Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 403


Chương 403

Anh tắt máy tính, dựa trên lưng ghế, chậm rãi lấy một điếu thuốc ra ngậm bên môi. Trong lúc nhả khói, tầm mắt của anh trở nên mơ hồ.

Kết cục khi đắc tội Hồng Môn cũng không đùa được. Nếu Mãnh Hổ chỉ là vật hy sinh, vậy anh mạo hiểm vì người như thế có đáng không? Hơn nữa, người đứng sao Mãnh Hổ là ai?

Nếu anh có thể tiếp xúc trực tiếp với người đó, anh còn cần Mãnh Hổ làm gì?

Tiếng biển… là tiếng sóng biển!

Ngọc Diệp bị trói tay trói chân ngã trên mặt đất từ từ tỉnh táo lại, cố hết sức ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Thành phố A cũng có biển, nói như vậy cô vẫn chưa ra khỏi thành phố A sao? Không đúng, cô mơ hồ bay cả ngày, không thể chỉ bay lượn vòng trên bầu trời thành phố A mà không bị người khác phát hiện được, nhất định cô ta đã tới một nơi khác có biển!

Đúng lúc này, cửa bị người mở ra, phát ra tiếng “ken két” chói tai.

Nghe thấy tiếng, Ngọc Diệp lập tức nghiêng đầu qua, trên mắt quấn một miếng vải đen khiến cô không nhìn thấy gì cả. Vì thị giác bị cản trở, nên những giác quan khác trở nên cực kỳ nhạy bén, cô có thể ngửi thấy mùi nước thuốc nhàn nhạt, tuy không phải rất rõ ràng, đã sắp bị hòa lẫn với mùi tanh của nước biển, nhưng cô vẫn nhanh chóng nhận ra được.

Tiếng bước chân của đối phương rất nhẹ nhàng, cũng không lề mề, ngược lại giống như giẫm lên đám mây, mang theo một loại lười nhác thờ ơ.

Người đó đi đến trước mặt cô, dùng mũi chân nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, như đang quan sát trái phải, sau đó thì rút chân về.

Một tiếng cười nhẹ nhàng dai dẳng vang lên, giọng nói vô cùng dễ nghe: “Cô nên biết ơn tôi.”

Ngọc Diệp lạnh lùng không lên tiếng.

Trong lòng cô hiểu, vào những lúc thế này cần phải giữ bình tĩnh, một phát hiện nhỏ cũng có thể trở thành điểm quan trọng để cứu mình.

Cho nên phải bình tĩnh.

Bên tai là tiếng cười nhẹ liên tục vang lên của người đàn ông: “Nếu không có tôi, sao cô có thể biết mình có bao nhiêu quan trọng chứ? Bây giờ cả Hồng Môn đều đang tìm cô, tìm cô khắp thế giới.”

Ngọc Diệp hít sâu, cố gắng khiến mình giữ tâm trạng bình tĩnh, nghĩ đến Tiểu Hải, trái tim cô lập tức không nhịn được đập nhanh hơn, có lửa giận đang sắp bùng nổ.

“Muốn bắt tôi làm con tin, anh sai hoàn toàn rồi.” Ngọc Diệp khàn giọng nói: “Bọn họ sẽ không vì tôi mà trúng bẫy của anh, tôi cũng sẽ không cho phép anh có cơ hội này!”

Lúc cần thiết, cô sẽ chọn kết liễu chính mình.

Người nọ chậm rãi cúi người, cánh tay lạnh như băng phủ trên mặt cô ta, thì thào nói: “Tôi rất muốn biết vì sao cô lại trung thành với anh ta như vậy?”

Ở bên cạnh anh không thiếu thuộc hạ và bạn bè trung thành như thế, tất cả mọi người đều bảo vệ anh, cuối cùng là vì sao.

Ngọc Diệp chán ghét sự đụng chạm của anh ta, tóm lại, cô ghét bất kỳ ai ngoài Tiểu Hải.

Cô muốn quay đầu đi, nhưng hoàn toàn không thể động đậy. Trên người cô bị người đàn ông này đánh đến gãy xương rất nhiều chỗ, lại không được điều trị kịp thời, có nơi đã vừa sưng vừa đau. Nếu cứ tiếp tục như thế, cho dù có thể sống được ra ngoài thì có thêm mấy di chứng là không thể tránh khỏi. Châm chọc là cô bị thương nặng như vậy, nhưng ngay cả mặt của người đàn ông cũng không thấy!

Từ đầu đến cuối anh ta đều trốn trong bóng tối, giống như đó chính là màu sắc tự vệ của anh ta. Tốc độ của anh ta là nhanh nhất trong những người Ngọc Diệp từng gặp, làm kẻ thù của Hải Thiên Đường thậm chí là Hồng Môn, người này thật sự rất đáng sợ.
 
Chương 404


Chương 404

Người đàn ông không có được đáp án dường như rất thất vọng, anh ta đứng dậy, từ từ đi tới cửa sổ, đưa lưng về phía cô: “Không nên, anh ta không nên… dựa vào cái gì anh ta có nhiều thứ như vậy… mà tôi, chỉ có thể ở lại địa ngục một mình…”

Ngọc Diệp nghe thấy lời nói của anh ta, trực giác cảm thấy anh ta là một người tâm thần phân liệt, anh ta chắc chắn là một tai họa lớn của Đường chủ!

Anh ta như rơi vào trong thế giới của mình, một lúc lâu vẫn không lên tiếng, Ngọc Diệp cũng là một người rất có khả năng giữ được bình tĩnh, nằm trên mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt không nhúc nhích.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, thời gian lâu khiến người ta như quên mất sự tồn tại của anh ta, anh ta chợt nhẹ nhàng lên tiếng: “Nói với tôi về cô ấy đi.”

Ngọc Diệp nhíu mày, cô ấy?”

Cảm giác được người đàn ông lại quay về, ngồi xổm trước người cô ta, nở nụ cười: “Trương Bảo Ngọc.”

Nghe cái tên này, Ngọc Diệp nằm trên mặt đất yên lặng, hoàn toàn không định nói với anh ta.

Từ lúc cô đi tới câu lạc bộ thủy liệu pháp ở đường Huyền Bắc, đã có được tin tức từ Mộc Mộc bên kia là Mãnh Hổ muốn lợi dụng Nguyễn Thanh Mai để bắt Trương Bảo Ngọc. Thật ra, Mãnh Hổ chỉ là một tay sai thôi, người thật sự muốn bắt Trương Bảo Ngọc, là người đàn ông này! Trương Bảo Ngọc là vợ của Đường chủ, còn là chị của Tiểu Hải, cô sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức nào có liên quan đến Trương Bảo Ngọc!

Thấy cô ta không nói gì, dường như người đàn ông có chút thất vọng, giọng nói hờ hững mang theo khó hiểu: “Vì sao các người lại tốt với anh ta như vậy… và vì sao, lại cam tâm tình nguyện bảo vệ bên cạnh anh ta…”

Câu hỏi này, Ngọc Diệp cũng không thể trả lời, cô ta im lặng, vô cùng yên tĩnh.

Anh ta lắc đầu, thở dài đứng dậy, giọng nói nhỏ nhẹ, lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng: “Chẳng mấy chốc, tôi sẽ kéo cô ấy trở về bên mình, sẽ nhanh thôi…”

Cửa đóng lại lần nữa.

Sau khi chắc chắn anh ta đã đi, Ngọc Diệp cắn chặt răng giãy dụa, nhưng hoàn toàn không có chút sức, cả người đều vô cùng đau đớn, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán. Cô nằm trên mặt đất thở hổn hển, cuối cùng không lãng phí sức lực vô ích nữa, cứ im lặng nằm trên mặt đất như thế.

Trước mắt tối đen, không nhìn rõ xung quanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển cuồn cuộn.

Cô nằm yên, không nhịn được nhớ tới Tiểu Hải. Cậu giống như thuốc giảm đau, chỉ yên lặng nhớ về khoảng thời gian ở bên cạnh cậu, đau đớn trên người cũng không rõ ràng như thế nữa…

Lại là một căn phòng trống trải, chỉ có sofa ở giữa.

Người đàn ông lười nhác dựa lên ghế, trên màn hình còn đang chiếu phim hoạt hình, từ bắt đầu đến kết thúc, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Nhưng tầm mắt của anh ta không có nhìn vào màn hình, mà là nhìn tấm ảnh phóng to dán bên trên TV.

Cô gái trong ảnh cười rất tươi sáng, ánh mắt quyến rũ, dễ dàng câu dẫn tâm hồn người khác. Cô chỉ cười mỉm nhìn anh ta, nhưng nụ cười đó lại có thể đâm vào trái tim anh ta trong nháy mắt …

Anh ta nhìn chăm chú, từ từ thẳng người dậy, đứng lên đi về phía trước.

Anh ta đứng dưới bức ảnh, nghiêng đầu, đưa tay ra, thương tiếc sờ mặt cô: “Anh ta có cái gì… đáng để có được sự yêu thương của em chứ?”

Người trong bức ảnh vẫn không thể trả lời anh ta.

Anh ta nhìn mãi rồi rũ mắt cười khẽ, một chút phong tình xinh đẹp quyến rũ lặng lẽ nở rộ: “Hy vọng, khi gặp lại em lần nữa, em sẽ nói cho tôi biết đáp án.”

Lúc này, điện thoại vệ tinh trong góc vang lên.
 
Chương 405


Chương 405

Nụ cười chậm rãi biến mất, anh ta bước qua nghe máy.

Anh ta không nói chuyện, đầu bên kia cũng im lặng, chỉ là hai ba giây sau, một giọng nói nghiêm túc lạnh lùng vang lên: “Tôi nghĩ, có lẽ anh chính là lão Đại của Mãnh Hổ nhỉ.”

Người đàn ông cũng không hoảng hốt, mà chỉ thú vị cong khóe môi xinh đẹp: “Bắc Khởi Hiên.”

Bắc Khởi Hiên ở đầu bên kia hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ anh ta sẽ biết thân phận của mình nhanh như vậy. Nghe thấy tên của mình từ trong miệng anh ta, giống như linh hồn bị ném vào mười tám tầng địa ngục vậy, đó là lời tiên đoán, cũng là tín hiệu, là sự bắt đầu khế ước của anh với ma quỷ.

Cảm giác lạnh lẽo không nói thành lời hiện lên dọc theo cột sống, Bắc Khởi Hiên đột nhiên có một loại ảo giác, anh hối hận rồi, hối hận vì cuộc gọi này.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt, anh lập tức ném nó đi, bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, là tôi.”

“Ha ha, người đàn ông nở nụ cười: “Tốc độ của anh còn chậm hơn tôi đoán một chút.”

Bắc Khởi Hiên đè xuống cảm giác khó chịu, lạnh giọng hỏi: “Từ lúc bắt đầu, anh đã biết tôi sẽ tìm anh?”

Đôi môi yêu dị càng rực rỡ hơn: “Sự thật chứng minh tôi đã đúng, không phải sao?”

Chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi như vậy, Bắc Khởi Hiên đã cảm nhận được đối phương là một nhân vật còn lợi hại hơn Mãnh Hổ không biết bao nhiêu lần! Giao tiếp với người thế này, hoàn toàn không cần quanh co lòng vòng.”

“Tôi muốn thay thế Mãnh Hổ.” Anh ta nói từng chữ từng câu, giọng điệu vô cùng khí phách, mặc dù anh ta đang đối mặt với lão Đại đứng sau Mãnh Hổ, nhưng vẫn không mất đi chút khí thế nào.

“Ồ?” Người đàn ông không nhanh không chậm nói: “Cậu dựa vào cái gì chứ?”

“Chỉ dựa vào tôi đã tìm thấy anh, mà anh, cũng xem thường sử dụng loại người như Mãnh Hổ!” Bắc Khởi Hiên trả lời vô cùng chắc chắn, anh vô cùng tin tưởng điều này. Nếu người này có chút suy nghĩ muốn cứu Mãnh Hổ cũng sẽ không khiến anh ta tự sinh tự diệt rồi hoảng loạn chạy tới thành phố T. Mãnh Hổ chỉ là một con cờ mất đi giá trị lợi dụng, bị vứt bỏ thôi.

“Ha ha.” Anh ta lại âm u cười nhẹ, tiếng cười rất hay, nhưng Bắc Khởi Hiên lại không nghe ra chút ý cười nào, ngược lại, sống lưng càng thấy lạnh lẽo hơn.

“Cậu rất thú vị.” Người đàn ông xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, lướt nhìn sóng biển không ngừng cuồn cuộn: “Tôi sẽ như cậu mong muốn, tất cả thế lực của anh ta đều thuộc về cậu… Mà bắt đầu từ bây giờ, mạng của cậu sẽ thuộc về tôi.”

Bắc Khởi Hiên cắn răng, quyết đoán nói: “Được!” Anh biết đây là một giao dịch ngang giá. Từ khi rời khỏi Tiêu thị, muốn hợp tác với Mãnh Hổ, anh đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.

Sức mạnh, bình thường đều dùng mạng để đổi lấy.

Người đàn ông không hề nói nhiều, cúp điện thoại. Anh ta xoay người lại, nhìn lướt qua màn hình TV, lại nhìn tấm ảnh kia, khóe môi vô thức cong lên: “Đột nhiên, thật muốn lập tức nhìn thấy em~”

Một hai ngày nay, đường Hằng Nguyên đột nhiên xuất hiện rất nhiều khuôn mặt lạ, theo chị Điềm giới thiệu, ngoài mấy anh em trong Đường, còn có người của ba Ám Đường khác. Bình thường Tứ Đại Ám Đường không qua lại thường xuyên lắm, nhưng chỉ cần một bên trong đó gặp khó khăn, chắc chắn ba Ám Đường khác sẽ không thể từ chối mà ra tay giúp đỡ. Đây là sự ăn ý của nhiều năm qua, là tình cảm các Đường khác của Hồng Môn không thể sánh bằng.

Biết gần đây mọi người đều rất mệt mỏi, Bảo Ngọc không phải người bên trong, đương nhiên cũng không giúp được việc gì, cũng không đi làm phiền bọn họ, chỉ im lặng ở trong phòng, khi thì sẽ gọi điện thoại cho ba và Vy Hiên báo bình an. Sau khi thành phố A xảy ra vụ nổ kia, lại có rất nhiều nhân viên ngoại lai vào thành phố, cũng đã sớm khiến trong thành phố chú ý. Cũng may trong thành phố ZF còn Trương Hồng Khanh, mặc dù không hiểu rõ tình hình lắm, nhưng con rể của mình làm việc, đa số ông đều nhắm một mắt mở một mắt. Trong Thị Cục lại có Cục trưởng Vương ở đó, hai ngày trôi qua cũng xem như bình an vô sự.
 
Chương 406


Chương 406

Tiêu Mặc Ngôn rất bận, đi sớm về muộn, nhưng cho dù ban ngày anh có bận đến mức nào, đi xa bao nhiêu, cũng sẽ trở về ở bên cạnh Bảo Ngọc. Mà hai ngày nay đều không thấy bóng dáng của những người khác, chỉ có chị Điềm vẫn luôn ở lại đây một ngày 24 giờ, chịu trách nhiệm bảo vệ Bảo Ngọc. Lúc trước khi thiết kế tòa nhà cao tầng này là để làm Tổng Đường của Hải Thiên Đường, cũng đã âm thầm lắp đặt hệ thống phòng ngự tiên tiến nhất toàn cầu, chỉ cần ở lại đây, chắc chắn có thể an toàn.

Sau khi ăn cơm trưa, Nghê Thư đến đây, tỉ mỉ kiểm tra sức khỏe của Bảo Ngọc, lại trò chuyện với cô. Cô ta biết chuyện Ngọc Diệp mất tích, cũng rất lo lắng cho cô nhóc kia, nhưng cô ta là thần y của Hồng Môn, nói về việc tìm người, cô ta giống với Bảo Ngọc, cũng không giúp được gì. Nghê Thư trở về quán bar, Bảo Ngọc ở một mình thật sự rất nhàm chán, quay về phòng gọi điện thoại cho Vy Hiên.

“Bà Tiêu của tôi ơi, cậu không sợ nổi mốc à, lúc này nên ra ngoài phơi nắng mới phải?” Vy Hiên vừa lướt mạng vừa nói chuyện điện thoại với cô.

Bảo Ngọc nằm sấp trên giường, kề sát điện thoại bên tai: “Gần đây bầu không khí quá căng thẳng, mình vẫn nên yên lặng ở trong nhà thì tốt hơn, tránh lại tăng thêm phiền phức cho Tiêu Mặc Ngôn. Anh ấy đã đủ bận rộn rồi, còn phải phân tâm chăm sóc mình, mình áy náy lắm.”

“Này, vụ nổ ở đường Huyền Bắc có liên quan gì đến ngài Tiêu nhà cậu không?” Vy Hiên lại phát bệnh nghề nghiệp, hai ba câu đã bắt đầu đào tin tức.

Bảo Ngọc bĩu môi: “Chị phóng viên à, đừng mong đào được tin tức từ chỗ mình, mình không thể trả lời đâu.”

Vy Hiên bật cười, cái này có khác gì chính miệng thừa nhận đâu chứ? Nhưng đương nhiên cô ấy sẽ không thật sự đăng chuyện này lên, dù cô ấy thích công việc của mình, nhưng cũng không đến mức đạp lên vai bạn bè để leo lên.

Cô rất quý trọng người bạn Bảo Ngọc này.

“Yên tâm đi, mình không có làm bên mảng này, mình cũng không thể nào tiết lộ tin tức quan trọng như vậy cho mấy cái bình hoa kia, nhìn bọn họ bò lên đầu mình, mình sẽ không được thoải mái.” Hai người lại nói chuyện phiếm mấy câu, Vy Hiên đột nhiên chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Bảo Ngọc, gần đây cậu có về nhà thăm chú Trương không?”

“Không có, sao thế?” Bảo Ngọc lập tức ngồi dậy, vẻ mặt có chút nhạy cảm.

Sau đám tang của Nguyễn Thanh Mai, cô chưa từng trở về nhà, vẫn luôn ở lại đây với Tiểu Hải. Tiêu Mặc Ngôn sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cấm túc cô. Tiểu Hải thì tập trung hết sức vào chuyện tìm Ngọc Diệp, hai chị em thật sự đã quên mất ba. Vy Hiên vừa nhắc tới ba, cô bắt đầu trở nên căng thẳng.

Vy Hiên nói: “Ặc, sáng hôm nay một đồng nghiệp trong tòa soạn của bọn mình đi lấy văn bản phê chuẩn, đúng lúc nhìn thấy chú Trương được người đỡ ra ngoài, sắc mặt không dễ nhìn lắm.”

“Ba mình bị bệnh sao?” Trái tim Bảo Ngọc lập tức thắt lại: “Thật là, sao ông ấy không gọi điện thoại cho mình chứ?”

Nghe thấy cô nôn nóng, Vy Hiên an ủi: “Cậu đừng nôn nóng quá, gọi điện thoại cho chú Trương hỏi tình hình trước, nếu thật sự bị bệnh, cậu lại trở về ngay cũng không muộn.”

“Được, Vy Hiên, mình không nói chuyện với cậu nữa, bây giờ mình gọi điện thoại ngay đây.”

“Ừm, nói chuyện sau.”

Bảo Ngọc cúp điện thoại của Vy Hiên rồi lập tức gọi cho ba.

Điện thoại của Trương Hồng Khánh vang lên mấy lần vẫn không có ai nghe máy, Bảo Ngọc lại gọi đến phòng làm việc của ông, mãi đến khi thư ký nghe máy mới nói với cô buổi sáng thư ký Trương đột nhiên không được khỏe, được đưa đến bệnh viện. Vì sợ cô lo lắng, nên ông luôn dặn dò bọn họ không được điện thoại cho cô.

Bảo Ngọc vội vàng hỏi rõ tên bệnh viện, đứng lên thay quần áo xong thì ra ngoài.

Trong phòng khách, chị Điềm nhìn thấy cô đi ra: “Ấy, Bảo Ngọc, em muốn đi đâu?”

“Chị Điềm, ba em nhập viện rồi, em phải đến xem ông ấy thế nào.” Bảo Ngọc có lỗi nói: “Chị Điềm, em biết lúc này khiến chị rất khó xử, nhưng mà em thật sự rất lo cho ba, bây giờ Tiểu Hải lại không có ở đây, một mình ông ấy ở trong bệnh viện, em thật sự rất lo.”
 
Chương 407-408


Chương 407

Đầu tiên chị Điềm hơi ngạc nhiên, sau đó cau mày: “Chị biết rồi, chị đi cùng với em.”

Tuy Đường chủ có dặn dò không cho Bảo Ngọc ra ngoài vào lúc này, nhưng trơ mắt nhìn ba người ta vào bệnh viện, cũng không thể ngăn không cho đi thăm được đúng không? Hơn nữa khắp thành phố A đều là người của Hồng Môn, ai dám gây chuyện ở nơi này chứ?

Chị Điềm thông báo cho Thạch, bảo anh ta sắp xếp mấy người anh em đến vùng lân cận trước, sau đó bèn đến bệnh viện số một của thành phố cùng Bảo Ngọc, sau khi nói rõ thân phận, hỏi phòng bệnh của Trương Hồng Khánh, Bảo Ngọc bèn bước nhanh đến phòng bệnh gặp ba.

Trương Hồng Khánh còn đang ngủ mê trên giường, sắc mặt vàng vọt, bên cạnh là một nhân viên của ZF đi cùng, sau khi nhìn thấy Bảo Ngọc, người đó nói cơ bản tình huống của ông với cô.

“Cô Trương, cô không cần quá lo lắng, chỉ là gần đây thư ký Trương quá vất vả nên ngất xỉu trong phòng làm việc thôi. Bác sĩ nói nghỉ ngơi tốt hai ngày sẽ không sao.”

Bảo Ngọc lễ phép nói cảm ơn: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”

Sau khi người đó rời đi, chị Điềm đã kiểm tra cẩn thận xung quanh phòng bệnh, chắc chắn không có vấn đề mới yên tâm cho Bảo Ngọc ở lại bên trong. Mà lúc này, hai người khác của Hải Thiên Đường cũng đã đến, chào hỏi chị Điềm xong thì canh giữ ở bên ngoài.

Nhìn khuôn mặt gầy yếu của ba, Bảo Ngọc vô cùng đau lòng, cô ngồi bên giường nắm chặt lấy tay ba.

Lúc cô còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời, cô lớn lên bên cạnh ba, cho dù sau này có Nguyễn Thanh Mai, trong lòng cô người thân thiết nhất vẫn là Trương Hồng Khánh. Lúc này, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không ở lại bên cạnh ba, trong lòng thật sự rất áy náy.

Chị Điềm nhìn thấy cả, đi tới bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Bảo Ngọc, ba của em sẽ không trách em đâu.”

Bảo Ngọc cười gượng gạo: “Em biết, từ nhỏ đến lớn ba đều rất cưng chiều em, cho dù em làm sai chuyện gì, ông ấy cũng không nỡ mắng em một câu. Còn Tiểu Hải sẽ thường xuyên bị mắng…”

Nói đến đây, hốc mắt ửng đỏ, cảm giác áy náy trong lòng ngày càng nặng hơn. Thậm chí cô còn nghĩ, Nguyễn Thanh Mai đã mất rồi, thím Đỗ cũng đã về quê, chỉ còn lại một mình ba, sau này ai sẽ chăm sóc ba đây?

Đúng lúc này, trong hành lang đột nhiên “ầm” một tiếng, âm thanh lớn đến mức cả căn phòng đều chấn động, ngay cả thủy tinh cũng rung lên.

Hai người sợ chết khiếp: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt của chị Điềm lập tức trở nên lạnh lẽo, nắm chặt phi tiêu trong tay, cẩn thận đi đến cửa, đẩy cửa ra, trong hành lang toàn là tiếng thét chói tai, vô cùng hỗn loạn.

Chị Điềm hỏi người canh giữ bên ngoài: “Làm sao thế?”

“Bình oxi phát nổ.”

Chị Điềm đưa mắt nhìn một vòng bên ngoài: “Có vấn đề sao?”

“Tạm thời không phát hiện ra, Đại Long đã đi kiểm tra rồi.”

“Ừm, linh hoạt xíu.”

“Vâng ạ chị Điềm.”

Chị Điềm đóng cửa lại, nhìn thấy sự tò mò của Bảo Ngọc, cười cười trấn an: “Không có chuyện gì.”

Mấy ngày nay liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, dây thần kinh của Bảo Ngọc vẫn luôn căng thẳng, bây giờ cô chỉ hy vọng cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến ba là được rồi.

Bảo Ngọc ngồi bên cạnh giường với ba, chị Điềm thì thỉnh thoảng đến bên cửa sổ và ngoài cửa xem xét.

“Sao Đại Long vẫn chưa trở về?”

Chương 408

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 409


Chương 409

Chị Điềm nhanh chóng rời đi, Bảo Ngọc lấy khăn giấy ra, lau đi máu tươi trên khóe miệng của ba. Cũng may sau khi Trương Hồng Khánh ho một trận thì uống được chút nước, cũng không nghiêm trọng như lúc nãy nữa. Bảo Ngọc để gối xuống cho ba nằm lên giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.

Lúc này, cửa bị mở ra.

“Chị Điềm…” Bảo Ngọc tưởng là chị Điềm, quay đầu nhìn lại, đột nhiên ngẩn người: “Tiêu Mặc Ngôn?”

Tiêu Mặc Ngôn đi vào, nhìn chằm chằm cô, đáy mắt mang theo dịu dàng và kinh ngạc, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Bảo Ngọc~”

“Tiêu Mặc Ngôn, sao anh lại tới đây?” Bảo Ngọc vội hỏi: “Đúng rồi, anh có nhìn thấy chị Điềm không? Khi nãy chị ấy mới rời đi.”

Tiêu Mặc Ngôn lắc đầu, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô chăm chú, khiến Bảo Ngọc có chút không được tự nhiên. Cô vừa muốn lên tiếng, anh đã tiến lên mấy bước, chợt má cô, hôn lên môi cô.

Anh hôn rất đột ngột, lòng bàn tay lạnh lẽo nâng mặt cô, khí lạnh trong nháy mắt xuyên thấu qua làn da.

Bảo Ngọc bị hành động của anh dọa sợ, trợn to mắt, nhưng chỉ một hai giây sau cô đã lấy lại tinh thần, lập tức đẩy anh ta: “Tiêu Mặc Ngôn! Anh…”

Khuôn mặt Bảo Ngọc đỏ ửng, hung hăng trừng anh, ba của cô còn đang ở phía sau đó, sao anh lại làm càn như thế chứ? Nếu không phải vì cô quá hiểu tính cách của Tiêu Mặc Ngôn, nói không chừng lúc này đã sớm tức giận đến không để ý tới anh rồi.

Cho dù muốn thân thiết cũng phải phân biệt thời gian chứ!

Cũng may Trương Hồng Khánh đưa lưng về phía bọn họ, không có nhìn thấy đôi trẻ đang làm gì, điều này làm cho Bảo Ngọc thở phào, không đến mức quá xấu hổ.

Ánh mắt kỳ lạ của Tiêu Mặc Ngôn vẫn luôn đặt trên người cô, nhìn chằm chằm ngũ quan lúc nào cũng xinh đẹp tinh xảo của cô, còn có đôi môi hơi sưng đỏ vừa mới bị mình hôn. Mắt phượng hờn dỗi của cô mang theo sự quyến rũ tràn đầy hấp dẫn, không có lúc nào không thu hút ánh mắt anh.

Anh nghiêng đầu, đôi mắt híp lại rồi mở ra, như có sương mù lượn lờ, sau đó, lại chậm rãi nâng tay lên, sờ sờ môi mình.

Nơi đó, còn sót lại độ ấm và hương vị của cô khi nãy.

Đây là nụ hôn của cô sao?

Rất ngọt, ngọt đến khiến người ta lưu luyến quên về.

Chị Điềm dẫn bác sĩ lập tức chạy về phòng bệnh, Đại Long và Tiểu Long vẫn chưa về, chị nghi ngờ liếc nhìn xung quanh, có một loại lo lắng đang không ngừng lan rộng trong lòng. Khi chị ta đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng chỉ còn Trương Hồng Khánh mà không thấy Bảo Ngọc, bước chân trở nên cứng đờ…

Một chiếc xe Sedan màu xám đậm không hút mắt lái đến chỗ thu phí vào đường cao tốc.

“Xin chào.” Nhân viên ở cửa sổ máy móc chào hỏi.

Cửa sổ xe hạ xuống, một bàn tay trắng nõn thon dài đưa tiền đến cửa sổ.

Phía sau là tiếng còi xe cảnh sát, từ xa đến gần.

Nhân viên nhìn lướt qua phía sau, nhíu mày: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”

Thu tiền xong, xe từ từ chạy đi, xe cảnh sát lại đúng lúc lái tới.

Mơ hồ nghe thấy giọng nói nôn nóng vang lên: “Kiểm tra tất cả các xe ra khỏi thành phố…”

Xe Sedan màu xám càng chạy càng xa.

Người trong xe từ từ kéo mặt nạ da người trên mặt xuống, ném qua một bên.

 
 
Chương 410


Chương 410

Con ngươi tà mị xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô gái ở ghế sau xe, khóe môi xinh đẹp hơi cong lên, lái xe nhanh hơn.



Lại là ác mộng.

Lần này, cũng vô cùng rõ ràng.

Cô ngã xuống đất, trơ mắt nhìn Tiêu Mặc Ngôn bị xe đâm bay lên… giống như thiên sứ bị gãy cánh, bay lên giữa không trung rồi rơi xuống. Khóe miệng anh vẫn chứa ý cười, nhưng còn có bình tĩnh, thoải mái, giải thoát.

Giống như, cơ thể bị đâm bay lên này hoàn toàn không phải là của anh, tùy tiện làm thế nào, anh cũng không sao cả.

Anh cứ như thế đẩy cô ra, có lẽ ngay cả chính anh cũng không muốn suy nghĩ rõ ràng, kết quả của việc này có nghĩa là gì.

Ầm.

Lại là âm thanh khiến cô run rẩy, khiến cô cả đời sẽ không quên kia, nó vang lên ngay bên tai, rõ ràng giống như nụ cười của anh vậy.

Hình ảnh dừng lại, không thể lùi lại, không thể đi tiếp, vĩnh viễn đều dừng lại ở khoảnh khắc anh bị đâm bay lên, trở thành ác mộng giày vò cô, cho dù thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Bảo Ngọc đột nhiên bừng tỉnh, thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống từ trên trán.

Cùng một giấc mơ, cùng một hình ảnh, không ngừng lặp đi lặp lại. Bảo Ngọc đau khổ dùng tay che mặt, chỉ hận không thể đưa tay vào trong đầu mình, lấy hết toàn bộ chúng nó ra!

Cô sắp bị cơn ác mộng này ép đến điên rồi!

Bên ngoài cửa sổ sát đất là sóng biển cuồn cuộn rít gào mạnh mẽ va chạm vào đá ngầm, bắn lên bọt sóng cao chừng mười mấy mét, gió biển gào thét, thỉnh thoảng còn đập lên cửa sổ rộng mở.

Thân thể Bảo Ngọc cứng đờ, từ từ buông hai tay ra, mắt phượng không thể tin được trợn to.

Căn nhà xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, tất cả đều xa lạ.

Trong căn phòng gần trăm mét vuông chỉ có giường ngủ, ngay cả bàn cũng không có, trên vách tường ở đối diện treo một cái tivi chiếu, còn lại chính là vách tường màu trắng, sàn nhà màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng.

Đây là đâu?!

Khi nghe thấy tiếng biển bên ngoài, Bảo Ngọc giật mình vén chăn ra xuống giường, đứng trước cửa sổ nhìn biển rộng bên ngoài, trong đầu cô xuất hiện mấy hình ảnh nhỏ nhặt.

Ba nhập viện, cô đi thăm, sau đó… Tiêu Mặc Ngôn đến, rồi chuyện sau đó nữa cô hoàn toàn không nhớ gì. Hoàn toàn không nhớ sao cô lại đến đây.

Hơn nữa, bây giờ đã là đầu mùa đông, tháng mười hai rồi, nhưng bầu không khí ấm áp phả đến nhắc nhở cô, đây không phải là khí hậu của thành phố A!

Bảo Ngọc thật sự mơ hồ rồi, là Tiêu Mặc Ngôn dẫn cô đến đây ư? Vì sao?

Bảo Ngọc nghi ngờ xoay người đi xuyên qua căn phòng trống rỗng, đẩy cửa ra, cô nhìn thấy hành lang thật dài, toàn bộ đều là màu trắng, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối vậy. Hạt giống lo lắng đang nảy mầm nơi đáy lòng, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể cô, cô cứ thế đi chân trần chạy ra ngoài, liên tục chạy dọc theo hành lang, đối diện chính là cửa tròn lớn màu đen, không hề có bất cứ hoa văn gì, chỉ có một màu đen thuần túy.

Hô hấp của Bảo Ngọc bắt đầu trở nên gấp gáp, cô híp mắt phượng, đẩy mạnh cánh cửa kia ra…
 
Chương 411


Chương 411

Gió biển điên cuồng nháy mắt thổi qua mái tóc dài của cô, cô ngơ ngác đi ra ngoài, dưới chân là hạt cát mềm mại còn sót lại nhiệt độ nóng bỏng của ban ngày. Bảo Ngọc đứng trên bờ cát mênh mông, mờ mịt nhìn khắp xung quanh.

Biển khơi, rừng cây, bờ cát, còn có cô.

Cô lại chần chừ xoay người, lúc này mới thấy rõ nơi mình từng ở, là một hành lang hình tròn dài như đường hầm, liên tục kéo dài vào sâu trong rừng cây. Nhưng không thể nhìn rõ nó thông đến đâu, mà cánh cửa lớn màu đen kia chính là chỗ vào.

Khó hiểu là bờ biển có một kiến trúc lạ như vậy, nhưng không nhìn thấy ai khác!

Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn xung quanh, không nghĩ ra được vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này!

Đúng rồi, Tiêu Mặc Ngôn!

Anh ở đâu?

Cô càng lo lắng hơn, xoay người đi về phía trước dọc theo bờ cát, vừa đi vừa gọi: “Tiêu Mặc Ngôn? Tiêu Mặc Ngôn! Anh ở đâu thế?”

Tiếng biển điên cuồng át đi tiếng cô, cô chỉ có thể đi về phía trước theo con đường hình tròn kia để tìm kiếm, tiện thể xem thử rốt cuộc nó thông đến đâu!

Từng đợt hơi nóng ẩm ướt phả vào mặt, sắc trời một mảnh xám xịt, không nhận rõ thời gian, loại cảm giác này giống như cả đất trời chỉ còn lại một mình cô, ngoài hiu quạnh thì chỉ còn lại hiu quạnh.

Cô hoảng sợ, rõ ràng khí hậu nóng bức, nhưng cô vô thức cảm thấy cả người lạnh như băng, như đang ở trong hầm băng vậy.

Đây là trò đùa dai sao?

Tiêu Mặc Ngôn ở đâu? Sao lại để cô một mình ở nơi thế này?

Bảo Ngọc đã đi một đoạn đường rất xa, bờ cát và con đường cũng dần cách xa, hoàn toàn không nhìn thấy nó nữa. Đúng lúc này, cô ngẩng đầu, bỗng chốc nhìn thấy có một người đứng trên đá ngầm!

Người đó mặc áo khoác ngoài màu đen, vạt áo bị gió thổi đến tán loạn, cổ áo dựng thẳng, che đi khuôn mặt của anh. Anh đứng hóng gió biển trên đá ngầm rất cao phía xa xa.

Nhìn thấy bóng lưng của anh, Bảo Ngọc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chạy tới, lớn tiếng hô: “Tiêu Mặc Ngôn! Tiêu Mặc Ngôn!” Chắc chắn anh là Tiêu Mặc Ngôn, bóng lưng thế này xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần, cô sẽ không nhận lầm đâu!

Nhưng dường như người nọ không nghe thấy tiếng kêu của cô, vẫn đứng trên tảng đá như trước, tóc ngắn bị gió thổi rối tung.

Bảo Ngọc cố hết sức bò lên phiến đá ngầm kia, cô đi chân trần, thi thoảng bị tảng đá sắc bén quẹt một đường, cũng bất chấp đau đớn mà chạy thẳng về phía người kia.

“Tiêu Mặc Ngôn!” Cô chạy tới, ôm chặt lấy anh từ phía sau.

Người trong lòng hơi cứng đờ, cả người đều căng chặt, nhưng lại chậm rãi thả lỏng, cứ mặc cho cô ôm như thế.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, tất cả lo lắng lúc trước đều được vỗ về. Gò má cô dán lên lưng anh, nghe tiếng tim đập của anh, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, lại ôm chặt anh hơn, giống như sợ đây chỉ là ảo giác của cô, một giây sau anh sẽ biến mất vậy.

Cảm giác được sự lo lắng cô giấu kín trong lòng, người đàn ông từ từ cúi đầu, nhìn cánh tay mảnh khảnh đang ôm lấy mình, đôi mắt yêu dị lóe lên chút dịu dàng quyến rũ.

Gió biển càng ngày càng lớn, thổi đến cô hơi khó chịu, dáng người gầy gò như sẽ bị thổi bay bất cứ lúc nào, chỉ có thể ôm chặt lất anh.

“Tiêu Mặc Ngôn.” Trong giọng nói oán giận còn mang theo chút sợ hãi: “Khi nãy anh đi đâu thế? Sao lại để em ở trong phòng một mình chứ? Hơn nữa đây là đâu? Không phải chúng ta nên ở bệnh viện sao?
 
Chương 412


Chương 412

Bảo Ngọc hỏi một lúc lâu vẫn không thấy người trước mặt trả lời, cô nghi ngờ cau màu: “Tiêu Mặc Ngôn? Anh có nghe thấy em đang nói gì không?”

Cô ngẩng đầu đầu, buông tay ra, muốn đi đến trước mặt anh…

Khi Bảo Ngọc đi đến trước mặt anh, đột nhiên hoảng sợ, lùi về phía sau một bước lớn: “Anh…”

Trước mắt là một khuôn mặt xa lạ, bình thường đến khiến người khác nhìn một lần sẽ lập tức quên đi, chỉ có đôi mắt sáng rực lấp lánh kia đang hút chặt lấy ánh mắt cô.

Anh ta không phải Tiêu Mặc Ngôn!

Nhưng vì sao ngoài khuôn mặt này, cho dù là dáng người hay chiều cao đều cảm thấy rất giống Tiêu Mặc Ngôn? Giống đến mức chỉ dựa vào bóng lưng sẽ khiến cô nhận lầm, tưởng rằng đây chính là Tiêu Mặc Ngôn!

Người đàn ông hơi híp mắt nhìn cô, đáy mắt có ngọn lửa đang rực cháy, nguy hiểm mà quyến rũ. Khóe môi cong lên cười như không cười, rất tao nhã. Cho dù vẻ ngoài của anh ta thật sự quá bình thường, nhưng vẫn không thể che giấu cảm giác quyến rũ mang theo tùy tiện của mình.

“Anh là ai?” Bảo Ngọc lùi về sau, cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta.

Anh ta cười, tiếng cười trầm thấp triền miên, dịu dàng như nước, nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên: “Em không biết tôi là ai ư?”

“Đây là đâu?” Bảo Ngọc nhíu chặt mày, lại lặng lẽ lùi về sau một bước, bất cứ lúc nào cũng có thể xoay người chạy trốn. Từ khi ở bên Tiêu Mặc Ngôn, cô đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, tính cảnh giác cũng liên tục nâng cao. Cô hiểu bối cảnh của Hồng Môn, càng hiểu trách nhiệm của Hải Thiên Đường, làm người phụ nữ của Đường chủ, cô không thể tự nhiên xuất hiện ở đây được!

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, nụ cười trên môi, lại hết sức dịu dàng: “Chào mừng đến với cánh cửa địa ngục.”

“Cánh cửa địa ngục?” Hơi thở của Bảo Ngọc chậm lại, trực giác cảm thấy tên gọi như thế, làm cho người ta không lạnh mà run.

Anh ta nhẹ nhàng tiến lên một bước, Bảo Ngọc lập tức lui về sau: “Anh đừng tới đây!”

Người đàn ông này cho cô một cảm giác rất kì lạ, kì lạ đến mức… Có sự quen thuộc khó nói, nhưng nội tâm cô lại khá không thích cảm giác này, chỉ hi vọng rằng, mình sẽ không biết về loại người này.

Người đàn ông thật sự dừng lại, không tiến về trước nữa, ánh mắt chăm chú nhìn cô, hơi có vẻ bi thương: “Em còn không gào to với anh ta như thế…”

Anh ta?

Bảo Ngọc nhíu chặt mày, từ lời nói của anh ta thì không khó để nhận ra rằng, dường như anh ta rất hiểu biết về chuyện của mình: “Anh nói anh ta, là ai?”

Anh ta lại cười một tiếng, ánh mắt toát ra vẻ mê hoặc lòng người, giống như ngọn lửa cháy mạnh, phút chốc sẽ bị nó cắn nuốt thiêu đốt linh hồn thành tro bụi. Nhìn cô chăm chú, anh ta nhẹ giọng: “Em biết mà.”

Trong lòng Bảo Ngọc bỗng nhiên bị đâm một nhát mạnh mẽ, người đầu tiên mà cô vừa nghĩ tới, là Tiêu Mặc Ngôn.

Không xoắn xuýt những vấn đề đó nữa, cô chỉ muốn biết về tình cảnh của mình! Cô chăm chú nhìn anh ta, từng câu từng chữ: “Là anh đưa tôi tới đây sao?”

Anh ta cười gật đầu: “Anh muốn em ở lại đây.”

Bảo Ngọc vẫn lui về sau, lắc đầu: “Không thể! Tôi không quan tâm anh là ai, tôi sẽ không ở lại đây!” Cô nghiêng đầu định chạy, hận không thể lập tức cách xa người này. Ai ngờ được, bỗng nhiên bị trượt chân, cả người lập tức rơi xuống khỏi đá ngầm.

“A!!!!!” Cô kêu lên, ngàn cân treo sợi tóc, tay phải bỗng nhiên bị người nắm lắm.
 
Chương 413


Chương 413

Cả người Bảo Ngọc lơ lửng giữa không trung, thậm chí dưới chân còn cảm nhận được từng đợt sóng biển, cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông nắm tay mình, ánh mắt toát lên vẻ ngạc nhiên, dần dần bị sự mê mẩn thay thế.

Nụ cười của anh ta… trông rất quen.

“Nắm được rồi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói một câu, sau đó kéo cô lên. Hai chân Bảo Ngọc giẫm lên đá ngầm, lập tức đẩy anh ta ra, cách anh ta thật xa.

Anh ta cười, đứng tại chỗ, cũng không gấp gáp đi tới: “Ở đây rất nguy hiểm, nếu không muốn chết, nhất định phải càng cẩn thận.” Nói xong, anh ta xoay người đi, không để ý tới cô nữa.

Bảo Ngọc sợ run đứng tại chỗ, liếc quanh một vòng, biển rộng mênh mông, ngay cả bóng dáng một con thuyền cũng không có. Trên bờ cát gần đó cũng yên lặng lạ thường, giống như đang ở đảo hoang, ngoại trừ người đàn ông này ra, cô cũng không nhìn thấy bất kì ai khác.

Thấy anh ta càng đi càng xa, Bảo Ngọc dù muốn dù không cũng đuổi tới: “Chờ chút!”

Người đàn ông không dừng bước, nhưng đầu hơi nghiêng, ánh mắt toát ra một vẻ mê hoặc như có như không. Bảo Ngọc thở hổn hển, hơi cố hết sức khi đi theo anh ta, cô cũng không vòng vo, hỏi trực tiếp: “Anh bắt tôi tới đây, là vì uy hiếp Tiêu Mặc Ngôn?”

Lúc cô ở bệnh viện, là ở cùng Tiêu Mặc Ngôn, Tiêu Mặc Ngôn tuyệt đối sẽ không đồng ý cho người khác dẫn mình đi! Vậy nên thân phận của người này chắc chắn là kẻ đối địch rồi, theo năng lực của Tiêu Mặc Ngôn, có thể trói mình từ trong tay anh, có thể đoán được, năng lực phải mạnh mẽ thế nào! Huống chi, thành phố A là địa bàn của bọn họ, dù là ngoài sáng hay trong tối, đáng ra không ai có thể trốn được mới đúng! Bảo Ngọc tự mình ngoại trừ có mấy phần xinh đẹp ra, bản thân không có nhiều giá trị, huống chi, phụ nữ xinh đẹp thì nhiều, hao tâm tốn sức như vậy chỉ vì dẫn mình đi, vậy mục tiêu của người này hẳn là Tiêu Mặc Ngôn! Mình đơn giản chỉ là tiền đặt cược dùng để uy hiếp Tiêu Mặc Ngôn. Nhưng mà, nếu cô vẫn còn giá trị tồn tại, vậy nói rõ rằng tạm thời Tiêu Mặc Ngôn không có nguy hiểm, cô cũng coi như yên tâm rồi.

“Uy hiếp anh ta?” Người đàn ông bật cười, bước chân không ngừng, đi tới cánh cửa tròn màu đen.

“Anh ta và anh, đều tới từ địa ngục như nhau, sớm hay muộn, anh ta cũng sẽ trở lại.” Anh ta nhỏ giọng lẩm lẩm, trong ánh mắt toát ra sự khao khát, giống như rất mong đợi cảnh tượng đó.

Trong lòng Bảo Ngọc nghi ngờ, nhìn anh ta chằm chằm, lại quên mất vấn đề muốn hỏi anh ta.

Anh ta và Tiêu Mặc Ngôn từng quen biết? Đều tới từ địa ngục như nhau… là chỉ nơi nào đây?

Người đàn ông đã đến gần nơi đi vào của cánh cửa tròn, kéo cửa ra đi thẳng vào trong, nhưng ở lúc đóng cửa, lại dừng lại, dịu dàng hỏi: “Em không định đi vào thật à?” Ánh mắt mê hoặc lòng người, chăm chú nhìn cô.

Bảo Ngọc nhíu chặt mày, đứng ngoài cửa, cười nhạt: “Đi thong thả, không tiễn, con đường địa ngục cũng không dễ đi.”

Người đàn ông cũng không ép buộc: “Buổi tối ở đây rất nguy hiểm.” Nở nụ cười, rất yêu nghiệt: “Chúc em may mắn.”

Cửa đóng sầm lại, giống như cắt đứt điểm tiếp nối giữa địa ngục và trần gian. Anh ta về với địa ngục, còn cô, một mình quanh quẩn ở lối vào của trần gian.

Bảo Ngọc thật sự không ngờ anh ta thật sự đi như thế, đúng là thật không thèm để ý “con tin” là cô sẽ chạy trốn, mặc cô một mình ở bên ngoài tự sinh tự diệt.

Nhưng, nhìn xung quanh, đúng là anh ta không cần lo lắng. Biển khơi nhìn không thấy điểm cuối, bãi biển hoang vu không một bóng người, cô muốn chạy trốn, trừ phi nhảy xuống biển bơi ra ngoài. Anh ta đoán chắc cô không có bản lĩnh đó, nên mới không chút kiêng kỵ như thế.

Đáng chết!

Bảo Ngọc hung ác trợn mắt nhìn cánh cửa đó, lấy hết can đảm, xoay người rời đi.
 
Chương 414


Chương 414

Cô nhất định phải tự cứu mình.

Đầu tiên, cô phải biết rõ nơi này là nơi nào, nhìn xem xem có cửa ra khác không. Lần này, cô không đi dọc theo bãi cát nữa, mà đi tới rừng cây cách đó không xa.

Trên người Bảo Ngọc, mặc một chiếc đầm dài màu trắng, đây không phải là áo quần của cô, là ai đó đã thay cho cô, cô không muốn nghĩ nhiều, bởi vì như vậy, cô sẽ không nhịn được xúc động muốn giết người.

Với đôi chân trần, cô đi khá dễ trên cát mềm, vừa vào rừng cây, lập tức bị nhánh cây nhọn dưới chân đâm rất đau. Chưa đi được bao xa, đã rỉ ra mấy vết máu.

Bảo Ngọc cắn chặt răng, tiếp tục đi tới phía trước.

Trong rừng rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được tiếng sóng biển ở sau lưng, ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng không nghe thấy.

Điều này rất không bình thường.

Bảo Ngọc âm thầm nói trong lòng, cẩn thận đi vào trong. Trong rừng rất oi bức, cô mới đi được mấy phút, mồ hôi đã sắp thấm ướt vật liệu may mặc mỏng manh trên người rồi. Tháng 12 mà còn nóng như vậy, nếu cô không đoán lầm, lúc này khả năng cô đang bước trên một hòn đảo hoang ở bên kia trái đất.

Lúc này Bảo Ngọc không lo lắng đến sự an nguy của mình, trong lòng đều nghĩ về người ở thành phố A.

Tiêu Mặc Ngôn biết cô mất tích, người đàn ông tính tình cực đoan đó sẽ nôn nóng đến phát điên, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đó của anh, Bảo Ngọc sốt ruột đến đau lòng. Còn có ba, cũng không biết bây giờ cơ thể ông thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không? Chỉ mong rằng, lúc biết tin của cô, Tiểu Hải sẽ chăm sóc ông thật tốt.

Càng nghĩ càng khó mà bình tĩnh, dưới chân cũng thế mà tăng nhanh tốc độ.

Dưới chân rỉ ra mấy vết máu, cô dừng lại, ngồi xuống bên cạnh cạnh, giơ đôi chân trắng mịn lên, đau đến mức cô toát mồ hôi lạnh. Tiếp tục như thế, cô căn bản không đi được bao xa, cô nhất định phải tìm đồ bọc chân lại, nếu không, lỡ như gặp phải nguy hiểm, muốn chạy cũng khó.

Tìm một vòng, chỉ có chiếc đầm dài trên người còn có thể phát huy chút tác dụng. Cô quả quyết xé váy ra, lại xé thành hai nửa, sau đó quấn hai chân lại. Đi trên đất, cảm giác cũng không tệ lắm.

Bảo Ngọc bắt đầu cẩn thận quan sát cánh rừng này, cây cối đều là loại cây nhiệt đới, tàng cây rất lớn, trên đỉnh đầu là các nhánh cây đan vào nhau, tạo thành một mảng màu xanh lá, rậm rạp xanh tươi. Cô ép buộc mình tỉnh táo lại, không bất an nông nổi như trước, sau khi quan sát địa hình, mới tiếp tục đi vào trong.

Cách đó không xa, chính là lối đi hình tròn kì dị đó, từ đầu tới cuối vẫn không thoát khỏi tầm mắt của cô. Bảo Ngọc đi theo nó, thử tìm ra ngọn nguồn của nó. Có lẽ, nói không chừng nơi đó có cửa ra!

Rất nhanh chóng, trước mắt cô xuất hiện một tòa lâu đài đá cổ xưa, âm u tĩnh mịch, giống như lâu đài của phù thủy ở trong truyện cổ tích vậy. Sừng sững nằm sâu trong rừng, chiều cao tầm bốn năm tầng lầu, không thấy cửa sổ, đỉnh lâu đài là màu đen âm trầm, bốn phía lâu đài là hàng rào sắt cao mười mấy mét, đỉnh đánh bóng phát sáng, loáng thoáng, có thể thấy được vết máu đen đen bẩn thỉu…

Bảo Ngọc núp sau một gốc đại thụ, nhìn tòa lâu đài kinh khủng kì dị này, nhớ tới câu “Chào mừng đến với cánh cửa địa ngục” của người đàn ông đó, đáy lòng bèn hiện lên từng cơn sợ hãi.

Rất khó mà ngờ được, trên thế giới hiện thực còn có nơi như thế này, một tòa lâu đài không người ở trên đảo hoang, một tòa lâu đài đơn độc, một người đàn ông quái lạ mà tao nhã, tất cả những thứ này giống như cảnh tượng xuất hiện trong mộng vậy.

Ác mộng…

Bảo Ngọc quăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, không để cho từ ngữ này lại quấy nhiễu mình.

Lúc này, trời đã tối, nhất là ở trong rừng sâu, càng tối nhanh hơn, cảm giác tầng mây trên đỉnh đầu sà xuống rất thấp, thay đổi bất ngờ, làm cho tòa lâu đài đá này càng thêm mấy phần khủng bố tà ác.

Dần dà, gió nổi lên, sức gió càng ngày càng lớn, lá cây kêu vang xào xạc. Bảo Ngọc đón gió, nheo mắt lại, vất vả đi về trước. Cô nhất định phải tìm được cửa ra mới được.
 
Chương 415


Chương 415

Trời hoàn toàn đen xuống, thế gió vẫn vậy, nhưng nhiệt độ lại giảm xuống theo từng phút, thì nên vốn là mồ hôi đầy người, giờ đã lạnh cóng đến mức phải xoa tay.

Bảo Ngọc không nghĩ ra nơi nào sẽ có mức chênh lệch nhiệt độ cao như thế. Cô chỉ biết rằng sa mạc Sahara có mức chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, nhưng chưa từng nghe qua hòn đảo cũng như nó vậy. Theo nhiệt độ mà cơ thể cảm nhận được, từ nhiệt đồ tầm ba bốn mươi độ ở ban ngày, đến đêm lập tức giảm xuống dưới không độ. Hơn nữa, theo tình hình này, có thể sẽ càng ngày càng thấp. Bây giờ Bảo Ngọc mới hiểu được, tại sao người kia lại nói ở đây có nguy hiểm, chỉ với khí hậu thế này, đã làm cho người ta không thể nào thích ứng được rồi.

Bảo Ngọc cắn răng, vòng vo một vòng quanh lâu đài, thoạt trông lâu đài cũng không quá lớn, bốn phía cũng không có người trông coi, chỉ có hàng rào sắt cao mười mấy mét, cực kì cổ xưa. Lối đi hình tròn đó, nối liền với cửa sau của lâu đài, bốn phía gió thổi không lọt, không tìm được một cánh cửa. Nói cách khác, đây là lối đi duy nhất để vào lâu đài.

Cô thấy rất kì lạ, là ai xây một nơi kì lạ thế này? Dùng để làm gì chứ?

“Hắt xì…” Bảo Ngọc hắt hơi, người cực kì run rẩy. Xem ra, trước khi tìm ra cửa, cần phải tìm một nơi tránh rét mới được.

Tiếng gió gào thét, chỉ một lát, trên đầu đã có hoa tuyết bay bay.

Bảo Ngọc ngẩng đầu, trợn to mắt không dám tin, giơ tay ra, nhìn bông hoa tuyết rơi vào trong lòng bàn tay, gương mặt hơi vặn vẹo.

Có cần phải huyễn hoặc như thế không?

Rất nhanh chóng, dưới chân trở thành một vùng trắng muốt, Bảo Ngọc mặc quần ngắn màu trắng, gian nan bước đi. Nhiệt độ thay đổi nhanh như thế, làm cho cơ thể cô nhất thời khó mà thích ứng, hơn nữa không ăn gì trong một thời gian dài, thể lực suy giảm cực kì, đầu óc nặng nề choáng váng, lúc nào cũng có thể té ngã.

Bảo Ngọc cũng không còn sức để đi nữa, dựa vào gốc cây lớn ngồi xuống, cuộn người lại, mí mắt càng ngày càng nặng, vừa mệt vừa buồn ngủ, rất muốn cứ vậy ngủ thiếp đi.

Cô vỗ lên mặt mình vài cái, nhắc nhở bản thân không được ngủ, tuyệt đối không được ngủ, một khi ngủ trong đêm giá lạnh như này thì cô sẽ không tỉnh lại được nữa…

Cô nhớ Tiêu Mặc Ngôn, nhớ người đàn ông chỉ khóc vì cô, cười vì cô, liều mạng chống đỡ.

Cô nói với mình, nếu không có cô thì Tiêu Mặc Ngôn sẽ không sống nổi, cô không thể cho người đàn ông kia hy vọng cuộc đời rồi lại dập tắt một lần nữa.

Trương Bảo Ngọc, kiên cường lên, mày làm được!

Vì Tiêu Mặc Ngôn…

Gió lạnh thổi tới, hoa tuyết hoa tán loạn, tóc cô, lông mày, lông mi đều phủ một màu trắng xoá.

Cô chống đỡ, liều mạng chống đỡ, không cho mình cứ vậy mà ngủ.

Cô không ngừng gọi tên Tiêu Mặc Ngôn để anh trở thành chỗ dựa duy nhất cho mình.

Nhưng cô rất lạnh, thật sự rất buồn ngủ…

Cô khép hờ mi mắt, toàn thân lạnh cóng đầy sương, từ từ ngã xuống, nằm trên đất.

Trong đầu không ngừng có một giọng nói mê hoặc cô, nhẹ nhàng nói với cô, chỉ cần một lát, ngủ một lát là được rồi…

Lúc này một bóng đen chậm rãi đi về phía cô, dừng trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống.

Đôi tay lạnh như băng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô sau đó anh cởi áo gió đen trên người xuống, quấn lấy cơ thể lạnh băng của cô rồi bế ngang cô lên, ôm chặt vào lòng.

Bảo Ngọc gắng gượng mở mắt ra, nhìn người trên đỉnh đầu, đôi mắt mê hoặc, dần dần trở nên ẩm ướt: “Tiêu Mặc Ngôn…”
 
Chương 416


Chương 416

Anh dịu dàng cong khoé môi lên với cô, giọng nói từ tính trầm thấp quanh quẩn bên tai cô: “Không sao, tôi đến đưa em về nhà…”

Rúc vào trong lòng anh, tham lam nhận lấy sự ấm áp trên người anh, cô khóc vô lực như một đưa trẻ: “Tiêu Mặc Ngôn… đừng vứt em lung tung nữa mà…”

Cô rất gầy, ôm trong lòng không có chút phân lượng nào, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh cóng đến sưng đỏ, đôi mắt tà mị kia dần dần ngưng tụ lại sự quyến luyến xán lạn, phủ đầy nơi đáy mắt. Sự run rẩy của cô, sự ỷ lại của cô, sự vô lực của cô, trong mắt anh đều hoá thành bông hoa quỳnh đẹp nhất, không lúc nào không thu hút ánh nhìn của anh, chỉ di rời tầm mắt đi một chút thôi cũng không nỡ.

Bảo Ngọc mê mang trong lòng anh nhưng đôi tay lại nắm vạt áo anh thật chặt, sợ anh sẽ biến mất lần nữa. Sự ỷ lại hoàn toàn, không giữ lại chút gì này dường như muốn giao cả cơ thể và trái tim cho anh.

Trong ngực là cảm giác tiếp xúc mềm mại dường như không có gì, nhìn cô gái trong lòng, anh hoang mang…

Bảo Ngọc sốt cao, từ sau lần trước chạy khỏi Quỷ môn quan thì thể chất cô đã kém đi rất nhiều, bây giờ lại đang là giai đoạn tĩnh dưỡng, đột nhiên gặp gió đêm nghiêm trọng như này, khẳng định là không chịu nổi.

Cô nằm trên giường, cơ thể nóng hầm hập, cơ bắp toàn thân đều đau, mồ hôi lạnh trên trán tuôn xuống liên tục, thấm ướt tóc mai, trong đầu hỗn độn thỉnh thoảng nói mớ. Đến đến đi đi, kiếp trước, kiếp này, xuyên qua lỗ hổng thời không, vô số cảnht ượng đan xen, đếm không hết, toàn bộ đều đầy ắp trong đầu cô, giày vò thần kinh yếu ớt của cô.

Nửa đêm mơ mơ màng màng mở mắt, cô đã quên mình đang ở đâu, là kiếp hai năm trước sao? Còn có Tiêu Mặc Ngôn của đời này? Hốt hoảng, xuyên thấu qua đôi mắt mông lung, cô chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ…

Người đó đang nở nụ cười dịu dàng như nước với má lúm đồng tiền với cô, giống như Ám Dạ Tinh Linh bảo vệ bên cô, vì cô mà mở rộng đôi cánh, bảo vệ cô dưới thân mình.

Đôi mắt dịu dàng quen thuộc như thế, giọng nói trầm thấp quen thuộc như vậy.

Tiêu Mặc Ngôn, là anh sao?

Nước mắt thuận theo khoé mắt tuôn xuống, cô muốn nói nhưng cổ họng khô khốc như muốn bốc cháy, không phát ra tiếng, cô chỉ đành vô lực nhìn anh cho đến khi mê man một lần nữa.

Tỉnh lại lần nữa đã là sáng ngày hôm sau.

Mở mắt ra, đập vào mắt cô là tường trắng, sàn nhà trắng, cô vẫn nằm lẻ loi, trơ trọi trên chiếc giường lớn, xung quanh yên tĩnh, đến một bóng người cũng không có. Cửa sổ mở lớn, ánh sáng mặt trời chói lọi chiếu vào, từ đây có thể nhìn ra biển lớn bên ngoài, gió yên sóng lặng, bọt nước lấp loáng.

Là thời tiết tốt với ánh nắng rực rỡ.

Bảo Ngọc mở mắt ra, ánh mắt có hơi trống rỗng.

Một lần nữa trở về căn phòng này, cô nên cảm thấy may mắn vì mình được cứu hay là ngầm thừa nhận cô trốn không thoát sự thật này?

Cô thở dài một hơi rồi ngồi dậy, bỏ túi chườm đá trên trán xuống, lông mày nhíu chặt, tối qua… thật sự có người ở lại đây chăm sóc cô sao? Nói như vậy, điều cô nhìn thấy, không phải mơ?

Cô quay đầu, nhìn thấy xe đẩy trước giường, trên đó có bữa sáng, còn có một cốc nước và hai viên thuốc, ở dưới còn có một tờ giấy: “Hoan nghênh trở lại Địa ngục.”

Đáng chết, lại là tên đó!

Cô ảo não vò nát tờ giấy, vừa định hất hết những thứ kia xuống đất thì lại nghĩ, cớ gì cô phải làm khó dễ bản thân mình? Cô đã một ngày một đêm không ăn gì, nói có thể chống đỡ được thì đó là gạt người thôi. Cho dù vì Tiêu Mặc Ngôn, cô cũng nên cực kỳ quý trọng bản thân mới phải!

Nghĩ xong, cô kéo xe đẩy lại gần sau đó thản nhiên dùng bữa sáng, bất ngờ là mùi vị cũng không tệ, Bảo Ngọc vô thức gật đầu, ăn sạch đồ ăn trong đĩa.
 
Chương 417


Chương 417

Ăn sáng xong, cô lại uống thuốc. Bảo Ngọc không lo người kia sẽ động tay động chân, nếu muốn gây bất lợi cho mình thì anh ta có quá nhiều cơ hội, vốn không cần vẽ vời thêm chuyện, tối qua để cô chết cóng ngoài trời là được rồi.

Ăn xong cũng có chút sức lực, cô xuống giường, phía cuối giường có một đôi đi biển màu trắng, cô nhìn hai bên, không hiểu sao người đàn ông này lại thích màu sắc cực hạn lại đơn điệu như vậy, không phải đen thì là trắng, đến hoa văn trang trí cũng không có. Chỉ là, anh ta có thể chuẩn bị giày cho cô, vẫn còn có tâm, cho dù là kẻ địch cũng là một kẻ địch có phong độ thân sĩ.

Bảo Ngọc đi giày vào, giày rất rộng rãi, vết thương trên chân cũng bôi thuốc, lúc này đã bớt sưng rồi, chỉ là khi lòng bàn chân chạm xuống đất thì vẫn hơi đau.

Trong phòng không có gì cả, chỉ có một màn chiếu cực lớn, chiếm gần hết cả bức tường. Cô tò mò đi qua đó, cầm điều khiển từ xa đặt trên đỉnh rồi bật lên, trên màn hình lập tức nhảy ra hai nhân vật hoạt hình đáng yêu.

Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc “Tom và Jerrry”, Bảo Ngọc hết sức kinh hãi.

Sao ở đây lại có phim hoạt hình mà Tiêu Mặc Ngôn hay xem?!

Tiêu Mặc Ngôn… Tiêu Mặc Ngôn ở đây sao?

Bảo Ngọc trừng lớn mắt, những tình tiết liên quan đến tối qua, mạch suy nghĩ trong đầu dần rõ ràng. Người cứu cô bị đóng băng cứng đờ trong rừng, còn có người chăm sóc cô bên giường… chính là Tiêu Mặc Ngôn!

Đúng thế, là anh! Không phải mơ, cũng không phải ảo giác, thật sự là anh!

Kích động qua đi, Bảo Ngọc lại nghi ngờ, nếu là anh thì vì sao phải trốn không gặp cô? Hay là anh chịu sự uy hiếp của người đàn ông kia nên mới tránh không gặp! Không đúng, nói không rõ nữa, nếu anh có thể cứu cô thì chứng mình một điều ở đây anh có thể ra vào tự do! Điều quan trọng nhất là, cô quá hiểu Tiêu Mặc Ngôn, anh tuyệt đối không nhẫn tâm nhìn cô sốt ruột mà không xuất hiện!

Quá hỗn loạn, Bảo Ngọc không còn cách nào giữ được bình tĩnh để phân tích, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng tìm được Tiêu Mặc Ngôn!

Nếu anh thật sự ở đây.

Cô quả quyết chạy ra ngoài, căn phòng này như được cố ý ngăn cách thành một phòng từ đường hầm, vị trí chính giữa bên tay phải là một cánh cửa lớn màu đen nối thẳng ra biển, hôm qua cô đã từng đi. Bên tay trái thì kéo dài vô tận, chắc hẳn xuyên qua khu từng rồi tới đường hầm đi vào toà thành Thạch Đầu.

Tiêu Mặc Ngôn, sẽ ở đâu?

Cô suy nghĩ rồi quay đầu nhìn phía bên trái, ánh mắt bỗng trở nên kiên định, xoay người đi về phía đó.

Đường hầm rất dài, cứ cách mười mấy mét là lại có một cánh cửa sổ, có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Mặc dù rất đẹp nhưng cô không rảnh thưởng thức, đi thẳng được mười mấy phút, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cánh cửa gỗ màu đen khác ở đầu kia đường hầm.

Nhìn chằm chằm nó, Bảo Ngọc biết, đằng sau cánh cửa kia chính là toà thành Thạch Đầu quỷ dị đó. Cô hít sâu một hơi, ấn vào tay vịn, dừng sức chuyển động, cánh cửa kêu lên một tiếng rồi mở ra…

Lòng Bảo Ngọc run lên, chậm rãi đẩy cửa vào, đối diện là một đại sảnh u ám, mặc dù đồ trang trí bên trong rất cũ nhưng vẫn coi như sạch sẽ, nhìn ra được có người thường xuyên tới đây quét dọn. Bài trí trong phòng khách không đơn điệu như căn phòng cô ngủ, sofa, bàn trà, góc tường còn có trưng bày tủ tượu, trên chiếc bàn trà thấp bằng gỗ thật đặt một chiếc máy hát, trên tường treo rất nhiều bích hoạ mang phong cách thời Trung cổ, lò sưởi trong tường có dấu vết củi vừa được đốt lên.

Bảo Ngọc nhẹ nhàng rón rén đi vào, tò mò nhìn quanh bốn phía, vừa nhìn thấy cốc nước trên bàn, nửa cốc cà phê bên trong vẫn còn bốc hơi nóng.

Vừa nãy có người ở đây!

Những dấu hiệu cho thấy người này hoàn toàn đang trốn cô. Cô không muốn đoán đó là Tiêu Mặc Ngôn, điều đó thật sự sẽ khiến cô rất khó chịu cho nên cô phải tìm được người đó!
 
Chương 418


Chương 418

Bảo Ngọc đi vào phòng khách, cẩn thận tìm lối ra, cuối cùng ở bên cạnh lò sưởi trong tường cô tìm ra một cánh cửa ngầm rất nhỏ. Cô đẩy ra, cửa ngầm mở ngang sang hai bên, lộ ra một đường hầm dưới lòng đất, cầu thang thềm đá thật dài, bên trong tối đen không nhìn thấy gì.

Bảo Ngọc ngồi xổm ở cửa, nhíu mày lại, trong lòng rối rắm, không chắc chắn có nên đi vào hay không. Nhìn toà thành này có vẻ rất lâu đời, không chừng còn có sản vật thời Trung cổ, ai biết trong căn phòng dưới lòng đất này sẽ chôn giấu cơ quan gì? Mà một toà thành lớn như này đến một bóng người cũng không có, chẳng phải quá kỳ lạ sao?

Có điều, tìm tới tìm lới cũng chỉ có một cánh cửa ngầm này, muốn tìm được người kia thì đây chính là lối ra duy nhất! Bảo Ngọc đấu tranh liên tục, cuối cùng vẫn quyết định xông vào!

Không kéo dài thời gian nữa, cô đi theo cầu thang thềm đá, cẩn thận dè dặt đi xuống.

Trong lòng cô không ngừng lẩm bẩm, Tiêu Mặc Ngôn, đừng để em phát hiện ra thật sự là anh! Cô không thể chấp nhận được sự thật anh luôn trốn tránh cô, điều đó khiến cô rất đau lòng, rất khó chịu.

Căn phòng dưới lòng đất không có một tia sáng, tối đen như mực, Bảo Ngọc bám tay vào tường, nheo mắt phượng, con ngươi không tự chủ mở lớn, cẩn thận sờ lần mọi thứ trong bóng tối, di chuyển bước chân nhỏ. Trong không khí bốc lên mùi ẩm mốc, ngửi thật không dễ chịu, Bảo Ngọc nhíu mày, các giác quan trên người đều như bỗng đưa vòi ra.

Cô không nhìn rõ tình hình căn phòng dưới lòng đất này, chỉ có thể sờ lần vào tường đi thẳng, lỡ như có nguy hiểm thì cô cũng dễ dàng men theo bức tường này để chạy ngược lại, không đến mức mất phương hướng trong bóng tối.

Căn phòng này có vẻ rất lớn, Bảo Ngọc lần mò đi được khoảng sáu, bảy mươi mét mới sờ được một cánh cửa khác ở đầu bên kia. Bảo Ngọc nhẹ nhàng sờ cánh cửa gỗ, không có hoa văn, không có trang trí, chỉ là cửa bằng gỗ thật bình thường nhất. Cô đoán có lẽ không khác với cánh cửa gỗ màu đen hình tròn lúc trước là bao, sờ được tay cầm, cô lại vặn mở ra.

Cửa vừa mở ra, một ánh sáng chói mắt chiếu tới, Bảo Ngọc lập tức nhắm chặt hai mắt, nhưng đôi mắt vẫn bị kích thích đến chảy nước mắt. Cô từ từ mở mắt ra, sau khi đủ thích ứng với ánh sáng mới nhìn rõ phong cảnh ngoài cửa.

Là một nhà kính trồng hoa rất lớn, tường bốn phía đều được làm từ gương cho nên hình thành ảo giác thị giác như đang ở trong biển hoa.

Bảo Ngọc ngạc nhiên đi vào, rất nhiều loài hoa cô chưa thấy bao giờ, có loài hoa nụ đỏ giống như chuông đồng, nhành hoa lớn cỡ một cánh tay của người trưởng thành. Còn có loài hoa yêu cơ màu xanh lam lớn gấp đôi, đẹp hơn loại cô nhìn thấy ngoài cửa hàng hoa, ngay cả lá cũng giống như được tỉa tỉ mỉ, hình dáng lá rất đặc biệt.

Bảo Ngọc ngẩng đầu, sững sờ nhìn những loài hoa có hình thù kỳ quái, không nghĩ ra làm sao có thể mang nhiều loại hoa đặc thù như vậy về tụ chung một phòng? Nếu chỉ dùng để thưởng thức thì trồn dưới lòng đất chẳng phải đáng tiếc sao?

Cô đi tiếp, chân giẫm lên bùn đất, rất xốp, không giống bùn đất cô giẫm lên trong rừng hôm qua. Màu sắc ở đây là màu nâu đỏ, hơn nữa màu sắc phân bố không đồng có, có nơi đẹp hơn, có nơi lại đậm hơn. Trong không khí có đủ loại hương thơm của hoa, mơ hồ còn có mùi máu tanh. Không giống mùi tanh của nước biển mà giống như… mùi máu tanh.

Tóm lại, mọi thứ ở đây đều cho cô cảm giác rất không thoải mái, lại nói không ra kỳ lạ ở đâu.

Bảo Ngọc đến tới trước hoa loa kèn màu tím còn cao hơn cô nửa người, trợn mắt há mồm nhìn loài hoa loa kèn này, cho dù ở trong phim thì cô cũng không thấy bông hoa to như này! Hoa loa kèn màu tím dường như xấu hổ, vẫn luôn hơi rũ xuống giống như cô gái trẻ tuổi e thẹn, cánh hoa kiều diễm ướt át, nhuỵ hoa màu vàng toả ra hương thơm ngát mê người.

Nhìn nó lại không tự chủ được bị thu hút ánh nhìn.

Bảo Ngọc tiến lên một bước, chậm rãi đưa tay muốn sờ vào bông hoa xinh đẹp quyến rũ này.

Tay cô đến gần cánh hoa từng chút, từng chút một…

Đúng lúc này, eo cô bị nắm chặt, lùi lại sau một bước lớn. Mà cùng lúc này, đoá hoa loa kèn tím vốn đang xinh đẹp nở rộ thì cánh hoa bỗng thu lại, thân hoa lập tức xuất hiện trạng thái vặn vẹo quái dị!
 
Chương 419


Chương 419

Bảo Ngọc sợ hãi trừng lớn mắt, cực kỳ kinh ngạc nhìn nó từ thiếu nữ biến thành ma quỷ, hận không thể nghiền ép thứ trong người mình thành nước ép! Nếu như, nếu như cô chỉ chậm một giây thôi thì sẽ bị nó không chút lưu tình quấn vào trong! Chí ít sẽ xảy ra chuyện gì, cô vốn không dám tưởng tượng!

Cô đã quên người phía sau, chỉ trừng lớn đôi mắt phượng, ngơ ngác nhìn cánh hoa lại chậm rãi nở ra, kiều diễm mê người như lúc trước.

“Đây là hoa ăn thịt người biến dị, sẽ bài tiết ra một mùi hương mê huyễn, ngửi lâu sẽ sinh ra ảo giác, không kìm lòng được muốn đến gần nó. Sau đó sẽ bị nó quấn trọn, nhuỵ hoa có độ sôi axit lớn, không tới vài giây sẽ biến con người thành máu loãng rồi được nó hấp thu thành chất dinh dưỡng.”

Nghe thấy giọng nói dịu dàng phía sau, Bảo Ngọc sắc mặt tái nhợt quay đầu.

Lại là khuôn mặt mà cô không quen nhưng giọng nói này, dáng người này không khác người đàn ông hôm qua cô thấy ở bờ biển. Bảo Ngọc gần như có thể kết luận, anh ta chính là người đàn ông hôm qua! Vì đôi mắt này vẫn mê hoặc, tà nịnh như vậy, phát ra ánh sáng cực kỳ giống hoa ăn thịt người vừa nãy.

Đẹp mà tràn đầy nguy hiểm trí amnjg.

“Anh…” Bảo Ngọc bị hoa ăn thịt người doạ sợ, mãi mới phản ứng lại, nhìn anh ta chằm chằm, dần nhíu mày lại: “Mặt anh…”

Khuôn mặt trước mắt không phổ thông như hôm qua, có vài phần khí chất nhã nhặn, đặc biệt là nụ cười kia rất ôn hoà sẽ khiến người khác dần buông lỏng cảnh giác. Nhưng vẫn là một gương mặt nhìn qua thì sẽ quên ngay, dường như anh ta rất hưởng thụ sự phổ thông này. Nhưng vấn đề là, rõ ràng cùng một người, chỉ qua một đêm, sao lại có gương mặt khác rồi?

Rốt cuộc, đâu mới là khuôn mặt thật của anh ta? Hoặc là, đều không phải?

Người đàn ông tới gần cô hơn, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bị hoảng sợ, anh ta cong khoé môi, giọng nói âm u kéo dài, như vừa khóc vừa nói: “Cô thích khuôn mặt thế nào? Chỉ cần cô nói, tôi đều cho cô.”

Bảo Ngọc hoàn hồn, lòng run lên, lùi về sau một bước, sợ chạm phải hoa ăn thịt người lại lo lắng quay đầu nhìn nó. Bông hoa xinh đẹp đó đang hướng về phía cô ẩn ý đưa tình. Quay đầu lại, người đàn ông trước mặt cũng mỉm cười nhìn cô chăm chú.

Một người một hoa, đều không phải thứ gì lương thiện, lại cũng đều đẹp đến mê người.

Cảm giác đó rất kinh khủng.

Đột nhiên, Bảo Ngọc đoán ra điều gì, nhìn anh ta nghi hoặc hỏi: “Trên mặt anh… đeo mặt nạ?”

Cô vẫn nhớ trước đây mới xem bộ phim “Đĩa trong đĩa phần 2”, anh Thanh dùng máy tính làm ra bộ da người, mặt nạ rồi đeo lên là hoàn toàn biến thành người khác! Mặc dù chỉ là kỹ thuật điện ảnh nhưng không loại bỏ khả năng ngoài đời thực cũng có kỹ thuật cao này!

Người đàn ông thấp giọng cười, tiếng cười đó lại khiến người khác sởn hết gai ốc, Bảo Ngọc rùng mình. Anh ta đang cười nhưng cô lại không cảm nhận được ý cười, giống như mặt nạ lạnh lùng trên mặt anh ta, không có chút ý nghĩa nào. Dường như khuôn mặt anh ta che giấu sau lớp mặt nạ, đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Không mang theo độ ấm.

Bảo Ngọc có loại xúc động, dù cô cũng biết như vậy rất nguy hiểm nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn thấy khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ kia.

Rốt cuộc có dáng vẻ thế nào?

Người đàn ông nâng tay lên, tay anh ta rất đẹp, trắng ngõn thon dài. Tay Tiêu Mặc Ngôn đã đủ đẹp rồi, đốt ngón tay đều đều, nhìn có vẻ lại vô cùng có lực. Mà anh ta không hề kém hơn Tiêu Mặc Ngôn chút nào, khi đặt lên trên mặt giống như đang vuốt ve khuôn mặt người yêu, rất lưu luyến, rất dịu dàng. Tuyết Nhi nhìn mà thấy tê cả da đầu.
 
Chương 420


Chương 420

Làm ơn, đó là mặt của chính anh đó có được không?!

“Tôi có thể có bất kỳ khuôn mặt nào mà cô muốn, chỉ cần cô nói, tôi thậm chí có thể biến thành người đó.” Anh ta cười như không cười nói, đôi mắt sáng biến hoá kỳ lạ, đôi mắt đó nhìn cô chăm chú, bất cứ lúc nào cũng có thể lột dạ nuốt sống cô vậy.

Bảo Ngọc đương nhiên nghe ra được ý tại ngôn ngoại của anh ta, nói như vậy, người tối qua cô nhìn thấy không phải Tiêu Mặc Ngôn thật sự mà là anh ta nguỵ trang thành sao? Nhưng bộ phim hoạt hình “Tom và Jerry” phải giải thích thế nào? Anh ta thật sự hiểu Tiêu Mặc Ngôn đến mức độ này sao?

Đột nhiên, cô hơi mất mát, đáy lòng bị đục ra một lỗ hổng nhỏ, khi gió lạnh thổi tới sẽ khiến đáy lòng cô rét lạnh.

Thì ra, Tiêu Mặc Ngôn không ở đây.

Cũng tốt, anh không ở đây cũng bớt được nguy hiểm. Tâm lý người đàn ông này thực sự quá u ám, chưa biết chừng còn nghĩ ra cách gì để giày vò họ nữa! Nghĩ như vậy, cô thở phào một hơi, nếu bị bắt rồi thì yên ổn mà ở thôi, vẫn là làm rõ tình huống trước mắt quan trọng hơn.

Nghĩ xong, Bảo Ngọc lại nhìn anh ta một lần nữa, chọn vấn đề không quan trọng rồi hỏi: “Những loài hoa này đều do anh trồng à?”

Người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thương tiếc đảo quanh phòng hoa rộng lớn, trên tấm gương bốn phía đều phản chiếu từng tầng từng tầng hoa giống như ống kính vạn hoa, càng giống như nơi tụ hội nối chân thực và hư ảo với nhau, mà anh ta chính là chúa tể.

“Bọn chúng rất cô đơn nên tôi tập hợp chúng lại, cũng coi như làm bạn.”

Bảo Ngọc nhíu mày thật chặt, đây được coi là lý do gì? Những loài hoa này đáng sợ như vậy, chỉ có người thật sự biến thái mới muốn nuôi chúng!

Cô quay đầu, lơ đãng đi vào vài bước: “Chúng đẹp như vậy, anh nuôi chúng bằng cách nào vậy?” Cô chỉ thuận miệng hỏi muốn phân tán sự chú ý của anh ta mà thôi, không chừng có thể moi được tin tức gì có lợi hơn.

Anh ta cười, trong nụ cười có chút phấn khởi: “Người.”

Bước chân Bảo Ngọc dừng lại, nghe thấy câu trả lời của anh ta, ý lạnh từ xương cột xông thẳng lên đỉnh đầu, da đầu cô run lên.

Cô cứng ngắc quay người, đôi mắt phượng loé lên ánh sáng khó tin: “Anh nói… người? Người sống sờ sờ sao?!”

Anh ta gật đầu: “Đây là chất dinh dưỡng tốt nhất, tôi luôn thích mà chúng cũng rất thích, cô thấy đấy, chúng đẹp biết bao, kiều diễm biết bao~”

Bảo Ngọc phút chốc cảm thấy bùn đất dưới chân biến thành dòng sông máu tanh, cô giẫm lên trên, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vô số bàn tay khô gày kéo xuống, cô hận không thể lập tức rời khỏi nơi này!

Chẳng trách, bùn ở đây lại màu nâu đỏ, hơn nữa màu sắc phân bố không đồng đều, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Thì ra, anh ta lại dùng cách tàn nhẫn mà biến thái như vậy để chăm hoa!

Nhìn đôi mắt hơi hoảng sợ của cô, người đàn ông cười, đôi mắt đẹp gợi lên làn sóng lăn tăn, giọng nói càng thấp và dịu dàng hơn: “Tôi sẽ không dùng cô.” Dường như ở đây cô có giá trị cao hơn, quan trọng hơn những loài hoa bảo bối của anh ta nhiều!

Bảo Ngọc cắn môi, anh ta nói như vậy, cô chẳng những không cảm thấy giải thoát chút nào mà ngược lại còn càng kinh khủng hơn. Cô hít sâu một hơi, quyết định hỏi rõ chuyện này, cho dù có một ngày cô thật sự bị hoa ăn thì cũng phải nhớ người hại cô là ai!

Nhìn anh ta chằm chằm, cô hỏi từng chữ: “Anh là ai?”

Người đàn ông chớp mắt, tiến lên một bước, tới rất gần cô mà Bảo Ngọc cũng không trốn tránh, bình tĩnh nhìn anh ta chăm chú. Anh ta khẽ cười, đôi mắt đẹp không ngừng phát ra ánh sáng lộng lẫy mê người: “Đây là cánh cửa Địa ngục, còn tôi, là người hầu của Satan.”
 
Chương 421


Chương 421

Anh ta cười trầm thấp, quấn lọn tóc của cô trong một ngón tay, nhìn ngón tay trắng nõn của anh ta, Bảo Ngọc cảm thấy giống như bị rắn độc quấn lấy. Cô quả quyết rút tóc mỉnh ra, cảnh giác trừng mắt nhìn anh ta.

Anh ta không để ý, tới gần cô hơn, không mang theo chút trêu đùa nào, mà mở to đôi mắt dần gợn lên sương mù, muốn tới gần cô.

Tiếp xúc đến ánh mắt anh ta, Bảo Ngọc bỗng chấn động.

Là vì ánh mắt anh ta có vài phần giống mắt Tiêu Mặc Ngôn sao? Vì sao cô lại cảm thấy quen thuộc đến thế?

Dường như… đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Lẩm bẩm, cô hỏi: “Nói cho tôi, rốt cuộc anh là ai?” Một giây trước sợ hãi, một giây sau lại mê hoặc, Bảo Ngọc rất ghét cảm giác không phân biệt rõ này, nó khiến cô mất đi phán đoán.

Người đàn ông rũ mắt xuống, thu lại sự khác thường nơi đó, nụ cười bên khoé miệng lại không ngừng giương lên. Anh ta bỗng đến bên tai cô, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã nhẹ nhàng cắn lên vành tai xinh xắn đáng yêu của cô, thuận tiện tặng cô một chữ: “Tuyệt.”

Cảm giác trơn ướt bên tai khiến Bảo Ngọc như bị điện giật, cô lùi về sau, hung dữ trừng mắt nhìn anh ta: “Đừng chạm vào tôi!” Sự căm ghét cùng thù hận trong miệng cô khiến Tuyệt từ từ nhíu mày, vẻ mất mát trên mặt thấy rõ ràng, anh ta lẩm bẩm: “Cô sẽ không đối xử với anh ta như vậy… vì sao lại ghét tôi đến thế?”

Giọng điệu anh ta dường như phải chịu tổn thương, nếu không phải ở trong tình cảnh này thì thật sự sẽ chiếm được không ít tình thương. Chỉ tiếc là, sự tàn nhẫn của anh ta đã áp đảo hết thảy.

Bảo Ngọc hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Được, Tuyệt, anh bắt tôi đến đây không phải là để tôi thưởng thức hoa ăn thịt người không nhả xương của anh đấy chứ?”

Tuyệt lắc đầu thật mạnh: “Không phải.”

“Vậy vì sao?” Khí thế Bảo Ngọc dần tăng lên, ngạo nghễ nhìn Tuyệt, có khí thế hùng hổ doạ người.

Tuyệt chỉ nhìn cô, nhìn rất si mê, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nhẹ đến mức bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi tan mất: “Tôi chỉ muốn biết, sao cô lại chịu đưa tay kéo anh ta một tay? Vì sao không đẩy anh ta ra… Cô biết, cảm giác lưỡng lự một người khó chịu đến mức nào không?”

Bảo Ngọc vốn không hiểu anh ta đang nói gì nhưng ánh mắt hoang mang lại tuyệt vọng đó của anh ta rất giống một người.

Đúng thế, giống Tiêu Mặc Ngôn.

Mọi cảm giác đều rất giống anh, giống Tiêu Mặc Ngôn vẫn chưa bước ra khỏi bức tường cao mà mình tự dựng lên.

Mà chính vì anh ta giống Tiêu Mặc Ngôn, địch ý Bảo Ngọc vừa mới dựng lên lại bị phá huỷ một cách khó hiểu…

Tuyệt lại tiến lên một bước, nhìn vào mắt cô, càng thêm mê hoặc, lại tràn đầy khát vọng, đứng trước mặt cô giống như nhìn vào nơi sâu nhất trong tâm hồn cô.

“Bảo Ngọc…”

Anh ta gọi tên cô, rất nhẹ, rất tự nhiên giống như đã gọi trăm ngàn lần.

Lòng Bảo Ngọc bị đập vào thật mạnh, cái tên từ miệng anh ta nói giống như đến từ trong giấc mơ xa xôi.

Anh nói, Bảo Ngọc, em là của anh, chỉ là của anh.

Anh nói, Bảo Ngọc, đừng bỏ anh lại một mình.

Anh nói, Bảo Ngọc, Bảo Ngọc, Bảo Ngọc…

Sắc mặt Bảo Ngọc đột nhiên trắng bệch, cô như trốn tránh lùi lại vài bước nhưng lập tức lại vội vàng tiến lên mấy bước, do dự đưa tay, chậm rãi đưa tới mặt anh ta…
 
Chương 422


Chương 422

Cô muốn xem, khuôn mặt phía sau mặt nạ…

Khi tay cô chạm vào anh ta, bỗng anh ta nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay, đôi mắt yêu dị nhìn cô chăm chú: “Cô thật sự muốn nhìn sao?”

Bảo Ngọc ngơ ngác, cô cứng người lại tại đó, nhìn đôi mắt ưu nhã mà ấm áp của anh ta, mê hoặc gợn sóng từ đáy lòng cô. Ngón tay chỉ cánh mặt anh ta không phẩy mấy centimet, nhưng khoảng cách ngắn ngủi như vậy lại khiến cô chùn bước.

“Cô thật sự muốn xem sao?” Anh ta lại hỏi, đáy mắt loé lên ánh sáng, thi thoảng lại tản ra cường thế.

Cô do dự, cô chần chừ, trong đầu có một giọng nói không ngừng nói với cô: Dừng lại, bây giừo dừng lại vẫn còn kịp! Cho dù anh ta che giấu điều gì, chỉ cần cô không vạch trần thì mọi thứ sẽ không thay đổi…

Cho dù là bạn, địch, hay là người yêu, là cô tự tìm về lần nữa đều sẽ không thay đổi.

Sẽ không thay đổi.

Bảo Ngọc ngơ ngác nhìn anh ta, chậm rãi lùi lại một bước, rút tay mình ra, xoay người, vẻ mặt che giấu một tia chật vật chạy trối chết: “Ở đấy rất không thoải mái, tôi muốn ra ngoài.”

Anh ta chậm rãi cụp mắt xuống khiến người khác không rõ cảm xúc trong mắt anh ta, đi tới, anh ta kéo lấy tay cô: “Đi theo tôi.”

“Anh… anh buông ra! Tôi có thể tự đi!” Bảo Ngọc muốn hất tay anh ta nhưng anh ta lại cầm rất chặt, không cho cô giãy giụa, anh ta đưa lưng về phía cô, giọng nói hơi phập phù: “Ở đây rất nguy hiểm, không cẩn thận cô sẽ bị trúng độc, có lẽ còn có thể là tình độc…” Thu lại ánh mắt, anh ta nở nụ cười tà mị với cô: “Trừ khi cô muốn tôi giải độc giúp cô.”

Bảo Ngọc nghe vậy, lông tơ trên người dựng hết lên, cảnh giác nhìn xung quanh, hoa hai bên nở rất đẹp, cho dù không phải cùng một kỳ nơ hoa hoa nhưng vẫn rất rực rỡ. Bảo Ngọc có thể tưởng tượng được, rễ của chúng nó sẽ vươn dài trong lòng đất, mở cái miệng lớn như chậu máu ra, tham lam hút lấy chất dinh dưỡng trong đất.

Trong lòng cô run cầm cập, cô chịu đựng cảm giác rợn tóc gáy khi anh ta dắt tay, không khỏi bước nhanh hơn đuổi theo anh ta.

Anh ta cười, cố ý đi chậm lại, tâm trạng vui vẻ thay cô giới thiệu, anh ta chỉ vào đoá hoa nhỏ màu vàng không đáng chú ý, rất giống hoa cúc: “Đây là loại sinh trưởng tại chỗ sâu trong hẻm núi lớn ở châu Phi, đừng thấy nó rất bình thường, một gốc nhỏ như vậy nhưng nó có thể độc chết mười mấy con voi… Còn có cái này.” Anh ta lại chỉ vào đoá hoa có hình dạng giống bánh răng kiều diễm ở bên cạnh, hương thơm dịu giống như hoa lan, lá của hoa dài một mét, hoa ở trên từng phiến lá: “Đây là hoa Thiên Luân sống ở rừng rậm nguyên thuỷ Amazon châu Nam Mỹ và gần các đầm lầy, chỉ cần chạm vào nó thì những chiếc lá này sẽ quấn lấy cô rồi kéo cô xuống đất sau đó trốn ở nhện Hắc Quả Phụ khổng lồ bên cạnh hoa Thiên Luân, sẽ từ từ bò lên, ăn cô thoải mái từng chút một, mà phân và nước tiểu nó thải ra chính là chất dinh dưỡng đặc thù của hoa Thiên Luân.”

Nghe anh ta nói say sưa, trong mắt còn có ánh sáng hưng phấn, Bảo Ngọc chỉ thấy rét run. Sao lại có người lấy loại biến thái này làm thú vui nhỉ? Đợi đã, anh ta vừa nói nhện Đen Quả Phụ?!

Ở đây còn có cả động vật kịch động như vậy nữa?

Trán Bảo Ngọc rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng có mồ hôi, rõ ràng rất sợ nhưng cô lại cắn chặt môi không phát ra tiếng, không để mình tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ta.

Tuyệt cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, dường như cũng đã cảm nhận được sự ẩm ướt trong lòng bàn tay cô, anh ta cười: “Tôi không thích thứ xấu như vậy.” Ngụ ý rằng anh ta chỉ nuôi hoa chứ không nuôi nhện, mà nghĩ đương nhiên hoa Thiên Luân cần chất dinh dưỡng đặc thù, cũng bị “chất dinh dưỡng” đặc thù nào đó thay thế.

Bảo Ngọc nhìn anh ta như nhìn quái vật: “Ngoài nuôi trồng hoa anh còn thích gì?” Anh ta nuôi trồng hoa đến độ kinh thiên địa khiếp quỷ thần, thật không biết những sở thích khác sẽ là khảo nghiệm cực hạn nào của nhân loại!

Tuyệt bước đi nhẹ hơn, khuôn mặt không coi là tuấn mỹ cùng nụ cười của anh ta luôn có được hiệu quả kinh diễm: “Bảo Ngọc, cô muốn hiểu về tôi à?”
 
Chương 423


Chương 423

Bảo Ngọc cười lạnh lùng, băng lãnh: “Đánh rắn phải đánh giập đầu, tìm ra điểu yếu của anh mới có thể khiến anh một chiêu mất mạng.”

“Ha ha.” Anh cười bật cười, thỉnh .” thoảng lắc đầu: “Cô sẽ không đâu.” Anh ta nói rất chắc chắn, đồng thời tay anh ta cũng nắm chặt hơn.

“Ồ?” Bảo Ngọc nhíu mày: “Anh cảm thấy tôi không dám ra tay?”

Mặc dù chuyện giết người, cô vẫn hơi ngượng tay nhưng khi tính mạng bị uy hiếp, cô không ngại dùng cách kịch liệt này để bảo vệ bản thân!

Anh ta khẽ cười, ánh mắt gần như là dây dưa, triền miên: “Cô không nhẫn tâm.”

Bảo Ngọc hoài nghi nheo mắt phượng, muốn bật thốt lên lời mỉa mai nhưng nhìn thấy ánh mắt trong trẻo như nước của anh ta thì lại không nói ra được.

Tầm mắt anh ta, cố chấp, như ẩn như hiện giống như đang kiên trì niềm tin của mình, cho dù người khác nói nó nực cười thế nào, tàn nhẫn thế nào, chỉ cần anh ta thích, nguyện ý kiên trì thì anh ta sẽ kiên trì đến cùng. Giống như các loài hoa muôn hình vạn trạng trong căn phòng hoa này, anh ta thu thập chúng lại chỉ vì sợ chúng sẽ cô đơn…

Không biết vì sao, cái cớ này của anh ta, cô lại tin.

Yên lặng đi ra khỏi phòng hoa, Bảo Ngọc quả quyết hất tay anh ta ra, đẩy cánh cửa gỗ màu đen, đi vào đường hầm dưới lòng đất tối đen như mực kia.

Phía sau không có tiếng bước chân.

Cô dừng lại, quay đầu, nhờ ánh sáng ở phòng hoa, cô nhìn thấy Tuyệt đang đứng tại chỗ nhìn tay mình, trên mặt đều là biểu cảm rất ấm áp và thoả mãn…

Bảo Ngọc sững sờ, bỗng tim đập thật mạnh và nhanh hơn, hình ảnh ẩn sâu trong đầu bỗng loé lên.

Vẻ mặt anh ta, còn có nụ cười bên khoé miệng anh ta…

Cô hoảng loạn xoay người, không nhìn anh ta nữa cũng không muốn so sánh cảnh tượng hiện lên trong đầu nữa, giống như không luốn lột mặt nạ trên mặt anh ta nữa!

Đối diện với sự không biết, cô chọn chạy trốn.

Cô tăng nhanh bước chân, sờ lần vách tường đi về.

Trái tim hoảng loạn, không chú ý dưới chân, đột nhiên cô bị hòn đá dưới chân nhô lên vấp ngã, cả người ngã trên đất, lòng bàn tay và đầu gối bị mặt đất thô ráp cào xước một lớp da lớn, đau rát.

Cô nhíu mày, thổi vào lòng bàn tay, lập tức đau đến mức cô phải hít vào.

Bỗng cổ tay bị nắm lấy, cô ngẩng đầu thấy Tuyệt, muốn rút tay lại nhưng sức lực không bằng anh ta, cô không vui nhíu mày: “Buông tay!” Trong giọng nói không che giấu sự chán ghét.

“Bị thương rồi.” Anh ta nhẹ giọng nói, rất dịu dàng như nước, chẳng mấy chốc đã làm dịu đi cơn tức giận của cô. Mà giây tiếp sau, Bảo Ngọc bị anh ta vác lên.

“Anh… tôi tự đi được!” Bảo Ngọc ở trên lưng anh ta, dùng sức giãy giựa vặn vẹo cơ thể muốn nhảy xuống, nhưng anh ta lại cố định hai chân cô, vững vàng đi về phía trước, an ủi cô: “Bảo Ngọc đừng sợ, tôi đưa cô ra ngoài~”

“Đáng chết, anh không hiểu tiếng người à? Tôi nói tôi muốn xuống!” Bảo Ngọc tức giận, cô không yếu đuối đến mức không chịu được vết thương nhỏ này, càng không muốn chấp nhận người bắt cóc cô hư tình giả ý!

Anh ta cười dịu dàng: “Tôi sẽ không làm hại cô, tôi chỉ muốn…”

Bảo Ngọc lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Anh muốn gì không quan trọng! Người bắt tôi đến đây là anh, anh còn mong đợi tôi cảm kích anh sao? Đúng là nực cười!”

Cô nên hận anh ta, cho dù anh ta ôn hoà thế nào, cho dù anh ta có thật sự làm hại cô hay không thì cô đều nên hận anh ta! Ai bảo anh ta bắt cô và Tiêu Mặc Ngôn phải chia cách? Cho nên, anh ta có dịu dàng hơn nữa thì ucnxg chỉ là dối trá mà thôi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom