Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tận Thế Ca

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tận Thế Ca
Chương 60


Xe vận tải nhỏ chạy bằng tốc độ nhanh nhất, bởi vì tỉnh S nhiều núi, cho nên mặt đường phía trước vẫn luôn rất ngoằn ngèo, xe chạy qua một tòa thôn trang nhỏ, trên đường bắt đầu xuất hiện tang thi, đều là tang thi phổ thông không thức tỉnh dị năng, có con còn thiếu tay thiếu chân, Trịnh Khôn lái xe thô bạo đâm ngã  bọn nó nghiền nát, ban đêm 10 giờ rưỡi, Trịnh Khôn rốt cục dừng xe lại tại một mảnh địa thế dưới triền núi, Tiêu Diệu nhảy xuống xe, ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm gương mặt Trịnh Khôn.

Trịnh Khôn cúi đầu, ở phụ cận tìm được địa điểm thích hợp đóng quân dã ngoại dựng lên một cái lều trại nhỏ giản dị.

Động tác của hắn thập phần thuần thục lưu loát, nếu không phải là đã từng nhìn thấy mắt của hắn thật sự phát ra ánh sáng đỏ, còn có thái độ rất để ý vừa rồi của hắn, Tiêu Diệu thật sự vô pháp liên tưởng hắn cùng với tang thi, nàng lại hồi tưởng một chút trạng thái cùng biểu hiện gần nhất của Trịnh Khôn, nhớ tới hắn mười ngày nay căn bản cũng không bị tang thi cao cấp cắn qua, nếu hắn hóa tang thi, nguyên nhân nhất định là vì con tang thi cấp ba tại Hoài Vũ trấn kia, theo lý thuyết đã qua một thời gian dài như vậy, nếu hắn biến dị hẳn là đã sớm thay đổi, không có khả năng kéo dài tới hiện tại.

Sau khi trọng sinh xuất hiện liên tiếp rất nhiều tình huống chưa thấy qua, đều là câu đố khó giải, Tiêu Diệu lắc đầu, quyết định tạm thời coi như Trịnh Khôn là biến dị giả đặc thù, trước quan sát.

Trịnh Khôn lại từ trong xe lấy ra một cái ba lô lớn, bên trong chứa đồ ăn, hắn đem xúc xích, nước khoáng cùng bánh quy áp súc giao đến trong tay Tiêu Dương: "Ta ban ngày có hỏi thăm qua, vài quân nhân mặc quân trang màu lam kia đều là từ sở nghiên cứu khoa học Tây Bộ chạy đến, bọn họ nói lực lượng vũ trang bên trong vùng cao mới giải phóng rất mạnh, có khả năng tồn tại người may mắn còn sống, bất quá bộ đội tiền phương nói phía thủ đô tạm thời không thể phái ra nhiều binh lực đến nghĩ cách cứu viện, bọn họ đem hi vọng gửi gắm ở đại quân khu Tây Nam... Trước khi Tây Bộ luân hãm anh cùng ông nội của ta đều ở tại vùng cao mới giải phóng đúng không?"

Tiêu Dương gật gật đầu: "Đúng vậy, một nhà các ngươi đều ở tại trung tâm vùng cao mới giải phóng, bất quá ta lúc đó ở tại bên ngoài, cho nên khi phóng xạ lần thứ hai ta mới không biết tình huống cụ thể bên trong vùng cao mới giải phóng." Tiêu Dương nói xong câu đó bỗng nhiên nhìn Tiêu Diệu: "Chị mới nhớ tới, em ba năm trước đã từng gặp qua Trịnh Khôn, em có nhớ không?"

Tiêu Diệu sửng sốt một chút.

"Ba năm trước lúc em đi thành phố S thăm chị, Trịnh Khôn lái xe đến đón em..."

Tiêu Diệu lắc đầu, hoàn toàn không có ấn tượng, Trịnh Khôn cũng đối Tiêu Dương nhún nhún vai.

Hơn mười phút sau, Trịnh Khôn đốt một đống lửa bên cạnh lều trại, ba người ăn qua cơm chiều, Tiêu Diệu đem Tiêu Dương kéo vào lều trại nhỏ, viết lên giấy: 【 Em về không gian hấp thu tinh hạch màu lam, chị cầm súng, cảnh giới. 】

Tiêu Dương đành phải cầm súng ngồi thẳng tắp, Trịnh Khôn thấy chị em Tiêu Dương đều vào trong lều trại, hắn lại đi đến bên cạnh lều trại thêm chút củi vào trong đống lửa, tự mình quay trở về bên cạnh xe, ngồi trong chỗ điều khiển chợp mắt.

Tiêu Diệu xuyên thấu qua khe hở lều trại nhìn thấy Trịnh Khôn tựa vào chỗ điều khiển trong xe vận tải, nàng làm một thủ thế với Tiêu Dương, mở ra cửa không gian biến mất ở trước mắt Tiêu Dương.

Trở lại không gian, Tiêu Diệu dựa theo phương pháp cũ cắt một đường trên tay, đem tinh hạch đặt vào trong lòng bàn tay đang chảy máu của mình.

Lần trước lúc hấp thu tinh hạch màu tím, nàng đã trải qua một lần quá trình thống khổ, lúc này đây cảm giác dễ chịu hơn, toàn thân cũng không cảm thấy đau lắm, nàng vốn tưởng rằng có thể vô kinh vô hiểm đem khỏa tinh hạch này hấp thu, không nghĩ tới nàng vừa mới thả lỏng một chút, đau đớn xảy ra thình lình giống như liệt hỏa lan tràn khắp hệ thần kinh của nàng, mồ hôi nháy mắt từ trán nàng theo thái dương chảy xuống, Tiêu Diệu cắn chặt hàm răng, móng tay kém chút nữa  đâm vào trong lòng bàn tay...

"Ngô... Ách..." Tiêu Diệu hai tay ôm bụng té trên mặt đất miệng nhịn không được phát ra rên rỉ, đau đớn lần này cũng không giống với hai lần hấp thu tinh hạch trước, Tiêu Diệu cảm thấy từng tế bào trong thân thể của chính mình đều bị ngâm trong nham thạch nóng chảy, đau đớn bén nhọn nóng rực giống như hàng tỉ kim châm đồng thời chui vào thân thể của nàng, đầu của nàng muốn nổ mạnh, trong lòng dâng lên dự cảm, có lẽ chuyện dị năng lực lượng thật sự có thể thành ...

Đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, Tiêu Diệu nhịn không được bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, trán của nàng bạo khởi gân xanh, toàn thân co rút, miệng há hốc không thở nổi, trong lúc hoảng hốt nàng không ngừng nói với chính mình, nhẫn nại đi, nhẫn nại đi, muốn có được thu hoạch đều phải trả giá đại giới, nhẫn nại một chút là tốt rồi.

Mồ hôi ướt sũng quần áo trên người, tinh hạch trong lòng bàn tay đang chậm rãi nhỏ đi...

Nửa đêm 3 giờ rưỡi, Tiêu Diệu bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện tại bên người Tiêu Dương, Tiêu Dương trừng to mắt, lông tơ bỗng chốc dựng thẳng lên, tuy rằng sớm biết Tiêu Diệu sẽ xuất hiện ở trước mặt, nhưng trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một người sống, nàng thật đúng là có chút không thích ứng, nàng vừa muốn nói chuyện đã bị Tiêu Diệu bịt kín miệng, Tiêu Diệu mở ra đèn pin, viết lên giấy: 【 Thành. 】

Nàng viết xong chữ này liền dùng lực xoa bóp cánh tay Tiêu Dương một chút, Tiêu Dương đau kém chút chảy cả nước mắt, Tiêu Diệu lại có chút hưng phấn quay đầu tìm kiếm một vòng, bỗng nhiên từ trong giày rút ra một thanh dao găm, hai tay dùng sức bẻ dao găm quân dụng rắn chắc thành hai đoạn.

"Thành! Thành!" Tiêu Dương nhìn dao găm bị bẻ gẫy cũng cảm thấy hưng phấn.

Giọng nói của nàng kinh động Trịnh Khôn ở trong xe phía xa, hắn mở cửa xe hướng lều trại đi tới hai bước, vừa đi vừa hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Diệu vội kêu: "Không có gì!"

Nàng lấy đèn pin chiếu xuống lòng bàn tay, nơi đó đã được băng bó kỹ lưỡng, nàng muốn nói gì đó, lại nhịn xuống, viết lên giấy: 【 Lần này lại phát hiện hòn đá nhỏ màu đỏ, vẫn lớn cỡ đầu kim tiêm, em chôn ở bên trong miệng vết thương. 】

Tiêu Dương gật đầu, lấy bút qua muốn viết chữ, Tiêu Diệu thấy trên mặt nàng lộ ra thần thái mỏi mệt, vội nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi tiếp, có việc gì ngày mai lại nói."

Hai chị em sóng vai nằm xuống.

Ngày thứ hai buổi sáng 8 giờ, Tiêu Diệu mở to mắt, phát hiện Tiêu Dương đang ngồi ở bên cạnh dùng một loại ánh mắt rất quái dị mãnh liệt nhìn chằm chằm gương mặt mình.

"Sao vậy?" Tiêu Diệu hỏi, đồng thời nàng lấy tay sờ sờ mặt mình.

"Em có vẻ lại đẹp hơn..." Tiêu Dương có chút nghi hoặc nhìn mặt Tiêu Diệu, nàng lúc mới vừa cùng Tiêu Diệu gặp lại liền cảm thấy mặt của Tiêu Diệu trở nên xinh đẹp hơn so với trước kia, mấy tháng trước gặp mặt còn có chút mũm mĩm trẻ con, hiện thời hoàn toàn là mặt trái xoan, tuy rằng chỉnh thể vừa thấy vẫn là đứa em nhà mình, nhưng kết cấu gương mặt lại có chút khác biệt, cụ thể nơi nào có biến hóa thì nàng lại không nói được... Theo lý thuyết Tiêu Diệu trọng sinh là linh hồn, thân thể hẳn là vẫn nguyên bản mười tám tuổi mới đúng.

"Là tác dụng của thay đổi gien... Không thể tránh khỏi, chị về sau cũng sẽ trở nên hấp dẫn hơn nhiều." Tiêu Diệu nói xong ngồi dậy, đối với bề ngoài bản thân biến hóa biểu hiện thiếu hứng thú, so với dung mạo nàng càng coi trọng kháng thể cải tạo tố chất thân thể hơn, trải qua ba lần hấp thu tinh hạch cùng thức tỉnh dị năng, nàng giờ phút này thập phần xác nhận kháng thể màu vàng của bản thân cao cấp hơn so với kháng thể màu đỏ đời trước, theo cường độ thay đổi gien, ít nhất cũng cao cấp gấp đôi.

Nàng kéo cửa lều trại, nhìn thấy Trịnh Khôn đang đứng bên cạnh xe vận tải xem bản đồ, trên đất có hai khối thi thể tang thi, hẳn là trong đêm hôm mò tới lại bị Trịnh Khôn giết chết .

Tiêu Diệu đi qua, Trịnh Khôn chỉ vào bản đồ nói: "Lại đi thêm một giờ sẽ tới thành phố, chiếc xe này sợ là không chịu nổi, chúng ta phải nghĩ biện pháp đổi một chiếc xe rắn chắc hơn."

"Được." Tiêu Diệu gật đầu, mở cửa xe ngồi lên chỗ điều khiển.

Mười ngày sau.

Thành phố K, trung tâm Tây Nam.

"Rống... Rống... Rống... Rống..." Một trận lại một trận tiếng hô điên cuồng phát ra từ trong bầy tang thi phía trước, Tiêu Diệu mạnh mẽ thắng xe đem xe chặn ngang trên mặt đường, sau khi dừng xe nàng hô to: "Tang thi nhiều lắm, ta muốn lái xe chàng qua, hai người nổ súng yểm trợ, chú ý an toàn!"

"Két... Két..." Tiếng thắng xe cùng với bụi đất bay lên vang ở trong không khí, lốp xe điên cuồng ma sát cùng mặt đường phát ra thanh âm chói tai, Tiêu Diệu đạp mạnh chân ga hướng tới tang thi đổ đầy đường tiến lên.

"Bang bang phanh... Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng..." Tiếng súng vang lên, Trịnh Khôn hết sức chăm chú giơ súng, lại bắn vỡ một cái đầu tang thi, Tiêu Dương ngồi tại vị trí phó điều khiển cầm súng tự động không ngừng bắn phá, tuy rằng thương pháp của nàng không tinh, nhưng tang thi phụ cận chen vai nhích cánh một con kề bên một con, ít nhất có hai thành viên đạn vẫn có thể bắn trúng đầu chúng nó.

Trải qua mười ngày gian khổ chạy xe, các nàng rốt cục trở lại gia hương thành phố K tại trung tâm Tây Nam, liền cùng với miêu tả của đám người gặp được lúc trước giống nhau, càng đi tới trung tâm Tây Nam tang thi lại càng nhiều, Tiêu Diệu hoảng sợ phát hiện gia hương của nàng cư nhiên cũng xuất hiện tảng đá màu đỏ, ngay tại mấy trăm mét phía trước, một tảng đá màu đỏ phát ra ánh sáng nhạt được khảm trên vách tường, chung quanh nó vây đầy tang thi, ngăn chặn cửa khẩu Tiêu Diệu nhất định phải qua nếu muốn về nhà, nơi này chính là bên cạnh thành phố, thật không biết bên trong thành phố còn có bao nhiêu tảng đá, trán Tiêu Diệu toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng lo sợ bất an, nàng liều lĩnh đem xe đâm vào trong bầy tang thi, xe không ngừng va chạm, chớp lên, một khối lại một khối thi thể ngã xuống bên cạnh bánh xe, thi thể tàn phá của chúng nó mang theo máu, da thịt phân tán cùng nội tạng rớt xuống mặt đường, chậm rãi chất đầy bên cạnh xe.

Oành! Tốc độ xe càng ngày càng chậm, rốt cục kiên trì không được dừng lại, Tiêu Diệu đạp thắng lại đem xe xoay ngang nghiền nửa vòng, đầu xe cùng thân xe đều là máu cùng vết lõm, một con tang thi bị đụng vào cánh tay vặn vẹo men theo thân xe đứng lên bước về phía cửa sổ xe đang hé mở, ý đồ đem móng vuốt vói vào trong xe bắt người, "Phách! Phách! Phanh!" Trịnh Khôn dùng súng bắn vỡ đầu con tang thi này, máu đen cùng óc nháy mắt nhiễm đầy thân xe, cũng bắn lên mặt Trịnh Khôn, ở góc độ Tiêu Diệu nhìn không tới, ánh mắt Trịnh Khôn đang hung hăng phát ra ánh sáng đỏ, răng nghiến chặt, hai khỏa răng nanh mơ hồ lộ ra.

"Xuống xe, chạy, Trịnh Khôn mở đường, chị, chị đi cùng hắn, em yểm trợ!" Tiêu Diệu hô to đá văng cửa xe ra, đem tang thi ngoài cửa đá đổ sang bên cạnh, trên mặt đường nơi nơi đều là niêm dịch cùng máu màu đỏ đen, rất nhiều tang thi bị đâm ngã phủ phục trên mặt đất điên cuồng bò tới bên chân Tiêu Diệu, Trịnh Khôn thu hồi súng lục, từ sau lưng túm ra gậy sắt: "Đi!"

"Oành! Oành!" Tiếng gậy sắt va chạm đầu lâu vang lên, Trịnh Khôn đánh vỡ đầu hai con tang thi nằm trước mặt, động tác của hắn cực kỳ bạo lực, mỗi lần huy động phía trước đều sẽ phát ra âm thanh nặng nề của gậy sắt va chạm cùng xương cốt.

"Chị! Đừng nổ súng, phía sau giao cho em, chị chú ý bảo hộ bản thân, ngàn vạn lần đừng để bị thương!" Tiêu Diệu kêu, súng trong tay nàng đang không ngừng bắn, Tiêu Dương tinh thần khẩn trương chú ý chung quanh cùng mặt đường, dưới chân có rất nhiều thi thể, không cẩn thận là sẽ đạp trúng, cái loại xúc cảm dính dính này thật sự làm cho người ta không thoải mái.

Phía trước lộ ra một khe hở, xa xa chính là ngã tư đường có ít tang thi hơn, bỗng nhiên một con tang thi cao cấp từ bên cạnh tảng đá màu đỏ nhảy lên, khàn giọng gào thét chạy về phía Tiêu Diệu bên này, phía sau nó vang lên tiếng hô lớn hơn nữa, trong bầy tang thi xuất hiện một cái khe, hai con tang thi khuyển thể trạng cường tráng theo sát bộ pháp của tang thi cao cấp lao ra khỏi thi đàn.

"Ngao... Rống... Ngao..." Tiếng hô của tang thi khuyển cùng tang thi cao cấp hỗn tạp cùng nhau, quanh quẩn khắp những gian nhà phụ cận, chúng nó cấp tốc vọt tới phía trước Trịnh Khôn.

"Đánh!" Trịnh Khôn hét lớn một tiếng giơ lên gậy sắt nghênh hướng tang thi khuyển đang nhe răng đánh tới bản thân, miệng rộng của tang thi khuyển mang theo máu loãng ở trước mắt vô hạn phóng đại, Trịnh Khôn xoay tròn gậy sắt không chút trốn tránh đánh xuống đầu tang thi khuyển, Tiêu Diệu giơ súng ngắm tới tang thi cao cấp, đồng thời nhấc chân đá lăn con tang thi từ bên cạnh đi tới, lại một cái móng vuốt hướng tới đùi nàng, nàng dùng quân ủng hung hăng đạp đoạn móng vuốt kia, nhiệt lượng trong lòng bàn tay giống như thiết bị cảm ứng nhắc nhở nàng nguy hiểm tồn tại, vẫn thạch màu đỏ ở cách đó không xa phát ra hấp dẫn trí mạng đối với nàng.

"Trịnh Khôn kéo theo hai con chó kia, chị! Chị đừng động thủ! Chú ý tránh né, chúng ta không sợ bị cắn, nhưng chị lại không thể bị thương!" Tiêu Diệu trong miệng hô, trong tay khấu động cò súng, phịch một tiếng nổ, viên đạn bắn vào bên cạnh gò má tang thi đối diện, bởi vì vừa chạy vừa bắn nên có chút trật, nàng điều chỉnh lại họng súng, liên tiếp bắn hai phát, rốt cục bắn vỡ đầu con tang thi đã tiến hóa đến cấp hai này, Tiêu Dương xông lên trước lấy tinh hạch tang thi, tang thi có cơ hội nuốt vào tảng đá màu đỏ cũng không nhiều, trong đầu chúng nó sản xuất mỗi một khỏa tinh hạch đều là bảo bối.

Tiêu Diệu ở một bên yểm trợ, thấy tinh hạch đã được đào ra, nàng lại quay súng nhắm ngay tang thi khuyển đang vây quanh tập kích Trịnh Khôn, đạn đã bắn hết, nàng huơ đao cắn răng xông lên phía trước.

"Ngao... Rống... A! ! !" Trong lúc chiến đấu, Tiêu Diệu nghe thấy tiếng hô của Trịnh Khôn thập phần điên cuồng, cùng tiếng kêu của tang thi xen lẫn, phảng phất như đều không có lý trí.
 
Chương 61


Hai con tang thi khuyển rất nhanh bị đập nát đầu dưới sự phối hợp của hai người.

Trịnh Khôn lại hô to nhằm về phía khu vực dày đặc tang thi.

"Trịnh Khôn! Đừng đánh nữa! Chạy về phía ít tang thi! Nắm chặt thời gian tiến lên!" Tiêu Diệu gọi Trịnh Khôn, nhà nàng chỉ còn cách hơn mười dặm, cha mẹ đang ở đó chờ nàng, đã hơn ba năm, nàng rất khẩn cấp, một giây cũng không muốn trì hoãn.

"Rống... Rống..." Tang thi bên ngoài tảng đá màu đỏ điên cuồng hét lên đuổi theo ba người, số lượng từ mấy trăm con tụ tập đến hơn một ngàn con, đây là một thành phố lớn có gần sáu mươi vạn nhân khẩu, mỗi góc ngã tư đường tùy thời đều có thể lao ra mấy chục con tang thi, chúng nó vây truy chặn đường ba khối đồ ăn vui vẻ tươi mới, dường như muốn đuổi các nàng tới tận chân trời góc biển, đem các nàng đuổi tới tình trạng kiệt sức.

Thể năng của Tiêu Dương nhanh chóng tiến đến cực hạn, nàng vừa chạy vừa thở dốc, bước chân dần dần thả chậm.

"Ngay ở phía trước rồi, chị kiên trì thêm một chút!" Tiêu Diệu lôi kéo cánh tay Tiêu Dương, tuy rằng đã thật lâu không có về nhà, nhưng nàng đối với hoàn cảnh gần nhà quen thuộc đến tận xương tủy, ở phía trước xuất hiện vài căn chung cư màu xanh, Tiêu Diệu tâm tình cũng càng ngày càng kích động, Tiêu Dương bỗng nhiên chỉ xuống mặt đất kêu: "Hình như có chút không thích hợp, thi thể tang thi nơi này càng ngày càng nhiều."

Trên mặt đất đích xác nằm rải rác rất nhiều thi thể, nhưng càng dễ thấy hơn so với đống thi thể ngã xuống này là tang thi đang đứng thẳng, chung quanh tiểu khu nhà Tiêu Diệu tụ tập ít nhất năm trăm con tang thi, đáy lòng Tiêu Diệu chớp động bất an, nàng cấp tốc chạy đến cửa chung cư, nhìn thấy trước cửa loạn thất bát tao chồng chất rất nhiều bàn ghế cùng đồ điện, thoạt nhìn là bị người cố ý ném ở trong này làm chướng ngại vật ngăn trở tang thi đi tới.

"Rống rống..." Tang thi phía trước dãy chung cư xông về phía Tiêu Diệu, Tiêu Diệu đoạt lấy súng tự động trong tay Tiêu Dương điên cuồng bắn phá những con tang thi trước mắt, đát đát đát đát đát... Trong tiếng súng, tang thi một con tiếp một con ngã xuống.

"Ngao... Ngao..." Lại một trận tiếng thét của tang thi cao cấp ở cách đó không xa vang lên.

"Diệu, xem bên kia!"

Tiêu Diệu quay đầu, nhìn thấy bên cạnh tầng mười hai cao nhất khu chung cư chớp lên một bóng dáng hẹp dài, nó đang dùng móng vuốt bám vào vòi nước bên cạnh mau lẹ bò xuống.

"Là tang thi cao cấp, nơi đó nhất định cũng có tảng đá màu đỏ!" Trịnh Khôn nói.

Tiêu Diệu có chút tuyệt vọng, tình huống trong nhà hoàn toàn thoát ra ngoài dự kiến của nàng, thi đàn, tảng đá màu đỏ, còn có thi thể tang thi đầy đất... Nơi này có lẽ đã từng phát sinh huyết chiến, có lẽ cha mẹ đã mất...

Tiêu Diệu không dám tưởng tượng tiếp, nàng hô to: "Giết sạch chúng nó, giết sạch chúng nó!"

Trịnh Khôn giơ gậy sắt điên cuồng hét lên vọt vào trong thi đàn, con tang thi cao cấp tầng mười hai kia cũng vọt tới, lại là tang thi cấp hai, Tiêu Diệu thấp thỏm nôn nóng giơ súng nhắm vào nó, bỗng nhiên nàng táo bạo ném súng đi, cầm theo dao tiến về phía tang thi.

"A! ! ! Rống! ! ! !" Tiếng hô của người cùng tang thi đan vào nhau, lại một hồi huyết chiến được trình diễn tại trung tâmtiểu khu.

Thi thể trên đất càng ngày càng nhiều, Tiêu Diệu chân đạp lên máu tươi cùng thi thể, dao trong tay không ngừng chém xuống đầu tang thi cấp hai.

Một cánh tay của tang thi cấp hai bị chém đứt, Tiêu Diệu bỗng nhiên nhảy lên cao, đem dao hung hăng chém xuống ót của tang thi, tang thi cấp hai xụi lơ trên mặt đất, nửa gương mặt ùng ục chảy ra niêm dịch đỏ đen cùng óc màu trắng.

Giết sạch tang thi phụ cận, bên ngoài tiểu khu lại có tang thi mới vọt vào.

"Mau vào trong." Tiêu Dương kêu, Trịnh Khôn đi đầu chạy vào khu chung cư, tình huống bên trong càng tệ hơn so với tưởng tượng, trên cầu thang bồi hồi hơn mười con tang thi, trên đất cũng có thi thể tang thi, càng lên cao thi thể càng ít, khi chạy đến tầng năm, Tiêu Diệu nhìn thấy cửa nhà mình rộng mở, trong phòng khách trống trơn đãng đãng cái gì cũng không có, nàng vọt vào cửa, trái tim kinh hoàng: "Cha! Mẹ!"

Không có người đáp lại, trên mặt loạn thất bát tao bày đầy bát đũa cùng túi rác, phòng khách không có người, phòng ngủ lớn không có người, phòng ngủ nhỏ không có người, phòng bếp không có người, toilet không có người, Tiêu Diệu giống như rối gỗ cấp tốc chạy khắp mọi nơi trong nhà.

"Cha! Mẹ!" Nàng vừa chạy vừa hô to.

"Diệu! Mau tới!" Tiếng la của Tiêu Dương vang lên ở bên ngoài, Tiêu Diệu chạy ra cửa thang lầu, nàng nhìn đến Tiêu Dương đứng ở cầu thang giữa tầng năm và tầng sáu, dưới chân nàng nằm hai cổ thi thể, một khối là thi thể nhân loại bị đánh vỡ đầu, độ ẩm tại thành phố K cao hơn rất nhiều so với phương bắc, khối thi thể này đã thối rữa bốc mùi, ruồi cùng giòi bọ không ngừng bò ra từ trong thịt, bất quá thịt trên người khối thi thể này cũng chỉ còn lại có một nửa, một nửa kia đã bị con tang thi nằm bên cạnh ăn, con tang thi kia vừa rồi cũng đã bị Tiêu Dương đánh chết.

"Diệu, chúng ta đi... tránh... nạn..." Tiêu Dương gian nan đọc từng chữ viết trên vách tường, Tiêu Diệu đi qua, nhìn thấy trên vách tường viết ngoáy vài chữ to màu đen đỏ: "Diệu chúng ta đi tị nạn..." Chữ còn chưa viết xong, tựa hồ là viết trong tình trạng vội vàng khẩn cấp.

Đây là lưu lại tin tức cho Tiêu Diệu.

"Đây hình như là dùng máu viết ..." Tiêu Diệu vuốt vài chữ kia, sắc mặt tái nhợt, chữ viết trên tường tuy rằng viết ngoáy, nhưng rất giống chữ của cha.

"Hẳn là máu của người nằm trên đất kia, cô chú nhất định là bị tang thi bên ngoài này tập kích, cho nên trong khi chạy trốn liền vội vàng lưu lại những chữ này, bọn họ nhất định còn sống, đừng lo lắng." Tiêu Dương phát hiện thân thể Tiêu Diệu đang run, nàng sờ sờ đầu Tiêu Diệu: "Chúng ta ở trong đây cẩn thận tìm xem, nhìn xem có manh mối gì khác hay không, có lẽ chú còn để lại tin tức khác."

Vì thế, Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương, Trịnh Khôn tìm tòi từng phòng một trong chung cư, trong chung cư tổng cộng có hai mươi mốt hộ gia đình, đại đa số cửa nhà đều rộng mở, Tiêu Diệu phát hiện bên trong đều không có đồ ăn, nhưng đều dự trữ nước, ở phòng khách nhà nàng, nàng phát hiện bộ đồ ăn dành cho mười mấy người sử dụng, đồng thời phòng bếp cùng trong toilet còn có đại lượng nước dự trữ, trên sàn phòng khách và phòng ngủ đều trải thảm lông cùng chăn bông, trong phòng ngủ của nàng chứa thật nhiều đồ dùng trẻ em, thậm chí còn có vài món đồ chơi con nít, trong phòng tản ra mùi vị tanh tưởi của cứt đái trẻ nhỏ.

"Cô chú hình như đã cùng rất nhiều người sinh hoạt tại nơi này, chị xem nơi này ít nhất có dấu vết cuộc sống của hai mươi người, còn có nhà cách vách kia, trên đất cũng trải thảm, chị ở nhà đó tìm được mấy túi gạo, còn có nước dự trữ cùng đồ ăn vặt, còn có chút đồ dùng trẻ em, hẳn là bọn họ tìm được sau này." Tiêu Dương nói.

Tiêu Diệu bỗng nhiên đá mạnh một cước ở trên bàn: "Nơi này có vết máu, nhất định là có người bị thương, lần trước em gọi điện thoại hết thảy còn rất tốt, chỉ có thể là trong vòng mười ngày nay, mới mười ngày mà người đã không thấy tăm hơi! Em đã nhắc với họ không cần lộn xộn, em nhắc họ khóa chặt cửa chờ ở nhà, bọn họ vì sao không nghe! Vì sao lại để cho hai mươi mấy người ở trong này! Còn có trẻ con! Trẻ con thích khóc náo tại thời điểm này dễ dẫn dụ tang thi nhất!"

"Có lẽ là có người đến tìm nơi nương tựa, cho nên chú liền cho bọn họ vào cùng trốn, sau này tảng đá màu đỏ rơi xuống phụ cận hấp dẫn rất nhiều tang thi, cho nên cô chú không có biện pháp mới lựa chọn đào tẩu."

"Bọn họ căn bản là không có trốn tránh, nếu trốn tránh bên ngoài căn bản sẽ không có nhiều thi thể như vậy, cửa chung cư cũng sẽ không thể chất đống nhiều thứ được, em lần trước gọi điện thoại đã cảm thấy không thích hợp, cha trước kia nhất định đã xuất môn, cha nhất định đi ra ngoài cứu người khác trở về, cho nên mới dẫn tang thi đến đây, bằng không nhà chúng ta ở tầng cao như vậy, cho dù bên ngoài có tang thi chúng nó cũng không tìm thấy nơi này, nhất định là người ở đây rất nhiều rất loạn, khiến cho tang thi vây công, cho nên bọn họ mới không thể không chạy! Nhưng bọn họ chạy đi đâu! Có thể chạy đi đâu được!" Tiêu Diệu càng nói càng không khống chế được, nàng trông ngóng hơn ba năm, đã chết đi lại sống lại, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng được như ý nguyện, rốt cục có thể đoàn tụ cùng cha mẹ, không nghĩ tới nàng phong trần mệt mỏi gấp rút trở về nhìn thấy lại là cảnh tượng này.

Huyết thư trên tường kia làm cho người ta hoảng hốt, nó không nói lên chính xác thời điểm lưu lại, có lẽ là một tuần, có lẽ là năm ngày, nàng không biết cha mẹ nói tị nạn là chạy tới nơi nào, bên ngoài nhiều tang thi như vậy, đi ra ngoài tùy thời đều có khả năng sẽ chết, bọn họ có khả năng sẽ chết ở một góc thành phố nào đó, bị tang thi cắn hoàn toàn thay đổi, ngay cả con gái ruột của họ cũng không nhận ra được.

"Bọn họ vì sao lại không thể chờ em thêm vài ngày!" Tiêu Diệu mạnh mẽ giơ tay lên nện xuống một cái bát cơm trên bàn trước mặt, nàng dùng chân đá bay thảm lông cùng chăn bông xung quanh, trong phòng không có dấu vết chiến đấu cùng tang thi, thuyết minh tang thi không có đi vào trong phòng, thuyết minh phòng ở này thật an toàn, chỉ cần bọn họ khóa cửa lại chờ thêm vài ngày, một nhà liền đoàn tụ, nhưng bọn họ lại cố tình đi tị nạn, bên ngoài loạn như vậy, có lẽ trốn đi lần này liền vĩnh viễn không gặp được nhau!

Tiêu Dương ôm lấy bả vai Tiêu Diệu, ngăn cản hành động của nàng: "Diệu, đừng như vậy, bình tĩnh một chút, có lẽ trong nhà phát sinh chuyện chúng ta không biết, có lẽ bọn họ bây giờ vẫn còn an toàn, em bình tĩnh một chút, em như vậy không giải quyết được vấn đề."

Tiêu Diệu cảm thấy hi vọng của bản thân đều bị đoạn tuyệt, nàng không bình tĩnh được, Trịnh Khôn bỗng nhiên ở bên cạnh nói: "Nơi này cách đại quân khu không xa, có lẽ bọn họ chạy đến chỗ tránh nạn quân khu, chữ trên tường kia có thể là trong lúc vội vàng không viết xong, bọn họ muốn biểu đạt là, bọn họ đến chỗ tránh nạn, để ngươi sau khi trở về đến đó tìm bọn họ, vừa vặn ta cũng đi quân khu, chúng ta đi cùng nhau."

Tiêu Diệu hít sâu mấy hơi thở, trên mặt cũng không có biểu cảm: "Bên ngoài có mấy trăm con tang thi, lại đi xa hơn ước chừng cũng có hơn mười vạn con, chúng ta ba dị năng giả cao cấp có súng mới miễn cưỡng xông tới được, ngươi cảm thấy tỉ lệ cha mẹ ta mang theo hai mươi mấy người an toàn chạy tới chỗ tránh nạn có bao lớn?"

Trịnh Khôn không nói chuyện, Tiêu Diệu ngồi trên sofa, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm ngăn tủ phía trước, ở đó bày ba khung ảnh lớn, bên trong là ảnh chụp chung của một nhà nàng, nàng nhìn ảnh chụp một lát, bỗng nhiên đứng lên đem ảnh chụp trong phòng đều thu hết vào ba lô: "Chúng ta trước tiên ở phụ cận tìm xem, nhìn xem có thể tìm được lộ tuyến chạy trốn của bọn họ hay không, nếu phụ cận không có người, chúng ta lại đến chỗ tránh nạn quân khu."

Tiêu Dương gật đầu.

Ba người đơn giản nghỉ ngơi nửa giờ, ăn chút gì, sau khi bình ổn tâm tình lại bắt đầu lữ trình mới, đi đến trên đường bên ngoài tiểu khu mấy trăm thước, Tiêu Dương bỗng nhiên ngồi xổm xuống kiểm tra hai khối thi thể tang thi nằm trên đất: "Đây là bị đạn bắn chết ..."

"Mấy con này cũng vậy." Trịnh Khôn nói.
 
Chương 62-1


Ba ngày sau.

Phương xa đại quân khu Tây Nam lâm thời di chuyển, gần mười vạn người sống sót bị an trí ở một thôn trấn lớn trong một tỉnh cách đó hơn một trăm dặm, phía ngoài thôn trấn là một con sông lớn hơn mười thước, nó đem thành thị cùng thôn trang chia làm hai thế giới, con sông phía nam vốn là địa phương cuối cùng trong tỉnh, bởi vì cuối cùng, cho nên ít người, bởi vì ít người, tình hình bệnh dịch nơi này nhẹ nhất, cho nên khi các thành phố phụ cận đều luân hãm, nơi này ngược lại trở thành chỗ tránh nạn mà người sống sót dễ dàng sinh tồn nhất.

Sau lần phóng xạ thứ ba, binh lính quân khu liền mang theo người sống sót lui lại đến nơi này, bọn họ thanh lí hai tòa trấn nhỏ ở phụ cận, tổng bộ lâm thời của quân đội được thiết lập tại phần sông gần Bát Lí trấn nhất, hơn phân nửa binh lính đóng quân tại Bát Lí trấn, Thạch gia trấn xa xa chứa những người thân cường thể tráng từ trong thành trốn tới, hai tòa trấn nhỏ khoảng cách không tính xa, xung quanh đều là đồng ruộng.

Tiêu Diệu giờ phút này đang đứng ở trên cầu thông hướng Bát Lí trấn, trước mặt nàng là một bức tường cao đang được xây dựng, trên tường có chòi canh, trong từng cái chòi canh đều đứng một gã binh lính tay cầm súng ngắm, nhiệm vụ của bọn họ là phòng ngừa tang thi từ trong sông bơi tới chỗ tránh nạn, đồng thời trông coi khu cách ly lâm thời phía ngoài tường cao.

"Đem vũ khí sở hữu trên người giao ra đây, ta mang bọn ngươi đi kiểm tra sức khoẻ." Một binh lính mặt đen dùng giọng điệu công thức hoá nói với đoàn người Tiêu Diệu.

Tiêu Diệu lấy ra dao găm trên người, lúc trước nàng chỉ biết tiến vào căn cứ phải nộp vũ khí lên trên, cho nên súng cùng thư kích nõ đã được nàng thu vào không gian từ sớm, từ khi nhìn thấy ánh mắt Trịnh Khôn, nàng cùng Trịnh Khôn trong lúc đó liền hình thành ăn ý trong lòng hiểu mà không nói, bọn họ đều ngậm miệng không nói đến chuyện của nhau.

"Ngươi! Cởi mũ xuống!" Binh lính chỉ vào Trịnh Khôn nói, Trịnh Khôn đội mũ cúi đầu, thoạt nhìn âm trầm không giống người tốt.

Trịnh Khôn lắc đầu: "Mặt ta có thương tích, khó coi, ta là con của Trịnh Lập đội trưởng quân khu dã chiến của các ngươi, ngươi có thể báo cho cha ta biết được không, để ông ấy ra đón ta?"

Binh lính nghe thấy lời nói của Trịnh Khôn sửng sốt hai giây, tuy rằng thật chán ghét loại đặc quyền giai cấp này, nhưng hắn biết bản thân chỉ là một tiểu binh không đắc tội nổi với người có quân hàm cao hơn hắn, hắn lạnh mặt nói với Trịnh Khôn: "Ngươi nói ngươi là con của đội trưởng là được sao? Có chứng cớ gì, tiểu tử, loạn nhận thân thích cẩn thận bị đánh." Hiện tại không có điện thoại, muốn thông tri chỉ có thể lái xe hoặc là chạy tới, tuy rằng Trịnh Khôn nói ra tên của đội trưởng, nhưng binh lính vẫn phải cẩn thận xác nhận lại.

Trịnh Khôn lấy xuống đồng hồ trên cổ tay: "Ngươi đem thứ này giao cho cha ta."

Binh lính bất mãn trừng mắt liếc Trịnh Khôn một cái, quay đầu lại nói với hai gã binh lính phía sau: "Ngươi mang hai cô gái này đi kiểm tra sức khoẻ trước, ta đi truyền tin!"

Hai gã binh lính dẫn Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương vào khu cách ly, khu cách ly Tây Nam chính quy hơn so với tỉnh H không biết bao nhiêu lần, phía trong tường vừa mới xây có mấy căn phòng lớn dùng để kiểm tra sức khoẻ, phòng ở phía sau là mấy chục kiến trúc giống như ngục giam được xây dựng bằng gạch cùng xi măng, phía trên kiến trúc không có nóc nhà, điều này khiến người đang tập kích phía trên chòi canh cách đó không xa tùy thời đều có thể quan sát thấy tình huống cách ly, phòng ngừa có người đột nhiên biến dị.

Nữ binh phụ trách kiểm tra sức khoẻ điều tra túi quần áo cùng ba lô của Tiêu Diệu và Tiêu Dương, xác nhận trên người các nàng không có mang theo vật phẩm bị quản chế khác, sau đó các nàng đơn giản xem xét vùng cổ và cánh tay của Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương: "Không có ban khối, không có miệng vết thương, các ngươi đi vào khu cách ly số 1 cách ly ba ngày, mang một phần mười đồ ăn nộp lên trên, thừa lại các ngươi lưu trữ bản thân ăn, ở trong đây không được gây chuyện." Thời điểm nữ binh nói những lời này Tiêu Dương cảm thấy bản thân đã biến thành tội phạm đang cải tạo sắp bị bỏ tù, nàng hỏi nữ binh trước mắt: "Gần nhất nơi này có người sống sót trốn được từ thành phố K không? Mười mấy người mang theo trẻ nhỏ."

"Không biết, nơi này mỗi ngày đều đến rất nhiều người, chúng ta làm thế nào nhớ được bọn họ là từ chỗ nào đến." Một nữ binh khẩu khí không tốt nói, nói xong nàng liền đẩy hai chị em bọn họ vào sau cửa kiểm tra, nơi đó xây dựng ba đạo cửa sắt, đi qua cửa sắt, Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương chính thức tiến nhập khu cách ly.

Trong khu cách ly có giường giản dị cùng toilet công cộng, Tiêu Diệu tìm một cái giường ngồi xuống, híp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.

Tiêu Dương vỗ vỗ tay nàng: "Sao vậy? Hai ngày nay luôn trầm mặt xuống, em không được bi quan như vậy, cô chú nhất định không có việc gì."

Tiêu Diệu nhìn Tiêu Dương: "Trên đường đến đây tang thi nhiều như vậy, có lẽ cha mẹ không có biện pháp từ nơi đó xông ra... Không... Em sợ bọn họ vòng đường khác đến chỗ tránh nạn." Trước khi đến đây nàng đã tìm tòi một vòng ở các kiến trúc gần nhà, trên đường đến chỗ tránh nạn các nàng lại gặp rất nhiều tang thi, trong lòng nàng đã mơ hồ cảm thấy tỉ lệ sống sót của cha mẹ phi thường xa vời, nhưng nàng lại không đồng ý thừa nhận loại khả năng này, cho nên nói đến một nửa nàng lại vội đem lời chuyển tới phương hướng khác, cùng cha mẹ cùng nhau còn sống là mục tiêu lớn nhất của nàng kiếp này, nàng tuyệt đối không tin bọn họ sẽ chết đi.

Tiêu Dương lắc đầu: "Vài thành phố gần đây chỉ có chỗ tránh nạn này cách nhà chúng ta gần nhất, hơn nữa môn quy lớn nhất, nếu cô chú nói muốn đi tị nạn, nhất định sẽ chọn nơi này, bọn họ hẳn là xuất phát sớm hơn chúng ta rất nhiều ngày, khi đó tang thi không nhiều như hiện tại, hơn nữa em xem phụ cận tiểu khu của chúng ta có dấu vết tang thi bị đạn bắn chết, không chừng đã có quân đội hoặc cảnh sát từng đi qua đó, cô chú nếu ở cùng bọn họ nhất định có thể an toàn đến nơi này, em đừng lo lắng, mấy ngày nay em cũng chưa được ngủ ngon, thừa dịp hiện tại nghỉ ngơi một chút đi."

Tiêu Diệu tinh thần đích xác có chút uể oải, nàng nghiêng thân nằm ở trên đùi Tiêu Dương, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, vùng ngoại thành phương xa, một chiếc xe hơi màu xám bạc đang chạy trên đường, lái xe cẩn thận vòng qua thi thể tang thi nằm rải rác, chúng nó có con bị đập nát đầu, có con bị cán nát thân hình, bộ dáng không chút nào đẹp mắt.

Hai bên đường đều là cây cối, trung tâm đường bất chợt có chướng ngại xuất hiện, tinh thần lái xe thật tập trung, bỗng nhiên trong lúc đó một nữ nhân từ ven đường lao tới, giơ cánh tay chạy tới gần xe hơi.

"Oa!" Nam nhân trẻ tuổi ngồi trên vị trí phó điều khiển xe hơi trừng lớn mắt kinh hô một tiếng, hắn nhìn thấy nữ nhân chặn đường này cư nhiên chỉ mặc một cái xáy ngắn chỉ có thể miễn cưỡng che khuất phần thân dưới, thân trên cùng hai chân của nàng xích lõa, chân bị xích đứng ở trên đường, thân thể tái nhợt phản quang dưới ánh mặt trời, bộ ngực đầy đặn dưới cánh tay che lấp không ngừng chớp lên, tư thế đứng thẳng của nàng thật mị nhân, dung mạo cũng xinh đẹp.

"Dừng xe! Dừng xe! Cứu ta với!" Nữ nhân vừa vẫy tay vừa hô to.

"Đừng dừng xe, nàng có chút không thích hợp!" Một nữ nhân ngồi trên ghế sau xe hơi kêu.

Lái xe do dự một chút, cuối cùng vẫn không có dừng xe.

"A!" Nữ nhân lõa thân thấy xe hơi chạy xa, nhẹ giọng kêu rên một tiếng, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi cùng thất vọng, nàng run run rẩy rẩy chạy đến mặt sau một thân cây ven đường, nơi đó có ba nam nhân thân thể cường tráng đang đứng, một nam nhân vẻ mặt dữ tợn diện mạo thật hung ác nâng tay lên hung hăng đánh lên bộ ngực nữ nhân: "Sao lại vô dụng như vậy, ngăn đón chiếc xe cũng ngăn không được!"

"Ta ngăn cản, bọn họ căn bản không để ý ta, ngươi đừng đánh ta, ta thật sự đã tận lực!" Nữ nhân nhỏ giọng tranh cãi .

"Tiểu Vĩ, ta đã thấy lái xe là một lão nhân, chiêu này của ngươi căn bản là không hữu hiệu." Một nam nhân khác diện mạo thật phổ thông ở phía sau nói.

"Mẹ nó! Tiếp tục chờ, lần này nếu lại có xe đi lại, ngươi liền vọt tới trước xe ngăn đón, thật sự không được thì cởi luôn món đồ cuối cùng trên người, ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu lại không ngăn được xe, lão tử trở về bảo Đại Đông ca đem ngươi băm nát cho chó ăn."

Nữ nhân nghe thấy đem mình cho chó ăn, sợ tới mức cả người run rẩy, nàng ôm hai tay trước ngực, kém chút quỳ trên mặt đất, hai ngày nay người từ trong thành trốn tới càng ngày càng ít, tâm cũng càng ngày càng ngoan, hôm kia nàng thiếu chút nữa bị một chiếc xe trực tiếp nghiền qua người, nàng kéo dài hơi tàn cho tới hôm nay không biết đã phải trả giá bao nhiêu đại giới, vì chồng của nàng vẫn còn đang chờ, nàng thật sự không thể chết được, càng không thể bị băm nát cho chó ăn.

Chiếc xe hơi màu xám bạc phía trước kia bỗng nhiên lại quay trở về, mấy nam nhân thấy thế vội vàng đẩy nữ nhân lõa thân: "Bọn họ mắc câu, ngươi đi mau, đem người kéo về được Đại Đông ca có thưởng!" Nam nhân nói xong lại quay về trốn sau lưng cây, nữ nhân lõa thân đem hai tay mở ra dùng sức vẫy, trong miệng hô to: "Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu ta với!"

Xe hơi màu xám bạc dừng lại trước mặt nàng, cửa sổ xe hơi hạ xuống, lái xe hơi nhìn thấy nữ nhân lõa thân cả người bộ dáng run run, đến cùng cảm thấy không đành lòng, hắn nói: "Ngươi lên xe đi, chúng ta đến chỗ tránh nạn, mang ngươi qua đó."

"Không... Không... Ta không đến chỗ tránh nạn, ta chính là từ nơi đó trốn về, nơi đó đều là tang thi..."

"Cái gì?" Lái xe hơi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Ngươi nói thật sao? Mấy tuần trước ta nghe radio nói nơi đó thật an toàn!"

"Đó là mấy tuần trước, nơi đó đã sớm không còn an toàn, ta cùng em gái của ta chính là từ đó chạy đến, chúng ta... Chúng ta..." Nữ nhân nói xong khóc lên, nàng ngồi xổm trên đất càng khóc càng thương tâm, nam nhân trẻ tuổi ngồi kế bên tay lái sốt ruột mở cửa xe từ trên xe nhảy xuống, hắn giữ chặt bả vai nữ nhân, lớn tiếng hỏi: "Ngươi đừng khóc, ngươi mau nói cho ta biết, chỗ tránh nạn đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Nữ nhân lõa thân ngẩng đầu, nàng nhìn thấy nam nhân không có mang theo súng ống các loại vũ khí, nàng đưa tay ra sau người làm một thủ thế, khóc nói: "Nơi đó nhiều tang thi lắm, chúng nó phá tan phòng tuyến, cắn chết rất nhiều người, các ngươi đừng đi, nơi đó thật sự không an toàn, ta cùng em gái của ta thật vất vả mới trốn ra được, sau khi chúng ta trốn được ở một thôn trang gần đó tìm được thật nhiều lương thực, nhưng chúng ta lại gặp phải người xấu, hắn muốn cưỡng bức chúng ta, em gái của ta vì cứu ta, ô ô ô... Ta van cầu các ngươi theo ta trở về cứu em gái của ta, nàng mới mười tám tuổi, chỉ cần cứu nàng, lương thực chúng ta tìm được đều cho các ngươi, cũng có mấy chục túi gạo, đủ cho các ngươi ăn một năm a, van cầu các ngươi giúp ta cứu em gái đi..." Nữ nhân nói năng có chút lộn xộn, tay nàng bắt lấy cánh tay của nam nhân trẻ tuổi.

Nam nhân trẻ tuổi lắc đầu: "Không..."

Nữ nhân ngồi trên xe thủy chung không lộ diện nói: "Chúng ta cũng không có năng lực tự bảo vệ mình, không giúp được ngươi." Trong lòng nàng tổng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, đáng tiếc còn chưa có kịp nghĩ lại, chỉ thấy nữ nhân lõa thân trên đất bỗng nhiên ôm lấy nam nhân trẻ tuổi trước mặt, giây tiếp theo, ba nam nhân cường tráng lao ra từ sau cái cây ven đường, một nam nhân giơ gậy sắt hung hăng đánh lên ót nam nhân trẻ tuổi.

Lái xe hơi sợ hãi kêu lên một tiếng, hắn bị một nam nhân khác kéo cổ áo lôi ra khỏi xe, nữ nhân ngồi sau xe nhìn thấy tình huống này rốt cục minh bạch chuyện gì phát sinh, đáng tiếc là đã quá chậm, nàng đẩy cửa xe chuẩn bị phản kháng, cách đó không xa bỗng nhiên có một con chó ngao hình thể vĩ đại lao tới, nó xông lên trước, cắn một chân nữ nhân, hung hăng đem nàng kéo ngã trên mặt đất, nữ nhân bị kéo trở tay không kịp, nàng té ngã trên mặt đất, bị người dùng gậy sắt đánh vào đầu...

"Soát xe! Soát xe! Xem bọn hắn có mang theo đồ ăn gì không! Ngoan Verney... Đến ăn thịt!" Nam nhân tướng mạo hung ác đem lái xe hơi cùng nữ nhân đều đánh ngất xỉu, lại dùng dây thừng trói ba người đã ngất xỉu lại, hắn hưng phấn vuốt đầu con chó ngao kia, từ trong túi lấy ra một khối thịt lớn ném tới miệng chó ngao.

Con chó ngao chộp lấy khối thịt chỉ mới nấu chín nửa phần vẫn còn mang theo tơ máu kia quỳ rạp trên mặt đất cắn nuốt.

Một nam nhân khuôn mặt phổ thông mở cốp xe hơi màu xám bạc ra, hô to: "Thật tốt quá, lần này thu hoạch không ít, Tiểu Vĩ, ngươi mau đến xem! Nơi này có rất nhiều gạo, còn có mì ăn liền!"

Nam nhân gọi là Tiểu Vĩ đi qua, nhìn thấy trong cốp xe chứa đầy vật phẩm, trên ghế sau xe hơi cũng chất đồ ăn, đếm sơ, tổng cộng có 5 túi gạo, 8 thùng mì ăn liền vẫn chưa mở ra, còn có mấy chục bao bánh bích quy, hắn vui vẻ hô to: "Tốt lắm! Ha ha ha! Thật tốt quá! Chúng ta trở về thôi, lần này lại là khải hoàn mà về! Người ăn cũng có, chó ăn cũng có! Hơn nữa còn lương thực lần trước đám ngốc kia mang đến, chúng ta ít nhất có thể tiêu dao bốn năm tháng, ha ha ha ha!"

Xe hơi bị bọn họ chạy đến trên đồng ruộng ven đường, ba người ngất xỉu bị bọn họ vác trên vai cấp tốc trở về hang ổ của bọn họ, một trại nuôi chó tên là Giai Giai.

Trong trại nuôi chó dưỡng năm mươi mấy giống chó lớn khác nhau, những con chó đó giờ phút này đều được nuôi thả ở một viện được bao bọc bởi song sắt cùng lưới sắt, trong viện có một cái lồng sắt vĩ đại, giờ phút này trong lồng có hai mươi mấy người sống đang ngồi, bọn họ nhìn những con chó bên ngoài lồng như hổ rình mồi, lộ ra vẻ mặt hoặc tuyệt vọng, hoặc sợ hãi, hoặc chết lặng, những người này có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn có trẻ con cùng đứa nhỏ bảy tám tuổi.
 
Chương 62-2


Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi khuôn mặt tiều tụy đang sợ hãi ôm lấy đứa trẻ trong lòng, nàng nhìn những con chó vui vẻ trong viện, chúng nó đang ăn thịt, ở trong cái bồn bị chúng nó vây quanh có rất nhiều thịt vừa mới nấu chín, nếu quan sát cẩn thận, còn có thể nhìn thấy trong đó có hai đoạn cánh tay chưa bị băm nát, là cánh tay mảnh khảnh của nữ nhân.

Ngồi bên cạnh nữ nhân là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, hắn nhếch môi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt tĩnh lặng giống như người chết, hắn bỗng nhiên nói với nữ nhân đang ôm đứa trẻ bên cạnh: "Dương Vân, ngày mai bọn họ lại đến bắt người, tôi nghĩ biện pháp kéo theo mấy con chó lợi hại nhất kia, bà nhân cơ hội chạy đi, chúng ta hai người sống được một người tính một người."

"Lão Tiêu, đừng nói nữa, nếu muốn chạy tôi đã sớm chạy, chúng ta có chết cũng phải chết cùng một chỗ, tôi không thể bỏ ông lại chạy đi một mình, lại nói với thế đạo hiện tại này, tôi có thể chạy đi nơi đâu? Ở đâu cũng chết, còn không bằng cùng ông chết chung một chỗ."

"Không... Không... Bà có thể về nhà đi tìm con gái, nó có lẽ đã về đến nhà ... Tôi thực hối hận... Thực hối hận..." Nam nhân trung niên nói xong liền hung hăng cắn răng, gương mặt có chút vặn vẹo.

"Con gái... Con gái..." Nữ nhân trung niên nghe được hai chữ con gái, vẻ mặt càng bi thống, nàng thì thào lẩm bẩm: "Tiểu Diệu... Thật hy vọng nó còn sống..." Mười ngày trước, lúc cùng Tiêu Diệu nói chuyện điện thoại lần cuối, nàng còn tưởng rằng thế giới y hệt như lời con gái nói, bên ngoài thật an toàn, con gái cũng thật an toàn, nhưng một ngày sau lần phóng xạ thứ ba phát sinh, bên ngoài liền khẩn trương, quái vật nhiều đến mức đếm không hết, chúng nó thậm chí vọt vào trong nhà, đem nàng bức đến cùng đường, từ một khắc kia nàng liền bắt đầu cảm thấy con gái đang lừa nàng, con gái có lẽ cũng không an toàn, bên ngoài quái vật có lẽ càng nhiều, tuy rằng hiện tại chính nàng đang kề cận cái chết, nhưng tràn đầy trong lòng nàng vẫn là an nguy của con gái, nàng gắt gao ôm lấy đứa nhỏ trong lòng, mẹ của đứa nhỏ giờ phút này đã biến thành thức ăn cho chó trong bồn, hôm nay tên ác ma kia vốn định đem đứa nhỏ này cho chó ăn, là mẹ nàng thay thế nàng đi, nàng tin tưởng nếu Tiêu Diệu đối mặt với loại nguy hiểm này, nàng cũng có thể không chút do dự vì con mà chết, nhưng con gái của nàng hiện tại ở nơi đâu, nó còn sống không?

Một bàn tay của Tiêu Cảnh Dương bị người chém đứt tận gốc ba ngón tay, tuy rằng đã được băng bó, nhưng vẫn còn đang không ngừng đổ máu, nếu không phải tố chất thân thể của hắn tốt, kháng thể lại cao, hắn hiện tại đã chống đỡ không được mà ngã xuống, hắn bỗng nhiên dùng một tay còn thừa lại nắm thành quyền, Dương Vân nhìn ra tâm tư của hắn, an ủi nói: "Chúng ta rơi xuống tình trạng này căn bản không thể trách ông, đó là em trai ruột của ông, ông có quyền cứu trợ bọn họ... Nếu cha mẹ tôi ở gần tôi cũng sẽ liều lĩnh đi cứu bọn họ, những chuyện sau này đều là không nghĩ tới, ông cũng đừng tự trách, ai có thể nghĩ đến thế giới bỗng nhiên biến thành như vậy... Lão Tiêu, hiện tại tôi có thể sống lâu một ngày chính là may mắn, ông đừng nghĩ nhiều."

"Không! Chúng ta chạy đi!" Tiêu Cảnh Dương bỗng nhiên nói: "Chúng ta cùng nhau chạy đi!"

Dương Vân nhìn bàn tay bị thương của Tiêu Cảnh Dương, tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong đầu nàng dần hiện ra những chuyện đã trải qua gần đây, một chuyện lại một chuyện xảy đến, tuy rằng đều thiết thực trải qua, nhưng nàng vẫn không thể tin được, ngắn ngủi trong thời gian mấy tuần thế giới sẽ biến thành như vậy.

Sau phóng xạ không được vài ngày, Tiêu Cảnh Dương liền nhận được điện thoại xin giúp đỡ của mẹ và em trai hắn, bọn họ bị nhốt trong nhà, quái vật vây quanh ngoài cửa, bọn họ sắp chết đói.

Nhiều năm trước bởi vì vấn đề nuôi nấng Tiêu Dương, Tiêu Cảnh Dương đã náo một trận rất lớn với mẹ và em trai, bọn họ sau này ít lui tới, cho nên Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương đối với bà nội cùng chú ruột căn bản không có cảm tình, nhưng tuy rằng không thường liên hệ, quan hệ huyết thống cũng không dễ dàng cắt đứt, sau khi nhận được điện thoại, Tiêu Cảnh Dương không chút do dự đi ra ngoài cứu mẹ và em trai mình, khi đó tang thi ở Tây Nam còn không nhiều, hắn bị một chút thương tích, nhưng vẫn có thể mang theo mẹ cùng người một nhà em trai an toàn đón về, lần hành động đó khiến hắn có được nhận thức mới đối với thế giới hiện tại, trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ rất mạnh, vì tính toán lâu dài hắn bắt đầu thu thập lương thực tại phụ cận, hắn tính toán cuộc sống của người một nhà cần bao nhiêu gạo, bao nhiêu đồ ăn, bao nhiêu nước, vì để con gái sau khi trở về không đến mức phải đối mặt với đói khát cùng nguy cơ, hắn bắt đầu thanh lý quái vật trong chung cư, sau đó lại dự trữ nước, dự trữ lương thực, thu thập nhiên liệu, ở phía ngoài chung cư thiết trí chướng ngại vật, hắn còn lấy được một khẩu súng tại cục cảnh sát phụ cận, trong lúc này trong nhà hắn cũng dần dần tụ lại đến ba mươi người sống sót.

Tiêu Cảnh Dương là người biết nhìn xa trông rộng, hắn đương nhiên sẽ không giống Tiêu Diệu hoài nghi hết thảy không tín nhiệm bất luận kẻ nào, ở trong lòng hắn, khi đối mặt với nguy cơ người càng nhiều phiêu lưu càng ít, hơn nữa có người làm thuộc hạ, rất nhiều việc làm cũng tiện hơn, hắn ở trong đám người tranh thủ địa vị lãnh đạo, chỉ huy mọi người cộng đồng tiến thối, chỉ là hắn không nghĩ tới tốc độ lan tràn của quái vật sẽ nhanh như vậy, hắn dùng toàn bộ thời gian thật vất vả mới có thể thanh lý hết quái vật trong chung cư cùng tiểu khu phụ cận, quái vật bên ngoài lại càng ngày càng nhiều, tộc độ chết đi của chúng nó vĩnh viễn không đuổi kịp tốc độ sản sinh.

Khi đó bọn họ còn có thể nghe đài quân khu tuyên bố triệu tập người sống sót qua radio, vì chờ đợi con gái về nhà, Tiêu Cảnh Dương cự tuyệt đến chỗ tránh nạn, lúc đó hắn cùng người sống sót khác nổi lên tranh chấp, bọn họ chia làm hai nhóm, mười mấy người sống sót mang theo người nhà ly khai tiểu khu, lưu lại một nhà Tiêu Cảnh Dương cùng với vài người trẻ tuổi từng được hắn cứu mạng.

Sau lần phóng xạ thứ ba, tiểu khu không biết xuất phát từ nguyên nhân gì bỗng nhiên hấp dẫn càng ngày càng nhiều quái vật, chúng nó ngăn chận đường trong tiểu khu, buổi tối mỗi ngày đều không ngừng tru lên, em trai của hắn khi được cứu về đã mang theo đứa con gái nhỏ một tuổi, đứa nhỏ kia luôn luôn khiến Tiêu Cảnh Dương bất an, bởi vì nó luôn không ngừng khóc náo, tùy thời đều có khả năng dẫn đến quái vật, nhưng ai lại có thể đi trách cứ một đứa trẻ không hiểu chuyện, hắn tổng không thể bởi vì tiếng khóc của trẻ con có thể đưa tới quái vật mà giết chết hoặc vứt bỏ nó, người sống sót còn thừa lại cũng đều là người tốt bụng thiện lương, bọn họ tận lực bảo hộ đứa nhỏ này, vừa mới bắt đầu vẫn còn hoàn hảo, quái vật bị tiếng khóc của đứa nhỏ dẫn tới chỉ có linh tinh mấy con, nhưng sau này có một ngày tầng cao nhất cách vách bỗng nhiên xuất hiện một con quái vật cực kỳ lợi hại, nó mang theo rất nhiều quái vật phá tan chướng ngại, đánh vỡ cửa, vọt vào trong chung cư.

Tiêu Cảnh Dương bị đánh trở tay không kịp, đành phải mang theo người chạy đến tầng cao nhất, giữa đường hắn chỉ kịp miễn cưỡng lưu lại trên tường mấy chữ bằng máu, sau khi bọn họ chạy trốn tới tầng cao nhất lại dùng dây thừng tụt xuống dưới lầu, chờ đến khi chạy ra khỏi tiểu khu, bên cạnh hắn chỉ còn lại có 6 người.

Em trai của hắn vì cứu vợ con mình mà dùng thân thể cản trở tang thi, mẹ của hắn ở nửa đường cũng đã chết, sau này bọn họ thật vất vả mới tìm được xe chạy ra nội thành, lại ở giữa đường bị một nữ nhân ngăn lại, vì sau mạt thế hắn liền đem quái vật trở thành địch nhân, chưa từng nghĩ tới nhân loại cũng sẽ ở trong một tháng ngẳn ngủi mà phát rồ, hắn đang nói chuyện với người khác thì bị một đám chó vây quanh, bị chém đứt ba ngón tay, hơn nữa bị trở thành lương thực nuôi nhốt cho chó, đây cũng là nguyên nhân hắn tự trách trong lòng, hắn một phương diện tự trách vì lúc trước không nghe lời con gái nói, nếu hắn không đi ra ngoài cứu một nhà em trai, liền sẽ không có chuyện tiếng khóc của trẻ con đưa tới quái vật, hắn tin tưởng hắn cùng Dương Vân vụng trộm trốn ở trong chung cư nhất định có thể sống thật lâu thật lâu, về phương diện khác hắn tự trách tính cảnh giác của bản thân không cao, cư nhiên hại vợ mình lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, vài ngày nay hắn trơ mắt nhìn hai người bị kéo ra ngoài băm nát nấu chín cho chó ăn, cái đồ điên tên là Đại Đông kia thậm chí trước mặt hắn đem một ngón tay bị chém đứt của hắn nhét vào miệng chó.

Bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, toàn bộ chó trong trại đối với cửa cuồng khiếu, Tiêu Cảnh Dương ngẩng đầu, nhìn thấy ba nam nhân buổi sáng xuất môn mỗi người lưng vác một người sống đi vào cửa, nam nhân đi ở phía trước vừa đi vừa kêu: "Đại Đông ca, chúng em mang theo hàng mới trở lại!"

Trong một loạt nhà trệt bên cạnh ổ chó chui ra một người trung niên mặc áo bông màu đen, người này vừa lộ diện liền lập tức làm cho người ta cảm giác thật thân thiết, mặt hắn cười tủm tỉm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn đem người giết chết chém nát, Tiêu Cảnh Dương nhất định sẽ cảm thấy tên ục ịch kêu Đại Đông này là một người hiền lành nhát gan.

Trên thực tế, Đại Đông trước kia thật là một người hiền lành, hơn nữa còn là một người hiền lành mà mọi người đều có thể khi dễ, nhưng sau mạt thế hắn đã thay đổi, trong một đêm liền thay đổi, hắn trở nên rất khoái nhạc, thật như cá gặp nước.

Đại Đông nguyên bản là một người không nghề nghiệp ở tại phụ cận, bởi vì nhà nghèo, mặt mũi xấu, vóc người lùn, hắn từ nhỏ đã bị người trong thôn khinh thường, cho nên hắn từ nhỏ đã không có bằng hữu, trong nhà hắn có nuôi một con chó cỏ thật đáng yêu, hắn đặc biệt thích chó, cũng rất am hiểu cùng chó khơi thông, hắn cảm thấy chó vĩnh viễn có thể hiểu hắn, là bằng hữu trung thành nhất, sau này sự tinh thông của hắn được một lão bản trại chó đến từ thủ đô thưởng thức, hắn được cam kết đến làm công nhân nuôi chó, trại chó này nguyên lai có hơn một trăm con chó, đều là bằng hữu của hắn.

Bởi vì vị trí của trại chó hẻo lánh, cho nên bình thường đều dự trữ rất nhiều lương thực, nguồn nước phụ cận cũng sung túc, lương thực của chó cũng dự trữ không ít, để tiện lợi, lão bản trại chó đã mua một cái máy phát điện 3000W dùng để tự phát điện ướp lạnh đồ ăn cùng duy trì vận hành trại chó, khi phóng xạ bùng nổ lần đầu tiên, Đại Đông cùng vài công nhân trại chó khác bị đồng sự biến dị dọa chạy ra bên ngoài, đến trong thành phố mới phát hiện tang thi nơi đó lại càng nhiều hơn, bọn họ sau này lại chạy về trại chó giết chết đồng sự biến dị, sau đó bọn họ liền canh giữ ở trong nhà trệt dựa vào lương thực dự trữ duy trì cuộc sống, khi đó Đại Đông vẫn như cũ ai cũng có thể khi dễ, thẳng đến lần phóng xạ thứ hai, Đại Đông phát hiện bản thân chiếm được một loại siêu năng lực, năng lực khơi thông cùng chó của hắn ngày càng mạnh, hắn thậm chí có thể dựa vào ý niệm trực tiếp khống chế hành động của chó, khi đó trong trại chó có hơn mười con chó phát sinh biến dị, hắn dựa vào siêu năng lực chỉ huy những con chó còn thừa lại chiến đấu cùng chó biến dị, cuối cùng hắn lại dựa vào tình hữu nghị cùng chó mà trở thành tân chủ nhân của trại chó, hắn nghe qua căn cứ phát ra lệnh triệu tập người sống sót, nhưng hắn lại không muốn đến căn cứ, hắn cảm thấy hiện tại bản thân trải qua mỗi ngày đều tiêu dao nhất vui vẻ nhất, ít nhất so với trước mạt thế vui vẻ gấp một trăm lần, hắn muốn vĩnh viễn trải qua những ngày như vậy.

Tiểu Vĩ đem nữ nhân khiêng trên vai ném xuống dưới chân Đại Đông: "Đại Đông ca, hàng tốt, anh xem nữ nhân này còn xinh đẹp hơn Vương Nguyệt Mai."

Đại Đông đầu tiên là cười nghênh đón con chó ngao đang phóng về phía hắn, yêu thương sờ sờ đầu của nó, sau đó lại khinh thường liếc mắt nhìn nữ nhân trên đất một cái, nữ nhân kia vừa vặn ẩn ẩn tỉnh lại, ánh mắt nàng đầu tiên là lộ ra mê hoặc, sau đó lại chuyển thành phẫn nộ, nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn chằm chằm Đại Đông, Đại Đông mặt vặn vẹo một chút, hắn bỗng nhiên cười rộ lên, hắn dùng ngón tay chỉ chỉ nữ nhân lõa thể đi theo phía sau Tiểu Vĩ: "Vương Nguyệt Mai, ngươi đến đây."

Vương Nguyệt Mai vẻ mặt khiếp sợ đi đến trước mặt Đại Đông.

Đại Đông nói: "Quỳ xuống!"

Vương Nguyệt Mai quỳ xuống.

"Giày của ta dơ rồi, liếm sạch đi."

Mặt của Vương Nguyệt Mai trở nên trắng bệch, trên giày của Đại Đông dính đầy nước miếng chó ngao, trong lúc Vương Nguyệt Mai còn đang do dự Đại Đông đã hung hăng đá nàng một cước: "Bảo ngươi liếm thì liếm, chó của ta còn nghe lời hơn ngươi, ngươi con tiện nhân này!" Tại giờ phút này địa vị của Vương Nguyệt Mai trong lòng Đại Đông so ra kém xa chó của hắn.

Vương Nguyệt Mai bị đá té ngã, nàng quay đầu nhìn chồng mình bị nhốt trong lồng phía xa, mạnh mẽ nằm sấp trên đất vươn đầu lưỡi, theo động tác của đầu lưỡi, nàng cảm thấy bản thân tựa hồ đã biến thành một con chó, vì có thể cùng chồng sống sót, tự tôn của nàng sớm đã bị giẫm nát, nàng càng liếm càng chết lặng, muốn khóc cũng không khóc nổi, chồng nàng bị nhốt trong lồng phía xa cũng trừng lớn mắt xem một màn này, hắn bỗng nhiên bụm mặt ô ô ô khóc lên.

Nữ nhân bị dây thừng trói buộc nằm trên mặt đất cũng mở to hai mắt xem hình ảnh trước mắt, ánh mắt nàng trừng lớn, trong lòng có dự cảm bất hảo mãnh liệt.

Đại Đông đá văng Vương Nguyệt Mai đang ghé vào bên chân ra, hắn dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn xuống nữ nhân nằm trên mặt đất, nói: "Ngươi về sau liền giống nàng làm chó cho ta."

Tiêu Cảnh Dương ở trong lồng xem hình ảnh này, hắn bỗng nhiên mắng nam nhân đang bụm mặt khóc bên cạnh: "Phế vật! Chỉ biết khóc! Vợ của ngươi là vì ngươi mới trở thành thế này, ngươi sao lại không có cốt khí như vậy, sao không biết nghĩ cách đi cứu nàng?
 
Chương 63


Chồng của Vương Nguyệt Mai ngẩng đầu, trên mặt của hắn tràn đầy nước mũi cùng nước mắt, gương mặt nguyên bản anh tuấn giờ phút này bởi vì nỉ non mà vặn vẹo, xấu xí khó coi.

Nhìn bộ dáng của hắn, Tiêu Cảnh Dương nuốt xuống lời vốn muốn nói, bởi vì trong mắt chồng của Vương Nguyệt Mai hắn thấy được sự đờ đẫn cùng trống rỗng của người chết, kia hoàn toàn là ánh mắt nhận mệnh. Mấy ngày trước, Đại Đông từng ở trước mặt hắn ra lệnh một đám chó cắn nát thân thể một lão nhân có ý đồ chạy trốn, hơn nữa đem lão nhân kia ném vào trong nồi nấu, máu cùng tiếng kêucủa lão nhân dọa hắn sợ choáng váng, không dám phản kháng nữa.

Tiêu Cảnh Dương minh bạch thóa mạ đã vô pháp gợi lên tâm huyết của nam nhân này.

Hắn quay đầu lại nhìn những người khác bị nhốt trong lồng, rất nhiều người ánh mắt đều là dại ra, bọn họ tựa vào cạnh lồng hoặc là nằm trên mặt đất, mặt xám như tro tàn nhìn đám chó bên ngoài, tựa như heo bị con người nuôi nhốt ở trong lồng chờ đợi giết thịt.

Tiêu Cảnh Dương nhíu mày lại, hắn biết muốn thuận lợi chạy thoát chỉ có thể dựa vào chính mình cùng Dương Vân, người trong lồng đều không thể trông cậy được.

Phía ngoài trại chó, nữ nhân bị trói nằm trên mặt đất phun một ngụm trước mặt Đại Đông: "Ai muốn làm chó của ngươi, ngươi bị tang thi cắn trúng não đần độn rồi sao?"

"Gâu! Gâu!" Con chó ngao bên cạnh cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, đối với nữ nhân nằm trên mặt đất điên tiết sủa hai tiếng.

Ánh mắt của Đại Đông biến thành phẫn nộ, nhưng khi hắn nhìn đến gương mặt cùng dáng người của nữ nhân, lại áp chế tức giận nơi đáy lòng, hắn nắm tóc của nữ nhân: "Ngươi đừng tưởng rằng muốn ngươi làm chó là vũ nhục ngươi, ai kêu ngươi là nữ nhân, ai kêu ngươi là kẻ yếu chứ... Ngươi xem, thế giới này đã thay đổi, mọi quy tắc trước kia đều đã chết, hiện tại cá lớn nuốt cá bé, ngươi ngay cả chó của ta cũng đánh không lại, so với chó đê tiện có cái gì không đúng, ngươi yên tâm, sau khi làm chó của ta, được bao cơm, còn bao ngươi an toàn, ta hiện tại đặc biệt muốn có con trai, nếu bụng của ngươi không chịu thua kém, ngươi về sau chính là nữ chủ nhân của nơi này, bọn họ đều là nô lệ của ngươi, về sau ta muốn ở trong này sáng tạo một tân vương quốc, bắt về thật nhiều nô lệ, ngươi từ trong thành đến, ngươi hẳn là biết trong thành đã biến thành cái dạng gì, trên thế giới đã không thể nào tìm thấy được địa phương an toàn hoàn mỹ như vậy, nơi này có thể trồng trọt, có thể chăn nuôi, có nước uống, có thịt ăn, có cơm ăn, còn có người tôn trọng ngươi, mỗi ngày quỳ trên mặt đất gọi ngươi là chủ nhân, ngươi còn có cái gì không vừa lòng, hả?"

"Cút mẹ ngươi đi!" Nữ nhân mắng.

"Mẹ nó!" Đại Đông đem nữ nhân ném xuống đất, hung hăng đạp một cước lên bụng nàng, nữ nhân bị đá cuộn lại thành hình con tôm, trán của nàng chảy ra thật nhiều mồ hôi, nhưng không có rên rỉ ra thành tiếng.

"Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, Tiểu Vĩ, đem Nhạc Nhạc kéo qua đây, để chúng nó đánh nhau một hồi!"

Tiểu Vĩ từ trong trại chó lôi ra một con chó Sibir màu đen.

"Ta cho ngươi cùng chó của ta đánh một hồi, nếu ngươi chết, ta sẽ đem ngươi cắt nát, làm thức ăn cho chó, nếu ngươi giết được chó của ta, ta sẽ lưu lại cho ngươi một mệnh, ta tôn trọng nhất là người có lực lượng, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ta sẽ cho ngươi sống lâu thêm một đoạn thời gian." Đại Đông nói xong túm lấy nữ nhân nằm trên đất, cởi bỏ dây trói của nàng, đem nàng đẩy vào trong một cái chuồng chó nhỏ bên cạnh, lại thả chó Sibir vào.

"Đánh a đánh a đánh a!" Tiểu Vĩ giơ côn gỗ quát, biểu cảm của Đại Đông cũng thật hưng phấn.

Nữ nhân ôm bụng từ trên đất đứng lên, đề phòng nhìn chó Sibir, trong mắt chó Sibir mạo hiểm hung quang, nó nằm trên đất đối nữ nhân nhe răng gầm nhẹ.

Trong đàn chó này hình thể của nó không tính lớn nhất, nhưng lại là một trong những con chó hung dữ nhất.

"Nhạc Nhạc! Lên! Lên!" Đại Đông ở bên cạnh kêu.

"Ngao ô!" Chó Sibir bổ nhào về phía nữ nhân, nữ nhân ôm lấy vết thương, nàng chịu đau tránh né đòn tấn công của chó Sibir, chó Sibir nhất kích không trúng, bắt đầu vây quanh nữ nhân đi vòng vèo, Đại Đông dùng dị năng kích phát cuồng tính của chó Sibir, nó bỗng nhiên đỏ hồng mắt phục thấp người táp tới chân của nữ nhân, nữ nhân về lui phía sau, nhưng tốc độ lại không nhanh bằng bốn chân chó, cẳng chân của nàng bị cắn trúng, răng nanh chó cắn xuyên qua ủng da của nữ nhân, nàng bị chó kéo té trên mặt đất, bỗng nhiên túm ra một con dao găm bên hông giày, hung hăng chém tới mắt con chó, chó Sibir bị Đại Đông khống chế, không có theo bản năng né tránh nguy hiểm, một con mắt của nó bị dao găm chém ra máu tươi, ánh mắt toàn bộ vỡ tan, nữ nhân cũng phát ngoan, nàng không để ý đến chó cắn xé, đem đầu dao hung hăng đâm mạnh xuống đầu chó, Đại Đông thấy chóSibir sắp bị chém giết, tức giận oa oa kêu to.

"Phế vật! Phế vật, lãng phí ta mỗi ngày cho ngươi ăn nhiều thịt như vậy!" Đại Đông kêu.

Chó Sibir té trên mặt đất, nữ nhân nắm chân mình kéo ra khỏi miệng chó, trên người nàng vốn còn bị trọng thương, hiện thời lại đi nửa cái mạng, nếu Đại Đông lại cho một con chó đến cắn nàng hoặc là trực tiếp giết nàng, nàng liền thật sự chết không có chỗ chôn, bất quá muốn nàng quỳ trên mặt đất làm chó cho người khác, nàng cũng không nguyện ý, nàng hô to với Đại Đông: "Ta đã giết chết chó của ngươi! Nói chuyện phải giữ lời, ngươi mau thả ta đi đi!"

"Ai nói ta muốn thả ngươi đi, ta chỉ nói tạm thời lưu lại cho ngươi một mệnh! Tiểu Vĩ, Bắc Thảo, kéo nàng ra đây!" Đại Đông phẫn nộ kêu.

"Được rồi!" Tiểu Vĩ đáp ứng một tiếng, hắn đem nữ nhân từ trong chuồng chó kéo ra, nữ nhân phản kháng, bị đánh một cái tát, Đại Đông túm ra một cây đao từ sau thắt lưng, Tiểu Vĩ cùng một thanh niên khác không chớp mắt đem nữ nhân ấn xuống một mặt thớt lớn nhiễm đầy máu tươi, trên mặt thớt kia tùy ý có thể thấy được vết dao cùng máu thịt đỏ tươi... Loang lổ thập phần dọa người.

Tiểu Vĩ bẻ một cái cánh tay của nữ nhân về phía sau lưng, từ phía sau ngăn chặn thân thể của nàng, đem tay kia của nàng ấn lên cái thớt trước mặt Đại Đông.

Tay của nữ nhân tiếp xúc với máu trên thớt, cảm giác dính dấp làm xương sống của nàng nhịn không được phát lạnh một trận.

"Ngươi muốn làm gì!" Nàng vừa mới nhìn thấy trên thớt cư nhiên có hai đoạn ngón tay người, thanh âm không khỏi có chút biến đổi.

"Ngươi thấy rồi à, cái đó trước kia chúng ta đã chặt qua, hiện tại tới lượt ngươi, không chết đâu, ngươi cứ yên tâm!" Đại Đông mỗi lần bắt được nam nhân hoặc là nữ nhân thể lực tốt sẽ trước chém đứt mấy ngón tay của bọn họ, tay đứt ruột xót, người bị chém đứt ngón tay tạm thời không chết được, nhưng cũng hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, hơn nữa hắn thích trước mặt người bị chém đem ngón tay của bọn họ cho chó ăn, hắn cảm thấy như vậy có thể gây ra đả kích lớn nhất đến dũng khí cùng niềm tin của người bị bắt, trên thực tế cũng đích xác như vậy, mỗi lần những người đó nhìn thấy ngón tay của bản thân bị nhét vào trong miệng chó, thật sự sợ hãi vô cùng, hắn rất thích những ánh mắt sợ hãi đó, tuy rằng vừa mới bắt đầu lá gan của hắn cũng thật nhỏ, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy người khác đầy sợ hãi nhìn hắn, hắn liền cảm thấy bản thân trở nên rất cường đại, hắn dần dần yêu thích cảm giác được người khác sợ hãi nhìn hắn, đó là một loại cảm giác thành tựu nắm trong tay vận mệnh của người khác, khiến hắn cảm thấy bản thân là một cường giả, là đế vương, cho nên gần đây hắn đặc biệt thích trước mặt những người bị nhốt trong lồng tự tay đem người chém nát rồi nấu chín, những người đó càng sợ hãi, hắn càng cảm thấy hưng phấn, ngay cả chém người cũng biến thành lạc thú.

"Lại cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi muốn làm thức ăn cho chó, hay là muốn làm chó của ta?"

"Ta muốn làm người!" Nữ nhân nói.

"Được! Có cốt khí!" Đại Đông giơ tay chém xuống, dao chém vào tay phải nữ nhân, đem hai ngón tay của nàng chém đứt.

"A!" Nữ nhân đau đớn hô một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.

Đại Đông phân phó thủ hạ dùng nước lạnh hắt tỉnh nữ nhân này, trước mặt nàng đem ngón tay của nàng cho chó ăn, nhưng khiến hắn thất vọng là trong ánh mắt nữ nhân này trừ bỏ phẫn nộ cũng chỉ có hận, không có chút sợ hãi, Đại Đông khó chịu lại đá nữ nhân một cước, đem nàng đẩy vào bên trong lồng chó lớn.

Bởi vì ổ chó đều làm từ song sắt cùng thanh sắt, cho nên Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy rất rõ nữ nhân này, nữ nhân vừa bị đẩy vào lồng hắn liền đi qua xé quần áo xuống giúp nàng băng bó miệng vết thương trên tay, thời điểm băng bó vết thương của nàng Tiêu Cảnh Dương phát hiện nữ nhân này trừ bỏ chân bị thương, trên bụng cũng có máu, hắn đem quần áo của nữ nhân kéo ra một chút, phát hiện trên bụng nàng quấn rất nhiều băng vải.

"Tỉnh tỉnh... Tỉnh tỉnh..." Tiêu Cảnh Dương nhẹ nhàng lay động nữ nhân.

Nữ nhân chầm chậm mở to mắt, nàng cắn răng nhìn bàn tay bị thương của mình, lại sờ sờ cái chân bị chó cắn, nơi đó có mấy cái lỗ nhỏ, thương thế không tính nghiêm trọng, bên ngoài ổ chó, Đại Đông tức giận xử lý hai người khác nằm trên mặt đất, vài phút sau, hai người kia cũng bị chém đứt ngón tay quăng vào lồng.

Đại Đông đem con chó Sibir đã chết nâng đến trên thớt, phân phó Tiểu Vĩ mổ chó, ăn thịt.

Tiểu Vĩ không dám chém người, nhưng chặt chó cũng không chùn tay, hắn thuần thục bóc da chó, lại chặt nó thành vài đoạn.

"Đại Đông ca, anh đừng đau lòng, không có việc gì, lát nữa em giúp anh giáo huấn nữ nhân kia." Tiểu Vĩ thấy Đại Đông mặt trầm xuống ở bên cạnh, lấy lòng nói.

Đại Đông hừ một tiếng: "Khôn sống mống chết, vô luận là người hay là chó, chỉ có cường giả mới có tư cách sống còn, về sau đem chó chia làm hai, một nửa mạnh làm chiến sĩ, một nửa kia làm thịt, chờ đến đầu xuân, có thu hoạch, chúng ta sẽ nuôi nhiều chó con một chút, hiện tại trong trại chó không có hạt giống, ngày nào đó chúng ta vào thành phố cướp chút lương thực trở về, thuận tiện cướp chút gạo, bột mì, thế nào cũng phải tồn trữ lương thực đủ ba năm ta mới có thể phóng tâm được."

Tiểu Vĩ bội phục gật gật đầu với Đại Đông, Đại Đông trước kia tuy rằng không suy nghĩ nhiều nhưng đầu óc vẫn tốt hơn so với người khác, hiện tại đã vì kế sinh tồn của mọi người về sau mà quyết định.

Trong ổ chó, Tiêu Cảnh Dương hỏi nữ nhân bị thương: "Cô tên là gì? Là người thành phố K sao?"

Nữ nhân kia lắc đầu: "Tôi không phải là người thành phố K, tôi tên là Lộ Khả."

"A..." Tiêu Cảnh Dương gật gật đầu, thấp giọng nói: "Tôi thấy thương thế của cô rất nặng, có thể chịu nổi không?"

Lộ Khả gật gật đầu, bởi vì kháng thể cao, trụ cột thân thể tốt, cấp bậc dị năng cao, hơn nữa còn được Tôn Âm Âm dị năng giả cường hóa làn da truyền máu, tốc độ khép miệng vết thương của nàng nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, tám ngày trước, bộ đội phái xe đi quân khu Tây Nam điều lệnh, cầu cứu binh đến Tây Bộ tiếp viện, nàng liền đi theo xe bộ đội đến chỗ tránh nạn quân khu Tây Nam muốn tìm Tiêu Dương hội họp, không nghĩ tới quân xe ở thành phố K bỗng nhiên không hiểu đình chỉ hành động lại chuyển đường trở về Tây Bộ, nàng vì thế lại đón xe của hai người sống sót khác, chạy đến chỗ tránh nạn quân khu, không nghĩ tới mới đi không được bao lâu đã bị lừa đến trại chó này, trở thành lương thực cho chó.

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng trẻ con khóc, Tiêu Cảnh Dương quay đầu lại, nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng Dương Vân đang mở to miệng oa oa khóc lớn, mẹ nó trước khi chết có cho nó bú sữa, hiện thời nó lại đói bụng, Đại Đông ở phía ngoài ổ chó nghe được tiếng trẻ con khóc, hô: "Ầm ĩ muốn chết! Ầm ĩ muốn chết! Tiểu Vĩ, đi bắt đứa nhỏ chết toi kia ra cho chó ăn!"

Tiểu Vĩ cùng thanh niên gọi là Bắc Thảo mỗi người mang theo một cây đao cùng một thanh trường côn tiến vào ổ chó, Dương Vân nhìn thấy bọn họ hùng hổ đi tới, sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng theo bản năng ôm chặt đứa nhỏ, Tiêu Cảnh Dương bỗng nhiên đoạt lấy đứa nhỏ trong lòng nàng, cúi đầu dùng sức nhìn vài lần đứa nhỏ đang khóc đến nhăn nhíu cả mặt, nước mắt hắn chảy ra: "Bé con, bác hai thực xin lỗi con." Hắn nói xong lấy tay gắt gao bóp cổ đứa nhỏ, Dương Vân nghe thấy tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng nhỏ, xông lên trước muốn cướp đứa nhỏ: "Ông làm gì vậy! Ông muốn làm gì!"

Tiêu Cảnh Dương ngẩng đầu, trên mặt tất cả đều là thống khổ: "Dương Vân, mẹ của đứa nhỏ này ngày hôm qua đã vì nó đã chết, mệnh của nó không tốt, lại sinh ra trong thế đạo này... Chúng ta không cứu được nó, ít nhất cũng để nó ra đi thoải mái một chút." Hắn nói xong câu đó, đứa nhỏ trong tay đã không còn hô hấp, Dương Vân ngơ ngác nhìn Tiêu Cảnh Dương, thì thào nói: "Ông không phải nói đứa nhỏ là hi vọng tương lai sao? Lưu lại đứa nhỏ, nhân loại về sau mới có căn cơ a..."

Tiểu Vĩ mở lồng ra đứng ở bên ngoài kêu: "Đưa đứa nhỏ kia cho ta, ầm ĩ muốn chết!"

Tiêu Cảnh Dương đưa đứa trẻ cầm trong tay qua: "Nó đã chết, đứa nhỏ này có bệnh truyền nhiễm, luôn gắng gượng, rốt cục cũng không chịu đựng được ."

Tiểu Vĩ nghe nói như thế sửng sốt một chút, một tay túm tã lót trẻ con, quay đầu lại kêu: "Đại Đông ca, bọn họ nói đứa nhỏ này có bệnh truyền nhiễm, cho chó ăn có được không?"

Đại Đông không hề nghĩ ngợi nói: "Ném đi, dù sao cũng không có bao nhiêu thịt."

"Có thể chôn không? Đừng ném bừa, đưa tới quái vật sẽ không tốt lắm..." Tiêu Cảnh Dương nói với Tiểu Vĩ.

Tiểu Vĩ cười nhạo một tiếng, mang theo đứa nhỏ xoay người rời đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top