Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 40: Thời gian tử vong chính xác


“Người chết đã chết hơn năm ngày, nhưng họ nói rằng họ đã thấy người chết sáng nay. Nếu họ không nói dối, có thể có lời giải thích nào cho hiện tượng này không?” Tống Mạc nói.

Tôi đã thực sự bị sốc, vì điều đó đã xảy ra trước đây. Nếu vậy, liệu sự tình có giống Tô Dung Nhi không? Khi tôi đang nghĩ về nó, liền nghe Đường Vấn Mặc nói, "thử tới chỗ giám sát và chúng ta sẽ biết sự thật là gì."

“ tới phòng giám sát” Tống Mạc đập tay quyết định.

Tôi ngăn anh ta lại, “ Tống Mạc, anh có biết thi thể Tô Dung Nhi ở đâu không?”

Tống Mạc quay đầu lại, trong mắt có chút nghi hoặc, “ Tô Dung Nhi là ai?”

“ đó là thi thể trước đây tôi và những sinh viên khảo cổ đã cùng nhau phát hiện ra, thi thể đó có ở đâu? Có còn không?”

“ thi thể đã được hỏa thiêu cùng ngày hôm đó rồi.” Tống Mạc vừa mới nhớ lại.

Tôi hiểu rằng Tô Dung Nhi mà tôi thấy trước đây hoàn toàn không phải là xác chết, mà là hồn ma của cô ấy. Không có gì lạ khi những người khác không thể tìm thấy cô ấy, nhưng quỷ cũng có thể chảy máu sao? Tôi nhớ lại cảm giác nhớp nháp trong xe lần trước và không thể không rùng mình.

"Có gì không ổn à?" Đường Vấn Mặc cảm thấy tôi có gì đó không đúng, nghi ngờ hỏi.

Tống Mạc nhìn thấy biểu hiện của hai chúng tôi, hoảng sợ như nhìn thấy quỷ, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy biểu cảm hiếm hoi của anh ta. Tôi nhìn lên nói với Tống Mạc: “"Báo cáo khám nghiệm tử thi trước đây của Tô Dung Nhi nói rằng cô ấy đã chết trong ba ngày, nhưng cô ấy rõ ràng đã ở với chúng tôi trong khoảng thời gian đó, cơ thể cũng không có vấn đề.”

“ vì vậy, cô đang nghi ngờ năng lực của cảnh sát chúng tôi?” Tống Mạc khẽ cúi đầu, trong giọng nói có chút áp bức.

“ bỏ đi, tôi chỉ nói vậy thôi.” Định kiến của người đàn ông này đối với tôi đã đạt đến một điểm vô lý, tôi thực sự quá lười biếng để giải thích với anh ta, dù sao, anh ta sẽ luôn nghi ngờ động cơ thầm kín của tôi.

Chúng tôi đi tới phòng giám sát, đã có hai lính canh ở đó, khuôn mặt hai người họ rất không tốt. Họ tua lại đoạn video ghi lại trên camera giám sát vào buổi sáng, sau khi xem hết khuôn mặt chúng tôi đều có chút biến sắc.

Không có gì bất thường trong mười phút đầu tiên của cam giám sát, nhưng, phía sau...hai người bảo vệ trò chuyện một cách nhàm chán, đột nhiên họ dường như nhìn thấy ai đó, và nói chuyện trong không khí. Không có người thứ ba xuất hiện trên màn hình, nhưng hai người Người gác cửa rất vui vẻ trò chuyện với người thứ ba, hai phút sau liền mở cửa. #) &!

Màn hình chuyển sang lối vào của tòa nhà nhân viên, cánh cửa đột nhiên tự mở, rồi đóng lại, và sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Ngay lập tức, toàn bộ phòng giám sát im lặng và tựa hồ có điều gì đó kỳ lạ vừa xảy ra. Đầu tiên, hai người bảo vệ nói chuyện với không khí, rồi cánh cửa mở ra và tự đóng lại. Toàn bộ quá trình dường như có một người thứ ba xuất hiện, nhưng giám sát không tới.

“ hai người bảo vệ đó có nói đã nhìn thấy ai vào buổi sáng?” Tống Mạc hỏi hai nhân viên cảnh sát.

một chút lo lắng hiện ra trong mắt của hai người kia, họ trả lời: "Người bảo vệ nói... họ đã nhìn thấy người dọn dẹp thời vụ, họ trò chuyện với người đó một hồi lâu.”

Sau khi suy ngẫm một lúc lâu, Tống Mạc đột nhiên hỏi anh trai tôi: “anh có chắc hai người bảo vệ đó có tinh thần bình thường không? Không có tiền sử bệnh tâm thần hoặc tiền sử di truyền chứ?”

"Chúng tôi không bao giờ tuyển dụng nhân viên có bệnh, ngay cả những người bảo vệ nhỏ." Đường Vấn Mặc lạnh lùng trả lời.

Tống Mạc nói với hai nhân viên cảnh sát: “ các cậu lưu lại Usd, sau đó xoá bản gốc, tránh để mọi người hoảng sợ, càng không thể bị phát tán ra ngoài.” Vấn đề này thực sự quá kỳ quái, ngay cả khi cảnh sát bọn họ theo chủ nghĩa vô thần, họ cũng không thể trực tiếp phủ nhận sự việc này.

“ vẫn còn....” Tống Mạc dường như vừa nhớ ra cái gì đó,” nhớ tìm người kiểm tra xem máy tính này có thể bị người khác hack không?”

“ vâng” hai nhân viên cảnh sát nhận lệnh.

Nhìn khuôn mặt xanh đen của Tống Mạc, tôi lập tức có chút hả hê, có vấn đề khiến anh ta rơi vào tình cảnh nan giải thật sự không nhiều. tôi có chút vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác nói: “Nếu có một video có thể ghi lại những gì chúng tôi đã làm trong ngôi làng đó, nhận định cũng có thể nhìn thấy chúng tôi đang nói chuyện với không khí."

Ai biết rằng ngay sau khi bước ra khỏi phòng giám sát, khuôn mặt của Tống Mạc đột nhiên hồi phục và nói với Đường Vấn Mặc, "Tôi sẽ giải quyết vấn đề này. Anh là người của công chúng. Đừng để một số tờ báo không có bất kỳ kế hoạch nào viết về nó. "

Đường Vấn Mặc trả lời: “ được” sau đó kéo tay tôi rời đi.

Tôi định cười giễu cợt Tống Mạc, liền nghe thấy anh ta hạ giọng nói: "Tôi có thể cùng anh ấy làm giao dịch. Cô nghĩ rằng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sao? Hãy theo sát anh trai của cô thật tốt, đừng gây phiền phức cho anh ấy.”

Không đợi tôi hỏi thăm kĩ lưỡng, Đường Vấn Mặc lập tức kéo tôi đi. "Nguồn fb: Thoa tiểu quỷ - thích truyện trung hoa. Đọc chương mới nhất ở web truyện-mới.online bỏ dấu khi tìm web" Trên đường đi, tôi cảm thấy anh ấy có chút không vui, mặc dù không quá quan tâm đến vấn đề của anh ấy, tôi vẫn cẩn thận hỏi: “ anh không vui à? Sao vậy?”

Đường Vấn Mặc khẽ hỏi, giọng nói có chút thờ ơ: “ cô và Tống Mạc có quen biết sao?”

“ không có, chỉ là rất ghét anh ta.” Tôi không chút phân Vân nói, trong khẩu khí tràn đầy sự chán ghét.

“ sau này tôi sẽ chăm sóc cô, cô không cần sống cùng anh ta nữa.” Anh ấy dường như vui hơn một chút, miệng hơi nhếch lên, và có dấu hiệu của một nụ cười.

Câu nói này tại sao nghe qua có chút kì lạ, nhưng tôi không muốn nghĩ nhiều về nó, chỉ cần có một nơi miễn phí để sống lúc này, tôi hoàn toàn không có lí do gì để từ chối, vì vậy vui vẻ trả lời: “ được.”

Lúc ngồi trên xe, đột nhiên cảm thấy chiếc quan tài trên cổ tự mình có chút chuyển động, tôi liền giữ chặt nó trong tay. Đường Vấn Mặc liếc nhìn qua và hỏi: “ thứ đồ trang trí này đặc biệt kì lạ, ai đã tặng cho cô?”

“ ơ... tôi không ngờ tới anh ấy có thể hỏi như này, không suy nghĩ nói nhanh: “ đây là quà sinh Nhật 18 tuổi của bạn tôi tặng.”

Đường Vấn Mặc cũng không hỏi nhiều, Tôi lặng lẽ lau mồ hôi, cầm quan tài trong tay và nhìn kỹ hơn, tôi liền nghe thấy anh ấy lẩm bẩm: “ đã 18 tuổi rồi....”

Sống lưng lại xuất hiện một luồng khí lạnh.
 
Chương 41: Mục Hiểu gặp nguy hiểm


Sau khi mở quan tài, tôi phát hiện ra sự vội vàng bất an chỉ là tấm bảng hiểu nhỏ. Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy cái này. Vốn cho là tấm bảng hiệu lão đạo sĩ đưa cho tôi đã bị tôi bỏ quên ở Tịnh Tâm, thật không ngờ có thể xuất hiện ở đây.

Tấm bảng hiệu trong tay tôi chuyển động, tôi nhìn hàng chữ trên mặt của nó dần dần tan biến, từ từ thay đổi thành những chữ lớn hơn: Mục Hiểu có nguy hiểm! Đây là ý gì? Nó nói có phải thật không? Ai biết được tấm bảng này có thể bổ sung thêm công năng nhắc nhở?

Trong lòng bốc lên rất nhiều nghi vấn, tôi vẫn cảm thấy muốn nhìn một chút. Nhưng tôi không biết nhà của Mục Hiểu ở đâu, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, hơn nữa, tôi chỉ biết cậu ta tên là Mục Hiểu, chỉ có vậy mà thôi.

Lúc này, giọng nói của lão đạo sĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, "Tiểu cô nương, tôi ở đây có một tin xấu và một tin tốt, cô muốn nghe tin nào trước?"

"Huh? Lão đạo sĩ tại sao vẫn ở đây?" Trong lòng tôi nghĩ thầm, nhưng nhận lại sự chế giễu của lão đạo sĩ.

"tôi đây là đang dụng tâm trí cùng cô trao đổi, bây giờ cô nghĩ bất cứ điều gì đều là nói chuyện với tôi.” Tôi kinh ngạc, vô thức đưa tay che miệng, bộ dạng kì lạ này đã bị Đường Vấn Mặc phát hiện.

Anh quay lại hỏi tôi: "Có chuyện gì vậy?"

Tôi vội vàng lắc đầu Và xua tay với anh ấy, "hihi, không sao, không sao..."

Nhưng trong lòng tôi vô cùng phức tạp, "lão đạo sĩ, tôi không có chà tấm bảng đó, tại sao ông lại ra ngoài?"

Trong đầu tôi phát ra tiếng nói bất lực của Đạo giáo già, " cô bây giờ e rằng không biết, tôi được người đàn ông nhà cô thuê để bảo vệ cô, ngoài ra hắn ta đang tìm kiếm rất nhiều bảo bối, tôi nói với cô, có thể có một thứ tốt ức chế trong mạch máu của cô. Tôi đoán hắn ta là đang chuẩn bị nó cho cô. "

Ông ta nói điều này, tôi chợt nhớ đến người đàn ông thần quỷ không rõ Mạc Tử Li, tôi không biết khi nào anh ấy sẽ xuất hiện, khi nào anh sẽ rời đi, những điều này, anh ấy cũng chưa bao giờ nhắc đến với tôi, có chút đa cảm không thể giải thích được.

"Đừng đau lòng, người đàn ông nhà cô bây giờ vẫn chưa có được tự do tuyệt đối. Đợi khi hắn ta thành công trong vấn đề đó, hắn có thể tùy ý ra vào hai giới ấm dương.” Lão đạo sĩ dường như cảm thấy tôi không vui, liền an ủi tôi.

"đúng rồi, tin tốt và tin xấu ông nói là gì?" sau nỗi buồn, tôi bỗng nhiên nhớ đến việc chính.

"Ồ, tin tốt là con quỷ nữ đã chết rồi.”

"Cái gì?" Đó là cái chết theo đúng nghĩa, không có cơ hội tái sinh, mà là hồn bay phách tán. Sau rất nhiều điều, tôi đã xem nhẹ cái chết. Rốt cuộc, cái chết của con người chỉ là sự kết thúc của cuộc sống, nhưng nó cũng là Sự khởi đầu của một cuộc sống khác.

"bà ta... thực sự hồn bay phách tán rồi?" Tôi nói với một chút không chắc chắn, con quỷ nữ thực sự không làm gì có hại ngoại trừ giết một người đàn ông cặn bã.

"Hoàn toàn đúng, chết không dư lại mảnh vụn, mà tin xấu là người đàn ông mạnh mẽ đã nuốt chửng linh hồn của con quỷ nữ và bây giờ sức mạnh đã tăng lên một cấp. Phù chỉ tôi đưa cho cô đối với anh ta mà nói đã không còn tác dụng."

"Vậy thì tôi nên làm gì đây?" Nếu không có phù chỉ, tôi căn bản là một người bình thường tay không trói gà không chặt, ngoại trừ việc nhìn thấy quỷ, ngoài ra một chút khả năng phòng bị đều không có.

"Vậy..." Đạo sĩ già đã bán một cái nút, trong đầu tôi đều có thể tưởng tượng ra bộ dạng của ông ta, nhất định là tay đang vuốt râu, hình dạng già nua thiếu tôn trọng.

"Nhanh nói đi, bây giờ tôi vẫn đang bận.”

"chỉ cần cô bái tôi làm vi sư, tôi sẽ nói cho cô biết làm thế nào để đối phó với ma quỷ?" Giọng nói du dương của lão đạo sĩ làm tôi hơi choáng váng. Tôi nghĩ ông ta có vũ khí bí mật gì đó, hóa ra là muốn dụ dỗ tôi bái ông ta làm vi sư.

Quyết định dứt khoát từ chối, "Không cần, ông thậm chí người quỷ gì đều không đối phó được, ông không sợ hậu bối cười cho à?”

Lão đạo sĩ thổi phồng lên. "Huh, cô nghĩ lão đầu tử tôi nói chuyện rất tốt sao, nếu không phải phu quân đó của cô, tôi quá lười để quan tâm đến cô, bây giờ cô vẫn còn bị quỷ dọa đến chết, tôi chỉ là không có thời gian luyện phù chỉ cao cấp, loại quỷ này đối với tôi mà nói chỉ là một vấn đề nhỏ. "

"Vậy tại sao ông không tự ra tay?" Tôi mới không tin mấy lời quỷ quyệt của ông ta, lão đầu tử này có thể sẽ người chết nói thành sống rồi.

"Này này này, cô nghĩ cái gì tôi đều có thể nghe thấy, tuy nhiên có câu này cô đã nói đúng, tôi thực sự đã nói với một con quỷ khiến bản thân anh ta nghĩ rằng mình là một người sống, haha....mắc cười chết tôi rồi.”

Tôi không nói nên lời, "Miễn là ông thực sự có thể giúp tôi đối phó với con quỷ này, tôi sẽ bái ông là vi sư."

"một lời đã định!" lão đạo sĩ ngay lập tức đồng ý, tại sao tôi cảm thấy như mình tự đào một cái hố và chôn mình? Cảm giác này rất mãnh liệt.

Sau khi chúng tôi ngừng liên hệ, tôi đột nhiên nhận ra một vấn đề. Nếu con quỷ nữ chết rồi, tôi không cần phải chăm sóc Mục Hiểu. Dù sao, cũng không có con quỷ nào đe dọa tôi, chỉ là nhìn một sinh mạng vô tội bị giết hại mà không chút động lòng, việc này tôi thực sự làm không được.

Trò chuyện cùng lão đạo sĩ, thời gian trôi qua thật nhanh. Khi xe dừng lại, tôi nhận ra rằng chúng tôi đã đến biệt thự của Đường Vấn Mặc. Vì những điều trước đó, tôi đối với biệt thự này có chút nhạy cảm. May mắn thay, nó ở trong một khu thương mại. Dòng người qua lại nhộn nhịp, cũng không có tình huống biệt thự được bao quanh bởi vùng nông thôn hoang dã.

"Đi xem phòng của cô đi. Nếu không thích nó, tôi gọi người thay đổi." Những lời này của Đường Vấn Mặc thật có chút đối xử như một tổng tài bá đạo, khiến tôi không thể thích ứng. Có vẻ như mối quan hệ giữa chúng tôi không thân mật như anh chị em mà giống như bạn bè lâu ngày gặp lại.

"oh, thực ra tôi thế nào cũng được."
 
Chương 42: Lão đạo ra tay


Phong cảnh ở đây thực sự rất tốt, hoa và cỏ dọc đường được cắt tỉa rất gọn gàng, Đường Vấn Mặc là một người rất thấu đáo, bản thân anh ấy trước giờ không thể tủi thân, đây là lần đầu tiên tôi bước vào lãnh thổ của anh ấy.

Phòng của tôi ở trên tầng 3. Bên trong Có tất cả mọi thứ cần có, Một cái tủ đầy quần áo, nhìn đến thực sự vui mừng. Sau khi người quản gia đi ra, tôi lấy ra tấm biển trong quan tài nhỏ ra, xoa nhẹ vài lần sau đó gọi nhỏ:”lão đạo sĩ, lão đạo sĩ, ông còn ở đó không? "

Sau đó, mắt mở trừng trừng nhìn lão đạo sĩ đầu bù tóc rối từ trong tấm biển bò ra, nhìn y chang con quỷ tân nương bò ra từ màn hình ti vi bữa trước, tôi bị dọa chết khiếp lập tức ném tấm bảng đi, chỉ nghe thấy lão đạo sĩ “ ôi chao” một tiếng.

Nhìn lại lần nữa, ông ta đang ôm eo trên mặt đất, rên rỉ không ngừng, "Vòng eo già của tôi... đồ nhi, cô không thể làm chậm một chút sao? Tôi đây bò ra ngoài cũng không dễ dàng gì.”

"hihi..." Nhìn bộ dạng ông ta đau khổ như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với ông ta, "ông không phải quỷ sao? Tại sao vẫn bị đau lưng?"

“ quỷ cũng có tuổi tác chứ, để cô chăm sóc như thế này, sớm muộn cũng có ngày tôi bị cô nghiền nát." lão đạo sĩ vẫn xoa eo trên mặt đất và hét lớn. May mắn thay ông ta là quỷ, nếu không cả biệt thự này sẽ bị ông ta làm kinh động.

"Không thể trách tôi, bộ dạng của ông trông thật kinh khủng. Nó khủng khiếp hơn cả quỷ nữ tôi từng thấy trước đây." Mặc dù tỏ ra như này có chút bắt nạt người già, nhưng thực sự muốn buồn nôn với tạo hình của ông ta.

Giọng nói của lão đạo sĩ đột ngột dừng lại, tôi lập tức cảm thấy xung quanh yên tịnh không ít, chỉ là, vẫn chưa yên tĩnh được một phút, một âm thanh còn thảm thiết hơn bỗng nhiên vang lên, “ áaa!.....”

Tôi có chút nghi ngờ, một giọng nói đầy đủ khí chất như vậy thực sự do một người già phát ra chứ? Hay là bị lão đạo sĩ này lừa gạt rồi?

"Kiểu tóc tràn đầy thần khí của tôi!... Tại sao biến thành bộ dạng như thế này?" Sau khi hét lớn lên, anh ông ta nhanh chóng chui lại vào tấm biển, nhưng giọng nói vẫn vang vọng bên tai tôi không dứt.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa kịp có phản ứng, đạo sĩ già một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi. Một chiếc áo đạo bào và mái tóc cột chặt, nhìn có chút đạo mạo trang nghiêm, kèm theo đôi mắt quay tròn, khiến người khác cảm thấy dung tục không thể giải thích được.

"khụ khụ... cô vừa rồi không thấy gì hết, phải không." Đạo sĩ già ho khan lúng túng.

"Ồ, không thấy, không thấy." Tôi không nói nên lời.

"Được rồi, chúng ta hãy nói về cách đối phó với người quỷ đó.”

Tôi giơ tay khiêm tốn trở thành một đứa bé ngoan, "Xin hỏi, tại sao gọi là người quỷ?"

Đạo sĩ già đột nhiên cảm thấy hư vinh bùng nổ, thẳng tắp lưng nói, " quỷ có cấp bậc phân chia, tôn hoàng,thiên, địa, người. người quỷ là những con quỷ cấp trung nhất trong tất cả các cấp, nhưng những con quỷ cấp độ như vậy thường không xuất hiện trên thế giới. Những con quỷ vừa mới chết không có cấp bậc, đợi khi chúng hấp thụ oan hồn chi khí trong thế giới này, sẽ trở nên mạnh mẽ.”

"Giống như quỷ nữ đó?" Tôi cảm thấy một mớ hỗn độn trong đầu. Nếu quỷ có thể tu luyện, điều gì sẽ xảy ra với mọi người?

"Con quỷ nữ đó không tu luyện, nhưng thật dễ để đối phó với người bình thường."

"Có quá nhiều ma quỷ trên nhân gian, mọi người không có khả năng chống cự?"

Lão đại sĩ cười lớn, " tiểu cô nương thật quá ngây thơ, cô vẫn còn nhiều điều phải học trong thế giới này. Sức mạnh của con người so với quỷ càng lớn mạnh, mà còn khiến quỷ không biết làm thế nào, vì vậy bọn chúng mới có thể ở cản nhà nhỏ bé trong minh giới, ngay cả khi có cách thoát khỏi minh giới, những linh hồn trên nhân gian cũng sẽ bị tìm thấy "

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau sinh nhật lần thứ mười tám, tôi thường ngày vẫn đụng phải quỷ, mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy vấn đề này không đơn giản. Nếu tôi có thể học được khả năng đối phó với quỷ như những người mạnh mẽ đó, tôi sẽ không rơi vào tình trạng bị động.

"Nếu tôi bái ông làm vi sư, tôi có thể học được gì?"

"chiêu quỷ họa phù." Lão đạo sĩ nói bốn chữ thâm sâu khó hiểu.

Tôi đột nhiên không muốn bái ông ta làm vi sư. Nghe có vẻ vô dụng, “ nếu tôi đã bái ông làm vi sư, ông cũng nên cho đệ tử chút gì đó gọi là quà ra mắt chứ,” cảm thấy rất ghét bỏ, nhưng bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác.

“ Cái này đơn giản, tôi sẽ quay lại vẽ phù, đệ tử nghỉ ngơi chút đi, sư phụ ngày mai sẽ quay lại đưa cô đi tìm tên tiểu tử đó. Ước tính hắn ta cũng chỉ có thể kéo dài đến ngày mai." Lão đạo nói xong, từ từ biến thành làn khói bay đi, Tôi nhìn làn khói mờ dần rồi biến mất, đột nhiên cảm thấy thật tuyệt khi trở thành một con quỷ, có thể biến mất mọi lúc, mọi nơi.

Khi màn đêm buông xuống, tôi đứng trước cửa sổ và nhìn ánh đèn neon nhấp nháy từ xa. "Nguồn fb: Thoa tiểu quỷ - thích truyện trung hoa. Đọc chương mới nhất ở web truyện-mới.online bỏ dấu khi tìm web" Tôi nhớ rằng mình từng đi học ở một thành phố như vậy. Có thể sau này, tôi sẽ kết hôn và sinh con, và sống những ngày của người thường, nhưng những ngày như vậy đã trở thành một thứ xa xỉ rồi.

Nằm trên chiếc giường êm ái tự do lăn lộn, tôi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa của quản gia, "Tiểu thư, bữa tối đã sẵn sàng."

“ được, một lát nữa tôi sẽ xuống." Tôi cao giọng cho đến khi tôi nghe thấy tiếng người quản gia đi xuống cầu thang, mới từ từ đứng dậy khỏi giường.

Thật không ngờ, sau khi xuống cầu thang lại nhìn thấy một người đáng ghét. Tống Mạc và Đường Vấn Mặc đang ngồi ăn tối một cách tao nhã. Chủ khách mỗi người chiếm giữ một đầu. Tôi không do dự ngồi cạnh Đường Vấn Mặc.

Khi tôi vừa ngồi xuống, tôi vô tình nhìn thấy đôi mắt dường như muốn ăn thịt người của Tống Mạc. Tôi có chút kì lạ, tôi cách anh ta xa như vậy, anh ta nên vui vẻ mới đúng, Tại sao tôi phải nhìn tôi như thế này? Như thể cơm trong bát là của tôi. Tôi không kiềm được hắt hơi một cái, đêm ở đây có vẻ hơi lạnh.

“Tiểu Lam, sao lại ốm rồi?” Giọng Đường Vấn Mặc lạnh lẽo vang lên có chút quan tâm.

Tôi xịt xịt mũi một chút, "không biết, có lẽ là vì buổi trưa đi ngủ không đắp chăn." Khi tôi nói điều này, tôi cảm thấy mũi bị ngứa và hắt hơi một lần nữa.

“Quản gia, nấu cho cô ấy một bát cháo."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom