Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Kẻ phụ tình


Làn khói đen cuồn cuộn bao bọc lấy xung quanh, sau một thoáng, nó chầm chậm chầm chậm tan ra, để lại hình ảnh của một cô gái với đôi mắt đỏ đang chảy máu, làn da trắng bệnh bị bong tróc dần, môi màu đen thẫm, với hai cây răng nanh mọc dài chĩa thẳng xuống bên dưới, khóe miệng kéo dài tới mang tai, máu từ trong miệng chảy ra không ngừng, mái tóc rối bù xơ xác, phủ xuống tới tận mặt đất, quần áo trên người vừa rắc rưới không rõ hình thù vừa ướt đẫm bởi máu đỏ tanh hôi. Mùi xác thúi lan tỏa khắp mọi nơi.

"Đây... đây là bộ dạng thực sự của lệ quỷ sao?"

Tôi kinh hãi, vô thức thì thào.

"Đúng vậy, đây mới thật sự là bộ dạng của tao".

Giọng nói của lệ quỷ lúc này bỗng trở nên âm lãnh, kiếm cho người ta nghe thấy ớn lạnh cả sống lưng.

Cô ta hướng về phía tụi tôi, cười lớn, rồi nói tiếp "Thôi được rồi, đã tới lúc thực hiện nghi lễ Tân Lang thứ 7 thôi nào".

Tôi vẫn còn đang ngơ ngác không biết rốt cuộc nghi lễ Tân Lang thứ 7 mà cô ta nói là gì, thì Trần Phi Võ ở bên cạnh đã lớn tiếng hỏi "Mày đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc nghi lễ Tân Lang thứ 7 là sao hả?"

Câu nói này làm cho tôi im lặng, cố gắng tập trung nghe thử coi lệ quỷ sẽ trả lời ra sao? Vì chỉ cần biết được quá trình thực hiện nghi lễ Tân Lang thứ 7, thì nói không chừng, tôi sẽ có cách ngăn cản. Tôi nghĩ chắc chắn Trần Phi Võ cũng có cùng suy nghĩ này với tôi nên mới hỏi như vậy.

"Thôi được rồi".

Cô ta vừa mỉm cười, vừa làm ra bộ dạng đang rất rảnh rỗi, trầm giọng đáp "Dù sao đi nữa, thì hai người tụi mày cũng phải bị tao giết chết, cho nên tao sẽ để tụi mày chết một cách minh bạch vậy".

Nói tới đây, cô ta liền "hừ" một tiếng, ra vẻ đắc ý "Nghi lễ Tân Lang thứ 7 chính là một nghi thức hiến tế linh hồn của những tân lang vừa mới chết, sử dụng màu đỏ của đồ cưới áo dài đỏ cùng với màu đỏ tươi của máu các tân lang, hòa trộn vào nhau, nhằm mục đích ép buộc linh hồn trở thành oán linh, khi thu thập đủ số oán linh, tao sẽ có sức mạnh vô biên mà tao mong muốn... Ha ha ha...".

Tôi nghe như vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi trước tham vọng độc ác của cô ta.

Trần Phi Võ trừng mắt nhìn chằm chằm về phía lệ quỷ, tức giận lớn tiếng mà quát "Mày chỉ vì đạt được sức mạnh vô biên mà giết biết bao nhiêu người như vậy sao? Mày có biết mạng sống của những người kia rất quý giá đối với họ và người thân của họ không?"

Giọng của Trần Phi Võ nghẹn đắng lại, tôi có thể cảm nhận thấy sự tức giận đang dần trào trong từng câu chữ của anh ta, anh ta đang nói với tư cách là người thân của nạn nhân cũng như là một người cảnh sát đối với những người chết vô tội.

"Mạng sống quý giá sao?"

Lệ quỷ cười lớn, nói "Tao nói cho mày biết, nếu như ai cũng nghĩ rằng mạng sống quý giá thì tao đã không thành ra như vầy rồi, phải ôm theo hận thù mà chết dưới tay của kẻ phụ tình, thù hận nung nấu trong người, cuối cùng tao đã hiểu rằng, mạng sống chỉ là công cụ để tao có được sức mạnh vô biên, tao bất chấp mọi thứ, nhằm mục đích trả thù hắn mà thôi".

"Ha ha ha ha".

Lệ quỷ đột nhiên cười một cách điên dại, cô ta trừng mắt nhìn tụi tôi với vẻ mặt đầy thù hận, căm phẫn tột độ tiếp lời "Tao hận kẻ phụ tình đó, vì hắn mà tao bỏ hết tất cả, gia đình, bạn bè, cuộc sống giàu sang, danh tiếng để theo hắn, nhưng cuối cùng thì sao? Ha ha ha.. trong lúc tao mặc đồ cười áo dài đỏ cùng hắn hứa hẹn trọn kiếp kiếp bên nhau, thì hắn đã ra tay giết chết tao, tàn nhẫn hơn nữa chính là hắn đã lấy danh nghĩa của tao mà hiến xác cho trường đại học y Dạ Nguyệt này, để cho thân thể của tao bị chia ra từng phần một, trở thành các tiêu bản người, ngày qua ngày bị đám sinh viên thay phiên nhau mổ xẻ nghiên cứu".

Nghe tới đây, tôi như thể thông suốt, vội vội vàng vàng quay sang Trần Phi Võ, gấp gáp nói "Phi Võ, tôi đã hiểu ra hết mọi chuyện rồi, bài hát kỳ lạ và cái xác ở sau cánh cửa sắt trong phòng tiêu bản tôi đã từng nhìn thấy, hoàn toàn không phải là ảo giác, mà chính là do những người đã chết trong vụ án mạng liên hoàn này, đang cố gắng ám chỉ cho tôi về tên thủ ác đằng sau tất cả, đồng thời, theo như lời nói của lệ quỷ, tôi dám chắc chắn một điều rằng, các nạn nhân của vụ án mạng không phải được chọn lựa ngẫu nhiên, mà rất có thể chính là những người đã từng tiếp xúc hay thực hành mổ xẻ trên xác của cô ta, nói một cách khác, cô ta chỉ chọn giết những người đã phẫu thuật trên tiêu bản của cô ta, mà những người này đều rơi vào trường hợp là nam sinh viên năm nhất lần đầu tiên tiếp xúc với tiêu bản".

Càng nói, giọng của tôi càng trở nên run hơn, nổi sợ hãi như sóng biển dâng trào, liên túc đánh vào tâm trí của tôi.

"Ha ha ha ha".

Lệ quỷ ở bên kia cười lớn khi tôi vừa nói hết câu, cô ta nhìn tôi một cách khinh bỉ, lên tiếng "Coi bộ mày cũng thông minh đó chứ, chỉ nghe tao tiết lộ một chút mà đã hiểu hết vấn đề rồi, kẻ mổ xẻ trên xác của tao cũng đáng chết không kém kẻ đã giết chết tao?"

"Không đáng một chút nào hết".

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nghiến răng nghiến lợi, quát lớn "Kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác sao? Những nam sinh viên kia, bọn họ có biết gì đâu nào, nếu mày giết chết kẻ đã giết mày, tao còn có thể hiểu được, đằng này mày lại giết người vô tôi. Đây chẳng khác nào mày cũng giống hệt như kẻ phụ tình độc ác kia thôi, không chừng còn hơn rất nhiều lần nữa".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Tóc


"Không phải như vậy, tao và hắn không giống nhau, tuyệt đối không giống".

Lệ quỷ như thể bị kích động, liên tục gào thét trong điên cuồng, khóe mắt của cô ta chảy máu không ngừng.

Tôi cảm thấy tình huống hiện giờ coi bộ không ổn cho lắm, nên vội vội vàng vàng nắm lấy cánh tay của Trần Phi Võ kéo lùi về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với lệ quỷ.

Nhưng mà không ngờ, tôi còn chưa chạm tới Trần Phi Võ thì một đám tóc của lệ quỷ đã phóng về phía của tụi tôi, cùng với đó là giọng quát lớn "Tụi mày phải chết".

"Phằng".

Trần Phi Võ phản ứng nhanh chóng, hắn đẩy tôi sang một bên, đồng thờ chĩa súng thẳng về phía đám tóc đang lao tới mà bắn.

"Á".

Lệ quỷ hét lớn trong đau đớn khi đám tóc của cô ta bị viên đạn tẩm chu sa đỏ của Trần Phi Võ làm cho bốc cháy.

Sau tiếng hét, một làn khói đen cuồn cuộn bao vây lấy chỗ đang cháy kia, chỉ trong một thoáng, ngọn lửa đã bị dập tắt, đám tóc lại trở về với hình dạng ban đầu của nó.

"Hừ".

Lệ quỷ gầm gừ, nhìn chằm chắm vào tụi tôi với bộ dáng rất tức giận, cô ta nói lớn "Tụi mày dám đốt tóc của tao sao?"

Lời vừa dứt, làn khói đen tạo thành một cơn lốc xoáy bao quanh cô ta, nó cuốn mạnh mẽ không khí xung quanh, khiến cho tôi và Trần Phi Võ đứng không vững, liên tục bám víu lấy vách tường.

"Phằng".

Trần Phi Võ lại bắn thêm một viên đạn nữa, lần này anh ta lợi dụng lực hút của cơn lốc xoáy kia mà dễ dàng bắn thẳng vào trong.

"Á".

Lệ quỷ đau đớn kêu lên, một dòng huyết dịch hôi thúi ngay lập tức bắn ra tung tóe.

Tụi tôi còn chưa kịp vui mừng vì đã bắn trúng, thì từng bên trong cơn lốc, những đám tóc liên tiếp nhau bắn ra bên ngoài không ngừng, chúng giăng kín mọi không gian xung đây như thể là mạng nhện vậy.

"Phi Võ".

Trần Phi Võ định đưa súng lên bắn thêm một phát nữa, nhưng tôi đã kịp thời lên tiếng ngăn cản.

Đợi cho anh ta quay sang nhìn, tôi mới nói tiếp "Phi Võ, anh đừng bắn, mấy phát súng trước đây đều không thể chạm tới lệ quỷ, coi bộ bắn nữa cũng sẽ vô dụng mà thôi, với lại anh quên Võ Thành Kiệt nói gì rồi sao? Ý của cậu ta là kêu anh nên sử dụng đúng lúc, bây giờ anh bắn như vậy sẽ rất lãng phí".

Trần Phi Võ nghe tôi nói vậy, liền gật đầu, anh ta hỏi thêm "Vậy tôi nên làm gì đây, lệ quỷ đang muốn giết chết chúng ta mọi lúc, tình hình hiện tại rất nguy cấp".

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, im lăng suy nghĩ, bất chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, bèn vội vội vàng vàng cất tiếng "Phi Võ, anh nghe tôi nói đây, chẳng phải lúc nãy lệ quỷ đã từng nói, thể xác của cô ta đã bị chia ra thành từng phần một để làm tiêu bản người sao? Cho nên có thể hiểu rằng, hiện tại cô ta chỉ là oán linh, đồng thời bởi vì cô ta đã thu thập kha khá các oán linh của những nam sinh viên, nên sức mạnh cũng đã tăng lên rất nhiều lần so với một lệ quỷ thông thường, do đó súng của anh chắc chắn sẽ không thể tiêu diệt cô ta được".

"Cậu có cách gì sao?"

Trần Phi Võ nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt của anh ta như thể đã hiểu ra vấn đề, nghi hoặc hỏi.

Tôi "ừm" một tiếng, đáp "Theo như tôi suy đoán, tuy sức mạnh oán linh của lệ quỷ đã tăng lên, nhưng mà chắc chắn vẫn có điểm yếu, và điểm yếu của cô ta có thể nằm ở chấp niệm trả thù kẻ phụ tình, nói cách khác, chỉ cần xác định được làn khí chấp niệm ở đâu, rồi anh một phát bắn vào đó, là chắn chắn tiêu diệt được cô ta thôi".

"Tôi biết rồi".

Trần Phi Võ nghiêm túc lên tiếng, sau đó anh ta mau chóng đưa mắt nhìn về phía của lệ quỷ.

"Muốn tìm điểm yếu để tiêu diệt tao sao, đừng có ở đó nằm mơ".

Giọng nói lãnh lẽo vang lên, cùng lúc đó đám tóc đang quấn lấy lệ quỷ từ từ mở ra, một khung cảnh kinh dị xuất hiện.

Giữa đám tóc là một cái xác đang bị phân hủy, da thịt rớt xuống không ngừng, huyết dịch vẫn đang tuôn trào, nhơn nhớn rợn cả người, đôi mắt là một cái hốc sâu đầy máu, răng nanh và những cây răng mọc tứ tung bên trong miệng, quần áo rách rưới, để lộ ra một vài phần xương trắng đang có dấu hiệu mục nát.

Đặc biệt là mùi hôi thúi bốc ra từ cái xác lan khắp mọi nơi, nó xông thẳng vào mũi, khiến cho tôi chút nữa bị nghẹt thở chết, cũng may mắn tôi đã dùng vạt áo che mũi lại kịp thời.

Vẫn chưa biết nên làm gì trước tình huống này, thì hàng loạt các đám tóc nhỏ liên tiếp bắn về phía tôi và Trần Phi Võ.

Chỉ trong một thoáng, nó đã trói tôi một bên, Trần Phi Võ một bên. Cách nhau một khoảng khá xa.

Tụi tôi cố gắng cựa quậy để thoát ra, nhưng mà không ngờ tới, càng cử động, đám tóc càng siết chặt hơn.

"Ha ha ha... ha ha ha..."

Ở phía bên kia, lệ quỷ cười lớn trong vẻ mặt hài lòng, sau khi cười xong, cô ta liền trừng mắt nhìn về phía tôi, lạnh giọng cất tiếng "Thời điểm này cũng đã tới rồi, mày cứ yên ở chỗ đó chờ tao giết chết tên cảnh sát thúi này, rồi sẽ thực hành nghi lễ Tân Lang thứ 7 với mày sau".

Âm thanh róng lên cực kỳ lớn, kèm theo đó chính là những đám tóc bắn về phía Trần Phi Võ, lúc này tụi nó ngay lập tức hóa thành những cây giáo sắt bén, chờ trực đâm xuyên qua người của anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Kẻ đứng đằng sau


"Vận tâm hội tụ, dùng gió hóa lửa, thiêu rụi tóc ma... cấp cấp như luật lịnh".

Đột nhiên có một giọng niệm chú rất lớn vang lên, cùng lúc đó gió ở trước mặt tôi lập tức xáo động hóa ngay thành một ngọn lửa dữ dội, chỉ một thoáng nó đã đốt cháy hết đám tóc đang bắn tới chỗ Trần Phi Võ.

Còn chưa dừng ở đó, ngọn lửa tiếp túc thiêu rụi hết đám tóc ở xung quanh, giải thoát cho tụi tôi.

"Á... á".

Lệ quỷ gào thét trong đau đớn tột độ, máu từ trên người của cô ta đổ xuống liên tục, nhằm để dập tắt ngọn lửa đang theo tóc lan tới chỗ mình.

"Vận tâm hội tụ, dùng máu vẽ bùa, lộ diện chấp niệm... cấp cấp như luật lịnh".

Lại thêm một câu niệm chú nữa vang lên, lần này những giọt máu từ trong làn nhang khói mơ hồ bắn ra bên ngoài, nhanh chóng vẻ ra một tấm bùa chú rất lớn trên không trung, sau đó chớp mắt một cái nó đã ngay tức khắc bao trùm lấy toàn bộ người của lệ quỷ.

Những phần trên người của lệ quỷ khi tiếp xúc với tấm bùa liền bốc cháy.

Lệ quỷ quay cuồng kêu la thảm thiết, âm thanh này lớn tới mức chấn động cả mọi thứ xung quanh, khiến cho tôi và Trần Phi Võ đứng không vững.

"Trần Phi Võ, tới lúc rồi".

Một giọng nói vô cảm lạnh lẽo và cực kỳ quen thuộc truyền tới.

Tôi còn chưa kịp nhìn coi thử là ai, thì ở giữa đầu của lệ quỷ bỗng dưng tỏa ra một làn khói đỏ, ở trong đó là một thứ giống như tinh thể vậy.

Khoan đã.

Đây không phải là kết tinh của chấp niệm thâm sâu sao?

"Phằng".

Tôi chỉ mới nghĩ tới đây, thì Trần Phi Võ ở bên kia đã ngay lập tức đưa súng lên, bắn một phát về phía đó, âm thanh vang vọng, làm cho tôi giựt mình một cái, dòng duy nghĩ miên man trong đầu bị cắt ngang.

"Cạch".

Viên đạn phóng tới chỗ tinh thể chấp niệm, khiến nó tức khắc bể tan.

"Không... á.... á... ".

Lệ quỷ sợ hãi kêu lên, cơ thể của nó từ từ tan biết dần từng phần một, miệng không ngừng trách móc "Không thể như vậy được, tao còn chưa kịp trả thù kẻ phụ tình kia mà, hàm oan của tao còn chưa giải hết, tao...".

"Ngu ngốc, cô có biết đây là âm mưu hay không hả?"

Lời của lệ quỷ còn chưa nói hết thì từ trong làn nhang khói có một người nói xen vào.

Người này chầm chậm chầm bước ra ngoài, vừa trông thấy, tôi và Trần Phi Võ vô thức đồng thanh kêu lên "Võ Thành Kiệt".

Câu ta không chú ý tới tụi tôi, một đường vẫn hướng về phía của lệ quỷ, nói "Chính kẻ phụ tình kia đã lên kế hoạch từ trước, từ việc giết chết cô rồi hiến xác để làm tiêu bản người, cho tới việc châm ngòi hận thù trong cô, ép buộc cô phải gây ra những chuyện tàn ác này, làm cho cô càng lún càng sâu. Hận thù đã làm cho cô mù mắt rồi".

"Chuyện này... chuyện này... á... á".

Lệ quỷ chỉ nói tới đó thì chợt biến thành tro bụi, rồi tan vào hư không.

"Được rồi đó, còn không mau xuất đầu lộ diện đi".

Võ Thành Kiệt trầm giọng cất tiếng, ánh mắt vẫn lạnh giá nhìn chằm chằm vào trong làn nhang khói trước mặt.

"Ha ha ha...".

Ở phía đó bỗng dưng vang lên một điệu cười kinh dị, rồi một giọng nói khàn khàn vang lên "Không ngờ tới lại bị mày phát hiện ra".

Vừa nói, hắn vừa bước ra bên ngoài.

Trong ánh sáng mờ tối, một tên mặc đồ cưới áo dài đỏ rách rước xuất hiện, da dẻ của hắn trắng bệch và dày đặc các vết sẹo, hàm răng mọc xiu vẹo, với hai cây răng nanh mọc ngược lên trên, hốc mắt đỏ thẫm, tóc tai xơ xác rối tung, khắp người được bao bọc bởi một làn khói màu đỏ mờ mờ ảo ảo, mùi hôi thúi xông ra xung quanh.

Võ Thành Kiệt "hừ" một cái, nhếch mép cười lạnh, trả lời "Với mùi hôi thúi kinh khủng và oán khí nồng nặc tỏa ra từ người của mày, thì thử hỏi làm sao mà tao không thể nhận ra được kia chứ".

Không để cho tên kia có cơ hội nói, Võ Thành Kiệt đã ngay lập tức hỏi "Chỉ là tao có một thắc mắc, mày luyện quỷ tân lang để làm gì hả?"

"Ha ha ha".

Tên kia lại cười, âm thanh lần này lớn hơn, sau khi cười xong, hắn liền bày ra bộ mặt tự hào, lên tiếng "Coi như mày không có ngu ngốc như con đàn bà kia, nó nghĩ rằng chỉ cần thu thập đủ oán các oán kinh sẽ có sức mạnh vô biên. Đối với tao như vậy vẫn còn chưa đủ".

Nói tới đây, hắn khẽ đảo mắt nhìn sang tôi và Trần Phi Võ một cái, rồi mới tiếp tục nói "Tao đã tốn công tốn sức rất nhiều cho kế hoạch lớn lao này, từ việc dụ dỗ con đàn bà ngu ngốc kia rồi giết chết ả, đem xác của ả phân chia thành tiêu bản người, để cho tụi sinh viên ngày qua ngày mổ xẻ, khiến cho oán hận trong ả càng lúc càng sâu đậm tới mức không thể thoát ra được mà hóa thành lệ quỷ, tiếp đó tao lợi dụng ả như một công cụ tìm kiếm thu thập các oán linh cho mình, chỉ nhằm mục đích cuối cùng là luyện quỷ tân lang, mở cách cửa tới địa ngủ, hấp thụ âm khí dồi dào từ nơi đó, trở thành ác ma trong tam giới này.... ha ha ha ha".

Càng nói, hắn càng trở nên điên loạn, âm thanh vang vang, rung động sàn nhà, làm cho mọi thứ trong phút chốc nứt nẻ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Lưới bảo vệ


"Nhưng mà, tao sẽ không cho chuyện đó xảy ra đâu".

Võ Thành Kiệt chậm rãi lên tiếng, âm thanh vẫn lạnh lẽo và không mang theo một chút cảm xúc nào.

"Chỉ với một tên nhóc miệng còn hôi sữa như mày mà cũng muốn ngăn cản tao sao?"

Tên ác ma nhếch mép cười, hướng Võ Thành Kiệt khinh bỉ nói.

Võ Thành Kiệt cười lạnh, đáp "Vậy thì thử coi".

Lời vừa dứt, cậu ta liền ngay lập tức niệm chú "Vận tâm hội tụ, dùng gió hóa lửa, thiêu tà diệt quỷ... cấp cấp như luật lịnh".

Gió ở xung quanh đột nhiên nổi lên, cuồn cuộn hóa thành một ngọn lửa đang cháy rực rỡ phóng về phía tên ác ma.

Trông thấy đòn tấn công bất ngờ này, tên ác ma vung tay lên, làn khói đỏ bao cung quanh hắn hóa thành một tấm trấn, chỉ trong chớp mắt đã hóa giải được ngọn lửa.

Tuy nhiên lúc này hắn có vẻ rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Võ Thành Kiệt, nghi hoặc hỏi "Chiêu thứ này... không phải là chỉ có người của thánh tộc Tinh Võ thị mới có sao? Chẳng lẽ mày là...?"

"Phải".

Võ Thành Kiệt trầm giọng trả lời "Tao chính là người của thánh tộc Tinh Võ thị - Võ Thành Kiệt. Không ngờ mày cũng biết tới".

"Ha ha ha... ha ha ha...".

Tên ác ma cười lớn, nói "Sao mà không biết được, tao nghe nói nếu uống được máu của người chân truyền thánh tộc Tinh Võ thị sẽ giúp tăng cường sức mạnh".

Nói tới đây, hắn liền ra vẻ hoài nghi "Nhưng mà tao khá bất ngờ khi mày cũng là một người của thánh tộc Tinh Võ thị [1], một kẻ không có linh khí bao quanh, không mang theo cung Trường Minh và đặc biệt nguyên khí trên người vô cùng yếu ớt [2]".

[1] Thánh tộc Tinh Võ thị: là một tộc tu tiên từ ngàn xưa, nguyên khí trên người vô cùng dồi dào, được linh khí bao quanh bảo vệ, với vũ khí là cung Trường Minh, tương truyền máu của người trong thánh tộc có thể giúp kẻ uống nó tăng cao công lực. Chỉ là những người này bắt buộc phải là trai tân, nếu không còn là trai tân sẽ mất hết những thứ trên, vô thức trở thành người thường.

[2] Ở trong truyện "Đám Cưới Ma", Võ Thành Kiệt lúc chiến đấu đã làm gãy cung Trường Minh, sau khi chết, cậu ta được hồi sinh, trở thành một kẻ không phải người sống cũng không phải người chết, cho nên đã mất hết linh khí, nguyên khí còn lưu lại trên người chỉ đủ để duy trì sự sống. Bù lại, cậu ta sẽ không chết, sống mãi dưới bộ dạng của một chàng thiếu niên, có khả năng tiên tri và dễ dàng bị thu hút bởi oán khí và âm khí.

Đối với những lời mỉa mai này của tên ác ma, Võ Thành Kiệt cư nhiên không để tâm, cậu ta nhếch mép, cất lời "Có vẻ như mày khá thất vọng, nhưng mà được chết dưới tay tao cũng không nhục nhã đâu".

Cậu ta tiếp tục niệm chú " "Vận tâm hội tụ, dùng máu vẽ bùa, tiêu tà diệt quỷ... cấp cấp như luật lịnh".

Nói xong, cậu ta liền cắn đầu ngón tay của mình cho chảy máu, rồi nhanh chóng vẽ bùa trên không trung, điều khiến cho tôi vô cùng ngạc nhiên, đó chính máu từ ngón tay của cậu ta lại chảy thành hình thù mà cậu ta mong muốn - một lá bùa đích thực.

Sau khi vẽ xong, cậu ta khẽ hất nó một cái, lá bùa ngay tức khắc phóng về phía của tên ác ma.

Chứng kiến cảnh tượng này, tên ác ma vung tay lên, làn khói màu đỏ ở xung quanh hắn đột nhiên trở nên cuồn cuộn tạo thành một cơn lốc, hướng về phía lá bùa của Võ Thành Kiệt mà bắn tới.

"ĐÙNG".

Hai nguồn năng lượng va chạm vào nhau vang lên một tiếng động lớn, đồng thời khiến cho cả khu vực quanh đây chấn động, tôi và Trần Phi đứng không vững, bị té ngay vào trong vách tường ở bên cạnh, tuy nhiên Võ Thành Kiệt và tên ác ma kia vẫn không hề hấn gì, cứ hiên ngang đứng yên đó nhìn chăm chăm vào đối thủ mà không rời mắt.

"Chỉ có vậy thôi sao?"

Tên ác ma ra vẻ khoái trí, nói lớn.

Võ Thành Kiệt vô cảm nhìn hắn, không nói không rằng, trực tiếp niệm chú " "Vận tâm hội tụ, dùng máu dẫn đường, hóa thành khói trắng, trừ tà diệt ma... cấp cấp như luật lịnh".

Gió xung quanh ùng ùng nổi lên, Võ Thành Kiệt cắn ngón tay hất máu về phía tên ác ma, máu và gió hòa trộn vào nhau, hóa thành một làn khói trắng phóng bay.

Tên ác ma lại xài chiêu cũ, vung tay, làm cho làn khói màu đỏ phóng tới chỗ làn khói trắng.

Khác với lần trước, làn khói đỏ vừa va chạm vào làn khói trắng đã ngay tức khắc bị tiêu trừ.

Tên ác ma trợn mắt kinh hãi, vội vội vàng vàng hô lớn "Âm khí vạn trượng, tấn công".

Một làn khói đen lạnh lẽo từ trong thân người của hắn tỏa ra, tức thì kết hợp với làn khói đỏ đang cuồn cuộn bao bộc lấy hắn, trong chớp mắt bắn về phía Võ Thành Kiệt.

Mắt trông thấy nguồn sức mạnh âm lãnh vô cùng lớn, Võ Thành Kiệt liền tiếp tục hất máu, niệm chú " "Vận tâm hội tụ, dùng máu dẫn đường, tăng cường linh lực... cấp cấp như luật lịnh".

Máu bay tới, mau chóng tan vào làn khói trắng, tạo ra một thứ ánh sáng chói mắt, nó cuốn theo không khí ở xung quanh, dũng mãnh xoáy về phía tên ác ma.

Chiêu thức của Võ Thành Kiệt mạnh mẽ tới nổi phá tan chiêu thức của tên ác ma, và đang tiếp tục hướng về phía hắn mà tấn công.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, tên ác ma bỗng dưng nở một nụ cười nham hiểm, hắn không tỏ vẻ sợ hãi gì, vẫn bình thản đứng đó, dang hai tay ra chờ đợi chiêu thức của Võ Thành Kiệt tấn công mình.

"Đùng".

Một tiếng nổ lớn vang trời, rung động tất cả mọi thứ ở phía tên ác ma, trần nhà nứt nẻ, những mảng tường rớt xuống sàn nhà liên tiếp.

Sau khi làn khói tan hết đi, hình ảnh hoàn toàn nguyên vẹn của tên ác ma chầm chậm chầm chậm xuất hiện, hắn cư nhiên không bị một chút thương tổn gì.

Hắn nhìn về phía Võ Thành Kiệt, bày ra bộ dạng đắc ý, cười nói "Mày không thể tiêu diệt được tao đâu, bởi vì xung quang tao hiện tại có rất nhiều oán linh của quỷ tân lang, bọn chúng chính là lớp vỏ bọc vững chắc, đang ra sức bảo vệ tao.... ha ha ha".

Nói xong hắn liền cười lớn, âm thanh vang vang nghe mà nổi hết da gà da vịt lên.

Tuy nhiên tôi không quan tâm tới điều đó, thứ làm cho tôi chú ý lúc này chính là ẩn hiện xung quanh tên ác ma kia có rất nhiều oán linh của các nạn nhân của vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này, bọn họ đã hóa thành quỷ, đang liên kết với nhau tạo ra một tấm lưới vững chắc, nhằm để bảo vệ tên ác ma.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Thoát ra


"Bây giờ phải làm sao đây?"

Tôi cảm thấy sợi hãi, vô thức thì thào.

Trần Phi Võ hình như cũng cảm thấy được nguy hiểm, anh ta liền bước vội sang chỗ của tôi, trầm giọng nói "Cẩn thận một chút".

Võ Thành Kiệt im lặng suy nghĩ một thoáng, rồi chợt quay mặt về phía của tụi tôi, cất tiếng "Tôi cần sự giúp đỡ của hai người".

Tôi và Trần Phi Võ không hẹn mà cùng nhau đồng thanh, ngạc nhiên cất tiếng hỏi "Cần tụi tôi sao?"

"Phải".

Võ Thành Kiệt gật đầu, rồi lùi về phía của tụi tôi, khe khẽ giải thích "Hiện tại các quỷ Tân Lang đang tạo thành một tấm lưới xung quanh bảo vệ tên ác ma kia, tôi không thể niệm chú tấn công trực diện được, vì vậy tôi đã nghĩ ra một cách khác tốt hơn".

"Là cách gì?"

Trần Phi Võ nhíu mày, lên tiếng hỏi.

Võ Thành Kiệt hít một hơi lạnh, chậm rãi trả lời "Đó chính là sử dụng máu của nạn nhân thứ bảy để phá giải lưới quỷ Tân Lang".

Nói tới đây, cậu ta tập trung nhìn tôi, rồi nói tiếp "Bởi vì chỉ có nạn nhân được chọn mới có mối liên kết không thể phá bỏ đối với những nạn nhân trước đó, dùng máu của cậu để đánh thức bọn họ, giải đi phong ấn đang cầm tù bọn họ, giúp bọn họ siêu thoát".

Tôi nghe những lời này của cậu ta, liền ngay lập tức hiểu ra vấn đề, vội vội vàng vàng gật đầu, nói "Nếu là vậy, thì nhanh chóng làm thôi, cậu muốn lấy bao nhiêu máu của tôi cũng được, chỉ cần chấm dứt chuyện kinh khủng này, tôi chấp nhận hết".

Trần Phi Võ hình như muốn nói gì đó, nhưng khi trông thấy vẻ mặt đầy sự quyết tâm của tôi, anh ta không lên tiếng nữa.

Võ Thành Kiệt nghiêm tức "ừ" một tiếng, nói thêm "Chúng ta bắt đầu thôi".

"Tụi mày đang có âm mưu gì hả?"

Trong khi đó, thì ở phía tên ác ma đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất lớn khiến cho cuộc trò chuyện của tụi tôi bị gián đoạn, tụi tôi theo phản ứng quay mặt nhìn về phía hắn.

Tên ác ma "hừ" một cái, khinh bỉ nói "Định tìm cách giết tao sao? Không có cửa đó đâu, tất cả các oán linh bao quanh tao rất nhiều, muốn phá tan nó, chờ kiếp sau đi".

Võ Thành Kiệt mặc kệ những lời này của hắn, cậu ta ngay lập tức nghiệm chú "Vận tâm hội tụ, dùng gió hóa lửa, trừ tà diệt quỷ... cấp cấp như luật lịnh".

Cũng giống như lần trước, gió ở xung quanh bắt đầu cuồn cuộn nổi lên, nó phóng ngay về phía của tên ác ma.

Tên ác ma nhìn thấy như vậy, liền cười lớn, nói "Chỉ có một chiêu không có tác dụng mà cứ xài hoài như vậy sao? Ha ha ha...".

Điệu cười của hắn còn chưa chấm dứt, thì ở phía bên đây, Võ Thành Kiệt đã tức khắc cầm lấy tay tôi, cậu ta nhanh như chớp cắn vào đầu ngón tay cho máu chảy ra, rồi quẹt một đường hất tung từng giọt máu về phía trước, gấp gáp niệm chú "Vận tâm hội tụ, dùng máu Tân Lang, hòa chung chú thuật, giải thoát oán linh... cấp cấp như luật lịnh".

Những giọt máu của tôi bắn ra bên ngoài, hòa càng vào dưới làn gió, khiến cho nó trở nên phát sáng rực rỡ, mau chóng bay tới chỗ tên ác ma.

Tôi có thể cảm nhận thấy máu từng trong người của mình bị rút ra bên ngoài rất nhiều.

"Chíu... íu".

Một thứ âm thanh khá lớn vang lên, tia sáng chói mắt chiếu rọi khắp mọi nơi, từng đợt từng đợt oán linh bị tách ra khỏi tấm lưới bao xung quanh tên ác ma, bọn họ xếp thành một vòng tròn ở bên ngoài hắn.

Thứ ánh sáng rực rỡ kia chưa dừng lại ở đó, trực tiếp bắn vào người của tên ác ma.

"A.. á".

Tiếng gào thét đau đớn của tên ác ma vang lên rầm trời, không gian xung quanh rung lắc một trận dữ dội.

Cơ thể của hắn bị thương tổn một phần, da thịt rớt rải rác cách đó không xa, huyết dịch trào ra không ngừng nghỉ.

Võ Thành Kiệt nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt hết sức bình thản, khẽ nói "Đã tới lúc kết thúc rồi".

"Vận tâm hội tụ, dùng máu dẫn đường, hội tụ oán linh, tiêu diệt tà ác... cấp cấp như luật lịnh".

Lời chú thuật vừa niệm xong, không khí xung quay chợt trở nên đặc sệt như thể đang dự báo sắp có chuyện khung khiếp xảy ra vậy.

"Ù ù".

Một cơn lốc xáy bất chợt hình thành sau khi Võ Thành Kiệt dùng máu của mình vẽ một hình thù bùa chú trên không trung xong.

Cơn lốc này kết hợp ngay với các oán linh ở bên trên, liên tục xoay xung tên ác ma.

Còn chưa hết kinh ngạc trước những gì đang xảy ra, thì Võ Thành Kiệt liền ép cho máu trên đầu ngón tay của tôi chảy ra, tiếp đó cậu ta hòa lẫn với máu của chính mình, rồi hất về phía trước, hô lớn "Hồng Liên Diệt Quỷ Trận".

Máu của tôi và cậu ta rớt xuống dưới đất, chảy xuống dưới nơi tên ác ma đang đứng, nó lập tức hóa thành một trận pháp hình bông sen đỏ. Trận pháp này càng lúc càng nhiều cánh hoa hơn, bao vây lấy tên ác ma, không có hắn thoát ra bên ngoài.

Ở phía bên trên, cơn lốc của các oán linh đang càng ngày càng thu hẹp lại, giống như thể đang muốn xé tên ác ma ra từng mảnh vụn vậy.

"Không, không thể nào, tao không thể chết như vậy được".

Đứng ở giữa đó, tên ác ma gào thét trong điên loạn, âm thanh vang vang không ngừng "Kế hoạch tao đã cất công sắp đặt, không thể thất bại như vậy đâu".

Vừa nói, hắn vừa liên tục tìm đường thoát ra bên ngoài, nhưng mà chỉ vô dụng, bởi vì bên dưới, bên trên, và xung quanh đều đã bị quay kín bởi trận pháp, oán linh và chú thuật rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Kết thúc


Cơn lốc càng ngày càng lớn, nó hút không khí xung quanh, khiến cho mọi thứ như muốn bay vào trong tâm của cơn lốc vậy. Tôi và Trần Phi Võ phải dùng hết sức bình sinh của mình bám vào vách tường mới có thể trụ vững được.

"Ù ù... ù ù.."

"A... a...".

Tiếng gió cuồn cuộn réo rắt lên vọng lên cùng với tiếng gào thét thê lương trong đau đớn âm vang của tên ác ma không ngừng nghỉ, tạo ra một khung cảnh vô cùng kinh khủng, không thể nào dùng lời nói có thể miêu tả được.

Những oán linh ở bên trên không trung vẫn tiếp tục thu hẹp dần khoảng cách với tên ác ma, trong khi đó trận pháp hồng liên diệt quỷ ở bên dưới bắt đầu đỏ rực lên.

Võ Thành Kiệt hất tay, niệm chú "Vận tâm hội tụ, liên kết oán linh, tăng cường trận pháp, lốc xoáy cuộn trào, tiêu diệt tà ác, tâm ma hiện ngay... cấp cấp như luật lịnh".

Đầu ngón tay của Võ Thành Kiệt vừa chỉ về phía tên ác ma, thì hắn ngay lập tức hét lên một tiếng, trận pháp hóa lửa đỏ, lốc xoáy ép thật chặt, oán linh tụ lại một điểm.

"Xẹt".

Một thứ âm thanh chói tai đột ngột vang vọng, từ trên người của tên ác ma bốc lên một làn khói đen, nó nhanh chóng bay lên không trung.

"Trần Phi Võ, mau bắn tinh thể màu đen kia nhanh".

Võ Thành Kiệt hô lên, tôi giựt mình một cái, lập tức nhận ra ở trong làn khói đen kia ẩn chứa một thứ tinh thể màu đen mờ mờ ảo ảo.

"Phằng".

Trong khi tôi đang mải mê suy nghĩ, thì Trần Phi Võ đã vội vàng chĩa súng về phía tinh thể đen mà bắn một một viên đạn được tẩm chu sa đỏ.

Viên đạn bay nhanh về phía đó, tạo thành một vệt đỏ sáng rực xé tan không khí ở xung quanh, bắn bể nát tinh thể màu đen thành tro bụi, rồi cả hai nhanh chóng biến mất trong hư không.

Khoảnh khắc đó vừa kết thúc, cơn lốc liền tan đi, trận pháp hồng liên diệt quỷ tiêu biến, các oán linh lần lượt tan vào không trung.

"Bọn họ hồn siêu phách tán sao?"

Tôi vừa nhìn vừa vô thức lên tiếng hỏi.

"Không".

Võ Thành Kiệt chậm rãi trả lời "Bọn họ hiện giờ đã được giải thoát, đang trên đường tới nơi đầu thai chuyển thế".

"Anh hai".

Trần Phi Võ bỗng dưng kêu lên một tiếng, câu nói làm cho tôi chú ý, theo phản xạ quay sang nhìn.

Lúc này liền trông thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào một oán linh đang tan biến, đôi mắt hoen đỏ, nhưng trên môi lại nở một nụ cười mãn nguyện.

Tôi có thể cảm nhận được tậm trạng anh ta đã tốt hơn, lời hứa tìm ra hung thủ đã hoàn thành, gánh nặng trong lòng cuối cũng cũng đã trút xuống.

"Thôi, mọi chuyện đã kết thúc rồi".

Tôi vỗ nhẹ lên vai Trần Phi Võ, cười nói, anh ta cũng mỉm cười đáp lại.

"Vẫn còn một chuyện nữa".

Võ Thành Kiệt hướng về phía tụi tôi lạnh giọng nói "Tâm ma đã bị tiêu diệt, nhưng còn thể xác phàm trần của hung thủ vẫn còn đó, hắn đang chờ pháp luật trừng trị".

Vừa nói, cậu ta vừa chỉ tay về phía trước.

Tôi và Trần Phi Võ vội vội vàng vàng nhìn theo, trong tầm mắt trông thấy có một người đàn ông trung niên đang nằm đó.

Trần Phi Võ tiến tới bắt giữ, đồng thời anh ta gọi cho đồng đội tới.

Sau khi điều tra, bọn họ phát hiện ra rằng, tên này là một kẻ giết người hàng loạt, lên kế hoạch kỹ càng.

Theo tuyên án của tòa, cuối năm nay sẽ bị tử hình.

Thông tin về việc đã bắt được tên hung thủ lan truyền khắp mọi nơi, khiến cho ai nấy cũng yên tâm rằng, vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 đã chính thức chấm dứt.

Tuy vậy, ban lãnh đạo nhà trường nhằm muốn trấn an các nam sinh viên đã chi một số tiền lớn để phá bỏ và xây mới lại khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt.

Nói thêm một chuyện nữa, cuộc thi ca hát do ban văn nghệ tổ chức hàng năm đã kết thúc một cách hoàn mỹ, mặc dù vắng mặt của tôi.

Cuộc sống sinh viên năm nhất của tôi lại trở về đúng quỹ đạo của nó.

-----

Buổi chiều, ánh nắng chiếu vàng ươm trên con đường dẫn tới khu ký túc xá, gió thổi hiu hỉu, tiếng cười nói xôn xao của các sinh viên khi qua lại làm cho con đường trở nên nhộn nhịp.

"Duy Phúc".

Tôi đang bước từng bước về phòng một cách thông thả, thì đột nhiên ở phía sau lưng vang lên một tiếng gọi.

Người này, tôi đã quá quen thuộc rồi, chỉ cần nghe giọng cũng biết được đó là ai.

"Phi Võ".

Tôi chậm rãi quay lại, khe khẽ mỉm cười.

"Cậu định về phòng sao?"

Anh ta vừa bước tới gần vừa cất tiếng hỏi.

"Ừm".

Tôi gật đầu, nói "Tôi định về phòng, mà anh kêu tôi có việc gì không?"

"À".

Trần Phi Võ ầm ừ vài tiếng, rồi hít một hơi sâu, đáp "Vụ án mạng liên hoàn đã kết thúc, công việc của tôi ở đây cũng đã chấm dứt, vì vậy ngày mai tôi sẽ được chuyển sang một khu vực khác, cho nên muốn tới đây để từ biệt cậu".

Tôi vô thức "Ờ" một tiếng, mà không biết nói gì cho phải, dù gì đi nữa tôi cùng đã cùng anh ta trải qua biết bao nhiêu chuyện rồi, giờ từ biệt, trong lòng có chút tiếc nuốt nói không nên lời.

"Vậy nha, tôi đi đây".

Trần Phi Võ nói xong, liền mỉm cười mà rời đi.

"Phi Võ".

Tôi thấp giọng gọi tên anh ta.

Chờ cho anh ta quay lại nhìn, tôi mới cất tiếng hỏi "Chúng ta còn gặp lại nhau không?"

"Dĩ nhiên là vẫn còn".

Anh ta để lại một câu, rồi vội vội vàng vàng chạy đi mất.

-- Hết --
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom