Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Sống Lại Cả Nhà Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Sau Khi Sống Lại Cả Nhà Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,300
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Sau Khi Sống Lại Cả Nhà Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Sau Khi Sống Lại Cả Nhà Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi
Tác giả: Thất Nguyệt
Tình trạng: Đã hoàn thành




Sau khi sống lại, cả gia đình đều có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi:

[Có nên nói với mẹ rằng đứa con gái nuôi mà bà yêu quý thực chất là con riêng của ba tôi không?]

Tôi thấy mẹ tôi đang nắm lấy tay đứa con gái nuôi, đột nhiên hơi run lên.

[Hay là đừng nói với anh hai là anh ấy đã bị ba cố tình nuôi thành ăn hại.]

Tôi thấy anh hai đang đắm chìm trong trò chơi, bỗng chiếc điện thoại trở nên nóng bỏng tay.

[Nếu anh cả biết là ba thuê người tông vào anh ấy, liệu anh ấy có buồn không?]

Tôi thấy anh cả đang ngồi trên xe lăn, từng sợi tóc đều đang bốc khói.

[Khó quá đi, nếu để họ biết rằng tất cả những gì ba làm chỉ là để cưới mối tình đầu của ông ta, thì gia đình này có tan vỡ hay không?]

Tôi thấy cả nhà đều nhìn ba tôi bằng ánh mắt khác hẳn.
 
Chương 1


Sau khi sống lại, cả gia đình đều có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi:

[Có nên nói với mẹ rằng đứa con gái nuôi mà bà yêu quý thực chất là con riêng của ba tôi không?]

Tôi thấy mẹ tôi đang nắm lấy tay đứa con gái nuôi, đột nhiên hơi run lên.

[Hay là đừng nói với anh hai là anh ấy đã bị ba cố tình nuôi thành ăn hại.]

Tôi thấy anh hai đang đắm chìm trong trò chơi, bỗng chiếc điện thoại trở nên nóng bỏng tay.

[Nếu anh cả biết là ba thuê người tông vào anh ấy, liệu anh ấy có buồn không?]

Tôi thấy anh cả đang ngồi trên xe lăn, từng sợi tóc đều đang bốc khói.

[Khó quá đi, nếu để họ biết rằng tất cả những gì ba làm chỉ là để cưới mối tình đầu của ông ta, thì gia đình này có tan vỡ hay không?]

Tôi thấy cả nhà đều nhìn ba tôi bằng ánh mắt khác hẳn.

1.

Chẳng qua tôi cùng đứa con gái nuôi cãi nhau vài câu, vậy mà ba tôi đã nhẫn tâm đẩy tôi từ cửa sổ tầng 13 xuống. Tử vong ngay tại chỗ.

Sau khi chế.t, tôi không tiêu tan ngay mà biến thành một hồn ma đi theo ba tôi.

Vì vậy, tôi đã biết được tất cả bí mật của ông ta

Ông ta kết hôn với mẹ tôi chỉ để leo cao hơn.

Thực ra, trong lòng ba tôi vẫn luôn ấp ủ một người phụ nữ gọi là thanh mai đó. Bà ta còn sinh cho ông ta một đứa con gái. Cũng chính là đứa con nuôi trong nhà chúng tôi, Lâm Kiều Kiều.

Ngay từ khi kết hôn với mẹ tôi, ba tôi đã luôn mưu tính chiếm đoạt gia sản của nhà ngoại. Sau đó, cùng người phụ nữ mà ông ta yêu thương và đứa con gái rượ.u tạo nên một gia đình giàu có, hạnh phúc.

 

Nhưng thật bất ngờ, tôi đã được sống lại.

Trở về ngày ba tôi đưa Lâm Kiều Kiều về nuôi.

"Kiều Kiều, còn không mau gọi mẹ?" Ba tôi dẫn Lâm Kiều Kiều đến trước mặt mẹ tôi, vội vàng chào hỏi bà.

 

Lâm Kiều Kiều rỏ ra rụt rè, mắt không dám nhìn thẳng vào bất kỳ ai. Giống như một chú chim nhỏ đang run rẩy sợ hãi.

 

Cánh tay vô tình để lộ ra bên ngoài của cô ta đều là những dấu vết bị roi đán.h.

Cũng chính vì dáng vẻ đáng thương như vậy, nên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến mẹ tôi nảy sinh lòng thương hại. Tiếp đó coi cô ta như con đẻ, thậm chí còn đối xử tốt hơn cả tôi, không hề bạc đãi cô ta.



Ngay lúc mẹ tôi chủ động đưa tay kéo Lâm Kiều Kiều thì…

[Có nên nói với mẹ không nhỉ? Thực ra Lâm Kiều Kiều là con riêng của ba.]

 

Tôi thấy đôi tay nắm tay Lâm Kiều Kiều của mẹ rõ ràng run lên một cái.

 

Bà nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn về phía tôi.

Tôi chớp chớp mắt, nhìn bà ra vẻ vô tội.

Mẹ tôi cau mày, tưởng rằng mình bị ảo giác.

[Tiếp theo, Lâm Kiều Kiều sẽ lao vào lòng mẹ khóc lóc kể lể. Từ đó sẽ được sự đồng cảm của mẹ.]

Ngay sau đó, tôi thấy Lâm Kiều Kiều chủ động lao vào lòng mẹ tôi, khóc lóc thảm thiết.

Kiếp trước mẹ tôi rất xúc động, cũng ôm Lâm Kiều Kiều cùng khóc.

 

Nhưng giờ khắc này, bà lại không khóc được.

 

Ánh mắt của bà vẫn nhìn tôi: "Noãn Noãn, con đang nói chuyện sao?"

 

"Dạ, không có ạ." Tôi phủ nhận.

Trong lòng liền thầm nghĩ: [Không thể để mẹ biết được là mình sống lại. Bà chắc chắn sẽ coi mình là quái vật.]  

 

Mẹ tôi trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.

 

Lúc này, ba tôi tốt bụng tiến lên khuyên nhủ Lâm Kiều Kiều: "Kiều Kiều, đừng khóc nữa, sau này nơi đây chính là nhà của con."

 

Lại quay sang tôi nói: "Noãn Noãn, con đưa Kiều Kiều về phòng của con bé đi."

 

"Vâng."



Tôi đồng ý, trong lòng lại nghĩ: [Một lát nữa Lâm Kiều Kiều sẽ ngã từ trên cầu thang xuống, sau đó nói là do mình đẩy cô ta.]

 

Quả nhiên.

Lâm Kiều Kiều đi theo tôi được nửa đường thì đột nhiên lăn từ trên cầu thang xuống.

Ba tôi là người đầu tiên chạy đến ôm lấy Lâm Kiều Kiều, lo lắng hỏi: "Kiều Kiều, con có sao không?"

 

"Đừng trách Noãn Noãn, là con bất cẩn trượt chân ngã xuống cầu thang." Lâm Kiều Kiều đau đớn nói.

 

Ba tôi lập tức nghiêm khắc nói với tôi: "Noãn Noãn, sau này Kiều Kiều chính là chị gái của con. Sao con có thể đối xử với chị mình như vậy? Có phải từ nhỏ chúng ta đã chiều hư con rồi không? Chuyện xấu xa gì con cũng làm được?"

 

Lúc này mẹ tôi cũng đi tới.

Rõ ràng bà không kích động như ba tôi.

Lâm Kiều Kiều thấy mẹ tôi, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng trách Noãn Noãn. Con biết em ấy chỉ là nhất thời không thể chấp nhận sự xuất hiện của con. Dù sao trước đây trong nhà chỉ có một mình em ấy là con gái. Con có thể hiểu được mà."

 

Kiếp trước chính là nhờ vậy mà Lâm Kiều Kiều đã thành công khiến mẹ tôi nảy sinh hiềm khích với tôi. Cho rằng tôi không có lòng thương người.

 

Sau đó, Lâm Kiều Kiều càng ngày càng vu khống tôi nhiều hơn. Khiến mẹ tôi ngày càng thất vọng về tôi hơn. Từ đó chỉ cưng chiều một mình cô ta.

 

Lần này tôi nghĩ trong lòng: [Xong rồi, xong rồi, mình sắp bị ba mẹ trách phạt rồi.]

[Dù mình có giải thích như thế nào thì họ cũng không nghe. Thôi thì mình không nói còn hơn.]

Tôi thấy ánh mắt mẹ nhìn tôi, có chút áy náy và khổ sở.

Ngay sau đó.

 

"Chát!"

Mẹ tôi tát một cái, đán.h mạnh vào mặt Lâm Kiều Kiều, lập tức khiến cô ta sợ ngây người.
 
Chương 2


2.

Tôi thấy ba tôi cũng đứng đực ra đó. Nhất thời không phản ứng kịp.

Mẹ tôi giận dữ nói: "Vừa nãy tôi nhìn thấy rõ rằng là cô tự ngã xuống. Cô dám ngang nhiên vu khống Noãn Noãn! Trách sao cô bị người nhận nuôi trả về. Đúng là kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng trách!"

 

Việc nhận nuôi Lâm Kiều Kiều, tất nhiên là do ba tôi quyết định.

Ba tôi nói rằng khi đi làm từ thiện ở cô nhi viện, ông ta thấy một cô bé rất đáng thương. Trước đây đã từng được nhận nuôi nhưng bị gia đình đó ngượ.c đãi. Không đành lòng nên muốn đưa cô ta về nhà.

 

Ông ta còn nói rằng trong nhà chỉ có mình tôi là con gái, đưa cô ta về còn có thể làm bạn với tôi.

 

Mẹ tôi không chịu nổi sự nài nỉ của ba tôi nên mới đồng ý.

Ban đầu ba tôi và Lâm Kiều Kiều đã chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ. Kết quả không ngờ ngày đầu tiên đã để lộ nguyên hình.

Rõ ràng vừa nãy ba tôi còn cố ý đứng chắn trước mặt mẹ tôi, chính là lo bà nhìn thấy sự thật.

 

"Con, con …" Lâm Kiều Kiều bị mẹ tôi dọa sợ đến mức không biết làm sao. Chỉ đành cầu cứu ba tôi.

 

Ba tôi vội vàng giải thích: "Kiều Kiều từ nhỏ đã bị ngượ.c đãi nên thiếu cảm giác an toàn, cho nên có thể đã hiểu lầm một số chuyện. Đều là hiểu lầm thôi, em xem em nóng nảy như vậy, sẽ dọa con sợ đấy."

 

Mẹ tôi đang chuẩn bị vạch trần âm mưu của ba tôi.

Bỗng nhiên bà lại nghe thấy tiếng lòng tôi: [Lúc này mà vạch trần ba thì ba sẽ không thừa nhận đâu. Còn rút dây động rừng nữa. Dù sao thì hiện tại ba cũng đang nắm rất nhiều cổ phần công ty.]  

 

Mẹ tôi sửng sốt.

Tôi lại thầm nghĩ: [Hai anh trai chắc chắn cũng sẽ đứng về phía ba. Ngày thường ông ta luôn thể hiện mình là người ba nhân từ, còn mẹ là người mẹ nghiêm khắc. Nếu thực sự xảy ra chuyện thì không chừng hai anh trai còn giúp ông ta.]  

 

Mẹ tôi im lặng, đại khái là thấy tôi nói có lý.

Bà cố gắng đè nén cơn giận của mình, nói với ba tôi và Lâm Kiều Kiều: "Chuyện như thế này, tôi không muốn xảy ra lần nào nữa."

 

Lâm Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, bộ dáng vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như cũ.

 

"Thím Ngô, đưa con bé về phòng." Mẹ tôi trực tiếp ra lệnh.

Thím Ngô vội vàng đưa Lâm Kiều Kiều lên lầu.

 

Ba tôi vốn định giải thích với mẹ tôi. Mục đích tất nhiên là để bà nhanh chóng chấp nhận và yêu quý Lâm Kiều Kiều.

Nhưng lần này, mẹ tôi lại kéo tay tôi, không ngoảnh lại mà đi thẳng lướt qua mặt ba tôi.

Ba tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng chúng tôi.



 

Bình thường chỉ cần ông ta dỗ dành vài câu thì mẹ tôi sẽ vui vẻ trở lại.

Sao giờ lại đột nhiên đối xử với ông ta như vậy?

Tôi quay lại nhìn ông ta, không nhịn được cười lạnh.

Ông ta còn chưa biết rằng những ngày tháng tốt đẹp của mình sắp kết thúc rồi sao?

 

3.

Mẹ đưa tôi về phòng.

Bà nhìn tôi chăm chú: "Noãn Noãn, con nói cho mẹ biết, con có biết gì không? Về chuyện của ba con."

 

Tôi tỏ vẻ ngây thơ, vội lắc đầu: "Con không biết."

 

Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ: [Con không thể nói, nếu nói mẹ sẽ thất vọng.]

[Kiếp trước, khi mình phát hiện ba ngoại tình với một người phụ nữ khác liền nói với mẹ. Thế mà mẹ lại bảo mình còn nhỏ mà đã biết bịa chuyện.]

[Mẹ còn nói mình không có lòng thương người. Bảo rằng ba chỉ mới cưng chiều Kiều Kiều một chút thôi, mà mình đã làm ầm lên.]

[Mình sợ mẹ sẽ không còn yêu mình nữa…]

 

Tôi thấy mắt mẹ tôi đột nhiên ngấn lệ, vẻ mặt đầy đau lòng xen lẫn tia tội lỗi.

 

Bà nói: "Noãn Noãn, con là con gái của mẹ. Cả đời này mẹ yêu con nhất."

 

"Con cũng yêu mẹ nhất." Tôi rất cảm động, nhào vào lòng bà.

 

Mẹ không còn ép tôi nói thêm gì nữa.

Chỉ là sau đó, tôi thấy rõ ràng bà xa lánh ba tôi và Lâm Kiều Kiều.

Mỗi lần Lâm Kiều Kiều chủ động bày tỏ thiện ý với mẹ tôi. Bà đều giả vờ không thấy.

Ba tôi cố ý lấy lòng, mẹ tôi cũng chẳng thèm phản ứng.

Thậm chí, bình thường mẹ tôi cũng không hay đến công ty, nhưng dạo này lại tới liên tục.

Tôi thấy ba tôi và Lâm Kiều Kiều đều có vẻ sốt ruột. Sau bữa tối, họ trốn ở góc lén lút nói chuyện.

 

Lâm Kiều Kiều nói: "Ba, không phải ba nói là bà ta rất dễ lấy lòng á? Nhưng con làm cách nào thì bà ta cũng lạnh nhạt với con. Rốt cuộc là tại sao?"

 

Ba tôi cũng than thở: "Ba cũng không biết tại sao, bà ta như biến thành một người khác vậy. Có lẽ sắp đến thời kỳ mãn kinh nên tính tình không tốt, kệ bà ta đi."

 

"Ngày mai anh hai con sẽ về nhà nghỉ đông. Nó rất ngu ngốc, con lấy lòng nó trước đi."



 

"Dạ." Lâm Kiều Kiều đồng ý.

 

"Con phải nhanh chóng thay thế vị trí của Tống Noãn Noãn ở nhà này. Một khi con trở thành cục cưng của cả nhà. Về sau, chúng ta muốn chiếm đoạt gia sản của nhà này cũng dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó chúng ta có thể đón mẹ con đến hưởng phúc." Ba tôi dặn dò.

 

"Ba yên tâm, Tống Noãn Noãn là đứa ngốc, làm sao có thể là đối thủ của con? Con sẽ nhanh chóng chiếm được tình cảm của mọi người trong nhà." Lâm Kiều Kiều tự tin nói.

 

Kiếp trước đúng là như vậy, tôi không những không đề phòng Lâm Kiều Kiều, mà còn bị ba tôi tẩy não, coi cô ta như chị gái ruộ.t.

 

Nhưng cô ta lại tính kế tôi, khắp nơi vu oan cho tôi, khiến cả nhà đều nghĩ tôi ích kỷ, cuối cùng chỉ cưng chiều một mình cô ta.

Nhưng kiếp này, cô ta sẽ không có số hưởng như vậy!

 

Trưa hôm sau, anh hai tôi về nhà nghỉ đông.

Anh ấy là một chàng béo nặng một trăm ký. Ngày thường không bao giờ vận động, chỉ thích ăn đồ ăn vặt.

 

Anh ấy cũng không học hành gì, ngày nào cũng chỉ chơi game. Còn vào đại học được cũng là nhờ tiề,n của gia đình.

Trong mắt người ngoài, anh hai tôi chính là một kẻ vô dụng.

 

Mẹ tôi cũng không ngờ anh hai tôi lại trở nên như vậy, nhưng trước đây bà thực sự đã dành quá nhiều tâm sức cho việc giáo dục anh cả. Còn anh hai chủ yếu do ba tôi phụ trách.

 

Ba tôi luôn nói với anh hai tôi rằng, trong nhà đã có anh cả gánh vác. Anh ấy chỉ cần làm một phú nhị đại vô lo vô nghĩ là được.

Dần dần, anh hai tôi không còn tẹo ý chí tiến thủ nào. Cả ngày chỉ biết ăn chơi chờ chế.t.

 

"Anh hai."

Lâm Kiều Kiều là người đầu tiên ra đón anh ấy.

Cô ta chủ động đến gần thì thầm bên tai anh hai tôi: "Em nghe ba nói anh thích ăn khoai tây chiên, gà rán, đồ cay và mì ăn liền lắm. Em đã mua sẵn để trong phòng anh rồi, còn mua cả coca anh thích nữa. Đừng nói với mẹ nhé."

 

Tôi thấy được sự vui mừng trong mắt anh hai tôi.

Mẹ tôi không cho phép trong nhà có những thứ này. Mỗi lần về nhà còn kiểm tra cả hành lý anh ấy mang về. Không cho anh ấy có cơ hội ăn những món này.

 

Trước đây đều là ba tôi lén mu.a cho anh ấy, giờ thì đổi thành Lâm Kiều Kiều.

 

Tôi nhận ra rõ ràng anh hai tôi lập tức có thiện cảm với Lâm Kiều Kiều.

Cho đến khi, anh ấy nghe được tiếng lòng tôi.
 
Chương 3


4.

Nhìn cảnh anh hai tôi và Lâm Kiều Kiều thân thiết. Tôi bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: [Anh hai béo thế này rồi, còn ăn mấy đồ ăn vặt này nữa, định làm heo chế.t cả đời sao?]

Tôi thấy khuôn mặt đầy mỡ của anh hai tôi cứng đờ lại.

 

Anh ấy quay đầu, ánh mắt khóa chặt vào tôi, trừng mắt nhìn.

 

[Đến trẻ con ba tuổi còn biết ăn nhiều đồ ăn vặt không tốt. Sao anh ấy không nghĩ xem tại sao ba và Lâm Kiều Kiều lại cho anh ấy ăn mấy thứ này nhỉ?]

 

"Em nói gì đấy?" Anh hai rất tức giận hỏi tôi.

 

"Em có nói gì đâu ạ." Tôi tỏ vẻ vô tội.

 

Anh hai cũng có chút kinh ngạc, vì anh ấy thực sự không thấy tôi mở miệng. Thế nhưng ngay sau đó, anh ấy lại nghe thấy giọng nói của tôi:

[Vẫn đừng nói với anh hai, anh ấy bị ba tôi cố tình nuôi thành đồ vô dụng đi.]

 

Anh hai nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc hơn nữa.

Trong lòng tôi tiếp tục nói: [Nhưng mà, anh hai thực sự sẽ bị un.g th.ư thực quản vì ăn quá nhiều đồ ăn vặt. Đến lúc chế.t gầy chỉ còn da bọc xương.]

 

Mắt anh hai tôi mở to, nhìn tôi không thể tin nổi.

Tôi quay người bước đi, vừa đi vừa nghĩ: [Cứ để anh hai thân thiết với ba và Lâm Kiều Kiều đi. Dù sao thì từ khi có Lâm Kiều Kiều, anh ấy cũng không còn thương mình nữa rồi.]

 

"Noãn Noãn!" Anh hai gọi tôi lại.

 

Tôi quay đầu: "Sao thế anh hai?"

"Anh…" Anh ấy hơi ngập ngừng. Có lẽ vừa thoáng qua một giây anh ấy đã tự hỏi không biết mình có bị ảo giác không.

 

Sau đó nói: "Anh có quà cho em."

 

Trước khi Lâm Kiều Kiều đến nhà này, tôi là cục cưng của cả nhà.

Tất cả mọi người trong nhà đều chiều chuộng tôi, ngay cả anh hai nổi loạn này cũng không ngoại lệ.

 

Tôi chậm rãi đi tới.

Anh hai tôi đưa cho tôi một mô hình: "Thích không?"

 



"Ừ." Tôi gật đầu nhưng không mấy nhiệt tình.

 

Trong lòng lẩm bẩm: [Giờ đối xử với mình tốt như vậy. Chẳng mấy chốc nữa sẽ chỉ đối xử tốt với một mình Lâm Kiều Kiều thôi. Đến cả mô hình này cuối cùng cũng sẽ bị Lâm Kiều Kiều cướ.p mất.]

 

"Sao thế được? Đây là anh hai tặng em mà…" Anh hai tôi vừa mở miệng.

 

Lâm Kiều Kiều đột nhiên chen ngang: "Oa, đẹp quá. Từ bé đến giờ em chưa từng thấy mô hình nào tinh xảo như vậy, giống y hệt thật."

Anh hai tôi có chút không vui nhìn Lâm Kiều Kiều.

 

Vẻ mặt Lâm Kiều Kiều ngời lên sự hâm mộ nói: "Noãn Noãn thật hạnh phúc. Anh hai đối xử với Noãn Noãn thật tốt. Nếu em có thể có một mô hình đẹp như vậy để ôm ngủ cùng, em chắc chắn sẽ là cô gái hạnh phúc nhất thế giới."

Kiếp trước, Lâm Kiều Kiều chính là dùng vẻ ngoài ngây thơ đáng thương như vậy, khiến anh hai tôi rất hào phóng bảo tôi đưa mô hình cho cô ta, nói rằng sau này sẽ mu.a cho tôi một cái khác để đền bù.

 

Mà thực ra, sau khi tôi đưa cho Lâm Kiều Kiều, anh hai tôi cũng không bao giờ mu.a cho tôi cái nào khác nữa.

 

Sự cưng chiều của anh ấy dành cho tôi đều bị Lâm Kiều Kiều cướ.p mất.

Lúc này, tôi không đợi anh hai mở miệng, trực tiếp đưa mô hình cho Lâm Kiều Kiều: "Chị thích thì cứ lấy đi."

 

Trong lòng nghĩ: [Nếu mình không đưa, anh hai cũng sẽ khuyên mình đưa cho cô ta. Mình không muốn làm anh hai khó xử.]

 

Sắc mặt Lâm Kiều Kiều vui mừng: "Thật sao? Cảm ơn Noãn Noãn."

 

Cũng ngay lúc đó, tôi đành chấp nhận số phận mà nghĩ: [Lâm Kiều Kiều sẽ cố tình làm rơi mô hình xuống đất, rồi lại vu oan mình làm vỡ.]

Giống như kiếp trước vậy.

 

Tôi vừa đưa mô hình vào tay cô ta, vừa buông tay ra. Mô hình đã rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng vỡ của đồ sứ.

 

Cùng lúc đó, tiếng khóc của Lâm Kiều Kiều cũng vang lên: "Mô hình đẹp như vậy, sao lại vỡ rồi? Từ bé đến giờ em chỉ mơ ước có được một mô hình như vậy."

 

Vừa khóc vừa chất vấn tôi: "Noãn Noãn, dù em không muốn tặng cho chị thì em cũng không thể làm vỡ nó chứ."

 

Nói xong, lại vội vàng nói với anh hai tôi: "Anh hai, anh đừng trách Noãn Noãn, chắc chắn là do em ấy không cẩn thận."

 

5.

"Tại sao anh phải trách Noãn Noãn?" Anh hai tôi kỳ quái mà nhìn Lâm Kiều Kiều bằng ánh mắt mang theo sự chán ghé.t.

 



Lâm Kiều Kiều có chút ngượng ngùng, cũng có chút không hiểu.

Cô ta nghĩ rằng lúc này anh hai tôi sẽ trách tôi, nói tôi là lòng dạ hẹp hòi.

Vậy mà không ngờ anh hai tôi lại hỏi ngược lại một câu như vậy, khiến lời thoại mà cô ta đã chuẩn bị sẵn không nói ra miệng được.

 

"Cô không đỡ được mô hình là lỗi của cô. Trách thì cũng phải trách cô, tại sao lại trách Noãn Noãn?"

 

"Là, là lúc Noãn Noãn đưa cho em, cố ý ném xuống đất…" Lâm Kiều Kiều nhỏ giọng giải thích, lại vội vàng độ lượng nói, "Không sao, em sẽ không so đo đâu."

 

"Cô còn so đo? Cô có tư cách gì để so đo? Cô làm sai chuyện còn không biết hối cải, còn gây chia rẽ, cô có ý đồ gì?" Giọng anh hai tôi rất lớn.

 

Lâm Kiều Kiều bị anh hai tôi nói đến đỏ cả mặt.

"Ai cho cô vào nhà tôi? Cú.t đi, đến từ đâu thì cú.t về đó. Nhà này không chào đón cô!" Nói rồi, anh hai tôi định kéo tay cô ta lôi đi.

 

Lâm Kiều Kiều bị dọa đến mức khóc òa lên.

Ba tôi vốn định cho Lâm Kiều Kiều không gian để lấy lòng anh hai tôi, nên cố ý không ở phòng khách, mẹ tôi cũng đi làm chưa về.

Lúc này, ba tôi nghe thấy ầm ĩ liền vội vàng đi ra.

 

"Có chuyện gì vậy? Tống Dương Dương, sao con lại đối xử với em gái con như vậy?" Ba tôi nghiêm giọng quát.

 

Anh hai tôi hét vào mặt ba tôi: "Cô ta không phải em gái con. Noãn Noãn mới là em gái con. Cô ta là ba dẫn về đúng không? Vậy ba mau đuổi cô ta đi!"

 

"Con nói bậy bạ gì vậy? Kiều Kiều đến nhà chúng ta thì chính là người nhà chúng. Con đã lớn thế này rồi sao còn không hiểu chuyện như thế?" Ba tôi trách móc, kéo Lâm Kiều Kiều đến bên cạnh:

"Uổng công em gái con còn chuẩn bị đồ ăn vặt cho con. Mạo hiểm bị mẹ con phát hiện mà mu.a về. Vậy mà con lại không biết điều!"

Khi ba tôi nhắc đến đồ ăn vặt, tôi thấy anh hai tôi tức đến mức suýt nghẹt thở.

 

Anh ấy định lớn tiếng cãi nhau với ba tôi nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng lòng tôi: [Nếu mình là anh hai, bây giờ mình sẽ không cãi nhau với ba. Dù sao cãi nhau cũng vô dụng.]

[Ba dẫn Lâm Kiều Kiều về nhà chính là để cướp đoạt gia sản nhà mình, anh hai lúc này nên chuyên tâm phấn đấu, sửa đổi bản thân. Cuối cùng đán.h ba một đòn bất ngờ.]

 

Anh hai tôi khựng lại, những lời định nói ra liền nuốt trở vào.

Anh ấy buông một câu: "Dù sao thì em gái của con chỉ có mình Noãn Noãn."

Nói rồi, anh hai tôi kéo tôi đi.

Để lại ba tôi và Lâm Kiều Kiều nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Tại sao cả nhà chúng tôi đột nhiên trở nên thông minh như vậy? Tại sao bọn họ không thể lừa được chúng tôi nữa?
 
Chương 4


6.

Trở về phòng anh hai.

Anh ấy tức giận ném hết đồ ăn vặt mà Lâm Kiều Kiều chuẩn bị vào thùng rác.

Như thể lại nghĩ đến điều gì đó, anh ấy gỡ cài đặt trò chơi trong điện thoại.

Làm xong tất cả, đột nhiên nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: "Noãn Noãn, trước đây anh có khiến em thất vọng không?"

 

Tôi vội vàng lắc đầu, động viên: "Không có, em biết anh hai giỏi nhất."

 

Trong lòng cũng không quên bổ sung: [Anh hai chỉ bị ba lừ.a thôi, em biết anh rất thông minh. Sau này nhất định sẽ trở thành người rất xuất sắc.]

 

Anh hai tôi cười, trông có vẻ hơi xúc động.

Anh ấy nói: "Noãn Noãn, sau này anh hai nhất định sẽ cố gắng trở thành một người xuất sắc. Không để ai bắ.t nạ.t em nữa, được không?"

 

"Em tin anh hai." Tôi gật đầu cái rụp.

 

Việc đầu tiên anh hai tôi làm sau khi về nhà là đến bện.h viện kiểm tra sức khỏe tổng quát. Sau đó thu.ê huấn luyện viên thể hình riêng và lập ra kế hoạch giả.m cân.

 

Ngoài việc giả.m cân, anh hai tôi còn bắt đầu học lại lần nữa. Thuê gia sư kèm cặp, học lại từ chương trình vỡ lòng.

Cả một kỳ nghỉ đông chỉ toàn học và giả.m cân. Khiến ba tôi và Lâm Kiều Kiều há hốc mồm.

Rõ ràng bọn họ chẳng làm gì cả nhưng từ khi Lâm Kiều Kiều đến nhà này, mẹ tôi và anh hai tôi đều thay đổi?

 

Mẹ tôi vốn không đến công ty, mọi việc trong công ty đều giao cho ba tôi xử lý.

Ba tôi chỉ còn thiếu chút nữa là có thể mu.a chuộ.c được toàn bộ nhân viên. Trở thành người nắm giữ quyền lực thực sự trong công ty.

Kết quả là khi mẹ tôi vừa tới, những cổ đông và nhân viên cấp cao vốn còn đang d.a.o động, tất cả đều không thèm nể mặt ba tôi nữa.

 

Ba tôi tức đến mức muốn phun má.u.

Tôi lại nghe thấy ông ta lén nói chuyện với Lâm Kiều Kiều, lần này rõ ràng là có thêm chút bất mãn với cô ta.

 

"Con làm ăn kiểu gì vậy? Không phải bảo con về đây lấy lòng người nhà này sao? Sao lại khiến mọi chuyện trở nên hỏng bét như thế này? Càng ngày càng xa kế hoạch của ba rồi! Ba còn đưa mẹ con đến đây hưởng phúc thế nào được?" Giọng ba tôi đầy trách móc.

 

"Con cũng không biết nữa. Con đều làm theo những gì ba dạy nhưng họ không tin con …" Lâm Kiều Kiều tủi thân đến mức bật khóc.

 

Ba tôi cũng không biết chỗ nào xảy ra vấn đề.

Ông ta có chút cáu kỉnh, trực tiếp đập vỡ cái bình: "Anh cả con sắp về nhà ăn Tết rồi. Nó tin tưởng và biết ơn ba nhất. Những người khác không cần quan tâm nữa, dù sao cũng chẳng ra gì. Chỉ có anh cả con mới là người thừa kế đã xác định của gia đình này!"

"Dạ, lần này con nhất định sẽ biểu hiện thật tốt. Con nhất định sẽ khiến anh cả thích con." Lâm Kiều Kiều đảm bảo.

Trong lòng cô ta cũng có chút không cam lòng.



Cô ta thấy mình cái gì cũng hơn tôi, biết nịnh nọt hơn tôi, biết thể hiện bản thân hơn tôi, tại sao lại không được cả nhà thích?

 

Kiếp trước, khi tôi bị ba tôi hắt hủi. Cô ta còn vênh váo chế nhạo, nói rằng cô ta chỉ dùng một ngón tay cũng có thể khiến tôi mất đi tất cả.

 

Năm đó, sau khi tôi "ngoài ý muốn" ngã xuống rồi t.ử vong tại chỗ. Mẹ tôi và hai anh trai thực ra cũng rất đau buồn. Chỉ là ít lâu sau, họ đã bị những lời đường mật của Lâm Kiều Kiều làm cho mê muội.

 

Rồi cũng chẳng bao lâu nữa, tất cả bọn họ đều bị ba tôi và Lâm Kiều Kiều giế.t chế.t.

Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, tôi nghiến chặt răng.

 

Lần này, đến lượt ba tôi và Lâm Kiều Kiều phải chịu quả báo rồi!

 

7.

Một tuần trước năm mới, anh cả tôi từ nước ngoài dưỡng thương đã trở về.

Nửa năm trước, xe của anh cả đột nhiên mất phanh. Xảy ra một vụ ta.i nạ.n rất nghiêm trọng.

 

Hôm đó, tôi và mẹ đang đi du lịch nước ngoài, anh hai ở nhà chơi game. Ba tôi là người đầu tiên đến cứu anh cả.

 

Nghe nói hôm đó trời mưa rất to, đường xá sạt lở, xe cứu thương không thể đến hiện trường vụ ta.i nạ.n ngay được.

 

Ba tôi đã cõng anh cả đi mấy cây số, mới đưa được anh ấy lên xe cứu thương. Toàn bộ quá trình còn bị người đi đường quay lại.

 

Tất cả mọi người đều ca ngợi tình cha vĩ đại.

Cả gia đình tôi cũng có tình cảm sâu sắc hơn với ông ta.

 

Tuy nhiên, sự thật là vụ ta.i nạn xe hơi đó là do ba tôi thu.ê người gây ra. Vì anh cả tôi là người thừa kế gia sản, nên ba tôi muốn anh cả tôi "xuống sàn" sớm một chút.

 

Nếu anh cả tôi chế.t, anh hai tôi lại là một kẻ vô dụng. Vậy thì chỉ còn lại một mình tôi.

 

Trong mắt ba tôi, tôi rất dễ đối phó. Chỉ cần để Lâm Kiều Kiều vào nhà thay thế vị trí của tôi là được.

 

Như vậy, cuối cùng gia sản này sẽ thuận theo tự nhiên trở thành vật trong túi của hai cha con họ.

 

Tuy nhiên, điều bất ngờ là, sau vụ ta.i nạn, anh cả không chế.t ngay tại chỗ, ba tôi vốn không muốn cứu anh ấy nhưng bị người qua đường chụp ảnh lại. Ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể diễn một màn kịch tình cảm nặng sâu.

 

Anh cả tôi được đưa vào bện.h viện cấp cứu, cuối cùng may mắn giữ được mạng nhưng đôi chân lại bị tàn tật.



 

Ba tôi đề nghị anh cả tôi ra nước ngoài tiếp tục điều trị. Ông ta nói rằng thiết bị y tế ở nước ngoài tiên tiến hơn, có thể giúp anh ấy phục hồi chức năng.

Ông ta còn tích cực giúp anh ấy liên lạc với bện.h viện tư tốt nhất.

 

Kết quả có thể đoán trước được, nửa năm trôi qua, đôi chân của anh cả không hề có chút tiến triển nào.

"Anh cả, cuối cùng anh cũng về rồi, em rất muốn gặp anh."

 

Lâm Kiều Kiều chạy đến trước mặt anh cả. Cười như một con bướm hoa.

 

Cô ta nói: "Trước đây, em vẫn luôn nghe ba kể về anh. Nói anh chín chắn, đĩnh đạc lại tuấn tú. Quả nhiên là danh bất hư truyền, anh còn trẻ hơn và đẹp trai hơn em tưởng tượng nhiều."

 

Anh cả tôi vì đôi chân tàn tật mà trở nên rất tự ti, thậm chí có chút tự kỷ.

Có một đoạn thời gian, tôi và mẹ thường xuyên bay ra nước ngoài thăm anh cả nhưng đều bị anh ấy đuổi ra ngoài. Anh cả không muốn gặp bất kỳ ai, ngoài ba tôi.

 

Đến cuối cùng, chúng tôi cũng không dám đi thăm anh ấy nữa.

Bây giờ Lâm Kiều Kiều chủ động như vậy, rõ ràng khiến anh cả rất không thoải mái nhưng lại không thể từ chối sự nhiệt tình của cô ta được.

 

Trong mắt cô ta đều là vẻ vui mừng khi gặp anh ấy: "Anh cả, anh ngồi máy bay lâu như vậy có mệt không? Để em bóp vai cho anh nhé."

 

Nói xong, cô ta rất tích cực bóp vai cho anh ấy, còn liên tục hỏi: "Anh cả, có thoải mái không? Biết anh sắp về, em đã cố ý đi học mát-xa đó."

 

"Thầy mát-xa còn dạy em cách mát-xa chân để giúp khí huyết lưu thông. Sau này anh về rồi, em sẽ mát-xa cho anh mỗi ngày nhé?"

 

Tôi thấy anh cả có vẻ hơi ngượng ngùng nhưng cuối cùng vẫn vui vẻ chấp nhận.

Lần này tôi không có cảm xúc gì.

Cứ để Lâm Kiều Kiều đắc ý trước đi.

Có câu nói rất hay, trèo càng cao thì ngã càng đau.

Không cho bọn họ một chút ngọt ngào, thì làm sao có thể khiến bọn họ tức điê.n lên được?

 

Sau đó, Lâm Kiều Kiều nhanh chóng lấy được lòng của anh cả.

Cô ta vốn còn có chút hoài nghi bản thân nhưng từ sau khi được anh cả chấp nhận. Cả người cô ta như con chim công xòe đuôi, ở trong nhà liền trở nên hoạt bát hơn hẳn.

 

Ba tôi cũng rất vui mừng.

Ông ta đã dày công bồi dưỡng đứa con gái này nhiều năm như vậy, làm sao có thể không có chút tác dụng nào được?

Làm sao có thể để cô ta còn không bằng cả tôi?

Vì vậy, bọn họ bắt đầu tung đò.n quyết định.
 
Chương 5


8.

Sinh nhật lần thứ mười lăm của Lâm Kiều Kiều được tổ chức trước năm mới hai ngày.

Ba tôi muốn chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật long trọng cho cô ta ngay tại nhà. Mời tất cả họ hàng và bạn bè đến, cũng coi như chính thức giới thiệu cô con gái này với mọi người.

 

Mẹ tôi không đồng ý.

Bây giờ bà không có chút thiện cảm nào với Lâm Kiều Kiều, thậm chí còn rất á.c cảm.

 

Dù sao thì cũng chẳng ai có thể cam tâm tình nguyện nuôi con riêng của chồng mình.

 

Để không làm hỏng chuyện, mẹ tôi đành nhịn.

Tuy nhiên, mẹ tôi không tham gia vào việc chuẩn bị tiệc sinh nhật lần này của Lâm Kiều Kiều. Bà giao hết cho ba tôi, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Tất nhiên ba tôi rất vui vẻ.

 

Ông ta đã vì chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật này mà mời rất nhiều người đến nhà.

Vì vậy, vào ngày sinh nhật của Lâm Kiều Kiều, có rất đông khách khứa.

 

Hầu như đều những người thân và bạn bè quan trọng đến dự.

Ngôi biệt thự rộng lớn trở nên vô cùng náo nhiệt.

Lâm Kiều Kiều mặc một chiếc váy màu hồng rất đẹp. Đi bên cạnh ba tôi.



Ba tôi thì nhiệt tình giới thiệu Lâm Kiều Kiều với mọi người.

Mẹ tôi không chịu được, lấy cớ có việc rồi về phòng.

 

Anh hai thì căn bản không xuống lầu, lý do là anh ấy phải học bài.

 

Chỉ có anh cả, từ sau vụ ta.i nạn khiến chân bị tàn phế, chưa từng tham gia tiệc tùng nhưng vì Lâm Kiều Kiều mà vẫn xuất hiện ở đại sảnh.

 

Lâm Kiều Kiều đi theo ba tôi một vòng, rồi xuất hiện trước mặt tôi.

Lúc đó tôi đang một mình ở khu đồ ngọt để ăn bánh.

 

Cô ta cười híp mắt nói: "Noãn Noãn, chiếc vòng cổ này là anh cả tặng cho chị đó. Nghe nói rất đắ.t, chị rất thích, em thấy có đẹp không?"

 

Lâm Kiều Kiều xoay mấy vòng trước mặt tôi, cố ý khoe khoang.

 

Kiếp trước cũng vậy.

Cô ta dùng cách này để khiến tôi căm ghét cô ta, sau đó biến mình thành người yếu đuối, bất lực.

 

Kiếp trước tôi thực sự trúng kế của cô ta. Cùng cô ta làm ầm ĩ lên rất khó coi.

Khiến cho cả gia đình, thậm chí tất cả những người đến dự tiệc đều chỉ trích tôi là không hiểu chuyện.

 



Lần này, tôi chẳng buồn để ý đến cô ta, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Đẹp thật, rất hợp với chị."

 

"Em có ghen tị không?" Thấy tôi không mắc mưu, Lâm Kiều Kiều tiếp tục gây chuyện.

 

"Không ghen tị." Tôi trả lời rất thoải mái: "Trước đây anh cả đã mu.a rất nhiều váy đẹp cho tôi. Hôm nay là sinh nhật chị, anh ấy mua cho chị một chiếc, có gì mà phải ghen tị?"

 

"Chị cứ tưởng em sẽ không vui. Trước đây chị nghe nói em rất thân với anh cả. Mấy ngày nay, để chị có thể hòa nhập với gia đình này, anh cả dành nhiều thời gian cho chị hơn. Chị sợ em sẽ hờn giận."

 

"May mà em không như vậy, là chị hiểu lầm em rồi. Em cũng không dựa dẫm vào anh cả nhiều như chị."

Lúc này, anh cả vừa khéo đẩy xe lăn tới.

Không biết mấy ngày nay Lâm Kiều Kiều đã nói gì với anh cả.

Tóm lại là thái độ của anh cả rất rõ ràng là muốn bênh vực cô ta.

 

Lúc này nhìn thấy chúng tôi đứng chung một chỗ. Anh ấy sợ tôi bắ.t nạ.t Lâm Kiều Kiều, nên chủ động tới.

 

Tất nhiên Lâm Kiều Kiều cũng nhìn thấy, những lời này cô ta cố ý nói cho anh cả nghe.

Cô ta muốn nói với anh ấy rằng, tình cảm của tôi dành cho anh cả không sâu đậm bằng cô ta.

 

"Không phải ba nói chị mới đến nhà này nên không quen thuộc. Cho nên bảo chúng em chăm sóc chị nhiều hơn sao? Chẳng lẽ em phải giống chị, được voi đòi tiên, luôn chiếm lấy anh cả hả?" Tôi giả vờ khó hiểu hỏi cô ta.
 
Chương 6


9.

Lâm Kiều Kiều bị tôi nói cho có chút bối rối.

Tuy vậy, chỉ một giây sau, cô ta lập tức trở nên mặt dày, bắt đầu vu oan cho tôi: "Em đang trách chị độ.c chiếm anh cả sao? Nhưng vừa rồi em nói là không để ý mà."

Nói rồi, nước mắt cô ta cứ như không cần tiề.n mà điê.n cuồng rơi xuống.

Người không biết còn tưởng tôi đã làm gì cô ta rồi.

 

Anh cả tôi thấy Lâm Kiều Kiều khóc dữ dội như thế, giọng có chút trầm xuống: "Có chuyện gì vậy?"

 

"Không, không có gì." Lâm Kiều Kiều đáng thương nói: "Sau này em nhất định sẽ chú ý chừng mực. Noãn Noãn, em đừng giận được không? Chị đến nhà này là để hòa nhập với mọi người, chứ không phải đến để phá hoại gia đình em đâu."

 

Mặc dù đã là lần thứ hai nghe thấy, tôi vẫn không nhịn được bật cười.

Lâm Kiều Kiều phải vô liêm sỉ đến mức nào mới có thể nói ra những lời trơ trẽn như vậy?

 

"Noãn Noãn!"

Anh cả nhìn thấy nụ cười chế giễu trên khóe môi tôi, sắc mặt lại càng đen thêm.

Thậm chí anh ấy còn không thèm hỏi đầu đuôi câu chuyện, trực tiếp đứng về phía cô ả: "Kiều Kiều mới đến nhà này, cái gì cũng không quen. Mẹ và em hai lại không quan tâm đến. Em là em gái thì không thể chăm sóc cô ấy nhiều hơn sao?"



 

"Anh cả thật sự cho rằng em nên chăm sóc cô ta sao?" Tôi nghiêm túc hỏi anh ấy.

 

"Chẳng lẽ không nên?" Anh cả hỏi ngược lại: "Từ nhỏ đến lớn em đều được cả nhà chiều chuộng, không biết nhường nhịn là gì. Vừa khéo, sau khi Kiều Kiều đến, em cũng nên học cách hòa đồng với bạn bè cùng trang lứa."

 

Nói rồi, anh cả tôi định dắt Lâm Kiều Kiều đi về một hướng khác, để mặc tôi một mình trong phòng tiệc.

 

Tuy rằng kiếp trước tôi đã từng trải qua một lần, thế nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Tôi cố nhịn xúc động, dù sao thì vở kịch hay vẫn còn ở phía sau.

Tôi nhìn anh cả dắt Lâm Kiều Kiều định rời đi.

Vừa đi được hai bước, chiếc váy hồng trên người Lâm Kiều Kiều đột nhiên phát ra tiếng "xoạt" rồi rách toạc.

Phần tà váy phía sau rất dài, rất dễ bị dẫm phải.

Nhưng tôi không dẫm.

Là Lâm Kiều Kiều thừa dịp anh cả không chú ý. Cố tình tự giẫm rách váy của mình.

Khi anh cả tôi quay đầu lại, cô ta lập tức rụt chân lại. Sau đó ôm chặt lấy chiếc váy bị rách khiến phần n.g.ự.c hơi trễ xuống, cả người trông vô cùng suy sụp. Cô ta không nhịn được hét lớn chất vấn tôi: "Noãn Noãn, sao em có thể đối xử với chị như vậy?"

 

Vừa nãy, chỉ có anh cả tôi chú ý đến màn đấu khẩu nhỏ giữa tôi và Lâm Kiều Kiều.



Có lẽ còn có cả ba tôi nữa.

Tối nay, ba tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Lúc này, vì tiếng hét của Lâm Kiều Kiều, mọi người trong phòng tiệc đều bị thu hút.

Lâm Kiều Kiều trông càng đáng thương hơn, còn vô cùng xấu hổ.

Anh cả tôi vội vàng cởi áo vest trên người đưa cho Lâm Kiều Kiều.

Lâm Kiều Kiều tủi thân nhận lấy, quấn chặt quanh người, trông giống như một chú chim nhỏ, làm người thương tiếc.

"Có chuyện gì vậy?" Lúc này, ba tôi cũng đi tới.

"Con, con …" Lâm Kiều Kiều run rẩy, trước mặt nhiều người như vậy, không dám nói gì.

 

"Tống Huy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" ba tôi hỏi anh cả tôi.

Anh cả tôi nói thẳng, không cho tôi chút thể diện nào, trực tiếp đổ tội cho tôi: "Noãn Noãn giẫm rách váy của Kiều Kiều."

 

"Noãn Noãn, sao con có thể đối xử với chị như vậy? Hôm nay là sinh nhật của chị, con không thể bớt ghen tị sao? Chị đã mười lăm năm rồi, chưa từng có một bữa tiệc sinh nhật tử tế nào!"

 

Không có một bữa tiệc sinh nhật tử tế nào?

Vậy thì mười lăm năm nay, ông ta đều là ăn mừng sinh nhật với con ch.ó của mình sao?
 
Chương 7


10

Lúc này trong đại sảnh, bắt đầu có những tiếng bàn tán xôn xao:

"Noãn Noãn thật sự là được cưng chiều đến hư rồi à? Sao có thể khiến Lâm Kiều Kiều khó xử trước mặt nhiều người như vậy chứ?"

 

"Dù sao thì Lâm Kiều Kiều đã bước vào cửa nhà này thì chính là con gái nhà họ rồi. Sao Noãn Noãn có thể không biết chừng mực như vậy?"

 

"Tôi nghe nói đứa nhỏ Lâm Kiều Kiều này rất đáng thương. Noãn Noãn thật sự không có chút đồng cảm nào hay sao."

 

Tất cả mọi người đều chỉ trích tôi.

Tôi nhìn thấy trong mắt ba tôi và Lâm Kiều Kiều đều không giấu được ý cười đắc ý.

 

Họ cho rằng, kế hoạch của mình sắp thành công rồi.

Tôi không vội không vàng bắt đầu truyền tải tiếng lòng của mình cho anh cả: [Bây giờ mình có giải thích thế nào cũng vô dụng rồi đúng không? Ngay cả anh cả mà mình yêu quý nhất cũng cho rằng mình cố ý giẫm lên váy của Lâm Kiều Kiều.]

 

Tôi thấy anh cả hơi khựng lại. Rõ ràng anh ấy có chút khó hiểu. Tại sao không thấy tôi nói chuyện nhưng lại nghe thấy giọng nói của tôi?

 

Tôi lại tiếp tục nói: [Thật ra, mình bị oan cũng không sao nhưng mình thực sự không muốn nhìn anh cả bị ba lừ.a gạ.t, không hay biết chuyện gì hết.]

 

[Nếu anh ấy biết chân mình là do ba thu.ê người đụng trúng. Liệu có buồn lắm không? Anh ấy yêu ba đến vậy cơ mà!]

 

[Mình không muốn anh cả đau lòng.]



 

Anh cả ngồi trên xe lăn, rõ ràng biến sắc.

Anh ấy nắm chặt hai bên tay vịn của xe lăn. Tức giận đến nỗi cả người run rẩy.

 

Lâm Kiều Kiều và anh cả đang ở rất gần nhau.

Cô ta lập tức cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của anh ấy. Khóe miệng cô ta không kìm được mà thiếu chút bật cười lên.

 

Cô ta tưởng rằng anh cả tôi đang bênh vực kẻ yếu. Sự tức giận kia là dành cho tôi.

 

Lâm Kiều Kiều có lẽ cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vội vàng lên tiếng: "Noãn Noãn, nếu em không thích chị như vậy, thì chị sẽ rời khỏi nhà."

 

"Chị có thể đến nơi này, tận hưởng hạnh phúc trong suốt một tháng qua. Có ba mẹ, có anh trai và có cả em gái. Chị đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Chị không dám cầu mong gì hơn nữa. Cũng chẳng muốn làm Noãn Noãn không vui."

 

"Em mà không vui, thì dù chị có thích ngôi nhà này đến mấy, chị cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc."

 

Những lời nói “xuất phát từ tận đáy lòng” của Lâm Kiều Kiều ngay lập tức đã khiến mọi người cảm động.

 

Vì cô ta, những người thân thích trong nhà bắt đầu thi nhau chỉ trích tôi: "Noãn Noãn, sao cháu không hiểu chuyện như thế. Kiều Kiều đã suy nghĩ cho cháu như vậy, sao cháu không thử sống hòa thuận với con bé?"

 

"Nghe lời dì họ. Mau tới xin lỗi Kiều Kiều đi, đừng ngang bướng nữa."

 

"Kiều Kiều tốt bụng như thế. Cháu có một người chị như vậy là phúc của cháu. Nhanh xin lỗi chị cháu đi, đừng làm chị cháu buồn."



 

Lâm Kiều Kiều thấy nhiều người đứng về phía mình, liền tự tin hơn hẳn. Cô ta nói: "Mọi người đừng làm khó Noãn Noãn nữa, cháu không muốn em ấy buồn đâu. Cháu ở nhà này…"

 

Cô ta dừng lại một chút, có vẻ hơi buồn. Một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Vốn dĩ chỉ là con nuôi,  thực chất cũng không thuộc về gia đình này. Mọi người đừng trách Noãn Noãn nữa, em ấy không thích cháu, cháu nên đi."

 

"Khi ba vừa đưa con về nhà, thì con đã là một phần của gia đình này rồi." Ba tôi vẻ mặt kiên định nói, cùng Lâm Kiều Kiều diễn trò cực kỳ ăn ý.

 

"Con không thuộc về gia đình này." Lâm Kiều Kiều đau khổ nói: "Con không có gì cả, con chưa đóng góp được gì cho gia đình."

 

"Sao con lại không tự tin như vậy?" Ba tôi bất lực nói.

 

"Ba, làm phiền ba tối nay đưa con về cô nhi viện đi. Đó mới là nơi con nên thuộc về."

 

"Ba phải làm sao mới có thể chứng minh được rằng con có địa vị và danh phận trong gia đình này? Ba phải làm sao mới có thể khiến con cảm nhận được rằng cả gia đình chúng ta đều chào đón con?"

 

Trông ba tôi rất sốt ruột, tỏ vẻ lo lắng rất muốn giữ Lâm Kiều Kiều lại nhưng chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn, y hệt con kiến đang cuống cuồng bò trên chảo nóng.

 

Nếu như tôi không đích thân trải qua một đời thì cũng sẽ bị ông ta lừa.

Ba tôi không đi đóng phim, đúng thật là đáng tiếc.

 

Hơn mười năm nay, ông ta diễn trong nhà họ Tống chúng tôi mà không hề có một chút sơ hở nào.
 
Chương 8


11.

Ba tôi thực ra không phải là ba ruột của tôi.

Ba ruột của tôi đã qua đời vì một ta.i nạn khi tôi chưa đầy một tuổi. Khi ấy ông ta chỉ là gã quản lý quèn trong công ty của mẹ tôi.

 

Lúc biết tin mẹ tôi mất chồng. Ông ta đã nhiệt tình theo đuổi bà.

Trước đó, mẹ tôi không hề để ý đến ông ta. Bà vốn có tình cảm rất sâu đậm với ba ruột của tôi.

Nhưng bà không thể ngờ được ông ta lại bắt đầu từ tôi và hai anh trai tôi.

 

Ông ta đối xử với chúng tôi rất tốt, tốt đến mức tôi, hai anh trai và cả mẹ tôi đều cảm thấy bất ngờ.

Lúc tôi ba tuổi, bị sốt rất cao.

Khi ba ruột tôi mất mẹ tôi phải một mình chống đỡ công ty. Hôm đó lại vừa hay có chuyện gấp nên bắt buộc phải đến công ty. Cho nên tối hôm đó, chính ông ta là người đã chủ động nhận việc đưa tôi tới bện.h viện.

 

Xong việc, thời điểm mẹ tôi đến bện.h viện liền nhìn thấy ông ta đang ôm tôi ngủ trên giường bện.h.

 

Sau hai năm, cuối cùng bà cũng bị ông ta làm cảm động.

 

Những người thân xung quanh, bao gồm cả họ hàng bên nội của tôi, đều khuyên mẹ tôi nên chấp nhận ông ta.

 

Cuối cùng, bà cũng gỡ bỏ phòng bị và kết hôn lần nữa.

Khi kết hôn, ông ta còn thề ngay trước mặt mọi người rằng sẽ yêu mẹ tôi suốt đời, sẽ chăm sóc tôi và hai anh trai cả đời và cả đời này ông ta chỉ có ba đứa con là chúng tôi.

 

Ông ta ‘nói được làm được’. Hơn mười năm qua không sinh thêm đứa con nào với mẹ tôi.

Thực ra có một thời gian, mẹ tôi đã có ý định sinh con cho ông ta. Gia đình vốn đã khá giả, nuôi thêm mấy đứa nhỏ nữa cũng không sao. Vốn là muốn để lại cho ông ta một đứa con nối dõi.

 

Tuy nhiên, ba tôi lại không đồng ý. Ông ta nói rằng ba đứa nhỏ của mẹ cũng chính là con ruột thịt của ông ta. Như thế đã thỏa mãn rồi.

 

Thấy ông ta kiên quyết như vậy, mẹ tôi cũng không ép buộc nữa nhưng rõ ràng là tình cảm của bà dành cho ông ta ngày càng sâu đậm.

Sau đó, tôi và hai anh trai tôi đều đổi cách xưng hô và gọi ông ta là ba.

 

Trong cảm nhận của người ngoài, ba tôi là người si tình và vĩ đại.

 

Nhưng không ai ngờ rằng, tất cả những điều này đều là âm mưu và thủ đoạn của ba tôi.

 

Ông ta không sinh con với mẹ tôi là vì ông ta đã có con gái với mối tình đầu của mình. Vả lại ông ta cũng không muốn vì đứa trẻ mà có bất kỳ ràng buộc nào với mẹ tôi. Ngay từ đầu ông ta đã muốn phá hủy gia đình tôi.

 



Ở kiếp trước, ông ta thực sự đã làm được điều đó.

Ông ta cướ.p mất công ty của mẹ tôi, còn buộc bà phải nhảy lầu t.ự t*. Ông ta để anh cả của tôi ở nước ngoài phải tự lo thân mình với đôi chân tàn tật. Ông ta nhẫn tâm nhìn anh hai của tôi bị bện.h tật hành hạ đến chế.t. Ông ta đẩy tôi từ trên sân thượng xuống để tôi phải chế.t không nhắm mắt.

 

Ông ta dẫn theo ả nhân tình và đứa con gái rượ.u của mình là Lâm Kiều Kiều ngang nhiên hưởng thụ mọi thứ của nhà họ Tống chúng tôi.

 

Lúc này, đột nhiên có người trong đại sảnh hô lên: "Thế không phải rất đơn giản sao? Lâm Kiều Kiều không có cảm giác an toàn trong gia đình này. Nếu anh muốn cho con bé cảm giác an toàn, vậy bây giờ anh tặng cổ phần của Tống thị cho con bé đi. Một khi đã có cổ phần, thì ai còn có thể nói con bé không phải là người nhà họ Tống?"

 

Người nói chuyện là họ hàng của mẹ tôi. Thế nhưng đã sớm bị ba tôi mu.a chuộc.

Mà lý do ông ta dùng cách này cũng là vì đã từng thành công một lần.

Năm đó, để ‘chia sẻ gánh nặng’ với mẹ tôi, ba tôi đã trở thành lãnh đạo cấp cao của công ty. Thế nhưng, vì không đủ năng lực nên bị mọi người chỉ trích. Tất nhiên đây đều là do ông ta tự biên tự diễn chịu khổ nhục kế để khiến mẹ tôi chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần cho mình.

Bây giờ, ông ta lại muốn dùng lại cách cũ này.

 

"Con không thể nhận đâu, con không thể nhận được…" Lâm Kiều Kiều vội vàng từ chối, vẻ mặt vừa vội vừa ấm ức.

 

12.

Kiếp trước, số cổ phần này là do mẹ tôi cho.

Mẹ tôi thương Lâm Kiều Kiều nên đã cho cô ta mười phần trăm cổ phần.

Khi đó, bà chỉ có trên tay ba mươi phần trăm cổ phần. Sau khi cho Lâm Kiều Kiều thì chỉ còn hai mươi phần trăm.

 

Số cổ phần còn lại, anh cả tôi nắm giữ hai mươi phần trăm, ba tôi nắm giữ hai mươi phần trăm và ba mươi phần trăm còn lại phân bổ cho các cổ đông khác.

 

Ba tôi đã lợi dụng hai mươi phần trăm cổ phần của mình và mười phần trăm của Lâm Kiều Kiều và âm thầm mu.a lại một số cổ phần của các cổ đông khác. Không chỉ thế, còn bày mưu tính kế để anh cả tôi góp thêm mười phần trăm. Ông ta thành công trở thành cổ đông lớn nhất của Tống thị.

 

Lần này, mẹ tôi không có ở đây nữa.

Tôi thấy ông ta nhìn về phía anh cả.

 

Lên tiếng: "Tống Huy, ba chưa bao giờ cầu xin con bất cứ điều gì. Con cũng biết số cổ phần ba đang giữ là tiền đề để giúp mẹ con gánh vác công việc tốt hơn. Hiện tại con đang dưỡng bện.h chưa cần đi làm. Tạm thời, con đưa mười phần trăm cho Lâm Kiều Kiều, sau này ba sẽ tìm cách bù lại phần này cho con."

 

Ba tôi nói rất hùng hồn.

Ông ta không nghĩ rằng anh cả sẽ từ chối mình.

Sao có thể từ chối được chứ?

Vừa rồi, anh cả còn vì bênh vực Lâm Kiều Kiều mà làm tôi mất mặt trước mọi người.

 

Lúc này, nếu anh ấy cho Lâm Kiều Kiều cổ phần, thì chính là giáng cho tôi một bài học tốt nhất.

Ông ta cho rằng anh cả tôi không thể từ chối mình.



 

Nhưng ông ta không nhận ra rằng mẹ tôi và anh hai đã xuống lầu.

Có lẽ là người làm đã báo cho mẹ tôi và anh hai. Sợ tôi bị bắt nạt nên hai người đã vội vàng chạy xuống đây.

 

Thế nên, vào lúc này, cả nhà đều nghe thấy tiếng lòng của tôi: [Nếu anh cả đưa cổ phần cho Lâm Kiều Kiều rồi thì ông ta sẽ tiến thêm một bước nữa trong việc cướ.p đoạt gia sản của nhà mình.]

 

[Thật ra chân của anh cả không phải là không chữa được, mà là do ông ta cố tình không tận tình chạy chữa cho anh ấy. Bác sĩ ở nước ngoài cũng là do ông ta cố ý sắp xếp.]

 

[Thật rắc rối mà. Nếu để mọi người biết rằng tất cả những gì ông ta làm chỉ để cưới thanh mai trúc mã của mình, thì gia đình này có tan vỡ hay không?]

 

Tôi thấy ánh mắt của cả nhà nhìn ba tôi đã hoàn toàn thay đổi.

 

Anh cả tôi tức giận đến mức tóc cũng muốn bốc khói.

Lúc này, Lâm Kiều Kiều vẫn cố giả bộ từ chối ở trước mặt anh cả. Cô ta làm nũng: "Ba, con không cần đâu. Sao con có thể lấy cổ phần của anh cả chứ? Anh cả, anh đừng nghe lời ba, em không phải là người không hiểu chuyện như vậy đâu…"

 

Nói rồi, cô ta còn chủ động đưa tay ra kéo cánh tay anh cả tôi, muốn làm nũng lấy lòng.

 

Kết quả là, vừa mới chạm vào anh cả, đã nghe thấy một tiếng "bịch".

 

Cả người cô ta vô cùng chật vật bị anh cả tôi đẩy ngã xuống đất. Khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Ngay cả Lâm Kiều Kiều cũng sốc đến mức quên cả kêu đau.

 

Ba tôi là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta không thể tin được: "Tống Huy, con đang làm gì vậy? Sao con có thể đối xử với Kiều Kiều như vậy? Con bị làm sao thế hả?"

"Ha!!!" Anh cả cười lạnh.

 

Ánh mắt nhìn ba tôi như đang muốn giế.t ông ta vậy.

 

Kiếp trước, sau khi chế.t, tôi trở thành linh hồn đi theo ông ta. Đến lúc biết được sự thật, tôi cũng hận không thể cắn chế.t gã.  

 

Nhưng tôi không cắn được.

Tôi ép mình phải bình tĩnh lại, nghĩ rằng: [Bây giờ anh cả không có bằng chứng để buộc tội ông ta. Chắc chắn sẽ không có ai tin, ngược lại còn khiến cả nhà mình bị mang tiếng xấu. Bị cho là cả nhà hùa nhau bắt nạt Lâm Kiều Kiều.]

 

[Ông ta và Lâm Kiều Kiều sẽ khiến cả nhà mình bị rèm pha, không đáng.]

 

[Nhà mình có camera, chỉ cần trích xuất camera là biết được Lâm Kiều Kiều có vu oan cho mình hay không thôi.]
 
Chương 9


13.

Tôi thấy anh cả đang cố gắng kiềm chế bản thân.

 

Ba tôi vẫn đang oán trách anh ấy, nói rằng sau vụ ta.i nạn xe, tính tình đã bị thay đổi. Những người khác cũng thấy lời ba tôi nói có lý, nên đều đứng về phía ông ta.

Cho đến khi anh cả tôi ra lệnh: "Thím Ngô, đi lấy video của camera giám sát ở sảnh tới đây."

 

Khi Lâm Kiều Kiều nghe thấy camera giám sát, cả người cô ta bắt đầu hoảng sợ.

Cô ta lo lắng nhìn về phía ba tôi.

 

Ba tôi cũng có chút hoảng loạn, ông ta vội nói: "Con lấy video camera giám sát ra làm gì?"

 

Anh cả không trả lời ông ta.

 

Ba tôi gầm lên với thím Ngô: "Không cần lấy camera giám sát ra…"

 

"Trong nhà này tôi là người quyết định!" Mẹ tôi lên tiếng, khí thế rất mạnh mẽ, khiến người ta không khỏi rùng mình: "Thím Ngô, đi lấy video camera giám sát đi."

 

"Vâng."

 

Lâm Kiều Kiều thấy mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa, liền vội vàng đứng dậy từ sàn nhà: "Vì sao anh cả không chào đón em? Nếu cả nhà đều không chào đón em, vậy thì em đi. Em đi ngay…"

 

"Trước khi chứng minh được sự trong sạch cho em gái tôi, không ai được phép rời khỏi đây!" Anh cả tôi quát lớn.

 

Mặc dù bây giờ đôi chân đã tàn tật nhưng dù sao anh ấy cũng là người thừa kế do chính mẹ tôi đào tạo. Khí thế cũng không thua kém gì bà.



Chỉ là ta.i nạn kia đã khiến anh ấy trở nên suy sụp suốt một thời gian dài.

 

Lâm Kiều Kiều không dám nói gì nữa.

Ba tôi định mở miệng nói vài lần nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

 

Video camera giám sát được mở ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng chính Lâm Kiều Kiều cố ý giẫm hỏng váy của mình, sau đó còn vu oan cho tôi.

 

Dư luận lập tức đảo chiều.

 

Lúc này, Lâm Kiều Kiều không bị chế.t chìm trong nước bọt còn là may.

Dù da mặt có dày đến đâu thì cũng phải xấu hổ đến chế.t.

 

"Đuổi cô ta đi!" Mẹ tôi cũng tỉnh táo hơn: "Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa!"

 

"Không, tôi không đi…" Khi nghe nói sẽ đuổi mình đi, cả người Lâm Kiều Kiều không bình tĩnh nổi.

Cô ta mới chuyển đến ngôi nhà đẹp đẽ này. Mới có được thân phận là tiểu thư nhà họ Tống. Cô ta không muốn rời đi.

 

Nói cũng phải, mấy năm gần đây, ba tôi vì sợ để lộ sơ hở nên không dám cho Lâm Kiều Kiều và mẹ cô ta quá nhiều thứ.

Những gì Lâm Kiều Kiều hưởng thụ trong nhà tôi hiện tại hoàn toàn khác xa so với những gì cô ta hưởng thụ khi sống với mẹ r.uột mình.

 

"Con sẽ không bao giờ như vậy nữa. Con sẽ không bao giờ như vậy nữa. Mẹ, mẹ cho con thêm cơ hội nữa được không?" Lâm Kiều Kiều khóc lóc thảm thiết.

 

Nếu không phải mọi người đều nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, thì có lẽ cô ta đã lừ.a được tất cả rồi.

 



Mẹ tôi thậm chí còn không thèm nhìn cô ta: "Đuổi đi, đừng làm bẩn nhà này."

 

"Ba, ba ơi…" Lâm Kiều Kiều lại cầu xin ba tôi.

 

Ba tôi đương nhiên không ngu.

Ông ta biết Lâm Kiều Kiều đã vô dụng rồi, nên đã dứt khoát cắ.t đứ.t quan hệ với cô ta: "Ba không ngờ con lại là loại người như vậy. Là ba đã nhìn nhầm con rồi, bây giờ ba sẽ đưa con đi ngay."

 

Nói rồi, ông ta lại an ủi mẹ tôi: "Anh không ngờ cô ta lại giả tạo đến vậy. Anh sẽ đưa cô ta đi, em đừng giận."

 

Mẹ tôi cười khẩy.

Bây giờ nhìn ba tôi chẳng khác gì nhìn một tên hề đang nhảy nhót.

 

Ba tôi tưởng mẹ tôi còn đang tức giận nên cũng không nghĩ nhiều. Ông ta kéo Lâm Kiều Kiều bỏ đi.

 

Mặc dù ba tôi rất yêu mối tình đầu của mình, cũng rất yêu đứa con ruộ.t này. Song, ông ta lại coi trọng tiề.n bạ.c hơn.

Nếu không, ông ta đã không vì tiề.n mà bỏ vợ bỏ con.

 

Vì vậy, lần này Lâm Kiều Kiều bị đuổi ra khỏi nhà thì sẽ không có ngày tháng tốt đẹp gì.

 

Chắc chắn ba tôi sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ta.

 

Tất nhiên, đối với cả gia đình tôi mà nói, điều đó không quan trọng.

 

Quan trọng là làm sao để ba tôi trắng tay, để ông ta phải đền tội thứ mà ông ta đáng phải chịu.
 
Chương 10


14.

Sau khi đưa Lâm Kiều Kiều đi rồi. Ba tôi liền trở về. Việc đầu tiên ông ta làm là ngay trước mặt cả nhà xin lỗi toàn thể các vị khách được mời.

 

Ba tôi rất tự trách, cũng tỏ ra bản thân thực sự vô tội.

Ông ta nói rằng mình không biết Lâm Kiều Kiều lại là loại người như vậy. Chính mình cũng bị cô ta lừa.

 

Ông ta đối xử tốt với Lâm Kiều Kiều như thế nên cũng bị tổn thương rất nhiều.

 

Mẹ tôi nói thẳng: "Người bị tổn thương nhiều nhất là Noãn Noãn. Con bé mới là người bị Lâm Kiều Kiều vu oan."

 

15.

Ba tôi vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, Noãn Noãn bị tổn thương nhiều nhất. Là lỗi của ba, ba xin lỗi con nhé! Ba hứa, sau này sẽ không mềm lòng nhận nuôi đứa nhỏ nào khác nữa. Con chính là đứa con gái duy nhất của ba."

 

Tôi muốn nôn, nhưng tôi cố nhịn.

 

Mẹ tôi nói tiếp: "Đã gây ra tổn thương thì an ủi vài câu không có thành ý đâu. Anh nên đề.n bù thiệt hại một cách thiết thực hơn chứ."

 

"Vậy Noãn Noãn nói cho ba biết, con muốn gì? Ba sẽ đáp ứng tất cả." Ông ta nói với vẻ mặt chân thành.

 

"Thật sự cái gì cũng được sao?" Tôi ngây thơ hỏi.

 

"Tất nhiên rồi, ba đã bao giờ thất hứa chưa?" Ông ta đảm bảo.

 

Ông ta tưởng rằng mình có thể giống như trước đây. Chỉ cần cho tôi một viên kẹo nhỏ là có thể dễ dàng mu.a chuộc được lòng tôi.

"Con muốn ba chuyển nhượng cổ phần Tập đoàn Tống thị cho con." Tôi dứt khoát đề nghị.

 

Dứt lời, liền thấy sắc mặt ba tôi đã lập tức thay đổi đến mắt thường cũng nhận ra được.

 

Phải một lúc sau, ông ta mới lắp bắp nói: "Con mới mười bốn tuổi, lấy cổ phần không có tác dụng gì với con đâu…"

 

"Nhưng mà, ba vừa nói sẽ chuyển nhượng cổ phần cho Lâm Kiều Kiều. Chẳng lẽ trong lòng ba, con còn không quan trọng bằng Lâm Kiều Kiều sao?" Tôi giả vờ đau khổ hỏi ông ta, như thể chỉ thuận miệng nói thêm một câu: "Chẳng lẽ Lâm Kiều Kiều là con gái ruộ.t của ba sao?"

 

Câu nói này trực tiếp dọa ba tôi sợ mất mậ.t: "Sao có thể chứ? Đừng nói bậy. Ba chỉ có một mình con là con gái thôi."



 

"Vậy tại sao ba lại muốn chuyển nhượng cổ phần cho Lâm Kiều Kiều mà không muốn chuyển cho con?"

 

"Cổ phần của ba là để giúp mẹ con trong công ty…"

 

"Không cần đâu." Mẹ tôi nói, "Vừa rồi Tống Huy đã đồng ý đến công ty làm việc rồi."

 

"Tống Huy không phải…" Ba tôi không tin.

 

Ông ta cho rằng anh cả tôi sẽ mãi uể oải không thể phấn chấn lại lần nữa.

 

"Con là con trai cả trong nhà, con phải gánh vác trách nhiệm của gia đình." Anh cả tôi nói từng từ một.

 

Ba tôi nghiến răng, rõ ràng vẫn không muốn, nhưng không tìm được lý do để từ chối.

 

"Ba có thể chuyển nhượng cổ phần cho con ngay bây giờ không? Vừa rồi ba đã nói, cái gì cũng đáp ứng con mà." Tôi nhìn ông ta với vẻ mặt đầy mong đợi.

 

Trong đại sảnh có rất nhiều người, khách khứa cũng đang nhìn ông ta.

 

Nếu ông ta từ chối, bản thân ông ta cũng không thể xuống đài được.

Ông ta nghiến răng.

Bây giờ ông ta vẫn chưa dám lật mặt với nhà chúng tôi.

 

Theo ông ta thấy, nếu ông ta xé rách lớp mặt nạ này thì ông ta chỉ có hai mươi phần trăm cổ phần. Còn nếu không thì ông ta vẫn còn có khả năng lật ngược tình thế.

 

Ông ta đã mất nhiều năm như vậy để đi đến bước này, làm sao có thể cam tâm từ bỏ chứ?

 

Ông ta nói: "Được rồi."

 

Ba tôi đau khổ mà từ bỏ thứ mình yêu thích.

 

Tôi vui vẻ nói: "Ba sẽ chuyển nhượng hết cổ phần trong tay cho con sao?"

 



"Chuyển nhượng mười phần trăm cho con là được rồi, vừa rồi ba cũng chỉ bảo anh cả con chuyển nhượng cho Lâm Kiều Kiều từng ấy thôi." Ba tôi cò kè mặc cả.

 

"Trong lòng ba, con không phải nên quan trọng hơn Lâm Kiều Kiều sao?" Tôi mang gương mặt đau khổ nói.

 

Ba tôi im lặng hồi lâu, rõ ràng là không muốn.

 

Mẹ tôi lại nói: "Lúc anh nhận cổ phần của tôi, anh đã nói rằng anh sẽ không lấy, cuối cùng đều để lại cho con cái. Bây giờ chỉ là đưa trước cho Noãn Noãn để bù đắp tổn thương cho con bé, anh đã không vui rồi sao?"

 

Ba tôi bị mẹ tôi chặn họng không xuống đài được.

Có rất nhiều họ hàng và bạn bè đều nhìn thấy cảnh này.

 

Hình tượng người đàn ông tốt của ông ta trước đây, có thể duy trì được hay không sẽ được quyết định chỉ bằng một ý nghĩ của ông ta.

 

 

16.

Nếu ông ta muốn duy trì hình tượng, thì công sức mười mấy năm nay coi như uổng phí.

Nhưng nếu ông ta không muốn duy trì hình tượng, thì lại chỉ có hai mươi phần trăm này.

 

Ông ta lại không cam lòng.

 

Mẹ tôi cũng không thúc giục ba tôi. Bà cho ông ta thời gian suy nghĩ kỹ càng.

Dù sao thì người xấu hổ cũng không phải bà.

 

Mồ hôi trên trán ba tôi từng giọt một rơi xuống.

Những người xung quanh cũng bắt đầu xì xầm: "Có ai thực sự không ham muốn gì chứ? Chỉ là trước đó đã hứa hẹn quá nhiều, nên giờ có chút mất mặt mà thôi."

 

"Nếu thực sự coi như con đẻ, thì sao lại để ý đến chút cổ phần này?"

 

"Vẫn là ích kỷ, phàm là con người thì đều ích kỷ..."

 

Ba tôi trước mặt nhiều người như vậy, cuối cùng cũng không thể không quan tâm đến sĩ diện.

 

Tôi thấy trong mắt ông ta lóe lên một tia tàn nhẫn, thoáng qua rồi biến mất.
 
Chương 11: Kết thúc


Ngay sau đó, ông ta đột nhiên tỏ ra rất độ lượng, nói: "Sao ba có thể không vui chứ? Khi ba lấy phần cổ phần này, ba đã nói là giữ hộ cho các con. Ba chỉ đang cân nhắc có nên cho Dương Dương mười phần trăm hay không. Nếu Tống Huy và Noãn Noãn đã có cổ phần, thì Dương Dương cũng không thể không có được".

 

"Con không cần, cho Noãn Noãn là được rồi". Tống Dương Dương trực tiếp từ chối.

Mọi người đều biết suy nghĩ của ông ta.

Ông ta cảm thấy anh hai của tôi dễ khống chế nhất.

Ông ta nghĩ rằng bây giờ sự chăm chỉ mà anh hai tôi thể hiện đều là giả vờ, không duy trì được mấy ngày.

 

"Vì Dương Dương không cần, vậy thì ba sẽ cho Noãn Noãn". Ba tôi thuận thế nói.

 

"Cảm ơn ba". Tôi cũng vui vẻ nhận.

Mẹ tôi không chậm trễ chút nào, trực tiếp gọi luật sư của công ty đến. Tại chỗ này ký ngay hợ.p đồng chuyển nhượng cổ phần.

 

Có lẽ đến chế.t ba tôi cũng không hiểu nổi. Vốn dĩ gọi Lâm Kiều Kiều đến để giúp mình, kết quả không ngờ lại mất cả chì lẫn chài. Chắc hẳn giờ ông ta đang hối hận đến xanh cả ruột.

 

Tất nhiên đối với cả nhà chúng tôi mà nói, như vậy vẫn chưa đủ.

Kiếp trước, chúng tôi bị ông ta hại đến mức tan nhà nát cửa.

Kiếp này, tất nhiên tôi sẽ khiến ông ta phải đề.n gấp đôi.

 

Sau đó, nhà chúng tôi trở lại như cũ.

Tuy vậy, rất dễ để nhận ra, ba tôi bắt đầu luống cuống tay chân rồi.

 

Ông ta không còn cổ phần, không còn quyền kiểm soát công ty.

 

Mẹ tôi và anh cả đi làm bình thường. Anh cả còn tranh thủ thời gian đi rèn luyện cơ thể.

 

Anh hai tôi điê.n cuồng tập thể hình và học tập.

 

Tôi vẫn là cục cưng trong nhà như trước.

Cả nhà chúng tôi ngày càng phát triển theo hướng tốt đẹp. Hoàn toàn trái ngược với những gì ba tôi mong muốn.

 

Cuối cùng ông ta cũng không nhịn được nữa.

Ông ta lấy cớ là họ hàng ở quê có chuyện, phải về quê một chuyến, rồi bỏ đi.

 

Vào đêm hôm ông ta rời đi, ông ta lại trộ.m thu.ê một chiếc xe. Chạy hàng chục cây số trở về biệt thự.

 

Ông ta muốn thừa dịp cả nhà chúng tôi đều đã ngủ say, châm một mồi lửa, đố.t cháy biệt thự.

 

Lúc đó hơn ba giờ sáng, mọi người đều đã ngủ, những người hàng xóm xung quanh cũng không có ai phát hiện ra.

 

Đến khi ban quản lý phát hiện được thì ngọn lửa đã bao trùm toàn bộ biệt thự.

 

Nhân viên cứu hộ phòng cháy chữa cháy đã mất cả một đêm mới dập tắt hoàn toàn đám cháy.

 

Hôm sau ba tôi mới nhận được thông báo và vội vã trở về. Vừa về đến nơi đã quỳ xuống đất, khóc như muốn đứ.t cả ruộ.t ga.n.

 

Những người xung quanh nhìn vào đều không kìm được mà thương xót, liền tiến lên an ủi ông ta.

 

Ba tôi như không nghe thấy gì, ông ta tuyệ.t vọng đến cực điểm: "Biết thế này tôi đã không đi… Sớm biết thế này tôi đã cùng chế.t với bọn nhỏ… Bọn họ chế.t rồi, một mình tôi sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa…"

 

Diễn xuất của ông ta rất chân thật, không ai nhìn thấy được nụ cười đắc ý nơi đáy mắt ông ta.

 

Bây giờ cả nhà chúng tôi đều đã chế.t, ông ta chính là người thừa kế duy nhất.



Ngay lúc ông ta đang âm thầm đắc ý, thì: "Ba".

Tôi đứng sau lưng gọi ông ta.

 

17.

Tôi thấy cơ thể ba tôi run lên.

Ông ta tưởng mình bị ảo giác.

"Chồng ơi." Mẹ tôi cũng gọi ông ta.

Ông ta ngẩng đầu lên, run rẩy quay đầu lại.

 

Thấy cả nhà chúng tôi bình an vô sự đứng sau lưng. Ông ta sợ đến mức ngã ngồi xuống đất: "Các người, các người biến thành quỷ rồi sao?"

 

"Chúng con vẫn sống tốt lắm." Tôi nói, "Hôm qua chúng con đi du lịch trên biển, giờ mới về."

 

"Các người không ở nhà?" Ba tôi đột nhiên kích động.

 

Ánh mắt giận dữ, thực sự không nhịn được nữa.

 

Ông ta hận không thể giế.t chúng tôi ngay lập tức.

 

"Không có." Tôi trả lời, rồi ngây thơ hỏi, "Nhà mình sao lại thành thế này?"

 

Ánh mắt ba tôi loé sáng. Ông ta đang cố gắng kiềm chế bản thân.

 

"Vài ngày trước nghe nói có trộm, hình như con có lắp thêm mấy cái camera ẩn ở cửa, để con đi xem thử." Nói rồi, tôi định lấy điện thoại ra xem lại camera.

 

Ba tôi lập tức hoảng sợ.

Ông ta vội vàng đứng dậy, giật lấy điện thoại của tôi, điê.n cuồng đập xuống đất.

 

Tất cả mọi người đều nhìn ông ta.

 

Ba tôi cười nói: "Các con không sao là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng. Cả nhà mình được đoàn tụ là tốt rồi…"

 

"Gia đình chúng tôi đúng là đầy đủ nhưng không có anh." Mẹ tôi nói thẳng.

 

"Cái gì? Vợ ơi, em nói gì vậy?" Ba tôi hoảng sợ đến mức sắp không diễn nổi nữa.

 

Mẹ tôi nói: "Anh đã làm gì thì anh phải biết rõ chứ? Tôi đã nộp bằng chứng cho cản.h sá.t rồi, anh chuẩn bị chịu sự trừn.g phạ.t của phá.p luậ.t đi."

 

"Em nói gì vậy? Em nói nhảm cái gì thế?" Ba tôi như phát điê.n.

 

Phát điê.n cũng không thừa nhận những gì mình đã làm.

"Video anh phóng hỏa biệt thự đêm qua, tôi đã nộp cho cản.h sá.t rồi." Mẹ tôi nói, rồi mắt đảo một vòng: "Nhìn kìa, cản.h sá.t đã đến thật đúng lúc."

 

Ba tôi thấy cản.h sá.t thì nhanh chân bỏ chạy.

Nhưng làm sao ông ta có thể là đố.i thủ của họ? Chỉ vài ba bước đã bị cản.h sá.t bắ.t được ấn xuống đất.

 

Ông ta bị họ áp giải lên xe, còn lớn tiếng gào với chúng tôi: "Các người phát hiện ra bằng cách nào? Phát hiện ra bằng cách nào? Tôi làm kín kẽ như vậy, sao các người có thể phát hiện ra được?"

 

Ông ta không hiểu, rốt cuộc mình đã sai ở đâu.

Ông ta không thể chấp nhận được rằng bao nhiêu năm "nhẫn nhục chịu đựng", cuối cùng lại tự mình chuốc lấy diệ.t vong.

Vì cuối cùng không gây ra thương vong về người nên ông ta chỉ bị phán án 10 năm t.ù.

 

Sau khi ông ta vào t.ù. Tôi đến thăm ông ta.



Lúc gặp tôi, ông ta rất kích động.

 

Ông ta nói: "Noãn Noãn, con vẫn còn thương ba phải không? Đợi ba ra t.ù, sẽ đưa con đi chơi công viên, sẽ mu.a đồ ăn ngon cho con…"

 

"Tôi không còn thương ông nữa." Tôi ngắt lời ông ta, nghe thật buồn nôn.

 

"Vậy thì con đến đây làm gì? Con đến thăm ba chẳng phải là vì không nỡ xa ba sao…"

 

"Tôi đến đây để xem ông làm trò hề." Khóe môi tôi nở một nụ cười tàn nhẫn.

Nụ cười như vậy căn bản không nên xuất hiện trên khuôn mặt một cô bé mười lăm tuổi.

 

Ba tôi đầy vẻ kinh hãi: "Mày, mày là ai? Mày không phải Noãn Noãn!"

 

"Sao lại không phải chứ? Chỉ là không phải như ông tưởng tượng mà thôi." Tôi nhìn ông ta, nụ cười càng sâu hơn: "Ba à, ba hẳn rất muốn biết tại sao ba đã tính toán hết sức cẩn thận như thế, cuối cùng lại công cốc đúng không?"

 

"Tại sao?" Ông ta rất kích động.

 

"Bởi vì…" Tôi nhìn ông ta, từng chữ từng chữ nói: "Ông trời sẽ trừn.g phạ.t kẻ xấu xa!"

 

Nếu không, tại sao lại cho tôi cơ hội được sống lại một lần nữa?

 

"Mày!" Ba tôi tưởng tôi đang đùa giỡn với ông ta, thiếu chút nữa đứng dậy đán.h tôi.

Vừa có hành động này, lập tức bị cản.h sá.t đè xuống.

 

Đau đớn khiến ông ta lập tức mềm mỏng cầu xin tha thứ.

Nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, thật sự rất sảng khoái.

 

Tôi nói: "Ba, mặc kệ có phải là ruộ.t thịt hay không, dù sao cũng là qua.n hệ ba con, tôi tặng ba một món quà nhé."

 

Ông ta nhìn tôi, đáy mắt mang theo chút chờ mong.

Tôi nhả ra từng từ từng từ với ông ta: "Lâm Kiều Kiều không phải là con gái ruộ.t của ông đâu."

 

Hồi Lâm Kiều Kiều mới về, mẹ tôi đã đi làm xét nghiệm ADN, phát hiện không có quan hệ ba con.

 

Thế nhưng ảnh ba tôi vụng trộm với mối tình đầu thì lại bị thám tử tư mà mẹ tôi thuê chụp được.

"Không ngờ nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn nuôi con cho người khác. Hồi đó, mẹ tôi nói muốn sinh con cho ông, ông còn không chịu, thật đáng thương hại…"

 

"Không thể nào, không thể nào!" Ba tôi không tin, nhưng cả người đã bắt đầu suy sụp…

 

"Chờ ba ra t.ù rồi tự mình đi tìm câu trả lời nhé."

 

Đến lúc đó chắc sẽ rất náo nhiệt.

Tất nhiên, điều đó đã nằm ngoài phạm vi quan tâm của tôi.

 

Cuối cùng ba tôi sẽ tr.ả th.ù mối tình đầu của mình tà.n nhẫn như thế nào, sẽ đối xử tà.n nhẫn với Lâm Kiều Kiều ra sao. Đó là chuyện của ông ta.

 

Cùng lắm thì tôi lại xem thêm một trò cười nữa.

 

Tôi bước ra khỏi trạ.i giam, nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài. Mỉm cười thoải mái.

Tiếp theo, tôi sẽ tận hưởng trọn vẹn hơi ấm gia đình mà kiếp trước tôi chưa từng được hưởng.

 

Tôi chân thành cầu chúc những điều tốt đẹp trên thế gian này sẽ luôn ở bên các bạn và tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top