Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1060


Lâm Kiều Hân và hai cô gái cũng ngây người nhìn theo.  

Đám người còn lại đều hoang mang mờ mịt.  

Đó... là ai?  

Lư Chấn hừ lạnh một tiếng: "Cô là thứ gì? Nhà họ Lư chúng tôi có tồn tại hay không, cô quyết định được chắc?"  

Tô Mang nhìn Trương Minh Vũ không chớp mắt, đôi chân dài bước nhanh tới trước mặt anh.  

Trương Minh Vũ nở nụ cười ngây ngốc.  

Không biết vì sao, vừa thấy Tô Mang tới, anh đột nhiên có cảm giác mọi việc đều đã được giải quyết tốt đẹp.  

Thật sự quá dễ dàng!  

Tô Mang âu yếm xoa đầu Trương Minh Vũ.  

Giây lát sau, đám đông sực tỉnh, lại một lần nữa nhếch môi cười giễu.  

Một người phụ nữ thế này... mà đòi chống lại nhà họ Hà?  

Chưa từng nghe nói đến chuyện hoang đường như vậy!  

Hà Gia Hoa cũng châm biếm cười nói: "Trương Minh Vũ, tìm được trợ thủ rồi?"  

"Chỉ tiếc... Tìm một ả đàn bà tới giúp thì được gì chứ?"  

"Muốn cô ta dùng chiêu lên giường để khuất phục chúng tao chắc?"  

"Ha ha ha!"  

Nói đến đó, hắn phá lên cười lớn, không hề kiêng kị.  

Đám đông xung quanh cũng cười to không ngừng.  

Bốp!  

Ngay sau đó, một tiếng vả mặt giòn giã vang lên.  

Thân thể Hà Gia Hoa bay vèo ra ngoài, nặng nề nện xuống sàn nhà.  

Trời!  

Tất cả đều hít một hơi thật mạnh.  

Khi định thần nhìn lại, mọi người mới hoảng sợ phát hiện, Trương Minh Vũ đã đứng đó tự bao giờ, sắc mặt âm trầm tột cùng.  

Vừa rồi...  

Tốc độ thật quá khủng khiếp!  

Tất cả đều choáng váng!  

Hà Trung Ninh nổi giận quát: "Hỗn láo!"  

Nhưng vừa thốt lên, ông ta liền phải đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Trương Minh Vũ.  

Hà Trung Ninh chột dạ ngậm miệng.  

Lư Chấn và Lư Kiệt đều sợ hãi lùi lại mấy bước, sắc mặt kinh hoảng vô cùng. 

Trương Minh Vũ lạnh lẽo nói: "Còn dám

nhục mạ chị tôi thêm một lời nữa, tôi giết anh!"  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1061


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe tới đó, đám đông đều run người lên như không thể kiềm chế.  

Tô Mang nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt bừng sáng.  

Thật đúng là không uổng công thương đứa em này!  

Hà Gia Hoa gian nan đứng dậy, ánh mắt hừng hực lửa giận.  

Lư Chấn cắn chặt răng, lạnh lùng quát lớn: "Thế nào? Tôi không muốn hợp tác với cậu thì cậu sẽ dùng vũ lực hả?"  

"Cậu không sợ tôi báo cảnh sát sao?"  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, gằn giọng: "Một gia tộc họ Lư nho nhỏ mà thôi, xứng để tôi ra tay sao?"  

"Dám đối đầu với tôi thì cứ chờ ngày đóng cửa đi".  

Anh nói ngắn gọn, nhưng giọng điệu kiêu ngạo vô cùng.  

Lư Chấn cười to một tiếng: "Ha ha ha! Cậu đang nói giỡn với tôi chắc?"  

"Chỉ dựa vào mình cậu hả?"  

Tô Mang thong thả lên tiếng: "Em trai à, chút chuyện vặt vãnh này sao không chịu nói với chị một tiếng".  

"Diệt một nhà họ Lư mà thôi, một cú điện thoại là đủ rồi, đúng không nào?"  

Cô ấy vừa nói đến đó, tiếng cười chế giễu lại vang lên lần nữa.  

Chém gió cũng phải có chút căn cứ chứ?  

Hà Trung Ninh miệt thị nhếch mép cười.  

"Một cú điện thoại?"  

"Vậy cô gọi đi xem nào! Tôi muốn xem xem cô định diệt nhà họ Lư tôi như thế nào!"  

Lư Chấn vẫn còn ôm bụng cười điên cuồng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.  

Tô Mang chẳng hề để ý, lấy ngay điện thoại di động ra, nhẹ nhàng nói một câu: "Ra tay đi!"  

Nói xong, cô ấy cúp điện thoại.  

Đám đông xung quanh yên lặng lắc đầu.  

Ngoại hình xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà sao lại không có đầu óc thế nhỉ?  

Lư Chấn đã cười đến sắp ngất xỉu.  

Lâm Kiều Hân và mấy cô gái cũng vô cùng hoang mang, hoàn toàn không biết chuyện này là thế nào.  

Chỉ có Trương Minh Vũ đã kích động đến run rẩy.  

Chị ba có bao giờ lừa anh đâu?  

Ngay sau đó, có tiếng chuông điện thoại reo vang.  

Lư Chấn lấy điện thoại ra, cố nén ý cười, nói với đầu bên kia: "A lô, sếp Đinh à, có chuyện gì vậy?"  

Mọi ánh mắt đều dồn về phía ông ta.  

Một giây sau, sắc mặt Lư Chấn như đông cứng lại, cả kinh nói: "Cái gì? Cắt đứt mọi hợp tác?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, ánh mắt rực sáng.  

Lư Chấn sợ hãi nói: "Sếp Đinh, đừng..." 

Nhưng đầu bên kia chẳng đợi ông

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1062


Lư Chấn thoáng run rẩy cả người, nỗi hoảng sợ hiện lên nơi đáy mắt.  

Những người đứng quanh đó đều đang chăm chú nhìn ông ta.  

Không biết là trùng hợp hay là...  

Hà Trung Ninh nghiến răng, lạnh lùng quát lên: "Ông... Ông Lư, ông cứ nhận đi! Tôi không tin cô ta có năng lực lớn đến như vậy".  

Ực!  

Lư Chấn gian nan nuốt nước bọt, nhận cuộc gọi đến.  

"Lư Chấn, hợp tác của chúng ta tới đây coi như dừng nhé! Ông gan thật, nhân vật tầm cỡ nào cũng dám động tới, tự ông muốn chết thì chớ có kéo tôi đi cùng!"  

Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ trong loa điện thoại.  

Mấy người đứng gần đó đều đã nghe rành mạch từng lời!  

Tít! Tít! Tít!  

Tiếng máy bận vang lên.  

Lần này, đám đông đã hoàn toàn chết sững.  

Lư Chấn run lên lẩy bẩy.  

Hai khách hàng lớn nhất... đều cắt hợp tác rồi?  

Lâm Kiều Hân và hai cô gái kia đều vô cùng khiếp sợ khi chứng kiến cảnh này.  

Sao có thể thế được?  

Hà Trung Ninh đã hoàn toàn choáng váng.  

Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.  

Lư Chấn run run rẩy rẩy nhận cuộc gọi.  

Vẫn là kết cục cũ!  

Năm phút, mười hai cuộc gọi.  

Khắp sảnh lớn chỉ còn lại bầu không khí yên tĩnh chết chóc.  

Hà Trung Ninh đờ đẫn nhìn.  

Lư Chấn vẫn không ngừng run rẩy.  

Cuộc trò chuyện lại một lần nữa bị cắt đứt.  

Đối tác cuối cùng... cũng bỏ đi rồi!  

Tất cả mọi người đều đã chết sững.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ bừng sáng lên.  

Rốt cuộc chị ba... kh ủng bố cỡ nào?  

Tô Mang mỉm cười âu yếm, nói: "Được rồi em trai ngoan, chuyện này coi như giải quyết xong".  

"Từ nay về sau sẽ không còn bất cứ công ty nào dám hợp tác với nhà họ Lư nữa".  

Lư Chấn chấn động tột cùng.  

Sắc mặt Hà Trung Ninh và Hà Gia Hoa đều vô cùng mờ mịt.  

Sao lại thế này? 

Nhà họ Lư là chuỗi cửa hàng đồ đông lạnh, nếu đã không

có bên mua thì sản phẩm biết vận chuyển đi đâu?  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1063


Không có hoạt động vận chuyển hàng thì còn hợp tác với nhà họ Hà thế nào?  

Bịch!  

Lư Chấn tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, sắc mặt như tro tàn.  

Vất vả kinh doanh bao nhiêu năm...  

Ngay sau đó, ông ta quỳ sụp gối, đau khổ cầu xin: "Thưa cô, tôi sai rồi! Tôi xin được hợp tác với các vị! Cầu xin các vị tha cho nhà họ Lư chúng tôi đi!"  

Tiếng khóc lóc khẩn cầu nghe vô cùng thảm thiết.  

Tất cả những người quanh đó đều sững sờ nhìn.  

Chuyển biến đột ngột thế này...  

Thật sự khiến người ta chóng mặt!  

Sắc mặt Hà Trung Ninh đã âm trầm tột cùng, nhưng lại không nói được một câu.  

Trương Minh Vũ thấy thế cũng chợt thấy không đành lòng.  

Nhưng Tô Mang chỉ lạnh nhạt nói: "Quá muộn rồi!"  

Ầm!  

Mấy lời đó tựa như một tiếng sét giáng ầm ầm xuống đầu Lư Chấn.  

Ông ta hối hận muốn chết... nhưng đã không còn bất kì cơ hội nào nữa rồi!  

Trương Minh Vũ chăm chú nhìn ông ta giây lát.  

Tô Mang ngẩng đầu, thích thú nói tiếp: "Nhà họ Hà hả? Yên tâm, tôi sẽ không động tới các người".  

"Các người cứ chờ em tôi... từ từ dằn vặt các người đi".  

Nói đoạn, khóe miệng cô ấy cong lên, vẽ thành một nụ cười khác thường.  

Trái tim Hà Trung Ninh như bị bóp nghẹt một cái.  

Nhưng ông ta vẫn không nói được một lời!  

Tô Mang sải chân lướt qua giữa Hà Trung Ninh và Lư Chấn.  

Thậm chí cô ấy còn không thèm nhìn bọn họ một cái.  

Trương Minh Vũ vẫy tay ra hiệu cho ba cô gái rồi vội vã đuổi theo.  

Đám đông chăm chú nhìn theo họ.  

Mãi đến khi Trương Minh Vũ và mấy cô gái biến mất khỏi tầm mắt, bọn họ vẫn còn đau đáu nhìn theo.  

Bầu không khí im lặng kéo dài thật lâu.  

Trong đầu từng người chỉ có chung một suy nghĩ.  

Nhà họ Lư... xong đời!  

Trời đã về tối.  

Tô Mang ngồi vào chiếc Rolls - Royce Phantom.  

Hàn Thất Thất và Trần Y Tuyết ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không dám nói một lời. 

Mặc dù tính cách cả hai cô gái này đều thuộc hàng kiêu kì nhưng vẫn bị khí thế của Tô Mang đè ép chặt chẽ. 

Trương Minh Vũ thấy thế bèn cười bảo: "Vậy hai cô

về trước đi, hôm nào hẹn nhau ra chơi sau nhé". 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1064


Hàn Thất Thất gật đầu, nói: "Anh... Anh đừng có quên chuyện anh đã hứa với tôi đấy nhé".  

Trương Minh Vũ hơi ngẩn người.  

Nhưng anh cũng nhanh chóng hiểu ra.  

Chuyện thăng chức...  

Hàn Thất Thất và Trần Y Tuyết yên lặng ngồi vào xe mình.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chúng ta đi thôi".  

Lâm Kiều Hân mím môi, gật đầu.  

Cho tới nay, mỗi lần thấy mấy người chị chồng, cô vẫn luôn có một cảm giác rất kì lạ.  

Đồng thời, Lâm Kiều Hân cũng không khỏi chột dạ.  

Trương Minh Vũ ngồi ở ghế phó lái.  

Lâm Kiều Hân ngồi ở băng ghế sau, ngay cạnh Tô Mang.  

Xe chạy không bao lâu đã tới biệt thự.  

Ba người xuống xe, cùng vào nhà.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị ba, chị xong việc của chị rồi à? Sao lại đột nhiên trở về như thế?"  

Tô Mang và Lâm Kiều Hân ngồi trên sofa.  

Trương Minh Vũ tới chỗ tủ lạnh lấy hai cốc nước.  

Tô Mang mỉm cười âu yếm, nói: "Chưa xong, nhưng chị nhớ em nên quay về thăm em chút thôi".  

Lâm Kiều Hân ngồi bên cạnh, im lặng câu nệ lắng nghe.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Thật ạ?"  

Tô Mang lườm anh một cái.  

Trương Minh Vũ ngồi xuống phía đối diện hai cô gái.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng thoáng lóe lên một tia nghi hoặc.  

Rốt cuộc Tô Mang... lợi hại cỡ nào?  

Một cú điện thoại... đã có thể... diệt luôn nhà họ Lư?  

Tô Mang lại lên tiếng: "Em trai này, nhà họ Lư đó chị có thể giúp em giải quyết, bởi vì nhà đó không có mối quan hệ trực tiếp nào với nhà họ Lâm".  

"Nhưng nhà họ Hà thì em phải tự mình xử lí thôi".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Em biết, có thể giải quyết gọn nhà họ Lư đã là giúp em rất nhiều rồi".  

Lâm Kiều Hân càng nghe càng bối rối.  

Nói gì thế nhỉ, vì sao không có quan hệ trực tiếp gì với nhà họ Lâm thì có thể giúp?  

Ánh mắt Tô Mang tràn đầy lo âu và thương xót: "Em trai, nhà họ Âu Dương... sắp tới rồi".  

Trương Minh Vũ gật đầu: "Em biết".  

Tô Mang ngẩng lên, khẽ nói: "Ngày mai là tới".  

"Em..."  

Trương Minh Vũ vừa định nói gì đó, đột nhiên ngừng phắt lại. 

Anh trợn to mắt. 

Cái gì? 

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi lại: "Ngày mai?" 

Tô Mang gật đầu: "Ngày mai sẽ có một nhóm

nhỏ tới, tính... gây chút khó khăn cho nhà họ Lâm trước". 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1065


Vừa nghe đến đó, Lâm Kiều Hân cũng trợn to mắt.  

Trương Minh Vũ bối rối nhìn cô ấy.  

Nhà họ Hà còn chưa giải quyết xong, nhà họ Triệu anh cũng chưa xử lí thỏa đáng.  

Tô Mang gượng cười, nói: "Chị biết em đang nghĩ gì, nhưng hiện nay nhà họ Hà có nhà họ Chung trông chừng, chúng ta đã giải quyết nhà họ Lư, nhà họ Hà sẽ không thể quật khởi lại được".  

"Nhưng nếu em muốn tận diệt họ thì cũng là một việc vô cùng gian nan đấy".  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Điều này anh cũng từng cân nhắc tới, nhà họ Chung là một thế lực cực lớn.  

Tô Mang an ủi: "Nhưng em cũng đừng lo lắng nhiều, hiện giờ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì".  

Trương Minh Vũ cố nặn ra một nụ cười: "Em biết".  

Tuy ngoài miệng cười nhưng trong lòng anh rất khó chịu.  

Kế hoạch lại bị gián đoạn rồi.  

Lâm Kiều Hân thấy thế, lòng chợt thấy xót xa.  

Trương Minh Vũ... đang cố gắng bảo vệ nhà họ Lâm, nhưng nhà họ Lâm có thể cho Trương Minh Vũ điều gì?  

Tô Mang mím môi, lòng cũng hết sức khó chịu.  

Đứa em mà cô ấy không yên tâm nhất... lại không cách nào bảo vệ được.  

Haiz.  

Tô Mang thở dài.  

Trương Minh Vũ lại cười bảo: "Không sao mà chị ba, em sẽ không lo nghĩ quá nhiều, cố gắng phát triển thế lực của bản thân là đủ".  

Tô Mang nhẹ nhàng gật đầu.  

Cô ấy biết, áp lực đè lên người Trương Minh Vũ rất lớn.  

Nhưng...  

Chần chờ hồi lâu, đáy mắt Tô Mang lóe lên một tia kiên quyết.  

"Em trai này, chị cần cho em biết một việc nữa", Tô Mang mỉm cười chua chát.  

Trương Minh Vũ hơi chau mày, nhưng vẫn cười nói: "Vâng, chị nói đi, chuyện gì ạ?"  

Lâm Kiều Hân cũng nhìn sang phía cô ấy, rất lấy làm ngạc nhiên.  

Tô Mang cố gắng bình ổn lại hô hấp của mình, ngập ngừng một lúc vẫn không nói ra được.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sao vậy nhỉ? 

Hồi lâu sau, Tô Mang gắng gượng cười nói: "Em à, nhà họ Âu Dương... chỉ là một sự mở đầu mà thôi". 

Vừa nghe cô ấy nói thế, Trương Minh Vũ lập tức sững người.

Thậm chí Trương Minh Vũ còn hoài

nghi liệu có phải mình mới nghe lầm hay chăng? 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1066


Một gia tộc khổng lồ như nhà họ Âu Dương...  

Lại chỉ là một sự mở đầu?  

Trương Minh Vũ đã hoàn toàn choáng váng.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng tràn đầy mờ mịt.  

Cô biết, nhà họ Âu Dương là kẻ địch của nhà họ Lâm.  

Nhưng...  

Tô Mang hít sâu một hơi, lòng vô cùng khó chịu.  

Thôi thì... lấy độc trị độc vậy.  

Biết trước đối thủ mạnh cỡ nào, áp lực có lẽ sẽ giảm đi đôi chút.  

Dù sao thì, so với kẻ địch lớn nhất phía sau...  

Nhà họ Âu Dương chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.  

Ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, đầu óc đã hỗn loạn không thể nghĩ được gì.  

Tô Mang dịu dàng trấn an: "Cho nên, em đừng nghĩ nhiều nữa".  

"Việc em có thể làm lúc này là nỗ lực hết sức, em thật sự không thể tưởng tượng được kẻ địch của em hùng mạnh cỡ nào đâu".  

"Chỉ khi nào diệt được nhà họ Âu Dương thì mới được tính là thực sự bắt đầu".  

"Em có nghĩ nhiều hơn nữa cũng chỉ phí công mà thôi".  

Trương Minh Vũ lặng lẽ tiêu hóa tin tức này.  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.  

Vì sao những nguy nan của nhà họ Lâm... lại cần Trương Minh Vũ phải gánh chịu?  

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới ngẩng đầu, cười nói: "Em hiểu rồi, chị ba".  

Anh cũng đã nghĩ thông suốt.  

Những việc mình có thể làm cũng chỉ chừng ấy thôi, cố gắng tự hỏi thêm nữa cũng vẫn chỉ làm được đến đó.  

Lo nghĩ nhiều để làm gì?  

Vì thế, lòng anh càng thêm khát khao và bức thiết.  

Khát khao tăng thực lực cao hơn!  

Cả thực lực kinh tế và thực lực bản thân!  

Mình phải mạnh lên nữa!  

Tô Mang thoáng run lên vì đau lòng, cố nén để không nhào lên ôm lấy em mình.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Thôi vậy, đi ngủ thôi, em cũng thấy hơi mệt rồi".  

Thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi.  

Tô Mang và Lâm Kiều Hân cùng gật đầu. 

Ba người đứng dậy, về phòng riêng. 

Trương Minh Vũ nằm dài trên giường, lẳng

lặng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1067


Lòng anh vẫn vương một nỗi khó chịu.  

Két!  

Bỗng anh nghe có tiếng mở cửa phòng.  

Trương Minh Vũ sửng sốt cả người.  

Ngẩng đầu nhìn ra cửa, anh thấy một bóng hình yểu điệu đi đến.  

"Chị ba?", Trương Minh Vũ dò hỏi.  

Anh biết, Lâm Kiều Hân sẽ không lẳng lặng mở cửa vào phòng anh mà không chào hỏi trước như vậy.  

Bóng dáng yêu kiều kia vẫn lặng lẽ tới gần, chẳng nói một lời.  

Trương Minh Vũ vô cùng nghi hoặc.  

Bóng dáng nọ nhanh chóng tới bên giường anh.  

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, Trương Minh Vũ rốt cuộc cũng thấy rõ.  

Quả nhiên đúng là Tô Mang.  

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Chị ba, chị sao vậy?"  

Nhưng anh còn chưa nói xong, Tô Mang đã bò luôn lên giường.  

Bàn tay nhỏ nhẹ vươn, khoát lên vai Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ căng thẳng trong lòng.  

Chị ba làm sao vậy nhỉ?  

Không để anh có thời gian suy nghĩ thêm, vai anh chợt bị kéo một cái.  

Định thần lại, đầu anh đã gác lên vai Tô Mang.  

Trương Minh Vũ bối rối không dám động.  

Tô Mang vùi mặt vào tóc Trương Minh Vũ, nhẹ nhàng dụi.  

Bỗng Trương Minh Vũ cảm nhận được có thứ gì đó âm ấm dính lên mặt.  

Anh ngây người.  

Đó là... nước mắt?  

Tô Mang đang khóc?  

Trương Minh Vũ lo lắng hỏi: "Chị ba, chị sao vậy? Sao lại khóc?"  

Nói đoạn, anh vội giãy giụa lùi ra. 

Tô Mang nghẹn ngào nói: "Em à, tại chị hết, tại chị đến giờ còn không thể đứng ra giúp em!" 

Trương Minh Vũ chấn động cõi lòng. 

Tô Mang khóc... là vì điều này? 

Anh bèn cười cười, an ủi: "Ôi chao chị ba, em cũng có nghĩ

ngợi gì nhiều đâu, chị đừng lo quá".  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1068


"Mấy năm nay chị đã rất vất vả, còn em chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi".  

"Chị ba ngoan nào, đừng khóc nữa".  

Nói đoạn, Trương Minh Vũ liền ôm Tô Mang vào lòng.  

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Tô Mang để lộ thái độ yếu ớt thế này trước mặt anh.  

Tô Mang nặng nề gật đầu.  

Bấy giờ những tiếng nức nở mới hạ thấp dần, nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất khó chịu.  

Lát sau, Tô Mang kiên định nói: "Em trai, em cứ yên tâm, chị nhất định sẽ cố gắng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để tới giúp em".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không vội đâu chị ba, chị cứ làm từ từ thôi, hiện giờ em trai chị đã rất lợi hại, đúng không?"  

Tô Mang gật đầu.  

Về điểm này, cô ấy vô cùng tán đồng.  

Bởi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Trương Minh Vũ đã mạnh lên rất nhiều.  

Tô Mang lau nước mắt, tâm trạng cũng dần ổn định trở lại.  

Trương Minh Vũ lại cười bảo: "Chị ba đã rất lâu rồi chưa khóc đúng không, lớn như vậy rồi còn khóc nhè, xấu hổ quá đi".  

Tô Mang tức giận lườm anh một cái.  

Hồi lâu sau, Tô Mang lại dặn dò: "Em trai thối này, em phải nhớ kĩ, bây giờ điều quan trọng nhất chính là thực lực kinh tế cùng với thực lực của bản thân em".  

Hử?  

Trương Minh Vũ ngây người ra.  

Tô Mang thận trọng căn dặn: "Sau này... Thực lực của em cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng".  

Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu, ghi tạc từng lời chị ba nói vào đáy lòng.  

Tô Mang lại lên tiếng: "Với cả, nếu em muốn tiêu diệt nhà họ Hà thì trước tiên cần tìm cách đuổi nhà họ Chung ra khỏi Hoa Châu đã".  

Trương Minh Vũ thoáng chau mày.  

Nhà họ Chung?  

Nhưng anh cũng biết, hẳn Tô Mang không tiện tiếp tục nói thêm về vấn đề này nữa.  

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Được rồi, em biết rồi".  

Tô Mang khoát tay, cười bảo: "Vậy thôi, đừng lo nghĩ nhiều, chị tới đây vốn là để an ủi em mà, cuối cùng... vẫn không nhịn được lại nói nhiều".  

Trương Minh Vũ mỉm cười, lòng vô cùng cảm động.  

Tô Mang lại nở nụ cười rất xấu xa, bảo: "Hay là... đi ngủ thôi?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

"Chị... không về phòng ngủ à?", Trương Minh Vũ lúng túng hỏi. 

Đề tài này... cứ luôn đặc biệt kì quặc và mất tự nhiên như thế... 

Tô Mang kiêu kì nói: "Sao hả? Chị em vất

vả lắm mới về nhà một lần, em còn muốn chị về ngủ một mình?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1069


"Em có còn chút lương tâm nào không hả!"  

"Suốt chặng đường dài vừa qua, chị ăn không ngon ngủ không yên, chỉ vì..."  

Trương Minh Vũ vội giương cờ đầu hàng, nói nhanh: "Được rồi! Ngủ đi!"  

Bấy giờ Tô Mang mới chịu ngừng lời, đắc ý cười cười.  

Cô ấy lật mình, kéo chăn trùm kín.  

Thái độ vô cùng thỏa mãn!  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, không còn cách nào khác, đành lặng yên nằm xuống.  

Cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ bên cạnh, lòng anh vẫn cứ vấn vương một cảm giác kì dị.  

Huống chi... Lâm Kiều Hân còn đang ở phòng bên cạnh...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ khẽ thở dài một tiếng.  

Anh ngậm miệng, cố gắng để lòng bình lặng trở lại.  

Tô Mang mở to mắt, con ngươi đảo quanh giảo hoạt.  

Dường như cô ấy đang... có âm mưu gì đó!  

Ngay vào lúc này, chợt có một chuỗi âm thanh nhỏ vụn vang lên.  

Trương Minh Vũ đột nhiên giật mình kinh hãi.  

"Có người tới!"  

Trương Minh Vũ quát khẽ một tiếng.  

Ánh mắt anh hướng về phía cửa sổ.  

Nghe nói tay sai nhà họ Âu Dương sắp tới rồi, Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng.  

Tô Mang chau mày.  

Ngay sau đó, cửa sổ bị ai đó mở ra.  

Một bóng hình xinh đẹp nhảy qua cửa sổ vào phòng.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chị sáu?  

Anh phấn chấn đứng lên, cười nói: "Chị sáu, chị về rồi!"  

Hàn Quân Ngưng tán thưởng: "Không tệ nhỉ, lần này phát hiện ra rất sớm đấy".  

Trương Minh Vũ ngại ngùng cười cười.  

Ngay sau đó, Hàn Quân Ngưng đã cau mày, hỏi: "Lâm Kiều Hân đang ở trong phòng em?" 

Trương Minh Vũ hoang

mang lắc đầu: "Ơ... Không có mà?"  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1070


Hàn Quân Ngưng nhíu mày, bất mãn nói: "Em... lại dám đưa cô ả khác về phòng?"  

Nói đoạn, cô ấy đã lao ngay về phía giường.  

Trương Minh Vũ luống cuống giải thích: "Chị sáu, đấy là..."  

Không chờ anh nói hết câu, Hàn Quân Ngưng đã tới sát giường.  

Trương Minh Vũ ngây người.  

Ôi...

Hàn Quân Ngưng quát khẽ một tiếng: "Đã được sự đồng ý của tôi chưa mà dám ngủ chung với em trai tôi!"  

Nói đoạn, cô ấy lập tức vươn tay túm lấy vai Tô Mang.  

Trông như thể chuẩn bị vận sức kéo người!  

Tô Mang trêu chọc nói: "Quân Ngưng, chị ngủ chung với em chị... còn phải xin chỉ thị của em à?"  

Hả?  

Vừa nghe thấy giọng nói này, động tác trên tay Hàn Quân Ngưng chợt khựng lại.  

Trương Minh Vũ bụm mặt.  

Không nhìn nổi nữa...  

Hàn Quân Ngưng trước nay luôn hết sức bá đạo.  

Nhưng... hồi nhỏ cô ấy sợ nhất là Tô Mang...  

Hàn Quân Ngưng cũng sững sờ.  

Im lặng hồi lâu, Hàn Quân Ngưng mới dò hỏi: "Chị... chị ba?"  

Tô Mang ngồi ngay ngắn dậy, khoanh tay nhìn.  

Hàn Quân Ngưng đã thấy rõ người đối diện là ai.  

Lập tức cô ấy xấu hổ vô cùng, vội vã nhảy khỏi giường.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười khẽ.  

Tính tình chị sáu... vẫn cứ hấp tấp như thế...  

Chẳng đợi người ta giải thích cho hết câu đã.  

Sau đó, Hàn Quân Ngưng ngượng nghịu vọt tới bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Giây tiếp theo, tai anh bị nhéo mạnh.  

Hàn Quân Ngưng bất mãn nói: "Em trai thối này, đó là chị ba mà sao em không chịu nói cho chị biết hả!" 

Trương Minh Vũ đau đến nhe răng, bất đắc dĩ nói: "Chị sáu, chị... chị có để em có cơ hội giải thích đâu". 

"Hừ!" 

Hàn Quân Ngưng hừ

một tiếng, kiêu kì nói: "Tại em..." 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1071


Nhưng cô ấy còn chưa nói hết câu, Tô Mang đã lên tiếng: "Bỏ em ấy ra đi".  

Hàn Quân Ngưng hít sâu một hơi, tuy không muốn nhưng cũng đành buông tay.  

Trương Minh Vũ vội vã chạy sang chỗ khác, xoa xoa vành tai mình.  

Hàn Quân Ngưng nói với vẻ đáng thương: "Chị ba, em... cũng không biết là chị mà, chị cũng không nói là chị sẽ về..."  

Nói đoạn, cô ấy đi tới bên cạnh Tô Mang, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng đấm bóp cho chị ba, trông cực kì ngoan hiền.  

Trương Minh Vũ tức giận lườm một cái.  

Tô Mang vắt chéo chân, bất mãn bảo: "Không biết là chị thì có thể bắt nạt em trai chị à?"  

Đây cũng là một cô chị đặc biệt kiêu kì!  

Hàn Quân Ngưng nũng nịu đáp: "Ôi chao chị ba, em... em đâu có bắt nạt em ấy, em ấy cũng là em trai em mà".  

Giọng điệu này...  

Trương Minh Vũ có cảm giác sắp chịu không nổi!  

Vốn đã quen với phong cách bá đạo ngang tàng, bỗng nhiên mềm mỏng nũng nịu như thế...  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Đúng là chỉ có chị ba trị được chị ấy thôi".  

"Hử?"  

Hàn Quân Ngưng tức giận ngẩng lên nhìn.  

Trương Minh Vũ vội vã ngậm miệng.  

Cảnh tượng này... làm anh cảm thấy dễ chịu đến lạ.  

Tựa như trở về những ngày còn thơ bé sống trên núi.  

Khí đó cũng nhàn nhã, vui vẻ như thế.  

Tô Mang mất hứng, nói: "Chị với em trai đang ngủ mà nhảy vào quấy rầy, hừ!"  

Trương Minh Vũ lúng túng nhìn hai cô chị.  

Hàn Quân Ngưng bĩu môi nói: "Chị ba, chị... chị phá luật nhé! Trước đây chúng ta đã giao hẹn rõ rồi cơ mà".  

Cô ấy chỉ dám lí nhí nói nhỏ nhưng vẫn giả như rất cứng rắn.  

Tô Mang kiêu ngạo nói: "Chỉ nằm cùng một chỗ thôi, có làm gì đâu".  

"Hiện giờ trừ chị cả với em năm ra, hình như chỉ có mình em còn chưa ngủ chung với em trai hư nhà mình nhỉ".  

Hàn Quân Ngưng trợn to mắt, cả kinh thốt lên: "Hả?"  

"Sao chị không nói sớm cho em biết!" 

Nói xong, cô ấy lập tức cực kì sốt ruột. 

Trương Minh Vũ càng nhìn càng bối rối. 

Mấy chị gái của anh... chẳng biết lại

đang muốn làm gì đây nữa... 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1072


Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ xa xôi hơn, anh bỗng cảm nhận được một lực mạnh kinh người vừa tác động lên phần eo mình.  

"A!"  

Trương Minh Vũ hô lên kinh sợ.  

Thân thể anh rơi vào trạng thái không trọng lực, ngã xuống đệm giường mềm mại.  

Khi anh định thần nhìn lại mới phát hiện Hàn Quân Ngưng đã đứng ở vị trí mình vừa đứng từ bao giờ.  

Tốc...  

Tốc độ cỡ nào thế này?  

Trương Minh Vũ trân trối nhìn không dời mắt.  

Chỉ giây lát sau, anh liền thấy trên không trung có một chiếc áo khoác da màu đen bay lên...  

Tiếp theo đó, Hàn Quân Ngưng đã chui tọt vào trong chăn.  

Một loạt động tác được thực hiện trôi chảy lưu loát cực kì.  

Trương Minh Vũ nhìn mà choáng váng.  

Khi anh ngẩng đầu lần nữa, gương mặt xinh đẹp của Hàn Quân Ngưng đã kề sát trong gang tấc.  

Tô Mang tức giận trừng mắt nhìn, sau đó cũng nhanh nhẹn chui vào trong chăn.  

Hai người kẹp chặt Trương Minh Vũ vào giữa.  

Hàn Quân Ngưng bất mãn lầm bầm: "Không được, mình phải mau chóng bù lại thời gian ngủ với em trai mới được".  

"Không thể để mấy chị vượt mặt mình được".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.  

Chết mất thôi...  

Hàn Quân Ngưng vừa nói vừa ra sức áp sát người Trương Minh Vũ.  

Bên kia, Tô Mang cũng chen sát lại.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Thật là quá khổ!  

Nhưng... anh vẫn không dám phản đối nửa lời.  

Hàn Quân Ngưng... chiêu nhéo tai ấy...  

Căn phòng từ từ yên tĩnh lại.  

Hai cô gái nhắm mắt, sắc mặt hết sức thoải mái dễ chịu.  

Duy chỉ có Trương Minh Vũ vẫn trợn trừng mắt như chuông đồng. 

Haiz. 

Trương Minh Vũ lặng

lẽ thở dài một tiếng.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1073


Thời gian thong thả trôi đi.  

Chỉ lát sau, bên tai đã truyền đến những tiếng hít thở đều đều.  

Ngủ rồi?  

Trương Minh Vũ cũng bình tĩnh lại.  

Lòng anh chợt xót xa vô vàn.  

Hai chị ngủ nhanh như vậy, hẳn là đã mệt chết đi được rồi...  

Cho tới giờ này, anh cũng đã hoàn toàn hiểu ra.  

Các chị gái anh đều đang nỗ lực hết sức vì anh.  

Chuẩn bị cho những ngày sau này của anh...  

Anh không kìm chế được lòng mình, khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười hạnh phúc.  

Các chị, cứ yên tâm nhé.  

Em sẽ cố gắng hết sức để các chị sớm kết thúc cuộc sống như thế này.  

Chẳng biết từ lúc nào, Trương Minh Vũ cũng đã chìm vào giấc ngủ say.  

Hôm sau.  

Trương Minh Vũ mở mắt, trời còn chưa sáng hẳn.  

Anh xua cơn buồn ngủ, thận trọng ngồi ngay ngắn dậy.  

Hai người chị vẫn còn đang say giấc nồng.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, rón rén xuống giường.  

Hàn Quân Ngưng vẫn chưa tỉnh.  

Trương Minh Vũ hiểu, Hàn Quân Ngưng rất an lòng về anh nên mới ngủ say chưa tỉnh.  

Bằng không, chỉ cần anh có cử động, cô ấy đã tỉnh táo ngay rồi.  

Sau khi rửa mặt, Trương Minh Vũ đi thẳng tới phòng khách.  

Anh bắt đầu luyện tập với hình nộm.  

Trương Minh Vũ biết, mình cần phải nỗ lực hơn nữa.  

Thoáng chốc, một giờ đồng hồ đã trôi qua.  

Trương Minh Vũ đã túa mồ hôi đầy đầu.  

Biên độ dao động của hình nộm cũng đã đạt tới góc hai mươi độ. 

Phù! 

Trương Minh Vũ thở mạnh ra một hơi, vào phòng tắm xối nước lạnh. 

Bảy giờ. 

Trương Minh Vũ lau khô người, thay đồ, ra sofa phòng khách. 

Sáng sớm tập luyện một lúc, các cơ bắp và khớp xương

toàn thân đều cực kỳ thoải mái. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1074


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh vừa ra đấy được một lát đã nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên.  

Trương Minh Vũ hơi ngạc nhiên quay đầu.  

"Ôi!"  

Ai đó kêu kinh ngạc.  

Trương Minh Vũ nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy Lâm Kiều Hân đang đứng ngay chân cầu thang, hoang mang nhìn mình.  

Sao vậy?  

Trương Minh Vũ bối rối.  

Lâm Kiều Hân kinh ngạc nói: "Sao... sao anh dậy sớm thế?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Tỉnh rồi nên dậy khởi động thân thể chút".  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân nhìn anh đầy phức tạp.  

Trương Minh Vũ bèn cười hỏi: "Cô định đi đâu à?"  

Lâm Kiều Hân chầm chậm đáp: "Tôi định ra ngoài mua đồ ăn sáng".  

Hả?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Vậy là mấy hôm nay, bữa sáng đều do cô đi mua à?"  

Anh còn tưởng đặt gửi tới...  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ mấp máy môi, lại không biết nên nói gì lúc này.  

Giây lát sau, Lâm Kiều Hân chợt bước tới, ngồi xuống sofa.  

"Trương Minh Vũ, vất vả cho anh quá".  

"Vì nhà họ Lâm chúng tôi..."  

Lâm Kiều Hân áy náy nói.  

Trương Minh Vũ bèn cười bảo: "Ôi chao, khách sáo với tôi làm gì chứ".  

Lâm Kiều Hân nhìn anh với ánh mắt phức tạp.  

Lát sau, cô mới nhoẻn cười, nói: "Tôi chợt nhận ra, muốn bù đắp cho anh thật là khó".  

"Bước tiến của anh... dường như tôi đã theo không kịp".  

Trương Minh Vũ xấu xa cười cười, nói: "Không bù đắp được thì lấy thân báo đáp là được rồi".  

Anh vừa thốt ra những lời này, nụ cười trên môi Lâm Kiều Hân tức thì đông cứng lại.  

Trương Minh Vũ cũng ngây người.  

Nói cái đó làm gì chứ...  

Tuy mối quan hệ giữa hai người đã hòa

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1075


Hả?  

Vừa nghe cô nói thế, Trương Minh Vũ lập tức ngẩn người.  

Khi anh ngẩng đầu nhìn, liền thấy được một nụ cười khác thường trên môi Lâm Kiều Hân.  

Thịch thịch!  

Tim anh đập rộn lên.  

Có chút gì đó giống như nỗi ngượng ngùng thoáng qua.  

Mẹ kiếp.  

Vì sao đang là mình trêu chọc người khác lại biến thành bị người ta trêu chọc thế này?  

Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "A... ha ha, tôi quên mất, quên mất".  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân như vừa vụt sáng.  

Trương Minh Vũ vội vã chuyển sang chuyện khác: "Hay là... tôi đi mua bữa sáng với cô luôn nhé?"  

Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn nhìn anh chằm chằm.  

Ánh mắt cô vô cùng khác lạ...  

Trương Minh Vũ chợt thấy chột dạ.  

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới nhoẻn cười, nói: "Được".  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.  

Hai người rời biệt thự, men theo lối nhỏ đi về phía đường lớn ồn ào ngoài kia.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân sóng vai bước đi, không ai lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này.  

Hàng cây cao rủ tán, gió mát của buổi sáng phất tới.  

Trương Minh Vũ vui vẻ trong lòng, không kìm được bèn nở một nụ cười nhẹ.  

Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Trương Minh Vũ, anh vất vả rồi".  

Tuy nói vậy nhưng trên mặt cô không hề biểu lộ điều gì khác thường.  

Trương Minh Vũ thấy thế bèn nở nụ cười.  

Vậy mới đúng chứ!  

Anh nói với cô: "Có gì đâu mà vất vả hay không vất vả, tôi chỉ cố gắng trong khả năng của mình thôi".  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân như sáng lên, cô nói: "Tôi sẽ tận sức giúp đỡ anh".  

Trương Minh Vũ gật đầu: "Được".  

Nói đến đó, hai người ăn ý im lặng.  

Chỉ đôi ba câu đơn giản lại đã nói rõ rất nhiều điều.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới nơi ồn ào tấp nập.  

Lâm Kiều Hân vừa xuất hiện liền thu hút vô số ánh mắt.  

Trương Minh Vũ đã sớm quen với điều này.  

Lâm Kiều Hân chỉ tay về một phía: "Là quán kia kìa".  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn theo.  

Cửa hàng đó không lớn lắm, nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp. 

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Chúng ta qua đó đi". 

Nói đoạn, hai người cùng bước nhanh về phía đó. 

Người đẹp vừa đến, chủ quán đặc

biệt nhiệt tình, còn cố nhét thêm cho hai chiếc bánh bao. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1076


Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân mang bánh bao về biệt thự.  

Lâm Kiều Hân vào bếp chuẩn bị sắp đồ ăn sáng.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Cô sắp xếp nhé, tôi lên gọi các chị ấy xuống ăn sáng".  

Lâm Kiều Hân gật đầu: "Được".  

Trương Minh Vũ quay đầu lên lầu hai luôn.  

Một giây sau, Lâm Kiều Hân mới ngớ ra.  

Các... chị?  

Cô đang muốn hỏi thêm thì Trương Minh Vũ đã chạy lên cầu thang rồi.  

Trương Minh Vũ vừa đi vừa cười vui vẻ.  

Lần đầu đi gọi các chị mình dậy, không hiểu sao lòng anh chợt thấy hưng phấn kì lạ.  

Đây là cảm giác ấm áp của gia đình.  

Trương Minh Vũ đẩy cửa bước vào, vừa cười vừa nói: "Các chị, dậy thôi..."  

Anh còn chưa dứt lời đã phát hiện trên giường... không một bóng người.  

Thịch thịch.  

Trái tim Trương Minh Vũ như nhảy dựng lên.  

Đi rồi sao?  

Lòng anh bỗng buồn bã quá.  

Anh biết, Tô Mang và Hàn Quân Ngưng hẳn cũng sợ anh không nỡ chia xa.  

Trương Minh Vũ chầm chậm nở một nụ cười buồn.  

Anh lắc nhẹ đầu, xoay người đi ra ngoài.  

Trương Minh Vũ xuống cầu thang, bước ra phòng khách.  

Lâm Kiều Hân đã bày sẵn đồ ăn lên bàn.  

"Chị ba đâu?", Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi.  

Trương Minh Vũ gượng cười, nói: "Chị ba đi rồi..."  

Lòng anh đang trào lên một nỗi khó chịu mơ hồ.  

Thực ra anh không hề biết rốt cuộc các chị anh đi làm nhiệm vụ hay là đã rời đi luôn rồi.  

Nhưng mỗi lần chia tay, anh luôn có cảm giác phải rất lâu nữa mới có thể gặp lại họ.  

Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

Cô nhanh chóng hiểu ra, chỉ lẳng lặng gật đầu, không nói gì thêm.  

Hai người ngồi vào bàn ăn.  

Cảm giác kì lạ kia cứ vương vấn mãi trong lòng Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Hân thấy vậy, lòng cũng rất thương xót.  

Nhưng cô cũng chẳng biết nên nói gì trong hoàn cảnh này.  

Bữa sáng nhanh chóng kết thúc.  

Lâm Kiều Hân đứng lên, cười nói: "Đi thôi, đi làm thôi".  

Trương Minh Vũ sửng sốt nhìn cô. 

Đi làm? 

Trầm ngâm suy nghĩ một lát, anh

mới nhớ ra, hiện giờ hai người làm cùng một công ty... 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1077


Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Được".  

Nói đoạn, anh đứng lên, cùng Lâm Kiều Hân rời khỏi biệt thự.  

Lâm Kiều Hân lấy chìa khóa xe, hỏi anh: "Anh lái nhé?"  

Trương Minh Vũ lúng túng bảo: "Tôi không có bằng lái..."  

Lâm Kiều Hân thoáng ngẩn người.  

Cả hai ngồi vào chiếc Volkswagen.  

Chẳng bao lâu sau, xe đã tới công ty.  

Dọc đường đi, hai người có trò chuyện đôi câu, sự chú ý của Trương Minh Vũ cũng dần được chuyển dời sang chuyện khác.  

Nhiệm vụ trên vai anh còn rất nặng nề.  

Muốn đoàn tụ cùng các chị, phải nhanh chóng nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.  

Nhà họ Âu Dương sắp tới đây rồi.  

Nhà họ Hà... hiện giờ còn chưa động vào được.  

Trương Minh Vũ đành phải mau chóng tìm con đường phát triển khác.  

Anh vào công ty.  

Tất cả các bộ phận đều đã đi vào quỹ đạo.  

Nhất là bên bộ phận vận chuyển, vừa hợp tác với mấy gia tộc lớn, bọn họ hiện đã bận rộn đến sắp vắt chân lên cổ.  

Trương Minh Vũ thấy thế, khẽ mỉm cười hài lòng.  

Anh cũng nên bắt đầu thôi.  

Làm gì đây nhỉ?  

Công ty có Trần Thắng Nam và Lâm Kiều Hân quản lí, không cần anh phải quan tâm.  

Trong lúc rảnh rỗi, Trương Minh Vũ cất bước đi ra ngoài tòa nhà.  

Lòng anh vẫn đang bộn bề suy nghĩ về chuyện nhà họ Âu Dương.  

Nhà họ Âu Dương tới đây.  

Nhà họ Lâm sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.  

Anh phải nghĩ cách phòng trước mới được.  

Vừa bước ra ngoài chưa được bao lâu, anh bỗng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên.  

Trương Minh Vũ hơi ngẩn người.  

Ngước nhìn về phía tiếng còi xe, anh thấy một chiếc xe cảnh sát đang lao đi rất nhanh.  

Phía trước chiếc xe cảnh sát này còn có một chiếc xe máy màu đen.  

Trên xe gắn máy có hai thanh niên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt nhìn.  

Vèo!  

Chiếc xe gắn máy lướt nhanh qua bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Két!  

Giây tiếp theo, xe cảnh sát lượn qua, dừng ngay trước mặt anh.  

Trương Minh Vũ giật mình hoảng sợ.  

Cửa sổ xe hạ xuống, có ai đó quát khẽ: "Lên xe mau!"  

Trương Minh Vũ bối rối. 

Khi định thần nhìn kĩ hơn, anh mới phát

hiện người lái xe cảnh sát chính là Tần Minh Nguyệt. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1078


Sao cô ta lại tới đây?  

Theo bản năng, Trương Minh Vũ nhanh nhẹn mở cửa xe, ngồi vào.  

Két!  

Lại một âm thanh chói tai vang lên.  

Chiếc xe lao ngay ra ngoài.  

Trương Minh Vũ vội vàng níu dây an toàn, cột chắc cho mình, ánh mắt mờ mịt nhìn quanh.  

Sao mình lại lên xe nhỉ?  

Anh nghiêng đầu nhìn sang, Tần Minh Nguyệt đang nghiêm nghị nhìn thẳng.  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô... bảo tôi lên xe làm gì?"  

Tần Minh Nguyệt trừng mắt với anh một cái, lạnh nhạt nói: "Tự anh bước lên, hỏi tôi làm gì?"  

Ánh mắt cô ta lóe lên tức giận, chuyện lần trước cô ta còn chưa báo thù được đâu!  

Cô ta cũng không biết vì sao mình lại bảo Trương Minh Vũ lên xe nữa.  

Trương Minh Vũ nhún vai, nói: "Chính cô bảo tôi lên mà!"  

Tần Minh Nguyệt lại trừng mắt nhìn anh, quát khẽ: "Tôi bảo anh lên là anh cứ lên à? Sao anh nghe lời tôi thế?"  

Trương Minh Vũ cảm thấy cạn lời rồi.  

Đầu óc có bệnh à?  

Anh bèn lạnh nhạt nói: "Dừng xe! Tôi muốn xuống xe".  

Tần Minh Nguyệt cũng lạnh nhạt đáp lại: "Không rảnh!"  

Ái chà!  

Trương Minh Vũ nổi nóng, lạnh lùng quát: "Không dừng lại là tôi nhảy xuống đấy".  

Nói đoạn, anh cởi dây an toàn ra.  

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nôn nóng nói: "Thôi được rồi, giúp tôi chuyện này đi".  

Trương Minh Vũ liếc sang, bình thản nói: "Dựa vào đâu mà tôi phải giúp cô?"  

Tần Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng, quát: "Chuyện lần trước tôi còn chưa tính sổ với anh đâu. Giúp tôi lần này, chuyện đó coi như xí xóa".  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lần trước?  

Chuyện gì mới được?  

Tần Minh Nguyệt nóng nảy bảo: "Ôi chao, anh đừng để ý lắm thế, giúp tôi chuyện này đi, thực sự rất khẩn cấp đấy".  

"Tôi nghi ngờ hai người phía trước có buôn lậu súng ống đạn dược!"  

"Có liên quan đến nhà họ Hà!"  

Vừa nghe đến đó, Trương Minh Vũ lập tức chấn động cả người!  

Nhà họ Hà?

Một giây sau, Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy hưng phấn!  

Nhà họ Hà... buôn lậu vũ khí?  

Cái này...  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa. 

Đây chẳng phải cơ hội đưa đến tận cửa sao? 

Tần Minh Nguyệt cười khẩy nói: "Tôi biết anh

có mâu thuẫn với nhà họ Hà, giúp tôi việc này chắc anh cũng không thiệt nhi?" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1079


Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, hôm nay tôi sẽ bán cho cô cái ân tình này".  

Tần Minh Nguyệt liếc mắt.  

Grùm!  

Tiếng rồ ga lại vang lên!  

Dù sao chỗ này cũng khá đông người, tốc độ chạy xe có hạn, không dễ luồn lách như đi xe máy.  

Nháy mắt, khoảng cách đã kéo dãn ra.  

Tần Minh Nguyệt điên cuồng ấn còi, ánh mắt sắc bén!  

Trương Minh Vũ bắt đầu kích động.  

Nhất định phải đuổi kịp!  

Nháy mắt hai người đã lao ra khỏi thành phố.  

Tốc độ của xe máy rất nhanh.  

Nhưng tốc độ xe cảnh sát còn nhanh hơn!  

Trong chớp mắt, khoảng cách đã sát lại gần chỉ còn hơn trăm mét!  

Trên xe máy có hai người.  

Người đàn ông mặc áo da phía sau xoay người, vung tay lên!  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Bốp!  

Kính chắn gió lập tức xuất hiện vết nứt!  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, chiếc xe máy đã rẽ vào một tiểu khu khá cũ nát.  

Xe cảnh sát xông lên!  

Nhưng sau khi đi vào phát hiện ra không thấy tung tích của xe máy đâu!  

Tần Minh Nguyệt lo lắng nói: "Người của chúng ta sắp đến rồi, anh giúp tôi giữ chân chúng!"  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Hai người mở cửa xuống xe, nhanh chóng đi vào trong tiểu khu tìm kiếm.  

Trương Minh Vũ giơ tay nói: "Xe máy ở đó"!  

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, bước nhanh qua đó.  

Xe máy đang đỗ trước một tòa nhà.  

Tòa nhà này chỉ có bốn tầng, trông rất cũ nát.  

Hai người nhanh chóng xông đến cổng tòa nhà.  

Tần Minh Nguyệt cẩn thận nói: "Tôi lên trước".  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng dựa lưng vào tường xông lên. 

Trương Minh Vũ đi ngay theo sau. 

Cửa phòng đều

đóng, nơi đâu cũng là bụi, dường như lâu lắm rồi không có ai đến đây! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom