Cập nhật mới

Dịch Sương Mi Như Khói Mong Manh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Y Nhã ngỡ ngàng, trong lòng dâng lên cảm giác lo sợ, như vậy không khác gì chui đầu vào lưới, quanh đi quẩn lại một vòng cũng không thoát được.

Theo như cô đọc được trong sách thì vẽ tranh chân dung nam nhân thường ít hơn nữ nhân, liền cẩn thận hỏi “Thảo dân rất ít nhìn qua tranh vẽ nam nhân”.

“Đúng vậy, vì thế ta muốn tặng cho Huyện lệnh một bất ngờ.”

Như tìm ra được điểm mấu chốt trong lời nói, liền đáp “Nếu thảo dân sang phủ Huyện vẽ tranh thì làm gì được coi là bất ngờ nữa, sang đó sẽ phải nói rõ mục đích, ngài xem Huyện lệnh sẽ còn bất ngờ nữa không.”

Thái thú chống cằm suy nghĩ một lúc liền nói “Ngươi nói không sai, nhưng không nhìn Huyện lệnh, ngươi vẽ được?”.

Đúng là trời không tuyệt đường sống của ai, cô nhìn thẳng vào thái thú tự tin đáp “Hơn một tháng nay thảo dân đã quen với nơi đây, ngoài trời tuyết lớn, chuyển ra vào mất công, hơn nữa thảo dân đã được diện kiến qua Huyện lệnh một lần, đảm bảo trong 15 ngày sẽ vẽ xong, lúc đó ngài mang đến tặng sẽ bất ngờ lớn, đại nhân thấy thế nào?”.

Thái thú nghe xong cảm thấy hợp lý, tặng lễ vật bất ngờ nhất là khi đem đến hôm sinh thần, liền đồng ý với Y Nhã.

Thoát được một mối nguy hiểm lần này, cô về phòng đi đi lại lại suy nghĩ chỉ sợ lần sau Thái thú sẽ đi khắp nơi nói rồi sẽ bị lộ, hiện giờ việc đầu tiên là vẽ xong tranh, rồi tìm cớ rời đi, tiền có thể kiếm sau cũng được. Cũng may mà cô đã gặp huyện lệnh, vẽ tương tự cũng được.

Mười ngày sau Y Nhã trình tranh lên cũng chả khác ngoài đời là bao, Thái thú thực hài lòng liền lập tức trả cho cô 5 nén bạc. Cũng trong thời gian đó, Y Nhã nghe nha hoàn trong phủ bàn tán là bức tranh vẽ của Mai Viên đã vượt qua tranh tuyển tú, giờ Mai Viên phải đi vào kinh để tuyển tú nếu qua sẽ xếp vào hàng mỹ nhân. Trong phủ bận rộn chuyện chuyện này, nên không để ý đên Y Nhã, cô liền viết một phong thư để lại ngụ ý là có việc gấp nên vội vàng đi không từ biệt.

Mấy ngày nay tuyết không còn rơi, thời tiết dần dần ấm lên, lúc này một góc nhỏ trong con hẻm vắng người là thân ảnh nhỏ trên người đeo bọc đồ, đang trốn từng tốp thị vệ tuần tra. Khi tốp thị vệ cuối cùng rời đi, đợi tầm một khắc sau Y Nhã mới len lén đi ra, nhìn trước nhìn sau cả đoạn đường không có ai mới yên tâm bước về phía con đường lớn nhất cũng đông người qua lại tìm một quán trọ bình dân rồi đi vào.

Tiểu nhị nhìn thấy có người tới liền đon đả hỏi “Khách quan cần trọ hay cần ăn uống?”

“Ta muốn thuê trọ, giá cả như thế nào?”.

“Mỗi ngày cả ăn uống là 100 văn tiền, nếu không ăn là 60 văn, tiểu công tử chọn cái nào?”

100 văn tiền (hay 100 xu) là 1 lượng bạc, 100 lượng bạc là một nén bạc, 100 nén bạc sẽ được một nén vàng. Y Nhã suy nghĩ một hồi nói “ Gồm ăn uống, ta thuê 20 ngày, trả trước 10 lượng bạc”.

Tiểu nhị vội vàng đồng ý rồi dẫn Y Nhã lên phòng, liếc qua quán trọ có khá nhiều khách, phía dưới sảnh có các bàn ăn cũng kiểu là hình thức vừa trọ vừa là quán ăn. Là nơi thu thập tin tức tốt. Phòng nhỏ, bàn ghế đơn sơ, chăn đệm khá cũ nhưng sạch sẽ, nằm cuối cùng dãy hành lang, cửa sổ hướng về phía hồ nước.

Mấy ngày sau Y Nhã ở lì trong phòng, buổi sáng có bánh bao, trưa và tối thì cơm rau dưa, cảm thấy tình hình ổn định mới xuống sảnh ăn cơm để thu thập tin tức.

Liên tiếp những ngày sau cô đều xuống sảnh chính ăn cơm, đồng thời biết được mấy tin tức như Bình thiếp sinh non, thiếu phu nhân phủ Huyện có tin vui, rồi có tranh chấp đất đai kiện cáo quan phủ, triều đình tuyển tướng lĩnh...vân vân, nhưng có hai tin làm Y Nhã quan tâm nhất là có hai đoàn thương gia, một là chuyển gạo đến thành biên giới mất tầm 15 ngày, hai là chở lụa và gấm vóc đến kinh thành mất 2 tháng.

Kinh thành biên giới nơi tiếp giáp giữ Bắc Ngụy và Đông Ngụy, quân đội hai nước đóng rất nhiều, có rất nhiều dị tộc đến đó sinh sống, hơn nữa dân Bắc Ngụy và Động Ngụy đều tự do ra vào trong thành, nhiều xung đột xảy ra, tóm lại là một nơi phức tạp. Còn kinh thành là kinh đô triều đại, an toàn, phồn hoa, tấp nập nhưng lại mất rất nhiều thời gian để tới, đoàn thương gia chở hàng hóa nên chủ yếu di chuyển bằng xe bò và đi bộ nên mất nhiều thời gian.

Y Nhã khá phân vân vì chắc chắn cô phải rời khỏi phủ Huyện, nhưng đi như thế nào mới an toàn là điều cô cần phải quan tâm lên, thân phận là nữ nhi nếu đi theo đoàn thương gia đa số là nam nhân cô cần phải cẩn thận hơn nữa. Hiện tại bản thẫn đã dẫm một chân lên lưng hổ thì khó mà quay trở lại được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Mất vài ngày dò hỏi được nơi ở của hai đoàn thương gia, hôm nay trời nắng đẹp Y Nhã liền đến quán trọ của đoàn thương gia buôn lụa, cô quyết định sẽ đến kinh thành tiếp tục con đường thi cử.

Muốn gặp thương dân dễ hơn là gặp quan phủ, sau khi Y Nhã ngỏ ý muốn gặp trưởng đoàn thì một lúc sau đã có mặt ở sảnh.

Trưởng đoàn là nam nhân tầm hơn 40 tuổi, người nhỏ bé gầy gò, nhưng ánh mắt toát lên vẻ tinh ranh, lõi đời.

“Tiểu công tử có việc gì cần giúp đỡ?”.

Nếu đã đối phó với thương nhân thì không cần lòng vòng trực tiếp nói ra mục đích

“Thưa tiền bối, ta có ý định lên kinh thành, nên hôm nay đến đây muốn cùng đi với đoàn của tiền bối.”

Nam nhân ánh mắt lóe lên ôn hòa nói “Muốn đến kinh thành, tiểu công tử có thể thuê xe ngựa, hà tất gì phải gian khổ đi với chúng ta”.

Nếu thuê xe ngựa sẽ mất tầm 5 nén bạc, cô có thể bỏ ra nhưng thuê xe ngựa sẽ có một người chở đi, nếu trên đường gặp phải sơn tặc hoặc xảy ra bất trắc gì, một mình khó mà chống cự được.

“Phí thuê xe ngựa là 5 nén bạc, nhưng trong người ta chỉ có 4 nén bạc, nếu tiền bối không chê thì 4 nén bạc này sẽ đưa cho tiền bối làm lộ phí đi đường của ta.”

Đối với thương nhân mà nói thì 4 nén bạc như muối bỏ bể, nhưng nếu có bạc thêm một chén cơm cũng không tính là thiệt, nhưng lỡ may có kẻ gài vào quấy rối thì phải đề phòng liền trực tiếp từ chối “Tại hạ không thể đáp ửng yêu cầu của công tử được, mời công tử về cho”.

“Tiền bối có thể cho ta biết lý do từ chối được không?”

Sau khi biết rõ ý sợ của nam nhân Y Nhã đưa lệnh vị ra nói “Sĩ tử đỗ cao nhất trong kì thi Hội là ta, thú thực với tiền bối lần này lên kinh ta chuẩn bị cho kì thi Đình vào cuối năm, nhưng vì không đủ lộ phí nên mới đến đây, ta hi vọng tiền bối sẽ cho ta một cơ hội” nói mình là người đỗ đầu tương lai công danh rạng rỡ, mục đích xin đi nhờ cũng vì lên Kinh dự thi, nếu mà một người nhìn ra trông rộng thì hẳn là sẽ không từ chối.

Nam nhân kia nhíu mày suy nghĩ một hồi liền nói “Đường xa khó khăn, ăn gió nằm sương, liệu công tử có chịu được không?”.

Nghe được lời này thì đã nắm chắc thành công, giọng khẳng định trả lời “Nam nhân vì nghiệp lớn, không quản ngại khó khăn”

Sau khi bàn bạc thì vừa đúng là ngày kia đoàn sẽ khởi hành.

Lúc này đã vào mùa xuân, tiết trời bắt đầu ấm lên, cây cối đâm chồi nảy lộc, thỉnh thoảng có từng đợt mưa xuân.

Y Nhã chuẩn bị quần áo, đồ dùng cá nhân, tầm một bọc đồ lớn, cô còn mua một cái nón phía trước có rèm che nếu trời mưa sẽ đội vào sẽ không bị trôi lớp bùn trên mặt, số tiền còn lại trong người là 3 nén bạc.

Địa điểm tập hợp là bãi đất trống lớn gần cạnh tường thành, khi Y Nhã đến đó thì từng xe bò xếp nghiêm chỉnh khoảng hơn năm mươi xe bò, phía trên xếp từng cuộn lụa cao gấp hai lần người, bên ngoài bọc bạt nhằm ngăn mưa và bụi, cột bằng dây thừng rất chắc chắn, mỗi xe có hai người áp tải. Dẫn đầu đoàn là ba xe ngựa bên xong xe có năm sáu nữ nhân và bốn hài tử, chắc là thân thích của các trưởng đoàn.

Lụa và gấm vóc được nhập ở một Huyện chuyên dệt lụa, các thương nhân đến thu mua rồi chở đến Kinh thành hoặc các huyện lân cận khác cung cấp cho các tiệm vải để may trang phục.

Y Nhã nhìn trước sau rồi đến cạnh xe bò cuối cùng, sau khi chào hỏi thì bỏ đồ lên xe. Hai người áp tải là hai nam nhân cường tráng, là hai huynh đệ gọi là Võ Nhị và Võ Tam, tầm hơn 30 tuổi.

Sau tiếng hô lớn thì tất cả chuẩn bị lên đường, tiếng roi đánh vào mông bò vang lên, đoàn xe chầm chầm tiến ra cổng thành.

Vì khoảng cách khá xa nên cô không nghe rõ trưởng đoàn nói gì với Thị vệ, nhưng đoàn ra cổng rất thuận lợi.

Kiểm tra xong lệnh vị người cuối cùng, đoàn đã rời khỏi cổng thành, tiến vào con đường đất.

Y Nhã ngoảnh lại nhìn cổng thành lần cuối, nơi đã ở suốt 4 năm, những kí ức về tiểu Cừu, Nhị công tử, Đại công tử, phu thê Triệt Nhị, Đại thúc, Nhị thẩm...tất cả sẽ vào dĩ vãng, không lưu luyến, không áy náy, không hối tiếc.

“Diệp đệ, nhanh lên chút” Võ Nhị thấy Y Nhã tụt lại phía sau nên gọi.

“Vâng ạ”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom