Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 300


Sở Oa Oa không cần nghĩ ngợi, nói: “Gia gia.”

Đó là chuyện hiển nhiên mà,

Sở Mộc tức cười: “Ta có phải hay không thân phụ của con không?”

Tiểu hài tử gật đầu: “Đúng vậy.” Lại phát hiện cha nó ngoài cười nhưng trong không cười, thoạt nhìn như đang tức giận, hỏi: “Cha làm sao vậy?”

Sở Mộc tức giận nói: “Con nói xem ta làm sao.”

Tiểu hài tử nghĩ nghĩ: “Ngài đang tức giận sao?” Nhíu mày: “Gia gia là Đại tướng quân, thật sự lợi hại hơn cha mà.”

Sở Mộc bướng bỉnh: “… Nếu ta là Đại tướng quân thì sao?”

Tiểu hài tử tò mò hỏi: “Có thể có hai Đại tướng quân sao?”

Sở Mộc: “Chỉ có thể có một người.”

Tiểu hài tử hiểu ra: “Vậy là gia gia cho cha, cha vẫn không lợi hại bằng gia gia a.”

Sở Mộc há miệng thở dốc, hít thở thông khí: “Sao không phải là gia gia còn già rồi không bằng ta, không thể không nhường vị trí Đại tướng quân cho ta?”

Tiểu hài tử cạn lời: “Gia gia già rồi khẳng định không bằng cha. Như con còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không bằng nương.” Nhíu mày: “Sao cha cứ muốn so với gia gia?” Ý là có so cũng không so được.

Sở Mộc tức hộc máu, càng muốn đánh con bé một trận, thật đúng là khuê nữ ruột của hắn sao.

Tôn Phinh Đình mở miệng trước khi Sở Mộc kịp ra tay: “Oa Oa, cha con chỉ cảm thấy hắn nuôi con lớn như vậy, con nên hướng về hắn mới phải.”

Sở Oa Oa không tán đồng: “Gia gia cũng nuôi con mà, gia gia còn chơi với con. Cha lại không chịu mang con đến chợ đông.”

Sở Mộc nghe vậy cũng có chuyện muốn nói: “Con cho là ta không muốn sao? Gia gia con đẩy hết toàn bộ công việc của ngài ấy cho ta, từ sáng sớm đến tối mịt, đến cả ngày hưu mộc cũng không được rảnh rỗi, làm sao đưa con đến chợ đông?”

Tiểu hài tử bị hỏi đến nghẹn họng, suy tư một hồi lâu, nói: “Cha có thể không làm a.”

Sở Mộc không chút suy nghĩ: “Hắn là thúc phụ của ta, lại là Đại tướng quân, hắn đẩy cho ta, ta dám không làm sao.”

Sở Oa Oa nói: “Vậy vẫn là cha không lợi hại bằng gia gia.”

Sở Mộc ngưng thở, giơ tay: “Tin hay không ——”

Sở Oa Oa vội vàng nói: “Không tin không tin không tin!” Lại cất bước chạy ra ngoài.

Sở Mộc bị dọa nhảy dựng, hỏi: “Làm gì đó?”

Tiểu hài tử ném cho Sở Mộc một câu: “Nói cho gia gia biết cha nói không lại người ta thì muốn đánh người. Để gia gia đánh cha!” Lời dứt, người đã chạy khỏi chủ viện, Sở Mộc nghẹn khí.

Tôn Phinh Đình buồn cười: “Hầu gia, chàng định làm gì đây.”

Sở Mộc nhìn về phía đông: “Đều tại thúc phụ và thẩm thẩm chiều nó.”

Tôn Phinh Đình: “Mấy ngày trước chàng có nói, cô nương gia phải được nuông chiều một chút.”

Sở Mộc: “Đúng là ta có nói, nhưng không bao gồm chuyện tranh luận với ta.”

Tôn Phinh Đình nói: “Nó cũng đâu có đối đầu với chàng, chỉ là ăn ngay nói thật.”

Sở Mộc nhìn nàng ấy: “Nàng cũng đứng về phía nó?”

Tôn Phinh Đình: “Ta gọi nó về, để chàng đánh một trận xả giận nhé?”

Sở Mộc có chút mất tự nhiên: “Vậy thì không cần. Mà lúc này nó đã sớm đến chỗ thẩm thẩm rồi, sao mà bắt nó về được.”

Nhưng mà, Sở Oa Oa cũng không có đi tìm nãi nãi, nó vừa tới đã bị một nữ tử đang thập thò hấp dẫn.

Tuy nhà Sở Mộc cùng Sở Tu Viễn kề nhau, nhưng Sở Oa Oa vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho nên dù là Lâm Hàn cẩn thận hay Tôn Phinh Đình cẩu thả cũng không dám để nó tự mình ra cửa —— mỗi lần ra vào đều có người gác cổng nhìn chằm chằm.

Hôm nay cũng giống như vậy.

Người gác cổng bên chỗ Sở Mộc nhìn Sở Oa Oa đến cách vách, lại không thấy nó gõ cửa đi vào, bèn đi tới hỏi: “Cô nương, làm sao vậy?”

Sở Oa Oa bắt lấy tay hắn, khoa tay múa chân ra hiệu “suỵt”, chỉ thấy nó lui đến gần chỗ nữ tử ven đường, hạ giọng nói: “Ta ở chỗ này canh, ngươi mau đi gọi người tới bắt trộm.”

Người gác cổng nghi hoặc khó hiểu: “Trộm? Ở đâu?” Nhìn theo tầm mắt của nó, lại thấy một nữ tử mặc y phục bằng vải thô, đầu bù tóc rối, nữ tử đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt lập loè, thoạt nhìn như đang chột dạ: “Cô nương đi vào trước, tiểu nhân đi kêu hầu gia.”

“Cái gì hầu gia?” Cấm vệ trong phủ Sở Tu Viễn nghe được giọng của Sở Oa Oa, cảm thấy không có khả năng, dù sao cũng chỉ mới rời khỏi mà. Lại sợ lầm nên cũng ra cửa tìm thử xem sao. Phát hiện thật sự là Sở Oa Oa, hỏi: “Sao cô nương lại trở về rồi?”

Tiểu hài tử vươn tay nhỏ túm hắn ra ngoài.

Cấm vệ trong phủ Sở Tu Viễn đều do hoàng đế Thương Diệu chọn lựa kỹ càng, người nào cũng cao to, trọng tâm vững vàng, một hài tử năm sáu tuổi làm sao lay động được.

Sở Oa Oa dùng hết sức bú sữa cũng không kéo được người, lại mệt đến mức lảo đảo lui về phía sau, thị vệ kia vội vàng đỡ nó, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Người gác cổng thấy thế, bỗng dưng muốn cười, chỉ phía ven đường, nhỏ giọng nói: “Cô nương nhà bọn ta nghi ngờ người kia là trộm, nhưng nhìn không giống, cũng không giống người tốt đẹp gì, đang muốn gọi người ra xem, tránh để người nọ chạy mất.”

Sở Oa Oa liên tục gật đầu.

Cấm vệ kia nhìn theo tầm mắt của một lớn một nhỏ, cả kinh trợn to hai mắt.

Sở Oa Oa thấy thế, vội hỏi: “Ngươi quen sao?”

Thị vệ kia lập tức quay đầu chạy vào nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-300.html.]

Sở Oa Oa trông vào cửa, tình huống như thế nào a.

Người gác cổng lại không biết thuật đọc tâm, nào biết được: “Cô nương mau đi xem một chút, tiểu nhân ở bên này quan sát.”

Sở Oa Oa không yên tâm: “Ngươi canh cho kỹ, đừng để nàng ta chạy.”

Người gác cổng: “Nếu chạy mất thì ngài cứ đuổi tiểu nhân đi.”

Tiểu hài tử yên tâm, cất bước chạy đến chủ viện: “Gia gia, nãi nãi ——” Lâm Hàn từ chủ viện đi ra, tiểu hài tử bước một bước, giữ chặt tay Lâm Hàn: “Nãi nãi, mau đi với con.”

Sở Tu Viễn bắt lấy tay tiểu hài tử.

Tiểu hài tử buông tay nãi nãi, hất tay gia gia: “Gia gia, không cần chơi, con có đại sự muốn nói với nãi nãi.”

Sở Tu Viễn: “Ta biết con muốn nói gì, ở bên ngoài có một nữ tử bộ dáng khả nghi. Người nọ không phải trộm, là muội muội của nãi nãi con.”

Tiểu hài tử kinh ngạc: “Muội muội? Nãi nãi còn có muội muội?!”

Sắp tới giờ cơm trưa, Sở Dương từ viện nói tới đây, nghe thấy vậy bèn hỏi Lâm Hàn: “Muội muội của nương không phải đã về huyện Phượng Tường hết rồi sao?”

Tiểu hài tử nhìn Lâm Hàn: “Huyện Phượng Tường là nơi nào?”

Lâm Hàn: “Việc này ta sẽ nói với con sau. Đại Bảo tới vừa lúc, đi xem nàng ta tới làm gì. Nếu cùng đường thì cứ cho mấy quan tiền. Nếu không phải thì bảo nàng ta lăn xa đi.”

Sở Dương gật đầu: “Nếu đều không phải thì sao?”

Lâm Hàn: “Con tự xem mà làm. Miễn cho ta nhìn thấy nàng ta là lại muốn đá cho một cước.”

Sở Dương nghe vậy không nhịn được cười: “Được, hài nhi đi xem đây.”

Sở Oa Oa nhìn nãi nãi, lại nhìn đại thúc, cuối cùng lại nhìn gia gia: “Nãi nãi không cần đi sao?”

Sở Tu Viễn: “Nếu nãi nãi con muốn đi, ta còn ngăn con làm cái gì?”

Tiểu hài tử ngẫm lại, gia gia nói rất có đạo lý, lại cảm thấy không đúng: “Nhưng nãi nãi không đi vậy còn ra đây làm gì?”

Lâm Hàn: “Để cho người khác ra mặt, ta và gia gia con ở phía sau cửa nghe xem nàng ta muốn tìm ta làm gì.” Sợ tiểu hài tử hỏi mãi không yên, không đợi Sở Oa Oa mở miệng: “Không muốn biết vì sao muội muội ta không ở Kinh Sư à?”

Tiểu hài tử rất muốn biết, gật đầu.

Lâm Hàn kéo tiểu hài tử về phòng, Sở Tu Viễn cùng tiểu hài tử nói chuyện lúc trước, bắt đầu từ chuyện hắn khắc phụ khắc mẫu khắc thê, là Thiên Sát Cô Tinh.

Sở Oa Oa lần đầu tiên nghe thấy chuyện của gia gia và nãi nãi, theo lời Sở Tu Viễn càng nói càng nhiều, đôi mắt tiểu hài tử cũng càng lúc càng mở to, mãi đến lúc kinh ngạc không khép miệng được, đại thúc nó mới trở lại.

Nhưng nhìn thấy Sở Dương, Sở Oa Oa lại không còn quan tâm tới nữ tử ngoài cửa nữa, túm tay Sở Tu Viễn muốn hắn kể tiếp.

Sở Tu Viễn cười nói: “Chuyện ta và nãi nãi con, cha con cũng rõ ràng, muốn nghe thì có thể hỏi hắn.”

Tiểu hài tử lắc đầu: “Đừng hỏi cha.”

Sở Tu Viễn thuận miệng hỏi: “Vì sao?”

Tiểu hài tử nghiêm túc nói: “Con và cha cãi nhau, không muốn nói chuỵen.” Kỳ thật là không dám, sợ Sở Mộc đánh nó.

Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn không biết chân tướng, lại nghĩ đến tiểu hài tử trở về chưa đầy một nén nhang, chắc cũng không phải đại sự gì. Sở Tu Viễn cười hỏi: “Là con cãi với hắn hay là hắn cãi với con?”

Tiểu hài tử cẩn thận ngẫm lại: “Cha không hiểu chuyện, cãi nhau với con.”

Sở Dương muốn cười: “Cha ngươi đoạt đồ chơi của ngươi à?”

Tiểu hài tử lắc lắc đầu: “Không phải. Cha không thừa nhận chuyện cha không lợi hại bằng gia gia, còn không cho ta nói.” Nói tới chuyện này, tiểu hài tử bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở chợ đông: “Gia gia nãi nãi, vì sao lại gạt con, nói Tái Bắc hầu lợi hại hơn gia gia?”

Tiểu hài tử không giữ được mồm miệng, Sở Tu Viễn đã đoán được nó sẽ hỏi Sở Mộc hoặc Tôn Phinh Đình, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Nhưng cũng chẳng phải chuyện lớn gì, nếu tiểu hài tử hỏi tới, Sở Tu Viễn cũng nói thẳng: “Bá tánh trên phố chưa từng gặp ta, cho rằng thân hình ta cao lớn, đầu to như chậu, tay như quạt hương bồ, nếu nghe nói ta là Đại tướng quân, chắc chắn sôi nổi vây đến quan sát ta, đến lúc đó chúng ta không thể mua sắm được nữa.”

Tiểu hài tử vốn định nói gia gia nó không phải người khổng lồ, lại nhớ tới lúc trước nó cũng nghĩ hoàng đế bệ hạ như người khổng lồ, lập tức nuốt lại lời muốn nói: “Con có thể tha thứ cho gia gia nãi nãi, nhưng sau này hai người không được gạt con nữa.”

Lâm Hàn thầm nhủ, sao có thể chứ. Ngoài miệng nói: “Việc sau này để sau này nói, hỏi chuyện đại thúc con trước đã, muội muội kia của ta tới làm gì vậy.”

Sở Oa Oa gật đầu: “Đúng vậy, phải đuổi người xấu đi.” Lập tức hỏi Sở Dương: “Đại thúc, người nọ tới tìm nãi nãi đòi bạc sao?”

Sở Dương trước khi ra ngoài đã tìm Hà An lấy mười quan tiền. Sở Dương nghe thế, bèn nói: “Ta không chờ nàng ta nhắc tới bạc thì đã đưa bạc cho nàng ta rồi.” Nhìn về phía Lâm Hàn: “Sau đó mới hỏi nàng ta có chuyện gì. Đại khái là thấy thái độ con không tốt, nàng ta cũng không dám nói lời vô nghĩa, chỉ nói nương nàng ta bệnh nặng, hy vọng trước khi c.h.ế.t có thể gặp mặt ngài một lần.”

Sở Oa Oa cảm thấy rất kỳ lạ: “Đã sắp chết rồi, sao còn muốn gặp nãi nãi?”

Sở Dương cười: “Ngươi biết chết là gì sao?”

Sở Oa Oa gật đầu: “Chôn dưới bùn đất nha. Lúc cha mang con đi xây mộ đã nói qua.” Đột nhiên nhìn Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn, hét lên: “Con không muốn gia gia nãi nãi chết!”

Sở Tu Viễn bị nàng dọa nhảy dựng, bèn nói: “Gia gia nãi nãi sẽ không chết.” Không đợi tiểu hài tử mở miệng, lại nói: “Con khoan nói chuyện đã, nghe đại thúc con nói xong rồi lại nói.” Lại nhìn Sở Dương ý bảo nó tiếp tục.

Sở Dương nhìn Lâm Hàn: “Tuy con tin con người trước khi chết sẽ nói lời thật lòng nhưng lại không tin loại người ích kỷ cả đời như nương của ngài đến già lại chợt hiểu ra. Con đoán là bà ta muốn dùng cái chết để ép ngài làm một số việc, ví dụ như giúp đỡ muội muội của ngài.”

Lâm Hàn ngẫm lại những chuyện mà người nương rẻ rách kia đã làm với nàng trước đây, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng từng chuyện từng chuyện đều khiến người ta ghê tởm: “Bà ta có thể làm được đó. Lâm Vũ đi rồi?”

Sở Dương lắc đầu: “Nàng ta nói cha nàng ta muốn gặp ngài.” Khẽ cười một tiếng.

Sở Oa Oa thấy thế, lại muốn mở miệng, lại nhớ tới lời gia gia nó: “Đại thúc đừng cười, nói nhanh đi.”

Sở Dương thu lại ý cười, nói: “Nàng ta nói bọn họ lúc trẻ không hiểu chuyện, hiện giờ già rồi, biết bản thân trước kia mười phần sai trái, hy vọng nương có thể tha thứ bọn họ. Tốt nhất vẫn là mẫu thân tự đến huyện Phượng Tường, chính miệng nói tha thứ cho bọn họ.”

Sở Oa Oa cả kinh “a” một tiếng, rốt cuộc không nhịn được: “Dựa vào cái gì mà muốn nãi nãi đến huyện Phượng Tường? Bọn họ cầu sự tha thứ, không phải nên tới tìm nãi nãi sao?”
 
Chương 301


Lâm Hàn không hề để Lâm Vũ vào mắt, cười nói: “Bởi vì mặt bọn họ như chậu to, đời này không học được cách tôn trọng người khác.”

Sở Oa Oa: “Vậy nãi nãi không cần đi.”

Lâm Hàn “ừ” một tiếng, bèn hỏi Sở Dương: “Còn ở bên ngoài sao?”

Sở Dương gật đầu, hỏi Lâm Hàn: “Con bảo nàng ta về nhé?”

Sở Oa Oa đột nhiên đứng dậy: “Ta đi!”

Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng, hỏi: “Con đi làm gì?”

Tiểu hài tử thản nhiên nói: “Khiến nàng ta sau này đừng tới tìm nãi nãi nữa.”

Lâm Hàn muốn nói con đừng đi, sau đó lại nghĩ có Sở Dương đi theo, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nói với tiểu hài tử: “Bảo Hà An chuẩn bị cho nàng ta hai mươi lượng hoàng kim.”

Tiểu hài tử nhíu mày, không vui: “Sao còn phải cho nàng ta bạc?”

Sở Tu Viễn hiểu Lâm Hàn nên nói thay nàng: “Nãi nãi con cho nương nàng phí mai táng, dù sao cũng có ơn sinh dưỡng.”

Tiểu hài tử nghe thế lập tức muốn chui xuống đất, gắng gượng: “Được rồi.” Chạy đi tìm Hà An.

Sở Dương theo bản năng nhìn cha nương nó, Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, Sở Dương nhanh chóng đuổi theo.

Lâm Hàn nghe tiểu hài tử hét lớn: “Đại thúc, ngươi không cần đi, ta tự mình đi.” Không nhịn được cười.

Sở Tu Viễn nhìn ra ngoài, không thấy được tiểu hài tử, nghĩ rằng nó đã chạy tới phòng thu chi: “Muốn ra ngoài xem thử không?”

Lâm Hàn: “Tránh sau cửa à?”

Sở Tu Viễn gật đầu.

Lâm Hàn đứng dậy theo hắn đến chủ viện, nhìn thấy tiểu hài tử đang ôm hoàng kim chạy ra, lập tức đi theo rồi tránh sau cửa nghe ngóng: “Cha nương ngươi quá xấu xa, nãi nãi ta không muốn gặp bọn họ. Nhưng mà, nhưng mà bọn họ cũng từng nuôi nãi nãi nên nãi nãi cho ngươi hai mươi lượng hoàng kim, nương ngươi mười lượng, cha ngươi mười lượng, sau này đừng tới nữa.”

Sở Tu Viễn nhìn qua kẹt cửa thấy tiểu hài tử đưa bạc qua.

Tiếng Lâm Vũ quá nhỏ, Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn không nghe rõ nàng ta nói gì, chỉ nghe tiểu hài tử nói: “Ta là tôn nữ của gia gia nãi nãi, chuyện của bọn họ chính là chuyện của ta, ta có thể thay bọn họ làm chủ.” Lại vẫy tay nhỏ: “Ngươi đi đi. Nếu không đi thì ta sẽ tức giận. Ta mà tức giận thì ngươi phải trả bạc lại cho ta.” Chỉ vào số bạc trong tay Lâm Vũ: “Ta không muốn cho ngươi nhưng nãi nãi một hai bắt ta phải đưa.” Không đợi Lâm Vũ mở miệng: “Chính vì nãi nãi ta quá tốt bụng nên ngươi mới có thể mò tới đây. Nếu sau này lại đến nữa, ta nhất định không báo lại với nãi nãi.”

Lâm Hàn nghe vậy có chút ngoài ý muốn: “Oa Oa mà cũng có thể nói ra mấy lời này sao.”

Sở Tu Viễn: “Cả ngày cứ cãi nhau với tên tiểu tử Sở Bạch Bạch kia, không biết ăn nói mới là bất thường đo.” Cảm thấy con bé và Sở Dương sắp trở lại, Sở Tu Viễn kéo Lâm Hàn, vừa đi vừa nói: “Bây giờ ta đang lo lắng nếu chúng ta ra ngoài, ba năm tháng nó không gặp ta và nàng, có thể khóc đứt ruột đứt gan không.”

Nhi tử của Sở Mộc quá ầm ĩ, Tôn Phinh Đình mỗi ngày bị hài tử quấy khóc đến đau đầu, không có tinh lực quản nữ nhi, Sở Oa Oa rảnh rỗi là lại chạy sang bên này, Lâm Hàn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, có thể kể chuyện xưa cho nó nghe, lại có thể chơi đá cầu với nó, đôi khi còn làm cho nó đồ ăn ngon, còn tận tâm hơn cách phu nhân Thừa tướng đối xử với tôn nữ của bà ấy, trong lòng tiểu hài tử, Lâm Hàn chính là thân nãi nãi của nó, Sở Tu Viễn chính là tổ phụ của nó.

Tổ phụ tổ mẫu đồng thời biến mất, Lâm Hàn tự nhận thấy đến bản thân mình còn không chịu nổi, nói: “Có thể lắm. Vậy làm sao bây giờ? Con bé cũng không có đồng học và bằng hữu như Bảo Bảo, còn có Đại Bảo cùng Nhị Bảo chơi cùng.”

Sở Tu Viễn cũng không có biện pháp tốt hơn: “Hai ngày nữa đi tìm Phinh Đình hỏi thăm một chút xem sao?”

Qua hai ngày, Lâm Hàn cũng không đi hỏi Tôn Phinh Đình. Nhưng nàng thật sự không nghĩ ra cách gì hay, lại không thể không cho hài tử sang đây, hai mươi chín tháng chạp, cho dù là Sở Dương ở nha môn Đình úy hay Sở Ngọc phụ việc bên cạnh Thái thường đều được nghỉ, mấy huynh đệ dắt Sở Oa Oa tới phố chợ, trong phủ vắng tanh, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn dứt khoát tìm sang cách vách.

Sở Tu Viễn tìm được Sở Mộc trong thư phòng của hắn, nói chuyện quý sau có thể bọn họ phải ra ngoài mấy tháng.

Nhưng không chờ Sở Tu Viễn nói xong, Sở Mộc đã không nhịn được cười nhạo.

Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu: “Ngươi cười cái gì?”

Sở Mộc: “Cười ngài thật biết nhẫn nhịn.”

Sở Tu Viễn: “Ngươi biết?”

Sở Mộc: “Bệ hạ cứ nhắc mãi, nhưng ta cho rằng ít nhất phải chờ đến đại hôn của Thái tử. Không nghĩ tới Thái tử còn chưa đính hôn, Đại Bảo Bảo còn chưa nhược quán mà các vị đã không nhịn được muốn chạy ra ngoài. Lúc trước có phải đã định tháng năm sẽ đi không? Vì chuyện gì mà không đi?”

Sở Tu Viễn không nghĩ có thể giấu được Sở Mộc, nghe vậy cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn: “Sao ngươi lại nghĩ là tháng năm?”

Sở Mộc: “Vừa đến tháng năm là việc của ngài đã rơi hết vào tay ta. Chẳng lẽ không phải?”

Sở Tu Viễn: “Thời tiết tháng năm quá nóng nực, sao có thể thoải mái bằng nhà mình chứ.”

Sở Mộc há mồm muốn hỏi cái gì, bỗng nhiên nhớ tới trước đó vài ngày thẩm thẩm đã dạy Sở Bạch Bạch quản gia: “Đầu tháng tám à?”

Sở Tu Viễn cười cười không trả lời.

Sở Mộc biết mình đoán đúng rồi, cũng lười hỏi đến nguyên nhân bọn họ không đi, phỏng chừng là bị một số chuyện hắn không biết trì hoãn, trực tiếp hỏi: “Sang năm khi nào đi?”

Sở Tu Viễn: “Xem thời tiết đã.”

Sở Mộc không hiểu: “Nếu còn chưa xác định, ngài nói cho ta sớm vậy làm gì?” Trong lòng có dự cảm bất hảo: “Không phải ngài đang trông chờ lúc đó ta sẽ ngăn Sở Bạch Bạch lại chứ? Thúc phụ, ngài tha cho ta đi. Tính tình chó con của nhi tử ngài, đến bệ hạ còn không ngăn được.”

Sở Tu Viễn: “Có bệ hạ ở đó, Sở Bạch Bạch không dám gây rối. Ta muốn nói với ngươi chuyện của tiểu Sở Bạch Bạch.”

Cùng lúc đó, trong chủ viện, Lâm Hàn cũng nói với Tôn Phinh Đình chuyện tiểu Sở Bạch Bạch.

Tôn Phinh Đình nghe được bốn chữ “tiểu Sở Bạch Bạch” lại không nhịn được cười: “Thẩm thẩm nói Oa Oa sao? Nó càng ngày càng nghịch ngợm. Miệng nhỏ kéo da non rồi, có khi ta và hầu gia cũng không nói lại nó.”

Lâm Hàn gật đầu, nửa thật nửa giả nói: “Thúc phụ ngươi nói ta gả cho hắn đã nhiều năm, chỉ đi ra ngoài có một lần, còn là mang binh đánh giặc. Hắn muốn thừa dịp ba hài tử còn chưa tới tuổi thành thân, hắn còn chưa già, mang ta ra ngoài đi dạo.”

Tôn Phinh Đình: “Khá tốt. Khi nào xuất phát? Ngài tới tìm ta có phải vì không yên tâm Đại Bảo Bảo không, hy vọng bọn ta trông chừng nó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-301.html.]

Lâm Hàn: “Có Đại Bảo cùng Nhị Bảo trông nó rồi, Đại Bảo Bảo không cần ngươi cùng Sở Mộc ra mặt.”

Tôn Phinh Đình muốn hỏi, vậy là chuyện gì. Bỗng nhiên nghĩ đến từ khi Lâm Hàn tiến vào chỉ toàn nhắc chuyện hai hài tử của nàng ấy, bừng tỉnh đại ngộ: “Ngài lo lắng Oa Oa sao? Chắc con bé sẽ náo loạn cả nhà ta lên mất.”

Lâm Hàn gật đầu: “Bọn ta cũng đang lo lắng điểm này. Việc này cũng trách ta và thúc ngươi, không nên mang nó ra ngoài đi dạo mỗi ngày như thế, khiến nó thấy bản thân còn thân với bọn ta hơn ngươi và Sở Mộc.”

Tôn Phinh Đình vội nói: “Thẩm thẩm đừng nói như vậy. Nếu không phải có hai người, con bé sẽ không thể vui vẻ như hiện tại. Hơn nữa, nếu không phải ngài cùng thúc phụ dạy nó luyện võ, ta cùng hầu gia cho dù dùng bạc mời người thì cũng không có ai tình nguyện nhận một nữ đồ đệ.”

Lâm Hàn cười: “Ngươi không trách bọn ta dạy dỗ Oa Oa như dạy dỗ một tiểu tử à?”

Tôn Phinh Đình thành thật nói: “Ta vốn cảm thấy nữ nhi tập võ chẳng để làm gì. Sau lại nghe Oa Oa nói chuyện của cô nương Lục gia, chính là người định đính thân cùng hầu gia, lại cảm thấy nữ hài tử nên biết một ít quyền cước công phu mới tốt. Nếu trượng phu thích đánh bạc, lại không muốn hòa ly, lúc này có thể bắt người trói lại, hoặc đánh hắn đến mức đi đứng không vững, hắn ta sẽ không dám nữa. Đâu giống hiện tại chỉ có thể tự oán tự ngải.”

Lúc Lâm Hàn dạy Sở Oa Oa tập võ thật không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nàng cũng không giải thích, chỉ nói: “Hôm nào ngươi nhắc nhở Oa Oa đi, tránh việc bọn ta đột nhiên ra ngoài sẽ khiến nó chịu không nổi.”

Tôn Phinh Đình khẽ lắc đầu.

Lâm Hàn nhíu mày, nàng ấy có ý gì, không vui à.

Tôn Phinh Đình thấy nàng hiểu lầm, vội nói: “Thẩm thẩm hẳn là cũng biết, Oa Oa còn nhỏ, nói mơ hồ quá Oa Oa nghe không hiểu, nói trắng ra nó chắc chắn sẽ nháo.”

Lâm Hàn theo bản năng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Sở Bạch Bạch biết làm sao bây giờ.

Nói thế nào thì cũng là vì Sở Oa Oa.

Hôm nay ba huynh đệ bọn nó bế chất nữ lên xe ngựa, Sở Oa Oa không nhịn được oán giận, cha nó không hề đưa nó ra ngoài chơi, cả ngày chỉ biết bận rộn công việc.

Sở Tu Viễn gần đây nhàn nhã thế nào, Sở Dương vẫn luôn nhìn thấy —— chỉ vào cung điểm mão rồi về.

Gần đây Sở Dương gặp được mấy vị quan lại cứ ậm ờ hỏi nó, có phải cha nó lại chọc giận bệ hạ không, bệ hạ định cho hắn về hưu, để Sở Mộc lên thay thế.

Nếu không phải Sở Dương nhìn thấy mặt mũi cha nó cả ngày hồng hào, còn trẻ trung hơn trước thì chắc chắn sẽ hoài nghi cha nó đã khiến long nhan giận dữ rồi.

Nhưng nguyên nhân chính là vì không có việc gì, Sở Dương mới cảm thấy kỳ quặc, rồi lại nghĩ không ra nguyên nhân khác. Hiện giờ vừa nghe Sở Oa Oa nói, không riêng Sở Dương cùng Sở Bạch Bạch, ngay cả Sở Ngọc cũng nghĩ thông suốt.

Sở Ngọc hỏi: “Bọn họ thật muốn đi ra ngoài?”

Sở Bạch Bạch: “Không ra ngoài thì sao phải đẩy việc cho Mộc ca? Cha cũng đâu có già cả bất động.”

Sở Dương hỏi tiếp: “Đi cùng bệ hạ sao?”

Sở Ngọc nói: “Đây là chuyện hiển nhiên. Đừng nói cha là Đại tướng quân Vạn Hộ hầu, cho dù là một trong tam công cửu khanh, muốn nghỉ dài hạn thì phải nhường lại vị trí. Hiện giờ cha vẫn là Đại tướng quân, công sự giao cho Mộc ca làm, chắc chắn là chủ ý của bệ hạ.”

Sở Oa Oa nghe xong lại thấy như lọt vào trong sương mù: “Nhị thúc, các ngươi đang nói cái gì vậy? Đừng nói nữa, chúng ta còn phải đến chợ đông đó.”

Sở Ngọc há mồm muốn nói, đi nữa là gia gia nãi nãi ngươi biến mất đó. Lời nói đến bên miệng mới ý thức được mấy lời này sẽ khiến cho tiểu hài tử sợ hãi òa khóc: “Oa Oa, nếu cho ngươi đến Thái Học, sau đó ở Thái Học vài ngày, ngươi có nhớ gia gia nãi nãi không?”

Sở Oa Oa liên tục gật đầu, lại hỏi: “Vì sao phải tới Thái Học?”

Sở Bạch Bạch nói tiếp: “Nhị thúc ngươi chỉ là đang ví dụ thôi. Nếu như gia gia nãi nãi về quê ở mấy ngày, ngươi có nhớ bọn họ không?”

Sở Oa Oa lại lần nữa gật đầu.

Sở Bạch Bạch lại hỏi: “Nếu là mấy tháng, hơn một trăm ngày thì sao?”

Sở Oa Oa cả kinh “a” một tiếng, không dám tin tưởng: “Lâu như vậy?”

Sở Bạch Bạch gật đầu: “Ngươi lại không thể đi cùng.”

Sở Oa Oa hỏi: “Tại sao?”

Sở Bạch Bạch: “Bọn họ có việc, không thể mang theo tiểu hài tử, ngươi có khóc hay không?”

Tiểu hài tử méo miệng: “Bây giờ ta rất muốn khóc. Tiểu thúc, có thể không cho gia gia nãi nãi đi không?”

Sở Bạch Bạch tàn nhẫn lắc đầu: “Bọn họ là trưởng bối, ta là vãn bối, không quản được bọn họ.”

Sở Oa Oa: “Ta đây đi cùng gia gia nãi nãi.”

Sở Bạch Bạch nhắc nhở nó: “Cha nương ngươi không đi.”

Tiểu hài tử không chút suy nghĩ: “Không đi thì không đi. Dù sao hằng ngày cha cũng đâu có về nhà, ta ở nhà cũng chẳng thấy người. Nương sao, đến đệ đệ còn không lo nổi, không rảnh quản ta.”

Sở Dương nghe vậy bèn nhìn Sở Bạch Bạch, ám chỉ: “Cha nương biết chắc chắn sẽ đánh đệ.”

Sở Bạch Bạch lạnh lùng nói: “Ta nói cái gì? Đang giúp bọn họ khuyên Oa Oa đây, bọn họ biết còn phải đến cảm tạ ta.”

Sở Oa Oa nói: “Tiểu thúc không cần khuyên ta, ta muốn đi cùng gia gia nãi nãi. Không cho ta đi ta cũng sẽ lén đi theo.”

Sở Bạch Bạch: “Bọn họ cưỡi ngựa.”

Tiểu hài tử tức ỉu xìu, rất muốn khóc.

Sở Bạch Bạch không dám dọa hài tử khóc thật, bằng không cha nương sẽ đánh nó: “Ta có một ý kiến hay.”

Tiểu hài tử chụp lấy tay nó: “Mau nói!”

Sở Bạch Bạch: “Ta cột ngươi vào gầm xe.”
 
Chương 302


Tiểu hài tử kinh ngạc há mồm: “… Gầm xe?!”

Sở Bạch Bạch gật đầu: “Đến ngoài thành lại kêu gia gia nãi nãi dừng xe, sau đó không để gia gia nãi nãi kịp quở trách, ngươi lập tức khóc lớn, chỉ trích bọn họ lén chuồn đi, không xem ngươi là tôn nữ ruột. Bọn họ không những không dạy dỗ ngươi, còn mang ngươi theo cùng nữa.”

Tiểu hài tử vội nói: “Ta muốn chui gầm xe.”

Sở Dương cùng Sở Ngọc ca nhíu mày. Sở Bạch Bạch trừng liếc mắt hai người —— có chuyện cũng im lại cho đệ.

Tiểu hài tử không phát hiện điểm này, bắt lấy cánh tay Sở Bạch Bạch, vội vàng hỏi: “Khi nào gia gia nãi nãi về quê?”

Sở Bạch Bạch nào biết, bèn bịa chuyện: “Muộn nhất là mười lăm tháng tám. Việc này không thể nói với người khác, bao gồm cả cha nương ngươi.”

Tiểu hài tử dùng sức gật đầu: “Ta biết. Nếu cha ta biết thì chắc chắn không cho ta đi.”

Sở Bạch Bạch không yên tâm: “Cũng không thể hỏi gia gia nãi nãi ngươi, bọn họ không phải không nghĩ tới chuyện dắt theo ngươi, chỉ là trên đường xóc nảy, lo lắng ngươi chịu không nổi.”

Tiểu hài tử hừ một tiếng: “Ta không có yếu ớt như vậy.”

Sở Ngọc nói tiếp: “Ngươi lợi hại nhất. Sở Oa Oa lợi hại tới chợ đông rồi, muốn nhị thúc ôm ngươi xuống xe không?”

Xe ngựa quá cao, Sở Oa Oa lợi hại không dám đi xuống, đưa tay nhỏ cho Sở Ngọc, Sở Ngọc ôm nó nhảy xuống xe ngựa, Sở Dương túm chặt Sở Bạch Bạch sắp bước xuỗnge

Sở Bạch Bạch cười: “Trước kia đều là đệ ôm Oa Oa xuống, lần này nhị ca chủ động mở miệng, đệ đã biết là hai người có chuyện gì rồi. Nói đi.”

Sở Dương: “Mấy lời vừa nãy chỉ là để gạt Oa Oa hay đệ thật sự nghĩ như vậy?”

Sở Bạch Bạch hỏi lại: “Huynh thấy thế nào?”

Sở Dương: “Ta thấy đệ không dám. Nếu không không riêng cha nương, Mộc ca cũng đến thu thập đệ.”

Sở Bạch Bạch đẩy tay nó ra: “Vậy huynh còn hỏi làm gì.”

Sở Dương yên tâm, nhưng lại không nhịn được lo lắng: “Oa Oa không đi được, chẳng phải sẽ đến tìm đệ khóc nháo sao?”

Sở Bạch Bạch dừng lại, nhìn tiểu hài tử nhảy nhót kéo tay Sở Ngọc cách đó không xa, nói: “Nếu ta đã dám nói thì chắc chắn đã có biện pháp đưa con bé lên xe.”

Sở Dương thuận miệng hỏi: “Biện pháp gì?”

Sở Bạch Bạch nhìn ca ca nó: “Muốn biết?”

Sở Dương thấy thế bèn muốn nói không cần biết. Nhưng mà Sở Bạch Bạch lại mở miệng trước: “Không nói cho huynh.”

Sở Dương lúc nãy đã dự đoán được chuyện này, rất muốn đánh nó: “Trở về ta sẽ nói cho cha nương.”

Sở Bạch Bạch xua tay không quan tâm: “Không sợ cha nương đi một lần hết một năm thì cứ việc nói.”

Sở Dương hoảng hốt, vội hỏi: “Có ý gì?”

Sở Bạch Bạch quăng cho ca ca một ánh mắt “tự huynh nghĩ đi” rồi đuổi theo nhị ca và chất nữ nhà mình.

Một buổi sáng đầu năm, Lâm Hàn cùng Tôn Phinh Đình mang theo đám nhỏ vào cung chúc tết Hoàng Hậu, Sở Bạch Bạch thừa dịp nương nó, Hoàng Hậu cô mẫu cùng tẩu tử đang bận rộn chơi đùa với tiểu chất tử, nó đã tranh thủ đưa đại chất nữ —— chuồn đến Đông Cung gặp mặt Thái tử.

Biểu huynh đệ hai người thì thầm một hồi, Sở Bạch Bạch kéo Sở Oa Oa ra khỏi Đông Cung, lập tức nhìn thấy tẩu tử bế hài tử đang đi ra cùng nhũ mẫu.

Sở Bạch Bạch bế Sở Oa Oa lên rồi bước nhanh qua đó: “Tẩu tẩu, nương ta đâu?”

Tôn Phinh Đình: “Đang nói chuyện phiếm với Hoàng Hậu. Các ngươi đang đi đâu vậy?”

Sở Oa Oa bọc người kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, nói: “Đến Đông Cung của Thái tử. Nương, Đông Cung thật lớn. Điểm tâm của Đông Cũng cũng ngon, ngon giống nãi nãi làm vậy.”

Tôn Phinh Đình hỏi: “Con lại đói bụng sao?”

Sở Bạch Bạch thay tiểu hài tử trả lời: “Có ăn một chút rồi. Tẩu tẩu, là nương có việc cần nói với Hoàng Hậu cô mẫu nói hay là Hoàng Hậu có việc tìm nương?”

Tôn Phinh Đình ngẫm lại: “Hình như là Hoàng Hậu có việc tìm thẩm thẩm.” Sau đó lại hỏi: “Có gì khác nhau sao?”

Sở Bạch Bạch thầm nhủ, khác nhau rất lớn đó.

Nếu là nương tìm Hoàng Hậu, nhất định là nói tới chuyện đi ra ngoài. Nếu là Hoàng Hậu tìm nương, hơn phân nửa là nói chuyện Thái tử phi.

Sở Bạch Bạch không rõ Tôn Phinh Đình có biết chuyện nương nó muốn đi ra ngoài không, cũng không dám nói thật: “Nếu là Hoàng Hậu tìm nương, chắc là nương phải ở lại đến giữa trưa hoặc tới canh ba mới có thể trở ra. Ngược lại, chúng ta có thể chờ nương một lát.”

Tôn Phinh Đình nói: “Khó trách thẩm thẩm lại bảo chúng ta đi về trước.”

Sở Bạch Bạch: “Vậy chúng ta đi thôi.” Sau đó lại phát hiện điểm không đúng: “Đại ca cùng nhị ca đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-302.html.]

Tôn Phinh Đình: “Đi cùng hầu gia rồi, cũng không nói là đi đâu.”

Sở Bạch Bạch hỏi: “Bọn họ có thể có chuyện gì?”

Tôn Phinh Đình thành thật nói: “Ta cũng không biết. Lát nữa ngươi hỏi bọn họ đi.”

Sở Bạch Bạch chuẩn bị hỏi hai người đó một chút, miễn cho bọn họ nói chuyện nó muốn cột Sở Oa Oa vào gầm xe cho Sở Mộc nghe.

Giờ Mùi hai khắc, cơm nước xong xuôi, Sở Dương cùng Sở Ngọc đi ra ngoài, Sở Bạch Bạch theo sau, ra khỏi chủ viện lập tức hỏi hai vị huynh trưởng: “Cả buổi sáng hai người đi cùng Mộc ca?”

Sở Ngọc cười hỏi: “Lo lắng bọn ta mách chuyện đệ làm với Mộc ca sao?”

Sở Bạch Bạch hỏi lại: “Đệ làm gì chứ?”

Sở Ngọc: “Nếu không làm gì thì đệ quan tâm bọn ta và Mộc ca chi vậy? Đại Bảo Bảo, cái này không giống tác phong của đệ.”

Sở Bạch Bạch lập tức biết bọn họ chưa nói, nếu không sẽ không đứng đây giằng co với nó: “Đệ không giống mình chẳng lẽ lại giống hai huynh?” Ném cho hai bọn họ ánh mắt khinh thường rồi trở về phòng.

Sở Dương hỏi: “Không muốn biết Mộc ca và bọn ta đã nói gì sao?”

“Thích nói hay không thì tùy!” Sở Bạch Bạch vứt ra một câu, tiếp tục đi về phía tiểu viện của mình.

Sở Ngọc ba bước làm hai bước tới, kéo tay nó: “Gấp gáp như vậy làm gì?”

Sở Bạch Bạch dừng lại, quay đầu hỏi: “Có nói không?”

Sở Ngọc nào còn dám tiếp tục vòng vo với nó: “Mộc ca cũng không rõ khi nào cha nương mới đi ra ngoài. Không chừng sáng mai chúng ta vừa ngủ dậy là hai người bọn họ đã đi rồi.”

Sở Bạch Bạch lắc đầu.

Sở Ngọc: “Đệ không tin? Mộc ca không đi, hắn không cần thiết, cũng không dám gạt chúng ta. Bằng không một mình Sở Oa Oa là có thể náo loạn đến mức hắn không dám về nhà.”

Sở Bạch Bạch: “Hắn nói như vậy chỉ có thế thấy là hắn không hiểu cha nương. Người cha Đại tướng quân kia của chúng ta làm được nhưng nương thì không.”

Sở Dương hỏi: “Đệ biết sao?”

Sở Bạch Bạch lắc lắc đầu: “Ta không biết những cái khác, nhưng ta biết nương những ngày trước khi nương xuất phát đi đâu đó sẽ khác ngày bình thường. Không tin cứ chờ coi.”

Ngày hai mươi tháng bảy, một đợt mưa to quaddi, thời tiết chợt chuyển lạnh, buổi tối Lâm Hàn đã lấy đệm chăn ra, lại hỏi Sở Tu Viễn: “Mấy hôm trước chàng đã nói trời vừa trở lạnh là chúng ta xuất phát, vậy là mấy ngày nữa sẽ đi hay vẫn chờ tới mười lăm tháng tám?”

Sở Tu Viễn lau chân, gọi nha hoàn tiến vào thu dọn một chút, đóng hết cửa sổ rồi mới nói: “Bệ hạ lo nếu tiếp tục chờ thì trời lại mưa to nên tính mấy ngày nữa sẽ đi.”

Lâm Hàn: “Cụ thể là ngày nào? Ta còn phải dặn dò công việc nữa.”

Sở Tu Viễn: “Còn chưa sắp xếp xong sao?”

Lâm Hàn: “Xong rồi. Cũng nói với Sở Mộc rồi, nhưng còn phải đưa chìa khóa nhà kho cho Đại Bảo.”

Sở Tu Viễn không tán đồng: “Đừng đưa cho nó trước. Chỉ cần ghi lại nơi cất chìa khóa trong thư là được.”

Lâm Hàn ngẫm lại, nếu Sở Dương đã biết vậy ngày Sở Bạch Bạch biết cũng không còn xa: “Cũng đúng. Ngày mai nhớ hỏi rõ bệ hạ.”

Hoàng đế Thương Diệu cân nhắc một đợt mưa to qua đi thì trời có thể trong được tới mười ngày nửa tháng, ngày kế Sở Tu Viễn hỏi y khi nào xuất phát, hoàng đế Thương Diệu bèn nói ngày hai mươi sáu.

Lúc đầu Thương Diệu định xuất phát ngày hai mươi bốn, nhưng đó là ngày hưu mộc, Sở Dương, Sở Ngọc và Sở Bạch Bạch đều ở nhà, e là Lâm Hàn khó ra cửa, Thương Diệu mới chuyển sang ngày hai mươi sáu.

Mấy ngày còn lại đối với Lâm Hàn hay hoàng đế đều trôi qua thật nhanh.

Sáng sớm ngày hai mươi sáu, Lâm Hàn phân phó đầu bếp làm nhiều món hài tử thích ăn, nhìn ba nhi tử ăn no uống đủ rời nhà, lập tức sai nha hoàn lấy hành lý của nàng và Sở Tu Viễn ra.

Giờ Tỵ hai khắc, ngoài phủ Đại tướng quân xuất hiện thêm hai chiếc xe ngựa vừa to vừa rộng.

Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn vừa ra cửa đã lập tức đi về phía chiếc xe ngựa phía sau, rèm chiếc xe trước lại mở ra, Thương Diệu xuất hiện trước mặt hai người, không đợi bọn họ mở miệng: “Tu Viễn, tới chỗ trẫm.”

Sở Tu Viễn lộ vẻ chần chờ: “Không thích hợp đi?”

“Trẫm nói không thích hợp à?” Hoàng đế Thương Diệu hỏi.

Sở Tu Viễn nghẹn ứ, chỉ có thể nói với Lâm Hàn: “Phu nhân lên trước đi, lát nữa ta sẽ qua.”

Lâm Hàn liếc mắt nhìn hoàng đế, đẩy cửa nhảy lên xe ngựa, lại bị dọa nhảy dựng: “Sao ngài lại ở đây?!” Vẻ mặt khiếp sợ.

Hoàng Hậu hiếm khi thấy nàng thất thố như vậy: “Ta không ở đây, chẳng lẽ lại ở gầm xe sao?”

Lâm Hàn ngưng thở: “Thiếp thân không có ý đó. Là là bệ hạ không nói còn có ngài.”

Hoàng Hậu vừa túm lấy hành lý Lâm Hàn vừa ném lên xe vừa nói: “Mau lên đi đã.” Đợi Lâm Hàn đi vào, đóng cửa xe, Hoàng Hậu mới tiếp tục nói: “Ta cũng mới biết mấy hôm trước thôi. Sớm biết bệ hạ muốn ta đi theo, trước đó vài ngày cũng sẽ không gọi ngươi tới bàn chuyện tuyển phi cho Dịch nhi.”
 
Chương 303


Lâm Hàn: “Quyết định rồi?”

Hoàng Hậu khẽ lắc đầu: “Ta muốn làm sớm một chút, nhưng bệ hạ nói tới ba mươi mốt tuổi y mới có Dịch nhi, năm năm nữa tuyển Thái tử phi cũng không muộn.”

Lâm Hàn vừa nãy còn thấy kỳ lạ sao không nghe Sở Tu Viễn nhắc tới, nghe vậy đã hết hoài nghi: “Bệ hạ có nói chúng ta sẽ đi đâu trước không?”

Hoàng Hậu cẩn thận ngẫm lại lời của hoàng đế hai ngày trước: “Bệ hạ hỏi ta có muốn về quê không, ta nói đi hay không đều được. Bệ hạ chỉ ừ một tiếng, cũng không nói có đi không, ta cũng không biết được.”

Lâm Hàn: “Vậy chắc là sẽ đi.”

Hoàng Hậu tò mò: “Tu Viễn nói với ngươi hắn muốn về quê sao?”

Lâm Hàn: “Không có. Bệ hạ ra ngoài lần này ngoài việc giải sầu đó thì còn muốn quan sát dân tình, nhưng những nơi bệ hạ từng đi qua cũng không nhiều lắm, muốn nhìn xem hiện tại và quá khứ có điểm nào khác nhau thì nên về quê của ngài và phu quân. Ngoài Kinh Sư thì y quen thuộc nơi đó nhất.”

Tại đồng cỏ ven đường cách thành trì hai mươi dặm, mấy người vốn không nên xuất hiện lại đang ở đó nói về hành trình lần này của hoàng đế Thương Diệu.

Sở Bạch Bạch nhìn về phía Trường An, từ đây nhìn về phía đó chỉ thấy toàn hoa màu, lập tức hỏi người bên cạnh: “Ngươi xác định bọn họ sẽ đi qua đây?”

Thái tử nhảy xuống ngựa, tuốt một mớ bông lúa, phát hiện hạt nào cũng no đủ, năm nay hẳn là một năm được mùa, cười: “Ta không thể kết luận. Nhưng nếu muốn về quê của cữu cữu chỉ có thể đi quan lộ hoặc là đi đường xi măng bên cạnh. Nhưng mà đi quan lộ thì phải đi vòng đến hai mươi dặm, phụ hoàng ăn no rảnh rỗi cũng sẽ không chọn đi quan lộ. Hơn nữa, nếu ngài ấy đi quan lộ thì khác nào đang tuyên bố cho vạn dân biết ngài ấy đang ở trong xe sao.”

Sở Dương ngẫm lại: “Thái tử nói rất đúng. Nhưng đã là giữa trưa rồi, lẽ ra cũng nên tới rồi chứ.”

Tiểu hài tử vùi trong lòng Sở Ngọc sờ bụng, ngửa đầu nói: “Nhị thúc, ta đói bụng.”

Sở Ngọc sờ đầu nó: “Nhịn một chút nữa, gia gia nãi nãi tới là có ăn ngay thôi.”

Thái tử nghe vậy vui vẻ: “Bọn họ không có đồ ăn trên xe đâu.”

Sở Ngọc cùng Sở Oa Oa đồng thời quay sang.

Thái tử gật đầu: “Ta lo bị lầm nên trước khi ra cửa đã cố ý tới Ngự Thiện Phòng một chuyến, phụ hoàng không sai ngự trù chuẩn bị thức ăn, lại nhìn thấy Thường Hỉ xách một rổ rau củ quả từ Ngự Thiện Phòng đi ra rồi đặt lên xe. Nếu Oa Oa muốn ăn củ quả thì bên này cũng có.” Giơ tay chỉ vào số khoai lang cách đó không xa: “Để tiểu thúc của ngươi đào cho ngươi hai củ.”

Sở Oa Oa vội hỏi: “Nướng khoai?”

Thái tử lắc đầu: “Không kịp.”

Sở Oa Oa: “Ta không muốn ăn sống.”

Thái tử: “Vậy ngươi chịu đựng đi.”

Bụng Sở Oa Oa lại kêu một tiếng, lập tức muốn khóc: “Gia gia nãi nãi sao còn chưa tới? Có phải là không cần ta nữa không?”

“Tới!”

Cả đám người chấn động, trăm miệng một lời: “Chỗ nào?”

Sở Dương chỉ về phía đông nam, bọn họ nhìn thấy mấy điểm đen đang chuyển động không ngừng.

Thái tử xoay người lên ngựa, Sở Ngọc một tay giữ chặt dây cương, một tay ôm lấy Sở Oa Oa.

Một lát sau, cấm vệ đánh xe hô lên một tiếng, xe ngựa dừng lại.

Thương Diệu thuận miệng hỏi: “Sao lại ngừng?”

“Khởi bẩm bệ hạ, có thể hôm nay chúng ta không đi được rồi.” Cấm vệ nói xong, Lâm Hàn ngồi trên chiếc xe ngựa phía sau đã đẩy cửa xe ra.

Hoàng Hậu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Cấm vệ kéo xe nhích sang bên cạnh, Lâm Hàn cùng Hoàng Hậu cả kinh trừng lớn hai mắt, hoàng đế cùng Sở Tu Viễn không tin vào mắt mình.

Bốn người trăm miệng một lời: “Sao các con lại ở đây?”

Sở Bạch Bạch cho ngựa tiến lên, cười tủm tỉm nhìn Lâm Hàn: “Bất ngờ không? Mẫu thượng đại nhân.”

Lâm Hàn nháy mắt khôi phục lại, treo lên gương mặt tươi cười: “Rất ngoài ý muốn, con biết hôm nay bọn ta sẽ đi mà lại có thể nhịn cả buổi sáng. Nương vốn còn hơi lo lắng, hiện tại đã hoàn toàn yên tâm.”

Sở Bạch Bạch nghe vậy, bất ngờ: “Nương không hỏi xem vì sao bọn con lại biết à?”

Lâm Hàn: “Sở Mộc nói, hay là ta và cha con để lộ sơ hở?”

Sở Bạch Bạch phục, lại bị nương nói trúng rồi: “… Đều có.”

Thương Diệu: “Cho nên các ngươi tới đây là để tiễn bọn ta chứ không phải để ngăn cản sao?”

Sở Bạch Bạch: “Bệ hạ ngài quá xem trọng ta.”

Thương Diệu cười: “Tiểu hầu gia muốn đi cùng trẫm à, vậy sao không thấy ngươi mang hành lý?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-303-ket-thuc.html.]

Sở Bạch Bạch bị hỏi đến nghẹn họng.

Thái tử thấy thế, nói: “Phụ hoàng, hài nhi cùng Sở Bạch Bạch không đi, nhưng có người muốn đi.”

Thương Diệu theo bản năng hỏi: “Ai?”

Tiểu hài tử trong lòng Sở Ngọc lớn tiếng nói: “Ta a.”

Sở Tu Viễn, Thương Diệu, Lâm Hàn cùng Hoàng Hậu đồng thời quay sang nhìn tiểu hài tử.

Tiểu hài tử tiếp tục nói: “Nãi nãi, con hành lý mang đến.”

Lời vừa dứt, Sở Ngọc trở tay lôi ra hai cái bao lớn từ phía sau.

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Oa Oa, chúng ta không phải đi chơi.”

Tiểu hài tử gật đầu: “Con biết, gia gia không cần chơi với con. Con giúp gia gia nãi nãi làm việc.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng: “Gia gia, ngài không cho con đi, ngài cũng đừng hòng đi.”

Sở Tu Viễn giật giật mi mắt, một tiểu hài tử không thể nói ra mấy lời bá đạo như vậy: “Sở Bạch Bạch, có phải con dạy không?”

Sở Bạch Bạch mờ mịt: “Dạy cái gì? Con không hiểu cha đang nói gì.” Không đợi mấy vị trưởng bối mở miệng đã quay sang Sở Ngọc: “Nhị ca, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.”

Sở Ngọc giả vờ giả vịt ngẩng đầu quan sát: “Không còn sớm nữa, nên dùng cơm trưa.” Bèn đặt Sở Oa Oa xuống mặt đất, thúc ngựa đi tới chỗ Lâm Hàn: “Nương, chơi vui nhé, Oa Oa giao cho ngài.” Không cho cơ hội Lâm Hàn mở miệng, lập tức vung tay ra sau, Sở Dương, Thái tử cùng Sở Bạch Bạch đi tới, nhìn hai chiếc xe ngựa của bốn người bọn họ: “Chơi vui.”

Lại ra roi thúc ngựa, bụi đất tứ tung, chỉ còn lại bốn người lớn một đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau.

Thái tử quay đầu nhìn, thấy Sở Oa Oa vẫn còn đứng trên đường, phụ hoàng mẫu hậu cùng cữu cữu cữu mẫu cũng chưa xuống xe, lo lắng: “Sở Bạch Bạch, bọn họ sẽ không mặc kệ Oa Oa chứ?”

Sở Bạch Bạch: “Sẽ không. Nương ta thương Oa Oa. Việc này ai tàn nhẫn thì người đó thắng. Nhị ca có thể để lại Oa Oa, bọn họ phải thua là chuyện không thể nghi ngờ.”

Sở Ngọc tức cười: “Cuối cùng là không liên quan tới đệ sao?”

Sở Bạch Bạch: “Chủ ý là ta ra, vì sao lại để huynh ra mặt? Là vì đệ không nhẫn tâm như huynh nha.”

Sở Ngọc nhướng mày: “Nếu đệ nói như vậy, ta sẽ lập tức mang Oa Oa về đây.”

Sắc mặt Sở Bạch Bạch khẽ biến, vội dùng roi ngựa ngăn lại: “Nói giỡn thôi mà.”

Sở Ngọc dừng lại động tác.

Thái tử hỏi: “Sở Bạch Bạch, hiện tại có thể nói vì sao phải để Oa Oa đi cùng bọn họ không?”

Sở Bạch Bạch quay đầu nhìn, phát hiện cha đã bế Oa Oa lên xe của nương, lập tức yên tâm, cũng không úp úp mở mở: “Thứ nhất là vì Oa Oa không rời được bọn họ. Thứ hai Oa Oa là nữ nhi của Mộc ca, cha nương không tiện đi lâu. Cho dù phụ hoàng ngươi cùng cha ta muốn rong chơi một năm thì cũng phải rút ngắn hành trình lại còn nửa năm, hoặc năm tháng, chính là phải trở về trước đêm trừ tịch.”

Thái tử bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế.” Lại nhìn nó: “Chiêu này không tồi. Nhưng ngươi nghĩ tới hậu quả sao?”

Sở Bạch Bạch: “Trở về đánh ta một trận à? Ta có Oa Oa a. Có Oa Oa ngăn cản, ta không tin cha nương còn có thể hạ thủ được. Hơn nữa bọn họ là người đuối lý, đi ra ngoài chơi mấy tháng trở về còn đánh người, sau này còn có thể đi được à.”

Thái tử ngẫm lại, nếu đổi thành bản thân thì chắc cũng không tiện đánh Sở Bạch Bạch: “Cữu cữu có biết ngươi thông minh như vậy không?”

Sở Bạch Bạch: “Biết, trò giỏi hơn thầy a. Thái tử điện hạ, ngươi cũng vậy.”

Thái tử cười: “E là phụ hoàng không biết ta giống ngài ấy.”

Sở Bạch Bạch: “Nhưng bệ hạ đi rồi, Kinh Sư là thiên hạ của ngươi, ngươi lên trời xuống đất, bệ hạ cũng không biết a.”

“Ta biết!”

Tiếng gầm giận dữ truyền tới, bốn người bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, trên đường đất nhiều thêm một con ngựa, không phải Sở Mộc thì còn là ai.

Sở Bạch Bạch hỏi: “Sao huynh lại ở đây?”

Sở Mộc: “Các ngươi có thể mang Oa Oa đi thì sao ta lại không thể tới?”

Sở Ngọc hỏi: “Ngài biết?”

Sở Mộc: “Ta không biết mà lại cố ý nói cho các ngươi chuyện thúc phụ và bệ hạ muốn ra ngoài sao?”

Sở Bạch Bạch muốn hỏi là có ý gì, sau đó lại trừng lớn hai mắt: “Huynh cố ý nói cho chúng ta biết?”

Sở Mộc: “Không chuẩn bị tâm lý cho đệ, cha nương đệ đột nhiên đi mất, đệ sẽ không đuổi theo à.” Liếc nhìn nó, tầm mắt lại ngừng trên người Thái tử: “Điện hạ xử lý chính vụ, thần giám quốc, đừng mong lười biếng.” Lại nói với Sở Bạch Bạch: “Đệ cũng đừng hòng trốn học.”

Sở Bạch Bạch đã nghĩ kỹ sau khi trở về sẽ tới chỗ nào chơi, nghe vậy vô cùng hối hận: “Vừa rồi ta nên đi cùng cha nương luôn.”

Sở Mộc: “Đáng tiếc, đã chậm. Sau này đừng cứ tự nghĩ mình thông minh thì còn có cơ hội đỏ.” Nhìn Thái tử chép miệng: “Đi thôi.”

Bốn người một khắc trước còn đang hăng hái lập tức ủ rũ.

Trên xe ngựa đã đi xa, Lâm Hàn ôm đại tôn nữ nhà nàng, nghe tiểu hài tử bi bô nói, nó muốn giúp nãi nãi nhóm lửa, giúp nãi nãi nấu cơm… Không cần phải mắt to mắt nhỏ nhìn Hoàng Hậu nữa, Lâm Hàn không khỏi lộ ra gương mặt tươi cười, cũng có thể thấy hành trình sắp tới đây, mặc dù không có Sở Tu Viễn nhưng nàng sẽ không tịch mịch.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top