Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Sao Trời

Chương 20


Lần này cách lần trước hai người về nhà cũ khá lâu rồi, Chử Tinh vẫn đi theo Ngụy Dĩ Thần tới vườn hoa nhỏ.

Rất nhiều loài hua đã qua thời kỳ nở rộ rồi, nhưng cũng có mấy loại mới hiện giờ mới nở.

Chử Tinh ngó trái ngó phải, trong đầu hiện lên hình ảnh Ngụy Dĩ Thần trẻ tuổi chăm chỉ đi tưới hoa, kết quả bị một màn não bổ của mình làm hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngụy Dĩ Thần nhón chân đặt cái gì đó lên trên tầng cao nhất của giá đựng đồ.

Chử Tinh tò mò: “Cái gì vậy anh?”

Ngụy Dĩ Thần nghiêng người để cậu nhìn cho rõ.

Là lọ đựng 519 ngôi sao của Chử Tinh gấp tặng cho Ngụy Dĩ Thần.

Chử Tinh chớp chớp mắt: “Sao anh còn mang theo nó vậy?”

Ngụy Dĩ Thần đặt xong lọ thủy tinh, cẩn thận không để nó bị va chạm rồi trở người xuống dưới: “Chỗ hoa này do đích thân anh chăm sóc, từ lúc còn nhỏ đến tận bây giờ.”

Chử Tinh gật đầu, cậu từng nghe mẹ Ngụy nói rồi, trong lòng không khỏi hâm mộ vườn hoa nhỏ này may mắn được lớn lên cùng Ngụy tiên sinh.

Ngụy Dĩ Thần: “Nơi này chứa đựng rất nhiều bí mật của anh, gần như là trái tim thứ hai của anh vậy.”

Ngụy Dĩ Thần đột nhiên nắm lấy tay Chử Tinh: “Hiện giờ anh muốn đặt một ngôi sao ở đây, một ngôi sao chỉ thuộc về riêng anh.”

Chẳng cần biết là trong tâm nhĩ hay là trái tim thứ hai, anh đều muốn Chử Tinh biết được rằng, nơi nào cũng có hình bóng của cậu.

Chử Tinh bỗng nhiên ngây ngẩn, cứ cứng nhắc như vậy bị Ngụy tiên sinh khom lưng hôn lên khóe miệng giống như đang cử hành một nghi thức rất quan trọng.

Ngụy Dĩ Thần hỏi cậu: “Bạn nhỏ Chử à, em có đồng ý bước vào trái tim ngài Ngụy, mãi mãi không rời khỏi không?”

Chử Tinh cắn môi dưới, cố gắng không để nước mắt rơi: “Em đồng ý.”

Ngụy Dĩ Thần cười lau đi ánh nước nơi khóe mắt cậu: “Bây giờ đến lượt em hỏi lại anh.”

Chử Tinh nhìn vào mắt Ngụy Dĩ Thần, vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc hỏi: “Ngụy tiên sinh…”

Ngụy Dĩ Thần đáp: “Anh bằng lòng.”

Chử Tinh nín khóc: “Em còn chưa hỏi xong mà.”

Ngụy Dĩ Thần cúi xuống, cụng trán với cậu: “Em nói gì anh cũng bằng lòng hết.”

Chử Tinh kìm nén hồi lâu vẫn không được, nước mắt chảy xuống: “Em thật sự cảm ơn vận mệnh đã cho em gặp được anh.”

Ngụy Dĩ Thần yên lặng nhìn cậu, đôi mắt thâm thúy còn hơn cả trăm ngàn lời nói.

Chử Tinh cố kìm nỗi xấu hổ, chầm chậm kiễng chân hôn lên môi Ngụy Dĩ Thần.

Buổi tối trở về nhà, Chử Tinh vẫn còn chìm trong hưng phấn, ôm lì xì mẹ Ngụy tặng mãi vẫn chưa chịu đi ngủ.

Ngụy Dĩ Thần đã xử lý công việc xong, duỗi tay tịch thu lì xì, nhét vào dưới gối đầu của bạn nhỏ, rất nghiêm khắc nói: “Ngủ nào.”

Chử Tinh nhắm mắt lại, giả bộ như Ngụy Dĩ Thần không phát hiện ra mình, lén lút duỗi tay xuống phía dưới gối muốn sờ “phí sửa miệng”, bị Ngụy Dĩ Thần lấy quyển tập đánh lên mu bàn tay.

Lực đạo rất nhẹ, cũng không đau gì hết, nhưng Chử Tinh lại giống như thỏ con bị sợ hãi, rụt tay thật mạnh rồi nhét vào ổ chăn.

Ngụy Dĩ Thần dở khóc dở cười: “Có biết bịt tai trộm chuông là gì không?”

Bản thân nhắm mắt lại, cho rằng người khác cũng không nhìn thấy sao? Rốt cuộc đây là bé con ngốc nhà địa chủ nào vậy?

Chử Tinh hơi hé mắt nhìn bên ngoài, thấy Ngụy Dĩ Thần cũng không tức giận mới làm nũng lấy đầu cọ cọ thắt lưng đối phương: “Em không ngủ được mà.”

Ngụy Dĩ Thần dựa vào đầu giường, cúi xuống nhìn cậu: “Là vì tôi mang em tới vườn hoa nên hưng phấn không ngủ được, hay là nhận được lì xì mới không ngủ được?”

Đáp án rất rõ ràng, nhất định là do biết Ngụy tiên sinh trân trọng cậu như vậy mới vui tới mất ngủ. Nhưng Chử Tinh xấu xa lại đảo loạn tròng mắt: “Tất nhiên là bởi vì nhận được lì xì rồi.”

Quả nhiên Ngụy tiên sinh không cười nữa, mặt mày không chút biểu cảm trông rất lạnh lùng. Thế mà Chử Tinh lại nhìn ra biểu tình ai oán, sau đó lập tức cười không ngừng được.

Cậu ngồi thẳng người dậy, ghé vào trước ngực Ngụy Dĩ Thần, hỏi: “Anh giận rồi à?”

Ngụy Dĩ Thần không thèm để ý đến cậu.

Chử Tinh mỉm cười: “Em cảm thấy em giống như hồ ly tinh quyến rũ đàn ông vậy.”

Ngụy Dĩ Thần không nhịn nổi nữa, liếc cậu một cái, buồn cười nói: “Có hồ ly tinh nào bị hôn xong thì đỏ mặt như em không?”

Vốn là chẳng cần hôn, Chử Tinh nghe rõ lời của Ngụy Dĩ Thần đã lập tức đỏ mặt rồi.

Ngụy Dĩ Thần thật sự hết cách với cậu, bọc bạn nhỏ vào ổ chăn lần nữa, cưỡng chế ép cậu nhắm mắt lại: “Nhắm mắt, anh kể chuyện cho em nghe.”

Chử Tinh vốn cũng không muốn giãy giụa, nghe vậy càng ngoan ngoãn hơn.

Ngụy Dĩ Thần cầm lấy quyển sách《Hoàng tử bé》đã đặt ở đầu giường được một tuần, thấp giọng đọc: “[“Bạn làm ơn… cảm hoá mình đi!” Cáo nói.

“Mình muốn lắm.” Hoàng tử bé trả lời, “Nhưng mình không có thời gian. Mình còn phải đi kiếm bạn bè và tìm hiểu nhiều thứ.”

“Người ta chỉ hiểu những gì họ đã cảm hoá. Con người chẳng còn thời gian để hiểu bất cứ chuyện gì.  Họ mua mọi thứ được làm sẵn ở các cửa hàng. Mà có mấy người bán hàng bè bạn đâu, cho nên con người chẳng còn bạn bè. Nếu muốn có một người bạn, hãy cảm hoá mình đi!”



“Chẳng hạn, nếu bạn đến lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ mình đã bắt đầu thấy hạnh phúc. Thời giờ càng trôi qua mình lại càng hạnh phúc hơn. Cho tới bốn giờ, mình sẽ trở nên bồn chồn và lo lắng: mình sẽ khám phá ra cái giá của hạnh phúc! Nhưng nếu bạn đến bất kì lúc nào, mình sẽ không biết giờ giấc để sửa soạn trái tim…” Cáo nói.]”*

* Bấm vào đây để đọc chú thích

Hô hấp Chử Tinh dần dần ổn định, Ngụy Dĩ Thần gấp cuốn sách lại, bìa truyện là hình ảnh hoàng tử bé đeo khăn choàng dài không biết đang ngắm nhìn tinh cầu nào.

Từ lúc Chử Tinh vào phòng ngủ chính thì quyển sách này đã xuất hiện ở đầu giường, anh vẫn mong sẽ có một ngày có thể tự mình đọc câu chuyện này cho bạn nhỏ nghe, tốt nhất là giọng ấm áp mọt chút, để bạn nhỏ nhà anh có thể mơ thấy giấc mơ đẹp.

Hiện giờ rốt cuộc cũng được đền bù như mong muốn.

Ngụy Dĩ Thần đặt cuốn sách xuống, lặng lẽ hôn lên trán Chử Tinh một nụ hôn chúc ngủ ngon, dùng giọng điệu nhẹ nhàng chỉ có bản thân mình nghe được: “Hoàng tử nhỏ của nước Tinh Tinh à, em đã cảm hóa được anh rồi.”

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trông Chử Tinh cực kỳ có tinh thần.

Cậu không nhớ hôm qua mình mơ thấy gì, chỉ biết là cảnh trong mộng đẹp như kẹo đường, giữa cơn nửa tỉnh nửa mơ, cậu cảm giác được Ngụy Dĩ Thần đang dịu dàng hôn lên môi mình.

Chử Tinh đi tới trước mặt Ngụy Dĩ Thần: “Chào buổi sáng bạn trai~”

Động tác chuẩn bị uống nước của Ngụy Dĩ Thần hơi khựng lại.

Bạn trai?

Chử Tinh đi tới cạnh Ngụy Dĩ Thần, hai tay giữ lấy mặt anh, hôn chụt một cái lên má: “Em biết là hôm qua anh hôn trộm em, vì thế hôm nay em muốn hôn trả lại anh.”

Cả người Ngụy Dĩ Thần cứng lại, cảm thấy hình như hôm nay Chử Tinh uống lộn thuốc rồi, tại sao vừa ngủ dậy đã trở nên to gan làm càn như vậy? Không giống đứa nhỏ thoáng cái đã thẹn thùng đỏ mặt như hồi trước chút nào.

Chử Tinh tâm tình tốt đẹp ăn xong bữa sáng, tự động chuyển một ít đồ còn lại của mình ở dưới lầu lên phòng ngủ chính.

Ngụy Dĩ Thần nhìn thân ảnh cậu bận rộn tới lui, không tự giác sờ vào chỗ vừa được Chử Tinh hôn lên, nhẹ nhàng cười thành tiếng.

Chử Tinh bạo gan làm càn như vậy anh cũng rất thích.

Gần đây động thái của Hà Thiếu Vân hơi lớn, dù là cuối tuần được nghỉ ngơi ở nhà, Ngụy Dĩ Thần cũng không thể không phân tâm chú ý đến tình hình công ty.

Anh có thể đoán ra đại khái chủ ý của Hà Thiếu Vân khi kết hôn với Chử Nguyệt là gì rồi. Xem trạng thái gặp ai cũng cắn của Hà thị hiện nay, sợ là bọn họ cũng phát hiện cái vị vừa được rước về nhà kia không thể giúp bọn họ thực hiện kế hoạch bỉ ổi của mình.

Anh giăng lưới lâu như vậy, cuối cùng con cá lớn này cũng cắn câu.

Bên công ty gọi điện đến thông báo cho Ngụy Dĩ Thần, Ngụy thị vô cùng có triển vọng phát triển, nhân viên trên dưới của công ty con bên đó đều tìm đến Hà Thiếu Vân để nương tựa.

Ngụy Dĩ Thần gõ gõ tay lên đùi, bấm một dãy số gần như chưa từng liên hệ lần nào.

Thương trường có gió tanh mưa máu thế nào thì Chử Tinh cũng không bị quấy rầy gì cả.

Thật ra thì gần đây có một việc làm cậu hơi lo lắng.

Lên năm ba rồi, sẽ tốt nghiệp phải đi thực tập ngay thôi, nhưng mà trước đó vẫn còn một kỳ thi cuối kỳ làm người ta mệt mỏi.

Phải ôn hết nguyên một quyển sách đó có hiểu không?

Thật đau não mà.

Trước hôm thi một ngày, Chử Tinh nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

Chử Nguyệt ở đầu dây bên kia điềm đạm đáng yêu: “Tiểu Tinh à, chị muốn gặp em một lần được không?”

Chử Tinh bị một câu “Tiểu Tinh” của cô ta làm buồn nôn, da gà da vịt nổi khắp toàn thân, chưa nghĩ gì đã từ chối: “Có gì thì nói qua điện thoại đi.”

Thật sự không muốn đi gặp để rước bực mình vào người.

Chử Nguyệt trong điện thoại nói với Chử Tinh rất nhiều về cuộc sống hôn nhân không được như ý, đại khái là sau khi kết hôn mới phát hiện Hà Thiếu Vân không tốt đẹp gì, hơn nữa ngày nào cũng ăn chơi rượu chè bên ngoài. Cô ta không dám nói cho ba mẹ ở nhà biết, sợ bọn họ lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể bất lực mà gọi điện thoại cho Chử Tinh.

Chử Tinh lạnh nhạt nói: “Chị có gọi cho tôi thì tôi cũng không giúp gì được chị.”

Hơn nữa, nghe được hiện giờ chị thảm như vậy không chừng tôi còn không nhịn nổi cười một trận.

Sát muối vào vết thương gì đó vừa nghe đã thấy đau tim rồi, cho nên tốt nhất là đừng tìm tôi.

Chử Nguyệt cắn răng kiên trì: “Ít nhất nếu em ở trước mặt chị thì chị có thể dựa vào vai em khóc một trận.”

Chử Tinh không biết cô ta lấy đâu ra tự tin mà nói câu này, bình tĩnh cự tuyệt: “Để chị dựa vào vai, sợ là về nhà Ngụy Dĩ Thần đánh chết tôi mất.”

Chử Nguyệt: “…”

Chử Tinh: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

Nói xong không đợi Chử Nguyệt phản ứng thêm, lập tức dập máy.

Ngụy Dĩ Thần luôn nói Chử Tinh vừa thiện lương vừa mềm lòng, rất dễ bị người ta lừa. Thật ra không phải như vậy, cậu chỉ thiện lương và mềm lòng với người đáng giá thôi. Đối với những kẻ lòng dạ phức tạp thì cậu cũng sẽ nói lời lạnh nhạt, ý chí sắt đá.

Chử Nguyệt bị ngắt điện thoại tức đến nổ phổi.

Trần Mỹ Hoa bảo cô ta tranh thủ có một đứa con đi, nhưng Hà Thiếu Vân căn bản không chạm vào người, cô ta lấy đâu ra đứa con đây?

Người Hà gia ai nấy đều khó lường, đối với Chử Nguyệt bị Hà Thiếu Vân lạnh nhạt thì bọn họ đối xử kỳ quái với cô ta cũng không lạ.

Chử Nguyệt thật sự chịu đủ rồi, không muốn nhẫn nhịn gì nữa, nhưng lại không thể nào thoát được. Chỉ cần Hà Thiếu Vân không ly hôn, ngay cả quyền lợi phản kháng cô ta cũng hoàn toàn không có.

Suy cho cùng vẫn là do Chử Tinh.

Hôm nay Chử Nguyệt hẹn Chử Tinh ra ngoài đúng là ôm ý định cùng nhau đi chết, dù cho là cô ta hại chết Chử Tinh để bản thân bị phán tội tử hình hay tự làm bị thương để tống Chử Tinh vào tù với tội danh cố ý đả thương người khác thì cũng tốt hơn tình hình của cô ta hiện tại ở Hà gia rất nhiều.

Chử Nguyệt nhìn con dao lộ ra sắc nhọn trong túi đồ, ngồi trong quán cà phê khóc không thành tiếng.

Cô ta không hiểu, tại sao tương lai của cô ta lại biến thành như vậy?

Chử Tinh bên kia vừa mới ứng phó Chử Nguyệt xong thì lập tức nhận được điện thoại của Ngụy Dĩ Thần.

Tâm tình vừa bị bà chị rẻ mạt kia làm hỏng hết nhanh chóng tăng vọt.

Chử Tinh: “Gần đây anh bận thật đấy, cuối cùng cũng nhớ ra là phải gọi điện cho em rồi à?”

Mặc dù là phàn nàn nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không có chút oán giận nào, ngược lại còn tràn đầy ý làm nũng.

Trái tim Ngụy Dĩ Thần bị hòa tan trong chớp mắt: “Anh đang ở dưới ký túc xá, tới để nạp năng lượng cho em.”

Hai mắt Chử Tinh sáng lên, cấp tốc phi thẳng xuống cổng ký túc xá.

Quả nhiên nhìn thấy chiếc xe xịn xò của Ngụy tiên sinh.

Chử Tinh thở hổn hển chạy tới, ôm lấy Ngụy Dĩ Thần đang nghiêng người dựa vào cửa xe, câu đầu tiên cậu nói khi ngẩng mặt lên chính là: “Ngụy Dĩ Thần, em rất nhớ anhhh.”

Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, lúc trước Ngụy Dĩ Thần lái ô tô đến để hẹn bạn học của Chử Tinh ăn cơm, cậu cũng thẳng thắn nói câu này.

Khi đó Chử Tinh vẫn còn vô cùng cẩn thận mà gọi một tiếng “Ngụy tiên sinh”, hôm nay lại mềm giọng gọi cả họ lẫn tên, nói một câu “Em rất nhớ anh” làm người ta gần như không còn đường giãy giụa, hoàn toàn thất thủ rơi vào tay giặc.

Khuôn mặt lạnh lùng của Ngụy Dĩ Thần trở nên ôn hòa trong chớp mắt. Giống như khi ấy đáp lại lời yêu thương nhung nhớ của Chử Tinh, Ngụy Dĩ Thần thấp giọng nói: “Anh cũng rất nhớ em.”

Hết chương 20
 
Chương 21: Kết thúc


Xe dừng lại ở tiệm ăn lần trước Ngụy Dĩ Thần đưa Chử Tinh tới ăn.

Chử Tinh không hiểu gì cả, theo sát Ngụy Dĩ Thần ngồi xuống gọi cơm.

Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, Chử Tinh nghi hoặc hỏi: “Sao lại đưa em tới đây? Không phải đã nói sau này sẽ không tới nữa sao?”

Ngụy Dĩ Thần nhìn cậu, cười đáp: “Anh nói rồi, anh tới để nạp năng lượng cho em.”

Ngụy Dĩ Thần lau sạch đũa: “Sợ em bị căng thẳng trước kỳ thi nên mới đưa em tới tiệm ăn có ma pháp này, hi vọng Tiểu Tinh của anh có thể bách chiến bách thắng.”

Câu nói ngắn gọn nhưng lại làm trái tim Chử Tinh mềm nhũn. Cậu không biết nên bày tỏ cảm động và yêu thương như thế nào, chỉ có thể chăm chú nhìn Ngụy Dĩ Thần, hận không thể nuốt Ngụy Dĩ Thần thấu hiểu lòng người này vào bụng.

Ăn cơm xong, Chử Tinh thình lình nói: “Vừa nãy Chử Nguyệt gọi điện thoại cho em.”

Ngụy Dĩ Thần nhìn cậu: “Cô ta nói cái gì?”

Chử Tinh kể lại rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành cho Ngụy Dĩ Thần một lần, anh duỗi tay xoa đầu cậu: “Tiểu Tinh làm tốt lắm.”

Chử Tinh vô cùng thiếu nghị lực mà đỏ mặt.

Cùng là gọi “Tiểu Tinh”, Chử Nguyệt gọi làm cậu cảm thấy buồn nôn, nhưng Ngụy tiên sinh thì khác. Chử Tinh chỉ hận không thể để Ngụy Dĩ Thần gọi nhũ danh này thêm mấy lần nữa.

Vừa thân mật lại vừa cưng chiều.

Ngụy Dĩ Thần: “Tình huống hiện giờ của Chử Nguyệt ở Hà gia không tốt lắm, nếu sau này cô ta còn liên lạc với em thì cứ mặc kệ. Anh sợ cô ta sẽ làm ra chuyện gì đó gây hại cho em.”

Chử Tinh không thể hiểu nổi: “Hôn nhân của chị ta không hạnh phúc thì liên quan gì đến em?”

Cũng đâu phải do em làm.

Ngụy Dĩ Thần bất đắc dĩ: “Vấn đề chủ yếu vẫn nằm ở chỗ anh. Bởi vì em là bạn đời của anh nên Hà Thiếu Vân mới kết hôn với Chử Nguyệt, hắn ta muốn thông qua gia đình em để khống chế anh.”

Chử Tinh nghe vậy trừng mắt há miệng: “Thế ra mấy ngày nay anh bận là do Hà Thiếu Vân phát hiện bản thân cưới nhầm người, thẹn quá thành giận nên mới làm loạn hết cả lên à?”

Ngụy Dĩ Thần gật đầu: “Nhưng mà mọi việc sắp giải quyết xong hết rồi.”

Chử Tinh do dự một lát, hỏi: “Lần trước em nghe anh nói trong điện thoại là cần thu mua cổ phiếu Hà thị, vậy anh đã mua được chưa?”

Ngụy Dĩ Thần lắc đầu: “Lúc ba anh chưa nghỉ hưu có sắp xếp cho một chú vào Hà thị, hiện giờ chú ấy đã là cán bộ cấp cao của Hà thị rồi. Trước đó anh có nhận được phản hồi từ công ty con, nói là Hà thị cướp mất một cán bộ cấp cao, ác ý muốn thu mua cổ phần của công ty. Hẳn là Hà Thiếu Vân cũng bị nước cờ hạ sai này kích thích phát điên, không thèm đếm xỉa đến quy tắc mà chỉ biết cắn loạn.”

Động tác ăn mì của Chử Tinh dừng lại một lát, không khỏi nuốt nước miếng.

Bí… bí mật thương nghiệp.

Ngụy Dĩ Thần: “Cho nên bất đắc dĩ anh mới phải tiến hành kế hoạch trước. Trước kia đã thu mua được một ít cổ phần Hà thị, hơn nữa có thêm chỗ cổ phần của người chú kia chuyển cho, gần như đã đủ rồi.”

Chử Tinh biết, “gần như đã đủ” trong lời Ngụy Dĩ Thần nghĩa là vẫn chưa đạt tới mục tiêu mong muốn.

Ngụy Dĩ Thần: “Thêm 1,2% cổ phần nữa là anh có thể nắm chắc phần thắng.

Chử Tinh mím môi, nói: “Chỉ cần 1,2% nữa thôi sao?”

Ngụy Dĩ Thần nhìn cậu: “Chỉ cần?”

Chử Tinh cúi đầu nhìn bát mì: “Lúc mẹ em còn sống rất thích đầu tư, từng mua 2,5% cổ phần xí nghiệp Hà thị. Sau này mẹ em qua đời, chỗ tiền đầu tư này cũng trở thành tài sản giao lại cho em.”

Chử Tinh không nói tiền tài hay vật ngoài thân của cậu đều bị kẻ đến sau là Trần Mỹ Hoa và Chử Nguyệt chiếm hết, chỉ có chỗ cổ phần này được cậu giấu kĩ nên mới không bị phát hiện.

Mấy năm nay cũng dựa vào tiền hoa hồng từ phần đầu tư này mà cuộc sống của cậu mới không đến mức thê thảm.

Ngụy Dĩ Thần đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phì cười: “Đó là đồ mẹ em để lại cho em, anh có thể nghĩ cách khác.”

Lần trước về Chử gia làm Chử Tinh chịu ấm ức đã đâm một nhát dao vào tim Ngụy Dĩ Thần. Từ ngày đó trở đi, chỉ cần làm tổn thương đến Chử Tinh, cho dù là đường tắt dễ đi thì anh cũng sẽ buông bỏ để đi đường vòng gian nan hiểm trở.

Viền mắt Chử Tinh đỏ ửng: “Anh có bị ngốc không vậy, đến lúc Hà thị phá sản rồi thì chỗ cổ phần của em cũng làm gì còn tác dụng nữa!”

Cậu giấu kĩ chỗ cổ phần cuối cùng mà mẹ để lại nhiều năm như vậy, hiện giờ lại lấy ra toàn bộ, nói không đau lòng chính là giả. Nhưng đó là Ngụy Dĩ Thần, chỉ cần là Ngụy Dĩ Thần thì hết thảy đều đáng giá.

Chử Tinh sợ anh giả ngu, lại nói: “Em không hi vọng lúc nào anh cũng đối xử với em như trẻ con cần bảo vệ. Em đã lớn rồi, có thể gánh vác mọi việc với anh. Về công, chúng ta là bạn đời hợp pháp về mặt luật pháp; về tư, anh là người qua trọng nhất trong đời em, anh gặp khó khăn, có thể giúp đỡ được anh làm em vui còn không kịp, anh cần gì phải từ chối em như người ngoài?”

Ngụy Dĩ Thần trầm mặc một lát, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Chử Tinh: “Anh biết rồi.”

Chử Tinh không nói gì.

Ngụy Dĩ Thần: “Sẽ không cự tuyệt em nữa.”

Chử Tinh vẫn không nói gì.

Ngụy Dĩ Thần đành phải cười nói: “Em giúp đỡ anh việc lớn như vậy, anh chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi.”

Chử Tinh cứng rắn quay đầu đi một lúc, cuối cùng cũng mở miệng: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Ngụy Dĩ Thần đi tới bên cạnh Chử Tinh, nhẹ nhàng ôm cả người cậu vào lòng: “Cảm ơn em.”

Sau khi kỳ thi kết thúc, Chử Tinh ký văn kiện chuyển nhượng cổ phần.

Ngụy Dĩ Thần tăng ca liên tục trong một tháng, cuối cùng một ngày nào đó trên báo bùng nổ tin tức “Hà thị đã bị Ngụy thị thu mua”.

Chử Tinh không phải là người thích xem tạp chí kinh tế cũng vô cùng vui sướng mà mua tất cả những cuốn tạp chí nói về tin tức này trong cửa hàng, về nhà còn mở từng quyển một ra xem.

Vẫn nói Ngụy tổng là sao kim của giới thương nghiệp, là một người đàn ông truyền kỳ.

Chử Tinh cũng được hưởng ké vinh quang, vô cùng đắc chí.

Sau đó không thấy Chử Nguyệt đến tìm cậu nữa, Chử Tinh cũng không rảnh quan tâm đến tình hình Chử Nguyệt và Chử gia. Lần này lật xem tạp chí, cậu nhìn thấy có một góc nhỏ xíu đề cập: Công ty Chử gia trở thành bia đỡ trong cuộc giao tranh này.

Lần ấy về Chử gia cùng Ngụy Dĩ Thần, Ngụy tiên sinh hỏi cậu có từng nghĩ tới việc, nếu đủ năng lực thì cậu có muốn trừng phạt Chử gia không.

Chử Tinh nghĩ một lúc lâu mới nói: “Ban đầu chịu thiệt thòi chỉ hận không thể có siêu năng lực để phá hủy cả gia đình đó. Hiện giờ anh hỏi tới, em đột nhiên cảm thấy không nhất thiết phải làm gì cả. Em là một người rất rộng lượng bao dung, hơn nữa em đã có một tình yêu cực kỳ hoàn mỹ rồi, cho nên những chuyện phiền phức đó với em chỉ là mây khói thoáng qua, không tạo nên bất kỳ tổn thương gì cả.”

Hiển nhiên Ngụy Dĩ Thần không nghĩ là Chử Tinh sẽ nói như vậy.

Chử Tinh vừa cảm thấy buồn cười, vừa bị ấm áp làm cảm động.

Có một người giúp mình chú tâm đến những chuyện mà mình đã không còn để ý, thậm chí sẽ đau lòng vì anh ấy không thể can thiệp vào quá khứ của mình.

Cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.

Những công ty có liên quan đến Hà thị đều thay máu một lần, Chử gia vẫn chưa phải người thảm nhất. Ít nhất Ngụy Dĩ Thần vẫn còn lưu tình để một nhà bọn họ có nơi nương thân.

Lần cuối cùng anh gặp lại Chử Kiến Quốc vẫn là trong căn phòng mà Chử Tinh chịu nhiều ấm ức kia.

Chử Kiến Quốc sau một đêm già đi vài tuổi, Trần Mỹ Hoa cũng tiều tụy hơn không ít.

Ngụy Dĩ Thần liếc mắt dò xét căn phòng: “Những thứ này vốn thuộc về Chử Tinh, nhưng Chử Tinh nói em ấy khhông cần, vì vậy mới để lại cho các người. Để các người ở đây chính là vì muốn nhắc nhở các người, nữ chủ nhân của căn phòng này đã từng đau khổ, cuối cùng uất ức mà qua đời như thế nào.”

Ngụy Dĩ Thần vốn định giúp Chử Tinh lấy lại những thứ thuộc về mẹ Ngụy đã qua đời, nhưng sau khi hỏi Chử Tinh, bạn nhỏ nói là không cần, hiện giờ cậu đã có cuộc sống vô cùng tốt rồi, không cần luôn ngoảnh lại nhìn những ngày tháng đã trôi qua.

Ngụy Dĩ Thần không được rộng lượng như Chử Tinh, quyết định cho người ta một con đường sống rồi nhưng vẫn không nhịn được đích thân đi tới dằn mặt, lấy mũi tên ấy đâm một nhát vào tim bọn họ.

Không ai biết Chử Tinh đã đau lòng vượt qua ngần ấy năm bằng cách nào. Ngụy Dĩ Thần không phải là người tốt, anh chỉ có thể làm những người tổn thương Chử Tinh phải chịu đau đớn gấp trăm lần.

Rời khỏi cổng lớn Chử gia, Ngụy Dĩ Thần biết, anh sẽ không bao giờ đặt chân vào đây lần nào nữa.

Chử Tinh cũng sẽ không bao giờ quay về nơi này nữa.

Đúng như bạn nhỏ đã nói, con người phải nhìn về phía trước.

Anh và Chử Tinh sẽ cùng nhau bước tới tương lai càng tốt đẹp hơn.

Sau khi thi cuối kỳ xong thì ngày nào Chử Tinh cũng đến công ty với Ngụy Dĩ Thần.

Hà thị vừa mới sụp đổ, ngày nào Ngụy Dĩ Thần cũng có việc làm không hết. Vì thế Chử Tinh rất ngoan ngoãn ngồi trên sofa chơi game, thỉnh thoảng sẽ lướt web xem sơ yếu lý lịch và tin tức về thông báo tuyển dụng.

Chử Tinh cho rằng Ngụy Dĩ Thần sẽ bận tới mức quên cả sinh nhật của cậu. Dù sao thì sau khi mẹ qua đời, cậu cũng chẳng có mấy lần được đón sinh nhật nghiêm túc.

Nhưng vào ngày sinh nhật, Ngụy Dĩ Thần mang cậu về nhà từ rất sớm.

Đến khi Ngụy Dĩ Thần lấy một đôi nhẫn từ trong túi ra, Chử Tinh mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Ngụy Dĩ Thần nói: “Có thể là khởi đầu của chúng ta không mấy tốt đẹp, nhưng anh nguyện cố gắng hết sức để mang lại cho em tình yêu trọn vẹn và hôn nhân hoàn mỹ. Chử Tinh, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Chẳng cần biết là cầu hôn, đính hôn hay là hôn lễ, chỉ cần người khác có thì Chử Tinh của anh cũng sẽ có.

Chử Tinh đỏ hồng hai mắt gật đầu, sợ giây tiếp theo Ngụy Dĩ Thần sẽ thu hồi những lời vừa nói.

Ngụy Dĩ Thần chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu: “Đeo nhẫn vào rồi em sẽ không trốn được nữa.”

Chử Tinh nhìn nhẫn trong tay, vẫn không kìm được nước mắt. Cậu cảm thấy trong vòng một năm gặp được Ngụy tiên sinh, số lần cậu khóc nhiều gấp mấy lần mười mấy năm qua của cậu.

Ngụy Dĩ Thần nhẹ nhàng lau nước mắt giúp Chử Tinh: “Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”

Chử Tinh nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp ra, trân trọng mà đeo lên tay giúp Ngụy Dĩ Thần.

Chiếc nhẫn nằm gọn trên ngón áp út của Ngụy tiên sinh, Chử Tinh vẫn không buông tay ra, cúi đầu hạ xuống bàn tay ấy một nụ hôn.

Ngụy Dĩ Thần hơi run rẩy, quà sinh nhật anh chuẩn bị lâu như vậy vẫn kém xa một nụ hôn mà Chử Tinh ban cho mình.

Phòng tuyến của Ngụy Dĩ Thần tan vỡ trong nháy mắt.

Trao nhẫn xong rồi, Ngụy Dĩ Thần lấy tờ hiệp ước đã ký hồi kết hôn ra, thẳng tay xé toạc: “Em có bằng lòng ký với anh một hiệp ước mới không?”

Chử Tinh nhìn tới ngây người, muốn nói chỉ cần được ở bên cạnh Ngụy tiên sinh thì hiệp ước gì đó không quan trọng chút nào.

Ngụy Dĩ Thần đã lấy ra một tờ hiệp nghị mới rồi.

Anh chậm rãi đọc lên những lợi ích mà Chử Tinh có được sau khi kết hôn. Đọc tới cuối hiệp ước, Ngụy Dĩ Thần thì thầm: “Làm cuộc trao đổi này, Chử tiên sinh nhất định phải ở bên cạnh Ngụy Dĩ Thần cả đời.”

Nước mắt vừa mới ngừng lại của Chử Tinh lại thi nhau rơi xuống, tay cầm bút run không tưởng nổi, làm Ngụy Dĩ Thần cảm thấy cậu sắp sụp đổ mất.

Qua một lúc sau, Chử Tinh bỗng nhiên không còn run rẩy nữa, cậu gạch bỏ toàn bộ phần lợi ích bên trên, ký tên xuống cạnh câu cuối cùng.

Ngụy Dĩ Thần cầm tờ hiệp nghị đã bị gạch xóa lung tung lên xem, nhìn thấy Chử Tinh chỉ đáp lại một chữ ở câu cuối cùng.

Làm cuộc trao đổi này, Chử tiên sinh nhất định phải ở bên cạnh Ngụy Dĩ Thần cả đời.

Được.

Trái tim anh lập tức mềm nhũn.

Ở vườn hoa nhỏ, Chử Tinh nói cảm ơn vận mệnh đã cho cậu gặp được Ngụy Dĩ Thần. Nhưng giờ phút này, Ngụy Dĩ Thần sâu sắc cảm nhận được, người phải cảm ơn vận mệnh là anh mới đúng.

Anh phải may mắn tới mức nào mới gặp được một người tốt như bạn nhỏ chứ.

Ngụy Dĩ Thần không tranh cãi việc Chử Tinh gạch xóa những mục bên trên, cũng đặt bút ký tên mình xuống cuối cùng giống cậu.

Bất kể là có hiệp nghị này hay không, anh vẫn sẽ cho Chử Tinh toàn bộ.

Cầu hôn xong thì bận đến chuyện đính hôn, đính hôn xong sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.

Lần đầu tiên Chử Tinh đứng trên đài tổ chức hôn lễ, cảm thấy vừa hồi hộp vừa kích động.

Cậu cũng không phải là người hay để ý nghi lễ này nọ, nhưng Ngụy Dĩ Thần nói nhất định sẽ bổ sung lại đầy đủ những thiếu sót trong hôn nhân trước kia của bọn họ. Mặc dù phải xử lý chuyện Hà thị bận gần chết nhưng Ngụy tiên sinh vẫn sắp xếp thỏa đáng chuyện hôn lễ và công việc.

Chủ tịch Ngụy thị kết hôn gây chấn động không hề nhỏ.

Mọi người đều biết Ngụy Dĩ Thần là quý ông đã kết hôn, nhưng cũng không biết vị được Ngụy tiên sinh giấu kĩ trong nhà là vị nào. Ngụy Dĩ Thần chỉ liên lạc với năm công ty truyền thông để đưa tin trực tiếp toàn bộ quá trình diễn ra hôn lễ, nhưng như vậy cũng đủ chiêu cáo toàn thế giới là anh muốn kết hôn rồi.

Khách khứa tới dự đều là những nhân vật có máu mặt trong giới, Chử Tinh hiểu ý của Ngụy Dĩ Thần: Muốn cho cả thế giới biết Chử Tinh là người quan trọng nhất, là người không thể thay thế nhất trong lòng Ngụy Dĩ Thần.

Chử Tinh cười nhìn Ngụy tiên sinh cực kỳ tích cực, kỳ nghiêm túc trên phương diện này.

Từ Ngôn Ngôn sống chết muốn cầm hộp nhẫn chứng kiến thời khắc thiêng liêng tiến vào lễ đường của bạn thân từ nhỏ của mình.

Chử Tinh nhìn thẳng Ngụy tiên sinh, nhẫn trên tay dưới ánh mặt trời lóe sáng lên lấp lánh. Từ Ngôn Ngôn nghe thấy cậu nhẹ giọng nói: “Ngụy tiên sinh, em thật sự vô cùng yêu ngài.”

Cậu lại dùng tôn xưng, nhưng lần này Ngụy Dĩ Thần không sửa lại nữa.

Bất luận là Ngụy Dĩ Thần hay Ngụy tiên sinh, người mà Chử Tinh tỏ tình từ đầu tới cuối vẫn là anh.

Ngụy Dĩ Thần cười cúi đầu: “Vậy anh có thể hôn em  một cái được không?”

Người dẫn chương trình vừa mới nói “Chồng chồng hôn nhau”, Chử Tinh lập tức kiễng chân hôn lên môi Ngụy Dĩ Thần.

Tất cả những lời âu yếm chưa nói hết đều đọng lại trong nụ hôn dịu dàng này.

Mặc dù không phải là hôn lễ của mình nhưng Từ Ngôn Ngôn cũng lệ nóng doanh tròng.

Hôn xong, Ngụy Dĩ Thần ôm lấy Chử Tinh: “Sau này em sẽ là của anh.”

Chử Tinh đáp bên tai anh: “Sau này anh cũng là của em.”

Sau này có gặp núi cao sông lớn, sao trời biển rộng cũng có em ở bên cạnh làm bạn.

Năm tháng hãy còn dài, đời này chẳng hối tiếc.

Hết chương 21
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom