Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1120


Hơn trăm người xếp hàng chỉnh tề.  

Lý Kiếm Phong trịnh trọng tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, các đồng chí đều sẽ trở thành thành viên của cục cảnh sát Hoa Châu".  

"Đồng chí Tần Minh Nguyệt, nhận chức cục trưởng cục cảnh sát Hoa Châu".  

Các cảnh sát đồng thanh hô: "Tuân lệnh!"  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt như bừng sáng.  

Chuyện lớn như vậy... sao lại dễ dàng như một trò đùa thế nhỉ?  

Trương Minh Vũ cũng khách khí nói: "Cảm ơn tổng cục trưởng, ngày sau tôi nhất định sẽ đền đáp ơn này của ông".  

Lý Kiếm Phong cung kính đáp lại: "Không dám".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, các vị cứ tiếp tục xử lí công việc đi, tôi cần đưa cô ấy về nghỉ ngơi".  

Nói xong, anh liếc mắt nhìn sang phía Tần Minh Nguyệt.  

Chỉ sau một ngày, nhưng cái nhìn của anh về người này đã thay đổi rất nhiều.  

Tần Minh Nguyệt gật đầu.  

Ánh mắt cô ta thoáng vẻ phức tạp.  

Lý Kiếm Phong vung tay, ra lệnh: "Người đâu, đưa cậu Minh Vũ về!"  

"Tuân lệnh!"  

Ngay lập tức đã có người nhận lệnh.  

Trương Minh Vũ không chần chờ thêm nữa, anh cúi người bế Lâm Kiều Hân lên.  

Hai người đi ra ngoài, ngồi vào xe.  

Xe lao đi nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã về tới biệt thự.  

Trương Minh Vũ bế Lâm Kiều Hân vào phòng ngủ.  

Phù!  

Anh đặt cô lên giường, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.  

Rốt cuộc cũng về đến nhà.  

Ngày hôm nay thật nhiều sóng gió.  

Khi anh cúi đầu nhìn, sắc mặt Lâm Kiều Hân vẫn trắng bệch, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.  

Trương Minh Vũ không quá lo lắng, bởi anh biết, hiệu quả của thuốc mê vẫn chưa hết.  

Nhưng vệt màu đỏ rực trên ngực áo kia... 

Màu đỏ lem trên áo sơ mi trắng, trông cực kì chói mắt. 

Áo cô đã thấm máu. 

Nếu cứ để như thế mà ngủ... liệu

có thoải mái không? 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1121


Trương Minh Vũ đi vào phòng tắm, rửa tay, rửa mặt.  

Sau đó, anh bưng một chậu nước ấm và một chiếc khăn lông ra.  

Anh mang đồ về tới bên giường, đứng cạnh Lâm Kiều Hân.  

Anh muốn giúp cô, nhưng rồi lại chần chờ...  

Lúc chữa trị cũng đã nhìn cả rồi, có gì đâu!  

Trương Minh Vũ mím môi, vươn tay chậm rãi cởi áo sơ mi của Lâm Kiều Hân.  

Vết thương lộ ra.  

Thuốc cầm máu rất có hiệu quả, không thấy vết thương rỉ máu thêm nữa.  

Nhưng vết máu bên cạnh đã khô lại.  

Trương Minh Vũ nhúng ướt khăn, từ từ lau vết máu cạnh vết thương.  

Mặc dù cách lớp khăn mặt nhưng đầu ngón tay anh vẫn cảm nhận được một xúc cảm đặc biệt...  

Ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, ánh mắt đã bắt đầu không khống chế được.  

Ôi chao!  

Nhìn vợ mình thôi mà, đâu có gì ghê gớm?  

Trương Minh Vũ bèn hạ quyết tâm, bắt đầu tỉ mỉ lau chùi.  

Ánh mắt cũng không cố gắng khống chế.  

Vết máu khô được lau sạch nhanh chóng.  

Trương Minh Vũ chần chờ một lát, cuối cùng vẫn cởi chiếc áo sơ mi dính đầy máu đó ra.  

Làn da trắng nõn ập vào mắt, hơi thở của anh bắt đầu dồn dập hẳn lên.  

Đúng là tạo nghiệp mà...  

Anh vội vàng kéo chăn đắp lên cho Lâm Kiều Hân.  

Trái tim vẫn đang đập mạnh.  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới dẹp yên nỗi xao động trong lòng.  

Trời đã tối sầm.  

Trương Minh Vũ ngồi trên sofa, lòng lại ngổn ngang trăm mối.  

Hôm nay họ vốn định về nhà họ Lâm.  

Nhưng Lâm Kiều Hân bị thế này...  

Nếu quay về, người nhà họ Lâm nhất định sẽ lo lắng lắm.  

Chần chờ hồi lâu, anh quyết định lấy điện thoại gọi cho Lý Phượng Cầm. 

Đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi. 

Lý Phượng Cầm khóc la chửi

rủa ầm ĩ: "Đồ vô dụng này, mày còn gọi điện cho tao làm gì!" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1122


"Chúng tao báo cảnh sát rồi, không cần nhờ đến thứ vô dụng như mày làm gì!"  

"Cút đi!"  

Nói xong, bà ta cúp điện thoại luôn.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật nhẹ một cái.  

Thật là...  

Anh lại gọi cho bà ta.  

Bên kia vừa nhận cuộc gọi, Trương Minh Vũ vội vàng nói ngay: "Kiều Hân đã về, đang ở chỗ con, mọi người không cần tìm nữa".  

Lý Phượng Cầm khiếp sợ nói: "Cái gì? Tìm thấy rồi? Vậy mày còn chần chờ gì nữa, mau đưa Kiều Hân về đây cho tao!"  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt nói: "Hiện giờ cô ấy không tiện về, ngày mai sẽ về sau".  

Lý Phượng Cầm chanh chua gào lên: "Mày khỏi lảm nhảm nhiều lời, đưa Kiều Hân về đây cho tao ngay! Để con bé ở cùng mày, tao không yên tâm được!"  

"Mày đưa điện thoại cho Kiều Hân đi!"  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Cô ấy đang ngủ, mai sẽ trở về".  

Lý Phượng Cầm tức giận vô cùng, quát lên: "Tao bảo mày đưa nó về ngay! Mày nghe không hiểu tiếng người à?"  

"Nếu Kiều Hân lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhà họ Lâm tao sẽ không tha..."  

Trương Minh Vũ bực dọc cúp điện thoại luôn.  

Sau đó, anh tắt nguồn của máy.  

Phiền không chịu được!  

Phù!  

Điều chỉnh lại hô hấp xong, tâm tình bực bội mới chầm chậm bình yên trở lại.  

Trương Minh Vũ nhích người đến bên giường.  

Anh cúi đầu nhìn kĩ, thấy trên cổ Lâm Kiều Hân còn sót lại vết máu do bị roi quất.  

Nỗi hận trong lòng đột nhiên bùng nổ.  

Chung Tử Kính!  

Âu Dương Triết!  

Món nợ này, tôi sẽ không quên!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, con ngươi lóe lên một tia lạnh lẽo.  

Âu Dương Triết thì tạm thời anh còn chưa thể xử lí. 

Nhưng Chung Tử Kính... 

Trương Minh Vũ nghiến răng, lẩm

bẩm: "Chung Tử Kính, hi vọng anh đừng để tôi bắt được cơ hội nào!" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1123


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thù này không báo, thề không làm người!"  

Nỗi hận trong lòng như bốc lên tận trời cao.  

Một lát sau, Trương Minh Vũ mới bình ổn được nỗi lòng của mình.  

Chuyện này còn cần tỉ mỉ lên kế hoạch.  

Hôm nay đã gặp rất nhiều chuyện rồi.  

Chung Hải nhất định là người do Chung Tử Kính phái tới, gã đàn ông tết tóc kia chắc là người của Âu Dương Triết.  

Hiển nhiên, hai phe này đã bắt tay hợp tác.  

Nhưng... bóng đen trấn thủ trên nóc nhà và nổ súng, đó là ai?  

Lý Kiếm Phong... do ai phái tới?  

Chị sáu?  

Nhưng dù chị sáu có lợi hại đến đâu thì cũng không thể chỉ huy một vị tổng cục trưởng của một tỉnh...  

Có điều, trừ chị sáu ra, còn có thể là ai?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ đành bất đắc dĩ lắc đầu.  

Anh hoàn toàn không có bất kì manh mối nào.  

Ngay cả báo thù cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.  

Một nhà họ Hà nho nhỏ, anh cũng đã không có cách nào đối phó, huống chi là nhà họ Chung...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

"Ưm..."  

Bỗng anh nghe thấy một tiếng thở nhẹ.  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Khi anh định thần nhìn lại, mới phát hiện mí mắt Lâm Kiều Hân đang hơi run nhẹ.  

Tỉnh rồi?  

Anh vui mừng mỉm cười, vội vã tới cạnh giường.  

Hơi thở của Lâm Kiều Hân trở nên dồn dập hơn.  

Một giây sau, cô đột nhiên ngồi bật dậy, hô lên: "Trương Minh Vũ!"  

Sau đó, cô mở mắt nhìn quanh.  

Ánh mắt cô vẫn còn tràn đầy mờ mịt...  

Trương Minh Vũ gian nan nói: "Tôi... Tôi ở đây".  

Nhưng ánh nhìn của anh lại đã cứng đờ. 

Lâm Kiều Hân vui mừng quay đầu lại. 

Trương Minh Vũ... không sao rồi! 

Nhưng... Anh ấy đang

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1124


Trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân đầy vẻ hoang mang.  

Đầu óc Trương Minh Vũ cũng như bị chập mạch.  

Dù đã thấy rồi nhưng thấy lúc Lâm Kiều Hân mê man và lúc tỉnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau...  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

"Á!"  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lấy chăn che người lại và hốt hoảng hét lên.  

Trương Minh Vũ sợ tới mức hoàn hồn.  

Tình cảnh lúc này cực kỳ khó xử.  

Lâm Kiều Hân mờ mịt hỏi: "Quần... quần áo của tôi đâu!"  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt nhìn cô.  

Có phải trần truồng đâu mà làm quá dữ vậy...  

Anh lúng túng đáp: "Quần áo cô dính đầy máu nên chút nữa tôi giặt cho".  

Lâm Kiều Hân trợn trừng mắt: "Anh... anh cởi đồ tôi?"  

Trương Minh Vũ càng xấu hổ hơn.  

Sao lại hỏi câu đó chứ...  

Anh gãi đầu, nói: "Cũng không có ai khác ở đây, tôi sợ cô khó ngủ ấy mà".  

Lâm Kiều Hân mở to hai mắt: "Anh..."  

Nhưng cô mấp máy môi, không biết nên nói gì.  

Trong đầu trống rỗng!  

Trương Minh Vũ trừng lại Lâm Kiều Hân, giải thích: "Ôi chao, đừng có lo gì hết á, tôi không nhìn lâu đâu".  

"Hơn nữa tôi cũng đã thấy người cô lúc giúp cô lấy ám khí ra rồi".  

Lâm Kiều Hân ngẩn ra.  

Trí nhớ khôi phục trở lại, bấy giờ cô mới nhớ ra chuyện mình bị thương.  

Nhớ đến... bóng lưng vững chãi ngồi xổm trước người mình.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi cúi đầu.  

Vết thương đáng sợ nơi ngực vẫn dễ thấy dù đã được băng bó cầm máu.  

Cô hỏi lí nhí: "Anh... băng bó cho tôi sao?"  

Lâm Kiều Hân chỉ nhớ được tới đoạn ba người lên xe.  

Trương Minh Vũ lầm bầm: "Ừm, ra máu nhiều quá, tôi không còn cách nào nên mới phải..."  

Vẻ phức tạp hiện lên trong mắt cô. 

Lâm Kiều Hân không nghĩ gì nhiều về chuyện bị người ta cởi đồ. 

Trương Minh Vũ là người xuất

hiện ngay khoảnh khắc cô nản lòng thoái chí. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1125


Chính anh đã đến kịp lúc cô đứng giữa lằn ranh sống chết.  

Lâm Kiều Hân không biết mình sẽ chết bao nhiêu lần nếu không có Trương Minh Vũ nữa.  

Thật lâu sau, cô ngẩng đầu.  

Ánh mắt cô ngổn ngang cảm xúc.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lâm Kiều Hân sao thế?  

Một lát sau, cô lo lắng hỏi: "Anh sao rồi? Không sao chứ?"  

Trương Minh Vũ cười thoải mái: "Tôi không sao, còn sống nhăn răng đây, yên tâm".  

Trong lòng anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.  

Lâm Kiều Hân cũng nhẹ nhàng thở ra.  

Cô vẫn cứ quan sát người Trương Minh Vũ với ánh mắt lo âu.  

Nhưng cô không biết bọn họ sau khi rời khỏi bến tàu đã trải qua một phen trắc trở tại cục cảnh sát.  

Trương Minh Vũ cười ha ha, hỏi: "Khát nước không?"  

Lâm Kiều Hân chần chừ một lúc rồi im lặng gật đầu.  

Anh cười nói: "Chờ tôi chút nhé".  

Nói xong anh xoay người ra khỏi phòng.  

Lâm Kiều Hân nhìn bóng lưng anh chằm chằm, cảm giác an toàn bất chợt dâng lên trong lòng.  

Anh... vẫn là anh ư...  

Cô hoàn toàn không tìm ra giải đáp cho câu hỏi này.  

Chẳng có cách gì để xem Trương Minh Vũ lúc này và Trương Minh Vũ trước kia là cùng một người.  

Không lâu sau, anh quay về với một ly nước trên tay.  

Lâm Kiều Hân yếu ớt cầm lên uống.  

Trương Minh Vũ yên lặng đứng ở bên cạnh.  

Dù đã tỉnh nhưng gương mặt kiều diễm của cô vẫn còn nhợt nhạt.  

Trương Minh Vũ cực kỳ đau lòng.  

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.  

Anh ngạc nhiên.  

Lấy ra xem mới biết là cuộc gọi từ Tần Minh Nguyệt.  

Cô ta gọi mình làm gì?  

Trương Minh Vũ nhấn nút nghe.  

Phút chốc, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Trương Minh Vũ, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé". 

Anh sững ra một chốc. 

Lát sau anh mới hiểu cô ta đang nhắc đến chuyện cục trưởng. 

Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "Cô

xứng đáng mà, tôi cũng không ngờ lời nói của tôi lại có trọng lượng như vậy..." 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1126


Nhưng cơn buồn ngủ của anh đã bay biến mất tiêu...  

Không biết nằm trằn trọc trong đau khổ bao lâu, cuối cùng Trương Minh Vũ cũng yên giấc.  

Lúc mở mắt lần nữa đã là 9 giờ sáng.  

Người anh vẫn hơi nằng nặng...  

Trương Minh Vũ nhìn trần nhà, nằm thơ thẩn cả buổi mới nhớ ra chuyện xảy ra vào tối hôm qua.  

Từng hơi thở ấm áp bỗng luồn vào tai anh.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh từ từ nghiêng đầu, phát hiện tay chân Lâm Kiều Hân đều đã khoác lên người mình!  

Khuôn mặt đẹp đến từng đường nét... gần trong gang tấc!  

Ực!  

Trương Minh Vũ gian khổ nuốt nước bọt.  

Đêm qua hành hạ anh lâu thấy ghê, mới sáng ra đã hành anh thêm nữa à?  

Đôi môi mềm mại đó...  

Trương Minh Vũ cố kìm nén suy nghĩ rướn người lên hôn cô, từ từ nhích sang bên cạnh.  

Phù!  

Anh thở hắt ra.  

May quá, không làm Lâm Kiều Hân tỉnh giấc.  

Không là không biết trốn vào chỗ nào luôn.  

Ôi.  

Trương Minh Vũ than thở trong câm lặng.  

Sau khi rửa mặt, anh ra khỏi biệt thự.  

Đến chợ bán thức ăn, Trương Minh Vũ mua một con gà mái rồi chuẩn bị một ít thứ bồi bổ sức khỏe.  

Anh về rồi bắt đầu nấu cơm.  

Một lát sau, Lâm Kiều Hân thức dậy.  

Cô thử một lúc lâu mới vịn tường lặng lẽ ra ngoài.  

Mùi gì thế?  

Ực!  

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày, không nhịn được nuốt nước miếng.  

Thơm quá...  

Hôm qua chưa ăn gì nên sáng nay cô đói chịu không nổi.  

Lâm Kiều Hân xuống cầu thang một cách thận trọng.  

Bước chân hơi loạng choạng.  

Đúng lúc này, Trương Minh Vũ bê bát canh gà đi ra từ phòng bếp.  

Lâm Kiều Hân vô thức lên tiếng: "Trương Minh Vũ..."  

Mở mắt ra không thấy Trương Minh Vũ đâu, cô còn tưởng anh đi rồi.  

Trương Minh Vũ quay đầu cười sảng khoái: "Dậy rồi à, để tôi đỡ cô". 

Nói rồi anh đặt bát canh gà lên bàn. 

Sau đó bước nhanh tới chỗ cô. 

Lâm Kiều Hân không

kìm được nhoẻn môi cười. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1127


Cô tiến tới một bước.  

Nhưng do chỉ lo mải nhìn Trương Minh Vũ nên cô bước hụt!  

"Á!"  

Lâm Kiều Hân thét lên, người ngã nhào về phía trước!  

Trương Minh Vũ hoảng hốt.  

Anh giẫm chân thật mạnh và bước dài tới.  

Vừa chạy tới vừa dang hai tay ra.  

Vẻ hốt hoảng hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân!  

Ngay sau đó, cô cảm giác mình ngã vào một bờ ngực ấm áp...  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Mở mắt ra, khuôn mặt đầy lo lắng của Trương Minh Vũ kề mặt cô thật sát.  

Lại là lồng ngực ấy, mùi hương ấy...  

Trái tim Lâm Kiều Hân tức thì đập loạn xạ.  

Trương Minh Vũ giận dữ trừng mắt nhìn cô, quát: "Sao mà đi nhanh vậy hả!"  

Dứt lời, anh bế Lâm Kiều Hân lên trước ngực!  

Tim cô đập nhanh như trống bỏi.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đặt Lâm Kiều Hân lên ghế ngồi.  

Cô không nói lời nào, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn anh chăm chú.  

Trong mắt đầy vẻ phức tạp.  

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Cô xuống đúng lúc thật, cơm nấu xong rồi này, để tôi đem ra".  

Nói xong, anh nhanh chóng vào bếp.  

Từ đầu đến cuối, Lâm Kiều Hân luôn dán mắt vào anh, hai tay nắm thật chặt.  

Dường như cô hơi... hồi hộp.  

Không hiểu sao cô lại như vậy nữa.  

Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã đặt tất cả món ăn lên bàn.  

Sau đó anh múc một bát canh cho Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ăn chút để bồi bổ cơ thể, bên kia có cháo táo đỏ nữa đấy, bổ máu".  

Thế rồi anh đặt bát cháo gà đến trước mặt Lâm Kiều Hân.  

Cô gật đầu, không nói gì.  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới cẩn thận uống một ngụm. 

Mùi vị vẫn như thế. 

Nhưng lúc này... cô lại thấy ngon đến kỳ lạ...  

Lòng Lâm Kiều Hân rối như tơ vò. 

Tim đập thình thịch. 

Trương Minh Vũ thì không

nghĩ gì cả, chỉ cầm đũa yên lặng ăn phần mình. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1128


Lâm Kiều Hân cũng nghiêm túc ăn. 

Đang đói muốn xót ruột mà được cho ăn một bữa thịnh soạn thế này thật là hạnh phúc... 

Hai người nhanh chóng càn quét bàn ăn. 

Lâm Kiều Hân lau khóe môi rồi ngồi yên trên ghế. 

Trương Minh Vũ vui vẻ hỏi: "Tôi bế cô ra sofa ngồi nhé?" 

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, mắt sáng ngời. 

"Ừm". 

Trương Minh Vũ đi qua. 

Lâm Kiều Hân ăn ý dang hai tay ra. 

Động tác này làm Trương Minh Vũ cực kỳ ngượng ngùng. 

Anh thuần thục bế Lâm Kiều Hân lên rồi lại gần sofa. 

Từ đây tới đó chỉ vài bước chân nhưng cô vẫn ngoan ngoãn tựa vào ngực Trương Minh Vũ. 

Không hiểu sao Lâm Kiều Hân lại hưởng thụ khoảnh khắc này. 

Trương Minh Vũ mở ti vi lên rồi nói: "Cô xem ti vi đi, tôi đi dọn phòng một lát". 

Dứt lời, anh xoay người rời đi. 

Đi đi lại lại trong phòng. 

Ti vi đang mở. 

Nhưng đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân cứ mãi hướng về Trương Minh Vũ. 

Phút chốc, anh đã dọn phòng xong. 

Lâm Kiều Hân cũng đã khỏe hơn rất nhiều, người không còn mềm oặt nữa. 

Trương Minh Vũ rửa

tay rồi qua chỗ cô, cười hỏi: "Sao không xem?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1129


Lâm Kiều Hân lắc đầu đáp: "Không muốn xem".  

Sao?  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

Nhưng bây giờ sức khỏe Lâm Kiều Hân vẫn còn hơi yếu, không thể ra khỏi nhà.  

Đương nhiên anh không thể bỏ cô lại đây một mình rồi.  

Nhất thời, Trương Minh Vũ đắn đo suy nghĩ.  

Một tia sáng xẹt qua trong mắt, Lâm Kiều Hân cười nói: "Trương Minh Vũ, chơi với tôi chút đi".  

Giọng của cô cực kỳ nhẹ.  

Chơi?

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Ơ... chơi cái gì giờ?"  

Lâm Kiều Hân chỉ tay vào trước mặt, nói: "Có cờ tướng không, mình chơi một lát?"  

Trương Minh Vũ cười vui vẻ: "Được thôi".  

Nói xong, anh đứng dậy lấy bộ cờ tướng tới.  

Bộ cờ tướng này trước giờ luôn được đặt ở đây, được làm bằng ngọc, nhìn là biết rất đắt.  

Chốc lát sau, Trương Minh Vũ đặt bàn cờ lên ghế sofa.  

Lâm Kiều Hân tỏ ra đắc ý: "Tôi chơi cờ giỏi lắm đó nha, coi chừng thua đấy".  

Trương Minh Vũ lắc đầu một cách ngán ngẩm.  

Trò này anh chơi ngán lâu rồi. Từ lúc ở trên núi, anh đã chơi thạo các loại cờ.  

Vì trên núi chẳng có gì hay để chơi cả.  

Không lâu sau, hai người bắt đầu ván đầu tiên.  

Thoạt đầu, Lâm Kiều Hân vẫn còn cười đắc thắng.  

Nhưng chưa đi được mấy nước thì nụ cười trên mặt cô bắt đầu tắt dần.  

Bị ăn con Mã rồi.  

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, thấy Trương Minh Vũ vẫn nở nụ cười ôn hòa.  

Anh chơi cờ giỏi thế sao?  

Hai người lại đấu với nhau mười mấy nước.  

Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: "Chiếu tướng".  

Lâm Kiều Hân ngây ra như phỗng.  

Mới đó mà bị… chiếu tướng rồi sao!  

Lâm Kiều Hân không

chịu thua: "Lại, vừa rồi do sơ sẩy thôi!"  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1130


Nhưng thật ra trong lòng cô vô cùng ngạc nhiên.  

Từ khi Lâm Kiều Hân học chơi cờ, đến ông cụ Lâm cũng chưa từng thắng nổi cô một lần cơ mà!  

Nói gì đến người khác!  

Chuyện này... sao có thể?  

Chẳng mấy chốc lại kết thúc một ván.  

Vẫn là kết quả cũ!  

Lâm Kiều Hân lấy làm kinh hãi, ngơ ngác hỏi: "Anh... chơi cờ giỏi vậy à?"  

Cứ như khám phá ra châu lục mới vậy.  

Trương Minh Vũ cười như được mùa: "Cũng tạm thôi, do hồi bé hay chơi ấy mà".  

Lâm Kiều Hân ngẩn ra.  

Cô bỗng phát hiện mình chẳng biết gì về quá khứ của anh cả.  

Không hiểu sau trong lòng cô thấy cực kỳ áy náy.  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân tỏ ra đanh đá: "Không được, thêm ván nữa! Tôi không tin ván này lại..."  

Hai người lại chơi thêm ván khác.  

Giữa ván Trương Minh Vũ có đi lấy ly nước đường đỏ.  

Dùng để bổ máu cho Lâm Kiều Hân.  

Bất tri bất giác, hai người đã chơi với nhau được hơn mười ván.  

Nhưng Lâm Kiều Hân... chơi ván nào là thua ván đó.  

Cuối cùng, cô tuyệt vọng cực kỳ.  

Nhưng cô không cam tâm!  

Lâm Kiều Hân khẽ căn răng, bảo: "Anh... Đàn ông con trai mà sao không nhường tôi gì cả!"  

Người Trương Minh Vũ cứng đờ.  

Giọng điệu này... sao nghe giống làm nũng thế nhỉ?  

Trương Minh Vũ cười toe toét: "Nhường cô thì cứ như không tôn trọng cô ấy". 

Hứ! 

Lâm Kiều Hân nũng nịu hừ một tiếng rồi nói: "Không được, anh... anh cho tôi con Xe, Mã và Pháo đi!" 

Trương Minh Vũ bật cười. 

Anh thật sự rất vui vì Lâm Kiều Hân nói chuyện thế này với mình. 

Nay cô đã không còn xem anh như người ngoài nữa rồi. 

Trương Minh Vũ cười

đắc ý: "Được thôi, như vậy cô cũng không thắng nổi đâu".  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1131


Hai người lại chơi thêm mấy ván nữa.  

Dù Trương Minh Vũ đã nhường con Xe, Mã và Pháo của mình, Lâm Kiều Hân vẫn không thắng nổi một lần!  

Lối chơi của anh làm cô ngạc nhiên quá đỗi, bất kể là cách đi các nước hay đặt bẫy!  

Mãi cho đến khi chiếu tướng, Lâm Kiều Hân mới hoàn hồn.  

Sau cùng, cô chọn bỏ cuộc.  

"Không chơi với anh nữa, anh có nhường cho tôi thắng đâu!"  

Lâm Kiều Hân bĩu môi, ra chiều bất mãn.  

Nhưng trong lòng cô cực kỳ rúng động.  

Còn điều gì về Trương Minh Vũ mà cô chưa biết nữa đây?  

Lâm Kiều Hân bỗng nhiên tò mò.  

Hai người chơi quá lâu, chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười: "Sao rồi? Khỏe hơn rồi đúng không?"  

Lâm Kiều Hân bĩu môi, đáp: "Tốt hơn chút rồi, người có sức hơn hẳn".  

Cô vẫn còn thấy đắng lòng vì những trận cờ bị hành hạ vừa rồi.  

Chuông điện thoại bỗng reo lên.  

Trương Minh Vũ bắt máy.  

Giọng nói trong trẻo của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Đi ăn thôi".  

Giọng nữ?  

Một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Kiều Hân, cô vô thức nhích lại gần anh hơn.  

Trương Minh Vũ vui vẻ đồng ý: "Biết rồi".  

Hai người nhanh chóng hẹn giờ và địa điểm rồi cúp điện thoại.  

Lâm Kiều Hân hơi mất tự nhiên: "Ai... ai thế?"  

Trương Minh Vũ không nhận ra có gì khác lạ, chỉ mỉm cười: "Tần Minh Nguyệt, cô ấy bảo tôi qua thảo luận chuyện của nhà họ Hà và nhà họ Chung".  

Lâm Kiều Hân lập tức thả lỏng.  

Nhưng... Tần Minh Nguyệt cũng đẹp lắm...  

Ơ?  

Lâm Kiều Hân mở to hai mắt, cảm thấy không thể tin được.  

Mình đang nghĩ gì thế này?  

Mình... ghen à? 

Sao có thể... 

Làm gì có chuyện mình

ghen với cô gái đó... 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1132


Trương Minh Vũ đứng dậy, cười ha ha: "Tôi đưa cô về nhà họ Lâm nhé, họ cũng lo cho cô lắm đấy".  

Lâm Kiều Hân đáp lại theo phản xạ: "Không được!"  

Giọng cô cực kỳ hùng hồn.  

Trương Minh Vũ hoảng sợ giật mình.  

Chuyện gì thế?  

Lâm Kiều Hân cực kỳ bối rối: "Tôi... tôi đi với anh. Hôm qua Tần Minh Nguyệt đã cứu tôi, tôi phải cảm ơn cô ấy đàng hoàng".  

Nhưng càng nói, trong lòng cô càng thấy kỳ cục.  

Mình bị sao thế này!  

Trương Minh Vũ tỉnh ngộ.  

"À... Vậy cũng được, đi chung với tôi đi".  

Anh không nghĩ nhiều, đồng ý ngay tắp lự.  

Một tia sáng xẹt qua trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã sửa soạn xong.  

"Chúng ta đi thôi", anh cười nhẹ.  

Lâm Kiều Hân gật đầu nhưng vẫn không đứng dậy.  

Trương Minh Vũ ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: "Sao không đi?"  

Cô dang tay ra bảo: "Đi không nổi".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật.  

Sao cứ thấy... Lâm Kiều Hân như mấy cô vợ hay ghen ấy nhỉ...  

Anh tiến lại gần cô.  

Lâm Kiều Hân nở nụ cười đắc ý, trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ một cái thật dữ dằn.  

Anh lắc đầu ngán ngẩm, bế cô theo kiểu công chúa.  

Không lâu sau, hai người ra khỏi biệt thự.  

Lâm Kiều Hân đang không khỏe nên không thể lái xe.  

Cô cứ tưởng anh sẽ đón xe đi chứ.  

Nhưng không ngờ vừa ra khỏi cổng biệt thự thì một chiếc Bentley liền đỗ trước mặt.  

Lâm Kiều Hân giật mình.  

Cửa kính xa hạ xuống để lộ khuôn mặt tinh xảo của Tần Minh Nguyệt. 

Cô ta mỉm cười: "Lên xe đi". 

Trương Minh Vũ vui vẻ đáp: "Được thôi". 

Nói xong, anh ôm Lâm

Kiều Hân vào ghế sau. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1133


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô bĩu môi.  

Rất nhanh xe khởi động, chậm rãi lái đi.  

Tần Minh Nguyệt hỏi đầy thiện ý: "Sức khỏe cô Lâm sao rồi? Đã ổn hơn chưa?"  

Lâm Kiều Hân trả lời một cách khách sáo: "Khá hơn rồi, lần này tôi đi cũng vì muốn được trực tiếp nói lời cảm ơn với cô. Cảm ơn cô hôm qua đã giúp Trương Minh Vũ".  

Ban đầu cô định nói cảm ơn đã cứu tôi.  

Nhưng lời đến miệng thì bỗng nhiên thành ra như vậy.  

Tần Minh Nguyệt cũng lịch sự đáp lại: "Không sao, không tính là gì, Trương Minh Vũ cũng đã giúp tôi rất nhiều lần".  

Trương Minh Vũ cười lúng túng.  

Lâm Kiều Hân âm thầm trừng anh một cái.  

Tần Minh Nguyệt vốn muốn tìm một nhà hàng nhỏ.  

Nhưng Trương Minh Vũ từ chối.  

Dù sao cũng đã hứa mời người ta một chầu thật to rồi mà.  

Cuối cùng, chiếc Bentley dừng trước cửa khách sạn Cách Lâm.  

Khách sạn Cách Lâm là sản nghiệp nhà họ Triệu.  

Mời người ta đi ăn mà, nếu qua khách sạn của mình thì hơi kì quặc.  

Trương Minh Vũ xuống xe, nói: "Nào, tôi bế cô vào".  

"Làm như tôi thèm".  

Lâm Kiều Hân nguýt anh dữ dằn.  

Sau đó cô mở cửa xe ra ngoài.  

Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.  

Không lâu sau, Tần Minh Nguyệt và Lâm Kiều Hân cùng nhau đi vào khách sạn.  

Bước chân Lâm Kiều Hân thật nhẹ nhàng, đâu còn vẻ yếu ớt vừa rồi?  

Ủa...  

Trương Minh Vũ ngây ngốc.  

Thật lâu sau anh mới đi nhanh vào.  

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, ba người đi vào một căn phòng.  

Nhưng Trương Minh Vũ không biết một chiếc xe sang trọng cũng dừng trước cửa khách sạn ngay khi bọn họ đi vào. 

Cửa xa mở ra. 

Triệu Khoát và Hà

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1134


Hai cô gái nhanh chóng gọi đồ ăn.  

Trương Minh Vũ cười vui vẻ: "Hôm qua cảm ơn cô nhé, không nói cảm ơn là không được".  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, cũng mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn thì không cần đâu, dù gì anh cũng nợ tôi một bữa ăn mà".  

Khóe miệng anh không nhịn được co quắp.  

Đúng là thẳng thắn thật...  

Trương Minh Vũ cười phá lên: "Vậy tôi giúp cô phá vụ buôn lậu này xong có được tính là trả ơn không?"  

Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh, phản đối: "Nghĩ hay quá ha, cái này là hai chúng ta hợp tác cơ mà".  

"Tôi muốn phá án, anh muốn tiêu diệt nhà họ Chung mà".  

Trương Minh Vũ lắc đầu một cách chán nản.  

Tinh quái thấy sợ luôn...  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân sáng như sao trời.  

Cô biết Trương Minh Vũ muốn báo thù cho mình.  

Trương Minh Vũ tỏ ra ngán ngẩm: "Thôi được rồi, vậy thì chờ khi nào có cơ hội rồi tôi trả ơn cô".  

Một tia sáng lóe lên trong mắt Tần Minh Nguyệt, cô ta cười nói: "Khỏi lo chuyện đó, rồi sẽ có cơ hội thôi".  

Hửm?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Sao cứ thấy có âm mưu gì ấy nhỉ...  

Tần Minh Nguyệt lấy một khẩu súng lục và hai băng đạn ra khỏi ngực rồi đặt lên bàn.  

Anh trố mắt nhìn chúng.  

Tần Minh Nguyệt bật cười: "Anh giữ cái này đi, để qua ngày mai thì chưa chắc tôi lấy ra được đâu".  

Trương Minh Vũ tức tối liếc cô ta: "Đã lên chức cục trưởng rồi mà chút quyền lợi này cũng không có là sao?"  

Tần Minh Nguyệt bĩu môi chế giễu: "Là cục trưởng cũng phải tuân theo quy định chứ, chưa kể nhiều người đang nhìn đó kìa..."  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Đúng là gương mẫu mà.  

Lâm Kiều Hân hơi cắn môi, lo lắng lên tiếng: "Cái đó... Hay là... đừng báo thù nữa, nhà họ Chung..."  

Trong ấn tượng của cô, nhà họ Hà là một gia đình vô cùng kinh khủng. 

Chưa kể đến nhà họ Chung... 

Tia sắc lạnh hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ, anh an ủi: "Đừng lo, tôi nhất định phải báo thù!" 

Không ai có thể

thuyết phục anh đổi ý! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1135


Chẳng hiểu sao trong lòng Lâm Kiều Hân cực kỳ căng thẳng.  

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Thôi, chúng ta nghiên cứu kế hoạch báo thù đi".  

Tần Minh Nguyệt gật đầu, tiết lộ thông tin: "Hiện giờ chúng tôi biết được tin nhà họ Chung đang chuẩn bị cho cuộc giao dịch vào rạng sáng ngày mai".  

"Địa điểm ở bến cảng, do nhà họ Hà vận chuyển".  

"Bên mua thì đến giờ vẫn chưa điều tra ra".  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu, hỏi: "Hiện tại đã có kế hoạch gì chưa?"  

Tâm trạng anh cực kỳ phấn khởi.  

Nhà họ Chung và nhà họ Hà đều tham gia trong chuyện này!  

Nếu được thì một phát bắt gọn là tốt nhất!  

Tần Minh Nguyệt nghiêm mặt đáp: "Kế hoạch là ngày mai nghĩ cách giám sát cuộc giao dịch của họ, sau khi giao dịch hoàn thành thì bắt cả hai bên lại".  

"Như thế thì số hàng hóa trên tàu đủ để khép tội nhà họ Hà rồi".  

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu.  

Kế hoạch có rồi đấy, nhưng chắc chắn việc áp dụng thực tiễn sẽ rất khó khăn.  

Một mình Chung Hải thôi đã khó đối phó rồi.  

Chưa kể anh cũng không biết người của nhà họ Âu Dương có nhúng tay vào vụ án này không.  

Tần Minh Nguyệt nói tiếp: "Tàu chở hàng của nhà họ Hà có thể giao cho người trong sở cảnh sát theo dõi".  

"Nhưng địa điểm giao dịch của họ thì phải trông cậy vào hai chúng ta thôi, nhiều người sẽ bị phát hiện".  

Trương Minh Vũ gật đầu, lại hỏi: "Còn tin tức gì nữa không?"  

Cô ta lắc đầu, trả lời: "Tạm thời không, lát nữa tôi sẽ gửi thời gian và kế hoạch cụ thể cho anh sau".  

Trương Minh Vũ đồng ý.  

Một lát sau, các món ăn được mang lên.  

Ba người bắt đầu dùng bữa.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đầy vẻ lo âu.  

Nhưng cô chẳng giúp được gì.  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân chỉ biết thở dài thườn thượt.  

Ba người nhanh chóng ăn hết bữa cơm.  

Tần Minh Nguyệt đã vội vàng rời đi sau khi nhận một cú điện thoại.  

Trong phòng ăn chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Đôi mắt cô đong đầy suy tư.  

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Đừng lo gì cả, chắc chắn tôi sẽ không sao đâu, chỉ cần kế hoạch lần này thành công". 

"Tôi nhất định không tha cho Chung Tử Kính!" 

Lâm Kiều Hân gật đầu, trong lòng đầy ấm áp. 

Trước kia, cô luôn phải gánh chịu tất

cả trách nhiệm cho nhà họ Lâm.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1136


Còn bây giờ...  

Cảm giác được người khác bảo vệ là đây ư?  

Bất giác, khóe môi Lâm Kiều Hân nhoẻn lên.  

Cô bỗng thấy vui vẻ một cách kỳ lạ.  

Trương Minh Vũ cười hớn hở: "Rồi, giờ chúng ta về thôi".  

"Mẹ cô sẽ lo sốt vó lên cho xem".  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Trương Minh Vũ không còn bận lòng nữa.  

Lúc này hầu như cô đã khỏe hẳn rồi, về nhà cũng không sợ sẽ bị phát hiện ra manh mối.  

Trương Minh Vũ đứng dậy rồi cười nói: "Đi thôi".  

Lâm Kiều Hân ngồi trên ghế, chỉ dang hai tay ra mà không nói năng gì.  

Ơ?  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

"Cô... không phải cô tự đi được rồi à...", anh hoang mang hỏi.  

Lâm Kiều Hân bị gì thế nhỉ?  

Cô trừng mắt nhìn anh: "Lúc nãy ráng đi thôi, giờ mệt quá".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật.  

Sao tự nhiên anh có cảm giác Lâm Kiều Hân cố ý vậy nhỉ...  

Nét mặt cô vẫn bình tĩnh như thường.  

Nhưng trong lòng đã dấy lên một trận sóng to gió lớn.  

Bản thân Lâm Kiều Hân cũng không biết tại sao mình muốn làm như vậy.  

Trương Minh Vũ chán nản lắc đầu, đành bế cô vào lòng theo kiểu công chúa.  

Hai người vừa ra khỏi phòng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.  

Anh cực kỳ bối rối.  

Không lâu sau, tất cả cánh đàn ông đều nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt phẫn nộ.  

Anh không thể không đi thật nhanh.  

Rồi anh thanh toán dưới ánh nhìn ngạc nhiên của nhân viên thu ngân.  

Trương Minh Vũ vừa định đi.  

Bỗng một giọng nói đầy nghiền ngẫm vang lên: "Ôi chao, không phải ông chủ Trương đây sao! Đang phát cơm chó đấy hả?"  

"Không biết mày đã nghe qua câu này bao giờ chưa, phát cơm chó thì mau chết đấy!"  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày. 

Cái giọng này là... Hà Gia Hoa? 

Anh xoay người. 

Tình cờ thấy Hà Gia Hoa và Triệu

Khoát đang thong thả đi tới. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1137


Trương Minh Vũ chế nhạo: "Anh Hà lại tới đây chịu đòn à?"  

"Mày..."  

Hà Gia Hoa vừa nghe xong thì nổi điên.  

Khiêu khích trắng trợn như thế, ai mà không điên tiết cho được!  

Triệu Khoát kéo hắn lại.  

Hà Gia Hoa híp mắt, lạnh giọng nói: "Bạn cũ của mình, cậu bị thương rồi sao? Hai ngày nay tiết trời hơi xấu, cậu phải cẩn thận chứ!"  

Dứt lời, ánh mắt hắn âm trầm như bể nước đục.  

Một lời hai nghĩa.  

Lâm Kiều Hân cười khẩy, đáp trả: "Không cần cậu nhọc lòng, có người bảo vệ tôi rồi, tôi an toàn lắm".  

Nhưng giữa lúc đó, một giọng nói quái gở vang lên: "Sợ là cậu ta... không bảo vệ cô nổi đâu".  

Câu vừa dứt, Chung Tử Kính dẫn Chung Hải tới đây nhập cuộc.  

Ầm!  

Cơn phẫn nộ tột cùng bùng nổ trong nháy mắt!  

Chung Tử Kính!  

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, trong mắt tràn ngập lửa giận.  

Kẻ đầu têu tới rồi!  

Nhưng cuối cùng anh vẫn nhẫn nhịn.  

Giờ không được manh động.  

Dù chuyện gì xảy ra đi chữa cũng không được phá hỏng kế hoạch.  

Trương Minh Vũ nhếch mép: "Tao có thể bảo vệ cô ấy hay không, mày còn chưa biết à?"  

"Tao vừa cứu được cô ấy đấy thôi".  

Nói xong, anh nhếch môi cười giễu cợt.  

Chung Tử Kính tạo dáng tay hình hoa lan và lạnh lùng nói: "Dám khiêu khích tao? Mày không sợ người trong lòng mày... lại mất tích lần nữa à?"  

Ánh mắt của anh ta cũng cực kỳ căm phẫn.  

Lần trước để Lâm Kiều Hân bỏ trốn.  

Hôm nay tuyệt đối không được vuột mất cơ hội!  

Vừa nghe thấy câu này, vẻ hốt hoảng hiện lên trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân.  

Cô từng chứng kiến sự đáng sợ của Chung Hải!  

Trương Minh Vũ híp mắt lại, cười gằn: "Ban ngày ban mặt mà mày dám?"  

Triệu Khoát lại nở nụ cười ẩn ý: "Ban ngày ban mặt? Phòng ốc kín bưng thế này... sao biến thành ban ngày ban mặt rồi?" 

Ai nghe thấy lời này cũng sửng sốt. 

Hắn nói vậy là có ý gì?

Triệu Khoát đưa mắt nhìn

quanh, trêu đùa: "Các vị, các vị... có thấy gì không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1138


Nói đoạn, ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén.  

Mọi người đều lộ vẻ kinh hãi.  

Trương Minh Vũ chợt bừng tỉnh.  

Hồi lâu sau, mọi người liên tục lắc đầu.  

Nhà họ Hà và nhà họ Triệu đều là những thế lực họ không thể động tới được, huống chi còn có thêm cả nhà họ Chung...  

Lâm Kiều Hân chau mày, cựa quậy thoát ra khỏi vòng tay Trương Minh Vũ.  

Cô căng thẳng quan sát tình hình.  

Triệu Khoát cười nhạt, châm chọc nói: "Trương Minh Vũ, giờ còn là ban ngày ban mặt không?"  

Trương Minh Vũ thoáng nhăn mày.  

Đám người xung quanh cũng đều nhếch mép cười lạnh.  

Đụng phải mấy nhân vật tai to mặt lớn cùng lúc rồi?  

Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!  

Chung Tử Kính uốn éo ngón tay, cười nói: "Chú Chung, lần này... chú sẽ không thất thủ nữa chứ?"  

Chung Hải bước lên một bước, nặng nề nói: "Xin cậu cứ yên tâm!"  

Nói đoạn, ông ta khập khiễng tiến lên.  

Đám đông thấy thế, đều cười nhạt nhìn Trương Minh Vũ.  

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cũng trào phúng khoanh tay đứng một bên, lẳng lặng đợi xem trò vui.  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, ánh mắt tràn đầy lo lắng.  

Tay cô vô thức túm chặt lấy tay Trương Minh Vũ.  

Nhưng cô biết, Trương Minh Vũ không phải là đối thủ của Chung Hải.  

Giờ... phải làm sao đây?  

Lâm Kiều Hân nôn nóng luống cuống tay chân.  

Trương Minh Vũ lại chỉ nhếch miệng cười lạnh.  

May mà...  

Chung Hải cất giọng già nua, nói: "Này ranh con, đã đến lúc tao nên trả lại vết thương trên đùi tao cho mày rồi".  

Nói đoạn, đôi tròng mắt đục ngầu già cả chợt lóe lên một tia sắc bén.  

Giây tiếp theo, ông ta dồn lực xuống chân.  

Đột nhiên, Chung Hải phóng vút về phía Trương Minh Vũ, tốc độ như đạn rời nòng súng.  

Chung Tử Kính nhìn Trương Minh Vũ, cười khẩy đầy coi khinh. 

Đám đông còn lại đều hưng phấn hẳn lên. 

Lâm Kiều Hân khẩn trương căng mắt nhìn. 

Nhưng đúng vào lúc này, Trương Minh Vũ đột nhiên cất

tiếng, giọng vô cùng lạnh lẽo: "Vậy thì hãy thêm… cho ông một vết thương nữa đi".  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1139


Nói đoạn, anh nhẹ nhàng nâng tay.  

Chung Hải thấy thế, thân thể hơi ngừng lại.  

Trời!  

Một giây sau, đám đông đua nhau hít hà thật mạnh.  

Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn.  

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa bàng hoàng chết sững.  

Bởi trong tay Trương Minh Vũ... vừa xuất hiện một khẩu súng lục.  

Tình thế này...  

Tất cả mọi người đều choáng váng.  

Khóe miệng Chung Hải điên cuồng co giật, đứng ngây tại chỗ.  

Ực!  

Hồi lâu sau, khắp nơi liên tục vang lên tiếng nuốt nước miếng đầy sợ hãi.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân sáng rực lên.  

Tần Minh Nguyệt... có để lại súng!  

Sao cô lại quên mất nhỉ!  

Trương Minh Vũ cười lạnh, hỏi: "Sao không tới đi?"  

Chung Hải híp mắt, con ngươi hừng hực lửa giận.  

Võ thuật cao tới đâu cũng phải sợ dao sắc.  

Huống chi đây còn là súng lục...  

Mặc dù Trương Minh Vũ không thành thạo thuật bắn súng, nhưng ở khoảng cách gần thế này...  

Ông ta không dám đánh cược!  

Trương Minh Vũ nhíu mi, tiến lên hai bước, ánh mắt lạnh buốt thoáng lóe lên ngọn lửa băng giá.  

Chung Hải vội vã lùi lại.  

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều đã choáng váng, trợn mắt há hốc miệng đứng chết lặng.  

Chung Tử Kính vẫn vươn ngón tay điệu đà, sắc mặt âm trầm.  

Một lúc sau, Triệu Khoát mới run rẩy nói: "Anh... Sao anh lại có súng? Anh mà sử dụng súng là phạm pháp!"  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Các người chết sạch rồi thì ai chứng minh được tôi có súng?"  

Triệu Khoát phẫn nộ quát: "Giữa ban ngày ban mặt, anh..."  

Chưa nói hết câu, hắn chợt sực nhớ ra... 

Triệu Khoát sợ quá, vội vàng ngậm miệng. 

Trương Minh Vũ cũng không để ý đến hắn nữa. 

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa vốn

không phải kẻ quan trọng ở đây! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom