Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Sự Trở Lại Của Vô Thượng Tiên Đế (Tiên Đế Bất Bại)

Chương 100: Trịnh Ngọc Minh biết


Nghe được lời giới thiệu của Diệp Thanh Tuyết, Trịnh Ngọc Minh không khỏi tốn ngực.

Có điều, ông ta không ngờ, Lý Hiên chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Mà lúc này Trần Thiên Bảo đã mở miệng: “Ngài Trịnh, bắt lấy người này, hắn là con trai của Lý Bắc Võ, có lẽ hắn biết thứ đó ở đâu.”

“Được”

Ngay sau đó, Trịnh Ngọc Minh ra tay không chút do dự, trực tiếp hướng về Lý Hiên.

Vốn dĩ khi ra tay, Trịnh Ngọc Minh còn đang đề phòng Diệp Thanh Tuyết ra tay cứu giúp, nhưng ông ta bất ngờ khi Diệp Thanh Tuyết lùi về sau hai bước, khoanh hai tay trước ngực, điệu bộ đứng xem náo nhiệt.

“Chẳng lẽ Diệp Thanh Tuyết sợ rồi ur?”

Ý tưởng này vừa nảy ra trong đầu...

“Rầm!”

Khoảnh khắc tiếp theo, Trịnh Ngọc Minh cảm thấy cơ thể mình như bị tàu siêu tốc đâm vào, ông ta lập tức bay ra ngoài và đập vào kính chống đạn phía sau.

“Răng rắc.”

Kính chống đạn đột nhiên xuất hiện đầy vết nứt, Trịnh Ngọc Minh phun ra một ngụm máu tươi.

Mà từ đầu đến cuối, Lý Hiên vẫn đứng bất động tại chỗ. Giờ phút này, Trần Thiên Bảo đột nhiên cảm thấy lòng ớn lạnh. Con mẹ nó, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Trịnh Ngọc Minh là cường giả Tông Sư đấy, thường ngày có thể bắt được viên đạn, thế mà chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị hất bay ra ngoài là sao?

Trong mắt Trịnh Ngọc Minh đầy kinh hoàng.

Ông ta vốn tưởng rằng Diệp Thanh Tuyết mới khó đối phó nhất, không ngờ Lý Hiên mới thật sự đáng sợ.

Chẳng trách đối phương lại tỏ ra thờ ơ khi nghe tin ông ta là người thứ 180 trong bảng Tông Sư.

“Thực lực của người này có lẽ là Tiên Thiên Cảnh tầng một.”

Trong khi Trịnh Ngọc Minh chấn động, khoảnh khắc tiếp theo ông ta cảm thấy cổ họng của mình bị một lực lượng vô hình bóp nghẹt, sau đó toàn bộ cơ thể ông ta ngay lập tức bị hút tới trước mặt Lý Hiên.

“Răng rắc.”

Đầu gối ông ta chảy máu, cứ thế quỳ xuống, từ đầu đến cuối không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Trịnh Ngọc Minh tuyệt vọng, ông ta phát hiện bản thân nhầm to rồi.

Đây đâu phải việc Tiên Thiên Cảnh tầng một có thể làm được, sợ rằng hắn đã đạt tới tầng năm, tầng sáu rồi!

Trước mặt ông ta là một cường giả đã đạt tới Tiên Thiên Cảnh tầng năm, tầng sáu, ai còn dám nói cậu chủ nhà họ Lý là một phế vật nữa?

“Lý Hiên, tôi biết cậu muốn biết ai là người diệt nhà họ Lý cậu? Chỉ cần cậu đảm bảo tha mạng cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Trịnh Ngọc Minh biết đây là cơ hội sống duy nhất của mình.

Chỉ là Lý Hiên không để ý đến ông ta, mà chậm rãi nâng tay đặt lên đầu ông †a.

Giây tiếp theo, trong đầu ông ta xuất hiện một cỗ lực xé rách như bị thiên đao băm vằm, tựa như có một cây gậy đang khuấy động trong đầu ông ta.

Một quả cầu ánh sáng từ từ bị lôi ra khỏi đầu Trịnh Ngọc Minh.

“Aaa.."

Trịnh Ngọc Minh đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, ôm đầu ngã xuống đất. Mà lúc này Lý Hiên đã bắt đầu đọc ký ức của ông ta.

Cảnh tượng này khiến Trần Thiên Bảo sợ tới mức ngã xuống đất, quần ướt đẫm.

Kể cả Diệp Thanh Tuyết ở bên cạnh cũng vô cùng khiếp sợ.
 
Chương 101: Đó là một miếng ngọc cổ


Nhìn thấy cảnh tượng này, não Trần Thiên Bảo như muốn vỡ nát. Ông ta sợ hãi nhìn chằm chằm chàng thanh niên đang đứng ở đó, cơ thể không kìm được run rẩy.

“Đây là thủ đoạn gì? Giống như quỷ thần vậy.”

Làm sao ông ta có thể ngờ được cậu chủ nhà họ Lý phế vật mà ai cũng có thể đùa giỡn trong lòng bàn tay, năm năm sau trở về lại có bản lĩnh như thế.

Đến cả cường giả như Trịnh Ngọc Minh cũng không chịu nổi một đòn của hắn.

Giờ phút này, Trịnh Ngọc Minh đang ôm đầu gào thét, bộ dạng như thể đang bị thiên đao băm vằm.

Nghe tiếng thôi là biết ông ta đang đau khổ như thế nào. Mà Lý Hiên thì đang bắt đầu đọc ký ức của Trịnh Ngọc Minh.

Trịnh Ngọc Minh đến từ Kim Lăng, mục đích duy nhất ông ta tới Sở Châu là tìm kiếm một món đồ giấu ở nhà họ Lý.

Đó là một miếng ngọc cổ.

Mà lý do tới tìm Trần Thiên Bảo là vì Trần Thiên Bảo chiếm sản nghiệp nhà họ Lý, loại người này dễ sử dụng hơn.

€ó vẻ như nhà họ Lý có lai lịch không đơn giản, mà tổ chức đứng sau ra lệnh cho Trịnh Ngọc Minh kia là liên minh những người tu luyện.

Ở Sở Châu, ngoại trừ Trịnh Ngọc Minh thì còn có một cường giả đến từ liên minh những người tu luyện. Người đó tên là Lưu Quý, đứng thứ 163 trong bảng 'Tông Sư Long Quốc.

Đọc xong những ký ức này, Lý Hiên trực tiếp đập nát quả cầu ánh sáng trong tay, cùng bị nghiền nát chính là đầu của Trịnh Ngọc Minh.

Tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Ngọc Minh đột ngột im bặt, cả cái đầu đều bị nổ tung, thi thể không đầu ngã xuống đất.

'Thấy cảnh tượng này, đến cả Diệp Thanh Tuyết cũng hoảng sợ. “Đây là thủ đoạn gì vậy?”

Mà Trần Thiên Bảo ở bên kia sợ tới mức run bần bật, r3n rỉ xin tha: “Lý Hiên... đừng giết tôi, tha cho tôi, tôi tặng Tập đoàn Thiên Bảo cho cậu được không?”

“Tặng cho tôi? Nực cười, Tập đoàn Thiên Bảo vốn dĩ thuộc về nhà họ Lý tôi.” “Trần Thiên Bảo, ông không ngờ bản thân sẽ có ngày hôm nay phải không?” Lý Hiên từng bước tiến về trước, ánh mắt hờ hững.

“Năm đó, cha tôi coi ông là anh em, tin tưởng ông, thế mà ông đã làm gì? Lợi dụng chức vụ của mình mưu toan cướp tập đoàn Bắc Võ.”

“Mà ông đã sắp xếp tất cả mọi chuyện trước cả khi biết nhà họ Lý phá sản, cũng tức là mặc dù liên minh những người tu luyện không ra tay, ông cũng sẽ làm cho nhà họ Lý táng gia bại sản.”

Lý Hiên nói.

Trần Thiên Bảo vội vàng lắc đầu, nước mắt nước mũi tèm lem: “Lý Hiên, không phải như thế, không phải như cậu nghĩ đâu, sao chú có thể...”

“Râm!”

Ngay sau đó, một bàn tay vô hình bóp chặt cổ Trần Thiên Bảo, từ từ nhấc ông ta lên.

“Ông mà cũng đòi làm chú của tôi ư?”

Lúc này Trần Thiên Bảo đang không ngừng giấy giụa, nhưng hoàn toàn không thể tránh thoát, cả gương mặt bắt đầu trở nên xanh tím.

Trong lòng ông ta dâng lên nỗi tuyệt vọng.

Chàng thanh niên trước mặt có được tất cả các loại thủ đoạn như quỷ thần, cứ tiếp tục thế này, ông ta chắc chắn sẽ phải chết.

“Trần Thiên Bảo, để ông chết như thế này thì hời cho ông quá, tôi muốn khiến ông sống không được mà chết cũng chẳng xong.”

Lý Hiên nói xong, Trần Thiên Bảo lập tức rơi xuống đất. Ông ta vội vàng há to mồm hít thở không khí.

Chỉ là giây tiếp theo. “Rầm!”

Năm ngón tay ôm cổ của ông ta đột nhiên nổ tung, ngay sao đó cả bàn tay đều biến mất.

“A!” Trần Thiên Bảo hét chói tai. Lý Hiên đã đi tới trước mặt ông ta.
 
Chương 102: Trần Thiên Bảo mắng to


Lý Hiên mở bàn tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn dần hình thành một con rắn đen tuyền. Con rắn kia sinh động như thật, ánh mắt lạnh như băng.

“Con rắn này tên là rằn ăn xương, tôi sẽ để nó bò vào xương cốt của ông, nó sẽ từ từ gặm nhấm cốt tủy của ông, mỗi lần ăn một ít, không nhiều cũng không ít, sau 365 ngày, xương cốt tủy của ông đều sẽ bị ăn hết, cảm giác đó chắc chắn sẽ rất tuyệt.”

Nói xong, con rắn kia trực tiếp bò từ bàn tay Lý Hiên lên đùi Trần Thiên Bảo.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên Bảo sợ tới mức thét chói tai.

“Lý Hiên, cầu xin cậu, nể tình khi xưa tôi từng mua rất nhiều đồ chơi cho cậu, tha cho tôi đi.”

Lý Hiên cười nói: “Ông mua cho tôi những thứ đó chỉ là để che mắt cha tôi mà thôi. Hơn nữa, lần nào ông mua quà cho tôi, khi rời đi cha tôi đều sẽ tặng cho ông mấy món đồ của quý hơn gấp trăm lần.”

“Nhưng người đối xử thật lòng với ông như thế lại bị ông phụ bạc.”

Ngay sau đó, con rắn kia chui vào trong xương đùi của Trần Thiên Bảo.

Gương mặt Trần Thiên Bảo lập tức trở nên vặn vẹo, cơn đau đến cực điểm khiến cơ thể ông ta trở nên co rút.

Giờ phút này, ông ta muốn chết cũng không được. Cuối cùng ông ta cũng hiểu cảm giác của Trịnh Ngọc Minh vừa nãy.

“Trần Thiên Bảo, có khi chết với một số người là chuyện hạnh phúc. Đáng tiếc, loại hạnh phúc này, một năm sau ông mới được trải nghiệm.”

Trong ngón tay Lý Hiên lại bay ra một con sâu màu đỏ.

“Đây là trùng ăn não, nó sẽ tiến vào trong đầu của ông, từng chút một gặm nhấm óc của ông, ông sẽ rất hưởng thụ cảm giác này.”

Giọng Lý Hiên vô cùng bình đạm như đang tám chuyện bình thường, nhưng nội dung lại khiến da đầu người ta tê dại, toàn thân ớn lạnh.

Ngay cả Diệp Thanh Tuyết cũng không khỏi rùng mình.

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Cháu ngoại của mình đáng sợ quá.” Trần Thiên Bảo trợn trừng mắt, vô cùng hãi hùng. Ông ta không ngờ Lý Hiên vẫn không chịu bỏ qua cho ông ta mà hắn còn dùng phương thức càng tàn nhẫn

hơn, quả thực chính là ma quỷ.

Ngay sau đó, con sâu kia bay xuống giữa hai đầu lông mày của Trần Thiên Bảo.

Đôi kìm bắt đầu cắt vào máu thịt giữa hai đầu lông mày của ông ta, muốn khoét một lỗ để chui vào đầu của ông ta.

Trần Thiên Bảo hét lên muốn ngất đi nhưng lại phát hiện mình vô cùng tỉnh táo.

“Đúng rồi, quên nói cho ông biết, trong một năm nay, cho dù ông có đau đớn cỡ nào đều sẽ không ngất xỉu, thậm chí ông cũng sẽ không ngủ được, không đói chết, đây là hình phạt của ông.”

Giọng nói nhàn nhạt của Lý Hiên quanh quẩn bên tai Trần Thiên Bảo.

“Lý Hiên, mày sẽ không được chết tử tế, mày sẽ gặp báo ứng..”

Trần Thiên Bảo mắng to.

“Tôi quên mất, ông cứ hét như thế sẽ tạo thành ô nhiễm tiếng ồn mất.”

Lý Hiên vừa dứt lời, Trần Thiên Bảo phát hiện đầu lưỡi trong miệng mình trực tiếp nổ tung, chỉ có thể ô ô a a.

Ngay sau đó, cổ họng của ông ta đau đớn, rồi đến cả tiếng nức nở cũng không còn, chỉ có thể đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Lúc này Lý Hiên mới vừa lòng xoay người.

Nhìn thấy Diệp Thanh Tuyết đứng sững ở cửa, hắn hơi mỉm cười: “Dì thần người ra đó làm gì, chúng ta nên đi tìm một người khác tính sổ tiếp thôi.”

Lúc này Diệp Thanh Tuyết mới phản ứng lại, nhắm mắt đi theo bên cạnh Lý Hiên.

Mãi đến khi đi ra khỏi tòa nhà, đầu óc của bà ấy vẫn đang trong trạng thái hỗn loạn.

Cảnh tượng được chứng kiến hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ sự hiểu biết của bà ấy.

“Rốt cuộc năm năm này Lý Hiên đã trải qua những gì? Thủ đoạn đáng sợ tựa quỷ thần này từ đâu mà ra?”

Nhưng Diệp Thanh Tuyết lại chờ mong, nếu để cho những kẻ đứng sau diệt nhà họ Lý biết Lý Hiên của hiện giờ, không biết chúng sẽ có biểu cảm tuyệt vời thế nào.
 
Chương 103: Cha bà ấy còn cho rằng


Lý Hiên nhìn người dì đang ngẩn ngơ, sau đó hắn khẽ mỉm cười, nhịn không được mà hỏi: "Dì à, dì đang nghĩ gì vậy?”

Nghe thấy Lý Hiên hỏi, Diệp Thanh Tuyết lấy lại tỉnh thần, bà ấy không khỏi hỏi: "Lý Hiên, rốt cuộc hiện tại cháu đang ở cảnh giới nào vậy? Có phải là Ngưng Nguyên Cảnh tầng năm không?”

Khi Diệp Thanh Tuyết đề cập đến vấn đề này, trong mắt bà ấy tràn đầy sự mong đợi.

Cả Long Quốc cũng không tìm ra được một người có Ngưng Nguyên Cảnh tầng thứ năm.

Có một chỗ dựa vững chắc như vậy thì còn ai dám gây sự với Diệp Thanh Tuyết nữa chứ?

Cha bà ấy còn cho rằng việc bà ấy giúp Lý Hiên trả thù là không khôn ngoan, nhưng ông ta đâu biết rằng cháu ngoại trai của mình đã là một nhân vật lớn động trời.

Lý Hiên lắc đầu: "Cháu không phải là Ngưng Nguyên Cảnh."

Diệp Thanh Tuyết nghe thấy vậy thì trong lòng có chút mất mát.

Lý Hiên có nhiều thủ đoạn nghịch thiên như vậy, nhưng lại không phải là Ngưng Nguyên Cảnh sao?

Chẳng lẽ Lý Hiên đã học được thuật vu cổ?

Quả thực cũng có những thứ tương tự như trùng ăn não trong vu thuật ở Nam Cương.

Bà ấy an ủi: "Không phải Ngưng Nguyên Cảnh cũng không sao, thực lực của cháu cũng đã rất mạnh rồi, hơn nữa cháu lại còn trẻ, một ngày nào đó cháu sẽ đạt đến Ngưng Nguyên Cảnh."

"ý của cháu là cháu ngoại trai của dì đã là cấp thần thoại, mức độ cao hơn Ngưng Nguyên Cảnh phải tính bằng mười ngọn núi Everest." Lý Hiên biết Diệp. Thanh Tuyết hiểu lầm, hắn cười nói.

"Sao cơ?"

Diệp Thanh Tuyết như bị sét đánh, bà ấy đứng sững sờ tại chỗ.

"Thần, cường giả thần thoại? Không phải cường giả thần thoại không có trong truyền thuyết sao? Trên đời thực sự có cường giả thần thoại sao?"

Lúc này, Lý Hiên đã đi tới chiếc xe thể thao màu xám bạc của Diệp Thanh Tuyết, hắn hét lên với Diệp Thanh Tuyết: "Dì ơi, đưa chìa khóa cho cháu, đã lâu rồi cháu không lái xe thể thao."

Quả thật Lý Hiên có chút ngứa ngáy tay, năm đó cậu chủ nhà họ Lý sở hữu vài chiếc xe thể thao, trong mắt nhiều người thì hắn là một tay đua tốc độ vô đạo đức.

Năm năm sau, nếu không phải một lần nữa nhìn thấy xe thể thao, hắn đã quên mất cảm giác lái xe thể thao trước kia.

Lúc này Diệp Thanh Tuyết mới phản ứng lại, bà ấy trực tiếp ném chìa khóa cho Lý Hiên.

Chiếc chìa khóa mang theo năng lượng mãnh liệt bay vút trong không khí.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Hiên không khỏi mỉm cười, hắn dễ dàng cầm lấy chìa khóa.

Chẳng mấy chốc Diệp Thanh Tuyết đã ngồi vào ghế phụ.

"Dì ngồi vững nhé."

Ngay sau đó, một tiếng gầm vang lên, chiếc xe thể thao màu xám bạc phóng đi như bay, tiếng âm vang rung trời, chạy băng băng về phía đường phố.

Rất nhiều người xung quanh đều bị giật mình vì âm thanh đó và không ngừng phát ra tiếng chửi bới.

Lý Hiên cũng cười đầy thích thú.

Mà ở phía bên kia, ngay tại lúc chiếc xe thể thao lao ra, có vài bóng người xuất hiện ở tầng dưới của Tập đoàn Thiên Bảo.

Đó là Hải Đức Thịnh và các thành viên của Huyết Tổ. Hải Đức Thịnh không khỏi cau mày khi nhìn thấy chiếc xe thể thao đang rời đi. "Chậm một bước rồi, thằng ranh này muốn chạy trốn, đuổi theo đi."

Sau đó, ông ta cũng không thèm để tâm đ ến việc tra xét bên trong Tập đoàn Thiên Bảo, trực tiếp dẫn người của Huyết Tổ đuổi theo.

Sau khi phóng nhanh như chớp, chiếc xe thể thao quay ngoắt 360 độ và dừng lại ở bãi đậu xe.

Điều này khiến một nữ tài xế vừa đậu được xe sợ tới mức suýt chút nữa tè ra tại chỗ, lập tức cô ta gắt gỏng chửi rủa Lý Hiên.

Lý Hiên lười đáp trả lại cô ta, nhưng Diệp Thanh Tuyết đã quay đầu lại cho người phụ nữ đó một cái nhìn sắc lẹm khiến người phụ nữ đó nhất thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại như chuột nhìn thấy mèo.

Lúc này, Lý Hiên đã đứng ở tầng dưới của một hội sở.
 
Chương 104: Cậu là ai?


Hội sở Phạm Âm.

Trong ký ức của Trịnh Ngọc Minh, về cơ bản Lưu Quý vẫn luôn ở trong này từ sau khi đến Sở Châu.

Ông ta có một mối quan hệ không đơn giản với Dương Ngọc Kiều, chủ của hội sở Phạm Âm.

"Tất cả những người tham dự vào thảm án của nhà họ Lý đều phải trả cái giá thật lớn. Cha mẹ, con đã báo thù cho hai người rồi."

Lúc này, bên trong hội sở Phạm Âm.

Một người đàn ông mặc áo ngủ đang ngồi trên ghế sofa, ông ta chính là Lưu Quý, người đứng phía sau màn của Trịnh Ngọc Minh.

Bên cạnh Lưu Quý là một người phụ nữ ăn mặc không chỉnh chu, đó là Dương Ngọc Kiều, chủ của hội sở.

Và phía bên dưới có một cấp dưới đang đứng.

Lúc này Lưu Quý đang duỗi tay sờ đùi Dương Ngọc Kiều, ông ta cau mày hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Ngay tại lúc ông ta muốn chơi đánh bài với Dương Ngọc Kiều thì bị cấp dưới xông vào, việc này đã làm quấy rầy đến thú vui của ông ta và khiến ông ta rất mất hứng.

Tuy nhiên, cấp dưới của ông ta đều là người biết phép tắc nên nếu đột nhiên xông vào như thế này thì chắc chắn là có chuyện.

Tên cấp dưới nói: "Vừa rồi có người xông vào tòa Tập đoàn Thiên Bảo. Theo camera giám sát, hình như một trong số đó là Diệp Thanh Tuyết, Diệp Thanh Tuyết này là chị em kết nghĩa của Cố Ngọc Dung. Tôi nghi ngờ bà ta đang muốn ra mặt cho nhà họ Lý."

Nghe thấy thế, Lưu Quý chỉ cười khinh thường.

"Diệp Thanh Tuyết, đứng thứ 195 trong bảng Tông Sư, quả đúng là một nhân vật lớn, nhưng có Trịnh Ngọc Minh ở đây thì Diệp Thanh Tuyết đến cũng chỉ như đâm đầu vào chỗ chết mà thôi, không cần quan tâm."

"Cậu đi xuống đi, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi."

"Vâng."

Tên cấp dưới biết Lưu Quý có chút không vui, cậu ta vội vàng cúi đầu lùi về sau rồi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, lập tức Lưu Quý kéo Dương Ngọc Kiều vào trong lòng, ông ta đang định giở trờ thì cửa phòng lại bất ngờ mở ra.

“Ông đây đã nói không có việc gì thì đừng quấy rầy..” Lưu Quý đã hoàn toàn tức giận. Chỉ là ngay sau đó có một tiếng "bụp" vang lên.

'Tên cấp dưới vừa đi ra ngoài đã ngã nhào vào bên trong, lồ ng ngực cậu ta bị lún xuống, còn miệng thì không ngừng nôn ra máu tươi.

Lưu Quý đứng dậy ngay lập tức, ông ta nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ vừa xuất hiện với ánh mắt sắc bén.

"Trịnh Ngọc Minh đúng là một tên vô dụng, vậy mà không thể giữ được cô, còn để cô xông tới đây. Diệp Thanh Tuyết, xem ra cô thật sự thiếu kiên nhẫn."

Diệp Thanh Tuyết nghe vậy thì cười mỉa mai, bà ấy thản nhiên nói: "Đồ ngu, ông đang nói gì vậy?"

Nhất thời Lưu Quý giận tím mặt.

Mà vào lúc này, Diệp Thanh Tuyết cũng tự nhiên lùi về sau một bước, bà ấy núp sau lưng Lý Hiên và nói: 'Cháu ngoại trai, lão già ngu đần này dám mắng dì cháu, cháu nói xem phải làm gì bây giờ?”

"Tất nhiên là vặn đầu của ông ta xuống để làm bóng đá rồi."

Lý Hiên nhàn nhạt lên tiếng, nhưng sự bình tĩnh trong giọng nói của hắn khiến Lưu Quý có chút ngờ vực.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Hiên và hỏi: "Cậu là ai?"

“Ông bảo Trịnh Ngọc Minh liên tục tìm kiếm thứ gì đó của nhà tôi, giờ lại hỏi tôi là ai sao?”

Lý Hiên lạnh lùng nói.

Lưu Quý chợt nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

"Cậu là tên vô dụng Lý Hiên của nhà họ Lý sao? Thế mà cậu vẫn chưa chết." "Đúng vậy, tôi chưa chết, cho nên ông sẽ chết."

Cơ thể của Lý Hiên bỗng dưng biến mất và khi hắn xuất hiện trở lại, hắn đã ở trước mặt Lưu Quý.

Nhất thời đồng tử của Lưu Quý co rụt lại, ông ta giơ tay lên và đánh về phía trước theo bản năng.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ông ta cảm thấy cơ thể mình bị bao bọc bởi một sức mạnh khủng khiếp, đập mạnh vào bức tường phía sau.

Lục phủ ngũ tạng bị xô lệch ngay lập tức, ông ta trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng không đợi cơ thể ông ta chạm đất, Lý Hiên đã túm lấy cổ ông ta và nhấc thẳng ông ta đến bên cửa sổ.

"Nếu thi thể của ông bị treo bên ngoài tòa nhà của hội sở Phạm Âm, chắc hẳn sẽ khiến những người phía sau ông cảm thấy sợ hãi một chút đi."

Lý Hiên giơ tay lên, ngay lập tức tấm rèm bị kéo xuống, xoắn thành một sợi dây thừng dài và siết lấy cổ của Lưu Quý.

"Phập” Toàn bộ cơ thể của Lưu Quý bị treo ở phía ngoài cửa sổ.

Cho dù ông ta là cường giả cảnh giới Tông Sư cũng không có tư cách chống cự.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom