Cập nhật mới

Dịch Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160


Vụt vụt vụt!

Từng mũi tên bay ra từ bụi rậm, trên cây, trong bãi cỏ, giết chết từng tên thổ phỉ một.

Tuy nhiên đám thổ phỉ đứng quá gần chiếc lưới, đám người Trịnh Phương trốn trong bóng tối chỉ kịp bắn được. một lượt, đám thổ phỉ đã sắp lao vào chỗ các nữ binh lính rồi.

Cung nỏ mặc dù đã được cải tạo, tốc độ lên dây khá nhanh, nhưng vẫn cần thời gian vài giây, đã không kịp. nữa rồi.

Trịnh Phương chỉ đành hạ lệnh dừng bắn lại, lấy đao chiến ra, lao về phía đám đông.

Mặc dù hầu hết tất cả các binh lính nữ đều đã thoát ra được khỏi lưới, nhưng bọn họ đều là những binh lính nữ mới được triệu tập, trước đây đều là những cô nương ở nhà nấu cơm giặt đồ, đã gặp khung cảnh này bao giờ?

Lúc luyện tập thì còn đỡ, nhưng khi phải đối diện với đám thổ phỉ mặt mày hung hãn, tay cầm đao chiến lao tới, ai nấy cũng đều bị dọa cho sợ hãi, ngây người ra đó, đến cung nỏ sử sụng như thế nào cũng quên hết sạch.

Cũng may mấy nữ thị vệ mà Khánh Mộ Lam dẫn tới đã từng nhìn thấy máu, rất nhanh đã phản ứng lại, lần lượt nhắm bắn về phía bọn thổ phi.tức có mấy chục tên thổ phỉ bị bắn ch:

Nhưng đám thổ phỉ đang tức đến đỏ cả mắt, mấy. chục tên bị giết, những tên còn lại lại hăng máu hơn lao lên.

Các binh lính nữ và cựu binh đều không kịp trở tay, hơn một nửa còn đang mải lên dây cung.

Đúng lúc này, A Mai đột nhiên xông ra, trường đao. trong tay hóa thành một màn múa đao, bốn tên thổ phỉ ở phía trước lập tức bị giết chết!

“Cất cung nỏ đi, rút đao rai”

A Mai lại vung đao lên giết chết thêm hai tên thổ phỉ, quay đầu lại hét: “Còn những người mới tới, đừng ngây ra đấy nữa, không muốn chết thì giết cho taI”

Khánh Mộ Lam là người đầu tiên phản ứng lại, rút trường đao ra, chém một nhát đứt cổ tên thổ phỉ ở đối diện.

Nhưng tên thổ phỉ cũng chém một đao vào eo của cô ấy.

Cũng may Khánh Mộ Lam mặc áo giáp, ngăn được đao này chém vào người, nhưng cô ấy giống như bị đập một gậy vậy, vẫn bị tên cướp làm cho ngã xuống đất trước khi hắn chết.

“Tiểu đội ba, bảo vệ tiểu thư!” 

Mai Lan Trúc Cúc là những nữ ệ đi theo Khánh Mộ Lam từ rất lâu rồi, cũng chính là tâm phúc trung thành nhất của cô ấy.

A Cúc nhìn thấy Khánh Mộ Lam ngã xuống, lập tức dắt thuộc hạ chạy tới đỡ Khánh Mộ Lam dậy.

Có lẽ là do ảnh hưởng bởi Khánh Mộ Lam, A Mai và A Trúc, Tiểu Ngọc đột nhiên hét lên một tiếng, giương cung nỏ trong tay lên, nhắm bắn về phía đám thổ phi.

Cô ấy không hề nhắm chuẩn, nhưng thổ phỉ ở phía trước quá nhiều, vẫn bắn chết được một tên.

“Giết!"

Sau đó vứt cung nỏ xuống, đi theo phía sau A Mai, giết chết đám thổ phi.

Mà lúc này Trịnh Phương cũng dắt các cựu binh kịp tới, hai bên liên triển khai chiến đấu tay đôi.

Đánh nhau tay đôi là một trong những phương thức chiến đấu tàn bạo nhất, lúc này, dù là cựu binh hay thổ phỉ, tân binh lần đầu nhìn thấy máu đều biến thành dã thú, điên cuồng vật lộn, cắn xé lẫn nhau.

Những cựu binh có thể sống sót và xuất ngũ từ Thiết Lâm Quân, ai nấy cũng từng trải qua hàng trăm trận chiến, cho dù là tố chất chiến đấu hay là kỹ năng chiến đấu, bọn thổ phỉ đều không thể nào đọ được.

Trên chiến trường quan trọng nhất chính là khí thế,  bừng lên khí thế, nói không chừng mười mấy người cũng có thể giết được hai mấy người.

Nếu như không có khí thế, một trăm người cũng có thể bị mấy chục người đánh hạ.

Quân Đảng Hạng từng lập kỷ lục 500 người đánh bại 6000 quân Đại Khang, hơn nữa không chỉ một lần.

Trận chiến vẫn tiếp tục, số thổ phỉ chết càng lúc càng nhiều, đám còn lại cũng bắt đầu sợ hãi, cũng có người đầu hàng.

Chuyện đầu hàng này có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai.

Chỉ trong chốc lát, hơn 40 tên thổ phỉ còn sống đều đã ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

“Lão Trịnh, sao các huynh lại tới đây, tới lúc nào vậy?”

Mãi đến lúc này, Khánh Mộ Lam mới có thời gian nói chuyện với Trịnh Phương.

“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này”.

Trịnh Phương hít sâu một hơi, bắt đầu hạ lệnh: “Hầu Tử, tính thiệt hại trận chiến. Đội thứ nhất, thứ hai đề cao. cảnh giác. Đội thứ ba, đội thứ tư canh giữ tù nhân, đội thứ năm cứu người bị thương”.

“RõI" 

Các cựu binh lập tức hành động theo trình tự.

Bây giờ Khánh Mộ Lam mới nhận ra khoảng cách giữa mình và Trịnh Phương, cũng nhanh chóng sắp xếp các nữ binh lính thu dọn trận chiến.

Đang bận rộn làm việc, cựu binh phụ trách canh giữ chạy tới báo cáo rằng phía dưới chân núi lại xuất hiện một đội khác.

“Sao vẫn còn?”

Sắc mặt Trịnh Phương lập tức thay đổi, hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”

“Trời tối quá, không nhìn rõ, nhưng từ số lượng ngọn đuốc thì số người không hề ít”, cựu binh trả lời.

“Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!”

Trịnh Phương hạ lệnh, tất cả các cựu binh đều vực. lại tỉnh thần, rút trường đao ra chuẩn bị chiến đấu.

Các binh lính nữ cũng lần lượt lấy cung nỏ ra. “Đại đội trưởng, là Kim tiên sinh tới”. Một cựu binh chạy tới nói.

“Mọi người tiếp tục thu dọn chiến trường, ta đi đón tiên sinh”.

Trịnh Phương dặn dò một câu rồi đi ra ngoài. 

“Ta cũng đi”.

Khánh Mộ Lam dắt theo A Mai cũng nhanh chóng đi theo.

Ra đến nơi thì Kim Phi cũng tới.

Ngoài ra còn có đội hộ vệ và một nhóm người lạ mặt đi cùng.

Thiết Chùy còn dắt theo một người đàn ông bị trói cả hai tay.

“Tiên sinh, sao ngài lại tới đây?” Trịnh Phương ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”

“Bọn họ là lang trung từ mỗi thị trấn trong làng mà †a tìm tới”.

Kim Phi nói với nhóm người lạ mặt: “Các vị tiên sinh, cảm phiền các vị rồi, mau đi cứu người đi”.

“Nên làm mài”.

Các lang trung lập tức tiến vào bên trong chiến trường, nhanh chóng cứu người bị thương.

“Đã có thống kê thiệt hại trận chiến chưa?” Kim Phi hỏi.

“Vừa thống kê xong, ba binh lính nữ mất mạng, bốn người bị thương nặng, những người còn lại đa số bị thương nhẹ”.

Trịnh Phương nói: “Sáu binh lính nam bị thương nặng, số còn lại đa số bị thương nhẹ”.

Các binh lính nam vì bảo vệ các binh lính nữ, xông lên phía trước, chịu phần lớn áp lực từ đám thổ phi.

Nếu như không phải trong lúc huấn luyện Kim Phi luôn nhấn mạnh phải phối hợp nhịp nhàng, tuyệt đối không có chuyện chỉ có sáu người bị thương đơn giản như vậy.

Ba binh lính nữ thiệt mạng đầu là do bị dọa cho sợ hãi, đám thổ phỉ lao tới trước mặt rồi vẫn không biết chống trả.

Kiểu người này ra chiến trường, lân này may mắn không chết thì lần sau cũng khó mà thoát được.

“Chết ba người...” Kim Phi khẽ gật đầu.

Chết trên chiến trường là chuyện rất bình thường,

“Tiên sinh, xin lỗi, lần này là do ta khá khinh địch, nên mới bị trúng kế của bọn chúng!”

Khánh Mộ Lam cúi đầu, trong lòng tràn đầy hối hận.

“Cô quả thực có sai, sau khi quay về viết một bức. văn thư, ngẫm lại xem sai ở đâu, viết xong rồi đưa cho ta"

Kim Phi lạnh lùng nói.

“Tiên sinh, ta cũng sai, không phát hiện ra kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối, mong tiên sinh trách phạt”.

Hầu Tử trực tiếp quỳ xuống đất,

“Khi quay về ngươi cũng viết một bức văn thư cho ta, suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc sai ở đâu!”

“Tiên sinh... ta không biết chữ!” Hầu Tử gãi đầu nói. “Vậy tìm một người biết chữ, ngươi nói hắn viết!”

Kim Phi nói: “Còn lão Trịnh, ngươi cũng viết một bức!”

“RõI”

Lão Trịnh gật đầu đồng ý.

Viết lại tổng kết sau trận chiến có thể giúp các tướng lĩnh và binh lính nhanh chóng trưởng thành hơn thông qua việc tổng kết và suy ngẫm.

Kim Phi quyết định vận dụng cách này cho Khánh Mộ Lam và các cựu binh.

“Tiên sinh, lần này bọn thổ phỉ chuẩn bị rất kỹ càng,  trước tiên là đào một cái hố lớn, sau đó từng bước từng bước dụ chúng ta vào tròng, kế hoạch này thực quá tỉ mỉ,.

“Thổ phỉ không thể thông minh như vậy được, nhất định có người ở phía sau chỉ điểm, bắt buộc phải tìm cho ra người này”.

“Không cần tìm nữa, chính là hắn”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161


 “Hắn?”  

 

Trịnh Phương đánh giá kẻ đang bị trói tay trói chân một lượt: “Tên này có lai lịch thế nào?”  

 

“Đại đương gia của sông Cửu Lí".  

 

“Thổ phỉ sông Cửu Lí?”  

Advertisement

 

Trịnh Phương cau mày: “Sao lại liên quan đến bọn chúng vậy?”  

 

Đời sống của dân thường rất khó khăn, nhiều khi vài người dân tị nạn hoặc là binh lính đào ngũ tụ họp lại với nhau, tìm một địa điểm nào đó rồi kéo cờ lên là một nhóm thổ phỉ mới xuất hiện.   

 

Advertisement

Còn có một số nông dân miền núi nghèo đói quá không sống tiếp được nữa, lúc rảnh rỗi cũng sẽ tụ tập lại với nhau, bịt mặt cướp của những người qua đường.  

 

Số lượng băng nhóm thổ phỉ lớn nhỏ có tên trong huyện Kim Xuyên cũng phải tầm hơn bảy mươi nhóm, số không có tên còn nhiều hơn, không đếm xuể.   

 

Thổ phỉ sông Cửu Lí là một trong số những thế lực thổ phỉ không lớn cũng không nhỏ, cố thủ trong địa bản cách huyện Kim Xuyên chín dặm về phía Tây Bắc.  

 

Thổ phỉ sông Cửu Lí có tổng cộng hơn một trăm tên, không có tư cách thu lương thực hàng năm, nhưng ở gần các con đường chính ngạch, ngày thường kiếm sống bằng cách cướp bóc các đoàn lữ hành đi qua.  

 

Mà sông Cửu Lí cách dốc Dã Cẩu mấy chục dặm, từ đó tới đây phải mất hơn nửa ngày, Trịnh Phương thực sự nghĩ không thông vì sao lại dính dáng đến cả bọn thổ phỉ sông Cửu Lí này.  

 

“Tên này thấy thổ phỉ núi Thiết Quán bị chúng ta tiêu diệt liền muốn chiếm địa bàn để thu lương thực, nhưng vì sông Cửu Lí quá xa, vì thế bọn chúng liền câu kết với dốc Dã Cẩu”.  

 

“Ta biết ngay, bảo sao dốc Dã Cẩu đột nhiên nhảy ra nhiều người như thế, còn giấu người ở trong hầm, chúng ta đều bị trúng kế rồi”.  

 

Nói đến đây Trịnh Phương liền nổi giận.  

 

Vừa rồi huynh ấy đã đi vào trong lều xem một lượt, quả nhiên bên dưới có một cái hầm lớn, diện tích còn lớn hơn cả cái lều bên trên.  

 

Chẳng trách đám thổ phỉ dốc Dã Cẩu chơi bài trong lều cả ngày lẫn đêm, là do sợ bị người ta do thám ra.  

 

Cho dù năng lực do thám của Hầu Tử có tốt thế nào cũng không thể nào qua mắt được mấy chục tên thổ phỉ trong diện tích chật hẹp như thế được.  

 

“Bọn thổ phỉ sớm đã phái người nhắm vào chúng ta rồi, biết phần lớn huynh đệ chúng ta đều không ở nhà, tên này còn dẫn theo năm sáu mươi người đến tấn công làng Tây Hà sau khi đội binh lính nữ rời đi!”  

 

Nói đến đây, Thiết Chùy đá mạnh vào người tên đại đương gia của sông Cửu Lí một nhát.  

 

“Cái gì?”  

 

Trịnh Phương sửng sốt: “Trong làng không sao chứ?”  

 

Phải biết rằng làng Tây Hà là căn cứ địa của bọn họ, toàn bộ chiến lợi phẩm của núi Thiết Quán và tài sản tích lũy được của Kim Phi đều ở đó.  

 

Nếu như làng Tây Hà xảy ra chuyện, cho dù đánh chết hết bọn thổ phỉ dốc Dã Cẩu cũng chẳng có tác dụng gì.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162


 “Bọn ta còn không biết bọn họ vào làng từ chỗ nào, làm sao sử dụng máy bắn đá được chứ?”, Thiết Chùy trả lời.  

 

Máy bắn đá không tiện di chuyển, thường phải điều chỉnh góc độ trước, cố định vị trí mà bọn địch sẽ đi qua.   

 

Làng Tây Hà địa hình bằng phẳng, có tận mấy con đường vào làng, cho dù là Kim Phi cũng không biết được là bọn chúng sẽ tiến vào bằng đường nào, đương nhiên sẽ không thể nào sắp xếp bố trí mai phục máy bắn đá trước được.  

 

“Không dùng máy bắn đá, vậy các huynh làm thế nào xử lý bọn chúng vậy?”  

Advertisement

 

Trịnh Phương khó hiểu hỏi.  

 

“Buổi chiều sau khi tan làm, tiên sinh bảo trưởng làng nói chuyện đám thổ phỉ có lẽ sẽ đánh vào làng Tây Hà với những người đàn ông làm công trên công trường và lò gạch, mọi người vừa nghe xong liền lo lắng, đều mong muốn được ở lại cùng đội hộ vệ để bảo vệ thôn làng”.  

 

Advertisement

Thiết Chùy nói: “Đàn ông làng Tây Hà và làng Quan Gia cộng lại hơn trăm người, lại quen thuộc địa hình, mai phục trong mấy căn nhà trên nhiều con đường khác nhau, đợi đám thổ phỉ vừa vào làng liền phóng tên, khiến cho đảm thổ phỉ trở tay không kịp”.  

 

“Cũng may tiên sinh liệu sự như thần”.  

 

Trịnh Phương giơ ngón tay cái lên, khen ngợi một cách chân thành.  

 

Kim Phi cũng mỉm cười tán thành.  

 

Điều khiến y thấy vui lần này không phải là vì bắt được đại đương gia của sông Cửu Lí, mà là khi biết tin đám thổ phỉ sẽ đánh vào làng, không chỉ riêng đội hộ vệ mà tất cả đàn ông ở công trường và lò gạch đều cầm vũ khí lên, tham gia chiến đấu.  

 

Đến cả các công nhân nữ của xưởng dệt cũng đòi Kim Phi phát cung nỏ cho bọn họ.  

 

Việc này cho thấy hạt giống mà Kim Phi gieo trồng đã nở hoa rồi, những người nông dân khi đối mặt với thổ phỉ không còn chỉ sợ hãi như xưa mà đã dũng cảm cầm vũ khí lên chiến đấu bảo vệ lợi ích của chính mình.  

 

Vĩ nhân đã từng nói rằng, sức mạnh của quần chúng nhân dân là bất khả chiến bại.  

 

Có được thắng lợi này, dân làng sẽ hoàn toàn hiểu được rằng, thổ phỉ không hề đáng sợ.  

 

Trước đây thổ phỉ có thể ức hiếp được thôn làng không có nhiều đàn ông, sức chiến đấu của phụ nữ thì yếu, nhưng sau khi cung nỏ xuất hiện đã hoàn toàn thu hẹp khoảng cách hiệu quả chiến đấu giữa nam và nữ.  

 

Cho dù là một đứa trẻ, chỉ cần đã tham gia huấn luyện cũng có năng lực dùng cung nỏ bắn chết một tên thổ phỉ cường tráng.  

 

Sau này khi bọn thổ phỉ tới làng Tây Hà không cần các cựu binh và binh lính nữ ra tay nữa, bản thân dân làng cũng có thể cứu lấy chính mình.  

 

Kết quả này đối với Kim Phi mà nói còn vui hơn là đánh thắng bọn thổ phỉ núi Thiết Quán nhiều.  

 

“Thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tên này trông thì to con thô tục nhưng lại rất mưu mô”.  

 

Trịnh Phương đi một vòng quanh đại đương gia của sông Cửu Lí: “Kế hoạch này là một chuỗi liên kết, người bình thường không thể nghĩ ra được”.  

 

“Mưu mô không phải là tên này mà là nhị đương gia của bọn chúng, kế hoạch đều là do nhị đương gia thiết kế ra”.  

 

Thiết Chùy nói: “Đúng rồi lão Trịnh, bắt được nhị đương gia của bọn chúng chưa? Nghe nói tên đó là dân đọc sách, từng là quân sư trong quân đội, mưu mô gian xảo, không được để hắn chạy thoát đâu”.  

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163


Lúc này huynh ấy đã đại khái nắm rõ được kế hoạch của bọn thổ phỉ.  

 

Đầu tiên là hợp tác với đám thổ phỉ của dốc Dã Cẩu, sau khi làm xong công tác chuẩn bị thì bảo bọn thổ phỉ dốc Dã Cẩu xuống núi cướp bóc làng Chu gia, thu hút sự chú ý của làng Tây Hà.  

 

Sau đó đợi đến khi Kim Phi phái người tới bao vây dốc Dã Cẩu, hậu phương khi này đã vườn không nhà trống thì bọn chúng cử người tới đánh lén làng Tây Hà.  

 

Nhị đương gia – kẻ đã tạo nên kế hoạch này, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát.  

 

Advertisement

Rất nhanh, Hầu Tử đã khiêng một thi thể tới, ném xuống dưới chân Trịnh Phương.  

 

Trên cổ của thi thể còn có một mũi tên găm vào.  

 

“Ồ, đây chính là nhị đương gia?”  

Advertisement

 

“Thì ra là hắn!”  

 

Trịnh Phương nheo mắt lại.  

 

“Sao thế, huynh quen hắn à?”, Thiết Chùy hỏi.  

 

“Trước đó A Mai đã khống chế đại đương gia của thổ phỉ dốc Dã Cẩu, ngăn cản được những tên thổ phỉ khác, suýt chút nữa thì kiểm soát được cục diện, nhưng tên này đột nhiên nhảy ra, dùng kim độc giết chết đại đương gia, sau đó kích động đám thổ phỉ, tình hình lập tức mất kiểm soát”.  

 

Trịnh Phương nói: “Khi đó ta nghĩ rằng tên này có vấn đề nên lập tức xử hắn trước”.  

 

“Đáng đời!”  

 

Thiết Chùy nhổ một bãi nước bọt vào xác của nhị đương gia.  

 

“Trước đó còn cho rằng đại lão gia nào đó của huyện phủ nảy sinh chủ ý muốn chiếm địa bàn núi Thiết Quán cơ, không ngờ rằng là một đám thổ phỉ khác”, Trịnh Phương nói.  

 

“Không có đại lão gia làm chỗ dựa, ai dám thu lương thực, không sợ bị quan binh vây bắt sao?”  

 

Thiết Chùy liếc nhìn đại đương gia của sông Cửu Lí một cái: “Vừa rồi trên đường còn chưa kịp hỏi, chỗ dựa của các ngươi là ai?”

 

“Thưa hảo hán, trước giờ đều do nhị đệ làm chuyện này, ta không biết chỗ chống lưng hắn tìm được là ai”.  

 

Mọi người đều nhăn mặt nói.  

 

“Gạt ai thế chứ? Ngươi là cầm đầu mà không biết hả?”  

 

Thiết Chùy đạp một cú vào tên cầm đầu khiến hắn ta ngã nhào: “Còn gian xảo nữa thì có tin ông đây đánh chết ngươi không?”  

 

Lúc tên cầm đầu vừa bị bắt còn có vài phần tự tin, cố chấp không chịu thua nhưng bị ngựa kéo từ làng Tây Hà chạy đến đây xem như đã sợ rồi.  

 

Nếu không phải còn dẫn theo lang trung, ngựa chiến chạy không nhanh thì hắn ta đã bị kéo chết mất rồi.  

 

“Hảo hán tha mạng, ta thật sự không biết”.  

 

Tên cầm đầu quỳ rạp xuống đất không dám đứng lên: “Ta là người thô lỗ, không chu đáo, nhị đệ nói thế nào ta làm thế ấy, ta chỉ quản việc đánh đấm, chưa từng quan tâm đến những việc khác”.  

 

“Xem ra không để ngươi chịu khổ một chút thì ngươi không biết sự lợi hại của ta”.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164


Kim Phi lắc đầu ngăn Thiết Chùy lại: “Đưa hắn và mấy tên thổ phỉ khác vào cùng một chỗ, rồi đưa đến huyện phủ nhận thưởng đi”.  

 

“Vâng!”  

 

Mặc dù Thiết Chùy khá buồn bực với quyết định của Kim Phi, nhưng hắn đã quen với việc nghe lệnh, túm lấy cổ áo tên cầm đầu xách hắn ta đến chỗ nhóm bắt giữ.  

 

Đến khi Thiết Chùy và tên đầu đầu đi khỏi đó, Trịnh Phương mới hỏi: “Tiên sinh, ta không tin hắn ta không biết chỗ chống lưng là ai, tại sao ngài không để Thiết Chùy hỏi rõ ràng?”  

Advertisement

 

Khánh Mộ Lam đứng một bên cũng cáu kỉnh nhìn Kim Phi.  

 

“Hỏi ra được thì thế nào?”  

 

Kim Phi cười hỏi ngược lại: “Lẽ nào lao đến huyện phủ giết đại lão gia sao?”  

Advertisement

 

Giết Chu sư gia đó là vì ông ta tự mình đưa đến tận cửa, Kim Phi lại nắm giữ đầy đủ chứng cứ nên giết Chu sư gia cũng không ai dám nói gì.  

 

Nhưng bây giờ Kim Phi không có bất kỳ chứng cứ gì.  

 

Hơn nữa y tin chắc xảy ra chuyện của Chu sư gia này, đại lão gia hỗ trợ sông Cửu Lí chắc chắn sẽ cẩn thận hơn nhiều, sẽ không để lại chứng cứ gì, càng không ngu ngốc đi đến làng Tây Hà.  

 

Giết Chu sư gia chỉ là để giết gà dọa khỉ, dọa đám đại lão gia huyện phủ để chúng nghĩ mình là một tên điên có thể làm loạn bất cứ lúc nào.  

 

Nhưng không có chứng cứ mà chạy đến huyện phủ giết người thì thật sự trở thành kẻ điên rồi đấy.  

 

Đến lúc đó Khánh Hoài cũng không bảo vệ được y.  

 

“Đời người hiếm khi hồ đồ mà”.  

 

Kim Phi khẽ cười vỗ vai Trịnh Phương: “Lát nữa gọi một người đến huyện phủ, bảo họ phải đội kiểm tra đến khám nghiệm thi thể, tiện thể nhận thưởng”.  

 

Thổ phỉ sông Cửu Lí không có mấy danh tiếng, tiền thưởng cũng không cao bằng tiền thưởng của bọn thổ phỉ núi Thiết Quán.  

 

Nhưng có cũng hơn không, huống gì Kim Phi cũng ghét người đứng sau chống lưng cho sông Cửu Lí.  

 

Giao dốc Dã Cẩu cho Trịnh Phương xử lý, Kim Phi và Khánh Mộ Lam dẫn theo thương binh và nữ binh quay về làng Tây Hồ.  

 

Trên đường về, Kim Phi quay sang nhìn Khánh Mộ Lam đi bên cạnh, cười hỏi: “Sao thế, còn chưa hoàn hồn à?”  

 

Từ lúc gặp đến giờ, Khánh Mộ Lam ngoài mấy câu lúc vừa gặp mặt ra thì những lúc khác đều im lặng không nói gì.  

 

Đây không phải là tính cách của Khánh Mộ Lam.  

 

Hơn nữa Kim Phi còn nhìn thấy cánh tay cô ấy từ nãy đến giờ vẫn cứ run như thế.  

 

Đây là tình trạng sẽ xuất hiện sau khi nhiều binh sĩ lần đầu tham gia chiến tranh.  

 

Không chỉ vì cánh tay không còn sức trong chiến đấu mà cũng là biểu hiện của sự sợ hãi trong trận chiến.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165


 Nếu không nhờ Kim Phi phái Trịnh Phương đến trước, cô ấy không dám tưởng tượng sẽ xảy ra hậu quả gì.  

 

“Tiên sinh, sao ngài biết chúng tôi sẽ bị mai phục?”  

 

Khánh Mộ Lam hỏi: “Ngài nhận được tin tức trước đó rồi sao?”  

 

“Không phải”, Kim Phi lắc đầu: “Nhưng ta biết rõ đám thổ phỉ của dốc Dã Cẩu biết chúng ta đã diệt trừ mấy trăm tên thổ phỉ núi Thiết Quán, chúng còn dám lớn lối nói rằng chắc chắn sẽ thu được số lương thực lớn, tuyệt đối sẽ không đơn giản là hơn ba mươi người như bề ngoài.  

Advertisement

 

Vậy thì tự tin của chúng ở đâu mà có, một là có nhiều người hơn, hai là vũ khí lợi hại, sắc bén hơn.  

 

Xét về vũ khí, ta chắc chắn người có thể vượt qua chúng ta không nhiều nên điều quan trọng nhất chúng ta cần đề phòng là họ đã tìm được nhiều người hơn.  

 

Nếu như thế, chúng sắp xếp mấy người đó thế nào, mới tạo ra đòn tấn công chí mạng nhất với chúng ta?”  

Advertisement

 

“Mai phục trước, tiêu diệt sức mạnh của chúng ta hoặc dùng kế điệu hổ ly sơn, nhân lúc chúng ta rời khỏi đánh lén vào làng Tây Hà”.  

 

Khánh Mộ Lam lập tức đáp: “Thế nên tiên sinh bảo Trịnh Phương mai phục trước, sau đó tổ chức đội bảo vệ trong làng, đợi chúng đến đúng chứ?”  

 

“Phải”.  

 

Kim Phi gật đầu.  

 

“Ta ngốc quá, chuyện đơn giản như thế mà cũng không nghĩ ra được là sao?”  

 

Khánh Mộ Lam buồn bực đánh vào đầu mình, tự trách nói: “Nếu ta có thể nghĩ ra sớm hơn thì sẽ không bị trúng kế, mấy người A Quyên sẽ không chết…”  

 

“Mộ Lam, ngươi có thể nghĩ như thế, ta cũng cảm thấy yên tâm”.  

 

Kim Phi vỗ vai Khánh Mộ Lam, an ủi: “Nhưng ngươi đừng tự trách bản thân, chiến tranh rất khốc liệt, có người ra đi cũng là điều không thể tránh khỏi”.  

 

Đội nữ binh muốn có sức chiến đấu thì phải trải qua thử thách của máu và lửa, nếu không sẽ không bao giờ trưởng thành được.  

 

Những lời này vừa an ủi Khánh Mộ Lam, vừa an ủi bản thân y.  

 

Thật ra y có thể sắp xếp được tốt hơn, cố gắng giảm thiểu số lần giao tranh tay đôi của nữ binh và thổ phỉ, như thế có thể tránh được thương vong.  

 

Nhưng vì muốn cho nữ binh nhanh chóng thích ứng với chiến trường, y không làm thế.  

 

Lúc này Kim Phi cũng cảm thấy khó chịu.  

 

Nhưng y không hối hận.  

 

Hệt như một đứa trẻ học đi, té ngã là điều không thể tránh khỏi.  

 

Sau này nữ binh cũng sẽ giúp đội buôn đưa hàng hóa, sẽ đối mặt với những tình huống phức tạp, chắc chắn sẽ học được cách tự mình chiến đấu.   

 

Kim Phi phát hiện ra Khánh Mộ Lam vẫn không vui lắm, sợ cô ấy bị đả kích bèn cười hỏi: “Bây giờ đánh xong rồi, có suy nghĩ gì không?”  

 

“Ừ, qua trận chiến tối nay, ta nhận ra sự cách biệt giữa nữ binh và nam binh”.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166


 Còn bên nữ binh, thổ phỉ vừa đến là hỗn loạn, nếu không nhờ các nam binh chặn đa số thổ phỉ lại, A Lan, A Cúc lại có mặc áo giáp sắt, có lẽ người chết sẽ nhiều hơn”.  

 

“Đúng thế, sự phối hợp giữa các đồng đội và áo giáp sắt vô cùng quan trọng”.  

 

Kim Phi cảm thán.  

 

Các cựu binh phối hợp rất ăn ý, có thể cố gắng giảm bớt thương vong.  

 

Advertisement

Còn áo giáp sắt có tác dụng rất lớn trong chiến đấu vũ khí lạnh.  

 

Trong trận chiến tối nay, Khánh Mộ Lam luôn xông pha giết được bốn tên thổ phỉ, nhưng cô ấy cũng bị trúng ít nhất năm sáu nhát dao. Nếu không có áo giáp sắt, có lẽ thi thể đã lạnh mất rồi.  

 

Tiếc là giá cả tạo ra áo giáp sắt quá đắt, bộ mà Khánh Mộ Lam mặc không nói làm gì, là anh cô ấy tìm thợ rèn giỏi nhất Biện Kinh tạo ra, chỉ riêng nguyên liệu thôi đã cao hơn toàn bộ giá trị hiện giờ của Kim Phi, không chỉ chắc bến mà còn nhẹ nữa.  

 

Advertisement

Áo giáp sắt A Cúc, A Lan mặc kém hơn nhiều, chỉ mạnh hơn áo giáp vỏ cứng mà Chung Ngũ mặc một chút.  

 

Nhưng như thế thôi mà giá trị cũng đã gần một trăm lượng bạc rồi.  

 

Ngay cả Thiết Lâm Quân, Khánh Hoài cũng chỉ trang bị cho những người tài giỏi, đa số quân sĩ đều mặc giáp da và giáp tre.  

 

“Quay về nghĩ cách làm thêm một lô áo giáp sắt nữa”.  

 

Kim Phi thầm đưa ra quyết định, đồng thời bắt đầu suy nghĩ đến cách giảm giá thành giáp sắt.  

 

Dẫn theo thương binh nữa nên dĩ nhiên đi không nhanh, đến khi về làng Tây Hà thì trời đã tờ mờ sáng.  

 

Chưa kịp bước vào làng đã nhìn thấy một đội khác xuất hiện trong màn sương sớm, chậm rãi đến gần cổng làng.  

 

 

 

Rất nhiều binh lính nữ lúc này đã như chim sợ cành cong, nhìn thấy đội ngũ xa lạ xuất hiện, không cần Khánh Mộ Lam phải hạ lệnh, ai nấy đều giơ cung tên lên ngắm chuẩn vào đối phương.  

 

Ngay cả Khánh Mộ Lam cũng bộc lộ chiến lực.  

 

“Mọi người đừng căng thẳng, là người mình!”  

 

Kim Phi vội vàng hô lên.  

 

Thổ phỉ sông Cửu Lí cách quan đạo không xa, cũng làm mưa làm gió không ít năm, chắc chắn cũng tích cóp được một chút vốn liếng.   

 

Sau khi xử lý thổ phỉ tới làng Tây Hà đánh lén, không tìm được bao nhiêu đồ có giá trị từ trên người ông cả, Kim Phi vội vàng tới dốc Dã Cẩu chi viện cho binh lính nữ và Trịnh Phương, cử Trương Lương tới sông Cửu Lí tịch thu tài sản.  

 

Bây giờ có lẽ đã tịch thu tài sản về rồi.  

 

Binh lính nữ vừa mới trải qua một trận chiến khốc liệt, tinh thần vẫn còn căng như dây đàn, lỡ như ai lỡ tay bắn trúng người của mình thì đúng là tức cười.  

 

“Mọi người hạ cung nỏ xuống cả đi”.  

 

Khánh Mộ Lam cũng nhận ra người tới là Trương Lương, có phần ngại ngùng thu chiến lực lại.  

 

“Lương ca, thuận lợi chứ?”, Kim Phi tiến lên hỏi.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167


 Trương Lương rút ra một xấp ngân phiếu từ trong lòng rồi đưa cho Kim Phi.   

 

Kim Phi nhận lấy ngân phiếu liếc nhìn qua, giá trị thấp nhất cũng là một trăm lượng, trong đó còn có ba tờ có giá trị lên tới cả nghìn lượng.  

 

“Như này thì sắp đuổi kịp tích góp của thổ phỉ trên núi Thiết Quán rồi, ông cả đó còn khóc lóc với ta nói không có tiền!”  

 

Trước khi cử Trương Lương tới sông Cửu Lí, đương nhiên đã hỏi ông cả của thổ phỉ rạch Cửu Lý cất tiền ở đâu.  

 

Advertisement

Khi đó ông cả luôn miệng nói tiền tiêu hết rồi, bị ông hai mang đi chế tạo giáp trụ cả rồi.  

 

Dù sau đó có kinh sợ tới mấy thì cũng chỉ nói y như vậy.   

 

Quả thực có một số thổ phỉ mặc giáp trụ, cộng thêm vào cũng đáng không ít tiền, vậy nên Kim Phi mới tin, không có mong đợi gì vào lần tịch thu tài sản này.  

Advertisement

 

Không ngờ Trương Lương lại mang về một bất ngờ lớn tới vậy.  

 

“Cái này không phải tìm thấy được ở chỗ ông cả mà tìm ra được ở trong nhà của ông hai”.  

 

Trương Lương cười nói: “Chúng ta khá may mắn đấy, trong số sáu tên thổ phỉ ở lại canh giữ, có năm tên là thân tín của ông hai, để bảo toàn tính mạng, bọn chúng nói cho ta biết ông hai từng cướp một hiệu muối lớn, doạ dẫm được mấy nghìn lượng bạc thế nhưng lại không nói với ông cả, âm thầm giữ số tiền này lại.  

 

Bọn ta dẫn người đào xới một lượt sân vườn của ông hai lên, cuối cùng ngay cả tường cũng dỡ xuống mới tìm được số tiền này”.  

 

“Mọi người vất vả rồi!”  

 

Kim Phi nhìn đám đàn ông phía sau lưng Trương Lương, không ít người trên đầu trên người đều là bụi đất, rõ ràng bị bẩn lúc dỡ nhà.  

 

Y rút ra mấy trăm lượng trong số ngân phiếu, giao cho Trương Lương: “Cầm lấy số tiền này chia cho mọi người, coi như trả phí cho sự vất vả của mọi người”.  

 

“Phi ca, đều là người một thôn cả, nói vất vả thì xa cách quá!”  

 

“Lớn như này rồi mà vẫn bị thổ phỉ doạ dẫm, đây mới là lần đầu cướp được của thổ phỉ, rõ ràng quá là hả giận, có vất vả hơn nữa cũng xứng đáng!”  

 

“Lần sau còn có việc này, huynh Lương nhớ gọi ta đấy nhé!”  

 

“Phi ca, cất tiền đi, Lương ca đã chia cho bọn ta không ít tiền rồi, còn muốn nữa là không biết đủ rồi!”  

 

“Đúng thế, nếu không thì lần tới bọn ta đều không đi nữa đâu”.  

 

Đám đàn ông đều bật cười sảng khoái.  

 

“Tiểu Phi, dựa theo quy tắc cũ, ta chỉ giữ lại ngân phiếu của ông hai, những thứ khác đều để cho mọi người chia nhau rồi”.  

 

Trương Lương ghé vào bên tai Kim Phi, nói: “Mặc dù không nhiều như núi Thiết Quán, mỗi người cũng có thể chia mấy lượng bạc, mọi người đều rất hài lòng”.  

 

“Vậy thì tốt”.  

 

Kim Phi gật đầu.  

 

Lần này đối kháng với thổ phỉ, mặc dù có đám đàn ông giúp đỡ, thế nhưng chủ lực vẫn là cựu binh Thiết Chuỳ và Lưu Thủ.  

 

Đối với đám đàn ông mà nói, thu hoạch một đêm nay còn nhiều hơn so với một năm thông thường cả nhà cày cuốc, bọn họ quả thực vô cùng hài lòng.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168


 “Được!”, Trương Lương nhận lấy ngân phiếu: “Đợi ta trở về ăn chút gì đó rồi sẽ đi tới huyện phủ luôn”.  

 

“Bận rộn cả đêm, ngày mai hãy đi”.  

 

“Không sao, mua đồ về sớm một chút, mọi người cũng sớm có vải làm quần áo mới cho trẻ nhỏ”.  

 

Trương Lương cười nói: “Vả lại bây giờ có xe ngựa, trên đường ta nằm trên xe ngựa cũng có thể ngủ”.  

 

Advertisement

“Vậy thì vất vả cho huynh rồi”.  

 

Kim Phi vỗ vỗ lên bả vai của Trương Lương.  

 

Hai ngày này lúc nào cũng phải đề phòng thổ phỉ, Kim Phi cũng không được ngủ ngon giấc, hôm qua còn cả đêm không ngủ, sau khi trở về nhà tuỳ tiện ăn chút đồ rồi ngủ luôn, mãi tới giữa chiều mới bị tiếng động bên ngoài đánh thức.  

 

Advertisement

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi ngồi bên giường khâu đế giày, y hỏi: “Hạ Nhi, bên ngoài làm sao vậy? Sao lại ồn ào thế?”  

 

“Chàng tỉnh rồi sao?”  

 

Quan Hạ Nhi bưng bát nước tới, nói: “Lương ca trở về rồi, mang về rất nhiều lương thực và vải vóc, đang phân phát cho mọi người ở quảng trường xưởng dệt”.  

 

Bây giờ bọn họ đã chuyển tới tứ hợp viện rồi, chỉ cách xưởng dệt có một bức tường, người của cả thôn tụ tập lại một chỗ, không ồn mới là lạ.   

 

Dẫu sao cũng không ngủ được tiếp nữa, Kim Phi bước xuống giường: “Vậy ta cũng đi xem thử”.  

 

Vẫn chưa bước vào trong xưởng dệt, phía trước mặt đã có một bà lão và một đứa bé chừng năm, sáu tuổi bước tới.  

 

Trên lưng bà lão là nửa túi lương thực, đứa bé cởi truồng ôm một cuộn vải thô.  

 

Nhìn thấy Kim Phi, bà lão lập tức đặt lương thực xuống mặt đất, chắp tay với Kim Phi, còn quay sang bảo đứa bé:   

 

“Ngưu Oa, mau, khấu đầu lạy ân nhân!”  

 

Trẻ em trong thôn cũng rất nghe lời, bà nội bảo khấu đầu thì chẳng cần nhiều lời, lập tức quỳ xuống mặt đất, không ngừng dập đầu lạy Kim Phi.  

 

“Thím Bảy, thím đang làm gì vậy?”  

 

Kim Phi vội vàng đỡ bà lão dậy, sau đó lại kéo đứa bé lên.  

 

Hai người con trai của thím Bảy đều chết trên chiến trường, hai người con dâu năm trước dẫn cháu gái ra sau núi hái nấm, gặp phải chó sói, hiện giờ chỉ còn lại thím Bảy và một đứa cháu trai.  

 

Sau khi con chết, thím Bảy ngày nào cũng khóc, khóc tới độ hỏng mắt, không thể tới xưởng dệt kiếm tiền, đứa trẻ cũng nhỏ, trong nhà nghèo rớt mồng tơi.   

 

Nửa túi lương thực này có thể nói đã cứu mạng hai bà cháu.  

 

“Ngưu Oa, cháu phải nhớ lấy, Kim ca là ân nhân của nhà chúng ta, đợi cháu khôn lớn, nhất định phải trả ơn, nhớ chưa?”  

 

Thím bảy kéo đứa bé lại nói.  

 

“Bà nội, cháu nhớ rồi ạ”.  

 

Đứa trẻ gật đầu rất dứt khoát: “Năm nay cháu đã năm tuổi rồi, sang năm là có thể tới xưởng dệt làm việc, tới lúc đó cháu nhất định sẽ làm việc tử tế, xưởng chia cơm cho ăn, cháu sẽ mang về ăn cùng với bà nội”.  

 

Trong thôn vẫn còn vài hộ có tình cảnh giống như thím Bảy.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169


 Có điều dù là như vậy thì Kim Phi cũng không đuổi bọn nó đi.  

 

 

 

Ngưu Oa, ngươi là một đứa trẻ hiếu thuận, không cần đợi đến năm sau, ngày mai là có thể đến làm rồi”.  

 

Kim Phi khẽ cười xoa đầu đứa bé.  

 

Advertisement

“Thật sao?”  

 

Ánh mắt đứa bé hiện lên vẻ vui mừng.  

 

“Đương nhiên là thật”.  

 

Advertisement

Kim Phi ngồi xổm xuống vỗ vào mông Ngưu Oa: “Nhưng đến chỗ ta làm việc không thể để mông trần như vậy nữa”.  

 

“Vâng, tối về ta sẽ lấy vải nhờ thím Lưu may cho ta một cái quần”.  

 

Ngưu Oa phấn khích nắm lấy áo bà nội: “Bà nội ơi, bà nghe thấy không? Con có thể đi làm công rồi, sau này con có thể nuôi bà rồi”.  

 

“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi”.  

 

Bà nội nở nụ cười hiền từ, sau đó chắp tay nói với Kim Phi: “Kim Phi, đời này của bà già ta đã không làm được gì nữa rồi, đời sau dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả ơn cho ngươi”.  

 

Đứa bé không hiểu chuyện nhưng bà cụ lại biết Kim Phi bảo đứa bé đến giúp đỡ thật ra là đang giúp đỡ cho họ.  

 

“Đều là người cùng làng, thím Bảy nói thế xa lạ quá”.  

 

Kim Phi khẽ cười rồi đặt túi lương thực lên vai thím Bảy: “Thím về đi, đi đường cẩn thận”.  

 

Tiễn thím Bảy đi rồi Kim Phi lại đi vào xưởng dệt.  

 

Nhưng vừa đi vào đã bị một nhóm người lớn tuổi bao vây, một người chắp tay lại với Kim Phi, bảo đứa bé dập đầu với Kim phi.  

 

Qua chuyện này, uy tín của Kim Phi ở trong làng lại tăng lên.  

 

Bây giờ những lời Kim Phi nói có lẽ đều có tác dụng hơn trưởng làng.  

 

Đến khi Kim Phi tiễn dân làng đi khỏi, vừa về nhà là thở phào, Khánh Mộ Lam mang theo đôi mắt gấu trúc bước đến.  

 

“Đây là tổng kết sau trận chiến của ta, tiên sinh xem đi”.  

 

Hai tay Khánh Mộ Lam cầm một tập tài liệu đưa cho Kim Phi.  

 

Có thể thấy Khánh Mộ Lam làm bản tổng kết này rất kỹ lưỡng, viết cả mười mấy trang, từ động viên trước trận chiến đến suy xét lại sau trận chiến, viết cũng được mấy ngàn chữ.  

 

“Viết khá lắm, có thể lấy đi làm văn mẫu được rồi”.  

 

Kim Phi khẽ cười nói: “Nhưng cô cũng không thể chỉ nhắm vào những chỗ khiếm khuyết của nữ binh được, như thế sẽ ảnh hưởng đến tinh thần binh sĩ.  

 

Dẫn dắt một đội quân thì phải phân rõ thưởng và phạt, đánh giá sai lầm, trừng phạt, tuyên dương lập công, ban thưởng, như thế mới đúng”.  

 

“Ta muốn khen ngợi ban thưởng cho họ nhưng trận chiến này thành ra như vậy thì biểu dương thế nào?”  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170


 Mắt Khánh Mộ Lam lóe sáng: “Đa số các tân binh đều vì tiền mới tham gia vào đội nữ binh, ta khen thưởng cho mấy người A Mai, mọi người sẽ biết biểu hiện tốt thì sẽ có lợi, lần sau nếu có chiến đấu tiếp thì dù là vì khen thưởng, mọi người cũng sẽ cố gắng hơn”.  

 

“Trẻ nhỏ dễ dạy bảo”.  

 

Kim Phi khẽ cười nói: “Thật ra lợi ích mới là cách tốt nhất để duy trì quan hệ, muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn no trước”.  

 

“Ta hiểu rồi, bây giờ ta sẽ đi làm việc này”.  

Advertisement

 

Khánh Mộ Lam phấn khích đứng lên.  

 

“Đừng vội đi, ta còn chưa nói xong”.  

 

Kim Phi gõ lên bàn: “Cái tính nóng vội này của cô bao giờ mới có thể sửa được đây?”  

Advertisement

 

“Tiên sinh, ngài nói còn việc gì sao?”  

 

Khánh Mộ Lam ngượng ngùng gãi đầu.  

 

“Ta nghĩ chắc cô đã nhận ra, thật ra có vài nữ binh không thích hợp chiến đấu nên ta muốn rút một vài người từ trong đội nữ binh của cô ra, rồi lập một tiểu đội quân y”.  

 

“Các cô ấy không biết chữa bệnh, sao có thể làm quân y được?’, Khánh Mộ Lam hỏi.  

 

“Ta sẽ dạy cho họ”, Kim Phi nói.  

 

“Tiên sinh còn biết y thuật à?”, Khánh Mộ Lam ngạc nhiên hỏi.  

 

“Biết một chút thôi, nhưng càng thích hợp với chiến trường hơn y thuật của mấy thầy lang”, Kim Phi nói.  

 

Khánh Mộ Lam nhìn chằm chằm Kim Phi, cúi đầu hỏi: “Tiên sinh, ngài biết hết rồi ư?”  

 

“Biết gì cơ?”, Kim Phi buồn bực hỏi.  

 

“Trước khi đến A Mai có tìm đến ta nói, có vài nữ binh đến giờ vẫn còn run rẩy sợ hãi, rõ là tối hôm qua bị dọa sợ, bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại”.  

 

Khánh Mộ Lam nói: “Dù ta có miễn cưỡng giữ lại người như thế, sau này cũng sẽ là phiền toái, ta đang sầu không biết nên sắp xếp họ thế nào.  

 

Có phải tiên sinh đã biết chuyện này nên mới lập ra tiểu đổi quân y không?’  

 

“Không phải, cô nghĩ nhiều rồi”.  

 

Kim Phi cười nói: “Ban đầu ta đã có dự định này rồi, cô không đến tìm ta, ngày mai ta cũng sẽ tìm cô nói chuyện này”.  

 

Kim Phi tin chuyện chuyên môn cứ giao cho người có chuyên môn làm, y không biết y thuật nên lúc đầu tác chiến với người Đảng Hạng ở biên cương, y chưa từng đến lều của thương binh.  

 

Hôm nay đoán được có thể sẽ có thương binh, cũng bảo Trương Lương đi mời thầy lang đến trước.  

 

Nhưng tối nay nhìn thấy mấy thầy lang chữa trị cho thương binh, Kim Phi mới biết trình độ y thuật của Đại Khang quả thật còn lạc hậu hơn cả việc luyện chế.  

 

Bác sĩ đi theo quân đội của Đại Khang cơ bản cũng đều là thầy lang, biết tứ chẩn nhưng không biết khâu vết thương và khử trùng.  

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171


Nếu là vết thương ở tay hoặc ở chân thì còn đỡ, cùng lắm là cắt, chỉ cần cầm máu kịp lúc vẫn có cơ hội sống.  

 

Nếu bị thương đến nội tạng, rất ít người có thể kiên trì được.  

 

Thế nên tỉ lệ thương vong trong quân đội Đại Khang rất cao, người xuất ngũ tàn tật cũng đều thiếu tay khuyết chân.  

 

Mặc dù Kim Phi không phải là bác sĩ nhưng vẫn biết khâu vết thương và khử trùng cơ bản nhất.   

 

Advertisement

Thật ra nếu có thể kịp thời khử trùng, khâu vết thương, rất nhiều thương binh đều có thể sống tiếp, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian là có thể khỏi bệnh, tiếp tục chiến đấu.  

 

Dù thế nào cũng có hiệu quả hơn cách mà các thầy lang sử dụng.  

 

Lúc nãy nhìn thấy Khánh Mộ Lam, y bỗng có suy nghĩ lập ra đội quân y.  

Advertisement

 

Nữ binh là người thích hợp làm việc này nhất.  

 

“Hôm qua mọi người đều không ngủ, hôm nay nghỉ một ngày, ngày mai ta sẽ nói với mọi người, chắc sẽ có người đồng ý”.  

 

Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh còn việc gì không?”  

 

“Hết rồi”, Kim Phi lắc đầu: “Cô cũng về nghỉ ngơi đi”.  

 

“Vâng”.  

 

Khánh Mộ Lam chắp tay chào rồi xoay người đi.  

 

Ngày hôm sau, Kim Phi đã đến sau núi từ sáng sớm.  

 

Các nam binh đã bắt đầu huấn luyện, nữ binh lại bị Khánh Mộ Lam giữ lại.  

 

Thấy Kim Phi đến, Khánh Mộ Lam nhanh chóng bước đến.  

 

“Bao nhiêu người đến?”, Kim Phi hỏi.  

 

“Ngoài bốn người bị thương nặng và hai bị thương ở chân, còn lại đều đã đến”.  

 

Khánh Mộ Lam đáp.  

 

“Được”.  

 

Kim Phi gật đầu.  

 

Hôm qua rất nhiều nữ binh bị thương, y còn nghĩ hôm nay có thể đến được hai phần ba là tốt lắm rồi, nhưng hầu như đều đến được.  

 

Điều này làm Kim Phi cũng hơi ngạc nhiên.  

 

“Tiên sinh, ngài đến nói vài câu đi”.  

 

Khánh Mộ Lam chỉ vào bục đá bình thường hay đứng phát biểu.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172


“Hôm nay ta có mấy việc phải nói với mọi người”.  

 

Khánh Mộ Lam hắng giọng, lên tiếng: “Hôm trước, chúng ta đã vĩnh viễn mất đi ba chị em, đầu tiên, ta sẽ nói về vấn đề thu xếp cho ba chị em này và cả những chị em bị thương. Ta phải nghĩ lại về trận chiến đấu tối hôm trước”.  

 

Đây là lần đầu tiên xuất hiện sự việc sụt giảm thành viên trong số binh lính nữ, các chị em khó mà tránh khỏi cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đồng thời cũng đang chờ đợi kết quả xử lý của Khánh Mộ Lam.  

 

Trong số những binh lính nữ mới, đại đa số mọi người trong nhà không có đàn ông, bọn họ đều là trụ cột của gia đình, không sống tiếp nổi nên mới tham gia vào đội binh lĩnh nữ.  

Advertisement

 

Vậy nên bọn họ không sợ chết, chỉ sợ sau khi hy sinh, trong nhà không còn chỗ dựa, người thân cũng chẳng thể sống tiếp.  

 

Trước đây nói có tốt tới đâu cũng chỉ là nói suông, chỉ khi mọi thứ được đầy đủ chu toàn thì bọn họ mới có thể thật sự yên lòng.  

 

Advertisement

Liên quan tới việc an ủi những binh lính nữ tử trận và thu xếp trợ cấp cho những binh lính nữ bị thương tật đều được viết trên khế ước, dựa theo khế ước thực thi là được.  

 

Nói trắng ra, thật ra chỉ cần một khoản tiền thích hợp là được.  

 

Đối với tiềm lực kinh tế của Khánh Mộ Lam mà nói, số tiền này chẳng đáng là gì, thế nhưng lại giúp cho những binh lính nữ đang đứng bên dưới có thể quên đi nỗi lo về sau.  

 

Sau đó Khánh Mộ Lam mới lại bắt đầu nói về trận chiến đầu ngày hôm trước.  

 

“Chúng ta đều cùng huấn luyện với binh lính nam, vậy nên chúng ta cũng chẳng kém hơn bọn họ là bao nhiêu, thế nhưng tại sao lúc lên chiến trường, dùng đao thật giáo thật mà chém giết thì chúng ta lại kém hơn binh lính nam nhiều tới như vậy?…”  

 

Khánh Mộ Lam đứng trên bục, tổng kết nguyên nhân thất bại lần này, binh lính nữ đứng bên dưới yên lặng lắng nghe, rất nhiều người đều cúi đầu.  

 

Bản thân bọn họ cũng biết biểu hiện thực lực tổng thể của binh lính nữ lần này quá tệ.  

 

Binh lính nam đối phó với đại đa số thổ phỉ mà chẳng một ai bỏ mạng, binh lính nữ lại chết tới ba người.  

 

Vào lúc tất cả binh lính nữ đều cảm thấy hụt hẫng, Khánh Mộ Lam lại chuyển đề tài.  

 

“Mặc dù lần này biểu hiện tổng thể của chúng ta không tốt, thế nhưng lại có mấy chị em biểu hiện cực kỳ xuất sắc, khiến cho binh lính nam hết sức phối hợp, vậy nên bây giờ ta phải tuyên dương”.  

 

Toàn bộ binh lính nữ đều ngẩng đầu nhìn về phía A Mai đang đứng phía dưới bục cao.  

 

“Tiên sinh nói mắt của đám đông sáng như tuyết, quả nhiên không sai, xem ra mọi người đều thấy rõ lần này công của A Mai rất lớn”.  

 

Khánh Mộ Lam nói: “Nếu như không có A Mai, lần này chúng ta tuyệt đối không chỉ hy sinh có ba chị em”.  

 

Binh lính nữ đồng tình nhìn về phía A Mai.  

 

Thế nhưng vẻ mặt A Mai vẫn lạnh tanh như lúc bình thường, cứ như người mà Khánh Mộ Lam nói không phải cô ấy.  

 

“Ngoài A Mai ra, lần này còn phải trọng điểm tuyên dương hai người”.  

 

Khánh Mộ Lam nhìn về phía nhóm binh lính nữ: “Tiểu Ngọc, A Bội, bước ra khỏi hàng!”  

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173


 Khánh Mộ Lam cúi đầu vỗ tay.  

 

Binh lính nữ cũng vội vàng vỗ tay theo.  

 

Đợi tiếng vỗ tay ngưng lại, Khánh Mộ Lam tiếp tục nói: “Còn về biểu hiện của A Bội thì ta tin rằng mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, cô ấy là người thứ hai ra tay trong số những binh lính mới, không chỉ tự mình giết chết hai người, làm trọng thương hai người mà dưới sự giúp đỡ của mấy người A Cúc còn giết chết ba tên thổ phỉ, ngoại trừ A Mai, cô ấy là người giết địch nhiều nhất!”  

 

“Mọi người cho A Bội một tràng pháo tay!”  

Advertisement

 

Tiếng vỗ tay lần này hết sức nhiệt liệt, khiến cho A Bội cảm thấy hơi ngượng ngùng.  

 

“Đội binh lính nữ chúng ta thưởng phạt rõ ràng, phạm lỗi thì phải phê bình phạt tội, có công thì ta cũng sẽ không keo kiệt”.  

 

Advertisement

Khánh Mộ Lam nói: “A Mai, Tiểu Ngọc, A Bội có biểu hiện tốt nhất trong trận chiến đấu lần này, mỗi người được thưởng mười lượng bạc, Tiểu Ngọc và A Bội được thăng lên làm tiểu đội trưởng, tiền công gấp đôi!”  

 

Những lời này vừa mới thốt ra, mọi người đều trở nên xôn xao.  

 

Đối với đại đa số binh lính nữ mà nói, bạc mới là cách biểu dương tốt nhất.  

 

Mười lượng bạc đối với người trong núi mà nói là một số tiền lớn, rất nhiều binh lính nữ trong lòng lúc này đều đang trở nên nóng bừng, cũng có không ít người hối hận không thôi.  

 

Tại sao lúc đó mình không phải là binh lính mới đầu tiên cầm vũ khí lên chiến đấu?  

 

Mọi người đều là binh lính nữ, đều là lính mới, tại sao A Bội có thể giết được nhiều thổ phỉ như vậy mà lúc đó bản thân lại không thể dũng cảm hơn một chút?  

 

Nếu như lúc đó dũng cảm hơn một chút, có lẽ bản thân cũng có thể được lĩnh mười lượng bạc rồi.  

 

Tiền công sau này cũng có thể tăng gấp đôi, cuộc sống của gia đình sẽ tốt hơn một chút.  

 

Hai người Tiểu Ngọc và A Bội thì càng kích động không thôi.  

 

Khi tự tiến cử với Khánh Mộ Lam, A Bội chính là binh lính nữ có sức lực còn lớn hơn cả đàn ông, trên thực tế sức lực của cô ấy quả thực còn lớn hơn đại đa số đàn ông, đây cũng là lý do tại sao cô ấy lại có thể giết chết nhiều thổ phỉ như vậy.  

 

Đối diện với binh lính nữ, trong tiềm thức của thổ phỉ sẽ sản sinh ra tâm lý khinh thường, tuy nhiên lúc con dao dài của A Bội chém tới, thổ phỉ mới biết sức mạnh của nhát chém này mạnh tới cỡ nào, bọn chúng căn bản chẳng thể chống đỡ.  

 

Cộng thêm việc A Bội lại có sự hung ác riêng, sau khi chiếm ưu thế thì lập tức điên cuồng tấn công, hoàn toàn là cách đánh liều mạng.  

 

Vậy nên vết thương trên người cô ấy cũng là nhiều nhất so với tất cả binh lính nữ, các vết thương lớn nhỏ phải lên tới sáu đường, may là đều không phải vết thương chí mạng.  

 

Thế nhưng bây giờ A Bội lại cảm thấy hết sức xứng đáng.  

 

Đàn ông trong nhà A Bội mất sớm, việc gì trong nhà cũng đều do cô ấy đảm nhiệm, vậy nên sức lực mới lớn tới thế.  

 

Lúc trồng lúa, cả năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời cũng chẳng kiếm được mấy đồng tiền, bây giờ chỉ giết có vài tên thổ phỉ đã có được mười lượng bạc, điều này rõ ràng quá là có lợi.  

 

Còn về Tiểu Ngọc thì lại vui vì được đề bạt lên làm tiểu đội trưởng.  

 

Cô ấy cảm thấy đã chứng minh được bản thân.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174


 Để giải quyết vấn đề này, ta và tiên sinh cũng như Lương ca đã cùng thương lượng, bắt đầu từ ngày mai, huấn luyện tăng thêm một hạng mục đối kháng thực chiến, bên nào thua sẽ bị giảm nửa cơm tối!”  

 

“Đối kháng thực chiến là gì?”  

 

Binh lính nữ đều hết sức hiếu kỳ.  

 

“Đối kháng thực chiến chính là coi binh lính nam như là thổ phỉ, chúng ta phải liều mạng dồn toàn lực đánh bại đối phương”.  

Advertisement

 

“Vậy nếu như bị thương thì phải làm sao?”  

 

Có binh lính nữ hỏi.  

 

Advertisement

Dẫu sao đao kiếm cũng không có mắt, nếu như muốn dồn toàn lực chiến đấu thì bị thương là việc không thể tránh khỏi.  

 

“Tiên sinh sẽ cho xưởng chế luyện chế tạo ra một loạt chiến lực không cần tới dao để dùng cho huấn luyện, trước khi những chiến lực này được chế tạo ra, mọi người dùng gậy gỗ thay thế trước đã”, Khánh Mộ Lam trả lời.  

 

“Như vậy cũng tốt”.  

 

Binh lính nữ đồng loạt gật đầu.  

 

“Nếu như mọi người đều cảm thấy không có vấn đề gì thì ta sẽ nói việc tiếp theo”.  

 

Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh muốn chọn ra một nhóm người trong số binh lính nữ chúng ta để thành lập một đội quân y, nếu như có người muốn tham gia thì có thể báo danh”.  

 

“Đội quân y?”  

 

Rất nhiều binh lính nữ đều nhìn về phía Khánh Mộ Lam với vẻ hoài nghi không hiểu, không biết cái gì là đội quân y.  

 

“Tiên sinh, ngài nói nhé?”  

 

Khánh Mộ Lam cười rồi kéo Kim Phi lên trên bục cao.  

 

“Quân y chính là bác sĩ bên trong quân đội, nhiệm vụ chủ yếu của quân y không phải tác chiến mà là điều trị cho đồng đội bị thương trong chiến đấu”.  

 

Kim Phi giải thích đại khái về chức trách của quân y: “Nếu như ai muốn tham gia thì lát nữa có thể tìm Mộ Lam báo danh, sau đó buổi chiều mỗi ngày không cần tới huấn luyện nữa mà tới xưởng chế luyện tìm ta”.  

 

 

 

Sau khi Kim Phi nói xong quyết định thành lập đội quân y, một số binh lính nữ lộ ra vẻ dao dộng.  

 

Dẫu sao không phải tất cả binh lính nữ đều giống như Khánh Mộ Lam hay Tiểu Ngọc có khát vọng chiến đấu, rất nhiều người đều vì cuộc sống ép buộc nên mới gia nhập vào đội binh lính nữ.  

 

Trận chiến đấu ngày hôm trước khiến cho rất nhiều binh lính nữ cảm thấy không thích hợp, bây giờ có lựa chọn khác nên những binh lính nữ này lại dao động rồi.  

 

“Ta tin rằng mọi người cũng nhìn thấy rồi, trên chiến trường binh sĩ thường xuyên bị chém thương tích đầy mình, thậm chí là mất tay mất chân, ta nói những lời lẽ không tốt ra phía trước, nếu như sợ hãi xác chết, sợ thấy máu thì đừng báo danh, dẫu sao quân y cũng thường xuyên phải đối diện với xác chết, người mà mấy người trị thương nói không chừng ngay giây sau đã chết luôn rồi”.  

 

Kim Phi nói xong câu này, binh lính nữ lại lộ ra vẻ do dự.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 175


Ăn cơm trưa xong, Khánh Mộ Lam dẫn tám cô gái tới tìm Kim Phi.  

 

Kim Phi liếc nhìn, trong số tám cô gái có hai người là người trong thôn này, có một người của thôn Quan Gia, năm người còn lại y không quen biết.  

 

“Bọn họ bằng lòng tham gia đội quân y, ta giao cho tiên sinh đấy”.  

 

Khánh Mộ Lam giao người cho Kim Phi rồi vào trong phòng bếp tìm Nhuận Nương.  

 

“Mấy người đã ăn cơm chưa?”, Kim Phi hỏi.  

Advertisement

 

“Ăn rồi”, tám cô gái cùng gật đầu nói.  

 

“Nếu đã ăn cơm rồi thì đi thôi”.  

 

Kim Phi dẫn tám cô gái đi tới Đả Cốc Trường ngay cổng thôn.  

 

Advertisement

Lưu Thiết dẫn đội hộ vệ dựng lên khoảng mười lán cỏ nhỏ ở khắp nơi trong Đả Cốc Trường.  

 

Lán cỏ hết sức sơ sài, ngay cả mái cũng chẳng có, chỉ dựng lên bốn cái cột gỗ, sau đó dùng chiếu cỏ bao bốn bề xung quanh là xong.  

 

Diện tích cũng rất nhỏ, mỗi một lán khoảng năm mét vuông.  

 

Nhìn thấy Kim Phi, Lưu Thiết chạy ngay tới: “Huynh Phi, lán đã dựng xong cả rồi, huynh xem xem có được không?”  

 

“Dẫu sao cũng chỉ dùng có mấy ngày, chỉ cần đừng đổ là được”.  

 

Kim Phi tiện miệng hỏi: “Xác đã chuẩn bị xong chưa?”  

 

“May là huynh nói sớm, xác của thổ phỉ bên phía dốc Dã Cẩu vẫn chưa chôn, ta đi kéo mười mấy xác qua đây, nếu không thì thật sự không dễ tìm”.  

 

Lưu Thiết tiện tay vén một cái chiếu cỏ ra.  

 

Chỉ thấy bên trong cái lán nhỏ xíu, một cái xác mặt mày dữ tợn đang nằm trên mặt đất.  

 

Bên cạnh xác còn có một bó cỏ tranh.  

 

“Mấy người muốn làm quân y thì đây chính là khảo nghiệm đầu tiên”.  

 

Kim Phi chỉ vào lán cỏ, nói với tám cô gái: “Mỗi người một lán riêng, ngoại trừ đi vệ sinh còn lại không được rời đi, ở cùng với xác một ngày một đêm thì coi như mấy người qua ải!”  

 

“Cái gì?”  

 

Tám cô gái lập tức biến sắc.  

 

Những cái lán đó cực kỳ nhỏ, xác gần như đã chiếm tới nửa chỗ, bọn họ muốn nghỉ ngơi một chút cũng chỉ có thể nằm ngay bên cạnh xác.  

 

Đây không phải là xác chết bình thường mà là thổ phỉ bị đánh chết, ai nấy đều bị chém cho nát bươm, thoạt nhìn quá đỗi doạ người.  

 

Ở cùng với cái xác như vậy, đừng nói là một ngày một đêm, dù là một tiếng, không, nửa tiếng thôi cũng đã quá là giày vò rồi.  

 

“Bây giờ mấy người hối hận vẫn còn kịp, đi tìm Khánh Mộ Lam quay lại đội binh lính nữ là được, đừng đợi tới nửa đêm không chịu được nữa lại gào khóc đòi đi, lãng phí thời gian của ta”.  

 

Kim Phi nói: “Ta về nhà uống ngụm nước, đợi khi ta quay lại thì mấy người phải quyết định xong rồi”.  

 

Nói xong, Kim Phi rời đi luôn.  

 

Đợi lúc y quay trở lại Đả Cốc Trường, tám cô gái vẫn còn ở đó.  

 

“Suy nghĩ thế nào rồi?”  

 

Kim Phi cười hỏi.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176


Bố cô ấy từng là một người khiêng xác, từ nhỏ cô ấy đã phải nhìn thấy xác chết quá nhiều, sự bài xích đối với xác chết cũng ít hơn rất nhiều so với những cô gái còn lại.  

 

“Rất tốt”, Kim Phi gật gật đầu: “Cô tự tìm một cái lán đi”.  

 

“Lán nào cũng được sao?”  

 

“Đúng vậy”.  

 

Advertisement

“Vậy thì ta chọn cái này nhé”.  

 

Chu Cẩm tiến vào trong cái lán bị Lưu Thiết vén lên kia, mở bó cỏ tranh ra trải trên mặt đất.  

 

Lưu Thiết tiến lên trước, lại hạ cái chiếu cỏ xuống như ban đầu.  

 

Advertisement

“Mấy người thì sao?”  

 

Kim Phi lại nhìn về phía bảy cô gái còn lại.  

 

“Ta cũng tham gia”.  

 

“Ta cũng tham gia!”  

 

Buổi sáng Kim Phi đã đánh tiếng trước nên tám cô gái này trước khi tới đã có chuẩn bị tâm lý, bây giờ lại có người đi đầu, những người còn lại cũng tự mình lựa chọn lán cỏ rồi bước vào bên trong.  

 

“Thiết Tử, cậu sắp xếp người canh giữ ở đây, đừng để cho bọn họ chạy linh tinh, đưa cơm cho họ đúng giờ”, Kim Phi giao phó.  

 

“Được”, Lưu Thiết gật đầu đáp ứng.  

 

Kim Phi dẫn theo Thiết Chuỳ đi tới một điểm trên cao bên cạnh Đả Cốc Trường và nhìn xuống dưới.  

 

Trong số tám cô gái, Chu Cẩm là điềm tĩnh nhất, ngồi xổm trên mặt đất hiếu kỳ quan sát xác chết.  

 

Toàn bộ bảy cô gái còn lại đều co rúm lại một góc, cố gắng tránh xa xác chết.  

 

“Bây giờ đã sợ đến vậy rồi, đợi tới tối sao có thể trụ được đây?”  

 

Thiết Chuỳ đứng bên cạnh Kim Phi cười nói.  

 

“Không trụ được thì từ bỏ thôi”.  

 

Kim Phi vươn vai: “Đi thôi, tới xưởng chế luyện, xem khuôn đúc của đao dài thế nào rồi?”  

 

Nhóm chiến đao này là chiến đao không lưỡi chuẩn bị cho trận đối kháng thực chiến của cựu binh và binh lính nữ, không cần suy xét tới vấn đề sắc nhọn, Kim Phi đã sử dụng cách đúc đơn giản nhất để chế tác.  

 

Tạo ra một khuôn đúc rồi rót nước thép vào, sau khi đông cứng thì mài giũa một chút là được rồi, quá mức đơn giản.  

 

Bây giờ xưởng chế luyện căn bản đều do Mãn Thương quản lý, dưới sự chỉ bảo về những kỹ thuật mấu chốt nhất của Kim Phi, Mãn Thương trở thành một chưởng quầy danh xứng với thực.  

 

Mãn Thương cũng làm không biết mệt mỏi.  

 

Không chỉ có xưởng chế luyện, những nơi khác cũng như vậy.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177


Hơn bốn mươi cựu binh của núi Thiết Quán, núi Miêu Miêu được Trương Lương giao cho Trịnh Phương.  

 

Còn lại là đội cận vệ của Kim Phi, giao cho trưởng đội cận vệ Thiết Chuỳ, ngay cả hỏi Trương Lương cũng chẳng thiết.  

 

Chỉ có lúc Kim Phi cần người, Trương Lương mới tập hợp cựu binh, bình thường mọi người đều tự phụ trách địa bàn của bản thân.  

 

Như vậy Trương Lương cũng không quá mệt, năng lực của Trịnh Phương, Thiết Ngưu, Thiết Chuỳ cũng được rèn luyện và bộc lộ.  

Advertisement

 

Đương nhiên, làm như vậy cũng có mặt hại, ví dụ như thời gian lâu rồi, Trịnh Phương vì quá tự do mà cũng có khả năng sẽ nảy sinh những ý định khác.  

 

Thế nhưng nghi ngờ thì không dùng, đã dùng thì không nghi ngờ, nếu như đã quyết định sử dụng Trịnh Phương thì nên cho đối phương đủ sự tín nhiệm, nếu không thì việc gì cũng cần Kim Phi đích thân đi làm, vừa mệt chết mà lại chẳng thể lớn mạnh.  

 

Advertisement

Bận rộn trong xưởng chế luyện cả một buổi chiều, tới lúc Kim Phi ra khỏi xưởng chế luyện thì trời đã tối.  

 

“Tướng công, chàng định để cho mấy cô gái đó ở cùng với xác chết một đêm thật sao?”  

 

Lúc ăn cơm, Quan Hạ Nhi liếc nhìn ra bên ngoài: “Trời đã tối rồi, chắc là họ sẽ sợ hãi lắm nhỉ?”  

 

 

 

“Đây là công việc sau này của họ, nếu sợ thì cứ rút lui là được”.  

 

Kim Phi đặt bát cơm xuống, đứng lên nói: “Ta đến Đả Cốc Trường xem sao, nàng muốn đi không?”  

 

“Ta không thèm đi”.  

 

Quan Hạ Nhi lắc đầu.  

 

Dù Đả Cốc Trường bị đảo lộn một lần nhưng đi ngang qua bên cạnh vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng.  

 

“Vậy nàng ngủ sớm đi, ta không biết lúc nào mới về, đừng đợi ta”.  

 

Kim Phi đứng lên nói vọng ra bên ngoài: “Thiết Chùy, chuẩn bị hai đèn lồng”.  

 

Đời trước Kim Phi đã quen với thành phố khắp nơi đều có đèn đường, dù có vài con phố vắng vẻ không có đèn đường cũng sẽ có đèn từ những nhà cao tầng hắt ra, chứ không phải không nhìn thấy gì.  

 

Đại Khang lại không có đèn đường, trời vừa tối, nếu có ánh trăng thì không sao, dù sao Đại Khang chưa bị ô nhiễm công nghiệp, bầu không khí rất trong lành, gặp lúc trăng tròn, thậm chí phụ nữ có mắt tinh tường cũng có thể xỏ kim dưới trăng.  

 

Nhưng đến cuối tháng hoặc đầu tháng hoặc lúc thời tiết không tốt, không nhìn thấy trăng, đêm tối trong núi như một tàn đêm bất tận.  

 

Nếu không có đèn lồng trong đêm tối như vậy, người ta hệt như bị mù, đừng nói là đi đường, dù ban đêm có vào chòi tranh, có khi rơi xuống vực.  

 

Hôm nay là ngày cuối tháng, bầu trời không có một ngôi sao, nói giơ tay không thấy năm ngón cũng không nói quá chút nào.  

 

Hai thân vệ cầm đèn lồng đi trước, Kim Phi đi ở giữa, Thiết Chùy đi sau cùng chậm rãi đi về phía cổng làng.  

 

Kim Phi bảo các cô gái ở cùng thi thể qua đêm là vì muốn cho các cô lớn gan hơn, dĩ nhiên sẽ không sắp xếp đèn lồng cho các cô.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178


 “Đưa đến rồi, mỗi người một hộp cháo, hai cái bánh bao và một bát thịt hầm”.  

 

Lưu Thiết cười nói: “Nhưng ta đoán các cô ấy cũng không nuốt nổi”.  

 

“Thiết Tử, ngươi nói sai rồi đó, Chu Cẩm đó ăn rất ngon miệng, còn hỏi ta có thể cho cô ấy một bát canh thịt nữa không kìa”.  

 

Một thành viên hộ vệ cười nói.  

 

Advertisement

“Chu Cẩm này là một quái vật đó, có nhiều thổ phỉ chết ở Đả Cốc Trường như thế, còn chết thảm nữa, ta đi ngang qua chỗ đó cũng cảm thấy sợ khủng khiếp mà một cô gái như Chu Cẩm lại chẳng sợ gì”.  

 

Một hộ vệ khác nói: “Ta nghe nói cha cô ấy là người khiêng xác”.  

 

“Các ngươi thì biết gì, nhà Chu Cẩm là gia tộc làm khám nghiệm tử thi, tổ tiên trước giờ làm nghề này, chẳng qua đến thời ông nội cô ấy thì ông ta chưa đến bốn mươi tuổi đã chết, không kịp truyền lại công phu cho cha cô ấy, cha cô ấy mới làm người khiêng xác”.  

 

Advertisement

Một hộ vệ tỏ ra bí ẩn nói: “Cha Chu Cẩm trước giờ muốn đào tạo anh cô ấy làm khám nghiệm tử thi, truyền lại tay nghề trong nhà cho hắn.  

 

Chu Cẩm cũng muốn học nhưng cô ấy là nữ, cha cô ấy không dạy, chỉ đành ngồi cạnh anh mình xem.  

 

Dù là thế, cô gái này cũng đã nhìn thi thể nhiều lần từ nhỏ, sao có thể sợ được?”  

 

“Còn chuyện này nữa à?”  

 

Kim Phi cũng bị mấy lời của thành viên đội hộ vệ thu hút: “Lôi Tử, ngươi nghe được từ đâu, đáng tin không?”  

 

Y nghe nói cha của Chu Cẩm là người khiêng xác, nhưng không biết ông nội Chu Cẩm là người khám nghiệm tử thi.  

 

Khám nghiệm tử thi không khác mấy với pháp y đời sau.  

 

Nếu Chu Cẩm từng học khám nghiệm tử thi chắc sẽ là người thích hợp cho quân y.  

 

Thành viên đội hộ vệ tên Lôi Tử vừa thấy Kim Phi hỏi thế lập tức trở nên phấn khích.  

 

Xắn tay áo lên nói: “Kim Phi, cô ấy là người làng Lão Hà, quê của Chu Cẩm cũng ở làng Lão Hà, ta quen với cô ấy từ nhỏ, chẳng qua mọi người đều nói cô ấy thường ở chung với thi thể, âm khí nặng, ta không dám chơi cùng cô ấy”.  

 

“Vậy cha cô ấy và anh cô ấy ở nhà sao?”  

 

Bây giờ làng Tây Hà đang thiếu nhân tài, gặp được truyền nhân của một gia tộc khám nghiệm tử thi, dĩ nhiên Kim Phi sẽ không bỏ qua.  

 

“Đã không còn nữa, năm ngoái hai người đến huyện bên khiêng xác, gặp phải lở núi, đều ra đi rồi”.  

 

Lôi Tử đáp: “Bây giờ trong nhà chỉ còn lại chị dâu, mẹ và ba đứa cháu, chẳng phải hết cách rồi nên Chu Cẩm mới đến làng chúng ta tham gia vào đội binh lính nữ đó sao”.  

 

“Ta biết rồi”.  

 

Kim Phi gật đầu, quyết định sau này sẽ quan sát Chu Cẩm này.  

 

“À phải rồi, không ai đề nghị ra ngoài chứ?”  

 

“Không có, đều đang chịu đựng”, Lưu Thiết cười đáp.  

 

“Chỉ mong họ có thể kiên trì qua đêm này”.  

 

Kim Phi nhìn Đả Cốc Trường: “Nhưng nếu có người sợ muốn lùi bước, các ngươi cũng đừng dọa họ”.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179


 Có thể kiên trì đến giờ hẳn sẽ không có người bỏ cuộc.  

 

Thật ra Kim Phi đoán cũng đúng, sáng hôm sau lúc y đến Đả Cốc Trường lần nữa, tám cô gái đều vẫn còn ở đó, không ai nửa đêm từ bỏ cả.  

 

Đêm tối khó khăn nhất cũng có thể kiên trì được, dĩ nhiên ban ngày sẽ không có người bỏ cuộc.  

 

Đến lúc ăn trưa, Kim Phi bảo Lưu Thiết mở các láng ra cho các cô gái ra ngoài.  

 

Advertisement

Ngoài Chu Cẩm, bảy cô gái khác đều ngồi xổm xuống đất bật khóc.  

 

Mùi máu tanh thoang thoảng, thi thể mặt mày dữ tợn, không gian chật hẹp bức bối, màn đêm yên tĩnh…  

 

Một ngày một đêm vừa rồi quả thật quá khó khăn với họ, họ có ý muốn từ bỏ không chỉ một lần.  

Advertisement

 

Nhưng họ vừa nghĩ đến mấy tên thổ phỉ hung ác và chiến trường dữ dội, cảnh khó khăn trong nhà, các cô vẫn cắn răng kiên trì.  

 

“Chúc mừng các cô đã qua được cửa ải đầu tiên”.  

 

Kim Phi tỏ ý Thiết Chùy ôm quần áo ra: “Đây là đồng phục mới của các cô, Chu Cẩm, cô tạm thời đảm nhận đội trưởng đội quân y, dẫn mọi người đi tắm, thay đồ ăn cơm rồi đến mái chòi sau núi tìm ta”.  

 

Cựu binh và binh lính nữ đều huấn luyện ở sau núi, Trương Lương tìm người dựng vài mái chòi ở sau núi để bình thường có chỗ nghỉ ngơi.  

 

Kim Phi cần một nơi làm nơi dạy học của y.  

 

“Vâng!”  

 

Chu Cẩm bước đến ôm lấy quần áo, đỡ mấy cô gái sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn dậy.  

 

Đợi các cô gái đi rồi, Lưu Thiết bước đến hỏi: “Kim Phi, lều này và thi thể thổ phỉ phải làm sao?”  

 

“Lều thì cứ gỡ đi, còn thi thể đưa đến sau núi, buổi chiều ta còn dùng”.  

 

Trường y đời trước không biết đã tốn bao nhiêu công sức để tìm thi thể cho học sinh nghiên cứu.  

 

Đây cũng là nhờ tiêu diệt bọn thổ phỉ, nếu không bảo Kim Phi đi tìm vài thi thể cũng không dễ.  

 

Cũng không thể giết bừa vài người chứ?  

 

Kim Phi không làm được chuyện này.  

 

Chỉ có thể tận dụng mấy thi thể của thổ phỉ để dạy vậy.  

 

“Thi thể có tác dụng gì?”, Lưu Thiết khó hiểu hỏi.  

 

“Nếu cậu muốn biết thì buổi chiều đến xem chẳng phải được rồi sao?”  

 

Kim Phi xua tay, dẫn Thiết Chùy rời đi.  

 

“Còn giấu ta nữa…”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom