Cập nhật mới

Dịch Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,120
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 420: Ta không muốn đâu!


30 phút sau.

Hoàng Việt khẽ động ý niệm, lập tức rời khỏi Linh Điền Không Gian.

“Á!” Đột nhiên, một tiếng thốt lên vang lên bên tai Hoàng Việt.

“Ngươi, ngươi là làm thế nào?” Không gian bên ngoài, đúng lúc thằng nhóc trẻ tuổi đang đi tè ở bụi cây chỗ Hoàng Việt.

“Mày…” Hoàng Việt bó tay rồi, thằng nhóc này, xem ra lần này hắn không thể bỏ qua cho nó được nữa.

“Là do mày quá hiếu kỳ, không trách được tao!” Từ trên tay Hoàng Việt, bỗng xuất hiện một trái lựu đạn đặc chế.

Đúng, là tự nhiên biến ra.

Làm cho đứa bé tưởng tên này có nhẫn trữ vật.

Hơn nữa còn là nhẫn trữ vật loại có thể chứa vật sống.

Đây chẳng phải đồ vật trong truyền thuyết sao.

Tiểu nam hài nhìn về Hoàng Việt, vừa rồi còn tức Hoàng Việt vụ làm nó không bắt được con tiểu Xuyên Sơn Ngao, nay thấy Hoàng Việt lại rất có thể có đồ vật trong truyền thuyết, làm nó dấy lên sát tâm.

Hoàng Việt có thể cảm giác được, đứa nhỏ này sát khí quá nặng, xem ra bây giờ mình xử lý nó, coi như cũng không phải là việc xấu a…

“Đã ngươi muốn giết ta, ta mặc kệ ngươi còn nhỏ!” Hoàng Việt quát lớn, sau đó ném trái lựu đạn về phía thằng bé ngay kế bên, tiếp đó lập tức tiến vào Linh Điền Không Gian.

1 giây sau.

Hoàng Việt xuất hiện bên ngoài, trong ánh mắt vô cùng sợ hãi của đứa nhóc, đứa nhóc kia lúc này toàn thân máu me be bét, da thịt rướm máu, đó là vì uy lực của lựu đạn đặc chế của Hoàng Việt cũng rất lợi hại, bằng gấp 10 lần uy lực của lựu đạn thông thường.

“Còn chưa chết?” Hoàng Việt kinh ngạc nhìn đối phương, Tiên Thiên cao thủ đúng là Tiên Thiên cao thủ, cương khí quả thật có sức phòng ngự rất mạnh a…

“Ngươi giết ta… Ngươi không sống nổi đêm nay!” Đứa nhóc rên rỉ nói, vừa rồi vận dụng cương khí ngăn cản uy lực của lựu đạn đã làm nó mất gần hết khí lực, đôi chân bị nổ, khó mà chạy được.

“Xin lỗi!” Hoàng Việt tuy không quá nỡ, nhưng giờ phút này, giữa hắn và thằng nhóc này không còn chỗ để thương lượng, vì vậy trong tay lại xuất hiện một quả lựu đạn.

“Ngươi cũng đừng hòng sống tiếp!” Đứa nhóc thấy đối phương sắp sửa lại dùng lại chiêu cũ, biết mình khó thoát, lập tức cố gắng dùng hết khí lực của mình ném ra cây Thanh Linh Đằng đang có phần sinh cơ thoi thóp trong tay về phía Hoàng Việt.

Hoàng Việt dường như cũng không ý thức được điểm này, hắn vừa định nhắm mắt tiến vào Linh Điền Không Gian thì sợi dây trong tay đứa bé bay với tốc độ quá nhanh.

Dù sao cũng là một đòn toàn lực trước khi chết của Tiên Thiên cao thủ.

Hoàng Việt bị Thanh Linh Đằng trói chặt lại.

Lập tức, hắn tiến vào Linh Điền Không Gian.

Dĩ nhiên, Thanh Linh Đằng vẫn trói trên người hắn.

Dù sao Linh Điền Không Gian cũng không làm được giúp hắn phân biệt giữa hắn và những thứ kề sát xung quanh đấy.

“A, ui da!” Hoàng Việt sợ rồi, sợi dây này thật sự cũng quá đáng sợ đi, bị lựu đạn đặc chế tạc nổ mà còn không chết, hơn nữa sức sống còn dai như vậy, đủ để làm hắn đau đáu khó nhịn.

Nhưng không chỉ có thế, sợi Thanh Linh Đằng dường như có linh tính, nó quấn chặt vào người Hoàng Việt, hơn nữa còn hấp thụ sinh cơ trên người Hoàng Việt.

Giờ đây Hoàng Việt đã biết cảm giác của con Xuyên Sơn Ngao khi bị sợi dây này trói vào rồi.

Yếu ớt!

Cảm giác yếu ớt lan tràn toàn thân Hoàng Việt, làm hắn dường như muốn chớp mắt ngủ say.

Con Bun vừa thấy chủ nhân trở lại, lại còn bị sợi Thanh Linh Đằng này không ngừng làm cho trạng thái yếu đi, lập tức vội vã chạy tới cắn vào sợi dây.

Đáng tiếc, răng của nó không đủ sắc.

Thậm chí còn không tạo được vết hằn lên sợi dây này.

Có lẽ con Bun cũng chỉ mạnh hơn về mặt tốc độ…

“Không…” Hoàng Việt thầm than, hắn biết, nếu như bây giờ ngủ đi, rất có thể sẽ bị hút hết sinh cơ.

Sợi dây này cũng là vật phẩm của cao thủ cảnh giới Tiên Thiên a, hơn nữa dường như rất được coi trọng.

Bằng không cũng không dùng để đối phó đầu Xuyên Sơn Ngao khổng lồ mới rồi.

Tuy rằng nó chịu lựu đạn của Hoàng Việt lảm tổn thương, nhưng dường như càng khiến nó muốn hút sinh cơ của Hoàng Việt.

Dù gì Đại Việt Âm Dương Kinh, Âm Dương chi khí của Hoàng Việt vẫn là có thể giúp động thực vật sinh trưởng tốt hơn đấy.

Còn nhớ rõ lần trước ở rừng trúc, không phải hắn tu luyện một ngày mà rừng trúc xung quanh trở nên sum suê sao?

Hoàng Việt cố gắng vận công, dùng nội lực kháng lại sợi dây đang không ngừng hút đi sinh cơ, nhưng có vẻ vô hiệu, hắn không cách nào ngăn cản nổi nó hút đi sinh mệnh lực của mình.

“Chả lẽ… Ta phải chết ở đây sao?” Hoàng Việt thầm than, mới vừa tới dị giới chưa được một ngày, mà hắn đã gặp nguy hiểm như vậy, phải chăng quyết định trước đây của chính hắn là sai lầm rồi?

“Không thể a…” Hoàng Việt thều thào, tuy vậy cũng không làm nên chuyện gì, sinh cơ của hắn đang dần dần trôi mòn đi, đi đến điểm cuối của sinh mệnh.

Con Bun thấy vậy, lại càng gấp hơn, cố gắng cắn vào sợi Thanh Linh Đằng, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Đang lúc Hoàng Việt tưởng rằng mình chết chắc rồi.

Còn đang định kéo theo sợi dây này cùng chết đây.

Đột nhiên.

Trong cơ thể Hoàng Việt, như có một dòng nước ấm chảy qua.

Lập tức, sinh cơ trong cơ thể hắn bừng bừng, từ một nơi nào đó trong thân thể tỏa ra, đút cho sợi Thanh Linh Đằng kia thoải mái ăn.

Sợi dây Thanh Linh Đằng thấy vậy, không ngửng hấp thụ sinh cơ, như hổ đói.

Vừa rồi bị tạc nổ, sinh cơ của nó phải nói là tiêu hao nhiều lắm lắm.

Ngay cả Hoàng Việt lúc này cũng không hiểu mô tê ra sao.

Tại sao giờ phút này hắn cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi.

Thậm chí là tốt hơn bao giờ hết.

Giống như là trẻ lại mấy tuổi.

À… Hoàng Việt cũng chưa tính là già.

Đang độ tuổi sung mãn.

Nhưng quả thật, nếu nhìn kỹ từ xa, có thể thấy hắn đang trẻ lại.

Làn da dần trở nên giống như da em bé.

Chính xác hơn là hắn đang dần trở nên nhỏ con đi.

Chiều cao vốn dĩ hơn 1 mét 85, giờ phút này chỉ còn khoảng 1m7.

Hoàng Việt rất nhanh cũng cảm nhận được biến đổi trên người mình.

Hắn còn ngửi được một mùi hương xông lên mũi, mùi này, dường như có chút quen thuộc.

Đúng, là mùi của trái Bạch Ngọc Quả mà trước kia hắn ăn.

Chẳng lẽ là quả cây đó, đã giúp hắn vượt qua hiểm cảnh này?

Còn nhớ trái Bạch Ngọc Quả đó, đúng thật là vật phẩm không phải tầm thường, hắn còn nhớ nó là vật phẩm cấp Tiên Thiên trở lên cơ mà, rút thưởng trúng sau khi rút thưởng Thần Cấp.

“Đây là sinh cơ sao?” Hoàng Việt lẩm bẩm, không giấu nổi vui mừng, xem ra mình vẫn là có thể sống tiếp.

Sợi Thanh Linh Đằng lúc này cũng cảm nhận được dị dạng, sau khi hút sinh cơ của Hoàng Việt, nó cũng trở nên nhỏ lại, phải nói là trở nên non hơn, lực lượng không còn mạnh như xưa, cũng dần không trói nổi mà bị Hoàng Việt ép bung ra.

“May thật!” Hoàng Việt cũng cảm thấy mắc cười, cái sợi dây này, hẳn là cũng bị giống như hắn nhỏ lại đi.

Hoàng Việt sau khi thoát khỏi Thanh Linh Đằng, hắn liền ra khỏi Linh Điền Không Gian, ra ngoài xem như thế nào.

Vừa ra ngoài, hắn thấy một nhúm máu thịt đã bị bốc cháy, còn có mấy cây xương cứng chắc của một đứa trẻ con còn chưa hoàn toàn tan vỡ.

Trong đầu Hoàng Việt nghĩ đến một suy nghĩ táo bạo…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,120
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 421: Thân phận mới


“Dù gì, làn da của mình bây giờ cũng trông rất giống da em bé, chi bằng giả làm nó, từ đó dung nhập vào cái thế giới này?” Hoàng Việt thầm lẩm bẩm.

“Tuy vậy, mình cũng không biết nhiều thông tin về nó lắm a!” Hoàng Việt vẫn còn có chút phân vân, nhưng nghĩ nghĩ, một đứa nhóc thì có gì lợi hại, chắc hẳn mối quan hệ của nó cũng không có nhiều, mà thực lực của Hoàng Việt và nó không chênh lệch là mấy, giả trang cũng không đến nỗi sớm bị người khác phát hiện.

Thực ra, nếu Hoàng Việt dùng Súc Cốt Công, vẫn có thể làm cho người mình ngắn lại, nhưng cũng không thể ngắn đi quá nhiều, lần này may nhờ có Bạch Ngọc Quả, hắn mới có thể làm cho mình nhỏ lại được bằng thằng bé đó.

Với trí nhớ của mình, dĩ nhiên Hoàng Việt có thể nhớ ra khuôn mặt của nó, lập tức, hắn dùng Dịch Dung Thuật, biến hóa thành bộ dáng thằng bé mới rồi.

“Kí chủ, có thể tới gần xác đứa nhóc đó được không?” Bỗng nhiên, hệ thống vang lên thanh âm.

“Ngươi muốn gì?”

“Ta cần hấp thu năng lượng!” Hệ thống thều thào nói.

“Được!” Hoàng Việt lập tức đến gần nhúm máu thịt trên đất.

Lập tức, thanh âm thông báo của hệ thống vang lên: “Đinh! Chúc mừng kì chủ thanh công đánh bại cao t hủ Ngưng Đan nhất trọng ở Dị Giới, hấp thu năng lượng Dị Giới, hệ thống tự động khôi phục, mở ra bản nâng cấp thứ 3!”

“Đinh! Kí chủ mở ra hệ thống bản nâng cấp thứ 3, hệ thống có thay đổi như sau:Điểm tích cực và điểm tiêu cực thay làm điểm làm thiện và điểm làm ác, sau khi làm thiện và làm ác đến cột mốc nhất định sẽ đạt được phần thưởng.Kí chủ tiêu diệt sinh vật, động vật, thực vật ở Dị Giới có thể giúp hệ thống tiến hành hồi phục, qua đó trung gian tăng thêm điểm tu vi cho kí chủ, tức kí chủ có thể cày cấp ở Dị Giới thông qua giết người hoặc thú dữ.”Hệ thống vừa thông báo xong, Hoàng Việt không nhịn được mà hết cả hồn, lập tức chuyển động ý niệm: “Hệ thống, ngươi đã tốt rồi sao?”

“Ân, ta đã khỏe lại rồi!”

“Đơn giản như vậy?”

“Ngươi đừng khinh thường người ở dị giới, người ở nơi này sở hữu năng lượng rất lớn, lại là cao thủ Ngưng Đan, luồng năng lượng không cách nào kém hơn năng lượng từ tất cả mọi người trên Địa Cầu!”

“Móa, trâu như vậy?” Hoàng Việt bây giờ mới biết a…

“Nếu vậy, chẳng phải đám thanh niên kia còn có nhiều năng lượng hơn sao?” Hoàng Việt bắt đầu nghĩ nghĩ, đã hệ thống nói như vậy, chẳng phái nếu hắn xử lý được luôn đám kia, sẽ được tăng lên tu vi?

Nhưng Hoàng Việt cũng chỉ nghĩ nghĩ mà thôi, mấy tên kia vừa nhìn là biết lợi hại hơn thằng nhóc này nhiều, dù sao thằng nhóc này cũng chỉ mới bước vào Tiên Thiện, rất có thể những tên kia đã sắp bước vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ rồi cũng nên.

Lựu đạn đặc chế của Hoàng Việt, tất nhiên là sẽ không xử lý được bọn hắn đấy…

Hơn nữa, hệ thống đã nói rõ, vẫn có kiểu làm chuyện xấu hoặc làm chuyện tốt, như làm ác hoặc làm thiện, lại còn đạt được một điểm số đến cột mốc nhất định sẽ được phần thưởng, càng làm cho Hoàng Việt dấy lên hứng thú.

Sau đó, dưới mặt đất, toàn bộ dấu tích của thằng nhóc đã không còn nữa, toàn bộ đã bị hệ thống hấp thu hết, kể cả oán khí của nó dường như cũng bị hệ thống hấp thụ.

Hoàng Việt bây giờ, cách tốt nhất để dùng thân phận thằng nhóc này dung nhập vào dị giới, chính là tìm mấy tên thanh niên kia, theo Hoàng Việt suy đoán, hẳn là bọn hắn trốn ở cách đó không xa, hắn cứ thử đi tìm một chút, nếu không tìm được thì dịch dung ra một bộ dáng hoàn toàn mới là được.

Về phần khí tức làm sao cho giống thằng nhóc kia, Hoàng Việt tạm thời còn chưa làm được, vì thế hắn quyết định dùng Quy Tức Công thu liễm hơi thở, tận lực làm ra nội liễm một chút, có lẽ có thể qua mắt được đám người kia đi…

Ngược chiều quay về chỗ cũ, Hoàng Việt trước tiên đi tới nơi con Xuyên Sơn Ngao, haiz, không biết giờ phút này nó còn hơi sức để làm gì không.

15 phút sau.

Hoàng Việt quay lại, đã không thấy con Xuyên Sơn Ngao kia đâu, theo hắn đoán, có lẽ nó đã chạy được rồi.

Hắn cũng không để con Bun ra ngoài, Hoàng Việt dự định, tạm thời không cho ai biết đến sự tồn tại của con chó cưng của mình, hành sự một mình vẫn là thuận tiện hơn.

Hắn đi lại vào sâu trong sơn cốc, đi theo vết dấu chân mà mấy tên thanh niên kia lưu lại, khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng thấy được bóng người.

“Tiểu Huy, ngươi không sao chớ!” Một người trong đó thấy Hoàng Việt, khá lo lắng hỏi.

“Không hề gì!” Hoàng Việt lạnh nhạt nói, không lộ biểu tình, cũng không nói nhiều.

Kiệt thiếu cũng nhìn về Hoàng Việt, tuy ban đầu có hơi nghi hoặc, nhưng tâm trạng của hắn đang không tốt, cũng không muốn nói gì thêm.

“Chuyến đi này là lỗ nặng rồi, ủa, tiểu Huy, Thanh Linh Đằng của ngươi đâu?” Tên nô bộc của Kiệt thiếu tinh ý hỏi.

“Đã chết!” Hoàng Việt nói ngắn gọn.

Đám thanh niên nghe xong cũng không nói gì, bọn hắn đúng là không hiểu rõ về loài dây leo này đấy…

Chỉ có Kiệt thiếu khẽ cười thầm, hừ, ai bảo mày đuổi theo thằng nhóc kia, làm tao không nhanh chóng giết con Xuyên Sơn Ngao được, Thanh Linh Đằng giá 1000 nguyên thạch bị chết cũng đáng lắm.

“Tiểu Huy, tình hình bên kia thế nào, con Xuyên Sơn Ngao đã chạy rồi chứ?” Lại có một người hỏi.

“Ân, nó chạy rồi, các ngươi định khi nào trở về?”

“Lập tức!” Kiệt thiếu chép miệng, sau đó dẫn đầu đám người, bắt đầu quay ngược trở về Thanh Hoàng Trấn.

Trên đường đi, thông qua dò hỏi với vài người, Hoàng Việt cũng phần nào biết được nơi mình đang đứng nằm ở đâu.

Vùng đất hắn đang đứng, có tên là Thanh Nguyên Đại Lục, còn địa phương hiện tại của hắn chỉ là một góc nhỏ trong đại lục này, đám thanh niên cũng chưa từng đi khỏi đây quá xa, nên vẫn là chưa thể giải thích rõ ràng cho hắn biết được.

Ở phụ cận, có một trấn nhỏ tên là Thanh Hoàng Trấn, cũng là nơi đám thanh niên này sinh sống, còn về khe núi này, là vòng ngoài của một tòa núi lớn tên Hắc Huyền Sơn, Hắc Huyền Sơn nghe đâu vô cùng rộng, dãy núi trải dài mấy trăm ngàn dặm, sơn cốc này tuy ở Thanh Hoàng Trấn thuộc về vùng nguy hiểm, nhưng nếu thật bàn về độ nguy hiểm, thì Hắc Huyền Sơn nơi sâu xa còn có độ nguy hiểm lớn hơn nhiều.

Về thân phận của đứa nhóc này, Hoàng Việt cũng đã biết được, nó tên là Vương Huy, là Ngự Thú Sư học đồ ở một học viện nhỏ trên trấn, lần này vì mời đứa nhóc này hỗ trợ vây bắt Xuyên Sơn Ngao, Kiệt thiếu phải ra giá cao đến một ngàn nguyên thạch, dĩ nhiên nếu chuyện đã không thành, cũng chỉ có thể thanh toán cho phân nửa.

Thanh Hoàng Trấn tuy nói là trấn nhỏ, nhưng Hoàng Việt cũng từ trong miệng những người này biết được, nhân khẩu trong trấn nói ít cũng có hơn ba mươi ngàn người, cũng có khá nhiều đại gia tộc có quan hệ với các trấn lớn hơn, còn về chi tiết phải chờ Hoàng Việt dần dần tìm hiểu mới biết được.

Cả đám người chạy nhanh đi khoảng nửa ngày, cuối cùng cũng thấy được hình bóng thôn trấn xa xa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,120
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 422: Thanh Hoàng Trấn


“Kiệt thiếu, tiền của ta lần này?” Hoàng Việt nhìn tên thiếu chủ mặc hắc bào, làm bộ lạnh nhạt nói.

“Không thiếu phần của ngươi!” Tên Kiệt thiếu có vẻ căm tức, sau đó lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho Hoàng Việt, Hoàng Việt nhận lấy, đọc thì thấy trên tờ ngân phiếu có ghi có thể đổi được 500 nguyên thạch, liền hài lòng gật đầu.

Tuy hắn không biết nguyên thạch mà cũng không có ý nghĩ dùng tới nó bây giờ, nhưng giả trang thì phải giả trang cho tới.

“Kiệt thiếu, ngươi cũng biết lần này ta tổn thất một sợi Thanh Linh Đằng!” Hoàng Việt đã từ miệng mấy tên kia nghe được, biết Thanh Linh Đằng rất có giá, liền chìa tay ra đòi thêm.

“Tạm thời ta chưa có, thiếu nợ của ngươi đi!” Tên Kiệt thiếu cực kỳ tức tối, thằng nhóc này, không phải chính nó làm hỏng kế hoạch sao, nhưng nghĩ tới tiềm lực Ngự Thú của đối phương, vẫn là cố gắng nín nhịn.

“Được, vậy gặp lại sau!” Hoàng Việt nói xong, bước nhanh đi vào trong trấn, trên đường đi, có thẻ thấy có một vài người nhìn hắn với ánh mắt kính nể.

Hoàng Việt cũng thầm đánh giá những người này, quả nhiên người ở Dị Giới đều không phải hạng xoàng, dù là người bình thường cũng có cảnh giới từ Hóa Kính trở lên, thậm chí chỉ vài người bán hàng ở ven đường cũng có thể sở hữu tu vi cảnh giới Hậu Thiên.

“Đúng là một vùng đất võ lực phát triển a…” Hoàng Việt thầm cảm khái, theo hắn biết, đây vẫn chỉ là một vùng đất hẻo lánh trong Thanh Nguyên đại lục, thật không biết cao thủ đỉnh tiêm ở đây có thể đạt tới cảnh giới gì.

Hoàng Việt dù gì cũng đã hoàn thành được mục đích, đó là cho đám người thanh niên kia biết Vương Huy còn sống, tiếp theo sau đó, hắn nghĩ sẽ tùy cơ mà hành sự, có thể dùng thân phận khác hoặc dùng luôn thân phận này cũng được.

Nhìn khung cảnh thôn trấn ở Dị Giới, làm Hoàng Việt cũng có chút cảm khái, nơi này thật giống với thành trấn thời xưa, tuy rằng kiến trúc cũng không đến mức quá cũ nát, nhưng có điều không thể nào bằng nhà ở hiện đại, xem ra ngoài vũ lực phát triển ra, về mặt khoa học kỹ thuật thì ở nơi đây so với Địa Cầu còn kém xa lắm.

Cũng phải, ở nơi dã thú cũng có lực lượng mạnh như thế này, lại có đủ nhiều tài nguyên tu luyện đến cảnh giới cực cao, ai mà không khao khát truy cầu lực lượng, làm gì phải vắt óc nghiên cứu tính toán khoa học kỹ thuật đây.

Mà đây cũng là lợi thế rất lớn của Hoàng Việt.

Hắn có hệ thống thương thành, có thể nói là một cửa hàng bách hóa đa năng, thứ gì cũng có a…

“Mời mua, bán Quả Hồng Đào, dưỡng nhan dưỡng nhan, mới hái được từ Hắc Huyền Sơn đây!”

“Hầu Nhi Tửu, rượu ngon chưng cất mấy năm, nay bán gấp 100 nguyên thạch!”

“…”

Hoàng Việt đi trên đường, đôi lúc có thể thấy được một ít người rao bán hàng trên phố, làm con phố trên trấn cực kỳ náo nhiệt.

Hắn cũng đầy hứng thú đi dạo một vòng quanh trấn, tiện thể tìm địa phương đổi lấy nguyên thạch từ tấm ngân phiếu mới rồi, có lẽ ngân phiếu ở nơi này, tiền tệ nơi này sử dụng, không phải vàng bạc, mà chính là nguyên thạch đi.

Hoàng Việt đoán là đoán không sai, nhưng cũng chưa hẳn đúng, vì vàng bạc nơi này, không giống với vàng bạc ở Địa Cầu a…

Thông qua nhìn những người trong trấn giao dịch với nhau, hắn cũng phần nào biết được nguyên thạch là gì, nó là viên đá nhỏ, nhỏ bằng viên bi, tuy vậy dường như ẩn chứa năng lượng gì đó hết sức dồi dào, Hoàng Việt cũng nghe ngóng được rằng, ngoài có thể dùng để tăng cao tốc độ tu luyện ra, nguyên thạch còn rất nhiều công dụng, ví dụ như có thể dùng để duy trì trận pháp chẳng hạn.

“Dị Giới thật sự kỳ thú a!” Hoàng Việt cũng không nghĩ tới, ở Dị Giới lại có nghề nghiệp như Trận Pháp Sư, Ngự Thú Sư này nọ, như vậy chắc hẳn cũng phải có Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư như trong những truyện tiểu thuyết mà hắn từng đọc chứ?

“Không biết cảnh giới cao nhất ở nơi đây là gì?” Thầm tò mò trong lòng, Hoàng Việt tiếp tục dạo bước đi trên trấn, lúc này trời cũng đã sắp chập tối, nên vẫn là không có ai nhận ra Hoàng Việt mà tiến lại trò chuyện.

Vậy cũng tốt, đỡ phải phiền toái.

Hoàng Việt đi không bao lâu, hắn cũng đã tìm được nơi để đổi tờ ngân phiếu.

“Ông chủ, có thể đổi tờ ngân phiếu này không?” Đến trước quầy, hắn lơ mơ mở miệng hỏi.

“Dĩ nhiên, 500 nguyên thạch, cậu muốn đổi hết sao?”

Hoàng Việt dĩ nhiên không cần mang nhiều nguyên thạch như vậy, vì vậy hắn lấy một bao 100 nguyên thạch, sau đó lấy 4 tờ ngân phiếu 100 nguyên thạch, người lão bản có lẽ thấy Hoàng Việt ăn mặc quyền quý, cũng không lấy phí.

Hoàng Việt dĩ nhiên không có trang phục ở thế giới này, nhưng hắn là nhờ hệ thống đặc chế cho đấy, làm ra bộ đồ xêm xêm như bộ đồ của thằng nhóc Vương Huy này, cũng không quá khó, chủ yếu là phải làm cho nó cũ cũ một chút, mới qua mặt được đám người thiếu chủ tên Kiệt.

Về phần Thanh Hoàng học viện của trấn, Hoàng Việt vẫn là dự định tạm thời nghe ngóng thông tin về học viện này rồi tìm cách trộn lẫn vào sau, dù sao hắn cũng không biết gì về thuật Ngự Thú, nếu như đột nhiên bị kiểm tra, cũng khó mà qua ải.

Nghe được trong trấn nhỏ này có một học viện, Hoàng Việt cũng khá hứng thú, sau khi đi vào một góc vắng, Hoàng Việt lại dịch dung thành một bộ dáng khác, không ai ngoài tên Ngang Phong Mậu khi còn ở Thiên Đảo, dù gì bộ mặt tên này cũng khá phổ thông, hẳn là dùng bộ mặt của hắn hành sự sẽ không gây lên bao nhiêu chú ý.

Đêm hôm đó, Hoàng Việt nghỉ tại một khách điếm, trong lòng trù bị kế hoạch xông phá Dị Giới của hắn.

Bàn về mục tiêu, dĩ nhiên Hoàng Việt muốn tu luyện đến cảnh giới càng cao càng tốt, miễn là có thể trở về Địa Cầu, đón người nhà của hắn sang đây, hoặc ít nhất là giết tên Đạt Ma La kia, bảo đảm người nhà của hắn ở Địa Cầu tuyệt đối an toàn.

Dĩ nhiên, Hoàng Việt không cần phải tu luyện đến mức xuất thần nhập hóa, tự mình làm ra thông đạo đi về Địa Cầu, hắn có thể nhờ hệ thống giúp đỡ.

Có điều muốn đả thông không gian thông đạo ở Dị Giới so với đả thông không gian thông đạo ở Địa Cầu chắc chắn khó hơn hàng ngàn lần.

Đường xa khó đi a…

Ném những suy nghĩ tiêu cực ra sau đầu, Hoàng Việt chìm vào giấc ngủ, đây cũng tính là giấc ngủ đầu tiên của hắn ở Dị Giới đi.

Sớm hôm sau.

Hoàng Việt dậy từ lúc trời tờ mờ sáng, đến một thế giới mới làm hắn rất háo hức, hắn muốn sáng hôm nay, sẽ thử đi đến nơi gọi là Thanh Hoàng Học Viện, tìm cách trộn lẫn vào trong, học những thứ mới lạ ở thế giới này đây.

Sau khi thanh toán tiền phòng hết 2 viên nguyên thạch, hắn rời khỏi khách điếm, đi trên đường.

Người ở đây thức dậy cũng rất sớm a…

Nắng ban mai chiếu xuống nơi này cũng rất ấm áp.

Khung cảnh tinh khôi.

Hoàn toàn không có dấu vết của khoa học kỹ thuật.

Là một trải nghiệm, rất lạ…

Đang đâm đầu đi trên đường, tò mò nhìn xung quanh.

“Taa! Taa!” Vài thanh âm đánh ngựa vang lên.

“Mau tránh đường, đại thiếu gia Viên gia hồi phủ!” Trên đường cái, thoáng chốc có vài thiếu niên mặc cẩm bào cưỡi ngựa lao nhanh tới.

Vừa lúc, đi lướt qua bên người Hoàng Việt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,120
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 423: Thân phận không tốt dùng?


“Tiểu tử, cút ngay!” Một tên cưỡi ngựa đi đầu, nhìn thấy Hoàng Việt đứng giữa đường cản đường, lập tức quát mắng.

Hoàng Việt cũng không muốn dây vào đám người này, thấy bọn hắn hùng hùng hổ hổ như vậy, tất nhiên là địa đầu xà ở đây, tốt nhất tạm thời tránh ra thì tốt hơn.

Nhưng Hoàng Việt thầm nhớ cái tên Viên gia đại thiếu gia này, đám người này dám phách lối như vậy, hẳn không phải là người tốt đấy.

“Tiểu huynh đệ, chớ chọc vào bọn hắn, nhìn cậu rất lạ mặt, hẳn là không phải người của Thanh Hoàng Trấn chứ?” Vừa đi vào mép đường, một trung niên đại thúc, vỗ vỗ vai Hoàng Việt bảo.

Quả thật, bộ dáng của Ngang Phong Mậu, nhất là khuôn mặt người Trung của hắn cũng khá khác với mặt mũi của người nơi đây.

“Vâng, đại bá, không biết Viên gia là gia tộc gì?” Hoàng Việt cũng thuận tiện hỏi luôn, dù sao Thanh Hoàng Trấn hắn cũng muốn ở lại một thời gian.

“Tiểu huynh đệ, đến tứ đại gia tộc mà cậu đều không biết, vậy thì thật đúng là không hiểu gì, ài… Ở Thanh Hoàng Trấn này, bốn đại thế lực mạnh nhất chính là Viên Gia, Hoàng Gia, Vương gia, và Lâm gia!”

“Tốt nhất, nếu như đụng phải người của bốn gia tộc này, cho dù là gia nô, phải tránh xa!”

Trung niên đại thúc thấy Hoàng Việt có khí tức khá mạnh, cũng đạt tới cảnh giới nửa bước Ngưng Đan thì cũng không dám nói quá, chứ đối với thường dân như hắn, ngay cả hó hé một tí cũng không dám.

“Vương Gia?” Hoàng Việt hơi trầm ngâm, sau đó liền nói: “Ân, đa tạ!”

“Đại thúc, con có thể hỏi thêm một điều, xin hỏi Thanh Hoàng học viện, liệu lúc nào mới mở cửa chiêu sinh?”

Đại thúc nghe Hoàng Việt nói vậy, cười hiền lành bảo: “Tiểu tử, không may cho cậu rồi, kì chiêu sinh tiếp theo của Thanh Hoàng Học Viện, chắc phải đến tháng sau, xem ra cậu cũng là người từ trấn khác mộ danh mà đến, Thanh Hoàng Học Viện của Thanh Hoàng Trấn chúng ta giáo dục học viên vẫn là rất tốt mà…”

Đại thúc có vẻ không nhịn được tự hào, tiếp đó, Hoàng Việt cũng từ trong miệng đại thúc này biết được nhiều hơn về Thanh Hoàng Trấn cùng các Trấn lân cận.

Lúc trước Hoàng Việt cũng không dám hỏi đám thanh niên kia, vì sợ lộ sơ hở a…

Nhưng quanh quẩn trong đầu Hoàng Việt vẫn là hai chữ Vương gia kia, liệu nó có liên quan gì đến thằng nhóc Vương Huy không chứ?

Biết không thể trà trộn vào Thanh Hoàng học viện, Hoàng Việt đổi mục tiêu sang tìm hiểu về gia tộc họ Vương này, theo lời của đại thúc trên, gia tộc họ Vương cư ngụ ở phía Đông Bắc Thanh Hoàng Trấn, gia nhân hơn trăm người, là gia tộc rất có uy vọng trong trấn nhỏ này.

Hắn cũng hỏi qua đại thúc về Vương Huy, tuy vậy khi hắn vừa nhắc tới cái tên này, dường như đại thúc nọ có chút né tránh không muốn nói, còn bảo hắn tốt nhất không nên nhiều chuyện.

“Tiểu tử, ta nhìn ngươi bảo dưỡng da thịt rất tốt, rất hồng hào, thật giống nữ nhân, nhớ, đừng nên quản quá nhiều chuyện, Vương gia cũng không phải gia tộc dễ nói chuyện nha!” Đại thúc cũng bận rộn làm việc của mình, trước khi đi chỉ dặn dò Hoàng Việt một câu đầy thâm ý.

“Giống nữ nhân sao?” Hoàng Việt cười hắc hắc.

Quả thật hiệu quả của Bạch Ngọc Quả quá tốt rồi.

Sau đó, Hoàng Việt liền đi về hướng Đông Bắc Thanh Hoàng Trấn, thử tìm hiểu một chút thông tin về Vương Huy, nhưng đều nhận được là tiếng lắc đầu, thậm chí còn có người cảnh cáo hắn, tốt nhất đừng hỏi về Vương Huy với người của Vương Gia, nói cho hắn biết, nếu như hắn dám nhắc tới Vương Huy cho người của Vương gia, kết cục của hắn sẽ không thế nào tốt đấy…

“Xem ra thân phận này cũng không tốt dùng à!” Hoàng Việt bĩu môi, nhưng như vậy cũng không thành vấn đề, dù gì thằng nhóc đó đi trên trấn cũng không bị ai bắt lại, vậy là được, chứ nếu hắn bây giờ dùng dung mạo thật đi gặp người, rất có thể sẽ bị đám thanh niên hôm qua lùng bắt ngay.

Tức thì, Hoàng Việt liền đi vào một con hẻm nhỏ, sau khi dịch dung lại bộ dáng của đứa nhóc Vương Huy rồi, bắt đầu hướng về Thanh Hoàng học viện đi tới.



Thanh Hoàng học viện.

Đây là học viện duy nhất trong trấn, cũng là nơi dạy bảo các tiểu bối trong trấn, từ mặt ngoài nhìn qua, nơi này kiến trúc có vẻ mới mẻ, không quá cổ xưa, ngoài cổng lớn có bốn chữ Thanh Hoàng Học Viện viết theo một ngôn ngữ kỳ quái, thỉnh thoảng có thể thấy vài thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi thuộc Thanh Hoàng Trấn, hoặc thuộc một trấn nào đó ở lân cận đi ra đi vào, cực kỳ náo nhiệt.

Tầm 8 giờ sáng, có một tiểu nam hài tầm mười hai, mười ba tuổi hướng về học viện này đi lại gần, đám thanh thiếu niên học sinh trong học viện nhìn về đứa nhóc này, có người kính sợ, cũng có người cười gằn, dường như tiểu nam hài này là học sinh cá biệt nơi đây.

Tiểu nam hài quét mắt nhìn xung quanh, tuy rẳng không quá thoải mái với ánh mắt mọi người nhìn vào, nhưng từ trên mặt cũng đã thấy nó đã quá quen với việc này, bằng chứng là luôn treo trên mặt một biểu cảm trấn định, chỉ là, có hơi chút bỡ ngỡ, như là học sinh mới.

Nếu như là người có thực lực, có thể nhận ra được tiểu nam hài lúc này khí tức nội liễm, cực kỳ mơ hồ, dường như muốn che giấu điều gì đó.

Vài thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi nhìn qua tiểu nam hài, cũng không phát giác được gì bất thường, cũng không ai tới quấy rầy, dường như đều tránh qua một bên, tránh phải tiếp cận với tiểu nam hài này, dường như có điều gì đó e ngại.

Tiểu nam hài này không ai khác ngoài Hoàng Việt, lúc này hắn giả trang thành Vương Huy đi đến Thanh Hoàng Học Viện, thấy thái độ của mọi người nhìn về phía mình, cũng cảm thấy rất kỳ quái đây.

Nhưng điều làm cho hắn càng kỳ quái hơn, đó là khí tức của những thiếu niên thiếu nữ này rất yếu, nãy giờ hắn đi lướt qua chừng chục người, nhưng người tu vi cao nhất cũng chỉ có cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ, trong khi bọn hắn nhìn qua hơn hắn đến chừng bốn, năm tuổi.

Làm Hoàng Việt càng thêm xác định, tên Vương Huy này hẳn là một thiên tài.

Nhưng chắc là có tật gì đó.

Nên người ta mới nhìn hắn bằng ánh mắt cùng vẻ mặt quái dị như thế đi…

“Chẳng lẽ ngay cả một người bạn cũng không có sao?” Đang lúc Hoàng Việt tưởng rằng đứa nhóc này không có chơi với ai, đột nhiên, một tên thiếu niên tầm 16 tuổi sải bước hướng về Hoàng Việt, mặt đầy nịnh bợ nói: “Huy đại ca, ngày hôm qua ngươi không lên lớp, vẫn là không có ai chỉ ta Quấy Nhiễu Thuật đây!”

“Quấy Nhiễu Thuật?” Hoàng Việt nghe nghe, xem ra đây là một thuật gì đó có liên quan tới Ngự Thú Sư, hắn cũng rất phối hợp với tên này, làm bộ nói: “Ha ha, chút nữa ngươi thi triển Quấy Nhiễu Thuật cho ta xem, xem ngươi biết những gì?”

“Được, Huy đại ca, Tiểu Phan ta đây phải nhờ ngài!”

“Tốt, tiểu Phan, chúng ta vào trong rồi nói, ngươi đi trước!”

“Vâng, Huy đại ca!”

Hoàng Việt trong lòng cười hắc hắc, xem ra tên này có thể giúp hắn lý giải tình hình trong học viện a!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,120
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 424: Nguyên cớ


Bước vào học viện, Hoàng Việt vừa đi vừa hỏi dò tên đồng bạn mới một ít thông tin, sau đó hắn mới biết được học viện này cũng không phải là hoành tráng lắm, chỉ là có một ít lão sư chuyên dạy về các ngành nghề ở trong thế giới này nên rất được hoan nghênh mà thôi.

Trong học viện, Vương Huy có thể nói là thiên tài, người mạnh hơn hắn khá ít dù hắn còn nhỏ tuổi.

Lúc Hoàng Việt đề cập tới việc tại sao đám thanh thiếu niên lại dùng ánh mắt mâu thuẫn nhìn mình thì Tiểu Phan đầy kinh ngạc nhìn hắn, nói:

“Huy đại ca, chẳng phải vấn đề này ngươi luôn tránh nhắc tới sao?”

“Huy đại ca, chẳng phải ngươi luôn bức xúc với Vương Gia, còn thề đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ sao?”

“…”

Từ mấy câu nói của tiểu Phan, Hoàng Việt cũng đã biết được lý do đại khái, thì ra đứa nhóc Vương Huy này, ở trong Vương Gia, mẹ của hắn là tội đồ, do đã từng làm trái lệnh của gia chủ.

Vốn dĩ gia chủ của Vương gia muốn gả mẹ của Vương Huy cho thiên tài của một gia tộc lớn trên trấn, do mẹ của đứa nhóc này khá xinh đẹp, nào ngờ đâu mẹ của hắn lại có bầu với một tên ất ơ không rõ lai lịch, sau khi biết mẹ hắn mang bầu Vương Huy, liền cao chạy xa bay, từ đó khi còn nhỏ, thằng nhóc Vương Huy này đã bị ngược đãi, dần dần trở nên căm ghét Vương Gia, không muốn quay về Vương Gia.

Hoàng Việt thậm chí còn nghĩ tới, phải chẳng đứa nhóc này ngoài mẹ nó ra, nó còn có muốn giết chết cả gia tộc họ Vương hay không?

Dù sao hắn cũng đã đối mặt với nó một lần, biết nó rất hiếu sát!

Chuyện này theo tên tiểu Phan nói thì trong trấn rất nhiều người đều biết, chỉ là Vương Huy cũng tính là một thiên tài, mà ở thế giới này, người ta chỉ quan trọng võ lực, chút tiểu tiết đó cũng chỉ liên quan đến mối quan hệ giữa Vương Gia và Vương Huy mà thôi.

Còn về những ánh nhìn hả hê của những thiếu niên khác, đều có lý do cả đấy.

Do Vương Huy tu luyện phải nói là quá nhanh, năm nay mới 13 tuổi đã là cao thủ Ngưng Đan nhất trọng, lại có thiên phú Ngự Thú, người khác không ghen tị là không thể nào.

Bọn hắn nhìn Vương Huy với ánh mắt như vậy, cũng vì hả hê chuyện Vương Huy có mối quan hệ không tốt với Vương Gia, tài nguyên nhận được trong Vương Gia rất ít, bằng không thằng nhóc Vương Huy này giờ phút này có khi đã tu luyện tới Ngưng Đan nhất trọng hậu kỳ rồi không chừng.

Dĩ nhiên, Vương Huy thiên tài thì thiên tài thật, nhưng cũng không phải là thiên tài hàng đầu, chỉ là thiên tài bậc trung, bằng không Vương Gia cũng sẽ không như thế lạnh nhạt với hắn.

Vương gia cũng tính là đại gia tộc ở trong trấn, thế hệ thanh thiếu niên cũng nhiều lắm, thiếu bớt một tên Vương Huy cũng không có vấn đề gì lớn cả.

Nếu không phải biết Vương Huy có chút bản lĩnh Ngự Thú, sợ rằng đã sớm bị đuổi khỏi gia tộc rồi.

Hoàng Việt sau khi biết hết tất cả chuyện này, cũng phải dở khóc dở cười.

Thật sự thì hắn thân là một người xa lạ mới tới đây, hơn nữa thực lực cũng không cao, quả thật rất cần gia nhập một thế lực, dần dần tu luyện.

Theo trong miệng tiểu Phan từ nãy đến giờ hắn cũng biết được, học viện Thanh Hoàng này cũng chỉ là nơi để học nghề, còn chân chính hùng mạnh vẫn là nội tình của các gia tộc.

Dù sao những thứ hay ho người ta sẽ không dễ mang ra dạy người.

Mỗi gia tộc ở trong trấn này, đều có nội tình rất mạnh, bồi dưỡng thiên tài còn mạnh hơn xa học viện Thanh Hoàng.

Bằng chứng là từ trong miệng tiểu Phan, Hoàng Việt biết ở trong Vương Gia, thậm chí còn có một tên nhóc 12 tuổi nhưng đã đạt tới cảnh giới Ngưng Đan nhất trọng trung kỳ.

Còn mạnh hơn cả Vương Huy.

Bảo sao tên Vương Huy này có cũng được mà không có cũng được.

“Này, Tiểu Phan, thế còn những cao thủ cảnh giới Ngưng Đan nhị trọng, tam trọng thì sao?” Hoàng Việt tò mò hỏi tiếp.

“Huy đại ca, ngươi không phải bị ốm rồi chứ? Những chuyện này không phải ai cũng biết sao?”

Ngồi trên một hàng ghế ở học viện, Hoàng Việt không ngừng hỏi làm thiếu niên tiểu Phan này cũng phải nhức đầu.

“Ừm… Đúng là đầu óc ta hai ngày hôm nay không bình thường!” Hoàng Việt cũng đành viện cớ lấp liếm.

“Đúng rồi, Huy đại ca, một tuần sau là đến ngày khảo hạch thực lực, học viện chúng ta lần này sợ rằng lại là tiểu tử Du Gia Thắng kia đoạt đệ nhất.

"Ai za, nếu như đạt đệ nhất khảo hạch thực lực lần này, sẽ được một bản công pháp Hoàng cấp trung phẩm, cùng một trái Bạch Ngọc Quả đó a, lại thêm một ngàn nguyên thạch..."

Hoàng Việt vừa nghe tới Bạch Ngọc Quả, trong lòng giật mình, khẽ biến sắc.

"A, Huy đại ca, ngươi đang nghĩ gì?" Tiểu Phan thấy mặt mũi Hoàng Việt có khác thường, tò mò hỏi.

"À, à không, ngươi nói tiếp!" Hoàng Việt rất nhanh thì trấn định lại, quả nhiên Bạch Ngọc Quả là một loại trái cây hiếm, mới dành cho chức đệ nhất khảo hạch trong học viện này.

"Ừm... Không ngoài dự đoán, chức đệ nhị sẽ thuộc về Lâm Tiểu Thanh tiểu thư, Lâm gia dù sao cũng không thể khinh thường..."

"Lần khảo hạch này ai cũng phải tham gia sao?" Hoàng Việt lại hỏi tiếp.

"Vương Huy đại ca, đại ca đúng là bệnh rồi, nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi!"

Nói thì nói vậy, tiểu Phan vẫn là nói cho Hoàng Việt biết tất cả thông tin về lần khảo hạch lần này, đây tuy chỉ là một lần khảo hạch hàng năm ở một học viện nhỏ, tuy vậy cao thủ hàng đầu, tức tên Du Gia Thắng kia cũng có thực lực Ngưng Đan Nhị Trọng, nghe đồn đã tu luyện đến giai đoạn trung kỳ, cực kỳ khó đối phó.

Về tên Du Gia Thắng này, nghe tiểu Phan nói, Hoàng Việt biết hắn là một người của một trấn lớn kế cận, còn là một vị Luyện Khí Sư học đồ, khí lực cực lớn, tính tình cũng rất hung bạo.

"Được rồi, Huy đại ca, ngươi không phải là định hôm nay không lên lớp nữa chứ?"

"Không có, đi, ngươi dẫn đường!"

Hoàng Việt cũng muốn đi lên lớp Ngự Thú xem xem hôm nay rốt cuộc dạy những gì, nếu như yêu cầu hắn bắt chước Ngự Thú thì hắn sẽ không làm được, nhưng hẳn lấy lý do cáo bệnh sẽ không sao đi.

Cùng Tiểu Phan đi đến một sân bãi lớn, theo Hoàng Việt được biết thì phía trước chính là khu vực dạy học Ngự Thú, lão sư phụ trách dạy chính là thầy Liễu Vịnh Ca, là một Ngự Thú Sư cấp một.

Ngự Thú Sư cũng phân làm cấp một đến cấp chín, nhưng đừng tưởng một cấp có thể dễ dàng vượt qua, vị lão sư Liễu Vịnh Ca này cũng chỉ mới đạt tới cấp một trung cấp thôi, nhưng cũng đã là người Ngự Thú giỏi nhất Thanh Hoàng Trấn này.

Từ xa xa, Hoàng Việt đã nhìn thấy mấy chục thiếu niên trẻ tuổi, đang đứng trước sân, trước mặt còn có vài con thú dữ, từng người đang thi triển sở trường, có người tập dùng những sợi dây tương tự như Thanh Linh Đằng, cũng có một số người đang phát ra thanh âm quái dị, nhưng có vẻ có thể ảnh hưởng tới mấy con thú dữ trước mặt.

Hoàng Việt đang thầm quan sát thì chợt, một tiếng hô lớn vang lên: "Liễu Vịnh Ca lão sư tới!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,120
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 425: Dự trù


Sau tiếng hô, toàn trường có vẻ an tĩnh lại, các học viên trẻ tuổi đầy hứng thú dừng lại động tác trên tay, chào đón vị lão sư tiến vào.

Hoàng Việt cùng tiểu Phan đứng ở một góc vắng, hắn cố ý chọn cho mình góc khuất, không quá nổi bật, dù sao người này cũng được gọi là lão sư, hẳn là cảnh giới không thấp, Hoàng Việt cũng không nghĩ rằng trong học viện này, sẽ không có ai nhìn thấu ngụy trang của mình.

Người bước vào thao trường là một người đàn ông trung niên tầm 30, 40 tuổi, thân hình cường tráng, Liễu Vịnh Ca lão sư từ xa đã thấy các học viên đang hăng say tập luyện, trên gương mặt không giấu nổi vẻ vui mừng.

“Được rồi, các em tiếp tục tập luyện cho thầy xem!” Liễu Vịnh Ca hô khẽ, sau đó ánh mắt dường như cố ý tìm một ai đó, rất nhanh thì cùng Hoàng Việt mắt đối mắt.

Liễu Vịnh Ca lão sư sau khi thấy đứa trẻ “Vương Huy” này, có hơi trầm ngâm, nhưng cũng không nói gì thêm, tiếp tục chỉ đạo hướng dẫn các học viên trẻ tập luyện.

Hoàng Việt cũng được tận mắt mục sở thị “Quấy Nhiễu Thuật” của Tiểu Phan, sau khi hắn dùng một con thú nhỏ, thích thú phô bày ra cho Hoàng Việt khả năng của mình.

Lúc này, Hoàng Việt cũng không nhịn được mà thầm than thần kỳ, tuy rằng Quấy Nhiễu Thuật của Tiểu Phan vừa nhìn đã biết hỏa hầu cũng không cao, tuy nhiên những thanh âm kỳ quái mà hắn phát ra, dường như có khả năng ảnh hưởng đến tâm trí của người khác, nếu không phải Hoàng Việt đầu óc khá vững, bị Tiểu Phan tập trung quấy nhiễu thì cũng khá nhức đầu.

Trong miệng Tiểu Phan, Hoàng Việt cũng nghe ra được, Liễu Vịnh Ca lão sư là một người khá lợi hại, nghe nói ông ta có thể dễ dàng thu phục dị thú cấp 1, chỉ trừ những loại dị thú quá hung dữ, may ra mới có thể làm khó Liễu Vịnh Ca lão sư.

“Huy đại ca, đại ca thấy Quấy Nhiễu Thuật của đệ thế nào?” Tiểu Phan sau một hồi phô diễn, đầy đắc ý nhìn Hoàng Việt nói.

“À... cũng tạm!” Hoàng Việt cũng không cho rằng mình có bao nhiêu thiên phú Ngự Thú, từ nãy đến giờ những thanh âm đó, tuy rằng hắn cũng có thể mượn Ma Tính Giọng Hát phát ra, nhưng như vậy chẳng phải trông sẽ rất mắc cười sao?

Trừ phi nếu giờ phút này Liễu Vịnh Ca lão sư ép hắn phải thử, để không bị lộ tẩy, hắn mới phát ra những thanh âm quỷ dị này đi...

Hoàng Việt liền nói sang chuyện khác, hắn vừa yêu cầu tiểu Phan tiếp tục tập luyện, vừa hỏi xem trong Hắc Huyền Sơn, khu vực nào có nhiều dã thú thực lực thấp.

Tiểu Phan còn tưởng Hoàng Việt muốn đi Hắc Huyền Sơn để tập Ngự Thú Đây.

Gì chứ những khu vực có dã thú thì hắn biết rõ ràng.

Dù sao hắn cũng chỉ có cảnh giới nửa bước Ngưng Đan.

Ngang bằng với Hoàng Việt hiện tại.

Không dám đi đến khu vực của dị thú a!

“Huy đại ca, chút nữa ra về, đệ dẫn đại ca đi!” Tiểu Phan có vẻ rất hào hứng nói, nhưng Hoàng Việt làm sao đồng ý đây.

“Không cần, ngươi chỉ cần chỉ cho ta địa điểm cụ thể là được!”

“Ách, được rồi!” Tuy không biết Vương Huy đại ca thần thần bí bí như vậy là có chuyện gì, nhưng Tiểu Phan cũng rất đơn thuần, miêu tả kỹ vị trí có dã thú cho Hoàng Việt.

Hoàng Việt nghe xong, biết trong khu vực này có hàng trăm con dã thú, hai mắt sáng lên, hắn bây giờ rất muốn nhanh rời khỏi đây, lập tức đi tàn sát đám dã thú xem hệ thống có thể giúp hắn tăng tu vi nhanh như thế nào.

Hai người Hoàng Việt và Tiểu Phan nói chuyện, tuy nhỏ, nhưng từ nãy đến giờ vẫn là không giấu nổi Liễu Vịnh Ca lão sư, Hoàng Việt vẫn là đánh giá quá thấp thính lực của cao thủ trong học viện.

“Tiểu Huy!” Một tiếng hô lớn vang lên, Liễu Vịnh Ca lão sư gọi to, như muốn gọi “Vương Huy” đi tới.

Các học sinh cũng ngừng tập luyện, ánh mắt đầy hào hứng nhìn về Vương Huy, nhất là một số học viên ưu tú, đã sớm xem cậu tiểu nam hài này thành đối tượng để học tập.

Vương Huy ngày thường vẫn là học sinh ưu tú bậc nhất của lớp, được Liễu Vịnh Ca lão sư gọi lên thị phạm cho mọi người luyện tập là chuyện rất bình thường.

“Gọi ta?” Hoàng Việt nghe tiếng kêu hô, cùng ánh mắt của mọi người đang hướng về phía mình, đầy sững sờ, trong lòng có hơi chút chột dạ.

Tuy rằng không hiểu rõ lắm là tại sao, Hoàng Việt vẫn là bình thản bước tới trước mặt Liễu Vịnh Ca lão sư, trong ánh mắt hào hứng của toàn trường.

“Ha ha, Huy đại ca vẫn là trốn không thoát!” Đằng sau lưng còn vang lên thanh âm chọc ghẹo của tiểu Phan.

Liễu Vịnh Ca lão sư lúc này mới nhìn kỹ được “Vương Huy” cũng chính là Hoàng Việt, lúc ban đầu khi bước vào thao trường, hắn cũng cảm thấy hôm nay “Vương Huy” có phần mất đi khí chất tự tin thường có, bây giờ càng thấy đứa học sinh ngoan của mình bước lại, ông cũng càng thêm nghi hoặc, ngày thường Vương Huy vẫn là rất chăm chỉ, nếu không cũng không có thành tựu Ngự Thú nhất nhì lớp học này.

“Lão sư, thầy gọi em?” Hoàng Việt bước đến trước mặt Liễu Vịnh Ca lão sư, vừa đi, hắn vừa thi triển Quy Tức Công, nội liễm khí thế, đồng thời cũng tỏa ra Hoàng Đế Khí Thế, làm cho khí thế của mình dường như rất cường đại, có nét gì đó uy vọng của người quyền cao chức trọng.

Liễu Vịnh Ca lão sư thấy khí thế Hoàng Việt dần dần tỏa ra, cũng phải do dự, vốn muốn mở miệng yêu cầu Hoàng Việt thị phạm lại một vài kỹ năng ngự thú, nhưng lời cũng không nói ra khỏi miệng, dường như việc yêu cầu hay ra lệnh cho Hoàng Việt vào lúc này là hành vi đại nghịch bất đạo.

Hoàng Việt nhìn sắc mặt của Liễu Vịnh Ca lão sư, biết Hoàng Đế Khí Thế của mình có tác dụng, cũng mừng thầm.

“À...À... Tiểu Huy... sao hôm nay em không tập luyện, còn một tuần nữa là đến kỳ khảo hạch thực lực rồi, em là hy vọng của lớp Ngự Thú chúng ta!” Liễu Vịnh Ca lão sư sau vài giây mới định thần lại, lúng túng nói.

“Đúng đó Vương Huy, lớp Ngự Thú chúng ta vẫn luôn xếp hạng chót, lần này hy vọng có thể có bất ngờ!”

“Cậu và Tấn Minh lần này là hai tuyển thủ xuất sắc nhất của lớp Ngự Thú chúng ta, nhất định không thể lười biếng a!”

“Đúng đó, nếu lại xếp chót trong các lớp thì chúng ta đi ra ngoài không có mặt mũi gặp người đâu!”

“Vương Huy, hôm nay trông cậu lạ lắm!”

Hoàng Việt nghe mọi người nói vậy, cũng phải phì cười, sau đó chỉ nói nhỏ: “Lần khảo hạch này, em sẽ cố hết sức!”

Liễu Vịnh Ca lão sư nghe vậy, liền nói thêm: “Được, thầy nghe nói em định vào Hắc Huyền Sơn, là muốn tập luyện Ngự Thú sao?”

Hoàng Việt nghe lão sư nói vậy, khẽ giật mình, nhưng cũng nhanh trí đáp: “Không sai!”

“Tốt! Nếu lần này em có thể đạt thành tích cao, thầy sẽ bắt cho em một con dị thú cấp một sơ cấp cường đại, coi như là phần thưởng!” Thầy Liễu Vịnh Ca nói xong, ra hiệu cho Hoàng Việt lui ra, hắn tiếp đó lại hướng dẫn cho những học viên còn chưa rành rọt các kỹ năng, tránh để bọn họ làm mất mặt mình trong lần khảo hạch toàn thể học viên của học viện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,120
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 426: Đột phá


Chiều hôm đó, như đã hẹn trước, Hoàng Việt cùng tiểu Phan đi ra vùng ngoại ô của Hắc Huyền Sơn, mục đích của chuyến đi này là đám dã thú trong miệng tiểu Phan, chúng nó có ích đối với Hoàng Việt.

Hoàng Việt cùng đi với tiểu Phan, sau khi ra đến sau núi, địa điểm tiểu Phan dẫn hắn đi tương đối hẻo lánh, tuy vậy có rất nhiều dã thú nhỏ.

“Đinh! Kí chủ tiêu diệt dã thú Lang Miêu, nhận được 5 điểm làm ác!”

“Đinh! Kí chủ tiêu diệt dã thú Bạch Thỏ, nhận được 3 điểm làm ác!”

Sau khi tiểu Phan quay về, để lại một mình Hoàng Việt ở trong vùng sau núi này, hắn tha hồ tiêu diệt từng con thú nhỏ, trên mặt vô cùng hưng phấn khi mơ hồ có thể cảm giác được tu vi đang dần dần tăng lên.

“Nói như vậy, ta sắp làm đại ác nhân rồi?” Hoàng Việt cũng phải bó tay với hệ thống, việc tiêu diệt thú hoang gần như không thể tránh khỏi, trừ phi ăn chay, như vậy há chẳng phải nói toàn bộ người trên đại lục này đều đang làm ác sao?

Nơi này, dã thú cũng rất nhiều, nhưng chỉ là những con thú nhỏ, sức chiến đấu rất thấp, to lớn nhất mà Hoàng Việt thấy chỉ là một con trâu lớn cùng một con sói xám, giết chúng nó khiến hắn thu về một lượng tu vi không ít.

Dã thú ở thế giới này, tuy rằng thật sự mạnh hơn rất nhiều so với dã thú ở Địa Cầu, nhưng cũng chỉ có cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ đến trung kỳ, vẫn là không làm khó được Hoàng Việt.

“Đinh! Kí chủ tiêu diệt dã thú Nhím Gai, nhận được 4 điểm làm ác!”

Hoàng Việt liên tục tìm từng con dã thú, hăng say đồ sát, đơn giản vì hắn biết mốc đầu tiên hệ thống phát thưởng sau khi kiếm được 100 điểm làm ác sẽ là gói quà ác nhân sơ cấp, tuy rằng không biết trong đó có những gì nhưng chỉ riêng tu vi thu được cũng đủ để khiến Hoàng Việt giết không biết mỏi.

Mất hơn 2 tiếng đồng hồ, Hoàng Việt mới hoàn thành tích lũy đủ 100 điểm làm ác, tuy rằng dã thú ở vùng sau núi này rất nhiều, nhưng dần dần khi biết có đồng loại bị tiêu diệt, chúng nó cũng lẩn tránh đi làm Hoàng Việt phải vận dụng khinh công mới kịp đuổi theo.

“Đinh! Kí chủ hoàn thành tích lũy 100 điểm làm ác, nhận được gói quà ác nhân sơ cấp!”

“Hệ thống, mau mở gói quà ác nhân sơ cấp!” Sau khi nhận được, Hoàng Việt quyết định mở ra luôn.

“Kí chủ mở gói quà ác nhân sơ cấp, nhận được: Hấp Huyết Đao, Cuồng Nộ Công, 500 điểm tu vi, 5000 nguyên thạch!”

“Á đù!” Nghe hệ thống báo cáo, Hoàng Việt trước tiên là bất ngờ với 500 điểm tu vi, từ nãy đến giờ, hắn tiêu diệt dã thú ở dị giới thu được tu vi cũng chỉ khoảng 30 điểm, mà đã gần đột phá đến Tiên Thiên, nay tăng thêm 500 điểm tu vi, há chẳng phải sẽ lập tức giúp hắn đột phá đến Tiên Thiên sao?”

Lập tức, toàn thân Hoàng Việt cảm thấy tràn đầy năng lượng, Hoàng Việt chỉ cảm thấy như uống phải Thần Dược, cảnh giới thẳng tắp tăng lên.

“Đinh! Kí chủ đột phá đến Ngưng Đan tam trọng!”

“Ặc!” Hoàng Việt nghe hệ thống thông báo, hết cả hồn.

Ngưng Đan tam trọng, còn cao hơn tên Du Gia Thắng đệ nhất học viện Thanh Hoàng một đại cảnh giới.

Người ta tu luyện không biết bao lâu mới vượt qua một cảnh giới nhỏ của Ngưng Đan.

Đây Hoàng Việt mới bao lâu, chưa quá 2 tiếng thời gian, đã từ nửa bước Ngưng Đan đến tiểu cảnh giới cuối của Ngưng Đan sơ kỳ.

Mới 2 tiếng mà thôi a.

“Hệ thống, mức tiếp theo để đạt gói quà ác nhân trung cấp là bao nhiêu?”

“1000 điểm làm ác, thưa kí chủ!” Hệ thống báo cáo làm Hoàng Việt thầm mừng, 1000 điểm làm ác, nay hắn đã có cảnh giới Ngưng Đan, thâm nhập vào sâu trong Hắc Huyền Sơn cũng không quá khó, học như đám Kiệt thiếu kia, hắn cũng có thể săn bắt những loại dã thú mạnh mẽ ở sâu trong sơn cốc, nói không chừng còn có thể nhúng chàm vào dị thú nữa kìa.

“Tốt, hệ thống, lấy ra Hấp Huyết Đao!” Sau khi nhận đủ tu vi, Hoàng Việt lấy ra Hấp Huyết Đao từ hệ thống, món đồ này, Hoàng Việt vừa nghe tên đã biết nó có khả năng Hấp thụ máu huyết của địch thủ.

Hấp Huyết Đao vừa vào tay, Hoàng Việt liền cảm thấy tay mình trầm xuống, phải biết hắn bây giờ đâu còn yếu ớt như xưa, đã là cao thủ cảnh giới Ngưng Đan, hay là Tiên Thiên, vậy mà thanh đao này mang đến cho hắn cảm thụ vô cùng nặng nề.

Hoàng Việt nhìn kỹ thanh đao trong tay, cảm thấy nó mơ hồ phản chiếu ra màu đỏ dưới ánh chiều tà, nhưng màu đỏ này rất giống màu đỏ của máu, dù rằng Hoàng Việt có thể chắc chắn nó vẫn chưa được nếm máu tươi bao giờ.

“Hệ thống, thanh đao này có gì đặc biệt?”

“Kí chủ, thanh đao này mỗi thấm vào máu tươi của sinh mệnh, uy lực sẽ càng cường đại, còn có khả năng giúp kí chủ phục hồi máu huyết!”

“Sẽ không có tác dụng phụ chứ?” Hoàng Việt vẫn là không tin thanh đao này chỉ “Hiền” như thế.

“Dĩ nhiên, nếu kí chủ tâm trí không vững vàng, rất có thể bị nó ảnh hưởng, trở nên khát máu!” Hệ thống thành thật nói.

Hoàng Việt nghe xong, cảm thấy cũng có chút lạnh người, xem ra thanh đao này sau này phải dùng cẩn thận a!

“Còn Cuồng Nộ Công là gì?”

“Kí chủ, đây là bí pháp người thuộc Ma Đạo thường dùng, hy sinh máu huyết để đạt đến trạng thái Cuồng Nộ, khi đó sức tấn công sẽ tăng mạnh, chiến đấu không biết mệt mỏi!” Hệ thống lại nói.

“Ách! Xem ra gói quà ác nhân này không quá thích hợp với ta a…” Hoàng Việt cảm thấy sau khi hệ thống thăng cấp, đúng là có hơi hướng hơi quá đi sai đường.

“Kí chủ, đây là hệ thống muốn tốt cho kí chủ, muốn giúp kí chủ càng ngày càng cường đại, có thể đứng vững cước bộ, có một chỗ đứng nhất định ở Dị Giới!”

“Được rồi được rồi, những thứ này để sau lại tính, dù gì bộ công pháp này cũng không thể thường xuyên sử dụng, sau này hãng xem!”

Hoàng Việt quyết định không vội học Cuồng Nộ Công, nhưng cũng thầm tấm tắc, Hấp Huyết Đao cùng Cuồng Nộ Công, hai thứ này đi đôi với nhau, nếu để cho người có tâm lý hắc ám thu được, nếu là ở Địa Cầu nhất định sẽ dấy lên một tràng gió tanh mưa máu.

Điều làm Hoàng Việt khá tiếc là hệ thống cũng không mở ra thương thành để hối đoái những vật phẩm của dị giới, đồng nghĩa với nếu muốn nhận được hệ thống hỗ trợ, hắn phải đem điểm làm thiện và điểm làm ác tăng lên.

“Hệ thống, bằng cách nào tăng lên điểm làm thiện?” Hoàng Việt tò mò hỏi, dù sao nếu nhanh chóng thu về 100 điểm làm thiện, Hoàng Việt cũng có thể nhận được gói quà thiện nhân sơ cấp a!

“Kí chủ chỉ cần làm những việc tốt, như luyện ra dược phẩm chữa thương hoặc luyện binh khí là được!”

Nghe hệ thống nói vậy, Hoàng Việt cũng yên tâm hơn, tiếp đó, sau khi xác nhận giữa điểm làm thiện và điểm làm ác không có mâu thuẫn với nhau, Hoàng Việt cũng không nán lại ở sau núi, mà quay về Thanh Hoàng Trấn.

Trời tối, trong trấn vẫn không bớt đi vẻ nhộn nhịp, Hoàng Việt tiến vào kí túc xá của Thanh Hoàng học viện, trên đường đi, không thiếu ánh mắt dò xét nhìn về hắn, làm Hoàng Việt chỉ cười lạnh.

Hắn giờ đây đã là Ngưng Đan Tam Trọng, cảnh giới cao nhất trong hàng ngũ đệ tử, nếu không phải Quy Tức Công giúp hắn thu liễm hai cảnh giới, sợ rằng sẽ làm đám học viên trọng học viện nhìn mà hết cả hồn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom