Cập nhật mới

Dịch Quỷ Phu Người Chồng Lúc Nửa Đêm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Quỷ Nhi Chặn Đường


Cả hai người dẫn theo Tạ An An chạy một hồi, cuối cùng cũng quay trở lại con đường cũ, chỉ cần đi thêm bốn, năm mét, băng qua khoảng sân trước căn nhà biệt lập ra tới khu vườn phía sau là được.
Thế nhưng lúc này Tạ An An lại dừng lại, reo lên: "Ơ, sao cậu lại ở đây? Cậu đi đường nào mà nhanh thế?"
Nghe con trai tự dưng reo lên, chiếc đèn đâu trên tay Phương Chi Nhã suýt nữa thì rơi xuống, may mà Dương Ngữ Ninh nhanh tay đón được.

"An An con đang nói chuyện với ai đấy?"
Đứa bé trai ngây ngô ngẩng lên nhìn mẹ: "Con đang nói chuyện với A Thục, tụi con quen nhau rất lâu rồi, cậu ấy sống ngay trong từ đường nhà mình thôi."
Dương Ngữ Ninh biết có chuyện chẳng lành, con quỷ kia không chịu lộ diện, mà thời gian của họ chẳng còn nhiều nữa.

Cuối cùng cô dúi đèn dầu vào tay Phương Chi Nhã, gằn giọng doạ nạt: "Tạ phu nhân, không được để nó rơi, không thì chuyến này công cốc."
Nói rồi cô lục lọi chiếc ba-lô nhỏ ở sau lưng, lôi ra một chiếc gương cầm tay, đây không phải gương bình thường mà là gương chiếu yêu, có thể dùng để soi ra ma quỷ, yêu quái ẩn thân xung quanh, đối với một số ma quỷ thông thường, nó còn có tác dụng trấn áp làm chúng hoảng sợ không dám đến gần.
Dương Ngữ Ninh không dám chắc gương này có thể đuổi quỷ đi hay không, dù sao cô vẫn chưa rõ lai lịch và sức mạnh của đối phương.

Thế là cô giơ lên trước mặt, thông qua gương để nhìn cảnh vật phía sau lưng mình, bàn chân cũng xoay một vòng tròn.
Không có gì.
Thật kỳ lạ.
Đúng lúc này, khi Dương Ngữ Ninh vừa hạ gương xuống, cô thấy một đứa bé gái xinh xắn đứng chắn ngay giữa lối về nơi lập đàn tế.
"Chị gái xinh đẹp, chị định cướp An An khỏi em sao?"
Một bé gái, tại sao An An lại gọi là chú?
"An An, ban nãy cháu chào tạm biệt bạn ấy sao?" Dương Ngữ Ninh cúi xuống hỏi linh hồn đang đứng cạnh mình.
Thằng bé bèn gật đầu: "Đúng thế, đây là A Thục, bạn của cháu."
Hoá ra là vậy.
Chữ Thục và chữ chú phát âm gần giống nhau, chẳng trách cô lại nghe nhầm.
Dương Ngữ Ninh đánh giá tỉ mỉ cô bé trước mặt.

Dáng người thấp bé cao chưa đến 1 mét, khuôn mặt tròn trĩnh trắng bệch, mái tóc của nó được búi chỏm hai bên, thắt dây đỏ giống của đầu từ thời cổ đại, bên dưới cái bụng tròn trĩnh được che phủ bằng một chiếc yếm đỏ.
Dương Ngữ Ninh từng nghe cậu Dương Giang dặn, trên đời này có hai loại quỷ khó đối phó nhất, đó là thai phụ chết bất đắc kỳ tử, mang theo oán hận của cả mẹ và thai nhi, hoá thành lệ quỷ, loại thứ hai chính là quỷ trẻ con, hay còn gọi là quỷ nhi.

Loại thứ hai tính tình thất thường, khó dụ dỗ.

Mà trước mặt cô đây có lẽ là một con quỷ nhi đã vất vưởng cõi trần từ khá lâu.
"Bé con, oan có đầu nợ có chủ, em đứng chặn đường ở đây có mục đích gì?"
Dương Ngữ Ninh nói xong, Phương Chi Nhã đã lập tức nép sát vào người cô.


Đứa bé kia chỉ vào An An đứng bên cạnh: "Các người định bắt cậu ấy đi, em phải bảo vệ!"
Giọng trẻ con nhưng được phát ra tử một con quỷ, nghe kiểu gì đi nữa cũng thấy rợn người.
Dương Ngữ Ninh phải cố tỏ ra bình tĩnh, nịnh nọt: "Để mai được không? Giờ An An phải về nhà có việc gấp rồi!"
"Không!" Quỷ nhi lắc đầu: "Nhất đinh phải chơi hết đêm nay, cậu ấy là hồn sống, về rồi sẽ khó trở lại lắm.

Không vui, không vui."
Trẻ con vẫn mãi là trẻ con, câu trước vừa từ chối, câu sau nó đã thay đổi luôn ý định: "Hay chị ở lại chơi với em nhé? Chị ở lại em sẽ để cậu ấy đi."
Dương Ngữ Ninh tò mò hỏi: "Tại sao lại đổi ý thành chị?"
"An An có mẹ, mẹ bố thương, còn có ông nội và anh chị em họ thương, con em chẳng có ai!" Quỷ nhi vân vê cái yếm trong tay, dẩu môi tỏ vẻ giận dỗi: "Em thấy chị giống mẹ lắm, chị ở lại chơi với em đi."
"Chị..." Câu nói mắc nghẹn nơi cuống họng, ai lại đi hứa hẹn chơi chung với một quỷ nhi chứ.

Cô không có ý nán lại lâu, bèn đổi cách dụ dỗ nó.
"Hay như này nhé bé con, em nói cho chị biết chỗ cất hài cốt của em, chị nhờ đại sư đến tụng kinh siêu độ, để kiếp sau em đầu thai vào nhà giàu, có bố, có mẹ thương, được không?"
"Không, không muốn làm người sống! Muốn chị chơi với em cơ! Hu hu..."
Tự dưng nó lăn đùng ra khóc làm Dương Ngữ Ninh cũng hốt hoảng, phải biết là bọn quỷ nhi này một khi nóng giận, cơ hội cứu An An về sẽ càng ít.

Đúng lúc này bên tai Dương Ngữ Ninh vang lên một giọng nam: "Cứ đồng ý với nó đi, đèn sắp tắt rồi."
Là Ninh Ngọc Hiên.
Thế mà cô quên béng mất người này.
"Cứ đồng ý đi, ta sẽ có cách giải quyết nó sau."
Nghe theo lời chỉ bảo của Ninh Ngọc Hiên, Dương Ngữ Ninh bắt đầu dỗ dành: "Được rồi, được rồi, chị sẽ chơi với em, nhưng em để chị đưa bạn về đã được không? Lo liệu xong công việc, chị sẽ tới tìm A Thục."
Quỷ nhi lập tức nín khóc, nó ngẩng lên hỏi: "Hứa rồi đấy nhé?!"
Dương Ngữ Ninh gật đầu.
Thế là trong phút chốc quỷ nhi biến mất.

Dương Ngữ Ninh vội vàng kéo tay Phương Chi Nhã, chạy băng băng.
Thật may, cuối cùng đã về đến nơi, đèn lúc này cũng cạn dầu tắt ngấm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Giấc Mơ Cổ Xưa


“Họ về rồi!” Nhìn thấy Dương Ngữ Ninh và Phương Chi Nhã chạy vào giữa sân, mấy người đứng quanh nhao nhao hô lên.
Dương Ngữ Ninh nhìn cậu Dương Giang, thở phào một hơi, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán.
Thời gian vỏn vẹn chưa đến một tiếng đồng hồ mà cô cứ ngỡ như đã trôi qua cả năm.
Lúc này Dương Giang cầm trên tay một chiếc chuông, vừa đi vừa rung, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Hồn nào còn mải ham chơi, mau nghe hiệu lệnh về với nhân gian.”
Dương Giang cứ lặp lại như thế vài lần, mặc dù đèn đã tắt nhưng Tạ An An như bị chìm vào trạng thái thôi miên, cái bóng mờ mờ đi theo tiếng chuông chỉ dẫn, dần dần đến gần thân xác đang nằm bất động lạnh toát trong lòng bố mình.
Cuối cùng, nét xanh xao, trắng bệch kia cũng dần dần thuyên giảm, cậu bé từ từ mở mắt ra:
“Bố, mẹ!”
Gia chủ nhà họ Tạ thấy con trai đã tỉnh lại, vội vàng chuyển qua cho Phương Chi Nhã ôm, đi tới chắp hai tay cung kính bái một cái với Dương Giang: “Cảm tạ ơn cứu mạng của thầy Dương và cô Dương đây!”

“Ông Tạ khách sáo rồi.” Dương Giang chỉ cười khà khà, lắc đầu nâng tay gia chủ lên, sau đó cẩn thận nhét chiếc chuông vào túi áo, trong đầu lại đang tính toán không biết nên trả lại tiền hay tiếp tục dấn sâu vào vụ này.
Bởi lẽ, Tạ gia đây đâu phải náo quỷ, rõ ràng là chợ quỷ.
“Giờ đã rất muộn rồi, mọi người quay về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì để mai tính tiếp.” Hòa thượng béo nhìn sắc trời đã gần sáng, cái thân hình béo ục ịch của ông ta cũng đã thấm mệt, bèn chủ động lên tiếng xua tan đám đông.
Dương Giang nhìn sắc trời, cũng hô hào theo hòa thượng béo:
“Đúng vậy, bây giờ trời sắp sáng, ban ngày ban mặt chúng ma cũng không dám làm loạn, mọi người về nghỉ ngơi cho khỏe, còn lại phiền gia chủ thay phiên nhau túc trực linh cữu, muộn nhất là 10 giờ sáng nay phải đưa ông cụ đi hỏa táng, việc không thể chậm trễ.”
Chờ mọi người đã tản đi hết, Dương Giang vừa lôi vừa kéo Dương Ngữ Ninh đi về chỗ nghỉ, khi đi ngang qua chỗ ban nãy, cô không còn thấy bóng dáng quỷ nhi kia đâu nữa, có lẽ trời sáng dương khí bắt đầu thịnh, nó đã quay lại ẩn nấp dưới miệng giếng cổ kia rồi.
“A Ninh, cậu thấy… phen này hay là thôi đi, lo liệu hậu sự cho ông cụ Tạ xong, chúng ta trả lại họ tiền, về nhà thôi.”
Dương Ngữ Ninh đang đi bỗng khựng lại: “Cậu à, con số từng này đấy!” Nói rồi cô giơ tay ra làm kí hiệu, thế nhưng Dương Giang đã đánh luôn vào tay cô.
“Xí, có thêm 2 số 0 nữa vụ này cậu cũng xin rút, nguy hiểm quá!”
Dương Ngữ Ninh không nói gì nhưng trong lòng đang suy nghĩ chuyện khác, lần này mục đích cô tới đây là để truy tìm thân xác cho Ninh Ngọc Hiên, sao có thể nói bỏ là bỏ được, thế nhưng nếu để cậu ở lại đây cũng sẽ rất nguy hiểm.

Chi bằng tìm cách đuổi cậu về trước, sau đó cô lại lén lút quay lại.
“Cũng được cậu à, dù sao cháu cũng lớn rồi, không tiêu gì nhiều đến tiền như vậy, cậu không cần liều mạng kiếm tiền đâu, tuổi cao rồi nên an hưởng.”
“Haizz, chuyện này để nói sau đi, cháu vào nghỉ ngơi trước, cậu ở ngay phòng đối diện.” Hai cậu cháu vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã tới khu nhà nghỉ cho khách, Dương Giang chờ Dương Ngữ Ninh vào phòng chốt cửa cẩn thận rồi cũng đi về phòng đối diện.
Ở đây Dương Ngữ Ninh được phân ở cùng đạo cô Diệu Hoa, mà đạo cô kia đã về trước, lên giường ngủ say, bản thân Dương Ngữ Ninh bôn ba một phen, lại căng thẳng đi tìm hồn phách Tạ An An, giờ cũng đã thấm mệt, cô vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay.
…****************…
Hoa tươi bay rợp trời, kèn trống vang rền.


Dương Ngữ Ninh mơ màng tỉnh lại, cô thấy mình đang ngồi trong kiệu hoa, phía trước đội một chiếc khăn đỏ, trên đầu cài đầy trâm vàng trâm ngọc, trên người cũng mặc bộ lễ phục thêu chỉ vàng nặng nề mấy lớp.
Kiệu hoa đang đi được một đoạn thì dừng lại khoảng chừng hai phút, sau đó cô nghe thấy tiếng mở cửa ‘két két’, kèn trống lúc nãy cũng đổi sang giai điệu khác ai oán, thê lương, nghe như tiễn người về nơi chín suối.
Trái tim Dương Ngữ Ninh đập liên hồi, cả người cô cứng đờ không thể cử động được gì.
Bên ngoài xuất hiện một đôi giày thêu màu tím, có người luồn tay đặt vào giữa kiệu hoa một bát hương làm từ thân chuối, bên trên có cắm một nén hương vòng.

Sau đó, người đừng ngoài kiệu rên rỉ, khóc lóc:
“A Âm, con đúng là đứa mệnh khổ, nay vương gia đã không còn, con phận làm thê hãy theo xuống hầu hạ, nâng khăn sửa túi cho hắn, làm tròn bổn phận của một chính thất.”
“Toàn gia bái lạy vương phi, bái!”
“Cung tiễn vương phi!”
Sau câu nói đó, kiệu lại được nâng lên, nhưng Dương Ngữ Ninh cảm giác kiệu ngày một nâng cao, sau đó bỗng nhiên nghiêng sang một bên, cả người cô ngồi trong kiểu bị va đập bất ngờ, bỗng nghe thấy riếng ‘rắc rắc’ vang lên, một cơn đau như xé đôi thân xác truyền lên đại não, khiến cô hãi hùng hét lên.
“Không!”

Dương Ngữ Ninh ngồi bật dậy, nhìn thấy khung cảnh xung quanh, cô hoảng hốt sờ lên cổ mình.

Cái cảm giác gợn người khi xương cổ chọc xiên qua lớp da thịt đó thật chân thật.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ, nhưng lần này cô nghe được nhiều hơn, cảm nhận cũng rõ ràng hơn.

Trong cơn mơ, đám người đó gọi cô là… A Âm?
Dương Ngữ Ninh chợt nhớ đến ông cụ Tạ trước hôm mất, ông ấy cũng gọi… A Âm?
Rốt cuộc A Âm này là ai?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Quay Lại Từ Đường 1


Dương Ngữ Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không ngờ cô đã ngủ đến 11 giờ trưa.

Ngoảnh sang nhìn chiếc giường bên cạnh chăn chiếu gấp gọn gàng, xem ra đạo cô Diệu Hoa đã rời khỏi phòng từ lâu.
Lúc này, chiếc lắc dưới chân khẽ rung lên, Ninh Ngọc Hiên xuất hiện trước mặt Dương Ngữ Ninh.
"Sao nhìn mặt cô có vẻ hoảng hốt vậy?"
Dương Ngữ Ninh nhìn người đàn ông tuần tú trước mặt, lắc đầu: "Không có gì, mơ thấy ác mộng thôi, từ bé đến giờ tôi đã quen rồi."
Cô không muốn nói quá nhiều về giấc mơ này của mình, từ nhỏ tới lớn những lúc cơ thể suy kiệt cô đều sẽ mơ giấc mơ này, mỗi lần giấc mơ sẽ càng rõ nét hơn, mấy lần trước chỉ dừng ở cảnh A Âm còn nhỏ, cập kê, đính ước, lên kiệu hoa, chưa lần nào cô mơ đến đoạn có người nói rồi để cả khúc thân chuối cắm đầy nhanh như vậy.
Thứ cần quan tâm bây giờ là tìm xác cho Ninh Ngọc Hiên, chuyện này cô sẽ tự mình tìm hiểu sau, có lẽ là duyên âm cần cắt bỏ.
Nghĩ vậy, Dương Ngữ Ninh điều chỉnh lại tâm trạng, cô lục trong ba-lô đầu giường ra một túi khăn ướt, lau sạch mặt và cổ.
"Chuyện hôm qua anh bảo tôi cứ nhận lời quỷ nhi đó là sao?"

"Hiển nhiên rồi mà, nó không cần người chơi cùng, nó muốn nhận cô làm mẹ đó!" Ninh Ngọc Hiên đi tới, ngả người xuống cạnh Dương Ngữ Ninh, vươn vai giãn cốt rồi thở một hơi:
"Ôi cả ngày co người trong cái lắc đó, lưng ta sắp gãy mất rồi."
Dương Ngữ Ninh khẽ hừ một tiếng, con quỷ này thật cợt nhả, ở trong chiếc lắc anh ta đâu hiện chân thân, chỉ là một đốm lửa lập loè như ma chơi thôi, gãy lưng chỗ nào?
"Vậy anh có đối sách chưa? Tôi nên xử lý thế nào?"
Ninh Ngọc Hiên khẽ cười, đổi tư thế nằm nghiêng người, chống tay nhìn Dương Ngữ Ninh: "Cô đồng ý là một chuyện, nó có dám nhận hay không lại là chuyện khác!"
Có nói cũng như không, úp úp mở mở thật khó chịu.
"Anh cũng theo tôi cả đoạn đường dẫn hồn rồi, anh thấy chuyện này thế nào? Có manh mối gì không?"
"Lũ quỷ nhà họ Tạ này...!đều là quỷ đã lâu đời, chỉ nhìn cách ăn mặc thôi cũng thấy chúng thuộc về thời phong kiến.

Rốt cuộc nhà họ Tạ đã làm những gì để khiến tích tụ oán khí, vạn quỷ hoành hành như giờ?" Ninh Ngọc Hiên chau mày, tay mân mê chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón trỏ.
"Anh nghi ngờ cái gì?" Dương Ngữ Ninh cười híp mắt: "Có thể nói cho tôi biết!"
Ninh Ngọc Hiên không đáp lại mà dùng tay véo mũi Dương Ngữ Ninh: "Cô đó, nghĩ cái gì đều viết hết lên trên mặt! Chuyện còn chưa chắc chắn, ta sẽ không nói ra vội! Giờ cô nghỉ thêm một lát rồi xuống dưới kia tụ tập với bọn họ, đầu giờ chiều chúng ta cùng đi."
"Đi đâu?" Tên này cứ nói không đầu không đuôi, Dương Ngữ Ninh cũng chẳng rõ anh ta định rủ cô đi đâu.
Đáp lại câu hỏi của Dương Ngữ Ninh là một cái gõ nhẹ vào đầu:
"Cô đó, lúc cần thông minh thì lại ngốc nghếch, đi nhiên là đi gặp quỷ nhi kia rồi."
Sau đó Ninh Ngọc Hiên biến mất, nhưng không phải chui vào lắc chân.

Dương Ngữ Ninh nào ngủ được tiếp, cô nằm trên giường lăn lộn một lúc thì có người đến gõ cửa mời xuống ăn trưa.
Loanh quanh cả một buổi chiều, chờ đến giờ hẹn thì Ninh Ngọc Hiên lại không xuất hiện.


Ánh nắng bên ngoài quá mạnh, mặc dù Ninh Ngọc Hiên có thể chịu được, nhưng một tàn hồn như quỷ nhi thì lại không, thế là cuộc hẹn của hai người phải rời tới tận nửa đêm.
Lúc đó Dương Ngữ Ninh đang ngủ quên trên giường, chiếc điện thoại vẫn còn nằm gọn trong lòng bàn tay cô.
Ninh Ngọc Hiên chui từ chiếc lắc ra, bay tới vỗ vai cô:
"A Ninh, dậy đi!"
"Ưm?"
Dương Ngữ Ninh mê man mở mắt, phát hiện Ninh Ngọc Hiên đang gọi mình, lúc đó cô mới chợt nhớ ra việc phải làm.
Nhìn lên đồng hồ, đúng 3 giờ sáng, lại nhìn đạo cô Diệu Hoa ngủ say bên kia, Dương Ngữ Ninh thì thầm:
"Chúng ta đi đâu?"
"Từ đường nhà họ Tạ."
Nghĩ tới nơi hoang vu lạnh lẽo đó, Dương Ngữ Ninh lập tức tỉnh táo hẳn.

Cô ngồi dậy xỏ giày rồi nhấc ba-lô khoác lên vai, bám theo Ninh Ngọc Hiên bước ra ngoài.

"A Âm..."
Khi vừa bước ra khỏi cửa, Dương Ngữ Ninh nghe thấy một giọng nói rên rỉ như truyền từ xa tới, lần này rút kinh nghiệm không quay đầu, chỉ đứng sững lại.
Ninh Ngọc Hiên bay đi trước một đoạn, ngoảnh lại thấy cách cô gái nhỏ một đoạn xa, chợt hỏi: "Sao thế?"
Dương Ngữ Ninh cau mày, Ninh Ngọc Hiên cũng không nghe thấy tiếng gọi đó? Hay do cô bị ảo giác.
"Không có gì, đi thôi!"
Vậy là một người một quỷ sánh bước bên nhau, chầm chậm, khe khẽ ra khỏi khu phòng nghỉ cho khách.

Cùng lúc đó, ẩn sâu trong góc hành lang có một đôi mắt đang theo dõi tất cả, thấy Dương Ngữ Ninh đi khuất, người đó cũng lập tức xoay người đi theo hướng ngược lại, dần dần trên hành lang chỉ còn lại tiếng giày cộp cộp cộp.
Nhà họ Tạ, một đêm hiếm hoi có được sự yên ổn....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Quay Lại Từ Đường 2


Đường tới từ đường nhà họ Tạ tất nhiên Dương Ngữ Ninh vẫn nhớ, chỉ là khi một người một quỷ mò mẫm trong đêm tối đi tới, lại phát hiện cánh cửa dẫn vào từ đường đã khoá chặt.
Cũng phải, chiều nay tro cốt của ông cụ Tạ vừa mới được hạ thổ, di ảnh chiều nay được chuyển vào đây, gia chủ khoá lại cũng là chuyện bình thường.
Lần nay chẳng cần Dương Ngữ Ninh phải chủ động đập khoá, Ninh Ngọc Hiên đứng phía sau lưng cô, tay khẽ phất nhẹ, một luồng khí đen từ ngón tay bay ra, uốn lượn quanh cái khoá mấy lần rồi tụ lại một chỗ, ngay sau đó cái khoá đã vang tên một tiếng tách, rơi thẳng xuống đất, hai cánh cửa cũ kĩ tự động mở ra một khe, kêu lên tiếng kẽo kẹt.
Bên trong khí lạnh lập tức theo khe cửa lùa ra, phả thẳng vào mặt Dương Ngữ Ninh, cô vô thức kéo hai vạt áo lại che trước ngực.
Ninh Ngọc Hiên thấy vậy thì khẽ Hứ một tiếng, chẳng biết tiếng Hứ đó là loại phép thuật nào, hơi lạnh từ phía sau cánh cửa bỗng dịu đi trông thấy.
Mà Ninh Ngọc Hiên hiện giờ cũng khác hẳn ngày thường, xung quanh cơ thể xuất hiện làn khói đen lúc ẩn lúc hiện, hoà với sắc của bộ trường bào trên cơ thể, khuôn mặt anh tuấn bình thường cợt nhả hay cười là thế, giờ cũng toát lên vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, hệt như quỷ vương đang vi hành tuần tra lãnh địa của mình.
Anh ta một chân đá bung cánh cửa, sau đó bỗng quay lại giơ tay ra: "Đi thôi."
Dương Ngữ Ninh lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng đặt tay mình lên, nhìn nó từ từ bị nắm chặt.

Hai người chẳng ai nói câu nào, thế nhưng cô biết hành động này là sự khẳng định Ninh Ngọc Hiên sẽ bảo vệ cô.
Trong tim xuất hiện cảm giác rất kỳ lạ.

"Cộp, cộp, cộp..."
Bỗng trong không gian vắng lặng truyền tới tiếng tiếng bước chân, chỉ là nghe có vẻ đối phương khá hốt hoảng, nhịp điệu không đều, như đang chạy loạn.
Ninh Ngọc Hiên khẽ nhếch khoé miệng cười, hoàn toàn chẳng thèm bận tâm tới đối phương.
Vào lúc này, ánh trăng đang chiếu thẳng xuống cái giếng, Dương Ngữ Ninh thấy một bóng dáng loắt choắt đang núp dưới cái giếng, chỉ hơi thò đầu lên nhìn cô.

Dáng vẻ này khác hẳn với cảnh tượng tinh ranh hôm qua, trái lại trông có mấy phần sợ sệt, mà nói chính xác hơn nữa là có mấy phần sợ sệt Ninh Ngọc Hiên.
"Là nó hả?"
Ninh Ngọc Hiên quay sang hỏi Dương Ngữ Ninh, thấy cô gật đầu thì cười âm hiểm.
Đúng vậy, là cười âm hiểm, dáng vẻ lúc này trông anh ta giống ma quỷ thật sự, cả người toả ra âm khí khiến đối phương sợ hãi.

Nếu không phải cảm giác chân thực dưới bàn tay truyền lên đại não, Dương Ngữ Ninh thậm chí còn nghi ngờ mình không quen biết người đàn ông đứng cạnh đây.
"Ngươi là quỷ phương nào?"
Quỷ nhi nấp dưới miệng giếng rụt rè hỏi.

"Ta là phu quân của nàng ấy, nghe nói ngươi muốn nàng ấy làm mẹ ngươi, như thế chẳng phải ta đây cũng phải làm cha ngươi sao?" Ninh Ngọc Hiên cười, giọng nói vô cùng ung dung thế nhưng vẫn khiến quỷ nhi kia thất hồn bạt vía!
"Ta..."
"Sao? Còn không gọi một tiếng cha đi!"
Nghe thấy Ninh Ngọc Hiên nói vậy, con quỷ nhỏ mếu máo trực khóc, cuối cùng nó hét lên một tiếng: "Ta không cần nữa!" rồi lao thẳng xuống đáy giếng.
Dương Ngữ Ninh: "..."

Ninh Ngọc Hiên: "..."
"Anh...!anh doạ nó chạy mất rồi."
Dương Ngữ Ninh nhìn cái miệng giếng, cuối cùng thở dài một hơi.

Sao cô cứ có cảm giác như hai người bọn cô đang bắt nạt một đứa trẻ thiếu thốn tình mẹ.
"Ta thật sự không hề doạ nó." Ninh Ngọc Hiên lúc này mới tỏ ra vô tội quay sang nhìn người con gái đứng cạnh mình, khí đen xung quanh cũng tản đi không ít.

Như vậy là...!khi thế ban nãy chỉ để doạ ma?
Xử lý xong chuyện quỷ nhi, Ninh Ngọc Hiên chưa đi ngay mà lượn một vòng quanh cái giếng, sau đó lại ngước nhìn mái ngói của từ đường, mặt mày đăm chiêu.
Lúc này, tất nhiên Dương Ngữ Ninh cũng đứng im lặng một bên chờ đợi.
Chẳng biết qua bao lâu, Ninh Ngọc Hiên vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ.

Dương Ngữ Ninh buồn chán đứng cúi đầu nhìn xuống đất, chân gảy gảy mấy viên sỏi.
Đúng lúc này, cánh cửa dẫn vào từ đường lại két một tiếng mở ra, dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén, Dương Ngữ Ninh biết có nguy hiểm vừa xuất hiện, nhằm thẳng vào cô và Ninh Ngọc Hiên.

Cô nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng cao to vạm vỡ đang lao về phía mình.

Nguy rồi, phen này sẽ bị đè chết cũng nên.
Thế nhưng ngay lúc ấy, Dương Ngữ Ninh thấy tay mình bị giật ngược lại, cả người cô loạng choạng lao vào một lồng ngực vạm vỡ, lạnh băng.

Cô ngước mắt lên nhìn, hoá ra cô đang nằm trong lòng Ninh Ngọc Hiên.
Mà cảm giác này vô cùng chân thật, như một người còn sống đang ôm lấy cô, chỉ khác đúng hai điểm: không có hơi ấm, không có nhịp tim.
"Ra đây đi, ta biết ngươi rất tò mò..."
Một vài giây sau, quả nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Dương Ngữ Ninh vểnh tai lắng nghe, là tiếng bước chân của người sống.
Sau đó men theo ánh trăng, Dương Ngữ Ninh nhìn rõ người trước mặt, hai mắt cô mở to đầy ngạc nhiên..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Giọt Máu Thuần Âm


"Diệp Thiếu Khanh!"
Người vừa xuất hiện chính là một người không thể quen thuộc hơn, Diệp Thiếu Khanh.
Thế nhưng giọng của Dương Ngữ Ninh lại không có vẻ gì là ngạc nhiên cho lắm, cứ như thể sự xuất hiện của anh ta tại đây là lẽ dĩ nhiên.
Có lẽ ngay từ đầu Diệp Thiếu Khanh gặp cô, dẫn dắt cô đến nhà họ Tạ đều không phải thăm dò cô, mà là thăm dò Ninh Ngọc Hiên.

Còn bóng dáng to cao, đồ sộ ban nãy lao tới cô chính là xác chết tên A Đạt đã gặp lần trước.
Chẳng phải xác chết sau khi dẫn về quê hương sẽ được nhập thổ sao? Tại sao A Đạt còn xuất hiện ở đây, vào lúc này?
Diệp Thiếu Khanh nhìn Dương Ngữ Ninh, mà nói chính xác hơn là nhìn Ninh Ngọc Hiên ở phía sau lưng cô, ánh mắt đăm chiêu.
"Giờ thì ngươi yên tâm được rồi nhỉ? A Ninh không phải người nuôi quỷ." Ninh Ngọc Hiên ở phía sau đi lên đứng cạnh Dương Ngữ Ninh, nhìn cô rồi ung dung mỉm cười với Diệp Thiếu Khanh.
Diệp Thiếu Khanh không nói gì, chỉ lặng im đứng quan sát Ninh Ngọc Hiên.

"Chậc chậc, vì để gặp ta, không tiếc tìm đủ mọi cách mở ra con mắt âm dương, khá đấy chàng trai!"
Dương Ngữ Ninh quan sát biểu hiện của Diệp Thiếu Khanh, tò mò muốn tìm hiểu nguyên nhân Diệp Thiếu Khanh luôn đi theo cô, nhưng còn chưa mở miệng đã thấy anh ta nở nụ cười nhẹ, mắt nhìn cô chằm chằm:
"Anh nói đúng rồi đấy, Dương Ngữ Ninh không phải người nuôi quỷ, hoặc chí ít cô ấy không nuôi nổi con quỷ có lai lịch như anh.

Trái lại, cô ấy bị quỷ đeo bám.

Nói đi, anh bám lấy Dương Ngữ Ninh có mục đích gì?"
Trước câu hỏi của Diệp Thiếu Khanh, Ninh Ngọc Hiên chỉ lắc đầu đi vòng quanh cô: "Đó là chuyện giữa hai ta, ngươi chỉ cần biết A Ninh không phải kẻ địch của ngươi, đừng có lúc nào cũng nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như vậy." Dứt lời, Ninh Ngọc Hiên vươn tay nắm lấy bàn tay Dương Ngữ Ninh, kéo cô đi về phía cửa ra.
Diệp Thiếu Khanh đứng ngay gần cửa, nắm lấy cổ tay còn lại của cô, giọng gấp gáp: "Dương Ngữ Ninh, người và quỷ dẫu sao cũng cách biệt hai giới, hơn nữa cô là thầy trừ tà, ắt hẳn hiểu rõ điều này.

Nhanh chóng tránh xa hắn ta ra đi, chuyện lúc trước tôi nghi ngờ cô, giờ đã có đáp án rồi, sau này sẽ không cư xử như vậy nữa!"
Giọng Diệp Thiếu Khanh có vẻ như đang quan tâm đến Dương Ngữ Ninh, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó cười trừ rồi vội vàng theo Ninh Ngọc Hiên rời đi.
Hai người đi được một đoạn là tới vườn hoa nhà họ Tạ, Ninh Ngọc Hiên dừng lại bất chợt làm Dương Ngữ Ninh bám theo sau không kịp phanh lại, trực tiếp đập đầu vào lưng anh rồi ngã ngửa ra sau.
Ninh Ngọc Hiên vội vàng đỡ cô đứng vững, sau đó lập tức buông ra, thở dài:
"A Ninh, hai ta quả thực cách biệt âm dương, cô chắc chắn muốn rời xa ta ư?"
Dương Ngữ Ninh bật cười, sao con quỷ già này lại có lúc giận dỗi cơ chứ.
"Không, tôi tin vào sự lựa chọn của mình!"
Phía sau Diệp Thiếu Khanh cũng vừa đúng lúc đuổi kịp hai người, anh ta nắm tay Dương Ngữ Ninh kéo lại rồi ngay lập tức thả ra:

"Chuyện nhà họ Tạ có quá nhiều bí ẩn, cô và ông cậu hãy mau chóng rút lui đi, tôi rất xin lỗi vì đã kéo mấy người vào vụ này!"
Nói xong anh ta đi thẳng một mạch về phía trước.
Thế nhưng Diệp Thiếu Khanh hiểu lầm rồi, Dương Ngữ Ninh tới đây là vì Ninh Ngọc Hiên chứ không phải vì anh ta.

Nhìn bóng người đi khuất, Dương Ngữ Ninh vẩy vẩy bàn tay vừa bị Diệp Thiếu Khanh bóp đến tê dại.
Ninh Ngọc Hiên đứng bên cạnh, khịt mũi ngửi, sau đó vội vàng bay tới nắm lấy tay Dương Ngữ Ninh giơ lên, chỉ thấy đầu ngón tay của cô bị rách một mảng, máu đang tuôn từ trong ra.
"Cái gì đây?"
Dương Ngữ Ninh không rụt tay lại, chỉ cười ngượng ngùng: "Ban nãy tính dùng máu vẽ bùa..."
Quả thực ban nãy khi chưa nhìn rõ A Đạt, cô đã cắn tay để tính lấy máu vẽ bùa giáng quỷ.
"Hừ, cô thật coi thường bổn vương, một thây ma pháp lực yếu đuối cũng đáng để cô chịu đau cắn tay?" Ninh Ngọc Hiên vô cùng bực bội, liên tục hừ hai tiếng rồi tự nhiên đưa ngón tay Dương Ngữ Ninh vào miệng mình mút.
Xúc cảm mát lạnh, mềm mại nơi đầu ngón tay khiến Dương Ngữ Ninh thấy hai má ran, bối rối rụt ngay tay lại:
"Anh làm gì thế?"
Ninh Ngọc Hiên đưa tay quệt vệt máu trên môi, khịt mũi: "Giọt máu thuần âm ngọt ngào như vậy sao có thể lãng phí được chứ?"

Dưới ánh trăng, khuôn mặt góc cạnh tinh xảo như tạc của Ninh Ngọc Hiên tuấn mĩ lạ thường.

Nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp suýt nữa làm tim cô đây ngừng đập.
Dương Ngữ Ninh giậm chân tại chỗ, quát lên: "Từ khi nào anh có cái tật hút máu này thế hả?"
Ninh Ngọc Hiên bỏ lại cô phía sau, phất vạt áo bào đi lên phía trước, hai tay chắp sau lưng, vừa đi vừa nói: "Mấy trăm năm trước đã vậy rồi, nhưng bổn vương cũng là người kén chọn đấy, không phải ai cũng được hưởng vinh hạnh này đâu."
Xí, cái con quỷ già này, hút máu người khác mà làm như ban ơn, không biết liệu có ngày nào anh ta nổi hứng hút cạn máu của cô, biến cô thành cái xác khô xấu xí không đây?
"Nhỡ đâu có ngày tôi làm anh phận ý, anh có hút cạn máu tôi không?"
Ninh Ngọc Hiên dừng lại, ngoảnh đầu nhìn cô gái có khuôn mặt trắng trẻo, tròn trịa phía sau lưng mình, giọng dịu dàng: "Sao ta nỡ chứ..."
Nhưng lời này quá nhỏ, nhỏ đến mức Dương Ngữ Ninh chỉ thấy khẩu hình miệng, hoàn toàn không nghe ra âm thanh gì khác ngoài tiếng gió thổi lá cây xào xạc..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Dưỡng Thi Trong Nước


Địa điểm tiếp theo mà Ninh Ngọc Hiên dẫn Dương Ngữ Ninh tới là ngọn núi phía đối diện nhà họ Tạ, tất nhiên cô không biết lái xe, một con quỷ cổ đại như Ninh Ngọc Hiên lại càng không.

Cuối cùng họ tìm tới Diệp Thiếu Khanh.
Không rõ Ninh Ngọc Hiên đã thoả thuận điều gì với Diệp Thiếu Khanh mà anh ta lại chịu đi cùng họ.

Vậy là hai người, một quỷ, một xác cùng nhau leo lên con xe việt dã, leo đường đồi núi gập gềnh lên thẳng ngọn núi cao kia.
Ban đầu Ninh Ngọc Hiên và Diệp Thiếu Khanh định để Dương Ngữ Ninh ngồi chờ trong xe, thế nhưng bảo cô ngồi cùng A Đạt - một xác chết như vậy giữa đêm khuya, sao cô có thể chịu nổi chứ?
Ba người phải leo mất một đoạn mới lên được đỉnh núi, từ xa phóng tầm mắt nhìn có thể thấy toàn bộ khu nhà của tổ trạch họ Tạ chìm trong màn sương mờ.
"Ta biết ngươi có ân oán với mấy tay thuật sĩ nuôi quỷ, ta còn biết trước giờ hành tung của bọn họ bí ẩn, người thường rất khó lần ra tung tích, thế nhưng ta thì khác."
Khi Ninh Ngọc Hiên và Diệp Thiếu Khanh đứng sánh vai nhau nhìn xuống nhà họ Tạ, bỗng dưng anh ta cất lời.

"Ý anh là gì? Anh biết họ ở đâu? Mau nói cho tôi biết!" Diệp Thiếu Khanh vừa nghe nói vậy đã vội vàng hỏi lại.
"Ta đã ngủ say một thời gian dài, hiện tại cũng không rõ chúng ở đâu, thế nhưng ta dám chắc chúng sẽ tìm tới ta nhanh thôi."
"Anh có quan hệ gì với bọn họ?" Diệp Thiếu Khanh chau mày.
"Tóm lại không phải quan hệ gì tốt đẹp." Ninh Ngọc Hiên chẹp miệng.
"Tôi cũng vậy." Diệp Thiếu Khanh nói: "Sáu năm trước, cha nuôi tôi đã bị bọn họ sát hại, tôi tìm kiếm đã nhiều năm nhưng không có kết quả, cho đến khi gặp Dương Ngữ Ninh..." Nói xong, ánh mắt anh ta liếc nhìn Dương Ngữ Ninh một cái.
"Thế nên anh tiếp cận tôi là vì muốn truy ra tung tích của họ?" Dương Ngữ Ninh chen lời.
"Phải, tôi vốn định dùng nhan sắc quyến rũ cô, để truy ra bang phái phía sau lưng cô.

Ai ngờ...!tôi đã nhầm."
Dùng nhan sắc quyến rũ?
Đầu Dương Ngữ Ninh tê rân rân, cái gã cà lơ phất phơ này có vẻ quá tự tin vào nhan sắc của mình rồi đấy.
Trong đầu Dương Ngữ Ninh còn mải tưởng tượng ngẩn ngơ, eo cô đã bị Ninh Ngọc Hiên véo một cái, đau đến mức kêu "Á!".
Ninh Ngọc Hiên đứng bên cạnh cô từ lúc nào, hắng giọng: "Vụ việc lần này nhà họ Tạ cũng có thể giúp ngươi sớm tìm ra tung tích của đám pháp sư nuôi quỷ kia."
"Ý anh là sao?"
"Nhìn đi!" Ninh Ngọc Hiên chỉ tay về phía nhà họ Tạ.
"Phong thuỷ năm xưa ta bày bố cho nhà họ Tạ có thể nói là vô cùng hoàn hảo, tuy nhiên cũng có thời hạn của nó.

Nhà họ Tạ vì muốn duy trì phồn thịnh mà không tiếc thuê mấy tay theo tà ma ngoại đạo, sửa đổi lại phong thuỷ của ta, tạo ra thế cục dưỡng thi trong nước."

Thuật ngữ ngoài ngành này vô cùng mới lạ với Dương Ngữ Ninh, cô tò mò: "Dưỡng thi trong nước là sao?"
"Đó là một loại cấm thuật vô cùng tàn ác, song rất hữu dụng.

Cô còn nhớ trong từ đường nhà họ Tạ có một miệng giếng chứ? Miệng giếng đó chính là mắt trận, bên dưới có một dòng âm tuyền.

Ban đầu ta còn nghi ngờ, nhưng khi đứng trên đỉnh núi này nhìn, mọi chuyện đã rõ ràng rồi." Ninh Ngọc Hiên chẹp miệng, giơ tay vẽ trên không trung: "Hai người nhìn xem, vị trí từ đường nhà họ Tạ đặt ngay trên âm huyệt, nơi đó trước đây không phải pháp trường thì cũng là hố chôn tập thể.

Âm khí cực thịnh, tạo thành trận pháp quỷ dưỡng trạch, trạch dưỡng người dương, đây cũng là một cách gián tiếp dùng âm khí để duy trì phồn thịnh cho gia tộc.

Tiếc là..." Nói đến đây Ninh Ngọc Hiên lắc đầu.
"Tiếc là gì?"
"Tiếc là sao?"
Cả Dương Ngữ Ninh và Diệp Thiếu Khanh cùng đồng thanh hỏi.

"Chỉ tiếc là trận pháp dưỡng thi trong nước này tối kị nhất là dịch chuyển phong thuỷ, có lẽ gần đây nhà họ Tạ đã lỡ đụng chạm gì đó mới khiến âm khí lọt ra ngoài, mở ra cánh cửa cõi âm, tạo nên nguy cơ tứ phía như hiện giờ."
"Ý anh là những con quỷ chúng ta đã gặp đều là quỷ được nhốt dưới âm tuyền để trấn yểm địa thế?"
"Phải!" Ninh Ngọc Hiên gật đầu: "Thế nhưng chúng chỉ là tay sai thôi, trận pháp này bắt buộc phải có một con quỷ chúa, mà ta đoán không lầm, nó được trấn yểm ngay dưới cái giếng đó."
Thuật phong thuỷ gì đó Dương Ngữ Ninh không hiểu, thế nhưng cô biết một điều, hiện giờ không thể nhúng tay vào việc của nhà họ Tạ, đây là do họ tự chuốc lấy.
Ba người đứng lặng trên đỉnh núi một hồi, Diệp Thiếu Khanh là người đầu tiên phát giác ra Dương Ngữ Ninh đang run lên vì lạnh.

Anh ta bèn cởi áo khoác ngoài, choàng lên vai cô, sau đó giục Ninh Ngọc Hiên mau chóng quay trở lại nhà họ Tạ.
Bốn người lại leo lên xe, từ từ lái về chỗ cũ.
Đến nơi, Dương Ngữ Ninh rón rén vào phòng, nhân lúc đạo cô Diệu Hoa còn chưa tỉnh, khẽ tháo giày, cởi áo khoác ngoài rồi trùm chăn kín đầu, dần chìm vào giấc ngủ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Con Trưởng Nhà Họ Tạ


Sáng hôm sau...
Dương Ngữ Ninh bị tiếng chim kêu ngoài cửa sổ đánh thức, đã lâu rồi thứ khiến cô tỉnh giấc không phải tiếng xe cộ ồn ào chốn đô thành, vì thế tâm trạng ngày mới cũng dễ chịu hơn.
Dương Ngữ Ninh mở hé mắt, nhìn chăn đệm bên giường đạo cô Diệu Hoa đã được gấp gọn, đến chiếc mõ tụng kinh hay để trên đầu giường cũng biến mất, chắc bà ấy đã đi chỗ khác tụng kinh.
Nghĩ vậy, Dương Ngữ Ninh vươn vai, nghiêng người sang bên kia định ngủ nướng tiếp.

Thế nhưng bàn tay cô lại cảm giác như lọt qua một lớp sương đêm lạnh buốt.
Dương Ngữ Ninh mở mắt ra, hoảng hốt khi thấy Ninh Ngọc Hiên đang ở thể hoá khí trong suốt nằm nghiêng người nhìn cô chằm chằm.
"Ninh Ngọc Hiên, anh vào đây từ khi nào?" Dương Ngữ Ninh hoảng hốt kêu lên, tay vội kéo chăn che lên tận cổ bởi vì cô nhớ đêm qua cô đã mơ màng cởi phăng áo lót...
"Chưa từng rời khỏi đây, nói gì tới vào chứ."
"Tại sao anh không sang phòng cậu tôi mà nghỉ?"
"Phòng đó toàn mùi tất thối, ta không chịu được, vẫn là cơ thể cô thơm hơn." Nói rồi Ninh Ngọc Hiên lại hít một hơi, giọng đầy trêu đùa.

Dương Ngữ Ninh thẹn quá hoá giận, tuy không thể đánh nhưng tay cô vẫn phẩy đi phẩy lại xuyên qua cơ thể người đối diện.
"Biến thái!"

Ninh Ngọc Hiên có chút không vui.
"Sao thái độ khác vậy? Đêm qua khi Diệp Thiếu Khanh nói tính dùng mỹ nam kế với cô, nhìn dáng vẻ của cô khi đó vô cùng si mê, miệng sắp chảy nước miếng.

Sao ta cũng dùng mỹ nam kế mà cô lại ghét bỏ?"
Giống nhau được sao?
Người ta sống, anh đã chết.
Người ta trai tráng, anh thì quỷ già.
Thấy Dương Ngữ Ninh im lặng không nói gì, Ninh Ngọc Hiên lại càng khó chịu.
"Hừ, ở thời của ta, hạng phụ nữ như cô sớm bị bỏ lồng lợn dìm xuống sông rồi đấy.

Sao lại háo sắc như vậy hả?"
Dương Ngữ Ninh bĩu môi đứng lên, cầm theo quần áo mới trong ba-lô bước vào phòng tắm, khi đi đến cửa cô còn dừng lại đặc biệt nhắc nhở ai đó:
"Ninh vương gia, tuy giao tình của chúng ta đang ngày được củng cố, nhưng tôi cấm anh liếc trộn tôi tắm, bằng không..."
Ninh Ngọc Hiên nằm duỗi hai chân trên giường, nhếch môi: "Cành củi khô, có gì mà nhìn.

Đời này bổn vương đã ngắm qua vô số nữ nhân, ai nấy đều mong được ta liếc trộm vài cái đấy, cô có phúc không biết hưởng!"
"Đa ta, vương gia cứ giữ lấy mà dùng!" Nói xong Dương Ngữ Ninh đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Ninh Ngọc Hiên nhìn cái cửa trước mắt, miệng nhếch lên một nụ cười đầy ý vị.
Cô nhóc sống cách hắn mấy trăm năm này thật thú vị, ánh mắt cô mỗi lần giận dữ khiến hắn vô tình cảm thấy quen quen.
...****************...
Ngay sau khi Dương Ngữ Ninh tắm xong, còn chưa lên kế hoạch tiếp theo làm gì thì đã có người đến tìm cô.
Một người tưởng như vô dụng nhưng lại nắm giữ mắt xích quan trọng nhất trong sự kiện này.
Dương Ngữ Ninh được quản gia dẫn tới trước một căn phòng cuối hành lang ở tầng cao nhất, nằm đối diện với căn phòng gác mái xảy ra sự kiện ma ám ở đầu hành lang bên kia.

Tuy hai căn phòng cách nhau cả chục mét, nhưng lờ mờ nhìn thấy cánh cửa dán đầy bùa chú, trong lòng Dương Ngữ Ninh cũng có chút rùng mình.


Quản gia dẫn cô lên đây, không nói gì, chỉ ra hiệu mời cô gõ cửa căn phòng, sau đó đứng hẳn ra một phía xa thật xa.
Cốc, cốc, cốc.
Ba tiếng gõ cửa của cô vang lên trong không gian vắng lặng, bên trong có tiếng người ho khù khụ, sau đó cánh cửa hé mở.

"Cô Dương, cô tới rồi."
Người mở cửa hoá ra là một trong những gia quyến có mặt ở đêm trục hồn hôm trước - vợ của cậu cả nhà họ Tạ - phu nhân Chu Chi Hoan.
Thấy người mở cửa, tảng đá trong lòng Dương Ngữ Ninh cũng hạ xuống.

Cô bước vào phòng, nhìn ngó cách bày biện đơn giản bên trong, tò mò hỏi: "Phu nhân, bà mời toii tới có việc gì sao?"
Chu Chi Hoan lắc đầu, đưa tay hướng về phía bên trái căn phòng: "Không phải tôi, là chồng tôi muốn gặp cô Dương đây."
Dương Ngữ Ninh sửng sốt, là cậu cả ốm quanh năm đó hẹn gặp cô sao?
Cô đi sâu vào trong, vén lớp rèm gỗ, thấy một người đang ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ, trên một chiếc xe lăn, trên đùi còn phủ một lớp chăn mỏng.
Khi vừa thấy cô, gương mặt hốc hác tiều tuỵ đó đã hỏi ngay:
"Cô Dương, Ninh Viễn Vương có đến cùng cô không?"
Dương Ngữ Ninh tiếp tục sửng sốt lần nữa.

Cô còn chưa kịp mở lời, cậu chủ nhà họ Tạ đã gác bút lông, hai tay đẩy xe lăn đi tới bàn trà: "Thôi khỏi, kẻ bệnh tật này đã thấy ngài ấy rồi, mời vương gia ngồi!"
Dương Ngữ Ninh ngoảnh ra đằng sau, thấy Ninh Ngọc Hiên đã đứng sau lưng cô từ khi nào.

Nhà họ Tạ còn có người có mắt âm dương sao?
"Ông ta là người gần đất xa trời, âm thịnh dương suy đã lâu, vì thế có thể nhìn thấy linh hồn."
Ninh Ngọc Hiên giải thích với Dương Ngữ Ninh rồi đi tới, hất trường bào, ngồi xuống ghế sofa.
"Ngươi là Tạ Doãn phải không?"
"Chính là kẻ hèn mọn tôi đây."
Hoá ra cậu cả nhà họ Tạ tên Tạ Doãn, lúc này đang cung kính dâng trên trà đặt trước mặt Ninh Ngọc Hiên.
"Nói đi, ngươi cố tình hẹn cô ấy đến đây vì biết chắc ta sẽ đi cùng, mục đích của ngươi là gì?"
Tạ Doãn ho hục hặc mấy tiếng mới cười xuề xoà lên tiếng: "Một kẻ sắp chết như ta không thể mang theo bí mật xuống mồ, hại cả nhà họ Tạ diệt vong được.

Cho nên, ta muốn lập giao dịch với ngài."
"Ồ, nhà ngươi lấy gì ra để giao dịch với ta?"
"Ta biết nơi tổ tiên cất giấu xác của ngài!"
Tạ Doãn vừa nói xong, cả Dương Ngữ Ninh và Ninh Ngọc Hiên đầu ngẩng đầu lên, đổ dồn ánh mắt về phía ông ta..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Cấm Thuật Phong Thuỷ 1


“Ta biết nơi tổ tiên cất giấu xác của ngài!”
Đó là câu cuối cùng mà Dương Ngữ Ninh nghe được, cuộc nói chuyện còn lại Tạ Doãn chỉ muốn nói với một mình Ninh Ngọc Hiên, mà ánh mắt ông ta nhìn cô có chút gì đó thâm sâu.

Dương Ngữ Ninh cũng không biết do mình nghĩ nhiều, hay vốn ánh mắt của người bệnh lờ đờ, cử động không linh hoạt nên mới nhìn chằm chằm vào cô mất một lúc.
Dương Ngữ Ninh ở ngoài phòng khách cùng học cắm hoa với vợ của Tạ Doãn, ngay khi Ninh Ngọc Hiên bước ra, cô đặt luôn cái kéo đang cầm trong tay xuống, lịch sự cúi chào rồi chạy theo.

Cả hai người ra đến bên ngoài hành lang lạnh lẽo, cô vội hỏi:
“Thế nào rồi?”
Ninh Ngọc Hiên trầm mặc không nói, đứng nhìn cánh cửa căn phòng phía cuối hành lang bên kia một lúc mới mở miệng: “Ông ta quả thực biết nơi tổ tiên giấu xác của ta, có liên quan tới cái giếng ở từ đường đó, chỉ là muốn đoạt lại xác, ta bắt buộc phải đồng ý với họ một điều kiện, hay nói cách khác là chỉ có cách giúp đỡ họ hoàn thành việc đó.”
Mấy trăm năm trước, nhà họ Tạ như mặt trời sắp lặn, đều nhờ một tay Ninh Ngọc Hiên kèm theo thân xác của anh ta mới có thể sửa phong thủy, mà không ngờ cho tới hiện tại, họ vẫn lấy thân xác của một người đã chết ra để uy hiếp.
Thật bỉ ổi!
“Điều kiện là gì?” Dương Ngữ Ninh thực chất đã đoán được tám phần, thế nhưng cô vẫn muốn nghe ý kiến của Ninh Ngọc Hiên.


Người đàn ông phất tay áo, đi về phía trước, hiển nhiên là đang đi tới căn phòng ma ám kia, vừa đi vừa nói:
“Sửa lại phong thủy!”
Biết ngay mà.
Dương Ngữ Ninh bám theo sau, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sợ cái gì là cái đó tới luôn! Anh đồng ý rồi sao? Nắm chắc không?”
Ninh Ngọc Hiên giảm tốc độ bay, để Dương Ngữ Ninh đuổi kịp mình, anh ta liếc nhìn cô một cái, còn cô thì tò mò chờ câu trả lời.

Thực chất cô chẳng hiểu gì về phong thủy, bản lĩnh của cậu Dương Giang chỉ học được ba, bốn phần, thế nhưng qua mấy sự kiện gần đây, lại thêm miêu tả của Ninh Ngọc Hiên, cô hoàn toàn đoán được chuyện này nhất định rất phức tạp.
Cả hai người đi tới căn phòng bị ma ám, bên ngoài chỉ dán đúng hai lá bùa niêm phong ở mép cửa.

Ninh Ngọc Hiên vươn tay sờ, hạ giọng: “Mấy trăm năm trước, ta đã cưỡng chế sửa đổi phong thủy cho nhà họ Tạ, thay đổi số phận của tử tôn nhiều đời về sau của nhà này, vốn phương pháp dùng đến không phải chính phái gì cho cam.

Sau đó họ lại mời kẻ khác về sửa lại lần nữa, tiếp tục sử dụng tà môn ngoại đạo, hai lần thay đổi phong thủy trùng lặp đè lên nhau, khó lại thêm khó.”
“Thật sự không có cách giải sao?”
“Có duy nhất một cách.”
Dương Ngữ Ninh bất ngờ há hốc miệng: “Nếu đã có cách, sao trông mặt mày anh còn ủ dột thế?”
Ninh Ngọc Hiên đưa tay xoa đầu Dương Ngữ Ninh, khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười khổ: “Anh Ninh ngốc nghếch, cô nghĩ sửa phong thủy giống giải câu đố sao? Trước đây ta sửa phong thủy cho họ là áp dụng tà môn ngoại đạo, nay muốn sửa lại lần nữa chẳng khác nào tiếp tục dùng đến thứ đó…”
“Ý anh là… cấm thuật?”
Nói xong, Dương Ngữ Ninh cũng bất giác che miệng lại.
Cô ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Cấm thuật, có chứa từ “cấm”, nhẹ thì tổn hại đến âm đức, nặng thì sẽ gặp phản phệ.

Đối với một người cổ đại xuất thân quyền quý như Ninh Ngọc Hiên, tổ huấn vô cùng nghiêm minh…
“Nhà họ Ninh ta là dòng dõi hoàng thất, tổ huấn từng viết rõ, con cháu trong gia tộc phải thề chết không được dùng cấm thuật hại người.”
Nói xong, hắn thở dài, mà Dương Ngữ Ninh cũng vô cùng thấu hiểu, người cổ đại rất trọng đạo hiếu, năm xưa bất đắc dĩ làm vậy một lần để bảo vệ người thân, giờ gia tộc đã lụi bại, người cần bảo vệ sớm đã yên nghỉ, tiếp tục làm trái tổ huấn chẳng khác nào tuyên bố khinh miệt tổ huấn của tổ tiên.

Cô chẳng biết nói gì, đành đặt tay lên vai Ninh Ngọc Hiên: “Anh giúp nhà họ Tạ sửa đổi phong thủy lần này cũng không tính là hại người, hơn nữa cái phản phệ gì đó nguy hiểm nhất là mất mạng, nhưng anh đã chết rồi, còn sợ gì nữa!”
Ninh Ngọc Hiên nghe xong, mặt méo xệch: “Ta nói cô ngốc, cô đúng là ngốc thật!”
“Ý gì?”
“Ta đúng là đã chết rồi, phản phệ đối với ta mà nói không ảnh hưởng là bao, phụ mẫu ta cũng đã sớm siêu thoát về với cõi trời, càng không lo phản phệ.

Thế nhưng… cô là người thân cận với ta nhất, nếu gặp phản phệ, người phải chịu ứng kiếp này chắc chắn là cô… Mà người bây giờ ta muốn bảo vệ nhất cũng chỉ có cô, cùng lắm thì… tiêu tán.”
Bởi sự kinh khủng của phản phệ, thế nên người xưa nếu không bất đắc dĩ nhất định sẽ không dùng tới cấm thuật, gây báo ứng đến những người xung quanh.

Thấy Dương Ngữ Ninh không nói gì, Ninh Ngọc Hiên lại đưa tay lên xoa đầu cô: “Sao thế? Cảm động hả?”
Dương Ngữ Ninh khịt mũi một cái, che giấu cảm xúc rối loạn trong lòng.

Quả thực phút giây vừa rồi, khi nghe Ninh Ngọc Hiên nói muốn bảo vệ cô, bất chấp hồn phi phách tán, cô đã bị rung động, trong lòng vừa thấy chua chua, lại thấy chát chát.
“Vậy ban nãy sao Tạ Doãn lại muốn nói chuyện riêng với anh? Điều này có gì không để tôi biết được đâu.”
Nghe xong câu nói, Ninh Ngọc Hiên nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy, ban nãy Tạ Doãn có nhắc tới một người con gái tên A Âm…
“A Ninh, ta hỏi cô vài câu, có phải cô sinh vào ngày 7 tháng 7 âm không?”
Dương Ngữ Ninh gật đầu.
“Tên trước đây của cô không phải Dương Ngữ Ninh đúng không?”

Nghe thấy câu hỏi thứ hai, Dương Ngữ Ninh mở to mắt: “Sao anh biết?”
Quả thực, Dương Giang là cậu cô, có nghĩa là họ Dương là họ mẹ.

Kể từ sau vụ tai nạn của bố mẹ, cậu đã quyết định đổi cô sang họ Dương, nói là để tránh tà, đặt cho cô cái tên Dương Ngữ Ninh.
“Quả thực trước kia không phải tên này, cậu Dương Giang nói cái tên cũ khiến ma quỷ đeo bám, tôi phải đổi sang họ Dương, đồng âm với ‘dương’ trong ‘dương khí’, ‘ánh dương’ để tránh tà.”
“Vậy trước đây cô tên gì?”
Dương Ngữ Ninh đưa tay lên chống cằm, đăm chiêu: “Lâu quá rồi đến bản thân tôi cũng không nhớ rõ, hình như là… Lạc Khinh Âm!”
Lạc Khinh Âm!
A Âm!
Dương Ngữ Ninh không hề để ý, bàn tay giấu dưới tà áo của Ninh Ngọc Hiên đang nắm chặt lại.
Mà lúc này, trong căn phòng trước mặt bỗng vang lên tiếng đồ đạc rơi, tiếng leng keng giống như kim loại va vào nhau, còn có tiếng rên rỉ của một người phụ nữ:
“Tam lang… tam lang… là chàng sao?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Cấm Thuật Phong Thuỷ 2


Cả Ninh Ngọc Hiên và Dương Ngữ Ninh đều nghe được âm thanh trong phòng.

Đặc biệt là Dương Ngữ Ninh, khi nghe thấy âm thanh này, cả người cô như có dòng điện chạy qua, đầu óc bỗng chốc thấy vô cùng choáng váng, rõ ràng thần trí còn tỉnh táo nhưng không thể điều khiển tay chân.
Ninh Ngọc Hiên cau mày, vội vàng nắm lấy tay Dương Ngữ Ninh, lôi cô cách xa cánh cửa một đoạn.
Đến khi khoảng cách đủ xa, lại thêm tà khí xung quanh người Ninh Ngọc Hiên làm vật cản, Dương Ngữ Ninh mới dần tỉnh táo lại.

Cô lo lắng hỏi:
"Tôi làm sao thế?"
Ninh Ngọc Hiên chau mày, nhìn chằm chằm cánh cửa phía xa, bên trong còn đang vang lên tiếng cào cấu ván gỗ kẹt kẹt rất rõ ràng.
"Nếu ta đoán không lầm, trong căn phòng kia có một nữ quỷ, mà ban nãy cô ta đang tìm cách kết nối linh hồn với cô, để dẫn dụ cô phá giải bùa chú trên cánh cửa."
"Kết nối linh hồn?" Dương Ngữ Ninh hỏi lại, sau đó cả người chìm vào trầm tư, không để ý ánh mắt Ninh Ngọc Hiên đang nhìn chằm chằm nơi đó.
"Để kết nối linh hồn, hay nói cách khác là mời hồn về nhập xác, chỉ có thể diễn ra trong trường hợp người dương và người âm có quan hệ huyết thống với nhau, hoặc hợp vía nhau.


Như vậy là tôi chắc chắn có một mối liên quan nào đó đến thứ bị trấn yểm trong kia?"
Ninh Ngọc Hiên không nói gì, chỉ vội vàng kéo Dương Ngữ Ninh rời khỏi nhà chính, hai người đi đến vườn hoa mới dừng lại.
"Nhớ kĩ, không được để người nhà họ Tạ biết cô và nữ quỷ kia có kết nối với nhau."
"Tại sao?"
"Cô nhớ cấm thuật phong thuỷ mà nhà họ Tạ đưa ra để trao đổi với ta chứ?" Ninh Ngọc Hiên hỏi, Dương Ngữ Ninh gật đầu.
"Họ đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ rồi, lần trấn trạch này bắt buộc phải tụ hợp đầy đủ ba yếu tố người - trạch - quỷ."
Thấy khuôn mặt Dương Ngữ Ninh ngơ ngác, Ninh Ngọc Hiên lại tiếp tục nói.
"Trước ta có nhắc với cô nhà họ Tạ dùng thuật dưỡng thi trong nước, nay âm khí rò rỉ, tất nhiên phải bịt đường rò rỉ đó lại.

Trạch ở đây chính là cái giếng ở từ đường, quỷ ở đây chính là chúa quỷ được trấn yếm ở chính giữa mắt trận, còn người..."
"Nói tiếp đi chứ!"
"Chính là tế linh hồn một người khác vào vị trí của chúa quỷ hiện tại, để người đó trở thành chúa quỷ mới, người này bắt buộc phải là người có huyết thống với trạch, hoặc là...!người có thể liên kết với chúa quỷ cũ."
Ninh Ngọc Hiên vừa nói xong, Dương Ngữ Ninh đã hiểu rõ vấn đề ngay.

Lần trấn yểm này buộc phải giết một người thuộc dòng dõi nhà họ Tạ, nếu để họ biết cô có thể kết nối linh hồn với nữ quỷ kia, họ sẽ lựa chọn giết một người ngoài như cô thay vì hy sinh con cháu gia tộc.

"Hơn nữa, còn phải dùng cách thức tàn nhẫn nhất, dã man nhất để khiến lòng hận thù của linh hồn mới dâng cao, thành công dùng oán khí để khoá chặt linh hồn, mắt trận là nơi hút oán khí.

Oán khí càng nhiều linh hồn đó càng bị vây hãm trong mắt trận, cho đến kia hoàn tất nghi thức!".


Truyện Quân Sự
Dương Ngữ Ninh nghe vậy thì vô cùng lo lắng, dù sao cũng là một mạng người, sao có thể giương mắt nhìn họ chết?
Thế là cô bám lấy ống áo Ninh Ngọc Hiên, gặng hỏi:
"Anh đồng ý sao? Có cách gì khác tốt hơn không?"
Ninh Ngọc Hiên nghe thấy lời cô thì tỏ ra rất không vui, khẽ hừ lạnh: "Không ngờ quen nhau bao lâu, cô lại nghĩ bổn vương là người có thể bất nhân đến mức đó! Ta dù là quỷ thì cũng là một con quỷ lương thiện, mấy chuyện đụng tới mạng người ta nhất định sẽ không làm.

Vả lại, quả thực có một cách hoá giải."
"Cách gì?"
"Việc này thì phải đi gặp gia chủ nhà họ Tạ, Tạ Ngôn, để ông ta mời Tạ Doãn đến, bốn người chúng ta cùng ngồi lại bàn bạc, đến lúc đó cô sẽ biết cách của ta là gì!"
...****************...
Tối hôm đó, Dương Ngữ Ninh bí mật hẹn gặp Tạ Ngôn và Tạ Doãn ở thư phòng.

Tất nhiên, vì Tạ Ngôn không phải người sắp chết như Tạ Doãn, cho nên không nhìn thấy anh.
Dương Ngữ Ninh trở thành người truyền đạt thông tin.
"Biện pháp rất đơn giản.


Tôi biết có một nơi hai trăm năm trước đã chôn cất và phong ấn một nữ quỷ, lòng cô ta ngập tràn oán hận."
Tạ Ngôn sắc mặt thay đổi: "Chuyện này và chuyện nhà chúng tôi sắp làm có quan hệ gì?"
Dương Ngữ Ninh mỉm cười: "Cô ta đã chết rồi nhưng linh hồn không được siêu thoát, là một sự tồn tại vi phạm luật trời, nếu có thể dịch chuyển phần mộ của cô ta về chôn trong khu mộ nhà ông, dùng linh hồn đó để trấn trạch, vừa không cần sát hại người vô tội, lại không phải chịu nhân quả tuần hoàn.

Đây là cách tốt nhất, cũng là cách thích hợp nhất."
"Nhưng cô ta đâu có huyết thống quan hệ với nhà chúng tôi?"
"Bây giờ cô ta vẫn còn là một nữ quỷ lang thang, vả lại theo như tôi biết, Tạ phu nhân qua đời đã lâu, Tạ lão gia vừa mới mất, linh hồn còn loanh quanh trong nhà.

Nếu ông chuyển xương cốt của nữ quỷ đó về, lại tổ chức minh hôn cho cô ta với Tạ lão gia, vậy cô ta sẽ thành mẹ kế của ông, nghiễm nhiên cũng gắn kết quan hệ với tồn vinh của nhà họ Tạ!"
Dương Ngữ Ninh vừa nói xong, mặt Tạ Ngôn lẫn Tạ Doãn đã biến sắc..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom