Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20 : Sau cơn bão


Mà Bạch Tố Trinh ở một bên thì từ nãy giờ vẫn chưa rời khỏi chỗ, cũng không nói một lời. Tuy vậy Diệp Thiên Ân vẫn thấy được nét giãy giụa sâu trong mắt nàng. Bất quá vẫn là bị Khiển Hồn Du Yêu điều khiển cơ thể đi. “Hừ” đột nhiên nhìn thấy Diệp Thiên Ân trong tình trạng này mà còn nhìn về phía vợ hắn thì hừ lạnh, cất bước vào căn phòng mà Diệp Thiên Ân để đồ lúc nãy. Bất quá nếu Diệp Thiên Ân biết hắn nghĩ gì thì không biết có hay không hết kiên nhẫn lập tức bức (‘bức’ chứ không phải ‘bứt’ nhé) đứt dây? Thảo mẹ nó ngươi có cần thiết hạ xuân dược xong rồi không cho người ta nhìn về người khác phái? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ai cũng như ngươi có sở thích đặc biệt? Một lúc sau, Diệp Thiên Ân thấy Tri Ngọc Đường một mặt đỏ bừng từng chút từng chút một kéo chiếc balo to đùng về phía này thì rốt cuộc hắn đã hiểu ra mọi chuyện. Cái này chắc gọi là tham tài đi? Diệp Thiên Ân sau khi hiểu ra mọi chuyện thì cũng không muốn mất thì giờ nữa. Lập tức thu lại liệt dương khí khắp cơ thể, làm làn da đang đỏ thấu với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nhanh chóng trở lại nước da trắng bình thường. “Bặc” “Bặc” Hai sợi dây nhựa rút đang buộc hai tay hai chân Diệp Thiên Ân một sợi chỉ dễ dàng bị căng đứt. Nếu là một người có đủ lý trí thì hiển nhiên sẽ phát hiện ra vấn đề, bởi một người có thể nâng một cái balo nặng như thế một cách nhẹ nhàng thì có thể sợ loại dây trói cơ bản này? Còn loại dây trói phức tạp? Tự đi mà tìm hiểu. Giận quá thì mất khôn, trong đầu Tri Ngọc Đường hiện tại chỉ còn có sự phẫn nộ và tham lam mà thôi. Mà ở cái lúc hắn nhìn thấy những thứ mà Diệp Thiên Ân lấy ra từ trong balo thì lý trí của hắn cũng đã hoàn toàn bị che lấp rồi. Mò vào một cái ngăn đã từng thấy, Tri Ngọc Đường lấy ra một viên đá như những viên kim cương, mười tám mặt được đẽo gọt nhẵn nhụi, trong suốt. Tri Ngọc Đường nhìn vào nó mà mê mẫn, mặc dù không biết nó là loại đá gì nhưng lần đầu tiên thấy nó qua camera lúc Diệp Thiên Ân lấy ra từ trong balo thì hắn đã mê mẫn nó rồi. Nhẹ nhàng vuốt ve một chút, vừa định tìm thêm một chút thì đột nhiên một cảm giác đau nhức từ sau ót truyền tới, sau đó một màu đen dần xâm chiếm tầm nhìn của hắn, sau đó ngất đi. Còn Bạch Tố Trinh từ khi nhìn thấy Tri Ngọc Đường lấy ra viên đá thì cơ thể đã bắt đầu run rẩy, cũng không có phát hiện từ lúc nào Diệp Thiên Ân đã đi đến sau lưng mình sau khi đánh ngất Tri Ngọc Đường. Viên đá cũng không phải đá quý hay linh thạch dùng để tu tiên gì đó trong truyền thuyết. Mà nó là một loại Phong Hồn Thạch, một loại đá có thể dùng để phong ấn những thứ như linh hồn, linh thể hay những thứ không có thực thể vào bên trong. Bất quá có một hạn chế đó chính là đối phương phải tự nguyện đi vào thì mới có thể kích hoạt được, mà có vẻ như chịu sự uy hiếp thì cũng được tính như là một loại tự nguyện… … Trở lại với hiện tại, biết mình đã bị phát hiện, Khiển Hồn Du Yêu đang điều khiển cơ thể Bạch Tố Trinh cũng không có giãy giụa nữa, nhớ đến hành động của Diệp Thiên Ân lúc nãy. Định nâng tay lên giải khai quần áo thì phát hiện mình không thể động đậy. Biết mình gặp phải cao nhân, Khiển Hồn Du Yêu lập tức trở nên an ổn hơn, chờ đợi hành động tiếp theo của hắn. Diệp Thiên Ân đứng, mà Bạch Tố Trinh lại ngồi, nên từ phía trên hắn có thể thấy rõ mồn một hay quả đào tiên làm hắn mê mẫn lúc nãy. Trắng muốt như sữa, căn phá quần áo. Bởi vì không có mặc áo ngực nên có thể loáng thoáng thấy hai khỏa hồng thạch ẩn hiện bên trong cổ áo đang trùng xuống. Thầm nghĩ một ngày gặp phải đến hai thế gian vưu vật làm Diệp Thiên Ân không khỏi thầm than. Tuy rất ít tự bói cho mình nhưng trước khi về đây Diệp Thiên Ân cũng đã tự bói cho mình một quẻ, mà, không có bói được a. Không biết lý do gì mà khi đó hắn gieo mười quẻ cho tam hồn và thất phách nhưng rất tiếc chỉ có được hai chữ “Sắc Lang”. Mà bởi vì hai chữ đó làm gì có trong mấy quẻ bói nên hắn mới nói là không có kết quả. Đến bây giờ hắn mới hiểu được những quẻ bói đó có nghĩa gì. Bất quá hắn trước giờ cũng không ngại nhiều a... Quay lại chỗ ngồi, sợ bản thân không thể kiềm chế, vì không phải lúc. Diệp Thiên Ân ngồi ở đối diện nhìn về phía gương mặt nghiêng nước nghiên thành của Bạch Tố Trinh, đẩy viên Phong Hồn Thạch về phía nàng, nói: “Ngươi tự giác hay để ta động thủ?” Lạnh nhạt nhìn về phía Diệp Thiên Ân một chút, “Bạch Tố Trinh” cầm lấy viên Phong Hồn Thạch đi đến vòi nước tẩy sạch một chút rồi cất bước đi về phòng. Mà tất nhiên là Diệp Thiên Ân cũng đi theo. “Cạch” Đóng chặt cửa phòng, nhìn về phía Bạch Tố Trinh, ra hiệu cho nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, còn hắn cũng ngồi xếp bằng ở đối diện. Tập trung tinh thần, hít sâu một hơi, Diệp Thiên Ân nói: “Ngậm vào trong miệng.” Xem như đã chấp nhận số phận, Khiển Hồn Du Yêu đành phải ủy khuất nhịn đau điều khiển thân thể của Bạch Tố Trinh cố gắng ngậm viên Hồn Thạch hai đầu được mài nhọn lại to gần bằng cổ tay mình vào trong miệng, sau đó chờ đợi Diệp Thiên Ân làm phép. Nhìn hai má nàng độn lên làm cơ thể Diệp Thiên Ân có chút cảm giác kích thích nói không ra lời. Bất quá rất nhanh lấy lại tâm tình, nếu lỡ để lật thuyền trong mương thì hắn không biết phải ăn nói với vị sư phụ đã mất của mình như thế nào. Dùng ngón tay cái cắt một đường trên đầu ngón trỏ tay phải. Diệp Thiên Ân dùng máu chảy trên đó điểm lên mi tâm Bạch Tố Trinh một cái, sau đó tay trái lập tức nâng lên một lá bùa có những ký hiệu không biết từ lúc nào đã chuẩn bị trước, sau khi tay phải vừa rời khỏi thì lập tức ấn lên điểm huyết trên mi tâm nàng, lại thu tay về bắt đầu niệm chú ngữ. Đúng lúc này, gương mặt Bạch Tố Trinh trở nên dữ tợn, bắt đầu gầm gừ, trừng đôi mắt màu ngập huyết nhìn về phía Diệp Thiên Ân, bất quá bị hắn làm lơ. Miệng vẫn tiếp tục niệm chú ngữ. Mà theo thời gian Diệp Thiên Ân niệm chú ngữ càng dài thì gương mặt Bạch Tố Trinh càng vặn vẹo dữ tợn. Thấy nàng như thế thì Diệp Thiên Ân cũng bắt đầu cảm giác khó chịu. Gương mặt hắn trở nên lạnh lùng, hét lên: “Yêu nghiệt không nghe lời vậy thì chết đi…” Vừa định lấy ra từ trong ngực ra một thứ gì đó thì đột nhiên cơ thể Bạch Tố Trinh lập tức đình chỉ run rẩy, mà đôi mắt ngập huyết lúc nãy cũng đã trở lại bình thường, như một phản xạ nàng lập tức phun ra viên Phong Hồn Thạch trong miệng. Diệp Thiên Ân thì đã chuẩn bị sẵn, từ trước đó đã dán một lá bùa lên lòng bàn tay mình, sau đó nhanh chóng chụp lấy viên ngọc thạch, rồi dùng lá bùa kia quấn lại viên Hồn Thạch làm nó lập tức trở nên im lặng không còn run rẩy nữa. Còn Bạch Tố Trinh ở một bên thì đã đổ gục xuống đất bất tỉnh từ lúc nào. Vội vàng bế nàng dậy, Diệp Thiên Ân để cho nàng nằm trên giường. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, Diệp Thiên Ân không khỏi một trận tự hào. Người phụ nữ đầu tiên của mình thật là xinh đẹp a!!! Cười hắc hắc một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến tối nay còn có việc phải làm, hắn cúi đầu hôn lên trán Bạch Tố Trinh một cái rồi đi ra khỏi phòng. Để lại một nàng ngủ say với một nụ cười hạnh phúc trên môi...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21 :  Ủy Khuất


Giật giật mí mắt, Bạch Tố Trinh khó khăn mở ra cặp mắt trong suốt như sao trời của mình. Đột nhiên nhớ lại tất cả sự việc hôm qua làm thân thể nàng hơi run rẩy một chút, lập tức bật người dậy nhìn lại quang cảnh xung quanh. Nơi đây xung quanh là một mảnh tươi tốt, với đủ loại cây cối và rất nhiều loại hoa cỏ tuyệt đẹp khoe sắc. Lại nhìn phía trên, nơi đó là một mảnh tán cây với bóng râm rộng lớn phủ xuống che chở thân thể yêu kiều của nàng, mà khi nhìn xuyên qua tán cây thì có thể thấy được bầu trời xanh cao rộng vô ngần với hai vệ tinh và một nguồn sáng quen thuộc. Và cùng với khung cảnh xinh đẹp đó là những tia nắng ấm áp tinh nghịch xuyên qua tán cây chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ đang khẩn trương của Bạch Tố Trinh. Còn phía trước mặt là một vùng hồ nước xanh lục bích trong vắt, với những gợn sóng lăn tăn và những cơn gió nhẹ như vô tình lại như cố ý bay đến vuốt ve hai gò má hồng hào của nàng như muốn bảo nàng hãy yên tâm. “Này… có hay không... ta xuyên không rồi?”. Nhớ đến những quyển tiểu thuyết đã từng đọc lúc nhỏ, Bạch Tố Trinh không khỏi ngơ ngác một chút, trong đầu thầm nói. Đúng lúc này, những sự việc hôm qua như một bộ phim chiếu chậm dần dần hiện lên trong đầu nàng, lại cảm nhận được như bản thân vừa mất đi thứ gì đó quan trọng thì một cơn đau đột nhiên dâng lên trong lòng ngực Bạch Tố Trinh, đôi mắt nàng chợt đỏ, nước mắt nhẹ rơi, vừa định khóc lên thì chợt nghe một âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía bên cạnh. “Ở đây có nước, không cần phải dùng nước mắt để rửa mặt đâu a, mèo lười.” … … Trở lại tối hôm qua, Diệp Thiên Ân sau khi ra khỏi phòng thì bắt đầu suy nghĩ mình cần phải làm gì. Thế là hắn lấy ra một xấp bùa từ trong balo, kẹp một sợi tóc của Bạch Tố Trinh ở giữa, lại dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại xấp bùa rồi đưa lên trán, miệng niệm vài câu chú ngữ rồi vung tay ném đi. Sau đó thì tất cả những thứ có liên quan đến Bạch Tố Trinh đều biến mất một cách kỳ dị, mà những lá bùa kia sau khi bay trở về trên tay hắn thì cháy lên rồi biến mất mà không để lại tí tro bụi nào. Tiếp đến, Diệp Thiên Ân lại ra lệnh, hoặc nói đúng hơn là uy hiếp con Khiển Hồn Du Yêu bị phong ấn bên trong viên Phong Hồn Thạch xóa sạch những ký ức mà trước đó nó đưa vào đầu Tri Ngọc Đường, sau đó lại đem những ký ức khác khắc vào trong. Bất quá theo hắn nghĩ thì đây cũng chỉ có thể gọi là một biện pháp tạm thời, vì cách để xác nhận lại thông tin về sự tồn tại của Bạch Tố Trinh thì nhiều lắm, mà hắn thì lại mới lười làm nhiều như vậy. Bởi vì trong mắt Diệp Thiên Ân thì những thường nhân như Tri Ngọc Đường này cũng không gây nên nổi thể loại sóng gió gì cho hắn. Cuối cùng, Diệp Thiên Ân lại thu toàn bộ đồ vật trong phòng riêng của Bạch Tố Trinh vào nhẫn không gian của mình rồi bế nàng ra một cái ghế nào đó ngoài công viên gần đó rồi nhắm mắt lại thiếp đi. Bất quá trước khi đi cũng không có quên hỏi thăm số tiền trong két sắt của Tri Ngọc Đường. Dù sao hiện tại cũng có thù a, với lại hiện tại hắn nhận ra một điều là, mặc dù tiền đối với hắn không phải là thứ quan trọng, nhưng không có tiền thì nửa bước cũng khó đi a… Mà còn cái vụ cái nhẫn không gian, thứ này là đồ của sư phụ hắn, hoặc nói đúng hơn là thứ hắn chôm từ sư phụ hắn. Tuy là giữ nhưng rất tiếc chỉ có tác dụng thu đồ vào mà không thể lấy ra, nên bức thiết lắm hắn mới sử dụng cái này để làm mà thôi. ... ...Trở lại hiện tại, đột nhiên nghe được âm thanh quen thuộc thì Bạch Tố Trinh chợt ngẩn người một lúc, lập tức quay đầu tìm kiếm. Đến khi thấy được Diệp Thiên Ân đang ở một bên cười mà không phải cười nhìn mình thì tinh thần nàng lập tức chấn động, hai mắt mắt đỏ thấu, nước mắt như suối bắt đầu tuôn rơi. Sau đó nàng đột nhiên khóc thét lên rồi nhào vào lòng Diệp Thiên Ân, hoàn toàn không có cái gì gọi là trở ngại tâm lý hay ngượng ngùng. Mười mấy năm bị điều khiển, mọi việc hầu như chỉ nghe theo Khiển Hồn Du Yêu mà hành động, hiện tại đột nhiên cảm giác trói buộc đó không còn nữa làm nàng không thích ứng, phản phất trở lại cái lúc nàng là một cô gái tuổi mười tám chưa hiểu hết sự đời. Tuy cảm giác này rất tốt, nhưng lúc này Bạch Tố Trinh lại cảm giác mình đột nhiên trở nên yếu đuối. Vì lúc trước nàng biết nó sẽ bảo vệ nàng, còn hiện tại… Nên nàng khóc, khóc thương tâm, cứ như một cô bé chịu sự ủy khuất đã lâu. Hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh, hiện tại trong nàng chỉ còn lại một thứ đó chính là mong muốn được giải tỏa mà thôi... Diệp Thiên Ân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen tuyền thẳng tắp như thác nước cùng tấm lưng ngọc ngà trơn nhẵn của Bạch Tố Trinh, cố gắng an ủi nàng. Tuy nhiên hắn lại không có lên tiếng trấn định nàng, mà là cứ để mặc cho nàng khóc. Tuy hắn không hiểu cái cảm giác bị điều khiển suốt mười mấy năm là như thế nào, nhưng hắn lại hiểu cảm giác đó chắc chắn cũng không phải dễ chịu gì. Cho nên hắn cứ để mặc cho nàng khóc, mà ánh mắt của hắn lúc này cũng trở nên nhu hòa, hoàn toàn không có chút tạp niệm nào. ... Một lúc sau, đến khi đã phát tiết đầy đủ, Bạch Tố Trinh mệt mỏi từ trong lòng ngực Diệp Thiên Ân ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, nhìn về phía chính mình nam nhân, người mà nếu so về tuổi thì còn nhỏ hơn nàng rất nhiều này. Nhưng lúc này trong nội tâm nàng không tồn tại một chút khinh thị nào, mà chỉ có cảm giác ấm áp cùng an tâm, cùng với một sự an bình khó diễn tả. Nó là một loại cảm giác đặc biệt mà trước giờ nàng chưa từng cảm giác được, kể cả từ người phụ thân quá cố của nàng. Nhìn Diệp Thiên Ân một chút, cuối cùng không biết mở lời như thế nào, mắt Bạch Tố Trinh một lần nữa đỏ lên, ủy khuất nhìn về phía hắn. Trông đáng yêu vô cùng. Hít Hà... Diệp Thiên Ân đột nhiên nhìn thấy biểu cảm này của Bạch Tố Trinh thì lập tức bị ngẩn người, sau đó thật sâu hít một hơi. Nếu nhìn theo vẻ bề ngoài, Bạch Tố Trinh tuổi cũng đã tầm ba mươi mốt ba mươi hai tuổi. Nhưng nếu tính về mặt tâm lí thì nàng cũng chỉ vừa mới hơn hai mươi tuổi một chút. Và với thân thể trưởng thành đó, hiện tại nàng lại làm ra những cử chỉ hệt như một đứa trẻ vừa đánh rơi viên kẹo sau lại ủy khuất khóc sướt mướt như thế làm hắn có chút nhịn không được. Bởi dù hắn trên núi mà sư phụ hắn cũng không muốn hắn quá lạc hậu nên cũng thường xuyên dẫn hắn xuống núi để phổ cập kiến thức, thêm nữa là cũng có mua một ít thư tịch cùng tiểu thuyết về cho hắn đọc giải trí, cũng như học hỏi thêm kiến thức. Dù sao lúc đó hắn chỉ là một đứa con nít a. Mà sư phụ hắn thì cũng không có ý định nuôi ra một tên dã nhân nên mới cố gắng cho Diệp Thiên Ân học tập những kiến thức hiện đại, giúp hắn dễ hòa nhập hơn sau khi xuống núi. Nên dù hắn không có theo học hệ thống chính thống nhưng lượng kiến thức mà hắn biết cũng chẳng thua kém bất kỳ người học sinh cùng tuổi hay hơn tuổi nào, đó là chưa kể đến những phương diện khác. Bởi vì thật ra môn phái nào cũng như vậy, cũng có sử dụng một ít đồ điện tử để cho môn đồ không quá lạc hậu sau khi đi ra thế giới bên ngoài. Bất quá vì hoàn cảnh của hắn và sư phụ hắn khác biệt nên cũng chỉ có thể học tập những thứ đó thông qua những cuốn sách cùng các cuộc du ngoạn. Mà bây giờ thì đã đến lúc mà những kiến thức đó lên ngôi phát huy tác dụng a.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22 : Gặp gỡ (1)


Nghĩ là làm, Diệp Thiên Ân lập tức dùng một tay nâng lên khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng cùng ánh mắt long lanh những giọt lệ của Bạch Tố Trinh rồi cúi đầu hôn xuống, mặc kệ những giọt nước mắt đang đọng lại trên gương mặt cùng khóe mắt nàng. Hắn ngậm lấy môi đào, sau đó lập tức vươn ra đầu lưỡi xuyên qua hai cánh môi đào bắt đầu liếm láp hàm răng ngọc. Bạch Tố Trinh sau khi thấy Diệp Thiên Ân trực tiếp như thế thì trừng to mắt, không kịp phản ứng, gương mặt cấp tốc trở nên đỏ bừng, từ ủy khuất trước đó cấp tốc chuyển sang ngượng ngùng, cặp mắt đang rưng rưng của nàng cũng nhẹ nhàng rơi xuống hai giọt nước mắt, thân thể đang nằm trong lòng Diệp Thiên Ân bắt đầu ra sức giãy giụa, hai nắm đấm vung lên liên tục nện vào lòng ngực của hắn. 15s trôi qua… Lực đạo từ nắm đấm dần nhỏ lại. 30s trôi qua… Hai cái thon dài trắng muốt cánh tay bắt đầu chuyển sang bấu chặt lấy áo Diệp Thiên Ân. Lại thêm 15s nữa trôi qua... Hai cái thanh bạch cánh tay đã chuyển từ bấu chặt sang ôm chặt lấy bờ vai hắn. Đến phút thứ nhất… Cả hai bắt đầu quên đi hết thảy, cùng vươn ra đầu lưỡi quấn giao, cứ như vậy cho đến khi thiên hôn địa ám, nhật nguyệt ảm đạm vô quang. Mà thời gian thì cứ như vậy vô tình trôi. Để lại cho những tên F.A đọc bộ truyện này mà ngẩn người mà ao ước ước gì mình được như thằng hó trong tiểu thuyết a….. ... “Hô Hô Hô, tuổi trẻ thật tốt bà nhỉ? Nhớ lúc đó tôi với bà cũng là như thế này a. Tối nào cũng cùng với bà đánh dã chiến ở công viên. Haizzz, hoài niệm thật a....” “Ân… A!? Cái gì??? Lúc nào hả? Tôi với ông đã như thế bao giờ? A, thì ra là vậy, mà khoan, con đó là con nào, có phải bây giờ hai người vẫn còn lén phén không hả? Hả!?.....” ... Đột nhiên nghe được âm thanh lạ, Bạch Tố Trinh da mắt mỏng lập tức hoảng hồn tách ra khỏi Diệp Thiên Ân, vô tình kéo ra một sợi tơ bạc ở giữa nối lại hai bờ môi. Lại cùng Diệp Thiên Ân nhìn qua hai lão gia gia lão thái thái đang một người chạy một người đuổi với tốc độ đủ để… ‘lên bàn thờ’ thì cả hai mặt liền đen. Ngưu như vậy??? Thầm nghĩ sau này chắc chắn mình không thể như thế này được, Diệp Thiên Ân nhìn qua Bạch Tố Trinh đang ở một bên trừng mắt nhìn mình như cảnh báo trông cực kỳ kích thích ánh mắt thì hắn lại cúi người định hôn nàng một lần nữa, có vẻ như hắn đã nghiện cái cảm giác này mất rồi. Bất quá lại bị nàng tránh thoát, sau đó cũng không tiếp tục để ý Diệp Thiên Ân, giãy giụa thân thể thoát ra ôm ấp hoài bảo của hắn rồi xoay đầu bỏ đi. Mà Diệp Thiên Ân thấy nàng như thế thì chỉ cười cười, lập tức xách theo đồ vật rồi đuổi theo bước song song với nàng, bất quá cũng không có mở lời nói cái gì mà chỉ như thế song song bước đi, như một đôi tiên đồng ngọc nữ... ... ... “Hừ” Huyền Ngọc Trúc bước ra khỏi phòng học, không để ý tới tiếng khóc thét cầu xin nàng ở lại phát ra từ trong phòng học phía sau. Một mực hầm hầm bước đi về hướng phòng vệ sinh. Từ sau khi gặp lại con trai nàng là Diệp Thiên Ân ngày hôm qua, lại từ sau nụ hôn đó thì trong tâm trí của nàng hiện tại chẳng có một thứ gì khác ngoài nổi tưởng nhớ về hắn. Thậm chí cả đêm hôm qua nàng cũng gần như không ngủ được. Mà song hành cùng với nỗi nhớ đó chính là sự phẫn nộ. Bởi vì từ sau khi hắn biến mất khỏi nàng lúc đó thì hắn như hoàn toàn bốc hơi vậy. Mặc dù trước đó nàng đã cố ý đợi ở trường cho tới gần khuya mà hắn vẫn không thấy hắn trở lại. Thậm chí đến sáng hôm nay nàng hỏi lại thì bảo vệ cũng bảo là không có ai hỏi thăm nàng, vì thế hiện tại nàng đang rất giận, cực kỳ giận.(R.I.P) Sau khi rửa mặt cho tỉnh người, Huyền Ngọc Trúc bước ra khỏi phòng vệ sinh đi đến phòng giáo vụ, bất quá khi vừa đến thì đã thấy một tên bảo vệ đứng chờ sẵn ở đó, mỉm cười nhìn về phía nàng, nhưng do tâm trạng không tốt nên liền lập tức nhíu mày, vừa định vượt qua thì đã nghe hắn lên tiếng: “Chào Diệp lão sư, có hai người một nam một nữ, nam tuổi tầm mười sáu mười bảy, nữ tuổi tầm ba mươi môt ba mươi hai đang đứng đợi ở cổng trường nói là muốn tìm ngài a. Mà người nam trong đó thì nói hắn là con của ngươi nên ta cũng không…” Tên bảo vệ một mực mê đắm ngắm nhìn nhan sắc của Huyền Ngọc Trúc mà không nhận ra nàng đã đi từ lúc hắn nói có một người nam nhân tuổi tầm mười sáu mười bảy. Đến khi nàng đã đi được một lúc thì hắn mới bắt đầu nhận ra. Bất quá cũng không có cảm thấy thế nào mà một lần nữa đứng đó hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nãy. Bởi vì lúc nãy hắn cũng gặp một người mà nhan sắc thậm chí có thể sánh ngang hoặc nói là có phần hơn với Diệp lão sư a. Hiện tại thì hắn thầm hối hận vì không ở lại đó lâu thêm một chút a. Bất quá hiện tại hồi hận cũng đã muộn, vì hắn cũng không muốn đắc tội một ai trong hai người a, bởi vì hắn biết được những người có sắc đẹp rất đáng sợ(trên nhiều phương diện), nhất là càng đẹp càng đáng sợ, một khi vô tình đắc tội thì cho dù là nhỏ hay to gì cũng khó có thể cứu vãn a…………… ... (Ta nói ở đây là việc tôn trọng, ưu tiên cho người phụ nữ(đẹp), chứ không phải là ‘sợ vợ’. Để rồi sau này cấm tuyệt trường hợp bị ‘đì’ rồi vào đây than “sao trăng hôm nay sáng quá mà lại chẳng thấy đường về nhà” này nọ nhá.) ... ... Huyền Ngọc Trúc nhìn một thanh niên một mỹ phụ đang ngồi trên ghế. Nam thì đẹp trai vỡ cả mắt người nhìn còn nữ đẹp đến cái độ chưa nhìn đã vỡ con mắt. Bất quá trước giờ thứ không thể làm nàng bất ngờ nhất chính là người đẹp, vì thế nàng khoanh tay, sử dụng chất giọng lạnh băng nhất có thể để hỏi Diệp Thiên Ân: “Nàng là ai?” Diệp Thiên Ân gặp được ánh mắt, biểu cảm cùng lời nói lạnh lùng của Huyền Ngọc Trúc thì trực tiếp phớt lờ, xem như hoàn toàn không có. Hắn nở nụ cười vô hại, giọng điệu thản nhiên, nói: “Mẫu thân, nàng tên Bạch Tố Trinh, là người ta mới cứu được hôm qua.” “Ta không hỏi nàng tên gì, và làm như thế nào nàng ở đây. Cái ta hỏi là nàng là cái gì của ngươi kìa!” Huyền Ngọc Trúc trực tiếp không quan tâm đến Bạch Tố Trinh ở một bên, một lần nữa dùng giọng lạnh băng hỏi lại Diệp Thiên Ân. “Nàng là ta lão bà a!” Nghe được lời nói của Diệp Thiên Ân, lại biết được thân phận của người phụ nữ trước mắt thì Bạch Tố Trinh ở một bên gương mặt nhanh chóng đỏ hồng, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng. Bất quá trong đầu thầm hiểu tại sao Diệp Thiên Ân lại có vẻ ngoài như thế này rồi. Nhưng Huyền Ngọc Trúc thì lại không giống Bạch Tố Trinh, vừa nghe thấy Diệp Thiên Ân giới thiệu một người phụ nữ khác là lão bà của mình thì hay mắt nàng lập tức đỏ lên, không nói một lời, xoay người bước đi. Bất quá còn chưa kịp đi được bước nào thì đã lập tức bị một thân thể rắn chắc ôm lại, tiếp đến là một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Mẫu thân cũng là lão bà của ta, cả hai người đều là lão bà của ta a.”(Câu này nghe chuối vler nhưng éo biết thay bằng câu nào cho hay hơn bây h.) Giọng nói mang ý tứ khẳng định chắc nịch hoàn toàn không cho người khác có cơ hội phản bác, bởi vì trong đầu Diệp Thiên Ân thì việc tam thê tứ thiếp thất thập nhị phòng là chuyện hoàn toàn bình thường, nên hắn cũng chẳng có gì phải ngần ngại. Còn pháp luật hay luật hôn nhân gì gì đó? Cứ đùa, từ khi sinh ra thì hắn cũng đã có tư cách để nói rằng “Chúng ta thuộc về hai thế giới” chứ đừng nói đến hiện tại, lúc hắn đã có đủ sức mạnh để phá vỡ “sự cân bằng” rồi. Mà cho dù trước đó thì hắn cũng chưa từng thấy việc này có gì phải cân nhắc, chỉ cần hắn có đủ khả năng > các nàng thì hắn tự tin đem các nàng về. ... (Xin nhắc lại đây là một bộ truyện giải trí thuần túy, các chi tiết hoàn toàn là hư cấu, đề nghị các thanh niên “ngưu bức” không bắt chước, tránh cho ảo tưởng của bản thân gây ra những vấn đề ảnh hưởng đến người thân, gia đình và xã hội.)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23 : Khiển hồn du (1)


Huyền Ngọc Trúc nằm trong lòng ngực Diệp Thiên Ân không ngừng giãy giụa, mắt phượng lạnh băng trừng trừng nhìn về phía hắn như muốn ăn thịt uống máu. Tuy nhiên cuối cùng cũng lại không cách nào thoát khỏi, nên chỉ có thể dùng ánh mắt để thể hiện sự bất bình phản đối, cùng với một chút ngượng ngùng khó có thể che giấu. Còn Bạch Tố Trinh ở một bên thì sau khi thấy động tác của hắn thì trực tiếp kinh hoàng trừng thẳng mắt. Trong nội tâm kinh đào hải lãng, họ không phải mẫu tử hay sao?? Nhưng... như thế này!? Bất quá khi nhớ lại những lời nói hùng hồn trước đó của Diệp Thiên Ân thì nàng cũng cảm thấy có chút ngọt ngào, tuy không biết sau này sẽ ra sao nhưng ít nhất hiện tại thì nàng muốn được ở bên hắn, cho dù phải trả giá bất cứ thứ gì(trong phạm vi cho phép). Bởi vì lúc này nàng thật sự rất mệt mỏi, mong muốn duy nhất chỉ là tìm một nơi để nương tựa, không cần thiết phải tranh giành. Nhanh chóng bình ổn lại một chút cảm xúc rung động, vừa định lên tiếng giải thích một chút thì Bạch Tố Trinh lại một lần nữa trừng thẳng mắt, bởi vì nàng thấy Diệp Thiên Ân hoàn toàn mặc kệ Huyền Ngọc Trúc đang giãy giụa phản đối trong lòng ngực mình, hắn cúi đầu xuống trực tiếp ngậm lấy đôi môi đào của Huyền Ngọc Trúc. Sau đó lại nhìn thấy hắn vươn ra đầu lưỡi của mình bắt đầu công phá tường thành răng ngọc. Cứ như thế, căn phòng dần chìm vào tĩnh lặng, Bạch Tố Trinh thì là do chưa hoàn toàn ổn định được cảm xúc của bản thân nên vẫn im lặng không nói gì, nhưng thật ra nàng cũng không phải quá bất ngờ đến không thể chịu được. Dù sao thì người bị một con linh yêu(yêu dạng linh hồn hoặc không có thực thể) điều khiển cơ thể mười mấy năm như nàng cũng đã có một chút miễn dịch với sự “vô đối” của thế giới rồi... Còn Huyền Ngọc Trúc, nàng cũng đã không còn ở cái tuổi bốc đồng hay ngượng ngùng lúc mới yêu nữa rồi, điều nàng mong muốn nhất lúc này chính là có thể trở nên thân thiết với hơn với nam nhân của mình, cũng chính là con trai nàng. Vì vậy việc thật sự cố gắng thoát khỏi sự thân mật với Diệp Thiên Ân là chuyện không thể nào. Vì cũng như hắn, "thế tục" hai chữ đối với nàng cũng chỉ là một từ ngữ mang ý nghĩa biểu tượng mà thôi. Còn "đạo đức" hay "luân lý", cũng như Diệp Thiên Ân, hay đối với những người sinh ra đã được định sẵn là khác biệt như các nàng thì nó cũng chỉ là một từ ngữ vô nghĩa. Bởi vì nàng cũng biết một chuyện, rằng trong đạo giới, khi những người tu đạo chứng kiến những người thân hay bạn bè của mình dần chết đi thì đến một lúc nào đó, họ sẽ không còn quan tâm đến cái nhìn của đa số những người khác. Đến lúc đó, ngoài những quy tắc cần thiết phải tuân thủ và những quy tắc cá nhân ra thì những thứ như "pháp luật" đối với họ trở nên vô nghĩa, hoàn toàn trở nên không tồn tại. Cũng như khi họ giết người, họ sẽ nghĩ đến "lý do" chứ hoàn toàn không nghĩ đến "hậu quả" hay "trách nhiệm" họ phải gánh lấy nữa rồi. *(Các ngươi nên hiểu một điều là những khái niệm chỉ mang tính chất tương đối, nên việc đúng sai thật sự rất khó phán định. Ở đây ta chỉ viết ra để lí giải một phần nào đó tâm lí của nhân vật, chứ nó hoàn toàn không mang tính chất khẳng định. Cũng như câu: "Những thứ có liên quan đến cảm xúc của con người thì chỉ có "đúng hơn" chứ không bao giờ có thứ "đúng nhất".") Thế nên sau khi biết việc mình giãy giụa cũng không có kết quả thì Huyền Ngọc Trúc bắt đầu thuận theo, vươn ra đầu lưỡi khỏi cổng thành đang đóng chặt quấn lấy đầu lưỡi của Diệp Thiên Ân vẫn còn đang tàn phá trong khoang miệng nàng. Đến cuối cùng cả hai một lần nữa trầm mê vào cái cảm giác kì dị kia lần thứ hai. Bất quá hiện tại trong thầm nàng đang một mực nguyền rủa lão già kia. Không thể tưởng tượng nổi hắn dạy dỗ đứa con của nàng như thế nào mà sau khi gặp lại mẫu thân của mình sau khi cách biệt mười mấy năm thì lập tức hôn xuống, sau khi ở ngoài một đêm đến ngày thứ hai thì lại đem thêm một người ‘chị em’ mới trở về. Thật đúng là tiết tháo không ra gì, hèn gì từ đó tới giờ một mực không có lão bà, thậm chí cũng vì nó mà ngày xưa phải trực tiếp trở mặt với vị kia ở Côn Lôn. Hừ, đúng là già mà cũng không có tiết tháo, dạy hư trẻ con mà. Bất quá nếu Huyền Ngọc Trúc biết mọi thứ đều do Diệp Thiên Ân tự ‘mài mò tìm hiểu’ thì không biết nàng sẽ nghĩ cái gì. Sau khi suy nghĩ vu vơ một chút, Huyền Ngọc Trúc cũng bắt đầu dần dần trầm mê vào trong, hoàn toàn quên đi vẫn có người vẫn đang đỏ mặt ngồi ở bên cạnh ao ước nhìn họ. ... “Hừ” Tách hai cánh anh đào môi ra khỏi môi Diệp Thiên Ân. Huyền Ngọc Trúc rời khỏi lòng ngực hắn, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống một cái ghế gần đó, thần tình nghiêm túc bắt chéo chân chờ đợi người nam nhân mà nàng vừa hôn suốt hơn năm phút giải thích. Hoàn toàn không có dấu hiệu nào giống với một người vừa bị nam nhân của mình hôn trước mặt người khác cả. Mà Diệp Thiên Ân thì vẫn như bình thường, cứ như vừa rồi chẳng có gì xảy ra, hắn đi đến bên cạnh Bạch Tố Trinh, nâng lên khuôn mặt ngọc của nàng rồi hôn nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó cũng bắt chước hai nàng mà ngồi xuống một cái ghế gần đó. Bắt đầu giải thích mọi chuyện từ đầu. X mũ n phút sau… “Vậy thì con Khiển Hồn Du đó đâu rồi? Ta cũng chỉ mới nghe nói chứ cũng chưa thấy bao giờ a?” Huyền Ngọc Trúc sau khi ổn định lại tâm tình thì bắt đầu chuyển sang Mode ‘Người thân’. Hoàn toàn không có Mode ‘Mẫu thân’ trong nàng. “Đây a.” Nghe được Huyền Ngọc Trúc, Diệp Thiên Ân lấy ra từ trong một cái ngăn kéo nào đó của chiếc balo to đùng ra một viên thủy tinh thạch trong suốt với mười tám mặt nhẵn nhụi đưa cho nàng, mà Bạch Tố Trinh ở một bên thì cũng tò mò đến nhìn, nàng sợ, bất quá nàng nguyện ý tin tưởng vào Diệp Thiên Ân nhiều hơn. Huyền Ngọc Trúc gỡ ra tấm bùa dùng để ổn định con tiểu yêu, sau đó nhìn vào thứ bị phong ấn bên trong. Ngày hôm qua sau khi dọn dẹp xong những thứ liên quan đến Bạch Tố Trinh thì hắn chỉ đơn giản yêu cầu nó điều chỉnh lại ký ức trong đầu Tri Ngọc Đường, chứ cũng chưa bao giờ nhìn kỹ thứ bên trong bao giờ, bây giờ nhìn lại bên trong mới thật sự bất ngờ, ngay lập tức làm Diệp Thiên Ân và Bạch Tố Trinh cũng đang chăm chú nhìn giật mình. “Quả thật là sinh ra linh trí rồi.” Huyền Ngọc Trúc sau khi quan sát thứ bên trong một lúc thì có chút không rõ cảm thán nói. Bên trong viên đá lúc này là một cô bé tuổi tầm mười một mười hai tuổi, gương mặt như tinh linh, thân hình nhỏ nhắn chỉ gần bằng hai ngón tay, lõa lồ. Bầu ngực nhỏ nhắn với một điểm nhỏ màu hồng chỉ vừa nhô lên một tí, đúng chuẩn ISO Loli 1009:8102. Cũng gần đúng với câu nói: “Thiên không sáng sủa vô tận, ngực phẳng như gương…” Mà hiện tại thì cô nàng tiểu yêu loli này đang tức giận đỏ mặt trừng mắt về phía Diệp Thiên Ân, lá bùa vừa rời khỏi thì hai cánh tay nhỏ nhắn của nàng cấp tốc che đi những bộ vị nhạy cảm trên cơ thể.. Diệp Thiên Ân thấy được nàng như thế thì vuốt vuốt mũi một chút cười trừ, ngày hôm qua hắn chỉ thử hét lên để hù nàng mà thôi, không ngờ nàng lại thật sự sợ hãi mà chui vào bên trong Phong Hồn Thạch, ha ha, cũng có thể gọi là may mắn. Mà bây giờ lại thấy con tiểu yêu hôm qua mình thu phục lại biến hành một cái tiểu tinh linh thì Diệp Thiên Ân cũng không biết nói gì. Nếu như trước đó hắn còn có thể mong muốn lấy chút lợi ích từ nàng thì hiện tại chắc chắn là không được rồi. Bởi vì… “Oa, đáng yêu quá!” Bạch Tố Trinh vừa nhìn thấy con tiểu yêu khống chế mình mười mấy năm lại là một cô bé loli trông như tiểu tinh linh thì ngay cả nàng cũng không thể giận dỗi được, dù sao thì ngoài khống chế nàng ra thì cũng có thể xem nó như là người bạn duy nhất của nàng. Dù sao cũng bởi vì nàng mà mình mới bảo vệ được cơ thể mình trong trắng trong suốt mười mấy năm để chờ đến khi ‘người đó’(Bạch mã… đạo sĩ) tới a. Nhanh tay cướp lấy viên hồn thạch trong tay Huyền Ngọc Trúc, Bạch Tố Trinh bắt đầu vuốt ve viên đá, đôi mắt thì lấp lánh liên tục như một đứa trẻ lần đầu nhận được quà mừng tuổi. Còn Huyền Ngọc Trúc tuy bị giật đi nhưng cũng không có tức giận mà chỉ có thông cảm cùng hài lòng với cá tính của người đồng thời vừa là ‘con dâu’ cũng là một người ‘tỷ muội’ tương lai này. Bởi vì là một người phụ nữ thì không nên giận day, mà phải có đức tính bao dung vị tha. Nhất là đối với đứa con hoa tâm của nàng nữa. (Còn nếu không được thì trực tiếp… (động tác cứa cổ))
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24 : Khiển hồn du (2)


Khiển Hồn Du sau khi bực tức với Diệp Thiên Ân xong thì quay đầu đi, tuy nhiên lập tức thấy được gương mặt vị chủ nhân của thân thể mà mình điều khiển suốt mười mấy năm thì lập tức chuyển sang vẻ mặt áy náy, cúi thấp đầu nhận lỗi như một tiểu tinh linh trông đáng yêu vô cùng. *(Chú thích: Đã hình thành Thực linh thể nên trở về cách gọi cũ là Khiển Hồn Du.) Mà chuyện của nàng thật ra cũng chẳng có gì phức tạp, cũng chẳng có khúc mắc gì bên trong. Thật ra mười mấy năm trước bởi vì bản thân đang trong giai đoạn khẩn cấp sắp hình thành linh trí, ngưng tụ thực linh thể nên nàng đành phải nhập vào thân xác Bạch Tố Trinh. Mà nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì khoảng một tháng nữa nàng cũng sẽ trả lại thân xác cho Bạch Tố Trinh, bất quá giữa đường nhảy ra con hàng dùng gậy thọc bánh xe Diệp Thiên Ân. Tuy vậy, cũng nhờ vào đoạn thân mật ngắn ngủi đó của Bạch Tố Trinh với Diệp Thiên Ân mà nàng đã ngưng tụ Thực linh thể sớm hơn dự định một chút. Cũng vì vậy nên mới có chuyện Bạch Tố Trinh ngồi bất động ở một bên nhìn Diệp Thiên Ân bị hi... à không, bị trói mà không làm ra hành động hay lời nói phản đối nào. Mà vừa đúng đến khi đã ngưng ra thực linh thể thì lại bị con hàng này bức ép đem đi phong ấn, hỏi sao nàng không tức cho được? Nhưng cũng không thể phản kháng a, nàng vừa ngưng tụ xong thực linh thể nên vẫn chưa ổn định. Nếu để hắn đạp cho một cước vào thì công sức ngàn năm của nàng lập tức đi bụi trong một phút a. Không thể vì một phút bốc đồng mà cả đời bốc… cơm được a. Thế là hiện tại tất cả điều nàng có thể làm chính là biểu hiện sự phẫn nộ của mình bằng cách nâng lên phấn nộn nấm đấm, trừng mắt nhìn về phía Diệp Thiên Ân. Bất quá cũng vì hành động như thế mà nàng lại vô tình để lộ ra phấn nộn mông nhỏ về phía Diệp Thiên Ân để cho hắn chiếm tiện nghi a. Bất quá còn tốt là nàng cũng không có phát hiện ta viết ra chi tiết này a. Ha Ha. ... Không để ý tới thái độ của Khiển Hồn Du, Diệp Thiên Ân đột nhiên nhớ lại những lời Huyền Ngọc Trúc vừa nói lúc nảy, hắn nhìn về phía nàng, hỏi: “Mẫu thân lão bà, tại sao ngươi lại nói nó có linh trí a? Mà tại sao nó lại có linh trí? Việc như vậy ta còn chưa từng nghe sư phụ nói tới a.” Đúng như thế, trên thực tế thì linh thể là một dạng tồn tại rất đặc biệt, có thể nói nó là một dạng "khí" có mục đích cũng không sai biệt lắm. Nên theo như lời sư phụ hắn thì việc sinh ra linh trí là việc không thể mới đúng. “Hừ” nghe được cách Diệp Thiên Ân gọi mình thì Huyền Ngọc Trúc không khỏi xấu hổ trắng mắt hạnh trừng hắn một cái. Bất quá sau đó cũng bắt đầu giải thích. “Cũng không có chuyện gì, thật ra thì đây là một truyền thuyết được đồn đại trong làng mà thôi. Bởi từng có một người nào đó trong làng từng bị Khiển Hồn Du khống chế mấy năm, sau đó khi nó rời khỏi thì nàng ta thấy Khiển Hồn Du trước khi rời đi thì cúi đầu hướng về phía nàng cảm tạ. Thế là có truyền thuyết Khiển Hồn Du tu luyện đến một mức nhất định sẽ sinh ra linh trí, nhưng lại giới hạn ở có linh trí mà thôi, nên dù vậy thì cũng không thể phát ra âm thanh hay lời nói. Còn tại sao mà chúng ta không truyền ra ngoài thì có trời mới biết bọn đàn ông các ngươi sẽ làm cái gì nếu biết được sự thật này. Hừ!” “Bọn ta sẽ làm cái gì?” Diệp Thiên Ân thật thật giả giả giả giả thật nhìn về phía Huyền Ngọc Trúc hỏi. Bất quá chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh lùng từ nàng mà thôi. “Có thể để cho ta giữ nó được không?” Đúng lúc cả hai chấm dứt cuộc đối thoại thì Diệp Thiên Ân nghe được âm thanh rụt rè từ Bạch Tố Trinh. Nhìn nàng lúc này đang rưng rưng nước mắt thì Diệp Thiên Ân không khỏi đau lòng. Hắn hít sâu một hơi,(Warning!) “““““““““““liều mình bỏ qua việc... nơi đây vẫn còn một người phụ nữ khác”””””””””””. Hắn nghiêng đầu qua hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn đang ủy khuất với hàm răng đang cắn chặt môi đào của nàng, rât không muốn nàng thương tổn bản thân. Mà Bạch Tố Trinh thì cũng hiểu rõ hắn muốn gì, nên lập tức nồng nàn hôn môi đáp lại. Nhưng không được bao lâu thì mới nhớ nơi đây vẫn còn một người nữa nên lập tức đỏ mặt đẩy hắn ra, sau đó dùng ánh mắt cảm kích rồi cười tươi như hoa nở nhìn về phía hắn. Đó, hắn đoán có sai đâu a… Nhưng có một điều không như dự đoán, đó là Huyền Ngọc Trúc ở một bên chỉ mỉm cười nhìn hành động vô thức của Diệp Thiên Ân mà không có giận dỗi. Chỉ có tự hào, nàng tự hào vì con trai nàng là một người biết quan tâm, chăm sóc những người phụ nữ của hắn, không để các nàng chịu tổn thương. Đây không phải một điều khó, nhưng chủ yếu là ở cách làm mà thôi. Bởi sự bá đạo đối với sự thân mật ở nam nhân lun là thứ hấp dẫn nữ nhân mà.(Thứ đó ta nghe đồn rằng được gọi là "Cơ Hội" đó.) Và tất nhiên những người phụ nữ của hắn cũng bao gồm cả…... … Sau khi trò chuyện một lúc nữa thì Huyền Ngọc Trúc rời khỏi phòng, lại ra hiệu cho hai người Diệp Thiên Ân và Bạch Tố Trinh cứ an tâm ở yên tại chỗ này vì đây là phòng riêng của mình(Quyền của người đẹp). Sau đó rời khỏi mua chút vài thứ để ăn bỏ vào phòng rồi tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Mà hai người một nam một nữ còn lại trong phòng thì bắt đầu hành trình… tâm sự của mình. Sau khi tựa vào lòng ngực Diệp Thiên Ân, đồng thời cũng ôm lấy viên Hồn Thạch có một cái như tiểu tinh linh được phong ấn ở trong đang ‘y y nha nha’ tức giận dậm dậm chân chỉ trỏ về phía hắn như cảnh báo không được làm thứ gì quá mức thì Bạch Tố Trinh bắt đầu kể lại quá khứ của bản thân. Và sau một buổi chiều thì rốt cuộc Diệp Thiên Ân biết được gia thế cùng hoàn cảnh mười bảy năm của Bạch Tố Trinh, một cách chi tiết. Theo như lời Bạch Tố Trinh thì mười bảy năm trước, cũng đúng vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám của nàng thì nàng cùng gia đình gặp một tai nạn khiến toàn bộ chết đi. Mà nàng là người duy nhất còn sống nhờ sự giúp đỡ của Khiển Hồn Du, nhưng sau đó thì do hao tổn quá lớn nên nó bị buộc lâm vào ngủ say mất một đoạn thời gian. Cùng với đó, do gia cảnh cũng khá giả nên Bạch Tố Trinh nhờ vào số tiền còn lại của gia đình mà học xong lớp 12, thậm chí học xong Đại học bằng số tiền còn lại. Tưởng chừng như mọi thứ an ổn, nàng bắt đầu đi làm. Nhưng rồi đến một hôm, nhờ vào công đức ơn nghĩa "làm mẫu" được truyền lại của các tiền nhân đi trước. Nàng cuối cùng cũng dính phải Quy tắc ngầm của một cấp trên trong công ty mà mình đang làm việc. Bất quá lúc đó nàng lại được Tri Ngọc Đường cứu. Nhưng tiếp đến cũng nhờ vào cái vận khí ‘bùn vàng’ của hắn mà con Khiển Hồn Du trong cơ thể nàng đột nhiên từ trong cơn ngủ say thức dậy rồi cũng bắt đầu từ đó tiếp nhận quyền điều khiển cơ thể nàng. Sau đó thì bắt đầu tiếp cận Tri Ngọc Đường rồi thu thập dương khí xung túc từ hắn. Nhưng do sau đó nàng phát hiện ra vài “sự thật” về bản chất của Tri Ngọc Đường nên cũng không có yêu hắn như trong truyền thuyết “Bên nhau lâu ngày nảy sinh tình cảm”. Cũng rất tiếc là không thể thoát khỏi mối quan hệ này bởi cơ thể đã bị Khiển Hồn Du điều khiển. Nhưng cũng nhờ đó mà nàng bảo vệ được sự trong trắng của mình. Còn sau đó thì mọi chuyện bắt đầu diễn ra như một trình tự rập khuôn như nhau, Khiển Hồn Du khắc ký ức Bạch Tố Trinh vì thân thể yếu nhược nên không thể đi làm vào đầu Tri Ngọc Đường để lui về phía sau hậu trường tránh khỏi ánh mắt người đời. Và cũng vì thế mà có câu chuyện một thương nhân thành đạt có siêu vận khí cưới được người vợ được biết đến như người phụ nữ có nhan sắc đẹp nhất thành phố Minh Hà lúc đó, còn thân hình đẹp nhất thì là thuộc về Diệp lão sư Diệp Ngọc Trúc với thân thế bí ẩn của trường trung học Thiên Lâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25 : Nhân vật phản diện đầu tiên xuất hiện (1)


“Tạch” Sau khi lọc lại một chút ký ức về quá khứ của Bạch Tố Trinh thì đúng lúc này Diệp Thiên Ân thấy được cánh cửa căn phòng bỗng mở ra. Đúng là Huyền Ngọc Trúc đang mang một cái túi xách trên vai bước vào. Vừa nhìn thấy nàng thì Diệp Thiên Ân lập tức hỏi: “Xong rồi?” “Đúng vậy a!” Huyền Ngọc Trúc trả lời. Lúc nãy sau khi nghe xong câu chuyện của Bạch Tố Trinh thì nàng chợt nhớ còn có công việc nên rời đi, sẵn tiện đi làm đơn xin nghỉ cho ngày hôm nay. Mà cũng vì đó mà tin tức đứa con thất lạc mười mấy năm của Diệp lão sư đột nhiên trở về cũng bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh truyền đi toàn trường. Tuy nhiên đó là chuyện của một lát nữa, còn bây giờ thì sau khi lấy được đơn xin nghỉ việc một cách không chút nào trở ngại thì Huyền Ngọc Trúc lập tức đi đến văn phòng của mình. “Bây giờ thì chúng ta trở về a. Bất quá còn nàng?” Huyền Ngọc Trúc còn không đợi Diệp Thiên Ân hỏi tiếp thì đã lên tiếng, lại nhìn qua Bạch Tố Trinh như một con chim nhỏ nằm trong lòng hắn thì giọng nói cũng có chút mất đi hứng thú nói chuyện, thế là nàng vẫn hỏi câu hỏi mặc dù đã biết trước câu trả lời. “Hiện tại nàng không có chỗ ở a, nên hiện tại cứ để nàng sống với chúng ta đi. Dù sau thì trước sau gì thì nàng cũng phải đến ở cùng chúng ta mà thôi.” Diệp Thiên Ân nói ra lời nói mang ý nghĩa như sét đánh ngang tai một cách tự nhiên, trực tiếp bỏ qua sự ngượng ngùng của Bạch Tố Trinh cùng một chút bực dọc trong ánh mắt của Huyền Ngọc Trúc. Tiên hạ thủ vi cường. Theo lời sư phụ hắn dạy, Diệp Thiên Ân trực tiếp ấn định ý kiến của mình trở thành quyết định chung. Dù không hoàn toàn ổn nhưng ít nhất nó giảm được nhiều vấn đề phát sinh lắm.(Nhớ lấy!) Mà lúc này thì hai mắt Bạch Tố Trinh cũng đã đỏ ửng, định quay sang Diệp Thiên Ân nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi, dù sao hiện tại cũng không phải lúc. Mà nàng cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình, cùng với mối quan hệ của hai người kia nên cũng biết mình nên làm gì. Có thể nói đây là thiên tính của phụ nữ, nhưng khi ở bên Diệp Thiên Ân, Bạch Tố Trinh cảm thấy hắn còn đáng tin hơn tất cả những thứ khác trên đời. Và chắc chắn hắn sẽ không bao giờ phụ lại kỳ vọng của nàng. Mặc dù đường các nàng đi từ đầu cũng đã khác biệt với những người khác rồi… ... Để cho cả hai đợi ở cổng trường, còn Huyền Ngọc Trúc thì đi lấy xe, sau đó cùng nhau về nhà trong tâm trạng thanh thản. Nhưng hiện tại họ cũng không rõ việc họ nghĩ là bình thường này đã gây nên oanh động đến mức nào. Từ trong phòng giáo viên, tin tức đứa con bị thất lạc mười mấy năm của Diệp lão sư như xăng cháy lan sang dầu hỏa lại lấy tốc độ cháy nhà nhanh chóng truyền đi khắp cả trường học. Đối với đa số nam học sinh cùng nam giáo viên thì cứ như là dùng thiết chùy nện vào lòng ngực họ. Bất quá có những người sáng suốt lại tìm thấy ánh sáng trong đó, nên bắt đầu lập ra đủ thứ loại kế hoạch để tiếp cận vị học sinh bí ẩn kia. Và thế là một cuộc bạo động ngầm bắt đầu vận chuyển bên trong nội bộ trường Trung học Thiên Lâm. Còn về phần các nữ sinh, có người vui, có người rất vui, cũng có người buồn, cũng có tò mò. Tùy từng người, với từng lý do khác nhau.Như cảm thấy mình vẫn còn trẻ, còn tương lai, ít nhất cũng không có ‘phụ tử tòng tử’ như nàng, Nhưng bên cạnh đó cũng có người cảm thấy hình tượng trong lòng sụp đổ. Bởi vì Diệp lão sư luôn là hình tượng mà các nàng nhắm đến, nhưng đến khi phát hiện ra thì cũng không phải như vậy hoàn hảo. Cũng có những người tò mò, có một người mẹ xinh đẹp như thế thì hắn sẽ là người như thế nào a. Mà nhìn lại thì nhóm này cũng khá đông a, chủ yếu là nhóm nhân vật phụ mê trai cấp tính hay được dùng để làm nền cho những nữ nhân vật phụ khác có nhiều đất diễn hơn đó a... Dù là tích cực hay tiêu cực thì cuối cùng các nàng cũng không nghĩ rằng việc này lại có tác động tích cực hơn các nàng nghĩ nhiều lắm a, ít nhất là nếu sự việc không đi quá trớn. ... Trong một căn phòng bất kỳ bên một dãy phòng học nào đó trong trường trung học Thiên Lâm, và cũng là một trong bảy "Khu cấm địa" của trường. “Cái gì, con trai ruột của Diệp Ngọc Trúc trở về!?” Một tên nam sinh tóc nhuộm đen đang nhìn về đám đàn em là hơn hai mươi tên học sinh khác cũng nhuộm đầu thành đủ loại màu sắc sặc sỡ như lông gà đột nhiên hét lên sau khi nghe được một tên đàn em Giáp Ất Bính Đinh nào đó nói ra một tin tức. Theo như quy định đồng phục thì có thể nhìn thấy đấy là khối G của trường, bất quá hiện tại nó đã bị biến đổi đến cái độ nếu không biết trước thì cũng chẳng thể nào nhận ra được, vì hầu như màu sắc nguyên bản cũng đã bị thay đổi. Tên nam sinh đó giật lấy cổ áo tên đàn em, hỏi lại một lần nữa: “Tin tức chính xác hay không? Tiểu Vương, Tiểu Lục, lập tức dẫn người đi xác nhận cho ta. Nếu tin tức là thật thì lập tức dọn cho ta một chỗ trống trong hội, sau đó lập tức chiêu tên kia vào…Hừ, cuối cùng cũng có cơ hội rồi, lần này ta phải bắt được con đàn bà kia, sau đó làm thỏa thích một phen. Cuối cùng lại đe dọa nàng, thử xem nàng có thể báo lên lão già chết tiệt kia nữa hay không, lần trước chỉ vì vuốt ve mông nàng một cái làm ta bị cấm túc một tháng. Hừ!” Trịnh Kiêu ánh mắt âm độc, hừ lạnh nói, lần trước chỉ vì nói vài lời nói đùa cùng vuốt ve mông nàng một phen mà cha hắn cấm túc hắn hẳn một tháng không thể ra khỏi nhà, mà lúc đi học thì lại có người đưa đón hoàn toàn không thể dứt đi được. Theo như hắn thấy thì chắc chắn lão già kia cũng có một chân với nàng nên mới làm vậy để lấy lòng mà thôi. Còn lần này thì hắn phải làm thật nhanh trước khi mọi chuyện đổ vỡ mới được. Đúng lúc này một nam sinh khác ánh mắt hơi híp ngồi ở bên cạnh Trịnh Kiêu chà sát hai tay nói: “Trịnh thiếu, vậy cái kia vừa mới chuyển đến tiểu nữ sinh ngài định giải quyết như thế nào? Có hay không…” Hắn vừa nói xong thì làm động tác cắt cổ, bất quá nó không mang ý nghĩa đánh đánh giết giết mà là mang ý nghĩa khác, một ý nghĩa mà ai ai cũng biết ai ai cũng hiểu a. Tên nam sinh đứng đầu gọi Trịnh Kiêu trầm ngâm một chút, cũng không có lập tức trả lời. Sau một lúc suy nghĩ, hắn lên tiếng: “Chưa được, trước tiên ngươi cứ để nàng an ổn một thời gian đã, trước khi điều tra nàng có liên quan gì đến các đạo phái khác hay không thì hãy ra tay. Với lại hiện tại lão gia tử cũng đang trong một cuộc bầu cử quan trọng, mà những tên muốn ngấp nghé vị trí kia cũng đã bắt đầu hành động rồi, nên trừ khi làm được hoàn hảo ta không muốn có sự ngoài ý muốn nào. Bởi vì một khi ngoài ý muốn thì chắc chắn hậu quả sẽ khôn lường, dù sao…” Trịnh Kiêu như nhớ lại điều gì đột nhiên dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: “Trước tiên ngươi cứ cho tên tiểu tử Liêu Hà để ý đến nàng một chút, nếu nàng sập bẫy thì cứ trực tiếp hành động, bất quá nên cẩn thận một chút. Ta nghe bên sư môn nhắc nhở rằng sắp tới sẽ có đại sự, mặc dù không biết là chuyện gì nhưng ít nhất chúng ta cũng phải có một chút đề phòng.” Trịnh Kiêu đúng vậy một bại gia tử, nhưng hắn không ngốc, mà thật ra hắn rất thông minh. Hắn dùng thân phận học sinh của mình để làm rất nhiều công việc đen tối mà không gây chú ý để giúp đỡ một phần cho phụ thân mình. Bất quá dù vậy thì với năng lực hiện tại của hắn vẫn chưa thể nào đụng chạm tới những viên trân châu của các đại Đạo phái được a. Nên chuyện một khi không chắc chắn thì hắn sẽ không đi làm. Bất quá cũng không biết vì sao khi nhìn thấy tiểu nữ nhân kia thì đột nhiên hắn lại có cảm giác như vậy, thế nên hắn mới phải đề phòng chuyện lật thuyền trong mương như thế này a.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26 : Nhân vật phản diện đầu tiên xuất hiện (2)


“Không thể nào, Trịnh thiếu dù sao cũng là đệ tử nội môn của…” Vương Hoành còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị ánh mắt lạnh băng của Trịnh Kiêu dọa sợ, bởi vì hắn quên rằng Trịnh Kiêu kiêng kị nhất là bị người khác nói ra thân phận đệ tử Đạo phái của mình. Cũng không phải bởi vì hắn sợ bị ám toán hay gì vì thật ra giới đạo sĩ khá là an bình, vì nói chung đơn giản là tất cả đều có một kẻ thù chung, trừ ra những thành phần sâu mọt làm hại bên trong mà thôi. Nhưng theo như lời của Trịnh Kiêu thì là tai vách mạch rừng, nếu khi bị lộ thì có trời mới biết có chuyện gì xảy ra. Mà theo như Vương Hoành biết thì gần đây có khá nhiều vụ việc người chết cùng mất tích một cách bí ẩn xảy ra. Nhất là ngày hôm qua, có đến hai vị đại thiếu gia của hai vị tai to mặt lớn nào đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử mà không rõ lý do, mà những người đó lại chính là những người đã công bố thân phận đệ tử Đạo phái của mình. Biết rõ mình phạm sai lầm nên Vương Hoành cũng không có cố gắng giải thích cái gì, chỉ cúi đầu hối lỗi, bất quá trong tâm hắn nghĩ như thế nào thì chẳng ai biết. Thấy Vương Hoành cúi đầu nhận lỗi thì Trịnh Kiêu cảm thấy vui vẻ, bất quá cũng không có thể hiện ra mặt. Nhớ đến ngày xưa từng bị hắn sai sai khiến khiến còn bây giờ thì chỉ cần gặp hắn là cúi đầu không dám nói như thế thì cảm giác thật tốt a. Trịnh Kiêu cùng Vương Hoành gia từng là hai bên đối địch, bất quá sau khi cha Trịnh Kiêu thắng trong một vụ việc gì đó nên cha Vương Hoành phải đầu quân cho cha Trịnh Kiêu. Mà lúc đầu thì Trinh Kiêu khá tệ trong khoản nhân khí nên không lập được cho mình một nhóm, sau thì nhập vào băng của Vương Hoành. Phong thủy luân chuyển, đến cuối cùng thì thời thế thay đổi, Trịnh Kiêu lên làm đại ca, nắm giữ, rồi phát triển băng đảng đó cho đến hiện tại. Đến nổi mà trường trung học Thiên Lâm phải dành hẳn cho bọn hắn một dãy lầu nhỏ này để làm nơi tụ tập để tránh bọn hắn làm ra chuyện gì điên rồ gây ảnh hưởng đến bộ mặt nhà trường. Cũng nhờ vào đó mà nơi đây được liệt vào trong nhóm bảy Khu cấm địa của trường, bởi vì trước đó thì có tin đồn khu này có tà mà yêu quái nhưng lại bị Trịnh Kiêu cho tiêu diệt. Cộng thêm gia thế, thế là nhà trường cũng phải công nhận quyền làm chủ của hắn. Bất quá sau đó không biết vì lý do gì mà hắn lại không tiếp tục làm vậy với những nơi khác. Đến cuối cùng nhà trường cũng không có cách nào bởi vì nhà người ta cũng không thiếu tiền a. “Được rồi, giải tán đi. Ta có việc phải làm rồi.” Sau khi lại bàn bạc một số việc như thường lệ, Trịnh Kiêu phất phất tay ra hiệu nhóm người giải tán. Còn hắn thì đợi đến khi tất cả đều đã đi khuất bóng thì đứng dậy đi đến một góc tường, lần mò một lát thì từ giữa bức tường xuất ra một cái lỗ, hắn thò tay vào như tìm kiếm cái gì đó. Đến lúc hắn lấy tay ra thì dưới chân đã xuất hiện một cái mật thất tối ôm, với một dãy cầu thang dài dẫn sâu xuống phía bên dưới. Nhìn cái cầu thang cùng bóng tối vô tận mà Trịnh Kiêu không có một chút sợ hãi nào, mà chỉ có một sự khát vọng cùng với ham muốn mãnh liệt. Trịnh Kiêu từ từ đi xuống cầu thang, tầm năm phút sau thì xuất hiện căn phòng với kiến trúc bằng gỗ thời xưa hay dùng trong cung đình. Đi một mạch đến gần căn phòng, đến khi hắn còn cách cách cửa phòng tầm một trượng thì một giọng nói êm tai như tiên nhạc từ bên trong truyền ra, mà cùng lúc đó thì cánh cửa phòng cũng mở ra một cái khe hở, còn bên trong thì tối đen, hoàn toàn không có ánh sáng: “A, tiểu Kiêu đến rồi à. Đến đây, đến đây tiếp tục cho bản nương nương thoải mái a. Hi Hi.” “Vâng! Nương Nương.” Trịnh Kiêu vừa nghe được âm thanh nọ thì lập tức quỳ xuống, gương mặt trở nên si mê tột cùng, hắn di chuyển bằng đầu gối đến gần cánh cửa, nhìn vào trong khe cửa hẹp hoàn toàn tối đen kia như là mong đợi điều gì. Một vài hơi hơi thở sau, một bàn chân cực kỳ xinh đẹp, làn da óng ánh trắng nõn như ngọc, tiểu mắt cá chân xinh xắn có một vài con xanh xanh tiểu mạch máu, cùng với những ngón ngọc tiêm dài, đều đặn thẳng tắp, trông cực kì xinh xắn vươn ra khỏi khe hẹp. Mà Trịnh Kiêu sau khi thấy được bàn chân ngọc vươn ra thì ánh mắt lập tức trở nên mê mang, trầm mê hoàn toàn vào trong vẻ đẹp của nó. Sau khi mê mẫn một chút, hắn lập tức cúi đầu, le lưỡi, bắt đầu liếm…… ... ... Đây là một căn nhà khá bình thường với ba phòng ngủ, một phòng khách khá rộng và một nhà bếp. Cách trường trung học Thiên Lâm khoảng năm dặm đường, là nhà của Diệp lão sư Diệp Ngọc Trúc của trường trung học Thiên Lâm. Bất quá căn nhà tiện nghi này lại nằm trong một dãy nhà trọ cho thuê khá bình thường. Mà với sự nổi tiếng cùng sắc đẹp của mình mà căn nhà này chưa từng bị đột nhập hay khủng bố gì đó thì quả là kì tích, và hiện tại thì Diệp Thiên Ân cùng Bạch Tố Trinh đang đứng ở trong căn nhà kì tích đó. Mà lý do thật sự cho kì tích đó đơn giản là bởi vì vị trí dãy nhà chỉ nằm cách Trụ sở cảnh sát thành phố chỉ có vài trăm mét mà thôi a… Nên lực lượng camera giám sát quanh đây cũng hơi bị nhiều, từ đó suy ra không khí nơi đây khá là an toàn, không cần phải đốt nhiều nhang muỗi, mượn một chút sát khí. Diệp Thiên Ân, Bạch Tố Trinh cùng nhau bước vào nhà, một căn nhà bình thường, vừa đầy đủ tiện nghi để sống, đó là suy nghĩ đầu tiên của cả hai khi bước vào nhà. Tuy không biết hoàn cảnh thật sự của các nàng, những người đi ra ngoài từ làng Huyền Âm như thế nào nhưng theo Diệp Thiên Ân nghĩ thì các nàng cũng không đến nổi phải sống theo kiểu làm công ăn lương như thế này, cứ nghe Huyền Ngọc Trúc kể về hoàn cảnh của những người khác là biết. Để đồ đạc của mình xuống, Huyền Ngọc Trúc để cả hai đi tham quan nhà, bất quá nhà cũng không quá to nên chỉ cần đi một lát là đã đi hết căn nhà, đó là đối với Bạch Tố Trinh, còn đối với Diệp Thiên Ân thì khác. Bởi vì càng đi hắn càng cảm thấy kinh dị. Một bởi vì phong thủy nơi đây, từ kiến trúc, vật liệu đến đồ vật đều được tính toán sắp xếp cực kỳ tỉ mỉ tạo thành một căn nhà có phong thủy ngũ hành tương sinh tương khắc cực kì kinh khủng. Không chỉ tương sinh cho chủ nhân căn nhà mà còn tương khắc cho tất cả những ai xâm nhập trái phép vào đây nữa. Bởi vì sư phụ mất sớm hơn một năm cộng thêm từ nhỏ hắn đã không có tí hứng thú nào với phong thủy nên hắn đã không có học nó. Tuy vậy, hắn cũng có học hỏi một chút trong khoảng thời gian hành tẩu với sư phụ, thế nên sau khi nhìn thấy căn nhà này làm hắn kinh dị không thôi. Còn thứ hai, là vì nơi đây có đúng ba phòng ngủ a. Diệp Thiên Ân tò mò quay đầu sang Huyền Ngọc Trúc đang đi bên cạnh, vừa định hỏi thì nàng đã giành trước trả lời: “Đúng vậy, đây là do lão nhân gia bố trí. Sau khi ngươi lên núi được vài tháng thì lão nhân gia có về đây một lần để bố trí chỗ ở cùng công việc cho chúng ta. Mất khoảng vài tuần gì đó, bất quá sau khi làm xong hắn chỉ nhắn lại một câu ngươi vẫn ổn rồi trực tiếp rời đi.” Huyền Ngọc Trúc cho đến hiện tại trên đời chỉ cảm thấy kính trọng một người duy nhất đó chính là vị lão nhân kia. Không phải vì hắn sống lâu, biết đạo thuật hay phong thủy cái gì, cũng không phải do hắn nuôi nấng con nàng, mà là do hắn quá hiểu biết về con người, thấu hiểu họ, biết họ cần gì, muốn gì. “Nhìn thấu nhân tâm.” Một loại năng lực, không, một loại khả năng mà nàng không thể nào hiểu được, bởi vì nó quá kì diệu, quá kinh khủng. Tuy vậy, có vẻ như khi những chuyện liên đến bản thân mình thì hắn làm khá tệ, tỷ như quan hệ giữa hắn và vị kia ở Côn Lôn. Cho nên tất cả những gì mà Huyền Ngọc Trúc có chỉ là một sự ngưỡng mộ cùng kính trọng, mà không có ước muốn. Bởi vì từng có một câu nói: Biết càng nhiều, càng khó sống. (Nên tốt nhất cứ nằm một chỗ ăn rồi ngủ rồi chờ chết là tốt nhất a................)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27 : Tụ trung tân gia


Bỏ qua chuyện đó, sau nghe được lời giải thích của Huyền Ngọc Trúc thì Diệp Thiên Ân cũng cảm thấy không quá bất ngờ, bởi vì hắn biết vị sư phụ kia của hắn cực kỳ đa tài. Đa tài đến cái mức độ mà ngay cả Diệp Thiên Ân cũng không thể nào tưởng tượng nổi làm cách nào hắn có thể hiểu biết nhiều thứ đến như vậy. Cho nên ngoài Thuật phong thủy ra thì có nhiều thứ hắn cũng trực tiếp bỏ qua không học. Kĩ năng Bói toán rác rưởi của hắn cũng là một trong số ‘rất nhiều’ đó. Bên cạnh đó, từ trong lời nói của Huyền Ngọc Trúc thì hắn cũng nhận ra được một điều là, lúc sư phụ hắn xuống núi thì hắn ở đâu? Ai đã chăm sóc cho hắn lúc đó? Và một điều nữa, tại sao sư phụ hắn lại không nói cho hắn biết những điều này? Càng nhớ lại thì hắn cảm thấy thời gian hắn ở ẩn trên núi Côn Lôn cũng không phải chỉ là hai sư đồ như hắn nghĩ. Bất quá hiện tại thì lão nhân gia cũng đã đi rồi, nên cũng chẳng có cách nào đem việc tiếp tục truy cứu a. Không nghĩ nữa, sau khi tham quan xong căn nhà thì cả ba người trở lại phòng khách, rồi đến khi phân chia phòng cùng vận chuyển đồ đạc vào phòng xong thì Diệp Thiên Ân trước đi tắm. Còn hai nàng Huyền Ngọc Trúc cùng Bạch Tố Trinh thì đi làm thức ăn, đồng thời cũng là cùng thảo luận chuyện gì đó, bất quá Diệp Thiên Ân còn chưa nghe được gì thì đã bị hai nàng đuổi đi. “Xào Xạc.” Nghe được âm thanh nước chảy từ trong phòng tắm vọng ra thì cả hai nữ đều đồng thời cảm thấy một chút ngượng ngùng, nhưng lại theo hai cách khác nhau. Một người là vì mười mấy năm không có một người nam nhân nào khác trong nhà, cảm thấy ngượng ngùng. Mặc dù nói là mẫu tử nhưng từ ngay lần đầu gặp nhau thì cả hai đã hôn nhau thì cũng có thể hiểu đại khái rằng trong lòng cả hai cũng chưa từng có tồn tại loại cảm giác gọi là "Huyết thống mẫu tử" này. Còn người thứ hai, cũng là Bạch Tố Trinh từ sau khi thoát khỏi sự khống chế của Khiển Hồn Du thì cũng đã không còn biện pháp tự bảo vệ bản thân nữa. Tuy không nghĩ Diệp Thiên Ân cùng Huyền Ngọc Trúc sẽ tổn thương gì đến nàng nhưng đến khi nghĩ là mình muốn sẽ thật sự thân mật với người nam nhân mà mình mới chỉ gặp thời gian còn một chưa đến ngày thì cũng cảm thấy hơi chút ngượng ngùng. Bất quá là ngượng ngùng chứ không phải ngại ngùng, bởi vì nàng cũng có khao khát được ở bên hắn như bất kỳ ai lúc này. Cảm nhận được bầu không khí không tốt cho lắm, Huyền Ngọc Trúc lên tiếng, bởi vì đã bỏ đi lớp hóa trang nên hiện tại cả hai nàng cứ như một đôi tiên nữ vừa giáng trần vậy. Kể cả Bạch Tố Trinh khi lần đầu nhìn thấy gương mặt thật của Huyền Ngọc Trúc thì cũng có hơi thất thần, cùng sinh ra một chút cảm giác khác biệt. Nhưng cái cảm giác đó lại không phải là ganh tị, mà là một loại cảm xúc tự hào. Có lẽ là tự hào vì tình lang của mình có được những lão bà xinh đẹp Huyền Ngọc Trúc, mặc dù vậy, cái cảm giác khi nói về quan hệ của hai người họ lại khá là “dị”. Tuy cũng đã được Huyền Ngọc Trúc giải thích sự thật về vẻ ngoài của mình nhưng cho đến hiện tại thì trong nội tâm Bạch Tố Trinh vẫn chưa tan đi hết cái cảm giác kinh diễm cùng lấy làm kỳ lạ này. Nhưng nàng cũng không có phản cảm, bởi vì hiện tại thì tất cả của nàng chính là Diệp Thiên Ân, và nàng chắc chắn sau này, hoặc có lẽ chỉ sau đêm nay thôi thì cả đời nàng cũng chỉ có mình hắn mà thôi… “Tố Trinh muội này, ngươi nghĩ sau này tên tiểu sắc lang kia sẽ có bao nhiêu nữ nhân?” Huyền Ngọc Trúc mở lời nói ra một câu nói kinh hoàng có thể khiến cho bao nhiêu cánh đàn ông mơ ước và dẫn đến bao nhiêu người phụ nữ phẫn nộ, bao gồm cả Huyền Ngọc Trúc. Nhưng trong giọng nói của nàng không chỉ không có sự sầu lo, mà thậm chí còn có chút ý vị động viên ở bên trong đó. Tuy không biết rõ sau này sẽ như thế nào, nhưng nàng biết bằng vào năng lực của Diệp Thiên Ân thì chắc chắn sẽ làm được những điều mà những người khác không cách nào làm được. Mà trong số tất cả những "khả năng" đó thì khả năng hắn ‘bác ái’ sẽ là cực kì cực kì cao. Vì vậy việc nàng cần làm đó chính là "chọn lọc" mà thôi, cùng với việc giúp hắn quản lí cái hậu cung tương lai kia nữa... Sau khi nghe được lời Huyền Ngọc Trúc thì Bạch Tố Trinh không cảm thấy một chút bất ngờ nào, cúi đầu lặng im suy nghĩ. Từ lần đầu nàng gặp Diệp Thiên Ân thì nàng đã có cái cảm giác rằng người đàn ông này sẽ là một người cực kỳ vĩ đại, bởi vậy mà lúc đó nàng vô tình bị cuốn theo cái “aura” kia của hắn, sau đó trầm mê. Nhưng cũng vì đó mà nàng bắt đầu hiểu được một chút về tính cách của hắn. Mà không hiểu sau khi gặp hắn thì trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là chỉ cần hắn ở bên cạnh mình, thế là đủ. Cũng ngay lúc này, Bạch Tố Trinh đột nhiên phát hiện ra rằng bản thân không hề có một loại cảm xúc nào đó mà các cặp đôi thường có, sự ghen tuông. Tuy không hiểu tại sao, nhưng nàng rất thích cảm giác này, nó an bình, vô lo vô nghĩ, nhưng cũng có một chút hổ thẹn. (Ai có đọc truyện cũ ta viết sẽ hiểu đại khái đoạn này, vì nếu càng giải thích sẽ càng rối nên ai có thể hiểu được thì hiểu.) Sau tất cả, ước muốn duy nhất của nàng chỉ là được ở bên hắn, ở phía sau hắn, nhìn hắn long phi phượng vũ trong cái thế giới hỗn loạn này. “Ta không biết, bất quá ta nghĩ có lẽ nó sẽ tỷ lệ thuận với số nữ nhân mà hắn gặp.” Nói một câu ý nghĩa không rõ ràng, Bạch Tố Trinh cúi đầu tiếp tục làm công việc của mình để Huyền Ngọc Trúc ở một bên không biết có hiểu được ý nghĩa của câu nói vừa rồi hay không, chỉ là động tác trên tay nàng đã ngừng, còn đôi mắt thì lập lòe như đang suy tính điều gì đó. Và thế là sau khi nghe được ý kiến của Bạch Tố Trinh thì trong đầu Huyền Ngọc Trúc lúc này đang bắt đầu suy tính hàng tá kế hoạch khác nhau để quản lí cái tổ chức “phi pháp” kia. Mà Huyền Ngọc Trúc trong lúc suy nghĩ vô tình làm Bạch Tố Trinh đang cắt đồ ăn ở một bên đột nhiên cảm thấy lạnh rung cả người, suýt cắt vào cái kia phấn nộn đầu ngón tay..... Sau đó gian bếp dần yên tĩnh lại, không còn tiếng nói chuyện, chỉ còn lại âm thanh của những người phụ nữ đang nấu ăn cho vị kia tiểu nam nhân của mình... ... Một lát sau, đến khi vừa nghe âm thanh nước chảy trong phòng tắm ngừng lại thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau các nàng. “Oa, nhìn thật ngon a!” Bỗng nhiên nghe được âm thanh từ phía sau lưng làm nhị nữ giật mình, sau đó lại cảm thấy một bàn tay chắc khỏe vươn tới cuốn lấy vòng eo của bản thân kéo về phía sau, tựa vào một cái gì đó cực kì rắn chắc, mà lại ấm áp. Biết rõ là ai, cả hai cũng không có giãy giụa, bất quá trong lòng kinh nghi bất định, không biết từ khi nào mà hắn đã đi đến phía sau mình, chẳng lẽ là do các nàng quá chú tâm vào việc làm bếp hay sao? Nhưng cũng không có nghĩ nhiều, ngoài Huyền Ngọc Trúc hơi bất ngờ thầm nghĩ không ngờ hắn đã lợi hại đến tình trạng như vậy thì chỉ còn Bạch Tố Trinh đang ở một bên kinh nghi bất định lén nhìn Diệp Thiên Ân một chút. Bên cạnh đó thì một loại cảm giác mừng rỡ cùng tự hào vì sự mạnh mẽ của chính mình nam nhân cũng dâng lên trong lòng nàng. Còn Diệp Thiên Ân sau khi kéo cả hai vẫn còn đang nấu ăn dang dở vào lòng thì động tác mò mẫm trên tay đột nhiên dừng lại, bởi vì trong lòng hắn hiện tại đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác kì lạ, nó ấm áp, khiến hắn như muốn trầm mê, cũng đồng thời khiến tâm trí hắn trở nên yếu nhược, nhưng hắn lại không một chút nào cảm thấy chán ghét cảm giác này. Đây chính là thứ gọi là gia đình, hay tình yêu?(Ở đây ta không dùng từ ‘hạnh phúc’, các ngươi hiểu được thì hiểu, không hiểu thì tự đi mà tìm hiểu.) Hắn không biết, nhưng hắn lại thích cái cảm giác này, và chắc chắn sẽ làm mọi thứ để có thể thủ hộ cái nơi, cùng những người đem đến cho hắn cảm giác này. Bởi nó so với cái cảm giác cô độc kia trên núi thì tốt hơn rất nhiều lắm... Mà đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thiên Ân tự hứa với lòng mình. Cũng là lần đầu hắn thật sự có quyết tâm vào một chuyện gì đó. Nhẹ buông ra nhị nữ, hôn nhẹ má hai nàng một cái, thân hình Diệp Thiên Ân lập tức xuất hiện trên ghế salon, bắt đầu mò mẫm xem tivi. Tuy rằng hắn cũng biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon, nhưng hắn cũng không có tranh giành gì với các nàng. Bởi vì hắn cảm nhận được, các nàng đang rất hạnh phúc khi làm điều này cho hắn... Còn hai nữ sau khi giật mình tỉnh lại từ trong mộng thì nhìn nhau một cái, lại cùng nhếch mép cười một nụ cười hạnh phúc cực kỳ xinh đẹp, khiến cả không gian như đột nhiên bừng sáng. Có những thứ chỉ có thể nhìn thấy bằng sự cảm nhận, và hiện tại thì các nàng đã thấy được Diệp Thiên Ân, hay nói nói đúng hơn là cảm nhận được quyết tâm của hắn đang hướng về phía các nàng. Và điều đó khiến cho các nàng cứ như ăn mật ngọt, cảm thấy cực kỳ ấm áp cùng hạnh phúc........ ... ... Ta không biết nó có lẫn qua đến thể lệnh Ngôn loài hay không bởi vì ta chưa đọc thể loại đó bao giờ. Nhưng có một điều chắc chắn là truyện này sẽ không thuộc thể loại "Mì ăn liền" mặc dù vấn đề "ai yêu ai" sẽ có chút "phi logic" do hướng truyện vẫn là chủ Sắc. Và cũng thông báo cho các ngươi một thông tin chính Thức, truyện chắc chắn sẽ lên VIP vào một tương lai không... xa, cụ thể là hết ARC:Hồi Thôn này. Nên có thể cho các ngươi chuẩn bị trước tâm lí một chút, và sẽ không thay đổi vì ý định ban đầu đã là như vậy mặc dù cốt truyện đã lệch hẳn với cốt truyện ban đầu khi lập truyện. Và một điều nữa là các ngươi đừng hỏi tại sao truyện lại ra chậm. Bởi vì mỗi một lúc trong đầu ta đều suy nghĩ cách nào để cho truyện có thể hay hơn, làm hài lòng người đọc. Nên việc Edit đi Edit lại hơn ba lần trong mỗi một Chương là điều cần thiết, đó là chưa nói đến việc liên tục thay đổi chi tiết nội dung cùng cốt truyện cho Logic và thêm thắc những yếu tố "trong và ngoài" cho truyện được hay hơn. Nên, nếu các ngươi mong muốn một siêu phẩm Sắc hiệp, hãy trông đợi ở Tác phẩm này. Kết: Nội dung của ARC sau sẽ bất mí trong tương lai, or nếu ai đoán được, ta sẽ xác nhận độ chính xác cho thông tin đó ngay lập tức. Xin hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom