Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Sau Khi Bạn Trai Tán Đổ Bạch Nguyệt Quang

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
665,880
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sau Khi Bạn Trai Tán Đổ Bạch Nguyệt Quang

Sau Khi Bạn Trai Tán Đổ Bạch Nguyệt Quang
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




[Zhihu] Sau khi bạn trai tán đổ bạch nguyệt quang, tôi quay lại với người yêu cũ.

Tác giả: 枝枝为只只

Page edit: Hồi Mục Ca - 回穆牁

GIỚI THIỆU

Đêm lễ tình nhân đột nhiên bạn trai ôm lấy tôi rồi khóc.

Tôi tưởng rằng do ngày lễ tôi vẫn tăng ca không ở cùng anh ta khiến anh ta buồn lòng, liền vội vàng an ủi.

Hôm sau, nick phụ của tôi nhận được tin nhắn của một người bạn trên mạng:

「 Hôm qua tôi bị cô gái mình thích từ chối, đau lòng quá đi mất, không kiềm được mà khóc rồi. 」

Tôi hỏi: 「 Chẳng phải cậu đã có bạn gái rồi hay sao? 」

Anh ta đáp: 「 Việc có bạn gái và có người mình thích thì có gì mâu thuẫn à? 」

Tôi trầm mặc một lúc lâu, gõ: 「 6*. 」

*lợi hại.

Người bạn trên mạng kia, lại chính là Quý Nguyên - bạn trai của tôi.
 
Chương 1: 1 + 2


【1. 】

Quý Nguyên vẫn đang liên tục gửi tin nhắn cho tôi.

「 Cậu không an ủi tôi mà còn nói thế, có còn xem tôi là anh em tốt hay không đấy? 」

Tôi cố nén giận: 「 Chẳng phải cậu đã có bạn gái rồi hay sao? 」

Anh ta đáp: 「 Việc có bạn gái và có người mình thích thì có gì mâu thuẫn à? 」

「 Lúc chưa quen bạn gái thì tôi đã thích Phương Tĩnh rồi. 」

「 Cô ấy là bạn cùng bàn của tôi khi tôi học cao trung, tôi yêu thầm cô ấy đã tám năm. 」

「 Hôm qua tôi đã chuẩn bị 9999 đóa hoa hồng cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn từ chối tôi. 」

「 Hay là tôi nên trực tiếp tặng cho cô ấy một chiếc siêu xe, thử lại lần nữa? 」

Tôi nhìn những dòng chữ cứ liên tục hiện lên trên màn hình mà lồ ng ngực khó chịu gần như nghẹt thở.

Hôm qua là lễ tình nhân, tôi gợi ý Quý Nguyên mua hoa hồng tặng tôi.

Anh ta vừa chơi game vừa dùng giọng điệu lạnh nhạt trách móc tôi.

"Lễ tình nhân tặng hoa hồng đều là chiêu trò PR của những người bán quà đưa ra. Hà Thư, anh tưởng rằng em không giống như những cô gái khác."

Một câu đó đã làm tôi tức muốn ch.ết, đứng dậy bỏ đi.

Nửa đêm về đến nhà, đột nhiên Quý Nguyên ôm lấy tôi mà khóc.

"Em yêu, lễ tình nhân mà em cũng không ở bên anh, chẳng lẽ em không còn yêu anh nữa."

Trước giờ Quý Nguyên luôn thích sĩ diện, ngoài người mẹ đã mất của anh ta thì tôi hầu như chưa từng thấy anh ta khóc.

Tôi  bị dọa giật cả mình, liền vội vàng an ủi, "Có một dự án quan trọng, nên Boss tạm thời phải gọi em tăng ca."

"Hôm nay cũng do anh không đúng, anh không nên lạnh nhạt với em."

Nói rồi anh ta lấy ra một đóa hoa hồng, nhẹ nhàng đặt vào tay tôi.

Lúc đó tôi còn tự trách một hồi lâu, làm sao cũng không ngờ được người khiến cho anh ta tổn thương và buồn bã căn bản không phải tôi.

Ngay cả bó hoa ngày đó anh ta tặng cho tôi, cũng là do Phương Tĩnh không cần.

Nếu như không phải ngày trước trời xui đất khiến nick phụ của tôi có add Quý Nguyên, thì tôi có lẽ sẽ như thế này, luôn luôn bị anh ta xem như kẻ ngốc mà đùa bỡn nhỉ?

May mắn thay Quý Nguyên hoàn toàn không hề hay biết người bạn trên mạng đã trò chuyện cùng anh ta ba bốn tháng qua chính là tôi.

Có lẽ do tỏ tình bị từ chối, lúc đó lại không tìm được đối tượng để tâm sự nên mới mang toàn bộ bí mật trút ra hết với tôi.

Khi tôi bình tĩnh trở lại, Quý Nguyên lại gửi đến một tin nhắn.

【2.】

Nói rằng Phương Tĩnh hẹn anh ta tối nay ra ngoài ăn tối.

Nghĩ ngợi một lúc tôi đáp: 「 Nếu như Phương Tĩnh thực sự đáp ứng ở bên cậu thì bạn gái của cậu phải làm sao? 」

Anh ta lập tức gửi vài tin nhắn bằng giọng nói sang,

「 Cô ta ấy hả, xuất thân nghèo khó nhưng lòng tự trọng lại cao, không thể dùng tiền đuổi đi như những cô gái khác. 」

「 Đến lúc đó tôi chỉ cần lạnh nhạt thờ ơ với cô ta để cô ta lo được lo mất, tự cảm thấy không thể chịu đựng được nữa sẽ đề nghị chia tay thôi. 」

Trong giọng điệu của anh ta xen lẫn sự khinh miệt và kiêu ngạo, nghe xong tôi giận sôi gan.

Cũng giật mình toát mồ hôi lạnh.

Nếu như tôi thật sự không biết gì, bị anh ta lừa dối tình cảm thành công, cuối cùng khi chia tay tôi lại nghĩ rằng vấn đề nằm ở bản thân mình.

Vào thời điểm đó có một khoảnh khắc tôi muốn cùng Quý Nguyên ngả bài rồi chia tay, nhưng đột nhiên tôi lại không muốn bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy.

「 Các cậu hẹn nhau ở nhà hàng của khách sạn nào? 」

Sau khi biết được địa chỉ khách sạn, tôi tán gẫu với anh ta thêm vài câu rồi bước ra khỏi phòng.

Vừa lúc thấy Quý Nguyên cầm điện thoại, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa thu lại.

Anh ta rất tự nhiên cầm áo lông đi tới khoác lên vai tôi: "Cục cưng, sao em mặc ít thế?"

Bộ dạng hiền lành và nuông chiều này của anh ta hoàn toàn khác với người tôi trò chuyện bên nick phụ vừa nãy.

"Em yêu, tối nay anh phải ra ngoài một chuyến, em không cần đợi anh."

"Anh trai anh hôm nay từ nước ngoài trở về, ba anh một hai bắt anh phải sang tổ chức tiệc tẩy trần cho anh ấy."

Tôi chỉ cảm thấy anh ta toàn nói nhảm, "Anh có anh trai sao? Chẳng phải mẹ anh chỉ sinh một mình anh sao?"

Sắc mặt Quý Nguyên đột nhiên thay đổi, anh ta cầm lấy áo khoác rồi hướng cửa mà đi: "Là con trai vợ cũ của bố anh."

Tôi nhìn bóng lưng của anh mà trong lòng không ngừng cười lạnh.

Nhưng mà sau đó tôi vẫn âm thầm theo đuôi anh ta ra ngoài.

Lúc đến khách sạn, tôi tình cờ nhìn thấy Phương Tĩnh đang dìu Quý Nguyên say xỉn về phòng nghỉ.

"Phương Tĩnh, anh thật sự rất thích em."

"Vậy bạn gái của anh thì sao?"

"Cô ta làm sao xứng để so sánh với em?"

Phương Tĩnh tựa hồ cười cười, xem như khen thưởng mà hôn một cái lên mặt anh ta.

Chỉ thấy Quý Nguyên sững sờ một chút, sau khi phản ứng lại liền gắt gao ôm lấy eo rồi cúi người hôn xuống môi cô ta.

Âm thanh môi lưỡi triền miên ám muội vang lên trên hành lang yên tĩnh càng thêm rõ ràng.

Dù đã chuẩn bị tinh thần để tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng này, nhưng nói không buồn cũng là nói dối.

Tay tôi run run cầm điện thoại lên quay lại một màn này.

Trong đoạn video Quý Nguyên có vẻ không đợi thêm được nữa, sau khi Phương Tĩnh ưm lên một tiếng liền trực tiếp kéo cô ta vào nhà vệ sinh nam.

....

Tôi chống lại cơn buồn nôn, sau khi ghi lại cảnh đó tôi liền dùng điện thoại bắt đầu gọi cho Quý Nguyên.

Không ai nhấc máy, tôi lại tiếp tục gọi.

Có lẽ cảm thấy phiền vì tiếng chuông nên Quý Nguyên nghe điện thoại, một giọng nói không vui truyền đến:

"Có chuyện gì thế? Anh đang cùng anh trai trò chuyện, nếu không có việc gì thì cúp máy đây."

Nói xong anh ta dứt khoát cúp máy.

Ngay lúc đó có người đi ngang qua tôi, như thể đang định vào nhà vệ sinh.

Tôi tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, "Cái đó..."

Người đàn ông đó quay lại.

Dưới ánh sáng chập chờn tôi thấy được một gương mặt siêu cấp lạnh lùng.

"Quý Trầm?"

Đồng thời động tĩnh trong nhà vệ sinh cũng đột ngột dừng lại.
 
Chương 2: 3 + 4


【3. 】

Giọng nói của Quý Nguyên vọng ra: "Sao anh nghe được hình như có người gọi tên anh của anh?"

"Làm gì có âm thanh nào, Quý Nguyên anh hồ đồ rồi sao."

"Chắc là thế. Đi thôi, cùng anh về phòng nghỉ cho tỉnh rượu."

"Anh thật đáng ghét, người ta không muốn ở đây đâu."

Cảm thấy có lẽ hai người bên trong sẽ lập tức ra ngoài.

Tôi có chút luống cuống.

Tôi nhanh chóng kéo Quý Trầm trốn sang một bên.

Sau đó, tôi đưa tay lên bịt miệng Quý Trầm dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của anh.

Mãi cho đến khi từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ho khẽ tôi mới nhận ra mình vừa làm gì.

Đột ngột lui lại một bước.

Cảm giác mát lạnh và ẩm ướt dường như vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay.

"Hà Thư, đã lâu không gặp."

"Thế sao? Mới có bốn năm thôi mà, tôi cứ tưởng anh định trốn tôi ra nước ngoài đến hết đời chứ."

Tôi không ngờ lại gặp Quý Trầm ở đây.

Khi còn học trung học, tôi đã yêu thầm Quý Trầm ba năm.

Sau kỳ thi đại học, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với anh ấy.

Khoảnh khắc nhận được câu trả lời đồng ý tôi còn nghĩ rằng bản thân mình đang mơ.

Nhưng chúng tôi yêu nhau chưa đầy một tuần thì Quý Trầm đột nhiên không từ mà biệt.

Chỉ để lại cho tôi hai tin nhắn chia tay.

「 Hôm họp mặt tốt nghiệp vì chơi đại mạo hiểm nên anh đã đồng ý lời tỏ tình của em. 」

「 Hơn nữa em chỉ là một học sinh nghèo, em cho rằng em sẽ xứng với anh sao? 」

Không ngờ anh ấy thế mà lại là anh trai của Quý Nguyên.

"Em và Quý Nguyên..."

"Không liên quan gì đến anh", tôi quay người bỏ đi.

Có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau luôn chăm chăm dõi theo tôi.

Về đến nhà, tôi dùng nick phụ gửi cho Quý Nguyên một tin nhắn:

「 Cuộc hẹn thế nào rồi? 」

Vài giây sau Quý Nguyên liền đáp, thâm ý sâu xa: 「 Cậu chưa từng trải, cậu không hiểu được đâu. 」

Tôi kiềm nén ghê tởm:「 Cô ấy không để bụng chuyện anh đã có bạn gái rồi sao? 」

「 À, tôi đã nói với cô ấy rằng sẽ chia tay càng sớm càng tốt. 」

「 Nhưng mà tôi... 」Đột nhiên anh ta ngập ngừng.

「 Đừng nói là hiện giờ anh mới phát hiện người mà anh yêu thực ra là bạn gái nha. 」

Nếu vậy thì thật khiến người khác cảm thấy kinh tởm.

「 Đương nhiên không phải. 」

「 Bố tôi đột nhiên bệnh nặng, ông ấy muốn nhanh chóng được bế cháu trai. 」

「 Ý của ông ấy chính là tôi và anh tôi ai cưới vợ sinh con trước thì công ty Quý gia sẽ giao cho người đó. 」

「 Tôi thực sự nghĩ rằng anh ta sẽ vì mối tình đầu mà thủ thân như ngọc cả đời. 」

「 Ai biết được anh ta vừa nghe tin tức này tối nay liền gấp không chờ nổi mà đồng ý xem mắt cùng cô gái bố tôi sắp xếp chứ. 」

Cho nên đêm nay Quý Trầm xuất hiện ở nơi đó là bởi vì đang xem mắt?

Gác lại những suy nghĩ lung tung không nên có, tôi tiếp tục đánh chữ, 「 Vậy không phải đúng dịp rồi sao, cậu có thể ngay lập tức đá bạn gái rồi cùng Phương Tĩnh kết hôn. 」

Thế nhưng Quý Nguyên lần đầu tiên trầm mặc.

Hồi lâu anh ta mới nói:

「 Phương Tĩnh mắc bệnh vô sinh. 」

【4.】

「 Tôi dự định sẽ cầu hôn bạn gái trước. 」

「 Đợi cô ta sinh con rồi sau đó lại tìm một lý do khác đá cô ta. 」

「 Hết cách rồi, trước tiên chỉ có thể tạm thời ủy khuất Phương Tĩnh. 」

「 Có điều tôi tin rằng cô ấy nhất định sẽ hiểu cho tôi. 」

「 Phương Tĩnh sợ đau, yêu cái đẹp, sinh con phải chịu quá nhiều đau đớn, tôi không nỡ. 」

Nghe Quý Nguyên diễn tả chi tiết viễn cảnh tương lai một cách ngây thơ và tàn nhẫn, tôi chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Đồng thời cũng xuất hiện một nỗi buồn mà bản thân khó có thể lý giải.

Trong trái tim anh ta, Phương Tĩnh là một viên trân châu xinh đẹp, là lưu ly dễ vỡ.

Còn tôi thì sao?

Tôi đáng đời bị lừa cưới, đáng đời chịu tội à?

Đúng là ức hiếp người quá đáng mà.

Tôi run run gõ chữ: 「 Cậu không cảm thấy đối xử với bạn gái như thế là quá tàn nhẫn rồi sao? 」

「 Tàn nhẫn? Sao có thể chứ. 」

「 Gia đình của cô ta loạn như thế, ở bên tôi đứa trẻ một khi sinh ra đã ở vạch đích, cô ta nên cảm ơn tôi mới phải. 」

「 Này người anh em, nếu không phải chúng ta hoàn toàn không quen biết thì còn lâu tôi mới nói những chuyện này với cậu đó. 」

「 Đợi đến lúc tôi có thể quang minh chính đại ở bên Phương Tĩnh, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu. 」

Tôi dùng ngữ điệu khoa trương: 「 Woah, cậu tốt thật đó nha. 」

Uất ức trong lòng lại ngày càng tăng thêm.

Hôm sau, một người bạn phú nhị đại nào đó của Quý Nguyên gửi cho tôi một tin nhắn.

「 Chị dâu, Quý Nguyên xảy ra chuyện rồi, chị mau đến đây đi. 」

Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đến hộp đêm theo địa chỉ anh ta đưa.

Cánh cửa vừa bị đẩy ra thì "đoàng" một tiếng.

Pháo hoa nổ tung trong không trung, rơi lả tả xuống người tôi.

Tôi nhìn nhóm người cầm pháo và Quý Nguyên đang bình an vô sự đứng ở giữa, tôi chợt hiểu ra.

Quý Nguyên phịch một tiếng quỳ xuống, lấy nhẫn ra:

"Hà Thư, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn cưới em về nhà."

Những người bên cạnh la ó:

"Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!"

"Mấy năm nay Quý Nguyên đối xử với chị như thế nào bọn em đều nhìn thấy cả."

"Đúng vậy, rủ anh ấy đi uống rượu mà anh ấy cũng không đi, toàn nói muốn ở nhà với vợ."

"Vết sẹo trên mu bàn tay cũng là do năm đó anh ấy đã giúp chị cản chai rượu đập xuống mà có đó."

Tôi nhìn vào mu bàn tay của Quý Nguyên.

Trên làn da trắng có một vết sẹo xấu xí và đáng sợ.

Khi đó, Quý Nguyên theo đuổi tôi rất lâu nhưng tôi luôn luôn không đồng ý.

Anh ta là phú nhị đại, luôn là nhân vật trung tâm được mọi người chú ý.

Bởi vì có nhiều vết xe đổ từ bạn gái cũ của Quý Nguyên nên tôi cho rằng anh ta chỉ muốn chơi đùa mà thôi.

Sau đó tôi bị bọn côn đồ quấy rối, khi tôi bị đối phương đập chai rượu vào người, chính Quý Nguyên đã vô thức đỡ một đòn giúp tôi.

Cuối cùng tôi cũng tin là anh ta thật lòng.

Mấy năm nay đúng là Quý Nguyên rất tốt với tôi, đến nỗi bạn bè đều gọi anh ta là thê nô.

Gần đây tôi mới cảm thấy anh ta ngày càng lạnh nhạt hơn với tôi.

Có lẽ là bởi vì đã liên lạc lại với Phương Tĩnh.

Mãi cho đến ngày hôm qua, nhìn thấy mặt mũi của Phương Tĩnh.

Góc nghiêng có bốn năm phần tương tự với tôi.

Tôi mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Có lẽ trong suốt thời gian qua, anh ta luôn xem tôi như một thế thân.

"Hà Thư, sao chị lại thất thần thế. Không lẽ chị vẫn còn tức giận vì những chuyện của hai ngày trước?"

"Để bọn em giải thích thay Quý Nguyên vậy."

"Đều tại bọn em đưa ra kế sách đi vào lòng đất, kế hoạch là trước khi cầu hôn phải tạo cho chị một chút cảm giác xa cách."

"Cho nên ngày lễ tình nhân đó anh ấy mới cố ý không tặng hoa cho chị."

"Vì vậy đêm qua cũng là anh ấy cố ý nói đi đón anh trai, không về nhà."

Tôi trầm mặc nghe bạn bè của Quý Nguyên đem sự lãnh đạm, qua loa lấy lệ trong hai ngày nay của anh ta bao biện thành——

Vì muốn tạo cảm giác xa cách trước khi cầu hôn.

Thật không dám tưởng tượng nếu như nick phụ không có add Quý Nguyên, sợ rằng tôi sẽ thực sự tin chắc điều đó và không nghi ngờ gì nữa.

"Quý Nguyên, những gì cậu ta nói đều là sự thật có đúng không?"

Tôi đưa tay chạm vào khóe mắt, trên tay thấm ướt một mảng.

Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ sớm rồi mà sao trong lòng vẫn cứ nhói đau.

Tại sao vẫn muốn xác nhận lại với anh ta một lần nữa?

Mọi người lập tức trêu chọc: "Yo yo yo, cảm động đến khóc mất rồi."

Trong mắt Quý Nguyên lóe lên một tia đắc ý, xem như việc đương nhiên mà giúp tôi đeo nhẫn.

"Hà Thư, anh yêu em."

Chẳng qua là, không có.

Trong mắt anh ta không có một tia do dự, thậm chí chưa từng có một chút áy náy nào.

Có lẽ từ trước đến nay mối quan hệ giữa chúng ta luôn không công bằng.

Dù ngoài mặt có biểu hiện nuông chiều tôi đến đâu, anh ta vẫn luôn ôm phong thái ngạo mạn.

Tôi là món đồ chơi có cũng được mà không có cũng chả sao của anh ta, là sủng vật anh ta chơi đùa lúc rảnh rỗi, có thể tùy ý lợi dụng và vứt bỏ.

Được, được lắm.

Nếu Quý Nguyên đã khăng khăng dẫn lửa thiêu thân vậy thì tôi sẽ cùng anh ta chơi đến cùng.
 
Chương 3: 5 + 6


【5.】

Buổi tối, Quý Nguyên đột nhiên từ phía sau ôm lấy tôi:

"Trước kia em nói rằng kết hôn xong chúng ta có thể..."

"Bây giờ em cũng đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi."

"Thư Thư, anh cũng là đàn ông, xem như thương xót anh một chút có được không."

Tôi thầm cười lạnh trong lòng, không chút dấu vết từ chối anh ta, "Vẫn nên chờ khám tiền hôn nhân* đã."

[*khám tiền hôn nhân: kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn]

Y cười trong ánh mắt Quý Nguyên hơi trầm xuống, lại làm ra vẻ như đang nói đùa nhưng thêm vài phần tìm dò xét.

"Lúc trước em nói em có mối tình đầu, chắc không phải bởi vì anh ta nên em mới..."

Hoài nghi và chất vấn của Quý Nguyên đối với tôi mà nói thật sự rất buồn cười.

Trước kia tôi đã thật lòng mong rằng có thể cùng anh ta sống một đời.

Trước khi kết hôn cho dù có phát sinh quan hệ tôi cũng không hề phản đối, nhưng cả hai tốt nhất phải kiểm tra xong sức khỏe.

Tôi đã đề cập qua với Quý Nguyên, anh ta lại cho rằng tôi không tin tưởng anh ta, mỗi lần đều tan rã không vui.

Hiện tại, sự kiên trì và bảo vệ bản thân của tôi bị anh ta bóp méo thành một tầng ý nghĩa khác.

Loại người như anh ta e rằng mãi mãi cũng chẳng thể hiểu được.

Cuộc sống này rất mệt mỏi nên tất cả mọi người đều hướng về phía trước, không phải ai cũng như anh ta thích tìm người thay thế.

Quý Nguyên còn muốn nói gì đó thì điện thoại anh ta đột nhiên vang lên.

Tôi nhìn sắc mặt anh ta thay đổi trong nháy mắt liền hiểu được là ai.

Anh ta cúp máy nhưng rất nhanh tiếng chuông lại vang lên một lần nữa.

Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế.

Quý Nguyên trực tiếp tắt nguồn điện thoại.

"Xin lỗi em, là do anh nghĩ nhiều. Chỉ là vì anh quá yêu em."

"Em yên tâm đêm nay anh sẽ không đi đâu cả, luôn ở đây với em."

Nửa đêm tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Nhìn một bên giường trống rỗng tôi không nhịn được cười trào phúng.

Ngay cả giả bộ thâm tình cũng qua loa có lệ như vậy.

Càng buồn cười hơn chính là Quý Nguyên gọi cho nick phụ của tôi một cuộc gọi thoại.

Tôi trả lời: 「 Bây giờ tôi không tiện nghe máy. 」

「 Không sao, tôi chỉ muốn gọi cậu dậy. 」

「 Vô cùng khẩn cấp, không biết Phương Tĩnh từ nơi nào mà biết được chuyện cầu hôn của tôi và Hà Thư nên hiện tại đang làm loạn với tôi. 」

「 Lát nữa tôi còn phải về nhà trước khi Hà Thư tỉnh dậy. 」

「 6*. 」

( *lợi hại, trâu bò)

Bậc thầy quản lý thời gian mà thấy cảnh này chắc phải dâng cho anh ta một điếu thuốc.

「 Lục Lục, mau nói cho người anh em này biết nên dỗ dành cô ấy như thế nào đi? 」

Thật hoang đường, bởi vì tôi thường nói "6" nên anh ta thân mật gọi tôi là Lục Lục.

Giống như thật sự muốn dựa dẫm vào tôi.

Nhưng một chút tôi cũng chả tin, miễn cưỡng trả lời: 「 Dùng lòng chân thành của cậu. 」

【6.】

Khoảng thời gian sau bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự thành tâm của anh ta.

Mới 4 giờ sáng bỗng nhiên có ai đó dùng app Meituan* đặt người làm việc vặt* cho tôi.

( *Ở TQ khá phổ biến việc thuê người làm việc lặt vặt tay chân như nấu ăn, dọn dẹp nhà,... gọi chung là 跑腿.

*美团 - Meituan, nền tảng thương mại điện tử tập trung vào dịch vụ lớn nhất Trung Quốc)

Người chạy vặt đảo mắt đánh giá tôi vài vòng, "Cô là Hà Thư có đúng không?"

"Bạn thân của cô sắp kết hôn rồi nhưng lại không kịp cùng cô chia sẻ những ngọt ngào của cô ấy."

"Đây là thư tình bạn trai cô ấy đã gửi cho cô ấy, cô ấy nhờ tôi đến đọc cho cô nghe."

"Cô ấy còn muốn tôi nhắn lại với cô một câu, nhớ chuẩn bị tiền mừng cưới nhé."

Nói xong người chạy vặt lấy ra một xấp thư tình dày cộm.

「 Phương Tĩnh, bên này tuyết rơi rồi. Anh nhìn góc nghiêng của bạn gái đột nhiên cảm thấy rất nhớ em. 」

「 Loại nước hoa mà em giới thiệu cho anh, anh cũng đã mua tặng cho cô ta một phần, như vậy thì cô ta sẽ ngày càng giống em hơn. 」

Người chạy vặt này rõ ràng là do Phương Tĩnh gọi tới.

Là bởi vì muốn ra oai và khiêu khích.

Tôi cảm thấy bản thân thật thảm thương.

Hóa ra ở bên tôi mấy năm nhưng Quý Nguyên luôn âm thầm viết thư tình gửi cho Phương Tĩnh.

Chẳng qua là từ trước đến giờ chưa từng được gửi đi.

Trong mắt anh ta, tôi không còn là chính tôi mà chỉ là vật thay thế giúp anh ta tưởng nhớ Phương Tĩnh.

Mãi cho đến khi người chạy vặt đọc đến đoạn:

「 Cùng bạn gái chơi trượt băng, đột nhiên anh nhớ đến lúc nhỏ khi lần đầu gặp em. Lúc đó vì bố có tình nhân bên ngoài nên anh một mình bỏ nhà đi, anh trốn bên một góc hẻo lánh của sân trượt băng mà khóc. Là em đã đưa anh một viên kẹo xí muội, còn dạy anh trượt băng. 」

「 Tiếc là những điều đó em đều quên cả rồi, lúc anh kể lại với em em còn nghĩ rằng anh đang thả thính. 」

Một vài kí ức lướt qua trong tâm trí tôi.

Lúc còn rất nhỏ, tại sân trượt băng tôi gặp được một cậu bé nhếch nhác, khi đó tôi lấy một viên kẹo xí muội còn xót lại trên người đưa cho cậu ấy.

Nước mắt của cậu ấy lập tức rơi xuống.

"Lúc trước, khi bố mẹ tớ vẫn chưa cãi nhau cũng thường đưa tớ đến sân trượt băng. Nhưng mà bây giờ tớ vẫn chưa học được cách trượt."

"Đừng đau lòng nữa, thế mình dạy bạn trượt băng nhé."

Trong lòng trỗi dậy một suy đoán vô cùng hoang đường.

Quý Nguyên nhận sai người rồi.

Cô bé mà anh ta gặp được lúc chính là tôi.
 
Chương 4: 7 + 8


【7.】

Sắp đến giữa năm rồi, Quý Nguyên cuối cùng cũng về nhà.

Còn mang theo hai người khác.

Phương Tĩnh và Quý Trầm.

"Thư Thư, đêm qua anh trai anh đột nhiên có việc đột xuất cần anh sang giúp đỡ."

Quý Nguyên giải thích, mặt không hề có chút áy náy nào.

Đột nhiên tôi nghĩ tới những tin nhắn tối qua Quý Nguyên gửi cho tôi bên nick phụ.

「 Phương Tĩnh nói nhất định phải dọn tới nhà tôi ở, kì này tiêu đời tôi rồi. 」

Không bao lâu sau anh ta bảo có cách rồi.

Không ngờ anh ta thật sự mang Phương Tĩnh về nhà.

Cơ mà thật kì lạ, mặc dù Phương Tĩnh trang điểm rất khéo léo nhưng sắc mặt lại không được tốt cho lắm.

Một giây sau Quý Nguyên chỉ tay về phía Phương Tĩnh, tôi nghe thấy anh ta nói với tôi:

"Đây là bạn gái của anh trai anh, Phương Tĩnh."

"Hai người họ sẽ ở lại nhà chúng ta một thời gian."

Tôi sững sờ, trong đầu lôi hết những chuyện buồn trên đời này ra nhớ lại hết một lần mới có thể đem tiếng cười sắp bật ra nuốt xuống.

Quý Nguyên quả đúng là thông thạo trong việc nghĩ cách giải quyết vấn đề nha.

Cơm chiều do Quý Nguyên nấu, Phương Tĩnh nói muốn đến nhà bếp giúp đỡ.

Có người đến ngồi bên cạnh nên ghế xô-pha cạnh tôi lún xuống một chút.

Quý Trầm đưa cho tôi một quả quýt anh đã bóc vỏ.

"Nếu đã phát hiện cậu ta ngoại tình tại sao còn đồng ý lời cầu hôn?"

Tôi hỏi lại, "Nếu anh đã biết thì sao còn đồng ý giả làm bạn trai của Phương Tĩnh?"

Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm lặng.

Quý Trầm nhìn tôi, "Bởi vì anh muốn được gặp em."

【8.】

Trong nhà bếp đột nhiên truyền ra tiếng Phương Tĩnh thở gấp.

Tôi biết rõ còn hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Phương Tĩnh thở hổn hển như có như không, "Không sao, tôi chỉ bị muỗi đốt thôi."

"Có cần tôi lập tức mang thuốc vào cho cô không?"

"Không cần đâu." Lần này là giọng điệu gấp gáp của Quý Nguyên, "Bọn anh sắp nấu xong thức ăn rồi."

Tôi nghiêng đầu cười, nói với Quý Trầm, "Anh xem đấy, thế này chẳng phải thú vị hơn sao?"

Quý Trầm nghiền ngẫm nhìn tôi một lúc.

"Hà Thư, cho dù em muốn làm gì anh cũng đều giúp em."

Tôi sững lại rồi cười, giúp tôi? Nhưng anh là anh trai của Quý Nguyên.

"Cuộc hôn nhân của bố mẹ anh bị mẹ Quý Nguyên nhân lúc mẹ anh mang thai mà chen chân vào, cũng là nguyên nhân khiến hai người họ li hôn."

"Đối với hai mẹ con họ, anh không có trách nhiệm và tình cảm."

Hóa ra là như vậy.

Ba của Quý Nguyên khi trước cũng ngoại tình.

Mẹ anh có lẽ vì chịu nỗi thống khổ năm đó nên cuối cùng mới hậm hực mà qua đời.

"Anh không cần giải thích với em nhiều như thế.

"Chuyện của chúng ta cũng đã là chuyện của quá khứ rồi."

"Anh xin lỗi." Trong mắt Quý Trầm vụt qua vài tia mất mát.

"Đúng thật là anh nên nói câu xin lỗi với em, chơi thật hay thách thua nên mới đồng ý lời tỏ tình của em, cái hành động này thật đáng xấu hổ mà."

Vẻ mặt Quý Trầm nhìn tôi có chút phức tạp, "Chơi thật hay thách?

Tôi quay người nhìn vào tivi.

Thật sự không thể hiểu nỗi, năm đó rõ ràng là anh ấy đá tôi thế mà giờ lại bày ra vẻ mờ mịt, làm ra bộ dạng nhớ mãi không quên tôi.

Lúc hai người kia từ trong bếp đi ra, tôi nhìn thấy trên cổ Phương Tĩnh có vài dấu đỏ khá rõ ràng.

Trên môi Quý Nguyên cũng rách một lỗ, vẫn còn đang làm bộ làm tịch.

"Muỗi quá độc rồi."

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười.

Hai người họ thật sự xem chúng ta là đồ ngốc à.

Thật sự rất muốn biết nếu họ biết được tôi đã bí mật lắp camera trong góc kín thì sẽ như thế nào đây?
 
Chương 5: 9 + 10


【9.】

Buổi tối ra ngoài chạy bộ, tôi phát hiện Quý Trầm luôn âm thầm chạy đằng sau.

Cuối cùng không thể kìm nén được nữa, tôi dừng lại hỏi anh.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì thế"

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt tôi, "Bốn năm trước thật ra anh ra nước ngoài là bởi vì..."

Đột nhiên trong bụi cỏ phát ra âm thanh sột soạt.

"Chúng ta còn phải lén lút thế này đến bao giờ?"

Là giọng của Phương Tĩnh.

...Trâu bò ghê nha.

Có nhiều camera hơn cũng không đỡ nổi cách chơi của hai người này.

Không sao cả, tôi vẫn còn điện thoại đây.

"Hôn lễ được định vào tuần sau, đến lúc đó anh sẽ làm cô ta mang thai, sẽ không để em phải đợi lâu nữa."

"Tới giờ tại sao bụng cô ta vẫn chưa có động tĩnh a? Tóm lại anh có được hay không thế?"

Quý Nguyên trầm mặc một lát rồi cười, "Anh được hay không, chẳng lẽ em còn không biết hay sao?"

"Phiền toái cho anh rồi."

Tôi nghe âm thanh hoảng hốt yêu kiều kia mà toàn thân nổi đầy da gà.

Báo hại khiến chiếc điện thoại đang ghi hình rơi xuống đất bộp một tiếng.

"Ai đó?"

Đang định nhặt điện thoại, đột nhiên cơ thể tôi rơi vào cái ôm quen thuộc.

Quý Trầm đón lấy eo tôi, tránh vào bụi cây bên cạnh.

Tôi nắm chắc thời cơ tìm một phần ghi âm tiếng mèo kêu trong điện thoại rồi mở lên.

"Meo~"

"Hóa ra là mèo hoang."

Đợi hai người họ đi tôi nhìn sang Quý Trầm đang đứng bên cạnh.

Đôi mắt sâu hút tối đen như mực, trước sau như một.

Tôi vô thức nhìn sang chỗ khác, "Ban nãy cảm ơn anh."

Anh thì lại rất tự nhiên, thấp giọng nói một câu, "Không có chi."

Lúc đứng dậy chân tôi trẹo một phát.

Lại một lần nữa ngã vào lòng Quý Trầm.

Bỗng anh cất lời:

"Lúc trước, khi còn ở bên nhau em luôn thích vừa đi đường vừa nhìn anh nói chuyện, em hoạt bát lanh lợi, trong một buổi tối mà có thể té ngã mấy lần."

"Về sau em nói là do em cố ý muốn ngã vào lòng anh."

Quý Trầm rũ mắt dịu dàng nhìn tôi, ngay lập tức làm tôi dường như trở về mùa hè khô hanh đầy tiếng ve năm đó.

Có lẽ do thời tiết quá nóng rồi, bỗng dưng tôi cảm thấy mặt có chút nóng.

"...Lần này không phải thế."

Anh thấp giọng cười một tiếng, "Ừm, anh biết."

"Để anh dìu em."

Chúng tôi im lặng mà đi.

Quý Trầm bỗng thả chậm bước chân.

"Anh thật sự không hiểu khi nãy tại sao em nói anh vì chơi thua thật hay thách nên đồng ý lời tỏ tình của em."

"Hà Thư, anh không muốn bị người khác hiểu lầm. Nhất là người mà anh quan tâm."

Dưới ánh trăng, ánh mắt anh trầm lặng như nước.

"Không phải vì chơi thật hay thách, cũng không phải vì điều gì khác, lúc đó đồng ý với em xuất phát từ lòng chân thành của anh."

Ngực tôi nảy lên, ngổn ngang trăm mối, "Nhưng mà hai tin nhắn chia tay kia..."

Quý Trầm vô cùng kinh ngạc: "Từ trước đến giờ anh chưa từng gửi cho em tin nhắn chia tay nào cả."

Anh cười khổ, "Là em viết cho anh lá thư bảo anh từ nay về sau đừng làm phiền em nữa."

"Em cũng không..."

Chúng tôi nhìn nhau, đều thấy được kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt đối phương.

Sau đó gặp được Quý Nguyên và Phương Tĩnh đang trên đường trở về.

【10.】

Tám con mắt hướng về nhau.

Tôi đánh đòn phủ đầu:

"Vừa rồi em chạy bộ bị trật mắt cá chân, may mà trên đường tình cờ gặp được anh trai của anh."

"Quý Nguyên, sao anh lại ở cùng bạn gái của anh ấy?"

Quý Nguyên nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đỡ tôi của Quý Thầm, chậm rãi nói: "Anh và cô ấy cũng chỉ là vừa khéo gặp được nhau thôi."

Nói xong, anh ta sải bước đi tới.

"Chân Hà Thư bị bong gân rồi, để em làm, em là chồng chưa cưới của cô ấy." Nói xong, anh ta lập tức ôm ngang lấy tôi.

Tôi theo bản năng định đẩy ng ực anh ta ra, nhưng nhanh chóng kìm nén lại.

Sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.

Quý Nguyên ôm tôi đi về phía trước.

Quý Trầm và Phương Tĩnh theo sau.

Cảm giác như sau lưng sẽ bị ánh mắt ghen tị và phẫn uất của Phương Tĩnh bắn thủng.

"Gần đây em khá gần gũi với anh trai anh."

"Anh ấy không phải là người tốt, em tuyệt đối đừng để vẻ ngoài của anh ấy lừa."

Tôi không muốn nói chuyện với anh ta nên nhắm mắt ngủ thiếp đi.

"Em yêu, anh có cảm giác như gần đây em không để ý đến anh."

...

Mấy ngày nay tôi cảm thấy Quý Nguyên dường như đã thu liễm rất nhiều.

Thậm chí anh ta còn chủ động lấy lòng tôi.

Nhưng mỗi lần tôi đều đối xử với anh ta không lạnh không nóng.

Có lẽ anh ta thích chịu ngược. Tôi càng lãnh đạm, anh ta ngược lại càng đến gần tôi hơn.

Đồng thời, nick phụ của tôi lại nhận được tin nhắn của Quý Nguyên.

「 Lục Lục, kế hoạch lúc trước của tôi có phải là không công bằng với bạn gái không? 」

「 Đứa trẻ từ nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh cũng rất đáng thương có phải không? 」

「 Thật kỳ lạ, dạo gần đây nhìn thấy cô ấy đi gần người đàn ông khác một chút, tôi cũng cảm thấy rất không thoải mái. 」

「 Rõ ràng tôi chỉ coi cô ấy là thế thân mà thôi. 」

..........

「 Lục Lục, một người có thể sẽ thích hai người cùng lúc sao? 」

Tôi kiên định trả lời anh ta, 「 Không đâu, người cậu thích chỉ có Phương Tĩnh. 」

Anh ta cũng không trả lời nữa.
 
Chương 6: 11 + 12


【11.】

Ngày hôn lễ ấy, ngày kết thúc tất cả cuối cùng cũng đã đến.

Tôi không có cha mẹ, chỉ có một bà ngoại sống ở nông thôn.

"Bà ngoại sức khỏe không tốt, không thể lặn lội đường xa cho nên hôn lễ lần này không thể tới được."

Thật ra là do tôi không nói cho bà biết có hôn lễ này.

Quý Nguyên trầm mặc thật lâu rồi ừ một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên ngón tay tôi.

"Em yêu, nhẫn cầu hôn anh tặng em đâu rồi?"

"Em không cẩn thận làm mất rồi."

Thật ra là tôi đã cầm đi bán rồi.

Quý Nguyên nhìn tôi muốn nói lại thôi.

Sau đó bị MC gọi đi.

Thời tiết oi bức, khách sạn mang đến cho mọi người một tách trà giải nhiệt.

Uống xong không bao lâu tôi lại cảm giác trong bụng nóng lên, như có lửa thiêu đốt.

Cơ thể choáng váng suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Cửa phòng nghỉ vang lên giọng nói của Phương Tĩnh.

"Là tôi hạ thuốc cô đó."

"Hình như Quý Nguyên có chút hối hận rồi, vì phòng ngừa vạn nhất tôi phải làm như vậy."

"Chỉ cần cô bị xấu mặt trong hôn lễ thì Quý gia sẽ không cần đứa con dâu như cô."

"Bất kỳ kẻ nào cũng có thể sinh con cho Quý Nguyên, nhưng người đó nhất định không thể là cô."

Sau khi Phương Tĩnh rời đi, hình như có người đi vào.

"Hà Thư?"

Tôi cố gắng chống đỡ lý trí, thấy rõ người trước mắt.

"Quý Trầm, tôi..."

Anh ôm lấy eo tôi, tay chạm vào trán tôi sao đó xòe lòng bàn tay ra, thì thầm: "Em chảy nhiều mồ hôi quá."

Tôi mơ mơ màng màng kéo cà vạt của Quý Trầm xuống.

"Xin lỗi, tôi... tôi sẽ thắt lại cho anh."

Tôi cố gắng tiến lại gần, môi lướt qua yết hầu của anh.

"Đừng thắt cà vạt nữa." Giọng anh khàn khàn.

Tôi cảm thấy mình thật sự sắp không nhịn được nữa.

Dùng một phần lý trí cuối cùng lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Quý Nguyên.

「 Chúng ta chia tay. 」

Sau đó ngửa đầu hôn lên.

Sofa chật hẹp, cà vạt màu đen của Quý Trầm giống như rắn quấn chặt cổ tay tôi.

"Thư Thư, thời cơ chưa tới, chúng ta không thể như vậy. "

"Nhưng mà em và anh ta đã chia tay rồi." Tôi cảm giác như mình sắp khóc mất rồi.

Quý Trầm rất kiên nhẫn, giải thích từng bước: "Hôn lễ hôm nay, khách khứa thân thích đều ở đây."

"Vừa rồi anh có gặp Phương Tĩnh, cô ta có lẽ đã đi gọi người tới rồi."

"Huống chi chút thời gian này, anh dùng không đủ."

"..."

"Thư Thư, không nhất định phải thế..."

"Anh có thể dùng cách khác...."

Tôi nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

【12.】

Lúc Phương Tĩnh mang theo người khác vọt vào, Quý Trầm đã rời khỏi phòng.

Chỉ còn lại tôi cùng một số hình ảnh khiến mặt tôi đỏ tới mang tai đang không ngừng hiện lên trong đầu.

Mấy năm nay Quý Trầm ở nước ngoài rốt cuộc đã trải qua những gì thế nhỉ?!

Trước kia chẳng phải anh lạnh lùng cấm dục à?

"Không phải nói sẽ bắt gian à? Ở đây chẳng phải rất bình thường sao?"

"Hẳn là sai ở đâu rồi...."

"Sao hôm nay không thấy đứa nhỏ Quý Trầm kia, tôi còn muốn giới thiệu cháu gái tôi cho thằng bé làm quen."

Phương Tĩnh cũng mơ hồ, vội vàng giải thích với Quý Nguyên bên cạnh, "Vừa rồi em thật sự đã nhìn thấy..."

Quý Nguyên hoàn toàn không để ý đến cô ta mà nhìn chằm chằm tôi một lúc, nắm chặt di động chất vấn:

"Hà Thư, em muốn hủy hôn?"

"Tin nhắn đó của em..."

Nghe ra được trong giọng nói của Quý Nguyên chứa đầy bất an, tôi dịu dàng cười cười với anh ta.

"Đồ ngốc, em chỉ đùa một chút mà thôi sao anh tưởng là thật chứ."

"Anh mau đi tiếp tục chuẩn bị đi. Hôn lễ cử hành như đã định. "

Quý Nguyên còn muốn nói gì đó, tôi đã xoay người hướng về phía thân thích và bạn bè.

"Mọi người ơi, hôm nay là hôn lễ của tôi và Quý Nguyên, lát nữa tôi sẽ chuẩn bị một phần kinh hỉ lớn cho anh ấy, hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng tôi."

...............

Đám cưới bắt đầu.

Sau khi Quý Nguyên nói câu tôi đồng ý, MC hỏi tôi:

"Như vậy thì cô Hà Thư cô có nguyện ý chấp nhận Quý Nguyên làm chồng hợp pháp của mình không?"

Tôi nhìn Quý Nguyên, gằn từng chữ: "Tôi không đồng ý."

Hội trường hôn lễ xôn xao.

"Hủy hôn trước mặt công chúng?!"

Sắc mặt Quý Nguyên lạnh đến cực điểm: "Vì sao?"

"Đây chính là một phần đại lễ mà em muốn tặng cho anh sao?"

"Hà Thư, có phải hay không do anh quá nuông chiều em làm cho em quên mất vị trí của bản thân mình nằm ở đâu?"

Anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của tôi.

"Đây là cái gì?"

"Chẳng lẽ lời Phương Tĩnh nói là thật? Em phản bội anh?"

Tôi sờ sờ xương quai xanh, vừa rồi vội vàng quá quên dùng phấn nền che cái này lại.

Hai mắt Quý Nguyên đỏ ngầu, nắm chặt cổ tay tôi, "Người đàn ông kia là ai?"

Tôi sửa lại từng câu từng chữ, "Quý Nguyên, là anh phản bội tôi."

Ánh mắt Quý Nguyên ngay lập tức có chút bối rối.

Tôi gật đầu với một nhân viên phục vụ trong đám đông.

Hắn hiểu ý.

Một giây sau, màn hình lớn đột nhiên sáng lên.

Hình ảnh khó coi đập vào mắt mọi người.

Không làm mờ nên liếc mắt một cái liền có thể thấy được nhân vật chính là Quý Nguyên và Phương Tĩnh.

Đó là những bằng chứng mà tôi thu thập được trong những ngày qua.

Đây chính là đại lễ tôi muốn tặng cho Quý Nguyên.

Trong hội trường đầu tiên là trầm mặc, sau đó thì nổi lên từng trận ồn ào.

Phương Tĩnh thét chói tai, "Giả, đây đều là giả!

Quý Nguyên cả người ngây ngẩn cũng kịp phản ứng lại, lập tức nhìn về phía tôi:

"Thư Thư, em nghe anh giải thích. Những thứ này đều là photoshop."

"Anh và Phương Tĩnh không có gì cả."

Tôi trực tiếp ngắt lời anh ta, "Quý Nguyên, anh thích Phương Tĩnh là bởi vì cô bé dạy anh trượt băng khi còn bé có đúng không?"

"Làm sao em..."

Tôi bình tĩnh nói: "Lúc chia tay, cô bé có nói với anh [ Lần sau gặp mặt anh cũng mời em ăn một viên kẹo xí muội đi.]"

Cơ thể Quý Nguyên run lên một cái, vẻ mặt không dám tin.

"Từ trước tới nay anh chưa từng nói chuyện này với ai, em..."

Trong thư tình anh ta viết cho Phương Tĩnh, cũng không kể qua những lời này.

"Quý Nguyên, cô bé kia chính là tôi."

Tôi cười với anh ta, "Quý Nguyên, anh nhận lầm người rồi."

Vẻ mặt Quý Nguyên như bị sét đánh.

Tôi không để ý đến sự khiếp sợ cùng kinh ngạc của anh ta, tiếp tục mở miệng:

"Ngày hôm qua bị người mình thích cự tuyệt, rất khổ sở."

"Có bạn gái và có người mình thích thì có mâu thuẫn gì không?"

"Tôi định kết hôn với bạn gái trước.

Chờ cô ta sinh con xong lại tìm lý do bỏ rơi cô ta."

"Tôi chỉ coi cô ta là thế thân."

Mỗi lần tôi đọc ra một câu, sắc mặt Quý Nguyên lại trắng bệch thêm một phần, anh ta gần như đứng không vững nổi nữa.

"Cô..."

Dường như muốn xác nhận gì đó, Quý Nguyên run rẩy lấy di động ra.

Một giây sau, tiếng chuông điện thoại tôi không ngừng vang lên.

Ở hiện trường đang yên tĩnh lại đột ngột vang lên có vẻ đặc biệt chói tai.

Tôi bình tĩnh mở miệng: "Quý Nguyên, tôi là Lục Lục."

Quý Nguyên cứng đờ tại chỗ.

Đột nhiên, Phương Tĩnh giơ điện thoại lên: "Những bức ảnh và video vừa rồi đều là Hà Thư làm giả."

"Cô ta đã phản bội Quý Nguyên từ rất sớm, vì tìm kiếm k1ch thích thậm chí cô ta còn yêu đương vụng trộm với người đàn ông khác trong phòng nghỉ của hôn lễ!"

Mọi người đồng loạt nhìn qua, trên màn hình lớn cũng chiếu ra ảnh chụp trong điện thoại của Phương Tĩnh.

Là bức ảnh đáng xấu hổ của tôi với một người đàn ông xa lạ.

Khóe miệng người đàn ông còn có một nốt ruồi lớn.

Tôi ngẩn người.

Đây là giả, Phương Tĩnh thế nhưng lại photoshop để hãm hại tôi.

"Vừa nãy tôi đã tìm được người đàn ông này."

"Anh ta đã thừa nhận tất cả, hơn nữa còn đồng ý nói ra chân tướng, xin lỗi tôi và Quý Nguyên."

Nói xong, một người đàn ông cao gầy đứng dậy.

Tôi lớn tiếng: "Tôi hoàn toàn không quen biết anh ta!"

Ánh mắt người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào tôi, "Em yêu, vừa rồi em còn gọi anh là anh yêu đấy."

Lời này vừa nói ra, toàn hội trường khiếp sợ.

Các loại ánh mắt khinh bỉ đều thay nhau đánh úp về phía tôi.

Phương Tĩnh thực hiện được ý xấu liền nhìn tôi cười: "Cô định chứng minh thế nào đây?"

Lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên:

"Tôi có thể giúp cô ấy làm chứng."

Tất cả mọi người nhìn qua.

Là Quý Trầm.

Sắc mặt anh trầm ổn, từng câu từng chữ anh nói ra đều rõ ràng mạch lạc:

"Người đàn ông vừa rồi trong phòng nghỉ cùng cô ấy, là tôi."
 
Chương 7: 13 + 14 + 15 (Hoàn)


【13.】

Hội trường hoàn toàn yên tĩnh, sau đó tiếng xôn xao còn lớn hơn cả lần trước.

"Chú rể và cô dâu đồng thời ngoại tình? Hai anh em giành giật lẫn nhau?"

Sắc mặt Phương Tĩnh lập tức liền thay đổi: "Sao lại là anh..."

Đột nhiên một bóng người vọt tới.

"Hà Thư là vợ tôi!"

Gân xanh trên trán Quý Nguyên nổi lên, hai tay nắm chặt cổ áo Quý Trầm.

"Quý Trầm, mẹ mày!"

Ánh mắt Quý Trầm bình tĩnh, như kiểu đang nhìn một đứa trẻ khóc lóc to mồm, "Hai người đã chia tay rồi."

"Còn nữa, ăn nói cẩn thận một chút."

Quý Nguyên nắm chặt nắm đấm muốn đánh vào mặt Quý Trầm.

"Đủ rồi." Tôi lên tiếng.

"Quý Nguyên, đây là ân oán giữa chúng ta, không liên quan gì đến anh ấy."

Quý Nguyên cứng đờ, nắm đấm cũng ngừng lại.

"Em che chở anh ta?"

"Hà Thư, em thích anh ta có phải không?"

"Hà Thư, sao em có thể? Sao em có thể thật sự thích người khác."

Thái độ của anh ta như vậy thật giống như đang ghen, dáng vẻ rất quan tâm đ ến tôi.

Dường như sau khi biết tôi là cô gái nhỏ năm đó, anh ta liền hoàn toàn nhận rõ tâm ý của mình.

Tôi cảm thấy buồn cười, cũng thật sự cười ra tiếng.

"Quý Nguyên."

"Anh cũng biết mà, tôi có một mối tình đầu."

Quý Nguyên tựa hồ nhận ra được điều gì, đồng tử co rụt lại.

"Chính là Quý Trầm."

Không để ý tới biểu tình đặc sắc của Quý Nguyên, tôi xoay người nhìn về phía mọi người.

"Ảnh mà Phương Tĩnh đưa ra là photoshop, người đàn ông kia tôi không hề quen biết. Tôi đã tìm chuyên gia giám định, lát nữa sẽ tới."

"Không cần." Người lên tiếng chính là Quý Trầm.

"Người đàn ông kia là do Phương Tĩnh thuê tới."

Quý Trầm móc ra một cây bút ghi âm, nhấn nút một cái bên trong liền xuất hiện giọng nói của Phương Tĩnh và một người đàn ông.

"Sao lại không tìm được phòng nghỉ, anh ngu ngốc thế!"

"Tôi đã hạ dược cô ta rồi, vậy mà còn để cho ả đê tiện kia tránh được một kiếp."

"May mắn mà tôi đã chuẩn bị sẵn hai kế hoạch."

"Đây là ảnh chụp tôi đặc biệt tìm người photoshop, lúc bọn họ tuyên thệ tôi sẽ lấy ra. Đến lúc đó anh chỉ cần đứng ra thừa nhận mình là đối tượng ngoại tình của cô ta."

Người đàn ông kia nói: "Năm vạn, một xu cũng không thể thiếu."

.............

Mọi người ngay lập tức hiểu rõ.

"Hạ thuốc còn thuê người diễn kịch, đủ âm độc, đây là muốn hủy hoại cuộc đời Hà Thư a!"

"May mà người đàn ông kia không tìm được phòng nghỉ."

"Tôi tin Quý Trầm, đứa nhỏ này từ nhỏ tôi đã biết, tính tình nó trầm ổn đáng tin nên sẽ không nói dối, huống chi còn có bút ghi âm."

Quý Trầm mở miệng:

"May mà lượng thuốc cô ta hạ rất nhẹ, lúc tôi đi vào phòng nghỉ thì Hà Thư đã tắm rửa tỉnh táo lại. Nhìn qua cũng không còn gì đáng ngại."

Nhìn Quý Trầm mặt không đổi sắc nói dối, mặt tôi đột nhiên nóng lên.

Nhưng tôi biết, anh ấy ở đó để bảo vệ danh dự của tôi.

Như là nhận ra tôi đang nhìn anh, Quý Trầm cũng nhìn về phía tôi.

Tựa như đang nói: Đừng sợ.

Lòng tôi bỗng nhiên trở nên ấm áp.

Tôi hít sâu một hơi, che giấu cảm xúc hỗn loạn trong lòng:

"Quý Nguyên kết hôn với tôi thật ra chỉ là một âm mưu."

"Sau khi ngoại tình với Phương Tĩnh nhưng Phương Tĩnh bệnh vô sinh, bởi vì muốn thừa kế công ty, Quý Nguyên đã cầu hôn tôi để lừa tôi sinh cho anh ta một đứa con."

"Tất cả bằng chứng đều ở trong cuộc trò chuyện của tôi và anh ta."

Màn hình lớn lại sáng lên.

Từng bản ghi chép trò chuyện được chiếu lên giống như slide.

Khi màn hình xuất hiện đến dòng này,

"Cậu không cảm thấy đối xử với bạn gái cậu như vậy là quá tàn nhẫn rồi sao?"

"Tàn nhẫn? Sao có thể chứ."

"Gia đình của cô ta loạn như thế, có thể sinh con cho tôi cô ta nên cảm ơn tôi mới đúng."

Có người tức giận bất bình: "Đuổi mẹ giữ lại con? Cái này mà Quý Nguyên cũng nghĩ ra, thật tàn nhẫn mà."

"Ý thức và tam quan của một người quả nhiên không chỉ dựa vào xuất thân để quyết định."

"Người bên gối sớm chiều ở chung lại có hai bộ mặt, ở ngoài và trên mạng như hai người khác nhau. Lúc nói chuyện phiếm với anh ta bên nick phụ chắc hẳn Hà Thư đã buồn tủi biết bao."

"May mắn Hà Thư biết cách bảo vệ mình."

Nghe mọi người nói, Quý Nguyên sắc mặt thảm bại nhìn tôi, con ngươi tràn ngập đau khổ và hối hận vô tận.

Môi không ngừng nhúc nhích, nhưng mấp máy mãi vẫn không thể nói nên lời.

"Tôi đã báo cảnh sát rồi."

"Phương Tĩnh, cô bỏ thuốc tôi, tìm đàn ông làm nhục tôi, còn giả mạo chứng cớ hãm hại tôi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô."

Phương Tĩnh xụi lơ trên mặt đất.

"Đều tại mày, thằng ngu xuẩn này!"

Cô ta như người điên tóm lấy người đàn ông đang cố gắng chạy trốn, vừa đấm vừa đá.

"Nếu không phải tại mày vô dụng, ngay cả phòng nghỉ cũng tìm không thấy thì làm sao tao lại thua con đi.ếm Hà Thư này!"

Người đàn ông kia mắng một tiếng, một cái tát rơi trên mặt cô ta.

Phương Tĩnh bị đánh đụng ngã bình hoa bên cạnh.

"Phanh" một tiếng, bình hoa vỡ nát đầy đất.

Phương Tĩnh ngẩng đầu, mặt đầy máu.

Một mảnh kính vỡ sắc nhọn đâm vào mắt cô ta.

"Quý Nguyên...... Quý Nguyên."

Phương Tĩnh giãy dụa đứng lên, mắt chảy đầy máu và nước mắt. Cô ta tiến lên túm lấy tay áo Quý Nguyên.

"Anh nghĩ cách đừng để em phải ngồi tù có được không?"

"Em làm tất cả những chuyện này đều là vì tương lai của chúng ta."

"Là anh nói anh yêu em, không quan tâm đ ến chuyện em không thể sinh con."

"Trước kia em luôn chần chờ không đồng ý ở bên anh không phải vì em không thích anh. Mà là bởi vì cha dượng em, ông ta là một...... bi3n thái, ông ta không cho phép em kết giao với bất kì người đàn ông nào, còn hại em vĩnh viễn không thể sinh con."

"Mấy năm qua em vẫn rất đau khổ, cảm thấy mình không xứng với anh."

"Khi em biết anh đã chờ đợi em 8 năm, anh có biết em hạnh phúc như thế nào không?"

"Quý Nguyên, anh đã yêu em tám năm mà."

Quý Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, đáy mắt chứa đầy chán ghét và lửa giận:

"Vì sao cô lừa tôi?"

"Rõ ràng cô không phải là cô bé đã tặng kẹo cho tôi lúc nhỏ, tại sao lại lừa tôi?"

Quý Nguyên chất vấn làm cho Phương Tĩnh hoàn toàn ngây ngẩn.

Dường như cô ta còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng cười khổ.

Trò khôi hài này cuối cùng lấy cảnh Phương Tĩnh bị cảnh sát mang đi mà hạ màn.

Vô luận cô ta khóc lóc như thế nào thì Quý Nguyên cũng không nhìn cô ta một cái, giống như cô ta chỉ là một người xa lạ không hề quan trọng.

Anh ta ngăn tôi lại, trầm mặc thật lâu mới mở miệng:

"Anh không nghĩ tới em chính là mối tình đầu của anh trai anh."

"Nhưng như thế thì đã sao chứ? Thư Thư, lúc ấy anh ta thích em như vậy mà vẫn dễ dàng buông tay em chẳng phải sao?"

Tôi nhìn đáy mắt anh tràn ngập cố chấp và u ám, có thứ gì đó lóe lên trong lòng nhưng tôi không nghĩ ra được.

"Lục Lục...... Thư Thư. "

Anh ta mím môi, dáng vẻ hèn mọn chưa từng có:

"Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi."

"Mấy ngày nay anh cho rằng ở bên Phương Tĩnh sẽ rất vui vẻ, nhưng hóa ra anh vẫn luôn nhớ đến em. Nhớ tới từng chi tiết nhỏ khi chúng ta ở bên nhau. Cho tới hôm nay anh mới hiểu được anh đối với Phương Tĩnh chỉ là yêu mà chiếm được nên không cam lòng mà thôi."

"Nếu như anh sớm biết em mới chính là --"

"Dù biết hay không thì nhân cách của anh vẫn là súc sinh mà, không phải sao?"

Mặt tôi đầy mỉa mai: "Yêu mà không có được thì liền tìm thế thân, tự xưng thâm tình nhưng thật ra lại ích kỉ bạc tình. Anh so với súc sinh còn không bằng."

"Còn dùng cốt truyện cũ rích chơi trò nhận lầm người. Chẳng lẽ tình yêu của anh đối với một người lại nông cạn đến mức chỉ là vì muốn báo đáp ân tình khi còn bé thôi sao?"

"Bây giờ anh luôn miệng xin tôi cho anh thêm cơ hội, trước kia anh có cho tôi cơ hội à?"

"Nếu như không có chuyện tôi dùng nick phụ add anh thì kết cục đợi tôi sẽ kinh khủng đến mức nào đây?"

Khoảng thời gian đó, sau khi nhận ra Quý Nguyên ngày càng lạnh nhạt với tôi, để có đề tài chung với anh ta, tôi đã nghĩ rất nhiều biện pháp, bao gồm cả việc học cách chơi trò chơi anh ta thích.

Tôi thức đêm học chiến lược và rèn luyện kỹ năng chơi trò chơi.

Nick chính bị đánh cho phế nên tôi lại dùng nick phụ đăng kí tiếp một tài khoản trò chơi để chơi cùng anh ta.

Sau đó anh ta chủ động add tôi, khen tôi đánh tốt.

Tôi nhịn xuống kích động, quyết định vào ngày lễ tình nhân sẽ nói cho anh ta biết người mỗi ngày cùng anh chơi game là tôi.

Chỉ là anh ta lại cho tôi một gậy phủ đầu trước.

"Quý Nguyên, anh hoàn toàn không hiểu yêu là như thế nào, và người như anh căn bản không xứng nói yêu."

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi..."

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy thành ý hối lỗi muộn màng trong mắt anh ta.

Nhưng tôi biết rõ, lời xin lỗi này không phải nói với Hà Thư mà là nói với cô bé từng có ơn với anh ta khi còn bé, là nói với Lục Lục người đã cùng anh ta chơi game, cho anh ta ấm áp và an ủi.

Nếu như tôi không có hai thân phận này thì chỉ có thể bị anh ta lừa hôn, bị đùa bỡn, bị vứt bỏ.

.........

Bởi vì bê bối của Quý Nguyên mà giá cổ phiếu Quý gia giảm mạnh, cha Quý tức giận đến mức vào bệnh viện.

Còn nói ra lời tàn nhẫn rằng từ nay về sau không có đứa con trai này.

Sau khi Quý Nguyên bị cắt đứt tất cả nguồn kinh tế thì cuộc sống lại trở nên rất túng quẫn. Nghe nói thời gian trước còn bị gãy chân, nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn.

Quý Trầm nhìn tôi một cái.

Thấy tôi không có phản ứng gì anh mới nói cho tôi biết Phương Tĩnh bị phán án sáu năm, ở trong tù điên điên khùng khùng, thậm chí mắt trái bởi vì cô ta không phối hợp chữa trị nên bị nhiễm trùng nghiêm trọng, hoàn toàn mù lòa.

Về phần lí do vì sao Phương Tĩnh không chịu phối hợp chữa trị thì tôi không biết.

"Có lẽ là cảm thấy trước đây mình từng bị mù rồi*." Quý Trầm nói.

*Phương Tĩnh trước kia mù mới nhìn trúng Quý Nguyên.

【14.】

Một khoảng thời gian dài sau đó tôi và Quý Trầm không hiểu sao lại rơi vào trạng thái rất vi diệu.

Chúng tôi sống chung với nhau như bạn bè, nhưng lại thân thiết hơn bạn bè một chút.

Quý Trầm ngược lại rất tự nhiên, "Hà Thư, ở chung theo cách em muốn là được rồi."

Nhưng mấu chốt là tôi cũng không biết bản thân rốt cuộc muốn gì.

Mỗi lần nhìn thấy mặt anh tôi lại nghĩ đến trong phòng nghỉ khi anh ngẩng đầu lên, môi hồng hào giọng khàn khàn:

"Thư Thư phải chịu trách nhiệm với anh"

Thế là hai má bất giác nóng lên, càng không dám đối mặt với anh.

Làm đà điểu* mất một tuần, cuối cùng khi tôi lấy hết can đảm và quyết định nói rõ với anh ấy.

*không dám nhìn vào sự thật (dựa theo chuyện đà điểu khi gặp nguy hiểm thì nó giấu đầu trong cát, cho rằng sẽ bình yên vô sự.)

Quý Trầm, ra nước ngoài rồi.

Tôi đứng trước cửa nhà anh, nghe thấy dì anh trả lời trong nháy mắt tôi không biết nên làm sao mới phải.

"Anh ấy....còn trở về không ạ?"

Dì ấy dường như có chút khó hiểu, "Quý Trầm chỉ đi tái khám, mấy ngày nữa sẽ trở lại."

"Tái khám? "Tim tôi đập thình thịch.

Từ trong miệng dì cuối cùng tôi đã biết nguyên nhân thực sự khiến Quý Trầm xuất ngoại năm đó.

"Dì còn nhớ ngày đó Quý Trầm nói muốn đi dự sinh nhật bạn gái, kết quả vừa lên xe liền té xỉu."

"Lúc ấy cấp cứu suốt sáu giờ, bác sĩ nói thằng bé đột nhiên bị bệnh tim, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát nhưng ra nước ngoài sẽ có khả năng chữa khỏi."

"Sau khi tỉnh lại, Quý Trầm vốn kiên trì muốn đi đến nơi hẹn thì đột nhiên không nói lời nào. Thật lâu sau mới nhẹ giọng hỏi một câu, cô ấy sẽ ghét bỏ con sao? Lúc ấy khiến chúng ta đau lòng muốn chết."

"Còn nữa, bạn gái lúc đó của nó ấy hả, ôi.... "Dì thở dài, muốn nói lại thôi.

"Cháu....Cô ấy sao thế ạ?"

"Lúc đó cô ấy cho người đưa tới một lá thư nói không thích người thân thể không trọn vẹn, bảo Quý Trầm sau này đừng đến quấy rầy cô ấy nữa."

Tôi có chút vội vàng, "Lúc ấy Quý Trầm đã tin sao? Nói không chừng cũng không phải cô ấy viết..."

"Lúc ấy cũng không phải vấn đề là thằng bé tin hay không mà là mấy ngày sau cơ thể nó xuất hiện biến chứng phẫu thuật nên bị ba nó cưỡng chế rời khỏi nước."

.............

Nghe xong hết thảy tôi có chút ngây ngẩn.

Lúc ấy, tôi ở nhà hàng chờ Quý Trầm cả một buổi tối.

Đợi đến khi nhà hàng đóng cửa mới đợi được một tin nhắn của anh: Sinh nhật vui vẻ.

Mấy ngày sau đó mỗi lần tôi gửi tin nhắn cho Quý Trầm thì rất khuya anh mới trả lời, có đôi khi vừa trò chuyện một chút liền đột nhiên biến mất.

Sau đó dứt khoát không trả lời nữa.

Chỉ để lại hai tin nhắn chia tay: 「 Lúc ấy đồng ý lời tỏ tình của em là bởi vì chơi thua thật hay thách. 」

「 Huống chi gia đình em như thế nào, em cảm thấy xứng đôi với anh sao? 」

Thì ra là nguyên nhân này.

Thời điểm anh đột nhiên không trả lời tin nhắn có phải đều là bởi vì phát bệnh hay không?

Trái tim như bị thứ gì đó hung hăng nắm chặt, có chút chua xót, lại có chút đau đớn.

Nhưng mà người năm đó giả mạo tôi viết phong thư kia rốt cuộc là ai?

Còn nữa, Quý Trầm lúc trước nói chưa từng gửi hai tin nhắn chia tay kia, thế thì chuyện gì đã xảy ra?

Tôi sẽ sớm biết thôi.

Kỷ niệm ngày thành lập trường trung học, trường đã mời tôi diễn thuyết với tư cách là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.

Sau khi kết thúc buổi lễ tôi giúp một giáo viên đến phòng dụng cụ lấy đồ, sau đó liền phát hiện cửa bị khóa trái.

Khí lạnh từ bốn phương tám hướng tràn tới, từng chút ngấm vào đầu gối.

Tôi rùng mình một cái.

"Là ai đang ác ý trêu đùa thế?"

Sau đó ngoài cửa liền vang lên một giọng nói.

"Hà Thư, cô còn nhớ tôi không?"

Tôi thật sự cạn lời, "Thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

"Tôi là Phương Thiến Thiến."

Tôi sửng sốt một chút.

Cái tên này thật sự không xa lạ gì.

Lúc học trung học, chính là cô ta nhét rắn vào cặp sách của tôi, xé bỏ toàn bộ sách bài tập tôi vất vả lắm mới tiết kiệm được tiền mua.

Còn có một lần, cô ta dựa vào lan can lầu hai, lúc tôi đi qua cố ý đổ nước sôi xuống lầu.

Kết quả là tôi phải nằm viện hai tháng.

Khoảng thời gian đó, vì muốn tôi theo kịp tiến độ mà mỗi ngày Quý Trầm đều tới, đem vở ghi chép bài học và những trọng điểm trong đề thi soạn ra cho tôi mượn.

Tôi đã nói với thầy giáo, cũng đã báo cảnh sát, nhưng cuối cùng đều vì "không có chứng cứ" mà không giải quyết được gì.

Lúc ấy cô ta cùng các giáo viên đến bệnh viện thăm tôi, cười híp mắt ghé vào tai tôi nói.

"Ba tôi quyên góp một tòa nhà cho trường học, ngay cả học phí cậu cũng phải xin xỏ thì dựa vào cái gì mà tranh giành Quý Trầm với tôi?"

"Nhớ ra rồi? "

Tôi cúi đầu, "Quả thật nhớ ra rồi."

"Nhớ tới cô nhét rắn vào cặp sách của tôi, xé sách bài tập của tôi, đổ nước sôi lên đầu tôi."

"Ồ, còn có người cha có tiền có thế của cô đã quyên góp một tòa nhà cho trường học."

Phương Thiến Thiến hài lòng, "Vẫn còn một chuyện cô không biết."

"Có phải cô nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao lúc ấy Quý Trầm lại đột nhiên xuất ngoại?"

Giọng Phương Thiến Thiến vui vẻ: "Lúc ấy Quý Trầm đột nhiên phát bệnh tim nằm viện, bác sĩ điều trị chính là cậu tôi."

"Cậu tôi trong lúc vô tình nhắc tới chuyện này đã nói rằng anh ấy rất sợ bạn gái ghét bỏ anh ấy."

"Vì thế tôi tìm người bắt chước chữ viết của cô, cố ý nói thân thể anh ấy không trọn vẹn, bảo anh ấy về sau đừng đến quấy rầy cô nữa."

Tôi cố nén lửa giận trong lồ ng ngực, "Cho nên hai tin nhắn chia tay Quý Trầm gửi cho tôi, cũng là do cô giở trò quỷ?"

"Tin nhắn chia tay nào?"

Sự nghi hoặc trong giọng nói của Phương Thiến Thiến không giống như giả vờ.

Chẳng lẽ cái này không phải là do cô ta làm?

Chung quanh khí lạnh thấu xương nhưng nóng nảy cùng lửa giận trong lòng càng ngày càng bùng lên mãnh liệt.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

"Hà Thư?" Là giọng Quý Trầm.

Tôi vội vàng lên tiếng, "Em bị Phương Thiến Thiến khóa trái trong phòng điều hòa."

Phương Thiến Thiến: "Quý Trầm, cậu nghe tôi giải thích..."

"Đưa chìa khóa cho tôi." Quý Trầm không vui.

Tôi chưa từng nghe qua giọng nói lạnh lùng đến như vậy của anh.

"Nếu như cô ấy có chuyện gì tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Sau đó chính là tiếng khóa cửa chuyển động.

Ánh sáng đột nhiên sáng lên.

Tôi híp híp mắt, muốn đi về phía Quý Trầm nhưng vì thân thể cứng ngắc mà lảo đảo một chút.

Quý Trầm vội vàng đỡ lấy thắt lưng của tôi, ánh mắt tràn đầy lo lắng:

"Em cảm thấy trong người thế nào?"

Tôi lắc đầu, nhìn về phía Phương Thiến Thiến.

"Phương Thiến Thiến, cô thật sự rất ngu xuẩn."

"Cô... Mẹ nó"

"Cô không sợ sau khi tôi ra ngoài sẽ báo cảnh sát sao?"

"Hừ, cha tôi..."

"Nếu tôi nhớ không lầm thì tháng trước ba cô đã xảy ra chuyện, mấy ngày nay nhà cô hẳn là đã nhận được thư mời hầu tòa của tòa án rồi nhỉ."

Sắc mặt Phương Thiến Thiến lúc xanh lúc trắng:

"Sao cô có thể..."

"Điều cô muốn hỏi là tại sao tôi lại biết những chuyện này phải không?"

"Phương Thiến Thiến, con người của tôi sẽ không chủ động trêu chọc người khác, nhưng nếu như người khác trêu chọc tôi, tôi nhất định sẽ đánh trả."

"Chỉ cần cho tôi một cơ hội."

"Nói ra cũng trùng hợp, sau khi tôi tốt nghiệp liền làm phóng viên mảng kinh tế cho tòa soạn báo, nửa năm trước tòa soạn báo bảo chúng tôi theo dõi điều tra một vụ án kinh tế, tìm hiểu nguồn gốc, liên quan đến ba cô."

Tôi nhìn sắc mặt trắng bệch của Phương Thiến Thiến, gằn từng chữ: "Phương Thiến Thiến, hai tháng trước là tôi tự tay đem chứng cứ phạm tội của cha cô trình lên."

"Và hôm nay cô đem tôi nhốt vào phòng điều hòa, gây ra thiệt hại gấp đôi về thể chất và tinh thần cho tôi, tôi cũng sẽ kiện cô."

【15.】

Tôi và Quý Trầm cùng nhau trở lại hội trường.

Trên đường đi tôi đã nói với anh về việc Phương Thiến Thiến giả mạo lá thư đó.

Quý Trầm im lặng một lát, cũng nói cho tôi biết một chuyện.

Hai tin nhắn chia tay năm đó, là Quý Nguyên gửi.

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Nhưng liên tưởng đến phản ứng của Quý Nguyên trong hôn lễ, dường như lại không quá bất ngờ nữa.

"Là Quý Nguyên chủ động thừa nhận với anh?"

Quý Trầm trầm mặc trong chốc lát, "Ừ."

"Sau khi hai chân Quý Nguyên tàn tật thì mỗi ngày đều say rượu. Có một hôm đột nhiên bắt đầu nhiều lần nôn ra máu, vừa kiểm tra mới phát hiện..."

Anh dừng lại, "Cậu ta bị ung thư dạ dày."

Tôi sửng sốt, nói không nên lời hiện tại có cảm xúc gì.

Trước kia Quý Nguyên say rượu rất nghiêm trọng, mỗi lần uống xong với đám bạn xấu của anh ta, đều nhốt mình một mình trong phòng không cho tôi chăm sóc.

Sau đó, tôi lấy thân phận Lục Lục biết nguyên nhân: anh ta sợ thần trí mình không rõ nói lỡ miệng, nhìn tôi mà gọi ra tên Phương Tĩnh.

Có lẽ đã sớm từ lúc đó lưu lại mầm bệnh.

"Bố anh có ý định cho cậu ta tiếp tục điều trị. Nhưng Quý Nguyên cảm thấy mình không thể sống lâu và không muốn chịu đựng sự đau đớn của hóa trị nên ban đêm đã âm thầm cắt cổ tay, nhưng lần nào cũng được cứu sống."

"Cậu ta nhờ anh đưa cậu ta ra nước ngoài, để cậu ta tự sinh tự diệt nên dùng bí mật này để trao đổi."

"Nhưng lúc ấy cậu ta cũng không quen biết em, cố ý lấy di động của anh gửi tin nhắn chia tay cho em chỉ đơn thuần là do không muốn anh sống tốt mà thôi."

"Chỉ là không nghĩ tới Phương Thiến Thiến cũng giả mạo lá thư kia. Chúng ta mới hiểu lầm lẫn nhau."

Quý Trầm bình tĩnh nhìn tôi, "Thư Thư, nếu không có những hiểu lầm này, năm đó chờ anh bình phục về nước có lẽ chúng ta đã kết hôn."

Tôi im lặng thật lâu, nắm chặt ngón tay.

"Quả thật rất đáng tiếc."

Anh hỏi: "Chỉ có tiếc nuối thôi sao?"

Tôi không trả lời.

Sau lễ kỷ niệm ngày thành lập trường các bạn học lại tổ chức tụ họp.

Quý Trầm không phải là một người thích uống rượu, nhưng đêm nay mỗi khi bạn học kính rượu, ai đến anh cũng không cự tuyệt.

Cuối cùng anh say liền gối cánh tay nằm ở trên bàn.

Dáng vẻ Quý Trầm say rượu rất an tĩnh, trên mặt thanh tuấn có một tầng đỏ ửng, rất đẹp mắt.

Các bạn học cảm thấy rất ngạc nhiên, ồn ào nói:

"Quý Trầm, để Hà Thư đưa cậu về nhà."

Anh lại nói: "Không muốn về nhà."

"Vì sao?"

Anh nâng mí mắt lên nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi nói: "Không có em."

"Trong nhà không có em."

Căn phòng yên tĩnh một giây, sau đó bùng nổ xôn xao thật lớn.

Các loại "yo yo" không dứt bên tai.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Cũng không biết tôi nghĩ như thế nào mà lại mang theo Quý Trầm đang say về nhà.

Tôi lấy chậu nước nóng, giúp anh lau mặt.

Dường như anh đã ngủ thiếp đi, khẽ nhắm hai mắt, ngoan ngoãn mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Trái tim tôi đột nhiên mềm mại một chút.

Đang chuẩn bị đi thay nước thì Quý Trầm lại nắm chặt cổ tay tôi, mở mắt ra.

"Đừng đi."

Khiến tôi lập tức nghĩ tới một loại động vật nhỏ lông nhung nào đó, móng vuốt nho nhỏ kéo ống quần chủ nhân sợ bị bỏ lại.

Đáng thương chít chít.

Tôi trấn an, "Em không đi, em chỉ đi..."

"Hà Thư, đừng rời khỏi anh nữa."

Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, hai con mắt hồng hồng, chớp mắt một cái, liền có nước mắt tuôn ra, ngay lập tức thấm vào trong gối đầu.

Tôi sửng sốt.

Anh khóc à?

Ngực như đột nhiên thắt lại, cảm xúc nói không nên lời.

"Lúc mới ra nước ngoài di động bị ba cưỡng chế tịch thu, ông ấy không cho anh liên lạc với em."

"Đợi đến đợt trị liệu đầu tiên kết thúc cũng đã qua một năm, anh vẫn không nhịn được trở về lén lút tìm em."

"Nhưng anh đã nhìn thấy em và Quý Nguyên ở bên nhau."

"Lúc ấy cánh tay cậu ta quấn băng vải, em đang đút cháo cho cậu ta, rất dịu dàng. Còn giúp cậu ta lau miệng."

Hẳn là lúc Quý Nguyên đỡ chai rượu thay tôi nên bị thương, tôi cuối cùng cũng đồng ý ở bên anh ta.

"Sau đó anh liền rời đi?"

Quý Trầm dùng giọng mũi nặng nề ừ một tiếng, lần đầu tiên nói ra lời như trẻ con.

"Nếu không thì sao. Anh cũng không phải Quý Nguyên, sẽ làm ra chuyện chia rẽ uyên ương."

Không đến vài giây sau anh lại nhỏ giọng nói, "Anh hối hận."

Tôi không nghe rõ: "Hả?"

Ánh mắt anh ngay lập tức trở nên ủy khuất, càng trông giống một chú chó nhỏ.

"Lúc ấy không chia rẽ hai người, anh hối hận."

"Hà Thư, anh đối với em không chỉ có mỗi tiếc nuối."

"Anh không cam lòng."

"Bốn năm nay, mỗi ngày anh đều rất nhớ em."

Sự chân thành và khổ sở trong mắt Quý Trầm khắc sâu vào trong lòng tôi, tôi nghe thấy tiếng hít thở của mình trở nên nặng nề.

"Huống chi, ngày đó ở phòng nghỉ em đã nói sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Thấy anh nhắc tới chuyện ngày đó trong phòng nghỉ, mặt tôi đỏ lên, theo bản năng hỏi, "Ngày đó sao anh lại..."

Trong lòng tôi Quý Trầm là hoa trên núi cao, thần thánh không thể xâm phạm, cho dù lúc yêu đương tôi cũng không dám chạm vào anh.

Cho nên ngày hôm đó khi anh quỳ xuống làm chuyện như vậy, tôi nghĩ mình đang nằm mơ.

Thậm chí, anh còn đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh cho tôi.

"Hà Thư, anh rất sạch sẽ. "Anh nói.

......

"Có thể là bởi vì em."

"Thư Thư, anh muốn em vui vẻ."

Trái tim tôi trở nên bồn chồn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra khỏi lồ ng ngực.

Nhớ tới chuyện kia, tôi do dự một lát, hỏi:

"Hôm đó ở khách sạn Quý Nguyên nói anh đi xem mắt?"

Ánh mắt Quý Trầm thản nhiên: "Cô gái kia là ba anh dẫn tới, anh cự tuyệt xong liền đi."

"Hà Thư, người anh thích là em. Dù trước kia hay là hiện tại, chỉ thích mỗi em."

"Anh muốn cùng em hẹn hò lại một lần nữa."

"Vậy nên em nghĩ sao?"

Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn tôi nhưng tay anh đang cầm tay tôi lại khẽ run lên, tiết lộ sự căng thẳng của anh.

Dường như đã qua một thế kỷ. Tôi nhỏ giọng:

"Được."

"Hả?"

"Chịu trách nhiệm với anh."

Quý Trầm sửng sốt hồi lâu, như có chút không dám tin. Sau đó lông mày hiện lên kinh hỉ, ngay cả lông mi thon dài, đôi môi mỏng manh cũng hơi rung động. Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.

Quý Trầm đem tôi cùng anh đảo ngược vị trí.

Ánh mắt anh bây giờ mang tính xâm lược mười phần, cũng không giống như là uống say.

"Hà Thư, anh rất vui vẻ." Anh xoa mặt tôi

....Tôi nhìn ra được anh vui vẻ.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên, tôi nhìn Quý Trầm cúi xuống.

"Em cũng vậy."

"Em cũng rất vui vẻ."

"Quý Trầm, em muốn hôn môi."

Quý Trầm liền cười, hôn xuống.

Hôn đuôi mắt, chóp mũi, gò má, khóe môi tôi.

"Em còn muốn......"

"Được."

Tôi giống như biến thành một quả bóng bay, nhẹ nhàng bay bổng bị Quý Trầm thả lên bầu trời.

Chạm vào gió trong trẻo, chạm vào mây mềm mại.

Sau nửa đêm, tôi mơ mơ màng màng ôm anh, "Chẳng phải người ta hay nói khi một người uống say rồi sẽ không thể, sao anh lại..."

"Kỳ thật cũng không phải rất say."

"......Hả?"

"Nhưng có thể mượn say làm một số chuyện khi tỉnh táo không làm ra được."

"Không hổ là anh."

【HOÀN.】
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom