Cập nhật mới

Dịch Full Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124


Sở An Nhan vẫn có chút không cam lòng, mím môi đi đến bên cạnh Lăng Giang, “ Chào anh, xin hỏi anh có m biết Đường Trạch không? ”

“ Hả? Cô đang nói Tống trạch à? Cậu ta sửa họ rồi sao? ”

Ánh mắt Lăng Giang lộ ra vẻ khó hiểu, nhướng mày hỏi ngược lại Sở An Nhan.

“ Vậy còn Sở An Bình thì sao? ” Sở An Nhan tiếp tục dò hỏi.

“ Sở An Bình? Là chị hay em gái của Sở tiểu thư vậy? Tôi mới chỉ gặp Sở tiểu thư thôi, không quen biết người khác ”

Sở An Nhan có chút mất mát gục đầu xuống, “ Vậy à? Vậy không có việc gì nữa, tôi chỉ tiện hỏi một chút ”

Sở An Nhan nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta vẫn mặc bộ đồ màu đen ban đầu. hung quanh cũng không mang theo đồ gì khác, có chút kinh ngạc mở miệng, “ Lăng tiên sinh không xuống dưới bơi với chúng tôi sao? ”

Lăng Giang khách khí mang theo sự xa cách mà cười, “ Không được, tôi không biết bơi, ở mặt trên này nhìn mấy người là được rồi ”

Sở An Nhan gật đầu, không nói thêm nữa gì nữa, ôm phao bơi đi tới ven biển.

Cô cũng không biết bơi, nhưng nghịch nước ở ven biển thì vẫn được.

Nhắc tới Lăng Giang, cô nhớ rõ trong mơ, Lăng Giang biết bơi, lại còn cứu mạng nàng.

Xem ra thật sự cũng chỉ giống mặt mũi với tên thôi, cô cứ hấp tấp lỗ mãng tra hỏi, nhìn cứ như cô mắc bệnh thần kinh hay có ý đồ bất chính vậy.

Cô sẽ coi như đấy là một giấc mơ đẹp, dùng để đền bù bao năm độc thân của mình.

Nước ngập quá người, cảm giác lạnh lẽo khiến người ta dễ dàng thả lỏng. Nước gần chạm tới mũi Sở An Nhan, nhất thời khiến cô có chút bị phân tâm. Ven biển chỗ này chỉ có mỗi mình cô bơi. Ở trên bờ có thể nhìn thấy Lăng Giang đang ngồi ở đấy.

Lăng Giang ngồi ở đó, nhớ lại lời Sở An Nhan hỏi, với lần đầu tiên nhìn thấy Sở An Nhan.

Cô gái này có đôi mắt rất đẹp, phảng phất như co thể khiến người ta trầm mê vào, khiến cho bản thân cảm thấy có chút quen.

Chỉ là nhớ lại ngần ấy năm sống trên đời, hình như chưa từng gặp qua cô gái này, chỉ là vì sao bản thân lại cảm thấy như đã gặp cô ấy?

Lăng Giang tự hỏi một lát, cũng không nghĩ ra lý do, đem tầm mắt nhìn về phía bờ biển, nhưng lại không thấy người đâu nữa. Chỉ nhìn thấy phao bơi đang trôi nổi trên mặt nước biển.

Trái tim theo bản năng thắt lại, chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, đã lao mình xuống biển.

May nước biển chỗ này không sâu. Rất nhanh Lăng Giang đã tìm thấy Sở An Nhan.

Không rảnh lo trước sau, trong đầu hiện lên đoạn kí ức quen thuộc, Lăng Giang theo bản năng ôm lấy Sở An Nhan, cúi đầu truyền khí cho cô.

Sở An Nhan thấy nước ở đây cạn, muốn lặn xuống xem mình có thể nín thở được bao lâu. Ai biết cô đang định ngoi lên mặt nước, lại cảm giác được cod người ôm lấy cô, tiếp đó hôn lên đôi môi mền mại.

Sở An Nhan kinh ngạc mở to mắt nhìn người trước mắt, nhất thời không kịp phản ứng nên khoang mũi hít phải nước biển. K,ích thích khiến cô lập tức đứng dậy, Lăng Giang theo đó cũng ngoi lên mặt biển.

Lúc này Lăng Giang vẫn duy trì tư thế ôm lấy Sở An Nhan.

“ Lăng tiên sinh, anh đây là? ”. Sở An Nhan nhìn khoảng cách của cả hai. Vừa nãy không phải Lăng Giang nói không biết bơi à? Sao lại chạy tới đây? Chẳng lẽ nghĩ rằng cô sắp chết đuối?

“ Công chúa, ta lại tìm được người rồi ”

Giọng Lăng Giang lúc này dịu dàng đến cực điểm, chỉ một câu đã khơi gọi toàn bộ kí ức của Sở An Nhan.

Cô duỗi tay bắt lấy cánh tay Lăng Giang, hoặc nhiều hoặc ít có chút không thể tin tưởng được. Cô nghĩ tất cả không phải là mơ, “ …… Lăng Giang ”

“ Ừ ”

Tần Mạn tránh ở nơi xa, một tay lôi kéo Tống Trạch, cô ấy vốn định lặng lẽ qua đây ngó Sở An Nhan, ai biết vừa tới đã nhìn thấy cảnh nóng này.

Sở An Nhan thân mật ôm hôn Lăng Giang!

“ Tống Trạch, người bạn này anh tìm có đáng tin không đấy? Sao lại tiến triển nhanh như vậy? Nếu An An nhà em bị kẻ xấu bắt mất thì sao bây giờ? ”

“ Không đâu, Lăng Giang là tên ế vạn năm, lúc trước cũng không nghe nói hắn có bạn gái. Nếu không phải anh quen biết Sở An Nhan, khéo khi lại cảm thấy cô ấy dụ dỗ Lăng Giang ấy ”

Hai người ở chỗ này không tìm ra nguyên cớ. Sau khi trở, Lăng Giang với Sở An Nhan cứ dính chặt lấy nhau. Đặc biệt là tên Lăng Giang kia, cứ cầm chặt tay Sở An Nhan không buông, nhìn đôi mắt tràn đầy sủng nịch kia.

Như vậy này, cực kỳ giống một đôi yêu đương từ lâu.

Tần Mạn phí rất nhiều tâm tư mới có cơ hội nói chuyện riêng tư với Sở An Nhan. Lúc này trong mắt cô ấy bốc lên ngọn lửa hóng hớt rừng rực, “ Cậu với tên Lăng Giang là sao đấy? Tiến triển nhanh như vậy? Ban đầu hai người tỏ ra xa lạ vậy mà? Có phải anh ta cưỡng ép cậu không? ”

“ Không hề ”. Sở An Nhan cười trả lời Tần Mạn, chỉ kịp nói cho cô bạn một câu, “ Lúc trước bọn mình đã quen biết nhau ”. Thì đã bị Lăng Giang đánh gãy lời.

Lăng Giang duỗi tay, kêu tên An An một tiếng rồi kéo người rời đi.

“ Ấy ấy, hai người muốn làm gì đấy? Không phải muốn ngủ một phòng đấy chứ? ”

Tần Mạn có chút kích động, hướng hai người đi rõ ràng là phòng ngủ Sở An Nhan. Hai người này hôm nay mới gặp mặt, cô ấy sao có thể mặc kệ Sở An Nhan.

Cho dù Lăng Giang lớn lên đẹp trai, nhưng cũng không phải cái gì cũng làm ngơ.

Tần Mạn sợ Lăng Giang gây khó dễ cho Sở An Nhan, nên nhanh chóng kéo cô bạn ra phía sau mình.

“ Được rồi Mạn Mạn, mình cùng anh ấy đã là vợ chồng. Hơn nữa, bọn mình định tới ngày 20 tháng 5 này đi lãnh chứng. Hôn lễ cũng rất nhanh sẽ tổ chức, đến lúc đó cậu phải làm phù dâu cho mình đấy! ”

Tần mạn bị dọa bởi lời Sở An Nhan nói, bọn họ đây là lén kết hôn!

Tại lúc Tần Mạn còn ngây người, Sở An Nhan đã đi theo Lăng Giang.

Chỉ để lại một mình Tần Mạn đang khiếp sợ.

Bên trong phòng ngủ, Sở An Nhan thuần thục ôm lấy Lăng Giang, “ Anh biết không, lúc em vừa quay trở về, em vẫn cho rằng tất cả đều là một giấc mơ. May mà anh cũng ở đây, bằng không em sẽ nghĩ rằng bản thân bị ngốc mất ”

“ Anh cũng cảm giác được bản thân giống như mơ một giấc mơ, cứ theo bản năng lao tới cứu em. Đến lúc đó anh mới có được toàn bộ ký ức. May mà ông trời chiếu cố, cho anh thêm một đời để tiếp tục yêu em ”

Lăng Giang cúi đầu, hôn lên môi Sở An Nhan.

Cả hai trầm luân theo ký ức trong xương cốt.

Thật lâu về sau, Tần Mạn vẫn không tiếp nhận được chuyện Sở An Nhan nói mình xuyên sách.

Chuyện này quá mơ hồ, nhưng nhìn Lăng Giang cùng Sở An Nhan dính nhau như hình với bóng, lại không thể không tin được.

Hơn nữa không biết vì sao, có đôi khi bản thân cô cũng sẽ thường xuyên mơ thấy mình cùng Sở An Nhan.

Còn có cả Tống Trạch, chẳng qua trong gia mơ đó, anh ấy tên là Đường Trạch. Mà cô lại là Nguyên Doanh Doanh, là bạn tốt nhất của Sở An Nhan.

Cô gặp An An từ bé, trước kia Sở An Nhan đã trải qua những gì, cô đều biết hết. An An có thể lạc quan sống đến bây giờ, gặp được người mà mình yêu, cô cũng cảm thấy vui cho hai người này.

Thời gian cứ thế trôi qua, trải qua biết bao sóng gió, tình yêu của họ vẫn không hề thay đổi.

*

Trong cuộc sống của chúng ta có lẽ sẽ có rất nhiều thứ không được như ý muốn. Nhưng chỉ cần lạc quan kiên trì, chúng ta sẽ gặt hái được thành công.

- Hoàn chính văn –
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: Ngoại truyện 1: Nguyên Doanh Doanh x Đường Trạch


Năm Nguyên Doanh Doanh bảy tuổi vẫn chưa trúng độc niết bàn. Lúc ấy là một ngày mùa đông lạnh giá. Nguyên Doanh Doanh mặc một bộ áo bông màu hồng nhạt, tóc kết song nha kế, trên đầu cài hai quả bông xù. Mặt nàng lúc này bị đông lạnh đến đỏ hồng, ngoan ngoãn đứng phía sau Nguyên Chinh.

Nghe phụ thân nói, bọn họ sẽ ở trong chùa vài ngày để cầu phúc cho mẫu thân đã biến thành ngôi sao trên bầu trời.

Khi còn nhỏ, Nguyên Doanh Doanh khá nghịch ngợm. Nhìn mọi thứ mới lạ xung quanh đều kiềm lòng không được. Nhân lúc Nguyên Chinh không ở đây đã chuồn ra ngoài cửa.

Nàng lén lút đi tới hậu viện, thấy cách đó không xa có một cây mai vàng đang nở rộ, bông tuyết trắng đọng trên cánh hoa nhỏ li ti trông càng thêm xinh đẹp.

Nàng ngay lập tức bị thu hút, tung tăng nhảy nhót chạy tới dưới gốc cây. Khổ nổi nàng không đủ cao để bẻ cành hoa đó.

Đang lúc buồn rầu, tầm mắt Nguyên Doanh Doanh chú ý tới tiểu hòa thượng đang quét tuyết ở cầu thang bên kia.

Tiểu hòa thượng thoạt nhìn hơi cao gầy, nhưng nàng nhìn thấy hắn hình như cao hơn nàng một chút. Chắc là có thể giúp nàng bẻ xuống một cành hoa.  

“ Này, tiểu hòa thượng! Ngươi lại đây giúp ta! ”

Tiểu Đường Trạch ngẩn người, nhìn về phía cô nương bên kia, lại nhìn quanh bốn phía. Ở chỗ này chỉ có mình hắn là hòa thượng. Hắn nhìn về phía tiểu cô nương xinh đẹp, duỗi tay chỉ vào mũi mình, “ Ngươi gọi ta sao? ”

“ Đúng vậy! Ngươi mau tới đây! ”

Đường Trạch ngây ngốc a một tiếng, đem chổi đặt sang một bên rồi đi qua.

Advertisement

“ Tiểu thí chủ có chuyện gì sao? ”. Đường Trạch học theo dáng vẻ lão sư phụ mà chào hỏi Nguyên Doanh Doanh.

Hắn vừa mới vào chùa không lâu, tất cả vẫn còn xa lạ. Nhưng đối với những gì lão sư phụ nói về luật giới, hắn nhớ rất rõ ràng.

“ Ngươi có thể giúp ta bẻ một cành hoa trên cây không? Ta với không tới ”

Tiểu hòa thượng quả thật cao hơn Nguyên Doanh Doanh nửa cái đầu. Lúc này trong lòng Nguyên Doanh Doanh tràn đầy hy vọng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tiểu hòa thượng trước mặt.

Ai biết ngay sau đó tiểu hòa thượng liền tạt cho nàng một gáo nước lạnh, “ Xin lỗi thí chủ, vạn vật đều có linh tính, hoa cũng có sinh mệnh. Ta không thể vì giúp ngươi mà làm tổn thương chúng nó ”

“ Quỷ hẹp hòi! Ngươi giúp ta bẻ một cành là được, nó sẽ không thấy đau đâu. Ngươi nhìn xem nó nở nhiều như vậy, khẳng định không ngại việc ta ngắt xuống một hai bông! ”

“ Xin lỗi thí chủ, ta phải về quét tuyết ”

Xem ra thái độ của tiểu hòa thượng trước mặt này khá kiên quyết. Nguyên Doanh Doanh nổi giận dậm chân, “ Ngươi không giúp thì để ta tự bẻ! ”

Nói xong Nguyên Doanh Doanh kéo váy áo, tay nhỏ bắt lấy thân cây trèo lên trên.

*

“ Tiểu hòa thượng! Ngươi xem ta bẻ được rồi nè, không có ngươi ta cũng làm được! Hừ, quỷ hẹp hòi! ”

Nguyên Doanh Doanh giơ cành đầy hoa mai vàng trong tay lên. Diễu võ dương oai lắc lắc cho tiểu hòa thượng ở bên kia nhìn.

Đường Trạch vì nghe thấy Nguyên Doanh Doanh nói sẽ tự mình bẻ cành hoa thì có chút rối rắm. Nếu hắn bẻ thì trong lòng khẳng định sẽ băn khoăn, nhưng nếu để tiểu thí chủ này tự mình hái hoa xuống, hắn nên làm gì bây giờ?

Vì thế hắn chỉ đi vài bước, định xem xét tình hình.

Hắn không nghĩ tới nữ tử này thật sự có thể leo cây, hoàn toàn không bận tâm tới hình tượng gì cả. Khác xa tưởng tượng của hắn về các cô nương nhà đại quan quý nhân.

Đang cảm thấy vô cùng hiếm lạ, hắn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét.

Nguyên Doanh Doanh leo xuống, nhưng vạt áo lại vướng vào nhánh cây. Nàng không kịp phản ứng khiến bàn chân bị trượt, cả người lao xuống dưới mặt đất.

“ Cẩn thận! ”. Đường Trạch không hề nghĩ ngợi, lao nhanh tới đỡ Nguyên Doanh Doanh, ôm nàng cùng nhau lăn xuống đất.

Cơ thể tiểu cô nương mềm mại hòa với mùi sữa và mùi hoa mai. Đường Trạch sợ nàng bị thương, cho nên tận lực bảo vệ nàng trong ngực.

Sau đó Nguyên Doanh Doanh ngây ngốc mà đứng dậy. Còn Đường Trạch thống khổ nằm trên mặt đất, máu từ chân không ngừng chảy ra.

Nguyên Doanh Doanh đứng tại chỗ không biết phải làm sao, may mà có người nghe thấy động tĩnh bên này nên đã chạy tới. Có vài tên hòa thượng đã nâng Đường Trạch đi rồi. Lão ma ma phủ tướng quân cũng ôm Nguyên Doanh Doanh rời đi.

Máu đỏ tươi trên nền tuyết trắng khiến Nguyên Doanh Doanh thất thần khá lâu. Sau khi phản ứng lại, nàng cầm chặt cành mai vàng trong tay rồi chạy ra khỏi phòng. Lão ma ma ngăn cản như nào cũng không được.

Nguyên Doanh Doanh nhỏ bé ở trong sân chạy tới chạy lui, cuối cùng cũng tìm được phòng của Đường Trạch. Ống quần hắn lúc này đã rách, có người đang cuốn băng gạc lên đùi hắn.

“ Ta có thể giúp chứ? ”

Ánh mắt Nguyên Doanh Doanh trông mong nhìn hòa thượng. Trong lòng tuy có chút sợ hãi, nhưng vẫn làm theo cách người kia dạy, nhẹ nhàng cuốn từng lớp băng gạc cho Đường Trạch, cũng không quên thổi phù phù.

Trước kia ngón tay nàng có một vết thương nhỏ, phụ thân đã thổi phù phù vào miệng vết thương như vậy. Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy đau ơi là đau, phụ thân thổi một lúc liền không thấy đau nữa.

Chỉ là vết thương của tiểu hòa thượng này nặng như vậy, lại chảy nhiều máu nữa, nhất định là rất rất đau……

Quấn lấy quấn để, Nguyên Doanh Doanh liền bật khóc.

“ Ngươi khóc làm gì? ”. Chân Đường Trạch vốn dĩ rất đau, nhưng nhìn dáng vẻ tiểu cô nương này, ngược lại khiến hắn hoài nghi người bị thương chính là nàng.

“ Ta cảm thấy ta thật vô dụng, hu hu hu, thực xin lỗi, ta không bẻ cành hoa thì ngươi sẽ không bị thương ”. Nguyên Doanh Doanh khóc nức nở, vừa khóc vừa xin lỗi.

Nguyên Doanh Doanh ở đây khóc bù lu bù loa, Đường Trạch ở chỗ này nhìn vào cũng không biết nên làm sao bây giờ. Hắn không biết cách an ủi tiểu cô nương, nên chỉ có thể yên lặng nhìn Nguyên Doanh Doanh khóc. Vô cơ cảm thấy tiểu cô nương này khóc trông rất buồn cười, xấu ơi xấu xấu, chẳng hề giống đại tiểu thư thế gia gì cả. 

Vừa rồi sư huynh đã dạy bảo hắn, nói hắn đắc tội đại tiểu thư phủ tướng quân, đến lúc đó sẽ khiến hắn ăn không hết gói đem đi.

Về sau Đường Trạch mới hiểu được lời các sư huynh nói.

Mỗi ngày tiểu cô nương đều đúng giờ tới thay băng đổi thuốc cho hắn, còn giúp hắn quét dọn, thậm chí còn đút cơm cho hắn….. Rõ ràng hắn bị thương ở chân chứ không phải ở tay. Hơn nữa hắn chỉ bị thương ngoài da, không hề bị thương tới gân cốt.

Tiểu cô nương mỗi ngày đều quá mức cần mẫn, nói cái gì mà muốn báo ân, không cho nàng làm thì nàng sẽ khóc cho ngươi xem. Báo ân này khiến Đường Trạch có chút nuốt không trôi.

Ở đây hơn nửa tháng, Nguyên Doanh Doanh cũng dần dần quen biết Đường Trạch.

Tại ngày Nguyên Doanh Doanh phải rời đi, nàng vô cùng luyến tiếc tiểu hòa thượng. Nhìn thấy hắn là bật khóc, Đường Trạch phải đưa nàng tới cây nhân duyên.

Bởi vì hắn nhớ rõ các vị sư huynh nói, chỉ cần ở đây cầu nguyện, về sau mặc kệ bọn họ xa cách thì cuối cùng vẫn có thể gặp lại.

Hai con người nhỏ bé đứng trước cây nhân duyên thành khẩn cầu nguyện. 

Năm thứ hai, Nguyên Doanh Doanh trúng độc niết bàn, bởi vì bị bệnh nên nàng không có cách nào đi tới chùa.

Năm thứ ba, cơ thể Nguyên Doanh Doanh khá hơn một chút. Đi đến chùa hỏi thăm tiểu hòa thượng tên Chí Thanh, lại nghe được tin hắn đã hoàn tục, nói hắn hồng trần chưa dứt, người trong nhà đã đưa hắn về.

Từ đó về sau, năm nào Nguyên Doanh Doanh cũng tới chùa Linh Quang. Vẫn luôn nhớ tới tiểu hòa thượng kia, nhưng trước sau như một đều không thấy hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: Ngoại truyện 2: Nguyên Doanh Doanh x Đường Trạch, Diệp Hoạ X Sở Thần


Mãi đến một thời gian sau, nàng thiếu chút nữa bị kẻ khác làm nhục thì gặp được người đó. Ban đầu nàng chỉ cảm thấy hắn giống người nàng từng quen. Về sau nàng mới dám chắc chắn người nọ chính là tiểu hòa thượng mà nàng vẫn luôn nhớ mong.

Nàng đã biết được tên thật của hắn, hắn tên Đường Trạch.

Cái tên nghe rất êm tai, rõ ràng nàng có thể đi gặp hắn, nhưng mà nàng không dám.

Nàng vốn dĩ là người sắp chết, mà Đường Trạch ở Giang Châu là công tử nhà phú thương. Cuộc sống về sau sẽ vô cùng mỹ mãn hạnh phúc, mà không cần đến sự xuất hiện của nàng.

Có thể gặp lại hắn đã khiến nàng vô cùng vui vẻ. Còn về chuyện hồi nhỏ, nàng sẽ coi nó như một hồi ức tươi đẹp ấm áp trong quãng đời còn lại…

Hắn tới tìm nàng, nàng đều lấy cớ chối từ.

Thậm chí biết hắn nhận ra nàng, muốn quan tâm đến nàng, nhưng nàng vẫn lùi bước.

Nàng cố ý tỏ ra không quen biết hắn, cố ý trêu ghẹo* hắn.

(*勾三搭四 câu tam đáp tứ: ý chỉ người lố lăng đi trêu ghẹo người khác, người không đàng hoàng đứng đắn…)

Hắn rốt cuộc cũng rời đi rồi.

Nguyên Doanh Doanh tựa người vào cửa sổ, lặng lẽ mỉm cười.

Đối với nàng mà nói, đây cũng là một loại giải thoát.

Nàng biết mình không sống được bao lâu nữa, không nên chậm trễ hắn. Chỉ là nàng vẫn không cam lòng.

Rõ ràng nàng sắp buông bỏ được hắn thì hắn lại xuất hiện, vẫn khiến nàng chật vật như vậy.

Khi biết Đường Trạch quay về Giang Châu, Nguyên Doanh Doanh cảm thấy mình có thể an tâm chờ đợi cái chết. Nhưng thay vào đó, nàng chờ được lời cầu thú của hắn.

Hắn đã biết chuyện của nàng, hắn nói hắn chăm sóc nàng lâu như vậy. Hiện tại hắn nguyện ý cùng  nàng vượt qua những tháng ngày còn lại.

Tuy rằng hắn không nói là ai nói cho hắn biết, nhưng nàng có thể đoán được đó là Sở An Nhan.

Hoàn cảnh của nàng ấy giống nàng, nàng ấy sao có thể không hiểu nàng được?

Trên thực tế, An An thật sự hiểu quá rõ sự tham luyến giấu sâu trong đáy lòng nàng.

Cũng may, có người nghiên cứu chế ra thuốc giải độc niết bàn, đây là điều mà nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Giống như cho nàng cơ hội được sống lại một lần nữa, để nàng có thể ở bên cạnh Đường Trạch lâu hơn một chút.

Tuy trải qua đủ mọi đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn may mắn có được hạnh phúc.

****

Vì dẹp loạn Chu quốc, Sở Thần chủ động đề cử Diệp Họa đi biên quan trấn áp Chu quốc cùng hắn.

Hiện tại trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng, Đại Hổ thực ra là hoàng tử Chu quốc. Chính vì vậy, nên mục đích của chuyến đi này là muốn đàm phán hòa bình với Chu quốc, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp trăm năm.

Về phần Diệp Họa, theo như lời Sở Thần nói, tính mạng của hắn vô cùng quý giá, nên cần có người bảo vệ.

Hơn nữa Diệp Họa rất được lòng dân chúng. Có nàng ở đây, Chu quốc sẽ kiêng kị đôi chút.

Ở biên quan, hôm nay bọn họ nhận được một bức thư.

Thư là Môc vương gửi tới, nói muốn mời bọn họ qua thượng nghị nói chuyện công việc.

“ Đây là Hồng Môn Yến, đến kẻ ngốc cũng biết tâm tư của Mộc vương không hề đặt ở đây ”. Diệp Họa mở miệng, đang muốn nói từ chối. Ai biết tên ngốc Sở Thần lại đồng ý.

(* 鸿门宴 Hồng Môn Yến: ý chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm).

“ Ngươi bị điên à? Muốn đi thì tự ngươi đi, xảy ra chuyện cũng đừng tìm ta! ”. Diệp Họa nhíu mày, có chút giận.

“ Yên tâm, ăn cơm không cần trả tiền thì sao có thể bỏ lỡ. Hiện tại ngươi là thị vệ đi theo bên cạnh ta, chuyện của ta chính là chuyện của ngươi, không cho phép từ chối ”. Sở Thần phe phẩy cây quạt trước mặt Diệp Họa, nhưng lại bị nàng đẩy ra. Nàng không nói hai lời nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cửa.

Sở Thần gấp cây quạt lại, sắc mặt trở lên nghiêm túc.

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?

Mộc vương đã có ý mời, sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Hắn đã đồng ý với Sở An Nhan, phải bảo vệ Sở quốc thật tốt.

Nhưng mà nha đầu chết tiệt kia, lại đem hết gánh nặng ném qua cho hắn, còn bản thân không biết đang vui sướng ở chỗ nào rồi.

Sở Thần thở dài, đứng tại chỗ thật lâu.

– Hoàn toàn văn –
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom