Cập nhật mới

Convert Ta! Trời Sinh Đã Làm Nhân Vật Phản Diện (Ngã! Thiên Mệnh Đại Phản Phái) - 玄幻:我!天命大反派

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50 : Diệp Lưu Ly, người được nuôi dưỡng ở hạ giới


Thiếu nữ một thân áo tím, màu da trắng nõn như ngọc.

Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, hai chân thon dài thẳng tắp, có khí chất lạnh lùng vô cùng.

Thoạt nhìn tuổi không tính là lớn, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, nàng có một đôi mắt hoàn toàn khác với người ở hạ giới này, đôi mắt ấy tựa như viên ngọc lưu ly, mỹ lệ làm rung động lòng người.

Trong đám người Thượng Cổ Thần Sơn trẻ tuổi này, xem ra nàng cũng là người đứng đầu.

Hiển nhiên thân phận của thiếu nữ áo tím tại Thượng Cổ Thần Sơn không thấp chút nào.

Ánh mắt của mọi người khi hướng nhìn nàng đều mang theo một tia tôn kính trong đó.

Nghe được những lời này của thiếu nữ tuyệt mỹ kia.

Hai tay tên sinh linh trẻ tuổi với đôi cánh đằng sau vung lên trực tiếp bày tỏ nói: "Lưu Ly tiểu thư xin yên tâm, địa vị của tên thanh niên trẻ tuổi từ thượng giới đến kia có lẽ không nhỏ, nhưng đối với Thượng Cổ Thần Sơn mà nói, không đáng kể chút nào."

"Hắn dám đắc tội Lưu Ly tiểu thư, việc này nhất quyết không thể bỏ qua."

"Ha ha, Thượng Cổ Thần Sơn chúng ta đã mấy vạn năm không xuất thế, đám người Thiên Thanh giới đoán chừng đều quên mất sự tồn tại của chúng ta rồi. Bọn họ nên biết rằng khi chúng ta chấp chưởng Thiên Thanh giới, bọn họ cũng chỉ là nô lệ của chúng ta thôi."

"Một tên trẻ tuổi đến từ thượng giới mang theo một lão nô bộc, vậy mà có thể làm Trung Châu rối loạn cả lên.. ."

Những sinh linh trẻ tuổi khác cũng gật gật đầu, một bộ dáng như rất tán đồng lại ẩn chứa chút ngạo nghễ và khinh thường.

Bởi vì Thượng Cổ Thần Sơn cũng dựa vào thượng giới, nên số những siêu cấp cao thủ đạt được Hư Thần cảnh trấn giữ bên trong ngọn thần sơn cũng không ít.

Thiếu nữ áo tím nghe vậy, gật gật đầu, không nói một lời.

Nhưng hàn khí lại càng tăng lên.

Sau đó, đám người sinh linh tuổi còn khá trẻ này bắt đầu nhao nhao mở miệng, quyết định đưa người trẻ tuổi trên thượng giới ấy đến đây, giao cho thiếu nữ áo tím xử trí.

Thiếu nữ áo tím lắc đầu, ánh mắt thực băng lãnh nói: " Ta muốn đích thân đi xem xem, người này rốt cuộc là ai? Gan có bao nhiêu lớn mà dám ám hại Diệp Trần ca ca như vậy."

"Chỉ dựa vào một lão bộc đạt Hư Thần cảnh thôi mà cũng dám ngông cuồng như vậy."

"Ta sẽ không dễ dàng buông tha hắn."

"Tên kia lai lịch không tính là nhỏ thì sao? Đứng trước mặt Lưu Ly tiểu thư, hắn tuyệt đối sẽ quỳ xuống xin tha. . ."

Vị thiếu nữ áo tím này đây, thân phận vô cùng tôn quý, chính là tộc trưởng của một đại tộc khủng bố trên thượng giới.

Nàng tên là Diệp Lưu Ly. Lúc nàng ba tuổi, bởi vì cơ duyên nào đó nên được gửi xuống nuôi tại hạ giới.

Nhưng vào năm nàng sáu tuổi, Thượng Cổ Thần Sơn phát sinh biến động, nên mới phải bất đắt dĩ mà gửi nàng đến chỗ hậu nhân của một lão gia bộc trong tộc nuôi dưỡng.

Mà gia tộc kia lại chính là Diệp gia, gia tộc của Diệp Trần.

Đoạn thời gian đó, nàng và Diệp Trần cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm.

Năm Diệp Lưu Ly mười ba tuổi, nàng được đưa trở về Thượng Cổ Thần Sơn để tu hành, một lần tu hành này của nàng kéo dài suốt 5 năm.

Lần này rời núi, Diệp Lưu Ly vốn chuẩn bị đi tìm Diệp Trần, nhưng chẳng ngờ trên đường đi nàng nghe được rất nhiều tin tức xấu.

Diệp Trần ca ca thế nhưng lại trêu chọc phải vị đại nhân vật trẻ tuổi trên thượng giới, vì thế hắn không thể không chạy trốn khỏi Đông Hoang đại địa, đi đến Trung Châu.

Quá đáng hơn là Già Lâu thánh địa có chút quan hệ với Diệp Trần ca ca, thế nhưng lại bị diệt mất, điều này làm cho nàng vô cùng phẫn nộ, sát ý nổi lên.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Lưu Ly liền đi tới Trùng Nguyệt cổ thành, nàng biết được cái tên được gọi là vị đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia đang ở chỗ này.

Nàng muốn xem thử cái tên nam nhân trẻ tuổi trên thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, nàng muốn báo thù cho Diệp Trần ca ca.

"Tuyết di, ta muốn biết tin tức của Diệp Trần ca ca. . ."

Bỗng nhiên, Diệp Lưu Ly mở miệng nói với khoảng không phía sau lưng, thanh âm của nàng lạnh lẽo vô cùng.

Ong!

Một tầng gợn sóng khuếch tán, thân ảnh một mỹ phụ trung niên xuất hiện. Ẩn nấp trong hư không, giấu thân giữa đất trời.

Bản lĩnh bậc này, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới của Hư Thần cảnh.

Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt của vị mỹ phụ trung niên tên là Tuyết di kia lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:" Tiểu thư, tên Diệp Trần kia hiện tại cũng không biết trốn đi đâu rồi, ta cũng không biết hắn rốt cuộc ở đâu."

"Ta cũng chỉ biết hắn đã tới Trung Châu."

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng nàng hiển nhiên không quan tâm gì đến tên Diệp Trần này.

Một tên Diệp Trần mà thôi, căn bản không đáng để một người có thân phận tôn quý như tiểu thư để ý đến.

Sau khi tìm được Diệp Trần, việc đầu tiên mà nàng phải làm chính là khuyên Diệp Trần về sau cách xa tiểu thư một chút.

"Phải không?" Diệp Lưu Ly có chút khổ sở tự nói: " Trong đoạn thời gian này, xem ra Diệp Trần ca ca chịu không ít khổ. . ."

Thần sắc nàng có chút mê ly.

Nhớ lại vài ký ức trước kia.

Nàng thân phận tôn quý, những người cùng lứa tuổi với nàng ở Diệp gia cũng không dám nói chuyện với nàng, vô cùng sợ hãi nàng, chỉ có Diệp Trần ca ca là không sợ nàng.

Hơn nữa, hắn có cái gì tốt đều sẽ chia sẻ với nàng.

Có thứ đồ ăn ngon gì, cũng sẽ đem cho nàng đầu tiên.

Có một lần hắn còn vì hái một quả trái cây cho nàng, mà đi sâu vào rừng rậm, thiếu chút nữa bỏ mạng ở đó rồi.

Nghĩ đến những điều này, Diệp Lưu Ly lại càng thêm khổ sở, lo lắng, bất an.

Nàng sợ Diệp Trần ca ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, sẽ làm nàng áy náy cả đời.

"Tiểu thư, ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ phải trở về thượng giới, số mệnh đã định người là phượng hoàng chân chính trên cửu thiên, đời này của Diệp Trần ước chừng ngay cả Hư Thần cảnh đều không đạt được, ta khuyên người. . ."

Thấy nàng như thế, trung niên nữ tử tên là Tuyết di, không khỏi lên tiếng khuyên giải.

Hơn nữa theo nàng thấy, tên tiểu tử Diệp Trần kia không phải dạng người tốt lành gì.

Tuổi còn nhỏ đã biết phải lấy lòng tiểu thư, khiến cho nàng yêu thích.

Chỉ có những thiếu niên anh tuấn trên thượng giới kia mới xứng với tiểu thư mà thôi.

Nhưng Diệp Lưu Ly lắc đầu, cắt ngang lời nàng, kiên định nói: "Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều, ta biết các ngươi đều khinh thường Diệp Trần ca ca, nhưng ta tin tưởng hắn, về sau huynh ấy nhất định sẽ phi thăng thượng giới."

"Ta hiện giờ vẫn còn nhớ câu nói mà huynh ấy từng nói với ta, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo."

Tuyết di cảm thấy bất đắc dĩ, nàng cũng không biết nên khuyên thế nào nữa.

Chỉ là sau này để tiểu thư gặp được càng nhiều những thiếu niên trẻ tuổi tuấn kiệt trên thượng giới, nàng sẽ hiểu rõ tên Diệp Trần này, chẳng đáng là gì cả.

"Tuyết di, chúng ta đi xem thử cái vị được gọi là đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch thế nào đi, đến lúc đó tên lão bộc Hư Thần cảnh đành làm phiền ngươi rồi."

Vẻ mặt Diệp Lưu Ly lại khôi phục vẻ băng lãnh, nói ra, chuẩn bị đến thượng cổ Lâm gia tìm vị đại nhân trẻ tuổi kia để báo thù cho Diệp Trần ca ca.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51 : Biểu muội của Diệp Trần, để bọn hắn vào


Diệp Lưu Ly đối với Tuyết di rất có lòng tin. Nàng cũng biết thực lực chân chính của lão bộc bên người vị thiếu niên trẻ tuổi từ thượng giới kia khẳng định không chỉ dừng ở Hư Thần cảnh.

Nhưng ở trong thế giới này, chỉ có thể phát huy thực lực đến mức Hư Thần cảnh. Mà Tuyết di ở thượng giới, thực lực vượt xa Hư Thần cảnh, nếu không cũng sẽ không bị phái tới hạ giới bảo hộ nàng.

Ngay cả những lão tổ ở Thượng Cổ Thần Sơn, ở trước mặt Tuyết di cũng phải lễ độ cung kính, không dám há mồm thở dốc.

"Tiểu thư xin yên tâm." Mỹ phụ trung niên nghe vậy gật gật đầu, nếu là tiểu thư yêu cầu, nàng khẳng định sẽ theo lệnh mà làm.

Nếu đối phương có thể hạ giới vậy địa vị cũng sẽ không đơn giản.

Bất quá nàng cũng không quan tâm.

Địa vị cho dù có không đơn giản nhưng khi phải đối mặt tiên tộc cổ xưa ở thượng giới, hắn cũng phải e sợ.

Sau đó, bọn họ rời khỏi tòa Thần Đình này, đi đến phủ đệ của Lâm gia.

Bên trong Lâm gia, phủ đệ xếp thành hàng, cung điện nguy nga to lớn, thể hiện sự uy nghiêm của một môn phái. Bên trong cung điện, Cố Trường Ca ngồi ở ghế dựa, thảnh thơi tự tại uống trà. Tô Thanh Ca ngồi bên cạnh giúp hắn gọt linh quả, đưa đến bên miệng.

Hắn thỉnh thoảng đùa giỡn nàng vài câu, chọc nàng tức giận vô cùng, có chút nhàn nhã.

Mấy ngày nay, thiên phú luyện đan của Lâm Thu Hàn rốt cuộc bộc lộ ra ngoài, thật ứng với một câu nói của người xưa, là vàng dù ở đâu cũng sẽ phát sáng. Không danh sư chỉ điểm, chỉ dựa vào cuốn sách giải thích đan đạo sơ cấp mà Cố Trường Ca đổi trong hệ thống thương thành, nàng liền có thể luyện chế ra một vài loại đan dược mà chỉ có những luyện đan sư có kinh nghiệm vài chục năm mới luyện được.

Nếu nỗ lực hữu dụng, còn cần thiên tài làm gì.

Điều này càng làm kiên định thêm tính toán bồi dưỡng nàng của Cố Trường Ca. Dưới sự ngầm đồng ý của Cố Trường Ca.

Lâm gia gia chủ cũng không dám khuyên Lâm Thu Hàn từ bỏ luyện đan, ngược lại dốc lực của toàn tộc, để cho nàng an tâm học tập.

Bọn họ đều nhìn ra, Lâm gia muốn đạt được nhiều hơn, đều trông cậy vào sự yêu thích của Cố Trường Ca đối với Lâm Thu Hàn.

Nhưng lúc này, bên ngoài Lâm gia lại đột nhiên phát sinh đại địa chấn. Phù văn trên cửa lớn phủ đệ bùng lên, có khí tức khủng bố đang truyền đến. Tất cả người của Lâm đều bị khiếp sợ.

"Cái gì?"

"Người tới là ai?"

"Người nào? Dám xông vào thượng cổ Lâm gia, muốn chết sao?" lập tức có người hét lớn, vô cùng phẫn nộ.

Hiện giờ Lâm gia không còn giống như xưa nữa, đặc biệt sau khi tổ tiên ra tay hủy diệt Già Lâu thánh địa, càng tăng thêm uy thế cho tất cả người trong Lâm gia. Ngày thường tu sĩ đi ngang qua phủ đệ Lâm gia, đều đến nơm nớp lo sợ, khép na khép nép.

Nhưng có người lại không che giấu chút khí tức nào như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy.

Đây hoàn toàn là muốn thử đối kháng với Lâm gia!

Oanh!

Rất nhiều vị trưởng lão của Lâm gia đều hiện thân, xuất hiện ở trên cao, trong tròng mắt hiển hiện từng đợt kim quang, khí tức Đại Năng cảnh tỏa ra, uy hϊế͙p͙ tứ phương. Bọn họ rất chú trọng mặt mũi, hành động như vậy không khác gì đang nhục nhã bọn họ.

"Ha hả, một Lâm gia nho nhỏ, gặp Thượng Cổ Thần Sơn bọn ta sao còn chưa tới bái?"

Bên ngoài phủ đệ Lâm gia, một người thân hình cao lớn, ấn đường mọc vảy, cười lạnh một tiếng, thanh âm vang vọng.

"Thượng Cổ Thần Sơn?"

Mọi người trong Lâm gia biến sắc.

Nếu nói hiện tại ở Trung Châu đại địa còn có thế lực nào có thể khiến bọn họ kiêng kỵ, thì đó tuyệt đối chính là Thượng Cổ Thần Sơn.

"Không biết các vị ở Thượng Cổ Thần Sơn, tới Lâm gia vì chuyện gì?" Lâm gia gia chủ hiện thân, sắc mặt khó coi.

Nếu là ngày thường, hắn chắc chắn sẽ bị dọa sợ. Nhưng hiện tại trong tộc có lão tổ tọa trấn, cũng có Cố công tử ở đây. Nên hắn an tâm hơn một chút.

Nhưng nghĩ lại thì, mục đích đám sinh linh trẻ tuổi này đến đây, phỏng chừng là vì Cố công tử.

"Kêu vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia ra đây, tiểu thư của chúng ta muốn gặp hắn." Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cái cánh cười lạnh nói, cao cao tại thượng, đối với tất cả tu sĩ khác đều khinh thường.

Trong lòng gia chủ Lâm gia thầm một tiếng quả nhiên.

"Chư vị nếu muốn gặp Cố công tử, còn xin đợi một lát, để ta vào hỏi ý công tử..."

Sau đó, hắn nhướng mày, mở miệng nói, đối phương tuy rằng tới từ Thượng Cổ Thần Sơn, có chỗ dựa là thượng giới.

Nhưng muốn gặp Cố công tử, cũng không phải nói muốn gặp là có thể gặp. Khẳng định phải hỏi trước ý kiến của Cố công tử.

Hơn nữa, Cố công tử thân phận tôn quý, sao có thể để Cố công tử tự mình ra cửa gặp. Việc này chẳng khác gì đang làm nhục người ta cả. Người tới không có ý tốt a!

"Còn bảo chúng ta đi gặp hắn, ngươi có biết thân phận của tiểu thư chúng ta là bậc nào không? Muốn huỷ diệt một Lâm gia nho nhỏ như các ngươi, chẳng qua chỉ cần một câu nói mà thôi..."

Vẻ mặt tên sinh linh trẻ tuổi này thể hiện sự không vui, thái độ vô cùng coi khinh, đối với thái độ này của gia chủ Lâm gia vô cùng không hài lòng. Khẩu khí này, thật là không nhỏ a!

Đám sinh linh Thượng Cổ Thần này, thế nhưng lại có lai lịch lớn như vậy? Tất cả mọi người đều bị kinh sợ.

Biểu tình của người trong Lâm gia vô cùng khó coi, đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn này, cũng thật khinh người quá đáng.

"Tước Thiên, câm miệng!"

Nghe nói như vậy, chân mày Diệp Lưu Ly cũng không khỏi nhíu lại, nàng tới là vì báo thù cho Diệp Trần ca ca, không muốn làm lớn việc này lên, lập tức lạnh lùng nói: " xin gia chủ vào bẩm báo một tiếng, nói có biểu muội của Diệp Trần, muốn bái kiến vị đại nhân trẻ tuổi kia!"

Nghe vậy, biểu tình mọi người Lâm gia đại biến, đông đảo tu sĩ đứng ngoài xa, vẻ mặt cũng thay đổi.

Trong khoảng thời gian này, cái tên Diệp Trần này , có thể nói là nháo đến toàn bộ người trong Trung Châu đại địa đều biết đến.

Tục xưng ôn thần, yêu tinh hại người. Già Lâu thánh địa bị huỷ diệt , có thể nói là có quan hệ trực tiếp với Diệp Trần! Nhưng thiếu nữ áo tím có bối cảnh khủng bố này, thế nhưng lại tự xưng là biểu muội của Diệp Trần?

Xem ra đây là kẻ thù tìm tới cửa a!

Gia chủ Lâm gia thở sâu, sắc mặt có điểm ngưng trọng: "Được, để ta đi bẩm báo công tử."

Nói xong, hắn liền tiến đến chỗ sâu nhất trong cung điện bẩm báo, hôm nay xem ra có phiền toái lớn, đối phương dám trực tiếp tìm tới cửa, chắc là có hiềm khích rất lớn.

Chỉ có điều gia chủ Lâm gia còn chưa đi được vài bước.

Ầm ầm ầm!

Trong không khí đột nhiên phát ra âm thanh khủng bố, như là có một cỗ cối xay rất lớn đang chuyển động.

Ong!

Phù văn lập loè, hóa thành một bàn tay đáng sợ màu vàng óng, tựa như Thiên Đế trấn áp chư thiên.

Tốc độ quá nhanh, chớp mắt mà đến, mọi người đều không phản ứng kịp. Sau đó phốc một cái từ trên không vỗ xuống!

Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cái cánh, lộ ra vẻ mặt sợ hãi cùng tuyệt vọng, hô to nói:" tiểu thư, cứu. . ."

Nhưng mà từ "Ta" còn chưa nói xong, hắn đã bị đập nát thành một vũng máu, hình thể tuyệt diệt ngay tại chỗ!

Mà lúc này, chỗ sâu nhất trong cung điện của Lâm gia, mới truyền đến một thanh âm hời hợt của nam tử trẻ tuổi.

"Để bọn hắn vào."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49 : Thượng Cổ Thần Sơn


Lâm Thiên đã chết, hiện giờ chỉ còn một bộ xác không.

Hiện giờ đối Cố Trường Ca mà nói, có hai cách để đối phó với khí vận chi tử, một là trực tiếp giết chết, như vậy đơn giản nhất, nhưng chỉ có thể đạt được một phần điểm giá trị thiên mệnh, cũng không phát động được quy tắc khi điểm khí vận hạ xuống không, đồng nghĩa với việc không có phần thưởng bổ sung từ thiên đạo.

Khí vận chi tử có rất nhiều cơ duyên, trong tình huống vẫn chưa được phát động tới, hắn cũng khó có thể đoạt được cơ duyên đó tới tay.

Một cách khác chính là giống như bây giờ không ngừng chèn ép khí vận chi tử, đạt được giá trị thiên mệnh, thuận tiện cướp đi cơ duyên của hắn.

Sau khi điểm khí vận hạ xuống không mới ra tay đánh chết hắn để nhận được khen thưởng thiên đạo.

Mặc dù rắc rối hơn, nhưng là loại được nhiều lợi nhất.

Sau đó, vẻ mặt hắn điềm đạm đi ra địa lao, thuận tiện mở ra giao diện thuộc tính lần nữa.

Chủ sở hữu: Cố Trường Ca. Quang hoàn: Thiên mệnh nhân vật phản diện. Thân phận: đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung. Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt. Tu vi: Phong Hầu cảnh trung kỳ. Công pháp Thần Thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ bảy), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên thần chi niệm (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công. . .

Giá trị thiên mệnh: 4500. Điểm khí vận: Bốn trăm năm mươi điểm (hắc sắc). Hệ thống thương thành: Đã mở ra. Kho đồ: Phá Vực phù 1, mầm mống một phần ba thế giới 2, thẻ cướp đoạt khí vận 3, thẻ kết toán bạo kích từ hệ thống 1.

"4500 điểm giá trị thiên mệnh, hiện giờ ta có thể làm được rất nhiều việc, mặt khác Bát Hoang Ma Kích cũng nên xuất thế, thuận tiện giải quyết triệt để tên Diệp Trần kia luôn, dù gì hắn đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào. . ."

"Việc trên thượng giới, cũng nên làm chút chuẩn bị. . . Bằng không sau khi quay về, tình huống sẽ có chút bất lợi."

Cũng giống với tình trạng hắn nghĩ tới trước kia, tuy rằng thế lực chống lưng cho hắn là Trường Sinh gia, bái nhập Bất Hủ giáo, nhưng kỳ thực cảnh ngộ của hắn ở thượng giới cũng không tốt.

Dù sao mục đích ban đầu của hắn khi bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung, cũng không hề đơn giản.

Sở dĩ thân phận của hắn mãi là đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung mà không phải truyền nhân, cũng là vì một tầng thân phận khác của Cố Trường Ca.

Không ít vị đồng đạo có bối phận cao trong Đạo Thiên Tiên Cung luôn có tâm đề phòng với hắn.

Sau khi trở về thượng giới hắn phải nghĩ biện pháp để củng cố địa vị của mình mới được.

Đạo Thiên Tiên Cung vẫn luôn là đạo thống bất hủ thuộc hàng cao cấp trên thượng giới, bao nhiêu năm nay vẫn không hề thay đổi, vậy nên sự đáng sợ của nơi này cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Rất nhiều Thái Cổ thế gia, vô thượng tiên triều, cũng nghĩ hết tất cả biện pháp để đệ tử tộc nhân vào được bên trong, muốn tìm cách lấy được cơ duyên. Cố Trường Ca mặc dù có Trường Sinh gia chống lưng, nhưng nếu muốn chấp chưởng Bất Hủ giáo vẫn gặp phải rất nhiều rắc rối.

"Cố công tử. . ."

Bên ngoài địa lao, Lâm Thu Hàn vẫn đang một mực chờ đợi Cố Trường Ca, giờ phút này nhìn thấy hắn bước ra ngoài, không khỏi lên tiếng.

Đôi mắt nàng có chút ửng đỏ hiển nhiên vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi bi thương trước đó.

"Không có việc gì, việc của Lâm Thiên ta đã giúp nàng giải quyết, tàn hồn cường giả chiếm cứ thân thể hắn, ta cũng giúp nàng tiêu diệt rồi." Cố Trường Ca cười nhẹ, an ủi nói.

"Đa tạ Cố công tử, việc nhỏ như này cũng phải làm phiền đến ngài." Lâm Thu Hàn cảm động nói.

"Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi." Thanh âm Cố Trường Ca ôn nhuận, nụ cười trên mặt vẫn được duy trì không hề thay đổi.

"Nàng cũng nên sớm ngày chôn cất cho đệ đệ nàng đi, bị người khác chiếm cứ thân thể lâu như vậy, có lẽ hồn phách của hắn vẫn chưa có tiêu tán, vẫn còn cơ hội chuyển thế Luân Hồi. . ." Cố Trường Ca cười cười nói.

Lúc thân thể bị chiếm mất, hồn phách của Lâm Thiên đã bị dung hợp với tàn hồn của Lục Thiên Thần Vương rồi, bằng không cũng sẽ không sinh ra chấp niệm.

Nói ra thì, hồn phách của Lâm Thiên ban nãy cũng bị Cố Trường Ca nuốt luôn thể rồi.

Việc chuyển thế Luân Hồi chỉ là thuận miệng nói ra thôi.

Chỉ bất quá lúc này, hắn cũng nên làm ra bộ dáng an ủi Lâm Thu Hàn một phen.

"Ta sẽ phân phó người chôn cất cho tiểu Lâm đàng hoàng. . ." Lâm Thu Hàn không nghĩ tới Cố Trường Ca còn suy nghĩ cho mình như vậy, trong tâm rất là cảm động, vội vàng tiến đến phân phó.

Nhìn nàng đi xa, nụ cười trên mặt Cố Trường Ca tắt dần, không nói gì.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Cố Trường Ca cũng không cần quá mức sốt ruột, đầu tiên là dùng ba ngàn điểm giá trị thiên mệnh, tăng tu vi lên tới hậu kỳ Phong Hầu cảnh.

Mặc dù từ trung kỳ Phong hầu cảnh mà thăng lên hậu kỳ thì chỉ qua một cảnh giới nhỏ thôi.

Nhưng đối với tuổi trẻ Chí Tôn mà nói, chiến lực lại tăng lên rất nhiều.

Cố Trường Ca tuy rằng rất ít khi ra tay, nhưng cũng không có nghĩa hắn không mạnh, chỉ là căn bản không cần ra tay, chỉ dựa vào uy nghiêm cũng có thể áp chế mọi người.

Nếu như ra tay thật thì ngay cả một Phong Vương cảnh tồn tại hắn cũng có thể dễ dàng tiêu diệt.

Đương nhiên, để đột phá một tầng tiểu cảnh giới cũng phải tiêu tốn rất nhiều.

Cố Trường Ca suy nghĩ nếu muốn đột phá đến Phong Hầu cảnh đỉnh phong, số điểm giá trị thiên mệnh phải dùng chắc càng nhiều gấp mấy lần, ít nhất phải có trên năm ngàn điểm.

Bất quá cái này cũng đáng.

Hiện giờ Đạo Thiên Tiên Điển đã sắp đặt đến tầng thứ tám. Trong trí nhớ của Cố Trường Ca, mấy tên chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung trên thượng giới cũng chưa đạt đến mức này.

Đương nhiên không biết trong khoảng thời gian này bọn họ có đột phá gì không, hoặc có được cơ duyên gì.

Từ khi hạ giới đến nay đã sắp nửa năm.

Tiến độ hiện tại của Cố Trường Ca, hắn cảm thấy đã khá nhanh rồi.

Cách ngày tổ chức thiên kiêu luận đạo ở Trung Châu còn chưa đến ba ngày.

Trùng Nguyệt cổ thành cũng càng ngày càng náo nhiệt, trên đường phố tất cả đều là thân ảnh của tu sĩ cùng sinh linh, các tông các phái đều có.

Trải qua sự kiện Già Lâu thánh địa bị hủy diệt, càng có nhiều thế lực tông môn tỏ ra kính sợ đối với vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia.

Nhưng cùng một đạo lý đó.

Chỉ cần lấy được lòng vị đại nhân trẻ tuổi kia, quyền thế chẳng phải cũng sẽ dễ dàng đến tay sao?

Ở cái thế giới xem trọng sức mạnh này, kẻ mạnh mới có quyền.

Rất nhiều thế lực đều có tính toán như vậy.

Giờ phút này ở Trùng Nguyệt cổ thành.

Trong một tòa Thần Đình ẩn hiện dưới màn sương, vài tên sinh linh trẻ tuổi có vẻ ngoài khác lạ đang nói chuyện với nhau. Trong số bọn họ có người mọc hai cánh sau lưng, hoặc trên trán có vảy màu tím, hoặc là tuấn mỹ như thần, hoặc là có hỏa diễm quấn quanh cánh tay.

Mỗi người có thần huy tỏa sáng, khí tức cường đại, cho dù là truyền nhân của các thánh địa ở Trung Châu đại địa, cũng chẳng đáng là gì trước mặt bọn họ. Người yếu nhất cũng có tu vi Đại Năng cảnh, đủ để vượt mặt vài vị cường giả thế hệ trước.

Hơn nữa xung quanh đám sinh linh trẻ, đều có khí tức kinh khủng của lão bộc, hạ nhân.

Nếu có tu sĩ ở đây, nhất định sẽ kinh hô, hoảng sợ thất sắc, sợ hãi đến biến sắc.

Thượng cổ thần sơn!

Đám sinh linh trẻ này đều tới từ thượng cổ thần sơn, địa vị vô cùng kinh khủng.

Hiện giờ lại ở chỗ này đàm luận.

"Không nghĩ tới Già Lâu thánh địa thế nhưng sẽ bị hủy diệt, cái người trẻ tuổi đến từ thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch gì. . ."

Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cánh lắc đầu, một bộ dáng tiếc hận.

Đương nhiên bộ dáng này, chỉ là diễn ra mà thôi.

Bản thân hắn khinh thường Già Lâu thánh địa, không thèm để ý chút nào.

"Mặc kệ hắn có lai lịch gì, ta sẽ bắt hắn trả giá thật lớn." Một vị mỹ nữ có vẻ mặt lạnh lùng, lộ ra nghiêm nghị sát ý, đè chặt thanh trường kiếm trên bàn nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50 : Diệp Lưu Ly, người được nuôi dưỡng ở hạ giới


Thiếu nữ một thân áo tím, màu da trắng nõn như ngọc.

Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, hai chân thon dài thẳng tắp, có khí chất lạnh lùng vô cùng.

Thoạt nhìn tuổi không tính là lớn, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, nàng có một đôi mắt hoàn toàn khác với người ở hạ giới này, đôi mắt ấy tựa như viên ngọc lưu ly, mỹ lệ làm rung động lòng người.

Trong đám người Thượng Cổ Thần Sơn trẻ tuổi này, xem ra nàng cũng là người đứng đầu.

Hiển nhiên thân phận của thiếu nữ áo tím tại Thượng Cổ Thần Sơn không thấp chút nào.

Ánh mắt của mọi người khi hướng nhìn nàng đều mang theo một tia tôn kính trong đó.

Nghe được những lời này của thiếu nữ tuyệt mỹ kia.

Hai tay tên sinh linh trẻ tuổi với đôi cánh đằng sau vung lên trực tiếp bày tỏ nói: "Lưu Ly tiểu thư xin yên tâm, địa vị của tên thanh niên trẻ tuổi từ thượng giới đến kia có lẽ không nhỏ, nhưng đối với Thượng Cổ Thần Sơn mà nói, không đáng kể chút nào."

"Hắn dám đắc tội Lưu Ly tiểu thư, việc này nhất quyết không thể bỏ qua."

"Ha ha, Thượng Cổ Thần Sơn chúng ta đã mấy vạn năm không xuất thế, đám người Thiên Thanh giới đoán chừng đều quên mất sự tồn tại của chúng ta rồi. Bọn họ nên biết rằng khi chúng ta chấp chưởng Thiên Thanh giới, bọn họ cũng chỉ là nô lệ của chúng ta thôi."

"Một tên trẻ tuổi đến từ thượng giới mang theo một lão nô bộc, vậy mà có thể làm Trung Châu rối loạn cả lên.. ."

Những sinh linh trẻ tuổi khác cũng gật gật đầu, một bộ dáng như rất tán đồng lại ẩn chứa chút ngạo nghễ và khinh thường.

Bởi vì Thượng Cổ Thần Sơn cũng dựa vào thượng giới, nên số những siêu cấp cao thủ đạt được Hư Thần cảnh trấn giữ bên trong ngọn thần sơn cũng không ít.

Thiếu nữ áo tím nghe vậy, gật gật đầu, không nói một lời.

Nhưng hàn khí lại càng tăng lên.

Sau đó, đám người sinh linh tuổi còn khá trẻ này bắt đầu nhao nhao mở miệng, quyết định đưa người trẻ tuổi trên thượng giới ấy đến đây, giao cho thiếu nữ áo tím xử trí.

Thiếu nữ áo tím lắc đầu, ánh mắt thực băng lãnh nói: " Ta muốn đích thân đi xem xem, người này rốt cuộc là ai? Gan có bao nhiêu lớn mà dám ám hại Diệp Trần ca ca như vậy."

"Chỉ dựa vào một lão bộc đạt Hư Thần cảnh thôi mà cũng dám ngông cuồng như vậy."

"Ta sẽ không dễ dàng buông tha hắn."

"Tên kia lai lịch không tính là nhỏ thì sao? Đứng trước mặt Lưu Ly tiểu thư, hắn tuyệt đối sẽ quỳ xuống xin tha. . ."

Vị thiếu nữ áo tím này đây, thân phận vô cùng tôn quý, chính là tộc trưởng của một đại tộc khủng bố trên thượng giới.

Nàng tên là Diệp Lưu Ly. Lúc nàng ba tuổi, bởi vì cơ duyên nào đó nên được gửi xuống nuôi tại hạ giới.

Nhưng vào năm nàng sáu tuổi, Thượng Cổ Thần Sơn phát sinh biến động, nên mới phải bất đắt dĩ mà gửi nàng đến chỗ hậu nhân của một lão gia bộc trong tộc nuôi dưỡng.

Mà gia tộc kia lại chính là Diệp gia, gia tộc của Diệp Trần.

Đoạn thời gian đó, nàng và Diệp Trần cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm.

Năm Diệp Lưu Ly mười ba tuổi, nàng được đưa trở về Thượng Cổ Thần Sơn để tu hành, một lần tu hành này của nàng kéo dài suốt 5 năm.

Lần này rời núi, Diệp Lưu Ly vốn chuẩn bị đi tìm Diệp Trần, nhưng chẳng ngờ trên đường đi nàng nghe được rất nhiều tin tức xấu.

Diệp Trần ca ca thế nhưng lại trêu chọc phải vị đại nhân vật trẻ tuổi trên thượng giới, vì thế hắn không thể không chạy trốn khỏi Đông Hoang đại địa, đi đến Trung Châu.

Quá đáng hơn là Già Lâu thánh địa có chút quan hệ với Diệp Trần ca ca, thế nhưng lại bị diệt mất, điều này làm cho nàng vô cùng phẫn nộ, sát ý nổi lên.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Lưu Ly liền đi tới Trùng Nguyệt cổ thành, nàng biết được cái tên được gọi là vị đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia đang ở chỗ này.

Nàng muốn xem thử cái tên nam nhân trẻ tuổi trên thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, nàng muốn báo thù cho Diệp Trần ca ca.

"Tuyết di, ta muốn biết tin tức của Diệp Trần ca ca. . ."

Bỗng nhiên, Diệp Lưu Ly mở miệng nói với khoảng không phía sau lưng, thanh âm của nàng lạnh lẽo vô cùng.

Ong!

Một tầng gợn sóng khuếch tán, thân ảnh một mỹ phụ trung niên xuất hiện. Ẩn nấp trong hư không, giấu thân giữa đất trời.

Bản lĩnh bậc này, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới của Hư Thần cảnh.

Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt của vị mỹ phụ trung niên tên là Tuyết di kia lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:" Tiểu thư, tên Diệp Trần kia hiện tại cũng không biết trốn đi đâu rồi, ta cũng không biết hắn rốt cuộc ở đâu."

"Ta cũng chỉ biết hắn đã tới Trung Châu."

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng nàng hiển nhiên không quan tâm gì đến tên Diệp Trần này.

Một tên Diệp Trần mà thôi, căn bản không đáng để một người có thân phận tôn quý như tiểu thư để ý đến.

Sau khi tìm được Diệp Trần, việc đầu tiên mà nàng phải làm chính là khuyên Diệp Trần về sau cách xa tiểu thư một chút.

"Phải không?" Diệp Lưu Ly có chút khổ sở tự nói: " Trong đoạn thời gian này, xem ra Diệp Trần ca ca chịu không ít khổ. . ."

Thần sắc nàng có chút mê ly.

Nhớ lại vài ký ức trước kia.

Nàng thân phận tôn quý, những người cùng lứa tuổi với nàng ở Diệp gia cũng không dám nói chuyện với nàng, vô cùng sợ hãi nàng, chỉ có Diệp Trần ca ca là không sợ nàng.

Hơn nữa, hắn có cái gì tốt đều sẽ chia sẻ với nàng.

Có thứ đồ ăn ngon gì, cũng sẽ đem cho nàng đầu tiên.

Có một lần hắn còn vì hái một quả trái cây cho nàng, mà đi sâu vào rừng rậm, thiếu chút nữa bỏ mạng ở đó rồi.

Nghĩ đến những điều này, Diệp Lưu Ly lại càng thêm khổ sở, lo lắng, bất an.

Nàng sợ Diệp Trần ca ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, sẽ làm nàng áy náy cả đời.

"Tiểu thư, ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ phải trở về thượng giới, số mệnh đã định người là phượng hoàng chân chính trên cửu thiên, đời này của Diệp Trần ước chừng ngay cả Hư Thần cảnh đều không đạt được, ta khuyên người. . ."

Thấy nàng như thế, trung niên nữ tử tên là Tuyết di, không khỏi lên tiếng khuyên giải.

Hơn nữa theo nàng thấy, tên tiểu tử Diệp Trần kia không phải dạng người tốt lành gì.

Tuổi còn nhỏ đã biết phải lấy lòng tiểu thư, khiến cho nàng yêu thích.

Chỉ có những thiếu niên anh tuấn trên thượng giới kia mới xứng với tiểu thư mà thôi.

Nhưng Diệp Lưu Ly lắc đầu, cắt ngang lời nàng, kiên định nói: "Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều, ta biết các ngươi đều khinh thường Diệp Trần ca ca, nhưng ta tin tưởng hắn, về sau huynh ấy nhất định sẽ phi thăng thượng giới."

"Ta hiện giờ vẫn còn nhớ câu nói mà huynh ấy từng nói với ta, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo."

Tuyết di cảm thấy bất đắc dĩ, nàng cũng không biết nên khuyên thế nào nữa.

Chỉ là sau này để tiểu thư gặp được càng nhiều những thiếu niên trẻ tuổi tuấn kiệt trên thượng giới, nàng sẽ hiểu rõ tên Diệp Trần này, chẳng đáng là gì cả.

"Tuyết di, chúng ta đi xem thử cái vị được gọi là đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch thế nào đi, đến lúc đó tên lão bộc Hư Thần cảnh đành làm phiền ngươi rồi."

Vẻ mặt Diệp Lưu Ly lại khôi phục vẻ băng lãnh, nói ra, chuẩn bị đến thượng cổ Lâm gia tìm vị đại nhân trẻ tuổi kia để báo thù cho Diệp Trần ca ca.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51 : Biểu muội của Diệp Trần, để bọn hắn vào


Diệp Lưu Ly đối với Tuyết di rất có lòng tin. Nàng cũng biết thực lực chân chính của lão bộc bên người vị thiếu niên trẻ tuổi từ thượng giới kia khẳng định không chỉ dừng ở Hư Thần cảnh.

Nhưng ở trong thế giới này, chỉ có thể phát huy thực lực đến mức Hư Thần cảnh. Mà Tuyết di ở thượng giới, thực lực vượt xa Hư Thần cảnh, nếu không cũng sẽ không bị phái tới hạ giới bảo hộ nàng.

Ngay cả những lão tổ ở Thượng Cổ Thần Sơn, ở trước mặt Tuyết di cũng phải lễ độ cung kính, không dám há mồm thở dốc.

"Tiểu thư xin yên tâm." Mỹ phụ trung niên nghe vậy gật gật đầu, nếu là tiểu thư yêu cầu, nàng khẳng định sẽ theo lệnh mà làm.

Nếu đối phương có thể hạ giới vậy địa vị cũng sẽ không đơn giản.

Bất quá nàng cũng không quan tâm.

Địa vị cho dù có không đơn giản nhưng khi phải đối mặt tiên tộc cổ xưa ở thượng giới, hắn cũng phải e sợ.

Sau đó, bọn họ rời khỏi tòa Thần Đình này, đi đến phủ đệ của Lâm gia.

Bên trong Lâm gia, phủ đệ xếp thành hàng, cung điện nguy nga to lớn, thể hiện sự uy nghiêm của một môn phái. Bên trong cung điện, Cố Trường Ca ngồi ở ghế dựa, thảnh thơi tự tại uống trà. Tô Thanh Ca ngồi bên cạnh giúp hắn gọt linh quả, đưa đến bên miệng.

Hắn thỉnh thoảng đùa giỡn nàng vài câu, chọc nàng tức giận vô cùng, có chút nhàn nhã.

Mấy ngày nay, thiên phú luyện đan của Lâm Thu Hàn rốt cuộc bộc lộ ra ngoài, thật ứng với một câu nói của người xưa, là vàng dù ở đâu cũng sẽ phát sáng. Không danh sư chỉ điểm, chỉ dựa vào cuốn sách giải thích đan đạo sơ cấp mà Cố Trường Ca đổi trong hệ thống thương thành, nàng liền có thể luyện chế ra một vài loại đan dược mà chỉ có những luyện đan sư có kinh nghiệm vài chục năm mới luyện được.

Nếu nỗ lực hữu dụng, còn cần thiên tài làm gì.

Điều này càng làm kiên định thêm tính toán bồi dưỡng nàng của Cố Trường Ca. Dưới sự ngầm đồng ý của Cố Trường Ca.

Lâm gia gia chủ cũng không dám khuyên Lâm Thu Hàn từ bỏ luyện đan, ngược lại dốc lực của toàn tộc, để cho nàng an tâm học tập.

Bọn họ đều nhìn ra, Lâm gia muốn đạt được nhiều hơn, đều trông cậy vào sự yêu thích của Cố Trường Ca đối với Lâm Thu Hàn.

Nhưng lúc này, bên ngoài Lâm gia lại đột nhiên phát sinh đại địa chấn. Phù văn trên cửa lớn phủ đệ bùng lên, có khí tức khủng bố đang truyền đến. Tất cả người của Lâm đều bị khiếp sợ.

"Cái gì?"

"Người tới là ai?"

"Người nào? Dám xông vào thượng cổ Lâm gia, muốn chết sao?" lập tức có người hét lớn, vô cùng phẫn nộ.

Hiện giờ Lâm gia không còn giống như xưa nữa, đặc biệt sau khi tổ tiên ra tay hủy diệt Già Lâu thánh địa, càng tăng thêm uy thế cho tất cả người trong Lâm gia. Ngày thường tu sĩ đi ngang qua phủ đệ Lâm gia, đều đến nơm nớp lo sợ, khép na khép nép.

Nhưng có người lại không che giấu chút khí tức nào như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy.

Đây hoàn toàn là muốn thử đối kháng với Lâm gia!

Oanh!

Rất nhiều vị trưởng lão của Lâm gia đều hiện thân, xuất hiện ở trên cao, trong tròng mắt hiển hiện từng đợt kim quang, khí tức Đại Năng cảnh tỏa ra, uy hϊế͙p͙ tứ phương. Bọn họ rất chú trọng mặt mũi, hành động như vậy không khác gì đang nhục nhã bọn họ.

"Ha hả, một Lâm gia nho nhỏ, gặp Thượng Cổ Thần Sơn bọn ta sao còn chưa tới bái?"

Bên ngoài phủ đệ Lâm gia, một người thân hình cao lớn, ấn đường mọc vảy, cười lạnh một tiếng, thanh âm vang vọng.

"Thượng Cổ Thần Sơn?"

Mọi người trong Lâm gia biến sắc.

Nếu nói hiện tại ở Trung Châu đại địa còn có thế lực nào có thể khiến bọn họ kiêng kỵ, thì đó tuyệt đối chính là Thượng Cổ Thần Sơn.

"Không biết các vị ở Thượng Cổ Thần Sơn, tới Lâm gia vì chuyện gì?" Lâm gia gia chủ hiện thân, sắc mặt khó coi.

Nếu là ngày thường, hắn chắc chắn sẽ bị dọa sợ. Nhưng hiện tại trong tộc có lão tổ tọa trấn, cũng có Cố công tử ở đây. Nên hắn an tâm hơn một chút.

Nhưng nghĩ lại thì, mục đích đám sinh linh trẻ tuổi này đến đây, phỏng chừng là vì Cố công tử.

"Kêu vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia ra đây, tiểu thư của chúng ta muốn gặp hắn." Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cái cánh cười lạnh nói, cao cao tại thượng, đối với tất cả tu sĩ khác đều khinh thường.

Trong lòng gia chủ Lâm gia thầm một tiếng quả nhiên.

"Chư vị nếu muốn gặp Cố công tử, còn xin đợi một lát, để ta vào hỏi ý công tử..."

Sau đó, hắn nhướng mày, mở miệng nói, đối phương tuy rằng tới từ Thượng Cổ Thần Sơn, có chỗ dựa là thượng giới.

Nhưng muốn gặp Cố công tử, cũng không phải nói muốn gặp là có thể gặp. Khẳng định phải hỏi trước ý kiến của Cố công tử.

Hơn nữa, Cố công tử thân phận tôn quý, sao có thể để Cố công tử tự mình ra cửa gặp. Việc này chẳng khác gì đang làm nhục người ta cả. Người tới không có ý tốt a!

"Còn bảo chúng ta đi gặp hắn, ngươi có biết thân phận của tiểu thư chúng ta là bậc nào không? Muốn huỷ diệt một Lâm gia nho nhỏ như các ngươi, chẳng qua chỉ cần một câu nói mà thôi..."

Vẻ mặt tên sinh linh trẻ tuổi này thể hiện sự không vui, thái độ vô cùng coi khinh, đối với thái độ này của gia chủ Lâm gia vô cùng không hài lòng. Khẩu khí này, thật là không nhỏ a!

Đám sinh linh Thượng Cổ Thần này, thế nhưng lại có lai lịch lớn như vậy? Tất cả mọi người đều bị kinh sợ.

Biểu tình của người trong Lâm gia vô cùng khó coi, đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn này, cũng thật khinh người quá đáng.

"Tước Thiên, câm miệng!"

Nghe nói như vậy, chân mày Diệp Lưu Ly cũng không khỏi nhíu lại, nàng tới là vì báo thù cho Diệp Trần ca ca, không muốn làm lớn việc này lên, lập tức lạnh lùng nói: " xin gia chủ vào bẩm báo một tiếng, nói có biểu muội của Diệp Trần, muốn bái kiến vị đại nhân trẻ tuổi kia!"

Nghe vậy, biểu tình mọi người Lâm gia đại biến, đông đảo tu sĩ đứng ngoài xa, vẻ mặt cũng thay đổi.

Trong khoảng thời gian này, cái tên Diệp Trần này , có thể nói là nháo đến toàn bộ người trong Trung Châu đại địa đều biết đến.

Tục xưng ôn thần, yêu tinh hại người. Già Lâu thánh địa bị huỷ diệt , có thể nói là có quan hệ trực tiếp với Diệp Trần! Nhưng thiếu nữ áo tím có bối cảnh khủng bố này, thế nhưng lại tự xưng là biểu muội của Diệp Trần?

Xem ra đây là kẻ thù tìm tới cửa a!

Gia chủ Lâm gia thở sâu, sắc mặt có điểm ngưng trọng: "Được, để ta đi bẩm báo công tử."

Nói xong, hắn liền tiến đến chỗ sâu nhất trong cung điện bẩm báo, hôm nay xem ra có phiền toái lớn, đối phương dám trực tiếp tìm tới cửa, chắc là có hiềm khích rất lớn.

Chỉ có điều gia chủ Lâm gia còn chưa đi được vài bước.

Ầm ầm ầm!

Trong không khí đột nhiên phát ra âm thanh khủng bố, như là có một cỗ cối xay rất lớn đang chuyển động.

Ong!

Phù văn lập loè, hóa thành một bàn tay đáng sợ màu vàng óng, tựa như Thiên Đế trấn áp chư thiên.

Tốc độ quá nhanh, chớp mắt mà đến, mọi người đều không phản ứng kịp. Sau đó phốc một cái từ trên không vỗ xuống!

Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cái cánh, lộ ra vẻ mặt sợ hãi cùng tuyệt vọng, hô to nói:" tiểu thư, cứu. . ."

Nhưng mà từ "Ta" còn chưa nói xong, hắn đã bị đập nát thành một vũng máu, hình thể tuyệt diệt ngay tại chỗ!

Mà lúc này, chỗ sâu nhất trong cung điện của Lâm gia, mới truyền đến một thanh âm hời hợt của nam tử trẻ tuổi.

"Để bọn hắn vào."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49 : Thượng Cổ Thần Sơn


Lâm Thiên đã chết, hiện giờ chỉ còn một bộ xác không.

Hiện giờ đối Cố Trường Ca mà nói, có hai cách để đối phó với khí vận chi tử, một là trực tiếp giết chết, như vậy đơn giản nhất, nhưng chỉ có thể đạt được một phần điểm giá trị thiên mệnh, cũng không phát động được quy tắc khi điểm khí vận hạ xuống không, đồng nghĩa với việc không có phần thưởng bổ sung từ thiên đạo.

Khí vận chi tử có rất nhiều cơ duyên, trong tình huống vẫn chưa được phát động tới, hắn cũng khó có thể đoạt được cơ duyên đó tới tay.

Một cách khác chính là giống như bây giờ không ngừng chèn ép khí vận chi tử, đạt được giá trị thiên mệnh, thuận tiện cướp đi cơ duyên của hắn.

Sau khi điểm khí vận hạ xuống không mới ra tay đánh chết hắn để nhận được khen thưởng thiên đạo.

Mặc dù rắc rối hơn, nhưng là loại được nhiều lợi nhất.

Sau đó, vẻ mặt hắn điềm đạm đi ra địa lao, thuận tiện mở ra giao diện thuộc tính lần nữa.

Chủ sở hữu: Cố Trường Ca. Quang hoàn: Thiên mệnh nhân vật phản diện. Thân phận: đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung. Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt. Tu vi: Phong Hầu cảnh trung kỳ. Công pháp Thần Thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ bảy), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên thần chi niệm (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công. . .

Giá trị thiên mệnh: 4500. Điểm khí vận: Bốn trăm năm mươi điểm (hắc sắc). Hệ thống thương thành: Đã mở ra. Kho đồ: Phá Vực phù 1, mầm mống một phần ba thế giới 2, thẻ cướp đoạt khí vận 3, thẻ kết toán bạo kích từ hệ thống 1.

"4500 điểm giá trị thiên mệnh, hiện giờ ta có thể làm được rất nhiều việc, mặt khác Bát Hoang Ma Kích cũng nên xuất thế, thuận tiện giải quyết triệt để tên Diệp Trần kia luôn, dù gì hắn đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào. . ."

"Việc trên thượng giới, cũng nên làm chút chuẩn bị. . . Bằng không sau khi quay về, tình huống sẽ có chút bất lợi."

Cũng giống với tình trạng hắn nghĩ tới trước kia, tuy rằng thế lực chống lưng cho hắn là Trường Sinh gia, bái nhập Bất Hủ giáo, nhưng kỳ thực cảnh ngộ của hắn ở thượng giới cũng không tốt.

Dù sao mục đích ban đầu của hắn khi bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung, cũng không hề đơn giản.

Sở dĩ thân phận của hắn mãi là đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung mà không phải truyền nhân, cũng là vì một tầng thân phận khác của Cố Trường Ca.

Không ít vị đồng đạo có bối phận cao trong Đạo Thiên Tiên Cung luôn có tâm đề phòng với hắn.

Sau khi trở về thượng giới hắn phải nghĩ biện pháp để củng cố địa vị của mình mới được.

Đạo Thiên Tiên Cung vẫn luôn là đạo thống bất hủ thuộc hàng cao cấp trên thượng giới, bao nhiêu năm nay vẫn không hề thay đổi, vậy nên sự đáng sợ của nơi này cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Rất nhiều Thái Cổ thế gia, vô thượng tiên triều, cũng nghĩ hết tất cả biện pháp để đệ tử tộc nhân vào được bên trong, muốn tìm cách lấy được cơ duyên. Cố Trường Ca mặc dù có Trường Sinh gia chống lưng, nhưng nếu muốn chấp chưởng Bất Hủ giáo vẫn gặp phải rất nhiều rắc rối.

"Cố công tử. . ."

Bên ngoài địa lao, Lâm Thu Hàn vẫn đang một mực chờ đợi Cố Trường Ca, giờ phút này nhìn thấy hắn bước ra ngoài, không khỏi lên tiếng.

Đôi mắt nàng có chút ửng đỏ hiển nhiên vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi bi thương trước đó.

"Không có việc gì, việc của Lâm Thiên ta đã giúp nàng giải quyết, tàn hồn cường giả chiếm cứ thân thể hắn, ta cũng giúp nàng tiêu diệt rồi." Cố Trường Ca cười nhẹ, an ủi nói.

"Đa tạ Cố công tử, việc nhỏ như này cũng phải làm phiền đến ngài." Lâm Thu Hàn cảm động nói.

"Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi." Thanh âm Cố Trường Ca ôn nhuận, nụ cười trên mặt vẫn được duy trì không hề thay đổi.

"Nàng cũng nên sớm ngày chôn cất cho đệ đệ nàng đi, bị người khác chiếm cứ thân thể lâu như vậy, có lẽ hồn phách của hắn vẫn chưa có tiêu tán, vẫn còn cơ hội chuyển thế Luân Hồi. . ." Cố Trường Ca cười cười nói.

Lúc thân thể bị chiếm mất, hồn phách của Lâm Thiên đã bị dung hợp với tàn hồn của Lục Thiên Thần Vương rồi, bằng không cũng sẽ không sinh ra chấp niệm.

Nói ra thì, hồn phách của Lâm Thiên ban nãy cũng bị Cố Trường Ca nuốt luôn thể rồi.

Việc chuyển thế Luân Hồi chỉ là thuận miệng nói ra thôi.

Chỉ bất quá lúc này, hắn cũng nên làm ra bộ dáng an ủi Lâm Thu Hàn một phen.

"Ta sẽ phân phó người chôn cất cho tiểu Lâm đàng hoàng. . ." Lâm Thu Hàn không nghĩ tới Cố Trường Ca còn suy nghĩ cho mình như vậy, trong tâm rất là cảm động, vội vàng tiến đến phân phó.

Nhìn nàng đi xa, nụ cười trên mặt Cố Trường Ca tắt dần, không nói gì.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Cố Trường Ca cũng không cần quá mức sốt ruột, đầu tiên là dùng ba ngàn điểm giá trị thiên mệnh, tăng tu vi lên tới hậu kỳ Phong Hầu cảnh.

Mặc dù từ trung kỳ Phong hầu cảnh mà thăng lên hậu kỳ thì chỉ qua một cảnh giới nhỏ thôi.

Nhưng đối với tuổi trẻ Chí Tôn mà nói, chiến lực lại tăng lên rất nhiều.

Cố Trường Ca tuy rằng rất ít khi ra tay, nhưng cũng không có nghĩa hắn không mạnh, chỉ là căn bản không cần ra tay, chỉ dựa vào uy nghiêm cũng có thể áp chế mọi người.

Nếu như ra tay thật thì ngay cả một Phong Vương cảnh tồn tại hắn cũng có thể dễ dàng tiêu diệt.

Đương nhiên, để đột phá một tầng tiểu cảnh giới cũng phải tiêu tốn rất nhiều.

Cố Trường Ca suy nghĩ nếu muốn đột phá đến Phong Hầu cảnh đỉnh phong, số điểm giá trị thiên mệnh phải dùng chắc càng nhiều gấp mấy lần, ít nhất phải có trên năm ngàn điểm.

Bất quá cái này cũng đáng.

Hiện giờ Đạo Thiên Tiên Điển đã sắp đặt đến tầng thứ tám. Trong trí nhớ của Cố Trường Ca, mấy tên chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung trên thượng giới cũng chưa đạt đến mức này.

Đương nhiên không biết trong khoảng thời gian này bọn họ có đột phá gì không, hoặc có được cơ duyên gì.

Từ khi hạ giới đến nay đã sắp nửa năm.

Tiến độ hiện tại của Cố Trường Ca, hắn cảm thấy đã khá nhanh rồi.

Cách ngày tổ chức thiên kiêu luận đạo ở Trung Châu còn chưa đến ba ngày.

Trùng Nguyệt cổ thành cũng càng ngày càng náo nhiệt, trên đường phố tất cả đều là thân ảnh của tu sĩ cùng sinh linh, các tông các phái đều có.

Trải qua sự kiện Già Lâu thánh địa bị hủy diệt, càng có nhiều thế lực tông môn tỏ ra kính sợ đối với vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia.

Nhưng cùng một đạo lý đó.

Chỉ cần lấy được lòng vị đại nhân trẻ tuổi kia, quyền thế chẳng phải cũng sẽ dễ dàng đến tay sao?

Ở cái thế giới xem trọng sức mạnh này, kẻ mạnh mới có quyền.

Rất nhiều thế lực đều có tính toán như vậy.

Giờ phút này ở Trùng Nguyệt cổ thành.

Trong một tòa Thần Đình ẩn hiện dưới màn sương, vài tên sinh linh trẻ tuổi có vẻ ngoài khác lạ đang nói chuyện với nhau. Trong số bọn họ có người mọc hai cánh sau lưng, hoặc trên trán có vảy màu tím, hoặc là tuấn mỹ như thần, hoặc là có hỏa diễm quấn quanh cánh tay.

Mỗi người có thần huy tỏa sáng, khí tức cường đại, cho dù là truyền nhân của các thánh địa ở Trung Châu đại địa, cũng chẳng đáng là gì trước mặt bọn họ. Người yếu nhất cũng có tu vi Đại Năng cảnh, đủ để vượt mặt vài vị cường giả thế hệ trước.

Hơn nữa xung quanh đám sinh linh trẻ, đều có khí tức kinh khủng của lão bộc, hạ nhân.

Nếu có tu sĩ ở đây, nhất định sẽ kinh hô, hoảng sợ thất sắc, sợ hãi đến biến sắc.

Thượng cổ thần sơn!

Đám sinh linh trẻ này đều tới từ thượng cổ thần sơn, địa vị vô cùng kinh khủng.

Hiện giờ lại ở chỗ này đàm luận.

"Không nghĩ tới Già Lâu thánh địa thế nhưng sẽ bị hủy diệt, cái người trẻ tuổi đến từ thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch gì. . ."

Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cánh lắc đầu, một bộ dáng tiếc hận.

Đương nhiên bộ dáng này, chỉ là diễn ra mà thôi.

Bản thân hắn khinh thường Già Lâu thánh địa, không thèm để ý chút nào.

"Mặc kệ hắn có lai lịch gì, ta sẽ bắt hắn trả giá thật lớn." Một vị mỹ nữ có vẻ mặt lạnh lùng, lộ ra nghiêm nghị sát ý, đè chặt thanh trường kiếm trên bàn nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50 : Diệp Lưu Ly, người được nuôi dưỡng ở hạ giới


Thiếu nữ một thân áo tím, màu da trắng nõn như ngọc.

Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, hai chân thon dài thẳng tắp, có khí chất lạnh lùng vô cùng.

Thoạt nhìn tuổi không tính là lớn, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, nàng có một đôi mắt hoàn toàn khác với người ở hạ giới này, đôi mắt ấy tựa như viên ngọc lưu ly, mỹ lệ làm rung động lòng người.

Trong đám người Thượng Cổ Thần Sơn trẻ tuổi này, xem ra nàng cũng là người đứng đầu.

Hiển nhiên thân phận của thiếu nữ áo tím tại Thượng Cổ Thần Sơn không thấp chút nào.

Ánh mắt của mọi người khi hướng nhìn nàng đều mang theo một tia tôn kính trong đó.

Nghe được những lời này của thiếu nữ tuyệt mỹ kia.

Hai tay tên sinh linh trẻ tuổi với đôi cánh đằng sau vung lên trực tiếp bày tỏ nói: "Lưu Ly tiểu thư xin yên tâm, địa vị của tên thanh niên trẻ tuổi từ thượng giới đến kia có lẽ không nhỏ, nhưng đối với Thượng Cổ Thần Sơn mà nói, không đáng kể chút nào."

"Hắn dám đắc tội Lưu Ly tiểu thư, việc này nhất quyết không thể bỏ qua."

"Ha ha, Thượng Cổ Thần Sơn chúng ta đã mấy vạn năm không xuất thế, đám người Thiên Thanh giới đoán chừng đều quên mất sự tồn tại của chúng ta rồi. Bọn họ nên biết rằng khi chúng ta chấp chưởng Thiên Thanh giới, bọn họ cũng chỉ là nô lệ của chúng ta thôi."

"Một tên trẻ tuổi đến từ thượng giới mang theo một lão nô bộc, vậy mà có thể làm Trung Châu rối loạn cả lên.. ."

Những sinh linh trẻ tuổi khác cũng gật gật đầu, một bộ dáng như rất tán đồng lại ẩn chứa chút ngạo nghễ và khinh thường.

Bởi vì Thượng Cổ Thần Sơn cũng dựa vào thượng giới, nên số những siêu cấp cao thủ đạt được Hư Thần cảnh trấn giữ bên trong ngọn thần sơn cũng không ít.

Thiếu nữ áo tím nghe vậy, gật gật đầu, không nói một lời.

Nhưng hàn khí lại càng tăng lên.

Sau đó, đám người sinh linh tuổi còn khá trẻ này bắt đầu nhao nhao mở miệng, quyết định đưa người trẻ tuổi trên thượng giới ấy đến đây, giao cho thiếu nữ áo tím xử trí.

Thiếu nữ áo tím lắc đầu, ánh mắt thực băng lãnh nói: " Ta muốn đích thân đi xem xem, người này rốt cuộc là ai? Gan có bao nhiêu lớn mà dám ám hại Diệp Trần ca ca như vậy."

"Chỉ dựa vào một lão bộc đạt Hư Thần cảnh thôi mà cũng dám ngông cuồng như vậy."

"Ta sẽ không dễ dàng buông tha hắn."

"Tên kia lai lịch không tính là nhỏ thì sao? Đứng trước mặt Lưu Ly tiểu thư, hắn tuyệt đối sẽ quỳ xuống xin tha. . ."

Vị thiếu nữ áo tím này đây, thân phận vô cùng tôn quý, chính là tộc trưởng của một đại tộc khủng bố trên thượng giới.

Nàng tên là Diệp Lưu Ly. Lúc nàng ba tuổi, bởi vì cơ duyên nào đó nên được gửi xuống nuôi tại hạ giới.

Nhưng vào năm nàng sáu tuổi, Thượng Cổ Thần Sơn phát sinh biến động, nên mới phải bất đắt dĩ mà gửi nàng đến chỗ hậu nhân của một lão gia bộc trong tộc nuôi dưỡng.

Mà gia tộc kia lại chính là Diệp gia, gia tộc của Diệp Trần.

Đoạn thời gian đó, nàng và Diệp Trần cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm.

Năm Diệp Lưu Ly mười ba tuổi, nàng được đưa trở về Thượng Cổ Thần Sơn để tu hành, một lần tu hành này của nàng kéo dài suốt 5 năm.

Lần này rời núi, Diệp Lưu Ly vốn chuẩn bị đi tìm Diệp Trần, nhưng chẳng ngờ trên đường đi nàng nghe được rất nhiều tin tức xấu.

Diệp Trần ca ca thế nhưng lại trêu chọc phải vị đại nhân vật trẻ tuổi trên thượng giới, vì thế hắn không thể không chạy trốn khỏi Đông Hoang đại địa, đi đến Trung Châu.

Quá đáng hơn là Già Lâu thánh địa có chút quan hệ với Diệp Trần ca ca, thế nhưng lại bị diệt mất, điều này làm cho nàng vô cùng phẫn nộ, sát ý nổi lên.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Lưu Ly liền đi tới Trùng Nguyệt cổ thành, nàng biết được cái tên được gọi là vị đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia đang ở chỗ này.

Nàng muốn xem thử cái tên nam nhân trẻ tuổi trên thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, nàng muốn báo thù cho Diệp Trần ca ca.

"Tuyết di, ta muốn biết tin tức của Diệp Trần ca ca. . ."

Bỗng nhiên, Diệp Lưu Ly mở miệng nói với khoảng không phía sau lưng, thanh âm của nàng lạnh lẽo vô cùng.

Ong!

Một tầng gợn sóng khuếch tán, thân ảnh một mỹ phụ trung niên xuất hiện. Ẩn nấp trong hư không, giấu thân giữa đất trời.

Bản lĩnh bậc này, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới của Hư Thần cảnh.

Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt của vị mỹ phụ trung niên tên là Tuyết di kia lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:" Tiểu thư, tên Diệp Trần kia hiện tại cũng không biết trốn đi đâu rồi, ta cũng không biết hắn rốt cuộc ở đâu."

"Ta cũng chỉ biết hắn đã tới Trung Châu."

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng nàng hiển nhiên không quan tâm gì đến tên Diệp Trần này.

Một tên Diệp Trần mà thôi, căn bản không đáng để một người có thân phận tôn quý như tiểu thư để ý đến.

Sau khi tìm được Diệp Trần, việc đầu tiên mà nàng phải làm chính là khuyên Diệp Trần về sau cách xa tiểu thư một chút.

"Phải không?" Diệp Lưu Ly có chút khổ sở tự nói: " Trong đoạn thời gian này, xem ra Diệp Trần ca ca chịu không ít khổ. . ."

Thần sắc nàng có chút mê ly.

Nhớ lại vài ký ức trước kia.

Nàng thân phận tôn quý, những người cùng lứa tuổi với nàng ở Diệp gia cũng không dám nói chuyện với nàng, vô cùng sợ hãi nàng, chỉ có Diệp Trần ca ca là không sợ nàng.

Hơn nữa, hắn có cái gì tốt đều sẽ chia sẻ với nàng.

Có thứ đồ ăn ngon gì, cũng sẽ đem cho nàng đầu tiên.

Có một lần hắn còn vì hái một quả trái cây cho nàng, mà đi sâu vào rừng rậm, thiếu chút nữa bỏ mạng ở đó rồi.

Nghĩ đến những điều này, Diệp Lưu Ly lại càng thêm khổ sở, lo lắng, bất an.

Nàng sợ Diệp Trần ca ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, sẽ làm nàng áy náy cả đời.

"Tiểu thư, ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ phải trở về thượng giới, số mệnh đã định người là phượng hoàng chân chính trên cửu thiên, đời này của Diệp Trần ước chừng ngay cả Hư Thần cảnh đều không đạt được, ta khuyên người. . ."

Thấy nàng như thế, trung niên nữ tử tên là Tuyết di, không khỏi lên tiếng khuyên giải.

Hơn nữa theo nàng thấy, tên tiểu tử Diệp Trần kia không phải dạng người tốt lành gì.

Tuổi còn nhỏ đã biết phải lấy lòng tiểu thư, khiến cho nàng yêu thích.

Chỉ có những thiếu niên anh tuấn trên thượng giới kia mới xứng với tiểu thư mà thôi.

Nhưng Diệp Lưu Ly lắc đầu, cắt ngang lời nàng, kiên định nói: "Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều, ta biết các ngươi đều khinh thường Diệp Trần ca ca, nhưng ta tin tưởng hắn, về sau huynh ấy nhất định sẽ phi thăng thượng giới."

"Ta hiện giờ vẫn còn nhớ câu nói mà huynh ấy từng nói với ta, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo."

Tuyết di cảm thấy bất đắc dĩ, nàng cũng không biết nên khuyên thế nào nữa.

Chỉ là sau này để tiểu thư gặp được càng nhiều những thiếu niên trẻ tuổi tuấn kiệt trên thượng giới, nàng sẽ hiểu rõ tên Diệp Trần này, chẳng đáng là gì cả.

"Tuyết di, chúng ta đi xem thử cái vị được gọi là đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch thế nào đi, đến lúc đó tên lão bộc Hư Thần cảnh đành làm phiền ngươi rồi."

Vẻ mặt Diệp Lưu Ly lại khôi phục vẻ băng lãnh, nói ra, chuẩn bị đến thượng cổ Lâm gia tìm vị đại nhân trẻ tuổi kia để báo thù cho Diệp Trần ca ca.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51 : Biểu muội của Diệp Trần, để bọn hắn vào


Diệp Lưu Ly đối với Tuyết di rất có lòng tin. Nàng cũng biết thực lực chân chính của lão bộc bên người vị thiếu niên trẻ tuổi từ thượng giới kia khẳng định không chỉ dừng ở Hư Thần cảnh.

Nhưng ở trong thế giới này, chỉ có thể phát huy thực lực đến mức Hư Thần cảnh. Mà Tuyết di ở thượng giới, thực lực vượt xa Hư Thần cảnh, nếu không cũng sẽ không bị phái tới hạ giới bảo hộ nàng.

Ngay cả những lão tổ ở Thượng Cổ Thần Sơn, ở trước mặt Tuyết di cũng phải lễ độ cung kính, không dám há mồm thở dốc.

"Tiểu thư xin yên tâm." Mỹ phụ trung niên nghe vậy gật gật đầu, nếu là tiểu thư yêu cầu, nàng khẳng định sẽ theo lệnh mà làm.

Nếu đối phương có thể hạ giới vậy địa vị cũng sẽ không đơn giản.

Bất quá nàng cũng không quan tâm.

Địa vị cho dù có không đơn giản nhưng khi phải đối mặt tiên tộc cổ xưa ở thượng giới, hắn cũng phải e sợ.

Sau đó, bọn họ rời khỏi tòa Thần Đình này, đi đến phủ đệ của Lâm gia.

Bên trong Lâm gia, phủ đệ xếp thành hàng, cung điện nguy nga to lớn, thể hiện sự uy nghiêm của một môn phái. Bên trong cung điện, Cố Trường Ca ngồi ở ghế dựa, thảnh thơi tự tại uống trà. Tô Thanh Ca ngồi bên cạnh giúp hắn gọt linh quả, đưa đến bên miệng.

Hắn thỉnh thoảng đùa giỡn nàng vài câu, chọc nàng tức giận vô cùng, có chút nhàn nhã.

Mấy ngày nay, thiên phú luyện đan của Lâm Thu Hàn rốt cuộc bộc lộ ra ngoài, thật ứng với một câu nói của người xưa, là vàng dù ở đâu cũng sẽ phát sáng. Không danh sư chỉ điểm, chỉ dựa vào cuốn sách giải thích đan đạo sơ cấp mà Cố Trường Ca đổi trong hệ thống thương thành, nàng liền có thể luyện chế ra một vài loại đan dược mà chỉ có những luyện đan sư có kinh nghiệm vài chục năm mới luyện được.

Nếu nỗ lực hữu dụng, còn cần thiên tài làm gì.

Điều này càng làm kiên định thêm tính toán bồi dưỡng nàng của Cố Trường Ca. Dưới sự ngầm đồng ý của Cố Trường Ca.

Lâm gia gia chủ cũng không dám khuyên Lâm Thu Hàn từ bỏ luyện đan, ngược lại dốc lực của toàn tộc, để cho nàng an tâm học tập.

Bọn họ đều nhìn ra, Lâm gia muốn đạt được nhiều hơn, đều trông cậy vào sự yêu thích của Cố Trường Ca đối với Lâm Thu Hàn.

Nhưng lúc này, bên ngoài Lâm gia lại đột nhiên phát sinh đại địa chấn. Phù văn trên cửa lớn phủ đệ bùng lên, có khí tức khủng bố đang truyền đến. Tất cả người của Lâm đều bị khiếp sợ.

"Cái gì?"

"Người tới là ai?"

"Người nào? Dám xông vào thượng cổ Lâm gia, muốn chết sao?" lập tức có người hét lớn, vô cùng phẫn nộ.

Hiện giờ Lâm gia không còn giống như xưa nữa, đặc biệt sau khi tổ tiên ra tay hủy diệt Già Lâu thánh địa, càng tăng thêm uy thế cho tất cả người trong Lâm gia. Ngày thường tu sĩ đi ngang qua phủ đệ Lâm gia, đều đến nơm nớp lo sợ, khép na khép nép.

Nhưng có người lại không che giấu chút khí tức nào như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy.

Đây hoàn toàn là muốn thử đối kháng với Lâm gia!

Oanh!

Rất nhiều vị trưởng lão của Lâm gia đều hiện thân, xuất hiện ở trên cao, trong tròng mắt hiển hiện từng đợt kim quang, khí tức Đại Năng cảnh tỏa ra, uy hϊế͙p͙ tứ phương. Bọn họ rất chú trọng mặt mũi, hành động như vậy không khác gì đang nhục nhã bọn họ.

"Ha hả, một Lâm gia nho nhỏ, gặp Thượng Cổ Thần Sơn bọn ta sao còn chưa tới bái?"

Bên ngoài phủ đệ Lâm gia, một người thân hình cao lớn, ấn đường mọc vảy, cười lạnh một tiếng, thanh âm vang vọng.

"Thượng Cổ Thần Sơn?"

Mọi người trong Lâm gia biến sắc.

Nếu nói hiện tại ở Trung Châu đại địa còn có thế lực nào có thể khiến bọn họ kiêng kỵ, thì đó tuyệt đối chính là Thượng Cổ Thần Sơn.

"Không biết các vị ở Thượng Cổ Thần Sơn, tới Lâm gia vì chuyện gì?" Lâm gia gia chủ hiện thân, sắc mặt khó coi.

Nếu là ngày thường, hắn chắc chắn sẽ bị dọa sợ. Nhưng hiện tại trong tộc có lão tổ tọa trấn, cũng có Cố công tử ở đây. Nên hắn an tâm hơn một chút.

Nhưng nghĩ lại thì, mục đích đám sinh linh trẻ tuổi này đến đây, phỏng chừng là vì Cố công tử.

"Kêu vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia ra đây, tiểu thư của chúng ta muốn gặp hắn." Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cái cánh cười lạnh nói, cao cao tại thượng, đối với tất cả tu sĩ khác đều khinh thường.

Trong lòng gia chủ Lâm gia thầm một tiếng quả nhiên.

"Chư vị nếu muốn gặp Cố công tử, còn xin đợi một lát, để ta vào hỏi ý công tử..."

Sau đó, hắn nhướng mày, mở miệng nói, đối phương tuy rằng tới từ Thượng Cổ Thần Sơn, có chỗ dựa là thượng giới.

Nhưng muốn gặp Cố công tử, cũng không phải nói muốn gặp là có thể gặp. Khẳng định phải hỏi trước ý kiến của Cố công tử.

Hơn nữa, Cố công tử thân phận tôn quý, sao có thể để Cố công tử tự mình ra cửa gặp. Việc này chẳng khác gì đang làm nhục người ta cả. Người tới không có ý tốt a!

"Còn bảo chúng ta đi gặp hắn, ngươi có biết thân phận của tiểu thư chúng ta là bậc nào không? Muốn huỷ diệt một Lâm gia nho nhỏ như các ngươi, chẳng qua chỉ cần một câu nói mà thôi..."

Vẻ mặt tên sinh linh trẻ tuổi này thể hiện sự không vui, thái độ vô cùng coi khinh, đối với thái độ này của gia chủ Lâm gia vô cùng không hài lòng. Khẩu khí này, thật là không nhỏ a!

Đám sinh linh Thượng Cổ Thần này, thế nhưng lại có lai lịch lớn như vậy? Tất cả mọi người đều bị kinh sợ.

Biểu tình của người trong Lâm gia vô cùng khó coi, đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn này, cũng thật khinh người quá đáng.

"Tước Thiên, câm miệng!"

Nghe nói như vậy, chân mày Diệp Lưu Ly cũng không khỏi nhíu lại, nàng tới là vì báo thù cho Diệp Trần ca ca, không muốn làm lớn việc này lên, lập tức lạnh lùng nói: " xin gia chủ vào bẩm báo một tiếng, nói có biểu muội của Diệp Trần, muốn bái kiến vị đại nhân trẻ tuổi kia!"

Nghe vậy, biểu tình mọi người Lâm gia đại biến, đông đảo tu sĩ đứng ngoài xa, vẻ mặt cũng thay đổi.

Trong khoảng thời gian này, cái tên Diệp Trần này , có thể nói là nháo đến toàn bộ người trong Trung Châu đại địa đều biết đến.

Tục xưng ôn thần, yêu tinh hại người. Già Lâu thánh địa bị huỷ diệt , có thể nói là có quan hệ trực tiếp với Diệp Trần! Nhưng thiếu nữ áo tím có bối cảnh khủng bố này, thế nhưng lại tự xưng là biểu muội của Diệp Trần?

Xem ra đây là kẻ thù tìm tới cửa a!

Gia chủ Lâm gia thở sâu, sắc mặt có điểm ngưng trọng: "Được, để ta đi bẩm báo công tử."

Nói xong, hắn liền tiến đến chỗ sâu nhất trong cung điện bẩm báo, hôm nay xem ra có phiền toái lớn, đối phương dám trực tiếp tìm tới cửa, chắc là có hiềm khích rất lớn.

Chỉ có điều gia chủ Lâm gia còn chưa đi được vài bước.

Ầm ầm ầm!

Trong không khí đột nhiên phát ra âm thanh khủng bố, như là có một cỗ cối xay rất lớn đang chuyển động.

Ong!

Phù văn lập loè, hóa thành một bàn tay đáng sợ màu vàng óng, tựa như Thiên Đế trấn áp chư thiên.

Tốc độ quá nhanh, chớp mắt mà đến, mọi người đều không phản ứng kịp. Sau đó phốc một cái từ trên không vỗ xuống!

Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cái cánh, lộ ra vẻ mặt sợ hãi cùng tuyệt vọng, hô to nói:" tiểu thư, cứu. . ."

Nhưng mà từ "Ta" còn chưa nói xong, hắn đã bị đập nát thành một vũng máu, hình thể tuyệt diệt ngay tại chỗ!

Mà lúc này, chỗ sâu nhất trong cung điện của Lâm gia, mới truyền đến một thanh âm hời hợt của nam tử trẻ tuổi.

"Để bọn hắn vào."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49 : Thượng Cổ Thần Sơn


Lâm Thiên đã chết, hiện giờ chỉ còn một bộ xác không.

Hiện giờ đối Cố Trường Ca mà nói, có hai cách để đối phó với khí vận chi tử, một là trực tiếp giết chết, như vậy đơn giản nhất, nhưng chỉ có thể đạt được một phần điểm giá trị thiên mệnh, cũng không phát động được quy tắc khi điểm khí vận hạ xuống không, đồng nghĩa với việc không có phần thưởng bổ sung từ thiên đạo.

Khí vận chi tử có rất nhiều cơ duyên, trong tình huống vẫn chưa được phát động tới, hắn cũng khó có thể đoạt được cơ duyên đó tới tay.

Một cách khác chính là giống như bây giờ không ngừng chèn ép khí vận chi tử, đạt được giá trị thiên mệnh, thuận tiện cướp đi cơ duyên của hắn.

Sau khi điểm khí vận hạ xuống không mới ra tay đánh chết hắn để nhận được khen thưởng thiên đạo.

Mặc dù rắc rối hơn, nhưng là loại được nhiều lợi nhất.

Sau đó, vẻ mặt hắn điềm đạm đi ra địa lao, thuận tiện mở ra giao diện thuộc tính lần nữa.

Chủ sở hữu: Cố Trường Ca. Quang hoàn: Thiên mệnh nhân vật phản diện. Thân phận: đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung. Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt. Tu vi: Phong Hầu cảnh trung kỳ. Công pháp Thần Thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ bảy), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên thần chi niệm (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công. . .

Giá trị thiên mệnh: 4500. Điểm khí vận: Bốn trăm năm mươi điểm (hắc sắc). Hệ thống thương thành: Đã mở ra. Kho đồ: Phá Vực phù 1, mầm mống một phần ba thế giới 2, thẻ cướp đoạt khí vận 3, thẻ kết toán bạo kích từ hệ thống 1.

"4500 điểm giá trị thiên mệnh, hiện giờ ta có thể làm được rất nhiều việc, mặt khác Bát Hoang Ma Kích cũng nên xuất thế, thuận tiện giải quyết triệt để tên Diệp Trần kia luôn, dù gì hắn đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào. . ."

"Việc trên thượng giới, cũng nên làm chút chuẩn bị. . . Bằng không sau khi quay về, tình huống sẽ có chút bất lợi."

Cũng giống với tình trạng hắn nghĩ tới trước kia, tuy rằng thế lực chống lưng cho hắn là Trường Sinh gia, bái nhập Bất Hủ giáo, nhưng kỳ thực cảnh ngộ của hắn ở thượng giới cũng không tốt.

Dù sao mục đích ban đầu của hắn khi bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung, cũng không hề đơn giản.

Sở dĩ thân phận của hắn mãi là đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung mà không phải truyền nhân, cũng là vì một tầng thân phận khác của Cố Trường Ca.

Không ít vị đồng đạo có bối phận cao trong Đạo Thiên Tiên Cung luôn có tâm đề phòng với hắn.

Sau khi trở về thượng giới hắn phải nghĩ biện pháp để củng cố địa vị của mình mới được.

Đạo Thiên Tiên Cung vẫn luôn là đạo thống bất hủ thuộc hàng cao cấp trên thượng giới, bao nhiêu năm nay vẫn không hề thay đổi, vậy nên sự đáng sợ của nơi này cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Rất nhiều Thái Cổ thế gia, vô thượng tiên triều, cũng nghĩ hết tất cả biện pháp để đệ tử tộc nhân vào được bên trong, muốn tìm cách lấy được cơ duyên. Cố Trường Ca mặc dù có Trường Sinh gia chống lưng, nhưng nếu muốn chấp chưởng Bất Hủ giáo vẫn gặp phải rất nhiều rắc rối.

"Cố công tử. . ."

Bên ngoài địa lao, Lâm Thu Hàn vẫn đang một mực chờ đợi Cố Trường Ca, giờ phút này nhìn thấy hắn bước ra ngoài, không khỏi lên tiếng.

Đôi mắt nàng có chút ửng đỏ hiển nhiên vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi bi thương trước đó.

"Không có việc gì, việc của Lâm Thiên ta đã giúp nàng giải quyết, tàn hồn cường giả chiếm cứ thân thể hắn, ta cũng giúp nàng tiêu diệt rồi." Cố Trường Ca cười nhẹ, an ủi nói.

"Đa tạ Cố công tử, việc nhỏ như này cũng phải làm phiền đến ngài." Lâm Thu Hàn cảm động nói.

"Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi." Thanh âm Cố Trường Ca ôn nhuận, nụ cười trên mặt vẫn được duy trì không hề thay đổi.

"Nàng cũng nên sớm ngày chôn cất cho đệ đệ nàng đi, bị người khác chiếm cứ thân thể lâu như vậy, có lẽ hồn phách của hắn vẫn chưa có tiêu tán, vẫn còn cơ hội chuyển thế Luân Hồi. . ." Cố Trường Ca cười cười nói.

Lúc thân thể bị chiếm mất, hồn phách của Lâm Thiên đã bị dung hợp với tàn hồn của Lục Thiên Thần Vương rồi, bằng không cũng sẽ không sinh ra chấp niệm.

Nói ra thì, hồn phách của Lâm Thiên ban nãy cũng bị Cố Trường Ca nuốt luôn thể rồi.

Việc chuyển thế Luân Hồi chỉ là thuận miệng nói ra thôi.

Chỉ bất quá lúc này, hắn cũng nên làm ra bộ dáng an ủi Lâm Thu Hàn một phen.

"Ta sẽ phân phó người chôn cất cho tiểu Lâm đàng hoàng. . ." Lâm Thu Hàn không nghĩ tới Cố Trường Ca còn suy nghĩ cho mình như vậy, trong tâm rất là cảm động, vội vàng tiến đến phân phó.

Nhìn nàng đi xa, nụ cười trên mặt Cố Trường Ca tắt dần, không nói gì.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Cố Trường Ca cũng không cần quá mức sốt ruột, đầu tiên là dùng ba ngàn điểm giá trị thiên mệnh, tăng tu vi lên tới hậu kỳ Phong Hầu cảnh.

Mặc dù từ trung kỳ Phong hầu cảnh mà thăng lên hậu kỳ thì chỉ qua một cảnh giới nhỏ thôi.

Nhưng đối với tuổi trẻ Chí Tôn mà nói, chiến lực lại tăng lên rất nhiều.

Cố Trường Ca tuy rằng rất ít khi ra tay, nhưng cũng không có nghĩa hắn không mạnh, chỉ là căn bản không cần ra tay, chỉ dựa vào uy nghiêm cũng có thể áp chế mọi người.

Nếu như ra tay thật thì ngay cả một Phong Vương cảnh tồn tại hắn cũng có thể dễ dàng tiêu diệt.

Đương nhiên, để đột phá một tầng tiểu cảnh giới cũng phải tiêu tốn rất nhiều.

Cố Trường Ca suy nghĩ nếu muốn đột phá đến Phong Hầu cảnh đỉnh phong, số điểm giá trị thiên mệnh phải dùng chắc càng nhiều gấp mấy lần, ít nhất phải có trên năm ngàn điểm.

Bất quá cái này cũng đáng.

Hiện giờ Đạo Thiên Tiên Điển đã sắp đặt đến tầng thứ tám. Trong trí nhớ của Cố Trường Ca, mấy tên chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung trên thượng giới cũng chưa đạt đến mức này.

Đương nhiên không biết trong khoảng thời gian này bọn họ có đột phá gì không, hoặc có được cơ duyên gì.

Từ khi hạ giới đến nay đã sắp nửa năm.

Tiến độ hiện tại của Cố Trường Ca, hắn cảm thấy đã khá nhanh rồi.

Cách ngày tổ chức thiên kiêu luận đạo ở Trung Châu còn chưa đến ba ngày.

Trùng Nguyệt cổ thành cũng càng ngày càng náo nhiệt, trên đường phố tất cả đều là thân ảnh của tu sĩ cùng sinh linh, các tông các phái đều có.

Trải qua sự kiện Già Lâu thánh địa bị hủy diệt, càng có nhiều thế lực tông môn tỏ ra kính sợ đối với vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia.

Nhưng cùng một đạo lý đó.

Chỉ cần lấy được lòng vị đại nhân trẻ tuổi kia, quyền thế chẳng phải cũng sẽ dễ dàng đến tay sao?

Ở cái thế giới xem trọng sức mạnh này, kẻ mạnh mới có quyền.

Rất nhiều thế lực đều có tính toán như vậy.

Giờ phút này ở Trùng Nguyệt cổ thành.

Trong một tòa Thần Đình ẩn hiện dưới màn sương, vài tên sinh linh trẻ tuổi có vẻ ngoài khác lạ đang nói chuyện với nhau. Trong số bọn họ có người mọc hai cánh sau lưng, hoặc trên trán có vảy màu tím, hoặc là tuấn mỹ như thần, hoặc là có hỏa diễm quấn quanh cánh tay.

Mỗi người có thần huy tỏa sáng, khí tức cường đại, cho dù là truyền nhân của các thánh địa ở Trung Châu đại địa, cũng chẳng đáng là gì trước mặt bọn họ. Người yếu nhất cũng có tu vi Đại Năng cảnh, đủ để vượt mặt vài vị cường giả thế hệ trước.

Hơn nữa xung quanh đám sinh linh trẻ, đều có khí tức kinh khủng của lão bộc, hạ nhân.

Nếu có tu sĩ ở đây, nhất định sẽ kinh hô, hoảng sợ thất sắc, sợ hãi đến biến sắc.

Thượng cổ thần sơn!

Đám sinh linh trẻ này đều tới từ thượng cổ thần sơn, địa vị vô cùng kinh khủng.

Hiện giờ lại ở chỗ này đàm luận.

"Không nghĩ tới Già Lâu thánh địa thế nhưng sẽ bị hủy diệt, cái người trẻ tuổi đến từ thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch gì. . ."

Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cánh lắc đầu, một bộ dáng tiếc hận.

Đương nhiên bộ dáng này, chỉ là diễn ra mà thôi.

Bản thân hắn khinh thường Già Lâu thánh địa, không thèm để ý chút nào.

"Mặc kệ hắn có lai lịch gì, ta sẽ bắt hắn trả giá thật lớn." Một vị mỹ nữ có vẻ mặt lạnh lùng, lộ ra nghiêm nghị sát ý, đè chặt thanh trường kiếm trên bàn nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50 : Diệp Lưu Ly, người được nuôi dưỡng ở hạ giới


Thiếu nữ một thân áo tím, màu da trắng nõn như ngọc.

Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, hai chân thon dài thẳng tắp, có khí chất lạnh lùng vô cùng.

Thoạt nhìn tuổi không tính là lớn, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, nàng có một đôi mắt hoàn toàn khác với người ở hạ giới này, đôi mắt ấy tựa như viên ngọc lưu ly, mỹ lệ làm rung động lòng người.

Trong đám người Thượng Cổ Thần Sơn trẻ tuổi này, xem ra nàng cũng là người đứng đầu.

Hiển nhiên thân phận của thiếu nữ áo tím tại Thượng Cổ Thần Sơn không thấp chút nào.

Ánh mắt của mọi người khi hướng nhìn nàng đều mang theo một tia tôn kính trong đó.

Nghe được những lời này của thiếu nữ tuyệt mỹ kia.

Hai tay tên sinh linh trẻ tuổi với đôi cánh đằng sau vung lên trực tiếp bày tỏ nói: "Lưu Ly tiểu thư xin yên tâm, địa vị của tên thanh niên trẻ tuổi từ thượng giới đến kia có lẽ không nhỏ, nhưng đối với Thượng Cổ Thần Sơn mà nói, không đáng kể chút nào."

"Hắn dám đắc tội Lưu Ly tiểu thư, việc này nhất quyết không thể bỏ qua."

"Ha ha, Thượng Cổ Thần Sơn chúng ta đã mấy vạn năm không xuất thế, đám người Thiên Thanh giới đoán chừng đều quên mất sự tồn tại của chúng ta rồi. Bọn họ nên biết rằng khi chúng ta chấp chưởng Thiên Thanh giới, bọn họ cũng chỉ là nô lệ của chúng ta thôi."

"Một tên trẻ tuổi đến từ thượng giới mang theo một lão nô bộc, vậy mà có thể làm Trung Châu rối loạn cả lên.. ."

Những sinh linh trẻ tuổi khác cũng gật gật đầu, một bộ dáng như rất tán đồng lại ẩn chứa chút ngạo nghễ và khinh thường.

Bởi vì Thượng Cổ Thần Sơn cũng dựa vào thượng giới, nên số những siêu cấp cao thủ đạt được Hư Thần cảnh trấn giữ bên trong ngọn thần sơn cũng không ít.

Thiếu nữ áo tím nghe vậy, gật gật đầu, không nói một lời.

Nhưng hàn khí lại càng tăng lên.

Sau đó, đám người sinh linh tuổi còn khá trẻ này bắt đầu nhao nhao mở miệng, quyết định đưa người trẻ tuổi trên thượng giới ấy đến đây, giao cho thiếu nữ áo tím xử trí.

Thiếu nữ áo tím lắc đầu, ánh mắt thực băng lãnh nói: " Ta muốn đích thân đi xem xem, người này rốt cuộc là ai? Gan có bao nhiêu lớn mà dám ám hại Diệp Trần ca ca như vậy."

"Chỉ dựa vào một lão bộc đạt Hư Thần cảnh thôi mà cũng dám ngông cuồng như vậy."

"Ta sẽ không dễ dàng buông tha hắn."

"Tên kia lai lịch không tính là nhỏ thì sao? Đứng trước mặt Lưu Ly tiểu thư, hắn tuyệt đối sẽ quỳ xuống xin tha. . ."

Vị thiếu nữ áo tím này đây, thân phận vô cùng tôn quý, chính là tộc trưởng của một đại tộc khủng bố trên thượng giới.

Nàng tên là Diệp Lưu Ly. Lúc nàng ba tuổi, bởi vì cơ duyên nào đó nên được gửi xuống nuôi tại hạ giới.

Nhưng vào năm nàng sáu tuổi, Thượng Cổ Thần Sơn phát sinh biến động, nên mới phải bất đắt dĩ mà gửi nàng đến chỗ hậu nhân của một lão gia bộc trong tộc nuôi dưỡng.

Mà gia tộc kia lại chính là Diệp gia, gia tộc của Diệp Trần.

Đoạn thời gian đó, nàng và Diệp Trần cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm.

Năm Diệp Lưu Ly mười ba tuổi, nàng được đưa trở về Thượng Cổ Thần Sơn để tu hành, một lần tu hành này của nàng kéo dài suốt 5 năm.

Lần này rời núi, Diệp Lưu Ly vốn chuẩn bị đi tìm Diệp Trần, nhưng chẳng ngờ trên đường đi nàng nghe được rất nhiều tin tức xấu.

Diệp Trần ca ca thế nhưng lại trêu chọc phải vị đại nhân vật trẻ tuổi trên thượng giới, vì thế hắn không thể không chạy trốn khỏi Đông Hoang đại địa, đi đến Trung Châu.

Quá đáng hơn là Già Lâu thánh địa có chút quan hệ với Diệp Trần ca ca, thế nhưng lại bị diệt mất, điều này làm cho nàng vô cùng phẫn nộ, sát ý nổi lên.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Lưu Ly liền đi tới Trùng Nguyệt cổ thành, nàng biết được cái tên được gọi là vị đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia đang ở chỗ này.

Nàng muốn xem thử cái tên nam nhân trẻ tuổi trên thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, nàng muốn báo thù cho Diệp Trần ca ca.

"Tuyết di, ta muốn biết tin tức của Diệp Trần ca ca. . ."

Bỗng nhiên, Diệp Lưu Ly mở miệng nói với khoảng không phía sau lưng, thanh âm của nàng lạnh lẽo vô cùng.

Ong!

Một tầng gợn sóng khuếch tán, thân ảnh một mỹ phụ trung niên xuất hiện. Ẩn nấp trong hư không, giấu thân giữa đất trời.

Bản lĩnh bậc này, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới của Hư Thần cảnh.

Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt của vị mỹ phụ trung niên tên là Tuyết di kia lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:" Tiểu thư, tên Diệp Trần kia hiện tại cũng không biết trốn đi đâu rồi, ta cũng không biết hắn rốt cuộc ở đâu."

"Ta cũng chỉ biết hắn đã tới Trung Châu."

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng nàng hiển nhiên không quan tâm gì đến tên Diệp Trần này.

Một tên Diệp Trần mà thôi, căn bản không đáng để một người có thân phận tôn quý như tiểu thư để ý đến.

Sau khi tìm được Diệp Trần, việc đầu tiên mà nàng phải làm chính là khuyên Diệp Trần về sau cách xa tiểu thư một chút.

"Phải không?" Diệp Lưu Ly có chút khổ sở tự nói: " Trong đoạn thời gian này, xem ra Diệp Trần ca ca chịu không ít khổ. . ."

Thần sắc nàng có chút mê ly.

Nhớ lại vài ký ức trước kia.

Nàng thân phận tôn quý, những người cùng lứa tuổi với nàng ở Diệp gia cũng không dám nói chuyện với nàng, vô cùng sợ hãi nàng, chỉ có Diệp Trần ca ca là không sợ nàng.

Hơn nữa, hắn có cái gì tốt đều sẽ chia sẻ với nàng.

Có thứ đồ ăn ngon gì, cũng sẽ đem cho nàng đầu tiên.

Có một lần hắn còn vì hái một quả trái cây cho nàng, mà đi sâu vào rừng rậm, thiếu chút nữa bỏ mạng ở đó rồi.

Nghĩ đến những điều này, Diệp Lưu Ly lại càng thêm khổ sở, lo lắng, bất an.

Nàng sợ Diệp Trần ca ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, sẽ làm nàng áy náy cả đời.

"Tiểu thư, ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ phải trở về thượng giới, số mệnh đã định người là phượng hoàng chân chính trên cửu thiên, đời này của Diệp Trần ước chừng ngay cả Hư Thần cảnh đều không đạt được, ta khuyên người. . ."

Thấy nàng như thế, trung niên nữ tử tên là Tuyết di, không khỏi lên tiếng khuyên giải.

Hơn nữa theo nàng thấy, tên tiểu tử Diệp Trần kia không phải dạng người tốt lành gì.

Tuổi còn nhỏ đã biết phải lấy lòng tiểu thư, khiến cho nàng yêu thích.

Chỉ có những thiếu niên anh tuấn trên thượng giới kia mới xứng với tiểu thư mà thôi.

Nhưng Diệp Lưu Ly lắc đầu, cắt ngang lời nàng, kiên định nói: "Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều, ta biết các ngươi đều khinh thường Diệp Trần ca ca, nhưng ta tin tưởng hắn, về sau huynh ấy nhất định sẽ phi thăng thượng giới."

"Ta hiện giờ vẫn còn nhớ câu nói mà huynh ấy từng nói với ta, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo."

Tuyết di cảm thấy bất đắc dĩ, nàng cũng không biết nên khuyên thế nào nữa.

Chỉ là sau này để tiểu thư gặp được càng nhiều những thiếu niên trẻ tuổi tuấn kiệt trên thượng giới, nàng sẽ hiểu rõ tên Diệp Trần này, chẳng đáng là gì cả.

"Tuyết di, chúng ta đi xem thử cái vị được gọi là đại nhân trẻ tuổi thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch thế nào đi, đến lúc đó tên lão bộc Hư Thần cảnh đành làm phiền ngươi rồi."

Vẻ mặt Diệp Lưu Ly lại khôi phục vẻ băng lãnh, nói ra, chuẩn bị đến thượng cổ Lâm gia tìm vị đại nhân trẻ tuổi kia để báo thù cho Diệp Trần ca ca.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51 : Biểu muội của Diệp Trần, để bọn hắn vào


Diệp Lưu Ly đối với Tuyết di rất có lòng tin. Nàng cũng biết thực lực chân chính của lão bộc bên người vị thiếu niên trẻ tuổi từ thượng giới kia khẳng định không chỉ dừng ở Hư Thần cảnh.

Nhưng ở trong thế giới này, chỉ có thể phát huy thực lực đến mức Hư Thần cảnh. Mà Tuyết di ở thượng giới, thực lực vượt xa Hư Thần cảnh, nếu không cũng sẽ không bị phái tới hạ giới bảo hộ nàng.

Ngay cả những lão tổ ở Thượng Cổ Thần Sơn, ở trước mặt Tuyết di cũng phải lễ độ cung kính, không dám há mồm thở dốc.

"Tiểu thư xin yên tâm." Mỹ phụ trung niên nghe vậy gật gật đầu, nếu là tiểu thư yêu cầu, nàng khẳng định sẽ theo lệnh mà làm.

Nếu đối phương có thể hạ giới vậy địa vị cũng sẽ không đơn giản.

Bất quá nàng cũng không quan tâm.

Địa vị cho dù có không đơn giản nhưng khi phải đối mặt tiên tộc cổ xưa ở thượng giới, hắn cũng phải e sợ.

Sau đó, bọn họ rời khỏi tòa Thần Đình này, đi đến phủ đệ của Lâm gia.

Bên trong Lâm gia, phủ đệ xếp thành hàng, cung điện nguy nga to lớn, thể hiện sự uy nghiêm của một môn phái. Bên trong cung điện, Cố Trường Ca ngồi ở ghế dựa, thảnh thơi tự tại uống trà. Tô Thanh Ca ngồi bên cạnh giúp hắn gọt linh quả, đưa đến bên miệng.

Hắn thỉnh thoảng đùa giỡn nàng vài câu, chọc nàng tức giận vô cùng, có chút nhàn nhã.

Mấy ngày nay, thiên phú luyện đan của Lâm Thu Hàn rốt cuộc bộc lộ ra ngoài, thật ứng với một câu nói của người xưa, là vàng dù ở đâu cũng sẽ phát sáng. Không danh sư chỉ điểm, chỉ dựa vào cuốn sách giải thích đan đạo sơ cấp mà Cố Trường Ca đổi trong hệ thống thương thành, nàng liền có thể luyện chế ra một vài loại đan dược mà chỉ có những luyện đan sư có kinh nghiệm vài chục năm mới luyện được.

Nếu nỗ lực hữu dụng, còn cần thiên tài làm gì.

Điều này càng làm kiên định thêm tính toán bồi dưỡng nàng của Cố Trường Ca. Dưới sự ngầm đồng ý của Cố Trường Ca.

Lâm gia gia chủ cũng không dám khuyên Lâm Thu Hàn từ bỏ luyện đan, ngược lại dốc lực của toàn tộc, để cho nàng an tâm học tập.

Bọn họ đều nhìn ra, Lâm gia muốn đạt được nhiều hơn, đều trông cậy vào sự yêu thích của Cố Trường Ca đối với Lâm Thu Hàn.

Nhưng lúc này, bên ngoài Lâm gia lại đột nhiên phát sinh đại địa chấn. Phù văn trên cửa lớn phủ đệ bùng lên, có khí tức khủng bố đang truyền đến. Tất cả người của Lâm đều bị khiếp sợ.

"Cái gì?"

"Người tới là ai?"

"Người nào? Dám xông vào thượng cổ Lâm gia, muốn chết sao?" lập tức có người hét lớn, vô cùng phẫn nộ.

Hiện giờ Lâm gia không còn giống như xưa nữa, đặc biệt sau khi tổ tiên ra tay hủy diệt Già Lâu thánh địa, càng tăng thêm uy thế cho tất cả người trong Lâm gia. Ngày thường tu sĩ đi ngang qua phủ đệ Lâm gia, đều đến nơm nớp lo sợ, khép na khép nép.

Nhưng có người lại không che giấu chút khí tức nào như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy.

Đây hoàn toàn là muốn thử đối kháng với Lâm gia!

Oanh!

Rất nhiều vị trưởng lão của Lâm gia đều hiện thân, xuất hiện ở trên cao, trong tròng mắt hiển hiện từng đợt kim quang, khí tức Đại Năng cảnh tỏa ra, uy hϊế͙p͙ tứ phương. Bọn họ rất chú trọng mặt mũi, hành động như vậy không khác gì đang nhục nhã bọn họ.

"Ha hả, một Lâm gia nho nhỏ, gặp Thượng Cổ Thần Sơn bọn ta sao còn chưa tới bái?"

Bên ngoài phủ đệ Lâm gia, một người thân hình cao lớn, ấn đường mọc vảy, cười lạnh một tiếng, thanh âm vang vọng.

"Thượng Cổ Thần Sơn?"

Mọi người trong Lâm gia biến sắc.

Nếu nói hiện tại ở Trung Châu đại địa còn có thế lực nào có thể khiến bọn họ kiêng kỵ, thì đó tuyệt đối chính là Thượng Cổ Thần Sơn.

"Không biết các vị ở Thượng Cổ Thần Sơn, tới Lâm gia vì chuyện gì?" Lâm gia gia chủ hiện thân, sắc mặt khó coi.

Nếu là ngày thường, hắn chắc chắn sẽ bị dọa sợ. Nhưng hiện tại trong tộc có lão tổ tọa trấn, cũng có Cố công tử ở đây. Nên hắn an tâm hơn một chút.

Nhưng nghĩ lại thì, mục đích đám sinh linh trẻ tuổi này đến đây, phỏng chừng là vì Cố công tử.

"Kêu vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia ra đây, tiểu thư của chúng ta muốn gặp hắn." Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cái cánh cười lạnh nói, cao cao tại thượng, đối với tất cả tu sĩ khác đều khinh thường.

Trong lòng gia chủ Lâm gia thầm một tiếng quả nhiên.

"Chư vị nếu muốn gặp Cố công tử, còn xin đợi một lát, để ta vào hỏi ý công tử..."

Sau đó, hắn nhướng mày, mở miệng nói, đối phương tuy rằng tới từ Thượng Cổ Thần Sơn, có chỗ dựa là thượng giới.

Nhưng muốn gặp Cố công tử, cũng không phải nói muốn gặp là có thể gặp. Khẳng định phải hỏi trước ý kiến của Cố công tử.

Hơn nữa, Cố công tử thân phận tôn quý, sao có thể để Cố công tử tự mình ra cửa gặp. Việc này chẳng khác gì đang làm nhục người ta cả. Người tới không có ý tốt a!

"Còn bảo chúng ta đi gặp hắn, ngươi có biết thân phận của tiểu thư chúng ta là bậc nào không? Muốn huỷ diệt một Lâm gia nho nhỏ như các ngươi, chẳng qua chỉ cần một câu nói mà thôi..."

Vẻ mặt tên sinh linh trẻ tuổi này thể hiện sự không vui, thái độ vô cùng coi khinh, đối với thái độ này của gia chủ Lâm gia vô cùng không hài lòng. Khẩu khí này, thật là không nhỏ a!

Đám sinh linh Thượng Cổ Thần này, thế nhưng lại có lai lịch lớn như vậy? Tất cả mọi người đều bị kinh sợ.

Biểu tình của người trong Lâm gia vô cùng khó coi, đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn này, cũng thật khinh người quá đáng.

"Tước Thiên, câm miệng!"

Nghe nói như vậy, chân mày Diệp Lưu Ly cũng không khỏi nhíu lại, nàng tới là vì báo thù cho Diệp Trần ca ca, không muốn làm lớn việc này lên, lập tức lạnh lùng nói: " xin gia chủ vào bẩm báo một tiếng, nói có biểu muội của Diệp Trần, muốn bái kiến vị đại nhân trẻ tuổi kia!"

Nghe vậy, biểu tình mọi người Lâm gia đại biến, đông đảo tu sĩ đứng ngoài xa, vẻ mặt cũng thay đổi.

Trong khoảng thời gian này, cái tên Diệp Trần này , có thể nói là nháo đến toàn bộ người trong Trung Châu đại địa đều biết đến.

Tục xưng ôn thần, yêu tinh hại người. Già Lâu thánh địa bị huỷ diệt , có thể nói là có quan hệ trực tiếp với Diệp Trần! Nhưng thiếu nữ áo tím có bối cảnh khủng bố này, thế nhưng lại tự xưng là biểu muội của Diệp Trần?

Xem ra đây là kẻ thù tìm tới cửa a!

Gia chủ Lâm gia thở sâu, sắc mặt có điểm ngưng trọng: "Được, để ta đi bẩm báo công tử."

Nói xong, hắn liền tiến đến chỗ sâu nhất trong cung điện bẩm báo, hôm nay xem ra có phiền toái lớn, đối phương dám trực tiếp tìm tới cửa, chắc là có hiềm khích rất lớn.

Chỉ có điều gia chủ Lâm gia còn chưa đi được vài bước.

Ầm ầm ầm!

Trong không khí đột nhiên phát ra âm thanh khủng bố, như là có một cỗ cối xay rất lớn đang chuyển động.

Ong!

Phù văn lập loè, hóa thành một bàn tay đáng sợ màu vàng óng, tựa như Thiên Đế trấn áp chư thiên.

Tốc độ quá nhanh, chớp mắt mà đến, mọi người đều không phản ứng kịp. Sau đó phốc một cái từ trên không vỗ xuống!

Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cái cánh, lộ ra vẻ mặt sợ hãi cùng tuyệt vọng, hô to nói:" tiểu thư, cứu. . ."

Nhưng mà từ "Ta" còn chưa nói xong, hắn đã bị đập nát thành một vũng máu, hình thể tuyệt diệt ngay tại chỗ!

Mà lúc này, chỗ sâu nhất trong cung điện của Lâm gia, mới truyền đến một thanh âm hời hợt của nam tử trẻ tuổi.

"Để bọn hắn vào."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52 : Ta nho nhã như vậy


Trước phủ đệ Lâm gia hoàn toàn tĩnh mịch.

Mọi người trong Lâm gia bị dại ra, nói không ra lời.

Một màn này phát sinh quá nhanh, thế cho nên mọi người bên ngoài phủ đệ đều không phản ứng kịp.

Sinh linh trẻ có đôi cánh trên lưng bất ngờ bị bàn tay vàng óng đập vào khiến tất cả các tu sĩ sợ hãi.

Lão bộc của hắn, sắc mặt trắng bệch, vô cùng kinh hãi.

Một chưởng ban nãy kia, nhanh đến mức hắn hoàn toàn không kịp ngăn cản, hơn nữa quan trọng nhất là, hắn cũng không ngăn cản được. Mơ hồ có uy thế của Phong Vương cảnh! Hắn bất quá mới qua Phong Hầu cảnh tồn tại, làm sao ngăn cản?

"Tiểu chủ nhân..." vẻ mặt hắn không khỏi chứa đầy nỗi bi thống, lại không dám phát tác, đành phải hướng ánh mắt cầu tình nhìn về phía Diệp Lưu Ly.

Diệp Lưu Ly khuôn mặt nho nhỏ cũng có chút trắng bệch, bị dọa sợ. Một giây trước vẫn là sinh linh còn sống sờ sờ, ngay sau đó lại bị đập chết ngay trước mắt mình.

Cảnh tượng như vậy, nàng có khi nào gặp qua?

Rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, trước đây vẫn luôn tu hành trong thần sơn, chưa từng thấy qua cảnh tượng như này.

Bất quá rất nhanh sau đó, nàng thở sâu, khôi phục lại sắc mặt băng lãnh. Dẫu sao tâm cảnh cũng vượt xa số tuổi của nàng. Hơn nữa phía sau nàng còn có Tuyết di.

"Chúng ta đi vào."

Diệp Lưu Ly nói ra, lập tức đi vào trong phủ đệ Lâm gia, những sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn đứng phía sau, cũng cùng nhau bước vào.

Chỉ có điều so với thái độ kiêu ngạo cuồng vọng lúc ban đầu, giờ phút này khí thế của bọn họ thu liễm đi rất nhiều, cũng bị dọa sợ rồi. Thái độ của đối phương, so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn cường thế bá đạo hơn nhiều.

Trực tiếp ra tay giết một người.

Tên thiếu niên trẻ tuổi đến từ thượng giới này, có lẽ không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ.

Vị mỹ phụ trung niên ẩn nấp trong hư không, giờ phút này cũng không khỏi nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.

Vừa mới nãy nàng cũng nghĩ muốn ra tay cứu tên sinh linh trẻ tuổi kia, nói thế nào hắn cũng là người bên phía tiểu thư.

Nhưng nàng lại cảm thấy có một đạo khí tức rất cường đại phong tỏa nàng.

Thực lực không kém gì nàng!

Đây chắc chắn là tổ tiên của Lâm gia, vị lão bộc trong tin đồn kia!

Điều này làm cho nàng kinh hãi.

Tu vi của nàng khi có thể thi triển được toàn lực, chính là Thiên Thần cảnh, ở thượng giới tung hoành một phương, ngay cả các thần thực thụ cũng có người phải kiêng dè! Tu vi chân chính của vị tổ tiên Lâm gia, ít nhất cũng là Thiên Thần trở lên, hoặc cũng có thể là Thần Vương cảnh cũng không chừng.

Nàng cảm thấy không ổn.

Một vị lão bộc có tu vi chân chính xem chừng đạt Thần Vương cảnh? Sự việc này tuyệt đối không có đơn giản như trong tưởng tượng của tiểu thư. Hơn nữa một chưởng kia, nàng mơ hồ cảm thấy đó là tuyệt học chính thống của bất hủ đạo giáo trên thượng giới, thậm chí đã gần đạt đến Phong Vương cảnh. Nhưng cụ thể có phải là hay không, nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ là cảm giác rất giống thôi.

"Một người trẻ tuổi, thế nhưng có thực lực như thế, tuyệt đối là một vị tuổi trẻ Chí Tôn." "Một người trẻ tuổi Họ Cố? Trên thượng giới họ Cố nhưng không nhiều lắm, không lẽ là bộ tộc kia?"

Tuyết di chợt nhớ tới việc này, càng lúc càng cảm thấy không thích hợp. Dù sao gia tộc họ Cố trên thượng giới cũng không có mấy tộc, họ này cũng không giống như là họ Diệp, họ Vương.

Mà bộ tộc nàng biết đến kia, thực lực cũng không kém Thái Cổ tiên tộc đứng sau tiểu thư chút nào!

"Tiểu thư mặc dù là nữ nhi gia chủ thương yêu nhất, nhưng cũng không phải là đứa con duy nhất, đây có lẽ là một cơ hội của tiểu thư."

Nghĩ tới đây, đôi mắt Tuyết di sáng lên, có chút kích động.

Nàng chủ động hiện thân lên từ hư không.

Nàng đi phía sau Diệp Lưu Ly, chuẩn bị cùng nàng phân tích rõ thời thế hiện tại: "Tuyết di. . ." Diệp Lưu Ly có chút kinh ngạc, ngày thường Tuyết di sẽ không chủ động hiện thân.

"Tiểu thư, theo ta thấy thì trong chuyện này, có lẽ là một sự hiểu lầm. . ." Nhưng nghe những lời Tuyết Di nói sau đó khiến biểu tình của Diệp Lưu Ly cứng đờ.

"Chuyện gì vậy? Nữ nhân này hình như đang truyền lại thiện ý cho mình?"

Trong hư không, Minh lão có điểm nghi hoặc.

Vừa nãy nếu vị mỹ phụ trung niên này dám ra tay, chắc chắn sẽ phải đối mặt với một kích lôi đình của hắn.

Chỉ có điều vị mỹ phụ mỹ phụ này hiển nhiên là chú ý tới hắn, ngượi lại còn truyền lại thiện ý với hắn.

Điều này khiến hắn có điểm khó hiểu.

Đương nhiên nếu không liên quan đến an nguy của công tử, hắn cũng không muốn quản nhiều, cũng sẽ không dễ dàng xuất thủ.

Bên ngoài phủ đệ Lâm gia, một đám tu sĩ kinh hãi chấn động không thôi.

Một màn hôm nay không khỏi làm cho bọn họ run sợ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vị đại nhân trẻ tuổi thần bí kia ra tay, lại cho bọn hắn một ấn tượng kinh khủng như vậy.

Thượng Cổ Thần Sơn, đối với Trung Châu đại địa mà nói, đó chính là vùng đất thần linh không thể mạo phạm!

Bao nhiêu thế lực cùng truyền thừa, bởi vì là đắc tội Thượng Cổ Thần Sơn mà bị diệt.

Đáng sợ bao nhiêu, không cần nhiều lời.

Nhưng thực rõ ràng, lai lịch của vị đại nhân trẻ tuổi kia còn khủng bố hơn so với Thượng Cổ Thần Sơn!

Đối với Cố Trường Ca, bọn họ càng thêm kính sợ!

Trong cung điện. Cố Trường Ca ngồi ngay ngắn trên thủ vị, một thân trường y màu đen, Tô Thanh Ca đứng hầu bên cạnh.

Hắn thu hồi bàn tay đang thăm dò ở bên ngoài về, biểu tình lộ ra chút nghiền ngẫm, thanh âm truyền đến từ bên ngoài phủ đệ đương nhiên không tránh khỏi cảm giác của hắn.

Biểu muội của Diệp Trần?

Huyết mạch cổ xưa, gửi nuôi ở hạ giới, tình cảm thâm hậu. . .

Cái kịch bản cẩu huyết quen thuộc này a!

Đương nhiên hắn đã sớm có suy đoán như vậy, chỉ là không nghĩ tới thật sự bị đoán trúng rồi.

Những tên cẩu tác giả ở kiếp trước quả không gạt ta!

"Công tử, tính ra tay giết bọn hắn sao?" Tô Thanh Ca hơi nghi hoặc một chút hỏi: "Không, một người nho nhã hiền lành như ta sao có thể tùy ý giết người, giết cũng quá lãng phí."

Cố Trường Ca lộ ra nụ cười nhạt, khoanh tay đi ra ngoài điện, vừa lúc gặp được được gia chủ Lâm gia đang dẫn theo đám người Diệp Lưu Ly đi tới.

Cơ hồ là trong nháy mắt.

Diệp Lưu Ly liền nhận ra vị nam tử trẻ tuổi trước mắt này, chính là vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia. Tuy rằng chưa từng thấy qua.

Nhưng loại khí độ cao cao tại thượng thong dong như này, căn bản là không che giấu được.

"Đây mới là bộ dáng mà một vị Chí Tôn thượng giới trẻ tuổi nên có a. . ." Hai mắt Tuyết di không khỏi sáng lên, thầm khen trong lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52 : Ta nho nhã như vậy


Trước phủ đệ Lâm gia hoàn toàn tĩnh mịch.

Mọi người trong Lâm gia bị dại ra, nói không ra lời.

Một màn này phát sinh quá nhanh, thế cho nên mọi người bên ngoài phủ đệ đều không phản ứng kịp.

Sinh linh trẻ có đôi cánh trên lưng bất ngờ bị bàn tay vàng óng đập vào khiến tất cả các tu sĩ sợ hãi.

Lão bộc của hắn, sắc mặt trắng bệch, vô cùng kinh hãi.

Một chưởng ban nãy kia, nhanh đến mức hắn hoàn toàn không kịp ngăn cản, hơn nữa quan trọng nhất là, hắn cũng không ngăn cản được. Mơ hồ có uy thế của Phong Vương cảnh! Hắn bất quá mới qua Phong Hầu cảnh tồn tại, làm sao ngăn cản?

"Tiểu chủ nhân..." vẻ mặt hắn không khỏi chứa đầy nỗi bi thống, lại không dám phát tác, đành phải hướng ánh mắt cầu tình nhìn về phía Diệp Lưu Ly.

Diệp Lưu Ly khuôn mặt nho nhỏ cũng có chút trắng bệch, bị dọa sợ. Một giây trước vẫn là sinh linh còn sống sờ sờ, ngay sau đó lại bị đập chết ngay trước mắt mình.

Cảnh tượng như vậy, nàng có khi nào gặp qua?

Rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, trước đây vẫn luôn tu hành trong thần sơn, chưa từng thấy qua cảnh tượng như này.

Bất quá rất nhanh sau đó, nàng thở sâu, khôi phục lại sắc mặt băng lãnh. Dẫu sao tâm cảnh cũng vượt xa số tuổi của nàng. Hơn nữa phía sau nàng còn có Tuyết di.

"Chúng ta đi vào."

Diệp Lưu Ly nói ra, lập tức đi vào trong phủ đệ Lâm gia, những sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn đứng phía sau, cũng cùng nhau bước vào.

Chỉ có điều so với thái độ kiêu ngạo cuồng vọng lúc ban đầu, giờ phút này khí thế của bọn họ thu liễm đi rất nhiều, cũng bị dọa sợ rồi. Thái độ của đối phương, so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn cường thế bá đạo hơn nhiều.

Trực tiếp ra tay giết một người.

Tên thiếu niên trẻ tuổi đến từ thượng giới này, có lẽ không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ.

Vị mỹ phụ trung niên ẩn nấp trong hư không, giờ phút này cũng không khỏi nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.

Vừa mới nãy nàng cũng nghĩ muốn ra tay cứu tên sinh linh trẻ tuổi kia, nói thế nào hắn cũng là người bên phía tiểu thư.

Nhưng nàng lại cảm thấy có một đạo khí tức rất cường đại phong tỏa nàng.

Thực lực không kém gì nàng!

Đây chắc chắn là tổ tiên của Lâm gia, vị lão bộc trong tin đồn kia!

Điều này làm cho nàng kinh hãi.

Tu vi của nàng khi có thể thi triển được toàn lực, chính là Thiên Thần cảnh, ở thượng giới tung hoành một phương, ngay cả các thần thực thụ cũng có người phải kiêng dè! Tu vi chân chính của vị tổ tiên Lâm gia, ít nhất cũng là Thiên Thần trở lên, hoặc cũng có thể là Thần Vương cảnh cũng không chừng.

Nàng cảm thấy không ổn.

Một vị lão bộc có tu vi chân chính xem chừng đạt Thần Vương cảnh? Sự việc này tuyệt đối không có đơn giản như trong tưởng tượng của tiểu thư. Hơn nữa một chưởng kia, nàng mơ hồ cảm thấy đó là tuyệt học chính thống của bất hủ đạo giáo trên thượng giới, thậm chí đã gần đạt đến Phong Vương cảnh. Nhưng cụ thể có phải là hay không, nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ là cảm giác rất giống thôi.

"Một người trẻ tuổi, thế nhưng có thực lực như thế, tuyệt đối là một vị tuổi trẻ Chí Tôn." "Một người trẻ tuổi Họ Cố? Trên thượng giới họ Cố nhưng không nhiều lắm, không lẽ là bộ tộc kia?"

Tuyết di chợt nhớ tới việc này, càng lúc càng cảm thấy không thích hợp. Dù sao gia tộc họ Cố trên thượng giới cũng không có mấy tộc, họ này cũng không giống như là họ Diệp, họ Vương.

Mà bộ tộc nàng biết đến kia, thực lực cũng không kém Thái Cổ tiên tộc đứng sau tiểu thư chút nào!

"Tiểu thư mặc dù là nữ nhi gia chủ thương yêu nhất, nhưng cũng không phải là đứa con duy nhất, đây có lẽ là một cơ hội của tiểu thư."

Nghĩ tới đây, đôi mắt Tuyết di sáng lên, có chút kích động.

Nàng chủ động hiện thân lên từ hư không.

Nàng đi phía sau Diệp Lưu Ly, chuẩn bị cùng nàng phân tích rõ thời thế hiện tại: "Tuyết di. . ." Diệp Lưu Ly có chút kinh ngạc, ngày thường Tuyết di sẽ không chủ động hiện thân.

"Tiểu thư, theo ta thấy thì trong chuyện này, có lẽ là một sự hiểu lầm. . ." Nhưng nghe những lời Tuyết Di nói sau đó khiến biểu tình của Diệp Lưu Ly cứng đờ.

"Chuyện gì vậy? Nữ nhân này hình như đang truyền lại thiện ý cho mình?"

Trong hư không, Minh lão có điểm nghi hoặc.

Vừa nãy nếu vị mỹ phụ trung niên này dám ra tay, chắc chắn sẽ phải đối mặt với một kích lôi đình của hắn.

Chỉ có điều vị mỹ phụ mỹ phụ này hiển nhiên là chú ý tới hắn, ngượi lại còn truyền lại thiện ý với hắn.

Điều này khiến hắn có điểm khó hiểu.

Đương nhiên nếu không liên quan đến an nguy của công tử, hắn cũng không muốn quản nhiều, cũng sẽ không dễ dàng xuất thủ.

Bên ngoài phủ đệ Lâm gia, một đám tu sĩ kinh hãi chấn động không thôi.

Một màn hôm nay không khỏi làm cho bọn họ run sợ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vị đại nhân trẻ tuổi thần bí kia ra tay, lại cho bọn hắn một ấn tượng kinh khủng như vậy.

Thượng Cổ Thần Sơn, đối với Trung Châu đại địa mà nói, đó chính là vùng đất thần linh không thể mạo phạm!

Bao nhiêu thế lực cùng truyền thừa, bởi vì là đắc tội Thượng Cổ Thần Sơn mà bị diệt.

Đáng sợ bao nhiêu, không cần nhiều lời.

Nhưng thực rõ ràng, lai lịch của vị đại nhân trẻ tuổi kia còn khủng bố hơn so với Thượng Cổ Thần Sơn!

Đối với Cố Trường Ca, bọn họ càng thêm kính sợ!

Trong cung điện. Cố Trường Ca ngồi ngay ngắn trên thủ vị, một thân trường y màu đen, Tô Thanh Ca đứng hầu bên cạnh.

Hắn thu hồi bàn tay đang thăm dò ở bên ngoài về, biểu tình lộ ra chút nghiền ngẫm, thanh âm truyền đến từ bên ngoài phủ đệ đương nhiên không tránh khỏi cảm giác của hắn.

Biểu muội của Diệp Trần?

Huyết mạch cổ xưa, gửi nuôi ở hạ giới, tình cảm thâm hậu. . .

Cái kịch bản cẩu huyết quen thuộc này a!

Đương nhiên hắn đã sớm có suy đoán như vậy, chỉ là không nghĩ tới thật sự bị đoán trúng rồi.

Những tên cẩu tác giả ở kiếp trước quả không gạt ta!

"Công tử, tính ra tay giết bọn hắn sao?" Tô Thanh Ca hơi nghi hoặc một chút hỏi: "Không, một người nho nhã hiền lành như ta sao có thể tùy ý giết người, giết cũng quá lãng phí."

Cố Trường Ca lộ ra nụ cười nhạt, khoanh tay đi ra ngoài điện, vừa lúc gặp được được gia chủ Lâm gia đang dẫn theo đám người Diệp Lưu Ly đi tới.

Cơ hồ là trong nháy mắt.

Diệp Lưu Ly liền nhận ra vị nam tử trẻ tuổi trước mắt này, chính là vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia. Tuy rằng chưa từng thấy qua.

Nhưng loại khí độ cao cao tại thượng thong dong như này, căn bản là không che giấu được.

"Đây mới là bộ dáng mà một vị Chí Tôn thượng giới trẻ tuổi nên có a. . ." Hai mắt Tuyết di không khỏi sáng lên, thầm khen trong lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53 : Bối cảnh đáng để so sánh, mọi người quỳ xuống


Trước đại điện.

Cố Trường Ca đứng chắp tay, thần sắc bình đạm, đánh giá vị thiếu nữ áo tím trước mắt.

Hắn than thầm một tiếng trong lòng.

Tên Diệp Trần này những cái khác không nói đến, duy chỉ có vận đào hoa là không tệ.

Bất kể là vị nữ tử nào có liên hệ với hắn, đều là quốc sắc thiên hương.

Các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú và xinh đẹp, cộng với đôi chân dài và có khí chất khá lạnh lùng.

Nhưng đôi mắt của nàng ta hoàn toàn không phải đôi mắt của con người, chúng trông như thủy tinh, chứng tỏ cô là thuộc chủng tộc khác.

Hơn nữa Cố Trường Ca xem xét điểm khí vận của Diệp Lưu Ly, điểm của nàng thế nhưng chừng hơn tám trăm điểm.

Không thể không nói, số điểm khí vận này quả thực nhiều, còn nhiều hơn so với Diệp Trần.

Chỗ dựa lớn nhất của Diệp Trần hiện giờ, đương nhiên là vị biểu muội này đây.

Còn về việc làm sao để đối phó với biểu muội Diệp Trần, Cố Trường Ca đã có kế hoạch từ sớm.

Lại là thanh mai trúc mã rồi người bạn thuở nhỏ phải không?

Nói cho cùng cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, ngay cả một lão yêu đã sống rất lâu như Diễm Cơ cũng bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Một tiểu cô nương như vậy thì tính là cái gì.

Vẻ mặt Hắn bình đạm, cũng không mở miệng, dù sao cũng không vội. Trong lúc Cố Trường Ca đang đánh giá Diệp Lưu Ly. Đám người Diệp Lưu Ly cùng với Tuyết di cũng đang đưa mắt đánh giá Cố Trường Ca.

Trong lòng Tuyết di tán thưởng không thôi, càng thêm kiên định với suy đoán và quyết định lúc nãy.

Vẻ bên ngoài của Cố Trường Ca tự nhiên không cần nhiều lời nữa. Một thân huyền y, càng nổi bật thân hình cao ngất, khí độ cực cao quý, lộ ra khí chất cao cao tại thượng bẩm sinh.

Nếu nói nam tử đứng trước mặt nàng đây chính là một vị thần minh chí tôn trẻ tuổi, nàng cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

Nếu như so sánh đám tuấn kiệt nơi hạ giới với vị chí tôn trẻ tuổi chân chính trên thượng giới kia, thật sự giống như ánh sáng lập lòe của đom đóm mà đi so với ánh trăng sáng trên trời cao vậy, thậm chí ngay cả tư cách so sánh đều không có.

Còn về cái tên Diệp Trần kia, đặt trước mặt cửu thiên Chân Long thì chỉ như là con kiến nhỏ bình thường thôi.

"Ngươi chính là vị Cố công tử kia?" Lúc này, Diệp Lưu Ly rốt cuộc lên tiếng hỏi, chau mày.

Nàng đương nhiên là biết rõ còn hỏi, nhưng nàng cũng không biết làm như thế nào để đánh vỡ sự trầm mặc này, trên người nam tử trẻ tuổi này, nàng cảm nhận được chuyện này rất khó giải quyết, cùng với một loại áp lực kinh khủng.

Hắn rõ ràng chỉ đứng ở nơi đó, quan sát mọi thứ, ánh mắt của hắn lại giống như đang chăm chú nhìn một con kiến nhỏ bé vậy.

Điều này khiến cho nàng có cảm giác không được tự nhiên. Những điều lúc trước muốn hỏi, bây giờ cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Đặc biệt lúc tiến vào, Tuyết di còn đề cập một ít chuyện với nàng.

Địa vị của Cố công tử này xem ra cũng không thua nàng.

Cũng có nghĩa là, Tuyết di sẽ không dễ dàng nhúng tay, trừ phi phát sinh tình huống gây nguy hiểm đến tính mạng của nàng.

Mà thực lực của nàng, cũng chỉ đạt Thánh Chủ cảnh thôi, không thể nào là đối thủ của tên nam tử trẻ tuổi trước mắt này.

Ban đầu khí thế hung hãn kéo đến đây, kết quả lại thành bộ dáng như bây giờ, để cho nàng cảm thấy bản thân thực mất mặt, ngu xuẩn.

Nghe nàng nói như vậy, Cố Trường Ca chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói lời nào.

Thái độ coi thường như này, khiến biểu tình Diệp Lưu Ly nhất thời khựng lại. Cho dù là ở trong Thượng Cổ Thần Sơn hay ở bên ngoài, cũng chưa có ai dám khinh thường nàng như vậy.

Đặc biệt đối phương còn là một người đàn ông!

Nhưng nàng cũng không phải người thường, rất nhanh sau đó cũng tỉnh táo lại. Lúc này, Tuyết di đang đứng sau lưng nàng bước lên trước, trên mặt tươi cười, chắp tay mở miệng nói:" Gặp qua Cố công tử, tiểu thư nhà ta tên là Diệp Lưu Ly, ta là người phụ trách bảo hộ tiểu thư ở hạ giới. . ."

"Vừa rồi tiểu thư cùng đám hạ nhân không hiểu lễ nghĩa có điểm mạo phạm ngài, mong Cố công tử đại nhân đại lượng, không cần để ý."

Thái độ thành khẩn, không giống làm bộ.

Đối với việc giải quyết tình huống như này, nàng ước chừng bỏ xa Diệp Lưu Ly mấy trăm con phố.

"Tuyết di. . ."

Thấy thái độ như vậy của Tuyết di, Diệp Lưu Ly sửng sốt, có chút khó hiểu, không thể tin được.

Một đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn sau lưng nàng, cũng bày ra dáng vẻ khiếp sợ không thôi.

Tuyết di mạnh như thế nào, bọn họ biết rất rõ.

Bậc cường giả như này, ngày thường đều không lộ diện.

Nhưng vì sao hôm nay, nàng lại có thái độ khiêm nhường như vậy?

Mục đích của bọn họ tới đây là để báo thù tìm lại công đạo a!

"Tuyết di, ngươi có hơi quá phận rồi!"

Diệp Lưu Ly sắc mặt hơi trầm xuống, có chút tức giận.

"Tiểu thư, việc này có thể thực sự chỉ là hiểu lầm thôi, không bằng nhân cơ hội này giải thích hiểu lầm cho rõ ràng đi, để mọi chuyện càng rắc rối thêm sẽ không tốt. . ." Tuyết di vội vàng nói ra, nàng đây cũng là vì muốn tốt cho Diệp Lưu Ly.

Chính mình làm bạn với tiểu thư nhiều năm như vậy, sao có thể hại nàng được. "Nga, đúng không? Tiền bối nhưng thật khách khí, vậy nói mục đích hôm nay các ngươi tới đây đi?"

Nhìn thấy một màn này, Cố Trường Ca cuối cùng cũng mở miệng, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn. "Bất quá trước đó, xin hỏi Cố công tử là đến từ Trường Sinh Cố gia?"

Nghe vậy, Tuyết di giữ nụ cười trên mặt, chắp tay nói:" Tiểu thư nhà ta là thuộc Thái Cổ tiên tộc Diệp tộc, nói ra thì hai nhà chúng ta hẳn là có quen biết."

Nàng trước nói ra lai lịch của Diệp Lưu Ly, cũng là muốn nói cho Cố Trường Ca biết bọn họ không đơn giản.

Hơn nữa tiểu thư là nữ nhi gia chủ thương yêu nhất, thân phận cao quý, đương nhiên cũng không thể so sánh với nhưng đệ tử Diệp tộc khác.

Đều là những gia tộc cổ xưa nhất trên thượng giới, Trường Sinh thế gia, Thái Cổ tiên tộc, là những thế lực chấp chưởng lãnh thổ quốc gia vô tận. Điểm khác nhau chính là trong Trường Sinh thế gia phần nhiều là Nhân tộc. Mà Thái Cổ tiên tộc, có nhiều tộc nhân khác nhau, cho nên cũng được xưng là vạn tộc. Nàng nói như vậy, cũng là muốn thuận tiện xác nhận lại thân phận của Cố Trường Ca.

Mà nghe được những lời này của Tuyết di.

Biểu tình của đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn sau lưng nàng cũng không khỏi đại biến, sắc mặt trắng bệch, nếu Cố Trường Ca thật có lai lịch như này. . . Trán bọn họ chảy đầy mồi hôi lạnh, phía sau lưng phát lạnh.

Sao trước khi tới không nói, bây giờ mới nói?

Trong thâm tâm bọn họ vô cùng hối hận.

Thái Cổ tiên tộc đắc tội không nổi, Trường Sinh thế gia đương nhiên cũng đắc tội không nổi.

Diệp Lưu Ly đang muốn nói gì, cũng không khỏi trầm mặc lại.

"Thì ra là đến từ Thái Cổ tiên tộc, trách không được Diệp Lưu Ly tiểu thư lại không chút sợ hãi, trực tiếp đánh tới cửa."

Nghe nói như vậy, Cố Trường Ca nhàn nhạt nói, cũng không phủ nhận, "Phụ thân ta năm đó cũng có không ít giao tình với Diệp tộc, xem ra tiền bối thế nhưng cũng biết đến Cố gia ta."

Vẻ mặt hắn có chút nghiền ngẫm.

Cố Trường Ca không chỉ là đệ tử của Trường Sinh Cố gia, hơn nữa còn có thể là con trai của gia chủ Cố gia.

Có thể có giao tình với tộc trưởng Diệp tộc đương nhiên cũng là người có địa vị ngang nhau!

Quyền thế của những người như vậy, một câu nói thôi cũng có thể thay trời đổi đất, thực không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng còn biết gia chủ Trường Sinh Cố gia, chỉ có một đứa con trai nối dõi!

Chỉ cần người trẻ tuổi trước mặt này không tự đổ, vậy tương lai nhất định có thể đứng ở vị trí đỉnh phong trên thượng giới kia!

Thậm chí tương lai còn có thể chấp chưởng Trường Sinh gia!

Nghĩ đến đây. Nụ cười trên mặt nàng càng sâu, càng thêm khiêm tốn cung kính, thậm chí có chút lấy lòng, nịnh nọt.

Cố Trường Ca gọi nàng một câu tiền bối, có thể nói đã được xem là vinh hạnh vô thượng rồi!

Mà giờ khắc này, đầu Diệp Lưu Ly cũng ông một tiếng, sắc mặt trắng bệch. Mọi việc đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.

Thình thịch!

Đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn kia, sắc mặt không còn chút máu, sợ hãi cực độ, trực tiếp quỳ xuống.

"Vừa mới. . . Vừa mới nãy Tước Thiên nói năng lỗ mãng, vẫn mong đại nhân khoan khoan dung đại lượng. . ."

Thanh âm bọn họ run rẩy, quả thực muốn sợ tè ra quần.

Tuy rằng bọn họ không có lên tiếng vô lễ, nhưng lỡ như bị liên lụy thì sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53 : Bối cảnh đáng để so sánh, mọi người quỳ xuống


Trước đại điện.

Cố Trường Ca đứng chắp tay, thần sắc bình đạm, đánh giá vị thiếu nữ áo tím trước mắt.

Hắn than thầm một tiếng trong lòng.

Tên Diệp Trần này những cái khác không nói đến, duy chỉ có vận đào hoa là không tệ.

Bất kể là vị nữ tử nào có liên hệ với hắn, đều là quốc sắc thiên hương.

Các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú và xinh đẹp, cộng với đôi chân dài và có khí chất khá lạnh lùng.

Nhưng đôi mắt của nàng ta hoàn toàn không phải đôi mắt của con người, chúng trông như thủy tinh, chứng tỏ cô là thuộc chủng tộc khác.

Hơn nữa Cố Trường Ca xem xét điểm khí vận của Diệp Lưu Ly, điểm của nàng thế nhưng chừng hơn tám trăm điểm.

Không thể không nói, số điểm khí vận này quả thực nhiều, còn nhiều hơn so với Diệp Trần.

Chỗ dựa lớn nhất của Diệp Trần hiện giờ, đương nhiên là vị biểu muội này đây.

Còn về việc làm sao để đối phó với biểu muội Diệp Trần, Cố Trường Ca đã có kế hoạch từ sớm.

Lại là thanh mai trúc mã rồi người bạn thuở nhỏ phải không?

Nói cho cùng cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, ngay cả một lão yêu đã sống rất lâu như Diễm Cơ cũng bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Một tiểu cô nương như vậy thì tính là cái gì.

Vẻ mặt Hắn bình đạm, cũng không mở miệng, dù sao cũng không vội. Trong lúc Cố Trường Ca đang đánh giá Diệp Lưu Ly. Đám người Diệp Lưu Ly cùng với Tuyết di cũng đang đưa mắt đánh giá Cố Trường Ca.

Trong lòng Tuyết di tán thưởng không thôi, càng thêm kiên định với suy đoán và quyết định lúc nãy.

Vẻ bên ngoài của Cố Trường Ca tự nhiên không cần nhiều lời nữa. Một thân huyền y, càng nổi bật thân hình cao ngất, khí độ cực cao quý, lộ ra khí chất cao cao tại thượng bẩm sinh.

Nếu nói nam tử đứng trước mặt nàng đây chính là một vị thần minh chí tôn trẻ tuổi, nàng cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

Nếu như so sánh đám tuấn kiệt nơi hạ giới với vị chí tôn trẻ tuổi chân chính trên thượng giới kia, thật sự giống như ánh sáng lập lòe của đom đóm mà đi so với ánh trăng sáng trên trời cao vậy, thậm chí ngay cả tư cách so sánh đều không có.

Còn về cái tên Diệp Trần kia, đặt trước mặt cửu thiên Chân Long thì chỉ như là con kiến nhỏ bình thường thôi.

"Ngươi chính là vị Cố công tử kia?" Lúc này, Diệp Lưu Ly rốt cuộc lên tiếng hỏi, chau mày.

Nàng đương nhiên là biết rõ còn hỏi, nhưng nàng cũng không biết làm như thế nào để đánh vỡ sự trầm mặc này, trên người nam tử trẻ tuổi này, nàng cảm nhận được chuyện này rất khó giải quyết, cùng với một loại áp lực kinh khủng.

Hắn rõ ràng chỉ đứng ở nơi đó, quan sát mọi thứ, ánh mắt của hắn lại giống như đang chăm chú nhìn một con kiến nhỏ bé vậy.

Điều này khiến cho nàng có cảm giác không được tự nhiên. Những điều lúc trước muốn hỏi, bây giờ cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Đặc biệt lúc tiến vào, Tuyết di còn đề cập một ít chuyện với nàng.

Địa vị của Cố công tử này xem ra cũng không thua nàng.

Cũng có nghĩa là, Tuyết di sẽ không dễ dàng nhúng tay, trừ phi phát sinh tình huống gây nguy hiểm đến tính mạng của nàng.

Mà thực lực của nàng, cũng chỉ đạt Thánh Chủ cảnh thôi, không thể nào là đối thủ của tên nam tử trẻ tuổi trước mắt này.

Ban đầu khí thế hung hãn kéo đến đây, kết quả lại thành bộ dáng như bây giờ, để cho nàng cảm thấy bản thân thực mất mặt, ngu xuẩn.

Nghe nàng nói như vậy, Cố Trường Ca chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói lời nào.

Thái độ coi thường như này, khiến biểu tình Diệp Lưu Ly nhất thời khựng lại. Cho dù là ở trong Thượng Cổ Thần Sơn hay ở bên ngoài, cũng chưa có ai dám khinh thường nàng như vậy.

Đặc biệt đối phương còn là một người đàn ông!

Nhưng nàng cũng không phải người thường, rất nhanh sau đó cũng tỉnh táo lại. Lúc này, Tuyết di đang đứng sau lưng nàng bước lên trước, trên mặt tươi cười, chắp tay mở miệng nói:" Gặp qua Cố công tử, tiểu thư nhà ta tên là Diệp Lưu Ly, ta là người phụ trách bảo hộ tiểu thư ở hạ giới. . ."

"Vừa rồi tiểu thư cùng đám hạ nhân không hiểu lễ nghĩa có điểm mạo phạm ngài, mong Cố công tử đại nhân đại lượng, không cần để ý."

Thái độ thành khẩn, không giống làm bộ.

Đối với việc giải quyết tình huống như này, nàng ước chừng bỏ xa Diệp Lưu Ly mấy trăm con phố.

"Tuyết di. . ."

Thấy thái độ như vậy của Tuyết di, Diệp Lưu Ly sửng sốt, có chút khó hiểu, không thể tin được.

Một đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn sau lưng nàng, cũng bày ra dáng vẻ khiếp sợ không thôi.

Tuyết di mạnh như thế nào, bọn họ biết rất rõ.

Bậc cường giả như này, ngày thường đều không lộ diện.

Nhưng vì sao hôm nay, nàng lại có thái độ khiêm nhường như vậy?

Mục đích của bọn họ tới đây là để báo thù tìm lại công đạo a!

"Tuyết di, ngươi có hơi quá phận rồi!"

Diệp Lưu Ly sắc mặt hơi trầm xuống, có chút tức giận.

"Tiểu thư, việc này có thể thực sự chỉ là hiểu lầm thôi, không bằng nhân cơ hội này giải thích hiểu lầm cho rõ ràng đi, để mọi chuyện càng rắc rối thêm sẽ không tốt. . ." Tuyết di vội vàng nói ra, nàng đây cũng là vì muốn tốt cho Diệp Lưu Ly.

Chính mình làm bạn với tiểu thư nhiều năm như vậy, sao có thể hại nàng được. "Nga, đúng không? Tiền bối nhưng thật khách khí, vậy nói mục đích hôm nay các ngươi tới đây đi?"

Nhìn thấy một màn này, Cố Trường Ca cuối cùng cũng mở miệng, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn. "Bất quá trước đó, xin hỏi Cố công tử là đến từ Trường Sinh Cố gia?"

Nghe vậy, Tuyết di giữ nụ cười trên mặt, chắp tay nói:" Tiểu thư nhà ta là thuộc Thái Cổ tiên tộc Diệp tộc, nói ra thì hai nhà chúng ta hẳn là có quen biết."

Nàng trước nói ra lai lịch của Diệp Lưu Ly, cũng là muốn nói cho Cố Trường Ca biết bọn họ không đơn giản.

Hơn nữa tiểu thư là nữ nhi gia chủ thương yêu nhất, thân phận cao quý, đương nhiên cũng không thể so sánh với nhưng đệ tử Diệp tộc khác.

Đều là những gia tộc cổ xưa nhất trên thượng giới, Trường Sinh thế gia, Thái Cổ tiên tộc, là những thế lực chấp chưởng lãnh thổ quốc gia vô tận. Điểm khác nhau chính là trong Trường Sinh thế gia phần nhiều là Nhân tộc. Mà Thái Cổ tiên tộc, có nhiều tộc nhân khác nhau, cho nên cũng được xưng là vạn tộc. Nàng nói như vậy, cũng là muốn thuận tiện xác nhận lại thân phận của Cố Trường Ca.

Mà nghe được những lời này của Tuyết di.

Biểu tình của đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn sau lưng nàng cũng không khỏi đại biến, sắc mặt trắng bệch, nếu Cố Trường Ca thật có lai lịch như này. . . Trán bọn họ chảy đầy mồi hôi lạnh, phía sau lưng phát lạnh.

Sao trước khi tới không nói, bây giờ mới nói?

Trong thâm tâm bọn họ vô cùng hối hận.

Thái Cổ tiên tộc đắc tội không nổi, Trường Sinh thế gia đương nhiên cũng đắc tội không nổi.

Diệp Lưu Ly đang muốn nói gì, cũng không khỏi trầm mặc lại.

"Thì ra là đến từ Thái Cổ tiên tộc, trách không được Diệp Lưu Ly tiểu thư lại không chút sợ hãi, trực tiếp đánh tới cửa."

Nghe nói như vậy, Cố Trường Ca nhàn nhạt nói, cũng không phủ nhận, "Phụ thân ta năm đó cũng có không ít giao tình với Diệp tộc, xem ra tiền bối thế nhưng cũng biết đến Cố gia ta."

Vẻ mặt hắn có chút nghiền ngẫm.

Cố Trường Ca không chỉ là đệ tử của Trường Sinh Cố gia, hơn nữa còn có thể là con trai của gia chủ Cố gia.

Có thể có giao tình với tộc trưởng Diệp tộc đương nhiên cũng là người có địa vị ngang nhau!

Quyền thế của những người như vậy, một câu nói thôi cũng có thể thay trời đổi đất, thực không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng còn biết gia chủ Trường Sinh Cố gia, chỉ có một đứa con trai nối dõi!

Chỉ cần người trẻ tuổi trước mặt này không tự đổ, vậy tương lai nhất định có thể đứng ở vị trí đỉnh phong trên thượng giới kia!

Thậm chí tương lai còn có thể chấp chưởng Trường Sinh gia!

Nghĩ đến đây. Nụ cười trên mặt nàng càng sâu, càng thêm khiêm tốn cung kính, thậm chí có chút lấy lòng, nịnh nọt.

Cố Trường Ca gọi nàng một câu tiền bối, có thể nói đã được xem là vinh hạnh vô thượng rồi!

Mà giờ khắc này, đầu Diệp Lưu Ly cũng ông một tiếng, sắc mặt trắng bệch. Mọi việc đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.

Thình thịch!

Đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn kia, sắc mặt không còn chút máu, sợ hãi cực độ, trực tiếp quỳ xuống.

"Vừa mới. . . Vừa mới nãy Tước Thiên nói năng lỗ mãng, vẫn mong đại nhân khoan khoan dung đại lượng. . ."

Thanh âm bọn họ run rẩy, quả thực muốn sợ tè ra quần.

Tuy rằng bọn họ không có lên tiếng vô lễ, nhưng lỡ như bị liên lụy thì sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54 : Ta có thể lợi dụng điểm này một chút, Diệp Lưu Ly cảm thấy nhục nhã


Một đám người của Thượng Cổ Thần Sơn sắc mặt trắng bệch quỳ rụp xuống, người run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu lên.

Bộ dáng này cứ như động vật gặp phải thiên địch của mình vậy, nào còn kiêu căng ngạo mạn như lúc trước?

Mấy người Lâm gia nhìn cảnh này thì vui vẻ không thôi. Địa vị có cao thế nào, gặp Cố công tử cũng phải quỳ gối dập đầu thôi!

“Tại sao lại như vậy… “

Giờ phút này đến cả Diệp Lưu Ly sắc mặt cũng trắng bệch, tay nắm chặt trường kiếm. Nàng không ngốc, ngược lại nàng còn thông minh hơn rất nhiều so với người cùng thế hệ. Từ trong những lời nói vừa rồi nàng cũng nhìn ra được thân phận của Cố Trường Ca chỉ cao hơn chứ không thể thấp hơn nàng.

Tuy rằng sau lưng nàng cũng là Thái Cổ tiên tộc ở thượng giới, nhưng Cố Trường Ca lại là con trai duy nhất của gia chủ Trường sinh Cố gia. Phụ thân nàng thì có mỗi nàng là con gái nên mới yêu thương nàng như vậy, còn Cố Trường Ca, hắn rất có khả năng sẽ trở thành gia chủ tương lai của Cố gia.

Thân phận bực này không phải là người nàng có thể so sánh được. Nghĩ tới đây Diệp Lưu Ly không khỏi có chút tuyệt vọng. Tại sao Diệp Trần ca ca lại đắc tội với một địch nhân kinh khủng như vậy?

Nàng vốn tưởng việc này có thể mượn bối cảnh sau lưng minh để giải quyết, ai mà ngờ được hiện tại xem ra nàng đã hơi ảo tưởng rồi.

“Tiểu thư, việc này hoàn toàn là hiểu lầm thôi, mau xin lỗi Cố công tử đi!”

Lúc này, Tuyết di cũng chạy tới khuyên giải. Cố công tử là nhân vật bực nào chứ? Sao lại để ý tới con kiến hôi như Diệp Trần được. Dưới cái nhìn của nàng, việc tạo quan hệ tốt với Cố Trường Ca trước mặt này mới là quan trọng hơn hết. Tiểu thư sao lại ngu xuẩn như vậy? Việc như thế cũng không nghĩ ra? Trong lòng nàng hơi có chút hối hận, biết thế cứ âm thầm tìm tên tiểu tử thối kia bóp chết là được rồi. Nếu như vậy đã không có chuyện trọc giận Cố Trường Ca.

“Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều, ta sẽ không xin lỗi, chính hắn đã hại Diệp Trần ca ca phải chạy chối chết, trốn chui trốn lủi khắp nơi…”

Diệp Lưu Ly quật cường nói, trong mắt nàng tràn đầy vẻ không cam tâm.

Một màn này tự nhiên cũng đập vào mắt Cố Trường Ca, hắn vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì không khỏi cười nhạo. Dù sao vẫn là một tiểu nha đầu mà thôi, còn có thể tạo ra sóng gió gì?

Chỉ là suy xét đến thân phận của nàng, tiểu công chúa của Thái Cổ Diệp tộc, Cố Trường Ca cảm thấy có thể lợi dụng điểm này một chút.

Nàng chẳng phải là thanh mai trúc mã của Diệp Trần, cùng hắn lớn lên, rất có hảo cảm với hắn đó sao?

Diệp Trần vừa hay cũng là điểm yếu của nàng.

Nói ra thì thế lực của Diệp Tộc ở trên thượng giới cũng không phải là nhỏ, là gia tộc có quan hệ gần gũi trong Thái Cổ vạn tộc, nghe nói còn có huyết mạch của tiên.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Trường Ca khẽ cười, trong lòng lại vạch ra được một kế hoạch tỷ mỉ hơn.

Chớ quên rằng hắn là người kế thừa của ma công cấm kỵ, chính là thân mang theo ma tâm.

Cái gì cũng không nhiều chứ thủ đoạn tà ma ngoại đạo thì hắn không thiếu.

Khống chế một Diệp Lưu Ly, quá đơn giản.

Ngay lập tức, thần sắc của hắn tỏ ra có chút bực mình, giọng nói có chút lạnh lùng: “Vì vậy, mục đích của các ngươi rốt cuộc là vì cái gì? Chuyện hôm nay, không cho Cố mỗ một câu trả lời, cho dù là Thái Cổ Tiên Tộc...”

“Minh lão.”

Nói đến đây, Cố Trường Ca quay mặt về phía hư không thản nhiên nói.

“Công tử, có lão nô!”

Vù!

Ngay tức khắc, Minh Lão liền hiện hình, khuôn mặt của ông ta nở một nụ cười lạnh lẽo.

Sự uy trấn đáng sợ và uy nghiêm bao trùm lấy nơi đây, khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc.

Diệp Lưu Ly càng cảm nhận được một luồng hơi thở đáng sợ!

Đây chính là lão người hầu mà trước đó nàng đã từng cho rằng không thể là đối thủ của Tuyết Di sao?

Thật cường đại!

“Cố công tử xin bớt giận, chuyện hôm nay là do tiểu thư có chút lỗ mãng mạo phạm đến người.”

Tuyết Di mặt khẽ biến sắc, vội vàng ngăn luồng uy chấn này lại.

Minh Lão trước mặt khiến cho nàng có cảm giác rất mạnh!

Hai người ở hạ giới chỉ có thể phát huy thực lực của Hư Thần Cảnh, thế nhưng căn cơ tu vi của đối phương lại cao hơn nàng.

Cho dù là lúc ban đầu có thể phản kháng, về sau chắc chắn rất nhanh cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.

Nàng muốn dắt tiểu thư rời đi.

Thế nhưng như vậy thì không phù hợp với ý nghĩ ban đầu của nàng, nàng cũng không muốn đắc tội với Cố Trường Ca.

Chỉ là không thể lấy lòng, nhưng cũng không thể đắc tội.

Vậy mà Cố Trường Ca chẳng thèm để ý đến người tên Tuyết Di này, ngay đến cả nhìn cũng không thèm nhìn đến một cái.

Sắc mặt bình thản, nhưng lại đang nhìn xuống!

“Không phải nói rồi sao? Cố mỗ thấy người của các người đến nhiều lắm...”

“Minh Lão, cứ qua một hơi thở, liền giết một người cho bổn công tử.”

Cố Trường Ca thản nhiên giao phó.

Nghe thấy lời này. Đám tiên linh của Thượng Cổ Thần Tiên đứng sau lưng Diệp Lưu Ly đó,sợ đến mức mặt trắng bệch ra, thần sắc hoảng loạn, quỳ ở trên đất, hét lớn xin tha mạng.

“Tiểu thư, xin cứu mạng! Bọn ta không muốn chết!” “Đại nhân xin tha mạng!” “Ngươi bỉ ổi vô liêm sỉ...”

Nghe thấy vậy, Diệp Lưu Ly mặt cũng hơi tái, toàn thân phát run, không ngờ Cố Trường Ca này lại ép nàng phải chịu khuất phục. Vậy mà, Cố Trường Ca không thèm nhìn nàng đến một cái.

Còn Tô Thanh Ca chu đáo bưng ly trà tới cho hắn, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Công tử, trà pha xong rồi.”

Cố Trường Ca bày tỏ sự tán dương với nàng.

Chẳng uổng công ta thương nàng như thế.

“Tiểu thư, người mau tạ lỗi với Cố công tử đi, sao người vẫn không hiểu chứ? Nếu như Cố công tử thật sự muốn giết Diệp Trần, hắn sao có thể thoát được chứ?”

“Người suy nghĩ kỹ lại đi, sau lưng Cố công tử có cường giả như vậy, Diệp Trần hắn ta nào có thể thoát nổi?”

“Tất cả những điều này đều là hiểu nhầm!”

“Người là công chúa của Thái Cổ Tiên Tộc, Cố công tử là thiếu chủ của Trường Sinh Gia, người chỉ cần tạ lội, thiết nghĩ công tử sẽ không làm khó người đâu...”

Trong lòng Tuyết Di than vãn, không ngừng khuyên nhủ Diệp Lưu Ly, nàng chỉ muốn tốt cho tiểu thư mà thôi.

Một Diệp Trần, sao có thể xứng để tiểu thư phải đắc tội với Cố công tử chứ?

“Người như hắn, không thể nào là người tốt được...”

Khắp mặt Diệp Lưu Ly tràn đầy sự phẫn nộ và không phục, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, giống như muốn nghiền hắn thành tro bụi.

“Thở một hơi rồi.” Còn lúc này, Cố Trường Ca nhấp một ngụm trà, chậm rãi nuốt xuống.

“Biết rồi, công tử!”

Minh Lão nhận lệnh, trực tiếp tung một chưởng. Ánh sáng rực rỡ, hư không chấn động.

Bật cười một tiếng!

Một sinh linh non nớt có vảy cá của Thần Sơn khuôn mặt trắng bệch ở cách đó không xa, bị đập chết ngay tại chỗ trong cơn tuyệt vọng.

Những kẻ còn lại cũng bạt hồn khiếp vía.

“Tiểu thư xin cứu mạng! Bọn ta không muốn chết!”

“Chúng ta vì người mà tới, người không thể bỏ mặc chúng ta..”

Thời khắc này bọn chúng không ngừng oán hận Diệp Lưu Ly.

Rõ ràng nàng ta chỉ cần tỏ thái độ ngoan ngoãn một chút, tạ lỗi thì có thể cứu được chúng rồi.

Nhưng vì sao nàng ta lại không chịu chứ?

Tính mạng của bọn chúng, lẽ nào còn không bằng một câu của nàng sao?

Cố Trường Ca thản nhiên quan sát tất cả mọi thứ, từ đầu đến cuối, sắc mặt đều không hề có chút thay đổi.

Diệp Lưu Ly quan sát biểu hiện của hắn, nghiến chặt răng lại, toàn thân run lên, phẫn nộ vô cùng.

Lúc này, nàng dường như không còn sự lựa chọn nữa, thậm chí còn vô cùng hối hận.

Lẽ nào để Tuyết Di ra tay sao?

Rất rõ ràng là Tuyết Di đứng về phía của Cố Trường Ca, nàng lúc này tuyệt đối sẽ không nghe nàng.

Nghĩ tới đây, Diệp Lưu Ly chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cắn răng nói:

“Chuyện hôm nay, là do Lưu Ly mạo phạm, xin lỗi... Vẫn mong Cố công tử lượng thứ...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54 : Ta có thể lợi dụng điểm này một chút, Diệp Lưu Ly cảm thấy nhục nhã


Một đám người của Thượng Cổ Thần Sơn sắc mặt trắng bệch quỳ rụp xuống, người run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu lên.

Bộ dáng này cứ như động vật gặp phải thiên địch của mình vậy, nào còn kiêu căng ngạo mạn như lúc trước?

Mấy người Lâm gia nhìn cảnh này thì vui vẻ không thôi. Địa vị có cao thế nào, gặp Cố công tử cũng phải quỳ gối dập đầu thôi!

“Tại sao lại như vậy… “

Giờ phút này đến cả Diệp Lưu Ly sắc mặt cũng trắng bệch, tay nắm chặt trường kiếm. Nàng không ngốc, ngược lại nàng còn thông minh hơn rất nhiều so với người cùng thế hệ. Từ trong những lời nói vừa rồi nàng cũng nhìn ra được thân phận của Cố Trường Ca chỉ cao hơn chứ không thể thấp hơn nàng.

Tuy rằng sau lưng nàng cũng là Thái Cổ tiên tộc ở thượng giới, nhưng Cố Trường Ca lại là con trai duy nhất của gia chủ Trường sinh Cố gia. Phụ thân nàng thì có mỗi nàng là con gái nên mới yêu thương nàng như vậy, còn Cố Trường Ca, hắn rất có khả năng sẽ trở thành gia chủ tương lai của Cố gia.

Thân phận bực này không phải là người nàng có thể so sánh được. Nghĩ tới đây Diệp Lưu Ly không khỏi có chút tuyệt vọng. Tại sao Diệp Trần ca ca lại đắc tội với một địch nhân kinh khủng như vậy?

Nàng vốn tưởng việc này có thể mượn bối cảnh sau lưng minh để giải quyết, ai mà ngờ được hiện tại xem ra nàng đã hơi ảo tưởng rồi.

“Tiểu thư, việc này hoàn toàn là hiểu lầm thôi, mau xin lỗi Cố công tử đi!”

Lúc này, Tuyết di cũng chạy tới khuyên giải. Cố công tử là nhân vật bực nào chứ? Sao lại để ý tới con kiến hôi như Diệp Trần được. Dưới cái nhìn của nàng, việc tạo quan hệ tốt với Cố Trường Ca trước mặt này mới là quan trọng hơn hết. Tiểu thư sao lại ngu xuẩn như vậy? Việc như thế cũng không nghĩ ra? Trong lòng nàng hơi có chút hối hận, biết thế cứ âm thầm tìm tên tiểu tử thối kia bóp chết là được rồi. Nếu như vậy đã không có chuyện trọc giận Cố Trường Ca.

“Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều, ta sẽ không xin lỗi, chính hắn đã hại Diệp Trần ca ca phải chạy chối chết, trốn chui trốn lủi khắp nơi…”

Diệp Lưu Ly quật cường nói, trong mắt nàng tràn đầy vẻ không cam tâm.

Một màn này tự nhiên cũng đập vào mắt Cố Trường Ca, hắn vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì không khỏi cười nhạo. Dù sao vẫn là một tiểu nha đầu mà thôi, còn có thể tạo ra sóng gió gì?

Chỉ là suy xét đến thân phận của nàng, tiểu công chúa của Thái Cổ Diệp tộc, Cố Trường Ca cảm thấy có thể lợi dụng điểm này một chút.

Nàng chẳng phải là thanh mai trúc mã của Diệp Trần, cùng hắn lớn lên, rất có hảo cảm với hắn đó sao?

Diệp Trần vừa hay cũng là điểm yếu của nàng.

Nói ra thì thế lực của Diệp Tộc ở trên thượng giới cũng không phải là nhỏ, là gia tộc có quan hệ gần gũi trong Thái Cổ vạn tộc, nghe nói còn có huyết mạch của tiên.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Trường Ca khẽ cười, trong lòng lại vạch ra được một kế hoạch tỷ mỉ hơn.

Chớ quên rằng hắn là người kế thừa của ma công cấm kỵ, chính là thân mang theo ma tâm.

Cái gì cũng không nhiều chứ thủ đoạn tà ma ngoại đạo thì hắn không thiếu.

Khống chế một Diệp Lưu Ly, quá đơn giản.

Ngay lập tức, thần sắc của hắn tỏ ra có chút bực mình, giọng nói có chút lạnh lùng: “Vì vậy, mục đích của các ngươi rốt cuộc là vì cái gì? Chuyện hôm nay, không cho Cố mỗ một câu trả lời, cho dù là Thái Cổ Tiên Tộc...”

“Minh lão.”

Nói đến đây, Cố Trường Ca quay mặt về phía hư không thản nhiên nói.

“Công tử, có lão nô!”

Vù!

Ngay tức khắc, Minh Lão liền hiện hình, khuôn mặt của ông ta nở một nụ cười lạnh lẽo.

Sự uy trấn đáng sợ và uy nghiêm bao trùm lấy nơi đây, khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc.

Diệp Lưu Ly càng cảm nhận được một luồng hơi thở đáng sợ!

Đây chính là lão người hầu mà trước đó nàng đã từng cho rằng không thể là đối thủ của Tuyết Di sao?

Thật cường đại!

“Cố công tử xin bớt giận, chuyện hôm nay là do tiểu thư có chút lỗ mãng mạo phạm đến người.”

Tuyết Di mặt khẽ biến sắc, vội vàng ngăn luồng uy chấn này lại.

Minh Lão trước mặt khiến cho nàng có cảm giác rất mạnh!

Hai người ở hạ giới chỉ có thể phát huy thực lực của Hư Thần Cảnh, thế nhưng căn cơ tu vi của đối phương lại cao hơn nàng.

Cho dù là lúc ban đầu có thể phản kháng, về sau chắc chắn rất nhanh cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.

Nàng muốn dắt tiểu thư rời đi.

Thế nhưng như vậy thì không phù hợp với ý nghĩ ban đầu của nàng, nàng cũng không muốn đắc tội với Cố Trường Ca.

Chỉ là không thể lấy lòng, nhưng cũng không thể đắc tội.

Vậy mà Cố Trường Ca chẳng thèm để ý đến người tên Tuyết Di này, ngay đến cả nhìn cũng không thèm nhìn đến một cái.

Sắc mặt bình thản, nhưng lại đang nhìn xuống!

“Không phải nói rồi sao? Cố mỗ thấy người của các người đến nhiều lắm...”

“Minh Lão, cứ qua một hơi thở, liền giết một người cho bổn công tử.”

Cố Trường Ca thản nhiên giao phó.

Nghe thấy lời này. Đám tiên linh của Thượng Cổ Thần Tiên đứng sau lưng Diệp Lưu Ly đó,sợ đến mức mặt trắng bệch ra, thần sắc hoảng loạn, quỳ ở trên đất, hét lớn xin tha mạng.

“Tiểu thư, xin cứu mạng! Bọn ta không muốn chết!” “Đại nhân xin tha mạng!” “Ngươi bỉ ổi vô liêm sỉ...”

Nghe thấy vậy, Diệp Lưu Ly mặt cũng hơi tái, toàn thân phát run, không ngờ Cố Trường Ca này lại ép nàng phải chịu khuất phục. Vậy mà, Cố Trường Ca không thèm nhìn nàng đến một cái.

Còn Tô Thanh Ca chu đáo bưng ly trà tới cho hắn, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Công tử, trà pha xong rồi.”

Cố Trường Ca bày tỏ sự tán dương với nàng.

Chẳng uổng công ta thương nàng như thế.

“Tiểu thư, người mau tạ lỗi với Cố công tử đi, sao người vẫn không hiểu chứ? Nếu như Cố công tử thật sự muốn giết Diệp Trần, hắn sao có thể thoát được chứ?”

“Người suy nghĩ kỹ lại đi, sau lưng Cố công tử có cường giả như vậy, Diệp Trần hắn ta nào có thể thoát nổi?”

“Tất cả những điều này đều là hiểu nhầm!”

“Người là công chúa của Thái Cổ Tiên Tộc, Cố công tử là thiếu chủ của Trường Sinh Gia, người chỉ cần tạ lội, thiết nghĩ công tử sẽ không làm khó người đâu...”

Trong lòng Tuyết Di than vãn, không ngừng khuyên nhủ Diệp Lưu Ly, nàng chỉ muốn tốt cho tiểu thư mà thôi.

Một Diệp Trần, sao có thể xứng để tiểu thư phải đắc tội với Cố công tử chứ?

“Người như hắn, không thể nào là người tốt được...”

Khắp mặt Diệp Lưu Ly tràn đầy sự phẫn nộ và không phục, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, giống như muốn nghiền hắn thành tro bụi.

“Thở một hơi rồi.” Còn lúc này, Cố Trường Ca nhấp một ngụm trà, chậm rãi nuốt xuống.

“Biết rồi, công tử!”

Minh Lão nhận lệnh, trực tiếp tung một chưởng. Ánh sáng rực rỡ, hư không chấn động.

Bật cười một tiếng!

Một sinh linh non nớt có vảy cá của Thần Sơn khuôn mặt trắng bệch ở cách đó không xa, bị đập chết ngay tại chỗ trong cơn tuyệt vọng.

Những kẻ còn lại cũng bạt hồn khiếp vía.

“Tiểu thư xin cứu mạng! Bọn ta không muốn chết!”

“Chúng ta vì người mà tới, người không thể bỏ mặc chúng ta..”

Thời khắc này bọn chúng không ngừng oán hận Diệp Lưu Ly.

Rõ ràng nàng ta chỉ cần tỏ thái độ ngoan ngoãn một chút, tạ lỗi thì có thể cứu được chúng rồi.

Nhưng vì sao nàng ta lại không chịu chứ?

Tính mạng của bọn chúng, lẽ nào còn không bằng một câu của nàng sao?

Cố Trường Ca thản nhiên quan sát tất cả mọi thứ, từ đầu đến cuối, sắc mặt đều không hề có chút thay đổi.

Diệp Lưu Ly quan sát biểu hiện của hắn, nghiến chặt răng lại, toàn thân run lên, phẫn nộ vô cùng.

Lúc này, nàng dường như không còn sự lựa chọn nữa, thậm chí còn vô cùng hối hận.

Lẽ nào để Tuyết Di ra tay sao?

Rất rõ ràng là Tuyết Di đứng về phía của Cố Trường Ca, nàng lúc này tuyệt đối sẽ không nghe nàng.

Nghĩ tới đây, Diệp Lưu Ly chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cắn răng nói:

“Chuyện hôm nay, là do Lưu Ly mạo phạm, xin lỗi... Vẫn mong Cố công tử lượng thứ...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53 : Bối cảnh đáng để so sánh, mọi người quỳ xuống


Trước đại điện.

Cố Trường Ca đứng chắp tay, thần sắc bình đạm, đánh giá vị thiếu nữ áo tím trước mắt.

Hắn than thầm một tiếng trong lòng.

Tên Diệp Trần này những cái khác không nói đến, duy chỉ có vận đào hoa là không tệ.

Bất kể là vị nữ tử nào có liên hệ với hắn, đều là quốc sắc thiên hương.

Các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú và xinh đẹp, cộng với đôi chân dài và có khí chất khá lạnh lùng.

Nhưng đôi mắt của nàng ta hoàn toàn không phải đôi mắt của con người, chúng trông như thủy tinh, chứng tỏ cô là thuộc chủng tộc khác.

Hơn nữa Cố Trường Ca xem xét điểm khí vận của Diệp Lưu Ly, điểm của nàng thế nhưng chừng hơn tám trăm điểm.

Không thể không nói, số điểm khí vận này quả thực nhiều, còn nhiều hơn so với Diệp Trần.

Chỗ dựa lớn nhất của Diệp Trần hiện giờ, đương nhiên là vị biểu muội này đây.

Còn về việc làm sao để đối phó với biểu muội Diệp Trần, Cố Trường Ca đã có kế hoạch từ sớm.

Lại là thanh mai trúc mã rồi người bạn thuở nhỏ phải không?

Nói cho cùng cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, ngay cả một lão yêu đã sống rất lâu như Diễm Cơ cũng bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Một tiểu cô nương như vậy thì tính là cái gì.

Vẻ mặt Hắn bình đạm, cũng không mở miệng, dù sao cũng không vội. Trong lúc Cố Trường Ca đang đánh giá Diệp Lưu Ly. Đám người Diệp Lưu Ly cùng với Tuyết di cũng đang đưa mắt đánh giá Cố Trường Ca.

Trong lòng Tuyết di tán thưởng không thôi, càng thêm kiên định với suy đoán và quyết định lúc nãy.

Vẻ bên ngoài của Cố Trường Ca tự nhiên không cần nhiều lời nữa. Một thân huyền y, càng nổi bật thân hình cao ngất, khí độ cực cao quý, lộ ra khí chất cao cao tại thượng bẩm sinh.

Nếu nói nam tử đứng trước mặt nàng đây chính là một vị thần minh chí tôn trẻ tuổi, nàng cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

Nếu như so sánh đám tuấn kiệt nơi hạ giới với vị chí tôn trẻ tuổi chân chính trên thượng giới kia, thật sự giống như ánh sáng lập lòe của đom đóm mà đi so với ánh trăng sáng trên trời cao vậy, thậm chí ngay cả tư cách so sánh đều không có.

Còn về cái tên Diệp Trần kia, đặt trước mặt cửu thiên Chân Long thì chỉ như là con kiến nhỏ bình thường thôi.

"Ngươi chính là vị Cố công tử kia?" Lúc này, Diệp Lưu Ly rốt cuộc lên tiếng hỏi, chau mày.

Nàng đương nhiên là biết rõ còn hỏi, nhưng nàng cũng không biết làm như thế nào để đánh vỡ sự trầm mặc này, trên người nam tử trẻ tuổi này, nàng cảm nhận được chuyện này rất khó giải quyết, cùng với một loại áp lực kinh khủng.

Hắn rõ ràng chỉ đứng ở nơi đó, quan sát mọi thứ, ánh mắt của hắn lại giống như đang chăm chú nhìn một con kiến nhỏ bé vậy.

Điều này khiến cho nàng có cảm giác không được tự nhiên. Những điều lúc trước muốn hỏi, bây giờ cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Đặc biệt lúc tiến vào, Tuyết di còn đề cập một ít chuyện với nàng.

Địa vị của Cố công tử này xem ra cũng không thua nàng.

Cũng có nghĩa là, Tuyết di sẽ không dễ dàng nhúng tay, trừ phi phát sinh tình huống gây nguy hiểm đến tính mạng của nàng.

Mà thực lực của nàng, cũng chỉ đạt Thánh Chủ cảnh thôi, không thể nào là đối thủ của tên nam tử trẻ tuổi trước mắt này.

Ban đầu khí thế hung hãn kéo đến đây, kết quả lại thành bộ dáng như bây giờ, để cho nàng cảm thấy bản thân thực mất mặt, ngu xuẩn.

Nghe nàng nói như vậy, Cố Trường Ca chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói lời nào.

Thái độ coi thường như này, khiến biểu tình Diệp Lưu Ly nhất thời khựng lại. Cho dù là ở trong Thượng Cổ Thần Sơn hay ở bên ngoài, cũng chưa có ai dám khinh thường nàng như vậy.

Đặc biệt đối phương còn là một người đàn ông!

Nhưng nàng cũng không phải người thường, rất nhanh sau đó cũng tỉnh táo lại. Lúc này, Tuyết di đang đứng sau lưng nàng bước lên trước, trên mặt tươi cười, chắp tay mở miệng nói:" Gặp qua Cố công tử, tiểu thư nhà ta tên là Diệp Lưu Ly, ta là người phụ trách bảo hộ tiểu thư ở hạ giới. . ."

"Vừa rồi tiểu thư cùng đám hạ nhân không hiểu lễ nghĩa có điểm mạo phạm ngài, mong Cố công tử đại nhân đại lượng, không cần để ý."

Thái độ thành khẩn, không giống làm bộ.

Đối với việc giải quyết tình huống như này, nàng ước chừng bỏ xa Diệp Lưu Ly mấy trăm con phố.

"Tuyết di. . ."

Thấy thái độ như vậy của Tuyết di, Diệp Lưu Ly sửng sốt, có chút khó hiểu, không thể tin được.

Một đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn sau lưng nàng, cũng bày ra dáng vẻ khiếp sợ không thôi.

Tuyết di mạnh như thế nào, bọn họ biết rất rõ.

Bậc cường giả như này, ngày thường đều không lộ diện.

Nhưng vì sao hôm nay, nàng lại có thái độ khiêm nhường như vậy?

Mục đích của bọn họ tới đây là để báo thù tìm lại công đạo a!

"Tuyết di, ngươi có hơi quá phận rồi!"

Diệp Lưu Ly sắc mặt hơi trầm xuống, có chút tức giận.

"Tiểu thư, việc này có thể thực sự chỉ là hiểu lầm thôi, không bằng nhân cơ hội này giải thích hiểu lầm cho rõ ràng đi, để mọi chuyện càng rắc rối thêm sẽ không tốt. . ." Tuyết di vội vàng nói ra, nàng đây cũng là vì muốn tốt cho Diệp Lưu Ly.

Chính mình làm bạn với tiểu thư nhiều năm như vậy, sao có thể hại nàng được. "Nga, đúng không? Tiền bối nhưng thật khách khí, vậy nói mục đích hôm nay các ngươi tới đây đi?"

Nhìn thấy một màn này, Cố Trường Ca cuối cùng cũng mở miệng, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn. "Bất quá trước đó, xin hỏi Cố công tử là đến từ Trường Sinh Cố gia?"

Nghe vậy, Tuyết di giữ nụ cười trên mặt, chắp tay nói:" Tiểu thư nhà ta là thuộc Thái Cổ tiên tộc Diệp tộc, nói ra thì hai nhà chúng ta hẳn là có quen biết."

Nàng trước nói ra lai lịch của Diệp Lưu Ly, cũng là muốn nói cho Cố Trường Ca biết bọn họ không đơn giản.

Hơn nữa tiểu thư là nữ nhi gia chủ thương yêu nhất, thân phận cao quý, đương nhiên cũng không thể so sánh với nhưng đệ tử Diệp tộc khác.

Đều là những gia tộc cổ xưa nhất trên thượng giới, Trường Sinh thế gia, Thái Cổ tiên tộc, là những thế lực chấp chưởng lãnh thổ quốc gia vô tận. Điểm khác nhau chính là trong Trường Sinh thế gia phần nhiều là Nhân tộc. Mà Thái Cổ tiên tộc, có nhiều tộc nhân khác nhau, cho nên cũng được xưng là vạn tộc. Nàng nói như vậy, cũng là muốn thuận tiện xác nhận lại thân phận của Cố Trường Ca.

Mà nghe được những lời này của Tuyết di.

Biểu tình của đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn sau lưng nàng cũng không khỏi đại biến, sắc mặt trắng bệch, nếu Cố Trường Ca thật có lai lịch như này. . . Trán bọn họ chảy đầy mồi hôi lạnh, phía sau lưng phát lạnh.

Sao trước khi tới không nói, bây giờ mới nói?

Trong thâm tâm bọn họ vô cùng hối hận.

Thái Cổ tiên tộc đắc tội không nổi, Trường Sinh thế gia đương nhiên cũng đắc tội không nổi.

Diệp Lưu Ly đang muốn nói gì, cũng không khỏi trầm mặc lại.

"Thì ra là đến từ Thái Cổ tiên tộc, trách không được Diệp Lưu Ly tiểu thư lại không chút sợ hãi, trực tiếp đánh tới cửa."

Nghe nói như vậy, Cố Trường Ca nhàn nhạt nói, cũng không phủ nhận, "Phụ thân ta năm đó cũng có không ít giao tình với Diệp tộc, xem ra tiền bối thế nhưng cũng biết đến Cố gia ta."

Vẻ mặt hắn có chút nghiền ngẫm.

Cố Trường Ca không chỉ là đệ tử của Trường Sinh Cố gia, hơn nữa còn có thể là con trai của gia chủ Cố gia.

Có thể có giao tình với tộc trưởng Diệp tộc đương nhiên cũng là người có địa vị ngang nhau!

Quyền thế của những người như vậy, một câu nói thôi cũng có thể thay trời đổi đất, thực không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng còn biết gia chủ Trường Sinh Cố gia, chỉ có một đứa con trai nối dõi!

Chỉ cần người trẻ tuổi trước mặt này không tự đổ, vậy tương lai nhất định có thể đứng ở vị trí đỉnh phong trên thượng giới kia!

Thậm chí tương lai còn có thể chấp chưởng Trường Sinh gia!

Nghĩ đến đây. Nụ cười trên mặt nàng càng sâu, càng thêm khiêm tốn cung kính, thậm chí có chút lấy lòng, nịnh nọt.

Cố Trường Ca gọi nàng một câu tiền bối, có thể nói đã được xem là vinh hạnh vô thượng rồi!

Mà giờ khắc này, đầu Diệp Lưu Ly cũng ông một tiếng, sắc mặt trắng bệch. Mọi việc đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.

Thình thịch!

Đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn kia, sắc mặt không còn chút máu, sợ hãi cực độ, trực tiếp quỳ xuống.

"Vừa mới. . . Vừa mới nãy Tước Thiên nói năng lỗ mãng, vẫn mong đại nhân khoan khoan dung đại lượng. . ."

Thanh âm bọn họ run rẩy, quả thực muốn sợ tè ra quần.

Tuy rằng bọn họ không có lên tiếng vô lễ, nhưng lỡ như bị liên lụy thì sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54 : Ta có thể lợi dụng điểm này một chút, Diệp Lưu Ly cảm thấy nhục nhã


Một đám người của Thượng Cổ Thần Sơn sắc mặt trắng bệch quỳ rụp xuống, người run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu lên.

Bộ dáng này cứ như động vật gặp phải thiên địch của mình vậy, nào còn kiêu căng ngạo mạn như lúc trước?

Mấy người Lâm gia nhìn cảnh này thì vui vẻ không thôi. Địa vị có cao thế nào, gặp Cố công tử cũng phải quỳ gối dập đầu thôi!

“Tại sao lại như vậy… “

Giờ phút này đến cả Diệp Lưu Ly sắc mặt cũng trắng bệch, tay nắm chặt trường kiếm. Nàng không ngốc, ngược lại nàng còn thông minh hơn rất nhiều so với người cùng thế hệ. Từ trong những lời nói vừa rồi nàng cũng nhìn ra được thân phận của Cố Trường Ca chỉ cao hơn chứ không thể thấp hơn nàng.

Tuy rằng sau lưng nàng cũng là Thái Cổ tiên tộc ở thượng giới, nhưng Cố Trường Ca lại là con trai duy nhất của gia chủ Trường sinh Cố gia. Phụ thân nàng thì có mỗi nàng là con gái nên mới yêu thương nàng như vậy, còn Cố Trường Ca, hắn rất có khả năng sẽ trở thành gia chủ tương lai của Cố gia.

Thân phận bực này không phải là người nàng có thể so sánh được. Nghĩ tới đây Diệp Lưu Ly không khỏi có chút tuyệt vọng. Tại sao Diệp Trần ca ca lại đắc tội với một địch nhân kinh khủng như vậy?

Nàng vốn tưởng việc này có thể mượn bối cảnh sau lưng minh để giải quyết, ai mà ngờ được hiện tại xem ra nàng đã hơi ảo tưởng rồi.

“Tiểu thư, việc này hoàn toàn là hiểu lầm thôi, mau xin lỗi Cố công tử đi!”

Lúc này, Tuyết di cũng chạy tới khuyên giải. Cố công tử là nhân vật bực nào chứ? Sao lại để ý tới con kiến hôi như Diệp Trần được. Dưới cái nhìn của nàng, việc tạo quan hệ tốt với Cố Trường Ca trước mặt này mới là quan trọng hơn hết. Tiểu thư sao lại ngu xuẩn như vậy? Việc như thế cũng không nghĩ ra? Trong lòng nàng hơi có chút hối hận, biết thế cứ âm thầm tìm tên tiểu tử thối kia bóp chết là được rồi. Nếu như vậy đã không có chuyện trọc giận Cố Trường Ca.

“Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều, ta sẽ không xin lỗi, chính hắn đã hại Diệp Trần ca ca phải chạy chối chết, trốn chui trốn lủi khắp nơi…”

Diệp Lưu Ly quật cường nói, trong mắt nàng tràn đầy vẻ không cam tâm.

Một màn này tự nhiên cũng đập vào mắt Cố Trường Ca, hắn vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì không khỏi cười nhạo. Dù sao vẫn là một tiểu nha đầu mà thôi, còn có thể tạo ra sóng gió gì?

Chỉ là suy xét đến thân phận của nàng, tiểu công chúa của Thái Cổ Diệp tộc, Cố Trường Ca cảm thấy có thể lợi dụng điểm này một chút.

Nàng chẳng phải là thanh mai trúc mã của Diệp Trần, cùng hắn lớn lên, rất có hảo cảm với hắn đó sao?

Diệp Trần vừa hay cũng là điểm yếu của nàng.

Nói ra thì thế lực của Diệp Tộc ở trên thượng giới cũng không phải là nhỏ, là gia tộc có quan hệ gần gũi trong Thái Cổ vạn tộc, nghe nói còn có huyết mạch của tiên.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Trường Ca khẽ cười, trong lòng lại vạch ra được một kế hoạch tỷ mỉ hơn.

Chớ quên rằng hắn là người kế thừa của ma công cấm kỵ, chính là thân mang theo ma tâm.

Cái gì cũng không nhiều chứ thủ đoạn tà ma ngoại đạo thì hắn không thiếu.

Khống chế một Diệp Lưu Ly, quá đơn giản.

Ngay lập tức, thần sắc của hắn tỏ ra có chút bực mình, giọng nói có chút lạnh lùng: “Vì vậy, mục đích của các ngươi rốt cuộc là vì cái gì? Chuyện hôm nay, không cho Cố mỗ một câu trả lời, cho dù là Thái Cổ Tiên Tộc...”

“Minh lão.”

Nói đến đây, Cố Trường Ca quay mặt về phía hư không thản nhiên nói.

“Công tử, có lão nô!”

Vù!

Ngay tức khắc, Minh Lão liền hiện hình, khuôn mặt của ông ta nở một nụ cười lạnh lẽo.

Sự uy trấn đáng sợ và uy nghiêm bao trùm lấy nơi đây, khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc.

Diệp Lưu Ly càng cảm nhận được một luồng hơi thở đáng sợ!

Đây chính là lão người hầu mà trước đó nàng đã từng cho rằng không thể là đối thủ của Tuyết Di sao?

Thật cường đại!

“Cố công tử xin bớt giận, chuyện hôm nay là do tiểu thư có chút lỗ mãng mạo phạm đến người.”

Tuyết Di mặt khẽ biến sắc, vội vàng ngăn luồng uy chấn này lại.

Minh Lão trước mặt khiến cho nàng có cảm giác rất mạnh!

Hai người ở hạ giới chỉ có thể phát huy thực lực của Hư Thần Cảnh, thế nhưng căn cơ tu vi của đối phương lại cao hơn nàng.

Cho dù là lúc ban đầu có thể phản kháng, về sau chắc chắn rất nhanh cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.

Nàng muốn dắt tiểu thư rời đi.

Thế nhưng như vậy thì không phù hợp với ý nghĩ ban đầu của nàng, nàng cũng không muốn đắc tội với Cố Trường Ca.

Chỉ là không thể lấy lòng, nhưng cũng không thể đắc tội.

Vậy mà Cố Trường Ca chẳng thèm để ý đến người tên Tuyết Di này, ngay đến cả nhìn cũng không thèm nhìn đến một cái.

Sắc mặt bình thản, nhưng lại đang nhìn xuống!

“Không phải nói rồi sao? Cố mỗ thấy người của các người đến nhiều lắm...”

“Minh Lão, cứ qua một hơi thở, liền giết một người cho bổn công tử.”

Cố Trường Ca thản nhiên giao phó.

Nghe thấy lời này. Đám tiên linh của Thượng Cổ Thần Tiên đứng sau lưng Diệp Lưu Ly đó,sợ đến mức mặt trắng bệch ra, thần sắc hoảng loạn, quỳ ở trên đất, hét lớn xin tha mạng.

“Tiểu thư, xin cứu mạng! Bọn ta không muốn chết!” “Đại nhân xin tha mạng!” “Ngươi bỉ ổi vô liêm sỉ...”

Nghe thấy vậy, Diệp Lưu Ly mặt cũng hơi tái, toàn thân phát run, không ngờ Cố Trường Ca này lại ép nàng phải chịu khuất phục. Vậy mà, Cố Trường Ca không thèm nhìn nàng đến một cái.

Còn Tô Thanh Ca chu đáo bưng ly trà tới cho hắn, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Công tử, trà pha xong rồi.”

Cố Trường Ca bày tỏ sự tán dương với nàng.

Chẳng uổng công ta thương nàng như thế.

“Tiểu thư, người mau tạ lỗi với Cố công tử đi, sao người vẫn không hiểu chứ? Nếu như Cố công tử thật sự muốn giết Diệp Trần, hắn sao có thể thoát được chứ?”

“Người suy nghĩ kỹ lại đi, sau lưng Cố công tử có cường giả như vậy, Diệp Trần hắn ta nào có thể thoát nổi?”

“Tất cả những điều này đều là hiểu nhầm!”

“Người là công chúa của Thái Cổ Tiên Tộc, Cố công tử là thiếu chủ của Trường Sinh Gia, người chỉ cần tạ lội, thiết nghĩ công tử sẽ không làm khó người đâu...”

Trong lòng Tuyết Di than vãn, không ngừng khuyên nhủ Diệp Lưu Ly, nàng chỉ muốn tốt cho tiểu thư mà thôi.

Một Diệp Trần, sao có thể xứng để tiểu thư phải đắc tội với Cố công tử chứ?

“Người như hắn, không thể nào là người tốt được...”

Khắp mặt Diệp Lưu Ly tràn đầy sự phẫn nộ và không phục, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, giống như muốn nghiền hắn thành tro bụi.

“Thở một hơi rồi.” Còn lúc này, Cố Trường Ca nhấp một ngụm trà, chậm rãi nuốt xuống.

“Biết rồi, công tử!”

Minh Lão nhận lệnh, trực tiếp tung một chưởng. Ánh sáng rực rỡ, hư không chấn động.

Bật cười một tiếng!

Một sinh linh non nớt có vảy cá của Thần Sơn khuôn mặt trắng bệch ở cách đó không xa, bị đập chết ngay tại chỗ trong cơn tuyệt vọng.

Những kẻ còn lại cũng bạt hồn khiếp vía.

“Tiểu thư xin cứu mạng! Bọn ta không muốn chết!”

“Chúng ta vì người mà tới, người không thể bỏ mặc chúng ta..”

Thời khắc này bọn chúng không ngừng oán hận Diệp Lưu Ly.

Rõ ràng nàng ta chỉ cần tỏ thái độ ngoan ngoãn một chút, tạ lỗi thì có thể cứu được chúng rồi.

Nhưng vì sao nàng ta lại không chịu chứ?

Tính mạng của bọn chúng, lẽ nào còn không bằng một câu của nàng sao?

Cố Trường Ca thản nhiên quan sát tất cả mọi thứ, từ đầu đến cuối, sắc mặt đều không hề có chút thay đổi.

Diệp Lưu Ly quan sát biểu hiện của hắn, nghiến chặt răng lại, toàn thân run lên, phẫn nộ vô cùng.

Lúc này, nàng dường như không còn sự lựa chọn nữa, thậm chí còn vô cùng hối hận.

Lẽ nào để Tuyết Di ra tay sao?

Rất rõ ràng là Tuyết Di đứng về phía của Cố Trường Ca, nàng lúc này tuyệt đối sẽ không nghe nàng.

Nghĩ tới đây, Diệp Lưu Ly chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cắn răng nói:

“Chuyện hôm nay, là do Lưu Ly mạo phạm, xin lỗi... Vẫn mong Cố công tử lượng thứ...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53 : Bối cảnh đáng để so sánh, mọi người quỳ xuống


Trước đại điện.

Cố Trường Ca đứng chắp tay, thần sắc bình đạm, đánh giá vị thiếu nữ áo tím trước mắt.

Hắn than thầm một tiếng trong lòng.

Tên Diệp Trần này những cái khác không nói đến, duy chỉ có vận đào hoa là không tệ.

Bất kể là vị nữ tử nào có liên hệ với hắn, đều là quốc sắc thiên hương.

Các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú và xinh đẹp, cộng với đôi chân dài và có khí chất khá lạnh lùng.

Nhưng đôi mắt của nàng ta hoàn toàn không phải đôi mắt của con người, chúng trông như thủy tinh, chứng tỏ cô là thuộc chủng tộc khác.

Hơn nữa Cố Trường Ca xem xét điểm khí vận của Diệp Lưu Ly, điểm của nàng thế nhưng chừng hơn tám trăm điểm.

Không thể không nói, số điểm khí vận này quả thực nhiều, còn nhiều hơn so với Diệp Trần.

Chỗ dựa lớn nhất của Diệp Trần hiện giờ, đương nhiên là vị biểu muội này đây.

Còn về việc làm sao để đối phó với biểu muội Diệp Trần, Cố Trường Ca đã có kế hoạch từ sớm.

Lại là thanh mai trúc mã rồi người bạn thuở nhỏ phải không?

Nói cho cùng cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, ngay cả một lão yêu đã sống rất lâu như Diễm Cơ cũng bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Một tiểu cô nương như vậy thì tính là cái gì.

Vẻ mặt Hắn bình đạm, cũng không mở miệng, dù sao cũng không vội. Trong lúc Cố Trường Ca đang đánh giá Diệp Lưu Ly. Đám người Diệp Lưu Ly cùng với Tuyết di cũng đang đưa mắt đánh giá Cố Trường Ca.

Trong lòng Tuyết di tán thưởng không thôi, càng thêm kiên định với suy đoán và quyết định lúc nãy.

Vẻ bên ngoài của Cố Trường Ca tự nhiên không cần nhiều lời nữa. Một thân huyền y, càng nổi bật thân hình cao ngất, khí độ cực cao quý, lộ ra khí chất cao cao tại thượng bẩm sinh.

Nếu nói nam tử đứng trước mặt nàng đây chính là một vị thần minh chí tôn trẻ tuổi, nàng cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

Nếu như so sánh đám tuấn kiệt nơi hạ giới với vị chí tôn trẻ tuổi chân chính trên thượng giới kia, thật sự giống như ánh sáng lập lòe của đom đóm mà đi so với ánh trăng sáng trên trời cao vậy, thậm chí ngay cả tư cách so sánh đều không có.

Còn về cái tên Diệp Trần kia, đặt trước mặt cửu thiên Chân Long thì chỉ như là con kiến nhỏ bình thường thôi.

"Ngươi chính là vị Cố công tử kia?" Lúc này, Diệp Lưu Ly rốt cuộc lên tiếng hỏi, chau mày.

Nàng đương nhiên là biết rõ còn hỏi, nhưng nàng cũng không biết làm như thế nào để đánh vỡ sự trầm mặc này, trên người nam tử trẻ tuổi này, nàng cảm nhận được chuyện này rất khó giải quyết, cùng với một loại áp lực kinh khủng.

Hắn rõ ràng chỉ đứng ở nơi đó, quan sát mọi thứ, ánh mắt của hắn lại giống như đang chăm chú nhìn một con kiến nhỏ bé vậy.

Điều này khiến cho nàng có cảm giác không được tự nhiên. Những điều lúc trước muốn hỏi, bây giờ cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Đặc biệt lúc tiến vào, Tuyết di còn đề cập một ít chuyện với nàng.

Địa vị của Cố công tử này xem ra cũng không thua nàng.

Cũng có nghĩa là, Tuyết di sẽ không dễ dàng nhúng tay, trừ phi phát sinh tình huống gây nguy hiểm đến tính mạng của nàng.

Mà thực lực của nàng, cũng chỉ đạt Thánh Chủ cảnh thôi, không thể nào là đối thủ của tên nam tử trẻ tuổi trước mắt này.

Ban đầu khí thế hung hãn kéo đến đây, kết quả lại thành bộ dáng như bây giờ, để cho nàng cảm thấy bản thân thực mất mặt, ngu xuẩn.

Nghe nàng nói như vậy, Cố Trường Ca chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói lời nào.

Thái độ coi thường như này, khiến biểu tình Diệp Lưu Ly nhất thời khựng lại. Cho dù là ở trong Thượng Cổ Thần Sơn hay ở bên ngoài, cũng chưa có ai dám khinh thường nàng như vậy.

Đặc biệt đối phương còn là một người đàn ông!

Nhưng nàng cũng không phải người thường, rất nhanh sau đó cũng tỉnh táo lại. Lúc này, Tuyết di đang đứng sau lưng nàng bước lên trước, trên mặt tươi cười, chắp tay mở miệng nói:" Gặp qua Cố công tử, tiểu thư nhà ta tên là Diệp Lưu Ly, ta là người phụ trách bảo hộ tiểu thư ở hạ giới. . ."

"Vừa rồi tiểu thư cùng đám hạ nhân không hiểu lễ nghĩa có điểm mạo phạm ngài, mong Cố công tử đại nhân đại lượng, không cần để ý."

Thái độ thành khẩn, không giống làm bộ.

Đối với việc giải quyết tình huống như này, nàng ước chừng bỏ xa Diệp Lưu Ly mấy trăm con phố.

"Tuyết di. . ."

Thấy thái độ như vậy của Tuyết di, Diệp Lưu Ly sửng sốt, có chút khó hiểu, không thể tin được.

Một đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn sau lưng nàng, cũng bày ra dáng vẻ khiếp sợ không thôi.

Tuyết di mạnh như thế nào, bọn họ biết rất rõ.

Bậc cường giả như này, ngày thường đều không lộ diện.

Nhưng vì sao hôm nay, nàng lại có thái độ khiêm nhường như vậy?

Mục đích của bọn họ tới đây là để báo thù tìm lại công đạo a!

"Tuyết di, ngươi có hơi quá phận rồi!"

Diệp Lưu Ly sắc mặt hơi trầm xuống, có chút tức giận.

"Tiểu thư, việc này có thể thực sự chỉ là hiểu lầm thôi, không bằng nhân cơ hội này giải thích hiểu lầm cho rõ ràng đi, để mọi chuyện càng rắc rối thêm sẽ không tốt. . ." Tuyết di vội vàng nói ra, nàng đây cũng là vì muốn tốt cho Diệp Lưu Ly.

Chính mình làm bạn với tiểu thư nhiều năm như vậy, sao có thể hại nàng được. "Nga, đúng không? Tiền bối nhưng thật khách khí, vậy nói mục đích hôm nay các ngươi tới đây đi?"

Nhìn thấy một màn này, Cố Trường Ca cuối cùng cũng mở miệng, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn. "Bất quá trước đó, xin hỏi Cố công tử là đến từ Trường Sinh Cố gia?"

Nghe vậy, Tuyết di giữ nụ cười trên mặt, chắp tay nói:" Tiểu thư nhà ta là thuộc Thái Cổ tiên tộc Diệp tộc, nói ra thì hai nhà chúng ta hẳn là có quen biết."

Nàng trước nói ra lai lịch của Diệp Lưu Ly, cũng là muốn nói cho Cố Trường Ca biết bọn họ không đơn giản.

Hơn nữa tiểu thư là nữ nhi gia chủ thương yêu nhất, thân phận cao quý, đương nhiên cũng không thể so sánh với nhưng đệ tử Diệp tộc khác.

Đều là những gia tộc cổ xưa nhất trên thượng giới, Trường Sinh thế gia, Thái Cổ tiên tộc, là những thế lực chấp chưởng lãnh thổ quốc gia vô tận. Điểm khác nhau chính là trong Trường Sinh thế gia phần nhiều là Nhân tộc. Mà Thái Cổ tiên tộc, có nhiều tộc nhân khác nhau, cho nên cũng được xưng là vạn tộc. Nàng nói như vậy, cũng là muốn thuận tiện xác nhận lại thân phận của Cố Trường Ca.

Mà nghe được những lời này của Tuyết di.

Biểu tình của đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn sau lưng nàng cũng không khỏi đại biến, sắc mặt trắng bệch, nếu Cố Trường Ca thật có lai lịch như này. . . Trán bọn họ chảy đầy mồi hôi lạnh, phía sau lưng phát lạnh.

Sao trước khi tới không nói, bây giờ mới nói?

Trong thâm tâm bọn họ vô cùng hối hận.

Thái Cổ tiên tộc đắc tội không nổi, Trường Sinh thế gia đương nhiên cũng đắc tội không nổi.

Diệp Lưu Ly đang muốn nói gì, cũng không khỏi trầm mặc lại.

"Thì ra là đến từ Thái Cổ tiên tộc, trách không được Diệp Lưu Ly tiểu thư lại không chút sợ hãi, trực tiếp đánh tới cửa."

Nghe nói như vậy, Cố Trường Ca nhàn nhạt nói, cũng không phủ nhận, "Phụ thân ta năm đó cũng có không ít giao tình với Diệp tộc, xem ra tiền bối thế nhưng cũng biết đến Cố gia ta."

Vẻ mặt hắn có chút nghiền ngẫm.

Cố Trường Ca không chỉ là đệ tử của Trường Sinh Cố gia, hơn nữa còn có thể là con trai của gia chủ Cố gia.

Có thể có giao tình với tộc trưởng Diệp tộc đương nhiên cũng là người có địa vị ngang nhau!

Quyền thế của những người như vậy, một câu nói thôi cũng có thể thay trời đổi đất, thực không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng còn biết gia chủ Trường Sinh Cố gia, chỉ có một đứa con trai nối dõi!

Chỉ cần người trẻ tuổi trước mặt này không tự đổ, vậy tương lai nhất định có thể đứng ở vị trí đỉnh phong trên thượng giới kia!

Thậm chí tương lai còn có thể chấp chưởng Trường Sinh gia!

Nghĩ đến đây. Nụ cười trên mặt nàng càng sâu, càng thêm khiêm tốn cung kính, thậm chí có chút lấy lòng, nịnh nọt.

Cố Trường Ca gọi nàng một câu tiền bối, có thể nói đã được xem là vinh hạnh vô thượng rồi!

Mà giờ khắc này, đầu Diệp Lưu Ly cũng ông một tiếng, sắc mặt trắng bệch. Mọi việc đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.

Thình thịch!

Đám sinh linh Thượng Cổ Thần Sơn kia, sắc mặt không còn chút máu, sợ hãi cực độ, trực tiếp quỳ xuống.

"Vừa mới. . . Vừa mới nãy Tước Thiên nói năng lỗ mãng, vẫn mong đại nhân khoan khoan dung đại lượng. . ."

Thanh âm bọn họ run rẩy, quả thực muốn sợ tè ra quần.

Tuy rằng bọn họ không có lên tiếng vô lễ, nhưng lỡ như bị liên lụy thì sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom