Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Thức Tỉnh Cốt Truyện Nữ Phụ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sau Khi Thức Tỉnh Cốt Truyện Nữ Phụ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,774
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Sau Khi Thức Tỉnh Cốt Truyện Nữ Phụ

Sau Khi Thức Tỉnh Cốt Truyện Nữ Phụ
Tác giả: Tạc Mao Tiểu Hùng
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Sau khi thức tỉnh cốt truyện nữ phụ

Tác giả: Tạc Mao Tiểu Hùng 

Thể loại: ngôn tình, hiện đại, truyện ngọt, 1v1, HE

Số chương: 05 chương

Chuyển ngữ: Thanh Ninh

– Edit: Cáo

– Beta: Amin, Maria

GIỚI THIỆU TÓM TẮT

Sau khi hạ thuốc Châu Khí Dã, tôi thức tỉnh cốt truyện nữ phụ ác độc.

Hóa ra Châu Khí Dã là nam phụ thâm tình trong truyện tổng tài, sau khi bị tôi hạ thuốc thì anh bị ép phải từ bỏ nữ chính. 

Từ đó anh căm thù tôi đến tận xương tủy, cuối cùng khiến tôi nhà tan cửa nát, tự tay tống tôi vào tù.

Tôi bị nội dung cốt truyện đột ngột nhảy ra trong đầu làm cho giật mình đến độ cả người đổ mồ hôi lạnh, tay đang sờ về phía eo của anh như bị bỏng, vừa lăn vừa bò chạy xuống giường.

Nhưng giây tiếp theo, tôi lại bị người đàn ông phía sau ôm vào lòng.

Đôi mắt Châu Khí Dã đỏ bừng, quần áo nửa cởi nửa mặc, khuôn mặt vốn lạnh lùng lưu manh lúc này lại tràn đầy vẻ ham muốn chưa được thỏa mãn.

“Sao lại không tiếp tục nữa?”
 
Chương 1


Edit: Cáo

Beta: Maria, Amin



01

“Sao lại không tiếp tục nữa?”

Giọng Châu Khí Dã khàn khàn, ôm chầm lấy tôi, khoang mũi tôi tràn ngập mùi gỗ lạnh của anh.

Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai tôi, ngứa đến nỗi tôi co rúm người lại.

Tôi không nhịn được đành quay đầu lại nhìn.

Châu Khí Dã nửa nằm trên giường, khóe mắt ửng đỏ, khuôn mặt ngày thường trong trẻo, lạnh lùng giờ đây lại nhuốm đầy vẻ sắc dục, trong mắt toàn là dáng vẻ của tôi.

Áo sơ mi của anh đã bị tôi cởi đến eo, chỉ cần duỗi tay là có thể sờ được đường nhân ngư rắn chắc.

Tôi bị cảnh này kích thích đến mức muốn nhồi máu não, nhưng cốt truyện còn đang chạy trong đầu không ngừng cảnh báo nguy hiểm cho tôi.

Thế giới chúng tôi đang ở là một quyển truyện ngọt sủng tên “Vợ yêu mommy mang thai bỏ trốn”.

Nữ chính Bạch Thất Thất là một cô gái tâm tư đơn thuần lại vô cùng cứng cỏi. Lúc cô ta làm việc trong quán karaoke vô tình gặp được nam chính Yến Tử Hành và nam phụ Châu Khí Dã, hai người họ cùng tiếp xúc với nữ chính rồi dần dần yêu cô ta.

Mà tôi lại là nữ phụ ác độc, từ nhỏ đã thích nam phụ Châu Khí Dã, nhưng vẫn luôn không nhận được sự hồi đáp của anh.

Cuối cùng trong một bữa tiệc, tôi đã ra tay với Châu Khí Dã.

Sau một đêm hoang đường, tôi mang thai ngoài ý muốn, Châu Khí Dã buộc phải liên hôn với tôi.

Kể từ đó anh hận tôi thấu xương, anh bày mưu khiến nhà tôi phá sản, anh trai bị tai nạn giao thông, bố mẹ thì qua đời ngoài ý muốn.

Sau đó, tôi bị anh tống vào tù.

Ngày tôi vào tù, bầu trời âm u, mưa to phần phật.

Mà tôi – người lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ yêu với đương, lúc đó hốc mắt còn rưng rưng, ngốc nghếch hỏi anh: “Nhiều năm như vậy, lẽ nào anh chưa từng rung động với em?”

Mặt anh không cảm xúc, lạnh lùng mở miệng: “Từng giây từng phút ở bên cô đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

Dòng suy nghĩ quay về, tôi nhìn Châu Khí Dã nằm sau lưng chỉ thấy mồ hôi lạnh túa ra, giọng điệu đầy căm ghét của anh vẫn còn vang bên tai.

Tôi dùng sức giãy khỏi cái ôm của anh, nhảy xuống giường đứng cách anh hai mét.

Ánh mắt Châu Khí Dã dần tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn một loạt động tác của tôi.

Tôi nhìn áo sơ mi đắt tiền của anh bị tôi vò nhăn nhúm, tôi xấu hổ cười: “Chỉ là hiểu lầm thôi, em uống say nên nhận nhầm người, anh cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra nha, tạm biệt!”

Nói xong, tôi không dám quay đầu lại nhìn, chạy như bay ra khỏi đó.

02

Ngày hôm sau, bạn tốt Lâm Dao cùng hội chị em hẹn tôi đến quán bar uống rượu.

Vừa gặp mặt, Lâm Dao đã cười xấu xa đụng tôi một cái: “Thư Ý, hôm qua tiến triển thế nào rồi?”

Tôi không để ý đến cô ấy, tự mình sầu đời nhâm nhi một ly rượu.

Đám chị em nhìn nhau, không hiểu vì sao tôi lại phản ứng như thế này.

Lâm Dao nhìn tôi đầy tâm sự, sờ cằm suy tư: “Chẳng lẽ là anh Dã không được?”

Nhìn thấy biểu cảm nghi ngờ không thể tin được của mọi người, tôi thở dài: “Chị em à, tớ sắp xong đời rồi.”

Mọi người bị vẻ mặt khác thường của tôi làm cho choáng váng, họ chưa nói tiếp thì trong đám người bỗng phát ra một âm thanh lớn.

Chúng tôi nghe tiếng nhìn qua phía đó, chỉ thấy nữ chính Bạch Thất Thất kinh hoàng đứng trong đám người, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ bất lực.

Một ông chú đầu hói bụng phệ kéo tay cô ta không buông.

“Bộ đồ này của tôi trị giá mấy vạn tệ, cô nói không cẩn thận là xong à? Không được, hôm nay cô phải cho tôi một lời giải thích!”

Ông chú kia say khướt kéo tay của Bạch Thất Thất ồn ào.

Ngay lúc chúng tôi muốn xuống dưới hóng chuyện thì Châu Khí Dã và nam chính Yến Tử Hành đã đến hiện trường.

Tôi dừng lại ở trên cầu thang, im lặng nhìn Châu Khí Dã đến gần Bạch Thất Thất.

Khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, luôn lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận.

Chỉ là hành động bảo vệ Bạch Thất Thất quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến lòng tôi đau đớn. 

Bạch Thất Thất rưng rưng nước mắt ngẩng đầu, buồn bã lên tiếng: “A Dã.”

Hốc mắt tôi đau nhức, tôi vẫn tự ngược tiếp tục nhìn từng hành động của Châu Khí Dã.

“Đau lòng thêm vài lần nữa thì tốt rồi.” Tôi tự an ủi mình như thế.

Châu Khí Dã đứng dưới tầng như có cảm ứng, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía này, tôi cụp mắt tránh né ánh mắt anh.

Hội chị em đứng sau thấy Châu Khí Dã bảo vệ Bạch Thất Thất, cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi.

Lâm Dao liếc tôi vài lần, châm chước mở miệng: “Hẳn là anh Dã gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ thôi, Thư Ý cậu đừng nghĩ nhiều.”

Hội chị em phía sau trợn trắng mắt đánh Lâm Dao một cái, ý bảo cô ấy câm miệng.

Ông chú dưới tầng sau khi thấy Châu Khí Dã và Yến Tử Hành đi đến thì xám xịt chạy đi mất.

Tôi không quan tâm đến tình huống dưới tầng nữa, cầm túi xách rồi nói với đám Lâm Dao một câu: “Tớ có việc, về trước đây.”

Nói rồi tôi xuống tầng rời khỏi quán bar.

Lúc về nhà, anh trai đang ở nhà làm việc, anh ấy thấy tôi thì kinh ngạc thốt lên: “Sao hôm nay đại tiểu thư về nhà sớm thế?”

Tôi không để ý đến anh ấy, đi vào phòng bếp rót một ly cà phê mang đến cho anh ấy.

Anh ấy kinh ngạc tròn mắt nhìn, hơi được yêu mà lo sợ.

“Đại tiểu thư làm sao thế? Không đủ tiền tiêu à?”

“Anh ơi, anh sắp xếp cho em gặp mặt với công tử giới thượng lưu Hồng Kông Trần Bách Hào đi.”

Bàn tay đang cầm ly cà phê của anh tôi bỗng dừng lại giữa không trung: “Lại có chuyện gì? Không theo đuổi Châu Khí Dã của em nữa à?”

“Đàn ông thì có tác dụng gì chứ? Em cũng muốn cống hiến chút sức cho sự nghiệp của gia đình.”

Tôi ôm cánh tay anh trai làm nũng.

Kể từ hôm qua sau khi thức tỉnh cốt truyện, tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Bởi vì tôi quá yêu Châu Khí Dã, cuối cùng lại hại anh trai và bố mẹ chết thảm, chỉ bởi vì yêu một người đàn ông.

Nếu bây giờ tôi đã biết được nội dung cốt truyện, thế thì một kẻ ăn no chờ chết, một đứa có bố mẹ giàu có không học vấn không nghề nghiệp như tôi phải thay đổi kết cục này như thế nào.

“Nhà mình không cần phải bán con gái để duy trì sự nghiệp. Thư Ý, bố mẹ và anh đều mong em mỗi ngày trải qua đều thật vui vẻ.”

Anh trai cưng chiều xoa đầu tôi, mũi tôi đột nhiên cay cay, lao vào lòng của anh trai nghẹn ngào.

Mọi người trong nhà đều rất yêu tôi.

03

Cuối cùng, tôi vẫn hẹn gặp Trần Bách Hào.

Khi chúng tôi ngồi trong nhà hàng, tôi hơi chỉnh lại mái tóc xoăn dài của mình, cẩn thận đánh giá người đàn ông đối diện.

Vest chất lượng cao đặt làm riêng, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, xương chân mày cao, từng cử động đều rất ung dung lịch lãm.

“Cảm ơn.”

Trần Bách Hào mỉm cười nói chuyện với người phục vụ.

Trong lòng tôi âm thầm thêm điểm, tiến lùi rất có chừng mực, lịch sự nhã nhặn.

Tôi nghĩ, dù không có tình cảm nhưng sống chung với người như vậy thì cũng không tệ.

Khi chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, khuyên tai bỗng bị mắc vào tóc, vành tai bị cọ đến nỗi đỏ bừng, tôi cố gắng gỡ khuyên tai ra.

Trần Bách Hào thấy thế, khẽ nghiêng người sang xem xét: “Cần tôi giúp không?”

Vị trí chếch như thế này, người ngoài nhìn vào giống như chúng tôi đang hôn nhau.

“Thư Ý?”

Một giọng nam vang lên sau lưng tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là Yến Tử Hành và Châu Khí Dã.

Yến Tử Hành nhìn tôi và Trần Bách Hào bằng ánh mắt dò xét, trong khi Châu Khí Dã đứng bên cạnh thì sắc mặt u ám, giống như người chồng đang bắt quả tang vợ mình ngoại tình.

Tôi tháo khuyên tai xuống để vào tay, không nhìn Châu Khí Dã mà chỉ gật đầu với Yến Tử Hành rồi phớt lờ bọn họ.

Yến Tử Hành phát hiện Trần Bách Hào là CEO giới thượng lưu Hồng Kông gần đây mới tới nội địa phát triển làm ăn nên đến chào hỏi.

Châu Khí Dã đứng bên cạnh tôi, mùi hương gỗ lạnh của anh lại xộc vào mũi.

Tôi cúi đầu cắt bít tết, mái tóc dài xõa ngang vai vừa đủ che khuất tầm mắt nhìn thẳng của Châu Khí Dã.

Nhưng tâm trí tôi lại không ngừng nhớ đến đêm xấu hổ hôm ấy.

“Mẹ anh nói đã lâu em không đến nhà ăn cơm, ngày mai em và Ngôn Tu cùng nhau đến nhà anh ăn cơm đi.”

Những suy nghĩ rối bời của tôi bị giọng nói đột ngột của Châu Khí Dã cắt ngang.

Tôi im lặng hồi lâu, trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Ngày mai anh em có việc, em cũng đã hẹn với bạn rồi, xin lỗi bác gái giúp em.”

Sau khi thức tỉnh cốt truyện, sự phẫn nộ của tôi càng trầm trọng, tôi như bị ma xui quỷ khiến nói thêm một câu: “Anh có thể gọi Bạch Thất Thất đến.”

Châu Khí Dã không nói nữa, tôi vẫn cắt bít tết giả vờ như rất bận rộn.

Cho đến khi mùi hương gỗ ấy rời đi, cơ thể căng thẳng của tôi mới được thả lỏng.

Tôi từ chối anh là vì tôi đã hẹn sáng mai sẽ đến party mừng tân gia của Lâm Dao.

Thứ hai, kể từ khi thức tỉnh cốt truyện, tình cảm tôi dành cho Châu Khí Dã trở nên rất phức tạp. Hận anh không lưu tình, cũng hận bản thân vì yêu mà không màng tất cả.

Nhưng chỉ cần anh xuất hiện, tình cảm bị lý trí chôn giấu trong lòng lại được kích hoạt như một chương trình đã cài đặt sẵn.

Loại cảm xúc rối rắm này khiến tôi bị căng thẳng khi nhìn thấy Châu Khí Dã.

Tôi chán ghét anh, cũng chán ghét mình ngu ngốc.

Trần Bách Hào đăm chiêu nhìn tôi đang ngây người và Châu Khí Dã đã đi xa.

Hết chương 01!
 
Chương 2


Edit: Cáo

Beta: Maria, Amin



04

Vừa hay gần đây Trần Bách Hào và nhà họ Lâm có quan hệ làm ăn.

Ngày hôm sau, tôi hẹn Trần Bách Hào đến biệt thự trên núi mà Lâm Dao vừa mới mua để tổ chức tiệc tân gia cho cô ấy.

Món quà tôi tặng cô ấy là bức tranh mà tôi tự vẽ gần đây.

Tôi vẫn luôn thích tranh thủy mặc, nhưng khi còn nhỏ bị Châu Khí Dã cười nhạo là vẽ xấu như quỷ nên niềm yêu thích cũng dần vơi đi.

Sau khi thức tỉnh cốt truyện, trong lúc không có việc gì để làm tôi đã lần nữa khơi dậy sở thích này.

Mang theo quà bước vào cửa, tôi thấy vài vị khách không mời mà đến.

Yến Tử Hành đứng ở ban công, đang dạy Bạch Thất Thất chơi boardgame.

Châu Khí Dã tựa vào chiếc sô pha màu vàng nghệ, tóc mái hơi che mắt, góc nghiêng dịu dàng.

Nghe thấy tiếng tôi mở cửa, khuôn mặt lạnh lùng sâu thẳm của anh nhìn sang, ánh mắt chúng tôi giao nhau trên không trung, anh lại xoay qua nhìn Trần Bách Hào đứng bên cạnh tôi.

Tôi nhìn đi chỗ khác trước, không nhìn thấy sự ấm ức nặng nề nơi đáy mắt anh.

Lâm Dao mỉm cười đi đến đón, nhận lấy món quà trong tay tôi, sau đó thì thầm vào tai tôi: “Tớ cũng không biết vì sao Bạch Thất Thất lại đến đây, xin lỗi bae nha.”

Tôi xua tay, đi đến trò chuyện với đám chị em một lát rồi đi về phía bể bơi.

Tôi chán nản nằm trên ghế phơi nắng, lướt hotsearch hóng drama.

Hình như có người đi đến ghế bên cạnh, tôi nâng mắt nhìn lên, hóa ra là nữ chính Bạch Thất Thất, trong lòng tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.

Tôi đứng dậy muốn rời đi, nhưng Bạch Thất Thất lại bất ngờ túm lấy tay tôi.

Tôi cau mày khó hiểu, trên mặt cô ta có ý cười, nhẹ nhàng nói với tôi: “Thật xin lỗi!”

Giây tiếp theo, người tôi bị một lực kéo tác động, cả hai người chúng tôi đều rơi xuống bể bơi.

Dòng nước lạnh lẽo xộc vào mũi vào miệng, mặt tôi méo mó, đau không chịu nổi, tôi chới với muốn tìm thứ gì đó để bám vào.

Hình như trên bờ có ai đó đang hét lên, khi ý thức của tôi dần mơ hồ, tôi nhìn thấy một bóng người đang bơi về phía mình.

Lần nữa tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.

Đúng lúc đó Trần Bách Hào cầm bình giữ nhiệt đẩy cửa bước vào.

Khuôn mặt anh ta sáng ngời, gương mặt ôn hòa, khiến người khác có cảm giác rất gần gũi.

“Tỉnh rồi à? Vừa hay tôi mới đi lấy nước ấm xong.”

“Là anh cứu tôi?” Khi mở miệng nói chuyện, tôi thấy cổ họng mình vừa khô khốc vừa đau đớn.

Trần Bách Hào rót cho tôi một ly nước, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu lên dáng người cao ráo của anh ta, ánh mắt dịu dàng.

“Cô uống nước trước đi.”

Tôi nhận lấy cốc nước, bỗng nhớ tới Bạch Thất Thất kéo tôi ngã xuống bể bơi, vội ngồi thẳng dậy hỏi.

“Bạch Thất Thất đâu?”

“Cô ấy được Yến tổng cứu, hiện đã ổn rồi.”

Tôi từ từ nhấm nháp cốc nước, bắt đầu suy nghĩ về thuyết âm mưu.

Cô ta kéo tôi xuống bể bơi rõ ràng là đã có chủ ý từ trước, nhưng tại sao cô ta phải làm vậy? Chuyện này có ích gì với cô ta?

05

Lúc tôi nghĩ mãi vẫn chưa ra thì bác sĩ đến kiểm tra.

Bác sĩ nói không có vấn đề gì, tôi cũng không thích mùi nước khử trùng nên xuất viện về nhà.

Sau khi về nhà, Châu Khí Dã phá lệ gọi điện cho tôi mấy lần, nhưng lúc đó tôi đi tắm nên không nghe máy.

Lúc tắm xong ra ngoài nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, tôi lại nghĩ đến kịch bản quen thuộc là nam phụ thâm tình chất vấn tôi tại sao lại ác độc đẩy Bạch Thất Thất của anh như thế.

Tôi cầm điện thoại bĩu môi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi không gọi lại.

Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, ban ngày ở trong phòng vẽ tranh, cuộc sống trôi qua rất nhàn nhã.

Lần tiếp theo tôi gặp Châu Khí Dã đã là nửa tháng sau, trong bữa tiệc đón gió tẩy trần mừng bạn từ nhỏ về nước.

Tôi sợ gặp nhóm nhân vật chính thì lại khi không kiếm chuyện nên vốn dĩ muốn từ chối.

Nhưng bạn từ nhỏ Trương Hằng năn nỉ ỉ ôi các kiểu cộng với việc kết giao chơi từ bé đến lớn, vì thế tôi đành cắn răng sửa soạn chút rồi đi đến phòng bao mà Trương Hằng đã đặt.

Vừa bước vào phòng, Trương Hằng đã đẩy tôi ngồi xuống cạnh Châu Khí Dã.

Cậu ấy biết từ bé tôi đã thích Châu Khí Dã nên nháy mắt ẩn ý với tôi một cái.

Tôi cạn lời, thật sự muốn hét lên một câu: “Thời thế đã thay đổi rồi người anh em à.”

Châu Khí Dã ngồi bên cạnh yên tĩnh uống rượu, không hề liếc nhìn qua đây.

Cũng phải, chắc là anh đang nghĩ nữ phụ ác độc tôi đây vừa mới đẩy “nữ chính” của anh xuống nước, vẫn đang tức giận.

Tôi cũng làm vẻ lạnh lùng, tựa vào sô pha lướt điện thoại.

Tôi một tay lướt điện thoại, tay còn lại vươn về phía đĩa trái cây trên bàn.

Vì không cầm chắc nên một quả cà chua bi lăn dọc xuống theo độ cong của bàn như tàu lượn siêu tốc.

Tôi vội vàng vươn tay đỡ thì một bàn tay với khớp xương rõ ràng đã nhanh hơn đặt dưới tay tôi.

Tôi phản xạ có điều kiện vội rút tay lại, cảm giác ấm áp thoáng qua liền biến mất.

Tim đập thình thịch, tôi ngước mắt lên nhìn, Châu Khí Dã cũng quay lại nhìn tôi.

Tôi tránh ánh mắt anh, mu bàn tay vừa bị chạm phải như đang bốc cháy, tôi mất tự nhiên ngồi thẳng dậy.

Yến Tử Hành dẫn Bạch Thất Thất lại đây. Có thể nhìn ra hôm nay cô ta cố ý ăn mặc khác hẳn thường ngày, mái tóc đen mượt, váy trắng, khuôn mặt dịu dàng, quả nhiên là nữ chính của truyện ngược.

Trương Hằng là người đơn giản, thấy mọi người đã đến gần đông đủ rồi thì không chơi xúc xắc và nói nhảm nữa mà lấy chai rượu rủ mọi người cùng chơi thật hay thách.

Ván đầu tiên, Trương Hằng là người bắt đầu, cái chai lắc lư dừng lại trước mặt Bạch Thất Thất. Bạch Thất Thất mở to mắt hạnh như một chú thỏ bị sợ hãi, sau đó ngượng ngùng cười nói: “Nói thật đi.”

Trương Hằng thấy cô ta đến cùng Yến Tử Hành, nhìn Yến Tử Hành che chở cô ta như thế, dù chưa yêu nhau nhưng cũng đang mập mờ nên cậu ấy hắng giọng định giúp đỡ.

“Ở đây có người mà cô thích không?” 

Mặt Bạch Thất Thất đột nhiên đỏ lên, nhưng điều làm mọi người bất ngờ là cô ta không nhìn Yến Tử Hành mà nhìn Châu Khí Dã.

Lòng hiếu kỳ của mọi người dâng lên, ánh mắt hóng hớt đảo quanh ba người này.

Cô ta cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, ngượng ngùng nhẹ nhàng nói: “Có.”

06

Không có tiếng ồn ào như dự đoán, mọi người nhìn nhau rồi quay sang nhìn sang tôi.

Trong bàn trừ Bạch Thất Thất ra thì đều là bạn từ nhỏ của tôi. Mọi người đều biết tôi đã theo đuổi Châu Khí Dã từ khi còn bé, hôm nay nửa đường lại nhảy ra một kẻ chắn đường? Vậy Yến Tử Hành là chuyện gì nữa đây?

Mặt khác, chúng tôi là những người nằm trong tâm bão nghe được câu trả lời này, Châu Khí Dã thậm chí còn không liếc nhìn, dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm đáp án, chỉ rút một điếu thuốc ra châm lửa.

Bề ngoài tôi cũng tỏ ra bình tĩnh như không, chỉ có Yến Tử Hành là hơi không yên lòng.

Tới lượt Bạch Thất Thất xoay chai.

Cổ tay cô ta mảnh khảnh, không biết vô tình hay cố ý mà nhẹ nhàng xoay cái chai đến trước mặt Châu Khí Dã.

Anh không có hứng mấy, anh nhấc mí mắt lên, giọng nói khàn khàn: “Nói thật.”

Trên mặt Bạch Thất Thất lại ửng đỏ: “Ở đây có người anh thích không?”

Khói thuốc dày làm tôi không thấy rõ khuôn mặt anh, chỉ thấy lờ mờ chiếc mũi cao và đôi môi mỏng của anh.

Mọi người nín thở chờ anh trả lời, tiếng nói của anh rất nhẹ nhưng rất rõ ràng: “Có.”

Những tiếng thở dốc nối tiếp nhau vang lên. Đây là Châu Khí Dã, người có tính tình lạnh lùng và khiêm tốn nhất, anh có người mình thích, lại còn là người ở hiện trường.

Lời của anh sét đánh bên tai, mọi người kinh ngạc há hốc mồm, đều cảm thấy bữa tiệc này thật đáng giá khi có thể nghe được  tin của Châu Khí Dã.

Trong lúc mọi người kinh ngạc, chỉ có tôi bình tĩnh, không những không ngạc nhiên mà còn nghĩ mọi chuyện vốn nên là như vậy.

Nam phụ dù có lạnh lùng đến đâu thì cũng có trái tim, mà trái tim ấy lại rất phù hợp với kịch bản của tiểu thuyết ngôn tình, chỉ thâm tình yêu mỗi nữ chính, là chuyện vô cùng bình thường.

Châu Khí Dã phớt lờ ánh mắt tò mò của mọi người, đôi bàn tay thon dài cầm lấy cái chai.

Anh thậm chí còn không xoay mà trực tiếp chỉ thẳng về phía tôi.

Mọi người bị động tác của anh làm thấy khó hiểu, còn có thể chơi như vậy à?

Khuôn mặt của anh vốn rất đẹp, nhưng không cảm xúc ngồi một chỗ cũng toát ra khí tràng cao quý làm người ta không thể bỏ qua.

Nhưng bây giờ anh lại yên lặng nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng dường như có thể câu lấy trái tim của mọi người.

Mọi người nín thở, chờ xem anh sẽ hỏi tôi điều gì.

“Anh gọi cho em rất nhiều cuộc, tại sao em không bắt máy?”

Hết chương 02!
 
Chương 3


Edit: Cáo

Beta: Maria, Amin



07

Đồng tử tôi giãn ra, sống lưng cứng đờ, không thể tin nổi nhìn anh.

Trương Hằng phấn khích đến nỗi đập bàn “a” lên một tiếng.

Xung quanh cũng phát ra những tiếng “ồ”.

Chỉ có Bạch Thất Thất là sắc mặt trắng bệch.

Nhưng câu hỏi tiếp theo của anh hoàn toàn bỏ qua quy tắc trò chơi, tấn công liên tiếp vào tôi.

“Anh bảo trợ lý đến chăm sóc em, đợi anh xử lý xong công việc ở công ty đến thăm em, kết quả bác sĩ nói em đã xuất viện.”

“Lần trước anh mời em đến nhà ăn cơm em cũng tránh.”

“Em đang trốn anh?”

Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai thấy Châu Khí Dã tích chữ như vàng lại nói nhiều như vậy trong một lần.

Tuy giọng điệu của anh rất bình tĩnh nhưng ai cũng nhận ra trong đó ẩn chứa rất nhiều sự tủi thân.

Tôi ngơ ngác nhìn Châu Khí Dã ở đối diện đang cau mày chờ đợi câu trả lời của tôi.

Trương Hằng và mọi người đều nhìn tôi khiến tôi không có nơi nào để trốn.

Tôi đứng phắt dậy, kéo tay Châu Khí Dã rời khỏi phòng bao, đến nơi không có người tôi lớn tiếng hỏi: “Anh bị điên à? Anh làm gì vậy?”

Khóe miệng anh hơi nhếch lên nhưng ánh mắt không hề có ý cười.

“Thật ra anh muốn hỏi em nhất là, hôm đó em nhận nhầm anh thành ai?”

Tôi há miệng nhưng lại không nói gì.

Ngay sau đó anh nói: “Cả người anh đều bị em sờ hết rồi, giờ em không định chịu trách nhiệm?”

“Anh là đồ chơi để em tùy ý chơi đùa à?”

“Trả lời anh, Dương Thư Ý.”

Tôi chôn chân tại chỗ. Đây là Châu Khí Dã mà tôi quen biết? Đây là những lời hổ báo mà Châu Khí Dã có thể nói ra?

Ngày tôi bị đưa vào tù, khuôn mặt thờ ơ xa cách của anh dần hòa với vẻ mặt cau có đang đòi lại công lý cho những tủi thân của mình không ngừng chồng chất lên nhau.

Kết quả cuối cùng đó là, tôi chạy trối chết.

08

Tôi ngồi trên giường trong phòng ngủ, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy thế giới này càng lúc càng kỳ quái.

Cảm giác không chân thật khiến tôi thấy như mình đang đi trên mây.

Cho nên những lời Châu Khí Dã nói là có ý gì? Là ý mà tôi đang nghĩ đến ư?

Tôi cẩn thận nghĩ lại, chẳng lẽ bởi vì anh thấy tôi đẩy Bạch Thất Thất xuống nước, nếu như tôi không thức tỉnh cốt truyện thì tôi vẫn là nữ phụ la liếm thì anh trả thù dễ như trở bàn tay.

Nhưng bây giờ tôi không dây dưa với nhóm vai chính, cho nên nam phụ kỵ sĩ của nữ chính chọn cách này để trả thù tôi?

Rõ ràng tôi đã rời xa nhóm nhân vật chính, bắt đầu lại cuộc sống của mình rồi.

Tại sao bọn họ cứ như âm hồn không tan vậy!

Tôi càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, nếu như anh có lòng báo thù, với trí thông minh của tôi tuyệt đối chơi không lại anh.

Tôi nhắn tin cho anh trai đang đi công tác nước ngoài bảo anh ấy cẩn thận với Châu Khí Dã. Sau khi đi đi lại lại một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng gửi tin nhắn cho Châu Khí Dã.

“Tôi không đẩy Bạch Thất Thất xuống nước, không tin anh có thể xem camera!”

Sau đó tôi block rồi xóa kết bạn với anh mới thấy bình tĩnh hơn.

Sáng hôm sau, tôi bị Châu Khí Dã đột ngột đến nhà hỏi thăm chặn ở cửa.

“Giữa chúng ta có lẽ có hiểu lầm, có thể nói chuyện với anh một chút không?”

Đi đến vườn hoa, tôi khoanh tay quay lưng với anh. Bầu không khí này khiến tôi hơi bất an, tôi thúc giục anh: “Anh nói đi.”

“Giữa anh và Bạch Thất Thất không có gì cả.”

Tôi nghe vậy thì trợn mắt, lập tức vặn lại: “Tôi cũng không nói giữa hai người có quan hệ gì.”

“Nhưng có vẻ em rất để ý đến cô ta.”

Nghe thấy cái tên Bạch Thất Thất này, tôi lại nghĩ đến cô ta vô cớ đấy tôi xuống bể bơi.

Tôi bực mình, quay người lạnh lùng vặn lại: “Tôi với cô ta đâu có quan hệ gì, tại sao phải để ý đến cô ta? Hay là nói anh để ý đến cô ta nên người khác có làm gì anh cũng đoán mò?”

“Thật khó hiểu đấy, Châu Khí Dã, nếu anh chỉ muốn nói những chuyện này thì giữa chúng ta không còn gì để nói nữa.”

“Yên tâm, tôi đã không còn thích anh nữa rồi, cũng không làm gì Bạch Thất Thất cả. Phiền anh trông chừng kỹ cô ta, đừng để cô ta đến chọc tôi.”

Nói xong, tôi phớt lờ Châu Khí Dã bỗng thay đổi sắc mặt, sải chân bỏ đi.

Khi đi ngang qua anh ấy, Châu Khí Dã nắm lấy tay tôi, khuôn mặt sắc bén lúc này đã hoảng sợ đến gần như tan vỡ.

“Anh không có ý này.”

Giọng điệu căm thù của anh khi đưa tôi vào tù cùng hoàn cảnh bi thảm cuối cùng của anh trai và bố mẹ khiến tôi thường xuyên tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Có lẽ do tôi đã dần buông bỏ, hoặc không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.

Nhìn vẻ mặt của anh lúc này, trong lòng tôi không có cảm xúc gì, chỉ cười lạnh: “Vậy anh có ý gì hả Châu Khí Dã? Tôi sợ anh nhìn thấy tôi sẽ vô cùng ghê tởm, thế nên tôi đã tự mình cút rồi, rời khỏi anh thật xa.”

“Thế mà vẫn chưa đủ sao? Tại sao anh còn đến làm phiền tôi? Khiến tôi không thoải mái.”

Nói xong những lời này, trái tim tôi đau đớn như bị bóp chặt nhưng vẫn không khuất phục mà trừng mắt nhìn anh.

“Anh thấy em thì ghê tởm lúc nào chứ? Đừng nói những lời tức giận này, anh cũng rất khó chịu.”

“Bạch Thất Thất không có chút quan hệ nào với anh cả, em tức giận là vì chuyện lần trước ở quán bar sao?”

“Nếu như em không thích, anh sẽ không tiếp xúc với cô ta nữa.”

Châu Khí Dã vẫn nắm chặt tay tôi nhất định không buông, anh vẫn luôn chững chạc mà giờ phút này lại có vẻ luống cuống tay chân.

“Ồ, bây giờ ý của anh là gì? Không phải là thích tôi rồi chứ?”

“Đúng, anh thích em.”

Anh thẳng thắn khiến đầu óc tôi trống rỗng, tôi nuốt xuống những lời tiếp theo định nói.

Tôi im lặng hồi lâu rồi giả vờ bình tĩnh.

“Người anh thích là Bạch Thất Thất, chỉ là bây giờ anh chưa nhận ra thôi. Cho dù bây giờ anh không thích cô ta thì sau này cũng sẽ thích.”

“Tôi không muốn xen vào chuyện tình cảm của hai người.” 

Tôi không muốn đặt cược vào sự chân thành của anh, cái giá phải trả quá lớn, tôi cược không nổi.

Vì vậy tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Nếu anh thích tôi thì sau này đừng liên lạc với tôi nữa, coi như nể tình mối quan hệ lâu năm của chúng ta đi.”

09

Tôi và Trần Bách Hào vẫn đang trong giai đoạn ở chung với nhau, chỉ là mỗi lần gặp mặt, tôi và anh ta giống như là giải quyết công việc hơn.

Trần Bách Hào mời tôi làm bạn gái của anh ta để tham dự bữa tiệc của một xí nghiệp ở Bắc Kinh.

Tôi đến chỗ tạo hình mình hay tới thì đụng phải Bạch Thất Thất vừa thay váy xong đi cùng với Yến Tử Hành.

Nghe nói gần đây nhà họ Yến bắt Yến Tử Hành đi xem mắt nhưng Yến Tử Hành đã chống đối bọn họ bằng cách dẫn Bạch Thất Thất đến các sự kiện khác nhau thường xuyên hơn.

Nhưng mà nhóm nhân vật chính có ra sao thì cũng không liên quan đến tôi, tôi vẫn chưa tính sổ chuyện cô ta đẩy tôi xuống bể bơi đâu.

Khi tôi và Trần Bách Hào đến nơi thì ở đấy đã tụ tập rất nhiều người.

Vì để phù hợp với lễ phục, hôm nay tôi đã mang một đôi cao gót khá ôm chân.

Nhưng bên ngoài tôi vẫn tỏ ra đoan trang xinh đẹp khoác tay Trần Bách Hào đi bắt chuyện khắp nơi.

Ngước mắt lên thì thấy Bạch Thất Thất ăn diện tỉ mỉ kéo tay Yến Tử Hành nói chuyện vui vẻ trong đám người.

Châu Khí Dã ở bên cạnh cầm ly rượu đang được rất nhiều người xoay quanh.

Lâm Dao thấy thế khẽ nói với tôi: “Nghe nói bác gái Yến cực kỳ không thích cô ta, còn lấy chi phiếu để đuổi Bạch Thất Thất đi. Không ngờ Bạch Thất Thất lại không chịu khuất phục, trực tiếp xé nát tấm chi phiếu nói bác gái đang sỉ nhục tình yêu của bọn họ, quay đầu lại đi mách lẻo với A Hành. Bây giờ quan hệ giữa bác gái với A Hành cứ như nước với lửa vậy.”

“Cậu xem bây giờ cô ta ở bên A Hành nở mày nở mặt như thế, trong vòng đang lan truyền tin đồn cô ta vừa cặp kè với A Hành vừa mập mờ với các thiếu gia khác, rất nhiều người đã rơi vào bẫy của cô ta.”

Tôi khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nghe tin tức Lâm Dao hóng được.

Đều là chuyện thường tình cả. Các thiếu gia phóng túng nổi loạn ăn chán thịt cá rồi thì sẽ bắt đầu hứng thú với các món ăn thanh đạm thôi.

Tuy gia cảnh của Bạch Thất Thất bần hàn, nhưng cô ta lại mang cho người khác cảm giác cô ta là một cô gái trong sáng không rành thế sự, không chịu khuất phục như bị thiểu năng. Đây là cảm giác mới mẻ mà các thiên kim tiểu thư chúng tôi không thể mang lại được cho họ.

Cô ta sẽ dẫn bọn họ đi ăn mì thịt bò đầy bụi bên vỉa hè, cô ta sẽ dẫn mọi người đi bắn pháo hoa chất lượng kém mà một chút tiền là được một bó to.

Nghe nói mấy hôm trước cô ta cùng Yến Tử Hành dầm mưa về nhà chỉ vì không muốn lãng phí tiền đi taxi.

Sau đó Yến Tử Hành vì dầm mưa mà sốt suốt ba ngày, còn bị viêm dạ dày cấp tính.

Haiz, thật lãng mạn.

Tôi không còn hứng thú nghe nhóm chị em buôn chuyện tiếp nữa nên lên sân thượng hóng gió.

Lên chưa được bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Châu Khí Dã cầm băng urgo trong tay từ từ lại gần tôi, dường như anh đã quên mất cuộc trò chuyện giữa chúng tôi lần trước.

Tôi ngồi trên xích đu, tránh sự đụng chạm của anh, cầm lấy băng cá nhân trong tay anh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

“Anh đã xem bức tranh em đăng trên weibo, vẽ rất đẹp. Anh có một người bạn làm việc ở Học viện Mỹ thuật, rất am hiểu về tranh thủy mặc, nếu em hứng thú thì anh sẽ giới thiệu cho em.”

Tôi không nói gì, Châu Khí Dã vẫn đang lẩm bẩm một mình.

Cuối cùng không chịu nổi sự lải nhải của anh nữa, tôi lạnh lùng ngắt lời: “Anh quên rồi à? Lúc nhỏ anh chê tranh tôi vẽ xấu như quỷ.”

Châu Khí Dã mím môi, im lặng một lát: “Bởi vì hôm ấy em vẽ Trương Hằng.”

Hết chương 03!
 
Chương 4


Edit: Cáo

Beta: Maria, Amin



10

Khi tôi và Châu Khí Dã nhìn nhau không nói gì, bầu không khí im lặng bị gián đoạn bởi tiếng của Bạch Thất Thất ở cửa.

“A Dã.”

Giọng nói cô ta mềm mại, Châu Khí Dã che ở phía trước tôi nên cô ta không nhìn thấy tôi.

Châu Khí Dã hơi liếc mắt nhìn sang, mí mắt anh rất mỏng, lông mi cụp xuống dày như cánh quạt.

Một cơn gió hiu hiu thổi qua, chỉ có ánh trăng lốm đốm phản chiếu lên khuôn mặt khiến anh có vẻ lạnh lùng xa cách.

Bạch Thất Thất cắn môi, giọng điệu thận trọng nói: “Nghe A Hành nói anh thích ăn đồ Hồ Nam nhất, gần đây em mới học được hai món, anh có thời gian đến nhà em ăn không? Em muốn cảm ơn vì anh lần trước anh đã giúp em trong quán bar.”

Tôi thong thả ngồi trên xích đu, xem màn kịch mập mờ giữa nữ chính và nam phụ ở khoảng cách gần.

Vẻ mặt Châu Khí Dã không đổi nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, không cho cô ta mặt mũi.

“Không phải tôi thích ăn đồ Hồ Nam mà là Thư Ý thích ăn, tôi cũng chỉ ăn chung với cô ấy.”

“Lần trước ở quán bar tôi cũng vì nể mặt Yến Tử Hành, nhưng cô lại cố ý dựa vào ngực tôi, cô không suy xét cho cảm nhận của Yến Tử Hành à?”

“Và những tin nhắn cô gửi hằng ngày cho wechat công việc của tôi thật sự khiến tôi cảm thấy rất phiền đó thưa cô Bạch.”

Khuôn mặt vốn đỏ ửng của Bạch Thất Thất trở nên tái nhợt khi nghe những lời này. Những giọt nước mắt như hạt đậu đọng trên hàng mi, xinh đẹp yếu ớt đến độ ai cũng thấy đáng thương.

“A Dã, sao anh…”

“Làm phiền hai người rồi.”

Một giọng nam vang lên cắt đứt tiếng nghẹn ngào của Bạch Thất Thất, Yến Tử Hành dựa vào cánh cửa phía sau Bạch Thất Thất.

Sắc mặt anh ta u ám, nhìn Bạch Thất Thất không chớp mắt, không biết anh ta đến từ lúc nào, nghe được bao nhiêu.

Bạch Thất Thất hoảng sợ, nhìn Yến Tử Hành bất thình lình xuất hiện ở cửa.

Châu Khí Dã cầm lấy miếng băng cá nhân trong tay tôi, ngồi xổm xuống đỡ đấy mắt cá chân rồi dán lên cho tôi.

Châu Khí Dã vừa ngồi xổm xuống, Bạch Thất Thất lập tức phát hiện ra tôi cũng ở đó.

Cô ta đứng bất động, sắc mặt trắng bệch như một tác phẩm điêu khắc.

Khuôn mặt thanh tú hơi méo mó, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tủi nhục và xấu hổ.

Châu Khí Dã cởi áo vest khoác lên đôi vai hơi lạnh của tôi, đưa tôi rời khỏi sân thượng.

Trước khi rời đi, tôi mơ hồ nghe thấy Yến Tử Hành nói một câu: “Bạch Thất Thất, cô được lắm.”

11

“Gần đây hình như hình tượng của Bạch Thất Thất sụp đổ rồi, nghe nói A Hành đã nghe lời người nhà đi xem mắt rồi.”

Lâm Dao nằm trên sô pha trong phòng ngủ của tôi, hút một ngụm trà sữa, nói chuyện không rõ ràng.

Tôi đắp mặt nạ, đáp lại: “Chắc chỉ cãi nhau thôi, qua hai ngày là lại hợp lại ấy mà.”

Lâm Dao suy nghĩ một lúc, đột nhiên thích thú nhích lại gần tôi: “Này, dạo này anh Dã theo đuổi cậu dữ dội ghê, cậu thấy thế nào?”

“Bố mẹ tớ khá thích Trần Bách Hào, chỉ có anh tớ là không thích.”

Lâm Dao bĩu môi: “Tớ cũng không thích Trần Bách Hào, tớ có cảm giác dáng vẻ hiền lành của anh ta cứ như giả vờ, đã vậy còn là đồ ích kỷ.”

“Cậu nhớ lần trước cậu rơi xuống bể bơi không? Nhìn thấy cậu rơi xuống, anh Dã như không cần mạng lập tức nhảy xuống cứu cậu.”

“Anh ta thì hay rồi, đợi người khác cứu lên rồi mới chạy đến phụ một tay.”

Tôi đang xoa kem dưỡng da tay thì dừng lại: “Không phải Trần Bách Hào cứu tớ à?”

“Tất nhiên không phải rồi, mà nhà tớ với anh ta cũng không phải do làm ăn mà lui tới, không biết vì sao, tớ cảm thấy anh ta…”

Những lời phía sau tôi không có tâm trạng nghe nữa, tôi cứ cho rằng Trần Bách Hào là người cứu tôi. Lần trước hỏi, anh ta cũng không phủ nhận, hóa ra là Châu Khí Dã ư…

12

Chưa được mấy ngày, Trần Bách Hào đã lại hẹn tôi đi ăn cơm.

Tôi nhìn người đàn ông đối diện, trong lòng lại nhớ đến những gì Lâm Dao nói.

Tôi với anh ta đang yên tĩnh ăn cơm, lúc này Châu Khí Dã và vài người trong công ty bước vào nhà hàng.

Vừa bước vào, mắt anh như có radar, liếc mắt cái đã nhìn thấy tôi.

Sau đó một nhóm người ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.

Cơ thể tôi cứng đờ, lén lút nhìn sang.

Anh thản nhiên dựa vào ghế, tay cầm một điếu thuốc, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai pha lẫn chút cô đơn.

Ăn xong, tôi và Trần Bách Hào một trước một sau rời khỏi nhà hàng.

Xe đậu cách đó không xa, vừa đến vỉa hè, một chiếc ô tô lao thẳng đến chỗ tôi.

Hô hấp của tôi lúc này như ngừng lại, tôi ngơ ngác nhìn chiếc xe đang lao đến cách mình càng ngày càng gần, tôi muốn chạy đi nhưng không thể nào nhấc chân lên được.

Giây tiếp theo, tôi được ôm vào một cái ôm ấm áp.

Tim tôi như ngừng đập, bàng hoàng ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, đầu óc trống rỗng.

“Em muốn sờ anh đến bao giờ nữa?”

Câu nói mang theo ý cười ẩn ý vang lên, tôi tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy là Châu Khí Dã.

Tôi đẩy anh ra, Châu Khí Dã rên lên một tiếng đau đớn, tôi mới phát hiện hình như cánh tay anh bị thương.

Tôi vừa bận rộn báo cảnh sát vừa lái xe đưa anh tới bệnh viện, hoàn toàn quên mất Trần Bách Hào đang đứng bên cạnh.

Đến bệnh viện kiểm tra một hồi, tay trái bị gãy xương nhẹ.

Tôi đưa Châu Khí Dã về nhà, cảm thấy vô cùng có lỗi. Anh nói muốn ăn cháo tôm tôi nấu nên tôi đến siêu thị mua tôm về nấu trong bếp nhà anh.

Kết quả điều tra cũng đã có, cảnh sát nói tài xế gây tai nạn đã lái xe trong tình trạng say rượu.

Tôi cười lạnh một tiếng, tôi thấy lúc tông vào tôi tài xế rất tỉnh táo, rõ ràng là đang nhằm vào tôi.

Châu Khí Dã nghe được kết quả này, đầu ngón tay xoa xoa vào nhau, khuôn mặt lạnh lùng.

Tôi vào bếp bưng cháo đã nấu chín ra.

Châu Khí Dã dùng cánh tay lành lặn cầm thìa nếm một ngụm: “Lần trước ăn là từ lúc cấp ba em nấu cho anh.”

Tôi cụp mắt không trả lời.

“Tại sao bây giờ em trở nên ghét anh như vậy? Thư Ý, em phải cho anh biết lý do chứ?”

Hết chương 04!
 
Chương 5: Hoàn


Edit: Cáo

Beta: Maria, Amin



13

“Em về trước đây, ngày mai anh muốn ăn gì thì nói, em sẽ đến nấu cho anh.”

Tôi xách túi lên, nói.

“Đừng đi.”

Châu Khí Dã quên tay trái mình đang bị thương, anh duỗi tay về phía tôi rồi nhăn mặt đau đớn, khuỷu tay vô tình hất đổ bát cháo nóng vào người.

Tôi nhanh chóng lấy khăn giấy lau vết bẩn trên người anh.

Tôi sợ anh bị bỏng nên kéo anh vào nhà vệ sinh để xối nước lạnh. Đợi tôi phản ứng lại, một tay tôi túm lấy quần áo của anh, tay còn lại thì đang đặt trên cơ bụng anh.

Mặt tôi ngay lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng đứng thẳng dậy. Tay phải Châu Khí Dã duỗi thẳng bên người nắm chặt thành nắm đấm, thân thể run rẩy, tai cũng đỏ bừng.

Tôi nhếch miệng, che giấu cười nói: “Hay anh tự làm đi.”

Sau đó lao ra khỏi cửa.

Cánh tay bị thương của Châu Khí Dã hơn một tháng vẫn chưa lành, đặc biệt trong lúc sinh bệnh, miệng anh vô cùng kén chọn.

Để bù đắp, hơn một tháng qua, ngày nào tôi cũng đến nhà nấu cơm cho anh.

Tình cờ hôm nay có buổi triển lãm của vị giáo sư tôi yêu thích mở gần đây nên làm cơm cho anh xong, một mình tôi đi xem triển lãm.

Kết thúc buổi triển lãm, tôi bị bắt cóc.

Trên đầu tôi bị trùm một cái bao tải, tôi mơ hồ cảm giác mình đang ở trong một nhà kho trống trải.

Lần trước bị tai nạn giao thông, tôi linh cảm có chuyện không lành nên đã để ý kĩ, cài đặt danh bạ liên lạc khẩn cấp và bật định vị trên đồng hồ.

Chắc hẳn anh trai và cảnh sát sẽ nhanh chóng lần theo định vị đến đây.

Hai tay bị trói sau lưng, tôi không ồn ào náo loạn, chỉ yên tĩnh ngồi trên ghế gỗ.

Cánh cửa nhà kho từ từ mở ra, một giọng nam trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi cất lên nồng nặc mùi khói thuốc.

“Tôi đã bắt được người đến rồi, khi nào mới thanh toán nốt đây?”

Người kia không trả lời, người đàn ông trung niên trở nên hung ác:

“Tao là kẻ liều mạng đó, nếu mày không giữ lời thì đừng trách tao giết cả mày.”

Trong đầu tôi chậm rãi hiện lên một suy đoán, tôi ngập ngừng: “Bạch Thất Thất?”

Trong nhà kho im lặng một lúc, tôi biết mình đã đoán đúng.

Giây tiếp theo, bao tải trên đầu tôi bị thô lỗ lấy xuống.

Trong nhà kho ngoại trừ Bạch Thất Thất ra thì không còn ai khác.

Ánh đèn chói lóa khiến mắt tôi cay xè, Bạch Thất Thất vỗ mặt tôi, cười lạnh nói: “Nữ phụ như cô cũng thật thông minh.”

Bạch Thất Thất xoay người lấy một thùng xăng tưới xung quanh chỗ tôi.

Vừa tưới, cô ta vừa thản nhiên nói: “Nếu như cô không xuất hiện, tôi đã sớm hoàn thành nhiệm vụ chinh phục về nhà rồi.”

“Độ thiện cảm của Châu Khí Dã mãi không thay đổi, còn Yến Tử Hành tôi cực khổ chinh phục bây giờ cũng rớt xuống 0 rồi.”

“Dương Thư Ý, cô không biết tôi muốn cô chết thảm như thế nào đâu.”

Hóa ra là như vậy, việc cô ta đẩy tôi xuống hồ bơi cuối cùng cũng có lời giải.

E rằng là do tôi không đi theo nội dung cốt truyện nữ phụ độc ác, vì thế cô ta gài bẫy tôi để dựng lên vai nữ chính ngây thơ.

Khuôn mặt thanh tú của Bạch Thất Thất đầy vẻ nham hiểm, cô ta cong khóe môi, châm lửa, nhẹ nhàng nói.

“Đừng trách tôi, có trách thì trách cô không lấy được kịch bản tốt, còn ngáng đường tôi.”

Nói rồi, cô ta ném mồi lửa xuống, xăng bốc cháy ngay lập tức. Cùng lúc này, cửa nhà kho bị đá tung, Châu Khí Dã và cảnh sát xông vào.

Bạch Thất Thất chưa kịp phản ứng đã bị cảnh sát áp chế xuống đất.

Hóa ra lần trước sau khi tôi gặp tai nạn giao thông, Châu Khí Dã đã âm thầm sắp xếp người theo dõi mọi hành động của Bạch Thất Thất.

Châu Khí Dã không đợi cảnh sát, tự mình lao vào biển lửa, khúc gỗ trên đầu tôi đã bị thiêu cháy, tôi đau lòng bảo anh mau chạy đi.

Khi khúc gỗ đang cháy rơi xuống, Châu Khí Dã chạy đến ôm lấy tôi vào lòng, bảo vệ tôi thật chặt, khúc gỗ đập mạnh vào người anh.

Tôi như ngửi thấy mùi cháy sém trên người anh, anh đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng chỉ hừ nhẹ một tiếng, dường như sợ dọa đến tôi, anh nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu.”

Sau khi được giải cứu, chúng tôi nhanh chóng được đưa tới bệnh viện.

Tôi không sao, nhưng Châu Khí Dã lại bị bỏng rất nghiêm trọng.

Tôi ngồi ngoài phòng phẫu thuật, nước mắt lăn dài trên mặt.

14

Sau khi Châu Khí Dã được chuyển về phòng bệnh, anh vẫn trong trạng thái hôn mê.

Tôi cực nhọc ngày đêm, không chịu nghỉ ngơi chăm sóc anh mấy ngày nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại.

Trong khoảng thời gian này, Trần Bách Hào chưa liên lạc với tôi lần nào, tôi nghĩ là vì trong vòng đồn tôi bị bỏng đến biến dạng.

Tôi không để tâm đến Trần Bách Hào nghĩ thế nào, ngày nào cũng chỉ chăm sóc Châu Khí Dã.

Ngay cả mẹ của Châu Khí Dã cũng không nhìn nổi nữa mà khuyên tôi về nhà nghỉ ngơi.

Tôi từ chối, nhất quyết muốn ở lại, nhưng bác gái bảo tôi ngoan ngoãn nghe lời về nhà tắm rửa thay quần áo, bác gái sẽ giúp tôi chăm sóc Châu Khí Dã.

Vì vậy tôi về nhà tắm rửa sửa soạn một chút, lấy thêm vài bộ quần áo sạch mang vào bệnh viện.

Nhìn Châu Khí Dã mắt nhắm nghiền nằm trên giường, toàn thân yếu đuối suy sụp không còn dáng vẻ của Châu Khí Dã kiêu ngạo nhất Bắc Kinh nữa.

Nhìn anh vì cứu tôi mà da thịt bong tróc, máu chảy thành bồn, tôi không nhịn được nữa, tâm trạng suy sụp, sống mũi cay cay.

Mặt tôi dán vào tay anh nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn tuyệt vọng.

“Châu Khí Dã, anh tỉnh lại được không… Em sẽ không chống đối anh nữa, anh nói gì em cũng đồng ý.”

“Xin anh đó, anh tỉnh lại đi mà…”

“Làm bạn gái cũng được đúng không?”

“Được! Chỉ cần anh tỉnh lại thôi.”

Nói xong, tôi giật mình ngồi thẳng dậy, nước mắt nhòe đi tầm nhìn, tôi bất chấp hình tượng mà đưa tay dụi mắt, khóe môi nhợt nhạt của anh khẽ cong lên.

“Dương Thư Ý, em đã đồng ý rồi, lừa người là chó con.”

Tôi vừa nhăn mặt vừa bổ nhào vào lòng anh nức nở nghẹn ngào.

Bác gái nghe thấy tiếng động thì vội vàng gọi bác sĩ tới. Tôi ngượng ngùng rời khỏi vòng tay anh, đứng qua một bên xem mọi người kiểm tra cho anh.

Bác gái thấy ánh mắt Châu Khí Dã vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm, lại thấy vẻ mặt xấu hổ của tôi, trong lòng bác gái đã hiểu rõ.

Bởi vì nhà họ Châu phong tỏa tin tức nên khi Châu Khí Dã chuẩn bị xuất viện, mọi người mới biết người bị thương là Châu Khí Dã chứ không phải tôi.

Bạn từ bé kéo nhau đến nhà họ Châu tổ chức tiệc mừng xuất viện cho anh, người đưa ra ý kiến đương nhiên là Trương Hằng.

Toàn bộ thời gian trong bữa tiệc Châu Khí Dã đều nắm tay tôi, vẻ mặt lạnh lùng của anh ẩn giấu một chút ngọt ngào.

Mọi người ngạc nhiên trước phát hiện này, bùi ngùi cảm khái hoá ra ngọn núi băng của Bắc Kinh khi yêu đương cũng giống chó con như người bình thường.

Sau khi uống quá nhiều, Lâm Dao lại đến bên cạnh tôi thì thầm.

“May là cậu không sao, mấy ngày qua không liên lạc được cho cậu làm tớ lo lắng chết mất.”

“Điện thoại của tớ rơi trong đám cháy hỏng rồi, tớ vẫn chưa mua cái mới.”

Lâm Dao vỗ vỗ vai tôi, vẻ mặt vui vẻ: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

“Bạch Thất Thất cố ý giết người, giờ đang ăn cơm tù rồi.”

“Nghe nói cô ta luôn ồn ào với cảnh sát đòi gặp Yến Tử Hành và Châu Khí Dã, nói cô ta là nữ chính, người nên vào tù là cậu, cô ta giờ như bà điên vậy.”

Tôi trầm ngâm nghe Lâm Dao nói chuyện. Nếu như theo nguyên tác, đúng thật người nên vào tù là tôi. Tôi nhìn Châu Khí Dã trong phòng khách, so sánh cốt truyện trong đầu, bây giờ đã hoàn toàn khác.

Có lẽ ngày nghĩ gì thì tối mơ cái đó, tối đó tôi mơ một giấc mơ.

Nội dung giấc mơ hóa ra lại là những gì xảy ra sau khi tôi vào tù, lúc tôi vào tù vì không chấp nhận được chuyện cả nhà đều qua đời nên tôi đã tự sát.

Mà Châu Khí Dã một mực thâm tình yêu nữ chính, sau khi nghe được tin tôi tự sát, ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói: “Đáng ra cô ta nên chết từ lâu rồi.”

Nhưng lại chậm rãi rơi nước mắt.

Cảm giác phân liệt thế này, giống như có một linh hồn bị giam giữ trong thân xác của nam phụ thâm tình đang không ngừng khóc cho cái chết của tôi.

Vài năm sau, anh gặp nạn trên du thuyền. Khi đội cứu hộ vớt anh lên, trong tay anh vẫn nắm chặt chiếc nhẫn kết hôn của chúng tôi.

Tôi khóc đến tỉnh giấc, Châu Khí Dã nằm bên cạnh ôm thật chặt lấy cánh tay của tôi.

Tôi sà vào lòng anh, ngón tay miêu tả lại hình dáng anh trong đêm tối.

Suy nghĩ hồi lâu, tôi đã không còn nghi ngờ sự chân thành của anh nữa.

Cứ cho nhau một cơ hội đi, tôi nghĩ thế.

Hơi thở ấm áp của Châu Khí Dã phả vào tai tôi.

Tôi dựa sát vào lòng anh, yên bình chìm vào giấc mộng, một đêm ngủ ngon.

Ngoại truyện

Cô vợ ngốc của tôi vẫn luôn cho rằng hôm đó em ấy hạ thuốc tôi thành công.

Cũng không biết là ai đề cử việc xấu này cho em ấy, chắc lại là Lâm Dao.

Cũng phải cảm ơn Lâm Dao đã trợ giúp. Đêm ấy tôi đang ỡm ờ, em ấy thế mà đã đi được nửa đường rồi lại dừng tay, nói mình nhận nhầm người.

Tôi ngủ không ngon cả một đêm, sau đó trong vòng lại truyền ra tin đồn tôi không được.

Trương Hằng tới phòng làm việc của tôi, ánh mắt đảo xuống phía dưới của tôi, do dự hỏi: “Anh Dã, anh thật sự không được à?”

Tôi lạnh lùng nói: “Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu ra.”

Sau khi kết hôn, tôi cố gắng hết sức chứng minh mình có được hay không.

Vợ tôi vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn, trước và sau khi kết hôn, em ấy vô cùng chắc chắn là tôi có tình cảm khác với Bạch Thất Thất.

Tôi cũng chưa từng nói với em ấy, bên tai tôi luôn có một số ảo giác.

Mỗi lần em ấy ầm ĩ cãi nhau với tôi, bên tai tôi tựa như có một âm thanh nhắc nhở tôi mau giải thích rõ ràng, đừng để lại bỏ lỡ em ấy.

Từ bé đến lớn, âm thanh này đã chỉ dẫn tôi làm rất nhiều chuyện, mãi đến khi tôi phảng phất mơ một giấc mơ về kiếp trước, âm thanh này mới biến mất.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao vợ tôi lại khẳng định tôi thích Bạch Thất Thất.

Mà duyên phận đời này là do kiếp trước tôi tự sát xin phá bỏ tình tiết cốt truyện.

Hiện tại cuộc sống của chúng tôi rất hạnh phúc, hai cô con gái đều đã đến tuổi đi học, em ấy vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.

Bạch Thất Thất sắp ra tù, gần đây vợ tôi lại thường xuyên mơ thấy ác mộng, nói mớ về việc Bạch Thất Thất đẩy em ấy xuống nước.

Vì vậy ngày Bạch Thất Thất ra tù, tôi đến gặp cô ta.

Cô ta nhìn vết bỏng trên tay tôi cười khẩy.

“Dương Thư Ý không thấy rõ, nhưng đêm đó tôi lại thấy rất rõ. Châu Khí Dã, anh không những tàn nhẫn với người khác, mà với bản thân mình anh còn tàn nhẫn hơn.”

Tôi thờ ơ trả lời: “Còn phải cảm ơn cô, nếu không có thủ đoạn độc ác này, em ấy đã không thể chấp nhận tôi nhanh như vậy.”

Tôi cười nhẹ, nói tiếp: “Cô Bạch, sau khi ra ngoài cô không thể tiếp tục cốt truyện nữa rồi đúng không? Làm sai sẽ phải bị trừng phạt, tôi đợi cô ra tù.”

Bạch Thất Thất sững sờ mấy giây, mái tóc rối bù, vẻ mặt điên loạn, nhìn tôi như thấy hồng thủy mãnh thú nào đó.

“Anh muốn làm gì? Tôi mới là nữ chính, mọi việc không phải như thế này.”

“Tại sao cốt truyện lại biến thành như vậy? Tại sao mấy người lại thay lòng đổi dạ? Tại sao mấy người đều hướng về con tiện nhân Dương Thư Ý kia? Mấy người đáng ra phải thích tôi chứ, tôi chỉ muốn về nhà thôi mà.”

“Châu Khí Dã, cầu xin anh tha cho tôi, xin anh tha cho tôi đi.”

Tôi lạnh nhạt nhìn cô ta điên dại.

Sau khi Bạch Thất Thất ra tù không bao lâu đã bị chết đuối trong hồ nước, tử trạng rất đau đớn.

Vợ tôi nghe được tin tức này còn thổn thức một trận.

Tôi nắm tay em ấy đổi chủ đề: “Đợi con gái nghỉ hè cả nhà chúng ta đi chơi nhé? Gần đây em bận tổ chức triển lãm, bỏ bê anh lâu lắm rồi.”

Em ấy lè lưỡi, tựa vào lòng tôi nũng nịu: “Xin lỗi chồng mà.”

Tôi ôm lấy em ấy, trái tim như được lấp đầy, cuối cùng lần này tôi đã không làm sai chuyện gì.

Bên ngoài mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hạnh phúc cũng chỉ như vậy mà thôi. 

Hết chương 05!

Hoàn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top