Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước Địch

Chương 20


Ta thuận thế ngã xuống ngất xỉu trên mặt đất, trước khi nhắm mắt ta thấy khóe miệng hắn mang theo ý cười nhìn ta, hắn dùng khẩu hình nói: "Sống sót."

Hắn đã nói với ta câu nói này vô số lần trong mật thất.

"Sống sót, ngươi mới có hy vọng.”

"Sống sót, ngươi mới có thể báo thù.”

"Sống sót, ngươi mới có thể rời khỏi Đông Hạ, tìm được chính mình."

Nhưng sau này, ta phải sống như thế nào đây.

Trước kia ta nghĩ nếu có thể báo thù thành công thì ta sẽ trở về Đông Hạ tìm hắn, đi theo bên cạnh hắn cùng hắn hành y.

Tất cả những dự định sau khi báo thù của ta đều có bóng dáng của hắn.

Hắn là ý niệm duy nhất chống đỡ cho ta tiếp tục sống sót sau khi báo thù.

Nhưng bây giờ hắn đã ngã xuống.

Miệng ta trào ra một mùi tanh, hóa ra khi đau lòng đến cực điểm sẽ nôn ra máu.

24

Chu Hạc mặc dù tức giận vì ta tự ý đến đại lao nhưng biết ta vẫn luôn si mê y thuật, lại có Quý phi và mấy phi tần cầu tình nên hắn chỉ phạt ta một năm bổng lộc.

"Tống thái y, ngươi còn trẻ, Quý phi nói đúng, trẫm nên chọn cho ngươi một phu quân tránh cho ngươi cả ngày si mê y thuật mà nhập ma." Chu Hạc ôm Hoàng trưởng tử chơi đùa, nhìn ta đang bắt mạch cho Quý phi rồi nói.

Ta mỉm cười: "Vi thần tạ ơn ý tốt của bệ hạ, đợi vi thần chẩn bệnh cho tướng sĩ hồi kinh xong vi thần sẽ bàn lại với người."

Cổ ta vẫn quấn một vòng vải thưa, tối hôm đó vì muốn diễn cho thật hơn nên Hạ Lan Thừa Tắc ra tay rất nặng, trên cổ ta có không ít vết hằn.

Hiện tại Đại Chu đã thắng Đông Hạ, không bao lâu nữa các tướng sĩ sẽ hồi kinh.

Chu Hạc nghe vậy gật đầu nói:

"Được.”

"Lần này không ít tướng sĩ trẻ tuổi có quân công, đến lúc đó trẫm sẽ chọn một người trong số đó làm phu quân cho ngươi."

Đang nói chuyện, Hoàng hậu Tần Song đến.

Hoàng trưởng tử ra đời, thiên hạ đại xá, nàng ta cũng được hủy lệnh cấm túc.

"Bệ hạ, vi thần biết có những lời người không thích nghe.”

"Nhưng hiện tại đã chiến thắng, bách tính đều nhìn cả đấy, Tống Quý phi... có phải nên đón về không?"

Lần này, Chu Hạc không nổi giận nữa.

Hắn đã thắng rồi, có gì mà phải tức giận.

Chỉ là hắn đột nhiên cúi đầu cười:

"Tống Quý phi? Đại Chu của ta chỉ có một Quý phi là Diệp Dung Quý phi.”

"Còn về Tống thị vì cầu phú quý an thân mà thông địch phản quốc, tội không thể tha, hôm nay phái người đến Đông Hạ đưa Tống thị về đi, trẫm sẽ đích thân xử lý.”
 
Chương 21


"Nếu Tống thị chống cự, trảm ngay tại chỗ."

Tần Song vui mừng nhận chỉ.

Ta cúi đầu thu dọn hộp thuốc, trong lòng ta không một gợn sóng.

Ta đã sớm đoán được chuyện này.

Chu Hạc là như vậy, hắn không yêu ai cả, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, Dung Quý phi và Hoàng hậu, hắn đều không yêu.

Hắn chỉ yêu chính mình, chỉ yêu hoàng quyền và phú quý.

Nhưng mà hắn không biết.

Tống thị mà hắn nói thông địch phản quốc lúc này đang ở ngay sau lưng hắn, ngày ngày bắt mạch cho hắn, mưu tính đến ngày hắn vinh quang nhất sẽ lấy mạng hắn.

25

Ngày tế thiên ta đến sớm bắt mạch cho Chu Hạc và Hoàng hậu.

"Long thể bệ hạ khỏe mạnh, có thể an tâm tham gia tế thiên."

Tâm trạng Chu Hạc rất tốt: "Được, lễ tế thiên hôm nay Tống viện sử cũng đi theo, ngươi cũng là đại công thần của Đại Chu, cầu được phúc tinh cho Đại Chu, phù hộ Đại Chu đánh thắng trận."

Tần Song cười nói: "Bệ hạ vui quá rồi, Tống viện sử vốn phải tham gia tế thiên."

"Trẫm nói là, ở bên cạnh trẫm."

Tần Song ngẩn người, trước đến nay chưa từng có tiền lệ như vậy.

Nhưng ta biết tại sao.

Mặc dù hôm nay thân thể Chu Hạc không có dấu hiệu gì nhưng mấy ngày trước, vì hắn quá kích động mà suýt nữa mấy lần không hít thở được, tất nhiên, điều này không thể thiếu trà thuốc ta phối cho hắn mỗi ngày.

"Long thể bệ hạ chứa hoả khí, cảm xúc kích động dễ hoả khí công tâm, vi thần đã phối cho bệ hạ trà thuốc điều tiết cảm xúc, bệ hạ uống một thời gian sẽ khỏi."

Tuy ta đã an ủi hắn như vậy nhưng hắn vẫn lo lắng, hắn sợ mình quá vui mừng mà ngất trên đài tế.

Cho nên mới muốn ta luôn ở bên cạnh hắn.

Lại không muốn người khác nhìn ra manh mối gây ra đồn đoán nên mới nói ta có công lớn, nhân đó ban thưởng cho ta.

26

Sau khi tế bái trời đất, Chu Hạc ôm Hoàng trưởng tử rồi rêu rao một hồi về lời đồn Hoàng trưởng tử là phúc tinh.

Sắc mặt Tần Song dần dần trở nên khó coi.

Dung Quý phi và Trấn Bắc Hầu dưới đài thì sắp không nhịn được cười.

"Đông Hạ xâm phạm Đại Chu của ta, hại chết rất nhiều tướng sĩ Đại Chu, chiếm mười tòa thành trì của Đại Chu, hiện tại trẫm đã đoạt lại mười tòa thành trì này, lại còn bắt được hoàng tử của bọn chúng.”

"Hôm nay, trẫm sẽ dùng Ngũ hoàng tử Đông Hạ để tế vong hồn tướng sĩ Đại Chu!"

Hạ Lan Thừa Tắc bị đưa lên đài tế.

Tuy tóc tai hắn bù xù, râu ria xồm xoàm nhưng khóe miệng lại cười, như thể chờ hắn phía trước không phải là giá lửa.
 
Chương 22


Vẻ mặt không sợ hãi trước nguy hiểm như vậy khiến Chu Hạc tức giận.

"Đến nước này rồi ngươi còn muốn nói gì không?"

Hạ Lan Thừa Tắc cười nói:

"Nếu có thể gặp được phụ hoàng hãy thay ta chuyển lời rằng ta rất vui.”

"Bất kể vì lý do gì mà người để ta xuất chinh thì ít nhất là người đã nhớ đến đứa con trai này."

Ta dùng sức bóp chặt lòng bàn tay mình, cắn chặt môi mới không để nước mắt rơi xuống.

Thật là một kẻ ngốc.

Đến cuối cùng rồi vẫn nghĩ đến những điều này.

Chu Hạc ngồi trên chủ vị, vẻ mặt hắn đầy mong đợi.

Hắn không biết chén trà hôm nay ta cho hắn uống đã bị hạ độc.

Thuốc dẫn là khói.

Đợi đến khi củi dưới giá lửa cháy lên, khói bốc ra thì Chu Hạc sẽ trúng độc, rất nhanh hắn sẽ đau đến không nhúc nhích được, toàn thân nổi mẩn đỏ, sau đó dần dần lở loét, thân thể không còn một chỗ lành lặn.

Cuối cùng sẽ từ từ chết vì đau đớn và ngứa ngáy.

Loại độc này không có thuốc giải.

Bách độc tán cũng không giải được.

Một năm nay của ta chính là để chờ khoảnh khắc này.

Theo kế hoạch của ta, sau khi lửa cháy lên thì Chu Hạc trúng độc, nhân lúc hỗn loạn ta sẽ thả hương mê làm choáng váng tất cả mọi người, sau đó cùng Hạ Lan Thừa Tắc uống bách độc tán, đưa hắn rời khỏi đài tế.

Như vậy, hắn sẽ được cứu mà Chu Hạc cũng sẽ chết.

27

Nhưng còn chưa kịp nhóm lửa thì Hạ Lan Thừa Tắc đột nhiên cười lớn.

"Chu Hạc, ngươi chính là một hôn quân!”

"Bị một nữ nhân đùa giỡn trong lòng bàn tay mà không hề hay biết, có ngươi ở đây, nước Chu sớm muộn gì cũng diệt vong."

Chu Hạc nghe vậy, sắc mặt nặng nề: "Lời ngươi nói là có ý gì?"

Hạ Lan Thừa Tắc nhìn chằm chằm Tần Song:

"Nàng ta là người của ta.”

"Ta để nàng ta truyền tin tức, làm loạn hậu cung của ngươi, vốn định lúc hai nước giao chiến để nàng ta giết ngươi, sau đó quân tâm nước Chu sẽ dao động.”

"Nhưng nàng ta lại yêu ngươi, cả ngày tranh giành sủng ái với phi tần của ngươi, ngoài việc khiến ngươi không có con nối dõi thì chẳng làm được gì cả."

Chu Hạc cứng đờ người quay đầu nhìn Tần Song.

Lúc này ta mới phản ứng lại, thì ra gián điệp mà trước đây Hạ Lan Thừa Tắc nói đến chính là Tần Song.

Vậy nếu Tần Song không phản bội hắn, bất kể là ta hay Tần Song cũng chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng thì Chu Hạc sẽ chết.

Thì ra vì để được phụ hoàng chú ý mà hắn đã chuẩn bị quân cờ này từ năm năm trước.
 
Chương 23


"Ngươi tưởng nàng ta để ngươi đưa Tống Quý phi đến Đông Hạ là thật sự vì tốt cho ngươi sao? Nàng ta chỉ ghen ghét Quý phi xinh đẹp, sợ ngươi sẽ yêu nàng mà thôi.”

“Hôm nay không phải là ngươi hiến tế ta ở đây để khôi phục lại lòng dân đã mất vì Tống Quý phi sao?”

"Buồn cười, ngươi bị một nữ nhân như vậy đùa giỡn mấy năm, mất đi bao nhiêu đứa con mà bây giờ lại có thể đứng cùng nàng ta, thật là buồn cười ha ha ha."

Lời nói của Hạ Lan Thừa Tắc như từng lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim Chu Hạc.

Chu Hạc tức giận nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Nói bậy."

Hạ Lan Thừa Tắc cười nhạt: "Trên người nàng ta bị ta hạ thuốc, chỉ có thể nghe theo ta."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, Tần Song liền không tự chủ được quỳ sụp xuống đất.

Chu Hạc thấy vậy giơ tay tát Tần Song một cái: "Tiện nhân! Dám trêu đùa trẫm!"

Tần Song khóc lóc: "Nhưng bệ hạ, những năm qua vi thần chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người."

Chu Hạc chẳng còn nghe lọt tai nửa chữ, giờ hắn biết mình bị Hạ Lan Thừa Tắc chơi đùa như vậy thì giật lấy đuốc trong tay cung nhân muốn tự mình châm lửa đốt giá lửa.

Hạ Lan Thừa Tắc cười càng ngạo mạn hơn:

"Không sao, hôm nay có nhiều người như vậy, ngươi giết được ta nhưng không giết hết được thiên hạ.”

"Mọi người đều sẽ biết, hậu cung nước Chu của ngươi bị người Đông Hạ của ta khống chế."

Chu Hạc nghe vậy thì tức giận rút phắt thanh đao của thị vệ bên cạnh ra đâm một nhát vào ngực Hạ Lan Thừa Tắc.

Nhanh đến mức ta căn bản không kịp phản ứng.

28

Cùng lúc Hạ Lan Thừa Tắc trúng đao thì khói cũng tỏa ra.

Chu Hạc ngửi thấy mùi, hắn rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Ta không còn quan tâm nhiều nữa, xông tới giả vờ cứu Chu Hạc nhưng thực chất là rắc hương mê đã chuẩn bị sẵn vào lửa, hương theo khói tỏa ra khiến tất cả mọi người trên dưới đài tế đều ngất ngây nôn mửa, không ai còn để ý đến ta.

Ta lấy bách độc tán ra uống cùng Hạ Lan Thừa Tắc.

"Ta cầm máu cho ngươi, ta lập tức đưa ngươi đi." Ta ấn chặt ngực Hạ Lan Thừa Tắc.

Nhưng hắn lại kéo ta vào lòng:

"Không đi được.”

"Hiện tại nước Chu và Đông Hạ đánh nhau, chỉ cần đoạt lại được thành trì đã mất trước đây là sẽ ngừng chiến. Chỉ có ta chết thì dân chúng nước Chu mới nguôi giận, hai nước mới có thể hòa bình chung sống.”

"Năm đó ngươi chịu nhục ở Đông Hạ, giờ ta chịu chết ở nước Chu, như vậy mới công bằng.”
 
Chương 24


"Nếu ta trốn thì nước Chu sẽ có lý do tiếp tục tấn công. Cuộc chiến này không thể tiếp tục nữa.”

"Ta chết rồi mọi chuyện sẽ kết thúc."

Ta liều mạng cầm máu cho hắn nhưng máu này thế nào cũng không cầm được.

Càng chảy càng nhiều, chảy ướt đẫm cả vạt áo ta.

"Không được, không được, ngươi không thể chết, ta chỉ còn ngươi, ngươi không được chết."

Nước mắt ta giống như máu trên ngực hắn không ngừng chảy ra.

Hạ Lan Thừa Tắc ôm ta chặt hơn.

"Nguyên Ý, là ta có lỗi với ngươi.”

"Tần Song là người ta sắp xếp nhưng ta không ngờ là nàng ta lại yêu Chu Hạc, sẽ ghen ghét đến mức đưa ngươi đến Đông Hạ, gián tiếp hại chết gia đình ngươi.”

"Lúc đó ta cứu ngươi là do ta thấy có lỗi với ngươi. Giờ đây, ta nói ra tất cả những điều này, Chu Hạc giết ta coi như chặt đứt sạch sẽ những ân oán này.”

"Từ nay về sau, hắn và ta, nước Chu và Đông Hạ đều không còn liên quan gì nữa, tướng sĩ không cần phải tắm máu nơi chiến trường, bách tính có thể an cư lạc nghiệp.”

"Sau khi Chu Hạc chết, ngươi hãy đi đi, ngươi hãy sống thật tốt.”

"Ta vạch trần thân phận của Tần Song, một là hận nàng ta phản bội ta, hai là để mọi người đều nghi ngờ chất độc trên người Chu Hạc là do nàng ta liên hợp với ta hạ, ngươi có thể thoát thân một cách sạch sẽ."

Giọng hắn càng lúc càng yếu, lòng ta cũng theo đó mà từng chút rơi vào hầm băng.

"Nguyên Ý, bất kể phụ hoàng đối xử với ta thế nào thì ta vẫn là hoàng tử Đông Hạ, ta hưởng vinh hoa phú quý gấm vóc lụa là, giờ đây ta nên vì Đông Hạ mà chết."

Cuối cùng ta cũng hiểu rằng, trên chiến trường, Đông Hạ đang ở thế yếu.

Tất cả mọi người đều biết người thống lĩnh sẽ bị bắt làm tù binh, sẽ chết ở nước Chu.

Nhưng hắn vẫn đến.

Mang theo quyết tâm đi tìm cái chết.

Nhưng mà hắn sống cả một đời này chưa từng được người khác yêu thương thật lòng.

Hắn chưa từng được nũng nịu trong vòng tay mẹ, chưa từng được ngắm mây trên vai cha, hắn chưa từng được cười lớn như người khác, chưa từng được nói ra nhu cầu của mình một cách đương nhiên, chưa từng được sống một lần tùy ý.

Hắn sắp vì bách tính Đông Hạ mà chết ở đất địch.

"Hạ Lan Thừa Tắc, ta sẽ sống thật tốt, ngươi yên tâm, ta sẽ mang theo kỳ vọng của ngươi mà sống thật tốt." Ta nâng mặt hắn lên cười nói.

Nhưng nước mắt lại rơi xuống vết sẹo trên mặt hắn.

"Được." Hắn chậm rãi đưa tay ra vuốt v e mặt ta.
 
Chương 25


"Nguyên Ý, sống, tiếp, đi... "

Tay Hạ Lan Thừa Tắc ta rơi xuống bên má ta.

Đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn.

Cũng là lần cuối cùng.

Hắn chưa từng nói tình cảm của hắn đối với ta là gì.

Ta cũng chưa từng nói.

Nhưng ta nghĩ, hắn biết.

29

Ta ôm Hạ Lan Thừa Tắc ngồi rất lâu, cho đến khi khói sắp tan hết.

Ta nhẹ nhàng đặt hắn xuống giúp hắn khép hai mắt lại, cuối cùng ta nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên mặt hắn.

Những lời hắn nói ta đều sẽ nhớ.

Ta quay lại nhìn Chu Hạc, ta thấy da hắn đã bắt đầu thối rữa, toàn thân đầy máu.

Ta đi đến bên hắn rồi nhắm mắt nằm xuống.

Đợi đến khi mọi người tỉnh lại họ sẽ chỉ nghĩ, máu trên người ta là của Chu Hạc.

Trên đời này, người duy nhất biết ta là Tống Nguyên Ý đã chết.

Còn Tống Nguyên Ý cũng đã chết theo hắn.

Giờ đây ta chỉ là Tống Từ.

Viện sử Thái y viện Đại Chu.

Ta vốn nên giải độc cho Chu Hạc, là đế quân Đại Chu sau khi thần y Đông Hạ và tai mắt của hắn hạ độc nhưng ta cũng bị mê man choáng váng.

Hơn nữa vì ở gần Chu Hạc nhất nên mê man lâu nhất.

Thái y viện không ai có thể giải độc cho Chu Hạc.

30

Ngũ hoàng tử Đông Hạ qua đời, mối oán hận giữa hai nước đã được giải quyết.

Chu Hạc không thể xuống giường, nằm liệt trên giường như một bãi bùn nhão.

Hắn chỉ có một đứa con trai chưa đầy một tuổi nên chỉ có thể để Trấn Bắc Hầu bên họ ngoại và hoàng thúc của Chu Hạc cùng nhau phụ tá giám quốc.

Trấn Bắc Hầu tuy ham danh lợi nhưng là người có tư tưởng sáng suốt, có đường lối cai trị rõ ràng.

Quần thần tấu lên xin ký kết hiệp ước hòa bình với Đông Hạ - trăm năm không xâm phạm lẫn nhau.

Đại Chu đã ký hiệp ước.

Còn Tần Song bị phế, giam vào đại lao và chọn ngày hành quyết.

Chỉ trong hơn một năm Dung quý phi đã trở thành Hoàng hậu.

"Bệnh của bệ hạ ngươi vẫn phải tận tâm hơn một chút. Bản cung biết đây là đang làm khó ngươi nhưng bên ngoài có nhiều tai mắt nhìn chằm chằm, vất vả cho ngươi rồi." Dung quý phi nắm tay ta dặn dò.

Nàng hợp tác với ta, ta vì danh vọng, nàng vì ngôi phượng, giờ mục đích đã đạt được, hơn nữa con trai nàng đang giám quốc, hoàng quyền phú quý đều nắm chặt trong tay, Chu Hạc thế nào cũng không còn quan trọng nữa.

Thậm chí nàng còn hy vọng Chu Hạc chết sớm một chút để nàng trở thành thái hậu.

"Nương nương yên tâm, vi thần hiểu rõ trong lòng."
 
Chương 26: Hoàn


Ta vẫn ngày ngày bắt mạch cho Chu Hạc, chỉ là giờ thân thể hắn thối rữa, cung nhân đều không muốn hầu hạ nên mỗi lần ta vào phòng bắt mạch, cung nhân đều vui mừng hớn hở ra ngoài hít thở không khí.

"Bệ hạ, trước đó thích khách phái ra đã truyền tin về - ở Đông Hạ quốc không tìm thấy Tống quý phi, nghe nói là đã chết."

Ta ngồi trước giường hắn truyền lời.

"Ý của Hoàng hậu nương nương là, Tống quý phi cũng đã vì nước chịu nhục, sau khi thương nghị với quốc trượng thì quyết định xây lăng mộ hoàng gia cho Tống quý phi ở Đại Chu, dựng mộ y quan, còn về những lời đồn đại thông địch phản quốc đã sớm được các đại thần giao hảo với Tống gia sửa lại án sai."

Chu Hạc nằm trên giường tức giận muốn mắng người nhưng không nói nên lời.

"Nhưng bệ hạ, theo như vi thần biết thì Tống quý phi vẫn chưa chết."

Chu Hạc nghe vậy trợn tròn mắt.

"Bệ hạ chỉ biết vi thần tên là Tống Từ nhưng ngài lại không biết, vi thần từng tên là, Tống, Nguyên, Ý."

Nói xong, ta cười nhìn hắn.

Giờ Chu Hạc đã không nói được nữa, chỉ còn đôi mắt có thể cử động.

"Này, vết bớt này bệ hạ còn nhớ không?" Ta xắn tay áo lên, để lộ vết bớt trên cánh tay.

Chu Hạc thở hổn hển trừng mắt, đương nhiên hắn nhận ra vết bớt này của ta.

Hắn từng khen vết bớt này của ta giống một đóa hoa mẫu đơn.

"Đúng rồi, bệ hạ, chất độc mà bệ hạ trúng là do ta hạ.”

"Nói chính xác hơn thì trong một năm này bệ hạ ngủ không ngon, tim đập nhanh, chóng mặt, tất cả các triệu chứng bệnh đều là do ta định chế riêng cho bệ hạ."

Nói xong, ta đứng dậy rời đi.

"Hôm nay sau khi cho bệ hạ uống thuốc xong, bệ hạ sẽ hôn mê tám canh giờ, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi." Trước khi đi ta dặn dò cung nhân.

Cung nhân vội vàng cho hắn uống thuốc.

Ta sẽ không để Chu Hạc chết dễ dàng như vậy.

Ta muốn hắn chịu đủ sự giày vò của thân thể, sau đó lại chịu giày vò trong thâm tâm.

Mỗi ngày hắn tỉnh lại thì ta sẽ ngồi trước giường nhìn hắn, đợi cung nhân cho hắn uống thuốc xong ta lại rời đi.

Hắn ngày ngày sống trong sợ hãi và giày vò.

Cuối cùng đến ngày thứ mười, cung nhân báo: "Bệ hạ băng hà rồi."31

Chu Hạc chết rồi nhưng trong lòng ta lại không thoải mái.

Ta từ chức chức viện sử Thái y viện, Diệp thái hậu hết lần này đến lần khác giữ ta lại: "Bản cung chỉ tin tưởng ngươi."

"Nương nương còn nhớ lời vi thần từng nói không, ta cầu danh là để cho nhiều người biết đến ta hơn. Giờ đây vi thần muốn mở một tiệm thuốc."

Thấy ta đã quyết tâm nên thái hậu đành phải ban thưởng hậu hĩnh đưa ta ra khỏi cung.

Ta trở về Tống phủ một chuyến, ta nhìn nơi mình lớn lên từ nhỏ nhưng không dám vào nhà.

Ta sợ sẽ nhìn thấy những dấu vết quen thuộc ngày xưa.

Ta rời khỏi kinh thành, mở một tiệm thuốc ở một thành nhỏ giáp ranh giữa Đại Chu và Đông Hạ.

Ở đây ta dẫn theo một nhóm đồ đệ đều là những đứa trẻ nhà nghèo không có cơm ăn. Ta cung cấp quần áo, chỗ ở cho chúng, dạy chúng y thuật, yêu cầu duy nhất chính là:

"Không được dùng y thuật đã học để hại người.”

"Chúng ta phải để mọi người biết thầy thuốc cứu người giúp đời, không hề thấp hèn."

Đây là tâm nguyện của Hạ Lan Thừa Tắc.

Ta sẽ thay hắn hoàn thành tâm nguyện này.

32

Ngày đầu năm, ta dẫn đám đồ đệ lên nóc nhà xem pháo hoa, ăn đùi cừu nướng.

Náo nhiệt qua đi, mọi người đều chìm vào giấc ngủ.

Ta mở bản thờ Phật trong nhà cúng bái cha mẹ và ca ca.

Trong một bàn thờ khác ta đặt một bài vị không tên, là của Hạ Lan Thừa Tắc.

"Lại một năm mới, ta đã xem pháo hoa, đã ăn thịt cừu nướng, đúng là rất thơm.”

"Các người đợi thêm một chút, đợi ta đào tạo đủ nhiều đồ đệ, đợi đến khi người đời kính sợ thầy thuốc rồi ta sẽ đi tìm các người.”

"Nghe nói cầu Nại Hà rất đen rất dài, ta rất sợ bóng tối, Hạ Lan Thừa Tắc, ngươi biết đấy, trước kia vừa đến mật thất là ta đã rất khó chịu rồi, cho nên các ngươi phải đợi ta ở đầu cầu.”

"Các người đợi ta, trong lòng ta sẽ có ánh sáng soi đường, ta sẽ không sợ bóng tối nữa, ta mới có thể đi qua cầu Nại Hà, chúng ta mới có thể đoàn tụ."

Thương hải tang điền, không phải chỉ trong chớp mắt.

Rất nhanh, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ được gặp nhau.

- Hết-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom