Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 672: C672: Chuyện này ông biết chưa


Lang Vương nhếch mép cười: “Chắc cậu không biết đâu, lúc cậu rời khỏi thế giới Hắc Ám, cô nàng đó đi khắp nơi tìm cậu, chẳng qua là...

Lý Trạch Vũ cười khổ: “Chẳng qua là muốn xử tôi? Đúng không?” "Ừừ"

Lang Vương gật đầu, tò mò hỏi: “Ê này, có phải cậu làm chuyện bạc tình bạc nghĩa với người ta không?”

Nói xong, ông ta còn chà hai tay, không kìm được hỏi: “Phụ nữ của tộc. Vampire với phụ nữ loài người chúng ta, kiểu nào sướng hơn nhở?”

"Cút!" Lý Trạch Vũ giơ ngón giữa. "Ha ha ha, không muốn nói thì thôi, đừng nóng mà.”

Lang Vương không cười nữa, nói lảng sang chuyện khác: “Tóm lại cậu phải cẩn thận, dù sao tộc Vampire không dễ chọc đâu!”

“Hừ, ông đây mà muốn tiêu diệt ai, chẳng kẻ nào cứu nổi đâu!”

Lý Trạch Vũ cất tiếng bá đạo: “Nếu tộc Vampire dám xen vào việc của người khác, ông đây sẽ lôi tất cả bọn đó ra ngoài phơi nắng!”

Shhh...

Lang Vương cảm nhận được sát khí khủng khiếp trên người hắn, ông ta không khỏi hít hơi thật sâu.


“Đing đing đỉng...” Tiếng chuông điện thoại di động của Lang Vương đột ngột vang lên. “Ha ha, là U Linh gọi tới!”

Lang Vương cầm di động, ấn nút nghe máy.

“Nhả lẹ!”

Hả?

U Linh ở đầu dây bên kia sửng sốt, không hiểu hỏi lại: “Nhả gì cha?”

Lý Trạch Vũ cũng không hiểu ý Lang Vương.

Ngay sau đó lại nghe Lang Vương tỏ vẻ trầm ngâm: “Có rắm gì nhả lẹ!” Đù mới

Lý Trạch Vũ giơ ngón cái lên, suýt bật cười thành tiếng.

“Lang Vương!”

U Linh đột ngột giở giọng lạnh teo: “Ông muốn chọc giận bổn Đế sao?” “Không nhả hả? Thế cúp nhá!”

Lang Vương đúng là không thèm nể người ta miếng nào.

U Linh ở đầu dây bên kia im lặng, nhưng Lang Vương và Lý Trạch Vũ đều có thể tưởng tượng được giờ phút này gã rất tức giận.

“Quân đế xuất hiện rồi!” U Linh trầm giọng: “Chuyện này ông biết chưa?”

Nói thừa, Quân đế ở cạnh tao nè mày!

Nhưng Lang Vương không nói vậy, mà chỉ cười khẩy: “Bộ ông tưởng tin tình báo của tôi yếu hơn ông sao? Nói thẳng suy nghĩ của ông đi ông nội!”

“Được!”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Cơn giận của U Linh từ từ tan đi, gã trầm giọng nói: “Tôi cảm thấy đến lúc chúng ta nên hợp tác với nhau, cùng nhau loại bỏ mối họa Quân đế, tới lúc đó cả thế giới Hắc Ám này sẽ thuộc về chúng ta!”

Lang Vương cười khẩy: “Đoán chừng tới đó chắc ông lại nghĩ cách xử tôi luôn chứ gì? Kế tiếp một mình ông sẽ lên ngôi thống trị cả thế giới Hắc Ám hỉ!”

Đây vốn là những lời hiểu ngầm không nói ra, U Linh không rõ tại sao Lang Vương lại nói, gã đành cười trừ: “Đó là chuyện về sau, trước mắt kẻ địch của chúng ta là Quân đế, không phải sao?”

Lang Vương nhìn thoáng qua Lý Trạch Vũ điềm nhiên như không, cười ha ha: “Ông nói rất đúng!”

U Linh đề nghị: “Nếu vậy thì tôi hy vọng ông có thể dẫn người tới chỗ tôi ngay lập tức!”

“Ủa sao không phải ông dẫn người tới chỗ tôi?” Lang Vương hỏi ngược lại.

“Quân đế nói, trước tiên diệt U Linh, sau mới diệt sói con, nói cách khác, người hắn muốn diệt trừ trước chính là tôi!”

“Sao ông dám chắc đó không phải là quỷ kế của Quân đế? Nói không chừng ngay từ đầu người ta đã tính chuyện dương đông kích tây, nói rõ muốn đối phó ông trước, nhưng thực chất lại ra tay với tôi!”

Nghe vậy, U Linh im lặng. Lang Vương tiếp tục khuyên nhủ: "U Linh, chuyện này không nên chậm trễ, tôi cảm thấy ông nên dẫn người tới chỗ tôi, hai chúng ta hợp tác, Quân đế tuyệt đối sẽ phải chết!”

“Được!”

Sau một thoáng trầm ngâm suy tư, U Linh vui vẻ đồng ý: “Bổn Đế lập tức đi tập kết binh mã, trong vòng một ngày sẽ tới điện Lang Nha của ông!”

“Vậy tôi sẽ đợi ông đại giá quang lâm.” Nói xong, Lang Vương cúp máy. "Ha ha, ha ha ha..."


“Cậu nói xem, nếu tên ngốc U Linh đó biết được sự thật, liệu có tức tới nổ não không nhỉ?”

Lang Vương nín cười cả buổi, cuối cùng không nhịn được cười ha ha.

Lý Trạch Vũ còn đang hút thuốc, hắn nhún vai, nói: “Chuyện không đơn giản như vậy!”

Hả? Lang Vương nhìn Lý Trạch Vũ với vẻ khó hiểu.

Lý Trạch Vũ nhìn ông ta, nghiêm mặt: “Anh cảm thấy hắn thật sự ngu như vậy sao?”

Nghe thế, nụ cười của Lang Vương chợt biến mất.

Một tay U Linh sáng lập điện U Linh, hơn nữa còn làm trùm một phương của thế giới Hắc Ám, người như vậy tuyệt đối không phải kẻ thô lỗ tầm phào.

“Nhưng không cần lo quá!”

Lý Trạch Vũ dập điếu thuốc, mỉm cười.

“Dù sao thì, một khi tôi đã tuyên bố tử hình hắn, cả thế giới này không ai cứu nổi hẳn đâu.”
 
Chương 673: C673: Vậy sao


Một áp lực vô hình như bao trùm toàn bộ điện U Linh. U Linh hút thuốc, gương mặt âm trầm dọa người.

Long Đế đã chết, Lang Vương chỉ là một kẻ ngu sỉ tứ chỉ phát triển trong mắt gã, không đáng sợ, Quân Đế mới là mối họa lớn của gã.

Hơn nữa sau khi biết được thực lực của Quân Đế từ Peres, gã càng không dám xem thường.

Quân Đế, đây chính là đối thủ đáng gờm trong cuộc đời gãt

"Mike."

"Đại Đế!"

Một người đàn ông tóc dài bước vào đại điện.

U Linh nói với vẻ nghiêm trọng: "Liên lạc với tướng quân Bruce nước Mỹ giúp

"Vâng!" Mike lấy điện thoại ra và nhanh chóng tìm được dãy số cần liên lạc. Một lúc sau điện thoại kết nối.

U Linh cầm điện thoại, cố nở nụ cười nói: "Tướng quân Bruce thân mến, gần đây ông vẫn khỏe chứ?"

"Làm phiền cậu quan tâm rồi, tôi sống rất tốt."

Một giọng nói già nua truyền đến từ bên kia điện thoại.


"Vậy sao?"

U Linh cười giễu: "Gần đây bản đế sống không tốt lắm!"

"Vì Quân Đế sao?"

"Đúng vậy!"

U Linh thừa nhận thẳng thắn.

Bruce khinh bỉ nói: "U Linh, cậu và Quân Đế đều là Tứ Đế, tôi chẳng hiểu vì sao cậu lại phải e ngại hắn?”

"Tướng quân Bruce hiểu lầm rồi, không phải bản đế sợ hắn!" "mm

Bruce bỗng cất cao giọng: "Cậu ăn ngủ không yên không phải vì Quân Đế sao?"

"Đúng là vì hẳn, nhưng điều này không có nghĩa là bản đế sợ hẳn!"

U Linh cười giễu: "Bản đế chỉ không thích làm những việc chưa nắm chắc, nên hiện tại bản đế cần các ông giúp!"

"Xin lỗi, chuyện này chúng tôi không giúp cậu được."

Bruce từ chối thẳng thừng.


Trên mặt U Linh hiện lên vẻ giận dữ, giọng nói đanh lại: "Tướng quân Bruce, mấy năm nay bản đế đã làm giúp các ông không ít chuyện, hiện tại các ông muốn qua cầu rút ván sao?”

Nghe vậy, Bruce ở đầu bên kia điện thoại im lặng.

Tứ đế bát vương thập nhị tướng có lẽ sẽ khiến nhiều người sợ hãi, nhưng trong mắt họ thì đó chỉ là một đám ngang ngược tàn ác chẳng thể lộ diện ngoài ánh sáng.

Mà họ bằng lòng ủng hộ U Linh chẳng qua vì cần một người phát ngôn trấn áp những kẻ râu ria giúp họ thôi.

Ủng hộ thì ủng hộ, nhưng muốn họ bỏ công sức đi giúp đỡ một con rối thì rõ ràng không có khả năng.

"Tướng quân Bruce, tôi chỉ có một yêu cầu, phái đội đặc nhiệm SEAL của các ông tới giúp tôi đối phó với quân U Minh là được!"

U Linh nói ra đề nghị của mình.

"Không được!"

Bruce lập tức từ chối.

Đội đặc nhiệm SEAL là con át chủ bài của họ, mỗi đội viên trong đó đều có thể đảm đương một cối, cho dù là chính họ thì không tới đường cùng cũng sẽ không sử dụng đội ngũ hàng đầu này.

Dù sao việc mất đi bất kỳ đội viên nào trong nhóm cũng là tổn thất lớn với họ!

"Tướng quân Bruce nói vậy là có ý gì?"

Vẻ mặt U Linh dữ tợn, lửa giận bùng lên.

Bruce trâm ngâm đáp: "Nếu như cậu sợ Quân Đế thì chúng tôi có thể đứng ra khuyên can, đảm bảo bên Quân Đế sẽ không tới gây sự với cậu!"

Giọng ông ta vô cùng tự tin, bởi vì ông tha cho rằng Quân Đế không có gan để làm bá chủ thế giới.

"Không!" U Linh giận dữ nói: "Nếu mấy người tới đàm phán với Quân Đế thì tất cả mọi người sẽ cho rằng tôi sợ Quân Đế, sau này tôi còn mặt mũi nào để có chỗ đứng trong thế giới Hắc Ám?"
 
Chương 674: C674: Thế thì cứ làm theo cậu nói đi


Bruce cười giễu: "Đó là chuyện của cậu, nói chung đây là việc mà chúng tôi có thể giúp cậu."

"Tút tút tút..."

Điện thoại bị cúp.

"Bốp!"

U Linh tức giận đến mức ném điện thoại.

Trước đây gã từng nghe người khác nói rằng kẻ không đáng tin nhất thế giới này là chính khách, hiện giờ gã đã hiểu rõ rồi.

Mấy năm qua, gã đã thay nước Mỹ làm không ít những chuyện không thể phơi bày ra ánh sáng.

Lần này gã cần giúp đỡ thì người ta lại đá văng gã. "Đại đế, tôi có một đề nghị!"

Mike cẩn thận nói.

"Nói đi!"

U Linh thốt một chữ.

"Không phải Lang Vương đồng ý liên minh với chúng ta sao? Tôi cảm thấy..."

"Câm miệng!"

U Linh ngắt lời: "Cậu cho rằng Lang Vương đó là kẻ dễ nhằn sao? Nếu bản đế dẫn người tới địa bàn của hắn, chỉ cần Quân Đế vừa chết thì hắn sẽ không ngại đâm sau lưng bản đế đâu!"

Mike gật đầu, thức thời ngậm miệng lại.


U Linh cảm thấy vô cùng đau đầu.

"Đại đế, còn một cách nữa!"

Hai mắt Mike bỗng sáng bừng.

U Linh liếc qua: "Nói!"

Mike rụt rè hỏi: "Đại đế có ấn tượng với công chúa Angela không?"

Angela?

Trong khoảnh khắc, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trong tâm trí U Linh.

Cô ấy là một người phụ nữ khiến người ta vừa liếc mắt đã khó quên, cô có gương mặt như thiên sứ nhưng dáng người lại như ma quỷ.

Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là cụm từ hoàn hảo đề hình dung cô gái ấy!

"Có người từng nói rằng Angela tìm kiếm Quân Đế khắp thế giới và tuyên bố rằng muốn khiến hắn hối hận..."

Mike cười giễu: "Vì vậy không khó để đoán ra Quân Đế và Angela có mối cừu hận, nếu Đại Đế tiết lộ tin tức chỗ Quân Đế xuất hiện cho Angela, he he he..."

Nghe vậy, U Linh hơi nheo mắt: "Tộc Bất Tử rất hiếm khi xuất thế, hơn nữa nếu để người khác biết bản đế có quan hệ với tộc Bất Tử, thì những kẻ bên Thánh Đình chắc chắn sẽ quấn lấy bản đế không thả!"

Thánh Đình có mấy tỉ tín đồ trên toàn thế giới, dù gã có tự phụ cỡ nào cũng chẳng dám trêu vào.

"Người khác không ra được nhưng Angela chắc chắn có thể rai"

Nói đến đây, Mike nở nụ cười gian tà: "Hơn nữa lúc đó chúng ta có thể nghĩ cách giết chết Angela rồi vu oan cho Quân Đết”


Nghe vậy, U Linh mở bừng hai mắt. Mượn đao giết người...

Công chúa Angela này được hàng nghìn hàng vạn người yêu chiều, nếu gặp bất trắc thì sao tộc Bất Tử có thể tha cho Quân Đế?

Không thể không nói đây đúng là kế độc! "Còn người khác có biết ngài có liên lạc với tộc Bất Tử hay không thì tôi cảm thấy không cần lo lắng! Dù sao chẳng có ai dám chụp mũ bừa cho ngài nếu

không có chứng cứ!"

Mike càng nói càng phấn khích bởi vì gã ta cảm thấy kế hoạch của mình đúng là không chê vào đâu được, quá hoàn hảo.

U Linh cũng cảm thấy vậy.

"Thế thì cứ làm theo cậu nói đi!!"

Tháp Big Ben, nước Anh.

Đây là một kiến trúc nổi tiếng khắp thế giới.

Hòa Thượng Nhất Trinh mặc tây trang và sư thái Diệt Tình mặc sườn xám đang tay trong tay đi dạo, nhìn qua vô cùng thân mật.

Tề Tiên Nhi cố ý đứng cách xa hai người, cô ta đã ăn đủ thức ăn chó của cặp đôi tuổi xế bóng này rồi.

"Người đẹp, có phải đang thấy rất chán không?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Tề Tiên Nhi xoay người lại thì thấy một thanh niên đang cười nhìn mình. Ngoài Lý đại đương gia thì còn có thể là ai!

"Tiên Nhi, qua chụp ảnh cho chúng tôi với!"

Giọng sư thái Diệt Tình truyền đến.

"Ô! Thằng nhóc thúi nhà cậu cuối cùng cũng xuất hiện rồi à”"

Hòa thượng Nhất Trinh cũng lên tiếng.

"Mẹ nó, thằng nhóc cậu vừa xuống máy bay đã như biến mất khỏi thấy gian, vậy thì còn gì thú vị nữa..."
 
Chương 675: C675: Ra khỏi thang máy


Lý Trạch Vũ đòi dẫn người ta tới nước Anh, kết quả vừa xuống máy bay chỉ để ạ câu Tôi còn có việc, mọi người cứ đi dạo loanh quanh trước đỉ liền biến mất rồi.

Họ tha hương nơi đất khách quê người, may mà còn có Tề Tiên Nhi biết ngoại ngữ, không hai ông bà lão của họ đã phải ngủ ngoài đường, ăn không khí rồi!

Nên hòa thượng Nhất Trinh mới tức giận như vậy.

Lý Trạch Vũ cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi được chưa, ngày mai tôi sẽ dẫn mọi người đi chơi, giờ chúng ta tìm một khách sạn để ở trước đã."

Thấy thái độ của hắn không tệ, cộng thêm sư thái Diệt Tình và Tê Tiên Nhi nói đỡ, sắc mặt Nhất Trinh mới đỡ hơn.

Lý đại đương gia đâu thiếu tiền, hắn dẫn theo mấy người họ tới khách sạn được xếp hạng tốt nhất.

"Sư phụ, lát nữa sư phụ có cần con dẫn sư phụ đi tắm không, con đã từng tới đây rồi, mấy cô gái ở đây rất phóng khoáng!"

Ra khỏi thang máy, Lý Trạch Vũ thì thầm bên tai hòa thượng Nhất Trinh.

Hòa thượng Nhất Trinh nghe vậy thì trợn mắt.

May mà thầy trò Sư thái Diệt Tình đã đi ở phía trước, không chú ý tới bên này. "Làm vậy có phải không thích hợp lắm không?”

Hòa thượng Nhất Trinh nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Nếu để Quyên Nhi biết thì cô ấy sẽ giận đấy!"


"Chúng ta chỉ đi tắm thôi chứ có làm gì đâu, dù sư thái biết cũng sẽ không. giận đâu."

Nói tới đây Lý Trạch Vũ liếc ông rồi hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ sư phụ còn muốn làm chuyện khác à?”

"A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi!"

Hòa thượng Nhất Trinh chắp hai tay, bày tỏ mình không hề có ý định gì khác, chỉ là muốn đi tắm thôi.

Con tin sư phụ mới lạ đấy, hòa thượng người rất xấu xa!

Lý Trạch Vũ cười ngầm hiểu.

Vốn dĩ Hòa thượng Nhất Trinh và Sư thái Diệt Tình ở chung một phòng, nhưng để có cơ hội chạy ra ngoài, nên Hòa thượng Nhất Trinh liền nói dối là mình đã lâu chưa tán gẫu với Phật Tổ, nên đêm nay sẽ tụng kinh gì đấy và kêu Lý Trạch Vũ thuê thêm một phòng.

Sư thái Diệt Tình cũng không suy nghĩ nhiều.

Một lúc sau đã tới giờ Tý.

Hòa thượng Nhất Trinh đi qua đi lại trong phòng, lẩm bẩm: "Sao thằng nhóc này còn chưa tới? Chẳng lẽ là lừa lão nạp!"

Nói xong ông lại lắc đầu: "Không thể nào, thằng nhóc kia tuy to gan nhưng sẽ không có gan lừa lão nạp!"


"Kính coong!"

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Mắt Hòa thượng Nhất Trinh sáng lên: "Tới đây!"

Nói xong ông liền vội ra mở cửa.

"Cạch!"

Không hề bất ngờ, người đứng ngoài cửa đúng là Lý Trạch Vũ.

"Sao giờ thằng nhóc con mới tới!"

Hòa thượng Nhất Trinh sốt ruột phàn nàn: "Vi sư chờ con mấy tiếng rồi."

Lý Trạch Vũ cười nói: "Đừng nóng vội chứ, trời tối mới dễ làm việc mài!"

"Cũng đúng!"

Hòa thượng Nhất Trinh cảm thấy chắc chắn Sư thái Diệt Tình đã ngủ, hiện giờ an toàn 100%, ông gấp gáp nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi nhanh đi! Vi sư còn chưa từng thử cô gái nước ngoài nào đâu!"

"Sư phụ thay cái này ra trước đãt"

Lý Trạch Vũ đưa túi màu đen trong tay qua.

Hòa thượng Nhất Trinh nhận cái túi, nghi ngờ h: "Vâng, đồ xông hơi, mau thay đi!" "Được!"

Trong đầu Hòa thượng Nhất Trinh toàn là gái nước ngoài chứ không hề suy nghĩ nhiều.

Nhưng sau khi thay đồ xong thì mặt ông đầy hoang mang.
 
Chương 676: C676: Nhóc con


Đây là đồ xông hơi á?

Rõ ràng đây là đồ đi đêm mài

"Khá vừa nhỉ!"

Lý Trạch Vũ rất hài lòng với ánh mắt của mình.

"Thằng nhóc thối, chẳng lẽ có muốn dẫn vi sư đi hái hoa à!!"

Nói xong Hòa thượng Nhất Trinh vội chắp hai tay: "A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi!" "Sư phụ muốn đi đâu, đồ xông hơi ở đây thế đấy!"

Lý Trạch Vũ vẫy tay: "Đừng nói nhiều nữa, mau theo con, nếu không lát làm phiền tới sư thái thì sư phụ không đi được đâu!"

"Được được được!"

Hòa thượng Nhất Trinh ngây thơ cứ thế bị Lý Trạch Vũ lừa đi. Hai người tới tầng cao nhất của khách sạn.

Hả?

Hòa thượng Nhất Trinh nhìn trái nhìn phải nhưng chẳng thấy cô gái nào, không khỏi hỏi: "Đây là phòng xông hơi à?"


"Ùùù...

Một chiếc trực thăng từ trên trời xa xa tới gần, một lát sau dừng lại phía trên hai người, một sợi dây thừng được ném xuống.

"Vèo!"

Lý Trạch Vũ lập tức leo lên.

"Thằng nhóc này, con định làm gì thế!"

Hòa thượng Nhất Trinh cảm thấy mơ hồ. Lý Trạch Vũ cúi đầu hô lên: "Đừng nói nhảm nữa, mau lên đây!”

Mặc dù Hòa thượng Nhất Trinh tuy không biết thằng nhãi này đang giở trò quỷ gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn trèo lên trực thăng bằng thang dây.

"Đại đương gia, đi đâu ạ?" Người lái trực thăng là Sói Đen. "Đi tới Nhà Trắng!"

"Hả?"

Sói Đen ngẩn người.

Nhà Trắng là nơi những người đứng đầu nước Anh làm việc, anh ta không hiểu Lý Trạch Vũ tới đó vào đêm khuya làm gì!

"Đừng á ớ nữa, mau lên!" "OKI"

Sói Đen lập tức đổi hướng bay đi.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Hòa thượng Nhất Trinh nhịn không được hỏi: "Nhãi con, Nhà Trắng là đâu?” "Tới nơi thì người sẽ biết!" Lý Trạch Vũ nở nụ cười thần bí.

Lúc này Hòa thượng Nhất Trinh cso thể kết luận rằng thằng nhãi này không phải dẫn ông đi tắm xông hơi rồi!

Hai tiếng sau, chiếc trực thăng xuất hiện trong đám sương mù.


Theo lệnh của Lý Trạch Vũ, Sói Đen đậu trực thăng tại một công viên cách Nhà Trắng mấy km.

"Sư phụ, chúng ta đi thôi!" Lý Trạch Vũ nhảy xuống tước.

Hòa thượng Nhất Trinh theo sau, không quên hỏi: "Nhóc con, rốt cuộc con muốn dẫn vi sư đi đâu?”

Ông thật sự nghi ngờ "đồ đệ ngoan" của mình muốn dẫn ông đi hái hoa một lần!

Lý Trạch Vũ hỏi: "Thầy có muốn thử mùi vị của công chúa hoàng gia không?” Công chúa hoàng gia?

Hòa thượng Nhất Trinh vui sướng trong lòng nhưng vẫn kiên trì với nguyên tắc: "Vi sư không làm những việc vi phạm lòng hiệp nghĩa."

"Công chúa hoàng gia còn sướng hơn các cô gái ở phòng xông hơi, sư phụ chắc chắn không muốn thử à?”

"Không muốn!"

Hòa thượng Nhất Trinh vô cùng chắc chắn. Lý Trạch Vũ cười nói: "Tốt, thầy qua cửa rồi!" Qua cửa?

Trên mặt Hòa thượng Nhất Trinh đầy vẻ hoài nghi.

"Tối nay Sư thái Diệt Tình cố ý kêu con tới thử thầy? Kết quả chứng minh thấy thật sự toàn tâm toàn ý với bà ấy, cho nên thầy qua cửa rồi."

"A di đà phật!"

Hòa thượng Nhất Trinh thấy sợ hãi, nhưng giả vờ bình tĩnh nói: "Lão nạp chắc chắn là thật lòng với Quyên Nhi rồi, không cần phải thăm dò!"


Lúc hai người nói chuyện thì đã tới bên ngoài Nhà Trắng.

"Sư phụ, lát nữa chúng ta đi ra, sư phụ nghĩ cách giúp con thu hút hỏa lực nhé!"

*Ý gi?" "Đừng hỏi nhiều, cứ nghe con là được!"

Nói xong Lý Trạch Vũ nhảy qua tường thành, tay chân như có băng dính, ung dung nhảy qua tường thành cao mười mấy mét, động tác vô cùng lưu loát.

Hòa thượng Nhất Trinh hơi do dự nhưng cũng nhảy qua tường thành.

Hai người rón ra rón rén, trốn sau một gốc cổ thụ.

"Nhóc con, rốt cuộc con muốn làm gì?"

Hòa thượng Nhất Trinh có dự cảm không lành.

Lý Trạch Vũ thành thật khai báo: "Sư phụ, sau này sẽ có rất người đuổi giết người, người không muốn ra tay với bọn họ, thì chỉ cần dẫn họ đi lòng vòng trong Nhà Trắng này là được."

Hòa thượng Nhất Trinh nghe mà như lọt vào sương mù.

"Ta cũng chẳng trêu chọc ai, ai đuổi giết ta chứ..."
 
Chương 677: C677: Thằng nhóc thối


Lý Trạch Vũ nhanh chóng cởi lớp quần áo bên ngoài xuống, bên trong là một bộ quân phục. Sau đó hắn lấy một chiếc mũ quân đội đội lên đầu như có ảo thuật.

“Có người lẻn vào, mau tới đây...”

Sau đó Lý Trạch Vũ sử dụng tiếng quốc tế lo to, binh lính tuần tra khắp bốn phía lập tức lao lên trước.

“Thằng nhóc thối, con dám bẫy vi sư!”

Bấy giờ hoà thượng Nhất Trinh mới hiểu tại sao “đồ nhi tốt” lại nói sẽ có người đuổi giết mình!

“Đứng lại, đừng chạy!”

“Mau giơ tay chịu trói đi, nếu không chúng tôi sẽ bắn...”

Bọn lính vừa đuổi theo vừa la hét.

Với tốc độ của hoà thượng Nhất Trinh, việc cắt đuôi mấy tên binh lính này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng ông biết Lý Trạch Vũ muốn ông đánh lạc hướng

chú ý của đám binh lính nên cũng không dám chạy quá nhanh.


Không lâu sau, càng nhiều binh lính vây xung quanh, bên trong cung điện Buckingham loạn như cào cào.

Lý Trạch Vũ tranh thủ lúc hỗn loạn đã cải trang, giả dạng thành binh lính rồi lấy một phần bản đồ ra xem, đi tới gần văn phòng chủ tịch nước Anh.

Mặc dù Lang Vương đã hứa là sẽ tìm người giúp, nhưng hắn không muốn đặt hết hy vọng vào người khác. Hơn nữa hắn có thể chắc chắn rằng văn phòng chủ tịch nước có thể tìm ra cơ mật này!

Có điều... Lý Trạch Vũ cũng biết là cung Buckingham canh phòng rất nghiêm ngặt, mặc dù hắn có thành công lẻn vào văn phòng chủ tịch nước thì cũng có khả năng bị người khác phát hiện, hoàn toàn không có thời gian đi tìm tư liệu.

Vì thế nên hắn đã lừa hoà thượng Nhất Trinh tới đây! Với thực lực của lão hoà thượng ấy thì dù cung điện Buckingham có cao thủ cũng không cần lo lắng, hắn có thể yên tâm tìm tư liệu.

“Kẻ nào?” Hai gã binh lính đã phát hiện ra Lý Trạch Vũ.

Lý Trạch Vũ bình tĩnh đáp lại bằng tiếng Anh, đồng thời lợi dụng bóng đêm để che giấu ngoại hình của mình, đi về phía hai gã binh lính.

Không lâu sau, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.

Khi binh lính phát hiện đối có khuôn mặt của người phương Đông, họ lập tức nhận ra có gì đó không đúng! Nhưng tiếc là đã muộn...

Cơ thể Lý Trạch Vũ chợt loé sáng trước mặt hai người, sau đó hai tay hắn cùng biến hoá thành đao, chém hai người kia bất tỉnh nhân sự.

Lý Trạch Vũ ném thi thể hai gã binh linh vào trong bụi cỏ, sau đó tăng tốc bay vút về phía văn phòng chủ tịch nước.


Bởi vì bên phía kia đã có hoà thượng Nhất Trinh đánh lạc sự chú ý của đám binh lính canh gác nên Lý Trạch Vũ bên này lẻn vào chính điện rất thuận lợi, hơn

nữa còn tìm được văn phòng chủ tịch nước.

Lý Trạch Vũ cởi balo sau lưng xuống, sau đó lấy một chiếc máy tính bảng ra, bắt đầu phá cửa văn phòng.

Chỉ vỏn vẹn ba mươi giây, cửa văn phòng được mở thành công. Lý Trạch Vũ nhanh chóng đi vào, sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Hả?

Đèn trong văn phòng vẫn chưa tắt!

Lý Trạch Vũ liếc ngang liếc dọc một lượt, hắn lập tức đưa ra kết luận rằng bên trong có người, vì thế hắn vội trốn sau tấm rèm.

“Cộp cộp!” Đây là tiếng giày cao gót.

Chẳng lẽ buổi tối chủ tịch nước Anh không tan làm lại đi vui vẻ với thư ký của mình trong văn phòng ư?

Nghĩ đến đây, Lý Trạch Vũ khế vén tấm rèm để lộ khóe mắt, một cô gái lọt vào †ầm ngắm của hắn.

Cô gái nọ mặc đồng phục OL màu đen, chân đi đôi giày cao gót cao ít nhất mười centimet.

Cỡ 36D, ồ không... Chắc 36E!

Lý Trạch Vũ than thầm trong lòng, phụ nữ phương Tây thường có lợi thế về hình dáng cơ thể hơn phụ nữ phương Đông!

Lý Trạch Vũ từ từ nhìn lên trên, cô gái nọ đeo một cặp kính không gọng trước. đôi mắt to, sống mũi cao mảnh, môi đỏ cùng với hàm răng trắng tinh, mái tóc màu nâu dài gợn sóng.

Một vẻ đẹp tinh tế nhưng không quá kiêu kỳ, quyến rũ mà không yêu nghiệt. Đúng là báu vật nhân gian!
 
Chương 678: C678: Thư ký chủ tịch nước


Cô gái ôm một tập tài liệu trong tay, đang chuẩn bị rời đi thì lại vô tình liếc mắt qua tấm rèm, may mắn thế nào lại tình cờ nhìn thẳng vào một con mắt của Lý đại đương gia.

Chết mẹ rồi!

Lý Trạch Vũ chửi thầm một tiếng, sau đó cô gái kia còn chưa kịp mở miệng hắn đã lao tới trước mặt cô ta, giơ tay dùng đao định chém đối phương.

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cô gái ngả người về sau, khó khăn lắm mới tránh được đòn tấn công.

“Kỹ năng cũng không tồi.”

Lý Trạch Vũ nhìn về phía cô ta rồi giở giọng cợt nhả, cảnh cáo: “Đừng lên tiếng, nếu không tôi đánh chết cô!”

Cô gái nọ cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”

“Là ai thì cô cũng đừng cử động, tóm lại, nếu cô dám phát ra tiếng tôi sẽ đánh chết cô!”

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa bước từng bước tới.

Dường như cô gái kia biết bản thân không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ nên cũng lùi về sau.


“Bộp!” Người phụ nữ lùi một góc, mông cô ta đập vào góc bàn làm việc.

“Vù!"

Ngay vào khoảnh khắc người phụ nữ thất thần, Lý Trạch Vũ lao nhanh tới gần, sau đó lại giơ tay đánh xuống lần nữa.

Lần này Lý Trạch Vũ không hề nương tay, tốc độ nhanh như sấm sét, một tiếng “tầm” vang lên, cô gái nọ bị đánh ngất trên nền đất.

Lý Trạch Vũ ngồi xổm xuống rồi chạm vào cơ thể cô ta...

Mẹ nó, sau khi tìm kiếm một lúc, hắn đã tìm thấy giấy chứng minh công tác.

“Nalisa, thư ký chủ tịch nước! Mẹ, mới trẻ tuổi vậy đã lên làm thư ký chủ tịch nước, chắc chắn là dùng nhan sắc để bò lên vị trí này!”

Lý Trạch Vũ đưa ra kết luận, sau đó trói Nalisa lại rồi cởi một chiếc tất của mình nhét vào miệng cô ta.

Như vậy hắn sẽ không cần lo lắng về việc đối phương la hét sau khi tỉnh lại nữa.

Tiếp đến, Lý Trạch Vũ bắt đầu tìm kiếm.

Chẳng mấy chốc đã nửa tiếng trôi qua.

Về cơ bản thì Lý Trạch Vũ đã lục lọi hết các bàn đọc sách, bàn làm việc, tủ và những nơi cất tài liệu trong văn phòng, nhưng không hề tìm được bất kỳ thông tin

nào liên quan tới bom thông minh.

Lý Trạch Vũ tiếp tục mở máy tính trên bàn làm việc, máy tính có cài mật khẩu, sau đó hắn lấy laptop của mình ra và bắt đầu hack mã.

Vài phút trôi qua, hack mã không thành công!

Lý Trạch Vũ hơi hối hận vì đã không đưa.Jenny đến, nếu không chắc chắn sẽ phá được kỹ thuật công nghệ này.

Suy nghĩ ấy thoáng qua thật nhanh, hắn lại chú ý tới Nalisa. Chắc chắn cô gái này biết mật khẩu!


Kết quả là...

“Rạt!"

Lý Trạch Vũ hắt cốc nước lên mặt Nalisa, cô ta tỉnh táo lại. "Ôôôf

Nalisa gần như phát điên khi nhận ra một mùi gì đó rất khó chịu bên trong miệng mình.

Lý Trạch Vũ ngồi xổm xuống, mở miệng nói: “Tôi có thể lấy tất ra, nhưng cô phải đảm bảo là sẽ không la hét!”

“Ô ô ô!” Nalisa gật đầu. Lý Trạch Vũ kéo tất ra.

“Phi phi phi!” Nalisa nhổ vài giọt nước bọt, mắng: “Tên khốn nạn này, tốt nhất anh đừng để mình rơi vào tay của tôi!”

“He he he...”

Lý Trạch Vũ cười gượng mấy tiếng: “Thật đáng tiếc, cả đời này anh đây sẽ không bao giờ để mình rơi vào tay cô đâu!”

Nalisa tỏ ra phẫn nộ: “Khốn nạn, anh có biết tôi là ai hay không? Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Ô, tôi sợ quá!” Lý Trạch Vũ cười khẩy: “Chẳng phải cô là thư ký chủ tịch nước thôi sao, cô tưởng mình là bá chủ vũ trụ à?”


“Thư ký chủ tịch nước? Hừ!”

Nalisa hừ lạnh, nói tiếp: “Chủ tịch nước là cha tôi, tôi thề, dù anh có chạy đến chân trời góc biển nào tôi cũng trói anh về đây!”

Bà mẹ nó!

Con gái chủ tịch nước, thân phận này không hề bình thường!

Tự nhiên Lý Trạch Vũ cảm thấy bản thân hơi bất cẩn qua loa. Khoan đã...

“Vậy cô có biết tôi là ai không?”

Lý Trạch Vũ hỏi với hàm ý sâu xa.

“Có gan thì để lại tên tuổi anh ở đây!”

Nalisa chơi trò khích tướng.

“Khụ khụ... Nghe anh nói đây!” Lý Trạch Vũ hắng giọng nói: “Ông hoàng vô đối trong thế giới Hắc Ám, thủ lĩnh tối cao của điện U Linh, U Linh Đại Đế chính là tôi, hoan nghênh cô tới tìm bản đế báo thù...”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom