Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Hôm nay là thứ sáu, theo quan sát của Trần Tiến, thì Lý Khởi Minh, con trai Lý Cương, thường về nhà vào hai ngày cuối tuần.

Sáu rưỡi tối, Trần Tiến đội mũ, đeo khẩu trang, mặc chiếc áo khoác to rộng đi ra khỏi nhà.

Anh ta đi vào khu đô thị Tân Giang từ cổng phía đông, bảo vệ chỉ quản lý xe cơ giới, không quản lý người đi bộ và xe thô sơ.

Khi đi qua camera giám sát ở cổng, anh ta không ngẩng đầu lên, mà đi thẳng vào. Vào đến bên trong khu đô thị, anh ta căn cứ vào bản đồ đã vẽ chi tiết, dễ dàng tránh được mấy chỗ có camera giám sát, đi đến khu biệt thự ở giữa, thong thả bước đến ngôi biệt thự ở bên ngoài cùng phía tây.

Anh ta nhìn vào bên trong ngôi biệt thự, chỉ có một chiếc xe của Lý Cương để ở đó, không có xe của con trai hắn, xem ra con trai hắn vẫn chưa về nhà. Không biết hôm nay Lý Khởi Minh có về nhà không, có điều cũng không quan trọng, nếu hắn không về nhà thì chờ đến lần sau hẵng ra tay, đằng nào thì cũng có rất nhiều cơ hội.

Anh ta lại nhìn cánh cổng sắt của ngôi biệt thự, sau đó vỗ vào một thứ được bọc bên trong chiếc áo khoác.

Thôi được, tôi đã hoàn thành công việc chuẩn bị và thăm dò rồi, tiếp theo đây sẽ để người bạn đó đích thân ra tay.

Trần Tiến mỉm cười: “Bây giờ, lại đến lúc tôi cần lộ diện rồi đây.” Nói xong liền quay người đi ra khỏi khu đô thị.

Hôm nay Lý Khởi Minh không được vui, hắn ngồi quán bar với bạn mấy tiếng đồng hồ, kết quả phát hiện ra cô nàng chân dài mà mình tán tỉnh nãy giờ hóa ra là gái bar, lúc bảo đi thuê phòng, thứ gái đó nói phải đưa tiền mới được, thật là bi kịch. Một gã công tử ăn chơi như hắn không phải là loại keo kiệt, cũng chẳng thiếu tiền, nhưng hắn không hề định tìm gái điếm, từ trước đến giờ hắn chỉ thích rau sạch.

Thế là hắn liền thanh toán và ra về rất sớm, hôm nay đã uống rượu, hắn cũng biết mình biết ta, biết là mấy tháng cuối năm, cảnh sát giao thông kiểm tra rất nghiêm ngặt vụ lái xe sau khi uống rượu. Lái xe sau khi uống rượu mà bị kiểm tra ra thì vô cùng phiền hà, nhất là vào những khoảng thời gian quản lý nghiêm ngặt, nếu bị bắt, đầu tiên sẽ báo lên cấp trên, như vậy thì có người làm trong đội cảnh sát giao thông cũng chưa chắc đã giúp được. Ngay cả khi bố hắn còn sống, vào thời điểm cuối năm hắn cũng không dám lái xe sau khi uống rượu gây thêm phiền phức, huống hồ bây giờ Lý Cương đã chết.

Hắn gọi điện thoại bảo một người bạn lái chiếc xe của hắn đến cổng khu đô thị, sau khi cảm ơn bạn, hắn tự lái xe vào trong khu đô thị.

Lúc này mới là 8 giờ tối. Đến cổng sắt trước nhà, hắn xuống xe lấy chìa khóa ra định mở cửa, bước tới trước cổng, vừa định tra chìa khóa vào lỗ khóa, bỗng có mấy tiếng phụt liên tục, mấy luồng hơi nước phun vào mặt hắn.

Hắn vô thức hít vào một hơi sâu, mùi gì rất kỳ quặc, ngay sau đó, theo bản năng, hắn liền lùi lại mấy bước để nhìn cho rõ xem là thế nào.

Hắn phát hiện thấy có một cái bình nhựa treo trên cánh cổng sắt ở ngay chỗ đối diện với mặt hắn, chiếc bình sơn màu đen, treo ở chỗ tối nên vừa nãy hắn mới không để ý thấy, lúc này cái bình vẫn đang tiếp tục phun tới tấp vào mặt hắn. Hắn còn chưa phản ứng kịp, bỗng thấy người rất khó thở, hắn lảo đảo lùi lại phía sau, rồi lại há mồm hít vào mấy hơi, càng thấy không ổn.

”Ái dà, cái gì… cái thứ gì…” Hắn chưa kịp kêu lên, đã ngã lăn ra đất. Từ lúc hắn hít hơi đầu tiên, cảm thấy cái mùi kỳ quặc đó cho đến lúc hắn bất tỉnh ngã lăn ra đất, chưa đầy một phút. Sau khi hắn ngã ra đất, cái bình nhựa đó vẫn tiếp tục phun ra một chút hơi sương, một lúc sau mới hết hẳn.

Hiển nhiên, đó là để đảm bảo cho hắn hít đủ lượng, không thể cứu sống được.

Diêu Tố Nguyệt đang xem ti vi trong nhà, cuối tuần nào con trai cũng sẽ về nhà ở, tối nay con trai gọi điện thoại cho bà ta báo có việc bên ngoài, sẽ về muộn một chút, bà ta không hề suy nghĩ nhiều.

Đến hơn 8 giờ, chuông cổng reo lên. Diêu Tố Nguyệt đứng dậy, bấm vào nút đàm thoại chuông cổng, hỏi: “Ai thế?”

Giọng của một người lạ từ ngoài cổng vọng vào: “Con trai chị bị ngất ở ngoài cổng, chị mau ra xem thế nào.”

Diêu Tố Nguyệt thất kinh, vội mở cửa đi ra, vừa đến cổng đã thấy có ô tô đỗ ngoài cổng, đèn xe đang bật sáng, Lý Khởi Minh quả nhiên đang nằm lăn dưới đất ở ngay cạnh đó.

Diêu Tố Nguyệt vội chạy tới, bà ta đang định xoay mở khóa cổng, lại có mấy tiếng phụt liên tục, hơi nước phun thẳng xuống đỉnh đầu bà ta.

”Cái gì thế?” Bà ta không kịp nghĩ nhiều, trong đầu chỉ nghĩ đến việc mở cửa xem con trai thế nào, cuối cùng, bà ta cũng mở được cánh cổng sắt ra, lúc này bà ta đã bị hơi sương phụt vào mặt mấy lần, bà ta cảm thấy khó thở, đến bên cạnh con trai, còn chưa biết con trai bị làm sao, thì cũng ngã lăn ra đất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Vương Các Đông ngồi trong phòng họp, vẻ mặt nghiêm trọng. Mấy hôm nay họ đang bận rộn điều tra vụ án nhà họ Giang, hoàn toàn không thể ngờ tới lúc này lại có thêm một vụ án mới, mà lại là một vụ án lớn.

Bác sĩ pháp y Trần vội vã chạy vào, anh ta chưa kịp lên tiếng, Vương Các Đông đã hỏi: “Thế nào, kiểm tra ra chưa?”

Vẻ mặt bác sĩ Trần rất nghiêm túc, đáp: “Thiết bị của chúng tôi có hạn, không dám động vào cái bình nhựa, đã niêm phong lại giao cho chuyên gia của Sở Công an thành phố giám định rồi. Theo kinh nghiệm của tôi, sơ bộ có thể thấy hai người này đều chết vì ngộ độc Cyanide. Thứ nhất, tôi ngửi thấy trên chiếc chai có mùi đắng của hạnh nhân, đây là mùi riêng của Cyanide. Thứ hai, trên mặt hai người chết đều có vết đỏ hồng, chúng tôi đã giải phẫu sơ bộ, phát hiện máu không hề đông. Đây đều là triệu trứng điển hình khi ngộ độc Cyanide.”

Vương Các Đông quay người đi, im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi khẽ nói: “Những vụ án sử dụng cyanide để mưu sát, không chỉ trong huyện mình, mà ngay cả các huyện thị xung quanh cũng chưa từng thấy bao giờ.”

”Anh cả, chắc là cùng một hung thủ thôi.”

Vương Các Đông hít một hơi thở sâu, nét mặt trầm trọng: “Đúng thế, liên tục xảy ra những vụ án sử dụng thủ đoạn kiểu này, chắc chắn vẫn là gã hung thủ đó. Lý Cương cũng bị chết trong vụ nổ do Cam Giai Ninh gây ra, vợ và con trai anh ta cũng giống như Giang Bình, đều bị giết sạch! Cũng là lỗi của tôi, đã không nghĩ đến chuyện hung thủ lại gây án lần nữa, nếu biết sớm để đề phòng, biết đâu lại bắt sống được hung thủ rồi!”

Bác sĩ Trần an ủi: “Anh cả, cũng không thể trách anh được, dù sao Giang Bình cũng là kẻ thù trực tiếp của nhà họ Hà, khi đó mục tiêu trong vụ nổ của Cam Giai Ninh là Giang Bình, Lý Cương chẳng qua là chịu trách nhiệm hòa giải, bản thân anh ta không có khúc mắc gì với nhà họ Hà, ai mà biết được mục tiêu trong vụ án tiếp theo của hung thủ lại là cả nhà Lý Cương.”

”Ừ, chắc là hung thủ một lòng muốn báo thù cho Cam Giai Ninh, không hề điều tra ba người cùng chết trong vụ nổ có ân oán gì với Cam Giai Ninh, thấy Cam Giai Ninh làm chết cả ba người đó, cứ nghĩ là cả ba người này đều có thù, nên mục tiêu tiếp theo là nhà họ Lý. Đúng rồi, nếu như vậy, mục tiêu thứ ba của hung thủ có khả năng sẽ là nhà Lục Vệ Quốc!” Anh vội lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Kiệt.

Mấy phút sau, Lâm Kiệt chạy vào, nói: “Anh cả, camera giám sát ở bốn cổng của khu đô thị Tân Giang và tám camera giám sát bên trong khu đô thị đều đã lấy về rồi, chúng em đang điều tra.”

”Được, việc dò tìm kiểm tra vật chứng ở xung quanh tiến hành thế nào rồi?”

”Dò tìm ở hiện trường không phát hiện thấy vật gì do hung thủ để lại.”

Vương Các Đông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhìn từ góc độ hiện trường, chìa khóa còn đang cắm vào ổ khóa ngoài cổng sắt của biệt thự, rõ ràng là Lý Khởi Minh đang chuẩn bị mở cửa thì bị chết do ngộ độc cyanide trong chiếc bình nhựa. Sau đó, Diêu Tố Nguyệt ra ngoài biệt thự, thấy con trai nằm trên đất bên ngoài cổng sắt, định ra mở cổng, tiếp tục chết vì ngộ độc cyanide. Khả năng thứ nhất là Diêu Tố Nguyệt nghe thấy tiếng kêu cứu của con trai, khả năng thứ hai là Diêu Tố Nguyệt không biết có chuyện đã xảy ra với con trai mình ở ngoài cổng, nếu là như vậy… đúng rồi, thế thì là hung thủ bấm chuông cổng, đã kiểm tra dấu vân tay trên chuông cổng chưa?”

Bác sĩ Trần đáp: “Đã kiểm tra rồi, có rất nhiều dấu vân tay trên chuông cổng, không rõ trong đó có dấu vân tay của hung thủ không. Ngoài ra, cũng đã dò tìm kiểm tra tất cả những chỗ gần cái cổng sắt, những chỗ cần lấy dấu vân tay đều lấy rồi. Bề mặt đường là bê tông, lại là đường nội bộ trong khu đô thị, không thể phán đoán được dấu chân của hung thủ.”

Vương Các Đông gật đầu: “Hung thủ trong vụ án này rõ ràng vẫn là cùng một đối tượng, chúng ta đã biết cân nặng và chiều cao của hắn, dấu chân không có gì quan trọng. Đúng rồi, đội trưởng Lâm, cậu lập tức đến gặp giám đốc Sở, điều sáu cảnh sát nhân dân quản lý trị an, hai người một nhóm, đi theo bảo vệ người nhà của Lục Vệ Quốc, ba ca lần lượt thay phiên nhau, giám sát liên tục 24/24. Người của đội Trinh sát hình sự chỗ chúng ta có hạn, chủ yếu còn phải tiếp tục làm nhiệm vụ phá án.”

Lâm Kiệt nói: “Anh cả, ý anh là mục tiêu tiếp theo của hung thủ là người nhà của Lục Vệ Quốc?”

”Đúng thế, Giang Bình, Lý Cương, Lục Vệ Quốc cùng bị chết trong vụ nổ của Cam Giai Ninh, cả nhà họ Giang và nhà họ Lý đều bị giết rồi, bây giờ chỉ còn lại nhà họ Lục nữa thôi, nhất định phải bảo vệ nghiêm ngặt, không được phép để xảy ra bất cứ sai sót nào nữa. Các anh đi theo mà phát hiện ra bất cứ kẻ nào có dấu hiệu khả nghi, lập tức dẫn về để tra hỏi!”

”Vâng, em sẽ phân công làm ngay.”

”Ngoài ra, tình hình bạn học của Cam Giai Ninh điều tra thế nào rồi, nhất là cái tay Ngô Cương ấy, đã tìm ra chưa?”

”Những bạn nam cùng học mà có chiều cao, cân nặng phù hợp với điều kiện vẫn đang được điều tra từng người một xem ai có khả năng phạm tội, bây giờ vẫn chưa tìm được ra manh mối nào. Số điện thoại nhà cũ của Ngô Cương không gọi được, đã liên hệ với công an địa phương ở đó, họ cũng đã đến tận nơi để tìm hiểu, được biết là gia đình họ đã chuyển đi nơi khác, hàng xóm nói là đã chuyển đi rất nhiều năm rồi, không rõ là đi đâu. Công an địa phương đang thử liên hệ với họ hàng nhà anh ta, em nghĩ là chắc vài hôm nữa sẽ có thông tin thôi.”

”Được, bên cậu nhất định phải khẩn trương. Bây giờ chúng ta đang chạy đua với hung thủ, hung thủ vô cùng nguy hiểm, am tường các thủ đoạn hóa học, giỏi đầu độc giết người, chưa biết chừng lần sau hắn lại nghĩ ra một cách quỷ quái nào đó để mưu sát, chúng ta nhất định phải nhanh chóng bắt hắn về quy án!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Ngày hôm sau, sau khi mẹ con Diêu Tố Nguyệt bị giết, Từ Tăng biết tin, cảm giác như bị nước lạnh giội vào đầu, tim run lên bần bật.

Trần Tiến, ông đúng là một thằng điên!

Từ Tăng cảm thấy cuộc sống vốn yên bình với một tương lai tươi đẹp của mình đã hoàn toàn bị Trần Tiến làm cho đảo lộn. Nếu có cơ hội lựa chọn lại, anh nhất định sẽ tố giác Trần Tiến ngay từ đầu, khi Trần Tiến chưa phạm tội.

Nhưng bây giờ biết làm sao? Lần trước, khi Vương Các Đông nhắc đến người bạn nối khố từ nhỏ của anh, anh đã nói dối là Trần Tiến ở Mỹ không về nước hơn mười năm rồi. Nếu công an bắt được Trần Tiến, điều tra ra anh ta đã về nước từ mấy tháng trước, mà còn gặp mình mấy lần, mình chẳng phải sẽ bị dính vào vụ này hay sao? Vụ án như thế này, một khi đã bị truyền thông đưa tin, thì không ai có thể cứu được mình, mà cũng không muốn cứu mình.

Làm thế nào đây, bây giờ có cách nào cứu vãn được tình thế không?

Từ Tăng nheo mắt, khuyên anh ta về Mỹ thêm một lần cuối cùng nữa vậy.

Nếu anh ta vẫn không tỉnh ra, cách tốt nhất… cách giải quyết tốt nhất là, trước bị cảnh sát bắt được thì Trần Tiến đã chết, chết rồi thì chẳng còn đối chứng được gì nữa! Vĩnh viễn không bao giờ liên lụy dính líu đến mình nữa!

Toàn thân Từ Tăng lạnh toát, anh giật bắn người vì ý nghĩ khủng khiếp vừa nảy ra trong đầu mình!

Anh chợt hiểu ra, vì sao một người phụ nữ mềm yếu như Cam Giai Ninh lại có thể gây ra vụ nổ để chính mình phải chết, tại sao một người tốt, chưa từng đánh nhau bao giờ như Trần Tiến lại có thể giết người.

Khi lợi ích quan trọng nhất của mình bị xâm hại, tất cả mọi người sẽ đều có khả năng trở thành kẻ phạm tội. Mình cũng không ngoại lệ, để bảo vệ cuộc sống của mình, mình cũng mong Trần Tiến chết.

Rốt cuộc có buộc phải đi theo con đường phạm pháp hay không, liệu có cách giải quyết nào tốt hơn không? Từ Tăng hoang mang sợ hãi, đồng thời do dự không biết làm thế nào. Cả ngày hôm nay, anh luôn ở trong tâm trạng sợ hãi.

Sau khi thu xếp xong nhà họ Lý, Trần Tiến lại tiếp tục bắt đầu một chu trình bận rộn khác, chỉ cần hoàn thành hai vụ án nữa là toàn bộ kế hoạch sẽ thành công. Thôi được, mục tiêu tiếp theo sẽ là Phạm Trường Căn.

Thế lực của nhà họ Phạm ở huyện Kim rất lớn. Bố đẻ đã mất của Phạm Trường Căn từng là bí thư của huyện Kim, nhà Phạm Trường Căn là một gia đình nhiều thế hệ quan chức điển hình, được mệnh danh là “cả nhà công chức, một trưởng trên, ba trưởng dưới“. Anh cả là cục trưởng Cục Quốc thuế thành phố, chị thứ hai là trưởng phòng tư pháp của một thị trấn kinh tế rất phát triển, người con thứ ba là Phạm Trường Căn, làm trưởng công an thị trấn, người con thứ tư là phó phòng Công thương huyện thành. Ngoài bốn anh chị em họ ra, còn có một ông anh họ là thư kí của lãnh đạo tỉnh ủy, vợ chồng con cái của họ đều làm việc trong các cơ quan hành chính sự nghiệp hoặc doanh nghiệp nhà nước. Mặc dù nhà Phạm Trường Căn chỉ có một người là quan chức cấp thành phố, nhưng người trong gia tộc đều nắm thực quyền trong tay, mạng lưới quan hệ có ở khắp các cơ quan địa phương, vô cùng chắc chắn, tạo nên thế lực thâm căn cố đế của nhà họ Phạm ở địa phương.

Trương Hồng Ba chỉ là anh vợ của Phạm Trường Căn thôi, nhưng cũng đã giàu có hàng thứ mười mấy trong huyện, nhìn thế cũng đủ biết thế lực của nhà họ Phạm mạnh đến mức nào.

Có thể nói một cách không hề khoa trương rằng, ở huyện Kim này, hoàn toàn không có việc gì mà nhà họ Phạm không làm được.

Cho nên, trước đây, khi Vương Các Đông nghĩ cách xử lý chân tay sai khốn kiếp của Phạm Trường Căn là Giang Bình, đã bị rất nhiều người ngăn cản. Thậm chí anh còn muốn giáo dục thằng oắt lưu manh Giang Tiểu Binh nhưng cũng không thể thực hiện được.

Cũng vì thế, khi Hà Kiến Sinh đắc tội với Trương Hồng Ba - anh vợ Phạm Trường Căn, đối phương đã đến tận nhà đánh người, rồi lại cho công an thị trấn bắt giữ Hà Kiến Sinh, gây ra vụ bi kịch.

Tất nhiên là thế lực nhà Giang Bình không thể so được với nhà Phạm Trường Căn, thậm chí nhà Lý Cương cũng vẫn kém xa nhà họ Phạm. Mặc dù nhà Lý Cương có người làm quan, nhưng chưa đến mức cả họ được nhờ. Còn nhà họ Phạm, cả nhà đều là công chức, mạng lưới quan hệ có ở tất cả các cơ quan, vô cùng sâu rộng, không ai dám động vào. Mặc dù Trần Tiến nhất định có thể giết được Phạm Trường Căn, nhưng chỉ giết một mình hắn, thế lực nhà họ Phạm vẫn vô cùng vững mạnh, thì có thể coi là báo thù cho Cam Giai Ninh thành công hay không?

Không, muốn hoàn thành kế hoạch này, vẫn phải cần đến sự giúp đỡ từ người bạn ấy của mình, mới có thể khiến cho nhà họ Phạm phải cúi xuống làm người từ đây!

Nhưng bây giờ, bước đầu tiên của vụ này gặp phải một chút phiền toái, giết Phạm Trường Căn không dễ.

Thường thì Phạm Trường Căn ở trụ sở công an thị trấn, mình không thể học theo Cam Giai Ninh ôm một cục thuốc nổ đến công an thị trấn gặp hắn. Hắn ra vào đều ngồi ô tô, từ nhà hắn đến trụ sở công an thị trấn không có đoạn đường nào vắng vẻ, không thể ra tay được.

Phiền hơn nữa là mặc dù Lý Cương sống ở khu đô thị cao cấp, nhưng bộ phận quản lý đô thị chỉ quản lý ô tô, không quản lý người đi bộ và xe thô sơ, việc ra vào khu đô thị để thăm dò rất thuận tiện, nhưng Phạm Trường Căn sống ở một khu biệt thự công chức cao cấp của huyện Kim, khu đô thị nằm cạnh một cái hồ phong cảnh ở khu vực ngoại ô, quy mô rất nhỏ, trong khu có chưa đến một trăm hộ, toàn bộ đều là những ngôi biệt thự hoành tráng nằm riêng một chỗ, một mình một cổng. Ngoài Phạm Trường Căn, nghe nói còn có rất nhiều quan chức của huyện cũng sống ở đây, bao gồm cả bí thư huyện ủy.

Bảo vệ ở cổng canh gác rất nghiêm ngặt, chỉ cho phép xe cơ giới của người trong khu đô thị được ra vào, toàn bộ xe cơ giới của người ngoài nếu muốn vào, đầu tiên bảo vệ sẽ liên lạc với chủ nhà trong khu đô thị để xác nhận, sau khi đảm bảo không có sai sót mới cho vào. Hơn nữa, tất cả người ngoài và xe thô sơ muốn vào đều phải đăng ký từng người một, sau khi đối chiếu kiểm tra cẩn thận mới được vào.

Sau khi đi lại quan sát từ phía ngoài khu đô thị, Trần Tiến đã có được những thông tin như vậy, còn bản thân anh ta chưa từng bước qua cổng khu đô thị một bước, thậm chí cũng chẳng biết Phạm Trường Căn sống ở dãy biệt thự nào trong khu đô thị.

Bảo vệ canh gác nghiêm ngặt như vậy, làm sao hoàn thành được kế hoạch mưu sát đây?

Đến Phạm Trường Căn ở nhà nào, cổng nào còn không biết, thì làm sao có cơ hội ra tay?

Toàn bộ công tác bảo vệ như một chiếc thùng bằng sắt, kín kẽ không thể công phá được, nhưng Trần Tiến lại nghĩ, đây có phải là Trung Nam Hải đâu, làm gì có chuyện bảo vệ kín kẽ đến mức không có bất cứ sơ hở nào? Chắc chắn sẽ có cơ hội, nhất định phải chớp được cơ hội này.

Còn rốt cuộc phải làm thế nào, thì cần suy nghĩ lên kế hoạch cẩn thận. Đồng thời, cũng cần có sự giúp đỡ của người bạn đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


“Anh cả, đã lấy được cái bình nhựa về rồi.” Bác sĩ pháp y Trần một tay cầm vật gì đó, một tay cầm bản báo cáo, nói, “Người bên pháp y của Sở Công an thành phố nói bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy thứ gì nguy hiểm thế này, họ phải vào trong phòng thí nghiệm khí độc, mang đồ bảo hộ kín mít rồi mới dám tháo ra.”

”Bên trong là cái gì?” Vương Các Đông lo lắng hỏi.

”Quả nhiên là Cyanide, là loại nguy hiểm nhất trong các hóa chất Cyanide, Hydrogen cyanide.”

”Hydrogen cyanide?” Vương Các Đông vừa suy nghĩ về cái tên này vừa hỏi: “Hình như là loại khí độc dùng để giết người của Hitler?”

Bác sĩ Trần gật đầu: “Đúng thế, trước đây Hitler đã sử dụng chất này. Hydrogen cyanide ở dạng khí khi nhiệt độ hơn hai mươi sáu độ C, bây giờ là mùa đông, Hydrogen cyanide ở dạng dung dịch. Đây là một chất cực độc thuộc phạm vi quản lý rất chặt chẽ của các cơ quan công an, nhưng việc tinh chế lại rất đơn giản, chỉ cần dùng Carbon và Ammoniac kết hợp theo một tỉ lệ nhất định rồi làm nóng là được, nguyên liệu cần thiết cho cả quá trình chỉ gồm một vài chất đơn giản như Mêtan, Natri hiđroxit, Ammoniac, tất cả những chất này đều có thể lấy được từ những chất khác một cách dễ dàng. Hung thủ có thể tự tạo ra được Natri và Nicotine nồng độ cao, thì chuyện tạo ra Hydrogen cyanide không có gì đáng nói. Chỉ có một điểm duy nhất cần chú ý trong quá trình tinh chế Hydrogen cyanide là vấn đề tự bảo vệ của người tinh chế, nhưng nếu hung thủ có thể tinh chế được Nicotine, thì chắc chắn cũng đã nắm vững cách tự bảo vệ. Sau khi giám định, công an thành phố phát hiện thấy nồng độ Hydrogen cyanide trong chiếc bình nhựa đạt trên 95%, hơn nữa hung thủ còn nắm được kỹ thuật tinh chế Nicotine nồng độ cao, chuyên gia của công an thành phố nói, nếu không phải là sử dụng thiết bị công nghiệp để hoàn thành, thì hung thủ đúng là chuyên gia của các chuyên gia về mức độ chính xác trong việc kết hợp các loại hóa chất và điều kiện thí nghiệm.”

Vương Các Đông mím chặt môi, mặt tái xanh, một loạt các chứng cứ này càng khẳng định phán đoán của anh rằng hung thủ là bạn học của Cam Giai Ninh là đúng.

Những người làm trong ngành hóa học bình thường không thể có trình độ chuyên môn ở mức này, cho dù là có thể tinh chế được Nicotine và Hydrogen cyanide, thì độ thuần khiết cũng không thể đạt đến mức có thể so sánh với trình độ công nghiệp. Chỉ có bạn học của Cam Giai Ninh, những người được đào tạo chuyên ngành bài bản, mới có thể tạo ra được những chất độc khủng khiếp như vậy.

Bác sĩ Trần mở chiếc bình nhựa ra, chỉ vào bên trong giải thích: “Hydrogen cyanide có khả năng ăn mòn rất mạnh, nhưng loại bình nhựa PE này có thể bảo quản được. Hung thủ đã làm tất cả hai chai, bên trong đều chứa Hydrogen cyanide, hai chiếc chai này buộc vào với nhau. Nắp chai đã được hung thủ gia công lại, bên ngoài chiếc chai có gắn với pin, mô tơ và thiết bị điều khiển từ xa. Bộ mô tơ và thiết bị điều khiển từ xa này chắc là hung thủ tháo ra từ ô tô hoặc máy bay đồ chơi điều khiển từ xa. Hung thủ treo cả hai cái chai lên cánh cổng bằng rào sắt của nhà Lý Cương, độ cao khoảng tầm đỉnh đầu. Như vậy, một chiếc chai hướng ra ngoài cổng sắt, chiếc kia hướng vào phía trong cổng sắt, khi Lý Khởi Minh đứng ở ngoài cổng, hung thủ nấp từ xa, thao tác thiết bị điều khiển từ xa bấm vào công tắc của cái chai bên ngoài. Khi Diêu Tố Nguyệt đứng ở bên trong cổng, hung thủ lại bấm vào cái công tắc khác. Ngoài ra, hung thủ đã sơn màu đen lên toàn bộ các thiết bị, trong đêm tối khó bị mục tiêu phát hiện ra. Một khi hung thủ bật công tắc, mô tơ chuyển động sẽ nhấn vào chiếc nút bên trên nắp chai, hydrogen cyanide sẽ phun ra ngoài với lượng lớn dưới dạng hơi sương. Anh cả, hay là tôi làm thử cho anh xem?”

”Được, anh thử xem.”

Bác sĩ Trần đặt cái chai xuống đất, anh lấy tay ấn vào nút chai, nước trong chai lập tức phun ra ngoài, tốc độ phun rất nhanh, lượng rất nhiều.

Vương Các Đông nói: “Cái này rất giống cái bình xịt nước dùng để tưới hoa.”

”Vâng, đúng thế, nắp cái chai này được gia công lại từ nắp của bình xịt nước. Bình to thì hơn mười tệ một cái, mua ở chỗ nào cũng có. Khi gia công lại cái bình xịt nước, đầu tiên hung thủ bơm đủ khí vào bình, tạo thành áp suất cao ở trong bình, khi mô tơ chuyển động, ấn nút bình xuống, khí độc bên trong sẽ lập tức phụt ra, có lẽ phải phun xa được đến hai mét. Lượng khí phun ra cũng nhiều hơn bình xịt nước rất nhiều. Cũng có nghĩa là, khi Lý Khởi Minh chuẩn bị mở cổng, còn chưa kịp phản ứng thì lượng hít vào đã đủ để giết chết anh ta. Có muốn trốn cũng không kịp.”

Vương Các Đông nheo mắt: “Khoảng cách của thiết bị điều khiển từ xa có thể là bao nhiêu?”

”Trong vòng hai ba chục mét thì thoải mái.”

”Cũng có nghĩa là, lúc đó hung thủ nấp ở một chỗ nào đó bên ngoài biệt thự nhà họ Lý, trông thấy Lý Khởi Minh về nhà mở cửa trong bóng tối, hắn bấm công tắc điều khiển từ xa, giết chết Lý Khởi Minh. Sau đó đợi đến lúc Diêu Tố Nguyệt đi ra ngoài cửa, khi bà ta đi đến chỗ cổng sắt, hung thủ lại bấm thiết bị điều khiển từ xa một lần nữa?”

”Đúng thế, chiếc chai đầu tiên phun ra ngoài, vào Lý Khởi Minh. Chiếc chai thứ hai phun vào trong, vào Diêu Tố Nguyệt.”

Vương Các Đông bổ sung: “Mà lúc đó Diêu Tố Nguyệt chỉ để tâm đến thằng con trai đang ngã lăn dưới đất, càng không để ý đến sự tồn tại của chiếc hộp sắt.”

Bác sĩ Trần nói: “Cho dù có để ý thì cũng không kịp, chỉ cần Diêu Tố Nguyệt đặt chân vào phạm vi bán kính phun ra của chiếc chai, trong chai là Hydrogen cyanide nồng độ cao, chỉ cần hít một hơi, cũng sẽ nhanh chóng thấy khó thở, lúc đó người ta sẽ vô thức há to miệng để hít thở, thế là chết rất nhanh.”

”Ngộ độc Hydrogen cyanide hoàn toàn không thể cứu được à?”

”Nếu là ăn vào, đồng thời lập tức phát hiện ra đã ăn phải chất có chứa Cyanide, nôn ra luôn, thì ở một xác suất nhất định có thể cứu được. Nhưng loại hơi nước có nồng độ cao như vậy, chỉ cần hít vào một hơi, là trong vòng mười mấy giây sẽ thấy khó thở, hoàn toàn không thể cứu được.”

Vương Các Đông nghĩ ngợi một lát, hiểu ra: “Nếu nồng độ hydrogen cyanide trong chiếc chai không đủ cao, liệu có khả năng cứu sống được hai mẹ con Diêu Tố Nguyệt hay không?”

”Vâng, nếu nồng độ thấp, lượng hít vào đầu tiên không đủ để giết người, mà người bị hại phản ứng nhanh, mau chóng thoát ra khỏi phạm vi bán kính phun ra, mặc dù có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ cần đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời là có khả năng cứu sống.”

Vương Các Đông hít một hơi thở sâu: “Hung thủ trực tiếp để lộ cho cảnh sát biết trình độ chuyên môn của hắn, không hề sợ hãi, tự tạo ra Nicotine và Hydrogen cyanide thuần chất nồng độ cao, mục đích là một khi đã ra tay, người bị hại một trăm phần trăm sẽ chết ngay trong vòng một đến hai phút, không thể cứu sống được. Hắn phạm tội với thái độ bắt buộc đối phương phải chết. Rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào với Cam Giai Ninh đã khiến hung thủ điên cuồng như vậy?” Vương Các Đông đắm chìm trong suy nghĩ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


“Quả nhiên lại là hắn!” Vương Các Đông đưa tay chà lên bộ râu lún phún đầy mặt, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nhìn màn hình máy vi tính.

Trong đoạn băng ghi hình, một người đàn ông thân hình phát tướng, đầu đội mũ, bịt khẩu trang, thong thả đi qua, khi đi đến chỗ giữa, hắn còn cố ý ngẩng đầu lên, đứng nguyên tại chỗ nhìn lên chỗ camera giám sát rồi mới rời đi.

Lâm Kiệt nói: “Nếu không phải là tên béo này cố tình dừng lại ở chỗ camera, chúng ta cũng không thể phát hiện ra đối tượng khả nghi nhanh như vậy được.”

”Hắn vào trong khu đô thị lúc mấy giờ?”

”Bảy giờ tám phút, tên béo đi vào từ cổng phía đông của khu đô thị, sau đó hắn vẫn rời khỏi khu đô thị bằng cổng phía đông. Đoạn băng ghi hình này lấy từ camera giám sát trong khu đô thị ở cạnh nhà họ Lý. Vì hắn cố tình dừng lại, nên cảnh sát điều tra nhanh chóng chú ý tới hắn, qua phân tích đặc điểm trang phục, đã tìm thấy hình ảnh hắn ra vào khu đô thị ở cổng phía đông.”

”Khi ra vào khu đô thị, hắn có hướng về camera làm động tác gì rõ ràng không?”

”Không, hắn chỉ dừng lại một lúc ở chỗ camera giám sát này trong khu đô thị, đồng thời ngẩng đầu lên. Khi ra vào ở cổng khu đô thị, đều đi bình thường, còn hơi cúi đầu.”

Vương Các Đông nheo mắt lại, phân tích: “Như vậy, khi hung thủ ra vào khu đô thị không có biểu hiện gì bất thường, là vì không muốn bị người khác chú ý, nhưng hắn cố tình dừng lại ở chỗ camera giám sát sau khi gây án, khiến mình lộ diện, mục đích là để trực tiếp cho chúng ta biết vụ này cũng do hắn gây ra.”

Lâm Kiệt gằn giọng: “Đúng thế, tên tội phạm này thực sự quá ngạo mạn!”

Vương Các Đông gật đầu, rồi lại lắc đầu, vừa nghĩ ngợi vừa nói: “Không đúng, tôi thấy đáp án không đơn giản như vậy. Cậu xem, thực ra hắn là người rất tỉ mỉ, khi ra vào ở cổng chính, hắn không hề hướng về phía camera làm bất cứ động tác kỳ quặc nào, giả vờ đi qua như một người dân bình thường. Nhưng sau khi gây án, ở chỗ cái camera giám sát trong khu đô thị gần nhà Lý Cương này - lúc đó chỉ có một mình hắn đi qua chiếc camera, xung quanh không có ai, hắn mới để mình lộ diện trước camera giám sát. Nếu hắn là một tên tội phạm bản tính vốn đã ngạo mạn, có biểu hiện biến thái tâm lý, thì hắn sẽ có ham muốn thể hiện mình là kẻ phạm tội mãnh liệt, sẽ phô trương vụ án này chính là do hắn gây ra, không thể kiềm chế được, khi ra vào đi qua chỗ camera giám sát ở cổng, cũng rất muốn để lại đặc điểm riêng của mình. Loại tội phạm tâm lý biến thái có ham muốn thể hiện mãnh liệt như thế thường càng dễ để lại manh mối, thuận tiện cho việc phá án của chúng ta. Nhưng hắn không thế, từ đầu đến cuối, tôi có cảm giác hắn là một người cực kỳ bình tĩnh, từ đầu đến cuối không hề để lại bất cứ manh mối trực tiếp nào cả. Kết hợp với tình hình vụ án nhà họ Giang, hung thủ cũng giơ ngón giữa lên ở camera giám sát trên đường An Lạc, còn những chỗ camera giám sát ở các đoạn đường khác, hắn đều vòng qua. Nghĩ lại những lần hắn nói chuyện điện thoại với chúng ta, - giả thiết kẻ nói chuyện điện thoại cũng chính là tên béo này, mà không phải là một tên đồng phạm khác, khi nói chuyện điện thoại với chúng ta, chắc chắn hắn đã sử dụng thiết bị biến thanh, lời nói điên cuồng ngạo mạn. Tôi cảm giác, hắn đang cố tình che giấu tính cách thực của mình, cậu đã từng học Tâm lý tội phạm, chắc cũng biết, những tên chủ mưu trong các vụ mưu sát được lên kế hoạch chặt chẽ, tính cách khi phạm tội hoàn toàn tương phản với tính cách thực, nhằm mục đích che giấu bản thân. Tính cách thực của tên hung thủ này có khả năng không phải là một người ngạo mạn, ngược lại, tôi nghĩ hình ảnh một kẻ sáng suốt, trầm tính sẽ phù hợp với hung thủ hơn, cũng phù hợp với phong cách cẩn trọng tránh camera giám sát của hắn hơn.”

Lâm Kiệt suy nghĩ về lời của Vương Các Đông, gật đầu nói: “Anh cả, suy luận của anh rất chính xác, hung thủ chỉ cố tình hướng về camera để lộ diện có hai lần sau khi gây án, còn ở những chỗ camera khác, hoàn toàn không tìm thấy dấu vết của hắn, khi rời đi, hắn đã tránh toàn bộ những đoạn đường có camera giám sát, tất nhiên mục đích là để giảm bớt rủi ro, không bị bắt. Nhưng hoặc là từ đầu đến cuối không để lộ biểu hiện gì bất thường, tại sao hai lần phạm tội hắn đều cố tình lộ diện ở chỗ camera giám sát? Kỳ lạ thật!”

Trong đầu Vương Các Đông cũng đầy những dấu hỏi, anh thở dài nói: “Đúng thế đấy, lẽ ra nếu hai lần đi qua chỗ camera giám sát, hắn đều giả vờ đi như những người bình thường, chắc là đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết hung thủ cao thấp gầy béo thế nào. Nhưng hắn lại cố tình để lộ mình là hung thủ, dừng lại lộ diện ở chỗ camera giám sát, mặc dù đội mũ và bịt khẩu trang, không lộ mặt thật ra, nhưng vẫn để lại cho cảnh sát chúng ta manh mối phá án. Ít nhất, bây giờ chúng ta cũng nắm rất rõ chiều cao và cân nặng của hắn. Hắn là một người tỉ mỉ, bình tĩnh, hai lần phạm tội đều rất khôn ngoan, không hề để lại chứng cứ quan trọng gì, hơn nữa hành vi phạm tội cũng rất khôn ngoan, không ồn ào, không hề có dấu hiệu biến thái, khát máu, trên cơ thể bốn người bị hại đều không có vết thương, nếu không có sự xuất hiện của cảnh sát, người ngoài chắc chắn sẽ không biết là họ bị mưu sát. Hắn không phải là loại muốn tạo ra những vụ án lớn, cuối cùng bị cảnh sát bắt, để thể hiện ham muốn phạm tội, nên rất khó giải thích về hành vi bất thường của hắn ở chỗ camera giám sát.”

Lâm Kiệt suy ngẫm hồi lâu rồi nói: “Anh cả, quan điểm của em không giống anh lắm, em vẫn cho rằng hung thủ là một kẻ vấn đề về tâm lý. Từ những lời điên cuồng ngạo mạn khi chúng ta gọi điện thoại, rồi cố tình để lộ mình chính hung thủ ở chỗ camera giám sát. Còn anh nói hắn không thể hiện mình ở những chỗ camera giám sát khác, em thấy một tên tội phạm không cần phải thể hiện mình ở tất cả những chỗ rẽ trên đường đi, sau khi gây án xong lộ diện một lần là đủ để thể hiện ham muốn biểu diễn của hắn rồi.”

Vương Các Đông kiên quyết lắc đầu, tiếp tục thuyết phục Lâm Kiệt: “Cậu nhìn vấn đề phải kết hợp toàn bộ các manh mối trong suốt quá trình của cả hai vụ án để đảm bảo tính nhất quán. Thứ nhất, cả bốn người bị hại đều chết vì ngộ độc, thủ đoạn rất nhanh gọn sạch sẽ, phân tích từ góc độ hành vi tội phạm học, hung thủ hạ độc là để việc mưu sát không ồn ào, càng đảm bảo hắn không bị phát hiện. Nếu hung thủ có vấn đề về tâm lý, hoặc là có ham muốn biểu diễn hành vi phạm tội, thường sẽ sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn vấy máu, hay cắt xác ra làm nhiều mảnh… để thể hiện ham muốn biến thái trong tiềm thức của mình. Thứ hai, cả hai lần hung thủ đều chỉ lộ diện trước camera giám sát sau khi hắn gây án xong, còn khi đi qua những chỗ camera giám sát khác, hắn đều không có bất cứ biểu hiện gì bất thường, đồng thời chọn cách cố gắng đi vòng để tránh hết những chỗ có camera giám sát, đây không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên, điều này cho thấy hắn không hề thực sự muốn để mình lộ diện, chắc là phải có một mục đích khác nào đó. Là mục đích gì thì bây giờ tôi vẫn chưa đoán ra. Thứ ba, những lời nói của hắn trong vụ án nhà họ Giang vô cùng điên cuồng ngạo mạn, nhưng cậu hãy nhìn lại toàn bộ vụ án, sự ngạo mạn của hắn nhằm mục đích chính là khiến cho mỗi bước đi của Vương Lệ Cầm và cảnh sát đều tuân theo tiết tấu của hắn, rơi vào quỷ kế của hắn, để hắn thực hiện được âm mưu giết người, hủy tiền. Cậu thấy đấy, mặc dù hắn ngạo mạn, nhưng toàn bộ vụ án nhà họ Giang không có một sơ hở nào, thậm chí trong suốt quá trình gây án, hắn không hề lộ diện. Một tên tội phạm gây án bằng những thủ đoạn tinh vi như vậy, liệu có thể là một kẻ điên cuồng ngạo mạn không? Không thể! Thứ tư, bây giờ động cơ phạm tội của hung thủ đã rất rõ ràng, nhằm mục đích trả thù cho Cam Giai Ninh. Nếu chỉ đơn thuần là để thỏa mãn lòng thù hận, lẽ ra hung thủ phải làm cho vụ án càng ồn ào càng tốt, nhưng cả hai lần hắn đều lặng lẽ giết người bằng chất độc, giết người không thấy máu, điểm này mâu thuẫn với nhận định của cậu là hung thủ có ham muốn biểu diễn hành vi phạm tội.”

Lâm Kiệt nghĩ ngợi giây lát rồi tặc lưỡi bảo:“Thôi được, có lẽ là anh đúng, có điều em vẫn giữ phán đoán của mình, em vẫn tin hung thủ là một kẻ có ham muốn biểu diễn hành vi phạm tội hơn.”

Vương Các Đông đành gật đầu: “Những phân tích của tôi cũng chỉ xây dựng trên cơ sở suy luận từ những manh mối hiện có, cũng không chắc đã là đáp án cuối cùng. Rốt cuộc hung thủ có tính cách như thế nào, bây giờ không ai có thể khẳng định được.”

Lâm Kiệt nói: “Đúng rồi, trong lần phạm tội này, ngoài tên béo đó ra, vẫn chưa rõ tên đồng phạm còn lại là ai. Theo giám định bên chỗ anh Trần, hung thủ đứng trong phạm vi mười mấy mét gần nhà họ Lý, dùng điều khiển từ xa để điều khiển cái bình nhựa. Theo hiển thị của camera giám sát, Lý Khởi Minh vào khu đô thị lúc 8 giờ mười một phút, chắc một hai phút sau là đến cổng nhà mình, xuống xe mở cổng là chết luôn, Diêu Tố Nguyệt, mẹ anh ta cũng bị hại vào khoảng thời gian đó. Vì 8 giờ 20 phút đã có hàng xóm đi qua phát hiện thấy hai người đó nằm dưới đất. Cho nên thời gian hai mẹ con Diêu Tố Nguyệt bị hại đều vào khoảng 8 giờ 10 đến 8 giờ 20 phút. Nhưng tên béo vào khu đô thị lúc 7 giờ 8 phút, dừng lại mười phút, 7 giờ 18 phút đã rời khỏi khu đô thị. Sau đó camera giám sát không hề thấy hắn đi vào khu đô thị lần nào nữa. Cũng có nghĩa là, tên béo đã rời đi từ trước khi xảy ra vụ án. Có một kẻ khác đã ra tay thực hiện thao tác điều khiển từ xa cuối cùng. Nhưng chúng ta vẫn chưa phát hiện ra kẻ nào khả nghi qua camera giám sát.”

Vương Các Đông sờ tay lên trán, không tài nào nghĩ ra được: “Tên béo đi vào khu đô thị lúc hơn bảy giờ, tại sao mười phút sau lại đi luôn? Thao tác điều khiển từ xa là một việc rất đơn giản, nếu hắn đã vào khu đô thị, tại sao không đợi ở trong đó, tự ra tay, mà lại để một đồng bọn khác ra tay?”

Lâm Kiệt nói: “Đúng thế, chuyện này rất kỳ quặc. Chúng ta ít nhiều còn biết tên béo là hung thủ, nhưng không biết bất cứ thông tin nào về tên đồng bọn kia, thậm chí không biết là nam hay là nữ, không có bất cứ manh mối nào để điều tra. Chúng ta cũng không có cách nào biết được rốt cuộc tên đồng bọn này vào khu đô thị sau khi tên béo rời đi, hay là đã vào khu đô thị từ trước đó, càng không có cách nào biết được tên đồng bọn đó đã rời khỏi khu đô thị ngay sau khi xảy ra vụ án, hay là ẩn náu trong khu đô thị đến ngày hôm sau mới rời đi, thậm chí có khả năng tên đồng bọn này ở ngay trong khu đô thị, mấy ngày liền không ra vào, muốn tìm ra hắn lại càng khó khăn.”

Vương Các Đông suy ngẫm một hồi, thở dài bảo: “Đúng thế, tên đồng phạm này còn bí ẩn hơn. Chúng ta không biết gì về mối quan hệ giữa tên béo và tên đồng phạm, rồi vai trò của mỗi tên trong quá trình phạm tội. Ngày mai tôi sẽ đến khu đô thị Tân Giang một lần nữa, quan sát kĩ lại tình hình bên trong.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Ngày hôm sau, Vương Các Đông và Lâm Kiệt cùng bác sĩ pháp y Trần mặc thường phục, lái ô tô đến khu đô thị Tân Giang, vì Vương Các Đông chuẩn bị quan sát toàn bộ các đoạn đường đi, nên cho xe dừng lại ở bên ngoài khu đô thị, ba người đi bộ vào trong.

Khi đi vào ở cổng phía đông, bảo vệ không hề ngăn ba người lại, thậm chí cũng chẳng buồn nhìn họ. Lâm Kiệt nói: “Anh cả, bảo vệ ở đây không hề quản lý người đi bộ và xe thô sơ, đây là điều kiện rất tốt đối với hung thủ.”

Vương Các Đông mím môi bất lực:“Cũng chẳng có cách nào, khu đô thị lớn như vậy, đông tây nam bắc có bốn cổng liền, muốn quản cũng không quản nổi. Xe cơ giới thì sao, đều phải đăng ký chứ?”

”Chúng em hỏi rồi, ban ngày đa số xe cơ giới vẫn được đi qua, sau giờ cao điểm tầm chiều tối, xe bên ngoài thường không được vào.”

Vương Các Đông suy nghĩ một lát rồi nói: “Khi về cần kiểm tra xem, mấy chục cái ô tô đi qua đường An Lạc vào tối hôm xảy ra vụ án Giang Tiểu Binh, thời gian gần đây có xe nào đi vào khu đô thị Tân Giang không.”

”Việc này… Vụ nhà họ Lý hoàn toàn không cần sử dụng ô tô, anh thấy tên béo đó đi bộ vào mà, đồng phạm của hắn chỉ phụ trách việc điều khiển từ xa, cũng không dùng đến ô tô đúng không ạ?”

”Là nói như vậy, nhưng cũng không loại trừ khả năng trong quá trình thăm dò trước khi phạm tội, hung thủ trực tiếp lái xe vào trong khu đô thị.”

”Nhưng khu đô thị Tân Giang lớn như thế, lượng xe ra vào hàng ngày chắc phải lên đến cả nghìn lần, camera giám sát cũng không thể quay lại rõ ràng biển số của toàn bộ xe, khối lượng công việc này thực sự là quá sức đối với tình hình nhân lực bên em. Ngoài ra, nếu hung thủ lái xe khi vào thăm dò, cũng chưa chắc đã sử dụng cùng một xe, hoặc là đã thay biển số khác, công việc này cũng không thể điều tra tới cùng được.”

Vương Các Đông cũng rất hiểu, đầu tiên, trong quá trình thăm dò, hung thủ chưa chắc đã lái ô tô, cho dù là lái ô tô, cũng không chắc đã sử dụng cùng một xe, cho dù là cùng một xe, thì có khả năng cũng thay biển số, hơn nữa rốt cuộc là hắn đến thăm dò vào ngày nào, vào mấy hôm trước khi xảy ra vụ án, hay là trước khi xảy ra vụ án rất lâu? Những thông tin này đều không có cách nào biết được. Đừng có nói đội Cảnh sát hình sự chỉ có chừng hai mươi người, muốn kiểm tra hơn một nghìn lượt ô tô ra vào, đối chiếu từng chiếc xe xem có phải là một trong số mấy chục xe ở đường An Lạc hay không, cho dù có hai trăm người, cũng không thể đảm nhiệm nổi khối lượng công việc đó. Huống hồ nếu lần này hung thủ không hề sử dụng ô tô, chẳng phải là khối lượng công việc điều tra khổng lồ đó đều đổ xuống sông xuống biển hay sao?

Vương Các Đông suy nghĩ hồi lâu, dựa vào camera giám sát để xác định xem có ô tô trùng lặp hay không thực sự không phải là cách làm hợp lý, anh nghĩ sang một hướng khác, bảo:“Đổi một cách khác, cậu về rồi cử người đi điều tra một lượt xem hôm xảy ra vụ án nhà họ Lý, hơn năm mươi chủ xe đó ở đâu, có chứng cứ hoặc nhân chứng đáng tin cậy chứng minh họ không có mặt ở hiện trường không. Tất nhiên rồi, nếu là hung thủ, hắn nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng cho hành tung vào buổi tối hôm đó, sẽ tạo ra chứng cứ giả để cảnh sát loại trừ khả năng phạm tội của hắn. Ừm, sau khi điều tra xong, cậu tổng kết lại làm một bản báo cáo chi tiết, liệt kê hành tung của từng người vào buổi tối hôm đó và những chứng cứ xác nhận hành tung của họ, tôi sẽ nghiên cứu từng trường hợp xem ai nói dối.”

”Vâng, công việc này lát nữa em sẽ cho làm ngay.”

”Nhất định phải gấp rút đấy, vừa mới xảy ra ba ngày, điều tra sớm một chút sẽ dễ có đột phá, để lâu sẽ càng khó xác định hành tung vào buổi tối hôm đó của những chủ xe này.”

Sau đó ba người tiếp tục đi về phía nhà họ Lý. Suốt dọc đường, Vương Các Đông một lần nữa ghi nhớ chi tiết về toàn bộ những đoạn đường và số camera giám sát. Họ đi đến trước cổng nhà họ Lý.

Lúc này, nhà họ Lý đông chật họ hàng bạn bè đến giúp làm đám tang, ba người không vào nhà, mà đi kiểm tra một vòng xung quanh ngôi biệt thự.

Vương Các Đông nói: “Vừa nãy, tôi đã quan sát camera giám sát trong khu đô thị, có mấy đoạn đường không có camera, hung thủ rất dễ đi vòng để tránh.”

Lâm Kiệt nói: “Đúng thế, ngoài chiếc camera ở cổng và chiếc camera chỗ tên béo cố tình dừng lại ra, những chỗ khác đều không phát hiện thấy bóng dáng hắn.”

Bác sĩ Trần chỉ một khoảng cây xanh ở phía tây, nói: “Anh cả, chúng tôi đoán lúc đó hung thủ nấp ở ngay chỗ những bụi cây này, dùng điều khiển từ xa để điều khiển cái bình phụt.”

”Đã kiểm tra chỗ cây đó rồi chứ?”

”Vâng, không phát hiện thấy có manh mối gì để lại. Bao gồm cả dấu chân, vì có rất nhiều người đi qua, cũng không có cách nào xác định được đâu là dấu chân của hung thủ.”

Vẻ mặt Vương Các Đông u ám nặng nề, chuyến đi ngày hôm nay giúp anh hiểu sâu hơn về quá trình phạm tội của hung thủ, nhưng không hề có được tiến triển thực chất gì trong công tác điều tra phá án.

Anh im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Đội trưởng Lâm, sau khi về lập tức điều tra hành tung vào buối tối hôm đó của các chủ xe trên đường An Lạc. Ngoài ra, mấy hôm nay bị vướng vào vụ án nhà họ Lý, về rồi phải tiếp tục điều tra ngay mảng bạn học của Cam Giai Ninh, nhất là cái tay Ngô Cương.”

”Vâng, em sẽ nhanh chóng cho làm.”

”Ngoài ra, ngày mai cậu cùng tôi đi đến nhà họ Hà một chuyến, tôi muốn nói chuyện với bà mẹ chồng của Cam Giai Ninh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Trần Tiến đi một vòng xung quanh khu đô thị công chức cao cấp được bảo vệ nghiêm ngặt này một lần nữa.

Nhìn từ bên ngoài, thực sự là rất khó có cơ hội vào trong để thăm dò. Bảo vệ ở cổng quản lý người và xe cộ ra vào vô cùng nghiêm ngặt, toàn bộ khu đô thị đều có tường cao bao quanh, cho dù là vận động viên nổi tiếng cũng không thể leo qua tường được, huống hồ một người có tố chất sức khỏe kém như anh ta.

Muốn vào trong khu đô thị, chỉ có thể đi qua cổng chính. Nhưng bảo vệ ở cổng chính canh gác rất nghiêm mật, hầu như không có bất cứ cơ hội nào có thể lợi dụng được, phải làm thế nào đây?

Hay là xử lý tên Trương Hồng Ba trước, rồi mới giải quyết Phạm Trường Căn?

Trần Tiến do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ đó. Thôi cứ tiến hành theo kế hoạch.

Nhưng thăm dò như thế nào đây?

Trần Tiến nhìn ngó bốn xung quanh, chỗ này thuộc khu vực ngoại ô của huyện, xung quanh không hề có những tòa nhà cao tầng để có thể nhìn từ trên cao xuống quan sát toàn cảnh khu đô thị. Tiếp đó, anh ta lại nhìn lên ngọn núi cách đó không xa. Đây là ngọn núi gần nhất, về độ cao, đứng trên đỉnh núi đủ để nhìn rõ toàn cảnh của khu đô thị, có điều khoảng cách quá xa, cần có kính viễn vọng. Kính viễn vọng thông thường nhìn không rõ vật ở ngoài cự ly một hai ki-lô-mét.

Đúng, phải mua một chiếc kính viễn vọng có độ phóng đại cao. May mà kính viễn vọng không phải là vật phẩm bị quản lý, kể cả là mua kính viễn vọng quân dụng cũng không cần đăng ký tên thật, việc này vẫn rất tiện.

Ừm, cứ làm như thế đã, trước tiên cần đi mua một chiếc kính viễn vọng có độ phóng đại cao, sau đó lên núi quan sát thăm dò từ xa. Mặc dù có hơi phiền phức, nhưng biện pháp này rất an toàn, cũng là biện pháp hợp lý nhất mà anh ta có thể nghĩ tới.

Chiều tối, Trần Tiến đến một cửa hàng bán đồ ăn nhanh kiểu Trung Quốc ở bên ngoài khu đô thị, anh ta bưng chiếc khay đã lấy xong thức ăn, đang định tìm một chỗ ngồi, bỗng chạm phải ánh mắt của một người.

Từ Tăng đang ngồi trong một góc nhìn anh ta, từ tốn nhai nuốt ra vẻ đang ăn.

Trần Tiến đưa mắt quan sát một vòng xung quanh, chắc chắn chỉ có một mình Từ Tăng, liền chậm rãi tiến về phía chiếc bàn đó, đặt chiếc khay xuống, ăn một miếng cơm, đồng thời vừa ăn vừa nói bằng một giọng người bên cạnh khó có thể phát hiện ra: “Làm thế nào mà tìm được tôi?”

Từ Tăng vừa cúi đầu ăn cơm, vừa nói nhỏ: “Bây giờ ông không có điện thoại di động, tôi nhớ là ông từng nói ông đã mua một căn hộ ở khu đô thị này, vừa đi xung quanh một vòng, chỉ có mỗi chỗ bán cơm này còn tàm tạm, ông có một mình, chắc chắn không tự đi chợ nấu cơm, tôi nghĩ thế nào ông cũng đến đây ăn cơm.”

Trần Tiến tiếp tục cúi đầu ăn cơm, như thể hai người không hề quen nhau, giọng điệu pha chút hài hước: “Xem ra ông tiếp xúc với cảnh sát bao nhiêu năm nay, cũng học được không ít, tôi thấy ông khá hơn cái đám cảnh sát huyện đấy.”

”Đừng có luyên thuyên!” Từ Tăng trầm giọng, “Vợ và con trai Lý Cương cũng là ông làm?”

Trần Tiến gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa lắc đầu: “Câu hỏi này ông không nên hỏi, vì ông không hề biết là tôi đã về nước. Việc này cũng không liên quan gì đến ông, ông đừng hỏi thì hơn, càng biết nhiều, ông sẽ càng thấy bất an trong lòng.”

Từ Tăng nghiến răng, nắm chặt đũa, cố gắng kiềm chế: “Lại là ông làm, đúng không?”

”Tôi không biết, tôi không quen biết Lý Cương nào hết.” Trần Tiến vừa lạnh nhạt đáp vừa tiếp tục ăn.

”Không biết?” Từ Tăng khẽ quát, “Ông tưởng là sau này chỉ cần tôi nói không biết, là người khác sẽ tin sao?”

”Tin hay không là việc của người ta, ông có thể bảo người không tin lấy chứng cứ ra. Mỗi lần chúng ta gặp nhau, có thể là ông không nhận ra, tôi đều chọn những chỗ không có camera giám sát, không có ai biết chúng ta đã gặp nhau. Ông có hiểu ý tôi không? Cho nên, ông không hề biết là tôi đã về nước, càng chưa từng gặp tôi.”

Từ Tăng chầm chậm thở hắt ra một hơi: “Rốt cuộc là ông còn định điên bao lâu nữa?”

Trần Tiến cúi đầu cười thoải mái: “Nhanh thôi, thực sự là sẽ nhanh chóng xong thôi.”

”Là ông xong luôn thì có! Tôi cũng xong luôn!”

Trần Tiến chậm rãi cử động quai hàm béo phị, vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh: “Sao ông lại bi quan về tương lai thế nhỉ?”

”Bây giờ ông vẫn còn chưa đi, sớm muộn ông cũng sẽ bị bắt, ông có biết không?”

Trần Tiến mỉm cười gật đầu: “Theo như tình hình tiến triển của vụ án hiện tại, xác suất tôi bị bắt đúng là càng ngày càng cao. Có điều, nếu tôi bị bắt, cũng không gây phiền phức gì cho ông, không ai nghi ngờ ông đâu.”

Từ Tăng cố gắng kiềm chế, nghiến răng nói khẽ: “Ông tưởng Vương Các Đông là thằng ngốc à?”

”Không, Vương Các Đông không ngốc, ít nhất từ khi tôi biết là anh ta điều tra chiều cao, cân nặng của tôi, tiếp đó điều tra bạn học cũ của Cam Giai Ninh, anh ta không hề ngốc, ngược lại, còn tương đối thông minh. Có điều, trí lực của anh ta vẫn nằm trong phạm vi dự đoán của tôi.”

”Ông đúng là một thằng điên!” Từ Tăng quay đầu đi.

Trần Tiến mỉm cười: “Ông hoàn toàn không phải lo, cho dù tôi có bị bắt, Vương Các Đông cũng không nghi ngờ ông đâu, tôi thì càng không bao giờ khai ra ông.”

”Ông dựa vào đâu mà tự tin thế?”

Trần Tiến đáp: “Tôi đã tìm hiểu rồi, Vương Các Đông là một cảnh sát tốt, tuyệt đối là một cảnh sát tốt, rất nhiều người đều nói anh ta rất trọng chính nghĩa. Trước đây, anh ta là người đầu tiên định bắt Giang Bình, nếu không bị những người khác ngăn cản, Giang Bình đã bị anh ta xử lý từ lâu rồi. Nghe nói anh ta còn định động đến cả Phạm Trường Căn, nhưng anh ta không đủ mạnh. Tôi rất thích anh ta, cũng đánh giá rất tốt về anh ta, tôi đã từng cười nhạo anh ta mấy lần, nhưng chỉ là đùa thôi, anh ta sẽ tha lỗi cho tôi.”

”Chết tiệt!” Từ Tăng chỉ muốn gầm lên quát Trần Tiến, nhưng xung quanh đông người, anh đành tiếp tục ghìm giọng, “Anh ta rất trọng chính nghĩa, có nghĩa là anh ta sẽ không bỏ qua bất cứ tội phạm có liên quan nào! Rất trọng chính nghĩa không có nghĩa là anh ta không sử dụng thủ đoạn đối với ông.”

”Anh ta sẽ không dám dùng nhục hình để bức cung tôi đâu, ông cứ yên tâm đi.” Trần Tiến vẫn rất tự tin.

”Ông hiểu cái khỉ gì!”

”Sau này ông sẽ biết tại sao, tôi đã nắm được gót chân Asin của anh ta.”

Từ Tăng hừ một tiếng, vẻ coi thường: “Thứ nhất, anh ta không tham, thứ hai, anh ta không tồi, làm sao để cho ông nắm được gót chân Asin chứ.”

”Thế à, có điều nếu ông cứ nghĩ thế thì cũng không sao, sau này ông sẽ biết thôi.” Trần Tiến tiếp tục nói kiểu mập mờ.

Từ Tăng hít một hơi thở sâu, dừng đũa hồi lâu, sau đó nói: “Tôi hỏi ông một lần nữa, rốt cuộc khi nào thì ông cút đây?”

”Đợi thêm một thời gian nữa, việc còn lại thật sự là rất nhanh thôi.”

”Tên đồng phạm của ông rốt cuộc là ai?”

”Xin lỗi, câu hỏi này tôi lại càng không trả lời được.”

Từ Tăng cắn môi, vẻ vô cùng thất vọng: “Tôi đúng thật là chỉ muốn giết ông luôn bây giờ.”

Trần Tiến ngớ người ra một lúc, nói: “Tôi rất hiểu lập trường của ông, địa vị của ông, suy nghĩ của ông, tôi biết ông thật sự mong muốn bây giờ tôi lập tức chết luôn, nhưng tôi cũng biết, ông không dám.”

”Sao ông tự tin thế, ông tưởng là tôi không dám thật hả?”

Trần Tiến đáp: “Tôi làm những việc này, là vì tôi đã mất đi thứ quý giá nhất của mình. Ông có suy nghĩ đó, là vì ông muốn bảo vệ thứ quý giá nhất của ông. Có điều giết một người mà lại có thể bảo toàn được mình, là rất khó đối với một người học khối C như ông. Đứng từ góc độ mưu cầu lợi ích của ông, mức độ rủi ro nếu giết tôi sẽ lớn hơn rất nhiều so với khả năng tôi sẽ khai ra ông sau khi bị bắt. Bài toán thiệt hơn này ông sẽ tính được rõ thôi.”

Nghe Trần Tiến nói vậy, Từ Tăng ngồi đờ ra như một khúc gỗ, một lúc lâu sau, ánh mắt rực lửa của anh trở nên lạnh băng, anh lạnh nhạt nói: “Được, Trần Tiến, coi như tôi không quen ông, coi như tôi không có người bạn mười mấy năm này, không ngờ ông là người ích kỷ như vậy! Tôi thật sự hối hận tại sao đã không tố giác ông ngay sau lần gặp lại đầu tiên!”

Nét mặt Trần Tiến không hề thay đổi, nói: “Xin lỗi ông, tất cả những chuyện này vốn là việc riêng của tôi, lẽ ra không nên lôi ông vào. Chỉ vì lúc đó tôi không hiểu về kỹ thuật điện thoại di động, đã khiến ông dính líu vào. Ông có tin tôi không?”

”Tin ông cái gì?” Từ Tăng nhìn anh ta một cách khinh miệt.

”Tin rằng tôi sẽ thu xếp mọi việc ổn thỏa.”

”Hừm, không tin.”

Trần Tiến bất lực lắc đầu: “Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ông cứ tin tôi một lần này thôi. Để xóa sạch mọi thứ dính líu đến ông, ông phải tự làm một việc.”

”Việc gì? Ông vẫn định tiếp tục lợi dụng tôi à?”

”Rất xin lỗi, lần đầu tiên chúng ta gặp lại, tôi đúng là đã lợi dụng tâm lý tình cảm của ông dành cho người bạn cũ, nhưng sau đó, tôi không hề có ý định lợi dụng ông nữa. Nếu ông còn có thể tin tôi một lần này, ông hãy nhanh chóng đến gặp Vương Các Đông, nói là ông nhớ ra chuyện của Cam Giai Ninh thời học đại học, lúc học đại học, lớp chúng ta có một người tên là Ngô Cương đã theo đuổi cô ấy ba năm, hành vi theo đuổi rất điên cuồng, thậm chí đến tận lúc tốt nghiệp vẫn đeo bám cô ấy, chuyện này chắn ông đã từng nghe tôi kể. Ngoài ra, người yêu thực sự của Cam Giai Ninh thời học đại học tên là Lưu Chí Dũng, là lớp trưởng lớp tôi.”

Từ Tăng lạnh nhạt hừ một tiếng, vẻ khinh miệt: “Ông còn nói là không tiếp tục lợi dụng tôi? Ông muốn tôi làm rối tư duy phá án của cảnh sát chứ gì, đổ tội lên đầu bạn học của ông, Trần Tiến, ông đúng là độc ác hết mức, ích kỷ hết mức!”

Trần Tiến lắc đầu: “Không, việc này không phải là vì tôi, mà là vì ông. Hai manh mối này, mặc dù tạm thời có ảnh hưởng đến phương hướng phá án của cảnh sát, nhưng họ cũng sẽ không mất nhiều thời gian để làm rõ. Tôi bảo ông nói với Vương Các Đông như vậy không phải là để cho tôi tranh thủ thời gian, mà là để ông giành được sự tin tưởng của Vương Các Đông. Vì sau khi nói ra hai manh mối này, điều quan trọng nhất là, ông phải nghĩ cách tiết lộ cho Vương Các Đông biết một thông tin là sau khi tốt nghiệp và đến huyện Kim, ông đã có một thời gian theo đuổi Cam Giai Ninh, mà đã theo đuổi thành công, có điều không lâu sau, ông thấy cô ấy không hỗ trợ được nhiều cho sự nghiệp của mình, nên đã đề nghị chia tay!”

”Chết tiệt, tôi theo đuổi Cam Giai Ninh lúc nào? Ông còn định đổ tội cho tôi nữa hả?”

”Từ Tăng,“ Trần Tiến nhìn Từ Tăng bằng ánh mắt nghiêm túc, “với tình cảm mấy chục năm của chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không hại ông, nếu ông không muốn còn dính líu gì đến xung quanh vụ án này, tôi cũng có thể hiểu được. Tôi sẽ nghĩ cách khác. Tất nhiên, nếu ông đồng ý phối hợp, tôi sẽ không cần nghĩ cách khác cho ông nữa.” Dứt lời, Trần Tiến rút một tờ giấy ăn trên bàn, lau cái mồm béo phị bóng mỡ, nâng thân hình lùn béo của anh ta đứng dậy, không nói gì, chậm chạp rời đi.

Để lại một mình Từ Tăng tiếp tục ngồi tại chỗ, ngơ ngẩn nuốt một miếng cơm, không biết phải làm gì.

Rốt cuộc Trần Tiến định làm gì?

Không lẽ muốn đổ tội cho mình?

Chuyện này là không thể, anh ta không thể tạo ra bất cứ bằng chứng nào để đổ tội là mình đã gây ra vụ án. Hay là anh ta muốn tiếp tục lợi dụng mình, muốn mình tiết lộ vài manh mối cho Vương Các Đông, nhằm gây nhiễu, làm ảnh hưởng đến tiến độ phá án, để anh ta có thêm thời gian phạm tội?

Nhưng việc này có thể thêm cho anh ta được bao nhiêu thời gian chứ? Vương Các Đông đã cho người điều tra chiều cao trong báo cáo kiểm tra sức khỏe, Trần Tiến sẽ nhanh chóng bị đưa vào tầm ngắm của cảnh sát.

Nếu mình làm theo lời của anh ta, liệu có khiến mình càng ngày càng lún sâu hơn, không thể thoát ra nổi nữa không? Hay là Trần Tiến vốn đã muốn kéo mình vào, hoàn toàn biến thành đồng phạm của anh ta? Tình cảm mấy chục năm, có thật là anh ta nỡ vì một người phụ nữ đã chết mà hại cả mình không? Hay là trong lòng anh ta từ lâu đã nghĩ rằng, sau khi Hà Kiến Sinh chết, mình không kịp thời nhận ra sự bất thường của Cam Giai Ninh, cũng không an ủi Cam Giai Ninh cho tử tế, vì thế cho rằng mình cũng là hung thủ gián tiếp trong cái chết của Cam Giai Ninh, rồi… rồi mục tiêu tiếp theo, không lẽ là mình?

Từ Tăng giật bắn người, run lên bần bật.

Còn về cái anh chàng Ngô Cương ấy, trước đây Từ Tăng đã từng nghe Trần Tiến kể. Có điều, người yêu thời đại học của Cam Giai Ninh tên là Lưu Chí Dũng, là lớp trưởng của họ, thì anh chưa bao giờ nghe nói. Đúng là Từ Tăng biết rất ít về tình hình thời học đại học của Cam Giai Ninh, về điểm này, trong lần nói chuyện trước, anh đã không hề lừa dối Vương Các Đông.

Liệu có phải Lưu Chí Dũng chưa từng là người yêu của Cam Giai Ninh, Trần Tiến bảo mình nói với Vương Các Đông như vậy, mục đích để Vương Các Đông điều tra ra là mình nói dối, từ đó sẽ nghi ngờ mình. Cuối cùng Trần Tiến lại sử dụng một thủ đoạn nào đó giết mình, sau đó tạo ra chứng cứ giả để cảnh sát nghĩ là mình sợ bị khép tội nặng nên tự sát, thế là tất cả những chuyện này tuyệt đối trở thành một vụ án huyền bí không lời giải?

Sự việc đến nước này, tình cảm năm xưa của Từ Tăng dành cho Trần Tiến đã tan biến như bọt biển, anh chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để xóa sạch mọi thứ dính líu đến mình.

Chẳng nhẽ chỉ còn có một con đường duy nhất, mình phải đích thân giết chết Trần Tiến, rồi làm ra vẻ như anh ta đã tự sát vì sợ bị xử tội nặng?

Hay là mình cứ tin anh ta một lần nữa, làm theo ý anh ta, nói cho Vương Các Đông biết mấy manh mối gây nhiễu đó?

Từ Tăng hoàn toàn chìm vào những suy nghĩ mông lung đau khổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Trước khi đến nhà họ Hà, Vương Các Đông không hề cử người thông báo cho mẹ của Hà Kiến Sinh, vì anh lo rằng nếu thông báo trước, nếu mẹ Hà Kiến Sinh biết nội tình vụ phạm tội lần này, sẽ chuẩn bị sẵn nội dung định nói, như vậy anh sẽ ra về mà không có thu hoạch gì.

Chín giờ sáng, Vương Các Đông dẫn theo Lâm Kiệt mặc thường phục, tay xách mấy túi hoa quả đến nhà họ Hà, họ gõ cổng, một lúc sau, bà mẹ chồng đi ra, trông thấy hai người đàn ông lạ mặt, liền cảnh giác hỏi: “Các anh tìm ai?”

Vương Các Đông mỉm cười thân thiện: “Đây có phải là nhà họ Hà không ạ?”

”Các anh là ai?”

Lâm Kiệt giới thiệu: “Đây là giám đốc Sở Công an huyện Vương Các Đông, chúng cháu đến thăm bác.”

Bà mẹ chồng cau mày căng thẳng: “Sự việc đã qua lâu như thế rồi, các anh… các anh còn muốn làm gì nữa!”

Vương Các Đông cảm thấy phản ứng của bà cụ hơi kỳ quặc, đành đáp: “Không có việc gì đâu ạ, chúng cháu chỉ là tiện đường ghé qua thăm thôi, nhân tiện muốn nói chuyện với bác.”

Bà mẹ chồng đã trải qua bấy nhiêu chuyện, biết là ngay cả cảnh sát khu vực cũng đừng có đắc tội với họ, huống hồ là vị phó giám đốc Sở Công an huyện trước mặt, do dự một lúc, không còn cách nào, đành mở cổng cho họ vào, rót trà mời hai người.

Sau khi bước vào trong sân, Vương Các Đông tỉ mỉ quan sát nhà họ Hà, trải qua hai biến cố phong ba, ngôi nhà của họ có vẻ cô quạnh, trong sân chất đầy những thứ tạp nham và đồ vỡ hỏng chưa dọn đi, kính cửa sổ ở tầng một cũng đã vỡ, chủ nhân còn chưa thay.

Sau khi đi vào trong nhà, mặc dù đồ đạc sắp xếp tương đối ngăn nắp, nhưng cứ cảm giác có vẻ tiêu điều. Anh thầm thở dài, cái thằng súc sinh Giang Bình đã gây ra nghiệp chướng liên hoàn, khiến cho gia đình này lâm vào cảnh người chết nhà tan.

Anh quan sát một vòng rồi hỏi: “Cháu nội của bác đâu?”

Bà mẹ chồng mím môi, không muốn nhưng đành phải trả lời: “Ở trường mẫu giáo.”

Vương Các Đông gật đầu, lại hỏi: “Gần đây nhà bác thế nào?”

Bà mẹ chồng khịt mũi, đáp: “Còn thế nào được chứ, không phải là thế này sao? Rốt cuộc các anh còn đến làm gì?” Nói rồi, không kìm được nghẹn ngào khóc.

Vương Các Đông và Lâm Kiệt nhìn nhau, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng anh, nhưng an ủi người khác không phải là thế mạnh của anh, anh cũng chưa bao giờ lãng phí thời gian và công sức vào việc an ủi người khác, liền nói thẳng: “Bác đừng khóc nữa, dù sao sự việc cũng qua lâu rồi. Hôm nay chúng cháu đến, cũng không có việc gì, vụ cả nhà Giang Bình bị giết chắc là bác cũng biết. Vụ án này, nói thẳng ra, có liên quan đến Cam Giai Ninh, chúng cháu…”

Bà mẹ chồng cắt ngang lời anh, bật khóc thành tiếng: “Cam Giai Ninh làm như thế, bà cháu tôi thực sự không biết. Lãnh đạo ơi, xin anh đừng làm khó nhà chúng tôi nữa, ngày nào chúng tôi cũng phải nhịn nhục như chó, các anh không tha cho chúng tôi được hay sao! Tôi xin các anh, xin các anh!” Bà cụ vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Vương Các Đông, ra sức cúi đầu lạy.

Vương Các Đông và Lâm Kiệt hoang mang, vội đỡ bà cụ dậy. Phân tích lời bà cụ, Vương Các Đông cảm thấy nhất định có gì không ổn trong đó, vội hỏi:“Cháu chưa bao giờ đến nhà bác, sao bác lại bảo là đừng làm khó nhà bác nữa?”

Bà mẹ chồng tiếp tục khóc to: “Hết phá nhà lại đánh người, lãnh đạo ơi, tôi xin các anh, cho chúng tôi một con đường sống!” Vừa nói lại vừa quỳ xuống lạy.

Vương Các Đông vội đỡ bà cụ ngồi vào ghế, trợn mắt hỏi: “Vụ án Cam Giai Ninh không phải đã kết thúc từ lâu rồi sao, tội phạm chỉ có một mình cô ấy, cả nhà bác đều không biết gì, chúng cháu đã điều tra xong từ lâu rồi. Ai đến nhà bác phá nhà, đánh người?”

Bà mẹ chồng vừa khóc vừa kể: “Nhà họ Giang, nhà họ Lý cứ vài hôm lại cho người đến, đánh cả thằng cháu bốn tuổi nhà tôi, tôi… tôi…” Bà cụ đã khóc nghẹn không thành tiếng.

Vương Các Đông vừa kinh ngạc vừa giận, vội hỏi: “Sau vụ án của Cam Giai Ninh, người nhà Giang Bình và nhà Lý Cương nhiều lần đến nhà bác quấy nhiễu ạ?”

Bà mẹ chồng vừa khóc vừa gật đầu.

Vương Các Đông quay đầu nhìn Lâm Kiệt: “Chuyện này cậu có biết không?”

Lâm Kiệt lắc đầu: “Em không biết, cũng không thấy bên dưới nói.”

Vương Các Đông quay sang an ủi bà mẹ chồng, cuối cùng bà cụ cũng thôi khóc, anh nói: “Cháu thật sự xin lỗi, việc nhà họ Giang, nhà họ Lý đến làm phiền nhà bác, bên Sở Công an huyện chúng cháu không hề biết, nếu biết sớm, cháu chắc chắn đã đứng ra xử lý cho bác. Thế tại sao lúc nhà họ Giang, nhà họ Lý đến làm phiền, bác không báo cảnh sát?”

Bà mẹ chồng nghẹn ngào nói: “Báo rồi, công an thị trấn mặc kệ, cảnh sát ở ngay bên cạnh khoanh tay đứng nhìn họ đánh cháu tôi.”

Vương Các Đông đập mạnh tay xuống bàn: “Lại còn có chuyện như thế! Công an thị trấn là Phạm Trường Căn quản đúng không?”

Lâm Kiệt đáp: “Vâng, khu vực huyện thành đều thuộc quyền quản lý của Phạm Trường Căn, chắc là công an thị trấn quen thân với cả nhà họ Giang và nhà họ Lý, chuyện này cũng không tiện can thiệp.”

”Hừ!” Vẻ mặt Vương Các Đông vô cùng tức giận, “Cái gì là không tiện can thiệp, chắc chắn là ý của thằng chó chết Phạm Trường Căn! Lũ súc sinh làm càn, nếu lần nào làm càn cũng bị bắt, đám người nhà chó chết ấy còn dám đến quấy nhiễu không?”

Lâm Kiệt nói nhỏ: “Người nhà của họ đều là những người trong chính quyền, có quan hệ cả.”

”Chết tiệt, người của chính quyền thì sao? Cái thằng Phạm Trường Căn mà không quản được, sao không báo lên Sở Công an huyện, mẹ kiếp, tôi cho bắt tuốt cả lũ đó về!”

Lâm Kiệt ở bên cạnh không dám lên tiếng, cậu ta biết sếp mình rất nóng tính, thực sự là một vị quan tốt hiếm có, cậu ta và đám cảnh sát trong đội Trinh sát hình sự mặc dù cũng là những người lươn lẹo, nhưng vẫn thực lòng cảm phục nhân cách của Vương Các Đông. Tính cách của Vương Các Đông đúng là rất dễ làm mất lòng người khác, nên mấy năm trước bị điều từ huyện khác đến huyện Kim phụ trách đội Trinh sát hình sự. Mấy năm nay thành tích phá án của Vương Các Đông rất đáng nể nhưng mãi vẫn không được thăng chức, cũng bởi vì anh không có quan hệ ở bên trên. Nghiệp vụ điều tra hình sự của anh rất vững, từ khi làm cảnh sát đến giờ đã hai lần được Bộ Công an biểu dương, cả lãnh đạo tỉnh cũng đánh giá cao trình độ nghiệp vụ của anh, nhưng lãnh đạo cho rằng anh không giỏi quản lý nhân viên, cho nên cứ để anh phụ trách công tác nghiệp vụ cụ thể bên điều tra hình sự mãi. Nếu không phải là anh có năng lực nghiệp vụ nổi bật, hơn nữa con người lại rất chính trực, không có vết đen gì, lại có một loạt bạn học cũ cùng làm cảnh sát ủng hộ, chưa biết chừng đã bị dìm xuống từ lâu.

Mặc dù nổi giận, nhưng Vương Các Đông hoàn toàn không có khả năng xử lý Phạm Trường Căn, sau khi hít thở sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, anh bỗng hiểu ra một việc.

Cả nhà họ Lý bị giết, rất có khả năng hung thủ gây án nhằm mục đích báo thù vì họ hàng nhà Lý Cương đến tận nhà ức hiếp nhà họ Hà!

Vì Lý Cương không hề can hệ gì đến vụ Hà Kiến Sinh, chẳng qua Lý Cương kiêm nhiệm quản lý cả trật tự an ninh thị trấn, nên ông ta chịu trách nhiệm chủ trì việc thương lượng sau khi Hà Kiến Sinh chết, vì thế mới bị chết trong vụ nổ của Cam Giai Ninh. Hung thủ chỉ cần hỏi han tìm hiểu một chút là biết ngay Lý Cương không liên quan gì đến cái chết của Cam Giai Ninh. Nhưng hung thủ vẫn tàn nhẫn giết hại cả nhà Lý Cương, theo như phong cách thận trọng tỉ mỉ đến từng chi tiết của hung thủ, trước khi gây án, hắn nhất định đã hỏi han tìm hiểu qua nhiều phương diện, hẳn cũng biết mối liên quan trong đó.

Chỉ có cách giải thích duy nhất là khi họ hàng nhà Lý Cương đến nhà họ Hà quấy rối, hung thủ đã nhìn thấy!

Vương Các Đông bỗng hiểu ra, một mối nghi vấn trong lòng đã được giải đáp, đồng thời anh cũng thầm buông một tiếng thở dài, anh có thể tưởng tượng ra phong cách của người nhà Lý Cương, khi đến ức hiếp nhà họ Hà, bọn họ sẽ dùng những thủ đoạn ác độc nào.

Đúng lúc đó, toàn bộ sự việc đã lọt vào tầm mắt của hung thủ.

Bạn có thể nói là Diêu Tố Nguyệt và Lý Khởi Minh bị oan, vì nếu Cam Giai Ninh không gây ra vụ nổ khiến Lý Cương bị chết, nhà họ Lý cũng sẽ không đến tận nơi ức hiếp nhà họ Hà.

Bạn cũng có thể nói họ không hề chết oan, phá nhà, đánh người, đến cả đứa bé mới lên bốn cũng không tha, mà theo như lời của mẹ Hà Kiến Sinh, cứ vài ba hôm họ lại đến một lần, có thể thấy hành động trả thù cho thỏa cơn hận này thực sự quá đáng quá.

Hung thủ đã vì Cam Giai Ninh mà tàn nhẫn giết chết Vương Lệ Cầm và Giang Tiểu Binh, làm sao có thể bỏ qua Diêu Tố Nguyệt và Lý Khởi Minh?

Trong đầu Vương Các Đông đã có nhiều manh mối và suy nghĩ hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


Xem ra chuyến đi đến nhà họ Hà ngày hôm nay không hề vô ích, nếu hỏi tiếp, chắc sẽ có được nhiều manh mối hơn.

Vương Các Đông an ủi một lúc: “Vô cùng xin lỗi bác, bọn họ đến nhà bác gây sự, trên huyện không hề biết, cháu đảm bảo với bác, sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa.”

Bà mẹ chồng vô cùng cảm kích, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.

Vương Các Đông tiếp tục nỏi: “Bây giờ cháu muốn hỏi bác một số tình hình, bác phải trả lời thật, được không ạ? Nhà họ Giang và nhà họ Lý đến gây sự mấy lần?”

Bà mẹ chồng vén ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay đầy những vết bầm tím, nói: “Không biết bao nhiêu lần rồi, anh xem đấy, một bà già như tôi mà cũng bị chúng đánh ra nông nỗi này, cháu nội tôi cũng bị chúng đánh, các anh nhìn bên ngoài tường, chỗ nào cũng bị đập phá.”

Vương Các Đông nhìn cánh tay bà cụ, tin rằng những chỗ khác trên người cũng bị thương như vậy, anh nổi giận mím môi: “Bác nhớ lại cẩn thận xem, hai nhà bọn họ đến nhà bác gây sự bao nhiêu lần?”

”Khoảng, khoảng hơn mười lần.”

”Bắt đầu từ khi nào?”

”Mấy ngày sau khi Cam Giai Ninh chết là họ đã cùng đến.”

”Cách mấy ngày họ đến một lần?”

”Lúc đầu cứ hai ba ngày lại đến một lần, sau đó thì một hai tuần đến một lần, bọn họ cứ đi qua, là sẽ vào gây sự.”

Vương Các Đông thầm suy nghĩ, gây sự quá nhiều lần, có lẽ không thể điều tra được rốt cuộc hung thủ biết nhà họ Giang, nhà họ Lý đến ức hiếp con trai Cam Giai Ninh từ khi nào, đành chuyển sang hỏi: “Mỗi lần nhà họ Giang, nhà họ Lý đến gây sự, thường là những người nào đến?”

”Đều là người thân, họ hàng của họ.”

Vương Các Đông kiên nhẫn nói: “Cháu biết là người thân, họ hàng của họ, bác nhớ lại xem, là những người có quan hệ thế nào với Giang Bình, Lý Cương.”

Bà mẹ chồng đáp: “Vợ và con trai Giang Bình, còn có anh chị em của Giang Bình, vợ con Lý Cương và nhà anh chị em anh ta.”

”Thế còn Lục Vệ Quốc, người thân và họ hàng của ông ấy có đến không?”

Bà mẹ chồng đáp, giọng thương xót: “Tổ trưởng Lục là người tốt, mọi người đều nói Cam Giai Ninh làm tổ trưởng Lục bị chết trong vụ nổ thật là không nên chút nào, chúng tôi có lỗi với nhà họ Lục,…”

Vương Các Đông không có tâm trí nào nghe bà cụ khóc than kể lể, chỉ muốn biết đáp án cuối cùng, liền ngắt lời: “Người thân và họ hàng của ông Lục Vệ Quốc không đến làm phiền nhà bác đúng không?”

”Chưa bao giờ, tôi nghe mọi người nói, mọi người trong nhà ông Lục Vệ Quốc cũng thông cảm với nhà chúng tôi, chỉ tại số họ không may mắn.”

”Ồ, cháu biết rồi.” Vương Các Đông nói, “Nhà họ Giang và nhà họ Lý, người nào đánh bác và cháu nội bác?”

”Họ đều ra tay cả.”

Vương Các Đông cau mày, hỏi thông tin vụ án từ một bà già nhiều tuổi thật là phiền, đối phương không hề nắm được trọng tâm của câu hỏi, nhưng mình cũng không trách bà cụ được, đành tiếp tục kiên nhẫn hỏi: “Ai đánh nhiều nhất, ra tay ác nhất?”

”Vợ và con trai của Giang Bình, Lý Cương, cả anh em vợ Giang Bình.”

Vương Các Đông mím môi gật đầu, trong đầu anh đã có nhiều suy nghĩ hơn, anh nhìn bà mẹ chồng hỏi: “Bác có hận Cam Giai Ninh vì đã làm chuyện đó không?”

Bà mẹ chồng nhìn thẳng vào mắt Vương Các Đông, một lúc lâu sau mệt mỏi lắc đầu: “Tôi không hận, tôi cũng không trách nó, nó lấy thằng Kiến Sinh nhà tôi, cũng vất vả cho nó, nó là đứa con dâu tốt.”

”Cô ấy và Hà Kiến Sinh đã thành đôi như thế nào, là có người mai mối, hay quen nhau thế nào?”

Bà mẹ chồng nhớ lại: “Hình như là quen nhau trên mạng, sau này Hà Kiến Sinh theo đuổi nó, cuối cùng lấy nhau.”

”Họ hàng nhà bác và nhà Cam Giai Ninh có ai làm về hóa học giống như Cam Giai Ninh không?”

Bà mẹ chồng suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không, chỉ có một mình nó học hóa, làm về hóa học không tốt cho sức khỏe, sau khi cưới, chúng tôi đã bảo nó đừng đi làm nữa.” Nói rồi bà cụ lại bật khóc, “Nếu nó không làm ngành này, cũng không… cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Thấy tâm trạng bà cụ lại bị khuấy động, Vương Các Đông vội an ủi vài câu cho qua, rồi hỏi: “Sau khi Cam Giai Ninh chết, có những ai đến thăm nhà bác?”

Bà mẹ chồng hừ một tiếng, đáp: “Họ hàng bạn bè tránh xa chúng tôi còn chẳng kịp, làm gì có ai đến thăm chúng tôi. Nhà họ Giang, nhà họ Lý đến tận nhà, cũng chẳng có người họ hàng nào sang khuyên can giúp.”

Vương Các Đông nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Thế, bạn học cũ của Cam Giai Ninh có ai đến thăm nhà bác không?”

Bà mẹ chồng không hiểu rốt cuộc anh định hỏi gì, nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Có một người đến thăm.”

”Người đó là ai?”

”Hình như… hình như làm việc trong khu vực thành phố, anh ấy nói là lớp trưởng cũ của Cam Giai Ninh thời học đại học, thay mặt bạn học cũ đến thăm.”

”Lớp trưởng cũ, tên là gì?” Vương Các Đông giật mình kinh ngạc.

”Tên… tên thì tôi quên mất rồi.”

Vương Các Đông buột miệng hỏi: “Có phải tên là Lưu Chí Dũng không?”

”Đúng rồi, hình như tên là Lưu Chí Dũng. Lãnh đạo, anh làm sao mà biết được, anh ấy sao rồi?”

”À, không có gì, trước đây khi Cam Giai Ninh chết, chúng cháu cũng có gặp bạn học của cô ấy để tìm hiểu tình hình,“ Vương Các Đông nói cho qua,“Đúng rồi, anh ấy đến vào lúc nào?”

”Khoảng… khoảng hơn ba tuần trước.”

”Anh ấy đến có nói gì không?”

”Cũng không nói gì, hỏi tôi về tình hình trong nhà, bảo là sau này bạn học của họ sẽ còn đến thăm, còn hỏi mộ Cam Giai Ninh ở đâu.”

Một tia sáng vụt lên trong đầu Vương Các Đông, anh nói: “Ngoài ra còn có ai đến thăm nhà bác nữa?”

Bà mẹ chồng nghĩ một lát rồi đáp: “Ngoài ra còn có mấy người họ hàng, đến nói vài câu rồi đi luôn. Còn có một vị trưởng phòng bên Viện Kiểm sát, rất tốt tính, đến mấy lần liền, nói là sau này có việc gì thì cứ bảo, anh ấy sẽ giúp.”

Từ Tăng! Vương Các Đông cau mày, Cam Giai Ninh gây ra sự việc nghiêm trọng như vậy, đến họ hàng bạn bè đều tránh không liên quan đến nhà họ Hà, thế mà với cương vị là một người có địa vị trong chính quyền, anh ta lại đến thăm nhiều lần.

Vương Các Đông lại tìm hiểu thêm một số thông tin khác, hứa với bà mẹ chồng là anh sẽ đốc thúc người của công an thị trấn bảo vệ để sau này nhà họ không bị quấy nhiễu nữa. Sau đó, rời khỏi nhà họ Hà với rất nhiều nghi vấn trong đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


Lâm Kiệt lái xe, Vương Các Đông ngồi ở ghế lái phụ, tay cầm giấy bút, tỉ mỉ phân tích toàn bộ những thông tin đã ghi chép hôm nay.

Họ hàng nhà họ Hà và nhà họ Cam chỉ có một mình Cam Giai Ninh làm việc trong ngành công nghiệp hóa học. Căn cứ vào thủ đoạn phạm tội vô cùng chuyên nghiệp của hung thủ, có thể phán đoán, hung thủ chắc chắn là bạn cùng học hoặc là đồng nghiệp của Cam Giai Ninh. Mà căn cứ vào tình hình tìm hiểu được về cơ quan công tác trước đây của Cam Giai Ninh, trong thời gian đi làm, chỉ có một đồng nghiệp họ Diệp từng theo đuổi cô, đã loại trừ khả năng người này phạm tội, còn những đồng nghiệp khác thì mấy năm nay đều không giữ liên lạc với cô.

Nếu đã loại trừ họ hàng và đồng nghiệp, thì khả năng lớn nhất là hung thủ chính là bạn cùng học của Cam Giai Ninh.

Cũng có nghĩa là, tên béo chắc chắn là bạn học của Cam Giai Ninh. Còn tên đồng bọn không thuộc ngành công nghiệp hóa học, chưa thể nào phán đoán được thông tin cơ bản về hắn.

Tên béo đó có quan hệ tình cảm thế nào với Cam Giai Ninh, mà có thể khiến hắn vì một người phụ nữ đã lập gia đình như vậy, sau khi cô chết, phạm tội tử hình để báo thù cho cô?

Vương Các Đông suy nghĩ một lát, thầm lắc đầu, chỉ có một thứ tình cảm mới có thể mãnh liệt đến như thế, đó là tình yêu. Chỉ có tình yêu khắc cốt ghi tâm đến mức điên cuồng, mới có thể làm ra toàn bộ những chuyện điên cuồng như vậy.

Đáp án vô cùng rõ ràng, hung thủ chính là bạn trai hoặc là người từng theo đuổi Cam Giai Ninh thời học đại học.

Theo những thông tin đã tìm hiểu được trước đây, Ngô Cương là một người theo đuổi điên cuồng, nhưng cả nhà người này đã chuyển đi nơi khác, đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra là ở đâu, có điều sớm muộn cũng sẽ biết.

Còn về bạn trai của Cam Giai Ninh, thầy cô giáo năm xưa của Cam Giai Ninh nói không nhớ được, hỏi Lưu Chí Dũng lớp trưởng của họ, anh ta nói không có, rốt cuộc là có bạn trai hay không, hoặc là bạn trai tìm hiểu trong thời gian ngắn rồi chia tay, bây giờ vẫn chưa thể trực tiếp đưa ra kết luận.

Về việc mục tiêu đầu tiên mà hung thủ giết chết là vợ và con trai Giang Bình, nhìn từ góc độ động cơ của hung thủ, là chuyện hiển nhiên, Giang Bình khiến Hà Kiến Sinh chết, đồng nghĩa với việc gián tiếp giết chết Cam Giai Ninh.

Còn về mục tiêu thứ hai là vợ và con trai Lý Cương, Vương Các Đông vốn cho rằng hung thủ không hoàn toàn hiểu được nguyên nhân dẫn đến cái chết của Cam Giai Ninh, nhưng sau cuộc nói chuyện ngày hôm nay, anh biết mình đã nghĩ sai, với tính cách cẩn trọng tỉ mỉ của hung thủ, hắn nhất định đã tiến hành điều tra, hắn chắc chắn biết là Lý Cương không liên quan đến cái chết của Cam Giai Ninh, chỉ vì vợ và con trai Lý Cương đến tận nơi làm phiền nhà họ Hà, nên bị hung thủ biết.

Nếu là bất cứ một tên hung thủ nào khác, nếu hắn vẫn hết lòng yêu Cam Giai Ninh, nhìn thấy con trai Cam Giai Ninh bị người ta ức hiếp, hiển nhiên sẽ ra tay giết hết.

Như vậy, công tác bảo vệ của cảnh sát đã sai, không cần bảo vệ vợ con Lục Vệ Quốc, vì Lục Vệ Quốc là người tốt, sau khi Cam Giai Ninh chết, nhà họ Lục không hề đến làm phiền nhà họ Hà, hung thủ sẽ không làm gì người vợ góa và con gái Lục Vệ Quốc.

Theo như miêu tả của mẹ Hà Kiến Sinh, ngoài mẹ con Vương Lệ Cầm và mẹ con Diêu Tố Nguyệt, kẻ ra tay độc ác ức hiếp nhà họ Hà chính là anh em nhà Vương Lệ Cầm. Xem ra đây mới là đối tượng trọng điểm cần bảo vệ.

Vương Các Đông lại nghĩ, không thể có suy nghĩ kiểu ngẫu nhiên như vậy, nếu mục đích của hung thủ là giết sạch những kẻ đã đến tận nhà họ Hà quấy nhiễu, thì không thể chỉ bảo vệ mỗi anh em của Vương Lệ Cầm.

Tất nhiên rồi, cũng có thể hung thủ sẽ đi giết Phạm Trường Căn, có thể nói Phạm Trường Căn là kẻ đã gián tiếp giết hại Hà Kiến Sinh, nhưng dù sao Phạm Trường Căn cũng là người bên công an, cũng biết về hai vụ án này, có tinh thần cảnh giác nghề nghiệp cao, gần như không thể ra tay với ông ta. Hơn nữa Phạm Trường Căn lại ở cùng một khu đô thị với lãnh đạo huyện ủy, nghe nói khu đó được bảo vệ rất nghiêm, không thể cho hung thủ ra vào thoải mái như khu Tân Giang. Hung thủ không có cơ hội ra tay.

Ồ, về đến trụ sở phải bố trí lại phương hướng công việc tiếp theo.

Vương Các Đông ngẩng đầu lên, hít một hơi thở. Lâm Kiệt ở bên cạnh nhìn anh, hỏi: “Anh cả, em bỗng nhớ ra một việc, hơn ba tuần trước Lưu Chí Dũng đã đến nhà họ Hà, anh bảo có trùng hợp không?”

”Cậu bảo cái gì trùng hợp?” Vương Các Đông còn chưa hiểu.

”Vụ Giang Tiểu Binh bị bắt cóc xảy ra đúng vào hơn ba tuần trước mà.”

Vương Các Đông chợt hiểu ra, vỗ tay lên trán, nói: “Anh ta nói là thay mặt bạn học đến thăm nhà họ Hà, lúc đó Cam Giai Ninh đã chết được một tháng rưỡi, tại sao không đến từ sớm, mà đợi lâu như thế mới đến!”

Lâm Kiệt nói: “Anh cả, có mỗi anh đã từng gặp Lưu Chí Dũng, anh ta trông có giống tên béo trong đoạn băng ghi hình không?”

Vương Các Đông càu mày nhớ lại: “Anh ta thấp hơn tôi một chút, khoảng hơn mét bảy một chút, người hơi béo, ái chà, nghe cậu nói vậy, tôi thấy đúng là cũng hơi giống.”

Lâm Kiệt tiếp tục nói: “Lần trước anh gặp anh ta, anh ta có nhắc đến chuyện đã đến thăm nhà họ Hà không?”

”Không, không hề nhắc đến.”

Lâm Kiệt tiếp tục nói: “Em thấy người này hơi khả nghi, anh ta mở công ty thương mại kinh doanh hóa chất, nếu muốn kiếm những nguyên liệu để phạm tội, thực sự là quá dễ dàng. Manh mối điều tra về Ngô Cương cũng là anh ta cho biết, biết đâu anh ta lại là hung thủ cũng nên!”

Vương Các Đông nheo mắt suy nghĩ, một lúc lâu sau khẽ lắc đầu: “Có điều, tôi cảm giác đặc điểm hình dáng của anh ta và tên béo trong đoạn băng ghi hình không phải là một người.”

”Tên béo mặc nhiều quần áo như vậy, lại bịt kín mặt, chỉ cần thay một lớp da, là không ai có thể nhận ra được rồi.”

”Một người kinh doanh như anh ta, có gia đình, có sự nghiệp, chắc sẽ không làm chuyện như vậy.”

”Ai mà biết được, nói chung em thấy hung thủ hoặc là cái tay Ngô Cương, bây giờ vẫn chưa điều tra ra, hoặc là anh ta. Hay là em nhân thể điều tra cả Lưu Chí Dũng nữa.”

Vương Các Đông gật đầu: “Cũng được, bây giờ phạm vi hung thủ đã rất hẹp rồi, lần lượt điều tra từng người đã từng theo đuổi Cam Giai Ninh trong thời gian học đại học, thế nào cũng tìm ra được.”

Lúc này, chuông điện thoại di động của Lâm Kiệt reo lên, cậu ta nghe điện thoại một lúc, sau khi ngắt điện thoại, nói: “Anh cả, là Từ Tăng bên Viện Kiểm sát, anh ấy nói là nhớ ra một vài việc, có thể có ích cho việc phá án của chúng ta.”

Vương Các Đông ừ một tiếng, rồi nói: “Vừa hay, tôi cũng đang định gặp anh ta. Khi nào anh ta sang?”

”Em hẹn sau khi ăn trưa.”

”Được, đến lúc đó dẫn anh ta đến phòng tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


Từ Tăng rất mâu thuẫn, rốt cuộc nên trực tiếp tố giác Trần Tiến, hay là làm như Trần Tiến bảo, nói với cảnh sát về chuyện của Ngô Cương và Lưu Chí Dũng, và nói mình đã từng theo đuổi Cam Giai Ninh.

Anh cần đánh giá lại mức độ rủi ro, phán đoán xem rốt cuộc mình đã lún sâu đến mức nào.

Anh vô cùng hối hận, hối hận vì đã quen Trần Tiến, càng hối hận về cuộc gặp gỡ đầu tiên sau khi Trần Tiến về nước, khi anh biết kế hoạch điên rồ của Trần Tiến, đã không dứt khoát đi tố giác, thậm chí miệng thì nói là tuyệt giao, nhưng trước khi rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói cho anh ta biết nguyên lý theo dõi tín hiệu điện thoại di động, còn bảo anh ta mỗi lần gọi điện thoại đều phải đổi sim.

Nghĩ lại sau khi sự việc xảy ra, lúc đó mình đúng là nhiều lời, hoàn toàn không cần nói thêm câu đó. Cho dù mình không nói, nguyên lý theo dõi điện thoại di động cũng không phải là thứ đặc biệt cơ mật gì, Trần Tiến gặp bất cứ kỹ sư điện tử nào đều có thể hỏi được.

Ôi, một câu nói đã khiến mình cũng dính líu vào vụ án này.

Nếu cuối cùng cảnh sát bắt được Trần Tiến, liệu có điều tra ra mình là người biết nội tình không, không những nói cho anh ta biết chuyện tín hiệu điện thoại di động, mà còn rất nhiều lần nhắc anh ta về Mỹ?

Anh phân tích tỉ mỉ toàn bộ mọi việc, những lần mình tiếp xúc với Trần Tiến đều không bị bất cứ người nào chú ý, hơn nữa Trần Tiến đã nói rồi, mỗi lần gặp nhau, anh ta đều lưu ý tránh những chỗ có camera giám sát, cho nên không để lại bất cứ chứng cứ gì về việc hai người gặp nhau. Chỉ cần Trần Tiến không khai ra, cảnh sát sẽ không thể biết mình là người biết nội tình.

Nhưng Vương Các Đông là một chuyên gia điều tra hình sự có kinh nghiệm phong phú, liệu anh ta có nghi ngờ mình không? Một khi anh ta nghi ngờ, lúc tra hỏi sẽ ép Trần Tiến khai ra, một khi đã bị nhốt trong đó, không một người nào có thể ngậm miệng được.

Bây giờ mà đi tố giác Trần Tiến, tiền đồ sau mười năm nỗ lực sẽ đi tong, còn phải ngồi tù; bây giờ không tố giác, sau này nếu Trần Tiến bị bắt khai mình ra, càng không thể thoát được. Cho dù chọn con đường nào, niềm hy vọng đối với toàn bộ sự việc đều là âm.

Từ Tăng không biết phải làm thế nào, kết cục tốt nhất là cuối cùng cảnh sát không tóm được Trần Tiến, như vậy mọi người đều bình yên vô sự. Với tâm lý mong là mình sẽ may mắn ấy, Từ Tăng vẫn gọi điện thoại cho Lâm Kiệt, chuẩn bị cho cảnh sát biết những thông tin như Trần Tiến bảo. Ngô Cương đã điên cuồng theo đuổi Cam Giai Ninh, và Lưu Chí Dũng là bạn trai của Cam Giai Ninh. Mà Trần Tiến còn muốn mình nói là mình cũng đã từng theo đuổi Cam Giai Ninh, sau khi theo đuổi thành công lại đề nghị chia tay, chuyện này hoàn toàn không có thật, có điều cảnh sát cũng không thể điều tra được rốt cuộc là mình có từng theo đuổi Cam Giai Ninh hay không.

Nhưng nói như vậy thì có tác dụng gì chứ? Trần Tiến có mục đích gì?

Chiều, Từ Tăng đến trụ sở Công an huyện, Lâm Kiệt dẫn anh vào văn phòng của Vương Các Đông, sau khi ngồi xuống, Vương Các Đông không nói nhiều những lời khách sáo, hỏi luôn: “Trưởng phòng Từ, anh nói với đội trưởng Lâm Kiệt là anh nhớ ra một vài thông tin muốn cho chúng tôi biết, là gì vậy?”

”Là thế này, tôi đã nhớ ra, Cam Giai Ninh có lần nói với tôi, thời học đại học, chuyên ngành của họ có một người theo đuổi cô ấy mấy năm liền, còn thường xuyên bám theo cô ấy, lúc đó cô ấy rất sợ, cho đến tận lúc tốt nghiệp người này mới thôi. Chuyện này trước đây Cam Giai Ninh cũng chỉ nói qua có một lần, nên lần trước tôi không nhớ ra. Trưởng phòng Vương, anh xem thông tin này có ích không?”

Vương Các Đông mỉm cười, đáp: “Có phải người đó tên là Ngô Cương không?”

Từ Tăng giả vờ ngạc nhiên: “Hóa ra các anh đã điều tra ra rồi à, tôi không biết tên là gì, chỉ nhớ là hình như họ Ngô.”

Vương Các Đông gật đầu: “Người này bây giờ là mục tiêu điều tra trọng điểm của chúng tôi, nhưng cả gia đình người này đã rời quê, chuyển đi chỗ khác, chưa rõ chuyển đi đâu, đang chờ kết quả điều tra của công an ở quê anh ta.”

Từ Tăng nói: “Còn một việc nữa, hồi học đại học, Cam Giai Ninh có yêu một người.”

Vương Các Đông hơi ngạc nhiên: “Ồ? Cô ấy có bạn trai?”

”Vâng, là lớp trưởng bên khoa họ, tên là Lưu... Lưu gì đó.”

Vương Các Đông buột miệng: “Lưu Chí Dũng!”

”Đúng rồi, chính là Lưu Chí Dũng!”

Vương Các Đông bỗng đứng dậy, nói: “Anh nói Lưu Chí Dũng là bạn trai của Cam Giai Ninh?”

Hành động đột ngột của Vương Các Đông khiến Từ Tăng hoảng sợ, lắp bắp đáp: “Vâng... đúng thế.”

”Sao anh biết?”

”Là rất nhiều năm trước Cam Giai Ninh kể cho tôi nghe.”

Vương Các Đông nghi ngờ nhìn Từ Tăng: “Sao lần trước anh không nói?”

”Tôi... lúc đó tôi quên mất.”

”Hôm nay nhớ ra nên đến cho chúng tôi biết?”

”Vâng... đúng thế.”

”Ngô Cương và Lưu Chí Dũng, hai người này là hôm nay anh đột nhiên nhớ ra à?”

”Vâng... đúng thế.”

Vương Các Đông bật cười, lại ngồi xuống, nhìn Từ Tăng, hỏi với giọng điệu chậm rãi: “Hôm nay có nguyên nhân gì khiến anh bỗng nhiên nhớ ra cả hai người này thế?”

Mặc dù Từ Tăng đã chuẩn bị sẵn nội dung cần nói, nhưng hoàn toàn không ngờ Vương Các Đông lại hỏi như vậy, trong lòng thất kinh, miệng lắp bắp nói: “Thực ra, tôi vốn đã biết Ngô Cương và Lưu Chí Dũng.”

”Ồ? Sao lần trước anh không nói?”

”Vì lúc đó tôi không mong hung thủ sẽ bị bắt.”

Vương Các Đông lấy làm lạ, hỏi: “Anh có thù với nhà họ Giang à? Hay anh là bạn của Ngô Cương và Lưu Chí Dũng?”

Từ Tăng lắc đầu: “Tôi không có thù với nhà họ Giang, cũng không quen Ngô Cương và Lưu Chí Dũng, nhưng Cam Giai Ninh là bạn gái cũ của tôi.”

”Cái gì?” Vương Các Đông kinh ngạc không biết nói gì.

Từ Tăng tiếp tục nói nói dối: “Sau khi tốt nghiệp tôi thi được vào Viện Kiểm sát, tôi không phải là người địa phương, không họ hàng thân thích, sau này phát hiện ra Cam Giai Ninh cũng ở huyện Kim, nên đã theo đuổi cô ấy, chúng tôi yêu nhau được một thời gian, sau rồi vì một vài vấn đề nên tôi đã đề nghị chia tay. Nhưng sau đó chúng tôi vẫn giữ liên lạc ở mức độ quan hệ bạn bè. Khi vụ án thứ nhất xảy ra, sau khi biết được tình hình, tôi đã thầm đoán hung thủ là một trong hai người, Ngô Cương hoặc là Lưu Chí Dũng, trong thâm tâm tôi không hề muốn hung thủ bị bắt, vì vậy... vì vậy lúc đó tôi đã không nói thật với anh.”

Vương Các Đông nghe xong, im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu, nói: “Thôi được, việc này tôi biết rồi, mặc dù xét từ địa vị của anh, làm như vậy là không nên, nhưng tôi cũng hiểu được những cân nhắc của anh lúc đó. Anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ giúp anh giữ bí mật. Ha ha, thảo nào, trước đây khi Giang Bình làm Hà Kiến Sinh chết, ngoài tôi muốn bắt Giang Bình ra, chỉ có Viện Kiểm sát bên anh là tích cực nhất, nghĩ lại chắc là do anh kiên quyết.”

Từ Tăng không hề phủ nhận: “Phạm Trường Căn có thế lực lớn, cuối cùng vẫn giữ được ghế, thực ra lúc đó chỉ bắt mỗi Giang Bình, sau đó cũng không nhiều việc. Bây giờ cả nhà Lý Cương cũng bị giết, hung thủ thực sự quá tàn nhẫn, mấy hôm nay sau khi suy nghĩ kĩ, tôi vẫn muốn nói cho anh biết chuyện.”

Vương Các Đông nói: “Thực ra, tôi vẫn phải cảm ơn anh, manh mối hôm nay biết được từ anh, nếu anh không nói, cũng là chuyện riêng tư của anh, tôi cũng không thể trách anh được. Sáng nay tôi có đến nhà họ Hà tìm hiểu một vài thông tin, tôi vốn vẫn lấy làm lạ là, sau khi nhà họ Hà xảy ra chuyện, họ hàng bạn bè của họ tránh còn không kịp, thế mà mẹ Hà Kiến Sinh nói là anh nhiều lần đến thăm họ, tôi vốn cũng thấy kỳ quặc, hóa ra anh là người yêu cũ của Cam Giai Ninh, ha ha, thảo nào.”

Từ Tăng lại thất kinh trong lòng, anh chưa bao giờ nghĩ việc đến thăm nhà họ Hà sẽ bị nghi ngờ, nếu hôm nay mình không nói là người yêu cũ của Cam Giai Ninh, có lẽ đã bị Vương Các Đông nghi ngờ. Không lẽ Trần Tiến đã nghĩ đến điểm này, nên mới bảo mình nói đã từng theo đuổi Cam Giai Ninh để không bị liên can? Hay là cậu ta còn mục đích gì khác nữa?

Anh đành che giấu mọi suy nghĩ trong lòng, nói: “Giám đốc Vương, chuyện của tôi và Cam Giai Ninh cũng từ rất nhiều năm trước rồi, bao nhiêu năm nay, chỉ đơn thuần là quan hệ bạn bè. Sang năm là tôi cưới vợ, nếu không phải vì vụ án lần này, tôi cũng sẽ không bao giờ nhắc đến những chuyện cũ đó, mong anh thông cảm với hoàn cảnh của tôi.”

”Ha ha, yên tâm, tôi đã nói rồi, đây là chúng ta nói chuyện riêng với nhau, bố vợ tương lai của anh, Viện trưởng Hồng sẽ không biết đâu.”

Từ Tăng cảm kích gật đầu.

Sau khi Từ Tăng ra về, Vương Các Đông lại suy nghĩ hồi lâu, mối nghi ngờ về chuyện Từ Tăng đến thăm nhà họ Hà đã không còn, bây giờ quan trọng nhất là việc điều tra Ngô Cương và Lưu Chí Dũng, nhất là Lưu Chí Dũng.

Hôm nay, đã được Từ Tăng cho biết manh mối quan trọng nhất, Lưu Chí Dũng từng là người yêu của Cam Giai Ninh, điểm này bản thân Lưu Chí Dũng lại không hề khai ra, nhất là thêm vào đó, anh ta lại đến huyện Kim vào thời gian vợ con Giang Bình bị giết, đến thăm nhà họ Hà, vô cùng khả nghi! Hơn nữa bản thân Lưu Chí Dũng lại mở công ty thương mại kinh doanh hóa chất, rất dễ có được những nguyên liệu hóa học dùng để phạm tội. Chiều cao, dáng người của Lưu Chí Dũng về cơ bản cũng khớp với hình ảnh của tên béo. Mặc dù một người có sự nghiệp, có gia đình như anh ta không nên làm chuyên này, nhưng ai học được hết chữ ngờ, tâm lý tội phạm không có kết luận mang tính tất yếu một trăm phần trăm. Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy, ở giai đoạn này Lưu Chí Dũng là mục tiêu điều tra trọng điểm.

Nhưng điều khiến anh không yên tâm nhất là, cả hai vụ án nhà họ Giang và nhà họ Lý đều cho thấy, hung thủ có đồng phạm, ngoài tên béo ra, còn một tên đồng phạm giết người nữa. Cho dù hung thủ là Lưu Chí Dũng hay là Ngô Cương, tên đồng phạm này là ai, có quan hệ gì với Cam Giai Ninh?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51


Sau khi Từ Tăng ra về không lâu, Lâm Kiệt vào báo cáo với Vương Các Đông: “Anh cả, theo yêu cầu của anh, đã cho điều tra hỏi về hành tung của hơn năm mươi chủ xe ở đường An Lạc vào buổi tối hôm xảy ra vụ án nhà họ Lý, hơn bốn mươi chủ xe cho biết tối hôm đó ở nhà, ngoài bốn người còn độc thân ra, những người khác đều nói có người nhà làm chứng. Tám chủ xe khác nói là đi cùng với bạn. Chúng em cần tiếp tục điều tra để xác nhận chứng cứ ngoại phạm của họ.”

”Bốn người độc thân đó tình hình thế nào?”

”Hai nam hai nữ, nữ thì chắc là không phải, chúng ta chỉ cần...”

Vương Các Đông ngắt lời: “Bây giờ chưa có bất cứ bằng chứng nào cho thấy giới tính của tên đồng phạm giết người cùng tên béo, nếu tên đồng phạm lại là một phụ nữ, chúng ta không tiếp tục điều tra sâu, sẽ có khả năng bỏ sót. Hơn năm mươi chủ xe này, tất cả đều phải điều tra cẩn thận như nhau, kể cả phụ nữ.”

”Vâng, em nhất định sẽ chú ý.”

”Nói tiếp về bốn người đó đi.”

”Hai nam giới, một người hơn ba mươi tuổi, tự mở một cửa hàng; một người hơn hai mươi tuổi, không phải là người địa phương, đang làm việc ở một doanh nghiệp tư nhân trong huyện. Hai phụ nữ đều chưa đến ba mươi tuổi, đều không phải là người địa phương, một người không có việc làm ổn định, một người là giáo viên.”

”Trong bốn người này, ai quen Cam Giai Ninh?”

Lâm Kiệt lắc đầu: “Họ đều không có quan hệ họ hàng với Cam Giai Ninh hoặc nhà họ Hà. Khi hỏi, cả bốn người đều nói là không hề quen, nhưng em nghĩ hung thủ cũng sẽ không chủ động thừa nhận, nên vẫn cần tiếp tục nghĩ cách điều tra.”

Vương Các Đông gật đầu: “Có điều, tên đồng phạm này cũng không hẳn là người trực tiếp quen Cam Giai Ninh, có thể là người quen của tên béo, không có quan hệ gì với Cam Giai Ninh, nên cần nghĩ cách điều tra làm rõ ai trong số bọn họ có một người bạn béo làm về hóa học.”

”Việc này... không dễ điều tra.”

Vương Các Đông rất hiểu, chỉ riêng quan hệ xã hội của Cam Giai Ninh đã mất bấy nhiêu thời gian mà vẫn chưa làm rõ toàn bộ.

Khoa học kỹ thuật phát triển, dữ liệu trong máy tính của cảnh sát có chi tiết thế nào đi nữa, cũng chỉ lưu giữ được tình hình quan hệ họ hàng trực tiếp của một người, không thể ghi lại được toàn bộ các mối quan hệ của từng người.

Bạn muốn điều tra một người đã quen những ai trong suốt cuộc đời, những người bình thường còn chẳng rõ về bản thân mình, huống hồ là người phải điều tra.

Vương Các Đông im lặng hồi lâu, lại hỏi: “Tình hình bạn học của Cam Giai Ninh điều tra thế nào rồi?”

May mà hiện tại đã có một manh mối có giá trị nhất, tên béo là kẻ chủ mưu, cũng là bạn học của Cam Giai Ninh.

”Bọn em điều tra lần lượt từng người có chiều cao phù hợp, địa chỉ liên lạc của rất nhiều người đã thay đổi, mảng công việc này cần có thêm thời gian. Về Ngô Cương, khu dân cư bên đó xác nhận cả nhà anh ta vốn không phải là người địa phương, đã về quê gốc, sau khi điều tra quê anh ta thì phát hiện cả nhà anh ta đã di cư sang Canada, chúng em đang tìm cách liên hệ với họ hàng trong nước của nhà Ngô Cương để có được địa chỉ liên lạc mới nhất. Còn về Lưu Chí Dũng, buổi chiều bọn em đã bắt đầu điều tra.”

”Đúng rồi, cái tay Lưu Chí Dũng này, cậu gọi điện thoại bảo hắn ngày mai đến đây.”

”Bảo anh ta đến trụ sở Công an huyện mình?”

Vương Các Đông hừ một tiếng, gật đầu đáp: “Đúng thế, vừa nãy Từ Tăng nói với tôi, Lưu Chí Dũng là người yêu cũ của Cam Giai Ninh!”

”Cái gì?” Hiển nhiên là nghe thấy tin này, Lâm Kiệt cũng vô cùng ngạc nhiên.

”Tay này rất không trung thực, lần trước khi nói chuyện với tôi, anh ta không hề nhắc đến quan hệ giữa anh ta và Cam Giai Ninh, thêm vào đó anh ta lại có mặt ở huyện Kim đúng vào thời gian trước và sau khi xảy ra vụ án nhà họ Giang, đến thăm nhà họ Hà. Hừ, tôi thấy đúng là anh ta rất khả nghi.”

”Nếu đúng là anh ta làm...” Lâm Kiệt vừa suy nghĩ vừa nói, “Anh cả, nếu gọi điện thoại bảo anh ta đến, liệu có khiến đối phương cảnh giác? Nhỡ lại chạy mất thì sao?”

Nghe Lâm Kiệt nhắc thế, Vương Các Đông liền nói: “Đúng, cậu nói rất đúng, nếu anh ta là hung thủ, làm như vậy sẽ rứt dây động rừng. Thế này nhé, cậu liên hệ với Sở Công an thành phố trước, cho người theo dõi chặt Lưu Chí Dũng. Sau đó gọi điện thoại cho anh ta, thông báo cho anh ta ngày mai... không, ngày kia đến. Ngày mai các cậu tiếp tục điều tra mọi thông tin về Lưu Chí Dũng. Hai vụ án này không có nhân chứng và vật chứng trực tiếp, tôi cũng chỉ là nghi ngờ Lưu Chí Dũng, không thể cưỡng chế bắt anh ta để tra hỏi. Cách tốt nhất là chúng ta nắm được đầy đủ thông tin, khi anh ta đến, nếu nội dung nói chuyện để lộ sơ hở, thì có thể xác định luôn mục tiêu.”

”Như vậy cũng được, em sẽ cho tiến hành ngay.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52


Sau nhiều ngày theo dõi, cuối cùng Trần Tiến cũng nắm rõ được quy luật bảo vệ an ninh ở khu đô thị Đế Cảnh Uyển, nơi Phạm Trường Căn ở.

Khu đô thị dành cho cán bộ cao cấp này có bảo vệ trực 24/24, kể cả là vào buổi tối, mặc dù bảo vệ ở trong phòng trực, nhưng đèn ở cổng sáng rực, có một thanh rào chắn ở cổng, thêm vào đó có rất ít người ra vào khu đô thị, muốn lén lút trốn vào lúc trời tối, rủi ro rất lớn, một khi đã bị bảo vệ tóm được, toàn bộ những việc đã làm đều sẽ đổ sông đổ biển.

Nhưng dù sao đây cũng không phải là Trung Nam Hải, chỉ là một khu đô thị quan chức cấp huyện, bảo vệ có nghiêm mật đến đâu, thế nào cũng vẫn có sơ hở.

Buổi sáng hôm đó Trần Tiến đã phát hiện ra sơ hở này.

Hằng ngày từ 5 giờ đến 8 giờ sáng, có một số người đưa sữa, đưa báo sẽ vào khu đô thị, nhân viên bảo vệ không hề hỏi gì những người này. Tất cả những người đưa báo đều mặc đồng phục đưa thư, và có một túi đựng báo màu xanh để phía sau xe đạp điện. Còn những người đưa sữa thì phía sau xe đạp điện đều có một thùng đựng sữa của hãng sữa.

Chỉ có một điểm duy nhất cần suy nghĩ đó là, ngày nào bảo vệ cũng nhìn thấy những người này ra vào, giả sử hôm nào đó có một gương mặt mới đến đưa sữa, không biết có bị để ý không?

Cần phải thử xem, giả làm người đưa sữa vào trong khu đô thị để thăm dò. Nếu vào được dễ dàng, có nghĩa là nhân viên bảo vệ không nhìn mặt mà chỉ nhìn cách ăn mặc để phán đoán nghề nghiệp. Nếu bị ngăn lại, cũng không sao, hoàn toàn có thể nói là mình là người của công ty sữa.

Kính viễn vọng đã mua được rồi, một lát nữa sẽ mang lên ngọn núi phía sau phục ở đó, xem Phạm Trường Căn ở ngôi biệt thự nào.

Thôi được, đợi đến lúc hoàn thành toàn bộ công việc chuẩn bị, sẽ nghĩ đến chuyện làm thế nào để đối phó được với vợ chồng Phạm Trường Căn, - vì con trai và con gái của ông ta đều làm việc ở nơi khác, nên Trần Tiến không định đưa hai người này vào trong danh sách.

Anh ta không phải là người muốn tàn sát nhiều người, nếu có thể lựa chọn, anh ta sẽ giết ít người nhất có thể, để đạt được mục đích của toàn bộ kế hoạch. Nhưng bây giờ, anh ta không có lựa chọn nào khác, Phạm Trường Căn buộc phải chết, nếu không, kế hoạch sẽ không thành.

Biện pháp đối phó với nhà Lý Cương mặc dù rất hiệu quả, nhưng đã sử dụng rồi, Phạm Trường Căn là người làm trong ngành công an, tất nhiên là biết sự việc này, biện pháp này có lẽ là không có tác dụng đối với ông ta.

Trực tiếp sử dụng vũ khí giết người càng không được, sức khỏe Trần Tiến không tốt, nếu đánh nhau, đã không phải là đối thủ của người bình thường, chứ đừng nói đến Phạm Trường Căn, dù sao cũng là một cảnh sát.

Sử dụng thuốc nổ thì sao, mặc dù anh ta tự tin là mình giỏi hơn Cam Giai Ninh trong việc chế tạo thuốc nổ, nhưng muốn làm nổ tung một ngôi biệt thự, lại còn khiến những người bên trong đều chết, thì cần có rất nhiều thuốc nổ, hơn nữa việc sắp đặt cũng rất phiền phức.

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách tiếp tục dùng chất độc, hóa chất Cyanide là lựa chọn tốt nhất, nhưng sáng kiến dùng bình phụt đã sử dụng mất rồi, những cách khác, anh ta tạm thời vẫn chưa nghĩ ra dụng cụ tốt hơn. Anh ta chỉ là tiến sĩ hóa học, không có nhiều tài về dụng cụ máy móc, anh ta đã phải phát huy tối đa khả năng của mình mới gia công được cái bình xịt.

Nghĩ ngợi một lúc, anh ta lại cảm thấy đau đầu chóng mặt, vội lấy thuốc trong xe ra uống.

Đã không còn nhiều thời gian nữa, anh ta tin chắc rằng, vòng điều tra đầu tiên, cảnh sát sẽ không thể tóm được anh ta, nhưng vòng thứ hai? Vòng thứ ba thì sao? Nếu không nhanh chóng hoàn thành toàn bộ kế hoạch, cảnh sát nhất định sẽ tóm được anh ta, đến lúc đó kết quả sẽ là không những không đạt được mục tiêu trong kế hoạch, thậm chí còn nhận được hậu quả ngược lại, buộc phải đánh nhanh kết thúc nhanh.

Thôi được, cụ thể giết cả nhà Phạm Trường Căn bằng cách nào, sẽ tiếp tục suy nghĩ sau. Sau khi nghĩ ra biện pháp, bước then chốt còn lại sẽ là tạo ra bằng chứng ngoại phạm.

Nếu không có bằng chứng không có mặt tại hiện trường, kế hoạch sẽ có thiếu sót, hơn nữa cũng không bảo vệ được người bạn đó của mình. Mình cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Bảo vệ người đó, quan trọng hơn rất nhiều so với việc bảo vệ tính mạng của mình.

Chỉ cần người đó bình yên, cho dù mình có chết, thì có sao?

Nhưng điều kiện tiền đề để bảo vệ người đó vẫn là minh chứng không có mặt tại hiện trường của mình, như vậy cho dù Vương Các Đông có thông minh đến đâu, cuối cùng cũng sẽ mất công vô ích, chỉ có nước rơi vào vòng quay thất bại.

Chứng cứ không có mặt tại hiện trường tốt nhất là có người làm chứng.

Nhưng mình không phải là người địa phương, không hề có bạn bè ở vùng này, làm thế nào để tạo được ra chứng cứ không có mặt tại hiện trường vững chắc đây?

Đã có rồi, anh ta đã nghĩ ra cách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53


Mười giờ sáng, Lưu Chí Dũng đến trụ sở công an huyện Kim.

Lần trước Vương Các Đông đích thân đến khu vực thành phố để gặp anh, dù xét về tình hay về lý, anh đều nên hợp tác với việc phá án của cảnh sát. Còn lần này, nhân viên của công an huyện gọi điện thoại yêu cầu như ra lệnh, bảo anh sáng nay đến huyện Kim. Từ trong thành phố đi ô tô đến huyện Kim cũng phải hai tiếng đồng hồ, dựa vào đâu mà yêu cầu mình bỏ ra thời gian và tiền bạc đến huyện Kim?

Mặc dù Lưu Chí Dũng đã làm công việc kinh doanh nhiều năm, có quen biết một số quan chức, nhưng anh cũng không dám đắc tội với người bên công an.

Đúng là anh không thuộc phạm vi quản lý của huyện Kim, nhưng nếu đắc tội với người của chính quyền, sau này kiểu gì cũng bị tính sổ, rồi bị xử lý, những trường hợp như vậy nhiều không kể hết.

Anh từng nghe nói có thương gia chỉ vì ra oai trong giây lát, không rõ ngọn ngành thế nào đắc tội với lãnh đạo, sau đó bị gắn tội, tài sản cũng không giữ được. Anh tự thấy mình là người làm việc đường hoàng, nhưng những việc như chỉnh sửa sổ sách để trốn thuế thì người làm kinh doanh nào ít nhiều cũng có.

Luật pháp Trung Quốc nếu xếp thành chồng có lẽ còn cao hơn cả người, khi không có việc gì, pháp luật không để ý đến anh. Nếu có quan chức muốn xử lý anh, hừm, bao nhiêu là điều khoản quy định như vậy, thế nào mà chẳng có một khoản phù hợp với anh.

Lưu Chí Dũng giấu đi sự không vui, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, đi theo nhân viên của Sở Công an huyện đến phòng của Vương Các Đông.

Vương Các Đông bảo nhân viên đóng cửa vào, lịch sự mời Lưu Chí Dũng ngồi xuống, xin lỗi trước: “Xin lỗi vì phải phiền tổng giám đốc Lưu đến huyện Kim chúng tôi, gần đây tôi thực sự bận quá, không thể dứt ra để đến tận nơi gặp anh được, nên đành phải phiền anh đến.”

Lưu Chí Dũng thầm cười nhạt, cái kiểu khách khí này đúng là giả tạo hết mức, có gì cần hỏi thì cứ trực tiếp gọi điện thoại là được, sao phải bắt mình đến tận nơi phối hợp với công tác phá án của họ, nhưng anh không để lộ cảm xúc đó ra mặt, đành cười ngoại giao: “Giám đốc Vương khách sáo quá, có gì cần anh cứ nói, nếu giúp được, tôi sẽ cố gắng hết sức, có phải vẫn là vì sự việc lần trước không?”

Vương Các Đông gật đầu: “Lần trước có một số thông tin tôi cũng chưa nói cụ thể cho anh được rõ, anh có biết Giang Bình không?”

”Chính là người… phó trưởng công an thị trấn mà có việc với nhà họ Hà?”

”Đúng thế, Giang Bình bị chết trong vụ nổ của Cam Giai Ninh, sau đó vợ và con trai của anh ta cũng bị giết, anh có biết chuyện này không?”

”Các bạn cùng học có kể, tôi có nghe nói.”

”Giang Tiểu Binh, là con trai của Giang Bình, đầu tiên bị bắt cóc, thời gian vào tối ngày 19 tháng 11.”

Lưu Chí Dũng gật đầu, đợi Vương Các Đông nói tiếp.

Vương Các Đông ngồi vào ghế, chăm chú nhìn Lưu Chí Dũng, như thể không cố ý, nhưng giọng rất đanh thép: “Tối ngày 19 tháng 11, anh ở đâu?”

”Tôi?” Lưu Chí Dũng thất kinh, còn chưa rõ Vương Các Đông hỏi thế rốt cuộc là có ý gì, vì sao lại hỏi đến mình, nhưng đã hơn một tháng rồi, bảo anh nghĩ lại xem một buổi tối cách đây lâu như thế mình ở đâu, thực sự là khó khăn, là đi tiếp khách, hay là ở nhà, anh cũng không rõ. Đành nói,“Tôi ở đâu có liên quan gì đến vụ án không?”

Vương Các Đông không trực tiếp trả lời, mà tiếp tục hỏi: “Thế còn ngày 20 tháng 11, anh ở đâu?”

Lưu Chí Dũng hơi hoang mang: “Thời gian lâu quá rồi, tôi… tôi không thể nhớ ra ngay được.”

Vương Các Đông nhìn chằm chằm vào Lưu Chí Dũng: “Để tôi trả lời giúp anh, 2 giờ 15 phút chiều ngày 20 tháng 11, anh đã lên đường cao tốc, 4 giờ 10 phút, anh rời khỏi đường cao tốc đến huyện Kim.”

Trong chốc lát, Lưu Chí Dũng cảm giác như bị nước đá giội thẳng vào đầu, toàn thân mồ hôi lạnh toát, anh đã hiểu dụng ý trong câu hỏi của Vương Các Đông, họ nghi ngờ anh là hung thủ!

”Ngày hôm sau khi xảy ra vụ án, anh đến huyện chúng tôi làm gì?”

”Tôi… tôi…” Lưu Chí Dũng rất căng thẳng.

”Sau đó anh đã đến nhà họ Hà đúng không?”

”Vâng, đúng, tôi đã đi thăm nhà họ Hà.”

”Anh nói với mẹ Hà Kiến Sinh là anh thay mặt bạn học cùng lớp đến thăm nhà họ Hà, nhưng khi tôi hỏi các bạn học khác, họ đều nói là không biết có một đại diện là anh đến thăm nhà họ Hà.”

Lưu Chí Dũng toàn thân lạnh toát, anh chưa từng tiếp xúc với thế trận như thế này, lắp bắp giải thích: “Tôi… đã từng yêu Cam Giai Ninh vài tháng, cũng chưa đến mức rất sâu sắc, sau đó… sau đó cô ấy đề nghị chia tay, tôi nghĩ… tôi nghĩ việc này cũng không phải là rất quan trọng, hơn nữa… những chuyện trong quá khứ tôi cũng không muốn nhắc đến nữa, nên… nên mới không nói.”

”Thế à, lý do này nghe có vẻ hợp tình hợp lý, vì sao anh và Cam Giai Ninh chia tay?”

”Tính cách không hợp.”

Vương Các Đông cười nhạt: “Đây đúng là một lý do vạn năng, nguyên nhân của mọi cuộc chia tay đều là tính cách không hợp mà. Nhưng anh vẫn rất nặng lòng với Cam Giai Ninh nhỉ, bao nhiêu năm rồi, cô ấy đã lấy chồng, sinh con rồi, cũng chết rồi, thế mà anh lại một mình đến thăm nhà họ Hà. Chuyện anh đến thăm nhà họ Hà, vợ hiện tại của anh có biết không?”

”Chuyện này… ngày 21 tháng 11 vừa đúng là bốn chín ngày sau khi Cam Giai Ninh mất, ngày 20 tôi đến nhà họ Hà hỏi xem mộ cô ấy ở đâu, sáng hôm sau đến thăm mộ rồi về thành phố.”

”Có người nào hoặc là vật gì khác có thể chứng minh từ chiều ngày 20 đến sáng ngày 21, anh chỉ đến thăm nhà họ Hà và đến mộ Cam Giai Ninh?”

Lưu Chí Dũng căng thẳng mệt mỏi suy nghĩ, anh không có bạn bè khác ở huyện Kim, hôm đó sau khi hỏi rõ vị trí mộ, anh liền đến khách sạn ở, sáng ngày hôm sau lên mộ đặt bó hoa, rồi nhanh chóng lái xe về thành phố, làm gì có ai có thể chứng minh là anh chỉ làm hai việc này được chứ, anh không biết phải trả lời thế nào.

Lúc này, Vương Các Đông nhận được một cú điện thoại, sau khi ngắt máy, vẻ mặt có vẻ tức giận. Mấy phút sau, điện thoại di động của Lưu Chí Dũng đổ chuông, là vợ anh gọi đến, liền ra ý xin phép Vương Các Đông cho nghe điện thoại, Vương Các Đông cũng không phản đối.

Sau khi bắt máy, vợ anh nói, sáng nay sau khi anh rời khỏi nhà chưa đến năm phút, có một đội cảnh sát đến nhà, mang theo lệnh khám nhà, họ lục soát kĩ mọi ngóc ngách trong nhà ngoài nhà mấy tiếng đồng hồ liền, lật tung mọi thứ. Đồng thời, sáng nay vừa mở cửa công ty cũng có một đội cảnh sát đến khám xét. Cuối cùng cảnh sát hỏi vợ anh xem nhà họ còn chỗ ở nào khác không, cô nói với cảnh sát là họ chỉ mua một căn hộ này, cảnh sát lại gọi điện thoại cho Cục Quản lý nhà đất để đối chiếu, sau khi xác nhận là đúng mới thôi. Cảnh sát lục soát hỏi han loạn xạ mấy tiếng đồng hồ liền, vừa mới đi khỏi. Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả đội cảnh sát đều không tiết lộ thông tin gì, khi nãy không dám gọi điện thoại, cho đến khi cảnh sát đi rồi, cô vội gọi cho anh để hỏi tình hình.

Lưu Chí Dũng quay lưng lại, nghiến chặt quai hàm vì tức giận, mình đã tốt bụng phối hợp với việc điều tra phá án của cảnh sát, mất tiền, mất thời gian đến tận huyện Kim, hóa ra là bị bẫy, họ đã cho người theo dõi anh từ lâu, anh vừa lên xe rời khỏi nhà, cả nhà ở và công ty đều bị họ khám xét, vợ và nhân viên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn cho là anh đã phạm tội gì đó nên bị bắt.

Anh cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, ra sức khuyên vợ, nói không phải là bây giờ anh vẫn đang gọi điện thoại được đấy thôi, không có chuyện gì, rồi lại kiên nhẫn nói rất nhiều để an ủi, khi ngắt điện thoại, vợ anh vẫn trong trạng thái vô cùng lo lắng. Anh mệt mỏi quay người lại, đối diện với vị phó giám đốc Sở Công an huyện Vương Các Đông, trong lòng Lưu Chí Dũng có tức giận đến đâu, cũng không dám xả, chỉ cau mày hỏi với vẻ không hài lòng: “Giám đốc Vương, rốt cuộc là các anh có ý gì? Xét hỏi tôi, lại khám nhà tôi, các anh coi tôi là hung thủ thật à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54


Trước thái độ không hài lòng của Lưu Chí Dũng, Vương Các Đông không hề có ý định nói dối, anh đã cho gọi Lưu Chí Dũng đến Sở Công an huyện, thì không định chỉ mớm hỏi, mà là tra hỏi, có điều không có đủ chứng cứ trực tiếp, nên không tiện hỏi ở phòng hỏi cung hình sự.

Việc Lưu Chí Dũng tránh không nói chuyện anh ta từng là người yêu của Cam Giai Ninh, và đăng ký hành chính khi lên đường cao tốc cho thấy, ngày hôm sau khi xảy ra vụ án, anh ta đã đến huyện Kim, hơn nữa anh ta kinh doanh hóa chất, rất dễ có được công cụ gây án, chiều cao của anh ta phù hợp với kết quả phân tích hình ảnh trong camera giám sát, cân nặng mặc dù ít hơn so với kết quả phân tích của “tên béo”, nhưng trong camera giám sát, tên béo mặc quần áo mùa đông rất dày, có thể trên thực tế không béo như họ dự tính, Lưu Chí Dũng ba mươi sáu tuổi, đã sang độ tuổi phát tướng ở giai đoạn trung niên, ít nhất cũng không phải là một người gầy.

Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy Lưu Chí Dũng rất có khả năng là hung thủ gây án.

Cho nên Vương Các Đông mới cho người theo dõi hành tung của Lưu Chí Dũng 24/24, thông báo cho anh ta đến Sở Công an huyện, sau khi anh ta vừa rời khỏi nhà, cảnh sát liền khám xét cả nhà ở và công ty của anh ta, vốn là định lục soát thu hồi những nguyên liệu còn sót lại sau khi phạm tội, nhưng kết quả không tìm thấy gì.

Nhưng chỉ căn cứ vào điểm này, vẫn không thể loại trừ khả năng Lưu Chí Dũng phạm tội, theo cách nhìn của cảnh sát, những chất cực độc như Nicotine, Cyanide, thông thường không thể để ở trong nhà hay công ty được, cảnh sát tin rằng anh ta nhất định đã cất giấu ở chỗ khác.

Vương Các Đông nhìn Lưu Chí Dũng, không hề quanh co, nói: “Tổng giám đốc Lưu, tôi thẳng thắn cho anh biết, tình thế trước mặt anh hiện giờ vô cùng cam go, tốt nhất là anh nghĩ cho kĩ, tối ngày 19 tháng 11 anh ở đâu?”

Lưu Chí Dũng cuống lên nói: “Lâu như vậy rồi, tôi làm sao mà nhớ ra ngay được, có khả năng ở nhà, cũng có khả năng tiếp bạn ở bên ngoài, tóm lại… tóm lại là không thể ở huyện Kim.”

”Thế còn tối ngày mồng 6 tháng 12?”

”Mồng 6 tháng 12? Mồng 6 tháng 12 lại có chuyện gì? Đã hơn nửa tháng rồi, để tôi nghĩ xem, để tôi nghĩ xem, tôi không nhớ chính xác là tôi ở nhà hay ở bên ngoài nữa, phải về kiểm tra lại xem, nói tóm lại tôi chắc chắn ở trong thành phố.”

”Làm sao tôi tin lời anh được?”

”Chiều ngày 20 tháng 11 đúng là tôi đã đến huyện Kim thăm nhà họ Hà, nhưng ngày 19 tháng 11 các anh có thể kiểm tra xe của tôi, xe của tôi hoàn toàn không ra khỏi thành phố.”

”Việc này rất dễ, anh có thể mượn xe khác.”

Lưu Chí Dũng càng cuống: “Giám đốc Vương, không thể có chuyện này! Tôi có vợ, có con, làm sao có thể làm những chuyện như giết người được! Tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao các anh lại có thể nghi ngờ tôi cơ chứ!”

”Chuyện anh từng là người yêu cũ của Cam Giai Ninh, lẽ ra anh phải nói thật cho chúng tôi biết.”

Lưu Chí Dũng ra sức biện minh: “Chúng tôi hoàn toàn không phải là người yêu chính thức, đúng là tôi rất thích cô ấy, tôi đã từng theo đuổi cô ấy, cũng có một khoảng thời gian cô ấy rất thân thiết với tôi, nhưng quan hệ giữa chúng tôi mới chỉ đến đó, thậm chí còn chưa hôn nhau lần nào, từ đầu đến cuối cũng chỉ có hai tháng, cô ấy cảm thấy không hợp với tôi về nhiều mặt như tính cách, chí hướng… nên đã chủ động đề nghị chia tay. Chuyện này rất nhiều bạn học đều biết, các anh có thể đối chứng với họ. Tôi không nói là vì, thứ nhất tôi không cho rằng mối quan hệ như vậy có thể coi là quan hệ yêu đương, sợ nói ra sẽ thêm phiền phức cho các anh và cho cả tôi; mặt khác, chuyện này tôi đã chôn chặt trong lòng, bao nhiêu năm trôi qua rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa. Không ngờ… không ngờ vì nguyên nhân này mà các anh lại nghi ngờ tôi! Nếu tôi thực sự có ý giấu, thì các bạn học khác cũng đều biết chuyện này, tôi có giấu nổi không?”

Vương Các Đông cười nhạt: “Hơn mười năm rồi, anh vẫn nặng lòng không quên được cô ấy?”

Lưu Chí Dũng hơi đỏ mặt: “Trong lòng ai cũng có những ký ức, thỉnh thoảng hoài niệm một chút, dù sao tôi cũng từng theo đuổi cô ấy, hình ảnh của cô ấy trong lòng tôi luôn rất đẹp.”

”Thế là sau khi cô ấy chết, anh giấu vợ con lén đến huyện Kim thăm nhà cô ấy, tình cảm rất mãnh liệt đấy.”

Thấy câu nói của Vương Các Đông lại có ý kéo mình vào, Lưu Chí Dũng vội thanh minh: “Không phải, tôi có lúc cũng hay nhớ những kỷ niệm xưa, sau khi biết chuyện của cô ấy, vẫn muốn đến thăm, nhưng mãi không có thời gian, nghĩ là sắp đến bốn chín ngày sau khi cô ấy mất, nên mới đến để lên thăm mộ, hoàn thành tâm nguyện đối với người bạn xưa.”

Vương Các Đông gật đầu đầy hàm ý: “Nghe ra có vẻ lý do anh giấu chuyện mình là người yêu cũ của Cam Giai Ninh và anh đến huyện chúng tôi ngày hôm sau khi xảy ra vụ án, đều hợp tình hợp lý.”

Lưu Chí Dũng không còn kiềm chế hơn được nữa, lớn tiếng: “Sự thực là như vậy!”

Vương Các Đông khoát tay, ý bảo Lưu Chí Dũng bình tĩnh lại, nói: “Thôi được, chúng ta tạm thời gác chủ đề này lại, tôi muốn hỏi anh, có thể mua nicotine ở đâu?”

”Nicotine? Mua Nicotine làm gì?” Lưu Chí Dũng không hiểu.

”Nicotine thuần chất nồng độ cao.”

”Đó là chất cực độc, để làm gì?”

”Tôi biết đó là chất cực độc, tôi muốn hỏi xem có thể mua được ở đâu?”

Lưu Chí Dũng đáp: “Khả năng một số nhà máy nông dược có, thuốc trừ sâu cần sử dụng.”

Vương Các Đông nói: “Nhà máy nông dược không có nicotine nồng độ trên 95%.”

Lưu Chí Dũng lắc đầu: “Thế thì tôi không biết.”

”Nghe nói thứ này có thể tự chiết xuất được, anh có biết chiết xuất không?”

Lưu Chí Dũng ngớ ra, mặc dù anh không biết mẹ con nhà họ Giang bị chết do ngộ độc Nicotine, nhưng Vương Các Đông hỏi như vậy, anh đại khái cũng đoán ra, Nicotine chắc chắn có liên quan đến vụ án. Nếu nói là mình không biết chiết xuất, hiển nhiên Vương Các Đông sẽ càng nghi ngờ, công nghệ chiết xuất Nicotine không hề phức tạp, anh đành trả lời: “Trước đây khi còn đi học, trong môn hóa hữu cơ có giảng đến, nhưng giờ đã quên lâu lắm rồi.”

”Đọc lại sách là biết đúng không?”

Lưu Chí Dũng bực mình đáp: “Loại thí nghiệm này nếu không kiểm soát được tốt, hơi bay lên lọt ra ngoài không khí sẽ gây nguy hại đến sức khỏe của mình, tôi chưa bao giờ làm những loại thí nghiệm nguy hiểm như vậy. Hơn nữa, muốn tạo ra loại có nồng độ hơn 95% như anh nói, phải tinh lọc rất nhiều lần. Nếu tôi đúng là tên hung thủ mà các anh nói, khám xét nhà tôi chắc chắn phải tìm ra được dụng cụ và nguyên liệu để chiết xuất, không phải là các anh đã đến nhà tôi rồi à, có không?!”

Vương Các Đông không muốn nói ra là có thể anh ta còn nơi ở khác nữa, dù sao bây giờ họ cũng không có bằng chứng, tất cả những suy luận này đều không có căn cứ, đành hỏi tiếp: “Hydrogen cyanide thì ở đâu có bán?”

Lưu Chí Dũng thấy vừa nhắc đến Nicotine nồng độ cao, giờ lại là chất cực độc Hydrogen cyanide, anh không biết chi tiết của vụ án, trong lòng thấy hồ nghi, đành trả lời: “Hydrogen cyanide được một vài doanh nghiệp kim loại màu sử dụng trong khi tinh luyện, họ sẽ mua của nhà máy hóa chất.”

”Công ty của anh đã bao giờ mua Hydrogen cyanide chưa?”

Lưu Chí Dũng liền phủ nhận ngay lập tức: “Không thể, chưa mua bao giờ. Hydrogen cyanide là vật phẩm thuộc phạm vi quản lý, tất cả những người mua đều phải đăng ký để lưu hồ sơ. Công ty chúng tôi làm về chế phẩm hóa dầu, chưa bao giờ tiếp xúc với bất cứ loại hóa chất cực độc nào.”

Vương Các Đông thở dài, nói: “Thôi được, hôm nay chỉ hỏi thế thôi, mấy hôm nay anh ở lại đây.”

Lưu Chí Dũng thất kinh, không thể kìm chế được, bừng bừng nổi giận: “Các anh dựa vào đâu! Các anh có bằng chứng gì để nghi ngờ tôi?”

Vương Các Đông cười nhạt: “Anh đã tính kĩ là bây giờ chúng tôi không có bằng chứng trực tiếp?”

”Các anh làm như vậy là phạm pháp!”

”Yên tâm, mọi thủ tục điều tra đều đã chuẩn bị đầy đủ, chúng tôi cũng không định tạm giữ anh, đã bố trí khách sạn cho anh, mấy hôm nay cần anh hợp tác để điều tra. Nếu có thể loại trừ khả năng anh phạm tội, đến khi đó tôi sẽ đích thân nói lời xin lỗi với anh.”

”Tôi không đồng ý, tôi có công ty, có gia đình, tôi không phải là tội phạm, các anh dựa vào cái gì mà kiểm soát quyền tự do của tôi! Công ty của tôi có luật sư!”

Vương Các Đông không hề bị thuyết phục, nói: “Việc nhà và việc công ty, anh có thể trao đổi qua điện thoại, chúng tôi không hạn chế anh gọi điện thoại. Còn việc giữ anh ở huyện Kim mấy hôm, cũng là vì cần cho việc điều tra, mọi thủ tục đều đã đầy đủ, nếu có ý kiến, anh có thể kiện chúng tôi. Ngoài ra, nếu kết quả điều tra cuối cùng loại trừ khả năng anh phạm tội, công an huyện chúng tôi sẽ cử người đến tận nhà và công ty của anh để xin lỗi, như vậy anh đã hài lòng chưa.” Dứt lời, liền gọi điện thoại bảo Lâm Kiệt đưa Lưu Chí Dũng đi bố trí chỗ ở.

Trên đường, Lâm Kiệt bảo Lưu Chí Dũng nên hợp tác, giám đốc Vương đã rất tốt rồi, mọi thủ tục đã chuẩn bị trước, nếu là người khác phụ trách phá án, biện pháp điều tra sẽ không quy phạm thế đâu.

Lưu Chí Dũng mím môi, im lặng không nói gì, anh có nghe nói về chuyện phá án ở một số địa phương, khi tìm thấy một nghi can, họ trực tiếp chăm sóc bằng các loại thủ đoạn, cho dù cuối cùng bắt được thủ phạm thật, thì người bị bắt nhầm cũng chỉ được bồi thường qua loa cho xong việc. Mặc dù Vương Các Đông kiểm soát quyền tự do của anh mấy ngày, nhưng có đầy đủ các thủ tục, có căn cứ liên quan theo quy định pháp luật, anh tự biết dù có kiện cũng không ích gì, làm cảnh sát bực mình, cuối cùng họ lại xử lý mình cũng nên, đành chấp nhận coi như là số đen vậy.

Việc cần làm trước mắt là nhanh chóng kiểm tra lại lịch, nghĩ lại xem tối ngày 19 tháng 11 và mồng 6 tháng 12 rốt cuộc mình ở đâu mới là quan trọng nhất. Chỉ cần loại trừ được khả năng mình phạm tội, họ nhất định sẽ lập tức cho mình về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55


Đến chiều, Lâm Kiệt về báo cáo: “Anh cả, đã bố trí xong cho Lưu Chí Dũng rồi, canh chừng anh ta 24/24, đã cho giám sát điện thoại di động của anh ta, sẽ ghi âm lại toàn bộ mọi cuộc gọi.”

Vương Các Đông mệt mỏi thở hắt ra, tựa hẳn người vào trong ghế, khẽ nhắm mắt, nói: “Có điều tôi cho rằng Lưu Chí Dũng không phải là hung thủ.”

”Tại sao? Anh ta đã nói dối, hơn nữa đã đến huyện Kim vào ngày hôm sau khi xảy ra vụ án, đồng thời chiều cao, nghề nghiệp của anh ta đều khớp với đặc điểm của hung thủ.

Vương Các Đông lắc đầu: “Vấn đề nằm ở chỗ anh ta đến huyện Kim vào ngày hôm sau khi xảy ra vụ án. Nếu đúng là anh ta làm, thì hà cớ gì mà vào hôm sau khi xảy ra vụ án, anh ta lại tự lái xe ô tô của mình, ngang nhiên lên đường cao tốc, đến huyện chúng ta?”

”Anh ta làm như vậy, có khả năng là muốn cố ý giấu việc tối ngày 19 anh ta đã ở huyện chúng ta, sau khi ra tay, anh ta liền quay về thành phố, chiều ngày 20 lại lái xe lên đường cao tốc, khiến chúng ta nhầm tưởng là ngày 20 anh ta mới rời khỏi thành phố, tránh được thời gian xảy ra vụ án.”

Vương Các Đông vẫn lắc đầu: “Không cần thiết phải như vậy, hai lần phạm tội, hung thủ đều giết người ở khoảng cách xa, cho đến giờ chúng ta vẫn không lấy được dấu chân, vân tay của hung thủ hay bất kỳ một chứng cứ có thể buộc tội trực tiếp nào khác. Về điểm này, bản thân hung thủ tất nhiên cũng nắm được rõ. Những manh mối chúng ta có trong tay, đều không thể nào trực tiếp nghi ngờ một người cụ thể nào, nếu đúng là Lưu Chí Dũng làm, trước khi chúng ta nghi ngờ anh ta, anh ta cần gì phải cố tình khiến chúng ta chú ý? Ngoài ra, ngày 20 anh ta đến huyện để thăm nhà họ Hà, nhưng trước đó anh ta chưa từng đến, hung thủ sẽ không cố tình khiến mình lộ diện, để chúng ta điều tra hắn.”

Lâm Kiệt nói: “Có thể anh ta làm ngược lại quy luật đó, cố ý có những hành vi khác với quy luật phạm tội thông thường thì sao?”

”Thế tôi hỏi cậu, tại sao anh ta lại giấu chuyện mình từng là người yêu cũ của Cam Giai Ninh?”

Lâm Kiệt ngớ ra: “Đúng thế, tại sao? Anh ta nói thế nào?”

”Anh ta nói vì thời gian tìm hiểu của anh ta và Cam Giai Ninh rất ngắn, tình cảm chưa sâu; ngoài ra, những chuyện trước đây, anh ta chôn chặt trong lòng, không muốn nhắc đến, cũng không muốn thêm phiền phức cho chúng ta và cả bản thân anh ta. Nếu anh ta là hung thủ, không có lý gì lại cố tình giấu thông tin anh ta là người yêu cũ của Cam Giai Ninh, vì thông tin này sớm muộn chúng ta cũng sẽ biết được qua những người bạn học khác của họ.”

Lâm Kiệt thất vọng thở hắt ra: “Nếu anh ta không phải là hung thủ thì vụ án này khó quá. Lúc trưa, em vừa nhận được một thông tin, Ngô Cương làm việc ở Canada suốt, anh ta đã xóa hộ khẩu trong nước, bên Sở Công an thành phố đã gửi fax cho cảnh sát địa phương, họ xác nhận là anh ta không hề rời khỏi khu vực đó. Còn việc điều tra chi tiết những chủ xe ở đường An Lạc vào hôm đó đã rơi vào bế tắc, ngoài một số người có minh chứng xác nhận không có mặt tại hiện trường rõ ràng, hầu hết đều nói lúc đó ở nhà, vừa không thuộc diện chắc chắn khả nghi, cũng không thể nào hoàn toàn loại trừ khả năng phạm tội.”

Vương Các Đông chống tay lên cằm, trầm ngâm hồi lâu, mím môi: “Vụ án này điều tra đến bây giờ, đường đã rất hẹp rồi, đối phương quá gian giảo, ngoài động cơ phạm tội rõ ràng ra, không để lại bất cứ manh mối thực chất nào. Quan trọng là hung thủ có hai người, địa vị, giới tính, quan hệ của hai người này đều chưa rõ, khiến việc phá án lại càng trở nên phức tạp gấp nhiều lần.”

Vẻ mặt Lâm Kiệt cũng vô cùng đau khổ, từ khi làm cảnh sát cho đến nay, cậu ta chưa bao giờ gặp tên tội phạm nào tàn độc mà thủ đoạn lại cao siêu như vậy. Trước đây, biện pháp cảnh sát thường sử dụng khi phá án là đi hỏi thông tin qua dân chúng ở các khu vực liên quan, nhưng lần này không thu được bất cứ manh mối nào từ phía người dân. Tiếp nữa, hiện tại công cụ hỗ trợ tốt nhất cho cảnh sát là camera giám sát, ngoài hình ảnh hung thủ cố tình để lộ ra, toàn bộ camera giám sát ở khu vực xung quanh, bao gồm camera công cộng ở các ngân hàng, cửa hàng, cây xăng… đều không xuất hiện bóng dáng của “tên béo” này, có thể thấy rõ là hung thủ rất quen thuộc tình hình địa bàn xung quanh khu vực phạm tội, đã tránh toàn bộ camera giám sát. Thêm vào đó, hung thủ lại có hai người, ai cũng biết, các vụ án giết người vì thù hận, không nhằm mục đích vì tiền, khả năng xuất hiện một nhóm tội phạm là cực hiếm, thông tin về hai người này đều không rõ ràng, cũng không thể xác định được tên béo và kẻ đã gọi điện thoại trong vụ bắt cóc Giang Tiểu Binh trước đây có phải là cùng một người không, điều này khiến toàn bộ vụ án trở nên mơ hồ kỳ bí.

Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Kiệt vẫn hoàn toàn mơ hồ về những bước công việc tiếp theo, tất cả chỉ nghe theo sắp xếp của Vương Các Đông: “Anh cả, tiếp theo chúng ta còn có thể điều tra thế nào nữa?”

Vương Các Đông hít một hơi thở sâu, ngồi thẳng người, trầm giọng: “Toàn bộ các biện pháp điều tra thông thường ở giai đoạn trước, bao gồm điều tra ô tô trên đường An Lạc, điều tra camera giám sát, hỏi han dân chúng ở khu vực xung quanh, cho đến giờ vẫn không có bất cứ thu hoạch gì. Ba mảng công việc này đã rất khó tiếp tục triển khai, chúng ta tạm gác ba mảng công việc này lại, bố trí lại nhân lực. Đầu tiên, chúng ta phải nắm vững phương hướng, động cơ phạm tội trong vụ án này vô cùng rõ ràng, là để báo thù cho Cam Giai Ninh! Thứ hai, thủ đoạn phạm tội của hung thủ đã để lộ rõ anh ta có liên quan đến hóa học, quan hệ đồng nghiệp của Cam Giai Ninh chúng ta đã điều tra thấu đáo rồi, trong số đồng nghiệp trước đây của cô ta cũng chẳng mấy người có trình độ hóa học như vậy, đã loại trừ rồi, còn lại là thầy cô giáo hoặc bạn học cũ trong khoa Hóa của cô ta. Chúng ta cũng đã tìm hiểu, trong số những thầy cô giáo ở khoa Hóa của họ, không ai có quan hệ mật thiết với Cam Giai Ninh, mà Cam Giai Ninh cũng không quen những người ở khoa Hóa của trường khác, chỉ còn lại bạn học cùng trường của cô ta. Cho nên mặc dù bây giờ đường đi của chúng ta rất hẹp, nhưng phương hướng rất rõ ràng, chính xác, đó là điều tra số bạn bè trước và sau cô ta mấy khóa!”

Anh dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Dám giết người để báo thù cho Cam Giai Ninh sau khi cô ta đã chết, tình cảm như vậy nhất định không đơn giản. Căn cứ vào tình hình gần đây tìm hiểu được qua nhiều người, dựng lại các mối quan hệ xã hội của Cam Giai Ninh trước đây, ngoài Ngô Cương đã từng cuồng nhiệt theo đuổi Cam Giai Ninh, Lưu Chí Dũng từng là người yêu của cô ta trong một hai tháng, trong số các bạn nam khác, cũng không ít người có cảm tình với cô ta, nhưng dường như không thể tìm ra được người nào đặc biệt gần gũi với cô ta. Nhưng cũng có khả năng là một người nào đó vô cùng hướng nội, từng thầm yêu Cam Giai Ninh, mà những người xung quanh không chú ý thấy, sinh viên ưu tú khối A có không ít người như vậy.”

Anh tiếp tục nói: “Tiếp theo, tất cả những công việc khác tạm gác hết lại, tất cả mọi người tập trung dồn sức nhanh chóng làm rõ thông tin về số nam sinh của năm khóa trước và sau Cam Giai Ninh, có chiều cao phù hợp với điều kiện!”

”Vâng, em hiểu rồi. Đúng rồi, thế còn Lưu Chí Dũng thì làm thế nào?”

”Điều tra xem ngày 19 tháng 11 và tối ngày mồng 6 tháng 12 rốt cuộc anh ta ở đâu. Nếu đúng là anh ta ở trong thành phố, cho dù là ở nhà hay ở bên ngoài, thế nào cũng có mấy chỗ camera ghi được hình của anh ta. Nếu khả năng anh ta phạm tội bị loại trừ, thì thả anh ta ra. Tất nhiên, nếu không có chiếc camera nào có hình của anh ta, thì… hừ, thì không cần khách khí với anh ta nữa.” Mắt Vương Các Đông ánh lên những tia giận dữ.

Lâm Kiệt nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Anh cả, em thấy trước mắt chúng ta vẫn còn một bài toán khó. Cho dù có biết kẻ nào là hung thủ, thì bây giờ chúng ta vẫn chưa có chứng cứ gì. Nếu hung thủ đã tiêu hủy toàn bộ số nguyên liệu hóa học, bây giờ không có nhân chứng, chẳng có vật chứng, có đối tượng khả nghi cũng rất khó xử lý.”

Vương Các Đông cau mày:“Điểm này đúng là hơi phiền, có điều cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần chúng ta xác định được hung thủ, bắt về tra hỏi vài hôm, kể cả là hung thủ đã tiêu hủy sạch toàn bộ chứng cứ, chúng ta vẫn có thể bắt hắn khai ra.”

Lâm Kiệt hiểu ý của Vương Các Đông, chỉ cần biết được kẻ nào là hung thủ, bắt về trụ sở Công an huyện tra hỏi liên tục mấy ngày liền, không ai có thể nghiến răng ngậm chặt miệng không khai, đến lúc đó sẽ hỏi được ra một loạt các chứng cứ.

Tất nhiên, tiền đề là phải xác định được rõ ràng cụ thể nghi can nào là hung thủ. Giờ cảnh sát đã từ bỏ những biện pháp phá án thường sử dụng trước đây, tập trung lực lượng để điều tra lần lượt từng người trong số bạn học của Cam Giai Ninh, Trần Tiến còn lại bao nhiêu thời gian để ẩn náu đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56


Quan sát qua kính viễn vọng quân dụng, Trần Tiến đã nắm được toàn bộ tình hình trong khu đô thị Đế Cảnh Uyển.

Có lẽ để bảo vệ quyền riêng tư của lãnh đạo, trong khu đô thị không lắp camera giám sát, chỉ có một camera giám sát ở cổng.

Theo dõi chiếc xe Toyota của Phạm Trường Căn cũng giúp Trần Tiến biết được địa chỉ cụ thể của nhà họ Phạm trong khu đô thị, anh ta đã vẽ lại toàn bộ các thông tin theo tỉ lệ tiêu chuẩn, nắm rõ đặc điểm của khu vực xung quanh.

Đồng thời, hôm nay anh ta còn có được một manh mối vô cùng hữu ích, nhà Phạm Trường Căn có đặt sữa uống. Hơn 6 giờ sáng nay, qua ống kính viễn vọng, anh ta quan sát thấy một nhân viên đưa sữa dừng lại ở trước cửa nhà Phạm Trường Căn. Có điều anh ta chỉ nhìn thấy chiếc thùng đưa sữa chuyên dụng của hãng sữa Quang Minh ở phía sau xe, nhà họ Phạm uống sản phẩm loại nào anh ta không có cách nào biết được.

Chuyện này cũng không gây ra trở ngại gì lớn, trong đầu anh ta nhanh chóng hiện ra hình ảnh vợ chồng nhà Phạm Trường Căn cùng chết vì ngộ độc khi uống sữa, anh ta khẽ nhếch mép cười, để làm được việc này không hề khó, sau nhiều lần thăm dò địa hình, anh ta đã biết mặc dù khu Đế Cảnh Uyển được bảo vệ rất nghiêm, nhưng nhân viên bảo vệ cho phép người đưa sữa, đưa thư chuyển phát nhanh trực tiếp vào khu đô thị mà không cần đăng ký. Tất nhiên, anh ta không rõ nhân viên bảo vệ có quen mặt mấy người đưa sữa, đưa thư chuyển phát nhanh không, hay là chỉ nhìn những trang bị công việc trên xe đạp điện của họ, việc này vẫn cần đích thân thử nghiệm một lần.

Bây giờ, điều anh ta cần suy nghĩ là nên dùng loại chất độc nào.

Nicotine tất nhiên là không khả thi nữa, Nicotine cho vào trong sữa, sẽ có mùi đắng, chỉ có thằng ngốc mới uống.

Hóa chất Cyanide thì sao? Hầu hết các loại Cyanide đều có mùi, phổ biến nhất là mùi hạnh nhân, nhưng cũng có mấy loại Cyanide không ngửi thấy mùi, hiệu quả rất tốt. Anh ta lại nghĩ, loại này cũng không được.

Mục đích của anh ta là giết chết vợ chồng Phạm Trường Căn, hiện giờ có vài điểm phiền phức.

Một là không biết nhà họ ai uống sữa, Phạm Trường Căn uống, vợ ông ta uống, hay là cả hai người đều uống. Vấn đề này có thể vào trong khu đô thị kiểm tra thùng sữa nhà ông ta.

Hai là cho dù cả hai người đều uống sữa, cũng không chắc đã uống cùng một lúc. Vì Cyanide phát huy tác dụng quá nhanh, nếu cho vào một lượng đủ để gây chết, thì chỉ vài phút là phát tác, người kia nếu chưa uống, thấy thế, làm sao còn có thể tiếp tục uống cơ chứ? Nếu người đầu tiên uống là Phạm Trường Căn, thì cũng không sao, nhưng nếu là vợ ông ta chết, mà ông ta lại không sao, sau này muốn ra tay sẽ vô cùng khó.

Ừm, biện pháp ổn thỏa nhất là phải cho vào một lượng chất độc có thể gây chết người, nhưng lại không phát huy tác dụng ngay lập tức. Trong đầu anh ta lập tức có ngay đáp án, Arsenic trioxide, cũng chính là asadin.

Thế thì đơn giản quá, còn dễ dàng hơn rất nhiều so với việc chiết xuất Nicotine và tạo ra Cyanide, chỉ cần tinh chế ra As2O5 từ hùng hoàng, sau đó làm nóng thành As2O3, cuối cùng tiếp tục tinh lọc nữa là xong. Mà hùng hoàng lại không phải là vật phẩm thuộc phạm vi nhà nước quản lý, rất dễ kiếm.

Đã nghĩ xong phương án, sau khi về là có thể bắt tay vào hành động.

Chiều tối, Trần Tiến đến quán bán đồ ăn nhanh duy nhất có vẻ tử tế ở ngoài khu đô thị, lấy hai bát cháo, không hề lấy thức ăn, trả tiền xong, đang định tìm chỗ ngồi, thì thấy một ánh mắt đang lén lút hướng về phía mình quan sát, định thần nhìn lại, Từ Tăng vẫn ngồi trong một góc, giả vờ như đang ăn cơm, mắt đang nhìn anh ta.

Trần Tiến nhìn xung quanh một vòng, không đông người, cũng không có ai nhìn mình, đoán là Từ Tăng có chuyện muốn nói với mình, chứ không phải Từ Tăng liên kết với cảnh sát đến cài bẫy để bắt anh ta.

Suy nghĩ xong, anh ta gạt mối lo lắng, đi về phía chiếc bàn bên cạnh Từ Tăng, vẻ điềm nhiên như thể không có chuyện gì.

Từ Tăng liếc nhìn anh ta một cái, rồi quay đầu đi, cúi đầu nói: “Sao chỉ ăn cháo mà không ăn thức ăn, chán ăn à?”

”Không, hôm nay vừa nhổ một cái răng.”

”Ồ,“ Từ Tăng không hề chú ý đến vấn đề này, sốt ruột nói: “Tôi đã nói với Vương Các Đông như ông bảo.”

Trần Tiến dừng lại giây lát, vừa cúi đầu ăn vừa hỏi: “Có nói ông là người yêu cũ của Cam Giai Ninh không?”

Từ Tăng cau mày: “Nói rồi, rốt cuộc là ông có mục đích gì?”

Trần Tiến cười nhẹ nhàng: “Nói tóm lại là tôi sẽ không hại ông, ông cứ tin tôi. Nếu ông đã nói, thì ổn rồi.”

Từ Tăng thở dài: “Lưu Chí Dũng bị bắt rồi.”

Trần Tiến hơi ngạc nhiên: “Cậu ấy bị bắt? Mặc dù cậu ấy là người yêu cũ của Cam Giai Ninh, nhưng mà tại sao lại bị bắt?”

”Ngày 20 tháng 11, cậu ấy có đến huyện Kim.”

”Cậu ấy đến huyện Kim làm gì?”

”Theo như cậu ấy nói thì ngày hôm sau là bốn chín ngày mất của Cam Giai Ninh, cậu ấy đến thăm mộ. Hôm đó, cả tôi và ông đều đến thăm mộ.”

Trần Tiến nhớ ra hôm đó, khi anh ta đến thăm mộ, thấy trên mộ có một bó hoa, chắc là của Lưu Chí Dũng, bất giác xuýt xoa: “Không ngờ, cậu ấy cũng là một người tình cảm, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà vẫn đến thăm.”

”Trước đây Vương Các Đông đã từng đến gặp cậu ấy để tìm hiểu về các mối quan hệ của Cam Giai Ninh, cậu ấy đã không nói mình là người yêu cũ của Cam Giai Ninh. Bản thân cậu ấy lại kinh doanh hóa chất, vì thế, bây giờ đối tượng mà cảnh sát nghi ngờ nhất chính là cậu ấy.”

Trần Tiến nói:“Khi nói ra tên cậu ấy, vốn chỉ là hy vọng cảnh sát sẽ mất thêm vài ngày để điều tra, thời gian sẽ thoải mái hơn, không ngờ lại khiến cậu ấy bị bắt.”

”Có phải là ông cố ý đổ tội cho cậu ấy không?”

Trần Tiến cười nhẹ: “Tôi đổ tội thế nào, tôi làm sao mà biết là cậu ấy đến huyện Kim vào ngày 20 tháng 11, làm sao mà biết được khi Vương Các Đông đến gặp cậu ấy để hỏi chuyện, cậu ấy lại không nói mình là người yêu cũ của Cam Giai Ninh?”

”Hô hô, thế thì đúng là trời cũng đang giúp ông rồi. Tôi vẫn khuyên ông một câu, ông nhanh chóng chuồn đi, ông chuồn rồi thì sẽ không ai nghi ngờ ông!”

Trần Tiến lắc đầu: “Chắc chắn là mấy hôm nữa Lưu Chí Dũng sẽ được thả, cảnh sát không thể tìm ra bằng chứng phạm tội của cậu ấy, hoặc cậu ấy có chứng cứ không có mặt tại huyện Kim. Việc của tôi còn chưa làm xong, chưa đi được.”

Vẻ mặt Từ Tăng vô cùng tức giận: “Rốt cuộc ông định hại bao nhiêu người? Ông đã khiến Lưu Chí Dũng bị bắt, có phải ông định hại luôn cả tôi không!”

Trần Tiến thở dài, nói: “Tôi sẽ không hại ông đâu, ông vốn là người bạn tốt nhất của tôi, rất tin tưởng nhau, nhưng từ khi sự việc này xảy ra, quan hệ của chúng ta cũng ngày càng xa cách rồi. Nếu ông không tin, xem cái này đi, nếu ông quên hết tiếng Anh rồi, thì tôi dịch cho ông nghe.” Trần Tiến lấy từ trong túi áo ra một cuốn sổ bìa màu xanh lá cây, bên trên có mấy chữ tiếng Anh, đưa cho Từ Tăng.

Sau khi Từ Tăng mở ra, xem trang đầu tiên, vẻ mặt tức giận khi nãy liền đổi thành kinh ngạc. Một lúc lâu sau, anh từ từ đưa cuốn sổ trả lại cho Trần Tiến, trầm giọng bảo: “Nếu như vậy, sau này tôi cũng không nói nhiều nữa. Chào ông nhé.”

”Đợi một chút,“ Trần Tiến do dự giây lát rồi nói: “Mấy hôm nữa, ông sẽ nhận được một gói bưu phẩm, đừng bao giờ động vào gói bưu phẩm đó, ông cứ để một chỗ là được. Nếu một ngày nào đó tôi bị bắt, cảnh sát mà nghi ngờ ông là người biết nội tình, gói bưu phẩm này sẽ có tác dụng. Mong là ông không cần dùng đến gói bưu phẩm này.” Anh ta khẽ gật đầu, mỉm cười.

Từ Tăng không đáp lời, im lặng đứng dậy, mắt dường như hoe đỏ, khẽ khịt mũi, sắc mặt trở lại bình thường, đi ra cửa, không hề quay đầu lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57


Trần Tiến đội mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo khoác lông vũ to phồng phềnh, không thể nhìn rõ dáng người, đi một chiếc xe đạp điện cũ, chiếc xe này hôm trước anh ta đến tận Hàng Châu mua ở một cửa hàng đồ cũ, trước lần phạm tội đầu tiên, anh ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ, trước đây không chắc có cần phải dùng đến xe đạp điện không, nhưng anh ta cũng đã nghĩ đến chuyện ở trong khu vực huyện thành, có lúc bám đuôi theo dõi đi xe đạp điện sẽ tiện hơn.

Phía trước chiếc xe đạp điện là một tấm chắn gió làm ở cửa hàng bán xe, mục đích để mình không bị lộ diện trước camera giám sát ở mức tối đa, phía sau xe là một chiếc thùng đưa sữa, anh ta đã tỉ mỉ quan sát chiếc xe đạp điện của người đưa sữa, bao gồm cả những hình vẽ và chữ viết bên ngoài thùng, anh ta mua một chiếc thùng đựng có kích cỡ tương tự, download hình vẽ và chữ viết trên mạng, đem đi in và bọc ngoài thùng, không nhìn thấy được lớp vỏ nhựa bên trong, trông như thật.

Trước mặt là khu Đế Cảnh Uyển, lúc này là 6 giờ sáng, trời đang tờ mờ sáng, thấp thoáng trông thấy một nhân viên bảo vệ đang ngồi trong phòng trực ban.

Trần Tiến hít một hơi thở sâu, giữ cho tốc độ ổn định, đi về phía ô cổng phụ. Anh ta không chắc chắn nhân viên bảo vệ có ngăn anh ta lại để hỏi hay không, nếu hỏi, anh ta sẽ nói mình đi đưa sữa, đồng thời có thể báo địa chỉ đưa sữa của mình là nhà họ Phạm. Nếu không hỏi thì tốt quá rồi.

Chiếc xe gần đến ô cổng phụ của khu đô thị, phía chính diện trước mặt là một chiếc camera, Trần Tiến cố tình cúi đầu, khom người, cố gắng để mình bị tấm chắn gió phía trước che khuất, đồng thời kéo mũ lưỡi trai che kín mặt.

Nhân viên bảo vệ hình như đang ngủ gật, không hề trông thấy có người định vào khu đô thị. Trần Tiến mím môi, bấm chiếc chuông nhỏ, bảo vệ ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh ta, rồi bấm công tắc, thanh rào chắn cổng được nâng lên, Trần Tiến vào được khu đô thị một cách dễ dàng, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ do trời quá lạnh, bảo vệ không muốn ra ngoài; cũng có lẽ bảo vệ đã quen mở cửa cho những người đưa sữa, đưa báo mà không hề để ý đến họ. Nói tóm lại, từ đầu đến cuối, người bảo vệ này không hề nhìn kĩ anh ta, càng không đi ra khỏi phòng trực bảo vệ nửa bước.

Trần Tiến cười thầm, dù sao đây cũng không phải là Trung Nam Hải, bảo vệ cũng không phải là vệ sĩ ở Trung Nam Hải, công tác bảo vệ trông có vẻ rất nghiêm mật, nhưng cũng chỉ là canh chừng thế thôi, trên thực tế thế nào cũng có sơ hở. Có điều, anh ta không hề hoàn toàn yên tâm, có thể là người bảo vệ này tương đối lười, cần phải thử thêm vài lần, xem những nhân viên bảo vệ khác có xử lý giống như vậy đối với người đưa sữa không.

Trần Tiến đi xe vào khu đô thị, vừa đi vừa quan sát kĩ đặc điểm địa hình và mọi thứ xung quanh, quả nhiên là giống như quan sát qua kính viễn vọng, trong khu đô thị không có chiếc camera giám sát nào, điểm này rất tiện cho anh ta, nếu không anh ta lại phải làm thêm mấy việc phiền phức khác.

Anh ta nhanh chóng đi đến cổng nhà họ Phạm, nhìn vào bên trong chiếc thùng đựng sữa, người đưa sữa thật đã đến, trong thùng sữa có hai chai sữa, mã hiệu loại sữa anh ta cũng không nhìn rõ. Được, kết thúc công việc, về đã.

Đối với lần phạm tội này, kế hoạch cơ bản của Trần Tiến đã rất rõ ràng rồi, giờ chỉ còn một việc quan trọng nhất nữa, trong quá trình phạm tội phải tạo được chứng cứ ngoại phạm.

Lần này cũng giống như lần trước, thời khắc cuối cùng vẫn là người bạn quan trọng nhất đó ra tay, anh ta phụ trách chuẩn bị toàn bộ chất độc, đạo cụ. Việc tạo minh chứng không có mặt tại hiện trường vô cùng quan trọng, đối với cả anh ta và người bạn đó, việc này liên quan đến kết quả cuối cùng của toàn bộ kế hoạch phạm tội.

Anh ta đã có dự tính cho tình huống xấu nhất, nhưng không thể để lộ thông tin về người bạn đó cho cảnh sát.

Chứng cứ ngoại phạm tốt nhất là để mình xuất hiện ở một chỗ có camera theo dõi khác lúc hung thủ phạm tội, camera theo dõi là căn cứ quan trọng nhất trong việc phá án của cảnh sát, chỉ cần có camera giám sát làm chứng là mọi việc hoàn hảo.

Anh ta về nhà trước, thay một bộ quần áo cao cấp, lấy ví tiền, trong ví tiền có ba chiếc chứng minh thư, một cái là của anh ta, hai cái còn lại đều là chứng minh thư giả. Sau đó, anh ta lái xe đến khách sạn Phổ Giang.

Giờ đang là mùa khách sạn vắng khách, phòng trống rất nhiều. Anh ta đến quầy lễ tân, lấy chứng minh thư của mình ra, thuê một phòng, số phòng là 806, trả trước tiền phòng trong một tuần. Đến tầng 8, một đầu hành lang có lắp camera giám sát, chiếu thẳng dọc toàn bộ lối đi, anh ta nhìn về phía camera giám sát, rồi vào phòng, thở phào nhẹ nhõm.

Những việc còn lại sẽ có thể hoàn thành nhanh thôi, anh ta bỗng thấy trong lòng phấn khích, bất giác toàn thân run lên bần bật, vội lấy thuốc ra uống
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58


Lâm Kiệt mệt mỏi bước vào văn phòng, nói với Vương Các Đông với vẻ thất vọng: "Anh cả, tối ngày 19 tháng 11 Lưu Chí Dũng ăn cơm với bạn ở một nhà hàng trong thành phố, đã lấy được camera giám sát, chứng thực việc này. Còn tối ngày mồng 6 tháng 12, camera giám sát trong khu đô thị nhà anh ta có ghi được hình của anh ta, căn cứ vào thời gian để phán đoán, có thể loại trừ khả năng anh ta đến được huyện chúng ta."

Vương Các Đông ngồi trong ghế hồi lâu, im lặng không nói gì, rất lâu sau mới lên tiếng: "Thế thì cứ thả anh ta ra đã."

Lâm Kiệt nói: "Có điều, em thấy chỉ căn cứ vào điểm này cũng chưa chắc đã chứng minh được không phải là Lưu Chí Dũng làm, mặc dù anh ta không ở huyện, nhưng anh ta rất nhiều tiền, có thể thuê hung thủ được mà, không phải là hung thủ có ít nhất hai người hay sao?"

Vương Các Đông lắc đầu: "Cái kiểu to gan ngang nhiên giết người ngay trước mắt cảnh sát thế này, chỉ những kẻ liều lĩnh không sợ chết mới dám làm, vụ án này có trình độ kỹ thuật rất cao, những kẻ giết người thuê đều không chuyên nghiệp như vậy. Hung thủ, nhất định là nhân tài chuyên ngành hóa học, nút thắt kết nối giữa hung thủ và tên đồng phạm không thể là quan hệ lợi ích tiền bạc, hai người này chắc chắn có mối quan hệ khác sâu hơn."

Lâm Kiệt ngơ ngác: "Ngô Cương và Lưu Chí Dũng đều bị loại trừ rồi, thế thì còn ai nữa?"

"Danh sách những người có chiều cao phù hợp lần trước điều tra thế nào rồi?"

"Hiện tại hầu hết những người đó đều ở những nơi rất xa huyện Kim, đều có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng. Chỉ có năm sáu người ở trong thành phố hoặc những vùng huyện thị lân cận, mặc dù cũng có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, nhưng không loại trừ khả năng quay về luôn vào buổi tối hôm gây án."

Vương Các Đông nheo nheo mắt, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Hai vụ án này, hung thủ đều cần tiến hành thăm dò nhiều lần trước khi gây án, không phải là nhanh chóng đến huyện vào đúng hôm gây án, là có thể thực hiện thành công. Nếu trong mấy ngày trước khi vụ án xảy ra, những người này đều có minh chứng không có mặt tại hiện trường, thì cũng không có khả năng họ là hung thủ."

Lâm Kiệt bất lực nói: "Nếu như vậy, thì tất cả những người trong danh sách đều bị loại trừ."

"Tất cả?" Vương Các Đông nói, "Cậu có thể khẳng định tất cả đều đã loại trừ không? Trên danh sách có người nào bây giờ đang ở nước ngoài, hoặc ở nơi khác mà không liên hệ được không?"

"Thời gian trước có mấy người, nhưng mấy hôm nay đều liên hệ được rồi, cũng đều loại trừ rồi."

Làm sao có thể thế được?

Làm sao có thể thế được!

Nét mặt Vương Các Đông lập tức trở nên nặng nề, tất cả những bạn học có chiều cao khớp với hung thủ đều bị loại trừ rồi, không ngờ lại không có người nào có khả năng phạm tội.

Không lẽ mình ngay từ đầu mình đã phán đoán nhầm? Hung thủ hoàn toàn không phải là bạn học của Cam Giai Ninh, mà là người khác, hoặc không phải là người học chuyên ngành hóa học, mà sau này mới nghiên cứu hóa học?

Nếu đúng như vậy thì biển người mênh mông, làm thế nào mà tìm ra tên hung thủ chưa từng lộ diện, cũng chưa từng để lại chứng cứ gì rõ ràng đây?

Lần đầu tiên anh nghi ngờ toàn bộ những phán đoán của mình từ khi bắt tay vào phá vụ án này.

Vương Các Đông ngồi đờ đẫn trong ghế, im lặng hồi lâu, thở dài, gọi điện thoại bảo bác sĩ pháp y Trần đến, vừa vào cửa đã hỏi: "Anh Trần, tôi hỏi anh, hung thủ có nhất định là người trước đây từng học chuyên ngành hóa học không?"

"Cái này…" Bác sĩ Trần không hiểu ý đồ của lãnh đạo, hơi ngơ ngác, "Chắc là đúng."

"Chắc là nghĩa là thế nào?"

"Ừm… Lần đầu tiên, hung thủ giấu Natri vào trong va li để hủy hoại tiền, phản ứng hóa học này học sinh cấp ba chắc cũng biết chút ít, nhưng tạo ra được Natri, nhất là tạo ra xong lại bảo quản được, không để Natri tiếp xúc với không khí, bước này rất phức tạp, cần phải có khả năng thao tác thí nghiệm rất tốt, tôi nghĩ không phải là người học chuyên ngành hóa học, chắc là không thể có thủ đoạn cao siêu thế được. Sau này là Nicotine và Cyanide, hai thứ này đều có nồng độ rất cao, chắc là hung thủ tự tinh chế, kiến thức này không thể có trong môn hóa cấp ba. Mặc dù chỉ căn cứ vào mấy điểm này cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ tự tra cứu tài liệu để tìm ra cách tinh chế. Nhưng nếu đúng như vậy, thứ nhất, tự tra cứu tài liệu tự học cách tinh chế chất độc thì không hiếm, chuyện hiếm là tự tinh chế ra chất độc có nồng độ cực cao, việc này yêu cầu có khả năng thí nghiệm vô cùng chuyên nghiệp, một bác sĩ thực tập chỗ tôi thời đại học cũng học chuyên ngành hóa, cậu ta nói có thể tự tinh chế ra hai thứ này, nhưng nồng độ không thể cao như vậy. Cậu ta nghi ngờ hung thủ có khả năng là người làm nghiên cứu trong ngành hóa học, thậm chí hiểu được nguyên lý của thiết bị công nghiệp hóa học. Thứ hai, hóa học vô cơ là kiến thức cấp hai, nếu hung thủ gây án để báo thù cho Cam Giai Ninh, chắc chắn không thể quá ít tuổi, nếu là hung thủ tự tinh chế chất độc, thì hắn cũng sẽ không nghĩ ra hai phản ứng hóa học vô cơ rất khéo là cho natri tiếp xúc với nước trước, tiếp đó làm tan nhôm. Cho nên, tổng hợp các phán đoán, tôi mới nói hung thủ là người học chuyên ngành hóa học, đồng thời đã làm việc trong ngành hóa rất lâu."

Vương Các Đông suy xét cẩn thận một lần nữa về những phân tích của bác sĩ Trần, rồi gật đầu bảo Lâm Kiệt: "Đúng thế, anh Trần nói rất đúng, có một điểm chúng ta nhất định phải quyết tâm kiên trì, hung thủ chắc chắn là người từng học ngành hóa! Phương án điều tra này tuyệt đối không được bị loạn!"

"Nhưng, đã điều tra toàn bộ những người có chiều cao phù hợp trong số bạn học trước và sau Cam Giai Ninh mấy khóa, cả các vùng trong nước và nước ngoài, đều không có khả năng phạm tội." Lâm Kiệt gần như vẫn không thể tin vào cách suy luận phân tích không hề có chứng cứ thực chất để chứng minh này.

Vương Các Đông tặc lưỡi, nói: "Điều này chỉ có thể cho thấy, chúng ta có sơ suất trong quá trình điều tra các mối quan hệ của Cam Giai Ninh. Thế này, đội trưởng Lâm, cậu cử người điều tra lại một lần nữa toàn bộ các mối quan hệ của Cam Giai Ninh, bao gồm họ hàng, đồng nghiệp sau khi đi làm, thậm chí cả các thầy cô giáo trong trường cũng hỏi cẩn thận một lần nữa."

"Vâng, em sẽ làm." Lâm Kiệt trả lời vẻ miễn cưỡng.

Vương Các Đông cũng hiểu, vụ án đã mất nhiều thời gian như vậy, mà ngay cả bóng của hung thủ họ cũng chưa sờ thấy, những lời khiêu khích trước đây của hung thủ vẫn hiện rõ mồn một, để lại một vết đen trong lòng tất cả các thành viên đội Trinh sát hình sự. Huống hồ, cho đến giờ họ vẫn chưa nắm được chút manh mối thực chất nào, mọi phương hướng phá án đều được xây dựng trên những suy luận giả thiết không có chứng cứ thực chất.

Đã là suy luận mang tính giả thiết, thì không thể đảm bảo chính xác một trăm phần trăm, ngay cả Vương Các Đông cũng không dám khẳng định một trăm phần trăm hung thủ chắc chắn là người từng học ngành hóa, chỉ là khả năng này tương đối lớn.

Nếu không phải thì sao?

Anh không dám nghĩ tiếp, nếu tiền đề hiện tại cho toàn bộ công việc phá án này là sai, thì mọi công sức của họ đều đổ xuống sông xuống biển, còn vụ án này có lẽ sẽ vĩnh viễn trở thành một vụ án kỳ bí.

Mặc dù trong lòng anh cũng thấy mấy người bị chết đều rất đáng ghét, nhưng chưa đến mức phải xử tội chết, anh cũng sẽ không để tên hung thủ ngạo mạn này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, điều này dù là về tình hay về lý anh đều không thể chấp nhận được.

Anh hiểu được suy nghĩ của Lâm Kiệt, cũng rất rõ hiện tại đội Trinh sát hình sự đã rất nản lòng trước vụ án mạng không có hướng điều tra này, thời gian kéo dài lâu quá rồi, mà công việc phá án mãi không có tiến triển, mỗi lần xuất hiện một mục tiêu khả nghi, thì chỉ vài ngày là khả năng phạm tội lại bị loại trừ, đây là một việc mà cảnh sát nào cũng rất khó có thể chấp nhận.

Việc cần làm trước mắt là phải giữ cho tâm trạng bình tĩnh, nhất định phải lạc quan, mới có thể động viên được các thành viên trong đội Trinh sát hình sự hăng hái nhiệt tình tiếp tục công việc điều tra.

Trong chốn quan trường, Vương Các Đông không phải là một vị quan khôn khéo, mọi việc đều suôn sẻ, mặc dù anh chuyên phụ trách công việc điều tra hình sự, nhưng anh biết có những lúc nhân viên cấp dưới không hoàn toàn nghe mình.

Phó giám đốc phụ trách kinh tế và phó giám đốc phụ trách an ninh trật tự thì bảo gì cấp dưới nghe nấy, hết sức phục tùng, vì vị trí công việc ở hai bộ phận này là màu mỡ nhất.

Nếu so sánh, nhân viên Trinh sát hình sự là vất vả nhất, có lúc còn phải mạo hiểm, nhưng ngoài thu nhập thông thường hàng ngày ra, chủ yếu dựa vào tiền thưởng phá án.

Nhưng Vương Các Đông tính cách quá ngay thẳng, cho dù cũng có lúc giúp đỡ những vị quan theo tính chất ngoại giao, nhưng anh cũng chỉ dừng ở mức vừa phải, anh luôn tìm cách bảo vệ sự "chính nghĩa" trong lòng mình, phong cách ấy hiển nhiên hoàn toàn không phù hợp với quan trường, cũng khiến anh không được lòng cấp trên, nên mỗi lần xin tiền thưởng, khoản tiền được duyệt thường chỉ ba đến năm mươi nghìn, chia cho mười mấy người, số tiền mỗi người được lĩnh quá ít ỏi, nhân viên cấp dưới kêu ca trách móc khá nhiều.

So với Cao Đông, phó giám đốc Trinh sát hình sự ở thành phố bên cạnh, công việc chỉ huy cấp dưới của người ta ngon nghẻ hơn anh rất nhiều, bố vợ anh ta là thư ký Hội ủy viên thường trực thành phố, ngay cả cấp trên cũng rất nể Cao Đông, thêm vào đó Cao Đông lại là chuyên gia hình sự có tiếng trong tỉnh, đã phá được rất nhiều vụ án lớn và trọng điểm, đi theo anh ta không chỉ dễ lên chức, mà mỗi lần anh ta xin tiền thưởng phá án, số tiền được duyệt toàn là mấy trăm nghìn trở lên, cấp dưới anh ta thậm chí còn có nhiều màu mỡ hơn cả người bên đội Cảnh sát kinh tế.

Chính vì Vương Các Đông không được lòng cấp trên, nên mấy năm trước mới bị điều đến huyện Kim, đội Trinh sát hình sự cũng không phải là do anh huấn luyện rèn giũa. Đám cảnh sát bây giờ, bao gồm cả Lâm Kiệt, vẫn hết lòng theo anh phá án, một mặt là do tính cách thẳng thắn của anh được nhiều người cấp dưới đánh giá tốt, mặt khác, mọi người đều biết Vương Các Đông là chuyên gia hình sự, mấy năm nay những vụ án hình sự lớn ở huyện Kim không có vụ nào bế tắc, cho dù không bắt được tội phạm, cũng thành công trong việc xác định mục tiêu, truy nã trên toàn quốc. Mà lần nào Vương Các Đông cũng đẩy công lao cho cấp dưới, người của đội hình sự cũng biết sếp của họ khó mà được lên chức, nhưng nhân viên cấp dưới bọn họ cứ tích lũy thành tích vài năm, là có cơ hội thăng tiến, nên vẫn nghe theo phân công của Vương Các Đông.

Thấy thần sắc mệt mỏi của Lâm Kiệt, Vương Các Đông hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, mỉm cười bảo: "Đội trưởng Lâm, có phải cậu thấy vụ án này mãi không có tiến triển gì, cảm giác không có hy vọng phá được án không?"

Lâm Kiệt vội lắc đầu: "Sớm muộn gì cũng sẽ phá được án thôi, có điều bây giờ vẫn chưa tìm được đủ chứng cứ, mấy cậu bên dưới bắt đầu bi quan rồi."

Vương Các Đông mỉm cười: "Thực ra cũng mọi người có tâm trạng như vậy có thể thông cảm được, công việc phá án chẳng khác nào chơi mạt chược, có lúc đợi một quân bài, đã sắp hết ván rồi mà vẫn chưa thấy nó lộ diện, lúc đó nhất định sẽ nghĩ, biết đâu quân bài mình đang đợi người khác đang giữ chặt trong tay, xem ra ván này không ù được. Ai mà biết được cuối cùng, khi sắp kết thúc, quân bài đó bỗng dưng xuất hiện. Phá án cũng thế, cần kiên nhẫn, đợi đến khi cơ hội cuối đó xuất hiện. Những công việc ở giai đoạn trước cho dù có rất khó khăn, nhưng đến khi cơ hội đó xuất hiện, tất cả mọi việc sẽ lập tức suôn sẻ."

Anh tiếp tục nói: "Trước đây, lúc còn trẻ khi tôi vừa mới làm cảnh sát, đã từng tham gia điều tra một vụ án giết người, mất đến hơn nửa năm trời, mới bắt được hung thủ. Một khi hung thủ đã gây án thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, chúng ta làm cảnh sát không chỉ cần tỉ mỉ, mà còn phải kiên nhẫn, nhất là khi đã chọn công việc điều tra hình sự. Tôi làm công việc phá án mười mấy năm nay, đã từng xử lý ít cũng phải năm sáu mươi vụ án mạng, cho đến nay, chỉ có hai vụ không phá được, có điều hai vụ án này đều là tội phạm lẩn trốn, cuối cùng đã bị cảnh sát địa phương khác bắt. Tất cả những vụ mưu sát do tôi trực tiếp phá án, không có vụ nào không phá được. Lần này là một vụ mưu sát để báo thù điển hình, không thể khác được!"

Anh dừng lại giây lát rồi lại nói: "Hiện giờ tạm thời trong tay chúng ta không có nhiều chứng cứ thực, quan trọng nhất là phải kiên trì hành động theo một phương hướng chính xác, không được dao động, phương hướng đó là tin chắc rằng hung thủ từng học chuyên ngành hóa! Cả bạn học và đồng nghiệp của Cam Giai Ninh, toàn bộ những người từng học ngành hóa chỉ có tám mươi đến một trăm người, chúng ta lần lượt điều tra kĩ từng trường hợp một, không thể nào lại không điều tra ra. Cho nên các cậu nhất định phải vững tin, kiên trì điều tra sâu theo hướng này, tôi đảm bảo, hung thủ sẽ sớm lộ diện thôi!"

Nghe những lời của Vương Các Đông, lập tức tâm trạng của Lâm Kiệt lạc quan hơn rất nhiều, cậu ta dõng dạc nói: "Anh cả, em sẽ đi điều tra ngay, nhất định không để cho tên hung thủ ngạo mạn này nhởn nhơ lẩn trốn ngoài vòng pháp luật!"

Vương Các Đông hài lòng gật đầu: "Đúng rồi, tôi không đến chỗ Lưu Chí Dũng nữa, cậu cử người thay tôi đi xin lỗi anh ta, nhân thể nói với anh ta, không được tiết lộ cho bất cứ ai những thông tin liên quan đến vụ án. Hung thủ rất có khả năng là bạn học của anh ta, nếu anh ta tiết lộ cho những người khác, cảnh sát chúng ta sẽ lại phải làm phiền anh ta."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59


Trần Tiến lại tiếp tục "đưa sữa" ba ngày, gặp mấy nhân viên bảo vệ khác nhau, lần nào cũng giống như lần trước, bảo vệ nhìn thấy thùng đưa sữa ở phía sau xe đạp điện là cho vào luôn, không bao giờ đi ra khỏi phòng trực quan sát. Xem ra mùa đông đúng là mùa lý tưởng để phạm tội, mặc nhiều quần áo, đội mũ, mang khẩu trang cũng không bị người ta để ý, hơn nữa camera giám sát cũng không thể quay được mặt mũi, tâm lý đề phòng của tất cả mọi người đều đỡ hơn hẳn, họ đều thích ở trong phòng, không thích đi ra ngoài.

Xem ra đã giải quyết xong khâu vào khu đô thị, công việc còn lại là tiếp tục hoàn thành chứng cứ không có mặt tại hiện trường.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, kiểm tra tình hình dự báo thời tiết, không khí lạnh sắp về, tối mai bắt đầu có mưa, thỉnh thoảng có tuyết nhẹ, đợt không khí lạnh này dự tính sẽ kéo dài trong thời gian khá lâu, sẽ mưa hoặc có tuyết rơi trong cả tuần tới.

Trần Tiến mỉm cười, cơ hội đến nhanh thế.

Anh ta về đến khách sạn, đồng thời lưu ý nhìn vị trí camera giám sát ở quầy lễ tân và sảnh lớn ở tầng một của khách sạn, đã ghi nhớ vị trí trong đầu, sau đó về phòng một lúc, rồi lại rời khỏi khách sạn, lên xe, thay một một bộ quần áo bó sát người, để cơ thể to béo của mình trông gọn gàng hơn một chút, trang điểm nhẹ để da trắng hơn một chút, trông trẻ trung hơn một chút, đồng thời dán râu mép giả và một chút râu quai hàm, đội mũ lưỡi trai, vành mũ hơi kéo thấp xuống, che kín phần trán. Anh ta lấy gương ra ngắm lại một lượt, rất hài lòng.

Sau khi làm xong những việc đó, anh ta yên tâm lái xe vào con phố ngoài cửa khách sạn, xuống xe đi về phía khách sạn.

Sau khi đi vào, anh ta hơi cúi đầu xuống để camera giám sát không quay được mặt mình, rồi đi đến chỗ quầy lễ tân, vẫn như vậy, anh ta hơi quay mặt sang một bên để tránh camera giám sát, đồng thời đút hai tay vào trong túi áo, anh ta không muốn bất cứ khoảng da thịt nào có thể tìm ra đặc điểm của cơ thể bị camera giám sát quay được.

"Chào cô, tôi muốn thuê một phòng hạng sang, tôi thích ở tầng trên cùng, tầng trên cùng còn phòng không?"

Một nhân viên khách sạn mỉm cười gật đầu với anh ta, bảo anh ta đợi một lúc, một nhân viên khác nhanh chóng mở xem phần mềm, rồi trả lời: "Chào anh, tầng 9 vẫn còn phòng hạng sang."

"Ồ, rất tốt, lần trước tôi đã ở phòng 906 của các bạn, nếu căn phòng này không có khách thì cho tôi thuê phòng này."

Nhân viên phục vụ kiểm tra tình hình phòng rồi nói: "Vâng, căn phòng này đang trống, anh định ở mấy hôm, phiền anh đưa chứng minh thư để đăng ký."

"Đăng ký ba ngày đi." Trần Tiến vừa cúi thấp đầu vừa nói, một tay chống vào phía sau bàn lễ tân để camera không quay được tay mình, lấy một chứng minh thư giả trong ví tiền ra, lại nói: "Cái chứng minh thư này hình như mã vạch từ bị hỏng, có lúc không quẹt được."

Nhân viên phục vụ cầm lấy chứng minh thư, quẹt thử, quả nhiên là không được, nhìn anh ta, thấy khuôn mặt anh ta cũng giống bức ảnh trên chứng minh thư, hơn nữa đều có râu quai nón, nên không hề nghi ngờ, nói: "Để tôi nhập thông tin vào là được."

Sau khi nhập thông tin, phát hiện thấy số chứng minh thư là đúng, điểm này tất nhiên Trần Tiến đã thử ở những khách sạn khác từ lâu, bây giờ thủ đoạn làm giả chứng minh thư rất tinh vi, đều làm bằng số thật, ảnh thật.

Sau khi nhân viên phục vụ nhập thông tin đăng ký, Trần Tiến nộp tiền và nhận chìa khóa phòng, rất suôn sẻ.

Mọi việc đều đã hoàn thành, chỉ còn đợi đợt không khí lạnh về nữa thôi.

Hôm nay là ngày 20 tháng 12, ngày mai là 21 tháng 12, ngày kia là 22 tháng 12.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom