Cập nhật mới

Dịch Full Thiếu Nữ Mặc Váy Hoa Nhí Trong Lồng Giam

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,844
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thiếu Nữ Mặc Váy Hoa Nhí Trong Lồng Giam

Thiếu Nữ Mặc Váy Hoa Nhí Trong Lồng Giam
Tác giả: Nam Già Ba Ngõa Ngộ Kiến Á Đinh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Thiếu nữ mặc váy hoa nhí trong lồng giam

Tác giả: Nam Già Ba Ngõa Ngộ Kiến Á Đinh

Thể loại: hiện đại, OE, trinh thám, hắc ám, ngôi thứ nhất

Số chương: 05 chương

Chuyển ngữ: Thanh Ninh

Giới thiệu truyện

Cấm địa của bản chất con người: Suy nghĩ đáng sợ của người bên cạnh.

*

Thành phố A liên tiếp xảy ra các vụ án mất tích của các bé gái.

Vài ngày sau, bài văn của một học sinh tiểu học đã để lộ chân tướng.

Mọi người đều biết hung thủ là ai nhưng cảnh sát lại không có bằng chứng.

Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng số phận của các bé gái vẫn là một bí ẩn.

Mà tôi, chỉ nhỏ giọng nói một câu trước mặt hung thủ, anh ta đã hoàn toàn mất cảnh giác…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,844
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Cuối mùa hè năm 2005, một bé gái của trường tiểu học Trung Tâm mất tích.

Cô bé học ở lớp bên cạnh.

Khi được tìm thấy, cô bé nằm trong một thùng rác bỏ hoang.

Hôm đó tình cờ là ngày tôi dẫn các em học sinh lớp mình ra ngoài nhặt rác làm công tác tình nguyện bảo vệ môi trường.

Thi thể cô bé bị chặt thành từng khúc.

Xương trắng toát, thịt tan nát.

Lũ ruồi bay xung quanh xác cô bé, phấn khích như kền kền thấy xác chết, tiếng vo ve vang lên như sóng kêu bên tai.

Cảm giác ớn lạnh dâng từ bàn chân lên cả cơ thể tôi.

Tôi vội vàng đậy nắp thùng rác lại, nhịn để không nôn mửa, quay người che đi ánh mắt ngây thơ của những đứa trẻ phía sau.

Trong số đó, có một cậu bé mũm mĩm, ánh mắt cậu bé lướt qua gì đó, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, dường như bị một thứ gì đó rất kinh khủng siết chặt cổ họng.

Để xoa dịu nỗi sợ của các em học sinh, nhà trường đã mời một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp để tư vấn tâm lý tập thể.

Thật ra vì tôi đã che chắn kỹ lưỡng nên mấy đứa nhỏ cũng chẳng nhìn thấy gì cả.

Sau vài ngày hoảng loạn, chuyện này cũng sắp qua đi.

Nhưng tôi không thể ngờ được là, một tuần sau, Bành Nguyệt lớp tôi cũng mất tích.

2

Sau khi phát hiện Bành Nguyệt mất tích, bố mẹ cô bé ngay lập tức báo cảnh sát.

Nhưng đã qua một buổi sáng mà vẫn chưa có chút tin tức nào.

Một cô bé lớn như vậy, có thể chạy, có thể nhảy, có thể nói chuyện, ấy vậy mà như thể biến mất khỏi thế giới này.

Qua camera giám sát, chỉ thấy Bành Nguyệt đeo cặp sách đi học, lúc hoàng hôn buông xuống lại một mình đi ra khỏi lớp học, đi đến cổng trường rồi rẽ vào ngõ bên phải, sau đó biến mất không dấu vết.

“Tại sao cô bé không về nhà cùng bạn bè?”

Trước mặt tôi, cảnh sát Trương Thành có vẻ nghiêm túc.

Tôi hít một hơi thật sâu, run run trả lời:

“Hôm đó… cô bé ở lại trực nhật.”

“Một mình cô bé?”

“Không phải. Còn có Đổng Bằng nữa.”

Đổng Bằng chính là cậu bé mũm mĩm kia.

Tôi dẫn Đổng Bằng tới.

Lúc gặp cậu bé, vẻ mặt Trương Thành trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

“Cháu tên là Đổng Bằng đúng không? Chú có vài câu hỏi muốn hỏi cháu, cháu chỉ cần trả lời thành thật là được.”

Hiển nhiên là Đổng Bằng rất căng thẳng, đổ mồ hôi trán, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía tôi.

Tôi gật đầu trấn an, cậu bé mới dần bình tĩnh lại.

“Đổng Bằng, ngày đó cháu cùng trực nhật với Bành Nguyệt, sao cháu lại về trước cô bé hẳn 20 phút?”

“Bởi vì… vì cháu hẹn chơi Quyền Vương (The King of Fighters – KOF) với bạn nên Bành Nguyệt bảo cháu về trước.”

“Cậu ấy nói… một mình cậu ấy làm cũng được.”

Cậu bé vừa dứt lời, mẹ của Bành Nguyệt là Lý Mẫn không nhịn được ôm mặt khóc nức nở.

Lý Mẫn đã dạy dỗ Bành Nguyệt rất tốt.

Cô bé vừa xinh đẹp, hào phóng vừa ân cần, trong lớp ai cũng thích cô bé.

“Vậy trước khi cháu rời đi, Bành Nguyệt có biểu hiện gì khác thường không?”

“Không ạ, lúc cháu đi, cậu ấy…” Cuối cùng Đổng Bằng không nhịn được mà khóc lên, giọng nói cũng nức nở theo: “Còn cười với cháu.”

Trương Thành gật đầu với tôi, ra hiệu cho tôi dẫn cậu bé về.

Tôi dẫn cậu bé về đến cửa lớp, đang muốn quay lại phòng giám sát thì đột nhiên bị ai đó nắm lấy góc áo.

“Sao thế?” Tôi dịu dàng hỏi.

Đổng Bằng khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, trong mắt cậu bé lóe lên chút bối rối, lại có chút giãy dụa.

Khi góc áo sơ mi của tôi bị mồ hôi từ lòng bàn tay cậu bé làm cho ướt đẫm đến gần như trong suốt, cuối cùng cậu bé run rẩy mở miệng, giọng nói khàn khàn như thể có thứ gì đó cào vào họng cậu bé:

“Cô ơi, Bành Nguyệt…”

“Hôm cậu ấy mất tích, cậu ấy có mặc một chiếc váy hoa nhí màu trắng.”

3

Tất nhiên tôi biết rõ điều này, tôi đã nhìn thấy nó trên camera theo dõi hàng ngàn lần.

Tôi chỉ nghĩ rằng là do cậu bé lo lắng cho Bành Nguyệt nên miêu tả manh mối một cách chi tiết, tôi an ủi cậu bé hai câu rồi quay lại phòng giám sát.

Lý Mẫn đang kéo chặt cổ áo chồng của cô ấy là Bành Dũng phát ti3t.

“Không phải hôm qua là ngày anh đi đón Nguyệt Nguyệt à? Sao anh lại không đi?”

Từ khi Bành Nguyệt mất tích, cô ấy như biến thành thành thùng thuốc nổ di động.

Ai bị cô ấy để ý sẽ bị nổ tung.

Điều này cũng không có gì lạ cả nhưng điều kỳ lạ ở đây là phản ứng của Bành Dũng.

Trong thời tiết đầu thu se lạnh, tóc trên trán anh ta vậy mà ướt đẫm mồ hôi, càng làm nổi bật đôi mắt đen như mực của anh ta.

Đen đến nỗi khiến người ta thấy lòng nặng trĩu.

Từ khi xem đoạn camera giám sát, biểu cảm của anh ta trở nên rất kỳ lạ.

Dường như là không dám tin, lại dường như là vô cùng hối hận.

“Ngày hôm qua tôi… đã đi ra ngoài câu cá.”

Cảnh sát Trương vốn đang mệt mỏi dựa vào lưng ghế bỗng dưng xoay người lại, đôi mắt như chim ưng sắc bén như kiếm.

“Câu cá? Với ai? Ở đâu?”

Rõ ràng là Bành Dũng có hơi sợ, anh ta lắp bắp trả lời.

“Với bạn bè, không, một mình tôi, đến… đập chứa nước phía Đông.”

“Đi kiểu gì?”

“Tự… tự lái xe.”

“Chát.”

Một cái tát vang vọng cả căn phòng.

Khóe miệng Bành Dũng lập tức rớm máu.

“Anh có còn là con người không! Đó cũng là con gái anh đấy! Nếu… nếu con bé xảy ra chuyện gì, tôi…”

Cô ấy vừa nói vừa muốn lao lên lần nữa.

Tôi và thầy chủ nhiệm lập tức tiến lên kéo Lý Mẫn ra, nhưng tôi không ngờ người phụ nữ gầy yếu này lại có sức mạnh lớn đến vậy.

Cô ấy như một con thú dữ vùng lên khỏi xiềng xích, xoay người tát vào mặt tôi.

Rất đau.

Tai tôi ù đi.

Cô ấy gào thét với tôi, hận thù trong mắt như muốn trào ra.

“Còn cô nữa! Nếu như Nguyệt Nguyệt… Nguyệt Nguyệt có chuyện gì, tôi sẽ giết cô!”

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, trong căn phòng hỗn loạn, Trương Thành đứng yên lặng ở một bên, anh ta liếc nhìn tôi với ánh mắt sâu xa, dừng lại một chốc rồi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hoảng sợ của Bành Dũng.

4

Sự mất tích của Bành Nguyệt khiến tôi bị đau đầu trở lại sau một thời gian dài.

Lần nữa giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, tôi sờ lên lưng, ướt sũng.

Trong mơ, trăng tròn bị mây đen che khuất, bóng tối u ám như miệng thú dữ trong bụi cây, cơ thể người đàn ông lên xuống, tiếng khóc thét của người phụ nữ khi bị bóp cổ chuyển thành tiếng thút thít, cùng với những nốt ruồi đen liên tục quanh quẩn trước mắt tôi, khiến tôi không khỏi run sợ.

Đã gần hai năm rồi chưa xảy ra chuyện như này.

Tôi hít một hơi thật sâu mới có thể ép xuống những cảm xúc này.

Tôi lấy điện thoại từ trên giường, gọi một số:

“Alô? Bác sĩ Đổng à? Ngày mai anh có rảnh không? Tôi có thể… đi điều trị không?”

“Được. Cảm ơn anh. Vậy bảy giờ tối mai hẹn gặp anh ở phòng làm việc.”

Ngày hôm sau.

Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa đi vào.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đeo gọng kính kim loại, gọng kính mảnh đè trên sống mũi cao của anh ta, toát lên khí chất lạnh lùng và cấm dục.

Nhưng khi anh ta cười, trong nháy mắt sự ấm áp đã xua tan đi vẻ lạnh lùng đó.

Anh ta vươn tay ra.

“Cô Lý, đã lâu không gặp.”

Không hợp với vẻ sang trọng của anh ta là chiếc đồng hồ cũ anh ta đeo ở cổ tay trái, trông không có vẻ đắt tiền, mặt kính còn hơi ố vàng.

“Xin mời ngồi.”

Sau khi nói chuyện với bác sĩ Đổng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng tâm trạng của tôi cũng bình tĩnh lại một chút.

Bác sĩ Đổng nâng gọng kính, cười một cách bất lực.

“Cô thật sự coi phòng tư vấn tâm lý của tôi như nơi để trò chuyện à.” Sắc mặt anh ta bỗng nghiêm túc.

“Cô Lý, cô đã điều trị đứt quãng ở chỗ tôi nhiều lần rồi, nhưng cô chưa bao giờ tình nguyện mở lòng cho tôi thấy con người thật của cô.”

“Tôi phải nhắc nhở cô rằng như vậy thì không thể đạt được hiệu quả điều trị tốt nhất.”

Nụ cười của tôi hơi cứng lại, cố lảng tránh chủ đề này.

“Cảm ơn anh. Vậy hôm nay tôi đi trước.”

Bác sĩ Đổng không còn cách nào, chỉ có thể đứng lên tiễn tôi ra tới cửa.

Tôi vô tình nhìn thấy góc tường đặt khoảng mười cái bảng vẽ rộng ba thước, xếp lộn xộn trên mặt đất, rất không phù hợp với căn phòng sạch sẽ này.

Tôi thuận miệng hỏi:

“Bác sĩ Đổng có vẽ tranh hả? Anh mua nhiều bảng vẽ thế?”

Cơ thể bác sĩ Đổng hơi cứng lại, anh ta theo bản năng xoay đồng hồ đeo ở tay trái, sau đó cười nói:

“Có. Tôi vẽ chơi chơi thôi. Tôi lỡ điền nhầm địa chỉ nên họ mới gửi bảng vẽ đến đây cho tôi.”

Không biết có phải do góc độ ánh sáng hay không, tôi chỉ thấy những bảng vẽ trắng vô cùng chói mắt.

Tôi nhận thấy thấy cơ thể bác sĩ Đổng hơi dịch một chút, vẻ mặt không đổi che đi tầm nhìn hướng về bảng vẽ của tôi.

Tôi không để ý lắm, sải bước ra khỏi phòng tư vấn.

“Tạm biệt bác sĩ Đổng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,844
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


5

Hai ngày sau, cảnh sát đã phát hiện manh mối mới.

Chỗ góc khuất của camera giám sát, ở góc cua chỗ lối vào ngõ tối kia, cảnh sát phát hiện ra một đoạn áo đen lóe lên một cái rồi biến mất.

Sau khi phóng to và so sánh nhiều lần, bóng của kẻ khả nghi đã chiếu lên bức tường đối diện con ngõ trong giây lát.

Phân tích cho thấy, chủ nhân của chiếc bóng đó là một người đàn ông trưởng thành, dáng người cao ráo.

Nghĩa là Bành Nguyệt quả thật đã thấy một người nào đó ở góc cua, rồi đi theo gã.

Nhưng manh mối này không mang lại cho chúng tôi bất kỳ hy vọng nào.

Những ngày tiếp theo cảnh sát điều tra mọi mối quan hệ xã hội, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Đến lúc này, tâm lý của tôi cuối cùng cũng bắt đầu không kiểm soát được.

Không phải lạc đường, mà là bị dụ dỗ.

Bành Nguyệt biết người kia…

Là ai?

Gã sẽ làm gì Bành Nguyệt?

Có phải gã sẽ đập gãy chân cô bé ép cô bé đi ăn xin như trong tin tức không? Hay là bán cô bé lên trên núi, nơi mà cô bé có khả năng sẽ chết đói bất cứ lúc nào?

Hay là… Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một cô bé như một con búp bê rách nằm trong thùng rác bẩn thỉu đầy máu me.

Bành Nguyệt… sẽ giống cô bé đó ư?

Tôi phải làm gì đây?

Tim tôi như bị khoét một đường, bị vật nhọn đâm vào, vừa tàn nhẫn lại vừa không ngừng khuấy động, đau như xé lòng.

72 giờ trôi qua.

Bảy ngày trôi qua.

Cơ hội sống sót của Bành Nguyệt ngày càng nhỏ.

Tôi cũng ngày càng lo lắng hơn, thậm chí tôi còn mất tập trung khi đứng lớp.

“Cô ơi…”

Tiếng trẻ con kéo suy nghĩ của tôi lại, tôi run lên, theo bản năng hất bàn tay đang bám vào cánh tay tôi ra.

Trọng tâm của đứa bé không ổn định, tôi lại dùng sức nên đứa bé ngay lập tức ngã ngồi xuống đất.

Là Đổng Bằng.

Chỉ cần nhìn thấy cậu bé này, tôi lại nhớ đến bạn cùng bàn với cậu, một cô bé cười lên lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ, ấm áp như ánh nắng mùa xuân.

Tôi cụp mắt, mu bàn tay siết chặt sách giáo khoa nổi đầy gân xanh.

“Tiết này các em tự học trước nhé.”

6

Xế chiều hôm nay.

Cán bộ môn Ngữ văn thu một xấp bài lên.

Đó là bài tập về nhà tôi đã giao ngày hôm qua.

Đề bài là “Sự kiện ấn tượng nhất trong ký ức của tôi”.

Tôi lơ đãng lật xem.

Đến lớp năm, phạm vi viết bài của trẻ em hầu như giới hạn, chỉ loanh quanh như đi chơi công viên, về quê ăn tết, làm một việc tốt hay đại loại như thế.

Cho đến khi lướt đến bài văn chữ viết rất ngay ngắn, gọn gàng, con ngươi của tôi tức thì mở to.

“Trong nhà tôi có một căn phòng khóa kín. Bố tôi nói rằng tôi không được phép vào trong đó, nếu không ông ấy sẽ làm tôi tôi biến mất khỏi thế gian này.”

“Nhưng có một ngày, bố tôi quên khóa cửa.”

“Tôi bước vào, đó là một căn phòng treo đầy những bức tranh.”

“Mỗi bức tranh đều có một cô gái, những cô gái đó có người để tóc dài, có người buộc đuôi ngựa.”

“Điểm giống nhau là, họ đều không có khuôn mặt.”

“Không, còn một điểm giống nhau nữa, đó là họ đều mặc váy hoa nhí màu trắng.”

“Bố tôi, ông ấy thích những cô gái mặc váy hoa nhí màu trắng.”

Tôi gấp bài văn lại, bìa trước viết hai chữ ngay ngắn: Đổng Bằng.

Tay tôi run lên, tờ giấy rơi xuống đất, dính đầy vết bẩn.

7

Bố của Đổng Bằng là Đổng Thần.

Tôi vừa mới gặp anh ta vài ngày trước, anh ta đã là bác sĩ tâm lý của tôi suốt nhiều năm.

Cũng là người một tuần trước được mời đến tư vấn tâm lý cho cả lớp, bác sĩ Đổng.

Tôi lập tức báo cho cảnh sát Trương về việc này.

Sau đó tôi chạy thẳng đến nhà Đổng Thần theo địa chỉ liên lạc trên sổ đăng ký của trường.

Mấy ngày hôm nay tôi kiềm chế quá lâu rồi, bây giờ tôi không thể bình tĩnh được nữa.

Tôi không thể kiềm chế được sự bốc đồng, nó thúc đẩy từng hành động của tôi.

Khi Đổng Thần mỉm cười mở cửa ra, anh ta thậm chí không hề ngạc nhiên.

“Chào buổi chiều, cô Lý.”

Tôi vung tay đẩy anh ta ra, chạy thẳng đến căn phòng ở góc tầng hai mà Đổng Bằng nói.

Quả nhiên căn phòng này đã bị khóa.

Tôi dùng sức đâm vào cánh cửa.

Nhưng cánh cửa là gỗ thật, tôi chẳng thể nào phá được.

Một bóng đen đi đến, che đi hơn nửa ánh sáng phía sau, tiếng cười của Đổng Thần vang lên từ sau lưng tôi:

“Cô Lý, có lẽ cô cần cái này.”

Chiếc chìa khóa bạc nằm trong lòng bàn tay trắng nõn, phát ra ánh sáng u ám dưới ánh đèn.

Tôi giật lấy chìa khóa, mở cửa.

Sau đó tôi đơ tại chỗ.

Mặc dù tôi đã biết đại khái trong bài văn của Đổng Bằng, nhưng thật sự đối mặt với cảnh tượng như vậy vẫn làm tôi vô cùng kinh hãi.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ tràn vào mọi ngóc ngách của căn phòng, nhưng vẫn không thể thấm vào một chút ấm áp.

Căn phòng này chỉ có chừng mười mét vuông, xếp chồng chất gần trăm bức chân dung.

Trong mỗi bức chân dung đều có một cô gái mặc váy hoa nhí màu trắng, giấy trắng mịn lấp lánh ánh sáng dưới ánh nắng, hoa cúc trên váy sống động như thật.

Đây vốn nên là một cảnh tượng rất đẹp, nhưng máu của tôi trong khoảnh khắc đó gần như đông cứng.

Mỗi cô gái trong bức chân dung… quả nhiên đều không có mặt.

Những bức chân dung của các cô gái không mặt được xếp thành hai hàng, dẫn đến cạnh cửa sổ, giống như những con quái vật khổng lồ màu trắng há to miệng, đợi người tiếp theo đi vào.

Ở giữa có một bức tranh, rõ ràng mới vẽ xong không lâu.

Cũng là bức tranh cô gái duy nhất có mặt trong căn phòng này.

Cô gái đó, là Bành Nguyệt.

Cô bé cười vui vẻ, mái tóc như được viền vàng dưới ánh nắng, lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.

Tôi ngây người nhìn bức tranh đó, máu trong người như chảy ngược, cào xé mọi mạch máu nhỏ.

Cơn đau cùng sự chóng mặt khiến tôi gần như không thể đứng vững, kèm theo một loại buồn nôn khó nói thành lời.

Đổng Thần từ phía sau ôm lấy tôi trước khi tôi ngã xuống.

Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy như mình bị rắn độc lạnh lùng li3m qua da thịt, tôi dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó cơ thể đụng mạnh vào một cái khung tranh trống bên cạnh.

Đổng Thần không để ý, vẫn mỉm cười:

“Cô cũng thích bức tranh này à? Tôi rất thích.”

Thậm chí trong mắt anh ta còn có một chút sự thỏa mãn như trẻ con và sự thành kính của tín đồ:

“Bành Nguyệt thật là một cô bé xinh đẹp.”

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô bé, cô bé mặc một bộ đồng phục trắng mới tinh, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu trên người cô bé, lông tơ trên trán phát sáng.”

“Giữa những ánh mắt hoặc nghi ngờ hoặc tò mò trong lớp, chỉ có cô bé vẫn cong mắt cười như hai vầng trăng khuyết.”

“Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy, cô bé như là một đứa trẻ được thượng đế chúc phúc.”

“Sau đó, được gửi đến bên tôi.”

“Cô bé là tác phẩm hoàn hảo nhất của tôi.”

Lời nói đó như một con dao sắc nhọn, cắt đứt những sợi dây thần kinh yếu ớt và căng thẳng của tôi những ngày qua.

Tôi lao lên, muốn xé rách miệng tùy ý, trái tim bẩn thỉu của người trước mắt.

Nhưng đôi tay như kẹp sắt đó dễ dàng nắm chặt lấy cổ tay tôi, tôi không thể cử động dù chỉ một chút.

Đôi mắt ngày xưa tưởng là ôn hòa lịch sự, nhưng bây giờ như tràn đầy chất độc sát lại gần tôi:

“Cô Lý, dù cô không đồng ý với lời tôi nói, cũng không cần phải dùng vũ lực chứ?”

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, thời gian trong phòng như bị đóng băng.

Khi cảnh sát đẩy cửa vào, nhìn thấy hình ảnh tôi và Đổng Thần đang đối đầu.

Anh ta từ từ buông tay tôi, đứng dậy, môi vẫn nở nụ cười.

“Chảo buổi tối anh cảnh sát.”

Khi được nữ cảnh sát ôm vào lòng, suy nghĩ của tôi đã hỗn loạn đến cực điểm lại có một ý nghĩ rất rõ ràng: Vừa rồi tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người đàn ông này… không hề khóa cửa khi tôi xông vào.

Anh ta cố ý.

Cái lạnh trong một khoảnh khắc xuyên thẳng vào tim tôi.

Rốt cuộc tại sao… anh ta lại có thể bình tĩnh như vậy!

Trương Thành nhìn tranh chân dung trong phòng một lượt, hít một hơi thật sâu, sau đó tiến lên.

“Ngày Bành Nguyệt mất tích, anh đã ở đâu?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,844
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


8

Đổng Thần nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên:

“Bành Nguyệt mất tích?”

Đúng vậy, anh ta chỉ là bố của bạn học cùng lớp, các cuộc điều tra trước đây đều không điều tra đến anh ta.

Anh ta hoàn toàn có lý do để… không biết.

“Hôm nào vậy?”

Bàn tay đang ghi chép của Trương Thành nổi gân xanh.

“Ngày 18 tháng 9.”

Đổng Thần chống tay lên trán giả vờ suy nghĩ một chút.

“Ngày 18 tháng 9 à? Hôm đó là thứ năm phải không?”

“Thứ năm thì…”

“Buổi chiều sau khi tôi gặp bệnh nhân xong thì ghé một quán cà phê ở đường Liên Hoa.”

“Tôi mua một ly cà phê rồi ngồi làm việc đến giờ đóng cửa.”

Anh ta đẩy gọng kính.

“Ồ, đúng rồi, quán cà phê đó có camera giám sát đấy.”

Anh ta vô thức xoay xoay đồng hồ đeo trên tay trái:

“Tôi vô tình biết được việc này trong vụ án trước đây.”

“Mọi người có thể đi kiểm tra camera, có lẽ… quay được tôi cũng nên.”

Năm 2005, hệ thống giám sát của nước ta mới chỉ bắt đầu được xây dựng, tội phạm vẫn có thể hoành hành như ở chỗ không người.

Nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất, thứ đáng sợ hơn chính là… hệ thống giám sát không hoàn thiện này bây giờ lại trở thành bằng chứng hoàn hảo cho một số tội phạm thông minh.

Trường tiểu học Trung Tâm là trường học đầu tiên trong thành phố lắp camera giám sát nên mới có thể quay được cảnh Bành Nguyệt ra khỏi trường.

Còn quán cà phê này là quán cà phê đầu tiên và duy nhất trong thành phố có lắp camera.

Bên ngoài và trước quầy thu ngân quán cà phê có một cái.

Camera cũng quay được toàn bộ quá trình Đổng Thần từ khi bước vào quán cà phê cho đến khi ngồi xuống.

Lúc 16 giờ 22 phút ngày 18 tháng 9, một người đàn ông mặc áo sơ mi và quần đen cầm cặp tài liệu mở cửa quán cà phê, đi thẳng đến quầy thu ngân gọi món.

Anh ta đeo khẩu trang màu đen, nhưng khi gọi món không biết vì sao mà anh ta lại kéo khẩu trang xuống, không biết do vô tình hay cố ý ngẩng đầu nhìn về phía camera.

Vì vậy khi hình ảnh dừng lại, khuôn mặt của Đổng Thần được camera chụp lại rõ ràng.

Anh ta còn nở một nụ cười, như thể đang chế giễu tất cả mọi người trước màn hình.

Sau khi gọi món, anh ta đeo lại khẩu trang, đi thẳng đến một ghế sô pha gần nhà vệ sinh, nơi mà camera chỉ có thể quay được nửa vai.

Đúng như lời anh ta nói, anh ta ngồi ở đó cho đến khi cửa hàng đóng cửa.

Giữa chừng anh ta chỉ đi vệ sinh một lần, mà chỉ mất khoảng hai phút.

Cho nên không thể có thời gian phạm tội được.

Trong lòng mọi người đều tin chắc rằng anh ta chính là tội phạm.

Nhưng rõ ràng anh ta đã được quay lại trong video giám sát, trừ khi anh ta có bản sao, nếu không thì không thể phạm tội được.

Không có bằng chứng, điều này giữ chặt cổ họng của pháp luật.

Sau đó cảnh sát lục tung nhà Đổng Thần vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối nào.

Điều duy nhất khiến cho người ta lạnh sống lưng là trong phòng ngủ của anh ta có năm con búp bê mặc váy hoa nhí.

Từ mái tóc đến quần áo đều giống như người thật, khiến người ta rùng mình.

Nhưng điều này chỉ có thể coi là sở thích đặc biệt của anh ta.

“Chúng tôi không thể vì anh ta vẽ tranh mà kết tội anh ta được.” Trương Thành nói.

24 giờ sau, Đổng Thần được thả ra.

9

Kể từ khi phát hiện ra căn phòng đầy tranh chân dung, cảnh sát đã kết hợp điều tra những vụ mất tích của các cô gái trên phạm vi toàn tỉnh trong vòng mười năm qua.

Đặc điểm là từ 10 đến 18 tuổi, khi mất tích đều mặc váy hoa nhí màu trắng.

Trong số đó, có sáu mươi sáu trường hợp thỏa mãn điều kiện trên.

Trường hợp xảy ra sớm nhất cách đây 9 năm, sau đó cách 2 năm lại xảy ra một trường hợp tương tự, rồi cách một năm lại xảy ra hai trường hợp.

Sau đó… vào 5 năm trước, xảy ra ba trường hợp.

4 năm trước, sáu trường hợp.

3 năm trước, mười hai trường hợp.

2 năm trước, mười bốn trường hợp.

Năm ngoái, mười sáu trường hợp.

Tính đến ngày hôm qua, năm nay có tổng cộng mười một trường hợp.

Bành Nguyệt, là trường hợp thứ mười một.

Vì mỗi lần các cô gái mất tích đều ở các thành phố và huyện khác nhau, thời gian lại cách xa nhau, mà gia đình cũng không chắc là bị lạc hay bị bắt cóc.

Cảnh sát địa phương không thể liên kết chúng lại với nhau.

Cho đến hôm nay, khi những con số đầy khiếp sợ này đặt ngay trước mắt, như thể bức màn sáng đã được kéo ra, lộ ra sự thật kinh khủng mà nó đang che giấu.

Thời gian trôi qua từng ngày, Đổng Thần luôn sống trong sự theo dõi của cảnh sát nhưng anh ta lại không hề để ý, mà mỗi ngày vẫn đi làm như mọi khi.

Làm việc, sinh hoạt bình thường.

Phòng làm việc của anh ta thậm chí ngày càng phát đạt, thường xuyên xuất hiện trên các bản tin.

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của anh ta trên màn hình, nụ cười như được gắn trên khuôn mặt, như thể anh ta công khai tuyên bố: Mấy người không thể làm gì được tôi.

Tôi buồn nôn.

Con dao cùn giằng xé dây thần kinh của mọi người từng chút từng chút.

Không ai biết thanh kiếm Damocles treo trên đầu lúc nào sẽ rơi xuống, sẽ rơi vào ai.

10

Người đầu tiên sụp đổ chính là Lý Mẫn.

Vào một buổi chiều nắng gắt, cô ấy cầm dao tấn công Đổng Thần vừa ra khỏi phiên tòa.

Cảnh tượng này vừa hay được các phương tiện truyền thông ở tòa án quay lại.

Trên màn hình, lưỡi dao cắt qua áo sơ mi trắng của Đổng Thần, vải rơi xuống, tôi có thể nhìn thấy trên ngực anh ta có bảy nốt ruồi, phân bố thành hình cái muỗng.

Mắt tôi lập tức mở to, gần như không đứng vững nổi.

Sao lại như thế?

Sao lại như thế!

Tôi như bị sét đánh.

Máy quay di chuyển, vừa vặn quay góc từ trên cao xuống, quay được sườn mặt của Đổng Thần vội vàng bước xuống cầu thang để né tránh.

Thật sự là anh ta.

Tôi ngẩn ngơ đứng tại chỗ, như thể linh hồn đang bị tra tấn dưới địa ngục.

11

Ngày hôm sau, tôi gọi điện hẹn gặp Đổng Thần ở quán cà phê kia.

Anh ta không từ chối.

Ngày hôm đó trời mưa rất to, tôi đứng dưới mái hiên, nhìn người đàn ông cầm chiếc ô đen khung tre đang đi bộ dưới màn mưa.

Chiếc ô được thu lại, mặt của người đàn ông bị hơi nước bay qua càng thêm tinh xảo.

Giọng anh ta lười biếng, dáng vẻ không để ý.

“Cô Lý có việc gì à?”

Tôi nhìn chằm chằm vào vũng nước dưới chân, thì thầm nói ra một câu.

Chiếc ô đen bên cạnh đang vẩy nước chớp mắt như bị đóng băng.

“Cô nói cái gì?” Giọng Đổng Thần như tấm lụa bị rách, khàn khàn thô ráp.

Tôi quay mặt lại, nhìn anh ta chằm chằm, nói từng câu từng chữ:

“Tôi nói…”

Đồng tử của Đổng Thần trợn tròn, nụ cười quái dị còn chưa biến mất trên miệng nhưng đáy mắt lại như thể có cái gì vỡ tan thành từng mảnh, đâm sâu vào trong linh hồn.

12

Đổng Thần chết rồi.

Sau khi tôi nói xong câu đó, anh ta không chút do dự lao thẳng vào dòng xe đang chạy vun vút.

Một mảng máu đỏ tươi chảy ra rồi nhanh chóng bị mưa lớn rửa trôi.

Tôi ngây người ngồi trên ghế sô pha, Trương Thành ngồi đối diện tôi.

“Cô Lý, xin hỏi cô đã nói gì với Đổng Thần?”

Hai tay tôi siết chặt lông vũ trên miếng đệm sô pha, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng tôi vẫn im lặng.

Sự yên lặng như chết lặng tràn ngập trong không khí.

“Cô Lý, tôi phải nhắc cô.”

“Vì lời nói của cô mà Đổng Thần đã chết.” Giọng Trương Thành nặng nề và sắc bén: “Những cô gái kia có thể mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng! Trong số đó có cả học sinh của cô… Bành Nguyệt!”

Tôi nghe thấy giọng mình khàn khàn như uống phải axit sunfuric:

“Tôi không thể nói.”

“Vì Bành Nguyệt, tôi không thể nói.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,844
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


13

Trong bồn tắm đầy nước.

Tôi từ từ nằm vào đó.

Không biết đã qua bao lâu, con dao lạnh buốt trong tay tôi từ từ kề vào cổ tay đã tái nhợt của tôi.

Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt.

Tôi muốn cứu em…

Tôi không biết anh ta sẽ chết…

Tôi nở nụ cười nhạt, thì thầm nói:

“Nguyệt Nguyệt, tôi đến bên em đây…”

Khoảnh khắc giọt máu đầu tiên thấm ra, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, người gọi đến là “Lý Mẫn”.

Không hiểu sao, tim tôi lại đập thình thịch.

Nhận điện thoại, tiếng Lý Mẫn run rẩy vang lên: “Đan Đan, Đan Đan, em mau đến đây! Nguyệt Nguyệt… Nguyệt Nguyệt có tin tức rồi!”

***

Chiều nay, khu chợ vải ở phía Đông xảy ra một vụ chém dã man.

Lúc cảnh sát điều tra lại tình cờ gặp một bà cụ đến đó để mua váy hoa nhí.

… Mà bà cụ này một lần mua tận 200 chiếc váy hoa nhí màu trắng.

“Vụ án váy hoa nhí màu trắng” có lẽ khá nổi tiếng trong giới cảnh sát, ngay lập tức có cảnh sát liên tưởng đến vụ án đó, lập tức đưa bà cụ về trụ sở điều tra.

Từ miệng bà cụ họ biết được sự tồn tại của một căn hầm ở ngoại ô thành phố.

Khi mở cửa hầm ra, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.

Trong căn hầm tối tăm, chỉ có chút ánh sáng mặt trời chiếu vào từ trên cao, chiếu sáng từng chiếc lồ ng thép dưới mái vòm khổng lồ, có cái đã bong tróc đầy gỉ sét, có cái vẫn phản chiếu ánh kim loại cho thấy mới dùng không lâu.

Nghe thấy tiếng động, những người có khuôn mặt trắng bệch trong từng cái lồ ng cùng nhìn về phía này.

Trên khuôn mặt họ không có sợ hãi, cũng không có tò mò, chỉ có sự thờ ơ, chết lặng tột cùng.

Những cô gái này đều không đi giày, trên cổ của nhiều người còn có những vết bầm lớn, có người trên mặt còn có vết thương.

Điểm giống nhau là, trên người họ đều mặc váy hoa nhí màu trắng mới tinh, viền váy còn thêu hoa cúc.

Nguyệt Nguyệt là cô gái gọn gàng nhất trong số họ.

Thậm chí trong lồ ng sắt của cô bé còn có một chiếc đệm màu trắng.

Trên cái lồ ng treo một mảnh lụa đỏ rực, như máu tươi, lại giống như là sự chiếm hữu công khai của ai đó.

Mái tóc của cô bé còn được chăm sóc cẩn thận, giống như một con búp bê tinh xảo, cùng với chiếc váy trắng mặc trên người, cô bé giống như một nữ thần quan âm ngồi trên đài sen.

Cô bé ngẩn ngơ nhìn tôi, đôi mắt từng lấp lánh như có biển sao trong đó bây giờ lại chỉ còn sự trống rỗng và sụp đổ.

Lý Mẫn gần như đã ngất xỉu khi nhìn thấy cảnh tượng trong căn hầm.

Tôi lao tới, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo đó qua lan can mà khóc không thành tiếng.

Đêm đó, tiếng ve trong rừng kêu inh ỏi không ngừng, vô cùng nhức tai.

Nó như đang tạm biệt một mùa hè sắp bị xóa nhòa, lại giống như là khúc ca bi thương của những cô gái.

14

Đổng Thần chết không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.

Cảnh sát lấy DNA trong cơ thể của những cô gái kia không chỉ có một mình Đổng Thần, ngược lại, con số rất đáng sợ.

Nhưng trong cơ sở dữ liệu DNA hiện có lại không thể tìm được mẫu gen tương ứng.

Cảnh sát đã bắt đầu tiến hành cuộc thu thập máu quy mô lớn, không nói đến khối lượng công việc khổng lồ mà hiệu quả cũng như tìm kim đáy bể.

Cái chết của Đổng Thần ngược lại đã che giấu cho những con quỷ này, để chúng có thể tiếp tục tung hoành trên nhân gian.

Bất năng, lại bất lực.

Cho đến chiều hôm đó, Đổng Bằng mang theo một con búp bê đi vào văn phòng.

Tôi đã thấy con búp bê này trong ảnh chứng cứ của cảnh sát, là con đẹp nhất, mới nhất.

Đổng Bằng run rẩy đưa con búp bê qua:

“Cô ơi.”

Chỉ trong một tháng, Đổng Bằng gần như gầy đi trông thấy, khuôn mặt thanh tú đẹp trai của cậu bé dần hiện ra, nhưng đôi mắt lại u buồn không đáy.

Tôi muốn xoa đầu cậu bé nhưng ánh mắt lại chạm vào khuôn mặt giống Đổng Thần của cậu bé, bàn tay tôi lại dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm được nữa:

“Có chuyện gì thế?”

Đổng Bằng mím môi, nhấc tóc của con búp bê lên:

“Cô ơi, tóc của con búp bê này là của Bành Nguyệt.”

Tôi giật mình, theo bản năng giật lấy con búp bê.

Tiếng của Đổng Bằng vẫn tiếp tục vang lên bên tai:

“Chỉ có tóc của Bành Nguyệt mới đen nhánh như vậy, dưới ánh nắng còn phản chiếu chút ánh xanh. Cứ mỗi lần cậu ấy cúi đầu làm bài… em đều lén nhìn rất lâu.”

“Vì vậy, lần đầu tiên nhìn thấy con búp bê này em đã phát hiện ra điều bất thường, em lén cầm trong tay nhiều lần, rồi… phát hiện ra cái này…”

Cậu bé tiến lên một bước, mở khóa kéo phía sau lưng búp bê ra, rút ra một quyển sổ da bò đã ố vàng.

Tôi run tay lật xem nội dung bên trong, nỗi kinh hoàng trong lòng gần như làm tôi mất kiểm soát.

02/09/1985

Hôm nay tan học mẹ dẫn tôi đi dã ngoại. Tôi mặc một bộ đồng phục mới. Mẹ ôm tôi vào lòng và hát cho tôi nghe những bài đồng dao. Rất dễ nghe.

Chúng tôi cười rất vui.

05/09/1985

Mẹ cười lộ ra hai cái răng khểnh. Mẹ rất xinh đẹp.

12/07/1986

Hôm nay tôi thấy mẹ gội đầu. Tóc của mẹ rất đen, dưới ánh nắng như có ánh sáng kỳ lạ, là màu xanh.

13/08/1986

Hình như mẹ… bắt đầu giữ khoảng cách với tôi.

Mẹ không ôm tôi nữa.

13/09/1988

Hôm nay mẹ lại mặc váy trắng. Hình như mẹ có rất nhiều váy trắng. Mẹ rất xinh đẹp.

13/07/1989

Hôm nay mẹ cài một bông hoa cúc trên tóc. Hình như mẹ rất thích hoa cúc. Mẹ rất xinh đẹp.

12/08/1989

Hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của tôi.

Mẹ tặng tôi một chiếc đồng hồ đeo tay.

Tôi rất thích.

14/08/1989

Cuối cùng tôi cũng tiết kiệm được đủ tiền tiêu vặt. Tôi mua cho mẹ một chiếc váy hoa nhí màu trắng, viền váy còn thêu hoa cúc.

Mẹ mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp.

15/08/1989

Người đó ở trên giường của mẹ.

Hắn ta làm bẩn mẹ.

Tôi giết hắn ta.

Mẹ không chịu mặc cái váy hoa nhí màu trắng tôi mua nữa.

Chắc là vì váy bị bẩn.

16/08/1989

Tôi giặt sạch váy.

Nhưng mẹ chết rồi.

Nhật ký dừng lại ở đây.

Khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại những lời Trương Thành nói.

“Bố mẹ của Đổng Thần đều qua đời tại nhà năm anh ta 16 tuổi, mẹ anh ta để lại di thư là bà ấy giết chồng rồi tự sát.”

Tôi lại nhớ đến bức tranh sơn dầu khổng lồ “Thánh Mẫu và đứa bé trên đệm xanh” trong phòng làm việc của Đổng Thần.

Chiếc đồng hồ quý giá kia.

Hoá ra…

Hoá ra là vậy…

Đổng Thần năm 12 tuổi đã bắt đầu nảy sinh tình yêu mẫu tử gần như bi3n thái.

Vì vậy khi lớn lên anh ta liên tục tìm kiếm những người thay thế cho mẹ mình, những cô gái mặc váy hoa nhí màu trắng giống hệt mẹ anh ta.

Trong lòng tôi từ từ nổi lên một lớp sương mù không thể xua tan.

Nhưng người mẹ trong lòng anh ta thánh thiện như vậy, ngay cả bố ruột của anh ta mà anh ta cũng không cho phép xâm phạm.

Vậy thì tại sao anh ta lại để cho nhiều người đàn ông hãm hiếp những cô gái kia như vậy?

Suy nghĩ của tôi dừng lại khi lật sang trang tiếp theo.

Trên đó viết đầy những cái tên, từng nét chữ đều viết bằng máu và nước mắt của những cô gái.

Hàng cuối, có hai chữ được viết bằng chữ thư pháp rất đẹp:

Bành Dũng.

Chén trà trên tay tôi rơi xuống đất kêu “đoang” một tiếng, vỡ tan.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,844
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


15

Tôi giao quyển “sổ da bò” đó cho cảnh sát, tất cả những người có tên trong danh sách đều bị bắt.

Dĩ nhiên, bao gồm cả Bành Dũng.

Vụ án của cô bé lớp bên cạnh cũng đã được giải quyết gần đây.

Trong móng tay của cô bé còn sót lại da và mô thịt của hung thủ trong lúc vùng vẫy, không khớp với DNA của Đổng Thần.

Đó chỉ là một gã say rượu đi ngang qua, gã đột nhiên nảy ra suy nghĩ lệch lạc, phá hủy cuộc đời của một cô gái trẻ.

Ngày đó Đổng Bằng nhìn thấy mảnh váy ở bên thùng rác, là một cái váy trắng không có hoạ tiết gì.

Có lẽ là do vết máu và vết bẩn trên đó khiến mắt cậu bé mờ đi nghĩ đó là “váy hoa nhí”.

Có lẽ chiếc “váy hoa nhí” đã chạm vào nỗi sợ hãi trong linh hồn cậu bé, tạo ra phản ứng đồng cảm.

Hoặc có thể, thiện và ác cuối cùng cũng sẽ nhận được điều xứng đáng.

Mọi điều ác cuối cùng cũng sẽ đến hồi kết.

Bà cụ kia cũng bị kết án vì là đồng phạm.

Theo lời bà ta, bà ta không rõ trong căn hầm đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Bà ta chỉ cung cấp thức ăn cho các cô gái, định kỳ thay những chiếc váy hoa nhí màu trắng, viền thêu hoa cúc mới cho họ.

Mà bà ta làm tất cả những điều này đều là vì cháu gái tội nghiệp bố mẹ mất sớm của mình, để duy trì cuộc sống của hai bà cháu, cũng như tạo điều kiện cho cháu gái đi học.

Trương Thành hỏi: “Cháu gái của bà giờ đang làm gì?”

Mắt bà ta hiện lên một chút kiêu hãnh:

“Con bé đang học đại học, ở một thành phố lớn.”

Trương Thành nhìn chằm chằm bà ta, bỗng nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt và mỉa mai:

“Thế à? Còn những cô gái kia thì sao?”

“Bà có bao giờ nghĩ rằng, họ cũng là con gái, là cháu gái của người khác không?”

16

Nửa tháng sau, tôi dắt Nguyệt Nguyệt ra công viên tắm nắng lại tình cờ gặp Trương Thành.

Tâm trạng cô bé đã dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn vô hồn và trống rỗng.

Trương Thành ngồi bên cạnh tôi, im lặng một lúc sau đó mới nói.

“Thật ra ngày đó ở phòng giám sát tôi đã nhận ra Bành Dũng có vấn đề, nên tôi đã bí mật lấy mẫu đất và thực vật trên lốp xe của anh ta so sánh với mẫu vật ở hồ nước phía Đông.”

“Kết quả thật sự không trùng khớp. Nhưng khi tôi vừa mới nhận được kết quả kiểm tra thì lại nhận được cuộc gọi của cô về váy hoa nhí.”

Tôi gật đầu, không nói gì.

Bây giờ nói những điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Trương Thành nhìn về phía Nguyệt Nguyệt.

Cô bé vẫn bất động ngồi đó, như một con búp bê bị hỏng.

“Vài ngày trước, chúng tôi đã đào được 10 bộ xương cốt trong khu rừng nhỏ cách căn hầm một km.”

Lòng tôi run lên, bảo sao… trong hầm lại thiếu mất 10 người.

“Theo tuổi thọ xương và hỏi các em ở hiện trường, 10 đứa trẻ này đều khoảng 16 tuổi.”

Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu tôi.

Giết những cô gái 16 tuổi…

Không, anh ta muốn gi3t chết chính mình năm 16 tuổi!

Anh ta đang lần lượt gi3t chết kẻ đã khiến mẹ mình tự sát năm anh ta 16 tuổi.

Nên anh ta mới tìm thật nhiều người để hành hạ, làm nhục biểu tượng của bản thân.

Còn biểu tượng của mẹ anh ta là… chiếc váy hoa nhí đó.

Nên dù biểu tượng của bản thân có bẩn thỉu đến đâu, biểu tượng của mẹ anh ta vẫn phải sạch sẽ không dính chút bụi bẩn.

Vậy tác phẩm hoàn hảo nhất của anh ta chính là Bành Nguyệt, rốt cuộc thì giống ai?

Trong đầu tôi hiện lên lần đầu tiên gặp Đổng Thần, khi anh ta cười lên lộ ra hai cái răng khểnh.

Anh ta miêu tả Bành Nguyệt, xinh đẹp, hay cười, mặc… đồng phục mới.

Là năm anh ta 12 tuổi, rất thân thiết với mẹ.

Vậy anh ta chọn tự sát…

Là vì Bành Nguyệt có quan hệ với anh ta.

Vì mối quan hệ đặc biệt này, tất cả các biểu tượng đều sụp đổ.

…Biến thành sự thật khủng khiếp.

Anh ta không thể chấp nhận được sự thật…

Đúng vậy.

Ngày đó tôi nói với Đổng Thần rằng: “Bành Nguyệt là con gái của anh.”

“Vào một đêm của mười hai năm trước, bên bụi cây ở công viên Đông Nguyệt, tôi là cô gái mặc váy hoa nhí kia.”

Tôi nói với anh ta.

“Năm nay Bành Nguyệt 11 tuổi, sinh vào tháng 9 năm 1994.”

Tôi nói.

“Chúc mừng anh, đã thành công hủy hoại con gái của mình.”

17

Trương Thành quay đầu lại, nhìn Lý Đan cách đó mười bước.

Rõ ràng cô chưa đến 30 tuổi nhưng lại mang khí chất già dặn.

Anh ta nhớ lại những lời mà Lý Mẫn từng nói mình vài ngày trước.

“Lý Đan là em gái ruột của tôi.”

“Bành Nguyệt là con gái của em ấy.”

“Bành Nguyệt ra đời là nỗi đau suốt đời của em ấy, tôi và Bành Dũng đã nhiều năm không có con nên sau khi Bành Nguyệt được sinh ra, em ấy đã giao con cho tôi.”

“Mười hai năm trước, lúc Lý Đan mới bắt đầu đi thực tập, có một lần tan làm đi đường tắt qua công viên Đông Nguyệt, tình cờ gặp phải Đổng Thần lúc đó… đang làm hại một cô gái mặc váy hoa nhí.”

“Lý Đan trốn sau cây dầu, nhưng không dám phát ra tiếng động.”

“Khi người đàn ông chuẩn bị rời đi, em ấy nhờ ánh trăng, nhìn rõ được nửa sườn mặt và bảy nốt ruồi trên ngực của anh ta.”

“Cuối cùng, cô gái kia, đã chết.”

“Lý Đan bị k1ch thích lớn, trốn sau cây dầu cả một đêm… cuối cùng hại mình bị một gã say rượu đi ngang qua xâm hại.”

“Khi chúng tôi tìm thấy em ấy, ý thức của em ấy vẫn tỉnh táo.”

“Nhưng tỉnh dậy, ký ức của em ấy lại xảy ra sai lệch rất lớn. Em ấy kiên quyết cho rằng mình là cô gái mặc váy hoa nhí bị hại kia, là Đổng Thần đã xâm phạm em ấy.”

“Dù người khác có giải thích thế nào em ấy cũng không tin, cuối cùng chúng tôi chỉ có thể từ bỏ.”

“Bác sĩ nói đây là biểu hiện của việc rối loạn áp lực sau chấn thương.”

“Đổng Thần chết, có lẽ cũng vì Lý Đan nói cho anh ta biết chuyện này, anh ta không chấp nhận được nên lựa chọn tự sát.”

“Tội ác của Đổng Thần khiến Lý Đan phải sống trong ký ức giả suốt đời.”

“Cuối cùng cũng chính vì ký ức giả đó mà hại mình vào chỗ chết.”

Trên mặt Lý Mẫn hiện lên chút châm biếm và vui mừng:

“Thật đáng mỉa mai.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,844
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Hoàn


18. Góc nhìn Bành Dũng

Tôi là Bành Dũng.

Lần đầu tiên tôi gặp Đổng Thần là ở trong một buổi hội nghị tôn giáo.

Chẳng qua tôi chỉ liếc mắt nhìn cô gái đang cầu nguyện đầy sùng bái, nhưng dường như tôi đã ngay lập tức bị ma quỷ nhìn thấu những suy nghĩ xấu xa ẩn sâu trong lòng.

Người đàn ông đó đứng bên cạnh tôi, ngón tay thon dài xoay tròn chuỗi hạt trên tay, nói với tôi bằng giọng nói trầm thấp đầy cám dỗ.

“Anh có muốn… thử một hình thức khác của sự sùng bái, sùng bái của trần gian.”

Tôi thừa nhận, tôi đã chọn con đường sa ngã.

Tôi bị bịt mắt, dẫn đến một căn hầm tối tăm.

Khoảnh khắc lần đầu tiên tôi chạm vào cô gái đó, linh hồn tôi dường như đã rung động.

Trong khoảnh khắc đó, khoảng trống chưa từng được lấp đầy trong cuộc sống tẻ nhạt đã được lấp đầy một cách chặt chẽ, cảm giác sung sướng khiến tôi không kiềm chế được mà rơi lệ.

Sau khi gia nhập hội, tôi cũng phải chịu những nghĩa vụ tương ứng.

Kiếm ăn cho các thành viên của chúng tôi.

Tôi chỉ là một công cụ hình người, không biết gì về mục tiêu, chỉ biết cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ được phân công.

Chiều hôm đó, tôi lẻn vào từ cửa sổ nhà vệ sinh của quán cà phê, tráo đổi thân phận với Đổng Thần.

Người ngồi trên ghế cho đến khi quán đóng cửa là tôi.

Nguyệt Nguyệt rất ngoan, con bé sẽ tự mang theo chìa khóa, rồi tự mình về nhà, ăn cơm do tôi chuẩn bị trước, ăn xong thì tự giác hoàn thành bài tập, đúng giờ thì ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.

Đến khi Lý Mẫn về, tôi sẽ nói với cô ấy rằng ngày hôm đó tôi và bạn đi câu cá ở hồ nước phía Đông nên quên mất thời gian.

Ngày hôm sau, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Ngoại trừ bí mật nhỏ và sở thích không thể chấp nhận được của tôi.

Nhưng tôi không ngờ Nguyệt Nguyệt lại mất tích.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy camera giám sát và chiếc váy hoa nhí trên người Nguyệt Nguyệt, tôi đã hiểu ra tất cả.

Tôi đã gián tiếp đẩy con gái của mình vào địa ngục.

Sự hối hận trong lòng như đốt cháy ruột gan tôi, trước mắt dường như trở nên mờ mịt.

Lý Mẫn ở bên cạnh bất ngờ lao đến, tôi không kịp phòng vệ nên không thể chống lại, vội vàng nói ra câu “đi đến đập chứa nước” đầy sơ hở.

Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang điên cuồng ở phía đối diện, đau khổ nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã đưa ra quyết định.

Không phải tôi không yêu Nguyệt Nguyệt.

Tôi rất yêu con bé.

Mười một năm qua, tôi đã xem con bé như con ruột của mình, làm hết trách nhiệm của một người cha cho con bé.

Nhưng tôi chỉ là… yêu bản thân mình hơn.

19. Góc nhìn Đổng Bằng

Tôi là Đổng Bằng.

Tôi là một thằng béo.

Sự tàn nhẫn của trẻ con là sự tàn nhẫn trực tiếp nhất, họ ghét mọi thứ khác biệt với bản thân.

Còn tôi, một đứa có thân hình to lớn không phù hợp với sự thanh tú cao ráo của những đứa trẻ khác, tôi chính là kẻ khác biệt.

Họ tùy ý cười nhạo tôi, nhét đầy rác vào ngăn bàn của tôi, vẩy mực lên đồng phục của tôi, viết đầy tên tôi lên tường nhà vệ sinh.

Họ nói tôi là lợn, là thằng béo chết tiệt, là sự tồn tại khiến người khác ghê tởm.

Cho đến khi Bành Nguyệt đến, cô gái có đôi mắt ấm áp.

Cậu ấy sẽ che ô cho tôi khi trời mưa, đưa khăn giấy cho tôi khi trời nắng gắt.

Khi người khác tùy tiện bắt nạt tôi, cậu ấy lại giang hai tay ra, giống như gà mẹ bảo vệ con khỏi chim ưng.

Mọi người đều thích cậu ấy, còn cậu ấy là người đầu tiên chấp nhận tôi.

Tôi thề, một ngày nào đó tôi sẽ bảo vệ cậu ấy giống như cách cậu ấy đã bảo vệ tôi.

Tôi vô tình đi vào căn phòng phòng bí mật của bố tôi, như thể mở ra chiếc hộp Pandora vậy.

Sau đó, tôi nhìn thấy… một mảnh váy hoa nhí ở ngoài thùng rác.

Dường như có cái gì đó đang cắn xé linh hồn tôi.

Nhưng tôi vẫn chỉ là một thằng béo nhát gan.

Tôi không dám phản bội bố mình.

Đúng vậy.

Dù ông ấy có thể là một con quỷ, dù ông ấy luôn nhìn tôi với khuôn mặt lạnh lùng, ghét bỏ nhưng ông ấy vẫn là bố của tôi.

Cho đến một buổi chiều khi nắng chiếu vào lớp học, cô gái cười nhẹ vẫy tay với tôi.

“Cậu đi đi.”

Tôi vội vàng chạy đi tham gia cuộc chơi của đám con trai, lại không để ý đến số tiền tiêu vặt sáng nay bố đặc biệt cho tôi.

Càng không để ý đến… cô bạn ngồi cạnh cửa sổ mặc một chiếc váy dài trắng, viền váy thêu hoa cúc bị che dưới bàn.

Bành Nguyệt mất tích.

Lần đầu tiên trên mặt bố tràn đầy nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện, như thể linh hồn trống rỗng nhiều năm được sự sung sướng lấp đầy.

Bên giường ông ấy có thêm một con búp bê mới.

Con búp bê kia có mái tóc đen óng ả, dưới ánh nắng phản chiếu chút xanh.

Tôi ngồi yên ở trước bàn học, chăm chú nhìn vào quyển vở trước mặt.

Những ô vuông kia như một nhà tù của tâm hồn, khiến tôi hết lần này đến lần khác vùng vẫy giữa ranh giới của công lý và tình thân.

Cuối cùng, tôi lựa chọn cầm bút lên.

Ngẩng đầu, hình như tôi nhìn thấy cô gái đang cười kia.

Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu.

*

HẾT!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom