Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 545


Chương 545

Tiểu Cường kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ… mấy người bên Thạch đã thành công?”

Ông Hình tập trung suy nghĩ: “Rất có khả năng! Nếu không, những dây leo con này sao bị biến thành bộ dạng này được?!” Nói xong, ông ta vui vẻ bắt đầu cười to, râu cũng rung rung theo: “Ha ha… Ha ha… Hay! Đốt rất hay!”

Cảm nhận được những chấn động mạnh dưới lòng bàn chân, Tiểu Cường vội bước tới giữ chặt ông Hình: “Ông Hình, chỗ này không an toàn! Theo tôi rút khỏi đây trước đã!”

“Rút cái rắm!”Ông Hình hất tay anh ta ra, trừng mắt tức giận: “Hôm nay, nói gì thì nói ông đây cũng phải tiêu diệt cái thứ hại người này!” Dứt lời, nhặt một khẩu súng phun lửa lên, nhắm vào chúng, mở van ra rồi điên cuồng phun.

Tiểu Cường thấy không thể ngăn cản ông ta lại, quay đầu nhìn nhà thờ, mày lập tức nhướn lên, lập tức nằm úp sấp xuống, kéo mấy thứ đáng ghét dưới lòng bàn chân ra, quỳ rạp trên mặt đất, nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt bỗng trở nên khó coi: “Ông Hình! Nơi này sẽ… sẽ sụp xuống…”

Ông Hình ôm súng phun lửa quay đầu: “Cậu đang nói gì? Sao mà sụp được…”

Ông ta vừa dứt lời, dã thú ngủ say ở dưới chân tựa như đã hoàn toàn thức tỉnh, phát ra tiếng rống giận dày đặc, tựa như sắp lật đổ tất cả những người giẫm trên lưng nó!

Ông Hình kinh ngạc, nửa ngồi xổm trên mặt đất, ổn định cơ thể, vội vàng nói: “Tiểu Cường! Mau dẫn người đưa bọn nhóc kia ra ngoài! Nhanh lên!”

“Vâng!”Tiểu Cường gọi vài anh em, nhân dịp trước lúc đất chưa sụp xuống, nhanh chóng chạy về phía nhà thờ.

“Thạch! Đinh Khiên! Chị Điềm!!”Anh ta hét to tên mỗi người.

Lúc này, nhà thờ bị chấn động mạnh một một trận, căn phòng rung lắc, đôi khi có vài thứ từ phía trên rơi xuống. Dây leo của Cỏ Nam Cực dưới lòng bàn chân co rúm hoảng loạn, giống như không biết nên chạy đi đâu.

“Tiểu Cường… Chúng tôi ở đây…”

Mơ hồ, nghe được tiếng của Đinh Khiên.

Tinh thần của Tiểu Cường chấn động, vội vàng tìm phương hướng tiếng kêu phát ra mà chạy tới, quả nhiên tìm thấy bọn họ ở một lối vào tầng hầm dưới lòng đất!

Nhưng bên dưới một mảnh xanh thẳm rậm rạp khiến lòng người sợ hãi, không thể nhìn thấy mấy người bọn họ, Tiểu Cường vội hỏi: “Đinh Khiên! Các cậu thế nào rồi?”Anh ta vội hỏi.

Giọng nói yếu ớt của Đinh Khiên mơ hồ truyền tới: “Còn chưa chết…”

Tiểu Cường nhanh chóng chỉ thị người hai bên: “Dây thừng!”

Có người tiến lên, anh ta buộc một đầu, một đầu khác buộc vào thắt lưng rồi đi xuống.

Cỏ Nam Cực giống như bị thương từ bên trong, không rảnh mà quan tâm tới những kẻ xâm lấn nữa, lúc này Tiểu Cường mới thuận lợi đi xuống.

“Đinh Khiên! Các cậu ở đâu?”

“Ở… ở đây…”Xung quanh đều là Cỏ Nam Cực, không có phương hướng chỉ dẫn, Đinh Khiên buột miệng: “Dùng cái mũi chó cảnh sát của anh ngửi đi!”

Tiểu Cường cũng không tức giận với anh ta, quả thực dừng lại, mũi thở đều theo nhịp, còn nghiêm túc đi tìm.

Khoảng ba, năm giây sau, anh ta mở to mắt, nhìn thẳng vào góc đông bắc, bước vài bước qua, nắm chặt con dao nhỏ trong tay, nắm lấy Cỏ Nam Cực đang bao phủ trên tường rồi cắt đứt nó. Sau khi liên tục cắt đứt mấy tầng, hai má trăng trắng sạch sẽ của Đinh Khiên đột nhiên xuất hiện, anh ta kêu to: “A… Cẩn thận mặt của tôi!!”

Bên cạnh là Thạch bị trói chặt với anh ta, cũng đang trong tình trạng chật vật.
 
Chương 546


Chương 546

Sau khi tìm thấy bọn họ, Tiểu Cường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không dám trì hoãn nữa mà nhanh chóng cắt đứt thứ trói chặt trên người họ, ai biết, sự thất thường của bọn nó duy trì được bào lâu? Biết đâu chờ khi bọn chúng khôi phục lại bình thường, đến lúc đó sợ cũng không còn mạng nữa!

Sau khi hai người được tự do, anh ta vội vàng hỏi: “Chị Điềm với Nghê Thư đâu?”

“Ở bên kia!” Đinh Khiên vội lao sang một bên khác, từ nơi đó kéo mẹ mình ra, dùng sức lay chị ta: “Mẹ, mẹ không được chết! Mẹ còn chưa nói cho con biết chìa khóa két sắt trong nhà đâu!!”

Chị Điềm vừa tỉnh, nghe thấy lời của thằng con trai, phì một tiếng nói với anh ta: “Mày mong mẹ mày chết đấy à?”

Tiểu Cường cũng kéo Nghê Thư ra, Thạch lại lo lắng tìm xung quanh: “Cậu Tiêu! Cậu Tiêu đâu?!”

Vẻ mặt của mọi người trở nên nghiêm túc, còn chưa kịp vui mừng, lập tức đi xung quanh tìm kiếm Đường chủ.

Một âm thanh ầm ầm đáng sợ phát ra từ dưới lòng bàn chân, cảm giác chấn động rõ ràng đến mức ngay cả người phía trên cũng khó đứng vững.

Dưới tình thế cấp bách, Nghê Thư nắm lấy dây leo ổn định lại cơ thể: “Cái này là…động đất sao?”

Sắc mặt của Tiểu Cường rất khó coi: “Nơi này sẽ sớm sụp đổ!”

Thạch vừa nghe, nghiêm mặt nói: “Phải tìm ra cậu Tiêu!”

Ánh mắt của mấy người khẽ biến, đâu ai chưa từng trải nghiệm qua vài lần giữa sự sống và cái chết? Đương nhiên biết được tính nghiêm trọng của nó, nhanh chóng tỉnh táo lại, tập trung tìm người!

Đinh Khiên nói: “Tiểu Cường, nhanh phát huy cái mũi thính của anh đi!”

Tiểu Cường cau mày, khụt khịt ngửi ngửi, lại uể oải lắc đầu: “Không được, quá nhiều người, tôi không ngửi được.”

Nghê Thư có chút nóng nảy: “Chết tiệt, lúc chúng ta đi xuống đã không thấy tăm hơi người đâu! Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu? Lẽ nào theo Bảo Ngọc…”

Lòng mọi người trầm xuống, không ai tiếp lời.

Bởi vì bọn họ biết, đây là lời giải thích phù hợp duy nhất đối với tâm ý của cậu Tiêu.

Đột nhiên, cả tòa nhà thờ bị rung chuyển dữ dội, tầng hầm giống như đang trải qua một trận chiến, tranh giành ngươi chết ta sống, có khí thế tựa như nuốt trọn núi sông!

Bất ngờ không kịp đề phòng, dưới chân Nghê Thư đạp vào khoảng không, “á” một tiếng, chuẩn bị ngã xuống.

Thạch vừa khéo ở vị trí cách cô ta hai bước, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cô ta, kéo cô ta ra. Lúc nhìn lại đã thấy mặt đất chỗ đó đã bị sụp, xuất hiện một cái hố rộng một mét vuông! Những viên đá xung quanh cũng đang liên tục rơi xuống, nhìn sâu thêm chút nữa cũng tối đen một mảnh, không thể nhìn rõ cái gì.

Tiểu Cường nhanh chóng quỳ rạp trên mặt đất, cẩn thận lắng nghe, khẽ kêu một tiếng: “Nguy rồi!”

Anh ta nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt rối rắm nhìn nhóm người, cho dù kết quả không tốt, anh vẫn phải nói ra một cách khó khăn: “Nếu chúng ta không đi… thì không ai có thể ra ngoài nữa…”

Đầu tiên mấy người ngẩn ra, lập tức, Nghê Thư phản ứng lại đầu tiên: “Chết thì chết, muốn tôi bỏ hai người bọn họ lại, tôi không làm được!”

Đinh Khiên cũng lập tức hưởng ứng: “Đúng vậy! Tôi sống là người của Hải Thiên Đường, chết cũng là ma của Hải Thiên Đường!”

Chị Điềm tán thưởng vỗ vai con trai: “Con trai, rất tốt!”

Tiểu Cường gật đầu: “Được, vậy mọi người đi cùng nhau! Không tìm thấy Đường chủ thì tất cả mọi người chúng ta…”
 
Chương 547


Chương 547

Anh ta nói chưa nói xong, Thạch bình tĩnh lên tiếng: “Đi ra ngoài! Toàn bộ đều rút đi!”

Mọi người kinh ngạc, không thể tin được, Thạch luôn trung thành với cậu Tiêu lại nói ra những lời này!

Đinh Khiên lúng túng hỏi: “Thạch Thạch, anh…”

Thạch nhìn chằm chằm vào bọn họ, trên mặt lại hiện lên sự tức giận hiếm hoi: “Muốn tận trung, thì phải chờ Hải Thiên Đường sụp rồi hẵng nói! Bây giờ, ai cũng không có tư cách phá hỏng giang sơn mà Đường chủ vất vả lắm mới gây dựng được! Thiếu chúng ta, mặc dù Hải Thiên Đường vẫn là Hải Thiên Đường nhưng không còn là Hải Thiên Đường của cậu Tiêu nữa! Các người hiểu rõ chưa?!”

Sau khi dứt lời, mấy người đều im lặng.

Đột nhiên, lại là một trận đất rung núi chuyển, dưới lòng bàn chân giống như đang có một thứ gì đó đang va đập mạnh, càng ngày càng dữ dội, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Chị Điềm xem xét xung quanh, cắn răng nói: “Đinh Khiên, cùng mẹ đi lên!”

“Mẹ…”

“Đừng nhiều lời vô nghĩa! Cho dù chết, con cũng phải chết ở trên chiến trường cho mẹ, chứ không phải bị một đống đá đè chết!” Chị Điềm không nhiều lời, dẫn đầu chạy về phía lối ra, nắm chặt lấy sợi dây thừng, rồi linh hoạt trèo lên.

Đinh Khiên hít sâu một hơi, chạy ra ngoài theo mẹ.

Người tiếp theo là Tiểu Cường, sau đó là Thạch, cuối cùng là Nghê Thư.

Cô ta đứng ở lối ra, một tay nắm lấy sợi dây thừng, nhìn xung quanh, nhíu chặt đôi mày anh khí bức người, đột nhiên hét lớn: “Trương Bảo Ngọc, tôi biết cô mạng lớn phúc lớn! Tiêu Mặc Ngôn đi cứu cô rồi, cô mẹ nó phải kiên trì cho tôi, đừng chết ở loại nơi thối nát như này, làm mất mặt Hải Thiên Đường!”

Hét xong, không nhìn thêm lần nào nữa, trực tiếp được người phía trên kéo lên.

Bức tường của nhà thờ bắt đầu xuất hiện vết nứt, những viên đá phía trên rơi xuống dưới, mặt đất bị dây leo của Cỏ Nam Cực làm thành một cái hố lớn.

Đám người Thạch liều mạng chạy ra bên ngoài, cuối cùng cũng thấy lối ra, chân trước vừa bước ra, tòa nhà phía sau đã “ầm” một tiếng, sụp đổ…

“Bảo Ngọc… Bảo Ngọc… Nghe thấy không? Trả lời anh… Bảo Ngọc…”

Bên tai là giọng nói quen thuộc của anh, xuyên qua đại não, trực tiếp truyền tới trái tim cô.

Muốn mở hai mắt ra đáp lại một câu, nhưng mí mắt lại nặng tựa ngàn cân, cơ thể lại có cảm giác nhè nhẹ bay bổng, tựa như có thể bị gió thổi đi mất bất cứ lúc nào.

Đâu là điểm dừng, đâu là cội nguồn gốc rễ, không cần phải lang thang trong quá khứ và hiện tại nữa.

Đột nhiên, có người nâng cô dậy, ôm chặt cô vào lòng.

Một giọt nóng bỏng rơi xuống thấm vào hai má.

Cô không còn sức lực để suy nghĩ nữa, thầm nghĩ muốn ngủ say, không còn cảm giác, không phải luân hồi, thầm nghĩ muốn yên lặng để cho bản thân nghỉ ngơi…

Những trận chấn động xung quanh càng ngày càng dữ dội, Tiêu Mặc Ngôn nâng mắt lên, khuôn mặt bầm tím, vẻ mặt kiên nghị, trong mắt lại chứa đựng sự kiên định, rắn rỏi, khi anh nhìn thấy vết máu trên thân cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực, còn có phía vỏ ngoài liên tục biến đen, nhìn lại miệng vết thương trên cổ tay của Bảo Ngọc, bỗng hiểu ra được gì đó. Cho dù anh không hiểu được đạo lý bên trong, nhưng bây giờ không cho phép anh nghĩ nhiều, cứu Bảo Ngọc quan trọng hơn!

Nhanh chóng xé góc áo, quấn lên cổ tay cô, sau đó ôm ngang cô lên, đi về phía khoảng trống vừa nứt ra.

Bên kia đứng một người, cũng đầy vết thương trên người. Anh ta đang chống đỡ ở chỗ đó, khẽ thở hổn hển, thấy Tiêu Mặc Ngôn cứu Bảo Ngọc về, khóe môi vô thức nhếch lên, nở một nụ cười vô cùng nhẹ nhõm.

 
 
Chương 548


Chương 548

Dùng tay lau máu trên khóe miệng, đợi tới lúc Tiêu Mặc Ngôn ôm Bảo Ngọc đi tới, đôi mắt quyến rũ khẽ đảo qua, nói bằng giọng không chút để ý: “Cùng anh tới cứu cô ấy, không có nghĩa là anh đánh thắng tôi, cũng không có nghĩa là tôi với anh đứng cùng một phe! Đừng quên, chúng ta còn chưa phân thắng bại!”

Tiêu Mặc Ngôn quay đầu qua, đôi mắt có vài phần cuồng loạn nhìn anh ta.

“Tranh với tôi, có ý nghĩa sao?”

Tiêu Tuyệt nhếch môi cười: “Có lẽ đó là định mệnh, từ lúc ở trong bụng mẹ đã là định mệnh.”

Tiêu Mặc Ngôn hạ mắt xuống, nhìn người phụ nữ trong lòng, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch.

“Mang cô ấy đi đi.” Tiêu Tuyệt quay đầu, ánh mắt vô cùng bình thản, ngưng tụ thành một tia sáng, toát ra màu sắc rực rỡ.

Nếu có oán và hận, thì trận chiến ngươi chết ta sống với Tiêu Mặc Ngôn lúc nãy đã trút bỏ những cảm xúc kỳ lạ trong lòng anh ta.

Nghĩ lại thì, tình cảm của anh ta đúng là rẻ mạt. Làm nhiều như vậy, âm thầm tranh đấu lâu như vậy, hóa ra thứ mà anh ta cần chỉ là một trận chiến đấm đá không có người xem.

Đúng là buồn cười.

Lúc hai bên đều không còn sức mà đấm nhau nữa, yên lặng nằm trên mặt đất, Cỏ Nam Cực bao vây xung quanh, thì trước mắt anh ta lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Trương Bảo Ngọc.

Tinh khiết khiến người ta muốn trân trọng nó.

Lần đầu tiên, không phải chiếm hữu, không phải hủy diệt, mà là suy nghĩ muốn trân trọng chân chính.

Vì vậy, anh ta nói, đi cứu cô ấy đi.

Đây có phải nghĩa rằng anh ta bằng lòng buông tay, bằng lòng tác thành hay không, đã không còn quan trọng nữa, cô không nên giống với anh ta, phải sống trong bóng tối vô tận.

Tình huống trúng độc của cơ thể mẹ Cỏ Nam Cực vô cùng nghiêm trọng, gốc rễ đã bị máu của Bảo Ngọc ăn mòn, những xúc tua xung quanh nó vì đau đớn mà co giật, khuấy đảo nơi này trở nên hỗn loạn. Trên đỉnh đầu, cơn chấn động thỉnh thoảng truyền tới, nếu không có cơ thể to lớn của Cỏ Nam Cực này chống đỡ, nơi này đã sớm biến thành một nấm mồ.

Bảo Ngọc mất máu nghiêm trọng, Tiêu Mặc Ngôn không dám trì hoãn nữa, cuối cùng nhìn sâu vào Tiêu Tuyệt rồi ôm Bảo Ngọc chạy về phía lối ra nơi bọn họ đi xuống.

Tiêu Tuyệt cũng không quay đầu lại, đứng ở đó, nở một nụ cười không rõ nghĩa.

Lấy thuốc lá từ trong túi quần ra, kẹp giữa hai ngón tay, nheo mắt nhìn thứ màu xanh đang điên cuồng phía đối diện.

Trận tai nạn lần này do anh ta mang tới, anh ta cũng không phải thánh nhân, không có mấy cái loại cảm giác áy náy gì đó. Nhưng anh ta tận mắt nhìn thấy vết cắt trên cổ tay cô, máu chảy ra từ nơi đó, liên tục chạy vào cơ thể của Cỏ Nam Cực.

Điều này khiến cho anh ta không chịu nổi.

Máu của cô sao có thể tồn tại trong người một sinh vật khác?

Ngoại trừ hủy diệt nó ra, anh ta không biết mình còn có thể làm gì.

Nhả khói thuốc ra, anh bước qua, nở một nụ cười hư ảo tới mức không chân thật.

Anh ta đã từng nói, sẽ tặng cô một món quà lớn.

Bây giờ anh ta muốn thay đổi món quà, chuẩn bị lại, đóng gói rồi tự mình đưa đến tay cô.

Rễ của Cỏ Nam Cực đã bị thương nặng, đã không thể quan tâm tới anh ta nữa, tất cả đều vặn vẹo thành một đống, giãy dụa trên mặt đất. Tiêu Tuyệt đi qua, ánh mắt không kiềm chế được cơn thịnh nộ, vuốt ve cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực phía đối diện. Anh ta tìm một vị trí nào đó phía sau nó, vén ra từng tầng từng tầng dây leo, sờ soạng một lúc lâu, cuối cùng anh ta mới chạm vào cái mà anh ta muốn.
 
Chương 549


Chương 549

Nhướn mày, ánh mắt xẹt qua tia quyết tâm.

Rút thứ kia ra, hóa ra là một quả bom nặng mấy kilogam!

Tiêu Tuyệt không bao giờ chiến đấu mà không nắm chắc, cho dù vây tất cả mọi người trong bang ở nơi này, anh ta cũng phải có sự bảo đảm gấp ba! Nhưng, bây giờ thứ này đã có công dụng khác.

Đột nhiên, cả tòa tầng hầm bắt đầu rung lắc dữ dội, khiến cho người ta đứng cũng không vững.

Tiêu Tuyệt nắm chặt bom, muốn nắm lấy thứ bên cạnh để chống đỡ, ai ngờ, Cỏ Nam Cực ở xung quanh lại bắt đầu trở nên xao động, giống như nổi điên mà tấn công lung tung, quấn chặt lấy anh ta.

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Tuyệt lập tức trở nên đáng sợ, giơ quả bom có khả năng sẽ phát nổ trong vòng một giây trong tay lên! Nhưng những xúc tua tấn công anh ta quá nhiều, gần như tất cả đều lao về phía anh ta. Anh ta cắn chặt môi, vẫn nắm chặt bom, tay kia muốn lấy con dao ra, nhưng cổ tay lại bị quấn, không thể di chuyển!

Anh ta khẽ rủa một tiếng, một tay kia cũng bị quấn lấy, bom cũng bị quấn theo, sau đó bỗng được rút ra khỏi tay anh ta rồi ném sang một bên…

Ánh mắt Tiêu Tuyệt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào quá bom đang bay theo đường pa-ra-bôn kia. Chỉ cần bị tác động mạnh, nó sẽ nổ ngay lập tức!

Đúng lúc mành chỉ treo chuông, một bóng người mở hai tay lao qua, ngã lên đất, ôm chặt quả bom vào trong ngực.

Tiêu Tuyệt giật mình, dường như không thể tin vào hai mắt của mình.

Tiêu Mặc Ngôn bắt được quả bom, lại lập tức đứng dậy, con dao trong tay vung lên, chặt đứt dây leo đang tấn công. Tiêu Tuyệt nheo mắt, nhanh chóng rút dao ra, cũng chém về phía những thực vật điên cuồng ở hai bên, đôi mắt nhìn qua người đã tới cứu mình: “Tại sao anh… không rời đi?”

Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn dừng trên mặt anh ta, cho dù giống với khuôn mặt lúc soi gương nhưng lúc anh nhìn vẫn nhận thấy có điểm khác.

“Tôi không muốn để lại bất cứ tai hoạ ngầm cho cô ấy.” Một lời hai ý, động tác trên tay cũng không trì hoãn, hận không thể cắt đứt đám thực vật khiến cho người ta chán ghét này!

Tiêu Tuyệt rõ ràng không ngờ anh sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.

Có lẽ từ khiếp sợ có thể dùng để miêu tả một cách phù hợp, đúng vậy, anh ta thật sự bị kinh sợ. Một người anh ta luôn quan sát và nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, một người vừa đánh nhau với anh ta, một người khiến anh ta trở thành cái bóng trong nhiều năm như vậy, lại khiến cho anh ta mất đi sự phán đoán!

Chân trời chưa sáng rõ, một ánh sáng xanh mờ nhạt bên ngoài cửa sổ, giống như một thiên thần xinh đẹp với đôi cánh, dịu dàng quanh quẩn bên giường cô.

Người nằm trên giường từ từ mở hai mắt ta, tầm mắt mê mang, dần dần tập trung tiêu điểm, nhìn rõ cảnh vật trong phòng.

Là phòng của cô và Tiêu Mặc Ngôn.

Khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười.

Hóa ra cô chỉ đang mơ một giấc mơ.

May mắn.

Nhưng lúc cô xoay người, người đang canh giữ bên cạnh đột nhiên bừng tỉnh: “Bảo Ngọc!”

Chị Điềm nhanh chóng đứng dậy, đưa tay sờ trán cô, lúc này mới thả lỏng: “Tốt quá, cuối cùng cơn sốt cũng đã giảm bớt.”

Ngay lúc nhìn thấy chị Điềm, Bảo Ngọc nghi hoặc mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Chị Điềm, tại sao chị…”

Chị Điềm lo lắng hỏi: “Bảo Ngọc, em đã sốt ba ngày rồi, bây giờ có cảm thấy khó chịu hay không?”
 
Chương 550


Chương 550

“Ba ngày…”

Ba ngày trước, nhà thờ, hôn lễ, Cỏ Nam Cực, Tiêu Mặc Ngôn, Tiêu Tuyệt…

Nhìn thấy Bảo Ngọc ngây người nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng cứ như còn chưa rõ mình đang ở đâu, chị Điềm cẩn thận gọi cô: “Bảo Ngọc?”

Con ngươi Bảo Ngọc dần sáng hơn, sau đó giơ tay lên, lúc nhìn thấy vết thương được băng bó trên cổ tay của mình, hai mắt khẽ nhắm lại, một dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Dường như cô phải lấy dũng khí rất lớn mới hỏi ra được: “Chị Điềm, Tiêu Mặc Ngôn anh ấy…”

Biết cô muốn hỏi cái gì, chị Điềm mỉm cười dịu dàng, giống như trấn an mà vuốt ve hai má cô: “Yên tâm đi, tối hôm qua đã tìm được cậu Tiêu, bây giờ đang ở chỗ ông Hình!”

Bảo Ngọc lập tức mở mắt, cố gắng muốn ngồi dậy: “Tiêu Mặc Ngôn… Tiêu Mặc Ngôn anh ấy không sao phải không?!”

“Phải, phải, cậu Tiêu mạng lớn, sao có chuyện gì được?”Chị Điềm vừa đỡ cô ngồi dậy vừa nói: “Trái lại, em dọa bọn chị sợ chết khiếp, mất máu quá nhiều không nói, còn bị sốt cao, cho dù Nghê Thư dùng hết mọi cách vẫn không làm cơn sốt giảm bớt được! Hại cô nhóc kia muốn phát điên, cuối cùng chỉ có thể sử dụng cách phổ thông nhất, dùng tuyết chà xát để giảm sốt cho em.”

Bảo Ngọc lo lắng nắm lấy tay của chị Điềm: “Anh ấy đang ở đâu, em muốn đi gặp anh ấy!”

“Trời ạ, mợ chủ của tôi, em vừa mới tỉnh…”

“Chị Điềm, em muốn đi gặp anh ấy!” Ánh mắt Bảo Ngọc kiên định, không nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn, cô không yên lòng.

Nhìn cô, chị Điềm thở dài, nhẹ nhàng chọc vào trán cô: “Em ý, cũng không tự thương lấy mình.” Nói gì thì nói, chị ta cũng hiểu được tâm tình của cô nên giúp cô mặc quần áo rồi bảo Đinh Khiên đỡ người xuống giường, mang Bảo Ngọc tới chỗ ông Hình.

Ông Hình nhìn người đang canh gác ở cửa, trầm giọng ra lệnh: “Không được cho người khác đi vào.”

“Dạ.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ông Hình đẩy cửa đi vào phòng, người ở bên trong đã tỉnh lại, mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và chiếc quần dài màu đen, đang đứng ở trước cửa sổ nhìn mặt trời lộ ra phía chân trời.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh khẽ quay đầu, tầm mắt đảo qua người vào, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc, lại được anh che giấu rất tốt.

Ông Hình cau hàng mày hoa râm của mình, chắp tay sau lưng bước qua, ánh mắt ngưng tụ, có loại phức tạp không nói nên lời.

“Có nhớ được cái gì không?”

Thấy đối phương đầu tiên là cảnh giác nhìn mình, sau khi xác định ông ta không có nguy hiểm mới chần chờ lắc đầu. Ông Hình cũng không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên lo lắng, ông im lặng suy ngẫm một lát, mới mở miệng, câu chữ vang lên, khí phách nói: “Nhớ kỹ lấy, cậu tên là Tiêu Mặc Ngôn! Là Đường chủ của Hải Thiên Đường, Hồng Môn! Cũng là người được chọn kế vị chức môn chủ đời tiếp theo!”

“Tiêu, Tiêu Mặc Ngôn…”Anh khẽ lặp lại cái tên này, không có một chút ấn tượng.

Ông Hình gật đầu: “Đúng vậy! Cậu tên là Tiêu Mặc Ngôn, cậu có một người vợ tên là Trương Bảo Ngọc.”

“Trương Bảo Ngọc…” Sự nghi hoặc vẫn hiện lên trong đáy mắt của anh bây giờ, nhưng trong lòng khẽ rung động chứng minh so với cái tên của anh, anh lại có một cảm giác khác thường với cái tên không thuộc về mình này hơn.

Ông Hình còn nói rất nhiều, Tiêu Mặc Ngôn vẫn luôn im lặng lắng nghe, không kinh ngạc, cũng không có chút khó chịu, giống như anh đã trải qua cuộc sống như thế nào hay ký ức ra sao, anh đều không quan tâm tới. Chỉ khi nghe thấy tên của Bảo Ngọc anh mới nhướn mày, sự dịu dàng hiện ra trong đáy mắt.
 
Chương 551-554


Nguồn thiếu những chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 555


Chương 555

Đinh Khiêm lập tức ngồi ngay ngắn: “Cậu chủ Tiêu, cậu hỏi tôi xem như là hỏi đúng người rồi! Từ khi cậu vẫn còn ở nhà họ Tiêu, lúc không biết phụ nữ là cái gì, tôi đã đảm nhiệm trách nhiệm chỉ dẫn phát triển thiêng liêng!”

Đôi mắt Tiêu Mặc Ngôn hơi rủ xuống, yên tĩnh lắng nghe, Đình Khiêm khẽ ho mấy tiếng, kể lại: “Cậu chủ Tiêu, cậu là con trai lớn của xí nghiệp Tiêu thị…Ừm, trước đây, bây giờ, đột nhiên lại xuất hiện một em trai sinh đôi! Haha, nói đến cũng thật buồn cười, tôi nghĩ ngay cả ông cụ nhà cậu cũng có thể không biết chuyện này.”

Tiêu Mặc Ngôn nghe thấy vậy liền có chút bất ngờ, ánh mắt hoài nghi hỏi anh ta: “Sinh đôi?”

“Đúng vậy!” Đinh Khiêm lấy lại tinh thần, ba hoa chích chòe nói: “Tôi đã gặp tên tiểu tử đó rồi, rất giống cậu! Nếu như hai người đứng một chỗ giống như khi nhìn mình ở trong gương vậy, không ai có thể phân biệt được hai người! Mẹ tôi nói, hai người chắc chắn là anh em sinh đôi, nếu không sẽ không giống nhau như vậy!”

Ánh mắt của Tiêu Mặc Ngôn lại hạ xuống, ngồi lặng lẽ ở đó: “Tiếp tục”

“Uh…” Đinh Khiêm sững sờ, ngại ngùng ngãi đầu: “Tôi nói đến đâu rồi?”

“Người kia, tôi muốn nghe chuyện của anh ta.”

“Ồ, cậu nói Tiêu Tuyệt hả!” Đinh Khiêm lập tức kể lại chuyện của anh ta với Tiêu Mặc Ngôn, cuối cùng mới nói: “Cậu chủ Tiêu, tên tiểu tử kia thật sự rất biến thái! Nếu như anh ta không hài lòng, không thích, chuyện gì anh ta cũng có thể làm ra được! Nếu như không phải vì anh ta, cậu và mợ chủ cũng không gặp phải tai họa này! Nhưng cũng còn may, anh ta đã chết rồi, tôi nghe anh em nói, ngay cả xác cũng không tìm được! Đoán là đã bị nổ không còn mảnh giáp nào rồi….”

Đinh Khiêm vẫn còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Tiêu Mặc Ngôn lại đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.

Đinh Khiêm sững sờ, khẽ xoa cái đầu của anh ta, khẽ thì thầm: “Thật là, chỉ để cho người ta kể ít như vậy, người ta vẫn chưa kể đủ mà.”

Nhưng cậu chủ Tiêu kỳ quặc như vậy không phải là chuyện ngày một ngày hai, anh ta nhún nhún vai, tiếp tục mở máy tính nghiên cứu phầm mềm mới của anh ta.

Tiêu Mặc Ngôn đẩy cánh cửa phòng khách ra, quan sát căn phòng xa lạ này nhưng anh lại không có một chút ấn tượng nào.

Anh từ từ bước vào trong phòng, ngồi vào bàn làm việc, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai bức ảnh, một bức là một mình Bảo Ngọc, đang cười rất rạng rỡ, bức còn lại là ảnh cưới của anh và Bảo Ngọc, nhìn cô vô cùng hạnh phúc dựa vào vai anh, anh nhìn cô bằng một ánh mắt rất trìu mến.

Nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong bức ảnh, nhưng lại không có ấn tượng gì cả.

Anh đặt bức ảnh cưới xuống, úp xuống bàn, xoay chiếc ghế da, đối diện với cửa sổ, nheo mắt lại, trong ánh mắt lóe lên sự hỗn loạn không thể che giấu được.

Sinh đôi….

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của ông Hình, ông ta hỏi thẳng Đinh Khiêm: “Tên tiểu tử Tiêu Mặc Ngôn kia đâu?”

“Cậu chủ Tiêu đang ở trong phòng sách.” Đinh Khiêm nhân cơ hội phàn nàn: “Lúc nãy cậu chủ Tiêu hỏi tôi rất nhiều, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có đã đi rồi….thật là khiến tôi tổn thương mà ~”

Bước chân của ông Hình cứng lại, quay đầu, cau mày nói: “Tìm cậu hỏi chuyện? Hỏi những gì?”

“Uh, hỏi tôi những chuyện trước kia thôi, ồ đúng rồi, cậu ấy còn hỏi về Tiêu Tình nữa!”

Lông mày của ông Hình càng nhíu chặt hơn, nhìn về phía phòng sách, bước nhanh qua.

Ông ta trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn ở bên trong, ông ta đóng chặt cửa lại, nhìn chằm chằm vào anh nói: “Tiêu Mặc Ngôn, cậu muốn biết những chuyện trước kia, tôi có thể nói với cậu.”
 
Chương 556


Chương 556

Người đàn ông đang quay lưng lại với ông ta, từ từ quay người lại, đôi mắt sáng ngày càng quyến rũ hơn, khẽ nhếch môi, nở một nụ cười quyến rũ, khẽ nói: “Ông Hình, tôi không cần phải biết cái gì, bởi vì, tôi chính là Tiêu Mặc Ngôn.”

Tiêu thị.

Chiêm Gia Linh từ phòng nhân sự quay lại, liền bắt đầu thu dọn những thứ trên bàn.

Dương Châu Kiệt đứng trong phòng làm việc, xuyên qua tấm rèm cửa nhìn chằm chằm vào cô ta, do dự hết lần này đến lần khác, anh ta vẫn đẩy cửa đi ra, đi đến trước mặt cô ta.

Tiểu Tống nhìn hai người, luôn cảm thấy bầu không khí kỳ lạ đến mức có chút khó thở.

“Uh, tôi đến lấy cốc nước.”

Biết mình lúc này nên biến mất ngay lập tức, tiểu Tống cầm cốc nước, vội vàng đứng dậy đi vào phòng nước.

Dương Châu Kiệt nhìn Dương Gia Linh, giơ tay lên đẩy chiếc kính trên sống mũi, khẽ nói: “Em xác định muốn từ chức?”

Chiêm Gia Linh khẽ “ừ” một tiếng.

“Thực ra, em có thể không cần….”

Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh, khẽ mỉm cười: “Em làm việc cho Tiêu Tuyệt, không phải là anh đã biết rồi sao? Em như vậy, anh vẫn còn tin tưởng được sao? Cho dù là anh có thể, Tiêu Mặc Ngôn thì sao, Bảo Ngọc thì sao?”

Trong đám cưới cô giả làm Bảo Ngọc, suýt nữa đã gây ra họa lớn, Dương Châu Kiệt không phải không biết. Nhưng, chuyện này không phải đã được giải quyết rồi sao? Tiêu Tuyệt cũng không bao giờ xuất hiện nữa, anh không hiểu, cô còn sợ điều gì nữa!

“Nếu như em lo lắng điều này, anh sẽ chịu trách nhiệm giải thích với cậu chủ Tiêu và Bảo Ngọc.”

Chiêm Gia Linh mỉm cười, lắc đầu, rạng rỡ nhìn anh, nói một cách đầy chân thành: “Châu Kiệt, cảm ơn anh, cảm ơn anh đến bây giờ vẫn không trách em.”

“Đó là vì….” Dương Châu Kiệt muốn nói nhưng lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô.

Anh rất hiểu tính khí của cô, có một số lời nói, anh không nói, cũng không có can đảm để nói, nhưng không còn cơ hội nữa.

Chiêm Gia Linh thu dọn tất cả mọi thứ bỏ vào hộp, sau đó đưa cho anh một chiếc USB: “Đây là một số nghiên cứu thị trường mà em đã làm, có lẽ sẽ giúp ích được cho anh.”

Dương Châu Kiệt lặng lẽ nhận lấy, Chiêm Gia Linh bê chiếc hộp lên, nhìn anh: “Tạm biệt.” Sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc này, tiểu Tống vội vàng đi qua: “Không phải chứ, anh Kiệt, anh để cô ấy đi như vậy sao?”

Dương Châu Kiệt đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng quyết đoán của cô, khẽ thở dài: “Cô ấy là một người phụ nữ rất ngạo mạn, căn bản không thể tiếp nhận ánh mắt khác thường của người khác. Trừ khi là cô ấy tự mình nghĩ thông, nếu không, tôi nói nhiều cũng vô dụng mà thôi.”

Quay người lại, đi vào phòng làm việc.

Tiểu Tống có chút không hiểu hai người này, đang êm đẹp, sao lại một người muốn nghỉ việc, một người chán nản chứ?

Chiêm Gia Linh đi vào bãi đỗ xe, bỏ đồ vào cốp xe, sau đó lái xe rời khỏi công ty.

Trên đường đi, cô ta nhận một cuộc điện thoại, có chút sững sờ: “Bắc Khởi Hiên? Sao anh lại gọi điện cho tôi?” Nghe thấy những lời đối phương nói, ánh mắt cô ta rét lạnh, cắn môi, nói một cách dứt khoát: “Ở đâu?”
 
Chương 557


 

Chương 557

Cúp điện thoại, cô ta liền quay xe lại, đi về hướng ngược lại.

Chiếc xe dừng lại trước cửa một khách sạn bình thường, Chiêm Gia Linh xuống xe, thận trọng nhìn xung quanh, sau đó đi vào trong, đi thẳng đến cuối tầng hai.

“Cốc cốc cốc” Cô ta gõ cửa.

“Két” một tiếng, cửa phòng được mở ra, Bắc Khởi Hiên đứng ở cửa, đôi mắt như chim ưng nhìn cô ta: “Tôi nghĩ cô sẽ không đến.”

Chiêm Gia Linh lo lắng hỏi: “Anh ấy ở đâu?”

Bắc Khởi Hiên nghiêng người, nhìn vào bên trong lải nhải nói chuyện. Chiêm Gia Linh cau mày, sau khi đi vào bên trong, cô ta liền nhìn thấy người đàn ông đang hôn mê nằm trên giường, vội vàng đi đến, lông mày của cô ta nhíu chặt: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bắc Khởi Hiên đóng cửa lại, từ từ bước tới: “Như cô thấy, chính là những gì đã xảy ra.”

Chiêm Gia Linh nheo mắt nhìn chằm chằm vào anh ta: “Anh tìm được anh ấy ở đâu? Hôm đó….rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bắc Khởi Hiên lấy một chiếc ghế, ngồi xuống, nhướng mày chậm rãi nói: “Thực ra tôi nhận được lệnh phục kích bên ngoài nhà thờ, bất cứ lúc nào cũng có thể kích nổ quả bom bên ngoài nhà thờ, nhưng, tôi lại không nhận được lệnh, lúc tôi đi qua kiểm tra, đúng lức nhà thờ sụp đổ. Nên….chính là như vậy.”

Chiêm Gia Linh vô cùng kinh ngạc, xem ra Tiêu Tuyệt thật sự muốn lấy mạng của những người này! Cô ta biết Bắc Khởi Hiên cũng đang làm việc cho anh, nhưng, cô ta lại không biết là làm việc gì. Đây chính là đặc biệt của Tiêu Tuyệt, những người làm việc cho anh, không bao giờ biết được tình hình của nhau. Nên khi ai đó xảy ra chuyện, cũng không ảnh hưởng đến hoạt động chung của anh, càng không cần phải lo lắng có người sẽ phản bội lại bọn họ.

Sau khi bình tĩnh lại, Chiêm Gia Linh hỏi: “Anh gọi tôi đến, là muốn tôi làm gì?”

Cô ta không tin Bắc Khởi Hiên có ý tốt như vậy!

Đôi mắt Bắc Khởi Hiên toát lên sự lạnh lùng, nở một nụ cười khó hiểu, quay người đi ra khỏi phòng, Chiêm Gia Linh nhìn người đang nằm trên giường, cũng đi theo anh ta ra khỏi phòng.

Anh ta dựa vào cửa, ngước mắt lên nhìn cô ta: “Tôi đã tìm bác sĩ đến khám cho anh ấy”

“Nên?”

“Hình như đã bị tổn thương đến đầu, nhưng lại không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu, tóm lại, anh ấy vẫn luôn duy trì dáng vẻ như bây giờ, bốn ngày rồi, vẫn chưa tỉnh lại.” Nói đến đây, Bắc Khởi Hiên khẽ cười: “Có lẽ, đây là một cơ hội, cho cô và tôi đều có lựa chọn, cơ hội thành người như thế nào!”

Cuối cùng Chiêm Gia Lĩnh cũng hiểu ý của anh ta, cau mày, nở một nụ cười: “Trước khi anh muốn trở người như thế nào, tốt nhất anh nên hiểu Tiêu Tuyệt là người như thế nào, nếu không, tôi sợ anh sẽ chết một cách rất thảm.”

Từ khi tiếp xúc với người này, cô ta đã nhận ra một điều, những thứ của anh ta, không có dễ nhớ như vậy!

Bắc Khởi Hiên nắm lấy ngón trỏ khẽ lắc: “Tôi nghĩ là cô hiểu nhầm rồi.”

“Hả?” Sự giễu trong ánh mắt của Chiêm Gia Linh còn rõ ràng hơn.

Bắc Khởi Hiên không nhanh không chậm lên tiếng: “Bên phía Hồng Môn không hề biết Tiêu Tuyệt đã được tôi cứu ra, đây là cơ hội tốt khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác!”

Chiêm Gia Linh nhìn chằm chằm vào anh ta, đột nhiên lên tiếng: “Anh muốn đối phó với Hồng Môn?”

“Haha, chẳng qua tôi chỉ muốn làm chuyện mà Tiêu Tuyệt vẫn luôn muốn làm mà thôi, không có gì kỳ lạ cả.”

Chiêm Gia Linh vội vàng truy hỏi: “Lý do?”

Bắc Khởi Hiên rủ mắt xuống, nở một nụ cười: “Không cần bất kỳ lý do nào cả.”
 
Chương 558


Chương 558

Cơ hội, là chuẩn bị cho anh ta, anh ta phải nắm bắt. Lý do gì cũng chỉ là cái cớ thôi, những thứ đó đều là những lời nói nhảm nhí!

Anh ta muốn đứng trên đỉnh cao của quyền lực, chính là đơn giản như vậy!

Chiêm Gia Linh là một người phụ nữ sắc xảo, thông minh, anh ta không phần phải giải thích, tự cô ta cũng có thể nhìn ra. Cô ta lạnh lùng cười một tiếng, nheo mắt nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì đó là chuyện của anh, đừng mong tôi làm việc cho anh!” Cô ta quay người muốn rời đi, Bắc Khởi Hiên cũng không vội, mà chỉ bình tĩnh lên tiếng: “Chuyện của em gái cô, không phải chỉ có Tiêu Tuyệt mới có thể giúp đỡ.”

Chiêm Gia Linh dừng chân lại.

Bắc Khởi Hiên đi đến, đứng bên cạnh cô ta, nhìn chằm chằm vào cơ thể đang cứng đờ của cô ta, nói: “Tôi hiểu nỗi đau mất người thân, đặc biệt, người mà cô yêu thương nhất! Vì vậy, cô có thể lựa chọn tin tôi, tôi chắc chắn sẽ tìm thấy em gái của cô! Và, chỉ có tôi mới có thể giúp cô tìm thấy cô ấy!”

Chiêm Gia Linh từ từ quay lại, đôi mắt sắc bén, bị che lấp bởi cảm xúc rối loạn.

Một lúc sau, cô ta hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào anh ta: “Phải làm gì?”

Bắc Khởi Hiên khẽ cười: “Tôi muốn tìm hiểu tất cả về Tiêu Tuyệt, bao gồm, sức mạnh của anh ta, thuộc hạ của anh ta, tất cả về anh ta….”

Đường Hằng Nguyên gần đây có rất nhiều người đến và đi, các đường bí mật khác của Hồng Môn cũng phái người đến giúp đỡ, ngay cả phó đường chủ của Hồng Môn Quan Mạc cũng tự mình đến giúp đỡ.

Sáng sớm, Quan Mạc phòng trần mệt mỏi, mặc đồ đen, đeo kính râm.

Đinh Khiêm đang bưng bát cháo từ phòng bếp ra, vừa nhìn thấy anh ta, liền sững sờ, Quan Mạc muốn nở một nụ cười chào hỏi, nhưng anh ta lại vội vàng đi vào phòng bếp: “Tiểu Cường! Để lại cho tôi hai cái bánh bao!”

Tiểu Cường miệng đang cắn bánh bao, không hề để ý đến anh ta.

Quan Mạc khẽ há miệng, lại đâm ngay tại chỗ, đúng lúc, chị Điềm bưng hai đĩa rau xào từ bếp đi ra, nhìn thấy anh ta, chớp chớp mắt, vô cùng kinh ngạc nói: “Quan Mạc, sao anh lại đến đây? Đã ăn cơm chưa?”

Quan Mạc đang muốn nói là chưa ăn cơm, chị Điềm lại nói: “Đã ăn cơm rồi vậy thì ra phòng khách đợi một chút đi.”

Khuôn mặt đẹp trai của Quan Mạc vặn vẹo, phải hít thở mấy hơi mới có thể ổn định lại cảm xúc của mình.

Ô hô thương thay, rốt cuộc phó trưởng môn anh đã xúc phạm thần tiên phương nào? Rõ ràng là dưới một người, trên vạn người, sao mọi người lại không nhìn thấy chứ?

Đi Đào Ngột Đường là như vậy, đến Hải Thiên Đường vẫn như vậy!

Coi anh là người ăn chay sao? Là ăn chay sao!

Quan Mạc liền tức giận, bước nhanh qua, chen vào chỗ tiểu Cường, chộp lấy bánh bao thịt.

Tất cả những người ngồi trên bàn bất động nhìn anh ta, cuối cùng, Đinh Khiêm là người phản ứng lại, hét lên: “Quan Mạc! Bỏ bánh bao của tôi xuống!” Anh ta muốn cướp lại, Quan Mạc trực tiếp quay người lại, bỏ bánh bao vào miệng sau đó nuốt xuống mới nói!

Chị Điềm nhìn thấy vậy liền mỉm cười: “Được rồi, được rồi, Quan Mạc tốt xấu gì cũng là khách, thằng nhóc thối tha đừng cướp nữa!” Chị ta đứng dậy múc một bát cháo đưa qua: “Ăn chậm thôi.”

Quan Mạc nhận lấy bát cháo, thổi mấy hơi: “Thế này cũng được rồi.”

“Thằng nhóc thối tha, bớt nói lời ngon ngọt đi!” Chị Điềm mỉm cười mắng một câu, ngồi xuống bên cạnh: “Này, Quan Mạc, không phải cậu là đồ đệ cao cấp của môn chủ sao? Sao ông ta lại để cậu rời đi?”
 
Chương 559


Chương 559

Đinh Khiêm khẽ cười: “Chắc chắn là bị thất sủng rồi!”

Quan Mạc vừa nghe thấy vậy liền dừng lại “bang” đập tay xuống bàn: “Ai thất sủng! Ai thất sủng!” Vì quá kích động, những thứ trong miệng đều văng ra, khuôn mặt mọi người đều ra vẻ chán ghét: “Quan Mạc!”

Thạch cau mày, đặt đũa xuống, đứng dậy: “Đi theo tôi.”

Quan Mạc gật đầu, đi được hai bước lại quay người giành lấy chiếc bánh bao nhét vào miệng, lúc này mới an lòng đi theo Thạch đến phòng khách.

“Môn chủ có dặn dò gì không?” Thạch đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Quan Mạc tìm một cây tăm, ngồi xuống ghế sofa xỉa răng: “Chuyện của Cỏ Nam Cực lần này, Hải Thiên Đường các cậu đã bị ảnh hưởng nặng nề, môn chủ phái tôi qua để giúp các cậu.”

Thạch cũng rất thẳng thắn, dứt khoát: “Chúng tôi không cần.”

Chuyện cậu chủ Tiêu mất trí nhớ, bọn họ giấu, không báo cáo, nếu như Quan Mạc này vào chắc chắn sẽ bị môn chủ biết được, đó chính là lừa trên giấu dưới, vi phạm nghiêm trọng quy tắc của môn phái.

Quan Mạc bất lực thở dài một tiếng, tháo kình râm ra, để lộ đôi mắt to, đẫm lệ, trên khuôn mặt đẹp trai, không nói ra được là cảm xúc gì: “Cậu cho rằng tôi đồng ý sao? Nhưng cậu chủ Tiêu nhà các cậu chính là bảo bổi của môn chủ, sợ anh ta xảy ra chuyện, tôi còn có cách nào chứ?” Nói xong, anh ta lại nhìn chằm chằm vào Thạch: “Đúng rồi, Tiêu Mặc Ngôn đâu? Sao tôi lại không nhìn thấy anh ta? Anh ta….thật sự không sao chứ?”

Thạch lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Cậu ấy không sao, có phải anh rất thất vọng?”

“Mẹ kiếp! Thạch Thạch, sao đức hạnh của cậu lại giống với tên mặt liệt kia thế!” Quan Mạc vô cùng tức giận.

Đúng lúc này, chị Điềm đi vào, đánh một cái vào lưng của Quan Mạc: “Hét cái gì mà hét, đừng đánh thức mợ chủ nhà tôi!”

Quan Mạc sững sờ, khẽ xoa đầu, sau đó liền đè thấp giọng oán hận: “Môn chủ đã nói, tôi cũng không có cách nào? Không vui cũng phải đến! Có tổng bộ nào không ở lại, các cậu cứ xem tôi là người ăn không ngồi rồi đi?”

Anh ta đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục: “Được rồi, đưa tôi đi gặp Tiêu Mặc Ngôn đi.”

Chị Điềm và Thạch nhìn nhau, biết có những chuyện sợ là không thể giấu được. Quan Mạc này trông rất qua loa, đại khái, thực ra, anh ta còn tinh quái hơn cả khỉ! Nếu không cũng sẽ không nhận được sự tín nhiệm của môn chủ, có được vị trí phó môn chủ! Thà thú nhận trước còn hơn để lộ ra chân ngựa, nếu như môn chủ hạ lệnh yêu cầu cậu chủ Tiêu lập tức đến Hải Thiên Đường, lúc đó chỉ có thể suy nghĩ kỹ rồi bàn bạc lại sau.

Quan Mạc ngửi thấy mùi gì đó bất thường, nhướng mày: “Thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Có thể có chuyện gì chứ!” Chị Điềm trừng mắt với anh ta.

Thạch lẩm bẩm: “Cậu chủ Tiêu cậu ấy….”

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn mang theo sự lười biếng truyền đến: “Đang nói về tôi sao?”

Ba người quay đầu lại, Quan Mạc nhìn thấy người vừa đi đến liền mỉm cười, đi ra, khẽ vỗ vào vai Tiêu Mặc Ngôn: “Tiêu Mặc Ngôn! Đã lâu không gặp!”

Thạch và chị Điềm nhìn chằm chằm vào anh, lo lắng về phản ứng của anh, chỉ cần anh hỏi một câu “Anh là ai”, bọn họ sẽ bị lộ.

Biểu cảm trên khuôn mặt Tiêu Mặc Ngôn không thay đổi, thờ ơ, giống như một dòng suối trong suốt, trong trẻo, yên bình, chỉ liếc nhìn anh ta, sau đó lướt qua đi thẳng vào phòng khách.

Quan Mạc cho là nó là bình thường, cũng không thấy kỳ lạ, ngồi trong phòng khách với anh.

Theo như anh ta quan sát, cả Hồng Môn, chỉ có Tiêu Mặc Ngôn mới có sự thô bạo, ngang ngược như vậy! Luôn được bắt chước mô phỏng lại, nhưng chưa bao giờ bị vượt qua!
 
Chương 560


Chương 560

“Tiêu Mặc Ngôn, môn chủ không yên tâm về cậu, phái tôi qua đây xem thế nào.” Ở trước mặt Tiêu Mặc Ngôn, Quan Mạc bớt đi mấy phần đùa cợt.

Tiêu Mặc Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết thần trí đang ở nơi nào, ánh mắt vô cùng thờ ơ. Đợi nửa ngày cũng không thấy anh có phản ứng gì, Quan Mạc mỉm cười, quay đầu nói với chị Điềm và Thạch: “Theo tôi thấy, anh ta không có chuyện gì, tôi cũng nên đi báo cáo với môn chủ.”

Thạch âm thầm thở phào nhẹ nhõ, may là tất cả phản ứng của cậu chủ Tiêu bây giờ đều hợp tình hợp lý.

Chị Điềm liên tỏ ra vui mừng: “Cậu muốn đi sao?”

Quan Mạc nhíu mày mấy lần: “Chị Điềm, chị không cần biểu hiện rõ ràng như vậy chứ?”

“Haha, đây là tôi không nỡ!”

Thạch nói một cách dứt khoát: “Tôi kêu người tiễn anh.”

Quân Mạc lại nhíu mày: “Các người như vậy, tôi thật sự sẽ rất đau lòng đó!”

Ba người đang nói chuyện, Tiêu Mặc Ngôn đột nhiên lên tiếng: “Nói với môn chủ, ông ấy không cần phải lo lắng.”

Ánh mắt của Quan Mạc liền thay đổi, sau đó anh ta liền cười lớn: “Aiya, anh là một ứng cử viên cho chức môn chủ nhiệm kỳ sau, không thể xảy ra một chút bất trắc nào, môn chủ có thể không lo lắng sao?”

Tiêu Mặc Ngôn quay lại, từ từ ngước mắt lên: “Nên xác nhận, anh đã xác nhận rồi, có thể quay về được rồi.”

“Bai bai, tôi là phó môn chủ! Các người cho tôi một chút mặt mũi thì chết sao? Có thể chết sao?” Quan Mạc vô cùng thất vọng.

Thạch nháy mắt với chị Điềm, chị Điềm hiểu ý, dỗ dành anh ta đi ra ngoài: “Aiya, không phải là chúng tôi sợ vị trí phó môn chủ này của cậu quá bận hay sao! Nếu như cậu rời khỏi tổng bộ, bên kia không biết sẽ loạn đến mức nào!”

Quan Mạc nghe thấy vậy, rất hưởng thụ, liền gật đầu nói: “Hóa ra là lý do này.”

Hai người đi đến cửa, cánh cửa đột nhiên bị người khác đẩy ra: “Két!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Quan Mạc va vào người ở ngoài cửa, che cái mũi bị đau do va chạm, ngước mắt lên, liền sững sờ…..

Vy Hiên vô cùng kích động bên ngoài chạy vào, cũng không quan tâm mình có đâm vào ai không, lao về phía trước túm lấy áo của Thạch: “Thạch, lần trước anh nói có chuyện gì cũng sẽ giúp tôi! Phỏng vấn của anh lần trước rất tốt, mọi người rất thích, tổng biên tập nói muốn thực hiện một chuyên đề về hắc đạo!”

Lông mày của Thạch giật giật, chưa suy nghĩ gì liền từ chối: “Không được.”

Vy Hiên chắp tay lại, nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết: “Lần nay xem như là anh cứu tôi đi!”

Thạch không nói gì, trực tiếp túm lấy đầu cô, quay về hường Quan Mạc: “Anh có thể đi rồi.”

Quan Mạc sững sờ, bước chân cũng không tự chủ được mà bước về phía trước, đi ngang qua chị Điên, sau đó đi thẳng đến trước mặt Vy Hiên, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào cô, Vy Hiên bị anh ta nhìn có chút sợ hãi, cẩn thận trốn sau người Thạch, hạ giọng hỏi: “Đây cũng là người trên con đường của các anh sao?”

Thạch nhìn Vy Hiên, nhướng mày, đưa tay ra chặn anh ta lại: “Quan Mạc, còn có chuyện gì sao?”

Chị Điềm cũng có chút nghi ngờ nhìn hai người: “Quan Mạc, hai người quen nhau sao?”

Vy Hiên trực tiếp phủ nhận: “Không quen!”

Vy Hiên chạy tin tức mức mới đã liên lạc với rất nhiều người, nhưng thế giới ngầm chắc chắn chỉ giới hạn trong nhóm người Hải Thiên Đường, thà rằng cô quen biết ít đi một người cũng không muốn kết bạn thêm với một người.
 
Chương 561


Chương 561

Quan Mạc kiềm chế cảm xúc trầm bổng trong ngực, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Cô, cô tên là gì?”

Vy Hiên sững sờ, vội vàng đưa tay ra che thẻ nhà báo trên ngực, thận trọng nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Nói xong, kéo góc áo của Thạch: “Thạch, người này là ai?”

Thạch nhíu mày: “Quan Mạc, tôi tiễn anh.”

Quan Mạc làm ngơ, nhìn chằm chằm vào Vy Hiên, hít mấy hơi, hỏi: “ Nếu như tôi đoán không sai, năm nay có lẽ cô 24 tuổi!”

Vy Hiên sững sờ, sau đó kéo Thạch: “Này, không phải đã từng nói tôi phỏng vấn anh không có vấn đề gì sao? Sao các anh còn muốn điều tra tôi chứ?”

Thạch không nói gì, sau đó nhìn Quan Mạc với ánh mắt nghi ngờ.

Vy Hiên không phải là người của Hồng Môn, theo lý Quan Mạc không biết cô ấy mới đúng, nhưng nhìn phản ứng của Quan Mạc, giống như đã quen Vy Hiên từ lâu.

Chị Điềm là người không thể giữ được lời nói của mình, vội vàng hỏi: “Quan Mạc, sao cậu lại quen Vy Hiên?”

“Vy Hiên, Vy Hiên….haha….’”Quan Mạc đột nhiên cười lớn, đẩy Thạch ra, giữ chặt lấy Vy Hiên đang trốn sau người anh: “Tiểu Hiên, là em! Thật sự là em! Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!”

Vy Hiên bị anh ta giữ chặt gần như không thể thở nổi, vỗ mạng vào anh ta: “Làm ơn, anh là ai? Xin anh đừng nhận linh tinh được không!” Nhìn Thạch với ánh mắt cầu cứu, nói với anh: “Cứu tôi ~”

Thạch trầm mặc mấy giây, sau đó mới bước lên phía trước, kéo Vy Hiên ra khỏi vòng tay của Quan Mạc: “Quan Mạc, vào trong rồi nói.”

“Được, được!” Quan Mạc kích động đi vào trong phòng.

Vy Hiên kéo Thạch, khẽ hỏi: “Này, có phải đầu óc của tên này có….”

Thạch khẽ nói: “Nghe xem anh ta nói gì trước, nó sẽ không làm hại đến cô.”

Vy Hiên sững sờ, sau đó liền nhún vai, tảng băng này đã nói không làm hại đến cô, vậy thì thử nghe xem, dù sao, làm một người lấy tin tức, cô không bài xích những câu chuyện bất ngờ.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Trương Thịnh Hải cùng với Ngọc Diệp đi làm phục hồi, Đinh Khiêm và tiểu Cường đang nghiên cứu phần mềm theo dõi mới ở phòng khách, thấy bọn họ quay trở lại, Đinh Khiêm tò mò hỏi: “Thạch Thạch, dẫn anh ta quay lại làm gì?”

Không cần Thạch trả lời, Quan Mạc kích động, lớn tiếng tuyên bố: “Chắc chắn tôi sẽ không đi nữa! Bởi vì….tôi tìm thấy thanh mai trúc mã của mình rồi!”

Ánh mắt anh ta lộ ra vẻ vui mừng và ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Vy Hiên, mọi người đều rất kinh ngạc, tất cả mọi người đều quay người lại nhìn chằm chằm vào cô: “Thanh mai trúc mã?”

Vy Hiên hóa đá.

Quan Mạc cúi xuống, nắm lấy hai tay của cô: “Tiểu Hiên, anh biết chính là em! Vừa nhìn là anh đã nhận ra em! Mấy năm nay anh vẫn luôn tìm em….tiểu Hiên, anh là anh Mạc của em…”

Vì quá kích động, Quan Mạc nói có chút không mạch lạc, Vy Hiên từ từ bình tĩnh lại, sau đó rút tay lại: “Stop!”

Cô đứng dậy, cau mày nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Hồng môn có phải rất thịnh hành việc nhận em gái một cách tùy tiện?”

Mọi người lắc đầu, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Quan Mạc.

Quan Mạc mím môi, đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn nói chuyện một mình với tiểu Hiên.”

Mọi người rất biết điều tản đi, trong phòng khách chỉ còn lại Quan Mạc và Vy Hiên.
 
Chương 562


Chương 562

Thạch và những người khác ở trong phòng khách nhỏ bên cạnh, cửa sổ làm bằng kính trong suốt nên có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài. Chỉ thấy hai người ngồi trên sofa, Quan Mạc cúi đầu, nói lảm nhảm, Vy Hiên bình tĩnh lắng nghe, những biểu cảm lại thay đổi liên tục.

Chị Điềm cắn hạt dưa: “Không ngờ chuyện này thực sự trùng hợp đến như vậy, có thể để Quan Mạc gặp được người quen ở đây!”

Đinh Khiêm chộp lấy từ trong tay của mẹ, vừa cắn vừa nói: “Ngộ nhỡ, Vy Hiên và Quan Mạc thật sự là thanh mai trúc mã, vậy thì Quan Mã không phải là người của chúng ta sao! Có người ở trong triều, sau này cũng không cần phải lo lắng chuyện của cậu chủ Tiêu bị lộ ra!”

Tiểu Cường gật đầu: “Không sai.”

Thạch đút tay vào túi quần, đứng dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào hai người bên ngoài, đôi mắt nheo lại.

Trong phòng khách, Quan Mạc cuối cùng cũng đã giải thích rõ ràng, cuối cùng còn thở dài: “Năm đó sau khi ba em xảy ra chuyện, em cũng chuyển nhà, không biết đi đâu, sau này anh được lão Hình đưa về Hồng Môn, cũng đã từng đi tìm em, nhưng, lại không có chút tin tức gì….”

Chuyện của ba năm đó, đối với Vy Hiên mà nói, vẫn còn là một cái gai trong trái tim cô, cô mím môi nhìn người đàn ông trước mặt, trong ấn tượng, thực sự có một người anh trai đối xử với cô như em gái ruột, bảo vệ cô, không để cô bị những bạn nhỏ khác bắt nạt.

Chỉ là đã qua 10 năm, khuôn mặt của người anh trai kia đã trở nên mờ nhạt, Vy Hiên liền mỉm cười: “Em nhớ ra rồi, anh Mạc, đã lâu không gặp.”

Quan Mạc kích động ôm chặt lấy cô: “Tiều Hiên, không ngờ chúng ta xa cách nhiều năm như vậy vẫn còn có thể gặp nhau ở đây, anh thật sự rất vui!!”

Vy Hiên có chút sững sờ, một lúc sau, giơ tay lên khẽ vỗ vào lưng người đàn ông.

Bảo Ngọc uể oải mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một đôi mắt sáng và trìu mến.

Cô sững sờ, có chút hốt hoảng.

Đôi mắt này….

Chẳng qua chính là khe hở giữa ánh mắt phượng hoàng liền biến mất, người đàn ông đối diện đã cúi xuống hôn lên trán cô: “Chào buổi sáng.”

Bảo Ngọc khẽ cười: “Chào buổi sáng.

Tiêu Mặc Ngôn đỡ cô ngồi dậy, tiện tay đưa cho cô một cốc nước, Bảo Ngọc nhận lấy cốc nước uống vài ngụm, anh lại đặt về chỗ cũ.

“Tối qua ngủ thế nào?” Anh khẽ hỏi: “Nghê Thư đã từng nhắc đến, chất lượng giấc ngủ trước đây của em không được tốt, là vì lần trúng độc trước không?”

Bảo Ngọc sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Anh nhớ lại rồi?”

Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô, lắc đầu: “Chỉ là muốn hiểu em thêm một chút, nên, hỏi rất nhiều chuyện của em.”

Mặc dù khó có thể che giấu một chút thất vọng, nhưng nghe thấy anh nói vậy, trong lòng Bảo Ngọc vẫn cảm thấy ấm áp, cho dù có bị mất trí nhớ hay không, tình cảm của anh dành cho cô không bao giờ thay đổi, cô nên hài lòng mới phải? Những thứ khác, có thể đi chậm lại, cô sẽ cùng anh bước đi.

Bảo Ngọc đứng dậy thay quần áo, vừa mới cởi bộ độ ngủ ra, nhìn chằm chằm vào người đối diện, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Tiêu Mặc Ngôn, em muốn thay quần áo.” Cô nhỏ giọng nói.

Tiêu Mặc Ngôn nhướng mày, đôi mắt tràn đầy sắc xuân rực rỡ, giọng nói có chút khàn: “Anh nhớ, chúng ta là vợ chồng.”

Đây là điều đầu tiên anh biết được sau khi tỉnh lại, và anh luôn nhớ đến tận bây giờ.

 
 
Chương 563


Chương 563

Bảo Ngọc trừng mắt với anh, sau đó lại nói thẳng: “Em ngại không được sao?”

Tiêu Mặc Ngôn bật cười, gật đầu: “Được.”

“Vậy anh còn không mau ra ngoài đi?” Khuôn mặt Bảo Ngọc ửng đỏ.

Tiêu Mặc Ngôn cũng không trêu cô nữa, rất phong độ quay người đi: “Anh hứa sẽ không nhìn trộm.”

Bảo Ngọc mím môi, mặc dù là vợ chồng, cũng đã thân mật rất nhiều lần. Nhưng, trong khoảng thời gian này họ lại ngủ ở hai phòng riêng, bởi vì Nghê Thư đã nhắc nhở, cơ thể của Bảo Ngọc quá yếu, không thích hợp để thân mật với anh, nên, Tiêu Mặc Ngôn đau lòng cho cô, chủ động chuyển qua phòng sách.

Mọi người đều nói, tiểu biệt thắng tân hôn, bây giờ lại không thích hộ. Khuôn mặt Bảo Ngọc lại đỏ lên, quay người lại nhanh chóng thay quần áo, ai biết được, lúc quay người lại, liền bắt gặp ánh mắt đang cười của Tiêu Mặc Ngôn. Cô liền cứng đờ, hét lên: “Tiêu Mặc Ngôn! Anh chơi xấu!” Hai má ửng đỏ của cô không kiểm soát được lan xuống tận cổ.

Tiêu Mặc Ngôn bước tới, xoa hai má đang ửng đỏ của cô, khẽ cười: “Thật sự rất may mắn, anh quay lại rồi.”

Đôi mắt Bảo Ngọc từ từ nhắm lại, vòng tay qua eo anh, má cô dựa vào ngực anh: “Sau này không được phép rời đi nữa.”

Đôi mắt kia lập tức bao phủ một lớp nước, quyến rũ động lòng người.

Sau này….những lời nói tràn đầy sự mê hoặc như vậy, lặng lẽ đi vào trái tim sắt đá của anh, khiến anh khao khát, khiến anh…say mê.

Đưa Bảo Ngọc ra khỏi phòng, phòng khách là một khung cảnh rất náo nhiệt, mọi người đều đang vây quanh dỗ dành Quan Mạc, muốn mời anh ta ăn cơm. Quan Mạc rất vui, quay đầu lại hỏi Vy Hiên muốn ăn gì.

Bảo Ngọc cười hỏi: “Chuyện gì mà lại náo nhiệt như vậy?”

Chị Điềm trả lời: “Đây có thể là một chuyện rất lớn!”

“Hả?” Bảo Ngọc rất hứng thú: “Nhanh nói đi, chuyện lớn gì?” Nhìn vào Quan Mạc liền sững sờ: “Vị này là…”

Quan Mạc nhìn cô từ trên xuống dưới, ấn tượng đầu tiên là xinh đẹp! Đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc.

Anh ta không thể không tự hỏi, ngay cả một người chả nói chả rằng gì như Tiêu Mặc Ngôn còn có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy! Anh ta ngọc thụ lâm phong như vậy, không ngô tuấn tú như vậy sao vẫn còn độc thân?

Quả nhiên, ông trời ghen ghét với những người tài!

Anh ta phát huy sự phong độ của mình, mỉm cười giới thiệu: “Cô chắc chắn là Trương Bảo Ngọc, haha, tôi là thanh mai trúc mã của Vy Hiên, Quan Mạc!”

“Thanh mai trúc mã?” Bảo Ngọc ngạc nhiên, không hiểu nhìn Vy Hiên: “Vy Hiên, cậu có thanh mai trúc mã từ khi nào?”

So với sự phấn khích của Quan Mạc, Vy Hiên bình tĩnh hơn rất nhiều: “Lúc nãy.”

Cô không nói quá nhiều, mà quan tâm hỏi: “Còn cậu thì sao? Cơ thể tốt hơn chút nào chưa?”

“Ừm, đỡ nhiều rồi.” Bảo Ngọc đưa mắt nhìn qua nhìn lại Quan Mạc và Vy Hiên, thật là không ngờ, Vy Hiên lại đột nhiên xuất hiện thêm một thanh mai trúc mã!

“Tay còn dùng sức được không?”

Bảo Ngọc lắc đầu: “Nghê Thư nói bị tổn thương đến gân rồi, nên phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa.”

Vy Hiên yên tâm nói: “Có cô ấy thì nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
 
Chương 564


Chương 564

Thạch nhìn chằm chằm vào Quan Mạc, nhìn thấy khuôn mặt của anh ta đang vui vẻ như một đoá hoa vậy, ánh mắt anh khẽ lập loè: “Quan Mạc, anh định khi nào sẽ đi?”

Quan Mạc vừa nghe là liền không vui: “Tôi mới tìm được Tiểu Hiên là cậu lại đuổi tôi đi rồi à? Hải Thiên Đường của các người cũng thật là vô tình quá đi!” Anh nép bên cạnh Vy Hiên, bày ra cái bộ dạng ai có đuổi tôi đi tôi cũng không đi đâu.

Thạch không nói gì mà quay đầu lại nhìn chị Điềm, chị Điềm lập tức hiểu ý, chị ta khẽ khụ hai tiếng, sau đó đứng dậy: “Tôi đi gọt chút trái cây, Vy Hiên, em qua đây giúp chị đi.”

“Không thành vấn đề.” Vy Hiên theo chị Điềm vào nhà bếp.

Quan Mạc cất giọng có chút bất mãn: “Các người coi Tiểu Hiên là culi à? Chị Điềm cũng thật là, đàn em của mình thì không kêu, toàn là sai người khác.”

Bảo Ngọc nhìn anh, tò mò hỏi: “Anh thật sự là…thanh mai trúc mã của Vy Hiên sao?”

Cô và Vy Hiên ở cùng một ký túc xá, bạn học nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa bao giờ nghe nói cô ấy có thanh mai trúc mã cả.

Quan Mạc vô cùng đắc ý: “Dĩ nhiên rồi! Tôi nói cho cô biết nha, chuyện là như vầy nè…”

Bên cạnh, Tiêu Mặc Ngôn kéo Bảo Ngọc vào trong lòng mình, sau đó đưa tay bịt tai của cô lại rồi cất giọng không nóng không lạnh: “Mấy chuyện cẩu huyết không có dinh dưỡng, đừng nghe nhiều.”

Quan Mạc tức giận trừng mắt nhìn anh: “Cái gì mà cẩu huyết? Cái gì mà không có dinh dưỡng? Chuyện của tôi và Vy Hiên có thể làm giật mình cả trời đất, kinh động cả quỷ thần đó! Người nghe thì sẽ thương tâm, người nhìn thấy thì sẽ rơi nước mắt!”

Bảo Ngọc mỉm cười: “Dù sao đi nữa Vy Hiên cũng tìm được bạn cũ, tôi cũng vui thay cho cậu ấy.”

“Ừm ừm ừm!” Quan Mạc siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm và cất lời thề thốt: “Tôi đảm bảo, nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Hiên, không để cho cô ấy chịu khổ nữa đâu!”

Lúc này, Vy Hiên và chị Điềm ra ngoài: “Nào, mọi người ăn chút trái cây đi.”

Vy Hiên đến trước mặt của Quan Mạc: “Anh đi với em một lát.”

“Được được được!” Quan Mạc coi Vy Hiên như là em gái ruột nên rất là nghe lời cô, sau đó hai người đến phòng giải ở bên cạnh.

Thạch điềm tĩnh hỏi: “Làm xong chưa?”

Chị Điềm lựa miếng dưa hấu ngọt nhất đưa cho Bảo Ngọc: “Còn phải hỏi? Vy Hiên là người bên phe chúng ta a! Tôi thấy Quan Mạc chạy không thoát đâu.”

Bảo Ngọc không hiểu bọn họ đang nói gì, còn đôi con ngươi của Tiêu Mặc Ngôn thì khẽ lập loè một cái, lập tức hiểu rõ.

Bên trong phòng giải trí, Quan Mạc nhíu mày lại, trên khuôn mặt thỉnh thoảng lại loé qua một tia xoắn xuýt, cuối cùng như là đã đưa ra quyết định, rồi dùng sức gật đầu.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Quan Mạc đưa mắt quét nhìn đám người trong phòng khách, ánh mắt anh ta sau đó rơi trên người Tiêu Mặc Ngôn, Tiêu Mặc Ngôn thì vẫn điềm tĩnh như lúc ban đầu. Quan Mạc cau mày, sau đó đi qua đó cùng với Vy Hiên, sau khi ngồi xuống anh ta mới trầm giọng nói: “Nói thật chuyện lần này có ảnh hưởng rất lớn, Tiêu Mặc Ngôn sẽ bị Tiêu Tuyệt liên luỵ. Phía trưởng môn mà có chất vấn thì cũng là hợp tình hợp lý thôi.”

Thạch yên lặng rũ mắt xuống, quả nhiên giống như anh dự đoán. Có thể phái cả Quan Mạc đến thì cũng đủ thấy sự xem trọng của môn chủ đối với chuyện này như thế nào. Dù sao đi nữa Tiêu Mặc Ngôn và Tiêu Tuyệt là anh em song sinh, ai mà biết được trong chuyện này rốt cuộc còn ẩn giấu thứ gì nữa kia chứ? Cho nên, giống như Quan Mạc đã nói, ông ta có nghi vấn thì cũng là hợp lẽ.

Bảo Ngọc quay sang nhìn Tiêu Mặc Ngôn, thần sắc cô lộ ra một tia lo lắng. Tiêu Mặc Ngôn chỉ nhìn cô nở một nụ cười an ủi và nắm lấy bàn tay vẫn còn đang băng bó của cô, sau đó ngước mắt nhìn qua Quan Mạc: “Nói với ông ấy, cái chức đường chủ này, tôi không có hứng thú làm nữa.” Anh dắt tay Bảo Ngọc rồi đứng dậy rời đi.
 
Chương 565


Chương 565

Mọi người đều sững sờ: “Cậu Tiêu!”

Quan Mạc nghe vậy thì liền cuống cuồng: “Tiêu Mặc Ngôn, Tiêu Mặc Ngôn cậu đợi chút đã! Tôi còn chưa nói xong mà, môn chủ cũng không phải là không tín nhiệm cậu, nhưng mà cậu cũng biết đó, ông ấy cũng cần phải thận trọng a! Ai ya, không phải nói bị mất trí nhớ rồi sao? Sao cái tính cách này vẫn còn ngang bướng như thế chứ?”

Tiêu Mặc Ngôn vẫn làm như không nghe thấy, anh và Bảo Ngọc về lại phòng, căn bản là không quan tâm đ ến chuyện này.

Đóng cửa lại, Bảo Ngọc kéo lấy anh, đôi mắt phụng trong veo đầy nghiêm túc: “Tiêu Mặc Ngôn, anh đừng kích động mà~ Giống như Quan Mạc nói đó, môn chủ dù sao cũng là chủ của một môn phái, cần phải suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề…”

Tiêu Mặc Ngôn đưa tay bịt lại cái miệng nhỏ ríu rít không ngừng của cô, anh mỉm cười một cái, dưới đáy mắt hiện lên một sự nhàn nhã: “Anh không quan tâm cái gì là Hồng Môn hay Hải Thiên Đường, chỉ cần em ở bên cạnh anh thế là đủ rồi!”

Anh ôm cô vào lòng mình, đôi con ngươi anh ngập tràn sự long lanh như nước.

Thần sắc của Bảo Ngọc loé qua một chút do dự, cô để mặc anh ôm mình vào lòng.

Cảm thấy được sự cứng ngắc của người phụ nữ trong vòng tay mình, Tiêu Mặc Ngôn cúi đầu xuống: “Sao vậy?”

“Hửm?” Bảo Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt mà cô đã khắc ghi tận sâu trong đáy lòng, sau đó chỉ lắc đầu: “Không có gì.”

Tiêu Mặc Ngôn mỉm cười: “Không cần lo cho anh.”

Cô chầm chậm gật đầu, bờ má dán vào ngực anh, đôi mắt phụng lặng lẽ loé qua một tia bất an.

Tiêu Mặc Ngôn mà cô biết, cho dù không quan tâm đ ến bất cứ người nào hay chuyện gì, nhưng mà anh ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng thốt ra mấy lời vứt bỏ Hải Thiên Đường như vậy! Cho dù ngoài miệng anh ấy không nói, nhưng cô cũng biết những người anh em Hải Thiên Đường đã từng trao cho anh một sự tín nhiệm vô điều kiện kia quan trọng với anh như thế nào.

Là bởi vì mất ký ức sao? Hay là…

Bảo Ngọc đột nhiên ôm chặt lấy anh, một sự hoảng sợ kỳ lạ đã đục khoét một lỗ hở trong trái tim cô.

Đôi con ngươi của Tiêu Mặc Ngôn khẽ lập loè, anh cúi đầu nhìn cô, thu hết những biểu cảm trên gương mặt cô vào trong mắt mình, cho dù chỉ là một biểu cảm nhỏ nhoi nhưng anh vẫn không bỏ qua.

Cô ấy đang sợ hãi.

Đang sợ hãi điều gì?

Trong phòng khách, mọi người quây quần ngồi với nhau, Trương Thịnh Hải và Ngọc Diệp cũng mới vừa làm xong việc luyện tập phục hồi.

Quan Mạc bất lực nói: “Cậu Tiêu nhà các người càng lúc càng nóng tính, haiz, tôi nói chứ, cho dù môn chủ có ý bồi dưỡng cậu ta, nhưng số người phản đối cậu ta cũng không ít! Mấy lão già ở Hồng Môn đều không đánh giá cao cậu ta, còn về nguyên nhân thì tôi nghĩ mọi người cũng hiểu rồi.”

Đám người của Thạch không nói gì, trong lòng họ quả thật là hiểu rất rõ. 11 năm kể từ khi cậu Tiêu sinh ra đời đều trải qua ở trong bệnh viện tâm thần, lại cộng thêm tác phong hành sự sau này của cậu ấy, khó tránh đám người đó sẽ có ý kiến.

Quan Mạc tiếp lời: “Bây giờ lại xảy ra một đống chuyện như vậy, thân phận của Tiêu Tuyệt cũng coi như là bị bại lộ hoàn toàn rồi, vậy thì càng có chuyện cho người ta nói. Không giấu gì các người, hai ngày nay ngày nào cũng có người tìm môn chủ, đừng nói tới người thừa kế môn chủ tương lại, mà ngay cả cái vị trí đường chủ này…”

Đinh Khiên sốt sắng: “Là tên khốn nào nói? Anh nói cho tôi biết đi, tôi đến gặp kẻ đó!”

Chị Điềm lắc đầu: “Con trai, đừng có kích động.”
 
Chương 566


Chương 566

Quan Mạc vừa định cất lời khen ngợi sự hiểu biết khôn ngoan của chị Điềm, nhưng lại nghe thấy chị ta cười ác độc hai tiếng: “Nghe cậu ta nói xong rồi đi cũng chưa muộn.”

Quan Mạc: “…”

Lúc này Thạch lên tiếng: “Vậy phải làm sao thì mới xua tan được những nghi ngờ của môn chủ?”

Thần sắc mọi người đều khựng lại, toàn bộ đều hướng mắt nhìn về Quan Mạc, Vy Hiên cũng nhìn chằm chằm về anh ta. Quan Mạc khẽ khụ hai tiếng, không muốn phụ lòng mong đợi của Vy Hiên, anh ta trầm giọng nói: “Chuyện này không gấp gáp được, cứ giải quyết hậu quả cho tốt trước đã, sau đó…”

Anh ta ngừng lại một chút, thần sắc có chút quắn quýt: “Thân là phó môn chủ, tôi thật sự là không nên nói như vậy…”

Mọi người sau đó lại cùng lúc hướng ánh mắt qua Vy Hiên, Vy Hiên liền đi tới khoác tay lên vai của anh ta: “anh Mạc, có gì thì cứ nói đi, đều là người của mình mà.”

Tiếng gọi ‘anh Mạc’ của cô khiến cho Quan Mạc sởn cả gai ốc, hai mắt anh ta sáng rực lên, rồi gật đầu thật mạnh: “Đúng đúng đúng, người của mình, người của mình không mà!”

Chị Điềm cố nhịn cười, hỏi: “Được rồi, Quan Mạc, cậu đừng vòng vo nữa, có cách gì thì mau nói đi.”

Quan Mạc hắng giọng, rồi ép giọng trầm thấp nói: “Bây giờ, thế lực lớn nhất của Hồng Môn đều thuộc về Tứ đại Ám Đường của các người! Đám trưởng lão đó sở dĩ không muốn để cho đường chủ của một Ám Đường làm môn chủ, mục đích…rất rõ ràng! Cho nên, các người chỉ cần…”

Thạch ngẩng đầu lên: “Liên hệ ba đại Ám Đường khác!”

Ánh mắt Quan Mạc lia qua chỗ khác: “Khụ khụ, tôi không có nói gì hết đó nha, là các người tự nói thôi, chuyện này không có liên quan gì đến tôi hết, tôi chỉ phụ trách qua đây truyền đạt tinh thần của môn chủ thôi.”

Chị Điềm vỗ ‘rầm’ một cái xuống bàn: “Chuyện này thì dễ rồi!”

Tứ đại Ám Đường ngoài mặt không tương tác qua lại gì với nhau, ngoại trừ vì sự kiêu ngạo của mỗi nơi ra, thì chính là không muốn kéo theo những rắc rối không cần thiết, nếu để tổng bộ cho rằng bọn họ đang kéo bè kết phái thì không có lợi cho ai cả.

Quan Mạc quay sang nhìn Vy Hiên, nịnh nọt nói: “Tiểu Hiên à, anh Mạc thật sự là vì em đó~”

Mọi người đều nhịn cười, có tấm át chủ bài Vy Hiên trong tay thì Quan Mạc đừng mong chạy thoát!

Bởi vì tìm được Vy Hiên rồi, nên Quan Mạc đã thay đổi hành trình, tạm thời chưa về tổng bộ ở Mỹ, mà phải ở cùng Vy Hiên thêm mấy ngày nữa.

Trước khi đi, Vy Hiên đến trước mặt Thạch: “Bài phỏng vấn của tôi thì sao?”

Thạch hướng mắt liếc nhìn Quan Mạc, kẻ đang nhìn chằm chằm anh đầy cảnh giác ở ngoài cửa kia: “Xử lý được anh ta thì không thành vấn đề.”

Vy Hiên nhướng mày: “Nhất ngôn cửu định!”

Cô ra ngoài cửa, Quan Mạc lập tức nôn nóng hỏi cô: “Tiểu Hiên à, em với Thạch có quan hệ gì vậy?”

“Chắc là bạn bè…đó?” Vy Hiên tỉ mỉ nghĩ ngợi một chút, cũng không chắc là mình có được xem là bạn bè với tên đầu gỗ đó không nữa.

“Hửm, bạn bè thế nào? Là hơn người lạ một chút, hay là kém hơn bạn bè bình thường một chút? Hay là…”

Câu hỏi của Quan Mạc biến mất trong thang máy.

Ngọc Diệp chống cây gậy tập đi trong phòng khách dưới sự giúp đỡ của Trương Thịnh Hải. Chị Điềm thì đang co một chân tập yoga ở trên thảm, vừa tập vừa nói: “Chúng ta đã tìm mấy ngày nhưng vẫn chưa tìm được tên Tiêu Tuyệt đó, cái tên sống không thấy người chết không thấy xác đó không lẽ là bị Cỏ Nam Cực nuốt rồi chứ?”
 
Chương 567


Chương 567

Ngọc Diệp tiếp lời: “Nếu như thật sự là như vậy. Vậy thì những người dưới trướng anh ta e là sẽ không an phận nữa rồi.”

Đinh Khiên ngẩng đầu lên trước máy tính: “Hừ, chỉ sợ bọn chúng không đến thôi.”

Sắc trời tối om, im lặng như tờ.

Chiêm Gia Linh đỗ xe xong, sau đó ôm những thứ cô vừa mua từ siêu thị xuống xe.

Nơi cô thuê là một căn hộ đơn thân, vừa mới đến cửa thì đã nhìn thấy một bóng ảnh quen thuộc, cô ngừng bước chân lại: “Châu Kiệt?”

Dương Châu Kiệt bước đến trước, thành khẩn nói: “Gia Linh, anh muốn nói chuyện với em.”

“Sao anh lại tìm tới chỗ này được?” Trong thanh âm của Chiêm Gia Linh có mang theo một tia cảnh giác.

Dương Châu Kiệt vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh đến phòng nhân sự mới lấy được tư liệu của em. Xin lỗi, anh làm như vậy chỉ là vì không muốn em rời khỏi như vậy.”

Chiêm Gia Linh rũ mắt xuống, cô trầm mặc một lát rồi nói: “Châu Kiệt, em rất cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà em bây giờ không có tâm trạng suy nghĩ đến vấn đề công việc nữa.”

Thấy thái độ của cô kiên trì, không có một chút do dự nào như vậy, Dương Châu Kiệt cũng không ép cô nữa, mà gật đầu: “Anh biết rồi.”

Sau đó tầm mắt anh rơi trên túi đồ trong lòng cô, lập tức nói: “Anh giúp em đem lên đó.”

Thấy cô có chút ngập ngừng, anh mỉm cười: “Anh chỉ giúp em đưa tới cửa, anh có hẹn với khách hàng phải đi ngay.”

Nghe anh nói như vậy, nếu như từ chối nữa thì rõ ràng là mình quá ích kỷ rồi, Chiêm Gia Linh chỉ đành gật đầu: “Vậy thì cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo.”

Dương Châu Kiệt nhận lấy đồ, rồi nhìn vào trong đó một cái, mi tâm anh có hơi cau lại, anh bình tĩnh hỏi: “Mua nhiều đồ quá vậy, em ở một mình sao?”

“Ừm.”

Anh cũng không hỏi gì nữa, sau khi đưa đồ đến cửa nhà cô, anh liền lịch sự rời khỏi.

Đi xuống dưới lầu, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ nhà cô, trong lòng có chút khó hiểu.

Vừa nãy anh nhìn thấy cô mua rất nhiều đồ vật mà đàn ông sử dụng, không lẽ, cô ấy đã có bạn trai rồi?

Dương Châu Kiệt gãi gãi đầu, rồi buồn bã khởi động xe.

Chiêm Gia Linh đứng ở ban công, nhìn thấy anh đi rồi, cô mới thở phào. Sau đó cô quay người đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ra, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ mê trên giường, mi tâm cô liền nhíu lại.

Dương Châu Kiệt đã tìm đến chỗ ở của cô, xem ra cô cần phải thương lượng với Bắc Khởi Hiên một chút, không thể để Tiêu Tuyệt ở lại chỗ cô nữa rồi.

Sau khi đóng cửa lại, bên trong căn phòng lại chìm vào một màn đêm.

Dần dần, người ở trên giường đã có phản ứng, thần sắc trông vô cùng thống khổ, giống như là đang chìm vào một dòng xoáy ác mộng, không cách nào thoát ra được vậy.

Những mảnh vỡ vụn lóe lên trong tâm trí anh, nhưng không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh được, anh càng muốn nhìn rõ, thì trước mắt lại càng lộ ra một mảnh trắng xoá, không nhìn thấy được gì cả.

Từ từ, anh mở mắt ra.

Đập vào mắt là một màn đêm u tối, cánh cửa sổ cũng đóng rất chặt chẽ, trong bóng đêm, chỉ có duy nhất đôi con ngươi của anh là thanh lãnh chết người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom