Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sống Lại Thành Toàn Cho Chồng Cưới Bạch Nguyệt Quang

Sống Lại Thành Toàn Cho Chồng Cưới Bạch Nguyệt Quang

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Sống Lại Thành Toàn Cho Chồng Cưới Bạch Nguyệt Quang

Sống Lại Thành Toàn Cho Chồng Cưới Bạch Nguyệt Quang
Tác giả: Vũ Tuyết Phi Phi
Tình trạng: Đã hoàn thành




Sau khi tôi qua đời, Thẩm Hạc Chi 80 tuổi kết hôn với mối tình đầu 78 tuổi của hắn.

Ngày đó, vị giáo sư tài chính học cao ngạo lạnh lùng cả đời, lại để lộ ra nụ cười yêu chiều.

“Cảm ơn thời gian, cuối cùng tôi cũng cưới được người con gái tôi thích hồi còn trẻ rồi.”

Đôi tình nhân vượt qua hơn nửa thế kỷ, cuối cùng gương vỡ lại lành, đến trời đất cũng phải cảm động.

Mà tôi - người vợ thuở đầu bầu bạn với hắn cả đời, vậy mà ngay cả cái tên cũng không được nhắc đến...
 
Chương 1


Mở mắt ra lần nữa, tôi mặc chiếc váy gợi cảm, ngã trên sàn nhà lạnh lẽo.

Thẩm Hạc Chi quay lưng về phía tôi, giọng điệu lạnh nhạt:

“Khương Ninh, nếu chuyện này đối với em thật sự quan trọng đến thế, vậy thì chúng ta ly hôn đi.”

“Con có thể theo anh, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện em yêu đương đâu.”

Tôi bàng hoàng nhìn bóng lưng hắn.

Ở kiếp trước cũng từng diễn ra cảnh tượng quen thuộc như thế này.

Lúc đó mặt tôi đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Tôi đã bất chấp thể diện mà cởi sạch quần áo, tự mình trèo lên giường, nhưng Thẩm Hạc Chi lại không hề nảy sinh cảm xúc gì với tôi.

Tôi tức giận vì hắn m-á-u lạnh, nhẫn tâm muốn cướp đi đứa con trai mà tôi đã vất vả nuôi lớn.

"Ly hôn thì ly hôn! Nhưng Như Cảnh phải đi theo em, cùng lắm thì sau này em sẽ không yêu ai nữa.”

Tôi vừa khóc vừa hét lên.

Không ngờ, cuối cùng Thẩm Hạc Chi lại vì chuyện như vậy mà coi thường tôi.

Thẩm Hạc Chi quay người; nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nước mũi trên mặt tôi.

"Khương Ninh, em đừng gây sự nữa, em như vậy thì làm sao anh có thể yên tâm để hai người rời đi?"

Hắn luôn như vậy, vô tâm lại dịu dàng.

Tôi ghét sự lạnh lùng, xa cách của hắn; nhưng lại không nỡ rời đi mỗi khi đối diện với sự dịu dàng của hắn.

Tôi càng khóc lớn hơn.

Hắn bất lực lắc đầu, thở dài một tiếng:

"Ninh Ninh, tại sao em lại không tin chứ? Chuyện này có xảy ra hay không thì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của anh dành cho em."

Dĩ nhiên là tôi không tin!

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong sáng và chân thành của Thẩm Hạc Chi, tôi không khỏi tự hỏi liệu có phải tôi đã đòi hỏi quá nhiều hay không.

Trên đời này có nhiều kiểu người, nhưng kiểu như Thẩm Hạc Chi, giống như hoa trên núi cao, có lẽ không ham thích gì loại chuyện kia.

Thôi vậy, dù sao tôi đã có Như Cảnh, tôi thực sự không muốn truy hỏi nữa.

Thôi thì cứ cùng Thẩm Hạc Chi sống thật tốt, ít nhất thì khuôn mặt của hắn cũng làm tôi vui vẻ.

Nghĩ như vậy, mong muốn ly hôn của tôi dần phai nhạt.

Vì vậy, tôi nắm lấy cổ áo hắn thật mạnh.

Tôi trừng mắt, cảnh cáo hắn từng chữ một:

“Thẩm Hạc Chi, từ nay trở đi, tốt nhất là anh đừng để em phát hiện ra anh có người tình ở bên ngoài!”

Hắn sửng sốt một lát, sau đó không biết nên khóc hay nên cười:

"Em đúng thật là."

“Anh mau hứa nhanh đi!”

Tôi nghiêm túc nói.

"Được rồi được rồi, nếu anh phản bội em, anh sẽ thân bại danh liệt, tay trắng rời khỏi nhà, được rồi chứ?"

Lúc này tôi mới bật cười.

Tay trắng rời khỏi nhà cũng không sao, ai mà không biết Thẩm Hạc Chi vừa là thiên tài trong giới tài chính, vừa là giáo sư trẻ nhất chứ.

Một quý ông khiêm tốn, nhân phẩm đoan chính, để ý nhất chính là danh tiếng của bản thân.
 
Chương 2


Cơn bão tan đi.

Hắn chỉ vào bộ đồng phục tiếp viên gợi cảm mà tôi đang mặc và khẽ lắc đầu, vẻ mặt không hài lòng.

Tôi hoảng sợ nhảy lên giường, chui vào chăn, đỏ mặt như toàn thân đang bị bỏng.

"Sự thật là em cũng không muốn làm cái gì, chỉ là tò mò, nên muốn thử một lần."

Trong ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Hạc Chi hiện lên ý cười nhàn nhạt:

“Anh hiểu rồi.”

“Anh hiểu gì cơ?”

Tôi lẩm bẩm, nắm lấy góc chăn đang che thân mình.

Hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước nhỏ giọng nói:

"Anh hiểu rồi, Ninh Ninh của chúng ta rất đơn thuần phải không?"

Tôi hét lên một tiếng, ngay lập tức rúc vào trong chăn và không ngừng kêu hắn rời đi.

Cánh cửa được đóng lại rất nhẹ nhàng.

Cạch một tiếng.

Trái tim bồn chồn, không an phận của tôi cũng đã hoàn toàn đóng chặt.

Tôi vẫn luôn ảo tưởng rằng một ngày nào đó người tốt như Thẩm Hạc Chi sẽ yêu tôi.

Nhưng cho đến khi tôi già yếu nằm trên giường bệnh.

Khi hắn đầu đầy tóc bạc cùng Lục Nghiên Cảnh đến thăm tôi, vừa thanh lịch vừa tự tin…

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng tôi đã sai.

Quá là sai lầm rồi.

Trước khi ch-ếc, tôi nhìn Thẩm Hạc Chi: “Lão Thẩm, tôi không thể lại tự lừa dối mình nữa, cả đời này tôi thất bại rồi.”

"Tôi đúng là một kẻ đáng thương."

Hắn nắm tay tôi, rơi lệ, coi như ngầm thừa nhận.

"Kẻ dối trá như anh làm khổ tôi quá …"

Tôi tủi nhục rơi nước mắt.

Nếu có kiếp sau, tôi nhất định không muốn sống cuộc sống như này nữa!



May mắn là ông trời đã thương xót và cho tôi cơ hội làm lại.
 
Chương 3


"Được rồi, ly hôn đi, Như Cảnh đi theo anh."

Tôi đứng dậy, bình tĩnh nói.

Tấm lưng kiêu hãnh của Thẩm Hạc Chi cứng đờ, chậm rãi quay người lại, cau mày nói:

“Ninh Ninh, đừng làm loạn nữa.”

“Như Cảnh có một người bố là giáo sư thì hẳn là tương lai của thằng bé sẽ không tệ.”

Lông mày hắn hơi nhíu lại khi hắn tra hỏi tôi, sau đó bước tới và nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

"Ninh Ninh, Như Cảnh là con trai của em, anh biết em đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho nó, anh sẽ không cướp nó khỏi tay em."

"Giáo sư Thẩm sai rồi, tôi vẫn còn là gái còn son, đâu có con trai. Mong rằng sau ly hôn, anh có thể giúp tôi đính chính một chút."

Tôi đẩy hắn ra rồi cười khẩy đáp lại.

Kiếp trước, tôi góa bụa cả đời vì muốn giữ gìn danh tiếng của Thẩm Hạc Chi.

Chúng tôi cũng ngầm chấp nhận nhận nuôi Thẩm Như Cảnh như là con ruột của mình.

Để một ngày nào đó, ảo tưởng về một gia đình hạnh phúc có thể trở thành hiện thực.

Khi phải sống trong cuộc hôn nhân chán chường, lại không thể khiến Thẩm Hạc Chi yêu tôi, tôi đã dồn hết tâm sức để nuôi dưỡng Thẩm Như Cảnh, gửi gắm hết tình thương vào thằng bé.

Nhưng không ngờ bố con Thẩm Hạc Chi lại tàn nhẫn như vậy.

Hắn lừa dối tôi, thậm chí còn muốn ăn th-ịt và uống m-á-u của tôi.

Tới ch-ếc tôi vẫn luôn khắc ghi.

Ở kiếp trước, sau khi biết được sự tồn tại của Lục Nghiên Cảnh, tôi đã một mình gọi Thẩm Như Cảnh vào phòng ICU và dặn dò vô số lần.

Tôi muốn nó hoàn tất thủ tục ly hôn cho Thẩm Hạc Chi và tôi trước khi tôi nhắm mắt.

Tôi muốn vạch rõ ranh giới với hắn trước khi rời đi.

Tôi không muốn sau khi ch-ếc vẫn còn mang danh là vợ của hắn.

Tôi không muốn bị vấy bẩn.

Tôi đã nghĩ rằng đứa con trai mà tôi tự tay nuôi lớn và bồi dưỡng thành một người tài sẽ hiểu tôi và thực hiện được tâm nguyện cuối cùng này.

Tôi cố dùng sức, tràn đầy hy vọng nắm lấy tay nó:

“Còn chuyện này nữa, Như Cảnh, con phải tự tay hỏa táng mẹ và chôn mẹ trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Khương … ”

“Mẹ, mẹ đã yếu như vậy rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Thẩm Như Cảnh im lặng nghe, vẻ mặt khó xử.

“Chuyện ly hôn, cả chuyện không để cho bố lo tang lễ, đều chỉ khiến người ngoài chê cười gia đình chúng ta thôi.”

Mắt tôi mở to.
 
Chương 4


Nó bất lực nhìn tôi, như nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh đang khóc nháo làm loạn.

“Bố và dì Lục đã đến tuổi này rồi, muốn trải qua những ngày cuối đời bên người họ yêu, nên là … coi như để họ bù đắp nuối tiếc năm xưa đi.”

“Dù sao thì cũng là do mẹ nên họ mới lỡ làng cả cuộc đời …”

Đây có còn là con trai của tôi không? Tôi không tin.

Thế nên tôi mở to mắt và nhìn thật kỹ.

Khi đến tuổi trung niên, nó cũng đeo kính gọng vàng nho nhã giống Thẩm Hạc Chi khi còn trẻ. Các đường nét trên khuôn mặt của họ ngày càng giống nhau.

Trong đường nét dịu dàng có chứa chút lạnh lùng.

Có lẽ là hồi quang phản chiếu, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường.

"Như Cảnh, mày … mày … mày… " Tôi kịch liệt thở dốc.

Hahaha, cái gì mà không ham thích loại chuyện kia, đều là dối trá!!

Hóa ra đứa con trai hắn có với người yêu cũng đã lớn như thế này rồi!

Thiết bị kết nối với cơ thể tôi kêu lên đầy chói tai.

Thẩm Như Cảnh hoảng sợ đứng dậy, muốn gọi bác sĩ, nhưng mở cửa bước vào lại là Lục Nghiên Cảnh và Thẩm Hạc Chi.

"Mẹ, mẹ đang làm gì ở đây?"

Nó quay lại, vô thức kêu lên.

Nó cất tiếng gọi mẹ rất tự nhiên, giống như đã từng gọi rất nhiều lần rồi.

Lục Nghiên Cảnh bước thẳng về phía tôi bất chấp sự ngăn cản của bố con hai người kia.

Cô ta ngồi bên giường tôi, nắm lấy bàn tay gầy guộc của tôi, chậm rãi nói:

“Khương Ninh, tôi biết cô có rất nhiều thắc mắc.”

"Cô đã nuôi dạy Như Cảnh tốt như vậy, tôi phải đích thân nói lời cảm ơn với cô."

“Nghiên Cảnh, Như Cảnh… ” Ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt của ba người họ.

Tôi hiểu rồi.

Thì ra là thế.

Lục Nghiên Cảnh vuốt ve thái dương tôi, cao thượng nói:

“Cả đời này cô làm người tốt, việc tốt, không cần phải làm xấu mặt mọi người vào lúc này, đúng không?”

Thẩm Như Cảnh lẩm bẩm, phụ họa với cô ta:

“Mẹ, mẹ cũng nên nghĩ đến con trai mình. Tháng sau là kiểm tra đánh giá thăng chức của con … ”

Thẩm Hạc Chi với vẻ mặt có lỗi nhìn đi chỗ khác.

Một người cả đời chính trực, đoan chính, vào lúc này lại không dám nhìn tôi.

"Được, được lắm … Các người được lắm … "

Hồi lâu sau tôi mới phản ứng lại, đập mạnh xuống giường, cười khổ.

Tôi, Khương Ninh, từ đầu đến cuối chỉ ngu ngốc để kẻ khác lợi dụng.

Ngay cả cái ch-ếc cũng bị người khác thao túng.
 
Chương 5


Cái ch-ếc của tôi diễn ra lặng lẽ, thông tin tiểu sử của tôi cũng bị người ta cố tình che giấu.

Công chúng chỉ nhớ đến bậc thầy tài chính học nổi tiếng Thẩm Hạc Chi sau khi vợ mất thì đã được đoàn tụ với mối tình đầu.

Đôi tình nhân đã xa cách sáu mươi năm cuối cùng cũng kết hôn ở dốc cuối cuộc đời, không để lại nuối tiếc gì, thời gian cuối cùng cũng không phụ lòng họ.

Cả thế giới đang vỗ tay cổ vũ và nhảy cẫng lên vui mừng cho họ.

Còn tôi, người đã đồng hành cùng Thẩm Hạc Chi cả đời và cống hiến cả cuộc đời mình cho hắn, trong chuyện tình của họ, tôi chỉ là người vợ được nhắc đến thoáng qua, thậm chí đến tên còn không được biết đến.

Thỉnh thoảng, người ta nhắc đến tôi, nói chính tôi là người làm cho họ suýt nữa bỏ lỡ nhau cả đời.

Sau khi nghe thấy tôi đồng ý ly hôn, Thẩm Hạc Chi lại nói một câu giống như kiếp trước:

"Ninh Ninh, tại sao em lại không tin chứ? Chuyện này có xảy ra hay không thì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của anh dành cho em."

Xì! Tôi tin bà nội hắn ấy!

Thái độ của tôi khiến Thẩm Hạc Chi phải đau đầu:

“Ninh Ninh, ly hôn không phải trò đùa, lúc tức giận chúng ta không nên đưa ra quyết định gì cả.”

Hắn quay người bỏ đi, định đợi tôi nguôi ngoai rồi tính tiếp, nhưng dù sao tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi.

Bốn giờ rưỡi sáng, đồng hồ báo thức của tôi vang lên.

Tôi tắt báo thức đi rồi tiếp tục trùm chăn kín đầu ngủ say.

“Mẹ ơi, con muốn ăn mì bò kho mẹ làm. Mẹ còn chưa nhào mì, con sắp muộn rồi!"

Thẩm Như Cảnh đến gõ cửa phòng tôi.

Chỉ số IQ và tài năng của nó không phải là hoàn toàn được di truyền từ Thẩm Hạc Chi, ngược lại là tính cách và cái tính ưa sạch thì rất giống.

Từ nhỏ đã nhất định phải ăn những bữa ăn do tự tay tôi nấu.

“Đi tìm bố đi.”

Tôi trực tiếp kéo chăn qua.

Nó sửng sốt, đứng ngơ ra một hồi, sau đó nặng nề đóng cửa lại.

Sau khi ngủ một giấc no nê, tôi thấy cả người tràn đầy sức sống, sau đó tỉ mỉ trang điểm.

Rồi gọi tới số điện thoại đã lâu không gọi.

"Phó Duật Niên, nghe nói anh về nước gây dựng sự nghiệp, còn có bạn gái là minh tinh? Hình như là họ Lục, tên Lục Nghiên gì đó hả?"

Sau khi sống lại, điều đầu tiên tôi làm là điều tra Lục Nghiên Cảnh.

Cô ta là một diễn viên thần tượng, thế nên các thông tin rất dễ tìm thấy.

Trên mạng nói cô ta sắp tham gia một bộ phim điện ảnh lớn, sau lưng có nguồn vốn hỗ trợ bí ẩn, lần này là nhờ tư bản mà mới có vai.

Trước khi tôi ch-ếc, tôi nghe các y tá chuyện phiếm nên biết được Lục Nghiên Cảnh đã gả cho một doanh nhân giàu có ở nước ngoài, tên Phó Duật Niên.

Phó Duật Niên ba năm trước bởi vì bệnh mà qua đời, hai người không có một mụn con.

Vậy thì tốt rồi.
 
Chương 6


Không ai biết, lúc 12 tuổi, tôi từng được nhà họ Phó nhận nuôi một năm, gọi Phó Duật Niên là anh trai.

Anh từng thổ lộ với tôi, sau này tôi lại yêu Thẩm Hạc Chi, sợ cùng anh có dính líu thì không tốt nên thẳng tay cắt đứt liên lạc với nhà họ Phó.

Ai có thể ngờ rằng, chính vì lần bỏ lỡ đó, chúng tôi lại trở thành những người bạn đời hợp pháp bị ch-ếc sớm của Thẩm Hạc Chi và Lục Nghiên Cảnh.

Sau khi gặp Phó Duật Niên, tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Em muốn ly hôn, nếu như làm lớn chuyện thì có thể sẽ làm cho hình tượng được thiết lập của bạn gái anh bị sụp đổ, hay là anh suy nghĩ thử xem có nên nâng đỡ cô ta nữa không?"

Sau đó, tôi bỏ lại tất cả việc nhà, chuyên tâm vẽ tranh trong phòng tranh của bạn thân.

Tôi nghẹn khuất cả đời, ch-ếc không nhắm mắt, tôi phát tiết toàn bộ sự căm hận vào bức tranh.

Lúc Thẩm Hạc Chi tìm được tôi, tôi đang bưng khay màu và một cây cọ vẽ, cả người dính đầy các loại thuốc màu.

Điều này làm cho người vốn thích sách sẽ như Thẩm Hạc Chi phải cau mày.

Thấy tôi không có ý đi ra, hắn đành phải cất bước đi vào.

“Ninh Ninh, em biết Phó Duật Niên sao? Việc anh ta rút vốn khỏi bộ phim ‘Thôi Thành’ có liên quan đến em không?”

Phó Duật Niên không hổ là người làm ăn, hành động rất nhanh, không chút dây dưa dài dòng.

Tôi tiếp tục vung cọ vẽ:

"Sao vậy, giáo sư Thẩm cũng chú ý đến chuyện trong giới giải trí sao?"

Thẩm Hạc Chi im lặng một hồi, mới cân nhắc trả lời:

"Là người đại diện của nữ chính tìm tới anh, bộ phim này rất quan trọng với họ.”

Tôi tất nhiên là không tin:

"Lục Nghiên Cảnh là gì của anh?”

Thẩm Hạc Chi ngẩn người, nâng kính mắt, bất đắc dĩ nói:

"Ninh Ninh, anh cũng không biết cô ấy, chỉ là..."

“Thẩm Hạc Chi, anh cảm thấy bức tranh này thế nào?”

Tôi đột nhiên đặt bút xuống và bước sang một bên.

Trên tấm vải canvas cực lớn, ánh hoàng hôn đỏ như lửa chiếu sáng đường núi vắng lặng.

Một người phụ nữ mộc mạc, gánh hai cái giỏ nặng trịch đi trên đường núi đỏ rực.

"Ninh Ninh, em cũng biết anh không hiểu biết về hội họa mà, bộ phim ‘Thôi Thành’ kia … ”

Ngón tay của tôi vuốt ve chiếc giỏ, tự mình nói:

"Anh có biết cô ấy đang gánh cái gì không? Là than củi.”

Tôi xoay người nhìn hắn, lạnh lùng mỉm cười.

"Mặt trời sắp lặn xuống núi, tảng đá dưới chân cũng ngày càng lạnh đi, nếu gánh than, cô ấy có thể tiếp sức cho mặt trời để tiếp tục soi sáng con đường phía trước."

“Ninh Ninh, than không thể nặng như vậy, ánh mặt trời cũng không thể sáng lên nhờ vào than. Chuyện này không thể xảy ra được.”
 
Chương 7


Cho nên đây chỉ là lời nói dối lừa gạt phụ nữ. Mặt trời sẽ lặn, con đường phía trước sẽ tối tăm.

Người phụ nữ ngốc nghếch trong tranh này, chính là tôi của kiếp trước.

Coi Thẩm Hạc Chi như mặt trời mà theo đuổi, coi Thẩm Như Cảnh như than trong sọt, là niềm hy vọng còn sót lại.

Luôn luôn, luôn luôn bị lừa dối bởi lời dối trá của bọn họ.

Đem theo gánh nặng đi về phía trước!

Tôi yên lặng nhìn bức tranh, đột nhiên xách thùng thuốc màu trên mặt đất lên, hất mạnh vào tấm vải canvas.

Màu b.ắ.n tung tóe.

Tôi tỉ mỉ vẽ tranh ba ngày, cứ như vậy biến thành một tấm màn đen dày đặc.

Tôi thương tiếc cho sự ngu ngốc và cố chấp của tôi trong kiếp trước.

“Tất cả đều là lừa dối, giống như anh vĩnh viễn sẽ không yêu tôi!"

Tôi đột nhiên hét lớn, vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn hắn.

"Giáo sư Thẩm, xin anh hãy đồng ý ly hôn đi, đừng đổi ý, Khương Ninh tôi trước giờ không phải không có lựa chọn khác!"

Vẻ mặt Thẩm Hạc Chi chấn động, trong kinh ngạc lại mang theo một tia sợ hãi.

“Lựa chọn khác, là nói Phó Duật Niên sao?”

Hắn mím môi, run rẩy hỏi.

Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng đã biết tôi thật sự quyết tâm ly hôn.

Hai ngày sau, Lục Nghiên Cảnh và người đại diện trực tiếp tìm tới nhà tôi.

Sau khi vào nhà, cô ta liền ngẩng đầu đánh giá bốn phía.

Vẻ mặt kia giống như là quan sát nơi ở của bản thân.

Lục Nghiên Cảnh hồi còn trẻ quả là vô cùng xinh đẹp.

Chỉ là cái vẻ mặt cao cao tại thượng, coi người khác chẳng đáng một xu kia, giống với lúc về già như đúc.

Từ vẻ mặt đó, có thể hình dung được cô ta đã có một cuộc đời suôn sẻ cỡ nào.

Thẩm Hạc Chi khách sáo mời ngồi xuống, chủ động giới thiệu hai bên.

Vị giáo sư vốn cao ngạo nay lại có thể vì người mình yêu mà cam chịu làm cầu nối hòa giải.

“Bà Thẩm, cô và Duật Niên có quan hệ gì?”

Lục Nghiên Cảnh dè dặt ngồi xuống, giọng điệu dường như muốn ám chỉ đến chuyện mờ ám nào đó.

Ồ, đến cầu xin người khác mà còn ra vẻ vậy sao?

"Anh ấy từng yêu tôi, ừm…đối với anh ấy, có lẽ tôi là mối tình đầu hoặc là người trong lòng cầu mà không được chăng?"

Vẻ mặt của cô ta khẽ biến đổi.

Bàn tay bưng trà của Thẩm Hạc Chi bỗng dừng lại, nhìn về phía tôi:

"Ninh Ninh, sao trước kia chưa từng nghe em nhắc tới?"

“Có câu nói người yêu cũ nếu biết ý thì đừng nên xuất hiện, đừng làm phiền đến cuộc sống của người kia nữa. Mấy năm nay, tôi làm rất tốt đúng không, Thẩm Hạc Chi?”

Chung quanh yên tĩnh, chỉ có người đại diện nghiến răng, khẽ rít lên một tiếng.

"Vậy tại sao cô lại liên lạc với anh ta, là muốn gây khó dễ cho chúng tôi à?"

Lục Nghiên Cảnh khó chịu, ném túi xách trong tay lên bàn trà, khóa kéo kim loại nặng nề đập vào mặt bàn thủy tinh.

Âm thanh vừa sắc bén lại chói tai.
 
Chương 8


Ôi, thật đúng là có phong thái bà chủ của cái nhà này đó, tôi nhìn Thẩm Hạc Chi đầy ẩn ý.

Tôi cố ý nói:

"Nghe nói anh ấy hình như đang yêu, tôi muốn xem anh ấy có còn lưu luyến tôi hay không, nếu là có, vậy thì khó xử rồi đây.”

“Đúng là cạn lời mà! Khương Ninh, cô đã kết hôn, con trai cũng tám tuổi rồi!”

Lục Nghiên Cảnh đứng lên, tức giận chỉ vào tôi, thở hổn hển.

Tôi đứng dậy, không khách khí hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói:

"Kết hôn thì sao, kết hôn thì không thể nghĩ đến mối tình đầu hả?"

“Cô...”

"Không chỉ nghĩ, tôi còn có thể khiến anh ấy thủ thân như ngọc vì tôi nữa cơ đấy! Cô giận rồi hả? Muốn cắn tôi sao?"

Lục Nghiên Cảnh rốt cục cũng nhận ra có gì đó không đúng, trong mắt hiện lên vẻ lúng túng, theo bản năng nhìn Thẩm Hạc Chi.

Hai người bối rối nhìn nhau trong thoáng chốc rồi lại nhanh chóng rời mắt.

Người đại diện nghe không hiểu:

"Bà Thẩm, sao bà có thể nói như vậy? Chồng và con trai bà đều ở đây đó.”

Thì ra trong lúc chúng tôi cãi nhau, Thẩm Như Cảnh chẳng biết đã từ trên lầu đi xuống từ lúc nào, không biết đã nghe được bao lâu rồi.

Trong mắt nó tràn đầy vẻ không thể tin:

"Mẹ, là do gần đây mẹ đã yêu người đàn ông khác nên mới bỏ mặc con sao?”

“Mẹ thật sự không cần con sao?”

Lục Nghiên Cảnh tức giận, hung hăng lườm Thẩm Hạc Chi.

Thẩm Hạc Chi vội vàng đứng dậy, dỗ dành nó:

"Cảnh Nhi, mẹ con chỉ giận dỗi với bố thôi. Con nghe lời, mau lên lầu đi, bọn ta sẽ giải quyết.”

Thẩm Như Cảnh không quan tâm, chỉ chăm chú nhìn tôi, như muốn chờ chính miệng tôi thừa nhận.

Tôi chỉ làm như không nhìn thấy, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Ôi, Cảnh Nhi, thật mỉa mai làm sao.

Lúc trước hắn đặt tên con như vậy chính là vì muốn quang minh chính đại gọi một tiếng Cảnh Nhi sao?

“Ninh Ninh, chuyện của người lớn không nên liên lụy đến trẻ con, điều này rất bất lợi cho sự trưởng thành của Cảnh Nhi.”

Thẩm Hạc Chi dỗ con trai lên phòng, nhíu mày không vui răn dạy tôi.

Buồn cười thật.

Hắn còn dám nói chuyện của người lớn không nên liên lụy đến trẻ nhỏ.

Vậy chuyện của đứa nhỏ kia, nên liên lụy đến người lớn sao?

Một cô gái trẻ đang độ thanh xuân phơi phới như tôi, nên vì bọn họ tình cảm sâu đậm, trộm nếm trái cấm mà làm một bảo mẫu không có danh phận sao?
 
Chương 9


Lục Nghiên Cảnh nổi giận đùng đùng đứng dậy, cầm túi xách bước đi, đụng vào bả vai Thẩm Hạc Chi.

“Vợ của anh thật không có giáo dưỡng, quả thực là một người đàn bà nông cạn, tôi không tin Duật Niên sẽ vì cô ta mà rút vốn, chúng ta cứ chờ xem.”

Tôi ở sau lưng cười khanh khách:

“Tôi tin cô đấy cô Lục.”

“Dù sao ai mà chẳng có mối tình đầu, nếu Phó Duật Niên không tốt thì vẫn còn những người khác.”

Tiếng nói vừa dứt, Lục Nghiên Cảnh ở ngưỡng cửa, thiếu chút nữa ngã một cái, gần như chạy trối ch-ếc.

Tôi khoanh tay lẳng lặng nhìn cô ta.

Chỉ tiếc là chỗ dựa lớn Thẩm Hạc Chi của cô ta, bây giờ vẫn chỉ là một giáo sư ở trường học.

Chỉ được cái tiếng trẻ tuổi đẹp trai chứ thành tựu học thuật lại chẳng nhiều nhặn mấy.

Tạm thời là không thể nhờ cậy.

Nếu không, năm đó hai người họ cũng sẽ không bị hiện thực quật ngã mà cắn răng chia tay.

“Khương Ninh, Phó Duật Niên đầu tư vào “Thôi Thành” là vì kiếm tiền, rất có lợi cho anh ta. Em cần gì phải làm như thế?”

Thẩm Hạc Chi thở dài, lời hắn nói nghĩ kiểu gì cũng đều là đang bất bình thay cho Lục Nghiên Cảnh.

Tôi cười nhạt:

"Giáo sư Thẩm thay vì ở đây phê phán tôi thì thà đi thuyết phục những ông chủ lớn kia giúp cô Lục một tay còn hơn."

Đồng tử sau mắt kính của hắn bỗng co lại, theo bản năng giương môi muốn hỏi tôi điều gì đó.

Cuối cùng hắn lại rũ mắt, thở dài một tiếng, im lặng xoay người rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng hắn mà thấy nực cười.

Kỳ thật hôm nay tôi bày ra cảnh này, là có ý trút giận cho mình, đồng thời cũng là thăm dò.

Nếu Thẩm Hạc Chi chột dạ áy náy, chủ động đồng ý ly hôn, bồi thường cho tôi, tôi sẽ coi như hắn có chút lương tâm.

Nhưng, thật làm cho người ta thất vọng.

Hắn vẫn lảng tránh, ra vẻ không biết, cố chấp phải níu lấy tôi, chiếm sạch hết mọi thứ của tôi.

Bạn thân gõ nhẹ vào trán tôi.

“Tại sao lại phải phiền phức như vậy? Cứ nói thẳng là cậu biết Thẩm Như Cảnh là con trai của bọn họ, Thẩm Hạc Chi cần thể diện, chắc chắn sẽ không dám níu kéo cậu.”

Cô ấy không đồng ý với sự thận trọng của tôi.

Là do cô ấy không hiểu Thẩm Hạc Chi thôi.

Kiếp trước hắn cùng Lục Nghiên Cảnh cố ý che giấu thân phận của Thẩm Như Cảnh, suốt mấy chục năm cũng không có tin tức nào bị lộ ra ngoài.

Làm sao hắn có thể từ bỏ danh tiếng chỉ vì lời nói của tôi?

Cho dù hắn không quan tâm đến bản thân, hắn cũng nhất định sẽ nghĩ cho Lục Nghiên Cảnh.
 
Chương 10


Lục Nghiên Cảnh năm nay đã 27 tuổi, nhất định phải có một bộ phim hay để thoát khỏi cái mác thần tượng đóng phim, để khán giả công nhận cô ta là một diễn viên thực thụ. Bộ phim kinh phí lớn này rất quan trọng đối với cô ta.

Nó liên quan đến việc cô ta có trở nên nổi tiếng và toả sáng hay mất đi vẻ hào nhoáng và bị giới này đào thải.

Ngoài ra còn có tin đồn với Phó Dật Niên.

Vì vậy, trong thời điểm này, cô ta không thể có một scandal nào hết.

Thẩm Hạc Chi yêu cô ta như vậy, sao hắn có thể không quan tâm tới cô ta?

Sau khi Phó Duật Niên lấy được tóc của Lục Nghiên Cảnh, mẫu sinh học của gia đình ba người họ đã đầy đủ.

Tôi ngay lập tức gửi đi xét nghiệm DNA.

Trên đường về, tôi nhận được điện thoại của Thẩm Hạc Chi, bảo tôi tối nay nhớ về sớm.

Hắn quyết định cùng tôi nói chuyện ly hôn.

Nhưng tôi không nghĩ tới, hóa ra đó là một cái bẫy.

Sau khi uống ba ly rượu vang đỏ vào bụng, cả người tôi đều không ổn, nóng bừng, lại còn có một ham muốn kỳ lạ nổi dậy.

Thẩm Hạc Chi ân cần đi tới đỡ tôi, hắn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng tơ tằm tôi tự tay chọn cho hắn, cúc áo cởi đến cái thứ ba, lúc cúi người xuống, cơ n.g.ự.c như ẩn như hiện.

Cổ họng tôi khô khốc, trong giây lát tôi không thể dời ánh mắt đi được.

Cho đến khi hắn đỡ tôi lên giường, hai tay run rẩy cởi áo khoác cho tôi, tôi đột nhiên tỉnh táo.

“Thẩm Hạc Chi, anh dám bỏ thuốc tôi?”

Thân thể Thẩm Hạc Chi cứng đờ.

“Cút!”

Tôi chỉ vào cửa và rống to, sự khó chịu trong cơ thể khiến tôi bật khóc.

Hắn luống cuống tay chân, thấp giọng dỗ dành:

"Ninh Ninh, không phải, em chỉ lỡ uống nhiều quá thôi."

“Anh đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta hãy sống thật tốt, em muốn thế nào, anh…đều sẽ theo ý em.”

Tôi tát hắn một cái thật mạnh.

“Thẩm Hạc Chi, Khương Ninh tôi ở trong mắt anh ngu xuẩn như vậy sao? Là thuốc hay là rượu, tôi không phân biệt được sao?”

Kỳ thật tôi biết, nếu không phải được sống lại, tôi sẽ không nhận ra sự khác biệt.

Hắn nguyện ý hiến thân, tôi cảm động còn không kịp, làm sao có thể hoài nghi rượu có vấn đề chứ?

"Anh làm ra bộ dáng anh dũng hy sinh này cho ai xem đây?"

Tôi chỉ vào chóp mũi hắn mà chửi:

"Tôi nói cho anh biết, tôi đã thấy anh toàn thân mập mạp, hói đầu, còn có bụng bia, nhìn đã muốn ói!"

"Cũng nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo sần sùi của anh, thân thể như ông già, đầy vết đồi mồi, da trên n.g.ự.c rủ xuống tận bụng.”

"Anh cho rằng cho tôi uống loại thuốc đó là có thể khiến tôi thèm muốn anh sao? Thật buồn cười!"

Cơ thể nóng bừng làm cho tôi nói không lựa lời, tư duy hỗn loạn.

Mắng xong, tôi đẩy hắn ra, người đang vừa khiếp sợ vừa xấu hổ, chạy ra khỏi nhà.
 
Chương 11


Nửa đường trời đổ mưa, tôi liều mạng chạy như điên, gió lạnh thổi vào mặt, tôi đột nhiên dừng lại, chống đầu gối thở hồng hộc.

Khương Ninh, mày mắng đúng lắm!

Chẳng lẽ không phải sao?

Vứt bỏ lớp filter tình yêu kia, mấy chục năm sau Thẩm Hạc Chi thật sự chính là bộ dáng xấu xí không chịu nổi như lời tôi nói.

Phẩm cách cao thượng, tài hoa hơn người của hắn giờ đều chẳng đáng một xu.

Dầm mưa nửa giờ, tôi nhận ra bản thân đang thật sự phát sốt, lập tức gọi điện thoại cho Phó Duật Niên.

Khi tỉnh lại tôi đã ở bệnh viện, tay còn đang truyền nước biển.

“Khương Ninh, hai vợ chồng em đang làm cái gì vậy?”

Phó Duật Niên tỏ vẻ không vui, đưa di động của anh cho tôi xem.

Là khung trò chuyện wechat của anh và Lục Nghiên Cảnh.

“Duật Niên, Khương Ninh chỉ là cùng chồng cô ấy giận dỗi, đến chỗ anh để tìm cảm giác tồn tại, cô ấy cả ngày chỉ ở nhà chăm chồng chăm con, làm sao hiểu được cái gọi là điện ảnh.”

“Dù anh có nhớ tình cũ, cũng không nên điên cùng cô ấy, ở Hải Thành ai mà không biết cô ấy yêu Thẩm Hạc Chi đến ch-ếc đi sống lại chứ.”

Tôi lướt lên trên thì thấy một cái video hơn một phút.

Trong video, tôi và Thẩm Hạc Chi ăn bữa tối dưới ánh nến, nhìn nhau đầy tình ý, sau đó tôi dựa vào trong lòng hắn, được hắn đỡ vào phòng.

Tôi cười lạnh một tiếng, đem di động trả lại cho Phó Duật Niên.

Sau đó gọi bác sĩ tới, kể lại tình huống một lần.

“Súc sinh!"

Bác sĩ vừa đi, Phó Duật Niên chống nạnh nổi giận.

"Ninh Ninh, số tiền này bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ, thật sự là khinh người quá đáng, cho rằng phía sau em không có người chống lưng sao?”

Tôi kìm nén nước mắt.

“Không, em sẽ để cho bọn họ thua tâm phục khẩu phục.”

Phó Duật Niên khó hiểu nhìn tôi.
 
Chương 12


Bạn thân Trần Hàm đang trên đường tới, cô ấy mang theo phương án đầu tư vào phim điện ảnh hoạt hình mà gần đây chúng tôi đẩy nhanh tốc độ làm ra.

Thẩm Hạc Chi nói một câu rất đúng, việc Phó Duật Niên đầu tư vào Lục Nghiên Cảnh là hoạt động thương mại, với mục đích kiếm tiền.

Tôi làm sao có thể ép anh chỉ bằng mối tình năm xưa chứ?

Lần này được sống lại, tôi nhất định phải ly hôn, cũng nhất định phải phát triển sự nghiệp.

Kiếp trước, bởi vì Thẩm Hạc Chi thích sạch sẽ, tôi từ bỏ hai mươi năm khổ cực học vẽ, toàn tâm toàn ý phục vụ bố con họ.

Lúc đó Trần Hàm từng mời tôi đảm nhận chỉ đạo nghệ thuật cho bộ phim hoạt hình Trung Quốc của cô ấy.

Tôi nghĩ đến việc Thẩm Như Cảnh học hành căng thẳng, các lớp học năng khiếu được xếp lịch kín mít, nó và bảo mẫu cũng không hợp nhau nên cự tuyệt cơ hội này.

Bây giờ tôi không chỉ đảm nhận vai trò chỉ đạo nghệ thuật, mà còn trở thành nhà sản xuất.

Cho nên, khoản đầu tư này của Phó Duật Niên, mặc kệ có sự tồn tại Lục Nghiên Cảnh hay không, tôi đều sẽ giành lấy.

Ngày hôm sau tại tiệc rượu thương mại.

Thẩm Hạc Chi cùng với một vài ông lớn trong giới hắn mời đến, đang thuyết phục Phó Duật Niên tiếp tục đầu tư cho bộ phim ‘Thôi Thành’.

Đạo diễn của ‘Thôi Thành’ cũng có mặt.

“Thật xin lỗi, đạo diễn Chu, số tiền này tôi đã quyết định đầu tư cho bộ “Na Tra’ của đạo diễn Trần rồi.”

“Đạo diễn Trần nào?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Trần Hàm và tôi cười đi đến.

Sau một phen giới thiệu sơ lược, mọi người đang có mặt ở đây đều nhận được một phần tài liệu đầu tư điện ảnh.

Lật qua lật lại, ngược lại quả là có vài vị cảm thấy có hứng thú.

Đó là đương nhiên rồi, kiếp trước bộ điện ảnh này của Trần Hàm trở thành tiểu hắc mã, hiện tại có tôi sống lại góp sức, ai biết chút về điện ảnh đều hiểu đầu tư vào đây là đáng giá.

Vì thế, hiện trường không có ai nhắc đến Lục Nghiên Cảnh nữa.

Cô ta chưa từng phải chịu lạnh nhạt như bây giờ, cho nên hốc mắt nhất thời đỏ lên.

“Khương Ninh, dừng lại ở đây đi. Vì giận hờn mà em kéo theo nhiều người cùng em diễn trò như vậy thì càn quấy lắm rồi đấy. Đến lúc đó anh sợ em cũng không làm được gì cho ra trò đâu!”

Thẩm Hạc Chi nhíu chặt mi tâm, nhưng lại ra mặt khiển trách tôi trước mặt nhiều người như vậy.

Sau đó lại nhìn về phía Phó Duật Niên, nghiêm túc nói:

“Phó tổng, thân là bạn trai của Lục Nghiên Cảnh, anh hẳn là biết bộ ‘Thôi Thành’ này đối với cô ấy quan trọng đến mức nào nhỉ.”

“Chuyện của tôi và Khương Ninh, tôi hứa sẽ xử lý cho tốt, sẽ không làm cô ấy chịu tủi thân đâu.”
 
Chương 13


Tôi không nói gì, Trần Hàm lại tức đến trợn trắng mắt.

“Thẩm Hạc Chi, Ninh Ninh chẳng qua mới chỉ gả cho anh 6 năm, anh bèn quên luôn cậu ấy từng là tay mỹ thuật hội họa chuyên nghiệp rồi sao?”

Phó Duật Niên giận tái mặt, lại nói thẳng:

“Khương Ninh không có càn quấy, ngược lại là cậu đấy, quay về cái giới học thuật của cậu đi thì hay hơn đó, giới điện ảnh này cậu không hiểu đâu.”

Anh không thèm quan tâm đến vẻ mặt khó coi của Thẩm Hạc Chi, chỉ vào Lục Nghiên Cảnh.

“Ngoài ra, tôi lại làm rõ một chút, tôi và cô Lục chỉ là quan hệ hợp tác, giáo sư Thẩm tốt nhất là nên làm rõ lập trường rồi lại nói thì hơn.”

Lục Nghiên Cảnh vốn còn đang gượng cười, lúc này cuối cùng cũng không cười nổi nữa, buông ly rượu xuống rồi quay đầu bước nhanh ra khỏi hội tường.

Đêm đó.

Cô ta không chỉ đã đánh mất một bộ phim có chế tác lớn giúp cô ta thoát khỏi cái mác thần tượng đóng phim, mà còn đánh mất đi kim chủ chống lưng hùng hậu.

Còn tôi, con át chủ bài lớn nhất vẫn chưa sử dụng đến đâu.

Thẩm Hạc Chi không biết là do mất mặt, hay là đau lòng cho Lục Nghiên Cảnh, mà do dự một phen, cũng vội vàng đuổi theo.

Mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn vào tôi.

Tôi chỉ cười cười, cũng không bận tâm.

Ngày có kết quả giám định người thân, Thẩm Hạc Chi say mèm trở về nhà.

Người chưa từng xã giao, từng chán ghét danh lợi như Thẩm Hạc Chi, lại vì người phụ nữ mình yêu, ngay cả mặt mũi cũng không cần.

Thế nhưng ở trước mặt tôi, lại lạnh lùng cao ngạo cả đời.

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ có quan hệ huyết thống trùng khớp 99.99%, trái tim tôi vẫn không khỏi thoáng đau đớn một hồi.

Tôi biết.

Tôi không phải vẫn còn ảo tưởng đối với Thẩm Hạc Chi.

Mà là không muốn thừa nhận, bản thân khi còn sống, hóa ra thật sự không có chút giá trị gì.

Chân tướng chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.

Nhưng đối với tôi mà nói, bốn mươi mấy năm trời, những ngày đêm gian nan, những ảo tưởng và hy vọng xa vời chưa từng ngừng nghỉ ấy, vẫn đang ăn mòn tâm trí của tôi.

Khi mở giấy giám định người thân ra, tôi vẫn ảo tưởng, có lẽ Thẩm Như Cảnh không phải là con của Lục Nghiên Cảnh, trước khi ch-ếc tôi thấy mặt mũi hai người họ có vài phần tương tự, chỉ là già rồi nên mắt mờ thôi nhỉ?

Hiện tại, đã hoàn toàn tan biến.

Thẩm Hạc Chi thật sự không hề yêu tôi.

Chỉ một chút thôi cũng chưa từng, suốt mấy năm trời dài đằng đẵng, hắn chẳng hề sinh ra một tia dục vọng đàn ông nào đối với tôi.

Nếu hắn thực sự giữ mình trong sạch thì cũng thôi.

Nhưng hắn, thật sự, là bố của Thẩm Như Cảnh.
 
Chương 14


Nhận thức này hoàn toàn đem tất cả tôn nghiêm của người phụ nữ tôi đây, chà đạp như bùn.

Tôi hận đến nỗi cắn rách môi.

“Thẩm Hạc Chi, tôi quyết định, tôi không chỉ muốn ly hôn, mà còn muốn thành toàn cho hai người.”

Trong phòng ăn tối tăm, tôi chợt lên tiếng.

Thẩm Hạc Chi khiếp sợ nhìn tôi, mở đèn lên.

“Dựa vào đâu mà muốn tôi đến chắp vá thế giới rách nát dơ bẩn của các người chứ, đây là việc mà một nhà ba người các người phải đối mặt mới phải.”

Tôi đờ đẫn nói.

Sắc mặt Thẩm Hạc Chi trắng bệch, ánh mắt mơ màng lập tức thanh tỉnh.

Hắn đến gần, hai tay run rẩy cầm lấy tờ giám định.

Mãi về sau, từ từ buông xuống, khàn giọng nói:

“Ninh Ninh, em biết rồi.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Im lặng gần một phút đồng hồ.

Hắn quỳ xuống trước mặt tôi, nghẹn ngào kể hết đoạn chuyện cũ kia của hắn và Lục Nghiên Cảnh cho tôi nghe.

Khi đó, hắn vẫn là cậu sinh viên nghèo, chưa được bố mẹ Lục đồng ý.

Vào cái đêm chia tay ấy, hai người họ bị rượu kích thích mà lăn giường.

Do không có kinh nghiệm, Lục Nghiên Cảnh sau khi biết mình mang thai được ba tháng rồi mới phát hiện ra, bởi vậy mà cô ta còn dừng lại việc học, sinh ra Thẩm Như Cảnh.

“Ninh Ninh, là anh có lỗi với cô ấy, hại cả đời cô ấy.”

Thẩm Hạc Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

“Đối với cô ấy anh chỉ có áy náy, em tin anh đi mà.”

“Về phần loại chuyện này, cũng không phải như em nghĩ, anh muốn vì cô ấy thủ thân như ngọc đâu.”

Thấy tôi không tin.

Hắn đứng dậy, kéo tôi vào thư phòng, lấy ra một bản báo cáo bệnh án tâm lý.

“Sau việc đó, anh vẫn luôn đi khám bác sĩ, anh không thể vượt qua cửa ải này của mình, anh hận anh không thể kiểm soát được mình.”

“Ninh Ninh, em cho anh thêm chút thời gian.”

Trong mắt hắn hiện lên tia giãy giụa, đau khổ nhìn tôi:

“Nếu em để ý Như Cảnh, anh sẽ đưa nó rời đi, sẽ không để em nhìn thấy nó nữa.”

“Ninh Ninh, đừng ly hôn được không? Tình huống này của anh chỉ là tạm thời thôi.”

Tôi chẳng thèm tin hắn dù chỉ là một chữ.

Thành tựu lớn nhất của Thẩm Hạc Chi, không phải là tài chính học.

Mà là thao túng tâm lý học, vua trong các loại vua.

Hắn là số hai thì không ai dám nhận số một.
 
Chương 15


Kiếp trước, chỉ một câu “Chuyện như vậy có xảy ra hay không cũng không ảnh hưởng đến tình yêu anh dành cho em”, làm tôi cam tâm tình nguyện thủ tiết vì hắn cả đời.

Hiện giờ, chỉ một câu “Đối với cô ấy anh chỉ có áy náy, muốn cùng tôi sống tốt”, mà lại muốn lấy được sự đồng cảm của tôi.

Trên đời nào có chuyện tốt như vậy chứ.

Tôi lạnh lùng rút tay mình ra.

“Giáo sư Thẩm, tôi hạn cho anh thời gian ba ngày, cùng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn. Bằng không, tôi sẽ lập tức công khai kết quả giám định người thân này.”

Trong ba ngày này, tôi dồn hết tâm sức vào công việc, ngăn cách toàn bộ với tin tức bên ngoài.

Trần Hàm nói, ngày nào Thẩm Hạc Chi cũng canh bên ngoài phòng làm việc, thậm chí còn ngồi xổm canh tại bãi giữ xe, chỉ vì để gặp tôi một lần.

Cuối cùng có một ngày, hắn dẫn theo Thẩm Như Cảnh cùng nhau đến cầu xin tôi, Thẩm Như Cảnh gọi mẹ, cổ họng như đã khóc khàn cả giọng.

Trái tim tôi như sắt đá, không mảy may chút d.a.o động nào.

Trần Hàm nhìn đến lệ rơi đầy mặt, tự nhốt mình vào trong văn phòng khóc một hồi.

Sáu năm nay, tôi đối đãi với Thẩm Như Cảnh cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Người mẹ nuôi như cô ấy cũng không đành, người mẹ đảm đang tự tay mình làm hết mọi việc như tôi đây lại có thể tuyệt tình đến vậy.

“Hiện tại, tớ biết cậu thực sự muốn ly hôn, muốn lập nghiệp.”

Tôi cầm ly cà phê đã nguội lên uống một ngụm, vị đắng dâng lên tận đáy lòng.

Trần Hàm không hiểu.

Khi tôi già yếu, cả người đau ốm, khi ký thác toàn bộ hy vọng lên người nó, nó lại bạc bẽo mở miệng, nói:

“Bố và dì Lục, cũng từng này tuổi rồi, muốn dùng quãng thời gian cuối đời cùng người mình yêu ở bên nhau, mẹ… để họ giải quyết xong nỗi tiếc nuối này đi.”

“Dù sao, bởi vì mẹ, họ mới chậm trễ cả đời…”

Không một ai hiểu, tôi của khi đó, cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ đến nhường nào.

Trên đời ai cũng có thể không hiểu tôi, thậm chí là mắng tôi, chửi tôi, tôi cũng không oán trách.

Nhưng chỉ duy Thẩm Như Cảnh, tôi không thể tha thứ.

Là nó, làm tôi ở những năm tháng cuối đời, thật sự sống thành người cô độc.

Sống thành một người đáng thương không rõ đầu đuôi xuôi ngược.
 
Chương 16


Thời gian vừa đến, tôi đúng hẹn đi đến Cục Dân chính.

Thẩm Hạc Chi xanh xao gầy gò đi rất nhiều, môi cũng nổi lên một lớp da ch-ếc màu trắng, quầng mắt xanh đen, tựa như người bị bệnh đã lâu ngày.

Gió thổi là đổ.

“Khương Ninh, chúng ta thật sự phải đi đến nước này sao?”

Tôi mím môi nhìn về phương xa.

Hắn tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói:

“Em kịp thời ngăn tổn hại là đúng, anh đối với bệnh của mình, quả thật là không nắm chắc. Không nên làm lỡ dở em.”

Nhân viên hỏi hắn:

“Anh nghĩ kỹ rồi sao?”

Trong mắt hắn hiện lên một tia không nỡ, sau đó im lặng gật đầu.

Dấu mộc ấn xuống, hoàn toàn chấm dứt nghiệt duyên đời này của chúng tôi.

Mặc kệ hắn thực sự không muốn ly hôn với tôi, hay là sợ tôi bóc trần thân thế của Thẩm Như Cảnh.

Tôi cũng không muốn truy cứu nữa.

Ra khỏi Cục Dân chính, xe thể thao của Phó Duật Niên đỗ tại đường cái đối diện.

Trước khi chia tay, Thẩm Hạc Chi nói với tôi một câu cuối.

Hắn nói, Lục Nghiên Cảnh chỉ là sự bốc đồng của tuổi trẻ, là quá khứ đã qua.

Từ giờ trở đi hắn sẽ chăm sóc Thẩm Như Cảnh chu đáo, sẽ không liên quan gì đến cô ta nữa.

Dáng vẻ chân thành kiên định kia, cùng với Thẩm Hạc Chi khi 80 tuổi, dường như là hai người hoàn toàn khác biệt.

Nửa năm sau bộ phim được phát hành, đạt được thành công rất lớn.

Tại tiệc mừng công, Phó Duật Niên kích động ôm lấy tôi, xoay vài vòng tại chỗ.

“Ninh Ninh, hoan nghênh trở về, đây mới chân chính là em này. Anh biết em sẽ thành công mà.”

Tôi thét chói tai, đầu óc choáng váng, đưa tay đánh anh không ngừng.

“Thả em xuống ngay, không phải anh cũng kiếm được bộn tiền đó sao?”

Trần Hàm trêu chọc anh, đầu tư đạt được thành công lớn, có phải cũng nên quay về Úc, chia hoa hồng cũng không thể thiếu anh hay không.

Nửa năm nay, tôi chịu khổ trong phòng làm việc bao lâu, anh cũng theo cạnh bấy lâu, thậm chí còn chuyển văn phòng của mình sang đây luôn.

Nhân viên đều trêu chọc anh, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua nhà đầu tư nào nghiêm túc lại có trách nhiệm như này.

Thậm chí còn lén bàn luận, nhà họ Phó có phải phá sản rồi hay không, nên mới phải dựa vào khoản đầu tư này để vực dậy lần nữa.

Anh nghe thấy còn cười đáp lại, chưa bếch được vợ về tay, nên không còn mặt mũi nào quay về gặp bố mẹ nữa.
 
Chương 17


Nhưng nửa năm nay, trong giới giải trí ngợp trong vàng son, anh quả là không dính chút scandal nào cả.

Sau này, mọi người mới nhìn ra, hóa ra mục tiêu của anh là tôi.

Tôi từ bắt đầu lơ đễnh, đến khó có thể tin.

Tôi không ngờ rằng, bức thư tình nho nhỏ khi còn trẻ kia, trải qua mười mấy năm, đến tận hôm nay đã biến thành sự theo đuổi nhiệt tình của anh.

Khi Trần Hàm lén hỏi tôi, có thể chấp nhận anh hay không, tôi vô thức hỏi lại:

“Thực sự có người yêu tớ sao?”

Cô ấy sửng sốt, không biết nên khóc hay cười, gõ trán tôi:

“Nhà chế tác vĩ đại của tớ ơi, giờ bản thân cậu trị giá hàng trăm triệu đấy, cậu đang đùa tớ à?”

Lúc này tôi mới kịp phản ứng.

Ồ.

Hiện tại tôi 27 tuổi, vẫn ôm ảo tưởng và theo đuổi tình yêu, miệt mài nỗ lực, tin rằng nhớ mãi không quên, tất có đáp lại.

Không phải kiếp trước, đã trải qua một kiếp bốn mươi mấy năm tình yêu đơn phương, cho là bản thân làm không tốt mới không đáng được yêu thương, mờ mù làm lụng vất vả cả đời, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì ngoài cái thân già kiệt quệ.

Cho nên, tôi nói với Phó Duật Niên rằng, muốn tôi tin rằng anh yêu tôi, có lẽ phải mất rất nhiều thời gian.

Anh nói không sao, anh sẽ chờ.

“Lạ ghê, Thẩm Hạc Chi vậy mà thật sự kết hôn với Lục Nghiên Cảnh rồi, việc này so với biểu hiện lúc trước của hắn, rất là khác lạ nha.”

Vào một ngày nọ, Trần Hàm cầm theo thiệp cưới chạy vọt vào trong văn phòng tôi.

“Bất thường ghê, rõ ràng mấy tháng nay hắn vẫn chưa từ bỏ việc theo đuổi cậu. Sao lại làm ra cái loại chuyện tự chui đầu vào rọ như này được chứ nhỉ?”

Tôi liếc nhìn thiệp cưới, bèn bị chữ ký viết tay của chú rể trên đó thu hút.

Tôi chợt đứng dậy.

Một ý nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu tôi.

Thẩm Hạc Chi cũng đã sống lại!

Chỉ có mỗi tôi biết, cách viết ba chữ này, là sau sinh nhật 50 tuổi của hắn, mời người chuyên thiết kế chữ ký mới, vẫn luôn sử dụng tiếp mãi đến năm 80 tuổi.

Ngày kết hôn, tôi đeo khẩu trang lén đến hiện trường hôn lễ.

Sau khi bộ ‘Thôi Thành’ tuyên bố nữ chính mới, không lâu sau Lục Nghiên Cảnh cũng tuyên bố giải nghệ.

Lúc ấy làm rất là khoa trương, người hâm mộ của cô ta đắc ý tuyên bố, cô ta về nhà kế thừa gia sản, hơn nữa cũng chướng mắt cái giới giải trí này rồi.

Mặc kệ có nói thế nào, coi như là vẫn vẻ vang rút lui.
 
Chương 18


Công ty nhà họ Lục sớm đã lụi bại không còn như xưa, không bao lâu sau Lục Nghiên Cảnh bèn đi xem mắt khắp nơi, chỉ là đối tượng bố Lục giới thiệu, phẩm chất đáng lo ngại, làm cô ta vô cùng không hài lòng.

Nhiều lần bị giới truyền thông chụp được cô ta xụ mặt tranh cãi với người khác.

Cho nên không được bao lâu, cô ta lại quay về tìm Thẩm Hạc Chi.

Thẩm Hạc Chi của hiện tại, là giáo sư đại học có tiếng, thành tích học thuật xuất sắc, mà đóa hoa lạnh lùng cao ngạo này, sau khi ly hôn càng trở nên nổi tiếng.

Nhưng không biết vì sao, hai người mãi vẫn không có gì tiến triển.

Bị hỏi đến chuyện tình cảm, Thẩm Hạc Chi luôn nói thẳng là không có ý định tái hôn.

Khi cô dâu chú rể mời rượu, cách bàn tôi nhìn thấy Thẩm Hạc Chi vô thức quay người làm động tác tìm gậy chống, tôi liền biết, tôi đoán đúng rồi.

Lúc này mới vừa sống lại, một số thói quen, động tác đã khắc vào trong xương, không thể sửa lại ngay được.

Chúng tôi mắt đối mắt.

Lập tức bèn nhận ra đối phương.

Ngoài bãi đỗ xe của khách sạn, hắn chặn tôi lại.

“Nói gì thì nói, Khương Ninh, cảm ơn em đã tác thành.”

Hắn nói.

Hai mắt hắn lạnh nhạt, không hề bận tâm, quả thật không còn là Thẩm Hạc Chi vẫn luôn có chấp niệm không muốn buông tay lúc ly hôn nữa rồi.

Tôi khẽ cười:

“Không cần, chúng ta nên như thế này từ lâu rồi.”

Hắn gật đầu, có chút cảm khái:

“Nhìn thấy em có được thành tựu như ngày hôm nay, anh cũng mừng cho em.”

“Cảm ơn.”

Tôi nói.

Sau đó, chúng tôi cứ thế nhìn nhau mà chẳng nói chẳng rằng.

Chuyện này cũng rất bình thường, bởi mười mấy năm sau đó, chúng tôi cũng đã trải qua như vậy.

Khi phải chia tay, hắn chợt nói, hắn không biết tuổi trẻ của mình sao lại phải cự tuyệt Lục Nghiên Cảnh.

Cùng mối tình đầu kết hôn, rõ là sự tiếc nuối của hắn, hẳn là hắn cầu còn không được.

“Hắn còn giữ phòng vẽ tranh của em, tất cả mọi thứ em để ở nhà. Như Cảnh nói với anh rằng, thằng bé vô tình làm hỏng một bức tranh của em, bị hắn hung hăng dạy dỗ một trận.”

Trong mắt của Thẩm Hạc Chi lúc già nua rất mờ mịt.

“Khương Ninh, khi anh 55 tuổi từng mắc bệnh, bác sĩ tâm lý nói anh quên mất không ít chuyện, không biết có phải có liên quan đến chuyện này hay không.”

Tôi lạ lùng hỏi:

“Anh từng mắc bệnh hả?”

Hắn có hơi đăm chiêu khẽ gật đầu:

“Ồ, chuyện vẫn luôn đi khám bác sĩ tâm lý, là gạt em đó.”

Cho nên, hắn đổi chữ ký mới, không phải là muốn đổi phong cách, mà là bởi mắc chứng mất trí nhớ sao?

Phó Duật Niên thấy tôi mãi không quay về, chạy đi tìm tôi, lại chạm mặt Thẩm Hạc Chi.

“Giáo sư Thẩm, tân hôn vui vẻ.”

Anh thân mật ôm bả vai tôi, không chút nào gọi là có thành ý mà chúc mừng.

Thẩm Hạc Chi cũng không giận, gật đầu, xoay người rời đi.
 
Chương 19


Mãi đến khi đi khuất, tôi vẫn nhìn bóng lưng hắn dần biến mất.

Phó Duật Niên ghen, lôi tay tôi trở về, cay đắng nói:

“Loại học giả già này thì có gì đẹp chứ, anh thấy hắn có chút dáng vẻ chưa già đã yếu, thiếu sức sống rồi đấy.”

Tôi bật cười thành tiếng.

Anh làm như thật nói:

“Em đừng có mà không tin, người như hắn ấy, nói không chừng mới 40 tuổi đầu đã hói đầu, đừng thấy hiện giờ nhã nhặn, đến lúc đó béo lên, người đầy mỡ chẳng ai sánh bằng đâu.”

Anh đ.ấ.m vào bộ n.g.ự.c to lớn của mình:

“Giống anh này, thích tập thể hình, không đè nặng tâm sự, cam đoan đến 80 tuổi rồi vẫn có thể làm em ch-ếc mê ch-ếc mệt đó.”

Tôi bị anh chọc cười ngặt nghẽo.

Trong lòng cũng hiện lên một ý niệm, hóa ra lão già Thẩm Hạc Chi đã từng ngu thiệt nha.

Thẩm Hạc Chi được như ước nguyện.

Một năm sau, tôi cũng cùng Phó Duật Niên đi Úc gặp bố mẹ anh.

“Con cũng nhẫn tâm quá nha, nói không liên lạc là không liên lạc, cho dù kết hôn rồi, bọn ta vẫn là gia đình của con mà.”

Dì Phó ôm tôi khóc lớn.

Phó Duật Niên quay về nhà, có chỗ dựa vững chắc, thay đổi dáng vẻ khiêm tốn theo đuổi tôi khi còn ở trong nước.

“Đúng vậy, lần này về nước, coi như là cô ấy thông minh, biết chủ động liên hệ con giúp cô ấy trút giận, bằng không con định là sẽ không thèm để ý cô ấy đâu.”

“Xùy, ai còn không hiểu cái tính này nữa chứ.”

Anh ngạo mạn nói.

Dì Phó dở khóc dở cười, giải thích với tôi:

“Con cũng đừng tin nó, nó nha, rõ ràng là trở về xem con có ổn không đấy.”

“Nếu em ổn thì sao?”

Tôi hỏi.

Phó Duật Niên sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi:

“Biết em tránh anh như tránh tà, nên nếu vẫn ổn thì anh nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt em, làm em chướng mắt đâu.”

Tôi im lặng nhìn anh, mãi đến khi hốc mắt đỏ bừng.

Lần này anh hoàn toàn không nhịn được nữa, lúng túng bước đến dỗ tôi.

Kiếp trước, có lẽ anh cũng đã đến thăm tôi.

Nhìn thấy dáng vẻ tôi chịu đau chịu khổ yêu Thẩm Hạc Chi như điên, một lòng dốc sức chăm lo cho gia đình và con trai, từ bỏ hội họa và tương lai của mình.

Vì vậy, anh lặng lẽ quay về Úc, phối hợp với tôi, không làm phiền tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top