Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 60


Ở cách đó không xa, anh Cẩu không nhẫn tâm xem tiếp nổi nữa.

Hoàng Ngọc Minh mấy lần muốn xông ra, anh đau lòng quát Những người này đều là bản thân tốn không ít tiền bồi dưỡng ra, Giang Ninh đừng đánh phế chúng chứ.

Không tới một phút, năm mươi người đều nằm dưới đất, không động đậy được.

Giang Ninh đứng đó nhìn lướt một vòng, nhìn đám người mặt không phục, vẫn lắc đầu: “Sao, không phục?” “Hừ!” Người đàn ông cắt đầu đinh dân đầu đang nghiến răng, mặt không phục nhưng trong lòng đã chấn động lắm rồi.

Giang Ninh mạnh quát Năm mươi người ở trước mặt hắn giống như đứa trẻ vậy, đừng nói đánh trúng Giang Ninh, đến chạm vào quần áo của hắn cũng khó.

Mà Giang Ninh xuất quyền thì dù họ nhìn thấy cũng không né được, uy lực của nám đấm như muốn khiến hắn ta ngạt thởi! Điều khiến hắn ta thấy sợ nhất chính là Giang Ninh thậm chí không chảy một giọt mồ hôi! “Núi cao còn có núi cao hơn” Giang Ninh nhàn nhạt nói: “Tôi, chính là ngọn núi đó!” Hắn là ngọn núi cao vòi vọi, những người khác chỉ xứng bị hắn nhìn xuống! “Muốn trở nên mạnh hơn thì ở lại, những người khác có thể cút, ở chỗ tôi không cần rác rưởi, càng không cần phế vật” Nói xong, Giang Ninh quay người rời đi, năm mươi người ngồi trên đất nhìn nhau, biểu cảm phức tạp.

Tất cả lòng tự trọng và tự tin của họ, còn có tự cho mình là đúng, đều bị nắm đấm của Giang Ninh đánh tan nát trong vòng một phút! Phòng bảo vệ, phòng làm việc.

Giang Ninh đang ngồi, Hoàng Ngọc Minh đang đứng, trên trán đầy mồ hôi.

“Đại ca, đám người đó có thể nói là thiên phú không tệ, nếu họ chọn rời đi thì chúng ta không tìm ra những người khác trong thời gian ngắn đâu” Hoàng Ngọc Minh lo lắng đám người đó bị Giang Ninh đánh đến nghỉ ngờ cuộc sống, thật sự chọn rời đi.

“Nếu là phế vật, không lẽ cậu còn mong muốn hắn ở lại?” Giang Ninh uống một ngụm nước rồi lạnh nhạt nói: “Phế vật muốn ở lại, tôi cũng không cần.

Nói xong Giang Ninh lười quan tâm, hắn phải tan làm rồi, hôm nay Tô Mai làm cá luộc, hắn phải nhanh về ăn.

Tiễn Giang Ninh rời đi, Hoàng Ngọc Minh thở một hơi.

Mấy người phía sau là tâm phúc theo anh nhiều năm, có vài người nhìn mà không hiểu.

Sếp Hoàng, thứ mà anh em chúng ta chiến đấu mấy năm mới đạt được, anh lại đưa toàn bộ ra ngoài, phía dưới có không ít anh em không hiểu” “Đúng vậy, quyết định của sếp Hoàng thì mấy người chúng tôi nhất định không ý kiến gì, nhưng còn không ít anh em, họ đột nhiên không còn kế sinh nhai, tôi lo họ sẽ gây sự” Mấy người đó tỏ ra lo lắng.

Hoàng Ngọc Minh đưa công ty cho cả nhà Lâm Vũ Chân, chuyện này cũng không vấn đề gì.

Nhưng mấy vụ làm ăn trong thế giới ngầm, không ít người dựa vào nó để kiếm ăn.

Hoàng Ngọc Minh trực tiếp bán đi tất cả, trong thời gian ngắn khiến rất nhiều người khó chấp nhận.

Đặc biệt là tất cả thứ này đều vì một câu nói của Giang Ninh, càng khiến mấy người không hiểu tình hình không phục.

“Gây sự?” Hoàng Ngọc Minh hừ một tiếng: “Ai dám gây sự, cứ thử xeml” “Lão Cẩu!” Anh trực tiếp quay đầu nhìn anh Cẩu: “Nếu có người gây sự, đừng khách khít” Anh cũng lười giải thích nhiều.

“Vâng!” Anh GCẩu lập tức gật đầu.

Anh đã theo Hoàng Ngọc Minh ngay từ đầu, rất rõ Hoàng Ngọc Minh là người như thế nào, nếu Hoàng Ngọc Minh chọn nghe theo lời của Giang Ninh thì nhất định là không vấn đề gì.

Hơn nữa Giang Ninh mạnh như vậy, dù chỉ nhìn thấy một chút thì anh Cẩu cũng đủ chấn động rồi, làm gì dám nghĩ nhiều.

Mấy ngày gần đây, mấy người dưới quyền quả thật đang sôi sục, thậm chí có người âm thầm bất mãn, muốn tìm Hoàng Ngọc Minh đòi giải thích.

“Các người dám gây sự thì đừng trách anh Cẩu không nể tình!” Ở bên Hoàng Ngọc Minh ai ai cũng bất an, mà mấy lão đại khác trong thế giới ngầm ai cũng cực kỳ vui mừng, dùng giá thấp nhất lấy đi sản nghiệp của Hoàng Ngọc Minh, đây là vụ buôn bán lớn cực lời.

Họ thậm chí cười nhạo Hoàng Ngọc Minh cũng có lúc nhìn nhầm.

Sản nghiệp lớn như vậy nói bán là bán, thậm chí còn không kiếm lời, lại để mấy người lão đại bọn họ lượm được món lời.

Trong thời gian ngắn, Hoàng Ngọc Minh trở thành đối tượng bị mọi người cười nhạo, đến đám thủ hạ của Hoàng Ngọc Minh cũng bị người khác cười nhạo, cũng thể hiện sự bất mãn với quyết định này của Hoàng Ngọc Minh.

Chỉ là, không ai ngờ một trận giông bão đột nhiên kéo đến!
 
Chương 61


Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, cấp trên dùng sức lực của sấm sét tiến hành một cuộc quét dọn lớn, mấy khoản làm ăn màu xám của thế giới ngầm nhận đòn công kích nghiêm khác nhất lịch sử! Tất cả những lão đại đó ai cũng ngủ không ngon, sản nghiệp vừa thu mua thậm chí cả sản nghiệp trong tay mình nữa, không biết tổn thất bao nhiêu rồi.

Càng có không ít người, trong một đêm biến mất không thấy đâu! Cả thế giới ngầm của Đông Hải chấn động, khiến người khác sợ hãi không thôi, dù Hoàng Ngọc Minh sớm đã có chuẩn bị, nhưng nghe được tin này vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh, nghĩ vân thấy sợ.

Anh ngồi trên sofa trong nhà, hít sâu mấy lần mới khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Nếu tôi không nghe lời đại ca, thì giờ e là đã biến mất rồi!” Hoàng Ngọc Minh biết hành động sấm sét lần này mạnh đến mức nào, có mấy lão đại thậm chí đều ngã cả rồi, tổn thất cực kỳ nặng nề! Mấy sản nghiệp bỏng tay mà anh ném đi đều là bom hẹn giờ, đến bản thân Hoàng Ngọc Minh cũng không ngờ, mới có bao lâu đâu mà nổ tung hết cả rồi.

“Còn có ai không phục không?” Hoàng Ngọc Minh ngẩng đầu nhìn đám thuộc hạ vẫn hoảng hồn chưa bình tĩnh lại đang đứng trước mặt, “Nếu không nhờ đại ca thì bây giờ chúng ta đều tiêu rồi!” Sắc mặt cả đám người hơi tái đi, trong lòng tất nhiên là hiểu, lần này sống sót sau đại nạn, thật sự rất đáng quý.

“Sau này ai dám nghi ngờ quyết định của đại ca thì đừng trách Hoàng Ngọc Minh tôi không nể tình cũ!” “Vâng!” Một đám người đồng thanh nói.

“Ngoài ra bắt đầu từ hôm nay người của chúng ta không được dính líu đến bất kỳ kinh doanh không sạch sẽ nào, làm người thì phải đường đường chính chính, ai muốn làm bậy thì không cần đại ca ra tay, tôi đích thân hủy diệt hắn!” Hoàng Ngọc Minh giọng vang rõ.

Anh biết mọi người đang lo lắng cái gì, trực tiếp nói: “Tôi giao công ty cho cả nhà Lâm Vũ Chân chính là vì tin tưởng họ có thể dẫn dắt mọi người, đường đường chính chính kiếm tiền nuôi gia đình” “Không lẽ các người không muốn khiến người khác xem trọng?” “Con người sống trên đời còn có thứ quan trọng hơn sinh tồn, là tôn nghiêm!” Giọng anh rõ ràng: “Đại ca từng nói với tôi, phải cho tất cả các người tôn nghiêm, nhưng đó không chỉ là đại ca cho, các người cần phải tự giành giật lấy, nghe rõ cả chưa” “Dạ rõi” Mọi người giải tán, Hoàng Ngọc Minh hít sâu một hơi.

Anh càng ngày càng cảm thấy Giang Ninh thâm sâu khó lường! Sao hán lại biết hành động sấm sét này? Lần hành động này nghe nói lai lịch cực lớn, không lẽ… Hoàng Ngọc.

Minh không dám nghĩ, anh chỉ biết bản thân chọn đúng rồi, hơn nữa còn phải kiên trì không đổi mà đi theo Giang Ninh, để sống cuộc sống có tôn nghiêm! Đợt này có thể coi là khoảng thời gian thư thả nhất của Giang Ninh.

Lâm Văn và Lâm Vũ Chân đi vào quỹ đạo rất nhanh, từng bước tiếp nhận sản nghiệp của Lâm thị mới, thậm chí còn bắt đầu cải cách, họ không muốn làm Giang Ninh thất vọng, không muốn làm tất cả những người tin tưởng họ thất vọng.

Hai người rất bận rộn, dạo này gần như mỗi ngày đều †ăng ca đến rạng sáng mới về nghỉ ngơi.

Giang Ninh đứng trước cửa công ty, tất cả năm mươi người lựa chọn ở lại.

Tuy ai cũng mặt mày sưng húp, nhưng vẻ không phục vẫn hiện rõ trên mặt.

“Anh nói có thể khiến chúng tôi trở nên mạnh mế? Mạnh cỡ nào?” Người dẫn đầu nghiêm túc nhìn Giang Ninh, hỏi.

“Sự mạnh mẽ mà cậu không thể tưởng tượng được” Giang Ninh lạnh nhạt nói.

“Vậy tôi ở lại!” Người dẫn đầu đó lập tức nói.

Gã không phục, miệng nói không phục nhưng trong tim đã phục rồi.

“Tôi cũng ở lại!” “Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, rồi khiêu chiến anh!” “Ông không phục, ông bắt buộc phải ở lại!” Năm mươi người ai cũng khí thế ngút trời, tất cả chọn ở lại, ai cũng không cam tâm rớt lại phía sau.

Giang Ninh nhìn lướt một vòng nhưng lại lạnh nhạt nói: “Không phải các người muốn ở lại thì tôi bắt buộc phải giữ” “Nếu không thông qua yêu cầu huấn luyện của tôi, thì vẫn cút xéo, tôi nói rồi, tôi không cần rác và phế vật, trước mắt mà nói thì các người không một ai lọt vào mắt của tôi” Lời của Giang Ninh giống như cây kim đâm vào tim tất cả bọn họ, không chút khách khít Một đám người ngoài mặt không phục nhưng trong tim rất rõ, Giang Ninh có tư cách nói lời như vậy.

“Hoàng Ngọc Minh tốn nhiều công sức bồi dưỡng các người cho nên tôi cho các người một cơ hội, nhưng nếu các người không biết điều, không chỉ các người cần cút xéo mà Hoàng Ngọc Minh cũng phải cút xéo!”
 
Chương 62


Lời của Giang Ninh cực kỳ bá đạo, càng khiến một đám người cảm thấy ngột ngạt.

Nếu họ làm cho hắn thất vọng thì thậm chí còn liên lụy Hoàng Ngọc Minh! “Ngày mai tập hợp ở nhà xưởng ngoại ô của Lâm thị” Nói xong, Giang Ninh quay về phòng làm việc của Lâm Vũ Chân.

Lâm Vũ Chân rất bận rộn, nhìn thấy Giang Ninh ngồi ở đó nhàn nhã uống trà thì không nhịn được mà nói: “Sao.

em cảm thấy bây giờ em đang làm công cho anh vậy?” Giang Ninh cười nói: “Nói bậy, đây đều là tài sản chung của hai vợ chồng” Lâm Vũ Chân không tốt tính nói: “Đám bảo vệ đó đủ giỏi rồi, anh còn muốn huấn luyện họ?” “Giỏi?” Giang Ninh hừ một tiếng: “Ba người nhà chúng ta thì cần phải ở đẳng cấp thế giới, từ ưu tú này đẳng cấp quá thấp tôi” Đám người này sau này sẽ là lực lượng trung kiên của Lâm gia, Lâm gia trong tương lai sẽ quật khởi đến mức độ nào, Giang Ninh đã có tính toán rồi.

Ít nhất phải vượt qua hào môn Giang gia ở thủ đô! Giang Ninh phải để thứ già đó biết. anh muốn tạo ra một hào môn rất dễ dàng.

Thấy Lâm Vũ Chân xoay cổ, bộ dạng mệt mỏi, Giang Ninh đứng dậy dắt tay Lâm Vũ Chân.

“Đi đâu?” Lâm Vũ Chân bĩu môi: “Em còn rất nhiều việc chưa làm xong.” “Đến giờ rồi, đi nhà hàng Kim Ngọc ăn cơm” Người là sát, cơm là thép, nếu để Lâm Vũ Chân bị đói thì làm sao được.

Lúc này.

Nhà hàng Kim Ngọc.

Lâm Phong dẫn theo mấy vị khách quý đến đây ăn cơm.

“Nhà hàng Kim Ngọc là nhà hàng nổi tiếng của Đông Hải, tôi nghĩ các vị nhất định sẽ thích” Lâm Phong cười nói: “Tôi lấy một phòng riêng tốt nhất, các vị, mời!” Phía trước gã có mấy người chàng trai cũng trẻ tuổi như vậy, nhìn đồ mặc trên người và phong thái thì rõ ràng là người giàu có.

Mấy ngày nay Lâm Phong đều đang tiếp đón họ, chỗ chơi vui chỗ ăn ngon của Đông Hải này đều dẫn họ đi một lượt, hôm nay chọn đến nhà hàng Kim Ngọc nổi tiếng này.

“Tôi là Lâm Phong, cho tôi một phòng riêng tốt nhất!” Lâm Phong đi ra trước, lấy một tấm thẻ ra rồi kiêu ngạo nói: “Tiền không thành vấn đề!” “Lâm Phong? Xin hỏi là Lâm Phong của Lâm thị cũ sao?” Phục vụ mở miệng hỏi.

“Cái gì mà Lâm thị cũ?” Lâm Phong vừa nghe lập tức nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, “Đông Hải này chỉ có một Lâm thị!” Lâm Vũ Chân thành lập Lâm thị mới, điều này khiến Lâm Cường cực tức giận, Lâm Phong cũng tức giận, gã càng đố ky, Lâm Vũ Chân dựa vào đâu mà có thể tự mình phụ trách rồi.

“Ngại quá, người của Lâm gia cũ, nhà hàng chúng tôi không tiếp đón” Phục vụ vẫn duy trì nụ cười nhưng trực tiếp từ chối.

“Cô nói cái gì?” Lâm Phong tức rồi.

Gã dẫn nhiều bạn đến như vậy, kết quả đến cửa nhà hàng cũng không vào được? Còn có cái gì xấu hổ hơn nữa không! “Lâm Phong, chuyện gì vậy? Không phải cậu nói ở Đông Hải này ai cũng nể mặt Lâm gia của cậu sao?” “Đúng vậy, đến nhà hàng cũng không vào được, cậu không phải đang đùa với chúng tôi chứ?” Mấy vị công tử nhịn không được mà bật cười, mặt Lâm Phong càng đỏ hơn.

Hắn đập lên bàn lễ tân một cái, tức giận nói: “Tôi nói rồi, muốn một phòng riêng tốt nhất! Các người không hiểu tiếng người à?” “Kẻ không hiểu tiếng người là anh chứ?” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Người ta nói rồi, người của Lâm gia cũ, không tiếp đón, cút đi” Nghe giọng, Lâm Phong quay ngoắt đầu lại, lập tức khùng lên.

“Giang Ninh!” Gã rất hận tên thần kinh này, tên thần kinh tát gã hai cái! “Lâm Vũ Chân, thật không ngờ, cô và tên thần kinh này lại thật sự ở bên nhau rồi” Lâm Phong cực kỳ tức giận, Giang Ninh là tên vô gia cư mà hắn tìm đến, ai ngờ lại thật sự ở bên Lâm Vũ Chân rồi.

Nhìn bộ dạng thân mật của họ, Lâm Phong không nhịn được mà cười lạnh: “Thế nào, thằng vô gia cư này khỏe lắm hả? Hầu hạ cô thoải mái lắm đúng không?” Lâm Vũ Chân nhíu mày, không nói gì.

“Bốp!” Giang Ninh giơ tay tát, không chút khách khí.

“Mày…mày lại dám đánh tao!” Hai mát Lâm Phong phun lửa, vừa nói vừa muốn xông lên.

“Bụp!” Giang Ninh trực tiếp đưa chân đá vào bụng Lâm Phong, lập tức đá gã bay về.

“Nói chuyện với vợ tôi, khách khí một chút” Giang Ninh lạnh lùng nói: ‘Mặt vừa hết sưng, có phải muốn sưng lại không?”
 
Chương 63


Lâm Phong đỏ mặt tía tai, ở trước mặt mấy vị khách quý của mình mà Giang Ninh lại dám đánh mình.

Vì chuyện Lâm Vũ Chân thành lập Lâm thị mới mà ba con Lâm Phong tức đến mấy ngày mấy đêm nuốt không trôi cơm.

Đặc biệt là ông nội bây giờ còn đột quy, Lâm gia rối tung.

Vốn muốn cùng mấy công tử ở tỉnh này chơi thật vui, hy vọng có thể kết giao với gia tộc phía sau bọn họ, như vậy Lâm gia không chừng có thể phát triển gì đó ở tỉnh thành.

Nào ngờ đi ăn ở đây cũng có thể gặp đôi cẩu nam nữ Giang Ninh! “Các hạ có phần hơi khoa trương quá rồi” Một người lên trước một bước đỡ Lâm Phong lên, khế nhíu mày, mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Chân không hề xê dịch.

“Mọi người đều là người có văn hóa, tùy tiện động tay động chân có phải hơi thô thiển quá rồi không” Kim Nhiên nói xong, vừa cười vừa nói với Lâm Vũ Chân: “Xin chào, anh tên Kim Nhiên, là người nhà họ Kim ở tỉnh thành, em chính là Lâm Vũ Chân?” Hắn nghe Lâm Phong nói có một em họ tên là Lâm Vũ Chân rất xinh đẹp.

Hắn vốn không tin, nhưng bây giờ tận mắt thấy lập tức kích động muốn có được cô! Cho dù chồng của Lâm Vũ Chân ở trước mắt, hắn cũng không thèm quan tâm.

“Kim thiếu, anh cẩn thận tí, tên này bị thần kinh, phát bệnh sẽ tùy tiện đánh người đấy” Lâm Phong cản răng, cực kỳ tức giận.

Trên mặt rát cháy, sợ là lại in năm dấu ngón tay lên.

Kim Nhiên bộ dạng như một quý ông, dường như không hề coi Giang Ninh ra gì.

Lâm Phong từng nói với hắn, Lâm Vũ Chân và Giang Ninh chỉ là vợ chồng hình thức, Lâm Vũ Chân không thể để Giang Ninh chạm vào cô, nếu nói như vậy thì bây giờ hẳn Lâm Vũ Chân vẫn là xử nữ.

Kim Nhiên càng hứng thú hơn.

“Lâm tiểu thư, nếu em cần, anh có thể giúp em thoát khỏi sự đeo bám của tên thần kinh này” Kim Nhiên cao cao tại thượng nói: “Còn về mâu thuẫn của em và Lâm gia, anh đồng thời có thể giúp em giải quyết, anh nghĩ Lâm gia chắc sẽ nể mặt Kim gia anh” Nói xong, anh quay đầu nhìn Lâm Phong.

“Vâng vâng vâng, Kim thiếu nếu đã mở miệng, Lâm gia tôi nhất định sẽ nể mặt” Kim Nhiên đắc ý nhìn Lâm Vũ Chân, chỉ đợi Lâm Vũ Chân đồng ý.

“Anh bị dở à?” Ai ngờ Lâm Vũ Chân nhíu mày nói thẳng: “Nếu anh dở thật thì đi khám bác sĩ đi” “Em nói cái gì?” Sắc mặt Kim Nhiên sầm xuống.

Hán chưa từng gặp qua người phụ nữ không biết điều như vậy.

Hắn muốn phụ nữ nào mà không được chứ? Bây giờ cho Lâm Vũ Chân cơ hội, cô lại còn không trân trọng! “Cậu bị điếc à? Xem ra bệnh còn không nhẹ” Giang Ninh lắc đầu: “Được rồi, chúng tôi phải đi ăn cơm, các người nhanh cút đi, mắc công ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng tôi.” Nói xong hắn lười quan tâm mấy tên sâu kiến, nắm tay Lâm Vũ Chân rời đi.

Kim Nhiên đưa tay ra chặn hai người Giang Ninh bọn họ, trên mặt lóe lên tia lạnh lẽo.

“Trước giờ chưa có ai dám từ chối tôi!” Kim Nhiên nhìn Lâm Vũ Chân: “Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, ở cùng tôi một ngày, nếu không…

“Bốp!” Hắn chưa nói xong thì Giang Ninh lại một tát, sức cực kỳ lớn! Còn mạnh hơn nhiều khi đánh Lâm Phong! Kim Nhiên kêu thảm một tiếng, cả người lập tức té ngửa xuống đất, nhìn Giang Ninh vẻ không thể tin được.

Giang Ninh lại dám đánh hắn! Thậm chí Giang Ninh còn có thể đánh được hắn! Kim Nhiên từng học Taekwondo, đai cũng không thấp, một đấu ba cũng không có áp lực gì, nhưng Giang Ninh đánh hắn, đến phản ứng cũng chưa kịp phản ứng, trên mặt bắt đầu rát cháy.

“Dám nói với vợ tôi như vậy, muốn chết àI” Sắc mặt Giang Ninh sầm xuống, toát ra sát khí lạnh lẽo không chút che giấu! Áp lực đáng sợ lập tức như thủy triều dâng lên, khiến Kim Nhiên vừa mở miệng muốn chửi đã sợ đến phải nhịn xuống.

Đáng sợ quát Đây là sát khí thật sự! Hắn có thể không quan tâm mấy tên sâu kiến này, nhưng nếu chúng tự bò lên chân làm phiền bản thân, vậy thì đừng trách hản nhấc chân lên đạp chết chúng! “Mày..

Giọng Lâm Phong run rẩy: “Mày dám đánh người của Kim gial” “Còn ở đây chướng mắt thì không chỉ đánh đơn giản như vậy đâu!”
 
Chương 64


Giang Ninh không chút khách khí, ngữ khí lạnh lẽo khiến cơ thể Kim Nhiên bất giác run rẩy.

Tên điên! Thần kinh! Bây giờ hắn tin lời của Lâm Phong rồi, Giang Ninh này.

chính là tên thần kinh mà Lâm Vũ Chân nuôi.

“Ném chúng ra ngoài cho tôi!” Giang Ninh nói xong, phía sau lập tức xuất hiện mấy người, túm lấy Lâm Phong và Kim Nhiên ném ra ngoài.

Giang Ninh ngẩng đầu, ở đó còn có một người đang đứng, từ đầu đến cuối đều không nói một câu.

“Tôi và họ chung lối nhưng không chung đường” Người trẻ tuổi đó cười gật đầu, cháp tay nói: “Làm phiền rồi: Nói xong, anh tự giác rời đi.

Lâm Vũ Chân thật sự có hơi lo lắng, cô không sợ Lâm Phong nhưng Kim Nhiên đó lại là người của Kim gia ở tỉnh thành, cô vừa nhớ ra Kim gia ở tỉnh thành có thế lực rất lớn.

“Giang Ninh, có làm lớn chuyện rồi không? Nghe nói Kim gia ở tỉnh thành cũng lợi hại đấy” Từ lúc quen Giang Ninh đến nay, anh gây chuyện còn ít sao? “Ai cũng không được phép bắt nạt em” Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân: “Đừng nói Kim gia gì đó, dù là mấy hào môn ở kinh đô, ai dám nói xấu em một câu, anh khiến chúng biến mất trong một đêm!” Biểu cảm trên mặt anh cực kỳ nghiêm túc, không có chút đùa giỡn nào.

Lâm Vũ Chân lập tức đỏ mặt.

Tên này… lúc bảo vệ cô thật sự khiến người khác rất cảm động.

Giang Ninh không nói thêm nữa, nắm tay Lâm Vũ Chân vào phòng riêng chuyên dụng, để cô ăn một bữa ngon.

Còn dưới lầu.

“Ối chao!” Lâm Phong và Kim Nhiên bị ném thẳng ra đường như chó chết, lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý của người đi đường.

“Chác là ăn chùa rồi? Bị ném ra ngoài rồi, cũng không xem đây là nơi nào!” “Trông cũng ra người ra ngợm lắm mà lại làm chuyện như thế, ra cổng sau xin ít cơm thừa canh cặn cũng được mà” Lời của mấy người đi đường khiến Kim Nhiên và Lâm Phong gần như muốn ói máu.

Họ giống ăn chùa bị ném ra à? “Đáng ghét! Khốn nạn! Hắn chết chắc rồi!” Người Kim Nhiên run rẩy, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy bao giờ, hôm nay ra ngoài không mang theo cao thủ, nếu không hắn nhất định sẽ cho tên Giang Ninh kia chết luôn! “Kim thiếu, tên Giang Ninh đó bị thần kinh, đánh người rất mạnh tay, tôi bị hắn đánh ba lần rồi!” Lâm Phong khóc không ra nước mắt.

“Kim thiếu, anh không sao chứ?” Vu Phóng đi ra ngoài, mặt đầy quan tâm.

Sắc mặt Kim Nhiên tái xanh, nghiến răng nói: “Kim Nhiên tôi lại gặp trắc trở ở Đông Hải, món nợ này tôi sẽ đòi lại!” Hắn không nhịn được cục tức này! “Kim thiếu, đừng tức giận, đừng tính toán với tên thần kinh” Vu Phóng an ủi: “Chúng ta đến Đông Hải là đến tìm niềm vui, đừng gây chuyện nữa” “Gây chuyện? Kim Nhiên tôi sợ gây chuyện sao!” Kim Nhiên nhìn Vu Phóng một cái, thiếu gia này của Vu gia thật giống như lời đồn, nhát gan như chuột, còn sợ chọc phải một tên thân kinh? Vừa nấy hắn bênh vực cho Lâm Phong, Vu Phóng đứng đó không nói một câu, thật sự vô dụng quá rồi! “Rồng bơi nước cạn tôm giỡn mặt mà” Vu Phóng cười khổ.

“Ha ha ha, sợ quá! Một tên thần kinh cũng xứng gọi là tôm?” Kim Nhiên cười lạnh: “Vu thiếu, cậu nhát gan như vậy thật sự không khác gì con chuột, cậu cứ chờ xem đi, tôi nhất định sẽ làm thịt tên thần kinh đó, để hản nhìn tôi chà đạp vợ hắn!” Nói xong Kim Nhiên quay người bỏ đi, Lâm Phong vội vàng đi theo.

Vu Phóng nhìn bộ dạng mất lý trí của người hai người, khẽ lác đầu.

Biểu cảm của hản lập tức thay đổi.

Khác hoàn toàn với người cẩn thận trước đây, toát lên sự chín chắn và thận trọng.

“Không đơn giản, Đông Hải lại có người lợi hại như vậy” Vu Phóng ngẩng đầu nhìn biển hiệu nhà hàng Kim Ngọc một cái: “Nếu có thể giúp ích cho mình thì không uổng đến Đông Hải một chuyến” Ánh mắt hẳn lóe lên đầy hàm ý, trong lòng nghĩ, đợi đến lúc Giang Ninh bị Kim Nhiên hành đến gần chết, hắn lại ra tay cứu Giang Ninh, thế là kiếm được một cái ơn rồi.

Đến lúc đó, Giang Ninh nhất định sẽ trung thành với hán, bán mạng cho hắn như một con chó!
 
Chương 65


Đối với Kim gia hắn mà nói, đây hoàn toàn chẳng là gì cả.

Nghe xong, Lâm Phong vui mừng, lập tức thêm mắm thêm muối.

“Kim thiếu, đợi đến lúc bọn chúng cùng đường rồi, Lâm Vũ Chân sẽ ngoan ngoãn bò lên giường của Kim thiếu thôi” Trong đầu Kim Nhiên lập tức xuất hiện dáng vẻ Lâm Vũ Chân, hận không thể lập tức lột sạch cô ta hung hăng chà đạp một phen.

Con đàn bà khốn nạn, lại dám từ chối tôi, đến lúc quỳ trước mặt tôi kêu thảm coi cô còn dám không! Lúc này.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân vẫn đang ăn cơm ở nhà hàng Kim Ngọc.

Lâm Vũ Chân thấy Giang Ninh không ăn gì, chỉ nhìn chằm chằm mình thì hơi ngài ngại.

“Sao cứ nhìn chằm chằm em vậy” Lâm Vũ Chân đỏ mặt: “Ăn nhanh lên, ăn xong thì về làm việc” “Anh đang nghĩ, thành lập Lâm thị mới làm em mệt như vậy, có phải sai rồi không” Giang Ninh nói: “Anh không muốn em mệt quá” “Giang Ninh” Lâm Vũ Chân buông bát đũa, trên mặt đầy nghiêm túc: “Em không kiếm tiền, sao có thể trả ơn cho anh?” “Không cần trả” “Không được!” Lâm Vũ Chân kiên quyết lắc đầu: “Nợ của anh, em nhất định phải trả, mẹ em nói với em rồi, không thể làm lỡ chuyện của anh, cho nên anh không cần cảm thấy áp lực gì cả, lúc nào đến thời cơ thích hợp muốn huỷ hôn ước thì anh nói với em một tiếng là được” Cô không cho Giang Ninh cơ hội nói chuyện.

“Em biết anh rất giàu cũng không phải người thường, anh có thể giúp nhà chúng em, em thật sự rất cảm kích, nhưng em… không xứng với anh” Giang Ninh không nói gì mà vẫn nhìn chằm chằm ào Lâm Vũ Chân, đột nhiên bật cười.

Không khí nghiêm túc nặng nề lập tức bị phá tan.

“Anh cười cái gì chứ!” Sắc mặt Lâm Vũ Chân càng đỏ hơn, cô không dễ gì mới nghiêm túc nói chuyện như vậy.

“Không có gì, em nói gì anh cũng nghe, nhưng trước đó thì em vấn là vợ anh Giang Ninh hít sâu một hơi: “anh sẽ luôn bảo vệ em” Ánh mắt đó đầy dịu dàng, Lâm Vũ Chân nhìn mà rối như †ơ vò.

Cô liền đứng dậy tránh né ánh mắt của Giang Ninh: “Em ăn xong rồi! Chúng ta về làm việc thôi!” Đưa Lâm Vũ Chân về công ty xong, Giang Ninh ngồi ở phòng làm việc của phòng bảo vệ dưới lầu.

Hoàng Ngọc Minh đến rồi.

Trong tay anh còn cầm một tờ giấy mời.

“Đại ca, người đến không có ý tốt” Hoàng Ngọc Minh biểu cảm nghiêm túc, không có chút ý đùa cợt.

“Em nghe theo sắp xếp của anh, bỏ hết mấy sản nghiệp màu xám đó, bị mấy lão đại cướp đi, chúng tưởng bản thân lời rồi, kết quả lần này bên trên có hành động sấm sét khiến chúng tổn thất nghiêm trọng!” Không chỉ tốn thất tiền tài mà còn mất không ít người, bao gồm hai người có địa vị rất cao đều đã bị bắt.

Bây giờ chúng đều cho rằng Hoàng Ngọc Minh cố ý bây chúng! Tất cả lửa giận đều trút hết lên đầu Hoàng Ngọc Minh! “Chúng đổ món nợ này lên đầu chúng ta rồi” Hoàng Ngọc Minh đưa giấy mời cho Giang Ninh: “Tối nay muốn em đến Đông Hồ Lâu ngồi.” Trong lòng anh biết đám người đó nhất định không khách khí với bản thân, hoàn toàn là đến vì báo thù.

“Cậu sợ à?” Giang Ninh không nhìn giấy mời, nhìn chăm chăm vào Hoàng Ngọc Minh.
 
Chương 66


Hoàng Ngọc Minh cười ngượng nghịu: “Chủ yếu là chúng mời em tham gia trận đấu quyền anh, thủ hạ của em chỉ nhiêu đó người, đại ca anh cũng rõ, dù đến A Cẩu lên sợ cũng không kiếm được lợi ích gì” Mấy tinh anh mà anh bồi dưỡng đều bị Giang Ninh lấy đi rồi, mà Giang Ninh còn xem thường chúng.

Trận đấu quyền anh đó, nói là giao lưu nhưng thực chất là chúng muốn áp chế Hoàng Ngọc Minh, nếu Hoàng Ngọc Minh không tham gia thì danh tiếng của anh sẽ suy yếu rất nhanh, nhưng nếu anh tham gia thì chỉ có thua thảm hơn! Mấy lão đại khác nhất định đã chuẩn bị từ trước, mời sẵn cao thủ để đó rồi.

“Tối nay đúng không?” Giang Ninh nói: “Vừa đúng lúc để tôi coi thử vũng bùn Đông Hải này có mấy con cá lớn” Nghe lời này, Hoàng Ngọc Minh thầm vui mừng.

“Được, đại ca, vậy tối nay em để A Cẩu đến đón anhI” Có Giang Ninh ra trận, Hoàng Ngọc Minh còn sợ cái gì chứt Dù tất cả lão đại của thế giới ngầm Đông Hải nhám vào bản thân, người chết vẫn chỉ có thể là chúng.

Mục đích của Giang Ninh là thanh lý thế giới ngầm của Đông Hải này, không làm đục nước thì làm sao có thể đuổi cá lớn ra? Hoặc là chỗ này căn bản không có cá lớn, nhưng kế hoạch của Giang Ninh vẫn là bát đầu từ chỗ này rồi tiến vào tỉnh thành, từng bước làm sạch vùng ven biển.

Đây là nhiệm vụ cuối cùng của hản! Thân là chiến thần Phương Đông, hán chấp hành vô số nhiệm vụ, dựa vào nắm đấm thép chấn động bốn phương! Rồng vào biển cạn, nhất định sẽ làm nổi dậy làn sóng lớn! “Sư phụ à sư phụ, rõ ràng có thể đơn giản thô bạo, giải quyết trực tiếp, ông lại cứ phải bắt tôi dùng cách phiền phức như vậy” Giang Ninh không nhịn được mà lắc đầu, sau đó lại cười: “Nhưng có thể gặp lại Vũ Chân, coi như là lão già ông làm được chuyện tốt” Trải qua mười năm, Giang Ninh đã tôi luyện ra tâm tính và trí tuệ mà người thường không thể tưởng tượng được.

Anh biết trách nhiệm trên người mình, càng biết năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng.

Đông Hồ Lâu.

Ở thành phố Đông Hải, đây được coi là một địa điểm du lịch rất nổi tiếng.

Cái hồ nhân tạo cực lớn có từ thời cổ đại, được đào hoàn toàn do sức người, giữa hồ có một quán trà sừng sững đã mấy trăm năm rồi.

Muốn đến quán trà cần phải ngồi thuyền.

Lúc này, trong mấy phòng riêng của quán trà, mỗi căn có mấy vị lão đại đang ngồi.

“Hàn đại sư, lần này làm phiền ngài rồi” Hứa Vinh ngồi ở trên đầu, mặt thoáng nét cay độc, “Tôi chỉ muốn dạy cho Hoàng Ngọc Minh một trận, đương nhiên, về phương diện võ thuật thì không nói, trên võ đài thứ gọi là sống chết càng không nói rõ” Ý của lời này rất trực tiếp.

Đối diện Hứa Vinh là một người đàn ông vạm vỡ đầu trọc, trông chắc gần bốn mươi rồi, toàn thân vẫn toát ra sự dũng mãnh.

Hắn nhắm nửa mắt, bộ dạng như cao thủ, cũng không nói lời dư thừa nào.

“Năm trăm nghìn, tiền tới thì tất cả đều dễ nói chuyện” Hứa Vinh gật đầu, vẫy tay một cái, thuộc hạ phía sau lập †ức bưng cái rương ra, mở ra để trước mặt Hàn đại sư: “Tháng thì là năm trăm nghìn, nếu đánh chết thì tôi cho thêm ba trăm nghìn nữa” Hứa Vinh thật sự rất tàn nhẫn! Bây giờ hắn hận thấu xương Hoàng Ngọc Minh.

Vốn tưởng được lời lớn, thu mua không ít sản nghiệp từ Hoàng Ngọc Minh, tốn hết của hắn cả ba chục triệu bạc, nhưng còn chưa đến một tháng mà đã lỗ hết tất cả rồi! Không chỉ vậy, mấy thủ hạ đác lực của hán, bây giờ tìm hoài không thấy, nếu không thì hắn nào cần tìm người ở bên ngoài đến? “Nghe nói Vương Cao đại lão cũng tìm một cao thủ Muay Thái” Hứa Vinh nhìn Hàn đại sư một cái, biết tên này luyện võ ba mươi năm lợi hại cỡ nào: “Nếu có thể thắng được cao thủ Muay Thái đó, tôi sẽ cho anh một triệu” Vế trước là báo thù, vế sau là vấn đề thể diện rồi.

Trận đấu quyền anh là hình thức tranh thể diện của thế giới ngầm, bây giờ xã hội hoà bình đương nhiên không thể đánh đánh giết giết, nhưng tổ chức mấy trận đấu thì vẫn được.

Lần này có thể nói Hoàng Ngọc Minh đã dùng sức một người để bẫy cả thế giới ngầm của Đông Hải, đắc tội tất cả mọi người, ai cũng muốn dạy dỗ Hoàng Ngọc Minh một trận.

Đợi anh thua rồi, lại khiến Hoàng Ngọc Minh cúi đầu bồi thường, như vậy bọn họ mới hài lòng.
 
Chương 67


Nghe vậy Hàn đại sư vẫn nhắm nửa mắt, lạnh nhạt nói: “Loại Muay Thái hình thức đẹp này không thể lên đài đấu đâu” Thấy Hàn đại sư đáp chắc nịch, Hứa Vinh gật đầu, trong lòng yên tâm hơn nhiều.

Hôm nay giáo huấn Hoàng Ngọc Minh là một, ngoài ra dẫn mặt những đối thủ khác cũng là mục đích của hán.

Nếu không hản cũng không tốn giá cao như vậy để mời cao thủ như Hàn đại sư về.

“Hoàng Ngọc Minh đến chưa?” Hứa Vinh quay đầu lại hỏi.

“Vẫn chưa, chắc cũng đang nghĩ cách tìm cao thủ” “Hừ, hắn có thể tìm cao thủ gì chứ? Chỉ với con cẩu dưới trướng hắn? Sợ là một ngón tay của Hàn đại sư cũng có thể phế được hẳn rồi!” Hứa Vinh bực mình nói: “Chúng ta uống trà, bình tĩnh đợi Hoàng Ngọc Minh lên cửa tìm cái chết!” Lúc này.

Hoàng Ngọc Minh đã xuất phát rồi, đồng thời phái anh Cẩu đến đón Giang Ninh.

“Muộn thế này rồi mà anh còn đi đâu?” Lâm Vũ Chân tắm xong thay đồ ở nhà, bộ đồ rộng rãi nhưng vẫn không che được đường cong cơ thể cô, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện.

€ô ngồi trên sofa nhìn Giang Ninh muốn ra ngoài, bất giác hỏi.

“Có chút chuyện” Giang Ninh đi đến trước mặt Lâm Vũ Chân, từ cao nhìn xuống khiến Lâm Vũ Chân lập tức hoảng hốt, vội vàng lùi về một chút, che ngực lại, mặt đỏ bừng lên.

“Về, về nhà sớm nhé!” “Lát nữa muốn ăn gì thì gọi điện bảo anh” Nói xong, Giang Ninh liền ra ngoài.

“Sao Giang Ninh muộn vậy mà còn ra ngoài?” Tô Mai đi từ trong bếp ra, tay bưng trái cây đã cắt xong.

Mặt Lâm Vũ Chân vẫn còn hơi đỏ, hoảng loạn nói: “Anh ấy, anh ấy nói ra ngoài mua đồ ăn khuya, mẹ, mẹ muốn ăn gì?” Ngoài cửa, anh Cẩu đợi một lúc, thấy Giang Ninh ra ngoài lập tức mở cửa xe.

“Đại cai” Giang Ninh gật đầu: “Đi thôi” Trên đường đi, anh Cẩu hơi phấn khích, lại có thể thấy Giang Ninh ra tay rồi, hắn có chút không đợi được nữa, chân đạp ga cũng mạnh hơn một chút.

Đến Đông Hồ Lâu, Hoàng Ngọc Minh đang chờ ở bến thuyền.

“Đại ca, chúng đã đế Hoàng Ngọc Minh cười, muốn nhường Giang Ninh đi trước.

“Cậu đi phía trước” Giang Ninh lạnh nhạt nói.

Hoàng Ngọc Minh lập tức hiểu ra, thân phận của Giang Ninh càng bảo mật càng tốt, đừng để lộ ra ngoài, mà tác dụng của anh chính là người đại diện của Giang Ninh ở Đông Hải.

Ngồi thuyền đến quán trà ở giữa sông, trước đó Hoàng Ngọc Minh còn có chút căng thẳng, lúc này đã hoàn toàn biến mất rồi.

“Hoàng Ngọc Minh có phải không dám đến rồi không? Bây giờ cũng mấy giờ rồi, mẹ nó thế mà còn chưa đến!” “Tôi thấy hán sợ rồi, tên khốn này, bẫy mọi người thảm như vậy!” Mấy lão đại vân tức giận chưa nguôi.

Hôm nay họ không mời đến cao thủ gì, nhưng Hứa Vinh có Hàn đại sư, Vương Cao có cao thủ Muay Thái, cũng đủ khiến Hoàng Ngọc Minh thua đến khó coi, mặt xám xịt cúi đầu rồi.

“Thứ gọi là kinh doanh không phải lời thì là lỗ, không lẽ các vị làm ăn lời rồi sẽ chia cho họ Hoàng tôi?” Ngoài cửa truyền đến giọng của Hoàng Ngọc Minh, vẫn không mặn không nhạt.

“Lúc các người thu mua sản nghiệp của tôi với giá thấp, sao không thấy các người tỏ vẻ gì ra” Anh không chút khách khí, Giang Ninh ở đây thì anh sợ cái quái gì chứ! Hoàng Ngọc Minh bước vào, hùng hùng hổ hổ, cực kỳ khí thế.

Phía sau là Giang Ninh và anh Cẩu đi theo, anh Cẩu thì hắn có thể lờ đi nhưng hắn có thể lờ mờ cảm nhận được sức mạnh từ Giang Ninh truyền đến! Anh ngồi thẳng xuống, đám Giang Ninh đằng sau ngồi xuống theo anh.

“Sếp Hoàng oách gớm, nhiều người như vậy mà đợi mỗi mình anh” Hứa Vinh u ám nói.

“Các người có thể không đợi” Hoàng Ngọc Minh hừ một tiếng: “Nếu cảm thấy họ Hoàng tôi chướng mắt, vậy tôi đi là được rồi” Làm sao họ có thể để Hoàng Ngọc Minh đi? Cục diện ngày hôm nay bày ra chính vì Hoàng Ngọc.

Minh, không giáo huấn anh một trận tử tế thì uổng phí rồi còn đâu.

“Bớt nói nhảm, sếp Hoàng, cao thủ của anh đâu?” Vương Cao đã hết kiên nhẫn từ lâu, hành động sấm sét lần này khiến hắn tổn thất tròn sáu chục triệu! “Đừng nói con chó dưới trướng của anh đó, nếu bị đánh chết rồi thì anh sẽ không còn chó để sai bảo nữa đâu” Anh Cẩu biết là đang chửi mình, không nói gì, ngoài mặt không nhìn ra chút tức giận nào, mà lại có vẻ vui khi thấy người gặp nạn.
 
Chương 68


Hắn nhìn người trẻ tuổi da ngăm đen ngồi phía sau Vương Cao ở phía đối diện, mắt tam giác cực kỳ sắc.

bén, da thịt nhà võ cứng cáp, nhìn là biết người tàn nhãn đã từng luyện võ.

Mà phía sau Hứa Vinh có một người trung niên đầu trọc.

đang ngồi, nhắm nửa mắt duy trì bộ dạng cao ngạo.

“Mẹ nó, hai thứ chó này thật sự dốc hết vốn gốc!” Anh Cẩu nhìn Giang Ninh lần nữa, Giang Ninh còn chẳng nhìn cao thủ Muay Thái và Hàn đại sư đó, đang cầm điện thoại lên chơi.

“Kêu tôi đừng nói nhảm, sao lại nói nhảm nhiều thế? Muốn bắt đầu thì bắt đầu, nhanh chóng kết thúc đi, lát tôi về còn có chuyện” Hoàng Ngọc Minh nói không chút quan tâm.

Nói xong, anh quay đầu nhìn Giang Ninh, Giang Ninh lúc này mới thu điện thoại lại, ngẩng đầu nhìn lướt một cái, ánh mắt trực tiếp lờ đi Hàn đại sư và cao thủ Muay Thái, mặt đầy thất vọng.

“Cao thủ ở đâu?” Một câu của Giang Ninh lập tức khiến Hàn đại sư và cao †hủ Muay Thái đó sa sầm mặt.

Còn chưa bắt đầu đánh mà Giang Ninh đã khiêu khích họ rồi! Đều là người luyện võ, khí chất trên người họ khác với người thường, Giang Ninh vừa bước vào là cảm nhận được rồi, nhưng câu này của anh lập tức làm hai người đó tức giận.

Rất rõ ràng, Giang Ninh không coi họ ra gì.

Đặc biệt là biểu cảm thất vọng trên mặt càng khiến người khác tức giận.

Dù cao thủ Muay Thái đó nghe không hiểu lời của Giang Ninh, nhưng vẫn hiểu biểu cảm coi thường trên khuôn mặt của Giang Ninh.

“Ngông cuồng!” Người mở miệng trước là Hàn đại sư.

Đôi mày ngang nhảy lên, hắn từ từ mở mắt, trong kẽ hở có tia sáng lóe qua: “Thằng nhóc con cũng dám ngông cuồng!” Hắn nhìn thấy thân hình của Giang Ninh liền biết tên này nhiều nhất chỉ biết mấy công phu mèo cào, căn bản không phải đối thủ của bản thân.

Dù cho là cao thủ Muay Thái đó, Hàn đại sư cũng không coi ra gì.

Nhiều nhất chỉ phiền phức hơn tí.

Hắn muốn động thủ vậy thì phải ra tay trước! Hàn đại sư đứng dậy đi ra giữa võ đài, ngẩng đầu lên, hai tay để ra sau lưng, khí thế mạnh mẽ, “Cậu, lên đây!” Năm trăm nghìn dễ kiếm quá rồi.

Hản còn tưởng là cao thủ nào chứ.

Mấy người Hứa Vinh cũng khó chịu, người của Hoàng.

Ngọc Minh ngạo mạn quá rồi.

Lại hỏi thẳng là cao thủ ở đâu.

Hàn đại sư và cao thủ Muay Thái ngồi ở đó không lẽ là người chết, hán không nhìn thấy sao? “Hoàng Ngọc Minh, mày ngạo mạn, thuộc hạ càng ngạo.

mạn, nhưng chỗ này không phải nơi để ngạo mạn!” Hứa Vinh lạnh nhạt nói: “Bây giờ nhận thua, quỳ xuống.

khấu đầu xin lỗi, tao có thể tha cho mày một lần” Hắn chỉ muốn Hoàng Ngọc Minh cúi đầu.

Nhưng Hoàng Ngọc Minh lại làm như không nghe thấy.

“A Cẩu, kêu nhà hàng chuẩn bị bàn rượu, đánh xong rồi chúng ta sẽ đi uống rượu” “Vâng” Anh Cẩu lập tức lấy điện thoại lên sắp xếp.

Nghe lời này, không chỉ sác mặt của Hứa Vinh thay đổi, những người khác có mặt cũng sa sầm mặt.

Hôm nay họ đến là để xem Hoàng Ngọc Minh cúi đầu, nào ngờ Hoàng Ngọc Minh lại dám ngông cuồng như vậy! Xem ra anh thà để thuộc hạ của mình bị đánh chết cũng tuyệt đối không cúi đầu rồi.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều hướng về Giang Ninh.

Trong mát của không ít người bát đầu có vẻ châm biếm và thương hại, đi theo sai người sẽ có hậu quả thế đấy, anh bán mạng cho Hoàng Ngọc Minh, anh ta lại không hề quan tâm sự sống chết của anh! “Reng reng reng…

Đột nhiên điện thoại của Giang Ninh vang lên.

Anh cầm lên nhìn một cái, là Lâm Vũ Chân gọi đến.

“Anh đi đâu mua đồ ăn khuya thế? Sao muộn vậy còn chưa về?” Bên kia điện thoại, giọng của Lâm Vũ Chân hơi lo lắng.

“Hỏi ba mẹ thử xem họ có muốn ăn gì không?” Giang Ninh tùy ý nói:“Tôm hùm đất đúng không? Được, anh biết rì Nói xong, hán cúp máy rồi quay đầu nói với anh Cẩu: “Chuẩn bị cho tôi thêm một phần tôm hùm đất, tôi muốn gói mang về” Không khí im phăng phác.

Yên lặng như chết!
 
Chương 69


“Âm!” Hứa Vinh đập mạnh một cái lên bàn, sắc mặt tái xanh.

Quá đáng lắm rồi! Hoàng Ngọc Minh và Giang Ninh, hai người quá đáng lắm rồi! Coi chỗ này thành cái gì rồi? Lại còn thảo luận đợi tí ăn cái gì, còn muốn đóng gói tôm hùm đất về nhà? Mẹ nó chứ, cái mạng của mày cũng phải ở lại chỗ này! Thấy anh Cẩu lại gọi điện sắp xếp, Giang Ninh cất điện thoại đi, đứng dậy đi lên giữa võ đài, cách Hàn đại sư chưa tới năm bước.

“Người trẻ tuổi, cậu quá ngạo mạn, sẽ phải trả giá đấy” Hàn đại sư vẫn hai tay để sau lưng: “Tôi cho cậu một cơ „ at” Lời của hán còn chưa nói xong, Giang Ninh đã động tay rồi! Không động thủ thì có vẻ yếu ớt! Vừa động thủ thì như cơn bão! Đồng tử của Hàn đại sư lập tức co rút, nhanh quá rồi! Hắn còn chưa kịp phản ứng, Giang Ninh đã đến gân trước mặt, nắm đấm cưồng bạo mạnh mẽ đánh tới giống như thủy triều dâng lên, mạnh mẽ cuồn cuộn! Hàn đại sư cảm thấy bản thân như bị nuốt chửng! Một nắm đấm cực mạnh nặng nề rơi lên ngực Hàn đại sư, một tiếng vang trầm, cả người Hàn đại sư ngã bay xuống như con diều bị đứt dây, làm lật hai cái bàn nhưng vân chưa dừng lại cho đến khi tông vào tường, phát ra tiếng vang cực lớn! Mở miệng phun ra ngụm máu, hoàn toàn ngất đi.

Trong không khí chỉ có tiếng hô hấp nhẹ, thậm chí không ít người còn quên cả hô hấp.

Họ căn bản không biết xảy ra chuyện gì, họ còn đang đợi Hàn đại sư ra tay phát oai, đánh chết Giang Ninh nhưng Nhưng chỉ chớp mắt! Hàn đại sư bay ra rồi, ngất đi rồi, mà Giang Ninh đứng đó giống như chưa từng động thủ.

“Nói nhảm nhiều ghê” Giang Ninh lạnh nhạt nói.

Sắc mặt của Hứa Vinh lập tức nặng nề, bên cạnh có mấy thuộc hạ đang đứng, vô thức đến gần bảo vệ Hứa Vinh.

Vương Cao và mấy lão đại khác cũng hãi hùng khiếp vía! Thân thủ gì thế này? Dù là tên ác bác nhất là Hắc Long năm xưa, e là cũng bị bỏ lại rất xa.

Rốt cuộc là Hoàng Ngọc Minh tìm ra cao thủ này từ đâu vậy, đáng sợ quá rồi.

“Ô, Hứa Vinh, đây là Hàn đại sư mà anh mời à, chỉ có chút thực lực này thôi?” Hoàng Ngọc Minh cũng hãi hùng khiếp vía, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, trong lòng âm thầm nói với bản thân, đây chỉ là chuyện nhỏ, sau này theo Giang Ninh còn phải trải qua nhiều sóng to gió lớn hơn nữa.

“Không phải là từ công viên nào đó mời đến chứ?” Lời này không chút khách khí, vả thẳng vào mặt Hứa Vinh.

Không phải là mời mấy ông già luyện thái cực quyền ở công viên chứ, sao có thể yếu như vậy.

Một đấm đã không chịu được.

“Nghe nói, anh tốn năm trăm nghìn liền?” Hoàng Ngọc Minh lại nói một câu khiến sắc mặt của Hứa Vinh càng khó coi, cuộn chặt năm đấm, gân xanh lộ ra, hận không thể trực tiếp trở mặt với Hoàng Ngọc Minh.

“Hừ” Hắn vẫn nhịn được, quay đầu nhìn sang Vương Cao: “Vương Cao, Hoàng Ngọc Minh ngạo mạn quá, coi bản lĩnh của anh rồi” Hàn đại sư đã bị người kéo xuống, mà lúc này biểu cảm của cao thủ Muay Thái đó đặc biệt nghiêm túc.

Vương Cao nhìn thấy, trong lòng không chắc chắn cho lắm.

Cao thủ Muay Thái này là do hắn tốn một đống tiền mời về, đấu những trận trong thế giới ngầm bên Thái đã liên tiếp tháng mười mấy trận, còn đánh chết mấy cao thủ có tiếng, thực lực mạnh đến đáng sợ.

Nhưng nắm đấm vừa nãy của Giang Ninh quá chấn động.

“A Lực, đánh chết hắn!” Vương Cao nói.

Cao thủ Muay Thái A Lực, chân trần và mặc quần ngắn, tay chân đều quấn băng màu trảng, toàn thân cơ bắp, nhìn vào là thấy toát ra sức lực mang tính bùng nổ.

Đặc biệt là đôi mắt đó, giống một con sói khát máu! Hắn đi đến giữa võ đài, mắt nhìn chằm chằm Giang Ninh, lạnh lẽo đến mức khiến người xem bất giác run tẩy.

Không khí ở hiện trường trở nên căng thẳng, trong không khí phảng phất có mùi thuốc súng, vừa chạm vào sẽ lập.

tức bùng nổi! “Hai” A Lực không nói nhiều, biểu cảm của hắn cực kỳ nghiêm †úc, vừa nãy thấy Giang Ninh xuất quyền, hắn biết, người trước mắt không biết mạnh hơn tên Hàn đại sư đó bao nhiêu lần.

Là một cường địch! Hắn gầm thấp một tiếng, cơ bắp toàn thân gồng lên, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía Giang Ninh rồi xuất ra một năm đấm, trong không khí ẩn hiện truyền ra tiếng nổi Tách tách tách! Giang Ninh cứ đứng đó, mặt thậm chí còn không thay đổi biểu cảm, đồng thời xuất một nắm đấm! “Binh” Hai nắm đấm bỗng đập mạnh vào nhau!
 
Chương 70


Có thể thấy rõ khóe miệng A Lực giật một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch nhưng hắn vẫn không lùi lại, lại đá chân một cái! “BinhI” Nhưng Giang Ninh nhanh hơn hắn, cũng là đá chân, trực tiếp lướt lên vai của A Lực, đá hắn bay ra ngoài, rắc rắc! Tiếng xương cốt bị gãy! Tiếng kêu thảm thiết khiến da đầu của mấy người Vương Cao tê dại! A Lực kêu lớn một tiếng, không quan tâm xương vai bị gãy, vẫn vung nắm đấm, trong mắt đầy sát khí! Đây là một kẻ mạnh thật sự.

Chỉ đáng tiếc người hắn chạm mặt lại là Giang Ninh càng mạnh hơn! “Bốp!” “Bốp!” Liên tiếp ba nắm đấm trên lên một bên vai khác của A.

Lực, cả hai chân nữa, có thể nghe rõ tiếng rác rác giòn vang! Trong chớp mắt, A Lực năm dưới đất bất động, trừ việc vặn vẹo cơ thể để vùng vẫy thì chỉ có thể gầm gừ trầm thấp! Tứ chi của hắn đều bị gãy rồi.

Chén trà trong tay của Vương Cao, xoảng một tiếng rơi xuống đất tan nát.

Hứa Vinh muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy hai chân đã mềm nhữn, hoàn toàn không đứng nổi.

Mấy vị lão đại khác có người nín thở trầm ngâm, có người hít sâu, có người nắm chặt tay nắm của ghế, cảm giác như cận kề cái chết! Còn có mấy thuộc hạ đứng kế bên họ, ai cũng như gặp kẻ thù lớn! Thấy ánh mắt của Giang Ninh lướt qua, họ cảm nhận được sự sợ hãi xuất phát từ trong xương cốt khiến trong tim họ chỉ có một suy nghĩ.

Nếu đối địch với Giang Ninh thì sẽ chết! Dù cho là Hoàng Ngọc Minh và anh Cẩu sớm biết Giang Ninh thực lực cực mạnh cũng chấn động tột đỉnh.

Hoàng Ngọc Minh phải duy trì hình tượng lão đại của mình, nhưng móng tay dường như phải đâm vào trong da thịt mới khiến bản thân không trượt từ trên ghế xuống.

Mà sự sùng bái trong nội tâm của anh Cẩu đối với Giang Ninh đã đạt đến mức cao nhất.

Thậm chí dường như hắn có thể nhìn thấy hào quang †oả ra từ trên người Giang Ninh.

Mẹ kiếp đây chính là thần! “Đây, cũng gọi là cao thủ?” Giang Ninh võ vỗ tay, nhìn lướt một lượt, ánh mắt rơi trên hai người Hứa Vinh và Vương Gao, lập tức khiến họ như ngồi trên kim: “Hai vị, không phải là đã giấu cao thủ đi rồi chứ?” Hứa Vinh và Vương Cao nhịn không được mà chửi thầm.

Ông làm gì còn có cao thủ mà giấu? Nếu có cao thủ thì bà già nó, đã kêu ra làm thịt mày từ lâu rồi! Nhưng họ không dám nói! Giang Ninh của lúc này hoàn toàn là một vị sát thần! Rốt cuộc Hoàng Ngọc Minh tìm đâu ra vậy? Họ nhìn sang Hoàng Ngọc Minh, thấy trên mặt Hoàng Ngọc Minh cũng hơi gượng gạo, đến anh cũng sợ rồi? “Còn có ail” Giang Ninh la lên một tiếng: “Muốn đánh thì đi ra!” Hắn không có nhiều thời gian, còn phải mang đồ ăn khuya về cho Lâm Vũ Chân, cô nhóc này hiếm khi không sợ mập muốn ăn khuya.

Cả quán trà lặng như tờ.

Mấy người bình thường tự cho là mình đánh giỏi, lúc này cũng chỉ có thể ngậm miệng lại, thậm chí không dám nói bản thân biết đánh.

Họ biết đánh, đó là so với người không phải so với thần! Thấy không ai nghênh chiến, Giang Ninh quay người rời đi.

Hoàng Ngọc Minh lập tức đứng lên.

“Hứa Vinh, Vương Cao, hai người như vậy không phải lãng phí thời gian của tôi sao?” Hoàng Ngọc Minh khẽ ngẩng đầu, hiếm khi làm bộ, nhàn nhạt nói: “Tôi còn tưởng hai người mời cao thủ lợi hại cỡ nào, hơi thất vọng” Nói xong, anh vẫy tay: “Các vị, không tiếp nữa, tôi phải đi ăn khuya rồi” Anh Cẩu phát hiện chân của Hoàng Ngọc Minh hơi run.

Mấy người Giang Ninh rời đi, quán trà vẫn duy trì sự im lặng như chết.

Hồi lâu, sắc mặt Hứa Vinh mới hòa hoãn lại, bốn mắt nhìn nhau với Vương Cao.

“Đông Hải này sắp trở trời rồi” ‘Vương Cao không nói chuyện, sắc mặt nghiêm trọng, mang theo người của mình rời đi.

Hôm nay họ muốn cho Hoàng Ngọc Minh một sự giáo huấn, nhưng không ngờ họ lại bị đánh để sưng mặt! Người đó rốt cuộc là ai, sao lại đáng sợ như vậy? Thành phố Đông Hải mấy năm gần đây không xuất hiện kẻ mạnh như vậy, không lẽ từ bên tỉnh thành đến? Khả năng này cao lám.

Người của tỉnh thành nếu nhắm vào Đông Hải, vậy thế giới ngầm của Đông Hải e là thật sự trở trời rồi.

Vừa kết thúc hành động sấm sét, họ tổn thất nghiêm trọng, người của tỉnh thành đến rồi, điều này khiến mấy lão đại cảm thấy nguy hiểm đến cực điểm.
 
Chương 71


Rời khỏi Đông Hồ Lâu, mấy người Giang Ninh đến thẳng nhà hàng Kim Ngọc.

Hoàng Ngọc Minh kích động đến sắc mặt đỏ ửng, hồi lâu vẫn chưa tan.

Anh Cẩu đi theo một đường, do dự mấy lần muốn nói vẫn không dám nói.

“Đại cai” Hoàng Ngọc Minh cẩn thận gói tôm hùm đất vừa làm xong lại, đưa cho Giang Ninh, “Tối nay cực khổ rồi.” Giang Ninh lắc đầu: “Tôi lại có chút thất vọng, vốn tưởng Đông Hải chắc có mấy con cá lớn, nào ngờ toàn là phế vật” Hoàng Ngọc Minh gật đầu.

Trong mắt Giang Ninh, mấy người Hứa Vinh giống như: phế vật.

ế vật đó, tôi không có hứng giải quyết, giao cho.

Giang Ninh lên xe rồi.

Hoàng Ngọc Minh ngây người, giao cho mình? Giang Ninh giải quyết thì dễ nhưng bản thân muốn giải quyết mấy người Hứa Vinh thì không phải chuyện dễ dàng.

“Một tháng” Giang Ninh nói: “Đám nhóc đó, tôi giúp cậu huấn luyện một tháng, chuyện sau này do cậu làm, tôi phải ở bên vợ: Nói xong, hắn kêu anh Cẩu lái xe đưa hắn về.

Hoàng Ngọc Minh hít sâu một hơi, đèn hậu xe cũng biến mất rồi anh mới hoàn hồn lại.

Giang Ninh muốn huấn luyện năm mươi tên nhóc đó, chỉ một tháng? Sau đó muốn bản thân giải quyết hoàn toàn gốc rễ mười mấy năm ở Đông Hải của Hứa Vinh, thậm chí là mấy lão đại mấy chục năm? Anh không phải không tin Giang Ninh, chỉ là vẫn cảm thấy quá khó.

Anh Cẩu lái xe đưa Giang Ninh về khu chung cư Hoa Thành, cung kính mở cửa xe cho anh, giống như là đối điện với một vị thần vậy, cực kỳ thành kính! “Đại cai” Anh Cẩu muốn nói lại thôi, “Em, tháng này em có thể lái xe cho đại ca không?” Giang Ninh nghĩ ngợi, xe trong nhà để cho Lâm Vũ Chân lái, anh vốn muốn mua một chiếc xe mới nhưng Tô Mai nhất định sẽ nói bản thân dùng tiền bậy bạ.

“Cậu cũng muốn tham gia huấn luyện?” Sao Giang Ninh lại không nhìn ra tâm tư của anh Cẩu.

“Muốn ạ!” Lần này anh Cẩu không do dự, anh biết Giang Ninh thích người thẳng thắn: “A Cẩu cũng muốn trở nên mạnh mẽ!” “Có thể” Giang Ninh gật đầu, nói xong liền đi vào nhà.

Anh Cẩu cuộn chặt nắm đấm hưng phấn đến đánh vài cái vào không khí, sau đó cẩn thận lái xe rời đi.

Đã sắp mười giờ rồi.

Lâm Vũ Chân còn ngồi trên sofa, tay cầm laptop, đang xem các loại bảng báo cáo của công ty.

Mùi tôm hùm đất truyền đến lập tức khiến cô bất giác.

chun mũi lại.

Cô quay đầu lại nhìn thấy Giang Ninh đã giúp cô chuẩn bị xong bát đũa, đến khăn giấy lau tay cũng chuẩn bị xong rồi.

“Qua đây ăn, ba mẹ đã ngủ rồi à?” Giang Ninh nhẹ giọng hỏi.

“Ngủ rồi” Lâm Vũ Chân đi dép lê sang, đến trước bàn, mùi thơm càng nồng hơn: “Muộn thế này mới ăn khuya liệu có bị béo không?” Béo rồi sẽ không đẹp nữa.

“Em béo rồi cũng đẹp” Giang Ninh giống như biết được tâm tư của Lâm Vũ Chân vậy, vừa nói vừa giúp Lâm Vũ Chân bóc vỏ một con: “Nào, nếm thử xem” Lâm Vũ Chân nói với bản thân, chỉ được ăn mấy con thôi, nhưng cô nhanh chóng quên mất lời bản thân đã nói.

Giang Ninh lột vỏ một con cô ăn một con, ăn xong rồi Giang Ninh mới để cô đi đánh răng rửa mặt đi ngủ.

Một đêm không nói chuyện.

Lâm Vũ Chân mang theo sự áy náy với đồ ăn khuya mà ngủ đến sáng.

Lúc tỉnh lại, chăn đệm dưới đất ở trong phòng đã xếp.

gọn gàng rồi, Giang Ninh cũng không thấy đâu.

Cô đột ngột ngồi dậy: “Giang Ninh?” Trong lòng Lâm Vũ Chân đột nhiên có cảm giác trống trải, Giang Ninh đi rồi? Cô đi ra khỏi phòng, trước bàn ăn, hình bóng đó vẫn ở đó vẫn ăn như sói đói, ăn ngấu nghiến đồ ăn sáng mà Tô Mai đích thân làm, Lâm Vũ Chân lập tức cảm thấy yên lòng.

“Quỷ lười, dậy muộn thế, lần sau không để dành bữa sáng cho em nữa” “Hừ, anh dám!” Ăn sáng xong, anh Cẩu đã đợi ở cửa từ sớm.

Đưa Lâm Vũ Chân đến công ty trước rồi mới đưa Giang Ninh đến xưởng ngoại ô.

Năm mươi người không một ai đến trễ, đến đợi ở cửa nhà xưởng trước.

Nhìn thấy xe của Giang Ninh đến, ánh mắt của năm mươi người thay đổi.

Họ không biết Giang Ninh có thể khiến họ trở nên mạnh đến mức nào, nhưng họ tin Giang Ninh có thực lực này! Sau xưởng có một bãi đất trống, lúc xây dựng nhà xưởng, Giang Ninh đồng thời kêu đội thi công dựng sân huấn luyện trong kế hoạch của anh trên bãi đất trống này.

Lúc này nhìn một cái, chướng ngại chi chít khiến da đầu người khác tê dại! Còn chưa bắt đầu trải nghiệm, chỉ nhìn thôi cũng biết được độ khó nhất định không nhỏ.

“Năm mươi người, nhiều nhất tôi chỉ giữ ba mươi”
 
Chương 72


Đây là câu đầu tiên của Giang Ninh.

“Tham gia huấn luyện của tôi có thể khiến các người trở nên mạnh mẽ nhưng cũng có thể chết” Đây là câu nói thứ hai của Giang Ninh.

“Muốn đi thì bây giờ có thể đi luôn” Đây là câu thứ ba của Giang Ninh.

Trước khi nhìn thấy những thiết bị huấn luyện, có lẽ có người sẽ bỏ cuộc nửa chừng, nhưng lúc này không ai từ bỏ.

Ai cũng là người luyện võ, có thể nhìn ra những thiết bị huấn luyện này đáng sợ đến mức nào.

Muốn thông qua? Không huấn luyện mấy tháng thì không thể qua được! “Rất tốt” Thấy không ai rút lui, Giang Ninh gật đầu: “Tôi chỉ làm mẫu một lần” Nói xong anh đột nhiên di chuyển, cơ thể nhanh đến dọa người! Giống như một con giao long điên cuồng chuyển động, trong chớp mắt liền nhảy đến cửa thứ nhất trên cầu thăng bằng.

Sắc mặt của năm mươi người lập tức thay đổi, cầu thăng bằng đó chuyển động! Còn không có chút quy luật nào! Nhưng Giang Ninh chạy trên đó như trên mặt đất bằng phẳng, tốc độ nhanh như chớp, chỉ trong chớp mắt đã thông qua cửa thứ nhất.

Tiếp theo là cửa thứ hai, bao cát cực lớn từ trên trời rơi xuống cũng không chút quy luật, dường như chỉ có một con đường có thể thông qua, mà Giang Ninh… vẫn nhanh chóng vượt qua! Sắc mặt năm mươi người càng nặng nề.

Mạnh quát Đây không chỉ là sức chiến đấu, còn có cảm giác thăng bằng, sự nhanh nhẹn, sức lực, tốc độ, tổng hợp của các phương diện.

“Binhl” Giang Ninh vung một quyền đấm bục bao cát, nhanh chóng tiến vào cửa thứ sáu.

Nhanh quát Mấy người anh Cẩu nhìn đến hoa mát, thậm chí còn khô cả cổ họng, Giang Ninh còn là người sao? Họ cảm thấy cửa đầu tiên sợ là phải mấy ngày mới có thể thông qua, Giang Ninh lại như đang tản bộ.

“Soạt” Không đợi mọi người kịp phản ứng, Giang Ninh đã đến đích.

Thời gian, bốn mươi chín giây! Chưa đến một phút! Một đám người nín thở ngây mắt, đến hít thở cũng không dám, căng thẳng, kiềm chế, kỳ vọng còn mang †heo một tia hưng phấn.

“Yêu cầu của tôi đối với các người không cao, trong mười phút hoàn thành là được” Giang Ninh quay đầu nhìn bọn họ: “Tôi chỉ cho các người thời gian một tháng, chỉ giữ lại ba mươi người đầu thông qua, bát đầu đi” Nói xong, Giang Ninh liền bỏ đi.

Anh Cẩu hít sâu một hơi, nhìn những người khác một cái, thấy họ đều bất động liền nhịn không được mà chửi.

“Bình thường không phải giỏi lắm à? Không phải đứa nào cũng nói bản thân là cao thủ sao, lên đi!” Lời vừa dứt, hắn cởi luôn áo mình ra, xông lên trước.

Nhưng vừa bước lên cầu thăng bằng, nhẹ lắc một cái thì trọng tâm bị nghiêng, lập tức té vào đống bùn.

“Mẹt Khó thế Sắc mặt anh Cẩu khó coi, xấu hổ quá.

Hắn cần răng thử lại lần nữa, lần này té càng nặng hơn, hắn đến một bước cũng không lên được, càng đừng nói đến chuyện đi như đi trên đất bằng phẳng giống như.

Giang Ninh.

Năm mươi người đều nhìn chằm chằm, đương nhiên họ hiểu rõ đợt huấn luyện của Giang Ninh khó cỡ nào.

Thời gian một tháng sao có thể làm được.

Nhưng nếu thông qua rồi, họ có thể tưởng tượng được tố chất của bản thân sẽ mạnh mẽ đến mức nào! “Âm!”..

`.

Anh Cẩu không từ bỏ, một lần rồi lại một lần, mặt đã đầy bùn nhưng vẫn không bỏ cuộc.

Khó khăn lắm mới có được cơ hội từ Giang Ninh, hắn nào chịu từ bỏ! Rất nhanh, có người bát đầu di chuyển, sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư…

Cũng không chịu thụt lùi, ai cũng hy vọng trở nên mạnh mẽ, ai cũng không muốn mất mặt trước mặt Giang Ninh.

Rất nhanh, sân huấn luyện truyền đến từng tiếng gầm tức giận, từng thân hình lăn lộn từ trong bùn, di chuyển ở các loại thiết bị huấn luyện.

Một lần thất bại, vậy thì lần thứ hai, lần thứ ba … càng chiến càng hưng phấn, càng chiến càng không cam tâm! Giang Ninh không quan tâm bọn họ.

Anh rất rõ, chỉ cần có thể vượt qua trong một tháng, vậy.

thì năng lực của họ chắc chắn được nâng cao đến kinh người. Chỉ là ai có thể kiên trì được đây? Vậy thì phải xem ý chí và bản lĩnh của mỗi người rồi.

Giang Ninh lái xe đến Lâm thị, mà lúc này người của Kim Nhiên đã đến rồi.

Hai người đàn ông vạm vỡ, nhìn một cái là biết họ là sinh đôi.

“Ngô Cường, Ngô Binh, nhiệm vụ của các người là kiếm tên thần kinh đó sau đó đánh phế hẳn!” Sắc mặt Kim Nhiên hung ác, ném ra tấm hình của Giang Ninh: “Đánh gãy tay chân của hắn, hiểu chưa!”
 
Chương 73


“Vâng!”

Hai người đàn ông vạm vỡ để đầu đinh, cực kỳ cường tráng, nhìn mà khiến người khác sợ hãi.

Nói xong hai người liền rời đi.

“Lâm Phong, chỗ các cậu cũng có thể ra tay rồi” Lâm Phong hưng phấn không thôi.

Kim Nhiên muốn đích thân đối phó với đám Lâm Vũ Chân, gã vui hơn ai hết.

Kim gia là thế lực lớn của tỉnh thành, bọn họ muốn đối phó với một công ty mới thành lập, chẳng qua chỉ là chuyện của một câu nói.

“Vu thiếu, không tham gia sao?” Lâm Phong ngập ngừng rồi hỏi.

Hôm qua Vu Phóng đã về rồi, dường như không chút hứng thú đối với chuyện công kích Lâm Vũ Chân.

“Hừ, đừng quản hắn, một tên phế vật, gan nhỏ như chuột!” Kim Nhiên bực mình nói: “Tôi đã chào hỏi đối tác kinh doanh của chúng rồi, tôi dùng danh nghĩa của Kim gia, nếu họ còn hợp tác với Lâm Vũ Chân vậy thì đợi nhận sự trừng phạt của Kim gia đi!” Lâm Phong hưng phấn không thôi: “Kim thiếu, lợi hại!” “Cứ chờ xem, không quá một ngày, chuỗi vốn của Lâm Vũ Chân sẽ đứt, công ty mới thành lập của chúng sẽ lập tức phá sản!” Kim Nhiên híp mắt, im lặng đợi kết quả.

Cứ phải ép hán động thủ, đối phó với một con sâu bọ, dường như không có chút cảm giác thành tựu gì.

Chỉ là đợi đến Lâm Vũ Chân cùng đường rồi, quỳ trước.

mặt mình cầu xin nhất định rất sảng khoái.

“Kim thiếu, những đối tác đó.

Lâm Phong cười: “Lâm gia chúng tôi cũng có sản nghiệp.

tương tự, không biết có thể cho chúng tôi không?” “Hừ, chút đồ này, cậu muốn, tôi nói một câu là được.” Kim Nhiên bộ dạng cao cao tại thượng: “Chỉ cần Lâm gia nghe lời giúp Kim gia chúng tôi nắm được thị trường Đông Hải, vậy các người chính là người của tôi” “Vâng vâng vâng!” Lâm Phong vừa nghe lập tức cung kính cong lưng: “Kim thiếu là chủ nhân của chúng tôi, Lâm gia chúng tôi tuyệt đối nghe theo căn dặn của Kim thiếu!” Dù cho là làm chó cũng là chó của Kim gia, sau này ở Đông Hải ai có thể lay được địa vị của Lâm gia chứ? Lâm Vũ Chân vừa đến công ty, mấy vị quản lý cấp cao.

liền gấp gáp đến tìm, nói xảy ra chuyện rồi.

“Mười ba đối tác ngưng hợp tác, thà đền tiên hủy hợp đồng cũng không chịu hợp tác với chúng ta” “Bây giờ chuỗi tiền vốn bị đứt rồi, còn có hai công ty thượng nguồn đã bắt đầu gọi điện thúc nợ từ trước khi đến thời gian làm rồi” “Họ muốn hợp tác lại làm công ty chúng ta phá sản!” Mấy quản lý cấp cao cũng không ngờ lại đột nhiên xảy.

ra chuyện này, Lâm thị mới vừa thành lập không lâu, thậm chí mới đi vào quỹ đạo, lại có một đòn công kích mạnh như vậy đánh đến, ảnh hưởng rất lớn đối với sĩ khí của cả công ty.

Lâm Vũ Chân nhíu mày không nói gì, cô biết nhất định có người cố ý làm ra, chính là để hủy hoại họ.

Người đến không có ý tốt! Cô lập tức đến phòng làm việc của Lâm Văn, Lâm Văn đang gọi điện cho đối tác.

“Sếp Trương, các anh đột ngột rút vốn có phải hơi quá đáng không?” “Chúng ta luôn hợp tác rất thuận lợi, bỏ qua lợi nhuận không cần, sếp Lý hành động như vậy làm tôi không hiểu cho lắm, anh có thể nói tại sao không?” Lâm Văn liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, đối phương đều kiên quyết ngưng hợp tác.

Sắc mặt ông tái xanh, không ngờ chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy, mà còn đến đột ngột như vậy.

Đây rõ ràng là bao vây tấn công! “Ba” Lâm Vũ Chân nói: “Nhất định là Lâm gia” Cô suy nghĩ, biết Lâm gia không có năng lực lớn như vậy: “Còn cả Kim gia tỉnh thành nữa” Nhất định là Kim Nhiên đó ra tay rồi, nếu không, thành phố Đông Hải nhiều đối tác như vậy sao có thể làm chuyện như vậy được.

Họ không đắc tội nổi Kim gia, một khi bị Kim gia áp bức thì đến họ cũng gặp họa.

Đến lúc này, họ dù không muốn thì cũng không thể không rạch ròi quan hệ với ba con Lâm Vũ Chân.

“Tình hình công ty bây giờ thế nào?” Lâm Văn vẫn khá là bình tĩnh.

lên vốn căng thẳng, thượng nguồn ngưng hợp tác, không thể chuyển tiền, thượng nguồn thúc nợ không ngừng, bây giờ chúng ta đang rất khó khăn” Khóe mắt Lâm Vũ Chân đỏ lên.

Công ty này mới vừa vào quỹ đạo thì có người đến phá hoại, lại còn dùng cách thức này, rõ ràng là dựa thế bắt nạt người.

“An ủi nhân viên công ty” Lâm Văn lập tức đưa ra quyết định, “Chúng ta nhất định có thể chống chịu được” “Ngoài ra, tìm kiếm khoản vay ngân hàng, nhất định không được để đứt chuỗi tiền vốn” Một khi chuỗi vốn bị đứt thì tất cả đều tiêu tan.

“Vâng!” Lâm Vũ Chân lập tức đi sắp xếp, gọi điện cho mấy ngân hàng hợp tác tìm kiếm khoản vay hỗ trợ.
 
Chương 74


Lúc này.

Giang Ninh phát hiện có người luôn đi theo mình.

Hắn chỉ cười nhạt một tiếng.

Với năng lực phản trinh sát của hán, trên thế giới này không có ai có thể âm thầm lặng lẽ đi theo hắn.

Giang Ninh vẫn bình tĩnh, lái xe về nơi vắng vẻ, xe phía sau vẫn đi theo, từ đầu đến cuối duy trì một khoảng cách nhất định.

Hắn dừng xe rồi trực tiếp đi vào một công viên đang sửa chữa, ngồi lên chiếc ghế dài.

“Tách” Giang Ninh châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nhả khói thuốc, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

“Đi theo lâu như vậy còn đợi đến lúc nào?” Hai bóng hình xuất hiện trước mặt Giang Ninh.

Đầu đinh, hơi thở dũng mãnh, ánh mát lạnh lẽo.

Giang Ninh nhìn một cái liền biết hai người này đến từ đâu.

“Anh không nên đắc tội Kim gia” Ngô Cường lạnh lùng nói.

“Bây giờ chúng tôi phải phế anh, đừng kháng cự” Ngô Binh mở miệng.

Nói xong hai người chuẩn bị động thủ.

“Người xuất thân từ đội ngũ Hắc Hổ, lại cam tâm làm chó của người khác rồi?” Nhưng một câu của Giang Ninh khiến hai người biến sắc, đừng bất động nhìn chảm chằm vào Giang Ninh.

“Xem ra, tôi phải hỏi lại tiểu Hắc rồi, dạy thuộc hạ thành bộ dạng này, có phải cậu ta đang tìm cái chết không!” Âm — Dường như có một tiếng sấm cực lớn vang lên, Ngô Cường và Ngô Binh tê cứng tại chỗ, không dám tiến thêm một bước.

Dám trực tiếp gọi là tiểu Hắc, trên thế giới này không có mấy người! Mà dám nói Hắc Hổ tìm cái chết, chỉ có vị đó! Chiến thần! Chiến thần chí cao vô thượng! Dù cho là đội trưởng trước đây của họ cũng vì nhận được chỉ điểm của chiến thần mà phấn khích cả nửa năm.

Hai người thở gấp gáp, toàn thân căng thẳng, làm gì còn dám nghĩ đến việc động thủ.

Giang Ninh ngồi ở đó, họ cũng có thể cảm nhận được áp lực khủng bố đến cực điểm đang xông đến.

Hai người đứng ở đó không dám động đậy, sắc mặt nặng và mang phần tội lỗi.

Vì họ đã làm Hắc Hổ mất mặt rồi! Giang Ninh vẫn ngồi đó, bình tĩnh như nước, lạnh nhạt nhả khói thuốc.

“Cho các người một cơ hội giải thích” “Sau khi chúng em xuất ngũ, về nhà phát hiện mẹ bệnh nặng, Kim gia cho tiền cứu mạng chúng em” Giọng của Ngô Cường run run, “Cho nên, chúng em đồng ý làm việc cho Kim gia hai năm” Ngô Binh mở miệng muốn nói họ chưa từng làm chuyện xấu gì, đó là giới hạn và nguyên tắc của họ, dù rời khỏi đội ngũ của Hắc Hổ thì cũng tuyệt đối không thể phá bỏ.

Lần này họ nghe nói đối phương là người của thế giới ngầm cho nên mới đồng ý ra tay.

Nào ngờ lại là ….

“Vậy bây giờ thì sao? Còn muốn phế tôi?” Hai người không nói gì.

Không nói họ không có thực lực này, họ mà cả gan mạo.

phạm chiến thần, Hắc Hổ biết được thì chắc chắn sẽ lập tức dẫn tất cả mọi người đến đánh chết họ! Giang Ninh đứng dậy, dập tắt đầu thuốc ném vào thùng rác.

“Nhớ kĩ bản thân từ chỗ nào ra” Giang Ninh không nói chuyện, quay người bỏ đi.

Ngô Cường và Ngô Binh đứng đó rất lâu mới thở phào.

một hơi, sau lưng đã ướt đẫm vì mồ hôi lạnh.

Họ biết, Giang Ninh tha cho họ rồi, nếu không hôm nay người bị phế chỉ có thể là họ! Giang Ninh nhắc nhở họ, nhớ rõ bản thân là người từ chỗ nào ra, chỗ đó không chấp nhận nhất là việc đem bản lĩnh của mình học được ra ngoài làm bậy, đó là trọng tội! “Kim gia không biết sống chết!” Ngô Binh hít sâu một hơi lạnh lùng nói.

Chọc phải chiến thần chí cao vô thượng, chúng đang tìm chết! “Liên hệ đội Hổ đi, nên nhận trách phạt rồi, để tôi gánh vác” Ngô Cường lại cười khổ một cái.

Dù đã rời khỏi đó rồi nhưng trong cốt cách của họ vẫn là người ở đó, nếu để Hắc Hổ biết, họ chút nữa là mạo.

phạm chiến thần, sợ là Hác Hổ cũng hoảng đến nửa đêm tỉnh giấc.

Hai người quay về khách sạn, Kim Nhiên đang trái ôm phải ấp hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc.

“Đã giải quyết chưa?” Nhìn thấy hai anh em Ngô Cường quay về, Kim Nhiên hưng phấn hỏi.

Hai người này mạnh cỡ nào hán biết rõ, hai năm nay Kim gia rất có sức uy hiếp, công của hai người họ không thể không có.

Chỉ là họ bảo thủ quá, cái gọi là tính nguyên tắc quá mạnh.

Nếu không phải hắn nói Giang Ninh là người của thế giới ngầm Đông Hải, họ thậm chí còn không chịu ra tay.

“Kim thiếu, bắt đầu từ hôm nay, ân tình mà hai chúng tôi nợ Kim gia trả hết rồi” Ngô Cường lạnh lùng nói.
 
Chương 75


“Cái gì?”

Kim Nhiên ngây người, thời gian hai năm còn chưa đến sao trả hết rồi? “Tôi hỏi cậu Giang Ninh đâu!” “Kim thiếu, có vài người không phải anh có thể chọc vào, đừng tự tìm đường chết!” Ngô Cường không muốn nói nhảm nhiều, dẫn Ngô Binh quay người rời đi.

Nếu Kim gia u mê bất tỉnh, thậm chí họ sẽ động thủ khiến Kim gia hiểu, uy phong của chiến thần không thể mạo phạm! Thấy hai người rõ ràng chưa hoàn thành nhiệm vụ, quay.

về còn dám nói lời này với mình, Kim Nhiên tức giận không thôi.

“Tiên sư cha ba già ông nội chúng mày, tốn nhiều tiền nuôi chúng mày là để làm việc như vậy sao? Phế vật! Thứ vô dụng!” Kim Nhiên chửi ầm lên.

Hán hoàn toàn không biết hai người Ngô Cường vừa trải qua thời khắc đáng sợ nhất trên thế giới này.

“Kim thiếu, anh đừng giận, Giang Ninh đắc tội không ít người, sớm muộn gì cũng chết, bây giờ chúng ta cứ chờ xem Lâm Vũ Chân qua đây quỳ xuống xin lỗi anh trước đã” Lâm Phong ở bên cạnh nói.

Hắn cười, trên mặt lộ ra thần sắc mà đàn ông nhìn là hiểu, “Kim thiếu, phòng hạng sang trên lầu em đã mở rồi, một số đồ chơi mà anh thích cũng sớm chuẩn bị xong tôi: Kim Nhiên hừ một tiếng, trong mắt lóe lên tia gian tà.

“Cậu xác định Lâm Vũ Chân vẫn còn là xử nữ? Coi tôi làm sao chơi chết cô tai” Lâm Phong lập tức giật đầu.

“Kim thiếu yên tâm, Lâm Vũ Chân nhất định còn là xử nữ, cô ta sẽ không xem trọng tên thần kinh đó đâu.” Gã hiểu Lâm Vũ Chân, đơn thuần lại lương thiện, càng thuần khiết như một tờ giấy trắng, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm ra chuyện gì vượt giới hạn.

Càng không thể nào tùy tiện giao cơ thể của mình ra.

Bây giờ thì tốt rồi, thỏa mãn yêu cầu của Kim Nhiên.

“Hừ, tôi thấy thời gian cũng kha khá rồi, đi thôi, chúng ta đi xem bộ dạng nhếch nhác của Lâm Vũ Chân” Kim Nhiên đứng dậy đắc ý nói: “Bắt cô ta xấu hổ trước công ty của mình, quỳ xuống cầu xin tôi, không biết cô ta có khóc không nhỉ” Hắn biết Lâm Vũ Chân chắc chắn không dám để công ty đóng cửa, mấy nhân viên đó sợ là sẽ hận chết cô ta.

Lâm Phong do dự một lúc vẫn gật đầu.

Lúc này.

Lâm Vũ Chân đang sứt đầu mẻ trán.

Gọi điện cho mấy ngân hàng đã từng hợp tác, đối phương đều từ chối.

Lý do càng thống nhất, Lâm thị mới của họ sẽ đóng cửa phá sản, không thể nào có thể trả nợ, mạo hiểm rất lớn.

Lâm Vũ Chân tức đến run rẩy.

Họ dựa vào đâu nói Lâm thị sẽ phá sản đóng cửa? “Sếp Lâm, bây giờ áp lực của công ty rất lớn, tâm trạng của không ít nhân viên đã xảy ra biến hóa rồi.” Mấy quản lý cấp cao mặt mày khó xử: “Có hai trưởng phòng vừa báo nghỉ việc với tôi” Lâm Vũ Chân cắn môi, hít sâu một hơi không biết nên nói gì.

“Phê chuẩn” Phía sau truyền đến một giọng nói: “Loại người này giữ lại làm gì, họ không nghỉ việc tôi còn muốn đuổi họ” Giang Ninh đi vào, mặt không nhìn ra chút lo lắng.

“Giang Ninh” Lâm Vũ Chân hơi ấm ức, áy náy càng nhiều hơn.

Mình vừa tiếp nhận công ty thì xảy ra chuyện lớn như vậy, “Xin li Cô cảm thấy bản thân khiến Giang Ninh thất vọng rồi.

“Ngốc” Giang Ninh đưa tay khẽ vỗ vai Lâm Vũ Chân, “Chút chuyện nhỏ thôi mà” Anh quay đầu nhìn quản lý cấp cao đó: “Đi hỏi một chút, còn có ai muốn nghỉ việc không, phê chuẩn một lượt” Lúc này là thời gian có thể nhìn ra người đó có đáng tin hay không, Giang Ninh cảm thấy đây lại là chuyện tốt.

Còn về phiền phức này, chuyện nhỏ như vậy có thể tính là phiền phức sao? “Sếp Lâm, tổng giám đốc của ngân hàng Đông Hải – Tiết Hàng đến rồi” Thư ký gấp gáp chạy vào, sắc mặt đỏ ửng, “Anh ấy nói muốn gặp cô nói chuyện cho vay” Lâm Vũ Chân ngây người, lập tức quay đầu nhìn Giang Ninh.

Trước mắt họ chưa từng hợp tác với ngân hàng Đông Hải, nhưng mấy ngân hàng từng hợp tác đều từ chối lời đề nghị của họ, tổng giám đốc ngân hàng Đông Hải lại đích thân đến đây? “Không liên quan đến anh” Giang Ninh lắc đầu.

Hắn không hề đi tìm người của ngân hàng Đông Hải.

Không phải là thiếu tiền thôi sao, thẻ ngân hàng của Giang Ninh ở ngay trên người, lấy ra dùng, đủ để giải quyết rồi.

“Mời họ vào!” Lâm Vũ Chân lập tức nói.

Rất nhanh, một hàng người của Tiết Hàng đi vào phòng làm việc của Lâm Vũ Chân, nhìn thấy Giang Ninh cũng ở đó, Tiết Hàng lập tức chào hỏi.
 
Chương 76


“Giang tiên sinh!”

Giang Ninh ngồi trên sofa chỉ khẽ gật đầu, tự mình uống trà của mình.

Tiết Hàng này không phải đến tìm hắn.

“Sếp Lâm, nghe nói tiền vốn của quý công ty có chút vấn đề, cho nên tôi đến xem thử có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ không” Tiết Hàng rất khách khí “Ông không sợ chúng tôi sẽ phá sản đóng cửa sao?” Lâm Vũ Chân rất thẳng thản.

Mấy ngân hàng khác đều dùng lý do này từ chối.

Tiết Hàng cười, không nói gì.

©ó vị ngồi trên sofa đó thì công ty này sẽ không thể đóng cửa, dù cho ngân hàng Đông Hải của hắn có đóng.

cửa, Lâm thị cũng không thể nào đóng cửa.

Đương nhiên, cái tin tức đẳng sau Lâm thị là Giang Ninh, hắn sớm đã ra tử lệnh không được phép tiết lộ, mắc.

công những đối thủ cùng ngành cạnh tranh dữ dội.

“Chúng tôi tin sếp Lâm, cũng tin tưởng Lâm thị” Tiết Hàng nói, “Trước khi tôi đã đã gọi điện cho chủ tịch Lâm Văn rồi, về việc vay ngân hàng Đông Hải chúng ôi quyết định cho lãi suất thấp, kéo dài thời hạn đến năm năm, điều này chính là vì muốn sau này có thể hợp tác lâu dài với Lâm thị” Hán không vòng vo, nói rất rõ ràng.

Hôm nay đến không chỉ vì muốn giúp Lâm thị mà hy vọng có thể nhận được công việc kinh doanh, có cơ hội hợp tác với Lâm thị, cho nên mới đề ra điều kiện ưu đãi như vậy.

Lâm Vũ Chân ngây người.

Đổi lại là ngân hàng khác, lúc này dù chịu cho mượn tiền thì chắc chắn cũng sẽ như sư tử há miệng, yêu cầu lãi suất cực cao.

Tiết Hàng không chỉ ưu đãi về lãi suất mà còn nới lỏng thời hạn trả nợ đến năm năm, điều này đồng nghĩa với việc mượn tiền vô điều kiện.

“Tổng giám đốc Tiết Hàng, ông xác định không phải đang đùa?” Lâm Vũ Chân thấy hơi khó tin.

“Đương nhiên” Tiết Hàng mặt nghiêm túc: “Chỉ là, đề xuất của tôi cần sự đồng ý của Giang tiên sinh” Lâm Vũ Chân càng ngây người ra.

Ngân hàng Đông Hải cho mình vay tiền, đề xuất một đống điều kiện ưu đãi, họ đã tổn thất rồi, kết quả còn cần sự đồng ý của Giang Ninh? Trước giờ cô chưa từng nghe qua chuyện này, muốn mượn tiền cho người khác còn cần người khác đồng ý.

Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn Giang Ninh, Giang Ninh lại Xua tay.

“Chuyện làm ăn, mọi người bàn, tôi không hỏi nhiều.” Có câu này của Giang Ninh, Tiết Hàng yên tâm rồi.

Hắn tự biết là nếu Giang Ninh muốn tự giải quyết thì căn bản không cần tiền của ngân hàng bọn họ, đừng nói đến chuyện bản thân Giang Ninh có tiền tài vô tận, chỉ cần một câu của anh thì không biết bao nhiêu ngân hàng sẽ chủ động đưa tiền đến! Nhưng kinh doanh là kinh doanh, nếu Giang Ninh đã giao toàn quyền của công ty cho ba con Lâm Vũ Chân thì tất nhiên sẽ không muốn nhúng tay vào quá nhiều.

Điểm này Tiết Hàng nhìn rất chính xác.

“Nếu Giang tiên sinh không có ý kiến, vậy sếp Lâm thì sao?” Lâm Vũ Chân vẫn chưa định thần lại được, chuyện tốt này cô đương nhiên sẽ không có ý kiến.

“Nếu sếp Lâm không có ý kiến, vậy chúng ta ký hợp đồng đi, tôi đã mang đến rồi” Xem ra Tiết Hàng còn gấp hơn Lâm Vũ Chân nhiều, hận không thể sớm ký hợp đồng để có cơ hội hợp tác với Lâm thị, hắn không muốn lỡ mất.

Cho đến khi ký xong hợp đồng, Lâm Vũ Chân mới phản ứng lại, còn Tiết Hàng thì vui vẻ mang hợp đồng rời đi, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Giang Ninh” Lâm Vũ Chân bĩu môi, cô biết nhất định là Giang Ninh ra tay rồi, “Là anh đang giúp đỡ đúng không?” Cô thật sự quá vô dụng, chuyện gì cũng cần Giang Ninh giúp.

“Không có, là sức hấp dẫn của bản thân em” Giang Ninh nghiêm túc lắc đầu, “Anh không thân với hắn, có thể giúp được gì? Người ta để ý tiềm năng của Lâm thị kìa” Lâm Vũ Chân hừ một tiếng, Giang Ninh thật biết dỗ người khác, thật sự tưởng cô sẽ tin? “Cút ra! Lâm Vũ Chân đâu! Còn không nhanh ra đây cầu xin” “Lâm Vũ Chân, công ty cũng sắp phá sản rồi, cô còn không cúi đầu sao? Ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi với bổn thiếu gia, tôi có thể suy nghĩ đến việc cho cô một cơ hội!” Đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh cực kỳ huênh hoang.

Kim Nhiên đầy mấy người chắn đường ra, to giọng nói: “Lâm Vũ Chân, lỡ mất cơ hội này, cô thật sự sẽ tiêu đời đói” Lâm Phong đi theo bên cạnh cũng khí thế hừng hực.

Trước đây hắn đến đây đã bị Hoàng Ngọc Minh đuổi thẳng ra ngoài, đợi đến lúc Lâm Vũ Chân phá sản rồi, chỗ này sẽ trở thành địa bàn của hắn! Kim Nhiên giống như đi trong công ty của mình vậy, cực.

kỳ đắc ý, nhìn tất cả bằng ánh mắt từ cao nhìn xuống.

Hắn muốn để tất cả mọi người nhìn thấy Lâm Vũ Chân quỳ xuống xin lỗi cầu xin hắn! “Tôi đang nghĩ ai ở đẳng sau giở thủ đoạn, dám khiến vợ tôi không vui.” Giang Ninh đi ra ngoài, nhìn một cái liền thấy Kim Nhiên và Lâm Phong, sắc mặt dần sa sầm xuống, “Có di ngôn gì thì nói nốt cho sớm đi”
 
Chương 77


Nhìn thấy Giang Ninh, cơ thể của Lâm Phong bất giác run rẩy.

n nhìn thấy Giang Ninh là sợ, thật sự bị đánh đến sợ rồi! Nhưng hôm nay không giống vậy, đám Lâm Vũ Chân sắp xong đời rồi, công ty này sắp đóng cửa rồi, Giang Ninh còn tài cán gì nữa chứ! “Mày bớt ở đó giả bộ đi!” Lâm Phong cười lạnh, “Công ty nát này sắp đóng cửa rồi, bây giờ các người có phải đang tuyệt vọng lắm không?” Í AI l Hắn nhìn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân: “Tôi đã nói từ trước rồi, chống đối với Kim thiếu thì các người tự tìm đường chết, ngoan ngoãn quỳ xuống đất xin lỗi, nói không chừng Kim thiếu còn có thể tha cho các người một mạng!” Kim Nhiên đứng đó, trên mặt đầy vẻ xấu xa.

Nếu không phải hai anh em Ngô Cường đó vô dụng thì bây giờ Giang Ninh còn có thể đứng ở đây sao? Nhưng cái này không quan trọng nữa, Lâm Vũ Chân bọn họ xong đời rồi, tên ở rể Giang Ninh sợ là đến cơm cũng không có mà ăn rồi Hắn không muốn Giang Ninh chết sớm như vậy, ít nhất phải để Giang Ninh chính mắt nhìn thấy vợ hắn rên rỉ dưới thân mình nữa.

“Tuyệt vọng?” Khóe môi của Giang Ninh đột nhiên nâng lên, hán lập.

tức nâng tay lên tát mạnh một cái vào mặt Lâm Phong: “Bây giờ anh mới là người nên tuyệt vọng!” “Mày..” Lâm Phong che mặt, Giang Ninh đã không phải là lần đầu tát vào mặt hắn rồi! “Bốp!” Giang Ninh không chút khách khí, càng không muốn nói nhảm.

Một chân đá mạnh sang, Lâm Phong lập tức năm bò trên đất, toàn thân co giật giống như một con tôm khô, đau đến nói không ra lời.

Sắc mặt Kim Nhiên bất giác thay đổi.

Chút nữa hắn quên mất Giang Ninh bị thần kinh! Một khi phát bệnh sẽ đánh người! Công ty của họ sắp phá sản, dưới sự kích thích lớn như vậy Giang Ninh nhất định lại phát bệnh rồi.

“Mày dám làm bậy thì chết chắc rồi!” Kim Nhiên uy hiếp nói: “Tao là người của Kim gia, ba tao sẽ giết mày!” “Rắc! Giang Ninh trực tiếp ra tay, bóp cổ Kim Nhiên rồi cứ thế nâng cả người hắn lên.

Sắc mặt của Kim Nhiên lập tức đỏ lên, hai chân đá đá trong không trung, trong mắt đầy sự kinh hoàng, sao Giang Ninh có thể đáng sợ như vậy! “Ngại quá, khiến mày thất vọng rồi, Lâm thị chúng tao sẽ không phá sản, còn Kim gia của mày, tao để ý rồi” Nếu có người quen biết Giang Ninh ở đây, nghe câu này.

của hắn sợ là sẽ dựng hết tóc gáy! Người bị Giang Ninh để ý, không có tên nào có thể sống sót! “Buông, buông tao ral” Cơ thể Kim Nhiên ngày càng cứng đi, nhưng tay của Giang Ninh giống như sắt thép vậy.

Giang Ninh mặc cho Kim Nhiên chống cự thế nào cũng không buông lỏng tay chút nào.

Cảm giác ngạt thở đáng sợ này khiến Kim Nhiên cảm thấy bản thân sẽ chết ngay lập tức! Nhưng dù hắn chống cự thế nào cũng không thoát ra được! “Ầm!” “Ầm!” Hai chân đá ra, Kim Nhiên nằm bò dưới đất giống như một con chó chết, ngất lịm đi.

“Ném ra ngoài!” Giang Ninh lạnh nhạt ra lệnh.

Mấy nhân viên bảo vệ lập tức chạy qua, kéo hai người ra ngoài.

Nhân viên xung quanh ai cũng nhìn đến ngây ngốc, không ngờ Giang Ninh lại dũng mãnh như vậy! Một người là Lâm Phong của Lâm gia, một người là công tử của Kim gia tỉnh thành, Giang Ninh nói đánh là đánh? “Các vị” Giang Ninh nhìn quanh một lượt, trịnh trọng nói: “Thành phố Đông Hải chỉ có một Lâm thị, các vị yên tâm làm việc, ở đây thì thứ Vũ Chân có thể khiến mọi người đạt được nhiều hơn bên ngoài rất nhiều” Hắn không có lời giả dối nào muốn nói.

Muốn để người khác yên tâm làm việc, hoặc là cho đủ tiền hoặc là cho đủ sự tôn trọng.

Nói những thứ khác đều là lừa đảo.

“Tôi thay Vũ Chân tuyên bố một chuyện trước” Giang Ninh nói to: “Bắt đầu từ hôm nay, lương mỗi nhân viên đều tăng năm mươi phần trăm!” Nói xong, phòng làm việc lặng đi một lúc, sau đó là một tràng tiếng vỗ tay vang dội!
 
Chương 78


Công ty vừa gặp nguy hiểm nghiêm trọng, thậm chí không ít người không trụ lại nổi, nhân cơ hội mà nghỉ việc chạy trốn, thậm chí trong bọn họ có người còn đứng ở đây, trong tay cầm đơn xin nghỉ việc, lúc này người lập tức ngây ra.

Thời gian còn chưa đến nửa tiếng, họ đã tổn thất bao nhiêu rồi! Họ hối hận đến xanh cả ruột.

Giang Ninh không quan tâm đến họ.

Về đến phòng làm việc, Lâm Vũ Ghân nhịn không được mà hít sâu một hơi, quyết định này của Giang Ninh, cô.

thật sự không biết.

Nhưng tăng năm mươi phần trăm có sức thuyết phục hơn bất cứ thứ gì, khiến nhân viên có thể cố gắng hơn, yên tâm hơn mà làm việc.

“Giang Ninh, ông chủ như anh thật sự rộng lượng” Lâm Vũ Chân bĩu môi.

Cô và Lâm Văn, nói trắng ra chính là làm công cho Giang Ninh, công ty lớn như vậy không phải đều là của Giang.

Ninh sao.

“Lương của vợ anh cũng phải tăng.” Giang Ninh cười rồi lấy thẻ của mình ra, “Thẻ này em giữ.

lại coi như tiền tiêu vặt đi” Lâm Vũ Chân nhìn một cái, chính là loại thẻ đen trước đây, cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền.

“Vậy anh dùng kiểu gì?” Cô cố ý hờn dỗi hừ một tiếng, “Tiền đều đưa em rồi, không sợ em mang tiền bỏ trốn?” “Anh vẫn còn” Tay Giang Ninh nâng lên, một tấm thẻ đen y hệt vậy, tay.

lại lấy ra mấy tấm nữa.

Lâm Vũ Chân không nói gì nữa.

Cô thật sự kích động muốn bóp chết Giang Ninh, tên khốn này rốt cuộc giàu cỡ nào? Tấm thẻ đó đầu tiên mua hai chiếc xe tốn một triệu tệ, lại mua quần áo cho Tô Mai tốn cả trăm nghìn tệ, giống như trong mắt của Giang Ninh, dùng số tiền này giống như dùng tiền lẻ, không chút khác biệt.

Từ đầu đến cuối không thấy hắn chớp mắt bao giờ.

“Vừa nãy anh nói Đông Hải chỉ có một Lâm thị?” Lâm Vũ Chân chuyển chủ đề, không muốn dây dưa vấn đề Giang Ninh có bao nhiêu tiền, dù sao thì nhất định là nhiều hơn bản thân.

“Ừ” Giang Ninh nhẹ gật đầu.

“Anh tính ra tay với Lâm thị sao.” Lâm Vũ Chân lo lắng hỏi.

“Lâm thị? Chúng không có tư cách khiến anh ra tay” Giang Ninh lắc đầu, “Người thông minh có rất nhiều, họ sẽ biết coi gió chiều nào mà theo chiều nấy, căn bản không cần chúng ta ra tay” Lâm Vũ Chân không hiểu lắm.

Cô ngày càng cảm thấy bản thân bị sập bẫy rồi, Giang Ninh trước mắt làm gì giống tên lang thang, loại trầm ổn trí tuệ và quả cảm này chắc không thể nào từ Cái Bang rèn luyện ra chứ? Lúc này, bên đường dưới lầu của tập đoàn Lâm thị.

Kim Nhiên và Lâm Phong giống như hai con chó chết nằm bò dưới đất bất động.

Người bên đường đều né xa mà đi, sợ hai người này ăn vạ.

Vu Phóng đứng ở nơi không xa, sác mặt không dễ coi cho lắm.

Thực ra gã không rời đi, thậm chí đã chuẩn bị xong từ trước rồi, đợi Giang Ninh bị Kim Nhiên ép đến cùng đường thì ra tay cứu hắn.

Nhưng nào ngờ căn bản không cần hắn ra tay, Giang Ninh đã tự giải quyết vấn đề.

Thậm chí đến Kim Nhiên cũng bị đánh đến ngất đi! “Vu thiếu, bây giờ chúng ta làm thế nào?” Thuộc hạ cũng không ngờ rằng chuyện không tiến triển theo kịch bản của Vu Phóng.

Điều này khiến chúng rất bất ngờ, vì chuyện mà Vu Phóng lên kế hoạch thì trước giờ chưa từng sai.

“Đưa Kim Nhiên về tỉnh thành” Vu Phóng nhìn tòa nhà lớn ở phía xa, ánh mắt sắc bén, cười lạnh một tiếng: “Xem ra, áp bức chưa đủ tàn nhẫn.

Tôi đánh giá thấp hắn rồi, nhưng hán cũng càng khiến tôi có hứng thú hơn” Hắn lập tức hạ lệnh kêu người đưa Kim Nhiên về tỉnh thành.

Còn Lâm Phong vẫn không ai quan tâm, vẫn giống như tên lang thang nằm dưới đất, vẫn cuộn tròn lại, hán đau đến nói không ra lời, càng không thể động đậy được.

Rất nhanh có một con chó lang thang ngửi ngửi người Lâm Phong, tiếp đó nâng chân lên đái lên đầu của Lâm Phong…
 
Chương 79


Lúc này.

Tiết Hàng quay về tổng bộ của ngân hàng Đông Hải, lập tức mở cuộc họp khẩn.

‘Yêu cầu cả ngân hàng Đông Hải coi tập đoàn Lâm thị mới là đối tác quan trọng nhất mà đối đãi Biểu cảm hắn nghiêm túc đến mức khiến tất cả lãnh đạo cấp cao của ngân hàng Đông Hải đều hiểu, đây là một cơ hội, một cơ hội khiến ngân hàng Đông Hải bước lên một tầm cao mới.

Vì vậy, Tiết Hàng vốn đã tính nghỉ hưu cũng bị ban giám đốc yêu ©ầu nhiều lần, tiếp túc làm thêm mấy năm.

Hành động của ngân hàng Đông Hải khiến đối thủ cùng ngành và không ít ông trùm trong thương trường Đông Hải phát giác ra một tia bất thường.

Một Lâm thị mới vừa thành lập, thậm chí mấy tiếng trước còn gặp khủng hoảng cực lớn.

Họ không những khiêu khích Lâm thị cũ, còn đắc tội công tử của Kim gia ở tỉnh thành.

Dường như tất cả mọi người đều có thể thấy, hoàn cảnh của cả nhà Lâm Vũ Chân nhất định cực kỳ khó khăn, thậm chí sớm muộn sẽ phá sản đóng cửa.

Cũng vì vậy mấy ngân hàng vốn đang hợp tác cũng từ chối cho vay tiền để giúp đỡ Lâm Vũ Chân.

Nhưng ngân hàng Đông Hải không chỉ ra tay mà còn do tổng giám đốc Tiết Hàng đích thân đến cửa, điều này.

khiến người khác phải suy ngẫm.

Mọi người đều là người thông minh, càng là người tinh tường.

Không có lợi sẽ không ai làm, ai cũng sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa gì, đặc biệt là Tiết Hàng trong giới có danh tiếng cực lớn.

Đầu tư mà hản làm trước giờ chưa từng lỗ! “Lập tức liên hệ Lâm thị mới, thảo luận về cách hợp tác mới! Ngoài ra, bên phía Lâm thị cũ, nhanh chóng thu hồi vốn vay, tiền vi phạm hợp đồng quá hạn không trì hoãn nữa!” Dường như trong cùng một lúc, cách phản ứng của các ngân hàng đều giống nhau.

Trong cùng một lĩnh vực, một khi có manh mối gì, nếu không phản ứng kịp thì sợ là sẽ lỡ mất cơ hội.

Không chỉ bên mảng ngân hàng còn có không ít xí nghiệp, đối tác đồng thời ngửi được mùi bất thường.

Hai Lâm thị mới cũ giao đấu, biểu hiện nhìn có vẻ không dụng chạm nhau nhưng trong âm thầm đã cực kỳ kịch liệt! Vốn tưởng rằng Lâm thị mới có thể không thể chống cự qua hôm nay, nhưng bây giờ xem ra tình thế đã thay đổi.

Cũng giống Giang Ninh nói, trên thế giới này người thông minh rất nhiều, họ có thể không thể nào trở thành cơn gió đó nhưng lại biết cách nắm bắt hướng gió, nhìn gió thổi chiều nào thì theo chiều đó.

“Hạng mục hợp tác của Lâm thị cũ kia, dừng lại đi, chúng ta không thể mạo hiểm” “Tháng này đến hạn hợp đồng thì kết thúc việc hợp tác.

với Lâm thị cũ, không cần phải nhập tiếp nữa” “Hàng mà Lâm thị cũ cần tạm thời không giao, hoàn lại tiền cọc, hoàn gấp đôi cũng phải hoàn!” Cơn gió này đột nhiên thổi quá mạnh khiến càng nhiều người lập tức hiểu rõ, Đông Hải này chỉ có thể có một Lâm thị, là Lâm thị mới! Nhưng lúc này Lâm Cường lại không hề phát hiện ra.

Tâm trạng của ông rất tốt.

Lâm Phong đã gọi điện cho ông nói Kim Nhiên ra tay rồi, mượn danh nghĩa của Lâm gia mạnh mẽ đả kích ba con Lâm Vũ Chân.

Sợ là Lâm thị mới mà họ nói sẽ không chống cự hết hôm nay! “Đông Hải này chỉ có thể có một Lâm thị” Trên mặt Lâm Cường đầy vẻ đắc ý.

Ông quay đầu nhìn Lâm Tiêu đã đột quy năm trên ghế tre.

“Ba, ba xem, Lâm gia ở trong tay con mới bao lâu đâu, rất nhanh sẽ có thêm một tầng lầu mới rồi” “Thời gian này con lấy được sáu hạng mục, tiền vốn đầu tư vô số, quy mô của Lâm thị chúng ta ít nhất phải mở rộng gấp đôi!” “Thằng ba tưởng nó có thể đấu với con, nó chỉ là phế nhân mà thôi!” Lâm Cường càng nói càng kích động, càng nói càng đắc ý.

Nhưng mặt Lâm Tiêu không chút biểu cảm.

Ông không nói chuyện, lúc tâm trạng kích động, nửa bên mặt sẽ run rẩy, cái tay duy nhất có thể dùng được thì đến cây đũa cũng cầm không vững.

Nghe những lời này của Lâm Cường, ông không vui vẻ chỉ có khó chịu, hối hận còn có tức giận.

Sau khi bị đột quy, ông thành phế nhân, Lâm Cường không còn quan tâm đến ông, càng đừng nói đến tôn trọng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom