Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp
Chương 20: Phó Thời Diên


Cố Từ Dư nhanh chóng lấy một chiếc túi rồi đứng chờ ở cạnh xe, chú Trần là người lái xe. Khi Cố Từ Dư quay sang nhìn, Nguyên Lạc Sâm vẫn đang nói gì đó với Nguyên Lâm.

Người đàn ông mặc một bộ âm phục cao cấp được đặt may theo yêu cầu, đứng ở đó giống như một ngọn cờ, có hơi cúi đầu nói gì đó với Tiểu Nguyên Lâm ở bên cạnh. 

Ánh mặt trời chiếu vào người anh, khuôn mặt đó càng thêm thanh khiết, có một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng tự phụ.

Trong lòng Cố Từ Dư khẽ huýt sáo.

Không nói đến tính cách của người này, vẻ ngoài của Nguyên Lạc Sâm thật sự rất tuyệt.

Nhìn thật sự rất vui tai vui mắt.

Sau khi nói hết với Nguyên Lâm, Nguyên Lạc Sâm như nhận ra điều gì đó, anh ngẩng đầu lên bất ngờ chạm phải ánh mắt trần không chút che dầu nào của Cố Từ Dư, hơi dừng lại một chút.

Không giống với trước đây, ánh mắt này không hề khiến anh cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn có chút... vui mừng không biết làm thế nào.

Nguyên Lạc Sâm thu hồi ánh mắt lại, dẫn Nguyên Lâm đến xe, chợt nói với Cố Từ Dư đang ngồi đối diện: "Nguyên Lâm phải nhờ cô rồi."

"Được rồi, cậu chủ Nguyên của tôi ơi, ngài cứ yên tâm 100%, tôi nhất định sẽ đưa Lâm Lâm đến nơi an toàn, ngài nhanh chóng đi làm việc của mình đi.” Giọng điệu đằng sau có chút tăng lên, hơn nữa xưng hô phía trước nghe thế nào cũng có cảm giác trêu chọc, tựa hồ có chút giễu cợt.

Nguyên Lạc Sâm bị những lời này làm cho nghẹn họng, nói vài câu với chú Trần ngồi ở phía trước rồi mới để xe chạy đi.

-

Trên đường đi, Cố Từ Dư vẫn luôn chuyện với Nguyên Lâm, cuối tuần trước sau khi cùng Tiểu Nguyên Lâm ra ngoài mua quần áo, quan hệ của hai người đã xích lại gần nhau không ít.

Tuy nhiên Nguyên Lâm vẫn không thích nói chuyện như trước nhưng bây giờ đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Hơn nữa Cố Từ Dư đặc biệt quan tâm đến hoàn cảnh của cô bé, nói chuyện từ từ lại nhẹ nhàng khiến người nghe cũng cảm thấy rất thoải mái.

Bất tri bất giác, chiếc xe nhanh chóng đến trường học.

Nói với Nguyên Lâm nhiều như vậy, một mặt là vì giảm bớt bầu không khí nặng nề, một mặt là muốn nghe hiểu Nguyên Lạc Sâm thông qua Nguyên Lâm, thuận tiện cho việc tiếp theo cô sẽ làm.

Cổng trường tiểu học Khánh ở ngay phía trước, bên kia không cho đỗ xe nên Cố Từ Dư dắt Nguyên Lâm đi qua còn đường nhỏ đi vào.

Chỉ có điều hai người mới đi được vài bước, đột nhiên có một cô bé trạc tuổi Nguyên Lâm xông tới, lao thẳng về phía Nguyên Lâm.

Cô bé này xông đến như một quả cầu lửa nhỏ, Cố Từ Dư lại càng hoảng sợ, không suy nghĩ nhiều cô vô thức bảo vệ Nguyên Lâm, cuối cùng cô bé ôm lấy Cố Từ Dư.

Cố Từ Dư: “...” Lúng túng.

Cô bé này chính là Tề Thanh Nghiên, cô bé thu tay lại đứng ở trước mặt Cố Từ Dư, lễ phép nói: “ Chào chị, em là Tề Thanh Nghiên, chị có thể gọi em là Nghiên Nghiên.”

Nhận ra phản ứng của mình thái quá, Cố Từ Dư lúng túng khẽ ho một tiếng, buông Nguyên Lâm ở trong ngực ra, chợt cong môi cười, nở một nụ cười rất ôn nhu với cô bé đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, nói: "Bạn học của Lâm Lâm phải không? Xin chào, chị là... chị gái của Lâm Lâm!"

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Cố Từ Dư vẫn sửa lại gọi là chị gái của cô bé, nếu không đợi đến lúc ly hôn với Nguyên Lạc Sâm sẽ không tiện nhắc đến.

Cố Từ Dư nói xong, cô hơi cúi người xuống và trịnh trọng bắt tay với Tề Thanh Nghiên.

Cách cô đối xử khiến Tề Thanh Nghiên rất vui vẻ. Cô bé rất thích chị gái của Lâm Lâm, chỉ là khi cô bé đang định nói cái gì đó đột nhiên một giọng nam lạnh lùng vang lên sau lưng cô bé.

“Tề Thanh Nghiên.”

Giọng nói này có một chút giận dỗi.

Tề Thanh Nghiên vô thức rụt người lại.

Cố Từ Dư nhìn về phía tiếng nói, một người đàn ông mặc vest lạnh lùng đi qua đó. Thân hình anh ta cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, khí chất toàn thân dường như đẩy người ta ra xa.

Cố Từ Dư nhìn người đàn ông có chút quen thuộc này, lông mày nhếch lên.

Phó... Phó Thời Diên?

Thân phận: Tổng giám đốc.

Tuổi:… Người đàn ông độc thân quý giá.

Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật, thật sự tìm hoài không thấy, chuyện trong thang máy lần trước cô vẫn còn nhớ rõ.

Cô không có chút ưu điểm nào khác về người này, ngoại từ việc yêu đến thù.

Bất tri bất giác bị ghi hận nên trên mặt Phó Thời Diên đầu vẻ giận dữ, dừng lại trước mặt nhóc con Tề Thanh Nghiên, ánh mắt đầy sắc bén.

“Lần sau nếu em còn chạy loạn, anh sẽ không đưa em đi lần nữa.”

"Anh họ, em biết sai rồi...”

Lần sau... Lần sau còn dám nữa.

Đương nhiên câu đằng sau cô bé cũng không dám nói.

Tề Thanh Nghiên nhìn mặt anh họ mình như một khối băng, nhanh chóng làm nũng và xin tha thứ.

Từ nhỏ Phó Thời Diên đã nhìn quỷ nhỏ này lớn lên, tất nhiên biết trong đầu của cô nhóc đang nghĩ đến những cái gì, tất nhiên anh ta cũng không để những lời cô bé nói như không nói vào trong lòng.

Thậm chí anh ta còn không nhìn qua Cố Từ Dư một cái, chỉ nắm lấy tay của Tề Thanh Nghiên rồi quay người rời đi.

Tề Thanh Nghiên không vui nhưng cô bé đặc biệt đến đây để tìm Lâm Lâm, tất nhiên cô bé sẽ không ngoan ngoãn đi theo Phó Thời Diên.

“Anh họ, em giới thiệu với anh một chị gái rất xinh đẹp, chị ấy là chị gái của Lâm Lâm em thích nhất! Siêu cấp xinh đẹp, hơn nữa cũng rất dịu dàng!”

Nói xong, lập tức kéo tay Phó Thời Diên lại.

Mỗi ngày mẹ đều quan tâm đến chuyện cả đời của anh họ, cô bé không lo lắng không được. Đối với một người nhàm chán như anh họ, cũng không trách được anh ấy không tìm thấy được chị nào xinh đẹp.

Xem ra lần này cần cô bé phải ra tay, nếu chị của Lâm Lâm kết hôn với anh họ, cô bé nhất định có thể gặp Lâm Lâm thường xuyên. 

Ai, người em họ này thật sự lo lắng cho anh ta.

Mặc kệ Phó Thời Diên có kéo uy hiếp như thế nào, Tề Thanh Nghiên chỉ cần đơn giản này ép lôi kéo Phó Thời Diên đến trước mặt Cố Từ Dư, Phó Thời Diên tuy tức giận nhưng lại không thể làm gì được tiểu ma vương này, dù sao thì anh ta cũng nhìn nhóc con này lớn lên.

Cuối cùng, Cố Từ Dư và Phó Thời Diên cũng gặp mặt trực tiếp với nhau.

Vẻ mặt Cố Từ Dư vẫn nhàn nhạt, khóe môi hơi nhếch lên có chút vui vẻ, không chút kiêng nể gì đánh giá nam phụ Phó Thời Diên trong nội dung cốt truyện này.

Trước mắt Lâm Thụy Lạp chưa có quan hệ gì với Phó Thời Diên, mà Phó Thời Diên này vẫn chỉ là một tổng giám đốc chưa thực sự tạo được chỗ đứng trong gia đình để giải quyết những lo lắng của mình. 

Nếu như vậy, sau này cô hợp tác với anh ta mới có thể tiến hành thuận lợi hơn.

Phó Thời Diên thản nhiên liếc nhìn Cố Từ Dư, giống như không nhận ra cô, bất kể là người nhìn thấy trong thang máy lúc trước hay là cô ba Cố ‘nổi tiếng’ lo chuyện lừng lẫy ở Khinh Thành.

Bộ dạng anh ta không để người ta vào mắt chút nào. Đôi mắt lạnh lùng nhìn vẻ mặt đang tươi cười của Cố Từ Dư, nghĩ thầm lại là một người phụ nữ muốn leo cao.

“Xin chào.”

Nhìn Tề Thanh Nghiên đang nhìn chằm chằm vào mình, Phó Thời Diên lạnh lùng nói một câu cực kỳ qua loa, không giống đang chào hỏi, có cảm giác như cô đang thiếu anh trăm tám mươi vạn vậy.

Cảm giác qua loa quá mức rõ ràng, giống như chờ chút nữa anh ta sẽ thuận miệng nói vài lời rồi lập tức rời đi.

Thái độ này của anh ta thật sự khiến người ta rất khó chịu.

Trong lòng Cố Từ Dư cảm thấy hơi khó chịu nhưng cô không thể hiện ra mặt.

“Anh này đang nói chuyện với tôi sao?”

“Nếu không thì sao?”

“Nhìn bộ dạng của anh luôn nhìn về phía tôi, tôi còn tưởng rằng anh đang lầm bầm lầu bầu, thích nói chuyện với không khí chứ.”

Dường như mọi tổng giám đốc đều ảo tưởng rằng tất cả phụ nữ trên thế giới đều muốn có quan hệ với anh ta.

Đầu óc Phó Thời Diên không vũng hố, hơn nữa còn rất thông minh, từ phản ứng của Cố Từ Dư, anh ta đương nhiên biết được sự mỉa mai đằng sau lời nói của cô.

Chỉ là vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của anh ta đen hơn một chút, toàn thân dường như tỏa ra một tia ớn lạnh, còn rất dọa người.

Đương nhiên Cố Từ Dư cũng không để trong lòng, cô vuốt ve cái đầu nhỏ mềm như nhung của Nguyên Lâm, mỉm cười chào hỏi với Tề Thanh Nghiên, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đối phương, trực tiếp đi qua Phó Thời Diên tiếp tục đi về phía trước.

Tề Thanh Nghiên nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ phía trước, rồi ngẩng đầu nhìn Phó Thời Diên vẫn còn trong trạng thái âm trầm và mộng mị ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Sao ngay cả bắt chuyện anh họ cũng làm không tốt, thật vô dụng. Tiểu Minh ở bên cạnh cũng có mấy bạn thân là nữ.”

Phó Thời Diên nghe thấy rõ tiếng lẩm bẩm này: “...”

Cảm ơn lời mời, bị một bạn nhỏ khinh thường là cảm giác gì.

Sau khi đưa Tề Thanh Nghiên đến trường, Phó Thời Diên khẽ nhìn người phụ nữ lái ô tô rời đi cách đó không xa, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị có hơi nhíu lại.

Cái biển số kia... Chiếc xe kia hẳn là của nhà họ Nguyên?

Phó Thời Diên nhớ lại khuôn mặt của người phụ nữ vừa rồi, lại có quan hệ với nhà họ Nguyên, dần dần đã có chút ấn tượng.

Nếu đoán không sai, người phụ nữ vừa rồi chính là cô gái ngang nhược càn rỡ mê trai thành tính của nhà họ Nguyên, gọi là Nguyên gì đó.

Xùy~ Lạt mềm buộc chặt.

Phó Thời Diên cười lạnh một cái rồi quay người lên xe.
 
Chương 21: Công ty giải trí Tinh Lộc


Cố Từ Dư đưa Nguyên Lâm đến trường rồi tiện tay thông báo cho Nguyên Lạc Sâm, lập tức bảo chú Trần đưa cô đến dưới tầng của công ty giải trí Tinh Lộc.

Sau khi chính thức tiếp quản công ty giải trí Tinh Lộc, Cố Từ Dư lập tức cho người sắp xếp cho Hạ An Dịch vào đó. Sự nghiệp vua màn ảnh của Hạ An Dịch đang bắt đầu từ từ đi vào đúng quỹ đạo.

Cố Từ Dư vừa mới đi được vài bước, điện thoại vang lên như đòi mạng.

“Tổng giám đốc Cố... Cô đã đến chưa? Chậm một chút nữa là không kịp rồi!”

“Vừa rồi có chút việc nên đến muộn, giờ tôi đang đứng ở dưới tầng của công ty, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hạ An dịch đã xảy ra chuyện rồi! Cậu ta đã trêu chọc Hồ Nhã Di, bây giờ mọi người đều chờ để đuổi cậu ta ra.”

Nghe vậy, sắc mặt Cố Từ Dư lập tức đen lại.

Sau khi đáp lại một câu ‘lập tức đến’, cô lạnh lùng cúp điện thoại rồi cất bước đi lên tầng.

Khi Cố Từ Dư đến, cô tình cờ đụng phải Hạ An Dịch đang bị người ta chỉ vào mũi mắng.

"Hạ An Dịch, cậu đừng tưởng rằng cậu là người Cố Từ Dư đưa đến mà tôi không dám làm gì cậu! Nhã Di là người cậu có thể tùy tiện đắc tội sao? Cậu cho rằng mình là ai!”

Một người đàn ông đeo kính mặc âu phục đứng ở cửa phòng luyện tập, một nam sinh đang đứng trước mặt anh ta mắng, giống như không sợ người khác trong công ty nhìn thấy trò đùa này.

Làm loạn đến mức mọi người đều biết.

Hạ An Dịch đứng ở đó, thân hình thẳng tắp giống như hạc, khí chất xuất chúng.

Anh ta một bộ trang phục đơn giản và bình thường, lúc này trong mắt anh ta có chút giận dữ và thù địch, nhưng anh ta không tức giận mà để cho người đại diện này tùy ý chế giễu và chửi rủa.

Chỉ là Hạ An Dịch không có chút phản ứng nào, nhưng điều đó khiến Tề Cách càng thêm tức giận, anh ta tức đến mức cái ót phập phồng, vô thức giơ tay ném tài liệu trong tay vào mặt Hạ An Dịch.

Nhưng khi bàn tay kia giơ lên không trung đột nhiên bị ép dừng lại.

Thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện đứng ở trước mặt Hạ An Dịch, một tay cầm lấy cổ tay Tề Cách, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Anh dám!”

“Tề Cách, anh không muốn ở lại làm việc ở Tinh Lộc nữa phải không?” Cố Từ Dư hất tay anh ta sang một bên, đứng ở trước mặt Hạ An Dịch, đôi mắt đầy sự lạnh lùng.

Tề Cách bị hất tay ra thì có chút bối rối, ở Lộc Tinh nhiều năm như vậy, cho đến giờ đều là anh ta dạy dỗ người khác, chưa có ai dám giảng đạo lý với anh ta.

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ trước mặt này, có nghĩa cô không phải người quan trọng.

Sự kiêu ngạo của Tề Cách lại trào dâng.

“Cô chui từ xó xỉnh nào vậy? Tôi là người quản lý các nghệ sĩ dưới trướng, chuyện này liên quan gì đến cô, cho dù bây giờ tôi đánh cho cậu ta một trận cậu ta cũng không thể nói gì, một người không có thân phận gì như cô mà dám làm loạn, cứ ngồi im bên cạnh đi!”

Nếu cô không phải là phụ nữ anh ta đã tát cho cô một cái từ lâu rồi.

Đâu đến lượt người phụ nữ này hô to gọi nhỏ trước mặt anh ta.

Bởi vì ‘Cố Từ Dư’ rất ít khi xuất hiện ở công ty, trên truyền thông đại chúng cũng rất ít khi thấy bóng dáng của cô. Hơn nữa cách ăn mặc và trang điểm của cô hôm nay giống như một người bình thường, Tề Cách đương nhiên không nhận ra cô.

Tề Cách hoàn toàn chọc giận Cố Từ Dư, mặc dù cô đã biết về thành phần cơ cấu tổ chức và nhân sự của công ty giải trí Tinh Lộc từ ông nhưng khi đối mặt thật sự khiến người ta hít thở không thông.

Hiện tại Tề Cách là người quản lý các nghệ sĩ mới của công ty giải trí Tinh Lộc, năng lực không tính là tốt nhưng tính cách kia khiến người ta không dám tâng bốc.

Bởi vì cậu của anh ta là phó tổng giám đốc của công ty giải trí Tinh Lộc, Tề Cách luôn cậy thế khinh người ở Tinh Lộc, nhiều người phải chịu đựng anh ta rất nhiều.

Lần này sắp xếp Hạ An Dịch dưới tay Tề Cách, có lẽ là do phó chủ tịch sắp xếp kế hoạch, nhưng cô không biết chuyện lần này tổng giám đốc Lưu có nhúng tay vào hay không.

Bây giờ đúng giờ nghỉ giải lao, có rất nhiều người ở công ty giải trí Tinh Lộc âm thầm vây quanh ngó ra theo dõi chuyện này, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Bọn họ cũng như Tề Cách gần như chưa nhìn thấy Cố Từ Dư bao giờ, tất nhiên cũng không nhận ra cô, nhìn thấy tình hình trước mặt bọn họ đều cảm thấy người phụ nữ không sợ chết này từ đâu chui ra vậy.

Có người đồng tình, có người thấy nạn thì hả hê nhìn xem đến cuối Cố Từ Dư sẽ bị đuổi đi như thế nào.

Vẻ mặt Cố Từ Dư không thay đổi nhìn Tề Cách, giống như nghĩ đến điều gì đó khóe miệng cô cười khẩy một cái, cô lạnh lùng nói: “Tề Cách, anh nói xem nếu năm ấy Lục Thịnh còn ở lại, nếu như ngay từ đầu không phải nằm trong tay anh, dựa vào thực lực của anh ấy có lẽ anh ấy đã nằm trong top đầu rồi.”

Cái tên này vừa được Cố Từ Dư nhắc đến, sắc mặt Tề Cách ngay lập tức tái nhợt, vẻ mặt có chút đáng sợ, cả người bối rối giống như đột nhiên bị kéo vào một đoạn ký ức đáng sợ, vẻ mặt có hơi hoảng hốt.

“Câm miệng, sao cô lại biết Lục Thịnh, cô... Rốt cuộc cô là ai?”

Sao lại có thể biết chuyện Lục Thịnh năm đó. Đã trôi qua nhiều năm như vậy, không có mấy người biết rõ chuyện năm đó, hiện tại lại càng không có khả năng nhắc tới.

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai!

Những lời của Tề Cách như rít qua kẽ răng.

Tình hình đột nhiên đảo ngược lại này khiến tất cả mọi người ngây người, không ngờ Tề Cách cũng có lúc chật vật như vậy.

Những người vây quanh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

“Lục Thịnh? Sao cái tên này quen vậy?”

“Đúng, tôi cũng cảm thấy vậy, hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi."

“Lục... Thịnh, hình như tôi nhớ ra rồi, mấy người còn nhớ vài năm trước công ty chúng ta đột nhiên có người mới rời đi sao? Hình như tên là Lục Thịnh.”

“Tôi nhớ rằng sau này không biết tại sao anh ấy lại tự tử.”

"Trời ơi...”

Tề Cách nghe mọi người bàn tán, trong lòng lại cảm thấy vừa giận vừa sợ. Anh ta không chắc người phụ nữ trước mặt này biết bao nhiêu về chuyện xảy ra năm đó và chuyện này có liên quan gì đến Lục Thịnh. Nhưng chuyện năm đó anh ta đã xử lý rất sạch, không sợ bất kỳ hậu quả nào.

Nói vậy, Tề Cách nén vẻ mặt ngưng trọng và hoảng sợ xuống dưới.

Anh ta lạnh lùng trực tiếp gọi điện thoại kêu bảo vệ đến.

Hai người bảo vệ nhanh chóng đến đó, Hạ An Dịch kéo Cố Từ Dư lại, Cố Từ Dư bảo anh ta không cần phải lo lắng.

Rất nhanh sau đó có một bóng người vội vàng đi đến.

“Ai nha, tiểu tổ tông của tôi ơi, hôm nay ngọn gió nào đã thổi cô đến đây vậy. Cô xem tôi còn chưa đi đón cô, sao cô lại đến đây một mình, cũng không cho người thông báo để tôi tiếp đón cô.”

Một giọng nói rất niềm nở.

Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật.

Một phó tổng giám đốc khác của Tinh Lộc, người này vẫn luôn làm việc cho ông cụ, rất vui mừng trước sự xuất hiện của Cố Từ Dư.

Tổng giám đốc Trình không bao giờ thấy người lúc này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn có thái độ ân cần với người này khiến mọi người rất ngạc nhiên.

Rốt cuộc thân phận của người phụ nữ này là gì.

Không để Cố Từ Dư nói cái gì, Trình Lâm đã quay đầu lại trách mắng Tề Cách.

“Đừng tưởng rằng không ai biết những chuyện bậy bạ mà cậu làm thường ngày, nếu bản thân cậu không tiết chế thì mau cuốn gói rồi rời đi, cho dù cậu của cậu có đến cũng không có tác dụng. Cả ngày mặc kệ sự đời, ngay cả cô ba cũng dám đuổi, não cậu bị lừa đá rồi phải không, nhàn rỗi là không thuận chân.”

Điên cuồng làm loạn một hồi, những lời nói khó nghe kia khiến sắc mặt của Tề Cách trở nên rất khó coi nhưng ngại thân phận của Trình Lâm nên cũng không dám nói gì.

Chỉ là anh ta không ngờ, người đột nhiên xuất hiện này lại là cô ba Cố. Cô ba nhà họ Cố? A, kẻ phế vật mê trai?

Tề Cách liếc nhìn khuôn mặt của Hạ An Dịch, dường như hiểu ra điều gì đó. Dáng vẻ bảo vệ kia cũng không có gì ngạc nhiên, hóa ra là tình mới của cô ba Cố.

Trong lòng Tề Cách cười lạnh một tiếng nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì.

Tình thế bất ngờ đảo ngược lại.

Sau khi mắng Tề Cách xong, Trình Lâm quay đầu lại, lập tức biến thành một khuôn mặt cười, mặt mũi hiền lành vô cùng, giống như sự hiền lành vốn có.

Cố Từ Dư nhìn Trình Lâm rồi liếc nhìn Trình Dương đang nháy mắt với cô ở cách đó không xa, cảm thấy hai cha con này đều là những diễn viên giỏi.

Trình Dương là người lúc trước gọi điện thoại cho cô, đến nay đều là Trình Dương âm thầm giúp đỡ cô. Quen biết Trình Dương thật sự chỉ là ngoài ý muốn, tạm thời sẽ không nói.

Bây giờ Trình Lâm đang ở đây, cũng không nhất thiết phải ngó ngàng đến Tề Cách, Cố Từ Dư chuyển hướng, lễ phép nói với Trình Lâm: “Chào chú Trình.”

“Ai được rồi được rồi, Tiểu Dư cháu đến cũng không nói với chú Trình một tiếng, có phải đã nhiều năm không gặp nên quên chú Trình rồi không.”

Có vẻ Trình Lâm rất vui khi gặp lại Cố Từ Dư, dương như kéo Cố Từ Dư lại nói chuyện ba ngày ba đêm.

Đang nói ông ấy đột nhiên vô thức liếc nhìn một chỗ nào đấy, lông mày lập tức nhíu lại.

“Tiểu tử thối, con còn ngây ngốc đứng ở đó làm gì, lại đây cho ba!”

Trình Dương sững người một chút, sau đó khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, hihi haha đi lại đó.

“Tiểu tổ tông, cô đến đây sao không nói cho chú Trình một tiếng để tôi đi đón cô...”

Trình Lâm thấy anh ấy không có chút nghiêm túc nào lập tức đánh cho anh ấy một cái.

“Tránh ra, có phải học cách nói chuyện ngứa đòn của thằng hai rồi phải không!”

Thấy anh ấy mặc kệ chính sự, Trình Lâm lập tức đuổi Trình Dương sang một bên, lúc sau như nghĩ ra điều gì đó, ông ấy đưa Cố Từ Dư đến rồi giới thiệu với mọi người.

“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là cô ba Cố của công ty chúng ta, cũng chính là tổng giám đốc Cố. Sau này cô ấy sẽ từ từ tiếp xúc với công việc của công ty, trong giai đoạn đầu nếu cô Cố có gì không hiểu, mọi người phải giải thích cho cô ấy nhiều hơn.”

Trình Lâm nói xong, Cố Từ Dư cũng lập tức giới thiệu bản thân, thái độ tự nhiên hào phóng, không chút khách khí nhưng khí chất rất thật.

Sau khi giới thiệu xong, giải thích ngắn gọn một số chuyện với Cố Từ Dư, Trình Lâm dẫn Cố Từ Dư về phòng làm việc của cô.
 
Chương 22: Lấy lòng


Bọn họ vừa mới rời khỏi mọi người đã bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, rót một cốc cà phê rồi lấy một người ra bàn tán.

"Khó trách tính tình tổng giám đốc Trình vẫn luôn nóng nảy đột nhiên hiền như bồ tát, hóa ra là cô ba Cố nhảy dù xuống công ty giải trí Tinh Lộc. 

“Không phải Cố Từ Dư này là tổng giám đốc của trụ sở tập đoàn sao, sao lại chạy đến Tinh Lộc của chúng ta.”

“Dựa theo nguồn tin đáng tin cậy, nghe nói lần này Cố Từ Dư là do đánh cuộc nhưng cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, cũng không biết sau khi cô Cố này đến công ty sẽ có biến động thay đổi gì lớn.”

“Trước tiên không nói đến năng lực làm việc của cô ấy, chúng ta bàn về tính tình nhân phẩm. Tôi có một người bạn là thuộc giới của họ, nghe nói cô ba Cố này cực kỳ mê trai, hơn nữa còn không có học vấn không có nghề nghiệp.”

"Nhưng nhìn dáng vẻ của cô ba Cố kia không giống... Tôi nhìn cái khí chất kia không có chút kinh nghiệm, có luyện tập cũng không thể làm ra như vậy.”

“Cái người này không hiểu gì, người này không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá, cứ theo lời đồn, cô ba Cố này lấy chồng nhưng sống không yên ổn, thường xuyên ra vào hộp đêm."

“Mẹ kiếp, hộp... Hộp đêm? Nóng bỏng như vậy sao?"

“Cũng không phải, nghe nói còn có vô số đàn ông, một đêm bảy lần.”

“Trời ạ... Thật biết chơi đó.”

Bất tri bất giác, chủ đề về Cố Từ Dư dần dần đi theo một hướng rất kỳ quái.

-

Trong phòng làm việc của công ty giải trí Tinh Lộc.

“Tôi nói Hạ An Dịch, trước kia tính tình của anh dám đắc tội với bất kỳ ai, vừa rồi Tề Cách kia ném tập tài liệu vào mặt anh, tại sao anh không lên tiếng.”

Cố Từ Dư vừa nghĩ đến đã tức giận ngay lập tức.

Ánh mắt Hạ An Dịch bình thản, nói một câu: “Không quan trọng.”

Trình Dương ở bên cạnh ngồi bắt chéo chân, khinh thường xùy~ một tiếng: “Không quan trọng cái quỷ gì, cậu ta là người cô đưa đến, sợ người khác đàm tiếu cô cho nên tất nhiên phải nhẫn nhịn không lên tiếng.”

“Là như vậy sao?” Mặc dù Cố Từ Dư đoán được khả năng này nhưng không ngờ Hạ An Dịch lại làm đến mức này, dù sao lúc trước cô cũng đã lĩnh giáo qua tính tình cố chấp của anh ta.

Hạ An Dịch liếc nhìn Trình Dương, cảnh cáo anh ấy.

Trình Dương nhún vai, không để ý đến sự uy hiếp của anh ta.

Cố Từ Dư nhìn anh ta như vậy cô cũng đại khái đoán được đáp án, lại càng tức giận.

"Sao anh lại...” Trong lúc nhất thời cô không biết dùng từ nào để hình dung Hạ An Dịch.

“Tên của tôi đã bốc mùi từ tám trăm năm trước rồi, nhiều hơn vài câu nữa cũng không có quan hệ gì. Nói lại, cho dù anh có nhẫn nhịn cũng sẽ có người đàm tiếu. Giống như lúc tôi lộ mặt, vừa quay người rời đi, nói không chừng phía sau đó đã nói thành cái dạng gì rồi.”

Dáng vẻ Cố Từ Dư rất kiên quyết, theo một nghĩa nào đó, cô cũng rất "tự giác".

Trình Dương ở bên cạnh phối hợp với cô nói.

“Huống chi cậu là người cô ấy đưa đến, nếu cậu chịu mắng như vậy, nói không chừng người khác sẽ khinh thường tiểu tổ tông này. Cho nên..."

Trình Dương vừa nói vừa đi đến trước mặt, vỗ vỗ vai Hạ An Dịch, dáng vẻ như anh hừng được giao trách nhiệm: “Người anh em, chúng ta phải vươn lên. Huống chi, cậu còn có một khuôn mặt xuất sắc như vậy, không làm được chút gì thì thật sự phải xin lỗi nó...”

Hạ An Dịch: “...”

Khóe miệng Hạ An Dịch giật giật, hất cánh tay Trình Dương ra rồi nhìn về phía Cố Từ Dư, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Biết câu nói của hai người này muốn bày tỏ điều gì, sau này anh ta sẽ chú ý. Lý do thật sự khiến anh ta quyết định hợp tác với Cố Từ Dư lúc đó là, ngoại trừ việc mẹ anh ta bị bệnh, mà còn vì một câu mà Cố Từ Dư đã nói với anh ta.

Cô nói, mặc dù bây giờ thỉnh thoảng nghe người ta nói ước mơ không ăn được nhưng chúng ta có thể phấn đấu vì thứ mình muốn... Chờ anh ta có đủ thực lực anh ta sẽ có nhiều thời gian, sức lực và kinh phí để đầu tư cho ước mơ của mình.

Anh ta  sẽ cố gắng đạt được yêu cầu của Cố Từ Dư, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ước mơ của chính mình.

Cùng lúc đó, giao diện nhiệm vụ của Cố Từ Dư cũng liên quan đến sợi tổng hợp thẻ của Hạ An Dịch, một số chuyện đã thay đổi theo tâm trạng của Hạ An Dịch, nhưng Cố Từ Dư vẫn chưa nhìn thấy nó.

“Là Sử Thành đã sắp xếp cho Tề Cách quản lý Hạ An Dịch.” Cố từ Dư nhìn Trình Dương đang lướt điện thoại ở bên cạnh.

Sử Thành chính là cậu của Tề Cách, ngoại trừ Trình Lâm là phó tổng của công ty giải trí Tinh Lộc, người này cũng giống như Tề Cách, tất cả đều giống nhau.

“Đúng vậy, người của tôi nói gửi tin cho tôi biết, ông già đó còn cố ý dặn dò cái tên mặt thú tâm súc sinh... A, cháu trai, phải chăm sóc Hạ An Dịch thật tốt.” Trình Dương cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Tề Cách làm còn chưa đủ sợ, chúng ta phải giữ anh ta trong tay, anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Về phần ông già Sử Thành, tôi sẽ xử lý ông ta thật tốt.” Cố Từ Dư lạnh lùng nói.

“Vậy ai sẽ quản lý anh chàng này? Cô đã chọn được người rồi sao?”

Trình Dương liếc qua Hạ An Dịch, Cố Từ Dư là lính nhảy dù, Sử Thành sẽ luôn để mắt đến cô nên tất nhiên sẽ gây rắc rối cho Hạ An Dịch, cho nên phải tìm được một người đáng tin cậy để quản lý anh ta.

“Anh tìm giúp anh ấy mấy người trợ lý thông minh. Về phần quản lý trong lòng tôi đã chọn được người rồi.” Cố Từ Dư nói rõ.

Trình Dương hỏi: “Ai?”

“Người đang nắm giữa tất cả ảnh đế ảnh hậu trong tay.”

“Cô nói là Chu Càn? Nhưng anh ta là người bên chỗ Nguyên Lạc Sâm, không phải tên chồng tiện nghi đó rất chán ghét cô sao, cô chắc chắn có thể lấy được người từ bên đó sao? Hơn nữa Chu Càn còn là người quản lý trong kim bài.”

“Chuyện này tất nhiên tôi không dám đảm bảo nhưng phải thử một lần. Hơn nữa nếu không mời được Chu Càn chúng ta còn có người thứ hai.”

“Cái đó nếu không tuyển được người thứ hai thì sao?” Trình Dương thuận miệng hỏi.

“Trình Dương, anh đang ngứa da ngứa thịt sao, phòng làm việc của chú Trình cách đây không xa, tôi có thể cho người thông báo cho ông ấy?”

Cố Từ Dư nhất thời không nói nên lời.

Cùng lúc đó, có một bóng người thoáng qua cửa.

Cánh cửa thủy tinh phản chiếu khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông, một khuôn mặt hung ác, không còn nghi ngờ gì nữa tất nhiên là Tề Cách vừa mới bị làm nhục.

-

Ra khỏi công ty giải trí Tinh Lộc, Cố Từ Dư lái xe đến dưới tầng công ty của Nguyên Lạc Sâm.

Lần này sau khi cô đi vào đại sảnh thì không như lần trước, thậm chí chị gái ở quầy lễ tân cũng rất hiền lành, tóm lại đường đi rất thuận lợi, xem ra sau lần đó Nguyên Lạc Sâm đã nói rõ qua.

Cố Từ Dư gõ cửa.

Bên trong vẫn là giọng nói lạnh lùng quen thuộc đó.

“Vào đi.”

“Sao cô lại đến đây?” Nguyên Lạc Sâm ngẩng đầu lên nhìn thấy người thì cau mày.

“Đến đón anh tan làm.” Cố Từ Dư quen thuộc ngồi xuống ghế sô pha, thuận tay lấy một quyển sách từ kệ sách bên cạnh, giống như cô sẽ đợi rất lâu.

Nguyên Lạc Sâm thấy vậy cũng không nói tiếp, cúi đầu xuống tiếp tục xử lý công việc trong tay. Dù sao trong khoảng thời gian này quen biết với Cố Từ Dư, anh cũng biết tính cách bướng bỉnh của cô, chỉ cần là chuyện cô chắc chắn sẽ không dễ thay đổi.

Cố Từ Dư liếc nhìn Nguyên Lạc Sâm, chợt thu hồi ánh mắt lại.

Cô ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi, cuốn tạp chí tài chính vừa mới lấy ra khỏi kệ đặt trên đùi, sau khi mở ra thì mở điện thoại ra lướt xem tin tức.

【Da trắng nõn và đôi chân dài miên man (16)】

[Chu Tiểu Tiểu Bạch Lại Bạch: Nghe nói nhà họ Lâm sắp tổ chức yến tiệc[_(:3」∠)_]

[Blue: Đúng vậy.]

[Đu trên lông mi thần tượng của tôi: Hình như nhà họ Lâm tìm được một cô con gái thất lạc đã lâu, chẳng lẽ năm đó nhà họ Lâm sinh đôi sao?]

[Thủy Thủy Miểu Miểu: Có một thành viên mới ra mắt ở thành phố Khinh Thành chúng ta sao?] 

[Lâm Lâm: @Xuân Miên Tri, anh muốn có thêm một chị gái, có vui không?]

[Xuân Miên Tri: Tề Lâm, là em đang cố ý đánh lửa phải không, đừng đem trà xanh đến chỗ anh, tôi cảm thấy nó có vị rất mạnh.]

[Xuân Miên Tri: @Tất cả thành viên đều có thể trò chuyện, không được nêu tên, nếu không đừng trách Lâm Tri Hiểu tôi không nói tình cảm.]



Sau khi Lâm Hiểu Tri nói những lời này trong nhóm, cả nhóm lập tức trở nên yên tĩnh.

Cố Từ Dư thấy Lâm Tri Hiểu nói một câu khó nghe như vậy với một biểu tượng đầu lợn siêu buồn cười, cô lập tức nở nụ cười.

Thấy ở trong nhóm yên tĩnh, Cố Từ Dư tiện tay bổ sung một câu ở phía dưới.

[Cá tôi trồng cỏ giỏi: Nói hay lắm! o( ̄▽ ̄)d]

[Chu Tiểu Tiểu Bạch Lại Bạch: ...]

[Mặc:...]

[Thủy Thủy Miêu Miêu: ...]

Ở trong nước hồi lâu, Cố Từ Dư lắc cổ duỗi eo, lúc này mới nhận ra không biết sắc trời tối xuống từ lúc nào, nhưng lần trước còn không muộn như vậy.

Không biết Nguyên Lạc Sâm ngồi cạnh cô từ khi nào, yên lặng đọc sách chỉ cần mơ hồ liếc qua cũng biết là một cuốn sách rất khó hiểu.

“Đã làm xong việc rồi?” Cố Từ Dư cảm thấy hơi lạ, lần này còn sớm hơn lần trước rất nhiều.

“Ừm, công việc hôm nay không nhiều. Cô...” Nguyên Lâm gấp sách lại, chợt nhìn về phía Cố Từ Dư, cau mày có chút hoang mang.

Cố Từ Dư nhìn ánh mắt quái dị kia, nhất thời hiểu anh đang ám chỉ điều gì. Cô cầm cuốn sách trên đùi lên, gấp lại rồi đặt lại chỗ cũ.

“Khi chơi điện thoại không thể thiếu cảm giác nghi thức đáng có, cần đặt chúng về đúng nơi như vậy mới có thể yên ổn chơi.”

Nguyên Lạc Sâm: “...”

Anh hoàn toàn không hiểu cảm giác nghi thức là gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top