Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác
Chương 120: Tạp dề


Edit by Náppu
*
Hôm nay chỉ có Cù Tầm Dương cùng Sở Tri Nam ở nhà.
Bọn họ vẫn ở trong căn phòng trọ kia, bởi vì chỉ có bốn phòng, cho nên Cù Tầm Dương thay phiên ngủ trong phòng bọn họ.
Hình thức ở chung như vậy khá tốt, bọn họ cũng đã quen.
Tuy rằng ngẫu nhiên vẫn sẽ tiểu đánh tiểu nháo, nhưng không có cảm giác cố ý đối chọi gay gắt giống như trước kia.
Sau khi đại chiến kết thúc, bọn họ đều trưởng thành hơn rất nhiều, cũng càng thêm quý trọng thời gian ở bên Cù Tầm Dương.
Cù Tầm Dương tối hôm qua là ngủ cùng Liên Hạc, bất quá bọn họ không có làm.
Gần nhất đang bố trí kế hoạch phòng ngự địa cầu làm cho Liên Hạc lại trở nên rất bận rộn, hôm nay mới sáng sớm hắn đã đi đến cục quản lý.
Hứa Uyên cùng đi theo hắn.
Dịch Dữ Kiệt cũng không ở nhà, hắn được an bài chức vị huấn luyện viên, đi huấn luyện tân binh.
Hố đen đã gần một năm không xuất hiện, nhân loại tuy rằng còn chưa thể thả lỏng cảnh giác, nhưng trước mắt đại bộ phận lính gác đang ở trạng thái được nghỉ dài hạn.
Rất nhiều lính gác vui mừng vì được thanh nhàn, bởi vì trước kia bọn họ quá bận rộn chiến đấu, cơ hồ là không có sinh hoạt của chính mình, hiện tại bọn họ vừa lúc có thể trải qua những ngày mà bản thân mong muốn.
Cũng có một ít lính gác không thể thích ứng những ngày không có chiến đấu này, loại lính gác này đại đa số đều là cấp A hoặc là cấp S.
Bởi vì thực lực của bọn họ cường hãn, tinh lực cũng phi thường tràn đầy.
Mà chiến đấu vừa lúc có thể làm cho bọn họ phóng thích tinh lực, hiện tại không đánh nữa, bọn họ đương nhiên sẽ cảm thấy có chút nhàm chán, cũng trở nên có chút áp lực.
Bất quá bọn họ đương nhiên càng hy vọng hố đen vĩnh viễn không cần tái xuất hiện, cho nên điểm áp lực này bọn họ tự mình giải quyết là tốt rồi.
Dịch Dữ Kiệt thuộc về loại người tinh lực siêu cấp tràn đầy kia.
Bởi vì hắn đã từng lần thứ hai thức tỉnh trở thành lính gác mạnh nhất, tinh thần lực trong cơ thể không được ngẫu nhiên phóng thích một chút, hắn sẽ cảm thấy chính mình bị nghẹn hư.
Lính gác luận bàn với nhau là tình huống tương đối thường thấy ở hiện tại.
Nhưng mọi người trên cơ bản đều biết điểm dừng, phát tiết tinh lực cho nhau xong là được.
Nhưng Dịch Dữ Kiệt mà đánh thì sẽ không chút khống chế nào, nếu đối phương là cấp S còn tốt, tỷ như mấy người Hứa Uyên, Liên Hạc, cơ bản còn có thể đánh ngang tay, nhưng nếu là lính gác so với hắn yếu hơn một chút, vậy tương đối thảm.
Vỡ đầu chảy máu đã xem như là nhẹ, đại bộ phận đều là bị đánh vài ngày không xuống được giường, gãy tay gãy chân đều là chuyện thường ngày.
Cứ thế mãi nơi nào còn có người có thể chịu đựng được?
Cho dù bọn họ muốn né tránh Dịch Dữ Kiệt, thì Dịch Dữ Kiệt cũng không buông tha cho bọn họ a.
Cho nên đã có rất nhiều lính gác cùng tổng cục phản ánh chuyện này, tổng cục liền đem Dịch Dữ Kiệt an bài đi làm huấn luyện viên.
Một phần có thể cho hắn lúc huấn luyện tân binh phóng thích tinh lực, còn có chính là hắn tính tình táo bạo, vừa lúc có thể kinh sợ mấy tiểu mao đầu kia.
Hiện tại không có quái vật, tân binh cần phương thức huấn luyện mới, bị huấn luyện viên như Dịch Dữ Kiệt ngược đãi như vậy, cũng coi như là một loại rèn luyện khác.
Bất quá gần đây Cù Tầm Dương cũng chưa thể nào để ý tới Dịch Dữ Kiệt.
Tuy rằng chuyện tình trường của Dịch Dữ Kiệt đều là trước kia lúc chưa nhận thức cậu, cũng không có gì để so đo, bởi vì ai cũng đều có quá khứ, cậu cũng tin tưởng Dịch Dữ Kiệt hiện tại cùng những người đó không có lui tới.
Chỉ là... Tiểu tử này tình nhân cũ cũng quá nhiều.
Lúc cậu cùng Dịch Dữ Kiệt hẹn hò, hai người tổng cộng cũng gặp phải năm sáu lần, kết quả mỗi lần đều là tình nhân cũ của hắn.
Xác suất lớn như vậy nguyên nhân chỉ có thể là tình nhân trước kia của Dịch Dữ Kiệt quá nhiều.
Nghĩ đến sự thật này, cậu liền nhịn không được tức giận.
Sau đó Hứa Uyên còn đem những chuyện trước kia của Dịch Dữ Kiệt tất cả đều nói cho cậu, Cù Tầm Dương nghe xong da đầu đều tê dại.
Tuy nói suy nghĩ của lính gác đối với chuyện làm tình này cùng người thường không giống nhau, nhưng Cù Tầm Dương có tam quan của cậu, dù sao cậu vĩnh viễn không thể đối đãi tùy tiện với chuyện giữa hai người với nhau như vậy.
Đương nhiên cậu không thể mạnh mẽ đem quan điểm của bản thân áp vào trên người khác, hoàn cảnh Dịch Dữ Kiệt trưởng thành hoặc là nói hoàn cảnh xã hội của lính gác tạo thành dáng vẻ này của hắn, hắn không nhất định là sai, tuy rằng cũng không nhất định là đúng.
Nhưng cậu yêu hắn, nguyên nhân chính là vì yêu hắn, cho nên mới sẽ bởi vì những việc này mà tức giận.
Bất quá cũng coi như là có chút may mắn, hiện tại đã qua nhiều ngày như vậy, cậu đã sớm không còn tức giận.
Chính là cố ý vắng vẻ Dịch Dữ Kiệt mấy ngày, nhìn bộ dáng của hắn như chó bự ủy khuất cũng rất thú vị.
Bất quá Cù Tầm Dương không biết chính là, cậu vắng vẻ Dịch Dữ Kiệt như vậy, làm tân binh phía dưới của Dịch Dữ Kiệt bị tra tấn rất thảm.
Tuy rằng chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng là một loại rèn luyện đặc thù...
......
Sở Tri Nam ở phòng bếp nấu cơm.
Cù Tầm Dương rửa mặt xong đi vào phòng bếp, sau đó đã bị thân thể trắng bóng trước mắt làm cho hai mắt lóe sáng.
Vai rộng, đường cong cơ bắp sau lưng lưu loát, mông vểnh, hai chân rắn chắc hữu lực, dây tạp dề tùy ý treo ở bên hông...
Trần truồng mặc tạp dề?
Sở Tri Nam làm gì vậy?
Cố ý dụ hoặc cậu sao?
Hầu kết Cù Tầm Dương lăn lộn lên xuống một chút.
Sở Tri Nam nghe được động tĩnh quay đầu lại, thái độ mười phần thản nhiên, giống như thứ hắn hiện tại đang mặc không có vấn đề gì.
“Đói bụng rồi đi, lập tức sẽ xong.”
Tuy rằng đã trực tiếp nhìn nhau vô số lần, cậu cùng Sở Tri Nam cũng coi như trình độ lão phu lão thê, nhưng... Bộ dáng này của Sở Tri Nam cậu chưa từng thấy qua.
Quá quyến rũ, có đôi khi che một chút so với lộ ra trọn vẹn còn muốn mê người hơn.
Cù Tầm Dương cảm thấy trái tim chính mình đập nhanh hơn, máu cả người cũng đang chậm rãi sôi trào.
Gương mặt cậu từ phấn hồng biến thành đỏ thẫm, có thẹn thùng, cũng có liên quan tới dục vọng.
“Tri Nam, anh, sao phải mặc như vậy?”
Sở Tri Nam cười khẽ, “Vừa nãy không cẩn thận đem quần ngủ làm dơ, cởi rồi.”
Nói xong hắn còn chỉ chỉ quần ngủ màu đen bị ném trên đất cách đó không xa, lấy việc này chứng minh lời hắn nói chính là sự thật.
Cù Tầm Dương liếm môi, “Vậy quần lót đâu.”
Sở Tri Nam nói: “Anh cũng vừa rời giường, ngại phiền toái nên không mặc.”
Hai mắt Cù Tầm Dương từ trên mặt Sở Tri Nam một đường đi đến hầu kết lại đến ngực cuối cùng ngừng ở bụng dưới...
“Tri Nam...”
Sở Tri Nam tắt bếp, xoay người nhìn Cù Tầm Dương mỉm cười nói: “Ân? Làm sao vậy?”
“Anh thật sự không phải đang câu dẫn em đó chứ?”
Sở Tri Nam liếc mắt nhìn chính mình một cái, một lần nữa nâng mắt, “Em cảm thấy phải không?”
“Em cảm thấy vậy.”
“Vậy em muốn làm sao bây giờ?”
Cù Tầm Dương đi đến bên cạnh Sở Tri Nam, trên mặt cậu còn dị thường phiếm hồng, “Anh như vậy rất gợi cảm.”
Hàng mi dài của Sở Tri Nam buông xuống, tầm mắt quét đến giữa hai chân Cù Tầm Dương, “Dương Dương, em cứng.”
Cù Tầm Dương nửa quỳ xuống trước mặt Sở Tri Nam, cậu vén lên tạp dề che phía trước, nắm lấy căn dương v*t thô to đã nửa cương cứng, ngửa đầu nhìn Sở Tri Nam, “Chứng minh anh câu dẫn rất thành công.”
Sở Tri Nam cười một cái, nâng cánh tay đem bàn tay to rộng đặt trên đầu cậu.
Cù Tầm Dương bày mưu đặt kế, há mồm đem đỉnh quy đầu mượt mà đang bừng bừng phấn chấn ở bên môi ngậm vào.
Cùng Sở Tri Nam làm tình giống như cũng đã là chuyện của một tuần trước, cho nên hiện tại chỉ giúp hắn khẩu giao, cũng làm cho Cù Tầm Dương kích động không thôi, giữa đùi ướt một mảnh.
Trước kia số lần cậu giúp bọn họ khẩu giao nhiều hơn một ít, hiện tại lại là bọn họ giúp cậu khẩu giao thường xuyên hơn một ít.
Cậu đã rất lâu không giúp bọn họ khẩu giao, kỹ thuật giống như có chút lui bước.
Cậu giống như đang liếm kẹo que, đem căn dương v*t của Sở Tri Nam liếm cho ướt nước dầm dề.
dương v*t thô to đầy gân xanh ở trong miệng cậu hoàn toàn cương cứng, cậu trước sau nâng đầu ra sức phun ra nuốt vào, chỉ là còn chưa có khẩu giao được bao lâu, miệng đã mỏi.
Sở Tri Nam như là đã biết, nhẹ nhàng vuốt tóc của cậu, ôn nhu nói: “Được rồi Dương Dương.”
Cù Tầm Dương có chút không tình nguyện phun ra dương v*t, “Chính là anh còn chưa có bắn.”
Sở Tri Nam cười cười, hai tay xuyên qua dưới nách Cù Tầm Dương trực tiếp đem cậu ôm tới trên bàn: “Chính là Dương Dương a, em khẩu giao như vậy đến ngày mai anh cũng bắn không được.”
 
Chương 121: Song long


Edit by Náppu
*
Lần này biến thành Sở Tri Nam chôn giữa hai chân cậu.
Bất quá Sở Tri Nam cũng không phải giúp khẩu giao, mà là nâng đùi cậu lên, vùi đầu liếm hậu huyệt.
Đầu lưỡi ấm áp ướt mềm, từng đợt liếm láp miệng huyệt của cậu, đem cái miệng nhỏ kia liếm đến vừa ướt vừa nóng, tê ngứa khó nhịn.
Tuy rằng đầu lưỡi không thể chạm vào điểm mẫn cảm sâu bên trong tràng huyệt, nhưng khoái cảm lúc liếm huyệt mang đến còn lớn hơn cả khoái cảm sinh lý.
Sở Tri Nam từ huyệt khẩu một đường liếm hôn đến đáy chậu, sau đó ngậm lấy hai viên tinh hoàn của cậu dùng đầu lưỡi đánh vòng kích thích.
Hô hấp của Cù Tầm Dương dồn dập, cánh tay chống trên mặt bàn cũng run nhè nhẹ.
Tiền diễn khiêu khích làm khát vọng của cậu càng ngày càng cường liệt, quy đầu màu hồng nhạt tràn ra rất nhiều chất lỏng trong suốt.
“A...”
Lúc đầu lưỡi Sở Tri Nam lướt qua quy đầu của cậu, Cù Tầm Dương khắc chế không được phát ra rên rỉ kích động, thiếu chút nữa đã trực tiếp bắn ra.
Cậu dùng một bàn tay run rẩy nắm lấy tóc Sở Tri Nam, Sở Tri Nam cũng thuận thế đem dương v*t của cậu nguyên cây nuốt vào.
Cù Tầm Dương nhắm mắt lại, hoàn toàn luân hãm trong khoái cảm được khẩu giao.
Cũng không biết Sở Tri Nam là nhìn quá trình ba người khác cùng cậu làm tình quá nhiều, hay là thật sự đi nơi nào học tập, kỹ xảo tính ái của hắn thật sự tiến bộ vượt bậc.
Mặc kệ là tiền diễn hay là quá trình, đều làm Cù Tầm Dương sướng đến không chịu được.
Sở Tri Nam đem cậu ôm tới trên sô pha, một chân chống xuống đất, một chân chen vào giữa hai chân cậu, sau đó muốn cởi bỏ tạp dề trên người.
“Đừng cởi.”
Sở Tri Nam dừng lại động tác nhìn về phía cậu, trong ánh mắt có ý cười nhàn nhạt, “Như thế nào?”
Cậu vén lên vạt tạp dề của Sở Tri Nam tạp, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát quy đầu của hắn, cười nói: “Như vậy mới có chút tình thú.”
Sở Tri Nam cong cong khóe miệng, “Nếu em thích, vậy thì cứ như vậy đi.”
Cù Tầm Dương thấy cũng đã giữa trưa, nguyên bản chỉ nghĩ làm một lần, nhưng cảm giác quá tốt, cùng Sở Tri Nam ở sô pha làm một lần, lại đi vào phòng ngủ làm một lần.
Giữa chừng Sở Tri Nam còn đi ra ngoài mang cơm vào cho cậu ăn, ăn xong lại đem cậu ôm vào trong lòng trêu chọc.
Trêu chọc trêu chọc, bọn họ lại lăn đến trên giường.
Nếu đổi lại trước kia, Cù Tầm Dương đối với phương diện này cũng sẽ không có ham thích như vậy.
Hiện tại cùng bốn người bọn họ ở bên nhau lâu rồi, cũng quen với loại tần suất tình ái cao của cùng bọn họ, dẫn tới tính dục của cậu cũng lớn hơn rất nhiều.
Cù Tầm Dương bị Sở Tri Nam dùng tư thế xi tiểu tiểu hài tử thao làm.
Cậu nhắm hai mắt, trong miệng phát ra thở dốc động tình.
Nhắm mắt có thể làm cho cậu càng thêm tiến vào trạng thái.
Đúng lúc này, cậu cảm giác được một tia động tĩnh khác.
Tuy rằng siêu năng lực của cậu không ổn định, nhưng đại khái là do có được siêu năng lực, cảm quan của cậu ngẫu nhiên cũng sẽ trở nên nhạy bén.
Bất quá chỉ đột nhiên xuất hiện rồi biến mất.
Cù Tầm Dương mở mắt ra, liền thấy Liên Hạc dựa nghiêng thân thể trên khung cửa phòng, hai tay bắt chéo, trên mặt treo lên ý cười thâm trường.
“Xem ra anh trở về rất đúng thời điểm.”
Cậu hoàn toàn không biết Liên Hạc từ khi nào trở về, không có biện pháp, cậu hiện tại đã hoàn toàn sa vào việc làm tình.
Sở Tri Nam đột nhiên đỉnh mạnh vài cái, “Chuyên tâm.”
Mặt Cù Tầm Dương lập tức hồng thấu, từ xương quai xanh đến khớp vai đều phiếm ra màu phấn hồng.
Cũng không phải chưa từng bị bọn họ vây xem qua quá trình làm tình, chỉ là tình huống hiện tại có chút giống như ba lão công khác của cậu ở bên ngoài cần cù chăm chỉ công tác, mà cậu cùng Sở Tri Nam ở nhà yêu đương vụng trộm.
Liên Hạc sải bước đi tới bên giường, tầm mắt dừng lại ở địa phương giao hợp của cậu cùng Sở Tri Nam, “Dương Dương, tư thể hiện tại, vừa lúc có thể song long a.”
Sau vũ hội tình cảm mãnh liệt lần đó, Cù Tầm Dương đối với bóng ma song long trên cơ bản xem như đã không còn.
Bởi vì bọn họ hiện tại không có khả năng sẽ làm cậu bị thương, cũng sẽ toàn bộ quá trình bận tâm cảm thụ của cậu.
Bất quá số lần cùng bọn họ song long cũng không nhiều, không phải bởi vì Cù Tầm Dương, là chính bọn họ không thích cảm giác cùng đối phương ma sát gà con.
Chỉ là hiện tại năng lực khôi phục thân thể của Cù Tầm Dương mạnh lên, nếu hai ba ngày không làm tình, hậu huyệt liền sẽ biến trở về trạng thái căng chặt.
Cho nên lúc Liên Hạc cắm vào, Cù Tầm Dương vẫn có chút đau.
Liên Hạc cùng Sở Tri Nam đều không động, cho Cù Tầm Dương thời gian thích ứng.
Sở Tri Nam đã cùng Cù Tầm Dương làm vài lần, cho nên liền hào phóng đem quyền chủ đạo cho Liên Hạc.
Ban đầu hông Liên Hạc rất thong thả thọc vào rút ra, thẳng đến sau khi Cù Tầm Dương tiến vào trạng thái, mới dùng tần suất nhanh hơn cùng sâu hơn.
Song long mang lại cho Cù Tầm Dương cảm giác dị thường mãnh liệt, thịt huyệt bị căng ra cực hạn, hai căn dương v*t đem tràng huyệt của cậu hoàn toàn lấp đầy, mỗi một lần cọ xát đều mang đến cho cậu khoái cảm cực hạn cùng đau đớn mãnh liệt.
Có một loại cảm thụ đau nhưng cũng vui sướng, nói thật, rất nghiện.
Bất quá Liên Hạc vẫn là đau lòng cậu hơn một ít, biết song long sẽ làm cậu có chút khó chịu, cho nên chỉ làm một lần rồi không làm nữa.
Cù Tầm Dương cũng đích xác có chút mệt mỏi, cho dù có siêu năng lực, tinh lực của cậu cùng bọn họ cũng là không cách nào so sánh.
Bồn tắm được bọn họ một lần nữa thay đổi cái lớn hơn, cũng dư dả cho ba nam nhân thành niên như bọn họ ngồi.
Cù Tầm Dương dựa vào trong lòng ngực Liên Hạc, tùy ý Sở Tri Nam giúp cậu rửa sạch hạ thân.
Cậu có chút buồn ngủ, hai mắt nửa mở, lười biếng hỏi Liên Hạc: “Anh hôm nay sao lại trở về sớm như vậy? Là làm việc xong rồi sao?”
Liên Hạc nói: “Còn chưa xong, nguyên bản là trở về muốn lấy một thứ, chỉ là nhìn thấy em bộ dáng mê người như vậy, anh đương nhiên là đi không được.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Vậy anh còn phải trở lại sao?”
Liên Hạc nói: “Không trở lại, để Hứa Uyên ở chỗ đó là được.”
Cù Tầm Dương lại hỏi: “Chính là anh không phải nói trở về lấy đồ sao? Không đem qua không có vấn đề gì chứ?”
Liên Hạc cười nói: “Không sao, đừng lo lắng.”
Cù Tầm Dương có chút không tin, “Thật sự không sao?”
Nếu không quan trọng, Liên Hạc cũng không cần một mình trở về một chuyến đúng không?
Không biết có phải nhìn ra cậu nghi hoặc hay không, Liên Hạc cúi đầu hôn một cái lên xoáy tóc cậu, “Kỳ thật anh chính là nhớ em, muốn trở về gặp em.”
Cậu biết Liên Hạc nói như vậy là muốn làm cho cậu yên tâm.
Nếu Liên Hạc đều đã trấn an cậu như vậy, cậu cũng không đi rối rắm chuyện này nữa, dù sao cậu biết Liên Hạc nhất định sẽ xử lý tốt.
“Nhột quá.”
Lúc Sở Tri Nam giúp cậu rửa chân, cố ý gãi gãi gan bàn chân cậu, hại Cù Tầm Dương giật mình một cái, cười muốn đem chân rút về.
Sở Tri Nam nắm mắt cá chân của cậu, nhìn cậu nói: “Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Cù Tầm Dương không có gì ý kiến: “Đi chỗ nào ăn?”
Sở Tri Nam nói: “Nhà hàng gia đình mới mở, nghe nói hương vị không tồi.”
Cù Tầm Dương nói: “Được, bất quá Hứa Uyên hẳn là không về được, anh liên hệ cho Dữ Kiệt một chút, nói anh ấy trực tiếp qua đó là được.”
Sở Tri Nam trả lời: “Ân.”
Tuy rằng nhân loại còn ở thời khắc cảnh giác, nhưng sinh hoạt của bọn họ hiện tại so với trước kia vẫn xảy ra rất nhiều biến hóa.
Tỷ như khoa học kỹ thuật phát triển, đã chậm rãi đuổi kịp và vượt qua vài thập niên trước.
Còn có chính là sản nghiệp giải trí, cũng trở nên phong phú.
Người thường không hề giống như trước kia sống trong nơm nớp lo sợ, sinh hoạt của bọn họ cũng trở nên hạnh phúc vui sướng hơn rất nhiều.
Đây đúng là ánh rạng đông mà mấy người Cù Tầm Dương muốn thấy.
Chỉ cần hố đen không xuất hiện, khu an toàn sẽ hủy bỏ vòng hộ thuẫn phòng hộ, cũng sẽ chậm rãi xây dựng phát triển thêm ra phía bên ngoài.
Tất cả mọi người đang chờ đợi, chờ đợi một ngày chân chính tự do, chờ đợi nghênh đón một tương lai mới.
Bọn họ cũng như thế...
 
Chương 122: Cảm xúc


Edit by Náppu
*
Không nghĩ tới thời điểm ăn cơm sẽ gặp được Tiêu Linh.
Ban đầu Cù Tầm Dương còn chưa phát hiện ra cô, là Tiêu Linh chủ động lại đây cùng cậu chào hỏi, trong lòng ngực còn ôm một tiểu bảo bảo mập mạp trắng trẻo.
Cô cũng đầy đặn thêm một ít, nhưng khí sắc cũng trở nên càng tốt.
Từ hai năm trước Tiêu Linh kết hôn rồi từ chức ở tổng cục, Cù Tầm Dương cũng không gặp qua cô nữa, không nghĩ tới Tiêu Linh đã sinh bảo bảo.
Cù Tầm Dương hỏi: “Bảo bảo bao lớn rồi?”
Tiêu Linh nói: “Tháng sau sẽ tròn một tuổi.”
Nói cách khác Tiêu Linh hẳn là kết hôn không bao lâu liền mang thai.
Cù Tầm Dương hỏi: “Là nam hài hay là nữ hài nha?”
Tiêu Linh mỉm cười nói: “Là nữ hài tử.”
Cù Tầm Dương cũng cười nói: “Trách không được đáng yêu như vậy, mắt to ngập nước rất giống cô.”
Tiêu Linh bị chọc cười, “Cảm ơn cậu khích lệ.”
Hai mắt cùng miệng nhỏ của bảo bảo đều rất giống Tiêu Linh, lớn lên hẳn cũng sẽ là một tiểu mỹ nữ.
Cậu cảm thấy Tiêu Linh giống như trở nên càng ôn nhu hơn so với trước kia, có thể là do đã làm mẹ.
Lúc này Dịch Dữ Kiệt chen vào một câu: “Chẳng lẽ nam hài tử thì không đáng yêu?”
Cù Tầm Dương liếc mắt nhìn hắn một cái, ý nói hắn câm miệng.
Dịch Dữ Kiệt lập tức ngoan ngoãn câm miệng.
Cù Tầm Dương lớn như vậy, còn chưa từng ôm qua em bé, nhìn tiểu bảo bảo một bộ dáng béo đô đô đáng yêu cũng có chút tâm ngứa, liền hỏi Tiêu Linh có thể cho cậu bế một chút được không.
“Đương nhiên có thể.”
Tiêu Linh cười đem bảo bảo ôm đến trước mặt cậu, Cù Tầm Dương duỗi tay thật cẩn thận nhận lấy.
Bảo bảo rất ngoan, bị người xa lạ ôm cũng không khóc không nháo, chính là giống như vẫn luôn nhìn phương hướng của mấy người Liên Hạc cười ngớ ngẩn.
Tiêu Linh bất đắc dĩ cười nói: “Đừng nhìn con bé còn nhỏ, kỳ thật là một nhóc xem trọng nhan khống.”
Nhắc tới ‘nhan khống’, Dịch Dữ Kiệt liền tự hiểu ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn về phía Cù Tầm Dương còn hiện lên một tia hoảng loạn.
Cù Tầm Dương không quản hắn, mà hỏi Tiêu Linh: “Vậy nếu để cho bọn họ ôm, bảo bảo có phải sẽ càng vui vẻ hơn không?”
Tiêu Linh cười to, trả lời: “Có khả năng a.”
Cù Tầm Dương còn chưa nói cái gì, Liên Hạc đã chủ động mở miệng: “Anh tới ôm một cái.”
Cậu liền thấy có chút thú vị đem bảo bảo ôm cho Liên Hạc.
Liên Hạc sau khi tiếp nhận, bảo bảo thật sự ‘khanh khách’ cười ra tiếng, đem Cù Tầm Dương cùng Tiêu Linh đều chọc cười.
Dịch Dữ Kiệt cũng cười nói: “Thật đúng là một tiểu sắc quỷ.”
Kết quả lập tức thu được Cù Tầm Dương xem thường, hắn lại lần nữa thức thời ngậm miệng.
Nguyên bản cho rằng Liên Hạc bởi vì câu nói kia của cậu mới ôm tiểu bảo bảo một chút, nhưng sau đó Cù Tầm Dương phát hiện, giống như kỳ thật là chính Liên Hạc muốn ôm.
Liên Hạc sẽ chủ động đong đưa tiểu bảo bảo, hơn nữa ánh mắt mềm mại, động tác ôn nhu.
Cậu cơ hồ chưa từng thấy qua Liên Hạc đối với người khác lộ ra biểu tình như vậy, cũng là lần đầu tiên biết nguyên lai Liên Hạc đối với tiểu hài tử sẽ như vậy, cậu cũng mới phát hiện nguyên lai Liên Hạc thích tiểu hài tử.
Sau đó Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cũng ôm tiểu bảo bảo một lát.
Đối mặt với tiểu bảo bảo cười ngớ ngẩn cùng ê ê a a, gương mặt luôn không biểu tình của Sở Tri Nam cũng trở nên nhu hòa.
Có thể nhìn ra được được, Sở Tri Nam hẳn là cũng rất thích tiểu hài tử.
Chỉ có Dịch Dữ Kiệt còn bình thường, có khả năng vì chính tâm trí của hắn còn chưa đủ thành thục đi, hắn hẳn là vì nhìn mặt mũi của Cù Tầm Dương mới ôm một chút.
Trước kia trong sinh hoạt của bọn họ rất ít tiếp xúc với tiểu hài tử, cho nên Cù Tầm Dương cũng không biết nguyên lai Liên Hạc cùng Sở Tri Nam lại thích tiểu hài tử như vậy.
Tiêu Linh lại cùng bọn họ nói chuyện phiếm vài câu, chồng của cô đã tới tìm, cô cũng không muốn quấy rầy mấy người Cù Tầm Dương ăn cơm, liền đứng lên tạm biệt bọn họ.
Chẳng qua trước khi đi, Tiêu Linh hướng cậu nói: “Tầm Dương, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy cậu về sau sẽ trở thành dẫn đường phi thường ưu tú, thực may mắn, tôi đoán đúng rồi.”
Hốc mắt Cù Tầm Dương ửng đỏ, “Cảm ơn cô, Tiêu Linh.”
Cậu rất cảm kích Tiêu Linh, nếu lúc trước không có cô cổ vũ, có lẽ cậu đến dũng khí để bước đi một bước đầu tiên cũng không có.
Nhìn hình ảnh Tiêu Linh cùng chồng của cô một nhà hoà thuận vui vẻ ấm áp rời đi, Cù Tầm Dương cũng cảm thấy rất vui mừng, các bằng hữu bên cạnh cậu đều có thể tìm được hạnh phúc của chính bọn họ.
......
Bốn người ‘Nộ Hải’ phát giác dẫn đường bảo bối của bọn họ gần đây giống như có chút không thích hợp.
Cảm xúc của Cù Tầm Dương giống như luôn đột nhiên hạ xuống, tuy rằng cậu biểu hiện ra cũng không rõ ràng, nhưng bốn người bọn họ hiện tại đều là thê nô của lão bà, trong mắt chỉ có một mình lão bà, đương nhiên có thể thời khắc nhạy bén cảm thấy được cảm xúc của Cù Tầm Dương có biến hóa.
Mà loại tình huống này của Cù Tầm Dương, hẳn là bắt đầu từ lần đó cùng bọn họ ở nhà hàng gia đình mới mở kia ăn xong cơm chiều.
Hứa Uyên không có đầu mối, bởi vì ngày đó hắn bị Liên Hạc hố cho tăng ca đến đêm khuya, cho nên căn bản không biết giữa Cù Tầm Dương cùng bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Ba người còn lại thì đem quá trình ngày đó từ khi xuất phát đến lúc tới nhà ăn đến khi ăn cơm rồi về nhà, lặp đi lặp lại suy nghĩ vài lần, vẫn là không thể suy nghĩ ra rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề, ảnh hưởng tới cảm xúc của Cù Tầm Dương.
Ban đầu Hứa Uyên đem mũi dao hướng về phía Dịch Dữ Kiệt.
Dịch Dữ Kiệt tỏ vẻ rất oan, đoạn thời gian đó Cù Tầm Dương vẫn luôn làm hắn lo sợ, hắn hận không thể biến chính mình thành chó mặt xệ, sao lại có thể lại làm chuyện khiến Cù Tầm Dương tức giận được.
Hơn nữa ngày đó Dịch Dữ Kiệt đích xác không có làm chuyện gì không có đầu óc, Liên Hạc cùng Sở Tri Nam có thể làm chứng.
Cho nên bọn họ liền suy đoán có phải vì sắp tới ngày giỗ của mẹ Cù Tầm Dương hay không.
Nhưng mà chờ ngày giỗ của mẹ Cù Tầm Dương qua đi, cảm xúc của cậu vẫn thường xuyên hạ xuống, bọn họ liền khẳng định không phải nguyên nhân này.
Bọn họ suy đoán rất nhiều, sau đó quan sát những phản ứng của Cù Tầm Dương loại trừ từng cái.
Chỉ tiếc bọn họ vẫn tìm không ra nguyên nhân vì sao cảm xúc của Cù Tầm Dương hạ xuống, tuy rằng chuyện này làm cho bọn họ rất lo lắng, nhưng bọn họ nhịn xuống không trực tiếp đi hỏi Cù Tầm Dương.
Bởi vì Cù Tầm Dương đã từng nói qua muốn bọn họ tôn trọng cậu, cũng nói qua hy vọng về sau giữa bọn họ có thể có không gian của lẫn nhau.
Bọn họ cùng Cù Tầm Dương ở bên nhau đã nhiều năm, cho nên cũng hiểu nếu là chuyện cậu muốn nói, cậu sớm đã tìm bọn họ nói, sẽ không giữ ở trong lòng lâu như vậy.
Mà chuyện cậu không muốn nói, nếu bọn họ truy vấn, nhất định sẽ chọc cậu tức giận.
Cảm xúc hiện tại của Cù Tầm Dương đã không tốt, bọn họ đương nhiên không muốn lại chọc cậu tức giận, cũng chỉ có thể lựa chọn đem nghi ngờ nghẹn ở trong lòng, bọn họ cũng nghĩ tới có lẽ chờ một thời gian Cù Tầm Dương sẽ nguyện ý nói cho bọn họ nguyên nhân.
Chỉ là đợi hơn một tháng, Cù Tầm Dương vẫn là cái gì cũng không nói.
Tuy rằng cậu vẫn giống như bình thường cùng bọn họ sinh hoạt ở bên nhau, mỗi ngày cũng cùng bọn họ vừa nói vừa cười.
Chính là cậu thường thường sẽ đang xem TV lại phát ngốc, hoặc là lúc đi theo bọn họ ra ngoài, sẽ nhìn chằm chằm nơi nào đó xuất thần thật lâu.
Nghiêm trọng nhất chính là, ngay cả khi cùng bọn họ làm tình, cũng đã bắt đầu xuất hiện tình huống thất thần.
Ngày nọ bốn người bọn họ lén tụ họp cùng nhau thảo luận tình huống của Cù Tầm Dương, Hứa Uyên như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt trắng bệch nói: “Cừu con em ấy có phải hay không là... Không muốn bên nhau chúng ta?”
Những lời này làm trong lòng ba người khác đều cả kinh.
Dịch Dữ Kiệt trước hết phản bác: “Không có khả năng, đừng mẹ nó nói bừa.”
Nghĩ đến việc này chính Hứa Uyên cũng có chút hoảng hốt, “Bằng không sao có thể giải thích trạng thái của em ấy trong khoảng thời gian này? Mỗi ngày đều giống như đang miễn cưỡng cười vui, còn một bộ dáng tâm sự nặng nề, đặc biệt là tính dục của em ấy gần đây đối chúng ta giống như cũng thấp đi, em ấy có phải muốn rời khỏi chúng ta, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào?”
“Không có khả năng.” Dịch Dữ Kiệt vẫn lập tức phản bác, chẳng qua hắn vẫn bị lời nói của Hứa Uyên ảnh hưởng, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Liên Hạc lại là lâm vào trầm tư.
Sở Tri Nam không nói một lời vẫn duy trì trầm mặc, chỉ là mí mắt hơi hơi rũ xuống thể hiện hắn cũng đang tự hỏi cái gì đó.
Một lát sau, Liên Hạc mở miệng chậm rãi nói: “Có lẽ chúng ta nên cùng Dương Dương tán gẫu một chút về chuyện này.”
Hứa Uyên hỏi: “Vậy nếu, em ấy thật sự muốn rời khỏi chúng ta thì sao đây?”
Lần này Dịch Dữ Kiệt còn chưa nói tiếp, Sở Tri Nam vẫn luôn trầm mặc dẫn đầu mở miệng: “Ta sẽ không cho phép.”
Liên Hạc nhẹ nhàng cong khóe môi một chút, trả lời: “Đương nhiên.”
Từ khi Cù Tầm Dương bắt đầu trở thành dẫn đường của bọn họ, cậu đã được chú định là người của bọn họ.
Bọn họ hiểu nhau yêu nhau một đường đi đến hiện tại, cho dù Cù Tầm Dương thay lòng đổi dạ, thật sự muốn rời khỏi bọn họ, bọn họ cũng sẽ không để loại chuyện này phát sinh...
 
Chương 123: Mê muội


Edit by Náppu
*
Dịch Dữ Kiệt nói: “Cho nên em trong khoảng thời gian này khác thường, đều là bởi vì hài tử?”
Cù Tầm Dương quẫn bách gật đầu.
Cậu còn tự cho rằng bản thân đã đem cảm xúc che giấu rất tốt, lại không nghĩ tới nguyên lai bốn người bọn họ đã sớm nhận ra cậu không thích hợp, chỉ là còn băn khoăn tâm tình của cậu cho nên vẫn luôn chịu đựng không hỏi cậu.
Cũng không nghĩ tới sẽ làm bọn họ hiểu lầm thành cậu muốn cùng bọn họ chia tay...
Cù Tầm Dương đỏ mặt thẳng thắn nói: “Ngày đó thấy các anh thích tiểu hài tử như vậy, trong lòng liền cảm thấy có chút khó chịu, bởi vì em là nam nhân, vĩnh viễn cũng không thể sinh tiểu hài tử, như vậy các anh cũng không có khả năng có được hài tử của chính mình.”
Liên Hạc nói: “Dương Dương...”
Cù Tầm Dương cắt ngang: “Trước chờ em nói xong.”
Liên Hạc đáp: “Được.”
Cù Tầm Dương nói: “Em đúng là có nghĩ tới các anh có thể bởi vì nguyên nhân này mà cùng em tách ra hay không, nhưng sau đó em phát giác càng làm em khó chịu chính là em sợ các anh sẽ bởi vì không có tiểu hài tử mà cảm thấy tiếc nuối.”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Bảo bối, anh không thích tiểu hài tử a.”
Hứa Uyên nói: “Anh cũng vậy, Cừu con, anh đối với tiểu hài tử không có hứng thú.”
Cù Tầm Dương thấp giọng trả lời: “Ân, em biết...”
Liên Hạc cùng Sở Tri Nam liếc mắt nhìn nhau một cái.
Biết Cù Tầm Dương cũng không phải muốn cùng bọn họ chia tay, mà là bởi vì sinh không được tiểu hài tử cảm xúc mới hạ xuống lâu như vậy, Sở Tri Nam cùng Liên Hạc đều có một loại cảm giác dở khóc dở cười.
Hiện tại quay đầu cẩn thận ngẫm lại, thời điểm Cù Tầm Dương nhìn TV phát ngốc, trong TV giống như đều đang chiếu tiết mục gia đình, lúc cùng bọn họ đi ra ngoài hẹn hò thất thần, đại khái cũng là vì thấy hình ảnh những gia đình khác đi cùng tiểu hài tử ảnh hưởng...
Liên Hạc nói: “Dương Dương, anh thích tiểu hài tử, điểm này anh không thể phủ nhận.”
Cù Tầm Dương rũ xuống mắt không nói lời nào, Liên Hạc biết cậu khẳng định lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, hắn kiên nhẫn giải thích: “Nếu em là nữ nhân, anh khẳng định sẽ muốn cùng em có được hài tử thuộc về hai chúng ta, nhưng hiện tại, có tiểu hài tử hay không với anh mà nói cũng không quan trọng.”
“Anh thích tiểu hài tử, chỉ là bởi vì sinh mệnh kéo dài sẽ làm anh cảm thấy vô luận phát sinh chuyện gì, nhân loại đều có thể có được hy vọng tương lai mới, nếu chúng ta có thể có tiểu hài tử đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng không có tiểu hài tử cũng không phải chuyện xấu, bởi vì đối với chúng ta mà nói, vạn sự vạn vật đều không quan trọng bằng em.”
Sở Tri Nam đúng lúc nói tiếp: “Hơn nữa Tầm Dương em nghĩ sai trọng điểm, mặc kệ chúng ta có thích tiểu hài tử bao nhiêu, nhưng giữa tiểu hài tử cùng em, chúng ta vĩnh viễn sẽ lựa chọn em, nói đúng ra, là trong bất luận chuyện gì, chúng ta đều sẽ vô điều kiện lựa chọn em.”
Liên Hạc nói: “Dương Dương, từ ban đầu lúc em trở thành bạn đời của chúng ta, hết thảy những thứ khác đều không còn quan trọng, em có thể hiểu được ý của anh chứ? Chúng ta sẽ không bởi vì không có tiểu hài tử mà cảm thấy tiếc nuối, nhưng ngược lại nếu em miên man suy nghĩ, đặc biệt bởi vì nguyên nhân này làm em sinh ra ý tưởng thành toàn cho chúng ta, muốn rời khỏi chúng ta, mới có thể làm chúng ta tức giận nga.”
Cậu thật sự từng có suy nghĩ này, cậu cảm thấy Liên Hạc cùng Sở Tri Nam thích tiểu hài tử như vậy, bản thân cậu hẳn là nên thành toàn cho bọn họ, để cho bọn họ tìm nữ nhân kết hôn gì đó... Không nghĩ tới sẽ bị Liên Hạc nhìn ra được.
Hứa Uyên nói: “Hiện tại anh rất thương tâm! Cừu con, em cũng không biết anh bởi vì em buồn như vậy mà mất ngủ mấy ngày rồi a.”
Cù Tầm Dương một nửa cảm động, một nửa quẫn bách, đỏ mặt hướng bọn họ nói xin lỗi.
Dịch Dữ Kiệt đột nhiên đem cậu một phen bế lên, “Bảo bối, là chúng ta sai, chúng ta hẳn là phải bồi thường thật tốt cho em.”
Hứa Uyên tiếp được ý tứ của Dịch Dữ Kiệt, cong môi cười tủm tỉm nói: “Cũng đúng, Cừu con em trong khoảng thời gian này cũng không có làm tình, chúng ta đều đã rất lâu không làm tình trọn vẹn, hôm nay khó được bốn người chúng ta đều ở nhà, vừa lúc có thể thương thương lão bà.”
Trong một cái chớp mắt Cù Tầm Dương kinh hoảng, giống như cũng không có cơ hội phản kháng, đã bị Dịch Dữ Kiệt ôm vào phòng ngủ đè lên trên giường.
Tình huống cùng bốn người bọn họ làm tình đã xảy ra một lần trước khi trận đại chiến diễn ra.
Dục vọng chiếm hữu của bốn người bọn họ đều rất mạnh, cho nên càng thích cùng cậu đơn độc làm tình.
Dịch Dữ Kiệt tùy tay cởi ra áo trên của chính mình, lộ ra nửa người trên vạm vỡ, hắn đem quần áo ném trên mặt đất, sau đó bắt đầu giúp Cù Tầm Dương cởi quần áo.
Cù Tầm Dương theo động tác của hắn nâng lên hai tay, áo trên mới vừa được cởi ra, đã bị Hứa Uyên vừa bò lên lên giường ôm vào trong lòng ngực.
Hứa Uyên đã đem chính mình cởi sạch chỉ còn một cái quần lót.
Chỗ sau eo cậu vừa lúc dán đến bụng dưới của Hứa Uyên, cách một tầng vải dệt mỏng, có thể cảm giác được dương v*t của Hứa Uyên đã nửa cứng rắn.
Hôm nay Liên Hạc mặc áo sơmi, hắn chỉ cởi ra cúc áo sơmi, lộ ra hình dáng cơ bụng bên trong trắng nõn như ẩn như hiện.
Sở Tri Nam lại một kiện cũng không cởi, chỉ là nơi giữa quần phồng lên một túp lều, chứng minh hắn kỳ thật cũng tính trí tăng vọt.
Ở phương diện này, hắn vẫn luôn là người nhẫn nại nhất trong bốn người, cơ bản đều là người tới cuối cùng.
Cù Tầm Dương nguyên bản cho rằng Sở Tri Nam là lười cùng bọn họ tranh giành mới luôn chờ đến cuối cùng, về sau mới biết nguyên lai hắn là có tiểu tâm cơ.
Người cuối cùng làm, có thể có thời gian chiếm hữu cậu càng dài hơn.
Bởi vì ba người khác đều đã thỏa mãn, nhất thời nửa khắc sẽ không lại cùng hắn tranh giành.
Chuyện này vẫn là về sau một ngày kia Cù Tầm Dương vô tình hỏi tới, Sở Tri Nam chủ động nói cho cậu.
Làm cho cậu lại lần nữa nhận thức Sở Tri Nam có bao nhiêu phúc hắc.
Hứa Uyên nhéo cằm cậu, để Cù Tầm Dương ngửa đầu cùng hắn hôn môi.
Dịch Dữ Kiệt lại từ đầu v* cậu một đường liếm đến giữa hai chân, ngậm lấy dương v*t giúp cậu khẩu giao một lát, sau đó liền lấy dầu bôi trơn gấp gáp bôi giữa đùi cậu.
Phía dưới của hắn đã sớm cứng đến phát đau, chờ không kịp làm đủ tiền diễn cho Cù Tầm Dương, đã bẻ ra hai chân cậu đỉnh cắm vào miệng huyệt.
Cù Tầm Dương có chút không thoải mái khẽ hừ một tiếng, chọc đến Hứa Uyên trừng mắt nhìn Dịch Dữ Kiệt một cái.
Dịch Dữ Kiệt coi như không nhìn thấy, duỗi tay vuốt ve dương v*t Cù Tầm Dương kích thích cậu một chút, sau đó đẩy hông thọc vào rút ra.
Đều là nam nhân, giữa huynh đệ bọn họ cũng đều hiểu tận gốc rễ lẫn nhau, trong khoảng thời gian này tần suất Cù Tầm Dương cùng bọn họ làm tình giảm xuống rất nhiều, bọn họ đích xác nghẹn không chịu được, có chút dục cầu bất mãn, nếu không cũng sẽ không nhất trí cam chịu 5P.
Cho nên Dịch Dữ Kiệt biểu hiện vội vàng như vậy cũng rất bình thường.
Nói thật, đối mặt với Cù Tầm Dương xuân tình nhộn nhạo, Hứa Uyên cũng nhẫn nhịn đến phi thường khó chịu, hắn còn muốn trực tiếp song long.
Bất quá hắn muốn cho Cù Tầm Dương thời gian tiến vào trạng thái, bởi vì hôm nay, Cù Tầm Dương đừng nghĩ có thể xuống giường.
Tinh lực của bốn người này nguyên bản đã khác hẳn so với người bình thường, cố tình năng lực lại còn rất khoa trương, nếu không phải thân thể Cù Tầm Dương cũng rất đặc thù, thì nơi nào có thể chống đỡ được bốn người bọn họ thay phiên lăn lộn như vậy.
Có khả năng trong khoảng thời gian này thật sự cùng bọn họ làm quá ít, lần tính ái này, bốn người bọn họ cư nhiên hợp lực thao cậu hai ngày.
Nếu không phải Cù Tầm Dương thật sự chịu không nổi, không ngừng khóc lóc cầu xin bọn họ nói bản thân thật sự không được, bốn gia hỏa này nói không chừng còn muốn tiếp tục làm.
Sau khi tràng tình ái kịch liệt kia kết thúc, Cù Tầm Dương trực tiếp hôn mê một ngày.
Lúc tỉnh lại, phát giác bốn người bọn họ cư nhiên còn ngủ bên cạnh cậu.
Cậu bị Liên Hạc cùng Sở Tri Nam kẹp ở bên trong, mà Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên ngủ trên thảm...
Cù Tầm Dương nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn nhan sắc tuyệt mỹ lúc ngủ của Sở Tri Nam, lúc này Liên Hạc không biết là tỉnh hay là không tỉnh, duỗi tay ôm lại eo cậu.
Cùng bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, cậu vẫn sẽ bởi vì giá trị nhan sắc của bọn họ mà tâm động.
Bọn họ ở trong mắt cậu vẫn luôn vừa mê người vừa gợi cảm, theo thời gian trôi đi, mị lực lại chỉ tăng chứ không giảm.
Cù Tầm Dương nghĩ, có lẽ đến khi bọn họ bảy tám chục tuổi, cậu vẫn là sẽ vì bọn họ mà mê muội đi...
 
Chương 124: Sở Tri Nam


Edit by Náppu
*
Tính cách Sở Tri Nam thuộc về loại trời sinh lãnh đạm, cho nên từ nhỏ đã không thích nói chuyện.
Bởi vì quá mức trầm mặc, dẫn tới thời điểm hắn còn nhỏ, mẹ hắn có một lần hoài nghi hắn có phải bị bệnh tự kỷ nhi đồng hay không.
Mẹ hắn vì chuyện này lo lắng rất nhiều năm, thẳng đến sau khi xác nhận Sở Tri Nam chỉ là đơn thuần không thích nói chuyện, lúc này mới yên tâm.
Sở Tri Nam sinh ra ở một gia đình bình thường.
Gia cảnh bình thường, cha mẹ hắn cũng đều không có siêu năng lực.
Ở thời đại mỗi người đều muốn trở thành người có siêu năng lực này, dục niệm của Sở Tri Nam lại rất thấp, hắn đối với cứu vớt thế giới cùng làm anh hùng đều không có hứng thú, hắn cho rằng bản thân chỉ là một người bình thường, không cần có lý tưởng cao cả như vậy.
Sở Tri Nam từ năm ba sơ trung đã bắt đầu phát triển vóc dáng, đến năm một cao trung cũng đã 1m79, đến năm ba cao trung trực tiếp nhảy tới 1m86.
Nhưng trước năm ba sơ trung, hắn chính là vóc dáng nhỏ con vừa lùn vừa gầy, là loại hình thoạt nhìn đặc biệt dễ bắt nạt.
Sở Tri Nam từ nhỏ đã lớn lên rất đẹp, từ khi còn học tiểu học chưa nẩy nở, đã có một loại hương vị có chút không thể phân biệt nam nữ.
Tiểu hài tử cũng là có thị giác giống động vật, thích tìm người đẹp để cùng nhau chơi.
Nhưng mà Sở Tri Nam trời sinh lãnh đạm, đối với bọn họ cực kỳ hờ hững, chuyện này liền chọc cho bọn họ rất không vui.
Cảm xúc của tiểu hài tử biểu đạt ra cũng rất trực quan, thích của bọn họ rất trực tiếp, mà ác ý của bọn họ càng trực tiếp.
Bởi vì Sở Tri Nam không phản ứng lại bọn họ, bọn họ liền bắt đầu bắt nạt hắn, tiến hành bạo lực học đường với hắn.
Ác ý của tiểu hài tử là cái ác thuần túy, nguyên nhân chính là vì bọn họ không hiểu, cho nên bọn họ càng thêm không kiêng nể gì.
Mà khi đó Sở Tri Nam cũng không phản kháng.
Một phần là khi đó hắn đích xác phi thường gầy yếu, một mình cũng không thể chống cự nhiều tiểu hài tử bắt nạt như vậy.
Còn có chính là khi đó hắn cảm thấy chính mình cho dù phản kháng, mấy tiểu hài tử kia hẳn là cũng sẽ không dừng lại việc bắt nạt hắn.
Kỳ thật bị cô lập, bị lấy tên hiệu khó nghe, bị nhục mạ, vân vân, hắn đều không quá để ý.
Bởi vì Sở Tri Nam nguyên bản là thích ở một mình, với hắn mà nói như thế càng tự tại.
Duy nhất chỉ có lúc bị đánh sẽ làm hắn có chút khó chịu, bởi vì sẽ đau...
Sở Tri Nam bị bắt nạt rất lâu, thấy hắn vẫn luôn ẩn nhẫn, những tiểu hài tử đó càng làm trầm trọng thêm.
Thẳng đến một lần trên mặt Sở Tri Nam bị đánh ra vết máu bầm rõ ràng, bị Loan Di phát hiện chuyện hắn vẫn luôn bị bắt nạt.
Loan Di là hàng xóm của hắn, tính cách hoạt bát, từ nhỏ đã thích tới tìm hắn chơi.
Sở Tri Nam là người đối với cha mẹ cũng rất lãnh đạm, đối với Loan Di tự nhiên cũng không có bao nhiêu nhiệt tình.
Chỉ là bởi vì từ nhỏ đã ở cạnh nhau, cho nên cũng sẽ không hoàn toàn không để ý tới cô.
Loan Di so với hắn lớn hơn ba tuổi, cho nên cũng so với hắn cao hơn ba lớp, vì thế sau khi cô ra mặt đe dọa vài lần những tiểu hài tử đó, mấy tiểu hài tử kia cũng chậm rãi không dám bắt nạt hắn nữa.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Loan Di liền đối hắn càng thêm chiếu cố.
Mà Sở Tri Nam cũng là bắt đầu từ khi đó, không thích bị người khác đụng vào.
Sở Tri Nam không đơn giản chỉ đối với sự vật dục vọng thấp, hắn đối với tình cảm dục vọng lại càng thấp.
Cố tình hắn lại có một gương mặt tuấn tú mê người, theo thời gian hắn chậm rãi lớn lên, ngũ quan cũng trở nên càng sâu sắc, rút đi non nớt cùng ngây ngô, trở nên càng thêm tuấn mỹ.
Lúc học sơ trung, có khả năng còn có một chút nhu hòa, sau khi lên tới cao trung, dáng người trở nên cao lớn, diện mạo của hắn cũng hoàn toàn không làm cho người ta có cảm giác giống nữ nữa.
Tuy rằng như thế, nam sinh thích Sở Tri Nam vẫn nhiều hơn so với nữ sinh...
Cũng bởi vì đào hoa, dẫn tới Sở Tri Nam luôn gặp phiền toái không ngừng, kỳ thật làm hắn rất phiền.
Sở Tri Nam vẫn luôn cho rằng chính mình sẽ chỉ là một người bình thường, cho nên lúc đột nhiên thức tỉnh trở thành lính gác cấp S, hắn thật sự có chút thích ứng không được.
Trong thân thể tràn ngập tinh thần lực mãnh liệt, hắn căn bản không biết nên khống chế như thế nào, huống chi khi đó cảm xúc áy náy đều đã đem hắn áp cho suy sụp, tinh thần của hắn yếu đi, cho nên bị trạng thái bạo tẩu trực tiếp đánh sâu vào.
Hắn có mấy ngày thật sự là mất đi lý trí, chỉ nhớ rõ vẫn luôn cùng người khác đánh lộn, điên cuồng phóng thích sóng tinh thần.
Hắn thậm chí cũng không biết hắn kỳ thật là phân biệt cùng ba người Liên Hạc, Hứa Uyên còn có Dịch Dữ Kiệt đánh nhau, hắn vẫn luôn tưởng là một người...
Nguyên bản Viên Hoa Quốc cũng không muốn đem hắn an bài vào ‘Nộ Hải’, mà muốn đem hắn phân phối đến một chiến đội khác.
Bởi vì Liên Hạc là một gia hỏa bên ngoài quy củ, kỳ thật giết chóc thành tánh, mà Dịch Dữ Kiệt tính cách ác liệt rất khó ở chung, Hứa Uyên cái tên hổ mặt cười này chỉ cần lên chiến trường liền biến thành kẻ điên, Viên Hoa Quốc cảm thấy ba gia hỏa của ‘Nộ Hải’ này đều là bệnh tâm thần, không muốn để Sở Tri Nam đi chịu tội.
Kết quả ông phát hiện Sở Tri Nam cũng là người điên...
Hơn nữa mấy ngày đánh nhau làm Sở Tri Nam cùng ba người ‘Nộ Hải’ cũng hòa hợp một chút, đơn giản liền đem hắn một lần nữa an bài vào ‘Nộ Hải’.
Thời điểm Sở Tri Nam mới vừa gia nhập ‘Nộ Hải’, quan hệ cùng ba người khác đều rất lãnh đạm.
Liên Hạc sinh ra chính là cấp S, mà Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên cũng đều là bảy tuổi đã thức tỉnh thành cấp S, bọn họ là lính gác quốc gia đào tạo từ nhỏ, hơn nữa bọn họ mười sáu tuổi đã lên chiến trường, đến bây giờ đã chiến đấu bốn năm năm.
Mà hắn hai mươi tuổi mới thức tỉnh, cùng bọn họ vô luận là tâm thái hay là suy nghĩ đều hoàn toàn bất đồng.
Sở Tri Nam cũng không có tâm mang trách nhiệm mãnh liệt như ba người bọn họ, khi đó hắn thậm chí có chút bài xích thân phận lính gác của chính mình.
Bởi vì hắn cho rằng bản thân thức tỉnh, là bị yếu đuối cùng sợ hãi kích phát ra.
Tuy nói rất nhiều người thức tỉnh đều là bởi vì sợ hãi, dục vọng cầu sinh... Loại ý niệm mãnh liệt này, Sở Tri Nam lại không cách nào tiếp thu.
Nếu hắn không bị dọa sững sờ ở nơi đó, có lẽ Loan Di sẽ không bởi vì cứu hắn mà chết ở trong miệng quái vật.
Sở Tri Nam thống hận chính mình khi đó yếu đuối, cho nên càng thêm chán ghét bởi vì như vậy mà chính mình mạnh lên.
Hắn có một đoạn thời gian rất dài lâm vào tự trách cùng áy náy vô tận...
Bị cảm xúc ảnh hưởng, liền dẫn tới hắn ở trên chiến trường biểu hiện rất kém cỏi, cố tình thực lực lại mạnh mẽ, cho nên thường thường ngộ thương đồng đội.
Một lần này làm Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt cảm thấy khó chịu, Liên Hạc tuy rằng không giống bọn họ trực tiếp biểu đạt, nhưng đại khái cũng có ý kiến.
Lời đồn hắn vì mối tình đầu nổi điên, hẳn là cũng là từ trong miệng Hứa Uyên hoặc Dịch Dữ Kiệt tản ra bên ngoài.
Có khả năng không phải cố ý bịa đặt hắn, cũng có thể có một phần cố ý, bởi vì khi đó bọn họ bất mãn với hắn, bất quá cũng là vì trạng thái của hắn làm cho bọn họ hiểu lầm, bọn họ cảm thấy hắn là vì đau đớn mất đi người yêu mới trở nên suy sút...
Hắn lười giải thích, bọn họ cũng lười tìm hiểu, cho nên lời đồn truyền miệng, liền trở thành như là sự thật.
Trong một lần chiến đấu kết thúc, bọn họ đều bị không ít thương, tinh thần lực sắp bạo tẩu.
Hắn có chút không thoải mái, đang nhắm mắt dưỡng thần, lại nghe thấy Liên Hạc đột nhiên thở dài nói: “Lần này lại chết bốn lính gác.”
Sở Tri Nam không đáp lại, cũng không mở mắt.
“Nếu có thể, tôi cũng không muốn thân mang trọng trách, ai sẽ muốn tận thế chứ? Ai cũng không hy vọng hố đen cùng quái vật xuất hiện, tôi cũng hy vọng chính mình là một người bình thường, có thể vui sướng bình phàm sống hết một đời.”
“Nhưng chúng ta không có lựa chọn, tôi hiểu được trách nhiệm sâu nặng khi từ người thường biến thành lính gác cần thời gian thích ứng, tôi chỉ hy vọng cậu không lãng phí năng lực của chính mình.”
Liên Hạc nói xong câu đó liền rời đi, lưu lại hắn ở nơi đó trầm tư thật lâu.
Kỳ thật suy nghĩ của Sở Tri Nam thay đổi cũng không hoàn toàn là bởi vì Liên Hạc nói những lời đó, tâm mang trách nhiệm của hắn không mãnh liệt cũng cùng tính cách lãnh đạm của hắn có quan hệ.
Nhưng tựa như Loan Di chết sẽ làm hắn sinh ra áy náy, dưới kích thích mãnh liệt, cảm xúc của hắn vẫn sẽ xuất hiện dao động.
Dần dần trong chiến đấu, nhìn một đám lại một đám chiến hữu chết đi, cho dù như thế, toàn bộ lính gác vẫn không quay đầu xông lên, không có người nào bởi vì sợ chết mà lùi bước.
Tuy rằng Sở Tri Nam không có nhiệt huyết cùng tình cảm mãnh liệt giống như bọn họ, nhưng dần dần không biết bắt đầu từ khi nào, hắn cũng đã không để ý đến sinh tử.
Hắn như cũ không có ý nghĩ muốn làm anh hùng, có lẽ đến cuối cùng tâm mang trách nhiệm của hắn cũng sẽ không mãnh liệt như mấy người Liên Hạc, nhưng hắn hiểu rõ bọn họ cần phải chiến đấu.
Thời điểm phát giác chính mình thích Cù Tầm Dương, Sở Tri Nam cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Từ lúc hắn bởi vì Cù Tầm Dương ở trong ảo giác đem hắn định nghĩa thành nhân vật bạn trai mà tâm tình trở nên tốt hơn, hắn liền biết chính mình yêu Cù Tầm Dương là chuyện tất nhiên.
Không ai có thể làm hắn sinh ra tâm tình như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, được người khác thích với hắn mà nói đều là gánh nặng.
Đặc biệt bởi vì Loan Di chết, làm hắn cảm thấy chính mình càng thêm không đủ sức cho loại tình cảm này.
Hắn cự tuyệt toàn bộ người thích hắn, bao gồm dẫn đường giúp hắn khai thông.
Nhưng mà sau khi phát hiện thích Cù Tầm Dương, hắn lại nhịn không được âm thầm biểu lộ tình cảm với dẫn đường Cù Tầm Dương.
Chỉ tiếc này cũng coi như là hành vi vô thức của hắn, hắn hưởng thụ việc yêu say đắm Cù Tầm Dương, lại không hiểu tình cảm là cần phải được tích cực đáp lại, hơn nữa miệng lại quá kín, cho nên dẫn tới hắn thiếu chút nữa thật sự đau đớn vì mất đi người yêu.
Còn tốt người yêu của hắn là một bảo bối thiện lương lại mềm lòng, cho hắn cơ hội để có thể đền bù.
Không ai biết Sở Tri Nam ở sau lưng xem bao nhiêu thể loại sách như là Từ điển những lời âu yếm, Tuyển tập quan hệ thân mật, Tuyển tập quan hệ lưỡng tính, Cách đề cao EQ, Cách làm người yêu đối với bạn vẫn luôn bảo trì cảm giác mới mẻ, Phương thức yêu đương chính xác, Cách dỗ người yêu vui vẻ, vân vân...
Đương nhiên, còn có Một trăm cách quyến rũ người yêu... (Cái này tui dịch đại á:v, Gốc là "100 cái G hoàng phiến")
 
Chương 125: Đoàn tụ


Edit by Náppu
*
Biết Lý Lâm muốn tới tìm cậu, Cù Tầm Dương quá mức hưng phấn dẫn tới cậu như thế nào cũng ngủ không được.
Sau khi ở lần đại chiến đó cáo biệt, cậu cùng Lý Lâm đã hơn một năm chưa gặp mặt.
Khi đó thật sự nghĩ sẽ phải vĩnh biệt, Cù Tầm Dương đến bây giờ cũng còn nhớ rõ lần đó tạm biệt Lý Lâm có bao nhiêu khổ sở.
Lần đó đi một trăm lính gác tổng cộng hy sinh bốn mươi hai người, những người đó vĩnh viễn lưu tại trên viên tinh cầu kia, cho nên bọn họ có thể sống sót chính là may mắn.
Cù Tầm Dương ngủ không được, bốn người kia đương nhiên cũng sẽ không ngủ.
Nguyên bản là cùng cậu ở phòng khách xem phim, kết quả bên trong diễn đến cảnh thân thiết, tuy rằng ý nghĩa rất sâu sắc, nhưng bốn gia hỏa kia một chút cũng không quan tâm, mượn cơ hội ở trên người cậu sờ tới sờ lui.
Sờ đến cậu dục hỏa đốt người, bị bọn họ thuận lý thành chương đè trên sô pha làm.
Bởi vì không có chiến đấu, tinh lực của bọn họ tràn đầy, dẫn tới tính dục của bọn họ trở nên càng mạnh, bởi vì làm tình cũng là một loại phương thức phóng thích tinh lực.
Hiện tại Cù Tầm Dương cơ hồ là mỗi ngày đều bị bọn họ quấn lấy làm tình, tuy rằng trước kia bọn họ làm cũng rất thường xuyên, nhưng không có mỗi ngày đều làm.
Hiện tại mỗi ngày đều phải làm tình còn chưa tính, còn phải thường thường hai người ba người bốn người cùng nhau tới...
Bất quá biến thành như vậy có khả năng cùng lúc trước cậu vắng vẻ bọn họ có quan hệ, làm cho bọn họ dục cầu bất mãn nghiêm trọng, còn hoảng loạn thật lâu, cho nên cậu cũng chỉ có thể nhận.
Làm tình cũng là vận động giúp ngủ ngon tốt nhất.
Vốn dĩ Cù Tầm Dương hưng phấn không muốn ngủ, bị bốn người bọn họ thay phiên thao vài lần, liền trực tiếp mệt đến ngủ mất.
Ngày hôm sau mở mắt ra phát hiện đã là buổi chiều.
Lý Lâm nói hắn buổi chiều đến, cậu cũng nói sẽ đi sân bay đón hắn.
Cù Tầm Dương vội vàng mặc quần áo rửa mặt, sau đó vội vàng chạy ra phòng ngủ, vừa lúc đâm vào trong lòng ngực Hứa Uyên muốn đến đánh thức cậu.
Hứa Uyên thuận thế ôm lấy cậu, cười hì hì nói cậu không cần hoảng loạn như vậy.
“Tới kịp, Cừu con, anh ôm em lập tức liền đến.”
Hiện tại khu an toàn có thể cho phép lính gác sử dụng một ít siêu năng lực, tỷ như tốc biến, đều ở trong phạm vi được cho phép.
Tuy rằng tựa như Hứa Uyên nói, chỉ cần hắn dùng siêu năng lực dẫn cậu đến sân bay, sẽ không mất bao nhiêu thời gian, chỉ là bọn họ tối hôm qua nếu không lăn lộn cậu như vậy, cậu cũng sẽ không ngủ mệt đến trễ thế này.
Cho nên Cù Tầm Dương vẫn là giận dỗi, nhéo da mặt Hứa Uyên phát tiết một chút tức giận.
Cho dù gương mặt bị niết đỏ bừng, Hứa Uyên cũng tùy ý cậu xả giận, dù sao hiện tại đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Cù Tầm Dương cao hứng, muốn làm như thế nào cũng được.
Chỉ là bởi vì bọn họ quá mức dung túng, Cù Tầm Dương có cảm giác tính tình của bản thân có chút biến hư...
Bọn họ vừa đến sân bay không bao lâu, phi cơ của mấy người Lý Lâm đã đến.
Phi cơ vừa ổn định trên sân bay, cửa khoang mới mở ra được một nửa, nửa thân thể của Lý Lâm cũng đã hiện ra.
Nếu không phải Lai Đức giữ chặt hắn, hắn đại khái đã sớm nhảy xuống.
“Lý Lâm!!”
Cù Tầm Dương chạy thẳng đến chỗ phi cơ bên kia, Lý Lâm cũng lao xuống phi cơ chạy tới chỗ cậu.
Hai người bọn họ ở nửa đường ôm lấy nhau.
Lý Lâm kích động nói: “Tôi thật sự nhớ cậu muốn chết, Tầm Dương.”
Cù Tầm Dương cũng có chút kích động, hai má phiếm ra đỏ ửng, “Tôi cũng vậy, tôi cũng rất nhớ anh.”
Lý Lâm với cậu mà nói, đã là tồn tại giống như thân nhân, trừ bỏ mấy người Liên Hạc, hắn là người quan tâm đến cậu nhất.
Hứa Uyên từ phía sau chậm rì rì đi tới, nhìn Cù Tầm Dương cùng Lý Lâm còn một bộ dáng ôm nhau không muốn tách rời, hắn hơi hơi nhướng mày, nhìn về phía ba người phía sau Lý Lâm cười một cái, “Nói thật, còn tốt quan hệ của các em là thật sự đơn thuần, nếu không anh sẽ không cho các em gặp mặt đâu.”
Lý Lâm ôm mặt Cù Tầm Dương hôn một cái, nhìn Hứa Uyên cười nói: “Nếu giữa tôi cùng Tầm Dương có tình yêu, tôi cảm thấy các anh sẽ không có cơ hội.”
Hứa Uyên cũng dùng ngữ khí nói giỡn dỗi lại: “Bảo bối nhà tôi sao có thể coi trọng nhược kê như cậu?”
“Nhược kê?” Địch Tư đi đến bên cạnh Lý Lâm, “Hắn đang mắng em?”
Lý Lâm cùng Hứa Uyên nói chuyện đều dùng Tiếng Trung, tiếng Trung của mấy người Địch Tư vẫn rất kém, cho nên cơ bản nghe không hiểu, hắn chỉ bằng cảm giác cho rằng câu nói kia của Hứa Uyên hẳn là không phải lời hay.
Lý Lâm cười lắc đầu: “Không có, chúng em nói giỡn thôi.”
Cù Tầm Dương nói: “Bảo vệ vợ như vậy, xem ra bọn họ rất sủng anh.”
Lý Lâm chớp chớp mắt: “Là tôi có cách huấn luyện chồng.”
Tuy rằng Lý Lâm muốn ở cùng Cù Tầm Dương, nhưng phòng trọ hiện tại của bọn họ không có phòng trống, hơn nữa cậu cũng không có phòng của chính mình, cho nên vẫn là mang theo Lý Lâm đi thuê khách sạn.
Liên Hạc lái xe chở bọn họ đi, bởi vì người quá nhiều nên phân ra hai chiếc xe.
Một chiếc xe chỉ có thể ngồi năm người, cho nên Lý Lâm liền đem mấy người Địch Tư đẩy đến trên xe của Hứa Uyên, chính mình đơn độc cùng Cù Tầm Dương ngồi trên xe của Liên Hạc.
Hành động này không chỉ làm cho mấy người Địch Tư bất mãn, cũng khiến cho Hứa Uyên bất mãn.
Hứa Uyên nói: “Dựa vào cái gì là anh chở ba gia hỏa này? Sao không thể là Liên Hạc?”
Nhưng mà Cù Tầm Dương hôn hắn một cái, hướng hắn nói một câu: “Nghe lời.”
Hứa Uyên liền cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn lái xe đi.
Lý Lâm tới gần bên tai Cù Tầm Dương nói nhỏ: “Xem ra cậu cũng có cách huấn luyện chồng.”
Cù Tầm Dương chỉ cười mà không nói.
Sau khi lên xe, Cù Tầm Dương cùng Lý Lâm ngồi vào ghế sau.
Liên Hạc một bên khởi động xe, một bên quay đầu lại hỏi: “Muốn trước mang các cậu đến nơi ở không?”
Lý Lâm lập tức gật đầu nói được.
Cù Tầm Dương tiếp một câu: “Đêm nay chúng ta ra bên ngoài ăn được không?”
Liên Hạc nói: “Dương Dương, em không cần nhọc lòng mấy chuyện này, anh đều đã an bài xong.”
Cù Tầm Dương trả lời: “Được.”
Lý Lâm lẳng lặng mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, hắn tuy rằng là lần đầu tiên đi đến mảnh đất này, lại có một loại lòng trung thành mãnh liệt, “Nơi này cùng nơi đó của chúng tôi thật sự hoàn toàn bất đồng, cảm giác náo nhiệt hơn rất nhiều, hơn nữa làm tôi có cảm giác rất thân thiết.”
Cù Tầm Dương nói: “Vậy anh có muốn trở lại nơi này không? Trở về sống cùng tôi thế nào?”
Lý Lâm nói: “Tôi có thể suy xét một chút.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Thật sự?”
Lý Lâm nói: “Dù sao mấy người Địch Tư được nghỉ dài hạn, chúng tôi đều rất nhàn rỗi, tôi lần này tới nơi này cũng muốn ngốc lâu một chút, nếu ngốc đến vui vẻ, tôi sẽ cùng bọn họ thương lượng chuyện này.”
Cù Tầm Dương nói: “Có tôi ở đây, anh sao có thể không vui chứ.”
Lý Lâm cười tủm tỉm nói: “Tôi là sợ mấy người Địch Tư có khả năng sẽ không vui, bởi vì tiếng Trung cũng không dễ học như vậy.”
Buổi tối bọn họ ở khách sạn Liên Hạc đặt trước ăn cơm, Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cũng đều tới.
Vì chiếu cố mấy người Địch Tư, cho nên bọn họ toàn bộ quá trình đều dùng tiếng Anh để nói chuyện.
Bởi vì quan hệ của cậu cùng Lý Lâm, làm cho quan hệ của bốn người Liên Hạc cùng ba người Địch Tư cũng trở nên thân thiết.
Đoàn tụ ở bên nhau như vậy, làm Cù Tầm Dương có một loại cảm giác bọn họ là người một nhà.
Lý Lâm muốn Cù Tầm Dương đêm nay ngủ cùng hắn.
Cù Tầm Dương đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hứa Uyên tỏ vẻ chỉ có thể một đêm, bằng không Cù Tầm Dương ngủ nơi nào bọn họ sẽ ngủ nơi đó.
Lý Lâm cố ý trêu chọc: “Các anh cũng thật dính người, hẹp hòi như vậy sẽ làm Tầm Dương phiền chán các anh nga.”
Dịch Dữ Kiệt vẻ mặt cảnh giác: “Tiểu tử cậu không cần châm ngòi ly gián.”
Hứa Uyên lại nói: “Ba gia hỏa phía sau kia cũng không có so với chúng tôi tốt hơn bao nhiêu đi?”
Lý Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy người Địch Tư một cái, cười nói: “Cho nên tôi có chút phiền.”
Không nghĩ tới những lời này bị Lai Đức nghe hiểu, hắn hoảng sợ nói: “Lâm, em phiền chán chúng ta sao?”
 
Chương 126: Kết thúc


Edit by Náppu
*
“Kỳ thật tôi vẫn đã làm mộ chôn di vật cho cậu.”
Cù Tầm Dương cùng Lý Lâm nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, bọn họ rất ít khi cùng nhau ngủ giống như hôm nay.
Lúc trước ở nước ngoài cùng Lý Lâm, cậu cũng chỉ ở lúc Lý Lâm sinh bệnh ngủ bên cạnh hắn.
“Tôi đoán được anh sẽ làm như vậy.”
“Khi đó tất cả mọi người nói các cậu khẳng định không về được, chính các cậu cũng ôm quyết tâm hẳn phải chết đi, Hách Bá là người yêu của tôi, Tầm Dương cậu cũng đã là tồn tại giống như thân nhân của tôi, tôi nghĩ phải làm một lễ tang di vật cho các cậu, liền làm cho hai người các cậu mộ chôn di vật, vì để thuận tiện, tôi còn mua cho các cậu huyệt mộ liền nhau, kết quả tôi khóc lóc thảm thiết hơn một tuần, các cậu cư nhiên còn sống trở lại!”
Cù Tầm Dương cười một cái, có thể sống sót cũng là chuyên bọn họ không thể nghĩ tới, phải nói là ai cũng không thể tưởng được bọn họ còn có thể sống sót.
“Vậy hiện tại mộ chôn di vật kia hẳn là bị huỷ rồi đi?”
“Yên tâm, tôi biết không may mắn, ngày hôm sau Hách Bá trở về, tôi đã nói Địch Tư đi huỷ rồi.”
“Khi đó thấy Hách Bá còn sống có phải cao hứng muốn chết hay không?”
“Mới không phải, thiếu chút nữa bị hù chết.”
“Vì sao?”
“Cậu ngẫm lại một người cậu cho rằng đã chết, khuya khoắt không rên một tiếng đứng trước giường lẳng lặng nhìn cậu, cậu không bị hù chết sao? Tôi khi đó còn tưởng rằng thấy quỷ.”
Lý Lâm nghĩ đến cảnh tượng kia trong lòng còn thấy sợ hãi.
Hách Bá là nửa đêm trở lại khu an toàn, khi đó cả người hắn toàn là máu khô, chật vật bất kham, chỉ là một khắc kia còn nơi nào có tâm tư đi rửa sạch chính mình, hắn tưởng niệm người yêu, chuyện thứ nhất sau khi sống sót chính là muốn lập tức trở lại bên cạnh người yêu của chính mình.
Lý Lâm mấy ngày nay vẫn luôn rơi vào cảm xúc bi thương, cơ hồ mỗi ngày đều là lấy nước mắt rửa mặt.
Nguyên bản Địch Tư cùng Lai Đức thay phiên cùng hắn ngủ, cố tình chỉ có đêm đó, Lý Lâm tâm tình bực bội không muốn bọn họ ở bên cạnh, liền đem bọn họ đuổi đi rồi ngủ một mình.
Đêm đó hắn tâm thần không yên, lăn qua lộn lại thật lâu mới miễn cưỡng ngủ.
Trong mộng vừa lúc mơ thấy các loại hình ảnh Hách Bá chết thảm, làm hắn thống khổ không thôi, hãm sâu trong bóng đè không cách nào tỉnh lại.
Thẳng đến sau đó rốt cuộc bừng tỉnh, vừa mở mắt, liền thấy người chết thảm trong mộng thình lình xuất hiện trước mặt hắn, còn đầy người là máu, cùng trong mộng của hắn không sai biệt lắm.
Đổi lại là ai, đều sẽ bị dọa chết khiếp.
Hắn thậm chí còn suy nghĩ, Hách Bá là linh hồn đã chết trở về nhìn hắn một lần cuối, hay là muốn dẫn hắn cùng nhau lên đường
Thẳng đến khi Hách Bá tiến lên ôm chặt hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp, Lý Lâm mới biết được đối phương không phải quỷ, cảm xúc lúc này mới dần dần lơi lỏng, sau đó chính là lớn tiếng khóc rống.
Nói tới đây, Lý Lâm trêu chọc một câu: “Cho nên Tầm Dương, xem ra tình yêu vẫn là không thể chiến thắng bản năng, tôi yêu hắn như vậy, nhưng hắn biến thành quỷ tôi vẫn sợ, ha ha.”
Cù Tầm Dương cũng cười nói: “Tôi cảm giác không ai không sợ quỷ, tuy rằng thứ này có khả năng không tồn tại, nhưng tôi cũng sợ.”
Lý Lâm nói hắn vốn dĩ ở đoạn thời gian Cù Tầm Dương hôn mê kia đã muốn đến thăm hỏi, nhưng vẫn luôn bị mấy người Liên Hạc cự tuyệt.
Cù Tầm Dương biết chuyện này, bởi vì khi đó người khuyên bọn họ từ bỏ thật sự quá nhiều, bọn họ không muốn lại tiếp thu những ý kiến trái chiều này, cho nên về sau đều cự tuyệt tất cả người đến thăm hỏi trừ bác sĩ.
Không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận cậu, cũng không cho phép bất luận kẻ nào nhắc tới cậu.
Hơn ba tháng cậu hôn mê bất tỉnh kia đối với bốn người bọn họ mà nói có bao nhiêu tra tấn, cũng chỉ có chính bốn người bọn họ biết.
Cho nên sau khi Cù Tầm Dương tỉnh lại, bọn họ đối cậu cưng chiều cùng dung túng so với dĩ vãng càng sâu hơn, cơ hồ đã tới loại trình độ không có điểm cuối.
Lý Lâm có chút áy náy: “Thực xin lỗi a, Tầm Dương, tôi không phải cố ý không tới thăm cậu, khi đó nhóm lính gác của cậu vẫn luôn không cho tôi tới, sau đó lại bởi vì một ít nguyên nhân mấy người Địch Tư bị cấm rời khỏi khu an toàn, dẫn tới tôi cũng không thể rời khỏi, kết quả một lần kéo dài này, liền kéo tới hơn một năm.”
Cù Tầm Dương nói: “Anh là đồ ngốc sao, chuyện này có cái gì phải xin lỗi, tôi biết anh quan tâm tôi, cho dù tới hay không tới cũng giống nhau.”
Lý Lâm cười nói: “Tôi cũng biết cậu sẽ không tức giận a, nhưng vẫn muốn giải thích với cậu một chút, về sau tôi biết cậu tỉnh lại, tôi mới yên tâm.”
Cù Tầm Dương nói: “Nói thật, tôi cảm thấy mạng của bản thân rất lớn, nhiều lần như vậy đều có thể chuyển nguy thành an.”
Lý Lâm nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, cậu đại khái phải sống đến một trăm tuổi.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Không thể hơn một trăm tuổi sao?”
Lý Lâm nói: “Một trăm tuổi còn chưa đủ sao? Cậu cũng quá tham rồi đi.”
Cù Tầm Dương nói: “Ai sẽ ngại sống lâu a.”
Lý Lâm không phản bác, “Lại nói lúc biết tôi muốn tới nơi này, Eric có một lần muốn đi theo tôi cùng tới.”
Cù Tầm Dương ngẩn ra một chút, “Anh ta, còn chưa tìm được bạn đời thích hợp sao?”
Lý Lâm trêu chọc nói: “Anh ta đến nay vẫn đối với cậu nhớ mãi không quên.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Tôi lúc trước có phải không nên làm như vậy hay không?”
Đã từng lợi dụng Eric, là chuyện cậu hối hận nhất cũng áy náy nhất.
Lý Lâm nói: “Không ai có thể bảo đảm chính mình cả đời đều làm ra lựa chọn chính xác, lại nói loại chuyện cảm tình này cũng nói không rõ ai đúng ai sai.”
Cù Tầm Dương nói: “Được rồi, cảm giác chính mình vẫn rất có lỗi với anh ta.”
Lý Lâm nói: “Đừng nghĩ như vậy, Tầm Dương, ít nhất Eric nói với tôi anh ta rất may mắn chính mình có thể cùng cậu từng có thời khắc thân mật như vậy, dù sao các cậu về sau đại khái cũng không có cơ hội gặp lại, Eric sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ buông xuống cậu.”
Cù Tầm Dương ân một tiếng, “Anh ta hẳn là sẽ không tới nơi này tìm tôi đi?”
Lý Lâm khẽ cười nói: “Anh ta tới không phải tìm chết sao? Bốn lão công kia của cậu một người so với một người dục vọng chiếm càng lớn hơn, vốn dĩ bởi vì cậu cùng anh ta từng lên giường cho nên mới ghi hận trong lòng với anh ta đúng không? Eric nếu tìm tới khẳng định sẽ bị quần ẩu, tôi chính là nói cho Eric chuyện này, anh ta lần này mới không cùng tới đây.”
Cù Tầm Dương nói: “Nói cũng đúng, bởi vì bọn họ đến anh mà cũng ăn dấm.”
Lý Lâm nói: “Ăn dấm tôi không phải bình thường sao? Bởi vì tôi so với mấy người Eric uy hiếp còn lớn hơn đi? Tầm Dương, về sau chúng ta nếu chán mấy gia hỏa kia rồi, không bằng liền ở bên nhau đi.”
Cù Tầm Dương bị sặc nước miếng, ho khan vài tiếng, “Anh nói nghiêm túc hả?”
Lý Lâm cười nói nói giỡn thôi, sau đó tiếp tục xả ra chuyện khác.
Buổi tối hôm đó bọn họ cơ hồ cho tới lúc ánh mặt trời xuất hiện mới ngủ.
Một giấc này trực tiếp ngủ tới hơn ba giờ chiều, lúc Cù Tầm Dương tỉnh lại, Lý Lâm đã ở WC rửa mặt.
Sau khi chờ Lý Lâm đi ra, Cù Tầm Dương mới vào WC.
Thời điểm cậu đang đánh răng, nghe thấy thanh âm Lý Lâm cùng mấy người Địch Tư nói chuyện vài câu, cụ thể cậu không nghe rõ, chỉ là nghe bọn họ hẳn là bộ dáng đang lấy lòng Lý Lâm.
Lại nói ngày hôm qua sau khi Lý Lâm nói giỡn nói đúng là chán bọn họ, bọn họ giống như vẫn luôn ở trong trạng thái bất an.
Hồi tưởng lại lần đầu tiên cậu nhìn thấy thái độ của bọn họ lúc cùng Lý Lâm ở chung, lại xem thái độ hiện tại bọn họ đối với Lý Lâm, thật đúng là phong thuỷ luân chuyển, không thể không cảm khái một câu tình yêu làm người ta thay đổi thật sự rất lớn.
Lúc Cù Tầm Dương đi khỏi phòng khách sạn, phát hiện nguyên lai không chỉ có mấy người Địch Tư đến đây, bốn người Hứa Uyên, Liên Hạc, Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam đều ở đây.
“Các anh như thế nào cũng tới?”
Cậu rõ ràng nhớ rõ bốn người bọn họ hôm nay hẳn là đều có việc.
Hứa Uyên bước nhanh đi đến trước mặt cậu, hai tay bắt lấy bờ vai cậu, sau khi đem cậu lăn qua lộn lại từ trên xuống dưới từ sang trái phải đánh giá qua một lượt, nghiêm túc hỏi: “Các em đêm qua, hẳn là không có phát sinh cái gì đi?”
Cù Tầm Dương đã hết chỗ nói rồi, “Anh có độc a.”
Hứa Uyên hỏi: “Thật sự không có phát sinh cái gì chứ?”
Cù Tầm Dương ném ra tay hắn, đáp lại một câu: “Đừng náo loạn.”
“Không phải!” Hứa Uyên có chút nóng nảy, “Là Lai Đức nói tối hôm qua Lý Lâm nói muốn cùng em ở bên nhau gì đó.”
Cù Tầm Dương ngẩn ra, nhìn về phía Lý Lâm: “Lai Đức nghe hiểu được tiếng Trung?”
Lý Lâm cười tủm tỉm trả lời: “Chỉ có thể nghe hiểu một chút.”
Hứa Uyên hỏi: “Lão bà em vì sao phải hỏi cậu ta cái này? Cho nên tiểu tử Lý Lâm này thật sự cạy góc tường của chúng ta?”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Cậu mẹ nó ngay trước mặt tôi gọi em ấy là lão bà.”
Hứa Uyên hỏi: “Mẹ nó hiện tại là thời điểm để ý chuyện này sao?”
Lúc này Lý Lâm đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay Cù Tầm Dương, hạ giọng nói: “Lão bà anh đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Cù Tầm Dương bị cái ngữ khí này của hắn chọc cười.
“Tiểu tử cậu.” Hứa Uyên nghiến răng nghiến lợi.
“Đi đi đi.” Dịch Dữ Kiệt hất tay Lý Lâm đem hắn đẩy ra, “Đi tìm lão công của cậu đi.”
Lúc này Hách Bá đi lên trước, lạnh như băng nói: “Đối với bảo bảo của tôi ôn nhu một chút.”
Cù Tầm Dương có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Hách Bá trầm mặc ít lời, xưng hô với Lý Lâm cư nhiên lại thân mật nhất.
Hứa Uyên hô: “Bảo bối nhà cậu muốn cướp bảo bối nhà tôi!! Còn không quản?”
Hách Bá nói: “Em ấy chỉ thích chơi đùa mà thôi.”
Lý Lâm hướng hắn cười cười, ánh mắt Hách Bá nháy mắt trở nên nhu tình mật ý.
Hứa Uyên rùng mình một cái, lập tức lui trở lại bên cạnh Cù Tầm Dương.
Sở Tri Nam nói: “Dương Dương hôm nay muốn đi nơi nào ăn? Anh thật ra đã mua đồ ăn, bất quá vẫn là xem em muốn ăn trong nhà hay là ăn ở bên ngoài.”
Cù Tầm Dương hướng Lý Lâm nói: “Anh hình như còn chưa có thưởng thức qua trù nghệ của Tri Nam đúng khồn? Anh ấy nấu cơm ăn rất ngon, nếu không đêm nay tới nhà của tôi ăn đi?”
Lý Lâm tỏ vẻ đều có thể.
Cù Tầm Dương nói: “Muốn uống rượu không? Tối hôm qua cũng chưa uống, đêm nay uống cho thống khoái thế nào?”
Lý Lâm cười nói: “Đương nhiên không say không về.”
Liên Hạc mỉm cười nói: “Anh đây đi mua rượu.”
Cù Tầm Dương gật đầu nói được, “Mua nhiều một chút.” Bởi vì bọn họ có chín người.
Liên Hạc nói đã biết.
Buổi tối hôm đó cảm xúc của bọn họ rất nhiệt liệt, đoàn người tất cả đều uống đến có chút say, trong quá trình đó Lai Đức nói đến chuyện lúc trước Dịch Dữ Kiệt đem ba người Liên Hạc, Hứa Uyên còn có Sở Tri Nam chuốc say, lại lần nữa khơi dậy tức giận của ba người bọn họ, đem Dịch Dữ Kiệt ấn trên mặt đất lại đánh một trận.
Tuy rằng là vui đùa đùa giỡn, nhưng Dịch Dữ Kiệt bị ba người bọn họ đè trong phòng khách đánh vẫn rất nghẹn khuất.
Cho nên sau đó Dịch Dữ Kiệt cố ý tìm Lai Đức lấy luận bàn làm danh nghĩa đem hắn cũng hung hăng đánh một trận.
Lý Lâm chỉ ở chỗ này ngây người hai tháng, hắn cuối cùng vẫn không thể định cư ở đây, không phải bởi vì mấy người Địch Tư học không được tiếng Trung gì đó, mà là khu an toàn của bọn họ phi thường cần ba lính gác Địch Tư, Hách Bá cùng Lai Đức, cho nên bọn họ không thể bỏ xuống trách nhiệm của bản thân.
Thời điểm đưa Lý Lâm lên phi cơ, Cù Tầm Dương vẫn là đỏ hốc mắt, cậu thật sự mười phần không muốn.
Lý Lâm ôm ôm cậu, nói chính mình về sau chỉ cần có thể liền sẽ trở về tìm cậu.
“Hoặc là cậu tới tìm tôi cũng được.”
Cù Tầm Dương còn chưa nói cái gì, đã bị Dịch Dữ Kiệt đánh gãy, “Cậu có rảnh thì lại đây là được, em ấy thì không thể.”
Lý Lâm híp híp mắt, “Đều đã khuyên các anh đừng dính chặt như vậy, Dương Dương sẽ ngán nga.”
Dịch Dữ Kiệt hừ lạnh: “Em ấy thích chúng ta dính như vậy.”
Lý Lâm nói: “Chán muốn chết.”
Cù Tầm Dương bất đắc dĩ cười một tiếng.
Lý Lâm: “Tôi đây đi rồi, không cần quá nhớ tôi, bảo bối.”
Cù Tầm Dương nói: “Đã biết, tôi sẽ nhớ anh.”
Cửa khoang chậm rãi khép lại, phi cơ dần dần bay lên không trung.
Cù Tầm Dương vẫn nhịn không được chảy nước mắt.
Thấy cậu khó chịu như vậy, bốn người bên cạnh cậu tự nhiên cũng sẽ không dễ chịu.
Sở Tri Nam dùng lòng bàn tay lau đi khóe mắt ướt át của cậu, ôn nhu nói: “Đừng khóc, tuần sau chúng ta rảnh, có thể mang em đi tìm cậu ta.”
Cù Tầm Dương lập tức mừng rỡ: “Thật vậy chăng?”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Nhưng là trước phải nói, em không thể đi gặp mấy tình nhân cũ kia đâu.”
Cù Tầm Dương nói: “Em không có tình nhân cũ.”
Hứa Uyên nói: “Gạt người, anh đã nghe nói, chocolate kia còn đối với em nhớ mãi không quên.”
Cù Tầm Dương nói: “Cái gì chocolate a! Người ta tên Eric.”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Em xem, em đến tên người khác đều nhớ rõ ràng như vậy.”
Cù Tầm Dương đầu tiên cười một chút, sau đó nhìn bọn họ nghiêm túc nói: “Không có người khác, chỉ có các anh, hiện tại, tương lai đều sẽ chỉ là các anh, trừ phi các anh không cần em, nếu không em sẽ vẫn luôn ở bên cạnh các anh.”
Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt cơ hồ là trăm miệng một lời: “Chúng ta sao có thể không cần em?”
Liên Hạc nói: “Dương Dương, từ nay về sau chỉ có em không cần chúng ta.”
Sở Tri Nam nói: “Bất quá em phải biết rằng, cho dù em không cần chúng ta, chúng ta cũng sẽ không rời khỏi em.”
Cù Tầm Dương trả lời: “Biết rồi ~”
Tình yêu của bọn họ, hiện tại mỗi thời mỗi khắc cậu đều cảm nhận được.
“Em cũng yêu các anh.”
 
Chương 127: Cảm nghĩ kết thúc


Edit by Náppu
*
Viết xong có cảm nghĩ kết thúc là thói quen của ta, cũng có khả năng về sau một ngày nào đó đột nhiên sẽ không viết, bất quá cũng chờ đến lúc đó lại nói a.
Ngày hôm qua rốt cuộc đem Dẫn đường viết xong, từ 18/07/2022 đào hố đến bây giờ, tháng 1 năm nay bắt đầu dừng cày một đoạn thời gian, sau đó cách hai tháng bắt đầu đứt quãng tới ngày hôm qua, rốt cuộc kết thúc.
《Tận thế dẫn đường 》 hơn bốn mươi vạn chữ, là kết thúc truyện dài thứ ba của ta, ngày hôm qua sau khi viết xong chương kết thúc ta cảm giác thành tựu tràn đầy.
Bất quá vẫn là muốn trước cùng các bảo bối nói tiếng thực xin lỗi, đoạn thời gian kia để cho các bạn đợi ở đáy hố rất lâu.
Sau đó chính là cảm tạ các bảo bối một đường tới nay vẫn luôn duy trì cùng ta đi đến kết thúc, bởi vì có các bạn thích, có các bạn duy trì cùng bình luận, mới có thể làm ta lại lần nữa thuận lợi hoàn thành một quyển tiểu thuyết.
Ta là một tác giả phi thường cần phản hồi, rất thích xem bình luận, ta mỗi lần làm mới xong qua một đoạn thời gian lại sẽ làm mới nhìn xem các bạn có bình luận hay không.
Lúc trước thời điểm viết Dẫn đường, đại cương giả thiết kỳ thật chính là ngược khoác da ngọt văn, bởi vì ta là tác giả biết cốt truyện, cho nên giai đoạn đầu lúc rải cẩu huyết, ta sẽ không cảm thấy bốn công đặc biệt tra, hơn nữa lần này đắp nặn thụ tâm lý hiểu lòng người cũng làm cho cá nhân ta rất thích, nhìn như yếu đuối kỳ thật lại rất kiên cường, không phải loại thụ đặc biệt mảnh mai, nhưng cũng là nhược thụ, bởi vì nhược thụ là duy nhất bất biến trong lòng ta XP.
Bản ngã thật sự là dựa vào ngọt văn để viết, nhưng bởi vì ta là tác giả thích cẩu huyết, cho nên ta rất thích viết loại cốt truyện nhìn như không yêu nhưng kỳ thật sớm đã yêu này.
Lúc trước viết cốt truyện hai chọn một thật sự làm ta áp lực rất lớn, ta tu sửa lại rất nhiều lần, cho nên tác giả vẫn sẽ bị người đọc ảnh hưởng ha ha ha ha.
Chỉ là cốt truyện chỉnh sửa một ít, nhưng đại khái nội dung cùng hướng đi vẫn là cùng đại cương giống nhau.
Ta đích xác do dự rối rắm có nên sửa đại cương hay không, chỉ là nếu khi đó ta thật sự đổi thành loại hình ngược, giai đoạn trước âm thầm trải chăn cho những tiểu tâm tư của công cùng thụ liền toàn bộ trở thành phế thải, tâm lý của công đại khái cũng sẽ băng (tuy rằng hiện tại giống như cũng có người cảm thấy cũng băng, khụ...), tới hậu kỳ ta có khả năng cũng không có biện pháp nặn trở về, cho nên tuy rằng ta biết khi đó rất nhiều người muốn nhìn cốt truyện càng thêm ngược tâm, nhưng ta cuối cùng vẫn dựa theo đại cương viết cốt truyện.
Bất quá cũng bởi vậy đạt được kinh nghiệm, quả nhiên là cẩu huyết càng đắc nhân tâm hơn.
Ta đại khái vẫn là bút lực không đủ đi, có đôi khi cũng sẽ nghi ngờ chính mình có phải thật sự viết rất nát hay không, cũng sẽ có lúc mất đi tin tưởng, ta thật sự rất cảm tạ các bạn thích tiểu thuyết của ta, bình luận cho ta, cùng ta hỗ động, cho ta rất nhiều cổ vũ cùng duy trì, nguyên nhân chính là vì có các bạn nha, mới có thể làm ta ở từ nản lòng một lần nữa tỉnh lại, viết là một việc làm ta rất đam mê, ta thật sự là rất thích biên tập chuyện xưa, ta có quá nhiều quá nhiều linh cảm muốn viết ra, ta cũng vẫn luôn đang viết.
Trước kia còn sẽ đi lục soát đánh giá về tiểu thuyết của chính mình, bất quá hiện tại đã không dám đi lục soát, ha ha, bởi vì mặc kệ tâm thái điều chỉnh như thế nào vẫn sẽ bị bình luận không tốt ảnh hưởng, đơn giản liền không nhìn nữa, không biết sẽ không khó chịu.
Bởi vì trong mắt một ngàn người có một ngàn Hamlet, một quyển tiểu thuyết cũng không có khả năng được tất cả mọi người thích, có người thích thì nhất định sẽ có người chán ghét, một tác giả nào đó từng nói: Viết không cần lo cho người đọc chết sống mới có thể sáng tác ra tác phẩm ưu tú, ta hiện tại cũng chỉ quản thế giới chính mình viết.
Tuy rằng ta có khả năng không viết ra được nhiều tiểu thuyết ưu tú, bởi vì ta hành văn cũng thật sự rất bình thường, nhưng ta vẫn hy vọng chính mình về sau viết tiểu thuyết đều là ta muốn viết, mà sẽ không bởi vì ai đánh giá ai chửi rủa ai ảnh hưởng đi sáng tác ra một quyển tiểu thuyết không thuộc về ta.
Đương nhiên ta hy vọng nhất chính là chính mình hành văn có thể càng ngày càng tiến bộ, hy vọng một ngày kia có thể có cơ hội không nói chính mình hành văn nát.
Ta cũng đang nỗ lực, ta sẽ vẫn luôn bảo trì đam mê sáng tác của chính mình, hy vọng có thể vẫn luôn viết cho những người thích tiểu thuyết, cũng hy vọng các bạn có thể vẫn luôn thích tiểu thuyết của ta nha ~
Gặp lại ~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top