Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Sau Khi Đỗ Bắc Đại Tôi Chạy Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
707,587
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sau Khi Đỗ Bắc Đại Tôi Chạy Rồi

Sau Khi Đỗ Bắc Đại Tôi Chạy Rồi
Tác giả: Đinh Thập Tam/丁十三
Tình trạng: Đã hoàn thành




Sau Khi Đỗ Bắc Đại Tôi Chạy Rồi

Tác giả: 丁十三

Editor: Zan🍉 - Dưa Hấu Chấm Mắm Tôm
______________

Chị gái tôi có bạn trai là học bá.

Để có thể thi đỗ vào trường 985, tôi đã giúp chị gái yêu đương với anh ấy một năm.

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi và chị đã đổi lại danh tính.

Ngày nhập học, tôi gặp lại anh ấy ở Bắc Đại.

Giả vờ không quen biết, tôi gọi anh: "Anh rể!"

Người đàn ông nheo mắt:

"Gọi chồng là anh rể, đây cũng là sở thích của em sao?"
 
Chương 1


1.

Tần Vọng là một người rất thích “tác động vật lý”.

Anh ấy thích bóp eo tôi khi hôn.

Khi làm bài tập, anh ấy thích nắm tay tôi.

Thậm chí khi dạy tôi học, anh ấy còn yêu cầu tôi ngồi trên đùi anh ấy.

Dù cho anh ấy có nhiều danh hiệu như "Thủ khoa toàn tỉnh", "Siêu trí tuệ" v.v.

Cũng không thể che đậy được sự thật rằng anh ấy rất b/i/ế/n t/h/á/i.

Sau này, tôi sợ cái sự b/i/ế/n t/h/á/i của anh ấy đến phát khiếp.

Ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi liền chặn anh ấy ngay lập tức.

Tôi tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

Không ngờ vào ngày khai giảng, chúng tôi lại gặp nhau.

Thậm chí tình huống còn có chút rắc rối.

"Tên."

Lúc này, trong tay Tần Vọng đang cầm một cuốn sổ điểm danh, mặt không cảm xúc đứng ở cửa.

Tận tâm ghi chép những người đến muộn.

Phong thái của anh ấy chẳng khác gì giám thị cấp ba.

Tôi không ngờ buổi học đầu tiên đã bị anh ấy bắt gặp đến muộn.

Người này không phải ai khác, chính là bạn trai cũ một năm của tôi!

Tôi không muốn vừa khai giảng đã bị ghi là đến muộn, nên liền nở nụ cười nịnh bợ.

"Chào anh rể!"

Sau đó, Tần Vọng dường như bừng tỉnh.

Khóe miệng kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Thảo nào vừa rồi nhìn có chút quen thuộc, hóa ra là cô em gái ngốc nghếch của Thư Nguyệt."

Tôi:?

Anh có lịch sự không đấy!

Ngốc mà cũng đỗ vào cùng một trường đại học với anh!

Ngốc mà cũng khiến anh mê mẩn đến nỗi không thể dứt ra!

Tuy nhiên lúc này lựa chọn khôn ngoan nhất chính là im lặng.

"Vì chúng ta đều là người quen, em xem...

Trong ánh mắt chăm chú của tôi.

Anh ấy tao nhã cầm bút đánh một dấu chéo sau tên tôi.

"Bỏ học một lần."

"Và đừng gọi tôi là anh rể."

"Tôi không thân quen với chị của em."

Tôi:

.....

2.

Về nhà tôi vô cùng bức xúc.

Tôi không hiểu, cùng là tân sinh viên.

Sao anh ấy lại có thể gia nhập đội của các anh chị khóa trên để trở thành "lớp trưởng".

Còn nắm giữ "quyền lực lớn" trong việc điểm danh và chấm điểm hàng ngày của chúng tôi, đã sớm bước vào "tầng lớp lãnh đạo".

"Nghe nói đó là điều kiện mà Tần Vọng đã đề ra với trường học."

Trước đó tôi cũng biết rằng khi tuyển sinh, trường học có thể nhượng bộ một số yêu cầu của "học sinh ưu tú".

Nhưng ai mà ngờ được học sinh ưu tú lại đưa ra yêu cầu kỳ quặc như vậy!

Tôi thầm trách trong lòng.

Đúng là không hổ danh b/i/ế/n t/h/á/i.

Lên đại học rồi, anh ấy vẫn lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui!

3.

Tần Vọng là bạn trai của chị tôi.

Để đỗ đại học, tôi giả làm chị để “yêu” anh ấy suốt một năm.

Nói là yêu nhau.

Thực ra chỉ là để tận dụng cái đầu học bá của anh ấy mà học tập.

Tần Vọng không chỉ độc miệng, mà còn rất nóng tính.

"Dạy bao nhiêu lần rồi, cái đầu của em là đổ đầy xi măng nên không lắc được sao?"

"Em sinh ra là não bị cắt cùng với dây rốn, giờ phát triển đến mức không hiểu tiếng người rồi phải không!"

"Cánh tay của em còn có vẻ “có văn hóa” hơn cái đầu cứng nhắc của em?"

Nhưng anh ấy thực sự là học thần, suy nghĩ rõ ràng, logic chặt chẽ.

Mặc dù miệng độc, nhưng anh ấy cũng khá kiên nhẫn.

Dưới sự hướng dẫn của anh ấy, thành tích học tập của tôi được cải thiện rõ rệt.

Vì vậy, lúc đầu mối quan hệ của chúng tôi cũng khá hòa hợp.

Tuy nhiên, sau khi tôi bước qua sinh nhật tuổi 18.

Mọi chuyện dần trở nên không ổn.

Anh ấy lấy lý do tăng cường tình cảm, đề xuất một cơ chế thưởng phạt khi học tập.

Sai một câu, tôi phải hôn anh ấy một lần

Xếp hạng giảm, tôi phải ôm anh ấy năm phút.

Cơ chế càng ngày càng vô lý, yêu cầu càng ngày càng nghiêm ngặt.

Nhưng công sức bỏ ra cũng không phụ lòng người.

Sau một năm chịu đựng bên cạnh Tần Vọng, cuối cùng tôi cũng nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh.

Sau khi có kết quả thi đại học, tôi liền nhanh chóng bỏ trốn.

Trước khi bỏ trốn, chị tôi nói.

"Yên tâm đi, chị đã dò la rồi, anh ấy đăng ký vào Thanh Hoa."

Sau đó tôi yên tâm chơi bời suốt hai tháng.

Cho đến lúc này.

Niềm vui của tôi chấm dứt.

Sau giờ học, tôi tức giận nhắn tin cho chị tôi.

"Chị, không phải anh ấy thi vào Thanh Hoa sao, sao lại xuất hiện ở Bắc Đại!"

Chị tôi trả lời rất nhanh.

"Àaa, chị không biết, sau đó bọn chị không còn liên lạc."

"Nhưng gần đây chị lại có bạn trai mới, người Anh, tiếng Anh siêu giỏi."

"Đợi hai tháng nữa em thi CET-4 và CET-6, chị sẽ kêu anh ấy giúp em."

Tôi:?

Không chịu nổi.

Cảm ơn.

4.

Thứ hai sau giờ học, tôi vừa ra khỏi lớp.

Chợt nghe ai đó gọi: "Thư Nguyệt?"

Thư Nguyệt là tên chị tôi.

Tôi không trả lời, người đó chạy thẳng đến trước mặt tôi.

"Thư Nguyệt... Thư Nhan?"

Anh ta lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó dường như đã hiểu ra.

"Em đến tìm chị em à? Cô ấy thi đỗ vào Bắc Đại, sao không nói với anh?"

Người nói là Mạc Khiêm Mân.

Mối tình đầu của chị tôi.

Cũng là "thanh mai trúc mã" lớn lên cùng chúng tôi.

Mạc Khiêm Mân và chị tôi đều là "thiên tài" trong mắt người lớn từ nhỏ.

So với họ, tôi với tư chất tầm thường bị gắn mác "đần độn".

Thực ra, tôi cũng từng thầm thích Mạc Khiêm Mân.

Anh ta đẹp trai, học giỏi, đầu óc thông minh, ai mà không thích chứ.

Cho đến khi tôi vô tình nghe lén anh ta nói chuyện với chị tôi.

"Em không muốn dạy kèm em gái mình, sao lại đẩy cho anh?"

"Với cái IQ đó, anh sợ chỉ nói chuyện thôi, cô ấy còn không hiểu."

"Nói thật, nếu không nể mặt em, anh đã chẳng thèm để ý đến cô ấy."

Vì vậy, sau đó tôi dần dần xa cách họ.

"Chị em không học ở đây."

Tôi không muốn giải thích nhiều, chỉ muốn ứng phó qua loa rồi rời đi.

Không ngờ anh ta càng tò mò:

"Vậy em đến đây làm gì, em có bạn nào đỗ vào Bắc Đại sao?"

"Nói thật, giờ em cũng tốt nghiệp cấp ba rồi nhỉ, học tiếp hay đã đi làm rồi?"

"Không phải anh nói, nhưng với cái IQ của em thì học kỹ thuật cũng tốt..."

Tôi chưa kịp trả lời thì một giọng nam đột ngột cắt ngang lời Mạc Khiêm Mân.

"Cậu thi đại học được bao nhiêu điểm?"

Tần Vọng bất ngờ xuất hiện, Mạc Khiêm Mân liền im lặng.

"684."

"Ồ, tôi được 732."

Mạc Khiêm Mân chớp mắt, chưa hiểu tình huống bây giờ.

Sau đó, tôi nghe Tần Vọng với gương mặt không đổi sắc nói:

"Xin lỗi, tôi nghe giọng điệu của cậu tưởng là một thiên tài đè bẹp Newton, vượt mặt Gauss, đánh bại Archimedes vào học chứ, hóa ra chỉ có vậy."

Nói xong anh ấy còn thở dài:

"Dùng điểm của tôi so với cậu, thật sự là dùng đại bác để bắn muỗi, hoàn toàn lãng phí."

Cách mắng người trơn tru này khiến tôi không kịp phản ứng.

Mạc Khiêm Mân vội viện cớ có việc rồi rời đi.

Kết quả anh ta vừa đi, Tần Vọng liền chĩa “súng” vào tôi.

"Em là khúc gỗ hay gặp phải con ếch biết nói nên sợ đến ngớ ngẩn, có miệng mà không dùng thì đem tặng cho người cần đi."

"Em chỉ là đã quen rồi, IQ của em vốn..."

Lần này đến lượt anh ấy không hài lòng.

"IQ của em làm sao? Gặp anh còn biết gọi anh rể, tỏ vẻ thân thiết không phải khá lanh lợi sao."

Tôi mấp máy miệng.

Nhất thời, không thể phản bác!

5.

Thực ra, đã mấy ngày tôi không gặp Tần Vọng.

Dù anh ấy là lớp trưởng của chúng tôi.

Nhưng nghe nói vì là "người được săn đón".

Vừa khai giảng, anh ấy đã tham gia một dự án nghiên cứu.

Gần đây bận đến mức không thể phân thân.

Ban đầu tôi còn mừng thầm vì có những ngày tháng vui vẻ.

Không ngờ anh ấy lại xuất hiện.

Lần này lại mang đến phiền phức mới.

Anh ấy đến tìm tôi đòi tiền.

Tôi ngơ ngác: "Tiền gì?"

"Chị em nợ tôi 750."

Tôi không hiểu lắm:

"Chị tôi nợ anh tiền, anh đi tìm chị ấy, tìm tôi làm gì?"

Anh ấy nhướng mày.

"Nợ của chị thì em trả cũng có sao, hai chị em các người định giăng bẫy tôi sao?"

Hai chữ "giăng bẫy" khiến thái dương tôi nhảy dựng lên.

Cảm thấy có chút chột dạ.

"Chị ấy mượn anh 750 làm gì chứ."

Gia đình tôi cũng không đến nỗi nào, chưa kể Thư Nguyệt mỗi năm còn nhận được không ít tiền thưởng từ các cuộc thi.

Tôi rút điện thoại định chuyển tiền.

Chợt nghe Tần Vọng nghiến răng nói ba chữ.

"Tiền, thuê, phòng."

"Tiền gì cơ?"

Anh ấy cười nhạt, lấy từ túi ra một tờ hóa đơn.

Ngày 22 tháng 6.

Khách sạn Giang Hải, phòng giường đôi.

Tổng: 1500 tệ.

Sao mà quen thế này....

Nghĩ đến điều gì đó, tay cầm hóa đơn của tôi run lên.

Đợi đã.

Đây chẳng phải là khách sạn tôi đặt sao!

Đúng rồi.

Là tôi đặt cùng anh ấy.

Trước khi "chia tay", tôi nghĩ rằng đã bị lợi dụng suốt một năm.

Sao có thể không đòi lại chứ.

Vậy nên tôi đã chơi một vố lớn.

Tôi lừa Tần Vọng đến khách sạn, khi anh ấy đang tắm.

Tôi đã bỏ trốn!

Tiện thể cuỗm hết quần áo của anh ấy.

Sau này, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng thủ khoa, học sinh gương mẫu của toàn tỉnh.

Bị kẹt trong khách sạn mà không mảnh vải che thân, tôi thấy hả hê vô cùng!

Nhưng tôi không ngờ quả báo lại đến nhanh thế này.

Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ, nhất định không thể để anh ấy biết người đó là tôi.

Tôi làm bộ trả lại hóa đơn cho anh ấy.

"Chuyện riêng tư thế này, anh nói với tôi không tiện lắm. Hay là, anh với chị tôi tự giải quyết đi..."

"Cũng được."

Tần Vọng dễ nói chuyện vậy sao.

Anh lấy lại hóa đơn.

"Vậy tôi chỉ còn cách vạch trần việc chị em trộm đồ lót đàn ông, có sở thích đặc biệt và là một kẻ b/i/ế/n t/h/á/i thôi."

"Không phải vì tiền, mà là để cảnh báo các anh em, gặp cô ấy nhất định phải giữ kỹ đồ cá nhân, ai biết cô ấy lấy đồ làm gì."

Tên đại b/i/ế/n t/h/á/i này còn dám nói người khác như vậy!

Tôi nghiến răng:

"Được rồi, tôi thay chị ấy trả!"

Tần Vọng vui vẻ lấy điện thoại ra:

"AA đi, tôi mất một bộ quần áo, chị em cũng không thiệt."

Rồi anh ấy giơ mã QR danh thiếp trước mặt tôi:

"Thêm bạn, tiện chuyển khoản."

Tôi định quét mã.

Chợt nghĩ lại, không đúng.

Anh ấy vẫn nằm trong danh sách chặn của tôi.

Tôi mà thêm bạn chẳng phải lộ hết sao?

Tôi nghiêm mặt.

"Xin lỗi, tôi không thêm bạn với bạn trai cũ của chị gái mình.

Lần này đến lượt Tần Vọng cạn lời.

Anh ấy cắn lưỡi, thu điện thoại lại:

"Tốt, đạo đức tốt đấy."

"Nếu thế, tiền cứ tạm thời thiếu vậy cũng được. Đợi khi nào tôi vui rồi đòi lại, em gái…Thư Nhan."
 
Chương 2


6.

Vì lời nói cuối cùng của Tần Vọng.

Tôi đã có một đêm mộng mị.

Trong giấc mơ, Tần Vọng ôm tôi và hôn tôi, miệng liên tục lặp đi lặp lại:

"Em gái, em gái".

Khi tỉnh dậy, tôi hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Đúng là sống lâu với kẻ b/i/ế/n t/h/á/i, tôi cũng đã trở nên…b/i/ế/n t/h/á/i.

Nếu không, làm sao mà lại mơ mộng tục tạc như vậy!!!

Hậu quả của thiếu ngủ là tôi không thể tập trung trong lớp học vào ngày hôm sau.

Đang lơ đãng thì bỗng dưng bị ai đó vỗ vai hai cái.

Quay đầu lại, thấy khuôn mặt khó chịu của Mạc Khiêm Mân.

Anh ta nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên hơn hôm qua.

"Thư Nhan, em đỗ Bắc Đại thật sao? Là nhờ chị em dạy học cho em à?"

Buổi học này là môn tự chọn, không ngờ phải lại ngồi chung với Mạc Khiêm Mân.

Tôi chưa kịp nói lời nào, một chàng trai ngồi bên cạnh anh ta trêu ghẹo.

"Mạc soái ca, mới đến đã quen được một cô rồi à?"

"Đừng nói bậy, đây là hàng xóm của tôi, chơi với nhau từ nhỏ."

"Nhưng, Thư Nhan hồi nhỏ có vẻ thích tôi đấy."

Như nhớ ra điều gì đó, Mạc Khiêm Mân hỏi tôi một cách nửa nạc nửa mỡ:

"Có phải là nghe nói anh thi vào Bắc Đại, em mới cố gắng học để thi vào sao? Nếu thật sự như vậy, thì anh thực sự phải cảm kích em."

Nghe thấy, mọi người bắt đầu chế nhạo, hô chúng tôi đến với nhau đi.

Tôi chuẩn bị mở miệng, thì một giọng nói quen thuộc bay đến.

"Khuôn mặt này của cậu, có phải là size 42 không?"

"Anh ấy đến rồi, anh ấy đến rồi!

Anh ấy đến với “đại bác”!

Tôi không biết từ đâu mà Tần Vọng đứng bên cạnh tôi.

Nhìn Mạc Khiêm Mân.

"Mặt mày to đùng, mỗi lần chụp ảnh tự sướng thì hẳn là vất vả lắm nhỉ?"

"Lại còn “vì anh mà em thi vào”, với trí tưởng tượng phong phú như vậy sao không xin đề cử Nobel luôn đi?"

Mặt Mạc Khiêm Minh đỏ bừng:

"Cậu là ai?"

"Không may cho cậu, tôi là trợ giảng của lớp này."

Nói xong, Tần Vọng gõ gõ mạnh lên tập tài liệu trong tay.

"Bạn nữ này có phải là vì cậu mà đến đây không, tôi không biết cũng không quan tâm. Nhưng tôi, thực sự là vì cậu mà đến đây đấy."

"Chuông học đã kêu cách đây một phút, cậu vẫn đứng đây gây rối, muốn bị trừ điểm đúng không?"

"Những tiết học tiếp theo, cố gắng im mồm vào, nhất định đừng thể bị đuổi học nhé, Mạc Khiêm Mân."

Nói xong, anh ấy không thèm nhìn vào biểu cảm của Mạc Khiêm Mân.

Sau đó trao đổi gì đó với bạn cùng phòng của tôi, thản nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.

Xung quanh im lặng.

Đặc biệt là Mạc Khiêm Mân và những người bạn của anh ta.

Sau đó, không ai dám phát ra thêm âm thanh nữa.

Chỉ có mình tôi, trong đầu chứa đầy câu hỏi.

Không kìm được, tôi lén viết một tờ giấy nhỏ đưa cho người bên cạnh.

"Anh là trợ giảng?"

Người đó trả lời vui vẻ.

"Em không biết sao?"

"Tôi không biết!"

"Em không biết, thì cậu ta sao mà biết được?"

Chờ đã, điều này có ý gì?

Tôi đột nhiên ngước mặt lên, thấy Tần Vọng cười khả ái.

Tôi gãi gãi lên cái bìa tài liệu anh ấy để trên bàn.

Anh nhìn chằm chằm tay một lúc, rồi không phản ứng gì.

Vì vậy, tôi từ từ kéo nó về phía mình.

Mở ra.

Trống rỗng?

Không đúng, nói chính xác hơn.

Trong đó vẫn còn một tờ giấy nhỏ.

Cái này, là bill của đồ dùng học tập mà anh ấy mới mua ở siêu thị!

Tần Vọng nhìn xuống và viết lên tờ giấy:

"Miệng mà mất rồi thì nhanh chóng tìm lại cho tôi, lần nào cũng bị bắt nạt, tôi mà còn thấy cảnh này tôi sẽ “múc” cả đứa bắt nạt và em luôn đấy."

"Mười giờ, ra cửa sau lớp."

Sau khi nói xong, anh ấy không đợi tôi phản ứng.

Cầm lấy “tập tài liệu” và bước nhanh ra khỏi lớp.

Giáo sư quay đầu nhìn lại.

Anh ấy đã biến mất khỏi phòng học.

Đi cùng với anh ấy, là trái tim nữ sinh yếu đuối của tôi.

7.

Anh ấy biết rồi!

Anh ấy chắc chắn biết rồi!

Tay tôi run rẩy gửi tin nhắn cho chị gái.

【Chị ơi, lúc chia tay với Tần Vọng chị đã nói gì vậy?】

【À, không phải em nói sao?】

【Không phải, bạn trai của chị, em nói cái gì cơ???】

【Sau khi chị đẩy anh ấy cho em, chị với anh ấy không liên lạc nữa mà...】

Lúc này, cuối cùng tôi cũng nhận ra vấn đề ở đâu.

Vậy là...

Chị tôi.

Không đúng, là tôi.

Có thực sự chia tay với Tần Vọng không!?

Lúc này, tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau sự tuyệt vọng, tin nhắn của chị tôi lại đến.

【Đúng rồi, bạn trai người Anh: Matt mà chị nhắc trước đây, tháng sau sẽ về nước, em giúp chị tiếp đãi anh ấy nhé.】

【Tiện thể em cũng có thể luyện tập khẩu ngữ với anh ấy, chị nghe nói ở Bắc Đại yêu cầu tiếng Anh cũng khá cao đấy.】

Một người còn chưa đuổi đi được.

Lại thêm một người nữa.

Có còn muốn cho người ta sống không!

8.

Mặc dù Tần Vọng khiến tôi cảm thấy rối bời.

Nhưng phải nói rằng, chiêu trò giả làm trợ giảng của anh ấy rất hiệu quả.

Sau ngày hôm đó, tôi gặp lại Mạc Khiêm Mân vài lần, anh ta nhìn tôi như nhìn rắn rết, không thèm chào hỏi gì nữa.

Sợ rằng Tần Vọng sẽ không vui mà trừ điểm họ.

Tất nhiên cũng có tác dụng phụ.

Đó là tôi bị hiểu lầm.

"Thành thật khai báo, cậu và lớp trưởng có quan hệ gì?"

"Chỉ là... quan hệ bạn cùng lớp trong sáng thôi mà."

Về ký túc xá hôm đó, bạn cùng phòng híp mắt tra hỏi tôi.

"Tớ nghe nói Tần Vọng đang bận dự án gì đó, bình thường ngay cả ăn cũng không kịp. Bây giờ lại xuất hiện bên cạnh cậu để bảo vệ cậu, cậu nghĩ điều đó có nghĩa gì?"

"Có nghĩa là anh ấy là một lớp trưởng tốt, tận tâm và quan tâm đ ến dân…."

"Xàm, có nghĩa là cậu ấy thích cậu!"

Tôi hoảng sợ, vội lắc đầu.

Lúc đó mới nói thật: "Thật ra anh ấy là bạn trai cũ của chị tớ."

Bạn cùng phòng im lặng vài phút.

Ngay lúc tôi tưởng cô ấy bị sốc đến ngẩn người.

Cô ấy đột nhiên hét lên.

"Vậy ý cậu là Tần Vọng làm vậy là để làm vui lòng cậu, để cậu nói tốt về anh ấy trước mặt chị cậu?"

Tôi:?

Tôi cũng đâu có nói thế.

Đang định giải thích, cô ấy tiếp tục nói:

"Trời ơi cứu tôi với, chị cậu là thần thánh phương nào mà khiến một người đàn ông như Tần Vọng sau khi chia tay vẫn còn muốn theo đuổi, kiếp trước chị ấy cứu vũ trụ à!"

Tôi lặng lẽ ngậm miệng.

Lại nói suy nghĩ về lời của bạn cùng phòng.

Làm vui lòng tôi để theo đuổi lại chị tôi…

Sao cảm giác cũng có lý nhỉ?

Với tính cách chi li của Tần Vọng, nếu anh ấy phát hiện ra rằng năm đó tôi giả làm chị tôi để yêu anh ấy.

Không bị anh ấy nuốt sống đã là may rồi, còn giúp tôi hết lần này đến lần khác?

Có lẽ thực sự là để theo đuổi lại chị tôi?

Tôi cũng không biết tại sao.

Giả thuyết này không làm tôi cảm thấy khá hơn chút nào.

Thậm chí tôi còn có chút phó mặc, nghĩ thà để Tần Vọng biết luôn còn hơn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại.

Thực ra tôi đã nhận được sự giúp đỡ từ chị và anh để vào Bắc Đại.

Hai người họ chia tay một phần cũng là lỗi của tôi.

Vì vậy tôi cẩn thận lập một tài khoản nhỏ.

Thêm bạn với Tần Vọng.

【Tần Vọng, tôi là Thư Nhan.】

Đối phương từ chối lời mời của bạn, anh ấy còn nhắn:

【Không thêm bạn trai cũ của chị gái, em gái ngoan, đạo đức của em đâu rồi?】

Lời nhắn kết bạn:

【Chính vì có đạo đức nên tôi mới thêm anh, để cảm ơn sự giúp đỡ của anh, tôi quyết định giúp anh theo đuổi lại chị tôi!】

Ngay lập tức, Tần Vọng chấp nhận yêu cầu kết bạn của tôi.

Tôi bặm môi, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, định nói chuyện với anh ấy.

Thì thấy bên đó gửi bao lì xì.

【Chuyển khoản 5000 đồng.】

【Khi nào không có tiết thì đi bệnh viện khoa thần kinh khám, có bệnh thì mau chữa.】

Tôi nhíu mày: 【Ý anh là gì?】

【Hệ thống nhắc nhở: Tần Vọng đã bật xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn của anh ấy. Vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước, sau khi đối phương xác nhận, bạn mới có thể trò chuyện.】

Tôi:...

Đồng ý lời mời kết bạn của tôi, chỉ để chi 5000 đồng mắng tôi có bệnh.

Rốt cuộc là tôi có bệnh.

Hay anh ấy mới là người có bệnh!

9.

Kể từ đó, Tần Vọng không liên lạc với tôi nữa.

Lần tiếp theo nghe tin về anh ấy.

Là khi tôi biết tin anh ấy có người yêu.

Đối tượng là học tỷ từ khoa Vật lý, Trần Du Nhiên.

Tôi biết Trần Du Nhiên.

Chị ta từng tham gia một chương trình về khoa học trên đài truyền hình, xinh đẹp và thông minh, được coi là người nổi tiếng trong trường.

Với Tần Vọng... thì cũng khá xứng đôi.

Tôi nghĩ vậy.

Chị ta da trắng thịt mềm.

Không biết có chịu nổi sự tra tấn của kẻ bi3n thái như Tần Vọng không.

Đêm Giáng sinh.

Bạn trai của chị tôi, Matt, đến Bắc Kinh.

Cuối cùng tôi cũng gặp được "anh rể mới" này, người mà chị tôi nói tiếng Anh rất giỏi.

Ban đầu tôi còn hơi lo lắng.

Chị tôi vốn là người nổi bật, tự tin.

Các bạn trai trước đây của chị đều là những người rất xuất sắc.

Lúc đầu, tôi sợ đối phương rất khó gần.

Kết quả là khi gặp mặt, tôi phát hiện.

Bạn trai lần này của chị tôi... có vẻ không được thông minh cho lắm.

Vừa thấy tôi, Matt đã nở nụ cười tươi rói, lộ ra một hàng răng trắng.

Hào hứng nói:

"Honey, anh nhận ra em ngay trong đám đông, em và Nguyệt trông giống nhau y đúc!"

Tôi giật giật khóe miệng.

"Có thể là... do bọn em là sinh đôi?"

"Xem anh này, lại quên mất chuyện quan trọng."

Matt nói giọng Bắc Kinh:

"Vì món lẩu Bắc Kinh của các em, anh đã không ăn gì trên máy bay, đi, đi, dẫn anh đi ăn một bữa no nê nào."

No nê.

Thành ngữ này anh ấy dùng còn chuẩn hơn tôi.

Tôi phải học tiếng Anh của anh ấy…, có mà anh ấy học nói tiếng Trung từ tôi thì đúng hơn!

Sau khi tiếp xúc, tôi phát hiện, anh rể mới này.

Không những không lạnh lùng, mà còn nói rất nhiều.

Từ sân bay đến quán lẩu, hơn một tiếng đồng hồ ngồi xe.

Miệng anh ấy phát ra tiếng không ngừng.

Vào quán lẩu, anh ấy thành thạo gọi một cốc trà đại mạch, uống một hơi hết vài ngụm.

Rồi lại nói chuyện.

Bất ngờ Tần Vọng bước vào.

Bên cạnh còn có Trần Du Nhiên.

Tôi ngây người.

Họ... đang hẹn hò vào đêm Giáng sinh sao?

Lúc này, Tần Vọng cũng nhìn thấy tôi.

Thấy tôi, anh ấy đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ánh mắt dừng lại trên người bên cạnh tôi, người đang nói không ngớt.

Anh ấy bước tới: "Trùng hợp thật, hai người các em đang... hẹn hò à?"

Tần Vọng mặc áo khoác dài màu đen.

Một thời gian không gặp, cảm giác anh ấy càng gầy hơn.

Tôi mím môi chưa kịp nói.

Matt đã đứng dậy.

"Cậu là bạn của Nhan à? Tôi là anh rể tương lai của cô ấy, Matt, rất hân hạnh!"

Nghe vậy, Tần Vọng nhìn tôi.

Sau đó anh ấy cười:

"Hai chị em em cũng thú vị thật, thành lập cơ chế chia sẻ gia đình à?"

Mặt tôi đỏ bừng, không biết đáp lại thế nào.

Rồi nghe Matt cười nói:

"Đúng, đúng, chia sẻ, giúp đỡ trong gia đình. Tôi còn phải dạy tiếng Anh cho em gái nữa, ồ, bây giờ tôi nên nói tiếng Anh để em luyện nghe phải không?"

Sau đó ánh mắt Tần Vọng nhìn tôi càng phức tạp hơn.

Toàn thân tôi đã xấu hổ đến mức tay chân co rúm lại.

Lời nói dối năm đó không bị lộ.

Nhưng bây giờ thì khác gì sự thật ngay trước mắt đâu chứ!

Trần Du Nhiên nhìn tôi một lúc, rồi nhìn Tần Vọng.

Sau đó nói: "Đi thôi, giáo sư Dương đang hối rồi."

"Chị, xin lỗi, hôm nay tôi không đi được."

Tần Vọng nhìn tôi một cái:

"Nhà có khách đến, phải tiếp đãi. Tôi sẽ tự gọi điện giải thích với giáo sư Dương, không đi cùng chị nữa."

Nhà có khách? Nhà ai chứ!?

Nói xong, Tần Vọng kéo ghế bên cạnh tôi ra và ngồi xuống.

"Vị anh rể này không ngại thêm một người chứ? Vừa hay tôi cũng có chút kinh nghiệm dạy học, chúng ta có thể thảo luận cùng nhau sau."

"Không ngại, không ngại, càng đông càng vui!"

Tôi:...
 
Chương 3


10.

Hiện tại bầu không khí rất kỳ lạ.

Trên bàn có một thùng bia.

Còn Tần Vọng và Matt, hai anh em hai quốc gia, đang trò chuyện vui vẻ.

Tôi ngồi bên cạnh, không dám phát ra tiếng nào.

Tôi không hiểu.

Một người là bạn trai cũ của chị tôi.

Một người là bạn trai hiện tại của chị tôi.

Sự ngượng ngùng khi họ gặp nhau.

Tại sao tôi phải chịu đựng chứ!

Tôi nhắn tin cho Thư Nguyệt.

【Tần Vọng cũng đến.】

【Anh ấy đến làm gì, chơi bài chứ gì?】

Chơi bài cái quỷ!

Chị tôi còn an ủi tôi.

【Yên tâm đi, tính cách của Matt rất tốt, chuyện gì anh ấy cũng có thể nói.】

Đó là trọng điểm sao!

Cuối cùng, bữa tối kỳ lạ này kết thúc bằng việc Matt uống say mèm và nằm gục trên bàn.

Từ đầu đến cuối, Tần Vọng đều tỏ ra khá bình thường.

Cho đến khi chúng tôi đưa Matt về khách sạn.

Tôi leo lên xe taxi.

Mới phát hiện Tần Vọng ngồi trong xe luôn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bị nhìn đến phát hoảng: "Anh có sao không?"

"Em đã lên đó 7 phút 20 giây."

Tôi:? "Ồ."

"Anh ta có hôn em không?"

"Anh điên rồi sao, anh ấy là bạn trai của chị tôi!"

Tần Vọng mím môi:

"Nhưng anh muốn hôn em."

Người lái xe nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt lộ vẻ tò mò.

Tôi xấu hổ ho khẽ:

"Anh say rồi."

"Tại sao phải để người khác dạy tiếng Anh."

"Tôi không có!"

"Là anh dạy không tốt sao?"

"Tôi đã nói là tôi không có!"

Tôi tức giận nâng cao giọng, Tần Vọng cuối cùng cũng im lặng.

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mím môi, dường như còn mang theo chút... ấm ức?

Lâu sau, tôi nghe anh thấp giọng thì thầm.

"Đã nói rằng mỗi Giáng sinh sau này sẽ cùng anh ở bên nhau."

"Đồ lừa đảo."

11.

Tần Vọng đã ngủ say.

Không khí trong xe trở nên yên lặng lần nữa.

Bên ngoài cửa sổ, những chùm đèn neon lướt qua, từ từ nối thành một đường thẳng.

Âm thanh hơi thở đều đặn của chàng trai đi cùng khẽ chạm đến tim tôi.

Những ký ức cũng theo đó mà trào dâng.

Vào mùa Giáng Sinh năm ngoái,

Tôi đã ở bên cạnh Tần Vọng.

Thời điểm đó vì kết quả học tập, tôi rơi vào tình trạng rất tồi tệ.

Đột nhiên, đêm đó, anh ấy không dạy tôi làm bài tập nữa.

Anh ấy bất ngờ muốn dắt tôi đi leo núi giữa đêm.

Ban đầu tôi không hiểu tại sao.

Nhưng khi đứng trên đỉnh núi, với cảnh thành phố lung linh dưới ánh đèn đêm, tôi đột nhiên hiểu ra.

"Bé con, kỳ thi đại học không phải là cuộc sống duy nhất của chúng ta, nó chỉ là một sự lựa chọn."

"Nhìn xung quanh, với vạn vì sao và ngàn đèn neon, dù thành công hay thất bại, chỉ cần em đứng ở đây, chúng vẫn sẽ tỏa sáng vì em."

"Vì vậy đừng sợ, đừng có áp lực. Anh sẽ cố gắng hết sức mình, tạo ra cơ hội cho em, nhưng ngay cả khi em thất bại cuối cùng cũng không sao, vì bên cạnh bạn vẫn có anh mà."

Bây giờ tôi đã nhập học Đại học Bắc Kinh.

Nhưng những lời Tần Vọng nói với tôi vào ngày hôm đó vẫn in sâu trong đầu tôi.

Trong một khoảng thời gian dài, tôi thực sự đã suy nghĩ về vai trò của ânh ấy đối với tôi.

Anh ấy đối với tôi là gì?

Một người thầy nghiêm khắc.

Một người bạn trai giả.

Hay là một thứ gì đó tôi cố níu kéo sau khi tất cả mọi người đều từ bỏ tôi.

Vào đêm đó, trái tim tôi đã lên tiếng với Tần Vọng.

Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng loại tình cảm này dựa trên sự lừa dối.

Là điều ghê tởm, đáng khinh, là sự tồn tại vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng.

Vì vậy, trước khi nó lan rộng, tôi đã cắt đứt mối quan hệ này nhanh chóng.

Nhưng tôi không ngờ rằng bây giờ lại gặp lại Tần Vọng.

Và không ngờ hơn nữa, vào đêm Giáng Sinh này, trong chiếc xe hẹp này, những cảm xúc bị kìm nén dường như đã điên cuồng tuôn ra.

Cố gắng phục hồi tất cả mọi thứ…

12.

Ban đầu tôi muốn kéo giãn khoảng cách với Tần Vọng.

Không ngờ sáng hôm sau, anh ấy lại xuất hiện ngay dưới ký túc xá của tôi.

Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám, dường như đã quên đi sự ngượng ngùng trên xe taxi đêm qua.

Nhìn thấy tôi, anh tự nhiên đưa qua một chai nước khoáng:

"Hôm nay chúng ta đưa Matt đi đâu chơi?"

"Chúng ta?"

"Anh và anh ấy từ khi nào lại thân thiết vậy?!"

Tần Vọng cười nhẹ:

"Thân hơn với em một chút, ít nhất là đêm qua chúng tôi đã “kết bạn” với nhau."

Được rồi.

Giờ chúng tôi thậm chí còn không phải bạn bè.

Trong những ngày tiếp theo, Tần Vọng nói muốn làm tròn nghĩa vụ chủ nhà, nên đã đi cùng Matt suốt chuyến đi.

Có anh ở bên, tôi tự nhiên thấy thoải mái.

Chỉ có điều tôi hơi thắc mắc:

"Anh đi chơi với bạn trai hiện tại của bạn gái cũ, bạn gái anh sẽ không giận sao?"

Tần Vọng nhăn mày: "Em có giận không?"

Tôi không hiểu:

"Tôi giận gì chứ?"

"Vậy là được rồi."

? Sao tôi cảm thấy có gì đó lạ lắm! Nhưng cũng không biết có phải là cảm giác của tôi sai hay không.

Sau đó, phong ấn trên người Tần Vọng dường như được giải trừ.

Anh ấy dường như lại mạnh mẽ bước vào thế giới của tôi.

Anh là lớp trưởng của chúng tôi.

Có sẵn thời khóa biểu.

Vì vậy, miễn là anh rảnh, anh sẽ ngồi cạnh tôi trong lớp.

Cuối kỳ anh sẽ hẹn tôi đi thư viện.

Ban đầu tôi còn hơi phản kháng.

Nhưng sau này nghĩ đến môn toán thực sự khó... tôi đã nhượng bộ.

Cuối cùng, ngay cả bạn cùng phòng tôi cũng không hiểu.

Chạy đến hỏi tôi.

"Vậy bây giờ Tần Vọng thực sự là bạn trai của ai?"

"Trần Du Nhiên, chị gái cậu, hay cậu?"

Câu hỏi quá khó.

Tôi chọn im lặng.

Hôm đó tôi đã hẹn với Tần Vọng đi thư viện.

Tôi đang đứng chờ anh ở cửa, thì Trần Du Nhiên đi tới.

"Em có phải là Thư Nhan không? Nghe nói em là người cuối cùng được nhận vào Bắc Đại, thậm chí ngành học hiện tại của em cũng là được điều chỉnh?"

Tôi không hiểu.

"Điều này, có chuyện gì không?"

Trần Du Nhiên nhăn mày:

"Tần Vọng là thủ khoa của lứa của em, vừa mới đến trường đã được mấy giáo sư lừng danh tranh giành. Dự án chung của nhóm chúng tôi gần đây đã nhận được giải thưởng, tương lai của cậu ấy không giới hạn."

Tôi vẫn chưa hiểu:

"Vậy thì sao?"

"Em không xứng với cậu ấy."

Sau đó, trong khoảnh khắc quan trọng này.

Tôi lại một lần nữa nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Tần Vọng.

"Cô ấy không xứng, còn chị thì sao?"

"Chị là chìa khóa vạn năng, chị tự tin chị với ai cũng “mở” lời khuyên được sao!"

Trần Du Nhiên rõ ràng lần đầu tiên cảm nhận sức mạnh của Tần Đại Pháo, mặt trắng bệch.

"Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy, cô ấy thực sự không..."

"Tôi là thầy của cô ấy, đến lượt chị nói sao?"

"Lúc trước tôi nghĩ chị là đàn chị, nên tôi không muốn nói thẳng.”

“Dự án trước nếu không có cô, tiến độ hoàn thành có thể nhanh hơn một tuần, đâu cần kéo dài đến mức tôi không thể dành đêm Giáng Sinh cho bạn gái?"

"Tôi có một đề xuất nhỏ, năng lực tưởng tượng của chị thích hợp để thể hiện trên kịch bản truyền hình, đừng phá hỏng dự án nghiên cứu nữa.”

“Chỉ cần treo tên lên là được, chứ đừng tham gia."

"Cậu..."

"Giáo sư Dương bên kia tôi đã nói giúp chị rồi, sau này không cần đến nữa. Tôi có chứng ghét mấy người ngốc nghếch, phải làm việc với những người năng lực kém, lại tự cho mình là đúng, tôi thấy rất khó chịu."

Nói xong anh nắm tay tôi dắt đi.

Đi mãi đến nơi không có người, anh mới buông tôi ra.

"Tôi nhớ không nhầm là đã nói với em, lần sau nếu thấy em bị bắt nạt, tôi sẽ xử lý cả em."

Tôi thực sự oan ức.

Lần này hoàn toàn là do Tần Vọng xuất hiện quá nhanh.

Hoàn toàn không cho tôi cơ hội phát huy! Tần Vọng không nghe tôi giải thích, từ từ tiến gần đến tôi.

Khoảng cách đã gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh.

Tôi nhớ lại trước đây, mỗi lần tôi làm sai bài.

Anh cũng phạt tôi như vậy.

Lông mi hơi rung rinh, tim đập nhanh chưa từng thấy.

Khi tôi nhắm mắt đợi vài giây, người đối diện vẫn chưa có động thái gì.

Tôi lén mở một mắt.

Chỉ thấy anh kéo ra khoảng cách với tôi, làm bộ nghiêm túc nói.

"Thôi, tôi không thèm hôn em gái của bạn gái cũ."

Câu này sao mà quen quá.

Hình như giống câu tôi từng nói "Tôi không kết bạn với bạn trai cũ của chị gái."

Thật đúng là.

Tần Vọng vẫn là người nhỏ nhen, có thù tất báo! Sau đó tôi hỏi anh:

"Mọi người nói Trần Du Nhiên là bạn gái anh."

"Ai nói?"

"Chỉ là, mọi người đều nói vậy."

"Mọi người nói em tin, vậy mọi người còn nói em muốn theo đuổi tôi, em không tin à."

Tôi sửng sốt:

"Tôi muốn theo đuổi anh? Khi nào, ai nói chứ!"

"Em chưa nghe nói?"

"Chưa!"

"Ồ, vậy tôi cũng chưa nghe những gì em nói."

Tôi:...

13.

Vào cuối tháng Giêng, kỳ thi cuối kỳ kết thúc.

Ban đầu tôi dự định sẽ không về nhà. Nhưng Tần Vọng không biết tình hình gia đình tôi, vài ngày trước Tết đã hỏi tôi về kế hoạch.

Do dự một lúc, tôi vẫn cùng anh ấy đặt vé.

Shu Yue ở Anh, không về nhà đón Tết. Cô ấy không có ở nhà. Thái độ của bố mẹ đối với tôi… có lẽ sẽ tốt hơn chăng.

Sự thật chứng minh rằng, dù dắt bò đến Bắc Kinh thì nó vẫn là bò.

Tôi về nhà, thời gian mẹ thở dài lại còn nhiều hơn.

Mỗi ngày mẹ đều lải nhải với tôi:

"Mẹ đã nói đi du học có gì tốt, đến cả Tết cũng không về được."

"Hôm trước mẹ gọi video với chị con, nhìn gầy đi nhiều, không biết có ăn uống đàng hoàng không."

Video? Kể từ khi tôi đến Bắc Kinh học, mẹ chưa từng chủ động liên lạc với tôi. Tôi cúi đầu không nói gì, mẹ cau mày dạy dỗ tôi.

"Bây giờ vào được Bắc Đại liền cho là giỏi lắm phải không, mẹ nói cho con biết, đầy người tốt nghiệp Bắc Đại mà không tìm được việc làm đấy."

"Con rảnh thì liên lạc với chị con nhiều vào, sau này con không có tiền đồ, chẳng phải vẫn phải dựa vào chị con sao."

"Hai đứa các con, mẹ phải cảm ơn trời vì sinh được chị con xuất sắc như vậy, nếu không chỉ dựa vào con thì mẹ với bố con đến giờ vẫn chẳng yên ổn."

Tôi cuối cùng không chịu nổi nữa.

"Chị chị, lúc nào cũng chỉ có chị thôi. Nếu bố mẹ chán ghét con như vậy, thì lúc đó đừng sinh con ra!"

"Nếu không phải vì mang thai đôi, con nghĩ chúng ta muốn sinh con ra sao?"

Bà ấy trừng mắt nhìn tôi:

"Con bớt vô ơn ở đây đi, lúc đó vì chăm sóc hai đứa, mẹ và bố con mới phải nghỉ việc. Nếu không nhờ chị con thông minh, từ nhỏ tham gia các cuộc thi kiếm tiền phụ giúp gia đình, con nghĩ con có thể lớn lên được như vậy sao! Không biết ơn thì thôi, lại còn ở đây nổi giận với ai!"

Luôn luôn là như vậy.

Nhà chúng tôi, luôn luôn như vậy.

Chị gái thông minh là công cụ kiếm tiền của bố mẹ; em gái ngốc nghếch thì là gánh nặng của cả nhà.

Trước đây tôi không hiểu, tại sao bố mẹ luôn đưa chị đi ra ngoài. Tôi chỉ có thể bị bỏ lại nhà bà ở quê. Mẹ nói:

"Vì con quá ngốc, đi ra ngoài ngoài gây rối còn làm được gì?"

Thế là, tôi trở thành người có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Sau đó tôi cố gắng học, mong cải thiện thành tích để thu hút sự chú ý của bố mẹ.

Một đêm nọ, tôi lấy hết can đảm gõ cửa phòng chị, muốn chị giúp tôi giải bài tập sai.

Chị tôi nói:

"Chị dạy em, chỉ làm chậm thời gian làm đề của chị thôi."

"Em không cần làm những việc vô ích này, chị nói thật, dù em có cố gắng thế nào, em cũng không bao giờ vượt qua chị được đâu."

Lúc đó tôi không tin. Tôi dốc hết sức muốn vượt qua chị.

Nhưng sau đó tôi nhận ra, có lẽ cuộc đời vốn dĩ là một canh bạc không công bằng.

Giống như tôi và Thư Nguyệt cùng lớn lên trong bụng mẹ.

Chị ấy là thiên chi kiêu nữ. Còn tôi chỉ là món quà tặng kèm mua một tặng một.

Kỳ thi đại học lúc đó là cơ hội duy nhất của tôi. Tôi không biết tại sao chị lại muốn "cho mượn" Tần Vọng.

Khi tôi tuyệt vọng muốn thoát khỏi gia đình này ở tuổi 18, anh ấy chính là sự cứu rỗi của tôi.
 
Chương 4: Hoàn


14.

Khi rời khỏi nhà, trời đã tối.

Trong kỳ nghỉ xuân, vé máy bay rất khan hiếm, tôi cuối cùng cũng mua được vé cho chuyến bay vào chiều hôm sau.

Kéo chiếc vali nặng nề. Đứng ngẩn ngơ nhìn dòng người qua lại trên phố, không biết phải đi đâu.

Khi đang chuẩn bị đến sân bay ngủ qua đêm thì điện thoại rung lên hai lần.

【Đang làm gì đấy?】

Là Tần Vọng.

Nước mắt đột nhiên tuôn trào không kiểm soát được.

Lúc đó tôi thậm chí không biết tại sao mình lại khóc nhiều như vậy.

Như con cá bị cuốn lên bờ, bỗng nhiên nhìn thấy biển.

Tôi vừa khóc vừa gọi điện cho anh ấy.

Sau đó mọi việc diễn ra có vẻ quá đỗi tự nhiên.

Khi tôi được đưa đến nhà Tần Vọng, tôi mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.

"Chú dì..."

"Họ đi thăm người thân rồi, mấy ngày nay không có ở nhà. Em chịu khó ở tạm một đêm, anh có chút “ác cảm” với khách sạn."

Nghĩ đến một việc gì đó, tôi sáng suốt chọn cách im lặng.

Nhà của anh ấy rất lớn là một căn hộ hai tầng.

Anh đưa tôi vào phòng khách, hỏi tôi:

"Ngày mai em bay chuyến nào? Ngày mai anh đi cùng."

"Không cần đâu, còn mấy ngày nữa là Tết rồi, anh đi Bắc Kinh làm gì!"

"Năm nào cũng ở nhà, năm nay ở ngoài cũng không sao."

"Thôi đi, mới vào đại học năm đầu mà đã không về nhà, chú dì chắc không vui đâu…"

Chưa nói hết câu, Tần Vọng đã ngắt lời tôi:

"Không đâu, nếu bố mẹ anh biết anh đón Tết cùng em, họ chắc sẽ vui mừng đến mức mà đóng gói anh gửi đi ngay hôm nay."

"Hả?"

"Muốn xem phòng của anh không?"

15.

Là tôi.

Cả một bức tường trong phòng anh ấy là ảnh của tôi.

Khi mở cửa, tôi hoàn toàn ngỡ ngàng.

Có rất nhiều ảnh, có ảnh tôi nhăn mặt làm bài tập, nhướng mày cười với anh ấy, chu môi uống trà sữa, và cả ảnh chúng tôi đi chơi ở công viên.

Vô số khoảnh khắc được ghi lại và lưu giữ.

Lúc này, tôi mới nhận ra.

Trong ký ức, quãng thời gian học lớp 12 dường như chỉ toàn học hành.

Thực ra cũng từng vui vẻ và ấm áp như vậy.

Giữa đống ảnh đó, tôi bỗng nhìn thấy một tấm không thuộc về giai đoạn đó.

Tôi hít một hơi, chỉ vào một bức ảnh:

"Đây không phải là ảnh thi nhảy của em hồi cấp hai sao? Anh…"

"Là anh chụp đấy."

"Khi đó, anh đến có xem."

Tần Vọng nắm tay tôi: "Ngoài cái này ra, em còn phát hiện điều gì khác không?"

Tôi lại nhìn kỹ một lần nữa rồi nhận ra.

Không có Thư Nguyệt.

Rõ ràng khi đó anh ấy mới là "bạn trai chính thức" của chị ấy, nhưng sao lại...

"Trong suốt một năm ở bên em, anh có bao giờ gọi em là Thư Nguyệt không?"

Chưa bao giờ, anh ấy luôn gọi tôi là Tiểu Quái.

Trời ơi, tôi cứ tưởng đó là sở thích đặc biệt.

"Bây giờ em đã biết người anh thích thật sự là ai chưa?"

Anh thở dài, đưa tay lau nước mắt trên má tôi không biết đã rơi từ khi nào.

"Ban đầu anh đồng ý ở bên chị em, thực ra không biết hai người là song sinh. Anh… đã nhầm lẫn cô ấy với cô bé nhảy múa năm đó. Nhưng chỉ sau ngày thứ hai quen nhau anh đã nhận ra sai lầm, anh thẳng thắn với cô ấy. Chuyện kèm em học là do Thư Nguyệt đề nghị, điều đó cũng tạo cơ hội để anh tiếp cận em. Anh nghĩ mình đã ám chỉ đủ rõ trong suốt năm lớp 12, nhưng không ngờ em lại… ngây thơ đến vậy. Sau đó, anh sợ ảnh hưởng đến việc học của em, không biết làm thế nào để nói."

Quá nhiều thông tin để tôi tiêu hóa một lúc.

"Vậy ý anh là Thư Nguyệt đã biết từ lâu? Và mọi chuyện này là do hai người bày ra?"

Tôi xoa mặt. Thật nực cười! Quá nực cười!

Vậy cả năm qua tôi lo sợ là vì ai và thù ghét ai chứ!

Tôi giận dữ: "Cho dù lớp 12 sợ em phân tâm, nhưng sau đó thì sao, anh cũng không nói với em!"

"Ban đầu anh định nói, nhưng em có cho anh cơ hội không?"

Anh nhìn tôi một cách chậm rãi:

"Là ai đã chạy khỏi khách sạn hôm đó?"

Nghe vậy, tôi bỗng dưng tò mò về những gì đã xảy ra sau đó, nhưng tôi sáng suốt chọn cách im lặng.

Tần Vọng nâng mặt tôi, "Bây giờ có thể hôn chưa?"

Tôi hừ một tiếng.

"Anh chẳng phải không hôn em gái của bạn gái cũ sao?"

"Đúng vậy."

Anh mỉm cười và áp sát môi tôi:

"May mà bạn gái cũ của anh không có em gái."

16.

Đêm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Thư Nguyệt.

"Cãi nhau với bố mẹ à?"

Tôi "ừm" một tiếng, biết chắc chắn là bố mẹ đã mách lẻo với chị ấy.

Tôi nghĩ Thư Nguyệt gọi đến để giáo huấn và bảo tôi xin lỗi mẹ, nên tôi chọn cách im lặng.

Nhưng chị ấy thở dài:

"Có thể khiến em nổi giận như vậy, cũng không dễ dàng gì."

Không khí bỗng trở nên yên lặng. Ngoài tiếng "rè rè" từ đường dây điện thoại, không còn âm thanh nào khác.

Một lúc sau, chị ấy mới tiếp tục nói:

"Không về nhà ăn Tết cũng được, chị đã chuyển cho em ít tiền, tự mua đồ ăn ngon nhé."

"Nhan Nhan, thực ra có một số điều chị luôn muốn giải thích với em.”

"Rất xin lỗi vì lúc trước không biết lời nói có sức nặng thế nào, đã gây tổn thương cho em.”

"Từ nhỏ đến lớn, chị không phải là một người chị tốt, nhưng chị là một người chị khá giả.”

"Chị chỉ muốn em biết rằng, trước đây chị không có khả năng yêu thương, chứ không phải là không yêu em.”

"Bây giờ là lúc em khám phá thế giới, chị vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc để em dựa vào."

Mắt tôi dần dần đỏ hoe. Tôi hít mũi, không thể nói được lời nào.

Tôi biết chứ. Làm sao tôi không biết?

Người chị đã bị coi là công cụ kiếm tiền từ nhỏ, chị ấy thật sự thích học à?

Bố mẹ thực sự yêu chị ấy, hay chỉ yêu sự hư vinh và vật chất mà chị ấy mang lại cho gia đình?

Vì vậy, cho dù có bị chị ghét bỏ, tôi cũng chưa bao giờ ghét chị.

Chị ấy là chị của tôi mà.

Sau một lúc lâu, tôi mới nghĩ đến việc nói:

"Chị à, em với Tần Vọng…."

"Ừ, chị biết."

Chị ấy cười nói:

"Matt về Anh kể với chị rồi, nói rằng anh ấy nhận ra hai người có tình cảm với nhau.”

“Nhưng Tần Vọng quá kém đó nha, đến bây giờ mới theo đuổi được em."

"Vậy tại sao chị không nói với em rằng Tần Vọng đã biết từ lâu rằng em không phải là chị?"

"Trời ơi, chị tỏ tình với người ta, rồi người ta lại bảo là nhận nhầm, thích em gái của chị. Chị từ nhỏ đã nhận được vô số giải thưởng, được biết bao chàng trai ngưỡng mộ, mà tự nhiên lại bị mất mặt như vậy!?"

Nghe xem, chị ấy nói gì thế này?! Nhưng sau một lúc, chúng tôi đều cười rộ lên.

"Chị à, em nghĩ em biết tại sao chị lại chọn Matt rồi, chị thay đổi rồi."

Trước đây Thư Nguyệt cao ngạo, kiêu hãnh, không chịu thua, người yêu của chị ấy luôn phải giỏi hơn, khiến chị ấy tâm phục khẩu phục.

Nhưng bây giờ, chị ấy đã trở nên gần gũi và nghĩ thoáng hơn rất nhiều.

"Em cũng vậy, đỗ vào Bắc Đại, càng ngày càng có chính kiến và dũng khí, cũng khiến chị phải nhìn nhận lại."

Vì vậy chúng ta rồi sẽ gặp đúng người.

Vì vậy chúng ta rồi sẽ ngày càng tốt hơn.

17.

Năm thứ tư đại học, Tần Vọng được giữ lại nghiên cứu sinh và dưới sự dẫn dắt của một giáo sư nổi tiếng, anh ấy tiến gần hơn đến con đường trở thành "Tiến sĩ Tần".

Còn tôi, sau khi suy nghĩ rất nhiều, đã nộp đơn xin đi dạy học ở vùng sâu vùng xa.

Gia đình tôi là những người đầu tiên phản đối quyết định này.

“Học ở Bắc Đại rồi mà không tìm một công việc đàng hoàng, lại đi tìm khổ cực ở nơi đó, có phải con bị đ/i/ê/n rồi không?”

Ngay cả Tần Vọng cũng không đồng ý.

“Môi trường ở đó khắc nghiệt, anh không có thời gian để chăm sóc em, anh không yên tâm.”

Nhưng lần này, tôi kiên quyết muốn đi.

Tần Vọng không vui, nhưng vào ngày tôi xuất phát, anh ấy vẫn lạnh lùng giúp tôi thu xếp hành lý.

Trước khi lên máy bay, tôi đưa cho anh một bức thư đã viết từ lâu.

“Đây là lý do em nhất định phải đi.”

Tần Vọng “hừm” một tiếng, cất lá thư, rồi nói với tôi:

“Đến nơi thì nhắn cho anh biết, tháng sau anh sẽ xin nghỉ để bay qua thăm em.”

“Biết rồi.”

Máy bay cất cánh, những tòa nhà ngoài cửa sổ dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất.

Vài giờ sau, tôi nhận được tin nhắn của Tần Vọng:

[Về thì gả cho anh.]

Tôi cười và trả lời: [Được.]
 
Chương 5: Bonus: Nội dung của bức thư


Thư gửi Tần Vọng

Thân gửi Tần Vọng,

Từ trước đến giờ, em luôn trưởng thành trong sự áp đặt.

Bố mẹ em không quan tâm đ ến thành tích của em, không quan tâm đ ến sự phát triển của em, mọi tài nguyên trong gia đình đều hướng về người chị thông minh

hơn của em.

Vì vậy, em nghĩ rằng cuộc đời này của mình cũng sẽ chẳng có gì nổi bật.

Tương lai của em, thậm chí sẽ phải dựa vào chị gái để có cuộc sống tốt, giống như bố mẹ vậy.

Trước khi gặp anh vào năm lớp 12, mục tiêu của em chỉ là thi đỗ một trường đại học càng xa nhà càng tốt.

Em chỉ muốn thoát khỏi họ, để trải nghiệm thế giới bên ngoài.

Nhưng sau đó anh nói với em rằng, nếu mục tiêu và tầm nhìn của em chỉ dừng lại ở việc vào được một trường đại học bất kỳ, thì em sẽ không bao giờ thành công.

Vì vậy, em đã chọn Bắc Đại. Một mục tiêu mà lúc đó tất cả mọi người đều cho là xa vời đến mức nực cười.

Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm nói với em, con người cần phải thực tế.

Kết quả học tập của em nếu có thể vào được trường 211, thì đã được coi là vượt trội rồi.

Nhưng chỉ có anh kiên định nói với em rằng, cách ta nhìn nhận bản thân sẽ là cách thế giới nhìn nhận ta.

Chỉ cần em tin rằng mình có thể thành công, thì anh nhất định sẽ giúp em thực hiện điều đó.

Cuối cùng, em đã thực sự làm được. Trở thành “ngựa ô” trong mắt thầy cô, trở thành tấm gương sáng cho các em học sinh noi theo.

Tần Vọng, em rất biết ơn anh. Anh như một tia sáng chiếu sáng cuộc đời em vậy.

Cũng nhờ có anh, em trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

Lần đó, khi quyết định đi dạy học, anh hỏi em có lý do gì mà em nhất định phải đi.

Thực ra, đây chính là lý do, em muốn trở thành một người dẫn đường.

Có thể em không có năng lực như anh, để đưa học sinh vào những trường đại học hàng đầu.

Nhưng ít nhất em có thể cho những đứa trẻ tự ti giống em biết rằng, bầu trời đầy sao, ánh đèn neon lấp lánh, chúng không tỏa sáng vì ai cả.

Nhưng sự tồn tại của chúng tự thân đã là điều tuyệt vời rồi.

Yêu anh,

Thư Nhan.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom