Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 320


"Anh nói thật chứ, anh thật sự đồng ý rồi sao?"

Anh bác sĩ rốt cuộc nở nụ cười:

"Thật là tốt quá, thật tốt quá, cám ơn anh, cám ơn anh..."

Anh cảm giác mình cảm động đến sắp khóc, thực sự, anh không thấy khóe mắt mình đã tuôn ra dòng nước mắt nóng hổi, anh không phải là đau lòng, mà chảy nước mắt vì quá vui mừng, cũng là do quá kích động.

Buông điện thoại trong tay, anh vội vàng đi ra ngoài.

Hạ Nhược Tâm đang dạy chữ cho con gái, mặc dù cô bé mới có ba tuổi nhưng đã biết được rất nhiều chữ rồi, mặc dù không được đi học, nhưng mà, từng chữ một cô bé đều đã được Hạ Nhược Tâm dạy cho.

Tiểu Vũ Điểm cực thông minh, cô bé học vô cùng nhanh.

"Nào, viết tên Tiểu Vũ Điểm lên đây xem."

Hạ Nhược Tâm đặt bút trong tay Tiểu Vũ Điểm, tên của con cô đã sớm đã dạy rồi.

"Để mẹ kiểm tra chút xem nào, chắc con chưa quên đâu nhỉ?"

Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng nâng chiếc càm nhỏ lên nói:

"Tiểu Vũ Điểm không quên đâu ạ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cực kỳ nghiêm túc, bàn tay nhỏ bé cầm lấy chiếc bút từ Hạ Nhược Tâm, viết tên của mình lên một góc giấy.

Mỗi một nét, mỗi một chấm, đều viết hết sức nghiêm túc, tuy rằng viết không đẹp lắm, nhưng mà nét bút ngay ngắn kia, đúng là ba chữ Tiểu Vũ Điểm.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm họ gì ạ? Mẹ họ Hạ, cô hộ sĩ họ Trần, vậy Tiểu Vũ Điểm họ gì?"

Cô bé ngây ngô nghiêng đầu, có chút không rõ mình rốt cuộc họ gì.

"Con đương nhiên là giống họ mẹ rồi, con chính là Hạ Tiểu Vũ Điểm đấy."

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng véo chiếc mũi nhỏ của con gái, mà bây giờ cô mới phát hiện ra được một việc, dường như, con gái cô còn chưa co một cái tên, cô cứ gọi con bé là Tiểu Vũ Điểm như vậy, cũng đã quên mất cô bé cũng cần đến một cái tên, đúng rồi, trong hộ khẩu con bé viết cái gì, hình như, con gái cô còn chưa có tên trong hộ khẩu.

Trời, cô đập trán, cô thật đúng là một người mẹ vô tâm.

"Tiểu Vũ Điểm rất thích tên đó."

Cô bé lại cầm quyển vở nhỏ trong tay, viết thêm trước tên mình một chữ "Hạ", bởi vì nét chữ nhiều hơn một chút nên khiến cô bé ghi có chút chật vật hơn.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm viết xong rồi."

Cô bé đem cái tên mà mình đã viết được đặt trước mặt Hạ Nhược Tâm như hiến vật quý, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vui vẻ.

"Mẹ nhìn xem."

Hạ Nhược Tâm cẩn thận nhìn cái tên mà con gái đã viết, cô bé còn nhớ rất kĩ chữ Hạ này, thật sự là ngoài tưởng tượng của cô, cô vẫn biết rằng con gái mình rất thông minh, nhưng thật không ngờ, Tiểu Vũ Điểm còn thông minh hơn cô nghĩ.

Có lẽ, con gái cô là một tiểu thiên tài rồi đây.

Cô nhẹ nhàng xoa chiếc đầu trọc nho nhỏ của con gái, thật sự là một đứa trẻ rất đáng yêu, khiến cho cô không thể nào ngừng yêu con bé được.

"Cô Hạ."

Bác sĩ tiến nhanh đến, người còn chưa tới đã nghe được giọng nói rằng:

"Tôi muốn báo cho cô một tin tốt!"

Trong giọng bác sĩ có chút hưng phấn không nói lên lời, trái tim Hạ Nhược Tâm bây giờ đã giống như vùng biển chết, hiện tại, cô còn có thể nghe được tin tốt đến mức nào đây.

"Là như vậy, Cô Hạ, Tiểu Vũ Điểm được cứu rồi, con bé có thể mổ rồi."
 
Chương 321


Nghe đến câu này, Hạ Nhược Tâm liền đánh rơi quyển vở trong tay xuống giường, Tiểu Vũ Điểm khó hiểu ôm chặt búp bê trong ngực, rồi lại với tay cầm lấy quyển vở lên viết gì đó, cho nên nói, người lớn đôi khi thật sự rất khó hiểu.

"Anh nói sao, có thể mổ rồi sao?"

Hạ Nhược Tâm một hồi lâu mới thốt ra được, đừng tàn nhẫn như vậy, đừng cho cô huy vọng rồi lại là lạnh lùng dập bỏ, cô đã không thể nào chịu đựng được nữa rồi.

"Đúng vậy, cô Hạ."

Anh bác sĩ cũng vô cùng kích động nói:

"Cô đã quên rồi sao? Tôi đã từng nói là, người có tủy thích hợp với Tiểu Vũ Điểm thật ra là có hai người, một người là anh Sở, còn người kia là người mà chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến. Anh ấy vừa rồi đã chủ động liên lạc với chúng ta, bây giờ anh ấy đang ở sân bay, lập tức có thể đi đến bệnh viện, anh ấy nói sẽ hiến tủy vô điều kiện cho Tiểu Vũ Điểm."

"Thật vậy sao?"

Hạ Nhược Tâm đứng lên, toàn thân dường như đang run rẩy vô cùng hồi hộp:

"Ý của anh là Tiểu Vũ Điểm có thể mổ rồi, con bé sẽ không chết, sẽ được sống đúng không?"

"Đúng vậy, chắc chắn sẽ như vậy, hơn nữa anh ấy đang trên đường đến đây đấy, không có lý do gì gạt chúng ta đâu."

Anh bác sĩ lại gật đầu một cái, kỳ thật không những cô không tin, mà hiện tại dù anh là bác sĩ cũng không thể nào tin được, dù sao, trước mắt mọi người bây giờ đang là một mảnh trời u ám, không có nửa phần ánh sáng, mà trong lúc đó lại lóe lên ánh sáng hi vọng, nhưng việc phải chờ đợi trong thời gian quá lâu, mọi người hiển nhiên cũng sẽ không tin được, đều lui bước rồi.

"Cảm ơn anh, bác sĩ."

Hạ Nhược Tâm cắn môi, bàn tay nắm chặt lại, bởi vì bây giờ cô không biết phải diễn tả cảm xúc như thế nào, cô rất kích động, cũng rất sợ hãi.

Sợ rằng người kia sẽ không đến, bất chợt lại không muốn hiến tủy, giống như Sở Luật vậy.

"Đừng lo lắng cô Hạ, vị tiên sinh này đã bỏ công việc chuyên môn ở nước ngoài để về đây, anh ấy nhất định sẽ cứu Tiểu Vũ Điểm."

Thấy cô có vẻ bất an, anh bác sĩ vội vàng an ủi cô, mà cô gái này, hiển nhiên là đã không còn có thể chịu đựng thêm đả kích nào nữa rồi.

"Cảm ơn."

Hạ Nhược Tâm nghẹn ngào một tiếng, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang chăm chú viết tên mình, cô ngồi xuống ôm lấy thân thể nhỏ bé của con gái vào lòng, Tiểu Vũ Điểm liền tò mò chớp chớp đôi mắt, đem quyển vở nhỏ đặt ở trên đùi, không biết là đang viết cái gì?

Mà trên sân bay lúc này, dòng người bắt đầu tuôn ra bên ngoài, thỉnh thoảng có người đi đường xuyên thẳng qua, một người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng bước đến, trên mặt đeo một chiếc kính râm, quần áo toàn thân đều màu trắng gạo, làm cho khí chất của anh càng thêm toát ra rất tự nhiên, ánh đưa tay gỡ chiếc kính râm ra, để lộ ra gương mặt hết sức tuấn tú, nhưng cũng cực kì nam tính.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi sải chân bước đi, dường như anh đã bị muộn giờ rồi.

Ngồi trên một chiếc xe, anh nhìn ra phía ngoài, hàng lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ như không thể nào giãn ra được.

Mãi đến khi xe dừng ở cửa bệnh viện, anh mới bước đi ra, ngẩng đầu, cũng không phải là một bệnh viện lớn, mà trán của anh dường như còn siết chặt lại hơn.

Anh đi vào, mà ở cửa bệnh viện hiển nhiên đã có người đang chờ anh.

"Xin hỏi, anh có phải là anh Cao không?"

Bác sĩ chủ trị cho Tiểu Vũ Điểm vội vàng nghênh tiếp trước, hỏi thăm người đàn ông có vẻ đang mệt mỏi vì chuyến đi dài, cùng với tư liệu ảnh được chụp có chút giống anh.

"Đúng vậy, chính là tôi."

Người đàn ông trầm giọng trả lời.
 
Chương 322


Bác sĩ cảm thấy lòng mình cuối cùng cũng đã được thả lỏng, rút cuộc đã đến, đã gấp gáp lắm rồi.

"Tôi muốn gặp đứa bé một chút có được không?"

Người đàn ông nhíu mày yêu cầu.

"Được, mời đi theo tôi, vừa lúc cô bé mới tỉnh dậy." Bác sĩ xoay người qua mời.

"Ừ."

Người đàn ông gật đầu một cái rồi nhanh chóng bước theo sau đi đến chỗ đứa bé ấy. Nếu như không phải tin tức truyền chậm thì anh cũng đã sớm đến, chỉ là một đứa bé ba tuổi, chắc là đã vất vả lắm.

Cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng đẩy ra, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang chơi với búp bê của mình, chỉ cần có búp bê, cô bé sẽ không chú ý đến điều gì khác.

Người đàn ông chăm chú nhìn chiếc đầu trọc của cô bé, sau đó lại ngắm hàng lông mi dài, đôi mắt to trong veo như nước, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi trông thấy, và một chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu nữa.

Con ngươi của anh đột nhiên co lại, thế nào lại là cô bé đó được.

"Tiểu Vũ Điểm?" Người đàn ông thốt ra cái tên ấy.

Nghe được giọng nói lạ, Tiểu Vũ Điểm mới ngẩng đầu lên, vừa thấy người đàn ông đứng ở cửa, hành động tiếp theo của cô bé khiến cho bác sĩ vô cùng bất ngờ, cô bé dang đôi tay ra nói:

"Chú, ôm một cái nào."

Âm thanh hơi thở như trẻ em đang bú vậy, đặc biệt êm tai.

Bác sĩ há hốc mồm ngạc nhiên, có chút không thể không suy nghĩ đấy, đứa nhỏ này từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ chủ động ôm lấy người khác, chỉ có người khác ôm lấy cô bé mà thôi, tại sao cô bé lại nhiệt tình với vị Cao tiên sinh này như vậy?

Người đàn ông nhanh chóng đi đến giường bệnh, ôm lấy thân thể Tiểu Vũ Điểm vào trong lòng.

Tiểu Vũ Điểm túm chặt lấy áo người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào.

"Cô bé, còn nhớ chú sao?"

Người đàn ông đặt tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm, cảm nhận được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé càng gầy hơn, hầu như khác hẳn với cô bé mà trước đó anh đã gặp.

Làn da cũng càng thêm trắng bệch, khuôn mặt vốn chỉ nhỏ nhắn như quả táo, bây giờ cũng chỉ còn nhỏ xíu.

"Còn nhớ ạ, Tiểu Vũ Điểm không quên đâu ạ."

Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm ngẩng lên, trí nhớ của cô bé rất tốt, nằm trong ngực chú rất ấm áp, cảm giác giống như bố mà người ta thường hay nói vậy.

"Thật là một đứa trẻ thông minh."

Người đàn ông vuốt đầu trọc của Tiểu Vũ Điểm, tóc rụng hết cũng là điều dễ hiểu, nhưng mà cô bé vẫn rất đáng yêu.

Tiểu Vũ Điểm vội vàng dùng hai tay bưng kín đầu, thân thể càng thêm co rút vào trong ngực anh.

"Chú ơi, có phải bây giờ Tiểu Vũ Điểm rất xấu không?"

Cô bé ngước lên mở to đôi mắt trong veo, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hỏi người đàn ông.

Người đàn ông chỉ cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm rồi nói:

"Ai nói đấy, Tiểu Vũ Điểm vẫn rất đáng yêu đấy."

Anh lại xoa xoa đầu cô bé, ôm chặt cô bé hơn một tí.

"Tiểu Vũ Điểm, mẹ con đâu?"

Cô gái ấy đi đâu rồi, những ngày qua cô sống thế nào, anh đều không thể tưởng tượng đến.

"Mẹ đi kiếm tiền cho Tiểu Vũ Điểm chữa bệnh rồi ạ."

Cô bé tuy còn nhỏ nhưng đã sớm không còn là bảo bối không hiểu chuyện nữa rồi, tuy rằng cô bé vẫn là bảo bối của mẹ mình, nhưng mà cô bé lại hiểu chuyện hơn tuổi tác rất nhiều.

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm lại nắm chặt lấy áo quần của người đàn ông rồi nói:

"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm sợ lắm, cũng rất đau nữa."

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm siết chặt, ngón tay nhỏ càng thêm gầy guộc khiến cho người đàn ông không khỏi đau lòng.
 
Chương 323


"Chú biết rồi, sẽ nhanh hết đau thôi, có chú ở đây rồi, không phải sợ."

Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô bé, thương yêu an ủi đứa bé đã phải chịu quá nhiều đau khổ trong lòng.

Anh hiểu được căn bệnh này ảnh hưởng đến một đứa bé như thế nào, nhìn đầu của cô bé sẽ hiểu, không ngừng trị bệnh bằng hoá chất khiến cho thân thể cô bé đã gần kiệt quệ rồi.

Nếu như không phải anh trở về thì với thân thê như vậy, cô bé chắc chắn không còn khả năng sống sót, phải đến nơi này, trong lòng anh chính là một nỗi sợ hãi.

Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, ai có thể cam lòng đây.

Nhất là cô gái ấy, cô nhất định đã phải chịu đựng nỗi đau khổ mà anh không thẻ tưởng tượng ra được.

Lúc Hạ Nhược Tâm quay trở lại, đúng lúc gặp bác sĩ đang đứng ở cửa, anh ấy không đi vào sao? Gần đây cô không làm việc ở chỗ đó nữa, nhưng xem ra cô phải đi một lần nữa, bởi vì cô biết rõ chi phí cho ca giải phẫu tuyệt đối không rẻ, cũng may, cô bây giờ còn có thể nợ được, còn có thể nghĩ cách kiếm tiền trả lại.

Cô cũng đứng ở cửa ra vào, nhưng đột nhiên bất ngờ khi nhìn thấy một người đàn ông ôm con gái của cô, mà Tiểu Vũ Điểm lại ngoan ngoãn nằm trong lòng người đàn ông xa lạ ấy.

"Tiểu Vũ Điểm."

Cô gọi tên con, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

Một khuôn mặt quyến rũ lọt vào ánh mắt cô, thân thể của cô có chút lảo đảo.

Môi cô cũng run lên bần bật, là anh ấy, là anh ấy...

Cao Dật. Là bác sĩ mà cô đã gặp hai lần, mà sao anh ấy lại ở chỗ này?

"Đã lâu không gặp, cô Hạ."

Đôi môi Cao Dật hơi nhếch lên, chỉ là đang quan sát Hạ Nhược Tâm, đồng thời, sắc mặt khẽ trầm lại, cô không khỏe, cô quả là không được khỏe. Màu da trắng nhợt nhạt như vậy, trắng hơn quá khứ rất nhiều, So với Tiểu Vũ Điểm, dáng vẻ của cô còn giống người bệnh nhiều hơn.

Vị bác sĩ lúc này mới hiểu rõ, thì ra mọi người đều quen biết nhau, nếu như vậy thật tốt quá, hèn gì Tiểu Vũ Điểm lại thân mật với anh ấy như vậy, như vậy thật sự tốt rồi, xem ra lần này Tiểu Vũ Điểm thật sự được cứu rồi.

"Cô Hạ, vị Cao tiên sinh này chính là người hiến tủy cho Tiểu Vũ Điểm, hai người cứ thoải mái, tôi cũng không quấy rầy nữa."

Bác sĩ nói xong liền đi ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.

Hạ Nhược Tâm đi từ từ tới gần, đứng ở bên cạnh giường bệnh, người đàn ông mà cô đã lãng quên từ lâu, anh thực sự nguyện ý cứu con gái của cô sao?

"Cứu.. cứu con bé, được không, hãy cứu nó."

Hạ Nhược Tâm đứng trước mặt Cao Dật, đôi mắt đỏ au, lúc này tuôn trào ra quá nhiều nước mắt.

Xin đừng bỏ mặc không cứu con gái của cô, con bé còn nhỏ lắm, còn chưa hiểu chuyện gì cả.

Cao Dật thở dài một hơi, anh nhẹ nhàng đặt Tiểu Vũ Điểm từ trong lòng đặt lên giường, sau đó mới đứng lên.

Anh duỗi ra tay của mình, đặt ở trên mặt Hạ Nhược Tâm nói:

"Đừng lo, con bé sẽ không có chuyện gì đâu, tôi sẽ cứu, nhất định sẽ cứu."

Ngón tay của anh hơi di chuyển đặt dưới đôi mắt của cô, đột nhiên, anh có cảm giác mình trái tim mình rất lạ, có chút đau đớn, cũng có chua xót, trong lòng thì bị tàn nhẫn kéo căng như dây cung, đến bây giờ vẫn mơ hồ đau đớn.

Nước mắt của người con gái này làm cho anh cảm động, cũng làm cho trái tim anh đau thắt.

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh."

Hạ Nhược Tâm càng khóc càng thêm thương tâm, tựa hồ khóc mà không chút kiêng dè gì, nàng đã không thể nào nghĩ được rằng, con gái cô thật sự còn cứu được, thật vậy chăng?
 
Chương 324


"Tôi cho tới bây giờ cũng không biết nước mắt phự nữ lại nhiều như vậy đấy."

Trên tay Cao Dật dính lấy nước mắt của Hạ Nhược Tâm, nhưng mà cô gái này lại khôg có ý định dừng lại, không phải cô ấy muốn nhấn chìm cả cái phòng bệnh này đấy chứ?

Hạ Nhược Tâm không ngừng nghẹn ngào, không phải, không phải, là cô nhịn không được, thật là nhịn không được.

"Được rồi, tôi không trách cô nữa, cô không cần phải vậy đâu, bằng không thì người khác sẽ nghĩ tôi bắt nạt cô đấy, làm cho một cô gái khóc thê thảm như vậy."

Tay Cao Dật vuốt lấy khuôn mặt của cô nói:

"Cô biết không? Cô gầy quá, chắc đã vất vả lắm phải không?"

Lần đầu tiên có người quan tâm cô như vậy, hỏi cô có đau không, có mệt không? Cho tới nay đều một mình cô đối mặt với tất cả, chịu đựng tất cả.

Không có người quan tâm, không có người đau lòng.

"Được rồi, đừng khóc nữa, về sau cứ để tôi lo liệu."

Tay Cao Dật buông xuống, sau đó trượt xuống bờ vai gầy gò trơ xương của cô.

Cô rất gầy.

Thân thể như vậy, chắc đã phải chịu đựng đến cực hạn rồi.

"Có tôi ở đây, không có chuyện gì đâu."

Anh siết chặt bàn tay, chỉ theo bản năng ôm lấy thân thể gầy gò đó, thực xin lỗi, là tôi đã tới chậm.

Anh nói xin lỗi, nếu như anh vẫn luôn ở trong nước, có lẽ Tiểu Vũ Điểm đã sớm khỏe mạnh rồi, mà cô cũng không cần phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.

Hạ Nhược Tâm lắc đầu, không phải, không phải, chỉ là, cô cảm giác như là có cái gì đang cắm trong cổ họng mình, khiến cho cô không thể nào thốt ra điều gì.

"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, không cần nói gì thêm nữa, cô chỉ cần biết rằng tôi sẽ cứu con bé, về sau tất cả cứ giao cho tôi."

Anh than thở, cũng là an ủi, một cô gái thuần khiết như vậy, cô đang suy nghĩ gì, tại sao anh lại có thể không hiểu được chứ.

"Cảm ơn."

Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, sau đó duỗi tay của mình ra đặt ở ngang hông của anh:

"Tôi có thể tựa vào anh một lúc được không? Chỉ cần một lúc thôi."

Cao Dật nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, cô gái, cô không biết rằng như vậy chính là tôi được lợi hay sao? Tuy nói như vậy, nhưng mà, tay của anh cũng tự động vòng qua lưng Hạ Nhược Tâm, để toàn bộ người cô ngả vào lòng anh.

Một cô gái yếu đuối như vậy, vốn không thể chịu đựng được những việc như vậy, những thứ này đều phải là do đàn ông gánh vác, nếu như, người khác không muốn vì cô mà làm, vậy cứ để cho anh.

Có một số việc anh không thể nào buông bỏ, ví dụ như cô, bây giờ anh cũng không cách nào bỏ rơi được.

"Cô gắng nghỉ ngơi một chút đi, không cần phải căng thẳng như vậy đâu, cô xem tôi đã đến đây rồi, cô có thể giao tất cả mọi việc cho tôi, tôi có thể gánh vác tất cả cho cô, hãy nhớ là tất cả đấy."

Anh nói rồi vươn tay vuốt tóc Hạ Nhược Tâm, chỉ là, ngón tay của anh cong lại, cảm thấy có chút điều gì không đúng.

Hạ Nhược Tâm thấy dáng vẻ nghi hoặc của anh, bèn thò tay lấy tóc giả xuống, lộ ra chiếc đầu trọc giống như Tiểu Vũ Điểm, hai mẹ con quả thực rất giống nhau.

"Nhìn rất đẹp."

Cao Dật cười dịu dàng, không có chút lạnh lùng nào như anh trước đây, chỉ có sự dịu dàng mà thôi.

Hạ Nhược Tâm cũng phát hiện cái gì, thì ra hai người bọn họ đang thân mật ôm lấy nhau, mà tay cô vẫn luôn là đặt tyển lưng người ta, thậm chí là, không muốn buông ra, thên thể người đàn ông này thật sự thật ấm áp, có thể khiến cho trái tim lạnh lẽo như đã chết của cô, có thể lần nữa sống lại.

Cô hơi hơi vùng vẫy một ít, nhưng mà Cao Dật lại ôm chặt hơn.
 
Chương 325


"Cứ như vậy đi, đừng đẩy tôi ra, cô mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi một chút, không ai trách cô đâu."

Giọng anh trầm thấp dịu dàng nói, Hạ Nhược Tâm mới buông lỏng cơ thể ra, ngoan ngoãn tựa vào lòng người đàn ông xa lạ, cảm nhận được hơi ấm mà cô chưa bao giờ có được.

"Tốt lắm, cứ như vậy đi, tôi đã nói rồi, về sau tất cả mọi việc cứ giao cho tôi, cô chỉ cần chờ đợi đến khi Tiểu Vũ Điểm khôi phục là được rồi."

Giống dỗ dành trẻ em, Cao Dật không ngừng vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, mà cả thể xác và tinh thần hết sức căng thẳng của Hạ Nhược Tâm cuối cùng cũng được thả lỏng, lúc này đây, cô thật sự mệ mỏi không mở nổi đôi mắt nữa rồi.

Cô mệt mỏi, mệt mỏi quá.

Để cho cô nghỉ ngơi một chút đi, khiến cho cô cảm nhận thêm chút hơi ấm đi.

Cao Dật cúi đầu xuống, nhìn cô gái trong ngực mình đang ngủ, hàng lông mi dài trên đôi mắt cô rũ xuống, mà chỗ mí mắt của cô tức thì có thêm hai hàng nước mắt nhòe đi.

"Được rồi, ngủ đi."

Cao Dật đưa tay đặt trên mặt Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng nhè nhẹ vỗ về, bàn tay ấm áp ấy làm cho Hạ Nhược Tâm cuối cùng cũng rủ bỏ được tất cả những nối vất vả, tất cả sự chống cự, lần đầu tiên mà cô có thể say giấc yên lành như vậy.

Thân thể Cao Dật không chút động đậy, mãi đến khi tay cô đần buông xuống, tiếng hít thở của cô đều đều thỉnh thoảng truyền đến, mới làm cho người ta biết rõ, cô ngủ rồi, thật là ngủ rồi.

Cao Dật ôm lấy thân thể nhẹ bẫng của cô đặt ở một bên trên giường bệnh, ngồi một lát thật lâu mới đứng lên, đi tới trước giường bệnh của Tiểu Vũ Điểm, kỳ thật, hai người đều bị bệnh, một người bệnh ở thân thể, một người bệnh ở trong lòng.

Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, theo bản năng lại gọi mẹ, rút cuộc, chỉ một ngón tay đặt ở trên chiếc miệng nhỏ, cô bé ngẩng đầu, chớp chớp hàng lông mi thật dài.

"Ngoan, tiểu bảo bối, mẹ ngủ rồi, chúng ta đừng làm ồn được không nào?"

Cao Dật ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt còn chút mơ màng của Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm nhẹ gật đầu, cũng đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt trên môi Cao Dật nói:

"Vậy chú cũng đừng lớn tiếng a, như vậy sẽ làm mẹ tỉnh dậy đó."

"Được, chúng ta không nói lớn nữa nhé."

Cao Dật yêu thương lại xoa lên chiếc đầu trọc của Tiểu Vũ Điểm.

Mà Tiểu Vũ Điểm lại vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra nói:

"Chú, ôm một cái nào."

Cao Dật nhẹ nhếch mày, thò tay ôm lấy cô bé.

"Chú dẫn cháu đi phơi nắng có được không?"

Sắc mắt cô bé kém quá, cần một chút huyết sắc mới được.

"Được ạ."

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn trả lời, cô bé ôm lấy cổ Cao Dật, không giống như ôm nẹ, nhưng mà cô bé cũng rất thích.

Mỉm cười ngọt ngào một cái, cô bé duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra, sau đó vẫy vẫy về hướng Ha Nhược Tâm đang ngủ trên giường.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm và chú đi gặp Thái Dương công công a, một lát sau sẽ trở lại."

Giọng cô bé nho nhỏ, nhưng cũng không có quên rằng chú đã nhắc không được làm ồn đến mẹ.

"Tiểu quỷ đại nhân."

Cao Dật ôm chặt thân thể nhỏ bé trong ngực, sau đó đi ra ngoài, thuận tay gài cửa lại cho Hạ Nhược Tâm.

Bên ngoài, quả nhiên ánh mặt trời rất ấm áp, tuyệt không khiến cho người ta cảm giác nóng, chỉ là sự ấm áp, rất ấm.

Cao Dật cho Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi của mình, ôm lấy thân thể nho nhỏ trong lòng. Chỉ sợ cô bé không cẩn thận mà té xuống.

"Chú ơi, ấm quá."

Tiểu Vũ Điểm đưa hai tay ra che lấy mắt của mình.
 
Chương 326


"Đúng vậy nhỉ."

Cao Dật nhè nhẹ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, quả nhiên là có một tí màu sắc rồi.

"Chú dẫn con đi mua kẹo ăn nhé."

Anh ôm lấy Tiểu Vũ Điểm đứng lên, đi ra ngoài.

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn để anh ôm, đôi chân nho nhỏ lộ ra ngoài, cô bé còn không có đi giày, Cao Dật cúi đầu xuống, sờ lên đôi chân nhỏ trống trơn của Tiểu Vũ Điểm, thoạt nhìn, thuận tiện cũng muốn mua cho cô bé một đôi giày, không thể để chân trần như vậy được.

Đi tới một siêu thị cỡ lớn, Tiểu Vũ Điểm vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé che lấy chiếc đầu trọc của mình, cô bé không có mang mũ.

"Tiểu Vũ Điểm rất đáng yêu đấy, không cần che vậy đâu."

Cao Dật kéo xuống bàn tay nhỏ bé xuống, sau đó đưa vào.

Tiểu Vũ Điểm gục đầu nằm ở trên vai anh, nhiều người như vậy, cô bé vẫn còn có chút sợ hãi.

Cao Dật lấy từ trên quầy một chiếc kẹo que, sau đó anh một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay tìm được ví tiền của mình, chỉ cần một tay có thể ôm lấy cô bé này rồi.

"Con gái anh xinh xắn quá."

Người bán hàng lấy tiền từ tay Cao Dật, cảm thấy rất yêu mến đứa trẻ trong ngực anh, đứa bé rất đáng yêu, mặc dù là đầu trọc nhưng vẫn rất đáng yêu.

"Cảm ơn."

Cao Dật nói lời cảm tạ, rốt cuộc cũng không nói thêm gì. Anh ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, sau đó lấy kẹo que từ trong túi áo ra, bóc đi lớp giấy gói bên ngoài rồi đặt trong lòng bàn tay của Tiểu Vũ Điểm.

"Nào, ăn đi."

Nhìn đứa trẻ trước mặt, anh đột nhiên nhớ tới lời của người phụ nữ vừa rồi, con gái, có lẽ nếu có một đứa con gái như vậy, cũng sẽ không tệ đâu nhỉ.

Tiểu Vũ Điểm bắt lấy chiếc kẹo que, sau đó nâng tay lên đem kẹo đặt bên môi Cao Dật.

"Chú, ăn đi."

Chiếc miệng nhỏ nhắn của cô bé cườ nói rất lễ phép.

Cao Dật kéo tay cô bé xuống, dụ dỗ nói:

"Chú mua cho Tiểu Vũ Điểm đấy, vì vậy, chú không ăn đâu, Tiểu Vũ Điểm ăn đi, hơn nữa người lớn không ăn ngọt."

Tiểu Vũ Điểm khó hiểu suy tư về lời nói của anh, người lớn đều không thích ăn ngọt sao?

"Không phải vậy đâu."

Cô bé liếm chiếc kẹo que nói:

"Mẹ thích ăn, mẹ còn có thể biến ra cho Tiểu Vũ Điểm ăn đấy."

Ngón tay Cao Dật hơi nắm cạặt lại hơn một chút.

Chỉ có trẻ con mới tin vào những điều này, cô gái ấy có lẽ còn chưa từng nếm qua kẹo đấy.

Anh lại bế Tiểu Vũ Điểm lên, đi đến một cô ty bách hóa khác, sau đó tìm đến một cửa hàng dành cho trẻ em.

Tiểu Vũ Điểm ngồi trên một chiếc sofa nhỏ, đôi chân thỉnh thoảng đung đưa.

Đôi nhân nhỏ bé trắng nhợt ấy giốn như trong suốt vậy, chỉ có một bàn tay còn cầm lấy kẹo que, không ngừng ăn.

"Tiên sinh, đây là hàng mới về của tiệm chúng tôi, đây là sản phẩm mới của Ý, toàn bộ đều làm từ da bò mềm mại, làm cho trẻ em mang vào cảm thấy rất thoải mái."

Người bán hàng thỉnh thoảng giới thiệu, mà tay của cô cũng lấy lên một đôi giày.

Cao Dật nhận lấy, một đôi giày da màu hồng nhạt rất đáng yêu, phía trên còn có một chiếc nơ bướm rất xinh xắn.

Được rồi, lấy cái này, chỉ cần cô bé mặc thoải mái là được rồi, anh không quan tâm đến giá cả.

"Được, để tôi cho cô bé thử xem."

Cô gái trẻ tuổi ngồi xổm xuống, đây chỉ mà một đôi giày nhỏ, thế nhưng lại rất đắt tiền, có thể bán đi một đôi thì tiền thưởng tháng này của cô sẽ được tăng lên nhiều rồi.

Chỉ là, Tiểu Vũ Điểm sống chết cũng không cho cô gái thử giày giúp mình, bàn chân nhỏ nhắn của cô bé cứ co quắp lại, sau đó nhảy xuống khỏi ghế sofa, chân trần chạy đến bên Cao Dật, ôm chặt lấy hai chân của anh.

Không được đụng vào chân cô bé, cô bé không thích.
 
Chương 327


"Làm sao vậy?"

Cao Dật hơi nhíu mày, sau đó cúi người ôm lấy Tiểu Vũ Điểm dưới đấy, người bán hàng trẻ tuổi kia bất ngờ, có chút lúng túng mà cười cười, cô tự nghĩ mình đã cười rất thân thiện, cũng rất có lực tương tác, tại sao đứa bé này thấy cô mà cứ giống như thấy ma vậy?

Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi xuống, kéo chân cô bé lau chùi, xem đi, chân cô bé đã bị bẩn, mà Tiểu Vũ Điểm lúc này tựa vào trong ngực của anh thật sự rất ngoan ngoãn.

Cô bé không thích người khác đụng vào chân mình, nhưng mà nếu là mẹ hay chú thì cô bé có thể chấp nhận được.

"Xin lấy giùm tôi một đôi vớ được không? Cám ơn."

Cao Dật tiếp tục dùng tay mình xoa xoa bàn chân Tiểu Vũ Điểm, mà người bán hàng lúc này mới kịp phản ứng, trực tiếp lấy từ trên quầy một đôi vớ màu hồng nhạt có viền hoa nhỏ, đương nhiên, giá của đôi vớ này cũng không thấp.

Nhưng ánh mắt Cao Dật không thèm nhìn qua, anh cẩn thận mặc vớ cho Tiểu Vũ Điểm, sau đó lại giúp cô bé mang giày vào.

"Tiên sinh, xin hỏi anh dùng thẻ hay trả tiền mặt?"

Mà dáng vẻ của Cao Dật lúc này đối với cô mà nói, dường như cũng rất giống tiền mặt, khiến nụ cười của cô như sáng cả lên.

Cao Dật lấy ví tiền của mình mở ra nhìn qua, bên trong không có quá nhiều tiền mặt, anh hơi mím môi, mà người bán hàng vừa thấy trong ví tiền Cao Dật không có mấy tờ tiền mệnh giá lớn, thoáng cái đã đanh mặt lại, anh rút cuộc chỉ là người không có tiền, không phải là đang đùa cô đấy chứ, lại để cô phục vụ thời gian dài như vậy, thật sự lãng phí thời gian mà.

"Chú, Tiểu Vũ Điểm không cần mua giày đâu, mẹ đã mua cho Tiểu Vũ Điểm rồi."

Tiểu Vũ Điểm đung đưa bàn chân nhỏ, cô bé đã nhạy cảm nhận ra nét không vui trên mặt Cao Dật, còn có vẻ mất hứng của cô bán hàng kia nữa.

Cô bé có thể không muốn giầy đấy, thật sự có thể không muốn đấy, tuy rằng cái này đôi giày giày mang rất thoải mái, nhìn cũng rất đẹp nữa.

Cao Dật một tay bế Tiểu Vũ Điểm lên, một tay nhẹ nhàng xoa lên chiếc đầu trọc của cô bé:

"Tiểu Vũ Điểm thích đôi giày sao? Không nên gạt chú, như vậy sẽ không ngoan đâu."

Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hàng lông mi dài, sau đó gật đầu một cái.

"Thích ạ."

Nhưng mà, thích không nhất định phải mang được.

Cô bé suy nghĩ một chút, ừ, liền là như vậy, cô bé có rất nhiều đồ vật ưa thích, nhưng mà, cô bé biết rõ, mẹ đã rất vất vả mới mua được đấy, vì vậy, cô bé cho tới bây giờ cũng sẽ không muốn.

Mà đôi giày này cũng thế.

Cao Dật lại lật ví tiền của mình ra, sau đó rút từ bên trong ra một tấm thẻ vàng, thật xin lỗi, anh mang tiền mặt khong đủ, thế nhưng anh có rất nhiều thẻ, cho tới bây giờ anh chưa thiếu nợ ai.

Anh sẽ mua tất cả mọi thứ Tiểu Vũ Điểm muốn, bởi vì, anh thật sự rất đau lòng, thật sự yêu mến cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện này.

"A!"

Sắc mặt người bán hàng lúc này liền cực kì vui vẻ, thoáng cái đã thay đổi hẳn, cô hiện tại quả thực không biết bản thân nên cười hay khóc.

Tiểu Vũ Điểm ưa thích là được, chú còn có thể mua cho Tiểu Vũ Điểm nhiều thứ nữa, hai tay của anh ôm lấy thân thể nhỏ nhé trong lòng, thương yêu nói với cô bé, một đứa trẻ biết điều như vậy, nhất định là từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, anh có thể tưởng tượng ra được, cô gái Hạ Nhược Tâm kia, sẽ càng thêm vất vả.

Trong lúc nhất thời, anh đối với Hạ Nhược Tâm, cũng rất đau lòng.

Cô gái bán hàng hai tay giao lại chiếc thẻ cho Cao Dật, Cao Dật nhận lại không thèm liếc mắt nhìn rồi ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài.
 
Chương 328


"Cảm ơn quý khách."

Lời của cô chưa kịp thốt ra đã nghe cánh cửa đóng lại "phịch" một tiếng, chặn đứng toàn bộ lời của cô.

Cái này chính là do cô có mắt không tròng, rõ ràng đúng là đồ hậu đậu, cô đứng ngây người như tảng đá, thật xấu hổ chết đi được.

"Còn muốn gì nữa nào?"

Cao Dật hỏi đứa bé ngoan ngoãn lạ thường trong ngực.

Tiểu Vũ Điểm bưng kín đầu, cô bé nhớ tới, cuối cùng vẫn là lắc đầu, chỗ mẹ cũng có rồi, cô bé không muốn nữa.

"Muốn mua mũ phải không nào?"

Ngón tay của anh đặt trên chiếc đầu trống trơn của cô bé, kỳ thật, anh nhận ra cô bé rất chú tâm đến tóc của mình.

"Đừng lo lắng, chú cam đoan là tóc Tiểu Vũ Điểm sẽ nhanh chóng mọc lại, hơn nữa còn sẽ rất đẹp đấy."

"Mẹ cũng đã nói như vậy, mẹ cũng hứa mua cho Tiểu Vũ Điểm thật nhiều nơ bướm đẹp đấy ạ."

Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng nở nụ cười, mặc dù mọi người đều nói cô bé đầu trọc rất xinh, nhưng mà, cô bé vẫn thích được thắt nơ bướm lắm.

Cao Dật cười khẽ một tiếng, nhỏ như vậy đã thích chưng diện rồi, xinh đẹp như vậy, về sau tuyệt đối sẽ là một cô gái hay gậy họa lắm đấy nhé.

Hạ Nhược Tâm sinh ra một cô con gái quả thật rất đáng yêu, trách không được tất cả những bác sĩ và mấy cô hộ sĩ trong bệnh viện lại vây quanh cô bé này như vậy. Thật là một đứa bé lanh lợi.

Anh ôm Tiểu Vũ Điểm vào trong cửa hàng mũ, cô bé muốn anh sẽ mua, chỉ cần cô bé muốn là được rồi.

"Đứa nhỏ lớn lên thật sự là xinh đẹp lắm đây, nhưng sao lại để đầu trọc như vậy?"

Có người vừa nói xong, cảm giác được ánh mắt soi mói phóng đến phía mình, cô bé vội vàng rụt lại thân thể mình.

Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áp của Cao Dật.

"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm đầu trọc cũng rất đáng yêu đấy, mẹ đã nói, chú cũng đã nói vậy."

Cô bé ngẩng đầu lên, cười yếu ớt, nhưng mà vẫn hết sức đáng yêu.

"Đương nhiên rồi, Tiểu Vũ Điểm là một cô bé rất đáng yêu đấy."

Cao Dật không tiếc lời khoe lấy cô bé. Anh chọn một chiếc mũ cực kì xinh xắn, trên mũ còn có một con bướm, hết sức đẹp mắt.

Anh đem mũ đội trên đầu Tiểu Vũ Điểm, ngắm một cái, cũng không tệ, rất thích hợp đấy.

Trả tiền xong, anh đi thẳng ra ngoài, anh không thích người khác nói giỡn về đầu cô bé, đứa bé này đã chịu quá nhiều khổ, không thể tiếp tục như vậy được.

"Chú, Tiểu Vũ Điểm thấy buồn ngủ quá."

Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, cô bé không thể đi dạo lâu, bởi vì dù sao bây giờ cô bé vẫn còn là một người bị bệnh nặng, căn bản cũng không quá quá nhiều tinh thần.

"Được, ngủ đi, chú sẽ đưa con về bệnh viện."

Cao Dật nhẹ nhàng chạm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm, sau đó kéo chiếc mũ cô bé xuống một chút, không cho ánh sáng mặt trời làm chói mắt cô bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn trắng bệch, cho dù có phơi dưới ánh nắng thật lâu vẫn không thể trở lại hồng hào bình thường được.

Bởi vì, cô bé là một bệnh nhân, một đứa trẻ đang mang trong mình bệnh nặng.

Tiểu Vũ Điểm dần dần nhắm mắt lại, tựa đầu vào trên bờ vai Cao Dật, chú rất giống mẹ, đều rất ấm.

Cô bé duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy cổ Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm rất thích chú, cũng giống như thích mẹ vậy. Giọng cô bé càng ngày càng nhỏ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cao Dật cởi áo bên ngoài, ôm lấy thân thể cô bé vào lòng, anh là một người đàn ông vạm vỡ, áo quần trên người cũng toàn cỡ lớn, vì vậy hoàn toàn có thể ôm gọn cô bé vào trong lòng mình.

"Ngủ đi, chúng ta trở về nhé."
 
Chương 329


Cao Dật kéo thấp mũ xuống, ôm chặt Tiểu Vũ Điểm vào trong ngực, đi đến bệnh viện, cuộc phẫu thuật kia phải tiến hành càng nhanh càng tốt. Nếu không, muộn một ngày thì Tiểu Vũ Điểm sẽ nguy hiểm một ngày, nhìn đứa bé đáng yêu đang ngủ trong ngực, Cao Dật không nhịn được mà cong môi.

"Mẹ sinh con ra, cũng giáo dục con rất tốt, làm chú rất thích."

Tiểu Vũ Điểm nhìn thứ đang nắm trong tay, là một góc áo của chú, lúc này mới yên tâm ngủ lại.

Trong bệnh viện, Hạ Nhược Tâm ngủ rất lâu, lúc này mới tỉnh, cô vội vàng ngồi dậy, búp bê của Tiểu Vũ Điểm còn vứt trên giường, còn có vở viết chữ của bé, nhưng người đâu, Tiểu Vũ Điểm chạy đi đâu rồi, ai bắt cóc Tiểu Vũ Điểm của cô đi rồi?

Bàn tay cô lạnh lẽo, hốt hoảng bất an

Vừa lúc hộ sĩ đi đến, thấy cô dậy thì mới cười nói, "Cô Hạ, cô tỉnh rồi."

Hạ Nhược Tâm vội vàng hỏi, "Tiểu Vũ Điểm đâu, con gái tôi đâu?" Cô đang sợ hãi, sợ cực kỳ.

"Cô Hạ, cô đừng hoảng, Cao tiên sinh đưa Tiểu Vũ Điểm ra ngoài chơi rồi, sẽ về sớm thôi!" hộ sĩ an ủi nói. Hạ Nhược Tâm nghe xong, lúc này mới thở hắt ra.

Anh mang Tiểu Vũ Điểm ra ngoài, như vậy cô an tâm rồi, đúng, bọn họ chỉ có vài lần gặp gỡ, nhưng cô vẫn cảm thấy tin tưởng anh, vô cùng.

Cô ngồi bên giường bệnh, cầm lấy vở tập viết của con.

Bên trên là những dòng chữ non nớt.

Tiểu Vũ Điểm yêu mẹ, mẹ cũng yêu Tiểu Vũ Điểm.

Cô không khỏi bật cười, lại cảm thấy đau xót.

Đương nhiên là cô yêu con gái mình, vậy nhưng cô lại chưa bao giờ chăm sóc tốt cho con, lúc con mới chỉ được mấy tháng, cô đã mang theo đứa trẻ còn quấn tã ấy đi làm, lúc những đứa trẻ khác được ba mẹ yêu thương, con gái cô đã biết giúp cô quần áo, giúp cô thu quần áo.

Lúc những đứa trẻ khác còn đang muốn cái này muốn cái kia, con gái cô đã biết giúp cô dành dụm tiền, cái gì cũng không cần, gặp thứ mình thích thì cũng chỉ nhìn nhiều hơn một chút thôi, bởi vì, bé biết nhà mình nghèo, mua không nổi.

Cô đã không cho con được một cuộc sống tốt, giờ lại để con bị bệnh, để con phải lớn lên trong đau đớn bệnh tật như thế.

Đứng lên, cô mở cửa, đi ra ngoài, cô nhớ Tiểu Vũ Điểm, muốn ôm con một cái, hôn một cái.

Cô có chút nôn nóng, từng người xuất hiện, hoặc đông hoặc tây, hoặc đi qua trước mặt cô, nhưng đều không phải người cô muốn tìm.

Mãi cho đến khi bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, cô mới chạy lên, trái tim nhẹ nhõm hơn nhiều.

Càng ngày càng gần, thật sự chính là bọn họ.

Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm đi tới, Hạ Nhược Tâm kỳ thật rất muốn khóc, Tiểu Vũ Điểm của cô từ trước đến nay đều không thích ngủ trong ngực người lạ, nhưng hiện tại, bé lại ngủ trong ngực Cao Dật mất rồi.

Cô đi lên, cúi đầu, thấy con hình như đang cười, cô rất ít khi thấy con cười, chỉ là, hiện tại, Tiểu Vũ Điểm của cô thật sự cười, còn cười rất ngọt.

"Cám ơn anh." cô nói, Cao Dật đột nhiên cười, cười không rõ, đối với hai mẹ con họ lại không chút nào cảnh giác, giống như đã quen biết từ rất lâu rồi.

"Không cần cảm ơn, anh cũng thích Tiểu Vũ Điểm mà." nói, anh lại ôm chặt thân hình nho nhỏ trong lòng, làm gì có ai lại không thích người bạn nhỏ đáng yêu này?

"Để em bế lại nó được không?" Hạ Nhược Tâm vươn tay ra, muốn ôm đứa bé trong ngực Cao Dật về, lông mi rung rung, nơi đó đã treo lên vài giọt trong suốt.

Đây là cảm động, hay là cái gì, cô không biết, cô chỉ biết, hiện tại cô có cảm giác như mình được sống lại. Tiểu Vũ Điểm có thể sống, mà cô cũng thế.

Cao Dật cẩn thận chuyền đứa bé về tay Hạ Nhược Tâm, không khỏi lo lắng, cô có thể chứ? Gầy như vậy, hơn nữa anh còn nhìn ra, tay trái của cô vốn chẳng còn sức lực gì, mấy năm nay đều là cái dạng này ôm đứa nhỏ này sao?

Dùng cơ thể suy nhược đến khốn cùng này...

Rốt cuộc cô là người như thế nào, bề ngoài yếu đuối như vậy, nhưng nội tâm thì sao, đối mặt với đứa con bệnh nặng gần như khó chữa, làm sao cô có thể kiên trì tới tận bây giờ?
 
Chương 330


Tuy rằng bọn họ làm rất nhẹ, nhưng vẫn khiến Tiểu Vũ Điểm tỉnh.

"Mẹ ơi......" Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, tay nhỏ nắm lấy áo Hạ Nhược Tâm, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm hôm nay vui lắm, chú mua kẹo cho Tiểu Vũ Điểm, còn mua cả mũ nữa này." bé sờ cái nón kết trên đầu, rất vui.

"Còn có giày nữa nhá, mẹ ơi mẹ xem, Tiểu Vũ Điểm có xinh không?" Bé hơi đạp chân, cho Hạ Nhược Tâm nhìn thấy đôi giày.

"Xinh lắm." Hạ Nhược Tâm khen con, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ của con, con gái cô đương nhiên là xinh đẹp nhất.

Mà cô không biết phải cảm ơn anh nhứ thế nào, đôi mắt cô loang loáng, tựa hồ là có vô số bọt nước ấp ủ, Cao Dật tiến lên một bước, đặt tay lên bả vai gầy yếu của cô.

"Anh đã nói rồi, đừng nói cám ơn, anh không thích." anh cố ý trầm mặt, hơi có chút dọa người.

Nhưng Tiểu Vũ Điểm nằm trong lòng Hạ Nhược Tâm lại cười khúc khích, bé không sợ chú đâu.

Đúng là lanh lợi, được rồi, anh đầu hàng.

Đầu hàng trước hai mẹ con này.

"Chúng ta đi thôi, Tiểu Vũ Điểm cũng đến giờ đi kiểm tra rồi," Cao Dật cũng không rút tay về, vẫn đặt trên vai Hạ Nhược Tâm, hy vọng có thể làm cho cô đi vững hơn một chút, anh vẫn luôn sợ cô sẽ ngã.

Hạ Nhược Tâm cũng nhìn ra sự ôn hoà không chút che giấu nào trong mắt Cao Dật, cô không tránh khỏi tay anh, cô muốn dựa vào một chút, bởi vì, cô muốn biết, có một người ở bên cạnh, đó là cảm giác như thế nào.

Thật sự là rất tốt, rất tốt.

Người ngoài nhìn vào thấy hai người họ giống hệt một đôi vợ chồng ân ái nhiều năm.

Người đàn ông thì dịu dàng, người phụ nữ thì mỹ lệ, mà đứa bé trong lòng cô lại cực kỳ đáng yêu.

Hạ Nhược Tâm xoay người, hơi giật mình.

"Làm sao vậy?" Cao Dật cảm giác được thân thể của cô hơi cứng lại, còn có dáng vẻ giật mình của cô, cũng không thích hợp, anh nhìn theo mắt cô, thấy một người phụ nữ mặc váy đen, cô ta có chút lười biếng dựa vào bức tường, khóe môi cong lên, mà đôi mắt, không ngừng đánh giá họ.
 
Chương 331


Ánh mắt này chứa thâm ý khác, làm anh phân không rõ cô ta là bạn hay là thù.

"Tôi tới tìm cô, Hạ Nhược Tâm." người kia đứng thẳng dậy, cũng không để ý chút bụi dính vào trên vai áo. Cô ta bước tới, bước chân nhẹ bẫng, hệt như một con mèo.

Cao Dật mím môi, chắn trước mặt Hạ Nhược Tâm, nhìn cô gái đang đến gần họ này, thậm chí là có thể làm khó họ.

"Thẩm Vi......" Anh nghe được Hạ Nhược Tâm thốt ra một cái tên.

Người cô gọi, là người phụ nữ này.

"Đúng vậy, tôi nói rồi, tôi tới tìm cô." Thẩm Vi đứng trước mặt Cao Dật, trong mắt có sự ngoài ý muốn, người đàn ông này xuất hiện cũng thật sự quá mức ngoài ý muốn, dùng kinh nghiệm trải đời nhiều năm của cô, có thể cảm giác ra được, người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản.

Đôi mắt vô cùng sắc bén, môi mím lại, giống hệt người nào đó, một kẻ có bề ngoài hiền hậu, nhưng, kỳ thật lại là kẻ lãnh khốc vô tìn.

Mãi cho đến lúc này, cô mới giật mình phát hiện, mình thất thần, mỗi lần nghĩ đến người đàn ông kia, cô luôn như vậy.

"Anh không cần đề phòng tôi như vậy, tôi sẽ không làm hại cô ấy, nếu tôi muốn gây khó dễ, như vậy, cô ấy sẽ không lành lặn được như bây giờ đâu, cô ấy sẽ rất thảm, vô cùng thảm."đôi môi đỏ mọng cùa Thẩm Vi không ngừng khép mở, Cao Dật trầm mặt.

Cô ta có ý gì?

Thẩm Vi vuốt lại tóc, cười, nhưng Cao Dật vẫn vô cùng cảnh giác, nhất cử nhất động của người phụ nữ này trong mắt anh đều là nguy hiểm.

"Anh đừng hỏi nguyên nhân. Bởi vì, nếu cô ấy muốn nói cho anh thì sẽ chủ động nói cho anh, nếu cô ấy đã không muốn nói, anh cũng có thể đi hỏi, người phụ nữ này rất ngốc, cô ấy sẽ nói hết cho amh, sẽ đào tim móc phổi ra nói hết cho anh."

Thẩm Vi đã nhìn thấu Hạ Nhược Tâm, bởi vì, từ trong đôi mắt của Hạ Nhược Tâm, cô nhìn ra bóng dáng của mình, đương nhiên là nhiều năm trước.

Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm từ sau lưng Cao Dật đi ra, đôi mắt cô đỏ hoe, hoá ra, trên đời này còn có một người sẽ che chở cho cô, cô đơn rất lâu rồi. Trước nay cô chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình, trước nay đều không có người trân trọng bảo vệ.

Cô cười với Cao Dật, sau đó gật đầu, ý bảo mình không có việc gì, đã mấy ngày rồi cô không gặp Thẩm Vi, đã lâu rồi không có đi nơi đó, cô ấy tới trách mắng cô, hay là tới bắt cô?

"Tôi xin lỗi, Thẩm Vi, tôi sẽ mau chóng đi, con gái tôi bệnh nặng, giờ không đi được." Hạ Nhược Tâm giải thích, cô không quên mình có thân phận gì, cũng không quên, cô cần tiền để trả viện phí cho con.

Thẩm Vi chỉ cười nhạt, sau đó nhếch môi, "Không cần, cô không cần đi nữa."

Nụ cười thật tình, bất quá, không ai nhìn ra.

"Vì sao?" Hạ Nhược Tâm sửng sốt, ý cô ấy là, cô không cần đi, không cần trở lại đó, sao có thể, cô vốn còn nợ rất nhiều tiền, cô đã sớm biết, nơi này, vào thì dễ, nhưng ra khó thế nào

Nhưng Thẩm Vi lại nói, cô không cần đi nữa.

Không cần đi, như vậy, con gái cô phải làm sao bây giờ?

Nó sắp làm phẫu thuật rồi.

"Tôi xin lỗi, Thẩm Vi, có thể cho tôi một cơ hội được không? Tôi thật sự cần công việc này, con gái tôi sắp làm phẫu thuật, cần rất nhiều tiền." cô vội vàng mở miệng, đau đớn van xin.
 
Chương 332


Cao Dật đứng phía sau đặt tay lên vai cô, anh đã nói rồi, hết thảy còn có anh, dm chỉ cần chờ Tiểu Vũ Điểm khỏe lại là được. Mà Cao Dật tức rồi, bởi vì, người phụ nữ này lại quên mất anh, nhưng mà, anh cũng rất đau lòng, lâu như vậy, có một người, đã quen tự mình gánh chịu tất cả.

Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt, chỉ là theo bản năng dựa gần hơn vào người đàn ông phía sau, nước mắt lại tuôn trào.

"A......" Thẩm Vi bật cười, rất kỳ quái, một người thì khóc, một người lại cười.

Cô lấy ra một túi giấy, sau đó đưa cho Hạ Nhược Tâm, "Cô tự do rồi, chẳng lẽ không tốt sao? Cô quên à, vào nơi đó, muốn ra, khó thế nào."

"Cô không cần lo những chuyện khác, cái này cho cô, nó cũng đủ để cứu con gái cô rồi."

Thẩm Vi cúi lưng, đặt túi giấy trong tay vào bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm kỳ quái nhìn dì xinh đẹp này, hai cái tay nhỏ cũng ôm lấy túi giấy to uỳnh kia, mà bên trong có rất nhiều tiền, nhưng với đứa trẻ còn nhỏ xíu như bé, kỳ thật cũng không biết đó là nhiều hay ít, chỉ cảm thấy rất nặng, làm tay bé cầm cũng có chút lao lực.

"Dì, mẹ bảo không được cầm đồ của người khác." bé lại dúi chiếc túi lại tay Thẩm Vi, tuy rằng nhà nghèo, nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn luôn dạy con như thế.

"Bé con ngoan quá." Thẩm Vi đè tay bé xuống, "Cái này không phải dì tặng cho mẹ con, mà là cho mượn, chờ con lớn lên, phải trả lại dì." cô sờ mặt Tiểu Vũ Điểm, thích không chịu được.

"Thẩm Vi, ý cô là......" Hạ Nhược Tâm bị dọa rồi, nhất thời thật sự không biết phản ứng thế nào.

Sao cô ấy có thể giúp cô, hai người kỳ thật chỉ là bèo nước gặp nhau thôi mà.

"Tôi rất thích con gái cô, có thể cho tôi ôm nó một cái được không?" Thẩm Vi hỏi Hạ Nhược Tâm, trong mắt là sự chờ mong, còn có thương tâm, nếu đứa bé của cô còn, có lẽ cũng lớn bằng từng này.

"Tiểu Vũ Điểm, cho dì ôm một cái đi, dì là người tốt." Hạ Nhược Tâm cười với con, Tiểu Vũ Điểm có thể nghe hiểu.

Thẩm Vi lại cười khổ một tiếng, trên thế giới này, đã sớm không còn ai coi cô là người tốt nữa rồi, chỉ có cô ấy, quả nhiên là một người ngốc nghếch 

"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật đầu, sau đó để túi giấy kia vào tay Hạ Nhược Tâm, bé giang tay, để Thẩm Vi ôm.

Thẩm Vi tiếp nhận đứa trẻ từ tay Hạ Nhược Tâm, cẩn thận ôm lấy, đứa bé cực kỳ đáng yêu, nhưng lại quá nhẹ.

"Con tên là Tiểu Vũ Điểm phải không? Nghe rất êm tai." Cô cúi đầu hỏi, vừa rồi cô có nghe được Hạ Nhược Tâm gọi bé như vậy.
 
Chương 333


"Dạ, tên con là Tiểu Vũ Điểm, năm nay ba tuổi, con họ Hạ, cùng họ với mẹ." Bé giơ ra ba ngón tay, cười xấu hổ. "Dì đẹp quá, trên người cũng thơm nữa, giống hệt mẹ á."

Bé cọ vào ngực Thẩm Vi, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.

Mà Thẩm Vi cũng cảm thấy như mình bị đứa trẻ này lây sang, bị bắt làm tù binh, cô thích nó, thích đứa nhỏ này.

"Tôi có thể biết nó bị bệnh gì không?" Thẩm Vi ôm Tiểu Vũ Điểm hỏi Hạ Nhược Tâm. Hạ Nhược Tâm tâm đột nhiên run rẩy.

"Nó bị bệnh bạch cầu cấp tính." giọng cô khô khốc, mãi cho đến khi bàn tay đặt trên vai cô kia dùng lực mạnh hơn một chút.

"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ làm phẫu thuật sớm thôi."

"Em biết." Hạ Nhược Tâm nắm chặt túi giấy trong tay, rốt cuộc cũng cười, đúng vậy, phẫu thuật xong, con gái cô sẽ trở nên khoẻ mạnh.

Thẩm Vi đi theo sửng sốt nhìn, hoá ra đứa nhỏ này bị bệnh nan y như vậy.

Cô ngẩng đầu, hỏi người đang đứng phía sau Hạ Nhược Tâm, "Xin hỏi vị này là?" Trước giờ cô chưa từng nghe Hạ Nhược Tâm nhắc tới người này, cô còn cho rằng, Hạ Nhược Tâm chỉ biết có một mình Sở Luật thôi chứ.

"Xin chào, cô Thẩm, tôi là Cao Dật, là người hiến tuỷ cho Tiểu Vũ Điểm." nếu không phải người phụ nữ này có ý tốt, anh tuyệt đối sẽ không cùng cô ta nói nhiều thêm nửa câu, nếu cô ta làm tổn thương Hạ Nhược Tâm hoặc Tiểu Vũ Điểm, anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

À, hoá ra là như thế, vậy đứa bé này không sao rồi, cô tin, đứa trẻ ngoan như vậy, nhất định sẽ hạnh phúc.

"Được, giờ tôi phải đi rồi, nếu có cơ hội tôi sẽ lại đến thăm Tiểu Vũ Điểm."

Cô bồng đứa bé lên, nụ cười chân thật, nụ cười của cô trước nay vốn đều giả tạo, chỉ có lúc này, mới là thật tình.

Cao Dật đi qua ôm Tiểu Vũ Điểm về, Tiểu Vũ Điểm lắc tay, "Chào dì ạ!" mà bé nói xong, lại thấy mệt, ngáp một cái, bé dựa vào ngực Cao Dật trong, chậm rãi khép mắt.

"Cám ơn cô, Thẩm Vi." Hạ Nhược Tâm cầm túi giấy, ôm siết trong ngực, cô sẽ còn đứa bé, nhất định sẽ.

Thẩm Vi xoay người, giống như lúc tới, bóng dáng màu đen dần viến mất trong tầm nhìn

Cô nói đúng, nếu không có cô ấy, có lẽ hiện tại cô đã không phải cô như bây giờ, mà cuối cùng cô cũng hiểu ra, Thẩm Vi từ trước tới nay đều chăm sóc cô, như vậy nên trong hoàn cảnh ấy cô mới không mất đi trinh tiết. Cô không bị hủy, thật sự không. Nhưng mà, cô vẫn ô uế. Phụ nữ từ đó ra, làm gì có ai còn trong sạch.

"Tiểu Vũ Điểm mệt rồi, chúng ta mang nó đi ngủ đi." Cao Dật một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay kéo tay Hạ Nhược Tâm, anh chẳng hỏi cái gì, cũng không nói cái gì, giống như Thẩm Vi nói, anh không muốn ép cô, nếu có một ngày, cô muốn nói cho anh, như vậy, tự nhiên sẽ nói.

"Ừ." Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, đi theo anh, Cao Dật cẩn thận để Tiểu Vũ Điểm lên giường, sau đó đắp chăn cho bé, thân thể đứa nhỏ cực kỳ suy yếu, vậy nên rất dễ chìm vào giấc ngủ.

"Đừng lo lắng, nó không sao đâu." Cao Dật lạo đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm, biết cô đang nghĩ cái gì, mà anh cũng sẽ không để Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện.

Hạ Nhược Tâm vô lực cười, sau đó ngồi bên giường bệnh.

Cao Dật nhẹ nhàng thở dài một hơi, cong tay, ôm vai Hạ Nhược Tâm, để cô dựa vào người mình, "Em có thể tin tưởng anh."

Hạ Nhược Tâm sửng sốt, sau đó mới tựa đầu lên vai anh, cô tin tưởng, cô thật sự tin tưởng.
 
Chương 334


Cửa nhẹ nhàng mở ra, bác sĩ đi đến, lúc nhìn thấy tình cảnh trong phòng, chợt nghĩ, Cao tiên sinh đối xử với họ thật tốt, như vậy ông cũng có thể yên tâm, cũng vui thay cho cô Hạ và Tiểu Vũ Điểm, Cao tiên sinh là một người tốt.

"Anh Cao, anh cần phải kiểm tra thân thể, chuẩn bị cho cuộc tiểu phẫu, Tiểu Vũ Điểm không đợi được lâu."

Cao Dật ngắt lời bác sĩ, nói thẳng, "Tôi cũng là bác sĩ, tới thời điểm tôi đã làm kiểm tra toàn diện rồi, lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật."

Bác sĩ lại cảm thấy ngoài ý muốn, anh Cao này là bác sĩ á, một chút cũng không giống, trông giống một doanh nhân thành đạt thì đúng hơn, so với anh Sở kia, dường như là một chút cũng không kém.

"Ừ, tôi biết rồi. Như vậy tôi sẽ đi sắp xếp thời gian làm phẫu thuật." Sau khi nói xong, ông liền đóng cửa lại, cần làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, bọn họ cũng đều biết.

"Anh không giống một cái bác sĩ." Hạ Nhược Tâm mở mắt, nghiêm túc đánh giá anh, ngũ quan rõ ràng, phá lệ lập thể, tuy rằng không quá mức tuấn mỹ, nhưng cũng vô cùng nam tính, mày rậm mắt to, môi hình nhỏ bé, vừa thấy đã biết không phải một người dễ trêu chọc.

Tuy rằng biết anh là bác sĩ, nhưng cô vẫn không thể nào liên tưởng được, nếu không phải từng nhìn thấy anh mặc quần áo bác sĩ, cô cũng không cách nào nghĩ đến, anh sẽ là một bác sĩ, lại còn là một bác sĩ y đức.

"Anh không giống, vậy em nói anh giống cái gì?" Cao Dật nhướng mày cười, những lời này anh nghe quá nhiều, nhưng anh thật sự là bác sĩ, còn là bác sĩ nổi tiếng.

"Như sát thủ ý." Hạ Nhược Tâm nghiêm túc phân tích, bộ dáng của anh lúc nào cũng cao thâm khó đoán.

"Thật sự không biết em ngốc hay là ngây thơ? Anh không tài nào tưởng tượng nổi em lại là mẹ của một đứa trẻ ba tuổi." Cao Dật búng trán cô, mà động tác như vậy, lại làm trán Hạ Nhược Tâm hơi ửnh lên, tựa hồ là hiện khỏe mạnh hơn rất nhiều.

"Thì em đâu có thông minh lắm đâu." Hạ Nhược Tâm lẩm bẩm nói, cô thật sự không thông minh, nếu không cũng sẽ không phải chịu nhiều thương tổn như vậy, nếu cô thông minh, như vậy cô đã biết cách tự bảo vệ mình, sẽ cách người đàn ông vô tình ấy rất xa.

"Không thông minh cũng tốt, quá thông minh sẽ rất mệt." Cao Dật để Hạ Nhược Tâm dựa vào ngực mình, anh thích nhất khuôn mặt hơi hồng hồng này của cô, cô là một người rất đơn giản, trong lòng nghĩ cái gì đều hiện hết lên mặt.

"Đừng giãy giụa, cứ như vậy đi, anh đã nói rồi, nếu em mệt mỏi, vậy giao hết cho anh."
 
Chương 335


Tay anh đè vai Hạ Nhược Tâm xuống, ôm cô, người phụ nữ này, kỳ thật từ bốn năm trước, đã bước vào lòng anh rồi, hiện tại, coi như bọn họ có duyên phận đi.

Anh cúi đầu, lúc này, người phụ nữ trong ngực lại nhắm mắt, không hề có ý đề phòng, nụ cười trên môi anh càng thêm rõ ràng.

Anh không phải người quá mức để ý, sẽ không để ý cô có từng kết hôn hay không, cũng sẽ không để ý cô có một đứa con, anh chỉ biết cô là lựa chọn anh muốn. Đến nỗi Tiểu Vũ Điểm, anh cũng rất thích.

Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng lật người, nhét ngón tay nhỏ vào trong miệng..

"Mẹ, chú......" bé thỉnh thoảng gọi, mà bé đã chấp nhận Cao Dật, ai đối tốt với bé, ai đối xử không tốt với bé, bé biết, bé vẫn luôn biết.

Trong văn phòng của bác sĩ chủ trị, Cao Dật cầm bệnh án của Tiểu Vũ Điểm lên xem, mà bác sĩ này cũng bắt đầu tin Cao Dật thật sự là bác sĩ, hơn nữa y thuật của anh còn rất cao.

Phương án phẫu thuật đã được sửa lại, m càng thêm an toàn, càng thêm hoàn mỹ.

"Được, cứ như vậy đi, ngày mai sẽ phẫu thuật, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì chứ?" Cao Dật đứng lên, đem ca bệnh đặt ở một bên, hỏi mấy người trước mặt.

"Ừ, rõ rồi." tất cả đều đồng ý, đối với cuộc phẫu thuật này, bọn họ đều vô cùng nghiêm túc.

Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm, ngón tay khẽ chạm lên khuôn mặt nhỏ, "Tiểu Vũ Điểm, sợ không?" Anh nhìn đôi mắt trong veo của đứa trẻ trong ngực, sẽ nhanh thôi, bé có sợ hãi không? Một đứa trẻ còn nhỏ như thế.

Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, "Không sợ, có chú rồi." Bé đạp đôi chân không mang giày, tay ôm lấy cổ Cao Dật, thật sự, có chú ở đây, bé không sợ.

Phải dũng cảm, chú mới thích, anh nhẹ nhàng xoa má Tiểu Vũ Điểm, ôm bé càng chặt hơn.

Hạ Nhược Tâm đã đi tới, tuy rằng cô vẫn luôn cố gắng khiến mình trấn định, đừng hoảng loạn, nhưng mà, cô vẫn thấy sợ hãi.

Cô ngẩng đầu nhìn Cao Dật, lại nhìn Tiểu Vũ Điểm đang nằm trong ngực anh, vành mắt bắt đầu phiếm hồng, nói không căng thẳng là giả.

"Em đang lo lắng cho Tiểu Vũ Điểm à?" Cao Dật một tay bế Tiểu Vũ Điểm, tay kia chạm lên mặt Hạ Nhược Tâm độ ấm nơi đầu ngón tay anh làm Hạ Nhược Tâm vỡ oà, nước mắt ào ào chảy xuống.

Ngón tay Cao Dật hơi run, tựa hồ bỏng tay, hoặc cũng có thể là bỏng cả trái tim.

Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, tuy rằng luôn nói không có gì nguy hiểm, nhưng cô vẫn thấy lo.

"Em lo lắng cho anh à?" Cao Dật nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hỏi lại.

Hạ Nhược Tâm sửng sốt, sau đó gật đầu.

Cao Dật cong môi cười, mà Tiểu Vũ Điểm thật không rõ trước mắt đang xảy ra chuyện gì, vì sao mẹ lại khóc còn chú thì đang cười?

"Không phải sợ, anh và bé sẽ không có việc gì, phải không, Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật thu tay về, cổ vũ đứa bé đang nằm trong ngực, anh biết, bé nghe hiểu, nó thông minh lắm.

"Vâng," Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, sau đó vươn tay, ôm cổ Hạ Nhược Tâm, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm và chú sẽ dũng cảm, sẽ không sợ đau." Bé cọ lên mặt mẹ, sau đó hôn hôn một cái.

"Mẹ ơi, cũng hôn Tiểu Vũ Điểm đi." đôi mắt bé biến thành vầng trăng non cong cong, cười vô cùng đáng yêu.

"Được." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng hôn con một cái, mà Tiểu Vũ Điểm lúc này lại chui về ngực Cao Dật, cũng hôn mặt Cao Dật một cái.

Cao Dật vỗ về khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, cười ôn hòa.
 
Chương 336


"Chú ơi, sao chú còn chưa hôn Tiểu Vũ Điểm?" Bé bẹp miệng.

"Được, chú hôn." Cao Dật buồn cười chọc bé, sau đó hôn một cái.

"Chú ơi, chú chưa có hôn mẹ á." bé chỉ tay vào Hạ Nhược Tâm, Cao Dật cùng Hạ Nhược Tâm hai người đồng thời sửng sốt, bọn họ khác nhau mà, là nam và nữ, không phải trẻ con.

Đôi mắt Cao Dật hiện lên sự nhu hoà, anh nguyện ý.

Anh đến gần Hạ Nhược Tâm, lại nhìn thấy sự ngượng ngùng xấu hổ trên mặt cô, thật đúng là ngoài ý muốn.

Hoá ra mẹ và con gái đều đáng yêu giống nhau.

Khuôn mặt Cao Dật không ngừng phóng đại, thậm chí còn có thể thấy được lông mi cực dài của anh, còn có sống mũi cao thẳng vô cùng.

Hơi thở thuộc về Cao Dật phả lên mặt cô, cô hơi hơi rụt người lại, nhưng cũng không né tránh, bởi vì, đây là con gái cô yêu cầu, càng bởi vì, cô phát hiện mình kỳ thật không cảm thấy chán ghét sự tiếp cận của anh

Hơi thở nam tính thuần hậu. Cũng rất sạch sẽ, trên người anh cũng không có quá nhiều hương vị, có cũng chỉ là mùi sữa tắm nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi.

Môi Cao Dật nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, lúc ngước mắt lên, có ý cười hơi nhạt.

Cô căng thẳng.

Rồi sau đó anh rời đi, cũng không ở lại lâu, bởi vì, anh sợ, cô sẽ căng thẳng đến phát ngất luôn.

"Được rồi Tiểu Vũ Điểm, chú hôn rồi, chúng ta đi phẫu thuật nào." Anh nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.

Sau đó quay đầu lại duỗi một cái tay khác ra.

"Đưa bọn anh vào đi, Nhược Tâm." không phải lần đầu tiên được anh gọi như thế, nhưng mỗi lần đều làm Hạ Nhược Tâm cảm thấy vô cùng xúc động. Cô duỗi tay, Cao Dật nắm lấy, lại phát hiện tay cô đổ đầy mồ hôi, anh thở dài, mặt ngoài nói không căng thẳng, nhưng thật ra cô lại căng thẳng muốn chết. Cả người cũng căng ra, anh không lo cho mình hay Tiểu Vũ Điểm, anh chỉ lo cho cô, anh sợ cô sẽ căng thẳng quá mà ngất luôn trước cửa phòng tiểu phẫu.

"Không cần lo lắng, bọn anh sẽ ra nhanh thôi." nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, Cao Dật lại an ủi cô, cô căng thẳng quá rồi. Cần phải nghỉ ngơi lại cho tốt.

"Vâng." Hạ Nhược Tâm đỏ mắt đồng ý, nhưng đồng ý thì đồng ý, không yên tâm, vẫn là yên tâm.

Hiện tại cô còn không bằng Tiểu Vũ Điểm, xem đi, Tiểu Vũ Điểm còn đang chơi cúc áo của Cao Dật, chỉ có cô, căng thẳng vô thố.

Mà lúc này, bác sĩ đã chờ bọn họ ngoài phòng tiểu phẫu.
 
Chương 337


Cao Dật buông lỏng tay Hạ Nhược Tâm ra, sau đó đi lên phía trước, đặt tay trên mặt cô, "Nhớ, không được xỉu, phải chờ bọn anh ra, biết không?"

Ngón tay vuốt lên mặt cô, đem lại cho cô dũng khí.

"Vâng." Hạ Nhược Tâm muốn đồng ý, nhưng lại có gì nghẹn nơi cuống họng.

"Bọn anh vào đây." Cao Dật rút tay về, vẫn cười như cũ, anh cúi đầu, nhìn đứa bé trong ngực.

Anh ôm Tiểu Vũ Điểm lên trên giường bệnh, đắp chăn lên, "Đừng có lo lắng, biết không? Chú luôn ở đây rồi."

Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, cười ngọt ngào, Tiểu Vũ Điểm không sợ, Tiểu Vũ Điểm là đứa bé ngoan.

"Ngoan!" Cao Dật xoa cái đầu trọc của Tiểu Vũ Điểm, nằm lên trên một chiếc giường khác. Đây không phải một người làm phẫu thuật, là hai người, cánh cửa từ từ đóng lại, cuối cùng chỉ có Hạ Nhược Tâm một mình đứng nơi đó, cô bịt kín miệng, không cho mình khóc thành tiếng.

Cô sẽ chờ bọn họ ra, nhất định sẽ.

Trong phòng tiểu phẫu, Tiểu Vũ Điểm vươn tay, "Chú ơi......" Bé vừa gọi Cao Dật, tay vừa dùng sức duỗi ra.

Cao Dật cười, nắm lấy tay bé.

"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm không sợ, chú cũng không phải sợ." Dù còn nhỏ nhưng bé đã học được cách an ủi người khác.

Được, chúng ta đều không sợ, Cao Dật nắm chặt tay đứa nhỏ, bên môi là nụ cười nhẹ ôn hoà.

Hạ Nhược Tâm một mình ngồi ngoài phòng giải phẫu, nhìn chằm chằm vào đèn nhấp nháy đỏ trước cửa phòng, tay cô vặn vào nhau, lòng bất ổn.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng rốt cục mở ra,cô đứng lên, lại cảm thấy thế giới là một mảnh mơ hồ, cứ như vậy ngã xuống ghế nghỉ chân, quá nhiều áp lực khiến cô không chịu nổi.

Trong phòng bệnh, ấm áp ôn hoà, không có cảm giác lạnh băng của bệnh viện, có lẽ là vì tâm trạng không tệ.

Hạ Nhược Tâm nhỏ giọng đi tới bên giường, lâu lắm rồi cô mới cười lại như thế.

Giải phẫu rất thành công, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ, lại qua mấy ngày nữa, Tiểu Vũ Điểm có thể xuất viện, rồi không lâu sau, bé sẽ khoẻ lại như thường.

Cô cúi người hôn lên mặt đứa trẻ đang ngủ say, sau đó lại đi sang một giường bệnh khác.

Cao Dật cũng không có việc gì, nhưng quá mệt, cho nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cô ngồi ở mép giường, thấy được mồ hôi trên trán anh, vươn tay lau giúp anh,

Khuôn mặt anh rất ấm, giống như con người của anh vậy

Tay cô ngừng lại thật lâu, rồi phát hiện cái gì, thế mà cô lại đi chiếm tiện nghi của một người đàn ông, cô vừa định rụt tay về, lại bị người đè lại.

"Lo lắng cho anh à?" Cao Dật đã tỉnh lại từ lúc nào, anh cười, đồng thời nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Hạ Nhược Tâm, nhiệt độ cơ thể cô vẫn luôn rất thấp, cho nên, có thể nhìn ra, tình trạng sức khoẻ hiện tại của cô rất kém, cần phải điều trị cho tốt.

Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, cô muốn rút tay về, nhưng thử hồi lâu, phát hiện vô pháp tránh được, cuối cùng chỉ có thể để anh nắm như vậy.

Tay anh rất ấm, làm cho cô có cảm giác thực thoải mái.
 
Chương 338


Cao Dật ngồi dậy, mà Hạ Nhược Tâm vội vàng vươn tay còn lại ra, muốn ngăn cản anh, "Anh cứ nằm đi." trong mắt tràn ngập lo lắng, anh mới vừa làm phẫu thuật xong, nên nghỉ ngơi mới đúng.

"Không có việc gì, em quên anh cũng là bác sĩ à, thân thể anh anh biết mà." Cao Dật cười nói, vẫn ngồi dậy, anh buông tay Hạ Nhược Tâm ra, đổi lại thành nắm tay kia, sau đó kiểm tra, sờ đến chỗ khớp xương đã lành lại của cô.

Hạ Nhược Tâm hơi nhíu mày, bởi vì có chút đau.

"Đau?" Cao Dật hỏi

"Vẫn tốt." Hạ Nhược Tâm chưa nói lời thật, kỳ thật không phải đau, đã đau bốn năm, đặc biệt là khi trời mưa, sẽ càng thêm đau, sẽ đau đến phát khóc.

"Vì cái gì không đi chữa bệnh? Lúc ấy anh nhớ anh nói với em, là ba năm trước." Cao Dật buông tay, sau đó lại nắm chặt bàn tay trái vô lực của cô, bàn tay này, hiện tại muốn chữa, khó, rất khó

Hạ Nhược Tâm vẫn cúi đầu, cắn môi, không biết nên trả lời thế nào. Kỳ thật, cô cũng muốn chữa, chỉ là, không có cách nào.

"Nhược Tâm, nói cho anh." Cao Dật rất kiên trì, bàn tay nắm lấy tay cô tăng thêm sức lực

Hạ Nhược Tâm hơi rũ mắt

"Bởi vì nhà rất nghèo, em không có tiền đi khám bệnh, khi đó Tiểu Vũ Điểm vừa mới sinh ra, nó thường xuyên sinh bệnh, ngoại trừ giặt quần áo thuê giúp hàng xóm, em còn phải làm việc ở cửa hàng tạp hoá, lúc ấy, em đều mang theo Tiểu Vũ Điểm cùng đi làm. Em buộc nó trên người, chỉ cần em cúi đầu, là có thể nhìn thấy khuôn mặt của con."

"Lúc ấy em rất nghèo, một ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm, Tiểu Vũ Điểm cũng chỉ có thể uống cháo bột, thậm chí ngay cả sữa bột cũng chưa bao giờ được uống."

"Nhà em rất nghèo, thật sự rất nghèo." Cô ngước mặt, trong mắt là nước mắt chảy tràn, "Lúc ấy, em thậm chí còn không dám khóc, sợ là khóc rồi không ngừng được, bởi vì, em biết, nước mắt của em chẳng có ai thương, em còn phải thương đứa con của mình."

"Lúc ấy, nó mới chỉ có mấy tháng, khi đó nhỏ cỡ nào."

Cao Dật buông lỏng tay Hạ Nhược Tâm ra, sau đó ôm lấy bả vai cô, kéo vào ngực mình, "Về sau sẽ không, về sau có anh rồi."

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thương tiếc một người phụ nữ nào, hết thảy của cô, giống như nam chân, không ngừng hút lấy anh, một người phụ nữ vô cùng đáng thương, một người phụ nữ vô cùng kiên cường, có ai lại làm tổn thương một con người thiện lương như vậy?

Lần đầu tiên có người để dựa vào, mặc kệ có thể dựa vào bao lâu, cô đều cảm thấy trân quý, cô giống như Tiểu Vũ Điểm, nắm chặt áo Cao Dật.

Cao Dật cúi đầu, ghi tạc trong lòng từng động tác của cô, anh giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó cùng cii nói giỡn.

"Sao anh có cảm giác em không phải Hạ Nhược Tâm, mà là Tiểu Vũ Điểm, cuối cùng anh cũng hiểu rồi, thói quen thích bám người của nhóc con kia là ở đâu ra, hoá ra thừa hưởng từ mẹ."

Hạ Nhược Tâm xấu hổ buông tay, mà Cao Dật lại cười ôn hòa, "Không quan trọng, em cứ nắm đi, anh không để ý." Anh duỗi cánh tay, ôm cô vào lòng.

"Nhược Tâm, anh hỏi em một chuyện có được không?"
 
Chương 339


"Vâng." giọng nói rầu rĩ của cô truyền đến, tay vẫn nắm lấy áo Cao Dật, cô không muốn buông ra, sự ấm áp chẳng mấy khi mới có làm cô thấy lưu luyến.

"Nói cho anh biết, ở ngoài phòng phẫu thuật có té xỉu không?"

Hạ Nhược Tâm trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn thừa nhận.

"Em xin lỗi, em không lo được cho mình."

"Vậy là anh lại đoán đúng rồi." Cao Dật ha hả cười.

"Thôi được rồi, không cần để ý, nếu em thật sự có thể kiên trì đến bây giờ, như vậy, sẽ không phải em." Cao Dật cũng không trách cứ, chỉ là người phụ nữ này có khi thật quá mức đáng yêu, so với con gái cô còn đáng yêu hơn nhiều, thành thật, luôn làm người ta muốn cười.

Hạ Nhược Tâm cảm nhận được lồng ngực Cao Dật chấn động, còn thấy anh cười, không khỏi cũng thả lỏng một chút, bất quá, đúng là anh đang cười, hơn nữa còn là giễu cợt cô, cô nhíu mày, phát hiện người đàn ông này có vẻ như rất thích trêu chọc cô.

Mà tư thế lúc này của bọn họ, quả thực là muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu mờ ám.

"Được rồi, chắc anh đói rồi đúng không, em đi chuẩn bị đồ ăn đây, còn cả Tiểu Vũ Điểm nữa." cô tìm một cái cớ, trộm lau nước mắt trên mặt, mới phát hiện, ngực áo Cao Dật đã bị cô khóc ướt một mảng lớn.

Rõ ràng một mảng lớn, rõ ràng là nước mắt, nhưng lại khiến người ta tưởng là nước miếng.

Đều nói phụ nữ được làm từ nước, thoạt nhìn hiện tại thì đúng là như thế. Cao Dật cúi đầu nhìn ngực áo, hơi mỉm cười, anh không ghét bỏ, một chút cũng không ghét bỏ, bởi vì quyền khóc là của cô, như thế này không phải cũng rất tốt sao?

Hạ Nhược Tâm có chút ngượng ngùng, chạy vội ra ngoài, lại không ra, cô cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Nụ cười trên môi Cao Dật càng thêm rõ, quả nhiên là một người phụ nữ đáng yêu, đương nhiên còn có một đứa con gái đáng yêu, anh quay đầu, đứa bé trên giường bệnh vẫn đang ngủ, lông mi dài trên khuôn mặt nhỏ, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn vô ngần, gần như là trong suốt.

"Nhóc, con không sao là tốt rồi, con xem, chuyện chú đồng ý với con, chú đã làm được rồi, cho nên, con cũng phải đồng ý với chú là khoẻ nhanh lên, bởi vì mẹ con đã quá vất vả rồi. Con phải ngoan, nhất định phải ngoan."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom