Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 140: Cô cần tiền


Editor: Quỷ Quỷ

Bà kiên quyết không nhận đứa con gái này, nhưng suy cho cùng vẫn là mẹ con, không phải nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt tất cả, bà chỉ là tức giận, vô cùng tức giận.

Bà muốn đuổi theo, nhưng bên ngooài đã không còn ai nữa rồi.

Trời vẫn mưa to không ngừng, Hạ Nhược Tâm trú mưa trong một nhà kho cũ, trước mắt cô chỉ có thể qua đêm ở đây, nhưng trên người cô không có nổi một đồng tiền, ngooài bộ quần áo này cô chẳng có gì cả.

Dựa vào góc tường, vòng tay ôm lấy chính mình, tay trái của cô vẫn còn đau buốt.

Gió thỉnh thoảng vẫn là thổi nước mưa hắt vào, âm thanh giống như người con gái đang khóc, làm người ta đau lòng.

Tạ bệnh viện, trong căn phòng bệnh xa hoa này, có hương hoa thoang thoảng, một bó hoa bách hợp xinh đẹp được cắm trong một cái bình tinh xảo.

Lý Mạn Ni dựa vào lòng Sở Luật, mà Sở Luật cẩn thận đỡ cô, sợ cô đau.

“Luật, anh nói thật sao? Đã không còn ai mắng em là kẻ thứ ba, hồ ly tinh?” Cô ngẩng đầu có chút kích động hỏi Sở Luật, anh đối cô thật sự rất tốt, tuy đối với Hạ Nhược Tâm có chút tàn nhẫn, nhưng vì hạnh phúc của bọn họ làm vậy cũng đáng thôi.

“Đúng vậy, anh sẽ làm em gả cho anh thật vẻ vang, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi.” Sở Luật chỉ là cúi đầu cưng nựng người trong phòng, môi động, nhưng trong mắt lại có sự kỳ quái.

Đã mấy ngày rồi, anh không hề vui vẻ, một chút cũng không, hàng ngày vẫn xử lý công việc, tham gia các cuộc họp, chỉ ở trước mặt Lý Mạn Ni anh mới có tinh thần một chút..

“Luật, cám ơn anh,” Lý Mạn Ni xoay người ôm cổ Sở Luật, chủ động áp môi lên môi anh, Sở Luật mới đầu còn sững sờ, nhưng rất nhanh liền tiếp nhận sự chủ động hiếm có này của cô.

Người phụ nữ này hay thẹn thùng, anh càng ngày càng thấy cô như là một người khác, không còn giống Hạ Dĩ Hiên nữa.

“Luật, em yêu anh, em thật sự thực yêu anh.” Lời nói của cô nhanh chóng bị nuốt chửng, Sở Luật liền cứng người lại, yêu? Một chữ yêu này thực sự rất nặng, anh thực sự không nghĩ, anh thực sự yêu cô sao?

Có chứ, nếu không yêu thì sao lại muốn cưới cô mà hao hết cả tâm tư, nếu không yêu sao anh còn ở nơi này?

Cho nên, anh có yêu cô.

Đúng, nhất định là như vậy.

Ngoài trời thì mưa gió rét lạnh, trong phòng bệnh lại ấm áp như ngày xuân.

Trời mùa hẹ mới mưa gió một đêm, sáng sớm người đi làm còn phải lạnh tới rụt cổ, còn tưởng mùa đông sắp tới.

Trong một nhà kho nhỏ, có một người phụ nữ sắc mặt vô cùng yếu ớt đi ra, cô nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay trái đau buốt của mình, cắn chặt răng, nhìn ra ngoài, không mưa thì tốt rồi, cô biết rằng nếu muốn sống thì phải đi tìm việc làm, cô rất rất cần tiền.

Nhưng cô biết làm gì bây giờ?

Cô giống như một kẻ hành khất, nhìn ngó khắp nơi, gió lạnh như muốn thổi bay bộ quần áo đơn bạc của cô, chỉ biết ôm ghì cánh tay mình, dường như làm như vậy mới có thể không chết còng.
 
Chương 141: Tìm việc khó, sinh hoạt không dễ


Cô dừng bước lại, đi vào.

Đây là một cửa hàng, trên đó viết muốn tuyển nhân viên cửa hàng, không biết cô có thể hay không, cô không có bán hàng qua, thế nhưng, cô sẽ cố gắng.

"Xin hỏi cô là tới mua đồ?" Ông chủ ngẩng đầu, thấy được một một cô gái toàn thân phát run nữ, kỳ quái hỏi cô, nơi này không có bán quần áo, chỉ bán một số đồ chơi nhỏ.

"Tôi muốn biết, nơi này còn cần người hỗ trợ không?" Cô cẩn thận hỏi, chỉ là hy vọng ông không cự tuyệt cô, nếu không cô không biết phải làm sao, mà cô rất lạnh, cũng rất đói.

"Cô là đến tìm việc làm?" Ông chủ nhìn Hạ Nhược Tâm từ trên xuống dưới, tuy sắc mặt không tốt, nhưng tướng mạo giống như cũng khá: " Tiền lương ở chỗ chúng tôi không cao, cô xác định cô muốn tới sao?" Anh lại hỏi một câu. Không biết cô gái lớn lên như thế có thể ghét bỏ hay không.

Hạ Nhược Tâm vội vàng lắc đầu: " Sẽ không, sẽ không, tôi sẽ không ghét bỏ: "Hiện tại cô còn cái gì có thể ghét bỏ, có một nơi ở, có thể ăn no là được rồi, cô có thể bị đói, nhưng con của cô lại là không được.

"Tốt. Cô..." Chỉ là lời ông ta vẫn chưa nói xong, liền nghe một trận tiếng bước chân cực lớn vang lên, sau đó là giọng một người phụ nữ tức hổn hển: "Không được, tôi không đồng ý, loại phụ nữ này sao có thể lưu lại: " Người phụ nữ vội vàng chạy tới trước mặt người đàn ông, vươn tay đẩy Hạ Nhược Tâm một chút, lúc này mới trừng mắt với người đàn ông: " Con mắt của ông để đi nơi nào, ông không nhìn ra cô ta là ai chăng? Cô ta chính là Hạ Nhược Hân, không biết xấu hổ đi tìm đàn ông bên ngoài bị phát hiện, ông xem cô ta mặc như vậy, nào có người nào ở trong trời lạnh mặc ít như vậy, rõ ràng là câu dẫn người."

Người phụ nữ vừa dứt lời, người đàn ông lúng túng gái tóc của mình, lại nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm, khi nhìn thấy Hạ Nhược Tâm một lần nữa, trong mắt ông ta lóe lên một chút xem thường.

"Đi đi, đi đi, chỗ này chúng tôi không nhận cô."

Hạ Nhược Tâm cắn môi trắng bệch, buông xuống lông mi, quay người, đi ra ngoài.

Cô không phải là không muốn mặc quần áo, cô cũng muốn mặc, cô cũng lạnh, chỉ là, cô cũng không có bao nhiêu quần áo mặc, cô không có.

Núp ở một góc tường, thỉnh thoảng cô xoa xoa tay của mình, mà trong bụng cũng rất đói, cô đã một ngày không có ăn gì, người quen biết, tất cả đều tránh cô như độc, cũng không có nguyện ý giúp cô, đều cho rằng cô đáng đời, cô thấp hèn.

Cô, đã không còn đường có thể đi rồi.

Thẳng đến khi cô ngẩng đầu lên, thấy được một đứa bé hiếu kỳ, thuần khiết vô cùng, làm người thấy chua xót.

"Dì, có phải dì rất đói hay không?" Trong đôi mắt trong sáng của đứa bé, không nhiễm bất kỳ ác ý, sạch sẽ vô cùng, nó lấy từ phía sau ra một cái bánh bao nhỏ, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay cô.

"Dì, cái này cho dì ăn: " Nó nói xong, gãi đầu của mình một chút, lúc này mới chạy ra ngoài, ôm chặt chân một người phụ nữ.

Mà người phụ nữ kia chỉ dịu dàng vuốt đầu của đứa bé, nụ cười gương mặt này, thật là quá mức rung động lòng người, ý cười tốt, hiền lành gật đầu. So với ánh sáng ngày xuân còn làm cho người cảm giác ấm áp.

Con, cô đặt tay ở trên bụng mình, cô cũng có một đứa bé, về sau, nó sẽ lớn lên, cũng sẽ gọi mẹ.

Cô nắm chặt bánh bao trong tay, nuốt vào từng miếng từng miếng, được người quan tâm cũng không có quan hệ, không có người thích cũng không có quan hệ, cô sẽ kiên trì, mặc kệ nhiều khó khăn, nhiều khổ, bời vì, cô muốn sống sót, muốn con của cô sống sót.

Không có người thích họ, cô thích, không có người thương họ, cô yêu.

Đã ăn xong một cái bánh bao, cô lại đứng lên một lần nữa, tuy nhiên thân thể rất tồi tệ, hình tượng cũng kém, nhưng lưng của cô lại rất thẳng. cô sẽ không tuỳ tiện ngã xuống như vậy. Vì đứa con đáng thương, cô sẽ kiên trì.

Một nhà không muốn cô, cô tìm nhà thứ hai, nhà thứ ba không muốn, cô liền đi tìm nhà thứ tư.
 
Chương 142: Sinh hoạt sẽ có hi vọng


Cô đi vào trong một cửa hàng, nơi này là một nhà hàng, trên đó viết tuyển nữ người làm, không biết là làm cái gì, chỉ cần bọn họ muốn cô, cho dù là rửa chén lau chùi cô đều nguyện ý.

Tôi muốn tìm một công việc được chứ? Không biết là bởi vì khí trời hay sao, giọng của cô có chút khàn khàn, cả người đơn bạc muốn chết, giống như gió thổi qua sẽ ngã xuống.

Nhân viên phục vụ cô làm chứ? Người kí đến đầu cũng không nhấc lên trả lời.

Tôi đồng ý, cô vội vàng nói, chỉ là không biết tay trái của cô có thể hay không, chỉ là hiện tại cũng không lo được.

"Cô tên gì?" Lúc này người hỏi mới ngẩng đầu, đó là một người phụ nữ, mà cô giống như vẫn tính toán chi tiêu, tiệm này cũng không lớn, nhưng lại vô cùng đặc sắc, rất nhiều người đều ưa thích tới nơi này ăn, cho nên làm khá khẩm, gần đây cũng là cần thêm nhân viên.

Hạ Nhược Tâm do dự nửa ngày, mới khẽ trả lời: "Tôi tên Hạ Nhược Tâm."

Mà người nữ nghe xong tên của cô, lập tức đứng lên, đi lên trước, nhìn cô từ trên xuống dưới: " Cô chính là người bắt gian ở giường gần đây lên báo Hạ Nhược Tâm, hay là trùng tên trùng họ?"

Tuy ảnh chụp trên báo cũng không tính là rất rõ ràng, nhưng mơ hồ vẫn nhìn ra có chút giống nhau điểm.

Hạ Nhược Tâm lại đau khổ cười một tiếng, thì ra cái thế giới này thật sự rất nhỏ, sẽ có nhiều người nhận biết cô như vậy, cô là một nhân vật không có tiếng tăm gì mà có thể để nhiều người nhận biết như vậy, có phải cô cũng cần phải cảm thấy đời này không tiếc, cô đã thành người nổi tiếng không.

"Chúng tôi không muốn cô, cô đi đi." Người phụ nữ xua tay, phụ nữ như vậy không có người thích, đương nhiên cũng không ai dám muốn.

Hạ Nhược Tâm cười, chỉ là nụ cười có chút thê lương, cười làm cho người ta cảm giác lòng chua xót.

Cô cúi người thật sâu.

"Cảm ơn: " Một câu cám ơn nói vô cùng khô khốc.

Cô quay người đi ra cửa, trước mắt bắt đầu hiện lên một cảnh sương mờ,.

"Chờ một chút: " Khi cuối cùng nước mắt của cô muốn rơi ra ngoài, người phụ nữ sau lưng kia lại mở miệng: "Được rồi, được rồi, lưu lại đi, phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ."

Mà Hạ Nhược Tâm vươn tay đặt ở trên mắt của mình, lần này, là thật sự khóc.

Ánh mắt của cô rõ ràng là đang cười, lại đồng thời cũng đang khóc.

Cuối cùng cô tìm được công việc, có thể không cần chết đói, mà chỗ ở của cô là một kho hàng nhỏ, bên trong có chút lạnh, chẳng qua, cũng là nơi che gió che mưa, mà đây là công việc của cô.

Ban ngày làm việc ở nơi đó, chỉ là phục vụ mà thôi, mỗi một lần khi cô trở về, tay trái của cô đều đau, chẳng qua, cô vẫn nhịn, không làm cái này, cô còn có thể làm cái gì?

Làm việc không phân địa vị, có thể nuôi sống chính mình là công việc tốt.

Cô còn không muốn bị chết đói.

Đi trên đường, có lẽ cái thế giới này vốn là có mới nới cũ, trên báo chí đã không có ảnh chụp Hạ Nhược Tâm, không có chuyện xấu của cô, mà có một tin tức khác, cô cầm lấy một phần báo nhìn xuống, phía trên là Sở Luật cùng với người phụ nữ được che chở trong ngực, mà người phụ nữ kia chính là Lý Mạn Ni. Bọn họ sẽ không lâu nữa cử hành một lễ đính hôn vô cùng hào hoa.

Buông tờ báo trong tay xuống, cô chớp hai mắt, mơ hồ trong đó, lại có dòng nước, lại một lần nữa nghe được tin tức của anh, cô vẫn cảm giác đau lòng.

Cô nghĩ, cô còn phải thật lâu mới có thể tốt, chẳng qua, một ngày nào đó, người mình yêu sâu đậm, cũng sẽ bị quên.

Quay người, rời đi, mà bọn họ đã là hai thế giới, không còn có ngày gặp nhau.
 
Chương 143: Có số người nên quên


Cô đứng ở một cửa hàng áo cưới, nơi đó treo một bức ảnh cực xinh đẹp, mà trên tấm ảnh đều là người cô nhận biết, có ảnh mới, như vậy tấm ảnh cũ cũng có thể bị thay thế, cũng là nhan sắc lụi tàn, Chu Sa cũng phải lui đi, yêu lâu dài, ai mà tin?

Phía trước luôn mồm yêu Hạ Dĩ Hiên đến chết, chẳng qua không đến thời gian một năm, liền yêu người khác.

Sở Luật à Sở Luật, tay của cô đặt ở phía trên tấm kính, giữa ngón tay cảm thấy một loại lạnh buốt, trên môi nếm được hương vị hơi mặn, ngoại trừ Hạ Dĩ Hiên, anh vẫ đối tốt với một người phụ nữ khác như vậy, đối cô cũng chỉ có tàn nhẫn, một loại yêu, một loại hận, thì ra rõ ràng.

Cô quay người, người nữ trên tấm ảnh cười còn hạnh phúc hơn Hạ Dĩ Hiên, càng hạnh phúc hơn Hạ Nhược Tâm.

Trong biệt thự Sở gia, Tiểu Hồng không ngừng thở dài, nơi này đã không có phu nhân kia, mà chính là có một người khác, không biết vì cái gì, trong nội tâm cô thấy khó khăn, mà phu nhân kia đã đi nơi nào, giống như cô bốc hơi khỏi thế giới này, không còn có tin tức của cô.

Cô đứng ở một bên nhìn, quần áo đồ vật của phu nhân đã dùng qua, toàn bộ bị ném đi, nhưng thứ thuộc về cô giảm bớt từng chút, có lẽ sẽ không lâu sau, tất cả mọi người sẽ quên nơi này từng ở một người phụ nữ thích khóc

Sở Luật đứng trong gian phòng, tất cả bên trong đều là một loại trống rỗng không nói được, đồ của Hạ Nhược Tâm đã bị ném ra ngoài toàn bộ, cô quả nhiên nói được thì làm được, đồ Sở gia đều không có cầm đi.

Lấy ra một điếu thuốc, anh híp mắt đen nhìn chằm chằm ảnh chụp cô dâu trên tường, cái này cũng cần phải lấy xuống, anh không phải không yêu Dĩ Hiên, Dĩ Hiên sẽ ở đáy lòng một chỗ sâu nhất trong lòng anh, mà anh sẽ có một người vợ, một người vợ để anh trân ái.

Trước mắt anh khói bụi mông lung, lập loè lộ ra ít thâm trầm, anh thương cảm cái gì, anh đang đau lòng cái gì.

Có lẽ hiện tại cái gì cũng anh không có nghĩ, càng có lẽ chính anh cũng không biết.

Động tác những người này rất nhanh, mà tấm ảnh chụp cô dâu trên tường, cuối cùng bị đổi thành Sở Luật và Lý Mạn Ni, kỳ thật anh có rất nhiều lựa chọn, không nhất định phải chọn nơi này làm tân phòng, nhưng ngoài ý muốn, anh lại không có nghĩ qua nơi khác, trong ý thức của anh, giống như chỉ có nơi này mới là nhà anh.

Không biết có phải là bời vì nơi này từng xuất hiện qua Hạ Dĩ Hiên còn có một người phụ nữ khác hay không.

Anh đi ra ngoài, rất nhanh nơi này sẽ có một nữ chủ nhân, một người anh thích, mà không phải hận.

Mà bọn họ đã là hôn thê, có chuyện Hạ Nhược Tâm kia, hiện tại Lý Mạn Ni, đã được chúc phúc, mà Sở Luật nói qua, muốn để cô phong quang gả cho anh, mà anh quả nhiên làm được, không có bất kỳ tin tức tiêu cực, mà đạt được đều là hâm mộ và chúc phúc của người khác.

Xe dừng lại, Lý Mạn Ni thân mật kéo tay Sở Luật, hôm nay chúng ta phải đâu, cô ngẩng đầu, trên mặt đã không có ngượng ngùng lúc trước, mà mở mắt nhắm mắt đều là một loại hạnh phúc để cho người ta có thể nhìn ra được, Sở Luật đối với cô rất tốt, rất thương cô, mà cô tin tưởng, chính mình sẽ trở thành một cô dâu hạnh phúc.

"Em cứ nói đi, em muốn đi nơi nào đều được: " Sở Luật đi về phía trước, anh nhìn không chớp mắt, kỳ thật cũng không biết mình muốn ăn cái gì, bụng là đói, nhưng lại không có khẩu vị, thế giới của anh cảm giác là sáng, nhưng trong nháy mắt lại u ám.

Anh không khỏi nhìn xung quanh, không biết vì cái gì, lại theo bản năng tìm kiếm cái gì?
 
Chương 144: Bời vì muốn sống


"Đúng rồi, em biết có một nhà cực tốt, tuy nhiên phong cách lạ, nhưng bên trong ăn rất ngon, chúng ta qua ăn đi?" Lý Mạn Ni đột nhiên nghĩ đến cái gì, lúc này mới nói với Sở Luật.

"Ừm, em quyết định đi: " Ý có chút qua loa, chẳng qua, chỉ có một mình anh biết mà thôi.

Lý Mạn Ni kéo cánh tay Sở Luật đi vào trong nhà hàng, quả nhiên là như cô nói, cũng không tính là cấp cao, nhưng lại ngoài ý muốn hơn nhiều.

Bọn họ chọn lấy một vị trí bên cửa sổ, nơi này xem như vắng vẻ.

Lý Mạn Ni ngắm gì đó, sau đó ngồi cùng Sở Luật, mà mắt Sở Luật chỉ hướng về phía trước, có chút chuyên chú, cũng có chút mờ mịt.

Cô nhìn theo ánh mắt của anh, trong mắt rơi xuống thân ảnh quen thuộc, hơi trợn mắt nhìn, bóng lưng người kia thật sự cực kỳ giống Hạ Nhược Tâm, chỉ là cô quăng ra khỏi đầu, làm sao có thể chứ, làm sao cô lại ở chỗ này, khả năng đã rời đi thành phố này, nếu như đổi thành cô, cũng sớm rời đi.

Người phụ nữ kia bưng một cái khay, chỉ là tư thế của cô rất kỳ lạ, người khác đều tay trái, mà cô lại dùng tay phải, cái tay trái kia an tĩnh buông thõng, giống như không có bất kỳ tức giận nào.

"Luật, người phụ nữ kia rất kỳ lạ, vì sao cô ấy chỉ dùng một tay?" Lý Mạn Ni kỳ lạ hỏi, chỉ là lời cô vẫn chưa nói xong, cũng cảm giác trên mặt dường như bị một trận gió lạnh thổi qua, mà Sở Luật đã đi nhanh chân đến bên người phụ nữ kia.

Lý Mạn Ni vội vàng đứng lên, trong lòng có một loại cảm giác bị người nắm chặt, vô cùng không thoải mái.

Hạ Nhược Tâm cẩn thận để món ăn lên bàn, bởi vì một con tay, cho nên, cô làm vô cùng khó khăn, chặng qua, hiện tại cô đã có thể làm rất tốt, cô lấy rượu ra, còn cho khách thứ gì khác.

"Ngài từ từ dùng: " Ngữ khí khách khí, nụ cười thanh đạm, tuy nhiên sắc mặt cũng không tốt, nhưng nụ cười trên mặt cô lại đền bù tất cả.

Phụ nữ yêu cười, sẽ không làm cho người ta chán ghét.

Cô vừa muốn rời khỏi, lại là phát hiện tay trái của mình bị người hung hăng nắm lại, cô đau nhíu mày.

Quay người, lại thấy được Sở Luật vẫn ánh mắt tàn bạo như cũ, rơi vào người cô.

Cái thế giới này thật sự vô cùng nhỏ, cô còn cho là bọn họ không có khả năng tạm biệt, mà lúc gặp lại, trong nội tâm cô có loại thống khổ, khóe môi đã nếm được vị đắng chát không cách nào nói ra được.

Mà Lý Mạn Ni cũng đi tới, giống như chiếm hữu kéo cánh tay Sở Luật lại, nhiều hơn một loại lực đạo, mắt đen Sở Luật chìm xuống một chút, buông tay lôi kéo tay Hạ Nhược Tâm ra.

Hạ Nhược Tâm nhìn cô ta một cái, cô ta không cần như vậy, cô sẽ không đoạt lại Sở Luật, cô đã không cần anh, chỉ muốn con của mình.

"Tại sao cô lại ở chỗ này?" Giọng của anh cực lạnh, giống như còn có tức giận nói không nên lời, Hạ Nhược Tâm che dấu mi mắt, khẽ hỏi qua, vì sao tôi không thể ở chỗ này?

Nếu như có thể, bọn họ vẫn không cần gặp lại nữa, mà cô phát hiện, kỳ thật cô sống một mình cũng có thể sống rất thoải mái.

Sở Luật cười lạnh một tiếng: " nghĩ không ra cô còn sống, tôi còn tưởng rằng cô đã chết ở đâu?" Mở miệng lại là một câu tàn nhẫn vô cùng, Hạ Nhược Tâm hơi giương lên khóe môi của mình, chỉ là đáy mắt lại lóe lên một loại đau đớn như là bị xé nát.
 
Chương 145: Còn không có đủ sao?


"Tôi không muốn chết, cho nên tôi muốn sống: " Cô ngẩng đầu của mình, mà Sở Luật lại phát hiện, trong cặp mắt của cô, đã tìm không thấy bất kỳ bóng dáng yêu nào.

Cái Hạ Nhược Tâm yêu anh đi nơi nào. Cái Hạ Nhược Tâm có thể làm tất cả vì anh đi nơi nào. Mà anh phát hiện, anh hận người phụ nữ trước kia luôn luôn nói yêu anh, nhưng càng thêm hận người phụ nữ không thích.

"Cô cũng chỉ có thể làm ăn mày mà thôi, tôi đã nói rồi, tôi để cô sống không bằng chết, nhìn xem, bây giờ cô vẫn còn sống rất tốt? Anh đánh giá trên dưới Hạ Nhược Tâm một chút, hận ý trong mắt vẫn còn.

"Ông chủ: " anh trầm giọng nói qua, mà thân thể Hạ Nhược Tâm lại hơi rung động một cái, anh thật sự không cách nào buông tha cô sao? Thật sự không để cho cô sống sót sao? Anh biết không? Cô có con của bọn họ, một đứa con mà bọn họ đều cho rằng không có khả năng có.

Ông chủ tiệm này cũng là người phụ nữ lúc trước chứa chấp Hạ Nhược Tâm, nhìn thấy Sở Luật cũng sửng sốt một chút, lần đầu tiên đã nhìn ra được thân phận của Sở Luật, người này gần như mỗi ngày ở trên tạp chí thương nghiệp.

Mà sao anh lại tới, cô chỉ cẩn thận nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm, sao bọn họ lại đụng nhau, cái này căn bản là xe lửa đụng Địa Cầu, thịt nát xương tan.

"Bà chủ, người phụ nữ này, khai trừ." Giọng của anh lãnh khốc truyền ra, lại để bà chủ trẻ sững sờ, ánh mắt phức tạp dừng trên người Hạ Nhược Tâm, là cô đáng thương, nhưng người đàn ông này, cô càng biết, cô không thể đắc tội, mà cô chỉ trầm mặc lâm vào lưỡng nan.

"Thật xin lỗi, rước lấy phiền phức cho cô: " Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, đã có quyết định, khi cô mở hai mắt ra, trong lòng đã bắt đầu lan tràn một loại bi thương cực hạn.

Cô khom người thật sâu với bà chủ, sau đó không tiếp tục nhìn Sở Luật và Lý Mạn Ni một chút, quay người đi ra ngoài, bọn họ không phải muốn cô rời đi sao?

Vậy cô đi, bọn họ sẽ không nhìn thấy cô nữa, tốt, về sau cô sẽ không lại xuất hiện trước mặt của bọn họ.

Mắt lạnh Sở Luật nhìn thân thể dường như bị gió thổi sắp ngã xuống, tay để ở bên người dùng sức nắm chặt, quay đầu, quay đầu, cầu xin anh, chỉ cầu xin anh, có lẽ anh tha thứ.

Chỉ là không như anh mong muốn, cửa đã không có bóng dáng người phụ nữ kia rồi.

Lý Mạn Ni nắm chặt tay Sở Luật, trong lòng như là bị giội cho một thùng nước lạnh, toàn thân đều lạnh muốn chết.

"Luật, chúng ta trở về đi, em có chút lạnh." Cô ngẩng đầu nhìn vào con ngươi không thấy đáy của Sở Luật, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

Thân thể Sở Luật hơi cứng đờ một chút, ân, đi thôi, tay của anh có chút cứng ngắc vòng qua eo Lý Mạn Ni, hai người đi ra ngoài, thậm chí, đồ ăn vừa rồi bọn họ gọi còn không động qua một chút.

Bà chủ dựa vào một bên, mắt lạnh nhìn bọn họ rời đi, sau cùng thở dài một hơi.

Hạ Nhược Tâm, bảo trọng, mà cô có thể cho cũng chỉ có câu bảo trọng này.

Hạ Nhược Tâm vô thần đi tới nhà kho, nơi này chính là chỗ ở của cô, cũng là nhà của cô, cô đi qua, cầm quần áo không nhiều của mình, rời đi là tốt nhất, tốt nhất về sau không cần gặp lại nữa, mà cô cũng không muốn biết bất cứ tin tức gì của họ.

Tất cả đều kết thúc, thật sự kết thúc.  
 
Chương 146: Sinh hoạt sẽ lại bắt đầu


Cô ôm chặt túi ở trước ngực, lại chôn mặt ở trong túi, đây là một lần cuối cùng khóc vì anh, một lần cuối cùng, về sau, cô sẽ quên việc trong sinh mệnh của mình xuất hiện qua một cái tên Sở Luật, cũng sẽ quên cậu bé trai cho cô bùa hộ thân.

Nước mắt không ngừng từ khóe mắt cô rơi xuống, biến mất trong túi nhỏ, ngày mai, ngày mai sẽ rời đi.

Trong tập đoàn Sở Luật, Đỗ Tĩnh Đường hấp tấp xông vào trong văn phòng Sở Luật, giống như là ngại cánh cửa kia quá mức chướng mắt, trực tiếp đá mở.

Sở Luật mắt lạnh nhìn, anh vẫn ngồi trên ghế da ông chủ, mà trên cánh cửa kia, còn để lại dâu chân lớn

"Đỗ Tĩnh Đường, nếu như cậu không muốn chân của cậu, tôi có thể lập tức giúp cậu đập mạnh rơi: "Tiếng Sở Luật âm lãnh truyền đến, mà Đỗ Tĩnh Đường chỉ hít một hơi thật sâu, lúc này mới đi lên trước, hai tay chống trên bàn Sở Luật.

"Anh họ, tại sao anh phải làm như thế, máu của anh lạnh sao? Anh tra tấn cô ấy còn chưa đủ à?" Lồng ngực của anh ta nâng lên hạ xuống, giống như đang cực lực đè nén cái gì?

"Tôi không hiểu ý cậu?" Mắt Sở Luật không hề rời khỏi giấy tờ trong tay của mình, giọng vẫn băng lãnh không ấm như cũ, có lẽ đây chính là bản tính của anh.

"Anh họ, anh thật là độc ác, hiện tại cô ấy chẳng còn gì nữa, Hạ gia cũng không cần cô ấy, anh có nghĩ tới hay không, cô ấy một mình sống ở bên ngoài ra sao, mà anh, vậy mà phong sát cô ấy, không có một công ty thu nhận cô ấy. Anh họ, anh thật sự muốn cô ấy chết sao?"

Giọng Đỗ Tĩnh Đường càng lúc càng lớn, mà sắc mặt Sở Luật lại càng ngày càng lạnh, anh đột nhiên ngẩng đầu, khóe môi bạc tình bạc nghĩa nói một chút: " Tôi chính là như thế, không phải cậu đã sớm biết."

Mà Đỗ Tĩnh Đường vươn tay của mình, chỉ trên không trung.

"Sở Luật, tôi chờ anh hối hận, còn có..." Anh ta đột nhiên đứng thẳng người, gọi thắng tên Sở Luật, cũng không tiếp tục gọi anh họ.

Anh ta đi về phía cửa, sau đó trực tiếp ném ra một thư từ chức: "Ông đây không làm, loại người không tim không phổi như anh, tôi không muốn làm em họ anh."

Anh ta nhanh chân đi ra ngoài, loại địa phương này anh ta không muốn ở tiếp nữa, anh ta cũng không phải là yêu Hạ Nhược Tâm, chỉ là cái anh họ này để anh ta thất vọng.

Sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy, người phụ nữ kia sẽ sống không nổi.

Cô ấy đã chẳng còn gì nữa, tâm không có, yêu không có, chồngkhông có. Nhà cũng không có, cô ấy cũng chỉ có một cái mạng, đến một cái mạng, cũng không nguyện ý cho cô ấy sao?

"A!" Anh ta không làm, anh ta về với mẹ, nhà anh ta lại không thiếu tiền, anh ta đến Sở thị cũng chỉ vì nhàm chán mà thôi, tất nhiên nhìn không quen, anh ta còn ở lại nơi này tìm tai vạ sao?

Mà Sở Luật lạnh mặt, dựa thân thể của mình vào ghế da sau lưng, tay của anh đặt ở trên trán mình, chỉ có cặp mắt kia, như có điều suy nghĩ.

Anh cho là người phụ nữ kia sẽ trở về cầu xin anh, cầu xin anh buông tha cô, nhưng lần đầu tiên anh nghĩ sai, từ ngày đó trở đi, người tên là Hạ Nhược Tâm giống như biến mất khỏi cái thế giới này, cũng không còn cách nào tìm được, có lẽ, cô thật sự biến mất, không có ai biết, khi bọn họ gặp lại một lần nữa, đã là chuyện mấy năm sau.

Trong đêm khuya, một tiếng tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến, một người phụ nữ thỉnh thoảng lấy nhiệt cho trong lòng bàn tay của mình, sau đó không lâu, cửa mở ra, bên trong đi ra một người phụ nữ trung niên.
 
Chương 147: Vậy cũng là hạnh phúc


"Nhược Tâm, tới lấy quần áo sao?"

Mà người phụ nữ cười gật đầu một cái, trong gió lạnh, trên mặt cô có nhàn nhạt ánh sáng trong trẻo, mà bụng của cô lại hở ra.

"Trời lạnh như vậy, cô còn tới lấy quần áo: " Người phụ nữ thương cô một thân đơn bạc, khẽ thở dài: "Cô như vậy là phụ nữ có thai gầy nhất tôi từng thấy, cô phải thật chú ý mình, bây giờ cô cũng không thể so với người khác, vẫn là không nên quá liều mạng."

"Không sao, tôi có thể, Bảo Bảo sắp ra đời rồi, tôi muốn kiếm cho nó một ít tiền sữa bột: " Cô cười, cười rất vui vẻ, lúc nhìn về phía bụng mình, trên mặt đều là hạnh phúc.

"Được rồi, cô chờ: "Người phụ nữ muốn nói lại thôi, chẳng qua sau cùng lại chỉ lắc đầu đi vào.

Không có ai biết cái người phụ nữ thu quần áo này từ đâu tới, bọn họ chỉ biết, tên của cô là Nhược Tâm, không chỗ nương tựa, lại là một phụ nữ có thai. Bình thường cô đều ở chỗ này thu quần áo mang đi giặt, bọn họ thấy cô đáng thương, cho nên, cũng hầu như là vô tình hay cố ý chăm sóc cô, lúc đầu không có quần áo, tuy nhiên lại đều không hẹn mà cùng tích lũy ra một số quần áo, cũng coi như là hỗ trợ không lời đi, kỳ thật nói trắng ra là, nhà ai không có máy giặt, chỉ là vì minh chính ngôn thuận, cho cô một số tiền.

Cùng là phụ nữ, như cô rất đáng thương, còn không đáng đồng tình sao?

Phụ nữ trung niên đi ra, trong tay ôm một đống quần áo lớn, đặt ở trong tay cô.

Mà cô gái trẻ ngoài cửa, nói một tiếng cám ơn, sau đó đi thu quần áo những nhà khác.

Mà cô cũng là Hạ Nhược Tâm, mấy tháng trước rời đi cái thành phố kia, dùng tiền kiếm được mua một vé xe, sau đến đây, không có tiền, cho nên, cô ở trong kho hàng chỗ này, dựa vào giặt quần áo cho người khác để sống qua ngày, tuy sinh hoạt rất khổ, nhưng cô cũng rất thỏa mãn rồi.

Bời vì, hiện tại cô và con của cô đều rất tốt, có Bảo Bảo bên cô, cô tuyệt đối không sợ cảm giác cô đơn.

Gió lạnh không ngừng thổi thân thể của cô, mà bụng đã rất lớn, bời vì, bảo bối của cô rất nhanh sẽ ra đời rồi, không biết đây là một bé trai hay bé gái, cô ôm chặt quần áo trong ngực, sau đó dừng lại.

Cô phí sức cúi eo xuống, nhặt một tờ báo từ trên bậc thang, mà trên tờ báo viết to về một hôn lễ long trọng.

Cô buông lỏng tay của mình, lông mi thật dài lóe lên một cái, bên miệng xuất hiện hơi trắng, lại biến mất, mà tờ báo rơi trên mặt đất lần nữa, cô ôm chặt quần áo trong ngực, Bảo Bảo, mẹ có con là đủ rồi, mẹ chỉ cần con là có thể ở dưới ánh đèn đường mờ, cái bóng của người phụ nữ kéo rất dài, mà tờ báo bị gió thổi bay, chữ viết phía trên cũng rõ ràng dưới đèn đường...

Coi như không phải rất ánh sáng ngời cũng là có thể rõ ràng trông thấy.

Tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị và vị hôn thê, sẽ cử hành hôn lễ ở Pháp.

Chờ đến khi Hạ Nhược Tâm trở về, trong ngực của cô đã ôm một túi quần áo rất lớn, tuy nhiên cô có khả năng phải giặt một đêm, nhưng cái này cũng mang ý nghĩa về sau bảo bối của cô sẽ sống tốt hơn một chút.

Cô không muốn ủy khuất con của cô, mà cô lại là một người mẹ.

Cô cúi đầu lần nữa, cô nhìn tờ báo phía xa, khóe môi chỉ dương lên một chút, lần này, cô không có dừng lại, thậm chí, chân cũng giẫm lên tờ báo, lưu lại một dấu chân nhàn nhạt.

Trở lại chỗ mình ở, vẫn là một nhà kho cũ nát như cũ, đây là người tót cho cô ở, nếu không một mình cô, đưa mắt không quen, vừa có con, cô đều cho là mình sẽ ăn xin trên đường để sống qua ngày.
 
Chương 148: Người khác kết hôn, có liên can gì tới cô


Thả những bộ quần áo trong tay ra, trên bàn để một cái chậu cực lớn, trước kia là để dưới đất, chẳng qua, bây giờ cô căn bản không cách nào cúi người, cho nên liền đặt lên mặt bàn, cô cho tất cả đồ vào chậu, cô cũng không có đi nấu nước nóng, bời vì, hiện tại cô muốn tiết kiệm tiền, vì con, cô chỉ có thể vất vả chính mình như thế.

Nhúng quần áo vào trong nước, cô cho tay vào, hai bàn tay đã bị nước ngâm sưng đỏ không chịu nổi, một tay phải giặt quần áo, còn tay trái của cô, gần như không có một chút sức lực.

Tay trái của cô đã có thể nói là bị phế.

Nhiệt độ nước vô cùng lạnh, đâm lòng lạnh lẽo, nhưng sắc mặt của cô hơi trắng một chút, vẫn dùng tư thế như vậy giặt quần áo, cô biết, kỳ thật bọn họ đều thật lòng giúp cô, cho nên cô phải giặt sạch sẽ một chút mới được, người nào đối tốt với cô, người nào đối cô không tốt, cô biết, cô biết rõ.

Thẳng đến khi cô phơi xong, lúc này đã nửa đêm, cô mới cẩn thận xoa eo của mình, dán tay lên mặt của mình, chờ ấm hơn, mới đặt ở trên bụng của mình.

"Bảo Bảo, hôm nay con đặc biệt ngoan: " Cô cẩn thận vuốt, chỉ là cảm giác giống như đứa bé khẽ nhúc nhích, dùng tay nhỏ bé và chân nhỏ bé đá cô một chút, cô cười một tiếng, ngồi trở lại giường gỗ cũ, không biết con là trai hay gái.

"Mẹ hi vọng con là một bé trai: " chỉ là, lời cô vừa dứt, đứa bé trong bụng lại bỗng nhúc nhích, cô lấy chăn mền đắp lên, tay vẫn đặt ở trên bụng của mình: "Có phải tức giận với mẹ hay không? Kỳ thật, con là con gái, mẹ càng thêm vui vẻ."

Tay của cô chuyển qua bắp chân của mình. Nhẹ nhàng xoa, chân của cô đã có chút sưng vù, có khi sẽ rút gân thật lâu, mỗi lúc cô khó chịu, sẽ xoa chân của mình, như vậy giống như có thể dễ chịu một chút.

Trong bụng mang đứa bé này, so với tưởng tượng còn vất vả rất nhiều, cô từng nôn chết đi sống lại, từng mấy ngày không có ăn cơm, đã từng phát sốt kém chút bệnh chết ở chỗ này, chỉ là hiện tại cũng đã qua, Bảo Bảo của cô nhanh chóng ra đời rồi.

Nắm chặt chăn mền trên người, mặc kệ vất vả đến cỡ nào, nhất định cô sẽ bình an sinh con ra, không có người có thể cướp đi sinh mệnh đứa bé, chính cô cũng không thể.

Nó là hi vọng duy nhất cô sống tiếp, nếu như không có đứa bé này, khả năng Hạ Nhược Tâm đã sớm chết, mà cô biết rõ, cô là một người mẹ, có trách nhiệm của mình.

Nhắm mắt lại, cô có thể ngủ rất tốt, tuy nhiên giường không mềm, chăn mền không đủ ấm, gối đầu cũng có chút cứng rắn, thế nhưng có đứa nhỏ này làm bạn, Hạ Nhược Tâm cũng có thể rất hạnh phúc, mà ngày mai những quần áo đó sẽ khô.

Lúc này tại Sở gia, lại có một người đàn ông đứng trước cửa sổ, thuốc trên đầu ngón tay giống như sắp đốt ngón tay của anh, anh vội vàng dập tắt, lại vứt bỏ.

Anh quay đầu, nơi này đều đã thay đổi cực kỳ xa lạ, tất cả đều là màu sắc Lý Mạn Ni ưa thích, cô muốn bố trí thế nào thì bố trí.

Trên bàn để tờ báo hôm nay, tận lực tung hô hôn lễ, anh đi qua, cầm báo đặt ở trên đùi của mình, thời gian trôi qua rất nhanh, người phụ nữ kia đã rời đi gần một năm, cô giống như sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của anh.

Như này, cô hẳn là sẽ thấy, thấy được anh và người phụ nữ khác hạnh phúc, nhất định sẽ thống khổ.

Mà anh muốn cũng là nỗi thống khổ của cô.
 
Chương 149: Đây là ghen ghét


Anh không biết mình kiên trì như vậy là vì cái gì, anh nghĩ đến tra tấn cô như thế nào, nhưng, sau cùng lại tra tấn mình. Anh phát hiện, chính mình cho tới bây giờ đều chưa quên được cô, mặt của cô đều hiện ra trong đầu anh, để anh hận không thể xé nát người phụ nữ kia.

Anh hận vẫn chưa hết, đúng vậy, vẫn chưa hết, ném tờ báo trong tay ra, anh dựa người vào ghế sofa, ghế sô pha mềm mại để cơ bắp anh một mực căng cứng bắt đầu có chút buông lỏng.

Anh nhắm hai mắt lại, không biết là mơ tới cái gì, khóe môi hơi giương lên, mà anh đều không biết mình đã bao lâu không cười qua.

Một tiếng điện thoại vang lên, anh chậm rãi mở hai mắt ra, nụ cười khóe môi đã sớm biến mất, mở điện thoại di động ra, anh mới đặt ở bên tai.

"Luật, lễ phục của chúng ta đến, chúng ta đi thử đi." Bên kia truyền đến giọng vô cùng ngọt ngào của Lý Mạn Ni "Ngày mai đi, hôm nay anh còn có một số việc phải làm?"

"Vâng, vậy em chờ anh, còn có..."Giọng Lý Mạn Ni đẹp như là có thể vò ra nước."Luật, em yêu anh, thật sự rất yêu anh."

Mà Sở Luật để điện thoại di dộng xuống, khóe môi khẽ nhúc nhích: " Anh cũng yêu em: " Giống như chỉ là trả lời theo thông lệ, trả lời dễ dàng như thế, ai có thể đoán anh thật giả.

Một lần nữa nhắm cặp mắt của mình lại, anh an tĩnh dựa vào ghế sofa, kỳ thật công việc gì cũng không có, chỉ là anh muốn an tĩnh như vậy.

Mà nếu như hôn lễ cử hành, ngày đó tới rất nhiều người, tất cả mọi người đang thưởng thức người mới hôm nay, hâm mộ cô dâu hiện tại.

"Cưới lần hai còn tốt hơn lần nhất, xem ra tổng giám đốc Sở thị thật sự rất yêu cô ta!"NƠi có phụ nữ, luôn luôn không thể bớt lời, cũng hầu như không thể rời bỏ lời ra tiếng vào.

"Đúng vậy, tôi còn nhớ lần đầu tiên tham gia, khi đó, người phụ nữ kia còn lộ ra bắp đùi, trước mặt nhiều người như vậy: "Lại có một người phụ nữ bít miệng của mình nở nụ cười.

"Khả năng là cô ta cố ý, cái Hạ Nhược Tâm kia không phải là một dâm phụ sao? Vậy thì có gì kỳ lạ?" Một người khác chua xót nói. Một người như thế có thể gả cho Sở Luật, như vậy, tại sao bọn họ không có tốt số như vậy, cho nên, thật không công bằng.

Mà lời cô ta còn chưa nói xong, bất chợt cảm giác một trận ánh mắt lạnh như băng bắn tới, cô rụt thân thể của mình lại, đây là thứ gì, tại sao đáng sợ như vậy.

Cô ta quay đầu chút đầu, khi nhìn thấy người đàn ông kia, lại lui về sau một bước.

Sở Luật, tốt nhất là không thể trêu.

Người phụ nữ kia cười khan một tiếng, sau đó sợ hãi lui về phía sau, giống như hiện tại Sở Luật có thể ăn người, rõ ràng có một gương mặt minh tinh, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy gương mặt này, thật ra đáng sợ.

"Luật, chúng ta đi: "Lý Mạn Ni mặc áo cưới màu trắng đi tới khoác lên cánh tay Sở Luật, cô ta tìm anh đã nửa ngày, mà tại sao anh lại ở chỗ này, hơn nữa còn bộ dạng rất tức giận.

Sở Luật cúi đầu, nhìn cô dâu bên cạnh mình, hoảng hốt nhớ tới tình cảnh cưới người phụ nữ khác, giống như là chuyện ngày hôm qua, giật mình cách một thế hệ, lại giống như qua luân hồi, vật sự nhân phi.

"Chúng ta đi thôi." Anh ôm eo Lý Mạn Ni, về sau, cô là vợ của anh, sẽ để cho anh che chở thương yêu. Không có tàn nhẫn, cũng không có tàn khốc.
 
Chương 150: Đồng nhân không đồng mệnh


Hôn lễ của bọn họ rất lớn, mà Sở Luật giống như nói với toàn thế giới, anh yêu cô dâu của anh bao nhiêu, anh gần như để Lý Mạn Ni trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới, anh cho cô, anh có khả năng cho tất cả.

Bao gồm, thứ anh cướp đi từ trên người phụ nữ khác.

Ban đêm, nơi này lại cos một trận mưa không nhỏ, giống như cho gian phòng tân hôn thêm chút rực rỡ, Lý Mạn Ni có chút khẩn trương nằm ở trên giường cưới, trong lòng cực kỳ khẩn trương, tuy bọn họ làm vị hôn phu thê chừng một năm, nhưng trình độ bọn họ thân mật cũng chỉ có hôn mà thôi. Giống như Sở Luật cũng không phải rất thích chuyện như vậy, ngoại trừ lúc đầu có chút nóng tình, về sau đều nhẹ nhàng.

Hôm nay là tân hôn của bọn họ, hôm nay, cô ta sẽ trở thành người phụ nữ của anh, người phụ nữ chân chính của anh, cô ta có chút không được tự nhiên xấu hổ đỏ mặt. Dù sao, cô ta một mực giữ mình trong sạch, còn là lần đầu tiên.

Sở Luật đi ra, trên người quấn khăn tắm, trên tóc nhỏ giọt nước, tay anh cầm khăn mặt, có chút thất thần nhìn Lý Mạn Ni trên giường, hôm nay tân hôn của anh, chỉ là, anh lại có chút hoảng hốt, vì sao, anh bắt đầu phát hiện, mặt của cô lại biến thành dáng vẻ Hạ Nhược Tâm.

"Luật..." Lý Mạn Ni ngượng ngùng cười một tiếng, mà trong nháy mắt Sở Luật lấy lại tinh thần, anh đến gần... Ngồi ở bên giường, ngón tay nhẹ đặt ở trên mặt Lý Mạn Ni, như là lông vũ nhẹ nhàng.

Để tâm Lý Mạn Ni đột nhiên tê một chút.

"Luật, em có chút sợ hãi: " Cô ta đỏ mặt, không dám nhìn tới Sở Luật, mà trong đôi mắt Sở Luật tĩnh mịch, từ từ cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô ta, vẫn không có hương vị anh muốn, không mạnh, có chút cảm giác như mặt nước, cũng vô vị, nhưng anh phải nhẫn nại, đây là trách nhiệm của anh.

Thậm chí, lên giường với phụ nữ.

"Đừng sợ, anh sẽ rất dịu dàng: " Anh có chút thương tiếc với cô ta. Đương nhiên động tác của anh vô cùng dịu dàng.

Một phòng tươi đẹp, thân thể hai người từ từ giao xếp cùng nhau, mà mặt đất tản mát quần áo. Mưa bên ngoài thỉnh thoảng đánh vào cửa sổ, đánh ra từng bọt nước, sau đó mấy vũng gợn gióng

Mà tại một địa phương khác, không có ấm áp, cũng không có ánh đèn, trên một cái giường đơn sơ, Hạ Nhược Tâm nắm chặt cái chăn dưới thân, môi đã bị cắn có chút máu thịt be bét.

Cô nhẹ giọng nức nở, trong bụng không ngừng truyền đến một trận đau đớn... Cô biết Bảo Bảo của cô muốn ra đời, thậm chí cũng không có ai biết, cô ở chỗ này sinh con.

Cô không thể cầu người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.

"A..." lại là giọng hét đè nén, mồ hôi trên trán cô không ngừng rơi xuống, sắc mặt trắng bệch vô cùng, mà bụng của cô truyền đến đau nhức muốn làm cô hôn mê. Chỗ hạ thân cũng giống như chảy ra điều gì, cô biết đó là nước ối, nước ối vỡ, đau nhức to lớn để cô không ngừng dao động lắc đầu, mà cô biết mình không thể tiếp tục như vậy, nếu không, Bảo Bảo của cô có thể chết từ trong trứng nước, mà chính cô cũng sẽ mất mạng.

Khổ lâu như vậy, khó lâu như vậy, đợi lâu như vậy, Bảo Bảo của cô còn chưa từng gặp thái dương, còn không có hô hấp không khí bên ngoài, tại sao có thể, tại sao có thể.

Mưa không ngừng rơi xuống, gió mang thỉnh thoảng xuyên qua cửa sổ nhỏ thổi vào, Hạ Nhược Tâm cắn chặt chăn mền trên người, mà treen mặt không có huyết sắc, thỉnh thoảng trượt xuống mồ hôi lớn như hạt đậu.
 
Chương 151: Sinh


Editor: Ngạn Tịnh.

Cái loại đau đớn này, giống như muốn xé nát thân thể cô ra, so với những nỗi đau mà cô từng trải qua càng đau đớn hơn, đau tới cực điểm.

"Bảo bối, con phải cố lên, nhất định không được xảy ra chuyện gì, nếu không mẹ sẽ chết theo con mất"

Cô nâng mặt mình lên, tay chặt chẽ bắt lấy khăn trải giường.

Lông mi thật dài vô lực rơi xuống, đau... Thật sự rất đau...

Tiếng hét đứt quãng không ngừng vang lên...

Cũng trong đêm mưa đó, cô lại không hề biết, ngay khi bản thân đang dùng sinh mệnh sinh đứa bé cho người đàn ông kia, mà người kia lại đang động phòng hoa chúc cùng người phụ nữ khác.

"Luật, em sợ" ánh đèn ấm áp dừng lại trên gương mặt trắng nõn của người phụ nữ, không khó nhận ra vết ửng hồng nhàn nhạt trên đó, cực kỳ xinh đẹp lại dụ hoặc.

"Đừng sợ, anh sẽ ôn nhu, sẽ không thương tổn đến em"

Sở Luật hạ thân thể xuống, động tác cẩn thận khiêu khích thân hình ngây ngô phía dưới. Anh đặt tay lên ngực trắng mềm của Lý Mạn Ni, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Chỉ là, xúc cảm truyền đến lại khiến thân thể anh hơi căng lại, không phải cảm giác như thế, thật sự không phải.

Nhìn đôi mắt mê ly tràn đầy dục vọng của người phụ nữ dưới thân, thân thể anh có chút cương, mắt đen bất tri bất giác có chút mông lung.

Âm thanh vô cùng kiều nhu vang lên, anh nhấp môi, hạ thân trầm xuống, thân thể tiến vào nơi chưa từng có ai chạm vào của cô. Một thân thể vô cùng sạch sẽ như vậy xứng đáng để anh quý trọng... Chỉ là anh đã sớm quên mất, trước kia cũng có một người phụ nữ, trao thân thể trong sạch của mình cho anh, lại bị anh làm hỏng.

Tuy rằng động tác của anh đã đủ nhẹ, nhưng vẫn cứ làm cô đau, không biết là vì quá đột ngột hay vốn là đau như vậy?

Lý Mạn Ni đột nhiên hét lên một tiếng, ôm chặt thân hình người đàn ông ở phía trên.

Mà cùng thời gian, trong một nhà kho rách nát, cũng truyền đến một tiếng hét lớn của một người phụ nữ... Giống như xuyên qua màn mưa, hoà cùng một nhịp với tiếng hét của Lý Mạn Ni.

Sở Luật đột nhiên ngừng hoạt động lại, không biết đó là cảm giác gì, giống như trái tìm khuyết đi một góc, đang ẩn ẩn đau.

"Luật, em không sao" Lý Mạn Ni cắn chặt môi của mình, thật sự khó có thể thừa nhận sự xâm lấn của anh. Thì ra đây chính là nam nữ hoan ái, thì ra đây là chuyện vợ chồng sẽ làm, thật sự rất mắc cỡ. Cô cực kỳ thẹn thùng ôm chặt cổ Sở Luật.

Bộ dáng chấp nhận không oán không hối hận kia, làm lòng Sở Luật hơi hơi giật mình. Cô, chính là vợ của anh rồi.

Trong một căn phòng ấm áp, tiếng nam nữ hoan ái không ngừng vang lên. Mưa vẫn chưa ngừng, đêm dài mê ly.

Mưa bên ngoài đánh vào cửa sổ, ngẫu nhiên có thể từ một khe hở nào đó của cửa sổ nhìn thấy một đôi nam nữ đang hoan ái ở bên trong, khăn trải giường vung vãi, một căn phòng hỗn độn.

Nhưng là, trong căn nhà kho hoang kia, Hạ Nhược Tâm vô lực giật giật hàng lông mi dài, đôi tay đặt hai bên sườn, gương mặt trắng xanh không có một chút huyết sắc, thỉnh thoảng có mồ hôi rơi xuống. Mà dưới hạ thân của cô là một cũng máu, giữa háng cô lại có một đứa bé thân đỏ hỏm đang gắt gao nhắm chặt hai mắt, xuống rốn cũng chưa cắt xuống.

Đứa bé yếu ớt khóc vào tiếng.

Ngón tay Hạ Nhược Tâm giật giật. Cô thật sự đã quá mệt mỏi, rất buồn ngủ. Nhẹ nhàng cắn xuống môi dưới đã rách nát, cơn đau truyền đến mới giúp cô lấy lại chút thanh tỉnh.

Cô đưa mắt nhìn xuống bụng của mình, ngón tay lại cố dùng sức. Hiện tại cô dường như ngoại trừ hoạt động đôi mắt ra, cái gì cũng không được.
 
Chương 152: Là một bé gái


Editor: Ngạn Tịnh.

Lại lần nữa dùng sức, cô hơi hơi nâng người lên, thấy được cục thịt nhỏ bên chân. Đó là đứa bé của cô, là bảo bối của cô.

Nó có khỏe không?

Bên ngoài mưa vẫn thong thả rơi, có thể nghe thấy tiếng mưa đánh vào cửa sổ. Đợt mưa này cũng thật là lâu.

Cô muốn nhìn xem bảo bối của mình, muốn ôm nó một cái, càng muốn nhìn xem nó là bé trai hay bé gái.

Không biết sức lực từ đâu tới, cô dùng sức nắm chặt khăn trải giường dưới thân, thậm chí cảm thấy tay đau rát vì bị nắm quá chặt.

Rốt cuộc, cô cũng ngồi dậy được, nhưng một ngón tay cũng không đủ khí lực mà nâng lên, toàn bộ thân thể như không còn là của mình nữa.

Cô cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa kia. Nó thật nhỏ, cũng thật đáng yêu.

Lại nhìn xuống dưới một chút, thì ra là một cô bé, cô sinh ra là một bé gái.

Cầm lấy cây kéo đã sớm chuẩn bị tốt ở bên cạnh ra. Cô vẫn luôn có cảm giác, khả năng đứa bé được sinh ra ở nơi này là rất lớn, cho nên, cô đã sớm chuẩn bị ổn thoã mọi chuyện.

Cô cẩn thận cắt cuống rốn của đứa bé, dùng chiếc chăn nhỏ mình chuẩn bị ôm nó, rồi cố dùng sức nàng hai tay bế đứa bé lên. Rõ ràng đã sức cùng lực kiệt, thế nhưng cô có thể bế đứa bé lên được, tình mẫu tử quả nhiên thật vĩ đại.

Rõ ràng thân thể của cô đã không có cách nào động đậy được, nhưng là, cô lại muốn nhìn đứa bé của mình.

Hạ Nhược Tâm cẩn thận ôm đứa bé trong lòng, nó không nặng, thậm chí rất nhẹ. Bởi vì cô không cung cấp đủ chất dinh dưỡng, cho nên, đứa bé này chắc khoảng hai cân.

Cô nhẹ nhàng chạm vào gương mặt non mềm của đứa bé, cô nhớ đứa bé đã khóc, tuy rằng lúc ấy cô đã đau đến mức sắp ngất, nhưng chính tiếng khóc mỏng manh ấy, đã khiến cô thanh tỉnh.

Nhẹ nhàng hôn gương mặt nộn nộn của con gái. Đứa bé mới sinh ra, làn da còn nhăn nheo, đỏ đỏ, căn bản không thấy rõ đẹp xấu, chỉ là, cô vẫn có thể nhìn ra bóng dáng mình trên gương mặt của đứa bé. Mà đứa bé giật giật chiếc môi be bé của mình, giống như muốn được thân cận với Hạ Nhược Tâm hơn nữa.

Đột nhiên, trên mặt đứa bé rơi xuống hai giọt nước mắt, làm ướt của khuôn mặt của nó. Mà môi đứa bé cũng bẹp ra, biểu tình như muốn khóc.

"Bảo bối ngoan, đừng khóc, mẹ ở đây, ưm...." cô nhẹ nhàng đong đưa đứa bé trong ngực, cẩn thận lau khô bọt nước trên mặt bé. Là tại cô không tốt, cô không nên khóc, dọa đến con gái của mình.

Mà đứa bé được nằm trong lòng mẹ dung đưa như vậy, lông mi chậm chạp run run, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến lúc sau, cô mới luyến tiếc buông đứa bé ra. Thật ra, cô không hề muốn buông nó ra một giây phút nào, cô luyến tiếc. Thật sự chỉ muốn ôm nó như vậy, suốt đời cũng không buông tay.

Nó là bảo bối, là mạng của cô.

Nâng thân thể mệt mỏi đến cực độ, cô khó khăn bước xuống giường, thân thể đau muốn chết, đặc biệt là tay trái và hạ thân, chỉ cần động nhẹ một chút, liền sẽ đau đến mức chảy ra một thân mồ hôi lạnh.

Cô thật sự không muốn động đậy, một bước cũng không. Chỉ là, lúc cô nhìn về phía cục thịt nhỏ trên giường, lại mỉm cười. Có bé, cái gì cũng không quan trọng, cái gì cũng không đau.

Cô bước xuống giường, đi tới từng bước một, sau đó nấu nước. Mỗi lần cơn đau ập tới khiến cô không chịu đựng được nữa, cô đều sẽ nhìn về phía con gái của mình, sau đó lại kiên trì chịu đựng.

Cuối cùng cũng nấu xong một ấm nước nóng, bình thường cô cũng rất luyến tiếc dùng. Cô đi qua, bế đứa bé ngoan ngoãn chết người kia, lại nhịn không được hôn hôn lên gương mặt nhỏ kia.
 
Chương 153: Đều không ngủ được


Editor: Ngạn Tịnh

Cô mở chiếc chăn nhỏ trên người con gái ra, rồi mới cẩn thận đặt nó vào trong bể nước. Độ ấm của nước rất tốt, cũng không quá nóng, trong đêm mưa lạnh lẽo thế này, được tắm nước nóng là việc vui sướng biết chừng nào.

Mà đứa bé hiển nhiên cũng rất thích. Tuy rằng hai mắt vẫn gắt gao nhắm chặt, nhưng chiếc miệng nhỏ hơi hơi giơ lên, hơi nóng làm gương mặt cô bé càng thêm phấn nộn một ít, càng khiến đôi mắt Hạ Nhược Tâm mông lung.

"Tích" một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi vào bồn nước, giống như một cơn mưa nhỏ rơi vào hồ nước, nhẹ nhàng gợi lên những làn sóng nước lăn tăn.

Tắm xong cho thân hình be bé kia, cô lại đặt nó vào trong chiếc chăn ấm áp. Đứa bé thật sự rất ngoan, đến giờ vẫn chưa lần nào khóc lớn tiếng, phải chăng bé cũng nhận ra được mẹ đang rất mệt, cho nên muốn mẹ được nghỉ ngơi!?

Lại lần nữa đặt đứa bé trong lồng ngực lên giường, lúc này Hạ Nhược Tâm mới thanh tỉnh bản thân. Tuy rằng cả quá trình đều dùng đau đớn khó nhịn để diễn tả, nhưng là, cô chỉ cần có con gái là đủ, chỉ cần có nó có đau đớn hơn cô cũng cam lòng.

Thu thập tất cả xong, cô mới lại nằm xuống chiếc giường gỗ kia, cẩn thận ôm con gái mình vào lồng ngực. Mỗi lần nhìn thấy cô đều lệ nóng quanh tròng, đây là đồ vật, là một sinh mạng sống, là đứa bé cô mang thai hơn chín tháng. Con bé thật sự rất nhỏ, cũng rất xinh đẹp.

Ngón tay cô nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay bé xíu kia chơi đùa, không ngừng ca tháng sinh mệnh thật thần kỳ.

Lại hôn hôn gương mặt cực kỳ phấn nộm của đứa bé, cô nhắn hai mắt lại, lúc này mới có thể chìm vào giấc ngủ. Trên gương mặt cô nhẹ nhàng nở nụ cười hạn phúc, bởi vì hiện tại bên cạnh cô đã có thêm một tiểu thiên sứ, một tiểu bảo bối.

Đêm lạnh, một người phụ nữ cùng một đứa bé mới sinh chưa lâu, đều chìm vào giấc ngủ.

Toàn bộ kho hàng tuy rằng vẫn cứ vô cùng rách nát như cũ, nhưng là, có hai người, lại nhiều thêm một loại ấm áp khó tả.

Chỉ là, so với căn biệt thự riêng xa hoa nào đó, vẫn là quá mức đơn sơ và đáng thương. Lúc này, người phụ nữ trên giường đã mệt mỏi ngủ rồi, mà người đàn ông một tay ôm lấy bắt vai người phụ nữ, một tay kẹp lấy điếu thuốc. Dưới ánh sáng chớp chớp tắt tắt, ngũ quan của người đàn ông trở nên thật mông lung.

Thẳng đến khi người phụ nữ phát ra tiếng ho khan, anh mới phản ứng lại, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc đi, chỉ là cũng buông người phụ nữ trong lòng ra.

Người đàn ông từ trên giường ngồi dậy. Rõ là rất mệt, thế nhưng lại không cách nào chìm vào giấc ngủ. Nhìn gương mặt ngọt ngào của người phụ nữ, trên mặt anh lại có một loại phức tạp không thể nói ra.

Ngẩng đầu, bức ảnh cưới trong phòng đã thấy đổi bức khác, không phải là Hạ Dĩ Hiên, mà là người phụ nữ này.

Anh xác thực là có thể đem mọi thứ đều cho cô.

Anh đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ mở một cánh cửa ra, không khí sau hoan ái chậm rãi tan đi, cuối cùng chỉ còn lại sự tươi mát.

Anh đóng cửa sổ lại, cầm lấy bao thuốc cùng quẹt lửa trên bàn đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, một mình anh đi về phía Dương đài.

Thật là có chút châm chọc. Đêm tân hôn đầu tiên, anh không ngủ được vì trong lòng chất chứa hận ý vô biên. Còn đêm thứ hai, rõ ràng đã không còn hận ý, anh vẫn là không ngủ được, thậm chí trong lòng càng thêm một chút buồn bực.
 
Chương 154: Cô không can tâm


Editor: Ngạn Tịnh.

Đi đến bên ban công, lúc này bên ngoài mưa đã ít đi một chút, trong không khí mơ hồ có hơi thở của bùn đất, làm anh cũng không có cảm giác dễ ngửi hơn chút nào.

Anh dựa thân thể vào tường, một điếu lại một điếu cháy rụi. Anh có thể khẳng định, nếu anh cứ tiếp tục hút như thế này, khẳng định sẽ bị khói thuốc độc chết.

"Hạ Nhược Tâm, nói cho tôi biết, cô đã chết hay chưa?"

Anh đột nhiên cười phá lên. Mà cái tên kia, mỗi lần nhớ đến lại chà sát tim anh.

Anh cho rằng bản thân đã sớm quên mất cô, nhưng anh lại phát hiện, anh sai rồi. Không có quên, trước giờ chưa hề quên! Thậm chí, anh còn có thể nhớ rõ từng nét trên gương mặt cô, nhớ rõ một người phụ nữ yêu anh không hối không oán, công có, vẻ hết hy vọng của cô...

Cong môi cười, anh ném điếu thuốc đã tàn trong tay đi, "Hạ Nhược Tâm, cô có thấy hay không? Tôi lại kết hôn lần nữa, trả lại cho tôi một người vợ tốt đẹp hơn cả cô, một đêm tân hôn tốt hơn ngàn vạn lần, cô ghen ghét không? Cô hận không? Cô đang khóc không?"

Chỉ là, cô rốt cuộc đang làm gì, người ở nơi nào, không ai hay biết.

"Hạ Nhược Tâm, nói cho tôi biết, vì sao cô lại đi lâu như vậy? Vì sao đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được cô? Vì sao...."

Vô số cái vì sao, lại chẳng ai có thể trả lời cho anh. Anh lại lần nữa châm điếu thuốc, rít một hơi thật dài, sau đó chậm rãi thở ra.

Mà anh cũng không biết, cách đó không xa, Lý Mạn Ni lấy tay che môi, nước mắt không ngừng chảy, đau khổ nghe chồng của mình gọi tên người phụ nữ khác trong đêm tân hôn, thậm chí, người phụ nữ kia còn là vợ trước của anh.

Cô không cam lòng. Cô ghen ghét nhưng lại không thể nề hà. Vực lại tinh thần cùng thân thể, cô dứt khoát lau nước mắt đi. Người phụ nữ kia đã sớm chết, cho nên, người chiến thắng là cô. Người cuối cùng chiếm được tình yêu của người đàn ông này chỉ có thể là cô.

Cô nhẹ bước trở về phòng của mình. Ngày cưới của cô buổi sáng nhiệt tình như lửa, nửa đêm gần sáng lại là một người thở dài. Sở Luật sau đó cũng không trở lại, mà cô lại giả vờ làm như cái gì cũng không biết. Cô là một người phụ nữ thông minh, tất nhiên sẽ không đi chất vấn chồng của mình, cuối cùng, người phụ nữ có thể ở bên cạnh anh mới là hạnh phúc.

Mà cô tin tưởng, một ngày nào đó, trong lòng anh sẽ chỉ có một mình cô. Mặc kệ là Hạ Dĩ Hiên, hay là Hạ Nhược Tâm, đều không thể ngăn cách hai người họ.

Hai người, lần đầu tiên, lòng của họ đều hướng về nơi xa, rõ ràng thân phận hai người họ càng thêm gần, thật ra lại càng thêm xa.

Có cái gì đó đang chậm rãi biến hoá, mà chính bọn họ cũng không hay biết.

Có lẽ biến hoá này sẽ phải đến mấy năm, cũng có thể, là cả đời.

Mưa mấy ngày rốt cuộc cũng dừng lại, nhiệt độ mặc dù không ấm áp lên nhiều, nhưng ít nhất cũng không lạnh như trước. Không khí sau cơn mưa cực kỳ tươi mát, đặc biệt là buổi sáng, thật là làm cho người khác thần thanh khí sảng.

"Mọi người có phát hiện có chuyện rất kỳ quái không?" Có một người hỏi người khác.

"Ừm? Làm sao vậy? Kỳ quái chỗ nào?" 

Người nọ suy nghĩ một hồi, mới không xác định hỏi, "Nhược Tâm dường như đã mấy ngày không thu quần áo, không phải xảy ra chuyện gì chứ?" 

Mà những người khác không hẹn liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều giống như bay chạy đến phía nhà kho. Cô hẳn là sắp sinh, chắc không phải là buổi tối không có ai quản, một xác hai mạng rồi chứ? Như vậy cũng thật là quá đáng thương.
 
Chương 155: Đứa bé đâu?


Editor: Ngạn Tịnh.

Mà lúc này, Hạ Nhược Tâm ôm con gái của mình, thỉnh thoảng đùa giỡn với cô bé. Cô cứ như vậy ngồi ở bên giường gỗ, thậm chí động cũng không động. Cho dù bây giờ tay cô đã tê cứng đến chết lặng, cô vẫn không muốn buông thân hình mềm mại này ra.

Mà đứa bé trong lồng ngực qua hôm sau đã mở được mắt, đôi mắt tròn tròn, có cuống lông mi cực dài, đáng yêu xinh đẹp như mẹ của bé vậy.

"Bảo bối, cười một cái cho mẹ xem nào, được không?" Cô chỉ nhẹ nhàng chạm vào chiếc môi hồng nhạt của bảo bảo, mà đứa bé trong lòng dường như nghe hiểu được lời nói của cô, môi bé nhỏ nứt ra, nụ cười nhỏ bé kia thật khiến nhìn phải đau lòng.

Đứa bé rất nhỏ, nhưng ngoài ý muốn là cười thập phần đáng yêu, chỉ cần Hạ Nhược Tâm thoáng đùa giỡn cô bé một chút, cô bé liền sẽ cười.

"A, bảo bối ngoan, con chính là bảo bối của mẹ, là tiểu thiên sứ của mẹ" Cô cúi đầu, hôn hôn gương mặt cực kỳ phấn nộn của con gái. Mà bàn tay nho nhỏ của đứa bé bắt lấy tóc của cô, đôi mắt không ngừng chuyển động, mới sinh ra một ngày, cực kỳ hiếu kỳ với những thứ xung quanh.

Tay nhỏ của bé mở ra, rồi lại nắm chặt, cái miệng nhỏ giống như những cánh hoa, có thể nhìn ra được, sau này lớn lên nhất định là một đại mỹ nữ.

"Bảo bối, đói bụng rồi đúng không, để mệ cho con bú sữa" Cô kéo một bên áo của mình lên, đặt con gái lên đùi. Mà đứa bé đói bụng theo bản năng liếm mút, cô bị bé mút rất đau, nhưng là, vẫn cứ yêu thương nhìn con gái của mình.

Bảo bối của cô, thật sự xinh đẹp, còn rất ngoan.

Tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mông đứa bé. Tình thương của mẹ là bản năng, cô từ trước đến giờ chưa từng chăm nuôi trẻ, nhưng bây giờ vẫn có thể chăm sóc cho con của mình rất tốt.

Thật ra chẳng có ai biết, cô đã hơn một ngày chẳng ăn cái gì, bởi vì, cô không biết làm cách nào buông đứa bé mềm mềm trên tay này ra. Cô không muốn rời khỏi bé, chỉ muốn cứ mãi thế này ôm lấy bảo bối của mình.

Cô thật sự, rất yêu con gái của mình.

"Rầm rầm..." Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, giống như muốn phá nát cánh cửa mục nát kia vậy. Hạ Nhược Tâm vội vàng đứng dậy, chỉnh sửa lại áo của mình. Đứa bé trong ngực đã ăn no, hiện tại đã ngủ rồi. Cô kéo chăn qua đắp lên người đứa bé, sau đó đi ra mở cửa.

Cửa mở, người bên ngoài lập tức vọt vào.

"A! Nhược Tâm, cháu không bị làm sao đấy chứ?"

"Cháu thật đúng là hù chết chúng ta rồi!"

Một đám người đứng ở cửa, không ngừng lo lắng hỏi thăm cô. Đôi mắt Hạ Nhược Tâm có chút ửng đỏ, lắc lắc đầu, cười cười trả lời, cháu không sao, rất ổn.

Thực cảm tạ bọn họ, nếu không có bọn họ, cô cũng không biết đi nơi nào để sống, có lẽ đã chết, cũng có lẽ phải đi làm ăn xin. Sở Luật đã cắt đứt tất cả đường sinh sống của cô, nếu không phải bọn họ, nếu không có bọn họ, có lẽ cô đã sớm chết ở góc nào đó rồi.

"Không có việc gì thì tốt rồi" Một bác gái cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện, bụng của Hạ Nhược Tâm thực bằng phẳng, run rẩy vươn ngón tay của mình, "Nhược Tâm, bụng của cháu sao lại bằng phẳng như vậy, đứa bé đâu? Con của cháu đâu rồi?"

Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp nói gì, bên trong truyền ra tiếng khóc nho nhỏ. Lòng cô cả kinh, vội vàng chạy qua, ôm thật chặt đứa bé đang không ngừng khóc lớn. Có lẽ bọn họ ồn ào, dọa cho bé hoảng sợ rồi.
 
Chương 156: Sinh hoạt khó khăn


Editor: Ngạn Tịnh.

"Không sao không sao, mẹ ở đây, bé cưng ngoan nào" Cô cẩn thận vỗ về đứa nhỏ, thân hình nho nhỏ vươn tay bắt được áo trước ngực cô, khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt cũng hồng hồng, giống như cả người là một quả cầu lửa nhỏ.

"Ông trời ơi, là đứa bé!"

Vị bác gái kia cực kỳ kinh ngạc chỉ vào đứa bé trong lòng Hạ Nhược Tâm, đứa bé này, sao lại cứ thế mà sinh ra được chứ.

"Nhược Tâm, đứa bé này làm sao sinh ra được vậy?" Có người đột nhiên hỏi, Hắn Nhược Tâm ôm chặt con gái của mình hơn một chút, nở nụ cười nhợt nhạt như cũ, "Là cháu tự mình sinh ra, nó chỉ mới sinh ra được một ngày, là một bé gái"

Hạ Nhược Tâm nói, đôi tay vẫn luôn ôn nhu vỗ về đứa bé trong ngực.

"Đứa bé ngoan, thật vất vả cho cháu rồi" Một bác gái có chút đau lòng cho cô gái trẻ chỉ mới qua hai mươi này, tại sao lại đáng thương đến như vậy, sinh đứa bé ra cũng không ai chăm sóc, chỉ lặng lẽ ngồi ở nơi này.

"Không vất vả, vì con bé, cháu chịu đựng được tất cả" Hạ Nhược Tâm lắc lắc đầu, thật sự không cảm thấy bao nhiêu khổ, tuy rằng đứa bé này thiếu chút nữa khiến cô đau đến chết, nhưng cô nguyện ý, cô thật sự nguyện ý chấp nhận nỗi đau đó. Bé con là sinh mệnh của cô, là hy vọng để sống sót của cô.

"Đứa bé lớn lên thật tốt" Một bác gái có kinh nghiệm không ngừng tán thưởng, gương mặt nhỏ con xinh xắn kia, tuy rằng vẫn thực nộn, nhưng không khó nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp.

Bà sống hơn nửa đời, vẫn là lần đầu tiên gặp được một bé gái sơ sinh đẹp đến như vậy.

Bà lại nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm. Thật ra cũng khó trách, Nhược Tâm lớn lên vốn xinh đẹp, đứa bé sinh ra sao có thể xấu ở chỗ nào được cơ chứ.

"Nhược Tâm, đứa bé tên là gì?" Mấy vị bác gái này quả thực không muốn dời mắt của mình đi, đứa nhỏ này thật quá làm cho người ta yêu thích.

Hắn Nhược Tâm sửng sốt, dường như cô chưa từng nghĩ tới việc đặt tên cho con gái của mình.

Cô ngẩng đầu. Lúc này, bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng trong không khí như vẫn còn lưu lại một chút hương vị của mưa.

Cô lại dỗ dỗ tiểu gia hỏa ngủ cực kỳ ngọt ngào trong lòng, môi nhẹ nhàng con lên, tạo ra một núm đồng tiền xinh xắn, ôn nhu.

"Tiểu Vũ Điểm, con bé sẽ tên là Tiểu Vũ Điểm, sinh ra vào ngày mưa, chính là Tiểu Vũ Điểm của mẹ"

Cô cúi đầu gần sát với gương mặt non mềm nhỏ nhắn kia, cảm nhận làn da nộn không thể tả của con gái, Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm của cô.

Cô có thể để mình chịu ủy khuất, nhưng lại không thể để đứa bé chịu ủy khuất. Cô có thể không ăn uống, nhưng là, vẫn luôn dành những thứ tốt nhất cho bé.

Nhưng là, cô cũng sẽ có lúc có tâm nhưng bất lực.

Ôm con gái trong lòng, cô nhẹ nhàng hôn gương mặt nhỏ xinh kia, "Tiểu Vũ Điểm, thật xin lỗi, là mẹ vô dụng" Cô nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt theo gò má chậm rãi rơi xuống gương mặt của bé con.

Có lẽ là vì đứa bé còn quá nhỏ, cũng có lẽ vì lúc mang thai, cô thường xuyên đụng nước lạnh, cho nên, thân thể đứa nhỏ này cực kỳ suy yếu. Con bé thường sinh bệnh, làm cho cô phải dung hết tất cả tiền tích góp được, hơn nữa, cô còn mượn xung quanh rất nhiều tiền, hiện tại cũng không biết phải đi đâu để mượn.

Hơn nữa, cảm giác khiến cô vô lực nhất chính là, cô không đủ sữa cho con gái ăn. Con bé hiện tại đã rất đói bụng, nhưng cho dù cố hết sức bú mút, vẫn không có sữa chảy ra.

"Oe...." Bé con ủy khuất mếu máo, mẹ đang khóc, bé cũng khóc. Nước mắt từng viên từng viên rơi xuống, khiến Hạ Nhược Tâm nhìn thấy tâm càng đau, khóc càng hung.
 
Chương 157: Bị bệnh


Editor: Ngạn Tịnh.

Con gái đáng thương của cô, chỉ mới sinh ra mấy ngày, đã phải chịu cảnh đói bụng, nhưng cô thật sự không còn tiền để mua sữa bột cho bé. Cô bưng bát nước cháo loãng bên cạnh mình lên, múc một muỗng đặt ở bên cạnh con gái.

"Tiểu Vũ Điểm, ăn một chút đi được không? Ngoan, ăn một chút thì sẽ không đói bụng nữa" Đứa bé liếm liếm môi nhỏ của mình, sau khi phát hiện không có chương vị liền không muốn ăn, oà khóc lên.

Hạ Nhược Tâm nhìn thấy bé khóc, lòng đau muốn chết, "Mẹ cầu con, con ăn một chút đi, được không?" Cô lại đặt cái muỗng bên khoé miệng đứa bé, lúc này đây, có lẽ đứa bé đã rất đói bụng.

Bé bắt lấy áo quần của mẹ, môi hồng dẫu lên, biểu tình như một chú mèo nhỏ đang cáu kỉnh, nhưng đến cùng, vẫn là há miệng ăn một ngụm, rồi lại một ngụm. Sau khi bé ăn xong, liền ghé vào lòng Hạ Nhược Tâm ngủ. Hạ Nhược Tâm lại gắt gao ôm con gái vào lòng, nhỏ giọng nói thật xin lỗi.

"Tiểu Vũ Điểm..." Cô nhẹ gọi tên của con gái, tay nhẹ đong đưa. Cô không có nôi cho bé, cánh tay của cô chính là cái nôi thiên nhiên.

Mà đứa bé này xác thực rất ngoan, có lúc ngoan đến mức khiến người khác phải đau lòng. Con bé cũng quen ăn nước cháo loãng, từng ngày lớn lên, chỉ là cuộc sống của hai người ngày càng cực khổ.

Dựa vào một mình cô giặt áo quần cho người ta, cùng thêm làm vài món thủ công, đích xác muốn nuôi một đứa bé là quá khó khăn, đặc Việt là đứa bé lại rất hay sinh bệnh, đây là chuyện cần phải tiêu rất nhiều tiền. Đối với một người không có chút tiền tích góp nào như cô, đây thật đúng là dậu đổ bình leo.

Mà hiện tại áo quần cô cần giặt ngày càng nhiều, có khi mệt đến mức tay cũng không thể nâng lên, có chút thời gian cũng không nghỉ ngơi, liền đi làm mấy thứ thủ công. Chỉ là, chỉ cần nhìn thấy gương mặt nhỏ của con gái, cực nhọc nào cô cũng chịu đựng được.

Hạ Nhược Tâm đặt tay lên đầu con gái, gương mặt bé cực kỳ đỏ. Cô nghĩ cũng chưa nghĩ liền ôm bé chạy ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm của cô phát sốt rồi.

Trong bệnh viện, cô khẩn trương ngồi trên ghế. Cô ngẩng đầu, mà cách đó không xa trên TV đang phát sóng một buổi đấu giá, màn ảnh chợt loé, dừng lại trên người một đôi nam nữ, tất cả ánh đèn như đều tụ quanh họ, nháy mắt, tất cả sáng rọi đều bị họ cướp đi.

Đột nhiên, Hạ Nhược Tâm cảm thấy tim như bị ai nắm, cực kỳ khó chịu.

Thật lâu không thấy, bọn họ dường như sống rất tốt, rất yêu nhau. Mà trên thế giới này ngoại trừ con gái, không ai cần cô cả.

Cô đặt tay lên ngực của mình, không muốn nghe, cũng không muốn xem, chỉ là thanh âm bên trong vẫn luôn truyền đến tai cô.

Cô đặt tay lên cổ, trên cổ trống trơn. Cố nhắm chặt hai mắt, lại sắp có thứ gì đó từ trong mắt chảy ra.

Lại một lần nữa ngẩng đầu, một đám sương mù chặn tầm mắt của cô, mông lung không rõ ràng.

Cô chớp chớp mi, lúc này mới mang loại mơ hồ đó đi, nhưng lông mi lại ướt đẫm, có chút nhàn nhạt vô lực.

Màn ảnh không ngừng tụ lại trên người hai người kia. Bọn họ rất xứng đôi, nếu bọn họ không xứng, còn ai có thể xứng với anh?!

Mà lúc này, trong phòng đấu giá, Lý Mạn Ni kéo cánh tay Sở Luật. Thỉnh thoảng sẽ có phóng viên chụp ảnh bọn họ, cô cười cũng ngày càng ngọt ngào xinh đẹp, cũng càng thêm sáng lạn, giống như muốn khoe sự hạnh phúc cùng đắc ý của mình. Cô đang phơi bày ra sự hạnh phúc, cũng là đang tú ân ái.
 
Chương 158: Phụ nữ ham hư vinh


Editor: Ngạn Tịnh.

Mà cô hiện tại cũng sống rất tốt, Sở Luật đối với cô có cầu tất ứng, rất yêu cô. Cô muốn cái gì, anh đều sẽ làm được, mỗi một ngày, cô đều sống hạnh phúc như vậy.

"Em muốn cái gì, nói cho anh, anh sẽ mua cho em" Sở Luật quay đầu lại, duỗi tay đặt lên đầu tóc Lý Mạn Ni, ôm chặt eo cô, trong con ngươi lộ ra âm trầm. Hai mắt anh nhìn lên đài, có cảm giác như đã qua mấy đời, dường như ngày hôm qua, anh cũng đã ôm một người phụ nữ khác vào đây.

Anh cũng từng nói một câu như vậy, mà cô cái gì cũng không cần. Nhưng là, anh vẫn mua cho cô chuỗi vòng cổ thực quý, lại không phải thiệt tình, vì anh có mục đích của anh.

Lúc này đây, đối với Lý Mạn Ni anh không có bất cứ sự tính kế nào, chỉ đón giản muốn cho cô thứ tốt nhất mà thôi. Anh cảm thấy mình như đang nhớ đến người phụ nữ kia, liền sẽ đối xử tốt hơn với Lý Mạn Ni.

Giống như chỉ có như vậy, mới làm anh không lại suy nghĩ đến cái gì? Không nhớ đến cái gì đó.

"Được" Lý Mạn Ni dựa đầu lên vai Sở Luật, đôi mắt lại thỉnh thoáng nhìn lên đài. Phụ nữ thích trang sức châu báu, đây giống như đã là thiên tính, mà cô cũng thích.

"Luật, em thích cái vòng cổ kia" Lý Mạn Ni chỉ vào chuỗi vòng cổ bằng kim cương được người chủ trì cầm trên đài. Cô từng nghe nói qua, anh dùng 3 trăm vạn mua một chuỗi vòng cổ cho Hạ Nhược Tâm, cô cũng muốn, hơn nữa còn phải đắc hơn cái đó.

Sở Luật nhìn chiếc vòng cổ kia, trong lòng có một loại buồn bực nói không nên lời.

"Đây là chiếc vòng cổ nữ hoàn Anh từng mang, mỗi một viên đá trên đó đều là nhân công tự tay mài dũa, hơn cả trăm viên, viên lớn viên nhỏ, trọng lớn khác nhau. Giá khởi điểm của chiếc vòng cổ này là 300 vạn, xin mời các vị ra giá"

Đây tuyệt đối là món có giá cao nhất của buổi đấu giá hôm nay, tất nhiên cũng là thứ quý nhất.

"300 vạn!" Có người mở miệng.

"350 vạn!" Lại có một người khác, dường như tất cả mọi người đều cực kỳ có hứng thú với chiếc vòng cổ này. Phải biết rằng kim cương giá trị không giảm được, huống chi, nó từng được nữ hoàng Anh mang vào. Có khi chỉ cần có cái danh được người có danh tiếng sờ vào, chạm vào, giá cả bán ra có thể cao hơn giá trị thực tế của nó rất gấp chục lần, có khi gấp trăm lần, huống chi người đó lại còn là nữ hoàng Anh.

"500 vạn!"

"800 vạn!"

Giá vẫn không ngừng được tăng cao. Lý Mạn Ni nhẹ nhàng cắn môi đỏ, thỉnh thoảng nhìn lên đài, cô sợ chiếc vòng cổ kia sẽ bị người mua mất. Nhưng là, Sở Luật vẫn ngồi ở đó, lưng dán vào ghế, lãnh đạm lười biếng thưởng thức chiếc đồng hồ trên tay.

Lý Mạn Ni muốn nói cái gì đó, cuối cùng những lời muốn nói, vẫn bị cô nuốt trở về. Cô không muốn để người khác nghĩ mình là người phụ nữ hám làm giàu, nhưng là, lần này thì khác. Thứ cô muốn không đơn giản chỉ là chiếc vòng cổ, càng nhiều hơn chính là một loại đánh giá của phụ nữ.

Người phụ nữ kia có, cho nên cô nhất định phải có, hơn nữa còn phải nhiều hơn, tốt hơn, xuất sắc hơn.

Sở Luật vẫn không động, con ngươi anh dường như thâm sâu hơn một chút.

"1500 vạn!" Đây đã là giá cuối cùng được kêu lên.

"1500 vạn, còn có ai ra giá cao hơn nữa không? Nếu không có ai ra giá, vậy chiếc vòng cổ này thuộc về vị phu nhân kia" Người phụ nữ ra giá toàn thân đều là châu quang bảo khí, ngay cả trên ngón tay cũng đeo gần mười chiếc nhẫn, sặc sỡ loá mắt, thật ra có chút loá mắt mà thôi.
 
Chương 159: Chiếc vòng cổ ba ngàn vạn


Editor: Ngạn Tịnh.

Có lúc mấy thứ này, xem như một điểm xuyến khiến phụ nữ càng thêm xinh đẹp cùng tự tin, nhưng nếu là nhiều quá, thì sẽ giống như nhà giàu mới nổi. Đặc biệt là như vậy, sẽ không làm cho người khác cảm thấy đẹp, thậm chí là làm người ta cảm thấy loá mắt, nhìn một lần liền không muốn nhìn lần thứ hai, trừ phi là loại người, chỉ cần nhìn thấy liền sẽ không dời mắt được.

Đó chính là, ăn trộm. Nhiều thứ lấp lánh như vậy, quả thực là mang theo cho trộm xem.

"1500 vạn lần thứ nhất! 1500 vạn lần thứ hai!" Đã kêu hai lần, như vậy, chỉ cần một lần gõ nữa chiếc vòng cổ sẽ thuộc về người phụ nữ kia.

Lý Mạn Ni thật sự có chút gấp đến muốn khóc. Cô cho rằng Sở Luật nhất định sẽ mua cho mình, cho nên, có chút chờ mong, trong lòng cũng xem vật đó là vật nằm trong tay mình. Cô là một người phụ nữ tính chiếm hữu cực kỳ cao, bị người khác nhắm vào vật của mình, sao có thể không nóng lòng cho được.

Chỉ là, hiện tại cô lại phát hiện, vật của mình sắp thuộc về người khác. Loại cảm giác này thật sự rất không thoải mái.

Mà lúc này Sở Luật lại buông tay xuống, mắt đen bình tĩnh nửa híp, giống như đang suy nghĩ, cũng giống như đang xem.

Rồi sau đó, môi mỏng của anh nhẹ mở.

"2000 vạn!"

Mà lần kêu giá này, hiển nhiên khiến người phụ nữ kia hoảng sợ, cô không hề nghĩ tới sẽ còn có ai tranh giành với mình. Cô cho rằng vật đã đến tay, không ngờ từ đâu lại xuất hiện nhân vật như vậy, khiến cho vịt đã đến tận miệng, lại cứ thế bay đi.

Người phụ nữ kia do dự, sau đó cắn chặt răng hô, "2100 vạn!"

Sở Luật nhắm hai mắt như đang ngủ, "2500 vạn!" Anh lại lần nữa mở miệng, khiến người phụ nữ đó giống như bị vả vào miệng, gương mặt chốc xanh chốc trắng,

Mà mọi người trong hội trường đều chấn kinh rồi. Anh ra giá rất cao, hơn nữa mỗi một lần ra giá, đều không keo kiệt nâng cao giá, giống như tiền trong tay anh chỉ là giấy, không có chút giá trị nào.

Mà người đàn ông này, Sở Luật tổng tài của Sở thị, xác thật sẽ không xem chuyện tiền bạc là chuyện quan trọng, bởi vì anh không thiếu nhất chính là tiền. Anh biết kiếm tiền, đương nhiên, cũng sẽ không giống như lời người khác, tiền nhiều người ngốc.

"2600 vạn!" Người phụ nữ kia hung hăng trừng mắt nhìn Sở Luật một cái. Chỉ là sau khi kêu giá cô ta liền hối hận, hận không thể vả miệng mình một cái, giá cao đến như vậy, không biết có thể mua được bao nhiêu cái.

Cô thích vật tinh xảo, thích vật quý, nhưng cô càng thích số lượng hơn, nhìn toàn thân của cô liền biết, vòng cổ có ba chiếc, nhẫn thì khỏi cần nhắc đến.

Lúc này Sở Luật lại mở đôi mắt thâm trầm dị thường của mình, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp.

"3000 vạn!"

Chỉ là, anh nói xong câu đó, ngón tay đặt ở bên cạnh hơi hơi nắm lại. Không phải bởi vì ngại quý, cũng không phải đau lòng vì tiền, mà bởi vì, ba chữ này, lại là một số 3, dường như anh rất có duyên với số 3. Ba ngàn vạn, ba trăm ngàn vạn, hơn kém nhau cả chục lần, anh vĩnh viễn sẽ đối xử Lý Mạn Ni tốt hơn Hạ Nhược Tâm.

Mà con số này vừa ra, cũng không có ai đi tăng giá, bởi vì không có ai giống như Sở Luật, dùng một số tiền lớn mua một chuỗi vòng cổ, không thể ăn, cũng không thể mặc.

Sở Luật đứng lên, đã biết thứ kia sẽ thuộc về anh. Còn ngược phụ nữ kia lưu luyến nhìn chiếc vòng cổ kim cương, sau đó trừng mắt liếc nhìn Sở Luật một cái. Sở Luật quay đầu, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn về phía cô, cô liền cảm thấy gió lạnh thổi khắp toàn thân, cực kỳ không thoải mái.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom