Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phương Pháp Hồi Sinh Tình Yêu Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
709,666
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Phương Pháp Hồi Sinh Tình Yêu Của Tôi

Phương Pháp Hồi Sinh Tình Yêu Của Tôi
Tác giả: Vãn Phong Tiếu Ngã Kim Phi Tạc/晚风笑我今非昨
Tình trạng: Đã hoàn thành




PHƯƠNG PHÁP HỒI SINH TÌNH YÊU CỦA TÔI

Edit: Bánh Bao Nhỏ   

Tác giả: 晚风笑我今非昨

Thể loại: ngôn tình, ngược, vả mặt, hệ thống, thanh xuân vườn trường, tình cảm, hiện đại

GIỚI THIỆU

Lần thứ chín mươi chín bị giáo thảo trường ấn lên tường đánh, tôi không nhịn được, vui vẻ cười ra tiếng.

Tất cả mọi người cho rằng tôi bị giáo thảo đánh đến điên rồi.

Sau đó, giáo thảo khổ sở chờ tôi nhiều năm.

Tôi nói với hắn: "Đừng chờ đợi nữa, như sân bay không bao giờ chờ được tàu hỏa vậy."

Nhiều năm sau, sân bay Hồng Kiều vậy mà lại nối liền với nhà ga.

Mà kỹ sư thiết kế nhà ga này, chính là người đã từng ngược đãi tôi.

Thật đáng tiếc.

Tình yêu của tôi đã bị bị núi cao và biển rộng ngăn cách, không gì có thể sánh bằng.
 
Chương 1


1

Lần thứ chín mươi chín bị Giang Phái ấn lên tường đánh, tôi vui vẻ cười ra tiếng.

Cả trường đều nghĩ tôi điên rồi.

Tất cả họ đều thương hại tôi.

Chỉ có tôi biết, chỉ cần lại bị Giang Phái đánh thêm một lần nữa là tôi có thể hồi sinh người tôi yêu - Giang Dư.

Tôi nhìn mình mặt mũi bầm dập trước gương, rửa mặt một cái, buộc tóc đuôi ngựa xong còn thắt nơ bướm màu hồng nhạt.

Tôi cầm chín mươi chín đóa hoa hồng, lòng đầy chờ mong đi về phía ký túc xá nam sinh.

"C.h.ế.t tiệt, chó li3m lại tới tìm đánh, thật sự là không biết xấu hổ."

"Đây là lần thứ một trăm Tang Ninh tỏ tình, nói không chừng lần này Giang Phái sẽ động tâm thì sao?"

"Làm sao có thể? Giang Phái có c.h.ế.t cũng sẽ không để ý cô ta."

"Thật là ghê tởm, vội vàng muốn bị đàn ông đánh, thật sự là làm mất mặt con gái chúng ta."

……

Tôi nghe đủ loại ngôn ngữ dơ bẩn, trong đầu hiện ra nụ cười dịu dàng của Giang Dư.

Một lần cuối cùng nữa thôi.

"Giang Phái, em yêu anh, yêu anh yêu đến chết."

Tôi điên cuồng gào thét hết lần này đến lần khác.

Giang Phái vẫn không xuất hiện.

"Giang Phái, anh là dòng máu lưu động trong người em, không có anh, em sẽ không sống nổi."

Tôi quỳ một gối xuống đất, nâng bó hoa hồng lên đ ỉnh đầu, tiếp tục thổ lộ.

Bạn học đi tới đều dừng bước, người vây xem càng ngày càng nhiều.

Tốt lắm, càng nhiều người, Giang Phái sẽ cảm thấy càng mất mặt, càng tức giận.

Tôi nhìn về phía cửa sổ tầng sáu, trong lúc lơ đãng, tôi liếc tới một bóng hình quen thuộc.

Là Giang Phái.

Hắn đang nghe.

Tôi siết chặt nắm đấm và bắt đầu nói những lời ghê tởm và buồn nôn hơn để k1ch thích hắn xuống lầu.

Cuối cùng, khi tôi nói rằng tôi có thể ăn cả c.ứ.t của hắn, Giang Phái cũng đi xuống cầu thang.

Giang Phái vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt chán ghét.

"Tang Ninh, cô thật ghê tởm."

Tôi lập tức tiến lên giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của hắn, dán mặt lên: "Giang Phái, yêu em đi."

Cảm nhận được sự đụng chạm của tôi, Giang Phái giống như nhiễm phải vi khuẩn gì đó, dùng hết toàn lực phủi tay.

Tôi không đứng vững, lập tức bị hắn đẩy xuống sàn đất xi măng.

Nơi đầu gối hai chân truyền đến đau đớn thấu xương.

Giang Phái liếc nhìn đầu gối tôi bắt đầu chảy máu, đôi mắt phượng hiện lên một chút cảm xúc.

"Tôi có c.h.ế.t cũng sẽ không thích cô."

Tôi hất cằm, chu lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn, dùng giọng nói có thể kẹp c.h.ế.t con muỗi nói: "Anh đến c.h.ế.t cũng không yêu em? Ra vẻ vậy sao?"

Giang Phái hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt.

Tôi nhắm mắt lại, chờ cho nắm đấm như mưa rơi xuống.

Nhưng cảm giác đau đớn chậm chạp mãi không truyền tới.

Mở mắt ra lần nữa.

Giang Phái thở dài một hơi, đi tới bên cạnh, đỡ tôi dậy.

Tôi thuận thế ngã lên người Giang Phái, cố ý sờ cơ bụng hắn mấy cái.

Tôi định một lần nữa làm cho hắn ghê tởm, để cho hắn đánh tôi thêm một lần cuối cùng.

Nhưng lần này, hắn không đẩy tôi ra.

Hắn đến gần tôi, nhẹ giọng nói bên tai tôi:

"Tang Ninh, bỏ cuộc đi."

Tôi sững sờ.

【Đinh, giá trị thương tổn lần thứ một trăm quá thấp, nhiệm vụ thất bại nha.】

2

Tôi thất hồn lạc phách trở về phòng kí túc xá.

Các bạn cùng phòng nhao nhao vây quanh, vẻ mặt hưng phấn.

"Oa, nghe nói hôm nay thái độ của Giang Phái đối với cậu có chuyển biến lớn nha."

"Tất cả mọi người đang nói Giang giáo thảo đối với cậu có chút động tâm rồi."

"Li3m chó li3m chó, li3m đến cuối cùng cái gì cần có đều sẽ có!"

Cả người tôi giống như bị rút cạn sinh lực, xụi lơ ngồi trên ghế, căn bản nghe không lọt bọn họ nói cái gì.

"Chuyện tốt như vậy, sao cậu không vui?"

Bạn cùng phòng Tiểu Mỹ chậc chậc cảm thán nói: "Nghe đồn Giang giáo thảo có khuynh hướng bạo lực, cậu đi, hiển nhiên giống người đến chịu ngược đãi, khác gì đến chịu cho hắn đánh."

"Mà các cậu còn khá xứng đôi đấy."

Xứng đôi?

Tôi nhìn chằm chằm con dao gọt hoa quả trên bàn, rơi vào trầm tư.

Cả đêm, tôi ngồi yên trước bàn như người mất hồn.

Trong đầu không ngừng hiện lên khoảnh khắc tốt đẹp khi ở cùng Giang Dư.

Giang Dư vì muốn gặp tôi sớm hơn một ngày nên đã đổi chuyến bay.

Kết quả âm dương cách biệt.

Từ nay về sau, anh ấy nhớ tôi nhất thời, tôi nhớ anh ấy một đời.

Tôi ngày đêm đều sống trong dày vò, đau khổ đến không muốn sống.

Cho đến khi tôi có cơ hội hồi sinh anh ấy, tôi mới lấy lại hy vọng sống.

Cho dù muốn tôi c.h.ế.t, tôi cũng muốn nhiệm vụ thành công.

3

Tôi giấu con dao gọt trái cây trong quần áo.

Ở cửa quán bar tôi tìm được Giang Phái.

Lúc này Giang Phái say khướt, trong tay ôm một cô gái dịu dàng động lòng người.

Tôi đi tới trước mặt bọn họ, khẽ gọi tên Giang Phái.

Cô gái đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên mặt tôi cười khinh miệt.

Quay đầu lại thay đổi bộ dáng hiểu chuyện, nhu thuận nói với Giang Phái: "Giang Phái, bạn của anh tới đón anh, vậy em đi trước."

"Em không cần đi, người phải đi chính là cô ta."

Sắc mặt Giang Phái xanh mét, ghét bỏ nhìn tôi.

Cô gái nhất thời nhận được sự ủng hộ, trở nên kiêu ngạo.

"Cũng đúng, chỉ với cô ấy, anh làm sao có thể vừa ý."

"Anh xem trên tay cô ấy còn đeo nhẫn kim cương giả lớn như vậy..."

Cô gái còn đang lải nhải cười nhạo chiếc nhẫn kim cương Giang Dư tặng tôi.

Nỗi đau sâu nhất trong lòng tôi bị cô ấy vạch trần từng lớp từng lớp một.

Thay vì đau khổ chính mình, không bằng nổi điên với người khác.

Tôi trực tiếp cho cô ấy một cái tát.

Tôi giống như điên xé tóc cô gái, trong miệng chửi rủa không ngừng.

Quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều.

Tất cả mọi người đều chỉ trỏ Giang Phái.

"Người đàn ông này bị bắt vì ngoại tình à?"

Giang Phái không thể nhịn được nữa, cho tôi một cái rồi lại một cái tát.

Trên mặt tôi truyền đến cảm giác đau đớn nóng bỏng, một bên nhanh chóng sưng lên.

Nhưng hệ thống lại chậm chạp không có truyền đến âm thanh thông báo nhiệm vụ thành công.

Xem ra tôi đoán không sai.

Trình độ mỗi lần Giang Phái bạo lực tôi nhất định phải cao hơn lần trước mới có thể thành công.

Tôi không do dự, hai đầu gối quỳ xuống đất, không biết xấu hổ cầu xin hắn: "Đêm nay theo em đi được không? Anh muốn cái gì em đều cho anh, cầu xin anh."

Giang Phái quay đầu đi chỗ khác, giọng nói hung ác: "Tôi muốn cô đi c.h.ế.t đi."

Phản ứng này, rất hợp ý tôi.

Tôi nhanh chóng lấy ra dao gọt hoa quả, nhét vào trong tay hắn.

Ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn về phía hắn.

"Giang Phái, lần này là thật sự cầu xin anh."

"Cầu xin anh chính tay đâm xuống."

Sau khi Giang Phái nhìn rõ thứ trên tay, đáy mắt hắn âm trầm, ngũ quan tuấn mỹ hiện ra lãnh ý.

Ở sâu trong đôi mắt của hắn, tôi thấy được vài phần hưng phấn cùng điên cuồng b3nh hoạn.

Giang Phái bất thình lình bóp cổ tôi, ấn tôi lên tường, trong con ngươi u ám tràn ngập sự lạnh lùng.

Hắn làm như không có việc gì mà đem lưỡi dao xẹt qua làn da của tôi.

"Tang Ninh, cô còn ép tôi nữa, tôi sẽ lột từng tấc da, tấc thịt của cô."

Nhất thời, tóc gáy tôi dựng đứng, trong lòng ớn lạnh.

"Tang Ninh, đừng sợ."

Tôi thầm động viên bản thân.

"Giang Phái, hãy làm chuyện anh muốn làm, em cầu xin anh."

Tôi ở bên tai hắn nói.

Giọng tôi khàn đến không chịu nổi.

Tay Giang Phái cầm dao có chút run rẩy.

Tôi thấy trong mắt hắn có một mong muốn không kiềm chế được muốn làm tổn thương tôi.

Tôi bình tĩnh mỉm cười.

Trên bụng truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt, máu tươi chảy ròng ròng.

Ý thức của tôi bắt đầu mờ dần.

Hãy sống lại nhé, tình yêu của tôi!

【Đinh, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thành công la la la la】

Âm thanh máy móc mang theo một chút dí dỏm truyền vào tai, tôi cố gắng chống đỡ ý thức đến cuối cùng.

Một giây cuối cùng trước khi tôi ngã xuống, một người đàn ông xa lạ trước mắt đau lòng ôm lấy tôi.

"Đồ ngốc, anh đã trở lại."

4

Trước mặt tôi là ánh sáng vô tận.

Đôi mắt tôi hơi nheo lại, bị đâm vẫn đau như trước.

Một sức mạnh to lớn đẩy tôi từng bước một đi về phía trước.

Tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, tiếng cười của người già, tiếng la hét của các cô gái...

Mặc dù sợ hãi, nhưng tôi vẫn không tự chủ được đi về phía ánh sáng kia.

Bởi vì ở đó, tôi nhìn thấy Giang Dư đang nấu cháo cho tôi.

Đi thêm vài bước nữa, tôi lại nhìn thấy Giang Dư cười dịu dàng hôn nhẹ lên mặt tôi đang ngủ say.

Và tấm vé máy bay mà anh ấy đã đổi.

Và chiếc nhẫn kim cương bên trên dính bụi.

Cuối cùng.

Là hình ảnh tôi đang đào h.à.i c.ố.t của anh ấy.

Từ đó về sau, tôi mang theo h.à.i c.ố.t của anh ấy cùng ăn, cùng ngủ.

Tôi yêu anh ấy tới tận xương tủy nhưng anh ấy đã bị chôn vùi xuống lòng đất.

Anh ấy từng ôm tôi vào lòng, thương tôi đến tận xương tủy, vậy nên anh ấy là người hay quỷ thì có làm sao?

【Đinh, nhiệm vụ hệ thống vẫn chưa kết thúc, mời ký chủ mau trở về nhân gian nha.】

5

"Ninh Ninh, cuối cùng em cũng tỉnh?"

Người đàn ông trước mặt tuy rằng có khuôn mặt xa lạ, nhưng giọng nói cùng mùi hương trên người anh ấy vẫn quen thuộc hơn bao giờ hết.

Đúng vậy, anh ấy là Giang Dư của tôi.

Ánh mắt tôi cay cay, ngàn vạn suy nghĩ nhảy ra đầu.

Tôi run rẩy sờ lên mặt anh, khẩn trương mở miệng: "Giang Dư?"

Tôi nín thở và nhìn anh ấy với sự mong đợi.

"Đồ ngốc, là anh, anh đã trở lại."

Nhận được đáp án khẳng định, tôi còn có chút hoảng hốt.

Giang Dư dịu dàng vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Tôi tham lam ngửi mùi hương trên người anh ấy làm tôi mê muội.

Bao nhiêu nỗi đau, sự sụp đổ mà tôi nhiều năm như vậy phải chịu đựng đã tan thành hư không trong khoảnh khắc này.

Nước mắt tôi như đứt sợi, từng giọt từng giọt rơi xuống thấm ướt áo sơ mi trắng của anh.

Giống như quá khứ, Giang Dư nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của tôi, mang theo nỗi nhớ và sự quyến luyến vô tận.

Rất nhanh, cẩn thận anh ấy liền chú ý tới những vết thương đầy rẫy trên người tôi.

Đó là dấu vết lâu dài so sự đánh đập của Giang Phái lưu lại.

Khóe mắt Giang Dư đỏ lên, tràn đầy đau lòng: "Đồ ngốc của anh."

Anh ấy đem mặt vùi ở giữa cổ của tôi, nước mắt bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống.

Tôi vỗ nhẹ lưng Giang Dư.

"Không sao, tất cả đều đã qua rồi."

Từ nay về sau, nhìn về phía trước, tất cả đều là hạnh phúc.
 
Chương 2


6

"Giang Dư?"

Một giọng nói lạnh lùng phía sau cắt ngang chúng tôi.

Tôi quay đầu nhìn lại, chính là Giang Phái.

Trên tay hắn là những quả anh đào và chuối, thứ hoa quả mà tôi yêu thích.

Nhưng hắn làm sao biết người đàn ông xa lạ trước mặt chính là Giang Dư?

Nghi vấn của tôi còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, Giang Dư đã buông tôi ra, đứng dậy.

"Đã lâu không gặp, anh trai."

Vẻ mặt Giang Phái âm trầm, mặt mày lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Giang Dư, em thật sự đã trở lại."

Lần này là một câu khẳng định.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Giang Phái.

Tại sao hắn ta biết mọi thứ?

Giang Phái không đáp lại tôi, ánh mắt giống như hai con dao sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi và Giang Dư đang nắm chặt.

Giang Dư nắm tay tôi chặt hơn, giọng nói lạnh lùng tràn ngập địch ý: "Đúng, em đã trở lại. Cho nên sau này, không ai có thể làm tổn thương Ninh Ninh nữa."

Tôi thấy Giang Phái âm thầm nắm chặt hai nắm đấm.

【Đinh, chúc mừng ký chủ, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 10 điểm.】

Tôi:?

Giang Dư cũng đã sống lại, còn cần hoàn thành nhiệm vụ gì?

【Thân ái, là như vậy, bởi vì nhiệm vụ chính tuyến của ký chủ đã hoàn thành, hệ thống liền tự động thăng cấp.】

Tôi: 【Tôi đã đạt được mục đích, cũng không muốn làm nhiệm vụ khác, cậu có thể đi rồi.】

【Bởi vì người chơi đối lập của ký chủ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cho nên hệ thống không thể rời đi trước. Thân ái, ký chủ chỉ có thể tiếp tục sử dụng bản hệ thống này.】

……

Tôi còn có người chơi đối lập?

Nhiệm vụ của hắn là gì?

Hệ thống không để ý đến hai câu hỏi này.

Tôi chỉ có thể hỏi về nhiệm vụ mới của mình.

【Phản ngược giáo thảo đạt được 1000 điểm, ký chủ có thể nhận được mười triệu hoặc là ***】

Mười triệu?

Những lời sau đó tôi đã nghe không vào.

Tôi động tâm.

Có mười triệu, tôi và Giang Dư có thể sống cuộc đời còn lại không lo cơm áo gạo tiền.

Anh ấy cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi cái gia đình trọng anh khinh em.

Từ nay về sau, bánh răng vận mệnh của tôi bắt đầu xoay quanh Giang Dư.

7

Giang Dư vẫn lựa chọn về nhà.

Anh ấy vẫn ôm kỳ vọng vào cha mẹ.

Trong dự liệu, ông Giang và bà Giang không có phản ứng gì với sự sống lại của anh.

Vừa không nghi ngờ thật giả, cũng không quan tâm sống chết của anh ấy.

Giang Dư Giang Dư, đứa con trai này đối với bọn họ mà nói chính là dư thừa.

Ngược lại đối với người ngoài như tôi, tốt đến không thể tốt hơn.

Cha mẹ tôi đều là giáo sư, gia cảnh khá giả cùng tính cách nhu thuận khiến mẹ Giang đã sớm nhận định tôi là con dâu.

Bất quá, là vợ của Giang Phái.

Trên bàn cơm, bà Giang không ngừng gắp thức ăn cho tôi và Giang Phái, sợ tôi đói, sợ đứa con trai bà đang nâng niu trong lòng bàn tay ăn không ngon.

Mà đối với Giang Dư vừa trở về, lại làm như không thấy.

"Ninh Ninh, lần trước thằng nhóc Giang Phái này đối xử với cháu như vậy, quả thực cũng là vô ý, bác đã giáo huấn lại thằng bé rồi. ¹Yêu càng nhiều, đánh càng đau ấy mà. Trong phòng vẽ tranh của thằng bé tất cả đều là tranh của cháu, nó thật sự yêu cháu đấy."

¹yêu càng nhiều, đánh càng đau giống như câu "yêu nhau lắm cắn nhau đau" ở bên VN mình ý.

Ông Giang phụ họa: "Đúng, không sai."

Tôi đen mặt hỏi.

"Cái gì gọi là yêu càng nhiều, đánh càng đau?"

Tam quan chó má gì?

Cha mẹ gì chứ?

Tôi buông đũa xuống, xắn tay áo lên, lộ ra vết thương nhìn thấy mà giật mình.

Tôi nhìn thẳng cha mẹ Giang gia, bình thản nói:

"Những thứ này đều là do con trai yêu quý của hai người ban tặng, nếu đây là cách hắn yêu người khác, tình yêu như vậy, sợ là không có cô gái nào chịu nổi."

Thiết lập của hệ thống chó má này là mỗi lần mức độ bạo lực phải cao hơn lần trước mới được coi là thành công.

Tuy rằng mỗi lần ăn đánh đều do tôi tự tìm, nhưng nếu không phải do Giang Phái lần đầu tiên đánh tôi quá mạnh thì cũng không đến mức lần thứ một trăm bị ăn đánh tôi cần gần như phải đem mạng đi đổi.

Kỳ thật các bạn học nói đều đúng, Giang Phái chính là một tên bi3n thái thích bạo lực.

Nghe tôi nói như vậy, sắc mặt cha mẹ Giang gia trong nháy mắt thay đổi.

Bà Giang liếc mắt nhìn Giang Phái, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng.

"Ninh Ninh à, bác cam đoan với cháu, tuyệt đối không có lần sau! Cháu và Phái Phái yêu nhau như vậy..."

Tôi nhanh chóng ngắt lời bà ta.

"Bác à, cháu chưa bao giờ yêu Giang Phái, tất cả những gì cháu làm, đều là vì Giang Dư."

Tôi nắm tay Giang Dư, ánh mắt không hề che giấu mà tuyên bố tình cảm của tôi đối với anh.

【Đinh, trước mặt cha mẹ làm cho giáo thảo bị mất mặt, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 20 điểm】

Nghe tôi nói như vậy, mặt bà Giang trong nháy mắt trầm xuống, bà khinh bỉ liếc nhìn Giang Dư một cái, nói: "Phái Phái từ nhỏ thành tích xuất sắc, tướng mạo đẹp trai, tương lai còn là một kỹ sư ưu tú. Giang Dư? Hừ."

Lúc mẹ Giang nhắc tới Giang Dư thì cười lạnh một tiếng, bắt đầu cười nhạo ánh mắt nhìn đàn ông của tôi có vấn đề.

Giang Dư vẫn bình tĩnh ăn cơm, anh đã quen với sự thiên vị trắng trợn như vậy.

Chẳng qua, anh cho rằng, sau khi trải qua sinh tử như vậy, cha mẹ ruột của mình sẽ thay đổi.

Kỳ vọng của anh, cuối cùng vẫn thất bại.

Bác à, Giang Dư là người tốt nhất trên thế giới. Giang Phái ở chỗ bác là bảo bối, ở chỗ cháu chỉ là một công cụ hình người."

Khi tôi nói ra chữ "công cụ hình người" sắc mặt Giang Phái xanh mét, oán hận trừng mắt nhìn tôi.

【Đinh, trước mặt cha mẹ giáo thảo nói giáo thảo là công cụ hình người, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 5 điểm】

Sắc mặt bà Giang dần thay đổi, lông mày nhíu lại, trong mắt phát ra từng ánh mắt sắc bén.

Bà lớn tiếng quát lớn tôi, hướng tôi giơ lên cái tát.

Cảnh tượng bị Giang Phái đánh rõ mồn một trước mắt, tôi theo phản xạ nhắm mắt lại.

Giang Dư nhanh tay lẹ mắt, trở tay giữ lấy tay bà Giang.

Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm vào bà Giang, ánh mắt sắc bén như muốn ăn thịt người.

Bà Giang lần đầu tiên thấy Giang Dư như vậy, chột dạ buông tay xuống.

"Ba mẹ, con và Ninh Ninh ăn no rồi, chúng con đi trước, hai người cứ từ từ dùng."

【Đinh, ân ái trước mặt giáo thảo, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 10 điểm.】

Ôi, điểm này rất dễ kiếm nha.

8

Lúc ra khỏi Giang gia, Giang Phái đuổi theo sau.

"Giang Dư, thật ra ba mẹ rất vui vì em có thể trở về, chẳng qua họ không biết cách biểu đạt."

Giang Dư nghe vậy, lạnh nhạt cười: "Vậy anh thì sao? Anh hoan nghênh em trở về sao?"

Giang Phái đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật đầu.

"Đương nhiên, em là em trai của anh, đối với anh ngoại trừ cha mẹ ra thì em là người thân duy nhất."

"Giang Dư, cha mẹ càng ngày càng lớn tuổi, vẫn mong em có thể trở về chăm sóc họ nhiều hơn. Dù có phải làm bao nhiêu việc, họ vẫn giúp đỡ em học tập và thành công. Nếu không có sự nỗ lực của họ thì làm sao liệu em có thể có vị trí như ngày hôm nay?"

Bắt cóc đạo đức?

Tôi kéo Giang Dư qua, nói với Giang Phái:

"Đúng đúng đúng, Giang Dư một chút cũng không cố gắng, sách dựa vào cha mẹ anh giúp anh ấy đọc, thành công cũng dựa vào cha mẹ anh, mạng sống cũng do cha mẹ anh giúp lấy về ha?"

Giang Phái bị tôi nói cho không nói nên lời.

Chỉ cần không có đạo đức thì không ai có thể bắt cóc đạo đức tôi.

Giang Dư nhìn tôi trong mắt sáng ngời mà vui sướng, khóe miệng nhếch lên: "Không nghĩ tới mấy năm nay, miệng lưỡi bé ngốc nhà anh lại lợi hại như vậy."

Giang Phái còn muốn nói gì, tôi trực tiếp kéo Giang Dư rời đi.

Trước khi đi, tôi nghĩ tới cái gì, thế nào cũng phải ở trước mặt Giang Phái hôn Giang Dư một cái rồi hã đi.

Dưới ánh mặt trời, mái tóc trên vầng trán của Giang Dư che khuất nửa lông mày, ánh mắt sáng ngời mà trong suốt nhìn về phía tôi, khóe mắt hiện lên ý cười.

Gió nhẹ thoáng qua, anh ấy im lặng nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.

"Nào, người không liên quan phiền tránh ra một chút."

Chúng tôi tay trong tay đi ngang qua Giang Phái làm cho hắn tức giận.

Nhưng đi thật lâu, hệ thống cũng không cộng thêm điểm tích lũy cho tôi.

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng giao tiếp với hệ thống.

Tôi: 【Thống tử, gọi Thống tử...】

【Ở đây.】

Tôi: 【 vừa rồi tôi chọc tức giáo thảo, lại ở trước mặt hắn ân ân ái ái, sao không được cộng điểm? 】

【Thật ngại quá, vừa rồi tôi đang trao đổi với người chơi đối lập của cô nên quên mất.】

Tôi: 【...】

Tôi: 【Cậu còn rất bận ha.】

【Thân ái không nên tức giận, hiện tại tôi sẽ đi thanh toán điểm tích lũy vừa rồi nha.】

【Đinh, chọc tức giáo thảo, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 20 điểm】

【Đinh, trước mặt giáo thảo hôn Giang Dư, lại được thêm 20 điểm.】

Hệ thống này còn biết cộng điểm cho tôi, vẫn còn tốt.

9

Tôi và Giang Dư trở lại nơi ở ban đầu.

Đêm ấy, chúng tôi nhớ nhung lẫn nhau sâu đậm bao nhiêu, liền điên cuồng bấy nhiêu.

Sau khi ngủ say, tôi nhận được cuộc điện thoại của Giang Phái.

"Tang Ninh, Tang Tang...... tới đây......"

Giọng nói Giang Phái đứt đoạn nối tiếp, hình như là do uống quá nhiều.

"Đàn chị, chị mau tới quán bar Tình Nhân đón anh ấy đi, Giang Phái say quá rồi..."

Là giọng nói của con gái.

Tôi đi ra cửa phòng ngủ, lạnh nhạt cự tuyệt: "Thật ngại quá, tôi và bạn trai đã đi ngủ rồi."

【Đinh, chúc mừng ký chủ thành công cự tuyệt giáo thảo, đạt được 10 điểm.】

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Giang Phái rống giận: "Tang Ninh, nếu hôm nay cô không đến, tôi sẽ khiến Giang Dư c.h.ế.t thêm một lần nữa."

Những lời này liền mạch rõ ràng mà tràn ngập sự tức giận.

Tôi trợn mắt nhìn lên trần nhà.

Là tác phong của tên điên này, vì để đạt được mục đích mà không bỏ qua bất cứ thủ đoạn gì.

Ai thèm để ý đến hắn.

Lúc tôi đang muốn cúp điện thoại thì Giang Phái đoạt lấy di động, lớn tiếng nói: "Tang Ninh, Giang Dư sống lại như thế nào, cô cho rằng chỉ có mình cô biết sao? Cô có tin hay không, anh ta sống lại như thế nào, tôi có thể khiến anh ta lại c.h.ế.t như thế đó."

Trong nháy mắt, tóc gáy của tôi dựng đứng lên.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Giang Phái anh chờ đó."

10

Trong quán bar Tình Nhân.

Tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Phái và cô gái từng cười nhạo tôi.

Giang Phái đã uống say đến bất tỉnh nhân sự.

Lần này gặp tôi, cô gái này không còn là bộ dáng chanh chua như lần trước, ngược lại vì Giang Phái mà vô cùng hèn mọn.

"Đàn chị, nếu chị không đến, Giang Phái cũng không rời khỏi quán bar này."

Trong giọng nói của cô gái mang theo tiếng khóc nức nở, trong mắt nhìn về phía Giang Phái tràn đầy đau lòng cùng lo lắng.

Trên khuôn mặt vốn thanh tú của cô gái, một dấu bàn tay đỏ rực nhìn thấy mà giật mình.

Cũng không cần hỏi, nhất định là kiệt tác của Giang Phái.

Sau khi Giang Phái nhìn thấy tôi, đôi mắt vốn ảm đạm liền sáng lên.

Hắn cố gắng tới nắm tay tôi: "Tang Tang..."

Tôi tránh tay hắn, quay mặt đi không thèm nhìn hắn.

"Tang Ninh, cô đối với tôi thổ lộ một trăm lần, nhiều năm như vậy, liền không có một lần nào là thật tâm?"

Giọng nói của hắn khàn khàn, bộ dáng hèn mọn cẩn thận từng li từng tí hỏi tôi.

Tôi không muốn hắn đối với tôi lại có bất kỳ chờ mong gì, gật gật đầu: "Chưa một lần là thật tâm."

Giang Phái cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, đuôi mắt hắn nổi lên màu đỏ ửng, trong đôi mắt lạnh lùng màu đen lộ ra vẻ tàn nhẫn.

"Có phải nếu không có Giang Dư, cô có thể một lần nữa yêu tôi?"

"Không đâu."

Tôi cũng không phải là người điên, tại sao lại phải tìm một người có khuynh hướng bạo lực để yêu?

Tôi không để ý tới hắn, xoay người rời đi.

Phía sau, truyền đến tiếng Giang Phái điên cuồng mắng chửi cùng với tiếng ném đồ, còn có tiếng thét chói tai của cô gái.

Tôi rời khỏi quán bar mà không quay đầu lại.

【Đinh, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 200 điểm.】

Nhiều điểm như vậy?
 
Chương 3


11

Tôi còn chưa kịp vui vẻ thì một giọng nói trong trẻo đã ngăn cản bước chân của tôi.

Chân trái cô gái bị mảnh thủy tinh vỡ cắt qua, máu rỉ ra váy trắng.

Cô ấy hai mắt ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào: "Đàn chị, chị có thể dỗ dành anh ấy được không?

Tại sao tôi phải dỗ dành hắn?

Sau khi liếc mắt một cái, tôi vẫn đỡ cô gái ngồi ở ven đường rồi xử lý vết thương đơn giản cho cô ấy.

Có lẽ là sự dịu dàng của tôi đã cảm động cô gái, nước mắt của cô ấy rơi xuống.

"Cảm ơn đàn chị, em tên là Bạch Trà."

Tôi đưa tay nắm lấy tay cô gái, mỉm cười: "Không cần cảm ơn, lúc trước là tôi không đúng, tự nhiên cho cô một cái tát."

Kỳ thật tôi đối với cô ấy là có áy náy.

Dù sao lúc trước vì để hồi sinh Giang Dư, tôi cũng đã động thủ với người vô tội.

Bạch Trà lắc đầu, tự giễu cười: "Cái tát kia của chị so với Giang Phái thì tính là cái gì?"

Tôi nhịn không được hỏi ra nghi hoặc của mình: "Nếu đã đau khổ như vậy, tại sao còn không từ bỏ?"

Cô ấy ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy kiên định: "Đàn chị, chị sẽ bởi vì đau khổ mà từ bỏ người mình yêu sao?"

Ách...... Lời này làm tôi nghẹn họng.

Quả thực, cho dù có bị Giang Phái đánh c.h.ế.t, tôi cũng chưa từng nghĩ tới từ bỏ Giang Dư.

Nhưng mà......

Là Giang Dư đáng giá.

Tôi đã thử khuyên Bạch Trà là hãy nhìn rõ bộ mặt thật của Giang Phái. Và sự thật rằng hắn sẽ không thay đổi khuynh hướng bạo lực của mình vì bất kỳ cô gái nào.

"Không sao, em yêu anh ấy, sẽ yêu tất cả của anh ấy."

"Em sẽ khiến anh ấy thay đổi, sẽ cứu rỗi anh ấy."

Nghe người có bộ não yêu đương phát biểu tôi muốn hộc máu.

Cổ là ¹Vương Bảo Xuyến chuyển thế phải không?

¹ Vương Bảo Xuyến là tiểu thư thứ ba của đại tướng thời nhà Đường, là hình mẫu của người phụ nữ truyền thống của Trung Quốc. Nhưng số phận đưa đẩy, Vương Bảo Xuyến đã bỏ mặc hết mọi lề thói cổ hủ của xã hội phong kiến để một lòng một dạ dành trọn trái tim cho người ăn mày - Tiết Bình Quý.

Trên đời này, có khuyên ai thì khuyên chứ đừng khuyên người có bộ não yêu đương.

"Bạch Trà, trên đời này không có ai nên được ai cứu rỗi, cô nên yêu chính mình trước rồi hã yêu người khác."

Nói xong câu đó tôi rời đi.

12

Mùa hè tháng tám, tiếng ve kêu om sòm, gió nhẹ thổi hiu hiu.

Trên đường về nhà tôi thấy có một bà cụ đang bán đậu hũ thúi mà Giang Dư thích ăn nhất.

Đậu phụ thúi được bà chiên giòn tan, rưới nước sốt cay thơm ngon, rắc lên một nắm rau thơm, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Tôi đã mua hai phần.

Lòng tràn đầy vui sướng trở về nhà.

Trên đường đi, tôi đã nghĩ đến việc phải giải thích thế nào với Giang Dư lúc tôi ra ngoài.

Quả nhiên, Giang Dư đã tỉnh, tất cả các phòng đều sáng đèn.

Anh ấy chắc đang chờ tôi quay lại.

"Giang Dư, em đã về rồi."

Trong phòng ngủ chậm chạp không có tiếng trả lời.

Tôi tiếp tục gọi: "Giang Dư, anh mau ra ngoài ăn đậu hũ thúi đi, đậu hũ thúi vừa thơm vừa giòn đây."

Hả?

Tôi đặt thức ăn xuống và mở cửa phòng ngủ nhưng không có ai bên trong.

Tôi liên tiếp mở cửa nhà vệ sinh, thư phòng, phòng khách......

Không có ai cả.

Đang muốn gọi điện thoại, mới phát hiện điện thoại di động của tôi vừa hết pin.

Vừa sạc điện, tôi liền phát hiện điện thoại của Giang Dư vẫn còn ở trong phòng ngủ.

Tôi hoàn toàn không liên lạc được với anh ấy.

Lúc này ngoài cửa sổ bắt đầu có sấm sét, một cơn bão dữ dội sắp ập xuống. Tay tôi không ngừng run rẩy.

Ngày máy bay của Giang Dư bị tai nạn, cũng là vào một ngày mưa giữa hè.

Một tiếng sấm rền vang, sau lưng tôi rét lạnh, tôi đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa, bên tai cũng chỉ còn lại những lời mà Giang Phái đã từng uy hiếp tôi.

"Tang Ninh, Giang Dư sống lại như thế nào, cô cho rằng chỉ có mình cô biết sao?"

"Cô có tin hay không, hắn sống như thế nào, tôi có thể làm cho hắn c.h.ế.t như thế đấy."

"Có phải không có Giang Dư, cô có thể một lần nữa yêu tôi?"

Giang Phái là một người điên.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhắm mắt cố gắng nói chuyện với hệ thống.

Tôi:【 Hệ thống, người chơi đối lập tôi có phải là Giang Phái không? 】

Hệ thống không trả lời tôi.

Tôi thay đổi câu hỏi: 【 Hệ thống, Giang Dư biến mất có phải liên quan đến Giang Phái không? 】

Vẫn không có bất kỳ câu trả lời nào.

Trái tim thật vất vả mới bình phục lại một lần nữa nhảy dựng lên.

Tim tôi lỡ nhịp, nỗi hoảng sợ ập đến.

Tôi không thể ngồi yên được nữa, cầm ô lao vào trong màn mưa.

Trong đầu tôi là một mảnh hỗn độn, nhắm mắt lại là hình ảnh chiếc máy bay gặp nạn ngày ấy.

Tôi điên cuồng chạy tới quán bar, vừa chạy vừa gọi tên Giang Dư.

13

"Ninh Ninh!"

Âm thanh quen thuộc ở phía sau vang lên.

Là Giang Dư.

Tôi cái gì cũng không để ý tới, chạy như bay vào trong lòng anh ấy.

Tôi ở trong lòng Giang Dư nhịn không được khóc lớn.

Mãi đến khi mùi hương gỗ đàn hương quen thuộc từ cơ thể anh xộc vào mũi tôi, anh liên tục vỗ nhẹ lưng tôi như dỗ dành một đứa trẻ, tôi mới bình tĩnh lại.

"Anh đã đi đâu vậy? Em còn tưởng rằng, còn tưởng rằng anh lại biến mất......"

Tôi khóc đến khàn cả giọng, tức giận trách cứ anh.

Lông mi dài của Giang Dư dính đầy nước mưa, anh hơi rũ mắt, trong mắt tràn đầy đau lòng.

"Đồ ngốc, anh ra ngoài tìm em, anh lo em ra ngoài không có ô sẽ bị ướt."

Giọng nói của tôi vẫn khàn khàn vô cùng:

"Giang Dư, hứa với em, đừng bao giờ để em không tìm thấy anh nữa được không?"

Tôi cả đời này không sợ cái gì, chỉ sợ không tìm thấy anh ấy.

Trong mấy năm qua, mỗi lần bừng tỉnh từ trong bóng tối vô tận, tôi đều không bao giờ quên được nỗi đau khi mất anh.

"Ninh Ninh, đời này cho dù em đánh anh, đuổi anh đi, anh cũng sẽ không rời khỏi em."

"Chúng ta đời đời kiếp kiếp đều phải ở bên nhau."

14

Sau khi trở về nhà, tôi nhìn anh ấy ăn từng miếng đậu phụ thối nguội lạnh với vẻ mặt thỏa mãn.

"Ninh Ninh, em vừa đi đâu vậy?"

Tôi kể cho Giang Dư nghe chuyện xảy ra ở quán bar mà không hề dè dặt.

Sau khi Giang Dư biết tình cảm của Giang Phái đối với tôi, liền ôm tôi thật chặt.

"Anh trai anh từ nhỏ đã là người điên, thứ anh ấy muốn thì nhất định sẽ phải có được."

"Chúng ta phải rời xa anh ấy."

Tôi gật đầu.

Giang Phái dùng tính mạng của Giang Dư để uy hiếp tôi đã thành cái gai trong lòng, luôn luôn làm cho tôi lo lắng, sợ hãi.

"Giang Dư, sau này anh có dự tính gì không?"

Giang Dư tựa vào vai tôi, ánh mắt trong veo dịu dàng.

"Kỳ thật, anh vốn định sau khi cầu hôn với em sẽ dẫn em đi Italy."

Nghe đến Italy, mắt tôi sáng lấp lánh, đó là thủ đô lãng mạn mà tôi muốn đến nhất.

Anh ấy thực sự nhớ mọi thứ tôi thích.

Giang Dư ngồi thẳng dậy, tiếp tục nói:

"Lúc đó, anh đã xin vào chuyên ngành thiết kế ở Milan, khi mọi việc đã chuẩn bị xong..."

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh, dịu dàng nói:

"Không sao đâu, chúng ta còn có vô số thời gian để đi sáng tạo tương lai của chúng ta mà."

Anh ấy thuận thế tựa vào ngực tôi.

Tay bắt đầu không nghe lời.

"Tương lai còn có vô số thời gian để sáng tạo, nhưng ²Xuân Tiêu chỉ có giờ khắc này thôi."

²Xuân tiêu chỉ có giờ khắc này dạng như xuân tiêu đáng giá ngàn vàng ý.

Tôi liếc nhìn anh, người đàn ông này thật là.

"Trời sắp sáng rồi nên em từ chối. Em muốn đi ngủ để có một giấc mơ đẹp trên thiên đường."

Giang Dư nghe thấy thiên đường lại càng hăng hái: "³Giữa hai ch@n anh có một ác ma, giữa hai ch@n anh có một địa ngục."

……

⁴Anh ấy đã nhốt con quỷ vào địa ngục của tôi rồi cùng nhau đi lên thiên đường.

³⁴Bao: duma bậy bạ quá
 
Chương 4


15

Cuộc sống từng ngày trôi qua yên bình.

Từ lần gặp mặt ở quán bar lần trước, đã rất lâu rồi tôi không gặp lại Giang Phái.

Tôi cũng đã không kiếm được điểm trong một thời gian dài.

Bất quá không sao, so với Giang Dư thì mười triệu kia chẳng là gì cả.

Sau khi tốt nghiệp, Giang Dư và tôi chuẩn bị ra nước ngoài.

Tôi cũng thuận lợi lấy được học bổng của Milan.

Tôi vội vã về nhà, muốn nói cho Giang Dư tin tức tốt này, nhưng sau lưng luôn cảm thấy có tiếng bước chân rất nhỏ đang đi theo tôi.

Tôi đi nhanh, hắn cũng đi nhanh.

Tôi đi chậm, hắn cũng đi chậm.

Trán tôi bắt đầu toát mồ hôi.

Cuối cùng khi nhìn thấy một tòa nhà sáng bừng, tôi mặc kệ phía sau có gì mà nhanh chóng bước vào.

Tôi nhanh chóng vào thang máy, tùy tiện ấn tầng lầu.

Ngay khi tôi không thể không quay lại để kiểm tra tình hình thì đột nhiên mắt tôi đau đớn đến không thể chịu nổi.

Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng.

【 Đinh, thân ái, người chơi đối lập đã hoàn thành nhiệm vụ, xin hỏi ký chủ có muốn kết thúc hệ thống này không? 】

"Chị gái, chị không sao chứ?"

Trong mơ hồ, tôi nghe được giọng nói của một cậu bé.

Rất nhanh, chính là tiếng cấp cứu của xe cứu thương.

16

Sau khi tôi tỉnh lại, cha mẹ tôi chăm sóc tôi từng li từng tí, một tấc cũng không rời khỏi tôi.

Mà tôi, cái gì cũng không nhìn thấy.

Đôi mắt tôi đau rát.

"Không sao đâu Ninh Ninh, bác sĩ nói qua một thời gian ngắn là tốt rồi, việc mù lòa chỉ là tạm thời mà thôi."

Mẹ ôm tôi vào lòng, giọng nức nở.

Điện thoại của cha kêu liên tục, cha chỉ thỉnh thoảng thở dài.

"Giang Dư đâu?"

Trước tiên, tôi vẫn muốn tìm anh ấy.

Mẹ tôi khẽ xoa mặt tôi, tay lại không ngừng run rẩy: "Đứa nhỏ ngốc, Giang Dư mấy năm trước đã chết vì tai nạn máy bay rồi, con quên rồi sao?"

Tôi khiếp sợ nhìn về phía mẹ, nhưng nhìn thấy chỉ là một trận bóng tối.

Sao có thể chứ?

Chẳng phải tôi đã hồi sinh anh ấy rồi sao?

Chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác của tôi?

Tôi sợ hãi vội vàng nói chuyện với hệ thống.

Tôi: 【Thống tử! Mau ra đây.】

【Thân ái, tôi ở đây.】

Nghe được âm thanh quen thuộc của hệ thống, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi: 【Giang Dư có phải đã sống lại rồi không?】

【Thân ái, cô từng thành công hồi sinh anh ấy.】

Thần kinh căng thẳng của tôi hoàn toàn thả lỏng.

Có thể là mẹ còn chưa kịp gặp Giang Dư mới nên mới nói như vậy.

Để nghiệm chứng suy đoán trong lòng, tôi cầm lấy điện thoại di động bấm số điện thoại của Giang Dư.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Ninh Ninh, em đừng sợ, anh ở bên này có việc phải trì hoãn, ngày mai anh sẽ tới tìm em."

Cũng may Giang Dư của tôi vẫn còn.
 
Chương 5


17

Bởi vì tôi bị mù, chuyện chúng tôi đi Italy du học chỉ có thể tạm thời gác lại.

Cảnh sát nói cho chúng tôi biết, tất cả video do camera an ninh quay được ngày hôm đó đều biến mất một cách khó hiểu.

Chứng cứ duy nhất còn sót lại chính là cậu bé gọi cấp cứu cho tôi đã nhìn thấy một bóng lưng.

Nhưng ánh đèn lờ mờ, cậu bé chỉ liếc mắt một cái.

Tôi vắt hết óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra ai lại hận tôi đến thế.

Bởi vì không quen với cuộc sống không có ánh sáng nên tôi thường xuyên mất bình tĩnh với Giang Dư.

Nhưng Giang Dư chưa bao giờ oán giận, thậm chí còn yêu thương tôi vô tận. 

Anh ấy là người ấm áp nhất thế gian, khiến tôi như thiêu thân lao đầu vào lửa, không thể chống đỡ.

Đứng ở đó, anh tốt hơn tất cả núi sông, mặt trời và mặt trăng trên thế giới.

Cũng chính nhờ Giang Dư tỉ mỉ chăm sóc, tôi dần dần thoát khỏi lo lắng mù lòa.

18

Nhưng cho dù là người tốt, kiên nhẫn đến mấy cũng có một ngày bị cạn kiệt.

Khi anh thiết kế mệt mỏi, anh không còn như xưa nữa. Khi xưa những nụ hôn và cái ôm của tôi có thể xoa dịu hết sự mệt mỏi của anh.

Bây giờ anh ấy nói anh ấy cần phải ra ngoài để tìm cảm hứng.

Tình yêu là dành cho nhau.

Kể từ khi tôi bị mù, tôi đã đòi hỏi tình yêu từ anh ấy.

Anh ấy cũng có áp lực lớn, cũng có lúc sụp đổ.

Tôi muốn hiểu anh hơn.

Anh cũng không gọi tôi là đồ ngốc nữa, chỉ gọi tôi là Ninh Ninh.

Thỉnh thoảng nửa đêm khi anh ấy trở về cũng là một thân toàn mùi rượu.

Nhưng quá khứ của anh đều không dính tới thuốc lá và rượu.

Bởi vì bị mù, cuộc sống của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào Giang Dư.

D*c vọng khống chế của Giang Dư dần dần tăng cường.

Anh ấy không cho tôi gặp bạn thân, không cho tôi nói chuyện với những nam sinh khác.

Anh ấy muốn trong mắt tôi chỉ có anh ấy.

Tôi nhịn một chút rồi lại nhịn.

Thẳng đến khi buổi tối tỉnh lại, tôi nghe được anh ấy đang dỗ dành một nữ sinh khác ở đầu dây bên kia.

Tôi hoàn toàn suy sụp.

Tôi ngồi trên sàn nhà khóc lớn, đêm tối vô tận như muốn nuốt chửng tôi.

Một người mù, thật sự không xứng nói yêu sao?

Giang Dư nghe thấy tiếng động, cúp điện thoại, đi ra khỏi phòng ngủ, cúi người ôm lấy tôi.

"Giang Dư, có phải anh không yêu em nữa không? Bởi vì em mù rồi, không thể cùng anh đi Italy nữa."

"Giang Dư, có phải anh đã yêu người khác rồi không?"

Tôi đau lòng hỏi anh ấy.

Giang Dư nghe vậy lại cười khẽ ra tiếng, cái cằm trơn bóng nhẹ nhàng đặt trên vai tôi.

"Ninh Ninh, đó chỉ là đồng nghiệp của anh, hôm nay cô ấy xảy ra một sai lầm lớn, có thể không giữ được công việc, thành viên trong nhóm bọn anh đều cùng nhau nghĩ biện pháp giúp cô ấy."

Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu: "Thật sao?"

"Đồ ngốc, đương nhiên là thật."

Nghe được biệt danh quen thuộc, ngửi thấy mùi hương đàn mộc quen thuộc, nước mắt của tôi rơi xuống như mưa.

"Giang Dư, anh đừng rời khỏi em, được không?"

"Sao có thể? Ninh Ninh, anh chính là đôi mắt của em."

Hơi thở nóng rực của anh ở bên tai, trong giọng nói mang theo ý cười dịu dàng như mọi khi.
 
Chương 6


19

Lại là một đêm Giang Dư tăng ca.

Tôi chống gậy ra ngoài mua đậu hũ thúi cho anh ấy.

Tôi không ngại phiền toái hâm nóng đậu hũ thúi hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới đợi được Giang Dư người đầy mùi rượu trở về.

Tôi pha cho anh ấy một ly nước mật ong nóng, lại đem đậu hũ thúi vừa hâm nóng đưa tới bên miệng anh ấy.

Lại bị một tay anh ấy đẩy ngã xuống đất.

Anh xụi lơ trên ghế, mơ hồ oán giận sự ghê tởm của đậu hủ thúi.

Tôi hơi sốc.

"Giang Dư, không phải anh thích ăn món này nhất sao? Vì sao em cảm thấy gần đây anh có chút kỳ quái?"

Tôi nhịn không được, nói ra nghi hoặc trong lòng.

Giang Dư tức giận ném hết bát đũa xuống đất.

"Tang Ninh, em có biết mỗi ngày anh vất vả thế nào không?"

Anh ấy gần như hét lên khi nói ra những lời này.

Trong lúc hét lên, anh ấy dùng nắm đấm điên cuồng đập vào tường khiến bức tường rung chuyển ầm ĩ.

Lần đầu tiên tôi thấy Giang Dư như vậy, khiến tôi sợ hãi đến phát run, sợ nắm đấm rơi vào người tôi.

"Giang Dư, tại sao? Tại sao em cảm thấy từ sau khi em mù, anh trở nên dễ nổi giận giống như Giang Phái?"

Thời điểm nghe được hai chữ Giang Phái, Giang Dư cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Anh không trả lời tôi, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

20

Tôi đã cố gắng giao tiếp với hệ thống nhiều lần, nhưng đều không có hiệu quả.

Nghi ngờ trong lòng về Giang Dư càng lúc càng lớn.

Nhưng tôi không có cách nào, hành động của tôi đều bị Giang Dư khống chế.

Cuối cùng cũng có một ngày, tôi tìm được cơ hội thích hợp, bấm số điện thoại của đồng nghiệp Giang Dư thường xuyên liên lạc.

Ngoài dự liệu, hóa ra là Bạch Trà.

Không nhịn được, tôi lén hẹn Bạch Trà ra ngoài.

Tuy rằng tôi không nhìn thấy cô ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự do dự của cô ấy từ trong lời nói ấp úng.

Cô ấy đang giấu tôi điều gì đó.

"Đàn chị, chị không cần hỏi em, nghi ngờ trong lòng chị thì chỉ có chính chị mới có thể nghĩ biện pháp giải đáp."

"Giọng nói có thể bắt chước, mùi hương có thể có cùng kiểu. Duy chỉ có tình yêu là trên đời này không thể thay thế được."

Bạch Trà nói xong câu đó, liền rời đi.

Trong nháy mắt, linh hồn của tôi như bị rút cạn. 

Tôi trở về nhà như một cái xác không hồn.

Chờ Giang Dư tan ca như thường lệ.

"Đồ ngốc, anh mua cánh gà, hôm nay chúng ta làm cánh gà nướng ăn đi."

Vẫn là âm thanh quen thuộc, lời nói quen thuộc, mùi hương quen thuộc.

Nhưng những thứ này đều làm cho tôi sợ hãi đến phát run.

Tôi từ chối cái ôm của anh ấy và cố gắng để đứng dậy.

"Giang Phái."

Chính tôi cũng giật mình khi gọi tên hắn ta.

Giọng nói của tôi như phảng phất đến từ vực sâu tối tăm, khàn khàn không chịu nổi.

Trong bóng tối đối diện là sự trầm mặc vô tận.

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này.

"Ninh Ninh, anh là Giang Dư, em làm sao vậy?"

Hắn cố gắng ôm tôi, hôn tôi.

Tôi đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Giang Phái, người tôi yêu không phải anh, đối với tôi mà nói, anh vĩnh viễn đều là vật thay thế cho anh ấy. Giang Phái, đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau mãi, vĩnh viễn, tôi cũng sẽ không yêu anh!"

Người đàn ông đối diện sửng sốt hồi lâu.

Rồi sau đó, lại đột nhiên nở nụ cười:

"Ngốc, anh biết em không yêu Giang Phái, nhưng anh là Giang Dư mà."

……

【Đinh, ngay trước mặt giáo thảo chính miệng nói ra lời vĩnh viễn không yêu hắn, phản ngược giáo thảo thành công, chúc mừng ký chủ đạt được 100 điểm】

Nghe thấy âm thanh của hệ thống, tôi cả người xụi lơ trên mặt đất.

Người đàn ông trước mặt tôi, thật sự là Giang Phái.
 
Chương 7


21

Giang Dư của tôi biến mất cùng với ánh sáng của tôi rồi.

Thế giới của tôi chỉ còn lại bóng tối.

Giang Phái khổ sở chờ đợi tôi nhiều năm, bất kể hắn đối tốt với tôi như thế nào, tôi đều cự tuyệt.

Hắn cũng không ở bên Bạch Trà, cứ như vậy chờ tôi.

Nhưng mà.

Cho dù mất đi ánh sáng, tôi cũng phân biệt được rõ hoa hồng và nguyệt quý.

Tự nhiên cũng phân biệt được hắn và Giang Dư.

Cuối cùng, tôi vẫn không tìm lại được Giang Dư dịu dàng như ánh trăng.

Tôi quyết định một mình đi Italy.

Ngày rời đi, Giang Phái khăng khăng muốn tiễn tôi.

Tôi lạnh nhạt nói với hắn: "Giang Phái, đừng chờ tôi nữa, giống như sân bay vĩnh viễn không bao giờ đợi được tàu lửa vậy."

Nói xong, tôi cũng không quay đầu lại mà rời đi.

22

Vài năm sau, tôi trở về nước.

Lúc về nước tôi mới phát hiện sân bay Hồng Kiều vậy mà thật sự nối liền với nhà ga.

Mà kỹ sư thiết kế nhà ga này, chính là Giang Phái.

Thật đáng tiếc.

Tình yêu của tôi đã bị bị núi cao và biển rộng ngăn cách, không gì có thể sánh bằng.

23

【Đinh, giáo thảo vì ký chủ si mê điên cuồng, mà ký chủ lại vĩnh viễn không quay đầu lại, phản ngược giáo thảo triệt để thành công, đạt được 800 điểm】

【 Chúc mừng ký chủ, đã tích đầy 1000 điểm, mọi nhiệm vụ từ ký chủ và người chơi đối lập đều đã triệt để hoàn thành. Xin hỏi có muốn xóa bỏ giáo thảo không? 】

Tôi: "???
 
Chương 8: Hoàn


PHIÊN NGOẠI GIANG PHÁI

Từ nhỏ tôi chính là ¹thiên chi kiêu tử.

¹thiên chi kêu tử: ví như con của trời

Thành tích xuất sắc, tướng mạo đẹp trai, muốn cái gì cũng có thể dễ dàng đạt được.

Cho dù có em trai ruột Giang Dư, tôi vẫn là đứa con duy nhất trong lòng cha mẹ.

Giang Dư, Giang Dư, bất quá chỉ là một người dư thừa.

Đồ của nó, chỉ cần tôi muốn, cha mẹ đều có thể đoạt lấy đưa cho tôi.

Cho đến khi nó đưa Tang Ninh về nhà.

Lần đầu tiên tôi ghen tị với nó.

Cha mẹ bảo nó nhường Tang Ninh cho tôi.

Giang Dư không chịu.

Nhưng ông trời dường như luôn ưu ái tôi.

Máy bay của Giang Dư bị tai nạn.

Tang Ninh sụp đổ và mất đi Giang Dư mãi mãi.

Mà tôi đối với tin tức này, mặc dù có chút khổ sở, nhưng cũng không sao cả.

Sau đó, Tang Ninh và tôi trở thành những người chơi đối lập.

Nhiệm vụ của cô ấy là chỉ cần bị tôi bạo lực một trăm lần là có thể hồi sinh Giang Dư.

Mà nhiệm vụ của tôi là bạo lực Tang Ninh một trăm lẻ một lần thì có thể làm cho Giang Dư hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, vĩnh viễn không thể được sống lại.

Tất nhiên cũng có những yêu cầu khi hoàn thành nhiệm vụ.

Yêu cầu của tôi là mỗi lần bạo lực Tang Ninh là càng lúc càng phải tàn nhẫn.

Kể từ đó, tôi có thể nhìn thấy Tang Ninh mỗi ngày.

Cô ấy luôn tìm mọi cách để chọc giận tôi.

Tôi đều làm như cô ấy mong muốn.

Dù sao, tôi cũng yêu cô ấy sâu đậm, liền nhịn không được muốn làm cô ấy đau càng nhiều.

Dù sao, chỉ có giúp cô ấy hoàn thành nhiệm vụ lần này thì lần sau cô ấy mới có thể tiếp tục tìm tới tôi.

Nhìn cô ấy mỗi ngày thổ lộ với tôi, bị tôi đánh cho mặt mũi bầm dập, trong lòng tôi cảm thấy sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Tôi không sợ Giang Dư sống lại.

Bởi vì tôi có thể làm cho nó biến mất hoàn toàn bằng cách làm tổn thương Tang Ninh.

Nhưng sau khi Giang Dư sống lại, tôi lại do dự.

Dù sao nó cũng là em trai ruột của tôi, máu mủ tình thâm.

Cha mẹ mặc dù từ nhỏ không thích nó, nhưng đối với sự sống lại của nó thì vẫn vui vẻ.

Nhưng sau khi nó sống lại, thái độ của Tang Ninh đối với tôi làm cho tôi không thể nhịn được nữa.

Để thực hiện hành vi tàn ác cuối cùng, tôi đã lên một kế hoạch hoàn hảo là tạt axit sulfuric đậm đặc lên mắt cô ấy.

Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, Giang Dư hoàn toàn biến mất.

Như tôi muốn.

Mặc dù Tang Ninh đã bị mù.

Nhưng tôi đã thay thế Giang Dư, trở thành người yêu duy nhất của cô ấy.

Chỉ là đáng tiếc, giấy không gói được lửa, lời nói dối một ngày nào đó sẽ bị vạch trần.

Nhưng không sao, tôi có thể đợi cô ấy.

Tôi vì một câu nói của cô ấy mà hao tổn tâm huyết, nối liền sân bay Hồng Kiều và nhà ga với nhau.

Chỉ vì đổi lại được cô ấy hồi tâm chuyển ý.

Chỉ là đáng tiếc, cô ấy vậy mà lợi dụng tình yêu của tôi để cho hệ thống xóa bỏ tôi.

Hệ thống âm phủ: 【Hối hận sao? Âm dương cách biệt.】

【 Tang Ninh - người chơi đối lập của bạn nhờ tôi chuyển lời cho bạn rằng mong muốn lớn nhất của cô ấy khi còn sống là tận mắt chứng kiến cái chết của bạn.】

- Hết -

🌷 Trời ơi cái truyện này có vẻ ai cũng điên ý nhỉ. Bao edit mà sợ nha =))
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom