Cập nhật mới

Dịch Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Rất nhanh mọi người lại có mặt ở đại sảnh.

Ngay cả Quý Khởi Phong đang bất tỉnh cũng được đưa xuống.
Khi thấy tất cả đã có mặt đông đủ, Ngôn Cảnh Huyên chuẩn bị mở miệng thì Lục Sương Mai đã chen ngang.
"Sao nào? Cô đã tìm ra hung thủ rồi hả? Có phải cô muốn vu vạ cho ai ở đây không? Là tôi hay chị gái của cô? Cô nói thử xem nào?"
Cô ta tỏ ra cao ngạo.
Lúc này đang có nhiều người, Lục Sương Mai dám cá là Ngôn Cảnh Huyên không dám động tay động chân với cô ta như khi nãy.
"Cô thích mình làm hung thủ lắm à? Cô chưa đủ trình độ đó đâu." Ngôn Cảnh Huyên cười nhạt: "Tôi nói có đúng không đạo diễn Quý? Anh đừng giả chết nữa, nằm nhiều không thấy đau lưng à?"
Câu nói của Ngôn Cảnh Huyên vừa dứt, trước sự bàng hoàng của mọi người, Quý Khởi Phong ngồi bật dậy tươi cười nhìn cô ấy hỏi lại: "Tại sao cô biết là tôi không bị ngất?"
"Chẳng những tôi biết là anh không bị ngất, mà còn là chủ mưu dựng lên vụ án mô phỏng tình tiết trong truyện trinh thám nữa kìa."
Ngôn Cảnh Huyên nhún vai đáp.
"Cái gì mô phỏng vụ án? Cái gì chủ mưu đằng sao? Cô nói nhăng nói cuội gì vậy?"
Lục Sương Mai lại lên tiếng.
"Cô gấp làm gì.

Từ từ rồi tôi nói cô nghe." Ngôn Cảnh Huyên cười cợt sự ngu ngốc của Lục Sương Mai nhưng cứ lạn chanh cái miệng: "Quản lý tốt cái miệng không an phận này của cô đi, không làm được thì tôi sẽ mượn kim chỉ may lại giúp cô đó!"

Ngôn Cảnh Huyên lại cảnh cáo.
Trước vẻ mặt không hề nói đùa, không hiểu sao Lục Sương Mai lại sợ hãi, ngoan ngoãn nghe theo ngậm miệng lại.
Những người khác kể cả Diệp Quân Vũ thì đang chờ đợi lời giải thích của Ngôn Cảnh Huyên.

Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, ai nấy cũng đang rất buồn ngủ.
Không đợi mọi người đợi lâu, Ngôn Cảnh Huyên bắt đầu giải thích:
"Đầu tiên, vụ việc lần này giống với vụ án trong quyển truyện trinh thám tôi từng đọc nên từ đó có thể suy ra nguyên nhân, sự việc, tính chất.

Thứ hai là các manh mối đạo diễn Quý cố ý để lại, nó ám chỉ người đã bắn súng làm rơi đèn chùm.

Thứ ba là tại sao cảnh sát không thể có mặt."
Ngôn Cảnh Huyên dừng một chút, nhìn về phía quản gia rồi nói tiếp: "Nói việc thứ ba trước nhé, quản gia, có chắc là ông đã gọi điện cho cảnh sát và cấp cứu ngay sau khi sự việc xảy ra không? Bên ngoài có bão thật à?"
"Vâng, đúng vậy!"
Quản gia không phủ nhận nói.
"Tôi cho ông thêm một cơ hội nữa, ông gọi điện thật sao?"
Ngôn Cảnh Huyên đanh thép hỏi.
Lần này quản gia chần chừ trước thái độ truy hỏi của Ngôn Cảnh Huyên.
"Cô ta đang hỏi ông kìa, ông câm hay sao mà không nói?"
Lục Sương Mai hung hăng.
Cô ta không hiểu Ngôn Cảnh Huyên hỏi vậy là có ý gì, bên ngoài đang bão kia kìa, mắt Ngôn Cảnh Huyên mù hay sao mà không thấy?
"Đúng là nên may cái miệng của cô lại!"
Nhan Hồng Quang nghiến răng.
Lai bị đe doạ, Lục Sương Mai đành ấm ức im lặng.

Chọc vào Nhan Hồng Quang kết cục chắc chắn rất thê thảm.
"Không phải ông ấy bị căm đâu.

Là do ông ấy biết tôi đã biết ông ấy nói dối đó." Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười: "Tốn công tạo dựng ngoại cảnh, đạo diễn Quý cũng có tâm ghê!"

Cô lại nói: "Bão bên ngoài là dàn dựng thôi.

Thực chất ngoài đó vẫn trời yên biển lặng."
Nói xong, Ngôn Cảnh Huyên đi đến cửa sổ mở toang, gió bên ngoài lặp tức dừng lại.

Có cơn bão nào sẽ tự động ngưng khi người ta mở cửa sổ không? Cô nhận ra điều này là do khi nãy cô đến gần cửa sổ để xem thời tiết nhưng lại bị quản gia của biệt thự ngăn cản.
"Đạo diễn Quý lợi dụng trời tối dựng lên trò này là để không ai có thể kiểm chứng được, có thể tin có bão là thật, nhưng chưa chắc đã đến nhanh như vậy."
"Không sai, bên ngoài là do tôi dàn dựng đó.

Cũng tội cho anh em hậu đài ngoài đó lắm, phải thức trắng phối hợp với tôi." Quý Khởi Phong hào hứng: "Cô nói tiếp điều thứ hai đi."
"Khoan đã, nếu đây là do đạo diễn Quý dàn dựng vậy tại sao quản gia lại biết?"
Ngôn Cảnh Vân khó hiểu.
"Là vì ông ấy làm theo lệnh của tổng giám đốc Nhan đó! Đây là địa bàn của anh ta, không có anh ta hậu thuẫn, đạo diễn Quý tài giỏi mấy cũng không thực hiện được."
Ngôn Cảnh Huyên không ngần ngại vạch trần.
"Nhưng đạo diễn Quý làm vậy vì mục đích gì chứ?"
Ngôn Cảnh Vân lại hỏi.
Cô ta không tin là Ngôn Cảnh Huyên lại có thể nhìn thấu mọi chuyện.
"À, là để chọn diễn viên đó.

Không phải đạo diễn Quý sắp quay phim mới sao? Anh ấy đang dựa vào biểu hiện của mọi người ở đây để chọn đó!"

Nghe xong, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về Nhan Hồng Quang và Quý Khởi Phong.

Lần này đến lượt hai người bọn hắn nhìn sang chỗ khác đánh trống lãng khi bị vạch trần
Nhan Hồng Quang và Quý Khởi Phong là bạn lâu năm, gần đây hắn đau đầu về việc tìm kiếm diễn viên hợp vai, nên hay cùng Nhan Hồng Quang uống rượu tâm sự.

Sau đó, Quý Khởi Phong lại tình cờ biết đến một bộ truyện tranh trinh thám nổi tiếng có vụ án đạo diễn chọn diễn viên bằng việc cho họ nhập vai* nên hắn mới nảy ra ý tưởng này và chọn một vụ án thích hợp để thực hiện.
Tuy là học theo nhưng có hiệu quả đó chứ, chẳng phải hắn đã tìm được Ngôn Cảnh Huyên đó sao?
"Có kiểu chọn diễn viên thế này nữa à?"
Một người trong số các diễn viên thản thốt.
"Cũng học theo trong truyện đó! Đạo diễn Quý hy vọng lần sau anh tự nghĩ cách tìm diễn viên đi, đừng học theo người khác nữa!"
Ngôn Cảnh Huyên hừ lạnh.
"Nếu không bí bách thì tôi cũng đâu học theo cách làm trong truyện? Cô Ngôn nói tiếp đi, tôi muốn nghe tiếp câu chuyện."
-----------
Chú thích:
* Là tình tiết trong Conan vol.42

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


Thực sự Quý Khởi Phong rất hào hứng với việc làm sao Ngôn Cảnh Huyên có thể vạch trần kế hoạch của hắn khổ công dàn dựng.

Từ lúc xảy ra sự cố đến giờ chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ, nếu không phải theo dõi cô ấy qua camera từ đầu đến cuối thì chắc chăn hắn đã nghĩ cô được Nhan Hồng Quang mách nước.
Không chỉ có Quý Khởi Phong, Diệp Quân Vũ và những người khác cũng đang tò mò làm sao Ngôn Cảnh Huyên biết được ý đồ của tên đạo diễn kỳ quái đó.

Bản thân Diệp Quân chỉ có thể lờ mờ đoán ra sau khi nghe về việc Quý Khởi Phong đang đau đầu vì chọn diễn viên, còn chi tiết thì hắn vẫn chưa hiểu rõ.
Biểu hiện tự tin của Ngôn Cảnh Huyên đã khẳng định cô nắm toàn bộ sự thật trong lòng bàn tay.
Đột nhiên Diệp Quân Vũ thấy dáng vẻ này so với lúc biểu diễn của cô cũng hấp dẫn sự chú ý của người khác lắm.
"Không cần gấp.

Để tôi nói ai là người bắn rơi chùm đèn trước nhé?" Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười nhìn về phía Lương Minh Châu: "Là cô phải không, cô Lương?"
"Tại sao cô lại nghĩ là tôi?" Lương Minh Châu cười hỏi: "Vì tôi biết bắn súng sao? Ở đây cũng có mấy người biết bắn súng đó?"
"Đúng là có mấy người biết bắn súng, nhưng phù hợp với gợi ý nốt nhạc và khăn tay chỉ có cô thôi.

Hai người còn lại mặc dù cũng có khả năng, nhưng tôi chắc chắn là cô đó!"
Ngôn Cảnh Huyên nhấn mạnh.
"Tại sao chỉ có thể là tôi?"
Càng nói, Lương Minh Châu càng thắc mắc mình đã để lộ sơ hở chỗ nào để Ngôn Cảnh Huyên phát giác.
"Vị trí đứng của cô."
Ngôn Cảnh Huyên chậm rãi trả lời.
"Vị trí đứng thì làm sao?"
"Đạo diễn Quý đã dùng băng keo dạ quang đánh dấu vị trí đứng của hai người và vị trí cần bắn trên chùm đèn, vì đây đang là bữa tiệc nên sẽ không ai chú ý đến việc dưới sàn nhà có dấu vết kì lạ.


Tôi xem qua rồi, chỉ có chỗ cô đứng và nơi đạo diễn Quý ngã là có dấu băng dính thôi.

Ngoài ra, ở khoảng cách của cô cũng là khoảng cách thích hợp để bắn súng.

Khăn tay là dùng che đậy khẩu súng lúc bắn phải không? Như vậy sẽ không làm thuốc súng dính vào người cô." Ngôn Cảnh Huyên bổ sung: "Giống tình tiết trong truyện đó!"
"Cô đúng là thông minh nhạy bén ghê, tôi thua rồi.

Đúng là tôi đã bắn súng đó!" Lương Minh Châu cũng giải thích: "Là anh ta nhờ tôi, tôi thấy cũng vui nên đồng ý, không ngờ lại bị vạch trần sớm quá."
Lương Minh Châu tiếp tục nói đùa: "Cảnh Huyên, cô chia cho tôi trí thông minh của cô được không?"
"Thứ này không phải muốn chia là chia được đâu.

Màn kịch vớ vẩn này hạ màn rồi thì tôi và cô ấy về phòng ngủ đây.

Bận rộn cả buổi hoá ra chỉ là trò chơi nhảm nhí."
Diệp Quân Vũ đứng lên ôm vai Ngôn Cảnh Huyên lạnh giọng.
"Cậu gấp gì chứ? Tôi còn muốn nói chuyện nhiều hơn với Huyên Huyên."
Lương Minh Châu đẩy Diệp Quân Vũ ra rồi nhân cơ hội ôm chầm lấy Ngôn Cảnh Huyên vui vẻ.
"Vợ tôi, đừng có ôm ôm ấp ấp."
Diệp Quân Vũ giành lại Ngôn Cảnh Huyên.

Hai người phụ nữ cứ dính vào nhau nhìn thật là ngứa mắt.
"Tôi ôm một chút cũng có làm vợ cậu gầy miếng nào đâu? Sao cậu lại ích kỷ vậy chứ?"
Lương Minh Châu bĩu môi.
"Muốn ôm thì tìm người khác đi!"
Diệp Quân Vũ liếc xéo.
"Tôi chỉ thích Huyên Huyên nhà cậu thôi."
Lương Minh Châu cố ý chọc ghẹo.
"Thôi nào hai người, đừng cắt ngang câu chuyện nữa." Quý Khởi Phong đột ngột nghiêm túc: "Cô Ngôn, không biết cô có đồng ý đóng chính trong bộ phim mới của tôi không?"
Lời đề nghị của Quý Khởi Phong không nằm ngoài dự đoán của Ngôn Cảnh Huyên, nếu có thể đóng phim của hắn thì việc lên tuyến của cô sẽ rất dễ dàng.

Hắn từng dìu dắt rất nhiều diễn viên vô danh tìm chỗ đứng qua các bộ phim của mình.
"Đạo diễn Quý, như vậy là không công bằng.

Anh muốn chọn diễn viên thì chí ít nên thông báo để những người có mặt có cơ hội thể hiện.

Đằng này anh lại im lặng, âm thầm tiến hành.

Ai biết sau lưng có phải anh cố tình sắp xếp để Ngôn Cảnh Huyên thể hiện trước mặt người khác không? Nếu không biết trước thì sao cô ta có thể bình tĩnh từ đầu tới cuối vậy chứ?"

Lục Sương Mai bất mãn nói.
Lúc biết đây là buổi chọn diễn viên cô ta đã vô cùng thất vọng khi bản thân thể hiện không tốt, mặc dù vậy cô ta cũng không hề muốn Ngôn Cảnh Huyên được đóng vai chính trong phim của Quý Khởi Phong.

Bất kể là tình huống gì có thể làm kẻ thù của cô ta nổi bật, cô ta đều không muốn.
"Ý cô là tôi gian lận phải không?"
Quý Khởi Phong trầm giọng hỏi.
"Phải!"
Lục Sương Mai mạnh miệng.
"Các người cũng nghĩ như vậy?"
Quý Khởi Phong lại nhìn đến những người chung quanh hỏi tiếp.
"Chuyện này..."
Một trong số đó ấp úng.
Tuy không dám thừa nhận nhưng thái độ lại rất rõ ràng.

Sắc mặt của Quý Khởi Phong càng chùn xuống.
Ở trong giới, có ai không biết hắn rất công chính liêm minh, cho dù là người thân, hắn cũng không thèm cho mặt mũi chứ nói gì đến một diễn viên vô danh như Ngôn Cảnh Huyên.
Thật ra trước lúc cô ấy thể hiện khả năng quan sát, hắn cũng không biết cô ấy là ai.
"Bản thân không làm được như người ta thì nói người ta gian lận.

Đây là logic của cô đó hả, cô Lục?"
Quý Khởi Phong cười lạnh.
"Tôi không ghen tị, tôi chỉ thấy bất công thôi."
"Vậy cô nói xem, nếu là cô cô sẽ thể hiện đoạn vừa nãy thế nào? Làm thử tôi xem xem?"
"Tôi...!Đã biết trước kịch bản rồi, diễn lại thì còn gì bất ngờ nữa!"
Lục Sương Mai chống chế.
"Diễn viên đóng phim hay diễn kịch đều biết trước kịch bản mà.

Cô nói là tôi tiết lộ việc chọn diễn viên với cô Ngôn, vậy bây giờ cùng một kịch bản, cô làm lại đi.


Không cần diễn nhiều, chỉ đoạn phân tích tình tiết khi nãy thôi."
Bị Quý Khởi Phong dồn ép, Lục Sương Mai xanh mặt, cô ta làm sao có thể diễn ra được thần thái như Ngôn Cảnh Huyên được? Cô ta chỉ muốn kích động mọi người ngăn cản đạo diễn đừng chọn kẻ thù của cô ta thôi.
"Không diễn được à? Vậy mấy cô thì sao? Có ai diễn lại được không?"
Quý Khởi Phong nhìn sang đám nữ minh tinh thấp giọng.
Phía đó, mấy nữ diễn viên cũng im lặng, quả thực là họ dù có biết trước kịch bản thì cũng không làm được như Ngôn Cảnh Huyên, may ra là người từng diễn nữ chính trong phim của Quý Khởi Phong thì có thể.
"Mấy người không làm được phải không? Vậy thì đừng có nói là tôi không cho cơ hôi.

Cô Ngôn không biết kịch bản còn diễn tốt như vậy, mấy người biết rồi lại không thể tái hiện, thì lấy tư cách gì bất mãn với việc lựa chọn của tôi?"
Lục Sương Mai và mấy minh tinh im lặng cúi mặt, lúc này không ai dám lên tiếng vì sợ đắc tội với Quý Khởi Phong càng nhiều, sẽ càng khó sống ở giới giải trí.
"Cô Ngôn, lời đề nghị vừa rồi của tôi..."
Quý Khởi Phong hoà hoãn thái độ hỏi.
"Tôi chấp nhận, được thử sức trong phim của anh là mơ ước của tất cả diễn viên mà.

Anh liên hệ với người quản lý của tôi để nói chuyện nhé!"
Ngôn Cảnh Huyên tươi cười đồng ý.
"Được, tôi sẽ liên hệ với trợ lý của cô "
Được Ngôn Cảnh Huyên gật đầu, Quý Khởi Phong thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy chuyện này kết thúc ở đây.

Tiếp theo tôi cần tính sổ với cô đó Lục Sương Mai, và cả chị nữa đó Ngôn Cảnh Vân!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


"Em nói vậy là có ý gì?"
Ngôn Cảnh Vân giả vờ kinh ngạc hỏi.
"Ý trên mặt chữ." Ngôn Cảnh Huyên nhìn Lục Sương Mai lạnh nhạt: "Bây giờ tất cả mọi người đều đang ở đây, cô nói rõ xem tôi cướp chồng chưa cưới của cô ta như thế nào mà đến bản thân tôi cũng không biết vậy?"
Câu hỏi của Ngôn Cảnh Huyên khiến mọi người phải bàn tán.

Diệp Quân Vũ im lặng đứng một bên chờ xem kịch, hắn rất thích những lúc người khác bị xé rách lớp mặt nạ, đặc biệt là loại người như Ngôn Cảnh Vân.

Lúc trước là cô ta một mực đẩy cuộc hôn nhân này cho em gái nuôi, giờ lại thành em gái nuôi dụ dỗ hôn phu của chị gái.
"Chuyện cô làm cô còn không biết nữa sao? Chị cô nói hôn ước vốn là của cô ấy, nhưng cô vì si mê tổng giám đốc Diệp, nên đã ly gián bằng việc nói xấu anh ta cùng nhà họ Diệp.

Không chỉ có vậy, cô còn chuốc say Cảnh Vân để chị ta ngủ với người khác, sau đó dẫn tổng giám đốc Diệp đến bất gian.

Mấy việc này cô đã nhớ chưa?"
Lục Sương Mai ngạo nghễ hỏi.
Phản ứng của Ngôn Cảnh Huyên sau khi nghe xong không hề thay đổi, trái lại, cô còn bật cười hỏi lại:
"Chị gái tốt của tôi, tôi từng làm mấy việc này với chị thật à? Chị có dám đứng trước mặt mọi người thề rằng đây là sự thật không?"
"Huyên Huyên, chị...!chị..."

Ngôn Cảnh Vân ngân ngấn nước mắt nghẹn giọng.
"Chị làm sao?
"Chị..."
"Cảnh Vân, cô cứ nói thật đi, không có gì phải sợ cả."
Lục Sương Mai thúc giúc.
Bộ dạng cùa cô ta lúc này khiến Ngôn Cảnh Vân rất muốn tát cô ta mấy cái vì quá ngu xuẩn.
Những điều bịa đặt này cô ta làm sao dám thừa nhận trước mặt Diệp, vốn dĩ định kích động co nhỏ ngu ngốc họ Lục kia gây rối với Ngôn Cảnh Huyên, ai ngờ lại bị cô ta chơi một vố.
Đúng là đồng đội heo.
"Chị nói gì đi chứ? Không thấy đồng đội của chị đang nóng ruột à?"
Ngôn Cảnh Huyên tỏ ý cười nhạo.
"Chị..."
Ngôn Cảnh Vân cắn môi.
"Đừng có chị chị nữa, cô mau nói cho cô ta nghe đi!"
Lục Sương Mai mất hết kiên nhẫn.
"Cô không dám thừa nhận phải không? Lần sau có nói dối thì nên bàn trước với đồng đội và tìm ai đó thông minh hơn cô ta đi." Ngôn Cảnh Huyên mìa mai nói tiếp: " Cô cũng không cần thúc giục cô ta nữa, cô ta nói dối thì sao lại dám nhận."
"Cô ấy không nói dối!"
Lục Sương Mai khẳng định.
"Vì cô ghét tôi nên cô tin cô ta hả? Suy nghĩ này buồn cười thật đấy!" Ngôn Cảnh Huyên thôi không cười nữa: "Để tôi nói cho cô hay, hôn ước lúc đầu đúng là của chị ta, nhưng chính bản thân chị ta và ông Ngôn sợ gả vào nhà họ Diệp sẽ chết yểu, vì vậy mà năm tuôi mười lăm tuổi được ông Ngôn nhận nuôi từ cô nhi viện để làm người gả thay đó!"
Ngôn Cảnh Huyên không chờ Lục Sương Mai kịp phản ứng nói tiếp: "Tin đồn về nhà họ Diệp có ở khắp nơi, không cần tôi nói cũng có người đồn tới tai nhà họ Ngôn.

Chị ta chưa từng tiếp xúc với Diệp Quân Vũ, cũng sợ hắn như sợ cọp nên mới yêu đương với người khác, cố ý chối bỏ hôn nhân sắp đặt từ lâu.

Lúc tôi gả đi không một ai trong nhà họ Ngôn nghĩ rằng tôi sẽ có cuộc sống tốt đẹp.

Vì vậy mà khi thấy Quân Vũ đối tốt với tôi, chiều chuộng tôi nên chị ta đâm ra ghanh tị, muốn loại bỏ tôi để đoạt lấy vị trí mợ hai Diệp đó!"
"Không thể nào, cô nói dối." Lục Sương Mai thản thốt: "Cảnh Huyên, cô nói gì đi, lẽ nào cô muốn bị cô ta bôi nhọ?"
Sắc mặt của Ngôn Cảnh Vân bây giờ rất kém, cô ta cúi đầu không dám ngẩng mặt nhìn ai, nhất là Diệp Quân Vũ.

Cô ta luôn cho rằng Ngôn Cảnh Huyên yêu quý thân phận thiên kim giả nên sẽ không thừa nhận mình được nhận nuôi trước mặt người khác.
Vậy mà...

Ngôn Cảnh Vân siết chặt tay lại thành nắm đấm, mấy móng tay được chăm chút kỹ lưỡng đâm vào trong thịt, đau rát.
Những người có mặt xì xầm, Diệp Quân Vũ quét mắt nhìn bọn họ một lượt cảnh cáo bọn họ nên ngậm miệng lại với bên ngoài về những gì đã nghe thấy hôm nay.
Thân phận của Ngôn Cảnh Huyên vẫn chưa thể tiết lộ.
"Em đã hết uất ức chưa? Nếu chưa thì tôi cho em nói tiếp đó, rồi sau đó chúng ta đi ngủ.

Ngày mai còn về nhà nữa."
Diệp Quân Vũ ôm eo Ngôn Cảnh Huyên chiều chuộng.
"Cô ta không ngụy biện tới cùng, không còn gì vui nữa.

Không nói!"
Ngôn Cảnh Huyên bĩu môi.
"Vậy thì chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi!"
Diệp Quân Vũ nói xong liền dẫn Ngôn Cảnh Huyên trở về phòng ngủ, tâm trạng muốn xem kịch hay cũng không còn vì phản diện diễn chán quá.
Mọi người có mặt cũng lần lượt tản ra, ai về phòng nấy, chỉ còn Ngôn Cảnh Vân và Lục Sương Mai ở lại phòng khách nhìn chằm chằm đối phương.
Chát!
Một cái tát giáng xuống mặt của Lục Sương Mai khiến cô ta không kịp phòng bị.
"Đồ ngu xuẩn như heo!"
(...)
Chơi mấy ngày ở đảo cuối cùng cũng về nhà.

Quý Khởi Phong đã liên lạc với Hạ Ngữ Tâm từ trước, nên khi Ngôn Cảnh Huyên đến công ty gặp cô ấy đã nhận được kịch bản.
Ngôn Cảnh Huyên biết kịch bản trong tay Quý Khởi Phong sẽ rất chất lượng, nhưng khi tận mắt xem hết, cô không khỏi trầm trồ khen ngợi.

"Lần này là cơ hội tốt cho em đó.

Cố nắm bắt nó nha.

Chị sẽ tìm cho em trợ lý để phụ trách khi vào đoàn."
Hạ Ngữ Tâm phấn khích.
Có trời mới biết khi nhận được điện thoại của Quý Khởi Phong, cô đã vui đến mức mất ngủ cả đêm, hệt như bản thân vùa tìm được một lang quân như ý.
"Cảm ơn chị Tâm, em sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự kỳ vọng của chị."
Ngôn Cảnh Huyên tươi cười thả lỏng.
"Em làm cách nào để đạo diễn Quý nhìn trúng em vậy?"
"Do em may mắn thôi.

Chuyện này kể ra dài dòng lắm."
"Kể vắn tắt cho chị biết đi!"
Hạ Ngữ Tâm háo hức.
"Bữa nào đi, bây giờ em có việc rồi, không thể ở lâu được!" Ngôn Cảnh Huyên gấp gáp: "Em phải đi đây!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Công việc mà Ngôn Cảnh Huyên đề cập là về nhà họ Diệp.
Đây là lần thứ hai cô đến nhà cũ, nghe Diệp Quân Vũ nói tối nay Diệp Thanh Y sẽ giới thiệu bạn trai nên bà cụ Diệp yêu cầu mọi người có mặt đông đủ.

Diệp Thanh Y đã hơn ba mươi tuổi, đây là lần đầu cô ta yêu đương.
Ngôn Cảnh Huyên nhớ đến bộ dạng bà chằn của Diệp Thanh Y lúc tạt nước lạnh, thì không khỏi cảm thán thay cho người yêu đương với chị ta.
Diệp Quân Vũ tan làm khá sớm, hắn cùng Ngôn Cảnh Huyên đã có mặt ở nhà cũ.

Hôm nay tâm trạng của má lớn Tố Cầm rất vui, cuối cùng bà ta cũng có thể gả cô con gái quá lứa lỡ thì, sau này không còn nghe mọi người dè bĩu nữa.
Tố Cầm sai người trang trí nhà cửa trang hoàng, lộng lẫy, chỉ mới về ra mắt thôi mà Ngôn Cảnh Huyên có cảm tưởng như đang chuẩn bị lễ cưới.

Cô ở cùng một chỗ với mẹ chồng Lý Nghê Thường, một mặt là để tránh phiền phức, mặt khác là bồi dưỡng thêm tình cảm theo yêu cầu của Diệp Quân Vũ.
"Bà, bố, mẹ, má hai, má ba, má tư, con về rồi!"
Giọng nói ngọt ngào của Diệp Thanh Y làm Ngôn Cảnh Huyên nổi da gà.


Bữa nay cô ta vô cùng khác lạ, không giống với hôm ra oai phủ đầu với cô, có lẽ vì có mặt bạn trai nên cô ta mới tỏ ra hiền lành ngoan ngoãn.
Trong phòng khách không chỉ có cô mà bà hai, bà ba và bà tư cũng ngạc nhiên đến mức hoá đá.
"Giới thiệu với mọi người đây là Thái Mộc Tư, bạn trai của con, phó tổng giám đốc tập đoàn Thái Thị."
Diệp Thanh Y vui vẻ nói tiếp.
Nghe nói đến họ Thái và Thái Thị, trong đầu Ngôn Cảnh Huyên liền liên tưởng đến Thái Yến.
"Đó là anh họ của Thái Yến."
Diệp Quân Vũ thì thầm vào tai cô.
Quả nhiên như cô đã dự đoán.
"Xem ra tối nay tôi lại không được yên ổn rồi.

Chồng à, anh phải bảo vệ em và đừng để sập bẫy đó!"
Ngôn Cảnh Huyên giả vờ nhõng nhẽo đáp lại.
Thật ra cô cũng đang nói thật lòng bởi vì từ nãy đến giờ người họ Thái kia thi thoảng lại nhìn cô, ánh mắt của hắn không hề tỏ ra trong sáng.
"Với bản lĩnh của em thì không cần tôi bảo vệ đâu.

Tên này đầu óc ngu xuẩn lắm!"
Diệp Quân Vũ nghịch tóc Ngôn Cảnh Huyên cười nói.
"Dù gì người ta cũng là phó tổng giám đốc và còn là bạn trai của cô cả nhà họ Diệp, thân phận cao như vậy dù có ngu xuẩn thì người chịu thiệt cũng là cô dâu mới như em đó, chồng à.

Em sợ lắm cơ."
Ngôn Cảnh Huyên ngã vào ngực Diệp Quân Vũ giả vờ sợ hãi.
"Tôi cũng sợ lắm!" Diệp Quân Vũ phối hợp: "Sợ em không quậy nát âm mưu của hắn ta và vả mặt bà chị kiêi căng kia."
"Có ai lại nói về vợ mình thế kia không chứ? Em hiền lành, nhát gan lắm đó!"

"Ừ, em nhát gan như mấy con hổ thu mình để rình mồi đó hả?"
"Chồng à, anh bắt nạt em."
Ngôn Cảnh Huyên đánh nhẹ Diệp Quân Vũ.
Hình ảnh hai người kín đáo nói cười với nhau lọt vào mắt Diệp Thanh Y và Thái Mộc Tư.

Diệp Thanh Y cố gắng che giấu nụ cười vì sắp tới cô ta sẽ tặng cho cả nhà bà ba hậu lễ sau chuyện ồn ào lần trước.
"Anh Mộc Tư, đây là em trai và em dâu của em.

Em trai em chắc anh quen mặt rồi, còn em dâu là một diễn viên cùng công ty với em họ Thái Yến của anh đó!"
Diệp Thanh Y cố gắng nhấn mạnh về thân phận và nghề nghiệp của Ngôn Cảnh Huyên, rõ ràng cô ta không chỉ muốn giới thiệu.
"Tổng giám đốc Diệp dĩ nhiên là quen thuộc với anh rồi.

Chào anh Diệp, chào mợ hai Diệp!"
Thái Mộc Tư chìa tay ra để bắt tay với Diệp Quân Vũ, sau đó, hắn lại muốn bắt tay với Ngôn Cảnh Huyên, tuy nhiên Diệp Quân Vũ đã ngăn lại.
"Vợ của tôi nhút nhát, không thích tiếp xúc với người lạ, anh Thái đừng để bụng nhé!"
"Sao tôi phải để bụng chứ? Mợ hai Diệp nhát gan mới khiến anh Diệp cam tâm tình nguyện bảo vệ phải không?"
"Đúng vậy, vợ tôi nhát gan lắm."

Diệp Quân Vũ vừa nói vừa ôm chặt Ngôn Cảnh Huyên để chứng minh lời mình đã nói.
Một màn này khiến Tố Cầm rất bực bội.
Lần trước gây chuyện với Ngôn Cảnh Huyên, bà ta chịu nhiều thiệt thòi, người như vậy thì nhát gan chỗ nào chứ? Rõ ràng là cô con dâu này kiêu ngạo không muốn bắt tay với "con rể" của bà ta thì có.
Nhưng mà có tức đến mấy cũng phải nèn lại không thể lộ ra ngoài, tránh cho con gái gặp rắc rối.
"Được rồi, cũng đến giờ anh rồi, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện đi."
Bà cụ Diệp hiền từ lên tiếng.
Sau đó, tất cả mọi người theo bà vào bàn ăn.

Tố Cầm rất chịu cho tiền để làm bản thân nở mài nở mặt, bàn ăn hôm nay rất nhiều cao lương mỹ vị, Ngôn Cảnh Huyên nhìn mấy món này cảm thấy không ăn nhiệt tình thì có lỗi với bà ta quá.

Nhất là cô cần có sức để ứng phó với Diệp Thanh Y và Thái Mộc Tư.
"Ồ, hôm nay nhà mình đông vui quá!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Cùng một lúc tập trung nhiều kẻ thù tụ lại một chỗ, Ngôn Cảnh Huyên đã thấy tối nay sẽ có nhiều chuyện đặc sắc xảy ra.

Bữa cơm đã kết thúc trong vui vẻ, Diệp Thanh Y đang trò chuyện với Ngôn Cảnh Vân - người được Diệp Kiều đưa về lúc nãy.
Không biết vì sao cô ta quen biết Diệp Kiều nhưng hai kẻ có tâm địa méo mó ở cùng nhau không phải là chuyện tốt.
Khác với lúc gặp mặt Ngôn Cảnh Huyên, Diệp Thanh Y đối với Ngôn Cảnh Vân cực kỳ thân thiết, hai người đã nói chuyện hơn một tiếng rồi mà chưa có dấu hiệu dừng lại.

Diệp Quân Vũ cũng bị Thái Mộc Tư lôi kéo, không thể ở cạnh Ngôn Cảnh Huyên, cô chỉ có thể ngồi cùng mẹ chồng nói vài câu phụ hoạ.
Trước giông bão bầu trời thường tươi đẹp, Lý Nghê Thường buồn ngủ nên xin về phòng trước, Ngôn Cảnh Huyên cũng định đi cùng bà, tuy nhiên Ngôn Cảnh Vân đã gọi cô ở lại.
"Huyên Huyên, nãy giờ chị vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với em, em cùng chị ra ngoài vườn hoa đi dạo cho tiêu cơm được không?"
Ngôn Cảnh Vân lại dùng bộ mặt giả tạo, thảo mai để nói chuyện.
Bộ mặt này luôn khiến cô thấy rất buồn nôn.

Ngôn Cảnh Huyên thừa biết cô ta đang hối hận vì để cô gả thay.
Nếu là bình thường thì Ngôn Cảnh Huyên đã thẳng thừng từ chối, nhưng bây giờ cô đang ở nhà họ Diệp, không thể tỏ thái độ với người chị nuôi đáng ghét kia.


Diệp Quân Vũ vẫn cần thân phận cô hai nhà Ngôn của cô, nên cũng căn dặn kỹ lưỡng là không được làm chuyện kích động, kẻo Ngôn Cảnh Vân lỡ miệng.
"Đi dạo tiêu cơm à? Tôi cũng đi nữa.

Chị dâu, chị sẽ không thấy tôi phiền phức chứ?"
Diệp Thiên Sinh đột ngột đề nghị.
Vụ việc ảnh chụp lần trước khiến hắn có ác cảm với Ngôn Cảnh Vân, em gái mình cũng có thể hãm hại được thì ai biết cô ta lại giở trò gì, đằng nào thì hắn cũng có cảm tình tốt với Ngôn Cảnh Huyên, và không hề muốn gây sự với Diệp Quân Vũ, nếu để anh trai biết không có ai đi theo chị dâu, để chị dâu ở một mình với người xấu thì ai biết hắn có giận cá chém thớt, mang tất cả người có mặt ở đây "đồ sát" một lượt không? Lâm Lan đã dặn không được làm Diệp Quân Vũ tức giận.
"Chỗ chị em người ta nói chuyện em đi theo làm gì? Em lại là con trai nữa, có mấy chuyện không tiện nghe đâu."
Diệp Thanh Y ngăn cản.
"Thì em cách xa hai người họ một chút là được rồi.

Cũng đâu phải em sẽ đem chuyện mình nghe được đi rêu rao bàn tán đâu? Chị lo cái gì? Em có chừng mực mà!"
Diệp Thiên Sinh thờ ơ đáp.
"Không được là không được.

Cảnh Vân, cô đưa em dâu đi đi, mặc kệ yêu cầu vô lý của thằng nhóc này đi!"
Diệp Thanh Y xua tay nói.
"Không sao đâu, thêm một người đi cùng cũng vui mà.

Phải không em gái?"
Ngôn Cảnh Vân cười đáp.
"Chị nói đúng.

Có cậu ta đi cùng thì biết đâu chừng yêu ma quỷ quái không có cơ hội hãm hại người khác?" Ngôn Cảnh Huyên đồng tình, cô cũng nói thêm: "Mà biết đâu đây lại là cơ hội để ai đó có dụng ý xấu dàn cảnh hãm hại em với cậu ta nữa cũng nên.


Lần trước xảy ra một lần rồi chị nhỉ?"
Sắc mặt của Ngôn Cảnh Vân kém hẳn đi khi Ngôn Cảnh Huyên nhắc đến chuyện cũ, tuy nhiên cô ta vẫn tỏ ra bình tĩnh để không bị người lớn trong nhà họ Ngôn phát giác.
"Hai đứa từng bị hãm hại à?"
Lâm Lan lo sợ hỏi.
Bà ngại nhất là đụng chạm với Diệp Quân Vũ.
"Không lâu trước đây có người cố ý chụp ảnh con và chị dâu ở trường đua.

Hôm đó con thấy chị dâu thích xem đua xe nên đưa chị ấy đi mở rộng tầm mắt, ai ngờ được có người nhìn thấy nên lên kế hoạch vụn về, muốn gây chia rẽ nhưng lại bất thành đó!"
Diệp Thiên Sinh bình thản nhắc lại.
Chuyện bức ảnh hắn cần nói phủ đầu trước để tránh cho Ngôn Cảnh Vân "nhỡ miệng" thêm dầu vào lửa.
"Anh con...!có biết không?"
Lâm Lan lắp bắp.
"Biết chứ, nhưng anh ấy thông minh mà, trò hề đó làm sao qua mắt anh ấy được, đúng không chị dâu?"
Diệp Thiên Sinh cười nói.
"Đúng vậy, má tư cứ yên tâm.

Chồng con là kính chiếu yêu loại tốt, không có ma quỷ nào muốn hại người mà qua mắt được chồng con đâu."

Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười.
Từng câu từng chữ rõ ràng là ám chỉ có người ở đây âm thầm gây chuyện, nhưng người nhà họ Diệp không biết chuyện giữa Ngôn Cảnh Huyên và Ngôn Cảnh Vân, cũng không biết việc cô là thiên kim giả, nên chỉ xem cô đang ngầm cảnh cáo trong nhà họ Diệp thôi.
Dĩ nhiên, bộ dạng của Diệp Thanh Y và Diệp Kiều đang xấu xí nhất.
"Thật là, sao lại có chuyện không hay vạy chứ?"
Lâm Lan thở dài.
"Mẹ đừng lo, lần này con sẽ không để người kia có cơ hội nữa đâu.

Cũng không còn sớm nữa, chị dâu, cô Ngôn, chúng ta cùng đi chứ?"
Diệp Thiên Sinh tươi cười đề nghị.
"À, ừ, đi..."
Ngôn Cảnh Vân mất tự nhiên đáp.
Ngôn Cảnh Huyên cũng gật đầu, sau đó cả ba người thật sự cùng nhau ra hoa viên tản bộ.
"Đừng làm tôi thất vọng đó, Cảnh Vân!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


"Cảnh Huyên không ở cùng cậu à? Sao lúc nãy tôi nghe nói cậu và cô ấy cùng cô gái họ Ngôn kia ra ngoài dạo?"
Diệp Quân Vũ tò mò hỏi khi thấy Diệp Thiên Sinh đang ngồi mình ở phòng khách uống trà sữa, chơi game.
Hắn bị Thái Mộc Tư quân lấy cả buổi, nói những chuyện điên rồ, nhảm nhí đến giờ mới có thể thoát thân.
"Chị ấy về nãy giờ rồi mà? Không có trong phòng sao? Chúng tôi đi dạo tầm ba mươi phút thì cái cô Ngôn gì kia bảo chán, muốn về nhà.

Sau đó cô ta giả lả chào tạm biệt chúng tôi rồi bỏ đi, chị dâu sợ cô ta có âm mưu nên sau đó cũng tách khỏi tôi.

Hai người họ đi rồi thì tôi gọi trà sữa và bánh để vừa chơi game vừa ăn uống."
Diệp Thiên Sinh tỉ mỉ giải thích mọi chuyện với Diệp Quân Vũ.

Anh cũng hơi bất ngờ khi Ngôn Cảnh Huyên không về phòng để nghỉ ngơi.
"Tôi có về phòng rồi nhưng cô ấy không có ở đó.


Điện thoại thì không liên lạc được."
Diệp Quân Vũ chau mày.
"Chắc sẽ không như tôi đoán là chị dâu lại gặp rắc rối gì đó chứ? Hôm nay nhiều kẻ địch của chị ấy tụ họp một chỗ mà."
Diệp Thiên Sinh nửa đùa nửa thật.
"Cậu cũng biết cô ấy có nhiều kẻ thù à?"
Diệp Quân Vũ cảnh giác, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thiên Sinh.
"Mắt tôi có mù đâu mà không thấy? Anh đừng nhìn tôi vậy chứ? Tôi không có ý gì với chị dâu đâu.

Chẳng qua là tôi với chị ấy có cùng sở thích nên quan tâm chị ấy thôi.

Cộng với việc bức ảnh lần trước và scandal liên quan nhà họ Thái, rồi chuyện má lớn và chị cả tạt nước chị dâu...!Chị ấy đắc tội nhiều người như vậy không phải có nhiều kẻ thù thì là gì?"
Diệp Thiên Sinh chậm rãi giải thích trước khi Diệp Quân Vũ hiểu lầm gì đó.
"Đầu óc nhạy bén, biết quan sát tình huống thì đâu phải kẻ vô dụng trong nhà này.

Ngày thường cậu che giấu cũng giỏi lắm đó!"
"Mẹ tôi muốn tôi yên ổn sống trong nhà này, tôi còn có thể làm gì khác nữa đâu?"
"Cố giữ kín bộ dạng ngu ngốc của cậu cho tốt đó!"
"Không cần anh phải nhắc đâu!" Diệp Thiên Sinh quay về chủ đề cũ: "Có cần tôi đi tìm chị dâu cùng anh không?"
"Không cần, cậu ít giao du với vợ tôi đi.


Nếu cậu muốn giữ mình, đứng ngoài tranh đấu."
Diệp Quân Vũ nói rồi vỗ vai Diệp Thiên Sinh một cái, xong lại đi lên lầu, về phòng mình để xem Ngôn Cảnh Huyên đã về chưa.
Sóng càng yên, biển càng lặng, hắn càng lo lắng.
(...)
Ngôn Cảnh Huyên tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng lạ.

Đây không phải là phòng ốc trong nhà họ Diệp, cách bày trí chỗ này giống với phòng của khách sạn nhiều hơn.

Cô không hiểu tại sao mình lại ở nơi này, tay chân bị trói chặt.

Điều duy nhất lưu lại trong tâm trí của Ngôn Cảnh Huyên là việc mình đã về phòng sau khi Ngôn Cảnh Vân ra về, vốn không mệt mỏi hay buồn ngủ, nhưng cô lại thiếp đi sau khi nằm lên giường không lâu.
Có vẻ như mấy người Diệp Thanh Y bắt đầu ra tay rồi! Tình huống này hẳn là muốn bôi nhọ danh dự, vu khống cô ngoại tình để ép Diệp Quân Vũ ly hôn vì làm xấu mặt nhà họ Diệp.
Nhưng mà...
Họ nghĩ chuyện này xảy ra dễ quá rồi thì phải, đến chuyện canh chừng cô còn không làm nữa cơ mà.
Ngôn Cảnh Huyên lăn ra mép giường, cố để hai chân xuống đất lấy thế để ngồi dậy.


Sau đó, cô lại cong chân lên, luồng qua hai tay đang bị trói phía sau để hai cánh tay ra được phía trước, rồi bắt đầu tháo dây bằng con dao gọt trái cây ở đầu giường, công việc đơn giản và gọn lẹ.
Sai khi thoát khỏi việc bị trói, Ngôn Cảnh Huyên đi lại tấm rèm đang đóng kín, mở hé ra một chút để xem cảnh vật bên ngoài.
Bên ngoài trời tối, không thể thấy gì ngoài ánh sáng của đèn hải đăng, Ngôn Cảnh Huyên đoán nơi mình ở là một khách sạn gần biển nào đó.
Ngôn Cảnh Huyên lại nhìn thời gian hiển thị là mười giờ đêm, cách lúc cô về phòng hai tiếng.

Trong vòng hai tiếng thì không đi xa được bao nhiêu đâu, hoặc là cô chỉ bị giam ở nơi nào đó cách nhà cũ họ Diệp không xa lắm.
Điều thứ hai Ngôn Cảnh Huyên quan tâm là ai đứng sau vụ bắt cóc ấu trĩ này.

Vạch ra kế hoạch nhưng không tính đến sai sót thì rất giống với tác phong của Diệp Thanh Y - Cô cả vô tri của nhà họ Diệp.
"Sao cô lại không cử người xem chứng cô ta ở bên trong? Lỡ như cô ta tẩu thoát thì kế hoạch chúng ta vạch ra sẽ đi tong đó!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


"Anh vẫn chưa tìm được chị dâu nữa à?"
Diệp Thiên Sinh chau mày nhìn gương mặt mệt mỏi của Diệp Quân Vũ thấp giọng hỏi.
Vì lo lắng không biết Ngôn Cảnh Huyên đã về hay chưa nên hắn không ngủ được định xuống nhà tìm nước uống, ai ngờ lại gặp được anh trai vẫn còn ngồi ở sofa.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm rồi, chị dâu không thể vô duyên vô cớ biến mất được.
"Vẫn chưa, tôi xem hết camera trong nhà rồi, không thấy cô ấy ra ngoài.

Người hầu, bảo vệ cũng xác nhận là không gặp Cảnh Huyên sau khi cùng cậu và Ngôn Cảnh Vân đi dạo."
Diệp Quân Vũ trả lời.
Hắn đã vận dụng đến mối quan hệ của mình mở rộng phạm vi tìm kiếm Ngôn Cảnh Huyên.
"Có thể làm đến mức thần không biết, quỷ không hay thì chỉ có người nhà họ Diệp.

Xem ra là chị Thanh Y không thoát khỏi liên quan rồi nhỉ?"
Diệp Thiên Sinh ngồi xuống nói.
"Chắc chắn có liên quan đến cô ta mà.

Cô ta đã ra ngoài từ chín giờ tối vẫn chưa thấy về nhà."
"Chị ấy đúng là ngu xuẩn, chẳng trách quyền hành ở Diệp Thị lại rơi vào tay anh."
Diệp Thiên Sinh cười.
"Người ngu không phải có mình cô ta đâu! Còn vài người nữa cũng ngu không kém."
"Đối chọi với anh không có lợi ích gì cả.


Không phải cứ bày kế hãm hại chị dâu thì anh sẽ ly hôn phải không?"
"Không ly hôn nhưng cũng sẽ làm danh dự của tôi tổn hại.

Thứ cô ta muốn là tôi cũng như cô ta bị tước quyền ở Diệp Thị.

Có điều cô ta không biết Cảnh Huyên không dễ đối phó như cô ta nghĩ."
"Nếu anh biết chị dâu không dễ đối phó thì còn gấp gáp tìm kiếm làm gì?"
"Tôi muốn được yên tâm thôi.

Chẳng phải cậu cũng vì chuyện này nên không ngủ được đó sao?"
"Anh đừng hiểu lầm, chị dâu mất tích sau khi đi cùng tôi nên tôi cảm thấy mình nên có trách nhiệm thôi."
Diệp Thiên Sinh giải thích.
"Trong nhà này, người không làm tôi hiểu lầm nhất chính là cậu đó! Sinh vật đơn bào, suy nghĩ ngốc nghếch thì có thể làm hại được ai!"
Diệp Quân Vũ xem thường.

"Uầy, anh đừng nói vậy chứ? Tôi cũng thông minh lắm đó nha!"
"Thông minh hơn Diệp Thanh Y cũng tính là thông minh rồi."
Màn hình máy tính của Diệp Quân Vũ đột nhiên xuất hiện e-mail nặc danh.

Hắn nhìn chằm chằm mail vừa gửi đến lưỡng lự không biết có nên mở ra không.


Diệp Thiên Sinh thấy anh mình đang nói chuyện đột nhiên im lặng cũng tò mò đến bên cạnh xem ké.
Diệp Quân Vũ nhấp chuột vào mail, bên trong là một video đính kèm, hắn mở video đó xem thì thấy cảnh Ngôn Cảnh Huyên đang vui vẻ cùng mấy tên đàn ông lạ mặt.
"Chuyện quái gì thế này?"
Diệp Thiên Sinh thản thốt.
Diệp Quân Vũ vẫn bình tĩnh xem hết đoạn video.

Video rất ngắn, chỉ có mười lăm giây nhưng Diệp Thiên Sinh lại tưởng như nó tới mười lăm phút.
Video đó vừa kết thúc thì một video khác lại đến.
Cũng như vừa rồi, đó lại video về Ngôn Cảnh Huyên.

Diệp Thiên Sinh trợn mắt kinh ngạc nhìn anh trai vẫn đang dán mắt vào màn hình máy tính.
"Anh..."
Diệp Thiên Sinh định nói gì đó nhưng Diệp Quân Vũ lại ra hiệu hắn im lặng.
"Tôi biết cậu muốn hỏi gì.

Chờ xem hết video rồi nói!"
"Xem hết video? Ý anh là vẫn còn video nữa hả?"
"Tôi đoán thế!"
Diệp Quân Vũ cười đáp.
Đúng như lời hắn nói, lần lượt các video được gửi đến, nội dung các video này đều là cảnh nóng của Ngôn Cảnh Huyên, khiến người xem bỏng mắt.
Diệp Thiên Sinh tự nhận mình cũng từng xem qua không ít wed đen, nhưng video trong mail vẫn khiến hắn đỏ mắt nóng mặt.

Hắn nhìn qua Diệp Quân Vũ vẫn rất bình tĩnh, hình như anh trai không hề để tâm đến mấy cảnh nóng này, chẳng những thế, hắn còn cap màn hình lại vài đoạn nưa.

Diệp Thiên Sinh không hiểu anh trai làm thế là có ý gì?
Như hiểu được thắc mắc của hắn, Diệp Quân Vũ mở miệng:
"Cậu sẽ sớm biết thôi!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Nhà họ Diệp bị Diệp Thanh Y đánh thức.

Không biết cô ta từ nơi nào trở về mà đầu tóc, quần áo xộc xệch, không chỉ vậy.

Bên cạnh cô ta còn có hai anh em Thái Mộc Tư đi cùng, hai người này hình như đang cố ngăn cản cô ta kích động.
"Bà nội, mẹ, mọi người mau thức dậy đi.

Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Diệp Thanh Y la hét lớn tiếng.
Cô ta đứng giữa phòng khách nhưng không hề để ý đến Diệp Quân Vũ và Diệp Thiên Sinh đang ngồi trên sofa nhìn chằm chằm cô ta như vật thể lạ.
Giọng của Diệp Thanh Y quá lớn nên chưa bao lâu, toàn bôn người nhà họ Diệp, kể cả quản gia và người hầu cũng có mặt đầy đủ.
"Thanh Y, có chuyện gì vậy con? Nửa đêm rồi con không ngủ thì cũng để bà nội ngủ chứ?"
Tố Cầm lo lắng nhìn sắc mặt không mấy đẹp đẽ của bà cụ Diệp, thấp giọng.
"Mẹ, có chuyện lớn xảy ra rồi mẹ có biết không?"

Diệp Thanh Y gấp gáp.
"Thanh Y, em bình tĩnh lại, có thể chỉ là hiểu lầm thôi.

Em để mọi người về phòng ngủ trước đi, có gì sáng hẳn nói."
Thái Mộc Tư khuyên nhủ.
"Làm sao em bình tĩnh được? Nhà họ Diệp bị cô vợ tốt của cậu ta bôi tro trát trấu vào mặt, em chưa xé xác con đàn bà lăng loàn đó là may lắm rồi!"
Diệp Thanh Y chỉ thẳng vào mặt Diệp Quân Vũ, gào thét.
Mặc dù đang phẫn nộ, nhưng cô ta không hề nói năng lộn xộn, Diệp Quân Vũ đoán là vở kịch của cô ta bắt đầu rồi.

Hắn muốn xem cô ta sẽ làm trò gì tiếp theo.
"Chị cả, chị nói vậy là sao? Chị dâu đã làm gì mà chị lại nói chị ấy lăng loàn, bôi nhọ danh dự nhà họ Diệp?"
Diệp Thiên Sinh bất bình lên tiếng.
"Phải đó, con nói cho rõ xem?"
Lý Nghê Thường cũng lên tiếng.
"Cô ta làm gì thì mọi người tự xem đi!"
Diệp Thanh Y hùng hổ giành máy tính của Diệp Quân Vũ thành thạo vào mục e-mail mở ra một video.

Sau đó, cô ta còn kết nối với màn hình máy chiếu để mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Trên màn hình lớn ở phòng khách hiển thị đoạn video Ngôn Cảnh Huyên quan hệ với mấy tên đàn ông với nhiều tư thế, khiến mọi người có mặt phải ngạc nhiên.

Tuy nhiên, chỉ có Diệp Quân Vũ và Diệp Thiên Sinh bình tĩnh.
"Chuyện...!Chuyện gì xảy ra thế này...? Huyên Huyên...!Huyên Huyên, con bé..."
Bà cụ Diệp thất kinh hồn vía ngồi xuống sofa run rẩy.

Những hình ảnh kia quá dơ bẩn, bà không tin Ngôn Cảnh Huyên lại dám ngoại tình sau lưng Diệp Quân Vũ.

"Thanh Y, rốt cuộc chuyện này là sao hả?"
Lý Nghê Thường cũng ngạc nhiên không kém, bà nhìn qua con trai của mình xem xem bây giờ Diệp Quân Vũ đang thế nào, tuy nhiên bà rất kinh ngạc khi thấy hắn vẫn điềm đạm như không có gì xảy ra.
"Còn có thể sao nữa.

Con dâu tốt của mẹ ngoại tình đó.

Mẹ và con trai mẹ dạy dỗ con dâu kiểu gì vậy? Đã ăn vụng thì kín đáo một chút đi, đằng này còn để bị quay lại, dùng video đó tống tiền nhà họ Diệp."
Diệp Thanh Y đanh đá đáp.
"Không thể nào, Cảnh Huyên là thiên kim danh giá, không thể nào làm ra chuyện xấu hổ này được đâu!"
Lý Nghê Thường nổi giận.
Mặc dù tiếp xúc với Ngôn Cảnh Huyên không nhiều nhưng bà tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, cô ấy vốn không phải loại người trong ngoài bất nhất.
"Chứng cứ rành rành trước mặt mà mẹ còn bênh vực cô ta nữa hả? Mẹ xem, người quay video tống tiền rõ ràng nè!"
Diệp Thanh Y lại di chuyển vào mục mail khác của Diệp Quân Vũ mở ra.

Từng chữ từng chữ một được hiện ra rất rõ nét.

Nội dung là tống tiền hai trăm triệu để xoá video, bằng không sẽ đăng lên mạng vào lúc bảy giờ sáng.

Bà cụ Diệp xem đến đoạn này thì muốn ngất đi.
Chuyện này không giống như giả mạo.
"Bây giờ thì mọi người tin con chưa? Lúc con biết chuyện cũng phản ứng giống mọi người vậy đó!"
Diệp Thanh Y cao giọng.
Vẻ mặt của cô ta không hề tỏ ra hoang mang chút nào, trái lại còn hiển hiện rõ vẻ đắc ý.

"Ồ, chị cũng bị sốc vì mấy tấm ảnh này hả? Tôi còn tưởng chị sẽ vui mừng khi gài bẫy được chị dâu chứ?"
Diệp Thiên Sinh buồn cười lên tiếng.
"Em nói nhảm gì vậy? Chị biết quan hệ giữa em và cô ta khá tốt, nhưng em không thể nói oan cho chị vậy chứ? Chị gài bẫy cô ta làm gì? Bộ chị rảnh lắm hả?"
Diệp Thanh Y phủ nhận.
"Đúng là chị rảnh lắm nên mới bày ra trò này nè!" Diệp Thiên Sinh vẫn cười hỏi: "Trước khi nói đến video và mail tống tiền, tôi có thắc mắc cần chị giải đáp nè.

Tại sao chị lại biết anh trai nhận được mail mà xông đến cướp máy tính, rồi vào đúng mail hay vậy?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


Nghe câu hỏi của Diệp Thiên Sinh, Diệp Thanh Y mới nhận ra bản thân vừa rồi đã nóng nảy, cô ta mới từ bên ngoài về thì làm sao biết được Diệp Quân Vũ đã nhận được mail về Ngôn Cảnh Huyên, cho dù cô ta có nói là do người nặc danh kia tiết lộ, thì cũng không thể giải thích được tại sao cô ta lại có thể mở đúng thư mục cần tìm.

Hành động khi nãy của cô ta dứt khoát như vậy kia mà, không hề do dự hay mất thời gian tìm kiếm thư mục.
Diệp Thiên Sinh và người nhà họ Diệp vẫn đang đợi Diệp Thanh Y giải thích.

Cô ta cắn môi nhìn một lượt mọi người trong nhà rồi lại liếc sang Thái Mộc Tư và Thái Yến đang căng thẳng vì hành động ngu ngốc của cô ta.
Diệp Thanh Y nuốt nước bọt, cô ta ngó sang Diệp Quân Vũ, từ khi cô ta làm loạn đến giờ thì hắn là người yên tĩnh nhất.

Nhưng hắn càng như vậy thì càng làm cô ta hoảng sợ.
"Sao hả chị cả? Chị không trả lời được câu hỏi của tôi hả? Hay là để tôi đưa ra giả thuyết hợp lý cho chị nhé?"
Diệp Thiên Sinh cười hỏi.
"Sinh, còn đừng ăn nói bậy bạ nữa.

Im miệng lại đi!"

Lâm Lan sợ đắc tội với bà cả nên nhắc nhở con trai đừng xen vào chuyện này.

Bà vốn không tham gia tranh đấu, luôn đứng ngoài cuộc nên nếu như hôm nay Diệp Thiên Sinh giúp Diệp Quân Vũ thì sẽ trở thành kẻ địch của mẹ con Diệp Thanh Y.

Cả nhà bà lớn tuy không có đầu óc, nhưng thủ đoạn hèn hạ thì rất nhiều.
"Mẹ, con có nói bậy gì đâu? Con ở cùng anh hai từ mười giờ tối, trùng hợp là ngay khoảng thời gian đó anh hai nhận được video kia.

Sau khi xem xong, con còn cùng anh hai thảo luận màn kịch dở tệ của chị cả nữa mà! Làm sao con ăn nói bậy bạ được?"
Diệp Thiên Sinh nghiêm túc đáp.
Sắc mặt của Diệp Thanh Y càng kém, Tố Cầm nhìn con gái đang cứng miệng liền biết mọi chuyện như Diệp Thiên Sinh vừa nói.

Vốn dĩ bà cho rằng con gái nắm được thóp lật đổ Diệp Quân Vũ nhưng không ngờ là chuốc nhục vào thân, làm chuyện ngu xuẩn.
"Chị cả, chị muốn tự nói hay em nói thay?"
Diệp Thiên Sinh lại hướng mắt đến Diệp Thanh Y cười hỏi.
"Tôi không làm gì cả, tại sao tôi phải giải thích với cậu?"
Diệp Thanh Y giẫy chết.
"Ồ, không làm gì cả sao? Tức là chị không muốn thừa nhận mình dàn dựng ngoại cảnh hãm hại chị dâu?"
Diệp Thiên Sinh bóc trần sự thật.
"Tôi nói rồi tôi không làm gì cả!"
Diệp Thanh Y giẫy chết đến cùng.
"Vậy, vừa hay anh hai có một đoạn video hay lắm, chúng ta cùng xem nha!"
Diệp Thiên Sinh vẫn cười.
Lần này đến lượt hắn thành thạo mở thư mục, vì khi nãy có nói bản thân đã ở cùng Diệp Quân Vũ mấy tiếng, nên việc hắn biết thư mục nào là thư mục giải oan cho Ngôn Cảnh Huyên là bình thường, không có gì để mọi người thắc mắc cả.
Thư mục mà Diệp Thiên Sinh vừa mở là một video quay lén từ bên ngoài ban công khách sạn, mặc dù khá xa nhưng cũng thấy được vài người bên trong, một trong số đó là Diệp Thanh Y và Ngôn Cảnh Vân.


Vì anh em nhà họ Thái đội nón, mang khẩu trang nên không nhìn được mặt mũi.
Đối thoại giữa bọn họ đại khái là bàn bạc làm sao hãm hãi Ngôn Cảnh Huyên như kế hoạch đã bàn tính, sau khi đưa ra hàng loạt kế sách, bọn họ chọn mời diễn viên phim cấp ba để hoàn thành kế hoạch này, gương mặt nữ chính thì dùng AI thay đổi.
Cuộc đối thoại kéo dài hơn hai mươi phút, gương mặt của Diệp Thanh Y bây giờ đã biến sắc đến độ trắng bệt, Tố Cầm ở một bên không dám lên tiếng, Diệp Kiều thì bỏ lên lầu từ lâu.

Phen này không ai có thể cứu Diệp Thanh Y thoát khỏi tay của Diệp Quân Vũ.

"Giả, video này là giả!"
Diệp Thanh Y hoảng loạn hét lớn.
"Quay cận cảnh không chỉnh sửa mà chị còn kêu là giả à? Vậy video vu khống chị dâu có chất lượng tốt như vậy thì là gì? Là vô cùng chân thật luôn hả?"
Diệp Thiên Sinh giả bộ ngạc nhiên.
"Đúng! Đúng là vậy đấy!"
Diệp Thanh Y sống chết gật đầu.
Biểu hiện này càng quá rõ ràng là mọi chuyện do cô ta đạo diễn.
"Thanh Y, bọn ta không mù cũng không ngốc, con nói vậy là xem người lớn trong nhà là người không có não à?"
Lý Nghê Thường cười cợt lên tiếng.
Lúc đầu xem video bà vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ, sau đó thì mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến bà không kịp chuẩn bị nón bảo hiểm.

Chẳng trách mà con trai bà lại bình tĩnh từ đầu đến cuối.

"Em ba, em lo mà dạy con dâu của mình kìa, đừng ở đây chỉ trích Thanh Y của chị!"
Tố Cầm lạnh nhạt.
Dù con gái làm sai nhưng trước mặt người khác, bà ta vẫn phải bênh con.
"Người cần được dạy là con gái chị đó! Hãm hại con dâu của em thì hay lắm à? Dựng ra vở kịch này chị có phần trong đó đúng không?"
Lý Nghê Thường nắm bắt thời cơ chụp mũ.
Địa vị bà lớn có ai không muốn, bọn họ nội đấu với nhau hơn ba mươi năm, bây giờ là cơ hội để loại bỏ cả nhà bà cả.
"Em đừng ăn nói hồ đồ, chuyện này chị không biết gì hết!"
Tố Cầm gắt gỏng.
"Chị không biết thật sao?"
Lý Nghê Thường tiếp tục chất vấn.
"Đúng vậy, chị không biết.

Nếu chị biết thì chị đã không để Thanh Y thực hiện kế hoạch ngu xuẩn này rồi, mà phải làm kế hoạch lớn hơn!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49


Khi Tố Cầm phát hiện bản thân nói hớ thì đã quá muộn, bà cụ Diệp nhìn chằm chằm bà ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

Sớm biết bà cả có dã tâm không nhỏ, nhưng sẵn sàng tiếp tay với con gái để làm chuyện hãm hại người khác thì bà ta đã đi quá giới hạn của mình rồi.
Xem ra đã đến lúc nhà họ Diệp phải đổi nữ chủ nhân.
"Ồ, vậy ra nếu chị biết thì có phải sẽ hãm hại luôn con trai của em không? Chị cả, em biết chị luôn ganh ghét Quân Vũ nổi trội, nhưng nó có được thành tựu cũng do nổ lực mà thành.

Bản thân chị và hai đứa con của chị không cố gắng phấn đấu, lại đi hại hết người này đến người khác thì có gì hay chứ? Chị không thấy có lỗi với lương tâm của mình sao?"
Lý Nghê Thường tiếp tục chất vấn.
Bà đã nghe thấy điều muốn nghe nhất, chuyện cần làm kế tiếp là ép bà cả xuống đài, bỏ trống vị trí vợ lớn.
"Chị không làm gì cả, em đừng vu oan cho chị!"
Tố Cầm phản bác.
"Vu oan cho chị hả? Lời vừa rồi của chị ai cũng nghe thấy, chị còn nói mình bị oan sao?"
Lý Nghê Thường cười hỏi.
"Chị..."

Tố Cầm không biết phải phản bác thế nào.

Bà nhìn sang chỗ bà cụ Diệp đang tức giận, lại nhìn mấy người đang có mặt chứng kiến sự việc, bà ta biết phen này cả nhà bà ta chết chắc rồi.
"Má ba, gài bẫy em dâu là chuyện do một mình con làm, má đừng ghép tội cho mẹ con!"
Diệp Thanh Y lạnh nhạt lên tiếng.
Cho dù ra sao thì cô ta cũng phải vảo vệ mẹ mình trước mẹ con bà ba và bà nội.
Chuyện đến nước này chỉ trách cô ta quá xem thường Ngôn Cảnh Huyên.
"Có ghép tội hay không, mẹ con hai người tự biết.

Cô cả, tại sao cô lại hại con dâu tôi? Bây giờ con dâu tôi đang ở đâu?"
Lý Nghê Thường lạnh mặt.
"Vì con muốn cô ta bị nhà họ Diệp đuổi đi, muốn thằng ranh này không dựa vào nhà họ Ngôn tác oai tác quái."
Nghe câu này của Diệp Thanh Y, người nãy giờ im lặng là Diệp Quân Vũ bật cười: "Tôi mà cần phải nhờ vào nhà họ Ngôn giúp đỡ hả? Chị cả, có phải đầu óc chị có vấn đề rồi không?"
"Tôi nói không đúng sao?"
Diệp Thanh Y gân cổ cãi lại.
"Trước lúc kết hôn, một tay tôi đã có thể dựng giang sơn rồi.

Tôi cần phải nhờ vào người khác khi nào vậy?"
"Cái đó...!Cậu lúc nào cũng cần dựa vào người khác!"
Diệp Thanh Y cãi cố.
"Chị cả, lần sau nói chuyện nên dùng não suy nghĩ rồi hẵng nói.

Tôi không quan tâm chị hãm hại người khác, nhưng nếu chị tiếp tục nhắm vào vợ tôi thì đừng trách tôi không nương tay với chị.

Lần này may mắn cho chị là vợ tôi thoát được nên tôi sẽ không truy cứu, tuy nhiên bố và bà nội có xử lý chị hay không thì tôi không dám đảm bảo đâu.


Vì dù sao bố và bà vẫn phải cho tôi một cậu trả lời thoả đáng!" Diệp Quân Vũ đứng lên, đi đến gần Diệp Thiên Sinh lấy lại máy tính: "Vợ tôi đang ở nhà đợi tôi, tôi không rảnh ở đây tranh chấp với chị."
Nói xong, Diệp Quân Vũ chẳng thèm nhìn ai liền bỏ đi, đến khi tiếng động cơ ô tô của hắn vang lên mới kéo Diệp Thanh Y về hiện thực.
Diệp Quân Vũ không nói bừa, ông Diệp và bà cụ Diệp đang chờ xử lý cô ta.
(...)
Biệt thự của Diệp Quân Vũ.
"Chị dâu, lúc nãy chị liều mạng quá!"
Diệp Thiên Ý đưa cho Ngôn Cảnh Huyên một tách trà nóng hạ giọng nói.
"Không liều mạng làm sao chị thoát được chứ? Thật ra vẫn phải cảm ơn em xuất hiện đúng lúc hỗ trợ chị chạy thoát!"
Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười nhận tách trà húp một ngụm.
Nhớ lại chuyện ở khách sạn, sau khi đán người Thái Mộc Tư quay về thì lặp tức bàn bạc kế sách làm sao để thực hiện tiếp việc vu oan cho cô.

Bọn nó đưa ra rất nhiều kế hoạch, Ngôn Cảnh Huyên mất gần một tiếng mới quay xong phần âm mưu của họ rồi gửi cho Diệp Quân Vũ.

Kể ra mấy người này không có đầu óc chút nào, chỉ chăm chăm chạy ra ngoài kiếm người lại không kiểm tra căn phòng, tạo cơ hội cho cô quay lại chứng cứ.
Trong lúc còn chưa biết có nên trèo xuống hay không thì một sợi dây thừng xuất hiện ở tầng trên, tiếp đó Diệp Thiên Ý ló đầu ra hiệu cho cô nắm lấy sợi dây trèo lên trên, nhờ vậy cô mới thành công thoát nạn.
"Trùng hợp là khi đó em cũng đến khách sạn gặp bạn mới cứu được chị thôi.

Em thấy chị cả đi vào căn phòng đó với vẻ mặt tự đắc, ban đầu em cũng không quan tâm, nhưng sau đó lại nghe bạn em nói ai đó đang tìm người trong khách sạn, rồi em lại thấy chị nấp ngoài ban công nên mạnh dạn giả thiết chị đang bị chị hai gài bẫy hãm hại."
Diệp Thiên Ý thở dài giải thích.

"Cho dù là trùng hợp thì em cũng đã cứu chị một mạng rồi.

Có cơ hội chị sẽ trả lại ân tình này của em."
"Chị tốt với anh trai là đã trả ơn cho em rồi.

Em nhận thấy anh trai có tình cảm với chị rất nhiều, chị đừng phụ lòng anh ấy đó!"
"Chị...!Sẽ cố gắng!"
Hôn nhân giữa cô và Diệp Quân Vũ là hôn nhân hợp đồng, sớm muộn gì cũng li tan, làm sao cô có thể dành tình cảm cho hắn được? Có lẽ hắn cũng có cùng suy nghĩ như cô.
"Nhất định chị phải làm được đó.

Mà giờ cũng trễ lắm rồi, vất vả cả đêm em về phòng ngủ đây.

Chị cũng ngủ đi nhé!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50


"Chồng à, vất vả cả đêm anh không biết mệt sao?"
Ngôn Cảnh Huyên nằm trong lòng của Diệp Quân Vũ cười hỏi.
Hắn vừa về đến biệt thự đã "hành" cô suốt một tiếng, vốn định sẽ ngủ một giấc thật ngon, nhưng ai ngờ nằm chưa được ba mươi phút đã bị quấy phá.
Bây giờ trời đã sáng rồi, những tia nắng bên ngoài đang len lỏi qua khung cửa sổ rọi vào phòng.
"Không mệt." Diệp Quân Vũ đáp: "Nhờ em mà lúc nãy tôi ở nhà cũ được chứng kiến một màn kịch hay đó! Hiện tại tâm trạng của tôi đang rất vui và phấn khích."
"Vậy sao? Tiếc là khi nãy tôi không thể tận mắt chứng kiến vẻ mặt đặc sắc của Diệp Thanh Y.

Chắc là chị ta hoảng lắm nhỉ? Còn Ngôn Cảnh Vân nữa, anh có nghe nói nhà họ Diệp sẽ xử lý cô ta thế nào không? Hai anh em nhà họ Thái thì ngụy trang kín đáo quá nên không thể vạch trần được họ."
Ngôn Cảnh Huyên thở dài tiếc nuối.
"Có lẽ ngày mai sẽ xử lý chuyện chị nuôi của em.

Hôm nay ai cũng mệt mỏi nên cô ta vẫn còn yên ổn.


Về phần anh em nhà họ Thái thì còn nhiều cách để giải quyết lắm.

Nhất là cái cô Thái Yến kia, chắc chắn sẽ ra tay với em trong các sự kiện sắp tới."
"Gả cho anh mệt mỏi thật đấy, cứ phải xử lý hết chuyện này đến chuyện khác.

Chồng à, chúng ta mau chóng ly hôn đi, em sợ bị người ta giết lắm đó!"
Ngôn Cảnh Huyên lật người nằm lên trên Diệp Quân Vũ đùa cợt.
"Yên tâm, nếu em bị giết thì tôi sẽ cho em vào từ đường nhà họ Diệp, để em được hưởng nhan khói từ mấy kẻ đó."
"Không muốn đâu, em chỉ thích hưởng lợi thực tế thôi, không thích phí ảo."
"Khi đã đồng ý gả cho tôi thì em không có quyền lựa chọn rồi." Diệp Quân Vũ đổi khách thành chủ: "Huyên Huyên, em chỉ có thể tiếp tục làm bà Diệp thôi.

Sau khi hết hạn hợp đồng thì tôi sẽ để em ký một hợp đồng khác."
"A, thấy chưa, em biết ngay là ông chồng hờ bị em quyến rũ thành công rồi mà, cho nên anh mới muốn giữ em bên cạnh phải không? Vậy mà lần trước còn nói em muốn làm Đát Kỷ thì phải xem anh có muốn làm Trụ Vương hay không.

Chồng à, anh có thấy mặt mình bị đau không?"
Ngôn Cảnh Huyên cười cười.
"Không đau, làm hôn quân cũng tốt, dù sao trong mắt họ thì tôi cũng là kẻ xấu rồi, không nhân cơ hội kéo thêm người cùng làm chuyện ác thì có lỗi với mấy người đó quá!"
"Chỉ cần anh xác định sẽ hợp tác lâu dài, cho tôi lợi lộc thì sinh con cho anh còn được, chứ đừng nói là làm chuyện xấu."
"Chắc chắn chúng ta sẽ hợp tác lâu dài, lợi ích của em sẽ không ít đâu." Diệp Quân Vũ kéo chăn phủ qua người nói tiếp: "Giờ thì như ý em muốn, chúng ta cùng nhau tạo ra một sinh mệnh nữa nhé?"
(...)
Ngôn Cảnh Huyên thức dậy vào ngày kế tiếp, thực ra là cô bị đánh thức bởi tiếng rống của Ngôn Thái Hiển dưới phòng khách.


Diệp Quân Vũ vẫn ở nhà, nên hiện giờ hắn đang ngồi nói chuyện với ông ta, nội dung là về chuyện Ngôn Cảnh Vân bị bà cụ Diệp cảnh cáo.
"Con rể, lẽ nào con nhẫn tâm thấy chết không cứu sao? Vân Nhi hồ đồ mới cạn nghĩ, con bảo vợ con bỏ qua cho con bé một lần đi!"
Bà Diệp khóc lóc quỳ xuống cầu khẩn Diệp Quân Vũ, bộ dạng chật vật của bà ta lúc này nhìn cũng đáng thương lắm.
"Cô ta hồ đồ à? Hồ đồ mà gài bẫy, tính kế với Huyên Huyên hết lần này đến lần khác.

Vậy là cô ta đã hồ đồ dữ chưa?"
Diệp Quân Vũ nhướn mày hỏi.
"Nó hồ đồ thật mà." Bà Ngôn khóc lóc: "Huyên Huyên, con cầu xin cậu ta giúp chị con đi.

Bà cụ Diệp muốn đưa chị con đến đồn cảnh sát đó!"
Bà Ngôn hớt hải nắm lấy tay của Ngôn Cảnh Huyên nài nỉ.
Tối qua bà cụ Diệp cùng bà ba Lý Nghê Thường đến nhà họ Ngôn hỏi tội, bọn họ khí thế hùng hồn khiến trên dưới nhà họ Ngôn sơ hãi.

Sau khi nghe Lý Nghê Thường nói về hành vi của Ngôn Cảnh Vân, bọn họ muốn bênh vực nhưng lại bị vả mặt bằng đoạn video quay lén.

Bà cụ Diệp muốn tống con gái của họ vào tù vì tội âm mưu hãm hại con dâu nhà họ Diệp.

Vợ chồng họ liên tục năn nỉ, bà ba lại nói muốn tha thì đi tìm Ngôn Cảnh Huyên xin lỗi, nếu cô bỏ qua thì nhà họ Diệp sẽ không truy cứu nữa.
"Chị con nhất thời hồ đồ nên mới bắt tay với người khác hãm hại con.

Thật ra là do nó không cam tâm với việc con được gả cho Quân Vũ.

Nể tình chúng ta nuôi con mười năm, con lại cướp địa vị vốn thuộc về Vân Nhi, con hãy xin bà cụ Diệp bỏ qua được không con?"
Bà Ngôn van xin khẩn thiết.
Nghe câu nói của bà ta, Ngôn Cảnh Huyên cười nhạt, cô ngồi xuống cạnh Diệp Quân Vũ nói:
"Con cướp gì của cô ta cơ? Vị trí bà Diệp này á? Mẹ à, có phải mẹ đã quên mẹ không muốn gả cô ta cho chồng con thế nào không? Nếu thật sự mẹ không nhớ thì con mở lại ghi âm cho mẹ nghe nhé? Con thích trò ghi âm này lắm đó!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Chương 51


Ngôn Cảnh Huyên còn ngây thơ bổ sung: "Lần trước khi chị nói câu này với con, con cũng đã trả lời câu tương tự đó, mẹ đoán xem lúc ấy chị có tin không?"
Cô mỉm cười dịu dàng nhìn bà Ngôn đang tái mặt, rõ ràng là cô không hề đe doạ một câu nào, tuy nhiên bà Ngôn lại cảm thấy lạnh gáy.
Ngôn Cảnh Huyên được gả vào nhà họ Diệp khác hoàn toàn so với Ngôn Cảnh Huyên lúc còn ở nhà họ Ngôn.
"Cảnh Huyên, đây là thái độ của mày dành cho người đã nuôi mày đó hả? Mày chịu ấm ức một chút cũng không được sao?"
Ngôn Thái Hiển gằn từng chữ một.
"Nhà họ Ngôn không chỉ nuôi còn sinh ra chị Cảnh Vân, vậy sao bố không để chị ấy vì nhà họ Ngôn chịu ấm ức chút xíu vậy ạ? Chị ấy bị bà nội cảnh cáo cũng đâu có chết đâu?"
Ngôn Cảnh Huyên chớp mắt đáp.
"Mày..."
Ngôn Thái Hiển bị nói đến cứng họng.

Ông ta nắm tay lại thành nắm đấm toang muốn đánh Ngôn Cảnh Huyên, nhưng nhớ ra đây là biệt thự của Diệp Quân Vũ, không phải nhà của ông ta nên Ngôn Thái Hiển không dám làm bậy.
"Bố, thay vì ở đây cầu xin thì bố nên về dạy lại chị đi.

Dạy chị ấy đừng thấy chồng người ta tốt mà tòm tèm, dòm ngó.


Ban đầu là chị ấy một mực không gả, giờ có hối hận cũng muộn rồi, không thay đổi được gì đâu." Ngôn Cảnh Huyên dựa sát vào Diệp Quân Vũ mềm mại: "Em nói đúng không chồng yêu?"
"Đúng!"
Diệp Quân Vũ cưng chiều cười đáp.
"Huyên Huyên, con đừng như vậy được không? Mẹ biết là con giận khi chị con có ý hãm hại con.

Nhưng mà chị con chỉ nhất thời hồ đồ thôi, con rộng lượng bỏ qua cho chị con đi."
Bà Ngôn cố gắng nài nỉ.
"Mẹ, chuyện mẹ nói nhất thời hồ đồ kia là hợp tác với người khác hủy danh dự của con đó.

Đổi lại người bị hại là chị ta, còn con là chủ mưu thì mẹ có bảo chị bỏ qua không? Nếu mẹ không làm được thì đừng bắt con phải làm thánh mẫu.

Con không lương thiện vậy đâu!"
Ngôn Cảnh Huyên cười nhạt.
"Mẹ...!Mẹ cũng sẽ bỏ qua cho con mà...!Thật đó..."
Bà Ngôn dối lòng nói.

"Vậy à? Vậy để con thử hãm hại chị ấy một lần để xem mẹ có cao cả thật không nhé?"
Ngôn Cảnh Huyên đắc ý.
Bà Ngôn nhìn thái độ của con gái nuôi thì biết có nói nữa cũng vô dụng.

Từ lâu Ngôn Cảnh Huyên đã muôn trả đũa nhà họ Ngôn rồi, bây giờ có cơ hội làm sao lại không ném đá xuống giếng chứ.
Bà Ngôn ngấn lệ nhìn chồng: "Ông ơi..."
"Đừng cầu xin loại người ăn cháo đá bát này nữa! Nuôi nó mười năm nay còn không bằng nuôi một con chó.

Ít nhất chó còn biết trung thành với chủ."
Ngôn Thái Hiển quát nạt.

"Ông Ngôn, mong ông chú ý lời nói của mình.

Đừng xúc phạm vợ tôi.

Cô ấy được các người nuôi nấng mười năm, trong thời gian đó bị các người ngược đãi, đối xử tệ bạc.

Cô ấy không đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Ngôn là nhân đạo lắm rồi.

Lẽ nào ông còn muốn vợ tôi phải lòn cúi với các người hả?" Diệp Quân Vũ cười: "Ban đầu tráo hôn cũng do ông sâp đặt, bây giờ ụp cái danh cướp hôn phu của chị gái cũng là các người.

Nhà họ Ngôn khôn hết phần thiên hạ rồi đó!"
"Diệp Quân Vũ, cậu đừng cho rằng tôi sơn cậu.

Các mối làm ăn quan trọng vẫn còn do tôi nắm giữ, cậu nghĩ với khả năng của mình, mấy đối tác kia sẽ hợp tác với cậu à?"
Ngôn Thái Hiển trở mặt.
"Ông đề cao bản thân mình quá rồi đó, ông Ngôn.

Sở dĩ chính phủ không để nhà họ Diệp nhúng tay vào công việc hàng hải là sợ chúng ta khuếch trương thế lực, chèn ép họ, nên họ mới để nhà họ Ngôn hưởng lợi.


Nếu bây giờ tôi nói với Bộ trưởng, sẽ chia chác lợi ích nhiều hơn nhà họ Ngôn với họ, thì ông nghĩ xem, họ còn ủng hộ ông không? Bản lĩnh của tôi không chỉ dừng lại ở thương nghiệp trên đất liền đâu."
Diệp Quân Vũ cũng xé rách mặt nạ với Ngôn Thái Hiển.
Những gì hắn nói không hề sai, sở dĩ chính phủ phân chia công việc hàng hải cho họ là vì muốn kiềm chế nhà họ Diệp bành trướng thế lực, lợi ích Ngôn Thị kiếm được thì phải chia ba mươi phần trăm cho chính phủ.

Giả dụ Diệp Quân Vũ đàm phán, đưa ra lợi ích cao hơn thì nhà họ Ngôn sẽ thất thế.
Phần kinh doanh trên biển không là gì so với hợp đồng trên đất liền của Diệp Thị, nếu Diệp Quân Vũ muốn chơi chết Ngôn Thị cũng có thể sẽ cho chính phủ toàn bộ lợi nhuận.
Nghĩ đến đây, cả người Ngôn Thái Hiển bất giác run rẩy, lưng áo ông ta ướt đẫm mồ hôi.
"Ông Ngôn, chuyện của con gái ông là tự làm tự chịu, đừng đến đây bắt vợ tôi dọn hậu quả giùm.

Mỗi ngày vợ tôi phải đóng phim và thực hiện nghĩa vụ với tôi đã đủ mệt rồi.

Cô ấy không rãnh đâu mà lo chuyện thừa thải." Diệp Quân Vũ lại nói: "Giờ thì mời hai người về cho, vợ chông tôi bận lắm.

Bận bồi dưỡng tình cảm, thảo luận nên sinh trai hay gái...!Không có thời gian tiếp hai người đâu!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Chương 52


Hôm nay Quý Khởi Phong công bố dàn diễn viên cho bộ phim mới của mình.

Ngay lặp tức, cộng đồng mạng thảo luận sôi nổi về việc Ngôn Cảnh Huyên đảm nhận vai chính.

Trước khi trở thành bà Diệp, số lượng người biết đến cô không nhiều, đa số là các fan hâm mộ Ngôn Cảnh Huyên vì nhan sắc, những bộ phim khi đó cô tham gia cũng rất ít, các vai diễn cũng chỉ có vài ba lời thoại và hầu như chìa vai quần chúng mà thôi.
Sau khi kết hôn với Diệp Quân Vũ, một diễn viên tuyến mười tám như cô mới được biết đến nhiều hơn.
Quý Khởi Phong là một đạo diễn lớn, không dễ gì mới có thể tham gia vào phim của hắn, cho nên việc Ngôn Cảnh Huyên có vai khiến không ít người nghi ngờ cô nhờ chồng đánh tiếng để có vai chính, hoặc Quý Khởi Phong muốn nịnh nọt Diệp Quân Vũ nên chiếu cố cô.
Vô số lời bình luận không tốt liên tục xuất hiện, Quý Khởi Phong nhìn phản ứng của mọi người, dù đã sớm đoán được kết quả nhưng vẫn không kìm nén được nổi nóng.
"Mấy người này càng nói càng hồ đồ, tôi mà cần phải nịnh nọt lấy lòng tên họ Diệp kia hả?"
"Đạo diễn Quý, anh bĩnh tĩnh chút đi.

Chẳng phải chúng ta đã lường trước chuyện này rồi à? Khả năng của cô Ngôn trước giờ chưa được chứng minh, nên việc nghi ngờ cô ấy đảm nhận vai chính có sự nhúng tay của tổng giám đốc Diệp cũng đâu có sai.

Anh có thể bác bỏ nghi ngờ bày bằng việc tung đoạn phim của cô Ngôn trên đảo mà.


Biết đâu đến lúc đó lại có phản ứng tốt hơn thì sao?"
Trợ lý đạo diễn lên tiếng trấn an cơn thịnh nộ của Quý Khởi Phong.
"Tôi còn chưa muốn dùng đến đoạn phim đó." Quý Khởi Phong mở chai nước suối uống một ngụm lớn để bình tĩnh, nói tiếp: "Đoạn phim chứng tỏ khả năng ứng phó tình huống, có phong thái nữ chính trinh thám như vậy nếu tung ra sớm sẽ khiến mấy tên đạo diễn khác dòm ngó.

Tôi đang muốn hợp tác lâu dài với cô ấy!"
"Vậy thì anh đừng quan tâm đến thảo luận trên mạng nữa, bọn họ chưa biết cô Ngôn giỏi nên nghi ngờ là bình thường mà."
"Nhưng tôi vẫn bực tức lắm!"
"Cuộc hẹn với cô Ngôn sắp đến rồi, anh định dùng bộ mặt này để tiếp cô ấy hả? Vui lên chút đi."
Trợ lý đạo diễn đưa tay kéo khoé miệng của Quý Khởi Phong, cười nói.
Hai người vốn là bạn thanh mai trúc mã, chơi chung với nhau từ nhỏ, trợ lý đạo diễn vốn yêu thích công việc này, tuy nhiên gia đình cô lại phản đối gay gắt, nên cô chỉ có thể lén lút nhờ Quý Khởi Phong giúp đỡ che giấu.
Trợ lý đạo diễn tên là Hạ Tố Mai - thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ nhà mẹ ruột của bà tư Lâm Lan.
"Biết rồi biết rồi, cậu đừng làm bừa, động tay động chân với tôi.

Người khác nhìn vào thì tôi còn hình tượng gì nữa?"
Quý Khởi Phong không vui.
"Xùy, cậu có hình tượng à mà sợ mất?"
Hạ Tố Mai bĩu môi hỏi.
"Hình tượng của tôi là cool ngầu, cậu không biết hả?"
"Không biết, cũng không cần biết!" Hạ Tố Mai giận dỗi nhìn đồng hồ: "Đến giờ hẹn với cô Ngôn rồi đó! Đi lẹ lên đi!"
Cô vừa nói, vừa đi mở cửa, tính khí đại tiểu thư của cô đối với Quý Khởi Phong đã quá quen thuộc, nên hắn không chấp nhất, chỉ dung túng cho cô tác oái trước mặt một mình hắn mà thôi.
Cánh cửa văn phòng được mở, Hạ Tố Mai lẫn Quý Khởi Phong tỏ ra kinh ngạc khi bên ngoài là mộ vị khách không mời mà tới.
"Xin chào đạo diễn Quý, tôi là Ngôn Cảnh Ván, chị của Cảnh Huyên, tôi tìm anh để thương lượng với anh chút chuyện."
(...)
Ngôn Cảnh Huyên không nghĩ tới hôm trước vừa từ chối vợ chồng Ngôn Thái Hiển, hôm nay Ngôn Cảnh Vân tự mình tìm đến cửa để nài nỉ.


Không biết bằng cách nào, cô ta thuyết phục được Quý Khởi Phong để hai người họ gặp riêng ở phòng họp.
Như mọi lần, Ngôn Cảnh Huyên mở sẵn ghi âm và yêu cầu bật camera phòng họp.

Ngôn Cảnh Vân rất thủ đoạn, không ai biết là cô ta sẽ làm gì để đạt được mục đích đâu.
"Huyên Huyên, chị xin lỗi, em bỏ qua cho chị được không? Chị thừa nhận là chị đã ghen tị với em vì Quân Vũ, nên chị muốn hạ thấp danh dự của em để hai người buộc phải ly hôn, lúc đó chị sẽ có cơ hội ở bên cạnh anh ấy."
Ngôn Cảnh Vân nức nở thừa nhận.
"Thèm khát địa vị như vậy sao từ đầu chị không gả đi.

Chết nhát sợ sệt bắt tôi gả thay rồi lại dùng thủ đoạn cướp giật.

Kế hoạch thất bại thì đến xin tôi tha thứ bỏ qua.

Chị và bố mẹ chị nghĩ tôi là thành mẫu thật đó hả?"
Ngôn Cảnh Huyên cười mỉa.
"Chị biết sai thật rồi mà, sẽ không có lần sau nữa đâu.

Em hãy nói với bà cụ Diệp đừng tố cáo chị với cảnh sát.


Tương lai của chị sẽ mất hết đó."
Ngôn Cảnh Vân nài nỉ.
Cô ta quỳ sụp xuống van xin, bộ dạng vô cùng đáng thương khiến người ta không nỡ bắt tội.
"Nếu đổi lại tôi hại chị thì chị có bỏ qua không?"
Ngôn Cảnh Huyên vẫn cười.
Nụ cười của cô rất lạnh nhạt.
"Chị cũng sẽ không bỏ qua, nhưng chị sẽ nhìn vào tình hình và thái độ xin lỗi để quyết định.

Huyên Huyên, chỉ cần em bỏ qua cho chị lần này, chị hứa tuyệt đối sẽ không tái phạm lần sau.

Chị sẽ ra nước ngoài, vĩnh viễn không gặp em nữa, cũng không dám ganh tỵ với em."
"Chị nghĩ tôi sẽ tin chị sao? Chị nói chị sẽ không hại tôi, vậy có gì chứng minh lời chị nói không? Nếu không có thì những gì chị nói nãy giờ chỉ là nói xạo thôi."
"Em muốn chị chứng minh thế nào? Chị khấu đầu với em nhé?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Chương 53


Miệng thì nói sẽ không làm hại Ngôn Cảnh Huyên nhưng hành động của Ngôn Cảnh Vân thì đang làm ngược lại.

Cô ta phát sóng trực tiếp việc khấu đầu nhận lỗi, bởi vì Ngôn Cảnh Vân thừa biết với cá tính của em gái nuôi, cô ấy sẽ không dễ dàng gì bỏ qua.

Ngôn Cảnh Huyên càng làm khó, cô ta càng được lợi.
Ngôn Cảnh Vân dập đầu chảy máu trán.
"Huyên Huyên, em vẫn không thể tha thứ cho chị sao? Chị sẽ không tranh giành gì với em nữa đâu.

Chị sẽ an phận mà."
Cô ta khóc nức nở.
Lúc này, trên mạng có rất nhiều người đang xem phát sóng trực tiếp, họ mắng chửi có, thông cảm cũng có, hàng ngàn bình luận vẫn đang điên cuồng chạy trên màn hình điện thoại.

[Cái cô Ngôn Cảnh Huyên đó là loại người gì vậy? Chị của cô ta đã dập đầu đến chảy máu rồi vẫn không chịu tha là sao? Cô ta không có nhân tính hả?]
[Lầu trên bớt làm phật online đi bạn ơi, bạn không nghe là cô ta muốn hủy hoại thanh danh, ép buộc em gái mình ly hôn với tổng giám đốc Diệp Thị à? Nếu như kế hoạch cô ta thành công thì hậu quả cô em gái kia phải chịu là gì có biết không? Có nhận thức tính nghiêm trọng của sự việc không vậy?]
[Hại người thì cần phải bị trừng phạt, chẳng qua bây giờ kế hoạch xấu xa của cô ta bị vạch trần nên mới hạ mình, xin lỗi em gái.

Đổi lại em gái là người lập kế hoạch, khéo đã bị cô ta phanh thây xẻ thịt rồi cũng nên.]
[Đúng là hại người thì nên bị phạt, nhưng chị gái cũng biết sai rồi, tha cho cô ta một lần cũng được mà, chết ai đâu.

Người ta đánh kẻ chạy đi, chứ có ai đánh người chạy lại?]
Cũng vô vàn bình luận khác.
Mà lúc này, Ngôn Cảnh Huyên không hề biết chuyện phát sóng trực tiếp.

Cô không rõ Ngôn Cảnh Vân đang giở trò gì, cũng không biết tại sao Quý Khởi Phong lại cho cô ta vào đây.
Sự thật là Quý Khởi Phong không hề muốn có cuộc gặp gỡ này xuất hiện, chỉ vì khi nãy Ngôn Cảnh Vân van xin khẩn thiết khiến Hạ Tố Mai động lòng, nài nỉ phụ cô ta, cộng thêm việc hắn nhận được điện thoại của Nhan Hồng Quang, nhờ hắn tạo điều kiện cho hai chị em gặp gỡ nên mới có màn kịch như bây giờ.
Nhan Hồng Quang có tình y với Ngôn Cảnh Vân từ lúc trên đảo, sau khi trở về đất liền thì cả hai thường xuyên hẹn hò, đi ăn, đi chơi với nhau.

Có mấy lần tên họ Nhan đó còn mang theo cô ta đến hội quán chơi với mấy người bạn nữa, những lần đó không có mặt của Quý Khởi Phong, nên hắn không biết gì về Ngôn Cảnh Vân, cho đến hôm nay khi cô ta chủ động đến tìm hắn giúp đỡ.
Đây cũng là điều đang làm Quý Khởi Phong hối hận.
"Chị diễn xong rồi thì đi đi, tôi không rảnh ngồi đây đôi co với chị.

Lúc chị cùng người khác giăng bẫy hãm hại tôi thì chị phải nghĩ đến hậu quả rồi.


Có gan làm thì có gan chịu, dù chị có nhảy từ đây xuống chứng tỏ thành ý, tôi cũng không bỏ qua cho chị đâu!"
Ngôn Cảnh Huyên nhấn mạnh.
Cô khoanh tay chễm chệ ngồi ở sofa nhìn Ngôn Cảnh Vân đang sửng sốt, tuy nhiên, Ngôn Cảnh Huyên lại cảm giác có gì đó không đúng ở cô ta, mặc dù ánh mắt đang rất bất lực nhưng lại ẩn nhẫn nụ cười đắc ý.

Ngôn Cảnh Huyên đoán cô ta lại đang thực hiện âm mưu gì đó, có khi là âm thầm quay video lại rồi cắt ghép tung lên mạng, bôi nhọ cô cũng nên.
"...!Chị có nhảy xuống dưới em cũng không bỏ qua hả? Em tàn nhẫn với chị như vậy sao?"
Ngôn Cảnh Vân lại hỏi.
"Chị tàn nhẫn với tôi trước thì đừng trách tôi thấy chết không cứu." Ngôn Cảnh Huyên đứng lên muốn bỏ đi: "Mặc dù tôi không biết chị lại có âm mưu gì, nhưng nếu chị nhảy xuống thì chứng tỏ là chị đang muốn kéo tôi chết chung bằng mọi giá, khấu đầu xin lỗi chỉ là khổ nhục kế của chị thôi phải không?"
[Ủa, cô em gái nói vậy là sao? Bộ cô ấy không biết có phát sóng trực tiếp hả?]
[Hừm, chắc không phải như tôi nghĩ là cô chị kia muốn gài em gái để chúng ta hùa vào chửi cô em gái đâu nhỉ?]
[Biết ngay mà, rõ ràng cô ta chẳng có ý tốt gì khi xin lỗi Huyên Huyên nhà chúng ta mà.

Từ lâu đã nghe nói Huyên Huyên của chúng ta sống ở nhà họ Ngôn không tốt, xem ra chuyện này là thật rồi.]
[...]
Trong nháy mắt, tất cả bình luận thay đổi vì câu kia của Ngôn Cảnh Huyên.


Ngôn Cảnh Vân không biết chuyện này nên cho rằng nếu cô ta nhảy thật thì sẽ càng khiến mọi người ghét Ngôn Cảnh Huyên.
Chính vì vậy, cô ta lau nước mắt, đứng lên toang bước đến cửa sổ.
"Cô Ngôn, đây là văn phòng của tôi, mong cô đừng làm nơi này bị ô uế."
Quý Khởi Phong không nhịn được nữa đi vào, theo sau còn có Hạ Tố Mai và mấy người nữa.

Sắc mặt của bọn họ đang rất khó chịu
"Tôi...!Tôi chỉ muốn chứng minh mình có thành ý hối lỗi với Huyên Huyên thôi."
Ngôn Cảnh Vân cắn môi ấm ức.
"Chứng minh thành ý hối lỗi hay là cô muốn gán thêm tội danh cho em gái cô? Nếu cô có thành ý thì tại sao còn phát sóng trực tiếp chuyện này? Đây lại là thành ý gì của cô nữa vậy?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Chương 54


Nghe Quý Khởi Phong nói, Ngôn Cảnh Huyên mới biết đang có livestream, quả nhiên như cô đã đoán, Ngôn Cảnh Vân không hề có ý tốt khi đến gặp cô để xin lỗi.

Chắc là cô ta muốn mượn tay của cộng đồng mạng mắng cô không có lương tâm.

Bây giờ trên mạng chắc đang nào nhiệt.
Sắc mặt của Ngôn Cảnh Vân trắng bệt, coi ta mím môi nhìn đạo diễn Quý, vốn dĩ không thể để cho Ngôn Cảnh Huyên biết chuyện phát sóng trực tiếp sớm.

Cô ta vẫn còn một đoạn phía sau cần diễn nữa.
"À, ra là chị đang muốn phát sóng đoạn tạ tội này hả? Sao chị không nói sớm để tôi phối hợp diễn tốt hơn.

Chị muốn đóng vai hiền lành, thì cũng phải để tôi diễn tốt vai phản diện của mình chứ?"
Ngôn Cảnh Huyên lại ngồi xuống ghế sofa cười cợt.
Thái độ của cô khi biết Ngôn Cảnh Vân đang phát sóng trực tiếp không hề tỏ ra sợ hãi, lo lắng sẽ mất hình tượng mà trái lại cô còn bình tĩnh ngồi lại để nói chuyện tiếp với cô chị gái.

Khí thế nữ cường này đã làm cộng đồng mạng hiểu được vì sao Quý Khởi Phong lại chọn cô.
Chỉ là họ không hiểu tại sao lúc trước cô lại không hề nổi trội.

"Chị...!Chị muốn chứng minh chị có thành ý nên mới..."
"Nên mới live stream diễn kịch, để xem tôi bị mắng thế nào hả? Kịch bản của chị hay đấy, nhưng tiếc là nó lại không xảy ra.

Chị đã xem bình luận ngay lúc này chưa?"
Ngôn Cảnh Huyên vừa lướt điện thoại, vừa cười hỏi.
Gương mặt của Ngôn Cảnh Vân càng xám, cô ta vội vã cầm lấy điện thoại để ở chậu cây trên bàn làm việc tắt live stream, trước đó, hàng trăm lời mắng chửi đã được cô ta nhìn thấy.
"Tắt rồi thì dùng bộ mặt thật của chị nói chuyện đi!"
Ngôn Cảnh Huyên dẹp điện thoại vào túi xách nhìn Ngôn Cảnh Vân chằm chằm.
"Chị...! Thật sự là chị muốn mọi người chứng kiến chị thành tâm thành ý xin lỗi em mà.

Nếu chị muốn làm gì em thì chị đâu cần khấu đầu với em làm gì.

Em tin chị được không?"
Ngôn Cảnh Vân tha thiết khẩn cầu.
"Tin chị thì heo nái cũng biết leo cây đó!" Ngôn Cảnh Huyên hất tay cô ta đang vịn trên người mình: "Chị diễn xong rồi thì đi đi, đừng làm mất thời gian của tôi và đạo diễn Quý nữa.

Chúng tôi còn thảo luận nội dung phim, chọn ngày khai máy, không rảnh ở đây xem chị diễn đâu."
Nói xong, Ngôn Cảnh Huyên đứng lên đi đến chỗ của Quý Khởi Phong: "Đạo diễn Quý, chúng ta đến phòng họp khác nói chuyện đi!"
"Được!"
Quý Khởi Phong đồng tình.
Sau đó, hắn, Hạ Tố Mai và Ngôn Cảnh Huyên rời khỏi phòng họp hiện tại, Ngôn Cảnh Vân ngồi bệt xuống đất, tốn công đóng kịch cả buổi lại chằng có thu hoạch gi lần nào cô ta cũng thất bại trước em gái nuôi.
[Tôi lại thất bại rồi.

Cô còn kế hoạch gì không?]
Ngôn Cảnh Vân ấm ức gửi tin nhắn.

[Đồ vô dụng, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong còn đòi tôi đưa cô kế hoạch khác à? Tôi cần người có thể phá hoại Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên, chứ không phải loại người đánh đâu thua đó như cô! Đừng liên lạc với tôi nữa!]
Người bên kia gửi tin xong liền cho Ngôn Cảnh Vân vào danh sách đen, điều này khi cô ra gử lại tin nhắn thì mới biết.
"Cô không giúp tôi thì cũng có người khác giúp tôi.


Tiện nhân Ngôn Cảnh Huyên đó phải thân bại danh liệt!"
Ngôn Cảnh Vân nghiến răng nhìn chăm chăm vào tên của Nhan Hồng Quang trên danh bạ, qua một lúc, cô ta mới bình tĩnh lại ấn gọi cho hắn:
"Anh Quang, chúng ta gặp nhau một chút có được không?"
(...)
"Xin lỗi cô Ngôn, tôi không biết là cô ta lại thâm độc như vậy, biết sớm thì tôi không cần nể mặt Hồng Quang, trực tiếp đuổi cô ta đi là được rồi."
Quý Khởi Phong áy náy nói.
"Đâu phải lỗi của anh.

Người không quen biết cô ta sẽ không hiểu cô ta là kiểu người gì đâu.

Lần sau anh đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa là được, cũng nhắc nhở bạn bạn đừng tin cô ta.

Tránh xa cô ta càng xa càng tốt đó."
Ngôn Cảnh Huyên dịu giọng trả lời.
"Tôi sẽ nhắc nhở cậu ta.

Mong là cậu ta sẽ nghe tôi."
Quý Khởi Phong bất đắc dĩ thở dài, với những gì hắn vừa thu thập được từ nhóm bạn, Nhan Hồng Quang rất thích Ngôn Cảnh Vân, sự yêu thích đó đã vượt ngoài tầm kiểm soát.


Và nếu không có biến cố gì nữa thì có thể họ sẽ hẹn hò với nhau trong tương lai.
Nhan Hồng Quang có bạn gái là chuyện tốt, nhưng cô bạn gái như Ngôn Cảnh Vân là một điều tai hoạ.
"Anh cố gắng khuyên nhủ đi.

Tôi không mong lại có người khác sập bẫy đâu."
"Ý của cô là trước đây từng có người bị cô ta lợi dụng rồi vứt bỏ à?"
"Ừm hửm, đó là chuyện ba bốn năm trước, cô ta có quên một chàng trai từ thời đi học, anh chàng đó thích cô ta đã lâu, sẵn sàng vì cô ta lao vào dầu sôi lửa bỏng.

Lúc học đại học, anh ta là người gây chuyện với tôi nhiều nhất vì tôi luôn luôn vượt trội Ngôn Cảnh Vân.

Sau này, khi thấy anh ta không thể sử dụng nữa thì cô ta đã đá anh ta không thương tiếc."
Ngôn Cảnh Huyên vừa nói vừa hồi tưởng lại chuyện lần đó, nếu không phải cô mạng lớn thì đã tiêu tùng rồi, không còn ngồi ở đây nói chuyện với Quý Khởi Phong thế này đâu.
"Cảm ơn cô, chắc chắn tôi sẽ nói chuyện với cậu ta.

Giờ thì bàn đến chuyện của chúng ta đi, cô nói có một số chi tiết muốn chỉnh sửa à? Cô nói xem đó là chi tiết nào, nếu hợp lý thì tôi làm theo ý của cô?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Chương 55


"anh Nhan ra mặt muốn thay Ngôn Cảnh Vân mở một bữa tiệc tạ lỗi với tôi hả? Lại chuyện hài hước gì nữa đây?"
Ngôn Cảnh Huyên bật cười, cầm ly nước trà cây uống một ngụm.
Vừa bàn xong chuyện kịch bản với Quý Khởi Phong thì Kỳ Nam xuất hiện, đón cô đến tập đoàn Diệp Thị, còn đang không biết Diệp Quân Vũ tìm mình có chuyện gì thì đã nghe một câu chuyện hài từ miệng hắn.
"Tôi cũng không rõ, nhưng hình như cậu ta đang theo đuổi Ngôn Cảnh Vân nên muốn lấy lòng, nghe nói sáng nay cô chị gái này của em đến tìm rồi bị vạch mặt nói dối phải không? Cậu ta muốn nhân dịp này bày tỏ thành ý."
"Anh ta muốn tỏ thành ý thì liên quan gì tôi mà lại muốn làm tiệc hoà giải? Tôi sẽ không đi đâu."
"Tôi biết em sẽ không đi nên từ chối rồi, tuy nhiên cậu ta cứ nài nỉ, xin xỏ.

Cậu ta nói đây là lần đầu cô ra phạm sai, hy vọng em sẽ nể mặt bỏ qua."
"Lần đầu phạm sai? Nghe đáng thương ghê đó!" Ngôn Cảnh Huyên cười cợt: "Anh ta si mê chị ta như vậy, anh ta có biết Ngôn Cảnh Vân có ý đồ với anh không?"
"Cậu ta nói là biết."
"Biết mà vẫn cắm đầu vào à? Đúng là ngu xuẩn hết thuốc chữa!"

"Đành chịu thôi, lần đầu cậu ta yêu đương mà!" Diệp Quân Vũ tiếp tục ký đống hồ soe để trên bàn: "Tôi chỉ có nhiệm vụ chuyển lời, còn chấp nhận hay không là quyền của em.

Nếu em không đồng ý thì tôi sẽ gọi điện từ chối."
"Tôi không có ý định sẽ đi, nhưng ai biết nếu tôi không xuất hiện thì cô ta lại kể lệ, bôi xấu tôi chuyện gì nữa.

Anh cứ đồng ý đi, tôi cũng muốn xem xem cô ta sẽ bày trò gì.

Hy vọng hôm đó nhà họ Ngôn cũng xuất hiện.

Một lần giải quyết cả nhà bọn họ cho nhanh gọn."
Ngôn Cảnh Huyên nhàm chán nói.
Chỉ cần nghĩ đến việc đối phó với nhà họ Ngôn là tinh thần của cô lại dâng cao, chịu nhục suốt mười năm rồi, giờ là lúc trả lại từng chút một.
"Không có kiên nhẫn chơi nữa à? Tôi còn chưa có ý định thu lưới nhanh vậy."
Diệp Quân Vũ ngẩng đầu đáp.
"Anh cứ tiếp tục giăng lưới của anh đi, tôi chơi việc của tôi mà." Ngôn Cảnh Huyên vui vẻ: "Anh cũng đừng lo tôi sẽ làm mất danh cô hai nhà họ Ngôn, tôi vẫn cần dựa vào anh để đi lên."
"Em đang xem tôi như công cụ à?"
"Đâu có, tôi xem anh là kim chủ, là chồng của tôi cơ."
"Muốn trở thành vợ thật sự của tôi rồi à?"
Diệp Quân Vũ nhướn mày.
"Đúng vậy, làm vợ anh có ai lại không muốn?"

Ngôn Cảnh Huyên đùa giỡn.
"Em còn chưa có bản lĩnh đó đâu." Diệp Quân Vũ lạnh giọng: "An phận của mình một chút, sau hai năm thì tôi sẽ xem xét xem có thể tiếp tục với em không?"
"Anh lật mặt cũng nhanh quá đó, chẳng phải mới đây anh còn bảo muốn ký hợp đồng dài hạn à? Sao hả? Anh thích vợ hợp đồng hơn là có vợ chính thức à?"
Ngôn Cảnh Huyên bĩu môi.
"Hợp đồng chứng tỏ chúng ta là đối tác, còn chuyện trăm năm là cả đời.

Một khi đã trở thành vợ thật sự của tôi thì tôi sẽ không ly hôn, tiền đề cho việc này là chúng ta phải có tình cảm." Diệp Quân Vũ bỏ bút xuống, chống cằm nhìn Ngôn Cảnh Huyên: "Em có tình cảm với tôi không?"
Nghe Diệp Quân Vũ hỏi câu này, Ngôn Cảnh Huyên khựng lại, ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, không hề có ý nói đùa.

Hắn muốn một người yêu hắn, vậy cô có yêu hắn không? Thật ra từ trước đến giờ Ngôn Cảnh Huyên chưa từng nghĩ đến việc yêu ai cả.

Cô chỉ luôn nổ lực kiếm tiền để giúp cô nhi viện và nhà họ Ngôn.
Ngôn Cảnh Huyên trầm mặc thật lâu rồi mới dõng dạc trả lời: "Không biết, không muốn biết và không cần phải biết.

Vừa rồi tôi nói đùa thôi.


Tôi thích tiền và địa vị hơn là yêu anh đó!"
Lần này, đến lượt Diệp Quân Vũ im lặng, hỏi câu hỏi vừa rồi là muốn thăm dò tâm ý của cô dành cho hắn, tuy nhiên điều hắn không ngờ là cô lại khẳng định bản thân chỉ thích tiền, lẽ nào bên nhau cũng một thời gian rồi mà cô lại không có tình cảm gì với hắn sao?
Rõ ràng là hắn đã...
Diệp Quân Vũ không rõ là bắt đầu từ lúc nào bản thân lại nảy sinh tình cảm với Ngôn Cảnh Huyên, ban đầu hắn và cô chỉ có quan hệ hợp tác, hắn chưa từng có ý định sẽ dính líu đến cô nhiều, cũng chưa từng nghĩ sẽ có cho cô nhiều sủng ái như hiện tại, có lẽ là từ lần đến cô nhi viện, hắn chú ý đến cô nhiều hơn, sau đó là chuyện với Diệp Thiên Sinh ở trường đua, rồi chuyện trên đảo, kế đó là khi cô đối phó với Diệp Thanh Y và má lớn...!những lần đó, Ngôn Cảnh Huyên rất oai phong, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Diệp Quân Vũ siết chặt tờ giấy khiến nó nhăn nhúm, hành động này khiến Ngôn Cảnh Huyên không hiểu là hắn có ý gì.

Cô đã cho hắn câu trả lời như hắn muôn, hắn còn tức giận là sao?
Con người này khó hiểu quá.
Văn phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: Chương 56


"Anh, chị dâu, hai người cãi nhau à?"
Diệp Thiên Ý ngồi ở ghế đối diện bàn ăn liên tục nhìn hai người tò mò hỏi.
Bình thường Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên hay nói chuyện rôm rả trong khi ăn, nếu không nói về nhà họ Diệp thì cũng là nói về nhà họ Ngôn, rồi công việc của cả hai...!Mỗi khi ăn, phòng ăn đều nhộn nhịp.

Vậy mà hôm nay suốt cả buổi, hai người họ chẳng ai nói với ai câu nào, bầu không khí cứ tĩnh lặng đến mức nghẹt thở.
"Không có, chị và anh ấy có cãi nhau gì đâu chứ?"
Ngôn Cảnh Huyên ngẩng đầu cười đáp.
Thật ra bản thân cô cũng không biết mình đã làm gì chọc hắn giận dỗi, rõ ràng là sau khi nói chuyện ở văn phòng xong thì tâm trạng của hắn xấu đi, cứ u ám cả ngày như mưa giông sắp đến.
"Không cãi nhau mà hai người lại không nói với nhau câu nào? Bình thường đâu có như vậy?"
Diệp Thiên Ý không tin.
"Thật mà, chị và anh vẫn như mọi ngày mà, anh nói có đúng không chồng yêu?"
Ngôn Cảnh Huyên vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Diệp Quân Vũ để chứng minh.
Tuy nhiên, có vẻ như hắn không muốn hợp tác với cô cho lắm.
"Lúc ăn đừng có ôm ôm ấp ấp!"

Diệp Quân Vũ giằng tay ra khỏi tay của Ngôn Cảnh Huyên, bực dọc.

Thái độ rõ ràng đang không vui và giận lẫy.
"Anh, anh giận chị dâu chuyện gì à?"
Diệp Thiên Ý lại hỏi.
"Không giận chuyện gì cả! Em cũng mau ăn đi.

Thức ăn nhiều như vậy còn chưa đủ để lấp miệng em lại hả?"
Diệp Quân Vũ cau mày lạnh giọng.
Bị quát nạt, Diệp Thiên ý thức thời ngậm miệng, xem ra là anh trai của cô đang cáu kỉnh với chị dâu điều gì đó, nhưng mà có vẻ như chị dâu không mình đã làm gì sai thì phải.

Quan sát vẻ mặt ngớ ngẩn của Ngôn Cảnh Huyên nãy giờ, đột nhiên cô lại cảm thấy anh trai và chị dâu giống như hoán đổi giới tính với nhau vậy.
"Anh giận em thì cứ nhắm vào em, trút giận lên em gái làm gì? Nhưng mà thật sự là em không biết mình đã làm gì anh để anh giận nữa đó?"
Ngôn Cảnh Huyên u sầu lên tiếng.
"Không biết thì không cần phải biết nữa.

Tôi no rồi, Hà quản gia, bảo Kỳ Nam mang tài liệu cần giải quyết của Diệp Thị đến đây, tối nay tôi sẽ xem hết chúng!"
Diệp Quân Vũ nói xong liền bỏ lên phòng sách, Diệp Thiên Ý và Ngôn Cảnh Huyên ngơ ngẩn nhìn nhau, từ khi có nhận thức đến giờ, Diệp Thiên Ý chưa từng thấy anh trai tức giận ra mặt, hẳn là lần này chuyện chị dâu đã làm không phải chuyện nhỏ đâu.

Chỉ có điều ngay cả bản thân của chị dâu còn chẳng nhận ra thì có chút...
Ây, anh trai cô cũng có phải mấy cô gái mười tám đôi mươi đâu mà cứ giấu trong lòng rồi cứ đòi đối phương phải biết là đang giận dỗi chuyện gì.
Từ lúc nào mà Diệp Quân Vũ lại có tính tình thiếu nữ vậy chứ?
"Chị dâu, chị không định đi dỗ anh trai em hả?"
Diệp Thiên Ý áy ngại nhìn Ngôn Cảnh Huyên thấp giọng.
"Chị không biết mình đã làm gì sai thì dỗ anh trai em kiểu gì? Nếu anh ta nói ra thì chị còn biết để xử lý, còn đằng này...!Chị không rỗi hơi đi năn nỉ người tức giận vô cớ đâu!"
"Nhưng chị cũng chiều anh ấy chút đi...!Biết đâu...!Biết đâu là chị vô tình làm gì đó khiến anh ấy giận thì sao?"

"Chị nói rồi, chị không rãnh.

Anh ấy thích nổi cáu thì cứ nổi cáu cho đã đi!"
Ngôn Cảnh Huyên nói xong lại cắm đầu thưởng thức bữa tối, mặc kệ Diệp Thiên Ý cứ lải nhải bên tai.
Bữa tối cứ như vậy mà trôi qua nặng nề, lặng lẽ.
(...)
Phòng sách.
"Tôi nuôi đám quản lý các người là để các người làm ra mấy thứ rác rưởi thế này à? Mang mấy bản kế hoạch này cho một con khỉ nó còn làm tốt hơn mấy người đấy!"
Diệp Quân Vũ nổi giận với quản lý cấp cao của Diệp Thị, Kỳ Nam đứng ở một bên toát mồ hôi lạnh, lúc nghe Hà quản gia nói hắn đem tài liệu đến nhà để ông chủ xử lý thì hắn đã thấy có điềm rồi.

Quả nhiên vừa vào phòng đã bị Diệp Quân Vũ ép thông báo cho tất cả quản lý mở cuộc họp online.
Kết quả là hắn đã nghe ông chủ mắng mọi người cả tiếng đồng hồ, không biết chừng nào đến lượt hắn đây?
"Đám các người làm lại hết kế hoạch này cho tôi, tôi muốn sáng ngày mai phải thấy bản kế hoạch mới trên bàn làm việc, ai không làm được thì chuẩn bị cuốn gói ra khỏi Diệp Thị đi!"
Diệp Quân Vũ mắng xong thì tắt màn hình máy tính, tâm trạng của hắn xấu đến cực điểm, Kỳ Nam đứng bên cạnh sơ hãi đến mức không dám thở mạnh, hắn sợ ông chủ nghe thấy tiếng thở rồi kiếm cớ gây chuyện đến hắn.
"Cậu..."
Tim Kỳ Nam muốn nhảy vọt đến cổ họng khi nghe Diệp Quân Vũ gọi đến mình, hắn không biết ông chủ sẽ nói gì, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe chửi.
"Cậu...!Từng yêu đương chưa?"
Câu hỏi đột ngột này của Diệp Quân Vũ làm Kỳ Nam ngây người, không kịp phản ứng.
"Cậu bị điếc à? Không nghe tôi hỏi gì sao?"

"Có có...!Ông chủ, tôi có nghe.

Tôi chưa từng yêu đương, ông chủ, anh hỏi việc này làm gì?"
Kỳ Nam cuống quýt đáp.
"Chưa yêu đương à? Cậu lớn thế này chẳng lẽ chưa từng có tình cảm với ai sao?"
Diệp Quân Vũ càng lạnh nhạt.
"Gia cảnh của tôi không tốt, thời đi học tôi chỉ lo chăm chăm học tập thôi, sau này thì lo làm việc kiếm tiền, tôi không có thời gian nghĩ đến chuyện khác."
Kỳ Nam thành thật trả lời.
"Vô dụng.

Ngay đến chuyện yêu đương cũng không biết, vậy cậu còn làm trợ lý toàn năng làm gì? Không bằng tìm người khác tới thay đi!"
Diệp Quân Vũ giận cá chém thớt nói.
"...!Cái đó...!Ông chủ, có phải anh đang gặp rắc rối về chuyện tình cảm không?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Chương 57


Kỳ Nam không phải kẻ ngốc, hắn có thể vượt qua ngàn người để trở thành trợ lý toàn năng của Diệp Quân Vũ là nhờ vào thực lực, mặc dù bản thân chưa từng yêu đương nhưng khi ông chủ bóng gió về vấn đề này, hắn lập tức hiểu ra ông chủ đang gặp rắc rối với phu nhân.
Trước đó là hôn nhân hợp đồng nhưng bây giờ sắp không còn dựa vào hợp đồng duy trì hôn nhân rồi nhỉ?
"Cậu cảm thấy tôi gặp rắc rối về việc này à? Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi giống như người đang yêu đương?"
Diệp Quân Vũ cứng miệng.
Cả hai mắt hắn đều nhìn thấy được không?
Nghĩ là nghĩ vậy nhựng Kỳ Nam nào dám lên tiếng, hắn cười hề hề đáp:
"Dù tôi chưa yêu đương nhưng nếu anh thật sự gặp rắc rối trong chuyện tình cảm thì tôi vẫn có thể cho anh lời khuyên."
"Chưa yêu như cậu thì có thể cho lời khuyên gì?"
Diệp Quân Vũ liếc xéo.
"Ừm, đại khái là làm sao để người kia nhận ra bản thân cũng thích anh, hoặc là làm sao để anh khiến người ta rung động."
Kỳ Nam vui vẻ trả lời.
Diệp Quân Vũ nghe xong trầm mặc một chút, hắn biết bản thân mình đã yêu Ngôn Cảnh Huyên, nhưng không biết liệu hắn có nên theo đuổi cô không.

Giữa hai người còn rất nhiều rắc rối cần phải giải quyết.
"Ông chủ?"
Kỳ Nam kiên nhẫn chờ đợi.
Ông chủ yêu đương là chuyện lớn, trước giờ ông chủ luôn cự tuyệt người khác phái, vậy mà hiện tại có thể đã bị cô Ngôn kia chinh phục.


Bản thân là một trợ lý toàn diện, làm sao hắn lại không giúp ông chủ một tay được chứ?
"...!Cái đó, cậu nói xem làm sao để theo đuổi người khác vậy?"
Diệp Quân Vũ xấu hổ hỏi.
"Ông chủ muốn theo đuổi bà chủ phải không? So với những người vẫn thầm thương trộm nhớ thì ông chủ đã tiến trước một bước rồi, bây giờ bà chủ là vợ anh, điều anh cần làm đối tốt với cô ấy nhiều hơn, tìm hiểu về sở thích, chiều chuộng, tôn trọng cô ấy...!Rồi tặng hoa, tặng quà vào các dịp lễ, đưa cô ấy đến những nơi lãng mạng, nói chuyện ngọt ngào...!Như vậy cơ hội để bà chủ nảy sinh tình cảm với anh cao lắm."
Kỳ Nam luyên thuyên nói.
"Ai nói là cô ta? Cậu cảm thấy tôi đang thích cô ta à?"
Diệp Quân Vũ lại trở mặt phủ nhận sau khi nghe xong lời của Kỳ Nam.
"Ông chủ, anh và cô Ngôn bên nhau sớm tối, có tình cảm là chuyện bình thường, anh không cần phủ nhận đâu.

Hơn nữa, bên cạnh anh ngoài bà chủ thì có cô gái nào nữa đâu?"
Kỳ Nam to gan vạch mặt Diệp Quân Vũ.
"...!Cậu lắm lời quá đó, có thể đi được rồi.

Tháng này lương của cậu gấp đôi, nhớ báo với kế toán!"
Diệp Quân Vũ đuổi khách.
Kỳ Nam cũng không kỳ kèo ở lại, giải quyết tâm sự cho ông chủ, lại được tăng lương thì còn gì bằng, hắn về nhà ăn mừng còn không kịp, chứ ờ lại làm gì nữa.

Lỡ đâu ông chủ đổi ý thì tiêu.
"Vâng, tôi sẽ chuyển lời đến kế toán.

Ông chủ, tôi về đây.

Có chuyện gì khó khăn thì gọi cho tôi nhé?"
Kỳ Nam nói xong liền vội vã rời khỏi phòng sách, tâm trạng của hắn cực kỳ tốt, vừa đi vừa huýt sáo.
Lúc đến cầu thang thì gặp Ngôn Cảnh Huyên đang mang tổ yến đi lên, hắn lịch sự chào hỏi:
"Chào buổi tối bà Diệp."
"Chào trợ lý Kỳ, tối rồi còn làm phiền anh đến đưa tài liệu cho chồng tôi."
Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười đáp.
"Nhiệm vụ của tôi mà, bà Diệp không cần cảm ơn đâu."
"Dù sao cũng khiến anh vất vả rồi, dưới bếp có cháo tổ yến, tôi nói Hà quản gia chuẩn bị cho anh rồi, anh ăn xong rồi về nhé?"

"Cảm ơn bà Diệp."
Kỳ Nam vui vẻ chào Ngôn Cảnh Huyên rồi đi xuống nhà bếp, Hà quản gia đã làm theo lời dặn mang ra một chén cháo nghi ngút khói, lần này vừa được thưởng tiền, vừa có cháo tổ yến để ăn, đêm nay hắn được hời lớn rồi.
(...)
"Vào đi!"
Diệp Quân Vũ đứng ở cửa sổ trầm tư suy nghĩ về lời của Kỳ Nam thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Cứ nghĩ là Hà quản gia đến nhắc nhở mình đi ngủ, nên Diệp Quân Vũ vẫn chăm chăm nhìn ra màn đêm bên ngoài, không xoay người lại.
"Hà quản gia, mang cho tôi một bình trà, tôi muốn tĩnh tâm."
"Uống trà không ngủ được đâu, cà phê cũng không tốt, nếu anh muốn bình tĩnh thì nghe nhạc nhẹ, đốt hương liệu đi, sẽ tốt hơn đó." Ngôn Cảnh Huyên đặt chén cháo xuống: "Bữa tối anh không ăn nhiều, tôi có nấu cháo tổ yến cho anh nè, anh ăn một chút đi."
Nghe thấy giọng của Ngôn Cảnh Huyên, Diệp Quân Vũ xoay người lại, hắn không nghĩ tới hôm nay bản thân có tâm trạng xấu với cô, vậy mà cô vẫn quan tâm đến hắn.

Trong lòng đột nhiên có dòng nước ấm chảy qua.
"Quân Vũ, rốt cuộc là anh đang giận tôi chuyện gì vậy? Buổi trưa chúng ta nói chuyện xong thì anh cứ kỳ lạ? Không lẽ anh giận tôi vì chuyện tôi muốn trở thành vợ chồng thật sự với anh sao? Tôi biết là tôi không thể trèo cao, lời lúc đó chỉ nói đùa, anh đừng để bụng nữa được không?"
Ngôn Cảnh Huyên nài nỉ.
Cô nghĩ tới nghĩ lui cả buổi tối vẫn không biết Diệp Quân Vũ giận mình vì chuyện gì, ngoài chuyện cô nói đùa lúc ở văn phòng thì hầu như cả hai không đề cập đến vấn đề nào khác nữa.
"Em cảm thấy mình trèo cao khi muốn làm vợ thật sự của tôi à?"
Diệp Quân Vũ vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
"Ừm, rõ ràng là vậy còn gì? Tôi và anh thân phận chện lệch, gả cho anh là để trả ớn cho nhà họ Ngôn, nếu ban đầu Ngôn Thái Hiển không có ý tìm người gả thay thì đâu có nhận nuôi tôi, tôi và anh cũng đâu có thể quen biết chứ?"
Ngôn Cảnh Huyên thành thật trả lời.
"Tôi đã nói tôi cần một người vợ yêu tôi.

Vậy em có yêu tôi không?"
Lại là câu hỏi này, lúc trưa cô đã nói một lần rồi, lẽ nào câu trả lời đó không làm hắn hài lòng sao? Nếu đã không hài lòng thì cô nên trả lời thế nào đây? Giữa cô và hắn căn bản là không được nảy sinh tình cảm, cô cũng chưa từng yêu ai thì làm sao biết bản thân có yêu hắn hay không mà trả lời chứ?

Ngôn Cảnh Huyên im lặng trầm mặc.
"Nếu không yêu tôi thì làm tốt người vợ hợp đồng của em đi.

Đừng đòi hỏi quá đáng!"
Diệp Quân Vũ ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính muốn tiếp tục tìm người giải toả tâm trạng.
"...!Cái đó...!Thật ra tôi chưa từng yêu ai nên không biết trả lời anh thế nào..."
Ngôn Cảnh Huyên lắp bắp.
"Em chưa từng yêu ai?"
"Ừm, tôi chưa từng yêu ai cả.

Chuyện này kỳ lạ lắm à?"
"Không kỳ lạ, nhưng tối nay đây lần thứ hai tôi nghe câu nói này, nên bất ngờ thôi."
Thật ra là Diệp Quân Vũ không thể nói hắn vui mừng vì biết cô chưa từng động lòng với người khác.
"Vậy hả? Là ai nói với anh trước tôi vậy?"
"Em không cần biết."
"...!Anh, có phải anh muốn tôi yêu anh không?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: Chương 58


"Anh...!Anh muốn tôi yêu anh sao?"
Ngôn Cảnh Huyên dè dặt hỏi.
Cô quan sát nét mặt thoáng kinh ngạc của Diệp Quân Vũ, mặc dù ngay sau đó hắn trở lại bộ dạng bình thường rất nhanh, nhưng nét mặt đó chính là câu trả lời cho câu hỏi của cô.
Trong lòng Ngôn Cảnh Huyên hồi hộp.
"Ăn nói vớ vẩn, em cảm thấy tôi cần em yêu tôi chắc?" Diệp Quân Vũ hừ lạnh: "Người yêu tôi bên ngoài rất nhiều, tùy tiện chọn một người cũng không đến lượt em yêu tôi đâu!"
Hắn nhấn mạnh câu cuối.
"Anh không cần thật sao?" Ngôn Cảnh Huyên cười cười đi lại gần Diệp Quân Vũ, choàng tay ôm cổ hắn, nhẹ giọng: "Nhưng rõ ràng ý của anh khi nãy là muốn tôi yêu anh mà? Nếu anh thật sự muốn thì tôi có thể thử yêu anh đó!"
"Tôi không hề muốn gì cả!" Tim của Diệp Quân Vũ đập thình thịch, nhưng cái miệng vẫn rất cứng rắn: "Em đừng tự mình suy diễn."
"Tôi đâu có suy diễn? Quân Vũ, nếu anh muốn tôi yêu anh thì tôi có thể thử mà.

Chúng ta còn tận hai năm bên nhau, kiểu gì tôi cũng sẽ có ngày rung động."
Ngôn Cảnh Huyên nói đùa.

Cô có thể cảm thấy Diệp Quân Vũ run lên khi nghe nói có ngày cô sẽ rung động với hắn.

Rõ ràng là đang muốn cô có tình cảm với mình, nhưng cứ thích cứng miệng.
Để xem hắn có thể cứng miệng được bao lâu!
"Tới đó rồi tính.

Bây giờ tôi còn phải làm việc, em có thể đi rồi!"
Diệp Quân Vũ lạnh nhạt.
Nhưng trong lòng lại đang có rất vui, thắp lên ánh sáng hi vọng.
"Giờ này còn làm việc gì chứ? Chồng à, anh muốn em yêu anh thì có phải nên dành thời gian bồi dưỡng tình cảm không?"
Ngôn Cảnh Huyên to gan ngồi lên người Diệp Quân Vũ chắn màn hình máy tính và kiều mị nói.
"Không cần, tôi muốn làm việc!"
Diệp Quân Vũ cố gắng trấn định bản thân, không để Ngôn Cảnh Huyên làm rối loạn.
"Giờ không phải lúc làm việc mà..." Ngôn Cảnh Huyên lấn lướt, đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi của Diệp Quân Vũ: "Chồng à, chúng ta bồi dưỡng tình cảm chút đi!"
Nhìn bộ dạng hồ ly quyến rũ của Ngôn Cảnh Huyên, Diệp Quân Vũ nuốt khan nước bọt, hầu kết của hắn chuyển động khi thấy cô tiếp tục cởi mấy cúc áo sơ mi còn lại.

Hình như đã lâu không dạy dỗ nên Ngôn Cảnh Huyên ngày càng không biết sợ rồi thì phải.
"Chồng à...!Chồng ơi..."
Ngôn Cảnh Huyên vẫn không biết chết tiếp tục trêu ghẹo.
"Thật sự em muốn bồi dưỡng tình cảm đúng không? Vậy tôi cho em toại nguyện!"
Diệp Quân Vũ gạt hết đống hồ sơ xuống đất để bàn làm việc lộ ra khoản trống, hắn đổi khách thành chủ, đem Ngôn Cảnh Huyên nằm lên bàn, nhanh chóng cởi áo ngủ của cô.
"Hôm nay chúng ta "giao tiếp" lâu một chút nhé?"

(...)
Bất cứ lần nào cô trêu chọc quá trớn với Diệp Quân Vũ cũng bị hắn "làm" đến chết đi sống lại, buổi sáng vừa mở mắt, cơ thể mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ tiếp, nếu không phải Hạ Ngữ Tâm đột ngột gọi điện thoại đến thì có lẽ là còn lâu mới rời giường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo.
Đêm qua chủ động chọc ghẹo Diệp Quân Vũ là lỗi của cô, nhưng nhờ vậy cô mới biết là hắn dường như đã nảy sinh tình cảm với mình, dù chưa yêu đương nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc mà không nhận ra điều đó.
"Bà chủ!"
Người hầu trong nhà vẫn cung kính với cô như mọi khi, tuy nhiên, hôm nay bọn họ nhìn cô, ánh mắt hơi kỳ lạ, một vài người còn đỏ ửng mặt mũi, hỏi ra mới biết là sáng nay bọn họ được giao dọn thư phòng.

Không cần nghĩ cũng biết là do vết tích còn để lại tối qua doạ sợ.
Diệp Quân Vũ cũng thật là, hắn không biết tiết chế chút nào sao?
"Dậy sớm vậy? Tối qua mệt như vậy sao em không ngủ thêm đi?"
Hắn bình tĩnh vừa ăn vừa hỏi.
Giọng điệu bình thường tới mức giống như đang bàn về thời tiết hôm nay rất đẹp.
"...!Tôi có chuyện phải đến công ty, không thể ngủ tiếp được..."
Ngôn Cảnh Huyên xấu hổ đáp.
Cô không dám ngẩng đầu vì sợ người hầu xung quanh sẽ làm cô càng mất mặt.


Lá gan quyến rũ Diệp Quân Vũ tối qua hoàn toàn biến mất rồi.
"Có chuyện gì vậy? Ăn sáng đi rồi tôi đưa em đi!"
"Tôi cũng không biết là chuyện gì nữa...!Ừm, anh không cần đưa tôi đi đâu, tôi có thể tự lái xe đến đó!"
"Không cần từ chối, chúng ta là vợ chồng, đưa em đi làm thì có gì đâu mà ngại."
Một trong những việc hắn cần làm để tán tỉnh Ngôn Cảnh Huyên là đi làm cùng cô, cho người khác biết cô có chồng làm chỗ dựa, như vậy thì mấy chuyện bị bôi xấu sẽ không còn nữa.
"...! Không cần thật mà, anh nổi bật như vậy, nếu xuất hiện trước công ty giải trí sẽ bị đám chó săn chụp ảnh đó.

Như vậy không tốt lắm đâu."
"Chụp thì chụp, tôi nói rồi, chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà, mấy tên paparazzi đó có thể viết bậy gì được chứ?"
"Cũng phải ha!" Ngôn Cảnh Huyên ngẫm nghĩ: "Vậy...!Tôi sẽ đi cùng với anh..."
"Thế này mới ngoan chứ!" Diệp Quân Vũ hài lòng, hắn ra hiệu cho Hà quản gia mang đến một bó hoa hồng bằng tiền giấy, bên trên mỗi bông hoa là một viên kim cương làm nhụy và lá hoa làm bằng vàng: "Tặng cho em!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: Chương 59


Biểu hiện của Diệp Quân Vũ rất kỳ lạ, liên tục ba ngày, buổi sáng hắn tặng hoa tiền cho Ngôn Cảnh Huyên, buổi trưa lại cho trực thăng giao thức ăn đến côn ty, buổi chiều khi tan làm thì trải thảm đổ từ phòng làm việc của cô đến tận cửa, bên ngoài có đến hơn hai mươi người xếp thành hai hàng chào đón cô lên xe sang về nhà.
Ngôn Cảnh Huyên không hiểu hắn làm vậy là có ý gì bởi vì những việc này khiến cô khá bực bội, khi phải hứng chịu ánh mắt của mọi người trong công ty giải trí.
"Rốt cuộc anh đang làm trò gì vậy? Sao lại khoa trương thế này?"
Ngôn Cảnh Huyên đập mạnh tay xuống bàn làm việc của Diệp Quân Vũ chất vấn.
Cô đã không chịu nổi nữa nên hôm nay quyết định tìm hắn để hỏi cho ra lẽ.
"Em không thích à?"
Diệp Quân Vũ ngẩng đầu trầm giọng.
"Không thích, mấy việc anh làm đang gây phiền toái cho tôi đó!"
Ngôn Cảnh Huyên cau mày.
"Vậy tôi đổi hình thức khác nhé? Em thích hoa gì? Thích món nào? Thích được đưa rước bằng xe nào...!Nói đi, tôi đáp ứng hết cho em."
"...!Trọng điểm là mấy cái đó hả? Anh còn chưa trả lời tôi, anh đang làm gì vậy?"

"Em nghĩ là tôi đang làm gì?"
Diệp Quân Vũ hỏi ngược lại.
"Tôi không biết mới hỏi anh đó?" Ngôn Cảnh Huyên càu nhàu ngồi xuống: "Lúc trước rõ ràng rất bình thường, mấy hôm nay lại tự nhiên làm nhiều trò khiến tôi gặp không ít rắc rối đó!"
"Em gặp rắc rối gì? Tôi thay em xử lý rắc rối đó!"
"Chỉ là chuyện vặt thôi! Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi đó?"
Ngôn Cảnh Huyên tiếp tục chất vấn, Diệp Quân Vũ im lặng một chút, hắn gấp tài liệu lại, rời khỏi chổ ngồi đến gần cô, chống hai tay lên thành ghế sofa, nghiêm túc:
"Tôi đang theo đuổi em đó!"
Ngôn Cảnh Huyên không biết Diệp Quân Vũ sẽ cho cô đáp án này nên trong một khoảnh khắc, cô ngớ người nhìn người đàn ông trước mặt, ngốc nghếch hỏi:
"Anh uống nhầm thuốc à? Đang yên đang lành anh theo đuổi tôi làm gì?"
"Tôi thích em nên theo đuổi em đó!"
Diệp Quân Vũ vẫn giữ thái độ nghiêm trang đáp.
Ngôn Cảnh Huyên trố mắt, cô nhìn hắn rồi chớp mắt mấy cái, sau đó vội vã lấy điện thoại ra: "Chờ chút, để tôi xem ngày tháng đã!"
"Em xem ngày tháng làm gì?"
Bâu giờ đến lượt Diệp Quân Vũ không hiểu.

"Xem xem hôm nay có phải ngày cá tháng tháng tư không? Nếu phải thì đây là trò đùa, còn nếu không phải..."
"Nếu không phải thì sao?"
"Thì anh bị trúng tà, cần tìm người trừ tà gấp!"
Ngôn Cảnh Huyên nghiêm túc đáp.
Câu trả lời này khiến lông mày của Diệp Quân Vũ chau lại, lẽ nào trong suy nghĩ của cô chưa từng tưởng tượng đến một ngày hắn thích cô, có tình cảm với cô hay sao? Thời gian cả hai ở bên nhau mặc dù chưa lâu lắm, nhưng cũng đủ để nuôi dưỡng tình cảm phát triển hơn mối quan hệ bình thường rồi.

"Sap vậy? Tôi nói sai gì sao?"
"Thích em thì là nói dối hoặc trúng tà à? Em không cho rằng tôi nói thật à?"
"Không!" Ngôn Cảnh Huyên khẳng định chắc nịch: "Anh thế nào tôi còn không rõ hả? Ngoại trừ việc hứng thú với thân thể tôi thì anh không có tình cảm gì với tôi hết.

Thậm chí lúc tôi quyến rũ anh, anh còn không động lòng mà? Khi không không xảy ra chuyện gì thì sao anh thích tôi được?"
"Chuyện chúng ta cùng trải qua còn ít hả?"
Diệp Quân Vũ hỏi ngược lại.
"Thì cũng có bao nhiêu chuyện đâu..." Ngôn Cảnh Huyên xoè tay ra đếm: "Chuyện tạt nước nè, chuyện ở cô nhi viện nè, chuyện ở nhà họ Ngôn nè...! rồi chuyện trên đảo nữa.

Đếm tới đếm lui cũng có bốn năm chuyện cùng nhau trải qua thôi."
Ngôn Cảnh Huyên thành thật.
Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đang tối lại của Diệp Quân Vũ, không hiểu vì sao Ngôn Cảnh Huyên lại có cảm giác hắn đang rất bực bội, không vui.

Không lẽ vừa rồi cô đã nói gì không đúng nữa à? Dạo gần đây tâm trạng của hắn cứ lên lên xuống xuống như thang máy vậy.

"Quân Vũ?"
"Nói chuyện với đồ ngốc như em đúng là chỉ tổ rước bực vào người." Diệp Quân Vũ đứng thẳng người lại, chuyển chủ đề: "Tôi có chuẩn bị mấy bộ lễ phục để em mặc tham gia tiệc tạ tội tối nay, em ra ngoài bảo Kỳ Nam đưa em đến cửa hàng để thử đi!"
"Oh, tôi biết rồi.

Bữa tiệc nhảm nhí đó bắt đầu rồi à? Tối nay chắc chắn lại có trò hề để xem."
Ngôn Cảnh Huyên thích thú.
"Vui vẻ rồi thì ra ngoài, đừng làm phiền tôi làm việc!".
Diệp Quân Vũ nhấn mạnh chữ "Phiền" với Ngôn Cảnh Huyên, cô nghe xong cũng không muốn ở lại làm hắn chướng mắt nên vui vẻ ra ngoài, đi tìm Kỳ Nam để thử lễ phục.
Trong phòng tổng giám đốc, Diệp Quân Vũ âm u cầm điện thoại gửi tin nhắn cho trợ lý:
"Tiền lương tháng này của cậu giảm một nửa, nhớ báo với kế toán!"

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom