Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Song Trùng

Chương 380: C380: Lời hứa ba không


Kỷ Hàn Phi lắc đầu thở dài:“Với khả năng của em ấy, còn cộng thêm…cả tôi, vậy đủ tạo ra cái hệ thống đó chưa?”

Cả đám người trong phòng:"…"

Leo đẩy người đang cản trước mặt mình ra tiến lên trước một bước nói:“Tìm tỷ tỷ.”

Kỷ Hàn Phi không suy nghĩ lấy một giây mà dứt khoát từ chối:“Không được.”

Cô bé với chiều cao khiêm tốn vùng vẫy dậm chân:“Kỷ lão đại! Giờ phút nào rồi anh còn không chịu tìm tỷ tỷ chứ? Bây giờ dù một phút trôi qua thôi cũng đủ khiến Chris gặp nguy hiểm đến tính mạng đó!”

“Lão đại, Rain nói không sai, anh hãy suy nghĩ lại đi!”


“Lão đại!”

“Lão đại!”

Rầm!

Kỷ Hàn Phi cười lạnh, đập tay lên bàn một cái:“Sao nào? Một tiếng lão đại, hai tiếng lão đại, các cậu thật sự xem tôi là lão đại các cậu sao?”

Cô bé tên Rain biết anh đang tức giận nhưng vẫn nói tiếp:“Lão đại, anh biết tụi em không có ý đó mà. Anh từng hứa với Thần Tỷ không giết người, không động vào súng, không dùng mã độc, tụi em đều biết! Tụi em không ép anh phải đi hack cái hệ thống chết tiệt đó, nhưng anh không thể cản Thần Tỷ được, nếu tỷ ấy biết Chris rơi vào tay bọn người xấu xa, tỷ ấy nhất định là người đầu tiên không để yên!”

Kỷ Thần Hi từng đặt ra ba không cho Kỷ Hàn Phi, bọn họ không biết hai điều trước đó là vì sao, nhất là đối với một lão đại của căn cứ sát thủ. Tuy nhiên, ở điều không dùng mã độc bọn họ đều biết rất rõ.

Năm đó hai anh em họ chính là cơn ác mộng kinh hoàng của các tổ chức hacker lớn trên toàn thế giới. Một người là bậc thầy trong việc tạo ra mã độc công phá hệ thống bảo mật thông tin, một người là đỉnh cấp thiên tài trong việc thay đổi và phá hủy dữ liệu của mục tiêu.

Nếu A.G là cái tên không một hacker nào không biết danh, thì D.G chính là cái tên mà tất cả các hệ thống bảo mật tiên tiến nhất cũng phải cúi đầu xin tha.

Sự thành công của Zero hay A&D bây giờ, không đơn giản là gặp thời phất lên, hay thực lực của bọn họ mạnh, mà quan trọng nhất phải nói đến năng lực vượt trội, cùng khả năng lãnh đạo không ai so được của hai người đứng đầu.


Tuy nhiên, trong một lần Zero nhận được ủy thác của Liên Minh Phòng Chống Tội Phạm Xuyên Quốc Gia - TCPC (Transnational Crime Prevention Coalition), về việc dùng mã độc xâm nhập vào một tổ chức tội phạm đến từ vùng Tam Giác Vàng, đã xảy ra một sự cố vô cùng đáng tiếc.

Zero tuy không thuộc về giới chính đạo, nhưng những kẻ từng bị Zero diệt trừ không một tên nào là người tốt. Bản thân người của Zero cũng chưa từng nhận mình là người tốt, nhưng họ dùng cách của riêng mình để bảo vệ những người yếu thế, xét xử những kẻ bạo ngược.

Các tổ chức giống như TCPC cũng rất không vừa mắt Zero, nhưng không ai có thể phủ định được năng lực của họ, nên cũng mặt dày tìm Zero cầu trợ giúp.

Ban đầu cả Kỷ Hàn Phi và Kỷ Thần Hi đều cương quyết từ chối nhận ủy thác của TCPC, hai người nói không muốn dính dáng đến mấy tổ chức đó, chỉ dễ để lại hậu quạng về sau, nhất là trong trường hợp đối phương có thể quay ngược lại cắn Zero một cái bất ngờ.

Nhưng bọn họ còn trẻ, suy nghĩ vẫn còn chưa trưởng thành. Với tính cách hiếu thắng của mình, Humans - một người cũng rất giỏi trong việc dùng mã độc, còn là người được chính Kỷ Hàn Phi tự tay đào tạo suốt ba năm, đã âm thầm nhận ủy thác từ TCPC.

Tất nhiên, với năng lực của bản thân cộng thêm học hỏi từ Kỷ Hàn Phi không ít điều, Humans đã thành công thay đổi dữ liệu quan trọng của bọn tội phạm, khiến bọn chúng mắc phải sai lầm rồi bị TCPC tóm gọn.

Mọi chuyện sẽ không có gì để nói, nếu như Humans nhận tiền thưởng rồi rời đi như bình thường. Mà lần này, những chuyện mà Kỷ Hàn Phi và Kỷ Thần Hi dự đoán từ trước, đã thật sự xảy ra.


TCPC sau khi tóm gọn được mục tiêu của mình, liền quay sang bắt giữ luôn Humans, với lý do cậu là một đối tượng nguy hiểm cho nền an ninh mạng của R Quốc nói riêng và thế giới nói chung.

Không ngờ những kẻ được gọi là chính nhân quân tử, là những kẻ bảo vệ cho công lý và lẽ phải, lại trở mặt một cách tráo trở như thế, Humans hoàn toàn không có phòng bị mà bị bắt giam vào một nhà tù trên một hòn đảo giữa biển Đại Tây Dương.

Nhận được tin tức, không riêng gì hai anh em họ Kỷ mà cả Zero đều nổi cơn thịnh nộ. Đối với họ mà nói, Zero là nhà, thành viên của Zero là gia đình và đương nhiên kẻ nào động đến gia đình mình thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Trong ngay đêm Humans bị chuyển lên nhà tù trên đảo, cũng là lúc Zero chính thức tuyên chiến với TCPC. Cho dù ban đầu là lỗi của Humans khi quá hiếu thắng muốn chứng tỏ bản thân, nhưng đứa trẻ nhà mình phạm lỗi có người nhà nào lại không muốn bao che, Zero cũng thế.

Và đó cũng là lần đầu tiên, căn cứ sát thủ luôn giữ vị trí số một từ khi thành lập cho thế giới thấy, cái danh số một đó không phải tự nhiên mà họ có được.
 
Chương 381: C381: Bên nghĩa bên tình chọn bên nào cũng chẳng xong


Kết quả của cuộc đối đầu gay gắt này không quá bất ngờ khi TCPC thảm bại và phải chịu thiệt hại nặng nề về cả người lẫn của, ngược lại với họ thì Zero hoàn toàn không chút thiệt hại nào, đây cũng là chênh lệch về sức mạnh giữa hai phe.

Đặc biệt, biết bọn người hèn hạ của TCPC thích lợi dụng mã độc của Humans như thế, Kỷ Hàn Phi liền tặng cho họ một món quà nhỏ cũng liên quan đến mã độc, đó chính là dùng món quàn này xoá bỏ hoàn toàn dữ liệu từ bình thường nhất đến dữ liệu quan trọng nhất của TCPC, khiến bọn chúng điêu đứng không có đường lui.

Cũng chính vì lí do đó, dữ liệu lưu trữ về địa điểm chính xác của nhà tù giam cầm các tù nhân nguy hiểm loại một của TCPC cũng bị Kỷ Hàn Phi vô tình xoá đi.

Ban đầu người của Zero chỉ biết Humans được đưa đến nhà tù giữa biển Đại Tây Dương, chứ hoàn toàn không biết vị trí chính xác. Vì đây là một nhà tù dùng để giam cầm loại tù nhân nguy hiểm cho nhân loại, nên vị trí của nó hoàn toàn không có trên hải đồ, mà chỉ có một số người có chức vụ quan trọng biết được.

Sau khi phát hiện ra sai sót, Kỷ Thần Hi đã ngay lập tức tiến hành khôi phục lại dữ liệu. Nào ngờ, bọn người của TCPC chó cùng rứt dậu, đi trước một bước.


Bọn người đó đã tử hình toàn bộ tù nhân nơi đây, một người cũng không bỏ sót.

Đến lúc người của Zero đến được nhà tù, thì nơi đó chỉ còn lại một vùng biển máu đỏ thẳm giữa đại dương bao la.

Khung cảnh cô bé gái vừa tròn 13 tuổi nổi điên, hai bàn tay nhuốm máu lật từng thi thể một, tìm kiếm “người thân” của mình, những thành viên của Zero có mặt lúc đó không bao giờ quên được. Lúc đấy họ đã hiểu sâu sắc câu nói cô từng nói:“Zero là một gia đình lớn, thành viên của Zero đều là anh chị em sống chết có nhau.”

Họ chưa từng hoài nghi hai anh em sẽ thiên vị nhau vì họ mới là ruột thịt, nhưng giờ phút này được cô xem trọng như thế, họ cảm thấy rất ấm áp, dù vậy bầu không khí tan thương cũng nhanh chóng bao trùm.

Và đó cũng là lần đầu tiên, người của Zero nhìn thấy, linh vật của bọn họ, cô bé luôn hoạt bát vui vẻ chưa một lần lớn tiếng với ai, thật sự nổi giận. Hoá ra Kỷ Thần Hi cũng có cảm xúc buồn bã và tức giận như bao người. Đó cũng là lần đầu tiên, hai anh em nhà họ Kỷ cãi nhau vô cùng kịch liệt.

Nói là cãi nhau cũng không đúng, vì chỉ có một mình Kỷ Thần Hi quát nạt, la hét, cô hét lên với anh trai mình đến khàn cả giọng. Còn Kỷ Hàn Phi, anh chỉ lặng người nhìn tấm ảnh của Humans, không phát ra nổi bất kỳ âm thanh nào.

Từ đó về sau, Kỷ Hàn Phi hứa với Kỷ Thần Hi, cũng như đứng trước bia mộ của Humans mà lập lời thề, cả đời không dùng đến mã độc nữa, bởi vì nó mà gia đình họ…đã mất đi một thành viên.

Tuy mọi người đều biết, đó không hoàn toàn là lỗi của Kỷ Hàn Phi, bởi vì bọn người của TCPC đã muốn bắn phát súng cuối cùng này ra, thì cũng sẽ có cách câu giờ khác để cản chân họ đến nơi kịp thời. Nhưng Kỷ Hàn Phi vẫn nhận toàn bộ trách nhiệm về mình, anh làm vậy một phần là vì áy náy với Humans, còn lại chính là muốn ngăn cơn thịnh nộ của Kỷ Thần Hi.


Về sau Kỷ Hàn Phi thật sự đã luôn giữ vững lời hứa, thậm chí đến mức chỉ cần không cần dùng đến máy tính thì tuyệt đối không động đến nó. Dù Kỷ Thần Hi đã nhiều lần nói với anh không cần phải làm đến mức đó, dù sao không cần mã độc thì anh vẫn có thể làm nhiều điều. Nhưng câu trả lời của anh chính là, không muốn có thêm một Humans nữa.

Đây không còn là lời hứa của anh, mà còn là điều mọi người trong Zero không muốn nhắc đến, vì nó là vết thương lòng của toàn bộ người trong Zero.

Hôm nay, Rain nhắc lại nó một lần nữa, chính là không muốn nhìn thấy diễn cảnh tồi tệ của năm đó lại xảy ra, cô chỉ mong người nhà của cô sẽ không ai phải chết một cách oan uổng như thế nữa.

Ngay cả Kỷ Hàn Phi cũng đã phải lặng người một lúc khi nghe Rain nhắc đến lời hứa kia. Hơn ai hết, anh cũng rất mong Chris bình an, nhưng cách làm mà họ đề xuất, thật sự anh không có cách nào để thực hiện được.

Anh không thể tìm Kỷ Thần Hi vào lúc này, vì rất có thể sẽ khiến bệnh cũ của em ấy tái phát và nghiêm trọng hơn là lại nhớ ra gì đó.

Dù hiện tại một trong số nguyên nhân là Tịch Cảnh Dương vẫn còn sống, nhưng không có nghĩa là em ấy lại có thể vượt qua được nỗi đau về mặt tinh thần đó một lần nữa.


Còn về lời hứa kia, anh đúng là có thể dùng cách khác để xâm nhập vào hệ thống nhận diện…

Tuy nhiên, năm đó khi hoàn thành hệ thống này, anh và Kỷ Thần Hi đã hứa với người đó, đảm bảo độ chính xác và mức an toàn dữ liệu tuyệt đối mà hệ thống mang lại.

Người đó là ân nhân từng cứu em gái anh một mạng, cũng là người đã giữ lấy chút liên kết mỏng manh cuối cùng với cái gia đình thật sự kia của hai anh em. Vì thế, dù là lí do gì, anh cũng không thể làm người đó tổn hại.

Hiện giờ, một bên là người có ân, một bên là người anh luôn xem là gia đình của mình trong suốt ngần ấy năm, anh chỉ có thể chọn một.

…----------------…
 
Chương 382: C382: Anh vợ có chuyện gì à


Bỗng nhiên một giọng nói có chút non nót lại có chút hồn nhiên văng vẳng bên tai Kỷ Hàn Phi.

“Hàn Ca, anh biết gì không? Hoá ra anh ấy là ông chủ của Sea đấy!”

“Sao nào? Ngạc nhiên dữ lắm luôn đúng không? Em cũng rất ngạc nhiên đó, làm sao có thể ngờ được đối thủ truyền kiếp của em suốt mấy năm qua, lại chính là người đàn ông của em chứ!”

Phải rồi, suýt thì anh đã quên mất. Đêm trước ngày Sigrid tổ chức dạ tiệc tuyên bố chính thức lên ngôi vương, cũng là trước cái đêm mà mọi cơn ác mộng của em gái anh bắt đầu, em ấy từng tung tăng nhảy nhót trước mặt anh mà khoe khoang rằng, người đàn ông của cô chính là boss thần bí phía sau của Sea!

Lúc ấy dù Sea là đối thủ một mất một còn với A&D, nhưng Kỷ Hàn Phi không lấy làm quan tâm lắm, vì khi ấy anh khá bận rộn với nhiều công việc sau khi Sigrid lên ngôi. Cứ thế anh đã bỏ chuyện đó qua một bên, mà không hề nhớ gì đến nó.

“Tôi có cách lấy thêm 2 vé trắng. Rain, Leo, Delmar, Backy, Ardal, Caspar, Caesar, 7 cậu đi sẽ đi cùng tôi. Những người còn lại sẽ ở bên ngoài trợ chiến.” Nói xong, Kỷ Hàn Phi bắt đầu lên kế hoạch hành động cho cả nhóm.

Không một ai nghi ngờ hay hỏi về việc hai tấm vé trắng kia Kỷ Hàn Phi sẽ lấy ở đâu ra, vì đối với họ anh đã nói được nhất định sẽ làm được, còn nhiệm vụ của họ chính là tin tưởng tuyệt đối vào lão đại của mình.


***

Trở lại bệnh viện, vì tay bị đè hơi tê nen Kỷ Thần Hi chầm chậm trở mình, vô ý đánh thức Tịch Cảnh Dương.

Anh nhìn thấy cô đã tỉnh, vẻ mặt không bớt lo lắng quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi nhanh chóng nhấn chuông đỏ để gọi bác sĩ, anh cũng không quên hỏi han tình hình sức khỏe của cô.

“Em còn đau đầu không? Còn khó chịu chỗ nào không? Chúng ta làm kiểm tra tổng quát lần nữa nhé?”

Kỷ Thần Hi cười trừ rồi lắc đầu:“Em không sao.”

Cùng lúc đó bác sĩ cũng đã vào phòng bệnh, Tịch Cảnh Dương tránh sang một bên để họ kiểm tra cho cô.

Vô tình anh nhìn thấy điện thoại đặt trên bàn của mình có người gọi đến, nhìn dãy số kia Tịch Cảnh Dương khẽ nhíu mày, anh quay sang nói với cô gái đang được bác sĩ kiểm tra:“Anh ra ngoài nghe điện thoại, có gì thì phải gọi anh ngay, có biết chưa.”

Kỷ Thần Hi đang vô cùng phối hợp kiểm tra, ngoan ngoãn gật đầu:“Vâng, em biết rồi, anh cứ đi đi, không cần lo cho em.”

Tịch Cảnh Dương vẫn nén lại mấy giây nhìn cô, đảm bảo cô thật sự không có vấn đề gì mới cầm theo điện thoại ra ngoài.

Tịch Cảnh Dương vừa đi, Kỷ Thần Hi ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cô lạnh lùng nhìn mấy người bác sĩ hết kiểm tra huyết áp rồi tới nhịp tim.

Cô rất không thích mấy kiểm tra kiểu này, bởi vì nó chẳng liên quan gì đến bệnh tình của cô cả, nhưng cô không muốn làm Tịch Cảnh Dương thêm lo lắng nữa, nên dù khó chịu cũng phải phối hợp làm kiểm tra cho xong.

Ở bên ngoài phòng bệnh, Tịch Cảnh Dương dựa lưng vào tường nhấn nút nghe.


“Anh vợ, có chuyện gì à?”

Chưa kịp mở lời, Kỷ Hàn Phi đã phải cứng họng:"…"

Tịch Cảnh Dương cứ như không sợ chết, lại nói:“Alo, anh vợ? Anh còn đó không?”

Kỷ Hàn Phi lấy tay che loa điện thoại, quay sang hỏi nhóm người:“Nếu kế hoạch thay đổi, chỉ 4 người đi cùng tôi thôi, các cậu thấy ổn không?”

Cả nhóm người trong phòng đồng thanh đáp:“Tất nhiên là không rồi, lão đại!”

Kỷ Hàn Phi:"…"

Âm thanh lúc mọi người trả lời Kỷ Hàn Phi khá vang nên Tịch Cảnh Dương cũng nghe thấy, anh cũng chẳng đùa nữa, cười khẽ hỏi lại:“Có chuyện gì mau nói đi, tôi còn phải chăm bạn gái mình nữa.”

“Mới bạn gái thôi đã gọi tôi là anh vợ? Cậu cũng tự tin lắm!”

Mọi người trong phòng họp khi nghe Kỷ Hàn Phi nhắc đến hai từ “anh vợ” anh náy đều tập chung hướng mắt về anh, cố nghe lỏm cuộc trò chuyện.


Tin tức động trời gì đây? Anh vợ? Ai gan lớn dám gọi lão đại như thế chứ? Không đúng không đúng, phải nói là…tên nào ăn gan hùng mật gấu dám đi tán Thần Tỷ của bọn họ?

Bản thân nhắm có cái nhan sắc qua được người đàn ông mà tỷ tỷ nhà họ đang treo ảnh trong phòng ở Zero hay không, mà lại dám đi đào góc tường nhà người ta? Chưa kể người đàn ông trong ảnh được chính tỷ tỷ của họ thừa nhận là người đàn ông của mình, ngoại trừ anh ta ra ai cũng không được.

Tịch Cảnh Dương liếc mắt nhìn qua phòng bệnh, môi mỏng nhếch lên:“Sớm muộn gì cũng phải gọi, tôi giúp anh tập làm quen với cách gọi này thôi.”

Kỷ Hàn Phi nghiến răng, anh biết đối phương rất đáng ghét, bây giờ thì anh lại cảm thấy không chỉ đáng ghét mà còn cực kỳ gợi đòn.

“Stop! Chuyện của hai người tôi sẽ tính sổ với cậu sau, tôi có việc…muốn nhờ cậu giúp.”

Tịch Cảnh Dương hơi nhướn mày nghi ngờ, với năng lực của Kỷ Hàn Phi lại mở lời nhờ anh giúp đỡ, vậy xem ra không phải là chuyện đơn giản rồi.

…----------------…
 
Chương 383: C383: Ship đến cho


“Chia tay em gái anh thì không được.” Tịch Cảnh Dương vui vẻ đáp lời.

Kỷ Hàn Phi lần nữa nghiến răng nhưng vẫn phải cố cơn tức xuống:“Ngoại trừ chuyện đó chuyện gì cũng được?”

Tịch Cảnh Dương không cần nghĩ mà nói thẳng: “Không gọi anh vợ cũng không được, cô ấy sẽ không vui.”

Kỷ Hàn Phi:"…"

Cả đám người trong phòng họp nhìn thấy lão đại nhà mình tức giận đập luôn điện thoại:"???"

Bỗng đầu dây bên kia im lặng, Tịch Cảnh Dương lấy điện thoại ra khỏi tai thì thấy đã ngắt kết nối, anh vừa định quay lại phòng bệnh thì một số máy lạ khác gọi đến.

Môi mỏng hơi cong lên, cố nén cười nhấn nghe máy.

“Alo?”


“Là! Tôi!”

“Ồ, anh vợ? Sao lại đổi số rồi?”

“Điện thoại của tôi…” Kỷ Hàn Phi liếc nhìn chiếc điện thoại vỡ nát bên cạnh vách tường, cực kỳ hiền hoà nói tiếp:“Vô tình rơi hỏng rồi.”

Đám người của Zero:"…"

Nói dối, rõ ràng bị đối phương chọc tức đến nỗi đập máy. Trên đời này không gì là tự nhiên, cũng không gì là vô tình hết!

Tịch Cảnh Dương làm như không biết đối phương đang dối lòng, cũng tích cực hưởng ứng theo:“Thế à, anh bất cẩn quá rồi. Nhưng điện thoại hỏng lại tìm cái khác gọi cho tôi, ắt hẳn có việc quan trọng lắm đúng không?”

Kỷ Hàn Phi chỉ có thể bật chế độ nghiêm túc, nếu không nhất định sẽ bị đối phương chọc cho tức chết, anh hít một hơi thật sâu, nói:“Tôi muốn 2 vé trắng của buổi đấu giá Black. Anh có thể ra giá.”

“Black?”

Tịch Cảnh Dương bắt đầu ngẫm lại, đúng thật là mấy ngày trước anh có nghe Liên Thành nhắc đến chuyện nhận 6 tấm vé, nhưng dạo gần đây quá bận rộn nên không để ý đến nó.

Mỗi đợt Black diễn ra, anh đều sẽ tham gia, bởi vì đồ bên trong buổi đấu giá đều là đồ tốt nhất. Anh lại có vé đen nên luôn được ưu tiên chọn trước. Vì vậy, lần này anh còn định sẽ cùng Kỷ Thần Hi đến đây chọn một vài món đồ tốt về.

Có điều, vì sao Kỷ Hàn Phi lại muốn vé trắng? Theo lý mà nói, Thần Hi cũng sẽ có 1 vé đen và 2 vé trắng, nhưng cô ấy sẽ không thể nhận được nó trong tình cảnh này, vậy thì 3 tấm vé đó mặc nhiên sẽ rơi vào tay của anh ta rồi sao? Nếu cả 3 tấm vé đó còn không đủ dùng, chắc hẳn là có liên quan đến nhiệm vụ của Zero…

“Anh chỉ cần 2 vé thôi à?” Tịch Cảnh Dương không có ý định thăm dò, vì chỉ cần không kéo Kỷ Thần Hi vào là được.

Kỷ Hàn Phi cười lạnh:“Chẳng lẻ anh định bán cho tôi vé đen luôn à? Hay anh là thiếu chủ của Hắc Diệm, có cả 6 vé?”

Bị đối phương vô tình nói trúng, Tịch Cảnh Dương vẫn làm ngơ như không biết gì:“Nếu anh thật sự cần, biết đâu tôi có thể giúp được đấy. Lần đầu anh vợ nhờ giúp đỡ, tôi phải làm cho tốt mới được.”


Cách màn hình điện thoại, Tịch Cảnh Dương vẫn nghe được tiếng nghiến răng của người kia, anh chỉ cười khẽ rồi xem như không nghe thấy.

“Vậy thì tốt quá, nhờ EM! RỂ! giúp ANH! VỢ! đây lấy 4 vé trắng nhé!”

Lần này Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà bật cười thành tiếng:“Tôi cần đưa vé tới đâu?”

Kỷ Hàn Phi gửi qua cho anh một dãy địa chỉ ở vùng ngoại ô phía Đông, cũng là địa điểm gần với nơi mà Black sẽ diễn ra.

Nhận được tin nhắn, Tịch Cảnh Dương nhắn lại.

[Tôi sẽ gửi ship cho anh, nhớ nhận đó, anh vợ.]

Nhìn thấy dòng tin nhắn trên màn hình, Rain nhanh chóng giật điện thoại lại, cô không muốn chiếc điện thoại phiên bản dùng thử mới nhất của mình, lại giống với chiếc Era 2 trên nền đất kia.

Vài người đứng sau cũng nhìn thấy tin nhắn, cảm thấy rất cạn lời với người đàn ông mới này của tỷ tỷ nhà mình.

Sao anh ta có thể cà chớn như thế chứ? Còn nữa vé của Black là thứ dễ có được lắm sao? Còn là vé trắng không điền tên nữa đấy? Anh ta dám tự tin nói kiếm được 4 vé là quá lắm rồi, đằng này còn đòi gửi ship cho lão đại, đây chẳng phải là muốn chọc anh ấy tức chết sao.


Phía bên kia Tịch Cảnh Dương chuyển tiếp địa chỉ cho Mục Liên Thành, nhờ anh gửi 4 vé trắng đến địa điểm đó, giao cho Kỷ Hàn Phi. Còn về phần anh, hai vé đen đủ để anh và Thần Hi dùng rồi.

Lúc Tịch Cảnh Dương trở lại phòng bệnh, Kỷ Thần Hi cũng vừa kiểm tra xong, các bác sĩ lần lượt báo cáo kết quả với anh, đều đảm bảo mọi chỉ số của cô đều ổn, còn lại anh còn thể trao đổi thêm với Phó Tuần.

Bác sĩ báo cáo xong thì rời đi hết, Kỷ Thần Hi chống tay ngồi dậy, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng đi đến lấy một cái gối kê lưng cho cô.

Kỷ Thần Hi nhìn ra tâm trạng của anh rất tốt, liền hỏi:“Ai gọi anh thế?”

Dù trước đó Kỷ Hàn Phi không hề nhắc đến việc không được nói cho cô biết, nhưng nếu anh ta đã lựa chọn gọi cho anh chứ không phải là gọi cho cô, thì chín mươi phần trăm việc lần này có liên quan đến Zero mà còn là việc nguy hiểm, nên anh ta không muốn kéo cô vào.

Tịch Cảnh Dương mỉm cười như có như không đáp:“Anh vợ gọi, muốn biết khi nào chúng ta sẽ kết hôn. Anh ấy cũng đã gọi anh là em rể rồi, đời này em đừng hòng thoát khỏi anh.”

Kỷ Thần Hi:"???"

…----------------…
 
Chương 384: C384: Mất tích


Nhận được sự đồng ý của Phó Tuần, qua hai ngày sau Kỷ Thần Hi đã có thể xuất viện trở về Đế Cung Sơn Trang.

Trước khi đi Phó Tuần cũng đã dặn dò rất nhiều, phải chú ý tránh cho vết thương nhiễm trùng hay kiêng những món ăn có hại cho vết thương.

Còn về việc điều trị tâm lý cho Kỷ Thần Hi, bọn họ tạm thời không nhắc đến. Vì sau khi nói chuyện với Evan, Phó Tuần nhận ra tình hình của cô nghiêm trọng hơn dự đoán.

Hoá ra Evan không tiến hành điều trị khôi phục trí nhớ cho cô trước đó, một phần là vì cậu không có khả năng chắc chắn sẽ thành công, một phần là vì kí ức mà cô đã mất đó, bọn họ không muốn cô có thể nhớ lại.

Năm đó, vào cái ngày mà Kỷ Thần Hi hẹn với Tịch Cảnh Dương, hứa sẽ cho anh một câu trả lời, cũng là ngày bắt đầu mọi thứ.

Vốn dĩ cô đã chuẩn bị đầy đủ hành lí, còn vui vẻ nói với Kỷ Hàn Phi sẽ theo Tịch Cảnh Dương đến Nước Z.

Dù rất không khuất phục, nhưng Kỷ Hàn Phi không có cơ hội để ngăn cô lại, anh chỉ đành đi cùng cô đến chỗ hẹn, tiễn hai người một đoạn ra sân bay, cũng như cảnh cáo Tịch Cảnh Dương phải đối xử tốt với em gái của mình.


Ngày hôm đó người ngồi trên ghế lái là Kỷ Thần Hi, Kỷ Hàn Phi ngồi ở ghế lái phụ. Trên đường đi hai anh em có lời qua tiếng lại nhưng không quá căng thẳng, chủ yếu là Kỷ Hàn Phi tìm đủ đường chê bai Tịch Cảnh Dương, còn Kỷ Thần Hi thì lại bênh vực người đàn ông của mình.

Mọi thứ diễn ra đều rất suôn sẻ, cho đến khi chiếc xe Bugatti Centodieci màu xanh đen dừng lại trước một cây đèn giao thông, gần một con dốc nghiêng 30 độ.

Là người ngồi trên ghế lái, Kỷ Thần Hi đưa mắt quan sát xung quanh và cô đã nhìn thấy một điều bất thường.

“Anh, giữa hai người quan trọng của anh và một đoàn người không quen biết, cùng lúc gặp nguy hiểm, anh sẽ chọn cứu ai.”

Câu hỏi vừa kì lạ vừa bất chợt khiến Kỷ Hàn Phi nhíu mày, sau đó còn chưa kịp đợi anh trả lời thì anh đã nhìn thấy cô đạp ga vượt đèn đỏ mà lao nhanh về phía trước.

“Anh, tha lỗi cho em.”

Đó là câu nói cuối cùng của cô mà Kỷ Hàn Phi còn nhớ được khi còn ý thức. Bởi vì từ khi cô bắt đầu đạp ga, cộng với con dốc đã đẩy nhanh tốc độ chiếc xe. Chỉ vài giây ngay sau đó, cô thực hiện một cú drift xoay phòng giữa ngã tư đường, chắn trước mặt một chiếc container đang lao nhanh đến.

Đến lúc nhận ra vấn đề, Kỷ Hàn Phi đã không kịp làm gì nữa, vì đầu của container đã đâm mạnh vào phần thân xe phía ghế lái, người ngồi ghế phụ như anh cũng gặp chấn động mà bất tỉnh.

Chiếc container mất lái và một chiếc xe bus của học sinh trung học.

Chiếc container kia nhất định sẽ đâm trúng chiếc xe bus nếu không có sự xuất hiện của một chiếc xe khác cản nó lại.


Và trong vài giây ngắn ngủi dự đoán được tình huống đó, Kỷ Thần Hi đã chọn dùng mạng mình đổi cho những đứa trẻ trên chiếc xe bus kia.

Để giảm thiểu chấn động sau va chạm với container cho anh trai mình, Kỷ Thần Hi đã drift bánh quay đầu xe, hứng trọn cứ đâm chết người từ chiếc xe khổng lồ kia.

Trong khi ý thức không còn tỉnh táo, Kỷ Hàn Phi mơ hồ nhìn thấy có người mở cửa ghế lái đã bị hư hỏng nặng ra, bế cô gái toàn thân là máu lên và rời đi.

Đến khi anh tỉnh lại, thì đã là câu chuyện của mấy ngày sau ở bên trong bệnh viện và Kỷ Thần Hi đã mất tích.

Kỷ Hàn Phi đã điên cuồng tìm kiếm cô trong suốt ba tháng liền, anh đã tận dụng mọi mối quan hệ mở rộng phạm vi tìm kiếm ra cả thế giới, nhưng kết quả vẫn không tìm được bất kì một tung tích gì, cứ như cô đã hoàn toàn bốc hơi khỏi trái đất này.

Vào nửa năm sau đó, vào lúc mọi người đều đã gần như tuyệt vọng, thì cô lại xuất hiện một cách bất ngờ. Bọn họ đã tìm thấy cô ở ven biển phía nam R Quốc.

Lúc tìm thấy trên người cô không hề có bất kì vết thương nào, cứ như vụ tai nạn kinh hoàng kia chưa từng xảy ra.

Tuy nhiên, kể từ lúc tìm thấy Kỷ Thần Hi, cô cứ ngủ sâu không tỉnh, dù Evan đã kiểm tra rất nhiều lần nhưng cũng không tìm được nguyên nhân.


Dường như biết mọi người đang lo lắng cho mình, cuối cùng cô cũng tỉnh lại vào vài ngày sau đó. Nhưng cô của lúc này cứ như biến thành một người hoàn toàn khác so với trước đây.

Từ cô gái năng động luôn duy trì một nụ cười rạng rỡ trên môi, trở thành một người điềm tình đến đáng sợ. Ánh mắt lạnh lùng xa cách của cô nhìn anh trai rồi đến những người bạn thân thiết của mình cứ như nhìn những người xa lạ, dù cô vẫn biết họ là ai.

Evan rất sốc khi phải đưa ra chuẩn đoán, Kỷ Thần Hi có thể gặp phải chấn thương tâm lý vô cùng nghiêm trọng.

Những nguyên nhân của chấn thương tâm lý đó Evan không nói cụ thể cho Phó Tuần biết, anh chỉ biết được vào thời điểm đó cô đã chịu đựng ba cú sốc tinh thần cực mạnh và có thể đã bị thay đổi kí ức một phần.

Bệnh dị ứng cồn của cô cũng xuất hiện sau lần mất tích ấy. Đến nỗi chỉ cần một giọt rượu cũng đủ khiến cô phát bệnh nguy hiểm đến tính mạng.

…----------------…
 
Chương 385: C385: Bùng nổ tin tức


Ngồi nghe lại câu chuyện về năm năm trước từ Phó Tuần, Tịch Cảnh Dương lặng người, không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Những chuyện này và những chuyện anh nghe được từ Kỷ Hàn Phi đã và Beliar, cũng đã phần nào giúp anh hình dung ra cục diện năm đó.

“Này, cậu nói gì đi chứ? Cậu cứ im lặng thế này, tôi cũng không biết phải nói tiếp thế nào đâu.” Phó Tuần không chịu được áp bức mạnh mẽ từ người nào đó, bất lực lên tiếng cằn nhằn.

Anh nói tiếp:“À đúng rồi, hôm qua trước lúc cậu đến đón cô bé nhà cậu xuất viện, một bệnh nhân phòng VIP khác có đến tìm cô ấy nói chuyện một lúc lâu đấy, cô ấy có nói gì với cậu không?”

Tịch Cảnh Dương gõ gõ tay trên mặt bàn, phát ra những âm thanh trầm bổng êm tai, anh nhíu mày hỏi:“Là ai?”

Phó Tuần lục lại ký ức rồi nói:“Hình như họ Phong, cũng là giới nhà giàu ở Long Thành, trước đó bị đâm mấy nhát suýt chết, được chuyển từ bệnh viện ngoại ô đến.”

Tịch Cảnh Dương như có như không khẽ nhếch mép:“Họ cảm thấy tôi bận quá nên chưa giải quyết họ, nên chạy đến trước mặt Tiểu Hi nhảy nhót tạo cảm giác tồn tại. Tôi cũng không thể khiến người ta thất vọng được.”


Phó Tuần thầm cảm thán, sắp có người gặp xui xẻo rồi, chọc vào ai không chọc cứ thích chọc vào tâm can bảo bối của tên đại ác ma.

Bên phía bên kia, Tịch Cảnh Dương cầm lên một tấm ảnh rồi hỏi Phó Tuần:“Cậu có nghĩ, trong giới giải trí, vẫn còn có người hoàn toàn trong sạch không?”

Phó Tuần nhìn Tịch Cảnh Dương bằng ánh mắt khó hiểu, sao đột nhiên lại chuyển chủ đề rồi? Nhưng anh vẫn nhún vai trả lời:“Còn sao không, em trai cậu đấy, có tên nào có thể dùng quy tắc ngầm với em trai cậu sao?”

Tịch Cảnh Dương nở một nụ cười đầy ẩn ý:“Phải, Cảnh Đăng không cần, nhưng không có nghĩa…một ngôi sao nào đó…không cần.”

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nhận được sự đồng ý từ người bên trong nên cánh cửa được đẩy ra.

Một thân ảnh thân quen sau một thời gian “công tác xa” không gặp, nay đã trở lại.

Mục Hành chỉnh lại cà vạt rồi đi đến trước mặt Tịch Cảnh Dương, cố kiềm nén cơn kích động vì được trở về, nghiêm túc báo cáo:“Sếp, việc ở R Quốc đã giải quyết xong, tôi đã trở lại đây để phục chức.”

Nhìn thấy Tịch Cảnh Dương có việc cần giải quyết, Phó Tuần cũng không nán lại nữa, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi trước nhưng không quên châm chọc.

“Ở R Quốc làm tổng giám đốc điều hành một công ty trị giá liên thành không chịu, cứ chạy về đây làm trợ lý kiêm thư ký nhỏ, ngày ngày ăn hành, ngày ngày ăn cẩu lương mới chịu.”

Mục Hành:"…"

Cay không?


Cay chứ! Rất cay!

Nhưng cay rồi làm được gì?

Làm thinh!

***

Ngày ngày cứ thế tiếp tục trôi qua trong êm đềm.

Tịch Cảnh Dương vẫn sáng chiều đến công ty giải quyết công việc dang dở, buổi trưa và tối thì về Đế Cung ăn cơm cùng Kỷ Thần Hi.

Kỷ Thần Hi thì ngoan ngoãn ở Đế Cung không rời nữa bước để điều trị vết thương trên tay. Phải nói vết thương trên tay của cô hồi phục vô cùng nhanh, chỉ chưa đầy một tuần đã lành lại đáng kể, thậm chí có thể lành hẳn trước ngày diễn ra tiệc cuối năm của Tịch Thị. Điều này phải cảm ơn Evan, vì thuốc bôi tay của cậu quá thần kỳ, còn hơn cả thuốc tiên. Evan cũng đảm bảo, chỉ cần nữa tháng, đảm bảo đến sẹo cũng không còn.

Kỷ Hàn Phi và người của Zero thì mất hoàn toàn tin tức sau khi Tịch Cảnh Dương chuyển phát vé đến. Nhưng việc này cũng nằm trong dự liệu của Tịch Cảnh Dương. Nếu muốn gặp họ vậy thì buổi đấu giá anh cũng tham gia là được. Cũng may đấu giá diễn ra sau tiệc cuối năm hai ngày, anh vẫn kịp để tham gia.


Cuộc sống của bọn họ êm đềm là thế, nhưng một bên khác lại phải chịu một trận phong ba bão táp không hề nhỏ.

Ở mặt tin tức kinh tế, tập đoàn Phong Thị không chỉ có tiếng trong nước mà còn ở quốc tế bất ngờ bị hàng loạt đối tác quan trọng hủy hợp tác, khiến cho tập đoàn được một phen lao đao. Ngay sau đó còn bị cục thuế trong nước nhắm đến, khiến Phong Thị và tổng giám đốc điều hành hiện tại của nó là Phong Dục, chính là cái tên được nhắc đến trên các diễn đàn kinh tế suốt thời gian dài.

Trong giới giải trí, Vân Tiêu tuyên bố giải nghệ sau khi vạch trần bộ mặt khác của chương trình truyền hình quốc dân là Farmer Life. Rất nhiều fan hâm mộ của anh phát điên vì tin tức này, thậm chí có người còn đe doạ sẽ tự sát để uy hiếp anh, nhưng thần tượng của họ chỉ đáp đúng một câu trên Zbo.

[Giữa fan và vợ, xin lỗi tôi chọn vợ mình. Cảm ơn đã ủng hộ suốt thời gian qua.]

Tin tức về Vân Tiêu còn chưa kịp đẩy lên cao trào thì một tin tức động trời khác nổi lên.

Vũ Tinh, nữ ca nhạc sĩ thuộc tứ thiên vương, lại liên quan đến trốn thuế với con số cả chục tỷ.

Ngoài ra, còn có tin tức từ các blogger, một ca nhạc sĩ đình đám tên J nào đó, từng đạo nhạc của một nhạc sĩ không có tên tuổi và dùng tiền để bịt miệng. Có cả blog chứng minh thời gian tác phẩm của vị nhạc sĩ kia đăng tải trước và J là người đã đạo phẩm.
 
Chương 386: C386: Không cho anh vào phòng em được anh bế em về phòng anh


Chưa dừng lại đó, một tin tức mỗi năm một lần mà người dân cả nước đều chờ đợi, điểm thi đại học chính thức được công bố ra toàn quốc.

Cái tên Kỷ Thần Hi tiếp tục treo trên no1 hotsearch thêm một thời gian dài.

Những người trước đó từng chế nhạo cô chỉ là bình hoa không có gì hay, nay đều nhận một cú vả mặt đau điếng.

Có thể nói vào khoảng thời gian này, độ thảo luận trên mạng xã hội cao chưa từng thấy, đến nỗi một phần lớn người nước ngoài cũng đăng ký tài khoản Zbo để hóng hớt.

Tuy nhiên, dù trên mạng loạn chưa từng thấy với đầy những tin hot, thì người trong cuộc là Kỷ Thần Hi vẫn điềm nhiên như không, chẳng quan tâm sự đời.

Trước đó Đại Học A nhiều lần gọi điện đến, thậm chí còn dùng mọi cách để vào được Đế Cung Sơn Trang để gặp Kỷ Thần Hi. Cuối cùng cô cũng phải chịu thua sự chai mặt của mấy vị giáo sư, đồng ý đến khoa sinh hoá của trường.

Vì sao cô không chọn khoa máy tính ư? Coi như cô động lòng trắc ẩn không muốn ngược chết bạn học và giáo sư của khoa đó đi. Hơn hết, cô có bằng kép vật lý và khoa học máy tính của MIT, cô không cần thêm một bằng tương tự làm gì. Đôi khi tìm hiểu một thứ không phải sở trường, cũng sẽ thú vị lắm xem.

***


Buổi chiều của hai ngày trước ngày diễn ra tiệc tối, Tịch Cảnh Dương đưa Kỷ Thần Hi đến trung tâm thương mại JAJ, một trung tâm thương mại lớn dưới trướng Tịch Thị để thử lễ phục.

Tay của cô lúc này đã không cần dùng đến băng gạc nữa, tuy nhiên Tịch Cảnh Dương vẫn chọn cho cô những bộ cánh có phần tay áo dài, tránh lộ ra vết thương trên tay. Và đương nhiên, phần lễ phục của cả hai đều mang tông xanh, màu mà cô thích nhất.

Trong lúc chờ Kỷ Thần Hi thay đồ, Tịch Cảnh Dương ngồi bên ngoài ngồi chờ và nhận được một cuộc gọi đến.

“Alo, ông nội…” Anh nhấn nút nghe và cất tiếng gọi.

Trước đó anh đã có nói chuyện riêng với ông nội mình về những chuyện đã xảy ra. Cũng may ông nội của anh là một người hiểu chuyện, lại rất quý Thần Hi, nên ông không truy cứu cả hai.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hưng phấn:“Thằng nhóc kia, cháu dâu tương lai của ông đỗ thủ khoa toàn quốc sao lại không nói với ông già này một tiếng? Nếu không phải mấy lão già kia nói, ông cũng không biết cháu dâu ông lợi hại như thế đấy!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Thư Tình Gửi Vệ Lai
3. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
4. Hành Trình Vất Vả Theo Đuổi Ông Xã
=====================================

Tịch Cảnh Dương vô thức nhìn về phòng thay đồ cười khẽ:“Ông ơi, cháu dâu của ông còn nhiều thứ lợi hại hơn nữa, sau này ông sẽ từ từ biết thôi.”

Tịch Lão bĩu môi trách móc:“Haha, thằng nhóc thối, cũng may mắt nhìn người của cháu tốt, nếu không cháu với Cảnh Đăng cùng cút ra khỏi nhà đi!”

Ông cụ nói tiếp:“À đúng rồi, khi nào cháu về Thủ Đô? Cháu dâu của ông có đi cùng không?”


Sau nhiều lần họp, tiệc cuối năm thống nhất tổ chức ở Thủ Đô, nơi dễ tụ họp nhất của các gia tộc lớn nhất cả nước.

“Tối mai chúng cháu sẽ lên máy bay.”

“Ồ thế à…mai ông ra sân bay đón hai đứa nhé?”

“Không cần đâu ạ, cháu đã sắp xếp xong hết rồi, đến lúc đó sẽ về thẳng nhà tổ.”

Tịch Lão gật gù không ý kiến, sau đó ông đổi giọng nghiêm túc nói:“Cảnh Dương, lần này cháu về lại Thủ Đô, chính thức công bố thân phận, cháu biết chuyện gì sẽ xảy ra mà đúng không?”

Tịch Cảnh Dương bình thản đáp:“Ông nội, hiện tại người có thể uy hiếp được cháu, vẫn chưa được sinh ra.”

“Cháu biết ta không chỉ nói đến chuyện đó mà.” Giọng Tịch Lão có chút nghiêm trọng.

Tịch Cảnh Dương nhìn tấm màn che đang được vén ra từ từ, để lộ một thân ảnh khuynh đảo chúng sinh trong bộ váy được thiết kế đầy tinh xảo, cả người anh dần dần nóng lên.

“Ông nội, cháu sẽ đích thân đến Kỷ Gia tạ tội, cháu còn có việc bận, cháu sẽ gọi lại sau.”

Tịch Lão nghe thêm ba tiếng “tút” đều tai:"???"


Ủa? Thằng cháu trời đánh, ông còn chưa nói hết mà!

Bên phía bên đây, Tịch Cảnh Dương vừa cúp máy đã trực tiếp ném điện thoại sang một bên, đi đến bên cô gái, khẽ dùng ánh mắt đuổi những nhân viên nữ đi. Rồi trong sự ngỡ ngàng của cô gái nhỏ, anh nắm tay cô kéo vào góc tường rồi cúi đầu hôn một cách cuồng nhiệt.

Kỷ Thần Hi hoàn toàn không kịp phản ứng, điều duy nhất cô có thể làm lúc đó là kéo tấm rèm lại, che đi khung cảnh xấu hổ này.

Không biết hai người đã làm gì, nhưng đến khi tấm rèm được mở ra lần nữa, các nhân viên nữ gần đó nhìn vào đôi môi sưng đỏ của cô gái mà cười khúc khích, khiến Kỷ Thần Hi ngượng chín cả mặt.

“Tôi nay cấm anh vào phòng em!” Kỷ Thần Hi nghiến răng cảnh cáo, rồi vùng vằn đi thay đồ khác.

Nhìn bóng dáng giận dỗi của bé con nhà mình, Tịch Cảm Dương đưa tay lên sờ nhẹ vào đôi môi cũng có phần sưng đỏ của mình, khoé môi hơi cong nói khẽ:“Là em nói đó, không cho phép anh vào phòng em, chứ không phải là anh không được bế em về phòng anh…”

…----------------…
 
Chương 387: C387: Giấu càng lâu mức độ thù hận càng cao


“Oáp~~” Kỷ Thần Hi ngáp dài một hơi, dựa vào người kế bên mơ màng hỏi:“Chẳng phải anh nói chiều mới ra sân bay sao? Mới có mấy giờ mà phải đi rồi?”

Tịch Cảnh Dương cười khổ cúi người bế cô gái đang đi đứng loạng choạng như người say lên rồi mới trả lời:“Hôm nay có người muốn đi ké máy bay của chúng ta, tranh thủ đi sớm một chút để anh ta đến bệnh viện quân y Thủ Đô.”

“Bệnh viện quân y? Là Mặc Bắc Hàn à?”

Cô gái vừa dứt lời thì đằng xa vang lên tiếng gọi:“Chị!”

Kỷ Thần Hi khẽ dụi mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Tuy sân bay lúc này không phải quá vắng người nhưng thính lực của cô rất tốt, nhìn ngay hướng chàng thiếu niên trẻ tuổi trong bộ quần áo năng động đang vẫy tay chào cô.

Kỷ Thần Hi liền vui vẻ nhảy bổ khỏi tay của Tịch Cảnh Dương vẫy tay gọi lại:“Evan!”

Tịch Cảnh Dương nhìn cánh tay trống rỗng của mình thì không khỏi có chút mất mát, biết thế anh đã từ chối cho Mặc Bắc Hàn đi ké từ đầu.

Không khác biệt gì mấy, rõ ràng người nào đó nói sẽ làm đôi mắt tạm thời cho anh đến khi anh có thể nhìn thấy lại mới thôi, vậy mà vừa nhìn thấy chị gái liền bỏ anh đứng bơ vơ một mình chạy đến chỗ người ta. Mặc Bắc Hàn bỗng có chút hối hận, sớm biết thế anh thà phiền phức một chút chứ không đi nhờ máy bay.


Trong lúc hai người đàn ông còn đang than thân trách phận, hối hận các thứ thì Evan và Kỷ Thần Hi đã ôm chầm lấy nhau.

“A, lâu lắm rồi không gặp em đấy, dạo này vẫn ổn chứ? Mặc Bắc Hàn có bắt nạt em không?”

Evan gượng gạo lắc đầu:“Không…không có.”

Đằng sau của Evan vang lên một tiếng nói cằn nhằn:“Em dâu trông tôi giống người thích bắt nạt người khác lắm sao?”

Evan xoay người lườm nguýt ai đó một cái, nhưng nhìn cặp kính đen trên mắt của anh lại sợ anh đi đứng bất tiện, đàng ngậm ngùi miễn cưỡng đi lại đỡ anh.

“Đã mù rồi thì đứng yên một chỗ đi, đừng có đi đứng lung tung rồi vấp ngã, đến đó lại báo tôi.”

Hiếm thấy bộ dạng cằn nhằn này của Evan, hệt như cô bạn gái nhỏ đang lo cho bạn trai của mình, Kỷ Thần Hi liền cau mày:“Evan, em làm hộ lý cho anh ta thôi, nhưng sao chị có cảm giác…hai người có gì đó vậy?”

Evan lập tức phủ nhận:“Chị, chị nói gì thế, em là đàn ông, em thích phụ nữ, em với anh ta? Tuyệt đối không có chuyện đó!”

Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, vừa định đi lên thì đã bị Tịch Cảnh Dương kéo tay lại:“Tiểu Hi, lên máy bay thôi.”

Mặc Bắc Hàn dù đang đeo một cặp kính đen nhưng vẫn gửi tặng bạn mình một ánh mắt kiểu “hay lắm người anh em!”

Tịch Cảnh Dương thoáng liếc nhìn đối phương một cái cười nhạt, vẫn còn giả mù gạt người, đúng là không sợ chết.

“Mặc kệ hai người bọn họ đi, chúng ta lên máy bay, chẳng phải em còn buồn ngủ sao? Lên máy bay ngủ tiếp.”

Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy Evan và Mặc Bắc Hàn có gì đó không đúng nhưng đã bị Tịch Cảnh Dương kéo tay rời đi.

Evan cũng đỡ Mặc Bắc Hàn đi theo sau, cùng nhau lên máy bay.


Vì tiện đi lại nên Tịch Cảnh Dương đã dùng máy bay tư nhân để di chuyển, nên mọi người trên máy bay không nhiều, rất thoải mái.

Kỷ Thần Hi bị Tịch Cảnh Dương ngăn cản, dỗ một lúc rồi cũng ngoan ngoãn ngủ tiếp. Evan cũng có chút mệt mỏi nên cũng thiếp đi một lúc.

Tịch Cảnh Dương và Mặc Bắc Hàn ngồi bên quầy bar uống rượu, nói đúng hơn là chỉ một mình Mặc Bắc Hàn uống còn Tịch Cảnh Dương chỉ uống trà chanh.

Nhìn ly trà chanh của đối phương Mặc Bắc Hàn ngay lập tức dè bỉu:“Nếu cậu không có bạn gái, tôi còn tưởng cậu là phụ nữ đó.”

Tịch Cảnh Dương cười khẽ đáp:“Ít ra người yêu của tôi vẫn là con gái.”

Mặc Bắc Hàn:"…"

“Nói chuyện chính đi, bao giờ cậu mới hết giả mù đây?”

Mặc Bắc Hàn một hơi uống cạn ly Gin Tonic đáp:“Đợi đến Thủ Đô trước đã, không gấp.”

“Không gấp? Giấu càng lâu, mức độ thù hận càng cao đấy.”


“Không cần cậu để tâm đâu, lo cho cô bạn gái của cậu đi. Có chuyện này không biết cậu có biết không?”

“Chuyện gì?”

“Hoá ra cô nhóc nhà cậu có quen biết nhà họ Kỷ đấy. Mấy ngày trước ông Kỷ gọi cho tôi, nói là nhìn thấy cháu gái một người quen trên TV, bảo tôi để ý chăm sóc cô ấy một chút.”

Tịch Cảnh Dương nhíu mày ngờ vực:“Cháu gái một người quen?”

Mặc Bắc Hàn ồ lên một tiếng đắc ý hỏi:“Cậu không biết gì sao? Cô ấy không nói với cậu à? Hoá ra hai người không thắm thiết như tôi nghĩ.”

Tịch Cảnh Dương gật gật đầu:“Ừm cậu nói đúng, vậy tôi không cần nói một chuyện thú vị về Evan cho cậu biết rồi. Để cậu ta nói với cậu sau đi, dù sau hai người cũng rất thắm! thiết! mà.”

Nói xong Tịch Cảnh Dương đứng dậy đi về khoang của Kỷ Thần Hi đang ngủ, bỏ mặc người bạn của mình sắp tức đến xì khói mà tiếp tục nốc rượu giải sầu.

…----------------…
 
Chương 388: C388: Thiếu tướng mù


“Cẩn thẩn!” Kỷ Thần Hi hét lên rồi ngồi bật dậy, trong mắt vẫn tràn đầy hoảng hốt, trên trán cũng túa ra mồ hôi lạnh.

Tịch Cảnh Dương vừa vào khoang phòng thì liền chạy đến chỗ cô lo lắng hỏi:“Không sao chứ? Nằm mơ thấy ác mộng sao?”

Nhịp thở của cô gái nhanh hơn bình thường nhiều lần cứ như vừa trong thấy thứ gì đó đáng sợ, cô cố bình tĩnh kể lại:“Đấu súng…có người chĩa súng về em bắn tới…”

Tịch Cảnh Dương đưa tay ra kéo lấy cô gái vào lòng ôm chặt, ra sức trấn an:“Không sao cả, chỉ là mơ thôi, đừng sợ.”

Kỷ Thần Hi ra sức lắc đầu:“Không phải mơ, nó chính là đã xảy ra, thật sự rất thật, tới mức vai em vẫn còn nhói do bị bắn trúng…cảm giác rất thật…”

“Nhưng chúng ta đang trên máy bay mà? Ở đây đều là người của anh, hoàn toàn không có xảy ra đấu súng.”

Kỷ Thần Hi vẫn chưa thoát ra khỏi giấc mơ, vì cảm giác đó quá đỗi chân thật, nhưng cô phải cố khiến bản thân bình tĩnh lại, có thể đó chỉ là một phần trong trí nhớ đã mất của cô.

Tuy nhiên, cảm giác lần này so với những lần trí nhớ dần hồi phục kia hoàn toàn không giống. Lần này đầu cô không hề đau và cảnh bị bắn trúng giống như là diễn ra ở thời điểm hiện tại chứ không phải là từng diễn ra trong quá khứ.


“Tiểu Hi?” Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái thất thần thì nhỏ giọng gọi.

Hơi thở của cô gái đã ổn định trở lại, mỉm cười lắc đầu:“Em ổn rồi, xin lỗi vì lại khiến anh lo lắng. Có lẻ là đoạn ký ức nào đó của em lại trỗi dậy thôi.”

Tịch Cảnh Dương vẫn không buông cô ra, anh vô cùng lo lắng mà nhìn chằm chằm vào cô. Thời gian gần đây tình hình sức khoẻ của cô ngày càng bất ổn. Sớm biết nói hết sự thật cho cô biết sẽ kích thích trí nhớ bạo phát thế này, thì anh thà ngày trước vẫn cứ gạt cô, vẫn biến cô thành Mộ Nhược Vi cho rồi.

“Để anh tìm Evan đến kiểm tra cho em.”

Kỷ Thần Hi mỉm cười xua tay:“Không cần đâu, sức khoẻ của em tự bản thân em hiểu rõ. Không cần phiền em ấy đâu. Phải rồi, còn bao lâu nữa đến?”

Tịch Cảnh Dương nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tay trả lời:“Sắp rồi, chuẩn bị đi, chúng ta cùng Mặc Bắc Hàn đến bệnh viện quân y.”

Kỷ Thần Hi nhướn mày:“Không phải chứ, anh vẫn muốn em kiểm tra à? Em nói rồi, em thật sự không sao mà.”

Tịch Cảnh Dương cắn môi không đáp lời, bộ dạng tủi thân cực kỳ đáng thương. Kỷ Thần Hi liền giơ cờ trắng đầu hàng:“Được được được, kiểm tra thì kiểm tra, bệnh viện Phong Vân so với bệnh viện quân y không thua không kém, bọn họ cũng sẽ chẳng khám ra được gì đâu. Nhưng anh muốn thì ok, em không phản đối nữa.”

Trước kia không biết thế nào, nhưng hiện tại thứ khiến Kỷ Thần Hi sợ hãi nhất là nhìn thấy Tịch Cảnh Dương bán manh làm nũng, cô thật sự không chịu nổi, dù anh có yêu cầu gì đi nữa cũng sẽ đáp ứng hết.

Phía bên quầy bar, Mặc Bắc Hàn uống đủ rồi cũng quay về khoang phòng của Evan gõ cửa gọi:“Tiểu thần y! Máy bay sắp hạ cánh rồi, dậy đi!”

Gõ cửa thêm vài lần, Evan bực dọc mở cửa:“Anh gọi hồn đấy à? Đồ lưu manh!”

Mặc Bắc Hàn dở khóc dở cười:“Một câu lưu manh hai câu lưu manh, tôi lưu manh với cậu khi nào? Đàn ông với nhau, cậu làm như tôi chiếm tiện nghi của cậu không trừng!”


Evan nghiến răng:“Cút! Tôi không muốn nói chuyện với anh!” Nói xong Evan đẩy Mặc Bắc Hàn ra, đóng sầm cửa lại.

Mặc Bắc Hàn đứng bên ngoài mà cứng họng, thở dài đi về khoang bên cạnh để lấy hành lý.

Theo đuổi bạn gái thế nào anh không biết nhưng theo đuổi bạn trai nhỏ thật sự quá khó rồi.

Một thằng đàn ông như anh, vào sinh ra tử về tổ quốc bao nhiêu lần cũng chẳng thua, vậy mà vì một tên nhóc ẻo lả vừa gặp không quá mấy lần, lại thua ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.

Thật quá thảm hại!

Năm phút sau, máy bay dần dần hạ cánh ở sân bay quốc tế Thủ Đô. Vì có đường bay riêng, nên việc hạ cánh vô cùng nhanh, không gặp chút khó khăn nào.

Thời tiết bên ngoài có chút nắng gắt, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng choàng lên người cô gái nhà mình một chiếc khăn mỏng và đưa cho cô một cặp kính đen.

Kỷ Thần Hi đẩy chiếc kính ra, dè bỉu:“Không cần đeo đâu, nếu không người khác lại nghĩ em mù giống ai kia.”

Ai kia đứng gần đó bức xúc muốn lên tiếng thì đã bị Evan huých vai đẩy ra:“Anh muốn làm gì hả? Mù thì biết điều chút đi, mắt anh tới giờ vẫn chưa nhìn thấy được cũng do nghiệp anh nặng quá đấy!”


Mặc Bắc Hàn có thể không ngại đấu khẩu với Kỷ Thần Hi, nhưng hoàn toàn không thể mở lời nói nặng nói nhẹ chàng thiếu niên trước mặt, đành ngậm ngùi nuốt cục tức này vào trong.

Evan nhíu mày muốn đạp anh một cái nhưng rồi vẫn thôi, quay qua kéo tay chị gái:“Chị, chúng ta đi, đợi đến bệnh viện em làm kiểm tra lại cho chị. Thiết bị của bệnh viện quân y Thủ Đô so với bệnh viện Phong Vân vẫn nhỉnh hơn.”

Kỷ Thần Hi cố ý hỏi:“Em không đỡ thiếu tướng mù à? Anh ta sẽ không vấp cỏ mà ngã đó chứ?”

Evan chỉ tay về phía Tịch Cảnh Dương:“Huynh đệ tốt của anh ta ở đây, chị lo gì chứ, anh ta lớn già đầu vậy rồi, cần em quản chắc.”

Tịch Cảnh Dương lườm Mặc Bắc Hàn một cái, nhưng thấy đối phương bị bỏ rơi cũng đáng thương, nên rũ lòng qua đỡ tay.

“Đi nào, thiếu tướng mù, huynh đệ tốt của anh sẽ không để anh vấp cỏ té chết đâu.”

Mặc Bắc Hàn từ đầu đến cuối không nói được câu nào:"…"
 
Chương 389: C389: Con bé không đếncháu về đây làm gì


Cầm kết quả kiểm tra sức khoẻ trên tay, Kỷ Thần Hi và Mặc Bắc Hàn chỉ biết câm nín mà nhìn hai người trước mặt.

“Ngài thiếu tướng mù, sức khoẻ anh vẫn ổn định hả?”

“Nhóc siêu quậy, cô không bị bệnh nan y đâu đúng không?”

“Anh bị điên à? Nhìn tôi giống có bệnh lắm sao? Anh mới bệnh đấy, cả nhà anh đều bệnh!”

“Vậy sao nhóc không nhìn mặt người đàn ông của nhóc đi! Biểu cảm đó có khác gì đang cầm giấy báo bệnh hiểm nghèo trên tay không?”

“Ha! Anh nói hay quá! Anh cũng không nhìn thử biểu cảm lúc này của Evan đi, tôi còn tưởng rằng em ấy hại anh đoạn tử tuyệt tôn rồi đấy!”

Hai người từ thì thầm to nhỏ đến cãi nhau gay gắt khiến cả phòng đều nghe thấy, vị bác sĩ già lúc này không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.


“Hai cô cậu có thôi đi không? Muốn cãi nhau ra ngoài mà cãi. Còn hai vị này, cảm thấy không tin tưởng vào bệnh viện chúng tôi như thế thì mời đến bệnh viện khác khám đi, đừng có trưng ra bộ mặt giống như sắp có người chết đến nơi như thế!”

Khác với Phó Tuần, vị bác sĩ già này là viện trưởng của bệnh viện quân y Thủ Đô, cũng là bác sĩ được tin tưởng nhất của nguyên thủ quốc gia, cho nên dù là đối với vị thiếu tướng tuổi trẻ tài cao hay người thừa kế đế quốc thương nghiệp khổng lồ trước mặt, ông chẳng mảy may sợ hãi một chút nào.

Mặc Bắc Hàn kéo tay Evan về chỗ mình, gượng cười hoà hoãn tình hình:“Xin lỗi viện trưởng Hạc, bạn của cháu cũng là một bác sĩ, cậu ấy kiểm tra nhiều lần thấy mắt cháu đã bình phục nhưng vẫn chưa nhìn thấy lại được, nên mới lo lắng đăm chiêu thế, cậu ấy không có ý nghi ngờ ngài đâu.”

Kỷ Thần Hi cũng kéo áo Tịch Cảnh Dương, cúi đầu xin lỗi:“Cháu cũng xin lỗi, do sức khoẻ cháu gần đây không tốt nên anh ấy…hơi khó ở một chút, mong viện trưởng thông cảm.”

Viện trưởng Hạc hừ lạnh bỏ ống tai nghe lên bàn, hướng về Mặc Bắc Hàn căn dặn:“Tiểu Hàn, cháu đến Thủ Đô lần này có về Kỷ Gia không? Nếu có, gửi lời hỏi thăm với lão Kỷ dùm ta.”

Mặc Bắc Hàn thoáng đưa mắt nhìn sang cô gái bên cạnh:“Phải về chứ ạ, cháu còn phải đưa cô gái họ hàng xa này về cho ông nội Kỷ gặp mặt nữa.”

Kỷ Thần Hi bất giác rùng mình, dù không quay đầu nhìn lại nhưng cô vẫn biết Tịch Cảnh Dương đang nhìn chằm chằm vào cô.

“Ha ha, thiếu tướng Mặc, anh đừng đùa nữa, chắc là trông tôi giống với một người quen nào đó của Kỷ lão gia tử mà thôi, tôi sinh ra và lớn lên ở R Quốc, làm sao là họ hàng xa với nhà họ Kỷ được.”

Lúc này viện trưởng Hạc được dịp quan sát Kỷ Thần Hi, không khỏi cảm thán:“Cô bé này…quả thật trông có nét khá giống với Uyển Ngọc, vợ quá cố của lão Kỷ đấy.”

Kỷ Thần Hi vội xua tay giải thích:“Người giống người thôi ạ. Có lẻ dạo trước cháu có tham gia một chương trình truyền hình trực tiếp, cho nên Kỷ lão gia tử vô tình nhìn thấy cũng cảm thấy giống viện trưởng, nên nghĩ cháu là họ hàng.”


Mặc Bắc Hàn cười khẽ:“Thế à? Vậy cô cũng nên cùng tôi đến Kỷ Gia một chuyến để ông Kỷ xác nhận lại đi, biết đâu cô thật sự là liên quan đến nhà họ Kỷ thì sao? Còn nữa Cảnh Dương, cậu cũng đi cùng đi, chuyện hôn ước của cậu cũng đến lúc phải giải quyết rồi chứ nhỉ?”

Một câu nói Mặc Bắc Hàn khiến cho hai người phải lườm anh trong tức tưởi. Evan đứng sau chỉ biết bất lực đỡ trán, ăn nói kiểu này bảo sao đến giờ vẫn không nhìn thấy được, nghiệp nặng quá rồi.

Sau khi chào tạm biệt viện trưởng, nhóm người cũng chia làm hai để đi về hai hướng khác nhau.

Evan theo Mặc Bắc Hàn trở về nhà họ Kỷ. Còn Kỷ Thần Hi không theo cùng, cô hứa sẽ đến nhà họ Kỷ một chuyến để gặp Kỷ Lão, nhưng hiện tại cô phải cùng Tịch Cảnh Dương đến nhà tổ của Tịch Gia gặp Tịch Lão trước.

***

Nhà họ Kỷ,

Khi hay tin Mặc Bắc Hàn đi cùng với Kỷ Thần Hi đến Thủ Đô, Kỷ Lão đã đứng ngồi không yên suốt cả ngày hôm qua. Ông nghĩ đến cảnh cháu gái bảo bối của ông chính thức về nhà nhận tổ quy tông, thì trong lòng nôn nóng không thôi.

Nhưng đợi hơn cả một ngày trời, cuối cùng chỉ nhìn thấy Mặc Bắc Hàn cùng với một cậu thiếu niên lạ mặt, Kỷ Lão không khỏi có chút thất vọng, suy cho cùng cháu gái ông vẫn cảm thấy xa lạ với bọn họ.


Tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Kỷ Gia, Mặc Bắc Hàn đã xem Kỷ Lão như ông nội mình từ lâu, liền an ủi:“Gia gia, ông đừng buồn, cô ấy nói sắp xếp xong sẽ đến gặp ông.”

Kỷ Lão chống gậy ngậm ngùi thở dài:“Con bé không đến…cháu về đây làm gì?”

Mặc Bắc Hàn:"…"

Ông nội ơi, cháu đang bị thương đấy ông không thấy sao? Ông cũng nên quan tâm hỏi thăm thằng cháu không ruột này một câu chứ, ông làm thế cháu sẽ tổn thương lắm đó.

Dù thế, anh vẫn phải nuốt nỗi đau thương này xuống, sau đó kéo Evan đến trước mặt Kỷ Lão giới thiệu:“Gia gia, cô nhóc ấy tạm thời không đến gặp ông được, nhưng ông có thể nói chuyện với cậu nhóc này. Cậu ấy tên là Kỷ Hạo Nhiên, em trai của Kỷ Thần Hi, ông có thể gọi cậu ấy là Evan.”

…----------------…
 
Chương 390: C390: Uỷ thác


Nghe Mặc Bắc Hàn giới thiệu xong, Kỷ Lão đơ người một lúc lâu, sững sờ nhìn Evan lẩm bẩm:“Kỷ…em trai…cháu…cháu…”

Evan đẩy Mặc Bắc Hàn ra đầy nghiêm trang cúi chào người trước mặt:“Chào lão tướng quân, không biết, cháu có thể nói riêng với ông vài câu không?”

Mặc Bắc Hàn liền nhíu mày:“Cậu cũng đâu có quen ông ấy, có gì để nói chứ? Còn là chuyện tôi không được biết?”

Evan quay sang lườm anh một cái lạnh giọng nói:“Thiếu tướng Mặc, anh giả mù giả đến nghiện rồi đúng không? Anh đến Thủ Đô lần này, không cần đến phủ tổng thống báo cáo về đợt khủng bố vừa rồi à? Sao có thời gian đi lo chuyện bao đồng thế?”

Bị vạch trần một cách bất ngờ, Mặc Bắc Hàn không kịp phản ứng lại, từ từ tháo cặp kính đen ra, ngập ngừng hỏi:“Cậu…biết từ khi nào?”

Evan hừ lạnh:“Đi hỏi anh em tốt của anh đi, giờ anh cũng có thể đi được rồi.”

Mặc Bắc Hàn:"…"

Lại là tên chó má họ Tịch kia!

***


Ở phía bên kia nhìn Tịch Cảnh Dương tâm tình có chút vui vẻ, Kỷ Thần Hi liền tò mò hỏi:"Bảo bảo, anh có chuyện gì vui à?

Tịch Cảnh Dương lắc đầu đáp:“Không có, chỉ là cảm thấy có người đang chửi anh thôi.”

Kỷ Thần Hi:"???"

Ôi đàn ông, thật khó hiểu!

***

“Nghe tôi giải thích, tôi…” Mặc Bắc Hàn vội lên tiếng muốn nói gì đó nhưng đã bị Kỷ Lão cắt ngang:“Cháu rảnh lắm à? Còn học đâu thói giả vờ giả vịt này thế? Còn không mau đi báo cáo! Muốn ông viết thư phê bình cháu gửi lên trên hay gì?”

Tuy Kỷ Lão đã từ bỏ mọi chức danh, nhưng với ngần ấy công lao cống hiến cho tổ quốc, lời nói của ông vẫn mang sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Dù vậy, Mặc Bắc Hàn vẫn muốn nói rõ với Evan trước, khó khăn lắm mới lừa được người ta đi theo mình, anh không muốn người chưa đến tay đã vụt chạy mất…hơn hết là anh không muốn bị Evan hiểu lầm.

Kỷ Lão cau mày khi thấy Mặc Bắc Hàn cứ chần chừ không đi, chống cây gậy batoong của mình xuống đất phát ra âm thanh “cộc cộc”.

“Thằng nhóc thối, lời của ông cháu không nghe nữa đúng không?”

Lần này Mặc Bắc Hàn không thể nén lại thêm được nữa, nếu không Kỷ Lão sẽ thật sự tức giận mất. Nhưng anh cũng không quên để lại lời nhắn trước khi rời đi.

“Evan, tôi biết cậu đang tức giận, nhưng tôi thật sự không có ý gạt cậu đâu. Đợi tôi, đến lúc trở về tôi sẽ nó rõ cho cậu biết, nhất định phải đợi tôi đấy.”

Evan cảm thấy rất khó hiểu, quan hệ giữa hai người bọn họ có tốt đến thế không? Sao cậu lại phải nghe anh ta giải thích? Cậu cũng đâu có tức giận gì, bởi vì nếu mắt anh ta hồi phục thì đồng nghĩa cậu tự do rồi.

Nhưng nếu không trả lời thì Mặc Bắc Hàn cứ chần chừ không đi, Evan bất lực gật đầu:“Biết rồi, anh mau đi đi! Đồ phiền toái.”


Biết rằng chàng thiếu niên này sẽ không gạt mình, Mặc Bắc Hàn cũng yên lòng đi làm công việc của mình. Bên phía Kỷ Lão, ông cũng dẫn Evan lên thư phòng riêng của ông.

Một già một trẻ đi vào phòng, cùng ngồi xuống chiếc bàn trà được làm hoàn toàn bằng gỗ trong vô cùng đắc đỏ.

Kỷ Lão rót một tách trà ô long đậm đẩy đến trước mặt Evan ân cần hỏi:“Cháu trai, cháu uống trà được chứ?”

Evan từ tốn nhận lấy tách trà, thận trọng đáp:“Vâng, cảm ơn ngài.”

Phong thái tao nhã của cậu cũng gây ấn tượng với Kỷ Lão, dù sao tuổi Evan không lớn nhưng cả người đều toát ra một khí chất điềm đạm hiếm có ở cái độ tuổi này. Nếu cậu thật sự là cháu trai nhỏ của ông, ông thật sự rất vui.

Có vẻ Evan cũng nhận ra Kỷ Lão đã có chút hiểu lầm sau màn giới thiệu của Mặc Bắc Hàn, cậu liền lên tiếng giải thích:“Lão tướng quân, cháu cùng với chị Thần Hi và anh Hàn Phi, không phải là anh em ruột.”

Kỷ Lão nhướn mày kinh ngạc:“Không phải cháu cũng họ Kỷ sao? Ông còn tưởng…”

“Kỷ Hạo Nhiên là tên họ đặt cho cháu khi nhận cháu làm em trai.” Evan tiếp tục giải thích.

Kỷ Lão khẽ gật gật đầu:“Hoá ra là thế…”

Evan nói tiếp:“Từ lúc hai người họ gặp nạn trên biển rồi vô tình được sư phụ của cháu cứu được, thì chúng cháu đã ở cùng nhau cho đến bây giờ.”


Kỷ Lão khẽ mỉm cười đầy hạnh phúc:“Thật may năm đó có sư phụ cháu, nếu không cái mạng già này không giữ nổi đến bây giờ rồi.”

Trong một đêm mà kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mà còn tận hai người, e là ông không qua khỏi trong phòng cấp cứu ngày đó rồi.

Tuy thái độ của Kỷ Lão vô cùng hiền hoà, nhưng từ đầu đến cuối Evan không hề thay đổi sắc mặt, vẫn có gì đó rất nghiêm trọng, ông cụ không khỏi lấy làm lạ liền hỏi:“Cháu có việc gì muốn nói với ông sao?”

Evan hơi cụp mắt nói:“Ông đã gặp chị Thần Hi rồi, đúng không ạ?”

Kỷ Lão gật đầu:“Ông đã nói chuyện với con bé vào vài ngày trước, có chuyện gì sao?”

Evan cầm tách trà lên uống một ngụm nhỏ, rồi vẫn dùng gương mặt không chút biểu cảm trả lời:“Hôm nay cháu hoàn toàn không có ý định làm phiền ông, vốn dĩ khi biết mắt của Mặc Bắc Hàn đã khỏi cháu sẽ đi cùng với chị Thần Hi, nhưng giữa đường lại nhận được ủy thác nên mới cùng anh ta đến đây.”

“Uỷ thác?”

“Dạ phải. Uỷ thác từ…Kỷ Hàn Phi.”
 
Chương 391: C391: Từ bỏ vương quyền


“Hàn Phi? Là anh trai của Tiểu Thần Hi, cháu trai ngoại của ta đúng không?” Kỷ Lão ngờ vực hỏi.

Evan khẽ gật đầu, cười gượng tiếp tục nói:“Thật ra cháu cảm thấy…chuyện này vẫn nên là để anh ấy tự mình đi nói với ông thì sẽ tốt hơn. Nhưng anh ấy đã lên tiếng nhờ vả, cháu cũng không thể từ chối.”

Kỷ Lão không giấu được vẻ lo lắng trên gương mặt già nua của mình:“Rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Evan hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu truyền đạt ý tứ của Kỷ Hàn Phi đến Kỷ Lão.

Ban đầu Kỷ Lão tâm trạng vô cùng tốt, dần dần sắc mặt nhanh chóng thay đổi. Hai tay ông cụ run lên liên hồi, bộ dạng đang kiềm chế cứ như không muốn nghe tiếp.

Đến khi Evan nói xong, ông ngày càng thở gấp sau đó ôm lấy ngực mình. Là một bác sĩ, Evan nhanh chóng nhận thức được tình hình, cậu chạy đến bên người ông rồi lục tìm trong túi áo.


Quả nhiên đã tìm thấy một lọ thuốc màu trắng, cậu nhanh tay lấy ra hai viên đút cho Kỷ Lão uống, rồi rót một chén trà đưa cho ông.

Đến giờ Evan mới hiểu, vì sao rõ ràng Kỷ Hàn Phi có thể tự mình đi nói với ông cụ, nhưng lại cần nhờ đến cậu chuyển lời.

Nguyên nhân chính là do bệnh tim của Kỷ Lão. Bởi vì nghe xong câu chuyện, thì kiểu gì bệnh tim của ông cũng sẽ tái phát. Cho nên chuyện này giao cho cậu chính là hợp tình hợp lý nhất rồi.

“Lão tướng quân, ngài vẫn ổn chứ? Có cần đến bệnh viện không?”

Sau khi uống thuốc xong, trạng thái của Kỷ Lão đã ổn định hơn mấy phần, nhưng cũng không che giấu được vẻ mặt vừa chán ghét vừa căm phẫn của ông.

“Thằng súc sinh đó…không ngờ nó có thể đối xử với con gái ruột của mình tàn nhẫn như thế…ta thật hận…hận bản thân năm đó để Tiểu Tước theo nó!”

Evan vỗ vỗ lưng ông an ủi:“Lão tướng quân, ngài vẫn nên nén giận, chú ý sức khoẻ.”

Hai hàng chân mày của ông cụ nhíu chặt ôm lấy ngực phẫn nộ nói:“Ta có thể không giận sao? Đối với ruột thịt của mình còn có thể nhẫn tâm như thế?”

Evan ngồi xuống bên cạnh ông, nói tiếp:“Chuyện năm đó ảnh hưởng rất nhiều đến chị Thần Hi và anh Hàn Phi. Vốn dĩ hai người đã đứng về phía đối lập với vua Sigrid, nhưng chị Thần Hi cảm thấy không đáng, chị ấy không muốn vì ân oán của bản thân với quốc vương mà anh Hàn Phi phải từ bỏ vương tước. Sau cùng, hai người vẫn trở về cung điện nhận sắc phong vương vị. Dù vậy thân phận của cả hai đến giờ vẫn đang được bảo mật, không được công bố với thế giới, tránh những tàn dư phản động còn sót lại công kích cả hai.”

Kỷ Lão chống mạnh gậy xuống đất hừ lạnh:“Tiểu Thần Hi làm rất đúng, làm rất tốt! Tên súc sinh đó không xứng làm vua! Nếu Hàn Phi từ bỏ vương vị, chẳng phải là để nó có cơ hội biến thành Asmodeus thứ hai sao?”


Nhìn thấy tinh thần ông cụ đã tốt hơn, Evan mới truyền đạt những lời cuối cùng của Kỷ Hàn Phi với ông:“Anh Hàn Phi biết, khi ngài biết được chuyện này sẽ vô cùng tức giận, nên anh ấy vốn dĩ không có ý định nói cho ngài. Tuy nhiên, tình hình của chị Thần Hi gần đây có chút rắc rối, vì thế anh ấy mới nhờ cháu chuyển lời đến ngài.”

“Ý của thằng bé?”

“Vâng, anh ấy mong ngài đừng nhắc lại hay đem chuyện của vua Sigrid cùng vương hậu nhắc lại trước mặt chị Thần Hi. Hoặc là chị ấy có thể tự mình nhớ lại, hoặc là vĩnh viễn quên đi. Đương nhiên anh ấy và cả cháu đều mong muốn vế sau. Vì vậy tránh lần nữa kích thích trí nhớ của chị ấy, mong ngài đừng nhắc đến những người không đáng ấy.”

Kỷ Lão suy ngầm một hồi lâu khẽ gật đầu:“Được, ta biết rồi. Không chỉ vì con bé mà ta cũng không muốn nhắc đến tên súc sinh đó.”

Evan hiếm hoi nở nụ cười gật đầu:“Cảm ơn ngài.”

Kỷ Lão lắc đầu đáp:“Đó là chuyện ta nên làm. Còn nữa, cháu không cần cứ dùng kính ngữ với ta, không nói đến việc cháu là em trai của Thần Hi với Hàn Phi, cháu còn là bạn của Tiểu Hàn, cứ như chúng nó gọi ta là gia gia đi.”

Đáy mắt Evan khẽ động, từ khi ông nội cậu mất đến nay, người thân của cậu chỉ còn lại hai anh em Kỷ Thần Hi. Tuy nói anh em Zero vào sinh ra tử cùng nhau, xem nhau như ruột thịt, nhưng so với hai người Kỷ Thần Hi và Kỷ Hàn Phi cậu vẫn có phần thân thiết hơn.


Hôm nay trước mặt lão nhân gia lại nguyện ý xem cậu như cháu trai, trong lòng Evan không khỏi có chút động tâm mà nhớ về quá khứ.

“Vâng, Kỷ gia gia…”

Kỷ Lão hớn hở cười nói:“Cháu trai ngoan.”

Ngẫm một lúc Evan đưa ra kiến nghị:“Gia gia, bệnh tim của người…nếu có cơ hội chữa khỏi, người có muốn thử không?”

Đáy mắt Kỷ Lão loé lên tia kinh ngạc rồi lắc đầu cười khổ:“Ha ha, từng tuổi này rồi, ta chẳng mong đợi gì hơn. Ước nguyện cuối cùng là nhìn thấy hai đứa cháu số khổ của ta, nay chỉ thiếu gặp gỡ Hàn Phi một lần, liền yên tâm rời đi rồi.”

…----------------…
 
Chương 392: C392: Mọi thứ trên đời dù tốt đến đâu đều sẽ có mặt trái của nó


Bệnh tuổi già làm sao có thể chữa khỏi? Từ lâu Kỷ Lão chẳng trông chờ gì vào việc có thể khoẻ mạnh như người bình thường nữa, dù sao căn bệnh tim này cũng đã dày vò ông suốt một khoảng thời gian dài.

Evan nhận thức được ông cụ không có quá nhiều niềm tin về việc chữa bệnh, liền nghiêm túc dùng thân phận bác sĩ đệ nhất giới y khoa thế giới ra đảm bảo.

“Kỷ gia gia, bệnh của người mắc phải không phải ngày một ngày hai, không biết đã từng thử mời các bác sĩ ở nước ngoài chuẩn đoán hay chưa? Không phải cháu coi thường bác sĩ Nước Z, nhưng thật sự trên thế giới bác sĩ giỏi không thiếu.”

Kỷ Lão gật gật đầu:“Nào là bác sĩ có tiếng tăm nhất, mấy tiểu tử thối nhà ta đều đã mời về, cuối cùng chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt đau đớn mà thôi, không thể trị tận gốc.”

Evan hơi nhíu mày, nếu đã mời hết vậy sao cậu lại không có chút ấn tượng gì thế này? Đứng đầu giới y học như cậu tuy nhiên lại chưa từng nhận được bất kỳ ủy thác nào từ Kỷ Gia?


“Kỷ gia gia, phải chẳng người có nhầm lần hay không? Không biết người đã từng hay chưa, nghe nói đến God Doctor?”

Hai chữ God Doctor này nghe rất quen tai khiến Kỷ Lão phải ngẫm nghĩ một hồi lâu để hồi tưởng, qua một lúc ông gật đầu trả lời:“Ông nhớ rồi, năm đó Kỷ Tam từng ghé qua R Quốc tìm vị gọi là God Doctor này, tiếng tăm của hắn ta trong giới y khoa vang danh như cồn, tỉ lệ chữa khỏi bệnh hiểm nghèo vượt quá 80%, còn là người đi đầu trong điều trị bệnh ung thư. Tiếc là…tuổi trẻ ngông cuồng, viện trưởng nơi hắn ta làm việc nói rằng, thần y của bọn họ không chữa trị cho người ngoại quốc, nên A Tam cũng đành tay không về nước.”

Evan nghe Kỷ Lão nói đến đây ngay lập tức cau mày. Tuy cậu là bác sĩ riêng cho hoàng gia R Quốc, nhưng cũng cùng bệnh viện quốc tế RL có hợp tác.

Là một bác sĩ, ước vọng lớn nhất chính là cứu được càng nhiều người càng tốt, vì thế anh em Kỷ Thần Hi rất ủng hộ cậu, nếu như không phải trường hợp bất khả kháng cũng sẽ không gọi cậu về cung điện, để cậu có thời gian nghiên cứu về phương pháp điều trị bệnh ung thư.

Cậu cùng viện trường bệnh viện cũng thường xuyên có trao đổi trong vấn đề nghiên cứu. Tuy nhiên, với thân phận đặc biệt, cậu không phải loại bác sĩ dưới trướng ông ta hay có phụ thuộc gì với bệnh viện quốc tế RL và đương nhiên lão viện trưởng đó cũng không có quyền thay cậu định đoạt bất kỳ thứ gì.

Dù sớm biết lão ta có tính phân biệt chủng tộc nhưng cậu lại quá lơ là mà bỏ qua, vì cậu không nghĩ ông ta lại khốn nạn đến mức từ chối chữa trị cho người nước ngoài.

Bỗng Evan cảm thấy vô cùng kinh tởm tầng lớp trí thức của R Quốc. Ai cũng ngưỡng mộ chỉ số IQ trung bình của quốc gia này cao ngất ngưởng với 117, tuy nhiên lại không biết những kẻ thông minh này luôn là loại người thượng đẳng xem bản thân cao hơn người khác một cái đầu.


Thử nghĩ xem, nếu không phải Kỷ Thần Hi và Kỷ Hàn Phi đem những tuyệt thế thiên tài công nghệ kia quy tụ về một chỗ, để họ học hỏi lẫn nhau và nhận thức được núi cao còn có núi cao hơn. Mà là để họ tự mình phát triển như những kẻ thượng đẳng kia, liệu bọn họ có trở thành ra giống như thế?

Mọi thứ trên đời dù tốt đến đâu đều sẽ có mặt trái của nó. Tuy không phải ai cũng thế, nhưng tình trạng phân biệt này ở R Quốc hiện tại, thật sự quá gay gắt.

Sau khi biết rõ sự tình, Evan đứng dậy, cúi gặp người xin lỗi Kỷ Lão:“Kỷ gia gia, thật xin lỗi. Cháu không ngờ lão viện trưởng đó ở sau lưng cháu lại làm ra loại chuyện này, bản thân cháu cũng không thoát khỏi một phần trách nhiệm.”

Kỷ Lão thoáng sửng sốt trước hành động của cậu thiếu niên trẻ, ông ngờ vực hỏi:“Evan…không lẻ, cháu là…”

Evan khẽ gật đầu, giới thiệu bản thân lại lần nữa:“Tên cháu là Evan Asclepius, bác sĩ hoàng gia R Quốc, cũng là đệ nhất thần y tự bảng vàng danh hiệu God Doctor.”

Không đợi Kỷ Lão kịp hết chấn kinh, Evan nói tiếp:“Kỷ gia gia, với thân phận này, liệu…ông có nguyên ý tin tưởng cháu một lần, thực hiện một cuộc đại phẫu, mang căn bệnh tim này của ông, một lần diệt trừ vĩnh viễn?”


Ông cụ cũng biết người đến từ Nước R dù có nhiều người nhân phẩm không ra gì, nhưng quả thật tài năng của họ không thể nào bàn cãi được. Chỉ là không ngờ, cậu thiếu niên trẻ tuổi trước mặt ông không biết đã qua tuổi đôi mươi hay chưa, lại có thể đề tên trên bảng vàng của giới y học thế giới, được người người gọi là thần y.

Mặc dù thế, nhưng ông vẫn không dám kỳ vọng quá nhiều, bởi kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn.

Nhìn ra được thái độ của ông cụ liên tục thay đổi, Evan không biết phải an ủi thế nào, nên nói thật những gì bản thân đang suy nghĩ ra:“Thật ra, người có thể bàn bạc lại với mọi người trong nhà. Cháu luôn sẵn sàng trong mọi tình huống, chỉ cần một cái gật đầu của ông. Ngoài ra, cháu có quen một người bạn cũng là chuyên gia về khoa tim mạch, có anh ấy trợ giúp, tỉ lệ thành công trên 90%.”

…----------------…
 
Chương 393: C393: Thông thạo đông y lẫn tây y


90%? Đây là con số mà một bác sĩ có thể tùy tiện nói ra sao? Kỷ Lão có chút chấn kinh với độ tự tin của Evan.

Phải biết căn bệnh này đã theo ông ngần ấy năm, tất cả bác sĩ giỏi nhất nước đều phải lắc đầu bó tay, duy chỉ có lão bạn già ở bệnh viện quân y giúp ông giảm bớt cơn đau mỗi lần phát bệnh, chứ cũng chẳng có lấy tự tin dám nói sẽ chữa khỏi hoàn toàn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
3. Đêm Nay Có Mưa
4. Đông À, Hạ Lạnh
=====================================

Tuy nhiên, Evan cũng không phải dạng mạnh miệng khoác lác, mà mọi lời cậu nói ra đều là thật. Từ nhỏ cậu đã tinh thông trong việc dùng thuốc, lớn lên nghiên cứu sâu về tây y, chưa đầy hai mươi đã thông thạo cả tây y lẫn đông y.

Biệt danh God Doctor mọi người gọi cậu cũng không phải chỉ có cái danh, vì hầu như chuyên khoa nào cậu cũng am hiểu vô cùng nhiều. Từ lúc hành y đến nay không phải có trăm cũng có nghìn bệnh nhân đã qua tay cậu, tỉ lệ khỏi bệnh của họ không điêu ngoa chính là 99%.


Duy nhất tính tới thời điểm hiện tại, chỉ có duy nhất một bệnh nhân cậu cúi đầu chịu thua không thể chữa khỏi, chính là căn bệnh tâm lý của Kỷ Thần Hi.

Có thể trách cậu vô năng, khi chữa được cho tất cả nhưng người thân cận nhất lại hoàn toàn bất lực. Nhưng tuyệt đối đừng nghi ngờ năng lực của cậu. Chưa kể, lần này nếu có được sự hỗ trợ của Phó Tuần, người mà cậu nghe danh và ngưỡng mộ từ lâu, thì tỷ lệ thành công thật sự sẽ không dừng ở con số chín mươi mà thôi.

Năm đó tài năng của Phó Tuần chính là cùng cậu vang danh trong giới y học một thời gian dài. Tuy tính tình cậu khá hướng nội, nhưng không tránh khỏi ngưỡng mộ người tài, cũng muốn một lần cùng Phó Tuần hợp tác trong một ca bệnh khó.

Dù trước đó cả hai đã có cơ hội làm việc chung trong trường hợp bệnh của Kỷ Thần Hi, nhưng suy cho cùng bệnh về tâm lý không phải là thế mạnh nhất của cả hai, nên vẫn không phát huy toàn bộ năng lực.

Vậy nên, trong trường hợp lần này của Kỷ Lão, không chỉ là một cơ hội tốt đáp ứng nguyện vọng của cậu, còn là giúp chị gái cậu báo hiếu lão nhân gia.

Evan biết hiện tại nói ra những lời này khó có thể khiến Kỷ Lão tin tưởng, nhưng đã gọi một tiếng gia gia, thì cậu sẽ như Kỷ Thần Hi và Kỷ Hàn Phi, đối đãi ông cụ như ông ruột, như cái cách họ đã trả ơn cho ông nội cậu. Lần này hãy để cậu vì họ làm chút gì đó.

“Kỷ gia gia, hiện tại chị Thần Hi đã đến Thủ Đô, dự là sẽ phải ở lại một khoảng thời gian dài và đương nhiên cháu cũng thế. Vì vậy ông cứ từ từ suy nghĩ, có thể cùng người trong nhà bàn bạc, cháu có thể đợi. Chỉ cần một cái gật đầu, mọi thứ còn lại cháu sẽ sắp xếp.”

Hôm nay tiếp thu qua nhiều chuyện, Kỷ Lão có chút không tiêu hoá được hết nên tạm gật đầu đồng ý trước:“Cứ như vậy đã, cho ông chút thời gian.”

“Vâng.”

Nhớ đến gì đó Kỷ Lão liền hỏi:“Phải rồi, tiểu Thần Hi đến Thủ Đô, hiện tại con bé đang ở đâu? Vì sao không đến gặp ông?”

Nhắc đến đây khoé miệng Evan bỗng giật giật, cậu có nên nói là cháu gái yêu quý của ông đã bị tên chó má Tịch Cảnh Dương câu dẫn đi về nhà hắn ta rồi hay không? Đương nhiên là không thể nói thế, dù sao cậu cũng đã nói để ông cụ có thời gian suy nghĩ, lỡ để bệnh tái phát lần nữa thì thật phải đưa ông vào phòng mỗ rồi.


“Chị ấy…đến Thủ Đô lần này là để nhập học Đại Học A, chắc vẫn còn có chút phiền phức bên đó nên chưa đến gặp ông ngay được. Với lại…chị ấy vẫn chưa nói với tên ch…họ Tịch kia quan hệ của chị với Kỷ Gia, hẳn là phải đợi tách được hắn ta ra mới vó thế đến gặp ông.”

Kỷ Lão hờn dỗi chống gậy lần nữa:“Lại là do lên xú tiểu tử đó!”

Evan trong lòng thầm giương ngón tay cái. Đúng vậy, đều do hắn ta, gia gia ruột tuyệt đối đừng có nương tay để hắn dễ dàng đưa Thần Tỷ đi.

Còn đang đắc ý thì đến lượt cậu bị Kỷ Lão hỏi đến:“Vậy còn cháu thì sao? Sao cháu lại ở cùng chỗ với Bắc Hàn thế?”

Evan:"…" Một phút suy nghĩ bắt đầu.

“Trước đó anh ta vì cứu cháu mà nhãn cầu chịu tổn thương, cháu hứa sẽ chăm sóc đến khi anh ta nhìn thấy lại. Hiện tại đã ổn, có thể cháu cũng phải đi rồi.”

Kỷ Lão gật gù:“Ra là thế…”

Nhớ lại chuyện trong phòng bệnh, Evan nói tiếp:“Kỷ gia gia, còn chuyện này cháu muốn nhờ ông giúp…”


“Chuyện gì cơ? Cháu cứ nói, chỉ cần là chuyện ông làm được, ông nhất định sẽ giúp.”

Evan gãi đầu ngượng ngùng nói:“Thật ra không liên quan đến cháu, chẳng qua ông đừng đem quan hệ giữa ông và chị Thần Hi nói với Mặc Bắc Hàn có được không?”

Kỷ Lão nhướn mày khó hiểu:“Vì sao?”

Vì hắn ta cùng tên cẩu họ Tịch kia là cùng một hội, để hắn biết thì chẳng khác nào nói cho tên cẩu kia biết luôn.

“Dạ, Mặc Bắc Hàn cùng Tịch Cảnh Dương là huynh đệ tốt…”

Nói đến đây Kỷ Lão đã tự hiểu, đúng là ông đã quên mất, suýt chút nữa làm lỡ chuyện của cháu gái rồi, may là có Evan nhắc nhở, ông hướng Evan gật đầu đồng ý và cảm ơn.

…----------------…
 
Chương 394: C394: Muốn sinh con trai


Tựa hồ sau khi kiểm tra sức khoẻ xong, tinh thần của Kỷ Thần Hi vô cùng tốt, liền kéo Tịch Cảnh Dương đến trung tâm thương mại một chuyến trước khi trở về Tịch Trạch.

Tịch Cảnh Dương cũng đành gượng cười đi theo cô nhưng không thể không nói:“Thật sự là không cần đâu, nhà tổ Tịch Gia không thiếu mấy thứ này.”

Kỷ Thần Hi ngay lập tức cau mày:“Anh đừng có giỡn, đây là lần đầu em ra mắt gia đình anh với thân phận bạn gái, nếu đi tay không anh thấy coi được sao? Chưa nói đến ba của anh vốn dĩ đã không thích em rồi, em chính là không muốn nhìn thấy anh phải khó xử.”

“Em không tin tưởng anh vậy à?” Chỉ mấy chuyện nhỏ này, anh thừa sức giải quyết được.

Kỷ Thần Hi lắc lắc đầu:“Không, em biết anh có thể, nhưng em không thể lúc nào cũng dựa vào anh.”

Người đàn ông thân cao gần mét chín liền trưng ra bộ mặt ủy khuất:“Tiểu Hi, em là bạn gái anh, là vợ tương lai của anh, là mẹ của con trai anh, em dựa vào anh có gì sai chứ? Chẳng lẻ anh không đáng để em dựa vào?”


Khoé miệng cô gái khẽ giựt giựt. Đại tổ tông của tôi ơi, hình tượng bá đạo tổng tài của anh đâu rồi? Sao càng lúc anh càng khiến người ta cạn ngôn thế này?

Nhưng nghĩ đến điều anh vừa nói, Kỷ Thần Hi không khỏi thắc mắc:“Anh không thích con gái sao?”

Tịch Cảnh Dương cùng cô đi đến trước một cửa hàng trang sức, lơ đãng quan sát rồi lắc đầu:“Không có, anh rất thích.”

“Vậy sao em là mẹ con trai anh chứ không phải con gái? Anh đừng nói với em là anh trọng nam khinh nữ đấy nhé?”

Tịch Cảnh Dương bị câu hỏi này của cô làm cho bật cười:“Anh không trọng nam khinh nữ, đối với anh mà nói, chỉ cần là con của em sinh ra anh đều sẽ thích. Nhưng nếu có thế, anh vẫn hy vọng là con trai.”

Kỷ Thần Hi nhíu mày khẽ nghiêng đầu nhìn anh:“Tại sao?”

Bên kia Tịch Cảnh Dương ra hiệu cho nhân viên lấy một vài món trang sức, rồi quay đầu mỉm cười trả lời:“Vì cơ hồ mọi thứ của chúng ta hiện tại đều sẽ cho nó kế thừa. Con gái sẽ rất vất vả, anh không nhẫn tâm nhìn con gái chúng ta vất vả, anh vẫn hy vọng là một thằng nhóc thì hơn. Hoặc có thể là cả trai lẫn gái, vậy thì con gái của anh sẽ có thêm một ca ca sủng nó.”

Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, cứ như mọi thứ vô cùng đơn giản, nhưng đủ nếu Kỷ Thần Hi biết được, anh quan tâm đ ến con cái của mình thế nào.

Một chức vị chủ nhân Hắc Diệm, một tập đoàn về ứng dụng, một tập đoàn công nghệ khoa học, hay còn nhiều thứ khác nữa, mọi thứ đều đè nặng lên vai của đứa trẻ chưa ra đời ấy. Nếu đổi là là cô, thật sự cũng sẽ không thể cùng cặp cha mẹ nhiều cái thân phận này có chút vui vẻ nào. Đương nhiên con trai cũng thế.


Dù rất hiểu cho suy nghĩ của anh, nhưng cô vẫn bỉu môi nói:“Anh chính là trọng nữ khinh nam.”

Lần này Tịch Cảnh Dương không đáp lại, anh chỉ khẽ nhoẻn miệng cười. Vì đúng thật là anh trọng nữ khinh nam, nhưng thân là một người đàn ông, đều phải có trách nhiệm lớn hơn.

Lúc này nhân viên của hàng trang sức đã đem ra mấy măm trang sức mới nhất của mùa này. Cô nhân viên trẻ tuổi nhìn cách ăn mặc của hai vị khách trước mặt thầm đánh giá, quần áo trên người đều là hàng không có nhãn mác, thế nhưng phong thái quả thật không thể bàn cãi, nên vô tình nhiệt tình tư vấn.

“Hai vị, đây là bộ sưu tập trang sức mới nhất của chúng tôi. Nó được làm từ vàng 9999 và đính kim cương đỏ quý hiếm nhất hiện nay, tạo nên vẻ sang trọng và đẳng cấp. Bộ trang sức này bao gồm vòng cổ, vòng tay, nhẫn và bông tai, hoàn thiện mọi set đồ của bạn. Đặc biệt, chúng tôi chỉ sản xuất một số lượng giới hạn, đảm bảo tính độc nhất vô nhị cho khách hàng.”

Kỷ Thần Hi cũng không biết từ lúc nào đã cùng anh đứng trước cửa hàng trang sức này, ắt hẳn là mải lo trò chuyện.

Sau khi nghe nhân viên cửa hàng tư vấn, cô mới nhận thức được, liền quay sang hỏi anh:“Mẹ anh thích trang sức?”

Tịch Cảnh Dương ngẫm một lúc rồi lắc đầu:“Xin lỗi, nói thật anh cũng không biết mẹ anh thích gì, dù sao bà ấy cũng chưa từng thiếu thứ gì, nên nói đặc biệt yêu thích gì đó…có lẻ là không.”


Nhìn hai người cứ thì thầm to nhỏ không có ý định nhìn đến bộ trang sức, thái độ của nhân viên lập tức thay đổi:“Thưa hai vị, nếu hai vị cảm thấy bộ này quá đắc và không có khả năng chi trả, thì bên chúng tôi vẫn còn vài bộ giá rẻ được sản xuất hàng loạt nhưng vô thường đẹp, không biết hai vị có muốn xem không?”

Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đồng thời nhíu mày rồi quay đầu nhìn chằm chằm vào cô nhân viên trẻ.

Cùng lúc đó một cô nhân viên khác nhanh chóng đẩy cô nhân viên đang tư vấn cho hai người ra rồi cúi gập đầu xin lỗi.

“Thật xin lỗi quý khách, cô ấy vừa đến làm không bao lâu nên còn nhiều thiếu xót, mong hai vị bỏ qua cho. Không biết hai vị muốn tìm loại trang sức nào?”

…----------------…
 
Chương 395: C395: Chưa từng mua món nào dưới 50 triệu


“Tất cả, gói lại cho tôi.”

Thanh âm quen thuộc bất chợt vang lên từ sau lưng Kỷ Thần Hi, khiến cô phải quay đầu nhìn lại rồi ngạc nhiên thốt lên:“Anh trai?”

Kỷ Hàn Phi sắc mặt âm trầm đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng nọ rồi chỉ tay vào mấy măm trang sức, lặp lại lần nữa:“Tất cả, tôi mua hết.”

Cô nhân viên trẻ kia như bắt gặp một khoảng hời, đôi mắt liền sáng lên đẩy nhân viên đang đứng tư vấn ra, mặt mày niềm nở:“Chào quý khách, anh muốn lấy hết số trang sức này sao?”

Kỷ Hàn Phi nhíu mày:“Tôi không muốn nói lại lần ba.”

Cô ả ngay lập tức dạ vâng rồi đem toàn bộ trang sức đóng gói lại.

Cùng lúc này Kỷ Thần Hi rất muốn đạp ông anh ngốc này một phát, mua nhiều trang sức thế làm gì? Bọn họ thừa tiền thôi chứ đâu có thiếu mấy món trang sức này!


“Anh! Anh mua đóng này về ném chim à?” Kỷ Thần Hi nghiến răng gằn giọng nói từng chữ một.

Kỷ Hàn Phi cau mày nhìn sang cô:“Tiểu thư này, chúng ta quen biết nhau sao?”

Kỷ Thần Hi trợn mắt, đây là muốn diễn trò gì đây?

Tịch Cảnh Dương bên cạnh kéo tay cô lại thì thầm:“Đừng vội, cứ chờ xem sao.”

Cô quay sang nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Hai người ngày thật sự là không có thông đồng từ trước đúng không?

Phía bên cô nhân viên trẻ kia trông thấy Kỷ Hàn Phi nói không quen biết, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn cố thấy sang bắt quàng làm họ thì khinh bỉ ra mặt:“Có một số người, tuy nghèo về tiền bạc không nói, ngay cả liêm sĩ cũng không có, đúng là tệ hại.”

Khoé môi Kỷ Hàn Phi thoáng cong lên, rút ra từ trong túi áo một chiếc thẻ đen rồi gõ gõ lên mặt kính trước mặt cô nhân viên nọ, vẻ mặt trầm tư:“Cửa hàng các cô chỉ có nhiêu đây trang sức thôi à?”

Cô nhân viên trẻ kia nhìn thấy tấm thẻ đen trên tay của Kỷ Hàn Phi thì hưng phấn vô cùng, lắc đầu nói:“Không không, vẫn còn rất nhiều! Tiên sinh, anh muốn mua thêm bao nhiêu?”

Kỷ Thần Hi lại bắt đầu trầm tư một lúc mới trả lời:“Nhiêu đây hết thảy bao nhiêu?”

“Vâng, thưa ngài ước chừng khoảng 10 triệu.”

“Chỉ có 10 triệu? Vậy thì không được rồi, tôi đây từ trước đến nay chưa từng mua món nào dưới 50 triệu cả.”

“5…50 triệu?” Cô nhân viên không thể nào bình tĩnh được nữa. Phải biết chỉ cần có được hoá đơn giao dịch này được tính cho cô, thì tiền hoa hồng 5% trên tổng hoá đơn, đủ để cô mua hàng loạt các loại túi sách hàng hiệu rồi.


Kỷ Hàn Phi gật gật đầu sau đó trưng ra bộ mặt tiếc nuối:“Đúng vậy, nhưng xem ra chỗ các cô không đủ rồi, tôi lại đang gấp, nên đành tìm cửa hàng khác thôi…”

Cô ả lập tức đáp lời:“Không, sao lại không đủ, chỗ chúng tôi có! Tiên sinh, ngài có thể đợi thêm ít phút không?”

Kỷ Hàn Phi tỏ vẻ hoài nghi:“Thật sự đủ sao? Tôi làm sao tin được các cô? Nếu không đủ 50 triệu chẳng phải là đang sỉ nhục tôi không có tiền sao?”

Phía bên cạnh Kỷ Thần Hi đang phải nhịn cười vô cùng khổ sở vì cô đã biết kế hoạch của anh trai mình là gì, đủ thâm độc đấy!

Cô nhân viên nọ lại không hề biết gì vội vã nói:“Tiên sinh, ngài yên tâm, tôi có thể xuất hoá đơn trước cho ngài, đảm bảo trên đủ 50 triệu!”

Nhân viên ban nãy bị cô ta đẩy ra liền giật mình kéo tay cô ả nhỏ giọng nhắc nhở:“Em điên rồi à? Chưa thanh toán không được xuất hoá đơn em không biết sao? Lỡ như anh ta không mua thì em phải tự mình trả cái hoá đơn đó đấy.”

Nhưng cô nhân viên trẻ này bực mình đẩy tay đồng nghiệp mình ra, khó chịu nói:“Cô ghen tỵ với tôi thì cứ nói thẳng đi! Cô sợ tôi có được đơn hàng này trực tiếp lên làm quản lý khi mới vào làm không lâu nên ghen ghét lắm đúng không? Cô nhìn vị tiên sinh này đi, trên tay ngài ấy chính là thẻ đen đấy, 50 triệu này cũng chỉ là số lẻ trong tài khoản của ngài ấy thôi, cần phải lừa gạt sao? Cô đừng có đem ngài ấy đặt cùng loại người rẻ mạt như cô ta chứ!”

Đang cố nhịn cười nhưng lại bị người ta chỉ tay đến mình, Kỷ Thần Hi vui vẻ gật đầu tán thành:“Đúng thế, tôi làm sao so được với vị phú nhị đại này, cô nói vô cùng đúng.”


Lần này đến lượt Kỷ Hàn Phi phải nén cười.

Nói xong, mặc kệ sự ngăn cản của cô bạn đồng nghiệp, cô nhân viên trẻ nọ đem hết trang sức hiện có trong cửa hàng ra rồi lần lượt nhập vào máy tính để xuất hoá đơn ra trong bộ dạng cực kỳ hưng phấn.

Vừa hay, tổng hết tất cả thật sự vừa đủ 50 triệu với một số bộ trang sức hàng cực hiếm số lượng có hạn.

Cô ta liền đưa hoá đơn cho Kỷ Hàn Phi kiểm tra.

Anh chàng cũng gật gù khen cô nhân viên làm việc vô cùng tốt, rồi đưa tấm thẻ đến trước mặt cô ta.

Quá phấn khích với số tiền từ trên trời rơi xuống, đến nỗi hai bàn tay bất giác run lên, chuẩn bị cầm đến chiếc thẻ trước mặt. Thế nhưng chỉ ba giây, trước khi cô ta cầm được đến tấm thẻ kia, thì Kỷ Hàn Phi đã thu thẻ về, mỉm cười nói:“Thật ngại quá, tôi, không, mua, nữa.”

…----------------…
 
Chương 396: C396: Thời trang js


“Phụt…” Kỷ Thần Hi không thể nhịn cười được nữa lấy tay che miệng rồi quay sang hướng khác. Bản thân cô tốt tính không thích so đo, nhưng không có nghĩa là người thân cô cũng thế, lần này kẻ nhìn mặt bắt hình dong coi như thảm rồi.

Tịch Cảnh Dương cũng cười khẽ, thật ra từ đầu chính anh cũng tính dùng tới chiêu này để cho cô nhân viên kia một bài học, nhưng đành nhường sân lại cho anh vợ tương lai vậy.

Bên phía kia cô nhân viên nọ vẫn không hiểu tình huống đang diễn ra, còn ngơ ngác hỏi lại:“Tiên sinh…anh…anh vừa nói gì cơ?”

Động tác tiếp theo của Kỷ Hàn Phi đã thay anh trả lời, khi anh bình thản thu lại chiếc thẻ đen, hướng về cô nhân viên rồi nhoẻn miệng cười:“Cô cảm ơn vì đây là Nước Z, nếu là đất nước của tôi, số tiền cô phải thanh toán không chỉ có 50 triệu này thôi đâu.”

Phàm là cửa hàng trang sức bên trong các trung tâm thương mại lớn của Nước R, đều sẽ có bán một sản phẩm là thiết kế của JS, nhà thiết kế trang sức nổi tiếng nhưng cũng bí ẩn nhất giới thời trang.


Đương nhiên JS cũng không ai xa lạ chính là cô em gái của anh. Khi còn nhỏ Kỷ Thần Hi đã rất thích vẽ vời, sau này khi nghiên cứu khoa học đã có thành tựu, em ấy thường dùng thời gian rảnh để vẽ chơi các loại quần áo hoặc trang sức. Nào ngờ về sau những trang sức được làm từ các bản vẽ đó không món nào dưới giá trăm triệu, một đường đưa nhà thiết kế JS thành nhà thiết kế đắt giá nhất thế giới.

Một phần vì thời gian không có nhiều, nên mỗi năm cô chỉ cho ra vài bộ thiết kế với số lượng cực kỳ giới hạn, nhưng người trong giới càng đề cao giá trị của tác phẩm JS vì độ hiếm của nó, khiến cho giá cả của nó ngày càng cao ngất ngưởng.

Cũng từ đó, phàm là cửa hàng nào có sản phẩm của JS, thì đều trở thành bảo bối trấn tiệm và nâng cao giá trị của cả cửa hàng.

Tuy A&D chuyên về chế tạo thiết bị công nghệ, nhưng cũng có rất nhiều công ty nhỏ dưới trướng thiên về nhiều lĩnh vực khác nhau. Vậy nên, các trung tâm thương mại kia lớn có sản phầm từ bản thiết kế của JS, nếu không phải là anh em họ có cổ phần thì chính là ông chủ phía sau.

Đổi lại là địa bàn của mình, chắc chắn Kỷ Hàn Phi anh sẽ không ra tay nhẹ như thế rồi, mà nhất định chơi cho kẻ dám khi dễ em gái anh, cả đời cũng không trả hết nợ nần.

Thật ra mua lại cái trung tâm thương mại này cũng không thành vấn đề, nhưng anh không thích cúng tiền cho tên chó má họ Tịch kia thôi. Đường đường là ông chủ lại nhìn nhân viên mắt mù của mình đi khi dễ em gái anh, hiện tại muốn anh vợ? Ngủ sớm nằm mơ đi!

Tịch Cảnh Dương nhận thấy ánh mắt của Kỷ Hàn Phi, như cảm nhận được đối phương đang mắng anh, nhưng anh lại không có chứng cứ.

Cô nhân viên nọ lúc này đã không thể bình tĩnh được nữa mà ném tấm hoá đơn về hướng Kỷ Hàn Phi rồi quát lên:“Thằng chó! Bọn ăn mày hạ đẳng tụi mày muốn chơi tao chứ gì, mày có biết tổng quản lý của cái trung tâm thương mại này là ai hay không? Mày có tin chỉ bằng một câu nói, ba đứa ăn mày bọn mày đừng hòng bước ra khỏi đây nửa bước!”


Những nhân viên còn lại trong cửa hàng cũng rất muốn lên ngăn đồng nghiệp của mình phát điên, nhưng bọn họ đều biết cậu ruột của người ta chính là tổng quản lý nơi đây, lỡ như không may đắc tội thì chính bọn họ cũng bị kéo xuống nước.

Chỉ riêng có cô nhân viên từ đầu đến cuối vẫn ra sức khuyên nhủ cô ta không nên nhìn mặt bắt hình dong, can đảm dám đứng ra giải vây, nhưng lại bị cô ta hất tay một cái khiến cô gái mất thăng bằng mà té ngã, chân cũng vì vậy mà bị thương.

Kỷ Thần Hi nhìn thấy cảnh này chính là không nhịn được nữa. Phàm là đơm đặt dựng chuyện về cô thế nào cũng được, dù sao chính cô không phải thế, nhưng hành động tổn thương người khác này, cô thật sự nhìn không được.

“Cô gái, trách tôi không nhắc nhở cô, mỗi hành động dù là vô ý hay cô tình, dù lớn hay nhỏ, đều sẽ có thể biến trướng thành một thứ gì đó vô cùng lớn.”

Phải, đó chính là “hiệu ứng cánh bướm”.

Kỷ Hàn Phi và Tịch Cảnh Dương không hẹn cùng nhìn về hướng cô, đáy mắt loé lên tia suy nghĩ.


Cô nhân viên kia vẫn ngông cuồng hóng hách không thôi chỉ thẳng mặt Kỷ Thần Hi mà quát:“Thay vì nói nhảm, mày nên kiếm cách trả tiền cho cái hoá đơn này đi! À mà, nhìn dáng người mày cũng được lắm đấy chứ, chắc muốn kiếm 50 triệu cũng không khó lắm đâu. Thời này mấy lão già gia sản bạc triệu sắp xuống lỗ, chính là thiếu mấy con tiện nhân như mày đấy.”

Chưa kịp để Kỷ Thần Hi trả lời, thì cô ả nhân viên kia bất chợt nhận hai cú tát, trái phải mỗi bên một cái, khiến cô ta ngã lăn xuống đất, từ miệng còn phun ra hai ba cái răng và một ngụm máu tươi, không những thế gương mặt cũng biến dạng hẳn.

Kỷ Thần Hi chớp chớp mắt nhìn hai người đàn ông toàn thân đằng đằng sát khí trước mặt mà câm lặng.

Cô đi lĩnh cơm hộp được rồi, bởi vì chỉ cần có bọn họ bên cạnh, cô chính là không cần phải tham gia bất kỳ phân đoạn nào trong vở kịch này cả.

…----------------…
 
Chương 397: C397: Đến lượt kỷ thần hi ra tay


Kỷ Thần Hi lắc lắc đầu đi lên trước, lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn lụa trắng, rồi cầm bàn tay vừa tát vào mặt cô nhân viên nọ bắt đầu lau lau.

“Bẩn.” Cô vừa nhíu mày vừa chăm chú lau thật kỹ, chỉ hận không thể nhúng tay anh vào dung dịch cồn khử khuẩn.

Tịch Cảnh Dương có chút bất ngờ, nhưng cũng vui vẻ để cô gái nhỏ giúp anh lau tay.

Kỷ Hàn Phi bên cạnh đỏ mắt không thôi, đúng là con gái lớn rồi liền thành con nhà người khác. Người làm anh trai, làm luôn cha lẫn mẹ như anh đây, chăm sóc cô ngần ấy năm lại chưa hề thấy cô đối với anh ân cần như thế. Không hiểu sao anh lại càng cảm thấy tên họ Tịch kia càng lúc càng chướng mắt.

“Sói mắt trắng.” Kỷ Hàn Phi buộc miệng nói ra.

Kỷ Thần Hi liền quay đầu lườm anh một cái:“Đợi đi Kỷ tiên sinh, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu.”


Nói xong cô đi đến trước mặt cô gái đang nằm trên đất khóc lóc la hét.

Kỷ Thần Hi không có thói quen đứng từ trên cao mà nhìn xuống người khác, cô biết trên thế giới này không tồn tại thứ gọi là công bằng, nhưng cô không nghĩ bản thân mình cao quý hơn ai. Tuy nhiên, có ân phải trả có thù tất báo. T𝘳𝙪𝓎ệ𝗻 chí𝗻h ở ~ TR𝙪MTR 𝖴Y𝐸N﹒𝐕𝗻 ~

“Gọi quản lý cửa hàng cùng tổng quản lý các người ra đây.”

Mấy nhân viên khác vẫn y như cũ sợ hãi rồi túm lại một chỗ mà không động đậy. Trách họ nhát gan ư? Sao không nhìn lại hai người đàn ông kia ra tay tàn độc thế nào? Bọn họ hiện tại đều là nhân viên nữ, lỡ như làm gì không đúng lại giống cô gái đang nằm trên đất kia thì sao.

Cuối cùng vẫn là cô nhân viên có chút chủ kiến kia đi gọi người đến. Cùng lúc đó xung quanh ngày càng có nhiều người tập chung lại xem hơn, vì ai lại không thích đi hóng chuyện cơ chứ.

Liếc mắt nhìn quanh Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày:“Gọi cả bảo an.”

Dứt lời, cô liền nhìn thấy có người đã cầm điện thoại lên bắt đầu quay hình thì vô cùng khó chịu. Cứ hễ có chuyện gì là quay video rồi đăng lên mạng, sao bọn họ rãnh rỗi thế cơ chứ? Tên cô vẫn còn đang treo trên hotsearch, cô không muốn lại bị réo tên nữa đâu. Sắp về ra mắt gia đình bạn trai, nhưng hình tượng của cô bết bát không nhìn đến nổi.

Rất may cô nhân viên kia đã gọi người đến, nhân viên bảo an ngay lập tức giải tán đám đông, nên không có ai kịp quay đến mặt Kỷ Thần Hi, cùng lắm chỉ nhìn được sườn mặt của cô gái.

“Nháo thành bộ dạng này còn ra thể thống gì nữa hả?” Người gọi là tổng quản lý kia vừa đi vừa mắng quản lý cửa hàng và cô nhân viên đã chạy đi gọi họ.

Khi nhìn đến người đang nằm trên đất, lão ta giật mình thản thốt chạy đến đỡ lấy cô cháu gái của lão ta.

“Liễu Liễu, ai…ai đánh con ra nông nỗi này…là ai!?” Giọng lão run lên vô cùng giận dữ.


Cô ta nhìn người chống lưng của mình đã đến càng oà khóc lớn hơn chỉ tay về phía Kỷ Thần Hi:“Là nó! Chính là con tiện nhân đó! Cậu, cậu phải đòi lại công bằng cho con!”

“Công bằng?” Kỷ Thần Hi khẽ nhoẻn miệng đáp:“Nếu tồn tại thứ gọi là công bằng, thì thế giới này sẽ không tồn tại được đến hiện nay.”

Quản lý cửa hàng so với tổng quản lý vẫn nhỏ hơn, so về chức vụ ông ta thực sự không dám nói nhiều lời, chỉ sợ liên lụy đến bản thân. Cũng không hiểu là chuyện gì, chẳng qua đại tiểu thư kia nói năng có mấy câu lỗ m ãng lại có thể nháo thành bộ dạng này.

Biết thế ngay từ đầu ông đã không đồng ý nhận cô ta, một người ngay cả kiến thức chuyên môn còn không có, thái độ với khách hàng thì trịch thượng vào làm rồi. Cô ta cao quý như thế, sao không ở nhà làm đại tiểu thư của cô ta mà hưởng phước đi? Lại dùng quan hệ vào làm rồi gây chuyện thị phi!

Tổng quản lý trung tâm thương mại đến lúc này đã không kiềm chế được cơn giận trong người nữa, đường đường là cháu gái bảo bối của nhà họ lại bị một lũ ăn mày khi dễ, hỏi thử xem có ai không tức giận.

“Mày bớt nói nhảm lại đi, tụi mày dám ra tay đánh cháu tao, nếu hôm nay không bồi thường tổn thất tinh thần 100 triệu cho bọn tao, tao còn phải báo cảnh sát khiến chúng mày trả giá!”

Kỷ Thần Hi vẫn là bộ dạng như cười như không, hàn quang trong mắt khiến người ta buốt lạnh.


“Ồ 100 triệu thôi sao? Tận hai cái tát mà ông chỉ cần 100 triệu?”

Lão tổng quản lý bật cười đầy khinh bỉ:“Mày biết 100 triệu là bao nhiêu không? Một con ăn mày chỉ biết la li3m đàn ông như mày, có thể không?”

Như biết trước ông ta sẽ nói chuyện mất não rồi chọc tức hai người đàn ông một thân sát khí kia, Kỷ Thần Hi trước tiên quay sang lườm hai người nhắc nhở, đừng có mà nhúng tay vào!

Sau đó cô bình tĩnh rút một tấm thẻ đen gần giống với thẻ của Kỷ Hàn Phi ra rồi đưa cho lão tổng quản lý.

“Thẻ đen giới hạn của ngân hàng ZBank chính là không có hạn mức, tôi có thể trả cho ông…10 tỷ.”

…----------------…
 
Chương 398: C398: Hi thần tự mình ngược cặn bã


Cô gái nhân viên nọ dù hai má đang sưng vù, nước mắt đầm đìa vẫn ngồi bật dậy để giật lấy chiếc thẻ trong tay Kỷ Thần Hi, sau đó lại chỉ tay vào cô điên cuồng chửi:“Lại là tấm thẻ giả rách nát này! Tụi mày nghĩ một chiêu có thể dùng lại hai lần sao? Nằm mơ đi! Hiện tại vết thương trên mặt tao cùng với tấm thẻ giả này, nhân chứng vật chứng đều đủ, mày còn thằng chó lừa đảo kia nữa, cả đám chuẩn bị ăn cơm tù đến hết đời đi!”

Trái ngược với cô ta, lão tổng quản lý nhìn tấm thẻ mà hai mắt dường như phát sáng. Cô cháu gái này của ông tuổi còn nhỏ nhiều điều vẫn chưa biết, còn ông sống tới ngần này tuổi, lại còn làm trong cái ngành chuyên về dịch vụ và tiền tệ, làm sao không phân biệt được thật giả chứ.

Tấm thẻ đen kia đích thực chính là thẻ đen phiên bản giới hạn trên cả nước, chỉ có mười người với mức thu nhập không dưới hàng tỷ mới có thể sở hữu nó.

“Liễu…Liễu Liễu, mau…mau đưa cậu tấm thẻ đó…mau!” Giọng nói của lão vẫn không ngừng run rẩy, nhưng lần này không phải vì tức giận mà chính là vì đang cực kỳ phấn khích.

Thế nhưng cô cháu gái bảo bối của ông ta lại xem tấm thẻ giá trị không đếm được đó, đầy khinh thường mà vứt xuống đất, giọng nói cũng không che giấu sự khinh bỉ:“Cậu! Đồ của ăn mày có bao nhiêu cái dơ bẩn, cậu tốt nhất là đừng có đụng…”

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì phải trợn tròn mắt nhìn người cậu mà cô ta tôn kính cúi người xuống nhặt tấm thẻ lên, biểu cảm lại còn vô cùng hưng phấn, thấy thế cô ta liền oà khóc lên.


“Cậu! Cháu gái của cậu với tấm thẻ giả rách nát đó, cái nào quan trọng hơn? Cháu còn là cháu gái cậu yêu thương nhất không?”

“Liễu Liễu, cháu…cháu bình tĩnh chút, nghe cậu nói, đợi cậu kiểm tra cái thẻ này trước đã, nếu…nếu đúng như cậu nghĩ…chúng…chúng ta phát tài rồi!”

Cô nhân viên ngay lập tức giật thót ngơ ngác:“Cậu…ý cậu là sao? Cháu không hiểu?”

Lão tổng quản lý không trả lời cô ta, hướng về phía quản lý cửa hàng ra lệnh:“Đem máy Pos lại đây, mau!”

Thật giả gì, chỉ cần cà thẻ này trên máy Pos thì ngay lập tức biết ngay thôi.

Quản lý cửa hàng liền phân phó cho nhân viên trong cửa hàng lấy máy Pos ra rồi đưa cho lão tổng quản lý.

Lão ta nhận lấy máy Pos, hai mắt phát sáng, cánh tay không kiềm được phấn khích mà run lên, từ từ cà tấm thẻ đen trên máy.

Từ đầu đến cuối ông ta không hề nghĩ đến vì sao Kỷ Thần Hi lại sở hữu tấm thẻ đen này, bởi vì ông ta nhận thức được cô gái này lớn lên xinh đẹp một cách phi thường, việc có mấy tên giàu khụ chi tiền cho cô ta cũng chẳng có gì lấy làm bất ngờ.

Nhưng cùng lắm thì bọn nhà giàu đó cũng chỉ tính là bao nuôi gái bên ngoài mà thôi, nếu biết được cô ta tự ý chi số tiền tận 10 tỷ một cách tùy ý, thì vẫn sẽ đồng ý bao nuôi cô hay sao? Đến lúc đó tự cô ta sẽ bị đá ngay tức khắc mà thôi, nên ông cũng chẳng sợ đắc tội với mấy kẻ giàu khú đế đó rồi bị trả thù.


Kỷ Hàn Phi cùng Tịch Cảnh Dương chẳng biết vô tình hay cố ý mà chạm phải ánh mắt của nhau, cả hai không nói gì chỉ khoanh tay đứng sau, một người bảo hộ em gái, một người bảo vệ bảo gái, họ biết cô muốn tự mình giải quyết nên cũng không nói thêm bất kỳ âm thanh nào.

Bé con nhà họ muốn chơi, đương nhiên người làm anh, làm bạn trai như họ sẽ không xen vào, để cô tự mình chơi chết đối phương thì thôi. Dù sao thì, trời có sập xuống họ cũng có thể gánh thay cô.

Nhìn biểu cảm của lão tổng quản lý khi nhìn đến số dư của thẻ đen trên máy Pos, Kỷ Thần Hi biết đã đến lúc rồi.

“Ngài tổng quản lý, sao rồi, đủ chứng minh tôi có thể bồi thường cho hai người 10 tỷ rồi chứ?”

Con người sinh ra không phải ai cũng mang tính thiện lương, nhưng người có lòng tham không đáy thì lại không ít, lão tổng quản lý chính là một ví dụ.

Thử nhìn số dư trên máy xem, 10 tỷ so ra đã là gì?

“Ai nói mày chỉ phải bồi thường 10 tỷ? Cái 10 tỷ đó chỉ là phí bồi thường tinh thần mà thôi, mày thử nhìn mặt cháu gái tao xem, đây không phải bị hiyr dung thì là gì? Đương nhiên phải có thêm phí chữa trị, một giá thôi…”


Ông ta ra dáng suy ngẫm mất mấy giây rồi đưa lên 5 ngón tay.

Kỷ Thần Hi nhướn mày ồ một tiếng, nói:“Thêm 50 tỷ sao? Được thôi, thành giao.”

Giọng điệu của cô gái nhẹ tựa lông hồng, gương mặt cũng bình tĩnh đến lạ, khiến cho mấy người bên trong cửa hàng hai mắt tròn xoe vì kinh ngạc.

Có thể nói ngoại trừ Kỷ Hàn Phi và Tịch Cảnh Dương vẫn trưng ra bộ mặt lạnh băng, như hai vệ sĩ cao lớn đứng sau Kỷ Thần Hi, thì những người còn lại đã mắt chữ A mồm chữ O vì thái độ tự tin, xem tiền như rác của cô gái.

…----------------…
 
Chương 399: C399: 100 tỷ có đủ không


Ngay chính lão tổng quản lý cũng không giấu được sự ngạc nhiên, lão vốn dĩ chỉ định vòi thêm 5 tỷ, nào ngờ mỹ nữ không não trước mặt lại hào phóng chi ra tận 50 tỷ?

50 tỷ là con số nào cơ chứ? Thêm 10 tỷ bao ban đầu là thành 60 tỷ… vậy chẳng phải ông ta liền biến thành tỷ phú!

Trúng vé số giải nhất chỉ được cao lắm là 5 triệu, nay cư nhiên trên trời rơi xuống 60 tỷ lại chẳng phải làm gì, đây chẳng phải là do ông ta có mệnh giàu sang hay sao?

Nhưng 60 tỷ liệu có đủ chưa? Rõ ràng người trước mặt chính là một kẻ đần độn ngu xuẩn, ông ta phải đòi thêm, đúng phải đòi thêm mới được! So với số dư trong chiếc thẻ thì 60 tỷ đã là gì!

“Không đủ! Cô nghĩ gương mặt này của cháu gái tôi chỉ có cái giá đó? Lỡ như không thể chữa khỏi chẳng phải đời này của nó coi như xong rồi sao? Cô phải bồi thường thêm tổn thất nếu như con bé không thể trở về như ban đầu!”

Yêu cầu của lão tổng quản lý càng lúc càng quá đáng, đến nỗi mấy nhân viên và quản lý bên trong cửa hàng không nhìn nổi nữa mà lên tiếng.

“Tổng giám…tôi thấy vậy là đủ rồi, ông có phải hơi quá đáng rồi không?”


“Phải đó, 60 tỷ, là 60 tỷ đó! Cả đời cũng chưa chắc tiêu được hết đâu. Ông nên biết điểm dừng đi.”

Lão tổng giám đáp lại với một cái nhìn khó hiểu và mỉm cười một cách đầy giễu cợt:“Đủ? Đủ làm gì? Đủ để bồi thường cho những tổn thất mà cháu gái tôi phải chịu đựng? Đủ để đảm bảo rằng con bé sẽ sống một cuộc sống bình yên trở lại?”

Cô nhân viên cháu gái của ông ta cũng sáng mắt khi nhìn đến số dư trên máy Pos, liền hướng về phía những người trong cửa hàng mà mắng chửi:“Các người ghen tỵ thì cứ nói là ghen tỵ, chỉ 60 tỷ mà thôi, cuộc đời của tôi chỉ đáng giá 60 tỷ thôi sao?”

Xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay, mọi ánh mắt đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy thân ảnh của cô gái với mái tóc trắng bạch kim nổi bật đang cực kỳ vui vẻ mà vỗ tay.

“Quá đúng, 60 tỷ đúng thật là còn quá ít, làm tròn lên đi…100 tỷ được chứ?”

Thanh âm ngọt ngào cùng với giọng điệu nhẹ tựa lông hồng khi nói ra con số đó, khiến cho tất cả mọi người có mặt lúc này không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa vì quá kinh ngạc.

Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày:“Vẫn chưa đủ sao?”

Lão tổng quản lý ngơ ngác mất một lúc rồi lắc đầu lia lịa, vẻ mặt hớn hở:“Không không, đủ, vô cùng đủ!”

Kỷ Thần Hi cũng vui vẻ đáp lại:“Thật sự đủ sao?”

Cô cũng quay sang cô nhân viên nọ nhằm xác nhận lại:“Thật sự?”

Cả hai cậu cháu tham lam hai mắt phát sáng, không nề hà bất cứ thứ gì nữa mà thay phiên nhau gật đầu không ngừng.

“Đủ! Thật sự đủ!”


“Tiện nhân…không không, vị tiểu thư xinh đẹp này, cô đúng là một người thông minh! Chúng ta…chúng ta ra ngân hàng thanh toán luôn nhé?”

Vì số tiền 100 tỷ đã vượt ngưỡng thanh toán của máy Pos hoặc chuyển khoản, nên cần phải trực tiếp ra ngân hàng để tiến hành chuyển tiền.

Kỷ Thần Hi từng bước chậm bước về phía của hai cậu cháu tham lam, khoé miệng khẽ cong thành một nụ cười nhàn nhạt.

“Chính hai người xác nhận 100 tỷ là đủ đấy nhé, ở đây có rất nhiều người có thể làm chứng, đừng có lật lọng đấy.”

Lão tổng quản lý nhìn Kỷ Thần Hi như nhìn một kẻ ngu đần, nhưng bề ngoài lại vô cùng niềm nở trả lời cô:“Chúng tôi đảm bảo mà, 100 tỷ là đủ, quyết không hai lời, đúng không Liễu Liễu?”

“Dạ phải, cậu nói đúng. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng!”

Kỷ Thần Hi hài lòng mỉm cười, khẽ gật đầu.

Hai cậu cháu cứ nghĩ hốt được một vố lớn từ một kẻ ngu lắm tiền, thì chỉ ba giây sau cả hai liền phải hối hận.


Kỷ Thần Hi thay đổi sắc mặt giơ tay tát thêm một cái cực mạnh vào mặt của cô nhân viên, cú tát này thậm chí còn mạnh hơn cả hai cú tát trước đó của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Hàn Phi, đến nổi gương mặt của cô ta ứa máu.

Cô nhân viên lần nữa ngã ra đất gào khóc thảm thiết. Lão tổng quản lý cũng giật mình trước hành động bất ngờ của Kỷ Thần Hi, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì cô gái trước mặt đã tặng cho ông ta một cú cực mạnh vào hạ bộ, khiến ông ta như chết đứng, mặt mũi tái xanh, trực tiếp khuỵu gối xuống nền đất.

Vẻ mặt ông ta khổ sở chỉ tay về phía Kỷ Thần Hi, trong miệng không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh mà chỉ có thể ú ớ:“M…mày…m…”

Từ dưới nhìn lên, ông ta nhìn thấy cô gái trước mặt cứ như ác ma từ địa ngục đến nhân gian dạo chơi, gương mặt lạnh băng cùng biểu cảm tàn nhẫn đến mức rợn người.

Những người còn lại cũng bị hành động bất ngờ của cô doạ sợ mà vô thức lùi về sau mấy bước.

Lúc này, Kỷ Thần Hi khẽ nói:“Chẳng phải tôi đã xác nhận rất nhiều lần rồi sao? Chỉ cần 100 tỷ liền có thể…mua, mạng, hai, người?”

…----------------…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom