Cập nhật mới

Dịch Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Chương 80


Câu hỏi của Ngôn Cảnh Huyên càng làm Thẩm Nguyệt nổi cáu, lúc ký hợp đồng với Diệp Thiên Ý, vì muốn cô ấy khuất phục làn việc, nên cô ta đã để giá hủy hợp đồng rất cao, tất cả là vì nghĩ ra Diệp Thiên Ý không có khả năng chi trả.

Nhưng hiện tại có Ngôn Cảnh Huyên ra mặt, đồng nghĩa với việc Diệp Quân Vũ hậu thuẫn đằng sau, cho dù cái giá của Thẩm Nguyệt đưa ra có cao cách mấy, Ngôn Cảnh Huyên vẫn có thể thanh toán.
Đó là chưa nói đến mấy điều khoản trong hợp đồng tỏ rõ việc cô ta chèn ép Diệp Thiên Ý.
"Cô cho rằng hợp đồng lao động ký rồi muốn hủy là hủy hả? Bây giờ tôi không đồng ý hủy hợp đồng đó.

Cô làm gì được tôi?"
Thẩm Nguyệt ngang ngược hỏi.
"Tôi không thể làm gì được cô nhưng luật sư thì có thể.

Cô Thẩm, nếu cô kiên quyết không hủy hợp đồng, thì tôi sẽ gửi cô thư luật sư.

Thiên Ý là mãi mãi là người nhà họ Diệp, mà người nhà họ Diệp thì không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt đâu!"
Trước khí thế của Ngôn Cảnh Huyên, Thẩm Nguyệt bị doạ lảo đảo ngồi xuống ghế.


Đối mặt với những người yếu thế hơn mình, cô ta luôn tỏ ra mình là người ở trên cao không ai với tới, vậy mà khi đứng trước người có khí thế áp đảo hơn, Thẩm Nguyệt chỉ có thể sợ hãi, không dám tiếp tục phản kháng.
Toàn bộ những gì xảy ra vẫn đang được quay qua video call, những người trong đoàn phim đều đã thấy được Ngôn Cảnh Huyên có khí thế ra sao, áp đảo tinh thần người chuyên bắt nạt kẻ khác thế nào...!Bây giờ họ đã hiểu vì sao Quý Khởi Phong lại chọn cô ấy vào vai nữ chính, vì căn bản, trên người Ngôn Cảnh Huyên đã có khí chất nữ cường có thể hoá thân thành các nhân vật có tính cách mạnh mẽ.
Thẩm Nguyệt bị dạy dỗ, trong lòng cô ta căm hận Ngôn Cảnh Huyên đến thấu xương.

Trải qua chuyện này rồi cô ta đã rõ tại sao Thái Yên lại oán hận Ngôn Cảnh Huyên, mỗi khi nhắc đến cô ấy là ả ta lại ai oán ngất trời, chỉ hận không thể băm vằm Ngôn Cảnh Huyên ra trăm mảnh.
"Chị dâu, vốn dĩ em không định sẽ hủy hợp đồng với cô Thẩm..."
Diệp Thiên Ý yếu ớt mở miệng sau khi cùng Ngôn Cảnh Huyên ra ngoài.
Vai diễn của cô vốn không cần trang điểm, chỉ cần thay trang phục là có thể diễn, nên khi nãy Hạ Ngữ Tâm đã chọn đồ giúp cô.
"Có chị và anh trai em ở đây, em không phải sợ gì ai cả! Chị nói rồi, em muốn đi làm, chị có thể thuê em, cô ta trả em lương bao nhiêu, chị có thể cho em gấp năm lần con số đó!"
Ngôn Cảnh Huyên quyết liệt nói.
Đứng nhìn người nhà bị ức hiếp ngay trước mặt không phải là tính cách vốn có của cô.

Huống gì Diệp Thiên Ý lại đối với cô rất tốt, cô ấy còn là chị gái của Diệp Thiên Sinh.

Mối quan hệ giữa cô và tên ấy cũng không tệ, nên dù xét ở khía cạnh nào, cô cũng phải ra mặt, giúp Diệp Thiên Ý một tay.
"Em...!Em không muốn dùng tiền của anh chị..."
Diệp Thiên Ý nhỏ giọng.
"Đây không phải là em đang dùng tiền của anh chị, đây là tiền chị trả lương cho em.

Nếu muốn cho thì chị đã kêu em ở nhà rồi.

Em đừng cảm thấy bản thân vô dụng, trên đời này không có ai là người vô dụng đâu.

Khi nào em tìm được công việc tốt hơn thì chị sẽ để em tự lập."

Ngôn Cảnh Huyên cười nói.
"Em...!Vậy thì em cảm ơn chị dâu..."
Diệp Thiên Ý mỉm cười dịu giọng.
"Chúng ta là người nhà, không cần nói cảm ơn!" Ngôn Cảnh Huyên tươi cười: "Em ở đây cùng chị Tâm đợi chị thay trang phục nhé.

Em không cần quay về bên Thẩm Nguyệt đâu!"
(...)
"Con rể...!À không tổng giám đốc Diệp, cậu có thể nói Huyên Huyên hủy bỏ cáo trạng với Tiểu Vân không? Tiểu Vân còn trẻ lầm đường lỡ bước, nếu con bé vào tù sẽ không còn tương lai."
Bà Ngôn quỳ rạp xuống đất khóc lóc cầu xin.
Mấy ngày nay bà ta và ông Ngôn chạy vại khắp nơi để giúp Ngôn Cảnh Vân chạy án, tuy nhiên, dưới áp lực của Diệp Quân Vũ, chẳng một ai dám động đến chuyện này kẻo mang hoạ vào thân.
Người duy nhất giúp Ngôn Cảnh Vân thoát khỏi tiền án tiền sự chỉ có vợ chồng Ngôn Cảnh Huyên.

Hơn nữa, bây giờ Ngôn Cảnh Vân cũng đã bị điên, có thể xem như chịu đựng trừng phạt.
"Xin lỗi bà Ngôn, chuyện này do vợ tôi quyết định, tôi đã hứa không can thiệp vào rồi.

Mong bà thông cảm."
Diệp Quân Vũ lạnh nhạt đáp.
"Cậu là chồng của Huyên Huyên, chỉ cần nói một tiếng là được mà, sao lại không can thiệp được chứ?"

Bà Ngôn nghẹn giọng.
"Bà Ngôn nói câu này là không rõ tình hình vợ chồng tôi rồi.

Tôi và Huyên Huyên đã ước định với đối phương sẽ không can thiệp chuyện riêng của nhau, vụ cô nhi viện bị cháy đã khiến cô ấy đau lòng tột độ, bây giờ con gái bà chỉ ở viện tâm thần có mấy ngày vẫn chưa đủ để đền tội đâu!"
"Nhưng Tiểu Vân biết sao rồi.

Xin cậu và Huyên Huyên giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Tiểu Vân lần này.

Sau khi nó được thả, tôi và chồng tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài không làm phiền cuộc sống của hai người nữa!"
Bà Ngôn nài nỉ.
"Xin lỗi, vẫn là câu đó, tôi không giúp được!"
Thấy Diệp Quân Vũ thực sự không muốn giúp, bà Ngôn hùng hổ đứng lên cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn kề sát cổ mình lớn giọng uy hiếp:
"Nếu cậu không giúp thì tôi chết cho cậu xem!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Chương 81


Lời đe doạ của bà Ngôn khiến Diệp Quân Vũ bật cười, trong mắt hắn, hành vi của bà ta không khác gì trò của mấy gã hề trong rạp xiếc.
"Bà muốn chết thì chết đi.

Tôi đang xem bà chết đây, mẹ vợ!"
Diệp Quân Vũ cười nói.
Hắn nhàn nhã ngồi ở sofa xem kịch, bà Ngôn bị thái độ dửng dưng của hắn làm hoảng sợ, thật lòng thì có ai muốn chết đâu, nhưng bà ta vẫn muốn đánh cược lòng nhân từ của hắn.

Hiển nhiên như dự tính, Diệp Quân Vũ không hề mảy may lo sợ.
"Cậu...!Cậu có còn nhân tính không?"
Bà Ngôn run rẩy hỏi.
Bàn tay cầm dao của bà ta nới lỏng, con dao gọt trái cây rất tự nhiên theo đó rơi xuống đất.
"Tôi vốn là người không có nhân tính, mẹ vợ không biết sao?" Diệp Quân Vũ đứng lên nhặt con dao đang nằm trơ trọi trên đất: "Chẳng phải mẹ vợ muốn chết sao? Vậy để tôi thành toàn cho bà nhé! Dù sao Diệp Quân Vũ này có giết người cũng không đi tù được.

Phía dưới của tôi thu dọn mấy vụ này rất sạch sẽ, chỉ cần tôi tung tin ra bên ngoài bà đến đây cố ý quyến rũ tôi không thành, còn muốn giết tôi, sau đó thì tự sát.

Bà nghĩ xem, bà nhiều tuổi rồi còn mang danh lăn loàn, có ý đồ với con rể thì mặt mũi của ông Ngôn sẽ thế nào? Có ai còn dám hợp tác với Ngôn Thị nữa hay không?"

Diệp Quân Vũ cười lạnh hỏi.
Giọng điệu của hắn từng câu từng chữ khiến bà Ngôn cảm thấy lạnh xương sống.

Danh tiếng của Diệp Quân Vũ trên thương trường không phải chỉ là hư ảo, để có thể nắm quyền, không biết có bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn.
Chẳng qua là thời gian gần đây có Ngôn Cảnh Huyên ở bên cạnh, hắn mới "ăn chay" thôi.
Bà Ngôn hoàn toàn bị doạ sợ, đôi chân bà ta run lẩy bẩy ngã quỵ xuống, ý định ban đầu là khiến Diệp Quân Vũ khuất phục, rồi tìn cách cứu Ngôn Cảnh Vân.

Nhưng bà ta đã tính sai rồi, hắn vốn dĩ không phải người bà ta có thể đối phó.
"Mẹ vợ có muốn chơi trò uy hiếp với tôi nữa không?"
Diệp Quân Vũ nhởn nhơ hỏi.
Hắn tiện tay phóng con dao xoẹt qua mặt bà Ngôn ghim vào cánh cửa, khiến bà ta sợ đến trụy tim.
"Không, không dám nữa, tôi không dám nữa!"
Bà Ngôn lắp bắp.
"Nếu không dám thì mời mẹ vợ về cho.

Giữa tôi và mẹ vợ không có gì để nói! Kỳ Nam, tiễn khách!"
(...)

"Cô cho tôi ăn gì vậy? Trước khi hủy hợp đồng thì cô vẫn là trợ lý của tôi đó!"
Thẩm Nguyệt hất hộp cơm nóng hổi vào mặt Diệp Thiên Ý quát tháo.
Cơn bực dọc của cô ta từ sáng đến giờ vẫn chưa tan biến, hễ có cơ hội là lại gây chuyện với cô ấy.
"Cô Thẩm, đây là cơm đoàn phim phát, mọi người đều có khẩu phần như nhau..."
Diệp Thiên Ý giải thích.
"Những thứ cho chó ăn này cũng dám mang cho tôi ăn rồi còn cãi? Cô thích ăn phải không? Vậy thì lượm hết những thứ rác rưởi này lên ăn cho tôi!"
Thẩm Nguyệt hách dịch nói.
"Cô Thẩm...!Mấy thứ này làm sao tôi ăn được?"
Diệp Thiên Ý sợ sệt nhìn đống thức ăn đã dính cát bụi khó xử.
"Không ăn được cũng phải ăn! Cô nói cơm do đoàn phát mà.

Vậy thì ăn đi.

Trong hộp hay dưới đất cũng cùng một chỗ chế biến."
Thẩm Nguyệt vừa nói vừa ghì đầu Diệp Thiên Ý xuống, thô bạo nhét cơm đã dính bụi bẩn vào miệng cô ấy.
Giờ nghỉ trưa Thẩm Nguyệt cố ý chọn một nơi xa đoàn phim để dễ bắt nạt Diệp Thiên Ý, nếu cưa quanh quẩn gần Ngôn Cảnh Huyên thì kiểu gì cô ta cũng lại bị vả mặt cho xem.
"Cô Thẩm, mấy thứ này không thể nào ăn được thật mà..."
Diệp Thiên Ý yếu ớt van xin.
"Ăn, tôi nói ăn được là ăn được.

Mấy người còn đứng đó làm gì? Mau giúp tôi hầu hạ cô ba Diệp ăn trưa đi!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Chương 82


Nghe tiếng quát của Thẩm Nguyệt, hai người trợ lý và mấy tên vệ sĩ của cô ta nhìn nhau tỏ vẻ ái ngại, bọn họ đâu có muốn đối chọi với người nhà họ Diệp.

Tuy rằng Diệp Thiên Ý đã bị đuổi nhưng với thái độ của Ngôn Cảnh Huyên vào buổi sáng, rõ ràng là cô gái này vẫn đang được Diệp Quân Vũ chở che, đụng vào em gái hắn rồi ai sẽ là người lãnh hậu quả?
Thẩm Nguyệt là người ra lệnh, nhưng chắc chắn cô ta sẽ phủi sạch toàn bộ tội lỗi, rồi đem mọi chuyện chuyển ngược qua cho đám thuộc hạ xấu số.
"Các người bị điếc à? Không nghe tôi nói gì hả?"
Thẩm Nguyệt hét lớn.
"Cô Thẩm...!chuyện...!chuyện này có thể không làm được không? Chị cũng biết cô ấy là em của tổng giám đốc Diệp...!nên chúng tôi sợ lắm..."
Một trợ lý của Thẩm Nguyệt can đảm lên tiếng.
Tuy nhiên, giọng của cô ta run rẩy như thể đây là lần cuối cùng được nói.
"Sợ cái gì? Có tôi và nhà họ Lương chống lưng cho mấy người, mấy người còn sợ gì nữa?"
Thẩm Nguyệt ngạo mạn nói.
"Nhưng...!nhưng mà..."
Bọn họ vẫn không dám ra tay.
"Nhưng nhị cái gì? Mau hầu hạ cô ba Diệp ăn trưa đi! Có gì thì tôi và nhà họ Lương sẽ gánh!"
Thẩm Nguyệt vừa nói xong câu đó, phía sau cô ta vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.


Thẩm Nguyệt theo phản xạ quay đầu về phía sau, tròng mắt cô ta mở to kinh hãi khi thấy Ngôn Cảnh Huyên cùng Quý Khởi Phong và Lương Minh Châu xuất hiện.
Người vỗ tay vừa rồi là Lương Minh Châu, ánh mắt cô ta nhìn Thẩm Nguyệt đầy căm hận.
"Chị..."
Thẩm Nguyệt sợ hãi lắp bắp.
"Thái độ kiêu ngạo vừa rồi của cô đâu rồi? Làm lại tôi xem nào? Từ bao giờ mà cô được quyền đem nhà họ Lương ra hù doạ người khác vậ bịy?"
Lương Minh Châu cười lạnh hỏi.
"...!Chị...!Em không..."
Thẩm Nguyệt muốn giải thích, nhưng khi thấy Ngôn Cảnh Huyên giơ điện thoại có quay lại cảnh cô ta bắt nạt Diệp Thiên Ý, thì Thẩm Nguyệt im bặt, với bằng chứng rõ ràng thế này thì làn sao cô ta có thể quanh co với Lương Minh Châu.
Trước đó Lương Minh Châu từng cảnh cáo cô ta không được dùng nhà họ Lương uy hiếp người khác.
"Cô không có làm hay vừa rồi không phải cô nói, mà là nhân cách thứ hai của cô xuất hiện bắt nạt em gái tôi hả?"
Ngôn Cảnh Huyên lạnh lẽo hỏi.
Buổi trưa không thấy Diệp Thiên Ý, cô đã có linh cảm không hay, sau đó hỏi thăm mấy người trong đoàn mới biết là em chồng cô đi theo Thẩm Nguyệt ăn trưa, trước lúc kết thúc hợp đồng, em chồng cô vẫn là trợ lý của cô ta.

Biết có chuyện chẳng lành, Ngôn Cảnh Huyên vội vã tìm Quý Khởi Phong giúp đỡ, ai ngờ hắn ta lại gọi Lương Minh Châu đến thanh lý môn hộ.
"Tôi không có bắt nạt ai hết!"
Thẩm Nguyệt cãi chối.

"Không bắt nạt ai? Vậy cô bắt em gái tôi ăn cơm dưới đất là hành động gì? Là đang yêu thương em tôi hả?"
Ngôn Cảnh Huyên cười hỏi.
"Chuyện giữa tôi và cô ta không đến lượt cô xen vào!"
Thẩm Nguyệt cắn môi.
"Mợ hai Diệp không thể xen vào vậy tôi có thể không?"
Lương Minh Châu tức giận lên tiếng.
"Chị, chị nghe em nói đã.


Mọi chuyện không như chị thấy đâu.

Em...!em đang tập diễn, đúng rồi, em đang tập diễn đó.

Trong kịch bản có đoạn em bắt người khác ăn cơm như chó mà!"
Thẩm Nguyệt vui mừng đáp.
"Khởi Phong, có thật có chuyện này không?"
Lương Minh Châu cau mày hỏi.
"Đúng là có đoạn này, nhưng..."
Quý Khởi Phong ngẫm nghĩ đáp.
Tuy nhiên, lời của hắn còn chưa nói xong đã bị Thẩm Nguyệt chen ngang: "Đó, chị thấy chưa, em chỉ đang tập diễn...!chứ không bắt nạt ai cả."
Thái độ thở phào nhẹ nhõm của cô ta khiến Ngôn Cảnh Huyên cau mày lại.

So với độ lươn lẹo, Thái Yến hay Lục Sương Mai còn thua xa Thẩm Nguyệt, chẳng trách mà cô ta có thể tung hoành ở giới giải trí ngay dưới mi mắt của Lương Minh Châu.
"Mợ hai Diệp, cô ba Diệp, vừa rồi tôi diễn quá nhập tâm nên mới gây ra hiểu lầm này, hai người bỏ qua cho tôi nhé?"
Thẩm Nguyệt dịu giọng nói.
Nhưng Ngôn Cảnh Huyên lại thấy trong ánh mắt của cô ta chứa đầy căm phẫn và tức giận.

E rằng nếu không kết thúc hợp đồng sớm thì Diệp Thiên Ý sẽ khổ dài dài.

Không phải lúc nào cô cũng kịp thời có mặt để giải vây.
"Nếu cô đã nói đây là hiểu lầm vậy thì bỏ qua đi.

Sẵn tiện có cô Lương và đạo diễn Quý ở đây, tôi muốn nhờ họ làm chứng để cô hủy hợp đồng với Thiên Ý có được không?"
Ngôn Cảnh Huyên thấp giọng.
"Được, được, tất nhiên là được.

Miễn là mợ hai Diệp trả cho năm mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng là được!"
Thẩm Nguyệt phối hợp, Ngôn Cảnh Huyên đã khéo léo kéo Lương Minh Châu ra làm bia đỡ, ở trước mặt cô chị chồng tương lại này, làm sao cô ta dám tỏ ra không nguyện ý.

Cô ta thừa biết năm mươi triệu đối với Diệp Quân Vũ chỉ là con số nhỏ không đáng kể, Ngôn Cảnh Huyên thích thì có thể vung tay thêm mấy triệu, tuy nhiên, đối với người luôn tiêu xài tiết kiệm như cô ta thì đây là con số lớn, bình thường cậu hai Lương rất keo kiệt, không cho cô ta đồng nào dù mang tiếng là được bao nuôi.
Hắn chỉ chi tiền khi cả hai vào khách sạn.
Ngày nào Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Thiên ý còn ở trong đoàn, thì ngày đó cô ta vẫn có cơ hội trả đũa.
"Được, quyết định vậy đi!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Chương 83


"Hôm nay vất vả cho em rồi nhỉ?"
Diệp Quân Vũ giúp Ngôn Cảnh Huyên xoa bóp vai, công việc này hắn bắt đầu làm trong chuyến du lịch, mỗi ngày để giúp cô thư giãn, hắn không ngại hạ thấp bản thân xuống mấy bậc.
"Cũng không vất vả lắm, dù sao Thiên Ý cũng gọi tôi là chị dâu, tôi có thể nể mặt hai tiếng chị dâu này, tận sức giúp cô ấy."
Ngôn Cảnh Huyên cười đáp.
Tình cảm giữa cô và Diệp Quân Vũ tăng lên không ít, tuy rằng cô vẫn chưa chấp nhận việc ở bên hắn mãi mãi, nhưng đây chỉ còn là vấn đề thời gian.

Khi kẻ chủ mưu phía sau lộ diện khép lại vụ hoả hoạn cô nhi viện, thì cô sẽ đồng ý với lời tỏ tình của hắn.
"Chúng ta là người một nhà, đừng nói nể mặt hay không.

Thiên Ý cũng rất đáng thương."
"Đúng vậy, cô ấy vì tình yêu đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, sau đó lại mất đi tình yêu, mất hết tất cả.

Đi làm còn bị Thẩm Nguyệt ức hiếp, anh không thấy bộ dạng của Thiên Ý lúc đó đâu, bị Thẩm Nguyệt ghì đầu xuống đất ăn cơm bị rơi đó!"
Nhờ lại chuyện này, Ngôn Cảnh Huyên rất phẫn nộ, đối với lời giải thích của Thẩm Nguyệt, cô vẫn không tin.
"Cô ta cho rằng tôi sẽ không dám đối đầu với nhà họ Lương.


Nhưng cô ta lại quên mất làm sao tôi có thể leo lên vị trí như hôm nay.

Ngoại trừ mẹ tôi và Thiên Ý chỉ cần khiến tôi chướng mắt thì tôi đều cho họ biến mất." Diệp Quân Vũ bổ sung: "Bây giờ giới hạn của tôi còn có em nữa."
"Được anh đánh giá cao như vậy, tôi có nên vui không đây?"
Ngôn Cảnh Huyên cười hỏi.
"Nên chứ, vì ít nhất em cũng là người quan trọng với tôi!" Diệp Quân Vũ dừng lại một chút: "Còn em thì sao? Em có cảm thấy tôi là người quan trọng với em không?"
"Có chứ! Bây giờ anh là người thân duy nhất của tôi mà, chồng yêu!"
Ngôn Cảnh Huyên không suy nghĩ trả lời.
"Gọi chồng ngọt như vậy, khi nào em mới mở lòng với tôi? Thật ra tôi có thể đợi, nhưng tôi già rồi, sợ mình không thể đợi đến lúc em chấp nhận, vậy thì khi xuống mồ tôi sẽ hối tiếc lắm!"
Diệp Quân Vũ nửa đùa nửa thật.
"Tôi nghĩ sẽ không lâu nữa đâu.

Chồng ơi, đến lúc đó anh phải đối xử với tôi tử tế đó!"
"Tôi vẫn luôn đối xử tử tế với em mà?"
"Lúc trước không có nha.

Chỉ là bây giờ mới có!"
Nói đến chuyện lúc trước, Ngôn Cảnh Huyên vẫn nhớ như in hình ảnh Diệp Quân Vũ ngạo nghễ ngồi chễm chệ trên sofa đưa cho cô hợp đồng hôn nhân và giấy thoả thuận ly hôn.

Tuy chỉ mới qua mấy tháng mà Ngôn Cảnh Huyên ngẫm tưởng đã qua rất nhiều năm.

Lúc đó có ai ngờ được Diệp Quân Vũ sẽ thật lòng với cô đâu chứ?
"Lúc trước em cũng đâu thật lòng muốn ở bên tôi! Khi ấy chúng ta là quan hệ đôi bên hợp tác."
"Đúng vậy, lúc đó tôi không chỉ lợi dụng anh thoát ly nhà họ Ngôn, còn muốn kiếm một khoảng hời từ anh nữa cơ." Ngôn Cảnh Huyên xoay người vươn tay ôm cô Diệp Quân Vũ tươi cười nói tiếp: "Thật ra khi gả cho anh, tôi cũng sợ bị anh giết lắm, nhà họ Diệp có bao nhiêu tin đồn đáng sợ anh cũng biết mà,mà tôi lại là người nhát gan sợ chết lắm!"
"Tin đồ về con dâu nhà họ Diệp thật ra cũng không phải là lời nói thất thiệt đâu.


Có một số việc là sự thật, tỷ như chuyện vợ của Diệp Kiều lần lượt bị giết, không thì hoá điên."
"...!Mấy người đó...!do Diệp Kiều làm à?"
Ngôn Cảnh Huyên tò mò hỏi.
"Không phải, tên vô dụng đó thì dám giết ai.

Bà cụ Diệp từng nhờ tôi điều tra chuyện này chỉ tiếc là không có manh mối cụ thể." Diệp Quân Vũ nói thêm: "Nhà bà lớn luôn là cái gai trong mắt của mẹ tôi và hai người lại, nên có khả năng đó là do họ làm hoặc cũng có thể là mẹ tôi làm."
"Anh nghi ngờ cả mẹ của mình luôn hả?"
Ngôn Cảnh Huyên kinh ngạc hỏi.
"Ừ, tôi không muốn bao che nên cũng không muốn điều tra tiếp.

Tôi có thể làm nhiều việc xấu nhưng mẹ tôi thì không nên nhúng chàm vì tôi."
"Có phải anh và mẹ từng trải qua rất nhiều chuyện đen tối phải không?"
"Ừ, lúc trước tôi có nói rồi đó, mẹ con tôi vốn lưu lạc bên ngoài, đến năm tôi mười lăm tuổi mới được nhận về, sau đó để củng cố địa vị, tôi đấu tranh với Diệp Thanh Y, đoạt lấy địa vị điều hành Diệp Thị và một nửa nhà họ Diệp." Diệp Quân Vũ xoè bàn tay ra trước mặt Ngôn Cảnh Huyên: "Tay tôi đã dính rất nhiều máu."
Nhìn biểu hiện này của hắn, Ngôn Cảnh Huyên chợt chạnh lòng, cô nắm lấy tay Diệp Quân Vũ thật chặt, lòng bàn tay của hắn lạnh lẽo, Ngôn Cảnh Huyên muốn truyền chút hơi ấm để đôi tay to lớn kia không còn lạnh nữa.
"Tay anh dính máu cũng chẳng sao, tôi sẽ không chê nó bẩn.

Quân Vũ, nếu chúng ta có sau này, tôi muốn khi già rồi sẽ cùng anh tìm một nơi thanh bình để sinh sống.


Mỗi ngày chăm sóc hoa cỏ, nuôi cá, nuôi chim để giải khuây qua ngày.

Sau đó chúng ta có thể cùng chôn chung một huyệt, dù mưa gió thế nào cũng không rời xa nhau."
Lời nói thâm tình của Ngôn Cảnh Huyên khiến Diệp Quân Vũ rất cảm động, chưa từng có ai nói với hắn, sẽ cùng hắn sống ẩn cư khi về già, cũng chưa từng có ai nắm chặt tay hắn không sợ hãi.
Ngay cả mẹ hắn cũng chưa từng làm như thế.
"Huyện Huyên, cảm ơn em đã nói lời này với tôi.

Tôi sẽ cố gắng để chúng ta có sau này, cũng cố gắng bảo vệ em thật tốt!"
Diệp Quân Vũ ôm chầm lấy Ngôn Cảnh Huyên.
"Tôi cũng sẽ bảo vệ anh nữa.

Tôi không bỏ rơi anh một mình đâu!"
Ngôn Cảnh Huyên mỉn cười.
Sau đó, Diệp Quân Vũ cúi đầu hôn Ngôn Cảnh Huyên, màn đêm buông xuống như tấm rèm đen bao phủ trời đất, ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ hắt lên tường hai bóng người quấn quít lấy nhau.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Chương 84


Nhà họ Diệp lại có chuyện lớn.

Lần này vẫn là chuyện yêu đương của Diệp Thanh Y và Thái Mộc Tư, sau vụ việc lần trước, đã rất lâu Ngôn Cảnh Huyên không đến nhà cũ, mọi thứ vẫn như ngày nào không hề thay đổi.
Cảnh tượng trước và trong sân đều là đèn lồ ng đỏ được treo rực rỡ, tại đại sảnh có bố trí một chậu mai to vàng rực.

Người lớn trong nhà họ Thái đang cười cười nói nói với bà cả Tố Cầm, bà cụ Diệp và ông Diệp dù vẫn còn lấn cấn chuyện cũ, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra hoà thuận với bọn họ.
Ngôn Cảnh Huyên ngồi cùng Diệp Quân Vũ ở ngoài vườn, trong nhà quá náo nhiệt khiến cô không thoải mái.

Cô không biết lần này Diệp Thanh Y có bày trò gì nữa hay không, cách tốt nhất là tránh xa cô ta càng xa càng tốt.
"Em đã không cảm thấy thoải mái còn muốn đến đây làm gì? Nhà họ Thái và Diệp Thanh Y muốn bàn chuyện kết hôn thì cứ mặc kệ họ."
Diệp Quân Vũ càu nhàu nói.
"Em cũng muốn mặc kệ lắm, nhưng em sợ nếu chúng ta không có mặt thì mẹ con cô ta lại được dịp đâm chọt.


Đằng nào sau chuyện lần trước, Diệp Thanh Y cũng không dám làm càn đâu.

Mà em không ngờ là cô ta và người họ Thái kia thật sự sẽ kết hôn.

Em tưởng họ chỉ liên kết lại đối phó chúng ta thôi chứ?"
Ngôn Cảnh Huyên cười đáp.
Khi nghe nói Thái Mộc Tư và Diệp Thanh Y thật sự kết hôn, cô đã cực kỳ bất ngờ và không tin đó là sự thật.

Ban đầu rõ ràng hai người đó chỉ liên kết lại để gài bẫy cô trả thù cho bản thân họ.
"Có tiền đề là hôn nhân sẽ càng dễ gây chuyện hơn.

Dù gì nhà họ Thái cũng có danh tiếng, để chèn ép một ai đó không phải chuyện khó khăn gì.

Em ở trong giới giải trí chắc chắn biết mấy chuyện nhiều hơn anh phải không? Còn về Diệp Thanh Y, đến giờ cô ta vẫn chưa từ bỏ chuyện lấy lại quyền lực, dù không có thực tài gì nhưng cô ta luôn mong lật đổ anh."
Diệp Quân Vũ tỉ mỉ phân tích.
"Bọn họ nghĩ rằng liên kết lại thì anh sẽ thua là quá ngây thơ rồi.

Em lại muốn xem tiếp theo Diệp Thanh Y sẽ dựng lên vở kịch gì để đối phó chúng ta."
Ngôn Cảnh Huyên tỏ ra hào hứng.
"Anh nghĩ cô ta sẽ sớm hành động thôi.

Cơ hội có đông đủ người lớn thế này, không hại anh hay em thì tiếc lắm."
Diệp Quân Vũ mỉm cười, vuốt tóc của Ngôn Cảnh Huyên: "Em nên sớm có chuẩn bị."
"Không biết cô ta ra chiêu gì làm sao em chuẩn bị được.


Ít nhất phải rơi vào bẫy thì em mới có cách đối phó chứ.

À phải rồi, hôm nay không thấy Thiên Sinh nhỉ? Có cậu ta hỗ trợ cũng tốt lắm."
"Có chồng em ở đây còn tơ tưởng đến người khác? Em đang thử thách giới hạn chịu đựng của anh à?"
Diệp Quân Vũ bóp má của Ngôn Cảnh Huyên đùa giỡn.

"Đúng vậy, em đang muốn xem vẻ mặt ghen tuông của anh đó!" Ngôn Cảnh Huyên đùa lại: "Thiên Sinh giúp em rất nhiều, nhưng tầm quan trọng của anh đối với em cũng không kém.

Không có hậu thuẫn của tổng giám đốc Diệp, kế hoạch phản đòn của em làm sao thành công được."
Ngôn Cảnh Huyên nói thêm: "Chuyện của Ngôn Cảnh Vân vẫn chưa kết thúc, nhân tiện em cũng muốn dụ kẻ chủ mưu lộ diện."
"Em vẫn còn nghi ngờ là bà lớn làm à?"
"Trừ mẹ anh và gia đình bà tư, còn lại người nhà họ Diệp em đều nghi kị hết!"
"Ngay cả bà cụ Diệp em cũng nghi ngờ à?"
"Ừm, em nhớ anh từng nói bà ấy không phải người đơn giản mà."
"Trí nhớ của em cũng tốt quá chứ! Bà già đó ngoài mặt trao quyền cho anh nhưng phía sau vẫn âm thầm thao túng đám cổ đông của Diệp Thị.

Bà ta không tin tưởng ai hết, chỉ tin chính mình thôi!"

Diệp Quân Vũ nhớ lại lúc mới về nhà họ Diệp, bà cụ Diệp là người không hoan nghênh mẹ con hắn nhất, tuy nhiên, sau khi thấy hắn ưu tú và mẹ hắn biết lý lẽ, dần dần bà ta mới thay đổi thái độ.

Khi xảy ra chuyện bê bối của Diệp Thanh Y, bà cụ Diệp ngoài mặt thì ủng hộ Diệp Quân Vũ, nhưng sau lưng lại tìm đủ mọi cách chống đối.
Mấy năm nay hắn phải đối phó với thù trong giặc ngoài cực kỳ vất vả.
"Có phải anh đã chịu rất nhiều khổ cực không?"
"Ừ, chưa có lúc nào anh được sung sướng hưởng thụ cả! Nhưng em đừng để tâm chuyện của anh, căn bản là anh cũng không còn quan tâm mình có thể sống thảnh thơi hay không nữa từ lâu lắm rồi."
"Anh yên tâm đi, sau này em sẽ cùng anh gánh vác!"
Ngôn Cảnh Huyên ngã đầu vào ngực của Diệp Quân Vũ, cô đang nghĩ đến viễn cảnh màu hồng của tương lai, hắn và cô có thể tùy ý đến nơi nào đó không có tranh chấp để sinh sống.

Rồi cả hai sẽ có con, có cháu...!có nửa đời người còn lại viên mãn đến khi cưỡi hạc về trời.
Ở trên lầu hai, một bóng người nghiến chặt răng khi nhìn thấy Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên hạnh phúc.
"Thay vì ở đây ghen tị, thì bắt đầu ra tay chia rẽ chúng đi!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Chương 85


Cả ngày không xảy ra chuyện gì khiến Ngôn Cảnh Huyên càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sau khi cô và Diệp Quân Vũ từ ngoài vườn hoa vào nhà, nhà bà lớn và nhà họ Thái vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau.

Bản thân Diệp Thanh Y và Thái Mộc Tư cũng hỏi Diệp Quân Vũ vài chuyện, rồi sau đó cùng nhau ăn cơm, cuối cùng ai về phòng nấy.
Theo tính cách bình thường của Diệp Thanh Y, lẽ ra nên sớm có chuyện mới phải.
Chính vì vậy mà buổi tối khi đang chìm trong giấc ngủ, Ngôn Cảnh Huyên nằm mơ thấy cảnh tượng kinh hoàng, cô và Diệp Quân Vũ bị chia cắt, không chỉ vậy, hắn còn vì nhà họ Diệp gi3t chết cô.
Lúc Ngôn Cảnh Huyên giật mình tỉnh giấc đã là hai giờ sáng.

Bên ngoài tối tăm mù mịt, đếm nay là ngày rằm nhưng lại không có trăng, áng mây đen tối đã che đi mặt trăng đang toả sáng.

Đèn phòng ngủ mờ mờ ảo ảo, Ngôn Cảnh Huyên dựa vào tường, cả người cô ướt đẫm mồ hôi.
Tách!
Âm thanh đèn phòng được mở từ điều khiển, Diệp Quân Vũ ngồi dậy nhìn vợ mình đang run rẩy, chưa bao giờ hắn thấy Ngôn Cảnh Huyên tỏ ra sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên.
"Em uống chút nước đi."
Diệp Quân Vũ đưa cho Ngôn Cảnh Huyên ly nước lọc, ân cần nói.
"Cảm ơn...!xin lỗi vì làm anh thức giấc..."
Ngôn Cảnh Huyên cười gượng cầm lấy lý nước ấp úng.
"Sao em lại phải xin lỗi? Có phải em gặp ác mộng không? Nằm ngủ bị ác mộng quấy rối rồi tỉnh giấc là chuyện bình thường mà."

Diệp Quân Vũ nhẹ giọng trấn an.
"...!Nhưng cơn ác mộng đó đáng sợ lắm!"
"Đáng sợ thế nào vậy? Nói anh nghe được không?"
Diệp Quân Vũ cười hỏi.
"....!Nó...!Trong mơ em thấy anh gi3t chết em vì nhà họ Diệp!"
Ngôn Cảnh Huyên lưỡng lự đáp.
Cảnh tưởng vừa rồi chân thật lắm, nó thật đến độ cô còn tưởng mình đã thực sự rơi xuống biển, chết mất xác.

Khuôn mặt của Diệp Quân Vũ cũng rất đáng sợ, hắn căm hận nhìn cô chứ không phải là vẻ mặt yêu thương chiều chuộng vốn có.
Người ta thường nói mộng đẹp ít khi thành hiện thực, nhưng ác mộng thì có.

Những cơn ác mộng chính là phản chiếu sự vật, sự việc sắp sửa xảy ra.
Cô và Diệp Quân Vũ còn phải nán lại nhà cũ hơn một tuần nữa, đợi khi Diệp Thanh Y định được ngày cưới thì mới có thể về nhà.

Càng ở đây lâu, Ngôn Cảnh Huyên không biết còn có bao nhiêu rắc rối đang chờ đợi.

Cô có thể đối phó với rắc rối, tuy nhiên, cô lại không thể tính toán với Diệp Quân Vũ.

Hắn vì cô làm nhiều chuyện, lúc cô đau khổ nhất cũng là hắn ở cạnh cô, an ủi, yêu thương, chăm sóc cô.
"Em đang nói chuyện ngốc nghếch gì vậy? Làm sao anh lại giết em vì nhà họ Diệp? Có phải em đã quá lo lắng chuyện Diệp Thanh Y sẽ hại mình nên đâm ra nghĩ quẩn không? Bất kể cô ta có dùng cách gì để chia rẻ, anh cũng sẽ không lọt bẫy và giết em đâu!"
Diệp Quân Vũ ôm lấy Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười khẳng định.
Nếu là lúc trước có thể hắn sẽ ra tay giết bất kỳ ai, nhưng hiện tại hắn đã yêu Ngôn Cảnh Huyên đến tận xương tủy, làm sao có chuyện hắn vì nhà họ Diệp thối nát hãm hại cô được? Giấc mộng của Ngôn Cảnh Huyên chỉ là sự lo lắng của cô khi không biết Diệp Thanh Y và Tố Cầm sẽ bày ra trò gì nữa.
"Nhưng lỡ như...!Chúng ta sập bẫy thì sao?"
"Sẽ không có đâu.

Huyên Huyên, em phải tin vào tình cảm của chúng ta chứ?"
"Em tin, nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết! Ngoan, em mau nằm xuống ngủ đi, ngày mai còn phải nghe Diệp Thanh Y lải nhải chuyện chọn ngày cưới rồi lên kế hoạch cho hôn lễ nữa.

Em cần phải có tinh thần tỉnh táo mới ứng phó được với cô ta."
Diệp Quân Vũ dẹp ly nước lên đầu tủ cạnh giường, rồi đỡ Ngôn Cảnh Huyên nằm xuống trong lòng mình, dịu dàng ôm lấy cô để Ngôn Cảnh Huyên thôi sợ sệt.
"Có lẽ anh nói đúng...!Bởi vì cả ngày sóng yên biển lặng nên em lo lắng quá rồi.


Xin lỗi vì khiến anh lo lắng cho em."
"Chúng ta là vợ chồng mà, đừng xin lỗi anh mãi như thế!"
"Vâng..."
"Em mau ngủ đi!"
Diệp Quân Vũ nhắm mắt, Ngôn Cảnh Huyên nằm trong ngực hắn cũng từ từ khép mi lại, tiếng thở sâu đều đều sau đó vang lên chứng minh cho việc cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Lần này đến lượt Diệp Quân Vũ mở mắt, hắn nhìn người trong lòng thật lâu, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới ngủ.
Một đêm cứ thế lặng lẽ trôi qua...
Sáng.

Tiếng ồn ào dưới đại sảnh khiến Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Quân Vũ thức giấc.

Dù mỗi phòng đều có cách âm, tuy nhiên âm thanh huyên náo quá lớn, vượt quá mức chịu đựng của tường cách âm.
Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Quân Vũ ngồi dậy, nhanh chóng làm vệ sinh, thay quần áo rồi đi xuống đại sảnh.
Lúc này tại đại sảnh, rất nhiều người làm đang tụ tập lại, vây quanh ông Diệp, bà cả, bà hai và bà ba.

Còn bà tư đang quỳ gối cầu xin khóc lóc, vô cùng đáng thương.
Bên cạnh bà ấy lúc này chính là Diệp Thiên Ý đang bị mắng chửi.
"Nghịch tử, lúc mày ra khỏi nhà họ Diệp đã tuyên bố dõng dạc là sẽ không bao giờ bước chân vào nhà này nữa cơ mà? Tại sao bây giờ lại bám víu mẹ mày để bà ấy xin cho mày về đây?"
Ông Diệp nổi giận quát.
"Bố...!Con sai rồi, con biết lỗi của mình rồi.

Bố tha thứ cho con được không?"

Diệp Thiên Ý khóc lóc nói.
Ngày hôm qua khi bà tư Lâm Lan biết chuyện Diệp Thiên Ý bị Thẩm Nguyệt ức hiếp, đã tức tốc chạy đến biệt thự của Diệp Quân Vũ tìm con.

Nhìn thấy con gái tiều tụy, hốc hác, Lâm Lan không kìm được lòng thương xót muốn đưa cô ấy về lại nhà họ Diệp.
Vì vậy sáng nay, Lâm Lan dùng hết can đảm cả đời để dẫn Diệp Thiên Ý đến trước mặt ông Diệp.

Và như dự đoán, ông Diệp nhìn thấy cô ấy thì nổi trận lôi đình, tát Diệp Thiên Ý hai cái.
"Biết lỗi? Chẳng qua bây giờ mày ở bên ngoài chịu khổ mới cảm thấy biết lỗi phải không? Năm đó không chỉ mẹ mày và Thiên Sinh níu kéo mày đừng đi, còn có tao cũng khuyên răng mày hết lời, nhưng mày đâu có nghe tao và mẹ mày nói.

Mày cương quyết đi theo thằng khố rách áo ôm đó cho bằng được cơ mà? Vậy thì mày hãy gánh lấy hậu quả mày gây ra đi!"
Ông Diệp tức đến xanh mặt.
Nhớ lại chuyện cũ, ông Diệp không thể nào bỏ qua cho Diệp Thiên Ý, lần trước khi ở trên đảo tư nhân của Nhan Hồng Quang, ông ta thấy Lâm Lan và Diệp Thiên Ý trùng phùng, thì đã sớm đoán được thế nào cũng có ngày hôm nay.
"Lão gia, trước giờ tôi chưa từng cầu xin ông điều gì, lần này vì con gái, tôi càu xin ông bỏ qua cho nó được không? Tiểu Ý thật sự biết sai rồi.

Nó là con gái của chúng ta mà, ông nhẫn tâm bỏ rơi nó hả?"
Lâm Lan nài nỉ.
"Lúc nó đoạn tuyệt với em không phải cũng rất nhẫn tâm sao? Em tư, em đừng vì một đứa con gái hư hỏng đối chọi với lão gia và nhà họ Diệp chứ?"

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom