Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Tân Lang thứ ba


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Trang tiếp theo.

"Đối với nạn nhân thứ hai thì có vẻ dễ tìm hơn, cũng vì cậu ta khá nổi tiếng trong trường, vừa điển trai, ăn ảnh lại còn chơi rất giỏi nhiều môn thể thao, chỉ là học lực thuộc loại bình thường không đáng chú ý. Tôi có hỏi vài người bạn của cậu ta, thì nhận được những câu tán dương có cánh, xong có một vài người bạn thân lại nói cho tôi nghe một bí mật lớn, đó chính là mấy ngày trước khi chết cậu ta từng mơ mơ màng màng nhìn thấy áo dài đỏ, lúc bấy giờ ai cũng nghĩ rằng cậu ta sắp kết hôn, nhưng mà hiện thực thiệt đáng buồn, khi áo dài đỏ kia chính là thứ mà cậu ta mặc lúc chết.

Áo dài đỏ.

Áo dài đỏ.

Áo dài đỏ.

Tại sao lại áo dài đỏ chứ? Rốt cuộc hung thủ có chấp niệm gì với nó?

"Duy Phúc".

Vừa mới đọc hết những dòng chữ cuối cùng của trang giấy, thì đột nhiên ở phía sau lưng có một giọng nói vang lên, nó khiến cho tôi giựt mình, ngay lập tức quay lại nhìn, trong tầm mắt hiện ra hình ảnh của Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, thì Tổng Nhựt Thành đã nói trước "Duy Phúc, hổng phải hôm nay cậu có tiết học ở phòng tiêu bản hay sao? Sao lại còn ngồi ở đây?"

Từ Dĩ An đứng cạnh cậu ta liền nói thêm vào "Đừng nói là cậu trốn tiết đó nha, nam sinh viên gương mẫu, học giỏi lại thường xuyên tham gia các hoạt động của trường mà lại trốn tiết, đúng thiệt là lạ lắm à nghen".

Giọng của Từ Dĩ An mang theo vẻ trêu chọc, tôi bị nói đúng tim đen nên chỉ cười cười, tìm lý do lấp liếm để giữ thể diện cho mình "Hổng có đâu, tại vì mình cảm thấy khó chịu trong người nên xin nghỉ tiết, với lại thầy Ngô Văn cũng cho phép rồi kia mà".

Tôi bày ra vẻ mặt vô tội, vừa nói vừa nhanh tay đóng lại cuốn nhật ký điều tra của Tiêu Thịnh ở trên bàn.

Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành ầm ừ vài tiếng, chỉ là nét mặt hình như có chút không tin tưởng cho lắm, tôi sợ hai người bọn họ càng hỏi tôi lại càng làm lộ chuyện mình trốn tiết để điều tra về vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7, nên vội vội vàng vàng đánh trống lảng sang chuyện khác, nhíu mày, lên tiếng hỏi ngược lại "Còn hai cậu thì sao? Từ sáng tới giờ mình không thấy ở trong phòng, rốt cuộc là đi đâu hả? Đừng nói là trốn mọi người đi điều tra vụ án mạng đó nha".

"À thì..."

Tống Nhựt Thành ấp úng, bộ dạng như bị tôi nói trúng rồi.

Từ Dĩ An nhìn thấy cậu ta như vậy, liền đưa tay nhéo một cái vào lưng, khiến cho cậu ta nhảy lên, vô thức kêu "a". Trong khi đó Từ Dĩ An hướng về phía của tôi, lắc đầu đáp "Không có chuyện đó đâu, sáng sớm tụi mình chạy bộ xung quanh trường thôi".

"Thiệt không?"

Tôi thừa biết cậu ta đang nói dối, nên khẽ nhướng mày, làm bộ nghi ngờ hỏi.

"Thiệt mà".

Từ Dĩ An vừa nói vừa cười, sau đó mau mau lẹ lẹ kéo Tống Nhựt Thành sang một bên.

Tôi "à" một tiếng, tỏa vẻ mình đã hiểu, trong lòng thầm nghĩ, không biết hai người bọn họ giấu diếm tôi chuyện bí mật đi điều tra là nhằm mục đích gì đây? Với lại hồi tối ngày hôm qua rốt cuộc thì bọn họ đã đi đâu để có thể khiến tôi bị mất dấu chứ?

"Duy Phúc, cậu đang không khỏe, sao hổng uống thuốc rồi ngủ một giấc đi, ngồi đó lướt web không tốt đâu".

Giọng nói của Từ Dĩ An vang lên, làm cho dòng suy nghĩ miên man trong đầu tôi ngay lập tức bị gián đoạn, tôi quay sang nhìn cậu ta, rồi khẽ đáp "Mình cũng định đi ngủ đây".

Tống Nhựt Thành lấy vội cái khăn, vừa bước vào phòng tắm vừa hỏi "Mà Hoành Nghi đâu? Sao cậu không khỏe mà lại bỏ mặc cậu như vậy? Cái tên vô lương tâm này".

Cậu ta nói với chất giọng khó hiểu, cộng thêm hành động nghiến răng nghiến lợi.

"Đừng trách cậu ấy, là do mình tự nói có thể chăm sóc bản thân, kêu cậu ấy cứ vào phòng học tiếp đi đó mà".

Tôi cố gắng tìm đại một câu giải thích. Và có vẻ như câu nói này có tác dụng, Tống Nhựt Thành ừ ừ mấy tiếng rồi không hỏi thêm gì mà bước vô phòng tắm đóng ngay cửa lại.

"Mà Dĩ An nè, cậu có biết gì về nạn nhân thứ ba vừa rồi hay không? Hôm đó mình thấy mọi người ở ban văn nghệ có vẻ quan tâm lắm".

Nghe câu hỏi của tôi, đầu tiên Từ Dĩ An im lặng, mắt nhỏ mắt bự nhìn nhìn tôi vài cái, như thể coi xét, sau đó liền thở dài, trả lời "Cũng không nhiều lắm, mình nghe nói cậu ta cũng là sinh viên năm nhất, phòng ở tầng hai, là một người điển trai lại hát rất hay, có lẽ vì như vậy mà ban văn nghệ quan tâm đó".

"Cậu biết người đó tên gì không?"

Để dễ dàng điều tra thông tin hơn, tôi cần phải có tên của nạn nhân thứ ba trong vụ án mạng. 

"Ừm... Hình như tên Cố Lãnh thì phải".

Từ Dĩ An nghĩ ngợi một thoáng rồi trả lời, giọng điệu trong câu nói mang theo vẻ không chắc chắn.

Vừa dứt lời, cậu ta chợt nhíu mày, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào tôi mà hỏi ngược lại "Mà nè, cậu hỏi cái này để làm gì vậy? Bộ cậu muốn điều tra vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này sao?"

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó".

Tôi nhún vai, lên tiếng "Mình chỉ thuận miệng nên hỏi như vậy thôi, chứ cậu cũng biết mình vừa bận học hành, lại vừa phải tham gia rất nhiều hoạt động của trường, do đó lấy thời gian đâu mà đi điều với chẳng tra chứ?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Tân Lang thứ tư


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


"À Duy Phúc, lần trước cậu tới phòng văn nghệ giúp đỡ, vậy cậu có cảm thấy cái gì đó không đúng hay không?"

Giọng nói như đang kể truyện ma của Từ Dĩ An vang lên, nó vô thức khiến cho cả không gian xung quanh tôi bất chợt trở nên u ám và lạnh lẽo một cách lạ thường.

Tôi nhíu đôi chân mày thanh tú của mình, vừa bày ra vẻ mặt hoài nghi, vừa nhìn chăm chăm vào cậu ta, rồi sau đó mới khẽ hỏi "Ý của cậu là sao? Bộ ở phòng văn nghệ có thứ gì không đúng hả?"

"Duy Phúc, cậu đừng hỏi ngược lại mình như vậy, trước tiên cậu hãy trả lời câu hỏi của mình đi, cậu có cảm thấy cái gì đó không đúng hay không?"

Từ Dĩ An một mực muốn nghe được câu hỏi của tôi, lời nói của cậu ta lúc này vô cùng nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn chút nào hết.

Tôi ầm ừ vài tiếng, rồi gật đầu đáp "Hình như cũng có thì phải".

Giọng nói của tôi mang theo vẻ không chắc chắn cho lắm, mặc dù thiệt sự tôi đã chứng kiến những chuyện hết sức kỳ lạ ở phòng văn nghệ, nhưng mà tôi không dám chắc một khi nói ra, thì Từ Dĩ An có tin lời nói đó của tôi hay không, vì vậy tốt nhất là nên nói bóng nói gió như vầy sẽ tốt hơn.

Từ Dĩ An sau khi nghe những lời nói này của tôi, đôi chân mày của cậu ta chau lại, vẻ mặt cũng tối sầm đi, coi bộ cậu ta biết chắc chắn ở trong phòng văn nghệ có chuyện gì đó rồi.

Tôi mặc kệ phản ứng này của cậu ta, liền trực tiếp hỏi "Dĩ An, rốt cuộc phòng văn nghệ có chuyện gì vậy? Cậu phải nói cho mình biết để mình còn biết cách đề phòng chứ, đừng làm mình sợ nha".

Từ Dĩ An nuốt một ngụm nước miếng để lấy tinh thần, ngắn gọn đáp một câu "Mình nghe nói phòng văn nghệ bị ma ám, đã có nhiều người chứng kiến rồi".

Trong khi tôi còn chưa tiêu hóa hết lời này của Từ Dĩ An, thì ở ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã vang lên, tôi theo phản xạ tự nhiên ngay lập tức quay mặt về phía đó nhìn, trước mắt xuất hiện hình ảnh của Lý Hoành Nghị, dáng vẻ của cậu ta hình như gặp phải chuyện gì đó thì phải.

Tôi có chút lo lắng, liền gấp gáp hỏi "Hoành Nghị, cậu bị làm sao vậy?"

"Lại... lại... lại...".

Cậu ta lắp ba lắp bắp nói, trong ánh mắt có chút sợ hãi.

"Nè Hoành Nghị, có gì thì cậu cứ từ từ nói, chứ mà nói như vậy, tụi mình thiệt sự không nghe được gì hết đó".

Từ Dĩ An ở bên cạnh vừa lên tiếng, vừa kéo Lý Hoành Nghị ngồi xuống bên cạnh mình.

Lý Hoành Nghị hít một hơi thở, sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, cậu ta liền nói "Lại có thêm một người chết nữa rồi".

Câu nói vừa dứt, tôi và Từ Dĩ An không hẹn mà cùng nhau tròn mắt đồng thành lên tiếng "Cái gì?"

Từ Dĩ An nói thêm "Sự việc ra sao, cậu kể rõ ràng cho tụi mình nghe đi".

Lý Hoành Nghị im lặng nuốt một ngụm nước miếng để lấy tinh thần, rồi mới trả lời "Sau khi tiết học ở phòng tiêu bản vừa kết thúc, mình cùng với mọi người bước ra bên ngoài, thì đột nhiên có một nam sinh tới thông báo rằng có thêm một người chết nữa, điểm khiến cho mình vô cùng hoảng sợ, chính là nạn nhân này chết tại khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, nơi mà ban lãnh đạo nhà trường đã ra chỉ thị di chuyển hết nam sinh từ chỗ đó qua chỗ mới, đồng thời cảnh sát cũng đã phong tỏa, nhưng không biết tại sao lại có người lén vô trong, để rồi bị hung thủ giết chết".

Tôi ngờ nghệch nhìn cậu ta, rồi vội vội vàng vàng quay mặt nhìn sang Từ Dĩ An, trong lòng thầm nghĩ, đúng như lời Từ Dĩ An đã từng nói, vụ án mạng Tân Lang thứ 7 vẫn diễn ra bình thường, mặc cho đã có rất nhiều biện pháp can thiệp, nhưng mà cuối cùng vẫn vô dụng.

Từ Dĩ An ngồi ở bên kia vẻ mặt hiện tại rất khó coi, bộ dạng có vẻ đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó.

Bầu không gian ở trong phòng đột nhiên rơi vào tình trạng tịch mịch, bởi vì sau lời kể của Lý Hoành Nghị, ba người tụi tôi đều không một ai lên tiếng hết.

Sự căng thẳng này chỉ chấm dứt khi Tống Nhựt Thành từ ở bên trong nhà tắm bước ra, cậu ta không nhanh không chậm lên tiếng hỏi "Vậy hiện trường vụ ra sao rồi?"

Lý Hoành Nghị hướng về phía của Tống Nhựt Thành, đáp "Mình nghe cậu nam sinh kia nói lại rằng, nơi đó đã bị cảnh sát phong tỏa, ngoài những người có chức trách ra, còn lại cấm vô trong khu ký xá nam, đặc biệt là nam sinh năm nhất như tụi mình".

Vừa nói xong, cả tôi, Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành đều hoang mang nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Chuyện này... Không lẽ phía ban lãnh đạo nhà trường và cảnh sát đang cố gắng vạch ra vùng nguy hiểm để dễ dàng điều tra hơn, hoặc cũng có khả năng chính là đang muốn bảo vệ tánh mạng cho các nam sinh năm nhất sao?

Tôi nhanh chóng bỏ qua dòng suy nghĩ đó, liền trực tiếp hỏi Lý Hoành Nghị "Vậy cậu có biết nam sinh đó tên gì và ở tầng mấy không?"

"Hình như là...".

Lý Hoành Nghị vừa nói vừa bày ra bộ mặt đang suy nghĩ "Hình như tên Lưu Tiến Khoa, ở tầng một thì phải".

Lời nói cùng vẻ mặt của cậu ta thể hiện sự không chắc chắn, tuy nhiên như vậy cũng đủ để tôi có thể điều tra nạn nhân thứ tư rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Cánh cửa bí mật


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Chờ cho Tống Nhựt Thành bước tới gần, Từ Dĩ An liền hướng sang cậu ta, cất tiếng "Nhựt Thành, chẳng phải tụi mình phải tới thư viện tìm tài liệu sao? Bây giờ đi thôi".

Tống Nhựt Thành thờ người nhìn chằm chằm Từ Dĩ An một thoáng, rồi sau đó đột nhiên gật đầu, đáp "Ừ! đi thôi".

Hai người bọn họ quay về phía tôi và Lý Hoành Nghị, đồng thanh nói "Vậy tụi mình đi nha".

Tôi và Lý Hoành Nghị còn chưa kịp phản ứng gì thì bọn họ đã rời đi, hành động này thiệt sự rất mờ ám.

Đợi cho Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành đi xa rồi, tôi vội nhìn sang Lý Hoành Nghị, làm bộ ra vẻ có việc đột xuất, lên tiếng "À, mình vừa nhớ ra còn có việc ở ban truyền thanh, mình đi nha".

Lý Hoành Nghị mới ừ một tiếng, cũng là lúc tôi bước ra khỏi cửa phòng.

Hiện tại tôi phải theo dõi Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành, coi thử hai người bọn họ đang định làm gì? Bởi vì tôi có cảm giác chắc chắn chuyện này có liên quan tới vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7, đồng thời tôi cũng muốn xác định một việc, rốt cuộc đêm hôm qua bọn họ đã điều tra được gì rồi.

Thư viện của trường đại học y Dạ Nguyệt nằm ở phía tây bắc, bao gồm ba tầng, thông thường tầng hai và tầng ba là nơi tập trung nhiều sinh viên tới nhất, còn ở tầng một là nơi chứa những cuốn sách cũ chờ xử lý, toàn khu chứa rất nhiều sách, đặc biệt là những cuốn sách về y học, khu vực này là nơi yên tĩnh nhất của cả trường đại học, nó tương đối gần với khu ký túc xá nam, gồm ba bốn người coi sóc và bảo quản.

Tôi rất ít khi tới chỗ này, lý do là bởi tôi chỉ mới là sinh viên năm nhất, nên trong chương trình học tập không có quá nhiều thứ cần tham khảo thêm.

Đám người Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành lặng lẽ bước vào trong tầng một, bọn họ di chuyển chậm rãi qua những kệ đựng sách cao khoảng 2 - 3 mét, chất dày đặc những đầu sách khác nhau.

Tôi cố gắng bám theo bọn họ với một khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện, cũng như không bị mất dấu giống như lần trước ở phòng tiêu bản, mà nhắc tới vụ ở phòng tiêu bản, tôi lại cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, rốt cuộc thì đêm đó bọn họ đã đi đâu mà có thể cắt đuôi được tôi kia chứ? Chẳng lẽ vẫn còn có một lối đi khác mà tôi hoàn toàn không biết sao?

Hai người bọn họ di chuyển càng lúc càng vào sâu bên trong hơn, ở nơi này những kệ sách đã bám kha khá bụi, coi bộ rất ít người lui tới đây để tìm sách, vậy cậu hỏi đặt ra chính là bọn họ tới đây để làm gì?

Tôi kéo vạt áo của mình lên che mũi, rồi từ từ di chuyển theo bọn họ.

Xung quanh ánh sáng mờ dần, những lớp bụi bám trên sách nhẹ nhàng bay giữa không trung khi từng làn gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, nó khiến cho mọi thứ trở nên mơ mơ hồ hồ, cộng thêm sự vắng vẻ và im lặng tới tịch mịch đang bao trùm, vô thức cảm giác u ám, rợn cả người.

"Cạch".

Một tiếng động khe khẽ vang lên ở phía trước, tôi ngay lập tức chú ý, liền trông thấy Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành đang mở một cánh cửa khuất sâu trong góc tường, được che chắn bởi một kệ sách cũ kỹ.

Hai người bọn họ cẩn thận mở nó ra, rồi mau chóng bước vào.

Tôi đứng quan sát một chút, sau khi nuốt một ngụm nước miếng để lấy tinh thần, mới vội vội vàng vàng bước tới chỗ đó.

Lúc tới gần, tôi mới nhận ra đây là một cánh cửa được thiết kế hết sức đặc biệt, nhằm mục đích có thể ẩn nó vào bên trong vách tường tạo ra một lối đi bí mật, thông với một nơi nào đó.

Tôi không nghĩ ngợi nhiều, liền mở nó ra.

Âm thanh kèn kẹt vang lên rất nhỏ, không gian phía bên kia cánh cửa từ từ xuất hiện.

Đó là một con đường mòn nhỏ hẹp, dẫn tới khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt.

Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành đang di chuyển chầm chầm theo con đường này để vào khu ký túc xá nam, bộ dạng của bọn họ hiện giờ cực kỳ thận trọng, phỏng chừng là đang muốn tới hiện trường vụ án mạng đây mà.

Tôi lúc này không thể bước ra ngoài để bám theo phía sau bọn họ được, cũng bởi vì trên con đường không hề có chỗ nào ẩn nấp, lỡ như hai người bọn họ quay mặt về phía sau, thì nhất định tôi sẽ lộ, tới lúc đó sẽ rất khó xử, chẳng biết nên giải thích làm sao.

"Cạch... cạch..."

Đang mải mê suy nghĩ để tìm cách, thì bỗng dưng ở bên cạnh lên tiếng bước chân.

Tôi lập tức nhìn về phía đó, đập vào mắt tôi là một nam sinh điển trai, không mặc đồ, tóc tai rũ rượi nước, trên vai có một cái khăn bông trắng, có vẻ như vừa mới tắm xong.

Chỉ là, nơi đây là phía sau thư viện, làm gì có chỗ nào để tắm rửa chứ?

Trong khi tôi còn chưa biết nên làm gì, chàng trai kia vừa nhướng mày khó hiểu vừa lên tiếng hỏi "Cậu là ai vậy? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Tôi... tôi...".

Tôi gượng cười, trả lời "Tôi vào thư viện tìm sách, vô tình mở cánh cửa này ra thôi".

Người kia ho khan một cái, nghiêm túc nói "Vậy thì cậu nên quay trở vô đi, chẳng có hay ho gì khi nhìn người ta tắm như vậy đâu?"

"A".

Tôi bị lời nói kia làm cho cứng họng một thoáng, sau khi hít một hơi, liền lên tiếng "Nè, tôi chỉ vô tình mở ra mới trông thấy thôi, chứ thiệt tình không có sở thích bịnh hoạn đâu, với lại nơi đây là ở phía sau thư viện, có phải chỗ tắm rữa đâu mà cậu tắm ở đây?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Ngăn cản


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Người kia im lặng nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói thêm bất kỳ câu gì.

Tôi không quan tâm nhiều tới cậu ta, định đưa tay đóng cánh cửa lại, chợt lúc này không gian xung quanh chuyển lạnh, đó là một sự lạnh lẽo như thể từ dưới âm ti dâng trào lên vậy.

Vô thức tôi rùng mình một cái, trong lòng nổi lên một trận bất an, hình như sắp có chuyện gì không hay xảy ra rồi.

"Bịch".

Còn chưa biết nên làm gì, thì bất chợt ở bên cạnh vang lên một âm thanh khá lớn, tôi theo phản ứng tự nhiên ngay lập tức quay về phía đó nhìn.

Chàng trai từ nãy tới giờ nói chuyện với tôi đột nhiên té xuống đất, da dẻ trên người của cậu ta vừa chuyển sang màu trắng bệch vừa bong tróc một cách nhanh chóng, mái tóc dần dần mọc dài ra, giăng khắp mọi nơi.

Tôi giựt mình, cảm thấy tình huống đang trở nên nguy hiểm, người kia chắc chắc không phải là con người rồi.

Còn đang hoang mang không biết nên làm sao, thì thứ kia khẽ cử động, nó ngước mặt lên nhìn tôi, từ một khuôn mặt điển trai, bây giờ lại trở thành một khuôn mặt hết sức kinh dị, máu từ những chỗ da nứt nẻ trào ra, đôi mắt đen ngòm, cái miệng đầy máu và răng mọc xiêu vẹo.

"Duy Phúc".

Bỗng ở phía sau lưng tôi có một tiếng kêu rất lớn vang lên, âm thanh này rất quen thuộc, cho dù tôi không quay lại nhìn, thì cũng biết người đó không ai khác chính là Trần Phi Võ.

Anh ta tiến tới sát người tôi, đưa súng hướng về thứ kinh dị kia, rồi bắn một phát.

"Phằng".

Âm thanh giòn tan, sau tiếng súng bắn chính là giọng hét đầy đau đớn của thứ kinh dị, tiếp đó nhanh như chớp cả thân người của nó đều tan thành tro bụi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến cho tôi không kịp phản ứng được gì, chỉ biết đứng thẩn người mà nhìn mọi chuyện.

"Duy Phúc, tôi để cảnh cáo cậu biết bao nhiêu lần rồi, nhất định không được xen vô điều tra vụ án mạng liên hoàn này mà, lúc nãy xém chút xíu nữa là có chuyện xảy ra rồi đó".

Anh ta nghiêm giọng, nói thẳng vào mặt tôi, dáng vẻ giờ phút này cực kỳ hung hăn, như muốn nuốt sống tôi tới nơi vậy.

"Gì chứ? Việc có điều tra hay không là chuyện riêng của tôi, không mắc mớ tới anh, anh nói tôi xen vô, vậy tại sao lại không nhìn lại mình kia chứ? Chẳng phải anh luôn xuất hiện mọi lúc mọi nơi, và xen vô chuyện của tôi hay sao? Anh thiệt phiền phức".

Tôi chẳng biết tại sao mình lại không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa, cứ như vậy mà liên tục nói ra những lời trách cứ, mặc dù anh ta vừa mới cứu mạng tôi.

Trần Phi Võ "hừ" một cái đầy vẻ bực tức, lập tức đưa tay kéo cả người tôi đối diện với anh ta, trầm giọng hỏi "Cậu nói như vậy có nghĩa là tôi đã làm sai sao? Tôi ngăn chặn cậu vào nguy hiểm là tôi sai sao? Tôi cố gắng cứu sống cậu hết lần này tới lần khác là tôi sai sao? Hả? Duy Phúc? Võ Duy Phúc?"

Do không gian ở thư viện vô cùng yên tĩnh, nên từng lời từng chữ của Trần Phi Võ nói ra đều rõ ràng rành mạch, đôi chân mày của anh ta khẽ nhíu lại, ánh mắt như muốn tra hỏi, buộc tôi nhất định phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng nhất.

"Phi Võ, thiệt tình tôi không có nói anh sai, cũng chưa từng nghĩ anh làm sai".

Tôi thở dài, dịu giọng trả lời "Nhưng mà, tôi thật sự không thể nào hiểu nổi tại sao anh luôn luôn ngăn cản tôi như vậy, luôn luôn xuất hiện mỗi lúc mọi nơi, những điều này làm cho tôi vô thức phải nghi ngờ hành động này của anh là có vấn đề, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với anh mà anh phải làm như vậy chứ?"

"Là tôi lo lắng cho cậu, tôi không muốn cậu chết".

Trần Phi Võ thu lại ánh nhìn của mình, trầm giọng lên tiếng "Trước đây tôi có quen biết một người, có tính cách giống hệt như cậu, cũng là vô tình bị kéo vào điều tra vụ án mạng liên hoàn này, lúc đó tôi không những không ngăn cản mà còn giúp đỡ cho cậu ta, bởi vì tôi nghĩ, có thêm người điều tra sẽ càng nhanh chóng kết thúc vụ án này hơn, nhưng mà tôi không thể ngờ tới, cậu ta bởi vì điều tra mà đã bỏ mạng. Sự việc cậu ta chết đã gây ra một cú sốc đối với tôi, khiến cho tôi cực kỳ hối hận và ám ảnh. Bây giờ nhìn thấy cậu sắp bước vào vết xe đổ của cậu ta, tôi thiệt sự thiệt sự  chẳng thể nào trơ mắt đứng nhìn được, nổi sợ hãi trong lòng không tài nào kiếm chế được, cuối cùng chính là liên tục ngăn cản cậu".

Giọng nói của Trần Phi Võ càng lúc càng nhỏ dần, đôi mắt của anh ta hiện tại cũng hoen đỏ, âm thang vang lên tạo ra cảm giác rất nghẹn đắng ở trong lòng, nghẹn đắng tới mức cả bầu không gian đều trở nên ưu buồn.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, nghiêm túc nói "Tôi hiểu những điều mà anh lo sợ, tôi cũng biết được rằng, nếu như bản thân mình tiếp tục điều tra sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, có khi mất mạng không chừng. Nhưng mà, nếu như cứ tiếp tục để mọi chuyện diễn ra như vậy, thì còn có rất nhiều người chết hơn nữa, hung thủ vẫn sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cuối cùng sẽ tạo thành một cơn ác không không bao giờ có thể thức dậy được".

Nói tới đây tôi ngừng lại, đưa tay nắm chặt lấy vai của Trần Phi Võ, rồi mới cất lời tiếp "Tôi không muốn thấy ai phải chết vì vụ án mạng này, vì vậy anh đừng ngăn cản tôi nữa, có được hay không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Con đường mòn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Trần Phi Võ nhìn tôi một hồi lâu, rồi sau đó mới lên tiếng "Được, nếu như cậu đã nói như vậy rồi thì tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa, chỉ là...".

Anh ta ngưng lại, đôi mắt bỗng nghiêm túc, nói tiếp "Chỉ là khi cậu đi điều tra thì phải có tôi đi cùng, tôi thân là một cảnh sát, nên không thể nào trơ mắt nhìn thấy người khác đi vào chỗ chết được".

"Được".

Tôi nói với chất giọng vô cùng chắc chắn, dù rằng bản thân đã quyết định quá nhanh mà không cần suy nghĩ thêm gì.

Thực ra, tôi thừa biết một khi điều tra sẽ gặp phải vô vàn nguy hiểm, có khi mất mạng, vì vậy việc có thêm một người đi chung nhất định sẽ đảm bảo được an toàn, vả lại đây còn là một người cảnh sát đã cứu mạng tôi hai lần, với năng lực diệt ma quỷ của anh ta, tôi tin tưởng rằng rất nhanh chóng sẽ phá giải được vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7, và tìm ra kẻ thủ ác đằng sau mọi chuyện.

"Mà quên hỏi, tại sao cậu lại có mặt ở đây chứ? Không lẽ ở thư viện này có manh mối gì hay sao?"

Trong khi tôi mải mê suy nghĩ, thì Trần Phi Võ đột nhiên lên tiếng đã, nó khiến cho tôi giựt mình, vội vàng chú ý tới anh ta.

Tôi ầm ừ, trầm giọng trả lời "Ở trong thư viện này không có manh mối, tôi tới đây chỉ vì theo dõi hai người bạn cùng phòng của tôi thôi".

"Hai người bạn cùng phòng sao?"

Trần Phi Võ nhướng mày, nghi hoặc hỏi.

Tôi gật đầu, đáp "Đúng vậy, hai cậu ta từng nói với tôi về việc điều tra vụ án mạng liên hoàn này, nhưng rồi dạo gần đây hành động của bọn họ cực kỳ mờ ám khác lạ, tôi cảm thấy hoài nghi nên đi theo coi thử bọn họ đang muốn làm gì".

Trần Phi Võ ừ một tiếng, rồi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, tiếp đó hướng về phía tôi, hỏi tiếp "Vậy hai người bạn cùng phòng của cậu đâu? Ở xung quanh đây, ngoại trừ tôi và cậu ra thì hoàn toàn không có bất kỳ người nào hết".

"Bọn họ theo con đường này di chuyển vào trong khu ký xá nam, nơi hiện trường vụ án mạng rồi".

Tôi vừa nói vừa đẩy cánh cửa ở bên cạnh ra, nhằm mục đích để cho Trần Phi Võ nhìn thấy con đường mòn dẫn tới khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt.

Trần Phi Võ bước tới gần để quan sát, sau một lúc, anh ta liền quay sang tôi, lên tiếng "Vụ án mạng vừa mới xảy ra, chắc chắn hung thủ vẫn còn quanh quẩn ở xung quanh đây, hai người bọn họ đi vô đó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng tới đó ngăn cản bọn họ trước khi có chuyện không hay xảy ra".

Tôi nghe những lời nói này của anh ta, cảm thấy vô cùng hợp lý, ngay lập tức gật đầu đồng ý, nói "Anh nói đúng, chúng ta nên đi tới đó ngay".

Tụi tôi bước vội ra bên ngoài, không quên đóng lại cánh cửa bí mật, âm thanh kèn kẹt của nó vang lên như báo trước sắp có chuyện chẳng lành.

Con đường mòn này là một con đường hẹp, ở bên dưới toàn là sỏi đá xen lẫn với cây cỏ, một bên là vách tường của thư viện, phía còn lại là một hàng rào gai sắt, khi di chuyển phải chú ý tới tới nó, không thôi sẽ bị quẹt trúng mà chảy máu.

Do chỉ đủ một người đi, nên Trần Phi Võ đi trước, còn tôi thì nối bước theo sau, trong lúc bước đi cả hai người tụi tôi đều không lên tiếng, nó vô thức khiến cho bầu không gian trở nên yên ắng tới mức đáng sợ.

Khi di chuyển trên con đường này, tôi có cảm giác hơi lạnh lẽo, nhất là khi càng tiến gần khu ký xá nam hơn.

Trước đây, tôi từng nghe người ta nói, nơi nào từng xảy ra án nạn chết người, đồng thời vắng vẻ không có người ta sinh sống, thì nhất định âm khí ở nơi đó sẽ dồi dào hơn bình thường, vô tình tạo cho người ta cảm giác u ám, lạnh lẽo và ma mị. Tôi nghĩ, khu ký xá nam hiện tại cũng giống như vậy.

"Hàng rào gai sắt ở phía trước hình như có bị rách".

Giọng âm trầm của Trần Phi Võ ở phía trước đột ngột vang lên, làm dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoán, tôi vội vội vàng vàng đưa mắt nhìn về phía đó.

Ở cách tôi không quá xa, tấm lưới gai sắt bị rách một lỗ vừa đủ cho một người trưởng thành chui qua.

Tôi suy đoán "Chắc chắn hai người bạn cùng phòng của tôi đã sử dụng lối này để đi vô khu ký túc xá nam, mà không để cho người khác phát hiện".

Trần Phi Võ gật đầu, bày ra vẻ mặt đồng tình, nói thêm "Coi bộ hai người bọn họ đã điều tra mọi thứ kỹ càng trước khi hành động rồi".

"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy".

Nói tới đây, tôi liền thúc giục "Chúng ta mau chóng theo lối đó mà vô khu ký túc xá đi, không thôi sẽ bị lạc mất dấu của bọn họ mất".

Lời vừa dứt, tôi và Trần Phi Võ ngay lập tức bước tới chỗ hàng rào gai sắt bị rách, cẩn thận từng người một chui qua đó.

Lúc tôi chui qua, liền mơ mơ hồ hồ phát hiện có một ai đó đang đứng ở trên khu ký xá nam quan sát nhất cử nhất động của tôi bằng đôi mắt đầy sát khí, nó khiến cho tôi rùng mình, sống lưng lạnh toát. Chỉ có điều, khi tôi đưa mắt nhìn về phía đó, thì lại không trông thấy một ai hết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Phía sau lưng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Tôi rùng mình một cái, cố gắng mau chóng bỏ qua cảm giác đáng sợ đó ra khỏi đầu mình.

Thực sự mà nói kể từ khi tôi biết vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7, thì liên tục có những linh cảm kỳ lạ, giống hệt như có cái gì đó đang thôi thúc bắt buộc tôi phải vào cuộc.

Đúng là vậy, từ vụ việc tôi gặp Trần Phi Võ, rồi tới dãy hành lang ma quỷ, cái xác ở phòng tiêu bản, cuốn nhật ký điều tra của Tiêu Thịnh, những thứ kinh dị liên tục xuất hiện cùng với những cơn ác mộng không rõ ràng. Tôi tự hỏi, Rốt cuộc thì câu trả lời cho mọi chuyện là gì đây?

Tôi cứ mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, nên không biết bản thân mình đã bước tới sân trước của khu ký túc xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt từ lúc nào. Cũng kỳ lạ thay, chỉ mới dọn đi có vài ngày, ấy vậy mà bầu không gian ở nơi đây vô thức tạo cho tôi cảm giác hoàn toàn khác biệt. Nó u ám và có phần lạnh lẽo một cách đáng sợ.

"Duy Phúc".

Giọng của Trần Phi Võ vang lên, tôi thoáng cái giựt mình, vội vội vàng vàng nhìn sang anh ta.

Trần Phi Võ lúc này đưa ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi, khe khẽ nói "Hiện tại nơi này có thể sẽ nguy hiểm, vì vậy cậu phải nhớ kỹ theo sát tôi đó".

Tôi nghe những lời này liền gật đầu, Trần Phi Võ thấy vậy vội quay người bước đi tiếp, bộ dạng của anh ta rất cẩn thận, bàn tay đặt trên cây súng chuyên dụng, chờ trực có thứ kinh dị gì đó xuất hiện sẽ ngay lập tức bắn.

Bầu trời lúc này chuyển sang âm u, những ngọn gió lạnh lẽo bắt đầu thổi mạnh dần lên, mấy cành cây trong sân bị lay động mà vang lên âm thanh xào xạc nho nhỏ không ngớt. Coi bộ sắp có một trận mưa đổ xuống rồi.

Mùi vị nhang khói không biết từ đâu bay tới, cứ thoang thoảng xung quanh, tạo cảm tưởng chuyện chẳng lành đang chờ ở phía trước.

Tụi tôi bước lên dãy hành lang, âm thanh của bước chân vang lên trong không gian, nghe rõ mồn một, tiếng động này giống hệt đoạn mở đầu trong những bộ phim kinh dị hay chiếu.

Càng nghĩ tôi càng lại cảm thấy lạnh sống lưng, da gà da vịt như thể nổi lên hết. Sự sợ hãi len lỏi vào sâu trong tâm trí, nó khiến cho tôi không dám lơ là mất cảnh giác, đôi chân cũng vì vậy mà bước nhanh hơn, cố gắng giữa khoảng cách gần nhất có thể với Trần Phi Võ.

Ngọn gió phả vào người tôi từng đợt lạnh, cộng với đó là tiếng là cây xào xạc bất chợt lớn hơn, nó vọng vang khắp nơi, vô tình phá tan đi sự yên tĩnh.

Mặc dù tôi đã cố trấn tĩnh bản thân không ngừng, nhưng mà đôi tai lại bất giác nghe thấy tiếng hát thê lương đau lòng hòa trong tiếng lá, âm thang khe khẽ mà thấu tận tâm gan.

"Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù

Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù

Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù".

Tôi theo phản xạ tự nhiên liền lắng tai nghe ngóng xung quanh, nhằm để tìm kiếm nơi phát ra tiếng hát đó, chỉ có điều tiếng lá cây xào xạc quá lớn đã che lấp đi phần nào tiếng hát, làm cho tôi chẳng thể xác đinh được.

Cho tới khi tôi định bỏ cuộc, thì đột nhiên cảm thấy hình như tiếng hát là từ ở phía sau lưng của mình vọng tới.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, không suy nghĩ nhiều lập tức quay lại nhìn.

Trong tầm mắt của tôi xuất hiện một chàng trai mặc bộ đồ cưới áo dài đỏ, tướng đi của cậu ta vặn vẹo không giống như người bình thường. Mái tóc che đi phần lớn khuôn mặt, nên tôi không tài nào trông thấy vẻ mặt hiện tại của cậu ta ra sao.

Thứ làm cho tôi đặc biệt chú ý tới, đó chính là cậu ta đang hát và bài hát này là hát hát từ nãy tới giờ vang lên ở bên tai tôi.

"Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù

Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù

Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù".

Mỗi lần cậu ta hát ra một chữ, là y như rằng từng trong miệng của cậu ta trào ra một dòng huyết dịch đỏ tươi chảy xuống dưới đất.

Tôi vừa trông thấy cảnh tượng đó, liền hoảng hốt ngay, định lên tiếng kêu cứu nhưng miệng cứ ấp a ấp úng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, định bỏ chạy thì đôi chân như bị đóng băng, chẳng thể bước đi được.

"Ào".

Một ngọn gió mạnh thổi qua, mái tóc của cậu ta bay lên, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch, da dẻ đang bong tróc từng mảng lớn, hốc mắt đen ngòm, khóe mắt lại có một dòng huyết lệ đang chờ trực tuôn trào.

Trong lúc tôi còn chưa biết nên làm gì, thì đột ngột cậu ta lại há miệng lớn ra, đôi môi nứt nẻ bị rách dần, những cái răng mọc xiêu vẹo, cái lưỡi dài kinh dị và dòng huyết dịch đang tuôn trào từ trong họng ra ngoài xuất hiện.

Vừa trông thấy những thứ kinh dị đó, tôi đã giựt mình một cái sợ hãi.

Thứ kinh dị kia không chờ đợi thêm gì, ngay lập tức lao về phía của tôi, như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

"A".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Mưa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7



"Duy Phúc".

Tiếng gọi có phần lớn vang lên ở bên tai, nó khiến cho tôi giựt mình một cái mạnh. Hai mắt của tôi mở ra thiệt lớn, hình ảnh của thứ kinh dị trước mặt vô thường biến mất như không hề tồn tại.

"Sao cậu lại không đi tiếp nữa, bộ đã phát hiện ra thứ gì sao?"

Trần Phi Võ vừa nhìn tôi, vừa lên tiếng hỏi, âm thanh của anh ta khá trầm, và mang theo vẻ lo lắng.

"Lúc nãy... hình như tôi vừa trông thấy ảo giác".

Tôi chậm rãi trả lời trong giọng nói không chắc chắn cho lắm.

Trần Phi Võ nhíu mày, nghi hoặc hỏi "Ảo giác hả? Rốt cuộc cậu đã nhìn thấy gì?"

"Tôi thấy một người rất kinh dị, cậu ta trông giống hệt như một xác sống, trên người mặc đồ cưới áo dài đỏ và còn hát một bài hát kỳ quặc nữa".

Tôi nói theo những gì bản thân mình vẫn còn nhớ.

Trần Phi Võ chợt im lặng không nói gì, nhìn nhìn tôi, rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, bộ dạng có chút khẩn trương.

"Phi Võ, anh sao vậy? Không lẽ anh cũng nhìn thấy rồi sao?"

Tôi thấp giọng khe khẽ hỏi.

"Không".

Trần Phi Võ vừa lắc đầu vừa đáp một tiếng dứt khoát, sau đó liền hít một hơi lạnh, nói thêm "Nếu cậu đã nhìn thấy ảo giác kinh dị ở đây, thì coi bộ chắc chắn có thứ gì đó đang quanh quẩn ở xung quanh, tôi nghĩ chúng ta nên rời đi ngay".

Tôi gật đầu, rồi cùng với anh ta bước tới chỗ cầu thang để lên dãy hành lang tầng một.

Trong lúc di chuyển, đầu óc của tôi vẫn miên man suy nghĩ tới cái hình ảnh kinh khủng và bài hát kỳ quặc của thứ kinh dị lúc nãy.

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.

Phải rồi.

Tôi chợt đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, chẳng phải cái thứ kinh dị kia giống hệt như cái xác mà tôi đã từng nhìn thấy ở trong phòng tiêu bản hay sao? Với lại bài hát kỳ quặc nghe cũng rất giống với bài hát đã dụ dỗ tôi quay vô phòng tiêu bản để rồi phát hiện cánh cửa sắt? Đây không thể nào là sự trùng hợp được.

Ào ào.... ào ào...

Bên ngoài trời bắt đầu mưa, những giọt mưa rơi xuống vang lên âm thanh nghe u buồn, cộng thêm làn gió mang hơi lạnh thổi qua, khiến bầu không gian xung quanh chầm chậm trở nên mờ tối, vô tình tạo ra cảnh tượng y hệt phim ma.

"Phi Võ, trời mưa rồi".

Tôi rùng mình nhẹ, hướng Trần Phi Võ hỏi một câu, nhằm để phá tan sự sợ hãi đang xâm chiếm lấy tâm trí của mình.

"Ừ".

Trần Phi Võ đáp lại một cách ngắn gọn.

Tôi ho khan, tiếp tục lên tiếng "Có lẽ là do tôi đa nghi, nhưng mà tôi để ý cứ mỗi lần có án mạng xảy ra, là y như rằng ở bên ngoài khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, trời sẽ mưa".

Lời nói của tôi vừa dứt, Trần Phi Võ dừng lại, do hành động của anh ta quá đột ngột, nên tôi đã vô tình đụng vào người anh ta một cái.

Tôi vội vội vàng vàng đưa tay lên xoa đầu, khó chịu hỏi "Phi Võ, tại sao anh dừng bước chứ?"

"Xin lỗi".

Trần Phi Võ lên tiếng trả lời mà không quay về phía tôi, âm thanh rất trầm "Tự nhiên cậu nhắc tới chuyện này, làm tôi cảm thấy đúng thiệt có điểm trùng hợp, nên đứng lại trong vô thức".

"Vậy anh nghĩ sao về chuyện này?"

Tôi khe khẽ cất lời.

Trần Phi Võ liền bày ra vẻ mặt suy tư, ngẫm nghĩ một vài giây rồi mới đáp "Tuy rằng tôi cũng cảm thấy nó trùng hợp tới kỳ lạ, nhưng mà không thể dùng nó để giải thích về cái chết của một người, cũng như là về một vụ án mạng liên hoàn này được, bởi vì hung thủ làm sao biết được sau khi sát hại nạn nhân thì trời chắc chắn sẽ có mưa, dù cho hắn có coi dự báo thời tiết trước khi ra tay, cũng không thể chuẩn xác một trăm phần trăm mà không có sai sót gì".

"Anh nói như vậy cũng đúng".

Tôi ngay lập tức đồng tình với suy nghĩ này của anh ta, định sẽ nói thêm thì ở phía trước vang lên tiếng của kiếng bể.

Trần Phi Võ và tôi không hẹn mà cùng nhau quay về phía đó nhìn, trước mắt xuất hiện rất nhiều mảnh kiếng bể văng tứ tung khắp cầu thang.

"Chuyện... chuyện gì vậy?"

Tôi bất giác lên tiếng hỏi.

Trần Phi Võ nhíu đôi mày thanh tú của mình lại, vừa quan sát vừa trả lời "Hình như có ai đó ở trên tầng một đã gây ra chuyện này thì phải".

Nói xong, anh ta liền tức khắc chạy lên tầng một.

Tôi thấy vậy, cũng vội vàng đuổi theo, trong lòng dâng trào lên cảm giác cực kỳ bất an.

Chỉ có điều, khi tôi bước lên trên dãy hành lang của tầng một, thì chẳng nhìn thấy bóng dáng của Trần Phi Võ ở đâu.

Cả dãy hành lang lúc này, ngoài những mảnh kiếng bể ở trên nền gạch bông ra thì chẳng có một ai hết, nó vắng vẻ và mờ mờ tối tối tới lạnh cả người.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng để trấn tĩnh lại bản thân, gấp gáp vang lên tiếng gọi "Phi Võ, anh đang ở đâu vậy? Phi Võ?"

Im lặng.

Đáp lại tiếng gọi của tôi là một sự im lặng đáng sợ.

"Phi Võ, anh có nghe thấy tôi gọi hay không? Mau trả lời tôi đi".

Tôi không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục gọi lớn.

Nhưng mà, không gian xung quanh vẫn im lặng, ở bên ngoài tiếng mưa vang lên đều đều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Mền bông


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Tầng một giống như những tầng khác trong khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, cũng gồm tám phòng, được chia ra làm hai bởi một cây cột lớn.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, đưa mắt quan sát mọi thứ, chỉ là do không gian cứ mờ mờ tối tối, nên tôi không tài nào có thể trông thấy hết tất cả các phòng trên dãy hành lang được.

Âm thanh của tiếng mưa giờ phút này nghe như thể tiếng gõ của chuông đồng hồ, âm vang vào tận sâu bên trong tâm trí không thể ngừng lại.

Bỗng dưng mùi nhang khói từ đầu bay thoang thoảng, mùi vị của nó lúc này rất nồng so với bình thường, tôi vô thức cảm thấy khó chịu và có chút hô hấp không thông với nó.

Ngọn gió mang theo hơi lạnh liên tục thổi vào người tôi, làm cho rùng mình mấy lần, da gà da vịt trên người nổi lên hết.

Ánh sáng mờ ảo chiếu lên cả dãy hành lang tầng một, biến nó trở thành một nơi vắng vẻ u ám, chứa đầy âm khí.

"Cạch".

Một tiếng động kỳ lạ vang lên ở phía trước, khiến cho tôi giựt mình một cái, ngay lập tức theo phản ứng tự nhiên chú ý về phía đó.

Cánh cửa của căn phòng thứ hai cách tôi một khoảng không xa đang mở ra.

"Phi Võ là anh sao?"

Tôi khe khẽ lên tiếng hỏi, bởi vì trong lòng tôi hi vọng người vừa mới mở cửa kia là Trần Phi Võ, dù sao đi nữa thì anh ta cũng lên đây trước tôi, nếu vào trong một căn phòng nào đó gần cầu thang, thì sẽ dễ dàng trả lời cho câu hỏi, tại sao không thấy anh ta ở trên dãy hành lang.

Câu hỏi của tôi vừa dứt, nhưng không hề có một lời hồi đáp, mọi thứ lại trở về với vẻ im lặng rợn người lúc ban đầu.

Do hiện tại tôi chỉ có một mình, nên mọi đường đi nước bước đều phải tính toán một cách rõ ràng tỉ mỉ nhất, nhằm để bảo đảm an toàn.

Sau khi quan sát tình hình một hồi, vẫn không có chuyện gì xảy ra, tôi liền hít một hơi lạnh để lấy dũng cảm, quyết định bước tới gần đó coi sao.

Càng di chuyển tới gần cánh cửa, tôi lại cảm thấy không gian càng trở nên lạnh hơn, cái hơi lạnh này không giống với hơi lạnh bình thường, nó hệt như thấu vào xương vào tủy vậy.

Vì điều đó mà bước chân của tôi bắt đầu chậm lại dần, cho tới khi bản thân đã đứng trước lối vào.

Một căn phòng như bao căn phòng khác của khu ký túc xá xuất hiện trước mắt tôi, chỉ có điều hiện giờ nó mờ tối, lạnh lẽo và như một nơi đã bỏ hoang rất lâu rồi.

Ở bên trong phòng, cánh cửa sổ không được đóng lại, vì vậy những ngọn gió từ ở phía bên ngoài thổi liên tiếp vào, lay động tấm rèm, làm nó tung bay giữa không trung.

Đang quan sát từng ngóc ngách một, thì tôi đột nhiên phát hiện ra ở phía gần giường ngủ có một bóng người, người này đang lục lọi gì đó, dáng dấp nhìn rất giống Trần Phi Võ.

Suy đi nghĩ lại một lúc, tôi quyết định không tiến tới mà đứng tại chỗ lên tiếng gọi "Phi Võ, là anh hả?"

Giọng nói của tôi khá lớn và đủ để cho người kia nghe thấy.

Anh ta ngừng hành động của mình lại, quay mặt về phía của tôi, đáp "Ừ".

Trong sự mờ tối của căn phòng, vẻ mặt của Trần Phi Võ từ từ hiện ra, chỉ là sao tôi cảm thấy nó hình như rất mông lung, không giống thực tại chút nào.

"Nè, qua đây phụ tôi một tay đi".

Tôi vẫn còn đang suy nghĩ, thì Trần Phi Võ bỗng dưng lại lên tiếng, âm thanh trầm trầm của anh ta làm dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn. Tôi liền hướng sang phía anh ta, tỏ mò hỏi "Chuyện gì vậy? Bộ anh đã tìm ra manh mối rồi hay sao?"

"Ừ".

Trần Phi Võ ngắn gọn trả lời "Tôi vừa mới tìm ra được manh mối, cậu qua đi giúp tôi đi, nhanh lên".

Nghe anh ta thúc giục, khiến cho tôi không nghĩ ngợi nhiều, vội bước tới gần.

"Cậu mau nhìn cái này đi".

Trần Phi Võ vươn tay kéo tôi lại sát bên cạnh của anh ta, vừa nói vừa chỉ vào cái giường trước mặt.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó, nhưng mà ngoài sự lộn xộn của mền bông ra, thì hoàn toàn chẳng có gì hết, không biết anh ta muốn tôi nhìn cái gì nữa đây?

Trần Phi Võ đợi tôi quan sát một vài giây rồi anh ta mới trầm giọng lên tiếng hỏi "Sao? Cậu có nhìn thấy gì kỳ lạ hay không?"

Anh ta vừa nói xong, tôi ngay lập tức lắc đầu, đáp "Có gì đâu".

Nói tới đây tôi dừng lại, rồi ngẩng mặt lên nhìn anh ta, khó hiểu cất tiếng "Rốt cuộc là anh muốn tôi nhìn cái gì thì cứ nói ra luôn đi, như vậy chẳng phải là sẽ nhanh hơn hay sao?"

Trần Phi Võ bày ra vẻ mặt thất vọng, hướng về phía tôi, nói "Cậu nhìn kỹ lại đi, không phải bên trong mền bông có giấu cái gì hay sao?"

Nghe anh ta nói, tôi liền vội vội vàng vàng nhìn kỹ lại.

Đúng thiệt là ở bên trong mền bông có giấu vật gì đó, nhưng mà tại vì ánh sáng trong phòng hiện giờ quá yếu ớt, cho nên nếu như nhìn không kỹ càng, nhất định sẽ không phát hiện ra.

"Vật này là gì vậy?"

Tôi lo lắng lên tiếng hỏi.

Trần Phi Võ ầm ừ, trả lời "Có vẻ như là một vật quan trong mà nạn nhân trước khi chết đã giấu vô đây".

"Cái gì?"

Tôi kinh ngạc, lắp ba lắp bắp hỏi "Phòng... phòng này là... là của nạn nhân vừa mới chết sao?"

Trần Phi Võ gật đầu một cái dứt khoát, đáp "Phải".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Rớt xuống đất


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Nghe anh ta trả lời như vậy, tôi có chút sợ hãi, nếu đúng thiệt đây là căn phòng của nạn nhân vừa mới chết, vậy thì có xuất hiện thứ kinh dị hay không?

"Duy Phúc, cậu bị làm sao vậy?"

Trần Phi Võ vừa hỏi vừa đẩy nhẹ lên vai của tôi, trong khoảnh khắc tôi cảm thấy cả người của anh ta tỏa ra hơi lạnh, nó khiến cho tôi rùng mình một cái, nhưng rồi sau đó, tôi đã lấy lại bình thường, hướng về phía anh ta mà khe khẽ đáp "À... tôi không sao, chỉ là đang suy nghĩ về nạn nhân vừa mới chết để vật này nhằm mục đích gì thôi".

"Đơn giản thôi, chúng ta cứ lấy nó ra coi là biết ngay chứ gì".

Trần Phi Võ nhún vai, bình thản nói.

Câu nói này của anh ta làm tôi có chút ngạc nhiên, không nhanh không chậm thấp giọng nói "Chúng ta lấy nó ra coi bây giờ có thể được hả? Chẳng phải trong phim, cảnh sát hay nói không được đụng vô chứng cứ quan trọng sao?"

Mặc dù là tôi nói như vậy, nhưng mà nếu lúc này chỉ có một mình tôi, thì chắc chắn tôi đã lấy nó ra coi từ lúc đầu rồi.

Trần Phi Võ khẽ cười nói "Cậu đừng nên suy nghĩ nhiều, hiện tại chẳng phải chúng ta đang điều tra hay sao? Những mang mối như vầy nhất định phải mở ra coi mới được".

Tôi "ờ" một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, vội vội vàng vàng đưa tay lấy nó ra.

Do hiện giờ trong phòng khá tối, nên ánh sáng cứ mờ mờ tối tối, tôi phải nhíu mày nhìn, mới có thể nhận ra cái thứ được giấu bên trong mền bông là vật gì.

"Là một bức thư viết tay".

Giọng nói của tôi lúc này bỗng trầm đi, khi trông thấy một bức thư viết tay đã ố vàng và có phần nhăn nheo hiện ra trước mắt mình.

"Coi bộ đây là những dòng ghi chép mà trước khi nạn nhân chết đã để lại, nói không chừng còn ẩn chứa manh mối rất quan trọng nữa".

Trần Phi Võ vừa quan sát vừa suy đoán, tôi nghi hoặc nhìn, khẽ hỏi "Nè Phi Võ, chúng ta nên làm gì tiếp theo với bức thư này đây? Ý tôi là trong phòng khá tối, sao mà đọc được".

"Được mà".

Trần Phi Võ dứt khoát nói lên tiếng trả lời, sau đó nói thêm "Hiện giờ trong phòng cũng không quá tối lắm đâu, vẫn có thể đủ để đọc được lá thư kia mà".

Tội nhíu đôi chân mày thanh tú của mình lại, trong lòng thầm chửi cha mắng mẹ anh ta, nghĩ sao mà bắt buộc tôi đọc bức thư viết tay trong một nơi thiếu ánh sáng như vầy được chứ, bộ anh ta muốn tôi bị cận thị hay sao?

"Sao vậy? Chẳng lẽ cậu bị cận thị, nên không thể đọc được khi không đủ ánh sáng? Nhưng mà tôi nhìn thấy mắt của cậu hình như rất tốt mà".

Trần Phi Võ nói một cách hết sức bình thản, như thể đây là chuyện hiển nhiên đúng vậy. Tôi vốn dĩ định lên tiếng phản bác, nhưng mà lại nghĩ tới tình trạng hiện giờ không nên đôi co làm mất nhiều thời gian, nên miễn cưỡng gật đầu, mà mở lá thư ra đọc.

Âm thanh của tiếng giấy vang lên khi mở, nghe rõ mồn một, bức thư được bỏ vô một cách rất vội vả, nên đường xếp có phần ẩu tả.

"Dạo gần đây, không hiểu tại sao tôi lại muốn mua một bộ đồ cưới áo dài đỏ, đồng thời trong lòng lại rất nôn náo, giống hệt như đã có hẹn với ai đó vậy".

Tôi vừa đọc tới đây, Trần Phi Võ liền ầm ừ vài cái, cất tiếng "Việc nạn nhân muốn mua đồ cưới áo dài đỏ và đang chờ đợi việc gì đó, thiệt sự rất đáng khả nghi, nó làm tôi liên tưởng tới một nghi thức".

"Nghi thức hả?"

Tôi nhíu mày hỏi, Trần Phi Võ nuốt vội một ngụm nước miếng rồi mới trả lời "Chính là nghi thức luyện quỷ tân lang".

"Là sao? Anh nói rõ ràng ra đi, như thế nào là luyện quỷ tân lang?"

Không biết tại sao nhưng khi nghe được những lời này của Trần Phi Võ, tôi lại cảm thấy chắc chắn đây chính xác là manh mối quan trọng của cả vụ án mạng Tân Lang thứ 7 này.

Trần Phi Võ trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi đáp "Nghi thức luyện quỷ tân lang là một dị thuật, người luyện nghi thức này sẽ tìm kiếm đối tượng thích hợp, rồi bằng cách đó khiến cho nạn nhân khi chết phải mặc đồ cưới đỏ, nhằm biến linh hồn của người đó trở thành quỷ tân lang".

"À, thì ra là vậy".

Tôi lộ ra vẻ mặt đã thấu hiểu.

Nhưng mà một giây sau đó tôi lại cảm thấy có cái gì đó không đúng ở đây.

Trần Phi Võ vốn dĩ là một cảnh sát, tại sao anh ta lại hiểu tường tận mấy chuyện nghi thức nghi lễ này được chứ? Vả lại còn là dị thuật nữa.

Khoan dã.

Nhắc tới đây tôi mới đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Từ khi gặp anh ta ở đây, tôi luôn cảm thấy có gì đó rất khác bình thường, từ tánh khí cho tới cách nói chuyện và ra lệnh cho tôi. Trần Phi Võ mà tôi biết sẽ không như vầy.

Còn nữa, mặc dù là tôi nhìn thấy người trước mặt chính là Trần Phi Võ, nhưng lại luôn cảm thấy nó mông lung không thật một chút nào, đứng bên cạnh anh ta luôn có cảm thấy xa lạ và lạnh lẽo một cách khó hiểu.

Vậy câu hỏi đặt ra hiện tại là, người từ nãy tới giờ tôi nói chuyện có phải là Trần Phi Võ hay không?

Tôi nghĩ nên kiếm cái gì đó soi sáng để xác nhận mới được, bèn làm bộ lên tiếng "Còn mấy dòng chữ bên dưới khó đọc quá, để tôi tìm đèn pin hay cái gì đó soi sáng mới có thể đọc được".

"Không được".

Trần Phi Võ bất chợt hét lên, âm thanh rất lớn.

Tôi không quan tâm, liền xoay người tìm kiếm.

Trần Phi Võ lúc này nắm vội cánh tay tôi lại để ngăn cản.

Tôi thấy vậy liền cố rút tay về, nhưng không ngờ lại vô tình đánh trúng đầu của anh ta.

"Bịch".

Cái đầu của Trần Phi Võ rớt xuống đất ngay trước mắt của tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Tiếng súng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Tôi hoảng hốt nhìn chằm chằm cái đầu, cho tới khi phần thân còn lại cũng té xuống đất, vang lên một tiếng "Rầm" rất lớn.

Tiếng động làm cho tôi giựt mình một cái mạnh, hồn phách bay đi tám hướng lúc nãy nhanh chóng hội tụ trở về, đầu óc cũng như đã tỉnh táo hơn được vài phần.

Còn chưa biết đang làm gì, thì đột nhiên có một âm thanh rất quen thuộc vang lên khe khẽ bên tai của tôi, loại âm thanh tôi đã nghe rất nhiều lần và nó vô thức khắc sâu vào tâm trí nhớ, vừa nghe đã biết là tiếng của xương cốt va chạm vào nhau.

Cái xác không đầu ở bên dưới đất đang chầm chậm chầm chậm nhúc nhích, những ngón tay bám chặt vào nền gạch bông, cào cấu như thể đang muốn đứng dậy, loại âm thanh nghe rợn hết cả người.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhanh trí ba chân sáu cẳng lùi ra xa chỗ cái xác, nhưng mà xui xẻo thay, chỉ vừa mới di chuyển được một khoảng ngắn, thì lưng tôi đã chạm vào vách tường, giờ phút này tôi mới biết, vốn dĩ lúc nãy mình đã đứng trong kẹt, nên khoảng không gian cực kỳ hẹp, không thể di chuyển ra xa được.

Cái xác chết không đầu bò bò trên nền gạch bông, và đang tiến về phía tôi, phần cổ của nó chảy rất nhiều máu, động thành từng vũng nhỏ.

Chuyện còn chưa dừng ở đó, cái đầu đang ở trên sàn nhà bỗng dưng mở bự đôi mắt ra nhìn chăm chăm về phía tôi, đôi mắt này hoàn toàn không có tròng đen và tròng trắng mà chỉ là một cái hốc đen ngòm kinh dị, liên tục chảy ra huyết dịch. Mái tóc chợt mọc dài ra một cách mau chóng, nó vừa rối tung vừa nhơn nhớt như dính phải thứ gì đó.

Đầu óc tôi bắt đầu ngưng trệ lại, đứng trước hoàn cảnh mà không còn đường sống để chạy, tôi thiệt sự không biết bản thân mình nên làm gì mới phải nữa. Tôi nghĩ, nếu như ở đây có Trần Phi Võ thật thì tốt biết mấy, chắc chắn chỉ cần một phát súng của anh ta là có thể tiêu diệt được thứ không sạch sẽ trước mặt tôi rồi.

"A".

Dòng suy nghĩ miên man của tôi bị gián đoạn khi có cái gì đó quấn chặt vào chân, tôi ngay lập đưa mắt nhìn xuống, lúc này liền trông thấy một mớ tóc từ cái đầu kinh dị kia đang siết vào chân mình.

Nó không cho tôi kịp trấn tĩnh bản thân, liền lập tức gầm gừ, da dẻ nứt nẻ, há bự miệng, dùng tóc kéo tôi về phía nó, giống như đang muốn nuốt chửng tôi vậy.

Cảnh tượng kinh khủng này còn tội tề hơn những lần trước đó, tôi theo phản ứng tự nhiên đưa tay cố gắng nắm lấy những thứ có thể bám được, nhằm kháng cự lại trước nguy hiểm.

"Cạch cạch cạch"

Tiếng bước chân của ai đó bên ngoài cửa phòng vang lên, tôi vô thức nhìn sang, liền trông thấy một bóng người xuất hiện, cái bóng kéo dài thành một đường.

"Duy Phúc".

Một giọng nam thân thuộc cất tiếng, một bộ dạng thân thuộc từ từ xuất hiện trong bóng tối, người đó không phải ai khác mà chính là Trần Phi Võ. Là một Trần Phi Võ không mông lung chút nào, hoàn toàn chân thực đang ở trước mắt tôi.

"Phi Võ, cứu tôi với, tóc của cái đầu kinh dị dưới sàn nhà đã siết chặt lấychân tôi rồi, nó muốn kéo tôi về nó".

Tôi gấp gáp nói lên tình cảnh hiện tại của mình, do đang hoảng sợ nên câu chữ có phần lộn xộn, rối tung cả lên.

Trần Phi Võ nghe tôi nói vậy, vội đưa mắt nhìn xuống bên dưới, khi nhìn thấy thứ kinh dị kia anh ta khẽ nhíu đôi mày mình lại, ngày lập tức chĩa súng về phía, ngắm bắn vào mục tiêu.

"Phằng".

Một tiếng súng nổ vang lên, tiếp theo đó là viên đạn màu đỏ bắn thẳng vào cái đầu trên sàn gạch bông.

Cái đầu liền hét lên đau đớn, âm thanh vang vọng trong một thoáng, rồi nó và toàn bộ tóc, kể cả mớ tóc đang siết chặt vào chân tôi đều mau chóng hóa thành tro bụi mà biến mất trong không trung.

"Phi Võ, vẫn còn phần thân ở bên dưới sàn gạch bông nữa".

Âm thanh cảnh báo của tôi vang lên rất lên, Trần Phi Võ có vẻ nhận ra sự nguy hiểm trong lời nói của tôi, liền chĩa súng xuống sàn nhà tìm kiếm định bắn thêm một phát súng nữa.

Nhưng không ngờ, dưới ánh sáng mờ tối trong phòng, sàn gạch bông trống trơn, phần thân kinh dị lúc nãy đã biến đi đâu rồi không biết nữa.

Bầu không gian bỗng dưng lạnh lẽo dần, mọi thứ xung quanh bắt đầu mơ mơ hồ hồ, không thể nhìn thấy rõ ràng được. Đồng thời âm thanh của tiếng móng tay cào khe khẽ vọng khắp nơi, nó tạo cho tôi cảm giác sợ hãi, toàn thân nổi hết da gà da vịt lên.

"Duy Phúc, cậu chạy qua bên đây nhanh lên".

Trần Phi Võ trầm giọng ra lệnh, vẻ mặt của anh ta cực kỳ nghiêm túc, coi bộ anh ta đã phát hiện ra chuyện gì đó không ổn rồi.

Tôi gật đầu trước câu nói đó của Trần Phi Võ, tức khắc chạy về phía của anh ta.

Chỉ là còn chưa chạy được nửa đường, thì một bàn tay băng giá nắm lấy chân tôi kéo một cái rất mạnh, làm tôi té ngay xuống đất.

"A".

Tôi chỉ kịp kêu lên tiếng, cả người chợt cứng đơ, không thể nhúc nhích được, ở trên da cảm nhận thấy hình như có thứ đang từ từ bò về phía trước.

"Phằng".

Tiếng súng lại vang lên, cùng lúc này Trần Phi Võ chạy tới, ngay lập tức đưa tay kéo về phía anh ta.

Âm thanh gào thét chấn động cả căn phòng, khiến cho nó rung lắc dữ dỗi.

"Rầm".

Một thứ gì đó rất cứng từ trên trần nhà rớt xuống ngay đầu tôi, đầu óc của tôi liền mông lung, rồi tiếp đó ngất xỉu tại chỗ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Luyện quỷ tân lang


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


"Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù

Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù

Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù".

Ở trong bóng tối dày đặc vang lên giọng hát, âm thanh vừa thì thào vừa thê lương đầy oán hận, cho dù tôi cố gắng cách mấy đi chăng nữa cũng không thể nào nhìn ra là ai đang hát.

Bất chợt, một đôi mắt chảy máu xuất hiện, nó khiến cho tôi giựt mình một cái mạnh, choàng tỉnh dậy, liền nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng.

Khung cảnh trước mắt tôi có chút mông lung, buộc tôi phải nheo nheo mắt vài cái mới có thể trông thấy rõ mọi thứ.

Nơi tôi đang ở là một căn phòng xa lạ, có phần hơi lộn xộn, nhưng trông rất sạch sẽ, trên tường có dán vài tấm áp phích in hình cầu thủ đá banh.

Tôi quan sát một lúc, cho tới khi lướt tới khung hình trên kệ ở cạnh chỗ tôi đang nằm.

Là hình của Trần Phi Võ, trong hình anh ta cười rất tươi, khác biệt hẳn với hình tượng tôi thường thấy.

"Cậu dậy rồi à?"

Tiếng của Trần Phi Võ ở bên ngoài cửa vang lên, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn sang hướng đó, liền trông thấy anh ta đang vừa bước tới vừa cầm trên tay một ly nước lọc, điểm làm tôi chú ý hơn hết chính là anh ta không mặt cảnh phục (trang phục cảnh sát) như mọi lần mà lại là thường phục, nó tạo cho tôi cảm giác hơi khác lạ.

Tôi khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi "Đây là phòng của anh hả? Sao tôi lại ở đây?"

Trần Phi Võ không trả lời ngay, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi đưa cho tôi ly nước.

Tôi "cảm ơn" một tiếng, nhận lấy ly nước của anh ta.

Trần Phi Võ lúc này mới trầm giọng lên tiếng "Đây là phòng của tôi, do trước đó cậu bị ngất xỉu, tôi thì không tiện đưa cậu về phòng ký túc xá, nên quyết định đưa cậu tới đây".

Tôi vừa gật đầu vừa bày ra vẻ mặt đã thấu hiểu.

"Nhưng mà, rốt cuộc cậu đã đi đâu mà lạc tới căn phòng đó vậy? Rõ ràng tôi đã nói với cậu là phải bám sát theo tôi rồi mà".

Trần Phi Võ nhìn tôi, khó hiểu hỏi.

Câu hỏi làm cho tôi tròn mắt ngạc nhiên, vội lên tiếng giải thích "Tôi vẫn bám sát theo anh mà, lúc anh nói có người ở trên tầng một rồi chạy lên đó, tôi đã mau chóng chạy theo sau, chỉ là...".

Tôi ngưng lại, nuốt một ngụm nước miếng rồi mới nói tiếp "Chỉ là lúc tôi lên tầng một thì hoàn toàn không thấy anh ở đâu hết, cả dãy hành làng lúc đó ngoài những mảnh kiếng bể gần chỗ cầu thang ra, thì trống trơn và rất ma mị, cho tới khi tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở căn phòng cách đó không xa, tôi như bị thu hút vội vàng bước tới, lúc vô phòng liền trông thấy một người giống hệt anh, nhưng thiệt không ngờ tới đó chính là do thứ kinh dị giả dạng".

"Không thể nào".

Trần Phi Võ kinh ngạc cất tiếng "Khi tôi lên trên tầng một thì đã đợi cậu một lúc lâu, chỉ là cậu hoàn toàn không có xuất hiện, lúc đó tôi đã cảm thấy có chuyện không hay, liền vội vã chạy xuống cầu thang tìm kiếm nhưng lại không tìm ra, tôi lo lắng lại chạy ngược lên tầng một thêm lần nữa, lúc bấy giờ mới phát hiện ra tiếng động lạ ở trong phòng, sau khi chạy vào thì đã trông thấy cậu đang dằn co với thứ kinh dị".

"Vậy, chẳng lẽ tôi và anh đã bị thứ gì đó che mắt lúc lên tầng một hay sao?"

Câu nói của tôi vừa dứt, Trần Phi Võ tối sầm mặt lại, lo lắng hỏi "Vậy rốt cuộc trong khoảng thời gian thứ kinh dị chưa để lộ thân phận, hai người đã nói chuyện gì với nhau".

"Thứ kia nói rằng ở bên trong mền bông có manh mối về vụ án liên hoàn mà chúng ta đang điều tra".

Tôi thành thành thật thật trả lời "Đúng thiệt ở trong mền bông có bức thức viết tay của nạn nhân thứ tư".

"Bức thư viết tay sao?"

Giọng nói khá trầm của Trần Phi Võ vang lên, đôi mày thanh tú của anh ta cũng nhíu lại.

"Đúng vậy".

Tôi gật đầu, sau khi hít một hơi lạnh mới liền nói thêm "Nôi dung chính là nạn nhân thứ tư không hiểu tại sao lại muốn mua một bộ đồ cưới áo dài đỏ, đồng thời trong lòng lại rất nôn náo, giống hệt như đã có hẹn với ai đó".

"Vậy sao?"

Trần Phi Võ thốt lên một câu rồi chìm vào suy tư.

Tôi lúc nãy nhớ tới một chuyện, ngay lập tức cất tiếng "Phải rồi, lúc tôi đem bức thư tay ra đọc, thứ kinh dị có nhắc tới dị thuật luyện quỷ tân lang".

"Cái gì? Luyện quỷ tân lang hả?"

Trần Phi Võ lớn tiếng hỏi, câu nói đột ngột khiến cho tôi giựt mình, tức khắc "ừ ừ" liên tục, chỉ là trông thấy phản ứng này của anh ta, tôi có chút nghi ngờ, vội thấp giọng "Phi Võ, hổng lẽ anh cũng biết tới dị thuật này sao?"

"Cũng không hẳn là biết".

Trần Phi Võ mang theo vẻ không chắc chắn đáp lời "Bởi vì trước đây từng nghe một nạn nhân trong vụ án này nhắc tới, có điều lúc đó tôi không để tâm mấy vụ mê tín này, nên mặc kệ, không hỏi thêm nhiều. Hiện tại lại nghe câu nói tới nó, vì vậy cảm thấy chuyện này rất đáng nghi".

"Tôi cũng nghĩ giống anh vậy".

Giọng tôi trầm hẳn đi khi suy đoán mọi chuyện "Thử xâu chuỗi lại toàn bộ những gì của vụ án mạng liên hoàn này, chúng ta đều nhận thấy chúng có liên quan tới đồ cưới áo dài đỏ, thêm nữa nạn nhân lại là nam sinh năm nhất, rất phù hợp với tên gọi của dị thuật kia - Luyện Quỷ Tân Lang".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Quái lạ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Tôi nói những gì mà mình suy nghĩ ra, Trần Phi Võ ở bên cạnh im lặng lắng nghe, chốc chốc lại gật đầu một cái. Sau khi nghe xong, anh ta liền gật đầu nói "Những suy đoán của cậu cũng rất hợp lý phần nào đó với tình hình của vụ án mạng liên hoàn này, có điều...".

Trần Phi Võ thở dài một cái rồi mới nói tiếp "Có điều những suy đoán này nghe rất là mông lung, chắc chắn người ta sẽ không dễ dàng tin tưởng đâu".

"Anh nói có lý".

Tôi ngay lập tức tán đồng với câu nói của Trần Phi Võ, sau đó lo lắng hỏi "Vậy rốt cuộc chúng ta nên làm sao đây? Anh có kế hoạch gì chưa?"

Nghe tôi hỏi, Trần Phi Võ trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời "Trước mắt tôi vẫn chưa biết nên làm sao, phải coi tình hình mọi thứ trước đã".

Tôi "ừ" một tiếng, bày ra vẻ mặt đã thấu hiểu.

"Reng reng reng...".

Tiếng chuông điện thoại di động của Trần Phi Võ vang lên, nó khiến cho tôi và anh ta ngay lập tức chú ý tới.

Trần Phi Võ đưa mắt nhìn tôi một cái, rồi mau chóng bắt máy "A lô".

Giọng Trần Phi Võ trầm và cực kỳ nghiêm túc.

Không biết ở đầu dây bên kia đã nói gì với anh ta, mà vẻ mặt của anh ta bất chợt biến sắc.

Trần Phi Võ nhíu mày, lớn tiếng hỏi lớn "Cậu nói cái gì, lại có thêm một nạn nhân chết ở khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt nữa sao?"

Câu nói này khiến cho tôi giựt mình, trong lòng liền cảm thấy lo sợ.

Trần Phi Võ nói thêm một vài câu nữa thì cúp máy.

Tôi nắm bắt cơ hội này, ngay lập tức lên tiếng hỏi "Phi Võ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bộ có thêm một người chết nữa hay sao?"

Trần Phi Võ nhìn tôi một cái thật sâu, rồi nuốt một ngụm nước miếng mà đáp "Bên cảnh sát chúng tôi vừa mới phát hiện thêm một nạn nhân của vụ án mạng liên hoàn này, tình trạng chết cũng như hiện trường y hệt như những vụ án trước đó".

"Cái gì?"

Tôi tròn mắt kinh ngạc, vội vã lên tiếng "Sao lại có chuyện này được, rõ ràng chúng ta vừa mới từ khu ký túc xá về mà, hung thủ sao có thể ra tay nhanh tới như vậy chứ?"

Trần Phi Võ ầm ừ, nói "Điều này chính là thứ làm cho tôi khó hiểu từ nãy tới giờ đây, chẳng rõ hung thủ và nạn nhân đã có mặt ở đó từ lúc nào, mà tôi và cậu tuyệt nhiên không nhận thấy sự có mặt của bọn họ".

Tôi nhíu mày, đầu óc hiện giờ hết sức hỗn lộn, chẳng thể hiểu rõ vụ án mạng này nữa.

Sau khi suy đi nghĩ lại vẫn không có kết quả gì, tôi quyết định hỏi về nạn nhân "Phi Võ, anh có thể nói chi tiết về nạn nhân của vụ án mạng liên hoàn này không? Có lẽ sẽ tìm được manh mối gì đó".

"Nạn nhân là nam sinh năm nhất, mặc một bộ đồ cưới áo dài đỏ và nằm chết trong một vũng máu, ngoài phần đầu bị va chạm chạy máu ra, thì chúng tôi hoàn toàn không phát hiện thêm một dấu vết nào hết. Tuy nhiên, vấn đề hốc búa đặt ra chính là, với vết thương trên đầu không thể nào lấy mạng nạn nhân được, thì  nguyên nhân gây tử vong thực sự của nạn nhân là gì? Chúng tôi mãi vẫn chưa tìm ra".

Nghe anh ta nói một tràng, khiến cho tôi có chút không thông, liền hỏi "Ý anh là, nạn nhân không phải chết vì vết thương trên đầu, mà là vì một thứ gì đó khác, nhưng lại hoàn toàn không để lại dấu vết, đúng không?"

"Đúng như vậy".

Trần Phi Võ nhíu mày, trầm giọng nói "Đây chính là điểm khó hiểu nhất của toàn bộ vụ án mạng liên hoàn này, vì nó mà đã cản trở cảnh sát chúng tôi trong việc tìm kiếm nghi phạm khả nghi, nhằm để khoanh vùng điều tra".

Tôi nghĩ nghĩ, rồi lại hỏi thêm "Vậy thì có khả năng nào khác không? Chẳng hạn như bị bệnh tim?"

"Không đâu, chúng tôi đã tra cứu qua lý lịch cũng như tình trạng sức khỏe của nạn nhân, đồng thời pháp y cũng đã khám nghiệm sơ bộ tử thi, tất cả các nạn nhân đều không có vấn đề về sức khỏe, nói cách khác, bọn họ đều là những người khỏe mạnh".

Nói rồi, Trần Phi Võ liền thở dài, tôi chật lưỡi vài cái, cảm thán "Nếu vậy thì đúng thiệt là kỳ lạ quá".

"Duy Phúc, theo cậu nghĩ thì chuyện này nên giải thích làm sao đây?"

Trần Phi Võ gấp gáp hỏi, tôi vội nuốt một ngụm nước miếng, rồi đáp lại bằng giọng điệu không mấy chắc chắn "Theo như những gì tôi đã trải qua khi vô tình điều tra về vụ án mạng này, thì coi bộ hung thủ là người rất lợi hại đó".

"Ý của cậu là sao? Chẳng lẽ cậu nghĩ hắn không phải là người hả?"

Vừa mới nghe thấy những lời này của tôi, Trần Phi Võ lập tức lên tiếng.

Tôi nhìn anh ta, lắc đầu, nói "Không, ý tôi là hung thủ có lẽ là một tên điên cuồng muốn luyện dị thuật gì đó, mà nói cách khác, hắn đang muốn làm một chuyện cực kỳ kinh khủng hơn những gì mà chúng ta có thể nghĩ tới".

Lời của tôi vừa dứt, Trần Phi Võ gật đầu đồng ý.

"À, phải rồi".

Trần Phi Võ đột nhiên cất tiếng "Tôi còn phải tới hiện trường vụ án nữa, vì vậy phải đi ngay bây giờ".

Nghe anh ta nói, tôi vội vội vàng vàng ngỏ ý "Tôi cũng muốn tới đó coi thử thế nào, anh cho tôi đi cùng được không?"

"Không được".

Trần Phi Võ nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêm túc nói "Cậu vừa mới bị ngất xỉu tỉnh dậy, cơ thể còn rất yếu, hiện trường vụ án lại là nơi rất nguy hiểm, nếu có chuyện gì xảy ra chuyện thì sao? Nghe lời tôi, trở về phòng của cậu nghỉ ngơi cho tốt trước đi rồi tính tiếp".

Lời của Trần Phi Võ làm tôi không thể cãi lại được, đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Giấu diếm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Trần Phi Võ đích thân đưa tôi về phòng ký túc xá, rồi mới đi tới hiện trường vụ án. Có vẻ như anh ta muốn đảm bảo rằng tôi sẽ ở trong phòng để nghỉ ngơi, có điều cũng đồng nghĩa với việc tôi không có cơ hội lẻn vào hiện trường nhằm điều tra tiếp. Hành động này của anh ta, khiến cho tôi cảm thấy anh ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi.

Từ bỏ qua dòng suy nghĩ này, tôi bước vội vào phòng.

Lúc này ở trong, chỉ có Lý Hoành Nghị, cậu ta trông thấy tôi liền vội lên tiếng hỏi "Duy Phúc, sao giờ này cậu mới về".

Câu hỏi của cậu ta làm tôi có chút ngạc nhiên, bịa ra một lý do "Mình lo đọc sạch quên mất thời gian, nhưng mà bộ đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lý Hoành Nghị gật đầu, trả lời "Thì đàn anh Dương Đăng ở bên ban văn nghệ có tới tìm cậu, hình như là về cuộc thi hát thì phải".

Câu nói vừa dứt, tôi ngay lập tức nhớ ra tôi đã hứa với đàn anh Dương Đăng sẽ dành thời gian để phụ giúp cho buổi luyện tập chiều nay, cũng bởi vì đầu óc cứ lu bu với việc điều tra vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này, mà làm tôi quên mất.

"Hoành Nghị, vậy mình đi qua ban văn nghệ luôn nha".

Tôi nhìn Lý Hoành Nghị mà cất tiếng, cậu ta bỗng dưng kéo vội cánh tay tôi lại, cười nói "Cậu định ăn mặc như vầy đi sao?"

"Hả?"

Tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng, rồi vội vội vàng vàng đưa mắt nhìn mình một lượt, liền phát hiện ra quần áo của tôi lúc này vừa nhăn nheo vừa có vài vết dơ.

Thầm nghĩ, chắc là do lúc ở trong khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt đối phó với những chuyện kỳ quái, lại thêm té xỉu nên mới thành ra bộ dạng như vậy.

Tôi thở dài, sau đó bước vội vô trong phòng tắm, thay nhanh một bộ đồ, rồi mới đi tới ban văn nghệ.

Khi tôi tới nơi cũng là lúc mọi người đang luyện tập, Dương Đăng nhìn tôi, cất tiếng "Lúc nãy anh có tới phòng ký túc xá tìm em, nhưng bạn em nói là em đang ở thư viện để đọc sách, anh cứ tưởng là hôm nay em sẽ không tới chứ?"

Vừa nói Dương Đăng vừa bước ra chỗ tôi, nở một nụ cười tươi.

Tồi ầm ừ vài tiếng, gượng cười đáp "Em đã hứa với anh rồi thì nhất định phải tới phụ giúp mà".

Cậu nói của tôi lúc này hơi vấp một chút, bởi vì dù sao đi nữa thì đây cũng là lời ngụy biện kia mà.

Dương Đăng chẳng ngờ lại tin là thật, liền không hỏi thêm gì nữa, mau chóng dẫn tôi vào bên trong.

Buổi luyện tập kết thúc vào lúc gần 6 giờ rưỡi tối, mọi việc trên cơ bản đã xong xuôi hết rồi, chỉ còn lại việc sắp xếp. Do lúc chiều tôi đi tới trễ, nên để chuộc lỗi tôi đã tự nguyện ở lại giúp Dương Đăng hoàn thành cho hết công việc.

Đang sắp xếp mấy tờ giấy ở trên bàn, thì Dương Đăng bất chợt lên tiếng hỏi "Duy Phúc, anh thấy gần đây em hơi bận rộn, và hay nghĩ ngợi lắm, bộ có chuyện gì đó ảnh hưởng tới em sao?"

Lúc đầu tôi định trả lời rằng, không có gì đâu, anh cứ yên tâm đi, nhưng chợt nhớ ra, chẳng phải trước đây khi nghe có nạn nhân của vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 thì Dương Đăng có vẻ rất gấp gáp và bộ dạng cũng hết sức kỳ lạ hay sao? Không bằng nhân cơ hội này, khai thác thêm một ít thông tin.

"À, tại vì dạo gần đây liên tục xảy ra những vụ án mạng của nam sinh năm nhất, em cảm thấy hơi lo lắng, nên chẳng thể tập trung được".

Tôi làm bộ trầm ngâm lên tiếng.

Dương Đăng nhíu mày khi nghe tôi nói vậy, sau đó lại nhếch mếp cười khẩy "Em đừng lo lắng quá nhiều về chuyện này, dù sao đi nữa bên phía cảnh sát đang cố gắng điều tra và bảo vệ mọi người, trong khi đó thì lãnh đạo nhà trường cũng đã sơ tán toàn bộ tới nơi an toàn rồi mà".

"Không đâu anh".

Tôi lắc đầu, thấp giọng nói "Em nghe nói, hai vụ án mạng vừa xảy ra là do nạn nhân tự chạy tới khu vực nguy hiểm để rồi bị sát hại đó chứ. Chuyện này thiệt quái dị, em làm sao mà không lo sợ được".

Dương Đăng giựt mình một cái, vẻ mặt thoáng cái biến sắc.

Tôi nhìn thấy vậy, liền nói thêm "Em còn nghe một số người nói rằng, vụ án mạng này tên là Tân Lang thứ 7 và đặc biệt hung thủ không phải là người".

Lời nói của tôi vừa dứt, gương mặt của Dương Đăng càng lúc càng tối sầm đi, anh ta im lặng không nói một lời, nó vô tình khiến cho bầu không gian trở nên tịch mịch một cách đáng sợ.

Sau một vài giây, Dương Đăng mới thở dài, cất tiếng "Theo anh nghĩ chuyện này đã có cảnh sát và ban lãnh đạo nhà trường lo liệu, còn nếu em vẫn sợ hãi với vụ án mạng này, thì tốt nhất tuyệt đối không nên đi tới nơi nguy hiệm là được rồi".

Nói xong, anh ta còn cười một cái, tôi thừa biết những lời này chỉ là trả lời cho qua chuyện thôi, thực chất với biểu hiện từ nãy tới giờ, thì coi bộ anh ta biết được chuyện gì đó rồi.

Sau cuộc trò chuyện đó, Dương Đăng hoàn toàn im lặng, anh ta tập trung làm cho xong công việc, đồng thời cố gắng né tránh mọi ánh nhìn cũng như không cho tôi có cơ hội để hỏi tiếp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Tân Lang thứ năm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Tôi và Dương Đăng không nói gì cho tới lúc hoàn thành xong toàn bộ công việc.

Trong khi Dương Đăng đóng cửa phòng văn nghệ lại, thì bất ngờ bụng của tôi lại réo lên vì đói.

Lúc này tôi mới nhớ ra, từ sáng tới giờ tôi chưa có gì bỏ vào bụng hết, vì việc điều tra khiến cho tôi quên mất việc ăn uống, giờ bụng lại báo hiệu, làm cho tôi cảm thấy đói vô cùng.

"Duy Phúc, hay chúng ta đi ăn gì đi, anh cũng đói bụng rồi".

Dương Đăng nhìn về phía tôi, mỉm cười mà ngỏ ý.

Tôi gật đầu lia lịa, dù sao đi nữa thì tôi cũng đang đói, với lại lúc nãy tiếng bụng kêu chắc chắc Dương Đăng cũng nghe thấy rồi, giờ còn ngại gì từ chối nữa.

Thực ra bình thường tôi cũng hay ra tiệm ăn ăn lắm, cả phòng đều như vậy, có lẽ là do cuộc sống quá nhộn nhịp, nên chẳng ai muốn bản thân phải suy nghĩ thêm việc hôm nay nấu món gì, cứ ra tiệm lựa chọn, chẳng phải nhanh hơn sao? Mặt khác bên ngoài tiệm nấu rất ngon, lại có chương trình giảm nửa giá cho sinh viên của trường đại học y Dạ Nguyệt, do đó ai mà tự làm khổ mình chứ?

Để đi tới chỗ ăn quen thuộc, tụi tôi buộc phải bước ra khỏi cánh cổng, bởi vì tiệm ăn nằm ở cách trường đại học một khoảng kha khá.

Trong lúc di chuyển tôi có nhìn sang Dương Đăng, vẻ mặt của anh ta vẫn rất bình thản, tuy nhiên tôi lại nhận thấy có một loại biểu cảm mà tôi không thể xác định được nó là gì.

Đang mải mê suy nghĩ, thì đột nhiên Dương Đăng lại bước sang bên, tôi nhìn theo hướng anh ta đi, mới nhận ra là đã tới tiệm ăn rồi.

Tụi tôi bước vào bên trong tiệm, lựa chọn chỗ ngồi thoải mái nhất, rồi chờ người phục vụ ra là kêu món ngay.

Ở bên ngoài mưa rào rơi, âm thanh rì rào nghe rất êm tai, hơi lạnh chầm chậm chầm chậm lan tỏa vào trong.

Tôi vô thức rùng mình, có lẽ là tôi đã bị ám ảnh với những cơn mưa như vầy mỗi khi có một vụ án xảy ra, nên trong lòng luôn nổi lên một trận bất an.

Vài phút sau, những món ăn mà tụi tôi gọi cũng đã được đem lên, tôi bị cảm giác đói bụng làm cho quên hết tất cả mọi điều, liền vội vội vàng vàng ăn cho no bụng.

Đang ăn giữa chừng, thì ở bên ngoài có hai cậu sinh viên giống như tôi chạy vội vào, trông bộ dạng thì bọn họ hình như đã bị mắc mưa.

Bọn họ thở hồng hộc, ngồi xuống cái bàn ở gần chỗ tôi, sau khi gọi món xong, một người đeo mắt kiếng trong số bọn họ lên tiếng "Trời, không ngờ mấy ngày trước còn cùng Hi Vũ vô đây ăn cơm, mà giờ cậu ta chết rồi".

"Suỵt, cái cậu này".

Người còn lại hơi mập, đánh vào vai người đeo mắt kiếng một cái, nhíu mày nói "Hi Vũ đã mất rồi, tự nhiên nhắc lại làm chi vậy?"

"Thì mình cũng chỉ thuận miệng nói thôi mà".

Người đeo mắt kiếng vừa xoa vai vừa giải thích.

"Mà nói gì thì nói, chuyện Hi Vũ mất luôn ám ảnh mình đầy nè".

Người hơi mập nói xong liền rùng mình, người đeo kinh kiếng tò mò hỏi "Tại sao? Bộ cậu biết lý do Hi Vũ chết hả?"

"Cũng không hẳn là như vậy" Người hơi mập tỏa vẻ không chắc chắn, đáp "Chỉ là trước mấy ngày Hi Vũ chết, cậu ấy có kể mình nghe một chuyện rất kỳ lạ".

"Chuyện gì? Kể mình nghe đi, tò mò chết đi được".

Người đeo kiếng gấp gáp hỏi.

Người hơi mập nuốt một ngụm nước miếng, chẫm rãi cất tiếng "Trước đó, Hi Vũ thường xuyên gặp ác mộng, cậu ấy kể với mình là, trong mơ có một thứ kinh dị luôn muốn nuốt chửng cậu ấy, rồi vài ngày sau đó, cậu ấy cứ liên tục kể về đồ cưới áo dài đỏ. Lúc đầu mình cũng không để ý cho lắm, nhưng mà sau đó cảm thấy cậu ấy càng lúc càng trở nên kỳ quái, cứ thẩn thẩn thơ thơ, làm gì cũng thần thần bí bí hết. Rồi cuối cùng lại chết với tình trạng mặc đồ cưới áo dài đỏ nằm trên vũng máu...".

"Duy Phúc, em sao vậy".

Giọng của Dương Đăng vang lên, làm tôi giựt mình, vội vàng chú ý tới anh ta.

Dương Đăng hiện giờ nét mặt có chút lo lắng, thấp giọng hỏi "Em đang nghĩ gì mà say mê vậy? Anh kêu nãy giờ mà không trả lời".

"À".

Tôi cảm thấy khó xử, nếu như tôi nói tôi đang nghe lén chuyện của bàn bên cạnh thì không hay một chút nào hết, vì vậy đành đáp "Chắc là do hôm nãy hơi mệt mỏi, nên đầu óc của em không thể tâm trung được".

Nghe vậy, Dương Đăng ngay lập tức đưa tay sờ lên trán của tôi kiểm tra, sau đó nhíu mày, lên tiếng "Anh nghĩ do áp lực nhiều quá mới gây nên tình trạng như vầy thôi, em chỉ cần ngủ một giấc là sẽ ổn thôi mà".

Tôi "dạ" một tiếng, sau đó cười cười rồi tiếp tục ăn.

Trong suốt một buổi ăn, tôi không còn nghe hai người ở bàn bên cạnh nói gì thêm nữa.

Tụi tôi sau khi tính tiền bữa ăn, liền bước ra về.

Do tôi và Dương Đăng ở hai hướng khác nhau của khu ký xá mới, nên đi về được nửa đường đã phải chia ra.

Trời bây giờ đã tạnh mưa, nhưng mà hơi lạnh vẫn còn, cộng thêm con đường trở về phòng không được sáng sủa lắm, nên tôi có chút sợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Tre gai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Đang đi thì bất chợt một ngọn gió lạnh thổi vào người của tôi, làm tôi rùng mình, hai tay vô thức nắm chặt vào nhau để giữa ấm.

Bây giờ cũng đã là khoảng thời gian chuyển mùa, vì vậy những ngọn gió lạnh sẽ bắt đầu thổi nhiều hơn, kết hợp với những cơn mưa rào rơi, tạo ra bầu không gian lạnh lẽo, nhất là vào buổi tối.

Tôi nghĩ bắt đầu từ sau ngày hôm nay, mỗi khi ra đường tôi nên mặc áo lạnh vào người để giữ ấm, tránh trường hợp bị cảm lạnh.

Vừa suy nghĩ tôi vừa đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên tôi cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng thì phải.

Tôi bất giác giựt mình một cái, vội vội vàng vàng dụi mắt, rồi nhìn kỹ lại thêm một lần nữa.

Lúc này phát hiện ra xung quanh tôi đều là những bụi tre gai, khung cảnh trường học quen thuộc không biết đã biến đi đâu rồi.

Cảm thấy có chuyện không ổn, tôi liền lấy điện thoại di động ở trong túi ra, mau chóng bật đèn pin lên, chiếu xung quanh. Trong phạm vi ánh sáng chiếu rọi hoàn toàn không có một ai hết.

Gió đột ngột thổi mạnh hơn, nó khiến cho những cây tre va chạm vào nhau vang lên tiếng kèn kẹt rợn người liên hồi, tôi bị âm thanh này làm chú ý, theo phản xạ tự nhiên liền chiếu đèn về phía đó.

Khi ánh sáng chiếu lên thân tre, mắt của tôi liền trông thấy một vệt máu quẹt ngang, những vệt máu như vậy xuất hiện dày đặc trên từng đốt tre, như thể đang bày một trận pháp gì đó vậy.

Nổi sợ hãi trong lòng của tôi bắt đầu dậy sóng, chân lùi ra xa, cố gắng giữ an toàn nhất có thể với những cây tre gai này.

"Xào xạc... xào xạc...".

Âm thanh từ phía trong những bụi cây vang lên, nó lớn tới mức lấn ác cả tiếng gió và tiếng kèn kẹt khi thân tre va chạm vào nhau.

Dưới ánh đèn mờ mờ tối tối, những cái bóng đen xuất hiện phía sau những cây tre gai, bộ dáng của bọn họ rất kỳ lạ, tướng đi vặn vẹo không hề giống người bình thường một chút nào hết.

Tay tôi run lên bần bật, làm cho điện thoại trong tay cũng lay động theo, ánh sáng đèn pin theo đó mà chiếu loạn xạ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nơi này là đâu? Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây chứ?

Trong đầu của tôi liên tục hiện ra những câu hỏi mà hoàn toàn không có câu trả. Hiện giờ mọi chuyện diễn ra quá nhanh và kỳ lạ, làm cho tôi rối tung cả lên, không biết nên xử lý làm sao nữa.

Khoan đã, có khi nào chuyện này liên quan tới vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 hay không?

Tôi như thể ngộ ra một chuyện quan trọng vậy, đúng thiệt là trong hoàn cảnh hiện tại, ngoài cách giải thích nó có liên quan tới vụ án mạng vầy, thì không còn cách giải thích nào khác nữa.

Có điều vấn đề trước mắt là ai có thể làm ra chuyện này?

Những thứ xung quanh lúc này, đối với một người bình thường thì hoàn toàn không thể làm ra được, nhưng mà từ những gì kỳ lạ và và khó giải thích được của vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 thì hung thủ rất có thể lắm.

Đó là một kẻ có thể khiến cho nạn nhân phải mua một bộ đồ cưới áo dài đỏ, liên tục gây ám ảnh đối với bọn họ, rồi lại khiến cho bọn họ phải bất chấp mọi thứ đi tới khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt để bị sát hại, đồng thời có những ý nghĩ rất không bình thường, khả năng là rất cao.

Càng suy nghĩ tôi lại càng cảm thấy hợp lý, chỉ là nếu như nói kẻ đứng đằng sau chính là hung thủ, thì coi bộ hắn đang lẩn trốn ở đâu đây thôi.

Tôi hít một hơi lạnh để lấy lại bình tĩnh, bàn tay cầm thật chặt chiếc điện thoại di động, chầm chậm chầm chậm chiếu ánh sáng ra xung quanh.

Bóng tối dày đặc bị thứ ánh sáng của đèn pin điện thoại xé toạt ra, để lại những hình ảnh đáng sợ của bóng người vặn vẹo và vết máu trên thân tre.

Tuy quan sát vài lượt vẫn không tìm thấy kẻ nào, nhưng cũng vì điều này mà tôi cảm thấy bớt lo lắng hơn, đồng thời cũng phát hiện ra, những cái bóng người vặn vẹo kia không phải đang muốn tiến tới gần chỗ tôi, mà là bọn họ muốn thoát ra khỏi đám tre gai. Điều này cũng có nghĩa là có kẻ đã giam cẩm bọn họ lại. Nhưng mà mục đích là gì?

"Ù ù... ù ù... "

Ngọn gió rất lạnh bất ngờ thổi mạnh qua, nó khiến cho dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.

"Võ Duy Phúc".

Một giọng nữ vang lên, âm thanh vọng vọng khắp mọi nơi, tôi theo phản ứng tự nhiên, liền vội vàng chiếu đèn pin của điện thoại về phía sau để coi thử là ai.

Ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu rọi ra khung cảnh sân trước của khu ký xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt.

Tôi giựt mình, tự hỏi sao mình lại có mặt ở chỗ này chứ, rõ ràng là tôi đã về khu ký túc xá mới, nơi đó cách chỗ này một đoạn khá xa kia mà.

"Sao vậy? Nơi này không phải rất đặc biệt sao hả?"

Giọng nữ lúc nãy lại vang lên, kết thúc câu nói là một tràng cười hết sức kinh dị.

Âm thanh vọng ra từ sau lưng tôi, nên tôi ngay tức khác quay người nhìn lại.

Ánh đèn chiếu thẳng vào một cô gái mặc đồ cưới áo dài đỏ, mái tóc phía sau rất dài, rũ xuống tận mặt đất, phần phía trước che hết phân nữa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi tô son đỏ như máu, làn da trắng bệch, khóe miệng đang nhếch lên một nụ cười ma quỷ. Song, nhìn tổng thể thì cô ta trông cực kỳ xinh đẹp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Trương Lăng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


"Cô... cô là ai?"

Tôi ngạc nhiên, lắp ba lắp bắp lên tiếng hỏi, cô ta hướng nhìn về phía tôi, nhếch mép cười đáp "Có lẽ bây giờ mày sẽ không biết tao là ai, nhưng rồi sẽ rất nhanh rất nhanh thôi, mày sẽ biết tao rốt cuộc là ai".

Cô ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, mà lại nói ra những lời chứa đựng những hàm ý, chỉ có điều tôi chưa hiểu tường tận hết hàm ý của câu nói đó là gì, "bây giờ không biết, nhưng sau này sẽ biết", nó chẳng phải giống như một lời tiên đoán cho rằng, nhất định sau này tôi và cô ta sẽ còn gặp lại nhau nữa.

Mặt khác, trông bộ dạng và khí tức tỏa ra từ người của cô ta, tôi có thể dám chắc cô ta chính là hung thủ của vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này.

Mà khoan đã, nếu như cô ta là hung thủ, vậy thì câu nói kia chẳng phải là đang muốn ám chỉ tôi sẽ là nạn nhân kế tiếp sao?

"Sao vậy? Nghĩ tới chuyện gì mà có vẻ sợ hãi vậy?"

Vừa nói dứt lời, cô ta liền điên cuồng cười lớn, âm thanh vang vọng như thể từ cõi âm ti truyền lên vậy, nó khiến cho tôi vô thức rùng mình sợ hãi.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng đè nén sự sợ hãi của mình lại, sau đó trầm giọng lên tiếng "Rốt cuộc mục đích của cô là gì hả?"

"Nè, cậu kia, cậu bị làm sao vậy?"

Có một giọng nam đột ngột vang lên bên tai tôi, kèm theo đó chính là sự lay động thân người, tôi giựt mình một cái mạnh, mở lớn đôi mắt của mình ra, ngay lập tức trông thấy một người cảnh sát đang đứng trước mặt của tôi.

Người này trông khá trẻ, không quá hai mươi bảy tuổi, anh ta mặc cảnh phục, dáng người cao, vẻ ngoài lại rất điển trai, nếu như không mặc cảnh phục, tôi còn nghĩ anh ta là diễn viên người mẫu.

"Nè nè, cậu vẫn ổn đó chứ? Sao tự nhiên lại bước đi trong bộ dạng như cái xác không hồn vậy hả?"

Anh ta nhíu mày, nghi hoặc hỏi, giọng nói rất trầm và mang theo sự nghiêm túc.

Lúc này tôi mới nhận ra rằng những gì mình vừa nãy nhìn thấy kia, chỉ là ảo giác thôi, bây giờ mới là hiện thực, có điều tại sao tôi lại bị như vậy chứ?

"Nè nè".

Người cảnh sát không nghe thấy tôi trả lời liền có chút lo lắng, anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi, hỏi "Cậu có làm sao không? Hay tôi đưa cậu tới bệnh viện?"

"À à, tôi không sao hết, chỉ là đang mải mê suy nghĩ, cho nên cứ thẩn thờ như vậy thôi".

Tôi cười cười, bịa đại ra một lý do để giải thích với anh ta, chứ tôi cũng không biết nên nói làm sao nữa, nếu như kể mình vừa nhìn thấy ảo giác lại sợ anh ta không tin, hoặc thậm chí còn có thể nghĩ tôi bị điên, tệ hơn nữa lỡ như anh ta bắt tôi lên đồn cảnh sát vì nghi ngờ tôi dùng chất cấm thì tiêu đời luôn.

Anh ta ầm ừ, nhìn tôi, nói "Vậy thì tốt, làm tôi cứ tưởng cậu bị gì? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đi đường không nên mải mê suy nghĩ như vậy, không khéo sẽ có chuyện đó"

"Cảm ơn anh, tôi biết rồi".

Tôi khe khẽ trả lời, không quên lịch sự mỉm cười với anh ta một cái.

"Trương Lăng, anh có điện thoại nè".

Tôi và người cảnh sát đang nói chuyện, bỗng từ phía sau của anh ta lại xuất hiện thêm một người nữa.

Người này không mặc cảnh phục giống Trương Lăng, mà mặc một bộ đồ bình thường, bên ngoài khoác thêm áo khoác trùm từ đầu dài xuống tới đầu gối, cậu ta khoảng mười tám, mười chín tuổi gì đó, trông khá đẹp trai, chỉ có điều vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt như thể không quan tâm thế giới xung quanh, đặc biệt tôi có cảm giác khí tức tỏa ra từ người cậu ta cực kỳ bức người, hoàn toàn không giống người bình thường hay là cô gái tôi vừa mơ mơ hồ hồ trông thấy khi nãy. Cái khí tức này trông giống như một pháp sư cao tay hơn.

Cậu ta vừa đưa điện thoại cho Trương Lăng vừa nói, giọng nói không có nhiều biểu cảm, nghe cứ như hai người xa lạ vậy.

"Ừ, tôi biết rồi".

Trương Lăng gật đầu nhận lấy điện thoại, rồi nhanh chóng xoay người đi ra xa chỗ tụi tôi đang đứng để nghe cuộc gọi.

"Duy Phúc".

Tôi nghĩ mình cũng nên đi về phòng ký túc xá rồi, nên định bước đi, ai ngờ cậu ta lại lên tiếng gọi.

Câu nói rất trầm, chỉ có điều tôi hoàn toàn không quan tâm tới nó, thứ tôi chú ý chính là tại sao cậu ta lại biết tên của tôi kia chứ?

Tôi tròn mắt nhìn chằm chằm vào người vừa mới lên tiếng kia, mà không biết nên nói gì.

"Đừng nên ngạc nhiên như vậy".

Cậu ta chậm rãi nói, âm thanh cứ đều đều, nhưng lại tạo cảm giác như đang trấn an tôi vậy "Chỉ là tôi muốn nhắc nhở anh rằng, khoảng thời gian sắp tới, anh nên cẩn thận một chút, không thôi sẽ bị mất mạng đó".

Tôi hoảng hốt khi nghe thấy câu nói này của cậu ta, nhíu mày gấp gáp hỏi "Ý của cậu là sao?".

Cậu ta nhìn tôi một cái thật sâu, đáp "Có lẽ hiện tại tôi nói như vậy anh sẽ không tin, nhưng mà đây là sự thật, lúc này trên người của anh có rất nhiều âm khí và oán khí, chúng chính là dấu hiệu để nhận biết có thứ không sạch sẽ đang ở xung quanh anh, chờ có cơ hội để giết chết anh, nhằm thực hiện một âm mưu cực kỳ kinh khủng của mình".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Võ Thành Kiệt


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


"Cậu... cậu đang nói gì vậy? Có thể nói rõ ràng hơn được hay không?"

Tôi lo sợ hỏi khi nghe thấy câu nói có phần kỳ lạ của cậu ta.

"Anh có thật là nghe không hiểu?"

Cậu ta nhướng mày, khe khẽ hỏi ngược lại tôi, giọng nói cực kỳ trầm thấp.

"Tôi... đúng thiệt là có chút không hiểu cho lắm, thứ không sạch sẽ đang ở xung quanh tôi là sao?"

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nghiêm túc lên tiếng.

Cậu ta nhìn nhìn tôi một thoáng, rồi mới trả lời "Thứ không sạch sẽ ở xung quanh anh là gì, anh là người hiểu rõ nhất, chẳng phải nó liên tục xuất hiện hay sao?"

Tôi vừa nghe xong câu nói này của cậu ta, liền vô thức giựt mình, thầm nghĩ, không lẽ cậu ta là đang muốn ám chỉ tới những cái xác chết nam kinh dị mặc đồ cưới áo dài đỏ thường xuyên xuất hiện gần đây?

"Nhìn vẻ mặt này của anh hiện giờ, coi bộ anh đã biết thứ tôi đang nói tới là gì rồi".

Cậu ta lại lên tiếng, giọng nói vẫn đều đều và không mang theo cảm xúc gì "Nếu đã biết nó là gì thì nên cẩn thận một chút, tránh trường hợp bản thân của anh sẽ trở thành một trong số bọn họ".

Vừa nói, cậu ta vừa chầm chậm chầm chậm bước tới gần tôi hơn, cái áo khoác ngoài của cậu ta lay động nhẹ trong không trung, nét mặt vô cảm lạnh lùng hiện ra rõ hơn, nó khiến cho tôi có chút lo lắng liền theo phản ứng lùi về phía sau vài bước.

"Đừng sợ".

Cậu ta dừng bước, không tiến tới nữa, khóe miệng khẽ cười, tuy nhiên vẫn không có chút cảm xúc gì hết "Tôi không làm hại anh đâu, tôi chỉ muốn xác định trên người anh có tất cả bao nhiêu thứ không sạch sẽ thôi mà".

"Cậu...".

Tôi kinh hãi, lắp ba lắp bắp cất tiếng "Cậu... ý này của cậu là trên người tôi không chỉ có một thứ không sạch sẽ hay sao?"

"Đúng là như vậy".

Cậu ta thản nhiên gật đầu, nói "Trên người anh có kha khá thứ không sạch sẽ đeo bám đó".

Nói tới đây cậu ta ngừng lại, đưa một ngón tay chạm lên ngực của tôi, rồi chậm rãi quẹt nhanh xuống một đường, sau đó thu tay về.

Tuy rằng hành động này rất nhanh, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy hơi ấm rất kỳ lạ từ đầu ngón tay của cậu ta xuyên qua lớp áo tới phần da thịt của tôi, một loại hơi ấm tạo cảm giác vô cùng an toàn.

Sau hành động đó, cậu ta lại cất tiếng "Anh hãy nhớ lại đi, chẳng phải anh đã gặp rất nhiều thứ không sạch sẽ hay sao? Một trong số bọn họ đã bị tiêu diệt, nhưng phần lớn vẫn còn ở xung quanh anh".

"Thành Kiệt".

Bỗng giọng nói của Trương Lăng ở phía sau vang lên, chen ngang cuộc nói chuyện của tụi tôi, chỉ có điều chàng trai trước mặt tôi không quan tâm tới, cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào tôi mà tiếp tục nói "Bọn họ đang cầu cứu sự giúp đỡ cũng như đang chỉ dẫn manh mối cho anh tìm ra hung thủ, tuy nhiên đây là con dao hai lưỡi, nó có thể giúp anh phá được vụ án mạng liên hoàn này, đồng thời cũng có thể khiến anh mất mạng, cho nên anh tuyệt đối phẩn cẩn thận".

"Võ Thành Kiệt".

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, thì Trương Lăng từ phía sau chạy vội tới, anh ta nhíu mày, bày ra vẻ mặt khó chịu, hướng Võ Thành Kiệt trách móc "Cậu bị làm sao vậy? Tôi kêu cậu từ nãy tới giờ vẫn không lên tiếng".

Võ Thành Kiệt lạnh nhạt quay sang anh ta, hỏi "Có chuyện gì mà anh gấp gáp vậy?"

Trương Lăng không trả lời ngay mà liếc nhìn tôi một cái, rồi thận trọng nói "Chuyện này rất gấp, trước tiên lên xe đi dã".

Võ Thành Kiệt gật đầu rồi cùng với Trương Lăng rời đi, trước khi đi xa cậu ta còn quay đầu lại nhìn tôi một cái, như thể xác nhận tôi có còn ở đó hay không?

Tôi thở dài, mang theo chuyện vừa rồi chầm chậm bước về phòng ký túc xá.

"Duy Phúc".

Vừa bước tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng của Lý Hoành Nghị, nó làm tôi thoáng cái bừng tỉnh, thoát khỏi mớ hỗn độn quanh quẩn đang ở trong đầu mình.

Lý Hoành Nghị nhìn tôi, nhíu mày, gấp gáp lên tiếng hỏi "Cậu sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm nha".

"Không sao hết".

Tôi nhìn cậu ta rồi khẽ lắc đầu. Thật lòng tôi không muốn những chuyện xảy ra với tôi sẽ ảnh hưởng tới cậu ta, dù sao đi nữa cậu ta cũng đang rất tốt kia mà, cho nên cứ để cậu ta như vậy sẽ hay hơn.

"Không sao hả? Nhưng mình thấy dạo gần đây cậu rất bận rộn, lại thêm có nhiều tâm sự lắm, bộ đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Lý Hoành Nghị vừa hỏi vừa bước tới gần tôi hơn.

Tôi không biết nên làm sao, đành mỉm cười, làm bộ nói "Có gì đâu, chỉ là cuộc thi ca hát của ban văn nghê sắp tới gần, nên công việc nhiều, mình thành ra suy nghĩ nhiều hơn đó mà, cậu cứ yên tâm đi, sau khi hoàn thành mình sẽ trở lại bình thường ngay thôi".

Lý Hoành Nghị vừa ầm ừ vài tiếng vừa gật đầu, sau đó lại thở dài, lên tiếng "Cậu như vậy mình cũng có thể hiểu, nhưng còn Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành thì đột nhiên thay đổi tới kỳ lạ, bình thường rất làm biếng học hành, giờ lại cứ hay chạy tới thư viện, rồi họp nhóm các kiểu, bữa nãy đi chưa thấy về nữa?"

"Hai người bọn họ chưa về sao?"

Nghe cậu ta nói, tôi kinh ngạc, vội vội vàng vàng hỏi.

Lý Hoành Nghị "ừ" một tiếng, đáp "Chưa về, chỉ là sao mình cứ có cảm giác hai cậu ấy không giống đang học hành, mà lại có vẻ như đang âm mưu làm chuyện bí mật gì đó vậy".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Con số bảy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Nguyên một buổi tối ngày hôm qua tôi cứ ngủ không yên, vì vậy sang sáng hôm nay cơ thể có chút mệt mỏi, tinh thần cũng không mấy phấn chấn.

Hôm không có tiết học, nên tôi định sau khi dùng cơm ở ngoài tiệm sẽ về phòng ngay.

Chỉ là khi bước chỗ chỗ tiệm ăn thì bị một người từ bên trong bước ra đụng trúng.

"A, xin lỗi, xin lỗi".

Một giọng nói khá quen vang lên, tôi còn chưa kịp ngước mặt lên nhìn thử coi người đó là ai, thì anh ta đã lên tiếng trước "Duy Phúc?"

Trong tầm mắt của tôi lúc này xuất hiện hình ảnh của Trần Phi Võ.

"Cậu có sao không vậy? Lúc nãy đụng trúng cũng hơi mạnh đó".

Trần Phi Võ vừa nói vừa đưa mắt quan sát tôi một lượt.

Tôi cười cười, lắc đầu, đáp "Không sao hết, tôi vẫn ổn".

Nói tới đây, tôi liền ra vẻ ngạc nhiên, hướng anh ta mà trầm giọng hỏi "Mà sao giờ này anh còn ở đây ăn sáng, không lẽ hôm nay không đi làm sao?"

"À, không phải đâu, tại hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt trong người, nên xin nghỉ nửa ngày mà thôi, lúc trưa sẽ tiếp tục làm việc".

Nghe anh ta nói vậy, tôi chỉ biết ầm ừ ra vẻ đã hiểu. Lại hỏi thêm "Còn vụ án mạng liên hoàn kia thì thế nào rồi, có tìm được manh mối gì hay không?"

Trần Phi Võ im lặng nhìn xung quanh một cái, chậm rãi đáp "Vô trong tiệm cơm trước rồi hãy nói, dù sao cậu cũng tới đây ăn sáng mà, cậu vừa ăn tôi sẽ vừa nói".

Câu nói của anh ta rất có lý, tôi liền gật đầu. Rồi cùng với anh ta bước vào trong tiệm cơm.

Sau khi vô tiệm cơm, Trần Phi Võ chọn ngay chỗ ngồi khuất người qua lại nhất, chờ cho tôi kêu đồ ăn sáng xong xuôi hết, anh ta mới bắt đầu nói vào chuyện chính "Cảnh sát chúng tôi vừa nhận được một bản báo cáo đặc biệt, nó nói về điểm trùng hợp tới kỳ lạ giữa tình trạng tử vong và lý lịch của các nạn nhân trong vụ án mạng liên hoàn này với vụ án mạng cách đây bảy năm về trước. Đây có lẽ là một manh mối rất quan trọng".

Vừa nói dứt lời, anh ta liền vội vàng lấy từ trong túi của mình ra chiếc điện thoại di động, sau đó mở vào mục hình ảnh rồi đưa cho tôi, tiếp tục nói "Lúc đầu chúng tôi chỉ so sánh vụ án năm nay với vụ án năm trước để tìm ra điểm giống nhau, tuy nhiên không có kết quả gì, vì cơ bản nó có khá nhiều điểm chẳng tương đồng, không từ bỏ, chúng tôi tiếp tục so sánh hết tất cả những vụ án mạng đã xảy ra, cuối cùng phát hiện ra một điểm chung kỳ lạ tới đáng sợ, vụ án cứ cách bảy năm lại giống hệt như nhau, điều này chứng tỏ hung thủ giết người theo một quy luật nhất định".

Tôi ầm ừ, lên tiếng "Nghe anh nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy con số bảy có gì đó rất đặc biệt với hung thủ, anh thử nghĩ mà coi, mỗi năm hung thủ chỉ giết đúng bảy người, cứ bảy năm lặp lại một lần giống hệt nhau, đây có khi nào liên quan tới tên gọi Tân Lang thứ 7 hay không?"

"Khoan đã, ý của cậu là tên gọi vụ án Tân Lang thứ 7 mà mọi người hay nhắc tới, có liên quan rất lớn tới hung thủ hay sao?"

Trần Phi Võ ngạc nhiên hỏi, tôi khe khẽ trả lời "Theo tôi thì là như vậy, bởi vì ban đầu tôi cứ thắc mắc mãi với cái tên gọi này".

"Thắc mắc về điều gì? Chẳng phải bảy người mặc đồ cưới áo dài đỏ khi chết sẽ là Tân Lang thứ 7 sao?"

Giọng nói của Trần Phi Võ khá trầm, đôi chân mày thanh tú của anh ta nhíu lại.

"Không hẳn là như vậy".

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, từ tốn giải thích suy nghĩ của tôi cho anh ta nghe "Anh nghĩ đi, nếu bảy người "tân lang" chết trong cùng một vụ án mạng, thông thường người ta sẽ kêu là "bảy tân lang", chứ không ai kêu Tân Lang thứ 7 hết, vì vậy có thể suy ra, tân tang thứ bảy, hay đúng hơn là người chết thứ bảy chính là mấu chốt của toàn bộ vụ án mạng này".

"Duy Phúc, cậu là đang muốn nói tới cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu cho lắm, người chết thứ bảy rốt cuộc là mấu chốt gì?"

Trần Phi Võ có chút kích động, anh ta nhìn chằm chằm về phía tôi mà gấp gáp lên tiếng hỏi.

Tôi nhìn thấy anh ta như vầy, liền ra hiệu cho anh ta bình tỉnh lại, sau đó mới giải thích thêm "Tôi là đang muốn nói tới điểm đặc biệt của người nạn nhân thứ bảy, đây chính là nạn nhân kết thúc toàn bộ vụ án mạng trong một năm, tức là sau khi giết chết nạn nhân này, hung thủ sẽ không giết tiếp nữa. Từ đó có thể suy đoán rằng, người nạn nhân thứ bảy này là người rất quan trọng đối với tinh thần và hành động biến thái của tên hung thủ".

Tôi vừa nói xong, Trần Phi Võ như thể đã thông suốt, anh ta im lặng một thoáng, rồi mới nói "Cậu nói như vậy cũng rất hợp lý, nạn nhân thứ bảy này đúng thiệt là mấu chốt của vụ án, cũng như là manh mối để tìm ra hung thủ. Chỉ có điều làm sao để xác định nạn nhân thứ bảy đây, tên hung thủ kia luôn chọn nạn nhân một cách rất bịnh hoạn".

"Phi Võ, việc xác nhận rất đơn gian kia mà".

Tôi nhìn Trần Phi Võ mà khẽ cười, nghiêm túc nói "Chẳng phải vừa rồi anh đã nói rằng, vụ án mạng năm nay rất giống với vụ án mạng của bảy năm trước sao? Hiện giờ chúng ta chỉ cần tham khảo nạn nhân thứ bảy của vụ án bảy năm trước, sẽ có manh mối để xác định nạn nhân thứ bảy của năm nay thôi".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chờ đợi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


"Reng... reng...reng...".

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động trong túi của Trần Phi Võ vang lên, nó vô tình làm cho câu nói của tôi bị gián đoạn.

"A lô".

Trần Phi Võ vội vội vàng vàng bắt máy.

Chẳng biết đầu bên kia đã nói gì, mà khiến cho Trần Phi Võ nhíu mày, sắc mặt thay đổi.

"Cái gì?"

Trần Phi Võ kêu lên, đôi chân mày của anh ta lúc này nhíu lại, vẻ mặt có chút tức giận, cất tiếng "Mấy cái người này, không những không phối hợp giúp phá án mà lại còn gây rối nữa".

"Thôi được rồi, tôi sẽ giải quyết".

Trần Phi Võ nói tới đây hình như nhớ ra chuyện gì đó, chậm rãi liếc nhìn tôi một cái, rồi mới tiếp tục "Bây giờ các cậu ngăn cản bọn họ trước, tôi sẽ về ngay".

Nói xong câu này, anh ta liền cúp máy.

"Phi Võ, bộ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Tôi thấp giọng lên tiếng hỏi.

"Cấp dưới của tôi vừa mới thông báo rằng, ở chỗ nhà xác, nơi lưu giữ nạn nhân thứ năm xảy ra chuyện rồi".

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Tôi cảm thấy chuyện này không hề đơn giản chút nào, nên lấp tức hỏi ngay.

Trần Phi Võ hừ một cái, bày ra bộ mặt khó chịu, đáp "Người nhà của nạn nhân tới gây náo lộn, bọn họ không tin kết luận của cảnh sát chúng tôi, một mực đòi tự mình khám nghiệm tử thi".

"Vậy bây giờ mấy anh định xử lý ra sao?"

Tôi lo lắng, khe khẽ hỏi Trần Phi Võ.

Lúc này, Trần Phi Võ liền thở dài, đáp "Không còn cách nào khác, hiện tại tôi phải tới đó đích thân xử lý chuyện này, pháp luật là quy định được đặt ra cho tất cả mọi người, vì vậy không thể làm trái quy định được ."

"Có thể cho tôi đi cùng không?"

Tôi không đợi anh ta nói hết câu, đã ngay lập tức ngỏ ý xen vào.

Trần Phi Võ có chút bất ngờ, nói "Hiện tại ở đó chắc chắn là đang rất loạn, cậu mà tới sẽ gặp rắc rối đó".

"Không sao đâu".

Tôi nhìn thật sâu vào anh ta, nghiêm túc cất tiếng "Dù gì đi nữa thì tôi cũng muốn tới đó để coi thử nạn nhân thứ năm ra sao".

Trần Phi Võ im lặng một lúc như thể đang suy ngẫm, cuối cùng vẫn lắc đầu, trả lời "Duy Phúc, cậu nghe tôi nói, lúc này người nhà nạn nhân đang có tâm trạng rất kích động, bọn họ một mực đòi tự mình khám nghiệm tử thi, cậu tới đó, nói không chừng sẽ bị bọn họ làm hại".

"Ờ".

Tôi gật đầu, mặc dù trong lòng có chút thất vọng.

Trần Phi Võ có vẻ như nhận ra tâm trạng này của tôi, anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi, an ủi "Cậu đừng làm bộ mặt thất vọng đó, tôi hứa sau khi xử lý xong việc này sẽ tới tìm cậu, bởi vì chúng ta vẫn còn chuyện để bàn bạc mà".

Anh ta nói xong những lời này, liền mỉm cười rồi mau chóng rời đi.

Tôi nhìn theo hướng anh ta, trong lòng nổi lên một thoáng sợ hãi. Không biết lại sắp có chuyện gì xảy ra nữa đây?

Bởi vì chuyện vừa rồi, khiến cho tôi không có tâm trạng ăn sáng nữa, do vậy tôi chỉ ăn qua loa đại khái cho xong, rồi sau đó nhanh chóng đi trở về khu ký cư xá mới.

Trên bầu trời lúc này lại kéo mây đen, gió thổi mạnh hơn, hình như báo hiệu sắp có một trận mưa lớn đổ xuống thì phải.

Khi tôi tới chỗ hành lang, chợt trông thấy Dương Đăng đang đi tới. Còn chưa kịp chào hỏi anh ta một câu xã giao, thì anh ta đã lên tiếng "Duy Phúc, em mới đi ăn sáng về à? Anh đợi em ở đây cả buổi rồi".

"Dạ, em mới vừa ăn sáng xong, nhưng mà sao anh lại đợi em, bộ có chuyện gì sao?"

Tôi bày ra bộ mặt ngạc nhiên, hai mắt mở tròn, nghi hoặc hỏi.

"À, bởi vì còn vài ngày nữa sẽ tới cuộc thi ca hát của ban văn nghệ, nên mọi người đang cố gắng hoàn thành cho xong hết mọi thứ vào ngày nghỉ, vậy nên muốn nhờ em tới giúp một tay".

Dương Đăng vừa nói, vừa lộ ra vẻ mặt khó xử.

Tôi cảm thấy mình không thể từ chối được, đành đáp "Dĩ nhiên là em cũng phải tới giúp mọi người một tay rồi, dù sao đi nữa em đã hứa với anh sẽ phụ ban văn nghệ kia mà".

Dương Đăng khẽ cười, nói "Vậy thì bây giờ chúng ta đi tới phòng của ban văn nghệ luôn đi, mọi người đang ở đó chuẩn bị mọi thứ, tới nơi chỉ việc bắt tay vào làm là được à".

Lời anh ta vừa dứt, tôi liền vội vàng gật đầu đồng ý "Chúng ta đi thôi, tới càng sớm sẽ càng nhanh chóng hoàn thành công việc".

Nghe tôi thúc giục, Dương Đăng ừ một tiếng rồi cả hai người tụi tôi cùng di chuyển tới phòng văn nghệ.

Dãy hành lang hiện tại rất vắng vẻ, ngoài tụi tôi ra thì hoàn toàn không có một ai hết, lại thêm trời sắp mưa, nên không gian cứ âm u lạnh lẽo một cách vô định, nó tạo cảm giác rất đáng sợ.

"Duy Phúc, hôm trước em có nói tới vụ án mạng liên hoàn phải không?"

Đang đi, bỗng nhiên Dương Đăng lại lên tiếng, âm thanh khá trầm, nhưng mà tôi không quan tâm tới nó, thứ làm cho tôi chú ý chính là tại sao tự nhiên anh ta nhắc tới chuyện án mạng liên hoàn chứ?

"Dạ, mà có gì không anh?"

Tôi nhìn sang anh ta, khẽ hỏi.

Dương Đăng hít một hơi lạnh, trả lời "Sau ngày hôm đó, anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lại nhớ ra một chuyện".

Nghe anh ta nói tới đây, tôi liền tròn mắt kinh ngạc, vội vã hỏi "Anh nhớ ra chuyện gì vậy?".

"À, là về một người bạn thân của anh cũng đã từng mất trong vụ án mạng liên hoàn này....".

Giọng của Dương Đăng nhỏ dần, và mang theo có chút nghẹn đắng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Màu đỏ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tân Lang Thứ 7


Ngọn gió ở bên ngoài trong phút chốc lại thổi, khiến cho đám lá cây trong sân va chạm vào nhau vang lên tiếng xào xạc rất lớn, nó lấn át luôn cả tiếng nói của Dương Đăng.

"Khoan đã, đàn anh, anh có thể nói lớn hơn hay không, em nghe không rõ gì hết".

Mắt cứ thấy anh ta nói liên tục, nhưng tai lại hoàn toàn không nghe thấy gì, tôi mạo muội lên tiếng đề nghị.

"Anh nói là, cậu bạn của anh chết là do trông thấy đồ cưới áo dài đỏ".

Giọng của Dương Đăng bỗng chốc lớn hơn, tôi ngay lập tức có thể nghe thấy được.

"Đồ cưới áo dài đỏ sao?"

Tôi ngạc nhiên hỏi.

Dương Đăng vội gật đầu, đáp "Đúng vậy, lúc đầu anh không để tâm, nhưng sau khi vụ việc xảy ra, anh đã bắt đầu chú ý hơn nhiều, rằng tất cả nạn nhân của vụ án liên hoàn ở khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt đều mặc đồ cưới áo dài đỏ khi chết, đây chắc hẳn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là hành động có chủ đích của hung thủ".

"Ý anh là sao? Chủ đích của hung thủ là gì?"

Tôi nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

Dương Đăng nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi trả lời "Trong một số truyền thuyết xa xưa, màu đỏ là một màu sắc có ý nghĩa hết sức đặc biệt, một trong số đó chính là truyền thuyết khi một người chết mặc toàn màu đỏ sẽ biến thành lệ quỷ, đặc biệt là còn tân".

"A".

Tôi phút chốc thấu hiểu lời nói của Dương Đăng, liền gấp gáp cất tiếng "Nghe anh nói như vậy, làm em nhớ ra một chuyện, tất cả các nạn nhân đều là nam sinh năm nhất và đang trong tình trạng độc thân, tỷ lệ bọn họ đều là trai tân rất cao".

"Cũng vì lý do đó",

Dương Đăng nói tiếp lời của tôi "Nên anh nghĩ rằng hung thủ đang muốn luyện ra một thứ rất kinh khủng, khi liên tiếp nhiều năm liền thực hiện nghi thức này".

"Ù ù... ù ù".

Gió lại thổi mạnh hơn,  bầu trời kéo mây đen khiến cho không gian xung quanh tôi trở nên tối dần đi.

"Hình như trời sắp mưa rồi".

Dương Đăng chợt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi khe khẽ nói.

Tôi "ừ" một tiếng, trầm giọng "Thời tiết đang chuyển mùa, nên thường xuyên có mưa lắm".

"Trời mưa, trời mưa lại thêm một người chết nữa".

Một giọng nói rất khàn đột nhiên vang lên.

Tôi rùng mình một cái, liền phát hiện ra xung quanh tôi hiện tại được bao bọc bởi bóng tối, Dương Đăng lúc nãy đứng ở bên cạnh cũng vô thức biến mất.

"Đàn anh, đàn anh, anh đâu rồi".

Tôi vừa nhìn xung quanh tìm kiếm vừa kêu lớn.

"Ha ha ha".

Từ trong bóng tối truyền ra một điệu cười hết sức kinh dị, rồi sau đó cái giọng rất khàn lại cất lên "Ở đây không có đàn anh của cậu, mà có tôi được không?"

Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh, nổi sợ hãi bất giác dâng trào trong lòng.

"Cạch... cạch... cạch..."

Tiếng bước chân từ phía chỗ tối dày đặc vọng ra càng lúc càng lớn, rồi cuối cùng là một bóng người chầm chậm chầm chậm xuất hiện.

Người này đang bước về phía tôi, tuy da trắng bệch nhưng lại có bộ dạng rất giống người bình thường, anh ta mặc trên người một bộ đồ cưới áo dài đỏ, khóe miệng nhếch lên cười khinh bỉ,

"Anh là ai vậy?"

Tôi nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

Anh ta hừ một cái, đáp "Bạn của đàn anh cậu - Dương Đăng".

Câu trả lời mặc dù rất ngắn gọn, nhưng lại chứa đựng ý nghĩa vô cùng lớn, vừa nghe thấy nó, tôi đã rùng mình sợ hãi, đôi chân vô thức lui về sau vài bước.

"Bạn của đàn anh đã chết, không lẽ anh...".

Lời của tôi còn chưa dứt, thì người kia đã nói xen vào "Tôi đã chết rồi, ha ha ha...".

Anh ta lại tiếp tục cười, lần này điệu cười vừa mang theo vẻ kinh dị vừa vang lên rất lớn.

Sau khi anh ta tiếng cười cong, thì cũng là lúc da thịt trên người của anh ta bắt đầu rớt xuống từng mảng một, huyết dịch liên tục chảy ra không ngừng, màu đỏ của máu che phủ dần cơ thể.

Đối diện với cảnh tượng khủng khiếp trước mắt, tôi không biết nên làm gì, ngoài việc xoay người bỏ chạy về hướng ngược lại.

"Cạch cạch... cạch cạch...".

Tiếng bước chân của tôi vang vọng, nghe rõ mồn một trong không gian này.

Phía trước mặt của tôi là bóng tối sâu thẳm, không nhìn thấy rõ thứ gì hết, tuy nhiên so sánh với thứ kinh dị ở đằng sau lưng, coi bộ còn không đáng sợ bằng.

Chạy được một lúc, tôi bắt đầu thở hồng học vì mệt, tốc độ chạy cũng không còn nhanh nữa.

"Bịch".

Cả người tôi té xuống đất, khi có cái gì đó siết chặt vào chân, nhanh như chớp quật ngã tôi.

Tôi vừa xoa xoa đầu mình, vừa nhìn xuống dưới chân, coi thử là thứ.

Trong tầm mắt xuất hiện một đám tóc nhơn nhớt rối rù đang quấn lấy chân tôi.

Chuyện chưa dừng ở đó, lúc tôi ngước mặt nhìn về phía bắt nguồn của đám tóc, liền nhận ra, ở xung quanh tôi toàn bộ đều là tóc, đặc biệt chúng vẫn còn đang tiếp tục mọc dài ra, với ý định muốn giăng kín nơi này.

"Xạc... xạc... xạc...".

Trong lúc chưa biết nên làm gì, thì ở phía xa xa trong bóng tối, âm thanh kéo lê thân người từ từ vọng tới.

Một mùi hôi thúi bắt đầu lan tỏa dần trong không khí, nó xông thẳng vào mũi của tôi, buộc tôi phải kéo vạt áo lên che, mới không bị thứ mùi kinh khủng này làm cho chết nghẹt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom