “Lúc nãy không ai tháo khăn ra ra cho nên không nói được!”

Giang Tiểu Bắc cười nói: “Được rồi, không phải tôi xé ra rồi sao? Nói đi!”

Trương Dã ở bên cạnh không khỏi bật cười, Tiểu Bắc này chơi thật là giỏi, miệng ba người này đều bị bịt, hắn lại không chịu bỏ ra trước, trước tiên sẽ hành hạ một trận đã!

Tuy nhiên, thủ đoạn độc ác này của anh Tiểu Bắc thật tuyệt vời. Bây giờ hắn rút khăn ra sau, những người này sẽ thành thật, ngoan ngoãn thú nhận!

“Lý Du Du kêu mấy người đi theo tôi và Thẩm Thanh Du sao, rốt cuộc mấy người muốn làm gì chúng tôi?” Giang Tiểu Bắc hỏi.

“Cô ta nói, cô ta nói để chúng tôi bắt được Thẩm Thanh Du, sau đó, cởi hết quần áo của cô ta, trói cô ta dưới ngọn đèn đường bên đường, rồi cho chúng tôi chơi cô ta một đêm…” Anh chàng bị bỏng mắt bắt đầu giải thích.

“Haha…” Giang Tiểu Bắc phá lên cười khi nghe được lời này: “Không tệ, suy nghĩ này của Lý Du Du này không tồi.”

Lý Du Du là người nhà họ Lý, còn Thẩm Thanh Du là người nhà Thẩm, chắc chắn cô ta sẽ không giết Thẩm Thanh Du. Hơn nữa, hiện nay là một xã hội cai trị bằng luật pháp, nếu một người bị giết, Lý Du Du cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt nào cả!

Hơn nữa, cô ta và Thẩm Thanh Du đã đấu nhau nhiều năm như vậy, nếu cô ta thực sự giết chết Thẩm Thanh Du, chẳng phải sau này sẽ không có chút vui vẻ nào sao?

Đối với những người trong gia tộc lớn như bọn họ mà nói, mất mặt còn khó chịu hơn chết!

Lý Du Du đã làm điều này để khiến Thẩm Thanh Du và hắn cùng gia đình nhà họ Thẩm xấu hổ. Một khi nhà họ Thẩm mất mặt, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của nhà họ Thẩm, khiến gia đình họ Thẩm mất rất nhiều tiền.

Hơn nữa sau này Thẩm Thanh Du ở thành phố Nam Xuyên cũng khó có thể sống được, sau khi cởi quần áo lại bị trói ở cột đèn đường cả đêm, có bao nhiêu người nhìn thấy, tung lên mạng sẽ trở nên điên cuồng như thế nào? Tương lai, Thẩm Thanh Du nào dám đi ra ngoài? Nào dám xuất hiện trước mặt mọi người nữa?

Đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà mà!

Lý Du Du, cô ta hay lắm!

“Anh bạn, những gì chúng tôi biết đã nói ra cả rồi, những gì cần giải thích cũng đã giải thích. Chuyện này là do Lý Du Du là chủ mưu chứ không phải chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi cũng không làm được gì mà, chúng tôi có thể được thả ra không?” Ba người nhìn về phía Giang Tiểu Bắc hỏi.

Ba tên này không phải là xã hội đen, nói trắng ra, bọn họ chỉ là một vài tên hạng hai không chuyên nghiệp, Lý Du Du cho một ít tiền, bọn chúng chỉ lấy tiền làm việc thôi.

Vì vậy, sau khi thử qua thủ đoạn của Giang Tiểu Bắc, bọn họ đã hoàn toàn sợ hãi.

Giang Tiểu Bắc lấy một điếu thuốc khác, nói: “Thả mấy người cũng được thôi! Chỉ là trước tiên phải trả lời câu hỏi của tôi đã!”

“Câu hỏi đầu tiên, mấy người có biết, mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Thanh Du là gì không?” Giang Tiểu Bắc hỏi.

“Tôi không biết, anh không phải là chồng của Thẩm Thanh Du sao?”

“Vậy thì, tôi hỏi cậu, nếu vợ tôi thật sự bị cởi quần áo rồi bị trói vào cột đèn ở bên đường thì có phải chúng tôi đều sẽ mất hết thể diện không?”

“Đúng vậy!”

“Chính là như vậy, Lý Du Du muốn chúng tôi mất đi thể diện lớn như vậy, cho nên nếu đổi lại là mấy người, mấy người có nhịn được cơn tức như vậy không?”

“Chuyện này…”

“Dù sao thì tôi cũng không chịu nổi!” Giang Tiểu Bắc nói.

“Em tới đây!” Trương Dã xắn tay áo, trong tay cầm một cái ống thép, nói: “Anh Tiểu Bắc, em biết anh không chịu được chuyện này, đổi thành em thì em cũng không chịu nổi. Vậy ba người này, em giúp anh chăm sóc nhé, kẻo làm bẩn tay anh!”

Nói xong, Trương Dã vác ống thép chuẩn bị lao về phía ba người.

“Này, dừng lại!” Giang Tiểu Bắc gọi cậu ta lại, nói: “Cậu đánh bọn họ, cậu tưởng trút được lửa giận của tôi sao?”

“Nếu không thì phải làm sao?” Trương Dã nghỉ ngờ hỏi. Thở ra, không phải vừa đánh người sao? Ít nhất, ở trong mắt Trương Dã, chỉ có một biện pháp này thôi!

“Tôi nói này, cậu vẫn quá non rồi!” Giang Tiểu Bắc nói: “Nếu Lý Du Du muốn vợ chồng tôi mất mặt như vậy, thì chúng tôi sẽ ăn miếng trả miếng, để cho cô ta mất mặt y như thế, không phải sao?”

“Anh Tiểu Bắc, ý anh là, để Lý Du Du khỏa thân rồi buộc vào cột đèn đường à?” Trương Dã hào hứng nói: “Việc này để em lo cho, em hứa sẽ sắp xếp ổn thỏa!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,036
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Khó Mà Tin Được


Giang Tiểu Bắc gạt tàn thuốc về phía Trương Dã.

“Cậu rất thích thú với chuyện này đúng không?” Giang Tiểu Bắc tức giận nói. “Những người khác đều đã chơi rồi, chúng ta lại tiếp tục chơi, người ta sẽ nói chúng ta đạo văn đấy, không có ý kiến gì sao?”

“Vậy thì, anh Tiểu Bắc, anh định làm thế nào?” Trương Dã nghi ngờ không hiểu gì hỏi.

“Lại đây!” Giang Tiểu Bắc vẫy vẫy tay với Trương Dã, sau đó nói nhỏ vào tai cậu ta mấy câu!

“Hay quá, anh Tiểu Bắc, anh đúng là rất đỉnh nha!” Trương Dã lập tức bật ngón cái nói với Giang Tiểu Bắc. “Anh Tiểu Bắc, anh không hổ là đại ca của em, thủ đoạn này, ý tưởng này, thật sự đúng là quá tuyệt, cái này có thể ngay lập tức làm cho Lý Du Du mất mặt đến chết! Đúng là quá đỉnh, anh thật sự là thần tượng của em.”

“Khoan đã đắc ý vội!” Giang Tiểu Bắc nói. “Làm chuyện này thật tốt cho tôi, đừng làm hỏng việc.”

“Yên tâm đi, anh Tiểu Bắc, chuyện này em nhất định có thể làm tốt, chuyện này chính là sở trường của em đó!” Trương Dã cười hì hì nói.

“Vậy thì được!” Giang Tiểu Bắc gật gật đầu, nói: “Tầng hâm dưới đất này khó chịu quá, đi thôi, đi lên trên uống chút trà!”

Đám người Giang Tiểu Bắc và Trương Dã đi vào bên trong quán rượu, bây giờ là ban ngày, không có khách, cho nên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Trương Dã gọi nhân viên phục vụ bưng đến vài chén trà. 

“Anh Tiểu Bắc, mấy ngày nay kinh doanh ở chỗ ngày càng ngày càng tốt!” Trương Dã cười hì hì nói. “Chỉ tính đêm qua thôi, em kiếm được lợi nhuận gần mười nghìn đồng, hắc hắc, cứ theo đà này, trở thành phú ông không phải là chuyện gì khó!”

Bây giờ Trương Dã đơn giản là phục sát đất Giang Tiểu Bắc, người ta chỉ tùy tiện xuất ra mấy chiêu đã có thể hồi sinh một quán bar đã gần như đóng cửa, chỉ cần điểm này thôi Trương Dã đã có thể gọi Giang Tiểu Bắc là đại ca cả đời!

“Anh Tiểu Bắc, như thế này đi, em đem cổ phần quán rượu này chia cho anh một ít, anh thấy sao?” Trương Dã nói. “Em cũng không chia nhiều, chúng ta hai người, một người năm mươi phần trăm, mỗi người một nửa, anh thấy được không?”

Giang Tiểu Bắc uống một ngụm trà nói: “Được rồi, chút tiền lẻ này tôi thấy còn thấy chướng mắt, cậu cứ giữ lại cả đi. Sau này lúc tôi để cậu đi làm việc thì cậu làm việc thành thật tử tế một chút cho tôi là được!”

“Chuyện đó là chắc chắn rồi, nhưng cổ phần này…”

“Không cần đâu!” Giang Tiểu Bắc khoát khoát tay, nói.

Xem như một ngày lời 2 vạn, một tháng 60 vạn, Giang Tiểu Bắc hắn cầm một nửa cổ phần cũng chỉ có 30 vạn, một năm cũng chỉ hơn 3 triệu mà thôi. Hiện tại trong thẻ ngân hàng Hồ Khải Minh cho hắn đã có 10 triệu, thêm nữa Giang Tiểu Bắc có nhiều thủ đoạn như vậy, dùng đại khái một chút thủ đoạn cũng có thể kiếm tiền cho nên hắn thật sự đúng là không nhìn trúng chút tiền lẻ này.

Thấy Giang Tiểu Bắc khăng khăng không muốn nhận, Trương Dã cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Khỏi phải nói, tên Trương Dã này mặc dù chỉ là một tên lưu manh nho nhỏ nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt, hai người ngồi chưa đến mấy phút đã có người bưng đến mấy hộp đồ ăn.

“Anh Tiểu Bắc, đây là đồ ăn mẹ em nấu, vừa rồi em đã cho người về gói lại mang đến. Mình cùng nhau ăn được không?” Trương Dã cười hì hì nhìn Giang Tiểu Bắc, hỏi.

“Được rồi, vậy thì ăn một chút đi!” Nhìn những món ăn này có vẻ sẽ không tệ, đặc biệt là mùi hương, hơn nữa bây giờ cũng đã đến giờ ăn cơm, Giang Tiểu Bắc cũng cảm thấy đói bụng.

Mở hộp ra, có tất cả năm hộp đồ ăn và một hộp canh, đồ ăn cũng không phải thịt cá đặc biệt gì, chỉ là vài món ăn hàng ngày, nhưng được nấu rất tỉ mỉ, sắc hương vị đều đầy đủ, đồng thời có hương vị của đồ ăn nhà nông.

Không cần phải hỏi, vừa nhìn đã biết những nguyên liệu chế biến này không phải mua ngoài chợ mà là đồ tự trồng.

Đồ ăn mua ngoài chợ không thể có được hương vị này được.

Bởi vì là buổi trưa cho nên không ai uống rượu, mọi người chỉ đơn giản ăn như vậy.”

Trương Dã, bây giờ quán bar làm ăn rất khá khẩm, tiếp theo cậu tính thế nào?” Lúc ăn cơm, Giang Tiểu Bắc nhìn về phía Trương Dã hỏi.

“Em định rút lui!” Trương Dã nói. “Trước đây làm lưu manh cũng là bởi vì quán rượu này làm ăn không tốt, các anh em ăn không no, bây giờ làm ăn tốt rồi, em cũng không muốn tiếp tục lăn lộn nữa, trước mắt cứ kinh doanh quán bar này cho tốt, làm lớn, làm mạnh lên, sau đó dùng tiền tiết kiệm được mở thêm một cái quán bar hộp đêm gì đó.” đọc truyện nhanh nhất tại webtruyen.com

“Ừm, không tệ!” Giang Tiểu Bắc gật gật đầu nói. Thật ra, nhìn tướng mạo Trương Dã thì thấy tên này thật sự là một người có phúc, chỉ cần đi theo con đường chính đạo, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không có gì lệch lạc!

Ngay lúc này, điện thoại Trương Dã đột nhiên vang lên, là tiếng video call từ Wechat.

“Anh Tiểu Bắc.” Tiểu Bắc lập tức vô cùng kích động, chùi miệng nhìn về phía Giang Tiểu Bắc, cười hì hì nói: “Trò hay sắp bắt đầu ngay rồi!”

Nói xong Trương Dã lấy điện thoại ra.

Sau khi kết nối xong trong video xuất hiện một khuôn mặt của một đàn em ở dưới tầng hầm vừa rồi.

“Quỷ Tử, sao rồi?” Trương Dã hỏi.

“Xong toàn bộ rồi ạ!” Bên kia video Quỷ Tử vừa cười vừa nói. “Đợi đến khi xong việc, anh Dã, anh Tiểu Bắc, thủ đoạn của hai anh thật sự là quá trâu bò, bây giờ em chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy thật sự rất phê luôn!”

“Nghiện thì nghiện nhưng tuyệt đối không được làm hỏng chuyện, nhất định phải đạt hiệu quả tốt nhất, biết chưa?” Trương Dã dặn dò Quỷ Tử.

“Yên tâm đi anh, em sắp xếp xong xuôi mọi chuyện rồi, chỉ chờ đến lúc tập đoàn Lý thị bọn họ tan tầm, lúc nhiều người nhất chúng ta bắt đầu là được! Hắc hắc…” Quỷ Tử cười hì hì nói.

“Được, chút nữa nhớ quay lại cho tôi xem với, tôi cũng không muốn bỏ lỡ trò hay như thế này!” Trương Dã nói.

“Yên tâm đi anh!”

Dân đi làm hầu hết đều tan việc lúc đúng mười hai giờ trưa, tập đoàn Lý thị cũng vậy.

Tập đoàn Lý thị cũng không thiết kế nhà ăn cho nhân viên, cho nên sau giờ nghỉ trưa, tất cả các nhân viên trong tập đoàn đều ra ngoài, ở quán cơm của công ty gần đó ăn cơm trưa.

Rất nhanh đã đến mười hai giờ.

Tập đoàn Lý thị rất lớn cho nên cũng có rất nhiều nhân viên, mỗi lần đến giờ ăn, khoảng sân lớn trước cửa ra vào của nhân viên đều bị mọi người chen lấn kín mít!

Hôm nay cũng không ngoại lệ, tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, tất cả nhân viên rốt rít rời khỏi bàn làm việc, đi thang máy xuống tầng một.

Giống như ngày bình thường, mọi người đều vừa đi vừa nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ.

Mà ngay lúc bọn họ vừa nói vừa cười đi đến tầng một, đi ra cửa lớn công ty, lúc chuẩn bị đi đến những cửa hàng cơm ở các công ty bên cạnh thì những người này đều đứng lại.

Bởi vì, bọn họ trợn mắt há mồm nhìn thấy một cảnh tượng bọn họ không thể tin nổi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,036
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Có Ơn Dù Nhỏ Cũng Báo Đáp


Chỉ thấy, quảng trường ở Tập toàn Lý Thị, ba người đàn ông toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một chiếc quần trong.

Và trên tay của bọn họ, mỗi người đều đưa cao một tấm bảng!

Mỗi một tấm bản có nội dung ghi như sau:

“Lý Du Du, chúng tôi đã hầu hạ cô vui vẻ rồi sao cô không thanh toán tiền cho chúng tôi?”

“Lý Du Du, không ngờ cô là một sếp lớn, mà lại đi quỵt nợ chúng tôi.”

“Lý Du Du, chúng tôi bán đi thân xác, bán đi tôn nghiêm để cô được vui vẻ, không trả tiền, cô có như vậy có thấy hổ thẹn với lương tâm không?”

Bất luận là ba người đàn ông không mặc quần áo, hay là nội dung tấm bảng mà bọn họ đang cầm trong tay, cũng đều khiến cho những nhân viên đang hối hả xuống ca của Tập đoạn Lý Thị đều phải khựng lại, nhìn qua bên đó.

“Không phải chứ? Tổng giám đốc Lý lại là người như thế sao?”

“Ầy ai biết được chứ? Tổng giám đốc Lý nhiều tiền như thế, người có tiền đó mà, cứ thích chơi mấy trò chọc ghẹo này, lại nói, Tổng giám đốc Lý không phải vẫn luôn không có bạn trai sao?”

“Hơn nữa, mọi người đừng thấy bình thường Tổng giám đốc Lý lạnh lùng ít nói, thật ra cô ta trang điểm nhiều lúc rất gợi cảm, tôi từ cách trang điểm của cô ta, sớm đã nhìn ra được, Tổng giám đốc Lý là loại người không chịu đựng nổi sự cô đơn.”

“Vậy thì cũng đúng, nhưng mà, cậu xem ba người đàn ông này, dáng vóc vạm vỡ, chắc là cũng chuyện đó cũng khỏe lắm đó?”

“Không thể không nói, Tổng giám đốc Lý thật lợi hại, một lúc kêu ba người.” đọc truyện nhanh nhất tại webtruyen.com

“Bán đi tôn nghiêm, mấy người nói coi, Tổng giám đốc Lý rốt cuộc đã bắt họ làm gì? Khiến bọn họ ngay cả tôn nghiêm cũng mất luôn?”

“Nhưng mà, Tổng giám đốc Lý nhiều tiền đến như vậy, tại sao lại không trả tiền vậy? Chẳng lẽ, không vừa ý hay sao? Trời ơi, đây là ba người đó, vẫn còn không vừa sao?”

Những nhân viên của Tập đoàn Lý Thị dừng chân lại xem, lúc này ai ai cũng đều đang bàn tán, thậm chí là không ít người, xem náo nhiệt không sợ làm lớn chuyện, nhanh tay lấy điện thoại ra, quay và chụp lại cảnh tượng này, con phát tán lên mạng xã hội!

“Tổng giám đốc Lý, Tổng giám đốc Lý, không hay rồi!”

Lý Du Du lúc này đang ở trên văn phòng xem tài liệu, đúng ngày lúc này, thư ký ngày cả cửa cũng không thèm gõ, nhanh như chớp xông vào, lớn tiếng hét lên nói.

“Làm sao vậy?” Lý Du Du ghét nhất là mình đang xem tài liệu mà bị người khác phá rối.

“Tổng giám đốc Lý, xảy ra chuyện lớn rồi, cô mau xem đi.” Thư ký cầm lấy điện thoại, mở video lên, đưa cho Lý Du Du xem.

Lý Du Du từ từ cầm lấy điện thoại, xem qua một chút, ngay lập tức liền đứng dậy, nhanh chân đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Cửa sổ phòng làm việc của cô ta vừa hay có thể nhìn thấy được quảng trường dưới công ty!

Tuy là tầng lầu rất là cao, nhưng mà, Lý Du Du vẫn có thể thấy được rất rõ, ba người đó không có mặc đồ, lại còn là ba người đàn ông đang cầm tấm bảng giơ lên cao.

“Bốp!” Lý Du Du tức đến mức ném chiếc điện thoại xuống đất, tức giận nói với thư ký: “Cậu còn không mau kêu bảo vệ đuổi ba tên này đi, còn đứng đó làm gì?”

“Dạ dạ dạ, Tổng giám đốc Lý, tôi đi ngay đây!” Lúc này Thư Ký cũng không dám nói với Lý Du Du chuyện chiếc điện thoại mà cô ném xuống dưới đất là điện thoại mình, vội vàng quay người rời khỏi văn phòng, đi gọi điện thoại cho bảo vệ.

Đứng trước cửa sổ sát đất, thấy được bảo vệ đã bắt đầu đuổi ba người đàn ông đó đi, sắc mặt của Lý Du Du lập tức trở nên vô cùng âm u lạnh lùng.

Chuyện lần này, làm rất lớn!

Có thể nói, bây giờ, toàn bộ giới kinh doanh ở trong Nam Xuyên, đã triệt để lan rộng chuyện này ra.

Đinh đinh đinh…

Điện Thoại của Lý Du Du reo lên, cầm lên nhìn một cái, là bố của cô ta gọi đến.

“Đừng hỏi con tại sao, con cũng không biết đâu!” Lý Du Du vừa bắt máy, không để cho bố mình có cơ hội hỏi chuyện, bản thân cô ta đã vứt qua một câu, rồi trực tiếp cúp điện thoại!

Ngồi trên ghế ở bàn làm việc của mình, Lý Du Du đốt một điếu thuốc thơm của nữ giới, hút một hơi.

Sau đó cầm điện thoại lên, gọi đến một số điện thoại.

Lúc này, Giang Tiểu Bắc và Trương Dã vừa hay mới cúp máy cuộc gọi video với Quỷ Tử!

“Anh Tiểu Bắc, hiệu quả của ngày hôm nay, thật là quá tốt đó!” Trương Dã cười ha ha rồi nói. “Lý Du Du chỉ bảo ba người đàn ông đó cởi quần áo trói chị dâu và anh vào cột đèn đường, nhưng anh chơi lại chiêu này, so với việc cởi hết quần áo của Lý Du Du rồi trói lại bỏ ở quảng trường cho mọi người xem hiệu quả hơn nhiều! Dù sao, ai cũng biết là bị cởi hết quần áo trói lại, đó là chuyện người khác làm, còn chuyện của ngày hôm nay, dự là sẽ có rất nhiều người tin rằng, Lý Du Du, đã đi tìm ba thằng đàn ông chơi đùa, sau đó, vẫn còn chưa trả tiền, ha ha ha…” truyện được copy tại webtruyen.com

Lời này của Trương Dã nói không sai, nếu như đêm hôm qua, bản thân hắn và Thẩm Thanh Du thật sự bị trói ở cột đèn đường, bị mọi người vây quanh xem, người xem náo nhiệt rất nhiều, mặt mũi cũng mất hết, nhưng mà, trong lòng mọi người ai cũng đều hiểu rõ, hắn và Thẩm Thanh Du bị người ta trói lên, là bị hại.

Nhưng còn Lý Du Du hôm nay không giống như vậy, tin chắc là đại đa số mọi người đều tin Lý Du Du, nhất định đã tìm đến ba thằng đàn ông này vui vẻ, với lại, còn không chịu trả tiền!

Lần này, Lý Du Du mất mặt, rất là lớn!

Điện thoại của Giang Tiểu Bắc vang lên, là một số điện thoại lạ.

“Lý Du Du, xin chào cô!” Tùy là số điện thoại lạ, nhưng Giang Tiểu Bắc biết, người gọi điện thoại cho mình chắc chắn là Lý Du Du.

“Thấy số điện thoại lạ là biết ngay là tôi, vậy chứng mình được là, hôm nay chuyện xảy ra trước cửa công ty của chúng tôi, là do anh làm đúng không?” Lý Du Du ở đầu dây bên kia lạnh lùng hỏi.

“Cô Lý, vừa mở miệng là nói tôi làm, vậy thì có phải cũng có thể chứng minh được là, đêm hôm qua có ba người đàn ông muốn bắt tôi và Thẩm Thanh Du trói trên cột đèn đường, là do cô chỉ thị không?” Giang Tiểu Bắc biết chắc Lý Du Du sẽ gọi điện thoại đến, cho nên, từ sớm đã chuẩn bị xong câu thoại rồi.

“Giang Tiểu Bắc, tôi đã coi thường anh rồi.” Lý Du Du lạnh lùng nói.

“Còn tôi thì đã đánh giá cô quá cao.” Giang Tiểu Bắc nói: “Đường đường là Tổng giám đốc Lý của Tập đoàn Lý Thị, lại chỉ có thể dở mấy trò hạ lưu bẩn thỉu này sao?”

“Anh không phải cũng là sử dụng thủ đoạn hạ lưu bẩn thỉu này đó à?” Lý Du Du nói.

“Tôi không có như vậy, tôi không phải là chủ tịch, tôi chỉ là một tên ăn hại thôi!” Giang Tiểu Bắc nhếch môi, cười cười nói. Lý Du Du, hưởng thụ món quà lớn tôi dành tặng cho cô đi nha, tôi tin là món quà lớn này sẽ khiến cô rất thoải mái, rất hấp dẫn, đúng không?”

“Đúng thật là rất hấp dẫn, tôi cũng sẽ khiến cho anh, lại một lần nữa hấp dẫn!”

Lý Du Du nghiến răng nghiến lợi nói hết câu, sau đó bốp một tiếng, thô lỗ cúp máy điện thoại.

Giang Tiểu Bắc, dựa lưng trên ghế, gương mặt thỏa mãn hút một điếu thuốc.

Con người hắn là vậy, người có ơn với hắn dù nhỏ, hắn cũng sẽ báo đáp thật lớn.

Nếu cho hắn một giọt nước là để cho hắn uống, vậy thì hắn sẽ trả cho người đó cả chai nước. Còn nếu cho hắn một giọt nước, nhưng lại là để hắt lên người hắn, thì hắn sẽ trả cho người đó một chậu nước, cũng sẽ hắt lên người người đó.

Đương nhiên, thau nước đó, là nước uống hay là nước lạnh, còn tùy thuộc vào tâm trạng của Giang Tiểu Bắc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom